Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 160



Nàng lại quay đầu đi lấy chậu, rửa sạch mề và ruột gà. Phải ăn ngay sau khi rán mới ngon, nếu để lâu thì sẽ không còn giòn, sẽ mất hương vị. Cũng không cần ướp gì ngay lập tức, ngày mai ướp thì sẽ ngon hơn.

Dùng kéo cắt phần túi dạ dày bên trong mề gà rồi bỏ đi. Diệp Gia múc thêm một muỗng bột mì nhỏ, thêm muối rồi bóp sạch ruột gà. Ba con gà có không ít nội tạng, cộng thêm sáu cái chân gà và cánh gà, tất cả có thể đây một nồi. Diệp Gia ở bên này nấu nội tạng của gà, Chu Cảnh Sâm rửa sạch sẽ rồi đi ra, nhìn thời gian không còn sớm thì muốn rời đi.

Thực chất quân lính phải quay lại doanh trại vào buổi tối. Chu Cảnh Sâm rửa sạch tay chân, Diệp Gia đưa hai miếng xà phòng cho hắn, để hắn mang đến rửa mặt hàng ngày. Dư thị có lòng muốn để nhi tử con dâu nói chuyện cho nên bảo Diệp Gia ra ngoài tiễn. Diệp Gia nhìn nội tạng của gà trong nồi chín rồi thì múc ra một cái bát nhỏ cho hắn, thuận thế đưa hắn ra ngoài. Điểm Điểm lặng lẽ từ trong phòng đi ra, đi theo phía sau hai người. Diệp Gia tiễn người đến cửa thôn thì mới dừng lại, vừa xoay người thì bị Chu Cảnh Sâm gọi lại. Diệp Gia đứng vững, không hiểu nhìn về phía hắn. Chu Cảnh Sâm bỗng nhiên lấy ra món đồ gì đó từ trong tay áo: "Nếu không có chuyện gì thì có thể lấy ra đeo." Diệp Gia nhận lấy chiếc trâm gỗ. Mặc dù được làm bằng gỗ nhưng nó lại được điêu khắc rất kỹ càng, một cây trâm trông rất sống động có hình hoa lan. Nói thật, Diệp Gia cũng không quá hiểu về đồ trang sức thời cổ đại. Ngày thường tóc tai cũng lộn xôn, chỉ cần nó không rơi xuống là được. Dù sao thì nàng cũng dùng khăn đội đầu, có thể che được, cũng không ai nhìn xuyên qua được khăn đội đầu của nàng.

"Về đi," Chu Cảnh Sâm đứng ở giao lộ: "Ta sẽ đứng ở đây nhìn nàng về nhà."

Diệp Gia cầm cây trâm trong tay, nàng có loại cảm giác kỳ lạ, nàng nhíu mày nhìn về phía Chu Cảnh Sâm, sau đó lại cúi đầu xuống. Không thể nói rõ cảm giác này, nhưng có thể khẳng định là, không đáng ghét đến mức đó. Suy tư một chút, Diệp Gia không thể nghĩ rõ ràng. Chu Cảnh Sâm đứng trong đêm đen, nét mặt văn nhã mà nặng nề. Diệp Gia nằm lì ở trên đường suy nghĩ vấn đề này đến nửa đêm vẫn không nghĩ ra. Cũng không phải do nàng ngu muội, mà nàng vô thức từ chối việc lại gần. Có vẻ như nếu không hiểu rõ ràng thì sẽ không lo lắng, không phiền não.

Nhưng nhớ đến lời lần trước Chu Cảnh Sâm nói, nàng cảm thấy mình sắp phải đưa ra đáp án. Diệp Gia thở dài, trong bóng tối lật người mất lần rồi đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Gia lấy ức gà hôm qua xuống, cắt thịt chân gà nhỏ lại. Cũng lấy ra hết phần bột còn lại ở trong nhà, lấy rượu, bột ngô, hành lá. Lại cho thêm hai quả trứng gà, bột trà khô, thêm chút bột ngô vào rồi nhào nặn, lại ướp thêm hai giờ. Nhân lúc chờ đợi ướp thịt thì nàng làm một bữa sáng đơn giản, người một nhà ăn xong, Diệp Gia lập tức rán thịt.

Ba con gà được Nhuy Tả Nhi nuôi béo phì, vậy mà có thể nấu được đầy một giỏ. Đã lấy xương gà ra cho nên càng dễ nấu hơn, chỉ cần ướp rồi chiên bằng dâu nóng. Nhiệt đồ dầu không cần quá cao, chỉ cần rán chín vàng là được. Vốn là Dư thị sợ nấu như vậy thì sẽ không ngon, nhưng đợi đến khi mùi món gà tỏa ra thì nỗi lo của bà ấy đã vơi đi rất nhiều.

Diệp Gia lấy cho bà ấy một bát nhỏ, bảo bà ấy nếm thử. Dư thị có chút xấu hổ, đẩy lại, bà ấy đã từng này tuổi rồi còn ăn vặt gì chứ. Kết quả vừa ăn một đũa, bà ấy không nói câu nào cả, vui vẻ mà ăn hết một bát: "Gia Nương, nếu đưa cho Doãn An một phần thì thật tốt."

Nhuy Tả Nhi hít mũi nhỏ lảo đảo đến đây, bây giờ cũng không sợ Diệp Gia g.i.ế.c gà của mình.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 161



Ăn đến mức miệng đầy mỡ. Diệp Gia cho Vương lão thái sát vách một bát, dù sao thì cũng không phải là không thể cho Chu Cảnh Sâm.

Chỉ là không biết ban đêm hắn nghỉ ngơi ở đâu, nếu muốn đưa đồ thì có chút rắc rối. Nàng lập tức gói một bọc lớn để vào giỏ trúc: "Nương làm chủ là được."

Lo lắng ra cửa, tất nhiên Dư thị đi đưa đồ ăn.

Bà ấy bỏ thêm chút bạc vào túi, thay bộ đồ bớt tồi tàn hơn rời đi. Ông Tôn đã chờ ở bên ngoài. Diệp Gia lên xe bò, đi đến nhà họ Diệp trước. Bây giờ binh hoang mã loạn, các con cháu nhà họ Diệp chắc chắn không muốn ra ngoài cùng nàng. Nhưng vì Dư thị, Diệp Gia cũng chỉ có thể đi một chuyến. Đến nhà họ Diệp, tình huống ở bên trong cũng rất loạn. Hơn nữa nhà họ Diệp ở ngay sau thôn Vương gia. Có không ít mã phỉ không tìm thấy được chạy cho nên đã lao đến nhà họ Diệp, làm hại không ít người. Bây giờ nhà họ Diệp đang tìm kiếm xem còn tên mã phỉ nào đang ẩn náu trong nhà mình không. Trong thôn loạn hết lên, từ xa đã nghe thấy tiếng ôn ào. Bởi vì trưởng thôn là người nhà họ Diệp cho nên chuyện này đã bị kéo dài vài ngày đêm. Diệp Đồng Sinh là người có học có uy vọng ở trong tộc được gọi đến nhà trưởng thôn nên không có ở đây.

Xe bò của Diệp Gia dừng lại ở ngoài cửa, không nhìn thấy nhiều người nhà họ Diệp ở đây.

Chân của Diệp ngũ muội, Diệp Thanh Hà còn chưa khỏe nên ở trong phòng. Diệp Tô thị đang làm đế giày ở dưới gốc cây, mấy đứa nhỏ cũng chạy đến nhà trưởng thôn hóng hớt. Diệp ngũ muội nói muốn đi gọi người thì bị Diệp Gia ngăn cản: "Không cần. Ta chỉ đến nói vài lời mà thôi."

Lấy ra bọc gà chiên ở trong giỏ, Diệp Gia nói lại chuyện Chu gia muốn dọn đến trấn Đông Hương. Cũng không quan tâm đến vẻ mặt bất ngờ của Diệp Tô thị, dáng vẻ lo lắng kia giống như từ này về sau Diệp Gia sẽ không trở vê nữa, Diệp Gia lại nói về khả năng đám mã phi kia có thể quay lại.

"Là ý của tướng công, hắn cũng cảm thấy mã phỉ sẽ quay lại báo thù." Diệp Gia cũng không khuyên nhủ nhiều, chỉ bảo nhà mình sắp xếp: "Neu như chúng báo thù thì chỉ sợ chúng sẽ g.i.ế.c người tiếp. Đến lúc đó cũng không biết có còn may mắn như lúc này không nữa. Thật ra trấn Đông Hương vẫn an toàn hơn chút. Nếu ở bên kia thì đám phổ phỉ cũng không dám giương oai dưới mí mắt của quân lính."

"Tam tỷ có ý gì?" Diệp Thanh Hà biết cách nắm trọng điểm: "Tỷ cảm thấy mọi người cũng nên dọn ra ngoài sao?"

Ánh mắt hoảng sợ nhìn Diệp Gia, nhưng rõ ràng Diệp Tô thị bài xích chuyện chuyển nhà, nói chuyện mơ hồ: "Có chuyển hay không thì phải tùy thuộc vào mọi người. Đây chỉ là do tướng công ta đoán. Lời đoán cũng không quá chuẩn, ta không dám cam đoan."

Quả nhiên là Diệp Tô thị không đồng ý. Cộng thêm thái độ lạnh nhạt của Diệp Gia, hoàn toàn không còn dáng vẻ thân thiết với nương như ngày xưa cho nên bà ta cũng cảm thấy không vui. Nhưng tính tình của bà ta rất hèn yếu, cũng không nói được lời hung ác, liền lo lắng nói: "Toàn bộ gia tộc nhà họ Diệp đều ở đây, căn nguyên cũng ở nơi này, ngươi muốn bảo cả nhà chuyển đi đâu chứ? Đi đến một nơi xa lạ, ngươi muốn cả nhà ăn gì? Ngươi còn nhỏ, há miệng là có thể nói lung tung. Căn nguyên ở đâu thì người ở đó, làm sao có thể tùy tiện khuyên người khác rời khỏi quê hương!"

"Tùy các ngươi." Nói xong lời này, cũng không còn gì để cưỡng câu nữa: "Hiện tại ta muốn hỏi xem trong nhà có ai muốn đi đến trấn Đông Hương cùng ta không. Nếu đi một mình thì mẹ chồng ta không yên lòng, đúng lúc ta cũng muốn tìm một người bạn."

Diệp Gia đã chuẩn bị sẵn tâm lý là không có ai muốn đi cùng mình, ai biết nàng còn chưa nói xong thì Diệp ngũ muội đã đứng ra: "Tam tỷ, ta đi với tỷ."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 162



Diệp Tô thị bị lời khuyên của Diệp Gia làm không vui, nhưng cũng không ngăn cản Diệp ngũ muội đi ra ngoài với Diệp Gia. Bà ta cầm chiếc giỏ đi vào nhà. Cũng không mang một chút trà ra. Qua một lát, lại xốc rèm, cầm gói thịt gà Diệp Gia để ở trên bàn vào phòng. Diệp Gia cũng không thích tính toán với bà ta, chỉ liếc mắt nhìn Diệp Thanh Hà: "Ngươi để tâm chuyện này chút, nhớ phải nói chuyện này với cha và nhị ca chất tử khi họ trở về."

Diệp Thanh Hà nhíu mày gật đầu, Diệp Gia dẫn Diệp ngũ muội ngồi lên xe bò. Nói đến, Diệp Gia còn chưa từng quan sát người muội muội nhỏ nhất này. Lần trước đến đây là vì chuyện của Diệp Tứ muội, chỉ gặp mặt Diệp ngũ muội mấy lần. Lờ mờ có thể cảm nhận được nàng ấy nóng này hơn Diệp tứ muội, nhưng cũng là một người nhát gan ít nói. Lúc này nàng ấy không nói một tiếng mà lên xe ngồi, Diệp Gia đánh giá nàng ấy, phát giác muội muội này cũng rất xinh đẹp. Cặp mắt đào hoa, sống mũi cao. Làn da không trắng nõn như Diệp Gia nhưng lại là một mỹ nhân nhỏ.

Xe kẹt kẹt kẹt kẹt đi đến cửa thôn, Diệp Gia còn không phát hiện, Diệp ngũ muội đã nhìn thấy một bóng người cao gây đang hỏi thăm ở cửa thôn. Nàng ấy vội vàng giật giật tay áo Diệp Gia, chỉ vê người kia nhỏ giọng nói: "Tam tỷ, tỷ phu kìa."

Diệp Gia sững sờ, giương mắt liên nhìn đối diện Chu Cảnh Sâm. Chu Cảnh Sâm như nở nụ cười, sau đó mới nói vài lời với người bên cạnh, rồi sải bước đi về phía Diệp Gia bên này. Ông Tôn không thể không dừng xe bò lại, Chu Cảnh Sâm đi đến đó. Biết hôm nay nàng muốn đến trấn Đông Hương, Chu Cảnh Sâm và Diệp ngũ muội gật đầu chào hỏi rồi quay sang nói chuyện với Diệp Gia: "Gia Nương, hôm nay đi trấn Đông Hương tìm người môi giới, tìm một người tên là Viên Sinh. Báo tên Viên Thành Lãnh, cho dù nàng có muốn mua nhà hay mua gì thì người ta cũng sẽ đưa nàng đi."

Diệp Gia hiểu người này rất biết cách chiếm lòng người, nhìn chằm chằm hắn một lát rồi gật đầu. Hắn đến đây chỉ vì câu nói này, hắn vẫn còn việc phải làm. Nói xong liền xoay người muốn rời đi, Diệp Gia nghĩ nghĩ, há miệng gọi hắn lại.

Chu Cảnh Sâm dừng lại, Diệp Gia lấy một gói nhỏ đưa cho hắn. Rồi mới nhảy xuống xe bò, cầm lấy gói thịt gà rán kia nhét vào lòng hắn, không nói nhiều lời. Lên xe bò để ông Tôn nhanh chóng rời đi.

Chu Cảnh Sâm nắm lấy gói thịt chớp chớp mắt, mở ra xem thử, thấy bên trong là gà chiên thì lập tức nở nụ cười.

Đi nửa ngày mới đến trấn Đông Hương, lúc bọn họ đến cửa trấn đã là giờ ngọ.

Cho dù không làm gì cho đến trưa, chỉ cân ngồi xe bò thì bọn họ cũng cảm thấy đói bụng. Diệp Gia dẫn hai người đi đến một nhà nghỉ có đồ ăn, vội vàng ăn xong để đi tìm người môi giới. Trấn Lý Bắc không có người môi giới, trấn Đông Hương thì có.

Nhưng mà không có nhiều người môi giới ở địa phương này, cũng chỉ có một người. Rất dễ tìm, chỉ cần kéo một người ra hỏi là có thể tìm được. Diệp Gia đi thẳng đến chỗ người môi giới, Diệp ngũ muội vẫn luôn im lặng ngồi ở trên xe bò nhìn chằm chằm vào các cửa hàng và người đi bộ trên đường.

Mặc dù nhà họ Diệp cách trấn không xa, nhưng Diệp ngũ muội lại không thể lên trên trấn. Mặc dù lúc còn nhỏ có đi cùng đại chất tử một lân, nhưng trấn Lý Bắc không thể ồn ào vui vẻ như trấn Đông Hương. Lần đầu tiên nàng ấy biết, sự thịnh vượng của hai trấn có vị trí gân nhau lại khác xa nhau.

Ngay cả đồ ăn cũng ngon hơn ở trong thôn rất nhiều, hai mắt của Diệp ngũ muội tỏa sáng dọc theo đường đi. Đến chỗ người môi giới, Diệp Gia trực tiếp báo tên Viên Thành Lãnh, nói muốn tìm Viên Sinh. Đúng lúc Viên Sinh cũng có mặt ở đâu. Nghe thấy cái tên này thì vội vàng đi ra.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 163



Thấy là hai phụ nhân nhỏ xinh đẹp thì còn sửng sốt một chút. Diệp Gia hàm hồ nói tướng công nhà mình và Viên Thành Lãnh là đồng nghiệp, sau đó mới nói đến việc muốn tìm nhà.

Nếu như muốn chuyển nhà vì vấn đề an toàn thì yêu cầu hàng đầu của Diệp Gia là ở gân quân doanh. Nếu như có thể có sân, thuận tiện lấy nước, còn có thể trông chút cây chút rau thì tốt.

Viên Sinh vừa nghe vậy thì lập tức tính toán cho nàng, dựa theo yêu cầu của Diệp Gia để sắp xếp cho nàng. Hắn ta cũng là một người làm việc nhanh nhạy, nhanh chóng dẫn Diệp Gia đi xem. Diệp Gia đi theo hắn ta đến trưa, nhìn bốn, năm căn nhà. Cuối cùng chọn được một căn nhà ở phía Bắc có năm gian phòng và một chiếc sân rộng, ở ngay bên cạnh doanh trại. Khi yên tĩnh thì còn có thể nghe thấy tiếng thét của binh lính khi luyện tập. Căn nhà này có diện tích rất lớn, bên trong sân cũng có một cái giếng, bốn phía có rất ít hàng xóm. Tất cả điều kiện đều không tệ, điều duy nhất là cách trấn có chút xa. Nếu như thích vui vẻ ồn ào thì chỉ sợ không hợp với nơi này.

Căn nhà này không chỉ cách trấn xa, mà cũng cách hàng xóm xung quanh có chút xa. Hơn nữa, giá cả cũng có chút đáng sợ, đất ở thị trấn nhỏ phía Tây Bắc không đáng tiền. Nhưng căn nhà này, Viên Sinh báo giá hai mươi năm lượng bạc. Diệp Gia còn chưa nói chuyện thì Diệp ngũ muội đã bị dọa không nhẹ. Hai mươi lam lượng bạc, một căn nhà như vậy có thể lấy sạch tiền của một gia đình thịnh vượng. Lúc Diệp tứ muội xuất giá thì cũng chỉ có 10 lượng tiên sính lễ. Hai Diệp tứ muội gả đi cũng không bằng số tiền này. Có lẽ Viên Sinh cũng biết giá này có chút cao, hắn ta do dự phút chốc, nói thằng nhiều nhất thì cũng chỉ có thể giảm được ba lượng, không thể rẻ hơn quá nhiều. Diệp Gia bảo hắn ta đi đàm phán, chỉ nói nếu hắn đàm phán được xuống 20 lượng thì có thể bàn giao và trả tiên ngay lập tức. Bận làm đến trưa, sắc trời dan dần muộn, họ đã nóng lòng muốn ăn cơm. Vất vả đến trưa, mấy người đói đến mức n.g.ự.c sắp dính vào lưng. Diệp Gia dẫn mấy người ra đường phố của trấn Đông Hương phố ăn mì. Vốn nghĩ phải đợi 1 ngày thì mới có kết quả, ai biết bọn họ vừa ăn hết một bát mì thì Viên Sinh kia đã tìm đến, nói là chủ nhân căn nhà đồng ý bán với giá hai mươi lượng bạc. Diệp Gia cũng thống khoái, để Viên Sinh gọi chủ nhà đến. Mặt đối mặt viết khế ước. Một tay giao tiền một tay giao khế đất.

Trước khi trở vê, Diệp ngũ muội hỏi Diệp Gia: "Tỷ, khi nào thì tỷ sẽ chuyển đi?"

Diệp Gia suy nghĩ một chút, đáp lại: Ngày mai…

Diệp ngũ muội gật đầu không nói gì. Hơn nữa lúc Diệp Gia sảng khoái lấy bạc ra thì Diệp ngũ muội trố mắt rụt lưỡi, cả buổi đều không nói nên lời. Sau khi sắp xếp ổn thoả, vài người bọn họ cũng không tiếp tục ở lại trấn. Nhanh chóng lên xe bò quay vê trước khi trời tối. Đầu tiên là đưa Diệp ngũ muội trở về nhà, Dư thị dắt tay Nhuy Tả Nhi đứng ở cửa thôn trông mòn mắt. Nhìn thấy Diệp Gia ở phía xa xa trở về thì mới bình tĩnh lại.

Bà ấy nhanh chóng bước đến đón, Diệp Gia không nói gì mà chỉ gật đầu với bà ấy thì bà ấy lập tức hiểu ra.

"Khi nào thì chúng ta sẽ chuyển đi?" Hôm qua Dư thị nghe Chu Cảnh Sâm nói xong thì trong lòng vẫn luôn cảm thấy lo lắng. Hôm nay Diệp Gia không có ở đây, trong nhà không có người nên bà ấy càng hoảng sợ.

Trước đây trong nhà không có ai thì cũng không có cảm giác này, bây giờ thì hoàn toàn không chịu được cảm giác trong nhà không có ai.

"Sẽ chuyển đi vào ngày mai." Diệp Gia kiên định nói: "Ngày nào mí mắt của con cũng nảy rất mạnh, cảm thấy nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra."

Dư thị gật đầu: "Vậy được, hôm nay đi ngủ sớm."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 164



Trở lại nhà mình, hai người nói chuyện một lát. Diệp Gia đi ở bên ngoài cả một ngày cho nên rất khát, rót ba chén nước trà lớn vào trong bụng. Dư thị câm lấy khế đất nhìn rất lâu, hai người liền trở vê phòng mình tắm rửa rồi nằm ngủ. Chu gia đã sớm thu dọn xong hành lý, chỉ chờ ngày mai mang lên xe mang đến trấn Đông Hương là được.

Trong đêm Diệp Gia cảm thấy rất nóng, thân trí cũng mơ màng. Càng đến giữa tháng sáu thì thời tiết càng nóng. Những tháng của mấy năm này không giống tháng dương lịch của đời sau, thời tiết tháng sáu âm lịch nóng rực lửa. Diệp Gia ngủ đến nửa đêm thì nóng phát hoảng, còn cởi hết đồ ở trên người xuống. Từ sau khi Chu Cảnh Sâm không ở nhà thì nàng mặc rất ít vào ban đêm.

Vừa mới cởi dây áo ra, rơi xuống trước xương đòn. Diệp Gia cảm thấy bụng dưới mình căng lên, có chút nghẹn vì đã uống quá nhiều nước trước khi ngủ.

Thật ra hậu viện Chu gia có nhà xí, ra cửa đi vài bước là đến. Ngày xưa Chu Cảnh Sâm ở nhà, Diệp Gia cũng thường xuyên đi ở bên ngoài. Nhưng sau khi Chu Cảnh Sâm không có ở đây thì Diệp Gia cũng không muốn ra ngoài, nàng để một cái thùng ở trong phòng để dùng. Ban ngày sẽ để cái thùng ở trong nhà xí, ban đêm thì cầm về phòng, đặt ở sau cửa phòng. Nàng híp mắt mắt mê mê mang mang đứng dậy đi ra ngoài, tay mới vừa cởi dây lưng.

Một đôi tay trắng thuần lập tức kéo đồ của nàng lên giữ chặt, gắt gao nắm lấy. Một tiếng nói nhẹ nhàng mà trầm thấp vang lên: "Mở hé mắt, có người."

Diệp Gia lập tức tỉnh táo, mở hé mắt, một người mảnh khảnh đang đứng ở cửa đông phòng, giống như mời từ phòng phía đông đi ra.

Diệp Gia chớp chớp mắt, sợi dây áo bị một bàn tay thon dài ấm áp giữ chặt, cẩn thận ghim vào sau gáy nàng...

Diệp Gia: "!

Sau ba lần hít thở, mắt của nàng nứt ra: "... Chết tiệt, Chu Cảnh Sâm chàng từ đâu ra thế!"

Chu Cảnh Sâm có thể đi ra từ đâu?

Cửa căn phòng bị khóa, tất nhiên là hắn chui vào từ cửa sổ phía Đông trong nhà. Mặc dù buổi tối Diệp Gia tắt đèn đi ngủ, nhưng lại sợ nóng cho nên đã mở cửa sổ ra, để gió đêm thổi bớt khí nóng trong phong đi.

Cửa sổ vào thời cổ đại cũng không có loại chống trộm như đời sau, cũng không được đóng chặt, cửa hang to bao nhiêu thì cửa sổ sẽ lớn bấy nhiêu. Diệp Gia lại ngủ như c.h.ế.t vào ban đêm, Chu Cảnh Sâm trở về vào lúc nửa đêm, đứng ở ngoài sân nhìn thấy cửa sổ của căn phòng phía Đông đang mở. Làm sao hắn có thể yên tâm để phòng của Diệp Gia cứ mở như vậy? Nếu như nửa đêm có ai đó mò vào thì phải làm sao? Chu Cảnh Sâm định ở trong nhà phòng thủ một đêm, bình minh ngày mai thì sẽ quay về. Ai biết mới vào thì đã thấy Diệp Gia để trân nằm ở trên giường, ánh trăng chiếu vào gian trong, người kia trắng sáng. Nhiếp chính vương điện hạ một đời không sợ gì cũng có chút ngơ ngác, đứng ở trong bóng tối nửa ngày không động đậy. Vốn định chờ nữ tử trên giường ngủ sâu rồi đắp chăn cho nàng, vội vàng không kịp chuẩn bị mà dùng một tay giữ dây. Rồi sau đó cũng không hiểu được mà mở hé mắt nhìn, liền thấy nàng mê mẩn đi ra ngoài. Mảnh vải nhỏ kia treo trên người nàng, nếu không được bộ n.g.ự.c đỡ thì có lẽ phần đồ lót đó sẽ rơi xuống đất, sợ là sẽ c** tr*n trước cửa sổ.

Như vậy thì sẽ giống gì chứ!

Đúng là người này vừa ngủ thì đã có thể ngủ đến phát ngốc, một người lớn như thế đứng ở cửa sổ mà nàng lại không nhìn thấy. Nhắm mắt đi vê phía nhà chính, bắt đầu cởi dây lưng ở trước mắt hắn. Nếu không phải hắn nhanh tay đè lại cho nàng thì Chu Cảnh Sâm cảm thấy người này sẽ hét lớn đòi lấy mạng của hắn khi tỉnh táo. Nhưng mà cũng gần như vậy, Diệp Gia đã tỉnh táo lại. Quay đầu cầm lấy cây cột treo quần áo ở sau cánh cửa, bắt đầu đánh vào chân hắn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 165



Chu Cảnh Sâm chịu vài cái cũng không phản kháng, thấy nàng tức đến mức đỏ mặt. Bộ n.g.ự.c nhất thời phập phồng lên, hắn vội vàng dời ánh mắt đi. Có lẽ là đoán được người đánh mình rất tức giận cho nên hắn không kêu một câu nào cả. Rồi sau đó mới rũ mắt nhìn sắc mặt của Diệp Gia, quả nhiên thấy nàng đã sảng khoái hơn chút. Hắn lập tức ra vẻ không chịu nổi mà né tránh. Sau đó lại có tiếng lẹt kẹt mở cửa, hắn liền bị Diệp Gia mở cửa đẩy ra ngoài. Đứng ở bên ngoài, nhìn cửa phòng đóng sầm một cái, Chu Cảnh Sâm hoàn toàn có chút dở khóc dở cười: "... Gia Nương, đừng giận."

Diệp Gia không giận mới lạ?

Có biết là con người có ba thứ vội vàng không?

Nếu dọa khiến nàng không nhịn được cái kia thì sẽ rất mất mặt! Còn may là nàng bình tĩnh. Nhưng mà sau khi bị dọa như vậy thì nàng cũng không dám đi vệ sinh. Lúc này nhìn chiếc thùng không cẩn thận bị đạp đổ sau cánh cửa, nàng cũng không thể đỡ cái thùng lại. Thứ hai, Chu Cảnh Sâm cứ đứng ở ngoài cửa như vậy, nàng mà đi vệ sinh ở trong nhà chính thì sẽ ra thể thống gì chứ! Diệp Gia cũng không không câu ne tiểu tiết đến bước nhờ một anh chàng đẹp trai đứng ở bên ngoài nghe tiếng mình đi tiểu.

Tính chất của xã hội tận thế cũng không giống bây giờ. Diệp Gia sốt ruột đi lại ở trong phòng, đột nhiên ý thức là mình đang không mặc quần áo. Cúi đầu nhìn một chút, cũng không tính là không mặc, chỉ là có chút mát mẻ mà thôi. Thế là vội vã đến Đông phòng lấy bộ quần áo mặc lên, nàng không đổi sắc mặt kéo cửa phòng ra. Chu Cảnh Sâm còn đang ở ngoài cửa, ánh trăng chiếu sáng sân.

Người kia được ánh trăng chiếu vào, đứng ở ngoài cửa, một đôi mắt ngấn nước. Trên người vẫn là bộ đồ giáp mỏng kia, dáng người kiên cường thả lỏng, để gió thổi tung bay. Tiếng nói trâm thấp nhẹ nhàng mà dụ dỗ: "Gia Nương, đừng giận. Là ta làm việc thiếu sót, dọa nạt nàng. Nếu như còn tức giận thì nàng cứ đánh ta..."

"Tránh ra." Diệp Gia thật sự không nhịn nổi, ánh mắt như muốn ăn thịt người. Chu Cảnh Sâm nhớ lại hành động vừa rồi của nàng, cố gắng nuốt ý cười xuống, yên lặng tránh đường. Diệp Gia vòng qua hắn đi ra bên ngoài, Chu Cảnh Sâm yên lặng nhìn Diệp Gia đi một đoạn rất bình tĩnh, sau đó như ngại chậm mà đi nhanh hơn một chút, cuối cùng thật sự không nhịn được mà chạy về phía nhà vệ sinh, hắn cũng không nhịn được mà bật cười.

" Doãn An?" Dư thị nghe thấy tiếng động thì choàng y phục đứng dậy, trong tay còn cầm một con d.a.o phay: "Tại sao con lại về vào lúc này? Gia Nương đâu?"

Chu Cảnh Sâm vội vàng thu liễm nụ cười, nghiêm mặt: "Hôm nay đúng lúc con đi làm ở gần đây, sợ trong đêm có chuyện gì cho nên ở đây phòng thủ."

Dư thị nhẹ nhàng thở phào. Vừa rồi trong lúc ngủ mơ màng, bà ấy bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ở Đông phòng, tưởng là có kẻ xấu vào phòng của con dâu, lập tức sợ đến hồn phi phách tán. Bà ấy không nghĩ gì khác, lập tức câm lấy con d.a.o phay ở dưới gầm giường ra. Đèn cũng không dám mở, chỉ chuẩn bị c.h.é.m c.h.ế.t kẻ xấu vào ban đêm. Ai ngờ vừa ra khỏi phòng thì đã thấy nhi tử đứng ở cửa.

"Hơn nửa đêm, sao con không vào phòng mà lại đứng ở ngoài?" Dư thị thả lỏng trong lòng, đi vào phòng đốt đèn lên.

"Nương vào trước đi."

Dư thị thấy có chút kỳ quái, duỗi cổ nhìn ra bên ngoài một chút. Không thấy cái gì cho nên đành phải vê Tây phòng. Chu Cảnh Sâm đứng một lát, vòng qua gian phòng đi đến bên cửa Đông phòng, đứng im lặng ở chỗ có thể nhìn thấy nhà vệ sinh. Đợi đến khi thấy người đi ra, nhíu mày sửa sang y phục đi trở về thì hắn mới xoay người đứng về vị trí trước cửa phòng.

Diệp Gia đi đến bên giếng rửa tay, nhìn thấy Chu Cảnh Sâm vẫn còn đứng trước cửa thì nhướng mày: "Sao còn đứng ở đây?"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 166



Chu Cảnh Sâm cười cười, không cần Diệp Gia hỏi thì đã nói mục đích mình quay về đây. Bây giờ đầu óc của Diệp Gia đã tỉnh táo, thật ra cũng đoán được suy nghĩ của hắn. Ngày mai phải dọn nhà, Chu Cảnh Sâm không yên lòng cũng phải: "Công việc của chàng kéo dài bao lâu?"

"Ít nhất bốn, năm ngày." Thật ra Chu Cảnh Sâm đã nói tất cả những vấn đề nên được hỏi một cách rõ ràng, nhưng mà nếu người khác không thắc mắc thì công việc của bọn họ cũng không quá đặc biệt. Tất nhiên là cùng tiến cùng lùi. Nhưng mà hắn và cấp trên có giao tình, ngày mai có thể mượn miệng rời khỏi một ngày. Tối nay trở về một là để bảo vệ nhà, hai là ngày mai muốn tự mình đưa hai lớn một nhỏ của nhà mình đến trấn Đông Hương. Vài này ngày bên ngoài có chút loạn, bởi vì chuyện thổ phỉ đồ sát thôn mà loạn lên.

Không ít người thừa nước đục thả câu qua chuyện của thổ phỉ, gây náo loạn không ít ngôi làng. Trong nhà có tặc, cô nương bị người ta bắt đi làm mất sự trong sạch, lòng người bàng hoàng. Diệp Gia gật đầu, đi vào phòng cùng hắn.

Đệm của Chu Cảnh Sâm vẫn còn ở trong tủ, nhưng mà trong thời tiết như bây giờ thì cũng không cần chăn đệm. chỉ cần trải chút y phục lên trên đống rơm dưới mặt đất là có thể ngủ được. Diệp Gia để cho hắn chiếc chiếu rơm, còn cố ý lấy chút nước nóng lau qua. Ở quân doanh, Chu Cảnh Sâm không tiện tắm rửa, nhưng lúc trở về nhà thì không thể không tắm rửa.

Bây giờ hắn đứng ở ngoài sân tắm nước lạnh. Dưới ánh trăng, nam tử chỉ mặc chiếc q**n l*t mỏng ngẩng đầu gội gáo nước lạnh từ trên xuống dưới. Thân hình của hắn, khung xương tuấn tú mạnh mẽ, vai rộng eo hẹp, hai đùi thon dài. Thân trên để mình trân, h* th*n cũng chỉ có chiếc q**n l*t mỏng treo ở trên eo... Diệp Gia đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm, mắt sắc bén phát hiện m.ô.n.g của hắn còn rất tròn. Chu Cảnh Sâm liếc mắt nhìn thấy bóng người ở chỗ cửa sổ thoáng qua một cái, đáy mắt lấp lánh ý cười. Nhất cử nhất động của hắn như đi mây nước chảy, sự phong lưu của công tử ở bên trong khó che giấu. Y phục kia bị nước giếng làm ướt dính vào cơ thể, những phần cơ bắp như được vẽ ra. Nếu mặc như vậy thì còn không bằng cởi ra... Trong đầu đột nhiên hiện lên màu phế thải nào đó, Diệp Gia gõ vào đầu mình một cái. Nhảy lên rồi nằm thẳng xuống giường, nằm uych một cái. Mặt không biểu lộ mà kéo chăn mỏng lên che gương mặt lại, nóng muốn chết, nhưng vẫn mạnh mẽ ép bản thân mình đi ngủ. Chu Cảnh Sâm mang theo hơi nước đi vào phòng, Diệp Gia đã ngủ say.

Hắn: "..."

Đây là lợn sao? Vừa rồi còn trốn ở cửa sổ nhìn lén, bây giờ lại ngủ say thế này rồi? Không hiểu hắn lại có cảm giác như người mù được tán tỉnh, Chu Cảnh Sâm cười một tiếng. Đứng ở bên giường nhìn một lát, đưa tay kéo chiếc chăn đang che đầu Diệp Gia xuống.

Quả nhiên, chỉ mới che một lúc mà đã nóng đến mức đầu đầy mồ hôi. Hắn hoàn toàn chút không nói gì mà mang cúi xuống mang con ch.ó ra nhà chính. Điểm Điểm nằm ở trong ổ dùng đôi mắt xanh nhìn hắn. May là sau khi đi tiểu, Điểm Điểm đã nhận ra đây là người cha già mình không thường gặp, lúc này mới không cắn cho hắn một cái. Hôm sau trời vừa sáng, ông Tôn đã kéo xe bò đến. Không cần Dư thị và Diệp Gia động tay, hai người ông Tôn và Chu Cảnh Sâm đã mang rương lên xe bò. Dư thị giúp Nhuy Tả Nhi thay y phục, một bộ y phục rất không đáng chú ý. Diệp Gia ở trong bếp làm đồ ăn, đúng lúc vẫn còn thịt gà chiên và nội tạng gà từ ngày hôm trước. Nàng làm mười chiếc bánh hấp, kẹp đồ ăn lại rôi đặt vào trong túi cho vào giỏ. Chờ đến khi làm xong thì cũng bắt đầu ăn bữa cuối cùng, Diệp Gia lại đi vào phòng gọi Chu Cảnh Sâm đến. Chu Cảnh Sâm nhìn cái nồi trống không lớn phía trước, chớp chớp mắt, hơn nửa ngày không hiểu nàng có ý gì.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 167



Diệp Gia tặc lưỡi một cái, giội một gáo nước lạnh vào trong chiếc nồi nóng, sau đó lại bảo Chu Cảnh Sâm múc nước ra khỏi nồi.

Chu Cảnh Sâm cũng hơi hơi hiểu ra, nhưng cũng không hiểu toàn bộ mà hỏi một câu: "... Cũng phải mang theo cái này sao?"

"Ôi." Diệp Gia lườm hắn một cái, có lý nói: "Không phải chủ nhà thì không biết gạo củi đắt như thế nào. Chàng có biết một chiếc nồi sắt như vậy bao nhiêu tiên không? Chúng ta đã tiêu một nửa tài sản để mua nhà, từ nay về sau chúng ta phải thắt lưng buộc bụng, không tiết kiệm một chút thì làm sao được?”

Chu Cảnh Sâm nhất thời không biết nói câu gì, trơn tru xử lý. Chờ đến khi chiếc nồi sắt cũng được cho lên trên xe bò, hai người Diệp Gia và Dư thị lại đi vòng quanh căn nhà một vòng. Xem từng ngóc ngách xó xỉnh một, xác định không còn gì sót lại thì một đoàn người ngồi lên xe bò đi về phía trấn Đông Hương.

Nói thật, nếu không phải không thể mang được cả mặt đất thì chỉ sợ Diệp Gia cũng muốn san bằng căn nhà rôi mang theo. Tốt nhất là cũng mang theo được cái giếng kia. Lúc ra cửa thì trời đã sáng rõ, Diệp Gia v**t v* Điểm Điểm, Dư thị dẫn Nhuy Tả Nhi lên xe.

Lúc ông Tôn nhìn thấy Chu Cảnh Sâm phía sau hai người thì còn thấy có chút lạ lùng, nhưng mà lạ lùng thì lạ lùng, ông ấy cũng không nói gì cả. Xe bò kẹt kẹt kẹt kẹt đi ra khỏi thôn. Vương lão thái mới từ bên ngoài đi về, thấy dáng vẻ này của cả nhà thì sợ hết hồn.

Diệp Gia nhớ đến khoảng thời gian này lão thái thái cũng giúp đỡ mình cho nên nhắc nhở một câu. Vương lão thái lắc đâu nói nhà mình sẽ không rời đi: "Cả nhà ta đã sống ở thôn Vương Gia nhiêu năm, chỉ là có chút mã phỉ mà thôi, ta cũng thà... c.h.ế.t ở thôn Vương Gia."

Suy nghĩ của những người trong thời đại này rất giống nhau, họ coi trọng cội nguồn của mình và không muốn rời khỏi quê hương. Diệp Gia chỉ nhắc nhở một câu, cố gắng tuân theo số mệnh của mình.

Nói xong thì hai người chào tạm biệt ở cửa thôn: "Từ nay về sau nếu Vương thẩm có đến trấn Đông Hương chơi thì cứ đến nhà ta ăn cơm. Nhất định sẽ chiêu đãi mọi người đồ ăn ngon."

Vương lão thái nghe thấy lời này thì cười không ngừng, hoàn toàn không nỡ lòng mà ôm lấy Nhuy Tả Nhi: "Nếu có thời gian thì ta nhất định sẽ đến."

Nói đến đây thì bọn họ thật sự rời đi.

Xe bò đi chậm rãi, đi đến trấn Đông Hương thì cũng tốn ít nhất ba tiếng. Bọn họ mới đi đến giao lộ thì đã nhìn thấy một người có bao lớn bao nhỏ ngồi ở phía xa xa. Xe bò đến gần, Diệp Gia mới phát hiện là Diệp ngũ muội. Không biết là Diệp ngũ muội lén chạy ra ngoài hay bị người khác đánh mà ngồi xổm ở dưới gốc cây nhìn chung quanh, sắc mặt vô cùng bối rối. Đầu tóc lộn xôn, hai má còn có một dấu bàn tay, sưng rất lớn. Lúc nàng ấy nhìn thấy Diệp Gia đến thì khóc lóc nắm lấy tay của Diệp Gia: "Tam tỷ, ta muốn đến trấn Đông Hương với tỷ."

Diệp Gia sững sờ, lập tức liền nhìn sang hai cái túi của nàng ấy. Mặc dù nhìn gói rất chặt nhưng cũng chỉ có chút quần áo. Diệp ngũ muội mặc bộ đồ màu xám tro. Nói thật, cuộc sống ở nhà họ Diệp không tốt như những nhà khác. Có quá nhiều người ăn cơm, nhưng công việc lại ít. Mặc dù Diệp Đồng Sinh đọc sách, nhưng ba con Diệp Đồng Sinh Diệp Thanh Giang và mấy đứa nhỏ lại không có việc làm. Ngay cả nhị tẩu và hai chất tử lớn tuổi của nhị phòng cũng không có việc, tất nhiên việc ăn no cũng trở thành vấn đề.

"Muội muốn đi, trong nhà đồng ý không?" Diệp Gia không quản được quá nhiều, nghe thấy nàng ấy khóc như vậy thì cũng chỉ hỏi một câu. Diệp ngũ muội cúi đâu xuống, nước mắt chảy ào ào. Hiện tại nàng ấy rất chật vật, nhấp miệng, bướng bỉnh nói: "Mặc kệ cha mẹ có đồng ý hay không, muội đều muốn đi. Cho dù có ở nhà thì cũng chỉ đợi đến lúc lớn rồi gả đi mang về một phần tiền lễ về cho gia đình. Khác gì bị bán ra ngoài?"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 168



Diệp Gia không nói chuyện, dù sao cũng không ngờ trong lòng tiểu muội muội không thích nói chuyện lại nghĩ như thế.

“Muội cãi nhau với người nhà sao?"

"Ừ." Diệp ngũ muội dùng tay áo lau má, khóc thút thít nói: "Tối hôm qua, Thanh Hà nói lời của tam tỷ cho cha và nhị cả. Kết quả không những không nói chuyện mà còn vô cùng giận dữ. Nương cũng ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, muội nói muốn rời đi nhưng lại bị cha đánh. Nhị ca nói muội hồ đồ, nữ nhi chỉ biết hướng ra phía người ngoài. Một nhà lớn nhỏ vừa khóc vừa nháo, dù sao thì muội cũng muốn rời đi."

Ngày đó nhìn thấy thái độ của Diệp Tô thị thì Diệp Gia đã liệu đến kết quả này, cho nên lúc nghe Diệp ngũ muội nói nàng mới không giật mình.

"Vậy cha nương có biết ngươi chạy ra ngoài không?" Diệp ngũ muội không nói gì.

"Sớm muội thì bọn họ cũng biết. Ngũ muội, tỷ không thể đưa muội đi nếu chưa được cha nương đồng ý. Nếu như ta đưa muội đi, sau này trong nhà tìm ta làm loạn, chắc chắn chỗ ta cũng không có kết quả tốt."

Không phải Diệp Gia lạnh lùng, mà nàng suy đoán dựa vào hành động trước đây của nhà họ Diệp. Diệp Gia dựa vào ân huệ của nguyên chủ để nhắc nhở bọn họ tránh nguy hiểm đã tận tình tận nghĩa, cũng không muốn từ này về sau vẫn dính dáng với bọn họ.

"Ta biết." Diệp Gia mới chỉ gặp mặt vài lân thì đã nhìn ra, Diệp ngũ muội ở bên cạnh Diệp Tô thị thì làm sao có thể không biết? Nhưng mà nàng ấy cũng không còn cách nào khác, nàng ấy vốn được định sẵn là nữ nhi được gả ra ngoài để mang về tiền cho gia đình.

Diệp ngũ muội cảm thấy, thay vì để cha nương làm chủ thì không bằng nàng ấy nhanh chóng rời khỏi trước: "Cho nên sau khi muội ra cửa thì đã bị nhị tẩu nhìn thấy, Thanh Hà cũng biết. Hai người đều không ngăn cản. Hôm qua cha rất tức giận, cả nhà đều bảo muội cút ra khỏi cửa nhà họ Diệp, từ nay vê sau đừng bước vào cửa nhà họ Diệp nửa bước..."

Nàng ấy ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Gia, trong mắt đều là sự hoảng sợ: "Nếu muội đã chạy ra ngoài thì chắc chắn sẽ không quay lại."

Dù sao Diệp Gia cũng không ngờ tiểu cô nương Diệp ngũ muội này lại quyết đoán như vậy. Nhà họ Diệp có ba cô nương, kết quả là nguyên chủ chính là người dễ kiểm soát nhất, hai muội muội đều hiểu rõ hơn nguyên chủ. Nhíu mày nhìn nàng ấy rất lâu, cuối cùng Diệp Gia vẫn có chút do dự.

Hôm nay cho dù Diệp ngũ muội có phát sinh tranh chấp gì với nhà họ Diệp, nếu như nàng làm chủ dẫn người đi thì từ nay về sau cha nương nhà họ Diệp sẽ nắm được nhược điểm của nàng. Cho dù Diệp ngũ muội có tự nguyện hay không thì lỗi đều do Diệp Gia. Đám người nhà họ Diệp cũng không phải người nói đạo lý.

"Cha mẹ không đồng ý, ta cũng không thể làm chủ dẫn muội đi."

Mắt thấy ánh mắt của Diệp ngũ muội am đạm xuống, Diệp Gia thở dài, lại nói: "Nhưng nếu như muội muốn đến trấn Đông Hương thì có thể đi theo sau xe. Lần này muội trốn đi không liên quan gì đến ta, đều do muội tự quyết định."

Diệp Gia nói xong thì ánh mắt ảm đạm của Diệp ngũ muội lập tức sáng lên: "Muội biết rồi tam tỷ."

Mặc dù nói như thế nhưng Diệp Gia cũng không thể trợn tròn mắt nhìn một tiểu cô nương cầm theo bao đồ đi theo sau xe. Đến cùng vẫn không đành lòng, Diệp Gia đành đá Chu Cảnh Sâm xuống xe, gọi Diệp ngũ muội cầm theo túi quần áo đi lên trên xe bò. Chu Cảnh Sâm liếc qua Diệp Gia, không nói một lời rồi đi xuống xe. Dư thị nhìn nhi tử con dâu như vậy thì muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn coi như không thấy gì.

Nhi tử là nam tử, xuống xe đi thì thế nào? Dù sao thì cũng không yếu như một cô nương. Lúc bọn họ đến nhà mới thì cũng đến giờ thân. Dần dần, thời tiết cũng không còn nắng gay gắt nữa.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 169



Trên đường đi chậm rãi, vừa đi vừa nghỉ, trên đường còn nhanh chóng ăn một bữa. Diệp Gia đã làm bánh kẹp vào sáng sớm, nhân bên trong là thịt gà rán. Đúng lúc nội tạng của gà có thể dùng làm đồ ăn vặt, mặc dù đã nấu cách một đêm, nhưng Diệp Gia đun sôi với nước giếng vào ban đêm rồi cho lên chỗ thông hơi. Người một nhà ăn vào, thấy Diệp ngũ muội không mang theo đồ ăn, Diệp Gia liền chia cho nàng ấy một chiếc bánh. Diệp ngũ muội ăn xong thì cảm thấy ngạc nhiên, thâm nghĩ tam tỷ lại bán đồ ăn trên trấn. Đúng là tay nghề này có thể kinh doanh được. Dọc theo đường đi, Nhuy Tả Nhi rất khéo léo, không ầm ï không nháo, mặt nóng đến mức đỏ lên ngọt ngào gọi một tiếng tổ mẫu. Còn Dư thị vừa quạt gió cho Nhuy Tả Nhi vừa ăn bán. Ăn vào cảm thấy không tệ, chợt có suy nghĩ: "Gia Nương, con nói xem nhà ta có thể bán món này không? Ăn không tệ."

Tất nhiên là nhân thịt không tệ, bánh kẹp thịt trở thành loại bánh mọi người đều ăn. Nhưng mà Diệp Gia vẫn không có dự định bán. Chủ yếu là do thịt quá đắt, không gân gũi. Nếu như cuộc sống của bách tính tại trấn Đông Hương tốt hơn một chút thì Diệp Gia cũng có thể cân nhắc làm bánh kẹp thịt. Phải chờ bình tĩnh rồi nói tiếp, bây giờ vẫn nên chuyển nhà trước. Đến nhà mới, ông Tôn giúp đỡ dỡ đồ xuống rồi đánh xe đi.

Vốn là Diệp Gia định giữ ông ấy ở lại dùng cơm, nhưng ông Tôn sợ về tối nguy hiểm cho nên để bụng đói rời đi. Diệp ngũ muội không có một xu nào trên người, căn bản là không có tiền vốn riêng lại nhà họ Diệp. Bây giờ trên người cũng chỉ có vài xu. Diệp Gia làm sao có thể để một cô nương như nàng ấy lưu lạc ở bên ngoài mà để nàng ấy ở lại Chu gia. Đến vội không kịp dọn dẹp cho nên chỉ có thể tạm thời dọn ra hai gian phòng và nhà bếp. Hành lý và y phục vẫn còn ở trong rương, họ chuẩn bị một cái giường đơn giản để nghỉ ngơi. Bởi vì đến vội vàng, nhà mới thiếu rất nhiều thứ. Không thể không nói, Dư thị thực sự là một người mẹ chồng tốt. Diệp Gia làm việc như vậy mà bà ấy cũng không oán giận, chỉ nói trong đêm gọi Diệp ngũ muội đến ở chung một phòng với mình. Diệp ngũ muội biết mình tùy hứng làm phiền đến tỷ tỷ, nàng ấy vứt đồ ở một chỗ rồi lao vào làm việc.

Nàng ấy là một tay lão luyện làm việc, thu dọn phòng trong phòng ngoài, thậm chí còn rất quen thuộc việc nấu cơm. Buổi tối chỉ ăn một bữa đơn giản, Diệp Gia làm chút phở. Có lẽ do đã làm việc vất vả cả một người nên mấy người đều cảm thấy rất ngon. Sắc trời tối sâm, Dư thị liền dẫn Nhuy Tả Nhi đi ngủ. Diệp ngũ muội vừa mệt lại ngại đi ngủ trước, ngồi ở nhà chính đợi. Diệp Gia nhìn dáng vẻ như gà mổ thóc của nàng ấy thì cũng bảo nàng ấy mau chóng đi ngủ. Lúc này nàng ấy mới nghe lời đi vào phòng của Dư thị. Chu Cảnh Sâm phải rời đi vào buổi tối, hắn có thể đi cả ngày nhưng cuối ngày phải nhanh chóng trở về. Nếu như có người kiểm tra, cho dù hắn có quan hệ tốt với cấp trên thì cũng phải chịu trách nhiệm. Bây giờ hắn đứng ở trong sân, ngửa đầu nhìn bâu trời. Diệp Gia mang y phục cần thay và chậu vào phòng, đi tới đi lui qua hắn mấy lần.

Chu Cảnh Sâm đứng ở một chỗ không nhúc nhích giống một cái cây, vẻ mặt thâm trâm nhìn không thấu. Diệp Gia thật sự không phải một người hiếu kỳ, nàng cũng không dành nhiều thời gian để quan sát những người khác. Nhưng sau khi đi qua Chu Cảnh Sâm lần thứ tư thì không khỏi nhíu mày: "Chàng đang làm gì thế? Gây chuyện rồi sao?" Chu Cảnh Sâm: "..." Yên lặng đi sang bên cạnh vài bước, rồi nhìn lên bầu trời, màu mắt u tối. Vốn là Diệp Gia muốn vào phòng tắm giặt, dù sao thì cũng đã bận rộn làm việc cả một ngày. Sau đó còn dọn nhà, nấu cơm, cả ngày rất mệt mỏi. Nhưng có lẽ là đứng ở tư thế này quá lâu, sắc mặt cũng trầm lại.
 
Back
Top Bottom