Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
389,953
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOkKnQ1RFFZOmZzIzAcdiG4_aNDnRnbmZ4NuJhIUdIc653l13LcdZnA_0Z_Hu2phWufizbqMg6d0RJHE7S2RtoXHB2qmfSUC32_9d3V2H_eTMkU7tzhASyR8kKBEW6syeEjf-NzG4y3bNBeT_FUTVRD=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Tác giả: Tô Hương Lan Sắc
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Xuyên Không, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thẩm Thanh Thanh xuyên qua, xuyên vào một quyển tiểu thuyết lỗi thời máu chó!
Cái gọi là truyện máu chó, chính là nam chính cặn bã, nữ chính rẻ tiền, nam chính ngược nữ chính vạn lần, nữ chính lại đối với nam chính như mối tình đầu.
Tin tốt - cô không xuyên thành nữ chính!
Tin xấu - có một hệ thống rác rưởi khăng khăng bắt cô phải tranh nam chính cặn bã với nữ chính...
Thẩm Thanh Thanh biểu thị, không thể tranh giành nam cặn bã, nhất là sau khi gặp được một đầu bếp kiêm chủ tiệm vừa đẹp trai lại nấu ăn giỏi.
Hệ thống: Tôi kêu cô công lược nam chính, cô cứ tìm tên đầu bếp này làm gì?
Thẩm Thanh Thanh: Cậu chưa từng nghe qua câu này sao? Muốn lấy lòng đàn ông thì phải bắt được dạ dày người ta, tôi chỉ muốn học trộm tay nghề trước thôi~
Hệ thống: Nghe cũng có lý, vậy ký chủ cố lên!
Sau khi phát hiện hệ thống nào đó bị ngắt kết nối, Thẩm Thanh Thanh làm nhiệm vụ qua loa cho xong, nhận phần thưởng của hệ thống, sống một cuộc sống thảnh thơi an nhàn...​
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 1: Chương 1



Một ký túc xá nữ lớn, 306.

"Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…"

Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu.

"Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi.

Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên.

Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn.

Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý.

Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói, trên mặt lộ ra vẻ do dự.

Lúc cô ấy còn đang phân vân có nên nói ra hay không, Thẩm Thanh Thanh đã mở miệng nói thẳng: "Tĩnh Tĩnh hẹn hò với bạn trai, muốn tớ đi cùng, tớ không muốn làm bóng đèn."

Ngô Hoan nghe vậy lập tức lộ ra vẻ hiểu biết, nói: "Đúng là làm bóng đèn rất khó, lần trước nghỉ lễ về nhà, tớ đi dạo phố với anh trai và chị dâu, cảm thấy mình thật sự thừa thãi, còn được ăn một đống cơm chó…"

"Yêu đương là chuyện hai người, Ngữ Tĩnh tốt nhất cậu đừng kéo Thanh Thanh theo." Dư Nguyệt c*̃ng nói theo.

Mặc dù một người bạn thân thực sự là người tuyệt đối ngứa mắt bạn trai đối phó, thậm chí còn ghét bỏ anh ta không xứng với bạn thân mình, nhưng thời gian này, cái từ bạn thân đã bị bôi nhọ, Dư Duyệt cảm thấy Thẩm Thanh Thanh có chừng mực như vậy c*̃ng rất tốt.

Nói thật, mặc dù tất cả bọn họ đều có ngoại hình khá tốt, nhưng xét về nhan sắc thì không ai có thể so sánh được với Thẩm Thanh Thanh, hoa khôi của trường đại học A.

Đại học A không có hoạt động tuyển chọn hoa khôi trường, sở dĩ Thẩm Thanh Thanh được gọi là hoa khôi trường, là khi tham gia huấn luyện quân sự năm nhất, cô vốn ưa nhìn cộng thêm làn da không dễ rám nắng, đứng giữa một đám than đen nổi bật toàn trường, thế là có danh xưng hoa khôi trường.

"Cậu thấy không, mọi người cũng nói như vậy, cậu tự đi đi." Thẩm Thanh Thanh nói xong ngồi vào bàn mình, tiện thể sắp xếp đồ đạc.

Lâm Ngữ Tĩnh đi theo cô, khẽ nhíu mày: "Nhưng không phải lần trước chúng ta cùng nhau ăn cơm cũng rất tốt…"

Thẩm Thanh Thanh nghe nói như thế, cảm thấy hơi bất lực.

Cô đã xuyên qua được một thời gian, lúc đầu cứ tưởng là xuyên qua bình thường, sau khi hệ thống nổi lên mới phát hiện hoá ra là xuyên sách.

Đây là một cuốn tiểu thuyết lỗi thời cô từng đọc qua, sau khi nam chính đào hoa và nữ chính tình một đêm ngoài ý muốn, bị gia đình nam chính phát hiện, bà nội muốn nam chính hồi tâm chuyển ý nên đã để bọn họ ở bên nhau. Nữ chính đồng ý vì truyền thống bảo thủ, nam chính cảm thấy mình bị nữ chính gài bẫy nên rất ghét cô ấy, sau khi biết bạn của cô ấy xinh đẹp thì cố ý dây dưa.

Nữ phụ đã từng tránh né liên tục, nhưng nữ chính lại luôn đặt cô ở trước mặt nam chính, cuối cùng nữ phụ cũng không chịu được mà rung động với nam chính. Nữ chính rất đau lòng nhưng vẫn quyết định ra đi để thành toàn cho bọn họ, lại bị nam chính bắt về nhà nhốt lại... Kết truyện đương nhiên là sau khi nữ chính bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng nam chính cũng phát hiện mình yêu nữ chính, thế là nữ phụ bị pháo hôi.

Thật không may, Thẩm Thanh Thanh lại xuyên thành nữ phụ pháo hôi cùng tên mình trong sách, Lâm Ngữ Tĩnh là nữ chính. Dựa theo cốt truyện, lần trước bọn họ ăn cơm với bạn trai nữ chính, là lần đầu tiên nam chính Hàn Thừa Trạch gặp mặt nữ phụ pháo hôi Thẩm Thanh Thanh.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 2: Chương 2



Nam chính là một công tử đào hoa, cộng thêm lần hẹn hò kia là bà nội anh ta nhất quyết bắt anh ta bồi dưỡng tình cảm với Lâm Ngữ Tĩnh, trong lòng vốn đã khó chịu, nên lúc phát hiện Thẩm Thanh Thanh xinh đẹp hơn Lâm Ngữ Tĩnh thì lập tức có hứng thú.

Đương nhiên, Thẩm Thanh Thanh xuyên đến đây sẽ không đi gặp loại nam cặn bã này cùng Lâm Ngữ Tĩnh, nhưng cái hệ thống rác rưởi kia lại nhất định bắt cô phải hoàn thành đống nhiệm vụ nữ phụ phản công, để cô cướp nam chính khỏi tay nữ chính.

Thẩm Thanh Thanh không thèm để ý loại cặn bã kia, lần đó bị hệ thống uy h.i.ế.p mới phải miễn cưỡng đi.

Có thể làm nam chính, dáng vẻ Hàn Thừa Trạch cũng không tệ, nhưng ánh mắt tán tỉnh và thái độ hứng thú với cô không chút che giấu ngay trước mặt bạn gái, thật sự rất kinh tởm.

Mấy ngày nay hệ thống đột nhiên biến mất, Thẩm Thanh Thanh đang thử nghiệm xem nếu không nghe theo thì sẽ ra sao, đương nhiên không muốn gặp lại tên nam cặn bã đáng ghét kia.

Lâm Ngữ Tĩnh và Thẩm Thanh Thanh một người trầm tính hướng nội, một người giỏi giao tiếp, ai không biết sẽ cảm thấy cô là người làm chủ giữa hai người, nhưng trên thực tế, hầu hết thời gian Thẩm Thanh Thanh đều chiều theo Lâm Ngữ Tĩnh.

Bởi vậy, Lâm Ngữ Tĩnh đột nhiên bị từ chối cảm thấy có chút không thoải mái.

"Thanh Thanh, tớ vẫn muốn cậu đi cùng tớ…"

Một lúc sau, Lâm Ngữ Tĩnh lại tìm đến trước mặt Thẩm Thanh Thanh, mềm giọng năn nỉ.

Thẩm Thanh Thanh còn chưa trả lời, Dư Duyệt đã vô thức nhíu mày, cảm thấy nếu như mình đã từ chối một chuyện, mà đối phương còn liên tục quấy rầy như thế thì thật sự rất phiền phức.

Trong lòng cô ấy nghĩ như vậy nên không nhịn được nói thay Thẩm Thanh Thanh: "Tớ nói này Ngữ Tĩnh, cậu hẹn hò ngọt ngào với bạn trai, sao nhất định phải đi cùng Thanh Thanh? Cậu ấy phải xấu hổ nhìn các cậu yêu đương thì thôi, bạn trai cậu cũng ngại có thêm bóng đèn."

Lâm Ngữ Tĩnh muốn nói căn bản không có buổi hẹn hò ngọt ngào nào cả, nếu không có cô ở bên sẽ càng lúng túng hơn, dù sao trước đây Hàn Thừa Trạch luôn ác mồm ác miệng, mãi đến khi cùng nhau ăn cơm lần trước, thái độ anh ta mới tốt hơn một chút, ít nhất thì không còn nói điều gì khó nghe.

Nhưng cô ấy hoàn toàn không thể nói ra những lời này, dù sao chuyện giữa cô ấy và Hàn Thừa Trạch cũng có chút khó nói, kể cả với bạn bè thân nhất.

"Dạo này tớ có việc, cậu tự đi một mình được không?"

Lúc đọc truyện Thẩm Thanh Thanh có thể chửi rủa "nam cặn bã nữ rẻ tiền", nhưng đọc xong cảm giác đây là thế giới thực, cô cũng không muốn rập khuôn với Lâm Ngữ Tĩnh, nên vẫn dùng thái độ bình thản với cô ấy.

"Dược rồi." Thấy cô thật sự không muốn đi, Lâm Ngữ Tĩnh cũng không ép buộc nữa, mà quan tâm cô có việc gì.

"Tớ muốn nhận vẽ tranh, nói không chừng sau này có thể kiếm chút tiền tiêu vặt bằng cách nhận đơn đặt hàng."

Trước khi xuyên qua Thẩm Thanh Thanh là một họa sĩ, có khả năng vẽ tranh minh họa, tranh gốc, thậm chí còn xuất bản truyện tranh, vì vậy sau khi xuyên qua, cô vẫn muốn dựa vào nghề cũ kiếm sống.

Dù sao bây giờ nguyên chủ đã là sinh viên năm bốn, hiện tại bắt đầu suy nghĩ nghề nghiệp tương lai cũng không còn sớm.

Lâm Ngữ Tĩnh nhớ cô từng nói mình đã học vẽ tranh một thời gian trước khi lên đại học, cũng biết nhà cô có chuyện mới không học nữa, nên không muốn nhắc tới làm cô buồn, chưa từng tò mò về trình độ hội họa của cô.

Bây giờ thấy cô có vẻ đã buông bỏ quá khứ đau buồn, Lâm Ngữ Tĩnh không khỏi cảm thấy mừng thay cho cô: "Tay cậu đẹp như thế, trời sinh đã phù hợp vẽ tranh, nhất định có thể kiếm sống được."

Thực ra cô ấy đã hiểu lầm, hoàn cảnh gia đình của Thẩm Thanh Thanh ban đầu có chút phức tạp, tuy người nhà qua đời khiến cô đau lòng, nhưng không đến mức ảnh hưởng đến sở thích. Lý do cô không tiếp tục học vẽ khi lên đại học, một mặt là vì học vẽ rất tốn kém, phí tiền phí sức, mặt khác là bản thân không quá đam mê hội hoạ.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 3: Chương 3



Nghe cô ấy nói vậy, Thẩm Thanh Thanh vô thức nhìn tay mình, trong lòng có một cảm giác vi diệu khó tả.

Đôi bàn tay trắng nõn mềm mại với những ngón tay mảnh khảnh này rất giống với bàn tay ban đầu của cô. Ngay cả cơ thể này cũng giống như phiên bản hoàn thiện của cô sau khi làm mịn, làm trắng da, Thẩm thanh Thanh thực sự có chút nghi ngờ, không biết có phải chuyện tốt hệ thống làm ra hay không.

Nhưng đối với loại hệ thống rác rưởi bắt cô nhất định phải cướp nam cặn bã này, thà cứ biến mất còn hơn, Thẩm Thanh Thanh cũng không muốn vì nghi ngờ mà gọi nó ra.

Bây giờ đã hai giờ kém rồi, buổi hẹn hò của Lâm Ngữ Tĩnh vào xế chiều, sau khi chắc chắn Thẩm Thanh Thanh thật sự không đi, cô ấy chỉ có thể nhanh chóng ra ngoài một mình.

Sau khi Lâm Ngữ Tĩnh rời đi, ba người còn lại trong phòng 306 làm việc riêng của mình, căn phòng lập tức trở lại yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Dư Duyệt đọc xong quyển sách trong tay mới ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nói: "Thanh Thanh, sao cậu vẫn còn ở ký túc xá?"

Cô ấy vừa dứt lời, Ngô Hoan đang ngồi trên giường chơi game đã tắt hiệu ứng âm thanh của trò chơi, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, miệng lại không ngừng nói: "Cậu đọc sách tới ngốc rồi à? Không phải Thanh Thanh vừa nói không muốn làm bóng đèn sao, cậu quên nhanh thế."

"Chủ yếu là tớ đã quen với việc hai người họ thường xuyên ra ngoài cùng nhau, tự nhiên thấy một người trong ký túc xá thì nhất thời không kịp phản ứng." Dư Duyệt giải thích.

Thẩm Thanh Thanh đang vẽ tranh bằng máy tính bảng, nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu lên cười giỡn: "Vậy từ nay về sau cậu phải làm quen đi."

Dư Duyệt không khỏi bật cười, nói đùa Lâm Ngữ Tĩnh mê trai bỏ bạn, sắp tốt nghiệp vẫn bỏ cô đi hẹn hò còn hỏi cô đang làm gì.

Biết cô đang vẽ tranh, Dư Duyệt tò mò trong lòng, nhưng cũng không lập tức đi qua, mà hỏi: "Tớ có thể xem thử không?"

"Được." Thẩm Thanh Thanh gật đầu, ra hiệu cho cô ấy tới xem.

Bức tranh trên máy tính bảng vẫn chưa hoàn chỉnh, nhưng có thể nhìn thấy nội dung đại khái, đó là một chàng trai trẻ đang nấu ăn.

"Oa! Quả nhiên đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất!" Dư Duyệt đi tới, nhìn thấy bức vẽ trên máy tính bảng, hai mắt lập tức sáng lên: "Đây là người thật sao?"

Thẩm Thanh Thanh khẽ gật đầu, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh gặp gỡ anh.

Sở dĩ quen biết là từ lần trước gặp bạn trai của Lâm Ngữ Tĩnh. Lần đó bọn họ đến một nhà hàng tư nhân tên là "Vị Duyên" dùng bữa. "Vị Duyên" có khung cảnh rất đẹp, hương vị đồ ăn cũng tuyệt vời, lúc đầu đối với Thẩm Thanh Thanh mà nói chính là một trải nghiệm không tệ, đáng tiếc lại có nam chính Hàn Thừa Trạch đáng ghét.

Dưới ánh mắt quấy rối không chút che đậy của anh ta, cùng cách gắp thức ăn mời chào trắng trợn, Thẩm Thanh Thanh thành công mất đi khẩu vị, kiếm cớ tạm thời rời khỏi bữa ăn.

Cô định thư giãn trong hoa viên của nhà hàng tư nhân một chút, kết quả lại bị một mùi thơm hấp dẫn thu hút, bất giác men theo mùi hương mà bước đến một chỗ ngoài cửa sổ.

Hình vẽ trên máy tính bảng của Thẩm Thanh Thanh chính xác là những gì cô nhìn thấy qua cửa sổ lúc đó, nhưng so với người đàn ông trong bức tranh được Ngô Hoan khen là đẹp trai bây giờ, sự chú ý lúc đó của cô lại đổ dồn vào chiếc nồi trên tay người đàn ông đó.

Nghĩ đến nồi tam tiên hầm thịt sốt thanh kia, Thẩm Thanh Thanh vẫn không nhịn được nhớ lại.

Lại nói mũi cô khá thính, chỉ cần ngửi mùi là biết trong nồi tam tiên hầm kia có thịt sốt thanh, nếu không chưa nói đến nếm thử, chỉ sợ vừa xuất hiện ngoài cửa sổ phòng bếp là đã bị đuổi đi rồi.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 4: Chương 4



"Thanh Thanh, cậu vẫn chưa nói cho tớ biết đây rốt cuộc có phải người thật hay không?"

Dư Duyệt cảm thấy người đàn ông trong tranh còn đẹp trai hơn thần tượng mới mình đang theo đuổi, nên không khỏi có chút hưng phấn.

"Là người thật."

Thẩm Thanh Thanh đang đắm chìm trong dư vị của tam tiên hầm thịt sốt thanh, bị cô ấy làm tỉnh táo lại, gật đầu xác nhận xong ánh mắt vẫn không khỏi rơi lên chiếc máy tính bảng, không thể không thừa nhận đầu bếp chế biến món ăn ngon này đúng là rất đẹp trai.

Điều này thể hiện rõ ràng có thể dựa vào ngoại hình, nhưng vẫn phải dựa vào tay nghề để kiếm sống.

Thẩm Thanh Thanh cảm thán trong lòng, Dư Duyệt lại không nhịn được kêu lên: "Oa! Thì ra là người thật, cậu gặp được ở đâu?"

"Bếp sau của một nhà hàng tư nhân."

"Bếp sau? Ngoại hình đẹp như vậy làm đầu bếp thật là đáng tiếc!"

Dư Duyệt còn chưa tới mức muốn đi xem trai đẹp, chỉ cảm thán hai câu, không tiếp tục hỏi đó là nhà hàng tư nhân nào, mà thay vào đó bắt đầu khen ngợi: "Không ngờ Thanh Thanh lại vẽ đẹp như vậy, trai đẹp cảnh đẹp ý vui, cái nồi thức ăn trong tay anh ấy cũng hấp dẫn quá, tớ nhìn cũng thấy thèm!"

"Nồi lẩu gì? Các cậu muốn đi ăn lẩu ở đâu?" Ngô Hoan vốn đang nghiện game bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.

Thấy cô ấy hưng phấn muốn ăn, Dư Duyệt tức giận nói: "Đồ ham ăn nhà cậu! Tớ đang nói cái nồi thức ăn Thanh Thanh vẽ hấp dẫn, chứ không phải nồi lẩu!"

Trận đấu trong tay vừa lúc kết thúc, Ngô Hoan nhận ra mình nghe nhầm cũng không xấu hổ, trực tiếp từ trên giường đi tới.

"Cho tớ xem với!"

Ham ăn là ham ăn, vừa thấy trai đẹp và đồ ăn ngon trên máy tính bảng, phản ứng đầu tiên của cô ấy là hỏi: "Hấp dẫn quá, đây là món gì vậy?"

"Là tam tiên hầm." Thẩm Thanh Thanh mỉm cười nói với cô ấy.

"Tớ ăn tam tiên hầm mẹ tớ làm rồi, trong đó có măng, tôm và thịt, mùi vị rất ngon, nhưng không hấp dẫn như trong tranh của cậu, cậu vẽ quá mê người rồi!"

"Là đầu bếp nấu ngon, bên trong còn có thịt sốt thanh nữa."

"Thịt sốt thanh? Là gì thế?"

"Thịt sốt thanh còn có tên là dăm bông kiểu Bắc Kinh, có vị thơm không ngấy, ngon lắm, không chỉ thích hợp làm tam tiên hầm mà xào thức ăn cũng rất ngon…"

Ông nội Thẩm Thanh Thanh là một đầu bếp giỏi, tuy cô không có năng khiếu nấu nướng nhưng lại được ông nội nuôi dưỡng có cái lưỡi thích ăn, vì vậy khi nói đến đồ ăn ngon, cô đặc biệt nói rất nhiều.

Ngô Hoan cũng là người ham ăn, hai người nói về chủ đề này trực tiếp làm Dư Duyệt nghe phát thèm.

"Đừng nói nữa, tối nay chúng ta đi ăn tam tiên hầm thịt sốt thanh này đi!"

Dư Duyệt dứt lời, Ngô Hoan liền gật đầu đồng ý: "Được, được, được, tớ cũng muốn ăn món này, tớ chỉ từng ăn dăm bông Kim Hoa, chưa được ăn dăm bông kiểu Bắc Kinh, tiện thể nếm thử luôn."

Nghe ý bọn họ có vẻ như muốn ăn tam tiên hầm cô vẽ, thế là Thẩm Thanh Thanh nói sơ qua về "Vị Duyên".

Dù sao Hàn Thừa Trạch cũng là nam chính, theo quy ước trong tiểu thuyết, nhất định phải xuất thân từ một gia đình giàu có, nên nhà hàng tư nhân anh ta chọn đương nhiên cũng không bình thường. Chưa nói phải đặt chỗ trước, chỉ riêng mức giá cũng không nằm trong tầm tay người bình thường.

Không thể không nói, Thẩm Thanh Thanh tích cực nhận vẽ tranh trong ký túc xá, chuẩn bị kiếm tiền bằng cách nhận đơn đặt hàng trong tương lai như thế, cũng là muốn tranh thủ kiếm ít tiền đến Vị Duyên ăn đồ ăn ngon.

Quả nhiên, sau khi nghe được tình huống của "Vị Duyên", Dư Duyệt nói thẳng không trả nổi, biểu thị nên tìm một quán ăn có tam tiên hầm gần trường.

Thẩm Thanh Thanh có ấn tượng khá tốt với hai người bạn cùng phòng ký túc xá này, đương nhiên sẽ không từ chối lời đề nghị đi ăn cùng nhau.

Còn một lúc nữa mới đến giờ ăn, ba người hẹn nhau buổi tối cùng ăn cơm xong lại tiếp tục làm việc của mình.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 5: Chương 5



Bên kia, Lâm Ngữ Tĩnh vừa ra khỏi ký túc xá liền nhận được tin Hàn Thừa Trạch đã đến cổng trường, vô thức chạy nhanh, sợ để anh ta chờ lâu.

Cô ấy có tính cách tương đối dè dặt, bình thường có Thẩm Thanh Thanh ở bên cạnh còn tốt, lúc này lại phải chạy một mình trong sân trường, trong lòng thực sự cảm thấy xấu hổ, mỗi khi có người nhìn qua là không khỏi chạy chậm lại.

Cứ như vậy vừa chạy vừa đi, cô ấy đến cổng trường học bằng tốc độ nhanh nhất, dễ dàng nhìn thấy Hàn Thừa Trạch.

Phải nói, vẻ ngoài của Hàn Thừa Trạch trong vai nam chính rất có tính lừa người, mặc âu phục phẳng phiu đứng trước xe, trên tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ, thu hút học sinh đi ngang phải nhìn thêm mấy lần. Nhất là một đám nữ sinh thì thầm to nhỏ, bày tỏ ghen tị với bạn gái anh ta.

Lâm Ngữ Tĩnh nhìn thấy bó hoa hồng đỏ kia thì vừa mừng vừa lo, dù sao trước đây đừng nói là tặng hoa, anh ta không mắng chửi người khác đã là lịch sự lắm rồi.

Thiếu nữ nào chẳng mộng mơ, là một cô gái tương đối bảo thủ, sau khi tình một đêm ngoài ý muốn, cô ấy cảm thấy ở bên Hàn Thừa Trạch là cái kết tốt nhất.

Tất nhiên, ngoài yếu tố bảo thủ, trong lòng cô ấy cũng thích Hàn Thừa Trạch, nếu không cô ấy sẽ không đồng ý lời đề nghị của bà nội anh ta khi đến tìm mình.

"Cảm ơn, hoa em…" Rất thích.

Lâm Ngữ Tĩnh cúi đầu, cụp mắt, có chút ngượng ngùng đưa tay nhận lấy bó hoa, nhưng chưa kịp nói xong đã bị Hàn Thừa Trạch cắt ngang: "Bạn của cô đâu?"

"Cô ấy có việc nên không tới được."

Sắc mặt đỏ ửng của Lâm Ngữ Tĩnh bị thái độ không tốt của anh ta đánh tan, đầu ngón tay cô ấy khẽ run lên, không khỏi thu lại bàn tay vừa đưa ra.

Hàn Thừa Trạch có chút không vui, hoài nghi có phải cô ấy cố tình không đưa Thẩm Thanh Thanh đến hay không: "Cô chắc chắn cô ấy có việc?"

"Thanh Thanh thật sự có việc, trước khi ra ngoài em đã hỏi qua nhiều lần, nhưng cô ấy văn không đồng ý." Lmaa Ngữ Tĩnh nói xong, phát hiện xung quanh có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi trước đi, chặn ở cổng trường không tốt đâu."

Hàn Thừa Trạch đã thấy qua rất nhiều người đẹp, nhưng chưa bao giờ thấy ai hờ hững lạnh lẽo với mình, cơm chưa ăn được một nửa đã rời đi như Thẩm Thanh Thanh.

Hàn Thừa Trạch cảm thấy mình bị loại hoa hồng có gai như Thẩm Thanh Thanh thu hút hơn là Lâm Ngữ Tĩnh, bề ngoài thuần khiết nhưng thực chất lại tính toán.

Vậy nên hôm nay anh ta cố ý mang hoa hồng đến tặng cô, không chỉ để bày tỏ tình cảm với cô mà còn muốn nói với cô rằng mối quan hệ của mình và Lâm Ngũ Tĩnh không tốt. Đương nhiên, hành động này cũng đánh vào Lâm Ngữ Tĩnh, để cô ấy hiểu cho dù cô ấy có bà nội mình làm chỗ dựa, thì mình cũng không thích cô ấy.

Hàn Thừa Trạch đã lên kế hoạch rất tốt, đáng tiếc người phối hợp biểu diễn với anh ta lại không hề xuất hiện.

"Hẹn mà cũng không được, vậy thì cô có ích gì!" Hàn Thừa Trạch ném bó hoa vào lòng cô ấy, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào.

Làm sao đoá hồng đỏ xinh đẹp mỏng manh có thể chịu được sự đối xử tùy tiện như vậy, cánh hoa bị đánh hơi nát.

Lâm Ngữ Tĩnh đau lòng đưa tay ôm lấy hoa, còn nhặt hết những cánh hoa rơi xuống.

Hàn Thừa Trạch qua cửa kính xe nhìn thấy hành vi nhỏ nhặt của cô ấy, nếu không phải còn lời muốn hỏi, anh ta sẽ lập tức đạp ga phóng xe rời đi.

"Lên xe!"

Nghe được giọng điệu không vui của anh, Lâm Ngữ Tĩnh vội vàng mở cửa ngồi vào xe.

Cô ấy vừa đóng cửa ghế phụ lại, chưa kịp ngồi vững thì xe đã phóng nhanh ra ngoài, hai tay vẫn đang cầm hoa, đầu cô ấy đập thẳng vào cửa xe.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 6: Chương 6



Sau khi nghe thấy một tiếng "rầm", Hàn Thừa Trạch mới giảm tốc độ lại, trên mặt chẳng những không có chút áy náy, mà còn hơi chán ghét nói: "Không biết thắt dây an toàn thì cút ra sau ngồi, muốn c.h.ế.t cũng đừng lôi tôi vào."

Sở dĩ Lâm Ngữ Tĩnh trực tiếp ngồi ghế phụ là vì lần trước cô ấy muốn ngồi ở ghế sau, bị anh ta mắng vì coi anh ta là tài xế. Lúc này lại bị mắng, cô ấy nhất thời không biết phải làm sao, thậm chí còn không để ý tới cơn đau trên đầu, vội vàng thắt dây an toàn lại.

"Xin lỗi, tôi không cố ý."

Nghe được lời xin lỗi bất lực của cô ấy, Hàn Thừa Trạch càng ghét bỏ hơn, mắng một câu ngu ngốc rồi hỏi thẳng: "Bạn cô có việc gì?"

"Trước đây Thanh Thanh học vẽ tranh, bây giờ muốn học lại nên luyện tập ở ký túc xá."

Những bông hồng đỏ kiều diễm ướt át tượng trưng cho tình yêu, Lâm Ngữ Tĩnh nhìn hoa trong lòng mình, trực tiếp bỏ qua việc vừa đập đầu vào cửa xe, đưa tay ra sắp xếp chúng cẩn thận.

Hàn Thừa Trạch nghe nói Thẩm Thanh Thanh còn biết vẽ tranh, cảm thấy không hổ là người phụ nữ mình thích, quả thật đa tài đa nghệ.

"Cô ấy vẽ thế nào?"

Lâm Ngữ Tĩnh đang vội, căn bản không thấy tranh Thẩm Thanh Thanh vẽ, tự nhiên nói thật không biết.

Hàn Thừa Trạch nghe vậy, trong lòng càng ghét cô ấy hơn, cảm thấy cô ấy luôn nói về bạn bè mà ngay cả chuyện này cũng không biết, hoặc là không quan tâm đến bạn bè, hoặc là cố tình không muốn nói.

Vốn dĩ anh ta định tặng hoa hồng cho Thẩm Thanh Thanh trước, sau đó đưa cô đến trung tâm thương mại mua sắm, cuối cùng mời cô đi ăn tối dưới ánh nến. Về phần Lâm Ngữ Tĩnh, cô ấy chỉ làm nền, nếu như không biết xấu hổ chắc cũng đi theo, thà tức giận bỏ chạy còn tốt hơn.

Hàn Thừa Trạch nghĩ rất hay, nhưng lại nghĩ quá nhiều. Bây giờ chỉ có một mình Lâm Ngữ Tĩnh, anh ta không muốn tốn thời gian, cũng không có kiên nhẫn đi cùng cô ấy, chuẩn bị lái một vòng rồi vứt người xuống.

Trong xe tràn ngập hương hoa hồng, Lâm Ngữ Tĩnh nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ta, trong lòng không khỏi có chút gợn sóng, cuối cùng cũng có loại ảo giác yêu đương với anh ta.

Đáng tiếc ảo giác chỉ là ảo giác, cho dù cô ấy ngu ngốc đến đâu thì vẫn có thể phát hiện ra có gì đó không ổn khi chủ đề luôn xoay quanh bạn mình.

"Sao anh cứ hỏi về Thanh Thanh thế?" Giọng điệu của cô ấy rất nhẹ nhàng, không giống như đang tra hỏi mà giống như thừa nhận sai lầm.

Hàn Thừa Trạch đúng là một tên cặn bã, thẳng thắn nói không liên quan đến cô ấy, thậm chí còn dừng xe bên đường đuổi cô ấy xuống xe.

Lâm Ngữ Tĩnh không hiểu mình đã làm sai cái gì, vẻ mặt buồn bã nhìn bó hồng trong ngực.

Cô ấy có bề ngoài ngoan hiền rất được người lớn tuổi yêu thích, dáng vẻ nghe lời cụp mắt thường có cảm giác đặc biệt yếu đuối khiến người ta thương tiếc.

Phải nói, nếu Hàn Thừa Trạch không hận cô ấy âm mưu hãm hại mình thì nhất định sẽ mềm lòng trước dáng vẻ oan ức của cô ấy lúc này.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy tính kế để trở thành bạn gái mình, Hàn Thừa Trạch lại cảm thấy cô ấy chỉ đang giả vờ, giọng điệu bất giác trở nên lớn hơn: "Xuống xe!"

Cuối cùng, vì một cuộc điện thoại của bà cụ Hàn, Hàn Thừa Trạch vẫn không thể đuổi Lâm Du Tĩnh ra khỏi xe, đành phải đưa cô ấy về nhà cũ nhà họ Hàn ăn tối, trong lòng càng chán ghét cô ấy hơn.

Bữa tối của Hàn Thừa Trạch không mấy vui vẻ, nhưng Thẩm Thanh Thanh và hai người bạn cùng phòng lại ăn uống rất hạnh phúc.

"Tam tiên hầm nhà này khác với mẹ tớ làm, bên trong có thịt viên, nhưng vẫn rất ngon." Ngô Hoan vừa nói vừa gắp một viên thịt bỏ vào miệng.

Trong nồi tam tiên hầm trên bàn kia có thịt viên, thịt ba chỉ, đậu phụ chiên, nấm, các loại gia vị, mùi rất thơm ngon.

Tam tiên hâmg ở quán này quả thực là ngon, nhưng vẫn không bằng món tam tiên hầm thịt sốt thanh mà Thẩm Thanh Thanh ăn lần trước.

Nhưng chênh lệch giữa nguyên liệu nấu ăn và giá cả nên cô cũng không quá kén chọn mà chỉ gật đầu đồng ý với lời nói của Ngô Hoan.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 7: Chương 7



"Đĩa gà lớn cũng rất ngon, nhất là món canh này, trộn với cơm ăn thơm quá!" Ngô Hoan vừa nói vừa dùng thìa múc một ít nước canh chan lên cơm, đảo mấy cái là bắt đầu ăn ngồm ngoàm.

Món cơm vốn trắng như tuyết được nhuộm màu sốt của nước canh, có vị mặn mặn thơm ngon pha chút cay, không cần kèm đồ ăn khác cũng có thể ăn hơn nửa bát.

Thẩm Thanh Thanh thấy cô ấy ăn ngon như vậy, cũng bắt đầu ăn cơm với canh, cảm thấy mùi vị khá ổn, nhưng ăn nhiều một chút sẽ hơi ngấy nên gắp nộm dưa leo trộn dầu mè bên cạnh đổi khẩu vị.

Hừm, nộm dưa leo này nguyên liệu rất tươi, nhưng hơi nhiều giấm, ít dầu mè…

Thay vì vô thức tìm kiếm những thiếu sót trong bữa cơm này như cô, Ngô Hoan và Dư Duyệt lại cúi đầu ăn liên tục, đâu có thời gian rảnh rỗi nói chuyện.

Bữa cơm kết thúc, ba người khá thoả mãn, đặc biệt là Ngô Hoan và Dư Duyệt, ra không quán ăn không nhịn được hô to.

"Hay là chúng ta xuống lầu mua sắm quần áo gì đi, coi như tiêu cơm?" Ngô Hoan đề nghị.

Hai người Thẩm Thanh Thanh cũng không phản đối, thế là cứ đi dạo như vậy.

Lúc ba người ăn cơm, mua sắm quần áo xong ra khỏi trung tâm thương mại thì trời bên ngoài đã tối, đèn đường và đèn neon chiếu sáng khắp nơi.

Trước khi rời đi, Ngô Hoan và Dư Duyệt đột nhiên muốn đi vệ sinh nên bảo Thẩm Thanh Thanh đợi bọn họ một lúc.

"Vậy tớ sẽ đợi các cậu ở quảng trường."

Lúc này họ đã đến cửa lớn trung tâm thương mại, Thẩm Thanh Thanh chỉ vào chỗ ngồi bên ngoài nói.

"Được."

Ngô Hoan và Dư Duyệt nắm tay nhau đi vệ sinh xong, lập tức ra ngoài tìm cô.

Năm nay trời trở lạnh sớm, cộng thêm sáng sớm vừa mưa, mới cuối tháng 9, gió chiều đã có chút se lạnh.

"Sao không thấy Thanh Thanh đâu? Có cần gọi cậu ấy không?"

Dư Duyệt nhìn quanh quảng trường hai lần, cầm điện thoại di động nói.

"Tớ thấy cậu ấy rồi, ở bên kia." Ngô Hoan nói xong trực tiếp kéo cô ấy đi bên cạnh.

Ở một góc quảng trường, có một ông lão đang đẩy xe xích lô bán đồ ăn vặt, Thẩm Thanh Thanh đang đứng trước mặt ông ấy, vừa ăn vừa mua lạc luộc vừa, trò chuyện với ông ấy.

"Ông ơi, lạc của ông ngon thật đấy, vỏ mỏng, hạt to, luộc chín càng ngon hơn nữa."

Ông lão nghe vậy vui vẻ nói: "Đây là lạc trồng trên đất nhà ông, mới đào hôm qua."

"Hoá ra là ông tự trồng, khó trách ngon như vậy." Thẩm Thanh Thanh vốn đang ngồi cách đó không xa chờ người, lại bị mùi thơm này hấp dẫn.

Lúc ngửi mùi cô đã cảm thấy hương vị của món lạc luộc này chắc chắn rất ngon, ăn vào lại thấy còn ngon hơn thế.

"Năm nay mùa màng tốt nên chất lượng lạc cũng tốt…"

Con cái của ông lão đều bận rộn, ngày thường không có thời gian ở cạnh ông ấy, nhờ bọn họ trở về lấy chút lạc mới thu hoạch thì đều bày tỏ không rảnh rỗi. Hiếm khi gặp được một thanh niên chịu nói chuyện với mình, ông ấy nói chuyện rất cuốn, vừa nói vừa nhắc lại niên đại trước, cảm thán cuộc sống hiện tại vẫn tốt hơn nhiều.

Lúc Ngô Hoan, Dư Duyệt đi tới, ông lão đã nói với Thẩm Thanh Thanh đến những năm sáu mươi, bảy mươi.

"Nghe nói lúc đó mua đồ còn phải có phiếu, hơn nữa cũng không được tùy tiện buôn bán." Thẩm Thanh Thanh nghe ông lão kể qua chuyện thời đó nên tiếp lời.

Ông lão gật đầu nói: "Đúng vậy, mua cái gì cũng phải có phiếu, mua lương thực cẩn phiếu lương thực, mua vải cần phiếu vải…"

Ngô Hoan và Dư Duyệt không ngờ Thẩm Thanh Thanh cũng có thể trò chuyện với một ông lão, đứng nghe một lúc mới cười gọi cô.

"Ông ơi, bạn của cháu tới rồi, lần sau cháu lại nói chuyện với ông tiếp."
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 8: Chương 8



Thẩm Thanh Thanh dứt lời, ông lão vẫn còn muốn kể tiếp, vươn tay lấy một nắm lạc lớn nhét vào túi trên tay cô.

"Không cần, không cần, với cháu như vậy là đủ ăn rồi ạ."

Vốn dĩ vừa rồi mua lạc, cái cân nghiêng rất cao, vừa nhìn đã biết là ông lão cho thêm, Thẩm Thanh Thanh sao có thể lấy miễn phí của ông ấy nữa, vội vàng đưa tay ra ngăn cản.

"Lạc tự trồng không đáng bao nhiêu đâu."

Ông lão nhét cả một nắm vào, vừa định sắp xếp lại thì Thẩm Thanh Thanh đã vội vàng siết chặt túi rồi rời đi.

"Ông ơi, cháu đi đây, ông cũng về nhà sớm đi nhé, bai bai!"

Cô đi được một đoạn mới chào tạm biệt ông lão, sau đó mở túi ra nói: "Các cậu ăn thử xem, lạc này ngon lắm!"

"Bảo sao cậu lại mua cả túi lớn như vậy."

Dư Duyệt và Ngô Hoan nói xong liền đưa tay ra, cầm mấy hạt lạc bóc vỏ.

Thẩm Thanh Thanh mua nhiều như vậy không chỉ vì ngon mà còn vì trời sắp tối, muốn mua nhiều một chút cho ông lão có thể về nhà sớm. Đáng tiếc ký túc xá không có tủ lạnh, không thể bảo quản, nếu không cô đã mua hết toàn bộ.

"Lạc này ngon thật đấy, vừa thơm vừa ngon." Ngô Hoan nghĩ đến quán ăn vừa rồi cô chọn cũng rất ngon, không khỏi cảm thán nói: "Thanh Thanh, cậu biết cách ăn uống thật đó!"

"Đúng là rất ngon, vị lạc nức mũi, ngon hơn tất cả lạc luộc tớ từng ăn." Lúc đầu Dư Duyệt cảm thấy bụng quá no không ăn nổi nữa, bây giờ lại không nhịn được thò tay ra lấy lạc ăn tiếp.

"Đây là lạc ông ấy tự trồng, mà còn là vừa đào vừa luộc xong."

Bọn họ vừa ăn lạc vừa đi ven đường, tiện tay bắt một chiếc taxi chuẩn bị trở về trường học.

Vừa chạy ra khỏi trung tâm thương mại không bao lâu đã bị kẹt xe, còn liên tục bị xe khác vượt mặt, đến mức lúc dừng lại trước đèn giao thông, tài xế không nhịn được chửi hai câu.

Ngô Hoan cũng cảm thấy chiếc xe vừa vượt mặt kia có chút đáng ghét, dù sao không phải tài xế nào cũng chạy xe ổn định, vừa rồi nếu không may có thể sẽ bị đụng phải.

"Đèn đỏ lâu quá, bác tài có muốn ăn lạc không? Lạc vừa đào vừa luộc xong, hương vị ngon lắm."

Ngồi trên ghế phụ, Thẩm Thanh Thanh thấy tâm tình tài xế không tốt, nghĩ cách giải tỏa căng thẳng chỉ có đồ ăn ngon nên mở túi ra chia sẻ.

Tài xế vô thức quay đầu liếc nhìn, cơn tức giận vừa rồi đã bị giọng nói dịu dàng của cô và mùi thơm của lạc luộc xua tan.

"Không cần đâu, vừa lái xe vừa ăn không tiện."

Anh ta không muốn ăn đồ ăn của khách nên lắc đầu từ chối, sau đó thuận miệng hỏi: "Mùi thơm nhỉ, cô tự luộc sao?"

"Vừa mua ở ngoài trung tâm thương mại, là lạc ông lão bán đồ ăn vặt tự trồng."

Tài xế gật đầu, biểu thị lát nữa có rảnh cũng sẽ đi mua một ít.

Trò chuyện vài câu, đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, không khí trong xe trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi xuống xe ở cổng trường, Dư Duyệt cười nói: "Không ngờ Thanh Thanh lại giỏi giao tiếp xã hội như thế, trò chuyện với ai cũng được."

Nói thật, vừa rồi khi tài xế phát cáu vì bị vượt mặt, cô ấy có chút sợ hãi, không ngờ Thẩm Thanh Thanh chỉ nói vài câu đã khiến anh ta bình tĩnh lại.

"Đúng vậy." Ngô Hoan gật đầu đồng ý, cảm thấy bình thường không hòa hợp với cô lắm, không ngờ cô còn có năng lực này.

So với nguyên thân, quả thật Thẩm Thanh Thanh hoà đồng hơn, nghe thấy hai người nói bỗng giật mình trong lòng, ngay lúc đang định tìm lý do gạt đi thì lại nghe Dư Duyệt nói: "Nhưng mà phải nói cậu rất giỏi giao tiếp, ngay cả dì quản lý dưới lầu cũng quen biết."
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 9: Chương 9



Thực ra quản lý ký túc xá và nguyên thân quen nhau là vì khi cô đang chuyển đồ vào đầu năm nhất, quản lý ký túc xá thấy cô một mình mang hành lý đến nên tốt bụng giúp một tay. Nguyên thân là người tốt, hôm sau liền mua hoa quả ướp lạnh gửi qua, thế là thành cô có quan hệ tốt với quản lý ký túc xá.

Thành thật mà nói, tính cách của nguyên chủ khá hướng ngoại, nhưng không đến mức hòa đồng như Thẩm Thanh Thanh.

"Cũng ổn thôi." Thẩm Thanh Thanh cười nói chuyển chủ đề, ngay lúc đang định đề nghị mau về ký túc xá nghỉ ngơi thì giọng nói của Lâm Ngữ Tĩnh từ phía sau truyền đến ——

"Thanh Thanh..."

Cuộc hẹn hò hôm nay đối với Lâm Ngữ Tĩnh chẳng vui vẻ gì, đầu tiên là Hàn Thừa Trạch suýt đuổi cô ấy ra khỏi xe, sau đó vì một cuộc gọi của bà cụ Hàn mà đến nhà họ Hàn, nhưng Hàn Thừa Trạch không giữ mặt mũi cho cô ấy, trên bàn ăn toàn những món cô ấy dị ứng.

Lâm Ngữ Tĩnh vốn đã có chút buồn bực, lại nhìn thấy bạn tốt không có thời gian đi hẹn hò cùng mình, lại có thời gian cười nói vui vẻ cùng bạn cùng phòng khác từ bên ngoài trở về, trong mắt lộ ra mấy phần tủi thân.

Thẩm Thanh Thanh đối diện nhìn thấy ánh mắt bị phản bội của cô ấy, cảm thấy hơi đau đầu, mở miệng nói: "Cậu ăn cơm chưa? Tớ vẽ xong không thấy cậu về nên đi ăn cơm với Ngô Hoan các cậu ấy."

"Ăn rồi."

Lâm Ngữ Tĩnh vừa nói xong, Hàn Thừa Trạch đưa cô ấy về vừa định lái xe đi lại mở cửa xe bước ra.

Anh ta bước lại gần nhìn Thẩm Thanh Thanh, khóe môi hơi nhếch lên: "Buổi chiều không gặp được cô, không ngờ buổi tối lại gặp được, thật đúng là có duyên."

Lời này vừa nói ra, thái độ của bốn cô gái có mặt đều có chút thay đổi.

"Dư Duyệt nhịn không được, trực tiếp hỏi ra suy đoán trong lòng: "Ngữ Tĩnh, đây là ai?"

Thật ra cô ấy muốn hỏi, đây không phải là bạn trai của cậu sao? Sao anh ta có thể nói những lời gây hiểu lầm như vậy với Thẩm Thanh Thanh chứ.

Ngô Hoan lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt có chút lạnh lùng của Thẩm Thanh Thanh, trong lòng đã hiểu vì sao chiều nay cô lại từ chối ra ngoài với Lâm Ngữ Tĩnh.

"Đây là bạn trai của tớ, Hàn Thừa Trạch." Lâm Ngữ Tĩnh cắn môi, sau đó giới thiệu với Hàn Thừa Trạch: "Thanh Thanh, anh gặp rồi, đây là hai bạn cùng phòng khác của em."

Sau khi xác nhận Hàn Thừa Trạch thật sự là bạn trai cô ấy, mặc dù anh ta khá đẹp trai, nhìn quần áo cách ăn mặc cũng có thể biết được gia cảnh rất tốt, nhưng Ngô Hoan và Dư Duyệt vẫn không khỏi thầm cau mày trong lòng.

"Xin chào." Hàn Thừa Trạch tùy ý chào hỏi, cảm thấy người trong ký túc xá bọn họ đều rất xinh đẹp, nhưng người hấp dẫn nhất vẫn là Thẩm Thanh Thanh.

Thấy Thẩm Thanh Thanh không trả lời mình thì dứt khoát nói: "Nếu mọi người là bạn cùng phòng của Lâm Ngữ Tĩnh thì ngày mai cùng nhau ăn cơm đi, tôi mời."

Theo cốt truyện của tiểu thuyết, chiều nay Thẩm Thanh Thanh không từ chối Lâm Ngữ Tĩnh mà đi gặp Hàn Thừa Trạch cùng cô ấy, bị Hàn Thừa Trạch không chút nao núng theo đuổi. Bạn trai của bạn thân theo đuổi mình ngay trước mặt cô ấy, Thẩm Thanh Thanh lúc đó vừa khẩn trương vừa bối rối, sợ đến nửa đường chạy mất, ai ngờ Hàn Thừa Trạch lại vứt bỏ Lâm Ngữ Tĩnh ở lại để đuổi theo cô…

Thẩm Thanh Thanh thấy buổi chiều mình không làm theo cốt truyện, hệ thống không có động tĩnh gì, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đương nhiên sẽ không nể mặt Hàn Thừa Trạch.

"Có việc, không rảnh."

Thấy cô không nể mặt mình như thế, Hàn Thừa Trạch cảm thấy không vui, đồng thời có cảm giác muốn chinh phục, dứt khoát quay sang Lâm Ngữ Tĩnh nói: "Ngày mai mời bạn cùng phòng ăn cơm, nhớ đưa bọn họ đi cùng."

Giọng điệu của anh ta như ra lệnh, nói xong không thèm nhìn Lâm Ngữ Tĩnh, tự tin vẫy tay với Thẩm Thanh Thanh rồi quay người rời đi.
 
Back
Top Bottom