Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 110



Lời này vừa thốt ra, hiện trường im lặng ba giây.

Sau ba giây,

Đám Lý Thiên đều cười ồ lên, vừa cười vừa mỉa mai Ứng Hào: “Ha ha ha ha, hắn nói cái gì cơ?”

“Hắn lại bảo chúng ta xin lỗi.”

“Xin lỗi, bằng hắn cũng xứng sao?”

“Không đúng, phải nói, bằng các người cũng xứng sao?”

“Nào nào nào, các người muốn báo thù thế nào, cứ việc xông lên. Hôm nay nếu đại ca chúng tôi ra tay, thì coi như chúng tôi thua.”

Nói câu cuối cùng, Lý Thiên còn khiêu khích ngoắc ngoắc ngón út về phía Ứng Hào, quả thực là thể hiện sự kiêu ngạo đến tột cùng.

Lúc này không chỉ Ứng Hào, ngay cả Kỳ Vệ và Hứa Nguyên cũng sắc mặt xanh mét. Nhiễm Niệm và Dư Song càng căm hận trừng mắt nhìn Lý Thiên.

Không khí hiện trường lập tức căng thẳng, đại chiến sắp bùng nổ.

Nhiễm Niệm mím môi, không chịu đựng được nữa, ánh mắt kiên định: “Anh Ứng Hào, tuy em rất không muốn con người g.i.ế.c hại lẫn nhau, nhưng nếu các cô ấy vũ nhục anh như vậy, chúng ta cũng không cần khách sáo với họ nữa.”

Anh Ứng Hào của cô ta chính là dị năng giả hệ Lôi, ngay từ đầu tận thế đã vượt qua muôn trùng nguy hiểm để cứu cô ta.

Họ dù có lợi hại đến mấy thì sao chứ? Chẳng lẽ còn lợi hại hơn anh Ứng Hào sao?

Đã không biết điều như vậy, thì cho họ c.h.ế.t đi là tốt nhất!

Nhiễm Niệm nắm chặt nắm tay.

Còn Dư Song cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đội trưởng, cho chúng một bài học đi! Cho chúng biết thế nào là "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên", đừng tưởng có dị năng là tự coi mình là số một thiên hạ!”

“Được!” Ứng Hào đồng ý ngay lập tức: “Nếu các người cứ khăng khăng tìm chết, thì lát nữa đừng nói tôi chưa cho các người cơ hội.”

Lời Ứng Hào vừa dứt, dị năng hệ Lôi trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển. Hắn giơ tay, mấy luồng sét dày bằng chiếc đũa mang theo sức hủy diệt lao thẳng vào mặt Khương Dư Linh.

Nhưng không cần Khương Dư Linh ra tay, Lâm Thanh Hứa đứng bên cạnh cô đã hừ lạnh một tiếng. Anh giơ tay, một tấm chắn dây leo cực lớn xuất hiện trước người Khương Dư Linh, bảo vệ cô chặt chẽ phía sau.

Những luồng sét đánh vào tấm chắn dây leo, phát ra tiếng "xẹt xẹt". Điện lướt trên bề mặt dây leo, chỉ hai ba giây sau thì biến mất không dấu vết.

Thấy vậy, Ứng Hào sững sờ.

Lâm Thanh Hứa thừa thắng xông lên, lại một lần nữa vận chuyển dị năng tấn công Ứng Hào. Ứng Hào lấy lại tinh thần, cũng vận chuyển dị năng hệ Lôi nghênh chiến với Lâm Thanh Hứa.

Và ngay lúc Lâm Thanh Hứa và Ứng Hào đang đấu pháp khí thế ngất trời, chị em Chu Nhược Kỳ, Chu Nhược Ngọc cũng hành động. Hai người như bóng ma, phút chốc biến mất khỏi vị trí, rồi ngay sau đó, họ xuất hiện trước mặt Dư Song và Nhiễm Niệm. Chu Nhược Kỳ một tay tóm lấy cổ Dư Song, còn Chu Nhược Ngọc thì tóm lấy cổ Nhiễm Niệm.

Hai người cùng lúc dùng sức,

Nhiễm Niệm và Dư Song đều bị nhấc bổng lên.

Cảm giác ngạt thở ập đến.

Dư Song và Nhiễm Niệm đều sợ hãi.

Họ không thể ngờ chị em Chu Nhược Kỳ lại có thể đột ngột xuất hiện trước mặt mình. Cảm nhận được hai chân từ từ rời khỏi mặt đất, hai người hoàn hồn, vùng vẫy loạn xạ: “Buông, buông tôi ra…”

“Anh Ứng Hào… Cứu, cứu em… Cứu mạng…”

Giọng Nhiễm Niệm đã lẫn tiếng khóc nức nở. Nhưng lúc này Ứng Hào còn đang tự lo thân, làm sao có thể cứu được họ?

Hứa Nguyên và Kỳ Vệ thì muốn đi cứu Nhiễm Niệm và Dư Song, nhưng họ vừa đi được hai bước đã cảm thấy đụng phải thứ gì đó trong suốt, không sao đi ra được. Họ theo bản năng nhìn về phía Khương Dư Linh, nhưng lại thấy Khương Dư Linh không thèm liếc mắt nhìn họ lấy một cái –

“Chị Vãn Ca không sao chứ?”

“Tôi, tôi không sao.”

“Đừng sợ, từ nay về sau, sẽ không ai còn dám bắt nạt chị nữa.”

“Ừm… Nhưng… Nhưng mà tôi, à chị… không nhớ là đã gặp em.”

“Chị không nhớ là bình thường mà, em nhớ là được rồi.”

Cô vậy mà vẫn đang tươi cười nói chuyện với Tằng Vãn Ca, cứ như trận chiến này đối với cô hoàn toàn không đáng bận tâm. Và hình như cảm nhận được ánh mắt của họ, Khương Dư Linh liếc nhìn hai người họ, giục: “Lâm Thanh Hứa giải quyết nhanh đi, tôi hơi đói rồi.”

“Được ngay ạ!”

Đám Lý Thiên đồng thanh trả lời. Cùng lúc đó, Kỳ Vệ và Hứa Nguyên đột nhiên cảm thấy không khí loãng đi, còn Ứng Hào cũng cảm giác được lực tấn công của Lâm Thanh Hứa tăng mạnh. Dây leo như vô tận cuồn cuộn lao về phía hắn, trực tiếp quấn lấy hai tay hai chân hắn, rồi sau đó mạnh bạo ném lên trên.

“Phanh.”

Ứng Hào ngã mạnh xuống đất, n.g.ự.c đau thắt, một ngụm m.á.u tươi trào ra.

Chị em Chu Nhược Kỳ, Chu Nhược Ngọc liếc nhau, thu tay lại. Nhiễm Niệm và Dư Song ngã xuống đất, ho sặc sụa.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đám Ứng Hào đã bị Lâm Thanh Hứa và đồng đội đánh cho tơi bời, ngay cả sức đứng dậy cũng không có.

Và trong suốt thời gian đó, Khương Dư Linh hoàn toàn không nhúng tay vào.

Thật đúng là ứng với câu nói của Lý Thiên, nếu trận chiến này mà Khương Dư Linh ra tay, thì coi như họ thua.

Nhanh!

Thật sự quá nhanh!

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tằng Vãn Ca đang nói chuyện với Khương Dư Linh cảm thấy như trong mơ. Cô cảm giác mình như đang mơ vậy. Những người trước đây cậy có dị năng mà hống hách gây khó dễ cho cô, bây giờ lại nằm rạp trên đất như những con chó. Hơn nữa, người gây ra tất cả chuyện này lại là một "em gải nhỏ" đột nhiên xuất hiện, nói rằng có quen biết cũ với cô.

Quan trọng là, cô hoàn toàn không nhớ có chuyện đó!

Lúc này cô thật sự không phải đang mơ sao?

Tằng Vãn Ca âm thầm véo mạnh vào đùi mình. Rất đau, không phải mơ. Và ngay lúc cô đang hoảng loạn, đột nhiên một giọng nữ vang lên –.

“Đại ca, có g.i.ế.c bọn họ không?”

Là Lý Thiên. Lúc này cô đang cười tủm tỉm nhìn Khương Dư Linh, giọng hỏi có g.i.ế.c người hay không còn đơn giản hơn cả hỏi có g.i.ế.c gà không.

Khương Dư Linh liền hỏi Tằng Vãn Ca: “Chị Vãn Ca, chị muốn bọn họ c.h.ế.t không?”

Những người vừa nãy còn nắm quyền định đoạt sự sống c.h.ế.t của cô, giờ phút này địa vị đã đảo ngược hoàn toàn.

Tằng Vãn Ca lấy lại tinh thần, hơi khó khăn nuốt nước miếng: “Chị, chị…”

“Vẫn là, vẫn là, tha, tha cho bọn họ một mạng đi.”
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 111



Mặc dù rất căm ghét đám Nhiễm Niệm, nhưng Tằng Vãn Ca cuối cùng vẫn không vượt qua được giới hạn trong lòng.

Dù sao lúc này mới là tháng thứ ba của tận thế, lại vẫn luôn ở yên trong biệt thự không ra ngoài bao giờ, chưa từng chứng kiến con người tàn sát lẫn nhau. Cho nên trong lòng Tằng Vãn Ca, việc g.i.ế.c người là một chuyện rất tàn khốc, cô theo bản năng từ chối.

Khi Tằng Vãn Ca đã nói muốn tha cho đám Ứng Hào một con đường sống, Khương Dư Linh đương nhiên sẽ không lấy mạng họ nữa. Cô nhìn khuôn mặt Tằng Vãn Ca vừa ngơ ngác lại pha chút hả hê, chậm rãi đi đến trước mặt Ứng Hào, nhìn hắn từ trên cao xuống, khẽ mỉm cười: “Nếu chị Vãn Ca đã nói tha cho các người một mạng, thì hôm nay tôi miễn cưỡng tha cho các người một lần.”

“Nhưng, nếu lần sau lại có chuyện như vậy xảy ra, đừng trách tôi không khách sáo với các người.”

“Đi thôi, chị Vãn Ca.”

Khương Dư Linh nói xong, liền gọi Tằng Vãn Ca lên xe.

“Một đám phế vật.”

Lý Thiên bĩu môi, cũng đi theo lên xe.

Tiếp theo, đám Đường Viện Viện cũng lần lượt lên xe. Lúc đi, mỗi người đều khinh thường liếc nhìn đám Ứng Hào.

Nghe tiếng xe khởi động, nhìn chiếc xe hơi màu đỏ dần dần đi xa, Ứng Hào cũng từ từ đứng dậy. Mắt hắn đỏ ngầu đến cực điểm, nắm tay cũng siết chặt muốn nát.

Ứng Hào không phải không có tình cảm với Tằng Vãn Ca. Sở dĩ đối xử với Tằng Vãn Ca như vậy, chỉ là vì Nhiễm Niệm mang thai con của hắn. Hắn biết giấy không gói được lửa, cho nên muốn thông qua cách chèn ép để Tằng Vãn Ca trở thành một đóa hoa chỉ biết dựa dẫm vào hắn. Như vậy, dù ngày nào đó sự việc bại lộ, Tằng Vãn Ca cũng không thể rời bỏ hắn.

Dù sao bây giờ là tận thế, cường giả có ba thê bốn thiếp cũng là chuyện bình thường. Tằng Vãn Ca lại không có dị năng, hắn chịu chấp nhận cô đã là tốt lắm rồi.

Không ngờ nửa đường lại xuất hiện Khương Dư Linh. Sự xuất hiện của cô khiến kế hoạch của Ứng Hào hoàn toàn đổ vỡ, không chỉ vậy, còn làm hắn mất mặt trước mặt nhiều người như thế.

Điều này khiến Ứng Hào, vốn luôn tự cao, làm sao chịu nổi. Chỉ cần nghĩ đến việc mình vừa bị Lâm Thanh Hứa đè ra đánh, hắn liền hận đến ngứa cả răng. Thậm chí còn oán cả Tằng Vãn Ca, cho rằng nếu hôm nay Tằng Vãn Ca không nhất quyết gây chuyện, thì hắn đã không mất mặt lớn như vậy!

Đợi xem, chờ có cơ hội hắn nhất định sẽ trả thù hôm nay, lại làm Tằng Vãn Ca nhìn xem, ai mới là chỗ dựa của cô trong tận thế. Đến lúc đó, hắn đã có thể sẽ không đối xử tốt với cô như vậy nữa.

Ứng Hào nghĩ thế, hoàn toàn không để ý đến Nhiễm Niệm đang ôm bụng, nước mắt lưng tròng lảo đảo đi đến bên cạnh hắn: “Anh, anh Ứng Hào…”

“Em, em đau bụng quá.”

Nhiễm Niệm khó chịu cực kỳ, nhưng lúc này Ứng Hào cũng không có tâm trạng an ủi cô ta. Hắn chỉ liếc nhìn cô ta một cái: “Đau bụng thì về nghỉ ngơi một lát đi, bây giờ anh trên người cũng rất đau.”

“Nhưng em yên tâm, chuyện hôm nay, anh không bỏ qua đâu!”

“Anh dù sao cũng là dị năng giả hệ Lôi mạnh mẽ, hôm nay nhất thời khinh địch, bị hắn chiếm ưu thế. Lần sau, lần sau anh nhất định sẽ làm hắn sống không được, c.h.ế.t không xong.”

Ứng Hào nói xong liền bước nhanh về phía ô tô, ngay cả đỡ Nhiễm Niệm một cái cũng không có ý định. Nhiễm Niệm thấy vậy, ủy khuất c*n m** d***, nước mắt rơi xuống từng giọt. Nhưng lúc này ai cũng rất khó chịu, ai có tâm trạng an ủi cô ta đâu?

Chỉ có thể lảo đảo theo sau Ứng Hào, tập tễnh đuổi kịp bước chân hắn.

Nhưng họ trong lòng đều rõ ràng,

Một đám đàn em thôi đã có thể đánh họ ra nông nỗi này, vậy người lãnh đạo mà họ nhắc đến lợi hại đến mức nào? Nếu không có gì bất ngờ, dù họ có đối đầu với Khương Dư Linh và đội của cô vài chục lần, cũng không có bất kỳ cơ hội thắng nào.

Xem ra, dị năng hệ Lôi cũng không phải là không gì làm không được.

Mang suy nghĩ đó, đám Dư Song nhìn Ứng Hào không còn cảm thấy hắn oai hùng, vĩ đại như trước nữa. Chỉ có Ứng Hào một mình đắm chìm trong thế giới riêng, hoàn toàn không nhận ra điều đó.

...

“Các cậu thật là lợi hại.”

Chiếc ô tô hơi chật.

Nhưng Tằng Vãn Ca hoàn toàn không để ý điểm này. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô nhận ra Khương Dư Linh và đám người lợi hại đến mức nào. Vì thế vừa lên xe, cô liền không nhịn được mở lời hỏi: “Các cậu đều có dị năng sao?”
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 112



Đương nhiên không phải toàn bộ đội ngũ là dị năng giả, nhưng cũng gần như vậy.

Trừ Đường Viện Viện ra, những người khác trong đội đều có dị năng. Không chỉ thế, suốt một tháng qua, Khương Dư Linh còn "vặt" được không ít "lông cừu" từ Hoa Vân Phỉ, nhờ đó mà họ ngày càng lợi hại hơn.

Nói chính xác hơn, là "vặt lông cừu" từ hệ thống trong tay Hoa Vân Phỉ.

Hệ thống của Hoa Vân Phỉ không chỉ giúp cô ta trở nên xinh đẹp hay có dị năng thông qua việc cướp lấy khí vận, mà trong cửa hàng hệ thống còn có rất nhiều thứ tốt. Chỉ là Hoa Vân Phỉ tầm nhìn hạn hẹp, cả ngày chỉ nghĩ đổi lấy các món đồ để công lược đàn ông, không chú trọng nâng cao bản thân.

Bây giờ Hoa Vân Phỉ nằm trong tay Khương Dư Linh. Hễ cô ta không nghe lời, Khương Dư Linh sẽ không cho cô ta ăn cơm, thậm chí không cho ngủ hay uống nước, còn sai đám Lý Thiên thay phiên nhau canh giữ 24/24.

Lý Thiên, Chu Nhược Kỳ, Chu Nhược Ngọc ba người vốn căm ghét Hoa Vân Phỉ đến tận xương tủy, để họ trông chừng Hoa Vân Phỉ thì cô ta quả thực sống không bằng chết.

Nhưng cô ta không phải đối thủ của Khương Dư Linh, hệ thống của cô ta cũng không phải đối thủ của hệ thống Khương Dư Linh. Cho nên dù có đau khổ đến mấy cũng chỉ có thể chịu đựng, cho đến khi không thể chịu nổi nữa, cô ta cuối cùng cũng quy phục Khương Dư Linh.

Đương nhiên, điều này cũng có nguyên nhân từ sự gợi ý của Khương Dư Linh.

Nhưng dù sao đi nữa, có chỗ tốt miễn phí đưa đến cửa không dùng thì thật phí. Sau khi nhờ hệ thống giám định đồ vật từ hệ thống của Hoa Vân Phỉ và xác nhận không có vấn đề gì, Khương Dư Linh liền bắt đầu kế hoạch cải tạo ầm ĩ cho các thành viên trong đội.

Lâm Thanh Hứa là dị năng giả hệ Mộc. Nhờ sự trợ giúp của hệ thống Hoa Vân Phỉ, hắn hiện đã trở thành dị năng giả hệ Mộc cấp hai, và còn nhận được một bộ công pháp chiến đấu chuyên dụng.

Dị năng của Chu Nhược Kỳ là ẩn thân. Có sự trợ giúp của hệ thống Hoa Vân Phỉ, cô hiện tại không chỉ có thể ẩn thân, mà còn có thể thuấn di (dịch chuyển tức thời).

Dị năng trước đây của Lý Thiên là có thể mở tất cả các loại khóa trên đời. Nhưng bây giờ, cô không chỉ mở được khóa, mà còn có thể tạo ra không gian trống rỗng. Người khiến Kỳ Vệ và Hứa Nguyên khó thở lúc nãy chính là cô.

Chu Nhược Ngọc thức tỉnh dị năng khi rời khỏi khu dân cư. Dị năng của cô là dị năng hệ lực lượng, kết hợp với dị năng ẩn thân của Chu Nhược Kỳ quả thực là hoàn hảo, có thể nói là không chê vào đâu được.

Tiếc nuối duy nhất là Đường Viện Viện không thức tỉnh dị năng. Và Khương Dư Linh cũng không dùng cách cướp đoạt để tạo ra dị năng cho cô. Nếu làm vậy, thì cô còn khác gì Hoa Vân Phỉ đâu?

Con người nhất định phải có giới hạn của riêng mình, một khi giới hạn bị phá vỡ, thì chẳng khác gì súc vật.

Về điều này, Đường Viện Viện tuy không có ý kiến gì nhưng đôi khi cũng thể hiện sự buồn bã. Đối với điều đó, Khương Dư Linh thường chọn cách phớt lờ, vì chuyện này chỉ có thể tự bản thân nghĩ thông suốt. Cô không hy vọng trong đội ngũ của mình xuất hiện người bị d*c v*ng chi phối.

Đương nhiên, nếu Đường Viện Viện thực sự có tâm trạng quá tệ, cô cũng sẽ bảo đám Lý Thiên đi an ủi Đường Viện Viện. Còn bản thân cô, cũng sẽ thông qua hành động nào đó để động viên Đường Viện Viện, cho cô thấy trong đội ngũ luôn có chỗ của mình, dù cô cả đời không thức tỉnh dị năng cũng không sao cả.

Cứ vài lần như vậy, Đường Viện Viện cũng không còn bất an nữa, cảm thấy không có dị năng cũng chẳng có gì to tát. Cô quản lý chuyện ăn uống của mọi người trong đội, mỗi ngày đều sống vui vẻ.

“Đương nhiên không phải, chị coi dị năng giả là rau cải trắng hết sao?”

Khương Dư Linh cười hỏi lại, tiếp theo bảo mọi người trong đội tự giới thiệu với Tằng Vãn Ca.

“Tôi tên là Lý Thiên, sau này chị có thể gọi tôi là Tiểu Thiên nhé.”

“Tôi là Đường Viện Viện.”

“Tôi tên là Chu Nhược Kỳ.”

“Tôi là Chu Nhược Ngọc.”

“Tôi là Lâm Thanh Hứa.”

Thái độ của mọi người đối với Tằng Vãn Ca đều rất hòa nhã. Họ cười tủm tỉm. Tằng Vãn Ca biết, tất cả điều này đều là nhờ Khương Dư Linh,

Liền không nhịn được liếc nhìn Khương Dư Linh ở bên cạnh một cái,

Đến tận khoảnh khắc này, cô mới có cảm giác chân thật rằng mình đã được cứu rỗi. Nhìn khuôn mặt đẹp đến có chút phạm quy ấy, trong lòng cô có cảm giác khó tả.

Vừa nãy họ nói là vì cô đã từng an ủi Khương Dư Linh, nên tận thế đến Khương Dư Linh cố ý đến tìm cô.

Mặc dù… cô không nhớ Khương Dư Linh, cũng không nhớ mình rốt cuộc đã làm hay chưa làm chuyện này. Nhưng việc Khương Dư Linh và đám người cứu cô là sự thật, không chỉ vậy, cô còn giúp cô xả giận cho đám người kia.

Điều này làm cô cảm thấy, những gì họ nói tuy hơi vô lý, nhưng cũng không phải là không thể xảy ra.

Cô có thể thật sự đã từng an ủi Khương Dư Linh.

Dù sao, với địa vị và bản lĩnh của Khương Dư Linh, cô ấy không cần phải lừa cô. Cô chỉ là một người ngay cả dị năng cũng không có, ngay cả vị hôn phu cũng chê bai mà. Cô ấy lừa cô căn bản không có ý nghĩa gì.

Và điều này càng làm cho Ứng Hào hiện ra càng thêm vô tình và bạc bẽo.

Dù sao, chỉ là gặp mặt một lần, được cô an ủi vài câu, người đó đã có thể tìm đến cô sau khi tận thế ập đến. Trong khi đó, vị hôn phu của cô là Ứng Hào, lại dám lúc cô mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, vẫn ép cô phải xin lỗi đám Dư Song.

Sự đối lập này quá rõ ràng, thật nực cười.

Nghĩ đến đây, Tằng Vãn Ca chỉ cảm thấy n.g.ự.c vừa chua xót vừa nghẹn lại, lại có chút đầy lên, như bị thứ gì đó lấp đầy vậy. Nhìn Khương Dư Linh, cô chỉ thấy cả người cô đang tỏa sáng: “Chào các cậu tôi, tôi là Tằng Vãn Ca. Rất cảm ơn các cậu vừa nãy đã cứu tôi.”

Cô liếc nhìn đám Lý Thiên một cái, rồi nhìn về phía Khương Dư Linh với ánh mắt hơi sáng lên: “Em gái nhỏ, thật sự cảm ơn em. Nếu vừa rồi không có các em, bây giờ chị có thể đã trở thành một trong đám tang thi đó rồi.”

Cô cảm kích thật lòng, không có bất kỳ sự lo lắng hay uể oải nào. Khương Dư Linh cũng nhận ra điều đó.

Vì thế khóe môi cô khẽ nhếch lên, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Không có gì, chị Vãn Ca.”

“Chị đừng gọi em là em gải nhỏ nữa.”

“Nếu không chê, chị cứ gọi em là Dư Linh đi.”

Làm sao cô chê được chứ?

Tằng Vãn Ca hơi kích động: “Được, Dư Linh, sau này chị sẽ gọi em là Dư Linh.”
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 113



Khương Dư Linh nhận thấy độ thiện cảm của Tằng Vãn Ca đối với mình rất cao.

Điều này khiến cô cảm thấy Tằng Vãn Ca không phải là kiểu "não tình yêu" như hệ thống nói. Dù sao thì vừa nãy Ứng Hào đã bị đánh cho thảm như vậy, nhưng trên mặt Tằng Vãn Ca không hề có chút đau lòng nào, ngược lại còn rất hả hê. Mặc dù cuối cùng cô vẫn bảo họ tha cho Ứng Hào một con đường sống, nhưng điều này chỉ chứng tỏ cô lương thiện, chứ không nói lên điều gì khác.

Lúc này mới là tháng thứ ba của tận thế, không phải ai cũng có thể nhẫn tâm g.i.ế.c người ngay được.

Nghĩ đến đây, Khương Dư Linh không nhịn được muốn thử thái độ của Tằng Vãn Ca. Nhưng chưa kịp hỏi, Tằng Vãn Ca đã mở lời mời họ về biệt thự của mình nghỉ chân. Khương Dư Linh đương nhiên sẽ không từ chối, chỉ là –.

“Vừa nãy chị Vãn Ca định đi đâu vậy?”

“Chị định đi siêu thị thực phẩm tươi sống xem sao, ai ngờ lại gặp nhiều tang thi như vậy.” Giọng Tằng Vãn Ca hơi chùng xuống, nhưng rất nhanh cô lấy lại tinh thần: “Chị biết bây giờ chị còn rất yếu đuối, nhưng chị sẽ cố gắng mạnh mẽ hơn. Chị, chị hy vọng có thể ở lại trong đội ngũ của các cậu. Chị thật sự sẽ cố gắng mạnh mẽ hơn. Hôm nay là lần đầu tiên chị g.i.ế.c tang thi…”

Khi nói lời này, mặt Tằng Vãn Ca rất đỏ, gần như đỏ đến tận cổ. Có thể thấy, cô rất rất hồi hộp.

Khương Dư Linh không nhịn được cười: “Lần này đến tìm chị vốn dĩ là muốn đưa chị đi cùng mà.”

“Yên tâm đi chị Vãn Ca, dù chị không thức tỉnh dị năng, đội ngũ chúng em vẫn nuôi nổi chị.”

Đây là lời thật lòng của Khương Dư Linh. Ai ngờ cô vừa nói vậy, Tằng Vãn Ca ngược lại nghiêm mặt nói: “Không cần đâu Dư Linh. Chị biết em vì chị đã từng an ủi em nên mới muốn tốt với chị, nhưng chị chỉ làm chuyện nên làm thôi. Điều đó xa xa không thể sánh bằng những gì em làm cho chị hôm nay.”

“Em cho chị vào đội ngũ đã là rất tốt rồi, chị không thể ngồi không hưởng lợi.”

Tằng Vãn Ca nói những lời này với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, khiến Khương Dư Linh sững sờ. Dù sao lúc trước cô đoán rằng Tằng Vãn Ca bị đám Ứng Hào đối xử tệ bạc như vậy mà không rời đi là vì bản thân không có dị năng, sợ hãi khi chiến đấu với tang thi. Nhưng bây giờ sao lại cảm thấy Tằng Vãn Ca hơi khác so với suy nghĩ của mình nhỉ?

Còn chuyện hôm nay Tằng Vãn Ca bị tang thi vây quanh, là sao đây?

Khương Dư Linh cảm thấy hơi khó hiểu. Cô mím môi: “Chị Vãn Ca, chị nói lần đầu tiên g.i.ế.c tang thi, là ý gì? Đây là lần đầu tiên chị ra ngoài g.i.ế.c tang thi sao?”

“Đúng vậy, trước đây chị có hơi yếu đuối và sợ hãi.” Tằng Vãn Ca hơi ngượng ngùng gật đầu. Cô liếc nhìn Khương Dư Linh, nắm chặt tay, bày tỏ quyết tâm của mình với Khương Dư Linh: “Nhưng em yên tâm, sau này chị sẽ không sợ hãi nữa. Chị sẽ không làm mọi người vướng chân đâu.”

Xem ra, tính cách của Tằng Vãn Ca kiên cường hơn cô tưởng nhiều.

Khương Dư Linh nghĩ vậy, còn định nói gì đó thì đã đến biệt thự của Tằng Vãn Ca.

Tằng Vãn Ca dẫn đầu nhảy xuống xe: “Đây là nhà chị, không biết mọi người ở có quen không.”

Lời nói là vậy, nhưng ánh mắt cô chỉ nhìn một mình Khương Dư Linh. Khương Dư Linh liền cười nói: “Sao lại không quen được, biệt thự lớn như vậy mà.”

Cùng lúc đó, đám Lý Thiên cũng lần lượt xuống xe. Đợi đến khi mọi người đều xuống xe, Chu Nhược Ngọc mở cốp xe, liền xách Hoa Vân Phỉ bị trói chặt ra ngoài.

Việc đột nhiên xuất hiện một người khiến Tằng Vãn Ca kinh ngạc. Cô mở to mắt nhìn: “Cô, cô là…”

Hoa Vân Phỉ trông rất thảm hại, miệng còn bị nhét một miếng giẻ. Đối diện với ánh mắt của Tằng Vãn Ca, cô ta lập tức "ô ô" vài tiếng. Có thể thấy, cô ta muốn cầu cứu Tằng Vãn Ca.

Khương Dư Linh cười như không cười liếc nhìn Hoa Vân Phỉ, sau đó mới nói với Tằng Vãn Ca: “Một kẻ xấu, lát nữa em sẽ kể cho chị nghe.”

“Vậy được.” Tằng Vãn Ca hoàn toàn không nghi ngờ Khương Dư Linh. Dù sao người có thể vì một câu nói của cô mà tìm đến cô trong tận thế, không thể là người xấu. Vì thế, người xấu chỉ có thể là Hoa Vân Phỉ.

“Vậy chị đi dọn dẹp phòng một chút trước nhé, mọi người ngồi ở phòng khách đợi tôi một lát nha.”

Tuy hơi tò mò, nhưng Khương Dư Linh không nói, Tằng Vãn Ca cũng không hỏi. Cô bước nhanh vào biệt thự, không lâu sau đã lên tầng hai.

Và ngay khi cô vừa đi, ánh sáng trong mắt Hoa Vân Phỉ tắt lịm.

Khương Dư Linh nhìn về phía Hoa Vân Phỉ, bảo Lý Thiên lôi miếng giẻ trong miệng cô ta ra, rồi nhướng mày nói: “Vừa nãy muốn cầu cứu lắm sao?”

“Cô không giữ lời hứa.”

Hoa Vân Phỉ "khụt khịt" một tiếng, vẻ mặt uất hận.

Suốt một tháng qua, cô ta sống những ngày tháng gì chứ! Rõ ràng đã nói tốt là chỉ cần cô ta đưa những thứ Khương Dư Linh yêu cầu ra, thì cô sẽ cho cô ta cuộc sống dễ chịu hơn. Nhưng Khương Dư Linh chỉ tốt với cô ta duy nhất ngày cô ta lấy đồ ra. Sau đó lại sai người trói cô ta lại rồi ném vào cốp xe.

Nghĩ đến đây, Hoa Vân Phỉ không nhịn được oán hận nói: “Cô như vậy, đừng hòng tôi lấy ra thêm bất kỳ thứ tốt nào nữa!”

“Vậy thì không lấy nữa thôi. Bây giờ thực lực đội ngũ chúng tôi đều đã tăng lên gần hết rồi. Cô có lấy hay không, đối với chúng tôi, ảnh hưởng không lớn lắm đâu.”

Khương Dư Linh cười nhạt: “Nhưng, cứ như vậy, cuộc sống của cô có lẽ sẽ không kéo dài được nữa đâu.”

“Dù sao, chúng tôi cũng không thể vô duyên vô cớ nuôi dưỡng người vô dụng như cô đúng không?”

“Cô, cô ý gì?” Nghe vậy, Hoa Vân Phỉ lập tức hoảng sợ: “Cô, cô muốn g.i.ế.c tôi?”

“Sao đây có thể gọi là g.i.ế.c cô đâu?” Khương Dư Linh nhìn ra sự sợ hãi của Hoa Vân Phỉ, hỏi ngược lại: “Tôi đây không phải đang vì dân trừ hại sao?”

“…Tôi quá khứ quả thật đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng con người không phải thánh hiền, ai mà chẳng có sai lầm…”

Lời cô ta chưa nói xong, đã bị Chu Nhược Kỳ cười lạnh ngắt lời: “Cô trước đây không phải làm sai rất nhiều chuyện, cô trước đây là g.i.ế.c rất nhiều người, chỉ vì tư lợi cá nhân.”

Đáy mắt Chu Nhược Kỳ tràn đầy sát khí.

“Tôi… tôi biết sai rồi.”

Hoa Vân Phỉ trong lòng giật mình. Cô ta c*n m** d***: “Tôi, tôi thật sự biết sai rồi. Suốt một tháng qua, để bù đắp lỗi lầm của mình, tôi cũng đã lấy ra rất nhiều thứ tốt từ trong không gian rồi mà.”“Không gian, đúng vậy. Nếu không phải không gian của cô, cô bây giờ cũng sẽ không ở đây đâu.”

Khương Dư Linh không bình luận gì thêm.

Hoa Vân Phỉ không hề tiết lộ chuyện mình có hệ thống. Đối mặt với câu hỏi của Khương Dư Linh, Hoa Vân Phỉ chỉ nói mình có một cái không gian kỳ lạ, chức năng là mỗi ngày có thể xuất hiện một thứ. Còn những loại dược phẩm có thể mê hoặc lòng người chính là do không gian sản xuất ra, và ý nghĩ của bản thân cô ta cũng có thể ảnh hưởng đến sản vật của không gian.

Khương Dư Linh không vạch trần cô ta, dù sao người nhận được lợi ích thực tế chính là cô.

Giống như bây giờ,

Hoa Vân Phỉ vì bảo toàn mạng sống, chỉ có thể cố gắng nâng cao giá trị của bản thân: “Mọi người cũng biết tôi có một cái không gian kỳ lạ. Vậy đi, tôi từ ngày mai bắt đầu cầu nguyện, cầu nguyện sẽ nhận được một thứ tốt có ích cho mọi người thế nào? Tôi thật sự biết sai rồi, quá khứ là tôi không tốt, một tháng chịu những khổ sở này, đều là tôi đáng chịu.”

Hoa Vân Phỉ rất sợ chết. Thấy thái độ của Khương Dư Linh không đúng, tư thái cô ta lập tức hạ thấp: “Sau này dù mọi người đối xử với tôi thế nào, tôi cũng không có ý kiến, thật sự.”

Tất cả mọi người đều nhìn Hoa Vân Phỉ.

Khương Dư Linh cũng nhìn Hoa Vân Phỉ. Một lát sau, cô khẽ gật đầu: “Vậy được rồi, nếu cô đã nói vậy, thì tôi tạm thời giữ cô lại.”

“Nhưng, cô ngàn vạn lần đừng nghĩ đến việc chạy trốn nha. Nếu không đến lúc đó tôi sẽ không chỉ trói cô lại đâu.”

“Tôi sẽ trực tiếp bẻ gãy chân cô thì tốt hơn.”

Một tháng qua, ở trên đường không tiện hành hạ Hoa Vân Phỉ. Bây giờ chính là lúc thích hợp.

Làm sao để một người tay trắng chủ động từ bỏ cái hệ thống có thể giúp cô ta leo l*n đ*nh cao cuộc đời?

Đương nhiên là cho cô ta nhìn thấy hy vọng rồi lại làm cô ta tuyệt vọng, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Vừa hay vị hôn phu của Tằng Vãn Ca cũng ở đây.

Tốt lắm.

Nhìn đôi mắt Hoa Vân Phỉ mang theo vẻ khẩn cầu nhưng khó giấu sự không cam lòng, Khương Dư Linh cong cong khóe mắt, trong lòng đã có tính toán riêng.

Hoa Vân Phỉ: "…"

Cố gắng nặn ra một nụ cười: “Được, tôi, tôi biết rồi.”
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 114



Khương Dư Linh biết Hoa Vân Phỉ không đời nào chịu ngoan ngoãn tuân lệnh. Người mang hệ thống như cô ta, cho đến bây giờ vẫn tự cho mình là "thiên mệnh chi nữ", cô ta vốn không hề từ bỏ ý định chạy trốn. Vì vậy, Khương Dư Linh quyết định cho cô ta một cơ hội chạy trốn.

Nhưng mọi chuyện phải làm từng bước. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là xem thái độ của Tằng Vãn Ca đối với đám Ứng Hào rốt cuộc là như thế nào.

Với suy nghĩ đó, Khương Dư Linh bảo đám Lý Thiên ở tầng một trông chừng Hoa Vân Phỉ, còn mình thì lên tầng tìm Tằng Vãn Ca đang dọn dẹp phòng vệ sinh. Sau đó, cô kể cho Tằng Vãn Ca biết Hoa Vân Phỉ đã từng làm những chuyện gì, và có những thủ đoạn bí ẩn khó lường nào.

Nghe xong, Tằng Vãn Ca sững sờ tại chỗ, cây chổi trong tay vô thức rơi xuống đất: “Thật, thật sự có không gian kiểu này sao?”

“Đúng vậy.” Khương Dư Linh gật đầu: “Cho nên chị Vãn Ca, chị phải hết sức cẩn thận, đừng để bị những vật phẩm do không gian của cô ta sản sinh ra mê hoặc.”

Khương Dư Linh không đào sâu thêm về chủ đề này lâu. Dù sao mục đích chính của cô khi đến tìm Tằng Vãn Ca lúc này không phải là chuyện đó.

Khương Dư Linh suy nghĩ một chút, rồi thử hỏi: “Chị Vãn Ca, chị nói hôm nay là lần đầu tiên chị ra ngoài g.i.ế.c tang thi. Nhưng tận thế đã ba tháng rồi, chị không ra ngoài thì lấy gì ăn ạ? Hơn nữa, những người vừa nãy là gì của chị, sao họ lại đối xử với chị như vậy?”

Khi nói chuyện, Khương Dư Linh cẩn thận quan sát biểu cảm của Tằng Vãn Ca. Cô thấy lời mình vừa nói ra, biểu cảm trên mặt Tằng Vãn Ca lập tức đông cứng lại. Một lúc lâu sau, Tằng Vãn Ca mới thở dài thườn thượt, nói với Khương Dư Linh: “…Hôm nay, người trong đội bắt chị xin lỗi ấy, chính là vị hôn phu của chị…”

“Phải nói là vị hôn phu cũ đi!”

Tằng Vãn Ca ngồi trên giường, cẩn thận kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra sau khi tận thế đến cho Khương Dư Linh nghe một lần. Cô không thêm thắt hay phóng đại, nhìn biểu cảm vừa chua xót vừa bất đắc dĩ của cô, Khương Dư Linh cuối cùng cũng hiểu vì sao trong cốt truyện Tằng Vãn Ca lại luôn ở bên cạnh Ứng Hào.

Hóa ra, cô đã bị Ứng Hào thao túng tâm lý.

Nếu hôm nay cô không xuất hiện, thì Tằng Vãn Ca sau này chắc hẳn sẽ không còn dũng khí để ra ngoài g.i.ế.c tang thi nữa.

Đúng là đồ tồi mà.

May mà cô đến kịp lúc.

Khương Dư Linh nội tâm có chút may mắn, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vẻ kinh tởm. Đợi đến khi Tằng Vãn Ca nói xong, cô mới nói: “Chị Vãn Ca, em nghe chị kể sao cảm giác có điểm không đúng lắm.”

Vốn tưởng Khương Dư Linh sẽ cùng chung chiến tuyến với mình, Tằng Vãn Ca:…

Hơi ngơ ngác: “Không đúng? Chỗ nào không đúng?”

“Chị nói, Nhiễm Niệm trong đội là em họ xa của vị hôn phu cũ của chị. Nhưng anh ta trước tận thế là vị hôn phu của chị, hai người hẳn đã gặp mặt gia đình, cũng gặp bạn bè người thân rồi chứ.”

“Đúng, đúng là như vậy…”

“Vậy sao trước đây chị lại chưa từng gặp Nhiễm Niệm?”

“Vì là em họ xa…”

“Em họ xa? Em họ xa mà có thể khiến vị hôn phu của chị mạo hiểm lớn như vậy đi đón về biệt thự sao?”

Trong mắt Khương Dư Linh tràn đầy vẻ đồng tình: “Hơn nữa, chị Vãn Ca, chị có nghĩ tới không? Nếu Nhiễm Niệm thật sự chỉ là em họ xa của vị hôn phu chị, vậy bạn bè của cô ta tại sao lại nhằm vào chị như vậy chứ? Chẳng lẽ chị không cảm thấy, thái độ của họ đối với chị, giống như đang đối xử với… tiểu tam sao?”

Lời này vừa nói ra, mặt Tằng Vãn Ca phút chốc tái nhợt.

Thấy vậy, Khương Dư Linh chậm rãi thở phào một hơi. Cô vỗ vỗ vai Tằng Vãn Ca: “Chị Vãn Ca, chị tự suy nghĩ kỹ lại đi nhé. Nếu chị muốn biết sự thật, em cũng có thể giúp chị.”

“Chị cũng đừng quá đau lòng. Nếu sự việc đúng như chúng ta nghĩ, thì vị hôn phu cũ của chị, cũng không đáng để chị buồn bã như vậy đâu.”

Mọi chuyện chỉ nên nói đến đây thôi.

Nói xong câu đó, Khương Dư Linh liền đứng dậy rời đi.

Tinh thần lực của cô rất mạnh, ngay khi cô đóng cửa, nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ trong phòng.

Hơi may mắn.

Cô đến đúng thời điểm, đã cứu Tằng Vãn Ca khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, lại còn giúp Tằng Vãn Ca tát vào mặt Ứng Hào, tránh cho cô ấy có một cuộc sống bi thảm sau này.

Đây là một khởi đầu tốt.

Cứ theo đà này, nhiệm vụ của cô chắc hẳn sẽ sớm hoàn thành thôi.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Khương Dư Linh lại tốt hơn một chút, bước chân nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Bây giờ đã xác định được tâm ý của Tằng Vãn Ca, tiếp theo, nên xử lý Hoa Vân Phỉ rồi.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 115



Đúng lúc Khương Dư Linh lên lầu thăm dò thái độ của Tằng Vãn Ca, đám Lý Thiên cũng không ngồi yên.

Họ biết Khương Dư Linh có yêu cầu cực kỳ cao về môi trường sống, vì thế liền ném Hoa Vân Phỉ ở trong góc rồi bắt đầu dọn dẹp vệ sinh phòng khách của biệt thự, nhất quyết phải tạo một trải nghiệm tốt cho Khương Dư Linh.

Người quản lý thức ăn là Đường Viện Viện. Cô lấy thùng nước từ vali ra, rồi lấy khăn tay và chậu, cẩn thận lau chùi bàn ghế trong phòng khách.

Lý Thiên tìm một cái chổi và hốt rác.

Chu Nhược Ngọc thu gom rác không cần thiết trong biệt thự, Lâm Thanh Hứa trang trí cho môi trường trong phòng, Chu Nhược Kỳ xử lý tấm thảm và vỏ bọc ghế sofa bẩn.

Mấy người phân công hợp tác, chỉ một lát phòng khách đã thay đổi đáng kể. Đợi đến khi cửa sổ được lau chùi sạch sẽ, Lâm Thanh Hứa liền lấy ra cái bình hoa bắt được trên đường, sau đó thả hạt giống vào bình hoa, dùng dị năng thúc đẩy, những bông hoa đủ màu sắc mọc ra từ trong bình.

Rất nhanh, toàn bộ phòng khách thơm ngát mùi hương hoa, đẹp không tả xiết.

“Mọi người đang làm gì vậy?”

Khương Dư Linh vừa lúc này đi xuống. Cô vừa xuống đến nơi, liền thấy đám Lý Thiên đang làm việc khí thế ngất trời. Cô lại liếc nhìn Hoa Vân Phỉ bị trói chặt ném ở trong góc, thấy ánh mắt cô ta đầy vẻ không cam lòng và phẫn hận, khóe miệng Khương Dư Linh khẽ nhếch lên.

“Đại ca, chị xuống rồi ạ?”

“Đại ca, hay chị ra ngoài ngồi một lát đi, chỗ này chúng em còn chưa dọn xong đâu.”

“Đại ca, chị xem những bông hoa này đẹp không ạ? Em tìm được hạt giống ở chợ nông sản, không ngờ gieo một cái là ra hoa ngay.”

Đám Lý Thiên vừa nhìn thấy Khương Dư Linh là mắt sáng rỡ, lập tức tranh nhau kể công. Suốt một tháng qua, những cảnh tranh sủng như thế này đã là chuyện bình thường. Khương Dư Linh thấy nhiều thành quen, chỉ hất cằm về phía Hoa Vân Phỉ: “Còn trói cô ta lại làm gì? Mọi người dọn vệ sinh thì sao cô ta có thể nghỉ ngơi được?”

“À? Không cần trói ạ?”

Đám Lý Thiên sững sờ, liếc nhìn nhau: “Nhưng cô ta…”

“Bây giờ cô ta còn gây ra sóng gió gì được nữa? Lúc trước cô ta cướp đi dị năng của nhiều người như vậy, tôi nhớ hình như có cả hệ Thủy, hệ Phong thì phải. Vừa hay, sau này việc nặng nhọc, mệt mỏi trong biệt thự cứ giao cho cô ta.”

Khương Dư Linh hoàn toàn không coi Hoa Vân Phỉ ra gì. Nói xong còn nhìn về phía Hoa Vân Phỉ: “Nếu trong tầm mắt tôi, biệt thự xuất hiện bất kỳ thứ rác rưởi nào, thì cô ngày đó đừng hòng ăn cơm, biết chưa?”

Hoa Vân Phỉ, người đã bị trói một tháng: "…"

Dường như sự kinh ngạc đến quá đột ngột, mắt cô ta tràn ngập vẻ khó tin: “Cô, cô nói là, cô muốn thả tôi?”

Đám Đường Viện Viện, Lý Thiên cũng hơi khó tin. Tuy nhiên, Đường Viện Viện từ trước đến nay luôn tin tưởng Khương Dư Linh vô điều kiện, vì vậy nhanh chóng phản ứng lại. Còn đám Lý Thiên thì hơi hoảng loạn. Dù sao ba người họ đến bây giờ vẫn nhớ rõ Hoa Vân Phỉ đã làm những gì, và cô ta có năng lực lớn đến đâu. Nếu cứ thế thả cô ta ra, cô ta có thể lại gây ra chuyện gì nữa không?

“Đại ca…”

Lý Thiên muốn phản đối, nhưng lời cô vừa nói ra đã bị Khương Dư Linh ngắt lời: “Đây không phải thả cô ta, chỉ là để cô ta làm người dọn vệ sinh trong đội. Cô ta phải luôn nhớ rõ thân phận của mình.”

Nói xong, cô lại nhìn về phía ba người Lý Thiên với sắc mặt không tốt: “Không cần lo lắng. Dưới mí mắt tôi, cô ta có thể làm gì? Tôi định ở trong biệt thự một thời gian, không thể bắt mọi người ngày nào cũng dọn dẹp vệ sinh được. Đơn giản là trên người cô ta có nhiều dị năng, thì những việc vặt vãnh này đương nhiên phải giao cho cô ta. Mọi người cứ việc ăn chơi hưởng thụ đi.”

“À, đúng rồi, tu luyện cũng không được bỏ bê, biết chưa?”

“Không phải đại ca, chúng em cũng có thể…” Chu Nhược Kỳ và Chu Nhược Ngọc vẫn còn rất sợ hãi, nhưng nhìn vẻ mặt Khương Dư Linh không cho phép bàn cãi, họ đành nuốt lại lời muốn nói. Chỉ là khi nhìn Hoa Vân Phỉ, ánh mắt họ tràn đầy sát khí.

Còn Hoa Vân Phỉ thì chẳng bận tâm điều đó.

Lúc này cô ta đã hiểu ra, mặt đầy mừng rỡ như điên.

Không kìm được muốn vỗ n.g.ự.c bảo đảm với Khương Dư Linh: “Yên tâm đi tiểu đại ca, tôi biết lỗi rồi. Từ nay về sau tôi nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn, làm lại cuộc đời, cố gắng dọn dẹp vệ sinh, lấy công chuộc tội.”

Mắt Hoa Vân Phỉ sáng rỡ, còn hơi lấp lánh. Ai nhìn cũng đoán được cô ta đang nghĩ gì. Nhưng Khương Dư Linh đã lên tiếng, họ cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể ngầm hạ quyết tâm, nhất định phải trông chừng Hoa Vân Phỉ thật kỹ.

Tuyệt đối không được cho cô ta bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn hoặc mê hoặc lòng người!!!

Đám Lý Thiên liếc nhìn nhau, đều thấy sự kiên quyết trong mắt đối phương.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 116



Hoa Vân Phỉ, người sở hữu nhiều dị năng, quả nhiên là một người dọn vệ sinh tài giỏi. Có cô ta tham gia, toàn bộ biệt thự nhanh chóng trở nên sạch sẽ, sáng bóng. Điều này khiến Tằng Vãn Ca, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng và đi xuống lầu, gần như không tin vào mắt mình. Nhưng khi biết được tất cả những điều này là do Hoa Vân Phỉ làm, mắt cô hiện lên vài phần kinh ngạc và kiêng dè.

Không kìm được nhìn về phía Khương Dư Linh: “Dư Linh, em không phải nói cô ta trước đây…”

“Tận dụng hết công năng thôi, yên tâm, cô ta trốn không thoát lòng bàn tay em đâu.”

Khương Dư Linh hoàn toàn không coi Hoa Vân Phỉ ra gì. Còn Hoa Vân Phỉ cũng thích hợp tiến lên phía trước nói với Tằng Vãn Ca: “Chào cô, tôi là Hoa Vân Phỉ. Tôi biết trước đây mình đã làm một vài chuyện sai lầm, nhưng sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Vân Phỉ đầy vẻ thành khẩn, hoàn toàn không nhìn ra cô ta đã từng làm nhiều chuyện điên rồ đến vậy.

Tằng Vãn Ca nhíu mày.

Thấy vậy, Khương Dư Linh đưa cho cô một tờ khăn giấy, chủ động lái sang chuyện khác: “Chị Vãn Ca, vừa nãy ở trên lầu chị đã suy nghĩ thế nào rồi? Chị cảm thấy Nhiễm Niệm có phải là em họ xa của vị hôn phu cũ của chị không?”

“Chị…”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tằng Vãn Ca lập tức thay đổi, hốc mắt vốn đã hơi đỏ dường như lại đỏ thêm vài phần. Cô mím môi: “Chị không biết, nhưng chị rất nhiều lần thấy họ ở riêng với nhau, trông có vẻ khá thân mật, nhưng chờ chị đi vào, họ lại trở về bình thường.”

“Hơn nữa, rất nhiều lúc, bạn bè của Nhiễm Niệm dường như đang lén lút ngăn cản chị gặp Ứng Hào…”

Trước đây cô không nghĩ nhiều. Cho đến hôm nay bị Khương Dư Linh nói như vậy, những chi tiết bất thường trước đây liền không tự chủ hiện lên trong đầu.

Bây giờ cô có 80% chắc chắn mối quan hệ giữa Nhiễm Niệm và Ứng Hào là bất thường.

Nhận thức này khiến cô vừa phẫn nộ vừa bất lực. Cô vô cùng hối hận lúc nãy khi Khương Dư Linh hỏi ý kiến, cô đã không bảo họ bẻ tay bẻ chân đám người đó.

Khương Dư Linh nhìn ra sự phẫn nộ của Tằng Vãn Ca, cô cũng đầy căm phẫn nói theo: “Vậy thì đó chính là mối quan hệ tình nhân không sai được! Đứa bé trong bụng Nhiễm Niệm, chắc chắn là con của vị hôn phu cũ của chị! Thật là đồ tra nam mà, sớm biết hắn là loại người này, vừa nãy em nên g.i.ế.c hết bọn họ đi. Loại tai họa này tồn tại chỉ lãng phí không khí!”

“Nhưng không sao cả, chị Vãn Ca. Vừa nãy trên đường về, hình như em thấy biệt thự gần đây có người ở. Nếu người ở đó là họ, thì em sẽ thường xuyên đến tìm họ gây phiền phức, nhất định sẽ làm cho họ sống không bằng chết.”

Chuyện này chỉ cần nghĩ đến thôi, đã thấy phấn khích rồi.

Khương Dư Linh cười tủm tỉm, lại từ trong không gian lấy ra một đống lớn nguyên liệu nấu ăn ném cho Đường Viện Viện: “Viện Viện, hôm nay cô phụ trách làm một bàn ăn thật phong phú, chúc mừng tôi tìm được chị Vãn Ca. Cũng để chị Vãn Ca biến nỗi buồn thành sức ăn, ăn thật nhiều vào.”

Đám Đường Viện Viện ở một bên đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người. Mặc dù không thể nói là biết hết đầu đuôi câu chuyện, nhưng đoán cũng được vài phần.

Hơn nữa, Tằng Vãn Ca vừa xuống đã thể hiện sự không thích đối với Hoa Vân Phỉ, sự thiện cảm của đám Đường Viện Viện đối với cô đương nhiên tăng vùn vụt, ánh mắt nhìn về phía Tằng Vãn Ca hiện lên vài phần đồng tình.

“Yên tâm đi đại ca.”

Đường Viện Viện vỗ n.g.ự.c bảo đảm: “Em nhất định làm một bàn đầy những món ngon, để cô Tằng ăn thật vui vẻ.”

Đường Viện Viện ôm nguyên liệu nấu ăn vào bếp.

“Tôi đi phụ giúp.”

Lâm Thanh Hứa đi theo Đường Viện Viện.

Ba người Lý Thiên liếc nhìn nhau: “Vậy chúng tôi đi xem xem, mấy kẻ khốn nạn đó rốt cuộc có ở gần đây không.”

(Giờ thành đàn em rồi nên mình để xưng em và đại ca luôn nhé.)

Trong phòng khách lập tức yên tĩnh trở lại. Khương Dư Linh kéo Tằng Vãn Ca ngồi xuống ghế sofa. Vừa định an ủi cô, Hoa Vân Phỉ đứng một bên liền mở miệng: “Tiểu, tiểu đại ca, loại tra nam đó ai cũng có thể giết. Tôi cũng có thể giúp sức.”

Khương Dư Linh liền liếc nhìn cô ta một cái: “Tạm thời không cần dùng đến cô.”

Hoa Vân Phỉ: "…"

Nắm chặt tay.

Cô ta tiếc nuối nói: “Được rồi, nhưng tôi thật sự rất ghét tra nam. Tiểu đại ca nếu có chỗ nào cần tôi giúp, nhất định phải nói cho tôi biết nhé.”

Đáp lại cô ta, là một tiếng hừ nhẹ của Khương Dư Linh.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 117



Hệ thống của Hoa Vân Phỉ không phải là một hệ thống chính thống gì.

Hệ thống của cô ta giúp Hoa Vân Phỉ thu được giá trị khí vận thông qua việc quyến rũ các loại đàn ông ưu tú. Sau khi tận thế đến, nó lại đưa cho cô ta danh sách, dụ dỗ cô ta đi câu dẫn những người đàn ông đã có bạn gái, làm cho các cô gái đó ghen ghét, căm ghét cô ta, giúp cô ta hấp thụ dị năng của các cô gái.

Rất rõ ràng, hệ thống không những có thể hấp thu giá trị khí vận của đàn ông ưu tú, mà còn có thể hấp thu giá trị khí vận của các cô gái.

Vừa hay, Ứng Hào là nam chính của thế giới này, Nhiễm Niệm là nữ chính. Giá trị khí vận của hai người đều không hề bình thường. Vì thế, Khương Dư Linh cố ý trước mặt Hoa Vân Phỉ nhắc đến ân oán tình thù giữa ba người Tằng Vãn Ca, Ứng Hào, Nhiễm Niệm. Nhờ đó, dù Hoa Vân Phỉ có động lòng hay không, chỉ cần hệ thống của cô ta bắt được tín hiệu từ Ứng Hào và Nhiễm Niệm, nó sẽ không thể bỏ qua cơ hội lật ngược tình thế tuyệt vời này.

Cứ như vậy, Khương Dư Linh có thể xem cảnh chó cắn chó, kịch hay chắc chắn sẽ vô cùng đặc sắc.

Hơn nữa, để lấy được lòng tin của Khương Dư Linh, Hoa Vân Phỉ những ngày tới nhất định sẽ phải bỏ ra nhiều.

Chỉ nghĩ thôi Khương Dư Linh đã cảm thấy phấn khích.

Còn về việc Ứng Hào có rời khỏi khu biệt thự hay không, Khương Dư Linh không lo lắng. Dù sao trong cốt truyện thật, Tằng Vãn Ca mãi đến tháng thứ 5 của tận thế mới phát hiện ra mối quan hệ bất chính giữa Ứng Hào và Nhiễm Niệm. Cộng thêm hành động Ứng Hào muốn thao túng Tằng Vãn Ca về tâm lý, Khương Dư Linh dám khẳng định, Ứng Hào không thể cứ thế mà xám xịt bỏ đi đâu.

Hắn ta nhất định vẫn đang đợi ở một căn biệt thự nào đó gần đây.

Vì thế, việc tiếp theo cô cần làm là ra sức áp bức Hoa Vân Phỉ, đồng thời tạo cơ hội cho cô ta gặp gỡ đám Ứng Hào.

Và sự thật đúng là như vậy. Đám Ứng Hào sau khi bị Khương Dư Linh và đội của cô cho một bài học thì đã trở về biệt thự cũ. Vì mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, sự phẫn nộ trong lòng Ứng Hào cuộn trào như sóng dữ, hận không thể lập tức chạy đến tìm Tằng Vãn Ca gây rắc rối. Nhưng rất nhanh, hắn ta nghĩ đến việc Tằng Vãn Ca đã đi cùng đám Khương Dư Linh.

Sợ Tằng Vãn Ca rời khỏi biệt thự, hắn ta lập tức đến biệt thự của Tằng Vãn Ca để xem cô có đi chưa. Vừa hay đụng phải ba người Lý Thiên đang định đi ra ngoài tìm hắn ta.

Ba người này đều cực kỳ căm ghét tra nam. Vừa nhìn thấy hắn ta liền không nhịn được châm chọc mỉa mai: “Ồ, xem ai kìa!”

“Đây không phải là vị hôn phu tra nam của chị Vãn Ca sao? Sao lại vội vàng chạy đến thế, định đi đầu thai à?”

“Có thể lắm, dù sao con hắn cũng lớn rồi, hắn mà không đi đầu thai ngay thì không kịp đâu.”

Những lời này có thể nói là cực kỳ khó nghe.

Sắc mặt Ứng Hào, người luôn coi trọng sĩ diện hơn bất cứ thứ gì, lập tức u ám. Nhưng rất nhanh, hắn ta phản ứng lại, trong lòng đột nhiên giật mình: “Các người nói con tôi, lời này là ý gì?”

“Ồ, giờ còn giả vờ ngu ngơ à?” Lý Thiên cười lạnh một tiếng: “Chị Vãn Ca đã nói hết với chúng tôi rồi, Nhiễm Niệm căn bản không phải em họ xa của anh, là tiểu tình nhân của anh đấy.”

Chu Nhược Kỳ: “Anh đúng là không biết xấu hổ, dám đưa tiểu tam về đặt ngay dưới mí mắt vị hôn thê của mình rồi lại còn âu yếm tình tứ với tiểu tam.”

Chu Nhược Ngọc: “Lần này sao anh không đưa tiểu tam của mình ra đây? Có phải là cô ta thấy anh hôm nay vô dụng như vậy nên đột nhiên chê bai anh rồi không?”

Lời nói của ba người này câu nào cũng như kim đ.â.m vào tim.

Ứng Hào tức đến c.h.ế.t khiếp,

Nhưng điều càng khiến hắn ta tức giận hơn là –

“Ý các người là Tằng Vãn Ca đã sớm biết mối quan hệ của Nhiễm Niệm và tôi?”

Nếu thật là như vậy, thì tại sao cô vẫn có thể chịu đựng sự tồn tại của Nhiễm Niệm? Chẳng lẽ là vì cô yêu mình quá nhiều?

Không, không thể nào.

Nếu cô thực sự yêu mình đến mức Nhiễm Niệm có con với mình cũng không oán không hận, thì hôm nay cô không thể trơ mắt nhìn mình bị đánh ra nông nỗi này.

Vậy thì, khả năng duy nhất là Tằng Vãn Ca vẫn luôn đối với hắn ta hư tình giả ý. Cô giả vờ như không biết gì, chỉ là để sống sót trong tận thế mà thôi.

Cô quả thực quá dối trá.

Nghĩ đến đây, Ứng Hào quả thực giận tím mặt. Hắn ta không thể chấp nhận sự thật rằng người phụ nữ mình yêu, thật ra lại chưa bao giờ yêu mình.

Điều này chẳng khác nào lột da mặt hắn ta ra đặt xuống đất giẫm đạp,

Cảm giác tự mình đa tình còn khó chịu hơn g.i.ế.c hắn ta.

Nhìn ba người Lý Thiên trước mắt, Ứng Hào cảm thấy mắt mình tối sầm từng trận. Hắn ta chìm đắm trong thế giới riêng, hoàn toàn không nghe ba người nói gì. Đến khi lấy lại bình tĩnh, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói với họ: “Tằng Vãn Ca đã sớm biết mối quan hệ giữa tôi và Nhiễm Niệm. Cô ta còn có thể giả vờ như không có chuyện gì cùng ở chung với tôi, chỉ là để sống sót trong tận thế. Loại người này vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào…”

Ứng Hào thực sự quá tức giận, đến nỗi nhất thời quên cả ân oán với đám Lý Thiên, chỉ nghĩ làm Tằng Vãn Ca phải trả giá. Nhưng hắn ta vừa nói được hai câu, đã bị đám Lý Thiên ngắt lời –

“Chị Vãn Ca giỏi quá.”

“Đúng thế, mắt nhìn người thật sáng, không thật sự thích loại tra nam như anh.”

“Không phải đâu, không phải đâu. Đến loại tra nam như anh còn mong người khác thật lòng với mình sao? Anh không nghĩ quá đẹp rồi đấy chứ.”

“Nói không chừng cái cô tiểu bạch liên bên cạnh anh, sở dĩ ở bên anh, cũng chỉ là vì anh có dị năng thôi đấy.”

“Nói không chừng, ngay cả đứa con trong bụng cô ta, cũng không phải của anh đâu.”

Ứng Hào: "…"

Cả người hắn ta run lên.

Cái đám người này!

Đám người này quả thực quá khinh người.

Hắn ta giận đến cực điểm lại bật cười, hận đến khóe mắt muốn nứt ra: “Được! Được lắm! Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, các người đợi đấy cho tôi, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ làm các người sống không bằng chết.”

Đáp lại hắn ta, là giọng điệu mỉa mai của ba người Lý Thiên: “Ôi da nha, tôi sợ quá cơ.”

“Ba mươi năm á, anh chắc mình không ngủm củ tỏi rồi sao?”

“Thật là cười c.h.ế.t mất. Báo thù gì mà tận ba mươi năm. Tôi không báo thù mà muốn đánh anh một trận, chỉ cần ba phút thôi đấy.”

Ứng Hào: "…"

Ứng Hào nắm chặt nắm tay, tức đến phát điên.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 118



Ba người Lý Thiên về kể lại chuyện này cho Khương Dư Linh và Tằng Vãn Ca nghe. Họ miêu tả sống động như thật, Tằng Vãn Ca tưởng tượng ra cảnh tượng đó, liền cảm thấy trong lòng hả hê vô cùng, như trút được một gánh nặng.

Vừa lúc này, cơm của Đường Viện Viện cũng đã làm xong. Toàn là những món ngon ngay cả trước tận thế cũng đã được coi là mỹ vị. Tằng Vãn Ca nhìn mà trố mắt kinh ngạc. Sau khi hoàn hồn, nỗi uất nghẹn trong lòng cô hoàn toàn tan biến.

Không kìm được cảm thán với Khương Dư Linh: “Dư Linh, có thể gặp được em, chị thật là may mắn hết phần người khác.”

Ngay khi cô nói câu này, Hoa Vân Phỉ đứng một bên chỉ có thể gặm bánh mì hết hạn, ngay cả bàn ăn cũng không được ngồi cùng, liền trợn mắt trắng dã đầy bực tức.

Gặp được Khương Dư Linh, thật sự là chuyện bất hạnh nhất trong đời cô ta.

Nhưng không sao, chỉ cần cô ta tìm được cơ hội, thu được giá trị khí vận, thì cô ta vẫn có khả năng lật ngược tình thế.

Nghĩ đến đây, Hoa Vân Phỉ hít một hơi thật sâu.

Có thể tự do đi lại trong biệt thự, lên xuống tầng, đó đã là một khởi đầu rất tốt rồi.

Chờ xem,

Cô ta nhất định sẽ làm Khương Dư Linh hối hận vì đã đối xử với cô ta như vậy hôm nay.

...

Biệt thự, ngày hôm sau.

Sáng sớm Khương Dư Linh đã thức dậy. Cô biết, nếu không có gì bất ngờ, hôm nay Hoa Vân Phỉ nhất định sẽ xuất ra một món đồ làm cô rất hài lòng.

Quả nhiên, cô vừa xuống lầu, liền thấy Hoa Vân Phỉ đã dọn dẹp phòng khách sạch sẽ. Nhìn thấy cô vào khoảnh khắc đó, Hoa Vân Phỉ nở một nụ cười ngượng nghịu trên mặt, đầu tiên là chào hỏi cô. Chờ Khương Dư Linh đáp lại một cách không lạnh không nhạt, cô ta liền nói ngay: “Tiểu đại ca, không gian của tôi hôm nay sản sinh ra một món đồ cực kỳ tốt.”

Lý Thiên, người đang đứng cạnh canh chừng cô ta, nhìn thấy vẻ ân cần như vậy liền khinh bỉ liếc mắt, khẽ bĩu môi.

Khương Dư Linh tò mò nhướng mày: “Ồ? Thứ gì vậy?”

“Là không gian ạ.” Mắt Hoa Vân Phỉ sáng rỡ: “Viện Viện không phải vẫn luôn buồn vì mình không có dị năng sao? Tối hôm qua lúc ngủ tôi cũng cứ nghĩ mãi về chuyện này. Ai ngờ hôm nay, trong không gian lại xuất hiện một mặt dây chuyền. Cái mặt dây chuyền này là một không gian nhỏ, có hơn 50 mét khối đấy.”

“Từ nay về sau, Viện Viện cũng có thể xem như là dị năng giả không gian rồi.”

Không gian!

Đây đúng là xuất huyết nhiều (chịu thiệt lớn) thật rồi.

Nhìn vẻ ân cần của Hoa Vân Phỉ, Khương Dư Linh gần như muốn cười. Và cô quả thật đã cười: “Cô nói thật không? Hôm nay cô thật sự sản sinh ra không gian sao?”

“Hoàn toàn đúng.”

Hoa Vân Phỉ gật đầu đưa mặt dây chuyền không gian ra. Nghĩ nghĩ lại nói: “Tiểu đại ca, tôi biết tôi quá khứ đã làm sai rất nhiều chuyện. Một tháng qua, tôi cũng luôn tự kiểm điểm bản thân. Trước đây tôi thật sự quá thiếu thốn tình cảm, cho nên mỗi lần suy nghĩ đều là muốn người khác yêu tôi, muốn tất cả mọi người yêu tôi, mới gây ra nhiều bi kịch như vậy.”

“Nhưng mà… nhờ có cô xuất hiện, tôi biết cuộc đời có nhiều ý nghĩa hơn.”

Hoa Vân Phỉ nói như rót mật vào tai, nghe chân thành đến mức Lý Thiên há hốc mồm kinh ngạc. Hơn nữa, không gian đúng là một vật phẩm cực kỳ tốt, vậy mà Hoa Vân Phỉ cũng chịu lấy ra.

Nhất thời, Lý Thiên vô cùng băn khoăn.

Chẳng lẽ, Hoa Vân Phỉ thật sự thay đổi rồi sao?

Đúng lúc Lý Thiên đang hoang mang, đột nhiên, Hoa Vân Phỉ nhìn về phía cô: “Tiểu Thiên, cô cần gì có thể nói cho tôi biết. Tối nay trước khi ngủ tôi suy nghĩ một chút, ngày mai biết đâu có thể đưa đồ cho cô.”

“Tôi không cần.”

Lý Thiên theo bản năng từ chối. Cô liền nhìn thấy vẻ mặt đầy mất mát của Hoa Vân Phỉ. Biểu cảm này làm cô nhớ đến lúc Hoa Vân Phỉ quyến rũ những người đàn ông trong khu dân cư, mày cô lập tức nhíu lại, khó chịu nói: “Tôi không cần đồ bẩn thỉu của cô.”

“Đồ của tôi không bẩn…”

Mắt Hoa Vân Phỉ lập tức đỏ hoe. Cô ta ủy khuất nhìn về phía Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh liền liếc Lý Thiên một cái: “Con người không phải thánh hiền, ai mà chẳng có sai lầm. Nếu cô ta bằng lòng sửa đổi, bằng lòng đền bù, thì cô cứ nhận đồ vật đi. Điều này vốn dĩ là cô nên nhận được, dù sao cô đã từng vì cô ta mà chịu nhiều khổ sở rồi mà.”

Câu nói này biến hành vi của Hoa Vân Phỉ thành điều hiển nhiên nên làm. Vẻ mặt Hoa Vân Phỉ cứng đờ, nhưng cũng không thể không nói theo lời Khương Dư Linh: “Đúng vậy Tiểu Thiên, đây đều là tôi nên đền bù. Không phải tôi nói, cô ở trong khu dân cư cũng sẽ không chịu nhiều khổ sở như vậy.”

Lời này nói cũng đúng.

Lý Thiên cảm thấy rất có lý. Vì thế cô bất mãn liếc nhìn Hoa Vân Phỉ một cái: “Vậy thì được, tôi sẽ suy nghĩ rồi nói cho cô biết.”

“Với lại, cô đừng làm ra vẻ mặt này, cứ như ai bắt nạt cô vậy, thật là khó chịu c.h.ế.t đi được.”

Hoa Vân Phỉ: "…"

Xuất huyết nhiều rồi còn bị mắng.

Quả thật là…

Cố gắng nặn ra một nụ cười: “Được, sau này tôi sẽ chú ý.”
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 119



Để lấy được lòng tin của Khương Dư Linh, ngoài việc lấy ra mặt dây chuyền không gian mà Đường Viện Viện cần, Hoa Vân Phỉ còn bỏ ra nhiều trang bị cho mỗi người trong biệt thự một món vũ khí chuyên dụng. Tuy vũ khí không quý bằng mặt dây chuyền không gian, nhưng đối với những người có dị năng như Lý Thiên, vũ khí mới là thứ họ khao khát nhất.

Còn đối với Tằng Vãn Ca, người cũng không có dị năng, không biết Hoa Vân Phỉ xuất phát từ tâm lý gì, vậy mà cũng tặng cô một mặt dây chuyền không gian.

Tuy nhiên, dù vậy, mọi người trong biệt thự cũng không có thêm nhiều thiện cảm với cô ta. Họ vẫn nhìn cô ta bằng ánh mắt thiếu thiện chí, không hề tỏ vẻ dễ chịu. Chỉ có Tằng Vãn Ca hơi ngượng ngùng, thỉnh thoảng có thể nói vài câu với cô ta.

Và đúng lúc Hoa Vân Phỉ đang cố gắng lấy lòng mọi người, thời gian thoáng cái đã trôi qua mười ngày. Suốt mười ngày này, bên phía Ứng Hào không có bất kỳ động tĩnh nào. Còn Hoa Vân Phỉ, người vốn xuất huyết nhiều đến nỗi vốn riêng sắp cạn, cuối cùng không ngồi yên được nữa, bắt đầu chủ động hỏi thăm Tằng Vãn Ca về tin tức của Ứng Hào, và trước mặt Khương Dư Linh, cô ta lại kể lể nỗi tủi thân của mình.

Những gì cô ta nói không ngoài việc bản thân đã cố gắng làm nhiều làm tốt đến đâu nhưng những người khác vẫn không hề thay đổi thái độ, và cô ta thật lòng hối cải, v.v.

Trước những lời này, Khương Dư Linh một mặt tỏ vẻ cô ta trước đây quả thật đã quá đáng, một mặt lại thể hiện sự động lòng. Điều này khiến Hoa Vân Phỉ nhìn thấy hy vọng rời khỏi nơi này. Thế là ngày hôm sau, cô ta lấy ra một chiếc vòng cổ, đưa cho Khương Dư Linh.

“Dư Linh, chiếc vòng cổ này là tối qua tôi mang theo lời chúc phúc cho cô mà nó xuất hiện. Chức năng của nó là thêm may mắn. Cô đeo nó lên nhất định sẽ vô cùng may mắn.”

Khương Dư Linh thật sự quá thần bí, Hoa Vân Phỉ không dám dùng bất kỳ chiêu trò gì trước mặt cô. Chiếc vòng cổ này quả thật có thể mang lại may mắn thêm vào, tuy nhiên hiệu quả cũng không đặc biệt tốt.

Khương Dư Linh nhờ hệ thống giám định một chút, rồi mới nhận lấy vòng cổ, hơi cảm động nói với Hoa Vân Phỉ: “Chiếc vòng cổ tốt như vậy sao cô không giữ lại cho mình?”

“Vì cô cần cái này hơn tôi.” Hoa Vân Phỉ vẻ mặt thành khẩn, tiếp theo lại là vẻ chua xót: “Hơn nữa tôi… tôi đã từng làm nhiều chuyện sai trái như vậy, tôi không xứng đáng có được những thứ tốt như thế này.”

“Không thể nói như vậy. Cô cũng đã biết lỗi rồi.” Khương Dư Linh nói: “Không có việc thiện nào hơn biết lỗi chịu sửa. Cô không cần cứ nghĩ mãi về quá khứ, vẫn phải nhìn về tương lai một chút.”

“Tương lai của tôi… chính là bù đắp cho quá khứ thôi.”

Lúc đó, Lý Thiên, Chu Nhược Kỳ và những người khác đang ở phòng khách. Nghe Hoa Vân Phỉ nói chuyện với Khương Dư Linh, họ đều đồng loạt nhíu mày. Họ không tin, một người đã từng vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn nào lại có ngày thật sự hối cải. Chỉ cần cô ta có chút lương tri, cũng sẽ không làm mọi chuyện đến mức đó.

Đại ca sẽ không thật sự bị cô ta mê hoặc đấy chứ?

Trong lòng nghĩ vậy, đám Lý Thiên, Chu Nhược Kỳ nhíu mày thật sâu, nhưng có Khương Dư Linh ở đó, họ cũng không dám nói gì.

Nhưng không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn. Khi nghe thấy tiếng khóc thút thít của Hoa Vân Phỉ, Lý Thiên cuối cùng không chịu nổi: “Hoa Vân Phỉ cô khóc cái gì? Cô trước đây làm chuyện xấu quyến rũ người ta cũng thích khóc mà, bây giờ trước mặt chúng tôi thì đừng dùng lại bộ điệu đó đi.”

Nói xong, lại quay sang Khương Dư Linh: “Đại ca, Hoa Vân Phỉ là kẻ lừa đảo. Cô ta không đáng để chị tin tưởng. Cô ta trước đây…”

Lời Lý Thiên chưa dứt, đã bị Hoa Vân Phỉ ngắt lời: “Tiểu Thiên, chuyện trước đây là tôi sai, nhưng tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi…”

“Cô biết lỗi rồi thì sao? Người đã c.h.ế.t chẳng lẽ có thể sống lại chỉ vì cô biết lỗi sao?”

Nước mắt Hoa Vân Phỉ tuôn rơi: “Vậy cô muốn tôi phải làm sao đây? Nếu không phải cái không gian thần kỳ này có thể giúp ích cho mọi người, thì tôi thà đi c.h.ế.t còn hơn.”

“Vậy thì cô cứ đi c.h.ế.t đi.” Lý Thiên cười lạnh một tiếng: “Chúng tôi không cần những thứ bẩn thỉu của cô.”

Hai người cứ thế lời qua tiếng lại cãi nhau. Hoa Vân Phỉ rốt cuộc ở thế yếu, nói xong câu cuối cùng, cô ta chỉ có thể cầu xin nhìn về phía Khương Dư Linh: “Tiểu đại ca, tôi… tôi không thể giúp mọi người, tôi sau này, tôi sau này… Tôi không có sau này…”

Cô ta nói rồi khóc không thành tiếng.

Khương Dư Linh vẻ mặt rất nghiêm túc. Cô nhìn ra ngoài: “Đừng khóc nữa, có người đến rồi.”

Người đến?

Mọi người sững sờ.

Theo bản năng nhìn ra cửa sổ.

Bên ngoài cửa kính, là sân lớn. Trong sân là những khóm hoa lớn.

Ngoài ra, không có gì khác.

Nhưng…

Giây tiếp theo, họ liền nghe thấy giọng Ứng Hào.

“Chính là ở đây. Bọn họ có rất nhiều vật tư, hơn nữa còn có dị năng giả không gian. Đã hơn mười ngày rồi không thấy ra khỏi biệt thự.”

Ứng Hào đã tìm đến.
 
Back
Top Bottom