Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 170



Do nước gặp bột sẽ tạo thành một lớp sốt sền sệt, nên không cần pha thêm bột năng, mì xào đã tự mang một màu sắc óng ánh, trong veo. Nước cốt của rau củ tươi mát, thịt hun khói dậy mùi thơm, thêm chút xì dầu đảo đều, những sợi mì tai mèo cong cong thấm đẫm nước sốt thơm ngon, dai dai, rất đậm đà.

Mì tai mèo được phủ một lớp sốt mỏng, trơn mượt, nếu không cẩn thận sẽ bị trượt khỏi đầu đũa, ăn kèm với rau củ đa dạng, thơm ngon ngất ngây, rất đã miệng, lại còn dai dai nữa chứ.

Dù Văn Triển có giận hay không, hắn cũng không bao giờ từ chối bất kỳ bữa ăn nào.

Hắn lặng lẽ bước tới, gật đầu cảm ơn Lục Vân Sơ, rồi cầm đũa bắt đầu xử lý mì tai mèo. Có lẽ vì mì quá trơn, mà hắn lại ăn vội, nên nhiều lần gắp cả đống rồi lại rơi giữa chừng.

Vẻ mặt hắn lộ rõ sự bực bội.

Lục Vân Sơ đứng cạnh tủm tỉm cười, vốn là cùng một lò, hà tất phải làm khó nhau thế.

Nàng đưa cho Văn Triển một cái thìa sứ.

Mắt Văn Triển sáng lên, cầm thìa bắt đầu xử lý mì tai mèo. Măng và đậu hà lan giòn rụm, tươi ngon, còn giăm bông và trứng lại có mùi thơm đậm đà của thịt, hòa quyện vào nhau tạo nên một sự hài lòng tuyệt đối, cái gọi là "hương vị gia đình" có lẽ chính là cảm giác đơn giản mà ấm áp này đây.

Trong khi hắn đang mải mê ăn, Lục Vân Sơ lại đi vào bếp. Sau một khoảng thời gian dài, lớp váng sữa trên bề mặt sữa đã đông lại kha khá, vì được khuấy bằng thìa nên trong bọt có rất nhiều lỗ nhỏ li ti, nhìn rất hấp dẫn.

Mùa đông lạnh giá như một cái tủ lạnh tự nhiên, lớp váng sữa sau khi đông lại, bên trong vẫn ẩm ướt, nhưng bề mặt lại lạnh và mịn, giống như kem sữa đặc vị vậy.

Khi Lục Vân Sơ quay lại phòng, Văn Triển đã ăn hết veo phần mì của mình.

Lục Vân Sơ theo bản năng định nói: "Ăn nhanh vậy, không tốt cho dạ dày..."

Nói được một nửa, nàng vội nuốt xuống, kẻo Văn Triển lại tủi thân.

"Ăn chút tráng miệng đi." Nàng ân cần bước tới chỗ Văn Triển.

Văn Triển cũng không giận dỗi mà từ chối, hắn nhận lấy cái thìa, múc một thìa váng sữa.

Đầu lưỡi vừa chạm vào lớp váng sữa mát lạnh, mùi thơm sữa ngậy ngào, đậm đà lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, khiến đầu óc lâng lâng ngọt ngào, như lạc vào một đám mây sữa mềm mại, mịn màng.

Váng sữa dày dặn, bên trong ẩm ướt, ngọt lịm, ăn vào lòng người vui sướng, hận không thể nuốt luôn cả thìa, không muốn lãng phí một chút hương sữa nào.

Văn Triển ăn uống vui vẻ, tức thì vứt hết buồn bực ra sau đầu, cứ như hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lục Vân Sơ thừa thế xông lên, lập tức ngồi xuống bên cạnh hắn: "Những lời hôm qua ta nói đều là vô ý, không suy nghĩ, không phải thật lòng, chàng đừng để trong lòng."

Văn Triển ăn của người miệng mềm, dù vẫn còn buồn bực, cũng không hề phớt lờ Lục Vân Sơ, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt kia đặc biệt tủi thân, dường như đang nói: Ta không có, nàng không thể nói như vậy, làm ta giống như đang gây sự vô cớ.

Lục Vân Sơ nói: "Hôm nay ta dậy từ sớm làm đồ ăn cho chàng, chính là muốn xin lỗi chàng."

Văn Triển hoàn toàn bó tay, giấy bút không có bên mình, viết chữ trên lòng bàn tay để giải thích lại không đủ thể hiện thái độ, nghĩ một hồi, liền dùng trán chạm vào trán Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ lập tức ôm hắn: "Chàng không giận nữa rồi, chàng tốt nhất."

Văn Triển… Văn Triển thở dài trong lòng, lặng lẽ ôm lại nàng.

Từ giận đến không giận, tất cả đều dựa vào nàng tự mình hiểu, nàng cứ nói, mình cũng chẳng có cơ hội phản bác.

Thôi vậy.

Văn Triển cũng không dám tủi thân nữa, sợ Lục Vân Sơ lại nghĩ hắn đang giận, vỗ vỗ Lục Vân Sơ ra hiệu mình muốn đi súc miệng.

Khi trở lại, Lục Vân Sơ không biết từ đâu nhặt được tờ giấy nhăn nhúm từ tối qua, ngồi bên giường cúi đầu suy nghĩ.

Văn Triển đỏ mặt, vội vàng đi tới giật lại, chẳng phải đã nói chuyện này bỏ qua rồi sao?

Đầu óc của Lục Vân Sơ hình như chỉ hoạt động được vào ban ngày, tay chống lên, giống như tên lưu manh con: "Theo như trong thoại bản thì loại chuyện này sao có thể hỏi, chẳng phải nên rất bá đạo mà đè xuống, dùng thân thể thực hành đáp án sao?"

Những lời nàng nói Văn Triển nghe được một nửa không hiểu, nhưng phần hiểu được cũng đủ để hắn ngộ ra.

Lục Vân Sơ còn đang đắm chìm trong văn học tổng tài bá đạo cười không ngừng được, bỗng nhiên, trước mắt tối sầm, Văn Triển bế nàng lên, ném vào trong giường.

Văn Triển quá nghe lời, đến mức Lục Vân Sơ nói những lời ngớ ngẩn hắn cũng ngoan ngoãn làm theo, dùng thân thể đè nàng lại, hai tay nàng bị đẩy lên trên đầu giữ chặt không cho nàng động đậy.

Lục Vân Sơ trừng mắt nhìn hắn: "Chàng…"

Những lời còn lại bị Văn Triển dùng môi ngăn lại.

Lục Vân Sơ muốn vùng vẫy, lại bị Văn Triển dùng tay giữ chặt.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 171



Vì dùng một tay sẽ làm nàng đau, nên Văn Triển dùng cả hai tay để giữ chặt cổ tay nàng, như vậy lại khiến cho một số việc không thể thao tác được.

Lục Vân Sơ thấy hắn vẻ mặt buồn bực nhìn chằm chằm vào y phục của mình, đang định cười ra tiếng, thì lại thấy Văn Triển đột nhiên cúi đầu, dùng răng cắn vạt áo nàng. Ánh mắt hắn vẫn trong veo, thần sắc lạnh lùng, dường như đang làm một việc hết sức bình thường, chỉ là làm được một nửa thì chợt ngẩng đầu nhìn nàng, khoảnh khắc này ánh mắt hắn cuối cùng cũng xứng với đuôi mắt kiêu ngạo của hắn.

Lục Vân Sơ không khỏi nghĩ đến dáng vẻ trước đây của Văn Triển, hắn hình như luôn thiếu tính công kích, lúc nào cũng ôn nhu, để mặc người ta nhào nặn, bất cứ lúc nào cũng chiều theo ý nàng, chưa từng có dáng vẻ như thế này. Xem ra đúng là bị chọc giận rồi nhỉ?

Chẳng mấy chốc, Lục Vân Sơ liền hối hận, nàng thề sẽ không bao giờ nói bậy bạ nữa. Văn Triển buồn bực cả ngày trời, cuối cùng cũng tìm được cách, trút hết uất ức và tủi thân của ngày hôm qua ra, rốt cuộc cũng có được đáp án cho tờ giấy tối qua, quả đúng là thực tiễn sinh ra chân lý.

Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng cam ấm áp chiếu vào trong phòng, Lục Vân Sơ mới từ trong hỗn độn trở về thực tế.

Văn Triển thật quá đáng, khuôn mặt trắng như tuyết lộ ra vài phần ửng hồng như say rượu, đôi mắt đa tình nửa van nài nửa không nhìn nàng, vậy mà lại cứ ở thế cao nhìn xuống, đuôi mắt bay lên, mang theo chút hương vị không cho phép từ chối.

Lục Vân Sơ vội vàng gọi dừng.

"Thôi đừng so sánh nữa, đừng so sánh nữa. Ta biết đáp án rồi, chàng cũng biết rồi." Nàng muốn khóc mà không ra nước mắt: "Không phải chàng, là ta, là ta không được được không?"

*

Xe ngựa một đường hướng nam, tiết trời càng thêm ấm áp, xuân ý dạt dào.

Cũng không vội vàng vơ vẩn gì, Lục Vân Sơ một đường vừa du sơn ngoạn thủy, thấy trái cây tươi ngon là hái cả rổ to mang về ủ rượu.

Đội trưởng thị vệ khuyên nhủ: "Phu nhân, chúng ta còn phải lên đường nữa, mang theo mấy thứ này cũng không tiện đâu."

Lục Vân Sơ nghĩ một lát, nói: "Ta ủ xong rồi sẽ nhờ người đưa đến phủ Thái Nguyên, cũng không có vấn đề gì chứ?."

Nàng lắm tiền nhiều của, đội trưởng thị vệ không còn gì để nói, gật đầu đồng ý.

Vì đi ngang qua thôn trang nhỏ mà bị hoa quả dại rau dại ven đường hấp dẫn, Lục Vân Sơ không tới quán trọ mà xin tá túc tại một tiểu viện nông gia để tiện cho việc lên núi hái lượm.

Phụ thân Lục Vân Sơ là Lục Kính rất thích uống rượu nhưng lần đầu tiên hai người gặp mặt, Vân Sơ nào còn nhã hứng làm cơm ăn uống vui chơi cho được, cả ngày cứ lo nghĩ, trăm phương ngàn kế tìm cách phá vỡ rào cản của kịch bản không cho chính mình dính líu nhiều vào mạch truyện, thành ra giao lưu với ông được ít nào hay ít đó thôi.

Bây giờ tâm cảnh thay đổi, nàng bỗng nảy ra ý định báo đáp công ơn dưỡng dục. Tuy trong sách miêu tả, ông là nhân vật phản diện thô lỗ, cưng chiều con gái vô độ lại háo sắc vô biên. Đứng trên cương vị đứa con gái được cưng chiều sủng ái như vậy. Ông vẫn xem là người đầu tiên đem đến hơi ấm tình thương gia đình khó mà diễn đạt rõ ra cho mình suốt bao năm lạc lõng không người thân thiết. Thực chất, ông có thù hằn hốc hác gì với mình đâu? Chính vì vậy, nếu mình có tấm lòng này kia hướng về thân sinh phụ mẫu thì Lục Kính cũng xứng đáng phần nào đó rồi.

Rượu trái cây độ cồn không cao, chủ yếu là uống lấy vị thanh ngọt, cũng không biết phụ thân có thích hay không.

Lục Vân Sơ xách giỏi, phía sau là Văn Triển như hình với bóng, hăm hở lên núi.

Văn Triển lấy cái giỏ trên tay nàng, đeo ra sau lưng mình, trông y hệt một tú tài lang tuấn tú trong thôn.

Lục Vân Sơ cười phá lên: "Cuộc sống nhà nông này hình như cũng không tệ. Chàng là thư sinh duy nhất trong thôn, còn ta là tiểu thư nhà địa chủ kiêu ngạo, hôm sau theo cha xuống thôn thu tô, gặp chàng, nhất kiến chung tình——"

Văn Triển bất đắc dĩ quay đầu lại, rất muốn bịt miệng nàng.

Lục Vân Sơ cứ thích nói mấy lời giả thiết kỳ quái, trong mọi giả thiết ấy, nàng đều là kẻ thấy sắc động tâm.

Về việc nàng tán thưởng dung mạo và trêu đùa mình, Văn Triển không cảm thấy nhục nhã như những nam tử khác, ngược lại, hắn nghe được chút thú vị từ những câu chuyện nàng kể. Nếu như hắn tồn tại trong thế giới thoại bản, liệu trong những thoại bản khác có một hắn khác, có cuộc gặp gỡ khác với Lục Vân Sơ không.

Hắn nhìn những dân làng từ núi xuống, giữ Lục Vân Sơ lại, đợi họ đi hết mới buông tay.

Lục Vân Sơ ngượng ngùng cười: "Chàng đứng phía trước che khuất, ta không thấy có người." Nàng bước nhanh lên phía trước, sóng vai cùng Văn Triển: "Vừa rồi nói đến đâu nhỉ? À, nói đến việc ta động lòng tà, rồi uy h.i.ế.p cha mẹ chàng, khiến chàng không thể không cưới ta."
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 172



Văn Triển lắc đầu, không cần uy h**p, nếu thật sự có một thế giới như vậy, chắc chắn hắn đã phải lòng nàng rồi, nói không chừng hắn còn cố ý bày mưu tính kế để nàng phải lòng mình, từ đó kết làm phu thê. Nhưng mà những lời này đương nhiên là không thể nói cho Lục Vân Sơ nghe được rồi.

Lục Vân Sơ nói: "Chàng chắc chắn là một người thông minh." Có thể thấu tỏ chân tướng thế gian, tất nhiên là bậc trí tuệ tuyệt đỉnh: "Vì thế chàng sẽ đỗ đạt liên tiếp, cuối cùng được thiên tử ban ân, vinh hoa vô hạn. Còn các tiểu thư danh môn kinh thành sẽ để mắt đến chàng, chúc chàng quan lộ hanh thông. Ta chỉ là nữ nhi của một địa chủ làm sao sánh được với họ. Chàng sẽ thành hôn sinh con ở kinh thành, mãi không về, ta đợi chàng hoài mà chẳng đợi được..."

Nàng hưng phấn bịa chuyện, Văn Triển càng nghe càng cau mày, lúc nàng sắp dốc sức tuôn trào 'cẩu huyết' thì hắn bỗng dừng bước, sắc mặt khó coi nhìn nàng.

"Chuyện gì vậy?" Lục Vân Sơ vẻ mặt khó hiểu.

Văn Triển rất không vui.

Hắn không thể chấp nhận việc mình phụ lòng Lục Vân Sơ, dù chỉ là câu chuyện nàng thuận miệng bịa ra.

Hắn không diễn tả được cảm giác này, liền viết lên tay nàng: Ta sẽ không như vậy.

Lục Vân Sơ nói: "Đây là ta nói bừa thôi mà, chàng nghiêm túc làm gì?"

Văn Triển biết mình không nên như vậy, nhưng hắn chính là rất khó chịu, n.g.ự.c như có tảng đá đè nặng.

——Nàng không thể nghĩ ta như vậy.

Lục Vân Sơ vẻ mặt ngơ ngác: "Ta không có nghĩ như vậy, ta chỉ nói chơi thôi mà."

——Trước tiên phải nghĩ, mới có thể nói.

Đạo lý là vậy, dù sao ngôn ngữ cũng được tổ chức bởi đại não, nhưng cái "nghĩ" này và cái "nghĩ" kia không phải là một chuyện.

Nhìn Văn Triển uất ức kìa, cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ rung động, không che được vẻ thất vọng và buồn bã trong ánh mắt.

Lục Vân Sơ cảm thấy Văn Triển đã thay đổi.

Trước đây nàng cũng có cảm giác này, nhưng không nói rõ được. Bây giờ ngẫm lại, rốt cuộc đã hiểu ra chuyện gì.

Văn Triển trở nên nũng nịu. Không phải là ẻo lả yểu điệu, mà là nũng nịu về mặt tâm lý. Hắn giống như một con nhím, phơi bày bụng mình về phía nàng, không che giấu chút yếu đuối nào, điều này khác hẳn với lúc trước khi phát bệnh lại trốn tránh.

Lục Vân Sơ biết Văn Triển bây giờ thực sự rất buồn, ánh mắt cũng ảm đạm đi. Nhưng nàng vừa xót xa, vừa gào thét trong lòng, mèo con nũng nịu thật là đáng yêu quá đi.

Nàng dỗ dành rất qua loa: "Ta không nghĩ chàng như vậy đâu, ta chỉ nói đùa thôi mà, chàng trong câu chuyện đó cũng không phải là chàng."

Văn Triển càng không thể chấp nhận cách nói này, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng nắm lấy tay Lục Vân Sơ, viết: Không được, phải luôn là ta.

Lục Vân Sơ không thể hiểu được tâm trạng của hắn, vẫn còn trêu chọc hắn: "Bá đạo như vậy sao, còn phải luôn là chàng?"

Vì thế Văn Triển đổi một chữ viết trên tay nàng: Xin hãy luôn là ta.

Yêu cầu này thật là vô lý.

Lục Vân Sơ bất lực: "Đã nói rồi, chỉ là lời nói đùa thôi mà."

Văn Triển nhận ra sự vô lý của mình, rụt tay lại, chỉnh đốn lại biểu cảm, không dám nhìn Lục Vân Sơ.

Hắn chỉ cần nghĩ đến việc ở một thế giới nào đó bản thân không thể ở bên Lục Vân Sơ, liền khó chịu như rơi xuống hầm băng. Hắn không có gì cả, chỉ có hơi ấm mà Lục Vân Sơ mang đến.

Trước đây hắn nói với Văn Giác, tình yêu sẽ khiến người ta mềm lòng, thật ra không đủ chính xác. Tình yêu sẽ khiến người ta nhu nhược, nhu nhược đến mức không thể sống tỉnh táo và cô độc như trước nữa.

Lục Vân Sơ không biết hắn đang nghĩ gì, thấy hắn cụp mắt không biết đang suy tư điều gì, cả người toát ra vẻ yếu đuối, trái tim như muốn tan chảy: "Sau này sẽ không nói như vậy nữa, ừm...kết thúc câu chuyện là chàng từ quan về nhà, chúng ta cùng nhau sống hạnh phúc được không?"

Văn Triển thật dễ dỗ, Lục Vân Sơ nói như vậy, hắn lập tức phấn chấn lên, hai mắt sáng lấp lánh, nghiêng người sang nhìn nàng gật đầu lia lịa.

Lục Vân Sơ không nhịn được nhón chân lên, hôn chụt một cái vào cằm hắn.

Nũng nịu thì thôi đi, sao còn ngốc nghếch nữa chứ?

Nàng nắm lấy tay Văn Triển, nói: "Về sau đừng buồn vì chuyện không đâu mà nữa."

Văn Triển không phân biệt được nàng đang trách móc hay khuyên nhủ, len lén ngước mắt nhìn nàng, vừa vặn chạm phải ánh mắt của nàng, liền vội vàng rụt lại, gật đầu lia lịa.

Lục Vân Sơ không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo hắn lại gần áp trán vào nhau: "Dạo này bị sao vậy?"

Nàng đột nhiên quan tâm mình, Văn Triển lại càng vui vẻ, nếu có đuôi, chắc đã vểnh lên vẫy vẫy rồi.

Lục Vân Sơ thấy hơi buồn cười. Làm sao để hình dung được một Văn Triển như vậy nhỉ, cảm giác cứ như một con thú nhỏ đầy thương tích, rất yếu ớt, lại còn nũng nịu, chỉ cần khẽ chạm vào nó một chút thôi là nó sẽ run rẩy, lập tức khôi phục tinh thần lại cọ vào ống quần của mình, nào còn nhớ gì đến vết thương đau đớn nữa, đúng là chẳng có chút nguyên tắc nào cả.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 173



Văn Triển viết: Ký ức ngày xưa luôn nhập mộng, rõ ràng đã chẳng nhớ rõ nữa rồi, nhưng chi tiết trong giấc mộng lại vô cùng sống động.

Lục Vân Sơ ngẩn người, rồi bật cười: "Ta từng nghe nói, nếu như mình sắp quên một người rồi, đột nhiên lại mơ thấy người đó, thì chứng tỏ là đang quên người đó đấy. Nghĩ đến quá khứ cũng có thể áp dụng được, giờ chàng đang dần quên đi quá khứ rồi." Nói xong Lục Vân Sơ mới nhận ra có gì đó không ổn, quá khứ của Văn Triển cũng là một phần con người hắn.

Ai ngờ đâu Văn Triển lại vô cùng đồng tình với lời này, cong cong khóe mắt, viết trên lòng bàn tay nàng: Vậy thì tốt.

Lục Vân Sơ cảm thấy không ổn lắm, cắt ngang câu chuyện này, kéo Văn Triển đi tiếp.

Đi được vài bước, trước mắt xuất hiện một mạch nước suối, nàng vội vàng lấy túi nước ra đựng đầy, đưa tới bên miệng Văn Triển: "Uống chút đi?"

Văn Triển vô cùng tự nhiên uống nước từ tay nàng, nước suối mát lạnh, vị ngọt thanh man mát, giải khát rất tốt.

Hắn vừa uống nước suối xong liền lộ ra vẻ mặt vui sướng, mắt mày rạng rỡ nụ cười, khóe miệng sau khi uống xong cũng cong lên cao.

Dễ chiều quá đi mất, chỉ cần cho uống chút nước suối thôi mà cũng vui vẻ hớn hở, cười đến rạng rỡ như thế.

Nghĩ đến lần đầu tiên bước vào phòng nhìn thấy người đầy m.á.u me trong góc phòng, khi ấy nàng ra tay cứu hắn cũng là xuất phát từ lòng thương cảm, không ngờ tới vậy mà lại nhặt được một đại mỹ nhân ôn nhu mềm mại thế này về.

Nhặt được bảo bối về nhà rồi đây này.

Văn Triển uống xong, liền đưa cho Lục Vân Sơ, bảo nàng cũng nếm thử.

Thành thật mà nói, hai kiếp trước Lục Vân Sơ đã lang bạt khắp nơi, ở thời hiện đại càng là rong ruổi khắp đất nước, chả đến mức quê mùa như hắn, chỉ uống ngụm nước suối thôi mà đã như uống nước ngọt rồi.

Ánh mắt Lục Vân Sơ rơi vào đôi môi của Văn Triển.

Đôi môi hắn không còn nhợt nhạt như trước kia, mà mang theo sắc hồng nhạt, tựa như hoa anh đào, dính chút nước suối, lấp lánh long lanh, trông như trái cây phủ một lớp đường, vô cùng quyến rũ.

Lục Vân Sơ giữ lấy gáy hắn, nếm thử một chút.

"Ừm, cũng được." Nàng lắc lắc túi nước, một mình bước đi về phía trước.

Văn Triển vẻ mặt ngơ ngác, thở gấp vài hơi mới lấy lại bình tĩnh, sắc hồng ngượng ngùng chậm chạp lan ra trên má, càng lúc càng đỏ, như sắp rỉ m.á.u đến nơi rồi.

Hắn vội vã đuổi theo Lục Vân Sơ, đi sau nàng một bước, dùng tay xoa xoa môi, ánh mắt đầy vẻ rối rắm cùng suy tư, không biết đang nghĩ gì.

Lục Vân Sơ hái được vài quả dâu tằm dại, quả to, nhìn bóng loáng, rất bắt mắt, chỉ nhìn thôi cũng biết là chua chua ngọt ngọt rất ngon.

Rửa qua nước suối xong, nàng lập tức nếm thử vài quả. Dâu tằm mọng nước, cắn một miếng, nước chua chua ngọt ngọt b.ắ.n ra, vị quả thanh mát thoang thoảng khắp khoang miệng, như nếm được hương xuân tươi mới của núi rừng.

Nàng đưa cho Văn Triển: "Nếm thử xem. Chúng ta hái nhiều một chút, một phần đem ủ rượu, một phần làm mứt, đến lúc đó còn có thể làm dâu tằm sữa hai da, chàng nhất định sẽ thích cho xem."

Văn Triển vừa nghe vừa gật đầu, nhận lấy dâu tằm, cắn một miếng, chưa kịp thích ứng với vị chua ngọt nồng đậm, khuôn mặt liền nhăn tít lại.

Chỉ là chưa đợi Lục Vân Sơ nhìn kỹ, thì hắn đã khôi phục lại dáng vẻ như cũ, bình thản ăn hết chỗ dâu tằm còn lại.

Đáng tiếc, Lục Vân Sơ chỉ hận không kịp ghi lại biểu cảm bất ngờ vừa rồi của hắn.

Đang định rời mắt đi thì lại thấy môi Văn Triển bị nước dâu tằm màu đỏ tím nhuộm đỏ, đúng là môi son răng trắng tóc đen da tuyết chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi.

Hắn dường như không hề hay biết, nửa người nghiêng nghiêng, liếc mắt nhìn về phía này, ánh mắt trong veo hơn cả suối nguồn trên non cao.

Quá mức rung động, Lục Vân Sơ không còn chút tự chủ nào mà nép sát vào người hắn.

Khương Tử Nha buông cần, cá tự cắn câu. Nàng đầu óc choáng váng, chẳng hề nhận ra Văn Triển không hề ngạc nhiên trước sự "tấn công" bất ngờ của mình, ngược lại hắn còn thuận thế đỡ lấy nàng, nâng gáy nàng lên.

Một lát sau, đôi môi Lục Vân Sơ cũng trở nên ửng hồng, không biết là bị nhuộm màu hay là do hôn mà nên.

Hai người thong dong dạo chơi trong núi, lúc xuống núi, Lục Vân Sơ lại phát hiện ra cây hương xuân, vội vàng hái một mớ to.

Hương xuân vừa mới nhú lên, còn non tơ, lá xanh viền đỏ, nhìn thôi đã thấy ngon ngọt, thơm lừng.

Văn Triển ngoan ngoãn ngồi xuống, xoay chiếc giỏ trúc về phía nàng, để nàng dễ dàng bỏ hương xuân vào.

Cái giỏ xanh xanh đỏ đỏ ấy nhìn thôi đã thấy lòng vui phơi phới, cuối cùng cũng cảm nhận được mùa đông dài dằng dặc đã qua, mùa xuân rốt cuộc đã đến.

Mùa xuân đến cũng báo hiệu sự thay đổi của các loại nguyên liệu, những món nhiều dầu mỡ không còn được ưa chuộng nữa, thay vào đó là rau củ quả tươi mát của mùa xuân, đặc biệt là những loại rau xanh non mơn mởn, chính là món quà tuyệt vời nhất mà thiên nhiên ban tặng trong tiết trời xuân.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 174



Văn Triển chưa từng ăn hương xuân, thấy Lục Vân Sơ rửa sạch, chần sơ rồi thái nhỏ, hắn tò mò nghĩ xem loại rau mọc trên cây này sẽ được chế biến ra sao.

Nấu nướng món ăn mùa xuân, tối kỵ dùng phương pháp nấu nướng phức tạp, như thế sẽ phá hỏng vị tươi ngon của rau xanh.

Trứng gà đánh tan, cho hương xuân đã thái nhỏ vào, màu xanh vàng xen lẫn, màu sắc thật tươi tắn. Một miếng mỡ heo được thả vào chảo, tráng qua một lượt, chảo nóng rồi đổ trứng vào.

"Xèo xèo...", Mùi thơm ngào ngạt bốc lên, mùi vị đơn giản nhất, cũng là thứ mùi vị quyến rũ nhất.

Trứng sau khi được đánh tan, chiên trên chảo nóng sẽ nổi bong bóng, ăn mềm xốp, vỏ ngoài hơi dai, bên trong mềm mượt. Cắn một miếng, vừa thơm mùi trứng lại thoang thoảng hương thơm của hương xuân, cái vị trứng bình thường bỗng trở nên tươi ngon và thanh mát.

Phần hương xuân còn lại dùng để trộn đậu phụ, món này còn đơn giản hơn, lại càng thêm thanh đạm. Màu trắng màu xanh hoà quyện, nhìn thôi đã thấy lòng thư thái, rau tươi trộn đậu, vị thanh mát lan toả tựa sương sớm.

Văn Triển ăn rất ngon lành, hắn vốn nghĩ mình thích ăn thịt, vậy mà món trứng xào và đậu trộn đơn giản như vậy lại có thể ngon đến thế, xem ra hắn cũng khá thích ăn rau.

Lục Vân Sơ bảo hắn ăn chậm lại: "Hái cả một giỏ to, đâu có thiếu mà ăn."

Văn Triển đưa cái bát không cho nàng xem, tỏ ý là không đủ ăn.

Lục Vân Sơ nghẹn lời.

Vì ngồi đối diện, Văn Triển không tiện viết chữ lên tay nàng, nên viết lên giấy: Mai chúng ta lại lên núi nhé?

Lục Vân Sơ nhìn thấu tâm tư của hắn: "Không hái nữa đâu, chúng ta ăn không hết." Nàng khuyên nhủ: "Rau xuân thì nhiều lắm, rau hẹ, cải tần, rau mác, củ sen,... mỗi thứ ăn một lần là được rồi, có thiếu gì đâu."

Văn Triển cười ngượng nghịu, gật đầu, ánh mắt đầy vẻ mong chờ, long lanh vô cùng.

Lục Vân Sơ bỗng xiêu lòng, buột miệng nói: "... Nhưng mà nếu chàng thích thì cứ ăn đi, một bữa không đủ ăn hai bữa, hai bữa không đủ thì ăn ba bữa."

Nói xong nàng còn chưa kịp hối hận, thì Văn Triển đã cười tươi, ánh mắt đầy vẻ cảm kích nhìn nàng, Lục Vân Sơ lập tức mềm lòng.

Thôi thì quá khứ hắn mơ hồ như những nét chữ nhạt nhoà, chưa từng có trải nghiệm thực tế nào cả, xem như đây là lần đầu tiên hắn nếm thử món ăn mùa xuân, chiều hắn ăn thêm chút cũng chẳng sao.

Chỉ là trên đường lại phải trì hoãn, cha à, xin lỗi cha. Cũng không biết với tốc độ này của họ, khi nào mới đến được phủ Thái Nguyên thăm lão phụ thân.

Ôi, ai bảo nàng lỡ tay nhặt được một tên đáng thương bụi bặm, tắm rửa sạch sẽ rồi lại vừa thê thảm vừa quyến rũ, biết làm sao giờ? Chiều chuộng thôi.

Ánh nắng mùa xuân dịu dàng, nhiệt độ vừa phải, trái cây dại rửa sạch đêm qua đã được phơi khô, có thể bắt đầu ủ rượu rồi.

Tuy nhiên, Lục Vân Sơ còn chưa bắt đầu ủ rượu, Văn Triển đã sốt ruột muốn lên núi rồi.

Hắn không nói, cũng không viết chữ, chỉ vác sọt sau lưng, lặng lẽ đi đi lại lại trước mặt Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ đặt vò rượu trong tay xuống, không nhịn được cười.

Văn Triển cũng không bực mình, tai đỏ ửng, vác sọt dựa vào khung cửa, nhìn nàng chằm chằm.

Thời tiết buổi sáng không lạnh cũng không nóng, lên núi thì vừa đẹp, nếu đến trưa chiều có thể hơi nắng. Lục Vân Sơ nghĩ ngợi một chút, đặt đồ trong tay xuống: "Vậy chúng ta lên núi đi, buổi chiều lại làm mấy thứ này."

Văn Triển rõ ràng hớn hở hẳn lên, lấy cái giỏ nhỏ xách sau lưng ra trước mặt cho nàng xem.

Lục Vân Sơ lấy tay che trán: "Chàng tìm đâu ra vậy?" Nàng khuyên nhủ: "Chúng ta lên núi hái một ít là được rồi, càng bày binh bố trận như này, hệt như muốn nhổ sạch cả ngọn núi ấy."

Văn Triển đành đặt cái giỏ lên trên, đeo sọt sau lưng đợi nàng.

Dáng người hắn thẳng tắp, vác theo chiếc sọt không, hai tay nắm chặt quai đeo, rất giống học sinh tiểu học đeo cặp sách, chỉ khác là hắn cao lớn, nhìn vô cùng khập khiễng.

Lục Vân Sơ nhìn mấy lần, vừa dọn dẹp vừa cười ha hả.

Văn Triển bị nàng cười đến mức luống cuống tay chân, không biết mình đã làm sai điều gì, còn dùng tay áo chùi chùi mặt, chẳng chùi ra được gì, càng thêm hoang mang.

Hắn nắm chặt quai đeo sọt, nhíu mày, vô cùng nghiêm túc.

Lục Vân Sơ cười đến nỗi gập cả người.

Chờ nàng cười đủ rồi, hai người mới cùng nhau đi về phía chân núi.

Lục Vân Sơ hỏi: "Chàng thích ăn rau dại đến vậy sao?"

Văn Triển gật đầu, đương nhiên không thể nói là rất thích ăn rau dại, chỉ có thể nói là hắn thích cảm giác chào đón mùa xuân tươi mới này. Mùa xuân đến, vạn vật sinh sôi nảy nở, đi trong những vùng quê núi rừng có thể cảm nhận rõ ràng những cảnh sắc khác biệt với mùa đông.

Bị giam cầm lâu trong chốn phồn hoa đô hội, cảm nhận về bốn mùa khó tránh khỏi mơ hồ, chỉ có thể nhìn sự thay đổi của hoa lá cây cỏ mà cảm nhận, nhưng những cảm nhận này rốt cuộc vẫn không đủ mãnh liệt.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 175



Bên tai là tiếng chim hót líu lo, bên cạnh lướt qua làn gió xuân ấm áp, trước mắt là cảnh xuân cỏ mọc chim bay, ngay cả bùn đất dưới chân cũng hòa quyện vào sự dịu dàng của mùa xuân. Lục Vân Sơ kể cho hắn nghe những thứ gì có thể ăn được, ăn vào có mùi vị gì, cái gì non, cái gì già, vừa đi vừa bỏ trái cây dại và rau dại vào sọt, đây mới gọi là thực sự sống qua mùa xuân.

Thức ăn mùa xuân tươi ngon, giống như màu sắc của nó, non và tươi, từ biệt những gia vị đậm đà, như thực khách cởi bỏ lớp áo dày mùa đông.

Văn Triển thay một bộ đồ xuân mỏng manh, không giống như mùa đông mặc tầng tầng lớp lớp, áo xanh lam tôn lên vẻ thanh tú tuấn tú của hắn.

Văn Triển thích mặc y phục màu tối, có lẽ đối với người sống lâu trong bóng tối như hắn mà nói, y phục màu tối lại càng an toàn hơn. Nhưng khi đến mùa xuân thay y phục, ý kiến của hắn cũng chẳng quan trọng, màu xanh lam, màu ngọc bích... Cái nào trông thần tiên bay bổng thì lấy cái đó.

Người đẹp vì lụa, thay y phục xong, cái cảm giác lạnh lẽo nặng nề trên người hắn cuối cùng cũng tan biến, thay vào đó là một loại khí chất ôn hòa. Hắn đứng trong rừng, phía sau là ánh nắng xuân ấm áp dịu dàng, ngồi xổm xuống hái một chùm quả dại tươi non mọng nước, đẹp như một bức tranh nhã nhặn.

Lục Vân Sơ ngắm mãi không thôi, quả là sắc đẹp làm mờ mắt người, nàng chỉ mải mê thưởng thức dung mạo tuấn tú của Văn Triển, quên mất ngăn cản hắn hái bừa bãi dọc đường, kết quả là Văn Triển hái được một đống quả chua và rau dại đã già.

Nàng nhìn vào những thứ trong sọt, thở dài thườn thượt.

Văn Triển biết mình lại mắc lỗi, lặng lẽ dời mắt, bồn chồn xoa xoa đầu ngón tay.

"Chẳng phải ta đã nói rồi sao, loại quả nhìn xanh lét thế này thì không được hái à?" Lục Vân Sơ lôi ra một xâu quả dại: "Chua chát đến ê răng."

Văn Triển thái độ nhận lỗi rất tốt, lập tức đặt sọt xuống, lấy quả dại ra.

"Còn cả rau này nữa, chàng sờ xem, lá già cỗi thế này."

Văn Triển ngồi xổm xuống, cẩn thận ngẩng đầu nhìn nàng, nhanh chóng nhổ rau dại ra.

Lục Vân Sơ bất đắc dĩ lắc đầu, bước về phía trước.

Văn Triển vội vàng đeo sọt lên lưng đuổi theo.

"Vậy hái hoa đi, những thứ khác không phân biệt được, hoa thì chắc chắn nhìn ra được, chúng ta chỉ hái hoa." Nàng chỉ vào hoa hòe trước mặt nói.

Hoa hòe trắng muốt rủ xuống đầy cành, tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Tụ lại thành từng chùm, một mảng xanh xanh trắng trắng, nhìn vào thấy sảng khoái tinh thần.

Văn Triển tò mò quay đầu nhìn nàng.

Lục Vân Sơ đã có thể hiểu được suy nghĩ của hắn, mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, hoa cũng ăn được."

Văn Triển gật đầu, ngoan ngoãn tiến lên hái hoa.

Lục Vân Sơ nói: "Hoa ở phương Bắc vẫn là chưa đủ nhiều, sau này chúng ta đi chơi phương Nam, có thể ăn đủ loại hoa. Hoa còn có thể làm mứt, bánh hoa tươi, rượu hoa tươi vân vân, nếu chàng thích, mùa xuân chúng ta cứ ở phương Nam vài tháng—"

Chưa nói hết câu, Văn Triển đang mải mê hái hoa liền chạy nhanh đến, cúi đầu hôn nàng một cái.

Nói hình tượng hơn một chút, hẳn là một cái "chụt" rõ kêu.

Không lãng mạn, cũng không nồng nàn, chỉ là một kiểu nịnh nọt rất đáng yêu và trẻ con.

Lục Vân Sơ lại bị hắn chọc cười.

"Chàng rất vui sao?"

Văn Triển gật đầu, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sao, như dòng suối trong veo tan chảy sau mùa xuân, được ánh vàng chiếu rọi, lấp lánh, tựa như rắc đầy giấy gói kẹo thủy tinh.

Tóc hắn được búi cao, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, khoác lên mình bộ xuân trang màu sắc thanh nhã, làn da trắng cùng màu sắc y phục hòa làm một, cả người toát lên vẻ dịu dàng nhàn nhạt, như muốn hòa mình vào cảnh xuân tươi đẹp.

Lục Vân Sơ trêu chọc: "Đây là cách chàng bày tỏ lòng biết ơn sao?"

Văn Triển không hiểu, lại thử hôn nàng một cái.

Vừa ấm áp vừa mềm mại, lại đàn hồi, còn có một mùi hương thơm ngát.

Lục Vân Sơ l.i.ế.m môi: "Chỉ vậy thôi sao?"

Văn Triển nghĩ nghĩ, cúi người xuống, ôm nàng vào lòng.

Lục Vân Sơ đang định cười, Văn Triển lại áp má vào nàng, cọ cọ.

Hành động này quá đáng lắm rồi, đây là đang làm nũng sao!

Lục Vân Sơ ngay lập tức mềm lòng, đưa tay ôm lại hắn: "Chàng cũng dễ vui quá nhỉ." Miệng chỉ hứa hẹn một việc nhỏ, hắn đã vui mừng đến thế này.

Văn Triển ngẩng đầu, nắm lấy tay nàng, viết trên lòng bàn tay nàng: Không dễ.

Vì hắn không nói được, chỉ có thể dựa vào viết chữ để biểu đạt suy nghĩ, nên thường viết rất ngắn gọn.

Lục Vân Sơ thầm nghĩ giúp hắn mở rộng ý nghĩa: Ta không dễ vui, bây giờ vui là vì chuyện nàng nói thật sự rất đáng mừng.

Nụ cười trên mặt Lục Vân Sơ vẫn chưa hề tắt, giọng nói chuyển hướng: "Thôi được rồi, nếu chàng đã kiên trì, vậy ta sẽ nhận lòng biết ơn của chàng."
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 176



Văn Triển còn chưa kịp cười thì đã nghe Lục Vân Sơ nói tiếp: "Chỉ là lòng biết ơn này vẫn chưa đủ."

Văn Triển hơi nghiêng đầu, có chút hoang mang. Hắn rất muốn biết phải cảm ơn thế nào mới đúng, liền mong chờ nhìn Lục Vân Sơ, nào ngờ kẻ không đứng đắn này lại đột nhiên bước lên, ghé sát tai hắn nói nhỏ: "Cho ta sờ mông."

Văn Triển giật lùi hai bước, mắt tròn xoe, kinh ngạc nhìn nàng.

Mặt hắn đỏ bừng, cũng không biết có tức giận hay không, liền quay lưng về phía Lục Vân Sơ, không thèm để ý đến nàng nữa.

Lục Vân Sơ nhún vai tỏ vẻ vô tội, được rồi, không cho sờ thì thôi vậy.

Văn Triển bận hái hoa, nàng cũng không lại gần, liền ngồi xổm xuống, chống cằm ngắm nhìn Văn Triển bận rộn.

Văn Triển thật hợp với mùa xuân, hắn chính là sinh ra vì mùa xuân. Thay y phục xuân, vóc dáng vô cùng nổi bật, vai rộng chân dài, eo thon m.ô.n.g cong, Lục Vân Sơ nhìn mà thích mê, sướng rơn cả người.

Văn Triển quay đầu lại, thấy dáng vẻ của nàng, sắc mặt vừa mới phai đi lại ửng hồng trở lại.

Hắn chỉ để lại cho Lục Vân Sơ một bóng lưng, mặc cho Lục Vân Sơ nhìn thế nào cũng không quay đầu lại.

Thấy cũng đủ rồi, Lục Vân Sơ gọi hắn dừng lại: "Được rồi, hái nhiều thế này đủ ăn rồi, chúng ta xuống núi thôi."

Văn Triển dừng tay, đeo giỏ trúc lên lưng rồi theo nàng xuống núi.

Trên đường về nhà gặp người bán hải sản, Lục Vân Sơ tiện tay mua một ít.

Tôm sông con không lớn, nhảy tanh tách, nhìn rất tươi. Việc đầu tiên Lục Vân Sơ làm khi về nhà là xử lý tôm, tôm sông lúc này mà đem kho tàu hay chiên giòn thì thật uổng phí, chỉ cần luộc với nước sạch, thêm chút muối, ăn vị tươi nguyên bản mới là ngon nhất.

Lấy chỉ đen, mổ bụng, thả vào nồi, thịt tôm ngưng kết chuyển sang màu trắng hồng, vỏ tôm đỏ au, không khí ngập tràn mùi tôm tươi mát.

Hoa hòe trộn bột mì đem hấp, chỉ cần chấm đường là ngon; măng xuân rất non, vẫn dùng cách hầm, thêm chút giăm bông để tăng thêm vị ngọt, ngay cả muối cũng không cần, dễ dàng làm nổi bật vị tươi non của măng, hương vị vô cùng thanh khiết.

"Tươi" dường như trở thành chủ đề của món ăn mùa xuân, một đĩa măng hầm giăm bông trắng nõn nà, một đĩa tôm luộc thanh đạm, một đĩa bánh hoa hòe trắng xanh đan xen, màu sắc hết sức giản dị.

Đặt ra hai cái chén nhỏ, một để đường, một để nước tương, bữa trưa hôm nay xem như hoàn thành.

Tôm đã được sơ chế, rất dễ bóc, chỉ cần chạm nhẹ là thịt tôm bật ra, dai giòn, không cần chấm cũng ngon.

Văn Triển nhanh chóng thành thạo, liên tục cho vào miệng, mắt híp lại vì ngon miệng. Ăn đã thèm rồi, lại chấm thêm chút nước tương, cũng coi như đổi vị.

Nước tương là Lục Vân Sơ tự làm, vị thanh đạm, mặn ngọt vừa phải, hoàn toàn không lấn át vị ngon của tôm, chỉ càng làm nổi bật hương vị tươi ngon.

Ăn tôm đã ghiền, lại ăn thêm bánh hoa hòe chấm đường để làm sạch vị trong miệng. Bản thân hoa không có mùi vị gì, nhưng chế biến thành thức ăn vẫn mang đến sự bất ngờ, cắn một miếng, hương hoa thoang thoảng lan tỏa đầu lưỡi, ngay lập tức xóa đi vị mặn của tôm.

Ăn hoa chính là thưởng thức hương thơm này, dìu dịu, không cần cho quá nhiều đường, chỉ cần tạo ra một chút vị ngọt ngào là được. Chỉ cần ăn hoa thôi là đã có thể tưởng tượng ra cả một biển hoa.

Thưởng thức xong hoa, lại húp một miếng măng hầm giăm bông.

So với hai món kia, món này có vị đậm đà hơn, rõ ràng không cho nhiều gia vị, nhưng vị mặn ngọt lại rất nồng. Giăm bông mềm nhũn, gắp một cái là tan; măng rất giòn, tươi non mơn mởn, ăn vào khiến người ta sảng khoái.

Bữa trưa chẳng có gì thịnh soạn, vậy mà Văn Triển lại ăn rất no. Cuối cùng, hắn uống cạn cả nước canh măng hầm giò heo, vị ngọt thanh dịu ấm áp lan tỏa đến tận dạ dày. Ăn no rồi, tứ chi bắt đầu rã rời, trong lòng ấm áp như đang phơi nắng dưới ánh mặt trời mùa xuân, buồn ngủ díu cả mắt.

Hắn uể oải, cố gắng chống đỡ thân mình, không cho phép bản thân thiếp đi.

Ai ngờ Lục Vân Sơ lại kéo hắn ra sân.

Trong sân có một chiếc ghế nằm bằng tre, rất dài, đủ cho hắn nằm xuống. Văn Triển vốn gầy gò, nằm xuống vẫn còn chỗ trống, Lục Vân Sơ đã lên kế hoạch từ trước, liền ngay lập tức chen chúc nằm xuống cạnh hắn.

Đắp tấm chăn mỏng, phơi nắng ngủ trưa, cảnh xuân đẹp biết bao.

Hai người nằm sát bên nhau, Lục Vân Sơ có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn của Văn Triển, lồng n.g.ự.c phập phồng, chắc hẳn là vô cùng thoải mái tự tại.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy Văn Triển nhắm mắt, khóe miệng lại nhếch lên, nét mặt thư thái ung dung.

Cảm nhận được động tác của nàng, Văn Triển mở mắt ra, thấy nàng đang nhìn mình, liền cúi đầu mổ nhẹ một cái vào môi nàng, khiến Lục Vân Sơ ngây người.

"Hôm nay chàng làm sao vậy, vui thế à?"

Văn Triển gật đầu, lại áp sát vào hôn thêm một cái nữa.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 177



Lục Vân Sơ vừa ngơ ngác vừa muốn cười, bất đắc dĩ hỏi: "Thích mùa xuân vậy sao?"

Lần đầu tiên hắn không chút do dự gật đầu, sau đó lại lắc đầu, viết lên tay nàng: Thích nàng hơn.

Lục Vân Sơ bị chọc cười, hai người dựa vào nhau, vừa cười vừa run lên, nhột vô cùng.

Nàng hỏi: "Cũng đâu phải chưa từng trải qua mùa xuân, sao lại thấy lạ lùng thế, cứ như lần đầu được thấy vậy."

Văn Triển có chút ngại ngùng, mím môi, không đáp lời, chỉ cúi đầu dụi vào nàng thêm lần nữa.

Ánh nắng chiếu trên người, ấm áp lạ thường. Buổi trưa mùa xuân yên tĩnh, gió thổi qua mang theo hương hoa thoang thoảng. Lá cây lay động, khiến bóng râm trên mặt đất vỡ vụn biến đổi, đùa giỡn với những đốm sáng.

Khóe môi Văn Triển vẫn luôn giữ nụ cười, như chú mèo hoang nằm phơi nắng cái bụng tròn vo vào buổi trưa.

Đương nhiên là hắn thấy lạ lùng rồi.

Trước đây đã từng nhìn thấy mùa xuân, trải qua mùa xuân, nhưng chỉ đến bây giờ, mới thực sự hòa mình vào mùa xuân, đi qua mùa xuân ấm áp với cỏ cây đ.â.m chồi nảy lộc, vạn vật hồi sinh.

Sau khi dừng chân ở một nơi ba đến năm ngày, đoàn người lại lên đường, lăn lộn trên đường mười ngày nửa tháng, lại tìm một nơi nghỉ ngơi vài ngày. Cứ thong dong nhàn nhã như vậy trên đường đi, cơ thể hoàn toàn không bị mệt mỏi vì hành trình vất vả.

Vì lời nhắc nhở của Văn Giác, Lục Vân Sơ chọn đường vòng đi phủ Thái Nguyên, trước tiên đi về phía tây nam, tránh nơi có binh loạn, sau đó lại quay về hướng đông bắc. Vòng vo một vòng lớn như vậy, chờ đoàn người dừng chân, lại phát hiện có thương nhân Hồ tấp nập trên phố xá.

Trước đây Lục Vân Sơ dự định sau khi mọi chuyện ổn định sẽ cùng Văn Triển du ngoạn khắp Trung Nguyên, không ngờ khi đưa hắn đi bái kiến nhạc phụ, lại tình cờ có một chuyến trăng mật nho nhỏ.

Nàng kéo Văn Triển đi dạo phố: "Thương nhân Hồ? Không biết có đặc sản Tân Cương nào không nhỉ."

Văn Triển không hiểu lắm, nhưng đại khái cũng hiểu nàng lại đang nghĩ đến chuyện ăn uống.

Ánh mắt Lục Vân Sơ lướt qua các loại da lông và sản phẩm từ sữa, cuối cùng tìm thấy một người bán hạt giống ở góc phố.

Nàng lập tức phấn khởi, theo mô-típ trong tiểu thuyết, những thương nhân loại này thường mang theo hạt ớt hoặc hạt cà chua. Kết quả là nàng lục tung hết cả túi, nhưng không tìm thấy thứ mình muốn, ngược lại, thương nhân nghe nàng miêu tả, liền chỉ đường cho nàng: "Nếu là thứ quả dài đỏ tươi, thì lão Trương ở đầu phố Tây có một ít, phơi khô treo lên trông rất vui mắt."

Lục Vân Sơ chẳng ngại mệt, tức tốc đi về phía Tây phố, cuối cùng cũng mua được một ít ớt khô với giá cao.

Nhắc đến ớt, nàng mới nhớ ra, giữa mạch truyện nữ chính rốt cuộc cũng mở được bàn tay vàng, không ngừng phát hiện ra các loại hạt giống lương thực, ớt, khoai tây, cà chua, cà rốt,... Đại khái là nam chính cộng điểm kỹ năng ở phía trước chiến trường, còn nữ chính thì chuyên lo hậu cần phía sau.

Lúc này, Lục Vân Sơ mong chờ cốt truyện diễn biến nhanh hơn bất cứ ai, nàng ôm một túi nhỏ ớt khô, mua một đống nguyên liệu nấu ăn về nhà, tiện thể mua thêm một bình rượu vang.

Dù sao cũng phải nghỉ ngơi vài ngày ở đây, Lục Vân Sơ không vội, kiên nhẫn bắt đầu làm bún. Từ lúc phát hiện ra ớt rồi mua vài cái bánh trên đường, Lục Vân Sơ đã quyết định sẽ làm món bún gạo xào.

Bún gạo Tân Cương không giống những nơi khác, sợi bún to bằng chiếc đũa, tròn tròn trắng mập, nhìn thôi đã thấy no.

Nước sốt chưa đủ, hương vị làm ra chưa được chuẩn lắm, nhưng sau khi ăn nhạt nhẽo một thời gian dài, món ăn đậm đà như vậy đủ để miêu tả bằng hai chữ "kinh ngạc".

Vị cay của ớt không thể so sánh với vị cay xé lưỡi của đời sau, nhưng cũng đủ gây ấn tượng với người lần đầu tiếp xúc với vị cay.

Văn Triển không biết nói gì với Lục Vân Sơ, cầm một cuốn sổ nhỏ vui vẻ đi vào, mùi ớt xộc thẳng vào mũi, hắn lập tức ho sặc sụa, vẻ mặt kinh hãi lùi ra ngoài.

Lục Vân Sơ quay đầu lại thấy cảnh này, suýt nữa thì bật cười.

Chỉ là hơi cay nồng, Văn Triển chưa quen thôi. Vì thế hắn hít thở không khí trong lành bên ngoài vài hơi, lại chui vào bếp, hít hà một cái, suýt nữa lại ho sặc sụa.

Đây là lần đầu tiên hắn nhíu mày vì mùi thức ăn Lục Vân Sơ nấu, vậy mà hắn là người đã từng được tôi luyện qua món bún ốc.

Hắn cẩn thận nhìn vào nồi, một mớ hỗn độn màu đỏ tươi, màu sắc vô cùng bắt mắt, không hiểu sao, màu sắc sáng như vậy lại k.ích th.ích sự thèm ăn của người ta, nhìn lại trước đây, chỉ có kẹo hồ lô mới có màu đỏ như thế.

Thế nhưng kẹo hồ lô là vị ngọt, còn cái này rõ ràng là mặn. Dòng suy nghĩ của hắn không kìm được mà rẽ ngang, quên mất chuyện chính, chăm chú nhìn món bún gạo xào Tân Cương trầm tư.

Cho đến khi Lục Vân Sơ lên tiếng hỏi: "Chàng có chuyện gì sao?" Văn Triển mới hoàn hồn, ngơ ngác lắc đầu. Mùi ớt quá nồng, hắn hoàn toàn quên mất có lời muốn nói với nàng.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 178



Lục Vân Sơ bèn nói: "Vậy chàng giúp ta bê bát qua kia đi, vừa xào xong rồi." Nàng xoa xoa tay, vô cùng phấn khích: "Đã lâu lắm rồi ta không được ăn, sắp c.h.ế.t thèm rồi."

Văn Triển gật đầu, nhìn Lục Vân Sơ đổ bún gạo xào màu nâu đỏ từ trong nồi ra, những sợi bún trắng mập chen chúc dưới lớp sốt, trượt vào bát.

Ngửi gần, mùi ớt càng nồng nặc hơn, Văn Triển đại khái có thể phân biệt nó cũng giống như dầu từ cây sơn tiêu, là một mùi vị rất k.ích th.ích, nhưng cái này dường như nồng hơn một chút.

Thực ra ớt chỉ nhìn màu đỏ tươi thôi chứ ăn cũng bình thường. Vì nể Văn Triển nên Lục Vân Sơ chỉ cho một chút để tạo hương vị và màu sắc, bún gạo xào kiểu Tân Cương chính hiệu thì dù có gọi là hơi cay thôi cũng cay xé lưỡi, mức độ cay hôm nay còn chưa đủ gọi là hơi cay nữa.

Nhưng dù vậy, Văn Triển vẫn bị cảm giác nóng rát nơi đầu lưỡi làm giật mình khi ăn miếng đầu tiên.

Dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng lần đầu tiên được nếm thử hắn vẫn có chút bất ngờ. Cũng giống như trẻ con uống Coca, ngụm đầu tiên cảm giác như thuốc bắc có ga tê tê, vì không quen nên thấy lạ, nhưng càng uống càng ghiền.

Hắn rụt người lại, ngũ quan nhanh chóng nhăn nhó, sau khi vị cay dịu xuống, mùi nước sốt đậm đà lan tỏa đầu lưỡi, nét mặt hắn lại chuyển sang vẻ thích thú tò mò.

Linh hồn của món bún gạo xào Tân Cương chính là nước sốt, lớp sốt dày, phải đủ sánh đặc để bám vào sợi bún tròn trịa, như vậy bún mới không bị nhạt nhẽo.

Sợi bún rất dẻo, nhai sần sật, không giống bún thông thường, có độ dai chắc, phải nhai kỹ trong miệng mới nuốt được.

Cần tây cũng như nước sốt, đều có vị đậm đà, nhưng chỉ có loại rau này mới khiến nước sốt quyện thêm mùi thơm thanh mát của thảo mộc, trung hòa hiệu quả vị dầu mỡ và mặn của nước sốt, quả là một sự kết hợp hoàn hảo.

Văn Triển không dám ăn ngấu nghiến, trước tiên gắp một sợi húp vào miệng, vị cay làm tăng cảm giác, hương vị nước sốt hoàn toàn bao bọc lấy sợi bún, mỗi lần nhai đều mang theo hương thơm nồng đậm, khiến người ta cứ muốn ăn mãi.

Hắn rất nhanh quen với vị giác hơi k.ích th.ích này, hào hứng húp bún. Bánh mì nang và bún xào là một cặp đôi hoàn hảo, được cắt thành từng miếng nhỏ, không lớn, nhưng nước sốt sền sệt không làm bánh mì nang thấm đẫm, không làm nó trở nên ướt nhẹp. Chỉ có lớp vỏ ngoài thấm đầy nước sốt cay nóng, bên trong vẫn trắng, nhai có vị thơm của bột mì.

Cắn một miếng, rồi chấm vào nước sốt, lại cắn, miếng bánh mì nang nhỏ nhỏ đã hoàn toàn hấp thụ tinh hoa của nước sốt, quả là nét chấm phá đắt giá. Thịt gà cũng vậy, hoàn toàn không theo kiểu mềm mại nhiều nước, mà dai chắc từng miếng, thớ thịt rõ ràng, nước sốt ngấm vào từng thớ thịt gà, rất dai, cũng có điểm tương đồng với bánh mì nang hút nước sốt.

Văn Triển càng ăn càng nhanh, đầu mũi lấm tấm mồ hôi mỏng, mì không đủ, bánh mì nang không đủ, thịt gà dường như cũng hơi ít, một bát lớn vào bụng, từ môi đến dạ dày đều nóng hổi, dùng một chữ để khái quát chính là "sảng khoái".

Lục Vân Sơ chỉ cúi đầu an tâm thưởng thức món ngon đã mấy đời không được chạm vào, ngẩng đầu lên, phát hiện Văn Triển lại nhanh chóng thích nghi với khẩu vị mới và cuồng phong quét sạch một bát lớn, giật mình trợn mắt.

"Chàng không uống nước à?" Nàng hỏi.

Văn Triển đang dùng miếng bánh mì nang cuối cùng chấm nước sốt nâu đỏ còn sót lại trong bát, nghe vậy ngẩng đầu lên, sững người một chút, lúc này mới phát hiện hơi mặn, nên uống chút nước cho thanh miệng.

Hắn nhét miếng bánh mì nang cuối cùng vào miệng, đảm bảo không lãng phí một chút nước sốt nào, mới đưa tay lấy chén trà.

Trong chén không phải trà, mà là nước trắng nhiệt độ thường, rót vào miệng nhanh chóng làm giảm nhiệt độ trong miệng, toàn thân có cảm giác mát mẻ, thoải mái đến mức muốn thốt ra một tiếng thở dài.

Lục Vân Sơ thấy Văn Triển lại ừng ực uống nước, mồ hôi lạnh toát ra: "Vừa nãy làm gì vậy?"

Đáp án quá rõ ràng, bận ăn thôi.

Văn Triển ngượng ngùng giảm tốc độ, uống xong nước, xoa xoa bụng, hạnh phúc đến mức sủi bọt.

Nhưng một cốc nước làm dịu dạ dày, không gian còn lại bắt đầu kêu gào chưa no.

Ánh mắt hắn cứ liếc về phía bếp.

Lục Vân Sơ: "Còn bánh mì nang, chàng gặm tạm chút bánh mì nang đi."

Văn Triển hớn hở chạy vào bếp, kết quả nước sốt trong nồi còn lại rất ít, hóa ra Lục Vân Sơ nói "gặm bánh mì nang" là gặm không à.

Văn Triển ủ rũ quay về.

Lục Vân Sơ thấy hắn như vậy, đành phải giải thích: "Chàng lần đầu ăn cay, sợ chàng không chịu được, cứ từ từ thích nghi đã."

Văn Triển tuy ấm ức, nhưng Lục Vân Sơ cũng là vì hắn, hắn đành chấp nhận.

Hắn lại vào bếp rửa vài hoa quả, quay lại ngồi bên bàn gặm rôm rốp, làm Lục Vân Sơ có cảm giác mình được ăn ngon, người khác chỉ có thể gặm hoa quả lót dạ.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 179



Nhưng Văn Triển thật sự không có ý đó, hắn chỉ đơn thuần là chưa no muốn ăn thêm chút thôi.

Lục Vân Sơ dùng bữa xong, hắn bưng bát đũa vào bếp, trở ra rồi viết vào sổ: Tối nay còn dùng bữa nữa không?

Lục Vân Sơ lắc đầu: "Thường xuyên quá không tốt đâu."

Văn Triển mím môi, một lúc sau vẫn không cam lòng đưa sổ ghi: Nhưng thân thể ta đã khỏe lại rồi.

"Việc này đâu liên quan gì tới thân thể khỏe hay không, dù chàng có cường tráng đến mấy, cũng cần có thời gian thích nghi chứ?"

Nàng lại dùng những từ ngữ khó hiểu kia để khuyên hắn. Văn Triển chẳng còn đường nào để phản bác, lặng lẽ cất sổ, ngoan ngoãn thỏa hiệp.

Lục Vân Sơ mặc kệ hắn, ra ngoài rửa mặt, khi trở vào thấy hắn ngồi phơi nắng ngoài sân, vận một thân y phục giản dị, tóc đen buông xõa, vẻ mặt uể oải, giữa ngày xuân tươi sáng mà hắn cứ như ngồi giữa tiết trời thu hiu hắt.

Lục Vân Sơ đành rót một ly rượu nho: "Uống chút không?" Độ cồn không cao, cứ xem như nước giải khát mà uống.

Văn Triển dễ dỗ vậy đấy, lập tức phấn chấn hẳn lên, nhận lấy ly sứ nhấp một ngụm, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.

Lục Vân Sơ đã đánh giá thấp tốc độ ăn uống của hắn, chẳng mấy chốc, một ly rượu nho đã cạn đáy. Từ khi thân thể hắn dần hồi phục, khẩu phần ăn của hắn tăng lên rõ rệt, mặc dù với một người cao lớn như hắn thì khẩu phần này mới là bình thường, nhưng Lục Vân Sơ vẫn chưa quen.

"Rượu nho còn trong giếng, chàng tự đi lấy nhé." Nàng không thấy loại rượu này ngon lắm, uống vài ngụm là chán rồi.

Văn Triển đứng dậy rót đầy một ly, trở lại rồi lại nhanh chóng uống cạn.

Hắn bưng ly rỗng nhìn Lục Vân Sơ, Lục Vân Sơ gật đầu, hắn lại đi rót, lần này mang theo hẳn hai ly.

Ánh nắng buổi trưa chiếu xuống, Lục Vân Sơ bắt đầu buồn ngủ.

Một lúc sau, Văn Triển lại uống hết, giơ ly hỏi nàng, nàng mơ màng, thuận miệng nói: "Đi mà lấy đi. Rượu này dở ẹc, nếu chàng thích, chàng cứ xử lý hết đi." Phí phạm thì không tốt, may mà có kẻ không kén ăn kén uống bên cạnh.

Nàng nằm xuống ghế tựa, phe phẩy quạt, phơi nắng ngủ trưa, nào hay câu nói vừa rồi sẽ gây ra hậu quả gì.

Giấc ngủ trưa ngày xuân thật thoải mái, nàng ngủ một mạch suốt một canh giờ, sau khi tỉnh dậy phải mất một lúc mới hoàn hồn, nhận biết mình đang ở đâu.

Lục Vân Sơ dụi mắt, vừa định ngồi dậy thì liếc mắt sang, cơn buồn ngủ tan biến hoàn toàn.

Văn Triển đang ngủ trên chiếc ghế tựa bên cạnh, tư thế rất ngoan ngoãn, gối đầu lên tay, tóc xõa tung.

Nhưng mặt hắn rõ ràng không ổn, từ má đến sống mũi đều ửng hồng, do làn da trắng nên cả cổ cũng phớt hồng, tựa như hoa anh đào phủ một lớp sương tuyết.

Dưới chân hắn là một vò rượu trống không.

Lục Vân Sơ ngây người, một lúc sau, lóng ngóng thốt ra: "Không thể nào."

Nàng đưa tay đẩy Văn Triển, Văn Triển ngủ say như chết, khó khăn lắm mới bị nàng lay tỉnh, hắn hé mắt nhìn nàng, nhìn một lúc lâu, ánh mắt vẫn không hề tập trung.

Lục Vân Sơ ôm trán, ai ngờ hắn uống khỏe thế, cả vò rượu to như vậy, bụng không bị vỡ sao? Thực sự là bó tay.

Nàng đang phân vân không biết nên để Văn Triển ngủ luôn ở đó cho đến khi tỉnh hay là đánh thức hắn thì, Văn Triển bỗng nhiên chống người dậy, loạng choạng bước về phía trước, bất ngờ ngồi xổm xuống trước mặt nàng.

Lục Vân Sơ không biết hắn muốn làm gì, biểu cảm thì có vẻ ngoan ngoãn, vừa nghĩ đến điều này thì, Văn Triển đột nhiên cong khóe miệng cười ngây ngô, nhào tới, đè Lục Vân Sơ xuống, rồi hôn "chụt" một cái rõ mồn một vào má nàng.

Âm thanh vang dội đến nỗi, Lục Vân Sơ nghi ngờ hợp lý rằng trên mặt mình đã bị hắn hôn đến đỏ ửng lên một mảng.

Ấy vậy mà hắn vẫn không hề hay biết, đầu dụi dụi vào hõm vai Lục Vân Sơ, cọ đến rối tung cả tóc trên đỉnh đầu rồi mới ngẩng lên, vẻ mặt ngây thơ nhìn nàng, trong mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh, y hệt vẻ mặt trước khi bất ngờ hôn nàng lúc nãy.

Lục Vân Sơ vội vàng giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u hắn, tâm trạng vô cùng phức tạp.

...Đáp án quá rõ ràng rồi, nàng nên chọn cách giúp Văn Triển tỉnh rượu.

Tửu lượng của Văn Triển thật sự quá kém, vậy mà say đến mức quên cả việc mình là người câm.

Tay hắn chống xuống một cách yếu ớt, dùng trán cọ cọ vào lòng bàn tay Lục Vân Sơ, ngẩng đầu nhìn nàng, miệng mấp máy, không biết đang nói gì.

Thực ra Lục Vân Sơ cũng khá tò mò hắn khi say sẽ muốn nói gì, nhưng hắn chỉ có thể lẩm bẩm không thành tiếng, cho dù mắt Lục Vân Sơ có tốt đến mấy cũng không thể phân biệt được hắn đang nói gì.

Nhìn thì có vẻ gầy yếu, thực chất lại nặng như đeo đá, Lục Vân Sơ thở không ra hơi, cố gắng lật hắn ra.

Văn Triển mơ màng nhìn động tác vô ích của nàng, một lúc sau, mắt từ từ mở to, giống như cuối cùng đã hiểu được nàng có ý gì.
 
Back
Top Bottom