Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 780



"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời." Sau khi biết toàn bộ sự việc, Dư thị thở dài: "Lần sau khi dùng người nhớ phải kiểm tra nhân phẩm và đạo đức."

Diệp Gia cũng thở dài, vụ án sắp kéo màn, những gì các nàng nên thu dọn cũng đã thu dọn xong.

"Thôi, qua năm sau, cả nhà chúng ta hướng đông mà đi, đoàn tụ với Duẫn An." Diệp Gia không dám tùy tiện giao cửa hàng ở đây cho người khác, nghĩ tới nghĩ lui, nàng gọi ông Tôn và Linh Đang về.

Ông Tôn không giỏi quản lý nhưng vô cùng trung thành. Linh Đang ngược lại có vài phần bản lĩnh, nhưng cũng cần rèn luyện: "Chờ Linh Đang về, hãy để Linh Đang và Thu Nguyệt đi theo Viên Xuân Sinh, học một hai năm rồi nói tiếp. Nếu hai người gắng được thì quá tốt. Nhưng nếu cố không nổi thì bên Yến Kinh cũng có thể phát người có năng lực sang."

Dư thị rất không nỡ, nhưng vẫn gật đầu nhìn khoảng trời phía đông: "Đúng vậy, chúng ta nên về Yến Kinh thôi...

Vụ án Tiền Đạt Thông, lần theo manh mối còn bắt được mấy cái đinh chôn rất sâu. Đám mối mọt này sẽ không bị bại lộ nếu không điều tra kỹ càng. Hơn nữa, nhiêu tên đã theo Lý Văn Trúc vào sinh ra tử, lúc trước Chu Cảnh Sâm khởi binh ở Bắc Đình cũng từng xuất một phần lực. Ai ngờ chúng lại có đủ kiểu liên quan đến vụ án Cảnh Vương phủ mưu nghịch vào tám năm trước chứ?

Nếu không phải cuộc tập kích Chu gia lần này được tra rõ, Ba Trát Đồ còn bắt được Dương Thành Liệt thì e rằng đám nằm vùng kia cũng không bị vạch trần.

Sau khi tim được bằng chứng, cuộc sống của A Cửu bắt đầu bận rộn. Hắn ta bắt lấy một sợi manh mối rồi mạnh mẽ kéo về sau, lôi tuột ra không ít người. Trong đó có nhiêu người từng làm việc ở Cảnh vương phủ, từng chịu ơn Cảnh vương. Cũng may đám người này bị nhổ ra trước khi lập triều, nếu sau này lập triều, chúng sợ là sẽ trở thành một ổ u nhọt mới.

Nếu đã phản bội thì không còn tình nghĩa gì đáng nói. A Cửu không cho họ cơ hội phản công, cứ có chứng cứ xác thực là g.i.ế.c tại chỗ. Về phần Dương Thành Liệt, xét đến chiến công trước đây, cộng thêm ông ta không phải là kẻ chủ mưu nên chưa lập tức xử lý ngay. Chỉ là lần này Chu gia rời khỏi Bắc Đình sẽ mang cả Dương Thành Liệt theo.

Con trai của Dương Thành Cương được cứu ra đã gay hai chân, bị tra tấn dã man. Diệp Gia thấy hắn ta hít vào thì ít thở ra thì nhiều nên không lấy mạng của hắn, chỉ để người Dương gia mang đi. Đêm giao thừa năm nay không quá yên ổn.

Để mau chóng kết thúc chuyện này, A Cửu hộ tống mẹ con Chu gia và Diệp Tứ muội về Yến Kinh, cả tháng chạp đến tháng giêng đều bôn ba bên ngoài. Hắn ta và Diệp tứ muội mới thành hôn không lâu, nhưng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiêu, bình thường về một chuyến còn không có thời gian trò chuyện với con cái. Dư thị hơi áy náy, Diệp Tứ muội ngược lại rất thông suốt: "Hắn nhân lúc còn trẻ ra ngoài chinh chiến, ta và các con mới có cuộc sống tốt đẹp. Không có gì không tốt."

"Ngươi nghĩ thoáng lắm." Dư thị bị nàng ấy chọc cười, Diệp Tứ muội trông nhu nhược nhưng không dính người.

Diệp Tứ muội cười cười, thái độ hiển nhiên phải thế: "Không phải vậy sao? Hai người sẽ sống cùng nhau cả đời nên không thể lúc nào cũng dính lấy nhau được."

Đợi đến khi A Cửu sắp khép lại vụ án, năm nay cũng bất tri bất giác mà kết thúc. Trong thời gian này tay A Cửu không tránh khỏi lây dính m.á.u tươi. Hắn ta g.i.ế.c người dễ như g.i.ế.c gà, thành công đe dọa cả đám người. Để răn đe những kẻ bất trung này và ngăn chúng chó cùng rứt giậu, người của Ba Trát Đồ bao vây trấn Đông Hương thành một cái thùng sắt.

Nhưng dù vậy, xung quanh trấn Đông Hương vẫn không yên bình.

Dù Chu Diệp đã trốn thoát khỏi Yến Kinh nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ việc quấy nhiễu Bắc Đình. Cuộc sống của hắn không dễ chịu, cũng không muốn Chu Cảnh Sâm dễ chịu. Sát thủ ồ ạt xông đến nhưng đều bị Ba Trát Đồ chặn ở ngoài trạm kiểm soát.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 781



"Xem ra chúng ta phải mau chóng rời đi." Dù ngàn ngày phòng trộm cũng có lúc chểnh mảng sơ suất, trì hoãn thời gian chỉ có đêm dài lắm mộng. A Cửu vừa xử lý chuyện trong tay xong thì lập tức thúc giục Chu gia rời khỏi trấn Đông Hương: "Thoát khỏi bọn dai như đỉa này."

"Đương nhiên rồi." Trải qua lần này, Diệp Gia cũng biết trì hoãn nữa thì chẳng khác nào lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Dù không muốn nhưng Diệp Gia cũng không hề do dự: "Nghỉ ngơi ba ngày rồi lên đường."

Chuyện đã định, Diệp Gia bèn bàn với Dư thị nên mang theo những gì.

Dư thị kỳ thật đã sớm chuẩn bị xong những thứ cần mang đi, bảo đi là đi ngay. Nghe Diệp Gia kể tình hình bên ngoài, bà nghĩ mà sợ. Nếu Diệp Gia không nói, bà ấy thật sự không ngờ Bắc Đình trong tối ẩn chứa nhiều nguy hiểm như vậy. Lúc này ôm Nhuy Tả Nhi, không khỏi lầu bầu: "May là trong nhà có con, nếu không với cái tính hồ đồ của ta, sợ là đã c.h.ế.t không biết bao nhiêu lần."

Nhuy Tả Nhi đã đến tuổi biết chuyện, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng. Nghe Dư thị nói chuyện, cô bé duỗi tay nắm lấy tay Dư thị. Dư thị vỗ về cô, nhìn bầu trời u ám ngoài rèm cửa mà thở ngắn than dài.

"Nương yên tâm đi." Diệp Gia thấy thế không khỏi trấn an bà: "Người bị bắt hết rồi, sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như thế nữa. Hơn nữa chúng ta cũng quyết định dọn đi mà."

Thật ra theo Diệp Gia, dù đám này không bị bắt thì chúng cũng không dám ra tay với Chu gia nữa. Chu Diệp đại thế đã mất, Đột Quyết cũng bị Chu Cảnh Sâm đánh cho tàn phế. Một đám Ô Hoàn và vài ổ dân tộc du mục vô dụng bị Diệp Gia đuổi đánh, liên tục mấy trận đại bại, ít nhất trong vòng mười năm không dám lại đến xâm phạm. Chỉ cần đám người náu trong bóng tối này không cố ý tìm c.h.ế.t thì sẽ không dễ dàng ló đầu ra.

"Ta biết nặng nhẹ." Dư thị gật đầu: "Ngươi chỉ cần lo chuyện của mình là được."

Tiết xuân se lạnh, ngày ngắn đêm dài. Hôm đó trôi qua trong chớp mắt.

Sau khi Diệp Gia tận dụng thời gian này để dàn xếp ổn thỏa việc làm ăn của mình, còn thức đêm sửa sang lại một phần tư liệu chế tác địa lôi hàng mẫu, nỏ săn, ám tiễn* và bản vẽ thiết kế lô cốt.

(*) Mũi tên giấu trong tay áo để b.ắ.n lén.

Chuyện làm ăn bên Bắc Đình nếu có thể thu xếp thì đều được thu xếp ổn thỏa, vài chi tiết nhỏ sẽ do người bên dưới phụ trách. Vì lân trước Dương Thành Liệt đánh lén Chu gia, Diệp Gia đã dựa theo chế độ quản lý công ty ở hiện đại mà viết ra một bảng quy tắc nội bộ. Về cách quản lý và làm việc của người bên dưới, mọi thứ từ trách nhiệm đến quyền lợi đều được chia nhỏ cho từng người. Diệp Gia bố trí từng chức vụ, đồng thời phân chia trách nhiệm và quyền hạn cho từng cá nhân, nếu có sai sót sẽ dễ dàng kiểm tra. Bảng quy tắc vừa được liệt ra liền bảo người bên dưới nghiêm túc chấp hành. Linh Đang và Thu Nguyệt tạm thời quản lý cửa hàng son phấn va Tình Tuyết Hiên ở Bắc Đình, xưởng xà bông thơm, cao hoa lê và xưởng phấn má giao cho Thu Nguyệt quản lý. Cửa hàng Tây Thi tìm đầu bếp có tay nghề đến tiếp nhận, cứ cho công thức là hắn ta sẽ làm được.

Ông Tôn về hồi đầu tháng, Tôn Ngọc Sơn quê ở trấn Lý Bắc nên hắn ta chắc chắn sẽ không rời đi. Nhưng ông Tôn lại gặp rắc rối với hai đứa cháu.

Tôn Tuấn trời sinh thông minh, thường khiến Diệp Gia vô cùng kinh ngạc. Diệp Gia từng hứa hẹn sẽ tìm cho cậu bé một người thầy giỏi, nhưng sau đó vì nhiều chuyện cản trở nên không thực hiện được. Lần này Diệp Gia muốn đi, Tôn Tuấn đương nhiên sẽ đi cùng. Tôn Thành dù không hiểu quyết định của huynh trưởng, nhưng nếu Tôn Tuấn muốn đi, hắn ta cũng sẽ đi theo.

Vì chuyện này, ông cháu Tôn gia luôn rất hòa thuận đã cãi nhau to.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 782



Ở thời đại này, xe ngựa rất chậm, từ Nam ra Bắc ít nhất phải mất một năm rưỡi. Người ở đây về cơ bản cắm dùi tại một mảnh đất suốt đời. Đối với ông Tôn, Việc cháu trai rời bỏ Bắc Đình là điều không thể chấp nhận được. Ông cụ cho rằng, một khi rời khỏi Bắc Đình, có thể đến c.h.ế.t ông cũng không thể gặp lại hai đứa cháu trai nữa.

Ông Tôn không nỡ nên thầm muốn giữ hai đứa bé lại.

Tôn Tuấn đương nhiên không muốn, ông Tôn vì thế mà thô bạo nhốt hai đứa cháu trai trong nhà không cho ra ngoài.

Diệp Gia đương nhiên nghe được chuyện này. Tuy không đồng tình, nhưng đây là việc nhà Tôn gia, đến nàng cũng không thể xen vào. Diệp Gia hơi tiếc, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phái người đi mời ông Tôn tới. Nhưng nàng còn chưa mở miệng hỏi, ông Tôn đã tỏ ý từ chối. Ông Tôn thẳng thắn nói, biết Diệp Gia coi trọng Tôn Tuấn là phúc khí của người Tôn gia, nhưng Tôn gia có được ngày hôm nay cũng đủ rồi. Già trẻ một nhà có thể sống một cuộc sống an bình, tương lai ông cụ xuống mồ cũng có cái ăn nói với bạn già.

Nói đến nước này, Diệp Gia đành nuốt xuống lời khuyên vừa ra khỏi miệng.

Bây giờ đã là tháng hai, tiết trời đang ấm dần lên. Nhưng có lẽ vì tuyết tan nên gió đêm vẫn như cắt da cắt thịt.

Nhoáng một cái đã ba ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đến lúc phải rời đi.

Tối qua Diệp Gia đi ngủ sớm để mai dậy sớm kịp giờ. Kết quả trời vừa tảng sáng, cửa chính vừa mở đã thấy Tôn Tuấn hai mắt đỏ bừng ngôi xổm chờ ở hành lang đình viện. Diệp Gia còn đang rửa mặt trong phòng, Tiểu Lê bèn vào thông báo chuyện này.

Diệp Gia ngạc nhiên, sai người gọi đứa bé vào.

Không biết Tôn Tuấn đợi ở bên ngoài bao lâu, mũi đỏ bừng vì lạnh, thân hình co rúm lại, vai phủ một lớp băng tuyết mỏng. Diệp Giao sai người mau bưng trà nóng vào, bảo cậu bé uống vài ngụm mới nói: "Sao lại chờ ở ngoài?"

Cơ thể Tôn Tuấn vừa ấm áp lại thì hai má lại lặng lẽ đỏ lên. Cậu không nói gì, chật vật cúi đầu.

Diệp Gia nhìn cậu bé, không trách mắng gì. Nói thật, từ lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ này, Diệp Gia đã cảm thấy thằng bé hơi trưởng thành sớm. Ánh mắt không giống với những đứa trẻ bình thường. Đến bây giờ Diệp Giai vẫn không thay đổi suy nghĩ này.

Im lặng hồi lâu, cậu bé mới hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên: "Nương nương, con muốn đến Yến Kinh với người."

Mắt Diệp Gia lóe lên, khựng lại một lát, hỏi cậu: "Ông nội con biết không?"

Tôn Tuấn lắc đầu, cứng người đứng đó, quai hàm nghiến chặt. Diệp Gia nhìn cậu một lúc lâu, đưa tay xoa xoa đầu cậu. Đúng lúc Hoàn Bội đưa bữa sáng tới, Diệp Gia bảo cậu ăn chung.

Lại nói tiếp, Tôn Tuấn đứa bé này trời sinh thông minh. Học chữ với Dư thị, không dám nói gặp qua là không quên được, nhưng tư chất cũng đủ khiến người ta ghé mắt. Diệp Gia vốn định đưa thằng bé đến Dư gia học. Ông cậu cả Dư gia là đại nho đương thời, đào lê khắp thiên hạ*. Học sinh có thể bái nhập môn hạ của ông ấy toàn là nhân trung long phượng, chắc chắn thừa sức dạy Tôn Tuấn. Chẳng qua tình huống hiện tại của Dư gia không thích hợp chiêu mộ đệ tử nên tạm thời gác lại. Tình hình hôm nay đang dần phát triển đến Chu gia sắp chuyển đến Yến Kinh, Dư gia đương nhiên cũng sẽ đi theo.

(*) "Đào lý mãn thiên hạ" 桃李满天下 để hình dung vị thầy có nhiều học trò khắp nơi trong cả nước. Cũng có thể dùng để khen tặng vị thầy đã đào tạo nhiều học trò ưu tú.

Nếu ông Tôn không từ chối lời đề nghị này, Diệp Gia đã đưa thằng bé đi Yến Kinh. Nhưng giờ lại bị ông Tôn từ chối.

"Nương nương, con đã mười tuổi rồi." Tôn Tuấn cắn cắn môi, khó khăn nói: "Ta có thể tự mình quyết định."

Lời này khiến Diệp Gia ngẩn ra.

"Con muốn trở thành một người có học vấn như điện hạ và nương nương." Tôn Tuấn cúi đầu, giọng ù ù nhưng nghe vào tai lại rất rõ ràng. Cậu bé nói: "Con không muốn ngu muội vô tri cả đời."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 783



Nàng chẳng biết vì sao lại cảm động, xoa đầu cậu: "... Con thật sự bằng lòng rời khỏi nhà, cam đoan sau này sẽ không hối hận?”

Tôn Tuấn đứng thẳng người lên mới cao đến n.g.ự.c Diệp Gia, đôi mắt sâu thắm không giống trẻ con: "Không hối hận."

Diệp Gia nhìn cậu một lúc lâu rồi bỗng cười rộ lên. Nàng nhìn cậu bé mang đầy quyết tâm trước mặt, nói thật lúc đầu nàng cũng hơi do dự. Dù ông Tôn không muốn để Tôn Tuấn đi, nhưng biểu hiện của đứa nhỏ trong khoảng thời gian này khiến Diệp Gia rất khó trơ mắt nhìn cậu bị mai một đi. Không phải cảm thấy ở Bắc Đình sẽ không tiến thân được, chỉ là thế giới bên ngoài có nhiều cơ hội hơn.

Đôi khi con người cần cơ hội để trở thành tài, ngọc thô cần được chạm khắc, nhân tài cũng thế. Dừng một lát, Diệp Gia không kiềm được hỏi cậu bé: "Con đến sân nhà ta lúc nào? Sáng sớm mở cửa đã thấy con, đừng nói là chạy tới hồi đêm qua nhé?"

Đứa bé khut khit mũi, nghiêm túc nói: "Hồi nương nương, nửa đêm nhân lúc ông nội ngủ, con lẻn ra ngoài."

Cậu thử nắm lấy tay áo Diệp Gia: "Nương nương, người sẽ dẫn con đi cùng đúng không?"

Nếu cậu đã có quyết tâm này, Diệp Gia đương nhiên rất vui: "Để lại thư cho ông nội con đi, lân này xem như ta làm ác."

Mắt Tôn Tuấn nháy mắt sáng lên, vui mừng gật đầu....

Đồ đạc của Diệp Giai kỳ thật đã chất lên xe từ tối hôm qua, bây giờ toàn là đồ của người khác.

Dư thị cũng dậy sớm, sáng sớm đầu xuân rất lạnh. Bà ấy đang đứng ở cửa lớn, nhìn mấy chiếc tủ đang được chất lên xe. Tuy chưa ở được bao lâu nhưng vẫn không đành rời khỏi cái sân này: "... Gia Nương à, chúng ta phải mang mọi thứ trong nhà đi. Không chừng tương lai khi thế cục ở Đại Yến ổn định lại, chúng ta còn sẽ quay lại Bắc Đình."

Khí hậu Bắc Đình tuy nói khắc nghiệt lạnh lẽo, nhưng trời cao đất rộng, tự do tự tại. Khi đã quen sống ở nơi này rồi thì khi dọn đi đúng là rất tiếc nuối.

"Muốn về là về được thôi." Diệp Giai cười nói: "Chỉ sợ lúc đó không có cơ hội."

Hai người đang nói chuyện, A Cửu ôm đứa nhỏ cùng Diệp Tứ muội ra khỏi sân.

Nếu họ rời đi, Diệp Tứ muội đương nhiên cũng đi theo.

A Cửu bây giờ là mệnh quan triều đình, có phủ đệ và gia nghiệp chính nhất phẩm võ tướng ở Yến Kinh. Phủ đệ Chu Cảnh Sâm ban thưởng có năm cửa vào năm cửa ra. Phủ đệ to như vậy giờ vẫn trống không, chỉ chờ Diệp tứ muội sang sửa soạn. Tứ muội vì chuyện này mà vui mừng rất lâu, ngày nào cũng cười nói. Chuyến này về Yến Kinh, nàng ấy là người duy nhất thật sự hào hứng. "Tỷ tỷ, chỗ cha mẹ tỷ giải quyết thế nào?"

Trước khi lên xe ngựa, nàng ấy mới nhớ tới chuyện này. Thật ra không phải là gần đây mới nhớ đến, cha mẹ ruột đã sinh ra và nuôi dưỡng nàng ấy dù có tồi tệ đến đâu thì nàng vẫn không đành lòng. Ban đầu nàng ấy đã muốn hỏi, nhưng thấy Diệp Gia bận rộn nhiều việc nên nàng không dám quấy rầy.

Diệp Gia nghe vậy thì không có phản ứng gì, nàng chẳng có tí tình nghĩa nào với phu thê Diệp gia cả.

Ngẫm nghĩ một lúc, nàng nói: "Đại ca sẽ trấn thủ Bắc Đình, Thanh Hà cũng ở đó, cha mẹ đương nhiên dựa vào đại ca Thanh Hà"... Cũng đúng, có con trai ruột rồi, lão phu thế Diệp gia sao mà nhớ nổi con gái.

Hai tỷ muội im lặng một cách kỳ lạ, Diệp Tứ muội thở dài. Bảo hai bà v.ú ôm Tiểu Thất Tiểu Bát lên xe ngựa, cuối cùng nhìn thoáng qua đại viện Chu gia. Sau khi thành hôn với A Cửu, nàng ấy sống ở Chu gia lâu hơn cả. Tiểu Thất Tiểu Bát tuổi còn nhỏ, còn không biết ly biệt là gì. Cảm thấy mới lạ nên ghé vào cửa sổ kêu gọi í ới.

Diệp Gia không quan tâm người Diệp gia, ngược lại lo cho Diệp Ngũ muội lẻ loi một mình bên ngoài. Kể từ cái lần nháo hôn kia, Diệp Ngũ muội biến mất tăm.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 784



Nàng ấy là một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi, Diệp Gia phái người đi tìm nhưng không tìm thấy, chỉ biết đang ở phía nam.

Đang nghĩ ngợi, Diệp Tứ muội từ bên cửa sổ xe ngựa thò đầu ra hỏi chuyện Ngũ muội: "Phía nam có tin gì của Ngũ muội chưa?”

Đồ đạc chất hết lên xe, Diệp Gia cũng lên xe: "Có tin nói gặp Ngũ muội ở Huệ Châu."

Nghe Diệp Gia nói vậy, Diệp Tứ muội cũng yên tâm hơn: "Nếu tìm được thì đón Ngũ muội đến Yến Kinh luôn."

"Đương nhiên." Diệp Gia vốn tính như vậy. Có lão phu thế Diệp gia ở đây, sợ là cả đời này Diệp Ngũ muội cũng không muốn về Bắc Đình. Một mình muội ấy bôn ba bên ngoài Diệp Gia cũng không yên tâm, chi bằng đưa đến sống cạnh mình.

Hai tỷ muội nói chuyện, hình như không tính tới Luân Đài thăm phu thê Diệp gia một lần, Dư thị suy nghĩ, cũng không có ý khuyên bảo hai người.

Hành vi của thông gia này bà ấy nhìn trong mắt, tốt nhất vẫn đừng nên đi chọc ổ kiến lửa.

Phu xe vung roi ngựa, cỗ xe kêu cọt kẹt rồi hướng về phía đông.

Diệp Gia vén rèm xe lên nhìn Chu phủ lần cuối, một lúc lâu sau mới thả xuống......

Xe ngựa di chuyển rất chậm, để đến sớm nhất có thể, dọc đường A Cửu rất ít khi cho nghỉ tạm.

Vốn định đến Luân Đài qua Gia Dụ Quan, Ung Châu, Ký Châu. Nhưng sau khi qua Gia Dụ Quan, Diệp Gia bỗng nhận được một phong thư từ Diệp Ngũ muội. Theo lý thuyết thư từ gửi đến trấn Đông Hương phải vòng không ít đường, không nhất định sẽ qua Ung Châu. Thật trùng hợp khi cả đoàn vừa đến trạm dịch, đang tính nghỉ ngơi hai ngày bổ sung vật tư trước khi lên đường, lá thư này cứ thế mà đến trạm dịch Ung Châu.

Tình cờ có người thấy đây là thư gửi cho Diệp Gia, vì thế nó được đưa thẳng đến tay nàng.

Diệp Gia vốn tưởng là chuyện làm ăn, hoặc là Diệp Ngũ muội báo bình an. Kết quả mở ra mới đọc hai hàng đã nhíu mày. Diệp Ngũ muội mới tới phía nam không bao lâu, kinh doanh còn chưa đâu vào đâu đã hồ đồ tính ga cho người ta. Tướng công nàng ấy muốn ga tuổi đã khá lớn, lớn hơn nàng chừng hai mươi tuổi. Con của hộ gia đình kia còn lớn hơn nàng ấy một tuổi, Diệp Gia nhíu mày.

Đúng lúc Diệp Tứ muội mới tắm rửa xong đến chỗ Diệp Gia ngồi chơi, thấy nàng cau mày thì muốn tới xem.

Hai người liếc nhau, Diệp Tứ muội nói: "Co nhầm lẫn chỗ nào không vậy?"

Đọc lại lá thư từ đầu đến cuối để chắc chắn rằng mình đã đọc đúng. Sau đó nàng ấy mới quay đầu lại nói: "Tỷ ngươi nói xem, Ngũ muội người ta lừa hay bị người ta gạt?" Diệp Gia cũng có suy nghĩ giống Diệp Tứ Muội. Với tính tình của Diệp Ngũ muội, nàng ấy vốn không có kế hoạch gả chồng. Không bao giờ có chuyện mới chịu thiệt trong hôn sự lại hồ đồ đi cưới một người đáng tuổi cha mình. Nếu không phải bị người ta đánh ngu người thì chắc chắn là bị đe dọa.

Diệp Ngũ muội xảy ra chuyện, Diệp Gia không thể mặc kệ. Lần trước vì không để ý mà Diệp Ngũ muội suýt bị phu thê Diệp gia bức tử. Bây giờ bất kể thế nào Diệp Gia cũng sẽ lo liệu đến cùng. Nhưng lộ trình đoàn người về Yến Kinh không thể trì hoãn, Diệp Gia trái lo phải nghĩ, quyết định để A Cửu hộ tống Dư thị, Nhuy Tả Nhi Tiểu Thuật Bạch đi trước, nàng sẽ từ Huy Châu vòng xuống Huệ Châu, đích thân đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

A Cửu vốn không muốn đồng ý, nhưng ngẫm lại quân Lĩnh Nam đã hàng. Liễu Nguyên và Quách Hoài dẫn quân An Tây tiến về phía nam, tiễu trừ mọi nguy hiểm bên đó. Nếu để Liễu Nguyên Quách Hoài tiếp ứng trước, hẳn sẽ không gặp rắc rối gì, thế là hắn ta đồng ý.

Như vậy, Diệp Gia và Dư thị Tiểu Thuật Bạch tách ra ở Ký Châu.

Đường vòng từ Ký Châu đến Huệ Châu không tính quá xa. Diệp Gia sai người ra roi thúc ngựa, không đến một tháng đã đến Huệ Châu.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 785



Tính ra cũng trùng hợp, Diệp Gia mới đến Huệ Châu, không thấy Diệp Ngũ muội, ngược lại gặp phải thương đội Trình gia trên đường chính. Sau khi tình hình Đại Yến dần ổn định, những thương cảng thông tới năm nước Tây Vực cũng được mở ra. Dưới sự chèn ép của triêu đình, các thương nhân người Hồi và thương nhân Sơn Tây vốn luôn rất kiêu ngạo giờ thành thật hơn nhiều. Hiện tại thương đội Bắc Đình cũng xuôi nam đi trao đổi hàng hóa.

Sau khi Trình Nghị theo Chu Cảnh Sâm đánh trận, Trình Phong trở thành người thừa kế của Trình gia. Người dẫn đội lần này đương nhiên là Trình Phong.

Hai đoàn người gặp nhau ở quán trọ, Trình Phong thấy Diệp Gia đi xuống từ xe ngựa thì suýt nữa lắc đuôi thành Phong Hỏa Luân, với điều kiện cậu ta có đuôi. Nhác thấy nàng đi vào từ cửa bên phải, cậu ta không quan tâm mình đang đứng giữa đám đông mà lao thẳng tới trước mặt Diệp Gia không để ý tới trước mặt.

Hoàn Bội và Tiểu Lê thoắt cái rút kiếm ra, quát to ngăn cậu ta lại gân. Trình Phong đứng cách đó không xa nhe răng cười rạng rỡ: ˆPhu nhân, chúng ta lại gặp mặt."

Diệp Gia bó tay hết cách, Trình Phong này đúng là không sợ chết. Nếu nói trước đây cậu ta chẳng thèm quan tâm gì mà cứ dán lên là ÿ thế h.i.ế.p người. Hôm nay Chu Cảnh Sâm đã ngồi ở vị trí đó mà cậu ta còn dám làm như vậy thì chính là to gan lớn mật.

Diệp Gia khẽ gật đầu với cậu ta rồi đi thẳng lên tầng, nàng không định ở lại lầu dưới.

Trình Phong ít nhiều còn biết chừng mực, không cố ý bám theo. Nhưng cậu ta không bám theo cũng không có nghĩa sẽ từ bỏ, đứng dưới lầu nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt kia nhiệt liệt đến mức khiến Hoàn Bội hận không thể rút đao lao xuống băm vằm cậu ta. Diệp Gia dám chắc nếu Chu Cảnh Sâm ở đây, có lẽ hắn sẽ móc mắt cậu ta ra. Ai mà không sơ c.h.ế.t chứ.

"Chủ tử... Huân Bồi thật lòng chán ghét Trình Phong, sợ cậu ta làm ra hành vi hủy hoại thanh danh của Diệp Gia: "Chúng ta có nên đổi quán trọ không?"

Diệp Gia vì muốn mau chóng tới nơi nên đi một đường không hề nghỉ ngơi. Ngày đêm xóc nảy không ngừng, xương cốt nàng cũng sắp rệu ra rồi. Nàng lắc đầu, bảo Tiểu Lê đi lấy nước nóng: "Không sao đâu. Trình Phong tuy ham chơi nhưng cũng sẽ không làm gì quá đáng.

Hoàn Bội lầm bam gì đó rồi im lặng lui xuống.

Ba ngày sau Diệp Gia gặp lại Diệp Ngũ muội, tốn chút thời gian phái người đi hỏi thăm.

Diệp Ngũ muội xuất hiện trước mặt Diệp Gia với một diện mạo hoàn toàn khác. Một thân váy dài màu đỏ đào, trang điểm cực kỳ tinh xảo. Người lại gây đi nhiều, trông cực kỳ thiếu sức sống. Theo sau là bốn bà tử thân hình cường tráng tướng mạo hung ác, bốn bà tử kia nhìn thấy Diệp Gia cũng chỉ ngước mắt lên, không nói gì.

Mắt Ngũ muội chợt vụt sáng, một lát sau lại lắng xuống: "Tỷ tỷ."

Diệp Gia cau mày đánh giá bốn bà tử, ánh mắt rơi xuống trên mặt Diệp Ngũ muội. Một chốc chỉ bỏ lại một câu: "Sao lại thế này? Nói đi."

Diệp Ngũ muội mím mím môi, toan muốn nói gì, một bà tử sau lưng nàng ấy ho khan một tiếng, nàng lập tức ngậm miệng.

Sắc mặt Diệp Gia lập tức trở nên khó coi.

"Tiểu Lê, Hoàn Bội."

Tiểu Lê không nói gì, soạt một tiếng rút trường đao bên hông ra.

Bốn bà tử kia không ngờ cô nương trông dịu dàng yếu đuối kia lại cầm theo một cây đao. Sau khi sửng sốt một lúc, lập tức nhào lên muốn đánh nhau. Nhưng dù hình thể có cao to thế nào, bốn bà tử không biết tí gì về võ nghệ chỉ có thể ức h.i.ế.p một tiểu cô nương tay trói gà không chặt chứ căn bản không đánh lại người biết võ. Không cần Hoàn Bội ra tay, Tiểu Lê một mình xử gọn.

Bốn bà tử ầm ầm ngã xuống đất, Diệp Ngũ muội nhào vào lòng Diệp Gia khóc to: "Tỷ tỷ..."

Diệp Gia vốn còn muốn hỏi, nghe nàng khóc thảm thiết như vậy thì nhun tim. Sai người trói hết bốn bà tử lại ném ra góc tường, Diệp Gia vỗ nhẹ lên lưng nàng ấy.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 786



Diệp Ngũ muội khóc ròng nửa canh giờ mới ngừng, mắt sưng như hạch đào.

Chuyện này kể ra cũng không phức tạp, chỉ có thể nói, thời đại này thật sự làm khó nữ nhân. Lúc trước Diệp Ngũ muội rời khỏi Luân Đài, nàng ấy hạ quyết tâm muốn gây dựng một phen sự nghiệp. Nàng mang theo gần ba trăm lượng bạc. Một đường xuôi nam, muốn mở quán ăn ở Giang Nam. Ai ngờ trời không chiều lòng người, nàng ấy mới ra khỏi Luân Đài đã gặp phải kẻ lừa đảo, hành lý đeo trên lưng bị người ta trộm mất.

May nhờ ngày xưa học được từ Diệp Gia, ngoài bỏ ngân lượng vào bao quần áo, nàng ấy còn nhét ngân phiếu trong khe hở quần áo.

Dù bạc vụn bị cướp nhưng vẫn tìm đường đến Huệ Châu. Nàng ấy biết ở Đại Yến nữ tử chưa chồng không thể lập nghiệp nên đã giả làm góa phụ lưu vong nơi này, tính tới quan nha lập nữ hộ. Nghĩ thì hay đấy, thế nhưng quan nha chốn này không thấy tiên không chịu làm việc. Để lập nữ hộ, nàng ấy bỏ ra gần một nửa tiền tiết kiệm, cuối cùng cũng xong, rồi lại xui xẻo bị em trai phu nhân huyện lệnh địa phương coi trọng.

Lão già háo sắc kia liếc mắt đã coi trọng tiểu phụ nhân xinh đẹp này, dung mạo vô cùng xuất chúng. Lão ta âm thầm phái người hỏi thăm thì biết nàng ấy là góa phụ từ phương bắc chạy tới, không có thân phận bối cảnh gì. Thế là ra tay cường đoạt dân nữ.

Một nữ tử yếu đuối như Diệp Ngũ muội muốn tránh cũng tránh không nổi, đến nam tử hơi khỏe chút đã không đấu lại chứ đừng nói người có quan hệ với chính quyền. Chưa được mấy ngày đã bị lão già háo sắc kia trói vê nhà. Diệp Ngũ muội cố gắng trốn thoát, cũng bảo thân phận của mình không tầm thường. Nhưng lão già háo sắc kia là cường hào ác bá vùng này*, sắp xếp bốn bà tử đô con giám sát, trông chừng.

(*) 地头蛇, gốc là Cường long bất áp địa đầu xà - 5&2È“[k‡%*#È - (rồng cũng khó thắng được rắn địa phương - ý nói phép vua thua lệ làng, ác bá một vùng còn to hơn ông trời).

Diệp Ngũ muội từng náo loạn cũng từng gây rối, kết quả chưa ra khỏi Huệ Châu đã bị người ta bắt về. Diệp Gia nghe thế thì gân xanh han lên, tức muốn chết: "Đám người này là nô tỳ nhà kia?"

"Vâng."

Diệp Ngũ muội từng ôm chí lớn rời khỏi Luân Đài, không ngờ thế giới bên ngoài không dễ dàng như trong tưởng tượng. Thiên hạ to lớn, lòng người hiểm ác. Nàng ấy không có mắt nhìn và kinh nghiệm, bước nào bước nấy gian nan trắc trở.

"Muội không bị sao chứ?" Nàng ấy mới mười bảy tuổi, trong mắt Diệp Gia vẫn là một đứa trẻ. Lẽ ra ngay từ đầu không nên để nàng ấy đi một mình.

Sắc mặt Diệp Ngũ muội hơi khó coi, hình như rất xấu hổ. Một lúc lâu sau nàng ấy mới gật đầu, khó khăn nói: "Muội dỗ lão già kia nói là trước khi không có danh phận, không được chạm vào muội, còn chưa bị lão nhúng chàm, may mà tỷ tỷ tới đúng lúc." Diệp Gia thở ra một hơi thật sâu, yên tâm: "Vậy là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

Nếu là trước kia, Diệp Gia sợ là sẽ giải quyết một cách mềm mỏng, nhưng nay đã khác rồi, không cần phải cẩn thận từng li từng tí. Mắt Diệp Gia hiện lên một tia tàn nhẫn, lạnh nhạt nói: "Tiểu Lê, gửi cho Liễu Nguyên một phong thư, bảo hắn đến ba mặt một lời với huyện lệnh Huệ Châu."

Tiểu Lê đạp bà tử dưới đất một cước, đáp lời: "Vâng."

Liễu Nguyên nhanh chóng đến nơi, Diệp Gia đã gửi một lá thư cho Liễu Nguyên sau tách khỏi A Cửu. Liễu Nguyên đã sớm dẫn người canh gác ở đây. Sau khi Diệp Gia sai người kể lại đầu đuôi câu chuyện cho hắn ta, buổi chiều Liễu Nguyên đã dẫn người bao vây Trịnh gia.

Trịnh gia là thương nhân lớn nhất Huệ Châu, vì họ có quan hệ thông gia với huyện lệnh, được quan nha tạo điều kiện thuận lợi nên việc làm ăn đương nhiên suôn sẻ hơn nhiều. Mấy năm nay dưới sự che chở của huyện lệnh, cứ vậy mà xưng bá một phương, đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình huống này.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 787



Một đám binh lính bất ngờ xông vào phủ, người Trịnh gia lập tức hoảng sợ. Họ vô thức tính ỷ thế h.i.ế.p người, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị tướng sĩ dẫn đầu đá lăn ra đất.

"Không biết làm sai chuyện gì cơ à?" Tướng sĩ dẫn đầu là tâm phúc dưới trướng Liễu Nguyên, tính tình hung hãn. Sai người lôi Trịnh Nguyên ra ngoài, ném vào đám người rồi thưởng thêm hai cú đá: "Vào lao ngục nghĩ kỹ lại xem gần đây ngươi đã làm chuyện tội ác tày trời gì! Một thương nhân nho nhỏ mà gan tì thì không nhỏ nhỉ, ai cũng dám ép? Không sợ gặm phải cục xương cứng rồi đưa tính mạng cả nhà vào bồi táng al"

Cười nhạo một tiếng, hắn ta cao giọng quát: "Người đâu, áp giải đi hết!"

Nói xong, một đội người vọt vào cửa, lôi cả nhà Trịnh gia ra ngoài.

Trịnh Nguyên, cũng chính là lão già bắt giữ Diệp Ngũ muội. Hồi lâu cũng không nhớ ra mình rốt cuộc đã làm chuyện xấu gì. Nếu nói bắt người, lão ta cưỡng đoạt không ít nữ tử nhưng vẫn luôn rất thức thời mà không đụng vào người có chống lưng... Bấy giờ người Trịnh gia biết đã xảy ra chuyện gì. Trịnh Nguyên háo sắc, cuối cùng cũng đá phải tấm sắt. Nhớ cô gái mà Trịnh Nguyên vừa bắt vào phủ gần đây hình như từng trong nhà có quý nhân.

Ý thức được điểm này, Trịnh Nguyên lập tức toát mồ hôi lạnh. Nhưng nàng ta không phải chỉ là một quả phụ lưu vong sao?

Bất kế nàng ta có phải là quả phụ hay không, nhác thấy cả nhà huyện lệnh Huệ Châu cũng bị kéo xuống ngựa, Trịnh Nguyên lập tức thành thật. Không nói đến huyện lệnh Huệ Châu tức đến mức nào khi biết ông cậu vợ này vì háo sắc mà bắt nhầm người khiến nhà mình xui xẻo bị liên lụy theo, phu thê huyện lệnh ước gì băm Trịnh Nguyên ra cho hả giận. Chỉ nói Liễu Nguyên không cho những người này cơ hội cãi cọ, quyết đoán ra tay xử lý ác bá vùng Huệ Châu.

Chuyện sau đó Diệp Gia không quan tâm nữa, nàng cố ý vòng một đường đến Huệ Châu mục đích là đón Diệp Ngũ muội. Giờ đã đón được người, việc chỉnh đốn điều tra tự động sẽ có người lo liệu. Sau hai ngày nghỉ ngơi ở Huệ Châu, nàng sẽ mang Diệp Ngũ muội đi.

Dọc đường tàu xe mệt nhọc, Diệp Gia cũng mệt lắm.

Tinh thần của Diệp Ngũ muội đã tốt hơn rất nhiều sau khi khóc to một trận. Sắc mặt hồng hào lên trông thấy, ngược lại là có tâm trạng đi báo thù: "Tỷ... có thể lấy lại số bạc muội đã bỏ ra không?”

Diệp Ngũ muội tích góp mấy năm mới được hơn ba trăm lượng bạc, nhưng nhoáng cái đã tiêu sạch. Gây dựng sự nghiệp thành công thì thôi, chuyện đã không thành còn suýt nữa đấy mình vào hố lửa, nàng ấy nghĩ thế nào cũng cảm giác tim mình đang rỉ máu. Tâm lý của Diệp Ngũ muội tính ra cũng khá vững, khóc một trận là xong. Nàng chỉ coi kiếp nạn mà mình phải chịu lần này như một bài học, còn muốn đòi tiền về làm lại từ đầu. "Đương nhiên là có thể đòi về rồi." Lần này Liễu Nguyên bắt người, tiện thể xét nhà luôn: "Muội đi tìm Liễu Nguyên hỏi xem."

Diệp Gia nói xong lời này, Diệp Ngũ muội thật sự đi quấn lấy Liễu Nguyên đòi tiền.

Liễu Nguyên lâu roi không gặp Diệp Ngũ muội, thình lình thấy Diệp Ngũ muội biến thành đại cô nương thì gân như hết hồn. Tướng mạo của ba tỷ muội Diệp gia có phần giống nhau nhưng khí chất mặt mày lại rất khác biệt. Diệp Gia là tươi sáng và xinh đẹp, Diệp Tứ muội là dịu dàng mềm mại, còn Diệp Ngũ muội phiên bản trưởng thành mang một vẻ đẹp cứng cỏi và hăng hái.

Gặp một lần bị quấn lấy mấy ngày. Liễu Nguyên ban đầu ngơ ngác giờ biến thành vừa thấy nàng là đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

Không nói đến chuyện này nữa, chỉ nói Trịnh gia không hổ là trọc phú phía nam, của cải dày dặn hơn thương hộ Bắc Đình nhiều.

Đây là lần đầu tiên Diệp Gia thấy nhiều thư pháp tranh cổ và san hô ngọc thạch đến vậy. Trịnh gia ngang tàng đến độ sắp thành chúa đất vùng Huệ Châu rồi, nữ quyến hậu viện lấy Đông Châu to bằng trứng bồ câu ra trang trí giày.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 788



Rèm cửa trong nhà toàn là ngọc trai to tròn xuyên thành manh, quả nhiên có thể xưng là giàu chảy mỡ. Đống gia tài này theo lý phải vào túi Diệp Gia.

Buồn cười, Diệp Gia dù sao cũng là hoàng hậu dự bị. Tài sản tịch thu được Chu Cảnh Sâm không nói lời nào mà sung vào quốc khố, còn nàng thấy thì nó là của nàng. Tất cả mọi người ở đây không ai dám dị nghị, Liễu Nguyên thậm chí sợ không đủ, chuyển luôn tài vật bị tịch thu từ phủ nha huyện lệnh vào kho riêng của Diệp Gia.

"Dù sao điện hạ còn nợ nương nương mười lăm vạn lượng bạc." Liễu Nguyên cười hì hì: "Đây là tiền lãi nên trả cho nương nương.

Diệp Gia rất thích sự nhạy bén của hắn ta, cười híp mắt gật đầu: "Nói rất đúng."

Liễu Nguyên và Quách Hoài làm việc vô cùng hiệu quả, nhưng mỗi chuyện kiểm kê số tài vật này cũng phải mất mấy ngày.

Diệp Gia cũng không vội, ai lại sợ đếm tiên làm trễ nãi thời gian chứ? Hơn nữa quân An Tây đang ở gần đây, bây giờ không ai thiển cận đến mức đi tập kích Diệp Gia. Người duy nhất không có mắt nhìn hoặc có lẽ là không quản được mắt mình chỉ có Trình Phong. Nhưng cậu ta cũng biết Liễu Nguyên lợi hại, không dám đến gần Diệp Gia, thỉnh thoảng chỉ nhờ người mang cho Diệp Gia một ít đặc sản tươi ngon.

Diệp Giai: ”..."

Nàng không có tật xấu gì khác, chỉ có cái tật tham ăn mãi không sửa được. Ăn đồ người ta cho hai lân nhưng vẫn cảm thấy cứ hồ đồ thế mãi thì không ổn. Dứt khoát tìm một ngày hẹn gặp Trình Phong.

Trình Phong vô cùng vui mừng, cố ý trang điểm một phen đến gặp Diệp Gia.

Lại nói tiếp, xét về ngoại hình và phong thái, Chu Cảnh Sâm đương nhiên là vạn dặm mới có một người. Diệp Gia tới thế giới này ba năm, chưa thấy ai đẹp trai bằng nửa Chu Cảnh Sâm. Nhưng dù không bằng Chu Cảnh Sâm lạnh lùng như ánh trăng trên trời, Trình Phong cũng không tính là quá kém cỏi. Cậu ta có vẻ ngoài cực kỳ được lòng nữ tử. Mắt sáng như sao, thích cười, có khí khái nam tử, không giấu được nét tiêu sái và kiệt ngạo.

"Gia nhi, ngươi rốt cuộc chịu gặp ta rồi?" Trình Phong từ trên cây nhảy xuống, kình trang* phác họa ra vòng eo thon gọn của cậu ta. Cậu ta ngồi xổm trên ghế đá, tay xách một túi đồ ăn đặt trước mặt Diệp Gia.

(*) Đồ tập võ bó sát.

Diệp Gia liếc nhìn túi giấy nhỏ, bên trong hẳn là thịt nướng các loại. Hương thơm tràn ngập trong không khí, nàng không khỏi thở dài: "Trình Phong, ngươi hẳn đã biết ta không phải Diệp Tam Nương nhỉ?"

Tuy trí nhớ của Diệp Gia vê nguyên chủ đã dan mờ nhạt nhưng nàng vẫn nhớ được vài thói quen của nàng ấy. Nguyên chủ vốn là người hảo ngọt, yêu thích các loại bánh ngọt. Nhưng Diệp Gia không thích đồ ngọt, nàng thích ăn thịt, nhất là các loại thịt nướng kết hợp gia vị Tây Vực. Trên thực tế, dân bản xứ Bắc Đình còn chưa nghĩ ra cách thêm gia vị vào món nướng, nguyên chủ căn bản không quen với với cách ăn này.

Nụ cười trên mặt Trình Phong tức khắc nhạt đi nhiều, cậu ta cụp mắt xuống, không nói gì.

Cậu ta im lặng nhưng Diệp Gia sẽ không để cậu ta cứ im lặng mãi.

"Ba năm trước Diệp Tam Nương đã rơi xuống nước c.h.ế.t đuối." Vốn dĩ Diệp Gia không muốn nhắc chuyện này với bất cứ ai, dẫu sao thì Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thanx*. Chuyện như mượn xác hoàn hồn này luôn khiến người ta phải sợ hãi, Diệp Gia không muốn bị coi là quái vật, còn bị người ta thiêu chết. Nhưng bây giờ không thể không vạch trần: "Người đứng ở trước mặt ngươi, chẳng qua là một người khác xài chung một túi da mà thôi."

(*) Tử bất ngữ quái lực loạn thần: "Tử bất ngữ" là mượn ý một câu trong LUẬN NGỮ: # Z š8 怪, 7, ãL, 神. Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thần. Dịch: Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần.

Lông mi Trình Phong nhất thời run rẩy, nụ cười trên mặt cũng không còn nữa. Một lúc lâu sau, cậu ta mới khàn giọng hỏi: "Vậy ngươi tên là gì?"

"Hả?"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 789



Trình Phong ngước mắt nhìn Diệp Gia chăm chú, lại hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Diệp Giai khựng lại một lát, chọn ăn ngay nói thật: "Ta cũng tên Diệp Gia."

"Vậy ngươi...

Diệp Gia cắt ngang lời của cậu ta, nghiêm mặt nói: "Ta là một học sinh với hơn hai mươi năm đèn sách. Lớn tuổi rồi, ừ, ít nhất lớn hơn ngươi."

Trình Phong biết Diệp Gia có tài học, nhưng không ngờ nàng đã đọc sách nhiều năm đến vậy: "Ngươi là nam nhân?!"

"... Không phải." Điểm chú ý hơi lệch, Diệp Gia bất đắc dĩ: "Nữ nhân."

""

Kỳ thật từ lâu Trình Phong biết người trước mắt không phải Diệp Tam Nương, ít nhất không phải Gia Nhi của cậu ta. Gia Nhi của cậu ta là một cô nương ngốc nghếch nhưng rất nhẹ dạ, ngoài mạnh trong yếu, vốn không cáng đáng được việc gì cả. Hôm nay ngôi ở trước mặt cậu ta là Diệp Gia biết kinh doanh, biết nấu cơm, biết đánh trận, xây lô cốt, hiểu chiến thuật, còn biết thiết kế đủ loại vũ khí lợi hại... Tâm tính bình tĩnh lại cực kỳ thông minh. Đây là cô nương mà ở tầng lớp này, cậu ta vốn không thể tiếp xúc được. Vô tình nhập vào cơ thể Gia Nhi và làm cậu ta gặp phải.

"Ta khiến ngươi ghét lắm à?"

Diệp Gia: "... Không, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết ta không phải người mà ngươi hằng mong nhớ."

"Ta biết." Trình Phong thở dài một hơi: "Ta đã biết từ lâu rồi."

Diệp Gia nhướng mày nhìn cậu ta.

"Từ lúc ngươi tới nhà ta bàn chuyện làm ăn, ta đã đoán ra, chỉ là ta không cam lòng." Trình Phong nghiêng đầu nhìn cô nương xinh đẹp rạng rỡ trước mặt. Túi da giống nhau nhưng linh hồn đựng trong đó thì hoàn toàn khác biệt. Linh hôn trong túi da của Diệp Tam Nương giống như một ngọn lửa, khiến túi da này trở nên rực rỡ lóa mắt: "Lòng còn ảo tưởng thôi. Ảo tưởng lấy hết dũng khí quấn lấy không bỏ, có lẽ sẽ hái được trăng sáng."

Diệp Gia nghe ra lời khen ngợi của cậu ta, im lặng sau đó cười rộ lên: "Ngươi sẽ gặp được người phù hợp với mình."

Nói xong, Diệp Gia không nán lại lâu nữa. Về phần thịt nướng trên bàn, nàng liếc qua. Trình Phong uể oải không đến một lát sau đó cong mắt cười rộ lên. Đưa tay đẩy thịt nướng tới trước mặt Diệp Gia: "Ngươi vẫn sẽ ăn thịt nướng chứ gì? Tay nghề của ta không tệ đúng không?”

Diệp Gia: "..." Nàng chỉ nhìn thêm một lần thôi, không thèm đến mức đó....

Sau khi Diệp Gia nói chuyện với Trình Phong, cảm giác gông xiêng đè lên vai được buông lỏng. Tuy nàng đã tránh tiếp xúc với Trình Phong, nhưng suy cho cùng giữa họ vẫn có một sự ràng buộc. Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, lịch trình bận rộn của Liễu Nguyên cũng kết thúc, đã đến lúc họ phải vê Yến Kinh. Đúng lúc ở đây có Quách Hoài trông coi, thủ hạ của Hoàng Vân Hiên cũng làm được việc, Liễu Nguyên bèn giao đống việc lặt việc còn lại cho Quách Hoài rồi xin đi theo.

Sau khi đi đường vòng từ Huệ Châu, từ nam ra bắc, lúc đoàn người Diệp Gia đến Yên Kinh sang đầu hạ.

Trước khi xe ngựa lắc lư tiến vào thành Yến Kinh, trên tường thành đã có người chờ sẵn. Vài người lao xuống từ cửa thành, nghênh đón từ xa. Diệp Gia tựa vào vách thùng xe nhắm mắt thư giãn, cảm giác xe đang dân chậm lại.

Một lúc sau, cửa xe bị gõ. Cộc cộc cộc ba tiếng, trông rất dè dặt. Diệp Gia còn chưa mở mắt mà khóe miệng đã nhếch lên.

Tiểu Lê đi lên mở cửa xe, quả nhiên, một bóng dáng màu trắng nhanh nhẹn leo vào thùng xe. Hương thơm nhẹ nhàng của hoa lê lan tỏa trong không khí, không cần chủ tử phân phó, Hoàn Bội và Tiểu Lê lân lượt xuống xe. Diệp Gia vừa mở mắt đã bị ai đó ôm vào lòng. Nàng bật cười một tiếng, toan muốn nói chuyện thì cảm thấy vành tai đau nhức dữ dội, Chu Cảnh Sâm tên này vậy mà cắn nàng!

Diệp Gia đẩy cằm hắn ra mới cứu được vành tai của mình ra khỏi miệng hắn, mặt đỏ bừng tức giận: "Ngươi là chó sao, vừa gặp mặt đã cắn người?"

"Hừ." Khẽ cắn một cái, sau đó liền biến thành mổ: "Xem xem lâu rồi không gặp người nào đó còn nhớ ta không."
 
Back
Top Bottom