Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 820



Diệp Đệ cảm thấy cứ ở lại bên cạnh Diệp Gia như thế này cả đời cũng là tốt lắm rồi, mặc dù nàng ấy cũng đã nhạy bén nhận ra có lẽ vị "tam tỷ" này đã không phải là tam tỷ của nàng ấy nữa.

Nàng ấy phát hiện ra rằng Diệp Gia biết rất nhiều thứ, có rất rất nhiêu bản lĩnh: nấu nướng, kinh doanh buôn bán, tu sửa bờ tường trong nhà,... Những việc này thì đừng nói tới tam tỷ vốn dĩ bất tài lại vụng vê kia căn bản là không hề biết làm, cho dù có là vị lão gia đồng sinh có học thức nhất ở Diệp gia cũng không biết. Diệp Đệ không biết người trước mắt mình này làm sao lại biến thành tam tỷ của nàng ấy được, tại sao tất cả mọi người lại không ai phát hiện ra. Nhưng nàng ấy lại cảm thấy tam tỷ thế này rất tốt. Nàng ấy vô cùng kiên định lựa chọn thừa nhận người trước mắt này chính là tam tỷ của nàng ấy.

Diệp Gia cũng không định giấu giếm, chuyện ta ta làm theo ý ta, nàng cứ thế gây dựng sự nghiệp riêng theo ý mình.

Đúng vậy, sự nghiệp. Sau khi ở cùng Diệp Gia thì Diệp Đệ mới biết, nữ nhân cũng có thể xây dựng sự nghiệp, nữ tử cũng có thể tạo ra được nhiều vốn liếng cho riêng mình. Chỉ cần chịu khó học hỏi, chỉ cần to gan dám nghĩ dám mơ ước thì nàng ấy cũng có khả năng sẽ đạt được thành công.

"Làm người dũng cảm bao nhiêu thì túi tiền cũng rủng rinh bấy nhiêu”. Đây chính là câu mà Diệp Đệ thường nghe Diệp Gia nói.

Tuy nàng ấy không đọc nhiều sách, nhưng lại nghe hiểu. Tam tỷ muốn nói với nàng ấy rằng, nếu như không dám nghĩ dám mong muốn thì nàng ấy không có tư cách có được những thứ đó. Diệp Đệ biết bản thân mình không giỏi giang và bản lĩnh như Diệp Gia, nhưng nàng ấy vẫn còn trẻ, nàng ấy có thể quan sát, có thể học, có thể hỏi. Diệp Đệ quả thực không thể ngờ, nàng ấy bằng lòng làm là Diệp Gia lại thật sự giao phương pháp điều chế cho nàng ấy, để nàng ấy đi làm.

Trong lòng Diệp Đệ ngọt ngào y như đã ăn một hũ mật ong lớn vậy. Tam tỷ chính là tam tỷ ruột thịt của nàng ấy, thật sự vô cùng yêu thương nàng ấy!

Cũng vì đi theo Diệp Gia học hỏi đã lâu mà Diệp Đệ cũng học được thêm một câu: "Nam nhân ba chân mới khó tìm, chứ nam nhân hai chân thì có đầy ngoài đường kia kìa." Thanh xuân quý giá của nữ tử không nên lãng phí đi làm trâu làm ngựa cho nam nhân, nếu nam nhân là người thì nữ nhân cũng là người mà. Cho dù cả đời này không thành hôn, chỉ cần có thật nhiều tiền của bên người thì nàng ấy có già cũng vẫn có thể sống thoải mái vui sướng như cũ.

Chính bởi vì cái đạo lý này mà Diệp Đệ đã hoàn toàn nghĩ thông suốt. Cũng không còn nghĩ đến chuyện mình đã sắp đến tuổi cập kê phải bàn việc hôn sự nữa.

Ga cho người nào? Sinh cho người ta một lứa nhỉ tử rồi lại có ích lợi gì chứ? Còn không phải là cuộc sống đến cơm cũng không thể ăn no hay sao? Nếu gặp phải người không tốt, nói không chừng khi hắn ta bức bối khó chịu trong lòng thì lại thượng cang chân ha cang tay với các nàng. Nàng đúng là số khổ thì mới ga cho người tal

Diệp Gia không biết những lời cửa miệng mà mình hay nói lại được Diệp Đệ xem như danh ngôn chí lý, đông thời còn làm lệch đi nguyên tắc làm người của Diệp Đệ một cách nghiêm trọng. Diệp Gia rất thích tinh thần không chịu khuất phục cũng như tinh thân phản kháng đấu tranh này của Diệp Đệ. Thấy nàng ấy thật sự nghe lời mình thì nàng bèn thường xuyên dắt nàng ấy theo bên cạnh để dạy bảo.

Diệp Đệ một lòng lao vào vòng xoáy kiếm tiên, hơn nữa còn định cả đời này cũng sẽ không thoát ra. Kết quả là một ngày nào đó không khéo thế nào mà tam tỷ phu lại dẫn hai nam nhân từ bên ngoài về. Là hai nam nhân trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú cực kỳ hiếm gặp, nếu đi trên đường lớn thì nhất định có thể khiến cho các cô nương và tiểu phụ nhân đỏ mặt thẹn thùng (Đương nhiên, chắc chắn là không thể so được với tam tỷ phu).
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 821



Một người trong số đó chính là vị sĩ quan không coi trọng các cô nương thôn quê kia. Diệp Đệ đứng sau lưng Diệp Gia, mặt vô cảm bưng chậu nước hất ra bên cạnh. Ngày trước đã moi hết tâm tư ra để cổ vũ bản thân đi hỏi tên tuổi người ta, nhưng giờ không cần nàng phải hỏi, hôm nay đã biết được rồi.

Hóa ra vị sĩ quan này họ Liễu, tên chỉ có một chữ, gọi là Nguyên. Diệp Đệ không biết chữ "Nguyên" trong tên hắn ta là "Nguyên" nào, dù sao thì cũng là người trong doanh trại ky binh ở khu đóng quân.

Diệp Đệ rũ tâm mắt đi tới bên giếng múc nước rửa rau, hôm nay tam tỷ phu dẫn người về nhà chính là để đãi khách. Tam tỷ còn đặc biệt mua rất nhiêu thức ăn mang về, đương nhiên là phải lựa cho sạch. Nàng ấy hoàn toàn không hề nhìn đến cái chớp mắt chất chứa đầy tình cảm mà Liễu Nguyên dùng để nhìn nàng ấy, trong lòng nàng ấy chỉ có nụ cười lạnh giêu cợt.

Điên điên khùng khùng cái gì chứ, nói cái gì mà dáng dấp anh tuấn lắm, còn không phải là không bằng được một phần mười của tam tỷ phu hay sao?

Liễu Nguyên không biết Diệp Đệ đang thầm cười nhạo trong lòng, hắn ta chỉ có chút tò mò sao tiểu nha đầu này lại lạnh nhạt như vậy. Dù sao thì hắn ta cũng coi như là ân nhân cứu mạng của nàng ấy mà? Lần trước khi nàng ấy nhìn thấy hắn ta thì vẫn còn là một bộ dáng vẻ muốn sáp lại gần, tại sao lần này lại làm như không thấy?

Liếc mắt nhìn Chu Cảnh Sâm bên cạnh một cái, hắn ta sờ sờ cằm mình một chút, cảm thấy hình như là mình đã hiểu ra rồi. Có lẽ là vì ở nhà họ hàng thân thích nên tiểu cô nương không tiện biểu hiện ra phản ứng gì quá mức tùy tiện, sợ sẽ khiến cho tỷ tỷ và tỷ phu phản cảm. Tự cho là mình đã hiểu được suy nghĩ của Diệp Đệ, thế nên Liễu Nguyên cũng thu lại ý định chào hỏi với Diệp Đệ. Cho dù tiểu cô nương nhà người ta có nhỏ tuổi đi nữa thì cũng cần mặt mũi, cần thể diện, hắn ta vẫn nên duy trì khoảng cách thì hơn.

Trong lòng hắn ta nghĩ vậy nên cũng giả bộ làm như không hề quen biết Diệp Đệ.

Diệp Đệ thấy hắn ta trêu đùa mình một phen, nhưng thấy mình không có phản ứng gì thì lại lập tức thu lại ý cười trên mặt, trong lòng nàng ấy càng thêm vững tin. Liễu Nguyên này không hề coi trọng nàng ấy, hắn ta chỉ trêu chọc nàng ấy cho vui mà thôi. Nàng ấy im lặng lựa sạch roi rửa sạch một chậu rau củ, sau đó bưng chúng lên trở vê phòng bếp phía sau. Diệp Gia đã thái thịt xong, hôm nay chắc là sẽ phải làm nhiều món ngon. Nước miếng trong miệng Diệp Đệ tràn ra, dứt khoát quăng luôn Liễu Nguyên ra sau đầu.

Ai thèm quan tâm hắn ta chứ! Một nam tử tuổi đã rất lớn tuổi mà thôi, có thể sánh được với một bữa cơm do tam tỷ nấu hay sao? Đúng là c.h.ế.t cười!

Giai đoạn này ở Chu gia, Diệp Đệ tiếp xúc với nhiều chuyện mình chưa thấy qua cũng không dám nghĩ sẽ thấy.

Diệp Gia mở quán, mua cửa hàng rồi kinh doanh phát đạt như thế. Nàng ấy chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình được làm chủ quán ăn. Không chỉ lên làm chủ, nàng ấy còn được Diệp Gia khen ngợi tài nấu nướng giỏi. Diệp Đệ chưa bao giờ nghĩ việc nấu ăn ngon là một chuyện lớn, nàng ấy đã nấu nhiều năm như thế nhưng không nhận được lời khen ngợi nào từ gia đình.

Dù cửa hàng thuộc về Diệp Gia và Chu gia nhưng mức tiền lương mà Diệp Gia trả khá cao. Có đồ ăn, đồ uống, quần áo rồi nhà ở nên mỗi ngày, Diệp Đệ đều tràn đầy năng lượng.

Công việc kinh doanh ngày càng tốt, Diệp Đệ cảm thấy người dân ở khắp trấn Đông Hương đều tới mua lòng ăn. Không thể không nói, người trấn Đông Hương giàu có hơn Lý Bắc rất nhiều. Nếu như quán ăn này ở trấn Lý Bắc thì sẽ không bao giờ nổi tiếng được như vậy.

Đây là một chuyện tốt, chỉ khi mọi người thích ăn thì nàng ấy mới kiếm được tiền và sống tốt hơn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 822



Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng được thuận buồm xuôi gió, chắc chắn sẽ có vài bấp bênh. Vì tỷ phu là quân nhân nên không có ai dám tới sạp Tây Thi gây rối. Nhưng vẫn có một số người không sợ chết, muốn dùng lời nói kiếm chút lợi ích. Đặc biệt là chủ của sạp Tây Thi đẹp nên mấy tên lưu manh đi qua nói mấy lời không hay hoặc nghĩ mọi cách để ăn đậu hũ của nàng ấy.

Nếu chuyện này xảy ra trên người cô nương khác thì sẽ bị dọa c.h.ế.t khiếp nhưng Diệp Đệ không sợ. Con gái Diệp gia đều xinh đẹp, từ nhỏ Diệp Đệ đã quen với điều đó. Nàng ấy có thể chịu đựng được.

Mỗi khi xảy ra chuyện này, chỉ cần không có gì quá nghiêm trọng thì Diệp Đệ cũng không nói cho Diệp Gia biết. Có một lần Liễu Nguyên tới cửa hàng mua đồ ăn thì bắt gặp. Một tên đàn ông cao lớn, có vẻ là vệ sĩ của đoàn người nước ngoài, thấy dáng vẻ xinh đẹp của Diệp Đệ thì muốn chạm vào hai tay nhỏ trong lúc Diệp Đệ đang tính tiền cho hắn ta.

Người đàn ông kia vừa đặt lên tay nàng ấy, Diệp Đệ chưa kịp phản ứng thì người trước mặt đã bị ném mạnh xuống đất.

Nhìn Liễu Nguyên có vẻ nhã nhặn nhưng ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Tên đàn ông cao lớn bị đánh tới mức hét to lên, nằm co ro trên mặt đất, vừa khóc vừa nói hắn ta không dám nữa. Liễu Nguyên cười lớn đánh người này tới bầm dập, đánh đến mức một đám người ngoài cửa đều bị dọa.

Thấy hắn ta mặc quân phục, lại nghe người dân bàn tán người Chu gia, đám người đi cùng tên đàn ông cao lớn kia không có ai dám đứng ra giúp.

"Mở to mắt ra nhìn xem đây là đâu!" Liễu Nguyên ngồi xuống trước mặt tên đàn ông to lớn đang run ray kia, mỉm cười nhìn mọi người bên ngoài, dáng vẻ không hung dữ nhưng lại có một luồng khí lạnh tỏa ra từ người hắn ta, rất đáng sợ: "Dám chọc ghẹo người khác. Sau này, nếu còn dám động chạm với cô nương trong quán thì sẽ không chỉ đánh một trận thế này thôi đâu."

Vừa nói xong, bên ngoài im lặng.

Diệp Đệ đứng ở sau quầy nhìn người đàn ông trước mặt, lông mi khẽ rung, mắt hạ thấp xuống.

Sau đó, Liễu Nguyên thường xuyên tới sạp Tây Thi. Diệp Đệ không nói chuyện với hắn ta nhưng trong lòng vẫn hơi áy náy. Tính của Diệp Đệ là như thế, nhận ân huệ của người khác không trả lại thì nàng ấy sẽ thấy khó chịu. Suy đi tính lại cũng nghĩ ra được biện pháp để đền đáp. Nhưng nàng ấy là một cô nương chưa lấy chồng nên không biết phải trả thế nào vì thế mới bóng gió hỏi Diệp Gia mấy lần.

Không biết có phải tỷ tỷ nhìn ra gì không mà nhìn chằm chằm nàng ấy một lúc. Tim Diệp Đệ đập thình thịch, cố gắng để mặc bị dò xét. Cuối cùng, Diệp Gia nở một nụ cười, chỉ cho Diệp Đệ biết, quan quân Liễu Nguyên là một người tham ăn. Từ lúc ăn cơm ở Chu gia thì luôn muốn Chu Cảnh Sâm mang cơm từ nhà đến. Nói là ăn cơm ngoài không vừa miệng hắn ta. Tuy không biết sao Liễu Nguyên lại kén chọn thế nhưng lời của Diệp Gia cũng cho nàng ấy gợi ý.

Diệp Đệ suy nghĩ rôi cuối cùng quyết định làm mấy món sở trường gửi cho Liễu Nguyên làm quà đáp lễ.

Ở Chu gia, Diệp Gia cũng không ngăn cản nàng ấy làm gì. Phòng bếp tùy ý nàng ấy sử dụng. Diệp Đệ cũng không có tài năng gì nhiều, chỉ có thiên phú nấu ăn được Diệp Gia rất khen ngợi. Nàng ấy nghĩ làm một lần không đủ, dù sao người ta cũng giúp nàng ấy hai lần thì phải trả lại hai lần. Vì thế nên làm món sở trường nhất mang đi tặng cho Liễu Nguyên.

Lần đầu nàng ấy gửi tặng là lúc chiều muộn đầu thu. Hôm đó, tỷ tỷ nhờ nàng ấy mang đồ ăn cho tỷ phu. Nàng ấy mang theo hai hộp cơm lớn, nói mục đích tới cho người canh gác doanh trại, chỉ đứng bên ngoài bìa rừng đợi.

Chưa kể, người Chu gia thường xuyên mang đồ ăn cho Chu Cảnh Sâm nên lính gác đã quen.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 823



Nhưng hôm nay Liễu Nguyên biết có người tìm mình thì rất ngạc nhiên, vừa hay hắn ta mới vừa luyện võ về, cả người toàn mồ hôi, tưởng Chu gia có chuyện nên vội vàng rửa mặt rồi chạy tới. Hắn ta chạy thẳng ra ngoài, thấy nhan sắc tiểu cô nương dưới gốc cây bạch quả như hòa quyện với sắc thu.

Đã lâu không gặp, đồ ăn Chu gia thật sự rất ngon, tiểu cô nương cũng đã lớn. Ngũ quan vốn sinh động như được tô vẽ, dần lộ ra vẻ đẹp của người phụ nữ. ở cùng vợ Chu Doãn An lâu nên tiểu cô nương cũng lây tính khí đặc biệt như Diệp Gia, trông rất ấn tượng.

Liễu Nguyên chưa từng phát hiện, hắn ta chạy từ cửa tới chỗ Diệp Đệ, trái tim vốn đã im lặng rất lâu bỗng nhiên đập thình thịch.

Hắn ta đứng cách tiểu cô nương hai ba bước, hạ mắt nhìn nàng ấy, thắc mắc nàng ấy tìm hắn ta có chuyện gì.

Lông mi tiểu cô nương run rẩy như cánh bướm, tay đưa hai hộp thức ăn lớn ra nói: "Liễu đại ca...

Diệp Đệ định gọi Liễu đại nhân nhưng không biết đến miệng thế nào thành Liễu đại ca. Vừa mới nói thì nhận ra xưng hô sai nhưng không sửa lại được nữa. Nàng ấy nhìn người đang cười trước mặt, Diệp Đệ ngẩng đầu do dự rất lâu. Lúc sau, Diệp Đệ giả vờ thờ ơ nói: "Ở đây có hai hộp đồ ăn. Cái bên trên có trang trí là của tỷ tỷ ta làm cho tỷ phu. Tỷ tỷ làm chút đồ ăn để hắn thay đổi khẩu vị... Mấy cái khác là cho ngươi, cảm ơn vì lần trước đã giúp ta."

"Ồ?" Liễu Nguyên nhíu mày nhìn nàng ấy, thân hình của tiểu cô nương cũng thay đổi. Sau khi lấy ra thì trước n.g.ự.c hiện lên khối phập phồng. Liễu Nguyên nhận ra ánh mắt mình không thành thật thì khẽ ho một tiếng nói: "Ngươi tự làm sao?"

Diệp Đệ mím môi nói: "Không phải, đưa cho tỷ phu là do tỷ của ta làm."

Chưa nói hết cho hắn ta biết là do nàng ấy làm, đáy mắt Liễu Nguyên đã hiện ý cười, gật đầu nói: "Cảm ơn ngươi, ta sẽ ăn thật ngon."

Diệp Đệ "Ừ!" một tiếng, chỉ nói "Ăn xong thì để hộp đồ ăn dưới gốc cây, ta sẽ tới lấy." Rồi dứt khoát xoay người đi. Liễu Nguyên đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng tiểu cô nương rời xa, sau đó cầm hộp thức ăn về.

Lính gác cổng thấy mặt mày hắn ta tràn đầy ý cười thì nói: "Vợ nhỏ đưa cơm cho ngươi sao?"

Liễu Nguyên cười liếc nhìn hắn ta nói: "Đừng có nói nhảm, nàng ấy còn nhỏ."

Lính gác kia thấy hắn ta không tức giận, trên mặt lộ nụ cười thì lại nói thêm: "Lại nuôi thêm là có thể cưới rồi, dáng vẻ kia... Còn chưa nói xong đã thấy tươi cười trên mặt Liễu Nguyên ngừng lại, vẻ mặt lạnh lùng. Lính gác bị dọa không dám nói lung tung nữa. Liễu Nguyên lạnh lùng nhìn hắn ta cảnh cáo: "Thu hồi ánh mắt của ngươi đi." Nói xong, hắn ta cầm lấy hai hộp thức ăn lớn rời đi. Lính gác cửa thấy hắn ta đi rồi mới vỗ ngực, sợ c.h.ế.t khiếp nói: "Trời al

Ngày hôm sau, Diệp Đệ tìm được hộp thức ăn ở sau cây bạch quả. Sau đó, nhân cơ hội mang đồ ăn tới cho tỷ phu nàng ấy lại đưa cho Liễu Nguyên mấy món. Liễu Nguyên ăn rất ngon, tránh xa những người đang bàn tán "vợ nhỏ nhà ngươi lại mang đồ ăn cho ngươi”, yên tâm thoải mái ăn món của Diệp Đệ, một mình ăn rất nhiều.

Diệp Đệ không biết những người xung quanh Liễu Nguyên gọi bản thân khi mang đồ ăn cho hắn ta là gì, sau khi tặng ba bốn lần, thấy đã xong nên nàng ấy không mang nữa. Nhưng lại khiến Liễu Nguyên cực khổ. Vốn là người tham ăn kén chọn nên luôn nhớ nhung khi được ăn ngon.

Đợi mấy ngày không thấy Diệp Đệ tới, hắn ta không ngồi yên được.

Nhưng hắn ta là một người ngoài, nếu Chu Cảnh Sâm không đề cập về nhà thì hắn ta cũng không tìm được lý do gặp Diệp Đệ. Đợi nhiều ngày mới đợi được lúc Chu Cản Sâm rảnh, vội vàng về nhà gặp vợ hắn. Liễu Nguyên xỏa quyết quấn lấy, miệng lưỡi thuyết phục những người khác hợp sức khuyên Chu Cảnh Sâm, thế nào cũng phải tới Chu gia ăn cơm.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 824



Không biết là Chu Cảm Sâm nhìn thấy tâm tư hắn ta hay không mà ánh mắt thâm trâm nhìn chằm chằm hắn ta, sống lưng ớn lạnh. Liễu Nguyên sờ mũi, Chu Cảnh Sâm bình tĩnh thu hồi ánh mắt, đồng ý để hắn ta cùng đi Chu gia.

Diệp Gia nấu cơm ngon nhưng Diệp Đệ còn nấu ngon hơn.

Thừa dịp mọi người bận rộn, Liễu Nguyên tới phòng bếp, thấy không có ai, hắn ta đi vào tìm Diệp Đệ. Tuy Liễu Nguyên thích ăn uống nhưng không phải người không biết chừng mực. Nhưng không biết vì sao, hắn ta lại lấy cớ kén ăn để hết lần này tới lần khác đi tìm tiểu cô nương. Liễu Nguyên hạ tâm mắt nhìn tiểu cô nương cao ngang vai mình, tiểu cô nương chỉ nói: "Ta đã trả ơn ngươi xong rồi."

"Trả xong rồi?" Liễu Nguyên bị nàng ấy chọc cười, ma xui quỷ khiến nào lại nói: "Ta cứu ngươi hai lần chỉ giá trị vậy thôi sao?"

Tiểu cô nương không ngờ hắn ta bày ra vẻ mặt dày thế thì hung hăng liếc hắn ta một cái nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Lại mang tiếp cho ta." Liễu Nguyên không ngờ bản thân có thể vô liêm sỉ như vậy nhưng lời đã nói cũng phải nói xong: "Từ nay về sau sẽ không lấy không đồ ăn của ngươi nữa. Ta đưa ngươi ít tiền, ngươi nấu cho ta được chứ?"

Tiểu cô nương nhíu mày nhìn hắn ta hồi lâu, dường như bị hắn ta hù dọa. Một lúc lâu mới ngại ngùng mặc cả: "Không được, phải trả tiên công cho ta."

Diệp Đệ cố gắng học dáng vẻ suy tư của Diệp Gia nói: "Tỷ của ta nói tài nghệ của ta không kém gì đầu bếp, ta có thể làm cho ngươi. Nhưng tài nghệ này sẽ thu phí, ngươi phải trả ta tiền công.

Liễu Nguyên bị nàng ấy chọc cười, ý cười trong mắt như nước hồ lóng lánh: "Được, thỏa thuận."

Như vậy, Liễu Nguyên đã đặt một giao dịch với tiểu cô nương bằng mấy lời khôn khéo.

Từ đó, ngoài việc lấy tiền công từ tỷ tỷ ruột, nàng ấy còn có thể thêm khoản tiền từ hắn ta.

Sau đó trả lại cho hắn ta món ngon, nàng ấy vui vẻ, Liễu Nguyên cũng vui vẻ. Khẩu vị và những thứ khác đều được thỏa mãn, cuộc sống thêm thú vị hơn. Mỗi ngày sau khi Diệp Đệ đưa đồ ăn cho hắn ta, mọi người xung quanh đều trêu: "Cô vợ nhỏ của ngươi lại mang đồ ăn ngon cho ngươi." Liễu Nguyên đều cười rồi đạp những người đó, sau đó lại cười bưng đồ ăn về phòng ăn.

Không lâu sau, trong doanh lại có chuyện. Trời đông giá rét, Liễu Nguyên và Chu Cảnh Sâm đã ra ngoài doanh làm việc một thời gian.

Tuy Liễu Nguyên thường luôn miệng nói nhớ đồ ăn Diệp Đệ làm nhưng sau khi hắn ta đưa tiền, tiểu cô nương cũng chưa đưa cho hắn ta. Nhiệm vụ càng lúc càng khó, xung quanh nhiều nguy hiểm nên Liễu Nguyên không suy nghĩ nữa. Chuyên tâm vào việc loại bỏ đám sâu trộm cướp này.

Trong thời tiết giá lạnh của mùa đông, bọn hắn phải đợi rất lâu, cuối cùng bao vây thôn Tiêu Kim Oa. Liêu Nguyên nằm bất động trên mái nhà lắng nghe động tĩnh xuân cung đồ khó coi bên trong. Nếu là trước đây thì cho dù người đẹp có cởi hết quần áo trước mặt hắn ta thì hắn ta cũng không phản ứng. Nhưng không biết tại sao, sau khi vê, Liễu Nguyên bỗng nhiên mộng mị mấy đêm.

Trong mộng xuân có người phụ nữ trắng nõn nà ôm lấy hắn ta, thân thể mềm mại không xương áp lên người hắn ta. Giọng mềm mại ngọt ngào không ngừng vang lên bên tai khiến hắn ta trầm mê. Mỗi lần ôm, hắn ta say mê không ngừng, khiến nàng ấy hoa lê đái vũ, nhéo vào mặt nàng ấy khiến hoảng sợ tỉnh lại.

Chỉ là gương mặt nàng ấy rất quen thuộc, là tiểu cô nương Diệp Đệ.

Toàn thân đổ mồ hôi nóng, Liễu Nguyên đột nhiên ngồi dậy, dang rộng đôi chân dài, ngồi trên mép giường, chân trân bước xuống đất, sàn nhà lạnh lẽo khiến hắn ta tỉnh táo lại. Chân hắn ta thô ráp, trắng trẻo và mảnh khảnh, hắn ta quay đầu liếc nhìn giường, tất nhiên hắn ta không thấy gì nữa, trong không khí nồng nặc mùi hôi, dù vậy, mạch của Liễu Nguyên vẫn đập không ngừng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 825



Liễu Nguyên chưa bao giờ là người chậm chạp, ngược lại cực kỳ thông minh, dù có giấu diếm thế nào cũng không thể thay đổi được một điều, hắn ta đã nảy sinh tình cảm với tiểu cô nương bé hơn hắn ta tám tuổi.

"Liễu Nguyên hãy làm đi..."

Liễu Nguyên nhéo sống mũi, th* d*c nói: "Làm người!"

Sự biến đổi của Bắc Đình diễn ra chỉ sau một đêm.

Nơi này thường xuyên xảy ra đánh nhau và bao giờ cũng có người chết. Nguy hiểm nhưng lại cũng có rất nhiều thay đổi. Chu gia một lần hành động trở mình cũng chính là chuyện công trạng một lần hai lần đó. Chu Cảnh Sâm đã trở thành quan quân quyền lực nhất Kashgar cũng chỉ vì một mùa đông. Diệp Đệ phả ra một làn hơi nóng, cam lấy xẻng xúc tuyết ngoài cổng sạch sẽ. Dọn xong một con đường nhỏ, thì đi vào nhà bếp nhóm lửa nấu cơm.

Chuyện của Chu gia khó nói, nghe ý của tỷ, sau này tỷ phu sẽ còn được thăng chức quan cao hơn. Diệp Đệ không muốn xuất giá, chỉ muốn ở lại Chu gia bên cạnh Diệp Gia. Không biết bắt đầu từ khi nào, Diệp Đệ không bao giờ gọi Diệp Gia là tam tỷ nữa, lúc nào nàng ấy cũng gọi là tỷ. Những người bên cạnh không phát hiện ra sự thay đổi nhỏ bé này, nhưng trong lòng Diệp Gia lại rất rõ điêu đó. Tam tỷ thay mặt cho ai, tỷ tỷ thay mặt cho ai, trong lòng nàng biết rõ.

Sau hơn nửa năm được ăn uống ngon lành, Diệp Đệ đã giống như đồ gốm sơn màu được tô màu thêm một lần nữa, dần trở nên đẹp đẽ và bắt mắt hơn.

Tuy nàng ấy không muốn xuất giá, nhưng danh tiếng là người có năng lực và thông minh vẫn được truyền ra ngoài. Rất nhiêu người trong trấn quen biết nàng ấy, cũng đều thấy được tận mắt nàng ấy có bao nhiêu năng lực, người đến Chu gia cầu thân từ trước đến nay rất nhiều. Dù Diệp Gia đã giúp đỡ ngăn chặn rất nhiều nhưng vẫn có rất nhiều phu nhân không chịu bỏ cuộc, tìm đến gặp Diệp Đệ để ba hoe chích chòe, tâng bốc nhi tử của nhà mình giỏi giang như thế nào.

Diệp Gia cũng đã thử hỏi ý kiến của Diệp Đệ, sau khi đã biết Diệp Đệ chỉ muốn làm cho thật tốt chuyện của bản thân, đã nhanh nhẹn dứt khoát ra tay g.i.ế.c gà dọa khỉ.

Diệp Đệ chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày lời nói của mình lại có thể có ích như vậy. Nàng ấy nói nàng ấy không muốn xuất giá, thì tỷ của nàng ấy đã thật sự ngăn cản giúp nàng ấy. Với những người trêu chọc bất hảo đến đâu, tỷ của nàng ấy đều có bản lĩnh ngăn chặn cho nàng ấy. Ở chỗ tỷ tỷ của nàng, cho dù nàng ấy thêm mấy tháng nữa là sẽ đến tuổi cặp kê rồi, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ. Không thể nói ra được là loại cảm giác gì, Diệp Đệ chỉ biết nàng ấy thích loại cảm giác được người khác xem trọng. Nàng ấy cũng nhìn thấy rõ ràng, tỷ của nàng ấy có thể cứng rắn như thế là vì có nhiều tiền, trong nhà có tài sản, bản thân có năng lực. Nàng ấy không mong cầu bản thân sau này có được năng lực giống như Diệp Gia, nhưng nàng ấy cố gắng hết sức để sẽ không trở nên vô dụng. Tâm lý hoàn toàn thỏa đáng, Diệp Đệ cũng âm thầm thê rằng sống c.h.ế.t gì nàng ấy cũng phải sống cho ra người! Nếu như tương lai nàng ấy sống không ra người thì sẽ có lỗi với sự dạy dỗ của tỷ tỷ nàng ấy. Cho nên lúc mà đầu bếp bậc thầy đó nói muốn thu nhận nàng ấy làm đồ đệ, trong lòng nàng ấy đông một tiếng nở ra hoa.

Nàng ấy nhìn vào Diệp Gia, tuy rằng nàng ấy có dũng khí xông ra ngoài, nhưng nàng ấy lại không biết gì ve thế giới ngoài kia. Nàng ấy không biết vì sao Liễu Nguyên lại muốn khiêu chiến với đầu bếp đó, còn đẩy nàng ấy ra ngoài, nhưng chuyện này nàng ấy vẫn rất xem trọng ý kiến của Diệp Gia. Tỷ của nàng ấy nói được, nàng ấy sẽ đi. Tỷ của nàng ấy đã nghe ngóng chuyện này, nói có thể đi, ngày mai vào xuân, nàng sẽ bắt xe đến Dương gia ở Luân Đài.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 826



Cuộc sống đi học nghề bếp không hề khổ như Diệp Đệ nghĩ. Tuy nói trước khi nàng ấy rời khỏi nhà đã chuẩn bị tinh thần bị người khác mài giũa, nhưng cuối cùng không ngờ người nhà của Dương gia lại cực kỳ phúc hậu. Sư phụ thật sự muốn thu nhận nàng ấy làm đồ đệ, muồn truyền y bát cho.

Hai người con trai của Dương gia đều đã nhập ngũ, đều là quan lớn, tay nghề trong nhà chỉ có thể thu nhận đồ đệ. Diệp Đệ cảm thấy bản thân mình quá may mắn mới có thể dựa vào việc bái sư thì thoáng cái đã có được Dương gia làm chỗ dựa. Sư phụ xem nàng ấy như con gái của mình, dạy dỗ và chăm sóc nàng ấy rất tận tình chu đáo. Diệp Đệ đột nhiên cảm thấy rằng, chỉ cẩn rời khỏi Diệp gia, số mạng của nàng ấy dường như có chuyển biến trở nên may mắn hơn.

Những tháng ngày học nghề ở Dương gia vừa cay đắng vừa ngọt ngào, sư phụ là người rất phúc hậu. Đã dạy nàng ấy rất nhiêu điều. Nhưng sau đến Luân Đài, cuộc sống tuy không thoải mái như ở Chu gia, cũng rất cô đơn, nhưng hai vị huynh trưởng của Dương gia cũng xem như dễ gần. Diệp Đệ không phải là người không biết tốt xấu, có qua có lại, cũng có thể xử lý các mối quan hệ rất tốt. Đương nhiên, trong Dương gia cũng có người coi thường xuất thân của nàng ấy, nhưng cũng không dám nói thẳng vào mặt nàng ấy những lời khó nghe đó. Diệp Đệ biết làm người không thể không biết đủ, có được cuộc sống tốt đẹp như vậy thì cũng cần phải giả câm giả điếc, càng không nên để trong lòng.

Chỉ có điều nàng ấy không ngờ đến đó là, vốn dĩ cho rằng mình sẽ luôn ở một mình, lại không ngờ rằng Liễu Nguyên cũng sẽ được điều động đến Luân Đài.

Người này thật sự rất tham ăn, cho dù được điêu động đến Luân Đài thì vẫn nhớ đến đồ ăn nàng ấy làm. Diệp Đệ hiện tại đã có tiền lương hàng tháng, tuy không nhiều bằng tỷ tỷ Chu gia cho, nhưng thật sự không thiếu tiền Nhưng Diệp Đệ có một mơ ước, muốn mở một tửu lâu lớn giống như Ngọc Mãn Lâu, cũng không xem nhẹ bất cứ con đường kiếm tiền nào. Cho nên Liễu Nguyên nhắc lại chuyện xưa, nàng ấy lại nổi càn lên làm chuyện nấu ăn cho Liễu Nguyên để lấy tiên.

Quy tắc ở Luân Đài nhiều hơn so với trấn Đông Hương, nữ tử không được tự do ra vào như ở trấn Đông Hương. Tuy rằng chỉ đưa đồ ăn đến cho Liễu Nguyên vẫn không tránh khỏi bị người khác trêu chọc. Diệp Đệ một lân vô tình nghe thấy có người gọi nàng ấy là "Vợ nhỏ của Liễu gia”, suýt chút nữa làm đổ đồ ăn tại chỗ.

Nếu như không phải Liễu Nguyên tới đuổi những người kia đi, Diệp Đệ có thể phải tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào ngay tại chỗ.

"Đừng để trong lòng" Liễu Nguyên nhìn tiểu cô nương mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ đang tức giận, trong đáy mắt chợt hiện lên ánh sáng âm u và ý cười: "Bọn họ chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm, miệng lưỡi đùa nghịch mà thôi. Ngũ muội muội nàng đừng để ý đến bọn họ."

Lúc nói, đôi mắt hoa đào trong suốt như nước của Liễu Nguyên dường như giống như ánh trăng dính lại, quấn trên người nàng ấy. "Ai là ngũ muội muội của ngươi hả?" Diệp De vừa xấu hổ vừa tức giận, không dám nhìn hắn ta nên hung hăng giơ chân giãm một cước lên hắn ta: "Lấy đồ đi."

Vứt lại câu này rồi tức giận bỏ đi.

Liễu Nguyên nhìn chằm chằm theo bóng lưng bước xa dần của nàng ấy, nhếch khóe miệng kêu một tiếng chao ơi thật lớn, lam bẩm càu nhàu nói nàng ấy là sói mắt trắng, lại đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy. Diệp Đệ tức đến mức mặt đỏ hơn nữa, ai cầu hắn ta cứu mạng chứ! Thật không biết xấu hổi

Không lâu sau khi giao đồ ăn cho Liễu Nguyên, thì hắn ta biến mất một cách khó hiểu. Mặc dù Diệp Đệ không nhạy bén như Diệp Gia hiểu rõ họ đang làm gì. Nhưng cũng biết những quân binh này, chiến đấu và làm việc là chuyện bình thường như cơm bữa.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 827



Lúc ở Chu gia vẫn thường xuyên không thấy bóng dáng cả tỷ phu, ngay cả khi hai người mới tổ chức đám cưới lại và là cặp đôi mới cưới. Tỷ phu cũng hiếm khi có thời gian bầu bạn với tỷ tỷ. Nhưng tỷ của nàng ấy cũng không cần người bầu bạn là đúng rồi, Diệp Đệ nhún nhún vai.

Con người khi trải qua nhiều ngày tháng tốt lành, thì luôn luôn có một ngày giam lên phân chó. Ở bên này Diệp Đệ cũng đã học nghề thành thạo, ở bên kia tỷ tỷ cũng dự định đến Luân Đài mở cử hàng. Tứ tỷ cũng tìm đến rồi, ở lại nhà của tỷ tỷ. Mắt nhìn thấy ba tỷ muội bọn họ đã sắp có cuộc sống tốt đẹp, ai có thể ngờ rằng Diệp Vượng Sơn và Diệp Tô Thị sẽ chuyển đến Luân Đài.

Đại ca của Diệp Gia ở Luân Đài, điều này Diệp Đệ biết. Tình cờ một lần ngẫu nhiên Diệp Thanh Sơn đến làm khách nhà Dương gia, Diệp Đệ tình cờ gặp hắn ta trong vườn. Lúc đó Diệp Đệ không nhận ra Diệp Thanh Sơn, dù sao người đại ca này cũng đã nhập ngũ nhiều năm, lúc rời đi Diệp Đệ chỉ là một đứa trẻ. Sự thay đổi của cô nương mươi tám tuổi, nếu không phải có vài phần giống với Diệp Tô Thị khiến Diệp Thanh Sơn hỏi thăm ra được thì e rằng vẫn không thể nhận ra.

Ngay khi nhận ra nhau, Diệp Thanh Sơn đã muốn đưa Diệp Đệ về sống trong phủ đệ nhà mình.

Nói thật ra, đại ca ruột đương nhiên thân thiết hơn Dương gia, sống ở đó cũng thoải mái hơn. Nhưng đánh c.h.ế.t Diệp Đệ cũng không ngờ được phụ thân ruột và nương ruột đến tìm nàng ấy, đánh nàng ấy, mắng nàng ấy nàng càng không nói nhiều, vậy mà được mấy ngày làm quan lão gia thì lung lay. Còn sắp xếp đính hôn gì đó cho nàng ấy!

Diệp Đệ suýt nữa thì tức chết, nàng ấy không dám cố chấp với phụ mẫu ruột, không nói tiếng nào thì dọn đến Dương gia.

Đối với một đại quan gia như Dương gia, Diệp gia mới leo lên được đương nhiên không đủ nhìn. Diệp Đệ nghĩ rằng có sư phụ ra mặt nói giúp, phụ mẫu của nàng ấy chắc cũng lo ngại một phần nào đó mà nghe lời. Ai ngờ rằng hai người này là người không biết không biết sợ hay là thật sự bị đồng tiền làm cho mờ mắt, bất chấp sự phản đối của nàng ấy và lời khuyên của Dương gia, đã trực tiếp nhận sính lễ của người ta định việc hôn sự.

Diệp Đệ suýt nữa thì tức chết, đặc biệt là một số chuyện của cái gọi là nhà chồng mà nàng ấy nghe ngóng được ở bên ngoài, Nghiêm gia đó vốn dĩ chỉ là một cái hối

Tuy nói là Luân Đài nhưng nữ tử không được sống tự do. Nhưng nhờ có Liễu Nguyên mà nàng ấy có thể nghe được những chuyện bẩn thỉu của cậu con trai út đó của Nghiêm gia trong khoảng thời gian này. Người đó chính là một kẻ đồng tính, hơn nữa là một kẻ đồng tính cực kỳ ghét nữ nhân. Nếu nàng ấy thực gả cho hắn ta chưa biết chừng sẽ bị gã đồng tính đó cho rằng cướp nam nhân của hắn ta. Diệp Đệ tức giận đến mức nước mắt không ngừng rơi, nàng ấy vứt hết những thứ này trước mặt phụ mẫu ruột của mình, vốn dĩ nghĩ rằng họ sẽ suy nghĩ đắn đo thêm khi nhìn thấy những thứ này. Ai mà ngờ được rằng, nàng ấy ném sự thật đến trước mặt phụ mẫu ruột, nhưng hai người này đều trợn tròn mắt làm kẻ mù. Diệp Tô Thị dù sao cũng còn biết giấu giếm, nói thẳng bản thân không hiểu, người bên ngoài truyền bậy. Diệp Vượng Sơn thì dứt khoát nhốt nàng ấy lại trong nhà, nói rằng không gả cũng phải gả.

Bởi vì Diệp Vương Sơn đã nhận hơn ba trăm lượng tiên sính lễ của người ta rồi, cả đời này ông ta chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, cho dù có c.h.ế.t cũng sẽ không nôn ra.

Diệp Đệ cảm giác trời sắp đổ sụp xuống rồi!

Phụ mẫu ruột vì ngân lượng mà đến cả nàng ấy cũng có thể bán dil

Dù là đã sớm biết hành vi của cặp phu phụ già Diệp Thị, nhưng mà cho đến khi Diệp Tô Thị đích thân quay đầu sang một bên nàng ấy mới chịu tin.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 828



Trong mắt nương ruột của nàng ấy, cái mạng này của mình không đáng giá một văn tiền, chứ đừng nói đến là mấy trăm lượng tiền sính lễ. Diệp Đệ bị nhốt ở trong phòng, đã khóc, đã la hét. Nhưng dù cho nàng ấy có gào thét thế nào đi chẳng nữa cũng không có người nào quan tâm. Phụ thân vì mấy trăm lượng bạc đó mà ông ta có thể không cần đến cả cái gọi là phong cách cốt lõi làm người nữa

Diệp Đệ không thể chạy trốn, chỉ có thể cầu cứu sự trợ giúp của sư phụ. Nhưng sư phụ có thể cứu nàng ấy tạm thời, nhưng không thể cứu nàng ấy cả đời được, cuối cùng cũng không thể thay mặt phụ mẫu ruột của nàng ấy để hủy bỏ hôn sự. Dương gia đã cố gắng hết sức trong chuyện này, đã ra mặt đến Diệp gia, nhưng chuyện hôn sự của Diệp Đệ vẫn được định đoạt.

Khóc lóc cũng chẳng được gì, nàng ấy cần phải trả lại công ơn sinh thành dưỡng dục của phụ mẫu. Chuyện này cho dù có làm náo loạn đến Thiên Hoàng Lão Tử thì cũng phải tuân theo lời của bà mối và mệnh lệnh của phụ mẫu thôi.

Diệp Đệ không nghĩ ra cách nào khác, đành nghĩ đến một cách đó là chạy trốn.

Nàng ấy đã sống trên cuộc đời này được mười lăm năm, nhà mẹ đẻ cùng chung huyết thống của nàng ấy không đáng tin cậy. Người duy nhất có thể nghĩ tới, bảo vệ được nàng ấy chỉ có Diệp Gia. Nàng ấy khẩn cầu huynh trưởng Dương gia thay nàng gửi một bức thư đến trấn Đông Hương.

Quả nhiên tỷ tỷ chính là hy vọng cuối cùng của nàng ấy, thư được gửi đi không bao lâu, thì nàng ấy nhận được thư hồi âm từ bên đó. Diệp Đệ cũng là người quyết đoán, biết Dương gia không thể che chở cho nàng ấy cả đời. Vào một ngày mùa đông tuyết dày bao phủ thành. Không ai có thể ngờ rằng nàng ấy lại bỏ trốn trong thời tiết này, cô lặng lẽ rời khỏi nhà, trốn trong đoàn xe của Dương gia chạy vê Đông Hương.

Trở về bên cạnh tỷ tỷ, những ngày tháng hỗn loạn của nàng ấy lập tức trở lại bình yên.

Chu gia càng ngày càng khá giả, cuộc sống cũng càng ngày càng tốt.

Tứ tỷ đảm nhận công việc của nàng ấy, làm cho cửa hàng Tây Thi ngày càng tốt hơn. Mặc dù trong lòng Diệp Đệ có chút chua xót, nhưng nàng ấy lại không hề ghen tị chút nào. Diệp Gia tỷ tỷ của nàng ấy, cũng là tỷ tỷ của tứ tỷ. Hơn nữa, thật sự bàn về kỹ năng nấu nướng, thật ra tứ tỷ còn giỏi hơn nàng ấy. Chỉ là tính cách của Tứ tỷ không tranh giành hơn thua, nhu mì hiền thục quen rồi. Cho dù khả năng thiên phú có tốt hơn nữa nếu không có dã tâm cũng không dám xông ra bên ngoài.

Mặc dù mối quan hệ giữa tỷ và tứ tỷ đã trở nên hòa thuận hơn rất nhiều, nhưng trong mắt hai muội muội người tỷ yêu thương nhất vẫn là nàng ấy. Vẫn sẵn lòng hướng dẫn cho nàng ấy, chỉ cần nàng ấy mong muốn thì vẫn có thể ở sau lưng của tỷ học hỏi. Diệp Đệ biết điều này, chút chua xót đó trong lòng đã đỡ hơn. Cuộc sống ở trấn Đông Hương là thoải mái nhất. Trước đây, còn thường cảm thấy buồn vì thời tiết lạnh giá không có thức ăn. Nhưng tỷ luôn có cách để sống qua mùa đông một cách thoải mái. Ở bên cạnh Diệp Gia một thời gian, Diệp Đệ cảm thấy bản thân muốn xông ra lập nghiệp nên không nhịn được bắt đầu rục rịch. Lân này đến Luân Đài cũng không được xem là hoàn toàn không thu hoạch được gì. Học được kỹ năng nấu nướng giỏi và tích lũy được mấy trăm lạng bạc.

Đương nhiên, hơn một nữa đầu vào là đến từ Liễu Nguyên.

Diệp Đệ suy nghĩ chờ đến mùa xuân thời tiết tốt, sau khi nàng ấy thỉnh giáo tỷ chọn mấy cửa hàng làm thử tay nghề. Trước kia năng ấy đã có kinh nghiệm kinh doanh cửa hàng, làm thế nào để kinh doanh cửa hàng ăn, trong lòng Diệp Đệ đã có tính toán sẵn. Nàng ấy cũng trau dồi kỹ năng của mình hàng ngày, dự định chuẩn bị chờ mở cửa hàng xong thì có thể dựa vào chính bản thân mình, tốt nhất là tạo được sự nỗi tiếng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 829



Nhưng mà sự việc trái với mong muốn, nàng ấy mới dự định đề cập kế hoạch của mình với tỷ tỷ. Thì chuyện này đã bị Dư đại nương dội cho một gáo nước lạnh.

Diệp Đệ chưa từng được học hành, càng không biết quy định đương triều nữ tử không thể gầy dựng sự nghiệp. Thì ra cho dù nàng ấy có gầy dựng cửa hàng, chỉ cần không gả cho người khác thì tất cả những sản nghiệp mà nàng ấy vất vả khổ cực gây dựng đều có thể bị phụ mẫu hoặc huynh trưởng lấy đi hết. Trừ phi lập hộ nữ. Nhưng đương triều quy định trừ phi phụ mẫu c.h.ế.t hết, người nhà chồng c.h.ế.t sạch, nếu không nàng ấy sẽ không thể lập hộ nữa. Diệp Đệ suýt chút nữa thì nôn ra m.á.u khi biết được chuyện này, ôm chăn khóc suốt cả đêm.

Nhưng dù thế nào đi nữa nàng ấy cũng phải gây dựng sự nghiệp, nàng ấy không thể lại bị phụ mẫu bán như lợn như trước nữa.

Diệp Đệ suy đi nghĩ lại, nghĩ ra được hai cách.

Hoặc là để sản nghiệp đứng tên tỷ tỷ, hoặc là tìm một nam tử để kết hôn. Trong đầu cô chợt lóe lên nét mặt của Liễu Nguyên rồi biến mất, nhưng đã bị nàng ấy bác bỏ rất nhanh sau đó. Người đó vốn dĩ không để ý đến cô nương nông thôn, sau đó phối hợp với nàng chẳng qua là vì tài nghệ nấu nướng của nàng ấy. Hắn ta sẽ không đồng ý lấy nàng ấy. Diệp Đệ quyết định để sản nghiệp đứng tên tỷ tỷ và tỷ phu, nàng ấy tin rằng tỷ tỷ sẽ không lợi dụng mình.

Nhưng mà không chờ nàng giải quyết ổn thỏa sự việc, thì tông tin Diệp Đệ trốn đến trấn Đông Hương vẫn bị tiết lộ. Mẫu thân ruột tốt của nàng ấy, thực sự có thể đẩy nàng ấy vào chỗ chết. Bên ngoài tuyết đang rơi dày đặt lại còn có chiến tranh, nhưng bà ta vẫn có thể không quan tâm đến nguy hiểm chạy đến trấn Đông Hương, vừa khóc vừa gây náo loạn rồi đòi treo cổ dù thế nào vẫn ép nàng ấy trở về.

Diệp Đệ trốn đến bước này cũng không thể trốn được, nhân lúc sức khỏe của tỷ tỷ yếu ớt không có ở nhà, thì cứ thể bị mẫu thân ruột trói lên xe.

Về đến Luân Đài nhanh hơn nàng ấy dự đoán. Diệp Đệ đã vô số lân tưởng tượng bản thân có thể c.h.ế.t cóng ở trên đường, c.h.ế.t cóng thì không cần phải xuất giá. Kết quả nàng ấy không bị c.h.ế.t cóng, mà bị nhốt vào trong phòng lành lặn. Vì sợ nàng ấy trốn thoát nên cửa phòng không hề được mở lần nào. Diệp Đệ mơ mơ màng màng co ro trong phòng, không biết được người nào có thể cứu được nàng ấy, nàng ấy chờ rồi lại chờ, một ngày nào đó cửa phòng đột nhiên mở ra. ,

Diệp Tô Thị bưng bát súp gà, lải nhải bên tai nàng ấy những điều tốt đẹp về Nghiêm gia. Mặc dù danh tiếng của con út Nghiêm gia sớm đã tồi tệ không nói nỗi nữa, toàn bộ mọi người ở Luân Đài đều biết, bà ta vẫn nhất quyết bưng bít nói những điều tốt về con út của Nghiêm gia đó.

"Điệp nương, con đừng trách nương tàn nhẫn, nữ tử thời này đều như vậy." Diệp Tô Thị không dám nhìn vào mắt của nữ nhi, cúi đầu nhìn xuống đất khóc lóc nói: "Đến cuối cùng tất cả nam nhân đều giống nhau, chỉ có gia cảnh giàu có sung túc mới tốt. Con được ga vào Nghiêm gia, tướng công không tốt cũng không sao, nhà chồng có người chống lưng là đủ rồi. Cả đời này ăn ngon mặt ấm, những điều này những cô nương trong thôn ai dám mơ tưởng? Là số con may mắn..."

Diệp Đệ không muốn nghe những lời của bà ta nói, buồn bực uống hết canh gà mà không nói lời nào, nằm xuống đắp chăn lên để bà ta đi.

Diệp Tô Thị lau nước mắt rồi tiếp tục nói lải nhải, Diệp Đệ không muốn nghe. Diệp Tô Thị cũng có chút xấu hổ, sau đó thở dài nói một câu: "Con đừng trách ta”. Sau đó thì Diệp Đệ chìm vào giấc ngủ.

Khi Liễu Nguyên biết được Diệp Đệ xảy ra chuyện thì đã là mùa đông năm sau. Trước đây hắn ta có rất nhiều chuyện bí mật, đang bôn ba ở Tây An Đô Hộ phủ. Đã được biết đến Diệp gia muốn gả Diệp Đệ cho Nghiêm gia, đêm không thể ngủ được.
 
Back
Top Bottom