Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 60



Màn thầu nóng hổi làm tan chảy chất keo của nước thịt, nước dùng hòa quyện vào bánh như một thể, sẽ không vì quá ướt mà làm mềm bánh, ngược lại còn cho bánh một chút vị dẻo quẹo, khiến người ta ăn đến khoan khoái, phải có thêm chén rượu ngon mới ăn cho sướng.

Hắn ta không tiện gắp giò, bèn gắp một miếng thịt hun khói. Thịt hun khói chưa để lâu nên vẫn chưa cay lắm, nhưng phần mỡ đã chuyển thành màu trong veo hơi vàng, trông như hổ phách, sáng bóng đẹp mắt.

Răng chạm vào nhau, miếng thịt mỡ như bị rách lớp da bên ngoài, bên trong mỡ béo thơm lừng kêu xèo xèo, chưa kịp chuẩn bị, dầu mỡ đã tràn ra khóe miệng.

Hắn ta ngượng ngùng dùng màn thầu bịt lại, cắm cúi ăn ngấu nghiến.

Trên bàn chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm, bỗng nhiên, Liễu Tri Hứa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cắt ngang sự yên tĩnh này: "Tuyết rơi rồi."

Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả, nhẹ như lông ngỗng, xoay tròn trong gió rét rồi rơi xuống, mặt đất loang lổ một lớp trắng tinh, chẳng mấy chốc sẽ bị phủ kín hoàn toàn.

Lục Vân Sơ ăn gần xong, bụng tròn vo, hứng khởi chạy ra bên cửa sổ ngắm tuyết.

Văn Triển theo sau nàng, cùng nàng thưởng thức cảnh đêm tuyết rơi.

"Sắp đến năm mới rồi, tuyết rơi lúc này thật lãng mạn." Lục Vân Sơ đưa tay đỡ má, nhìn về phía xa, vểnh tai nghe xem có tiếng chuông chùa vọng lại hay không.

Văn Triển tuy không hiểu "lãng mạn" cụ thể là gì, nhưng đại khái có thể hiểu đây là ý "thi vị".

Hắn mỉm cười, gật đầu vô cùng tán thành.

Bên kia, Viêm Giác thừa lúc họ đi liền ăn lấy ăn để, ngẩng đầu lên, phát hiện Liễu Tri Hứa đã biến mất.

Ở góc khuê phòng, Liễu Tri Hứa ngẩng đầu nhìn mái hiên, khẽ gọi: "Ảnh."

Một cái bóng đen cao lớn xẹt qua, đứng im trước mặt nàng ấy, chờ phân phó.

Liễu Tri Hứa nhìn bông tuyết lớn bay lả tả ngoài hiên, lên tiếng: "Tuyết rơi rồi."

Dù nàng ấy nói gì, Ảnh cũng không cần đáp lời, im lặng cúi đầu.

Liễu Tri Hứa cũng không có ý định trò chuyện với hắn ta, nàng ấy quay đầu lại, đưa tay ra.

Trước mắt Ảnh xuất hiện một đôi bát đũa, trong bát có một bát sủi cảo đầy ú ụ.

"Đêm nay không cần canh gác." Nàng ấy nói: "Đêm nay là đêm giao thừa."

Ảnh vô cùng sửng sốt, một lúc lâu không nhúc nhích.

Liễu Tri Hứa lấy lọ thuốc từ trong lòng ra, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như mọi khi: "Đây là thuốc giải của tháng này."

Ảnh hai tay nhận lấy, một tay cầm thuốc một tay cầm bát, tư thế hành lễ tạ ơn có chút vụng về.

Liễu Tri Hứa khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Ảnh đứng trong góc tối, nhìn lọ thuốc, lại nhìn bát sủi cảo, cuối cùng cũng có động tĩnh.

Hắn ta ngồi xổm xuống, đặt lọ thuốc xuống, bưng bát sứ, chọn ăn sủi cảo trước.

Hắn ta ăn ngấu nghiến, cả người đen thùi, trong đêm tuyết rơi, giống như một con quạ đang kiếm ăn.

Liễu Tri Hứa quay lại khuê phòng thì Văn Giác đã ăn uống no nê.

Hắn ta và Văn Triển đang đứng bên cửa sổ, xem Lục Vân Sơ đang nô đùa với tuyết bên ngoài.

Liễu Tri Hứa còn chưa bước vào cửa đã bị Lục Vân Sơ gọi lại: "Mau tới đây, chúng ta cùng đắp người tuyết nhỏ nhé."

Liễu Tri Hứa chưa bao giờ đắp người tuyết, bị nàng gọi lại cũng không tiện từ chối, đành phải cùng nàng vụng về loay hoay.

Văn Giác đứng trước cửa sổ nhíu mày: "Thật là không ra thể thống gì, đã lớn thế này rồi mà còn trẻ con như vậy, chẳng đoan trang chút nào."

Cũng không biết hắn ta đang mắng ai, Văn Triển liếc hắn ta một cái, xoay người bỏ đi, dường như không muốn cho hắn ta thêm một ánh mắt nào, khỏi phí công vô ích.

Hắn đi ra ngoài khuê phòng, đứng lại ở hành lang.

Lục Vân Sơ không cho hắn ra ngoài, sợ dính tuyết bị cảm lạnh, nhưng hành lang có mái hiên che chắn, chắc không tính là không nghe lời dặn dò.

Đứng ở đây, có thể nghe rõ tiếng cười của nàng hơn.

Nàng không biết từ đâu lôi ra mũ da hươu và găng tay, đưa cho Liễu Tri Hứa đeo, hai người vừa cười vừa nói, dùng tuyết đọng lại rất nhanh trên mặt đất đắp thành một hình bán nguyệt.

Các nàng xì xào bàn tán xem có nên lăn thêm cho tròn trịa hơn không.

Văn Triển bất giác cong khóe môi, đêm đen, tuyết trắng, hai sắc màu đối lập nhạt nhòa như vậy, mà cũng có thể sống động đến thế.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, Văn Giác đi đến bên cạnh hắn: "Là nàng ta thuyết phục đệ sao?" Hắn ta vẫn không thể chấp nhận: "Tại sao, ta đã từng khuyên đệ nhiều lần như vậy..."

Tâm cảnh Văn Triển đêm nay nhu hòa, cũng không còn lờ Văn Giác nữa, từ trong n.g.ự.c lấy ra giấy bút viết chữ.

Văn Giác thấy hắn trân trọng quyển sổ này như vậy, trong lòng buồn bực, muốn nói thêm vài câu, nhưng lại cố nén xuống, sợ Văn Triển không nói chuyện với mình nữa.

—— Nàng ấy không khuyên ta.

Văn Giác càng bực bội: "Vậy tại sao đệ lại như thế này, trước kia ta đã từng cầu xin, cũng từng mắng nhiếc, đệ chưa từng nghe lọt tai, tình nghĩa bao nhiêu năm của chúng ta chẳng lẽ không bằng một mình nàng ta sao?"
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 61



Văn Triển chau mày: Đừng nói như vậy, không phải thế.

"Vậy là tại sao!" Văn Giác trong lòng buồn khổ, nhìn thấy đôi mắt mờ sương của hắn, càng thêm khó chịu: "A Trạm, ta biết đệ khổ. Nhưng trên đời này ai mà chẳng khổ, phụ thân cũng vì hộ tống đệ mà chết, Văn gia cuối cùng chỉ còn lại một mình ta, nhưng ta sẽ không vì thế mà chán nản, ta muốn bọn chúng phải trả nợ máu, ta muốn Văn gia trọng chấn gia môn."

Văn Triển lắc đầu.

Văn Giác vội nói: "Ta không phải muốn đệ phục quốc, ta chỉ là cảm thấy, trên người đệ gánh vác không chỉ là mạng của phụ thân, rất nhiều người vì bảo vệ đệ mà chết, đệ, sao đệ có thể..."

Trên mặt Văn Triển không có vẻ mặt tức giận, vẫn là loại bình thản gần như tê liệt: Cho nên ta chưa từng nghĩ đến cái chết.

"Đệ như vậy thì khác gì cầu chết!"

Hắn ta từng nét bút viết: Chờ c.h.ế.t và cầu c.h.ế.t không giống nhau, ta không thể cầu chết, chỉ có thể chờ, chờ đến ngày đó.

Lời này của hắn như mây mù, Văn Giác không hiểu, nhưng hắn ta vẫn không bỏ cuộc. Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên A Triển nói chuyện với hắn ta về những điều này.

"Ta không hiểu, A Triển, đệ còn nhớ trước kia không, đệ là thiếu niên lang tuấn tú nhất kinh thành, ta thường bị phụ thân trách mắng phải học tập đệ nhiều hơn. Đột nhiên gặp biến cố, tính tình thay đổi ta có thể hiểu, nhưng tại sao đệ lại có thể trở nên như thế này?"

Hai người Lục Vân Sơ cuối cùng cũng đã đắp xong phần thân người tuyết, Văn Triển mới quay đầu nhìn Văn Giác.

Hắn nhìn Văn Giác thật kỹ, bỗng nhiên khẽ cười, viết trên giấy: Huynh còn nhớ ta khi còn nhỏ thích leo lên đài Chiêm Tinh nhất, vì vậy mà bị đánh không ít lần. Phụ hoàng luôn nói mệnh không do trời, mệnh số thay đổi, tất cả đều do bản thân. Nhưng người đã sai rồi, trên thế gian này, số mệnh của mỗi người đều đã được định đoạt từ trước.

Văn Giác nhìn thấy những lời này, không biết tại sao tim đập nhanh, hắn ta giật lấy tờ giấy, vo thành một cục: "Ta không cho đệ nói những lời chán nản này."

Dáng vẻ nóng nảy của hắn ta có chút trẻ con, Văn Triển cong khóe môi.

——Đây không phải lời chán nản. Trên đời này thật sự có người thiên mệnh sở quy, long vận tại thân, mệnh của ta chính là vào đúng thời điểm giúp đỡ người đó.

Câu nói này khiến đầu óc Văn Giác ong ong, cổ họng thắt lại, khó thở, lắp bắp nói: "Ta, ta không hiểu."

Nụ cười của Văn Triển rất nhạt, có ý vị không phủ nhận cũng không khẳng định.

——Cho nên ta nói thời cơ chưa đến, thứ huynh muốn ta tạm thời còn chưa thể cho huynh được. Thời cơ đến, ấn Thái tử, hổ phù, chìa khóa mật khố ta đều sẽ cho huynh, chẳng qua đến lúc đó ước chừng mệnh số của ta đã tận.

Đoạn lời này đập vào mắt, Văn Giác sợ hãi lùi lại vài bước, đầu đau như muốn nứt ra, tiếng ong ong nhức óc khiến hắn ta đau đớn không muốn sống, mồ hôi hột trên trán hắn ta lăn dài, thở hổn hển, cố gắng nói: "Đệ đang nói nhảm gì vậy, đệ sợ là bị biến cố hành hạ đến phát điên rồi! Mệnh số chó má gì, thời cơ chó má gì, đệ đem cái công phu chán nản này mà dùng vào việc phản kháng, cũng sẽ không thành ra dáng vẻ như bây giờ?"

Văn Triển rất mệt mỏi, hắn nghĩ mình quả thật cũng quá cô độc, mới cùng Văn Giác viết ra những lời này mà hắn ta sẽ không bao giờ hiểu được.

——Ta từng chống cự, nhưng đổi lại chỉ là vô tận hối hận. Thiên mệnh bất khả vi, chi bằng thuận theo an bài, các đắc kỳ sở.

Người tuyết đã đắp xong, tiếng cười của Lục Vân Sơ vang khắp sân, Văn Giác ôm đầu, theo bản năng buột miệng: "Các đắc kỳ sở? Vậy nàng ta thì sao, trong cái an bài chờ c.h.ế.t của đệ, có nàng ta sao?"

"Rắc" một tiếng, bút than của Văn Triển gãy đôi.

Hắn quay đầu, thần sắc trở lại lãnh đạm, cúi mắt nhìn Văn Giác đang đau đớn quằn quại dưới đất, tư thế như đang khinh miệt.

Văn Giác ôm đầu cuộn tròn trên mặt đất r.ên r.ỉ, nửa tuần trà sau, hắn ta toàn thân mất hết sức lực, lúc mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại vẻ mờ mịt.

"Hự..." Hắn ta bò dậy, xoa xoa huyệt thái dương: "Sao ta lại té thế này, A Triển, đệ cũng không đỡ ta."

Văn Triển quay đầu đi, không nhìn hắn ta nữa.

"Haiz, đệ lúc nào cũng vậy, chẳng để ý đến ai." Văn Giác lẩm bẩm.

Hắn ta nhìn Lục Vân Sơ đang nghịch ngợm trong sân, khóe mắt giật giật: "Như thế này mà giống khuê nữ khuê các gì." Nói xong liếc mắt nhìn Văn Triển: "Việc hôn sự này là tự đệ đồng ý, là họa là phúc đều tự mình gánh lấy."

Văn Triển không để ý tới hắn ta.

Vốn tưởng hắn sẽ phản bác vài câu, kết quả vẫn là dáng vẻ xa cách không muốn nói chuyện này, Vấn Giác tự biết vô vị, duỗi người một cái: "Dù sao cũng chẳng liên quan đến ta."

Hắn ta xoay xoay vai cổ, quay người sang Văn Triển: "Đêm khuya rồi, ta về đây."
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 62



Vừa dứt lời, trong sân vang lên tiếng pháo nổ đì đùng chói tai, ngay sau đó, một quả pháo bay vun vút lên không trung, nhắm thẳng vào m.ô.n.g Văn Giác.

Văn Triển không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn quả pháo đ.â.m thẳng vào Văn Giác, khiến hắn ta lảo đảo về phía trước.

Hắn theo bản năng lùi lại né tránh, Văn Giác không có điểm tựa, ngã chúi xuống đất. May mà Văn Triển tốt bụng, đá quả pháo bay đi trước khi nó nổ, nếu không m.ô.n.g Văn Giác đêm nay thảm rồi.

"Lục! Vân! Sơ!" Văn Giác bò dậy, tức đến bốc khói đầu, hận không thể rút đao c.h.é.m nhau.

Lục Vân Sơ vội vàng xua tay: "Không liên quan tới ta! Chúng ta cùng nhau đốt mà! Quả pháo này bị gì đó, ai mà biết nó lại bay lên cơ chứ!"

"Ngươi!" Văn Giác tức đến thở phì phò, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt áy náy khó xử của Liễu Tri Hứa, đành nuốt giận vào trong, hất tay áo bỏ đi.

Hắn ta rời đi rồi, Liễu Tri Hứa cũng không tiện ở lại nữa, bèn đi theo.

Lục Vân Sơ thấy bọn họ đều đã đi, len lén chạy đến trước mặt Văn Triển, nhỏ giọng nói: "Thực ra là ta đó ha ha ha." Nàng chống nạnh, oán trách: "Ta thấy cái bản mặt méo xệch của hắn là biết hắn lại đang mắng chàng rồi, thật là vô sỉ, cứ bắt nạt chàng không nói lại, sao hắn không đi thi chạy với người què chứ?"

Nàng nói xong, cảm thấy không đúng, vội vàng chữa lại: "Ta biết chàng sẽ đá quả pháo đi trước khi nó nổ mà, cho dù không đá, Văn Giác võ công cao cường, thiên hạ vô song, chắc chắn sẽ né được."

Văn Triển nhìn nàng như vậy, lắc đầu, bỗng nhiên cười, càng cười càng lớn, cuối cùng cười đến ngả nghiêng.

Lục Vân Sơ không hiểu buồn cười ở đâu, bối rối nói: "Chàng cười cái gì vậy?"

Văn Triển đương nhiên không thể trả lời nàng, hắn cười khoái trá, như cả đời chưa từng cười như vậy.

Đợi hắn ngừng cười, Lục Vân Sơ cũng không hỏi thêm, bận rộn cả ngày, nàng hơi buồn ngủ, che miệng ngáp một cái: "Đi thôi, rửa mặt đi ngủ, chúng ta lên giường đón giao thừa cho ấm áp."

Văn Triển dĩ nhiên gật đầu đồng ý.

Hai người rửa mặt xong nằm trên giường, Lục Vân Sơ không biết từ đâu lấy ra một cái túi gấm đỏ tươi, đặt bên cạnh gối của Văn Triển, giải thích: "Tiền lì xì."

Văn Triển thắc mắc nhìn nàng.

Nàng ngượng ngùng gãi đầu: "Tuy vật này là của trưởng bối tặng cho vãn bối, nhưng ý nghĩa rất tốt, ta cứ bỏ qua quy củ này, chỉ cầu may mắn thôi."

Văn Triển mặc trung y, xung quanh không có giấy bút, chỉ có thể viết chữ trên tay nàng: Ý nghĩa gì?

"Chàng không biết à?" Lục Vân Sơ kinh ngạc.

Văn Triển gật đầu.

Nàng liền cười tươi, khoanh chân: "Vậy thì xem như kể chuyện cho chàng trước khi ngủ vậy. Chuyện là, tương truyền ngày xưa có một con quái thú gọi là ‘Niên’, đầu có sừng, thân có răng nanh, vô cùng đáng sợ, cứ mỗi dịp tết đến lại đi hại người. Nếu ‘Niên’ muốn làm hại trẻ con, đứa bé có thể dùng tiền mừng tuổi để hối lộ nó, biến dữ thành lành, cầu bình an."

Văn Triển mỉm cười viết chữ lên tay nàng: Nhưng ta không phải trẻ con.

Lục Vân Sơ bĩu môi: "Ta mặc kệ, dù sao cũng chỉ là cầu may, trừ tà đuổi quỷ, cầu cho chàng thân thể khỏe mạnh, có thể áp chế tà khí trong cơn ác mộng cũng tốt."

Văn Triển sững người, rồi lại mỉm cười, lần này nụ cười rất ôn hòa, dưới ánh nến leo lét, dịu dàng quá đỗi.

Lục Vân Sơ có chút ngại ngùng, thu hồi vẻ ngốc nghếch, biện giải: "Đừng nhìn nữa, kể chuyện xong rồi, ngủ đi ngủ đi." Chẳng biết là ai nói muốn thức giao thừa.

Văn Triển không phản bác, cùng nàng nằm xuống.

Vừa nằm xuống, tiếng chuông ngân vang cổ kính từ xa vọng lại, đây là năm mới đã đến.

Lục Vân Sơ lại trở mình, nói với Văn Triển: "Chúc mừng năm mới."

Văn Triển cũng ngồi dậy theo, hắn không nói được, chỉ có thể cẩn thận từng nét một viết lên tay nàng: Chúc mừng năm mới.

Ngứa ran, khiến lòng người xao xuyến.

Lục Vân Sơ rút tay về, cùng hắn nhìn nhau cười, lại nằm xuống.

Nàng vừa mới nô đùa xong, vẫn còn phấn khích, chẳng buồn ngủ chút nào, nhìn chằm chằm màn giường hỏi: "Văn Triển, hôm nay chàng có vui không?"

Văn Triển nghiêng đầu, nàng đưa lòng bàn tay ra.

Hắn liền viết chữ lên tay nàng, ngọn nến tắt, cảm giác lập tức phóng đại lên gấp bội.

Nàng cảm thấy hắn viết chữ chậm hơn thường lệ, dường như đang cân nhắc.

——Ta lần đầu tiên trải nghiệm được cái gọi là "ăn Tết", sẽ nhớ mãi. Hôm nay ta rất vui, cảm ơn nàng.

Chưa viết xong chữ cuối cùng, Lục Vân Sơ đã nắm c.h.ặ.t t.a.y lại: "Cảm ơn gì chứ."

Nàng nói: "Ta đã hứa rồi mà, ta sẽ cho chàng ăn thật nhiều món ngon." Nàng xoay người, nằm sấp trước mặt Văn Triển, giọng điệu trang nghiêm: "Ta còn muốn cùng chàng sống vui vẻ, đưa chàng trải nghiệm cuộc sống trần gian."

Văn Triển run lông mi, khẽ nhíu mày, nghiêm túc tìm kiếm bóng hình nàng trong bóng tối.

Ánh mắt hắn như một hồ nước phản chiếu ánh trăng sáng, rõ ràng không có gió, mặt hồ lại nổi lên gợn sóng, lăn tăn từng đợt, ánh trăng hóa thành những tia sáng vụn vỡ, như sao như ngọc.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 63



Một lát sau, hắn vụng về học theo nụ cười của Lục Vân Sơ, cười rạng rỡ.

——Được.

Đêm qua hai người thức giao thừa, thức hơi muộn, sáng dậy rất trễ.

Sau cơn tuyết lớn, trời âm u, xám xịt, may là không có gió lớn, cũng không quá lạnh. Bên ngoài cửa sổ một mảng trắng xóa, thế giới băng tuyết nhìn rất sạch sẽ.

Lục Vân Sơ tỉnh dậy, lười biếng cọ quậy trên giường hai cái rồi mới xoay người ngồi dậy. Thông thường, Văn Triển đều dậy sớm hơn nàng, nhưng hôm nay nàng ngồi dậy mới phát hiện Văn Triển vẫn còn đang ngủ.

Lúc ngủ, hắn rất yên tĩnh, mặc dù theo một nghĩa nào đó, hắn vẫn luôn yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này càng giống như một sự yên tĩnh không có sức sống, giống như một pho tượng ngọc không có nhiệt độ.

Lục Vân Sơ vô thức đưa tay muốn dò hơi thở của hắn, làm xong mới thấy hơi kỳ cục.

Tay nàng còn chưa kịp rụt lại, Văn Triển bỗng chớp mi, như cánh bướm khẽ rung, sắp sửa tỉnh giấc. Nàng vội vàng thu tay, giả vờ làm ra tư thế chuẩn bị xuống giường.

Văn Triển mắt nhắm mắt mở, thần sắc mơ màng, vẻ mặt ngơ ngác hiếm thấy.

Lục Vân Sơ nhỏ giọng: "Ngủ thêm chút nữa đi."

Văn Triển chớp mắt mấy cái, một lúc sau mới hiểu ý nàng, chau mày, cố gắng mở to mắt để tỉnh táo lại.

Lục Vân Sơ ấn lên trán hắn: "Đừng nhìn nữa, ngủ đi."

Tư thế kỳ quái đó lại rất hiệu quả, Văn Triển bị nàng xoa đầu một cái, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ thiếp đi.

Tóc hắn mượt như lụa, nhưng phần tóc gần trán lại mềm mại, sờ rất thích, Lục Vân Sơ ranh mãnh xoa thêm cái nữa mới xuống giường.

Văn Triển ngủ rất say, khóe miệng mím lại, trông thật sự rất mệt. Có lẽ vì hôm qua là ngày Tết, hiếm khi hoạt động nhiều nên mệt mỏi, lại bị Lục Vân Sơ kéo thức khuya, nên mới mệt mỏi như vậy.

Sáng sớm tuyết chưa tan, Lục Vân Sơ lười chải chuốt, búi tóc lên, khoác đại chiếc áo choàng rồi chạy vào bếp.

Ngoài sân phủ đầy tuyết trắng, yên tĩnh vô cùng, dường như giữa đất trời mênh m.ô.n.g chỉ còn lại căn nhà ấm áp này.

Lục Vân Sơ không gọi nha hoàn ở viện ngoài, tự mình đun nước nóng rửa mặt, phần còn lại giữ ấm trên bếp cho Văn Triển tỉnh dậy rửa mặt.

Trong bếp còn thức ăn thừa của đêm qua, nguyên liệu chưa dùng đến, may mà trời lạnh nên để lâu cũng không sao. Lục Vân Sơ tìm kiếm một lượt, quyết định nấu một bát mì sợi. Sáng mùng một Tết, tuy phải ăn cháo nhưng cũng phải ăn cho phong phú mới được. Nước hầm xương heo trắng đục, cho thêm gan heo, huyết heo chưa dùng đến hôm qua, thêm hải sản băm nhỏ để tăng thêm hương vị, bẻ mì sợi thành từng khúc nhỏ, ninh chung với nhau, tuy không đúng chuẩn lắm nhưng cũng không tệ. Nồi mì sợi trông có vẻ đơn giản, nấu lộn xộn như vậy nhưng thực chất rất đầy đủ nguyên liệu.

Lúc Lục Vân Sơ nấu xong bữa sáng quay lại phòng, Văn Triển vẫn đang ngủ, nhưng ngủ không sâu bằng lúc nãy, nàng vừa vào hắn đã tỉnh.

Hắn vén mấy sợi tóc rơi bên má, chống người ngồi dậy.

Lục Vân Sơ hiếm khi thấy hắn như vậy, trong lòng nổi lên ý nghĩ xấu xa, chỉ muốn ngày nào cũng kéo hắn thức khuya.

Văn Triển nhìn chằm chằm xuống đất một lúc rồi mới ngẩng lên nhìn Lục Vân Sơ, chớp mắt mấy cái, nhận ra nàng thì vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, như đang nói "Sao nàng dậy sớm vậy?"

Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một màu xám xịt, không nhìn rõ trời.

Lục Vân Sơ nín cười, chạy đến ngồi bên giường: "Ngủ đủ chưa?"

Văn Triển gật đầu, chậm chạp lộ ra vẻ mặt thẹn thùng.

Hắn cảm thấy có gì đó không đúng, sờ lên đầu, thấy hơi rối bù, càng ngượng hơn, tưởng mình ngủ mà làm rối cả tóc tai.

Thủ phạm Lục Vân Sơ chẳng hề áy náy chút nào, cứ nhìn hắn vuốt lại tóc. Phải nói rằng, lúc thư thái, Văn Triển toát ra vẻ ôn nhu như gió xuân làm tan tuyết. Nàng không khỏi, quả nhiên mỹ nhân chính là khác biệt, ngay cả lúc vừa ngủ dậy trông cũng thật mãn nhãn.

"Nếu không ngủ nữa thì dậy rửa mặt đi?" Lục Vân Sơ hỏi.

Văn Triển gật đầu, vén chăn chuẩn bị xuống giường.

Lục Vân Sơ ấn hắn lại: "Đừng dậy, ngoài trời lạnh lắm, chàng nằm trong chăn ủ ấm thêm chút nữa, ta mang chậu rửa mặt vào cho chàng."

Văn Triển không hiểu tại sao lại phải như vậy, nhưng giấy bút thì không mang theo người, lại không thể mở miệng gọi Lục Vân Sơ, chỉ đành nhìn nàng hăm hở chạy đi mất.

Không bao lâu, Lục Vân Sơ bưng chậu đồng, bột đánh răng, cốc và bàn chải quay lại.

Văn Triển lần nữa vén chăn muốn dậy thì lại bị Lục Vân Sơ giữ chặt.

"Nằm im." Nàng nói ngắn gọn.

Văn Triển vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu nàng vì sao lại làm như vậy.

Lục Vân Sơ đặt chậu đồng lên chiếc ghế nhỏ cạnh giường, vắt khô khăn mặt rồi đưa cho hắn.

Văn Triển do dự nhận lấy khăn, bị Lục Vân Sơ nhìn chằm chằm khiến toàn thân không được tự nhiên, động tác cứng đờ, nhất thời không biết có nên áp khăn lên mặt hay không.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 64



Khóe miệng Lục Vân Sơ cong lên: "Rửa mặt đi."

Văn Triển tất nhiên biết là phải rửa mặt, nhưng hắn không hiểu vì sao nàng lại nhìn mình chằm chằm như vậy.

Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn áp khăn mặt lên mặt, chậm rãi lau qua một lượt.

Chiếc khăn vừa nhúng nước nóng vẫn còn hơi nóng bốc lên, hun làn da trắng xanh của hắn ửng lên một tầng hồng nhạt.

Văn Triển nhắm mắt, tỉ mỉ lau mặt, lau xong thì trải khăn ra, áp lên mặt, ấn vài cái rồi mới bỏ xuống.

Lông mày và lông mi giờ đây đều hơi ướt át, làm cho đôi mắt như phủ một tầng sương mù càng thêm long lanh.

Hắn cứng đờ giơ khăn mặt, nhìn Lục Vân Sơ như đang hỏi ý: "Ta có thể nhúng nước rồi rửa lại lần nữa không?"

A, đây là kiểu mèo con rửa mặt sao?

Thoả mãn sở thích kỳ lạ, Lục Vân Sơ hài lòng gật đầu, cuối cùng cũng buông tha Văn Triển, không nhìn chằm chằm hắn nữa.

Thấy nàng đi chỗ khác, Văn Triển thở phào nhẹ nhõm, tuy bị nhìn chằm chằm khi rửa mặt khiến hắn rất kỳ quặc, nhưng hắn cũng không có ý định từ chối. Dù thế nào thì Lục Vân Sơ nói gì hắn liền làm nấy, nàng vui là được.

Lục Vân Sơ vừa đi chưa được bao xa, bỗng nhớ ra việc chính, lại vội vàng quay lại.

Văn Triển đang hì hục lau mặt, thấy nàng quay lại thì người cứng đờ, mắt hơi trợn tròn, giơ khăn mặt nhìn nàng, sợ nàng lại đưa ra yêu cầu kỳ quặc nào đó.

Lục Vân Sơ lại muốn cười, nhưng nàng cắn răng nhịn xuống, nghiêm túc hỏi: "Giờ chàng có muốn ăn cháo không? Ăn chút cháo lót dạ, lát nữa phải uống thuốc rồi."

Văn Triển tưởng mình đã hiểu lầm, hơi nghiêng đầu che giấu vẻ mặt không được tự nhiên, gật đầu.

Lục Vân Sơ vừa quay người liền không nhịn được cười, bước chân nhẹ nhàng đi tới nhà bếp, múc hai bát bánh canh.

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, thật sự rất lạnh. Nàng tăng nhanh bước chân, đề phòng hơi ấm cùng vị ngon của bát bánh canh vừa mới ra lò bị khí lạnh làm hỏng.

Văn Triển đã mặc y phục chỉnh tề xuống giường, có lẽ vì sợ Lục Vân Sơ lại làm ra hành động kỳ quái nào đó, hôm nay hắn sửa soạn nhanh đến lạ thường, nàng chỉ mới đi tới lui có một chút, hắn đã búi tóc gọn gàng xong.

Lục Vân Sơ ngạc nhiên "Ơ" một tiếng, khiến hắn không dám động đậy.

Nhưng Lục Vân Sơ chỉ là ngạc nhiên vì hắn sửa soạn quá nhanh, không có ý gì khác, nàng vẫy tay với Văn Triển: "Qua đây ăn sáng nhanh lên, lạnh lắm, ăn vào người sẽ ấm hơn."

Văn Triển nghe lời ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy bát bánh canh đặt trên bàn.

Bánh canh bốc khói nghi ngút, có màu trắng mờ, nhưng nước dùng lại trong veo không hề đục. Sợi bánh mềm mại, những sợi bánh trắng ẩn hiện, bên trong xen lẫn các loại nguyên liệu, phía trên rắc một nhúm hành lá xanh mướt, nhìn thôi đã thấy rất ngon miệng.

Bánh canh không dùng đũa được, phải múc bằng thìa, sợi bánh như tan mà chưa tan hòa vào trong nước súp, múc lên một thìa, mép thìa còn dính thứ nước súp sền sệt, sợi bánh cứ thế dài xuống, phải nhanh tay đỡ lấy.

Lục Vân Sơ qua loa thổi một cái rồi há miệng ăn, mà cũng chẳng phải ăn, gọi là húp thì đúng hơn. Sợi bánh nhừ mà không nát, trơn tuột ngọt thanh khi vào miệng, phát ra tiếng rột rột nho nhỏ, mang theo hơi ấm tươi mới vỗ về từ đầu lưỡi xuống tận dạ dày, cái lạnh lẽo của buổi sớm mai tức thì bị xua tan, cả người khoan khoái hơn không ít.

Có người ăn uống nhanh mà mạnh, người ta gọi là tham ăn tục uống, nhìn phát ngứa mắt, ví như kiểu Văn Giác trong mắt Lục Vân Sơ vậy.

Mà cũng có người ăn nhanh mà mạnh, người ta lại khen ăn ngon miệng thấy ghét, ví dụ như Lục Vân Sơ dưới con mắt của Văn Triển chẳng hạn.

Hắn vốn không đói bụng, thấy Lục Vân Sơ ăn một miếng, bỗng dưng cũng thèm thuồng, bụng dạ trống rỗng, dù mặc nhiều lớp áo cũng khó mà chống lại được giá rét. Hắn nho nhã hơn Lục Vân Sơ rất nhiều, múc nửa thìa đưa lên miệng, vị ngọt của hải sản, béo của lòng heo, thanh của sợi bánh, đậm đà của nước súp, đủ loại hương vị cùng tràn ngập khoang miệng, không phải loại đồ ăn tạo cảm giác mạnh mẽ, mà là một kiểu ấm áp tươi ngon dịu nhẹ, từng chút từng chút tràn ngập trong lồng ngực, tươi ngon thấm đẫm âm thầm, lặng lẽ.

Gan heo tươi nấu lên nhìn rất đẹp mắt, từng miếng từng miếng một, mềm mại dai ngon, răng cắn vào cảm nhận được cái trơn mượt đặc trưng; tiết heo càng khỏi nói, mềm như đậu phụ, tươi ngon lại điểm thêm một chút ngọt ngào. Được bao bọc bởi nước súp sền sệt nấu từ hải sản, mùi vị nguyên bản của các món bị lấn át, chỉ còn lại vị ngon tươi mới, thêm cả chút tiêu xay trong bát canh, không để sót lại chút mùi tanh nào cả.

"A phải rồi!" Lục Vân Sơ úp mặt xuống bàn húp nửa bát bánh canh mới sực nhớ hỏi Văn Triển: "Chàng không ăn nội tạng được đó hả?"

Giờ hỏi thì hơi muộn rồi, Văn Triển cầm thìa, khẽ mở to đôi mắt, vẻ mặt hoang mang nhìn nàng, rõ ràng là không biết gì về thứ nội tạng trong canh cả.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 65



Lục Vân Sơ khá ái ngại: "Không sao, chàng cứ uống tiếp đi."

Rồi xong, Văn Triển tuân lệnh, cúi đầu tiếp tục húp.

Thái độ như hắn chính là kiểu người nấu cơm thích nhất, cho ăn gì ăn nấy, lại còn ăn ngon lành thấy ớn, lúc nào cũng ánh mắt sáng long lanh hệt như đứa nít.

Lục Vân Sơ nhìn bát to đùng trước mặt mình, lại ngó sang bát nhỏ xíu của Văn Triển, cảm thấy có lỗi, không phải nàng không muốn bồi bổ cho Văn Triển nhiều hơn đâu, mà là lo dạ dày hắn chịu không nổi, chỉ dám từ từ cho tăng thêm khẩu phần thôi ấy chứ.

Nàng nhìn Văn Triển đang cúi đầu im lặng ăn, không nhịn được lên tiếng an ủi: "Chờ khi chàng khỏe lại rồi, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu nhé. Giờ chàng ăn được cả đồ mặn rồi này, tốt hơn cái hồi ta mới tới lắm, sẽ ngày càng tốt lên thôi."

Văn Triển ngẩng đầu, trên mặt không hề lộ vẻ gì là bất mãn, cong cong khóe môi gật gật đầu ra điều mong chờ.

Lục Vân Sơ cúi xuống ăn tiếp, thoáng thấy sau khi hắn húp xong miếng cuối cùng, lại dùng thìa sứ cạo sạch đáy bát.

Cái tẹo áy náy nhỏ xíu xiu trong lòng nàng phút chốc như bị phóng to cả trăm lần.

Chưa hết, cạo sạch đáy bát lại còn cạo cả thành bát nữa, cạo cho tới lúc sạch bong sáng bóng, chẳng còn chút gì.

Làm xong hết mấy trò ấy, hắn ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt Lục Vân Sơ, thoáng vẻ ngượng ngập như thể bị bắt quả tang gì đó, vội vàng đặt bát xuống bàn, tỏ vẻ là mình không ăn nữa nữa, cố che giấu đi.

"Chết tiệt!" Lục Vân Sơ thầm chửi tục một câu, phân vân mãi rồi cuối cùng cũng chịu thua, đứng lên lầm bầm nói: "Ta múc thêm cho chàng một muỗng nữa thôi, lát nữa còn phải uống thuốc mà, ăn nhiều không được đâu!"

Văn Triển nhoẻn miệng cười, hắn thì ngồi, Lục Vân Sơ thì đứng, thế nên hắn phải ngước đầu nhìn lên. Ánh mắt hắn từ góc độ ấy sáng lắm, nhanh nhẹn lanh lợi lại thêm chút nịnh nọt khéo léo, chẳng ai dễ dàng phát hiện được ra.

Trời ạ, Lục Vân Sơ kìm nén xúc động muốn an ủi hắn, xoay người bỏ đi, nàng tuyệt đối sẽ không cho hắn thêm một gáo nước lạnh nào nữa, không đời nào!

Ăn xong phải nghỉ ngơi một lát mới được uống thuốc.

Lục Vân Sơ nhìn tuyết lớn bên ngoài không có dấu hiệu tan, lo lắng bảo Văn Triển quay lại giường nằm. Tuy đây là ghế dài chứ không phải giường, nhưng vẫn ấm hơn ngồi ngoài.

Văn Triển không hiểu, hắn viết lên giấy: Giường là chỗ ngủ, ban ngày sao phải nằm lì trên giường?

Lục Vân Sơ, kẻ ru rú trong nhà, cảm giác như trúng tên vào đầu gối.

"Vì chàng là bệnh nhân!" Nàng bừa trả lời.

Hôm nay là mùng một Tết, Văn Triển mặc bộ đồ mới Lục Vân Sơ chuẩn bị cho hắn. Cổ áo màu lam sẫm được viền một lớp lông trắng ngắn, làm nổi bật vẻ thanh cao quý phái của hắn.

Nàng nghiêm túc nói: "Hôm nay mùng một Tết, thích hợp nằm trong chăn".

Văn Triển sững người, cau mày suy nghĩ về tính hợp lý của câu nói này.

Nàng thôi đùa: "Mau đi đi, hôm nay trời rất lạnh. Ngoài kia tuyết lớn, ta sợ chàng lại bị cảm lạnh như lần trước".

Văn Triển lập tức không phản kháng nữa, một khi Lục Vân Sơ lộ vẻ lo lắng, hắn liền không thể làm gì.

Hắn cởi áo ngoài, chui vào trong chăn, đắp chăn cẩn thận, dùng đôi mắt trong veo nhìn Lục Vân Sơ, như muốn nói: Giờ thì yên tâm rồi chứ.

Lục Vân Sơ hài lòng gật đầu, xoay người đi vào bếp lấy thuốc cho hắn.

Văn Triển dựa vào gối, nhìn theo nàng rời đi, ánh mắt dừng lại trên sắc trời ngoài cửa sổ.

Nhìn bầu trời xám xịt, hắn bỗng nhiên cau mày, cảnh giác ngồi dậy.

Lục Vân Sơ bưng bát thuốc quay lại, thấy Văn Triển không còn dựa vào đầu giường như lúc nãy mà co ro trong chăn, cười nói: "Vừa nãy còn nói không lạnh, giờ lại lạnh rồi à?"

Văn Triển vẫn co ro, không động đậy.

Nàng bưng bát thuốc lại gần, vỗ vỗ vào cái bọc nhỏ nhô lên như ngọn đồi: "Uống thuốc trước đi, uống xong rồi ngủ tiếp."

Vừa dứt lời liền phát hiện có điều gì đó không đúng - tấm chăn đang run rẩy.

Lòng Lục Vân Sơ "thịch" một tiếng, vội vàng đặt bát thuốc xuống, mạnh mẽ kéo chăn ra.

Văn Triển đang cuộn tròn người đối diện với tường, toàn thân run rẩy không ngừng.

"Văn Triển!" Đã một khoảng thời gian kể từ lần lên cơn trước, Lục Vân Sơ gần như quên mất cảm giác hoảng loạn bất lực này.

Nàng đá giày ra, nhanh chóng bò lên giường, quỳ xuống bên cạnh Văn Triển, kéo hắn dậy.

Hàng lông mày hắn nhíu chặt, tóc đen rối bù, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, dáng vẻ nhắm chặt mắt lộ ra sự giằng xé. Có lẽ vì là ban ngày, thần sắc của hắn càng rõ ràng hơn, khí chất tàn úa ảm đạm lại hiện lên trên người hắn.

Lục Vân Sơ sợ nhất nhìn thấy hắn như thế này, nàng ôm lấy hắn, lau mồ hôi lạnh cho hắn, gọi tên hắn.

Nghe thấy giọng nàng, Văn Triển mở mắt ra, đôi mắt mờ mịt như sương khói phản chiếu khuôn mặt nàng.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 66



Sương mù trong mắt hắn dần tan đi, khí chất ảm đạm yếu ớt cũng từ từ biến mất, hắn nhíu mày, cơn đau vẫn còn, nhưng cố gắng mỉm cười với nàng, cong khóe mắt.

"Văn Triển?" Lục Vân Sơ không dám nói to, sợ giọng nói lớn sẽ làm hắn tan vỡ.

Ngực Văn Triển phập phồng kịch liệt vài cái, hơi thở bình ổn lại. Hắn cắn răng, thả lỏng lông mày, nụ cười này trông tiêu chuẩn hơn nhiều.

Nụ cười mong manh như sắp vỡ vụn này khiến tim Lục Vân Sơ thắt lại, nàng giùng mình, bỗng nhớ tới tình huống hắn lên cơn đêm đó: "Ta đến gần chàng, có phải chàng sẽ càng đau hơn không?"

Văn Triển toàn thân cứng đờ.

Câu trả lời quá rõ ràng, Lục Vân Sơ hoảng hốt, định buông tay đặt hắn lên giường.

Tay nàng vừa cử động đã bị một bàn tay khác chặn lại.

Đó là tay của Văn Triển, thon dài, trắng bệch, trên cổ tay có một vết sẹo xấu xí.

Văn Triển nắm lấy cánh tay nàng, ngẩng đầu nhìn nàng.

Đôi mắt hắn ngấn lệ vì đau đớn, linh hoạt và trong vắt, hàng mi run rẩy, nhìn nàng không chớp mắt, ngay cả lời khẩn cầu cũng đầy nén nhịn.

Ánh mắt ấy đã nói lên tất cả, bất kể Lục Vân Sơ có hiểu lầm hay không, lúc này nàng cũng không muốn buông tay.

Nàng ôm hắn, lau mồ hôi lạnh cho hắn, vén những sợi tóc rối bời, cảm nhận được sự run rẩy của hắn.

Hơi thở hắn hỗn loạn, đang cố gắng kìm nén cơn đau, nhưng lần này hắn không trốn tránh trong góc như mọi khi mà tựa vào một vòng tay ấm áp.

Trên người nàng có hương thơm dịu nhẹ, Văn Triển không phân biệt được là đang mơ hay là hiện thực, tay hắn vô thức nắm chặt lấy cánh tay nàng, không muốn buông ra.

Lần lên cơn này cũng đến nhanh và dữ dội như trước, nhưng lại không đáng sợ như những lần trước. Hắn không còn nằm sấp trên đất nôn mửa, cũng không còn đau đến mức cắn lưỡi chảy máu, tình hình dường như đã khá hơn.

Lục Vân Sơ ôm hắn, lòng thương xót thông qua cái ôm này truyền vào cơ thể Văn Triển, xoa dịu cho hắn phần lớn đau đớn.

Nàng cảm thấy người trong lòng dần dần ngừng run, cuối cùng nằm im lịm trong vòng tay nàng.

Lục Vân Sơ cúi đầu, vén tóc hắn sang một bên, nâng mặt hắn lên, quan sát tình trạng hiện tại của hắn.

Khi lên cơn đau, sắc mặt hắn trắng bệch, làn da vốn đã trắng lại càng trắng hơn, trắng đến gần như trong suốt.

Đôi môi không chút huyết sắc, những sợi tóc ướt đẫm trên trán, những giọt mồ hôi nhỏ li ti trên chóp mũi, tất cả đều chứng tỏ nỗi đau đớn của hắn.

Nàng lau mồ hôi cho hắn, khẽ hỏi: "Khỏe hơn chưa?"

Hơi thở Văn Triển đều đặn trở lại, nghiêng đầu tựa vào lòng nàng, mơ màng mở mắt.

Ánh mắt hắn trong vắt, tựa như hạt châu thủy tinh được ngâm trong nước suối đêm thu, rõ ràng đã kiệt sức nhưng lúc này lại dùng chút sức lực cuối cùng gật đầu, nở một nụ cười xuất phát từ đáy lòng.

Khi cười lên, hắn khác hẳn vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày, khóe miệng cong cao, mắt và môi cong cong, như hoa đồng nở rộ, mang một vẻ ngây thơ trong sáng.

Đặc biệt là với mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, tựa như hoa phù dung mới nở, khiến Lục Vân Sơ ngẩn người, ngập ngừng hỏi: "Cười cái gì vậy...?"

Văn Triển lại nhắm mắt, thở vài hơi, rồi mới lấy lại sức lắc đầu.

Ưm... không nói cho nàng biết.

Lục Vân Sơ ngây người, nàng đưa tay nâng mặt hắn lên, xoay đầu hắn lại, chăm chú nhìn hắn.

Bị nàng nhìn như vậy, Văn Triển không cười nữa, hàng mi run rẩy, dường như muốn mở mắt ra nhưng lại không dám.

Dần dần, trên gò má trắng bệch của hắn hiện lên một ráng đỏ nhạt, càng lộ rõ vẻ ốm yếu.

Lục Vân Sơ lo lắng sờ lên trán hắn: "Sao thế này, không phải là sốt rồi chứ?"

Văn Triển khó có khi phản kháng, nghiêng đầu đi, không cho nàng chạm vào trán mình.

Lục Vân Sơ không đoán được ý hắn, bĩu môi, đặt đầu hắn lên gối: "Chàng nghỉ ngơi một chút đi, trên bếp còn nước ấm, ta đi lấy một chậu nước lau mồ hôi cho chàng."

Văn Triển gật đầu.

Lục Vân Sơ đi vào bếp bưng một chậu nước trở về, vừa tới cửa phòng, một bóng đen xông thẳng tới, làm nàng giật nảy mình.

Định thần nhìn kỹ, hóa ra là Văn Giác.

Hắn ta chạy xồng xộc đến trước mặt Lục Vân Sơ mới phát hiện nàng ăn mặc tuềnh toàng, không được chỉnh tề, vội vàng quay mặt đi: "Ngươi làm gì thế!"

Lục Vân Sơ đang định hỏi lại: "Huynh làm gì thế? Không nói không rằng đã xông vào viện người ta."

"Ngươi nghĩ ta muốn vậy sao, nhưng ngoài viện ngươi có thấy ma nào đâu?"

Lục Vân Sơ ngẩn người, chắc là hôm qua nàng cho người làm về ăn tết, nên ai nấy đều về nhà rồi?

Nàng chưa kịp nghĩ rõ, cũng không cần nghĩ rõ, sốt ruột hỏi: "Huynh tới làm chi?"

Văn Giác bỗng chốc như quả pháo bị xịt, hạ giọng: "Ta cứ cảm thấy quên mất chuyện gì đó, rất quan trọng, hình như là một cuộc nói chuyện, ta phải tìm hắn để hỏi."

Lục Vân Sơ đang bê chậu nước, lười cãi nhau với hắn ta, tay mỏi nhừ.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 67



Nàng bước vào phòng, tiện tay đặt chậu đồng lên kệ hoa cạnh cửa, lúc này mới nói tiếp: "Huynh có chút xíu tự trọng không, cứ nghĩ một đằng làm một nẻo, cả thế giới phải chiều theo ý huynh sao?"

Văn Giác ngơ ngác: "Ta làm sao, ta chỉ muốn tìm hắn nói chuyện chút thôi mà."

"Vậy huynh có thể sáng sớm tinh mơ xông vào viện người ta, không có nha hoàn thì mặc kệ thông báo, đ.â.m thẳng vào phòng à?"

Văn Giác không thấy mình làm gì sai, bị Lục Vân Sơ mỉa mai, bỗng chốc nổi cáu, đang định cãi nhau với nàng, khóe mắt bất chợt liếc thấy cái túi thơm đặt trên kệ hoa.

"Cái… cái này…"

Lục Vân Sơ lúc này mới phát hiện ra trên kệ hoa còn có một cái túi thơm. Chắc là hôm ấy Văn Triển vứt đại xuống đất, rồi nàng nhặt lên, tiện tay để ở đây.

Nàng nhướn mày: "Sao, muốn lấy lại à?"

Mặt Văn Giác đỏ bừng, nghiến răng: "Đương nhiên không." Hắn ta giải thích: "Thứ quan trọng như vậy, sao ngươi không cất giữ kỹ càng, để ở đây là sao?"

Lục Vân Sơ một tay giữ chậu đồng, một tay cầm túi thơm, tỉnh queo nói: "Quan trọng sao? Huynh thấy hiếm hoi đó thôi."

"Lục Vân Sơ!" Hắn ta lại không nhịn được nổi giận, nhưng rất nhanh liền đè xuống, giải thích: "Với hắn… e là cũng quan trọng, đây là túi thơm mẫu thân tặng hắn… lúc sinh thần."

Trên mặt Lục Vân Sơ hiện lên vẻ kinh ngạc, lật túi thơm, quả nhiên ở mặt sau thấy mấy dòng chữ nhỏ, thêu tên lúc nhỏ của hắn… và lời chúc sinh thần.

"Tháng giêng mười lăm…" Lục Vân Sơ đọc to: "Tết Nguyên Tiêu?"

Văn Giác ngẩn người, rõ ràng nhớ túi thơm, lại quên sinh thần Văn Triển. Hắn ta lẩm bẩm: "À phải, Tết Nguyên Tiêu, sao ta chả nhớ gì…"

Câu lỡ miệng của hắn ta khiến Lục Vân Sơ thấy chua xót, có thể tại sao, tất nhiên chỉ tại Văn Triển vốn là nam phụ, thế nên nam chính nhớ rõ lai lịch của túi thơm, nhớ rõ hoa văn của nó, lại quên mất tin tức của người mang nó.

Văn Giác lắc đầu, gán bỏ suy nghĩ rối loạn, vòng qua Lục Vân Sơ tiến vào phòng.

Lục Vân Sơ đặt chậu nước xuống đất, vội vàng theo sau: "Huynh làm gì đấy, chàng vừa mệt lắm, giờ đang nghỉ, huynh thần kinh hả."

Lời mắng nhiếc của nàng chưa dứt, Văn Giác sững người tại chỗ.

Hắn ta nhìn Văn Triển trên giường, tóc đen xõa tung, trung y xộc xệch, ướt nhẹp dính vào mặt, lớp ửng hồng khác thường còn chưa phai đi, bất lực nằm nghiêng, toàn thân như đã bị tàn phá.

Hắn ta không thể tin lui ra sau mấy bước, cứ như bị sét đánh trúng vậy.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi vậy mà... làm sao ngươi có thể?" Hắn đột ngột quay lại nhìn Lục Vân Sơ, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.

"Ta làm sao?" Lục Vân Sơ khó hiểu.

Môi hắn ta mấp máy hai chữ: "Vô sỉ."

Lục Vân Sơ càng thêm hoang mang, lôi hắn ta ra ngoài phòng đề phòng làm ồn Văn Triển nghỉ ngơi: "Huynh đang nói xàm gì vậy?"

Văn Giác vặn tay hất tay nàng ra: "Đừng có lôi lôi kéo kéo." Chuyện này quá mức chấn động, hắn ta thật sự không nhịn được: "Tuy hai người là phu thê, nhưng mà, nhưng mà căn bản không phải phu thê chân chính, sao ngươi có thể…"

Lục Vân Sơ: "Hả?"

Hắn ta nói xong liền tiu nghỉu cúi đầu, cả người như bị rút hết sức lực: "Ta, ta lúc ấy quá tức giận, liền mặc kệ hắn cưới vợ, tự mình nhận nhiệm vụ chạy ra ngoài trốn tránh. Ta nghĩ hắn không nghe lời khuyên, nhất định sẽ hối hận." Hắn ta trông cực kỳ đau buồn: "Ta không nên giận dỗi. A Triển… A Triển hắn là người như vậy, sao có thể bị nữ nhân như thế…"

Lục Vân Sơ rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì xảy ra, giơ tay lên chính là một đấm: "Ngươi cút cho ta!"

Văn Giác thất hồn lạc phách cút đi.

Lục Vân Sơ đi vào gian trong. Văn Giác giọng to, những lời đó Văn Triển chắc chắn nghe thấy.

Văn Triển nghe thấy tiếng bước chân của nàng, nghiêng đầu sang nhìn nàng.

Lục Vân Sơ cạn lời nói: "Chắc là đầu óc huynh ấy có bệnh, vậy mà lại nghĩ ta ‘làm hư’ chàng."

Văn Triển bỗng dưng ho sặc sụa, nhìn khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Lục Vân Sơ vội vàng ngậm miệng, lo lắng đỡ hắn, lại thấy khóe miệng hắn nở nụ cười khổ bất đắc dĩ, thì ra không phải bị bệnh, mà là bị lời nói của Văn Giác và Lục Vân Sơ chọc trúng.

Lục Vân Sơ rất áy náy, ngồi xuống bên giường, nhìn thân thể gầy yếu của hắn, bỗng nhiên nắm chặt cái túi thơm trong tay áo.

Văn Triển tùy ý ném túi thơm sang một bên như vậy, chắc chắn là có hồi ức không tốt đẹp, vậy thì nàng sẽ dùng ký ức tốt đẹp che lấp những hồi ức không tốt đó.

Đối với nhân vật chính và cốt truyện thì sinh thần của hắn không quan trọng, nhưng đối với nàng thì không phải. Nếu trên đời không ai để ý, vậy thì để nàng để ý.

Rằm tháng giêng, nàng muốn tổ chức sinh thần cho Văn Triển thật tốt.

Văn Triển mơ màng mở mắt, có chút chưa kịp phản ứng.

Không biết vì sao, dạo gần đây hắn dần dần bắt đầu quen với việc ngủ. Những ngày tháng thao thức trằn trọc đã qua đi, khoảng thời gian từng có vô số ngày đêm mở mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối dường như chỉ là một giấc mơ.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 68



Hắn ngồi dậy, Lục Vân Sơ không biết đã dậy từ lúc nào, bên giường trống không.

Văn Triển lười biếng chống tay ngồi dậy, nghỉ một lát cho tỉnh ngủ rồi chuẩn bị rời giường.

Vừa mới vén chăn lên, Lục Vân Sơ đã bưng một bát tô lớn chạy vào.

Hắn theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghi ngờ có phải mình ngủ quá lâu rồi không, nếu không thì tại sao hôm nay lại dùng bữa sáng sớm như vậy.

Lục Vân Sơ thấy hắn đã tỉnh, có chút thất vọng. Nàng vốn định lay hắn dậy đồng thời nói với hắn một câu "Chúc mừng sinh nhật", như vậy nhất định sẽ rất có cảm giác nghi thức.

Nàng đặt bát lên bàn, đi đến bên giường, vẻ mặt hào hứng.

Hôm nay Lục Vân Sơ có vẻ đặc biệt vui, Văn Triển nghi hoặc một chút, bỗng nhiên nhớ ra hôm nay là Tết Nguyên tiêu.

Một người thích Tết như nàng, chắc cũng rất thích Tết Nguyên tiêu nhỉ.

Hắn lật người xuống giường, còn chưa kịp mặc áo khoác ngoài, liền cầm lấy giấy bút đặt trên tủ đầu giường, viết vài chữ lên đó, đưa đến trước mặt Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ thấy hắn như vậy, tưởng có chuyện gì quan trọng gấp gáp muốn nói với mình, cúi đầu nhìn, phát hiện trên giấy viết một dòng chữ thanh tú:

——Chúc mừng Tết Nguyên tiêu.

Nàng ngẩn người, một lúc lâu sau mới dở khóc dở cười, cái gì vậy.

Văn Triển thấy vẻ mặt nàng không đúng, tưởng mình khéo quá hóa vụng. Hắn nhớ lúc năm mới nàng có nói "Chúc mừng năm mới", liền nghĩ Tết Nguyên tiêu cũng có thể dùng câu thức như vậy, hóa ra lại làm hỏng chuyện.

Hắn ngượng ngùng rụt quyển sổ nhỏ lại, không biết làm sao.

Lục Vân Sơ nắm lấy cổ tay hắn, che ba chữ cuối trên sổ: "Không phải chúc mừng Tết Nguyên tiêu."

Quả nhiên nói sai rồi, Văn Triển bối rối cúi đầu, lại nghe nàng nói tiếp: "Là chúc mừng sinh nhật."

… Chúc mừng sinh nhật?

Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, phản ứng đầu tiên là cho rằng hôm nay là sinh nhật của Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ kéo tay hắn đến cạnh bàn, chỉ vào bát mì trường thọ trên bàn nói: "Chúc mừng sinh nhật! Mau đi rửa mặt sửa soạn, lại đây ăn mì trường thọ."

Cho đến lúc này hắn mới nhận ra, thì ra hôm nay là sinh nhật của mình.

Hắn khó mà diễn tả cảm giác lúc này, dường như có thứ gì đó vô cớ va phải khiến hắn mềm nhũn, tim bỗng chua xót, chua đến mềm mại, như tan ra giữa tầng mây êm ái.

Trong chiếc bát to trên bàn chất đầy mì trắng, bên trên có một quả trứng chiên, màu sắc rất thanh đạm. Trên mặt mì dùng củ cải xếp thành bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, loáng thoáng có thể nhận ra là "Sinh nhật vui vẻ".

Lục Vân Sơ ngượng ngùng cười: "Không tìm được loại rau nào khác vừa đẹp vừa dễ khắc, chỉ có thể dùng củ cải đỏ."

Lồng n.g.ự.c Văn Triển chua xót, hắn quay mặt đi, nhất thời không dám nhìn nàng.

Thấy hắn đứng im bất động, Lục Vân Sơ giục: "Mau đi thay y phục, coi chừng lạnh."

Văn Triển gật đầu lia lịa, vội vàng bỏ đi, mặc y phục rửa mặt với tốc độ nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Sau khi sửa soạn xong, hắn ngồi trở lại bàn, không hiểu sao lại có chút căng thẳng.

Lục Vân Sơ ngồi đối diện hắn: "Mì trường thọ chỉ có một sợi, cố gắng đừng cắn đứt." Nàng bổ sung: "Có thể mùi vị không ngon lắm, để tránh mì bị đứt, ta đã nhào hơi to."

Văn Triển không còn nhìn chằm chằm vào thức ăn với đôi mắt sáng long lanh như mọi khi, hôm nay hắn đặc biệt im lặng. Dù dùng hai chữ "im lặng" để hình dung hắn có vẻ không đúng lắm, dù sao hắn vẫn luôn im lặng, nhưng Lục Vân Sơ có thể cảm nhận được, tâm trạng hắn dường như không còn thoải mái vui vẻ như trước, mà là có thứ gì đó nặng nề.

Hắn cầm đũa lên, cúi đầu ăn mì.

Để xứng với mì trường thọ, Lục Vân Sơ cố ý chọn một cái bát to, thành ra lúc hắn cúi đầu thì cả khuôn mặt gần như bị vành bát che khuất.

Hắn ăn rất chậm, từng miếng từng miếng nhỏ, nhai từ từ, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng. Cứ ăn tỉ mỉ như vậy, khiến nàng có chút bồn chồn.

"Có phải khó ăn lắm không?" Lục Vân Sơ nhỏ giọng nói: "Nếu khó ăn thì đừng ăn nữa, chỉ lấy may thôi mà."

Nghe vậy, Văn Triển vội vàng lắc đầu, nhưng vẫn cúi gằm mặt, không dám để nàng nhìn thấy vẻ mặt của mình.

Tuy Văn Triển biểu hiện có chút kỳ lạ, nhưng Lục Vân Sơ cũng yên tâm.

Nàng ngồi đối diện Văn Triển, chống cằm nhìn hắn.

Nước dùng mì được làm từ cá diếc, nước dùng màu trắng sữa điểm xuyết hành lá xanh mướt, màu sắc tuy đơn giản nhưng hương vị không hề nhạt nhẽo. Sợi mì dai, không bị nát, khi gắp lên có thể cuốn theo nước dùng đậm đà, mỗi miếng đều là vị tươi nguyên chất. Nước dùng rắc thêm chút tiêu, vị tươi lại mang theo hơi ấm đặc trưng, một miếng mì xuống bụng, toàn thân đều lan tỏa hơi ấm dễ chịu.

Một bát mì tưởng chừng đơn giản như vậy, thực chất lại chứa đựng biết bao tâm tư của Lục Vân Sơ. Vì sợ mì quá to sẽ khó ngấm gia vị, Lục Vân Sơ đã đặc biệt cho chả cá vào bột mì.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 69



Thịt cá sau khi ướp muối được giã nhuyễn mịn, dai dẻo, vừa vặn để nhào chung với bột mì. Cảm giác khi ăn dai hơn mì thường, khi cắn thì vị ngọt thanh của cá tươi bung tỏa trên đầu lưỡi, lại khác với cảm giác khi ăn thịt cá, ăn rất lạ miệng.

Văn Triển vùi đầu ăn mì, cái kiểu như muốn gặm luôn cả thành bát, trông vừa buồn cười lại vừa đáng yêu lạ thường.

Ăn hết mì, húp cạn nước, hắn lại gắp bốn chữ cái bằng củ cải trắng ở đáy bát.

Lục Vân Sơ vội ngăn lại: "Đừng ăn cái đó, vị lạ lắm đấy."

Văn Triển không nghe, cứ thế ăn hết bốn chữ "sinh nhật vui vẻ".

Củ cải trắng ngâm nước son có vị thanh mát, giòn tan, hơi cay xè nơi đầu lưỡi, ăn với nước dùng cá quả thật là lạ, nhưng Văn Triển không hề tỏ vẻ gì, nghiêm túc ăn hết mọi thứ trong bát rồi mới chịu đặt đũa xuống.

Lục Vân Sơ hiểu lầm, thở dài: "Sao mà đói meo thế này?"

Văn Triển khẽ cười, không giải thích gì thêm.

Nàng vỗ tay, đứng dậy: "Còn có bánh sinh nhật nữa, tuy là nên ăn vào buổi tối, nhưng tối nay chúng ta phải ra ngoài, nên ăn sáng luôn nhé." Tối nay có màn nam nữ chính gặp nhau trong lễ Thượng Nguyên, với vai trò là nữ phụ ác độc thì nàng ắt hẳn có đất diễn. Đã có thể ra ngoài rồi, vậy thì dẫn Văn Triển đi dạo hội đèn lồng Nguyên Tiêu, cùng hắn đón một sinh nhật trọn vẹn.

Nàng bưng từ phòng bếp ra chiếc bánh sinh nhật phiên bản đơn giản, phần cốt bánh được nướng bằng chảo nhỏ, khác với bánh gato hiện đại dùng bột nở và nướng bằng lò, phần nhân dày hơn, thiếu độ xốp bông của bánh gato, nhưng bù lại độ ẩm cao hơn, hương trứng cũng đậm đà hơn.

Ở thời hiện đại, cứ mười bước là có một tiệm bánh ngọt, loại bánh cổ điển này đã bị đào thải từ lâu. Phải quay ngược thời gian chừng mười năm, mới có thể thấy những chiếc xe đẩy bán bánh bông lan ở đầu ngõ khi tan học, so với hương sữa thoang thoảng của bánh nướng, mùi thơm của bánh bông lan xưa thiếu đi sự ngọt ngào quyến luyến, nhưng lại mang nhiều hơi ấm, lan tỏa khắp phố, lưu luyến mãi không thôi.

Phần khoai môn nghiền màu tím nhạt mềm mịn, được nghiền nhuyễn, xếp lên trên lớp bánh vàng ruộm, trông như một đám mây khoai môn.

Nến sinh nhật cũng rất đơn giản. Nến đỏ được gọt nhỏ và ngắn, khắc vài bông hoa, dùng bánh quế bao quanh phần đuôi rồi cắm lên khoai môn nghiền, miễn cưỡng coi như là bắt chước hình dáng của nến sinh nhật.

Nhưng Văn Triển nào biết bánh sinh nhật thật sự phải hoành tráng đến mức nào, hắn chỉ cảm thấy vô cùng mới lạ. Hắn chưa từng trải qua một ngày như vậy, từ sáng sớm thức dậy đã liên tục bất ngờ, như thể ánh sáng của cả thế giới đều chiếu vào căn phòng này, cái cảm giác được quan tâm, được bao bọc này thật sự khiến người ta không khỏi bối rối.

Hắn sợ làm sai, nhưng lại rất muốn thử bánh, nhướn mày nhìn Lục Vân Sơ như muốn xin phép, lúc nhướn mày thì đuôi mắt hơi cong lên, tạo nên vẻ ngây ngô.

Lục Vân Sơ khẽ cười, nói: "Nhắm mắt lại, ước ba điều ước, ước xong thì thổi tắt nến, như vậy điều ước của chàng sẽ thành hiện thực." Nàng không quên bịa chuyện: "Hôm nay là sinh nhật của chàng, ông trời chắc chắn sẽ đặc biệt chiếu cố đấy."

Điều ước nào có dễ thành hiện thực vậy, nhưng giọng nàng quả quyết như thế, Văn Triển lại nảy sinh ảo tưởng mình có lẽ cũng sẽ được ông trời phù hộ.

"Nhanh nghĩ xem có điều ước gì, mau ước đi, nến cứ chảy sáp mãi thôi." Lục Vân Sơ giục.

Văn Triển sững người, điều ước? Hình như hắn chẳng có điều ước nào cả.

Lục Vân Sơ tưởng hắn chưa hiểu, liền nhắc nhở: "Việc muốn làm, việc muốn cầu đều có thể nói ra, hôm nay cứ tham lam một chút cũng được."

Ánh cười trong mắt Văn Triển dần bị sự hoang mang thay thế, hắn cau mày, cố gắng suy nghĩ.

Hắn chưa bao giờ mơ tưởng số phận sẽ ban phát cho mình điều gì, nhưng nàng đã đến. Có lẽ nàng chỉ dừng lại trong chốc lát, có lẽ nàng chỉ là một giấc mộng sau khi hắn rơi vào hỗn độn, nhưng nàng đã thực sự xuất hiện, phá vỡ bóng tối u ám kéo dài bấy lâu.

Hắn lắc đầu, viết vào sổ: Ta không cầu gì cả.

Viết xong, lo Lục Vân Sơ không vui, hắn đặc biệt bổ sung phía sau: Hay là nàng ước đi?

Lục Vân Sơ bị hắn chọc cười: "Nào có kiểu nói như vậy?" Thấy hắn như vậy thật sự là bị mình hù dọa, sợ bỏ lỡ cơ hội ước nguyện với trời cao.

Nàng hiến kế: "Vậy thì ước nguyện đơn giản nhất đi, khỏe mạnh, vui vẻ, bình an."

Văn Triển gật đầu, nhắm mắt, nín thở, thầm đọc nguyện vọng trong lòng.

Hắn sợ mình quá tham lam, chỉ cầu Lục Vân Sơ an khang thuận lợi.

Ước xong mở mắt, làm theo lời Lục Vân Sơ, thử thổi tắt nến.

"Được rồi." Lục Vân Sơ vội vàng cầm cây nến đang tan chảy xuống: "Ăn bánh đi."

Bánh chia làm hai phần, hai người mỗi người một nửa.

Mỗi tầng bánh bông lan đều kẹp một lớp khoai môn dày, khoai môn bỏ rất ít đường, thêm sữa vào càng thêm mịn màng, dùng tay nhẹ nhàng bóp một cái, khoai môn mềm mại như mousse liền vội vàng trào ra. Một lớp bánh bông lan thơm mềm ẩm ướt, một lớp khoai môn hương thơm mộc mạc, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, hương vị tinh tế được phóng đại vô hạn.
 
Back
Top Bottom