Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 790



Diệp Gia cạn lời nhìn hắn: "Đừng âm dương quái khí*, cái này không hợp với ngươi."

Chu Cảnh Sam:

Ngoài xe ngựa, Hoàn Bội vô cùng hiểu quy củ mà giải tán xe ngựa đăng trước đằng sau, phạm vi hộ tống được mở rộng hơn nhiều. Sau khi đảm bảo người phía trước và phía sau không nghe thấy động tĩnh bên trong xe ngựa mới cúi đầu bịt tai canh gác hai bên xe.

Hai người họ tuy hiểu chuyện nhưng Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm lại chẳng làm gì trong xe cả. Đoạn đường từ tây sang đông này tốn khá nhiều thời gian, cứ ngồi trên xe ngựa mãi chưa từng xuống lân nào. Diệp Gia dù không làm gì cũng cảm thấy mệt mỏi. Chu Cảnh Sâm chỉ ôm nàng vào lòng, gối hai chân nàng lên đùi mình và giúp nàng xoa bóp bắp chân. Mặc cho xe ngựa lảo đảo đi tới cửa cung.

Dư thị đã dẫn người vào cung dàn xếp ổn thỏa. Dư thị và đám Diệp tứ muội đến sớm hơn Diệp Gia nửa tháng, Diệp Tứ muội dẫn Tiểu Thất Tiểu Bát đến định cư tại phủ Võ Uy tướng quân, Dư thị thì mang Tiểu Thuật Bạch và Nhuy Tả Nhuy vào cung. Vì còn chưa sắc phong nên Dư thị tạm không vào Thọ Hi cung ở.

Biết Diệp Gia sắp về, Dư thị sai người chờ ở cửa cung từ sớm.

Xe ngựa vừa đến, bà ấy lập tức phái người ra đón.

Nhưng xe ngựa đến cửa cung, người của Dư thị đã bị đuổi về. Dư thị nghe vậy cũng không mất hứng, biết con trai lâu roi không gặp nương tử, sợ là nhớ lắm rồi. Sực nhớ lúc trước hai vợ chồng Diệp tứ muội cũng về phòng đóng cửa một ngày một đêm mới ra ngoài, bà không khỏi vui mừng cười rộ lên.

"Tiểu Thuật Bạch cũng sắp một tuổi rồi, đến lúc nên có thêm đệ đệ rồi."

Tiểu Thuật Bạch giờ còn nuôi ở chỗ Dư thị, nghe vậy thì không hiểu. Mở to mắt nghiêng đầu nhìn bà nội.

Dư thị vui vẻ xoa đầu đứa cháu trai quý giá, sai cung nhân dọn cơm.

Chu Cảnh Sâm còn chưa đăng cơ, chính vụ bận rộn nên không cố ý đi chọn tẩm điện. Hắn vẫn ở một mình trong Càn Thanh cung. Theo lý thuyết, Diệp Gia làm nữ chủ nhân trong cung, Chu Cảnh Sâm nên chuẩn bị sẵn cung điện cho nàng. Nhưng trong thâm tâm, hắn muốn Diệp Gia ở cùng mình nên dù Vị Ương Cung có quét tước xong xuôi, Chu Cảnh Sâm vẫn chuyển hành lý của Diệp Gia vào Càn Thanh cung.

Thậm chí để tiện ở lại, hắn lệnh cho thợ thủ công trang trí nội thất thành phong cách tương tự như phòng ngủ chính ở Bắc Đình.

Diệp Gia vừa vào đã nhận ra, kinh ngạc mở to mắt: "Là chàng sắp xếp ư?"

"Ừ." Chu Cảnh Sâm nắm tay nàng đi vào, cung nhân lập tức quỳ đầy đất. Hắn tùy ý khoát tay, tất cả nối đuôi nhau ra ngoài. Màn che lay động nhè nhẹ, Diệp Gia nhìn xung quanh, ngay cả vị trí bàn trang điểm cũng là vị trí mà Diệp Gia ngồi quen ở Bắc đình: "Ở như vậy sẽ không thấy kỳ."

Cung điện rất lớn, trước khi để đồ đạc của Diệp Gia thì nó trống rỗng. Bây giờ có hành lý của Diệp Gia để vào, thoáng cái đã day ắp. Diệp Gia liếc hơn mười bình cao hoa lê trên bàn trang điểm rồi ngửi mùi trên người Chu Cảnh Sâm. Diệp Gia mắc cười, nghiêng đầu nhìn hắn hồi lâu, thấy mặt hắn lộ vẻ khó hiểu thì mở miệng hỏi: "Chu Duẫn An, chàng trộm dùng cao hoa lê của ta à?"

Khuôn mặt tươi cười của Chu Cảnh Sâm cứng do sau đó khựng lại một lát, nhìn nàng: “... Dùng đồ của thê tử, sao có thể tính là trộm được?"

"Xem ra gần đây rất chăm dưỡng da nhỉ?

Chu Cảnh Sâm nghe vậy liếc nàng một cái, chua xót nói: "Lấy sắc thờ người, không thể không chăm."

Diệp Gia vốn không muốn cười, nhưng đã hơn một năm không gặp, người này trông càng xuất chúng hơn hẳn. Dáng vẻ âm dương quái khí thật sự rất khôi hài, đợi đến khi các cung nhân lui xuống, Diệp Gia không nhịn được ôm lấy cổ Chu Cảnh Sâm.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 791



Trong mắt Chu Cảnh Sâm le lên vẻ kinh ngạc, đưa tay ôm lấy eo Diệp Gia, Diệp Gia kiếng chân lên, đặt môi mình lên môi hắn.

Xúc cảm ấm áp dán lên môi, hơi thở quen thuộc xông vào mũi.

Chu Cảnh Sâm để nàng hôn mình, há miệng cho nàng đi vào. Diệp Gia vốn định hôn phớt qua rồi thôi, nhưng hôn một lúc lại biến thành bị thằng nhãi Chu Cảnh Sâm này ôm đặt lên bàn trang điểm, xoẹt một tiếng xé nát làn váy...

Đồ đạc trên bàn trang điểm rung rinh, không vững được mà ngã sấp xuống. Chu Cảnh Sâm cụp mắt chăm chú nhìn người trước mặt, đuôi mắt vì đ*ng t*nh mà thoáng đỏ lên, lông mi che khuất một trời say mê trong mắt. Tên này trông thì lạnh lùng xa cách, vừa cởi xiêm y đã biến thành một người khác. Hung hăng và kịch liệt, có thể nghiền nát linh hồn người ta...

Tiếng cười nhẹ nhàng của nữ tử nhanh chóng bị tiếng thở hổn hển đứt quãng và tiếng than nhẹ thay thế, xuân sắc khắp phòng.

Cung nhân ngoài điện hai mặt nhìn nhau, cúi đầu không tin động tĩnh rõ ràng bên trong là do Chu Cảnh Sâm không gần nữ sắc làm ra. Có trời mới biết gần đây tiên đình tiến hiến bao nhiêu mỹ nhân, chủ tử chẳng nhìn trúng một ai mà ban thưởng hết ra ngoài.

Cả đám cúi thấp đầu, không dám nhìn lung tung nữa...

Một đêm này, đương nhiên là xuân sắc khắp vườn không giấu nổi. Nếu không phải Diệp Gia om sòm sắp c.h.ế.t đói, Chu Cảnh Sâm căn bản không chịu nhả thịt bên miệng. Mãi đến khi trăng lên ngọn liễu, trong cung điện tối tắm mới sáng lên một ngọn đèn.

Một lúc lâu sau, khi tất cả đèn trong đại sảnh đều được thắp sáng, cung nhân mới nhìn thấy nam chủ nhân như thánh nhân, đi chân trần, khoác xiêm y mỏng manh bước ra. Tóc đen như thác nước buông xuống vai, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng được thay thế bằng sự thỏa mãn, chiếc cổ trắng nõn đầy vết xước xanh tím, nghiễm nhiên là một yêu tinh vừa hút no tinh khí. Hắn l.i.ế.m l**m đôi môi đỏ sam, khàn giọng sai cung nhân đưa thức ăn và mật ong vào.

Diệp Gia đã đói đến mức n.g.ự.c dán vào lưng, thể lực và trí tuệ tiêu hao nghiêm trọng, gân như cạn kiệt. Cuối cùng nàng được người ta ôm vào hồ.

Đợi đến khi mặt trời lên ba sào Diệp Gia mới lộ diện.

Người của Dư thị đã tới mấy lần, nhưng đều ngoan ngoãn chờ bên ngoài. Mãi đến khi Diệp Giai tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra, cũng nhân mới nhìn rõ dáng vẻ của nữ chủ nhân tương lai. Diệp Gia không biết thái độ quan sát của cung nhân, chỉ ăn ít món lót dạ rồi theo cung nhân đến chỗ Dư thị. Tiểu Thuật Bạch nghe thấy giọng Diệp Gia thì hất món đồ chơi trong tay đi, lạch bạch chạy ra ôm lấy chân Diệp Gia.

"Gia Nương, cuối cùng con cũng tới." Dư thị ngôi không yên, cũng ra nghênh đón: "Bôn ba bên ngoài không chịu khổ chứ?" Nàng có gì mà khổ?

"Không đâu, con rất khỏe."

Diệp Gia cười, khom lưng bế tiểu béo lên, theo Dư thị vào nội điện.

Nhuy Tả Nhi ngoan ngoãn gọi một tiếng "thím, Diệp Gia đặt Tiểu Thuật Bạch xuống đất xoa đầu con bé rồi mới quay đầu nói chuyện chính sự với Dư thị. Dọc đường tới đây nàng đã nhận không biết bao nhiêu phong thư của Chu Cảnh Sâm và Dư thị, biết hết những điều cần biết. Tình hình Yến Kinh đã ổn định, triêu đình cũng rà quét sạch sẽ, chuyện hàng đầu bây giờ đương nhiên là Chu Cảnh Sâm đăng cơ và luận công ban thưởng cho các công thần.

"Danh sách luận công ban thưởng đã được liệt kê ra từ lâu, chuyện sắc phong tự có Lễ bộ lo liệu." Dư thị không cần bận tâm về chuyện này, bà ấy chỉ lo cuộc sống trong hậu cung sợ là không tự tại hòa thuận bằng ở Bắc Đình. Bà ấy đến sớm nửa tháng, thấy triều đình dâng thư tuyển tú mấy lần, liên tục nhét người vào cung.

"Gia Nương à, hôm qua Duẫn An có nói gì với con không?”

Cơ thể Diệp Gia cứng đờ, trong đầu hiện lên những cảnh tượng kiều diễm. Nàng khựng lại một chốc, ra vẻ bình tĩnh mở miệng: "... Nói gì?"

Dư thị muốn nói lại thôi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 792



Diệp Gia nhìn bà ấy một cái, thấy sắc mặt bà như vậy cũng đoán được đôi phần. Không ngoài việc Chu Cảnh Sâm đăng cơ xong mở rộng hậu cung, chút chuyện này nàng không mấy lo lắng, Chu Cảnh Sâm kia hình như không có tính toán đó. Về phần triều thần tiến gián, nói thật, Chu Cảnh Sâm còn không yếu đến mức bị đám triêu thần kia uy h**p: "Nương đừng lo lắng việc này, không bằng ngẫm xem tiến cung rồi, việc làm ăn của chúng ta nên tiếp tục thế nào."

"Hả?" Dư thị sửng sốt, há hốc mồm: "Vẫn kinh doanh tiếp ư?"

"Nhà chúng ta nhiều sản nghiệp như vậy, bỏ ra rất nhiều công sức mới gây dựng được chừng đó, không giữ lại cho mình chẳng lẽ tặng cho người ta?" Nàng đi Huệ Châu một chuyến, lại tịch thu không ít tài sản. Bây giờ trong tay có nhiều đồ như vậy, không lợi dụng cho tốt thì quá lãng phí.

"Đúng vậy, nhưng trong hậu cung cũng có rất nhiều việc cần quản lý. Không đến mức trăm công ngàn việc như tiền đình nhưng cũng chẳng rảnh rang được ngày nào."

"Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần hậu cung thưa người thì chuyện sẽ ít thôi." Trước kia hậu cung sở dĩ khó quản lý là vì hậu cung giai lệ ba ngàn người, mỗi cung lại phải nuôi sống ngàn vạn nô tỳ. Người nhiều thì việc nhiều, Chu Cảnh Sâm không gia tăng sĩ số, nàng tính ra lại bớt việc.

"... Cũng đúng." Diệp Gia vừa nói như vậy, Dư thị mới sực tỉnh.

Dư thị không có suy nghĩ nhiều vợ nhiều thiếp là nhiều con nhiều phúc. Buồn cười, ngày xưa bà ấy thành hôn với Cảnh Vương, Cảnh Vương không tuân theo lễ pháp tổ tông mà đi khai chỉ tán diệp khắp nơi. Cảnh vương phủ to như vậy, trừ một thứ tử và một thứ nữ được sinh ra nhờ sự can thiệp của Thục phi nương nương, những đứa trẻ còn lại đều do bà ấy sinh. Tới lượt Chu Cảnh Sâm, bà ấy đương nhiên càng không muốn người ngoài đến phá hoại tình cảm giữa nhi tử và con dâu.

"Chuyện này không vội, có khi tình hình lại thay đổi nghiêng trời lệch đất đấy."

Diệp Gia không hề hoảng hốt, trong nguyên tác Chu Cảnh Sâm vất vả lao lực đánh hạ Đại Yến, cuối cùng chỉ làm nhiếp chính vương. Thật ra Diệp Gia nghi ngờ Chu Cảnh Sâm căn bản không có dự định xưng đế, nếu không sẽ không chậm chạp gần một năm còn chưa đăng cơ.

"Đúng rồi, Ngũ muội đâu?" Hôm qua Diệp Gia bị Chu Cảnh Sâm kéo thẳng đến tẩm cung của hắn. Diệp Ngũ muội ở phía sau xe ngựa được người thu xếp.

Dư thị đang suy tư sẽ có thêm chuyện gì "nghiêng trời lệch đất" nữa, ngẩng đầu chợt thấy Diệp Ngũ muội dẫn một đội người từ hành lang gấp khúc bên kia đi tới.

"À, ở đằng kia." Nói xong thì hất hất đầu.

Diệp Gia vừa quay đầu đã thấy nàng, tiểu cô nương một thân cung trang màu xanh lơ, xinh đẹp như đóa hoa sơn trà. Cung điện của Dư thị có phòng bếp nhỏ. Diệp Ngũ muội không tiện ở cùng Diệp Gia, nhưng lại không dám ở một mình. Thế là nàng ấy được dọn tới ở cùng Dư thị. Nàng ấy vô cùng lạc quan, rất nhanh đã vượt qua cú sốc ở Huệ Châu, hôm nay lại tập trung vào mày mò món ăn mới. Thấy Diệp Gia tới, mắt nàng sáng lên: "Tỷ, muội lại nghiên cứu làm ra vài món ăn mới, nếm thử nhé?"

Đúng lúc Diệp Gia cũng chưa ăn no, bèn theo vào phòng bếp.

Cảm giác không được tự nhiên khi lần đầu đến một nơi xa lạ cũng tan biến ngay vì có người cùng mình ngồi nghiên cứu ẩm thực. Diệp Gia nếm thử vài miếng thịt nướng do Diệp Ngũ Muội làm, nhướng mày: "Khá ngon đấy, thay đổi khẩu vị."

"Mở quán ăn được không?" Diệp Ngũ Muội hơi lo: "Muội vốn định mở quán ăn, nhưng không thành công."

Dư thị nếm thử cũng liên tục gật đầu: "Đúng vậy, tay nghề lại tinh tiến."...

Diệp Ngũ muội được Diệp Gia và Dư thị liên tục khen ngợi, hùng tâm bị thế đạo gian nan dập tắt lại bùng cháy.

Ngày tháng ở trong cung Diệp Gia cũng không nhàn rỗi. Ngoại trừ dành thời gian dùng cơm với Dư thị Tiểu Thuật Bạch, phần lớn thời gian nàng đều trút hết vào Công Bộ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 793



Nàng lấy bản vẽ và mẫu vũ khí mình mang tới chuyển hết đến Công Bộ. Tuy bây giờ lấy mìn đất ra hơi vượt quá thời đại, nhưng vì ổn định thế cục, nhanh chóng diệt trừ bè phái của Chu Diệp, nếu dùng được thì đương nhiên là phải dùng.

Diệp Gia tranh thủ giao mìn cho tâm phúc của Chu Cảnh Sâm, chuẩn bị thử nghiệm ở giáo trường.

"Nếu thứ này được sử dụng trong chiến tranh, nó thật sự có uy lực lớn như vậy sao?" Chu Cảnh Sâm biết Diệp Gia bảo vệ Tây Bắc, đánh đuổi Ô Hoàn. Hắn có nghe qua thứ đồ tên mìn đất này nhưng không quá tin tưởng.

Diệp Gia cảm thấy uy lực khá bình thường, nhưng cũng không đến mức không có tác dụng: "Đốt lửa thử xem."

Lời vừa dứt, phía trước có người châm lửa.

Một tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên giữa giáo trường. Một kích đụn lên hai mươi tầng cát bụi, đến cả gò đất chất đống ở xa cũng bị chia năm xẻ bảy. Nếu đây là m.á.u thịt con người thì chỉ còn nước nổ thành thịt vụn. Ngay sau đó, cả giáo trường đều đổ dồn vào Diệp Gia. Trong số đó có nhiều tướng lĩnh từng nghe qua thanh danh của Diệp Gia nhưng chưa bao giờ gặp mặt vị nữ chủ tử này. Đương nhiên còn có sự góp mặt của đám nguyên trọng thần ở Yên Kinh luôn coi thường vị hoàng hậu không biết xấu hổ xuất thân từ nông thôn này.

"Đây mới là phiên bản đầu tiên." Diệp Gia cười, bất giác khiến người ta rét run: "Nếu ta thay đổi cách điều chế, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn."

Giáo trường lặng ngắt như tờ.

Sau này hoàng hậu sẽ là một nhân vật lợi hại, đây là ấn tượng khi cả triều vãn võ lần đầu tiên gặp Diệp Gia.

Ban đầu tính toán âm thầm xoi mói Diệp Gia từ thân phận, bây giờ cũng phải cân nhắc một chút. Không để ý người khác nghĩ gì, Diệp Gia hoàn toàn không đặt những người này trong lòng. Khoảng thời gian nàng ở trong cung này, ngoài thượng thư lục cung báo cáo những việc vặt trong cung cho nàng và một số quyết sách cần nàng đưa ra thì phần lớn tinh lực của nàng đã đặt ở vũ khí và thu xếp việc làm ăn trong tay.

Tuy nói đây là thời đại người chủ có tư tưởng trọng nông ức thương*, lấy nông nghiệp là chính, nhưng Diệp Gia vẫn cảm thấy thương nghiệp là chìa khóa để phục hồi nền kinh tế. Nàng tin tưởng kiên định rằng nên móng kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, không có tiền, chắc chắn con người sẽ bị ràng buộc.

*Coi trọng nông nghiệp, xem thường thương nghiệp

Muốn đứng ở vị trí bất khả chiến bại, không dám nói phải nắm giữ mạch m.á.u kinh tế Đại Yên, nhưng nhất định phải có đầy đủ điều kiện kinh tế thì mới có khả năng. Nhưng mà, không thể phủ nhận một việc, thời gian tới cái thân phận hoàng hậu này là một lợi thế vô cùng tốt. So với trước đây thì lực kêu gọi của hoàng hậu mạnh hơn nhiều, giờ đây ngay cả người làm trong tay Diệp Gia cũng thành thật hơn, vả lại mới có thể chiêu mộ những người có tài năng kinh doanh chân chính. Bên phía Diệp Gia bận rộn tới nỗi hận không thể phân thân, trong khoảng thời gian này lễ bộ cuối cùng cũng chuẩn bị xong những chuyện cần chuẩn bị.

Quả nhiên như Diệp Gia dự đoán, Chu Cảnh Sâm không muốn đăng cơ. Hắn cũng không quá chấp nhất với chuyện giữ cho bằng được Đại Yên này, cho nên việc đăng cơ giao cho Chu Thuật Bạch.

Diệp Gia: "... Chàng quăng gánh nặng cho đứa trẻ mới một tuổi rưỡi, chàng cảm thấy có lý sao?"

Chu Cảnh Sâm khó lắm mới sắp xếp được thời gian rảnh từ triều chính nặng nề, đêm khuya leo lên giường Diệp Gia.

Kết quả mới nêu lên chuyện đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ đã bị Diệp Gia đạp một cái sau lưng, hắn bất đắc dĩ ôm lưng đứng lên. Một đôi chân dài bắt chéo, lộ ra mắt cá chân gầy gò, đôi chân thon dài phản chiếu dưới ánh nến trắng nõn. Hắn vô tội nhìn cô vợ nhỏ lạnh tâm lạnh phế này của hắn, chớp chớp mắt: "Sao không có lý? Cho nó làm hoàng đế, còn cha ruột nó thì sống mệt sống khổ."

Nói lời này, Chu Cảnh Sâm không nhịn được có hơi u oán.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 794



"..." Mặc dù như thế không sai, nhưng trọng trách của hoàng đế nặng nề. Tiểu Thuật Bạch là một đứa bé chưa đến hai tuổi, đẩy trách nhiệm lớn như vậy lên đầu cậu bé, thật không hổ là tình thương của cha như núi lở đá mòn, đổ xuống thật sự sẽ đè c.h.ế.t người.

Diệp Gia không khỏi nghẹn họng, vốn Chu Cảnh Sâm trong sách cũng không muốn làm hoàng đế, nhường ngôi vị hoàng đế cho con trai của nữ chủ.

"Ý ngươi là ngươi gầy dựng Đại Yên chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm nên tìm việc để làm?"

".. Chu Cảnh Sâm không khỏi nghẹn một hơi, hắn chống cùi chỏ tay phải lên đùi, quay đầu sang nhìn người tóc đen xõa vai trên giường. Hắn tháo ngọc quan trên đầu ra, mái tóc đen dài tới bắp chân xõa duyên dáng trên tấm thảm. Cổ áo lót mỏng mở rộng, lộ ra đường cong xương quai xanh mảnh mai bên trong, thật là một vẻ đẹp tuyệt vời. Hắn cười thản nhiên: "Vậy Gia Nương muốn làm hoàng hậu không?"

Diệp Gia giật mình trong lòng, híp mắt lại nhìn hắn: "Chuyện này liên quan gì đến việc ta có muốn hoàng hậu hay không?"

Chu Cảnh Sâm coi đó là chuyện đương nhiên: "Nàng không muốn làm hoàng hậu thì ta làm hoàng đế làm gì?"

Diệp Gia bị hắn chọc tức tới nỗi nở nụ cười. Nàng còn chưa muốn đánh nhau đâu, sao Chu Cảnh Sâm không tòng quân đánh giặc đi?

"Chàng đừng úp nồi* cho ta."

* Đổ lỗi cho người khác

"Úp nồi?" Đây là từ gì, lần đầu Chu Cảnh Sâm nghe.

Diệp Gia lười giải thích cho hắn, chỉ làm động tác lấy cái nón chụp lên đầu sinh động như thật. Chu Cảnh Sâm quả nhiên là người thông minh, xem hiểu ngay lập tức, cười tới nỗi mắt híp thành một đường. Hắn gật đầu, rất khéo léo thừa nhận: "Đúng, úp nồi. Dù sao chúng ta là phu thê sống chung chăn, c.h.ế.t chung huyệt, không phải ta còn phải dựa vào Gia Nương sao? Một nam nhân vô dụng nợ nần chồng chất như ta, không được phu đi theo thê sao?”

"... Chàng rốt cuộc muốn treo chuyện đùa này bên mép mà nhắc tới bao giờ?" Diệp Gia vốn trao đổi chuyện này với hắn rất nghiêm túc nhưng mới nói mấy câu thì hắn đã đánh trống lảng: "Làm một tiểu bạch kiểm* mà chàng còn kiêu ngạo?"

*Chỉ những người đàn ông chỉ biết bám váy phụ nữ

"Ta kiêu ngạo đó." Chu Cảnh Sâm gật đầu hết sức nghiêm túc: "Vì sao không được kiêu ngạo?"

"Ta trời sinh đã thế này, nàng lại vừa ý bộ dạng trời sinh này của ta, vậy không phải là duyên trời tác hợp, trời sinh một đôi sao?"... Chỉ là vừa nấy nàng và hắn nói chuyện gì ấy nhỉ, người này có chuyện gì vậy?

Bị hắn làm gián đoạn như thế, đầu Diệp Gia cảm thấy ong ong.

Ngưng một chút, Diệp Gia nhịn không được mắng hắn: "... Kim mộc thủy hỏa chàng, củi gạo chàng muối* chàng biết không Chu Doãn An!"

*Cụm đầy đủ là kim mộc thủy hỏa thổ, củi gạo dầu muối, vế trước thay từ "thổ" bằng từ "chàng" ý là mắng hắn vừa phèn vừa xấu, vế sau thay từ "dâu" bằng từ "chàng" ý là mắng hắn khôn khéo, không thành thật

Chu Cảnh Sâm cười đến nỗi thấy răng không thấy mắt, bả vai run rẩy một lúc lâu mới thực sự nhịn không được cười ha ha. Hắn thật không nghĩ rằng Diệp Gia mắng người cũng có thể mắng thú vị như thế, sự u uất nín đã lâu lập tức bay sạch. Hắn vừa bụm hai má vừa cười, còn gật đầu liên tục phụ họa Diệp Gia: "Đúng đúng đúng, kim mộc thủy hỏa ta, củi gạo ta muối..."

Diệp Gia: “..."

Vốn định nói đàng hoàng với hắn chuyện này, thật ra không phải Diệp Gia nghĩ ngôi vị hoàng đế không nên giao cho Tiểu Thuật Bạch. Mà là chờ tới khi bé con được bảy tám tuổi rồi trao cho cũng không quá muộn... Hiện giờ mới một tuổi rưỡi thì hiểu được cái gì? Đến bảy tám tuổi chí ít cũng biết ăn nói, khi đó lừa hắn làm hoàng đế, cũng coi như có trưng cầu qua ý kiến của Tiểu Thuật Bạch, ít ra sẽ có vẻ là một gia đình khá dân chủ.... Được rồi, Diệp Gia cũng không có ý định ở hậu cung quá lâu.

Những bức tường ở nơi này cao dọa người, trời vừa tối là bóng cây thấp thoáng quỷ khí dày đặc.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 795



Tay đếm cũng không hết ở cõi cung này đã c.h.ế.t bao nhiêu người, nhưng chắc chắn nơi có oan hồn nhiều nhất ngoài thiên lao ra thì chính là hậu cung. Diệp Gia tự nhận là người vô cùng thực tế, nàng có thể tạm thời đảm đương trọng trách, xử lý một ít chuyện. Nhưng mà không cảm thấy hứng thú lắm đối với việc chăm sóc con nối dõi hoàng gia này.

Diệp Gia không biết nhiều vê chức trách cụ thể của hoàng hậu trong lịch sử, trong ấn tượng của nàng chính là chỉ huy lục cung, quản lý phi tân. Đương nhiên, không phải là nàng xem thường chức nghiệp này, chẳng qua là cảm thấy chỉ thay Chu Cảnh Sâm quản lý nữ nhân, nàng thật sự rất không kiên nhẫn.

"Nhiếp chính vương rất tốt, nhiếp chính vương phi cũng rất tốt."

Con giun trong bụng Chu Cảnh Sâm cũng giống như Diệp Gia, cho nên biết rõ điểm mấu chốt và nguyên tắc của Diệp Gia ở đâu. Trên thực tế, bản thân hắn từng dự định làm hoàng đế cả đời này để đề phòng sai lầm đời trước tái diễn. Thế nhưng sau khi Tiểu Thuật Bạch ra đời thì ý nghĩ này của hắn đã thay đổi. Đời trước hắn không có con nên mới chọn đứa trẻ mồ côi Chu Diệp, đời này hắn có con rồi, đương nhiên không lo lắng bi kịch tái diễn.

"Nhiếp chính vương phủ được xây bên ngoài," Chu Cảnh Sâm cười đến mức trong mắt xuất hiện ánh nước: "Nếu nàng ở trong cung không quen, thì có thể dọn ra ngoài ở."

Diệp Gia chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn hắn.

Mấy ngày nay cả hai quá bận rộn nên thật sự rất lâu rồi Diệp Gia không nhìn kỹ Chu Cảnh Sâm. Lúc này quan sát hắn chăm chú, Diệp Gia mới phát hiện Chu Cảnh Sâm gầy đi mắt thường có thể thấy. Cơ thể gầy và cao hơn, áo lót mặc trên người rộng thùng thình. Ngủ không đủ giấc nên mặt mũi luôn đầy vẻ mỏi mệt, đôi mắt Diệp Gia chợt lóe lên, nhịn không được đau lòng hắn một chút.

Chu Cảnh Sâm đương nhiên không bỏ sót sự đau lòng trong mắt nàng, trong lòng có chút ngọt: "Gia Nương không muốn bị trói buộc ở thâm cung cả đời, vi phu phu đi theo thê cũng rất tốt mà?"

Sở dĩ thâm cung sâu, là bởi vì người ở trong một ngày cũng đi không hết. Nếu người đã biết gió ấm tự do và mây bay tản mạn ngoài kia thì khi bị giam thời gian dài trong này, có thể khiến linh hôn của bản thân hao tổn đến mục nát.

Diệp Gia: "... Thì khi chàng nhiếp chính, chúng ta không ở lại hậu cung nữa?”

"Đợi triều đình ổn định là được rồi." Chu Cảnh Sâm võ võ bụi trên đầu gối rồi bò lên giường lần nữa. Một tay nắm cổ tay Diệp Gia, chôn mặt bên gáy của nàng, hít một hơi nhớ nhung: "Đến lúc Đại Yên khôi phục sinh cơ, một nhà chúng ta quay lại Bắc Đình nhé."

Trên thực tế, không chỉ có Dư thị không nỡ bỏ Bắc Đình, người quyến luyến Bắc Đình nhất thật ra là Chu Cảnh Sâm. Hắn đã sống một cuộc đời ngươi lừa ta gạt qua hai kiếp, quyền lực chí cao vô thượng và quyền sanh sát hắn đều nắm trong tay. Sẽ luôn luôn nhớ thương người không có được, khi chiếm được rồi thì lúc nào cũng sống trong lo sợ. Hắn thấy rằng khoảng thời gian vui vẻ nhất trong hai kiếp đã qua, thật ra cũng chỉ là mấy năm ở Bắc Đình kia mà thôi.

Thức ăn không cần quá tinh xảo, Gia Nương tùy tiện làm chút cơm canh hắn ăn cũng thấy ngon. Gian nhà không cần quá lớn, cho hắn nửa cái giường là đủ rồi.

Diệp Gia nhìn lông mi hắn chớp chớp đầy mệt mỏi, rốt cuộc vẫn mềm lòng. Vươn tay xoa xoa gò má hắn, cúi đầu hôn một cái lên mi tâm hắn: "Bỏ gánh nặng lại cho Tiểu Thuật Bạch cũng được, tiểu tử này vừa nhìn là biết thông minh."

Nghe câu này, khuôn mặt của người nào đó chôn trước n.g.ự.c Diệp Gia châm chậm nhếch khóe miệng lên, nhẹ nhàng mổ một cái lên n.g.ự.c Diệp Gia. Cảm nhận được thân thể của người trong lòng khẽ run lên, Chu Cảnh Sâm híp mắt lại. Xem ra so với nhi tử, hắn vẫn thắng.

Tuy rằng mệt c.h.ế.t đi được, thực sự mậệt tới nỗi mắt không mở ra được. Nhưng lâu lắm rồi không chạm vào người vợ cho nên nhịn không được muốn trộm nếm thử chút thịt.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 796



Chu Cảnh Sâm trở mình ôm lấy ngang hông người, sờ sờ gò má của Diệp Gia, quả thực là vừa đ.ấ.m vừa xoa, giả bộ ngốc nghếch đáng yêu để vợ cưỡi một lần. Lo lắng hắn sẽ đột tử nếu vẫn không chịu ngủ, một tiếng bốp, Diệp Gia tát người còn muốn làm một lần nữa tránh ra, hai người mới được ngủ một giấc ngon.

Ngày Tiểu Thuật Bạch đăng cơ, Dư thị đờ đẫn cả người. Cho đến khi thấy cháu trai giống như một chiếc bánh trôi tuyết ngồi vững vàng trên long ỷ, vẻ mặt Dư thị mới ngơ ngác mà hỏi Diệp Gia một vấn đề: "Nếu như thế thì sau này ta không cần phải ở hậu cung à?”

*Một loại bánh có lớp vỏ ngoài dẻo, được rắc lớp bột như tuyết bao phủ ngoài cùng (giống món bánh bao chỉ)

Diệp Gia không thích hậu cung, Dư thị càng không thích. Nếu không phải lễ pháp* tổ tông ở đây thì lúc đầu bà ấy vào thành đã dọn vào Cảnh Vương phủ cũ rồi.

*Lễ nghi và phép tắc

"Vâng." Mắt Diệp Gia nhìn thẳng về phía trước, giữ vững vẻ mặt cẩn trọng bình tĩnh mà nhỏ giọng đáp lại: "Nương muốn ở hậu cung thì ở, không muốn ở thì ra cung, nương vui vẻ là được."

Dư thị nghe câu nói ấy, vui mừng tới nỗi tay suýt run lên.

Kể ra thì, mấy tháng ở hậu cung này đã gần như chà sạch tất cả sự kiên nhẫn của bà ấy. Nếu không phải có Diệp ngũ muội và Tiểu Thuật Bạch, Nhuy Thư Nhi ở đây, sợ rằng bà ấy sẽ nghẹn điên chính mình. Dư thị khác với các phu nhân Yên Kinh, một là bà ấy không thích ăn chay niệm phật, hai là không thích xem hát hí khúc chơi bài lá. Cuộc đời này của Dư thị không yêu thích gì đặc biệt, cũng không phải một người có tính tình sẽ tĩnh cái tâm xuống nên sống ở thâm cung này không khác gì ngồi tù.

"Tấm lòng này tốt, ngày mai ta sẽ chuyển đi."

Toàn Dư gia cũng được đón đến Yến kinh, qua vài ngày nữa sẽ quay về. Nếu thân phận tự do, vừa khéo Dư thị có thể dọn về nhà mẹ đẻ ở một khoảng thời gian: "Không không không, không được, ta không thể đi. Nếu ta đi, không có ai chăm sóc Tiểu Thuật Bạch thì sao?"

"... Con và Doãn An sẽ chăm." Diệp Gia bị lời nàng nói làm chột dạ, vội vàng bổ sung một câu.

Dư thị không lên tiếng, chỉ là đôi mắt liếc Diệp Gia.

Thường ngày Diệp Gia bận bịu bao nhiêu, không ai biết rõ hơn Dư thị. Con dâu này của bà ấy chỗ nào chỗ nấy cũng tốt, chỉ là không có thòi gian chăm sóc hài tử. Chuyện nào cũng phải quan tâm nên tâm tư đặt trên người hài tử rất ít. Tuy Dư thị nói không muốn bị giam giữ ở hậu cung, nhưng lại không nỡ để Tiểu Thuật Bạch chịu khổ. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thở dài: "Mà thôi, vẫn nên sống thành thật trong cung vậy."

Diệp Gia: “..." Tiểu Thuật Bạch đăng cơ làm hoàng đế, đương nhiên Chu Cảnh Sâm sẽ trở thành nhiếp chính vương.

Là phu thê, nhưng Diệp Gia lại không thành nhiếp chính vương phi.

Chu Cảnh Sâm người này suy nghĩ khác người, sắp xếp cho Diệp Gia một tước Vương* khác họ vua. Được hưởng đất phong, có thể tự do ra vào cung, và phụ tá tân hoàng cùng với Chu Cảnh Sâm, cùng thống trị thiên hạ. Thành thật mà nói, trước đó Chu Cảnh Sâm chưa nói với Diệp Gia cách làm lạ lùng này nên Diệp Gia cũng có chút bất ngờ. Cảm giác duy nhất kịp phản ứng chính là, Chu Cảnh Sâm người này quả nhiên là con giun trong bụng nàng.

*Tước Vương (Thân vương, Quận vương,...) đứng ngay dưới vua và đứng liền trên tước Công (Quốc công, Quận công,...), tước Vương trong trường hợp này là được phong cho công thần khác họ vua.

Sắc lệnh này vừa ra đã gây xôn xao.

Nhưng công trạng của Diệp Gia được tuyên bố công khai từng mục từng mục trong sắc lệnh, tiếng dị nghị rmi ram trong đám người dần dần tiêu biến.

Nếu đặt nhiều công trạng như thế trên người bất kỳ một nam tử nào ở đây, được sắc phong thành Vương khác họ, tất cả mọi người sẽ cảm thấy là chuyện đương nhiên. Nhưng tiếc rằng lúc này đứng trước mắt là một nữ tử, là người vốn nên trở thành hoàng hậu.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 797



Tuy trong lịch sử Đại Yên từng có công chúa nhiếp chính, nhưng đây là lần đầu tiên có Vương khác họ là nữ. Hơn nữa từ trước đến nay chưa từng có Vương khác họ là nữ nào có quyên lực thực sự.

Lập tức có người đứng ra mắng là hoang đường, nói có sách, mách có chứng mà lên án kịch liệt đủ thứ nguy hại khi để "gà mái gáy lúc rạng đông"*. Người có tâm tình kích động nói thẳng là nếu Chu Cảnh Sâm không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra thì sẽ đập đầu vào cột tường bên ngoài tông miếu* mà c.h.ế.t tại đói!

*Gà mái gáy lúc rạng đông chỉ nữ giới can thiệp vào chính trị, chiếm đoạt quyên lực

*Tông miếu: nơi thờ tổ tiên của vua

"Đập đi." Diệp Gia vốn hơi kinh ngạc, nhưng nếu Chu Cảnh Sâm đã giao thân phận cho nàng, sao nàng lại không nhận cho được?

Diệp Gia đứng lên chậm rãi, mỉm cười: "Nếu hôm nay ngươi không thể đụng đầu c.h.ế.t ở tông miếu, ta cũng có thể tự mình tiễn ngươi một đoạn đường. Nếu mọi người không ngại, ta còn có thể tiện thể tiễn cả nhà các ngươi một đoạn."

Tiếng Diệp Gia vừa dứt, không ít người nhớ lại hơn một tháng trước võ đài bị nổ cát bụi bay cao ba thước*, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.

*Một thước bằng một mét

Lần tế trời này, Tân hoàng đế đăng cơ, đại xá thiên hạ.

Chu Thuật Bạch lên ngôi hoàng đế với thân phận hoàng đế trẻ tuổi nhất triêu đại Đại Yến, đổi niên hiệu thành Nguyên Khởi. Bởi vì tuổi tác của Tân hoàng đế còn nhỏ, nên tạm thời do phụ thân của cậu bé nhiếp chính, mẫu thân của cậu bé phụ chính. Xóa bỏ chế độ làm quan bị che phủ cả mấy trăm năm nay của Đại Yến, mở rộng đường cho dân nói. Đồng thời cũng xóa bỏ chế độ tam công cửu khanh, đổi lại thành chế độ tam tỉnh sáu bộ. Thiết lập nội các, để chính tích luận công ban thưởng.

Ngoại trừ Diệp Gia, đương nhiên Dư thị cũng được sắc phong làm Thái hoàng thái hậu, Cảnh Vương được truy phong thành Văn Thành Đế.

Bởi vì Chu Cảnh Sâm không đăng cơ làm hoàng đế, sắc phong này của Dư thị ít nhiều cũng có hơi gượng gạo. Nhưng Đại Yến bây giờ đã dưới quyền nắm giữ của Chu Cảnh Sâm, những người được giao nhiệm vụ quan trọng ở trên triêu đường đều là tâm phúc của Chu Cảnh Sâm. Những vị thần tử trước đây của tiền triều đều không có tư cách ch mõm vào. Chu Cảnh Sâm nể tình trong khoảng thời gian làm quan của bọn họ không có quá nhiều vết nhơ, vì để duy trì ổn định của triều đình mới giữ bộ phận người cũ này lại.

Nói cách khác thì, Chu Cảnh Sâm và tâm phúc của hắn đợi đám người này mắc lỗi, đúng lúc có lý do thay đổi luôn đám người này. Bây giờ phần lớn mấy người này đều kẹp chặt đuôi lại để sống qua ngày, căn bản không dám đụng vào lông mày của Chu Cảnh Sâm.

Diệp Gia công khai bước vào ngự thư phòng của điện Kim Loan, cũng chưa bao giờ bị hiêm nghi chuyện thương nghị chính vụ. Cho dù một số lão thân ngoan cố không chịu thay đổi có phê bình úp mở về chuyện này, nhưng thái độ của Chu Cảnh Sâm vẫn hung hăng càn quấy như trước đây.

Cùng với Chu Cảnh Sâm nghe chuyện triều chính nửa tháng, đại khái Diệp Gia cũng hiểu rõ cục diện trước mắt mà Đại Yến gặp phải.

Tuy nói Chu Diệp chỉ tại vị chưa tới tám năm, nhưng trong tám năm đó khiến Đại Yến tổn hại vô cùng lớn. Bây giờ Đại Yến ở trong thời kỳ cực kỳ suy yếu và cực kỳ nghèo nàn, quốc khố trống rỗng, phần lớn ruộng đất bị số ít người nắm giữ trong tay. Bách tính ăn không đủ no, cuộc sống rất gian khó. Người có tài thì không được trọng dụng, chức vụ quan trọng trong hệ thống quan thần triều đình bị những người có đức độ không xứng với cương vị chiếm giữ.

Nói đơn giản là, một câu thôi. Hoàn tất những việc chưa làm xong, thay đổi chế độ cũ.

Chu Cảnh Sâm đã làm được bước nỗ lực đầu tiên, hơn nữa đã xử trí một nhóm người then chốt nhất với thủ đoạn sấm chớp. Đổi những chức quan quan trọng thành những người có thể gánh vác được, chỉ có điều sau khi đổi người, cần có thời gian để làm quen với chính vụ và phát huy tác dụng thực sự.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 798



Chu Cảnh Sâm đã ổn định được cơ cấu lớn của triều đại mới, bổ sung thêm dòng m.á.u mới, người làm việc thiết thực cũng được thay nhiều.

Đại Yến cân nghỉ ngơi để lấy lại sức, gắng đạt tới quốc thái dân an. Rồi sau đó buộc phải thay đổi quan viên địa phương và chế độ đất đai. Sau khi quan viên địa phương quan sát thấy, là một công trình lớn, lại không có hệ thống thông tin tiện lợi. Thông tin không thể truyền đi truyền lại như vậy được, thật ra độ quản lý vẫn không đủ.

"Chàng nghĩ như thế nào?" Diệp Gia dựa vào cạnh bàn sách của Chu Cảnh Sâm, nhìn một bầu trời đen tối trong mắt hắn.

Cuối cùng nàng cũng hiểu được tại sao Chu Cảnh Sâm lại mệt mỏi như vậy, nghe quan văn cãi nhau thật sự cần phải có sức lực. Tuy nói mấy trọng thần quan văn này không làm việc thiết thực, nhưng có thể ngồi được vị trí cao như vậy thì đương nhiên đều không phải bao cỏ. Chỉ có điều mấy người này mạnh ai nấy làm, vì lợi ích của riêng mình. Vì để duy trì lợi ích có được, mấy quan văn này còn trích dẫn kinh thánh, và ăn nói khéo léo.

Tuy nói Chu Cảnh Sâm có thể áp chế được nghị luận của mọi người, nhưng có một vài lễ pháp và quy tắc cũng đòi hỏi tuân thủ. Hơn nữa sẽ động vào gốc rễ của mấy người này, mấy người này mà đoàn kết lại cũng sẽ gây nên một rắc rối không nhỏ. Lúc đó tổn thương nhiều nhất vẫn là bách tính Đại Yến.

"Phải thực thi xu thế cải cách đất đai." Chu Cảnh Sân thở một hơi dài, ở kiếp trước hắn cũng đã từng gặp qua mấy chuyện này, đã có kinh nghiệm rồi nên không còn gian khó như ở kiếp trước nữa. Chỉ là bây giờ hắn có hơi nóng vội, muốn sớm bỏ lại cái nơi chán ngắt này để cùng Diệp Gia quy ẩn sơn lâm: "Một nước không thể để bách tính ăn không đủ no, giải quyết kinh tế đất nước và đời sống của dân thì tuyệt đối không được thoả hiệp.

Diệp Gia cũng nghĩ như vậy, tuy nàng ấy không ấp ủ đại nghĩa quốc gia, nhưng cũng xác thực là có tâm lý thù ghét sự giàu có của hậu thế. Người bức nam bạo nữ không làm thực tế không xứng được cả xã hội cũng phụng dưỡng, một nước chỉ có nhân khẩu phồn thịnh thì mới có tương lai.

Ở kiếp trước, Chu Cảnh Sâm đã từng thực thi cải chế đất đai, nhưng vẫn luôn chưa tìm được một phương thức thích hợp.

Vì chuyện này mà nội các tranh cãi nửa năm, tới giờ vẫn chưa có một câu trả lời hợp lý.

Diệp Gia đã yên lặng lắng nghe triều chính gần ba tháng, đại khái cũng hiểu được tình trạng xã hội hiện tại của Đại Yến. Cũng gần giống với triêu Tống trong lịch sử, cũng tạo nên một cục diện vô cùng nghèo nàn vô cùng suy nhược. Cũng may trí nhớ của nàng tốt, còn nhớ được nguyên nhân đã tạo nên cục diện này và phương án giải quyết. Nguyên nhân Đại Yến hình thành cục diện này cũng giống với triều Tống, có thể lấy làm gương và rút bài học kinh nghiệm.

Lại một lần nữa nội các cãi nhau đến đỏ mặt tía tai vì phương ăn cải cách, lần đầu tiên Diệp Gia lên tiếng, đưa ra một phương hướng cải cách.

Chia đất cho mọi người.

"Chia đều tiên thuế cho người sở hữu đất đai, dựa theo mẫu đất để thu thuế." Đây là chế độ đất đai của cải cách chế độ đất đai xã hội phong kiến thời kỳ cuối, tuy nhiên thời gian có hơi sớm, nhưng binh lực trong tay Chu Cảnh Sâm đủ để người ta kinh sợ. Thực hiện cũng không thể không có khả năng, Diệp Gia nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Cho phép người sở hữu đất đai diện tích lớn dùng phương thức đổi ngân lượng thành tiên để nộp tiên thuế, như vậy cũng thuận tiện cho việc giải quyết vấn đề quốc khố trống rỗng."

Những lời này của Diệp Gia giống như quăng cục đá lớn xuống cái đầm sâu vậy, nháy mắt khơi dậy sự tức giận của mọi người. Nhưng gia tộc quan lại có tước vị cao trong gia tộc sở hữu mảnh đất lớn phì nhiêu, ước gì dùng cây bút trên tay làm kiếm, miệng làm đao, đem Diệp Gia người đã nhẹ nhàng đưa ra phương án này đ.â.m c.h.ế.t ngay tại chỗ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 799



Ngay cả Chu Cảnh Sâm cũng rất ngạc nhiên, khựng lại một hồi, sau khi cau mày suy nghĩ vậy mà lại cảm thấy cách này dùng được.

Đương nhiên là dùng được rồi, đây là kinh nghiệm đã đúc kết ra thông qua thực tiễn lịch sử mấy trăm năm mà. Nhưng với tình hình của Đại Yến bây giờ mà nói, vẫn hơi cấp tiến quá. Nếu như phát triển rộng chính sách này, chẳng khác nào trực tiếp xẻo thịt của mấy gia tộc giàu có, chắc chắn sẽ bị ngăn cản.

Nội các lại một lần nữa nổ ra cuộc tranh cãi vì chuyện này, sau đó triều đường lại có thêm một chấn động.

Cũng may là Chu Cảnh Sâm chứ không phải Chu Diệp, tuy là Đại Yến không thay vua đổi chúa, nhưng thực tế cũng gần như vậy. Không giống với những hoàng đế khác không có thạch tuyền, trong tay Chu Cảnh Sâm nắm giữ hai trăm ngàn binh lực. Dựa vào nòng súng, chính sách này đương nhiên có thể phát triển rộng được.

Không nói đến chuyện chính sách này được phát triển rộng, mà trong thời ngắn thu được bao nhiêu tiên, có thể tận mắt nhìn thấy quốc khố được lấp đầy.

Nhưng cũng nhờ chín năm giáo dục phổ cập, dựa vào kiến thức lịch sử nông cận mà Diệp Gia từng học, khiến cho nàng có tâm nhìn xa hơn rất nhiều người bình thường. Nhưng cũng vì đề nghị của Diệp Gia được tiếp nhận, nên bây giờ nàng mới trở thành mục tiêu để công kích.

Các cường hào giàu có ở Yến Kinh coi cô như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nhưng không có người nào dám coi thường xuất thân thôn dã tâm nhìn thiển cận ở sau lưng nàng. Tầm nhìn thiển cận ở đâu ra chứ? Đây rõ ràng là quỷ hút máu, con ác quỷ hút m.á.u nằm bò trên người bọn họ.

Diệp Gia không quan tâm bị người khác chửi, cho dù nàng có vô lương tâm, không biết chăm sóc con hơn nữa, cũng là một người mẫu thân vô cùng yêu thương con cái. Nếu tên Chu Cảnh Sâm này quăng ngôi vị hoàng đế lại cho Tiểu Thuật Bạch, thì cho dù thế nào Diệp Gia cũng không thể chịu được trong tương lai cậu bé phải tiếp nhận bãi chiến trường này. Trong phạm vi khả năng của mình, đương nhiên nàng sẽ dốc hết sức mình tạo nên một môi trường đãi ngộ.

Vì chuyện lớn của đất nước nên đành phải gác lại đằng sau chuyện làm ăn của mình, nhưng cũng may dưới trướng của Diệp Gia cũng mua chuộc được một nhóm người.

Con dấu mà Dư lão gia tử đưa cho nàng, đúng thật là một lễ vật lớn. Diệp Gia cũng vì dần dần tiếp xúc với sự vụ của chính vụ mới hiểu rõ sự quý giá của thư cục thiên hạ. Bởi vì nếu được sở hữu chức quyên thư cục thiên hạ, là đông gia của thư cục thiên hạ, danh tiếng của Diệp Gia trong lòng học tử hàn môn vô cùng lớn. Không ít người có tài nhưng không có đường đi mượn đường đi của thư cục thiên hạ làm dưới trướng của Diệp Gia.

Chiêu mộ đủ loại nhân tài, sản nghiệp trong tay của Diệp Gia đã được khôi phục. Linh Đang và Thu Nguyệt không phụ lòng mong đợi của Diệp Gia, trong thời gian rèn luyện ngắn nửa năm đã trưởng thành rất nhanh. So với những người bên cạnh, bọn họ hiểu rõ được cơ hội đến không dễ, ước gì không ngủ không nghỉ nâng cao bản thân, để nhanh chóng có thể độc lập tác chiến.

Sản nghiệp Tây bắc dần dần được giao vào tay của Linh Đang và Thu Nguyệt, sản nghiệp ở Huệ Châu của Diệp Gia cũng từ từ mở rộng thị trường.

Sản nghiệp ở Huệ Châu vốn là của Trịnh gia, Trịnh gia này giàu có nhờ vào làm tương dầu và hàng hải sản. Sau đó liên quan tới trân châu và ngọc thạch, rồi dan dần mở rộng qua trang sức và vải vóc. Thậm chí bởi vì thông gia là huyện lệnh, nên bước chân vào tư muối. Chính là sở hữu hai ruộng muối và muối phơi nước biển rất lớn. Mấy thứ này đều rơi vào tay của Diệp Gia, không hợp pháp cũng thành hợp pháp. Ngân lượng vào kho vàng nhỏ của Diệp Gia như nước.

Sau khi kiếm được tiền, Diệp Gia cho rằng bản thân có thể được coi là giàu không ai bằng rồi. Chí ít là giàu hơn nhiều so với tên khố rách áo ôm Chu Cảnh Sâm.
 
Back
Top Bottom