Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 810



"Tứ tỷ, trước khi thành hôn vẫn nên bớt đi gặp tứ tỷ phu đi." Diệp Đệ khuyên một câu: "Tuy là hai người đã có hôn ước rồi, nhưng tỷ cứ nôn nóng nhau như vậy, sẽ bị phu gia coi thường đó."

Diệp Viên bị muội muội ruột nói một câu như vậy, mặt có hơi xấu hổ. Nhưng nàng ấy cũng biết tính của Diệp Đệ, vì là tỷ tỷ ruột nên mới nói như vậy, nếu là người ngoài nàng ấy lười phải nói một câu cũng không muốn nói nhiều. Hàng mi dài của nàng ấy run lên: "Tỷ cũng biết đạo lý này. Nhưng chàng ấy cứ tới tìm. Nếu tỷ không đi gặp, hắn ta sẽ tức giận. Mỗi lần tức giận thì giận rất lâu, nói chuyện cũng rất khó nghe..."

Người bên cạnh không biết chuyện này, Diệp Đệ lại rất rõ. Kim gia đó có thể nói là của cải giàu có, Kim Đại Thành lại là người thật thà, thật ra chỉ hơi nóng tính. Con trai độc nhất của gia đình giàu có từ nhỏ đã được nuông chiều, tứ tỷ cũng coi như đã có một hôn ước tốt, nhưng bên trong có rất nhiêu khó khăn chỉ có người trong nhà mới biết.

Diệp Đệ cũng không thể nói ra được mấy lời như huỷ hôn, năm nay trừ phi bên nữ phạm tội tày đình bị chê bai, bằng không có hôn ước rồi thì chỉ chờ đợi không thể huỷ hôn. Hơn nữa, trong nhà còn đang chờ tiền sính lễ của tứ tỷ, hai mươi lượng tiền sính lễ đâu phải nhà bình thường nào cũng bỏ ra được đâu?

Nói đến chuyện này, Diệp Đệ cũng không muốn làm cho tứ tỷ không vui. Tuỳ ý cười hai tiếng ha ha rồi chuyển đề tài, hỏi qua chuyện khác: "Tứ tỷ, tỷ nói coi chúng ta có nên tới Vương gia trang thăm tam tỷ không? Nghe nói tam tỷ bị bệnh rất nặng, hôn mê rất nhiều ngày mới tỉnh lại. Mỗi lân nhắc đến bên phía cha nương cũng không ai nói gì. Chi bằng chúng ta đi thăm chút để yên tâm hơn.”

"Đi thì đương nhiên phải đi rồi," Diệp Viên cũng muốn đi thăm, tuy nói nàng ấy không thân thiết với tam tỷ, nhưng là tỷ muội ruột với nhau: "Trong tay tỷ có tiết kiệm được một ít tiền riêng."

Vừa nói, Diệp Viên hạ thấp giọng xuống, sợ bị sát vách nghe được.

Diệp Đệ vừa nghe là hiểu ngay, tứ tỷ lấy đâu ra tiền riêng chứ, chắc là của Kim Đại Thành đưa. Kim Đại Thành rất hào phóng, nói năng không dễ nghe, nhưng đối với tứ tỷ rất hào phóng.

Hai tỷ muội góp lại, dự định ngày mai sau khi làm xong việc sẽ đi một chuyến tới Vương gia trang.

Hai tỷ muội họ đã dự định xong hết rồi, vốn dự định đi, ai biết được hôm sau sau khi hai tỷ muội họ làm xong hết mọi chuyện ở trong nhà rồi, Diệp Viên mới thu dọn đồ chuẩn bị ra ngoài thì bị Diệp Trương Thị chặn lại. Hôm qua sau khi Diệp Trương Thị làm ầm ï lên với Diệp Đông Sinh, vẫn chưa tìm ra được cách giải quyết. Đối với Diệp Vượng Sơn chuyện khác thì có thể dễ nói, nhưng bởi vì chuyện Trương Xuân Phân đẩy Diệp Gia bị người ở trong thôn đàm tiếu, đụng chạm đến thể diện của công phụ. Công phụ làm ầm lên nhất quyết đuổi Xuân Phân đi. Trong lòng nàng ta không thấy vui, nên muốn trút giận với hai tỷ muội Diệp gia. Mới sáng sớm, nàng ta xuống bep ăn hai chén cháo xuống bụng. Đúng lúc nhìn thấy hai tỷ muội họ, quay đầu đi vê phòng của mình và muội muội con trai con gái tháo hết chăn men ra, nhất quyết bắt hai người họ giặt sạch.

Hai tỷ muội họ sợ nhất là đại tẩu này, Diệp Đệ đỡ hơn một chút, còn Diệp Viên giống như con chuột thấy con mèo vậy không dám nói dù chỉ nửa câu.

Diệp Đệ thấy có vẻ lại bị bắt ở nhà giặt đống mền này rồi, lúc đó liên lên tiếng nói muốn đi thăm tam tỷ. Nàng ấy không nói câu này còn được, vừa nhắc đến Diệp Gia thì Diệp Trương Thị lại nổi cơn điên. Theo nàng ta thấy, nếu không phải bên phía Diệp Gia xảy ra chuyện, công phụ cũng sẽ không đuổi Xuân Phân đi.

Lúc đó liên chỉ vào mũi của hai tỷ muội họ và chửi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 811



Nàng ta cũng ngại lôi chuyện của Diệp Gia vào nói, chỉ có thể chỉ trích tỷ muội họ lười biếng, ăn cơm mà không chịu làm việc. Giọng nói chấn động trời đất đó vang lên thì cách đó ba dặm đều có thể nghe thấy. Diệp Viên căn bản không thể chịu đựng được, đỏ mặt xách chăn man đen về phòng. Diệp Đệ tức điên lên đang định phản bác lại. Thì nhìn thấy một đám người đứng trước cửa, thân phụ dẫn trưởng thôn và hai người binh lính mặc nhung phục đứng ở cửa. Cũng không biết là nhìn trong bao lâu, Diệp Đệ ngẩng đầu lên thì đụng trúng cặp mắt của một người trong số đó. Người đó đảo mắt qua, tim nàng ấy liền đập thình thịch.

"Cãi cái gì mà cãi hal Coi coi các ngươi đang làm việc tốt gì nè, cãi nhau ồn ào, còn ra thể thống gì nữa." Diệp Vượng Sơn tức điên, để người ngoài nhìn thấy trong nhà như vậy thật là mất mặt. Bản mặt già của ông ta đỏ cả lên, trừng mắt với Diệp Trương Thị và Diệp Đệ, ước gì có thể bước tới cho hai tát tai.

Diệp Đệ co rúm lại, lén nhìn người đàn ông đó, bất giác hai má có hơi nóng rát.

Liễu Nguyên bị tiểu cô nương chọc đến phát cười, nhìn tiểu cô nương đó không ngừng nhìn trộm hắn ta, nên đứng thẳng cho nàng ấy nhìn.

Tiểu cô nương nghiêm mặt lại, giả bộ ra vẻ nghiêm túc. Đầu chân mày nhíu chặt lại, đôi mắt không giấu nổi sự tò mò, thú vị giống như một đứa trẻ nói dối mà không giấu được. Liễu Nguyên cũng không nhịn được mà nhìn nàng ấy thêm mấy lần, còn cố ý nhìn lại nàng ấy nhân lúc nàng ấy nhìn qua. Nhìn thấy vẻ mặt của tiểu cô nương đó lúc đỏ lúc trắng bệch, còn thấy thú vị. Đương nhiên Liễu Nguyên không đến nỗi thấy tiểu cô nương đó có ý gì với hắn ta, hắn ta còn biết lượng sức mình. Bản thân đã trên hai mươi tuổi rồi, mà tiểu cô nương này trông có vẻ còn chưa cập kê, còn là trẻ con. Hắn ta sao có suy nghĩ gì được.

Lúc tiểu cô nương đó nhìn trộm hắn ta tới lân thứ năm, hắn ta không những tức giận, còn cố ý chớp chớp mắt.

Vốn cho rằng sẽ nhìn thấy dáng vẻ kinh sợ của tiểu cô nương đó, sẽ nhìn thấy tiểu cô nương đó bị dọa tới mức giống như con nai con, liền quay đầu bỏ chạy ve phòng, đóng cửa cái rầm.

Liễu Nguyên bất lực sờ mũi: ".......

Liễu Nguyên bị kêu tới đó, đơn giản chỉ là vì đúng lúc gặp ở nhà trưởng thôn. Trưởng thôn thấy hắn ta là sĩ quan ở khu đóng quân, nếu đã nghe thấy mấy chuyện chăn nuôi cày ruộng này, thì đều lắng nghe. Tuy nói khu đóng quân không phải nha môn địa phương, nhưng thu nhập từ thuế của trấn Lý Bắc là bị khu đóng quân thu, cũng coi như có quan hệ mật thiết tới khu đóng quân. Thời tiết năm nay khác thường, rất có khả năng sẽ thu hoạch không tốt, nên phải để cho sĩ quan khu đóng quân biết.

Nghe xong mấy lời phàn nàn, Liễu Nguyên cũng không có đề nghị gì. Nhìn trời cũng sắp tối rồi, hắn ta còn có việc quan trọng liền cáo từ.

Trưởng thôn không dám chặn lại, cứ để hắn ta đi như vậy. Sau khi thấy ở trong viện tử không có động tĩnh gì thì Diệp De mới bước ra. Vừa bước ra, sĩ quan anh tuấn đó đã đi rồi, không những sĩ quan đó đi rồi, mà trưởng thôn và Diệp Vượng Sơn cũng đi hết rồi. Diệp Đệ nhìn đống chăn men bị nàng ấy quăng lại ở một góc của viện tử, cắn răng chứ không chịu giặt.

Nhưng lại không dám không làm việc, nghĩ lại, quay đầu đi xuống bếp nấu cơm....

Đêm hôm đó, trước giờ một Diệp Đệ không bao giờ nằm mơ vậy mà lại mơ một giấc mơ đẹp.

Trong mơ xuất hiện một gương mặt, nàng ấy tiếp tục nhìn thì đỏ mặt. Đợi nàng ấy cong khoé miệng tỉnh lại, cuối cùng cũng ý thức được vấn đề của bản thân. Nàng ấy đã thầm yêu mến mộ đối với sĩ quan không biết tên là gì đó rôi. Diệp Đệ che mặt lại đứng ngơ ngác ở sau bếp rất lâu, đột nhiên nhớ đến rất nhiều vấn đề.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 812



Người đó bao nhiêu tuổi rồi? Trông có vẻ lớn hơn nàng ấy rất nhiều. Đã thành thân hay chưa?

Dường như hắn ta rất thích trêu đùa nàng ấy, đây là có ý với nàng ấy hay sao? Diệp Đệ không biết, lần đầu tiên trong đời nàng ấy có cảm giác tim đập nhanh mặt đỏ như vậy.

Trời mưa to mấy ngày liền, cuối cùng bọn họ cũng không đi Vương Gia Trang.

Không phải bọn họ không muốn đi mà vì cha nương ngăn cản nên không đi được. Bọn họ không đi nhưng Tam tỷ đang bị thương lại trở về. Nói ra thì, vì hôm đó hai tỷ muội và đại tẩu cãi nhau ầm ï bị người ngoài bắt gặp, cha cảm thấy rất mất mặt nên mới quyết tâm đuổi Trương Xuân Phân về. Đại tẩu không thể phản kháng lại nên chỉ có thể đi tìm Tam tỷ về nhà khuyên can.

Tam tỷ về nhà với cái trái bị thương, Diệp Đệ ở trong phòng nghe thấy tiếng động thì chỉ cảm thấy đau xót khó tả. Tam tỷ thoạt nhìn có vẻ ương ngạnh nhưng thật ra lại là người tai mềm nhất, người khác chỉ nói mấy câu đã bất chấp cả mạng.

Trái tim Diệp Đệ càng lúc càng lạnh, không biết lúc này nên nói cái gì, nghe thấy tiếng động bên ngoài, khóe miệng nàng ấy giật giật đi ra đóng cửa rồi cài vào.

Nhưng hôm đó quả thực là ngoài ý muốn, Diệp Đệ không ngờ chuyện đầu Tam tỷ bị thương lại là chuyện tốt.

Hôm đó Tam tỷ tới đây một chuyến, không chỉ không cho một đồng nào mà chỉ mắng đại tẩu và hai tỷ muội một hồi rồi đi mất. Diệp Đệ ngồi trong phòng nghe được thì cảm thấy rất vui, sau khi ngã một lần, xem ra đầu óc Tam tỷ đã thông suốt hơn rồi.

Trời vẫn mưa liên tiếp suốt mấy ngày sau đó, thời tiết tháng Ba rét lạnh mang lại cảm giác vô cùng khó chịu.

Nghe thì thấy ba mươi lượng sính lễ gả Tam tỷ rất nhiều nhưng thật ra chẳng tiêu được mấy ngáp. Tiền mua thuốc cho tiểu đệ đã tốn một, hai lượng rồi. Trong nhà chỉ có Nhị tẩu làm việc, còn phải nuôi thêm mấy tên súc sinh, chút tiên đó quả thực không thể nuôi nổi cả nhà, mà Nhị ca còn phải đọc sách, tiền bút mực giấy nghiên không thể thiếu. Đã thế, Đại tẩu lại còn nghĩ trăm phương ngàn kế móc tiền trong nhà về chu cấp cho nhà mẹ đẻ, chẳng mấy chốc khoản tiên ba mươi lượng đã thấy đáy.

Cha nương đếm từng ngày đến khi Kim gia đến hạ sính, chỉ cần Tứ tỷ gả đi thì trong nhà lại có thêm một khoản tiền.

Diệp Đệ đứng ở cửa chính, nghe thân nương nói ra những lời như vậy thì cảm thấy vô cùng buồn bã. Nàng ấy không hiểu tại sao Nhị ca và tiểu đệ không phải làm việc mà còn được học chữ, được ăn những thứ tốt nhất. Tại sao ba tỷ muội các nàng phải làm trâu làm ngựa từ nhỏ mà lớn lên còn bị bán cho nhà người ta để lấy tiền? Chẳng phải bọn họ đều bò từ bụng nương ra sao? Chẳng lẽ nữ nhi không phải con người? Diệp De cảm thấy rất bất công, nàng ấy cũng biết ý nghĩ của mình là lệch lạc khác thường. Nữ nhi nhà nào trong làng cũng thế, nhà nghèo phải ga đi lấy tiền là chuyện bình thường, cha nương có lòng chọn cho họ một gia đình khá giả đã tốt lắm rồi.

Lặng lẽ kìm nén nỗi bất mãn trong lòng, Diệp Đệ chẳng biết tại sao nàng ấy không ngừng mơ thấy viên sĩ quan kia. Nếu như được gả cho hắn thì nàng ấy rất sẵn lòng.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ người kia ngồi xổm xuống cười với mình, Diệp Đệ bất giác đỏ mặt... Nếu có cơ hội gặp lại, nàng ấy nhất định phải hỏi tên họ người nọ, hỏi cả hắn đã thành thân chưa nữa.

Cuộc sống của Diệp gia bình lặng như nước, mặc dù ăn uống vẫn không tốt lắm nhưng không còn như sắp c.h.ế.t đói nữa. Chỉ cần Đại tẩu và hai tỷ muội không náo loạn nữa thì không khí trong nhà vẫn rất thái bình. Diệp Đệ thật sự không ngờ, Tứ tỷ luôn quanh quẩn trong nhà đợi ngày xuất giá sẽ xảy ra chuyện.

Lại còn là chuyện lớn có khả năng sẽ hỏng cả đời.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 813



Hôm xảy ra chuyện là ngày Diệp Đệ phải mang quần áo ra bờ sông giặt, việc giặt giũ trong nhà là trách nhiệm của hai tỷ muội, mỗi người giặt một lần. Tình cờ hai hôm đó trời nắng đẹp, Diệp Đệ quyết định mang cả chăn màn ra phơi. Không ngờ Đại tẩu thấy Diệp Viên nhàn rỗi thì lại ngứa mắt, bèn lấy lý do gặp Trương Xuân Phân để lôi Tứ tỷ ra ngoài.

Đi thì đi, không ngờ chuyến này lại hủy hoại sự trong sạch của Tứ tỷ như hoa như ngọc.

Tứ tỷ sắp xuất giá! Chỉ hai tháng nữa là sẽ gả vào Kim gia rồi! Đại tẩu hại Tứ tỷ thảm như vậy chẳng lẽ không nên trả giá chút gì sao? Nhìn Diệp Viên khóc đến ngất đi, lại nghĩ đến thân nương tức đến hộc máu, Diệp Đệ chỉ hận không thể đánh c.h.ế.t hai tỷ muội Trương Xuân Phân. Nhưng nàng ấy vừa vọt tới trước mặt Diệp Vượng Sơn, còn chưa nói gì đã bị ông ta đuổi ra.

"Cha!" Diệp Đệ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Nương đã tức đến hộc m.á.u rồi mà người cũng mặc kệ sao?”

Diệp Vượng Sơn không muốn quan tâm sao? Ông ta là không tiện quan tâm! Diệp Trương thị sinh năm đứa trẻ cho Diệp Gia, Đại nhi tử và trượng phu đều phục vụ trong quân đội. Bây giờ ông ta nhân lúc con cháu không có nhà mà đuổi người ta ra ngoài, đợi đến lúc Thanh Sơn trở về chẳng phải sẽ đau khổ thất vọng sao? Còn nữa, Trương gia không dễ chọc, một huynh đệ Trương gia cũng có thể đánh hai người Diệp gia. Thanh Sơn không có ở đây, Thanh Hà tàn phế, Thanh Giang phải đọc sách, lấy vốn đâu mà làm ầm lên?

Nghĩ đến đây, ông ta vừa nhìn Ngũ nữ nhi đang gây sự đã thấy rất phiền: "Cút! Chuyện trong nhà đến lượt mày lắm miệng à?”

Trái tim Diệp Đệ lạnh như rơi vào hâm băng, nàng ấy kinh ngạc nhìn thân cha trước mặt. Lão già hồ đồ này còn định bao che cho tỷ muội Trương gia sao?

Từ nhỏ Diệp Đệ đã biết cha nương không đáng tin nhưng lúc này vẫn tức đến mức bật khóc, toàn thân run lay bẩy. Thực sự không có một khoảnh khắc nào khiến trái tim nàng ấy lạnh lẽo như lúc này, cha nương ruột thịt nhưng lại không hề xem các nàng như con người. Ngay cả nuôi một con vật thì nuôi nhiều năm như thế cũng phải có tình cảm chứ? Nhưng cha nương nàng ấy nể mặt Đại tẩu sinh nhiều con cái cho Đại ca thế là định cố nuốt cục tức này vào bụng. Diệp Đệ cảm thấy đời này của nàng ấy cũng chẳng còn hy vọng gì nữa, chẳng thà đi nhảy sông còn hơn. Dù gì cũng chết, nàng ấy không muốn ở lại là vật đổi tiền sính lễ cho Diệp gia!

"Cha, người không nỡ trách tội Đại tẩu thì vẫn còn Trương Xuân Phân!"

Diệp Đệ đứng ngoài cửa sổ nhà chính khóc nữa nở gào vào bên trong: "Đại tẩu là công thần của nhà ta thì Trương Xuân Phân cũng vậy sao? Nàng ta đẩy Tam nữ nhi của người xuống nước, hại cả đời Tứ nữ của người mà người không nói lấy một câu à?”"

Diệp Đệ cảm giác lồng n.g.ự.c mình có một ngọn lửa đang bị đè nén lại, thiêu đốt mạnh mẽ khiến nàng ấy muốn ngất đi: "Người nhu nhược đến mức đấy à?" Vừa mắng xong câu này, cánh cửa sổ đóng chặt lập tức mở ra. Có một cái tay duỗi ra từ bên trong, đánh mạnh một phát vào mặt nàng ấy. Một cái tát này đánh không chút lưu tình, đánh mạnh đến mức Diệp Đệ muốn nổ đom đóm mắt.

Lỗ tai kêu ù ù như huýt sao, nàng không cả nghe rõ Diệp Vương Sơn đang mắng câu gì bên trong.

Diệp Đệ ngồi dưới đất một lúc lâu cho bớt đau rồi mới im lặng đứng lên. Nàng ấy không hề nhìn người trong cửa sổ, cũng không quan tâm tiếng khóc nức nở của thân nương trong nhà mà chỉ ôm mặt rời đi. Quay về phóng, lúc đóng cửa lại, Diệp Đệ nghe thấy cha nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: "Tối nay không cho nó ăn cơm! Nuôi nó, cho ăn cho mặc mà cũng dám mắng ông đây!"

Ăn một cái tát lại bị bỏ đói hai ngày nhưng Diệp Đệ không nói một câu nào.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 814



.. Có thể nói cái gì đây? Còn có thể làm gì được? Nàng ấy mới mười bốn tuổi, rời khỏi Diệp gia thì nàng ấy chẳng thể đi đâu được.

Diệp gia ngơ ngơ ngác ngác qua vài ngày, Diệp gia náo loạn một trận, cuối cùng vẫn không làm gì Trương Xuân Phân.

Diệp Thanh Giang hoàn toàn không quan tâm bất cứ chuyện gì, lúc nào cũng chỉ đóng cửa tập trung đọc sách. Từ sau khi xảy ra chuyện, Diệp Viên cũng toàn đóng cửa ru rú ở trong nhà không hề ra cửa, không ngờ Diệp Thanh Hà nằm ở nhà mấy tháng cuối cùng cũng nổi giận. Hắn ta lê hai cái chân gãy từ giường gỗ xuống, bò từ nhà vệ sinh vào nhà chính, chỉ vào mũi Đại tẩu và hai tỷ muội mắng xối xả, buộc cha nhất định phải có câu trả lời thỏa đáng.

Diệp Vượng Sơn không quan tâm sống c.h.ế.t của nữ nhi nhưng lại xem con út như mạng. Thanh Hà cầm cục đá muốn đập c.h.ế.t Đại tẩu nên cha hắn ta đành phải sai Nhị ca đến Vương gia trang mời Tam tỷ và Tam tỷ phủ về nhà một chuyến, trả lại công đạo cho các nàng trước mặt hai vị tỷ tỷ.

Đây là lần đầu tiên Diệp Đệ nhìn thấy Diệp Gia từ sau khi nàng xảy ra chuyện.

Quả nhiên cảm giác lần trước không hề sai, cuối cùng Tam tỷ của nàng ấy cũng có hiểu biết hơn rồi. Diệp Đệ đứng trong góc nhìn Diệp Gia, nàng ấy luôn có cảm giác Tam tỷ đã biến thành một người khác. Nhưng nàng ấy cũng chẳng quan tâm tại sao Tam tỷ lại trở nên như vậy, đó hoàn toàn không phải chuyện xấu. Diệp Đệ ác ý nghĩ, chẳng thà Tam tỷ hãy đòi lại tất cả những thứ Trương Xuân Phân đã lấy trộm từ trước đến giờ quay về!

Nhưng Diệp Đệ cũng hiểu rõ hai tỷ muội đều thuộc dạng Tỳ Hưu, thứ gì đã vào trong miệng bọn họ rồi thì đừng hòng đòi lại được.

Diệp Gia quả thực rất giỏi, chỉ dăm ba câu đã hỏi rõ ngọn ngành mọi chuyện. Diệp Đệ ngẫm nghĩ, cuối cùng lại chạy vào phòng tìm Diệp Viên.

Mặc dù Diệp Đệ cảm thấy Tam tỷ đang đứng ngoài kia thật lạ lãm nhưng nếu người trong nhà không ai cảm thấy thì nàng ấy cũng không nói gì, Đi theo Diệp Gia vào phòng, chỉ thấy Diệp Gia nhìn Diệp Viên một lúc lâu, ánh mắt sâu thắm. Vừa hỏi một câu Diệp Viên đã đỏ mặt như máu. Nhìn Tứ tỷ mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ đằng kia, nghe nàng ấy nói muốn gả cho nam tử đã hủy hoại sự trong sạch của mình, một cảm giác kỳ quái chợt dâng lên trong lòng Diệp Đệ.

Nàng ấy ngước mắt nhìn Diệp Gia đang tỏ vẻ hiểu rõ mọi chuyện, môi mím chặt. Diệp Đệ biết sự trong sạch của Tứ tỷ đã bị nam nhân kia hủy hoại, gả cho hắn là chuyện tốt nhất, nhưng trong tiềm thức nàng ấy cứ cảm thấy chuyện này không đúng lắm, tại sao lại thế?

Nhưng nàng ấy lại không thể giải thích nổi tại sao, cuối cùng chỉ đành nhìn Diệp Gia.

"Được rồi, muội đã nghĩ như vậy thì ta sẽ đến Vu gia thôn." Diệp Gia đứng dậy, lặng lẽ nhìn Diệp Viên rồi nói: "Nhưng muội phải suy nghĩ thật kỹ, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ đã qua mấy ngày mà người kia còn chưa đến Diệp gia câu hôn. Trong lòng muội phải hiểu rõ nguyên nhan.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Diệp Đệ cảm thấy vừa rồi Tam tỷ thoáng thất vọng. Nàng ấy không biết tại sao Diệp Gia lại thất vọng, dường như bên trong có một loại cảm xúc nào đó. Nàng ấy đứng im một bên như cái cọc gỗ. Bị Diệp Gia nhìn như vậy, Diệp Viên cảm thấy rất xấu hổ, nàng ấy đỏ mặt như sắp khóc. Diệp Đệ bất lực, chỉ đành ngồi xuống nhỏ giọng dỗ dành. Diệp Gia thì không nói gì mà đi thẳng ra ngoài.

Diệp Đệ nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Gia, một suy nghĩ kỳ lạ chợt nảy lên trong đầu. Trong nhà không thể nương tựa vào ai được nữa, nàng ấy có nên nương tựa vào Tam tỷ không?

Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị nàng ấy gạt đi, Chu gia cũng nghèo đói, lấy đâu ra lương thực cho nàng ấy ăn.

Cuối cùng vẫn không tìm được nam nhân đã hủy hoại Diệp Viên, nhưng ít nhất vẫn có chút thu hoạch.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 815



Diệp Đệ không trông cậy Diệp Vượng Sơn lập tức xử lý tỷ muội Trương gia, nếu cha nàng ấy là người quyết đoán như thế thì bao nhiêu năm qua Trương Xuân Phân cũng không dám bắt nạt mấy tỷ muội bọn họ như vậy. Nhưng có thể ép Diệp Vương Sơn đuổi người ra ngoài đã coi như Tam tỷ và Tam tỷ phu có bản lĩnh rồi.

Nhìn Đại tẩu khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, Diệp Đệ thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng vô cùng sảng khoái, nàng ấy không khỏi nhìn Diệp Gia thêm vài cái, sau đó bị Chu Cảnh đứng cạnh nàng bắt gặp. Trái tim Diệp Đệ chợt hãng một nhịp, vội vàng quay mặt đi. Diệp Đệ luôn cảm thấy Tam tỷ phu quá ưa nhìn, cảm giác cứ như là yêu quái biến hình. Lúc này nàng ấy cũng cảm thấy sợ bị người này hút mất hồn phách......

Đuổi được Trương Xuân Phân ra ngoài, cuộc sống Diệp gia bình yên trở lại.

Thiếu đi quần áo của Trương Xuân Phân, việc nhà cũng cảm thấy ít đi đáng kể. Diệp Đệ vốn cho rằng không có cơ hội gặp lại viên sĩ quan kia nữa, không ngờ duyên phận lại tuyệt vời như vậy, nàng ấy lại có dịp gặp lại người đó một lần nữa.

Hôm đó, Diệp Đề cầm tiền Diệp Vượng Sơn đưa cho ra cửa hàng bốc thuốc, không ngờ lại gặp được người nọ trên thị trấn.

Chỉ liếc qua một bóng lưng nàng ấy cũng liền nhận ra ngay.

Không biết hắn lên trấn trên làm gì mà lại mặc một bộ quần áo bằng nhung rất chỉnh tê đứng trong một con ngõ nhỏ. Diệp Đệ nắm chặt gói dược liệu vừa mua được trong tiệm thuốc, thâm động viên bản thân vô số lần, chuẩn bị đi lên hỏi tên hắn. Nàng ấy sải bước đi vào đầu con ngõ, trước khi nói chuyện còn cố ý sửa sang lại quần áo và tóc tai.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng đã thấy viên sĩ quan đang đứng trước mặt một nữ tử.

Thân hình nữ tử kia bị hắn chặn lại nên nhìn không rõ nhưng giọng nói trẻ trung êm tai, ngọt ngào như mật. Bước chân Diệp Đệ chợt khựng lại, cảm giác như vừa có một chậu nước lạnh dội thẳng từ đỉnh đầu trở xuống khiến lòng nàng ấy rét lạnh.

Nàng ấy nghe thấy nữ tử kia hỏi viên sĩ quan: "Ngươi cũng đã qua tuổi nhược quán rồi, sao còn chưa có ý định cưới vợ?”

Diệp Đệ biết nữ tử kia đang ám chỉ hắn, nhưng nghe vậy cũng có nghĩa nữ tử này không phải là gì của hắn. Mí mắt nàng ấy run rẩy kịch liệt, vô thức vểnh tai lên nghe lén. Chỉ nghe một giọng nói lười nhác êm tai vang lên, chỉ độc một câu nhưng lại đánh thẳng Diệp Đệ xuống vực sâu: "Đừng đùa chứ, ta thì có thể cưới vợ gì được? Ở đây toàn mấy thôn cô nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, hành vi lại th* t*c quê mùa, dù ta có nghèo túng cũng không dây dưa với bọn họ."... Thôn cô, nửa chữ không biết, hành vi th* t*c?

"Cũng đúng." Diệp Đệ nghe thấy nữ tử kia phụ họa: "Quả thực xuất thân của các nữ tử ở đây quá kém, nhưng chẳng lẽ ngươi không để mắt đến ai sao?" "Để mắt? Ai?"

"Nghe nói Diệp gia thôn có một nữ đồng sinh khá xinh đẹp." Ngữ điệu của nữ tử kia cứ như đang chọn thịt ngoài chợ: "Mười dặm tám hương một nhành hoa đấy!"

Nụ cười của viên sĩ quan có vẻ miễn cưỡng: "Đừng đùa nữa, còn chẳng phải là một thôn cô sao?"

Diệp Đệ cảm giác chỉ trong chớp mắt mình đã rơi xuống hầm băng, nàng ấy cúi đầu nhìn mũ áo giày dép trên người mình, lại nâng đôi tay lên ngắm nghía. Bởi vì phải giặt quân áo thường xuyên bằng nước lạnh dưới trời đồng khắc nghiệt mà đôi tay nàng ấy có rất nhiều chỗ nứt da, sưng lên như hai cây củ cải. Mặc dù đã mặc bộ đồ đẹp nhất để lên thành phố nhưng áo mũ giày dép trên người nàng ấy vẫn trông bủn xỉn khiến người ta xấu hổ.

Nàng ấy là một thôn cô, cũng chẳng biết có được xem là nửa chữ không biết, hành vi th* t*c hay không nhưng quả thực xuất thân rất kém cỏi. Mười dặm tám hương một nhành hoa là Tam tỷ của nàng ấy, dung mạo của nàng ấy còn chẳng bằng Tam tỷ nữa. Thì ra là nàng ấy nghĩ nhiều rồi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 816



Diệp Đệ lắc lắc túi thuốc trong tay rồi xoay người đi, cũng chẳng muốn hỏi tên người kia nữa.

Cuối cùng thì Diệp Viện vẫn gả ra ngoài, trong cái rủi lại có cái may, nam tử hủy hoại sự trong trắng của nàng ấy cũng là một người có trách nhiệm. Tuy hắn ta là một người dị tộc nghèo kiết xác, nhưng lại bằng lòng chuẩn bị mọi việc để làm một buổi hôn lễ vẻ vang và danh giá cho Diệp Viện, thậm chí còn đưa hai mươi lượng bạc tiền sính lễ cho Diệp Vượng Sơn cố tình gây sự. Những chuyện khác thì cho dù có thế nào đi nữa, chỉ tính mỗi sự hào phóng rộng rãi của hắn ta trong chuyện này thôi là đã khiến Diệp Đệ thầm thừa nhận người tứ tỷ phu này trong lòng rồi.

Nghèo cũng không sao, nhưng không thể không coi trọng tức phụ nhà mình được. So với mấy người Kim gia ngay khi mới nghe được một chút tin tức đã vội vội vàng vàng đến Diệp gia từ hôn thì hắn ta so ra nghiêm túc và chỉn chu hơn rất nhiều.

Thế nhưng cũng là vì lúc này Diệp Vượng Sơn vẫn còn đang cản trở hôn sự của Diệp Viện, kiên quyết đòi sính lễ nên Diệp Viện cũng đã hoàn toàn c.h.ế.t tâm đối với người cha ruột này. Diệp Vượng Sơn căn bản không hề coi nữ nhi các nàng là con người, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của nữ nhi. Trong lòng nàng ấy dồn nén một nỗi căm ghét vô cùng, sau khi Diệp Viện xuất giá, cả người nàng ấy lại càng trở nên chán nản và sa sút hơn. Có lúc Diệp Đệ nghĩ, cho dù có chạy trốn ra ngoài rồi bị bọn buôn người lừa gạt bắt đi thì cũng còn hơn bị cha nương ruột thịt đ.â.m cho mấy nhát d.a.o vào tim như thế này.

Tuy nói rằng vẫn hết sức mong mỏi được cắt đứt quan hệ với Diệp gia, nhưng một nữ nhi như nàng ấy, ngoại trừ việc xuất giá gả cho người ta thì đời này đã định sẵn rằng đừng hòng thoát khỏi sự ràng buộc với nhà mẹ đẻ. Trước kia Diệp Đệ còn có thể nghĩ tới vị sĩ quan kia, nhưng đến giờ đã không còn sót lại chút tâm tư nào nữa. Trên đời này, dựa dẫm vào bất cứ ai cũng đều không đáng tin cậy.

Ngày qua ngày mỗi ngày một khó mà chịu đựng nổi hơn, sau khi Diệp Viện xuất giá, hầu như tất cả mọi việc nội trợ trong nhà ở Diệp gia đều rơi xuống trên vai Diệp Đệ.

Mỗi ngày nàng ấy không chỉ phải nấu một ngày ba bữa cơm cho người trong nhà, giặt quân áo rồi quét tước lau dọn nhà cửa mà còn phải thay Đại phòng và Nhị phòng chăm sóc bọn tiểu hài tử. Diệp Thanh Hà bị thương ở chân cũng cần nàng ấy ở bên trông nom săn sóc. Ngày nào nàng ấy cũng đều bận rộn tối mặt như trâu như bò, có lúc Diệp Đệ nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay sần sùi thô ráp của mình mà nghĩ ngợi. Cũng không thể trách vị sĩ quan kia lại không vừa mắt nàng ấy, với cái dáng vẻ phí hoài thời gian này của nàng ấy, quả thực là không thể sánh được với vẻ mềm mại yêu kiều của các cô nương trong thành.

Trấn Lý Bắc có vị trí địa lý nằm dựa vào vùng cực bắc của Đô hộ phủ Bắc Đình, thường xuyên phải chịu sự quấy nhiễu của bọn mã phỉ. Quan binh đóng quân ở địa phương cứ chưa tới ba năm là đã lại phải tiêu diệt bọn thổ phỉ đó một lần, nhưng lần nào cũng không thể diệt sạch được. Hiện giờ lại thêm ba năm nữa trôi qua, người người nhà nhà trong thôn ai nấy đều kéo căng dây thần kinh, căng thẳng chờ đợi.

Quả không sai, tháng hai đầu xuân vừa mới qua, bọn mã phỉ đã lại ập tới thôn.

Lần đầu, chúng lượn qua Diệp gia trang, đi từ thôn Vu gia phía sau, trực tiếp chạy thẳng tới trên trấn. Trong mấy ngày mà bọn mã phi ap tới thôn ấy, đêm nào Diệp Đệ cũng đều không dám nhắm mắt. Ngoài việc cướp bóc tiền của và lương thực, bọn mã phỉ này cũng sẽ hành hạ, cưỡng h.i.ế.p rồi g.i.ế.c c.h.ế.t các cô nương và các tiểu phụ nhân. Ba năm trước đã có không ít cô nương bị chúng giày vò và hãm hại đến mức sống dở c.h.ế.t dở, tuy dung mạo của Diệp Đệ không được xinh đẹp mặn mà như các cô nương trong thành nhưng nàng ấy cũng được xem như là cô nương thanh tú nổi danh trong Diệp gia trang.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 817



Cả ngày lẫn đêm nàng ấy đều sống trong lo lắng sợ hãi, nghe nói bọn mã phi kia đã tàn sát hết toàn bộ sinh mạng trong thôn Vu gia. Tất cả cô nương và tiểu phụ nhân ở nơi đó đều bị hại, nghe được tin này, nàng ấy sốt ruột đến mức khóe miệng đều phồng rộp cả lên. Nơi Tứ tỷ gả đến chính là thôn Vu gia, cũng không biết hiện giờ người ở bên đó thế nào rồi.

Nàng ấy vô cùng lo lắng, định sẽ sai nam gia đỉnh trong nhà chạy qua bên đó một chuyến. Nhưng Diệp Thanh Hà lại sống c.h.ế.t đóng chặt cửa, căn bản là không đồng ý. Trái lại thì cháu trai thứ hai của Đại phòng lại cam tâm tình nguyện đi, nhưng nó vừa mới ra khỏi cửa phòng thì đã bị Diệp Trương thị cho một cái tát lôi trở về: "Diep Đệ, ngươi muốn c.h.ế.t thì tự mà đi tìm c.h.ế.t đi! Đừng có gieo họa lên người nhi tử của ta! Hiện giờ còn chưa biết bọn mã phỉ bên ngoài thế nào rồi, vậy mà ngươi lại xúi giục tôn tử của lão Diệp gia đi vào hang sói, ta thấy ngươi có phải là chán sống rồi hay không hả?”

"Cha ơi chal" Bởi vì lần trước phải chịu thua thiệt nên Diệp Trương thị đã dồn nén một bụng lửa giận mãi không tiêu tán từ lâu, lúc này có thể nói là nàng ta đã chờ được cơ hội để phản đòn: "Người không quản lý cái đồ nuôi tốn cơm tốn gạo* này hay sao? Nha đầu thối tha này đã không biết bảo vệ người trong nhà đã đành, ấy vậy mà khuỷu tay lại còn chìa ra ngoài** nữa đấy!"

(*) Nguyên văn là 赔钱货 (Bồi tiền hóa), nghĩa đen là chỉ món hàng lỗ, phải bù thêm tiền. Nghĩa bóng là cách gọi người con gái với ý mắng mỏ, xúc phạm thời trước, ý chỉ người được cha mẹ tốn tiền của nuôi nấng nhưng nuôi lớn xong lại không được ích lợi gì.

(**) Khuỷu tay chỉa ra ngoài: Theo lẽ thường, khuỷu tay chỉ gập vào trong, nhưng khuỷu tay lại chìa ra ngoài, ví với giúp người ngoài mà không giúp bản hay người nội bộ trong nhà, hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.

Bây giờ người trong toàn thôn Diệp gia đều đang nâng cao cảnh giác với bọn mã phỉ, không dám vô duyên vô cớ đi chọc thêm phiền phức, chỉ lo sẽ chọc tới một ổ mã phỉ ập đến hại toàn bộ người trong thôn. Diệp Vượng Sơn vừa nghe được mấy câu thêm mắm dặm muối của Diệp Trương thị thì lửa giận trong lòng đã bừng bừng dâng lên từng chút từng chút một. Ông ta giơ tay lên cho Diệp Đệ một cái tát, người cũng đã đánh rồi nhưng lại còn nổi khùng lên kêu Diệp Trương thị nhốt Diệp Đệ vào trong phòng: "Bản thân ngươi có hồ đồ thì cũng phải đàng hoàng trung thực một chút đi, đừng có hãm hại người trong nhàt"

Tuy đã đoán trước được rằng Diệp Vượng Sơn sẽ không mạo hiểm dan thân vào chốn hiểm nguy vì Diệp Viện đâu, nhưng khi tận tai nghe thấy ông ta nói những lời như vậy thì Diệp Đệ vẫn cảm thấy khinh bỉ ông ta.

Nàng ấy thật sự không thể tiếp tục ở lại cái nhà này được nữa...

Bọn mã phỉ đến cướp bóc một lần rồi rời đi, nhưng người trong Diệp gia trang vẫn ẩn náu đến mấy ngày liền. Thấy đám mã phỉ kia không tới nữa thì người người nhà nhà trong thôn mới yên tâm đi ra khỏi hâm trú ẩn của nhà mình. Đã từ rất lâu, Diệp Đệ không còn nói lời nào với người trong nhà nữa, mỗi ngày đều vùi đầu vào làm việc.

Nhưng ngược lại Diệp Tô thị lại gọi nàng ấy ra một bên, vừa lau nước mắt vừa lén lút bảo nàng ấy đi tới thôn Vu gia nghe ngóng tin tức một chút xem sao. Diệp Đệ vô cảm nhìn mẫu thân ruột thịt của mình đang mắt mũi đỏ ửng trước mặt, nàng ấy biết trong nhà là cha mình làm chủ, tính nết mẫu thân nàng ấy vốn mềm yếu nhu nhược, bà ấy có nói gì cũng vô ích. Nhưng nàng ấy vẫn không có cách nào khống chế được cơn phẫn nộ của bản thân, oán trách Diệp Tô thị không bảo vệ các nàng, chỉ lo sống cho bản thân mà không màng đến mấy người nữ nhi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 818



Nhưng cuối cùng nàng ấy cũng không nói gì hết, chỉ buôn bực đồng ý: "Chờ chập tối con sẽ đi từ đường nhỏ sang bên đó xem."

Diệp Tô thị nghe nàng ấy nói vậy thì lại khóc lóc than thở một trận. Nhưng Diệp Đệ cũng không ở bên cạnh để an ủi bà ấy mà xoay người xách hai cái thùng vốn thường ngày vẫn xách đi tưới nước bón phân cho rau củ trong ruộng cùng với nhị tẩu lên. Nhị tau còn nhỏ hơn đại tau mấy tuổi, nhưng thoạt nhìn lại già hơn đại tẩu nhiều. Nàng ấy không nhớ rằng trước đây nhị tẩu có hiền lành và thật thà như thế này hay không, nhưng hình như kể từ khi nàng ấy có ký ức thì nhị tẩu ở trong nhà đã chẳng bao giờ nói câu nào rồi.

Hai người vùi đầu miệt mài làm hết mọi công việc đồng áng, khi Diệp Đệ trở về nhà thì liền nghe nói Diệp Gia tới rồi. Nàng ấy vốn không hề muốn nghe trộm, nhưng nghĩ tới khi Diệp Viện thành thân thì Diệp Gia đã lấy bạc của mình ra để đánh cho Diệp Viện ba bộ trang sức liền. Trong lòng Diệp Đệ hiểu rõ, cho dù tam tỷ không thích các nàng thì trong lòng vẫn luôn coi tỷ muội các nàng là con người. Trong nhà cũng chỉ có tam tỷ mới coi các nàng là người mà thôi.

Có lẽ là Diệp Gia đã nói lời gì đó khó nghe, chọc cho cha nương không vui, Diệp Đệ chỉ nghe thấy Diệp Vượng Sơn đứng trong gian nhà chính lớn tiếng quát mắng.

Diệp Đệ xách thùng nước đứng ở ngoài cửa nghe lén. Nghe thấy Diệp Gia nói bọn mã phi kia rất có khả năng sẽ lại tới thêm lần nữa, khuyên Diệp gia phải mau sớm chuyển đi. Trong lòng Diệp Đệ lập tức lộp bộp một tiếng. Nàng ấy không dám tiến vào quấy rầy, chỉ dựng thẳng lỗ tai lắng nghe tiếng nói chuyện ở bên trong vọng ra. Diệp nhị tẩu vốn đi cạnh nàng đã buông cuốc chim và thùng nước trong tay xuống xong xuôi, lúc quay lại thì thấy nàng ấy đang đứng ngốc ở đó không hề động đậy. Diệp nhị tẩu tiện tay thu luôn nông cụ trong tay Diệp Đệ lại, sau đó mới ngập ngừng nói một câu: "Nương nói kêu muội đi nấu cơm."

Diệp Đệ rũ mắt xuống, gật gật đầu, không nói lời nào mà đi về phía nhà bếp ở đẳng sau.

Hôm ấy, Diệp Gia không nán lại ăn cơm ở Diệp gia. Chủ yếu là vì lão phu thê nhà Diệp gia không chiếm được tiền đền bù nên trong lòng không thoải mái, căn bản không muốn để cho loại "bạch nhãn lang"* là Diệp Gia ăn cơm của nhà mình. Đương nhiên Diệp Gia cũng chẳng hiếm lạ gì với phần cơm canh này của Diệp gia, nàng chỉ đi tới phòng của Diệp Thanh Hà ngồi một chút rồi ra. Diệp Đệ sau khi đã nấu cơm xong xuôi thì gặp được Diệp Gia ở cửa, nàng ấy bèn hỏi Diệp Gia một câu: "Tỷ, tỷ đã định lúc nào chuyển đi chưa?"

(*) Bạch nhãn lang: Hay còn gọi là sói mắt trắng, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.

Diệp Gia nhìn nàng ấy một lúc lâu, cũng không biết là nhìn cái gì. Rất lâu sau đó mới nói ra ngày mình sẽ dọn đi.

Trái tim Diệp Đệ nảy lên thình thich thình thịch từng hồi, một luồng cảm xúc chua xót dâng lên đầu mũi. Nàng ấy đứng ở chỗ cũ siết chặt lấy lòng bàn tay, dùng sức đến mức ngón tay cũng đ.â.m vào sâu trong lòng bàn tay, rất lâu rất lâu sau mới thở ra một hơi thật sâu. Nàng ấy đã đưa ra một quyết định, nàng ấy muốn chuyển đi cùng với cả nhà tam tỷ.

Nàng ấy biết bản thân mình tự tiện đưa ra quyết định thế này sẽ rất dễ khiến người ta chán ghét, chẳng ai lại bằng lòng rước thêm phiền toái cả. Diệp Gia và Chu gia cũng không mắc nợ gì nàng ấy, phụ mẫu huynh đệ Diệp gia đều ở đây, nếu một mình nàng ấy tự ý ra đi, chờ sau này cha nương biết được chuyện này e rằng sẽ lại hận c.h.ế.t Diệp Gia. Nhưng nàng ấy không còn cách nào khác, nàng ấy không thể nán lại cái nhà này thêm một ngày nào nữal
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 819



Diệp Đệ ngơ ngác, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt, nhưng nàng ấy vẫn cắn chặt răng thu dọn hành lý của mình.

Tuy tam tỷ độc miệng, hay nói lời khó nghe nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ tới tỷ muội các nàng. Diệp Đệ lại biết làm rất nhiều việc, bây giờ đi theo tam tỷ thì nàng ấy sẽ càng thêm cố gắng làm việc hơn nữal

Sau khi đưa ra quyết định này, dường như trái tim của Diệp Đệ đã tìm được mục tiêu để tôn tại nên nó đã yên tĩnh trở lại. Nàng ấy dăn lòng chịu đựng, chờ một ngày lại một ngày trôi qua, mãi cho đến cái ngày Diệp Gia phải chuyển đi ấy, hôm ấy trời còn chưa sáng, Diệp Đệ đã nhẹ tay nhẹ chân mở cửa chuồn từ Diệp gia ra ngoài. Nàng ấy không dám đi chặn cửa Chu gia, sợ sẽ bị Diệp Gia đưa trở về nên liên dứt khoát đi ra quan đạo đứng chờ.

Nàng ấy đã quyết ý rồi, nếu như không chờ được Diệp Gia thì nàng ấy sẽ tự đi tới trấn Đông Hương tìm người.

Chu gia đang kinh doanh sạp hàng ăn uống, chắc chắn sẽ bày bán hàng quán ở trên chợ. Tìm một ngày không được thì tìm hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày...

Sắc trời càng ngày càng sáng, mặt trời cũng dần dần ló rạng, ánh nắng chiếu rọi gay gắt. Diệp Đệ phơi nắng đến mức váng đầu hoa mắt, trước mắt mơ hồ nổ đom đóm. Nhưng nàng ấy vẫn cố chấp đứng chờ dưới gốc cây.

Không biết đã chờ bao lâu, mãi đến khi nàng ấy đã cảm thấy cổ họng khô rát đến sắp bốc khói, thần trí mơ màng như sắp ngất đi tới nơi. Bấy giờ cuối cùng cũng nhìn thấy có một cỗ xe bò "kẽo kẹt kẽo kẹt" đi tới từ con đường đăng kia. Cả nhà Chu gia đều ngồi ở trên xe, rất nhiều của cải mà Diệp Gia kiếm được từ việc bày sạp hàng bán bánh cũng đều ở bên trên. Diệp Đệ nuốt nước miếng một chút, chờ xe bò đi tới gân mới xông lên chặn xe lại.

Sắc mặt Diệp Gia đang ngồi trên xe bò thoắt cái hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng, nàng nhíu mày lại một chút, sau đó mới hỏi xem ý đồ đến đây của Diệp De là gì.

Diệp Đệ biết rất có thể là mình đã bị Diệp Gia chán ghét rồi, cũng biết bản thân mình đột ngột xông ra như thế này chính là đang ép buộc người ta. Nhưng nàng ấy vẫn cắn răng, quật cường nhìn tam tỷ của mình rồi nói: "Tam tỷ, ta cũng muốn dọn đến trấn Đông Hương, tỷ có thể dẫn ta cùng đi không?"

Diệp Gia trâm mặc không nói lời nào một lúc rất lâu, sau khi nàng xuống xe thì nhìn Diệp Đệ chăm chú.

Trong lòng Diệp Đệ không ngừng bồn chồn lo lắng, nước mắt cũng đã sắp ứa ra. Nàng ấy liều mạng cắn chặt môi không dám khóc. Nhưng không bao lâu sau, trong mắt Diệp Gia nhanh chóng lướt qua một tia vô lực, không biết phải làm sao cho phải. Diệp Gia thở dài một tiếng, xách bọc vải lớn trên vai Diệp Đệ lên rồi đưa nó lên xe bò, bằng lòng dẫn nàng ấy đi cùng.

Kỳ thực đi đến trấn Đông Hương cũng rất nhanh, tốn một ngày đường là đã tới nơi. Lúc này Diệp Đệ cũng mới biết, người trong thôn vẫn nói việc kinh doanh sap bán hàng ăn của Diệp Gia rất tốt, lời này không phải là giả. Chính việc kinh doanh này đã chống đỡ và duy trì cho cả một Chu gia vốn vừa nghèo vừa khó. Không chỉ có thể ngày ngày ăn lương khô, mà còn có thể mua được nhà cao cửa rộng. Sau khi vào ở trong Chu gia thì Diệp Đệ mới biết, trưởng bối chân chính là như thế nào. Trước giờ nàng ấy chưa từng gặp vị trưởng bối nào lại dịu dàng như Dư đại nương.

Những tháng ngày ở Chu gia là khoảng thời gian thoải mái nhất trong suốt mười ba năm cuộc đời này của Diệp Đệ. Tuy cũng phải làm việc nhà nhưng tam tỷ sẽ không giao hết tất cả mọi việc trong nhà cho nàng ấy làm, cũng sẽ không sỉ nhục hay coi thường nàng ấy khi nàng ấy làm không tốt. Nếu trong nhà có gì ngon, Dư đại nương có thể ăn, Nhuy Thư Nhi có thể ăn, thì nàng ấy cũng có thể ăn.
 
Back
Top Bottom