Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp

Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 30: Chương 30



Phòng 306 của bọn là khu ký túc xá cũ, bố cục bên trong không phải là trên giường dưới bàn mà là hai chiếc giường tầng một mặt tường, tường đối diện bày một chiếc tủ đa chức năng có tủ quần áo, bàn đọc sách, bàn máy tính, chính giữa thì có một cái bàn dài.

Vừa rồi bọn họ ăn uống quanh chiếc bàn dài, lúc này Ngô Hoan muốn xem phim nên đặt laptop lên bàn, mấy người đều ngồi trên giường cô ấy.

Ngô Hoan là người nghiện ăn và nói nhiều nhất, rõ ràng là sợ c.h.ế.t khiếp, nhưng lúc nào cũng thích xem phim kinh dị, tình cờ gần đây cô ấy có hứng thú với một bộ phim kinh dị nhưng không dám xem một mình, nên nhân cơ hội kéo bọn họ cùng xem.

Khi bộ phim bắt đầu chiếu, 306 tràn ngập không khí âm trầm, chưa kể, Lâm Ngữ Tĩnh sợ hãi đến mức thật sự bỏ những vướng mắc tình cảm hỗn loạn đó ra sau lưng, ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Thanh Thanh, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy sợ hãi.

Lâm Ngữ Tĩnh bên này tạm thời đặt buông xuống, trong khi Hàn Thừa Trạch bên kia lại tức giận đến sắp nổ tung.

Lúc đầu anh ta còn cảm thấy mình khá may mắn khi gặp được Thẩm Thanh Thanh vào buổi sáng, nhưng tiếp cận không thành còn bị cô mắng một trận, ngay cả cãi lại cũng không cãi được.

Anh ta không chỉ tức giận vì bị Thẩm Thanh Thanh từ chối, mà sự chán ghét thể hiện rõ ràng của đối phương khiến mặt anh ta hơi đau. Dù sao trước giờ anh ta vẫn cho rằng cô không thể không có cảm giác với mình, hoặc là nể mặt bạn thân, hoặc là lạt mềm buộc chặt.

Cũng may Thẩm Thanh Thanh không biết anh ta đang nghĩ gì, nếu không sẽ trực tiếp nói cho anh ta biết, sống lại cũng không được.

Đương nhiên, không ai biết chuyện đáng xấu hổ này, Hàn Thừa Trạch cũng không muốn người khác biết, chỉ có thể tự mình hờn dỗi.

Nhưng điều anh ta không ngờ là Thẩm Thanh Thanh không nể mặt mình mà còn dám lấy con riêng trong nhà anh ta ra châm chọc. Mà Lâm Ngữ Tĩnh vốn chưa từng dám lớn tiếng trước mặt anh ta lại dám nổi giận với anh ta, thậm chí còn đề nghị chia tay.

Sao cô ấy dám?

Lúc đầu Hàn Thừa Trạch đang uống rượu trong quán bar, nhận được tin nhắn của Lâm Ngữ Tĩnh xong thì chút ngột ngạt buổi sáng lập tức phát tiết, thế nên mới giận cá c.h.é.m thớt gọi cho cô ấy.

Vốn tưởng rằng mình có thể phát tiết cảm xúc ra, ai ngờ Thẩm Thanh Thanh lại xem vào, Lâm Ngữ Tĩnh cũng không chiều chuộng anh ta như thường lệ, nên anh ta đã tức càng tức hơn.

"Tôi không nghe nhầm chứ? Vừa rồi là Lâm Ngữ Tĩnh nói muốn chia tay với cậu?"

Quán bar tuy ồn ào nhưng Hứa Mục vẫn nghe được chút âm thanh, không khỏi lại gần.

Có lẽ là bởi vì Lâm Ngữ Tĩnh ngày thường nhu nhược chịu đựng, đừng nói là Hàn Thừa Trạch, ngay cả người ngoài bọn họ cũng có thể tùy tiện bắt nạt, dáng vẻ đã ăn sâu vào lòng người như vậy, giọng điệu của Hứa Mục thật khó tin.

Hàn Thừa Trạch cảm thấy mình bị mất mặt trước mặt bạn bè nên lấy điện thoại di động gọi lại cho Lâm Ngữ Tĩnh, muốn cô ấy đến xin lỗi mình, về phần có tha thứ hay không thì anh ta còn phải cân nhắc một chút.

Đương nhiên không thể liên lạc được, khi biết Lâm Ngữ Tĩnh chặn mình, anh ta tức giận đến mức ném điện thoại.

Vốn dĩ những người khác trong phòng riêng cũng không để ý đến anh ta, lúc này lại nghe thấy tiếng quẳng điện thoại, lập tức vây tới quan tâm.

"Anh Hàn sao vậy? Ai chọc giận làm anh không vui?"

Hàn Thừa Trạch đen mặt không nói gì, Hứa Mục nhìn ra anh ta sắp tức giận, vội vàng xua tay: "Làm gì thì làm đi, đừng lảng vảng ở đây."

Dù sao cũng là bạn bè, Hứa Mục vừa nghe Lâm Ngữ Tĩnh muốn chia tay với anh ta thì còn hơi hóng chuyện, nhưng khi biết anh ta thật sự tức giận thì vẫn an ủi: "Dù sao cậu cũng không thích cô ta, còn luôn chê cô ta phiền phức, chia tay là tốt mà, nào, tôi uống hai ly ăn mừng với cậu."
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 31: Chương 31



Hàn Thừa Trạch không vui liếc anh ta một cái, cầm ly rượu lên uống một hớp lớn.

Lúc này những người khác trong phòng đều đã hơi say, ai đó không có mắt nhìn trực tiếp bưng ly rượu đi tới nói: "Cậu Hàn tửu lượng cao, hai chúng ta uống một ly đi."

Nghe xưng hô cũng có thể thấy người này không thân thiết với Hàn Thừa Trạch đến thế.

Nếu Hàn Thừa Trạch tâm tình tốt còn có thể cho chút mặt mũi, nhưng lúc này anh ta đang tức giận không có chỗ phát tiết, cho nên đối phương đã đụng phải họng súng.

"Ai thèm uống với mày, cút đi!"

Người kia không ngờ anh ta lại không nể mặt như vậy, vẻ mặt có chút cứng ngắc, muốn mất bình tĩnh nhưng lại không dám. Cũng may những người khác nhanh chóng tới giảng hoà trực tiếp lôi anh ta đi, nên mới không ầm ĩ xấu hổ nữa.

Tuy nhiên, sau chuyện này, mọi người đều biết tâm trạng Hàn Thừa Trạch không tốt nên đều im lặng, bầu không khí trong phòng bao đột nhiên trở nên kém sôi động hơn trước.

Hàn Thừa Trạch để ý tới càng thêm khó chịu, nhìn người khác thì thầm với nhau, giống như đang giễu cợt mình.

Anh ta có gia cảnh tốt nhất trong số những người có mặt nên không cần phải kìm nén tính tình, trực tiếp ném ly xuống đất rồi đứng dậy bước ra ngoài.

"Tôi ra ngoài hít thở không khí."

Trước khi ra ngoài, anh ta chào hỏi bạn thân Hứa Mục, Hứa Mục khẽ gật đầu tỏ ý biết, nhưng không đi theo anh ta.

Nhà họ Hứa cũng không kém nhà họ Hàn bao nhiêu, cuộc hẹn hôm này do Hứa Mục tổ chức, Hàn Thừa Trạch làm hỏng buổi hẹn do anh ta tổ chức, ít nhiều cũng làm anh ta mất mặt, rõ ràng cũng có chút không vui.

Trong phòng bao đều là người một nhà, nhưng bên ngoài lại là một đám người hỗn tạp, loại nào cũng có.

Đẳng cấp của quán bar mà đám Hứa Mục có thể tới đương nhiên sẽ không quá thấp, khách có thể vào tiêu tiền cũng không thiếu tiền.

Trong quán bar dễ xảy ra xung đột nhất, mọi người trong phòng bao đều nể mặt chỗ cho Hàn Thừa Trạch nên không có khả năng xảy ra cãi vã.

Nhưng khách ở bên ngoài không ai biết Hàn Thừa Trạch là ai, bản thân uống say, bị người khác đụng vào liền nổi nóng, kết quả đối phương không hề xin lỗi, còn tỏ vẻ muốn ăn đòn, nếu không đã không xảy ra chuyện.

Lúc đám Hứa Mục nghe thấy động tĩnh đi ra thì Hàn Thừa Trạch đã bị đánh xong rồi.

Thân là nam chính, anh ta tự nhiên có chút thân thủ, nhưng không chịu nổi bốn nắm đ.ấ.m của hai người.

Nói chung, kết quả là anh ta phải nhập viện vào lúc nửa đêm.

So với sự thê thảm của ai đó, mấy cô gái ở phòng 306 lại có một giấc ngủ ngon.

Nhờ xem phim kinh dị, Lâm Ngữ Tĩnh vốn muốn ngủ cùng Thẩm Thanh Thanh, cuối cùng trong ký túc xá có bốn cái giường, trong đó có hai cái trống, hai cái còn lại dồn xuống cho cả bốn người nằm.

Bình thường hơn tám giờ là lúc Dư Duyệt đang ngủ ngon lành, nhưng hôm nay giọng cô ấy lại vang lên trong ký túc xá sớm nhất.

"Ngô Hoan Hoan, tớ thật sự chịu thua cậu rồi, ngủ một giấc mà như đánh nhau vậy! Lần sau còn ngủ với cậu thì tớ là đồ ngu!"

Vì lý do này mà hôm nay bọn họ thức dậy vào cùng một thời điểm.

Thời tiết hôm nay đẹp, bên ngoài trời xanh mây trắng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Bọn họ ăn ý không đề cập đến chuyện xảy ra tối qua, nhưng lại lặng lẽ quan tâm Lâm Ngữ Tĩnh nhiều hơn bình thường một chút.

Hai chữ "bạn tốt" thật ra không chỉ là nói miệng, lúc trước Lâm Ngữ Tĩnh quá tập trung vào chuyện yêu đương nên không để ý, hôm nay đang ăn sáng chợt nhận thấy Thẩm Thanh Thanh đã thay đổi.

"Thanh Thanh, cậu thích đồ ăn từ bao giờ vậy?"

Lâm Ngữ Tĩnh không nghĩ nhiều, dù sao người bình thường sẽ không để trí tưởng tượng của mình bay xa chỉ vì bạn bè thay đổi. Cô ấy chỉ cảm thấy trước đây Thẩm Thanh Thanh ăn uống tùy tiện, bây giờ lại có yêu cầu cao hơn về mùi vị và nguyên liệu, mỗi bữa sáng đều phải chọn một lúc lâu, thậm chí còn có thể kể đặc điểm của từng loại món ăn.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 32: Chương 32



Sáng nay Thẩm Thanh Thanh ăn sủi cảo rau tề thái, trước khi mua còn trò chuyện trước với dì ở cửa sổ, biết được là rau tể thái mới hái, vỏ sủi cảo cũng được làm cẩn thận trong ngày, không phải mua vỏ bên ngoài.

Cô ăn xong một miếng là biết dì không hề nói dối, ngay khi đang hài lòng với kết cấu sảng khoái và mặn mà của sủi cảo tề thái, thì nghe thấy Lâm Ngữ Tĩnh đang hỏi mình, trên mặt không hề hiện nhịp tim mà hơi gấp gáp.

Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giả vờ thản nhiên: "Tớ đang vẽ tranh mà, gần đây vẽ khá nhiều đồ ăn ngon, cũng định vẽ truyện tranh đồ ăn nên nghiên cứu nhiều hơn chút."

Mấy người trong ký túc xá đều đã xem tranh của cô, cảm thấy không thua kém gì những họa sĩ chuyên nghiệp kia, cảm thán cô có thiên phú, còn nói thật đáng tiếc khi cô không học chuyên ngành nghệ thuật. Vì thế khi nghe cô có ý định vẽ truyện tranh cũng không nghĩ nó viển vông mà rất mong chờ.

Cô vừa dứt lời, không chỉ Lâm Ngữ Tĩnh, mà cả hai người Ngô Hoan cũng trở nên quan tâm, bày tỏ sự mong đợi với truyện tranh của cô.

Thấy Lâm Ngữ Tĩnh hình như không có nghi ngờ gì, Thẩm Thanh Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến mình có được ký ức của nguyên thân, lại cảm thấy không cần phải khẩn trương như vậy.

Nói thật, không phải cô muốn thay thế nguyên thân, theo hệ thống, chính nguyên thân đã trực tiếp lựa chọn biến mất sau khi biết số phận của mình, cho nên cô mới bị hệ thống bắt tới gánh trách nhiệm.

Đương nhiên, thật sự mà nói cô cũng không lỗ, dù sao kiếp trước cô đã kiệt sức vì thức khuya, bây giờ coi như kiếm thêm từng ngày để sống.

Sau khi ăn sáng ở nhà ăn, tiện thể dạo quanh khuôn viên trường một lúc cho tiêu cơm, bốn người mới cùng nhau trở về ký túc xá.

Vừa rồi Thẩm Thanh Thanh nói muốn vẽ truyện tranh ẩm thực cũng không phải để lừa bọn họ, mà cô đã có kế hoạch này từ trước khi xuyên qua rồi.

Trở lại ký túc xá, cô mở máy tính bảng ra bắt đầu vẽ, thứ cô vẽ không có gì khác, chính là bữa sáng bọn họ ăn sáng nay.

Lâm Ngữ Tĩnh không có việc gì làm, thế là ngồi ở bên cạnh nhìn cô vẽ tranh, thấy cô cầm bảng vẽ vẽ bằng ngón tay, rất nhanh đã vẽ ra một bát sủi cảo hấp nóng hổi vỏ mỏng nhân dày, hai mắt cũng hơi mở to.

Cô ấy cảm giác rõ ràng mình không hề chớp mắt, chỉ nhìn ngón tay đó lướt đi lướt lại trên tấm bảng, soạt soạt soạt, kết quả đã vẽ xong một bức tranh!

"Thanh Thanh, cậu đỉnh quá!"

Thẩm Thanh Thanh quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của cô ấy, không khỏi cười khẽ một tiếng: "Có muốn tớ vẽ cho cậu một cái ảnh đại diện không?"

Lâm Ngữ Tĩnh trực tiếp gật đầu nói có, còn hỏi cô có cần thay quần áo không.

"Không, chỉ cần chọn một bức ảnh cậu thích, đưa cho tớ tham khảo là được."

Phiên bản Q dễ thương hơn khi vẽ ảnh đại diện nên Thẩm Thanh Thanh không đổi cọ mới mà tiếp tục cầm bảng vẽ vẽ bằng ngón tay.

Lâm Ngữ Tĩnh vốn tưởng vẽ người sẽ khó hơn, không ngờ cô vẫn dùng ngón tay soạt soạt trên màn hình, như không cần phải suy nghĩ, nhanh chóng vẽ ra hình dáng đại khái.

Ngô Hoan và Dư Duyệt vừa nghe động tĩnh đã lại gần, cả hai đều có chút kinh ngạc khi nhìn thấy quá trình vẽ tranh của cô.

Sau khi vẽ xong, Ngô Hoan cuối cùng cũng không nhịn được nữa nói: "Thì ra vẽ tranh chỉ cần có tay là được!"

"Đúng là chỉ cần có tay, điều kiện tiên quyết là cậu phải có đôi tay mảnh khảnh như vậy." Dư Duyệt trả lời.

Ngô Hoan nghe vậy, trực tiếp nắm lấy một tay của Thẩm Thanh Thanh, sờ mu bàn tay của cô: "Bàn tay đẹp như vậy còn biết vẽ, sao lại không phải tay của tớ!"

Thẩm Thanh Thanh bị cô ấy chạm vào có chút ngứa ngáy, lập tức rút tay ra hiệu cho cô ấy đừng nghịch.

"Tay của cậu vừa mảnh vừa dài, rõ ràng nhìn không có thịt nhưng sao sờ vào lại có cảm giác mềm mại, trơn trượt như thế…"
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 33: Chương 33



"Đủ rồi, đừng giống mấy tên b**n th** nữa." Dư Duyệt nhịn không được kéo cô ấy ra, nhưng khi ánh mắt rơi vào bàn tay trắng nõn, mềm mại khác thường của Thẩm Thanh Thanh cũng không khỏi khen một câu, thậm chí có thể được sử dụng làm mô hình bàn tay.

Thẩm Thanh Thanh có chút xấu hổ trước lời khen của bọn họ nên đổi chủ đề, hỏi bọn họ có muốn vẽ ảnh đại diện không.

Thế là vào một buổi sáng, bốn người trong ký túc xá đều thay ảnh đại diện giống nhau.

Có lẽ vì sợ Lâm Ngữ Tĩnh có thời gian rảnh rỗi lại nhớ tên cặn bã nào đó, nên buổi chiều Ngô Hoan đã kéo cô ấy chơi game cùng.

Thấy Lâm Ngữ Tĩnh có người bên cạnh, Thẩm Thanh Thanh cũng yên tâm làm việc của mình.

So với trước khi xuyên qua, thế giới này có nền tảng tốt hơn dành cho các họa sĩ, tên là "Thế giới hội họa".

Trong "Thế giới hội họa", không chỉ có thể chia sẻ, trưng bày tác phẩm của mình mà còn có thể trực tiếp bán tranh, nhận đơn đặt hàng, thậm chí có thể tải truyện tranh lên, sau khi được xét duyệt liền có thể vào cửa hàng truyện tranh, tự quyết định có thu phí hay không.

Thẩm Thanh Thanh đã đăng ký thành công trong thế giới hội họa, cũng chia sẻ nhiều tác phẩm gần đây, thậm chí còn nhận được một vài đơn đặt hàng nhỏ.

Cô đang có tâm trạng vui vẻ, nghĩ dù sao mình cũng là người mới, mặc dù trước khi xuyên qua đã là một họa sĩ lâu năm nhưng không ngại nhận đơn hàng nhỏ, vẫn nghiêm túc hoàn thành.

Những đơn hàng nhỏ kia về cơ bản là ảnh đại diện đơn, ngoài ra còn có một số trang bìa tiểu thuyết, tương đối mà nói thì trang bìa sẽ đắt hơn một chút. Suy cho cùng, để vẽ được một trang bìa phù hợp với nhân vật theo yêu cầu của tác giả tiểu thuyết, nói đơn giản nhưng cũng không dễ dàng.

Trước khi xuyên qua, khi hết cảm hứng, Thẩm Thanh Thanh cũng sẽ quay sang nhận đơn đặt hàng thiết kế trang bìa cho một số tiểu thuyết, dù sao thì những nhân vật mà một số tác giả nghĩ ra thực sự rất thú vị, còn đầy tính thử thách.

Những ngày cuối tháng chín trôi qua êm đềm, lễ Quốc khánh sắp đến.

Bốn người trong ký túc xá, Ngô Hoan và Dư Duyệt sống ở tỉnh khác, trước khi nghỉ lễ đã thu dọn đồ đạc mua vé về nhà, còn Lâm Ngữ Tĩnh là người trong tỉnh, nhưng nhà ở thành phố bên cạnh nên cũng phải đi xe buýt.

Thẩm Thanh Thanh, người địa phương duy nhất, đưa cả ba người bạn cùng phòng lên xe, chào dì quản lý ký túc xá rồi xách đồ về nhà.

Cô không có thói quen chen chúc đông người trong ngày Quốc khánh, nên cũng không nghĩ đến việc ra ngoài đi du lịch, sau khi về nhà liền tìm kiếm các món ăn ngon gần đó.

Khu nhà cũ cũng có cái tốt của khu nhà cũ, đầy đủ không khí khói lửa nhân gian.

Ba ngày trước Quốc khánh, Thẩm Thanh Thanh đã ăn rất nhiều món ngon, chẳng hạn như bánh bột chiên vàng, bên ngoài giòn xốp, bên trong mềm thơm; còn có món kho nổi tiếng lâu đời, tươi ngon thơm phức, càng ăn càng ngon; mùa hè thì phải ăn tôm….

Cô ăn uống hạnh phúc, vẽ tranh cũng vui vẻ, những tác phẩm gần đây trên tài khoản cá nhân "Thế giới hội hoạ" của cô đều liên quan đến đồ ăn, những người hâm mộ bị thu hút khen cô vẽ đẹp, cũng phàn nàn cô nhả độc vào đêm khuya. Hết cách, ai bảo cô suốt ngày bận rộn ăn uống, vẽ tranh, chỉ có buổi tối mới rảnh rỗi đăng tải tác phẩm.

Trong nhóm chat ký túc xá 306, Ngô Hoan, người đã biết tài khoản "Thế giới hội hoạ" của cô, cũng không nhịn được gửi tin nhắn cho cô.

[Khẩu Thiên Hoan: Thanh Thanh, cậu hãy làm người đi, sao cứ đăng đồ ăn vào đêm hôm khuya khoắt vậy!]

[Thanh Thanh: Nhưng tớ chỉ rảnh rỗi đăng tải ban đêm thui. Vô tội.jpg]



[Duyệt Lai Duyệt Hảo: Nghỉ lễ để vui chơi giải trí, gần đây tớ cũng ăn ngủ suốt ngày…]

Sau khi hai người ngồi c.h.é.m gió một lúc, Dư Duyệt cũng chia sẻ về cuộc sống ngày Quốc khánh của mình.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 34: Chương 34



Cuối cùng trong bốn người chỉ có Lâm Ngữ Tĩnh không online, bọn họ không nhịn được lo lắng, có phải vẫn chưa hết thất tình hay không. Xét thấy cô ấy cũng ở trong nhóm nên bọn họ không thảo luận trực tiếp mà đều nghĩ đến việc dành thời gian quan tâm một chút.

Sau khi Thẩm Thanh Thanh trò chuyện trong nhóm xong thì suy nghĩ rồi gửi vài tin nhắn riêng cho Lâm Ngữ Tĩnh.

Cô ấy trả lời khá chậm, giống như đang bận việc gì đó, Thẩm Thanh Thanh nghĩ hiếm khi được nghỉ lễ về nhà, chắc là cô ấy nhiều việc phải làm nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Ngày thứ tư của kỳ nghỉ, Thẩm Thanh Thanh đang định đi đến công viên gần đó dạo chơi, không ngờ sáng sớm trời đã bắt đầu mưa.

Cô không ghét trời mưa, thậm chí còn thích ngồi trước cửa sổ nghe tiếng mưa rơi. Vì không thể ra ngoài nên sau khi ăn sáng xong, cô vừa vẽ tranh vừa nghe tiếng mưa rơi.

Cô không hề rảnh rỗi trong những ngày nghỉ lễ mà bắt đầu viết một bộ truyện tranh ẩm thực đã tưởng tượng từ lâu.

Truyện tranh ẩm thực khác với tranh đồ ăn, quá trình chế biến món ăn là không thể thiếu. Cũng may mặc dù kỹ năng nấu nướng của Thẩm Thanh Thanh chỉ ở mức trung bình, nhưng lại nhớ rất nhiều công thức nấu ăn của ông nội từ khi còn nhỏ.

Ngay khi bắt đầu vẽ, cô đã đắm chìm vào trong đó, buổi sáng trôi qua lúc nào không hay.

Hết kì nghỉ thì phải về trường nên không chuẩn bị quá nhiều đồ ăn ở nhà. Thấy mưa vẫn rơi ngắt quãng, cô dùng khả năng duy nhất của mình nấu tô mì cho bữa trưa.

So với những món ăn đẹp đẽ, ngon miệng trong tranh của cô, món mì cô làm ra thực sự chỉ ở mức tạm được.

Nếu tôi vẽ tô mì này, chắc người hâm mộ sẽ không nói mình nhả độc đêm khuya, mà sẽ cảm ơn mình vì đã giúp bọn họ giảm cân.

Thẩm Thanh Thanh âm thầm cười nhạo chính mình, ăn xong vẽ mì ra thật.

Buổi chiều cô không muốn tự nấu ăn nữa, cộng thêm trong nhà cũng không có nguyên liệu nấu ăn gì nên dứt khoát ra ngoài kiếm ăn.

Còn chưa kịp quyết định ăn gì, cô đã nhìn thấy một bà lão đang bán rau ở cổng khu nhà.

Trong tay bà lão cầm một chiếc ô gãy, trên người có nhiều chỗ ướt sũng vì mưa.

Dù đang là mùa hè nhưng trời vẫn hơi lạnh kèm theo gió mưa ập vào người. Thẩm Thanh Thanh do dự hai giây mới đi tới, vừa nhìn thấy cô, bà lão liền chào hỏi: "Cô bé, có muốn mua chút củ cải không? Củ cải mới đào lên khỏi mặt đất sáng nay."

Thẩm Thanh Thanh thấy tóc bà ấy đã điểm bạc, không khỏi hỏi: "Bà ơi, bà bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tôi đã hơn tám mươi rồi."

"Vậy sức khỏe bà rất tốt, tám mươi tuổi còn có thể ra ngoài bán rau." Thẩm Thanh Thanh tưởng bà ấy mới sáu mươi bảy mươi tuổi, không ngờ bà ấy đã hơn tám mươi rồi.

Bà lão nghe vậy thì cười: "Rau này tôi tự trồng, bán rất rẻ, cháu có muốn lấy một ít không?"

Thẩm Thanh Thanh gật đầu, vốn chỉ định mua một ít, nhưng sau khi hỏi thêm mấy câu, biết được buổi sáng bà ấy ra ngoài bán rau, trời mưa to đã bị gió thổi hỏng ô, cô không nhịn được thở dài trong lòng.

Hơn tám mươi tuổi còn ra ngoài bán rau, đúng là không dễ dàng. Cho dù bà lão nói mình không thể ngồi yên ở nhà, muốn kiếm chút chuyện làm, Thẩm Thanh Thanh vẫn cảm thấy hơi mềm lòng.

Củ cải nhìn rất tươi, rẻ hơn nhiều so với siêu thị, mua hết cả giỏ xe kia chắc cũng chỉ có mấy chục tệ.

Lúc cô nói cô mua hết, bà lão còn sợ cô ăn không hết sẽ làm hỏng.

"Không sao đâu, tiện thể nhà cháu cũng muốn muối củ cải." Thẩm Thanh Thanh có ý tốt nói dối.

Bà lão nghe vậy liền nhiệt tình chỉ bảo cho cô những điều cần chú ý khi muối củ cải, đồng thời còn dạy cô cách làm củ cải khô cay.

"Đúng rồi, tôi còn có gừng tây mới đào sáng nay, gừng tây muối cũng rất ngon, cháu có thể lấy về muối cùng.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 35: Chương 35



Sau khi cân củ cải xong cho vào túi, bà lão lấy từ trên xe ba bánh ra một túi gừng tây. Bà ấy vốn tiện thể mang theo xem có bán được không, nhưng hôm nay thời tiết xấu, hiếm khi gặp được cô gái tốt bụng mua hết củ cải của mình nên nghĩ đến việc cho không.

Cho gừng tây xong, bà lão vẫn sợ cô không biết làm, thế là lại chỉ cô cách muối gừng tây sao cho ngon.

"Cháu mang gừng tây về rửa sạch, chờ thời tiết tốt thì cắt lát rồi phơi khô, sau đó băm ớt, thêm chút muối, đường…"

Nghe bà cụ nói, Thẩm Thanh Thanh đã có thể nhớ lại vị ngọt, cay, giòn và đặc biệt ngon miệng của món gừng tây muối kia.

"Cám ơn bà, cháu nhớ rồi." Thẩm Thanh Thanh đương nhiên sẽ không lấy không gừng tây của bà ấy, chờ sau khi xách hết củ cải và gừng tây trên tay, cô nhét thẳng năm mươi đồng vào tay bà lão rồi nhanh chóng rời đi.

Trước khi đi, cảm thấy mưa đã tạnh, lo lắng bà lão về nhà sẽ lại mưa, cô còn gấp ô lại để lên xe ba bánh.

Lúc bà lão kịp phản ứng đã vội vàng hô to: "Cô bé, cháu đừng đi, còn chưa thối tiền…"

"Không cần thối đâu ạ, củ cải bên ngoài có giá như vậy, bà mau về nhà đi." Thẩm Thanh Thanh nói xong liền chạy một mạch vào trong khu nhà.

Chưa ăn được cơm, còn mang về một đống củ cải và gừng tây, Thẩm Thanh Thanh về đến nhà có chút đau lòng.

Làm việc tốt thì tốt, nhưng lãng phí thì không.

Chẳng lẽ lại muối hết thật?

Thẩm Thanh Thanh vừa nảy ra ý tưởng lập tức lắc đầu, dù sao cô cũng biết chừng mực, không cho rằng mình có thể muối tốt.

Cô ngồi xổm trước một túi củ cải lớn, suy nghĩ một lúc, đột nhiên nghĩ tới Tần Cẩn Mặc.

Có lẽ vì ông nội là đầu bếp nên cô có ấn tượng tốt với những người trong ngành này, cộng thêm cô rất hoà đồng, ngày đó sau khi mua thịt sốt thanh xong cũng không ngắt liên lạc với Tần Cẩn Mặc, thỉnh thoảng lại chia sẻ với anh những món ngon mình ăn, hoặc là nhờ anh tư vấn cách làm đồ ăn.

Thẩm Thanh Thanh dùng điện thoại di động chụp mấy bức ảnh củ cải và gừng tây, sau đó trực tiếp gửi tin nhắn hỏi xem anh có thể giúp giải quyết vấn đề không.

Tần Cẩn Mặc trông có vẻ hơi lạnh lùng nhưng thực ra khá tốt bụng, ít nhất đó là những gì Thẩm Thanh Thanh nghĩ.

Sau khi nhận được tin nhắn, anh cũng không hỏi gì nhiều, trực tiếp đồng ý, thậm chí còn nói có thể phái người đi lấy.

Thẩm Thanh Thanh biết nhìn thì có vẻ như mình đang tặng nguyên liệu miễn phí, nhưng thực tế một nơi như "Vị Duyên" không thể thiếu một ít đồ như vậy, nên thực tế là người ta đang giải quyết rắc rối cho cô, sao cô có thể vô ý đến mức để người ta đến lấy.

Cô nói muốn tự mình mang tới, Tần Cẩn Mặc cũng không từ chối.

Khi cô đến Vị Duyên thì mưa đã tạnh , sắc trời cũng hơi tối hơn.

Thẩm Thanh Thanh vừa xuống xe, chú Vương đã tới giúp xách đồ.

"Thanh Thanh ăn cơm chưa? Tại sao lại mang theo nhiều củ cải như vậy?"

"Cháu mua nhiều quá ăn không hết, nghĩ đến tiệm các chú có thể cần dùng nên mang đến đây, có gây phiền ở gì cho mọi người không ạ?"

Vừa rồi cô không nghĩ nhiều, bây giờ lại sợ gây phiền phức cho người khác.

"Không đâu, củ cải này nhìn có vẻ tươi, dùng làm bữa ăn cho nhân viên cũng được."

Thẩm Thanh Thanh nghĩ lại rằng nhiều nhà hàng sẽ chỉ sử dụng rau được cung cấp đặc biệt để duy trì chất lượng, nghe nói có thể dùng làm bữa ăn cho nhân viên cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Trên đường đi hai người lại trò chuyện thêm, khi biết cô vẫn chưa ăn tối, chú Vương nói: "Trước đây cậu chủ còn khen cháu rất biết ăn uống, vừa lúc cậu ấy đang nấu ăn, cháu thử xem hương vị thế nào."

"Cháu ngửi thấy mùi nạm bò hầm củ cải!"
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 36: Chương 36



Lúc đi mua củ cải, Thẩm Thanh Thanh cũng vô thức nghĩ tới món ăn này, không ngờ bây giờ lại ngửi thấy mùi thật, lúc đầu muốn trò chuyện hai câu với chú Vương, bây giờ lại có chút hưng phấn chạy thẳng vào phòng bếp nhỏ.

Tần Cẩn Mặc chưa nhìn thấy người đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô, quay người đã đối diện với hai con ngươi sáng lấp lánh của cô, không khỏi nghĩ đến tình huống tương tự trong lần đầu gặp cô.

Anh chuyên môn làm thịt sốt thanh cho ông ngoại, nhưng ông cụ đã già, không thích hợp ăn các món ăn ướp gia vị này thường xuyên nữa.

Hôm đó ông cụ nói đã lâu không ăn nên anh mới chuẩn bị thịt sốt thanh làm một phần tam tiên hầm, kết quả vừa múc ra lại phát hiện ánh mắt nóng rực ngoài cửa sổ.

Gần Vị Duyên có mấy con mèo hoang, một chút thịt, cá vụn trong tiệm sẽ ném ra cho bọn chúng ăn. Anh vốn tưởng là con mèo ham ăn nào bị mùi thơm hấp dẫn tới, không ngờ ngẩng đầu lên phát hiện "con mèo ham ăn" này chứ không phải là con mèo ham ăn kia.

"Anh làm nạm bò hầm củ cải thơm quá!"

Khi một đứa trẻ hỏi bạn thứ bạn cầm trên tay có ngon không, hàm ý là nó muốn ăn thử.

Tần Cẩn Mặc nghe được giọng điệu khen ngợi của cô, không hiểu sao cũng cảm thấy tương tự.

Anh đưa tay mở nắp nồi đất ra, hơi nóng bốc lên, mùi thơm của nạm bò và củ cải hòa quyện hoàn hảo càng thêm nồng nàn, thu hút Thẩm Thanh Thanh trực tiếp đi vào bên bếp.

Chú Vương đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này liền bỏ đồ xuống, lén lút dùng điện thoại di động chụp ảnh.

"Cậu chủ, Thanh Thanh vẫn chưa ăn tối, sao cậu không nấu thêm hai món nữa để ăn cùng cô ấy." Chụp ảnh xong ông ấy lập tức cất điện thoại, để lại một câu rồi nhanh chóng rời đi.

Tần Cẩn Mặc cũng không biết tại sao khi thấy cô nhắc đến củ cải, anh lại có hứng thú làm món nạm bò hầm củ cải.

Nghe lời chú Vương, anh quay đầu nói: "Cô còn muốn ăn gì nữa?"

Có sẵn cơm mà không ăn ké thì lát nữa cô sẽ phải tìm cách giải quyết bữa tối. Thẩm Thanh Thanh quyết định mặt dày một chút, thế là nói: "Tôi không kén ăn, anh nấu cái gì tôi cũng ăn được."

"Còn có mấy con cá, cô muốn ăn thế nào?"

Căn bếp nhỏ có chữ "nhỏ" nhưng thực ra lại không hề nhỏ, thậm chí còn có cả bể cá để nuôi cá.

Thẩm Thanh Thanh đi theo anh lại gần, nhận ra bên trong là cá trắm đen thì chợt nhớ ra một món ăn.

"Lúc trước tôi nhìn thấy món cá kho dấm trên thực đơn, làm từ cá trắm đen, anh biết nấu không?"

Tần Cẩn Mặc khẽ gật đầu, chọn một con cá trích cỡ vừa, vớt ra và bắt đầu làm.

Anh xử lý con cá gọn gàng linh hoạt, không hề có chút động tác dư thừa, Thẩm Thanh Thanh không khỏi có cảm hứng, dứt khoát mở phần mềm vẽ tranh trên điện thoại di động ra bắt đầu vẽ.

Bản thân việc vẽ truyện tranh ẩm thực đòi hỏi phải vẽ quá trình nấu nướng, giờ đã có sẵn tài liệu tham khảo, đương nhiên cô sẽ không bỏ lỡ.

Cá kho dấm cần chiên qua dầu trước, thịt cá vừa cho vào chảo dầu, mùi thơm đã lập tức lan tỏa, Thẩm Thanh Thanh ngừng vẽ một lúc.

Tần Cẩn Mực tuổi còn trẻ nhưng tài nấu nướng lại không hề thua kém những đầu bếp kinh nghiệm hàng chục năm. Một lúc sau, ba món ăn và một món canh với đủ màu sắc, hương vị thơm ngon đã được bày biện lên bàn bên cạnh.

Thẩm Thanh Thanh cũng không buồn vẽ nữa, chụp ảnh các món ăn để ghi lại, sau đó dùng đũa gắp cơm ngồi xuống đợi anh cùng ăn.

Tất nhiên, trước khi bắt đầu cô vẫn không quên nói một tiếng, mình vừa vẽ một số bản nháp dựa trên quá trình nấu ăn của anh.

Tần Cẩn Mặc nhìn mấy bức tranh cô vừa vẽ, cũng không để ý.

Sau khi bắt đầu, Thẩm Thanh Thanh nóng lòng ăn một miếng nạm bò hầm củ cải.

Củ cải hút nước canh thịt bò ngọt thanh, thịt nạm bò mềm tan thơm ngon, hương vị thực sự không thể chê vào đâu được.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 37: Chương 37



Cô lại bắt đầu nếm thử món cá kho dấm, mới đầu thấy có vị chua mặn trong miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng, bề mặt cá trích chiên hơi cháy, nhưng thịt bên trong lại non mềm, độ tươi của cá đã hoàn toàn bị dấm đưa ra ngoài, có cảm giác càng ăn càng ngon.

Cá kho dấm có thể coi là tiền thân của cá dấm Tây Hồ, nhưng không biết có phải do Thẩm Thanh Thanh xui xẻo hay không, nhưng cô chưa từng được ăn món cá dấm Tây Hồ khiến cô đặc biệt hài lòng. Tuy nhiên, món cá kho dấm trước mặt này lại rất hợp khẩu vị của cô, khiến cô cảm nhận được hương vị thơm ngon của dấm và cá bổ sung cho nhau.

Lúc đầu bữa ăn này khiến cô có tâm trạng rất tốt, nhưng cuộc điện thoại tiếp theo của Dư Duyệt lại khiến lông mày cô cau lại.

Thẩm Thanh Thanh không thích nghĩ đến những chuyện không vui trong lúc ăn, thế là sau khi cúp điện thoại chỉ ghi nhớ chuyện này trong lòng rồi ăn tiếp.

Trên bàn ngoài nạm bò hầm củ cải và cá kho dấm, còn có thanh thịt muối xào bắp cải và canh đậu phụ rau xanh.

Không nói ba món còn lại, canh đậu phụ rau xanh rất đơn giản lại cực kỳ thơm ngon, đậu phụ mềm mịn không có mùi tanh, rau xanh giòn giòn, nước canh có vị mặn nhạt vừa phải.

Sau khi ăn xong, Thẩm Thanh Thanh thoả mãn lén lút sờ bụng mình, sau đó cầm điện thoại muốn trả tiền nguyên liệu nấu ăn cho anh.

Cô vốn nghĩ nếu đưa thẳng tiền thì anh chắc chắn sẽ không lấy, nên mới đề nghị trả tiền nguyên liệu, nhưng Tần Cẩn Mặc lại nói: "Không phải cô đã mang theo nguyên liệu rồi sao?"

"Nhưng những củ cải đó cộng lại còn không bằng một đĩa cá kho dấm."

Thật ra Thẩm Thanh Thanh không thích nhượng bộ với người khác, thấy anh thật sự không muốn tính tiền nguyên liệu thì nói: "Vậy hay là tôi chia sẻ cho anh một công thức nhé."

Bởi vì thích ăn uống, muốn vẽ truyện tranh ẩm thực nên cô chuyên tâm tìm kiếm trên mạng, kết quả không tìm kiếm còn không biết, vừa tìm đã phát hiện có vài món ăn không biết là không có trong thế giới này, hay là bị thất truyền mà tìm mãi không ra.

"Công thức gì?" Tần Cẩn Mặc nghe được lời này có chút hứng thú.

"Anh đã từng nghe món giá đỗ nhồi thịt chưa?"

Chắc là vì vừa ăn thịt sốt thanh xào bắp cải xong, đây là món đầu tiên Thẩm Thanh Thanh nghĩ tới.

Tần Cẩn Mặc lắc đầu thể hiện chưa nghe qua.

"Đó là bỏ đầu đuôi của giá đỗ rồi khoét rỗng, sau đó cho thịt vào bên trong, nghe nói là dùng kim khâu nhồi thịt gà băm vào. Nhưng hình như cũng có thể dùng giăm bông xé nhỏ cho vào, tôi thấy dùng thịt sốt thanh cũng được…"

Thật ra Thẩm Thanh Thanh chưa từng nếm qua món ăn này, nói xong cảm thấy điểm nổi bật của giá đỗ nhồi thịt chính là cách nhồi thịt, nói thật hương vị chưa chắc đã ngon hơn dăm bông xào giá đỗ, sợ Tần Cẩn Mặc tưởng mình nói đùa, thế là sửa lại: "Quên đi, để tôi đổi công thức khác."

"Không cần, giá đỗ nhồi thịt nghe có vẻ thú vị đấy."

Thẩm Thanh Thanh nghe anh có vẻ hứng thú, hai mắt lập tức sáng lên: "Anh muốn làm món này sao? Tôi có thể xem quá trình anh làm không? Tất nhiên, nếu như làm thành công rồi cho tôi nếm thử một chút thì tốt."

"Được."

Tần Cẩn Mặc chưa từng nghe qua món ăn này, cảm thấy nếu làm được thật thì đương nhiên phải cần người đề xuất công thức như cô đánh giá.

"Vậy thì tốt quá."

Thẩm Thanh Thanh cảm thấy món ăn tương đối kỹ thuật như vậy nhất định không thể thiếu trong truyện tranh của mình, nếu nhìn anh nấu một lần sẽ dễ dàng hơn tự tưởng tượng, giọng điệu cũng rất vui vẻ.

Ăn tối xong cũng không còn sớm, nghĩ từ đây về nhà sẽ mất nhiều thời gian, Thẩm Thanh Thanh nhìn điện thoại một chút rồi tạm biệt anh.

"Tôi đưa cô về."

Bình thường Tần Cẩn Mặc cũng không thường xuyên tiếp xúc với người khác giới, nhưng anh vẫn cư xử đúng mực, cảm thấy không nên để cô một mình về nhà buổi tối.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 38: Chương 38



Thẩm Thanh Thanh khách khí nói mấy câu, xác định không lãng phí thời gian của anh mới đồng ý.

Khi bọn họ từ phòng bếp ra bãi đậu xe, một con mèo trắng chạy ra đứng cản trước mặt, meo meo vài tiếng rồi ngã xuống.

"Đây là giả vờ bị người đụng sao?"

Thẩm Thanh Thanh ngồi xổm trước mặt con mèo rất đáng yêu, trong giọng nói tràn đầy ý cười.

Ngay lúc cô đang hơi tiếc nuối vì không mang theo đồ ăn cho nó, dư quang đã thấy Tần Cẩn Mặc lấy từ trong túi quần ra một cây xúc xích cho mèo.

Nói thật, sau khi ra khỏi bếp, trông anh không giống một đầu bếp chút nào, nói gì đến người sẽ lấy xúc xích mèo ra khỏi túi, Thẩm Thanh Thanh nhất thời có chút kinh ngạc.

Thấy cô hơi ngẩng đầu lên nhìn mình, hai con ngươi trong veo hơi mở to, rất giống con mèo trắng nhỏ bên cạnh, Tần Cẩn Mặc khẽ cong khóe môi.

Không phải lúc nào anh cũng mang xúc xích cho mèo bên mình, mà là cố ý mang theo trước khi ra cửa. Lúc này, anh không đưa xúc xích cho mèo con mà đưa về phía người vẫn đang nhìn mình.

Thẩm Thanh Thanh vô thức cầm lấy, không kịp suy nghĩ nhiều trong tiếng meo meo thiếu kiên nhẫn của con mèo, trực tiếp mở ra đút cho nó ăn.

Sau khi thu được "tiền mua đường", mèo trắng hài lòng chạy đi, không còn quấy rầy bọn họ nữa.

Tần Cẩn Mặc lái xe chở cô về, Thẩm Thanh Thanh nói chuyện với anh về con mèo trắng nhỏ, biết nó đã được triệt sản, cũng thường xuyên có người cho ăn mới yên lòng.

Về đến nhà cô đi tắm rửa trước, sau khi tắm rửa xong mới chợt nhớ tới cuộc điện thoại của Dư Duyệt.

Dư Duyệt nói hôm nay cô ấy liên lạc với Lâm Ngữ Tĩnh, nghe thấy giọng nói của một người đàn ông bên cạnh cô ấy, cảm giác giọng nói đó có chút giống Hàn Thừa Trạch, nghi ngờ không biết có phải cô ấy lại bị dỗ quay lại hay không.

Lúc cô ấy gọi điện cho Thẩm Thanh Thanh, trong giọng điệu tràn đầy sự tức giận bực mình, cũng nói mình kiểm tra một câu nhưng Lâm Ngữ Tĩnh không trả lời, cũng không thể hỏi thêm, cho nên muốn Thẩm Thanh Thanh tâm sự với cô ấy, dù sao quan hệ của hai người cũng tốt hơn.

Thẩm Thanh Thanh nghĩ đến trong tiểu thuyết hai người quấn quýt triền miên, đến cuối cùng vẫn ở bên nhau, cảm thấy suy đoán của Dư Duyệt thật sự có khả năng.

Trong lúc nhất thời, cô thực sự không muốn xen vào chuyện này nữa, dù sao cũng đã khuyên rồi, nếu Lâm Ngữ Tĩnh nhất quyết không quay đầu lại thì cô cũng không thể làm gì được.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn tay nhanh hơn não bấm số của Lâm Ngữ Tĩnh, muốn xác nhận xem cô ấy có thực sự làm lành với Hàn Thừa Trạch hay không.

"Alo, Tĩnh Tĩnh, cậu nghỉ lễ bận rộn những gì vậy? Ở nhà có chuyện gì à? Sao không thấy cậu chủ động liên lạc với tớ."

"Tớ…"

So với Dư Duyệt, Lâm Ngữ Tĩnh thân với Thẩm Thanh Thanh hơn, sau khi do dự hai giây vẫn chọn nói ra sự thật: "Tớ không về nhà."

Ngày đó Thẩm Thanh Thanh đích thân đưa cô ấy lên xe, nghe vậy kinh ngạc nói: "Sao cậu lại không về nhà?"

Đã mở lời rồi, Lâm Ngữ Tĩnh cũng không còn gì để giấu giếm.

Thì ra hôm đó cô ấy vừa lên xe liền nhận được điện thoại của bà cụ Hàn, thế là nửa đường xuống xe quay lại.

Nhắc mới nhớ, bà cụ Hàn đối với Lâm Ngữ Tĩnh khá tốt, lúc trước cũng là bà ta mở miệng, Lâm Ngữ Tĩnh mới có thể trở thành bạn gái Hàn Thừa Trạch.

Chính vì vậy dù Lâm Ngữ Tĩnh đã chia tay với Hàn Thừa Trạch, nhưng vẫn rất kính trọng bà ta, thậm chí còn cảm thấy có chút áy náy khi mình đã phụ lòng tốt của bà ta.

Biết được cô ấy bị bà cụ Hàn gọi đến chăm sóc Hàn Thừa Trạch đang nằm viện, Thẩm Thanh Thanh không nhịn được nhíu mày.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 39: Chương 39



Trong cốt truyện tiểu thuyết, đúng là bà cụ Hàn đối xử với Lâm Ngữ Tĩnh rất tốt, nhưng về cơ bản, người mà bà ta thực sự quan tâm là cháu trai nhà mình. Bà cụ Hàn có thể thấy, so với những người phụ nữ khác chỉ theo đuổi cháu trai bà ta vì gia thế và tiền bạc, thì Lâm Ngữ Tĩnh rõ ràng là người dè dặt hơn, là thật lòng thích con người anh ta, nên bà ta mới có thể bỏ qua những khác biệt trong gia đình mà tác hợp bọn họ.

Suy cho cùng, nếu bà cụ Hàn thực sự tốt với Lâm Ngữ Tĩnh thì khi biết cô ấy đã phải chịu quá nhiều bất bình từ cháu trai mình, bà ta sẽ không kéo cô ấy lại mỗi lần d.a.o động.

"Cậu không nói với bà ta, mình đã chia tay cháu trai bà ta rồi sao?"

"Tớ vẫn chưa kịp nói…"

Lâm Ngữ Tĩnh vốn muốn nói ra, nhưng khi thấy bà cụ Hàn rất lo lắng vì Hàn Thừa Trạch nhập viện, cô ấy không muốn làm tổn thương bà ta nữa nên chưa nói ngay, mà sau đó lại càng không có cơ hội để nói.

Thẩm Thanh Thanh không biết phải nói gì với cô ấy, nhất là khi biết cô ấy còn đang chăm sóc Hàn Thừa Trạch ở trong bệnh viện thật.

"Vậy bây giờ cậu đã quay lại với anh ta rồi?"

Nghe thấy giọng điệu của cô có chút không vui, Lâm Ngữ Tĩnh vội vàng lắc đầu nói: "Tớ không có."

"Nếu chưa quay lại thì cậu cũng đâu phải bạn gái anh ta, tại sao lại phải chăm sóc anh ta."

"Tớ…"

"Hay là cậu định quay lại với anh ta?" Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy sự do dự của cô ấy, hỏi thẳng.

Vừa bị bà cụ Hàn tìm tới, nghe thấy bac cụ nói chuyện nghiêm túc thay Hàn Thừa Trạch, Lâm Ngữ Tĩnh thật sự có hơi d.a.o động. Nhưng sau khi đến bệnh viện, đối mặt với tính tình thất thường và làm khó dễ mình của Hàn Thừa Trạch, cô ấy lại có chút khó chịu, cảm thấy ngay cả việc chia tay cũng không thể khiến anh ta nghĩ lại một chút.

Mấy ngày gần đây Lâm Ngữ Tĩnh không online trong nhóm ký túc xá, nhưng vẫn theo dõi tin nhắn trong nhóm. Cô ấy nhìn thấy bạn bè cùng phòng hoặc là vui vẻ bên cạnh gia đình, hoặc là ăn uống dạo chơi khắp nơi, nghĩ đến việc nghỉ lễ mình còn không về nhà, trong lòng không thể cảm nhận được gì.

Nếu Hàn Thừa Trạch đối xử tốt với cô ấy hơn, có lẽ cô ấy sẽ không hối hận, nhưng hiện tại, cô ấy cảm thấy có chút không xứng đáng.

"Không."

Sau khi nghe được câu trả lời phủ định của cô ấy, Thẩm Thanh Thanh cảm thấy cô gái này vẫn còn cứu được.

"Nếu không định quay lại thì cậu đến bệnh viện làm gì? Ba mẹ cậu nuôi cậu lớn như vậy mà cậu còn chưa chăm sóc bọn họ, tại sao bây giờ lại đi chăm sóc một người đàn ông xa lạ…"

"Cậu nói đúng."

Lâm Ngữ Tĩnh nghĩ tới giọng điệu thất vọng của ba mẹ khi nhận được điện thoại nói cô ấy sẽ không về nhà vào ngày Quốc khánh, cũng cảm thấy mình không nên làm vậy.

Thẩm Thanh Thanh thấy cô ấy nghe lọt tai, thế là thuận miệng khuyên thêm vài câu, cũng nói nếu cô ấy không định về nhà thì vài ngày tới có thể đến chơi với mình.

"Được."

Thật ra mấy ngày này cuộc sống của Lâm Ngữ Tĩnh rất rắc rối, một mặt cô ấy cảm thấy áy náy vì đã hứa với ba mẹ về mà không về, mặt khác lại sợ bạn cùng phòng sẽ mắng mình ngu ngốc khi biết mình đang chăm sóc Hàn Thừa Trạch trong bệnh viện.

Hiện tại nói chuyện với Thẩm Thanh Thanh xong, cô ấy đã thông suốt hơn, cả người nhất thời thoải mái trở lại.

"Thanh Thanh, có cậu ở đây thật tốt."

Lâm Ngữ Tĩnh cảm thấy thoải mái, còn tâm trạng Thẩm Thanh Thanh sau khi kết thúc cuộc gọi thì tạm được.

Sau khi đặt điện thoại xuống, cô bật máy tính lên, đăng bức tranh bữa trưa hôm nay lên tài khoản thế giới hội họa của mình.

Tài khoản thế giới hội hoạ của cô có tên là "Thủy Thanh", vì nét vẽ sạch sẽ, phong cách ấm áp nên dù chỉ là người mới, cô cũng đã thu hút được rất nhiều fan hâm mộ.
 
Back
Top Bottom