Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 320



Trì Dao trợn trừng mắt, dốc toàn bộ tinh thần. Trong ánh mắt tràn đầy sự điên cuồng.

[Cuối cùng cậu cũng trả lời tin nhắn của tôi. Khi nhìn thấy lệnh truy nã về cậu trên điện thoại, tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm.]

[Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn lo lắng không yên, sợ rằng ngày nào đó sẽ thấy tin tức cậu bị bắt. May quá, ông trời không tàn nhẫn như vậy.]

[Chỉ cần cậu ổn là tôi an tâm rồi.]

Ba câu tin nhắn được gửi đi, Trì Dao và Cao Hằng liền vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm màn hình, sợ bỏ lỡ một chút nào.

Nhưng đầu bên kia màn hình, vẫn không có tin nhắn trả lời nào.

Trì Dao và Cao Hằng đợi mãi nửa ngày, không thấy trả lời, vẻ mặt phấn khích của Trì Dao trở nên vặn vẹo: “Cái tiện nhân kia! Nói được hai câu rồi lại không nói nữa. Cảnh giác thật là cao.”

Cao Hằng cũng có chút khó chịu: “Cô ta mà không cảnh giác cao thì đã không đến tận hôm nay vẫn chưa bị bắt rồi.”

“Anh nói cũng phải.” Trì Dao gật đầu, cô lại nheo mắt: “Nhưng mà, cũng không thể để cô ta cứ cảnh giác mãi như vậy được.”

Cô nói rồi, cầm điện thoại lên, chĩa thẳng vào Cao Hằng, chụp liền mấy tấm ảnh. Cao Hằng có chút không hiểu đầu đuôi, theo bản năng muốn che màn hình, nhưng bị Trì Dao kéo tay lại: “Để cô ta xem anh bây giờ trông thế nào, mới có thể dễ dắt mũi cô ta hơn.”

Cao Hằng nghe xong cũng thấy có lý, liền chiều theo Trì Dao bắt đầu tạo dáng, nhất định phải mê hoặc Khương Dư Linh đến thần hồn điên đảo.

Không thể không nói, Cao Hằng và Trì Dao vì muốn có được phần thưởng như người cần chiếc màn thầu máu, cũng đã dốc hết sức lực. Nào ngờ, cái mà họ cho là dốc hết sức lực, lại chính là kết quả mà Khương Dư Linh cố tình tạo ra.

Khương Dư Linh đã quyết định chính thức đối đầu với Liên Minh Thiên Sư!

Cô muốn nổi danh, nên đã chọn ngay Cao Hằng, kẻ lòng mang ý xấu với cô. Cô hiểu rõ bọn họ đang có ý đồ gì, nên cứ chờ cá cắn câu. Chờ bọn họ thông báo cho người của Liên Minh Thiên Sư, cứ như vậy, cô vừa có thể cướp bóc, lại vừa có thể nổi danh.

Tiêu đề tin tức cô đã nghĩ kỹ rồi.

《Thiếu nữ nhiều lần thoát khỏi tay Liên Minh Thiên Sư.》

《Thiếu nữ công khai đối nghịch với Liên Minh Thiên Sư, rốt cuộc có bí mật gì.》

Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy có chút phấn khích rồi.

Nhìn tin nhắn trên màn hình, Khương Dư Linh ném điện thoại sang một bên, ngủ một giấc thật ngon.

Ba ngày thoảng qua.

Trong ba ngày này, Cao Hằng và Trì Dao mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho Khương Dư Linh, hỏi han ân cần, hơn nữa mỗi ngày đều đăng một ít ảnh tự sướng đã chỉnh sửa kỹ càng trên vòng bạn bè. Có những bức ảnh còn chỉnh sửa đến mức ngũ quan gần như biến mất, thế mà hai người họ vẫn tự cảm thấy vô cùng đẹp đẽ.

Rốt cuộc trong lòng họ, Khương Dư Linh chỉ là một cô gái bình hoa, thiếu tình cảm, chưa hiểu sự đời, một kẻ quê mùa.

“Cô ta sao vẫn chưa có chút phản ứng nào vậy?”

Ba ngày trôi qua, trừ ngày đầu tiên ra, Khương Dư Linh cũng chưa trả lời lại một tin nhắn nào, điều này khiến Trì Dao và Cao Hằng đều vô cùng sốt ruột. Con vịt đã đến tay không thể để bay mất được.

Vì thế, họ càng cố gắng xây dựng hình ảnh trên vòng bạn bè, hận không thể biến mình thành một người đàn ông độc thân vàng ròng 24K.

Và trong khi hai người mòn mỏi trông chờ, đến ngày thứ năm, Khương Dư Linh cuối cùng cũng trả lời tin nhắn.

Là ở dưới bài đăng trên vòng bạn bè của hắn.

Chính là bài đăng Cao Hằng dựa vào chiếc siêu xe bên ngoài, để lộ logo siêu xe. Vòng bạn bè này chỉ Khương Dư Linh mới có thể thấy.

[Đây là ngựa lớn?]

Chỉ một tin nhắn trả lời như vậy, đã khiến hai người kích động suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ.

Nguy hiểm thật là đã từ từ tan biến.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 321



Trì Dao đắc ý nói với Cao Hằng: “Anh xem, em đã nói với anh là xây dựng hình tượng có ích mà. Với loại phụ nữ bình hoa lại hám tiền như Khương Dư Linh, thấy anh bây giờ giàu có như vậy, không động lòng mới là lạ.”

Cao Hằng gật đầu: “Em nói đúng, lần này tất cả đều nhờ em cả. Nếu không phải em nói, Khương Dư Linh chắc chắn sẽ không trả lời tin nhắn của anh.”

“Cái này có là gì.”

Người gặp chuyện vui thì tâm trạng sảng khoái, Trì Dao kéo tay Cao Hằng: “Chúng ta là bạn trai bạn gái, chuyện của anh chẳng phải là chuyện của em sao?”

“Bảo bối, chờ chúng ta bắt được Khương Dư Linh và nhận được những phần thưởng kia, chúng ta đi du lịch nhé? Đến lúc đó chúng ta bán đi vài tấm bùa, là có thể đi khắp nơi trong nước rồi. Hì hì.”

Trì Dao không nhắc đến chuyện kiểm tra Trắc Linh. Bây giờ nói những chuyện đó còn quá sớm, dù sao Khương Dư Linh cũng chưa đồng ý gặp mặt hắn.

Cao Hằng cũng khao khát cuộc sống tươi đẹp trong tương lai: “Được, đều nghe em.”

Hai người liếc nhìn nhau, lại bắt đầu trả lời tin nhắn cho Khương Dư Linh.

Hai người họ coi Khương Dư Linh như một cô gái tham tiền hám lợi, nên tiếp theo càng cố gắng xây dựng hình tượng người giàu có. Hôm nay siêu xe, ngày mai du thuyền, ngày kia biệt thự. Hai người trong nhà đều không phải đại phú đại quý, để xây dựng hình tượng còn phải xin không ít tiền từ gia đình, chỉ nói là mình đang làm một chuyện lớn. Họ cũng vay mượn không ít tiền từ bạn bè và người thân xung quanh. Thậm chí còn hứa hẹn lãi suất cao.

Tóm lại, để bắt được Khương Dư Linh, hai người đã mắc nợ không ít bên ngoài, ôm ý tưởng được ăn cả ngã về không. Những lời hay ý đẹp cứ thế tuôn ra như không tốn tiền, ném vào Khương Dư Linh. Thậm chí còn tìm không ít cớ cho việc năm đó hắn chọn ở bên Trì Dao. Nào là thấy cô đi gần gũi với nam sinh khác nên ghen, nào là mấy năm nay vẫn luôn yêu cô.

Đến khi Khương Dư Linh cuối cùng cũng tỏ ra động lòng, Cao Hằng liền đề nghị gặp mặt.

Cao Hằng: [Bây giờ câụ bên ngoài trốn đông trốn tây chắc chắn không thoải mái phải không? Hay là cậu đến biệt thự Tây Giao nhà tôi ở tạm đi. Cậu yên tâm, biệt thự nhà tôi rất kín đáo, xung quanh không có người, sẽ không ai phát hiện ra cậu đâu.]

Khương Dư Linh: [Cái này sao lại không biết xấu hổ chứ? Tôi và cậu chỉ là bạn học cũ, sao lại tiện đến nhà cậu ở được?]

Cao Hằng: [Có thể đối với cậu mà nói, chúng ta chỉ là bạn học, nhưng với tôi mà nói, cậu là một giấc mơ thời thanh xuân của tôi.]

Khương Dư Linh bên kia chậm chạp không có trả lời, Cao Hằng lại nói: [Dư Linh, chẳng lẽ cậu không tin tôi sao? Cũng phải, năm đó tôi quả thật đã làm tổn thương lòng cậu. Sau này cậu tạm nghỉ học, tôi muốn đi tìm cậu, nhưng tìm mãi không thấy, tôi còn vì vậy mà bệnh nặng một trận.]

[Thật ra cảnh giác một chút là chuyện tốt, chỉ là tôi không ngờ, cậu lại đề phòng cả tôi.]

Đúng là cao tay, một chiêu combo như vậy, nếu Khương Dư Linh không đi, dường như cô đã phạm phải một sai lầm trời giáng.

Khương Dư Linh kéo rèm ra.

Để ánh nắng dừng lại trên người mình, cười rồi trả lời: [Cậu không cần nói vậy… Tôi cũng không phải đề phòng cậu.]

[Được, tôi đến.]

[Cậu gửi địa chỉ cho tôi.]

Thành công!

Nhìn tin nhắn trên màn hình, Cao Hằng và Trì Dao đang căng thẳng tột độ, lập tức vui mừng như điên.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 322



Khương Dư Linh đã đồng ý gặp mặt Cao Hằng, địa điểm chính là căn biệt thự mà Cao Hằng đã khoe trên vòng bạn bè. Căn biệt thự này được Cao Hằng thuê theo ngày với giá 5.000 tệ một ngày, nhưng để đề phòng bất trắc, hắn ta đã chi hẳn 10.000 tệ để thuê hai ngày.

Thời gian hẹn gặp là 10 giờ sáng hôm sau.

Hắn ta đã mua tai nghe chuyên dụng để liên lạc với Trì Dao, thuê bộ vest lịch lãm để mê hoặc Khương Dư Linh. Một ngày là đủ để hắn ta hoàn tất mọi công tác chuẩn bị. Giờ đây, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu mỗi Khương Dư Linh mà thôi.

Thời tiết sáng sủa, trời xanh vạn dặm không mây.

9 giờ 30 phút sáng, Cao Hằng đã có mặt tại cổng lớn khu biệt thự hoa viên Kim Thành để đón Khương Dư Linh. Hắn ta mặc vest, tay cầm hoa hồng, mặt còn trang điểm nhẹ. Trông thì đẹp trai đấy, nhưng lại có vẻ gì đó gượng gạo. Dù sao ở cái tuổi mười tám đôi mươi, cố tỏ ra trưởng thành như vậy thì cũng hơi bị làm màu.

Thế nhưng, Cao Hằng và Trì Dao lại không cảm thấy như vậy, cả hai đều tự mãn về bản thân mình.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trong lòng Cao Hằng vừa kích động vừa thấp thỏm, tim hắn ta cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

9 giờ 50 phút.

Cao Hằng hít sâu một hơi: "Sao cô ta vẫn chưa đến nhỉ?"

Từ tai nghe truyền đến giọng nói kìm nén sự kích động của Trì Dao: [Anh gấp cái gì? Không phải đã nói là 10 giờ sao? Cô ta là một kẻ bị truy nã, có thể đến được là tốt lắm rồi, anh đừng hy vọng cô ta đến đúng giờ. Đừng có gấp, lúc này ngàn vạn lần không nên gấp gáp, phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không được đi giục cô ta.]

Lời Trì Dao như một cây kim định hải thần châm truyền vào lòng Cao Hằng, hắn ta thoáng an tâm, nhưng vẫn không nhịn được hết lần này đến lần khác nhìn điện thoại. Mười phút ngắn ngủi ấy dường như dài hơn cả một năm trời.

Nhưng cũng may, Khương Dư Linh không cho hắn ta leo cây. Đúng 10 giờ 5 phút, một thiếu nữ mặc áo gió, đội mũ, không nhìn rõ mặt, xuất hiện trước mắt hắn. Hắn ta trực giác người đó chính là Khương Dư Linh. Quả nhiên, vài giây sau, người đó liền thẳng tắp đi về phía hắn.

"Cao Hằng."

Là giọng của Khương Dư Linh.

Đôi mắt Cao Hằng lập tức sáng lên, còn đầu bên kia tai nghe cũng truyền đến giọng nói kìm nén sự kích động của Trì Dao.

Cao Hằng nói: "Dư, Dư Linh, là em sao?"

"Là tôi." Khương Dư Linh ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt quen thuộc với Cao Hằng. Trong mắt cô mang theo vài phần kinh ngạc thán phục: "Thật không ngờ, nhà anh lại giàu đến vậy, chỗ ở lại là khu biệt thự hoa viên Kim Thành."

"Có gì đâu."

Bán cô đi không những có thể mua hoa viên Kim Thành, mà những chiếc siêu xe trên vòng bạn bè kia cũng đều có thể có được. Đương nhiên, mười mấy tấm bùa kia không đáng giá đến vậy, cái đáng giá chính là cơ hội kiểm tra Trắc Linh kia. Chỉ cần hắn ta đồng ý bán đi, có bao nhiêu kẻ giàu có nguyện ý mua, đó chính là cơ hội độc nhất vô nhị mà.

Cao Hằng lộ ra nụ cười thật tâm, hắn ta dẫn Khương Dư Linh đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Chỉ cần em bằng lòng, sau này tiền của anh, đều là tiền của em."

"Nhưng mà… năm đó anh không phải ở bên Trì Dao sao?"

"Anh không phải đã nói với em rồi sao? Ở bên Trì Dao chỉ là vì anh hiểu lầm em đi lại gần với nam sinh khác mà thôi, không ngờ anh với cô ta vừa ở bên nhau không lâu, em liền dứt khoát tạm nghỉ học."

Cao Hằng thở dài: "Sau này em tạm nghỉ học không lâu, anh liền muốn chia tay với cô ta, ai ngờ cô ta lại lấy em ra uy h.i.ế.p anh không được chia tay, nếu không thì sẽ sai người đánh em."

"Trì Dao thật là quá xấu xa rồi."

Đúng là coi cô ta như đồ ngốc mà.

Khương Dư Linh nhíu mày: "Nhưng mà nhà anh giàu có như vậy, tại sao anh lại sợ Trì Dao chứ?"
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 323



Cao Hằng: "…"

"Bởi vì nhà Trì Dao cũng có tiền mà."

Nhà Trì Dao có tiền hơn nhà hắn ta, nhưng cũng không phải là hào môn gì. Nếu không thì bọn họ cũng đã không phải hao hết tâm tư như vậy.

Cao Hằng vội vàng giải thích: "Hơn nữa, cha mẹ anh và cha mẹ Trì Dao có quan hệ hợp tác. Anh… Anh xin lỗi, anh không dám trái ý bọn họ, nên liền tiếp tục qua lại với cô ta. Nhưng mà anh một chút cũng không thích cô ta. Chờ thi đại học xong, anh sẽ dứt khoát chia tay với cô ta. Thật ra lòng anh vẫn luôn không quên được em. Này không, vừa nhìn thấy tin tức của em trên lệnh truy nã, đều suýt nữa làm anh sợ c.h.ế.t khiếp."

"Anh thật sự sợ em xảy ra chuyện gì."

"Vậy à."

Khương Dư Linh gật đầu, rất tin tưởng Cao Hằng: "Thật không ngờ anh lại thích em nhiều như vậy. Sớm biết vậy em nên trả lời tin nhắn của anh sớm hơn, cũng đỡ cho em mấy ngày nay trốn đông trốn tây khó chịu như vậy."

Thấy Khương Dư Linh không mảy may nghi ngờ, Cao Hằng lúc này mới yên tâm: "Thật là khổ cho em, vẫn là lỗi của anh."

"Mấy ngày nay em đi đâu vậy, em cũng không biết anh đã lo lắng cho em biết bao nhiêu đâu."

Cao Hằng dẫn Khương Dư Linh đi lên trên, dọc đường đi đều nói hắn ta thích Khương Dư Linh đến mức nào. Khương Dư Linh vô cùng cảm động. Đến khi đi được nửa đường, cô hỏi: "Cao Hằng, nhà anh còn bao xa nữa vậy? Mấy ngày nay em ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, em cảm thấy chân em mềm nhũn cả rồi."

Cao Hằng hoàn toàn quên mất chuyện này, vội vàng nói nhanh nhanh.

Khương Dư Linh liền có chút bất mãn bĩu môi: "Nhà anh giàu có như vậy, sao lại ngay cả một chiếc xe cũng không có?"

Mồ hôi lạnh của Cao Hằng trong nháy mắt chảy ròng. Nhưng khi phản ứng lại, hắn ta lại cảm thấy bất mãn. Khương Dư Linh quả nhiên là một kẻ hám tiền, chỉ quan tâm đến biệt thự cao cấp và siêu xe của hắn ta, không bằng một sợi tóc của Trì Dao. Năm đó hắn ta cũng chỉ là thấy cô đáng thương nên nói chuyện với cô nhiều hơn một chút mà thôi, không ngờ cô ta lại trồng rễ tình sâu với hắn ta, thật là hạ tiện.

Cao Hằng thầm nghĩ hả dạ trong lòng, nói với Khương Dư Linh rằng xe của hắn ta vì hắn ta muốn chia tay với Trì Dao nên đã bị người nhà thu hồi, còn chiếc xe trên vòng bạn bè kia là xe cũ. Nói xong còn vẻ mặt xin lỗi: "Thật xin lỗi, là anh suy nghĩ không chu toàn."

Khương Dư Linh có thể nói gì chứ? Cô đương nhiên lựa chọn không nói gì, chỉ dùng sự im lặng để bày tỏ sự bất mãn của mình, khiến Cao Hằng vừa phẫn nộ, lại sợ con vịt đã nấu chín bay mất, những lời hay ý đẹp lại lần nữa tuôn ra như không tốn tiền, vây lấy Khương Dư Linh.

Khi nói chuyện, bất tri bất giác đã đến cửa biệt thự mà Cao Hằng thuê.

"Đến rồi."

Căn biệt thự ba tầng kiểu Tây trông rất phong cách, tự có vườn và sân, trong sân còn có cây hoa anh đào và xích đu, thật đẹp.

Nhìn sự kinh ngạc thán phục trong mắt Khương Dư Linh, Cao Hằng mỉm cười nói: "Sau này em đều có thể ở đây."

"Thật vậy sao?"

"Tốt quá, em rất thích nơi này."

Khương Dư Linh cười cong mắt, sau đó gỡ chiếc khăn quàng cổ quấn quanh mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt vừa thanh thuần lại xinh đẹp. Thậm chí còn đẹp hơn vài phần so với thời đi học.

Hô hấp của Cao Hằng cứng lại, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm. Một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Hắn ta khẽ thở dài đầy tiếc nuối.

Khương Dư Linh đối với Cao Hằng tin tưởng không chút nghi ngờ. Đêm dài lắm mộng, Cao Hằng muốn nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, vì thế liền lấy cớ Khương Dư Linh đã đói để muốn đi ra ngoài mua đồ ăn. Khương Dư Linh liền có chút bất mãn: "Anh có căn nhà lớn như vậy, lẽ nào lại không có chút đồ ăn nào sao?"

"Anh lại không có xe, bây giờ đi ra ngoài mua thì phải mất bao lâu mới về được chứ?"

Vừa dứt lời, trong tai nghe của Cao Hằng liền truyền đến giọng nói của Trì Dao: [Cao Hằng anh không cần đi ra ngoài, em bây giờ lập tức gọi điện thoại cho Liên Minh Thiên Sư, bảo họ đến đây.]

[Còn muốn ăn bữa tiệc lớn? Cô ta chờ đi ăn cơm tù đi.]

Cao Hằng muốn tự mình gọi điện thoại cho người của Liên Minh Thiên Sư đến, nhưng bây giờ Trì Dao đã nói như vậy, hắn ta cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đành đồng ý.

"Ngại quá Dư Linh, bởi vì anh không thường xuyên ở bên này."

"Không sao, anh lập tức kêu người mang đến, em đừng vội, lát nữa em cứ trốn trong phòng đừng ra ngoài là được."

"Vậy cũng được."

Khương Dư Linh thở phào một hơi: "Vậy anh phải nhanh lên đấy, em thật sự đói lắm rồi."

"Được, anh biết rồi, em yên tâm đi."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 324



Trì Dao bên này gọi điện thoại báo cáo hành tung của Khương Dư Linh cho Thiên Sư Đường.

Thật ra, lâu như vậy không có tin tức của Khương Dư Linh, Liên Minh Thiên Sư trên dưới đã sớm từ bỏ việc bắt giữ cô. Nay chợt có manh mối của Khương Dư Linh, Thiên Sư Đường ở thành phố A đều có chút không thể tin được. Nhưng khi nghe Trì Dao nói có đầu có đuôi, lại nhiều lần cam đoan Khương Dư Linh hiện tại thật sự ở khu biệt thự hoa viên Kim Thành, người của Thiên Sư Đường lúc này mới coi trọng, phái các Thiên Sư nội đường mở ra chiến dịch bắt giữ Khương Dư Linh lần này.

Dẫn đầu là Từ Lê, Thiên Sư cấp ba cao nhất của thành phố A.

Đi theo có Trương Dương (Thiên Sư cấp hai), Kỳ Liên và Kiều Thương (hai Thiên Sư cấp một).

Thiên Sư cấp ba đều xuất động, thật sự là vô cùng coi trọng Khương Dư Linh. Họ nhất định muốn bắt giữ Khương Dư Linh về quy án.

"Leng keng."

"Nhất định là cơm hộp đến rồi!"

Tiếng chuông cửa vang lên, trong mắt Cao Hằng, kẻ luôn giả vờ với Khương Dư Linh, lóe lên một tia vui mừng. Hắn ta nói với Khương Dư Linh một tiếng rồi nhanh chóng tiến lên mở cửa.

Mở cửa xong, đập vào mắt hắn ta là bốn khuôn mặt quen thuộc. Ảnh của các Thiên Sư thành phố A đều được treo ở cửa Thiên Sư Đường, đến cả chó đi ngang qua cũng nhận ra.

Cao Hằng kích động cực kỳ: "Các người cuối cùng cũng đến rồi, tôi thật sự sợ cô ta chạy mất."

"Cô ta thật sự ở đây sao?"

Từ Lê nhìn Cao Hằng, trong mắt toàn là sự lạnh lẽo.

"Đúng vậy, cô ta chính là ở đây. Tôi trước đây là bạn học của cô ta, lần này cô ta đặc biệt đến để nương nhờ tôi." Cao Hằng không chút do dự bán đứng Khương Dư Linh sạch trơn: "Cô ta dường như đã lâu không ăn gì, cho nên khi các người gõ cửa tôi liền nói tôi ra lấy cơm hộp, cô ta không hề nghi ngờ."

Bốn người Từ Lê cũng không hề nghi ngờ lời Cao Hằng nói. Họ biết Khương Dư Linh lợi hại, nhưng cô ta bị cả nước truy nã, cuộc sống đương nhiên không thể dễ chịu như vậy.

Kết quả là ——.

"Tốt lắm."

Từ Lê tán thưởng nhìn hắn ta một cái, tiếp theo liền sai khiến Kỳ Liên và Kiều Thương đi bố trí kết giới, rồi sau đó dẫn theo Trương Dương đi lên trước, gấp gáp muốn xác minh thân phận của Khương Dư Linh.

Cao Hằng đi theo phía sau, vui sướng không thôi, chuẩn bị nghênh đón tám ngày phú quý này.

Từ nay về sau, hắn ta sẽ phát tài rồi.

Vào khoảnh khắc chuông cửa vang lên, Khương Dư Linh liền biết người của Liên Minh Thiên Sư đã đến. Đợi đến khi Cao Hằng đi rồi, cô ung dung lấy điện thoại ra, mở phát sóng liền, mà tên phòng livestream là ——.

[Xem tôi làm sao đánh chó Liên Minh Thiên Sư đến bầm dập.]

Trong thời đại này, Liên Minh Thiên Sư là một tồn tại không thể xâm phạm. Tên mà cô đặt thật sự quá chướng tai gai mắt. Không bao lâu, phòng livestream liền có một đống lớn người vào.

[Là ai, ai kiêu ngạo như vậy, dám công khai đối đầu Liên Minh Thiên Sư.]

[Không biết là con ch.ó tặc hỗn tạp ở đường nào, quả thực không muốn sống nữa.]

[Người kiêu ngạo như vậy lại là một chị gái nhỏ, còn khá xinh đẹp nữa.]

[Sao tôi thấy cô ta hơi quen mắt, giống như là tội phạm bị truy nã Khương Dư Linh thì phải.]

[Khương Dư Linh, lầu trên bạn đang nói đùa gì vậy… Khoan đã, hình như thật sự rất giống tội phạm bị truy nã Khương Dư Linh… Chết tiệt, cô ta sẽ không thật sự là Khương Dư Linh đấy chứ?]

[Chủ kênh, cô là Khương Dư Linh sao? Hay là cố ý câu view, nếu là vế sau thì tôi đề nghị cô lập tức sửa lại tên phòng livestream của cô, nếu không, sau này cô đừng hòng tồn tại trong giới livestream nữa.]

[Lầu trên, không chỉ là giới livestream, mà là các ngành nghề đều không cần tồn tại.]

Khung chat vô cùng náo nhiệt, Khương Dư Linh nhìn lướt qua, liền chọn mấy câu trọng điểm mà trả lời: "Không sai, tôi chính là Khương Dư Linh."

"Không phải rất giống, là Khương Dư Linh thật sự."

"Muốn xem kế hoạch báo thù của tôi không? Ở lại phòng livestream, tuyệt đối sẽ thỏa mãn các người."

Cô vừa nói xong, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra. Giây tiếp theo, một khuôn mặt quen thuộc liền xuất hiện trước mắt.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 325



Hóa ra là người quen cũ.

Khương Dư Linh cười, cũng không liếc mắt nhìn điện thoại một cái, cũng không nhìn thấy phòng livestream vì lời cô nói mà dậy sóng lớn đến mức nào.

Từ Lê và Trương Dương cũng không biết Khương Dư Linh phát sóng. Khi thấy cô, đôi mắt hai người lập tức sáng lên.

Thật sự là cô!

Tội phạm bị truy nã Khương Dư Linh!!!

Tim Từ Lê và Trương Dương trong nháy mắt liền sục sôi, theo bản năng nói: "Khương Dư Linh! Thật sự là cô!"

Lần này bọn họ có thể lập công lớn!!!

Trong lòng hai người đều vô cùng kích động, hoàn toàn không hề suy xét vấn đề liệu họ có phải là đối thủ của Khương Dư Linh hay không.

Khương Dư Linh: "Ừm hửm? Kêu lớn tiếng như vậy làm gì, vậy cơm hộp đâu?"

Cao Hằng cảm thấy Khương Dư Linh ngu xuẩn không thể tưởng tượng nổi. Hắn ta cười lạnh một tiếng: "Khương Dư Linh, loại tội phạm bị truy nã như cô, người người đều muốn giết, cô nghĩ tôi thật sự thích cô sao? Phỉ! Tôi làm tất cả những điều này đều chỉ vì để bắt được cô mà thôi."

Khương Dư Linh chợt hiểu ra, có chút buồn bã: "Thì ra là vậy, vậy mấy vị này… đều là do cậu tìm đến để bắt tôi, là người của Liên Minh Thiên Sư sao?"

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Cao Hằng, ánh mắt Khương Dư Linh lướt qua hai người Từ Lê rồi dừng lại trên Trương Dương, cười nói: "Nhưng mà… Thiên Sư cấp hai Trương Dương, các người trước khi đến không làm bài tập kỹ sao? Ngay cả Thiên Sư cấp hai cũng phái đến?"

Vừa dứt lời, Trương Dương còn chưa kịp nói chuyện, Cao Hằng đã sốt ruột lại lần nữa nhảy ra: "Thiên Sư cấp hai? Ha ha ha, Khương Dư Linh, nghe lời cô nói là khinh thường Thiên Sư cấp hai sao? Cô nghĩ chính mình là cái thứ gì?"

"Cậu nghĩ chính mình lại là cái thứ gì đâu?"

Khương Dư Linh tiếp lời. Giây tiếp theo, một tấm phù Cấm Ngôn từ tay cô bay ra, liền dừng lại trên người Cao Hằng.

Cao Hằng vừa định nói chuyện, liền cảm thấy một luồng sức mạnh thần bí truyền vào trong cơ thể hắn ta. Hắn ta há miệng, thế nhưng một câu cũng không nói ra được, lập tức hoảng sợ trợn trừng mắt.

Phẫn nộ nhìn về phía Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh cũng nhìn hắn ta, mỉm cười: "Tôi đã sớm biết người đang có ý đồ gì."

"Sở dĩ muốn đến, chỉ là bởi vì gần đây người trong dòng họ Khương thị chúng ta học vẽ bùa khá nhiều, túi không gian có hơi thiếu, cho nên muốn ra ngoài kiếm ít túi không gian thôi."

"Xông vào Thiên Sư Đường dù sao cũng hơi đông người, có các người, tôi là có thể từng người đánh bại. Đương nhiên, từng nhóm từng nhóm đến thì cũng không tính là gì."

"Chỉ là có thể hơi tốn sức một chút."

"Nhưng cũng chỉ là một chút thôi."

Kiêu ngạo!

Thật sự là quá kiêu ngạo!

Từ Lê kể từ khi trở thành Thiên Sư cấp ba chưa có ai dám ở trước mặt hắn ta kiêu ngạo như vậy. Vốn dĩ hắn ta định từ từ tính kế, nhưng nhìn thấy Khương Dư Linh khí phách như vậy, tâm niệm vừa động, một tấm phù Hỏa liền bay về phía Khương Dư Linh.

Miệng còn mắng: "Tiện nhân! Dám cả gan vũ nhục Liên Minh Thiên Sư, hôm nay đó là cô c.h.ế.t ——"

Lời hắn ta chưa nói xong, Khương Dư Linh chỉ phất phất tay, tấm phù Hỏa liền tiêu tan trong không trung.

Người hành nghề vừa ra tay, liền biết có hay không.

Từ Lê sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Lúc này hắn ta mới nhớ lại, Khương Dư Linh đã từng một mình địch ba, còn làm trọng thương ba người. Mà ba người đó không phải ai khác, đều là thiên tài của Liên Minh Thiên Sư.

Trong lòng Từ Lê có dự cảm không lành, nhưng hắn ta càng tin tưởng vào thực lực phi phàm của mình, vì thế liền một bước nhanh tiến lên, một thanh kiếm từ trong không trung rút ra: "Hôm nay tôi nhất định phải lột xương cô ——"

Lời nói lại chưa nói xong,

Khương Dư Linh liền một cước đá vào bụng hắn ta, liền đá hắn ta văng vào tường. Hắn ta chậm rãi trượt xuống từ trên tường.

Đau đớn vô cùng che lấy bụng, kiếm cũng rơi xuống đất.

Trương Dương thấy vậy, cũng nhanh chóng ra tay, nhưng hắn ta vẫn không phải đối thủ của Khương Dư Linh, chỉ một chiêu, đã bị Khương Dư Linh đá bay.

Một Thiên Sư cấp hai, một Thiên Sư cấp ba, thế mà dưới tay Khương Dư Linh, ngay cả một chiêu cũng không qua được.

Đôi mắt Cao Hằng đột nhiên trợn trừng, đáy mắt tràn đầy hoảng sợ và không thể tưởng tượng nổi.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 326



Trong biệt thự vô cùng yên tĩnh.

Phòng livestream lại nổ tung nồi.

Khương Dư Linh cầm điện thoại, phát sóng tình cảnh thảm hại của Trương Dương và Từ Lê cho các cư dân mạng. Cô không nói gì cả, nhưng khuôn mặt của hai người kia, phần lớn mọi người trong phòng livestream đều nhận ra.

[Trời ơi.]

[Trời ơi, trời ơi, trời ơi, tôi nhìn thấy gì vậy.]

[Đây không phải là Thiên Sư cấp ba Từ Lê và Thiên Sư cấp hai Trương Dương của thành phố A sao? Sao họ thảm thế này? Chỉ vừa mới đó một lát mà Khương Dư Linh đã có thể khiến họ bị thương nặng như vậy sao?]

[Một mình địch hai, Khương Dư Linh này có bản lĩnh đấy chứ!]

[Nếu không có chút tài năng thì làm sao cô ấy có thể bị Liên Minh Thiên Sư truy nã chứ! Trời ơi, tôi có một loại dự cảm, tôi cảm thấy cô ấy sẽ là đối thủ mạnh trong tương lai của Liên Minh Thiên Sư, tôi cảm thấy khắc tinh duy nhất của Liên Minh Thiên Sư sắp xuất hiện rồi.]

[Không dối lầu trên, tôi cũng có cảm giác này.]

[Cô ấy mạnh quá, cô ấy thật sự mạnh quá. Xinh đẹp như vậy mà còn mạnh đến thế, trời ơi, tôi quả nhiên là đến nhân gian cho đủ số thôi.]

[Thắng thắng thắng! Nhanh vậy sao? Còn chưa dùng được mấy giây phải không? Cô ấy làm thế nào vậy? Cô ấy rốt cuộc làm thế nào? A a a a, tôi cảm giác có chút kích động, tôi cảm giác tôi đang chứng kiến một kỳ tích của thế kỷ.]

Trương Dương và Từ Lê thở hổn hển, đau đớn ôm lấy bụng mình, hoàn toàn không biết Khương Dư Linh lúc này đang phát sóng. Khương Dư Linh cầm điện thoại từng bước đi về phía họ, tiếng bước chân "đát, đát, đát" vang lên, mỗi bước đều như đạp vào tim họ.

Thân thể Trương Dương và Từ Lê căng thẳng.

Khương Dư Linh thấy vậy, khẽ cười nói: "Trương Dương."

Trương Dương biết Khương Dư Linh rất lợi hại, nhưng hắn ta hoàn toàn không ngờ cô lại mạnh đến vậy. Hai người bọn họ, dưới tay cô, thế mà ngay cả một chiêu cũng không qua được. Điều này quả thực là mạnh đến mức hơi vô lý. Cô và bọn họ hoàn toàn không phải người cùng cấp bậc. Buồn cười là, lúc trước bọn họ thế mà còn nghĩ phải bắt được cô để lập công.

Sao dám chứ!

Trương Dương quả thực là hối hận không kịp, nhưng việc đã đến nước này, hối hận còn có ích lợi gì đâu?

Nghe thấy Khương Dư Linh gọi hắn ta, thân mình hắn ta run lên, mặt trong nháy mắt tái mét: "Cô, cô gọi tôi làm gì… Cô, cô đừng lại đây… Tôi, tôi là người của Liên Minh Thiên Sư, cô…"

Khương Dư Linh cười hỏi: "Anh là người của Liên Minh Thiên Sư thì sao? Lẽ nào anh cảm thấy tôi sẽ sợ hãi Liên Minh Thiên Sư sao?"

Đương nhiên không sợ.

Nếu sợ thì cô cũng đã không dám ra tay nặng với ba người Lăng Tiêu.

Trương Dương quá rõ ràng điểm này, bởi vậy liền càng thêm sợ hãi. Hắn ta ngoài mạnh trong yếu nói: "Cô, tôi… Cô tốt nhất đừng làm gì tôi, nếu không Liên Minh Thiên Sư sẽ không bỏ qua cô."

Khương Dư Linh: "Nhưng mà, Liên Minh Thiên Sư đã sớm không buông tha tôi rồi, lúc trước các người không phải còn công bố lệnh truy nã sao? Khiến tôi bên ngoài trốn đông trốn tây, ngay cả một bữa cơm no cũng chưa ăn. Tôi thật sự rất tức giận đó, tôi vừa giận là muốn g.i.ế.c sạch tất cả Thiên Sư của Liên Minh Thiên Sư."

Trương Dương: "…"

Mặt trắng bệch: "Truy, lệnh truy nã đâu phải tôi phát… Tôi chỉ là chiếu theo lệnh mà làm việc thôi, cô, cô không thể lạm sát kẻ vô tội… đi…"

Khương Dư Linh: "Cái gì gọi là lạm sát kẻ vô tội? Anh hôm nay không phải cũng đến bắt tôi sao? Nếu thực lực của tôi vô dụng, thì bây giờ đã trở thành đối tượng để anh tranh công rồi, không phải sao?"

Trương Dương: "…"

Chưa kịp nói chuyện, Khương Dư Linh đã nhìn về phía Từ Lê.

"À, đúng rồi, còn có anh."

Từ Lê: "…"

Từ Lê thật sự sợ chết.

Cuối cùng cũng tốt nghiệp học viện, lại khó khăn lắm mới trở thành Thiên Sư tọa trấn. Ai mà cam tâm c.h.ế.t đi như vậy chứ. Huống chi, hắn ta giờ là Thiên Sư cấp ba, muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, cuộc sống nhỏ bé sung sướng không biết bao nhiêu, sao có thể c.h.ế.t ở đây được chứ.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 327



Vì thế, thừa dịp Khương Dư Linh đang tập trung chú ý vào Trương Dương, hắn ta lén lút tìm trong túi không gian tấm phù Truyền Tống dùng để bảo mệnh, hoàn toàn quên mất việc lúc trước để đề phòng Khương Dư Linh chạy trốn, hắn ta đã dặn dò Kiều Thương và Kỳ Liên đi bố trí kết giới.

Cho nên chuyện xấu hổ đã xảy ra.

Khương Dư Linh vừa mới gọi tên hắn ta, trên người Từ Lê lóe lên bạch quang, sau đó… liền không có sau đó. Người vẫn y nguyên tại chỗ.

Từ Lê: "…"

Đối diện với đôi mắt của Khương Dư Linh. Hắn ta mới nhớ lại lời dặn dò lúc trước, sắc mặt chợt biến đổi, có chút xấu hổ, lại có chút thẹn quá hóa giận, nhưng lại không có bất cứ biện pháp nào.

Sắc mặt Trương Dương cũng thay đổi.

Đồ không có nghĩa khí.

Lại muốn chạy.

"Anh muốn chạy?"

Khương Dư Linh đã nhìn ra: "Thế nào, Liên Minh Thiên Sư các người xưa nay không phải đoàn kết nhất sao? Tôn nghiêm không phải không thể xâm phạm sao? Tôi bây giờ đối xử với đồng đội của anh như vậy, anh không nghĩ cách cứu hắn còn chưa tính, anh lại còn muốn chạy? Anh thế mà không sợ lát nữa tôi sẽ g.i.ế.c hắn sao?"

"Sinh tử có số phú quý do trời."

Nghĩ đến Kiều Thương và Kỳ Liên, Từ Lê liền biết hôm nay mình không thể trốn thoát rồi, nhưng hắn ta cũng không muốn cứ thế mà c.h.ế.t đi. Sau một hồi giằng co, liền thay đổi sắc mặt, nụ cười trong nháy mắt trở nên nịnh nọt: "Hắn có thể c.h.ế.t trong tay Khương tiểu thư, coi như là vinh hạnh của hắn."

Khương Dư Linh: "…"

"Anh…"

"Chuyện hôm nay là do tôi không hiểu chuyện. Bắt đầu từ hôm nay, Khương tiểu thư ở trong khu vực tôi quản, muốn đi đâu làm gì, Khương tiểu thư cứ yên tâm. Hành tung của cô ở thành phố A tôi nhất định sẽ che giấu kín mít cho cô."

"Còn những người biết cô ở đâu…"

Hắn ta cười lạnh một tiếng, đáy mắt lóe lên một tia sát ý: "Thì tôi sẽ g.i.ế.c hết bọn họ, tuyệt đối không để bất cứ ai cản trở Khương tiểu thư."

Khương Dư Linh: "…"

"Tôi hình như không có đồng ý tha cho anh nhỉ?"

"Tôi biết mà."

Từ Lê gật đầu, vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt: "Tôi biết Khương tiểu thư không tính toán tha cho tôi, cho nên tôi đang cố gắng thể hiện giá trị của mình. Chỉ cần Khương tiểu thư hôm nay nguyện ý tha cho tôi một mạng, thì sau này mạng tôi chính là của Khương tiểu thư. Khương tiểu thư bảo tôi đi hướng đông tôi không dám đi hướng tây."

"Tôi chính là thanh đao sắc bén nhất trong tay Khương tiểu thư."

Hắn ta nói, nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Khương tiểu thư, vừa nãy cô nói người trong Khương gia của cô muốn học vẽ bùa cần túi không gian đúng không? Cô thả tôi, tôi lập tức đi Thiên Sư Đường lấy túi không gian ra. Ở đó ít nhất có hai mươi cái túi không gian."

"Nếu Khương tiểu thư không yên tâm, có thể cùng tôi đi."

"Khương tiểu thư yên tâm, người đứng đầu Thiên Sư Đường thành phố A, ngay cả tôi còn đánh không lại, thì càng không phải đối thủ của ngài."

Tốc độ co dãn này, quả thực nhanh kinh người.

Cũng coi như là một nhân tài vậy!

Trong mắt Khương Dư Linh tràn đầy sự kinh ngạc thán phục. Người như vậy nếu dùng tốt, vẫn có thể coi là một thanh đao tốt.

"Khương tiểu thư."

Chưa đợi cô suy nghĩ kỹ có nên mang Từ Lê về hay không, đột nhiên, Trương Dương bên kia lại nói chuyện: "Khương tiểu thư, cái gì mà đi ngang thành phố A, cái gì mà che giấu hành tung của cô, một chút cũng không cần như vậy."

"Chúng ta cứ dứt khoát liền g.i.ế.c đến Thiên Sư Đường, chiếm lĩnh thành phố A. Từ nay về sau, thành phố A chính là địa bàn của Khương tiểu thư."

"Kẻ tự tiện xông vào."

"Chết!!!"

Chữ cuối cùng của Trương Dương b.ắ.n ra nước bọt tung tóe, đặc biệt kích động.

Khương Dư Linh: "…"

Mọi người trong phòng livestream: "…"
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 328



Trương Dương và Từ Lê vì mạng sống, tên nào cũng ra sức nịnh bợ, còn hơn cả chó săn. Cả phòng livestream chứng kiến tất cả, quả thực là —.

[Quả thực!]

[Thế giới này điên rồi, hay là tôi điên rồi.]

[Ngầu thật, tôi thế mà lại nghe được Thiên Sư đ.â.m sau lưng Liên Minh Thiên Sư.]

[Đầu hơi choáng váng, tôi chắc phải về ngủ thêm chút nữa thôi.]

[Oa oaa oa oa oa, tôi đã nói rồi, tôi phải chứng kiến một kỳ tích ra đời mà! Trời ơi, tại sao cô ấy có thể lợi hại đến vậy.]

[Cô ấy sẽ không thật sự nghe lời Thiên Sư mà chiếm lĩnh thành phố A chứ, má ơi, má ơi, đây là cái thể loại truyện mạng chiếu vào đời thật à.]

[Lầu trên cũng quá coi trọng cô ta rồi, cô ta hôm nay dám chiếm lĩnh thành phố A, ngày mai thành phố A sẽ bị Thiên Sư Đường cả nước vây công.]

[Nói cả nước thì cũng quá coi trọng cô ta rồi, nhiều lắm cũng chỉ là mấy thành phố lân cận thôi.]

[Thông tin của hai Thiên Sư này tôi tra được rồi, một người tên là Từ Lê, Thiên Sư cấp ba, một người tên là Trương Dương, Thiên Sư cấp hai.]

[Quá không có cốt khí.]

[Cốt khí? Mạng còn chẳng có thì muốn cốt khí làm gì, đáng giá mấy đồng tiền?]

[Loại cặn bã này không xứng ở Thiên Sư Đường.]

Phòng livestream lại lần nữa bùng nổ, nhưng lần này tính chất khác hẳn lúc trước. Rất nhiều người đã tố cáo phòng livestream của Khương Dư Linh lên trang web chính thức của các Thiên Sư Đường ở các thành phố khác. Rất nhanh, sẽ có Thiên Sư đến xử lý chuyện này.

Mà tất cả những điều này, Từ Lê và Trương Dương đều không hề hay biết. Bọn họ vẫn đang cố gắng lấy lòng Khương Dư Linh, nói những lời còn hay hơn cả hát, hệt như những lời mà Cao Hằng đã từng nói để lừa Khương Dư Linh đến đây.

Thiên Sư cao cao tại thượng ngày xưa giờ đây giống chó con mà nịnh bợ Khương Dư Linh.

Cao Hằng, kẻ vẫn luôn khinh thường Khương Dư Linh và muốn lợi dụng cô để kiếm lợi, gần như sắp phát điên. Khi lừa Khương Dư Linh đến đây, hắn ta đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng: hắn ta được khen ngợi, Khương Dư Linh rưng rưng nước mắt không thể tin nổi nhìn hắn ta, hắn ta và Trì Dao kích động ôm nhau xoay vòng. Thế nhưng, hắn ta chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh hai Thiên Sư thi nhau nịnh bợ Khương Dư Linh.

Chuyện không thật đến mức nằm mơ cũng khó mà thấy, thế mà lại thật sự xảy ra trước mắt hắn ta.

Khương Dư Linh thế mà lại lợi hại đến vậy.

Sớm biết thế… sớm biết thế… hắn ta làm sao có thể làm ra chuyện này chứ.

Khương Dư Linh ngay cả Thiên Sư cũng muốn giết, lẽ nào còn tha cho hắn ta sao?

Cô lúc trước cũng nói, đã sớm biết hắn ta có ý đồ xấu, chỉ là cố ý tương kế tựu kế…

Hoàn hồn lại, Cao Hằng hối hận đến ruột cũng muốn đứt. Hắn ta muốn xin lỗi Khương Dư Linh, muốn cầu xin cô tha thứ, muốn thoái thác trách nhiệm. Thế nhưng đầy bụng lời nói lại không thể thốt ra một câu nào, chỉ có thể lo lắng suông, mặt cũng đỏ bừng.

Hắn ta muốn tiến đến trước mặt Khương Dư Linh, nhưng lại sợ bị đánh. Ngay sau đó, từ tai nghe truyền đến giọng nói của Trì Dao.

[Khương Dư Linh đang phát sóng!]

[Cô ta thật sự điên rồi!]

Trì Dao vừa mới phát hiện Khương Dư Linh đang phát sóng. Cô ta và Cao Hằng vẫn luôn liên lạc, tuy không tận mắt chứng kiến, nhưng cũng đại khái biết đã xảy ra chuyện gì. Nội tâm vừa ghen tị vừa vô cùng sợ hãi, sợ Cao Hằng sẽ khai ra cô ta. Dù sao năm đó cô ta đã từng bắt nạt Khương Dư Linh ở trường, giờ lại muốn bán cô đổi tiền, hai người thật sự coi như có thù oán.

Cô ta không dám chắc Khương Dư Linh biết tất cả những chuyện này có tìm cô ta tính sổ hay không, cũng chỉ có thể âm thầm sốt ruột.

Cũng may, Cao Hằng không khai ra cô ta, điều này khiến nội tâm cô ta vô cùng cảm động, nghĩ nhất định phải cứu Cao Hằng ra. Cô ta lên mạng tìm kiếm số điện thoại của Liên Minh Thiên Sư ở các thành phố khác, liền tìm được phòng livestream của Khương Dư Linh.

Khi thấy độ nổi tiếng của phòng livestream, cùng với việc các Thiên Sư đã xác nhận vào phòng livestream, nội tâm cô ta tức khắc liền hưng phấn lên, hận không thể ngửa mặt lên trời cười dài.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 329



Khương Dư Linh cũng thật ngu xuẩn! Đối đầu với Liên Minh Thiên Sư cứ âm thầm mà làm thì tốt rồi, lại dám kiêu ngạo đến thế.

Không biết giấu tài, chỉ biết làm nổi bật, người không có đầu óc như vậy, cho dù thiên phú có tốt đến mấy, thực lực có mạnh đến mấy cũng chỉ có thể là đường c.h.ế.t mà thôi.

Trì Dao khinh thường lại âm u nghĩ.

[Nghe em nói này, bảo bối, đừng vội xin Khương Dư Linh tha thứ. Khương Dư Linh đang công khai vũ nhục Liên Minh Thiên Sư trên mạng, và còn phát sóng mọi thứ đang diễn ra trong biệt thự. Hiện tại người của Liên Minh Thiên Sư rất tức giận, các Thiên Sư ở mấy thành phố lân cận chắc sẽ rất nhanh chạy tới.]

[Cô ta bây giờ không chú ý đến anh, anh cứ giả vờ không biết gì cả.]

[Nếu cô ta chú ý đến anh, em lại nghĩ cách cứu anh.]

[Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để anh có chuyện gì.]

Lời Trì Dao như một liều thuốc an thần cực mạnh làm Cao Hằng dần dần yên ổn trở lại.

Cố gắng thêm chút nữa,

Cố gắng thêm chút nữa, chỉ cần Thiên Sư ở các thành phố khác đến là được rồi. Song quyền khó địch tứ thủ, hắn ta không tin Khương Dư Linh lợi hại đến vậy mà là đối thủ của nhiều người như thế!

Nghĩ như vậy, đột nhiên, Cao Hằng lại lần nữa bùng cháy lên hy vọng đạt được khen thưởng và phất lên.

Lần này nói thế nào cũng là hắn ta phát hiện Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh bị bắt, phần thưởng của hắn ta… hẳn là có thể cho hắn ta chứ?

Cao Hằng chờ mong nghĩ, giây tiếp theo, Khương Dư Linh đã đến trước mặt hắn ta.

Đôi mắt hắn ta trong nháy mắt trợn trừng.

"Nghĩ gì vậy?"

"Để tôi đoán xem, có người đang truyền tin cho cậu, nói người của Liên Minh Thiên Sư gần đây đã chạy đến đúng không?"

"Chính là ——"

Khương Dư Linh mỉm cười, dưới ánh mắt hoảng sợ của Cao Hằng, cô ta nắm lấy tai nghe của hắn ta: "Cậu đoán xem, tại sao tôi lại muốn mở phát sóng?"

Giọng cô rất nhẹ, một tay bóp nát tai nghe, sau đó giơ điện thoại lên, đặt camera phía trước.

"Bởi vì, tôi chính là muốn khiêu chiến quyền uy của Liên Minh Thiên Sư, đánh vào mặt bọn họ đó."

"Tôi đang mượn các người."

"Để nổi danh, lập thanh thế."

Phòng livestream trong nháy mắt rơi vào sự điên cuồng.

Mà Trương Dương và Từ Lê, những người vẫn luôn xin Khương Dư Linh tha thứ, cũng rơi vào sự điên cuồng.

Phát sóng ?

Phát sóng trực tiếp!!

Nói cách khác, trò hề của bọn họ bây giờ đều bị phát sóng ra ngoài hết rồi sao?!

"Chúng ta có thể thoát được không?"

"Hay là cũng đi vào xin tha?"

"Điên rồi sao? Anh không nghe cô ta nói, cô ta đang phát sóng trực tiếp sao?"

Ngoài cửa là Kiều Thương và Kỳ Liên. Hai người phát hiện sự việc không ổn, ngay lập tức muốn tháo kết giới để chạy trốn, nhưng kết giới không mở được.

Bị giam lỏng rồi.

Hai người liền lén lút đi vào ngoài phòng quan sát động tĩnh, lại nghe thấy tin tức này, quả thực như bị sét đánh.

Kiều Thương gần như muốn khóc: "Nhưng mà cô ta cho dù có phát sóng trực tiếp, nếu chúng ta không cầu xin tha thứ, thì hôm nay chúng ta có thể c.h.ế.t ở đây không?"

"Chúng ta đã nỗ lực nhiều năm như vậy, từ Liên Minh Thiên Sư đi ra, chẳng lẽ là để chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng c.h.ế.t sao?"

Kỳ Liên: "…"

"Nếu hôm nay xin tha thứ, chúng ta… Chúng ta sẽ bị ghét bỏ từ cả nước."

Hắn ta thần sắc rối rắm, yết hầu khẽ nhúc nhích: "Cho dù chúng ta nói, hôm nay tất cả đều là bất đắc dĩ mà làm, hậu quả cũng sẽ như vậy."

Vậy phải làm sao bây giờ?

Muốn đi tìm c.h.ế.t sao?

Trước khi đến, Kiều Thương đã hưng phấn và may mắn bao nhiêu, giờ đây lại hối hận và khó chịu bấy nhiêu.

Tóm lại, vào khoảnh khắc này, trừ Khương Dư Linh ra, tất cả mọi người trong biệt thự đều không được tốt cho lắm.
 
Back
Top Bottom