Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 330



"Cô ta có ý đồ dẫm lên Liên Minh Thiên Sư chúng ta để thăng tiến!"

"Cô ta thật sự quá kiêu ngạo, chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta! Nếu không, Liên Minh Thiên Sư chúng ta còn mặt mũi nào nữa."

Liên Minh Thiên Sư ở thành phố Z.

Các Thiên Sư sau khi chứng kiến cảnh tượng này đều vô cùng phẫn nộ.

Khương Dư Linh, nhất định phải chết!

Tôn nghiêm của Liên Minh Thiên Sư, cần phải dùng m.á.u để bảo vệ!!!

"Triệu hồi lão Vạn và bọn họ về."

"Tất cả nhiệm vụ tạm dừng."

"Khởi động dự án cấp cao nhất!"

Trong lúc nhất thời, hơn mười Liên Minh Thiên Sư ở các thành phố lân cận lần lượt toàn viên xuất động, bất kể là đang làm nhiệm vụ bên ngoài, hay đang nghỉ phép, đều ngay lập tức được triệu hồi về, sau đó lần lượt hướng về thành phố A xuất phát.

Phi kiếm như sao băng xẹt qua bầu trời.

Quang ảnh thoảng qua.

Mây trắng trên không trung cuồn cuộn.

"Thời tiết sắp thay đổi rồi."

Mọi người nói như vậy, càng chú ý đến phòng livestream của Khương Dư Linh, muốn biết cuối cùng tình thế sẽ kết thúc bằng cách nào. Nhưng rất nhanh, phòng livestream đã bị đóng, chỉ còn một màn hình đen kịt.

Trên mạng dậy sóng lớn.

Trong nhóm chat cấp ba của Trì Dao, cũng sôi sục không ngừng.

"Tôi cảm thấy Khương Dư Linh thật sự điên rồi."

"Tôi cũng cảm thấy vậy, cô ấy thế mà dám công khai đối đầu với Liên Minh Thiên Sư, thật sự đỉnh quá."

"Nhưng điều tôi không ngờ là Cao Hằng thật sự đã liên lạc được với cô ấy."

"Tôi chỉ muốn biết Cao Hằng có hối hận không, người mà năm đó hắn ta thích lại trở nên lợi hại đến vậy."

"Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy Cao Hằng rất vô sỉ. Năm đó hắn ta đầu tiên đi tán tỉnh Khương Dư Linh, sau đó quay lưng lại ở bên Trì Dao. Bây giờ Khương Dư Linh bị truy nã, hắn ta lại muốn lợi dụng tình cảm của Khương Dư Linh dành cho hắn ta. May mà Khương Dư Linh tương đối lợi hại, nếu không loại người này mà phát tài thì tôi chắc chắn sẽ nôn chết."

"Tôi cũng vậy."

Năm đó Khương Dư Linh thật sự bị Trì Dao cầm đầu cô lập.

Nhưng điều này không có nghĩa là Trì Dao được yêu thích ở trường, chẳng qua là Khương Dư Linh yếu thế, mọi người không muốn vì Khương Dư Linh mà đắc tội cô ta thôi.

Nhưng bây giờ thì khác, trời cao mặc chim bay. Ra khỏi trường học, Trì Dao lại tính là gì?

Hơn nữa, bây giờ ai cũng biết Trì Dao vẫn đang ở bên Cao Hằng, cho nên, Cao Hằng muốn lợi dụng Khương Dư Linh, chẳng lẽ không có Trì Dao nhúng tay vào đó sao? Chắc là không ai tin được.

Trì Dao nhìn những lời bàn tán của các bạn học trên màn hình, tức đến đỏ cả mắt, không thể nhịn được nữa, cô ta cười lạnh gửi tin nhắn.

[Liên Minh Thiên Sư có biết các người đang bênh vực cho một kẻ bị truy nã không?]

[Hiện tại Liên Minh Thiên Sư hận Khương Dư Linh tận xương, các người công khai giúp đỡ Khương Dư Linh nói chuyện, là muốn đi theo Khương Dư Linh cùng nhau đối đầu với Liên Minh Thiên Sư sao?]

Hai câu tin nhắn vừa gửi đi.

Trong nhóm chat tức khắc im lặng như tờ.

Không lâu sau, nhóm chat đó liền giải tán.

Trì Dao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

Quán cà phê.

Một thiếu niên hấp tấp chạy đến, tới trước mặt Bạch Ngọc Bùi, hắn ta mặt đầy phấn khích và ngạc nhiên: "Bạch Ngọc Bùi, cậu xem tin tức chưa? Chó l.i.ế.m c.h.ế.t tiệt ngày xưa đi theo cậu bây giờ lại lột xác, thế mà có thể đối đầu với Liên Minh Thiên Sư."

"Tôi biết."

Bạch Ngọc Bùi uống một ngụm cà phê, bình tĩnh tự nhiên.

"Cậu biết?"

Thiếu niên trợn trừng mắt: "Vậy cậu sao lại…"

"Tôi sao vậy? Tôi phải biểu hiện kinh ngạc giống như cậu sao?" Bạch Ngọc Bùi liếc hắn ta một cái, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Cô ta có thể đối đầu với Liên Minh Thiên Sư là chuyện của cô ta, liên quan gì đến tôi."

"Nhưng cô ta không phải thích…"

"Đó là chuyện trước kia."

Bạch Ngọc Bùi khẽ thở hắt ra: "Cô ta đã chặn tôi từ sớm rồi."

Trên mặt Bạch Ngọc Bùi không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng nếu nhìn kỹ, lại có thể nhìn thấy sự buồn bực trong đáy mắt hắn ta.

Thật ra Bạch Ngọc Bùi không phải không biết tâm tư của Khương Dư Linh dành cho hắn ta. Hắn ta cũng có một chút thiện cảm với Khương Dư Linh, nhưng điểm thiện cảm này không đủ để hắn ta ở bên Khương Dư Linh.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 331



Bởi vì Khương Dư Linh ngay cả cấp ba cũng chưa tốt nghiệp, bằng cấp quá thấp. Loại con gái này, chơi đùa thì được, chứ để cưới về làm vợ thì tuyệt đối không được.

Thế nhưng Khương Dư Linh lại tương đối đơn thuần ngây thơ, Bạch Ngọc Bùi lại không phải loại người thích đùa giỡn tình cảm, cho nên hắn ta đã chọn giả vờ ngu ngốc. Lại không ngờ rằng, sau khi đi du lịch một chuyến trở về với người mình thầm yêu năm đó, khách sạn của hắn ta không những bị phong tỏa, mà chính hắn ta còn bị Khương Dư Linh chặn.

Trong lòng Bạch Ngọc Bùi không phải không có oán khí, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy thôi kệ. Cho nên sau đó khi người của Liên Minh Thiên Sư tìm đến, hắn ta còn đặc biệt che giấu hành tung cho cô.

Hắn ta thật sự cho rằng cô là trộm đồ của Liên Minh Thiên Sư mà bị truy nã, không ngờ rằng ——

Nếu cô sớm đã thể hiện ra cô lợi hại như vậy trước mặt hắn ta, thì hắn ta cũng đã không chọn người khác rồi. Nhưng cô một bên thích hắn ta, một bên lại lén lút giấu đi thực lực của mình. Kiểu người cô, thì có gì khác biệt với kẻ giàu có giả nghèo chứ?

Vốn dĩ có tiền cũng là một loại ưu điểm, tại sao lại phải che giấu ưu điểm của mình chứ?

Muốn khảo nghiệm hắn ta? Thật là nực cười, rõ ràng không có ưu điểm gì, ai có thể thông qua vẻ ngoài của cô mà nhìn thấy nội tâm cô chứ. Thế giới của người trưởng thành vốn dĩ không chỉ có tình tình ái ái, mà còn phải cân nhắc lợi hại được mất nữa sao?!

Bạch Ngọc Bùi thật sự cảm thấy buồn cười, hắn ta cũng bật cười, hắn ta cảnh cáo liếc thiếu niên một cái: "Tóm lại, sau này cậu đừng có nhắc cô ta trước mặt tôi."

Đôi mắt thiếu niên sáng ngời: "Cô ta thế mà lại chặn cậu…"

"Im miệng."

Thiếu niên: "…"

"Được rồi."

Ngoài miệng nói vậy, hắn ta lại lấy điện thoại ra, lạch cạch lạch cạch gõ chữ. Đại ý là nếu Bạch Ngọc Bùi trước đây có thể đối xử tốt hơn với Khương Dư Linh, thì nói không chừng Khương Dư Linh cũng có thể dẫn dắt hắn ta nhập môn.

[Cô ấy chính là người ngay cả Thiên Sư cấp hai, Thiên Sư cấp ba cũng có thể một chiêu g.i.ế.c chết! Hơn nữa quan trọng hơn là, cô ấy không hề được huấn luyện hệ thống! Cô ấy thật sự rất mạnh!]

Đúng là như vậy.

Lời thiếu niên nói rất nhanh nhận được sự đồng tình của mọi người trong nhóm.

Nhóm chat này, đều là bạn thân của Bạch Ngọc Bùi.

Cũng là nhóm người ngày xưa thích nói Khương Dư Linh là kẻ chó l.i.ế.m của Bạch Ngọc Bùi.

Phòng livestream đóng cửa,

Nhưng trong lòng Khương Dư Linh chút nào không hoảng hốt. Cô đe dọa Cao Hằng một trận xong, liền đi đến trước mặt Trương Dương và Từ Lê, hỏi bọn họ có phải thật lòng quy phục cô hay không.

Mặc dù rất sụp đổ, nhưng giờ phút này hai người không thật lòng cũng chỉ có thể là thật lòng.

Vì thế Khương Dư Linh trong hệ thống đổi hai viên Phệ Tâm Cổ, bắt bọn họ nuốt vào, và cũng nói cho bọn họ biết tác dụng của Phệ Tâm Cổ.

"Ăn vào, không phản bội tôi, vĩnh viễn sẽ không chết."

"Không ăn, các người bây giờ sẽ chết."

Từ Lê, Trương Dương: "…"

Bọn họ không muốn chết.

Chỉ đành run rẩy nhận lấy Phệ Tâm Cổ. Hai người liếc nhau xong, một ngụm nuốt Phệ Tâm Cổ vào. Sau đó mới khóc lóc nói với Khương Dư Linh: "Khương tiểu thư, cô vừa nãy đã phát sóng trực tiếp cảnh chúng ta xin cô tha thứ ra ngoài hết rồi. Sau này Liên Minh Thiên Sư nhất định sẽ không bỏ qua chúng ta. Cho dù chúng ta có đi theo cô, nhưng người nhà của chúng ta vẫn còn ở…"

"Cho nên, chúng ta có thể cầu xin cô, mang người nhà của chúng ta đi cùng không?"

Bọn họ biết Khương Dư Linh có thể làm được, giống như lúc trước Khương Dư Linh mang theo thân thích nhà mình biến mất không còn dấu vết vậy.

"Có thể." Khương Dư Linh không phải loại người lạm sát kẻ vô tội: "Bây giờ lập tức trở về tổ chức người nhà đi, nhanh lên, bọn họ sắp tới rồi."

"Được được được."

Hai người kích động đến nước mắt lưng tròng. Khương Dư Linh vung tay lên, bọn họ liền dùng phù Truyền Tống trở về nhà.

Kết giới đã phá.

Kiều Thương và Kỳ Liên cũng muốn chạy, nhưng rất nhanh, Khương Dư Linh đã chặn trước mặt bọn họ.

"Nói đi là đi, hành vi này của các người hình như không tốt lắm đâu?"

"Bây giờ chọn đi."

"Nói thật, thực lực của các người quá thấp, tôi thật sự không để mắt tới các người."

Kiều Thương và Kỳ Liên: "…"

Cũng không muốn chết.

Vài giây sau, đồng thanh nói: "Chúng tôi nguyện ý quy thuận Khương tiểu thư."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 332



Thời gian cấp bách, Kiều Thương và Kỳ Liên sau khi ăn xong Phệ Tâm Cổ liền vội vàng chạy về nhà, đi di dời người thân của mình.

Rất nhanh, trong biệt thự chỉ còn lại Khương Dư Linh và Cao Hằng.

"Tôi nên xử lý cậu thế nào đây?"

Khương Dư Linh nhìn Cao Hằng.

Cao Hằng toàn thân run rẩy, khi ánh mắt Khương Dư Linh dừng lại trên người hắn ta, hắn ta lập tức quỳ xuống dập đầu về phía Khương Dư Linh.

Nước mắt và nước mũi giàn giụa.

Khương Dư Linh nghĩ nghĩ, cũng không muốn lấy mạng hắn ta, chỉ là đánh một đạo âm khí vào thân thể hắn ta. Từ nay về sau, âm khí sẽ tán loạn trong cơ thể hắn ta.

Mỗi lần tán loạn, cơ thể hắn ta sẽ đau đớn.

Hình phạt này rất nặng.

Sau khi âm khí nhập thể, Khương Dư Linh cũng dùng phù Truyền Tống rời đi.

Vừa đi, Cao Hằng liền xụi lơ trên mặt đất, đau đớn từ bụng truyền đến, khiến sắc mặt hắn ta trắng bệch, thế nhưng hắn ta lại không dám nảy sinh một chút oán hận nào.

Chỉ có hối hận.

Hối hận tại sao lúc trước lại muốn chiếm cái lợi này, hối hận tại sao mình lại nông cạn đến vậy, hối hận tại sao hắn ta lại muốn nghe lời xúi giục của Trì Dao.

Người có thể bị Liên Minh Thiên Sư truy nã, có thể là thiện nam tín nữ nào chứ?

Đáng tiếc đạo lý này, hắn ta đã hiểu quá muộn.

Khương Dư Linh rốt cuộc vẫn không quá tin tưởng bốn người Từ Lê, vì thế cô chuẩn bị tìm một nơi khác để bố trí cho Từ Lê và nhóm người kia.

Nhưng, không đợi cô tìm được địa điểm, đợt người đầu tiên đã đến rồi.

Lúc đó cô vừa mới cướp ra từ Thiên Sư Đường, công khai bắt người phụ trách Thiên Sư Đường giao túi không gian cho cô. Người phụ trách tự biết không phải đối thủ của cô, giả vờ phản kháng một phen xong, liền để Khương Dư Linh thuận lợi lấy đi túi không gian.

Nhưng không ngờ rằng, hắn ta đã sớm lén lút truyền âm ra ngoài.

Nhưng Khương Dư Linh cũng không để ý.

Nhìn hơn ba mươi Thiên Sư trước mắt, cô vươn vai: "Các người muốn cùng lên, hay là từng người một?"

Hơn ba mươi Thiên Sư, trong đó không thiếu Thiên Sư cấp ba, Thiên Sư cấp bốn, thậm chí có một Thiên Sư cấp năm.

Thiên Sư cấp năm cũng không để Khương Dư Linh vào mắt. Lần này hắn ta đã bỏ một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng để đến đây, chính là muốn bắt được Khương Dư Linh, dùng m.á.u của cô để rửa sạch sự vũ nhục mà Liên Minh Thiên Sư phải chịu.

Nghe vậy, hắn ta liền cười lạnh nói: "Tiện nhân, một mình tôi có thể ——"

Hắn ta nói còn chưa dứt lời, một tấm phù Thiên Lôi liền nổ tung trên đầu hắn ta. Tiếng sấm ầm vang, đến đột ngột không kịp phòng ngừa. Thiên Sư cấp năm bị hoảng sợ, nếu không phải hắn ta có thói quen tùy thân mang bùa hộ mệnh, lúc này đã liền thành một đống than cốc.

Nhưng cho dù không trở thành than cốc thì cũng chẳng khá hơn là bao, hắn ta liền bị đánh ngất xỉu.

Rốt cuộc, phù Thiên Lôi cực phẩm, uy lực đó không phải đùa, cũng không phải một tấm bùa hộ mệnh nhỏ bé của hắn ta có thể ngăn cản. Có thể ngăn cản một phần sát thương đã là bùa hộ mệnh của hắn ta phẩm cấp không thấp rồi.

Chỉ một chiêu đối mặt, Thiên Sư cấp năm đã bị hạ gục.

Thực lực này quả thực có chút đáng sợ.

"Hí…"

Các Thiên Sư khác hít hà một hơi, nhưng rất nhanh, một Thiên Sư cấp bốn có thâm niên hơn liền đứng ra: "Cô ta dùng đánh lén, mọi người đừng sợ cô ta. Nếu cô ta thật sự lợi hại như vậy, thì không cần ——"

Lời nói vẫn chưa dứt.

Phù Thiên Lôi liền nổ tung trên đầu hắn ta, Thiên Sư cấp bốn ngay tại chỗ liền thành than đá, suýt nữa thì không c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Nhưng cũng không còn xa cái c.h.ế.t là bao!

Quá, quá quá đáng sợ!

Trong đầu các Thiên Sư không hẹn mà cùng hiện lên ý niệm này, nhưng sự kiêu ngạo trong nội tâm khiến họ không dễ dàng nhận thua. Mọi người liếc nhau, sự ăn ý hợp tác lâu dài khiến họ lựa chọn không hẹn mà cùng ra tay với Khương Dư Linh.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 333



Các loại bùa đồng loạt ập về phía Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh tâm niệm vừa động, mười mấy tấm phù Phản Xạ liền xuất hiện trước mặt cô, vây kín cô.

Bùa và bùa va chạm vào nhau, kim quang rực rỡ, giây tiếp theo ——

"A a a a!"

"A a a!"

"A!"

"Đau quá!"

Hơn ba mươi Thiên Sư cùng lúc bay ra ngoài như sủi cảo. Khương Dư Linh nhân cơ hội này, một cái phi thân, đoạt lấy mấy cái túi không gian, rồi sau đó cầm lấy thanh bảo kiếm đổi trong hệ thống, chỉ vào một Thiên Sư cấp bốn: "Túi không gian, là tôi tự mình giành lấy, hay là các người chủ động giao ra đây?"

Thiên Sư cấp bốn dường như bị sỉ nhục ghê gớm, oán hận trừng mắt nhìn cô: "Tiện nhân, ngươi có bản lĩnh g.i.ế.c tôi đi, tôi cho dù chết, cũng sẽ không khuất phục…"

Lời nói còn chưa dứt.

Khương Dư Linh đã nhất kiếm đ.â.m vào n.g.ự.c hắn ta.

Yên tĩnh!!

Yên tĩnh như chết!

Ai cũng không ngờ cô ta thế mà nói động thủ là động thủ, mỗi người ngã trên mặt đất, đôi mắt trợn trừng như đồng xu.

Mà Thiên Sư cấp bốn, đôi mắt cũng trợn trừng như đồng xu, đầy rẫy sự không thể tin được.

Khương Dư Linh rút kiếm ra, cười: "Là anh bảo tôi g.i.ế.c anh, tôi đương nhiên muốn thành toàn cho anh rồi."

Thiên Sư cấp bốn: "…"

Ngã trên mặt đất.

Chết không nhắm mắt!

Khương Dư Linh liền nhìn về phía các Thiên Sư khác: "Đúng rồi, các người, là muốn c.h.ế.t mới giao túi không gian ra, hay là sống sót mà giao túi không gian ra?"

Kiếm của cô vẫn còn nhỏ máu.

Mọi người giật mình, cũng chẳng quản được gì là tôn nghiêm hay không tôn nghiêm, vội vàng lấy túi không gian từ trên người xuống.

Trong đó một người mặt non nớt hỏi: "Muốn, muốn chúng tôi đưa cho cô sao? Hay là đặt xuống đất?"

Run rẩy, lo lắng thấp thỏm.

"Đặt xuống đất."

Thế là tất cả mọi người đều đặt túi không gian xuống đất, Khương Dư Linh tâm niệm khẽ động, tất cả túi không gian liền bay lên và được cô thu vào túi.

Đợt người đầu tiên giải quyết xong, Khương Dư Linh nhìn sắc trời: "Đợt người thứ hai khi nào đến? Truyền âm cho bọn họ, nói tôi đợi có chút không kiên nhẫn."

"Cô ta thế mà dám nói cô ta đợi có chút không kiên nhẫn!"

"Cô ta quả thực là quá kiêu ngạo!"

"Không phải, nhóm người ở thành phố Z đang làm cái quỷ gì vậy? Bọn họ không phải đã xuất động toàn bộ sao? Thiên Sư cấp năm Mục Dương không phải cũng ở đó sao? Sao lại ngay cả một Khương Dư Linh cũng không giải quyết được?"

"Bọn họ đúng là một đám phế vật, đương nhiên không giải quyết được một Khương Dư Linh."

"Khương Dư Linh đó thật sự có chút tài năng, nếu không lúc trước cũng sẽ không làm trọng thương ba người Lăng Tiêu."

"Ba người Lăng Tiêu không phải cũng là phế vật sao? Những đóa hoa trong nhà kính, bị Khương Dư Linh đánh bại không phải rất bình thường sao?" Thiên Sư cấp năm Hoàng Lâu cười lạnh một tiếng, cũng không để Khương Dư Linh vào mắt, ngược lại cho rằng những người khác quá mức phế vật. Cho dù là hơn ba mươi người mà lại bại dưới tay Khương Dư Linh, hắn ta cũng không có gì đặc biệt cảm thấy.

Hắn ta luôn luôn kiêu ngạo, luôn cho rằng mình ghê gớm.

Hoàng Lâu thề son sắt: "Cứ chờ xem, tôi nhất định sẽ bắt Khương Dư Linh về quy án, nhất định sẽ đánh cô ta đến hoa rơi nước chảy!"

Chính là ——

"A a a!"

Hoàng Lâu kêu thảm né tránh thanh trường kiếm bay tới mặt. Đó là Khương Dư Linh dùng tinh thần lực khống chế. Sau khi Khương Dư Linh đánh bại những người khác, những người khác đều nguyện ý giao ra túi không gian, chỉ có hắn ta còn dựa vào hiểm trở chống cự, còn la hét rằng Khương Dư Linh một chút cũng không phải đối thủ của hắn ta, cũng chỉ biết đánh lén. Không còn cách nào, Khương Dư Linh đành thành toàn hắn ta.

Dùng tinh thần lực khống chế thanh trường kiếm.

Hoàng Lâu bị đánh cho hoa rơi nước chảy, toàn thân đầy vết thương. Để né tránh bảo kiếm, hắn ta lăn qua lăn lại trên mặt đất, cả người cứ như ăn mày vậy.

Kể từ khi hắn ta trở thành Thiên Sư, có từng phải chịu tội như vậy chưa?

Hoàng Lâu bi phẫn cực kỳ, nhưng lại không thể làm gì.

Rốt cuộc, Khương Dư Linh thật sự rất mạnh.

Mà hắn ta, cũng thật sự không đánh lại Khương Dư Linh!

"Tha tôi đi, tôi biết lỗi rồi."

Cuối cùng, sau khi bị kiếm đ.â.m thêm một lỗ m.á.u nữa, Hoàng Lâu không giữ được nữa, vội vàng dâng lên túi không gian, vô cùng khuất nhục khóc lên: "Tôi ở đây có hai cái túi không gian."

"Ô ô ô ô."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 334



Thiên Sư cấp năm trên tay Khương Dư Linh còn không trụ nổi một chiêu, ai có thể là đối thủ của cô chứ?

Từng đợt, từng đợt Liên Minh Thiên Sư từ gần đến xa cứ như Hồ Lô Oa cứu ông nội vậy, từng bước từng bước dâng lên, mỗi đợt người đều cống hiến túi không gian của mình.

Ngày hôm đó, Khương Dư Linh tổng cộng cướp được hơn hai trăm túi không gian.

Chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, cô thậm chí còn một lần nữa mở livestream, cười hì hì nói với những người trong phòng livestream: "Hì hì, người của họ đến, đều là để đưa túi không gian cho tôi."

"Tôi thấy người của Liên Minh Thiên Sư thật sự rất tốt, nói chuyện lại dễ nghe, người lại hào phóng, tôi siêu thích bọn họ."

Khương Dư Linh nói xong, còn đưa camera cho một, hai trăm Thiên Sư đó.

Các Thiên Sư không dám né tránh ống kính của cô, chỉ có thể cố gắng cúi đầu.

Hôm nay, mặt mũi của Liên Minh Thiên Sư đều ném ra ngoài không gian rồi.

Khương Dư Linh thấy vậy cười nói: "Ngại quá, bọn họ lên hình hơi ngượng, nhưng điều này không thể xóa bỏ ưu điểm của họ."

"Hy vọng bọn họ có thể luôn giữ vững phẩm chất hào phóng. Được rồi, nhìn sắc trời cũng không sai biệt lắm, tôi cũng nên về rồi."

"Tạm biệt nhé."

Khương Dư Linh nói xong, đóng phòng livestream, sau đó liên lạc với Từ Lê và nhóm người kia, đưa họ cùng thân thích và tộc nhân của họ đi cùng.

[A a a a!]

[Thật sự điên rồi má ơi!]

[Tôi thật sự không phải đang nằm mơ sao? Trời ơi, Khương Dư Linh, cô ấy thật sự làm được rồi.]

[Cô ấy lột mặt mũi Liên Minh Thiên Sư ra đặt xuống đất mà giẫm đạp, trời ơi.]

[Trừ hai chữ "trâu bò", tôi không thể nghĩ ra bất kỳ từ ngữ nào để hình dung cô ấy.]

[Cô ấy sao có thể lợi hại đến vậy chứ, đó là một hai trăm người của Liên Minh Thiên Sư đó, má ơi, tôi đã nói sống lâu rồi thì cái gì cũng có thể thấy mà, loại chuyện còn không chân thật bằng nằm mơ thế mà lại xảy ra.]

[Tôi nằm mơ cũng không dám làm như vậy.]

Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, do hành động của Khương Dư Linh, internet đã bùng nổ.

Mà các bạn học của Khương Dư Linh, cùng với Bạch Ngọc Bùi và những người khác cũng đều biết được chuyện này.

Họ không biết phải nói gì mới phải.

Rất nhiều người trước đây thì hối hận, hối hận vì lúc trước đã không đối xử tốt với Khương Dư Linh, nếu đối xử tốt với cô một chút, có lẽ…

Có lẽ điều gì chứ?

Có lẽ có thể cùng Khương Dư Linh rời đi chăng.

Nhưng dù sao cô cũng đã đắc tội Liên Minh Thiên Sư. Cô có thể đánh thắng hai trăm người, nhưng hai nghìn người, hai vạn người thì sao? Liên Minh Thiên Sư, đâu chỉ có hai trăm người.

Các bạn học thật sự hối hận, nhưng giờ phút này hối hận cũng đã muộn, cũng chỉ có thể cố gắng an ủi chính mình.

Mà người sau ——

Chỉ cảm thấy buồn bã mất mát.

Hắn ta cuối cùng thừa nhận, mình có chút hối hận.

"Khương Dư Linh… thế mà lại lợi hại đến vậy."

"Ngọc Bùi, lúc trước cậu thật sự đã sai rồi."

"Không! Sao có thể! Sao có thể như vậy!"

Trì Dao nhìn hình ảnh ngắn ngủi mười mấy giây đang truyền trên mạng, gần như sắp phát điên.

"Khương Dư Linh sao có thể lợi hại đến vậy!"

"Cô ta sao có thể!"

Sắc mặt cô ta vặn vẹo, vừa có hận ý lại vừa vô phương, nhưng càng nhiều hơn lại là kinh hoàng bất an.

Cô ta sợ hãi.

Cô ta thật sự sợ hãi. Khương Dư Linh lợi hại như vậy, lúc trước cô ta đối xử với cô như thế, hiện tại lại xúi giục Cao Hằng đi lừa cô. Nếu cô muốn trả thù, cô ta thật sự không có chút sức phản kháng nào.

Nghĩ đến đây, Trì Dao cuối cùng không nhịn được mà gào khóc. Lúc trước cô ta đã mong đợi và đắc ý bao nhiêu, giờ đây lại hối hận và đau khổ bấy nhiêu.

Liên Minh Thiên Sư.

Gần đây, Liên Minh Thiên Sư vẫn luôn nghiên cứu về bí cảnh Ngũ Vân, một chút cũng không ai chú ý đến chuyện gì đã xảy ra bên ngoài. Chờ đến khi họ cuối cùng biết được, mặt mũi của Liên Minh Thiên Sư đã bị mất sạch.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 335



Một đám người vốn đã sứt đầu mẻ trán lại càng thêm tức c.h.ế.t đi được.

"Khương Dư Linh!"

"Lại là Khương Dư Linh tiện nhân đó!"

"Cô ta thế mà dám công khai đối đầu với Liên Minh Thiên Sư chúng ta, quả thực tội đáng c.h.ế.t vạn lần."

"Người đâu, phân phó xuống, tăng cường lực độ truy nã Khương Dư Linh…"

"Tăng cường lực độ truy nã thì có ích lợi gì? Chúng ta nên tăng cường nhân lực Thiên Sư ở mỗi thành phố. Cô ta kiêu ngạo như vậy, muốn dẫm lên Liên Minh Thiên Sư chúng ta để thăng tiến, à, để xem cô ta có bản lĩnh đó không."

"Vậy… Gia tăng chỉ tiêu tốt nghiệp đi."

Bây giờ cũng chỉ có thể như thế.

Mọi người thở dài một tiếng, không biết vì sao trên thế giới này lại xuất hiện loại bại hoại như Khương Dư Linh.

Thật sự quá đáng ghét.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Khương Dư Linh một lần nữa tìm một nơi để bố trí an toàn Từ Lê và nhóm người kia, chuẩn bị chờ bọn họ sắp xếp người thân xong xuôi, lại đưa Từ Lê và Trương Dương đi dạy người Khương gia vẽ bùa.

Dù sao, so với Khổng Chính Sơ và Từ Trạc vẫn chưa tốt nghiệp, Từ Lê và Trương Dương có kinh nghiệm chắc chắn phong phú hơn.

Chờ bố trí an toàn Từ Lê và nhóm người kia xong, cô lại trở về bí cảnh một chuyến. Vệ Nghênh Lam vẫn trốn trong không gian của mình, Khương Dư Linh cũng không sợ. Sau khi đi dạo một vòng trong bí cảnh, cô lại trở về Khương gia, giao hai trăm mấy cái túi không gian đó cho cha mẹ mình.

Để họ tiến hành phân phối thống nhất túi không gian.

Còn về đồ vật bên trong túi không gian, cô thì kiến tạo một Tàng Bảo Các, sắp xếp bảo bối từ thấp đến cao theo thứ tự. Một số thứ hệ thống nguyện ý thu về, giá cả tương đối cao thì thu về cho hệ thống. Còn những thứ hệ thống không ưa, hoặc nguyện ý thu nhưng giá cả quá thấp thì cô giữ lại trong Tàng Bảo Các.

Tóm lại, sau khi Khương Dư Linh làm như vậy, tộc Khương thị liền có hình thái ban đầu của sự cất cánh, mỗi người đều tràn đầy nhiệt huyết.

Khương Dư Linh lại không ở lại đây quá lâu.

Nghỉ ngơi hai ba ngày sau, cô liền lại lần nữa đi khiêu khích Thiên Sư Đường, vẫn là mở livestream.

Thiên Sư Đường này có rất nhiều người, khoảng bảy tám chục người, nhưng khi đối mặt với Khương Dư Linh, họ vẫn thua. Khương Dư Linh cũng thuận lợi lấy được gần một trăm túi không gian.

Các cư dân mạng rất phấn khích.

Liên Minh Thiên Sư rất tức giận.

Nhưng lần này Khương Dư Linh không đợi viện binh đến, cô đánh xong một trận liền đổi sang một địa điểm khác, sau đó chờ hai ba ngày tiếp tục đi cướp nơi khác của Liên Minh Thiên Sư.

Sau hai ba lần như vậy, người của Liên Minh Thiên Sư đều tức đến phát điên. Tất cả người của Thiên Sư Đường khi ra ngoài dứt khoát không mang theo túi không gian. Hơn nữa, họ còn cố tình tập hợp các trưởng lão lại với nhau, mỗi ngày đều canh giữ ở bên cạnh Truyền Tống Trận, chuẩn bị chờ thành phố nào bị tấn công, liền truyền tống đến thành phố đó.

Thế nhưng kể từ khi họ đưa ra quyết định này, Khương Dư Linh liền không xuất hiện nữa.

Người của Liên Minh Thiên Sư tức đến muốn chết, cho rằng trong tầng lớp cao nhất nhất định có đồng đảng của Khương Dư Linh.

Đặc biệt là Tôn Lăng, ông ta trước đây đã nghi ngờ Ô Phong chính là người đứng sau Khương Dư Linh, bây giờ chuyện này càng làm ông ta khẳng định suy đoán của mình, lập tức nói cho mọi người biết Ô Phong chính là nội gián.

Ô Phong tức đến muốn chết.

Ông đâu có quen biết Khương Dư Linh, Tôn Lăng há mồm là nói bừa.

Năm đó Tôn Lăng đã hại ông ta bị thương căn nguyên, bây giờ còn muốn bôi nhọ ông, quả thực là khinh người quá đáng!

Kết quả là, Ô Phong và Tôn Lăng cãi nhau, từ đông sang tây, suýt nữa thì đánh nhau thật.

Nhưng Tôn Lăng ở trong Liên Minh Thiên Sư phát triển thế lực càng ngày càng mạnh, đa số mọi người đều giúp Tôn Lăng nói chuyện, ngay cả đệ tử của ông cũng không đứng về phía ông ta. Ô Phong nhìn thấy, tâm trạng càng thêm buồn bực, trong cơn tức giận, dứt khoát chạy ra khỏi Liên Minh Thiên Sư.

Sau đó, trên lệnh truy nã liền có thêm một người.

Ô Phong.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 336



Ô Phong vì tự ý rời khỏi Liên Minh Thiên Sư, bị người của Liên Minh Thiên Sư nhận định là đồng đảng của Khương Dư Linh, vì thế ông cũng lên lệnh truy nã. Hơn nữa, trên lệnh truy nã còn viết rõ tất cả những chuyện này đều do Ô Phong chủ đạo.

Điều này khiến Khương Dư Linh có chút không nói nên lời, lại cảm thấy buồn cười, trong lòng bắt đầu tính toán khả năng lôi kéo Ô Phong lớn đến đâu.

Nhưng việc gấp không phải là mua bán.

Ô Phong mới từ Liên Minh Thiên Sư ra, còn chưa nếm trải sự lạnh nhạt của thế thái nhân tình, cho nên Khương Dư Linh cũng không vội đi tìm ông. Cô quay về bí cảnh, đi đến nơi Vệ Nghênh Lam đã tiến vào không gian.

Gần đây, nơi này d.a.o động khá lớn.

Cô ở bên ngoài đợi, vừa đợi vừa vẽ bùa, bùa gì cũng vẽ, dù sao cũng dùng được.

Cô có kiên nhẫn, nhưng trong không gian, Vệ Nghênh Lam lại dần dần mất kiên nhẫn. Cô ta một mình ở trong không gian lâu rồi, tuy rằng có ăn có uống, nhưng ngoài cô ta ra không có một bóng người.

Điều này khiến Vệ Nghênh Lam, người vốn dĩ luôn muốn được vây quanh sùng bái, cảm thấy vô cùng khó chịu. Không thể ra ngoài khoe khoang bản thân, đạt được ánh mắt sùng bái của mọi người, điều này đối với cô ta mà nói, còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Đương nhiên, quan trọng hơn là bí cảnh chậm chạp không mở ra, khiến cô ta biết rằng lời Khương Dư Linh nói không phải là hư không.

Nếu cô ta không muốn giao ra bàn tay vàng của mình, thì có lẽ chỉ có thể vĩnh viễn ở trong không gian.

Sau một hồi rối rắm, Vệ Nghênh Lam quyết định. Vì thế, sau khi thấy Khương Dư Linh đến vào ngày hôm sau, cô ta lựa chọn từ trong không gian đi ra.

"Ta nguyện ý dùng bàn tay vàng để đổi lấy tự do."

"Nhưng tiền đề là ngươi phải thề, phải tha mạng cho ta."

Gió thổi qua.

Vệ Nghênh Lam ở trong kết giới, lạnh lùng nhìn Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh đang vẽ bùa khai nhãn cũng ngẩng đầu nhìn cô ta, cong cong mắt: "Được thôi, ta vốn dĩ cũng không muốn lấy mạng ngươi."

Được thôi.

Sau một hồi giao thiệp ban đầu, Vệ Nghênh Lam đã giao ra bàn tay vàng mà cô ta sở hữu.

Nông trại không gian, linh tuyền.

Hai loại bàn tay vàng, nhìn qua không nhiều, nhưng trên thực tế đều vô cùng hữu ích. Linh tuyền có thể cường thân kiện thể, tăng cường khả năng khống chế linh lực của con người. Dùng lâu dài có thể đạt được hiệu quả tẩy tủy phạt mạch. Nông trại không gian có thể trồng rất nhiều loại cây trái, hơn nữa đều chứa đựng linh lực phong phú, ăn vào sau cũng có không ít lợi ích cho cơ thể.

Nông trại không gian và linh tuyền khi thu về có tổng cộng 22 triệu điểm tích lũy.

Rất đáng giá.

Nhưng Khương Dư Linh lại không bán, cô muốn tự mình dùng.

[Nếu tự mình dùng, ký chủ có thể sáp nhập nông trại không gian và linh tuyền, phí gia công chỉ thu ký chủ hai mươi vạn điểm tích lũy.]

Khương Dư Linh: "…"

Chỉ thu hai mươi vạn điểm tích lũy.

Dường như vẫn còn rất rẻ vậy.

"Tôi cũng có thể không hợp nhất chứ?"

[Đương nhiên, nhưng sau khi sáp nhập, nông trại không gian có thể thăng cấp, linh tuyền cũng có thể thăng cấp, mỗi ngày lượng nước linh tuyền sản xuất ra sẽ càng nhiều. Hai cái hỗ trợ lẫn nhau. Chờ đến khi truyền thừa nơi của ký chủ sửa chữa xong, ký chủ còn có thể sáp nhập chúng với truyền thừa nơi, đến lúc đó ký chủ có thể đạt được nhiều lợi ích hơn.]

[Nhưng nếu ký chủ không hợp nhất, nó vĩnh viễn cũng chỉ có dạng này.]

Khương Dư Linh: "…"

"Được thôi, vậy sáp nhập đi."

Mặc dù có chút đau lòng.

Nhưng cô còn có bí cảnh không gian là lông cừu có thể vặt nữa mà, nghĩ lại cũng chẳng sao cả.

"Ăn xong rồi đi thôi."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 337



Trong lúc Khương Dư Linh trò chuyện với hệ thống, vẫn luôn quan sát Vệ Nghênh Lam. Thấy cô ta mặt đầy vẻ đau lòng, cô đưa cho Vệ Nghênh Lam một viên Phệ Tâm Cổ bảo cô ta ăn vào. Vệ Nghênh Lam tự nhiên không chịu, cô ta muốn tự do, vì tự do cô ta thậm chí đã giao ra bàn tay vàng khó khăn lắm mới cướp được, bây giờ cô ta không muốn bị người khác quản chế nữa.

Thế nhưng, người là d.a.o thớt, ta là cá thịt. Cô ta không muốn cũng phải muốn.

"Ta vừa nãy thề sẽ không hại tính mạng ngươi, nhưng ta không nói sẽ không làm tổn thương ngươi."

Khương Dư Linh nói, lấy ra một tấm bùa Xui Xẻo: "Ngươi biết đây là bùa gì không?"

Bùa Xui Xẻo đã thất truyền từ lâu trong thế giới này.

"Đây là bùa Xui Xẻo, bùa Xui Xẻo cực phẩm. Ta chỉ cần nhẹ nhàng dán lên người ngươi như vậy, thì sau này ngươi đừng nghĩ đến ngày lành."

Vệ Nghênh Lam: "…"

Cô ta có thể cảm nhận được khí tức bất tường trên bùa.

Không nghi ngờ lời Khương Dư Linh nói, dù sao cô ta thật sự có chút thần bí.

Lập tức nghẹn lời: "Ngươi đê tiện vô sỉ, chúng ta đều đã nói tốt rồi, ngươi lại còn lật lọng."

"Đúng vậy."

Khương Dư Linh dứt khoát gật đầu: "Ta đâu có nói ta là người tốt, ta còn không ôm kỳ vọng vào chính mình, ngươi lại vẫn còn ôm kỳ vọng vào ta sao?"

Vệ Nghênh Lam: "…"

Vệ Nghênh Lam không nói nên lời.

Mặt cô ta tức đến đỏ bừng, không có cách nào, vẫn chỉ có thể một hơi đoạt lấy Phệ Tâm Cổ rồi ăn xuống.

Sau đó…

Sau đó Khương Dư Linh liền đưa cô ta đến địa bàn của Từ Lê và nhóm người kia. Vệ Nghênh Lam không phải là người tốt gì, để cô ta đi dạy người Khương gia, cô không yên tâm.

Tiễn đi Vệ Nghênh Lam, hệ thống đã sáp nhập nông trại không gian và linh tuyền. Khương Dư Linh một ý niệm, liền tiến vào không gian linh tuyền.

Không gian linh tuyền linh lực mười phần, mặc dù so với bí cảnh thì kém hơn một chút, nhưng cũng coi như cực tốt, hơn nữa bên trong trồng đầy đủ loại rau củ, đều là đồ ăn hàng ngày, nhìn qua thập phần hỗn độn.

Nhưng Khương Dư Linh cũng không để ý, cô bứt một lá cải trắng xuống cho vào miệng.

Nước nhiều, ngọt, hơn nữa bên trong hàm chứa linh lực nhàn nhạt, rất tươi ngon.

Nếu người thường ăn loại đồ ăn như vậy lâu dài, thì cơ bản sẽ không mắc bất kỳ bệnh tật nào.

Trong đầu Khương Dư Linh trong nháy mắt liền hiện lên ý niệm này.

Lại nghĩ đến thế giới hiện đại người mắc bệnh ung thư ngày càng nhiều, càng ngày càng trẻ, liền không nhịn được thở dài. Hiện tại an toàn thực phẩm thực sự là một vấn đề, cho nên mới dẫn đến bệnh tật ngày càng trẻ hóa.

Chính là đây là dòng chảy chủ lưu của thế giới hiện đại, đó là cô, cũng không có biện pháp nào.

Có thể nào làm một vật dụng lọc những thứ linh tinh không?

Khương Dư Linh nghĩ tới nghĩ lui, tìm đi tìm lại trong hệ thống thương thành, lại không tìm thấy thứ có thể lọc chất phụ gia trong thực phẩm. Ngược lại tìm được không ít thứ lọc độc khí, nhưng giá cả đều rất đắt, với mấy chục, mấy trăm vạn điểm tích lũy hiện tại của cô, cũng chỉ có thể mua được mấy cái mà thôi.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 338



Như muối bỏ biển.

Khương Dư Linh nghĩ lại, tạm thời bỏ qua ý niệm này.

Đi dạo một vòng trong không gian linh tuyền, Khương Dư Linh liền quay về bí cảnh không gian. Cô lấy ra thời không trấn bàn, sau đó bắt đầu tu luyện.

Kim Đan sơ kỳ, Kim Đan trung kỳ, Kim Đan hậu kỳ.

Mãi cho đến Kim Đan hậu kỳ, Khương Dư Linh mới mở mắt.

Đã đến lúc ra ngoài làm chuyện rồi.

Ô Phong gần đây tâm trạng thật sự không thoải mái. Từ khi ông cãi nhau với Tôn Lăng và chạy ra khỏi Liên Minh Thiên Sư, ông liền bị Liên Minh Thiên Sư truy nã.

Từ bao năm nay ông ở Liên Minh Thiên Sư, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, thế nhưng Liên Minh Thiên Sư lại đối xử với ông như vậy, điều này khiến Ô Phong trong lòng rất là khó chịu. Vì thế liền liên hệ mấy người bạn thân chí cốt, chuẩn bị cùng bọn họ than thở những suy nghĩ trong lòng. Ai ngờ, ông chân trước vừa mới liên hệ xong, chân sau người của Liên Minh Thiên Sư liền tìm đến tận cửa. Ông sao có thể không biết là bạn tốt của ông đã bán đứng ông chứ.

Trong lòng càng buồn.

Dùng phù Truyền Tống bỏ chạy.

Phải biết rằng, phù Truyền Tống là một trong những bùa khó vẽ nhất trong Bách Khoa Toàn Thư phù Chú, đẳng cấp cực kỳ cao, không khác gì lướt đi. Đẳng cấp cao, người bình thường lại không vẽ ra được, cho nên ngay cả Ô Phong, trên người cũng chỉ có mấy tấm phù Truyền Tống mà thôi. Lần này liên hệ bạn tốt một lần, liền dùng hết một tấm.

Ô Phong sắp tức c.h.ế.t rồi, nhưng cũng nhận rõ bộ mặt của bạn tốt mình. Vì thế ông chuẩn bị sống ẩn dật, ai biết lần này, ông vừa mới ngụy trang xong, liền đụng phải người của Liên Minh Thiên Sư.

Thế là lại một lần nữa dùng phù Truyền Tống.

Mới rời khỏi Liên Minh Thiên Sư được bao lâu, ông đã dùng hai tấm phù Truyền Tống. Cứ đà này, ông chẳng sớm thì muộn cũng bị Liên Minh Thiên Sư bắt về sao?

"Cái Khương Dư Linh này rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế mà lại nói ta và cô ta là một phe?"

"Đùa cái gì vậy, ta mà có phù Định Thân thì ta chạy làm gì chạy! Một đám lão già mắt mờ vớ vẩn! Đáng giận đến cực điểm!"

"Ngu xuẩn ngu xuẩn! Còn không bằng Khương Dư Linh thông minh nữa."

Ô Phong lẩm bẩm, giây tiếp theo ——

"Vậy thì, cảm ơn lão tiên sinh đã khen ta."

Một giọng nữ thanh thúy lại mang theo vài phần mềm mại vang lên.

Ô Phong giật mình, nhìn về phía nguồn âm thanh, liền thấy một khuôn mặt đã quen thuộc, lại mang theo vài phần xa lạ.

Quen thuộc là vì ông ngày ngày nhìn ảnh chụp của đối phương, xa lạ là vì ông chỉ xem qua ảnh chụp của cô.

"Là ngươi!"

Ông tức khắc phản ứng lại, đáy mắt mang theo vài phần thống hận: "Ngươi thế mà còn dám xuất hiện trước mặt ta."

Kẻ đã hại ông thảm như vậy thế mà còn dám xuất hiện trước mặt ông!

Ô Phong thổi râu trợn mắt, xắn tay áo dường như muốn động thủ.

Khương Dư Linh thấy vậy, mỉm cười: "Lão tiên sinh, ngươi đừng vội."

Không sai, người đến chính là Khương Dư Linh.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 339



Cô từ trong không gian đi ra, ngay lập tức dùng điểm tích lũy để xem xét những gì Ô Phong đã trải qua mấy ngày nay, cảm thấy thời cơ cũng không sai biệt lắm, mới yêu cầu hệ thống định vị vị trí của Ô Phong, sau đó nhanh chóng đuổi đến.

Khương Dư Linh nội tâm suy tư khả năng đưa ông về lớn đến đâu, miệng nói: "Ta biết gần đây ngài sống không tốt, nhưng không phải ta hại ngài bị truy nã, ngài sao lại trách ta chứ?"

"À, trò cười!" Ô Phong quả thực sắp tức c.h.ế.t rồi: "Nếu không phải ngươi, ta sao lại rơi vào kết cục này!"

"Chính là ngài rơi vào kết cục này, không phải vì ngài trước đó đã có ân oán cũ với Tôn Lăng, mà ngài đối với Liên Minh Thiên Sư lại không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào sao? Liên quan gì đến ta, ta làm việc của mình, ta còn chưa nghĩ đến, Liên Minh Thiên Sư các người thế mà lại kéo ngài và ta vào với nhau. Đây thật sự không phải Liên Minh Thiên Sư muốn thanh trừ ngài sao?"

Lời này quả thực đ.â.m thấu tim gan.

"Ngươi, ngươi câm miệng!" Tay Ô Phong đều đang run: "Ta, hôm nay ta liền bắt ngươi quay về Liên Minh Thiên Sư, ta xem ai còn dám nói, ta và ngươi là một phe!"

Ông lấy kiếm ra, định động thủ, Khương Dư Linh nhanh chóng nói: "Lão tiên sinh, ngài chính là quá nóng vội. Chưa kể ngài có thể bắt được ta hay không, nhưng ngài hôm nay cho dù có bắt được ta về, cũng chỉ càng xác minh ngài và ta là một phe. Rốt cuộc, ai cũng không bắt được ta, nhưng ngài vừa ra là đã bắt được ta, người của Liên Minh Thiên Sư nhất định sẽ cho rằng là ngài cố ý để thoát tội."

Đạo lý này Ô Phong nào không biết!

Nhưng ông chính là nghẹn khuất.

Ông ở Liên Minh Thiên Sư cẩn thận nhiều năm như vậy, ra bao nhiêu lần nhiệm vụ, nhưng ngàn vạn lần không ngờ, một câu nói của Tôn Lăng mà Liên Minh Thiên Sư liền từ bỏ ông. Điều này còn không phải vì năm đó ông bị thương căn nguyên, những năm gần đây vẫn luôn không có tiến bộ.

Liên Minh Thiên Sư đã sớm không muốn giữ ông rồi.

Cho dù lần này ông bắt Khương Dư Linh về, người của Liên Minh Thiên Sư cũng sẽ không vì thế mà coi trọng ông thêm mấy phần, ngược lại sẽ giống như lời Khương Dư Linh nói, cho rằng tất cả đều là ông chủ đạo…

Nghĩ như vậy, Ô Phong trong nháy mắt tiết khí, ông hung hăng thở ra một hơi, thu kiếm lại, ủ rũ cụp đuôi: "Đừng nói những thứ vô nghĩa đó, ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa, ngươi cút cho ta, cút thật xa đi."

Biết ông đã nhận rõ hiện thực, Khương Dư Linh nở nụ cười: "Ô lão tiên sinh, ngài thật sự muốn ta cút thật xa sao? Chính là, trên tay ta có đan dược có thể khôi phục vết thương trong cơ thể ngài đó, đây có thể là cơ hội phục hồi duy nhất trong đời ngài."

"Ngươi, ngươi nói gì?"

Ô Phong lập tức ngẩng đầu, trợn tròn mắt.

Khương Dư Linh lặp lại một lần.

"Ta nói, trên tay ta có đan dược có thể khôi phục vết thương trong cơ thể ngài."

"Này, sao có thể?"

Ô Phong mặt đầy vẻ không thể tin được, gần như cứng họng.

Mười viên Hồi Xuân Đan đủ để giải quyết vết thương trong cơ thể Ô Phong, đây là lời hệ thống nói.

Thật ra thực lực của Ô Phong không tính là cao, nhưng tuổi tác ông lớn, lại là trưởng lão của Liên Minh Thiên Sư, biết không ít bí mật của Liên Minh Thiên Sư, hơn nữa còn có thể dạy dỗ người Khương gia tốt hơn, cho nên Khương Dư Linh nguyện ý tiêu tốn một ít điểm tích lũy trên người ông.

Ô Phong không thể tin được trên đời này còn có thể có thứ làm cho cơ thể ông phục hồi. Để làm ông tin phục, Khương Dư Linh trước tiên cho ông một viên đan dược bảo ông nuốt ngay tại chỗ. Ô Phong chỉ do dự một lát, liền nuốt đan dược xuống. Khi mở mắt ra lần nữa, vẻ ủ rũ trong đáy mắt ông hoàn toàn biến mất, thay thế là sự phấn khích tràn ngập: "Thật sự! Thật sự đã phục hồi rồi!"

"Ta có thể cảm giác, ta có thể cảm giác được cơ thể ta đang phục hồi!"

"Trời ơi, ta…"
 
Back
Top Bottom