Ngôn Tình Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp

Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 20: Chương 20


Chủ tiệm đã chia bánh ngọt đậu hà lan làm hai phần, gói lại từ lâu, nhưng nhìn hai người nam thanh nữ tú trước mặt rất hợp nhau nên cố tình đợi bọn họ nói xong mới đưa túi tới.

"Cảm ơn." Tần Cẩn Mặc nhận lấy bánh đậu, cảm ơn hai người rồi rời đi trước.

Sau khi tiễn anh đi, Thẩm Thanh Thanh lại nhìn quanh cửa hàng một lần nữa để chắc chắn rằng không có thứ gì muốn mua trước khi rời đi.

Phòng 306 ký túc xá nữ.

"Tớ về rồi, mở cửa mau!"

Thẩm Thanh Thanh tâm tình rất tốt, có lẽ là bởi vì mua được đồ ăn nhẹ ngon, lại đặt được thịt sốt thanh, trong giọng nói lúc gọi cửa có chút vui mừng.

Ngô Hoan nghe thấy giọng nói của cô, không quan tâm mình đang đến tháng mà chạy như bay ra mở cửa, thấy thế Dư Duyệt không nhịn được lắc đầu.

"Tĩnh Tĩnh vẫn chưa về à?"

Thẩm Thanh Thanh đi vào thuận miệng hỏi, nhận được câu trả lời phủ định thì bắt đầu lấy ra đồ ăn nhẹ mình mua về.

Một lúc sau, ba người ngồi quanh bàn chia nhau những món ăn nhẹ kiểu xưa vừa mua.

"Đây là cái gì? Vừa ngọt vừa cay, ngon quá." Dư Duyệt cắn miếng bánh giòn cứng trong tay hỏi.

Thẩm Thanh Thanh còn chưa kịp trả lời, Ngô Hoan đã lên tiếng trước: "Gì chứ, hồi nhỏ cậu không được ăn cát kỳ mã kiểu xưa này sao?"

"Đây là cát kỳ mã? Không phải cát kỳ mã mềm mềm xốp xốp, dai dai ngọt ngọt sao?" Dư Duyệt một mặt biểu cảm "Cậu đang đùa tớ à".

"Cát kỳ mã đấy, chỉ là giòn cứng hơn loại kia thôi, không tin cậu cứ hỏi Thanh xem."

Thẩm Thanh Thanh thấy Dư Duyệt nhìn sang thì gật đầu khẳng định.

Trong lúc bọn họ đang hạnh phúc thưởng thức đồ ăn nhẹ trong ký túc xá thì Lâm Ngữ Tĩnh ở bên kia lại không mấy vui vẻ.

Lúc nghe được những lời Hàn Thừa Trạch nói ở nhà hàng Tây, cô ấy nghĩ rằng cuối cùng bọn họ cũng có thể hòa hợp như những cặp đôi khác, còn rất chờ mong được đi xem phim cùng anh, ai ngờ lại bị từ chối thẳng thừng.

Đương nhiên đối với cô ấy, không xem phim cũng không sao, cùng lắm chỉ hơi thất vọng, ai ngờ Hàn Thừa Trạch lại đưa cô ấy đến một quán bar thường tới.

Quán bar đó là do bạn của Hàn Thừa Trạch mở, ngày thường thường có một nhóm con cháu nhà giàu tụ tập ở đây.

Đây không phải lần đầu Lâm Ngữ Tĩnh đến đây, nhưng lần nào cũng cảm thấy khó chịu, hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Anh Hàn, không phải anh không thích cô ta sao, sao vẫn chưa vứt bỏ vậy?"

Hàn Thừa Trạch nghe thấy câu hỏi của bạn mình, dư quang quét về phía người giống đầu gỗ ngồi trong góc, càng nhìn càng cảm thấy cô ấy không bằng bạn thân mình.

"Ai bảo cô ta có khả năng dựa vào bà nội tôi."

Hàn Thừa Trạch không có tình cảm sâu sắc với ba mẹ, nhưng lại rất hiếu thảo với bà nội, người đã chăm sóc anh ta từ nhỏ, nghĩ đến bà nội đã già như vậy, cũng không muốn để bà ấy lo lắng quá nhiều.

"Hay là tôi giúp cậu giải quyết cái rắc rối này nhé?"

Người lên tiếng tên là Hứa Mục, anh ta cảm thấy Lâm Ngữ Tĩnh cũng không tệ, nghĩ nếu bạn mình thật sự không thích thì mình có thể thử một chút.

"Không cần." Hàn Thừa Trạch cho rằng dù sao cô ấy cũng là bạn gái trên danh nghĩa của mình, nếu quay đầu theo bạn bè mình thì sẽ bị bàn tán không tốt.

Lâm Ngữ Tĩnh lặng lẽ ngồi ở góc sô pha vắng vẻ, nhìn bầu không khí mà mình không thể hòa nhập được, trong lòng có chút thất vọng.

Điều duy nhất tốt hơn trước chính là hôm nay Hàn Thừa Trạch không cố ý làm khó cô ấy, nên những người khác ở đây cũng không ồn ào theo.

Khi Lâm Ngữ Tĩnh trở về ký túc xá đã gần mười một giờ, lúc đầu cô ấy muốn tâm sự với Thẩm Thanh Thanh một chút, kết quả đến bên giường mới phát hiện cô đã ngủ say.

Cô nhìn bạn thân đang ngủ yên bình trên giường, xinh đẹp như người đẹp ngủ trong rừng, trong lòng chợt có chút ghen tị.

"Không biết có phải dạo này Thanh Thanh định chăm sóc sức khỏe hay không mà ngày nào cũng đi ngủ sớm."

Đại khái là vì cô ấy đã đứng bên giường Thẩm Thanh Thanh rất lâu nên Dư Duyệt buông điện thoại di động xuống, nhỏ giọng nói.

"Đi ngủ sớm một chút cũng tốt." Lâm Ngữ Tĩnh nhẹ giọng trả lời, giúp Thẩm Thanh Thanh kéo rèm ngủ lại rồi về giường.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 21: Chương 21


Ngày hôm sau thời tiết đẹp, Thẩm Thanh Thanh nghĩ đến việc ăn sáng xong sẽ rảnh rỗi, thế là gửi tin nhắn hỏi Tần Cẩn Mặc bây giờ có tiện đến cửa hàng của anh không.

Mười mấy phút sau, Tần Cẩn Mặc trả lời, nói cô có thể tới bất cứ lúc nào.

Dù sao cô cũng không phải nguyên thân, không có thói quen đi đâu cũng kéo Lâm Ngữ Tĩnh theo, trước khi ra khỏi cửa mới nhớ ra nói một tiếng.

"Tớ ra ngoài mua đồ, sẽ quay lại ngay."

Tối hôm qua trở về cũng không nói chuyện với cô, bây giờ cô lại đi ra ngoài một mình, trong lòng Lâm Ngữ Tĩnh cảm thấy hơi khó chịu.

Cô và Thẩm Thanh Thanh đã có quan hệ rất tốt từ khi mới vào trường, những người bạn khác ở cùng nhau lâu lâu sẽ có mâu thuẫn, nhưng ba năm liền bọn họ không hề cãi nhau. Bình thường đi đâu cũng đi cùng nhau, thậm chí có một số chuyện cô ấy không thể nói với gia đình nhưng lại sẵn sàng tâm sự với Thẩm Thanh Thanh.

So với sự thoải mái và vui vẻ mà tình bạn mang lại, dường như những gì tình yêu mang đến cho cô ấy lại nhiều cảm xúc tiêu cực hơn...

Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Ngữ Tĩnh đột nhiên có chút d.a.o động.

Thẩm Thanh Thanh không biết cô ấy đang nghĩ gì, nếu biết chỉ sợ sẽ lập tức vỗ tay khen hay, nói với cô ấy khoảng thời gian yêu đương của mình rất tồi tệ, vứt bỏ cũng không đáng tiếc.

Đương nhiên lúc này cô đã ra ngoài trường chuẩn bị bắt taxi nên không biết Lâm Ngữ Tĩnh đang suy nghĩ gì.

Bình thường bắt xe gần trường đại học A rất dễ dàng, nhưng không biết có phải Thẩm Thanh Thanh xui xẻo hay không, đợi ở ven đường rất lâu cũng không có chiếc taxi nào, chỉ có một chiếc xe thể thao dừng lại trước mặt.

Cửa sổ của chiếc xe thể thao màu xanh mịn màng hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.

"Lên xe, tôi chở cô."

Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy Hàn Thừa Trạch thì vô thức nhíu mày, đến lúc nghe được giọng điệu tự nhiên của anh ta, lại càng thêm khó chịu.

"Cô là bạn của Ngữ Tĩnh, cũng là bạn của tôi, sao phải khách sáo như vậy?" Hàn Thừa Trạch thấy cô đang định rời đi thì vội vàng mở cửa xe ngăn cản.

Thẩm Thanh Thanh gọi hệ thống hai lần trong lòng, sau khi xác nhận nó lại bị ngắt kết nối từ bao giờ mới ngẩng đầu nhìn người đang chặn mình.

Đôi mắt trong veo của cô mang theo chút lạnh lùng có thể nhìn thấu lòng người, Hàn Thừa Trạch có loại ảo giác không thể giấu được mọi suy nghĩ của mình trước mặt cô, nên vô thức dời ánh mắt.

Đợi đến khi nhận ra mình bị một người phụ nữ ép không dám đối mặt, nụ cười trên mặt Hàn Thừa Trạch dần dần biến mất.

Anh ta áp đầu lưỡi vào má trong, khát vọng chinh phục trong lòng trỗi dậy.

Tôi không tin…

Anh ta còn chưa oán thầm xong, Thẩm Thanh Thanh đã không khách khí mở miệng.

"Nể mặt Ngữ Tĩnh tôi không muốn nói gì quá khó nghe, nhưng vẫn mong một số người sẽ tự nhận thức được bản thân, là con người thì phải sống tốt, đừng có lúc nào cũng thích nhảy lên mu bàn chân người khác, không làm tổn thương ai nhưng lại khiến họ ghê tởm."

Lúc Thẩm Thanh Thanh đọc tiểu thuyết đã thấy ghét Hàn Thừa Trạch, cảm thấy cũng chỉ có tiểu thuyết lỗi thời mới cho loại người này làm nam chính, nếu là phong cách tiểu thuyết hiện đại, loại nam chính cặn bã này căn bản không có cơ hội truy thê hoả táng tràng*, một đi không trở lại.

*Truy thê hỏa táng tràng (追妻火葬場) là câu nói được sử dụng phổ biến trong các bộ phim truyền hình, điện ảnh, tiểu thuyết Trung Quốc được hiểu là lúc đầu nam chính rất kiêu ngạo coi thường và ngược nữ chính về sau khi nữ chính từ bỏ, rời đi thì lại theo đuổi lấy lòng nữ chính, anh ta sẽ làm tất cả mọi thứ để cầu xin sự tha thứ khiến nữ chính trở về bên mình.

Nói xong, cô không cho đối phương cơ hội phản ứng, trực tiếp chạy vài bước chặn một chiếc taxi đi ngang qua rồi nhanh chóng ngồi vào. Dù sao phẩm chất của nam chính trong tiểu thuyết lỗi thời còn phải chờ tăng cường, trong đó có rất nhiều ảnh hưởng từ hệ thống pháp luật, tấn công cô sẽ không có lời.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 22: Chương 22


Chiếc taxi nhanh chóng phóng đi, chỉ trong chốc lát đã bỏ lại Hàn Thừa Trạch ở phía sau.

Thẩm Thanh Thanh thấy hình như anh ta bị mình mắng đến ngốc nghếch, không nghĩ đến chuyện lái xe đuổi theo liền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời khen ngợi tài xế: "Cảm ơn anh, may mà anh phản ứng nhanh."

Vừa rồi tài xế cũng hợp tác, cô vừa lên xe đóng cửa lại đã lái luôn ra ngoài.

"Tôi nhìn từ xa là biết, chắc chắn người đàn ông đó ỷ mình có mấy đồng tiền nên đến quấy rầy cô, nên mới nhanh chóng dừng xe lại…" Người tài xế vẻ mặt đắc ý, vẫn không quên nhắc nhở: "Tôi nói cho cop biết, loại đàn ông có tiền này rất xấu xa, đừng để bị lừa."

"Đúng là không phải thứ gì tốt." Thẩm Thanh Thanh gật đầu đồng ý.

Mười người tài xế taxi thì có chín người dễ tán gẫu, thấy cô trả lời, tài xế càng nói nhiều hơn, trò chuyện được vài câu mới nhớ ra hỏi cô đi đâu.

Thẩm Thanh Thanh cũng là người dễ trò chuyện, báo xong địa chỉ thì tiếp tục nói chuyện với tài xế.

Đương nhiên, dù sao cũng là người xa lạ, cho dù có khó chịu với Hàn Thừa Trạch đến đâu, cô cũng không có ý định chia sẻ chuyện riêng tư của mình. Vì vậy cô không đề cập đến chủ đề trước mà trò chuyện với tài xế về đồ ăn địa phương.

Tài xế ngày nào cũng chạy quanh thành phố nên đương nhiên nắm rõ mọi thông tin, thật sự biết rất nhiều quán ăn ngon.

"Ăn đồ nướng phải đến Ngô Kí, nguyên liệu nấu ăn nhà này rất tươi, tay nghề đầu bếp cũng tốt… Ở phía đông thành phố có một cửa hàng chuyên bán thịt cừu, món đùi cừu nướng của họ cực kỳ ngon…"

Thẩm Thanh Thanh nghe xong hai mắt sáng lên, trực tiếp lấy điện thoại ra ghi lại tất cả.

Chẳng trách tài xế taxi thích tán gẫu, chủ yếu lảm nhảm cho cảm giác thời gian trôi qua nhanh hơn, còn chưa nói chuyện xong đã đến nơi.

"Cảm ơn tài xế, làm phiền anh rồi."

Thẩm Thanh Thanh trả tiền khách sáo nói cảm ơn, vừa xuống xe là đi thẳng đến Vị Duyên.

Vị Duyên nằm ở trung tâm thành phố, nhưng vị trí không quá sôi động, gần đó cơ bản không có cửa hàng nào khác.

Lần trước đến cô không có thời gian thưởng thức, bây giờ cũng không nhịn được nhìn lên tấm bảng cổ trên cửa chính.

Khi cô đang tán thưởng chữ viết trên bảng khá đẹp thì đã có người đến hỏi.

"Xin chào, cô là cô Thẩm phải không?"

Thẩm Thanh Thanh còn đang suy nghĩ làm sao giải thích ý định mình đến đây, không ngờ đối phương lại tự bắt chuyện trước, trong lòng có chút kinh ngạc.

"Là tôi."

"Được rồi, mời đi lối này." Người đàn ông mặc đồ Đường giơ tay lên, sau đó đi trước dẫn đường.

"Cảm ơn."

Khung cảnh ở Vị Duyên rất đẹp, cho dù đây không phải lần đầu Thẩm Thanh Thanh tới đây, cô vẫn không khỏi khen ngợi hai câu.

Người đàn ông mỉm cười giới thiệu vài câu, cuối cùng vẫn không kìm được sự tò mò trong lòng: "Xin hỏi, làm sao cô Thẩm lại quen biết cậu chủ?"

"Cháu tên là Thẩm Thanh Thanh, chú cứ gọi tên cháu là được."

"Vậy cháu cũng đừng khách sáo, cứ gọi chú là chú Vương."

Chú Vương thấy cô xinh đẹp, tính cách cũng tốt nên cho rằng cô là một cô gái ngoan, nghĩ đến cậu nhà mình hiếm khi có bạn khác giới nên thái độ càng nhiệt tình hơn.

"Chú Vương." Thẩm Thanh Thanh cũng không khách sáo, gọi xong mới trả lời câu hỏi của ông ấy: "Lần trước cháu tới đây ăn tối, tình cờ gặp anh ấy đang làm tam tiên hầm…"

Chú Vương nghe quá trình bọn họ quen biết, cảm thấy khá có duyên.

"Thanh Thanh, cháu ở đâu? Lát nữa có cần chú phái xe đưa cháu về không?"

"Cháu ở trường tới, không cần phiền vậy đâu ạ, cháu có thể tự bắt taxi về."

Thật ra không phải ngày nào Tần Cẩm Mặc cũng ở Vị Duyên, nhưng nếu anh ở đây, nhất định là ở trong căn bếp nhỏ.

Vị Duyên có hai phòng bếp, phòng bếp lớn là nơi đầu bếp cửa hàng nấu ăn cho khách, phòng bếp nhỏ là bếp riêng của Tần Cẩm Mặc. Lần trước Thẩm Thanh Thanh bị mùi hương thu hút đi vào căn bếp nhỏ mới vô tình gặp được anh.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 23: Chương 23


Đang nói chuyện thì đã đi tới bên ngoài căn bếp nhỏ, chú Vương không nói nữa, gõ cửa: "Cậu chủ, Thanh Thanh đến rồi."

Tần Cẩm Mặc nghe được xưng hô gần gũi của ông ấy thì hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ đến tính cách hoà đồng của cô thì lại cảm thấy rất bình thường.

"Hi, không làm phiền anh chứ?"

Cửa bếp nhỏ vừa mở ra, Thẩm Thanh Thanh đã chủ động vẫy tay chào hỏi.

Tần Cẩm Mặc khẽ lắc đầu: "Không có."

Chú Vương nhìn người này lại nhìn người kia, không biết nghĩ gì mà trực tiếp bật cười vui vẻ.

Thu hút được ánh mắt dò hỏi của Tần Cẩm Mặc, ông ấy vội vàng nói: "Mọi người trò chuyện đi, tôi bận rộn đi trước."

Miệng ông ấy nói bận rộn, vừa rời khỏi căn bếp nhỏ đã lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện.

"Ông chủ, tôi nói với ông chuyện này, hôm nay có một cô gái tới tìm cậu chủ… Đúng vậy, vẫn còn đang đi học…"

Nhắc mới nhớ, Thẩm Thanh Thanh mới gặp Tần Cẩm Mặc lần thứ ba, cho nên cũng không quá quen thuộc.

May mà cô không phải loại người dễ xấu hổ, chú Vương vừa đi cô đã chủ động tìm chủ đề nói: "Anh ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi."

"Ăn cái gì? Sáng nay tôi ăn bánh sợi củ cải, nhân cũng tạm được, nhưng vỏ làm không tốt, không hề mỏng như tờ giấy, nguội một chút là không giòn nữa…"

Tần Cẩm Mặc vốn định trực tiếp đưa thịt sốt thanh cho cô, nghe nói như thế chợt có chút ngứa tay.

"Cô còn muốn ăn không?"

Mới đầu Thẩm Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng, sau khi hiểu ý của anh thì hai mắt lập tức sáng lên.

"Muốn!" Cô gật đầu nói, trên mặt tràn đầy mong đợi.

Chỉ từ nồi tam tiên hầm tươi ngon rơi đầu lưỡi của anh lần trước, Thẩm Thanh Thanh đã biết tay nghề của anh tốt đến mức nào, chuyện tốt như vậy sao có thể từ chối chứ.

Tần Cẩm Mặc gật đầu, xoay người bắt đầu lấy nguyên liệu cần thiết cho món bánh sợi củ cải.

"Để tôi cắt sợi củ cải cho!"

Mặc dù tay nghề nấu nướng của Thẩm Thanh Thanh không tốt, nhưng từ nhỏ cô đã thích giúp đỡ bên cạnh ông nội, cũng khá quen thuộc với việc sơ chế, cắt thái đồ ăn.

Thật ra Tần Cẩm Mặc không thích người khác xen vào việc nấu nướng của mình, nhưng nhìn cô hưng phấn ôm củ cải đi, cũng không nói ra lời từ chối nào.

Ban đầu anh không có nhiều hy vọng vào cô, nhưng vừa làm bột làm bánh xong, quay đầu đã thấy cô đã cắt xong sợi củ cải rồi.

"Anh thấy vậy đã được chưa?" Thẩm Thanh Thanh cầm chậu hỏi.

Tần Cẩm Mặc đưa tay cầm một nắm sợi củ cải lên xoa xoa kiểm tra, miễn cưỡng gật đầu nói: "Cũng được."

"Lâu rồi không cắt nên hơi ngượng tay, nếu không vẫn có thể cắt tốt hơn." Thẩm Thanh Thanh cũng không thất vọng, dù sao cũng lớn lên bên cạnh ông nội, cô biết tay nghề của mình có thể được một câu "Cũng được" của chuyên gia là tốt lắm rồi.

"Có nên dùng muối để khử nước trong sợi củ cải không? Nên cho bao nhiêu muối?"

Thẩm Thanh Thanh cảm thấy mình không thể học nấu ăn, ngoài việc không thể khống chế được nhiệt độ thì vấn đề lớn nhất có lẽ là không biết "một chút" và "số lượng vừa phải" nghĩa là gì.

Tần Cẩm Mặc không để cô ra tay nữa, nhanh chóng điều chỉnh sợi củ cải và bắt đầu làm bánh.

Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy từng chiếc bánh sợi củ cải được anh làm tốt như nước chảy mây trôi, cảm thấy như mọc ra hai tay nữa, tay của anh đúng là thần kỳ.

Chẳng mấy chốc, mùi thơm đặc trưng của bánh sợi củ cải tràn ngập căn bếp, đúng là thơm hơn bánh cô ăn vào bữa sáng trăm lần.

Cảm nhận được ánh mắt hơi nóng rực phía sau, Tần Cẩm Mặc thuận tay đưa bánh sợi củ cải mới làm ra.

"Vỏ mỏng như giấy, bên ngoài xốp giòn, bên trong mềm, ăn ngon quá!"

Cảm thấy chiếc bánh giòn đến mức sắp rơi vụn, Thẩm Thanh Thanh nhanh chóng đưa tay đỡ phía dưới, ngon đến mức cong hết mắt.

Lúc ra ngoài bị Hàn Thừa Trạch chặn đường, tuy cô không khách khí mắng một trận rồi, nhưng nghĩ đến bị người này quấy rầy không thôi, trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi bực bội. Vậy mà lúc này ăn bánh sợi củ cải thơm ngon, mọi buồn phiền trong lòng cô lập tức được xua tan.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 24: Chương 24


B

ình thường đồ ăn của Tần Cẩm Mặc cũng rất nổi tiếng, nhưng nhìn cô ăn bánh sợi củ cải vui vẻ hạnh phúc, lúm đồng tiền trên má không hề biến mất, hiếm khi tìm lại cảm giác thỏa mãn lúc mới tập nấu ăn được người khác khen ngợi.

Có lẽ là bởi vì cảm xúc của cô quá dễ lây lan, không hiểu sao trong lòng Tần Cẩm Mặc cũng vui vẻ theo, anh thu tầm mắt lại, nhanh chóng làm hết chỗ bánh sợi củ cải còn lại.

Thật ra trước khi đến đây, Thẩm Thanh Thanh muốn phiền anh làm cho xong thịt sốt thanh, tránh lãng phí nguyên liệu tốt như vậy. Nhưng bây giờ để anh làm bánh sợi củ cải rồi, nhắc đến thịt sốt thanh cũng không tốt, nếu không sẽ có vẻ được voi đòi tiên.

"Cảm ơn anh đã làm bánh sợi củ cải cho tôi, ăn xong cảm giác dễ chịu thật."

Tần Cẩm Mặc đang rửa tay, nghe vậy thuận miệng hỏi: "Sao trước đó tâm tình không tốt?"

Anh đứng bên bồn rửa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt góc cạnh, trông không hề giống đầu bếp mà giống như một hoàng tử đoan trang lịch lãm.

"Trong lúc ăn không muốn nhắc đến chuyện không ngon miệng đó." Thẩm Thanh Thanh thấy anh đã rửa sạch tay thì bưng đĩa đưa tới: "Một mình tôi ăn thì xấu hổ lắm, anh cũng ăn thử đi."

Trước giờ Tần Cẩm Mặc không thích nếm thử đồ ăn mình làm, nhưng nghe cô nói vậy, cuối cùng vẫn không từ chối.

"Chờ một lát."

Anh ra hiệu cho Thẩm Thanh Thanh ngồi xuống bên cạnh, sau đó quay người múc hai bát nước dùng trong trong nồi ra.

Lần trước Thẩm Thanh Thanh vô tình đi tới, chỉ ăn ké một bát tam tiên hầm qua cửa sổ, hôm nay lại ngồi cùng bàn với chủ nhà, ăn bánh sợi củ cải mới nướng và uống canh, khiến cô có loại cảm giác cuộc sống đúng là tuyệt vời.

Thẩm Thanh Thanh ăn uống no nê, tâm tình đặc biệt tốt, cảm thấy buổi trưa cũng không cần ăn cơm nữa.

Cô thực sự rất thích căn bếp nhỏ có cửa sổ sáng sủa này, nhất là khi ở đây có một đầu bếp đẹp trai và nấu ăn giỏi. Nhưng nghĩ đến việc mình làm phiền anh lâu như vậy, lãng phí thời gian của anh nữa cũng không tốt nên cuối cùng vẫn đứng dậy chào tạm biệt.

Bánh sợi củ cải trên bàn vẫn chưa ăn hết, sau khi nói lời tạm biệt, mắt cô không ngừng dán vào đó.

Tần Cẩm Mặc nhìn cô, chợt nhớ tới con mèo con mình từng cho ăn, rõ ràng là ăn đến căng bụng rồi vẫn tham lam lượn vòng quanh bát.

"Có cần gói phần còn lại mang đi không?"

Thẩm Thanh Thanh như đang chờ đợi câu này của anh, lập tức gật đầu nói: "Được được, bánh sợi củ cải ngon như vậy, tôi có thể ăn một ngày ba lần!"

Gói xong bánh sợi củ cải, Tần Cẩm Mặc đưa cho cô cùng với thịt sốt thanh đã đóng gói sẵn.

Anh không có ý đòi tiền, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không muốn lợi dụng mà chuyển thẳng cho anh với mức giá mình biết cộng thêm một chút.

"Đúng rồi, tôi cũng đã gửi cho anh một tấm ảnh, nếu anh thích thì có thể dùng làm ảnh đại diện ~"

Thẩm Thanh Thanh nói xong vẫy tay rời đi, nghĩ tới hôm nay không chỉ mua được thịt sốt thanh mà còn được ăn bánh sợi củ cải thơm ngon như vậy, bước chân như sắp nhảy cẫng lên.

Vì thịt sốt thanh chưa qua chế biến nên sau khi ra khỏi Vị Duyên, cô nghĩ đến việc về nhà một chuyến trước.

Nói về gia đình của nguyên chủ thì khá phức tạp, cô vốn họ Hồ, vì trong nhà trọng nam khinh nữ mà cho họ hàng xa nhận nuôi làm con nối dõi. Mà vợ chồng nhà họ Thẩm vì không thể có con nên mới muốn nuôi một đứa trẻ dưỡng lão cho mình, sau khi nhận nuôi không ngược đãi cô cũng cũng không quan tâm lắm.

Nhưng điều trớ trêu là vợ chồng nhà họ Thẩm không nuôi dạy đứa bé tốt, chỉ muốn coi đối phương như công cụ dưỡng lão, kết quả căn bản không sống đến già, sau khi Thẩm Thanh Thanh thi đại học xong thì đột ngột qua đời.

Mà trong cốt truyện tiểu thuyết, lý do khiến cuối cùng Thẩm Thanh Thanh d.a.o động trong tình bạn và tình yêu có thể là vì thiếu tình cảm từ nhỏ, cuối cùng bị Hàn Thừa Trạch lợi dụng điều này.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 25: Chương 25


Nhà họ Thẩm ở trong một khu dân cư cũ, hành lang hơi nhỏ hẹp, ánh sáng cũng không quá sáng.

Thẩm Thanh Thanh đi lên tầng ba, chạm vào chìa khóa mở cửa, vô thức nhìn vào cách bố trí căn nhà.

Dù sao đây cũng là căn nhà một gia đình ba người sống hơn hai mươi năm, mặc dù hai người chủ nhân đã không còn nhưng bên trong nhà vẫn có vẻ tương đối gọn gàng.

Căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, Thẩm Thanh Thanh nhanh chóng đi hết một vòng, ánh mắt rơi vào bức chân dung gia đình trong phòng khách.

Rõ ràng là một nhà ba người, nhưng hai vợ chồng trong ảnh đều không bế đứa trẻ mà ngồi trên ghế, để đứa trẻ đứng trước mặt mình.

Chỉ cần nhìn ảnh chụp cũng có thể thấy hai vợ chồng này không hề có chút tình cảm nào với con nuôi.

Thẩm Thanh Thanh có ký ức của nguyên chủ, đương nhiên biết bức ảnh này là bức ảnh gia đình duy nhất cô có.

Nghĩ đến nguyên chủ có cha mẹ, nhưng đã phải tự mình làm mọi việc từ tiểu học, còn phải giúp việc nhà và dựng quầy bán hàng, trong lòng cô liền không nhịn được thở dài.

Nhưng sự việc đều có hai mặt, tuy nguyên chủ sống một cuộc sống mệt mỏi từ nhỏ, nhưng cũng đã học được cách tự lập, cho dù vợ chồng nhà họ Thẩm không còn cũng có thể tự mình sống tốt.

Dù thế nào đi nữa, vợ chồng nhà họ Thẩm cũng đã nuôi cô lớn như vậy, cũng không cố ý ngược đãi cô, bây giờ còn để lại nhà và tiền tiết kiệm đủ để cô tốt nghiệp đại học, ngay cả nguyên thân cũng không thể trách gì được, huống chi là Thẩm Thanh Thanh "xuyên qua".

Suy cho cùng thành thật mà nói, nếu không phải nguyên thân được nhận làm con nuôi, e rằng ở lại nhà họ Hồ trọng nam khinh nữ sẽ còn thảm hại hơn bây giờ.

Thẩm Thanh Thanh đưa tay lau bụi trên khung ảnh gia đình, cũng nhanh chóng quét dọn nhà cửa một lượt đơn giản.

Nhà họ Thẩm không gần trường đại học A, đi taxi cũng mất gần một tiếng, vì vậy mà nguyên thân học đại học mới có thể ở ký túc xá trường, chỉ có nghỉ lễ mới về dọn dẹp ở tạm. Đương nhiên sở dĩ cô không thường xuyên quay về là vì ở nhà không có người, mà ở trường lại có Lâm Ngữ Tĩnh bên cạnh.

Sau khi Thẩm Thanh Thanh dọn dẹp xong thì đã hơn hai giờ chiều.

Cô trở về vốn là để xử lý thịt sốt thanh, thế là đứng dậy đi vào phòng bếp.

Thịt sốt thanh Tần Cẩn Mặc đưa đã được chế biến đơn giản, Thẩm Thanh Thanh chỉ cần rửa vài lần rồi cho vào nồi hấp. Thịt sốt thanh hấp xong để nguội thái lát là có thể ăn trực tiếp hoặc dùng để xào rau nấu canh, thậm chí là làm lẩu.

Thẩm Thanh Thanh nghĩ để mình hấp cắt một chút cũng được, nhưng để làm đồ ăn thì cô thực sự không có kỹ năng nên quyết định không làm bừa.

Vì thế sau khi hấp chín cắt thịt, cô hâm lại số bánh sợi củ cải kia rồi xách đồ chuẩn bị quay lại trường học.

Lúc xuống lầu cô còn gặp được mấy người già sống cùng tòa nhà, đối phương thấy cô thì quan tâm vài câu, Thẩm Thanh Thanh cũng dừng lại, kiên nhẫn trả lời.

Khi cô trở lại ký túc xá của trường, đã là hơn năm giờ chiều.

"Thanh Thanh đã về rồi à?" Dì quản lý ký túc xá nhìn thấy cô không nhịn được bắt chuyện.

Sau khi xuyên qua, mối quan hệ của Thẩm Thanh Thanh và người này càng trở nên thân thiết hơn, cô đáp lại rồi trực tiếp đi vào phòng nghỉ của dì ấy, muốn cho dì ấy nếm thử món thịt sốt thanh và bánh sợi củ cải mình mang về.

"Ôi chao, cả phòng ký túc xá các cháu còn không đủ ăn, không cần cho dì." Dì cười khoát tay nói.

"Đây là bánh sợi củ cải và thịt sốt thanh, dì nếm thử đi, mùi vị ngon lắm."

Khi Thẩm Thanh Thanh mở hộp ra, mùi thơm quyến rũ trực tiếp bay ra ngoài, cuối cùng dì cũng không nhịn được nếm thử một chút, khen ngon.

"Bánh không có nhiều, cháu để lại chút thịt sốt thanh cho dì, lấy xào với chút rau là được cả bàn đồ ăn rồi."

Dì không từ chối được, thế là lấy ra mấy quả đào to dưới gầm bàn, bỏ vào túi kín đáo đưa cho cô nói: "Đây là họ hàng ở quê trồng, cháu mang về ăn đi."
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 26: Chương 26


Cho nên khi Thẩm Thanh Thanh trở về phòng 306, trong tay không chỉ có thịt sốt thanh và bánh sợi củ cải mà còn có bốn quả đào lớn.

Đêm qua Ngô Hoan thức khuya chơi game, ngủ đến chiều cùng ngày mới tỉnh dậy, khi tỉnh cũng không muốn động đậy, tiếp tục nằm trên giường nghịch điện thoại, mãi đến khi thực sự đói gần c.h.ế.t mới chịu dậy úp mì.

Vốn dĩ cô ấy chỉ ăn mì gói một mình, nhưng Dư Duyệt nghĩ đến bữa tối cô ấy ăn mì tôm, mình cũng lười ra ngoài ăn thế là cũng ăn theo.

Lâm Ngữ Tĩnh không lười biếng như hai người bọn họ, nhưng vì Thẩm Thanh Thanh không có ở đây, cô ấy cảm thấy không muốn ra ngoài mà không có người đi cùng, thế là cũng dứt khoát tham gia nhóm ăn mì gói.

"Sao các cậu đều ăn mì gói vậy?" Thẩm Thanh Thanh ngửi thấy mùi mì ăn liền nồng nặc trong ký túc xá thì thuận miệng hỏi, sau đó giơ cái túi trong tay lên nói: "Vừa vặn tớ mang thịt sốt thanh về, bỏ vào mì tôm cho các cậu thêm chút dinh dưỡng."

"Có phải là món thịt sốt thanh lần trước cậu nhắc đến không?"

"Phải."

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Ngô Hoan vốn không thịt không vui trực tiếp nhảy khỏi ghế.

"Thanh Thanh, cậu thật tốt bụng, tớ yêu cậu c.h.ế.t mất!"

Nói xong cô ấy lao thẳng ra cửa, ôm chặt lấy vật trong tay Thẩm Thanh Thanh.

"Cẩn thận không dính dầu lên người." Thẩm Thanh Thanh vốn tưởng cô ấy sẽ ôm mình, ai ngờ lại là ôm đồ vật, dở khóc dở cười nhắc nhở.

Nói xong, cô cũng buông tay để Ngô Hoan cầm đồ, còn mình đi thay giày rửa tay trước.

Ngô Hoan vui vẻ, lấy đồ xong vẫn đặt lên bàn chờ cô đến, nhưng không nhịn được ngửi qua túi, liên tục khen thơm.

"Cậu có mũi chó à, không mở ra cũng có thể ngửi được?" Dư Duyệt buồn cười nói.

"Cậu tự ngửi đi, thơm thật sự."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lâm Ngữ Tĩnh đã đi đến ngoài phòng tắm.

"Thanh Thanh, cậu ăn tối chưa?"

"Vẫn chưa, lát nữa tớ cũng úp mì ly ăn cùng các cậu."

Mì ăn liền nếu thỉnh thoảng ăn thì khá ngon, Thẩm Thanh Thanh nghĩ cũng lâu rồi chưa ăn nên dứt khoát nói.

Lâm Ngữ Tĩnh nghe vậy liền quay người đi giúp cô úp mì.

"Cảm ơn Tĩnh Tĩnh, yêu cậu moa moa ~"

Phát hiện cô ấy đã úp mì cho mình, Thẩm Thanh Thanh giơ tay làm cử chỉ b.ắ.n tim với cô ấy.

Lâm Ngữ Tĩnh thấy dáng vẻ hoạt bát hơn bình thường của cô thì không khỏi bật cười.

Có sao nói vậy, dùng thịt sốt thanh với mì ăn liền thực ra có chút phí của trời, nhưng đồ ăn là để ăn, miễn ngon là được.

Sau khi Thẩm Thanh Thanh cho thịt sốt thanh thái lát vào bát mì ăn liền của bọn họ, Ngô Hoan nóng lòng gắp một miếng lên.

Miếng thịt thái mỏng có màu đỏ sáng trơn bóng, tỏa ra mùi thơm thịt tươi.

"Thịt này ngon quá, đúng là tuyệt vời!" Ngô Hoan ăn xong lại ăn thêm mấy miếng nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ cô ấy ăn như vậy, Lâm Ngữ Tĩnh cũng bắt đầu nhâm nhi thưởng thức.

Cô ấy đã phải chịu rất nhiều bất bình khi đi theo Hàn Thừa Trạch, nhưng cũng đã nhìn và ăn nhiều món ngon trước đây chưa từng được thử.

Mặc dù lần trước đến Vị Duyên ăn tối, cô ấy cũng không ăn món thịt sốt thanh Tần Cẩn Mặc làm, lúc này cũng hơi kinh ngạc trước mùi vị này.

"Ngon thật đấy, cảm giác hương vị giống dăm bông Kim Hoa, nhưng lại không giống lắm, rõ ràng là thịt, nhưng ăn không ngán chút nào."

"Đúng vậy, có rất nhiều sản phẩm từ thịt heo, nhưng tớ thích nhất là thịt sốt thanh." Thấy bọn họ đều yêu thích hương vị này, Thẩm Thanh Thanh cười vui vẻ, bảo bọn họ ăn thử bánh sợi củ cải.

Để lâu như vậy, bánh sợi củ cải đã không còn nóng nữa nhưng cũng không ảnh hưởng đến độ xốp giòn của bánh.

"Thật ngon quá, ngủ dậy một giấc lại có thể ăn đồ ngon như vậy, tớ đúng là hạnh phúc!"

Nghe được tiếng cảm thán của Ngô Hoan, Thẩm Thanh Thanh không khỏi ngẩng đầu lên: "Ngủ dậy một giấc?"

"Cậu ấy ngủ đến lúc cậu về mới ra khỏi giường." Dư Duyệt nói.

Thẩm Thanh Thanh nghĩ vừa rồi cô ấy ăn hai ba miệng là hết một chiếc bánh củ cải, cảm thấy không có gì là lạ.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 27: Chương 27


Bốn người ngồi quanh một chiếc bàn, lúc đầu còn nói chuyện vài câu, sau đó hầu như tập trung ăn đến mức không ngẩng đầu lên.

Đúng là đồ ăn ngon có thể làm cho con người ta hạnh phúc.

Cả ngày hôm nay Lâm Ngữ Tĩnh không liên lạc với Hàn Thừa Trạch, lúc đầu tâm trạng hơi sa sút, nhưng bây giờ ăn uống đầy đủ, cả người vô thức thả lỏng.

Trong toàn bộ ký túc xá, Ngô Hoan ăn nhiều nhất, ăn no đến chạy không nổi.

So với hai người bọn họ, Dư Duyệt khá hơn một chút, hồi tưởng lại hỏi: "Thanh Thanh, cậu mua những thứ này ở đâu? Hương vị thật sự không thể chê."

Lần trước Thẩm Thanh Thanh đã nói qua Vị Duyên với bọn họ, bây giờ đương nhiên cũng không có gì phải giấu diếm.

"Cái đó hẳn là không rẻ phải không?" Nghe được là cửa tiệm kia, Dư Duyệt nói.

"Cũng ổn, thỉnh thoảng ăn một bữa vẫn đáng giá, chỉ là người ta không làm thịt sốt thanh này để bán, chỉ làm cho người nhà ăn, e rằng lần sau khó mà mua được."

Nghe được giọng điệu tiếc nuối của Thẩm Thanh Thanh, Ngô Hoan đảo mắt, nảy ra ý tưởng: "Thế này đi, cậu trực tiếp theo đuổi người ta, chẳng phải có thể nhốt anh ấy ở nhà mỗi ngày nấu đồ ăn ngon cho cậu sao!"

Ngô Hoan nói xong cảm thấy nếu người thật đẹp trai như người cô vẽ lần trước thì cũng không lỗ chút nào, càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý kiến hay.

"Thanh Thanh, cẩu phú quý, đừng quên nhau! Nếu thành công thì có đồ ngon đừng quên phần của tớ!"

"Nói nhảm gì đó?" Thẩm Thanh Thanh thấy cô ấy vì chút đồ ăn mà muốn bán mình thì giơ tay định đánh cô ấy.

Nhìn thấy hai người đánh nhau bỏ chạy, Lâm Ngữ Tĩnh và Dư Duyệt không khỏi bật cười.

Lâm Ngữ Tĩnh cười một hồi, từ Vị Duyên nghĩ đến Hàn Thừa Trạch, nghĩ hôm nay không có tin tức gì của anh ta, do dự có nên gọi điện cho anh ta hay không.

Cuối cùng, cô ấy vẫn sợ mình sẽ làm phiền anh ta bận rộn nên không gọi điện mà chỉ gửi vài tin nhắn.

Hai tin nhắn đầu tiên là quan tâm anh ta, tin nhắn cuối cùng là chia sẻ bữa tối tối nay.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Lâm Ngữ Tĩnh không mong đợi anh ta sẽ trả lời ngay lập tức, ai ngờ anh ta lại gọi thẳng đến, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng.

Có lẽ vì không muốn để anh ta đợi dù một giây nên Lâm Ngữ Tĩnh không đi ra ban công mà kết nối luôn.

Thẩm Thanh Thanh và Ngô Hoan nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì ngừng đùa giỡn, cả ký túc xá lập tức chìm vào im lặng.

Chính sự yên tĩnh này đã khiến mọi người trong ký túc xá thấy được tính tình xấu xa không che giấu của Hàn Thừa Trạch ở đầu bên kia điện thoại.

"Đã bảo không có việc gì thì đừng làm phiền tôi, ăn một bữa cơm còn gửi cho tôi như lạ lắm, cô chưa bao giờ ăn đồ ngon à? Đi ra ngoài đừng nói là quen biết tôi, tôi thấy xấu hổ…"

Bình thường Lâm Ngữ Tĩnh nhận được điện thoại vui mừng bao nhiêu, bây giờ lại khổ sở bấy nhiêu, nhưng vẫn vô thức xin lỗi: "Xin lỗi."

Thẩm Thanh Thanh đọc tiểu thuyết đã sớm biết Hàn Thừa Trạch là một tên cặn bã, nhưng nghe vậy vẫn tức giận.

Cô nhịn mãi không được, trực tiếp giật lấy điện thoại từ trong tay Lâm Ngữ Tĩnh, nói với đầu bên kia vài câu, sau đó ấn loa ngoài.

"Thẩm Thanh Thanh, cô muốn c.h.ế.t à!"

Không ai nghe thấy cô nói gì, giọng nói hung bạo của Hàn Thừa Trạch vang vọng khắp ký túc xá. Đừng nói đến hai người Dư Duyệt, ngay cả sắc mặt của Lâm Ngữ Tĩnh cũng thay đổi.

"Hàn Thừa Trạch, ai cho anh mắng Thanh Thanh!"

Cô ấy không nghe thấy Thẩm Thanh Thanh vừa nói gì, vô thức cảm thấy nhất định là bất bình thay mình, Lâm Ngữ Tĩnh, người thường bị Hàn Thừa Trạch bắt nạt vẫn luôn nhẫn nhịn, lần đầu tiên trở nên tức giận.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 28: Chương 28


Có lẽ Hàn Thừa Trạch ở đầu bên kia điện thoại không ngờ cô ấy lại nổi giận với mình, sững sờ hai giây, sau đó tức giận hét lên: "Lâm Ngữ Tĩnh, cô nghĩ mình đang nói chuyện với ai hả?"

Lâm Ngữ Tĩnh đã quen với việc gì cũng theo ý anh ta, bây giờ bị mắng cả người run lên một cái.

"Tức giận với người khác cũng không làm được trò trống gì đâu!" Thẩm Thanh Thanh thấy cô ấy bị dọa sợ thì hét lên đáp trả.

Cô biết cốt truyện, đương nhiên biết một trong những điểm yếu của Hàn Thừa Trạch là cha mẹ anh ta đều có con riêng, vừa rồi chính là cố ý lợi dụng điều này để k.ích th.ích anh ta.

Ban ngày Thẩm Thanh Thanh mắng anh ta rồi bỏ chạy, khiến Hàn Thừa Trạch khó chịu cả ngày, bởi vậy mới giận cá c.h.é.m thớt Lâm Ngữ Tĩnh, không nhịn được gọi điện cho cô ấy khi cô ấy chia sẻ bữa tối.

Đương nhiên anh ta biết Lâm Ngữ Tĩnh không làm gì sai, cho dù Thẩm Thanh Thanh mắng anh ta cũng là lỗi của anh ta, có thể nói là tự làm mất mặt. Nhưng sao anh ta có thể thừa nhận mình sai, chỉ biết cậy vào Lâm Ngữ Tĩnh dễ bị bắt nạt mà phát tiết với cô ấy, đáng tiếc vừa không được phát tiết cảm xúc, vừa tức giận hơn.

"Thẩm Thanh Thanh, tôi không có thói quen không đánh phụ nữ…"

Anh ta còn chưa nói hết lời đe dọa, Thẩm Thanh Thanh đã ôm lấy cánh tay Lâm Ngữ Tĩnh nói: "Tĩnh Tĩnh, nể mặt cậu, cho dù anh ta đánh tớ thật tớ cũng không so đo, nhưng cậu ở cạnh một người bạo lực như vậy, lỡ say này anh ta ra tay với cậu thì sao? Chỉ nghĩ thôi tớ đã thấy lo lắng rồi."

Cô nhớ tới trong tiểu thuyết, khi Hàn Thừa Trạch nổi giận vốn không nhẹ cũng không nặng, Lâm Ngữ Tĩnh thường xuyên bị thương vì anh ta, cảm thấy anh ta không oan, giọng điệu vô cùng lo lắng.

Dư Duyệt và Ngô Hoan lập tức gật đầu: "Đúng, đúng, bạo lực gia đình là không được!"

Giữa sự quan tâm của bạn bè và cơn giận dữ vô cớ của bạn trai, sự cân bằng bên trong của Lâm Ngữ Tĩnh trực tiếp bị nghiêng lệch.

Cô ấy thích Hàn Thừa Trạch, dù bị anh ta bắt nạt cũng không sao, nhưng bạn mình không nợ anh ta cái gì, tại sao lại phải vì mình mà bị anh ta sỉ nhục uy h**p.

Lâm Ngữ Tĩnh nghĩ đến anh ta không tôn trọng bạn mình như thế, cảm thấy có lẽ anh ta thật sự không thích mình, nếu không thì sao lại không suy nghĩ cho mình một chút mà hành động như thế.

Càng nghĩ cô ấy càng khổ sở, không khỏi nói ra điều mình vẫn đè nén trong lòng: "Hàn Thừa Trạch, nếu anh thực sự không thích tôi thì có thể trực tiếp từ chối, tôi sẽ không vô liêm sỉ chạy theo anh…"

Giọng điệu tủi thân và tiếng khóc nức nở của cô ấy khiến ba người còn lại trong ký túc xá có chút đau lòng, đáng tiếc lại không đả động được tên nam cặn bã nào đó.

"Ha!" Anh ta cười mỉa mai, sau đó nói: "Nếu không phải cô bám vào bà nội tôi, chỉ bằng cô, kiếp sau cũng đừng mơ được làm bạn gái của tôi."

Thẩm Thanh Thanh không nhịn được nói: "Không có ai kề d.a.o vào cổ bắt anh yêu cậu ấy, may mà cậu ấy tốt tính, nếu là người xấu tính như anh thì đã đánh nát đầu chó của anh lâu rồi!"

"Đúng vậy, yêu thì nói, không thì chia tay, chỉ có cặn bã mới thích tìm lý do."

"Không phải là sỉ nhục cặn bã quá sao, nhiều tên cặn bã còn biết đối xử tốt với bạn gái, chỉ là chân dài quá thích thả thính yêu đương khắp nơi thôi…"

Không chịu thua kém, Ngô Hoan và Dư Duyệt cũng tức giận thay bạn cùng phòng.

Một mình Hàn Thừa Trạch sao có thể cãi lại mấy người bọn họ, cuối cùng chỉ có thể tức giận Lâm Ngữ Tĩnh.

Chuyện đã đến nước này, Lâm Ngữ Tĩnh đành phải chọn một bên.

Thẩm Thanh Thanh thấy cô ấy d.a.o động, nghĩ đến mấy ngày nay ở chung, cảm thấy cô gái này không tệ, nếu bị một tên cặn bã hủy hoại cả đời thì thật đáng tiếc, thế là tức giận nói thêm: "Lúc đầu tớ cũng không muốn nói ra, nhưng thực ra sáng nay khi ra ngoài, tớ còn bị anh ta chặn lại, lúc ấy tớ mắng anh ta vài câu rồi chạy mất, chắc là anh ta thẹn quá hoá giận nên mới nhắm cao tớ."
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 29: Chương 29


Trong cốt truyện tiểu thuyết, lúc đầu đôi bạn Thẩm Thanh Thanh và Lâm Ngữ Tĩnh quá quan tâm đến nhau, một người cảm thấy đối phương sẽ không thích bạn trai của mình, người còn lại cảm thấy nếu biết bạn trai theo đuổi mình sẽ đau lòng, thế là không dám nói rõ ràng, tạo cơ hội cho tên cặn bã lợi dụng.

Bây giờ Thẩm Thanh Thanh đã sớm nói rõ ràng, cũng thể hiện mình ghét Hàn Thừa Trạch. Cộng thêm lúc trước Hàn Thừa Trạch nói dễ nghe ở nhà hàng Tây, bây giờ lại bị chứng minh là đang nói dối. Lâm Ngữ Tĩnh dù có thích anh ta đến đâu cũng sẽ thất vọng nên đã buột miệng nói câu chia tay.

"Lâm Ngữ Tĩnh, cô điên rồi à? Cô muốn chia tay với tôi! Cô nghĩ tôi là ai, là người cô muốn yêu là yêu, muốn bỏ là bỏ? Cô mau cút ra đây cho tôi…"

"Đều chia tay rồi, nghe anh ta nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Thẩm Thanh Thanh nói xong trực tiếp thay cô ấy cúp điện thoại, cũng chặn thẳng lúc anh ta gọi lại.

Sau khi trả lại điện thoại, cô hỏi: "Tớ không nỡ nghe anh ta mắng cậu nên chặn giúp cậu, cậu sẽ không tức giận chứ?"

"Không sao đâu, tớ biết cậu làm vậy là vì tốt cho tớ." Lâm Ngữ Tĩnh nói xong liền giang hai tay ôm lấy cô.

Thẩm Thanh Thanh cũng vòng tay ôm lấy cô ấy, không nhắc đến tên cặn bã đáng ghét nữa mà vỗ vai cô ấy an ủi.

[Chúc mừng kí chủ đã chia rẽ nam nữ chính, ban thưởng một viên thuốc cải thiện thị lực. Lưu ý: Thuốc này có thể chữa cận thị và mang lại đôi mắt sáng ngời.]

Thẩm Thanh Thanh có chút cạn lời, nhưng khi phát hiện tầm nhìn vốn dĩ mờ mịt khi không đeo kính của mình giờ đã trở nên rõ ràng hơn thì vẫn vui vẻ hơn một chút.

Trong thời đại thiết bị điện tử tiên tiến này, trước và sau khi xuyên qua cô đều cận thị, tuy mức độ không cao nhưng vẫn ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày. Nói mới nhớ, viên thuốc làm sáng mắt mà cô tình cờ có được còn được cô ưa chuộng hơn viên thuốc làm đẹp trước đó.

"Tớ có một ít rượu, vừa vặn còn lại chút thịt sốt thanh, hay là chúng ta uống một chút đi?"

Ngô Hoan cũng không biết an ủi người khác, do dự nhìn Lâm Ngữ Tĩnh nằm trong n.g.ự.c Thẩm Thanh Thanh một lát rồi đề nghị.

"Tớ thấy không phải cậu muốn uống rượu mà là nhớ thương chút thịt sốt thanh còn lại này." Dư Duyệt cố ý nói đùa, muốn làm dịu bầu không khí.

"Tớ muốn ăn thì sao? Cậu có giỏi thì tí nữa đừng ăn thịt, uống rượu thôi là được rồi!" Ngô Hoan nói xong, đi đến tủ đồ ăn vặt của mình, lôi ra mấy chai cocktail, đặt lên trên bàn: "Có dâu tây, đào trắng, nho, còn có chanh dây, cậu muốn vị nào, Ngữ Tĩnh?"

Thẩm Thanh Thanh nghĩ dù sao cũng ở ký túc xá nên uống chút rượu cũng được, nên không ngăn cản.

Lâm Ngữ Tĩnh cảm giác được bạn cùng phòng đang quan tâm đến mình bằng cách khác, lén lau nước mắt ngồi thẳng dậy, lặng lẽ với lấy một chai.

Cô ấy lấy xong, ba người khác cũng chọn hương vị mình muốn.

Bốn người lại ngồi quanh bàn, chẳng mấy chốc mùi rượu lại bay lên trong ký túc xá.

Nhìn thấy Lâm Ngữ Tĩnh khui mãi không được, Thẩm Thanh Thanh liền đưa tay ra giúp đỡ.

"Đừng suy nghĩ nhiều, uống rượu xong ngủ một giấc, ngày mai lại là một ngày tốt đẹp."

"Thanh Thanh nói đúng, nào chúng ta cạn ly."

Lâm Ngữ Tĩnh không nói một lời, cùng bọn họ uống rượu.

Thịt sốt thanh không còn bao nhiêu, ăn xong Ngô Hoan lại đào ra một ít củ lạc.

Độ cồn trong cocktail không cao nên bọn họ không say, nhưng sau khi uống một chai rượu, không khí trong ký túc xá quả thực thoải mái hơn trước.

"Thanh Thanh, tối nay tớ có thể ngủ với cậu không?"

Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, nghĩ đến trước kia nguyên thân cũng ngủ chung giường với cô ấy không ít lần nên cũng không từ chối.

Tắm rửa xong mới hơn chín giờ, ngay cả Thẩm Thanh Thanh cũng không đi ngủ sớm như vậy.

"Chúng ta cùng xem phim nhé!"
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 30: Chương 30


Phòng 306 của bọn là khu ký túc xá cũ, bố cục bên trong không phải là trên giường dưới bàn mà là hai chiếc giường tầng một mặt tường, tường đối diện bày một chiếc tủ đa chức năng có tủ quần áo, bàn đọc sách, bàn máy tính, chính giữa thì có một cái bàn dài.

Vừa rồi bọn họ ăn uống quanh chiếc bàn dài, lúc này Ngô Hoan muốn xem phim nên đặt laptop lên bàn, mấy người đều ngồi trên giường cô ấy.

Ngô Hoan là người nghiện ăn và nói nhiều nhất, rõ ràng là sợ c.h.ế.t khiếp, nhưng lúc nào cũng thích xem phim kinh dị, tình cờ gần đây cô ấy có hứng thú với một bộ phim kinh dị nhưng không dám xem một mình, nên nhân cơ hội kéo bọn họ cùng xem.

Khi bộ phim bắt đầu chiếu, 306 tràn ngập không khí âm trầm, chưa kể, Lâm Ngữ Tĩnh sợ hãi đến mức thật sự bỏ những vướng mắc tình cảm hỗn loạn đó ra sau lưng, ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Thanh Thanh, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy sợ hãi.

Lâm Ngữ Tĩnh bên này tạm thời đặt buông xuống, trong khi Hàn Thừa Trạch bên kia lại tức giận đến sắp nổ tung.

Lúc đầu anh ta còn cảm thấy mình khá may mắn khi gặp được Thẩm Thanh Thanh vào buổi sáng, nhưng tiếp cận không thành còn bị cô mắng một trận, ngay cả cãi lại cũng không cãi được.

Anh ta không chỉ tức giận vì bị Thẩm Thanh Thanh từ chối, mà sự chán ghét thể hiện rõ ràng của đối phương khiến mặt anh ta hơi đau. Dù sao trước giờ anh ta vẫn cho rằng cô không thể không có cảm giác với mình, hoặc là nể mặt bạn thân, hoặc là lạt mềm buộc chặt.

Cũng may Thẩm Thanh Thanh không biết anh ta đang nghĩ gì, nếu không sẽ trực tiếp nói cho anh ta biết, sống lại cũng không được.

Đương nhiên, không ai biết chuyện đáng xấu hổ này, Hàn Thừa Trạch cũng không muốn người khác biết, chỉ có thể tự mình hờn dỗi.

Nhưng điều anh ta không ngờ là Thẩm Thanh Thanh không nể mặt mình mà còn dám lấy con riêng trong nhà anh ta ra châm chọc. Mà Lâm Ngữ Tĩnh vốn chưa từng dám lớn tiếng trước mặt anh ta lại dám nổi giận với anh ta, thậm chí còn đề nghị chia tay.

Sao cô ấy dám?

Lúc đầu Hàn Thừa Trạch đang uống rượu trong quán bar, nhận được tin nhắn của Lâm Ngữ Tĩnh xong thì chút ngột ngạt buổi sáng lập tức phát tiết, thế nên mới giận cá c.h.é.m thớt gọi cho cô ấy.

Vốn tưởng rằng mình có thể phát tiết cảm xúc ra, ai ngờ Thẩm Thanh Thanh lại xem vào, Lâm Ngữ Tĩnh cũng không chiều chuộng anh ta như thường lệ, nên anh ta đã tức càng tức hơn.

"Tôi không nghe nhầm chứ? Vừa rồi là Lâm Ngữ Tĩnh nói muốn chia tay với cậu?"

Quán bar tuy ồn ào nhưng Hứa Mục vẫn nghe được chút âm thanh, không khỏi lại gần.

Có lẽ là bởi vì Lâm Ngữ Tĩnh ngày thường nhu nhược chịu đựng, đừng nói là Hàn Thừa Trạch, ngay cả người ngoài bọn họ cũng có thể tùy tiện bắt nạt, dáng vẻ đã ăn sâu vào lòng người như vậy, giọng điệu của Hứa Mục thật khó tin.

Hàn Thừa Trạch cảm thấy mình bị mất mặt trước mặt bạn bè nên lấy điện thoại di động gọi lại cho Lâm Ngữ Tĩnh, muốn cô ấy đến xin lỗi mình, về phần có tha thứ hay không thì anh ta còn phải cân nhắc một chút.

Đương nhiên không thể liên lạc được, khi biết Lâm Ngữ Tĩnh chặn mình, anh ta tức giận đến mức ném điện thoại.

Vốn dĩ những người khác trong phòng riêng cũng không để ý đến anh ta, lúc này lại nghe thấy tiếng quẳng điện thoại, lập tức vây tới quan tâm.

"Anh Hàn sao vậy? Ai chọc giận làm anh không vui?"

Hàn Thừa Trạch đen mặt không nói gì, Hứa Mục nhìn ra anh ta sắp tức giận, vội vàng xua tay: "Làm gì thì làm đi, đừng lảng vảng ở đây."

Dù sao cũng là bạn bè, Hứa Mục vừa nghe Lâm Ngữ Tĩnh muốn chia tay với anh ta thì còn hơi hóng chuyện, nhưng khi biết anh ta thật sự tức giận thì vẫn an ủi: "Dù sao cậu cũng không thích cô ta, còn luôn chê cô ta phiền phức, chia tay là tốt mà, nào, tôi uống hai ly ăn mừng với cậu."
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 31: Chương 31


Hàn Thừa Trạch không vui liếc anh ta một cái, cầm ly rượu lên uống một hớp lớn.

Lúc này những người khác trong phòng đều đã hơi say, ai đó không có mắt nhìn trực tiếp bưng ly rượu đi tới nói: "Cậu Hàn tửu lượng cao, hai chúng ta uống một ly đi."

Nghe xưng hô cũng có thể thấy người này không thân thiết với Hàn Thừa Trạch đến thế.

Nếu Hàn Thừa Trạch tâm tình tốt còn có thể cho chút mặt mũi, nhưng lúc này anh ta đang tức giận không có chỗ phát tiết, cho nên đối phương đã đụng phải họng súng.

"Ai thèm uống với mày, cút đi!"

Người kia không ngờ anh ta lại không nể mặt như vậy, vẻ mặt có chút cứng ngắc, muốn mất bình tĩnh nhưng lại không dám. Cũng may những người khác nhanh chóng tới giảng hoà trực tiếp lôi anh ta đi, nên mới không ầm ĩ xấu hổ nữa.

Tuy nhiên, sau chuyện này, mọi người đều biết tâm trạng Hàn Thừa Trạch không tốt nên đều im lặng, bầu không khí trong phòng bao đột nhiên trở nên kém sôi động hơn trước.

Hàn Thừa Trạch để ý tới càng thêm khó chịu, nhìn người khác thì thầm với nhau, giống như đang giễu cợt mình.

Anh ta có gia cảnh tốt nhất trong số những người có mặt nên không cần phải kìm nén tính tình, trực tiếp ném ly xuống đất rồi đứng dậy bước ra ngoài.

"Tôi ra ngoài hít thở không khí."

Trước khi ra ngoài, anh ta chào hỏi bạn thân Hứa Mục, Hứa Mục khẽ gật đầu tỏ ý biết, nhưng không đi theo anh ta.

Nhà họ Hứa cũng không kém nhà họ Hàn bao nhiêu, cuộc hẹn hôm này do Hứa Mục tổ chức, Hàn Thừa Trạch làm hỏng buổi hẹn do anh ta tổ chức, ít nhiều cũng làm anh ta mất mặt, rõ ràng cũng có chút không vui.

Trong phòng bao đều là người một nhà, nhưng bên ngoài lại là một đám người hỗn tạp, loại nào cũng có.

Đẳng cấp của quán bar mà đám Hứa Mục có thể tới đương nhiên sẽ không quá thấp, khách có thể vào tiêu tiền cũng không thiếu tiền.

Trong quán bar dễ xảy ra xung đột nhất, mọi người trong phòng bao đều nể mặt chỗ cho Hàn Thừa Trạch nên không có khả năng xảy ra cãi vã.

Nhưng khách ở bên ngoài không ai biết Hàn Thừa Trạch là ai, bản thân uống say, bị người khác đụng vào liền nổi nóng, kết quả đối phương không hề xin lỗi, còn tỏ vẻ muốn ăn đòn, nếu không đã không xảy ra chuyện.

Lúc đám Hứa Mục nghe thấy động tĩnh đi ra thì Hàn Thừa Trạch đã bị đánh xong rồi.

Thân là nam chính, anh ta tự nhiên có chút thân thủ, nhưng không chịu nổi bốn nắm đ.ấ.m của hai người.

Nói chung, kết quả là anh ta phải nhập viện vào lúc nửa đêm.

So với sự thê thảm của ai đó, mấy cô gái ở phòng 306 lại có một giấc ngủ ngon.

Nhờ xem phim kinh dị, Lâm Ngữ Tĩnh vốn muốn ngủ cùng Thẩm Thanh Thanh, cuối cùng trong ký túc xá có bốn cái giường, trong đó có hai cái trống, hai cái còn lại dồn xuống cho cả bốn người nằm.

Bình thường hơn tám giờ là lúc Dư Duyệt đang ngủ ngon lành, nhưng hôm nay giọng cô ấy lại vang lên trong ký túc xá sớm nhất.

"Ngô Hoan Hoan, tớ thật sự chịu thua cậu rồi, ngủ một giấc mà như đánh nhau vậy! Lần sau còn ngủ với cậu thì tớ là đồ ngu!"

Vì lý do này mà hôm nay bọn họ thức dậy vào cùng một thời điểm.

Thời tiết hôm nay đẹp, bên ngoài trời xanh mây trắng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Bọn họ ăn ý không đề cập đến chuyện xảy ra tối qua, nhưng lại lặng lẽ quan tâm Lâm Ngữ Tĩnh nhiều hơn bình thường một chút.

Hai chữ "bạn tốt" thật ra không chỉ là nói miệng, lúc trước Lâm Ngữ Tĩnh quá tập trung vào chuyện yêu đương nên không để ý, hôm nay đang ăn sáng chợt nhận thấy Thẩm Thanh Thanh đã thay đổi.

"Thanh Thanh, cậu thích đồ ăn từ bao giờ vậy?"

Lâm Ngữ Tĩnh không nghĩ nhiều, dù sao người bình thường sẽ không để trí tưởng tượng của mình bay xa chỉ vì bạn bè thay đổi. Cô ấy chỉ cảm thấy trước đây Thẩm Thanh Thanh ăn uống tùy tiện, bây giờ lại có yêu cầu cao hơn về mùi vị và nguyên liệu, mỗi bữa sáng đều phải chọn một lúc lâu, thậm chí còn có thể kể đặc điểm của từng loại món ăn.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 32: Chương 32


Sáng nay Thẩm Thanh Thanh ăn sủi cảo rau tề thái, trước khi mua còn trò chuyện trước với dì ở cửa sổ, biết được là rau tể thái mới hái, vỏ sủi cảo cũng được làm cẩn thận trong ngày, không phải mua vỏ bên ngoài.

Cô ăn xong một miếng là biết dì không hề nói dối, ngay khi đang hài lòng với kết cấu sảng khoái và mặn mà của sủi cảo tề thái, thì nghe thấy Lâm Ngữ Tĩnh đang hỏi mình, trên mặt không hề hiện nhịp tim mà hơi gấp gáp.

Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giả vờ thản nhiên: "Tớ đang vẽ tranh mà, gần đây vẽ khá nhiều đồ ăn ngon, cũng định vẽ truyện tranh đồ ăn nên nghiên cứu nhiều hơn chút."

Mấy người trong ký túc xá đều đã xem tranh của cô, cảm thấy không thua kém gì những họa sĩ chuyên nghiệp kia, cảm thán cô có thiên phú, còn nói thật đáng tiếc khi cô không học chuyên ngành nghệ thuật. Vì thế khi nghe cô có ý định vẽ truyện tranh cũng không nghĩ nó viển vông mà rất mong chờ.

Cô vừa dứt lời, không chỉ Lâm Ngữ Tĩnh, mà cả hai người Ngô Hoan cũng trở nên quan tâm, bày tỏ sự mong đợi với truyện tranh của cô.

Thấy Lâm Ngữ Tĩnh hình như không có nghi ngờ gì, Thẩm Thanh Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến mình có được ký ức của nguyên thân, lại cảm thấy không cần phải khẩn trương như vậy.

Nói thật, không phải cô muốn thay thế nguyên thân, theo hệ thống, chính nguyên thân đã trực tiếp lựa chọn biến mất sau khi biết số phận của mình, cho nên cô mới bị hệ thống bắt tới gánh trách nhiệm.

Đương nhiên, thật sự mà nói cô cũng không lỗ, dù sao kiếp trước cô đã kiệt sức vì thức khuya, bây giờ coi như kiếm thêm từng ngày để sống.

Sau khi ăn sáng ở nhà ăn, tiện thể dạo quanh khuôn viên trường một lúc cho tiêu cơm, bốn người mới cùng nhau trở về ký túc xá.

Vừa rồi Thẩm Thanh Thanh nói muốn vẽ truyện tranh ẩm thực cũng không phải để lừa bọn họ, mà cô đã có kế hoạch này từ trước khi xuyên qua rồi.

Trở lại ký túc xá, cô mở máy tính bảng ra bắt đầu vẽ, thứ cô vẽ không có gì khác, chính là bữa sáng bọn họ ăn sáng nay.

Lâm Ngữ Tĩnh không có việc gì làm, thế là ngồi ở bên cạnh nhìn cô vẽ tranh, thấy cô cầm bảng vẽ vẽ bằng ngón tay, rất nhanh đã vẽ ra một bát sủi cảo hấp nóng hổi vỏ mỏng nhân dày, hai mắt cũng hơi mở to.

Cô ấy cảm giác rõ ràng mình không hề chớp mắt, chỉ nhìn ngón tay đó lướt đi lướt lại trên tấm bảng, soạt soạt soạt, kết quả đã vẽ xong một bức tranh!

"Thanh Thanh, cậu đỉnh quá!"

Thẩm Thanh Thanh quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của cô ấy, không khỏi cười khẽ một tiếng: "Có muốn tớ vẽ cho cậu một cái ảnh đại diện không?"

Lâm Ngữ Tĩnh trực tiếp gật đầu nói có, còn hỏi cô có cần thay quần áo không.

"Không, chỉ cần chọn một bức ảnh cậu thích, đưa cho tớ tham khảo là được."

Phiên bản Q dễ thương hơn khi vẽ ảnh đại diện nên Thẩm Thanh Thanh không đổi cọ mới mà tiếp tục cầm bảng vẽ vẽ bằng ngón tay.

Lâm Ngữ Tĩnh vốn tưởng vẽ người sẽ khó hơn, không ngờ cô vẫn dùng ngón tay soạt soạt trên màn hình, như không cần phải suy nghĩ, nhanh chóng vẽ ra hình dáng đại khái.

Ngô Hoan và Dư Duyệt vừa nghe động tĩnh đã lại gần, cả hai đều có chút kinh ngạc khi nhìn thấy quá trình vẽ tranh của cô.

Sau khi vẽ xong, Ngô Hoan cuối cùng cũng không nhịn được nữa nói: "Thì ra vẽ tranh chỉ cần có tay là được!"

"Đúng là chỉ cần có tay, điều kiện tiên quyết là cậu phải có đôi tay mảnh khảnh như vậy." Dư Duyệt trả lời.

Ngô Hoan nghe vậy, trực tiếp nắm lấy một tay của Thẩm Thanh Thanh, sờ mu bàn tay của cô: "Bàn tay đẹp như vậy còn biết vẽ, sao lại không phải tay của tớ!"

Thẩm Thanh Thanh bị cô ấy chạm vào có chút ngứa ngáy, lập tức rút tay ra hiệu cho cô ấy đừng nghịch.

"Tay của cậu vừa mảnh vừa dài, rõ ràng nhìn không có thịt nhưng sao sờ vào lại có cảm giác mềm mại, trơn trượt như thế…"
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 33: Chương 33


"Đủ rồi, đừng giống mấy tên b**n th** nữa." Dư Duyệt nhịn không được kéo cô ấy ra, nhưng khi ánh mắt rơi vào bàn tay trắng nõn, mềm mại khác thường của Thẩm Thanh Thanh cũng không khỏi khen một câu, thậm chí có thể được sử dụng làm mô hình bàn tay.

Thẩm Thanh Thanh có chút xấu hổ trước lời khen của bọn họ nên đổi chủ đề, hỏi bọn họ có muốn vẽ ảnh đại diện không.

Thế là vào một buổi sáng, bốn người trong ký túc xá đều thay ảnh đại diện giống nhau.

Có lẽ vì sợ Lâm Ngữ Tĩnh có thời gian rảnh rỗi lại nhớ tên cặn bã nào đó, nên buổi chiều Ngô Hoan đã kéo cô ấy chơi game cùng.

Thấy Lâm Ngữ Tĩnh có người bên cạnh, Thẩm Thanh Thanh cũng yên tâm làm việc của mình.

So với trước khi xuyên qua, thế giới này có nền tảng tốt hơn dành cho các họa sĩ, tên là "Thế giới hội họa".

Trong "Thế giới hội họa", không chỉ có thể chia sẻ, trưng bày tác phẩm của mình mà còn có thể trực tiếp bán tranh, nhận đơn đặt hàng, thậm chí có thể tải truyện tranh lên, sau khi được xét duyệt liền có thể vào cửa hàng truyện tranh, tự quyết định có thu phí hay không.

Thẩm Thanh Thanh đã đăng ký thành công trong thế giới hội họa, cũng chia sẻ nhiều tác phẩm gần đây, thậm chí còn nhận được một vài đơn đặt hàng nhỏ.

Cô đang có tâm trạng vui vẻ, nghĩ dù sao mình cũng là người mới, mặc dù trước khi xuyên qua đã là một họa sĩ lâu năm nhưng không ngại nhận đơn hàng nhỏ, vẫn nghiêm túc hoàn thành.

Những đơn hàng nhỏ kia về cơ bản là ảnh đại diện đơn, ngoài ra còn có một số trang bìa tiểu thuyết, tương đối mà nói thì trang bìa sẽ đắt hơn một chút. Suy cho cùng, để vẽ được một trang bìa phù hợp với nhân vật theo yêu cầu của tác giả tiểu thuyết, nói đơn giản nhưng cũng không dễ dàng.

Trước khi xuyên qua, khi hết cảm hứng, Thẩm Thanh Thanh cũng sẽ quay sang nhận đơn đặt hàng thiết kế trang bìa cho một số tiểu thuyết, dù sao thì những nhân vật mà một số tác giả nghĩ ra thực sự rất thú vị, còn đầy tính thử thách.

Những ngày cuối tháng chín trôi qua êm đềm, lễ Quốc khánh sắp đến.

Bốn người trong ký túc xá, Ngô Hoan và Dư Duyệt sống ở tỉnh khác, trước khi nghỉ lễ đã thu dọn đồ đạc mua vé về nhà, còn Lâm Ngữ Tĩnh là người trong tỉnh, nhưng nhà ở thành phố bên cạnh nên cũng phải đi xe buýt.

Thẩm Thanh Thanh, người địa phương duy nhất, đưa cả ba người bạn cùng phòng lên xe, chào dì quản lý ký túc xá rồi xách đồ về nhà.

Cô không có thói quen chen chúc đông người trong ngày Quốc khánh, nên cũng không nghĩ đến việc ra ngoài đi du lịch, sau khi về nhà liền tìm kiếm các món ăn ngon gần đó.

Khu nhà cũ cũng có cái tốt của khu nhà cũ, đầy đủ không khí khói lửa nhân gian.

Ba ngày trước Quốc khánh, Thẩm Thanh Thanh đã ăn rất nhiều món ngon, chẳng hạn như bánh bột chiên vàng, bên ngoài giòn xốp, bên trong mềm thơm; còn có món kho nổi tiếng lâu đời, tươi ngon thơm phức, càng ăn càng ngon; mùa hè thì phải ăn tôm….

Cô ăn uống hạnh phúc, vẽ tranh cũng vui vẻ, những tác phẩm gần đây trên tài khoản cá nhân "Thế giới hội hoạ" của cô đều liên quan đến đồ ăn, những người hâm mộ bị thu hút khen cô vẽ đẹp, cũng phàn nàn cô nhả độc vào đêm khuya. Hết cách, ai bảo cô suốt ngày bận rộn ăn uống, vẽ tranh, chỉ có buổi tối mới rảnh rỗi đăng tải tác phẩm.

Trong nhóm chat ký túc xá 306, Ngô Hoan, người đã biết tài khoản "Thế giới hội hoạ" của cô, cũng không nhịn được gửi tin nhắn cho cô.

[Khẩu Thiên Hoan: Thanh Thanh, cậu hãy làm người đi, sao cứ đăng đồ ăn vào đêm hôm khuya khoắt vậy!]

[Thanh Thanh: Nhưng tớ chỉ rảnh rỗi đăng tải ban đêm thui. Vô tội.jpg]



[Duyệt Lai Duyệt Hảo: Nghỉ lễ để vui chơi giải trí, gần đây tớ cũng ăn ngủ suốt ngày…]

Sau khi hai người ngồi c.h.é.m gió một lúc, Dư Duyệt cũng chia sẻ về cuộc sống ngày Quốc khánh của mình.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 34: Chương 34


Cuối cùng trong bốn người chỉ có Lâm Ngữ Tĩnh không online, bọn họ không nhịn được lo lắng, có phải vẫn chưa hết thất tình hay không. Xét thấy cô ấy cũng ở trong nhóm nên bọn họ không thảo luận trực tiếp mà đều nghĩ đến việc dành thời gian quan tâm một chút.

Sau khi Thẩm Thanh Thanh trò chuyện trong nhóm xong thì suy nghĩ rồi gửi vài tin nhắn riêng cho Lâm Ngữ Tĩnh.

Cô ấy trả lời khá chậm, giống như đang bận việc gì đó, Thẩm Thanh Thanh nghĩ hiếm khi được nghỉ lễ về nhà, chắc là cô ấy nhiều việc phải làm nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Ngày thứ tư của kỳ nghỉ, Thẩm Thanh Thanh đang định đi đến công viên gần đó dạo chơi, không ngờ sáng sớm trời đã bắt đầu mưa.

Cô không ghét trời mưa, thậm chí còn thích ngồi trước cửa sổ nghe tiếng mưa rơi. Vì không thể ra ngoài nên sau khi ăn sáng xong, cô vừa vẽ tranh vừa nghe tiếng mưa rơi.

Cô không hề rảnh rỗi trong những ngày nghỉ lễ mà bắt đầu viết một bộ truyện tranh ẩm thực đã tưởng tượng từ lâu.

Truyện tranh ẩm thực khác với tranh đồ ăn, quá trình chế biến món ăn là không thể thiếu. Cũng may mặc dù kỹ năng nấu nướng của Thẩm Thanh Thanh chỉ ở mức trung bình, nhưng lại nhớ rất nhiều công thức nấu ăn của ông nội từ khi còn nhỏ.

Ngay khi bắt đầu vẽ, cô đã đắm chìm vào trong đó, buổi sáng trôi qua lúc nào không hay.

Hết kì nghỉ thì phải về trường nên không chuẩn bị quá nhiều đồ ăn ở nhà. Thấy mưa vẫn rơi ngắt quãng, cô dùng khả năng duy nhất của mình nấu tô mì cho bữa trưa.

So với những món ăn đẹp đẽ, ngon miệng trong tranh của cô, món mì cô làm ra thực sự chỉ ở mức tạm được.

Nếu tôi vẽ tô mì này, chắc người hâm mộ sẽ không nói mình nhả độc đêm khuya, mà sẽ cảm ơn mình vì đã giúp bọn họ giảm cân.

Thẩm Thanh Thanh âm thầm cười nhạo chính mình, ăn xong vẽ mì ra thật.

Buổi chiều cô không muốn tự nấu ăn nữa, cộng thêm trong nhà cũng không có nguyên liệu nấu ăn gì nên dứt khoát ra ngoài kiếm ăn.

Còn chưa kịp quyết định ăn gì, cô đã nhìn thấy một bà lão đang bán rau ở cổng khu nhà.

Trong tay bà lão cầm một chiếc ô gãy, trên người có nhiều chỗ ướt sũng vì mưa.

Dù đang là mùa hè nhưng trời vẫn hơi lạnh kèm theo gió mưa ập vào người. Thẩm Thanh Thanh do dự hai giây mới đi tới, vừa nhìn thấy cô, bà lão liền chào hỏi: "Cô bé, có muốn mua chút củ cải không? Củ cải mới đào lên khỏi mặt đất sáng nay."

Thẩm Thanh Thanh thấy tóc bà ấy đã điểm bạc, không khỏi hỏi: "Bà ơi, bà bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tôi đã hơn tám mươi rồi."

"Vậy sức khỏe bà rất tốt, tám mươi tuổi còn có thể ra ngoài bán rau." Thẩm Thanh Thanh tưởng bà ấy mới sáu mươi bảy mươi tuổi, không ngờ bà ấy đã hơn tám mươi rồi.

Bà lão nghe vậy thì cười: "Rau này tôi tự trồng, bán rất rẻ, cháu có muốn lấy một ít không?"

Thẩm Thanh Thanh gật đầu, vốn chỉ định mua một ít, nhưng sau khi hỏi thêm mấy câu, biết được buổi sáng bà ấy ra ngoài bán rau, trời mưa to đã bị gió thổi hỏng ô, cô không nhịn được thở dài trong lòng.

Hơn tám mươi tuổi còn ra ngoài bán rau, đúng là không dễ dàng. Cho dù bà lão nói mình không thể ngồi yên ở nhà, muốn kiếm chút chuyện làm, Thẩm Thanh Thanh vẫn cảm thấy hơi mềm lòng.

Củ cải nhìn rất tươi, rẻ hơn nhiều so với siêu thị, mua hết cả giỏ xe kia chắc cũng chỉ có mấy chục tệ.

Lúc cô nói cô mua hết, bà lão còn sợ cô ăn không hết sẽ làm hỏng.

"Không sao đâu, tiện thể nhà cháu cũng muốn muối củ cải." Thẩm Thanh Thanh có ý tốt nói dối.

Bà lão nghe vậy liền nhiệt tình chỉ bảo cho cô những điều cần chú ý khi muối củ cải, đồng thời còn dạy cô cách làm củ cải khô cay.

"Đúng rồi, tôi còn có gừng tây mới đào sáng nay, gừng tây muối cũng rất ngon, cháu có thể lấy về muối cùng.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 35: Chương 35


Sau khi cân củ cải xong cho vào túi, bà lão lấy từ trên xe ba bánh ra một túi gừng tây. Bà ấy vốn tiện thể mang theo xem có bán được không, nhưng hôm nay thời tiết xấu, hiếm khi gặp được cô gái tốt bụng mua hết củ cải của mình nên nghĩ đến việc cho không.

Cho gừng tây xong, bà lão vẫn sợ cô không biết làm, thế là lại chỉ cô cách muối gừng tây sao cho ngon.

"Cháu mang gừng tây về rửa sạch, chờ thời tiết tốt thì cắt lát rồi phơi khô, sau đó băm ớt, thêm chút muối, đường…"

Nghe bà cụ nói, Thẩm Thanh Thanh đã có thể nhớ lại vị ngọt, cay, giòn và đặc biệt ngon miệng của món gừng tây muối kia.

"Cám ơn bà, cháu nhớ rồi." Thẩm Thanh Thanh đương nhiên sẽ không lấy không gừng tây của bà ấy, chờ sau khi xách hết củ cải và gừng tây trên tay, cô nhét thẳng năm mươi đồng vào tay bà lão rồi nhanh chóng rời đi.

Trước khi đi, cảm thấy mưa đã tạnh, lo lắng bà lão về nhà sẽ lại mưa, cô còn gấp ô lại để lên xe ba bánh.

Lúc bà lão kịp phản ứng đã vội vàng hô to: "Cô bé, cháu đừng đi, còn chưa thối tiền…"

"Không cần thối đâu ạ, củ cải bên ngoài có giá như vậy, bà mau về nhà đi." Thẩm Thanh Thanh nói xong liền chạy một mạch vào trong khu nhà.

Chưa ăn được cơm, còn mang về một đống củ cải và gừng tây, Thẩm Thanh Thanh về đến nhà có chút đau lòng.

Làm việc tốt thì tốt, nhưng lãng phí thì không.

Chẳng lẽ lại muối hết thật?

Thẩm Thanh Thanh vừa nảy ra ý tưởng lập tức lắc đầu, dù sao cô cũng biết chừng mực, không cho rằng mình có thể muối tốt.

Cô ngồi xổm trước một túi củ cải lớn, suy nghĩ một lúc, đột nhiên nghĩ tới Tần Cẩn Mặc.

Có lẽ vì ông nội là đầu bếp nên cô có ấn tượng tốt với những người trong ngành này, cộng thêm cô rất hoà đồng, ngày đó sau khi mua thịt sốt thanh xong cũng không ngắt liên lạc với Tần Cẩn Mặc, thỉnh thoảng lại chia sẻ với anh những món ngon mình ăn, hoặc là nhờ anh tư vấn cách làm đồ ăn.

Thẩm Thanh Thanh dùng điện thoại di động chụp mấy bức ảnh củ cải và gừng tây, sau đó trực tiếp gửi tin nhắn hỏi xem anh có thể giúp giải quyết vấn đề không.

Tần Cẩn Mặc trông có vẻ hơi lạnh lùng nhưng thực ra khá tốt bụng, ít nhất đó là những gì Thẩm Thanh Thanh nghĩ.

Sau khi nhận được tin nhắn, anh cũng không hỏi gì nhiều, trực tiếp đồng ý, thậm chí còn nói có thể phái người đi lấy.

Thẩm Thanh Thanh biết nhìn thì có vẻ như mình đang tặng nguyên liệu miễn phí, nhưng thực tế một nơi như "Vị Duyên" không thể thiếu một ít đồ như vậy, nên thực tế là người ta đang giải quyết rắc rối cho cô, sao cô có thể vô ý đến mức để người ta đến lấy.

Cô nói muốn tự mình mang tới, Tần Cẩn Mặc cũng không từ chối.

Khi cô đến Vị Duyên thì mưa đã tạnh , sắc trời cũng hơi tối hơn.

Thẩm Thanh Thanh vừa xuống xe, chú Vương đã tới giúp xách đồ.

"Thanh Thanh ăn cơm chưa? Tại sao lại mang theo nhiều củ cải như vậy?"

"Cháu mua nhiều quá ăn không hết, nghĩ đến tiệm các chú có thể cần dùng nên mang đến đây, có gây phiền ở gì cho mọi người không ạ?"

Vừa rồi cô không nghĩ nhiều, bây giờ lại sợ gây phiền phức cho người khác.

"Không đâu, củ cải này nhìn có vẻ tươi, dùng làm bữa ăn cho nhân viên cũng được."

Thẩm Thanh Thanh nghĩ lại rằng nhiều nhà hàng sẽ chỉ sử dụng rau được cung cấp đặc biệt để duy trì chất lượng, nghe nói có thể dùng làm bữa ăn cho nhân viên cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Trên đường đi hai người lại trò chuyện thêm, khi biết cô vẫn chưa ăn tối, chú Vương nói: "Trước đây cậu chủ còn khen cháu rất biết ăn uống, vừa lúc cậu ấy đang nấu ăn, cháu thử xem hương vị thế nào."

"Cháu ngửi thấy mùi nạm bò hầm củ cải!"
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 36: Chương 36


Lúc đi mua củ cải, Thẩm Thanh Thanh cũng vô thức nghĩ tới món ăn này, không ngờ bây giờ lại ngửi thấy mùi thật, lúc đầu muốn trò chuyện hai câu với chú Vương, bây giờ lại có chút hưng phấn chạy thẳng vào phòng bếp nhỏ.

Tần Cẩn Mặc chưa nhìn thấy người đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô, quay người đã đối diện với hai con ngươi sáng lấp lánh của cô, không khỏi nghĩ đến tình huống tương tự trong lần đầu gặp cô.

Anh chuyên môn làm thịt sốt thanh cho ông ngoại, nhưng ông cụ đã già, không thích hợp ăn các món ăn ướp gia vị này thường xuyên nữa.

Hôm đó ông cụ nói đã lâu không ăn nên anh mới chuẩn bị thịt sốt thanh làm một phần tam tiên hầm, kết quả vừa múc ra lại phát hiện ánh mắt nóng rực ngoài cửa sổ.

Gần Vị Duyên có mấy con mèo hoang, một chút thịt, cá vụn trong tiệm sẽ ném ra cho bọn chúng ăn. Anh vốn tưởng là con mèo ham ăn nào bị mùi thơm hấp dẫn tới, không ngờ ngẩng đầu lên phát hiện "con mèo ham ăn" này chứ không phải là con mèo ham ăn kia.

"Anh làm nạm bò hầm củ cải thơm quá!"

Khi một đứa trẻ hỏi bạn thứ bạn cầm trên tay có ngon không, hàm ý là nó muốn ăn thử.

Tần Cẩn Mặc nghe được giọng điệu khen ngợi của cô, không hiểu sao cũng cảm thấy tương tự.

Anh đưa tay mở nắp nồi đất ra, hơi nóng bốc lên, mùi thơm của nạm bò và củ cải hòa quyện hoàn hảo càng thêm nồng nàn, thu hút Thẩm Thanh Thanh trực tiếp đi vào bên bếp.

Chú Vương đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này liền bỏ đồ xuống, lén lút dùng điện thoại di động chụp ảnh.

"Cậu chủ, Thanh Thanh vẫn chưa ăn tối, sao cậu không nấu thêm hai món nữa để ăn cùng cô ấy." Chụp ảnh xong ông ấy lập tức cất điện thoại, để lại một câu rồi nhanh chóng rời đi.

Tần Cẩn Mặc cũng không biết tại sao khi thấy cô nhắc đến củ cải, anh lại có hứng thú làm món nạm bò hầm củ cải.

Nghe lời chú Vương, anh quay đầu nói: "Cô còn muốn ăn gì nữa?"

Có sẵn cơm mà không ăn ké thì lát nữa cô sẽ phải tìm cách giải quyết bữa tối. Thẩm Thanh Thanh quyết định mặt dày một chút, thế là nói: "Tôi không kén ăn, anh nấu cái gì tôi cũng ăn được."

"Còn có mấy con cá, cô muốn ăn thế nào?"

Căn bếp nhỏ có chữ "nhỏ" nhưng thực ra lại không hề nhỏ, thậm chí còn có cả bể cá để nuôi cá.

Thẩm Thanh Thanh đi theo anh lại gần, nhận ra bên trong là cá trắm đen thì chợt nhớ ra một món ăn.

"Lúc trước tôi nhìn thấy món cá kho dấm trên thực đơn, làm từ cá trắm đen, anh biết nấu không?"

Tần Cẩn Mặc khẽ gật đầu, chọn một con cá trích cỡ vừa, vớt ra và bắt đầu làm.

Anh xử lý con cá gọn gàng linh hoạt, không hề có chút động tác dư thừa, Thẩm Thanh Thanh không khỏi có cảm hứng, dứt khoát mở phần mềm vẽ tranh trên điện thoại di động ra bắt đầu vẽ.

Bản thân việc vẽ truyện tranh ẩm thực đòi hỏi phải vẽ quá trình nấu nướng, giờ đã có sẵn tài liệu tham khảo, đương nhiên cô sẽ không bỏ lỡ.

Cá kho dấm cần chiên qua dầu trước, thịt cá vừa cho vào chảo dầu, mùi thơm đã lập tức lan tỏa, Thẩm Thanh Thanh ngừng vẽ một lúc.

Tần Cẩn Mực tuổi còn trẻ nhưng tài nấu nướng lại không hề thua kém những đầu bếp kinh nghiệm hàng chục năm. Một lúc sau, ba món ăn và một món canh với đủ màu sắc, hương vị thơm ngon đã được bày biện lên bàn bên cạnh.

Thẩm Thanh Thanh cũng không buồn vẽ nữa, chụp ảnh các món ăn để ghi lại, sau đó dùng đũa gắp cơm ngồi xuống đợi anh cùng ăn.

Tất nhiên, trước khi bắt đầu cô vẫn không quên nói một tiếng, mình vừa vẽ một số bản nháp dựa trên quá trình nấu ăn của anh.

Tần Cẩn Mặc nhìn mấy bức tranh cô vừa vẽ, cũng không để ý.

Sau khi bắt đầu, Thẩm Thanh Thanh nóng lòng ăn một miếng nạm bò hầm củ cải.

Củ cải hút nước canh thịt bò ngọt thanh, thịt nạm bò mềm tan thơm ngon, hương vị thực sự không thể chê vào đâu được.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 37: Chương 37


Cô lại bắt đầu nếm thử món cá kho dấm, mới đầu thấy có vị chua mặn trong miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng, bề mặt cá trích chiên hơi cháy, nhưng thịt bên trong lại non mềm, độ tươi của cá đã hoàn toàn bị dấm đưa ra ngoài, có cảm giác càng ăn càng ngon.

Cá kho dấm có thể coi là tiền thân của cá dấm Tây Hồ, nhưng không biết có phải do Thẩm Thanh Thanh xui xẻo hay không, nhưng cô chưa từng được ăn món cá dấm Tây Hồ khiến cô đặc biệt hài lòng. Tuy nhiên, món cá kho dấm trước mặt này lại rất hợp khẩu vị của cô, khiến cô cảm nhận được hương vị thơm ngon của dấm và cá bổ sung cho nhau.

Lúc đầu bữa ăn này khiến cô có tâm trạng rất tốt, nhưng cuộc điện thoại tiếp theo của Dư Duyệt lại khiến lông mày cô cau lại.

Thẩm Thanh Thanh không thích nghĩ đến những chuyện không vui trong lúc ăn, thế là sau khi cúp điện thoại chỉ ghi nhớ chuyện này trong lòng rồi ăn tiếp.

Trên bàn ngoài nạm bò hầm củ cải và cá kho dấm, còn có thanh thịt muối xào bắp cải và canh đậu phụ rau xanh.

Không nói ba món còn lại, canh đậu phụ rau xanh rất đơn giản lại cực kỳ thơm ngon, đậu phụ mềm mịn không có mùi tanh, rau xanh giòn giòn, nước canh có vị mặn nhạt vừa phải.

Sau khi ăn xong, Thẩm Thanh Thanh thoả mãn lén lút sờ bụng mình, sau đó cầm điện thoại muốn trả tiền nguyên liệu nấu ăn cho anh.

Cô vốn nghĩ nếu đưa thẳng tiền thì anh chắc chắn sẽ không lấy, nên mới đề nghị trả tiền nguyên liệu, nhưng Tần Cẩn Mặc lại nói: "Không phải cô đã mang theo nguyên liệu rồi sao?"

"Nhưng những củ cải đó cộng lại còn không bằng một đĩa cá kho dấm."

Thật ra Thẩm Thanh Thanh không thích nhượng bộ với người khác, thấy anh thật sự không muốn tính tiền nguyên liệu thì nói: "Vậy hay là tôi chia sẻ cho anh một công thức nhé."

Bởi vì thích ăn uống, muốn vẽ truyện tranh ẩm thực nên cô chuyên tâm tìm kiếm trên mạng, kết quả không tìm kiếm còn không biết, vừa tìm đã phát hiện có vài món ăn không biết là không có trong thế giới này, hay là bị thất truyền mà tìm mãi không ra.

"Công thức gì?" Tần Cẩn Mặc nghe được lời này có chút hứng thú.

"Anh đã từng nghe món giá đỗ nhồi thịt chưa?"

Chắc là vì vừa ăn thịt sốt thanh xào bắp cải xong, đây là món đầu tiên Thẩm Thanh Thanh nghĩ tới.

Tần Cẩn Mặc lắc đầu thể hiện chưa nghe qua.

"Đó là bỏ đầu đuôi của giá đỗ rồi khoét rỗng, sau đó cho thịt vào bên trong, nghe nói là dùng kim khâu nhồi thịt gà băm vào. Nhưng hình như cũng có thể dùng giăm bông xé nhỏ cho vào, tôi thấy dùng thịt sốt thanh cũng được…"

Thật ra Thẩm Thanh Thanh chưa từng nếm qua món ăn này, nói xong cảm thấy điểm nổi bật của giá đỗ nhồi thịt chính là cách nhồi thịt, nói thật hương vị chưa chắc đã ngon hơn dăm bông xào giá đỗ, sợ Tần Cẩn Mặc tưởng mình nói đùa, thế là sửa lại: "Quên đi, để tôi đổi công thức khác."

"Không cần, giá đỗ nhồi thịt nghe có vẻ thú vị đấy."

Thẩm Thanh Thanh nghe anh có vẻ hứng thú, hai mắt lập tức sáng lên: "Anh muốn làm món này sao? Tôi có thể xem quá trình anh làm không? Tất nhiên, nếu như làm thành công rồi cho tôi nếm thử một chút thì tốt."

"Được."

Tần Cẩn Mặc chưa từng nghe qua món ăn này, cảm thấy nếu làm được thật thì đương nhiên phải cần người đề xuất công thức như cô đánh giá.

"Vậy thì tốt quá."

Thẩm Thanh Thanh cảm thấy món ăn tương đối kỹ thuật như vậy nhất định không thể thiếu trong truyện tranh của mình, nếu nhìn anh nấu một lần sẽ dễ dàng hơn tự tưởng tượng, giọng điệu cũng rất vui vẻ.

Ăn tối xong cũng không còn sớm, nghĩ từ đây về nhà sẽ mất nhiều thời gian, Thẩm Thanh Thanh nhìn điện thoại một chút rồi tạm biệt anh.

"Tôi đưa cô về."

Bình thường Tần Cẩn Mặc cũng không thường xuyên tiếp xúc với người khác giới, nhưng anh vẫn cư xử đúng mực, cảm thấy không nên để cô một mình về nhà buổi tối.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 38: Chương 38


Thẩm Thanh Thanh khách khí nói mấy câu, xác định không lãng phí thời gian của anh mới đồng ý.

Khi bọn họ từ phòng bếp ra bãi đậu xe, một con mèo trắng chạy ra đứng cản trước mặt, meo meo vài tiếng rồi ngã xuống.

"Đây là giả vờ bị người đụng sao?"

Thẩm Thanh Thanh ngồi xổm trước mặt con mèo rất đáng yêu, trong giọng nói tràn đầy ý cười.

Ngay lúc cô đang hơi tiếc nuối vì không mang theo đồ ăn cho nó, dư quang đã thấy Tần Cẩn Mặc lấy từ trong túi quần ra một cây xúc xích cho mèo.

Nói thật, sau khi ra khỏi bếp, trông anh không giống một đầu bếp chút nào, nói gì đến người sẽ lấy xúc xích mèo ra khỏi túi, Thẩm Thanh Thanh nhất thời có chút kinh ngạc.

Thấy cô hơi ngẩng đầu lên nhìn mình, hai con ngươi trong veo hơi mở to, rất giống con mèo trắng nhỏ bên cạnh, Tần Cẩn Mặc khẽ cong khóe môi.

Không phải lúc nào anh cũng mang xúc xích cho mèo bên mình, mà là cố ý mang theo trước khi ra cửa. Lúc này, anh không đưa xúc xích cho mèo con mà đưa về phía người vẫn đang nhìn mình.

Thẩm Thanh Thanh vô thức cầm lấy, không kịp suy nghĩ nhiều trong tiếng meo meo thiếu kiên nhẫn của con mèo, trực tiếp mở ra đút cho nó ăn.

Sau khi thu được "tiền mua đường", mèo trắng hài lòng chạy đi, không còn quấy rầy bọn họ nữa.

Tần Cẩn Mặc lái xe chở cô về, Thẩm Thanh Thanh nói chuyện với anh về con mèo trắng nhỏ, biết nó đã được triệt sản, cũng thường xuyên có người cho ăn mới yên lòng.

Về đến nhà cô đi tắm rửa trước, sau khi tắm rửa xong mới chợt nhớ tới cuộc điện thoại của Dư Duyệt.

Dư Duyệt nói hôm nay cô ấy liên lạc với Lâm Ngữ Tĩnh, nghe thấy giọng nói của một người đàn ông bên cạnh cô ấy, cảm giác giọng nói đó có chút giống Hàn Thừa Trạch, nghi ngờ không biết có phải cô ấy lại bị dỗ quay lại hay không.

Lúc cô ấy gọi điện cho Thẩm Thanh Thanh, trong giọng điệu tràn đầy sự tức giận bực mình, cũng nói mình kiểm tra một câu nhưng Lâm Ngữ Tĩnh không trả lời, cũng không thể hỏi thêm, cho nên muốn Thẩm Thanh Thanh tâm sự với cô ấy, dù sao quan hệ của hai người cũng tốt hơn.

Thẩm Thanh Thanh nghĩ đến trong tiểu thuyết hai người quấn quýt triền miên, đến cuối cùng vẫn ở bên nhau, cảm thấy suy đoán của Dư Duyệt thật sự có khả năng.

Trong lúc nhất thời, cô thực sự không muốn xen vào chuyện này nữa, dù sao cũng đã khuyên rồi, nếu Lâm Ngữ Tĩnh nhất quyết không quay đầu lại thì cô cũng không thể làm gì được.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn tay nhanh hơn não bấm số của Lâm Ngữ Tĩnh, muốn xác nhận xem cô ấy có thực sự làm lành với Hàn Thừa Trạch hay không.

"Alo, Tĩnh Tĩnh, cậu nghỉ lễ bận rộn những gì vậy? Ở nhà có chuyện gì à? Sao không thấy cậu chủ động liên lạc với tớ."

"Tớ…"

So với Dư Duyệt, Lâm Ngữ Tĩnh thân với Thẩm Thanh Thanh hơn, sau khi do dự hai giây vẫn chọn nói ra sự thật: "Tớ không về nhà."

Ngày đó Thẩm Thanh Thanh đích thân đưa cô ấy lên xe, nghe vậy kinh ngạc nói: "Sao cậu lại không về nhà?"

Đã mở lời rồi, Lâm Ngữ Tĩnh cũng không còn gì để giấu giếm.

Thì ra hôm đó cô ấy vừa lên xe liền nhận được điện thoại của bà cụ Hàn, thế là nửa đường xuống xe quay lại.

Nhắc mới nhớ, bà cụ Hàn đối với Lâm Ngữ Tĩnh khá tốt, lúc trước cũng là bà ta mở miệng, Lâm Ngữ Tĩnh mới có thể trở thành bạn gái Hàn Thừa Trạch.

Chính vì vậy dù Lâm Ngữ Tĩnh đã chia tay với Hàn Thừa Trạch, nhưng vẫn rất kính trọng bà ta, thậm chí còn cảm thấy có chút áy náy khi mình đã phụ lòng tốt của bà ta.

Biết được cô ấy bị bà cụ Hàn gọi đến chăm sóc Hàn Thừa Trạch đang nằm viện, Thẩm Thanh Thanh không nhịn được nhíu mày.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 39: Chương 39


Trong cốt truyện tiểu thuyết, đúng là bà cụ Hàn đối xử với Lâm Ngữ Tĩnh rất tốt, nhưng về cơ bản, người mà bà ta thực sự quan tâm là cháu trai nhà mình. Bà cụ Hàn có thể thấy, so với những người phụ nữ khác chỉ theo đuổi cháu trai bà ta vì gia thế và tiền bạc, thì Lâm Ngữ Tĩnh rõ ràng là người dè dặt hơn, là thật lòng thích con người anh ta, nên bà ta mới có thể bỏ qua những khác biệt trong gia đình mà tác hợp bọn họ.

Suy cho cùng, nếu bà cụ Hàn thực sự tốt với Lâm Ngữ Tĩnh thì khi biết cô ấy đã phải chịu quá nhiều bất bình từ cháu trai mình, bà ta sẽ không kéo cô ấy lại mỗi lần d.a.o động.

"Cậu không nói với bà ta, mình đã chia tay cháu trai bà ta rồi sao?"

"Tớ vẫn chưa kịp nói…"

Lâm Ngữ Tĩnh vốn muốn nói ra, nhưng khi thấy bà cụ Hàn rất lo lắng vì Hàn Thừa Trạch nhập viện, cô ấy không muốn làm tổn thương bà ta nữa nên chưa nói ngay, mà sau đó lại càng không có cơ hội để nói.

Thẩm Thanh Thanh không biết phải nói gì với cô ấy, nhất là khi biết cô ấy còn đang chăm sóc Hàn Thừa Trạch ở trong bệnh viện thật.

"Vậy bây giờ cậu đã quay lại với anh ta rồi?"

Nghe thấy giọng điệu của cô có chút không vui, Lâm Ngữ Tĩnh vội vàng lắc đầu nói: "Tớ không có."

"Nếu chưa quay lại thì cậu cũng đâu phải bạn gái anh ta, tại sao lại phải chăm sóc anh ta."

"Tớ…"

"Hay là cậu định quay lại với anh ta?" Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy sự do dự của cô ấy, hỏi thẳng.

Vừa bị bà cụ Hàn tìm tới, nghe thấy bac cụ nói chuyện nghiêm túc thay Hàn Thừa Trạch, Lâm Ngữ Tĩnh thật sự có hơi d.a.o động. Nhưng sau khi đến bệnh viện, đối mặt với tính tình thất thường và làm khó dễ mình của Hàn Thừa Trạch, cô ấy lại có chút khó chịu, cảm thấy ngay cả việc chia tay cũng không thể khiến anh ta nghĩ lại một chút.

Mấy ngày gần đây Lâm Ngữ Tĩnh không online trong nhóm ký túc xá, nhưng vẫn theo dõi tin nhắn trong nhóm. Cô ấy nhìn thấy bạn bè cùng phòng hoặc là vui vẻ bên cạnh gia đình, hoặc là ăn uống dạo chơi khắp nơi, nghĩ đến việc nghỉ lễ mình còn không về nhà, trong lòng không thể cảm nhận được gì.

Nếu Hàn Thừa Trạch đối xử tốt với cô ấy hơn, có lẽ cô ấy sẽ không hối hận, nhưng hiện tại, cô ấy cảm thấy có chút không xứng đáng.

"Không."

Sau khi nghe được câu trả lời phủ định của cô ấy, Thẩm Thanh Thanh cảm thấy cô gái này vẫn còn cứu được.

"Nếu không định quay lại thì cậu đến bệnh viện làm gì? Ba mẹ cậu nuôi cậu lớn như vậy mà cậu còn chưa chăm sóc bọn họ, tại sao bây giờ lại đi chăm sóc một người đàn ông xa lạ…"

"Cậu nói đúng."

Lâm Ngữ Tĩnh nghĩ tới giọng điệu thất vọng của ba mẹ khi nhận được điện thoại nói cô ấy sẽ không về nhà vào ngày Quốc khánh, cũng cảm thấy mình không nên làm vậy.

Thẩm Thanh Thanh thấy cô ấy nghe lọt tai, thế là thuận miệng khuyên thêm vài câu, cũng nói nếu cô ấy không định về nhà thì vài ngày tới có thể đến chơi với mình.

"Được."

Thật ra mấy ngày này cuộc sống của Lâm Ngữ Tĩnh rất rắc rối, một mặt cô ấy cảm thấy áy náy vì đã hứa với ba mẹ về mà không về, mặt khác lại sợ bạn cùng phòng sẽ mắng mình ngu ngốc khi biết mình đang chăm sóc Hàn Thừa Trạch trong bệnh viện.

Hiện tại nói chuyện với Thẩm Thanh Thanh xong, cô ấy đã thông suốt hơn, cả người nhất thời thoải mái trở lại.

"Thanh Thanh, có cậu ở đây thật tốt."

Lâm Ngữ Tĩnh cảm thấy thoải mái, còn tâm trạng Thẩm Thanh Thanh sau khi kết thúc cuộc gọi thì tạm được.

Sau khi đặt điện thoại xuống, cô bật máy tính lên, đăng bức tranh bữa trưa hôm nay lên tài khoản thế giới hội họa của mình.

Tài khoản thế giới hội hoạ của cô có tên là "Thủy Thanh", vì nét vẽ sạch sẽ, phong cách ấm áp nên dù chỉ là người mới, cô cũng đã thu hút được rất nhiều fan hâm mộ.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom