Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 200



Tấn Vương dứt khoát thừa nhận. Chuyện đến nước này, ngoại trừ thừa nhận hắn thích Khương Dư Linh ra, đã không còn cách nào khác.

Chẳng lẽ muốn hắn trước mặt mọi người nói ra kế hoạch của hắn đối với Khương Dư Linh sao? Tuyệt đối không thể.

Vậy thì đẩy hết mọi sai lầm của hắn lên việc "dùng tình sâu vô cùng" đối với Khương Dư Linh. Dù không thể khiến Khương Dư Linh có hảo cảm với hắn, ít nhất cũng sẽ không khiến nàng phản cảm. Dù sao bất kể nam nhân hay nữ nhân, đối với người thích mình, đều có một phần khoan dung nào đó.

"Mấy ngày nay ta cũng thật sự ở trong nhà."

"Bất quá ta cũng thật sự không biết bọn nha hoàn lơ là ngài."

"Ta sở dĩ nói dối, là vì ta không biết nên đối mặt với ngài như thế nào. Bởi vì từ khi ta quen biết ngài, ngài luôn đối với ta không nóng không nhạt, bất luận ta lấy lòng thế nào, đều không thể thân cận được nửa phần. Điều này khiến ta vô cùng thất bại, thậm chí hoài nghi chính mình có phải quá tệ, ngài mới đối xử với ta như vậy..."

Nói nói, mắt Tấn Vương liền đỏ hoe.

Hắn quả thật rất biết nói, cũng rất biết diễn!

Lúc này, một số người có mặt, không rõ chân tướng, mới biết Khương Dư Linh chính là nữ tử trong xe ngựa ngày đó. Nghe Tấn Vương nói vậy, nhìn về phía hắn trong mắt liền ẩn ẩn mang theo vài phần sự đồng tình.

Hoàng đế cũng có chút ngạc nhiên. Hắn tuy ở hoàng cung, cũng biết chuyện này, còn tưởng rằng đứa con trai quanh năm không thông suốt cuối cùng cũng tìm được người yêu. Không ngờ...

Đứa con trai này của hắn thật đáng thương.

Lông mày hoàng đế bất giác giãn ra. Chờ Tấn Vương nói xong, hắn nhìn Khương Dư Linh: "Ha ha ha, Khương cô nương, không ngờ ngươi lại được con trai Tấn Vương của trẫm đưa đến kinh thành. Tấn Vương này ngày thường làm việc quả thật thiếu thỏa đáng, nhưng ánh mắt lại là nhất đẳng nhất. Bao năm nay, các huynh đệ hắn thê thiếp thành đàn, nhưng chỉ có hắn, trong phủ ngay cả thông phòng cũng không có."

"Đây vẫn là lần duy nhất hắn động lòng đấy. Không ngờ lần duy nhất hắn động lòng lại nhìn trúng đệ tử thần tiên, vậy định sẵn không thể như nguyện rồi!"

Hoàng đế đây là đang nói giúp Tấn Vương. Hắn cũng muốn xem Khương Dư Linh có ý gì với Tấn Vương hay không. Nếu Khương Dư Linh có ý với Tấn Vương, thì hắn có lẽ có thể từ Khương Dư Linh nơi đó có được nhiều lợi ích hơn.

Một viên đan dược có thể khiến hắn cải lão hoàn đồng nói cho là cho, ai biết trên tay nàng có thể có nhiều thứ tốt hơn không?

Hoàng đế sang sảng cười lớn, các đại thần cũng sôi nổi phụ họa: "Tấn Vương điện hạ lần này chính là "nước chảy cố ý, hoa rơi vô tình" a!"

"Tấn Vương điện hạ, ánh mắt ngài không nên quá cao, nếu không thì đời này có lẽ không cưới được thê tử đâu."

Còn có người trêu ghẹo nói: "Ngày thường Tấn Vương điện hạ đều là người từ chối người khác, lần đầu tiên bị từ chối là cảm giác gì a!"

Không khí nháy mắt trở nên vô cùng nhẹ nhàng. Cửa ải này rõ ràng đã qua. Tấn Vương cũng từ từ thả lỏng, vừa thả lỏng mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Gió thổi qua, lưng vẫn lạnh run.

Nhưng trái tim Tấn Vương lại nóng rực. Hắn nghe ra ẩn ý của hoàng đế, liền nói: "Vậy cũng không có cách nào. Nếu không cưới được người mình yêu, thì bổn vương đời này không cưới thê tử sinh con cũng có làm sao?"

Lời nói là nói như vậy, ánh mắt hắn lại siết chặt khóa trên người Khương Dư Linh, trong mắt một nửa lo lắng, một nửa chờ mong, bộ dáng vẫn còn ôm hy vọng.

Minh Vương không ngờ câu nói có lực sát thương lớn của mình, thế mà lại trở thành trợ lực cho Tấn Vương, trong lòng cuồng mắng Tấn Vương âm hiểm xảo trá. Nhưng ánh mắt lại không khỏi cũng dừng trên người Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh là đệ tử thần tiên, hẳn sẽ không thích phàm nhân đi!

Nếu nàng thật sự thích Tấn Vương, thì biết làm sao đây?

Trong nhất thời, lòng Minh Vương như lật đổ thùng nước, bất ổn. Mà trừ Minh Vương ra, Lễ Vương và Hiền Vương cũng đầy lo lắng, sợ Khương Dư Linh nói ra câu trả lời khiến họ tuyệt vọng.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 201



"Các ngươi đang suy nghĩ gì, ta cũng không rõ ràng."

Khương Dư Linh ngay dưới ánh mắt vạn người chú ý, chậm rãi mở miệng. Vẻ mặt nàng không mặn không nhạt, ánh mắt cũng không chút gợn sóng: "Bất quá các ngươi đã làm gì, ta lại rõ ràng."

Dứt lời, nàng khẽ liếc nhìn Tấn Vương một cái đầy nhẹ nhàng, rồi thu hồi ánh mắt, quay sang nói với hoàng đế: "Hoàng đế bệ hạ, ta hơi mệt rồi, xin cho phép ta đi nghỉ ngơi một lát."

Hoàng đế: "..."

Hoàng hậu: "..."

Tấn Vương: "..."

Các đại thần: "..."

Minh Vương và đám người: "???"

Gần như ngay lập tức, những tiếng phụ họa hoàng đế, khen ngợi Tấn Vương liền biến mất trong yến hội. Người có mặt ở đó ai cũng không ngờ Khương Dư Linh lại trả lời như vậy.

Ý của câu nói này quá rõ ràng, chính là Tấn Vương đang nói dối!

Mặt hoàng đế lập tức tối sầm lại. Mọi người lại lần nữa nhìn về phía Tấn Vương, liền thấy nụ cười nho nhã của Tấn Vương vẫn treo trên mặt, cứng đờ, trông có chút buồn cười.

Khương Dư Linh cũng không chờ hoàng đế trả lời, vung phất trần, liền bay lên giữa không trung rời khỏi yến hội, dường như là tỏ vẻ bị Tấn Vương chọc tức.

Nàng vừa đi, hiện trường nháy mắt lại lần nữa khôi phục ầm ĩ. Bất quá lần này tất cả đều là những lời thảo phạt Tấn Vương: "Tấn Vương điện hạ, huynh vừa rồi là đang nói dối đúng không?"

"Tấn Vương điện hạ, huynh rốt cuộc làm gì chọc cho Khương cô nương không vui?"

"Khương cô nương là đệ tử thần tiên, đúng như lời nàng nói, huynh nghĩ gì trong lòng nàng không biết, nhưng huynh làm gì, nàng lại rõ ràng. Huynh nói dối trước mặt nàng, hại chúng ta đều cho rằng lời huynh nói là thật, thành đồng lõa của huynh, huynh thật là!"..." Hừ!"

Sự lo lắng trong lòng Minh Vương nháy mắt biến mất không còn tăm hơi. Hắn có chút hưng phấn nói: "Tam ca, ta hiểu huynh muốn được Khương cô nương tha thứ, nhưng huynh muốn được Khương cô nương tha thứ, ít nhất cũng phải ăn ngay nói thật chứ. Huynh làm như vậy, hại chính huynh không ít, còn đẩy chúng ta vào chỗ bất nghĩa. Chúng ta cũng không nói đi, nhưng phụ hoàng vừa mới nhận viên Duyên Thọ Đan Khương cô nương tặng, lại giúp huynh cùng nhau lừa gạt Khương cô nương, vậy Khương cô nương sẽ nghĩ thế nào?"

Minh Vương hoàn toàn thêm mắm thêm muối. Hiền Vương theo sát sau đó: "Tam đệ, đệ hồ đồ rồi!"

Lễ Vương: "Huynh làm như vậy khiến phụ hoàng sau này đối diện với Khương cô nương thế nào đây? Rõ ràng phụ hoàng cái gì cũng không biết, huynh đây phạm phải tội khi quân rồi!"

Ba huynh đệ mỗi người một câu thêm mắm thêm muối. Sắc mặt hoàng đế cũng theo lời họ nói càng lúc càng âm trầm. Cuối cùng hắn nói giọng chắc nịch: "Thành giả, thiên chi đạo dã; tư thành giả, nhân chi đạo dã. Thành tâm thành ý mà bất động giả, vị chi hữu dã; bất thành, vô hữu năng động giả dã." (Người thành thực, đó là Đạo của Trời; cố gắng thành thực, đó là Đạo của người. Thành tâm thành ý mà không cảm hóa được ai, chưa từng có chuyện đó; không thành thực, không có khả năng cảm hóa được ai cả.)

"Tấn Vương à Tấn Vương, uổng cho ngươi đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm, ngươi đều đọc vào bụng chó hết rồi sao?"

Dứt lời, một chén trà bay vút qua không trung, đập trúng trán Tấn Vương. Nước trà chảy xuống theo trán Tấn Vương, trông hắn vô cùng chật vật.

Hoàng đế giận rồi.

Thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm.

Vừa rồi Tấn Vương vui vẻ đắc ý bao nhiêu, hiện giờ liền khó chịu thất bại bấy nhiêu.

Tấn Vương biết mình xong đời rồi. Bất kỳ lời biện bạch nào dưới thái độ rõ ràng của Khương Dư Linh đều là vô lực.

Hắn chỉ có thể quỳ rạp xuống đất.

Mắt đỏ hoe nói: "Phụ hoàng"...""

"..."

Khương Dư Linh cũng không bay trở về cung điện hoàng đế chuẩn bị cho nàng, mà tùy ý tìm một nóc nhà, mua một tấm ẩn thân phù để xem kịch. Khi thấy Tấn Vương bị chén trà của hoàng đế đập trúng trán, lòng Khương Dư Linh cực kỳ thoải mái. Nàng siết chặt lá Thiên Lôi phù mua trong cửa hàng hệ thống.

Báo thù đã tiến hành được một nửa.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 202



Nàng không tính toán xuất hiện trước mặt hoàng đế nữa. Cứ như vậy, hoàng đế dựa vào Duyên Thọ Đan mà trở nên trẻ trung, cùng với Hoàng hậu và các đại thần chưa kịp xin được đan dược từ nàng, còn có những đứa trẻ có cơ hội bước lên con đường tu tiên, đều sẽ trở thành trở ngại lớn nhất trên con đường thành công của Tấn Vương. Từ nay về sau mỗi một ngày, hắn đều sẽ sống trong tiếng oán trách của mọi người.

Dù sao, chính là hắn nói dối khiến đệ tử thần tiên tức giận bỏ đi đúng không? Hơn nữa, cũng chính là hắn trước hết đã khiến đệ tử thần tiên chịu uất ức.

Chỉ vì d*c v*ng cá nhân của hắn, làm hại tất cả mọi người không được lợi.

Con đường tương lai của hắn sao có thể dễ dàng đi đây?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Khương Dư Linh dừng lại trên người Tấn Vương đang quỳ gối xin tha thứ, hài lòng cong khóe mắt.

Tuyệt vọng lắm đi.

Sau này sẽ còn tuyệt vọng hơn nữa.

Tấn Vương điện hạ.

"..."

Hoàng đế rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Tấn Vương trong tình thế phải thẳng thắn tất cả, bị tước đoạt phong hiệu Vương gia, trở lại làm Tam hoàng tử. Hắn còn bị giam trong một năm, trong năm đó, không có chiếu lệnh không được tùy ý ra ngoài.

Tương đương với bị giam lỏng.

Nội tâm Tấn Vương gần như sụp đổ, vậy mà còn phải cười nhận chỉ. Hắn vốn tưởng rằng hình phạt hiện tại đã rất nặng rồi, ai ngờ, càng nặng hơn còn ở phía sau. Khi hoàng đế kết thúc yến hội đi tìm Khương Dư Linh lại không thấy đâu, mặc hắn tìm thế nào cũng không thấy. Không chỉ thế, đêm đó hoàng đế còn mơ một giấc mơ, trong mơ một luồng kim quang bay ra khỏi điện của hắn, bay ra khỏi triều Đại Hạ, đi sang các quốc gia khác.

Tỉnh dậy sau giấc mơ, hoàng đế kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Hắn biết Khương Dư Linh phần lớn đã đi rồi. Nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, dưới cơn giận lại giáng tội Tấn Vương, thu hồi đất phong đã từng ban cho hắn, còn thêm ba năm cấm đoán nữa.

Không chỉ thế, hoàng đế còn ban cho Tấn Vương một cuộc hôn sự.

Mỹ danh rằng để hắn an tâm ở trong phủ sinh con đẻ cái, suốt ngày không còn tâm trí bay bổng, cũng phải nhìn lại bản thân mình. Chỉ thiếu không chỉ vào mũi hắn nói hắn là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Vân quý phi, mẹ ruột của Tấn Vương, muốn xin hoàng đế tha thứ, lại trực tiếp bị hoàng đế biếm lãnh cung.

Nói đùa, hiện tại hoàng đế trẻ trung như vậy rồi, còn có thể nhìn trúng bà thím trung niên Vân quý phi sao?

Còn tình cảm ngày xưa, làm sao sánh bằng lợi ích thiết thực có thể thấy được chứ?

Ai lại không muốn trường sinh bất lão đâu?

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Tấn Vương liền mất đi tất cả. Tấn Vương biết tin mẫu phi mình bị biếm lãnh cung, dưới cơn tức giận công tâm, trực tiếp hộc máu.

Hắn làm sao cũng không nghĩ ra mình bất quá chỉ là đến thôn Đào Hoa đón một người, muốn có được sự ủng hộ của Triệu lão tướng quân, làm sao lại rơi vào kết cục hiện tại? Không chỉ mình xui xẻo, còn liên lụy cả mẫu phi.

Sớm biết thế này, nói gì hắn cũng sẽ không bước chân vào thôn Đào Hoa một bước.

Mà đúng đêm Vân quý phi bị biếm lãnh cung, Tấn Vương mơ một giấc mơ. Trong mơ hắn như cũ đến thôn Đào Hoa, bất quá lần này không có Khương Dư Linh, Khương Dư Linh là người đã sớm c.h.ế.t đi rồi.

Vì thế hắn nhìn trúng Hoàng Hựu Chi có vài phần tương tự với Triệu Thanh Lam.

Trong mơ hắn biết rõ người hại c.h.ế.t Khương Dư Linh chính là một nhà Hoàng Hựu Chi, nhưng hắn như cũ đưa Hoàng Hựu Chi về kinh thành, cho nàng ta đóng giả làm Khương Dư Linh.

Không chỉ thế, hắn còn hại c.h.ế.t Lý Vân Hương, người bạn duy nhất của Khương Dư Linh, còn diệt môn nàng ta.

Trong mơ hắn thuận buồm xuôi gió, cuối cùng thành công vấn đỉnh bảo tọa. Nhưng sắp đến lúc tỉnh mộng, lại có một giọng nói nói cho hắn biết —.

Tất cả trong mơ đều là thật sự, là chuyện đã xảy ra ở kiếp trước. Và cũng vì đã xảy ra, cho nên hiện giờ hắn đang bị trừng phạt.

Câu nói này khiến Tấn Vương nháy mắt tỉnh táo lại.

Kiếp trước kiếp này đối chiếu như cưỡi ngựa xem hoa lướt qua trong đầu hắn. Tấn Vương cảm thấy buồn cười cực kỳ: "Nhưng ta có sai gì đâu?"

Tấn Vương cũng không cho rằng mình có sai.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 203



Tấn Vương cũng không cho rằng mình sai.

Kẻ làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, vì đạt được mục đích, g.i.ế.c vài người thì đã sao? Có ai thượng vị mà trên tay còn sạch sẽ?

Dựa vào cái gì hắn lại phải chịu sự trả thù!?

Vấn đề này, có lẽ Tấn Vương cả đời đều không nghĩ thông.

"..."

Tấn Vương xui xẻo, Khương Dư Linh liền vừa lòng. Nàng cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên người hắn. Sau khi đổi một tấm Vận Đen phù trong cửa hàng hệ thống dùng cho Tấn Vương, nàng liền tìm một đỉnh núi để bế quan. Nàng chuẩn bị trong ba năm này vẽ ra bùa Bình An cực phẩm, giải khóa những phù chú phía sau trong Phù Triện Bách Khoa Toàn Thư.

Trong cửa hàng hệ thống có cơ chế bảo vệ. Nàng có thể vẽ lại những phù chú hệ thống thưởng cho nàng, nhưng lại không vẽ lại được những phù chú mua trong cửa hàng hệ thống. Cho nên trước mắt nàng có thể vẽ bùa chỉ có bùa Bình An, Đi Vào Giấc Mộng phù, May Mắn phù, Tạo Mộng phù, Phi Hành phù - năm loại phù chú này. Hơn nữa hai loại phù chú cuối còn phải đợi nàng có tu vi mới có thể vẽ.

Điều này tương đương với việc nàng hiện tại chỉ có thể vẽ ba loại phù chú. Ba loại phù chú này đều không có lực công kích. Nàng cần phải nhanh chóng vẽ ra những phù chú có lực công kích mới có thể an tâm.

Còn về Thái Dương Tâm Quyết, nàng hiện tại không tính toán tu luyện. Dù sao cơ thể này không phải của nàng, dù có tu luyện cũng chỉ là lãng phí thời gian thôi.

Khương Dư Linh vẽ bùa Bình An đã thuận buồm xuôi gió.

Bất quá nếu muốn vẽ ra bùa Bình An cực phẩm vẫn rất khó.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, một tháng, hai tháng, ba tháng"..."

Liên tiếp ba tháng, Khương Dư Linh đều ở trong trạng thái vẽ bùa Bình An. Từ bình thường, trung cấp đến cao cấp, cuối cùng lại đến cực phẩm. Nàng thật sự chỉ dùng ba tháng thời gian. Không thể không nói, nàng vẽ bùa coi như là thiên phú dị bẩm. Khi vẽ ra bùa Bình An cực phẩm, Phù Triện Bách Khoa Toàn Thư của nàng hiện lên một tia sáng trắng, và lá bùa Bình An cực phẩm nàng vừa vẽ liền biến mất trước mắt, xuất hiện trên trang đầu tiên của Phù Triện Bách Khoa Toàn Thư.

Dưới ánh sáng vàng lấp lánh, Phù Triện Bách Khoa Toàn Thư liền xuất hiện trang thứ hai.

Cuối cùng có những phù chú khác rồi.

Khương Dư Linh vô cùng cao hứng, vội vàng mở trang thứ hai"..."

Phong Hành phù.

Lại không phải phù công kích.

Khương Dư Linh có chút thất vọng, nhưng rất nhanh, nàng lấy lại tinh thần. Nếu nói vẽ ra một tấm phù cực phẩm chỉ mất ba tháng, thì thời gian còn lại cũng đủ để nàng giải khóa ít nhất sáu tấm phù chú nữa.

Bất quá, Khương Dư Linh vẽ ra Phong Hành phù cực phẩm nhanh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.

Hai tháng rưỡi sau, nàng mở trang thứ ba.

Trang thứ ba là Bùa Trừ Tà.

Hai tháng sau, nàng mở trang thứ tư.

Trang thứ tư là May Mắn phù.

Cái này trùng hợp với phù chú hệ thống thưởng cho nàng.

Nhưng điều khiến nàng bất ngờ là, lần này vẽ ra May Mắn phù cực phẩm, thế mà lại mất hơn nửa năm thời gian. Bất quá công hiệu của May Mắn phù cực phẩm lại nghịch thiên. Mặc dù thời gian liên tục vẫn chỉ 24 giờ, nhưng trong 24 giờ này, cơ bản đều ở trong trạng thái muốn gì được nấy.

Đáng tiếc là nàng vừa vẽ xong, đã bị Phù Triện Bách Khoa Toàn Thư thu đi rồi. Khương Dư Linh cảm thấy hơi đau lòng.

Trang thứ năm là Thanh Tâm phù, có công hiệu thanh tâm ngưng thần .

Trang thứ sáu là Đi Vào Giấc Mộng phù.

Trang thứ bảy là Vận Đen phù.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 204



Hơn hai năm thời gian, Phù Triện Bách Khoa Toàn Thư bị Khương Dư Linh giải khóa bảy trang. Bất quá Khương Dư Linh lại không nhận được một phù chú có lực công kích nào. Điều này khiến Khương Dư Linh vô cùng thất vọng. Hệ thống giải thích rằng các phù chú hệ công kích đều là phù chú cấp hai hoặc cao hơn cấp hai, và Phù Triện Bách Khoa Toàn Thư sắp xếp theo thứ tự từ thấp đến cao.

Cho nên trước khi vẽ xong các phù chú hệ phụ trợ, Khương Dư Linh chắc chắn không vẽ được các phù chú hệ công kích. Nếu thật sự không có cách nào, cũng chỉ có thể dùng điểm tích phân mua phù chú trong cửa hàng.

Chỉ là hơi đắt.

Trong cửa hàng hệ thống, một tấm phù chú cao cấp cũng có thể bán 5000 điểm tích phân, cực phẩm thì càng khỏi nói.

Bất quá vì sự an toàn của sinh mệnh, tiêu tốn một chút điểm tích phân có tính là gì đâu?

Khương Dư Linh quyết định sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, sẽ lùng sục trong cửa hàng hệ thống, nhất định phải trang bị đầy đủ cho bản thân trước khi nhiệm vụ tiếp theo bắt đầu.

Còn bây giờ thì sao...

Thì đi xem Tấn Vương thế nào đã.

"..."

Mấy năm nay Tấn Vương sống cực kỳ tệ,

Nói lên, có thể nói là sống không bằng chết.

Khương Dư Linh để lại Vận Đen phù cho hắn, gây ra ảnh hưởng cực lớn.

Bởi vì hoàng đế cải lão hoàn đồng, lại ghét bỏ hắn, cho nên Tấn Vương cảm thấy mình không thể cứ ngồi chờ c.h.ế.t như vậy. Thế là hắn liên minh với người Vân gia, ý đồ mưu phản. Nhưng vừa mới thương nghị cách mưu phản thế nào, bọn họ đã bị người bắt được.

Toàn bộ Vân gia bị tru di tam tộc. Còn hắn bị biếm làm thứ dân, sung quân biên cương.

Người đưa hắn đi biên cương, vừa đúng là kẻ xưa nay không đội trời chung với hắn. Dọc đường đi hắn bị hành hạ, chưa tới biên cương đã thành một ma ốm, cả ngày triền miên giường bệnh, hơi không chú ý là bắt đầu ho khan.

Mà đến biên cương sau còn thảm hại hơn. Vì là thứ dân, lại đẹp trai nhưng thân thể không tốt, hắn vừa đến biên cương đã bị con gái thành chủ nhìn trúng. Con gái thành chủ lớn lên cao lớn thô kệch, trông hơi giống đàn ông, tính cách lại cực kỳ kiêu ngạo ngang ngược. Nàng ta muốn gì phải có bằng được. Kết quả là, vừa đến biên cương không bao lâu, hắn đã bị con gái thành chủ bắt đi, từ đó bị nhốt trong phủ thành chủ, mỗi ngày bị con gái thành chủ hành hạ muốn sống không được, muốn c.h.ế.t không xong, còn phải ăn một số loại thuốc kỳ lạ cổ quái.

Thật vất vả được mấy người thủ hạ còn sót lại cứu ra, lại vì trong quá trình đánh nhau bị thương cơ bản, không khác gì thái giám.

Khương Dư Linh mua là Vận Đen phù cao cấp, có tác dụng trong thời gian giới hạn là một năm. Mà thời gian một năm Tấn Vương xui xẻo này, lại ảnh hưởng đến cả cuộc đời hắn, khiến hắn mỗi một ngày đều sống trong đau khổ.

Khương Dư Linh đến kinh thành không tìm thấy hắn, dựa vào định vị của hệ thống đi đến biên cương thấy Tấn Vương trong bộ dạng này, liền từ bỏ ý định cho hắn bị thiên lôi đánh xuống.

Dù sao, tồn tại như vậy, đối với Tấn Vương mà nói coi như sống không bằng chết.

"Hệ thống, chúng ta đi thôi."

Khương Dư Linh nhìn tình cảnh thảm hại của Tấn Vương, trình nhiệm vụ với hệ thống.

Một trận ánh sáng trắng hiện lên, Khương Dư Linh rất nhanh biến mất giữa không trung.

"..."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 205



Khương Dư Linh trở về ký túc xá.

Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ của cô hoàn thành, cô lại đạt được mười vạn điểm tích phân, một cơ hội rút thăm trúng thưởng, một viên Mộc Linh Châu, một viên siêu cấp Tị Thủy Châu, các hạng thuộc tính giá trị lại lần nữa tăng lên 20%. Số liệu của cô liền trở thành như sau"..."

[Ác Độc Nữ Phụ: Khương Dư Linh

Giới tính: Nữ

Tuổi tác: ???

Thể năng: 240

Trí lực: 230

Lực lượng: 230

Nhanh nhẹn: 230

Tinh thần lực: Không giới hạn

Giá trị may mắn: 160

Điểm tích phân: 243000

Cơ hội rút thăm trúng thưởng *4: Mười lần rút chắc chắn trúng giải lớn, mong ký chủ cẩn thận sử dụng]

Còn các loại phù chú cô tự vẽ, không được đưa vào giao diện nhân vật của cô. Khương Dư Linh không chút do dự ném Mộc Linh Châu vào nơi truyền thừa để tiến hành chữa trị. Độ chữa trị thuộc tính mộc của Mộc Linh Châu đối với nơi truyền thừa là hai. Vật tư có thêm một viên siêu cấp Tị Thủy Châu.

Thế giới tiếp theo sẽ đi nơi nào đây?

Đóng giao diện nhân vật, Khương Dư Linh ngồi tại chỗ ngẩn người một lát, có chút buồn rầu hiện giờ mình nên tìm cái cớ nào để bế quan đây.

Lần này cô định nhất cử đột phá Thái Dương Tâm Quyết tầng thứ hai mới xuyên qua, mà hiện giờ cô ngay cả tầng thứ nhất cũng chưa đột phá. Nếu muốn bế quan tu luyện, nhất định cần phải biến mất một thời gian trước mặt mọi người. Nếu cô chỉ là một học sinh bình thường thì không nói, nhưng cô không phải. Cô phát minh túi không gian, bị những người cấp trên chú ý. Không thể nào biến mất mấy năm trở lên được.

Khương Dư Linh nghĩ đi nghĩ lại, nhịn không được hỏi hệ thống mình nên làm gì bây giờ.

Hệ thống biết gì nói hết: [Ký chủ có thể chọn mục trận pháp trong cửa hàng hệ thống, ở đó có một loại trận bàn thời không, chỉ cần bố trí trận bàn thời không ở nơi mình muốn tu luyện, là có thể điều chỉnh thời gian trôi đi so với thế giới bên ngoài.]

Nghe hệ thống nói vậy, Khương Dư Linh lập tức cao hứng. Cô vội vàng theo lời hệ thống mở cửa hàng hệ thống tìm trận bàn thời không. Khi nhìn thấy giá của trận bàn thời không theo sau một chuỗi số không, niềm vui vừa rồi nháy mắt biến mất tăm hơi.

"Cái này cũng quá đắt đi."

Toàn bộ hai mươi vạn điểm tích phân.

[Cái này vẫn là đã được chiết khấu rồi.] Hệ thống nói: [Ký chủ không ở Tu Tiên giới, không biết phàm là bảo vật liên quan đến thời gian hoặc không gian, giá cả nhất định là xa xỉ.]

Nhưng cô tổng cộng mới có hơn hai mươi vạn điểm tích phân đâu.

Khương Dư Linh đau lòng cực kỳ: "Vậy tỷ lệ thời gian trôi đi tối đa là bao nhiêu?"

[Một đổi 30.]

[Nói cách khác, ký chủ ở trong trận bàn thời không ba mươi ngày, tương đương với thế giới bên ngoài một ngày.]

Vậy tính ra, mười hai ngày bên ngoài, chính là một năm.

Hai mươi bốn ngày chính là hai năm.

Cứ như vậy, sẽ không gây chú ý.

Cái giá này, đáng giá!

Khương Dư Linh dứt khoát mua trận bàn thời không. Hai mươi vạn điểm tích phân tức khắc biến thành mấy vạn. Cô không muốn nhìn, nhanh chóng đóng giao diện nhân vật, dường như như vậy có thể che giấu sự thật cô hiện tại là kẻ nghèo kiết xác.

"Thầy, em muốn xin nghỉ."

Đã mua trận bàn rồi, vậy không thể lãng phí thời gian. Khương Dư Linh gọi điện thoại cho Trương Thân, tùy tiện tìm một cái cớ xin nghỉ một tháng. Cô chuẩn bị trong hai năm (theo tỷ lệ bên trong) đột phá Thái Dương Tâm Quyết tầng thứ hai. Các chỉ số thuộc tính của cơ thể cô không thấp, tốc độ tu luyện cũng rất nhanh, cộng thêm Tẩy Tủy Đan và Tôi Thể Đan hệ thống thưởng cho cô, một năm đột phá một tầng không phải quá khó khăn.

Khương Dư Linh nghĩ như vậy, lại không biết tu luyện Thái Dương Tâm Quyết là vô cùng khó khăn. Người bình thường năm năm thời gian cũng không đột phá được tầng thứ nhất. Đây cũng là người không biết không sợ vậy.

"..."

Trong trường học không có linh khí gì. Khương Dư Linh sau khi xin nghỉ liền đi siêu thị mua sắm một số vật tư, sau đó hướng về phía ngọn núi lớn ít người lui tới.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 206



Theo sự chỉ dẫn của hệ thống, cô tìm được một chỗ hang núi tương đối thích hợp cho cô tu luyện. Sau khi bố trí hang núi một chút, lại tiêu hết số điểm tích phân còn lại mua một trận bàn ẩn nấp cấp thấp, lúc này mới đặt trận bàn thời không vào trong hang núi.

Chính thức bắt đầu tu luyện!

Khương Dư Linh xếp bằng ngồi xuống, nháy mắt tiến vào trạng thái tu luyện.

Thái Dương Tâm Quyết khác với tâm pháp tu tiên truyền thống. Nó tu luyện lấy luyện hồn làm chủ. Linh lực giữa trời đất thông qua cơ thể dũng mãnh tràn vào linh hồn cô. Một phần ở lại trong cơ thể cô, tẩy rửa khí thể, gân mạch, huyệt vị trong cơ thể. Cơ thể cô ngày càng tốt hơn, mà linh hồn cũng ngày càng mạnh mẽ.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Cành cây ở cửa hang héo rồi lại vàng, rồi lại xanh. Rất nhanh, hai năm thời gian liền trôi qua.

Vào một ngày nào đó sau 2 năm, Khương Dư Linh đột nhiên nghe thấy một tiếng "răng rắc".

Thái Dương Tâm Quyết của cô, đã đột phá tầng thứ hai.

Cô mở hai mắt, đáy mắt có kim quang lóe lên. Đôi mắt cô cũng càng thêm sáng ngời, cả người tựa như mặt trời mới mọc, tràn đầy sinh cơ, linh khí mờ mịt trong mày mắt.

Khí chất ban đầu của cô hơi thanh lãnh, nhưng theo tu luyện Thái Dương Tâm Quyết, toàn thân cô lại có thêm vài phần cảm giác hoạt bát, bớt đi vài phần thanh lãnh nặng nề.

Bất quá Khương Dư Linh không để tâm đến điều này. Nhân dịp Thái Dương Tâm Quyết đột phá đến tầng thứ hai, cô vận chuyển linh lực trong cơ thể vào hai chân, đứng dậy thực hiện một bộ Thái Dương Luyện Thể Thuật. Các khớp xương trong cơ thể cô cũng theo việc luyện tập Thái Dương Luyện Thể Thuật mà kêu răng rắc. Chờ đến khi đánh xong một bộ Thái Dương Luyện Thể Thuật, toàn thân cô khí huyết đều hoạt động, trên khuôn mặt trắng nõn từ trong ra ngoài lộ ra sắc hồng.

Thật xinh đẹp.

Cũng rất có cảm giác thiếu nữ.

"Cái cảm giác lực lượng dư thừa này thật tuyệt!"

Khương Dư Linh nhặt một cục đá trên mặt đất, nắm chặt.

Cục đá nháy mắt biến thành bột mịn. Cô nhẹ nhàng thổi một cái, bột mịn bay múa. Khương Dư Linh cười cong khóe mắt.

Bất quá cô không nghỉ ngơi lâu lắm, liền từ trong không gian lấy ra phù bút, giấy bùa, và Phù Triện Bách Khoa Toàn Thư.

Cô muốn bắt đầu vẽ bùa!

Linh lực tích trữ trong cơ thể, Khương Dư Linh vẽ bùa càng thêm thuận buồm xuôi gió. Thời gian nửa năm còn lại (trong trận bàn thời không), cô vẽ ra Vận Đen phù cực phẩm, Tương Tư phù cực phẩm, Độn Đìa phù cực phẩm, Định Thân Phù cực phẩm, và Ẩn Thân phù bình thường.

Vẫn là không có phù chú công kích nào.

Bất quá Tương Tư phù lại rất thú vị.

Dùng Tương Tư phù cho đối tượng chỉ định, người đó sẽ nháy mắt sinh ra hảo cảm với người dùng phù. Còn Tương Tư phù cực phẩm, có thể nháy mắt khiến đối phương yêu sâu sắc người dùng phù, thậm chí trong vòng 24 giờ liên tục, bảo cô ta đi tìm c.h.ế.t cô ta cũng nguyện ý.

Đây cũng coi như một loại thủ đoạn công kích khác.

Còn Định Thân Phù.

Xem tên đoán ý, là phù chú để cố định người tại chỗ. Loại phù chú này nếu dùng tốt, cũng có thể trở thành một đại sát khí.

Khương Dư Linh vẽ mười mấy tấm Định Thân Phù cực phẩm và Tương Tư phù cực phẩm, lại nâng cấp Ẩn Thân phù lên mức cao nhất rồi mới rời khỏi hang núi.

Lúc này, tu vi của cô cũng đã lên, thứ tốt cũng nhiều.

Cũng là lúc nên làm nhiệm vụ rồi.

Xem lại thời gian, so với lúc cô xin nghỉ nhiều hơn một ngày. Bất quá vấn đề không lớn.

Thậm chí cô còn tìm được một số dược liệu trong núi.

Ví dụ như nhân sâm trăm năm, hà thủ ô trăm năm và các thứ khác.

Núi sâu rừng già, loại thiên tài địa bảo này nhiều nhất.

Khương Dư Linh bảo quản chúng cẩn thận, thu vào không gian. Lúc này mới dùng Phong Hành phù chạy ra khỏi núi lớn.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 207



Khương Dư Linh trở lại trường học. Sau khi báo cáo với giáo sư, cô liền quay về ký túc xá.

Có lẽ bản chất cô là người thích mạo hiểm. Mặc dù biết rằng độ khó của nhiệm vụ sau nhiệm vụ thứ ba sẽ tăng gấp bội, nhưng cô vẫn nôn nóng muốn tiến vào nhiệm vụ ngay lập tức.

Lần này, hệ thống không cho cô lựa chọn thân phận.

Theo một trận cảm giác không trọng lượng quen thuộc truyền đến, Khương Dư Linh còn chưa mở mắt, đã ngửi thấy một mùi m.á.u tươi nhàn nhạt. Trong phút chốc, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt từ đáy lòng dâng lên. Cô theo bản năng lùi về sau vài bước, rồi mở to mắt nhìn kỹ. Liền thấy nơi cô vừa đứng, giờ phút này đang có một con quỷ nam, cả người dính đầy máu, sắc mặt trắng bệch, lơ lửng giữa không trung với bộ dáng có chút đáng khinh.

Khương Dư Linh: "..."

Gần đây chơi lớn thế sao?

Không chờ Khương Dư Linh kịp phản ứng, cách đó không xa liền vang lên một giọng nữ ngọt ngào: "Này, chủ tiệm, nếu ngươi hiện tại có thể quỳ xuống nhận lỗi, ta sẽ giúp ngươi thu con quỷ này, thế nào?"

Nơi này vậy mà còn có người ở?

Khương Dư Linh nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu nữ diện mạo điềm mỹ đang cầm một cây quạt, cười tươi rói nhìn cô, đáy mắt là tràn đầy ý đồ xấu. Bên cạnh cô ta còn đứng hai thiếu niên cùng tuổi, một người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng thêu văn mây. Cả hai bất kể dung mạo hay khí chất đều là nhất đẳng nhất.

Hai người họ không thèm liếc nhìn cô một cái.

Mà chỉ trong khoảnh khắc này, con quỷ nam lại bay về phía cô. Khương Dư Linh không nghĩ nhiều, trực tiếp thu hồi ánh mắt. Ý niệm vừa động, một tấm Bùa Trừ Tà trung cấp xuất hiện trong tay. Giơ tay lên, lá phù liền hóa thành một đạo lưu quang bay về phía quỷ nam. Con quỷ nam vốn đang hung thần ác sát, nhưng Bùa Trừ Tà vừa xuất hiện, đáy mắt nó lập tức lộ ra vẻ sợ hãi nhân tính hóa, liều mạng lùi lại phía sau.

Nhưng Khương Dư Linh sẽ không bỏ qua kẻ muốn lấy mạng mình, huống chi nó chỉ là một con quỷ. Khương Dư Linh hừ lạnh một tiếng, giây tiếp theo, Bùa Trừ Tà đ.â.m trúng quỷ nam. Sau một tiếng hét thảm, quỷ nam hoàn toàn hồn phi phách tán.

Quỷ nam đã chết, Khương Dư Linh rốt cuộc có thời gian đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Liền thấy mình hiện tại đang ở trong sảnh lớn của một quán trọ. Đại sảnh trang trí hơi cũ kỹ, trông hơi có chút phong cách cổ điển.

Toàn bộ đại sảnh chỉ có bốn người.

Cô, thiếu nữ diện mạo điềm mỹ kia, và hai thiếu niên bên cạnh cô ta.

Và giờ phút này, thiếu nữ điềm mỹ cách cô không xa, sắc mặt trở nên khó coi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Sao ngươi lại có phù?" Đối diện với ánh mắt Khương Dư Linh, thiếu nữ mở to mắt, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: "Có phải ngươi trộm của ta không?"

Từ thần sắc vừa rồi của cô ta, Khương Dư Linh biết cô ta không phải thứ tốt gì.

Khương Dư Linh cười nhạo một tiếng: "Ngươi tính là cái gì, cũng xứng nói ta trộm phù của ngươi?"

Hai thiếu niên rốt cuộc cũng nhìn về phía Khương Dư Linh.

Thiếu niên áo đen sắc mặt lạnh nhạt: "Chủ tiệm, lời nói đừng nói khó nghe như vậy. Dù cho phù này của ngươi không phải trộm của chúng ta, cũng không thoát khỏi liên quan đến Liên Minh Thiên Sư của chúng ta. Chỉ cần chúng ta ra lệnh một tiếng, từ nay về sau, ngươi đừng hòng lấy được một tấm bùa nào từ Liên Minh Thiên Sư."

Thiếu niên áo trắng không nói gì, nhưng hiển nhiên cũng cùng ý này.

"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, đừng nói nhảm với cô ta." Thiếu nữ oán hận trừng mắt Khương Dư Linh: "Lúc trước cô ta mắng ta, nhục ta thì thôi đi, hiện tại sau khi biết thân phận của ta còn dám kiêu ngạo như vậy, hôm nay ta nhất định phải cho cô ta một bài học, nếu không Liên Minh Thiên Sư của chúng ta chẳng phải ai cũng có thể khinh thường sao!"

Nói rồi, thiếu nữ vung tay lên, trước người liền xuất hiện bốn năm cái bình ngọc nhỏ màu xanh lục.

Thiếu niên áo đen liếc nhìn Khương Dư Linh một cái, ánh mắt không chút gợn sóng: "Cô ta rốt cuộc là người thường, đừng đùa quá mức."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 208



"Ta biết rồi."

Được cho phép, thiếu nữ vui vẻ nhếch miệng: "Chỉ cần cô ta nguyện ý quỳ xuống dập đầu xin lỗi ta, thì ta vẫn có thể tha cho cô ta một con đường."

Cô ta nói xong, giơ tay lên, nắp của bốn năm cái bình ngọc được mở ra. Giây tiếp theo, năm con lệ quỷ toàn thân đỏ như m.á.u liền xuất hiện trước mắt Khương Dư Linh, xuất hiện ngay trong sảnh nhỏ của quán trọ này.

Thiếu nữ kiêu căng ngẩng cằm: "Bây giờ xin tha vẫn còn kịp."

Khương Dư Linh ý niệm vừa động, đầu tiên lấy ra một tấm bùa Bình An cực phẩm đeo lên người. Ngay sau đó, năm tấm Bùa Trừ Tà cao cấp xuất hiện trong tay. Cô hướng về phía thiếu nữ hơi hơi móc ngón tay: "Lại đây."

Thiếu nữ: "..."

"Tốt, tốt, tốt, thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Thiếu nữ cười lạnh một tiếng, nháy mắt khiến năm con lệ quỷ xông lên: "Xé nát miệng cô ta!"

"Cào nát mặt cô ta!"

"Đánh gãy chân cô ta!"

Nhưng cô ta còn chưa nói xong, chỉ trong một đòn đối mặt, năm con lệ quỷ đã hồn phi phách tán. Thiếu nữ vô cùng phẫn nộ, trong miệng mắng chửi một đám phế vật. Ngay sau đó, cô ta vung tay lên, trước người lại lần nữa xuất hiện năm cái bình ngọc.

Năm cái bình ngọc này chứa năm con quỷ. Bất quá năm con quỷ này rõ ràng nhìn qua lợi hại hơn rất nhiều so với mấy con trước. Trên người chúng không có m.á.u tươi, chỉ có hắc khí, lơ lửng giữa không trung, Khương Dư Linh còn không thấy rõ mặt chúng.

Nhưng Khương Dư Linh hoàn toàn không hoảng hốt. Dù sao cô hiện tại chỉ dùng Bùa Trừ Tà trung cấp, cô còn có Bùa Trừ Tà cực phẩm đâu.

Cô cũng không nghĩ tới phù chú đầu tiên mình dùng khi tiến vào thế giới mới lại là Bùa Trừ Tà, thật sự có chút ngoài dự kiến của cô.

Khương Dư Linh giơ tay lên, năm tấm Bùa Trừ Tà cao cấp liền lần lượt bay về phía năm con quỷ. Năm con quỷ không né tránh, vẫn thẳng tắp xông về phía Khương Dư Linh. Giữa luồng hắc khí bốc lên, Khương Dư Linh thấy trong mắt mỗi con quỷ đều tràn đầy sát ý rực lửa, cười lạnh một tiếng, trực tiếp sử dụng một tấm Phong Hành phù, nhanh chóng đi đến phía sau thiếu nữ, kéo lấy cổ áo cô ta, với tốc độ như sét đánh không kịp bịt tai, lao thẳng đến trước mặt đám lệ quỷ, ném cô ta về phía chúng.

Trong lúc bất ngờ,

Năm con lệ quỷ vuốt sắc đều dừng lại trên người thiếu nữ.

Trong phút chốc, trong sảnh nhỏ vang lên tiếng kêu thảm thiết đau đớn của thiếu nữ.

"Ngươi đáng chết!"

Thiếu niên áo đen thấy vậy, một thanh kiếm xuất hiện trong tay, c.h.é.m về phía Khương Dư Linh. Thanh kiếm này của hắn rõ ràng là một bảo kiếm, thân kiếm phát ra ánh sáng trắng. Một kiếm c.h.é.m xuống, hắc khí trên người năm con lệ quỷ (vừa bị Bùa Trừ Tà cao cấp đánh trọng thương) nháy mắt giảm đi hơn phân nửa. Hắc khí biến mất, lộ ra khuôn mặt tái nhợt đã có chút quá mức của chúng.

Khương Dư Linh nắm lấy thiếu nữ để chặn, nhưng kiếm quang xuyên qua thân thể thiếu nữ dừng lại trên người cô. May mắn cô đã đeo bùa Bình An cực phẩm từ trước, nên kiếm này cũng không gây tổn thương gì cho cô.

Bất quá, nó lại gây tổn thương tâm lý cho cô.

Cô liền đá một cước vào người thiếu nữ, rồi sau đó trong tiếng hét chói tai của cô ta, tát cho cô ta một cái. Cuối cùng, tiêu điểm tích phân trong không gian hệ thống mua một con d.a.o găm, đặt lên cổ cô ta, nói với thiếu niên áo đen đang định tiếp tục tấn công: "Muốn cô ta c.h.ế.t sao?"

Kiếm của thiếu niên áo đen liền như thế nào cũng không vung ra được.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn mang theo vài phần tức giận vì sự việc mất kiểm soát, dùng kiếm chỉ vào Khương Dư Linh, khẽ mím môi: "Ngươi biết mình đang làm gì không?"

"Ta biết chứ." Khương Dư Linh cười cười: "Ta đang ra sức đánh chó rơi xuống nước đâu!"
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 209



Thiếu niên áo đen mặt lập tức trở nên rất khó coi.

Còn thiếu nữ bị bắt lấy cũng cuối cùng phản ứng lại, cô thét lên: "A a a a! Tiện nhân này, thế mà dám đối xử với ta như vậy! Sư huynh, đừng quan tâm đến ta, g.i.ế.c cô ta, g.i.ế.c cô ta, biến cô ta thành quỷ, ta muốn cô ta vĩnh thế không được siêu"..." A!"

Cô ta còn chưa nói xong, d.a.o găm của Khương Dư Linh đã vẽ ra một vết m.á.u trên cổ trắng như tuyết của cô ta.

Thiếu nữ kêu thảm thiết, thiếu niên áo đen trợn to mắt: "Ngươi dám!"

"Ta có gì không dám!" Khương Dư Linh hơi nhướng mày, lại đẩy d.a.o găm vào sâu hơn vài phần: "Cô ta muốn ta vĩnh thế không được siêu sinh, vậy trước đó ta có phải nên phanh thây cô ta trước thì tốt hơn không?"

"Ngươi biết ta là ai không?"

"Ngươi biết cô ấy là ai không?"

Hai người đồng thanh nói, biểu cảm trên mặt không khác biệt, đều mang theo vài phần kiêu ngạo và vài phần âm độc. Khương Dư Linh liền cười: "Quản cô ta là ai, lát nữa đều sẽ trở thành vong hồn dưới đao của ta. Kỳ thật thân phận cô ta càng cao một chút càng tốt, như vậy cô ta chết, ta mới càng có cảm giác thành tựu, các ngươi mới càng đau lòng."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt thiếu niên áo đen lại lần nữa thay đổi. Trong mắt hắn hiện lên một loại phẫn nộ và cảm giác hổ thẹn vì bị một con kiến mạo phạm, rồi lại không thể không thỏa hiệp vì thiếu nữ: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

Trong đáy mắt thiếu niên áo đen cuồn cuộn sát ý nhàn nhạt.

Thiếu nữ càng tức giận: "Tiện nhân, ngươi có bản lĩnh thì g.i.ế.c ta đi."

Cô ta rõ ràng còn chưa hiểu rõ tình huống.

Khóe miệng tươi cười của Khương Dư Linh biến lạnh: "Ngươi lặp đi lặp lại khiêu khích ta, thật sự nghĩ ta sẽ không làm gì ngươi sao?" Nếu cô ta nhất quyết tìm chết, Khương Dư Linh tự nhiên muốn thành toàn cho cô ta. Cô nhìn thiếu nữ một cái, d.a.o găm dùng một chút lực, trong phút chốc, m.á.u tươi văng ra, thiếu nữ gục xuống theo tiếng. Khoảnh khắc ngã xuống đất, đáy mắt cô ta là tràn đầy sự không thể tin nổi.

Cô thế mà thật sự ra tay!

Lúc này, ngay cả thiếu niên áo trắng vẫn luôn đứng im, vẻ mặt sống c.h.ế.t mặc bay, sắc mặt cũng thay đổi. Tay trái hắn lơ lửng giữa không trung siết chặt, trong tay liền xuất hiện một thanh kiếm màu xanh nhạt.

"Ta g.i.ế.c ngươi."

Thiếu niên áo đen trực tiếp cầm kiếm lao về phía Khương Dư Linh, c.h.é.m trái chặt phải. Kiếm quang tùy ý phá hủy những đồ đạc trong đại sảnh, không lâu sau, đại sảnh vốn còn khá chỉnh tề liền hỗn loạn một mảnh. Khương Dư Linh trong tay không có vũ khí nào tiện tay, chỉ có thể né tránh trái phải. Bất quá mới tránh thoát mấy chiêu, thiếu niên áo trắng cũng cầm kiếm đ.â.m về phía cô.

"Hai chọi một, các ngươi thật sự là khinh người quá đáng!"

Phong Hành Phù phát huy tốc độ vốn có. Một tấm Định Thân Phù trung cấp xuất hiện trong tay. Mũi chân Khương Dư Linh khẽ chạm vào tường, thân mình xoay tròn, ngón tay búng ra, Định Thân Phù trung cấp vút ra, trực tiếp dừng lại trên trán thiếu niên áo trắng.

Trong phút chốc, động tác của thiếu niên áo trắng dừng lại.

"Ngươi làm cái gì?" Thấy vậy, thiếu niên áo đen vô cùng kinh ngạc. Kiếm của hắn theo ý thức lùi lại vài phần, và chỉ trong khoảnh khắc này, Định Thân Phù của Khương Dư Linh cũng bay đến trán hắn.

Hai người đều bị cố định lại.

Khương Dư Linh nhảy xuống từ trên bàn, chậm rãi đi về phía hai người bị cố định tại chỗ.

Mặt thiếu niên áo đen đỏ bừng: "Ngươi yêu nữ này, dùng trò xiếc gì! Mau thả chúng ta!"

Thiếu niên áo trắng bình tĩnh hơn nhiều: "Thả chúng ta ra. Chỉ cần ngươi nguyện ý buông tha, cái c.h.ế.t của A Nghiên, chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ. Nếu không thì bất kể ngươi đi đến đâu, đều sẽ bị Liên Minh Thiên Sư truy g.i.ế.c đến chân trời góc biển."

Liên Minh Thiên Sư là thứ gì, Khương Dư Linh hiện tại chưa biết.

Nhưng cô là người rất thù dai.

Ai muốn g.i.ế.c cô, thì cô tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.

Cô cũng không nói nhảm, trực tiếp đi đến trước mặt thiếu niên áo đen, giật lấy thanh kiếm trong tay hắn. Nhìn biểu cảm đột nhiên sợ hãi trên mặt hắn, giơ kiếm đ.â.m thẳng vào tim hắn.
 
Back
Top Bottom