Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 180



"Ngươi nói cái gì!"

"Ta đánh c.h.ế.t ngươi!"

Hoàng Kế Tổ nói lời ác độc khiến người ta giận sôi gan, thần sắc cũng vô cùng kiêu ngạo. Một đám thôn dân ngăn lại, bọn họ giận đến toàn thân run rẩy, hận không thể xông lên đánh Hoàng Kế Tổ một trận thật mạnh. Và rất nhanh, những người đầu tiên nhận ra huynh muội này là Lý Hoài, đám người không thể đứng nhìn được nữa, trực tiếp tiến lên cho Hoàng Kế Tổ một quyền. Ngay sau đó, là quyền thứ hai, quyền thứ ba. Hoàng Kế Tổ tuổi tác không lớn, từ nhỏ lại được nuông chiều lớn lên, làm sao có thể là đối thủ của Lý Hoài quen làm việc nhà nông? Không lâu sau, đã bị Lý Hoài đánh cho kêu ngao ngao xin tha.

Trong lúc Hoàng Hựu Chi muốn xông lên giúp đỡ, nhưng nhìn thấy ánh mắt những thôn dân khác như hổ rình mồi nhìn nàng, nàng ta cũng chỉ có thể rơi lệ khẩn cầu các thôn dân tha thứ, nói đệ đệ nàng từ nhỏ được sủng ái đến hư, hy vọng mọi người đừng chấp nhặt với hắn.

Nhưng một kẻ có thể nói cả thôn đều c.h.ế.t hết như Hoàng Kế Tổ đâu đáng được tha thứ. Kết quả là, Hoàng Hựu Chi đã bị đám đại thẩm vây quanh mắng cho không dám ngẩng đầu.

"Thượng bất chính hạ tắc loạn, phụ thân ngươi có thể làm ra chuyện g.i.ế.c người, đệ đệ ngươi nói ra những lời này đâu có gì quá đáng!"

"Ngươi nhìn qua thì có vẻ là người tốt, nhưng cũng chỉ là nhìn qua mà thôi, ai biết trong lòng ngươi nghĩ gì?"

"Nói không chừng à, liền muốn ăn cả tim gan chúng ta nữa đấy!"

Khương Dư Linh và Lý Vân Hương chính là tới vào lúc này.

Hai nàng vừa đến liền có người phát hiện, toàn thân run lên, vội vàng chào Khương Dư Linh: "Dư Linh, Vân Hương, các ngươi tới rồi!"

"À? Dư Linh tới!"

"Khương Dư Linh tới sao?"

Hiện giờ Khương Dư Linh trong lòng các thôn dân còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương gia. Vừa nghe thấy tên nàng, liền theo bản năng quay đầu lại. Thấy Khương Dư Linh, lập tức giương lên khuôn mặt tươi cười chào hỏi nàng, ngay cả đám đại thẩm đang giận dữ mắng Hoàng Hựu Chi cũng không ngoại lệ. Từ vẻ mặt giận dữ đằng đằng đến khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, thay đổi sắc mặt có thể nói còn nhanh hơn lật sách.

Khương Dư Linh tò mò hỏi: "Các người đây là đang làm gì?"

Các thôn dân chỉ biết nhà Khương Thâm muốn bán Khương Dư Linh, lại không biết kẻ giao dịch với Khương Thâm chính là Hoàng An. Nghe Khương Dư Linh hỏi vậy, lập tức miệng năm miệng mười trả lời, kể lại sự tình đã xảy ra một lần. Nói xong lời cuối cùng còn nói: "Tuy nói Khương Thâm đáng chết, nhưng Hoàng An cũng là tội phạm g.i.ế.c người, chúng ta làm sao có thể để con cái một kẻ g.i.ế.c người phạm tội ở trong Đào Hoa thôn chúng ta an cư lạc nghiệp chứ?"

"Đúng vậy, chúng ta không đồng ý, hai đứa nó còn không vui, nguyền rủa người trong thôn c.h.ế.t hết."

"Khương Thâm bị trời giáng sét đánh đó là do ông tatáng lương tâm muốn bán ngươi, không có nửa điểm dính líu gì với chúng ta cả."

Lời nói của Hoàng Kế Tổ vừa rồi rốt cuộc đã gây ra bóng ma tâm lý cho các thôn dân. Bây giờ vừa thấy Khương Dư Linh liền nóng lòng muốn từ miệng nàng nghe một chút tin tức để trấn an. Khương Dư Linh đương nhiên cũng biết ý nghĩ của bọn họ, vì thế gật đầu nói: "Chuyện này đương nhiên không liên quan gì đến các người. Phụ mẫu ta đều nói, bọn họ sẽ không g.i.ế.c nhầm một kẻ tốt, cũng sẽ không bỏ qua một kẻ xấu."

Ngay sau đó, ánh mắt Khương Dư Linh dừng lại trên mặt Hoàng Hựu Chi: "Đúng rồi, đã quên nói cho mọi người biết, kẻ muốn mua ta về, chính là Hoàng An."

Lời này vừa nói ra, hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh một khoảnh khắc.

Nhưng rất nhanh, lại sôi trào lên.

"Hóa ra chính là nhà các ngươi muốn mua Dư Linh về."

"Độc ác, nhà các ngươi quả thực là quá xấu xa rồi."

"Các ngươi mới đáng xuống địa ngục, mới đáng tội c.h.ế.t vạn lần!"

"Cho nên Trương Xuân Hoa mang bọn họ về đây, là để chia sẻ cơn giận của muội tử Thanh Lam sao?"

"Nói không chừng là như thế, còn nói cái gì tích đức đâu, ta bảo sao bà ta đột nhiên tốt bụng như vậy!"

"Nhưng huynh muội Hoàng Hựu Chi vì sao lại đến đây nhỉ?"

"Không thể nào thật sự là đến để bồi thường cho sai lầm của phụ thân bọn họ đi? Trên đời này có kẻ ngu ngốc như vậy sao?"
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 181



Trên đời này đương nhiên không có kẻ ngu ngốc như vậy.

Hoàng Hựu Chi sở dĩ đến Đào Hoa thôn, cũng muốn nhập tịch ở Đào Hoa thôn, hoàn toàn là bởi vì một loại cảm giác định mệnh. Nàng ta luôn cảm thấy, nếu có thể ở lại Đào Hoa thôn, thì nàng nhất định có thể thu hoạch được rất lớn. Loại cảm giác này tới không hiểu được nhưng lại vô cùng mãnh liệt. Sau khi trải qua một phen rối rắm, Hoàng Hựu Chi liền cùng Trương Xuân Hoa đưa ra giao dịch. Nàng ta đưa cho bà ta năm mươi lượng bạc, đổi lấy sự tha thứ cùng với việc bà ta cùng nàng đến Đào Hoa thôn.

Lại không ngờ xuất sư bất lợi, còn chưa tìm được thôn trưởng, đã bị đám thôn dân này chặn lại trong thôn, còn liên miệng mắng nàng là con gái kẻ g.i.ế.c người phạm tội.

Không chỉ có thế, ngay cả đệ đệ vất vả lắm mới dỗ được theo tới bây giờ cũng bị đánh, nàng càng bị mắng cho m.á.u chó phun đầu. Điều này khiến nội tâm Hoàng Hựu Chi vừa khó chịu vừa mờ mịt, bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình có chính xác hay không, bắt đầu nghĩ liệu mình có nên mang theo đệ đệ rời đi. Rốt cuộc cứ theo đà này, nàng ta cho dù thuận lợi ở lại, hẳn cũng không có ngày lành gì để sống.

Chính là cái ý nghĩ này, ở khoảnh khắc Hoàng Hựu Chi nhìn thấy Khương Dư Linh liền lập tức bị gạt sang một bên.

Rất kỳ quái.

Nàng ta luôn cảm thấy Khương Dư Linh không nên lành lặn đứng ở đây, còn được nhiều người vây quanh như ngàn vì sao vây quanh mặt trăng.

Loại cảm giác này giống hệt cái cảm giác thúc giục nàng đến Đào Hoa thôn lúc trước vậy, nói không nên lời là mãnh liệt.

"Ngươi nhìn Dư Linh làm gì?"người. Đến khi tay trái bị kéo mới phản ứng lại.

Là Trương Xuân Hoa.

Lúc này bà ta đang oán hận trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó lại lấy lòng cười nói với Khương Dư Linh: "Dư Linh, ngươi đừng nghe các thôn dân nói bậy. Ta không có ý định đưa huynh muội nhà họ Hoàng đến để làm tức giận ngươi, chỉ là thấy nàng ta thực sự thành tâm khẩn cầu muốn đến Đào Hoa thôn, muốn bồi thường cho chúng ta, cho nên mới đưa nàng ta đến."

"Thật sao?"

Khương Dư Linh tự nhiên sẽ không tin lời Trương Xuân Hoa nói. Nàng cười cười: "Phụ mẫu ta hiện tại đang ở đây, ngươi đừng nghĩ nói dối gạt ta."

Trương Xuân Hoa: "..."

Sắc mặt bà ta ngay lập tức trắng bệch, rất nhanh lại nói: "Hoàng Hựu Chi nàng ta còn đưa cho ta năm mươi lượng bạc, nói là thay phụ thân nàng ta chuộc tội... Kỳ thật nhị thúc ngươi hắn ngày đó phạm phải sai lầm bị sét đánh chỉ còn lại một hơi, cho dù Hoàng An không động thủ với hắn, hắn cũng không sống được. Mà Hoàng An lại là kẻ cấu kết với nhị thúc ngươi làm điều xấu, cho nên số bạc này xứng đáng là của ngươi."

Nói rồi, Trương Xuân Hoa vẻ mặt đau lòng từ trong túi áo lấy ra năm mươi lượng bạc đưa cho Khương Dư Linh. Khương Dư Linh tự nhiên sẽ không từ chối. Nàng nhận lấy bạc, lại nhìn về phía Hoàng Hựu Chi: "Hoàng cô nương, ngươi thật sự muốn bồi thường cho nhị thẩm ta sao?"

Thông qua cuộc đối thoại của Khương Dư Linh và Trương Xuân Hoa, Hoàng Hựu Chi mới biết thiếu nữ mỹ mạo trước mắt chính là người khiến Khương Thâm bị trời giáng sét đánh, cũng là người phụ thân nàng trước đây muốn cưới về nhà.

Hai người đều không có kết cục tốt đẹp.

Gần như trong khoảnh khắc, Hoàng Hựu Chi trong lòng run rẩy. Cũng không bận tâm cái gì cảm giác hay không cảm giác, vội vàng gật đầu nói: "Phải, ta là thật lòng."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 182



Hoàng Hựu Chi lớn lên giống tiểu bạch hoa, nói chuyện thanh âm cũng vô cùng mềm nhẹ, trông có vẻ là một thiếu nữ đơn thuần vô hại.

Nàng ta nhìn Khương Dư Linh, hốc mắt đỏ hoe: "Không chỉ Trương thẩm thẩm, còn có ngươi. Phụ thân ta làm việc không đúng, mới khiến phụ mẫu ngươi trên trời linh thiêng cũng không được an bình. Lần này ta đến Đào Hoa thôn, chính là muốn thay phụ thân ta chuộc tội, thay phụ thân ta cầu xin ngươi tha thứ."

Nói chuyện thì rất dễ nghe.

Khương Dư Linh lại nửa phần không nể mặt: "Ta khẳng định sẽ không tha thứ phụ thân ngươi. Nghe nói trước đâyn hắn có ý định cưới ta, hắn đã đánh c.h.ế.t qua ba đời vợ. Một kẻ hai tay dính đầy m.á.u tươi như vậy làm sao đáng được tha thứ, dù hắn đã chết, cũng chỉ xứng xuống địa ngục."

"Còn về việc ngươi nói chuộc tội, nếu ngươi thật sự muốn chuộc tội, vậy thì bán thân làm nô. Chính là xem ngươi muốn làm nô của nhị thẩm ta, hay là nô của ta."

Hiện giờ triều đại hạ lệnh.

Hạ triều có pháp lệnh, một ngày làm nô, chung thân liền không được thoát khỏi nô tịch. Lời Khương Dư Linh nói không nghi ngờ là vô cùng hà khắc. Sắc mặt những người ở đây đều thay đổi, nhưng không một ai giúp đỡ Hoàng Hựu Chi nói chuyện. Trước không nói chuyện họ có dám đắc tội Khương Dư Linh hay không, chỉ nói Hoàng Hựu Chi đây là tự mình đưa tới cửa, huống chi, Khương Dư Linh cũng không thật sự bức bách nàng ta làm nô.

Nhưng Hoàng Hựu Chi hiển nhiên không nghĩ như vậy. Nước mắt nàng ta nháy mắt rơi xuống, nhìn Khương Dư Linh, nhu nhược đáng thương nói: "Ngươi, ngươi... Khương cô nương, ngươi không khỏi khinh người quá đáng... Ta... Ta thật là muốn chuộc tội, nhưng, việc một ngày làm nô chung thân làm nô ngươi không biết sao? Vì sao phải làm khó ta như vậy?"

"Cái gì gọi là Dư Linh làm khó ngươi?"

Lời này vừa nói ra, Khương Dư Linh còn chưa kịp nói gì, Lý Vân Hương một bên liền nói: "Nếu ngươi không muốn, có thể rời đi, chúng ta đâu có bức bách ngươi cần thiết lưu lại."

Khi Khương Dư Linh nói chuyện, chỉ có Lý Vân Hương dám xen vào.

Nàng nói được sự đồng tình nhất trí của các thôn dân.

"Chính là, đâu có buộc ngươi lưu lại."

"Cũng đâu có buộc ngươi làm nô tỳ?"

"Ngươi nhất định phải lưu lại mới làm nô, ngươi không lưu lại, bỏ lại chút bạc cũng không phải không được sao."

"Ngươi đưa Trương Xuân Hoa hẳn là năm mươi lượng rồi đó, ngươi có phải cho Dư Linh nhiều hơn không."

Các thôn dân ngươi một lời ta một câu, đến Hoàng Hựu Chi cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống. Nàng ta cũng không thể nào vì cảm giác trong lòng mà đi làm nô lệ cho ai. Vì thế sau một phen khóc thút thít, liền kéo theo Hoàng Kế Tổ bị đánh một trận co rúc như chim cút không dám nói lời nào rời đi. Trước khi đi còn không quên đường hoàng nói mình không phải không muốn chuộc tội, thật sự là điều kiện Khương Dư Linh quá hà khắc, nàng không vì bản thân nghĩ, cũng phải vì Hoàng Kế Tổ nghĩ vân vân.

Không bàn về số bạc năm mươi lượng kia, cũng không ai phản ứng nàng. Huynh muội hai người hứng thú bừng bừng tới, lại chật vật như chó c.h.ế.t đuối mà về.

Huynh muội Hoàng Hựu Chi và Hoàng Kế Tổ vừa đi, các thôn dân nói chuyện vài câu với Khương Dư Linh cũng liền tản đi. Còn Khương Dư Linh cáo biệt Lý Vân Hương xong, sắc mặt nặng nề cùng ba người Trương Xuân Hoa trở về nhà. Về đến nhà, nàng liền bắt đầu làm khó: "Các người cũng thật có ý tứ, vậy mà đưa hai đứa con của Hoàng An đến thôn, thế nào, đây là muốn dẫn bọn họ tới làm chướng mắt ta sao?"

"Chúng ta đâu dám!"

Ba người tức khắc sợ đến mặt xám như đất, giải thích nói: "Chúng ta thật sự cho rằng huynh muội họ muốn chuộc tội."

"Ai ngờ bọn họ lại không có thành ý như vậy, ngay cả làm nô tỳ cũng không chịu."

"Dư Linh, là chúng ta sai rồi, là chúng ta sai rồi, ngươi đừng giận, tức giận tổn thương thân thể đó."

Trương Xuân Hoa đưa tay đánh vào bàn tay mình.

Đánh chừng mười mấy cái, Khương Dư Linh mới bảo dừng: "Được rồi, không cần đánh, ta không giận. Rốt cuộc ta không làm gì cũng được năm mươi lượng bạc này."

"Các người ba người liền mang theo huynh muội Hoàng Hựu Chi về rồi, t.h.i t.h.ể nhị thúc ta đâu?"

Khương Dư Linh cuối cùng nguôi giận, ba người Trương Xuân Hoa đều thở phào nhẹ nhõm. Trương Xuân Hoa thành thật trả lời nói: "Bởi vì phu quân hắn bị trời giáng sét đánh, huyện thừa khi biết việc này, liền không cho chúng ta nhặt xác cho hắn."

Trong mắt người xưa, kẻ bị trời giáng sét đánh đều là kẻ tội ác tày trời. Đã là kẻ tội ác tày trời, liền không xứng c.h.ế.t già, cũng không được an táng. Điều này cũng khiến ba người Trương Xuân Hoa càng thêm sợ hãi Khương Dư Linh.

Chuyện này nằm ngoài dự liệu của Khương Dư Linh.

Nhưng trong lòng nàng thống khoái cực kỳ.

Sau khi c.h.ế.t không người nhặt xác, cũng không có mộ phần di vật.

Hành động của Khương Thâm, xứng đáng với kết cục của ông ta
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 183



Khương Thâm đã chết, Hoàng An bị phán tội c.h.é.m đầu sau mùa thu. Trương Xuân Hoa cùng hai người còn lại hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay của Khương Dư Linh, chỉ còn lại hai anh em Hoàng Hựu Chi, và Thư Tấn An là chưa bị trả thù.

Vốn dĩ Khương Dư Linh muốn giữ Hoàng Hựu Chi dưới mắt mình, nhưng sau khi gặp mặt, nàng lại thay đổi chủ ý. Thư Tấn An phải năm tháng nữa mới đến, nàng không thể nào để Hoàng Hựu Chi luẩn quẩn trước mắt mình suốt năm tháng trời được, như vậy thật sự quá lãng phí thời gian của nàng. Loại người như Hoàng Hựu Chi không đáng để nàng phí sức như vậy.

Cho nên, việc nàng ta trở về trấn trên là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Dù sao thì, thân phận con gái của kẻ g.i.ế.c người cũng đủ để nàng ta nhận đủ sự khinh thường ở trấn trên.

Hơn nữa, thông qua thông tin mà hệ thống cung cấp, Khương Dư Linh biết rằng Hoàng Hựu Chi không chỉ ích kỷ, âm độc, mà còn mang theo một chút "não yêu đương". Vì vậy, nếu muốn trả thù Hoàng Hựu Chi, hoàn toàn có thể ra tay từ phương diện tình cảm. Dù sao đi nữa, đối với một người có não yêu đương, không có gì đau khổ hơn việc người mình yêu phản bội.

Khương Dư Linh hạ quyết tâm, ngay trong đêm đi một chuyến đến Đào Hoa trấn, rồi nhanh chóng quay trở về. Tiếp theo, nàng chỉ việc ngồi chờ xem kịch hay.

...

"Hựu Chi, không xong rồi, Chung Vĩnh ca ca của ngươi lại chạy đến thanh lâu tìm cô nương tên là Lục Nhi kia rồi, ta tận mắt nhìn thấy."

Cánh cửa lớn bị gõ mạnh "phịch" một tiếng rồi mở ra, người bạn thân của Hoàng Hựu Chi, Ngô Nguyệt Nga, bước vào với khuôn mặt đầy mồ hôi và vẻ nôn nóng. Nghe lời này, nụ cười vốn còn vương trên mặt Hoàng Hựu Chi lập tức đọng lại một tầng sương lạnh trong đôi mắt. Một lát sau, nước mắt nàng chảy dài: "Tại sao... Tại sao Chung Vĩnh ca ca lại đối xử với ta như vậy... Tại sao..."

Đúng như Khương Dư Linh dự đoán, sau khi Hoàng Hựu Chi đưa Hoàng Kế Tổ cùng nhau về lại trấn trên, quả thật đã bị không ít người xì xào bàn tán, đặc biệt là những bà thím lớn tuổi, nhìn thấy họ liền nói với con cái trong nhà phải tránh xa, nói rằng họ là con của kẻ g.i.ế.c người, chắc chắn cũng không phải người tốt.

Nói cũng buồn cười, khi Hoàng An liên tục đánh c.h.ế.t ba người thê tử trước đó, không ai nói hắn là tội phạm g.i.ế.c người. Còn khi hắn g.i.ế.c c.h.ế.t Khương Thâm gần chết, lại bị quan phủ phán c.h.é.m đầu sau mùa thu. Dường như chỉ cần có một lớp quan hệ thê tử chồng ở đó, đánh c.h.ế.t đối phương cũng chỉ có thể coi là lỡ tay.

Hoàng Kế Tổ là đứa con trai duy nhất trong nhà, từ nhỏ lớn lên trong vạn yêu chiều, làm sao chịu nổi sự nhục nhã như vậy? Trong nhất thời tâm trạng cực kỳ bất ổn, không những không muốn ra ngoài, mà còn trở nên cáu kỉnh hơn, có thể nói là mắng nhiếc, đánh đập Hoàng Hựu Chi.

Hoàng Hựu Chi vừa đau khổ vừa tủi thân, còn Chung Vĩnh, người thanh mai trúc mã và có hôn ước với nàng ta, đã trở thành cọng rơm cứu mạng của nàng. Nàng ta bám chặt lấy đối phương không buông tay, thậm chí còn nhờ bạn thân Ngô Nguyệt Nga giúp đỡ trông chừng.

Mà Ngô Nguyệt Nga giúp nàng trông chừng một cái, liền nhìn thấy Chung Vĩnh trong ba ngày thì có hai ngày ở trong thanh lâu. Điều này khiến Hoàng Hựu Chi, người yêu sâu đậm Chung Vĩnh nhưng không còn đường lui nào khác, làm sao có thể chấp nhận được?

Tuy nhiên, Hoàng Hựu Chi quả thật là một người có não yêu đương. Rõ ràng Chung Vĩnh hầu như ngày nào cũng đến thanh lâu tìm cô nương, nhưng khi Chung Vĩnh nói rằng những người con gái bên ngoài chỉ là gặp dịp thì chơi, đối với nàng mới là thật lòng, nàng ta cũng liền tin.

Chỉ là...

"Ngày hôm qua hắn mới nói với ta, hắn ít nhất phải cách ba ngày mới đi một lần, nhưng hắn hôm qua mới đi, tại sao hôm nay lại đi, chẳng lẽ hắn thích cái tiện nhân tên Lục Nhi đó sao?"

Nói đến câu cuối cùng, Hoàng Hựu Chi gần như nghiến răng nghiến lợi.

Ngô Nguyệt Nga đóng cửa lại, kéo Hoàng Hựu Chi ngồi xuống ghế đá trong sân, nói với Hoàng Hựu Chi: "Hựu Chi, Chung Vĩnh còn chưa cưới ngươi về, đã ba ngày hai đầu đi thanh lâu rồi, nếu thành hôn rồi thì sẽ còn tệ đến mức nào? Ngươi có phải nên suy nghĩ lại chuyện từ bỏ hôn sự với Chung Vĩnh không."

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Hoàng Hựu Chi lập tức cứng lại, ánh mắt cũng thay đổi ngay lập tức.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 184



"Nguyệt Nga, lời này của ngươi là có ý gì?"

Trong đáy mắt rưng rưng lệ của nàng mang theo vài phần nghi ngờ, dường như có chút không thể tin được: "Ngươi bảo ta từ bỏ Chung Vĩnh ca ca?"

Ngô Nguyệt Nga liền nói: "Ta chỉ cảm thấy, Chung Vĩnh không phải là mối lương duyên tốt."

Hoàng Hựu Chi liền rũ mắt xuống, che đi suy nghĩ trong đáy mắt.

"Chung Vĩnh ca ca không phải lương duyên tốt, vậy ai mới là lương duyên tốt? Với danh tiếng hiện giờ của ta, lại có thể tìm được người đàn ông tốt nào? Huống chi, Chung Vĩnh ca ca cũng đã nói với ta, hắn và những người con gái bên ngoài đều chỉ là gặp dịp thì chơi, sở dĩ thường xuyên ra vào thanh lâu, chỉ là bởi vì khoảng thời gian này danh tiếng của ta quá tệ, nếu hắn không nói như vậy, phụ mẫu hắn sẽ buộc hắn hủy hôn với ta."

"Chung Vĩnh ca ca làm như vậy, đều là vì muốn ở bên ta."

Ngô Nguyệt Nga: "..."

"Hựu Chi, ngươi..." Ngô Nguyệt Nga muốn nói rồi lại thôi, nhưng vẫn khuyên nhủ: "Hựu Chi, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ. Mặc dù danh tiếng của ngươi đã hư, nhưng nhìn xa một chút, chưa chắc không có người đoan chính nguyện ý cưới ngươi."

Ngô Nguyệt Nga thật sự đang suy nghĩ cho Hoàng Hựu Chi, nhưng Hoàng Hựu Chi lại không nghĩ như vậy. Nàng thậm chí cho rằng Ngô Nguyệt Nga nói những lời này là vì nàng ta cũng thích Chung Vĩnh. Cho nên, sau khi hai ba câu đuổi Ngô Nguyệt Nga đi, nàng trở lại phòng liền bắt đầu trang điểm cho mình, quấn mình kín mít rồi đi về phía Hoa Mãn Lâu, thanh lâu duy nhất trên trấn.

Giờ phút này trời đã tối, chính là giờ cao điểm khách đến Hoa Mãn Lâu.

Ở cửa là tốp năm tốp ba những cô nương mời chào khách. Hoàng Hựu Chi cắn c*n m** d***, tiến thẳng đến định xông vào, nhưng lại bị một trong số các cô nương ngăn lại.

"Muội muội, nơi này không phải là chỗ muội nên đến."

Đối phương mắt lúng liếng như tơ, Hoàng Hựu Chi vừa khinh thường lại nhịn không được nhìn kỹ khuôn mặt nàng ta.

"Ta tới tìm người."

Hoàng Hựu Chi trực tiếp lấy ra năm lạng bạc đưa cho cô nương: "Ta muốn tìm Chung Vĩnh."

"Ồ ~."

Ánh mắt cô nương lộ ra vẻ hiểu rõ, nàng cười: "À ~ Thì ra là người thân mật của Chung công tử ~."

Nàng nhận lấy bạc: "Nhưng muội vẫn không thể vào trong."

Thấy Hoàng Hựu Chi nôn nóng, nàng lại nói: "Ta có thể giúp muội gọi hắn ra."

Chung Vĩnh rất nhanh đi ra, mặt hắn đầy son môi, biểu cảm trên mặt là vẻ bực bội tột độ. Khi nhìn thấy Hoàng Hựu Chi ở cửa, vẻ bực bội lập tức thay đổi: "Hựu Chi, sao nàng lại tới đây?"

"Chung Vĩnh ca ca..."

Ngữ khí của Chung Vĩnh vô cùng dịu dàng, hốc mắt Hoàng Hựu Chi đỏ hoe, tiến lên nắm lấy tay áo Chung Vĩnh: "Chúng ta... Chúng ta đi sang bên kia nói chuyện có được không."

"Được."

Chung Vĩnh đồng ý rất sảng khoái, lòng Hoàng Hựu Chi an tâm một chút, liền dẫn Chung Vĩnh đi vào một con hẻm nhỏ không người gần Hoa Mãn Lâu, bắt đầu khóc lóc kể lể: "Chung Vĩnh ca ca, chàng không phải đã hứa với ta, ít nhất phải ba ngày mới đi thanh lâu một lần sao? Sao bây giờ..."

Nàng muốn nói rồi lại thôi, Chung Vĩnh hiểu ý nàng, ôm nàng vào lòng: "Hựu Chi, ta biết nàng ghen, nhưng ta cũng không có cách nào khác. Nam tử như tuổi của ta, có thê thiếp đều thành đàn, chỉ có ta còn chưa cưới thê tử, ta cũng có nhu cầu chứ."

Lý do chưa cưới thê tử là vì lúc trước Hoàng Hựu Chi chưa đến tuổi cập kê, bây giờ đến tuổi cập kê lại xảy ra chuyện như vậy.

"Hựu Chi, những tình huống này ta không phải đã nói với nàng rồi sao?"

"Ta biết, nhưng mà..."

"Không có nhưng gì cả. Nàng hy vọng ta chưa cưới nàng vào cửa đã mua một tiểu thiếp về nhà sao? Như vậy nàng gả vào rồi, sẽ bị nàng ta bắt nạt. Hựu Chi, ta làm như vậy hoàn toàn là vì nàng mà."

Chung Vĩnh đổ hết nguyên nhân ra vào thanh lâu lên đầu Hoàng Hựu Chi. Hoàng Hựu Chi thế mà lại tin thật, trên mặt nàng lộ ra vài phần vẻ cảm động: "Chung Vĩnh ca ca, chàng, chàng vất vả rồi."

Nàng suy nghĩ một chút, c*n m** d***, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định.

"Chung Vĩnh ca ca, ta sớm muộn gì cũng sẽ gả cho chàng, nếu không bây giờ chàng cứ... ở bên ta đi."

"Sau này chàng có nhu cầu gì cứ đến tìm ta, không cần đi ra ngoài tìm người khác có được không."

Nói rồi, Hoàng Hựu Chi liền hành động.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 185



Khoảng cách đến lúc Thư Tấn An xuất hiện càng ngày càng gần. Lý Vân Hương suốt ngày đều sống trong lo âu bất an.

Kiếp trước, nàng đã nói cho Thư Tấn An về hành động của Hoàng Hựu Chi và Hoàng An, cùng với tình hình của Khương Dư Linh, hy vọng hắn có thể nhìn rõ bộ mặt thật của Hoàng Hựu Chi, không bị nàng ta che mắt. Ai ngờ không lâu sau nàng liền không thể hiểu được mà vào Câu Lan Viện, khi tỉnh lại thì Hoàng An đã làm nhục nàng. Lúc đó nàng đau khổ tột cùng, đã có lúc muốn tìm chết. Chính thù hận đã chống đỡ nàng sống sót, nàng muốn báo thù, muốn nói hết những điều này cho Thư Tấn An, người đầy chính khí.

Mà khi phát hiện tâm tư của nàng, Hoàng An liền nói cho nàng biết tất cả những chuyện này đều là do Thư Tấn An chủ đạo. Để tránh cho nàng không tin, ông ta còn cố ý nhét nàng xuống gầm giường, kêu Thư Tấn An vào cùng ông ta thương lượng về chỗ đi của nàng.

Thư Tấn An thật sự đã đến, và hắn còn dưới sự trêu đùa của Hoàng An mà bảo Hoàng An g.i.ế.c Lý Vân Hương.

"Giết đi..."

Ba chữ này cho đến bây giờ vẫn là bóng ma tâm lý của Lý Vân Hương. Cho nên, khi nghĩ đến khoảng cách đến lúc Thư Tấn An xuất hiện ngày càng gần, Lý Vân Hương trong lòng vô cùng hoảng loạn. Vạn nhất kiếp này Thư Tấn An lại thích Hoàng Hựu Chi thì sao?

Lần trước Dư Linh đã từ chối việc Hoàng Hựu Chi nhập hộ khẩu vào thôn Đào Hoa, loại người keo kiệt như Hoàng Hựu Chi nhất định ghi hận Dư Linh. Vậy nàng ta có thể sẽ khiến Thư Tấn An đối phó Dư Linh không?

Thư Tấn An có thể dễ dàng đưa nàng vào thanh lâu, sau lưng chắc chắn có thế lực. Phụ mẫu Dư Linh tuy rằng ở trên trời âm thầm dõi theo nàng, nhưng đã mấy tháng rồi, họ còn ở đó không?

Nghĩ đến những điều này, Lý Vân Hương lo lắng đến nỗi tóc cũng sắp rụng hết, thật sự bị dồn nén đến phát điên. Nàng nhịn không được đi tìm Khương Dư Linh: "Dư Linh... Nếu, nếu ta nói ta lại nằm mơ, ngươi có tin ta không?"

"Ừm, ngươi mơ thấy gì?"

Thời gian thoáng cái đã trôi qua bốn tháng. Bốn tháng nay, Khương Dư Linh ngoại trừ đối phó ba người Trương Xuân Hoa ra cũng không hề nhàn rỗi, mỗi ngày đều ở nhà học vẽ bùa. Thỉnh thoảng cũng sẽ đi trấn trên mua một ít bùa chú để vẽ bùa. Những lá bùa mua ở ngoài này tuy không tốt bằng bùa trong hệ thống, nhưng cũng có một chút tác dụng.

Chỉ trong bốn tháng ngắn ngủi, Khương Dư Linh đã dùng bùa chú bên ngoài vẽ ra gần trăm lá bùa May Mắn và bùa Nhập Mộng.

Nàng quả thật muốn vẽ bùa Tạo Mộng và bùa Phi Hành, nhưng bùa Tạo Mộng và bùa Phi Hành đều thuộc linh phù cấp hai, năng lượng yêu cầu không chỉ là tinh thần lực, mà còn có linh lực. Mà cơ thể này của nàng vừa mới bắt đầu tu luyện không lâu, chỉ có một chút linh lực, không đủ để chống đỡ nàng vẽ bùa Tạo Mộng và bùa Phi Hành. Cho nên nàng đã mua thêm một ít bùa chú, chuẩn bị chờ trở về sau dùng cơ thể của mình tu luyện nhiều thêm, rồi mới bắt đầu vẽ hai loại bùa này. Dù sao cũng không quá gấp.

Khương Dư Linh nhìn Lý Vân Hương, nhìn vẻ lo âu trong đáy mắt nàng, biết rằng nàng phần lớn là vì sự xuất hiện của Thư Tấn An mà phiền não.

Quả nhiên, rất nhanh Lý Vân Hương liền kể lại chuyện của Thư Tấn An theo một cách khác cho nàng nghe. Nói xong lời cuối cùng nàng bất lực vô cùng: "Dư Linh, nếu... Nếu chuyện trong mơ thật sự sẽ xảy ra, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Không thể xảy ra."

Khương Dư Linh liền dứt khoát nói: "Vân Hương, ngươi không biết sao, bây giờ Hoàng Hựu Chi đã cùng với Chung Vĩnh ca ca thanh mai trúc mã của nàng ta ở bên nhau rồi."

Lý Vân Hương: "..."

"Cái? Cái gì? Cái gì Chung Vĩnh ca ca thanh mai trúc mã."

Trong ký ức của Lý Vân Hương không có sự tồn tại của Chung Vĩnh, nói vậy kết cục của Chung Vĩnh không thể tốt đến đâu.

Khương Dư Linh liền cười nói: "Chính là Chung Vĩnh ca ca thanh mai trúc mã của nàng ta đó, thường xuyên ra vào thanh lâu, là một công tử phong lưu đấy."

Kiếp trước bởi vì không xảy ra những chuyện này, hơn nữa Chung Vĩnh thường xuyên ra vào thanh lâu, cho nên Hoàng Hựu Chi cũng không nhanh như vậy đã giao mình cho Chung Vĩnh. Nhưng kiếp này thì sao... Nàng bất quá là sử dụng một chút thủ đoạn nhỏ, Hoàng Hựu Chi liền không ngồi yên được.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 186



"Công tử phong lưu... Chung Vĩnh?"

Sắc mặt Lý Vân Hương có chút hoảng hốt: "Cho nên, nàng ta không thể nào cùng..."

Lời còn chưa dứt, nàng liền phản ứng lại: "Thật vậy sao Dư Linh? Nàng ta thật sự cùng người khác ở bên nhau rồi?"

"Đúng vậy."

Khương Dư Linh khẳng định gật đầu: "Nếu ngươi không yên tâm, ta sẽ dẫn ngươi đi xem."

"Vậy đi xem đi."

...

Đây vẫn là lần đầu tiên Khương Dư Linh cùng Lý Vân Hương cùng nhau đến trấn trên. Có lẽ là do bóng ma tâm lý, bốn tháng qua, Lý Vân Hương vẫn luôn ở lại trong thôn. Dù có bám lấy Khương Dư Linh đến đâu, nhưng vừa nghe nói muốn đến trấn trên là lập tức lảng đi.

Cũng chính vì vậy, nàng đối với tình hình của Hoàng Hựu Chi cũng không quá hiểu rõ, chỉ biết nàng ta đã trở về trấn trên, sống trong một môi trường bị người ta bàn tán, chứ không biết Hoàng Hựu Chi đang ở bên cạnh ai. Nàng cũng không dám điều tra kỹ, sợ lại mang đến phiền phức gì cho nàng và Khương Dư Linh.

"Chính là nơi này."

"Đây là căn nhà Chung Vĩnh thuê ở ngoài cho Hoàng Hựu Chi. Hai người bình thường không có việc gì sẽ đến căn nhà này lén lút gặp mặt."

Khương Dư Linh đưa Lý Vân Hương đến một con hẻm nhỏ, chỉ vào cánh cửa màu đỏ thắm ở giữa con hẻm nói.

"Nàng ta thường nói cứ hai ngày qua một lần. Ta đã phái người canh chừng rồi. Hôm qua nàng ta không đến, hôm nay chắc là nàng ta sẽ đến."

Lời nói của Khương Dư Linh vừa dứt, liền thấy một nữ tử thân hình yểu điệu cúi đầu quấn mình kín mít từ đầu kia của con hẻm nhỏ bước vào, rất nhanh liền đi vào cánh cửa màu đỏ thắm ở giữa.

Mặc dù nữ tử quấn mình kín mít, nhưng Lý Vân Hương vẫn liếc mắt một cái nhận ra Hoàng Hựu Chi. Nàng trợn tròn mắt há hốc miệng nói: "Thế mà, lại là thật..."

Hoàng Hựu Chi thế mà lại thật sự cùng người khác ở bên nhau. Tất cả, dường như đều khác biệt rất nhiều.

Không lâu sau, lại có một người nam tử bước nhanh vào trong căn nhà. Lúc này, Lý Vân Hương hoàn toàn tin tưởng những lời Khương Dư Linh nói.

Chuyện mà kiếp trước khiến nàng sợ hãi nhất đột nhiên lại thay đổi, trong lòng Lý Vân Hương trong nhất thời không nói nên lời cảm giác gì. Nàng nhịn không được nhìn về phía Khương Dư Linh.

Tất cả những thay đổi này, đều là bởi vì Khương Dư Linh.

Nói chính xác hơn, là bởi vì phụ mẫu của Khương Dư Linh.

Từ khi nàng nói ra phụ mẫu nàng báo mộng cho nàng, tất cả, liền khác biệt rất nhiều so với kiếp trước.

Cho nên, còn gì đáng sợ nữa đâu?

Lý Vân Hương trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười thật lòng nhất trong suốt bốn tháng qua: "Dư Linh, biết rằng cơn ác mộng của ta sẽ không thành hiện thực thật sự quá tốt. Chúng ta đi ăn gì đó đi, ta mời."

Bóng ma tâm lý của Lý Vân Hương cơ bản đã tiêu trừ.

Khương Dư Linh cũng cười nói: "Được thôi."

Khương Dư Linh đưa Lý Vân Hương đến trấn trên chưa được mấy ngày, trên trấn liền truyền ra một tin tức chấn động trời đất —.

Hoàng Hựu Chi.

Chưa kết hôn đã có thai.

Phá hoại phong tục của trấn Đào Hoa, phải bị thiêu chết.

...

"Chưa kết hôn đã có thai, quả thực là làm ô nhục cho trấn Đào Hoa của chúng ta. Nếu ai cũng giống như ngươi, nữ tử trấn Đào Hoa của chúng ta còn danh dự gì đáng nói?"

"Đừng nói nhiều với nàng ta nữa, thượng bất chính hạ tắc loạn, chúng ta cứ thiêu c.h.ế.t nàng ta."

"Đúng vậy, thiêu c.h.ế.t nàng ta."

"Thiêu c.h.ế.t nàng ta, thiêu c.h.ế.t nàng ta, thiêu c.h.ế.t nàng ta."

Dưới ánh mặt trời, Hoàng Hựu Chi bị trói trên đống củi khô, giống như con dê sắp bị làm thịt.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 187



Hoàng Hựu Chi hoàn toàn xong đời rồi.

Nàng ta chưa kết hôn đã có thai ba tháng, bụng hơi phồng lên, bị người trong trấn hô đánh hô giết. Có người hỏi nàng ta gian phu là ai, Hoàng Hựu Chi khóc đỏ mắt, cả người run rẩy, thế mà một câu cũng không nói nên lời.

Kiếp trước Hoàng Hựu Chi ích kỷ và độc ác như vậy, giờ đây rơi xuống bước đường này tại sao lại không nói ra gian phu? Nhìn đám đông dân trấn đang sục sôi, Lý Vân Hương nghĩ đến một khả năng, thử hỏi Khương Dư Linh: "Dư Linh, Hoàng Hựu Chi nàng ta... Không lẽ bị cho uống thuốc câm rồi?"

Khương Dư Linh liền gật đầu.

Hoàng Hựu Chi thật sự đã bị cho uống thuốc câm. Kể từ khi nàng ta qua lại với Chung Vĩnh, liền hoàn toàn xem mình như thê tử của Chung Vĩnh, đối với mỗi nữ tử xuất hiện bên cạnh Chung Vĩnh đều mang địch ý. Chung Vĩnh vốn dĩ là một người phong lưu, làm sao có thể vì nàng ta chủ động dâng thân mà cắt đứt liên lạc với những "oanh oanh yến yến" bên ngoài.

Lúc đầu thì còn đỡ, hắn còn cảm thấy vài phần tươi mới, nhưng cứ thế mãi, dù trước kia hai người có tình nghĩa đến đâu, cũng đều tan biến hết dưới sự ầm ĩ ngày qua ngày của Hoàng Hựu Chi. Hoàng Hựu Chi nhận thấy thái độ của Chung Vĩnh thay đổi, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, kinh sợ lo lắng bất an, sợ Chung Vĩnh ngày nào đó sẽ chán ghét nàng ta.

Cho nên, sau khi phát hiện mình mang thai, Hoàng Hựu Chi quả thực mừng như điên. Nàng nghĩ mẫu bằng tử quý, liền mượn đứa con trong bụng bức Chung Vĩnh cưới nàng ta, còn uy h.i.ế.p Chung Vĩnh nói nếu Chung Vĩnh không cưới nàng ta, nàng ta sẽ đến nhà họ Chung làm cho phụ mẫu Chung Vĩnh làm chủ. Ai ngờ hành động này của nàng ta hoàn toàn chọc giận Chung Vĩnh.

Nữ nhân muốn sinh con cho hắn thì nhiều lắm, một đứa con gái của kẻ g.i.ế.c người như Hoàng Hựu Chi làm sao xứng?

Nếu nàng ta chịu làm thiếp thì thôi, đằng này nàng ta còn muốn vị trí chính thất của hắn.

Chung Vĩnh nổi lên sát tâm với Hoàng Hựu Chi. Hắn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ bên ngoài, thanh lâu đặc biệt nhiều, thuốc gì cũng có. Vì thế rất nhanh, một kế hoạch tinh vi liền hình thành.

Trấn Đào Hoa là chốn cũ của gia tộc lớn họ Trình, lão phu nhân họ Trình đã từng nhận được một tòa đền trinh tiết, hiện giờ vẫn tọa lạc trong khu nhà cũ của Trình gia. Cho nên phong tục của trấn Đào Hoa đặc biệt nghiêm khắc. Nếu có nữ tử nào dám chưa kết hôn mà có thai thì tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết. Đương nhiên, nếu dám tòm tem bên ngoài, kết cục cũng chỉ có một cái chết.

Đương nhiên, kết cục của gian phu cũng sẽ không tốt, nhưng ai bảo Hoàng Hựu Chi nói không ra lời cơ chứ.

Khương Dư Linh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chung Vĩnh mặc áo mũ chỉnh tề trong đám đông. Giờ phút này hắn đầy vẻ đau khổ, nói với Hoàng Hựu Chi đang bị trói: "Hựu Chi, sao nàng có thể làm ra bậc này... việc đồi phong bại tục chứ."

"Phụ mẫu ta đều đã nói đến chuyện hôn sự của hai chúng ta rồi, người đó đáng giá để nàng thích đến vậy sao? Cho đến bây giờ nàng vẫn không chịu nói ra hắn ta là ai."

Người khác không hiểu được đứa trẻ trong bụng Hoàng Hựu Chi chính là con của Chung Vĩnh. Nhìn Chung Vĩnh, ánh mắt mọi người đầy sự đồng tình, cảm giác hắn đang đội một chiếc nón xanh thật lớn.

Mà giờ phút này, Hoàng Hựu Chi mới nhìn thấy Chung Vĩnh, nghe hắn nói, nghĩ đến nồi canh gà tối qua Chung Vĩnh mang đến cho nàng ta. Hoàng Hựu Chi làm sao không biết mình đây là bị tính kế. Khóe mắt nàng ta muốn nứt ra, hận không thể nhào lên đồng quy vu tận với Chung Vĩnh.

Chung Vĩnh tiếp tục diễn kịch: "Hựu Chi, ta biết nàng trách ta, trách ta khoảng thời gian này không thể ở bên cạnh nàng. Nhưng mà chuyện của phụ thân nàng dù sao cũng đã lớn đến mức như vậy rồi... Hựu Chi, là ta thật xin lỗi nàng, nàng an tâm đi thôi."

"Sao ngươi xin lỗi nàng ta chứ? Đây là nàng ta xin lỗi ngươi mới đúng."

"Chính là, là nàng ta tự mình không giữ đạo làm thê tử, có vị hôn phu rồi còn bậy bạ bên ngoài."

"Công tử Chung Vĩnh vẫn là quá thiện lương!
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 188



Dưới từng lời khen ngợi của mọi người, một ngọn đuốc châm lửa vào đống củi dưới chân Hoàng Hựu Chi. Ánh lửa bốc cao, từng sợi khói trắng bốc lên không trung, bay tán loạn, hòa cùng mây trời. Ân oán kiếp trước, cũng bị ngọn lửa lớn thiêu cháy hết.

Kiếp này, Hoàng Hựu Chi cũng rơi xuống kết cục không tốt đẹp.

Nhìn thấy Hoàng Hựu Chi bị ngọn lửa quấn lấy, Khương Dư Linh và Lý Vân Hương rời đi. Đi ra một đoạn đường, Lý Vân Hương liền nói: "Chung Vĩnh cũng thật đủ độc."

Mặc dù nàng rất hận Hoàng Hựu Chi, nhưng hành động của Chung Vĩnh vẫn khiến nàng cảm thấy run sợ. Đây là nữ nhân của hắn đó, hơn nữa còn đang mang thai, hắn thế mà cũng có thể ra tay độc ác như vậy, sắp c.h.ế.t đến nơi còn muốn đổ nước bẩn lên người nàng ta.

Khương Dư Linh liền cười: "Vô độc bất trượng phu."

Nhưng Chung Vĩnh làm tất cả những chuyện này, bất quá đều là vì báo thù mà thôi.

Đúng vậy, chính là báo thù. Khương Dư Linh đã dùng bùa Tạo Mộng và bùa Nhập Mộng, cố ý báo cho Chung Vĩnh biết hành động của Thư Tấn An và Hoàng Hựu Chi ở kiếp trước.

Hệ thống nói cho Khương Dư Linh biết, kiếp trước, Hoàng An khỏe mạnh, Hoàng Hựu Chi không mang danh con gái của kẻ g.i.ế.c người, hôn ước với Chung Vĩnh vẫn còn. Điều này liền trở thành cái gai trong lòng Thư Tấn An. Mà cố tình Hoàng Hựu Chi lại còn thích lấy cái gai này chọc tức Thư Tấn An, hễ cãi nhau với Thư Tấn An liền chạy đi tìm Chung Vĩnh. Dưới cơn ghen, Thư Tấn An liền tìm sát thủ, diệt môn Chung Vĩnh, còn bắt Chung Vĩnh lại, biến thành người lợn.

Đáng giận hơn là, khi Hoàng Hựu Chi thấy Chung Vĩnh bị biến thành người lợn, phản ứng đầu tiên không phải là cảm thấy Thư Tấn An quá tàn nhẫn, mà lại xem đây là biểu tượng của việc Thư Tấn An yêu nàng ta. Nàng ta còn nói ra những lời như hy vọng Chung Vĩnh chúc phúc cho mình trước mặt Thư Tấn An.

"Dù sao chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ta tin Chung Vĩnh ca ca ngươi nhất định sẽ chúc phúc cho ta."

"Thật xin lỗi a Chung Vĩnh ca ca, Tấn An đều là quá yêu ta, ngươi ngàn vạn đừng trách hắn."

"Bá phụ bá mẫu họ ở trên trời có linh, nhất định hy vọng nhìn thấy ngươi vui vẻ hạnh phúc."

Chung Vĩnh ngay tại chỗ tức chết.

Hắn tuy là một công tử phong lưu, nhưng cũng chỉ ham sắc, cũng ham cái sự "ngươi tình ta nguyện", cũng chưa bao giờ che giấu bản thân trước mặt Hoàng Hựu Chi. Hắn cảm thấy mình dù có tội, cũng không đáng phải chết.

Nhưng hắn không chỉ chết, mà còn liên lụy phụ mẫu. Điều này làm sao Chung Vĩnh có thể không hận?

Bốn tháng trước, Khương Dư Linh đã thông qua phương thức cảnh trong mơ báo cho Chung Vĩnh biết những chuyện này. Mà Chung Vĩnh cũng quả thật không làm nàng thất vọng.

Tuy nhiên, những chuyện này Khương Dư Linh sẽ không nói cho Lý Vân Hương biết.

Không còn ngọn núi lớn Hoàng Hựu Chi đè nặng trên đầu, tiếp theo sắp đến là Thư Tấn An, Lý Vân Hương cũng không còn sợ hãi như vậy nữa. Thời gian trôi đi từng chút một, đến tháng thứ năm, Thư Tấn An rốt cuộc cũng đến.

Kiếp này, Khương Dư Linh không chết, Thư Tấn An không cần phải giả bộ. Hắn dứt khoát kể rõ thân thế của Khương Dư Linh cho nàng nghe, và đề nghị muốn đưa nàng rời đi.

"Được thôi."

Khương Dư Linh tự nhiên là phải đi, nhưng lại không phải đi đến cái gọi là phủ tướng quân. Sau khi Hoàng Hựu Chi chết, hệ thống đã tuyên bố nhiệm vụ của nàng hoàn thành. Nàng sở dĩ còn ở lại đây, chính là đang đợi Thư Tấn An.

Kiếp trước tiểu Khương Dư Linh và Lý Vân Hương c.h.ế.t thảm như vậy, nàng đương nhiên là muốn thay hai người báo thù. Chờ đến khi báo thù xong, nàng sẽ rời khỏi thế giới này. Nếu không có gì bất ngờ, chuyến đi này của nàng sẽ không bao giờ gặp lại Lý Vân Hương nữa.

Cho nên trước khi đi, Khương Dư Linh cố ý đi tìm Lý Vân Hương, để cáo biệt nàng.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 189



Lý Vân Hương không hề nghĩ tới Khương Dư Linh lại là cháu gái của đương triều Triệu tướng quân, cũng không nghĩ tới nguyên lai Thư Tấn An tới thôn, chính là để tìm Khương Dư Linh.

Nàng không phải là kẻ ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết được tình huống kiếp trước là như thế nào. Tâm tình vốn đã bình phục lại có chút xao động.

Nói cách khác, kiếp trước Thư Tấn An rõ ràng biết người nhà họ Hoàng là kẻ chủ mưu hại c.h.ế.t Khương Dư Linh, lại vì d*c v*ng cá nhân của mình, để Hoàng Hựu Chi dẫm lên thi cốt của Khương Dư Linh, dùng thân phận của nàng, sống một cuộc đời vinh hoa phú quý.

Hai người này!

Hai người này thật là quá đáng hận!

Trong nhất thời, Lý Vân Hương liền có tâm trạng muốn quật xác Hoàng Hựu Chi. Bất quá Hoàng Hựu Chi bị thiêu đến chỉ còn một đống tro tàn, cùng ngày liền theo gió bay đi, dù có muốn quật xác cũng không có cách nào.

Còn Thư Tấn An...

"Dư Linh, ngươi muốn đi theo Thư Tấn An rời đi sao?"

Lý Vân Hương hỏi như vậy, đáy mắt tràn đầy lo lắng. Khương Dư Linh gật đầu: "Ta đương nhiên là phải rời khỏi."

"Bất quá ngươi yên tâm, phụ mẫu ta sẽ đi theo ta cùng nhau rời đi."

Nói rồi, Khương Dư Linh lại lấy ra chính mình luyện tập vẽ bùa Bình An và bùa May Mắn, mỗi loại hai mươi lá, rồi nói cho nàng về công hiệu của hai loại bùa: "Vân Hương, sau này có lẽ ta sẽ không trở về nữa, ngươi nhất định phải tự bảo trọng."

Hốc mắt Lý Vân Hương nháy mắt đỏ hoe. Nàng không quan tâm bùa Bình An và bùa May Mắn quý giá đến mức nào, chỉ nhìn Khương Dư Linh: "Dư Linh... Không thể ở lại sao? Cái tên Thư Tấn An đó không phải người tốt, ngươi đi cùng hắn, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm."

"Ta đương nhiên biết hắn không phải người tốt."

Chính vì như thế, nàng mới càng nên đi theo hắn.

Kiếp trước, hắn đã hại Lý Vân Hương thân bại danh liệt. Kiếp này, hắn cũng phải thân bại danh liệt mà đi tìm c.h.ế.t mới tốt.

Khương Dư Linh ôm lấy Lý Vân Hương, nhẹ giọng nói: "Phụ mẫu ta đã nói với ta, cảnh trong mơ của ngươi không phải giả, cho nên ta mới càng muốn đi theo hắn. Chờ báo thù xong ta sẽ cùng phụ mẫu rời khỏi nơi này, ngươi nhất định phải sống thật tốt."

Lý Vân Hương: "..."

Lý Vân Hương đột nhiên mở to mắt. Nàng đẩy Khương Dư Linh ra, không thể tin nổi nhìn nàng. Những chuyện xảy ra kể từ khi trọng sinh cứ như phim chiếu lại trong đầu nàng.

Thì ra là thế!

Thì ra là thế!

Nàng liền nói vì sao sau khi trọng sinh tất cả đều khác xa so với kiếp trước. Nguyên lai, nguyên lai phụ mẫu Dư Linh đã sớm giúp nàng tránh tai họa rồi.

Tâm tình kinh hoàng của Lý Vân Hương dần dần bình phục lại.

Nàng biết Thư Tấn An xong đời rồi.

Lý Vân Hương nhìn Khương Dư Linh, nắm lấy tay nàng cười nói: "Dư Linh, ta sẽ sống tốt, ngươi nhất định cũng phải sống tốt nhé."

Khương Dư Linh cũng cười gật đầu: "Ta sẽ."

...

Chuyến đi này thuận lợi hơn Thư Tấn An tưởng tượng rất nhiều.

Trước khi đến đây hắn đã hỏi thăm rõ ràng tin tức của Khương Dư Linh, cũng biết được mấy tháng nay, sự kiện "thiên lôi đánh xuống" ầm ĩ xảy ra trên người Khương Dư Linh. Điều này khiến hắn vô cùng kích động. Dù sao, một nữ tử có thể khiến kẻ địch bị thiên lôi đánh xuống, nếu cưới về nhà thì lợi ích chắc chắn lớn hơn cái hại.

Còn việc Khương Dư Linh có thể thích hắn hay không, Thư Tấn An chưa từng nghĩ tới. Dù sao trong mắt hắn, Khương Dư Linh cũng chỉ là một thôn nữ mà thôi. Dù nàng có phụ mẫu phù hộ, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật nàng là thôn nữ. Loại nữ tử như nàng, thường chưa thấy qua việc đời, chỉ cần đối xử tốt một chút, nàng sẽ một lòng một dạ với hắn.

Ôm ý nghĩ như vậy, Thư Tấn An vô cùng chu đáo, bất kể Khương Dư Linh muốn đi làm gì, hắn đều kiên nhẫn chờ đợi. Còn khi Khương Ngọc có ý đồ câu dẫn hắn, hắn một cước đá Khương Ngọc văng vào tường, chờ Khương Dư Linh trở về liền lập tức khoe công: "Biểu muội, nàng ta vừa rồi muốn câu dẫn ta, ta không chú ý liền khiến nàng ta thành ra thế này, muội hẳn là sẽ không giận chứ?"
 
Back
Top Bottom