Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp

Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 40: Chương 40



Fan hâm mộ đều là những người "miệng nói không nhưng cơ thể rất thành thật", kể từ khi cô bắt đầu đăng những bức tranh về đồ ăn hàng đêm, bọn họ vừa hô hào "Đúng là không phải con người, nửa đêm rồi còn nhả độc", vừa không nhịn được ngày nào cũng chạy tới xem tác phẩm mới.

Nhưng đêm nay khi nhìn thấy tin tức mới nhất về "Thủy Thanh", đám fan hâm mộ lại sợ ngây người.

Không phải bức tranh hôm nay của cô không đẹp, chủ yếu là do cô vẽ quá tốt, có thể khắc họa trọn vẹn bản chất khó ăn của tô mì.

Đám fan hâm mộ đều biết những bức tranh đồ ăn Thủy Thanh vẽ đều là đồ ăn cô đã ăn, thế là khi nhìn thấy tác phẩm mới, phản ứng đầu tiên đều là chẳng lẽ cô không có tiền nên ăn uống đáng thương như thế.

Một ít fan hâm mộ đang chuẩn bị tặng quà để cô có thể ăn ngon hơn một chút, thì mới phát hiện chú thích của bức tranh, biết được hoá ra phần mì này là cô tự tay làm, đám fan hâm mộ lập tức cười nở hoa.

[Chẳng phải tay vẽ tranh và tay nấu ăn của bạn là cùng một đôi sao?]

[Tay vẫn là cùng một đôi, nhưng lúc nấu ăn nó không chịu nghe lời.]

[Chết cười, kỹ năng nấu ăn của bạn quá khó diễn tả rồi, hay là để tôi dạy… Mà thôi, tôi cũng không biết nấu ăn, nghe lời tôi, sau này chúng ta vẫn nên ra ngoài ăn thôi.]

[Tại sao tất cả các bạn lại như vậy, tôi thấy rất tuyệt vời. Các bạn nhìn màu sắc này, đường nét này, còn cả vết đen nổi trên nước súp này đi, mới thấy rõ bát mì này khó ăn đến mức nào!]

Lúc Thẩm Thanh Thanh đăng ảnh đã biết mình có thể sẽ bị fan hâm mộ cười nhạo, nhưng không ngờ bọn họ không hề giữ chút thể thể diện cho cô, nhất là khi thấy một fan hâm mộ khen cô rất tuyệt còn có chút vui mừng, ai ngờ cuối cùng quanh đi quẩn lại vẫn bị chế giễu.

“Hừ, vậy cũng đừng trách tôi không phải người!”

Nói xong cô trực tiếp ghép những bức tranh đồ ăn đã đăng hoặc chưa đăng thành một bức tranh dài.

Toàn bộ bức tranh dài bao gồm bánh bao hấp, bánh quẩy sữa đậu nành, bánh rán viên, nồi lẩu, bò bít tết, đồ nướng, bánh củ cải, bánh ngọt đậu hà lan, trà sữa… Tóm lại từ bữa sáng, đồ ăn vặt đến các món ăn khác nhau, có thể nói vô cùng phong phú, tuyệt đối thuộc về tuyển tập phóng độc đêm khuya.

Sau khi đăng bức tranh dài, Thẩm Thanh Thanh thấy fan hâm mộ chuyển từ cười nhạo tay nghề nấu cơm của cô sang chê cô quá đáng, cuối cùng cũng hài lòng chuẩn bị đi ngủ.

Bệnh viện.

Vết thương của Hàn Thừa Trạch thực ra không quá nghiêm trọng, chủ yếu là hơi chấn động não và bầm tím mô mềm ở tay phải.

Sở dĩ anh ta vẫn phải nằm viện là vì lúc đầu bà cụ Hàn lo lắng bị chấn động não, bảo anh ta ở lại thêm hai ngày để quan sát Sau đó thì là anh ta nhìn thấy Lâm Ngữ Tĩnh tới, tức giận vì cô ấy dám nói chia tay, còn đổ lỗi cho cô ấy về vết thương của mình, cố tình ở lại bệnh viện để hành hạ cô ấy.

Nhà họ Hàn không thiếu tiền, Hàn Thừa Trạch không những có phòng bệnh riêng, còn có hai y tá giúp đỡ chạy lên chạy xuống bệnh viện, lẽ ra Lâm Ngữ Tĩnh không cần phải ở lại hay qua đêm, nhưng Hàn Thừa Trạch sao có thể bỏ qua cho cô ấy.

Vẫn là Lâm Ngữ Tĩnh tốt tính, nghĩ anh ta bị thương nằm viện tâm trạng không tốt là chuyện bình thường, cảm thấy chăm sóc anh ta đến khi xuất viện cũng coi như nể tình quen biết.

Suy nghĩ của cô ấy rất tốt, nhưng đáng tiếc có một số người căn bản không xứng.

Hàn Thừa Trạch chỉ cảm thấy cô ấy vừa nói chia tay lại chạy bạch bạch đến trước mặt mình, cho rằng quả nhiên cô ấy đầy mưu mô.

“Này! Đừng ngủ nữa, đi mua đồ ăn sáng cho tôi đi.”

Trời mới vừa tờ mờ sáng, Lâm Ngữ Tĩnh nằm trên giường chăm sóc đã bị Hàn Thừa Trạch đánh thức.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 41: Chương 41



Ngày nghỉ lễ Quốc khánh tốt đẹp, dù không đi du lịch thì cô ấy cũng có thể ngủ nướng, kết quả ngày nào cũng phải ngửi mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, mỗi sáng sớm còn bị Hàn Thừa Trạch đánh thức bắt đi mua đồ ăn sáng cho anh ta.

Nếu mua về ăn đàng hoàng thì Lâm Ngữ Tĩnh cũng không có ý kiến, nhưng rõ ràng là bữa sáng anh ta tự chọn, mua về lại bắt đầu bắt bẻ,căn bản không thèm ăn thử tí nào.

Lâm Ngữ Tĩnh không phải người ngu, sao có thể không nhận ra anh ta đang cố tình giày vò mình, vốn còn định chăm sóc anh ta đến khi xuất viện, nhưng cô ấy đã thay đổi ý định sau khi nói chuyện điện thoại với Thẩm Thanh Thanh tối qua.

Tối qua đi ngủ cô ấy còn do dự không biết phải nói với anh ta thế nào, bây giờ thấy anh ta vẫn y như cũ liền nói thẳng suy nghĩ trong lòng.

“Bảo y tá mua giúp anh đi, tôi có việc rồi, lát nữa sẽ đi, anh hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”

Lâm Ngữ Tĩnh nói xong cảm thấy hoàn toàn thoải mái, cũng không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm vướng mắc với anh ta nữa mà tính toán trong lòng, bây giờ mua vé về nhà còn có thể ở nhà hai ngày.

“Sao thế, không giả vờ được nữa à? Uổng công bà nội còn khen cô không ngớt trước mặt tôi, loại người như cô lấy về nhà cũng là tai họa…”

Hàn Thừa Trạch cảm thấy trước đây cô ấy giả vờ thật, nghĩ đến mình mới nằm viện mấy ngày, cô ấy đã không giả vờ được nữa thì lời càng nói càng khó nghe.

“Hàn Thừa Trạch!”

Lâm Ngữ Tĩnh nghĩ đến việc mình không về nhà chạy đến chăm sóc anh ta, kết quả nhận được lời đánh giá như vậy thì lần đầu tiên lạnh lùng với anh ta: “Tôi không nợ anh cái gì, đồng ý đến bệnh viện cũng là nể mặt bà Hàn, anh không trân trọng thì thôi đi, đừng nói lời khó nghe như thế. Chuyện chia tay anh tự nói với bà Hàn đi, từ nay tôi không làm phiền anh nữa.”

Những thứ như tình cảm không phải nói hết là hết, nói xong cô ấy cảm thấy trống trải khó chịu trong lòng, nhưng vẫn quay người thu dọn đồ đạc của mình.

Sau khi nằm viện, thấy cô ấy đến, phản ứng đầu tiên của Hàn Thừa Trạch là cô ấy hối hận vì nói chia tay, trong lòng vô cùng chán ghét. Bây giờ nghe thấy cô ấy muốn cắt đứt hoàn toàn, phản ứng đầu tiên của anh ta vẫn là cô ấy đang làm mình làm mẩy.

“Tự coi mình là một món đồ chơi thật à? Tôi thừa nhận cô là bạn gái tôi khi nào? Chia tay? Vậy cũng phải ở bên nhau mới xứng đáng nói ra hai chữ này.”

Anh ta đúng là biết cách làm tổn thương trái tim người khác nhất, từng câu từng chữ xiên vào trái tim Lâm Ngữ Tĩnh, có đến có đi khiến mắt cô ấy đỏ hoe.

Lâm Ngữ Tĩnh cắn môi ngăn nước mắt, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, kéo vali đi ra cửa.

Hàn Thừa Trạch vốn tưởng cô ấy chỉ làm mình làm mẩy, không ngờ cô ấy định đi thật, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.

“Cô muốn đi thì đi, nhưng lần sau bà nội tôi có nói thay cô cũng không có ích gì đâu.”

Lâm Ngữ Tĩnh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra, một tay kéo vali một tay mở cửa phòng.

Lúc cô ấy bước ra khỏi phòng, Hàn Thừa Trạch vô cớ cảm giác hơi khó chịu, anh ta thấy mình bị tức giận, trước giờ chỉ có mình anh ta nói chia tay, chưa từng có người phụ nữ nào dám chia tay như cô ấy.

“Lâm Ngữ Tĩnh! Nếu hôm nay cô dám bước ra khỏi cái cửa này, về sau cho dù cô có khóc lóc cầu xin tôi cũng sẽ không để ý đến cô!”

Hàn Thừa Trạch nói xong thấy cô ấy đi thẳng không quay đầu, tức giận đến mức ném vỡ chiếc cốc trên bàn cạnh giường ra cửa.

Cũng may Lâm Ngữ Tĩnh bước đi không chậm, mảnh thủy tinh vỡ không ảnh hưởng đến cô ấy.

Sau khi ra khỏi cổng bệnh viện, những giọt nước mắt cô ấy kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng trào ra. Cũng may đây là một nơi tràn ngập sinh lão bệnh tử nên không có ai nhìn cô ấy bằng ánh mắt kì lạ, ngược lại còn có một cô bé nhận khăn giấy từ tay mẹ chạy tới đưa cho cô ấy.

“Cảm ơn.”
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 42: Chương 42



Nghĩ đến ngay cả người lạ cũng mang đến cho mình sự ấm áp tốt bụng như vậy, còn Hàn Thừa Trạch phần lớn thời gian lại mang đến cho mình những cảm xúc tiêu cực, Lâm Ngữ Tĩnh lau nước mắt, cuối cùng cũng buông bỏ chút do dự còn sót lại trong lòng.

Cô ấy bắt taxi rời bệnh viện, trên đường gọi điện cho Thẩm Thanh Thanh.

Thẩm Thanh Thanh còn chưa dậy, vừa nhận được điện thoại nghe thấy giọng cô ấy hơi khàn khàn thì lập tức ngồi dậy, quan tâm hỏi: “Sao thế?”

“Không sao, chỉ muốn nói với cậu một tiếng tớ chuẩn bị về nhà, không đến tìm cậu nữa.”

Thẩm Thanh Thanh nghe vậy lập tức đoán ra, cảm thấy cô ấy về nhà cũng tốt, phân tâm một chút sẽ không còn khó chịu nữa.

Cô không đề cập đến bệnh viện hay Hàn Thừa Trạch mà hỏi vé xe mấy giờ.

“Xe mười giờ hơn.”

“Vẫn còn sớm, cậu ăn sáng trước đi, sáng nay tớ định ăn mì xào, cậu không biết ăn gì thì cũng có thể ăn món này…”

Thẩm Thanh Thanh trò chuyện với cô ý một lúc, cảm thấy tâm trạng cô ấy tốt hơn mới cúp máy.

Cúp máy xong cô cũng không muốn ngủ nữa, thế là dứt khoát duỗi người một cái rồi dậy.

Vừa rồi nói chuyện với Lâm Ngữ Tĩnh về bữa sáng khiến cô cảm thấy có chút thèm ăn, rửa mặt xong liền ra ngoài ăn sáng.

Trong khu phố có một quán ăn sáng khá ngon, hôm trước Thẩm Thanh Thanh đã ăn ở đó một lần, cũng phát hiện ra món mì xào nhà bọn họ rất ngon nên cứ nhớ mãi.

Vào mùa này, mới đầu ăn mì sẽ hơi nóng, nhưng sợi mì xào dai mềm, sốt thịt đậm đà cùng các món ăn kèm nhẹ nhàng sảng khoái thì không gì sánh.

Thẩm Thanh Thanh ăn uống no say tâm trạng rất tốt, đi dạo quanh khu phố mua một ít trái cây rồi mới về nhà.

Về đến nhà nghỉ ngơi một lúc, cô chuẩn bị bắt đầu vẽ tranh, không ngờ lại nhận được một cuộc gọi lạ.

Thấy là số địa phương, sợ có người gọi mình có chuyện gì nên Thẩm Thanh Thanh ấn trả lời, vừa nghe máy liền hối hận.

“Muốn tôi chia tay với Lâm Ngữ Tĩnh thì cứ nói, sao phải vòng vo như vậy, bây giờ giữa chúng ta không còn trở ngại…”

Người ở đầu bên kia điện thoại không ai khác chính là Hàn Thừa Trạch.

Lúc Lâm Ngữ Tĩnh vừa rời đi, anh ta nghĩ mình bị phụ nữ bỏ nên tức giận đến mức suýt phá hủy phòng bệnh. Nhưng sau khi phát tiết xong bình tĩnh lại, anh ta nhanh chóng nhớ tới giọng nói trong điện thoại của Lâm Ngữ Tĩnh tối qua, nên nghĩ đến Thẩm Thanh Thanh.

Lúc đầu Hàn Thừa Trạch còn hận cô xen vào chuyện của người khác, nhưng mà nghĩ lại, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, có phải cô cố ý chia rẽ mình và Lâm Ngữ Tĩnh để thừa lúc vắng mà vào hay không.

Công tử đào hoa chính là công tử đào hoa, vừa nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ và làn da trắng ngần thanh tú hơn ngọc dương chi của Thẩm Thanh Thanh, anh ta lập tức bớt tức giận hẳn.

Thẩm Thanh Thanh cảm thấy 80% là anh ta mắc bệnh nặng, nếu không sao có thể nói ra những lời ghê tởm như vậy.

“Đầu óc không tốt thì thử đi thêm vài bệnh viện nữa đi, đừng mơ mộng ảo tưởng nữa.”

Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại, chặn anh ta, làm một mạch động tác.

Dù vậy, Thẩm Thanh Thanh càng nghĩ càng cảm thấy có chút tức giận, không khỏi chửi một câu “thần kinh ” rồi mới đi vẽ tranh để di chuyển sự chú ý.

Hàn Thừa Trạch bị tắt máy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tức giận đến mức ném điện thoại đi.

Anh ta nằm ngoài sự quan tâm của Thẩm Thanh Thanh, thậm chí như biết rồi cũng chỉ vỗ tay khen hay.

Vẽ tranh cả buổi sáng, Thẩm Thanh Thanh đã quên mất cuộc gọi buồn nôn kia, thay quần áo ra ngoài tìm đồ ăn.

Buổi sáng ăn khá no nên không đói lắm, buổi trưa cô chỉ ăn chút đồ ngọt qua loa.

Đang chuẩn bị về nhà, cô bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Tần Cẩn Mặc, thấy ngày mai anh định thử làm giá đỗ nhồi thịt, hỏi cô có muốn qua không, cô đã bắt đầu mong chờ.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 43: Chương 43



Sáng hôm sau, Thẩm Thanh Thanh ăn sáng đơn giản rồi trực tiếp đi ra ngoài.

Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo phông sáng màu, quần denim và đi giày trắng. Rõ ràng là phong cách rất đơn giản, phối hợp vẻ ngoài xinh đẹp thanh tú cùng đôi mắt sáng ngời, trông trẻ trung tràn đầy sức sống, còn có cảm giác khá khí chất.

Tần Cẩn Mặc từ nhỏ đã có hứng thú nấu ăn, cho nên khi biết đến món giá đỗ nhồi thịt chưa từng có liền nóng lòng muốn thử.

Trước khi Thẩm Thanh Thanh đến, anh toàn lực tập trung xử lý nguyên liệu. Sau khi Thẩm Thanh Thanh đến, người chuyên chú như anh cũng không khỏi nhìn hai lần mới quay đi.

“Woa, anh đã khoét rỗng nhiều giá đỗ như vậy rồi!”

Mà Thẩm Thanh Thanh vừa đến liền chú ý giá đỗ đã được chế biến trên bàn, sau khi khôi phục thị lực, cô thậm chí còn thấy rõ từng cọng giá đỗ y như nhau, không khỏi bội phục yêu cầu cao về nguyên liệu nấu ăn của anh.

“Ừm.” Tần Cẩn Mặc đáp lại, xử lý xong mấy cọng giá đỗ cuối cùng, quay người đi lấy thịt sốt thanh.

Sau khi dùng điện thoại di động ghi lại quá trình anh khoét giá đỗ và chế biến giá đỗ trên bàn, Thẩm Thanh Thanh đặt điện thoại di động và túi xách xuống, tự giác đi rửa tay.

Cẩn thận rửa sạch tay xong, nói một tiếng với Tần Cẩn Mực rồi mới cầm một cọng giá đỗ lên nhìn.

“Tay nghề của anh tốt thật đấy!”

Phát hiện toàn bộ giá đỗ đều được xử lý tự nhiên, không hề có chút hư hại nào, giống như khi mọc ra đã rỗng sẵn rồi, trong giọng điệu của Thẩm Thanh Thanh tràn đầy ngưỡng mộ.

Tần Cẩn Mặc không chỉ khoét giá đỗ rất giỏi mà kỹ năng dùng d.a.o của anh cũng rất ấn tượng, anh một tay gắp miếng thịt sốt thanh vuông vức, một tay cầm dao, chỉ vài đường đã cắt ra những miếng thịt nhỏ đều nhau.

Anh kiểm soát các chi tiết rất tốt, thịt được cắt thành từng miếng vừa đủ để nhồi vào giá đỗ.

Tuy nhiên, thịt sau khi được cắt thành từng miếng nhỏ sẽ trở nên mềm hơn, chỉ mới nhồi được ba miếng đã không thể nhồi thêm được nữa. Tần Cẩn Mặc thấy vậy cũng không ngại phiền phức, cắt bao nhiêu thì nhét vào bấy nhiêu.

Thẩm Thanh Thanh nhìn từng cọng giá đỗ nhồi thịt được xếp ngay ngắn trong đĩa, chợt cảm thấy món ăn này hình như cũng không khó làm đến thế.

Giá đỗ trong đĩa sứ có màu hơi đỏ, độ dài bằng nhau, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy thoải mái rồi.

Sau khi chiêm ngưỡng xong, cô chợt cảm thấy ngứa tay, muốn thử làm một chút.

Có những việc tưởng dễ nhưng thực hiện lại không dễ chút nào. Lúc đầu, cô cố gắng tự mình khoét những cọng giá, bẻ rồi bẻ, khó khăn mãi mới khoét được một cây giá hoàn hảo, đến lúc cắt ra thì lại không thể nào nhét thịt lụa vào bên trong.

Sau đó, cô cố ý sử dụng giá đỗ và thịt lụa mà Tần Cẩn Mặc đã khoét để làm nhưng vẫn không thể nào thành công.

"Lạ thật…"

Thẩm Thanh Thanh không hiểu tại sao đều là một thứ nhưng vào tay cô lại thất bại.

"Sau khi cắt xong thịt lụa thì không được chậm trễ, phải nhanh chóng nhồi vào, đừng dùng quá nhiều lực, phải sử dụng sự khéo léo." Tần Cẩn Mặc vừa nói vừa làm mẫu.

Vẫn là giá đỗ và thịt lụa đó, sau khi anh nhồi xong lại trở thành một cọng giá đỗ nhồi thịt trông rất tự nhiên, như thể miếng thịt lụa đó vốn dĩ đã có sẵn ở trong cọng giá vậy.

“Được.” Thẩm Thanh Thanh gật đầu, nhìn anh nhét thêm mấy lần nữa mới bắt tay vào làm.

Trông thì dễ nhưng làm thì rất khó, cô đã làm theo những kỹ thuật mà Tần Cẩn Mặc dạy vẫn thất bại rất nhiều lần, cuối cùng cũng làm được..

"Tôi làm được rồi!"

Thẩm Thanh Thanh giơ cọng giá nhồi thịt trong tay lên, trong lòng cảm thán độ khó của nó, rồi vội vàng dùng điện thoại di động chụp ảnh.

Chụp ảnh xong, cô phát hiện Tần Cẩn Mặc đang nhìn sang, trước mặt là nửa đĩa giá đỗ nhồi thịt thất bại, cô cảm thấy có chút xấu hổ.

"Đừng lãng phí, lát nữa tôi sẽ xào những thứ này lên ăn."

Thẩm Thanh Thanh nói xong lại tiếp tục thực hành, nhưng không phải sợi nào cũng thành công.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 44: Chương 44



Không biết qua bao lâu, Tần Cẩn Mặc cuối cùng cũng nhồi được một đĩa giá đỗ nhồi thịt, Thẩm Thanh Thanh mới vất vả nhồi được mười cọng.

Nếu không so sánh, những cọng giá đỗ nhồi thịt này trông khá là giống nhau, sau khi so sánh, Thẩm Thanh Thanh luôn cảm thấy cọng giá của mình trông hơi xấu, không trong suốt như pha lê giống của anh.

“Tôi cảm thấy của mình chỉ là giá đỗ nhét thêm thịt, còn của anh mới xứng đáng được gọi là giá đỗ nhồi thịt.” Cô thở dài.

"Quen tay hay việc, cô cứ luyện tập nhiều vào là được rồi."

Thẩm Thanh Thanh nghe vậy thì lắc đầu theo bản năng, cô cảm thấy sau lần thử này, cô không muốn làm việc tốn nhiều công sức và sự kiên nhẫn như vậy nữa.

Sau khi nhồi thịt vào giá, phần trang trí món ăn đã hoàn thành được hơn một nửa, tiếp theo chỉ cần rưới dầu sôi lên.

Dầu nóng sôi được đổ lên những cọng giá đỗ nhồi thịt, làm tăng thêm độ bóng của chúng, hương thơm của món ăn cũng dần tỏa ra.

“Thử xem.” Tần Cẩn Mặc đặt món ăn đã làm xong trước mặt cô.

Thẩm Thanh Thanh chụp ảnh trước, sau đó nóng lòng cầm đũa lên, cẩn thận gắp mấy sợi.

Sau khi được tưới dầu nóng, những cọng giá trông càng trong suốt như pha lê. Khi cho vào miệng, đầu tiên sẽ cảm nhận được độ giòn của giá đỗ, nhai kỹ, vị mặn ngọt tươi mát của thịt ngâm tương từ trong cọng giá toát ra, giá đỗ có vị thịt đậm đà, vị tươi của giá đỗ hòa quyện trong miếng thịt, càng ăn càng ngon.

Thẩm Thanh Thanh vốn tưởng rằng món ăn này đơn giản chỉ là sự kết hợp giữa nghệ thuật trình diễn và mánh khóe quảng cáo, nhưng không ngờ khi anh làm ra lại ngon đến mức mắt cô sáng lên.

Cô ăn thêm hai miếng rồi mới khen: "Ngon quá! Những cọng giá đỗ này không có mùi đậu chút nào, ngược lại còn có cảm giác rất ngọt, anh làm như thế nào vậy?"

Thành công không tự nhiên mà đến, để có thể thuận lợi làm ra giá đỗ nhồi thịt như thế, là do ngày hôm qua Tần Cẩn Mặc đã suy nghĩ rất kĩ. Giá đỗ được anh chọn lựa rất kỹ, trải qua quá trình chế biến kỹ càng mới có thể duy trì hình thức và hương vị thơm ngon như vậy.

Anh không hề giấu diếm mà bắt đầu khoét giá đỗ và chỉ cho Thẩm Thanh Thanh nên làm như thế nào

"Lợi hại!" Thẩm Thanh Thanh không ngờ rằng chỉ cần tùy tiện nhắc đến một món ăn, anh lại có thể tùy theo đặc tính của món ăn nâng cấp nó, không nhịn được mà khen ngợi.

Dù mọi việc diễn ra suôn sẻ nhưng thực tế, làm ra món giá đỗ nhồi thịt này cũng phí rất nhiều thời gian. Thẩm Thanh Thanh đến đây vào khoảng chín giờ, bây giờ đã gần mười hai giờ.

Đương nhiên, ở cùng đầu bếp không cần lo lắng thiếu đồ ăn, Tần Cẩn Mặc phát hiện bây giờ đã là buổi trưa, tự giác bắt đầu làm bữa trưa.

“Tôi có thể mang cho chú Vương nếm thử được không?”

Thẩm Thanh Thanh nhớ tới việc nhắc đến giá đỗ nhồi thịt với chú Vương khi đến đây, nghĩ rằng nếu làm ngon thì nên mời người khác nếm thử.

Đương nhiên, Tần Cẩn Mặc sẽ không từ chối.

“Vậy tôi mượn hoa hiến Phật.” Thẩm Thanh Thanh nói xong liền lấy đĩa ra, trực tiếp hét lên: “Chú Vương, chú đâu rồi? Qua đây nếm thử giá đỗ nhồi thịt này…”

Tần Cẩn Mặc thấy tiếng hét của cô lớn đến mức có thể khiến cả Vị Duyên nghe được, anh nghĩ giọng nói thanh thúy vang vọng này không ra sau nhà hàng làm người gọi món thì thật lãng phí.

Anh hiếm khi có suy nghĩ ranh ma như vậy, nếu anh nói ra, mọi người sẽ ngạc nhiên lắm khi thấy anh nói đùa.

Đương nhiên, Thẩm Thanh Thanh cũng không phải thật sự hét toáng lên, dù sao không gian chung của Vị Duyên mang đến cảm giác nhẹ nhàng và trầm lặng, cô cũng sợ làm phiền người khác nên im lặng chờ đợi câu trả lời sau khi lên tiếng gọi.

Chú Vương vừa nghe tiếng gọi thì chạy tới, giọng điệu tràn đầy mong đợi: "Xong rồi ư? Vậy chú phải nếm thử mới được."

“Chú nhìn xem, rất đẹp đúng không.” Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy ông ấy đi tới, lập tức bưng đĩa lên như dâng của quý.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 45: Chương 45



"Đây đúng là giá đỗ nhồi thịt!"

Chú Vương ngạc nhiên cầm lấy đôi đũa từ tay cô, đang định nếm thử thì có một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Nhóc con, cậu lén ăn món mới mà không gọi ông già này hả.”

"Ông Hoàng, ông nói gì vậy chứ?" Chú Vương không cần quay đầu lại cũng nhận ra đó là ai, ông ấy đưa đôi đũa chưa dùng đến trong tay cho người vừa mới tới: “Mời ông thử xem!”

Ông cụ Hoàng là khách quen của Vị Duyên và có mối quan hệ rất tốt với ông nội Tần Cẩn Mặc, chú Vương đương nhiên rất quen thuộc với ông cụ.

“Cháu chào ông ạ.” Thẩm Thanh Thanh tính cách vui vẻ hoạt bát, thấy ông đến thì lên tiếng chào hỏi.

Ông cụ Hoàng vốn dĩ tới đây chỉ vì đồ ăn, ông là một ông cụ phàm ăn, nghe thấy có đồ ăn ngon là không thể dời bước.

Thế nhưng khi ông đến, Thầm Thanh Thanh lên tiếng chào hỏi lại khiến ông chú ý đến, cười khen: “Cô bé nhà ai mà xinh đẹp đáng yêu thế này, nào, qua đây, ông tặng cháu quà gặp mặt.”

Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy ông tìm tòi khắp người, cuối cùng lại tháo chuỗi hạt trên tay đưa cho mình, dở khóc dở cười nói: “Cháu cảm ơn ông, nhưng không cần đâu ạ, sẵn đang còn nóng thì ông thử món giá đỗ nhồi thịt này xem sao."

"Đám trẻ các cháu chắc là không thích mấy đồ như thế này, thôi được, lần sau ông sẽ bù cho cháu thứ khác." Ông cụ Hoàng đeo chuỗi hạt vào tay, thầm nghĩ lần sau nên mang theo một ít ngọc lục bảo gì đó bên mình, tránh lúc mình gặp những đứa trẻ đáng yêu thế này lại không thể tặng gì cho chúng nó.

“Món giá đỗ nhồi thịt này có ý nghĩa gì?” Ông cụ hứng thú đưa mắt nhìn về phía chiếc đĩa..

“Ăn thịt mà không nhìn thấy thịt… Tương truyền có một vị thái hậu tuổi già răng yếu nhưng lại thích ăn thịt gà và giá đỗ, nên đầu bếp trong cung đã nghĩ ra món ăn giá đỗ nhồi thịt này… Nhưng cái trên tay cháu đang cầm không phải được nhồi bằng thịt gà, mà là thịt sốt thanh.”

Thẩm Thanh Thanh lớn lên cùng ông nội, bạn bè của ông nội đều thích cô, thường trêu chọc hoặc mang đồ chơi, đồ ăn ngon đến cho cô.

Vì vậy, cô rất hòa đồng với người lớn tuổi. Thấy ông cụ Hoàng có hứng thú, rất tự nhiên giải thích câu chuyện của món ăn này.

"Câu chuyện mới mẻ, đồ ăn cũng rất có ý nghĩa, hôm nay ông đúng là có lộc ăn." Nói xong, ông Hoàng cầm đũa từ tay chú Vương nếm thử.

Sau khi cẩn thận nếm thử, ông cụ gật đầu khen ngợi: "Không tệ. tay nghề của nhóc Tần không thua kém gì ông ngoại cháu, một thời gian nữa sẽ trò giỏi hơn thầy đấy."

Nếu nói về hương vị, món giá đỗ nhồi thịt này cũng không phải là ngon đến tuyệt vời, cái chính của món ăn này chính là sự khéo léo. Vì vậy, ông cụ Hoàng cũng không tập trung vào hương vị quá nhiều mà trực tiếp khen ngợi con người của Tần Cẩn Mặc.

Sau khi ông cụ nếm thử, chú Vương cũng nếm thử và cảm thấy nó rất ngon và rất đặc biệt.

"Thanh Thanh, cháu có thể bán món ăn này cho thực đơn của nhà hàng bọn chú được không?"

"Công thức làm món này không phải do cháu nghĩ ra, sao có thể mặt dày dùng nó kiếm tiền chứ? Chú Vương, chú muốn thì cứ dùng, dù sao thì món ăn này cũng không khó, chỉ là cách làm hơi phức tạp một chút, cần phải có sự kiên nhẫn."

Ông cụ Hoàng đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, ấn tượng đối với Thẩm Thanh Thanh lại càng tốt hơn.

Vốn dĩ ông cụ chỉ định đến Vị Duyên ăn trưa, khi biết Tần Cẩn Mặc đang ở trong bếp nấu nướng, đương nhiên ông cụ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Khi ba người quay trở lại phòng bếp, bên trong đã tỏa ra mùi hương thơm ngào ngạt.

Thẩm Thanh Thanh không thể mặt dày ngồi xuống chờ đồ ăn nên chạy xuống bếp giúp đỡ Tần Cẩn Mặc.

"Tôi thấy hai đứa trông rất hợp nhau."

Ông Hoàng ngồi bên cạnh vừa ăn giá đỗ nhồi thịt vừa nói..

Chú Vương ngồi bên cạnh mỉm cười gật đầu: “Đúng là như vậy.”
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 46: Chương 46



Sau bữa trưa, Thẩm Thanh Thanh đột nhiên có linh cảm, không ở lại lâu mà đứng dậy chào mọi người rồi rời đi.

Ban đầu chú Vương còn hối thúc Tần Cẩn Mặc đi tiễn cô, nhưng Thẩm Thanh Thanh cảm thấy trở về vào ban ngày cũng không có gì bất tiện, không muốn làm phiền anh.

"Cậu chủ, đầu óc của cậu sao chậm tiêu quá vậy?" Sau khi mọi người rời đi, chú Vương cảm thấy hơi lo lắng cho anh.

Tần Cẩn Mặc nhìn ông ấy khó hiểu, tiếp tục khoét giá đỗ, chuẩn bị thử làm món giá đỗ nhồi thịt gà.

Trong lúc anh bận rộn làm việc, Thẩm Thanh Thanh sau khi về nhà cũng không nhàn nhã.

Nếu trước đây cô suy nghĩ về cốt truyện và vẽ các nhân vật trong truyện tranh thì bây giờ cô đã nghĩ ra cách vẽ phần đầu của truyện.

Tên cô đặt cho bộ truyện là "Thực Linh". Nhân vật chính của truyện là một cô gái trẻ tên Hứa Nguyện.

Tổ tiên nhà họ Hứa đã trải qua nhiều thế hệ làm đầu bếp hoàng gia, được truyền lại cho đến ngày nay, cũng được coi như là ngự trù thế gia* (một gia tộc có nhiều thế hệ làm đầu bếp trong hoàng cung). Đáng tiếc những gì nhà họ Hứa truyền lại không chỉ là khả năng nấu nướng, mà còn cả tư tưởng cổ hủ, cho dù đến đời này cả dòng họ chỉ có một mình Hứa Nguyện là con cháu, bọn họ vẫn giữ nguyên tư tưởng chỉ dạy nam không dạy nữ, hoàn toàn không muốn dạy kỹ năng nấu ăn cho cô ấy.

Tuy nhiên, đời người làm sao đoán trước được điều gì, cho đến khi học trò của nhà họ Hứa ăn cháo đá bát, cha con nhà họ Hứa cũng lần lượt qua đời, gánh nặng nhà hàng Ngự Thiện Lâu của nhà họ Hứa cuối cùng vẫn đè xuống đầu Hứa Nguyện.

Cô ấy không được cha con nhà họ Hứa dạy bảo, chỉ lén học được một chút kiến thức cơ bản, không ngờ có thể khôi phục lại Ngự Thiện Lâu. Đúng lúc này, cô ấy đã phát hiện ra bên trong con d.a.o được tổ tiên truyền lại có Đao Linh, Đao Linh dùng giá đỗ nhồi thịt làm đề thi, nói nếu cô ấy làm được, nó sẽ dạy cô ấy kỹ năng nấu ăn.

Biết Đao Linh đã chứng kiến bao nhiêu thế hệ nhà họ Hứa trưởng thành, đương nhiên sẽ thuộc công thức nấu nướng của nhà họ Hứa trong lòng bàn tay, Hứa Nguyện sao có thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này. Điều ước sinh nhật của cô ấy năm nào cũng giống nhau, đều mong ước ông nội và cha có thể dạy mình nấu nướng, nhưng lần nào chờ mong cũng đổi được sự thất vọng.

Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội học hỏi, cô ấy đương nhiên phải cố gắng hết sức để làm được.

Đối với một cô gái không được ai dạy kỹ năng nấu nướng, ngay cả một chút kiến thức cơ bản cũng là do mình học lỏm mới biết, giá đỗ nhồi thịt cũng không phải là món ăn dễ làm. Chưa kể việc nhồi thịt vào giá đỗ, chỉ riêng việc khoét giá đỗ thôi cũng khiến cô ấy thất bại hết lần này đến lần khác.

Hôm nay Thẩm Thanh Thanh cũng đã trải nghiệm độ khó của món ăn này, cho nên vẽ truyện tranh cũng không phải quá khó khăn.

Từ chiều đến tối, thấm thoắt cô đã vẽ xong hai chương đầu của bộ truyện.

Phát hiện hiệu suất của mình khá cao, Thẩm Thanh Thanh thầm cảm thấy vui vẻ, mãi cho đến khi cô cảm thấy bụng hơi đói mới chịu đứng dậy khỏi bàn.

Bữa trưa Tần Cẩn Mặc làm rất nhiều món ngon nhưng vì cô ăn được khá nhiều cộng thêm mấy người ông cụ Hoàng cũng ăn ngon miệng nên sau bữa trưa không còn thừa lại nhiều thức ăn, chỉ có canh gà hầm là chưa uống hết.

Thẩm Thanh Thanh đã từng uống không ít canh gà nhưng thật sự không thể không khen một câu. Quả thực canh gà Tần Cẩn Mặc hầm rất tuyệt, thơm ngon mà không ngấy, thậm chí còn có vị ngọt thanh, thịt gà mềm không bở, ăn cực kì ngon.

Chính vì cô uống thêm hai chén, còn tỏ vẻ canh gà dư lại có thể dùng để nấu mì nên chú Vương mới nói thêm nếu cô không ngại thì có thể đóng gói mang về.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 47: Chương 47



Canh gà còn dư lại bên trong nồi đất cũng không ai động tới nên đương nhiên Thẩm Thanh Thanh không ngại, cười nói một câu vậy cô không khách sáo nữa, rồi đồng ý luôn.

Cứ nghĩ tới việc mang canh gà về là Thẩm Thanh Thanh lại cảm thấy mình đúng là có tầm nhìn xa trông rộng, vậy là có bữa tối rồi.

Cô đứng dậy đi vào trong bếp, sau khi đổ canh gà vào nồi đun nóng lại, thì bắc tiếp một chiếc nồi khác lên bắt đầu nấu mì.

Có sẵn canh gà nên việc nấu mì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần để mì đã nấu chín vào trong bát rồi rưới canh gà lên là đã có một bát mì gà thơm ngon.

Thẩm Thanh Thanh không biết canh lửa nên lần nào nấu mì cũng vì sợ chưa chín nên cứ để lửa đun mãi kết quả là mì lúc nào cũng nát.

Tối nay cũng vậy, nhưng may là có canh gà Tần Cẩn Mặc hầm cứu vớt nên dù sợi mì có hơi nát một chút nhưng ăn vẫn siêu ngon.

“Không ngờ mình cũng có thể nấu được bát mì ngon đến thế này!”

Bên trong bát canh gà màu vàng óng là những sợi mì trắng như tuyết, trông rất ra hình ra dáng.

Thẩm Thanh Thanh thấy trong nhà còn chút rau cải, thế là luộc chín rồi cho thêm vào bát mì, sau đó càng nhìn càng thấy hài lòng, cảm giác muốn chia sẻ bắt đầu trỗi dậy.

Cô cầm điện thoại chụp hình gửi vào trong box chat của ký túc xá, nhưng chắc là đám Dư Duyệt đều có việc bận nên tạm thời không ai trả lời cô.

Thẩm Thanh Thanh bưng bát mì ra bàn ăn rồi vẫn không thấy ai trả lời, cô lại không nhịn được gửi ảnh cho Tần Cẩn Mặc, nói cho anh biết bát mì này là cô dùng canh gà còn dư lại hồi trưa để nấu.

Trong mắt cô, bát mì này cứ phải gọi là đầy đủ hương vị màu sắc, vô cùng hoàn mỹ. Nhưng trong mắt Tần Cẩn Mặc lại là, rau bị luộc lâu quá, màu không còn được xanh tươi, mì có vẻ như là bị nấu quá lửa, tỉ lệ giữa nước dùng và mì chưa được hợp lý.

“Tôi biết dùng nồi nấu mì chứ không ném thẳng mì vào trong canh đã là giỏi lắm rồi đó…”

Thật ra ném thẳng mì vào trong canh nấu chung cũng chẳng sao hết, cùng lắm là nước mì không được trong như thế này thôi.

Sau khi Thẩm Thanh Thanh nhận được tin nhắn trả lời thì nhỏ giọng thầm thì, cảm thấy anh đúng là một tên trai thẳng, không biết khen mình gì cả.

Được rồi, trước mặt một đầu bếp chuyên nghiệp thì cô đúng là múa rìu qua mắt thợ…

Cô nghĩ lại một lúc, cảm thấy mình đúng là chia sẻ nhầm đối tượng rồi. Nhưng sau khi nếm thử mì, cô vẫn không nhịn được gửi thêm một tin nhắn lấy lại cho mình chút mắt mũi.

[Thật ra bát mì nãy cũng ngon lắm á, đây chính là bát mì ngon nhất tôi từng được ăn trong cuộc đời này đó~]

Sau khi ăn xong bữa tối, Thẩm Thanh Thanh đã ăn uống no say do dự không biết giờ có nên lên mạng đăng truyện không.

Nghĩ đến bây giờ mình vẫn còn hai chương, có thể đăng trước một chương còn chương kia giữ lại làm bản thảo, cuối cùng cô quyết định tối nay sẽ đăng.

Thế là sau khi rửa bát xong, cô liền bắt đầu sửa lại chương đầu tiên của truyện, sau khi chắc chắn rằng không còn vấn đề gì nữa, cô đăng nhập vào Thế Giới Hội Hoạ rồi đăng thẳng truyện lên.

Vừa đăng xong, các fan nhận được thông báo, phát hiện tác giả mình đang follow đã đăng truyện thì tò mò bấm vào xem thử.

Các fan vốn đã bị thu hút bởi những bức tranh vẽ thức ăn của cô, giờ lại phát hiện truyện cô vẽ cũng liên quan tới mỹ thực thì lại càng cảm thấy hứng thú.

Chương đầu của bộ truyện đã đi thẳng vào chủ đề chính, nội dung là nhân vật chính Hứa Nguyện tiếp quản nhà hàng đang làm ăn thua lỗ nhưng kết quả lại phát hiện Đao Linh, chấp nhận thử thách làm món giá đỗ nhồi thịt nó đưa ra.

Sau khi fan đọc xong, tất cả đều bị món giá đỗ nhồi thịt hấp dẫn, bình luận bên dưới chương truyện.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 48: Chương 48



[Khoét rỗng thân giá rồi nhồi thịt vào? Đây là món sinh vật sống có thể nghĩ ra được sao?]

[Tôi thấy không thể làm được đâu, giá giòn như vậy, đừng nói đến chuyện có thể khoét rỗng được thân giá mà cho dù có cố ép khoét rỗng thì cái lỗ nhỏ xíu như vậy sao có thể nhồi thịt vào được.]

[Thật ra thì tôi thấy cũng không phải là không làm được. Đao Linh đã nói rồi đó, băm thịt cho thật nhuyễn sau đó dùng kim nhồi vào trong giá, tôi thấy có vẻ làm được đó.]

[Ơ này, sao mọi người lại đi tìm kiếm sự thật trong một bộ truyện tranh chứ? Vốn dĩ truyện tranh đã là một thứ gì đó khoa trương khuếch đại lên rồi mà, không phải chúng ta nên thảo luận xem liệu nữ chính Hứa Nguyện có thể vượt qua thử thách hay không sao…]

[Dù sao cô ấy cũng là nhân vật chính, làm gì có chuyện không qua được thử thách.]

[Cũng không phải là không có khả năng này, nhỡ đâu chương sau Đại Đại lại chốt cho một câu “Nhân vật chính không vượt qua thử thách” thì sao?]

[Đêm hôm khuya khoắt nói linh tinh cái gì đấy, tôi vừa mới thấy hứng thú với bộ truyện tranh này thôi đấy nhé, cậu đừng dạy hư Đại Đại.]

Ngoại trừ thảo luận về món “Giá đỗ nhồi thịt” thì còn có một vài fan khen truyện cô vẽ đẹp nhân tiện giục cô ra chương mới. Đối với một người mới vẽ truyện như cô thì những bình luận như thế này đã là tốt lắm rồi.

Thẩm Thanh Thanh đọc hết tất cả bình luận thì phát hiện các fan thực sự thích truyện của cô, thế là cô vui vẻ đi rửa mặt rồi ngủ.

Đảo mắt đã tới ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ quốc khánh, mới sáng sớm Thẩm Thanh Thanh đã bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về trường.

Thật ra cô cũng không cần phải vội vàng như này đâu, để tối nay hoặc sáng mai về trường đều kịp, nhưng từ sau khi xuyên tới đây, quan hệ giữa cô với mấy người bạn trong ký túc xá đã tốt hơn chút nên có hẹn nhau tối nay cùng nhau đi ăn.

Khoảng hơn hai giờ chiều, Thẩm Thanh Thanh xách theo vali hành lý rời khỏi nhà, nhưng vừa mới ra tới cửa chung cư đã bị người khác cản lại.

Khi phát hiện ra là Hàn Thừa Trạch, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là cảm thấy xui xẻo, sau đó mới là không hiểu tại sao anh ta lại ở đây.

Vốn Thẩm Thanh Thanh định mặc kệ anh ta, dứt khoát lách người qua nhưng anh ta lại cứ chắn đằng trước không cho cô đi.

“Chó ngoan không cản đường.”

Hàn Thừa Trạch thấy cô không khách sáo như vậy, cơn giận xộc thẳng lên đầu.

“Rốt cuộc tôi đắc tội cô chỗ nào?” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.

Chưa từng thấy cô gái nào dám đối xử với anh ta như vậy, Hàn Thừa Trạch oán hận cô không nể mặt anh ta, h*m m**n chinh phục cũng ngày càng tăng, đặc biệt là khi phát hiện sau vài ngày nghỉ lễ không gặp, cô càng trở nên lộng lẫy xinh đẹp hơn.

Thẩm Thanh Thanh thừa hiểu cái loại đàn ông cặn bã này sẽ không bao giờ nhận ra lỗi sai của mình, bởi vậy cô chẳng buồn nói nhảm với anh ta. Thấy anh ta cứ chặn đường mãi không cho cô đi, thế là cô giẫm thẳng lên chân anh ta, nhân lúc anh ta thấy đau đớn xuýt xoa, cô đẩy anh ta ra sau đó kéo vali bỏ đi.

[Ký chủ, sao cô lại đánh nam chính?]

[Hệ thống như cậu thì biết cái gì, loài người chúng tôi có câu này hay lắm, đánh là thương mắng là yêu.]

Thẩm Thanh Thanh vừa mở miệng là lừa hệ thống, nhưng cứ nghĩ lời này có là đang nói đến tên cặn bã nào đó là cô lại thấy buồn nôn.

[Vậy anh ta đuổi theo rồi sao ký chủ lại chạy?]

Thẩm Thanh Thanh đã đi tới đầu đường nghe hệ thống nói vậy thì lập tức tăng tốc chặn một chiếc taxi lại, không quản nhiều nhét vali hành lý ra sau rồi vội vàng ngồi lên xe.

Mà kể cũng khéo, tài xế này là người quen của cô.

“Cô gái, tên kia vẫn làm phiền cô sao? Nếu không thì báo cảnh sát đi.”

Thẩm Thanh Thanh nghe tài xế nói vậy thì ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra anh ấy là tài xế chở mình lần trước.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 49: Chương 49



“Trùng hợp ghê, tôi đang nghĩ sao mình còn chưa kịp nói gì mà tài xế lại phản ứng nhanh vậy!”

Thấy cô nói chuyện với tài xế, hệ thống gọi cô một tiếng, rõ ràng là đang nhắc nhở cô trả lời vấn đề của mình.

[Cậu thì biết cái gì, nhân loại chúng ta yêu nhau thì phải là nam theo đuổi nữ, để anh ta đuổi theo ta một lúc thì có sao.]

Thẩm Thanh Thanh lừa hệ thống xoay vòng vòng xong đợi đến khi nó log out mới thầm thở phào một hơi.

Gặp phải thằng cha đểu cáng kia, tâm trạng vui vẻ của cô bị phá mất một nửa, mãi tới khi quay lại ký túc xá, gặp lại đám bạn cùng phòng, được bọn họ yêu thương đút ăn thì lúc này tâm trạng cô mới vui vẻ trở lại.

Không chỉ Dư Duyệt, Ngô Hoan mang đặc sản quê lên mà cả Lâm Ngữ Tĩnh cũng mang hoa quả tới chia nhau.

Vốn Thẩm Thanh Thanh cũng định bụng mang một vài món đặc biệt quanh chung cư nhà cô tới nhưng tiếc là bị tên cặn bã kia làm xáo trộn kế hoạch.

Mà giờ bọn họ mang đồ ăn tới rồi nên cô chỉ có thể tỏ ý tối nay mình sẽ mời.

“Thanh Thanh, tớ thấy truyện cậu đăng rồi, vẽ đẹp lắm!”

Dư Duyệt khen xong, Ngô Hoan nói tiếp: “Cậu nghĩ ra được cái món giá đỗ nhồi thịt kia cũng đỉnh thật đấy, tớ đọc bình luận thấy có nhiều người tranh luận xem rốt cuộc có thể nhồi thịt vào trong giá được không.”

“Đó không phải do tớ nghĩ ra đâu, trước kia tớ có nhìn thấy món đó trong quyển sách dạy nấu ăn nào rồi á.”

Lâm Ngữ Tĩnh tới những ngày cuối cùng mới về nhà, gần như hầu hết thời gian đều dành để bầu bạn với ba mẹ nên không biết chuyện Thẩm Thanh Thanh đã đăng truyện.

Lúc này nghe bọn họ thảo luận, cô ấy không khỏi mở điện thoại ra xem.

Ngô Hoan: “Sách dạy nấu ăn? Không lẽ món này có thể làm được thật sao?”

“Đúng vậy.” Thẩm Thanh Thanh nói xong liền mở album ảnh trên điện thoại lên, đưa ảnh Tần Cẩn Mặc làm món giá nhột thịt cho cô ấy xem.

“Ui vãi, ai mà giỏi vậy? Thế mà lại làm được món này thật kìa!” Ngô Hoan kinh ngạc xong liền chú ý tới một chuyện: “Giá đỗ nhồi thịt ăn được không?”

“Cậu muốn nghe tớ nói thật trước hay nói dối?” Thẩm Thanh Thanh không nói thẳng mà tỏ ra bí mật.

“Nói dối trước đi.”

“Nói dối chính là, món đó siêu ngon luôn. Cứ phải gọi là tuyệt đỉnh mỹ vị nhân gian khiến cho người từng được thưởng thức từ nay về sau không còn muốn ăn giá bình thường nữa.”

“Vậy nói thật gì sao?”

Dưới sự thúc giục của cô ấy, Thẩm Thanh Thanh cười nói: “Nói thật là, hương vị vô cùng ngon nhưng tớ thấy cứ cầm giá xào thẳng với thịt luôn thì mùi vị cũng không khác nhồi thịt vào trong giá là mấy.”

Đương nhiên nếu tình huống cô nói là so tài với một đầu bếp như Tần Cẩn Mặc làm giá đỗ nhồi thịt còn cô lại làm giá xào thịt thì có khác biết rất lớn đó.

“Thật á hả…” Ngô Hoan cảm thấy hơi thất vọng.

“Món này vốn kỳ công ở phần chế biến thôi, nói thẳng ra thì cũng chỉ là giá thêm thịt thì lấy đâu ra mùi vị đặc sắc.”

“Tốt nhất là cậu đừng nói vậy với fan, hãy để món giá đỗ nhồi thịt là một thứ gì đó thật đặc biệt trong lòng các fan đi.”

Thẩm Thanh Thanh bị cô ấy chọc cười, quay đầu lại thì thấy Lâm Ngữ Tĩnh vừa đọc truyện tranh vừa trò chuyện với Dư Duyệt. Cô cảm thấy cô ấy không còn buồn khổ như khi gọi điện cho mình nữa, ngẫm lại cuối cùng quyết định không đề cập tới chuyện thằng đểu kia tới gặp mình.

Một kỳ nghỉ không gặp nên bọn họ có rất nhiều chuyện để nói với nhau, đến khi ra ngoài rồi vẫn chưa nói hết.

Ban đầu nói là liên hoan nhưng cuối cùng lại biến thành Thẩm Thanh Thanh mời nên bọn họ quyết định tìm một quán nào đó giá cả phải chăng rồi vào ăn.

“Tớ nhớ gần đây có mở một quán buffet, quán mới đang có chương trình mua ba tặng một.” Ngô Hoan vừa dứt lời, cả bọn cảm thấy có thể thử ghé qua xem sao.
 
Back
Top Bottom