Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 520



Dư thị có chút không chịu nổi sự lạnh lẽo, vắng vẻ, Diệp Gia nhìn tòa viện tử quá rộng này quả thực cũng cảm thấy rất bất tiện. Thành thật thì họ cũng không quá chú trọng tuân theo những quy củ cổ xưa, nên tất cả mọi người liền cùng ở ngay ngoại viện.

Dành một viện tử rộng rãi nhất cho các nữ tử sống chung trong viện tử đó. Hoa viên nhỏ bên cạnh thì được chia ra cho ông Tôn và nhóm Trương Xương Lễ ở.

Nam nữ ở tách ra, như vậy tuy rằng khoảng cách hơi xa một chút, nhưng dường như càng thoải mái tự do hơn.

"Vậy tòa viện tử ở gần khu đóng quân của chúng ta đâu?" Diệp tứ muội mới ngủ trên giường sưởi từ năm ngoái, suốt mùa đông đều không chịu được giá lạnh. Chuyển đến một tòa nhà lớn trông thì có vẻ hoành tráng, nhưng nếu không sử dụng giường sưởi thì mùa đông đến vẫn sẽ rất lạnh: "Cứ bỏ trống như thế thôi sao?"

"Tìm người đến xây thêm mấy căn phòng." Viện tử bên kia dù có thế nào Diệp Gia cũng sẽ không từ bỏ: "Thỉnh thoảng cũng có thể qua đó ở mấy ngày."

Diệp Gia nói như vậy, Diệp tứ muội liền thấy yên tâm.

Chuyện xây thêm phòng Diệp Gia không hề nói đùa, lập tức liền sai Linh Đang đến chỗ môi giới tìm người. Linh Đang là một cô nương khá ít nói, nghe Dư thị nói, thì Linh Đang không chỉ biết chữ mà con am hiểu vẽ tranh. Dù không rõ trước khi bị bắt cóc nàng có xuất thân ra sao, nhưng trên thân luôn toát ra khí chất tri thức nông đậm. Hiện giờ ở Chu gia, dạy cho đám trẻ nhỏ biết chữ, biết đọc sách, học vẽ tranh, thật sự có cảm giác như một nữ giáo tập* vậy.

*Giáo viên.

Hỷ Lai đã đến đại trạch Thẩm gia ở từ trước, nên đương nhiên khá thân thuộc. Dẫn Diệp tứ muội đến phòng bếp nhỏ của viện tử để làm quen, rồi sau đó liền cầm tiền đi đến hai quán bán thịt chín khác trong thị trấn, mỗi nhà mua về khoảng ba bốn cân thịt.

Từ lúc Diệp Gia nói sẽ chuyển đến Thẩm phủ ở thì tiểu lão đầu Trương Xương Lễ liền thấy không mấy vui vẻ, bước vào nhìn quanh một vòng, lấy vài bộ quần áo cũ kĩ và nói là muốn dọn đến sống ở thôn trang.

Tiểu lão đầu còn rất bướng bỉnh, nói có c.h.ế.t thì cũng muốn c.h.ế.t ở trong điền trang. Diệp Gia không làm gì được ông ta, bèn để mặc cho ông dọn đến thôn trang sống chen chúc cùng với đám tá điền. Biết rõ tiểu lão đầu này luôn thích được ăn ngon, nên ban ngày hễ ai có thời gian rảnh thì sẽ đưa cơm tới đó cho ông ta.

"Hài tử đúng thật là dễ dạy, dễ dạy đến vậy." Tiểu lão đầu liền yêu thích tính cách hào phóng, tự do này của Diệp Gia.

Linh Đang đi mua thịt trở về, Diệp Gia thẳng thắn gọi hết cả bốn võ tỳ đến. Các nàng nhanh chóng có mặt, trên suốt đường đi Diệp Gia bị say xe nên cũng không để ý đến các nàng. Sau khi trở lại trấn Đông Hương lại bận rộn chuyện chuyển nhà, nên cho tới bây giờ vẫn chưa hỏi tên tuổi của bọn họ.

Sai khi gọi người đến trước mặt, Diệp Gia hỏi qua một lướt mới biết được mấy người này không có tên bình thường mà toàn được đặt theo tên các loài vật khác nhau. Một người có đôi mắt dài mảnh và khuôn mặt trái xoan được tên là Hồ Ly, một người thấp hơn Diệp Gia tên là Chồn. Một người khác tướng mạo oai hùng, có có nét nam tính nên được gọi là Heo Vòi. Người cuối cùng nếu không lên tiếng thì sẽ rất khó chú ý tới nàng ta, ngũ quan trông khá thanh tu nhưng khi quay mặt đi thì lại không nhớ được mặt nữa, tên là Sơn Ca.

Diệp Gia: "... Tên gọi này có chút không được bình thường cho lắm." Nếu xuất hiện trong phim truyền hình thì những cái tên này nghe giống như của mật thám thường dùng.

Thế là bồn người ngay lập tức biểu thị có thể đổi tên, mời Diệp Gia ban tên cho từng người bọn họ.

Diệp Gia chọn tên có chút trắc trở, bèn đưa mắt nhìn sang Dư thị. Dự thị suy nghĩ đắn đo, đổi cho bọn họ những cái tên nghe bình thường.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 521



Hồ Ly đổi tên thành Tiểu Lê, Chồn đổi tên thành Anh Đào. Hai người còn lại đổi tên thành Lâm Lang, Hoàn Bội.

Dù thế nào đi nữa, thay đổi tên tuổi xong, nghe có vẻ bình thường hơn rất nhiều.

Bọn họ cũng không có hành lý gì, đến tận thời điểm này trên người vẫn chỉ mặc một bộ y phục. Hiện giờ thời tiết đã chuyển sang nóng bức, cũng không hiểu sao suốt mấy ngày nay đám cô nương này lại không biết đường đề cập tới. Diệp Gia nghĩ rằng nếu đã chuyển sang nhà mới rồi, thì hào phóng mở một rương đựng tiền ra. Tìm một cửa hàng may đo đến, may cho mỗi người trong nhà hai bộ quần áo mới. Nhắc mới nhớ, có lẽ đã lâu lắm rồi không phát thưởng phúc lợi, cứ coi như đây là khoản trợ cấp thưởng nóng đi.

Tuy rằng đây cũng chỉ là vài ân huệ nhỏ, nhưng mỗi lần Diệp Gia phân phát những phúc lợi này, luôn khiến cả nhà rất vui sướng.

Hiếm khi có thời gian thư giãn, Diệp Gia cũng đã lâu không được ăn một bữa ngon lành. Liên nghĩ đến trời mùa hè nóng nực như thế này, thì nên ăn mấy món chua chua cay cay để khai vị*. Cân nhắc hay là ăn một bữa mì lạnh kiểu Xuyên Thục, Linh Đang đi mua thịt chín đã về bày trước mặt. Bây giờ Diệp tứ muội cũng biết làm mì cắt, làm còn ngon hơn cả Diệp Gia. Vừa hay lúc chuyển nhà từ bên phía khu đóng quân tới đây, đã hái được rất nhiều dưa chuột. Cắt thành từng sợi nhỏ, roi hâm nóng thêm chút giá đỗ.

*k*ch th*ch ăn ngon.

Nấu chín sợi mì rồi để ráo nước, đến khi sợi mì khô thì cho dưa chuột thái sợi, giá đỗ, xì dầu, giấm, tương ớt vào rồi trộn đều lên là có thể ăn được rồi. Cách chế biến dễ dàng, mà mùi vị cũng rất tuyệt. Nhưng không thể không nói, đồ ăn nấu chín mới mua về của hai cửa hàng này mùi vị không quá ngon, vẫn còn vương vị tanh nồng.

"Tỷ, thịt nhà này chế biến hẳn là không được ngon." Diệp tứ muội cau mày cố gắng nuốt miếng thịt xuống bụng, hiện giờ sống ở Chu gia thường xuyên được ăn thịt, nên nàng cũng không còn giống như ngày xưa chỉ cần có thịt ăn là thấy may lắm rồi nữa: "Mùi vị này còn kém xa so với nhà chúng ta."

Diệp Gia cũng cảm thấy khó nuốt, nếm sang của nhà khác, hương vị cũng không tốt hơn được bao nhiêu: “Nhà nay mùi vị khá hơn chút."

Diệp tứ muội nếm thử, vẫn không hề cảm thấy ngon miệng.

Bất kể có ra sao, những đĩa thịt này được bán với giá đắt hơn nhiều so với cửa hàng của Diệp Gia. Dù mùi vị không được ngon, nhưng vẫn là thịt hàng thật giá thật. Diệp Gia kén ăn, gắp được hai đũa liền biếng ăn. Những người khác thì không nỡ bỏ phí như Diệp Gia, dù cảm thấy mùi vị không ngon, hay nhạt như nước ốc thì vẫn cố ăn hết đồ ăn.

Ăn cơm xong, Diệp Gia trở về phòng nghỉ ngơi chốc lát. Lúc tỉnh dậy thì vừa hay người môi giới dẫn theo thợ thủ công đến, trong đó vẫn có hai người lúc trước từng đóng giường sưởi cho Chu gia.

Xây nhà thì đơn giản, nhưng cần xây ở vị trí nào, xây theo kiểu dáng nào, những điều này vẫn cần phải trao đổi rõ ràng với gia chủ. Điều quan trọng nhất chính là thời cổ đại người ta tương đối chú trọng phong thủy, phương hướng phòng ốc của một viện tử rất đáng chú ý. Diệp Gia cũng không hiểu rõ về phong thủy, nhưng về phương diện kỹ thuật kiến trúc phòng ốc thì cũng được xem như có chút am hiểu chuyên môn.

Đúng lúc chiều nay không bận rộn chuyện gì, nên nàng liên đi theo đám thợ mộc thợ xây quay về căn nhà của Chu gia.

Viện tử của Chu gia là kiểu dáng tiểu viện truyên thống điển hình của nhà nông vùng Tây Bắc, phòng ốc xếp hết thành một dãy, một gian nhà chính rộng lớn phía ngoài, cộng thêm hai phía đông, tây bên cạnh, mỗi bên có hai căn phòng. Phòng trước tách biệt với phòng sau, phòng sau chính là hai gian phòng sát nhau có cửa hướng về phía Nam Khai, một bên thì có cái vách rất nhỏ ngăn cách ở giữa, để chồng chất một đồng đồ vật linh tinh.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 522



Một khoảng đất rộng cuối cùng thì được mở ra làm vườn rau, nếu như muốn trùng tu lại, hoặc là xây mỗi bên một căn ở khoảng đất trống dựa vào mặt trước của tường viện, hoặc là tháo gỡ luôn mấy gian giữa phòng trước và phòng sau để sửa thành kiểu nhà tứ hợp viện.

Ý tưởng của Diệp Gia đương nhiên là muốn sửa thành kiểu viện tử tứ hợp, nếu như không cần thiết, thì Diệp Gia không muốn chiếm dụng mảnh đất trống ở tiền viện. môi trường quá chen chúc sẽ tạo nên sự kiêm nén trong tiềm thức, kiểu viện tử giống như của Chu gia bước ra khỏi cánh cổng viện tử chính là một rừng cây. Đưa mắt nhìn ra ngoài một chút, có một loại cảm giác tự tại, yên tĩnh theo năm dài tháng rộng.

Xác định xong vị trí, việc còn lại là phân phó thợ mộc và thợ nề bắt đầu đào móng đắp nên. thời này chưa có những dụng cụ đo đã chuyên dùng trên công trường xây dụng như ở thế hệ sau, các thợ nề có kinh nghiệm đều dùng các phương pháp kiểu cũ phương vị, còn lại một mực gọi thợ mộc cùng thợ hồ đi đào đất đánh nền tảng. Lúc này là không có hậu thế trên công trường thường dùng đo đạc công cụ, đều là có kinh nghiệm thợ hồ dùng kiểu cũ biện pháp, tiêu chuẩn, dây thừng, khuôn tròn, và các loại dụng cụ đo đạc khác. Diệp Gia để bọn họ bắt tay vào làm, còn mình thì đi đến hậu viện thăm nom mấy luống rau củ mới trồng. Lúc trước đã hái được một ít dưa chuột, mấy cây ớt cũng kết được khá nhiều trái, vài trái còn ăn được rồi.

Chờ đến khi đo đạc xong kích thước lớn nhỏ của căn nhà, cần tốn kém bao nhiêu nguyên vật liệu cũng đã có thể tính toán rõ ràng. Hiện nay, nhà cửa ở Tây Bắc chủ yếu là sử dụng vôi vữa, cũng có một vài chỗ dùng đất nện. Cái gọi là đắp nện chính là dùng vôi, bùn đỏ, cát hạt to, các nguyên liệu hỗn hợp tạo thành. Thời cổ xây dựng Vạn Lý Trường Thành chính là sử dụng các loại vật liệu này.

Bọn họ đo lường tính toán cũng mất khá nhiều thời gian, nên Diệp Gia thẳng thắn để Hỷ Lai ở lại, còn nàng bắt xe trở vê Thẩm phủ trước.

Tuy nhiên trước khi trở về, Diệp Gia lại đi một chuyến đến phân xưởng trước. Lượng xà phòng thơm mà phân xưởng sản xuất mấy tháng nay đã chất đầy khố phòng. Đều chế tác loại đầu tắm thuộc mức trung bình, loại đầu tắm kém chất lượng hơn một chút cũng đang được sản xuất. Khi A Cửu bắt đầu chạy thương*, thì số lượng hàng hóa này đều được vận chuyển ra bên ngoài buôn bán. Diệp Gia bước vào dạo quanh một vòng, phía bên kia Lê Hoa cao cũng đã bắt đầu được đưa vào sản xuất.

*Kiếm tiền vốn nhất định thông qua buôn bán thương phẩm, mua thấp bán cao kiếm lãi.

Buổi chiều Dư thị không có việc gì làm nên tự mình đến giám sát, năm nữ công nhân, mỗi người phụ trách một phần việc khác nhau.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, xà phòng thơm bị người khác đánh cắp công thức và làm hàng nhái, nên lần này Dư thị phân phó người bên dưới đi mua sắm dược liệu về, đều chia ra rất nhỏ. Bản thân mỗi người sẽ không biết được bọn họ đang làm phân đoạn nào, có thể nắm chắc trong tay mình phương thức bí truyền. Diệp Gia tiến gân đến một hũ đã gần như sắp chế tác xong thành sản phẩm hoàn chỉnh, nhẹ nhàng ngửi một chút. Lô hàng này vẫn đang được thử nghiệm, Dư thị dựa vào kinh nghiệm bảo dưỡng trước đây của bản thân mà có điều chỉnh lại đơn thuốc của lão đại phu một chút. Tăng thêm ít dược liệu dưỡng da, mùi hương của dược liệu kia hơi nồng, lấn át hết mùi hương hoa lê nhàn nhạt của Lê Hoa cao. Nghe mùi hương này có hơi khác mọt chút: "Mau thân, cái bình này người đã điều chế rồi sao?"

"Vẫn chưa." Dư thị biết Diệp Gia đang muốn giở chút mánh khóe, nên đương nhiên không dám tự ý quyết định: "Gia Nương có ý tưởng gì sao?"

Một sản phẩm tốt thì cần đi đôi với một bao bì tốt. Có đôi khi nao bì đẹp chính là mấu chốt của thành công, đương nhiên phải thiết kế bao bì càng đẹp tinh xảo đẹp mắt càng tốt.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 523



Diệp gia suy ngẫm một hồi, vẫn cần phải làm một vòng khảo sát thị trường để tìm hiểu gu thẩm mỹ của tầng lớp phú quý mới được. Nhưng ở trấn Đông Hương nhỏ bé này thì có được bao nhiêu vị phu nhân có mắt thẩm mỹ? Muốn tìm hiểu thị trường bên Luân Đài cũng không dễ dàng gì. Nhớ tới đây, Diệp Gia không khỏi đưa mắt nhìn về phía Dư thị.

"Mẫu thân có sở trường về vẽ màu không?" Nhắc mới nhớ, Dư thị xem như là người có gu thẩm mỹ nổi bật nhất trong số những người Diệp Gia quen biết. Bất kể là phong cách ăn mặc, trang điểm hay là những vật dùng, nội thất trong nhà đề rất có tính thẩm mỹ, nếu Dư thị nhận đứng thứ hai thì không ai dám xếp số một.

"Ta?" Dư thị thoáng sửng sốt: "Ta cũng biết vẽ vời một chút, nhưng cũng không được tính là vẽ đẹp."

"Mẫu thân, hay là người bớt chút thời gian nghĩ thử một chút xem nên dùng loại bình hay là loại hộp gỗ như nào để đóng gói mấy thứ này, nghe người khác đồn rằng mấy thứ này sử dụng rất hữu ích, sẽ khiến người bằng lòng bỏ tiền bạc ra mua." Diệp Gia nói thẳng, Dư thị đương nhiên hiểu rõ điều này.

Dư thị suy tư một hồi, cảm thấy chuyện này quả thật bà ấy có thể làm được. Liền không cần trì hoãn thêm nữa: "Vậy được, để ta thử suy nghĩ thêm mấy ngày xem sao."

Hai người đang nói chuyện, Diệp Gia thoáng liếc nhìn sắc mặt của Dư thị, lông mày nhíu lại. Tuy rằng thời tiết ngày hè quả thực rất nóng, không có điều hòa hay quạt mát thì rất dễ đổ mồ hôi ướt đẫm cả người. Nhưng ở phân xưởng có tấm che nắng chất lượng khá tốt, Diệp Gia đứng trong bóng râm một lúc đã không còn thấy nóng nữa. Nhưng Dư thị đứng ngay bên cạnh nàng lại không có dáng vẻ yên ổn như thế.

Sắc mặt đỏ bừng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, lúc bà ấy nói chuyện còn có cảm giác như hoảng hốt hụt hơi.

"Mẫu thân, người làm sao thế? Thấy khó chịu trong người sao?"

"Không sao," Dư thị cũng không rõ, từ trưa đến giờ, bà ấy thấy nhịp tim mình đập rất nhanh, lại nóng nực, mặt cũng nóng bừng: "Không biết có ăn phải thứ gì bị hỏng hay không, mà trong người cứ cảm thấy nôn nao khó chịu."

Diệp Gia thầm nghĩ, bữa trưa ăn mì lạnh, cả nhà đều cùng ăn, hình như cũng đâu có ai bị vấn đề gì. Nhưng thoáng sững sờ giây lát: "Mỗi mình người bị thôi sao?"

"Hả?" Dư thị chưa nắm bắt được vấn đề, chỉ câm khăn tay lên lau giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Thôi vậy, vê nhà trước đã."

Dư thị cũng chỉ là tới trông nom một chút, lúc này lại cùng trở về nhà với Diệp Gia.

Hai người ngồi trên chiếc xe la, Dư thị thì vẫn giống lúc nay mặt đỏ tía tai, giống hệt như bị cảm nắng. Trở về Thẩm gia, thì thấy tình trạng của Diệp tứ muội cũng không kém Dư thị bao nhiêu, cùng triệu chứng nôn nao, khó chịu, nhịp tim đập nhanh. Một người bị như vậy, hai người bị như vậy, rõ ràng là có vấn đề. Diệp Gia nghĩ đến món thịt chín mua ở cửa hàng vê ăn thử bữa trưa hôm nay, nàng thấy khó ăn nên không gắp được mấy miếng, phần còn lại liền bị mọi người ăn hết.

"Tiểu Lê, đi tìm đại phu đến đây." Trong lòng Diệp Gia mơ hồ có vài suy đoán, nhưng lại không quá dám tin tưởng. Bộ dáng này tương tự như ăn phải vỏ cây anh túc vậy.

Có phải là vỏ anh túc không hay nói cách khác, Diệp Gia cũng chỉ nghi ngờ.

Bầu trời âm u bỗng lại trở nên oi bức, tựa như đang muốn đổ cơn mưa. Diệp Gia trông thấy tình trạng đổ mồ hôi của Diệp tứ muội còn nghiêm trọng hơn so với Dư thị, nên thẳng thắn ôm lấy hài tử trong lòng nàng ấy. Diệp tứ muội tay cam một cây quạt to quạt thật mạnh, vẫn cảm thấy trong người nóng nực đến hoảng. Đợi hơn nửa ngày, Linh Đang mới vội vàng dẫn lão đại phu chạy đến.

Diệp Gia vội vàng nhường lại vị trí, bảo lão đại phu đến gan bắt mạch cho Dư thị và Diệp tứ muội.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 524



Lão đại phu cùng coi như là có quen biết Dư thị, đơn thuốc Lê Hoa cao trong tay Dư thị chính là mua được từ trong tay hắn. Lúc này cổ tay bà ấy đang được đặt trên một chiếc khăn vải được cuộn lại chắc chắn. vị lão đại phu đặt hai đầu ngón tay mình lên một lúc, lại mở miệng hỏi han Dư thị vài vấn đề.

Chờ khi lấy được đáp án chắc chắn từ miệng Dư thị, ông ta mới vuốt vuốt chòm râu rồi nói: "Không đáng ngại, chỉ là ăn nhâm phải nha phiến* thôi. Liều lượng không nhiều, có lẽ là do yếu tố thể chất của hai người, có phản ứng tương đối mạnh với loại dược vậy này. Nha phiến là một loại dược liệu, có tác dụng trị kiết ly, giải độc. Nghỉ ngơi hai ngày là sẽ bình phục lại."

*Thuốc phiện.

Nha phiến chính là anh túc, chút kiến thức phổ thông này Diệp Gia vẫn có. Diệp tứ muội và Dư thị nghe nói mình ăn nhầm phải nha phiến thì đều có chút ngẩn ngơ, các nàng hôm nay cũng đâu có ăn đồ gì bậy bạ đâu: "Chúng ta có ăn cái gì đâu."

"Nguồn cơn hẳn là do ăn mấy đĩa thịt lúc trưa." Diệp Gia thấy nàng ấy có chút ngơ ngác liền giải thích.

Diệp Gia lắc đầu, vừa định lên tiếng, Diệp tứ muội nghe đại phu nói nha phiến không gây hại gì cho cơ thể thì trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Lão đại phu cũng dựa vào chút quen biết với gia đình nên nhắc nhở thêm một câu: "Nhưng thứ này cũng không nên dùng nhiều. Người ngoài đều coi thứ này như một lọi thuốc để trị mấy bệnh loại bệnh khác như nôn mửa, đau bụng, ho khan, cũng có thể bồi bổ dạ dày, điều phổi, hay có hiệu quả nhuận họng, nhưng lại không biết đến tác hại của thứ này ra sao. Thời nay, người ăn nhiều nha phiến xem sẽ thấy lao lực, ho khan, thường dùng vỏ cây kê để bớt lao lực; người bị nóng ẩm, bài tiết rò rỉ thì dùng để ngăn lại. Dù có tác dụng chữa bệnh nhanh chóng nhưng cũng lấy mạng người như kiếm, cần cẩn thận hơn."

Một câu nói này gần như dọa Dư thị sợ tái mặt mày: "Loi hại đến vậy thật sao? Tại sao trước kia chưa bao giờ ta nghe thái y... đại phu bên người đề cập đến?"

"Chẳng lẽ lão già ta còn có thể nói nhăng nói cuội, dạy sai cho đệ tử hay sao?!" Tính tình lão đại phu cũng nóng nảy, vốn cũng chỉ là có lòng tốt nhắc nhở. Dư thị hỏi vặn lại như vậy giống như nói ông ta tung tin đồn nhảm nhí, nên lập tức thấy không vừa lòng.

Dư thị biết mình lỡ lời, lập tức đứng lên nói câu xin lỗi với lão đại phu: "Là do ta lỡ lời, mong đại phu chớ trách."

Lão đại phu cũng không phải người lòng dạ hẹp hời, hừ một tiếng, chấp nhận lời xin lỗi của Dư thị.

"Mọi người cũng chớ hoảng sợ, thứ này ăn phải liều lượng nhỏ thì cũng không gây ra thương tổn gì nghiêm trọng đối với cơ thể, cứ thả lỏng tâm trạng. Không có chuyện gì, thì lão già ta xin phép trở về." Lão đại phu vừa nói vừa đứng dậy, thu dọn lại hòm thuộc xong liền rời đi. Diệp Gia cau mày suy tư một lát, lập tức đích thân tiễn lão đại phu ra về.

Lão đại phu có thể nói ra được những lời này, đương nhiên là người có kiến thức. Nhớ đến có vài lời không biết chắc chắn nên không tiện bàn luận lung tung. Diệp Gia tiễn lão đại phu ra đến cổng, thuận tiện hỏi thăm chút chuyện liên quan đến tình trạng nha phiến.

Việc này không hỏi thì không biết, hỏi ra rồi thì lại giật mình, thật không ngờ tới lịch sử trông anh túc của Đại Yên đã kéo dài cả trăm năm nay. Nhưng trước khu bột Phù Dung cao xuất hiện, thì thứ này chỉ được dùng như cây cảnh hay dược liệu. Hiện giờ có một số người nảy sinh lòng tham, lợi dụng thứ này để kiếm trác, có muốn quản cũng không quản hết được. Diệp Gia tiễn người ra cửa xong, trong lòng có chút nặng nề.

Đã ăn thử món thịt của hai nhà. Đến tột cùng là do nhà nào thêm thứ này vào trong món ăn còn chưa biết được rõ ràng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 525



Lão đại phu cùng coi như là có quen biết Dư thị, đơn thuốc Lê Hoa cao trong tay Dư thị chính là mua được từ trong tay hắn. Lúc này cổ tay bà ấy đang được đặt trên một chiếc khăn vải được cuộn lại chắc chắn. vị lão đại phu đặt hai đầu ngón tay mình lên một lúc, lại mở miệng hỏi han Dư thị vài vấn đề.

Chờ khi lấy được đáp án chắc chắn từ miệng Dư thị, ông ta mới vuốt vuốt chòm râu rồi nói: "Không đáng ngại, chỉ là ăn nhâm phải nha phiến* thôi. Liều lượng không nhiều, có lẽ là do yếu tố thể chất của hai người, có phản ứng tương đối mạnh với loại dược vậy này. Nha phiến là một loại dược liệu, có tác dụng trị kiết ly, giải độc. Nghỉ ngơi hai ngày là sẽ bình phục lại."

*Thuốc phiện.

Nha phiến chính là anh túc, chút kiến thức phổ thông này Diệp Gia vẫn có. Diệp tứ muội và Dư thị nghe nói mình ăn nhầm phải nha phiến thì đều có chút ngẩn ngơ, các nàng hôm nay cũng đâu có ăn đồ gì bậy bạ đâu: "Chúng ta có ăn cái gì đâu."

"Nguồn cơn hẳn là do ăn mấy đĩa thịt lúc trưa." Diệp Gia thấy nàng ấy có chút ngơ ngác liền giải thích.

Diệp Gia lắc đầu, vừa định lên tiếng, Diệp tứ muội nghe đại phu nói nha phiến không gây hại gì cho cơ thể thì trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Lão đại phu cũng dựa vào chút quen biết với gia đình nên nhắc nhở thêm một câu: "Nhưng thứ này cũng không nên dùng nhiều. Người ngoài đều coi thứ này như một lọi thuốc để trị mấy bệnh loại bệnh khác như nôn mửa, đau bụng, ho khan, cũng có thể bồi bổ dạ dày, điều phổi, hay có hiệu quả nhuận họng, nhưng lại không biết đến tác hại của thứ này ra sao. Thời nay, người ăn nhiều nha phiến xem sẽ thấy lao lực, ho khan, thường dùng vỏ cây kê để bớt lao lực; người bị nóng ẩm, bài tiết rò rỉ thì dùng để ngăn lại. Dù có tác dụng chữa bệnh nhanh chóng nhưng cũng lấy mạng người như kiếm, cần cẩn thận hơn."

Một câu nói này gần như dọa Dư thị sợ tái mặt mày: "Loi hại đến vậy thật sao? Tại sao trước kia chưa bao giờ ta nghe thái y... đại phu bên người đề cập đến?"

"Chẳng lẽ lão già ta còn có thể nói nhăng nói cuội, dạy sai cho đệ tử hay sao?!" Tính tình lão đại phu cũng nóng nảy, vốn cũng chỉ là có lòng tốt nhắc nhở. Dư thị hỏi vặn lại như vậy giống như nói ông ta tung tin đồn nhảm nhí, nên lập tức thấy không vừa lòng.

Dư thị biết mình lỡ lời, lập tức đứng lên nói câu xin lỗi với lão đại phu: "Là do ta lỡ lời, mong đại phu chớ trách."

Lão đại phu cũng không phải người lòng dạ hẹp hời, hừ một tiếng, chấp nhận lời xin lỗi của Dư thị.

"Mọi người cũng chớ hoảng sợ, thứ này ăn phải liều lượng nhỏ thì cũng không gây ra thương tổn gì nghiêm trọng đối với cơ thể, cứ thả lỏng tâm trạng. Không có chuyện gì, thì lão già ta xin phép trở về." Lão đại phu vừa nói vừa đứng dậy, thu dọn lại hòm thuộc xong liền rời đi. Diệp Gia cau mày suy tư một lát, lập tức đích thân tiễn lão đại phu ra về.

Lão đại phu có thể nói ra được những lời này, đương nhiên là người có kiến thức. Nhớ đến có vài lời không biết chắc chắn nên không tiện bàn luận lung tung. Diệp Gia tiễn lão đại phu ra đến cổng, thuận tiện hỏi thăm chút chuyện liên quan đến tình trạng nha phiến.

Việc này không hỏi thì không biết, hỏi ra rồi thì lại giật mình, thật không ngờ tới lịch sử trông anh túc của Đại Yên đã kéo dài cả trăm năm nay. Nhưng trước khu bột Phù Dung cao xuất hiện, thì thứ này chỉ được dùng như cây cảnh hay dược liệu. Hiện giờ có một số người nảy sinh lòng tham, lợi dụng thứ này để kiếm trác, có muốn quản cũng không quản hết được. Diệp Gia tiễn người ra cửa xong, trong lòng có chút nặng nề.

Đã ăn thử món thịt của hai nhà. Đến tột cùng là do nhà nào thêm thứ này vào trong món ăn còn chưa biết được rõ ràng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 526



Lúc trước chẳng qua chỉ là bản thân muốn mua về để nếm thử mùi vị, rồi so sánh với món thịt của nhà mình. Không biết là do thịt nhà nào có vấn đề, cho nên mua luôn của cả hai nhà.

"Tỷ, đại phu nói vậy là có ý gì?" Diệp tứ muội trông thấy Diệp Gia quay lại, vội tiến tới hỏi. Bữa trưa nàng ấy ăn khá nhiều món thịt kia, sau khi nuôi con thì sức ăn của nàng ấy càng nhiều hơn một cách đặc biệt, cũng hết cách rồi. Mấy lời có vẻ nho nhã đại phu nói vừa nấy, nàng ấy không nghe hiểu một chữ nào hết.

Diệp Gia thoáng nhìn qua Dư thị, lời ít mà ý nhiều: "Có ý là thứ đồ kia ăn nhiều sẽ bị nghiện, g.i.ế.c người một cách vô hình." Lá gia nhìn thoáng qua Dư thị, lời ít mà ý nhiều: "Chính là vật kia ăn nhiều nghiện, g.i.ế.c người vô hình."

Lời nói này có chút khoa trương, nhưng những người ở thế hệ sau đã từng được học qua giai đoạn lịch sử đen tối đối với thứ đồ này khá có ấn tượng. Diệp Gia không phủ nhận lời nói của mình có chút bất công, nhưng nha phiến quả thực là nên tránh tiếp xúc.

Hai câu này của Diệp Gia thành công hù dọa Diệp tứ muội. Sắc mặt nàng ấy trắng bệch, đứng ngồi không yên, hận không thể chạy đi nhắm mắt móc họng. Nhưng đồ ăn đã nuốt vào trong bụng từ trưa, bây giờ đừng nói móc họng nôn ra, mà có lẽ còn tiêu hóa sạch sẽ từ sớm rồi: "Mây mà bây giờ ta cũng không cho hài tử ăn. Nếu hài tử vẫn còn ăn sữa, ta mà ăn bậy ăn bạ như thế này, chẳng phải là sẽ khiến hai hài tử phải chịu khổ hay sao?"

"Mới nãy đại phu cũng đã nói, may mà bọn họ cho vào liều lượng không quá nhiều, ăn một một lần hai lần có lẽ cũng không bị làm sao." Diệp Gia lên tiếng an ủi: "Hiện tại quan trọng là phải điều tra ra rốt cuộc là món ăn của nhà nào pha thêm thứ đồ như nha phiến vào trong."

Thực ra muốn phân biệt xem trong món ăn nhà nào có chứa thứ này thì cũng rất dễ dàng, dù sao thịt của hai nhà này chế biến đều dở. Trước khi cửa hàng Tây Thi mở bán món thịt thì việc kinh doanh của mấy nhà bán thịt cũng chỉ được coi như ở mức trung bình.

Dù sao thì tuy rằng mùi vị không được ngon cho lắm, những vẫn thật sự là thịt. Từ đầu năm nay thiếu ăn thiếu mặc, nên đồ vật đương nhiên quý vì hiếm có. Sau đó cửa hàng Tây Thi mở ra, thì mấy nhà kinh doanh thịt chín trên thị trấn mới chịu ảnh hưởng. Chỉ cần phái người ra ngoài nghe ngóng, xem xem nhà nào chất lượng món ăn không hề được cải thiện mà có thể duy trì việc kinh doanh không tụt dốc, hoặc là kinh doanh ngày càng phát đạt hơn, thì nhất định là nhà đã thêm thứ đồ kia vào.

Kỳ thật không cần Diệp Gia nhắc nhở, đạo lý này tất nhiên là đều hiểu rất rõ.

Thu Nguyệt sai người đi đến hai cửa hàng bán thịt chín quan sát cặn ke khoảng hai, ba ngày, quả nhiên liền phát hiện có điều bất thường.

Trấn Đông Hương có tổng cộng ba nhà kinh doanh thịt nấu chín, trong đó có một nhà họ Lưu, vào một tháng nọ việc kinh doanh bỗng nhiên phát đạt. Nhà hắn ta chủ yếu là bán thịt dê, ngoài ra còn kiêm thêm một chút thịt bò. Vị trí cửa hàng không được tốt cho lắm, nằm ở phố Tây. Trong quá khứ tuy rằng thịt chế biến ra có thể bán được, nhưng lời lãi kiếm được cũng chỉ đủ nuôi sống gia đình. Gần một tháng qua không hiểu tại sao, khách khứa lui tới nếm thử thịt dê nhà hắn ta ngày càng nhiều, đều là càng ăn thì càng thèm thuồng.

Chuyện này không còn gì để bàn cãi, đương nhiên chính là hộ gia đình này.

Thời điểm Thu Nguyệt mang tin tức về báo cáo với Diệp Gia, Diệp Gia đang ở phòng khách tiếp đón Ngô gia tam thiếu.

Nhắc mới nhớ, tin đồn lúc trước đã tạo thành một sự đả kích không nhỏ cho công việc kinh doanh của Ngô gia. Kinh doanh xà phòng thơm bị đình chỉ không nhắc đến, son phấn bột nước cũng bị dính một chút ảnh hưởng. Những thương hộ trên trấn lúc trước đặt mua son phấn bột nước từ phân xưởng của Ngô gia bị giảm một nửa.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 527



Nhưng chút tổn thất này cũng không tính là gì đối với Ngô gia. Mấy năm nay Ngô gia kinh doanh khá lớn trong lĩnh vực son phấn bột nước, dù không giống như việc chạy thương của Trình gia, nhưng cũng có thương đội riêng. Nhưng mấy thế hệ trước của Ngô gia đều sẽ ra sức giao thiệp, công việc kinh doanh phía đông đến Yên Kinh, phía tây có Tây Vực, đều có bạn làm ăn. Chút tổn thất lợi nhuận nho nhỏ trên trấn đối với Ngô gia chỉ là không đau ngông ngứa, nhưng không thể không nói việc này vẫn để lại trong lòng người Ngô gia một cục tức lớn.

Ngô gia đã làm ăn kinh doanh suốt bốn, năm thế hệ, đừng thấy nhà họ kinh doanh không thịnh vượng, nhưng thực chất gia nghiệp lại rất đồ sộ, gia sản tổ tiên cũng giấu rất sâu.

Người Ngô gia tự xưng là người đọc sách, nên toàn bộ con cháu Ngô gia từ nhỏ đều phải học đọc sách viết chữ. Nếu không phải do con cháu Ngô gia trình độ học vấn có hạn, thì nhà bọn họ sớm đã sớm thoát khỏi cái mác thương nhân, chuyển hướng sang quan trường. Căn bản không cần e sợ một tên giáo úy. Tuy nhiên chính vì gia đình có căn cơ đủ sâu, nên từng người Ngô gia đều kiêu ngạo từ tận đáy lòng. Thế hệ trước còn bày ra bộ dạng giả vờ, đến đám tiểu bối thì không thể che giấu nổi tính khí ngạo mạn.

Lời đồn lúc trước bề ngoài thì Ngô gia giả bộ như không hề hay biết đó là thủ đoạn của người Chu gia, không thèm so đo, vẫn ung dung thản nhiên. Nhưng trong tâm lại luôn tính toán tìm cơ hội để đòi lại tất cả. Cho dù không đòi lại được thì cũng phải dạy dỗ người Chu gia một bài học để trút giận.

Kìm nén hơn hai tháng, Ngô gia tam thiếu tìm đến của lúc này có ý tứ rất rõ ràng, cửa hàng Linh Lung e là không thể hợp tác với Chu gia.

"Qủa thực là tiếc nuối, nếu không phải mọi chuyện đều có nguyên nhân, thì Ngô gia ta chắc chắn sẽ không làm ra hành động thất tin thế này." Cách ăn mặc của Ngô gia tam thiếu nho nhã lễ độ hệt như một thư sinh, lời nói hành động cũng lão luyện hơn huynh trưởng của hắn ta rất nhiều: "Như phu nhân của phủ đô đốc đích thân chỉ định nguồn hàng, không thể đùn đẩy được. Chúng ta cũng không còn cách nào khác. Thị trường lớn như trấn Đông Hương, tiểu môn tiểu hộ như Ngô gia chúng ta cũng không xuất ra được nhiều hàng hóa đến vậy, nên sợ là không thể hợp tác với phu nhân nữa."

Hắn ta lôi Như phu nhân ra làm cái cớ là hợp tình hợp lý, ngược lại biểu thị rõ ràng Diệp Gia nếu cứ bắt buộc nhà hắn ta phải chấp nhận việc kinh doanh phân xưởng thì sẽ là lấy quyên thế chèn ép người khác.

Thực ra Diệp Gia đã sớm dự đoán được ngày này, nên không thấy có chút nào ngoài ý muốn. Điều đáng ngạc nhiên duy nhất, đại khái chính là tính tình của Ngô tam thiếu vậy mà có thể nhẫn nhịn được, mãi ba tháng sau mới tìm đến cửa.

Lập tức cũng không nói thêm câu nào, trầm ngâm trong chốc lát liền thẳng thắn gật đầu: "Nếu đã như thế, vậy thì khế ước kia cũng đã vô hiệu." Tuy rằng đã chờ đợi ngày này từ lâu, nhưng không đồng nghĩa Diệp Gia có thể dễ dàng để mặc cho bọn họ lừa gạt: "Vậy chuyện làm trái với điều ước này thì tính toán thế nào?"

Người làm ăn phải bàn đến chữ tín, việc Từ Hữu Tài tham tiền phụ nghĩa lúc trước hệt như một vết xe đổ. Diệp Gia chung quy hiểu rõ có một số thương nhân nhỏ không coi trọng điều khoản của khế ước, nên độ tin cậy cũng cần kiểm chứng lại. Nhưng Ngô gia lại hoàn toàn khác biệt với hạnh thương hộ nhỏ như Từ Hữu Tài.

"Đương nhiên là giải quyết như trên khế sách đã viết rồi." Ngô tam thiếu cười nói: "Chuyện phát sinh đột ngột, đây là điều Ngô gia ta nên chịu trách nhiệm."

Ngô gia căn bản không quan tâm khoản bồi thường nhỏ này. Mục đích Ngô tam thiếu đến đây chuyến này là quyết tâm phải hủy bỏ được khế ước, nên cũng đã mang đủ số bạc theo trong người.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 528



Phía Diệp Gia mới vừa lên tiếng đồng ý giải trừ khế ước cùng hắn, hắn ngay lập tức dâng bạc lên. Trong khế ước quy định là hai phần tiền hoa hồng trong vòng ba năm. Cộng lại cũng chỉ được có khoảng trăm lượng mà thôi. Chút tiên nhỏ nhặt này còn không đủ gãi ngứa cho Ngô gia.

Khế ước vừa giải trừ, Ngô tam thiếu đứng dậy mỉm cười, bày tỏ nếu còn cơ hội thì sẽ hợp tác lại.

Diệp Gia cũng mỉm cười, khách sáo tiễn người ra vê.

Lần hợp tác này đối Ngô gia mà nói thì coi như chân ruồi chân nhặng, nhưng với Chu gia thì lại không phải. Thu nhập ổn định nhất của nhà họ Chu chính là khoản thu nhập từ cửa hàng của Ngô gia. Nhưng đã phát sinh xung đột, nên khoản kinh doanh này sớm muộn gì cũng tràn ngập nguy hiểm. Diệp Gia trông thấy bóng người đã đi xa, nụ cười trên mặt dần trở nên lãnh đạm.

Thu Nguyệt đến báo cáo lại chuyện của cửa hàng thịt Lưu gia, Diệp Gia suy tư một lát rồi quay người trở về phòng.

Bất kể cửa hàng thịt Lưu gia này có ảnh hưởng đến tình hình kinh doanh của cửa hàng Tây Thi hay không, Diệp Gia vẫn phải quản việc cho thêm vỏ anh túc nào thức ăn lần này. Cho dù là vì sự an bình của cả trấn Đông Hương, hay là vì tình hình kinh doanh của nhà mình.

Một khi thứ này tràn lan bên ngoài, nếu như các cửa hàng khác cũng sử dụng, chẳng phải là sẽ thành một mớ hỗn độn hay sao. Đến cuối cùng cũng đâu có ai biết được Lưu gia sẽ bỏ bao nhiêu thứ này vào trong thịt? Hàm lượng có đủ gây nghiện hay không? Suy nghĩ sâu xa hơn, cứ ăn phải thứ này mãi như vậy, liệu điều này có làm suy yếu sức chiến đấu của binh sĩ của khu đóng quân hay không?

Cẩn thận suy đoán một lượt âm mưu này, càng suy nghĩ tỉ mỉ thì lại càng sợ hãi, quả thực khiến lòng người nảy sinh nỗi bất an.

Nói theo một cách khác, khí hậu ở phủ Đô hộ Bắc Đình không thích hợp nuôi trồng thứ này. Là một loại dược liệu được vận chuyển từ vùng khác đến nên giá thành tương đối đắt đỏ. Đồ vật này tuyệt đối không nên xuất hiện ở một cửa hàng thịt nhỏ trên trấn Đông Hương. Tựa như cuộc chiến tranh nha phiến trong lịch sử. Nha phiến rất dễ dàng phá vỡ ý chí của con người. Nếu thứ đồ này lan truyền vào Bắc Đình với mục đích xấu, thì tên đầu sỏ phía sau thật sự đáng chất.

Càng nghĩ càng cảm thấy nhất định phải điều tra, nhất định phải bắt được ngọn nguồn gốc rễ của đường dây này, nhất định phải điều tra rõ ràng.

Trong lòng Diệp Gia cảm thấy, mặc kệ thứ đồ này bị người có ác ý lan truyên vào trong, hay chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp bị cho vào thịt ăn, thì có khả năng cao những người không biết rõ nội tình sẽ lạm dụng thứ này để trục lợi. Cho dù lí do là gì, một khi lạm dụng, thì đối với tình cảnh loạn trong giặc ngoài của Bắc Đình thời điểm hiện tại cũng không được xem là chuyện tốt đẹp.

Suy tư hồi lâu, Diệp Gia cảm thấy chuyện lần này vẫn nên thông báo cho Chu Cảnh Sâm biết.

Trấn Đông hương nằm trong sự quản lý của Chu Cảnh Sâm, một khi hỗn loạn xảy ra, thì Chu gia khó chối bỏ tội trạng. Thế là Diệp Gia lấy giấy bút mực nghiên ra, suy nghĩ một lát liên viết lại rõ ràng chỉ tiết chân tướng sự việc và mức độ nguy hại của nha phiến. Vì để khiến Chu Cảnh Sâm coi trọng vấn đề này, nàng còn cố tình cường điệu thêm tác hại tiêu cực của nha phiến. Lần lượt liệt kê lại từng cái một.

Dư thị trông thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của Diệp Gia, đẩy cửa ngó nhìn vào trong mấy lần liền.

"Không sao," Trong đầu Diệp Gia đang suy nghĩ xem nên xử lý cửa hàng thịt Lưu gia như thế nào, ngoài miệng thì an ủi bà ấy: "Tướng công ra ngoài chuyến này sẽ mất thời gian khá lâu không thể trở về, nên mới viết một phong thư gửi cho chàng ấy."

Dư thị nghe thấy là viết thư gửi cho Chu Cảnh Sâm, thì lập tức yên lòng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 529



Bà ấy tiến tới, chậm rãi ngồi xuống trước mặt Diệp Gia. Thấy nàng đang cẩn thận nhét lá thư vào trong phòng bì, trên mặt trái lại hiện lên vẻ nhẹ nhõm, vui vẻ. Nhi tử và nhi tức trải qua khó khăn trắc trở lâu như vậy, hai người trẻ tuổi cũng xem như đã nuôi dưỡng tình cảm khá tốt. Chỉ là công việc của nhi tử khá bận rộn, hiếm có thời gian ở cạnh bau bạn với Diệp Gia: "Gia Nương, ngược lại khổ cho con và Doãn An đang lúc tân hôn hạnh phúc, lại gân gũi thì ít mà xa cách thì nhiều."

"Nào có, con không để tâm dau Diệp Gia mỉm cười,"Nếu như tướng công cứ ở trước mặt con loanh quanh cả ngày, nói không chừng con còn chê chàng ấy phiên phức đấy."

Dư thị: ”... Nói cũng đúng."

Tính tình này của nhi tức, rất có chính kiến, quả thực không phải kiểu người bám viu vào nam nhân.

Hai người đang nói chuyện, Hỷ Lai đã gọi ông Tôn đến.

Diệp Gia giao thư cho ông cụ, chỉ đích danh ông cụ gửi thư đến quán trọ Lai Phúc, rồi lại bảo ông cụ gọi Triển Lâm và Tư Nam đến đây một chuyến. Triển Lâm và Tư Nam là hai người lúc trước được Chu Cảnh Sâm cố ý sắp xếp bên cạnh để bảo vệ cho sự an nguy của Diệp Gia, không sống ở Chu gia, chỉ khi Diệp Gia có việc cần phải đi xa nhà thì bọn họ mới đi theo hộ tống. Mọi khi có việc gì khẩn cấp cũng có thể gọi họ đến giúp đỡ.

Ông Tôn nhận lấy phong thư rồi gửi đi ngay lập tức, Triển Lâm và Tư Nam cũng nhanh chóng chạy đến.

Diệp Gia cũng không nhiều lời với bọn họ, chỉ kêu bọn họ hãy theo dõi sát sao của hàng thịt Lưu gia. Nhìn xem người nhà này đang qua lại với người nào, và lấy được vỏ cây anh túc từ trong tay kẻ nào. Nhóm Triển Lâm còn không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy thái độ Diệp Gia nghiêm túc như vậy, liền đồng ý sẽ theo dõi chặt chẽ cửa hàng nhà này.

Chuyện này còn chưa đi đến hồi kết, thì trước đó người Cố gia đã đến trấn Đông Hương.

Hai huynh muội Cố Minh Dực hiện giờ vẫn chưa hề từ bỏ ý định, cảm thấy rằng bọn họ vẫn còn cơ hội. Dù sao thì bọn họ cũng đã tính toán cẩn thận, từ tận đáy lòng bọn họ vẫn không chịu tin chuyện Cố Minh Hy từ hôn lại không thể cứu van được. Thời điểm Cảnh vương phủ xảy ra chuyện, hành động phủi sạch sẽ quan hệ của Cố gia quả thực có hơi vô tình. Nhưng Cố Minh Dực cho rằng, dựa vào tác phong hành xử của Chu Cảnh Sâm mà suy đoán, thì hành động này vẫn có thể thông cảm được. Suy cho cùng thì toàn bộ Cố gia hắn ta cũng đâu chỉ có một mình Cố Minh Hy, trên dưới cả nhà còn có rất nhiều sinh mạng khác nữa. Cũng không thể vì biến cố của Cảnh vương phủ, mà bắt bọn họ phải chôn theo cùng thì mới được gọi là trọng tình trọng nghĩa được?

Đương nhiên, trong lòng Chu Cảnh Sâm nảy sinh oán giận hắn cũng thấy dễ hiểu. Đổi lại là bất cứ người nào khác trong tâm cũng thấy xa cách. Nhưng chỉ cân gỡ bỏ mọi khúc mắc, thì một người kế vị chính thức cũng nên hiểu được nên chọn lựa thế nào. Huyết mạch duy nhất của Cảnh vương đã luân lạc tới hoàn cảnh như hiện giờ, Chu Cảnh Sâm hẳn là nên hiểu rõ thời thế mới là anh hùng.

Càng suy nghĩ, hắn ta lại càng cảm thấy thái độ dốc sức phò tá Chu Cảnh Sâm hết mình nên bộc lộ rõ ràng hơn nữa để tăng thêm độ tín nhiệm với người khác, liền mang theo Cố Minh Hy tìm đường đến trấn Đông Hương.

Chưa kể đến lúc ban đầu bọn họ đi đến khu vực nơi đóng quân, xung quanh đó chỉ bắt gặp duy nhất một hộ gia đình. Phát hiện ra ngôi nhà đó cũng không có người ở, chỉ có một nhóm thợ thủ công đang sửa chữa lại căn nhà. Cố ý sai người hâu đến hỏi thăm vài câu thì mới biết tin cả nhà này đã dọn đi chỗ khác sống. Suốt một ngày sau đó, bọn họ không ngừng điều tra, mới biết được chỗ ở hiện tại của Chu gia.
 
Back
Top Bottom