Ngôn Tình Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp

Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 40: Chương 40


Fan hâm mộ đều là những người "miệng nói không nhưng cơ thể rất thành thật", kể từ khi cô bắt đầu đăng những bức tranh về đồ ăn hàng đêm, bọn họ vừa hô hào "Đúng là không phải con người, nửa đêm rồi còn nhả độc", vừa không nhịn được ngày nào cũng chạy tới xem tác phẩm mới.

Nhưng đêm nay khi nhìn thấy tin tức mới nhất về "Thủy Thanh", đám fan hâm mộ lại sợ ngây người.

Không phải bức tranh hôm nay của cô không đẹp, chủ yếu là do cô vẽ quá tốt, có thể khắc họa trọn vẹn bản chất khó ăn của tô mì.

Đám fan hâm mộ đều biết những bức tranh đồ ăn Thủy Thanh vẽ đều là đồ ăn cô đã ăn, thế là khi nhìn thấy tác phẩm mới, phản ứng đầu tiên đều là chẳng lẽ cô không có tiền nên ăn uống đáng thương như thế.

Một ít fan hâm mộ đang chuẩn bị tặng quà để cô có thể ăn ngon hơn một chút, thì mới phát hiện chú thích của bức tranh, biết được hoá ra phần mì này là cô tự tay làm, đám fan hâm mộ lập tức cười nở hoa.

[Chẳng phải tay vẽ tranh và tay nấu ăn của bạn là cùng một đôi sao?]

[Tay vẫn là cùng một đôi, nhưng lúc nấu ăn nó không chịu nghe lời.]

[Chết cười, kỹ năng nấu ăn của bạn quá khó diễn tả rồi, hay là để tôi dạy… Mà thôi, tôi cũng không biết nấu ăn, nghe lời tôi, sau này chúng ta vẫn nên ra ngoài ăn thôi.]

[Tại sao tất cả các bạn lại như vậy, tôi thấy rất tuyệt vời. Các bạn nhìn màu sắc này, đường nét này, còn cả vết đen nổi trên nước súp này đi, mới thấy rõ bát mì này khó ăn đến mức nào!]

Lúc Thẩm Thanh Thanh đăng ảnh đã biết mình có thể sẽ bị fan hâm mộ cười nhạo, nhưng không ngờ bọn họ không hề giữ chút thể thể diện cho cô, nhất là khi thấy một fan hâm mộ khen cô rất tuyệt còn có chút vui mừng, ai ngờ cuối cùng quanh đi quẩn lại vẫn bị chế giễu.

“Hừ, vậy cũng đừng trách tôi không phải người!”

Nói xong cô trực tiếp ghép những bức tranh đồ ăn đã đăng hoặc chưa đăng thành một bức tranh dài.

Toàn bộ bức tranh dài bao gồm bánh bao hấp, bánh quẩy sữa đậu nành, bánh rán viên, nồi lẩu, bò bít tết, đồ nướng, bánh củ cải, bánh ngọt đậu hà lan, trà sữa… Tóm lại từ bữa sáng, đồ ăn vặt đến các món ăn khác nhau, có thể nói vô cùng phong phú, tuyệt đối thuộc về tuyển tập phóng độc đêm khuya.

Sau khi đăng bức tranh dài, Thẩm Thanh Thanh thấy fan hâm mộ chuyển từ cười nhạo tay nghề nấu cơm của cô sang chê cô quá đáng, cuối cùng cũng hài lòng chuẩn bị đi ngủ.

Bệnh viện.

Vết thương của Hàn Thừa Trạch thực ra không quá nghiêm trọng, chủ yếu là hơi chấn động não và bầm tím mô mềm ở tay phải.

Sở dĩ anh ta vẫn phải nằm viện là vì lúc đầu bà cụ Hàn lo lắng bị chấn động não, bảo anh ta ở lại thêm hai ngày để quan sát Sau đó thì là anh ta nhìn thấy Lâm Ngữ Tĩnh tới, tức giận vì cô ấy dám nói chia tay, còn đổ lỗi cho cô ấy về vết thương của mình, cố tình ở lại bệnh viện để hành hạ cô ấy.

Nhà họ Hàn không thiếu tiền, Hàn Thừa Trạch không những có phòng bệnh riêng, còn có hai y tá giúp đỡ chạy lên chạy xuống bệnh viện, lẽ ra Lâm Ngữ Tĩnh không cần phải ở lại hay qua đêm, nhưng Hàn Thừa Trạch sao có thể bỏ qua cho cô ấy.

Vẫn là Lâm Ngữ Tĩnh tốt tính, nghĩ anh ta bị thương nằm viện tâm trạng không tốt là chuyện bình thường, cảm thấy chăm sóc anh ta đến khi xuất viện cũng coi như nể tình quen biết.

Suy nghĩ của cô ấy rất tốt, nhưng đáng tiếc có một số người căn bản không xứng.

Hàn Thừa Trạch chỉ cảm thấy cô ấy vừa nói chia tay lại chạy bạch bạch đến trước mặt mình, cho rằng quả nhiên cô ấy đầy mưu mô.

“Này! Đừng ngủ nữa, đi mua đồ ăn sáng cho tôi đi.”

Trời mới vừa tờ mờ sáng, Lâm Ngữ Tĩnh nằm trên giường chăm sóc đã bị Hàn Thừa Trạch đánh thức.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 41: Chương 41


Ngày nghỉ lễ Quốc khánh tốt đẹp, dù không đi du lịch thì cô ấy cũng có thể ngủ nướng, kết quả ngày nào cũng phải ngửi mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, mỗi sáng sớm còn bị Hàn Thừa Trạch đánh thức bắt đi mua đồ ăn sáng cho anh ta.

Nếu mua về ăn đàng hoàng thì Lâm Ngữ Tĩnh cũng không có ý kiến, nhưng rõ ràng là bữa sáng anh ta tự chọn, mua về lại bắt đầu bắt bẻ,căn bản không thèm ăn thử tí nào.

Lâm Ngữ Tĩnh không phải người ngu, sao có thể không nhận ra anh ta đang cố tình giày vò mình, vốn còn định chăm sóc anh ta đến khi xuất viện, nhưng cô ấy đã thay đổi ý định sau khi nói chuyện điện thoại với Thẩm Thanh Thanh tối qua.

Tối qua đi ngủ cô ấy còn do dự không biết phải nói với anh ta thế nào, bây giờ thấy anh ta vẫn y như cũ liền nói thẳng suy nghĩ trong lòng.

“Bảo y tá mua giúp anh đi, tôi có việc rồi, lát nữa sẽ đi, anh hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”

Lâm Ngữ Tĩnh nói xong cảm thấy hoàn toàn thoải mái, cũng không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm vướng mắc với anh ta nữa mà tính toán trong lòng, bây giờ mua vé về nhà còn có thể ở nhà hai ngày.

“Sao thế, không giả vờ được nữa à? Uổng công bà nội còn khen cô không ngớt trước mặt tôi, loại người như cô lấy về nhà cũng là tai họa…”

Hàn Thừa Trạch cảm thấy trước đây cô ấy giả vờ thật, nghĩ đến mình mới nằm viện mấy ngày, cô ấy đã không giả vờ được nữa thì lời càng nói càng khó nghe.

“Hàn Thừa Trạch!”

Lâm Ngữ Tĩnh nghĩ đến việc mình không về nhà chạy đến chăm sóc anh ta, kết quả nhận được lời đánh giá như vậy thì lần đầu tiên lạnh lùng với anh ta: “Tôi không nợ anh cái gì, đồng ý đến bệnh viện cũng là nể mặt bà Hàn, anh không trân trọng thì thôi đi, đừng nói lời khó nghe như thế. Chuyện chia tay anh tự nói với bà Hàn đi, từ nay tôi không làm phiền anh nữa.”

Những thứ như tình cảm không phải nói hết là hết, nói xong cô ấy cảm thấy trống trải khó chịu trong lòng, nhưng vẫn quay người thu dọn đồ đạc của mình.

Sau khi nằm viện, thấy cô ấy đến, phản ứng đầu tiên của Hàn Thừa Trạch là cô ấy hối hận vì nói chia tay, trong lòng vô cùng chán ghét. Bây giờ nghe thấy cô ấy muốn cắt đứt hoàn toàn, phản ứng đầu tiên của anh ta vẫn là cô ấy đang làm mình làm mẩy.

“Tự coi mình là một món đồ chơi thật à? Tôi thừa nhận cô là bạn gái tôi khi nào? Chia tay? Vậy cũng phải ở bên nhau mới xứng đáng nói ra hai chữ này.”

Anh ta đúng là biết cách làm tổn thương trái tim người khác nhất, từng câu từng chữ xiên vào trái tim Lâm Ngữ Tĩnh, có đến có đi khiến mắt cô ấy đỏ hoe.

Lâm Ngữ Tĩnh cắn môi ngăn nước mắt, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, kéo vali đi ra cửa.

Hàn Thừa Trạch vốn tưởng cô ấy chỉ làm mình làm mẩy, không ngờ cô ấy định đi thật, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.

“Cô muốn đi thì đi, nhưng lần sau bà nội tôi có nói thay cô cũng không có ích gì đâu.”

Lâm Ngữ Tĩnh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra, một tay kéo vali một tay mở cửa phòng.

Lúc cô ấy bước ra khỏi phòng, Hàn Thừa Trạch vô cớ cảm giác hơi khó chịu, anh ta thấy mình bị tức giận, trước giờ chỉ có mình anh ta nói chia tay, chưa từng có người phụ nữ nào dám chia tay như cô ấy.

“Lâm Ngữ Tĩnh! Nếu hôm nay cô dám bước ra khỏi cái cửa này, về sau cho dù cô có khóc lóc cầu xin tôi cũng sẽ không để ý đến cô!”

Hàn Thừa Trạch nói xong thấy cô ấy đi thẳng không quay đầu, tức giận đến mức ném vỡ chiếc cốc trên bàn cạnh giường ra cửa.

Cũng may Lâm Ngữ Tĩnh bước đi không chậm, mảnh thủy tinh vỡ không ảnh hưởng đến cô ấy.

Sau khi ra khỏi cổng bệnh viện, những giọt nước mắt cô ấy kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng trào ra. Cũng may đây là một nơi tràn ngập sinh lão bệnh tử nên không có ai nhìn cô ấy bằng ánh mắt kì lạ, ngược lại còn có một cô bé nhận khăn giấy từ tay mẹ chạy tới đưa cho cô ấy.

“Cảm ơn.”
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 42: Chương 42


Nghĩ đến ngay cả người lạ cũng mang đến cho mình sự ấm áp tốt bụng như vậy, còn Hàn Thừa Trạch phần lớn thời gian lại mang đến cho mình những cảm xúc tiêu cực, Lâm Ngữ Tĩnh lau nước mắt, cuối cùng cũng buông bỏ chút do dự còn sót lại trong lòng.

Cô ấy bắt taxi rời bệnh viện, trên đường gọi điện cho Thẩm Thanh Thanh.

Thẩm Thanh Thanh còn chưa dậy, vừa nhận được điện thoại nghe thấy giọng cô ấy hơi khàn khàn thì lập tức ngồi dậy, quan tâm hỏi: “Sao thế?”

“Không sao, chỉ muốn nói với cậu một tiếng tớ chuẩn bị về nhà, không đến tìm cậu nữa.”

Thẩm Thanh Thanh nghe vậy lập tức đoán ra, cảm thấy cô ấy về nhà cũng tốt, phân tâm một chút sẽ không còn khó chịu nữa.

Cô không đề cập đến bệnh viện hay Hàn Thừa Trạch mà hỏi vé xe mấy giờ.

“Xe mười giờ hơn.”

“Vẫn còn sớm, cậu ăn sáng trước đi, sáng nay tớ định ăn mì xào, cậu không biết ăn gì thì cũng có thể ăn món này…”

Thẩm Thanh Thanh trò chuyện với cô ý một lúc, cảm thấy tâm trạng cô ấy tốt hơn mới cúp máy.

Cúp máy xong cô cũng không muốn ngủ nữa, thế là dứt khoát duỗi người một cái rồi dậy.

Vừa rồi nói chuyện với Lâm Ngữ Tĩnh về bữa sáng khiến cô cảm thấy có chút thèm ăn, rửa mặt xong liền ra ngoài ăn sáng.

Trong khu phố có một quán ăn sáng khá ngon, hôm trước Thẩm Thanh Thanh đã ăn ở đó một lần, cũng phát hiện ra món mì xào nhà bọn họ rất ngon nên cứ nhớ mãi.

Vào mùa này, mới đầu ăn mì sẽ hơi nóng, nhưng sợi mì xào dai mềm, sốt thịt đậm đà cùng các món ăn kèm nhẹ nhàng sảng khoái thì không gì sánh.

Thẩm Thanh Thanh ăn uống no say tâm trạng rất tốt, đi dạo quanh khu phố mua một ít trái cây rồi mới về nhà.

Về đến nhà nghỉ ngơi một lúc, cô chuẩn bị bắt đầu vẽ tranh, không ngờ lại nhận được một cuộc gọi lạ.

Thấy là số địa phương, sợ có người gọi mình có chuyện gì nên Thẩm Thanh Thanh ấn trả lời, vừa nghe máy liền hối hận.

“Muốn tôi chia tay với Lâm Ngữ Tĩnh thì cứ nói, sao phải vòng vo như vậy, bây giờ giữa chúng ta không còn trở ngại…”

Người ở đầu bên kia điện thoại không ai khác chính là Hàn Thừa Trạch.

Lúc Lâm Ngữ Tĩnh vừa rời đi, anh ta nghĩ mình bị phụ nữ bỏ nên tức giận đến mức suýt phá hủy phòng bệnh. Nhưng sau khi phát tiết xong bình tĩnh lại, anh ta nhanh chóng nhớ tới giọng nói trong điện thoại của Lâm Ngữ Tĩnh tối qua, nên nghĩ đến Thẩm Thanh Thanh.

Lúc đầu Hàn Thừa Trạch còn hận cô xen vào chuyện của người khác, nhưng mà nghĩ lại, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, có phải cô cố ý chia rẽ mình và Lâm Ngữ Tĩnh để thừa lúc vắng mà vào hay không.

Công tử đào hoa chính là công tử đào hoa, vừa nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ và làn da trắng ngần thanh tú hơn ngọc dương chi của Thẩm Thanh Thanh, anh ta lập tức bớt tức giận hẳn.

Thẩm Thanh Thanh cảm thấy 80% là anh ta mắc bệnh nặng, nếu không sao có thể nói ra những lời ghê tởm như vậy.

“Đầu óc không tốt thì thử đi thêm vài bệnh viện nữa đi, đừng mơ mộng ảo tưởng nữa.”

Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại, chặn anh ta, làm một mạch động tác.

Dù vậy, Thẩm Thanh Thanh càng nghĩ càng cảm thấy có chút tức giận, không khỏi chửi một câu “thần kinh ” rồi mới đi vẽ tranh để di chuyển sự chú ý.

Hàn Thừa Trạch bị tắt máy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tức giận đến mức ném điện thoại đi.

Anh ta nằm ngoài sự quan tâm của Thẩm Thanh Thanh, thậm chí như biết rồi cũng chỉ vỗ tay khen hay.

Vẽ tranh cả buổi sáng, Thẩm Thanh Thanh đã quên mất cuộc gọi buồn nôn kia, thay quần áo ra ngoài tìm đồ ăn.

Buổi sáng ăn khá no nên không đói lắm, buổi trưa cô chỉ ăn chút đồ ngọt qua loa.

Đang chuẩn bị về nhà, cô bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Tần Cẩn Mặc, thấy ngày mai anh định thử làm giá đỗ nhồi thịt, hỏi cô có muốn qua không, cô đã bắt đầu mong chờ.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 43: Chương 43


Sáng hôm sau, Thẩm Thanh Thanh ăn sáng đơn giản rồi trực tiếp đi ra ngoài.

Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo phông sáng màu, quần denim và đi giày trắng. Rõ ràng là phong cách rất đơn giản, phối hợp vẻ ngoài xinh đẹp thanh tú cùng đôi mắt sáng ngời, trông trẻ trung tràn đầy sức sống, còn có cảm giác khá khí chất.

Tần Cẩn Mặc từ nhỏ đã có hứng thú nấu ăn, cho nên khi biết đến món giá đỗ nhồi thịt chưa từng có liền nóng lòng muốn thử.

Trước khi Thẩm Thanh Thanh đến, anh toàn lực tập trung xử lý nguyên liệu. Sau khi Thẩm Thanh Thanh đến, người chuyên chú như anh cũng không khỏi nhìn hai lần mới quay đi.

“Woa, anh đã khoét rỗng nhiều giá đỗ như vậy rồi!”

Mà Thẩm Thanh Thanh vừa đến liền chú ý giá đỗ đã được chế biến trên bàn, sau khi khôi phục thị lực, cô thậm chí còn thấy rõ từng cọng giá đỗ y như nhau, không khỏi bội phục yêu cầu cao về nguyên liệu nấu ăn của anh.

“Ừm.” Tần Cẩn Mặc đáp lại, xử lý xong mấy cọng giá đỗ cuối cùng, quay người đi lấy thịt sốt thanh.

Sau khi dùng điện thoại di động ghi lại quá trình anh khoét giá đỗ và chế biến giá đỗ trên bàn, Thẩm Thanh Thanh đặt điện thoại di động và túi xách xuống, tự giác đi rửa tay.

Cẩn thận rửa sạch tay xong, nói một tiếng với Tần Cẩn Mực rồi mới cầm một cọng giá đỗ lên nhìn.

“Tay nghề của anh tốt thật đấy!”

Phát hiện toàn bộ giá đỗ đều được xử lý tự nhiên, không hề có chút hư hại nào, giống như khi mọc ra đã rỗng sẵn rồi, trong giọng điệu của Thẩm Thanh Thanh tràn đầy ngưỡng mộ.

Tần Cẩn Mặc không chỉ khoét giá đỗ rất giỏi mà kỹ năng dùng d.a.o của anh cũng rất ấn tượng, anh một tay gắp miếng thịt sốt thanh vuông vức, một tay cầm dao, chỉ vài đường đã cắt ra những miếng thịt nhỏ đều nhau.

Anh kiểm soát các chi tiết rất tốt, thịt được cắt thành từng miếng vừa đủ để nhồi vào giá đỗ.

Tuy nhiên, thịt sau khi được cắt thành từng miếng nhỏ sẽ trở nên mềm hơn, chỉ mới nhồi được ba miếng đã không thể nhồi thêm được nữa. Tần Cẩn Mặc thấy vậy cũng không ngại phiền phức, cắt bao nhiêu thì nhét vào bấy nhiêu.

Thẩm Thanh Thanh nhìn từng cọng giá đỗ nhồi thịt được xếp ngay ngắn trong đĩa, chợt cảm thấy món ăn này hình như cũng không khó làm đến thế.

Giá đỗ trong đĩa sứ có màu hơi đỏ, độ dài bằng nhau, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy thoải mái rồi.

Sau khi chiêm ngưỡng xong, cô chợt cảm thấy ngứa tay, muốn thử làm một chút.

Có những việc tưởng dễ nhưng thực hiện lại không dễ chút nào. Lúc đầu, cô cố gắng tự mình khoét những cọng giá, bẻ rồi bẻ, khó khăn mãi mới khoét được một cây giá hoàn hảo, đến lúc cắt ra thì lại không thể nào nhét thịt lụa vào bên trong.

Sau đó, cô cố ý sử dụng giá đỗ và thịt lụa mà Tần Cẩn Mặc đã khoét để làm nhưng vẫn không thể nào thành công.

"Lạ thật…"

Thẩm Thanh Thanh không hiểu tại sao đều là một thứ nhưng vào tay cô lại thất bại.

"Sau khi cắt xong thịt lụa thì không được chậm trễ, phải nhanh chóng nhồi vào, đừng dùng quá nhiều lực, phải sử dụng sự khéo léo." Tần Cẩn Mặc vừa nói vừa làm mẫu.

Vẫn là giá đỗ và thịt lụa đó, sau khi anh nhồi xong lại trở thành một cọng giá đỗ nhồi thịt trông rất tự nhiên, như thể miếng thịt lụa đó vốn dĩ đã có sẵn ở trong cọng giá vậy.

“Được.” Thẩm Thanh Thanh gật đầu, nhìn anh nhét thêm mấy lần nữa mới bắt tay vào làm.

Trông thì dễ nhưng làm thì rất khó, cô đã làm theo những kỹ thuật mà Tần Cẩn Mặc dạy vẫn thất bại rất nhiều lần, cuối cùng cũng làm được..

"Tôi làm được rồi!"

Thẩm Thanh Thanh giơ cọng giá nhồi thịt trong tay lên, trong lòng cảm thán độ khó của nó, rồi vội vàng dùng điện thoại di động chụp ảnh.

Chụp ảnh xong, cô phát hiện Tần Cẩn Mặc đang nhìn sang, trước mặt là nửa đĩa giá đỗ nhồi thịt thất bại, cô cảm thấy có chút xấu hổ.

"Đừng lãng phí, lát nữa tôi sẽ xào những thứ này lên ăn."

Thẩm Thanh Thanh nói xong lại tiếp tục thực hành, nhưng không phải sợi nào cũng thành công.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 44: Chương 44


Không biết qua bao lâu, Tần Cẩn Mặc cuối cùng cũng nhồi được một đĩa giá đỗ nhồi thịt, Thẩm Thanh Thanh mới vất vả nhồi được mười cọng.

Nếu không so sánh, những cọng giá đỗ nhồi thịt này trông khá là giống nhau, sau khi so sánh, Thẩm Thanh Thanh luôn cảm thấy cọng giá của mình trông hơi xấu, không trong suốt như pha lê giống của anh.

“Tôi cảm thấy của mình chỉ là giá đỗ nhét thêm thịt, còn của anh mới xứng đáng được gọi là giá đỗ nhồi thịt.” Cô thở dài.

"Quen tay hay việc, cô cứ luyện tập nhiều vào là được rồi."

Thẩm Thanh Thanh nghe vậy thì lắc đầu theo bản năng, cô cảm thấy sau lần thử này, cô không muốn làm việc tốn nhiều công sức và sự kiên nhẫn như vậy nữa.

Sau khi nhồi thịt vào giá, phần trang trí món ăn đã hoàn thành được hơn một nửa, tiếp theo chỉ cần rưới dầu sôi lên.

Dầu nóng sôi được đổ lên những cọng giá đỗ nhồi thịt, làm tăng thêm độ bóng của chúng, hương thơm của món ăn cũng dần tỏa ra.

“Thử xem.” Tần Cẩn Mặc đặt món ăn đã làm xong trước mặt cô.

Thẩm Thanh Thanh chụp ảnh trước, sau đó nóng lòng cầm đũa lên, cẩn thận gắp mấy sợi.

Sau khi được tưới dầu nóng, những cọng giá trông càng trong suốt như pha lê. Khi cho vào miệng, đầu tiên sẽ cảm nhận được độ giòn của giá đỗ, nhai kỹ, vị mặn ngọt tươi mát của thịt ngâm tương từ trong cọng giá toát ra, giá đỗ có vị thịt đậm đà, vị tươi của giá đỗ hòa quyện trong miếng thịt, càng ăn càng ngon.

Thẩm Thanh Thanh vốn tưởng rằng món ăn này đơn giản chỉ là sự kết hợp giữa nghệ thuật trình diễn và mánh khóe quảng cáo, nhưng không ngờ khi anh làm ra lại ngon đến mức mắt cô sáng lên.

Cô ăn thêm hai miếng rồi mới khen: "Ngon quá! Những cọng giá đỗ này không có mùi đậu chút nào, ngược lại còn có cảm giác rất ngọt, anh làm như thế nào vậy?"

Thành công không tự nhiên mà đến, để có thể thuận lợi làm ra giá đỗ nhồi thịt như thế, là do ngày hôm qua Tần Cẩn Mặc đã suy nghĩ rất kĩ. Giá đỗ được anh chọn lựa rất kỹ, trải qua quá trình chế biến kỹ càng mới có thể duy trì hình thức và hương vị thơm ngon như vậy.

Anh không hề giấu diếm mà bắt đầu khoét giá đỗ và chỉ cho Thẩm Thanh Thanh nên làm như thế nào

"Lợi hại!" Thẩm Thanh Thanh không ngờ rằng chỉ cần tùy tiện nhắc đến một món ăn, anh lại có thể tùy theo đặc tính của món ăn nâng cấp nó, không nhịn được mà khen ngợi.

Dù mọi việc diễn ra suôn sẻ nhưng thực tế, làm ra món giá đỗ nhồi thịt này cũng phí rất nhiều thời gian. Thẩm Thanh Thanh đến đây vào khoảng chín giờ, bây giờ đã gần mười hai giờ.

Đương nhiên, ở cùng đầu bếp không cần lo lắng thiếu đồ ăn, Tần Cẩn Mặc phát hiện bây giờ đã là buổi trưa, tự giác bắt đầu làm bữa trưa.

“Tôi có thể mang cho chú Vương nếm thử được không?”

Thẩm Thanh Thanh nhớ tới việc nhắc đến giá đỗ nhồi thịt với chú Vương khi đến đây, nghĩ rằng nếu làm ngon thì nên mời người khác nếm thử.

Đương nhiên, Tần Cẩn Mặc sẽ không từ chối.

“Vậy tôi mượn hoa hiến Phật.” Thẩm Thanh Thanh nói xong liền lấy đĩa ra, trực tiếp hét lên: “Chú Vương, chú đâu rồi? Qua đây nếm thử giá đỗ nhồi thịt này…”

Tần Cẩn Mặc thấy tiếng hét của cô lớn đến mức có thể khiến cả Vị Duyên nghe được, anh nghĩ giọng nói thanh thúy vang vọng này không ra sau nhà hàng làm người gọi món thì thật lãng phí.

Anh hiếm khi có suy nghĩ ranh ma như vậy, nếu anh nói ra, mọi người sẽ ngạc nhiên lắm khi thấy anh nói đùa.

Đương nhiên, Thẩm Thanh Thanh cũng không phải thật sự hét toáng lên, dù sao không gian chung của Vị Duyên mang đến cảm giác nhẹ nhàng và trầm lặng, cô cũng sợ làm phiền người khác nên im lặng chờ đợi câu trả lời sau khi lên tiếng gọi.

Chú Vương vừa nghe tiếng gọi thì chạy tới, giọng điệu tràn đầy mong đợi: "Xong rồi ư? Vậy chú phải nếm thử mới được."

“Chú nhìn xem, rất đẹp đúng không.” Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy ông ấy đi tới, lập tức bưng đĩa lên như dâng của quý.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 45: Chương 45


"Đây đúng là giá đỗ nhồi thịt!"

Chú Vương ngạc nhiên cầm lấy đôi đũa từ tay cô, đang định nếm thử thì có một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Nhóc con, cậu lén ăn món mới mà không gọi ông già này hả.”

"Ông Hoàng, ông nói gì vậy chứ?" Chú Vương không cần quay đầu lại cũng nhận ra đó là ai, ông ấy đưa đôi đũa chưa dùng đến trong tay cho người vừa mới tới: “Mời ông thử xem!”

Ông cụ Hoàng là khách quen của Vị Duyên và có mối quan hệ rất tốt với ông nội Tần Cẩn Mặc, chú Vương đương nhiên rất quen thuộc với ông cụ.

“Cháu chào ông ạ.” Thẩm Thanh Thanh tính cách vui vẻ hoạt bát, thấy ông đến thì lên tiếng chào hỏi.

Ông cụ Hoàng vốn dĩ tới đây chỉ vì đồ ăn, ông là một ông cụ phàm ăn, nghe thấy có đồ ăn ngon là không thể dời bước.

Thế nhưng khi ông đến, Thầm Thanh Thanh lên tiếng chào hỏi lại khiến ông chú ý đến, cười khen: “Cô bé nhà ai mà xinh đẹp đáng yêu thế này, nào, qua đây, ông tặng cháu quà gặp mặt.”

Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy ông tìm tòi khắp người, cuối cùng lại tháo chuỗi hạt trên tay đưa cho mình, dở khóc dở cười nói: “Cháu cảm ơn ông, nhưng không cần đâu ạ, sẵn đang còn nóng thì ông thử món giá đỗ nhồi thịt này xem sao."

"Đám trẻ các cháu chắc là không thích mấy đồ như thế này, thôi được, lần sau ông sẽ bù cho cháu thứ khác." Ông cụ Hoàng đeo chuỗi hạt vào tay, thầm nghĩ lần sau nên mang theo một ít ngọc lục bảo gì đó bên mình, tránh lúc mình gặp những đứa trẻ đáng yêu thế này lại không thể tặng gì cho chúng nó.

“Món giá đỗ nhồi thịt này có ý nghĩa gì?” Ông cụ hứng thú đưa mắt nhìn về phía chiếc đĩa..

“Ăn thịt mà không nhìn thấy thịt… Tương truyền có một vị thái hậu tuổi già răng yếu nhưng lại thích ăn thịt gà và giá đỗ, nên đầu bếp trong cung đã nghĩ ra món ăn giá đỗ nhồi thịt này… Nhưng cái trên tay cháu đang cầm không phải được nhồi bằng thịt gà, mà là thịt sốt thanh.”

Thẩm Thanh Thanh lớn lên cùng ông nội, bạn bè của ông nội đều thích cô, thường trêu chọc hoặc mang đồ chơi, đồ ăn ngon đến cho cô.

Vì vậy, cô rất hòa đồng với người lớn tuổi. Thấy ông cụ Hoàng có hứng thú, rất tự nhiên giải thích câu chuyện của món ăn này.

"Câu chuyện mới mẻ, đồ ăn cũng rất có ý nghĩa, hôm nay ông đúng là có lộc ăn." Nói xong, ông Hoàng cầm đũa từ tay chú Vương nếm thử.

Sau khi cẩn thận nếm thử, ông cụ gật đầu khen ngợi: "Không tệ. tay nghề của nhóc Tần không thua kém gì ông ngoại cháu, một thời gian nữa sẽ trò giỏi hơn thầy đấy."

Nếu nói về hương vị, món giá đỗ nhồi thịt này cũng không phải là ngon đến tuyệt vời, cái chính của món ăn này chính là sự khéo léo. Vì vậy, ông cụ Hoàng cũng không tập trung vào hương vị quá nhiều mà trực tiếp khen ngợi con người của Tần Cẩn Mặc.

Sau khi ông cụ nếm thử, chú Vương cũng nếm thử và cảm thấy nó rất ngon và rất đặc biệt.

"Thanh Thanh, cháu có thể bán món ăn này cho thực đơn của nhà hàng bọn chú được không?"

"Công thức làm món này không phải do cháu nghĩ ra, sao có thể mặt dày dùng nó kiếm tiền chứ? Chú Vương, chú muốn thì cứ dùng, dù sao thì món ăn này cũng không khó, chỉ là cách làm hơi phức tạp một chút, cần phải có sự kiên nhẫn."

Ông cụ Hoàng đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, ấn tượng đối với Thẩm Thanh Thanh lại càng tốt hơn.

Vốn dĩ ông cụ chỉ định đến Vị Duyên ăn trưa, khi biết Tần Cẩn Mặc đang ở trong bếp nấu nướng, đương nhiên ông cụ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Khi ba người quay trở lại phòng bếp, bên trong đã tỏa ra mùi hương thơm ngào ngạt.

Thẩm Thanh Thanh không thể mặt dày ngồi xuống chờ đồ ăn nên chạy xuống bếp giúp đỡ Tần Cẩn Mặc.

"Tôi thấy hai đứa trông rất hợp nhau."

Ông Hoàng ngồi bên cạnh vừa ăn giá đỗ nhồi thịt vừa nói..

Chú Vương ngồi bên cạnh mỉm cười gật đầu: “Đúng là như vậy.”
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 46: Chương 46


Sau bữa trưa, Thẩm Thanh Thanh đột nhiên có linh cảm, không ở lại lâu mà đứng dậy chào mọi người rồi rời đi.

Ban đầu chú Vương còn hối thúc Tần Cẩn Mặc đi tiễn cô, nhưng Thẩm Thanh Thanh cảm thấy trở về vào ban ngày cũng không có gì bất tiện, không muốn làm phiền anh.

"Cậu chủ, đầu óc của cậu sao chậm tiêu quá vậy?" Sau khi mọi người rời đi, chú Vương cảm thấy hơi lo lắng cho anh.

Tần Cẩn Mặc nhìn ông ấy khó hiểu, tiếp tục khoét giá đỗ, chuẩn bị thử làm món giá đỗ nhồi thịt gà.

Trong lúc anh bận rộn làm việc, Thẩm Thanh Thanh sau khi về nhà cũng không nhàn nhã.

Nếu trước đây cô suy nghĩ về cốt truyện và vẽ các nhân vật trong truyện tranh thì bây giờ cô đã nghĩ ra cách vẽ phần đầu của truyện.

Tên cô đặt cho bộ truyện là "Thực Linh". Nhân vật chính của truyện là một cô gái trẻ tên Hứa Nguyện.

Tổ tiên nhà họ Hứa đã trải qua nhiều thế hệ làm đầu bếp hoàng gia, được truyền lại cho đến ngày nay, cũng được coi như là ngự trù thế gia* (một gia tộc có nhiều thế hệ làm đầu bếp trong hoàng cung). Đáng tiếc những gì nhà họ Hứa truyền lại không chỉ là khả năng nấu nướng, mà còn cả tư tưởng cổ hủ, cho dù đến đời này cả dòng họ chỉ có một mình Hứa Nguyện là con cháu, bọn họ vẫn giữ nguyên tư tưởng chỉ dạy nam không dạy nữ, hoàn toàn không muốn dạy kỹ năng nấu ăn cho cô ấy.

Tuy nhiên, đời người làm sao đoán trước được điều gì, cho đến khi học trò của nhà họ Hứa ăn cháo đá bát, cha con nhà họ Hứa cũng lần lượt qua đời, gánh nặng nhà hàng Ngự Thiện Lâu của nhà họ Hứa cuối cùng vẫn đè xuống đầu Hứa Nguyện.

Cô ấy không được cha con nhà họ Hứa dạy bảo, chỉ lén học được một chút kiến thức cơ bản, không ngờ có thể khôi phục lại Ngự Thiện Lâu. Đúng lúc này, cô ấy đã phát hiện ra bên trong con d.a.o được tổ tiên truyền lại có Đao Linh, Đao Linh dùng giá đỗ nhồi thịt làm đề thi, nói nếu cô ấy làm được, nó sẽ dạy cô ấy kỹ năng nấu ăn.

Biết Đao Linh đã chứng kiến bao nhiêu thế hệ nhà họ Hứa trưởng thành, đương nhiên sẽ thuộc công thức nấu nướng của nhà họ Hứa trong lòng bàn tay, Hứa Nguyện sao có thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này. Điều ước sinh nhật của cô ấy năm nào cũng giống nhau, đều mong ước ông nội và cha có thể dạy mình nấu nướng, nhưng lần nào chờ mong cũng đổi được sự thất vọng.

Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội học hỏi, cô ấy đương nhiên phải cố gắng hết sức để làm được.

Đối với một cô gái không được ai dạy kỹ năng nấu nướng, ngay cả một chút kiến thức cơ bản cũng là do mình học lỏm mới biết, giá đỗ nhồi thịt cũng không phải là món ăn dễ làm. Chưa kể việc nhồi thịt vào giá đỗ, chỉ riêng việc khoét giá đỗ thôi cũng khiến cô ấy thất bại hết lần này đến lần khác.

Hôm nay Thẩm Thanh Thanh cũng đã trải nghiệm độ khó của món ăn này, cho nên vẽ truyện tranh cũng không phải quá khó khăn.

Từ chiều đến tối, thấm thoắt cô đã vẽ xong hai chương đầu của bộ truyện.

Phát hiện hiệu suất của mình khá cao, Thẩm Thanh Thanh thầm cảm thấy vui vẻ, mãi cho đến khi cô cảm thấy bụng hơi đói mới chịu đứng dậy khỏi bàn.

Bữa trưa Tần Cẩn Mặc làm rất nhiều món ngon nhưng vì cô ăn được khá nhiều cộng thêm mấy người ông cụ Hoàng cũng ăn ngon miệng nên sau bữa trưa không còn thừa lại nhiều thức ăn, chỉ có canh gà hầm là chưa uống hết.

Thẩm Thanh Thanh đã từng uống không ít canh gà nhưng thật sự không thể không khen một câu. Quả thực canh gà Tần Cẩn Mặc hầm rất tuyệt, thơm ngon mà không ngấy, thậm chí còn có vị ngọt thanh, thịt gà mềm không bở, ăn cực kì ngon.

Chính vì cô uống thêm hai chén, còn tỏ vẻ canh gà dư lại có thể dùng để nấu mì nên chú Vương mới nói thêm nếu cô không ngại thì có thể đóng gói mang về.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 47: Chương 47


Canh gà còn dư lại bên trong nồi đất cũng không ai động tới nên đương nhiên Thẩm Thanh Thanh không ngại, cười nói một câu vậy cô không khách sáo nữa, rồi đồng ý luôn.

Cứ nghĩ tới việc mang canh gà về là Thẩm Thanh Thanh lại cảm thấy mình đúng là có tầm nhìn xa trông rộng, vậy là có bữa tối rồi.

Cô đứng dậy đi vào trong bếp, sau khi đổ canh gà vào nồi đun nóng lại, thì bắc tiếp một chiếc nồi khác lên bắt đầu nấu mì.

Có sẵn canh gà nên việc nấu mì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần để mì đã nấu chín vào trong bát rồi rưới canh gà lên là đã có một bát mì gà thơm ngon.

Thẩm Thanh Thanh không biết canh lửa nên lần nào nấu mì cũng vì sợ chưa chín nên cứ để lửa đun mãi kết quả là mì lúc nào cũng nát.

Tối nay cũng vậy, nhưng may là có canh gà Tần Cẩn Mặc hầm cứu vớt nên dù sợi mì có hơi nát một chút nhưng ăn vẫn siêu ngon.

“Không ngờ mình cũng có thể nấu được bát mì ngon đến thế này!”

Bên trong bát canh gà màu vàng óng là những sợi mì trắng như tuyết, trông rất ra hình ra dáng.

Thẩm Thanh Thanh thấy trong nhà còn chút rau cải, thế là luộc chín rồi cho thêm vào bát mì, sau đó càng nhìn càng thấy hài lòng, cảm giác muốn chia sẻ bắt đầu trỗi dậy.

Cô cầm điện thoại chụp hình gửi vào trong box chat của ký túc xá, nhưng chắc là đám Dư Duyệt đều có việc bận nên tạm thời không ai trả lời cô.

Thẩm Thanh Thanh bưng bát mì ra bàn ăn rồi vẫn không thấy ai trả lời, cô lại không nhịn được gửi ảnh cho Tần Cẩn Mặc, nói cho anh biết bát mì này là cô dùng canh gà còn dư lại hồi trưa để nấu.

Trong mắt cô, bát mì này cứ phải gọi là đầy đủ hương vị màu sắc, vô cùng hoàn mỹ. Nhưng trong mắt Tần Cẩn Mặc lại là, rau bị luộc lâu quá, màu không còn được xanh tươi, mì có vẻ như là bị nấu quá lửa, tỉ lệ giữa nước dùng và mì chưa được hợp lý.

“Tôi biết dùng nồi nấu mì chứ không ném thẳng mì vào trong canh đã là giỏi lắm rồi đó…”

Thật ra ném thẳng mì vào trong canh nấu chung cũng chẳng sao hết, cùng lắm là nước mì không được trong như thế này thôi.

Sau khi Thẩm Thanh Thanh nhận được tin nhắn trả lời thì nhỏ giọng thầm thì, cảm thấy anh đúng là một tên trai thẳng, không biết khen mình gì cả.

Được rồi, trước mặt một đầu bếp chuyên nghiệp thì cô đúng là múa rìu qua mắt thợ…

Cô nghĩ lại một lúc, cảm thấy mình đúng là chia sẻ nhầm đối tượng rồi. Nhưng sau khi nếm thử mì, cô vẫn không nhịn được gửi thêm một tin nhắn lấy lại cho mình chút mắt mũi.

[Thật ra bát mì nãy cũng ngon lắm á, đây chính là bát mì ngon nhất tôi từng được ăn trong cuộc đời này đó~]

Sau khi ăn xong bữa tối, Thẩm Thanh Thanh đã ăn uống no say do dự không biết giờ có nên lên mạng đăng truyện không.

Nghĩ đến bây giờ mình vẫn còn hai chương, có thể đăng trước một chương còn chương kia giữ lại làm bản thảo, cuối cùng cô quyết định tối nay sẽ đăng.

Thế là sau khi rửa bát xong, cô liền bắt đầu sửa lại chương đầu tiên của truyện, sau khi chắc chắn rằng không còn vấn đề gì nữa, cô đăng nhập vào Thế Giới Hội Hoạ rồi đăng thẳng truyện lên.

Vừa đăng xong, các fan nhận được thông báo, phát hiện tác giả mình đang follow đã đăng truyện thì tò mò bấm vào xem thử.

Các fan vốn đã bị thu hút bởi những bức tranh vẽ thức ăn của cô, giờ lại phát hiện truyện cô vẽ cũng liên quan tới mỹ thực thì lại càng cảm thấy hứng thú.

Chương đầu của bộ truyện đã đi thẳng vào chủ đề chính, nội dung là nhân vật chính Hứa Nguyện tiếp quản nhà hàng đang làm ăn thua lỗ nhưng kết quả lại phát hiện Đao Linh, chấp nhận thử thách làm món giá đỗ nhồi thịt nó đưa ra.

Sau khi fan đọc xong, tất cả đều bị món giá đỗ nhồi thịt hấp dẫn, bình luận bên dưới chương truyện.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 48: Chương 48


[Khoét rỗng thân giá rồi nhồi thịt vào? Đây là món sinh vật sống có thể nghĩ ra được sao?]

[Tôi thấy không thể làm được đâu, giá giòn như vậy, đừng nói đến chuyện có thể khoét rỗng được thân giá mà cho dù có cố ép khoét rỗng thì cái lỗ nhỏ xíu như vậy sao có thể nhồi thịt vào được.]

[Thật ra thì tôi thấy cũng không phải là không làm được. Đao Linh đã nói rồi đó, băm thịt cho thật nhuyễn sau đó dùng kim nhồi vào trong giá, tôi thấy có vẻ làm được đó.]

[Ơ này, sao mọi người lại đi tìm kiếm sự thật trong một bộ truyện tranh chứ? Vốn dĩ truyện tranh đã là một thứ gì đó khoa trương khuếch đại lên rồi mà, không phải chúng ta nên thảo luận xem liệu nữ chính Hứa Nguyện có thể vượt qua thử thách hay không sao…]

[Dù sao cô ấy cũng là nhân vật chính, làm gì có chuyện không qua được thử thách.]

[Cũng không phải là không có khả năng này, nhỡ đâu chương sau Đại Đại lại chốt cho một câu “Nhân vật chính không vượt qua thử thách” thì sao?]

[Đêm hôm khuya khoắt nói linh tinh cái gì đấy, tôi vừa mới thấy hứng thú với bộ truyện tranh này thôi đấy nhé, cậu đừng dạy hư Đại Đại.]

Ngoại trừ thảo luận về món “Giá đỗ nhồi thịt” thì còn có một vài fan khen truyện cô vẽ đẹp nhân tiện giục cô ra chương mới. Đối với một người mới vẽ truyện như cô thì những bình luận như thế này đã là tốt lắm rồi.

Thẩm Thanh Thanh đọc hết tất cả bình luận thì phát hiện các fan thực sự thích truyện của cô, thế là cô vui vẻ đi rửa mặt rồi ngủ.

Đảo mắt đã tới ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ quốc khánh, mới sáng sớm Thẩm Thanh Thanh đã bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về trường.

Thật ra cô cũng không cần phải vội vàng như này đâu, để tối nay hoặc sáng mai về trường đều kịp, nhưng từ sau khi xuyên tới đây, quan hệ giữa cô với mấy người bạn trong ký túc xá đã tốt hơn chút nên có hẹn nhau tối nay cùng nhau đi ăn.

Khoảng hơn hai giờ chiều, Thẩm Thanh Thanh xách theo vali hành lý rời khỏi nhà, nhưng vừa mới ra tới cửa chung cư đã bị người khác cản lại.

Khi phát hiện ra là Hàn Thừa Trạch, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là cảm thấy xui xẻo, sau đó mới là không hiểu tại sao anh ta lại ở đây.

Vốn Thẩm Thanh Thanh định mặc kệ anh ta, dứt khoát lách người qua nhưng anh ta lại cứ chắn đằng trước không cho cô đi.

“Chó ngoan không cản đường.”

Hàn Thừa Trạch thấy cô không khách sáo như vậy, cơn giận xộc thẳng lên đầu.

“Rốt cuộc tôi đắc tội cô chỗ nào?” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.

Chưa từng thấy cô gái nào dám đối xử với anh ta như vậy, Hàn Thừa Trạch oán hận cô không nể mặt anh ta, h*m m**n chinh phục cũng ngày càng tăng, đặc biệt là khi phát hiện sau vài ngày nghỉ lễ không gặp, cô càng trở nên lộng lẫy xinh đẹp hơn.

Thẩm Thanh Thanh thừa hiểu cái loại đàn ông cặn bã này sẽ không bao giờ nhận ra lỗi sai của mình, bởi vậy cô chẳng buồn nói nhảm với anh ta. Thấy anh ta cứ chặn đường mãi không cho cô đi, thế là cô giẫm thẳng lên chân anh ta, nhân lúc anh ta thấy đau đớn xuýt xoa, cô đẩy anh ta ra sau đó kéo vali bỏ đi.

[Ký chủ, sao cô lại đánh nam chính?]

[Hệ thống như cậu thì biết cái gì, loài người chúng tôi có câu này hay lắm, đánh là thương mắng là yêu.]

Thẩm Thanh Thanh vừa mở miệng là lừa hệ thống, nhưng cứ nghĩ lời này có là đang nói đến tên cặn bã nào đó là cô lại thấy buồn nôn.

[Vậy anh ta đuổi theo rồi sao ký chủ lại chạy?]

Thẩm Thanh Thanh đã đi tới đầu đường nghe hệ thống nói vậy thì lập tức tăng tốc chặn một chiếc taxi lại, không quản nhiều nhét vali hành lý ra sau rồi vội vàng ngồi lên xe.

Mà kể cũng khéo, tài xế này là người quen của cô.

“Cô gái, tên kia vẫn làm phiền cô sao? Nếu không thì báo cảnh sát đi.”

Thẩm Thanh Thanh nghe tài xế nói vậy thì ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra anh ấy là tài xế chở mình lần trước.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 49: Chương 49


“Trùng hợp ghê, tôi đang nghĩ sao mình còn chưa kịp nói gì mà tài xế lại phản ứng nhanh vậy!”

Thấy cô nói chuyện với tài xế, hệ thống gọi cô một tiếng, rõ ràng là đang nhắc nhở cô trả lời vấn đề của mình.

[Cậu thì biết cái gì, nhân loại chúng ta yêu nhau thì phải là nam theo đuổi nữ, để anh ta đuổi theo ta một lúc thì có sao.]

Thẩm Thanh Thanh lừa hệ thống xoay vòng vòng xong đợi đến khi nó log out mới thầm thở phào một hơi.

Gặp phải thằng cha đểu cáng kia, tâm trạng vui vẻ của cô bị phá mất một nửa, mãi tới khi quay lại ký túc xá, gặp lại đám bạn cùng phòng, được bọn họ yêu thương đút ăn thì lúc này tâm trạng cô mới vui vẻ trở lại.

Không chỉ Dư Duyệt, Ngô Hoan mang đặc sản quê lên mà cả Lâm Ngữ Tĩnh cũng mang hoa quả tới chia nhau.

Vốn Thẩm Thanh Thanh cũng định bụng mang một vài món đặc biệt quanh chung cư nhà cô tới nhưng tiếc là bị tên cặn bã kia làm xáo trộn kế hoạch.

Mà giờ bọn họ mang đồ ăn tới rồi nên cô chỉ có thể tỏ ý tối nay mình sẽ mời.

“Thanh Thanh, tớ thấy truyện cậu đăng rồi, vẽ đẹp lắm!”

Dư Duyệt khen xong, Ngô Hoan nói tiếp: “Cậu nghĩ ra được cái món giá đỗ nhồi thịt kia cũng đỉnh thật đấy, tớ đọc bình luận thấy có nhiều người tranh luận xem rốt cuộc có thể nhồi thịt vào trong giá được không.”

“Đó không phải do tớ nghĩ ra đâu, trước kia tớ có nhìn thấy món đó trong quyển sách dạy nấu ăn nào rồi á.”

Lâm Ngữ Tĩnh tới những ngày cuối cùng mới về nhà, gần như hầu hết thời gian đều dành để bầu bạn với ba mẹ nên không biết chuyện Thẩm Thanh Thanh đã đăng truyện.

Lúc này nghe bọn họ thảo luận, cô ấy không khỏi mở điện thoại ra xem.

Ngô Hoan: “Sách dạy nấu ăn? Không lẽ món này có thể làm được thật sao?”

“Đúng vậy.” Thẩm Thanh Thanh nói xong liền mở album ảnh trên điện thoại lên, đưa ảnh Tần Cẩn Mặc làm món giá nhột thịt cho cô ấy xem.

“Ui vãi, ai mà giỏi vậy? Thế mà lại làm được món này thật kìa!” Ngô Hoan kinh ngạc xong liền chú ý tới một chuyện: “Giá đỗ nhồi thịt ăn được không?”

“Cậu muốn nghe tớ nói thật trước hay nói dối?” Thẩm Thanh Thanh không nói thẳng mà tỏ ra bí mật.

“Nói dối trước đi.”

“Nói dối chính là, món đó siêu ngon luôn. Cứ phải gọi là tuyệt đỉnh mỹ vị nhân gian khiến cho người từng được thưởng thức từ nay về sau không còn muốn ăn giá bình thường nữa.”

“Vậy nói thật gì sao?”

Dưới sự thúc giục của cô ấy, Thẩm Thanh Thanh cười nói: “Nói thật là, hương vị vô cùng ngon nhưng tớ thấy cứ cầm giá xào thẳng với thịt luôn thì mùi vị cũng không khác nhồi thịt vào trong giá là mấy.”

Đương nhiên nếu tình huống cô nói là so tài với một đầu bếp như Tần Cẩn Mặc làm giá đỗ nhồi thịt còn cô lại làm giá xào thịt thì có khác biết rất lớn đó.

“Thật á hả…” Ngô Hoan cảm thấy hơi thất vọng.

“Món này vốn kỳ công ở phần chế biến thôi, nói thẳng ra thì cũng chỉ là giá thêm thịt thì lấy đâu ra mùi vị đặc sắc.”

“Tốt nhất là cậu đừng nói vậy với fan, hãy để món giá đỗ nhồi thịt là một thứ gì đó thật đặc biệt trong lòng các fan đi.”

Thẩm Thanh Thanh bị cô ấy chọc cười, quay đầu lại thì thấy Lâm Ngữ Tĩnh vừa đọc truyện tranh vừa trò chuyện với Dư Duyệt. Cô cảm thấy cô ấy không còn buồn khổ như khi gọi điện cho mình nữa, ngẫm lại cuối cùng quyết định không đề cập tới chuyện thằng đểu kia tới gặp mình.

Một kỳ nghỉ không gặp nên bọn họ có rất nhiều chuyện để nói với nhau, đến khi ra ngoài rồi vẫn chưa nói hết.

Ban đầu nói là liên hoan nhưng cuối cùng lại biến thành Thẩm Thanh Thanh mời nên bọn họ quyết định tìm một quán nào đó giá cả phải chăng rồi vào ăn.

“Tớ nhớ gần đây có mở một quán buffet, quán mới đang có chương trình mua ba tặng một.” Ngô Hoan vừa dứt lời, cả bọn cảm thấy có thể thử ghé qua xem sao.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 50: Chương 50


Nếu ban đầu bọn họ chọn quán này là do muốn tiết kiệm tiền giúp Thẩm Thanh Thanh và nhân tiện ghé thử quán mới thì sau khi vào quán bắt đầu ăn, bọn họ lập tức cảm thấy mình chọn đúng quán rồi.

Không phải quán này tốt như thế nào mà là do Thẩm Thanh Thanh không chỉ có cái lưỡi nhạy mà cái mũi cũng rất thính, chỉ cần nhìn qua hay ngửi thử một lần là có thể chọn ra những thực phẩm tươi mới nhất bên trong cả đống trải đầy trước mặt.

Đương nhiên là một quán mới mở, chắc chắn chủ quán sẽ không dùng những nguyên liệu hỏng đều nấu nhưng nguyên liệu nấu ăn vẫn có độ tươi mới nhất định, nếu so ra thì nguyên liệu càng tươi món ăn nấu ra mới càng ngon.

“Thanh Thanh ơi tớ yêu cậu c.h.ế.t đi được ấy!”

Ngô Hoan cảm thấy đây chính là bữa buffet cô ấy ăn mà cảm thấy hài lòng nhất, không nhịn được duỗi tay ôm chặt lấy đại công thần.

“Được rồi được rồi, cậu mau ăn đi.”

Thẩm Thanh Thanh bị cô ấy dính lại không buông, cười đấy ra.

Buffet quán này ngoại trừ những món đã nấu chín sẵn thì còn có cả lẩu hoặc nướng. Thấy thức ăn trên bàn sắp hết, cô đứng dậy đi lấy thêm ít đồ về.

“Vừa nhìn là biết đây là cá tươi, mới chế biến, cho cậu này.”

Lâm Ngữ Tĩnh thấy cô vẫn còn nhớ mình thích ăn cá, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Vì tính cách nên Ngô Hoan muốn ăn cái gì sẽ kéo Thẩm Thanh Thanh lấy giúp mình còn Lâm Ngữ Tĩnh thì dù quan hệ tốt vẫn sợ làm phiền người khác, chỉ khi nào Thẩm Thanh Thanh hỏi thì cô ấy mới nói. Cũng chính vì vậy nên nhìn có vẻ như quan hệ giữa Thẩm Thanh Thanh và Ngô Hoan tốt hơn.

Nhưng thực ra nếu không nhắc tới mối quan hệ nguyên thân để lại thì đúng là hiện giờ cô và đám Ngô Hoan đã hòa hợp hơn nhiều rồi.

Ăn tối xong, cả bọn cũng không muốn đi dạo cộng thêm việc hôm nay về trường vừa phải ngồi xa lại vừa phải xách hành lý nên ít nhiều gì cũng thấy mệt mỏi, thế là về ký túc xá luôn.

Sau khi về Thẩm Thanh Thanh là người đầu tiên đi tắm rửa. Tắm giặt xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái ngồi trước bàn vẽ tranh, thuận tiện đăng chương hôm nay lên.

Thấy cô đang bận việc, đám Ngô Hoan không quấy rầy cô nữa mà cố gắng nhỏ tiếng làm việc của mình.

Trên mạng, nội dung của bộ truyện 'Thực Linh' đang đến đoạn Hứa Nguyện chấp nhận thử thách làm giá đỗ nhồi thịt của Đao Linh. Cô ấy thất bại hết lần này tới lần khác nhưng vẫn không hề bỏ cuộc. Cùng lúc đó, đám đồ tử đồ tôn của ông cô tới gây hấn muốn tiếp quản nhà hàng. Tới phần mới nhất được cập nhật trong ngày hôm nay thì cuối cùng cô ấy cũng làm được món ăn có thịt mà không thấy thịt —— Giá đỗ nhồi thịt!

Tổng thể nội dung mấy chương đầu khá là nhẹ nhàng chỉ có chút sóng gió nhỏ. Nhân vật chính không được người khác coi trọng, khó khăn lắm mới có một bàn tay vàng nhưng ngay cả thử thách còn không thể vượt qua được, đã thế nhân vật phản diện còn cố tình tới gây chuyện đủ đường. Điều duy nhất có thể khiến người đọc thấy nhẹ nhõm thoải mái chính là Hứa Nguyện vì để không làm lãng phí thức ăn đã dùng những nguyên liệu hỏng làm ra món thịt xào giá. Đến khi ăn xong thiếu chút nữa thì nhổ ra sau đó phải vắt óc nhét cho những người xung quanh ăn hộ.

[Tuy đã biết chắc rằng nhân vật chính sẽ thành công nhưng vẫn cảm thấy có chút khó tin. Cây giá nhỏ như vậy mà lại nhồi được thị vào trong thật!]

[Đúng lúc hôm nay nhà tôi mua giá, tôi thử khoét mà phải tốn hết hơn cửa cân giá mới thành công khoét được một cây cuối cùng đưa ra kết luận: Chỉ cần chúng ta kiên nhẫn khoét từng chút từng chút một thì vẫn có thể thành công.]

[Mẹ cậu mà thấy cậu làm như vậy liệu có đánh cậu không?]

[Tôi đâu có ngốc, phá xong đống giá đó tôi cầm xào luôn, tuy trông không được đẹp mắt cho lắm nhưng hiếm khi tôi mới vào bếp nấu được một món, mẹ tôi còn khen tôi kia kìa! Chống nạnh cười.jpg]
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 51: Chương 51


[Đáng ghét vậy, sao tôi không nghĩ ra cách này nhỉ, tự nhiên bị đánh cho một trận…]

Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy bình luận “Tự nhiên bị đánh một trận kia”, lập tức đoán được bạn fan này cũng bị giá đánh bại, không khỏi bật cười.

Thời gian đã không còn sớm, cô đọc bình luận thêm một lúc rồi tắt máy tính lên giường ngủ.

Cô đi ngủ nhưng với một vài con cú đêm thì giờ mới chỉ bắt đầu cuộc sống về đêm.

Bởi vì có món giá đỗ nhồi thịt làm yếu tố gây cười nên không ít độc giả sau khi đọc xong đều không nhịn được mà bàn luận với người bên cạnh, cũng vì vậy mà đã đưa tới không ít độc giả cho “Thực Linh”.

Mà các độc giả sau khi đọc xong sẽ luôn có một bộ phận không nhịn được tò mò, cộng thêm giá cũng không phải thứ gì đó quá hiếm có nên không ít người rối rít làm thử.

Mà trong những người này, có người rất thích chia sẻ những video ngắn về cuộc sống của mình lên mạng xã hội còn quay lại quá trình mình khoét giá.

Cư dân mạng lúc lướt thấy video đó còn cảm thấy người này ăn no rửng mỡ không có gì việc, đợi đến khi nghe được phần lồng tiếng trong video mới biết thì ra người này đang thử làm món giá đỗ nhồi thịt, lập tức cảm thấy tò mò.

Cho dù là ý kiến “Ăn thịt mà không thấy thịt” hay quá trình “Nhồi thịt vào trong giá” đều vô cùng lạ nên cư dân mạng nhao nhao vào bình luận muốn người đó đừng khoét giá thôi, làm luôn cả món “Giá đỗ nhồi thịt” đi cho bọn họ được chiêm ngưỡng.

Tác giả của video thấy có vẻ như video mình là đã hot nên vô cùng vui mừng. Nhưng người đó chỉ thấy trong nhà mình có sẵn giá nên làm thử vậy thôi, khoét giá không đã tốn mất hơn nửa cái mạng của anh ta rồi, giờ mà còn bắt anh ta nhồi thịt vào trong giá nữa, đến nghĩ anh ta cũng không dám nghĩ.

Thế là anh ta ghim lại comment của mình lên, nói rằng quá trình khoét giá thực sự rất khó, bản thân anh ta cũng phải lãng phí rất nhiều giá mới khoét thành công được vào cây đồng thời tỏ vẻ anh ta thực sự không làm được việc nhồi thịt vào trong giá. Sau đó lại nói anh ta biết đến món này qua bộ truyện “Thực Linh” khiến các cư dân mạng cảm thấy hứng thú, tìm đọc thử để học cách làm.

Thậm chí anh ấy còn thiện chí nhắc nhở khoét giá rất nguy hiểm, tốt nhất là làm khi không có mặt người lớn, nếu không rất có thể sẽ bị đánh. Cũng tỏ vẻ vì để không lãng phí, những cây giá làm hỏng có thể mang ra xào.

Cư dân mạng không phải lười không muốn tự làm thì chính là cảm thấy tay mình phế không làm được.

Nhưng bọn họ có cách, ào ào chạy tới tài khoản của những blogger làm về ẩm thực nói mình muốn nhìn thấy món thịt nhồi giá.

Thẩm Thanh Thanh hoàn toàn không biết bộ truyện tranh về mỹ thực của mình lại tạo ra một làn sóng như vậy. Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, ngày nào cô cũng dùng phần lớn thời gian ở trong ký túc xá vẽ truyện.

Đại học năm tư tuy vẫn còn một vài môn nhưng trên cơ bản là vẫn rất ít. Cô ngoại trừ lúc đi học cùng với ăn cơm sẽ ra ngoài còn đâu thì gần như toàn bộ thời đều giống như lúc chưa xuyên qua.

Ba người khác trong ký túc xá đều cảm thấy gần đây cô càng ngày càng lười ra ngoài, vì vậy nên nhân dịp hôm nay là thứ bảy, bên ngoài náo nhiệt kéo cô tới trung tâm mua sắm đi dạo.

“Làm gì có, không phải tớ giống các cậu sao?”

Thẩm Thanh Thanh cảm thấy so với trước khi xuyên không, cô đến ăn cơm cũng gọi ship tới tận nhà thì hiện giờ ngày nào cô cũng ra ngoài đều đặn nên không thể nói cô cứ ru rú trong phòng được.

“Thôi thôi, chúng tớ thường xuyên ra ngoài nhận hàng hay là ra ngoài sân trường đi dạo, thậm chí hôm kia còn đi đánh cầu lông còn cậu thì sao? Trừ ăn cơm với đi học ra, những lúc khác cậu chỉ hận không thể dính chặt trong ký túc xá.”

Dư Duyệt nói xong, Ngô Hoan lập tức nói: “Đúng vậy, cậu xem cứ rúc trong ký túc xá đến mức mặt cậu trắng cả ra rồi kia.”
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 52: Chương 52


Thẩm Thanh Thanh vô thức sờ lên mặt mình một cái, thầm nghĩ cho dù có trắng thì cũng là công hiệu của đan mỹ nhan, sao có thể nói là do không đi ra ngoài được.

“Quả thực gần đây cậu càng ngày càng không thích ra ngoài, việc vẽ truyện cũng không thiếu một ngày hai ngày này của cậu.” Lâm Ngữ Tĩnh cũng nói theo.

Bọn họ đều đã nói như vậy, Thẩm Thanh Thanh còn có thể nói gì khác, thế là cô đành phải đồng ý với lịch trình bọn họ đã sắp xếp vào thứ bảy này, còn nói muốn mời bọn họ một bữa.

“Lần trước cậu mới rồi, sao để cho cậu mời tiếp được.” Lâm Ngữ Tĩnh lắc đầu nói.

“Truyện tớ vẽ nhận được không ít quà donate, đúng lúc mở một bữa tiệc ăn mừng luôn.”

Trừ quà donate từ truyện ra, gần đây cô còn nhận được không ít đơn, lợi nhuận sau khi hoàn thành đơn cũng không ít nên cô muốn mời bọn họ một bữa, cũng là để cảm ơn bọn họ đã quan tâm cô, mỗi lần cô vẽ bọn họ đều cố gắng hết sức giảm tiếng ồn.

Thật ra năm tư đại học đã có thể chuyển ra ngoài ở, Thẩm Thanh Thanh đang suy xét đến việc mình vẽ được tranh dù sao cũng là do có bọn họ chiều theo, cũng có suy nghĩ có nên chuyển nhà luôn không.

Nhưng vừa nghe cô nói như vậy, cả ba người khác trong ký túc xá đều phản đối, tỏ vẻ sau khi tốt nghiệp mỗi người một nơi, phải quý trọng khoảng thời gian cuối cùng ở bên nhau.

Thứ bảy.

Bốn người thay đồ xong ra khỏi ký túc xá, trên sân trường bất luận là nam hay nữ đều vô thức quay đầu lại nhìn.

Không thể trách bọn họ như vậy, thật sự là Thẩm Thanh Thanh bình thường vốn đã đẹp, giờ lại có thêm đan mỹ nhan giúp cô thay đổi từng ngày một, ngũ quan tinh xảo hơn, làn da cũng trắng nõn mịn màng hơn.

Các cô gái phòng 306 đều rất trắng nhưng khi Thẩm Thanh Thanh đứng chung với bọn họ, trông cô trắng hơn hẳn một tông so với ba người còn lại.

Ban đầu là Ngô Hoan với Lâm Ngữ Tĩnh mỗi người kéo một tay cô nhưng kết quá khi đi ra ngoài Ngô Hoan lại đột nhiên buông tay cô ra, lùi sang bên cạnh Dư Duyêt.

“Sao vậy, đột nhiên lương tâm thức tỉnh sao?” Từ Duyệt hừ nhẹ nói.

Ngô Hoan lắc đầu nói: “Chẳng qua là tớ cảm thấy đứng chung một chỗ với cậu ấy đột nhiên da tối xuống một tông nên cứ đứng cạnh cậu thì hơn.”

“Cậu có ý gì đây?”

Mặc dù cô ấy nói đúng thật nhưng Dư Duyệt vẫn không nhịn được muốn cốc cô ấy một cái.

Bốn người cười cười nói nói, chẳng mấy chốc đã ra tới cổng trường. Bọn họ vừa định ra ngoài thì nụ cười trên mặt bỗng nhiên dập tắt.

Bọn họ chỉ thấy cách cổng trường không xa có một chiếc xe thể thao màu xanh da trời đang đỗ, trước xe là một chàng trai cao ráo chân dài đang dựa.

Đương nhiên bọn họ không thấy xa lạ gì với người đàn ông này vì người đó chính là Hàn Thừa Trạch.

Thẩm Thanh Thanh mắng thầm anh ta âm hồn bất tán trong lòng quay đầu nhưng là không quên nhỏ giọng an ủi Lâm Ngữ Tĩnh.

Lâm Ngữ Tĩnh vốn cho rằng mình đã quên người này nhưng vào thời khắc nhìn thấy anh ta, đáy lòng cô ấy lại bắt đầu đau.

Có lẽ là cảm nhận được sự im lặng của cô ấy, Dư Duyệt bước lên trước một bước: “Chúng ta cứ đi thôi, coi như không nhìn thấy là được.”

Lâm Ngữ Tĩnh vốn đã gật đầu đi theo các cô rời khỏi trường nhưng khi liếc nhìn thấy anh ta vẫn đứng ở đó, cô ấy lại không nhịn được mà cắn môi.

“Đừng nói cậu vẫn chưa buông bỏ được anh ta đấy nhé?” Ngô Hoan nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, vô thức nói. Nhưng khi vừa nói xong, cô ấy lập tức hối hận vì cái miệng nhanh nhảu của mình.

“Chỉ là tớ cảm thấy… Anh ta cứ đứng chắn ở cửa như vậy sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt lắm.”

Quả thức lời này không sai, dù sao đây cũng không phải lần đều tiên Hàn Thừa Trạch tới đây, với cái kiểu tác phong phô trương của anh ta, trong trường đã có không ít người biết anh ta là bạn trai của Lâm Ngữ Tĩnh.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 53: Chương 53


Chính vì vậy mà trước cổng trường học đã có không ít người tò mò quan sát, nghi ngờ không biết có phải đôi tình nhân nhỏ này đang cãi nhau hay không.

Mà thế thì cũng thôi đi, đằng này lại có một tên con trai chạy tới hỏi: “Lâm Ngữ Tĩnh, đây không phải là bạn trai của cậu sao? Sao cậu không qua?”

Cậu ta nói với Lâm Ngữ Tĩnh nhưng ánh mắt lại đặt lên người Thẩm Thanh Thanh, rõ ràng là cố ý tìm lý do qua bắt chuyện.

“Một thằng con trai như cậu chạy ra đây hóng hớt cái gì!” Ngô Hoan tức giận nói.

Dư Duyệt cũng gật đầu theo: “Bà của Tiểu Minh có thể sống đến một trăm tuổi cũng là vì không xen vào việc của người khác đấy, cậu học tập bà ấy chút đi.”

“Tôi không có, tôi chỉ…”

Chàng trai kia bị các cô nói cho, muốn giải thích nhưng lại không thể nói lên lời, cuối cùng nhìn thấy Thẩm Thanh Thanh nhíu mày nên đành phải quay người chạy.

“Để tớ qua nói với anh ta một tiếng, bảo anh ta đừng đứng trước cổng trường nữa.” Lâm Ngữ Tĩnh nhỏ giọng nói, như là sợ các cô mắng mình.

Thẩm Thanh Thanh thấy cô ấy cứ xoắn xuýt do dự, dứt khoát buông cô ấy ra: “Cậu muốn nói thì qua nói đi.’

Thật ra cô không thể chắc chắn rằng dưới sức mạnh của cốt truyện, liệu Lâm Ngữ Tĩnh có thể làm hòa với Hàn Thừa Trạch không nhưng cô hiểu được một đạo lý, chuyện của người khác mình chỉ có thể khuyên được vài câu chứ không thể đưa ra quyết định thay cho người ra được vì điều đó chỉ là tốn công vô ích.

Thật ra Lâm Ngữ Tĩnh rất muốn nhờ ai đó đi cùng nhưng ngầm lại thì thấy để ai đi cùng cũng không thích hợp nên sau khi hít sâu một hơi, cô ấy vẫn phải một mình đi qua.

Vẻ mặt Hàn Thừa Trạch lạnh tanh, trông có vẻ trưởng thành chững chạc hơn bình.

Đáng tiếc là khi mở miệng, cái bản chất đểu cáng lập tức xuất hiện, tiếc thay cho cái gương mặt đẹp trai của anh ta.

“Lâm Ngữ Tĩnh có phải em bị ngốc không vậy? Chẳng lẽ em không nhìn ra đám bạn của em đang cố ý khích bác quan hệ của chúng ta, làm em chia tay với anh!”

Trong mắt Hàn Thừa Trạch, giữa con gái với nhau hoàn toàn không tồn tại cái gọi là tình bạn thuần túy nên ngay từ đầu anh ta đã không muốn tin Thẩm Thanh Thanh nhằm vào anh ta là bởi vì anh ta không tốt với Lâm Ngữ Tĩnh, hơn nữa còn muốn dụ dỗ cô.

Nhưng sau vài lần lén tìm cô nhưng đều không có kết quả tốt, anh ta không muốn tin cũng phải tin.

Nhưng sau khi tin điều này, anh ta không xem xét lại suy nghĩ của bản thân mà ngược lại, anh ta còn nghĩ nếu Thẩm Thanh Thanh quan tâm tới bạn bè như vậy, vậy thì để cho bọn họ phản bội nhau đi.

“Không phải anh nói anh chưa từng thừa nhận tôi là bạn gái anh sao…”

Hàn Thừa Trạch thấy người trước kia lúc nào cũng nghe theo mình giờ đã học được cách phản lại mình, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu: “Lúc đó anh chỉ nói linh tinh thôi, ai bảo em muốn chia tay với anh, hại anh đến bar uống rượu rồi xảy ra chuyện phải nằm viện.”

Trước đó Lâm Ngữ Tĩnh chỉ biết anh ta đánh nhau nhập viện, giờ biết thì ra cô cũng là một phần nguyên nhân, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.

“Vậy giờ anh còn sao không?”

Nghe thấy cô ấy quan tâm mình, đáy mắt Hàn Thừa Trách hiện lên vẻ đắc ý.

“Không sao nữa rồi.” Anh ta lắc đầu sau đó bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Ngữ Tĩnh, mấy ngày nay anh đã nghiêm túc nghĩ về em, thật ra không phải là anh không có cảm giác gì với em. Ngày đó tất cả là vì bạn em cố ý k.ích th.ích anh nên anh mới có thể tức giận như vậy, rõ ràng cô ta cố ý muốn chúng ta chia tay.”

“Thanh Thanh cậu ấy rất tốt với tôi, anh đừng có mà vu oan cậu ấy.” Trái tim như mặt hồ tĩnh lặng của Lâm Ngữ Tĩnh vừa mới xuất hiện chút rung động đã lại lần nữa khôi lại vẻ yên tĩnh vì nghe thấy anh ta nói xấu Thẩm Thanh Thanh.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 54: Chương 54


Nghe thấy cô ấy tin tưởng Thẩm Thanh Thanh mà không tin mình, Hàn Thừa Trạch âm thầm nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn nghi ngờ liệu cô ấy có thật sự yêu mình không, nếu không thì sao lại có thái độ như vậy.

“Em không biết thật ra cô ta đã lén đi tìm anh tận mấy lần. Vào ngày cuối cùng của kỳ lễ quốc khánh, cô ta còn tỏ tình với anh, khi đó anh mới nhìn ra cô ta không có ý tốt.”

Lâm Ngữ Tĩnh nghe vậy, phản ứng đầu tiên chính là: “Không thể nào, làm sao có chuyện Thanh Thanh vừa ý anh được.”

“Lâm Ngữ Tĩnh cô có ý gì!”

Đánh c.h.ế.t Hàn Thừa Trạch cũng không ngờ cô ấy sẽ phản ứng như vậy, thiếu chút nữa tức đến hộc máu.

“Tôi kém cỏi chỗ nào? Tại sao cô ta lại không vừa ý tôi? Cô nói rõ lại cho tôi!”

“Tôi đâu có nói anh kém cỏi, tôi chỉ nói là Thanh Thanh chướng mắt anh thôi.” Nhìn thấy dáng vẻ tức giận gào thét của anh ta, Lâm Ngữ Tĩnh yếu ớt xua tay nói.

Thấy cô ấy còn lặp lại từ “Chướng mắt” thêm lần nữa, Hàn Thừa Trạch bắt đầu nghi ngờ không biết có phải cô ấy cố ý không.

“Nếu tôi không kém cỏi thì tại sao cô ta lại chướng mắt tôi? Hôm nay cô mà không nói cho rõ thì đừng hòng đi!”

Vốn Hàn Thừa Trạch đã tức giận vì Thẩm Thanh Thanh không nể mặt anh ta, lại thấy bạn gái trước đó một lòng nghĩ tới anh ta giờ cũng cảm thấy chắc chắn cô chướng mắt mình nên khi nói chuyện cũng bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

“Thanh Thanh xứng đáng gặp được người tốt hơn…”

Giọng Lâm Ngữ Tĩnh rất nhỏ, nói xong còn liếc nhìn anh ta một cái, rõ ràng là sợ anh ta tức giận.

“Ý của cô là tôi không tốt? Tôi không tốt vậy sao cô lại thích tôi.”

“Tôi không nói anh không tốt, tôi chỉ nói cậu ấy xứng đáng với người tốt hơn.”

Đây còn không phải nói anh ta không tốt sao!

Hàn Thừa Trạch không ngờ người rõ ràng yêu mình đến c.h.ế.t đi sống lại, vậy mà lại cảm thấy mình không phải người tốt nhất nên anh ta tức giận tới mức lông mày nhíu chặt lại.

“Cút!”

“Vậy anh cũng đừng cứ đứng chắn trước cổng trường mãi, sẽ gây ảnh hưởng xấu.”

Lâm Ngữ Tĩnh bị anh ta dọa, chút rung động ban nãy hoàn toàn biến mất, để lại cho anh ta câu đó rồi xoay người đi thẳng.

Ba người Thẩm Thanh Thanh thấy cô ấy quay lại, cũng không hỏi cô ấy nói gì với Hàn Thừa Trạch mà kéo cô ấy đi gọi xe.

“Đm!”

Hàn Thứa Trạch không ngờ anh ta khích bác ly gián không thành lại còn phải chịu một bụng tức, không nhịn được đạp xe thể thao một phát, kết quá đã không trút giận được lại còn đá đau chân mình.

Anh ta nhịn đau mở cửa xe ngồi vào, lại phát hiện Lâm Ngữ Tĩnh đã sớm đi mất khiến anh ta càng thêm nghi ngờ không biết trước đó cô ấy nói thích anh ta liệu có phải là nói dối hay không.

“Quả nhiên miệng lưỡi đàn bà, toàn là dối trá!”

Cái tên cặn bã nào đó không nghĩ lại xem vừa rồi mình còn đi lừa gạt người ta, đổ lỗi giỏi ghê.

Bên kia, bốn người Thẩm Thanh Thanh đang ngồi taxi đi tới trung tâm thương mại nhưng bầu không khí không được sôi động như khi mới ra khỏi ký túc xá.

Mãi cho tới khi xuống xe, đứng trước quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại, Ngô Hoan lanh mắt nhìn thấy một chiếc xe ba bánh nào đó, lập tức nói: “Thanh Thanh, cậu xem đó có phải ông bản lạc luộc lần trước không?”

Lần trước Thẩm Thanh Thanh mua hơi nhiều lác, sau khi về không chỉ chia cho dì quản lý ký túc xá mà còn chia cho cả các phòng ký túc xá bên cạnh một chút, ai ăn cũng khen ngon.

“Đúng là ông ấy!” Thẩm Thanh Thanh gật đầu, người còn chưa đi qua đã lên tiếng chào hỏi: “Ông ơi!”

Tuy ông lão tuổi đã lớn nhưng trí nhớ không tệ, thấy cô thì lập tức cười “Ôi chao” một tiếng, nhanh chóng lấy lạc cho cô ăn.

Thẩm Thanh Thanh chỉ nhận vài củ, vừa ăn vừa nói: “Lần trước cháu mua lạc của ông, các bạn trong trường đều nói ăn ngon, nhờ cháu mua giúp bọn họ một ít.”

Không phải cô đang dỗ cho ông cụ vui mà quả thật có bạn thích ăn lạc đã nói như vậy.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 55: Chương 55


Ông cụ rất vui, vừa cân lạc vừa nói với cô mấy ngày trước trong nhà ông ấy xảy ra chuyện cho nên mấy buổi hôm nay ông ấy không bán.

“Trùng hợp ghê ông ha.”

Biết được hôm nay ông cụ mới rảnh tới đây bán lạc lại đúng lúc gặp được mình, Thẩm Thanh Thanh không khỏi cười nói.

Cô thấy trên xe ba bánh còn có cả đậu tương, dứt khoát mưa thêm một chút.

Sau khi vào trung tâm thương mại, Dư Duyệt không nhịn được hỏi: “Mua cho cả ký túc xá bên cạnh cũng không cần phải mua nhiều như vậy chứ?”

“Tớ định cho những người khác nếm thử nữa nên mua nhiều chút.”

Thẩm Thanh Thanh cảm thấy lạc luộc với đậu tương luộc này ăn khá ngon, lại nghĩ tới trước đó có ăn ké vào bữa cơm ở Vị Duyên nên cảm thấy có thể đưa qua một chút, coi như là bày tỏ tấm lòng.

Biết cô còn tặng người khác, Dư Duyệt không hỏi thêm gì nữa. Bọn họ tụ lại thảo luận xem trưa nay nên ăn gì.

Cuối cùng bọn họ chọn một quán thịt nướng, so với khi ăn buffet Thẩm Thanh Thanh phải đi qua đi lại lấy đồ thì hôm nay cô rảnh hơn rất nhiều, chỉ cần há miệng ra ăn là được.

Biết sao được, ai bảo cô chỉ có cái miệng biết ăn còn cái tay thì lại chẳng làm được gì ra hồn hết, thịt nướng mà rơi vào tay cô không phải nửa sống nửa chín thì cung là bị nướng cháy đen, thực sự không thể trông cậy vào được.

Bọn họ nướng thịt ba chỉ trước, bôi dầu lên chảo nướng. Chấm miếng thịt ba chỉ nóng hổi béo ngậy vào nước chấm cuốn cùng với rau xà lách, ngon không thể tả.

Cơm nước xong xuôi, các cô lại đi dạo quanh trung tâm mua sắm. Đến chiều Ngô Hoan với Dư Duyệt về thăng trường còn Lâm Ngữ Tĩnh thì đi cùng với Thẩm Thanh Thanh tới Vị Duyên đưa đậu tương với lạc.

Hôm nay có chút không khéo là Tẩn Cẩn Mặc không ở trong tiệm, thế là Thẩm Thanh Thanh đưa đồ cho chú Vương, ngồi lại nói chuyện với ông ấy một lúc rồi mới rời đi.

Phong cảnh xung quanh Vị Duyên rất đẹp, hai người không cần về gấp nên không gọi xe luôn mà đi chậm rãi đi bộ dọc theo ven đường.

Mặt trời đang dần xuống núi, ánh nắng chiều chiếu lên người không có cảm giác nắng gắt mà rất dịu dàng.

“Vừa rồi trước cổng trường, anh ta nói với tớ là cậu lén đi tìm anh ra, tớ không tin.” Lâm Ngữ Tĩnh nhìn cô bạn thân bên cạnh xinh đẹp tới mức khiến người khác phải rung động, suy nghĩ một hồi cuối cùng quyết định nói ra.

Thẩm Thanh Thanh đã sớm biết tên kia là một thằng đểu nhưng không ngờ anh ta lại có thể cặn bã tới mức mất hết liêm sỉ như vậy, thế mà lại còn vừa ăn cắp vừa la làng.

“Hôm quay lại trường không hiểu sao anh ta lại tìm được căn hộ nhà tớ, anh ta cản đường tớ không cho đi, tớ liền dạy cho anh ta một bài học. Vỗn nghĩ cậu đã chia tay với anh ta, không cần phải nhắc tới anh ta với cậu nữa nên mới không kể.”

Lâm Ngữ Tĩnh không ngờ lại còn có việc này, cau mày nói: “Tớ không nói cho anh ta biết nhà cậu ở đâu.”

“Nhà tớ ở đâu cũng không phải bí mật gì, anh ta muốn biết thì kiểu gì cũng có cách.” Thẩm Thanh Thanh cũng không nghi ngờ cô ấy. Dù sao thì với gia thế của Hàn Thừa Trạch, muốn tra ra địa chỉ nhà của một người chỉ là chuyện cỏn con.

Thấy cô không nghi ngờ là mình nói, lông mày đang cau chặt của Lâm Ngữ Tĩnh lúc này mới giãn ra nhưng lại không nhịn được cúi đầu nhìn mũi giày mình.

“Sớm biết vậy tớ đã không dẫn cậu đi gặp anh ta…”

Lâm Ngữ Tĩnh không nghĩ gì khác mà chỉ cảm thấy mình đã mang lại phiến phức cho cô.

Thật ra lúc đọc tiểu thuyết, Thẩm Thanh Thanh đã nghĩ tới vấn đề này, cảm thấy cô ấy chỉ cần có chút đúng mức là sẽ không cái gì cũng nghe theo Hàn Thừa Trạch, cuối cùng đưa bạn thân của mình tới trước mặt anh ta.

Đương nhiên, khi Thẩm Thanh Thanh xuyên sách cũng không lập tức tránh xa cô ấy, một phần là vì trông cô gái này vẫn còn có thể cứu được, một phần khác có lẽ là do trong tiểu thuyết cô ấy sau khi biết bạn thân với bạn trai của mình vụng trộm với nhau, việc đầu tiên là tự xem xét lại bản thân, sau đó là nghĩ tới việc thoát khỏi mối quan hệ kia.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 56: Chương 56


Không thể nói cô ấy làm vậy là đúng nhưng cũng hơn cái kiều gặp chuyện là đẩy hết trách nhiệm lên người khác, cảm thấy bản thân không có lỗi gì rất nhiều.

Đương nhiên, cuối cùng cô ấy vẫn ở bên Hàn Thừa Trạch khiến Thẩm Thanh Thanh vẫn còn thấy có chút khó chịu, nhất là khi cô cô xuyên thành nữ phụ xui xẻo.

Không thể nói nguyên thân không sai, rõ ràng là cả ba người đều sai nhưng cuối cùng người trả giá nhiều nhất lại chỉ có cô ấy, dù sao cũng có chút đáng thương.

Nhưng tiểu thuyết cũng chỉ là tiểu thuyết, sau khi xuyên tới đây, Thẩm Thanh Thanh cảm thấy đây chính là một thế giới chân thật, sẽ không nhìn người khác bằng ấn tượng rập khuôn ban đầu của mình. Đương nhiên là ngoại trừ cái thằng đểu cáng nào đó.

“Trên đời này làm gì có nhiều cái sớm biết như vậy, chuyện đã qua giờ có nghĩ nhiều cũng vô ích, phải nhìn thẳng về phía trước.” Thẩm Thanh Thanh nói xong liền chuyển qua chuyện khác: “Cậu nghĩ ra được sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì chưa?”

Bọn họ học ngành ngôn ngữ và văn học tiếng Hán chuyên nghiệp, sau khi tốt nghiệp, một là làm giáo viên, hai là làm nhà xuất bản, còn nếu không nữa thì sẽ đi sâu vào làm nghiên cứu văn học hoặc là thi vào biên chế.

“Ban đầu tớ muốn làm giáo viên…”

Thẩm Thanh Thanh cảm thấy tính cách cô ấy vốn điềm đạm hòa nhã, đúng là rất thích hợp làm giáo viên nhưng khi nghe ra cô ấy vẫn định nói tiếp thì liền kiên nhẫn đợi.

“Giờ tớ đang phân vân có nên thi lên nghiên cứu sinh không.”

“Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tốt nghiệp, cậu có thể suy nghĩ lại một chút.”

“Ừ.” Lâm Ngữ Tĩnh gật gật đầu, sau đó hai người không nói chuyện nữa mà ngồi chung xe về trường.

Những ngày sau đó, Thẩm Thanh Thanh từng bước vẽ tranh kiếm tiền, thỉnh thoảng sẽ bị các cô bạn cùng phòng kéo ra ngoài dạo phố, đánh cầu lông, cuộc sống vô cùng phong phú.

Mà trên mạng, từ khi có một blogger về ẩm thực nổi tiếng làm món giá đỗ nhồi thịt trong “Thực Linh” đã thành công tạo trend thử thách làm giá đỗ nhồi thịt và đồng thời khiến cho rất nhiều cư dân mạng để ý tới bộ truyện tranh “Thực Linh” này.

“Ôi vãi! Thanh Thanh cậu hot rồi này!”

Phòng ký túc xá 305 đột nhiên vang lên tiếng hét kích động của Ngô Hoan khiến ba người còn lại trong phòng đều vội vàng nhìn qua.

“Hot gì cơ?” Dư Duyệt gần cô ấy nhất, ngó vào điện thoại của cô ấy xem.

“Món giá đỗ nhồi thịt trong truyện của Thanh Thanh hot lên, sau khi một blogger về ẩm thực tớ follow thành công làm món này, có rất nhiều người cũng đu trend làm thử, bây giờ lướt bừa một cái cũng có thể lướt trúng video liên quan!”

Ban đầu Thẩm Thanh Thanh cũng có chút kinh ngạc nhưng sau đó lại cảm thấy thế giới này không có món giá đỗ nhồi thịt, một món ăn khó làm như vậy hot lên cũng là chuyện bình thường. Dù sao nghe giá đỗ nhồi thịt có vẻ cao sang nhưng nguyên liệu lại vô cùng đơn giản, dễ kiếm.

Vì vậy vài ngày tiếp theo, mấy cô bạn chung ký túc xá đều tụ lại xem các video thử thách làm món giá đỗ nhồi thịt trên mạng.

Có không ít người thất bại, cũng có người thanh công nhưng Thẩm Thanh Thanh cứ cảm thấy bọn họ đều làm không tốt được bằng Tần Cẩn Mặc.

“Tớ không nhìn nhầm đấy chứ, đây là mực khô đúng không? Cái này mà cũng được sao?”

Ngô Hoan lướt trúng một video không thèm khoét giá mà xé mực khô có tính dẻo dai thành những sợi tơ nhỏ, rồi dùng kim đ.â.m xuyên qua giá, nhét mực vào trong giá, vẻ mặt không biết nói gì.

“Có giá có thịt, hình như không có vấn đề gì hết.” Dư Duyệt nói rồi không nhịn được cười lên: “Đây cũng là một nhân tài đấy chứ, khó thế mà cũng nghĩ ra được.”

“Thật ra cũng khá khó đấy, dù sao thì xé mực thành các sợi nhỏ như vậy cũng tốn kha khá thời gian đấy chứ, hơn nữa còn lại dùng kim nhét mực vào trong thân giá mà không bị gãy hỏng, tớ thấy khó lắm đấy.” Lâm Ngữ Tĩnh nhỏ giọng nói mấy câu bênh vực lẽ phải.

Ngô Hoan gật đầu: “Cũng đúng.”
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 57: Chương 57


Trên mạng có rất nhiều loại video về giá đỗ nhồi thịt, có dùng kim nhồi thịt gà vào giá; có phiên bản dùng mánh, thay bằng thịt heo khô hoặc mực khô, không thì là cầm ống tiêm bơm thịt vào trong giá; còn có cả mấy phiên bản hài hước cố gắng hết sức cuối cùng lại lật xe. Tóm lại là trên mạng vô cùng náo nhiệt.

Mà “Thực Linh” với tư cách là nơi bắt nguồn của món giá đỗ nhồi thịt đương nhiên cũng nổi theo, thậm chí còn có rất nhiều blogger từng thử làm giá đỗ nhồi thịt đều cố tình tới tặng quà donate, cũng tỏ vẻ rất mong chờ nội dung tiếp theo.

Thẩm Thanh Thanh vốn đang cân nhắc về vấn đề thu phí truyện, đang nghĩ xem bắt đầu thu phí từ chương nào thì hợp lý, giờ phát hiện quá donate cũng không ít nên quyết định tạm thời chưa thu phí.

Đương nhiên, không cài đặt thu phí cô vẫn kiếm được tiền, bên Thế Giới Hội Hoạ sẽ trả phí cho những bộ truyện tranh miễn phí dựa trên lượt đọc.

Fame của mình có ngu mới không ké, trên nào chỗ nào cũng có giá đỗ nhồi thịt, sau khi Thẩm Thanh Thanh hỏi ý Tần Cẩn Mặc và được anh đồng ý, cô đăng món giá đỗ nhồi thịt anh làm lên.

Không cần cô cố ý khen thì cư dân mạng nhìn thấy đều rối rít bày tỏ đây chính là món giá đỗ nhồi thịt đẹp nhất, không chỉ có từng cây giá giống hệt nhau như được sao chép mà còn bày biện vô cùng chuyên nghiệp.

Đúng lúc này, Vị Duyên đưa món giá đỗ nhồi thịt vào thực đơn hấp dẫn không ít dân sành ăn tới nếm thử, hơn nữa vì là tiệm đầu tiên bán món giá đỗ nhồi thịt nên Vi Duyên cũng bắt đầu hot trên mạng.

Đặc biệt là đám con cháu nhà giàu có tiền có thời gian có quan hệ lại thích chia sẻ cuộc sống của mình đến Vị Duyên ăn thử đều đăng lên trên mạng khiến các cư dân mạng vô cùng ghen tị.

Thật ra Vị Duyên không thiếu khách nhưng thanh danh và tiếng tăm tốt thì không ai chê nhiều, vì thế chú Vương còn cố ý gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Thanh, tỏ ý muốn với cô mời cô một bữa để cảm ơn.

Thẩm Thanh Thanh bảo ông ấy không cần phải khách sáo quá, tỏ vẻ nếu rảnh sẽ ghé qua ăn chực rồi vội vàng đi đăng truyện.

Diễn biến tiếp theo của “Thực Linh”, sau khi Hứa Nguyện làm thành công món giá đỗ nhồi thịt, vượt qua được thử thách của Đao Linh thì bắt đầu học nấu ăn với anh ta. Muốn nấu ăn được thì trước tiên phải học các kiến thức cơ bản, sau một thời gian ngắn học kiến thức cơ bản, Đao Linh bắt đầu kiểm tra kỹ năng dùng d.a.o của cô.

Trong truyện mỹ thực thì đương nhiên không thể thiếu các loại thức ăn ngon. Những món xuất hiện trong truyện trước đó tuy rất thu hút người đọc nhưng khi Đao Linh ra đề làm “Đậu phụ văn tư*” cho Hứa Nguyện mới thực sự khiến hai mắt độc giả tỏa sáng.

*Đậu phụ văn tư: Đậu phụ thái sợi mảnh thả vào nước như hoa cúc

Nhắc đến hai chữ “đậu phụ”, tất cả mọi người đều dễ dàng liên tưởng tới “dễ vỡ”. Chính vì vậy nên khi nhìn thấy “Đậu phụ văn tư” phải thái đậu phụ thành những sợi nhỏ như cọng tóc, tất cả độc giả đều sợ tới ngây người.

[Tác giả ghê vậy! Cắt đậu phụ thành sợi mà cũng nghĩ ra được!]

[Là một người cắt đậu phụ thành từng miếng còn nát, tôi cảm thấy việc thái sợ đậu phụ như thế kia chẳng khác nào truyện nghìn lẻ một đêm.]

[Giá đỗ nhồi thịt còn làm được thì thái sợi đậu phụ có gì đâu mà không làm được?]

[Để tag mấy blogger ẩm thực vào đây, mọi người qua xem thử xem có thể thái sợi đậu phụ không kìa.]

[Trong truyện miêu tả đậu phụ văn tư non mềm thanh mát, cho vào miệng liền tan, tôi muốn thử quá…]

[Thái nguyên liệu nấu ăn thành cọng tóc nhỏ như vậy, bỏ vào miệng không tan mới lạ đấy!]

Trước đây Thẩm Thanh Thanh từng được nếm thử món đậu phụ văn tư do ông nội làm nên mới có thể vẽ chính xác như vậy. Trước đó lúc vẽ cô đã thấy thèm rồi, giờ đọc bình luận của độc giả, trong lòng lại càng thấy ngứa ngáy.

Đúng lúc mấy ngày tiếp theo không có tiết, hơn nữa ngày mai lại còn là thứ bảy, thế là cô dứt khoát nhắn tin cho Tần Cẩn Mặc, dò hỏi thử xem lần trước chú Vương nói mời cô qua ăn một bữa có còn tính không.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 58: Chương 58


Hết cách rồi, đậu phụ văn tư là thử thách về kỹ thuật dùng d.a.o cùng với tài nấu nướng, cô nghĩ tới nghĩ lui trong số những người cô quen thì chỉ có Tần Cẩn Mặc là đáng tin nhất.

Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định từ Tần Cẩn Mặc, cô lại cỏ vẻ có thể chọn món không.

[Tần: Cô muốn ăn đậu phụ văn tư?]

[Thanh Thanh: Anh đọc truyện của tôi hả?]

Trước đó lúc muốn đăng ảnh giá đỗ nhồi thịt anh làm cô có nói qua với anh nhưng cô nghĩ anh không hứng thú với truyện tranh.

[Tần: Nội dung của bộ truyện có liên quan tới nấu ăn, tôi thấy khá hay.]

Được đầu bếp chuyên nghiệp công nhận, Thẩm Thanh Thanh thấy có chút vui vẻ đồng thời nghĩ nếu anh theo dõi truyện của mình, vậy lần sau có chỗ nào không chắc chắn cũng có thể thảo luận với anh một phen.

[Thanh Thanh: Món đậu phụ văn tư kia anh làm được không?]

[Tần: Thật ra hôm nay tôi đã làm thử, ông ngoại tôi rất thích, dặn tôi cảm ơn cô thay ông vì đã cung cấp một món ăn ngon như vậy.]

Đậu phụ có giá trị dinh dưỡng cao, đặc điểm của đậu phụ văn tư chính là vừa bỏ vào miệng liền tan, rất thích hợp với ông cụ.

[Thanh Thanh: Không cần khách sáo ~]

Thẩm Thanh Thanh thấy anh đã thử làm, cảm giác món đậu phụ văn tư của mình đã ổn, nhắn tin với anh một lúc xác định thời gian hẹn ăn cơm.

Cùng ngày ra chương, có khá nhiều người muốn thử làm món đậu phụ văn tư này nhưng không nhiều bằng giá đỗ nhồi thịt lần trước. Biết sao giờ, dù sao thì món này là kiểm tra kỹ thuật dùng dao, rất nhiều người muốn thử thái sợi đậu phụ nhưng lại cảm thấy không thể nào xuống tay.

Trên mạng cũng có không ít đầu bếp chuyên nghiệp, vậy nên một vài cư dân mạng có tính tò mò cao nhao nhao chạy vào tài khoản mạng xã hội của họ comment “Đậu phụ văn tư”, muốn xem thử xem có thể thực sự làm món này không, hương vị có ngon hay không.

Cùng lúc đó, rất nhiều cư dân mạng cảm thấy người bạn lần trước Thẩm Thanh Thanh chia sẻ làm món giá đỗ nhồi thịt có thể làm được, thế là cũng có không ít người ào qua nhắn cô nói người bạn kia làm đậu phụ văn tư đi.

Thẩm Thanh Thanh cảm thấy cũng không phải không được, dù sao thì Tần Cẩn Mặc cũng sắp làm món này cho cô, đến lúc đó tiện tay quay lại mang lên khoe… Chia sẻ với cư dân mạng cũng được.

Sáng thứ bảy, cô mua chút trái cây trước cổng trường sau đó gọi xe đi thẳng tới Vị Duyên.

“Tới thì tới, còn mang đồ qua làm gì.”

Chú Vương ngoài miệng thì nói cô khách sáo quá nhưng mặt lại cười tươi như hoa, dẫn cô vào bếp rồi kiếm cớ bên ngoài có việc rời đi trước.

Thẩm Thanh Thanh thấy ông ấy đã đi rồi, tự vào nhà bếp.

Mới vừa bước vào cô đã ngửi thấy mùi thơm, cô hít hít nói: “Thơm quá! Có phải là nước dùng canh loãng không?”

Nước dùng ngon mới có thể làm ra được món ăn ngon. Đậu phụ văn tư phải ăn với canh loãng mới càng thêm tươi ngon dậy vị, bởi vậy nên Tần Cẩn Mặc mới chuẩn bị trước canh loãng.

Nghe thấy có giọng nói, anh quay đầu lại nhìn thì thấy dáng vẻ thèm ăn của cô, tiện tay múc một chén nhỏ đưa qua cho cô, nói: “Nếm thử đi.”

Thẩm Thanh Thanh cũng không giả vờ khách sáo với anh, cô duỗi tay nhận lấy, khen nước canh uống ngon sau đó thương lượng với anh.

“Tôi có thể quay lại quá trình làm đậu phụ văn tư của anh rồi chia sẻ cho cư dân mạng cùng chiêm ngưỡng được không? Không lộ mặt đâu.”

Giá đỗ nhồi thịt lần trước cô chia sẻ phần lớn là hình ảnh, cảm giác không trực quan được bằng video.

“Được chứ.”

Được anh đồng ý, Thẩm Thanh Thanh vài ngụm uống hết bát canh rồi bắt đầu tập trung quay video.

Bảo cô dùng tay thì có thể cô không dùng được chứ bảo cô dùng miệng thì trừ tham ăn ra cô vẫn nói được một chút.

Khi làm thức ăn, Tần Cẩn Mặc rất yên tĩnh, Thẩm Thanh Thanh đứng bên cạnh vừa quay vừa giải thích vài câu.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 59: Chương 59


Ví dụ như vì sao làm đậu phụ văn tư phải chọn đậu phụ non, tại sao phải đổ nước trong quá trình thái đậu phụ cùng với lý do phải thái sợi mộc nhĩ, chân giò hun khói và rau cải.

Vì để cho cư dân mạng có thể cảm nhận được rõ rốt cuộc đậu phụ văn tư mảnh tới cỡ nào, Thẩm Thanh Thanh khuấy nhẹ nước khiến cho các sợi đậu phụ trong nước di chuyển, thậm chí còn cố ý lấy kim xỏ đậu phụ qua.

Sau khi đã thái xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, kế tiếp chính là đổ canh loãng vào nồi, thêm chút gia vị cùng với bột năng.

Thẩm Thanh Thanh đã từng nhìn thấy rất nhiều người nấu ăn nhưng mỗi lần thấy Tẩn Cẩn mặc nấu, cô đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui, không chỉ vì anh là đầu bếp đẹp trai nhất mà còn vì khi anh nấu cơm luôn có cảm giác rất lưu loát, trôi chảy.

“Đổ bột vào canh cũng cần phải có kỹ xảo, ít quá hay nhiều quá đều không được mà phải trong vắt như nồi canh này mới là hoàn mỹ nhất…”

Cô giải thích xong phần đổ bột vào canh, Tần Cẩn Mặc đã bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi.

Những sợi đậu phụ trắng, sợi mộc nhĩ đen, sợi chân giò hun khói đò, sợi cải xanh lá, tất cả trộn lại với nhau, bỏ vào trong nồi canh khuấy nhẹ đánh tan, từng sợi từng sợi tản đều trong nồi, phân biệt rõ ràng.

“Đẹp quá đi!” Thẩm Thanh Thanh cảm thán xong vẫn không quên nhắc nhở: “Lúc này nhất định phải dùng muôi từ từ đánh tan ra, tuyệt đối không được khuấy thẳng, bằng không thì nó không còn là sợi đậu phụ nữa đâu mà thành đậu phụ nát rồi.”

Đợi đến khi đậu phụ văn tư hoàn thành, những sợi đủ màu sắc nổi bồng bềnh trong nồi canh trong vắt, đặc biệt là khi những sợi này cùng xoay tròn về một hướng, trông lại càng đẹp.

Tần Cẩn Mặc thấy cô vẫn còn giơ điện thoại, múc ra chén một phần đưa cho cô.

Thẩm Thanh Thanh nhoẻn miệng cười với anh một cái xem như cảm ơn rồi cầm thìa nhẹ nhàng múc lên ăn.

Những nguyên liệu sau khi thái sợi lại càng dễ dung hòa lại với nhau. Uống một ngụm, vị đầu tiên nếm được là vị mằn mặn của nước canh, khẽ nhấp một miếng, đậu phụ, chân giò hun khói, mộc nhĩ cùng với rau cải toàn bộ đều tan ra trong miệng, để lại dư vị khó quên.

Cô ăn hai miếng xong mới nhớ tới phải review mùi vị cho mọi người, cô đặt sát thìa vào camera, nói: “Đậu phụ văn tư có vị mằn mặn thanh thanh, các nguyên liệu vừa bỏ vào miệng liền tan…”

Chụp đậu phụ văn tư xong, Thẩm Thanh Thanh cất điện thoại lại, cuối cùng cũng có thể bưng chén lên tập trung tận hưởng món ngon.

“Ngon quá!”

Thấy cô ăn tập trung tới mức không muốn ngẩng đầu, Tẩn Cẩn Mặc xoay người đi làm món khác, lúc chế biến cá thì bỗng nhìn thấy cô đang bưng cái chén trống không nhìn chằm chằm vào nồi đậu phụ văn tư không rời mắt, cảm thấy có chút buồn cười.

“Muốn ăn thì cứ ăn đi.”

Thẩm Thanh Thanh thấy anh phát hiện cũng không xấu hổ: “Thế tôi ăn thêm nửa chén nữa nhé, đậu phụ văn tư anh làm ngon quá.”

Rõ ràng tay nghề của Tần Cẩn Mặc hơn hẳn căng tin trường cùng với nhà hàng bên ngoài. Sau bưa cơm trưa, không ngoài dự liệu, Thẩm Thanh Thanh lại no căng bụng.

Một hồi sinh, hai hồi thục.

Lần trước trước cô đã đóng gói canh gà mang về nên lần này cô chỉ thẳng vào cá bạc ngọt cay không ăn hết nói: “Món nay ngon, tôi có thể mang chỗ còn lại về không?”

Cá bạc ngọt cay là món nguội, đĩa cá bạc trên bàn được xử lý rất sạch sẽ, ăn vừa thơm vừa giòn lại có chút dẻo, bỏ vào miệng lập tức cảm nhận được vị cay ngọt, càng ăn càng cuốn.

Nếu không phải no rồi thì Thẩm Thanh Thanh còn cảm thấy một mình cô có thể ăn hết cả bàn này.

Sau khi Tần Cẩn Mặc gật đầu đồng ý, có thể đã nhìn ra được cô có chút ngại ngùng nên nói: “Lạc với đậu tương luộc lần trước cô mang tới ngon lắm, ông ngoại tôi rất thích.”

“Tôi thấy ngon nên mới cố ý mang qua tặng cho mọi người nếm thử đó.” Thẩm Thanh Thanh vui vẻ nói.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom