Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 510



Nhàn nhạt liếc nhìn Cố Minh Dực một cái, nụ cười trên khuôn mặt Cố Minh Dực phút chốc cứng đờ.... Người đứng trước mắt là Chu Cảnh Sâm, chứ không phải là đám công tử cả ngày bám theo hắn ta ăn chơi trác táng ở Yên Kinh. Trong thoáng chốc toàn thân Cố Minh Dực đổ mồ hôi lạnh toát, khôi phục lại tinh thần.

Trên thực tế, vào thời điểm Cảnh vương phủ xảy ra biến cố, Cố gia đã vội vàng sai người hầu tìm đến cổng để từ hôn. Tuy nói đều là chuyện hợp tình hợp lý nhưng nóng lòng phủi sạch quan hệ như vậy quả thực khiến người khác cảm thấy khinh thường. Cố gia gió chiêu nào theo chiều nấy, vì để nghiêng lập trường về phía tân hoàng, không thể phủ nhận là đã làm ra một số hành vi bỏ đá xuống giếng. Tuy rằng không phải do gia chủ trực tiếp gây nên, nhưng những lời nói của Cố Minh Dực lúc này cũng không khỏi quá mức phù phiếm.

Bước chân hắn ta bị đình trệ ngay tại chỗ, không dám hành động liều lĩnh: "Dù không ôn lại chuyện cũ thì cũng được coi là người quen cũ. Doãn An, có thể bớt chút thời gian ngôi nói chuyện được không? Ngươi đối với Cố gia có chút hiểu lâm. Những hiểu lầm này nếu còn không được tháo gỡ, vậy thật sự trở thành người thân đau xót con kẻ thù thì hả hê rồi."

Nói xong, sợ lời nói của mình không có trọng lượng, còn nháy mắt ra hiệu với Cố Minh Hy nãy giờ chỉ lo khóc lóc.

"Doãn An ca ca..." Cố Minh Hy ngơ ngác đứng đấy hồi lâu xem như cuối cùng cũng bắt sóng được ánh mắt của huynh trưởng, thái độ lạnh lùng của Cố Minh Hy gợi cho nàng ta nhớ đến rất nhiều chuyện không tốt ở kiếp trước.

Không thể khống chế được mà hồi tưởng lại một kiếp người ngắn ngủi của mình, con cái không gần gũi, bị phu quân chán ghét mà ru6ng bỏ, còn chưa đến 30 tuổi đã treo cổ tự tử ở hậu viện của Chu gia. Nếu như đời trước nàng ta có thể gan dạ hơn một chút, không tham lam phú quý, nghiến răng nghiến lợi đi theo Doãn An ca ca tới Bắc Đình, cùng hắn đồng cam cộng khổ. Có phải mọi chuyện sẽ có một kết cục khác hay không? Mối quan hệ giữa nàng ta và Doãn An ca ca sẽ không bị Cố Minh Nguyệt mượn cớ làm văn chương, mà cướp sạch mất tất cả sự dịu dàng và chăm sóc mà đáng lẽ chỉ thuộc về mình nàng ta?

Chỉ bởi vì một suy nghĩ sai lầm, mà cả quãng đời còn lại bị chia cắt mỗi người một ngả với Doãn An ca ca.

Đời trước sau khi xuất giá, Cố Minh Hy vẫn luôn thấy hối hận. Thời thời khắc khắc so sánh hơn thua, thời thời khắc khắc hối hận vô cùng. Hối hận vì vị tân phu quân so kè dung mạo thì không bằng Chu Cảnh Sâm, tính cách không bằng Chu Cảnh Sâm, tài hoa không bằng Chu Cảnh Sâm, thậm chí đến cách hành xử, cách làm người cũng thua xa Chu Cảnh Sâm. Càng so sánh thì nàng ta lại càng cảm thấy không thể nào chấp nhận được. cứ như vậy sống cả một đời bi thảm. Giờ đây, một lần nữa được sống lại năm 15,16 tuổi, Cố Minh Hy vốn dĩ cho rằng tất cả đều có thể làm lại. Quay lại lúc chưa xuất giá, Chu Cảnh Sâm vẫn còn ở Bắc Đình. Nhất định sẽ có cơ hội cứu vãn, trước khi đến đây, nàng ta vẫn ôm một kỳ vọng như vậy... "... Thực ra, thực ra tới cửa từ hôn vốn không phải là chuyện mà ta mong muốn, chính là do nhũ mẫu tự ý chủ trương."

Đôi bàn tay giấu trong áo của Cố Minh Hy nắm chặt lại, khiến cho móng tay đ.â.m sâu vào trong da thịt: "Bà ấy chỉ là quá thương yêu ta, nuôi dưỡng ta từ nhỏ cho tới lớn, nên không muốn để ta phải chịu khổ dù chỉ là một chút. Hôm đó, bà ấy nhân lúc ta không chú ý, tự ý câm theo tín vật chạy đến vương phủ nói những lời đó. Doãn An ca ca, từ nhỏ ta đã luôn mong mỏi được thành hôn với Doãn An ca ca, thì sao ta có thể làm ra chuyện như vậy được chứ? Tất cả là do nhũ mẫu gây ra, sau khi bà ấy bị phụ mẫu phát hiện dám tự ý làm chủ, đã bị phũ mẫu ta bán ra..."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 511



Lời nói vừa dứt, bốn phía liền rơi vào một mảnh yên lặng như tờ.

Bất kể là Diệp Gia hay Cố Minh Dực, thậm chí người môi giới đang đứng nghe lén được toàn bộ ở bên cạnh cũng đều trợn mắt há mồm. Không thể phản bác lại những lời mà Cố Minh Hy vừa nói ra, tựa hồ như không thể hiểu nổi là do nàng ta ngu thật hay là đang giả ngu.

"Nô tỳ làm chủ?" Ban đầu Diệp Gia không muốn lên tiếng, nhưng lân đầu tiên nghe thấy mấy lời nói láo thế này thật sự có chút không nhịn được. Nàng là một người hiện đại đến từ thế hệ sau, nhưng cũng hiểu rất rõ ở xã hội phong kiến thì thân phận chủ tớ tôn ti chênh lệch như trời và đất. Quy củ của thế gia đại tộc lại càng nghiêm cẩn hà khắc hơn. Vậy thì làm sao có chuyện một tên tôi tớ nào đó bởi vì quá quan tâm đến chủ tử mà nhân lúc chủ tử không để ý, dám tự mình đi từ hôn thay cho chủ tử được đây? Lúc thốt ra mấy lời này Cố Minh Hy không cần dùng đến não sao?

Vừa nói dứt lời, bầu không khí xung quanh vốn đã ngột ngạt nay càng thêm khó xử, Cố Minh Dực đang đứng bên cạnh sắc mặt cũng trở nên tái mét.

Cố Minh Hy trừng lớn mắt nhìn: "Ngươi chen miệng vào làm cái gì! Ta đang nói chuyện với Doãn An ca cal"

"Cố Minh Dực!"

Diệp Gia còn chưa kịp mở miệng, Chu Cảnh Sâm ở bên cạnh bắt gặp Cố Minh Hy có thái độ như vậy đối với Diệp Gia thì lông mày lập tức cau có lại: "Lo mà quản Cố gia cô nương nhà ngươi cho tốt vào đi."

Sắc mặt của Cố Minh Hy trong nháy mắt biến thành màu han heo, bốn phía xung quanh lập tức lầm vào tình cảnh yên lặng c.h.ế.t chóc. Tâm tình của cả đám người Cố gia bên cạnh đều trở trên phức tạp. Chu Cảnh Sâm có thái đô như vậy đối với Cố Minh Hy đương nhiên sẽ làm bọn họ mất hết thanh danh.

Cố Minh Dực không cười nổi nữa, cứng ngắc đứng sang một bên.

Hồi lâu sau, hắn ta nhắm hai mắt lại, và hít sâu một hơi. Thực ra, trước khi đến đây, Cố Minh Dực đã có dự cảm, hành động đến Bắc Đình chuyến này của bọn họ khả năng sẽ không có thu hoạch gì lớn. Dù sao cũng đã giao du với biết bao người cùng thế hệ với mình, Cố Minh Dực hiểu rõ nguyên tắc làm người của Chu Cảnh Sâm. Phong thái ôn tồn lễ độ thể hiện ra bên ngoài chỉ là giả tạo, thực chất người này có lòng dạ thâm sâu, tính cách cũng cực kỳ tàn nhẫn.

Nhưng những lời hắn ta nói ra thì trưởng bối Cố gia hoàn toàn không tin tưởng, vẫn chưa từ bỏ ý định, nhất quyết muốn lôi mối quan hệ mười mấy năm quen biết giữa Chu Cảnh Sâm và Cố Minh Hy ra làm cái cớ. Đã thử khuyên can hết lời, nhưng các trưởng bối vẫn không hề nghe lọt tai lời khuyên của hắn ta. Nên đám vãn bối bọn hắn chỉ đành thử đi một chuyến xem sao.... Thôi vậy. Hôm nay trừ phi là trói đôi phu thê này lại khiêng lên xe ngựa, hoặc cưỡng ép làm tiêu tan hiềm khích lúc trước. Bằng không bọn họ cứ cố ép sát từng bước, lúc nào cũng đến làm loạn, thì sẽ chỉ nhận lại sự phản cảm và chán ghét của Chu Cảnh Sâm. Điêu duy nhất khiến Cố Minh Dực không ngờ tới chính là Cố Minh Hy lại vô dụng đến vậy, Chu Cảnh Sâm đối với nàng ta không hề có chút ngoại lệ nào.

"Minh Hy, tới đây." Cố Minh Dực lập tức đưa ra quyết định,"Nếu Doãn An còn có chuyện phải giải quyết, thì hôm khác chúng ta lại tới cũng là chuyện thường tình."

Cố Minh Hy không hiểu tại sao huynh trưởng lại nói như thế, nàng ta không muốn đi, nên quay đầu lại nhìn Chu Cảnh Sâm với ánh mắt tủi thân.

Chu Cảnh Sâm lôi kéo Diệp Gia rời khỏi cửa hàng môi giới.

Bên ngoài cửa hàng môi giới, Tư Nam đang ngồi trên xà xe la nhìn ngắm cỗ xe. Trông thấy hai người đi ra thì lập tức nhảy xuống đất, quay người mở cửa khoang xe.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 512



Chu Cảnh Sâm thì đỡ Diệp Gia bước lên, sau khi Diệp Gia lên xe, liền vén rèm cửa sổ xe lên, liếc nhìn đám người Cố gia vẫn đang đứng trong cửa hàng môi giới nhìn về phía bên này với ánh mắt tha thiết mong chờ. Trong ánh mắt Cố Minh Hy hiện lên hận ý khó che giấu được, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.

Ánh mắt Diệp Gia lóe lên sự nghiêm nghị, buông rèm xe xuống.

Cửa xe đóng lại kêu lên một tiếng lạch cạch, Chu Cảnh Sâm trèo vào trong xe, thuận tay đóng cửa lại. Hỷ Lai đến muộn một bước còn chưa kịp leo lên xe, đứng bên dưới bốn mắt nhìn nhau với Triển Lâm.

Hỷ Lai: "... Ta tự đi bộ vê được, thuận đường rẽ qua Thái Thị Khẩu mua chút thức ăn."

Triển Lâm nhìn nàng ấy hồi lâu, gật gật đầu. Quay lại đặt m.ô.n.g ngồi ở cái xà bên ngoài khoang xe, còn Tư Nam ngôi ở phía bên cạnh.

Roi ngựa quất lên, xe la chậm rãi chuyển động.

Bên trong khoang xe, hiếm khi được yên tĩnh. Chu Cảnh Sâm cúi đầu không biết đang suy tư điều gì, ngón tay đặt trên đầu gối vô thức cử động, cặp lông mày nhíu chặt lại. Diệp Gia liếc hắn vài lần, không nhịn được suy nghĩ đến.

Biểu hiện của Cố gia quả thực rất kỳ lạ, nghe mấy lời nói dối khập khiễng của Cố Minh Hy, ngay cả đồ đần cũng có thể đoán ra được lúc trước khi Cảnh Vương phủ phát sinh biến cố, Cố gia nhất định đã làm chút chuyện bỏ đá xuống giếng gì đó. Bằng không với tính tình của Chu Cảnh Sâm, hắn cũng không đến mức một chút sắc mặt cũng lười giả vờ như vậy. Nhưng tại sao Cố gia lại có thái độ trước sau mâu thuẫn như vậy chứ? Chẳng lẽ đã biết được chuyện gì đó. Hay là Cố gia đã phạm vào đại tội nào đó nên đã bị hoàng đế Yên Kinh chán ghét vứt bỏ?

Biểu hiện của Cố gia như thể đã biết trước được Chu Cảnh Sâm nhất định sẽ thành công khơi dậy quyền lực... Trái tim Diệp Gia bỗng nhiên co rút. Chẳng lẽ lại có người giống như nàng, biết trước được kết cục?

Nếu không thì sao? Cố gia đã có một nữ nhi rất được tân hoàng sủng ái, mặc dù trong thâm tâm Cố Minh Nguyệt không hề chào đón Cố gia. Nhưng đối với người ngoài mà nói, vẫn là được gắn chặt chung một khối với triều đình Đại Yên. Chỉ cần dựa vào việc Cố Minh nguyệt đang kiêu ngạo như mặt trời ban trưa, thì Cố gia căn bản không cần phải cố gắng lấy lòng một người nhà tan của nát, hai bàn tay trắng.

Cho nên thật sự là có người xuyên không đến sao? Cố Minh Hy? Không giống lắm.

Diệp Gia không thể không nghi ngờ Cố Minh Hy, bởi vì thế giới này vốn dĩ hệt như một cuốn tiểu thuyết ngôn tình của Mary Sue. Hay nói cách khác, có rất nhiều chuyện phát sinh đều xoay quanh những nhân vật mấu chốt. Nói chính xác hơn thì là có quan hệ rất mật thiết với nữ chính Cố Minh Nguyệt.

Về phần đôi tỷ muội Cố gia mà nói, lúc ban đầu cũng đan xen một câu chuyện cũ cực kỳ cẩu huyết.

Có rất nhiều tình tiết trong cuốn sách này mà sau khi trở mình Diệp Gia đã không nhớ được rõ, nhưng nàng vẫn còn chút ký ức về nhân vật mấu chốt và các mối quan hệ. Nói mới nhớ, nữ chính Cố Minh Nguyệt và nữ phụ Cố Minh Hy chỉ ra đời cách nhau có mấy ngày. Do phát sinh đủ loại chuyện trùng hợp. Cố Minh Nguyệt mới ra đời chưa được 7 ngày thì bị Lâm thị lúc ấy chỉ là nương tử của một hộ nông dân trong thôn trang đó đánh tráo hài tử.

Nói cách khác, thì trước khi Cố Minh Nguyệt được Cố gia nhận lại, thì nàng ta vẫn luôn đợi ở Xà gia trang.

Người Lâm gia đối xử với nàng ta cũng không tốt, dù không còn thường xuyên đánh đập chửi bới như trước, nhưng quả thực tuổi thơ đã phải chịu không ít cực khổ. Mà Cố Minh Hy giả mạo cướp mất thân phận của nàng ta thì được nuôi dưỡng ở Xà gia đến 100 ngày, mới được Cố gia đến đón về Yên kinh.

Lâm nương tử của nông hộ kia cũng không nỡ chia xa với nữ nhi ruột thịt, nên đã dùng thân phận là nhũ mẫu của Cố Minh Hy, cùng theo về Cố gia.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 513



Nếu Cố Minh Nguyệt cứ mãi mãi không biết được sự thật thì cũng thôi, nhưng lúc nàng ta 12 tuổi, nghe lén được lúc người nông dân họ Lâm đó say rượu, liền nghi ngờ thân phận của chính mình. Rồi sau đó, phải mất đến cả năm trời mới tiếp cận được với vị chủ mẫu của Xà gia, khiến cho người Xà gia hoảng hốt vì gương mặt giống Cố Xà thị tới chín phần.

Người Xà gia phát hiện thấy có điều khác thường, lập tức dẫn theo nàng ta đến Cố gia ở Yên Kinh, thì sự thật đằng sau mới được vén màn.

Không đề cập đến tất cả mọi chuyện có quay về vị trí vốn có được hay không, nhưng nỗi oán giận trong lòng Cố Minh Nguyệt cũng khó mà nguôi ngoai được. Lại càng không cần nhắc đến Cố Xà thị đã đích thân chăm sóc nữ nhi lâu đến vậy, tình yêu thương dành cho Cố Minh Hy còn sâu sắc hơn nhiều so với nữ nhi thân sinh của mình. Không những không bằng lòng đưa Cố Minh Hy quay về vị trí cũ, mà còn cực kì bài xích, không muốn thừa nhận chuyện này. Cuối cùng, Cố gia đành dùng danh nghĩa là bào thai sinh đôi để nuôi dưỡng dưới gối.

Hành xử như vậy, đương nhiên sẽ khiến Cố Minh Nguyệt sinh lòng oán hận.

Trong mấy năm nay, kể từ khi hai nữ nhi dưới gối đồng thời thành hôn, Cố Xà thị thường xuyên trách mắng Cố Minh Nguyệt cử chỉ không hợp quy củ, thậm chí còn luôn đối xử thiên vị mỗi khi Cố Minh Hy và Cố Minh Nguyệt phát sinh tranh chấp. Chính vì vậy, khiến đáy lòng Cố Minh Nguyệt nảy sinh oán hận với người Cố gia, cho đến sau này nàng ta có cơ duyên trùng hợp được tân hoàng sủng ái. Sau đó thì tiến cung, độc chiếm ân sủng, Cố gia cũng không có cơ hội tận hưởng được chút lợi ích nào.

Diệp Gia suy đoán, có lẽ đây chính là một trong những lí do khiến Cố gia nghĩ tới Chu Cảnh Sâm dạo gần đây. Nhưng những lí do này không đủ lớn để bọn họ có thể dùng mạng sống của cả nhà ra đảm bảo, đến đây dây dưa với Chu Cảnh Sâm, chắc chắn là còn chỗ dựa khác nữa. Mà chỗ dựa này, chắc chắn bọn họ có thể xác định chắc nịch là Chu Cảnh Sâm sẽ có ngày vựa dậy.... Là người nào, lại có thể biết rõ kết cục tương lai, còn có năng lực quay qua thuyết phục được trên dưới Cố gia đánh cược một phen, hành xử quyết đoán, dứt khoát đến vậy?

Rèm xe bên phía Diệp gia được vén lên treo trên móc câu, ánh nắng chiếu vào xuyên qua cửa sổ xe, phản chiếu lên làn da trắng nõn gần như trong suốt của Diệp Gia. Diệp Gia suy tư đến thất thần,, không mảy may chú ý đến ánh mắt của Chu Cảnh Sâm ngồi bên cạnh đang lặng lẽ ngắm nàng.

Chiếc xe la lắc lư chạy qua quảng trường, bóng dáng nhà cửa ở hai bên đường hắt vào cửa sổ xe. Dọc theo tuyến đường cỗ xe la di chuyển, bỗng có hai bóng người lướt qua. Chu Cảnh Sâm đặt một nụ hôn lên đôi má được ánh nắng chiếu vào thấy rõ từng sợi lông tơ của Diệp Gia, tâm tình hỗ loạn mới dần dần bình ổn lại. Ký ức kiếp trước quá đỗi thảm thương, nên Chu Cảnh Sâm thực sự không muốn nghĩ đến trừ lúc cần thiết. Nhưng nếu như có kẻ thiển cận khăng khăng muốn gây sự thì cũng không thể trách hắn tàn nhẫn.

Chu Cảnh Sâm rủ mi mắt xuống, trong ánh mắt lộ ra sát ý nham hiểm ẩn nhẫn đằng sau dang ve binh tinh.

Thực ra hắn cũng không phải loại người khát máu, nhưng kiếp trước hắn đã g.i.ế.c quá nhiều người, đôi bàn tay dính đầy m.á.u tươi, tỏa ra mùi tanh nồng nặc thấm sâu vào tận xương tủy chỉ khiến hắn cảm thấy có rửa thế nào cũng không thể sạch nổi. Đây cũng là nguyên nhân tạo nên bản tính thích sạch sẽ của Chu Cảnh Sâm.

Những ngón tay mảnh khảnh của hắn đặt trên đầu gối, chậm rãi cử động. Hắn kiêm chế lại ánh nhìn hung ác, tâm mắt rơi trên đôi môi đỏ mọng của Diệp Gia.

"Gia Nương."

Đôi mắt nàng nháy mắt mở to, nhưng lại phát hiện ra cằm mình đang bị Chu Cảnh Sâm nắm lấy, rồi một bờ môi ấm áp đặt xuống môi nàng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 514



Hắn cũng thường xuyên hôn Diệp Gia, nhưng hầu như các lân đều là hôn Diệp Gia, triên miên kéo dài. Vào ban ngày nếu có hôn thì cũng chỉ tiết chế lại mà hôn lên trán hay một bên cổ của nàng. Đây là lần đầu tiên hắn hoành hành ngang ngược đến vậy, tách hẳn môi và răng nàng ra, đầu lưỡi của hắn quần lấy chiếc lưỡi của cô không ngừng m*t mát.

Diệp Gia vô thức bị hắn ôm ngồi lên đầu gối, đối mặt với hắn, bị hắn kéo vào trong ngực. Nếu như không phải đang trên xe la rất khó để che chắn, thì người này nhất định sẽ c** s*ch hết cả đồ lót của nàng ra mà làm xăng làm bậy.

Nụ hôn kéo dài không rõ bao lâu, lâu đến mức cả người Diệp Gia mềm nhữn nằm yên trong lòng hắn, Chu Cảnh Sâm mới kiềm chế lại và buông ra: "Ừm?"

"Gia Nương.”

"... Ữm."

“Gia Nương.”

Diệp Gia: "Vậy tóm lại là có chuyện gì thế?"

Nói thật thì, vừa rồi Diệp Gia quả thực có chút bực bội. Đừng thấy mọi khi nàng rất hăng hái trong công việc, nhưng vê mặt cảm xúc lại là người theo chủ nghĩa cực kỳ bi quan. Nếu trong mối quan hệ tình cảm xuất hiện người thứ ba, khiến nàng bắt đầu cảm thấy phiền chán, thì khả năng nàng chấm dứt lên đến tám phần. Suy cho cùng Diệp Gia cảm thấy đấu đá với một nữ tử yếu đuối là việc hết sức ngu xuẩn. Lòng tự trọng không cho phép nàng để cho mình rơi vào hoàn cảnh thảm thương đó, bản thân nàng càng không cho phép giá trị cuộc sống của mình chỉ loanh quanh việc đấu đá với nữ tử khác chỉ để tranh giành sự yêu thương của nam nhân.

Khắp thiên hạ này nam nhân nhiều vô kể, không cần thiết phải làm thế.

Khuôn mặt của Chu Cảnh Sâm vùi sâu vào hõm vai Diệp Gia, vòng đôi tay ra ôm lấy nàng. Diệp Gia cúi đầu ngắm nhìn mái tóc đen dài của hắn, thực ra có thể mơ hồ cảm nhận được tâm tình của hắn. Quả nhiên, người Cố gia xuất hiện đã phá hỏng kế hoạch ban đầu của Chu Cảnh Sâm. Những phát sinh ngoài ý muốn làm hắn hơi cáu kỉnh.

Không rõ cảm xúc ra sao, Diệp Gia không nhịn được giơ tay xoa đầu hắn. Áp dụng kỹ thuật tương tự với nàng, v**t v* mái tóc của Chu Cảnh Sâm một lát.

Chu Cảnh Sâm thấy dáng vẻ thuận theo của nàng có hơi buồn cười, nhưng cũng không từ chối.

Một lúc lâu sau, Chu Cảnh Sâm đột nhiên ngẩng đầu lên: "Gia Nương có để trong lòng không?”

"Hả?" Hắn thình lình thốt ra một câu như thế, khiến suy nghĩ của Diệp Gia không phản ứng kịp.

"Nàng có để tâm đến không? Về Cố cô nương ấy." Diệp Gia:

Bốn mặt nhìn nhau, trong mắt Chu Cảnh Sâm ẩn hiện ý cười. Diệp Gia nheo mắt lại:.... Chuyện này khiến chàng vui vẻ đến vậy sao?"

"Ừ." Chu Cảnh Sâm không hề che giấu sự vui vẻ của mình: "Gia Nương để ý đến ta."

Diệp Gia: "... Vậy thì sao?”

Mi mắt hắn khẽ động, nghiêng đầu nhìn Diệp Gia, roi nói một câu: "Không dễ dàng rời bỏ ta, nàng đã đồng ý với ta rồi đó."

Diệp Gia: "..." Người này có đôi mắt thần à? Hay là tinh thông thuật đọc suy nghĩ?

"Tính tình của ta thật sự cũng không tốt đến vậy." Nét mặt Chu Cảnh Sâm ánh lên vẻ dịu dàng, nhưng ánh mặt lại nhìn trực diện vào Diệp Gia: "Tính cách của ta chẳng những không phải quân tử mà tấm lòng cũng không khoan dung được như Gia Nương mong muốn. Trêu chọc vào ta thì ngày sau phải đối xử với ta thật tốt."

Diệp Gia cảm thấy lời hắn nói không giống đùa cợt, nhìn chằm chằm hắn không nói nên lời. Trong lúc nhất thời, chỉ muốn đính chính lại một câu nói của hắn: "... Cuối cùng là ai trêu chọc ai? Chàng đừng có thừa cơ râu ông nọ cắm cằm bà kia mà đổ lỗi cho người khác."

"Ừ, là ta trêu chọc." Chu Cảnh Sâm cũng chịu thừa nhận: "Ta là một nam nhân lòng dạ hẹp hòi."

Diệp Gia:

Được rồi, biết rồi, Diệp Gia cạn lời đưa tay lên bịt mắt hắn lại, thật sự không muốn nhìn thấy nụ cười của hắn. Trước khi nàng kịp bỏ cuộc giữa chừng thì người này đã nhanh chóng cướp mất cái búa của nàng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 515



Xe la dừng trước cửa viện tử kêu cót két, Triển Lâm và Tư Nam ngồi bên ngoài nhẹ nhàng lên tiếng thông báo một câu "đến rồi. Cũng không dám lên tiếng quấy ray nữa, mà yên lắng chờ đợi ở bên ngoài. Quần áo Diệp Gia bị vò có hơi nhăn nhúm, chỉnh trang một lúc lâu mới gọn gàng lại được. Nàng xuống xe đi vào nhà, Chu Cảnh Sâm xuống sau cô một bước cũng không đi theo phía sau, mà đổi hướng rẽ sang hướng phòng bếp.

Chờ lúc sau, thấy cả người hắn tỏa ra mùi thuốc nồng nặc bước vào trong phòng, Diệp Gia đang ngồi trên giường thu dọn hành lý, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng cứng đờ.

Sắc mặt Chu Cảnh Sâm không hề thay đổi đóng cửa lại, ôm lấy Diệp Gia đang định đi ra ngoài, trực tiếp dẫn vào phòng trong. Chiêu hôm đó, hai người họ không bước chân ra khỏi phòng nữa. Diệp Gia không dám phát ra tiếng kêu ngay giữa thanh thiên bạch nhật*, dù cho bị ép nước mắt rơi lã chã, hận không thể cắn c.h.ế.t Chu Cảnh Sâm.

*Ban ngày ban mặt.

Hai người ở yên trong phòng ầm ï đến tận khi trời sắp tối, Diệp Gia thực sự đói đến nỗi không muốn cử động nên cuối cùng Chu Cảnh Sâm cũng chịu buông tha cho nàng.

Ngày mai hắn phải đi, Diệp Gia không mảnh vải che thân nằm trọn trong lòng hắn, vài lọn tóc bên thái dương đã ướt đẫm. Đôi mắt dường như đang ngập tràn hơi nước, m.ô.n.g lung mờ ảo nhưng cũng sáng ngời lạ thường. Chu Cảnh Sâm sớm đã tháo trâm cài tóc xuống, mái tóc đen mượt xõa ra, quấn quanh người Diệp Gia hệt như một con rắn đen dài. Toàn thân hai người đều ướt đẫm mồ hôi, Diệp Gia được hắn ôm trọn vào lòng.

Lúc này Chu Cảnh Sâm mới tiếp tục nói lại chuyện này: "Gia Nương, khi trở ve trấn Đông Hương sẽ thương lượng với A Cửu, để hắn ta chia sẻ ít nhân lực có ích cho Chu gia."

"Hả?" Diệp Gia thốt ra một tiếng bằng giọng mũi, uể oải yếu ớt liếc nhìn hắn một cái.

"Là để đề phòng phát sinh biến cố."

Chuyện Diệp Gia đoán được ra, thì đương nhiên Chu Cảnh Sâm cũng có thể nghĩ đến, hắn chỉ có thể hiểu biết nhiều hơn cả Diệp Gia. Trên thực tế, kiếp trước, trên dưới Cố gia đã dành hết mọi tâm huyết lên người Cố Minh Nguyệt. Dù sao thì Cố Minh Nguyệt vô cùng được sủng ái, hai năm sau còn sinh hạ được một người nhi tử cho tân hoàng. Lão già Cố Khởi Siêu đó còn mơ mộng Cố gia sẽ có người nắm giữ được ngôi vị hoàng hậu, còn mình thì được làm quốc trượng*. Nhưng thực tế lại hoàn toàn đi ngược lại với tưởng tượng, mặc dù Cố Minh Nguyệt nhận được sự ủng hộ nâng đỡ mãnh liệt từ Cố Gia, nhưng nàng ta lại không hề cảm thấy biết ơn Cố gia, trở mặt liên lôi Cố gia ra làm bàn đạp giúp bản thân leo cao hơn nữa.

*Cha vợ của vua.

Nói đến đây, có rất nhiều chuyện không cách nào tóm tắt được trong một lời.

Chu Cảnh Sâm suy tư một lát, liền nói cho Diệp Gia nghe vài chuyện liên quan đến Cố gia. Quả nhiên, những chuyện Chu Cảnh Sâm nói cũng tương tự như chuyện mà Diệp Gia biết, nhưng ngắn gọn và bao quát hơn. Hắn không đê cập đến mối quan hệ giữa Cố Minh Nguyệt và Cố Minh Hy, ngẫm lại thì thấy cũng khá bình thường. Suy cho cùng thì đối với một thế gia đại tộc mà nói việc nữ nhi bị ôm nhầm cũng khá mất thể diện. Hơn nữa còn tồn tại một cuộc hôn nhân giữa Cố Minh Hy và Chu Cảnh Sâm do chính miệng thánh thượng hạ chỉ, đương nhiên phải giấu thật kín chuyện này với người bên ngoài.

"Theo như hiểu biết của ta đối với Cố Minh Hy, thì người này hành xử có phần cay độc, sẽ không dễ dàng chịu để yên đâu." Trong mắt Chu Cảnh Sâm lộ ra sát ý: "Ta sẽ sắp xếp vài người hộ tống nàng về nhà, sau đó cứ để họ phòng thủ trong nhà một khoảng thời gian dài."

Diệp Gia nghe thấy hắn nói chuyện nghiêm túc đến vậy liền bật cười: "Chẳng lẽ Cố Minh Hy còn có gan dám g.i.ế.c ta nữa sao?"

Nàng vừa mới nói dứt lời, Chu Cảnh Sâm đã cụp mắt xuống hôn nàng, không nói một lời nào.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 516



"Gia Nương, thế gia đại tộc tranh quyền đoạt lợi, nào có ai trên tay không dính m.á.u tươi." Chu Cảnh Sâm không dám chắc chắn rằng Cố Minh Hy nhất định sẽ ra tay, dù sao thì Cố Minh Hy có dám khiêu khích hắn hay không thì lại là một chuyện khác, nhưng đề phòng bất trắc vẫn là điều rất cần thiết.

Diệp Gia vốn dĩ không nghĩ đến chuyện sinh tử, nhưng sau khi nghe xong những lời Chu Cảnh Sâm nói thì không thể không cẩn thận hơn.

Dù sao thì nếu thay đổi một góc nhìn khác, việc g.i.ế.c c.h.ế.t nàng rồi dàn dựng là một vụ tai nạn cũng không phải việc gì quá khó. Nói đến đây, Diệp Gia không nhịn được nhớ lại nguyên nhân cái c.h.ế.t của nguyên chủ. Chuyện nguyên chủ bị bán vào lầu xanh, chưa đến một năm thì bị khách làng chơi đánh chết, phải chăng chuyện này cũng bị kẻ khác động tay động chân vào?

Có một số chuyện không thể suy nghĩ quá chỉ tiết, vì nghĩ càng sâu thì càng thấy đáng sợ. Xem ra số tiền vất vả kiếm được đã đến lúc phát huy được tác dụng, nên thuê mấy tên hộ vệ giỏi đánh nhau để trông coi nhà cửa.

Hai người cùng yên lặng nằm trên giường ôm chặt lấy nhau, một lúc lâu sau Diệp gia mới mỉm cười nói: "Yên tâm, số ta may mắn như vậy, sẽ không c.h.ế.t dễ dàng đến vậy đâu. Ồn ào suốt cả buổi chiều, ta đói bụng quá rồi. Mau ngồi dậy đi ăn cơm tối thôi nào."

Chu Cảnh Sâm nghe nàng nói vậy, nỗi bất an trong lòng mới coi như thả lỏng hơn: "Gia Nương, hãy kiên nhẫn với ta thêm chút nữa."

Bữa tối là do Hỷ Lai chuẩn bị, quả thực không ngon tí nào. Nhưng chân tay Diệp Gia mất sức không thể nấu cơm, nên đành cố ăn chút gì đó cho no bụng. Đến buổi tối Chu Cảnh Sâm vội vàng chạy ra ngoài. Chờ đến khi hắn trở về thì cũng đã nửa đêm, Diệp Gia đang mơ màng ngủ gật trên ghế, hắn thẳng thừng khua người tỉnh dậy. Quần áo trên người nàng đều là Chu Cảnh Sâm mặc cho. Diệp Gia vừa mở mắt liền nhìn thấy trong viện tử có bốn nữ tử đang đứng, dường như không có cảm giác tôn tại.

Diệp Gia vừa mới ngồi dậy, bốn nữ tử đó liên quỳ gối xuống đất: "Chủ tử."

Diệp Gia: "2

"Đây là những võ tỳ được huấn luyện đặc biệt, công phu võ nghệ của bọn họ khá tốt." Chu Cảnh Sâm nhẹ nhàng nói: "Từ giờ trở đi sẽ luôn theo sát bên cạnh nàng và mẫu thân để hầu hạ."

Diệp Gia thật không ngờ tốc độ làm việc của hắn lại hiệu quả đến vậy, vừa mới nói xong đã tìm được người. Chu Cảnh Sâm dường như nhìn thấu được tâm tư của nàng, nói: "Ta đã tìm người rất lâu rồi, nhưng chưa có thời gian rảnh để đưa về nhà. Bây giờ trùng hợp người ở Luân Đài, nên tiện thể đưa bọn họ qua đây luôn." Ánh mắt của Diệp Gia dừng lại trên người bốn nữ tử, vóc dáng có cao có thấp. người cao thì ít nhất cũng phải 1m7, còn người thấp thì thấp hơn Diệp Gia một khoảng. Nhưng không rõ có phải do ảo giác của Diệp Gia hay không, luôn cảm thấy nếu như mấy người này không xuất hiện, đứng im tại đó có thể hòa vào làm một thể với bóng đêm. Nàng quả thực không biết dạo gần đây các nhà vương tôn đều có thói quen huấn luyện ám vệ đặc biệt, giống như bốn người thình lình xuất hiện trước mắt này chính là những người mà Chu Cảnh Sâm sớm viết thư gửi đến Yên Kinh yêu cầu.

Bốn người họ đã từng gặp Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm khoát tay, các nàng liên hành lễ vái chào rồi biến mất trong viện tử.

Diệp Gia hết sức kinh hãi, ngạc nhiên đến nỗi quên mất hiện giờ là ngày tháng năm nào. Chu Cảnh Sâm cũng không kịp giải thích quá nhiều, một canh giờ nữa là hắn phải chuẩn bị khởi hành đến Ung Châu đón người, bên phía Diệp Gia có một số chuyện cần hắn dặn dò thật cẩn thận: "Mấy ngày này hãy tỉ mỉ chú ý đến tình hình của trấn Lý Bắc, một khi có gió thổi cỏ lay*, thì đừng tiếc của, đặt sự an nguy của cả nhà lên hàng đầu."

*Một biến động nhỏ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 517



Dặn dò Diệp Gia mấy lời này xong, hắn còn không kịp nghỉ ngơi chút nào mà vội vàng rời đi.

Vốn dĩ Diệp Gia muốn khởi hành sau hừng đông, nhưng Chu Cảnh Sâm đã rời đi rồi. Lúc này, nghị lực của Diệp Gia phấn chấn hơn gấp trăm lân, đến mức không thèm quay về ngủ bù. Phân phó Hỷ Lai thu xếp hành lý xong xuôi, liền lợi dụng đêm tối mang theo bốn hộ vệ không khác gì những cái bóng, gấp rút trở lại thị trấn Đông Hương.

chưa nói đến người Cố gia, thời điểm bọn họ tìm tới tiểu viện kia thì người sớm đã dọn đi không còn bóng dáng nào. Lúc đó có khi Diệp Gia đã chạy về đến trấn Đông Hương rồi.

Hôm đó Diệp Gia trở về quả thực không khéo, hiếm khi được hôm ông trời đổ mưa. Xe chạy lộc cộc đến viện tử ẩm ướt của Chu gia, Dư thị che ô vội vàng bước đến mở cửa. Trông thấy Diệp Gia còn chưa kịp vui mừng, thì nghe thấy Diệp Gia lên tiếng nói: "Mẫu thân, chúng ta mau dọn đến Thẩm phủ ở đi."

Dư thị sửng sốt một lúc, không hiểu vì sao bỗng nhiên lại muốn chuyển nhà. Cái tiểu viện này tuy rằng hơi đơn sơ, nhưng ở lâu dần sẽ nhận thấy sống ở đây rất thoải mái, dễ chịu. Dư thị hiện tại đã quen với sự thuận tiện nơi đây, cũng giống như Diệp Gia, bà ấy không quá muốn lại dọn vào nơi nhà cao cửa rộng. Bà ấy vừa định hỏi là có chuyện gì xảy ra, đến khi Diệp Gia bước từ trên xe la xuống đất, đồng thời cũng bắt gặp bốn khuôn mặt xa lạ trong xe liền nhanh chóng hiểu ra tất cả.

Đây là lại tiếp tục chiêu mộ người về, nên trong nhà không đủ chỗ ở.

"Mưa lớn quá, trước hết không cần vội vã, vào nhà rồi bàn tiếp." Dư thị che một bên dù về phía trên đầu Diệp Gia, rồi đứng sát bên cạnh cùng nàng tiến vào trong nhà: "Chuyến này mới đi không bao lâu đã về, có chuyện gì xảy ra rồi sao? Lúc đi vội vã, lúc vê cũng vậy, còn mang thêm người ve nữa."

Mấy người đi theo sau không cần câm mở ô che, cũng nhanh chóng đi theo sau.

Điển Điển nhạy vọt từ trên xe la xuống, lao thẳng tới cánh cửa sổ căn phòng phía Đông của Diệp Gia, không thèm đi cửa chính. Nó đã quá quen thuộc với căn nhà này, nên Diệp Gia cứ mặc kệ nó, không quá để ý đến.

Sau khi cùng Dư thị vào trong nhà, Nhuy Tỷ Nhi nghe thấy tiếng động liền chạy ra ôm chặt lấy chân Diệp Gia: "Thẩm nương, người vê nhà rồi!"

"Ừ, ta về rồi, ta về rồi." Hỷ Lai vào nhà sau, trong tay còn ôm một cái bọc lớn. Diệp Gia kêu Hỷ Lai đưa bọc hành lý cho nàng, sau đó móc ra mấy món đồ ăn vặt nho nhỏ mua ở Luân Đài ra đưa cho cô bé: "Mau về phòng chơi đi."

Nhuy Tả Nhi nhận lấy chiếc túi giấy nhỏ, vui mừng nhảy cẵng lên vài cái rồi nhanh chóng chạy về phòng.

Bốn võ tỳ cũng vào trong nhà, Tư Nam và Triển Lâm đánh xe la đến viện tử xong cũng nhanh chóng trở ve khu đóng quân. Diệp Gia vốn định giữ bọn họ lại dùng cơm trưa, nhưng hai người họ phải vội vàng quay về báo cáo lại với cấp trên nên không thể ở lại lâu hơn. Diệp Gia không còn cách nào khác đành bỏ cuộc, bọn họ vừa đi, Diệp Gia lập tức kể lại tình hình cho Dư thị biết: "Bốn người này đều là võ tỳ được tướng công chiêu nạp từ trước. Theo lời tướng công nói thì võ nghệ bọn họ rất cao cường, nên từ nay trở đi sẽ ở lại trong nhà chúng ta."

"Võ tỳ a..." Dư thị nghe vậy thì lập tức hiểu ra.

Những năm qua Cảnh vương phủ cũng huấn luyện võ tỳ, bởi vì ở hậu viện có rất nhiều nữ quyến, vì mục đích bảo vệ nữ quyến trong nhà, nên mới cố ý bồi dưỡng võ tỳ. Khoảng thời gian trước thường xuyên xảy ra loạn lạc, nhi tử lo lắng cho người nhà, nên việc sắp xếp võ tỳ hâu hạ cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua là Diệp Gia trở về giữa lúc thời tiết không tốt, chuyện chuyển nhà cũng không thể xong được trong một hai ngày, dù sao cũng phải thu xếp lại cho ổn thỏa cẩn thận trước đã.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 518



Diệp Gia cũng không thúc giục nhóm người Dư thị phải lập tức dọn đi cùng nàng, nhưng nàng cần thông báo tin tức này cho mọi người biết từ sáng sớm để còn chuẩn bị tinh thần.

Diệp tứ muội và Thu Nguyệt vẫn bền lòng vững dạ đến cửa hàng kinh doanh như thường, lúc này A Cửu đã bắt đầu tiếp nhận đơn đặt hàng, cử người vận chuyển hàng hóa và hộ tống người ra ngoài. Đúng lúc hôm qua vừa mới nhận được một đơn nhiệm vụ, hộ tống một đôi mẫu tử rời trấn Đông Hương đến Ký Châu, nên chuyến đi này trong vòng một tháng chắc chắn không về kịp. Tiểu lão đầu Trương Xương Lễ thì không yên tâm chuyện đồng áng, từ sáng sớm đã kéo theo ông Tôn đi đến thôn trang. Trong nhà hiện giờ chỉ có Dư thị, Nhuy Tỷ Nhi, và Linh Đang. Sau khi Diệp tứ muội đến cửa hàng, đồ ăn trong nhà đều là do Linh Đang nấu nướng. Bây giờ vẫn đang bận bịu trong bếp.

"Bên phía phân xưởng cũng không có chuyện gì, còn việc kinh doanh thì vẫn diễn ra bình thường." Phân xưởng vẫn như cũ, thông thường cách một khoảng thời gian dài họ mới nhận được một đơn hàng buôn bán.

Diệp gia gật đầu, trước tiên thu xếp cho bốn võ tỳ chen chúc ở tạm trong phòng của Linh Đang ít hôm. Chờ đến khi chuyển sang chỗ ở mới rồi sắp xếp ổn thỏa lại sau.

Dư thị và Diệp Gia cùng trở về phòng, thế là Diệp Gia liên kể cho Dư thị nghe về chuyện gặp phải người Cố gia ở Luân Đài. Khi Dư thị nghe nói huynh muội Cố Minh Hy tìm đến tận Luân Đài, còn không biết xấu hổ ôm ảo tưởng tùy tiện lừa gạt chuyện từ hôn lúc trước, thì trong lòng lập tức bốc hỏa: "Doãn An nói thế nào?"

"Đương nhiên là cảm thấy hành vi của người Cố gia rất khả nghi." Có một số việc không cần Diệp Gia phải nói quá rõ ràng, trong lòng Dư thị cũng đủ hiểu.

Với tình trạng hiện giờ của Chu gia, đương nhiên là càng tram lặng càng tốt, càng ít người chú ý đến thì càng an toàn. Tuy rằng không biết rõ nguyên nhân phía Yên Kinh tha cho Cảnh vương phủ một con đường sống là gì, nhưng cũng chính vì không hiểu rõ nguyên nhân nên Dư thị mới luôn lo lắng đề phòng. Người là d.a.o thớt ta là thịt cá, Cảnh vương phủ chỉ còn lại một dòng độc định duy nhất, khiến bà ấy không thể không cẩn thận.

Người Cố gia có hành xử như vậy, Dư thị không tránh được tức giận: "Thật đúng là âm hồn bất tán! Đã như vậy thì, chúng ta vẫn nên nhanh chóng chuyển nhà càng sớm càng tốt thôi."

Nếu nói ngày xưa Dư thị thương yêu Cố Minh Hy nhiều bao nhiêu, thì ngay sau khi Cảnh vương phủ xảy ra chuyện, cách Cố Minh Hy phủi sạch sẽ quan hệ khiến Dư thị tổn thương bấy nhiêu. Khiến tình cảm bà ấy dành cho Cố Minh Hy từ yêu thích trực tiếp chuyển thành chán ghét. Bây giời nhắc đến cái tên này trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc phiền chán.

Diệp Gia thấy bà ấy cứ nhìn chăm chú ra bên ngoài ô cửa sổ, cho là bà ấy không muốn chuyển khỏi nơi đây. Nói thật thì Diệp Gia cũng không nỡ chuyển khỏi tiểu viện này.

"Kỳ thật chúng ta chọn sống ở viện tử này là vì nó gần khu đóng quân, cũng coi như là nơi an toàn nhất ở trấn Đông Hương. Nếu không phải diện tích viện tử này quá nhỏ, phòng ốc không đủ ở, thì chúng ta cũng không cần phải dọn tới Thẩm phủ." Diệp Gia quét mắt một vòng qua khoảng đất còn trống không quá rộng bên ngoài cửa sổ, suy tính thừa dịp đoạn thời gian phải dọn qua Thẩm phủ sống này thì tranh thủ xây thêm mấy căn phòng nữa. Nếu sống ở đó mà không thoải mái thì có thể chuyển lại về đây, dù sao thì diện tích của viện tử Chu gia cũng không phải quá chật."

"Còn không phải sao?" Dư thị thở dài một hơi, thu hồi lại tâm tư: "Thôi vậy, trêu chọc không nổi trốn tránh cũng chẳng được."

Chuyện chuyển nhà đã được quyết định, chỉ chờ đến khi chạng vạng tối tất cả mọi người ra ngoài đều trở về nhà.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 519



Không còn cách nào khác, cửa hàng này lúc ban đầu ở trong tay Diệp Gia làm ăn phát đạt như thế nào nàng ấy đều thấy được, sau đó đến tay Diệp ngũ muội tiếp quản thì ngày nào cũng bán được hết hàng. Dù rằng Diệp tứ muội cảm thấy món ăn mình làm ra có hương vị không tệ, nhưng mỗi ngày cũng không tránh khỏi cảm thấy áy náy, bồn chồn. Lo lắng không biết có phải do mình làm không tốt phân đoạn nào đó nên mới khiến việc buôn bán của cửa hàng ế ẩm đến vậy hay không.

Tiểu Thất Tiểu Bát bây giờ đã có thể "ê ê a aä gọi mọi người. Tuy còn chưa biết đi, nhưng năng lượng rõ ràng đã tràn đầy hơn trước rất nhiều. Diệp tứ muội mỗi ngày bận rộn công việc ở cửa hàng, lại còn phải chăm sóc tiểu hài nhi, Diệp Gia luôn cảm thấy có chút áy náy như thể đang bóc lột sức lao động của một người phụ nữ đang ở giai đoạn cho con bú.

Nhưng Diệp tứ muội lại không hề thấy mệt, trái lại kêu nàng ấy nghỉ ngơi một chút, nàng ấy đều nghi ngờ có phải là Diệp Gia không trọng dụng mình hay không. Diệp Gia không còn cách nào khác, đành thẳng thắn thuận theo ý nàng ấy, chỉ phân phó Thu Nguyệt thường xuyên phụ nàng ấy một tay, để mắt đến Tiểu thất và Tiểu Bát một chút. Trả tiên công cho nàng ta cao hơn một phần. Chưa kể điều này càng khiến cho Diệp tứ muội có động lực hơn, khi Diệp Gia thông báo cho mọi người biết chuyện chuyển nhà thì sự việc này như ván đã đóng thành thuyền.

Vốn dĩ Diệp Gia dự định chờ thêm hai ba ngày nữa, nhưng Dư thị lại có chút bồn chồn. Có lẽ là do Diệp Gia đề cập với bà ấy vê chuyện của Cố gia nên cả đêm qua Dư thị ngủ không ngon giấc. Những ký ức trong quá khứ ùa về ồ ạt, đêm hôm qua Dư thị lặng lẽ rơi lệ đến tận lúc hừng đông.

Trong lòng Dư thị cực kỳ đau khổ nhưng chưa bao giờ kể lể với ai.

Lúc ban ngày bà ấy luôn tỏ ra vui vẻ, nhưng thực ra chống chịu được bấy hiện tại đã là cực hạn. Trải qua nhiều chuyện trên trời dưới đất, trải qua cảnh tượng cả nhà bị diệt vong còn lại duy nhất một nhi tử và chất nữ sống sót được, trải qua chuyện bị người khác nhục mạ, ăn không no bụng. Quả thực đã rất lâu rồi bà ấy mới cô đơn một mình khóc lúc đêm khuya như vậy, sáng sớm quầng thâm dưới mắt hệt như bị ai đ.ấ.m một quyền.

Diệp Gia quan sát, đoán rằng chuyện của Cố Minh Hy và Cố gia đã khơi dậy lên vết thương lòng của bà ấy. Bước tới nắm c.h.ặ.t t.a.y Dư thị, Dư thị liền không nhịn được hai mắt đỏ bừng. Trong tâm Dư thị thấy rất cảm kích, lưu lạc đến giờ phút hiện tại cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

Vì Dư thị đã nói là tranh thủ chuyển đi càng sớm càng tốt, nên Diệp Gia thẳng thắn cho cửa hàng Tây Thi đóng cửa một ngày.

Thực ra Diệp tứ muội và A Cửu có một căn nhà trên thị trấn, chỉ là A Cửu thường xuyên vắng nhà một thời gian dài, chờ sau này thương đội bắt đầu đi vào quỹ đạo có khi còn bận rộn hơn nữa. Hắn ta lo lắng một mình Diệp tứ muội mang theo hai hài tử sẽ bị người khác bắt nạt, nên đã thương lượng với Diệp Gia để nàng ấy tiếp tục ở lại nhà của tỷ tỷ. Diệp tứ muội vốn hỗ trợ đỡ dan công việc kinh doanh cho cửa hàng Tây Thi, A Cửu cũng thường xuyên chạy việc giúp Diệp Gia, nên đương nhiên là không cần so đo chút tiền ăn ở của ba mẫu tử họ.

Thực ra Chu gia ở đây cũng không có nhiêu đồ đạc, ngoại luống rau xanh tốt ở sân sau của viện tử không thể chuyển đi được, thì những thứ khác đều khá dễ dàng.

Chỉ tốn không quá hai ngày là đã hoàn toàn chuyển xong. Phủ trạch của Thẩm gia rõ ràng rộng rãi hơn rất nhiều. Chỉ riêng sân trong đã có bốn cái, một tòa nhà lớn có năm lối ra năm lối vào. Cảm giác khi dọn vào đây sống, thì bình thường muốn trò chuyện hay dùng bữa đề cách rất xa.
 
Back
Top Bottom