Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 800



Bởi vì chuyện phát triển rộng cải cách đất đai, không ít người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Diệp Gia. Bọn họ không có cách nào công kích Chu Cảnh Sâm, chỉ đành tìm mọi rắc rối trên người Diệp Gia, xoi mói khiến cho Diệp Gia không thoải mái. Ngự sử đại phu dâng liên tiếp ba tấu chương tố cáo Diệp Gia buôn lậu tư muối, dựng lên ruộng muối riêng. Nhưng tấu chương vừa được đưa tới ngự thư phòng thì đã bị Chu Cảnh Sâm quăng di rồi, chửi là ngậm m.á.u phun người.

"Bắc Ninh Vương phải nuôi cả nhà bổn vương, đương nhiên phải tốn ngân lượng rồi." Chu Cảnh Sâm ngày càng không biết liêm sỉ, dám nói mấy lời này trước mặt mọi người mà mặt không đỏ tim không đập nhanh. Bất cứ ai đều nhìn ra được hắn là thành tâm thành ý.

Diệp Gia: "... Vốn còn muốn tức giận với mấy tên quan ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cuối cùng không nhịn được mà nhấch mép.

Đám trọng thân có công lao: "..."

Nếu nói toàn bộ quý tộc Yến Kinh còn không bằng Cố gia, chỉ bởi vì hai vợ chồng này sống vô cùng gian khổ. Bây giờ Cố gia ở một nơi vô cùng xấu hổ, đó thật sự là không bằng khu ổ chuột.

Nói ra thì, gia chủ Cố gia làm quan đã mấy chục năm, không mắc tội gì lớn, nhưng chắc chắn là tay chân không được sạch sẽ. Trước đây gia tộc đã có một hoàng hậu là Cố Minh Nguyệt, theo lý mà nói đã buộc phải c.h.ế.t theo tiền triều. Nhưng thực tế thì Cố gia bọn họ cũng không hề được hưởng thụ vinh quang của thân thích bên ngoại, thậm chí bởi vì sự đàn áp ác ý của Cố Minh Nguyệt, cả nhà họ sống giống như trò đùa.

Bây giờ Cố Minh Nguyệt lại bỏ chạy cùng với Chu Diệp, Cố gia lại bị rớt đài, trở thành con cá bị mọi người xâu xé.

Chu Cảnh Sâm bận xử lý những việc khác, tạm thời vẫn chưa xử lý Cố gia. Nhưng không có nghĩa là Cố gia được sống yên ổn. Toàn bộ quý tộc ở Yến Kinh đều biết Cố gia đã từng làm rất nhiều việc, bất luận là xuất phát từ xu nịnh kẻ quyền thế hay là ác ý muốn giậu đổ bìm leo, đều làm cho Cố gia khó coi.

Trong khoảng thời gian này Cố gia bị giày vò bao nhiêu chỉ có người của Cố gia mới biết, ngày đêm lo lắng sợ hãi. Bọn họ hối hận đến mức ruột cũng thành màu xanh rồi. Hối hận không kiên định đi theo Chu Cảnh Sâm, lâm thời lật lọng trở giáo theo Chu Diệp. Không thu được chút lợi ích nào, ngược lại xôi hỏng bỏng không. Nếu như lúc đầu bọn họ cứ tỏ vẻ thái độ lôi kéo Chu Cảnh Sâm, thì Cố gia sớm đã không ra nông nỗi này rồi.

Chứ đừng nói người của Cố gia phải suốt ngày lo sợ, ngay cả Cố Minh Hy cũng đang hối hận.

Nàng ta luôn đợi sự việc rơi vào bước đường cùng không thể quay lại được mới bắt đầu hồi tưởng lại ngày xưa, hối hận đã không lựa chọn đúng. Trên thực tế, lúc đầu việc đầu tiên mà Chu Cảnh Sâm vào Yến Kinh, chính là xử lý hậu cung. Hậu cung có ba ngàn mỹ nữ, Chu Cảnh Sâm đều đưa toàn bộ tới tự miếu ở ngoại ô kinh thành ăn chay niệm phật. Không sống được ở tự miếu, thì đứa tới túc trực bên linh cửu của hoàng lăng.

Cố Minh Hy đã từng là sủng phi của Chu Diệp, đương nhiên cũng bị đưa tới Hoa Thanh tự.

Bây giờ Diệp Gia đã không còn ấn tượng với nữ phụ này nữa rồi, sau khi công việc trở nên nhiều hơn thì tinh lực của nàng đều dồn vào những chỗ cần thiết. Nàng ngoại trừ phải thường xuyên quan tâm tới chính vụ của triều đường, còn phải phân tán tư tưởng để hỏi về tình hình sản nghiệp trong tay mình. Thậm chí sắp xếp thời gian để đi bông con, và nói chuyện với Dư thị. Nàng không đếm xia đến Cố Minh hy bị cạo đầu làm ni cô đó, thật ra nàng quan tâm tới hai đứa con của Chu Diệp hơn.

Trong nguyên sách, không có người trưởng tử này. Người trưởng tử đã bị Cố Minh Nguyệt tự tay bóp c.h.ế.t để tỏ lòng trung thành với Chu Cảnh Sâm. Thật ra đứa trẻ sơ sinh này đã được Chu Cảnh Sâm hộ giá đăng cơ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 801



Diệp Gia không biết cốt truyện ban đầu có bị ảnh hưởng không, bây giờ hai đứa trẻ này vẫn còn sống, tương lai có khi nào sẽ tạo thành mối đe dọa cho Tiểu Thuật Bạch không.

Dựa theo lịch sử, cách đối phó thỏa đáng nhất đối với cô nhi tiên triều, đương nhiên là xử lý chúng. Diệt cỏ tận gốc, mới có thể tránh được loạn tử sau này. Dù gì thì Chu Diệp chưa chết, còn đem theo hơn mười lăm ngàn cấm quân. Đại Yến cũng có thân tín của Chu Diệp. Con trai của Chu Diệp cũng là hoàng tộc họ Chu, tương lai có người dụng tâm dâng tấu chương lên, lại một lần giương quốc kỳ của Chu Cảnh Sâm cũng không phải là chuyện không có khả năng. Tuy g.i.ế.c c.h.ế.t có hơi tàn nhẫn, một đứa bé mới ba tuổi, một đứa còn chưa biết nói, chỉ là những đứa trẻ chưa biết chuyện gì.

Diệp Gia cau mày rồi đá vào Chu Cảnh Sâm đang ở bên cạnh xem tấu chương: "Chàng định xử lý hai đứa con của Chu Diệp như thế nào?”

"Hả?" Mắt của Chu Cảnh Sâm vẫn không hề rời khỏi tấu chương, vẫn chuyên tâm xem.

"Tương lai hai đứa trẻ này có lẽ sẽ trở thành tai họa ngầm của Tiểu Thuật Bạch." Diệp Gia cũng đang phê chuẩn tấu chương. Thật đúng là, những đôi vợ chồng khác nửa đêm đều đang hưởng thụ niềm vui khuê phòng, niềm vui phòng the. Hai vợ chồng họ lại ngồi ở đó, phê chuẩn tấu chương.

"Gia nương có dự định gì?" Chu Cảnh Sâm đặt cây bút trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn một bên Diệp Gia. Đã mấy năm rồi, dung mạo của Diệp Gia cũng đã mất đi vẻ non nớt của thiếu nữ, đã trở nên đậm nét hơn. Lông mày của nàng dài ra, mái tóc đen đè xẹp xuống, làn da trắng giống như ngọc cốt nặn thành. Khí chất điềm tĩnh hơn, ngày càng mê hoặc hồn phách hơn.

Một sợi tóc rớt xuống, lọt vào trong cổ áo. Mắt của Chu Cảnh Sâm sáng lên, rồi tối sam lại.

Diệp Gia không hề cảm thấy gì, cầm bút nhanh chóng chú giải tấu chương: "Chàng nói coi Chu Diệp bằng lòng đem bao nhiêu ngân lượng đổi lấy hai đứa con trai?"

Trong mắt nàng chỉ có tiền, nhưng nếu có thể đổi lấy tiền mắc gì g.i.ế.c vô ích như vậy?

Chu Cảnh Sâm không nhịn được mà bật cười, cau mày suy nghĩ một hồi, yên lặng dựa sát vào người Diệp Gia. Ngón tay nắm lấy thắt lưng rơi lỏng thỏng ở bên hông Diệp Gia, vòng ngón tay vào thưởng thức. Hắn cười một cái: "Đại khái là không chịu chỉ tiền."

"Hả" Câu trả lời này khiến cho Diệp Gia ngạc nhiên.

Đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, nhìn khóe miệng vểnh lên châm biếm của Chu Cảnh Sâm, chớp chớp đôi mắt: "ay không phải là con nối dõi của hắn ta và Cố Minh Hy sao? Nghe nói Chu Diệp có thể đánh đổi tính mạng vì Cố Minh Hy mà?”

Màu mắt của Chu Cảnh Sâm lấp lánh, ngọn đèn chiếu lên đôi má trong suốt như thần thần tiên của hắn: "Có lẽ nhận sai người rồi?" Diệp Gia: "II

"Nhận sai người?" Diệp Gia ngơ ngác, nàng cho rằng báo sai thiên kim đã là vớ vẩn rồi, vậy mà còn có chuyện cẩu huyết này nữa sao?

“Nhận sai ai chứ?"

Chu Cảnh Sâm cười xảo quyệt, kéo mạnh một cái, váy của Diệp Gia lập tức văng ra. Trang phục trong cung là vậy, hễ lôi thắt lưng ra, thì chiếc váy chảy xuống như nước vậy. Diệp Gia trừng mắt, hắn liền ghé sát vào tai Diệp Gia kể cho nàng nghe vướng mắc của Lâm Trạch Vũ và Cố Minh Hy. Diệp Gia giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn, có cảm giác như đầu óc bị sét đánh không nói nên lời.

Chẳng trách lúc đầu Chu Cảnh Sâm nhất quyết mua bằng được Lâm Trạch Vũ, hóa ra là đằng sau còn có chuyện như vậy... Khoan đã, tại sao Chu Cảnh Sâm lại biết chuyện vướng mắc của Cố Minh Hy và Lâm Trạch Vũ? Lúc hắn bị lưu đày, Cố Minh Hy vẫn chưa lên làm sủng phi hoàng hậu mà?

Đột nhiên Diệp Gia ý thức được chuyện này không đúng, nắm lấy tóc xõa xuống vạt áo của Chu Cảnh Sâm: "Chàng nói rõ ràng cho ta."

Tóc của Chu Cảnh Sâm bị nàng kéo cũng không kêu đau một tiếng, cúi đầu xuống cắn vào xương quai xanh của nàng: "Nói gì chứ?”
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 802



"Chàng đừng giả ngốc với ta." Có đôi lúc Diệp Gia không đủ nhạy bén, nhưng có lúc lại nhạy bén vô cùng: "Lúc phủ Cảnh Vương xảy ra chuyện, Cố Minh Hy vẫn chưa lên làm sủng phi. Lúc đó Cố Minh Hy chỉ là một vô danh tiểu tốt, chàng thế nào mà lại chú ý đến Lâm Trạch Vũ?"

"Sao ta lại không được chú ý đến hắn ta chứ?" Chu Cảnh Sâm không phủ nhận, nghiêng đầu, cười trong sáng.

"Đừng giả bộ ngớ ngẩn nữa."

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm vẫn còn cười: "Quả nhiên là Gia nương của ta, đúng là không thể lừa nàng được."

Cũng giống như Diệp Gia không che giấu bản thân không phải là nguyên chủ, Chu Cảnh Sâm cũng định ngả bài rồi. Tuy nói chuyện này không ngả bài cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của hắn và Diệp Gia, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Chu Cảnh Sâm vẫn quyết định nói thật với Diệp Gia.

"Ta là người được trọng sinh một kiếp."

Diệp Gia: "II

“Trọng sinh?”

"Ừ"

"Vãi quá." Có đánh c.h.ế.t Diệp Gia cũng không ngờ được Chu Cảnh Sâm lại là người trọng sinh, đúng là ở kiếp này mọi chuyện hắn làm đều khác rất nhiều so với trong sách nói. Tuy nói hắn sẽ làm mọi chuyện sớm hơn, nhưng cũng không bất thường cho lắm... À, không đúng, hắn đã sớm đoán được hạn hán ở Lĩnh Nam, kêu nàng tích trữ lương thực. Hóa ra Chu Cảnh Sâm sớm đã có biểu hiện, nhưng nàng không hề để ý.

“Nhưng mà chàng... Diệp Gia vừa định nói tại sao chàng lại trọng sinh, nhưng nàng lại nghĩ lại, Cố Minh Hy cũng có thể, dựa vào cái gì mà Chú Cảnh Sâm lại không được chứ?

Nghĩ tới Cố Minh Hy, cũng chính lúc này Diệp Gia có thể nhớ tới Cố Minh Hy rồi. Nàng không biết có hơi cay cú, cay cú tới mức không nhịn được có vẻ quái gở: "Vậy ở kiếp này chàng không còn gì để hối tiếc nữa? Chẳng hạn như tiếp tục nên duyên với người không được ở chung kiếp trước...

Chu Cảnh Sâm thích nhìn dáng vẻ này của nàng. Hiếm khi nhìn thấy nàng ghen, hắn cười tới mức mặt mày hớn hở.

Tay hắn vòng qua eo của Diệp Gia và cười mãi, cười hoài, cười tới mức làm cho Diệp Gia xù lông, thì hắn mới vui vẻ thu lại biểu cảm xấc xược đó. Cúi đầu dán lên môi Diệp Gia, trịnh trọng nói: "Kiếp này có được nàng, còn yêu cầu gì hơn."

".. Có được một chậu châu báu, đương nhiên càng còn yêu cầu gì nữa." Diệp Gia không muốn nhìn thấy hắn quá đắc ý, liền châm chỉa hắn. "Đúng," Chu Cảnh Sâm lại bật cười, bả vai rung lên, hắn nói từng câu từng chữ: "Ta chuẩn bi trói nàng lại như vậy. Kiếp này ăn cơm mềm của nàng, kiếp sau vẫn ăn cơm mềm của nàng."

Diệp Gia: "... Cút, kiếp sau ta đổi người tuấn tú hơn."

Hai đứa con bị bỏ rơi của Chu Diệp vẫn chưa biết chuyện, cuối cùng Chu Cảnh Sâm cũng không giết. Chỉ là phế bỏ thân phận hoàng tự, đuổi ra khỏi Ngọc Điệp, mai danh ẩn tính đưa vào Dịch Đình. Tuy nhiên để đề phòng sau này bị người ác ý lợi dụng, bê ngoài vẫn tạo ra một vỏ bọc rằng người đã được xử lý. Những người biết chuyện xung quanh hai người thì đều bị đày đi Tây Bắc, để diệt trừ hậu họa.

Vì có sự hỗ trợ của binh quyền, việc cải cách ruộng đất diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến. Vào năm đầu tiên Tiểu Thuật Bạch lên ngồi, Chu Cảnh Sâm lại một lần nữa mở ân khoa.

Dư lão thái gia dẫn cả nhà Dư gia cùng trở về triều, với tư cách thủ phụ, lại một lần nữa bước vào triều đình. Trương Xương Lễ và các đồ đệ có tài từng là phạm quan bị oan, sau khi được rửa oan thì lần nữa được trọng dụng. Đời này, đại cửu cửu của Dư gia là đại nho có học trò khắp thiên hạ, được bổ nhiệm làm Quốc tử giám tế tửu, chủ trì ân khoa. Tuy nói sau khi Chu Cảnh Sâm vào Yên kinh đã tàn sát một lượng lớn quan lại tiền triều, loại bỏ những con sâu mọt có quyền cao chức trọng. Nhưng một số chức vụ quan trọng mà bị thiếu sẽ làm tổn thương nòng cốt, nên hắn không động vào.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 803



Giết người thì dễ, bổ sung thì khó. Tuy nhiên, với uy tín của Dư lão thái gia trong giới học giả, đã kêu gọi được không ít người tài giỏi trung thành với triều đình. Nhưng muốn thay m.á.u ở nội bộ các châu trong Đại Yên, vẫn cần nguồn m.á.u tươi liên tục không ngừng.

Một mặt Chu Cảnh Sâm thu nhận người từ khoa cử, tăng cường hấp thụ m.á.u tươi, một mặt khác lại tích cực cân nhắc những người nghèo có tài năng đặc biệt, không câu nệ hình thức làm giảm nhân tài. Dần dần, có khoảng thời gian việc vùi đầu học hành chăm chỉ ở Đại Yên trở nên thịnh hành.

Ngoài chuyện này ra, Chu Cảnh Sâm lại đặc biệt phái người xây dựng bộ luật thương mại và luật phát Đại Yên. Lấy cảm hứng từ việc kinh doanh của Diệp Gia, hắn hy vọng dùng thương mại làm chất xúc tác để thúc đẩy nhanh quá trình phục hồi kinh tế của Đại Yên. Đồng thời, từ thực tiễn, hắn tránh được những điều tệ hại trong luật pháp của tiền triều, lập ra luật pháp phù hợp với tình hình hiện tại hơn. Giảm nhẹ thuế má, khuyến khích khai hoang ruộng đất, xây dựng đường thủy, còn lấy quan phủ làm đầu mở đường cho thương mại và hàng hải giữa phía bắc và phía nam....

Hao tốn hết năm năm, Chu Cảnh Sâm đã cứu Đại Yên đang hấp hối thoát khỏi bờ vực suy SỤP.

Khi quốc khố ngày càng đồi dào, sức mạnh quân sự ngày càng tăng, dân số gia tăng, bách tính Đại Yên an cư lạc nghiệp, khắp nơi ca múa hát hò. Cuối cùng Chu Cảnh Sâm đã đưa ra một quyết định... Chinh phạt Chu Diệp.

Nhiều năm trước, Chu Diệp dẫn theo hơn một vạn cấm quân chạy trốn về phía nam. Ban đầu là trốn đến Giang Nam, sau đó dần dần xuống phía nam, trốn đến một nơi ở tận cuối phía nam của Đại Yên để chiếm cứ. Nhiều năm trôi qua, thế lực của Chu Diệp cũng không có phát triển lớn mạnh, mà trái lại càng ngày càng bị chèn ép bởi sự phòng thủ nghiêm ngặt của quân Lĩnh Nam. Chu Diệp dường như không quan tâm đến điều này, vẫn cứ tùy tiện đắm chìm trong vướng mắc tình cảm của mình.

Tuy nói Cố Minh Nguyệt mạo danh Lâm Trạch Vũ để có được tình yêu của Chu Diệp, nhưng sau đó lại bị phát hiện và rơi vào tình thế nguy hiểm. Nhưng có lẽ vì Cố Minh Nguyệt là nữ chính của cuốn sách này, nên nàng ta vẫn ở bên cạnh Chu Diệp ngay cả khi bị chặt đứt gân tay gân chân. Chỉ là từ yêu mù quáng trở thành tình yêu đau khổ. Cuối cùng, Chu Diệp vẫn c.h.ế.t dưới tay Cố Minh Nguyệt. Cố Minh Nguyệt bị gay tay gãy chân, mang thai rồi sinh non, lại mang thai rồi lại sinh non, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Sau khi bị Chu Diệp khoét mắt, cuối cùng Cố Minh Nguyệt không chịu nổi, được Lâm Trạch Vũ giúp đỡ, dùng một chén rượu độc để đầu độc Chu Diệp.

Chẳng qua khi Chu Diệp chết, không có được đẹp như Chu Cảnh Sâm, sau khi chết, xác của hắn bị Cố Minh Nguyệt chặt thành tám miếng rồi ném xuống biển làm mồi cho cá.

Chu Diệp vừa chết, đội cấm vệ quân đang kháng cự quyết liệt đã mất đi chỗ dựa tinh thần. Cuối cùng, họ không thể chống đỡ nổi một tháng, bị quân đội Lĩnh Nam thu phục. Lâm Trạch Vũ ở nơi tồi tàn này đã được bảy tám năm, cuối cùng cũng có thể đổi lại trang phục nam tử một cách đường hoàng. Trước khi đi, cậu ta đã đ.â.m mù mắt của Cố Minh Nguyệt, sau đó vội vàng trở về kinh thành.

Cố Minh Nguyệt bị gãy chân gấy tay lại còn mù mắt, được sắp xếp ở một điền trang của Lĩnh Nam để sống nốt phân đời còn lại.

Ban đầu vốn dĩ muốn g.i.ế.c nhưng tiếc là Cố Minh Nguyệt dường như được thần linh che chở. Ngoại trừ Chu Diệp, không ai có thể làm hại nàng ta chút nào. Sau khi Chu Diệp vừa chết, Lâm Trạch Vũ đã từng thử nhiều cách để dồn nàng ta vào chỗ c.h.ế.t nhưng Cố Minh Nguyệt luôn có thể tránh được tai họa một cách kỳ lạ. Sau khi Chu Cảnh Sâm nhận được mật thư của Lâm Trạch Vũ, đã chọn từ bỏ ý định g.i.ế.c c.h.ế.t Cố Minh Nguyệt. Dù sao, dáng vẻ lúc này của Cố Minh Nguyệt cũng chẳng khác gì đã chết.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 804



Những chuyện này Diệp Gia không hề biết, nàng không giỏi việc chính sự như Chu Cảnh Sâm, cũng không nhạy bén và thông minh như hắn. Diệp Gia đã tận dụng điểm mạnh của mình, tập trung tiếp nhận trọng trách quốc kế dân sinh. Nàng bắt đầu từ việc cải tiến vũ khí, xây dựng thủy lợi, cải thiện cây trông lương thực và quy tắc kinh doanh.

Chưa kể đến việc ông lão Trương Xương Lễ được đưa về Yên thành, sau khi biết Chu Cảnh Sâm thực sự đã soán vị, ông ta cực kỳ khiếp sợ và tức giận. Mấy ngày liền ông ta vọt đến ngự thư phòng để chỉ tay mắng chửi Chu Cảnh Sâm. Tuy không đến mức mắng là loạn thần tặc tử nhưng cũng không dễ nghe là mấy.

Chu Cảnh Sâm biết tính tình ông lão này cố chấp, thẳng tính và lại có phần bảo thủ, nên không có thèm để ý, cứ mặc kệ ông ta.

Ông lão này đã gây náo loạn rất nhiều ngày nhưng khi thấy tình hình Đại Yên dần dần có chuyển biến tốt, cuộc sống của người dân ngày càng tốt lên thì ông ta bắt đầu cảm thấy chột dạ. Cũng không phải ông ta trung thành với Chu Diệp, chỉ là không thể chịu được những hành vi phạm thượng này.

Nhưng bất kỳ hành động nào cũng cần thời gian để kiểm chứng, cùng với việc tình hình ở Yên kinh và Đại Yên dân ổn định, ông ta bắt đầu nhận ra Chu Cảnh Sâm đang hết sức cẩn trọng vì hạnh phúc của bách tính Đại Yên, dốc lòng dốc sức để xây dựng non sông. Dần dần từ cảm giác chột dạ, biến thành khó xử. Trong lòng ông ta cảm thấy mình là gừng càng già càng cay, có thể quay lại báo đáp cho triều đình nhưng Chu Cảnh Sâm lại giả vờ câm điếc không quan tâm đến ông ta, ông ta lại không thể hạ mình để cầu xin.

Vì vậy, ông ta thường xuyên gửi bái thiếp đến vương phủ Bắc Ninh để xin gặp Diệp Gia.

Dưới sự hòa giải của Diệp Gia, ông ta được bổ nhiệm lại làm đại ti nông, tiếp tục nghiên cứu các loại cây trông lương thực. Để giải quyết tình trạng thiếu lương thực ở Đại Yên, ông ta đã đặc biệt nghiên cứu nhiều loại cây trồng lương thực ở Tây Vực. Hạt giống của những loại cây trông này là do ông ta nhờ Diệp Gia tìm kiếm, cũng đã được thử nghiệm trồng ở ruộng tốt của Diệp Gia. Kết hợp kiến thức trồng trọt ở đời sau mà Diệp Gia biết với kinh nghiệm trồng trọt của ông ta ở Tây Bắc, đã giúp năng suất cây trồng tăng đáng kể.

Một triều đình chỉ cần bách tính đầy đủ sung túc, có thể an cư lạc nghiệp thì sẽ nhanh chóng xuất hiện cảnh thái bình thịnh vượng.

Sau sáu năm lao tâm khổ tứ, quốc lực và binh lực của Đại Yên đều được nâng cao đáng kể. Diệp Gia cũng từ một vương khác họ mới từ nông thôn đến, phải dựa vào ở ruộng đất để ra oai với triều thần trở thành một đại thần hỗ trợ triêu chính mà chỉ cần giậm chân một cái cũng khiến triều đình phải run sợ. Mặc dù là nữ tử, nhưng nàng lại là tín ngưỡng của vô số nữ tử Đại Yên. Ngay cả Diệp Gia cũng không ngờ rằng một ngày nào đó mình lại có thể đứng ở vị trí cao như vậy. Không thể không nói, thời thế tạo anh hùng.

Nhìn thấy Đại Yên dần dần đi vào quỹ đạo, danh tiếng của Diệp Gia ngày càng vang xa. Trong và ngoài triêu đình xuất hiện không ít tiếng nói khác thường, đều chỉ trích vương khác họ Diệp Gia có dã tâm. Đại Yên xuất hiện một làn sóng phản đối nữ tử tham gia chính sự, trích dẫn kinh điển làm dẫn chứng để mỉa mai những tai hại và nguy hại của việc nữ tử tham gia chính sự. Diệp Gia vốn dĩ miệt mài làm việc, không có để tâm. Nhưng trong thiên hạ có rất nhiều ngu dân, tư tưởng nam tôn nữ ti của xã hội phong kiến vốn dĩ không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Khi uy tín và quyền lực của Diệp Gia ngày càng lớn, những lời bàn tán này cũng xuất hiện trên triều đình.

Diệp Gia lạnh lùng nhìn những vệ đạo sĩ tự xưng là bảo vệ "truyền thống và nền nếp, ngoài việc cười nhạt, nàng chỉ muốn nhanh chóng về hưu.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 805



Rõ ràng nàng mới chỉ hai mươi mấy tuổi mà tâm huyết đã hao hết, muốn nhanh chóng trở về đất phong dưỡng già. Nếu không phải hai cha con Chu Cảnh Sâm dùng vẻ đáng thương để cầu xin nàng ở lại, không thể bỏ họ mà đi thì nàng thực sự muốn bỏ việc. Cân nhắc đến việc mặc dù Tiểu Thuật Bạch đã trưởng thành, là một ông cụ non còn già dặn hơn cả cha mình nhưng cậu bé cũng mới chỉ bảy tuổi, Diệp Gia đành trợn mắt chịu đựng.

Tuy nhiên, Diệp Gia có thể nhẫn nhịn nhưng Chu Cảnh Sâm lại không chịu được những người này. Những người dùng thỉnh nguyện và thượng thư để đe dọa, hắn đều dùng vũ lực để đàn áp.

Không thể không nói, một số người có học đang kêu gào rất dữ dội, ngấm ngầm làm thơ thì giỏi lắm nhưng khi đối mặt lại rất hèn nhát. Dưới sự đe dọa tuyệt đối của vũ lực, họ chỉ có thể thu đuôi làm người.

Nam tôn nữ tỉ, từ xưa đến nay đều như vậy. Chuyện mà ngay cả hoàng đế Tắc Thiên cũng không thể thay đổi, Diệp Gia chưa bao giờ mơ tưởng mình có thể thay đổi được. Tuy nhiên, nàng vẫn làm một chút việc nhỏ do nàng dẫn đầu, cùng với sự ủng hộ của Chu Cảnh Sâm, sau khi trải qua một cuộc tranh luận gay gắt ở hội nghị nội các trong vài ngày, cuối cùng cũng sửa đổi chế độ cũ của Đại Yên là nữ tử không được vào triều làm quan. Chu Cảnh Sâm đích thân ra lệnh cấp kinh phí cho nữ tử đi học, ban hành chính lệnh, cho phép nữ tử vào triêu làm quan. Diệp Gia cũng xem như là tấm gương sáng, đề bạt nhiều nữ tử tài năng ở bên cạnh làm việc, đảm nhận các chức vụ quan trọng.

Phải nói việc này lại kích động thêm biết bao vệ đạo sĩ lại dùng ngòi bút để làm vũ khí, tạo nên một phen hỗn loạn. Nhưng lệnh của triều đình đã được ban ra, dù vệ đạo sĩ có không hài lòng cũng không dám có hành động thái quá. Bởi vì Chu Cảnh Sâm khác với những hoàng đế đời trước sợ bị mang tiếng xấu, nếu ai chọc giận hắn, hắn thật sự sẽ giết. Hơn nữa, hắn cũng không phải là hoàng đế, chỉ là nhiếp chính vương tạm giữ quyền thay Nguyên Khải Đế.

Lần trấn áp tàn bạo trước đó đã khiến không ít người sợ hãi, nhất là đã hù dọa được người có học thấu hiểu câu "Thân thể là do phụ mẫu sinh ra".

Chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Trong những năm sau đó, không ngừng có những thế gia thả những nữ tử bị nhốt ở hậu viện vào trường học.

Lợi dụng cơ hội này, Diệp Gia đã thành lập một đội nương tử quân rất hùng mạnh, giao cho Tiểu Lê và Hứa Nhược huấn luyện. Chia thành hai nhánh văn và võ, thành lập nhóm nữ tử với một số lượng lớn là những người tôn thờ Diệp Gia. Danh sách không công khai, phân bố ở các ngành nghề khác nhau tại Yên kinh. Nhờ đó Diệp Gia nắm giữ không ít bí mật của hào môn, lập tức nắm bắt được điểm yếu của các huân quý có sở thích riêng kỳ lạ. Sau khi từng huân quý một đang không hiểu chuyện gì mà bị Diệp Gia lột trân đến mức không còn tiết khố ở trước mặt mọi người, cuối cùng những vệ đạo sĩ bảo vệ "cương thường" ở Yên kinh cũng đã nếm được mùi vị, không dám âm thầm hành động quái gở nữa.

"Sao có cảm giác ta bá quyền vậy nhỉ?" Diệp Gia thỉnh thoảng cũng suy ngẫm về bản thân, làm theo kiểu của cẩm y vệ, Đông Hán Minh triều.

Chu Cảnh Sâm nhìn nàng, cười như không như có: "Nàng còn biết ngẫm lại mình?"

Diệp Gia lườm hắn một cái, nằm xuống giường mềm mại: "Ta cũng nên về hưu rồi."

Chu Cảnh Sâm nhìn nàng, khẽ cười một tiếng, cũng khép công văn trong tay lại.

Quyền lực thật sự khiến người ta thấy nghiện, nhưng ve lâu cũng như vậy thôi. Mặc dù Diệp Gia thích bận rộn, nhưng nàng chỉ thích đơn giản kiếm tiên. Đại Yên cũng đã dần quốc thái dân an, trời yên biển lặng, Diệp Gia bèn nghĩ mình cũng đã đến ngày nghỉ hưu. Đúng lúc trên triều đình có hàng ngũ Dư gia và Liễu Nguyên, Quách Hoài trấn thủ, lại có không ít nhân tài mới nổi trợ giúp, họ cũng nên lui về ở ẩn rồi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 806



Năm Tiểu Thuật Bạch mười tuổi, cuối cùng Diệp Gia cũng trút bo gánh nặng trên tay, cùng Chu Cảnh Sâm trở về đất phong. Dư thị vốn muốn cùng đi, nhưng bà ấy không giống cặp phu thê không tim không phổi này có thể nhẫn tâm bỏ con trai ở lại một mình, nên cuối cùng vẫn ở lại Yên kinh.

"Cha con nương con đúng thật là, con còn nhỏ quá mài" Dư thị nhìn Tiểu Thuật Bạch mười tuổi đã trầm tĩnh chững chạc, vừa tự hào vừa xót xa: "Ganh nặng Đại Yên nặng nề là thế mà nói vứt cho con là vứt, chẳng biết thương xót người ta gì cải"

Tiểu Thuật Bạch đã sớm chai lì trước cặp phụ mẫu vô tâm của mình, ngược lại còn phải trấn an tổ mẫu đừng tức giận.

Dư thị cũng không phải tức giận, bà ấy cũng muốn đi.

Thực ra dưới cái nhìn của bà ấy, cái ngôi vị hoàng đế chán ghét này bỏ đi cũng được. Cả nhà đến Bắc Đình sống một đời an nhàn hạnh phúc mới là mỹ mãn. Nhưng bà ấy cũng biết rằng giang sơn có được nhờ mồ hôi xương m.á.u không thể giao cho người khác. Một khi mất quyền lực thì người ta sẽ là d.a.o là thớt, còn mình chính là thịt cá. Gánh nặng này chỉ có thể tiếp tục gánh vác. Nghĩ đến đây, bà ấy xoa đầu Tiểu Thuật Bạch: "Cha nương con bận rộn đã lâu, cũng đến lúc cho con có thêm muội muội, đệ đệ."

Vì Đại Yên, nhiều năm qua Gia Nương không dám mang thai. Dư thị cũng thấy rõ: "Ôi, Thuật Bạch của chúng ta vất vả rồi."...

Năm Nguyên Khải thứ tám, cuối cùng Diệp Ngũ Nương, quận chúa Linh Yên cũng hoàn thành được ước mơ mở tửu lâu của mình.

Sau khi Diệp Ngũ Muội theo đến Yên kinh thì đương nhiên cũng được ban thưởng, với tư cách là thân thích của Diệp Gia nên được phong làm quận chúa, hiệu là Linh Yên. Tính tình nàng ấy khá quật cường, đã quyết định phải đạt được mục đích cho bằng được. Cứ như vậy, không có sự giúp đỡ của Diệp Gia, nàng ấy đã biến tửu lâu thành một địa điểm náo nhiệt, danh tiếng vang dội trong và ngoài Yên thành. Hàng ngày tửu lâu của nàng ấy có khách khứa tấp nập, ngay cả những người có thân phận hơi thấp hơn cũng phải đặt phòng trước cả nửa tháng.

Mấy năm nay những người ở Yên kinh có ý đồ lấy Diệp Ngũ Muội xếp hàng từ cửa nhà cho đến cửa thành, không ít người từng tìm Diệp Gia làm mai. Nhưng Diệp Ngũ Muội vẫn không có ý định xuất giá. Diệp Tứ Muội và Dư thị tới hỏi rất nhiều lần nhưng nàng ấy đều vẫn thể hiện thái độ không quan tâm đến hôn sự.

Diệp Gia cũng không có bắt buộc người ta nhất định phải xuất giá, Diệp Ngũ Muội muốn xuất giá thì xuất giá, không xuất giá cũng có thể sống rất thoải mái. Sau khi biết được thái độ của Diệp Ngũ Muội, Diệp Gia chặn hết những người cầu thân nối liền không dứt ở ngoài cửa. Ai ngờ khi vào năm Diệp Ngũ Muội hai mươi ba tuổi, bỗng nhiên sinh hạ một đứa bé. Bất thình linh khiến cả Yên kinh đều chấn kinh. Nhưng bất kể là ai cũng không thể hỏi được cha của đứa bé là ai.

Vốn cho rằng cả đời này thân phận cha của đứa bé sẽ trở thành bí ẩn, ai ngờ lúc Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm chạy tới Giang Nam hái sen, nhận được một phong thư cáo trạng đầy giận dữ đến từ Liễu Nguyên.

Trong thư lên án kịch liệt quận chúa Linh Yên bạc tình bạc tính, bội tình bạc nghĩa, dâm tà ph*ng đ*ng. Ghét bỏ hắn ta qua tuổi thành gia lập thất, nho sinh đã già. Không nói đến việc lén giấu độc đinh của Liễu gia, còn trắng trợn nuôi trai ở trong phủ. Lại một lần nuôi đến ba người, mỗi ngày ở trong phủ mua vui, làm hỏng tập tục tốt đẹp của Yên kinh. Liễu Nguyên ở trong thư khẩn cầu Diệp Gia làm chủ, để Diệp Ngũ Muội trả lại công đạo cho hắn ta.

Diệp Gia:

Chu Cảnh Sâm đứng bên cạnh Diệp Gia cùng đọc:

Hai phu thê nhìn nhau, trong mắt toàn là sự bất ngờ và cạn lời.

"... Hai người bọn họ đến với nhau khi nào thế?" Diệp Gia vắt óc suy nghĩ, cũng không nhớ ra Diệp Ngũ Muội có bất hòa gì với Liễu Nguyên. Nếu như nàng nhớ không nhầm thì Diệp Ngũ Muội luôn coi Liễu Nguyên không ra gì.

"Chuyện này ta thật sự không biết." Tuy Chu Cảnh Sâm là người có tin tức nhanh nhạy nhưng cũng không quan tâm đến chuyện riêng tư của nhi nữ: "Hai người dùng tám cây gậy đánh cũng không tới lại ở bên nhau."

"À, khoảng thời gian ở Huệ Châu có quen biết." Diệp Gia nghĩ đi nghĩ lại, chỉ nhớ ra lúc ở Huệ Châu, Diệp Ngũ Muội vì đòi tiền mà bám theo Liễu Nguyên một thời gian. Tuy nhiên, lúc tuy nói lúc đó hai người có giao thiệp nhưng cũng không có vẻ thân thiết lắm.

Nghĩ một lúc, Diệp Gia đột nhiên hỏi một câu: "Nhiều năm qua Liễu Nguyên không thê không thiếp không người tình, có phải có vấn đề gì không?”

Chu Cảnh Sâm:



Khóe miệng Chu Cảnh Sâm giật giật: "... Gia Nương định làm thế nào?"

Làm thế nào?

Còn có thể làm sao? Thư tố cáo đã gửi đến chỗ Diệp Gia rồi, tất nhiên là phải trả lại cho hắn ta. Nàng đã nghỉ hưu rồi, còn muốn làm gì nữa chứ?

Đối với quyết định của Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm hết sức đồng tình.

Rũ mắt xuống ôm người kia vào lòng, khuôn mặt Chu Cảnh Sâm tràn đầy vẻ dịu dàng. Thuyên nhỏ đang trôi trên hồ, hắn đưa tay bứt một chiếc lá sen che lên đầu Diệp Gia, khẽ cười nói: "Gia Nương muốn đi đâu tiếp theo?"

Diệp Gia không biết sao lại nhớ đến hàu, lặng lẽ nuốt nước miếng, nói như đinh c.h.é.m sắt: "Mân Châu.”
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 807



Mùa xuân vừa đến, Diệp Đệ xách thùng giặt áo quần từ dưới đê đập đi lên, hai tay đã lạnh đến đỏ.

Vừa nãy nàng ấy ngồi rất lâu, chân đã bị tê cứng, không cẩn thận đạp xuống dưới ao bị ướt nửa chân. Vết nứt trên bàn tay vừa đau vừa ngứa, nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u. Trấn Lý Bắc rất hiếm khi có mưa, năm nay không biết tại sao đã mưa liên tục mấy ngày rồi, mưa đến mức khắp nơi đều ướt át và dính dính. Hơi lạnh ẩm ướt giống như mọc thêm con mắt chui vào trong xương cốt người, làm cho chân của nàng ấy tê vì lạnh.

Nhớ tới tam tỷ rơi xuống nước không biết sống c.h.ế.t thế nào, Diệp Đệ khó tránh có hơi lo lắng. Chỉ e là tam tỷ được cưng chiêu nhất ở trong nhà, sau khi lại đem ra đấu với giá cao cha nương không quan tâm tới nàng ấy sống c.h.ế.t ra sao. Trong ngày lạnh lẽo bị Trương Xuân Phân đẩy xuống nước, không biết Chu gia có mời đại phu cho không?

Trong lòng nghi ngờ, Diệp Đệ hà một hơi nóng vào tay, lại nhấc thùng giặt áo quần lên chân cao chân thấp đi về nhà.

Nàng ấy vừa mới bước đến cổng thôn, vẫn chưa bước vào thôn, thì nhìn thấy có một nhóm người ngồi dưới đất bên cạnh bia đá ở cổng thôn không biết làm gì. Diệp Đệ giật mình, lập tức nhắm mắt lại không dám nhìn về bên đó. Trong thôn không thiếu kẻ lưu manh háo sắc, tướng mạo của ba tỷ muội Diệp gia đều nổi tiếng xinh đẹp. Dù là Diệp Đệ còn nhỏ tuổi, nhưng cũng mấy lần bị mấy tên côn đồ trêu chọc.

Không muốn chuốc thêm rắc rối, thế là nàng ấy chuyển hướng theo đường nhỏ trở về thôn.

Chỉ có điều nàng ấy mới đi được hai bước, đám lưu manh đã chú ý đến nàng ấy. Trong số đó trùng hợp có một tên trước đây từng trêu chọc nàng ấy, nhìn thấy Diệp Đệ liên bám lấy giống như con ch.ó nhìn thấy cục xương. Bọn họ cũng không đánh nữa, đi vòng quanh rồi bao vây Diệp Đệ lại.

"Diệp lão tam, ngươi muốn làm gì!" Diệp Đệ nghiêm mặt lại, hung dữ trừng mắt tên mặt ngựa đen ở đăng trước.

Tên lưu manh được gọi là Diệp lão tam đó chính là thích dáng vẻ giận dữ đó của nàng ấy, nhe hàm răng vàng lớn ra và định đưa tay sờ mặt của Diệp Đệ. Khiến Diệp Đệ giật mình, xách thùng giặt áo quần thùng thùng lùi vê đằng sau hai bước.

Nàng ấy vừa bước lui, mấy tên lưu mạnh lại càng hung hãn hơn, hèn hạ bước tới trước và bám lấy nàng ấy.

Lông măng của Diệp Đệ dựng đứng cả lên, cái quần bị ướt nửa chân lạnh như băng, làm đông cứng chân của nàng ấy. Trong chớp mắt, Diệp Đệ phát hiện ra bản thân đã bị đám người lưu manh đó bao vây. Nếu đã nói là lưu manh, đương nhiên là không lịch sự như vậy rồi. Nhìn thấy chỉ có một tiểu cô nương xinh đẹp thì giơ tay lên muốn sờ rồi, Diệp Đệ bị dọa tới mức đưa tay lên tát một cái vào bàn tay không biết quy tắc đó. Một tiếng bốp vang lên, mấy tên lưu manh ngốc nghếch vẫn đang cười đó đột nhiên thay đổi nét mặt.

Diệp lão tam túm lấy tóc của Diệp Đệ, ra sức kéo qua một bên.

Diệp Đệ đau tới mức trong chốc lát mặt trắng bệch, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.

Đám lưu manh ở bên cạnh thấy đại ca đã động tay rồi, vừa cười đùa vừa đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay của Diệp Đệ, ra sức kéo người vào trong người. Diệp Đệ bị dọa định mở miệng hét lớn, nhưng nàng ấy mới phát hiện tiếng vừa vang lên, đã bị người bịt lại rồi. Diệp Đệ không những chảy mồ hôi lạnh, liều mạng vùng vẫy. Nhưng nàng ấy càng vùng vấy, thì đám lưu manh đó càng hung hãn hơn.

Lúc Diệp Đệ cho rằng cuối cùng đám người đó đã ra tay với nàng ấy, thì đột nhiên người tum tóc của nàng ấy bị bay ra ngoài. Sau khi một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Diệp lão tam bị đập mạnh xuống đất.

Không đợi Diệp Đệ nhìn rõ ràng, thì trong chớp mắt đã nhìn thấy mấy tên ở bên cạnh cũng thở hổn hển nằm ở dưới đất, đi đời nhà mà cả lũ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 808



Diệp Đệ không biết đã xảy ra chuyện gì, vô thức ngồi xuống ôm đầu gối và hét lên. Nhưng khi nàng ấy mới hét lên, một tiếng cười ngắn liền đập trúng đỉnh đầu của nàng ấy: "Keu gào cái gì? Vừa nãy có chuyện không kêu gào, đánh xong rồi ngươi lại mới biết kêu hả?”

Nói xong, hắn ta quay đầu qua nói mấy tên đang vật vã nằm trên đất, doa cho mấy tên nằm dưới đất vội vàng bò dậy chạy mất khói.

"Ôi trời, đúng là rắc rối." Cảm thấy trước mặt có một hơi gió, hình như có người lại gần.

Diệp Đệ ngơ ngác nhanh chóng ngẩng đầu lên từ trên đầu gối, chỉ nhìn thấy một người không biết từ lúc nào ngồi xuống mặt nàng ấy.

Nàng ấy nuốt nước miếng, nhìn rõ dáng vẻ của người trước mặt. Là một nam nhân trẻ tuổi mặc một bộ nhung phục.

Diệp Đệ chưa từng được đọc qua nhiều sách vở, không nói nên lời. Nàng ấy chỉ biết trong giây lát nhìn thấy người nam nhân này, trong đầu chỉ còn lại một chữ "đẹp" mà thôi.

"Ta đã đuổi người đi cho ngươi rồi, mau trở về đi." Nam nhân trẻ tuổi này nhìn Diệp Đệ đang ngơ ngác, lạnh lùng nhếch mép.

Dường như không rảnh để dây dưa với Diệp Đệ, hắn ta phủi phủi đầu gối rôi đứng dậy.

Vốn dĩ Liễu Nguyên phụng mệnh đến đây để kiểm tra lực lượng canh phòng và cảnh giác với dấu vết có mã phi hành động. Đến tuần tra xong một lượt và định sẽ quay về. Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trời âm u, hình như sắp có mưa to. Thời tiết này mà có mưa to thì nhất định sẽ rất lạnh, còn lạnh hơn cả mùa đông. Không nhịn được mà than một câu "Lại sắp mưa to rồi". Ánh mắt của hắn ta lại nhìn xuống đống áo quần không biết từ lúc nào bị rớt dưới đất dính đất.

Chắc là tiểu cô nương vừa mới giặt sạch, quần áo vẫn còn ướt. Nhưng vừa nãy bị mấy tên lưu manh dọa sợ khiếp, quần áo lại bị rớt xuống đất dính đất, uổng công giặt.

Bất kể là tiểu cô nương ngơ ngác dường như không hiểu lời hắn ta nói, hắn ta thấy giúp một lần đã là nhân nghĩa hết mức rồi. Liễu Nguyên không hề có ý an ủi tiểu cô nương, hắn ta nhanh tay nhặt áo quần rơi ở dưới đất lên, đặt ở trước mặt Diệp Đệ rồi không nói tiếng nào quay lưng rời đi.

Cho tới khi hắn rời đi xa lắm rồi, Diệp Đệ mới cảm thấy hình như má của nàng ấy nóng hơn bình thường, không hề báo trước điều gì đã nóng lên như vậy.

Nàng ấy đè trái tim đang đập thình thịch, nhìn thùng giặt áo quần vững vàng được đặt trước mặt nàng ấy. Trong lòng không phải nghĩ là cầm đống áo quần bẩn này về sẽ bị nương trách móc, mà là nghĩ tới nam nhân mặc bộ nhung phục đó, chẳng lẽ là binh lính ở khu đóng quân hay sao?

Trong lòng cảm thấy bản thân có hơi kỳ lạ, Diệp Đệ hít một hơi thật sâu, hiếm khi xách thùng giặt áo quần quay lại bờ sông mà không hề tức giận.

Đợi nàng ấy giặt xong áo quần rồi xách về nhà, thì lại một trận mưa lớn đổ xuống. Diệp Tô Thị bưng giỏ tre ngồi ở góc cửa, lẩm bẩm một cách khó chịu. Than trách trời mưa làm chậm trễ công việc, trách móc Diệp Đệ lười nhác, đợi trời sắp mưa mới đi giặt áo quần. Để đến mức bây giờ áo quân ướt nhẹp không phơi được, chậm trễ công việc: "Sao giờ con mới giặt về, đợi lát nữa đại tẩu về lại mắng con cho mà coi."

Diệp Đệ không phản bác lại, nàng ấy sớm đã quen với thái độ này của thân nương. Dù gì cũng do thân phụ và thân mẫu đều có thái độ như vậy, nên hai tỷ muội đại tẩu mới ăn h.i.ế.p ba tỷ muội bọn họ như vậy. Bởi vì không có ai thương không có ai quan tâm. Cũng không nói gì, nàng ấy lặng lẽ đi lui nhà sau lấy sợi dây thừng treo ở trong nhà, rồi phơi áo quần lên.

Đợi nàng ấy làm xong, quả nhiên đại tẩu quay về liền chửi bới. Không cần biết là nàng ấy ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, mở miệng không hề có một câu sạch sẽ. Chắc là cộng hết mấy cái miệng của cả nhà lại cũng không sắc sảo bằng một cái miệng của đại tẩu, cả Diệp gia này trừ thân phụ ra, thì đại tẩu là lớn nhất.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 809



Diệp Đệ không bước ra để ăn mắng, trốn ở trong phòng thầm nhớ tới nam nhân hôm nay nàng ấy tình cờ gặp. Nàng ấy lớn như vậy rồi mà chưa từng gặp nam nhân tuấn tú như vậy, cho dù con rể rùa vàng khiến người ta vương vấn ở trong trấn là Trình Phong cũng không tuấn tú như nam nhân đó,

Nàng ấy cũng không nam nhân đó là ai...

Diệp Đệ biết chỉ cân đại tẩu trở về thì không có chuyện gì tốt hết, nàng ấy nhất quyết không ra khỏi phòng, để tránh thảm họa ập đến.

Không ngoài dự đoán, đại tẩu vừa về nhà liền làm ầm lên.

Chuyện Trương Xuân Phân đẩy tam tỷ xuống nước, cho dù bọn họ không cho Chu gia một câu trả lời, cũng buộc phải có một câu trả lời. Với tính cách thích thể diện của cha, cho dù bản thân hắn ta không muốn nói gì vê chuyện này, cũng phải có câu trả lời cho những lời đàm tiếu của bên ngoài. Không để cho người trong thôn chê cười Diệp gia vô tình vô nghĩa, không màng đến sự sống c.h.ế.t của con gái ruột chỉ vì một người ngoài.

Nhưng cha có nghĩ hay tới mấy, đến chỗ của đại tẩu cũng không dùng được.

Đại tẩu bảo vệ Trương Xuân Phân đến mức mấy đứa chắt nữ đều đứng về phía đó. Vì chuyện này mà bên phía đường thất đã cãi lật tung trời. Diệp Đệ không nghe được tiếng của phụ thân, giọng nói chói tai của đại tẩu thì lại nghe rất rõ ràng.

"Cha, tính cách của tam nha đầu ngỗ ngược, người ngoài không biết chẳng lẽ cha còn không biết hay sao?"

Cả nhà Diệp gia chỉ có Diệp Trương Thị dám lớn tiếng hét với Diệp Đồng Sinh như vậy: "Hai người làm ồn lên thành thế này, chắc chắn là do tam nha đầu làm rồi. Hơn nữa tam nha đầu cũng được ga di rồi, sống cũng là người của Chu gia c.h.ế.t cũng là ma của Chu gia. Người Chu gia còn chưa tới cửa làm ông, chắc chắn là tam nha đầu đó đuối lý. Lúc này nàng ta còn không đến, chẳng lẽ nhà chúng ta còn vội vàng nhận sai với nàng ta sao? Làm gì có cái lý đó chứ."

Diệp Trương Thị nói một đống đạo lý vớ vẩn, nếu thật sự cãi nhau thì Diệp Đồng Sinh cũng không cãi lại nàng ta.

Diệp Đệ venh lỗ tai lên nghe những lời xằng bậy ở trong đường thất, yên lăng nghe thử coi cha có một lần làm chủ cho con gái trong nhà hay không. Kết quả là đợi hơn mười lăm phút mà vẫn không thấy động tĩnh gì. Trương Xuân Phân vác tay nải đi ngang qua cửa với nụ cười trên môi, không có chút dáng vẻ nào là bị mắng. Diệp Đệ ngơ ngác nhìn thấy Trương Xuân Phân đi ngang qua cửa, cười khúc khích. Tháo giày ra nằm lên giường.

Nàng ấy không nên mong chờ cha có thể làm chủ cho tam tỷ. Hàng bồi thường sao có thể so được với đại công thần sinh được con trai trong nhà chứ?

Diệp Đệ sớm đã tê liệt không thấy làm ngạc nhiên, nàng ấy cứ nằm như vậy cho tới khi cửa bị đẩy ra, tới lúc Diệp Viên bước vào thì mới xoay người. Diệp Viên không biết mới đi đâu về, hai bên tay áo đều bị ướt. Trên mặt vẫn còn lưu lại nụ cười chưa tắt, ngẩng đầu lên nhìn nàng ấy.

"Sao vậy hả?" Diệp Viên thu lại nụ cười, khẽ hỏi.

"Tứ tỷ." Diệp Đệ từ từ thở dài, nhìn tứ tỷ suốt ngày không hề nghĩ chuyện gì, có chuyện muốn nói cũng không mở miệng nói. Đột nhiên nàng ấy thấy nói cũng không có ý nghĩa gì, tứ tỷ không giống với nàng ấy. Tứ tỷ không hề hiểu được ngày ngày nàng ấy buồn bực chuyện gì, luôn cho rằng cha nương làm gì cũng đều đúng hết.

"Không sao," nàng ấy nhắm mắt lại: "tỷ ra ngoài gặp tứ tỷ phu tương lai hả?"

Diệp Viên liên hoảng hốt, vội vàng bịt miệng nàng ấy lại.

Diệp Đệ bị nàng ấy làm cho buồn cười, cười lên hai tiếng ha ha. Diệp Viên ngại ngùng thừa nhận, nàng ấy đi lên trấn gặp vị hôn phu. Diệp Đệ thở dài, thỉnh thoảng cũng cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều. Những cô nương ở dưới quê không phải đều như vậy hay sao? Ở nhà thì làm trâu làm ngựa cho nhà, sau này xuất giá thì làm trâu làm ngựa cho phu gia. Người nào cũng vậy hết, nàng ấy không chịu mới là bất bình thường.
 
Back
Top Bottom