Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 30



Một lát sau, Văn Triển ôm một cái chăn đến, đắp lên người Lục Vân Sơ.

Nàng bị đè đến nghẹt thở, ú ớ nói: "Đắp nhiều thế làm gì?"

Văn Triển không đáp, lại đi xách lò sưởi đến, đặt bên cạnh nàng.

Lục Vân Sơ bất đắc dĩ, nhìn hắn cứ như mình yếu ớt lắm vậy, rõ ràng hắn mới là người bị thương. Văn Triển là một người rất ôn hòa, nhưng chính sự ôn hòa này khiến người ta không thể làm gì khác, Lục Vân Sơ đành mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Cơn bão kéo dài suốt đêm, đến rạng sáng hôm sau mới tạnh.

Lục Vân Sơ tỉnh dậy phát hiện mắt cá chân đã hết đau, có thể cử động và đi lại bình thường, vết thương lành nhanh đến bất thường.

Đây có lẽ là lợi ích duy nhất của việc làm nữ phụ, là một nhân vật quan trọng chuyên xuất hiện để chọc tức độc giả, thân thể nhất định phải khỏe mạnh, tinh thần nhất định phải dồi dào, kẻo đến lúc cần gây chuyện mà lại lăn ra ốm, chẳng phải làm lỡ nhịp độ tình cảm của nam nữ chính sao?

Nàng hớn hở xuống đất đi một vòng, còn chưa kịp vui mừng bao lâu thì đã nghe thấy một tràng ho sặc sụa đến xé lòng.

Lục Vân Sơ vội vàng chạy về hướng phát ra tiếng ho, quả nhiên thấy Văn Triển đang ho sặc sụa vào chậu đồng.

Nàng nhìn trời qua cửa sổ, lại đến lúc Văn Triển lên cơn bệnh.

Trước đây hắn chỉ đau thôi, hôm nay lại đặc biệt yếu ớt, người ướt đẫm mồ hôi, bộ dạng thoi thóp.

Lục Vân Sơ vội vàng chạy đến đỡ hắn.

Nếu là ngày thường, Văn Triển nhất định sẽ né tránh, nhưng hôm nay hắn không còn sức lực, liếc nhìn Lục Vân Sơ một cái, xấu hổ cụp mắt xuống.

Trên người hắn luôn có một luồng khí thế, là khí thế dù vết thương rách toạc, m.á.u chảy không ngừng cũng phải ngẩng cao đầu, khiến người ta vừa muốn đến gần hắn, lại vừa cảm thấy lòng tốt của mình với hắn là một sự khinh miệt.

Nhưng hôm nay luồng khí thế đó trên người hắn đã tiêu tan, cả người như được bao phủ bởi một màn sương mù, ngay cả đôi mắt sáng trong cũng trở nên xám xịt.

Lục Vân Sơ dìu hắn về phía giường, muốn nói nặng lời nhưng lại không nỡ: "Chàng làm sao vậy, hôm qua còn nhớ đắp chăn thêm than cho ta, cuối cùng lại tự mình bệnh rồi."

Văn Triển cúi đầu, cũng không biết có nghe thấy hay không, không có phản ứng gì.

Lục Vân Sơ để hắn nằm lên giường, sắc mặt hắn tái nhợt vì ho khan mà hiện lên chút đỏ ửng, nhắm mắt, nghiêng đầu, như một người ngọc bội vô tri vô giác.

Lục Vân Sơ đưa tay sờ lên trán hắn, không thấy nóng, thở phào nhẹ nhõm.

Nàng lẩm bẩm: "Thật là không khiến người ta yên tâm, rõ ràng biết mình toàn thân là thương tích, bệnh tật quấn thân, còn dám không quan tâm đến mình, chăm sóc ta chu đáo, còn bản thân thì…"

Lời trách móc chưa nói hết, tay áo bỗng bị kéo nhẹ.

Cúi đầu nhìn, Văn Triển không biết từ lúc nào đã mơ màng mở mắt, uể oải nhìn nàng.

Lục Vân Sơ cảm thấy mình thật xấu xa, lúc này vậy mà lại bị dáng vẻ này của Văn Triển làm cho ngây người, nhớ tới dáng vẻ của hắn lúc mới gặp.

Giữa mày nỗi sầu chưa tan, đôi mắt bình lặng không gợn sóng, trải qua biết bao khổ nạn, khóe môi vương máu, toàn thân lạnh toát mồ hôi, lại cứ không có chút cảm xúc nào, sự trống rỗng ấy lại mang một vẻ đẹp bi thương.

Văn Triển giơ tay, cắt ngang sự xuất thần của nàng.

Hắn s* s**ng vào vạt áo, không tìm thấy cuốn sổ nhỏ, có chút hoang mang, vừa sốt ruột, liền ho khan trở lại.

Lục Vân Sơ vội vàng nắm lấy cổ tay hắn: "Đừng vội, muốn nói gì?"

Văn Triển chớp chớp mắt, cố gắng nhìn rõ vẻ mặt nàng.

Lục Vân Sơ không đành lòng nhìn dáng vẻ này của hắn, đưa lòng bàn tay đến cạnh tay hắn: "Muốn nói gì?"

Văn Triển phản ứng chậm nửa nhịp, chẳng giống hắn ngày thường không dám chạm vào nàng, không chút do dự, đưa tay viết lên lòng bàn tay nàng: Ta không hề không quan tâm.

Hắn viết rất chậm, đầu ngón tay hơi lạnh, vỏn vẹn sáu chữ, từng nét từng nét viết rất chậm rất cẩn thận, sợ nàng không nhận ra.

Lục Vân Sơ nhìn sang bên cạnh, thấy hai chiếc chăn được gấp ngay ngắn.

Trong miệng nàng có chút chua xót, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Văn Triển đã tiến bộ rất nhiều.

Hắn trước kia u ám trầm mặc, đừng nói đối mặt với bệnh tật, cho dù c.h.ế.t cũng không sao, còn hắn bây giờ đang thử bước ra khỏi góc tối tăm đó, vụng về chăm sóc bản thân, chỉ vì sợ nàng tức giận.

Nàng rất muốn nói với Văn Triển, đối xử tốt với bản thân nên là xuất phát từ nội tâm, xuất phát từ bản năng, chứ không phải vì sợ một người tức giận.

Nàng thở dài, kéo chăn qua đắp cho Văn Triển.

Văn Triển khó khăn thò tay từ trong chăn ra, nắm lấy tay áo nàng, còn muốn nói gì nữa.

Hắn cau mày, lo lắng nhìn nàng, Lục Vân Sơ hiểu được tâm tư của hắn.

"Ta không giận." Nàng thở dài, nắm lấy tay hắn, nhét vào trong chăn.

Vừa rồi là nàng đã nghĩ sai, Văn Triển không phải vì nhiệt độ giảm đột ngột mà không chăm sóc tốt bản thân nên bị cảm lạnh, mà là vì hôm qua ra đón nàng bị dính chút mưa.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 31



Nàng bị mưa xối xả như vậy cũng vẫn sống, còn Văn Triển chỉ bị dính chút mưa đã bệnh, chẳng qua là vì cả người đầy bệnh tật này.

Nàng lau sạch mồ hôi lạnh trên trán Văn Triển, để tránh hắn khó chịu vì có thói quen sạch sẽ: "Ngủ đi."

Văn Triển yên lặng nhắm mắt lại.

Lục Vân Sơ đứng dậy, đi ra ngoài sân, bản thân không thể ra khỏi cái sân này, không biết làm sao mới có thể tìm đại phu khám bệnh cho hắn.

Vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, cảm giác chỉ dẫn kỳ lạ đó lại đến, mắt nàng sáng lên, xem ra là sắp đến diễn biến cốt truyện rồi! Chỉ cần ra khỏi sân, nàng sẽ có thể tìm được đại phu cho Văn Triển.

Nàng bước nhanh ra ngoài, quả nhiên gặp ngay Văn Giác ở hành lang treo rèm lụa giữa hai gian viện.

Hắn ta cúi gằm mặt, ra dáng chán nản.

Lục Vân Sơ không thấy lời thoại hiện ra, vẫn có thể nói chuyện được, vội vàng tiến lên gọi hắn ta: "Văn Giác, Văn Triển nhiễm lạnh rồi, huynh bảo đại phu kê cho chàng ít thuốc."

Nàng biết cốt truyện sẽ không để ai vạch trần vết thương trên người Văn Triển lúc này, nên đại phu sẽ không đụng chạm đến Văn Triển, vậy thì chỉ có thể bảo đại phu kê vài thang thuốc cảm mạo thông thường.

Văn Giác ngẩn người, ngẩng đầu nhìn nàng.

"Nhanh lên." Nàng giục.

Văn Giác vốn đang mơ mơ màng màng, bị nàng quát một tiếng, theo bản năng liền sai hạ nhân đi gọi đại phu kê thuốc.

Sai bảo xong mới hoàn hồn, quay đầu lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ vẫn chưa cảm thấy có lời thoại hiện ra, xem ra hôm nay vở kịch này không tập trung vào nàng.

Nàng không có gì để nói, thân thể lại không cử động được, chỉ có thể trừng mắt nhìn Văn Giác.

Văn Giác đối diện với nàng có phần ngượng ngùng: "Ngươi có lời gì muốn nói với ta sao?"

Theo lẽ thường, nữ phụ phải thổ lộ tình cảm vào lúc này, nhưng Lục Vân Sơ không thấy lời thoại hiện lên, lại đang nóng lòng muốn quay về xem Văn Triển, hết sức mất kiên nhẫn, bèn đảo mắt nhìn Văn Giác.

Văn Giác giật mình, nhưng lại đón nhận rất tốt: "Ta… ta…" Hắn ta móc từ trong n.g.ự.c ra một cái túi thơm: "Đem về đi."

Điều này khiến Lục Vân Sơ có chút bất ngờ, túi thơm chắc chắn là vật quan trọng, nàng tráo đổi túi thơm rồi thì cốt truyện khẳng định sẽ không tiếp tục được, nhưng Văn Giác không hề nổi giận, lại còn trả túi thơm cho nàng, đây là chuyện gì?

Chẳng lẽ nam chính trong cốt truyện gốc không có ý đồ lấy túi thơm một cách mờ ám, nhưng vì say rượu, vô tình bị nữ phụ nhét vào tay, trùng hợp lại có được vật quan trọng, mưu đồ đã thành?

Đúng là bạch liên hoa, cứ như chỉ vì là nam chính mà làm chuyện mất mặt cũng đương nhiên.

Ánh mắt nàng khinh bỉ, Văn Giác có chút tức giận, nhét túi thơm cho nàng: "Ngươi cầm về đi!"

Lục Vân Sơ đang định cãi nhau với hắn ta thì bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu khe khẽ.

Quay đầu lại, Liễu Tri Hứa đang đứng ở góc đường, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

"Hai người…"

Ra là cốt truyện là vầy.

Quả nhiên, Văn Giác mở miệng liền nói: "Cô nghe ta giải thích—"

Lục Vân Sơ lập tức cắt ngang: "Huynh từ từ giải thích đi, ta về trước đây."

Nói xong, nhận lấy túi thơm, liếc xéo Văn Giác một cái.

Văn Giác vội vàng giải thích: "Túi thơm này của đệ đệ ta, ta nhờ nàng trả lại—"

Lục Vân Sơ vốn đã sắp đi rồi, nghe vậy, cố tình dừng lại bên cạnh nữ chính, giơ cái túi thơm màu hồng đào lên, nhỏ giọng nói: "Đừng nghe hắn bôi nhọ, phu quân ta không phải loại người có sở thích kỳ quái như vậy."

Chiếc túi thơm này trông rất thanh tú, hoa văn phức tạp, vừa nhìn là biết đồ của nữ nhân.

Vẻ mặt Liễu Tri Hứa cứng lại một lát, phu quân nàng không phải loại người đó, vậy ai mới là đây…

Là nam chính, Văn Giác võ công đương nhiên cao cường, nghe được lời Lục Vân Sơ nói, tức đến bốc khói: "Ngươi ăn nói bậy bạ gì vậy!" Nói xong, chính hắn ta cũng ngẩn người ra.

Túi thơm trong tay nàng sao lại trông như vậy?!

Hắn ta nhớ rõ mình cầm lấy cái túi thơm kia rồi cứ trằn trọc, dày vò khổ sở, cuối cùng khi đi gặp trụ trì vẫn còn đang nắm túi thơm do dự, cái túi thơm mà hắn ta đã xem đi xem lại vô số lần này, sao lại biến thành thế này?

Hắn ta cố gắng nhớ lại, đầu đau như búa bổ, nhưng lại chẳng nhớ ra được bất kỳ chi tiết nào, hình ảnh nhìn túi thơm trong ký ức vô cùng mơ hồ, dường như có chỗ nào đó đã xảy ra sai sót rất lớn.

Hắn ta đứng ngây ra đó, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, không nói nên lời.

Liễu Tri Hứa nhìn thấy cảnh này, càng khẳng định đây là dáng vẻ bí mật bị bại lộ nhưng lại không thể giải thích được.

Khóe miệng nàng ấy giật giật, vội vàng nói với Lục Vân Sơ: "Nhị phu nhân, ta đi cùng cô." Chẳng biết làm sao đối mặt với Văn Giác một mình, chỉ còn cách về tĩnh tâm lại đã.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 32



Văn Giác quá kinh ngạc, không đuổi theo.

Hai người đi chưa được bao xa, liền đụng phải hạ nhân của Văn Giác, đang gánh một gánh lê đi về chính viện.

Lê ngon!

Lục Vân Sơ vội gọi hắn ta lại: "Số lê này từ đâu ra thế?"

Hạ nhân đặt gánh xuống, cúi đầu đáp: "Đây là lê tuyết mà công tử cho người vận từ Hà Bắc về, công tử thích ăn nhất, mùa thu năm nào cũng sai người đi mua."

Lục Vân Sơ tiến lên cầm một quả lên xem, quả tròn trịa, hương thơm thanh ngọt, rất thích hợp để nướng, nhuận phế chỉ ho, vừa hay trị được bệnh ho của Văn Triển.

"Ta lấy hết." Nàng nhanh tay nhanh chân, vác gánh lê lên rồi đi.

Hạ nhân ngẩn người ra không biết phản ứng thế nào: "Nhị phu nhân, đây là lê của công tử, cả năm chỉ có một gánh nhỏ này thôi."

Lục Vân Sơ biết NPC không cản được mình, chẳng chút áy náy nào, khi đi ngang qua Liễu Tri Hứa, còn tiện thể nói xấu Văn Giác: "Haiz, phu thê chúng ta có bao giờ được ăn những thứ ngon lành này đâu, xin đại ca cũng không cho, hôm nay đành mặt dày lấy vậy."

Bỏ mặc Liễu Tri Hứa ngơ ngác ở đó, nàng nhanh chóng về viện của mình.

Thuốc được đưa đến tay nha hoàn ngoài viện, các nàng đã sắc xong, thấy Lục Vân Sơ tới, vội vàng lại bẩm báo.

Lục Vân Sơ theo các nàng đi lấy thuốc, dặn dò họ đem lê vào bếp nhỏ, còn mình thì quay về phòng, định cho Văn Triển uống thuốc.

Văn Triển ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, lông mày giãn ra, gương mặt bình thản, như thể không còn hơi thở.

Lục Vân Sơ sợ tới mức suýt làm rơi bát, vội vàng lay hắn dậy, đợi hắn mở mắt ra, nàng mới thở phào nhẹ nhõm: "Chàng ngủ sao mà im re vậy, làm ta hết hồn."

Văn Triển không hiểu ý nàng.

Lục Vân Sơ dĩ nhiên sẽ không giải thích, đỡ hắn dậy: "Uống thuốc thôi."

Hắn chớp chớp mắt, khẽ nhướn mày, có chút ngạc nhiên.

Lục Vân Sơ đưa bát thuốc tới trước mặt hắn: "Uống nóng cho mau khỏe."

Văn Triển luôn nghe lời nàng, nhận lấy bát thuốc liền định đưa lên miệng uống, Lục Vân Sơ vội vàng ngăn hắn lại: "Chàng lại quên thổi rồi."

Hắn dừng động tác lại, thổi vài hơi, ngẩng lên nhìn Lục Vân Sơ.

"Ừm, uống được rồi." Nàng đã quen rồi.

Văn Triển nốc cạn bát thuốc, đưa bát không cho nàng.

Hắn không có phản ứng gì, Lục Vân Sơ lại nhăn mặt nhíu mày: "Không đắng sao?"

Nghe vậy, Văn Triển cụp mắt xuống, như đang từ từ nhấm nháp.

Lục Vân Sơ vội vàng ngắt lời hắn, làm gì có ai như vậy, còn nếm vị đắng nữa chứ.

Nàng vội vàng đưa kẹo mạch nha trên bàn cho hắn: "Đắng lắm đó, ăn đồ ngọt cho đỡ đắng đi."

Văn Triển giơ tay, muốn nói gì đó.

Lục Vân Sơ đưa lòng bàn tay ra cho hắn.

Hắn tỉ mỉ từng nét chữ, viết trên tay nàng: Không đắng.

Lục Vân Sơ thầm nghĩ, đây chẳng phải là nói dối trắng trợn sao, mà vẻ mặt hắn lại vô cùng nghiêm túc, chẳng giống đang nói dối chút nào.

Thế nhưng hắn vẫn tiếp tục viết, Lục Vân Sơ chỉ còn cách tập trung cảm nhận nét chữ của hắn.

Cảm nhận từng chữ một.

—— Nàng không giận thì không đắng.

Nàng nhất thời ngẩn người ra, rồi ngẩng lên nhìn Văn Triển, vừa vặn bắt gặp ánh mắt chân thành của hắn.

Nàng bất ngờ ôm lấy n.g.ự.c mình, sao có thể dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy để nói những lời sến súa thế chứ!

Văn Triển tinh lực suy kiệt, viết xong câu này liền có chút mệt mỏi, lảo đảo một cái.

Lục Vân Sơ vội vàng đỡ hắn nằm xuống, ôn nhu nói: "Ngủ đi."

Hắn vô lực chống đỡ, nhắm mắt lại, nhưng lông mày lại nhíu chặt, tựa hồ có nỗi đau khổ cực lớn đang hành hạ hắn.

Lục Vân Sơ hỏi hắn: "Vết thương trên người đau sao?"

Văn Triển không có phản ứng, hắn thực sự quá suy yếu, không có động tác lớn nào, chỉ có hàng mi run nhẹ.

Lục Vân Sơ vén những sợi tóc lòa xòa trên trán hắn, ghé sát hỏi: "Sao vậy, muốn nói gì?"

Văn Triển nhíu mày chặt hơn.

Nàng chỉ có thể đoán: "Lạnh? Hay là chăn dày quá, nóng?"

Văn Triển khó nhọc mở mắt, trong mắt toàn là sự giãy giụa trong cơn ác mộng, như đang nhìn nàng lại như không phải nhìn nàng.

Bắt gặp ánh mắt của hắn, tim Lục Vân Sơ thắt lại, thăm dò nói: "... Ta ở đây."

Sự giãy giụa trong mắt Văn Triển càng mãnh liệt, hắn muốn nói gì đó, há miệng, không có tiếng động, dường như đã quên mình là kẻ câm.

Lục Vân Sơ cảm thấy hắn bị ác mộng đè nén, có chút buồn cười, dỗ dành như dỗ trẻ con: "Chàng cứ yên tâm ngủ đi."

Nỗi đau khổ trên người Văn Triển gào thét, hắn cau mày, nghiến răng, nhưng vẫn không chớp mắt nhìn nàng.

Lục Vân Sơ không hiểu gì, thăm dò: "Ta không giận?"

"Ta không lo lắng?"

"Ta sẽ không rời đi, ta sẽ luôn bên cạnh chàng."

Nàng vắt óc suy nghĩ, tất cả mọi khả năng đều nghĩ tới, nhưng vẫn không tìm ra được câu nói mà Văn Triển muốn nghe.

Đột nhiên, đầu ngón tay lạnh toát, nàng rùng mình một cái.

Bàn tay Văn Triển từ trong chăn thò ra, mu bàn tay trắng nõn đầy vết thương, run rẩy, cuối cùng chạm vào đầu ngón tay nàng.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 33



Một trận chua xót dâng lên trong lòng, giờ khắc này, nàng dường như cảm nhận được tâm trạng của Văn Triển, một mảng tối tăm trống rỗng vô tận ập tới, nàng chợt hiểu ra, buột miệng nói: "... Ta là thật, ta sẽ không biến mất."

Nàng không hiểu tại sao mình lại muốn nói như vậy, có thể là do ánh mắt của hắn, cũng có thể là do đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn, khiến nàng trong giây lát chìm vào cùng một mảng mê hoặc với hắn.

Nỗi đau khổ trong xương cốt Văn Triển vẫn còn giày xéo, nhưng hắn lại như trút được gánh nặng, mỉm cười, ngủ thiếp đi.

Lục Vân Sơ ngẩn ngơ ngồi bên giường, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Nàng cảm thấy mình thật kỳ quái, sao lại nói những lời không đầu không đuôi như vậy.

Nàng vỗ vỗ trán, xua tan cảm xúc buồn bực đắng chát, khôi phục lại sức sống.

Ánh nắng ngoài trời vừa đẹp, xuyên qua lớp giấy cửa sổ chiếu vào trong phòng, nàng vén màn giường lên, để ánh sáng mặt trời chiếu vào, xua tan bóng tối trong phòng.

Ánh nắng mặt trời nhuộm lên khuôn mặt đang ngủ của Văn Triển một tầng yên ổn dịu dàng, nàng ngây ngốc nhìn một lúc, cho đến khi ý thức được mình như vậy có chút b**n th** mới chợt hoàn hồn, dời mắt đứng dậy.

Nàng vòng ra phía sau nhà bếp nhỏ, tìm ra một cái lò mới tinh, đây là loại nồi nhỏ bằng kim loại tiện mang theo người, thường dùng để hâm rượu nấu trà, hình dáng hơi giống ấm trà, bịt kín miệng lại, dùng để nướng lê vừa đúng.

Vị đại phu kê thuốc rất tỉ mỉ, ngoài thuốc cảm thông thường, còn đặc biệt gói thêm nhiều loại thảo dược dưỡng giọng thanh phế.

Lục Vân Sơ chọn ra cam thảo, xuyên bối mẫu, lấy táo đỏ khô đã phơi khô trong giỏ tre, rửa sạch sẽ, rồi cho vào quả lê đã cắt đầu bỏ hạt.

Cho lê vào lò, đổ nước cam thảo vào, rồi bịt kín miệng lò lại, đặt lò vào trong bếp từ từ nướng.

Lớp vỏ ngoài của quả lê hơi sần sùi, khi ăn cảm giác như có những hạt li ti, nước lê tràn trề, cắn một miếng, nước lê b.ắ.n ra như rắc đầy đường trắng ngọt lịm.

Lê nướng không thể dùng lửa lớn, phải dùng lửa nhỏ riu riu, để những hạt li ti này từ từ tan ra, biến thành nước đường trắng trong, mềm mại.

Trong lúc chờ lê nướng chín, Lục Vân Sơ lại trở về phòng, bầu bạn với Văn Triển.

Hắn có vẻ đỡ hơn rồi, nét mặt bình tĩnh, lông mày không còn cau lại.

Nàng lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của hắn, tưởng tượng ra dáng vẻ hắn tỉnh dậy, được ăn lê nướng ngọt ngào, khóe môi không khỏi cong lên, lòng tràn ngập hạnh phúc ấm áp.

Ngắm một lát, Lục Vân Sơ rời khỏi phòng, tranh thủ lúc nắng đẹp, đem đồ khô ra sân phơi.

Bận bịu xong xuôi, lê nướng cũng gần được, Văn Triển hẳn cũng đã tỉnh.

Nàng quay lại bếp, nhấc tấm đồng che miệng lò ra, một làn hơi nóng ngọt ngào lập tức phả ra.

Nàng dùng kẹp gắp cái nồi nhỏ ra, đổ lê nướng và nước đường vào bát, thêm thìa, rồi bưng vào phòng.

Quả nhiên Văn Triển đã tỉnh, hắn ngồi dậy, tựa vào gối, không biết đang suy nghĩ điều gì, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, còn chưa thấy bóng dáng Lục Vân Sơ, khóe miệng đã cong lên.

Hắn cuộn mình trong chăn, lặng lẽ nhìn Lục Vân Sơ đi tới, vẻ mặt yếu ớt, trông càng ngoan ngoãn lạ thường.

Lục Vân Sơ hỏi: "Ngủ ngon không?"

Hắn cười gật đầu, ý bảo rất ngon.

Nàng đặt khay lên bàn nhỏ, bước tới sờ trán hắn, xác nhận nhiệt độ bình thường, hỏi: "Người còn khó chịu không?"

Văn Triển lắc đầu, định giơ tay ra hiệu lấy giấy bút, vừa cử động, phổi lại ngứa ngáy, không khỏi ho khan vài tiếng.

Lục Vân Sơ vội vàng rót cho hắn một cốc nước ấm, hắn xua tay, ra hiệu không sao.

Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, thấy hắn bộ dạng này, không khỏi trách móc: "Nhìn chàng yếu ớt đến mức nào rồi, lần sau đừng dầm mưa nữa, thân thể chàng so được với ta sao?" Nàng chính là nữ phụ kiểu gián đánh không chết.

Văn Triển lắc đầu, lại ra hiệu lấy giấy bút.

Hắn tỉnh dậy rồi không còn mềm mềm như lúc mê man nữa, Lục Vân Sơ muốn trêu hắn, đưa tay ra: "Muốn viết gì nào?"

Văn Triển khựng lại, ánh mắt thoáng vẻ hoang mang, không hiểu sao nàng lại đưa tay ra, ngay sau đó những hình ảnh đứt quãng hiện lên, hắn có chút không thể tin nổi, vừa sốt ruột, liền ho dữ dội.

Lục Vân Sơ vội rụt tay lại, vỗ lưng vuốt n.g.ự.c cho hắn, không dám trêu hắn nữa.

Đợi cho tiếng ho của hắn dần ngừng, Lục Vân Sơ bưng khay đến: "Ăn chút gì đi."

Vỏ lê nướng có màu nâu vàng, nhăn nhúm, co lại thành một lớp rất mỏng. Nước lê xung quanh trong veo, nước đường màu mật ong trông như rượu lâu năm.

Nhấc phần đầu lê đè lên ra, hương thơm ngọt ngào càng nồng nàn, nóng hổi, như vị ngọt của kẹo bông gòn mới ra lò, vấn vít mãi không thôi.

"Đây có thể coi là một trong những thức uống yêu thích nhất của ta đấy, sinh tân dịch, dưỡng dạ dày, thanh phế chỉ ho." Nàng giải thích: "Ta không cho đường, nhưng quả lê này rất ngọt, không cho đường cũng ngọt, quả không hổ là thứ mà Văn Giác mỗi năm đều... khụ." Câu cuối cùng nàng lúng túng nuốt xuống, nhưng vẻ mặt đắc ý khó mà che giấu được.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 34



Văn Triển không nghe rõ, có chút khó hiểu, nhưng xưa nay hắn không phải người hay hỏi han.

Khói trắng bốc lên từ nước lê nghi ngút, khiến cổ họng người ta ngứa ngáy, Văn Triển dùng thìa sứ chạm vào lớp vỏ lê nhăn nheo, mềm mà không nát, khẽ chạm đã rách ra, lộ phần thịt lê trắng như tuyết bên trong.

Thịt lê nướng chín mọng nước, ngọt lịm, thấm đẫm nước cam thảo, vừa có vị ngọt của trái cây, vừa có vị thanh đắng của thảo dược, dung hòa vị ngậy, lại có hậu vị ngọt kéo dài.

Thịt lê mềm mịn, từng miếng lê đều căng mọng nước, cắn một miếng, tựa như nước đường tan ra nơi đầu lưỡi, cả người như hòa vào thịt lê, được nước ngọt tưới mát, trở nên căng tròn, xua tan cái khô hanh của mùa thu, sảng khoái tinh thần.

Khóe mắt và lông mày của Văn Triển đều nhuốm lên vị ngọt ngào mọng nước này, hắn từ tốn ăn từng miếng nhỏ, có vẻ rất thích món ăn này.

Hắn ăn vài miếng, chợt nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Lục Vân Sơ.

"Sao vậy?"

Hắn chỉ vào quả lê nướng, nghiêng đầu một chút, trên mặt lộ ra vẻ ngại ngùng, muốn đưa cho nàng lại thôi, chửng chừng, rất là lúng túng.

"Ấy, chàng cứ ăn đi, trong bếp còn đang nướng mấy quả nữa mà." Lục Vân Sơ hiểu được ý hắn, không khỏi bật cười: "Đây chỉ là lê thôi, có phải sơn hào hải vị gì đâu mà lo ta không có mà ăn chỉ để dành cho chàng?" Nàng vậy mà từ chỗ Văn Giác "thó" được cả một giỏ đầy.

Vả lại Văn Giác đường đường là nam chính bá đạo chắc chắn sẽ không đến đòi lại, chắc là sẽ sai người chở thêm một giỏ nữa, để lần sau chạy cốt truyện nàng lại "chôm" tiếp.

Nàng nghĩ ngợi, bỗng nhận ra, có lẽ là do Văn Triển là một NPC công cụ, nên ký ức về quả lê cũng mờ nhạt như cuộc đời ngắn ngủi của hắn, mới vô thức cảm thấy quả lê rất quý giá.

Nàng không khỏi thở dài.

Dù chỉ là nhân vật phụ, hắn cũng là một con người sống sờ sờ, dựa vào đâu mà phải sống mờ nhạt, vô nghĩa như vậy chứ.

Nàng thấy Văn Triển tỉ mỉ thưởng thức lê nướng, có chút khát nước, cũng chạy vào bếp tự múc cho mình một bát.

Lê nướng nóng hổi ăn vào chẳng khác gì trong ký ức, nàng vừa ăn vừa tán gẫu với Văn Triển: "Lê nướng là món ăn vặt ven đường ở miền Bắc Trung Nguyên, hình như miền Nam cũng có vài nơi làm món này, làm cũng không khó, hồi xưa tan học thêm buổi tối trên đường về, quanh quầy hàng nhỏ lúc nào cũng đầy ắp học sinh." Nàng cũng chẳng quan tâm Văn Triển có hiểu hay không, cứ tự mình hồi tưởng lại, trải qua hai kiếp, ký ức đã gần như mờ nhạt, nhưng có vài hình ảnh vẫn luôn không quên được.

"Thường là các cụ già bán, kéo theo một chiếc xe, trên xe đặt thùng tôn, thùng chia thành vô số ô vuông nhỏ, bên ngoài có cánh cửa, trong mỗi ô vuông có đặt cốc men, dùng để nướng lê. Trời càng lạnh, vị ngọt càng đậm, cả con đường đều thơm ngọt." Chỉ tiếc lúc đó kẹt tiền, ít khi mua ăn, lớn lên thay đổi, mua lại chẳng còn cảm giác đó nữa.

Văn Triển cụp mắt, yên lặng nghe nàng nói, không hề có vẻ mất kiên nhẫn, ngược lại trong tiếng lầm bầm của nàng, hắn trở nên tĩnh lặng, cả người toát ra khí chất ôn hòa.

Đêm lạnh, đường xá đông đúc ồn ào, tiếng trò chuyện rôm rả, mùi thơm ngọt ấm áp lan tỏa rất xa... Nghe thôi cũng thấy thật đẹp.

Lục Vân Sơ uống một hơi hết nước lê ngọt lịm, no bụng, phơi mình dưới ánh nắng ấm áp, thấy buồn ngủ.

Nàng mềm nhũn uể oải, mắt gần như không mở nổi: "Văn Triển, chàng có buồn ngủ không?"

Không đúng, hình như là nàng buồn ngủ.

Trong cơn mơ màng, nàng như nghe thấy tiếng cười khẽ, có người đỡ nàng nằm xuống, mùi thuốc thanh mát bao phủ lấy nàng, ngửi thấy rất an tâm.

Nàng ngủ rất say, ngủ được một lúc, bỗng bị một lực kéo tỉnh dậy.

Cốt truyện c.h.ế.t tiệt!

Nàng bực bội mở mắt, lộn một vòng dậy, thấy rõ nơi mình đang ở, giật nảy mình.

Văn Triển nằm bên cạnh nàng, tóc đen như thác nước, lặng lẽ nhắm mắt, hơi thở đều đặn.

Giường nằm rộng thênh thang, hắn tựa vào cạnh trong cùng, cho dù Lục Vân Sơ ngủ ở đây thì khoảng cách giữa hai người cũng xa lắc xa lơ.

Éo le thay, Lục Vân Sơ lại là đứa ngủ chẳng hề yên phận, lăn từ mép giường cho tới tận bên cạnh Văn Triển.

Chả trách gì trong mơ nàng lại ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng dịu dàng, mà hương thơm ấy cứ nồng nàn dần, thì ra là đang ngủ nàng lại vô thức nhích dần về phía ấy!

Nàng ngó cái chân nghịch ngợm của mình, suýt nữa thì chạm vào Văn Triển rồi, chắc ngủ thêm chút nữa là đè lên người hắn luôn. Ngàn vạn lần không ngờ, cái cốt truyện trời đánh ấy lại cứu nàng một phen, nếu không thì đúng là quê độ muốn chết.

Nàng nhìn khuôn mặt ngủ say tĩnh lặng của Văn Triển, không nhịn được mà buột miệng khen: "Đẹp trai ghê á."

Nàng đưa tay vén lọn tóc mai bên thái dương hắn, vốn dĩ học hành chẳng tới đâu, chẳng biết nói lời hoa mỹ, chỉ có thể thốt lên: "Đẹp thật sự."
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 35



Đang định ngắm thêm chút nữa thì cốt truyện lôi nàng dậy cái rẹt.

Trong lòng Lục Vân Sơ càu nhàu, biết rồi biết rồi, đi làm nhiệm vụ liền.

Nàng cằn nhằn bước ra khỏi cửa, cũng chả biết hôm nay phải làm gì, lỡ đợi lâu quá mà không kịp bữa tối thì toi, thấy cốt truyện cũng không gấp gáp lắm nên nàng rẽ qua bếp nhỏ chôm cái bánh nướng, lại để lại cho Văn Triển tờ giấy nhắn rồi mới chịu ra khỏi cửa.

Đợi nàng ra khỏi cửa rồi, bên trong mới vọng ra tiếng ho sặc sụa, như thể đã nhịn từ lâu lắm rồi, giờ mới không nhịn nổi nữa.

Lục Vân Sơ men theo chỉ dẫn của cốt truyện, đi tới chỗ hòn non bộ giữa hai viện, vừa liếc mắt đã thấy Liễu Tri Hứa đang thưởng cảnh trong đình.

Nàng không tự chủ được mà bước về phía Liễu Tri Hứa.

Liễu Tri Hứa thấy Lục Vân Sơ tới, nét mặt từ trầm ngâm chuyển sang kinh ngạc. Mới vào phủ, nàng ấy thấy vị Lục phu nhân này thật kỳ quái, ở thêm vài ngày thì nàng ấy phát hiện hình như chủ nhân phủ Văn là Văn Giác còn kỳ quái hơn… Hay là cái đất này phong thủy không được tốt lắm?

Nàng ấy hành lễ với Lục Vân Sơ: "Nhị phu nhân."

Vừa bước vào trong đình, Lục Vân Sơ đã thấy da đầu tê dại, đó là phản ứng sợ hãi theo bản năng của cơ thể.

Nàng nhạy bén nhận ra có một người đang dõi theo mình.

Những tình tiết mơ hồ trong truyện chợt lóe lên trong đầu, không đoán nhầm thì người đang lén lút nhìn mình chính là ám vệ của nữ chính.

Liễu Tri Hứa là nữ chính trong truyện "song cường", nhìn thì yếu đuối nhưng thực chất bên trong lại có một sức mạnh kiên cường.

Lần này nàng ấy ra ngoài, ngoài mặt chỉ mang theo vài thị vệ, giả trang thành tiểu thư khuê các bình thường, còn ngầm mang theo một ám vệ võ công cao cường, tâm ngoan thủ lạt. Tên này là kẻ ác được tôi luyện từ đống nô lệ, vào thời khắc mấu chốt có thể lấy một địch trăm, những chuyện bẩn thỉu dính m.á.u mà nữ chính bày mưu tính kế đều do hắn ta ra tay.

Mỗi lần hắn ta xuất hiện đều lặng lẽ không một tiếng động, chỉ cần gật đầu với nữ chính là nữ chính biết hắn ta đã giải quyết xong người rồi.

Võ công của tên này cao đến mức b**n th**, ngay cả Văn Giác được hào quang nam chính chiếu rọi cũng phải hít khói. Cuối cùng, nữ chính bị người ta hãm hại, hắn ta mang nữ chính chạy ra khỏi thành trì thất thủ, cả người nhuộm đầy máu, sau đó lại che chở cho nữ chính lăn xuống vách núi, nữ chính chỉ bị thương nhẹ, còn hắn ta thì toàn thân không còn một mảnh da thịt lành lặn, tắt thở mà chết. Trước khi chết, hắn ta mới mở miệng nói câu đầu tiên, cũng là câu cuối cùng —

"Thuộc hạ bất tài."

Hai chữ "bất tài" đã đ.â.m sâu vào trái tim nữ chính. Cái c.h.ế.t của hắn ta khiến nữ chính mất đi cánh tay đắc lực, nhưng cũng khiến nữ chính tỉnh ngộ, từ đó trở nên mưu trí hơn người.

Lục Vân Sơ đáp lễ với Liễu Tri Hứa: "Liễu cô nương, có thể trò chuyện đôi chút không?"

Liễu Tri Hứa gạt bỏ những suy nghĩ lung tung vừa rồi, trên mặt thoáng qua vẻ không tự nhiên, mỉm cười đáp: "Đương nhiên rồi."

Lục Vân Sơ ngồi xuống trước mặt nàng ấy: "Nếu vậy, ta không làm mất thời gian của Liễu cô nương nữa, vào thẳng vấn đề luôn."

Liễu Tri Hứa nghĩ về hai lần gặp mặt, có một dự cảm chẳng lành: "Lục cô nương xin cứ nói."

Tay Lục Vân Sơ bỗng nhiên cử động, đưa vào trong lòng.

Trong nháy mắt, nàng nhớ lại hình ảnh hôm mưa lớn nhặt được ngọc bội của Văn Giác, hiểu cốt truyện muốn làm gì.

Nàng cố gắng khống chế tay mình, nỗ lực không nắm lấy ngọc bội trong vạt áo.

Biểu cảm của nàng như đang đấu tranh khiến Liễu Tri Hứa có chút hoang mang: "Lục phu nhân?"

Động tác của Lục Vân Sơ trông như thể đang đưa tay vào trong lòng bất động, nét mặt giằng co, đúng là kỳ quái, nhưng thực ra nàng đang từng chút một rời đầu ngón tay khỏi ngọc bội.

Trước đây khi đối mặt với cốt truyện nàng hoàn toàn không thể khống chế bản thân, mà hiện tại đã có thể khống chế được một chút biên độ động tác.

Đầu ngón tay nàng rốt cuộc cũng rời khỏi ngọc bội, rơi xuống chiếc bánh nóng hổi bên cạnh.

"Xoẹt" một tiếng, nàng nhanh chóng lấy bánh ra, tiếp nối động tác của cốt truyện: "Liễu cô nương, ta có vật muốn tặng cho cô."

Nàng suýt thì bật cười thành tiếng.

Ha ha ha! Cốt truyện chó chết, không ngờ ta lại giấu bánh trong lòng chứ gì!

Liễu Tri Hứa nhìn gói giấy dầu trên tay nàng, một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại: "A?"

"Phải, đúng như cô nghĩ, vật này…" Khóe miệng Lục Vân Sơ nhếch lên: "Liễu cô nương là người thông minh, không cần ta nhiều lời, chắc hẳn đã biết ta muốn nói gì rồi."

Rõ ràng là một câu nói chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng cẩn thận như nữ chính Liễu Tri Hứa lại nếm ra được mùi vị.

"Ta hiểu rồi." Nàng ấy gật đầu.

Lục Vân Sơ trừng lớn mắt, trong lòng kinh ngạc thét lên, hiểu cái gì chứ? Ta đưa cho cô cái bánh thì cô hiểu cái gì? Sao ta lại không hiểu?!
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 36



Đáng tiếc là nàng vẫn phải đi theo cốt truyện, chậm rãi đứng dậy nói với Liễu Tri Hứa: "Vậy thì tốt rồi, ta cáo từ trước."

Nói xong liền rời đi một mạch không kiểm soát được, để lại Liễu Tri Hứa một mình trầm tư suy nghĩ.

Nàng ấy suy nghĩ một hồi, đầu ngón tay chạm vào gói giấy dầu.

Một bóng đen vụt qua đứng trước mặt nàng ấy.

Động tác của nàng ấy bị cắt ngang, ngẩng đầu nhìn ám vệ trước mặt.

Hắn ta không có tên, chỉ có xưng hô là "Ảnh", trên mặt Ảnh có một vết sẹo kinh hãi, nhưng Liễu Tri Hứa không sợ hắn ta.

"Sao lại đột nhiên xuất hiện?" Nàng ấy hỏi.

Ảnh không trả lời, với tư cách là nô lệ không được thấy ánh sáng, hắn ta không xứng đáng nói chuyện với chủ nhân.

Liễu Tri Hứa gõ ngón tay lên bàn đá vài cái, hiểu ra nói: "Ta biết thuốc giải tháng này vẫn chưa đưa cho ngươi, ngươi đợi thêm chút nữa, bên đó vẫn chưa đưa tới." Với tư cách là người chiến thắng từ núi thây biển máu, Liễu gia tự nhiên sẽ không yên tâm đặt ám vệ bên cạnh. Mỗi ám vệ của Liễu gia đều bị hạ độc, thuốc giải chỉ có người nắm quyền Liễu gia mới có, mỗi tháng cho bọn họ dùng một lần, để đảm bảo có thể khống chế bọn họ chặt chẽ.

Ảnh khựng lại một chút, nhưng sẽ không lên tiếng phản bác, chắp tay gọn gàng, nháy mắt biến mất trong ánh sáng.

Liễu Tri Hứa đứng dậy, đi tới bên tay vịn, nhìn xa xăm những chiếc lá khô tiêu điều, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ tất cả đều là sự thật sao, bọn họ thật sự có tư tình?" Nàng ấy buồn bã cụp mắt xuống: "Ta nên tin tưởng chàng là một chính nhân quân tử đường đường chính chính, thế nhưng… thế nhưng nàng ấy đưa ta ngọc bội của chàng, ngọc bội là vật riêng tư… ngọc bội là… ngọc bội…"

Nàng ấy giống như cỗ máy bị kẹt, không ngừng lặp lại từ này, cuối cùng trong mắt tràn ngập vẻ hoang mang.

"Ngọc bội?" Nàng ấy đau khổ day thái dương: "Sao ta lại nói ngọc bội?"

Nàng ấy xoay người bước nhanh về phía bàn đá, mở gói giấy dầu, lộ ra bánh mì thịt bên trong.

Dường như có một sự trói buộc nào đó thoát ra khỏi người, nàng ấy có chút thời gian th.ở d.ốc ngắn ngủi, ngồi xuống ghế đá, nghiêm túc nhìn chiếc bánh mì thịt.

Lục phu nhân lúc nãy giãy giụa như vậy, chẳng lẽ là vì... không nỡ miếng bánh này?

Liễu Tri Hứa thở dài, không biết nên đánh giá thế nào cho phải.

Mở gói giấy dầu ra, một mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi.

Bánh nướng bên ngoài vàng ươm, bên trong trắng mềm xốp, mùi thơm lúa mạch rõ rệt. Nhân bánh là thịt thăn, nước sốt đậm đà, thịt được nhuộm màu nâu đỏ sẫm, phần vỏ bánh mềm trắng cũng thấm đẫm nước sốt, trắng nâu lẫn lộn.

Nàng ấy không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, chiếc bánh nướng trông bình thường thế mà sao lại thơm phức thế này?

Liễu Tri Hứa nhớ đến hồi huynh trưởng còn sống, lén lút đưa mình ra đường phố Ích Châu chơi, thấy dân chúng không tiếc tiền móc ra mấy đồng tiền mua bánh nướng chia nhau ăn, vẻ mặt vô cùng ngon miệng, bế tắc nàng ấy cũng bảo hạ nhân mua cho mình một cái.

Kết quả sau khi ăn thì thất vọng tràn trề, vị bánh chỉ có thể nói là bình thường, không giống cái bánh trong tay này, nhìn thì thô sơ nhưng chỉ riêng mùi hương đã đủ sức cám dỗ.

Nàng ấy cầm chiếc bánh, đưa lên miệng.

Vừa mới chạm vào, Ảnh bỗng nhiên xuất hiện, quỳ một gối trước mặt nàng, cắt ngang động tác của nàng ấy.

Liễu Tri Hứa liếc hắn ta một cái, cười nói: "Nàng ấy không đến mức ngu ngốc vậy, làm sao có thể bỏ độc vào bánh nướng cho ta?"

Ảnh mím môi, cuối cùng vẫn không lui xuống.

Bị hắn ta cắt ngang như vậy, Liễu Tri Hứa cảm thấy cơn thèm ăn trong bụng bắt đầu rục rịch, ngón tay bóp nhẹ, nước sốt đầy ắp trong nhân bánh trào ra, nàng cắn một miếng thật nhanh, đón lấy phần nước sốt sắp trào ra.

Lúc này nàng ấy mới biết thứ nước sốt trông đậm đà kia hóa ra không phải nước sốt mà là nước thịt từ miếng thịt thăn, thơm ngon đậm đà, phần vỏ bánh thấm đẫm thứ nước này, cắn một miếng mềm dẻo, nhai kỹ vô cùng thỏa mãn.

Thịt thăn rất thấm vị, không có mỡ nhưng không hề khô, vừa mềm vừa thơm, vị mặn ngọt hài hòa, thớ thịt rõ ràng, từng sợi từng sợi, nhiều tầng lớp.

Hơi nóng tỏa ra trong miệng, dư vị lưu luyến mãi không tan, nàng ấy vội dùng khăn tay lau đi phần nước sốt dính ở khóe miệng, giữ gìn sự tao nhã.

"Lạ thật." Nàng ấy đặt bánh xuống nói: "Sao lại ngon thế này?"

Nàng ấy lại trầm ngâm, thong thả nói: "Nàng ấy liên tục…"

Ảnh siết chặt nắm đấm, thầm nghĩ trong lòng: liên tục quấy nhiễu.

Lại nghe Liễu Tri Hứa nói tiếp: "… liên tục lấy lòng ta như vậy, lẽ nào đã biết thân phận của ta?"

Bóng dáng cao lớn của Ảnh có một thoáng cứng đờ.

Liễu Tri Hứa nhanh chóng quyết định: "Sai người điều tra nàng, xem có gì kỳ lạ không."

Nói xong, chưa đợi Ảnh chắp tay cáo lui, nàng ấy đã vội vàng tiếp tục xử lý chiếc bánh thịt thăn.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 37



Lục Vân Sơ không hề hay biết suy nghĩ của nữ chính, tâm trạng rất tốt trở về viện, Văn Triển đang đứng chờ nàng dưới mái hiên.

"Sao chàng lại dậy rồi?" Nàng vội vàng chạy tới: "Ngoài này lạnh, không phải đã dặn chàng nằm nghỉ ngơi sao?"

Văn Triển cười chỉ chỉ vào bếp, Lục Vân Sơ bừng tỉnh đại ngộ, vỗ trán: "Chết rồi, quên tắt lửa! Bánh của ta!"

Vừa mới bước ra được nửa bước chân, đã bị Văn Triển kéo lại, trước mắt xuất hiện quyển sổ mà hắn đã viết sẵn chữ.

—— Đừng lo, ta đã tắt lửa rồi.

Lục Vân Sơ gật đầu, yên tâm: "Hôm nay chúng ta ăn bánh, ta nghĩ kỹ rồi, suốt ngày uống cháo người cũng sẽ chẳng có chút sức lực nào, chàng yếu ớt như vậy, vẫn nên ăn chút gì đó bổ dưỡng."

Văn Triển gật đầu.

"Nhưng mà chàng phải ăn từ từ thôi, nếu dạ dày không thoải mái thì lập tức dừng lại, được không?"

Văn Triển lại gật đầu.

Gật đầu thì dứt khoát lắm, đến lúc ăn thì quên béng mất.

Bánh mới ra lò trông thật hấp dẫn, vỏ bánh vàng ươm thơm phức, hơi nóng từ lò làm dậy lên mùi thơm lừng của bột mì.

Cắn một miếng, bánh mềm xốp, thịt ngọt thơm, nước thịt cứ trào ra, khó mà giữ được vẻ tao nhã. Môi phải mím chặt để nước thịt khỏi chảy ra ngoài, hai má phải phồng lên mới có thể ngậm được bánh, nhai chóp chép.

Lục Vân Sơ vốn không phải người cầu kỳ, nàng làm bánh, cứ sao cho no bụng là được, bánh nướng to tướng chắc nịch, thịt thăn cứ thế mà nhồi vào, nước thịt cũng chan đầy, suýt chút nữa thì không gói lại được.

Chính cái sự chất phác này mới khiến người ta cảm nhận trọn vẹn sự thỏa mãn của tinh bột, vứt bỏ hết kiểu cách, thỏa thích tận hưởng niềm vui thuần túy mà thức ăn mang lại.

Văn Triển cúi đầu, càng ăn càng nhanh, hai má phồng lên khi nhai, chẳng giống hắn chút nào.

Hắn ăn rất im lặng, Lục Vân Sơ ngẩng lên mới thấy cảnh này, vội lớn tiếng ngăn lại: "Ăn từ từ thôi, từng miếng nhỏ một!"

Văn Triển ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng như bị bắt quả tang, vội vàng nuốt xuống.

Kết quả lại bị mắng: "Nhai kỹ rồi hãy nuốt." Lục Vân Sơ bất lực nói: "Sợ dạ dày chàng không đau à?"

Thấy nàng nhíu mày, Văn Triển lập tức ủ rũ như đứa trẻ làm sai, len lén nhìn nàng, vẻ mặt đầy áy náy, đặt bánh xuống.

Lục Vân Sơ cảm thấy mình đúng là hết thuốc chữa, thấy hắn như vậy thì mềm lòng, dịch sang bên cạnh hắn, hỏi: "Dạ dày khó chịu à?"

Văn Triển lắc đầu, sau khi lắc đầu lại xoa xoa bụng, xác nhận không phải mình đã quen với cơn đau mà tê liệt, mà là thật sự không thấy đau, lại lắc đầu lần nữa.

Lục Vân Sơ bèn nói: "Thôi được, vậy chàng cứ ăn tiếp đi, ăn hết cái này thì không được ăn nữa." Nàng ngồi bên cạnh Văn Triển, thấy hắn cầm bánh lên gặm từng miếng nhỏ, rất muốn cười.

Nhìn một người lãnh đạm xa cách như vậy, lúc ăn lại trái ngược hoàn toàn, ngấu nghiến, chẳng giống hắn chút nào.

Lục Vân Sơ bất lực lắc đầu, chẳng qua chỉ là cái bánh kẹp thịt bình thường thôi mà, cứ như chưa được ăn món ngon bao giờ… À không, không phải như, mà là thật sự chưa được ăn món ngon bao giờ.

Nàng thở dài trong lòng, nặn ra một nụ cười dịu dàng, đẩy bát canh trứng rong biển về phía Văn Triển: "Uống chút canh đi, đừng vội, cứ từ từ, đợi dạ dày chàng khỏe lại rồi ta cho chàng ăn bao nhiêu cũng được."

Ngày mười lăm tháng mười một, phần thưởng cho Văn Giác lập công trở về cuối cùng cũng đến, cả phủ Văn tràn ngập không khí chúc mừng.

Nghe được tin tức, Lục Vân Sơ cho rằng trong thời khắc quan trọng này sẽ không thiếu màn kịch của mình, một vai phụ quan trọng.

Quả nhiên, có hạ nhân đến báo, tối nay Văn Giác sẽ mở tiệc chiêu đãi mọi người. Tuy nhiên, không có mời bọn họ.

Văn Triển sức khỏe yếu, sợ ánh sáng, không thích náo nhiệt, quanh năm không ra khỏi cửa, không mời hắn cũng là chuyện bình thường.

Còn việc không mời Lục Vân Sơ lại càng bình thường, chỉ cần đầu óc không có bệnh nặng thì sẽ không ai mời Lục Vân Sơ cả.

Nhưng mà nữ phụ độc ác làm sao cam tâm chứ? Lục Vân Sơ giận dữ dậm chân, nói lời thoại của mình: "Tại sao không mời ta, chẳng lẽ ta không ra mặt được à? Ta đã gả vào phủ Văn, là chủ nhân nơi này, là người thân của hắn, tại sao ta lại không thể xuất hiện trong yến tiệc mừng công của hắn chứ?" Nàng đã quen với sự điên rồ của nữ phụ, biểu cảm lúc này rất đúng mực: "Ta phải mặc y phục lộng lẫy nhất, đeo trang sức quý giá nhất, cùng hắn sánh vai trong yến tiệc mừng công."

Vừa dứt lời thoại, lập tức ọe một tiếng, đúng là ghê tởm hết sức.

Hạ nhân tản đi, chỉ còn lại Lục Vân Sơ đứng giữa sân trầm ngâm suy nghĩ.

Để nàng đến yến tiệc ăn mừng làm loạn à, không thành vấn đề, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nói lui một vạn bước, chỉ cần có thể chọc tức Văn Giác, nàng rất vui khi thấy điều đó.

Chỉ là yến tiệc ăn mừng này kéo dài có hơi lâu không? Trời lạnh thế này, thức ăn bày ra chẳng mấy chốc sẽ nguội, nàng đâu muốn khổ sở diễn một màn lại còn đói meo cả buổi tối.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 38



Thế là nàng lao vào bếp, bắt đầu làm bữa tối mang theo.

Đến lúc trời xế chiều, Lục Vân Sơ cảm thấy cảm giác hướng dẫn đè nén trên người lại đến, vội vàng chạy về phòng, dặn dò Văn Triển: "Ta phải ra ngoài một lát, chàng ở nhà đợi ta nhé."

Ánh sáng không đến nỗi quá mờ, trong phòng chưa thắp đèn, Văn Triển ngồi trong bóng tối, Lục Vân Sơ không nhìn rõ vẻ mặt hắn.

Hắn đứng dậy, bước về phía Lục Vân Sơ, lông mày nhíu lại, vẻ mặt có chút lo lắng.

Lục Vân Sơ không biết hắn lo lắng điều gì, giải thích: "Ta đi dự tiệc ăn mừng của Văn Giác, không biết khi nào mới về, trong bếp có cháo hâm nóng, chàng nhớ ăn đấy."

Vừa dứt lời, cốt truyện đã không đợi được nữa, đẩy nàng đi ra cổng.

Thấy nàng loạng choạng bước đi, Văn Triển cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì, bỗng nhiên nhấc chân đuổi theo nàng.

Đến cổng, Lục Vân Sơ mới phát hiện Văn Triển đi theo sau mình, nàng quay người, bất đắc dĩ nói: "Chàng theo ta làm gì?"

Là những NPC bị cốt truyện hạn chế, họ không thể tùy ý rời khỏi phạm vi hoạt động của mình.

Nàng vừa nói vừa lùi về sau, bước ra khỏi cổng.

Văn Triển và nàng đứng ngoài cổng nhìn nhau, bóng dáng gầy gò của hắn trông có vẻ cô tịch, lòng Lục Vân Sơ nhói lên, lại không khống chế được việc rời đi.

Bóng Văn Triển phản chiếu trên cành cây khô héo, lay động theo gió. Bỗng nhiên, gió ngừng thổi, bóng hắn đứng im, Văn Triển thoát khỏi sự bao phủ của bóng tối, cứ thế bước ra khỏi cổng.

Lục Vân Sơ mở to mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Chàng có thể ra ngoài sao?" Chẳng lẽ phạm vi hoạt động của Văn Triển không bị hạn chế nhỏ như vậy, hay là vì nàng đã ra ngoài, nên Văn Triển cũng có thể ra ngoài?

Nàng không thể xác định nguyên nhân cụ thể, nhưng rất vui vẻ, vội vàng nắm lấy tay áo Văn Triển: "Thật tốt quá, sau này chàng đừng ru rú trong sân nữa."

Thế nhưng, Văn Triển không gật đầu.

Lục Vân Sơ đã quen với vẻ mặt không biểu cảm của hắn, cũng không phát hiện ra điểm khác thường của hắn, tự mình lải nhải: "May mà đồ ăn ta mang theo đủ nhiều, chúng ta ngồi xuống, cứ ăn được thì ăn trước, nếu thấy không ngon thì ăn đồ mình mang theo, dù hôm nay có vở kịch hay ho nào thì cũng không để bụng đói, cứ coi như tự mang đồ uống vào rạp phim xem phim vậy."

Nàng lên kế hoạch cho việc quan trọng nhất buổi tối, đi cùng Văn Triển đến đại sảnh nơi Văn Giác mở tiệc chiêu đãi mọi người.

Lục Vân Sơ ăn vận lộng lẫy xuất hiện, vừa bước vào, cả đại sảnh liền im bặt, sau đó mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, rõ ràng là đang bàn luận về nàng.

Văn Giác thấy nàng đến, mặt mày sa sầm, sải bước tiến đến trước mặt nàng che khuất tầm nhìn của mọi người, kéo nàng sang một bên, trừng mắt nhìn nàng: "Sao ngươi lại đến đây?"

Lục Vân Sơ sờ sờ trâm cài trên tóc: "Sao ta không thể đến? Ta là nữ chủ nhân của Văn phủ."

Mặt Văn Giác càng đen hơn, nghiến răng nghiến lợi: "Không biết liêm sỉ——"

Bốn chữ chưa nói hết, ánh mắt liếc thấy Văn Triển đang đứng bên cạnh.

Vẻ mặt hung dữ của hắn ta cứng đờ lại, ngạc nhiên nhìn hắn, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Văn Triển không có phản ứng gì lớn, chỉ lạnh nhạt gật đầu với hắn ta.

"Sao đệ lại—" Văn Giác quá đỗi kinh ngạc, quên mất Lục Vân Sơ, tiến lên nói chuyện với Văn Triển: "Đệ bằng lòng bước ra khỏi…"

Văn Triển nghiêng đầu, hàng mi dài rậm phủ bóng xuống mí mắt, che khuất đôi mắt – nơi duy nhất có thể để lộ cảm xúc của hắn.

Lục Vân Sơ nghĩ nàng phải có một màn cãi vã kịch tính với Văn Giác, nhưng Văn Triển lại xuất hiện, khiến Văn Giác với vẻ mặt kinh ngạc và tâm trí rối bời, chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến nàng.

Văn Giác im lặng một hồi, quay đầu nhìn Lục Vân Sơ đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt phức tạp: "Đệ ra đây là vì nàng sao?"

Văn Triển luôn tỏ ra thờ ơ với mọi người, chẳng có phản ứng gì, Văn Giác đã quen rồi, cứ tự nhiên nói tiếp: "Là nàng ấy ép đệ sao? Nàng làm sao dám––"

Chưa đợi hắn ta nói xong, Văn Triển đã bước ngang qua, đi về phía Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ biết hai huynh đệ này có mối quan hệ kì lạ, nhưng cũng không muốn tìm hiểu quá nhiều, sau khi dặn dò Văn Triển vài câu, nàng đi tìm chỗ ngồi trước.

Thời đại này không quá câu nệ lễ nghi, dãy bàn nam nữ chỉ cách nhau một tấm bình phong bằng vải mỏng.

Lục Vân Sơ có chút lo lắng cho Văn Triển, nên chọn chỗ ngồi gần bình phong nhất, nhìn hắn qua tấm bình phong.

"Nhìn nàng ta kìa, thật là mặt dày…"

"Đúng vậy, nhưng mà cũng si tình đó chứ."

Mấy bà ngồi cùng bàn xì xào bàn tán, Lục Vân Sơ nghe thấy bèn liếc nhìn họ một cái đầy khó chịu, lập tức tất cả đều im thin thít.

Yến tiệc nhanh chóng bắt đầu, Lục Vân Sơ thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm món ăn trên bàn, ừm, đúng là chẳng có gì ngon cả.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 39



Những buổi tiệc như thế này, thức ăn đều được nấu sẵn từ trước, mà giờ khai tiệc lại sớm muộn khác nhau, nên đầu bếp chỉ có thể giữ ấm món ăn để chờ gia chủ gọi, vì vậy hương vị món ăn giảm đi rất nhiều.

Lục Vân Sơ nếm thử một miếng thịt dê nướng, thịt hơi nguội, lại nặng mùi hôi, gia vị cũng ít, không có linh hồn ẩm thực là thì là, nàng nuốt vội xuống rồi mở hộp cơm của mình ra.

Hôm nay nàng nghĩ cả ngày xem nên mang gì đi, cuối cùng quyết định làm một bát lẩu cay cốt xương. Lẩu cay thường được gắn với những quán ven đường, bị gán cho cái mác rẻ tiền. Người lớn tuổi cứ nghe đến ba chữ "lẩu cay" là liền buột miệng thêm ba chữ "không sạch sẽ". Nhưng đối với Lục Vân Sơ, lẩu cay đúng là một anh hùng lao động thầm lặng trong giới ẩm thực.

Muốn làm món lẩu cay ngon tuyệt đỉnh thì rất khó, nhưng muốn làm dở cũng không hề dễ dàng. Quan trọng nhất là, vạn vật đều có thể cho vào lẩu, chỉ cần cho rau thịt mình muốn ăn vào nồi lẩu, đun sôi lên, chỉ cần một cái bát là có thể thoải mái tận hưởng hương vị phong phú như mâm cỗ Mãn Hán Toàn Tịch.

Cái tên lẩu cay có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, đi về phía Bắc, trải qua sự cải biến khôn ngoan của những người lao động, hương vị đã hoàn toàn thay đổi. Nếu không ăn được cay quá, sẽ dùng nước cốt xương heo làm nước dùng, thịt gà để tăng hương vị; khi trời lạnh dễ nguội, sẽ rưới một lớp dày sốt mè sền sệt lên trên, giữ cho nước dùng được nóng.

Lục Vân Sơ mở nắp hộp, một mùi thơm nồng nàn lan tỏa ra.

Mọi người trên bàn đều nhìn nàng với ánh mắt kì lạ, nghe nói sau khi bị bắt gặp vụng trộm, Lục Vân Sơ đã trở nên điên điên khùng khùng, bây giờ xem ra đúng là bệnh không nhẹ.

Lục Vân Sơ tất nhiên hiểu ý nghĩa của những ánh mắt đó, nhưng nàng chẳng bận tâm, những người này chỉ là NPC không có suy nghĩ độc lập, nếu nàng cũng hoà nhập vào bối cảnh, ngoan ngoãn làm một nền tảng, làm khổ cái dạ dày của mình, thì mới đúng là có bệnh.

Kể cả nếu có một ngày chạy theo cốt truyện gặp phải người chết, chỉ cần đến giờ cơm, nàng vẫn có thể móc đồ ăn ra rồi xì xụp ăn.

Nàng gọi nha hoàn đến múc cho Văn Triển một bát nhỏ, đợi nha hoàn đặt bát trước mặt Văn Triển rồi mới tự mình múc một bát, cúi đầu ăn.

Nàng gắp một viên cá, thổi phù phù vài cái.

Cách bức bình phong, Văn Triển nhìn nàng, bỗng nhiên cầm đũa lên, học theo động tác nàng gắp viên cá viên, thổi phù phù vài cái.

Cá viên làm từ cá tươi sống nhảy tanh tách là ngon nhất, không giống như thời hiện đại thêm một đống bột năng và chất tăng vị, cắn một miếng, vị cá tươi thuần khiết lập tức tràn ngập khoang miệng, như ngay lập tức bị kéo đến bờ biển ngập tràn ánh nắng.

Cá viên cũng chia làm nhiều loại, có loại dai giòn sựt sựt, có loại giòn tan mềm mại, cũng có loại mềm mại như đậu hũ. Ví dụ như cá viên làm từ bụng cá và mỡ heo trộn lẫn, trắng trẻo, mềm mại, ngon ngọt không ngấy, chạm vào răng liền tan ra, khiến người ta tâm tình đại hảo.

Nàng ung dung tự tại ăn, khiến cả bàn người đều ngẩn ra nhìn nàng, éo le thay đồ nàng ăn nhìn lộn xộn một bát lớn, chẳng hề tinh xảo, nhưng mùi vị thật sự hấp dẫn, cứ chui thẳng vào mũi người ta.

Lục Vân Sơ vừa ngẩng đầu, những người đang quan sát nàng lập tức thu hồi ánh mắt, giả bộ như đang trò chuyện vui vẻ.

Nàng lười nói chuyện với NPC, đang định xem trên bàn có nguyên liệu quý hiếm nào thì khóe mắt liếc thấy Liễu Tri Hứa.

NPC không quan trọng, nhưng nữ chính quan trọng nha!

Nàng nháy mắt với Liễu Tri Hứa: "Ăn chút không?"

Liễu Tri Hứa lại bắt đầu trầm tư. Nhưng nàng ấy chưa kịp nghĩ ra điều gì thì đã bị mùi hương lôi kéo.

Nàng ấy xuất thân cao quý, được nuông chiều từ nhỏ, ở địa phương này xem như nửa vị công chúa, từ nhỏ đến lớn tham gia yến tiệc, chưa từng một lần nào là vì ăn uống. Trọng điểm của yến tiệc không phải là ăn, nàng sỹ cho rằng đó là điều mọi người đều công nhận, vì vậy từ lúc ngồi vào bàn nàng ấy chưa từng động đũa.

Giờ Lục phu nhân hỏi nàng sỹ như vậy là có ý gì?

Nàng ấy chưa kịp nghĩ ra đáp án, thân thể đã thành thật gật đầu.

Vì thế Lục Vân Sơ lại chia cho nữ chính đại nhân một bát.

Liễu Tri Hứa mặt hơi đỏ, nhưng bụng đói, thật sự không nhịn được. Trong lòng nàng ấy không ngừng an ủi bản thân, biết đâu đây là quy củ của nơi này, cũng không đến mức thất lễ.

Lục Vân Sơ gắp cho nàng ấy vài sợi mì, mì nằm dưới đáy bát, thấm đẫm nước dùng, bị tương mè hòa quyện thành một khối, khuấy lên dính dính.

Sợi mì phủ đầy nước dùng và tương mè ăn vào mềm mại, hương thơm của ngũ cốc từ mì chính là nền tảng, mang theo hương vị phong phú của tất cả các nguyên liệu, có thể nói là tập hợp của mỹ vị, chưa kịp nhai kỹ đã không nhịn được nuốt xuống, hơi nóng lan tỏa đến tận dạ dày.
 
Back
Top Bottom