Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 90



"Tôi cảm thấy, chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi đây."

Sự xuất hiện của cô gái khiến Lâm Thanh Hứa căng thẳng. Chưa đợi Khương Dư Linh hỏi, khi về đến chỗ ở, hắn liền nói ra những điểm mình cảm thấy không đúng.

Đầu tiên chính là cổng lớn.

Trương Hào nói, mỗi ngày bọn họ đều có cư dân ra ngoài dọn dẹp tang thi ở gần đó. Thế nhưng cửa tiểu khu lại ngay cả một cánh cổng lớn cũng không có, cũng không có người trông coi. Chờ họ vào trong rồi, đám Trương Hào mới đến đón xe.

Điều này rất không hợp lý. Người ở bên trong nhìn qua sống tốt như vậy, gần như không có quá nhiều khác biệt so với trước tận thế. Thế nhưng nơi đây lại ngay cả một người gác cổng cũng không có.

Có hai khả năng:

Thứ nhất là người ở tiểu khu Vui Khỏe đủ tự tin vào thực lực của mình.

Thứ hai là trong tiểu khu có bẫy.

"Tôi bây giờ tương đối thiên về điểm thứ hai." Lâm Thanh Hứa nói ra tất cả những gì mình quan sát được trong bữa tiệc: "Không biết các cậu có phát hiện không, những người đàn ông đi theo bên cạnh chủ lầu... Cứ như thể từng con rối gỗ bị giật dây vậy."

"Hoàn toàn không có suy nghĩ riêng của mình, ai nấy nhìn ánh mắt chủ lầu đều như dán keo. Nhưng nhìn ánh mắt chúng ta thì lại hoàn toàn khác, rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút..." Lâm Thanh Hứa không biết miêu tả cảm giác trong lòng mình thế nào: "Một người như vậy bình tĩnh thì thôi, nhưng ai cũng như vậy, ánh mắt đều giống hệt nhau, thậm chí không có bất kỳ biến động cảm xúc nào..."

Điều này không khỏi khiến người ta sởn tóc gáy.

"Hơn nữa, hôm nay xuất hiện trong bữa tiệc này, chính là những người đàn ông bên cạnh chủ lầu. Ai nấy đều là dị năng giả. Nhiều dị năng giả như vậy vây quanh cùng một người con gái, lại còn không tranh giành tình cảm. Đây quả thực là chuyện không thể xảy ra mà."

"Tôi liền nghĩ, có phải chủ lầu đã thức tỉnh một dị năng gì đó có thể mê hoặc lòng người không."

Lâm Thanh Hứa càng nói càng cảm thấy đáng sợ: "Quan trọng nhất là chiều nay khi chúng ta vào, những cư dân đó rõ ràng nói chủ lầu cũng thích những cô gái xinh đẹp. Nhưng các cậu xem trong bữa tiệc, ngay cả một cô gái cũng không có. Những cô gái xinh đẹp đó đều đi đâu cả rồi?"

Phân tích của Lâm Thanh Hứa có sách mách có chứng, khiến cả Đường Viện Viện vốn cảm thấy nơi đây cũng không tệ lắm đều sợ tới mức nổi hết da gà: "Cậu nói cũng quá đáng sợ rồi. Có khoa trương đến thế không? Có lẽ chủ lầu này rất có bản lĩnh cũng nên."

"Vậy cậu giải thích thế nào về chuyện cô gái tóc tai bù xù vừa đột nhiên xông ra ở hành lang, nói chúng ta không đi thì sẽ không đi được?"

"Cái này... Có lẽ là cô gái đó ghen ghét chủ lầu chăng?"

"Ghen ghét chủ lầu thì cô ta đến tìm chúng ta làm gì? Cô ta chẳng phải nên đi tiếp cận những người đàn ông bên cạnh chủ lầu sao? Ví dụ như người tên là Lý Thương đó."

Đường Viện Viện liền không biết nói gì cho phải, cô nhịn không được nhìn về phía Khương Dư Linh: "Dư Linh, nơi này thật sự đáng sợ đến vậy sao? Bằng không chúng ta tối nay đi luôn đi."

"Mai đi, buổi tối không an toàn lắm."

Trừ khoảnh khắc cô gái kia rời đi, nét mặt Khương Dư Linh vẫn không hề thay đổi. Cô vẻ mặt bình thản: "Tắm rửa sớm rồi đi ngủ đi."

Không hề đưa ra bất kỳ ý kiến gì, dường như thật sự không coi lời Lâm Thanh Hứa nói là chuyện quan trọng.

Lâm Thanh Hứa liền sốt ruột: "Dư Linh......"

"Không sao."

Khương Dư Linh vỗ vai Lâm Thanh Hứa rồi đi về phía phòng.

Lâm Thanh Hứa muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Đường Viện Viện ngăn lại. Cô nghĩ đến một chuyện rất quan trọng: "Tôi cảm thấy Dư Linh trong lòng chắc chắn hiểu rõ. Bằng không ngay từ đầu cô ấy cũng sẽ không hỏi chúng ta có ăn đồ gì trong bữa tiệc không. Nhưng mà... Tôiuống một ly rượu vang đỏ rồi. Liệu có ảnh hưởng gì không..."

Nghĩ đến đó, Đường Viện Viện suýt khóc.

"Một ly rượu vang đỏ thôi, đương nhiên sẽ không có ảnh hưởng quá lớn."

Tòa nhà số 1 lầu 2.

Hoa Vân Phỉ nhìn Lâm Thanh Hứa trong video, mắt đẹp mang theo vài phần thưởng thức. Cô ta nghiêng đầu nhìn Lý Thương đang đứng bên cạnh: "Anh xem anh kìa, ngay cả fan của mình cũng không trị nổi. Cũng không biết đút cho em ấy mấy miếng bánh ngọt."

"Xin lỗi ạ."

Trên khuôn mặt tuấn tú của Lý Thương hiện ra vài phần áy náy: "Là anh vô dụng. Lúc đó em ấy cứ nói không đói, anh..."

"Thôi đi thôi đi."

Hoa Vân Phỉ cũng không nghĩ quá so đo, cô ta cắt hình ảnh video sang phòng của Khương Dư Linh. Nhìn thấy Khương Dư Linh đã nằm trên giường ngủ, đáy mắt cô ta xẹt qua một tia tham lam: "Thật là một cô gái xinh đẹp động lòng người. Nếu em có thể có được vẻ đẹp của cô ấy, thì em hẳn có thể trở thành người con gái đẹp nhất thiên hạ rồi."

Một người đàn ông liền nắm tay cô ta, ánh mắt si mê: "Hiện tại em đã là người con gái đẹp nhất thiên hạ rồi."

"Xì." Hoa Vân Phỉ cười: "Còn kém xa lắm. Đây này, tùy tiện một con mèo con hay chó con cũng có thể đứng trước mặt em."

Trong mắt Hoa Vân Phỉ xẹt qua một tia độc ác. Cô ta hơi nheo mắt lại, đứng dậy kéo Lý Thương đến trước mặt, vươn tay nắm cằm hắn: "Nhưng mà Lý Thương..."

"Anh cảm thấy, người tối nay lên nhắc nhở bọn họ sẽ là ai?"

"Anh, anh biết rồi."

Lý Thương cả người run lên. Ánh mắt vốn tràn đầy si mê hiện ra một tia rối rắm, nhưng rất nhanh liền biến mất: "Anh sẽ xử lý tốt chuyện này, Phỉ Phỉ, em chờ anh."

Hắn cung kính nói xong, rồi quay người rời đi.

Hoa Vân Phỉ lạnh nhạt nhìn bóng lưng hắn, tùy ý chỉ một người đàn ông: "Theo dõi camera. Nếu có bất cứ điểm nào không thích hợp, liền đến gọi tôi."

Nói xong, Hoa Vân Phỉ đứng dậy đi vào trong phòng.

Những người khác thấy vậy, cũng theo sát phía sau.

......

Bóng đêm thâm trầm.

Vạn vật tĩnh lặng.

Cả tiểu khu đều chìm vào giấc ngủ say. Tòa nhà số 1 lầu 2, trong phòng Hoa Vân Phỉ còn sáng một chiếc đèn bàn nhỏ.

Đèn bàn nhỏ tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, làm Hoa Vân Phỉ đang ngủ say giống như cô công chúa ngủ trong rừng trong truyện cổ tích.

Hơi thở của cô ta thập phần đều đặn.

Đột nhiên,

Một con d.a.o găm đặt trên cổ cô ta.

Chỉ một giây liền chảy máu.

Đau đớn khiến Hoa Vân Phỉ mở bừng mắt. Cô ta theo bản năng sờ lên cổ, nhưng ngay sau đó ——

"Đừng nhúc nhích nhé."

"Bằng không lát nữa thân thể cô có thể chia làm tám khúc đấy."

Là giọng nói của Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh sớm đã nhìn ra tiểu khu này không thích hợp.

Cô cũng nhận thấy sự quỷ dị trên người Hoa Vân Phỉ, cũng cảm nhận được trong ánh mắt Hoa Vân Phỉ nhìn cô có chứa cuồng nhiệt và tham lam. Nhưng cô cũng không muốn vất vả phân tích rốt cuộc Hoa Vân Phỉ muốn làm gì. Cô có hệ thống hỗ trợ, có nhiều loại phù chú công năng như vậy, đâu phải là đùa giỡn.

Mọi âm mưu quỷ kế dưới sức mạnh tuyệt đối, đều là hổ giấy.

Còn về việc tại sao lúc đó không ra tay?

Đương nhiên là vì lúc đó trong bữa tiệc người hơi nhiều. Cô ban ngày lại vì vận dụng dị năng nên có chút mệt, muốn giảm tổn thất xuống thấp nhất, liền dứt khoát buổi tối đến.

Bắt giặc phải bắt vua trước mà.

Để bắt vua, cô còn vận dụng một tấm ẩn thân phù nữa chứ.

Phải biết rằng, cô tổng cộng cũng chỉ có ba tấm ẩn thân phù.

Khương Dư Linh hơi đau lòng,

Nhưng nhìn sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi của Hoa Vân Phỉ, cô lại cảm thấy tất cả đều đáng giá.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 91



"Em gái nhỏ, trò đùa này của em không buồn cười chút nào đâu."

Hoa Vân Phỉ nghe rất rõ là giọng của Khương Dư Linh, nhưng dù cô ta có đảo mắt thế nào cũng không thể thấy được Khương Dư Linh.

Sắc mặt Hoa Vân Phỉ thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng: "Chị nghĩ, chị cũng không đắc tội gì em. Sao phải đến mức tối đến g.i.ế.c chị?"

"Tôi không có g.i.ế.c cô nhé."

Khương Dư Linh trên người còn dán ẩn thân phù, Hoa Vân Phỉ đương nhiên là không nhìn thấy cô: "Chẳng qua chỉ cần xem cô có thành thật hay không. Nếu cô thành thật trả lời câu hỏi của tôi, tôi có thể tha cho cô một con đường sống. Nhưng nếu cô dám nói dối tôi, thì hậu quả ——."

Khương Dư Linh lại đẩy con d.a.o găm sát vào cổ cô ta hơn.

Cổ Hoa Vân Phỉ lập tức rỉ ra nhiều tơ m.á.u hơn.

"Em..."

Nhìn sự oán độc trong mắt Hoa Vân Phỉ, Khương Dư Linh cười lạnh một tiếng: "Nói đi, cô vì sao lại đối xử với cô gái kia như vậy? Đừng giả ngu, cô biết tôi đang nói ai."

"Còn nữa, cô tốt nhất nên nghĩ kỹ trước khi trả lời. Dù sao tôi có thể lặng lẽ không một tiếng động tiến vào phòng của cô, không cho bất kỳ ai phát hiện. Cô nghĩ trước đó tôi đã không tìm hiểu về cô sao?"

......

"Anh phát hiện anh một chút nào không hiểu em."

Tòa nhà số 1 lầu 3, trong phòng 302 có một cái lồng sắt rất lớn. Bên trong lồng sắt là một cô gái tóc tai bù xù. Còn Lý Thương đứng trước lồng sắt, mặt đầy vẻ vô hồn, nhưng trong sự vô hồn đó lại mang theo vài phần đau lòng, nhưng quá nhạt, nhạt đến mức gần như khiến người ta không nhận ra.

"Em vì sao cứ phải độc ác như vậy nhắm vào Phỉ Phỉ? Chẳng lẽ Phỉ Phỉ đối xử với em không tốt sao?"

Cô gái liền hì hì cười lên, cô ngẩng đầu nhìn Lý Thương. Vì tóc che khuất mặt, Lý Thương chỉ có thể thấy một con mắt của cô: "Nhốt tôi vào lồng sắt là tốt sao?"

"Vậy anh cũng vào lồng sắt thử cảm nhận thế nào?"

"Anh trai."

Hai chữ cuối cùng, cô nghiến răng nghiến lợi.

Lý Thương hít sâu một hơi, trong mắt có vài phần đau khổ: "Phỉ Phỉ làm vậy là vì tốt cho em. Bên ngoài thật sự quá nguy hiểm, em lại ngây thơ như vậy......"

"Tôi khinh."

Lời Lý Thương chưa nói xong, đã bị cô gái ngắt lời. Cô tức giận xông về phía lồng sắt, dùng tay bám chặt song sắt: "Tốt với tôi thì nhốt tôi vào lồng? Tôi là người chứ không phải chó! Bên ngoài nguy hiểm như vậy, sao cô ta không tự mình mỗi ngày vào lồng sắt đi?"

"Cô ta chỉ là tiện nhân!"

"Tôi đều không hiểu, anh vì sao lại thích loại người này, thích đến không tiếc làm tổn thương em gái ruột của mình."

"À đúng rồi, các anh đều như vậy. Các anh đám đàn ông này đều như vậy."

Cô gái nói, trong ánh mắt lộ ra ngoài tràn đầy hận ý: "Đám đàn ông các anh vì cô ta, không tiếc làm tổn thương vợ mình, người thân. Ninh Âm ở lầu 403 đã c.h.ế.t rồi, đã c.h.ế.t rồi anh biết không? Lúc cô ấy mới đến đây xinh đẹp nhường nào. Cô ấy đối xử với tên đàn ông chó má kia tốt như vậy, trong mắt trong lòng đều là hắn. Nhưng hắn đâu?"

"Hắn sau lưng Ninh Âm mà lén lút với tiện nhân Hoa Vân Phỉ kia. Thậm chí cướp lấy dị năng trên người cô ấy, rồi nhốt cô ấy vào lồng sắt, hại cô ấy c.h.ế.t không nhắm mắt. Các anh buổi tối đều sẽ không gặp ác mộng sao?"

"A!"

Cô gái từng chữ từng chữ như bật máu. Nắm đ.ấ.m của Lý Thương từ từ siết lại. Hắn khó khăn nói: "Có thể, có thể cho cô ấy dị năng, là vinh hạnh của Ninh Âm."

......

[Đinh: Phát hiện hệ thống hoang dã, thành công kích hoạt nhiệm vụ ẩn giấu.]

[Hoa Vân Phỉ: Khách đến từ dị thế giới, có thể dưới sự giúp đỡ của hệ thống hoang dã cướp lấy khí vận và dị năng của người khác, ảnh hưởng tâm trí người khác.]

[Nhiệm vụ nhánh: Làm Hoa Vân Phỉ chủ động từ bỏ hệ thống. Nhiệm vụ hoàn thành: Đạt được năm vạn tích phân, một bút vẽ phù.]

Lầu 2.

Hoa Vân Phỉ không trả lời câu hỏi của Khương Dư Linh ngay lập tức.

Khương Dư Linh cũng không vội.

Cô đang suy nghĩ làm thế nào để tra hỏi Hoa Vân Phỉ mới có thể moi ra càng nhiều thông tin muốn biết, còn chưa kịp nghĩ xong, bên tai đã truyền đến giọng nói của hệ thống. Lúc này Khương Dư Linh mới biết được, hóa ra Hoa Vân Phỉ lại có một cái hệ thống trên người.

Hơn nữa, cái hệ thống này còn có thể cướp lấy khí vận và dị năng của người khác, ảnh hưởng tâm trí người khác.

Thảo nào.

Nghĩ đến biểu hiện của đám Lý Thương, nghĩ đến bộ dạng của cô gái kia, Khương Dư Linh trong lòng đã hiểu rõ.

Điều khiến cô cảm thấy kinh ngạc chính là, phần thưởng nhiệm vụ này không hề bình thường. Năm vạn tích phân, một bút vẽ phù. Vậy cô chẳng phải không cần tự mình mua bút nữa rồi sao.

Hệ thống thật đúng là chiếc áo bông tri kỷ của cô. Biết cô cần gì, liền đưa cho cô cái đó.

Khương Dư Linh trong lòng vui vẻ, lại đưa con d.a.o găm về phía trước thêm vài phần: "Sao? Không muốn nói sao? Tôi cho cô thêm ba giây nữa."

"Ba,"

"Hai,"

"Một,"

"...Cô ta là em gái của Lý Thương!"

Dường như cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói của Khương Dư Linh, ở giây cuối cùng, Hoa Vân Phỉ vẫn luôn im lặng không nói rốt cuộc cũng không nhịn được mở miệng. Hốc mắt cô ta lập tức đỏ hoe: "Thật ra chị vốn không muốn nói, dù sao chuyện này có liên quan đến riêng tư của Lý Thương. Em vì sao lại phải bức chị như vậy? Chị cũng không muốn đối xử với em ấy như thế."

"Ít nói nhảm."

Hoa Vân Phỉ cắn c*n m** d***, cô ta hít sâu một hơi bắt đầu bịa chuyện: "Cô ta là em gái ruột của Lý Thương, tên là Lý Thiên."

"Khi Lý Thương còn rất nhỏ, cha mẹ bọn họ đã không còn. Là Lý Thương một tay nuôi nấng Lý Thiên lớn lên. Cũng vì thế, Lý Thiên đối với Lý Thương liền có một chút... A!"

Lời Hoa Vân Phỉ chưa nói xong, trên mặt đột nhiên ăn một nhát dao. Cơn đau nóng rát khiến Hoa Vân Phỉ nhịn không được kêu thảm thiết. Đáy mắt cô ta tràn ngập hận ý, còn giọng Khương Dư Linh thập phần lạnh nhạt: "Tôi đã nói rồi, đừng nói dối trước mặt tôi."

"Tôi hiểu về cô."

"Biết tôi vì sao lại đến tiểu khu Vui Khỏe không? Tôi không phải ngẫu nhiên đi ngang qua. Tôi là được người khác ủy thác đấy, hiểu không? Tôi đến đây chính là để nghiên cứu những điểm đặc biệt trên người cô."

Khương Dư Linh cố ý nói như vậy.

Nhiệm vụ của cô là làm Hoa Vân Phỉ chủ động từ bỏ hệ thống. Nhưng mà, ngay cả dùng ngón chân nghĩ cô cũng biết, một người bình thường sau khi có được hệ thống có thể khiến bản thân mạnh lên, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ?

Cho nên, cô cần phải dùng một chút thủ đoạn, làm Hoa Vân Phỉ cảm nhận được những mặt xấu của cái hệ thống này.

Hoa Vân Phỉ ôm mặt, trong mắt có rõ ràng vẻ hoảng loạn: "Chị, chị không hiểu..."

Khương Dư Linh cắt lời cô ta: "Những người đàn ông từng tiếp xúc với cô, đều sẽ như mất hồn mà yêu cô."

"Những người con gái từng tiếp xúc với cô, đều sẽ gặp xui xẻo, thậm chí tử vong."

"Đúng không?"

Khi Khương Dư Linh nói những lời này, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Hoa Vân Phỉ. Còn hận ý trong mắt Hoa Vân Phỉ hoàn toàn tan biến, vẻ hoảng loạn càng sâu, đáy mắt dấy lên một mảnh sóng to gió lớn: "Chị, chị không hiểu em đang nói gì."

Cô ta gần như là lập tức phủ nhận.

Phản ứng này,

Khương Dư Linh liền biết suy đoán của mình chính xác.

Tiếp theo, liền phải càng thêm nỗ lực làm cô ta sụp đổ mới được.

"Đừng giả vờ."

Cô cười cười: "Chút mánh khóe này của cô đã bị cấp trên chú ý tới rồi. Hẳn là có thứ gì đó giúp cô nhỉ? Nhưng mà, nó có thể giúp cô thoát khỏi nguy hiểm đêm nay sao?"
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 92



Hoa Vân Phỉ là một người xuyên không.

Trước khi xuyên qua, cô chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, ngày ngày đi làm rồi về nhà. Tính cách hơi khép kín nên cô không có nhiều bạn bè ở công ty. Cô có bạn trai nhưng luôn cảm thấy anh ta không xứng với mình, trong lòng đã tính toán tìm người tốt hơn.

Ai ngờ, chưa kịp tìm được người ưng ý thì cô đã xuyên không, lại còn mang theo một cái hệ thống.

Lúc cô xuyên đến, tận thế vẫn chưa xảy ra. Với sự giúp đỡ của hệ thống, cô dễ dàng tiếp cận được những người đàn ông ưu tú mà ở thế giới cũ cô không thể nào gặp được. Cô dùng các vật phẩm hỗ trợ từ hệ thống để lấy được sự yêu thích của họ, từ đó nhận được "điểm vận may".

Điểm vận may này có thể đổi lấy điểm xinh đẹp.

Và khi mức độ chinh phục đạt trên 80%, những người đàn ông này sẽ chỉ còn thấy mỗi mình cô trong mắt, không ai khác có thể sánh bằng vị trí của cô trong lòng họ.

Lúc đầu, Hoa Vân Phỉ cũng có giới hạn đạo đức, cô chỉ muốn trở nên xinh đẹp hơn chứ không định nhắm vào những người đàn ông tốt nhưng đã có bạn gái. Nhưng khi tận thế đến, chất lượng cuộc sống của cô giảm sút trầm trọng, lại còn phải đối mặt với nguy hiểm biến thành tang thi. Nhìn thấy hầu hết mọi người xung quanh đều thức tỉnh dị năng, Hoa Vân Phỉ cuối cùng không thể ngồi yên nữa. Dưới sự dụ dỗ của hệ thống, cô bắt đầu ra tay với những người đàn ông ưu tú đã có bạn gái.

Danh sách mục tiêu đều do hệ thống cung cấp.

Hệ thống nói rằng, chỉ cần chọc cho những cô gái kia tức giận, làm họ hận và ghen ghét cô, rồi khi họ có những hành động làm hại cô, thì cô có thể cướp lấy dị năng trên người họ.

Các cô gái càng hận cô, khả năng cô cướp lấy dị năng thành công càng cao.

Vì khao khát có được dị năng, Hoa Vân Phỉ sau một hồi đấu tranh nội tâm, cuối cùng vẫn không kềm chế được mà hành động.

Người đầu tiên bị cô cướp lấy dị năng là một cô gái tên Ninh Âm. Ninh Âm là người sống ở khu chung cư Vui Khỏe từ trước, có dị năng hệ Thủy, tính cách dịu dàng như nước, lại còn rất xinh đẹp, và có một người bạn trai rất yêu cô là Dụ Sâm. Lúc đó Hoa Vân Phỉ chưa có dị năng, cô vừa cố gắng làm thân với Ninh Âm, vừa tiếp cận Dụ Sâm.

Ban đầu Dụ Sâm rất ghét cô, nhưng sau khi Hoa Vân Phỉ bỏ ra mấy ngàn điểm vận may, mua vài món đồ hỗ trợ chinh phục, Dụ Sâm dần dần thích cô. Hai người bắt đầu mập mờ sau lưng Ninh Âm.

Khi Ninh Âm phát hiện ra chuyện này, mức độ yêu thích của Dụ Sâm dành cho Hoa Vân Phỉ đã đạt 70%. Tình cảm giống như cán cân, bên này tăng thì bên kia giảm, mà một trái tim thì chỉ có thể chứa một người.

Khi Dụ Sâm đã thích Hoa Vân Phỉ, tình cảm dành cho Ninh Âm tự nhiên nhạt đi rất nhiều. Hoa Vân Phỉ thấy thời cơ đã đến, liền liên tục chọc tức Ninh Âm. Ninh Âm dưới sự khiêu khích cố tình của cô ta, đã có những hành động làm hại cô ta, và điều này cũng khiến Dụ Sâm hoàn toàn cắt đứt với Ninh Âm.

Ngay khoảnh khắc Dụ Sâm và Ninh Âm chia tay, mức độ yêu thích của Dụ Sâm dành cho Hoa Vân Phỉ đã nhảy thẳng lên 85%.

Hắn sẽ không bao giờ có thể thay lòng đổi dạ nữa.

Thế là Hoa Vân Phỉ cùng với Dụ Sâm, cùng nhau cướp lấy dị năng trên người Ninh Âm.

Cô ta cuối cùng cũng có được dị năng đầu tiên của mình.

Trở thành người có dị năng hệ Thủy.

Cảm giác có được dị năng hoàn toàn khác biệt so với lúc bình thường. Hoa Vân Phỉ thích cái cảm giác này. Sau đó, cô ta tiếp tục dùng thủ đoạn này để cướp lấy dị năng của vài cô gái khác, trong đó có một loại dị năng là hệ Lôi.

Và bạn trai của những cô gái này đều là người có dị năng.

Với mức độ yêu thích trên 80%, Hoa Vân Phỉ không sợ họ sẽ phản bội mình, nên côta dứt khoát ở lại khu chung cư Vui Khỏe, tự xưng là chủ tòa nhà. Cô ta còn vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp, hứa sau này có thể cấy ghép dị năng cho mỗi người trong khu chung cư. Rất nhiều người sẵn lòng đi theo cô ta. Còn những người không muốn đi theo, cô ta sẽ g.i.ế.c đi, biến họ thành như những con heo con (bị g.i.ế.c và chế biến thành thịt).

Còn những người từ bên ngoài đến, có giá trị thì giữ lại, không có giá trị thì lại biến thành "heo con" lần nữa.

Vì vậy, khu chung cư Vui Khỏe không bao giờ thiếu thức ăn, mọi người gần như bữa nào cũng có thịt ăn.

Tóm lại, chỉ mới hai tháng tận thế mà Hoa Vân Phỉ đã từ một người bình thường hơi có chút ham hư vinh, biến thành một con quỷ làm đủ mọi điều ác, không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.

Khi biết Khương Dư Linh có dị năng không gian, Hoa Vân Phỉ mừng phát điên. Cô ta đã thu thập nhiều dị năng rồi nhưng vẫn chưa có dị năng không gian. Thế là cô ta dứt khoát tổ chức tiệc tối mời Khương Dư Linh đến, còn dùng điểm vận may đổi trong hệ thống một loại thuốc nước có thể mê hoặc tinh thần con người.

Loại thuốc nước này, sau khi uống vào, trong vòng một giờ sẽ khiến người ta không kìm chế được mà đồng ý một số điều kiện không quá đáng của cô ta. Hơn nữa, họ còn tự tìm lý do biện minh cho bản thân, và sau đó sẽ không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường.

Thuốc nước này rất đắt, nhưng vì dị năng không gian, Hoa Vân Phỉ cảm thấy tất cả đều xứng đáng. Ai ngờ Khương Dư Linh lại không mắc lừa, làm cho kế hoạch tối nay của Hoa Vân Phỉ thất bại hoàn toàn. Tuy nhiên, Hoa Vân Phỉ cũng không bỏ cuộc, cô ta tính đổi trong hệ thống một loại thuốc nước có thể thu hút tang thi.

Tóm lại, dù thế nào đi nữa, trước khi có được dị năng không gian của Khương Dư Linh, cô ta sẽ không để Khương Dư Linh rời khỏi khu chung cư.

Nhưng cô ta không ngờ rằng,

Cô ta xem người khác là con mồi, nhưng con mồi thật sự lại là cô ta.

"Hệ thống, hệ thống, mày nói gì đi chứ, mày đừng giả chết! Tao giờ phải làm sao?"

Cảm nhận cổ họng đau buốt từng cơn, Hoa Vân Phỉ trong lòng điên cuồng gọi hệ thống. Nhưng hệ thống vẫn không trả lời cô ấy, như thể chưa từng tồn tại.

Điều này khiến Hoa Vân Phỉ vô cùng hoảng loạn. Cô ta làm sao ngờ được, đã là tận thế rồi mà "người phía trên" lại có thể nhận ra sự bất thường trên người cô.

Có lẽ hệ thống không trả lời cô ta là vì đối phương đã dùng thủ đoạn gì đó sao?

Tuy Hoa Vân Phỉ là người xuyên không, nhưng ở thế giới cũ cô cũng chỉ là người bình thường, chưa từng trải qua sóng gió gì lớn. Tất cả thành công của cô đều dựa vào hệ thống. Bây giờ hệ thống không trả lời, lại nghe Khương Dư Linh nói cô ta bị theo dõi, điều này khiến Hoa Vân Phỉ sợ hãi tột cùng. Nước mắt rơi lã chã từng giọt, trông đúng là vẻ hoa lê đẫm lệ.

Khương Dư Linh hoàn toàn không bị vẻ đẹp đó làm lay động. Nhìn phản ứng của Hoa Vân Phỉ như vậy, cô liền biết hệ thống của Hoa Vân Phỉ rất có thể không thể trực tiếp ra tay giúp đỡ cô ta, hoặc cũng có thể là vì hệ thống trên người cô cấp độ quá cao, khiến hệ thống của Hoa Vân Phỉ không dám quá làm loạn.

Tất nhiên, việc giả vờ cũng có khả năng.

Khương Dư Linh nghĩ vậy, bắt đầu lục tìm các vật phẩm có thể dùng được trong không gian hệ thống. Vừa tìm vừa nói: "Sao rồi? Vẫn chưa nghĩ kỹ là có muốn nói hay không à? Không sao, tôi cho cô thời gian."

Rất nhanh, cô tìm thấy trong cửa hàng hệ thống một loại thuốc gọi là "thuốc ngủ sâu". Một viên giá hai trăm điểm, có thể làm người dùng ngủ say ba ngày.

Hơn nữa còn không gây bất kỳ tổn hại nào cho cơ thể.

Khương Dư Linh cảm thấy dùng loại thuốc tốt như vậy cho Hoa Vân Phỉ hình như hơi lãng phí. Thế là cô tìm thêm, liền thấy loại thuốc tương tự là "thuốc hôn mê", chỉ cần 50 điểm, cũng có thể ngủ ba ngày. Điểm khác biệt duy nhất là thuốc hôn mê có tác dụng phụ.

Chọn cái này!

Mắt Khương Dư Linh sáng lên, không chút do dự mua một viên thuốc hôn mê. Cô dùng sức một chút, lúc Hoa Vân Phỉ kêu đau thì nhét viên thuốc hôn mê vào miệng cô ta.

Hoàn hảo.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 93



Hoa Vân Phỉ đã thuận lợi ngất đi .

Nhìn cô ta mềm oặt ngã xuống giường, Khương Dư Linh hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Cô không kìm được hỏi hệ thống, dùng thuốc hôn mê từ hệ thống sản xuất ra, liệu hệ thống trong người Hoa Vân Phỉ có giúp cô ta tỉnh lại không.

[Không thể.]

Hệ thống trả lời một cách chắc chắn, Khương Dư Linh lập tức yên tâm. Cô nhìn Hoa Vân Phỉ trên giường, bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.

Chắc chắn không thể để cô ta ở lại đây được rồi.

Muốn cô ta chủ động từ bỏ hệ thống, nhất định phải khiến cô ta rơi vào tình cảnh vô cùng khó khăn. Vì vậy, ngày mai lên đường cô nhất định phải mang theo cô ta.

Vậy trước hết cứ đưa cô ta về phòng đã.

Khương Dư Linh nghĩ vậy, tiếc nuối lấy ra một lá bùa ẩn thân dán lên người Hoa Vân Phỉ, rồi sau đó liền vác Hoa Vân Phỉ đi.

Cô đến và đi không để lại một dấu vết.

Còn người đàn ông đang theo dõi qua camera, chỉ thấy trên giường đột nhiên động đậy một chút, như thể trở mình, rồi nhanh chóng không còn cử động nữa.

Hoa Vân Phỉ biến mất mà không ai phát hiện.

Mãi đến sáng hôm sau, khi nhóm đàn ông bị Hoa Vân Phỉ chinh phục đến gọi cô ta dậy ăn sáng, họ mới phát hiện Hoa Vân Phỉ không thấy đâu. Nhưng họ không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Hoa Vân Phỉ ra ngoài tìm Khương Dư Linh hoặc làm việc khác.

Là người có dị năng không gian mà.

Hoa Vân Phỉ sao nỡ bỏ qua cô chứ?

...

"Cốc cốc cốc."

Trời sáng rồi.

Trương Hào và những người khác đến rất sớm để đưa bữa sáng cho Khương Dư Linh và nhóm của cô, nói rằng đây là đặc quyền của người có dị năng.

Bữa sáng rất thịnh soạn.

Có cháo bí đỏ, bánh bao thịt, bánh mì kẹp và vài đĩa dưa muối nhỏ.

Đây là bữa sáng mà ngay cả trước tận thế cũng khiến người ta khó lòng từ chối, huống chi là sau tận thế thiếu thốn đủ thứ.

Người mở cửa là Lâm Thanh Hứa, người đã thức canh từ nửa đêm đến sáng. Sau chuyện tối qua, hắn càng đề cao cảnh giác. Nhìn bữa sáng thịnh soạn này, hắn không những không thấy ngạc nhiên vui mừng, ngược lại còn càng sợ hãi hơn.

Nhưng mặc dù vậy, hắn vẫn nhận lấy bữa sáng, nhưng không mang cho Khương Dư Linh. Hắn nuốt nước miếng, rồi quyết tâm đổ thẳng vào thùng rác.

Làm như không thấy.

"Cậu đang đổ cái gì vậy?"

Vừa lúc, Đường Viện Viện cũng đã dậy. Cuộc phân tích ra vẻ nguy hiểm của Lâm Thanh Hứa tối qua khiến cô ấy cũng không dám ngủ ngon, vì thế trời vừa sáng đã dậy.

"Bữa sáng Trương Hào đưa tới."

Lâm Thanh Hứa vẻ mặt rất nghiêm trọng. Hắn kể lại nội dung bữa sáng cho Đường Viện Viện nghe, Đường Viện Viện hít một hơi thật sâu: "Bọn họ chơi lớn thế nhỉ."

"Trời ơi, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì."

"Tôi thấy nơi này thật đáng sợ."

Lâm Thanh Hứa cũng nghĩ vậy. Hai người vẻ mặt lo lắng, đau khổ ngồi trên ghế sofa chờ Khương Dư Linh dậy. Mãi đến khi mặt trời lên cao, Khương Dư Linh mới lười biếng thức giấc.

Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy hai khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, như thể già đi vài tuổi chỉ sau một đêm.

Khương Dư Linh: "..."

"Hai người các cậu bị làm sao vậy?"

Sắc mặt của họ còn tệ hơn gấp mười lần cô ấy, người nửa đêm ra ngoài làm chuyện mờ ám.

"Dư Linh, cuối cùng cậu cũng dậy rồi." Đường Viện Viện đột nhiên nhẹ nhõm hẳn. Cô ấy vội vàng kể lại chuyện Trương Hào đưa bữa sáng sáng nay: "Bọn họ nhất định có âm mưu gì đó, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi."

"Ừm, không vội."

Việc Hoa Vân Phỉ có hệ thống là một chuyện, nhưng Khương Dư Linh cũng muốn xem Hoa Vân Phỉ đã dựa vào hệ thống làm những chuyện tày trời gì, vì sao khu chung cư này ai nấy cũng trông khỏe mạnh, tươi tỉnh như vậy.

Hoa Vân Phỉ đã bị cô giấu đi rồi, ngày mai đi cũng thế thôi.

Nếu trong khu chung cư thật sự có điều gì đen tối, cô tiện tay giúp một chút cũng không sao.

"Chúng ta đi dạo quanh khu chung cư đi."

Khương Dư Linh nói.

"Ơ... Còn muốn đi dạo quanh khu chung cư nữa sao?"

Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa căng thẳng muốn chết. Tự suy diễn trong đầu, họ thậm chí đã coi nơi này là hang ổ quỷ dữ rồi.

"Hơi đói rồi."

Khương Dư Linh sờ cằm.

"Vậy ăn sáng rồi đi."

Đường Viện Viện: "..."

Lâm Thanh Hứa: "..."

...

"Cô tối qua có đi nhắc nhở bọn họ không?"

Lại là suốt một đêm tra tấn. Sáng sớm hôm sau, Lý Thiên gần như hơi thở yếu ớt. Đúng lúc này, một thiếu nữ khoảng 15-16 tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt Lý Thiên: "Đến giờ họ vẫn chưa đi."

"Tôi có nhắc nhở họ rồi."

Lý Thiên toàn thân đầy máu, đôi mắt lộ ra ngoài tràn ngập sát khí: "Nhưng lời tốt khó khuyên kẻ đáng chết. Nếu họ thấy nơi này tốt, muốn ở lại thì cứ ở lại đi."

"Nhưng mà, nếu họ ở lại, có nghĩa là con tiện nhân kia rất nhanh sẽ có thêm một loại dị năng nữa."

Thiếu nữ nắm c.h.ặ.t t.a.y hết sức, trong mắt tràn đầy ánh nhìn thù hận: "Cô thật là quá vô dụng, tôi giao cho cô có vài việc thế mà cô cũng làm không xong."

"Cô có ích lắm à, cũng đâu thể báo thù cho chị cô được đâu?"

Lý Thiên nghe xong, toàn thân nổi đóa: "Tối qua cái tên khốn nạn Lý Thương kia đánh tôi suốt đêm. Nếu không phải thể chất tôi mạnh, thì tối qua tôi đã c.h.ế.t rồi. Thế còn cô ở đâu?

Cô chỉ biết sai bảo tôi. Cô chính là con chuột trốn trong bóng tối."

"Câm miệng." Thiếu nữ cắt ngang lời cô ta, giọng cực lạnh: "Nếu không có con chuột là tôi đây, thì giờ tất cả các người đã c.h.ế.t hết rồi biết không?"

"Nhưng Ninh Âm đã c.h.ế.t rồi."

"Tôi không cứu được cô ấy, tôi có cách nào đâu." Nhắc đến Ninh Âm, trong mắt thiếu nữ ánh lên một tia đau buồn. Cô ấy khẽ thở dài một hơi: "Tóm lại, cô cứ chờ xem. Hôm nay cô chịu tra tấn thế nào, sau này tôi sẽ đòi lại gấp mười lần cho cô. Cô chờ đấy, tôi sẽ không tha cho bọn chúng."

"Nhưng mà, tôi muốn cô nhất định phải đuổi ba người kia đi."

"Cô ta không thể mạnh hơn nữa."

Thiếu nữ nói xong, lại biến mất ngay tại chỗ.

Và khi cô vừa đi, máy theo dõi trong phòng khách lại nhấp nháy đèn đỏ.

Lý Thiên cúi đầu, mặc cho m.á.u tươi chảy trên mặt.

Một lát sau, cô ấy ngẩng đầu lên, lại lộ ra đôi mắt đầy thù hận đó.

Thật là ngu xuẩn quá đi.

Tôi đã nhắc nhở các cô như vậy rồi, vậy mà các cô lại không nhanh chóng rời đi.

Thật là...

Giống như sự ngu xuẩn của tôi trong quá khứ.

Trong giây lát, Lý Thiên không kìm được khóe miệng nhếch lên.

Đôi mắt lại chảy ra một giọt lệ máu.

...

Trong tầng hầm lạnh lẽo, có hơn bốn mươi người bị trói.

Trong số họ có cả già lẫn trẻ, nhưng hơn nửa là khoảng hơn hai mươi tuổi. Ai nấy cũng trông xanh xao, gầy gò, đối lập rõ rệt với những người trong khu chung cư trông hồng hào, khỏe mạnh.

Đột nhiên, cuối hàng người này có thêm một thiếu nữ. Nhưng trừ ba bốn người gần đó, không ai phát hiện cô ấy đến, cũng như không ai phát hiện cô ấy đột nhiên rời đi.

Khoảnh khắc cô ấy chạm đất, cô gái bên cạnh cô ấy không kìm được bật khóc: "Tiếp theo, chắc chắn sẽ đến lượt em rồi. Nghe nói đợt người bị g.i.ế.c trước đó đã không còn nữa, người tiếp theo chắc chắn sẽ đến lượt em."

Cô gái bên cạnh thiếu nữ mới mười hai, mười ba tuổi.

"Chị ơi, em sợ quá."

"Em rất sợ."

Cô nhìn chằm chằm thiếu nữ, nước mắt chảy dài.

"Không sợ."

Thiếu nữ nhìn em ấy, đáy mắt tràn đầy sự kiên định: "Chị sẽ không để em gặp chuyện gì đâu."

"Bọn họ sẽ không đụng vào em đâu."

"Ai..."

Mấy người khác liền thở dài thật sâu.

Một ông lão nhìn cô ấy: "Nhược Kỳ, thật ra, con có thể..."

Thiếu nữ kiên định lắc đầu: "Con sẽ không."

"Chuyện "giúp Trụ Vương làm điều ác", con vĩnh viễn sẽ không làm."

Huống chi.

Cha mẹ cô ấy, cũng vì họ, mà bị con tiện nhân kia g.i.ế.c chết.

Cô ấy nhất định sẽ g.i.ế.c bọn chúng, báo thù cho cha mẹ và chị gái.

Sẽ nhanh thôi, rất nhanh.

Cô đã nghĩ ra cách rồi.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 94



Chương 94: Mỹ nam kế

Thiếu nữ tên là Chu Nhược Kỳ.

Chu Nhược Kỳ là người dân sống ở khu chung cư Vui Khỏe từ trước.

Cô có cha mẹ rất yêu thương mình, có một người chị xinh đẹp hào phóng và một người em gái ngoan ngoãn đáng yêu.

Có thể nói là một gia đình hạnh phúc năm người.

Ngày tận thế đến, chị gái Chu Tuyết dẫn bạn trai Đường Phi về nhà thăm gia đình. Để đón Đường Phi, hôm đó cả nhà không thiếu một ai đều trở về. Ai ngờ tối đó thế giới liền thay đổi, bên ngoài xuất hiện hàng ngàn, hàng vạn tang thi, Đường Phi bị kẹt lại ở nhà họ Chu.

May mắn là cha mẹ Chu luôn có thói quen trữ đồ ăn, cho dù ở nhà nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng cũng sẽ không thiếu thức ăn.

May mắn hơn nữa, ngày thứ ba tận thế, Đường Phi thức tỉnh dị năng hệ Lôi.

Ngày thứ năm, Chu Tuyết thức tỉnh dị năng hệ Mộc.

Lúc này, cơ hội sống sót của họ trong tận thế lớn hơn rất nhiều, tất nhiên, đó là nếu không có Hoa Vân Phỉ xuất hiện.

Sau khi Hoa Vân Phỉ đến khu chung cư Vui Khỏe, không chỉ nhắm vào bạn trai Ninh Âm là Dụ Sâm, mà còn nhắm vào bạn trai Chu Tuyết là Đường Phi. Cô ta "hai tay cùng làm", chinh phục cả hai người. Ban đầu Đường Phi cực kỳ ghét Hoa Vân Phỉ, nhưng không hiểu sao, chỉ sau vỏn vẹn mười ngày, thái độ của hắn đối với Hoa Vân Phỉ đã thay đổi một trời một vực.

Chu Tuyết chính là bị Đường Phi và Hoa Vân Phỉ liên thủ hại chết.

Hoa Vân Phỉ để có được dị năng của Chu Tuyết, đã lợi dụng Đường Phi hết lần này đến lần khác để kích động Chu Tuyết. Còn cha mẹ Chu vì quá tức giận liền đến trước mặt Hoa Vân Phỉ để đòi công bằng cho con gái mình, nhưng lại bị Hoa Vân Phỉ đẩy thẳng vào bầy tang thi ngay trước mặt Chu Tuyết.

Chu Tuyết hoàn toàn hắc hóa.

Và chính vì vậy, Hoa Vân Phỉ đã thuận lợi có được dị năng của Chu Tuyết.

Như thể chỉ trong khoảnh khắc, gia đình năm người chỉ còn lại Chu Nhược Kỳ và em gái. Hoa Vân Phỉ tự nhiên cũng không bỏ qua Chu Nhược Kỳ và em gái cô ấy. Cô ta cho người nhốt họ xuống tầng hầm, biến họ thành những con dê chờ làm thịt.

Dị năng của Chu Nhược Kỳ chính là thức tỉnh ở tầng hầm. Cô ấy thức tỉnh dị năng ẩn thân. Sau khi có được dị năng, một kế hoạch báo thù liền lặng lẽ hình thành trong đầu cô ấy.

Hơn một tháng qua, cô ấy đã sắp xếp đâu vào đấy, chỉ chờ thời cơ thích hợp để g.i.ế.c c.h.ế.t Hoa Vân Phỉ và Đường Phi, báo thù cho gia đình mình.

Còn việc bản thân có thể c.h.ế.t hay không, Chu Nhược Kỳ không nghĩ đến, vì trong mắt cô, không có gì quan trọng hơn việc báo thù cho người nhà.

...

"Cô bé ơi, các cháu có ở lại khu chung cư của chúng tôi không?"

"Trong khu chung cư cái gì cũng có, lại không có tang thi, giống như trước tận thế vậy."

"Nghe nói cháu có dị năng không gian, thế thì sau này người trong khu chung cư chúng tôi không phải có phúc lớn sao?"

"Đúng vậy, ra ngoài là có thể mang về nhiều vật tư hơn."

Khương Dư Linh cùng Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa vừa xuống lầu, chưa đi được mấy bước đã có người lập tức vây quanh họ. Ai nấy thái độ đều vô cùng nhiệt tình, nhìn Khương Dư Linh như nhìn món bánh ngon, hết lời khuyên bảo họ ở lại.

Nhìn thấy phía trước đã bị vây kín mít.

Khương Dư Linh liền cười: "Ở lại à? Thật ra cũng không phải là không thể, dù sao thì tận thế mà, chỉ muốn tìm một nơi an toàn để yên ổn thôi."

"Tuy nhiên..."

"Tuy nhiên gì cơ?"

"Tuy nhiên, tôi mạnh mẽ như vậy, dù ở đâu cũng sẽ rất an toàn. Cho nên nơi này cũng không quá thu hút tôi đâu." Bĩu môi, Khương Dư Linh tỏ vẻ không đánh giá cao nơi này lắm.

Thái độ này hơi kiêu ngạo quá rồi đấy.

Đám đông vây xem nhất thời không biết nói gì, cuối cùng một bác gái mặc váy kẻ caro là người đầu tiên phản ứng lại: "Hải, cô bé này, tôi biết cháu là người có dị năng không gian, nhưng dị năng không gian chỉ chứa đồ thôi, không có sức chiến đấu gì cả. Cháu yếu đuối mỏng manh như vậy, đi đối mặt với nhiều tang thi như thế cũng rất nguy hiểm."

"Không phải đâu."

Khương Dư Linh gật đầu: "Tuy tôi chỉ có dị năng không gian, nhưng trước tận thế tôi có học các loại võ thuật."

"Những con tang thi đó không làm gì được tôi đâu, nếu không sao tôi có thể đưa hai người bạn vào được khu chung cư của các bác chứ?"

"Tóm lại, vấn đề an toàn của tôi các bác không cần lo lắng, tôi rất giỏi, một quyền có thể đánh c.h.ế.t vài con tang thi đấy."

Bác gái: "..."

Những người khác: "..."

Họ còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Khương Dư Linh đã hơi mất kiên nhẫn đẩy bác gái ra: "Tôi muốn đi dạo quanh khu chung cư xem cảnh vật thế nào. Các bác có thể đừng cản đường tôi không? Muốn tôi ở lại thì tránh ra chút đi, phiền c.h.ế.t được."

Khương Dư Linh đã nói thẳng đến mức này, mọi người dù có không cam lòng thế nào cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành tức tối rời đi.

Đám đông lập tức giải tán.

Cách đó không xa, sau một cây cổ thụ lớn, có hai người đàn ông trông rất phi thường về dung mạo và khí chất đang đứng.

Họ cau mày, nhìn Khương Dư Linh như đang đánh giá một món đồ.

"Làm sao bây giờ, sao tôi cảm thấy cô Khương Dư Linh này trông khó đối phó vậy? Nếu cô ấy không ở lại, thì dị năng không gian của Vân Phỉ..."

"Cô ta quá kiêu ngạo." Người đàn ông còn lại nói với ánh mắt lạnh lùng: "Nhưng không sao, tôi đã có kế hoạch bước đầu rồi. Lát nữa hai chúng ta cùng tiến lên tiếp cận cô ấy, xem cô ấy thích kiểu người như anh, hay thích kiểu người như tôi."

"Chỉ cần có thể khiến cô ấy động lòng, thì dị năng không gian của cô ấy, sẽ là vật trong tay Vân Phỉ."

"Được." Người đàn ông gật đầu: "Nếu làm xong chuyện này, Vân Phỉ nhất định sẽ rất yêu chúng ta."

"Nhưng mà, Vân Phỉ đi đâu rồi, sao sáng sớm đã không thấy cô ấy đâu?"

Bây giờ không lo được nhiều như vậy. Nhìn thấy Khương Dư Linh đã dẫn Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa đi sang một con đường khác, hai người liếc nhau, rồi bước nhanh đuổi theo Khương Dư Linh.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 95



"Khương Dư Linh."

Hai người đàn ông chân dài, chỉ hai ba bước đã chặn đường Khương Dư Linh. Sau đó, họ nở nụ cười mà họ tự cho là rất quyến rũ: "Em ăn sáng chưa?"

Hai người này hôm qua đã xuất hiện trong bữa tiệc.

Hôm qua, họ hoàn toàn không để ý đến Khương Dư Linh, hôm nay lại đột nhiên đến gần.

"Vô sự hiến ân cần, chẳng phải gian thì cũng đạo!" (Câu nói ý chỉ người tự dưng niềm nở với mình mà không có lý do chính đáng thì chắc chắn có ý đồ xấu).

Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa liếc nhìn nhau, thấy vẻ mặt lo lắng giống hệt nhau trong mắt đối phương. Cơ thể họ lập tức căng thẳng.

Còn Khương Dư Linh thì rất bình tĩnh hỏi: "Xin hỏi hai anh là ai?"

Nụ cười trên mặt hai người cứng đờ.

"Tối qua chúng ta đã gặp rồi, chỉ là tối qua em đi vội quá, anh chưa kịp giới thiệu bản thân."

Một trong hai người, người có vẻ ngoài thanh tú nói: "Anh tên là Đường Phi."

Hắn nói rồi đưa tay về phía Khương Dư Linh, trông có vẻ như muốn bắt tay cô.

Người đàn ông còn lại thấy vậy cũng vội nói: "Anh tên là Quách Tuấn."

Đường Phi và Quách Tuấn là những người cũ trong hậu cung của Hoa Vân Phỉ. Một người có dị năng hệ Lôi, một người có dị năng hệ Hỏa, đều là những dị năng rất mạnh. Nhưng ở chỗ Hoa Vân Phỉ, hai người họ lại không được yêu quý, trọng dụng.

Vì vậy, họ tính toán làm ra chuyện gì đó để Hoa Vân Phỉ để ý đến họ hơn.

Hôm nay, nhóm người ra gặp Khương Dư Linh đều là do họ tìm đến. Thấy kế hoạch đó không thành công, họ chỉ còn cách cố nhịn sự khó chịu để thực hiện kế hoạch B. Nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch B có vẻ cũng không suôn sẻ lắm.

Dù sao thì, Khương Dư Linh nhìn họ như nhìn mèo nhìn chó, chẳng có chút cảm xúc gì. Hoàn toàn không giống như thích kiểu người như họ.

Hơn nữa, tối qua mới gặp, hôm nay cô lại như không quen biết họ vậy.

Mặc kệ phản ứng này là thật hay giả vờ, cả hai người đều có linh cảm không tốt.

Và Khương Dư Linh cũng như họ nghĩ, chẳng có ấn tượng gì với họ cả: "Không cần bắt tay đâu? Tôi không thân với các anh. Các anh có chuyện gì không?"

Đường Phi nắm chặt tay, nụ cười nhạt nhẽo. Trên khuôn mặt trắng nõn của hắn mang theo vẻ gượng gạo: "Anh chỉ muốn làm quen với em thôi, không có ý định gì khác. Thật ra tối qua anh đã muốn làm quen rồi, chỉ là..."

"Chỉ là tôi không muốn làm quen với anh."

Khương Dư Linh cắt ngang lời hắn, rất mất kiên nhẫn: "Vậy các anh có thể tránh ra không? Tôi còn muốn đi dạo quanh khu chung cư nữa."

Đường Phi: "..."

Bị từ chối thẳng thừng như vậy, hắn có chút khó chịu trên mặt. May mà Quách Tuấn kịp thời gỡ bí cho hắn: "Chúng tôi có thể đi cùng em."

Vẻ ngoài của Quách Tuấn thuộc kiểu chó con, đôi mắt vô tội như chó con, khi nhìn người tự nhiên mang theo vài phần ngây thơ. Lúc này hắn chớp chớp mắt, càng khiến cả người trông ngây thơ vô hại. Nếu là người khác, nói không chừng đã bị mềm lòng. Nhưng Khương Dư Linh chỉ khẽ nhếch khóe môi: "Bao gồm cả anh."

Cô cười mà như không cười, vẻ mỉa mai.

Quách Tuấn: !!!

Đường Phi: !!!

Khi một người bị đối xử như vậy, trong lòng thường rất khó chịu. Nhưng nếu có người cùng chịu sự coi thường với mình, cảm giác lại khác một chút.

Sắc mặt Đường Phi tốt hơn. Hắn đang chuẩn bị nói gì đó thì Khương Dư Linh đã dẫn Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa rời đi. Hai người nhìn bóng lưng cô đi xa, muốn đuổi theo nhưng lại nghĩ đến thái độ thẳng thừng lúc nãy của Khương Dư Linh, liền đành từ bỏ.

"Cô ấy có lẽ không thích kiểu người như chúng ta."

"Không sao, chúng ta còn có thể tìm người khác hợp tác mà."

Hai người đàn ông lòng tự trọng bị tổn thương cuối cùng không đuổi theo nữa. Họ suy tính một lát rồi đi về phía Tòa nhà số 1. Còn Khương Dư Linh ở phía này, đi đến một nơi vắng vẻ không có ai, liền nói vọng về phía sau: "Ra đây đi."

"Ở đây không có ai."

Lời nói đột ngột của cô làm Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa hơi không hiểu gì cả. Hai người liếc nhìn nhau. Giây tiếp theo, một bóng dáng màu đỏ từ khu vực cây xanh chạy vụt ra.

Cô ta tóc tai bù xù, một con mắt lộ ra ngoài đầy sát khí, nhưng cũng tràn ngập tò mò: "Sao cô biết tôi ở đây?"

...
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 96



Người này chính là em gái Lý Thương, Lý Thiên.

Sau khi Chu Nhược Kỳ đến nhắc nhở cô ấy, mặc dù không muốn mạo hiểm ra ngoài nói những lời thừa thãi nữa, nhưng vì báo thù, vì muốn Hoa Vân Phỉ sống không bằng chết, cô vẫn đến.

Ai ngờ vừa đến nơi đã thấy Khương Dư Linh làm cho Đường Phi và Quách Tuấn cứng họng không nói nên lời.

Sự bất mãn trong lòng cô giảm đi một chút, có thêm vài phần thiện cảm với Khương Dư Linh.

Trong không khí thoang thoảng mùi m.á.u tươi nhàn nhạt.

Khương Dư Linh nhìn thoáng qua liền nhận ra Lý Thiên chính là thiếu nữ đã nhắc nhở họ tối qua. Thấy cô ấy toàn thân đầy máu, trông rất chật vật, cô đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì. Khương Dư Linh không trả lời câu hỏi của cô ấy mà hỏi ngược lại: "Cô bị đánh à."

Từ sau khi thức tỉnh năng lực tinh thần, ngay cả tiếng gió thoảng, lá cây lay động cũng không thoát khỏi mắt cô.

"Có phải vì cô chạy ra nhắc nhở chúng tôi, nên bọn họ đã đánh cô không?"

"Nghe cô nói như thể biết gì đó." Mắt Lý Thiên lập tức lạnh đi. Cô ấy nghiến răng nghiến lợi: "Nếu cô biết vì sao không đi đi?"

Cô ấy oán hận nhìn chằm chằm Khương Dư Linh. Thiện cảm vừa nãy dành cho cô trong khoảnh khắc này tan thành mây khói.

Cô đột nhiên rất hối hận vì bản thân đã mạo hiểm lớn ra ngoài nhắc nhở Khương Dư Linh. Hiện tại cô vốn đã yếu, nếu lại bị đánh, có lẽ sẽ không sống nổi nữa.

Trong giây lát, hô hấp của Lý Thiên trở nên dồn dập hơn.

Khương Dư Linh như thể không nhận ra sự tức giận của Lý Thiên, vẫn không trả lời câu hỏi của cô ấy. Cô nở nụ cười: "Nếu nguyện ý, cô có thể nói cho tôi biết những chuyện liên quan đến Hoa Vân Phỉ. Tôi có lẽ có thể giúp cô báo thù."

"Chỉ bằng cô sao?" Khóe miệng Lý Thiên nhếch lên một nụ cười mỉa mai: "Cô có biết Hoa Vân Phỉ là loại người gì không? Cô có biết những người bên cạnh cô ta đều có dị năng không? À, tôi biết rồi, cô không nghe lời tôi, muốn ở lại đây là vì muốn đối phó Hoa Vân Phỉ đúng không? Cô đúng là không biết trời cao đất rộng..."

Từ sau khi bị anh ruột bán đứng, bị nhốt trong lồng sắt như chó, bị đánh đập và khinh bỉ, tâm lý của Lý Thiên đã hoàn toàn thay đổi. Cô ấy không kiêng nể gì trút hết cơn giận trong lòng, thoải mái trào phúng Khương Dư Linh ngây thơ và suy nghĩ đơn giản.

Đối mặt với cơn giận của cô, Khương Dư Linh từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, không hề sốt ruột, như thể người bị nói không phải là cô vậy. Điều này càng làm Lý Thiên thêm tức giận, lời nói cũng càng khó nghe.

Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa ở một bên đều không thể nghe nổi nữa.

Họ cũng nhìn thoáng qua liền nhận ra Lý Thiên là ai. Tuy biết nơi này có vấn đề, và cảm kích cô ấy đã nhắc nhở, nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể lăng mạ Khương Dư Linh như vậy.

"Này, cô nói cái gì vậy?"

"Dư Linh vốn dĩ đã rất lợi hại rồi. Hoa Vân Phỉ kia trước mặt cô ấy chẳng đáng là gì, biết không?"

"Bản thân cô không được, thì đừng có nghĩ ai cũng phế vật như cô!"

Hai người kẻ tung người hứng cắt ngang lời Lý Thiên. Lý Thiên nghe xong càng tức: "Các người lại tin cô ấy như vậy sao? Có biết không, quyết định hôm nay của các người rất có thể sẽ đẩy các người vào vực sâu đấy. Tôi khuyên các người có thể đi thì đi nhanh lên."

"Hơn nữa, tôi thấy các người bênh vực cô ấy như vậy, nhưng cô ấy cũng đâu có..."

"Hoa Vân Phỉ hiện tại đang trong tay tôi."

Đột nhiên.

Khương Dư Linh vẫn luôn im lặng nãy giờ lên tiếng.

Tiếng nói tức giận của Lý Thiên đột nhiên im bặt. Cô nhìn về phía Khương Dư Linh, cười khẩy nói: "Cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi à. Hoa Vân Phỉ trong tay cô thì sao..."

"Cô nói cái gì?"

Lời nói chưa dứt, cô đột nhiên nhận ra Khương Dư Linh vừa nói gì đó. Cô đột nhiên trừng lớn mắt: "Cô, cô nói cái gì?"

"Muốn đi xem cùng tôi không?" Khương Dư Linh hơi ngẩng cằm lên, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt nhẽo: "Điều kiện là, hãy nói cho tôi biết Hoa Vân Phỉ đã làm những chuyện tày trời gì rồi."

Ba câu nói, khiến cả ba người đều im lặng.

Lý Thiên: "..."

Đường Viện Viện: "..."

Lâm Thanh Hứa: "..."

Trong giây lát, họ không thể tin vào tai mình.

Hoa Vân Phỉ, sao có thể nằm trong tay cô chứ?
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 97



Nhưng Hoa Vân Phỉ thật sự đang nằm trong tay Khương Dư Linh.

Khi nhìn thấy Hoa Vân Phỉ đang nằm dưới gầm giường, hôn mê bất tỉnh, không chỉ Lý Thiên, ngay cả Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa cũng chìm vào im lặng sâu sắc.

"Cô ta, sao lại ở đây?"

Lý Thiên tự mình đến đây.

Sau khi hỏi rõ địa chỉ hiện tại của Khương Dư Linh và nhóm cô ấy, ba người Khương Dư Linh vừa mới về phòng thì Lý Thiên đã đến ngay sau đó.

Hơn nữa, để tránh bị theo dõi cuộc nói chuyện sau này, trước khi đến cô còn cắt hết điện toàn bộ khu chung cư.

Phải nói, Lý Thiên ở một khía cạnh nào đó thật sự là một nhân tài.

Tuy nhiên, người có tài năng này hiện tại đang chìm sâu vào sự nghi ngờ cuộc đời mình. Cô nhìn chằm chằm Hoa Vân Phỉ dưới gầm giường, con mắt duy nhất lộ ra ngoài của cô ta trợn tròn như thấy ma: "Cô ta lại thật sự ở đây!"

Lý Thiên tuy đến, nhưng cô không nghĩ rằng Khương Dư Linh thật sự bắt được Hoa Vân Phỉ. Dù sao Hoa Vân Phỉ mạnh như vậy, đàn ông bên cạnh cô ta cũng đều có dị năng, Khương Dư Linh dù lợi hại thế nào cũng không thể mang Hoa Vân Phỉ đi mà không ai phát hiện được.

Lý Thiên cho rằng Khương Dư Linh đang nói năng luyên thuyên, muốn xem lát nữa Khương Dư Linh xử lý thế nào. Ai ngờ...

"Cô làm cách nào??"

Ba câu hỏi liên tiếp cho thấy sự bất ổn sâu sắc trong lòng Lý Thiên. Và những câu hỏi này cũng là những câu mà Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa muốn hỏi. Họ tối qua lo lắng gần như thức trắng đêm, thậm chí còn thay phiên nhau gác đêm, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì.

Vậy rốt cuộc.

Khương Dư Linh đã làm cách nào mà thần không biết, quỷ không hay mang Hoa Vân Phỉ ra ngoài?

Sáu con mắt đồng loạt nhìn Khương Dư Linh, nhìn nhau chằm chằm. Đối mặt với sự kinh ngạc và tò mò gần như muốn trào ra khỏi đáy mắt họ, Khương Dư Linh nhấc chân đi về phía ngoài phòng.

Ba người họ mắt trông mong đi theo.

Khương Dư Linh ngồi trên ghế sofa, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, cử chỉ thanh nhã: "Tôi có cách của tôi."

Nói xong, cô nhìn về phía Lý Thiên: "Tuy nhiên, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc Hoa Vân Phỉ đã làm những gì rồi."

"Nếu cô ta thật sự làm những chuyện tội ác tày trời, với thực lực của tôi, tôi có thể giúp các người thực thi công lý."

Thực thi công lý, cô dường như thật sự có thể làm được.

Nghĩ đến Hoa Vân Phỉ đang nằm dưới gầm giường, trong giây lát, Lý Thiên quên hết mọi nghi ngờ, tim đập điên cuồng.

Nếu,

Cô thật sự có thể giúp họ làm chủ, thì...

Họ chẳng phải sẽ không cần vì báo thù mà sống cuộc sống không thấy ánh mặt trời như vậy sao?

Nhưng, họ không thân thích gì với cô, liệu cô thật sự sẽ giúp họ báo thù không?

Hơn nữa, báo thù xong rồi, cô có thể sẽ trở thành Hoa Vân Phỉ thứ hai không?

Trong khoảnh khắc, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Lý Thiên. Nhưng cuối cùng, những suy nghĩ đó vẫn bị thay thế bởi hai chữ "báo thù". Mặc kệ sau này Khương Dư Linh muốn làm gì, nhưng hiện tại cô có thể giúp họ giải quyết Hoa Vân Phỉ, thế là đủ rồi.

"Là thế này..."

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, Lý Thiên cuối cùng cũng kể lại tất cả những gì Hoa Vân Phỉ đã làm cho ba người Khương Dư Linh. Cô ấy không thêm thắt hay phóng đại sự thật. Dù sao, những việc Hoa Vân Phỉ làm đã quá nhiều và kinh khủng, không bút nào tả xiết, không cần cô ấy tô vẽ gì thêm cũng đủ khiến người ta phẫn nộ.

Tuy nhiên,

Trong lúc này, Khương Dư Linh vẫn luôn im lặng.

Ngược lại, Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa thì tức giận muốn chết: "Thật là quá đáng mà!"

"Loại người như cô ta làm sao xứng sống trên thế giới này. Hơn nữa ông trời còn cho cô ta dị năng tốt như vậy... Không, không thể nói dị năng của cô ta tốt, chỉ có thể nói dị năng của cô ta tà ác. Tôi chưa từng nghe qua, dị năng của ai lại có thể cướp lấy dị năng của người khác, thật là quá ghê tởm."

"Cho nên, cô ta nhiệt tình với Dư Linh như vậy, chính là muốn dị năng không gian của cô ấy sao?"

Nghĩ đến đây, Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa rợn người.

Giây tiếp theo, Đường Viện Viện liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhất định, nhất định không thể tha cho cô ta dễ dàng như vậy!"

...

"Nhất định không thể tha cho cô ta."

Cùng lúc đó, ở tầng 2 tòa nhà số 1, Đường Phi và những người khác cũng đang bàn bạc một âm mưu nhằm vào Khương Dư Linh: "Chúng ta nhất định phải nghĩ cách, làm cho cô ấy yêu một trong số chúng ta."

"Đến lúc đó, dị năng của cô ấy sẽ là vật trong tay Phỉ Phỉ."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 98



Đường Phi và nhóm của hắn đang bàn bạc xem làm thế nào để khiến Khương Dư Linh thích một trong số họ.

Tuy nhiên, chưa kịp thực hiện kế hoạch thì họ đã bị bắt hết cùng lúc. Khi tỉnh lại, họ phát hiện mình bị trói chặt ném chung một chỗ, trong một căn phòng tối.

Họ lập tức ngớ người ra.

"Này, có chuyện gì vậy?"

"Đây là đâu?"

"Sao chúng ta lại ở đây?"

"Tôi, dị năng của tôi sao lại không còn nữa rồi?"

"Dị năng của tôi cũng không còn!"

"Tôi, tôi cũng thế."

Sau lúc đầu ngơ ngác, Đường Phi, Lý Thương và nhóm của hắn nhận ra cơ thể có gì đó không ổn.

Dị năng đã biến mất.

Phát hiện này khiến họ hoảng loạn, sợ hãi tột độ, hết sức giãy giụa. Nhưng dù họ giãy giụa thế nào, trong người cũng không có chút năng lượng nào thoát ra.

"Sao lại, sao lại thế này?"

"Dị năng của tôi... dị năng của tôi..."

"Rốt cuộc là ai đã lấy dị năng của tôi!"

"Còn có thể là ai? Có thể chiếm lấy dị năng của người khác, chỉ có Phỉ Phỉ thôi."

"Không thể nào là Phỉ Phỉ được. Phỉ Phỉ tốt với chúng ta như vậy, sao có thể lấy đi dị năng của chúng ta?"

Bảy tám người đàn ông trong phòng tối ồn ào bàn tán về việc dị năng của mình sao đột nhiên biến mất. Rất nhanh, có người nghĩ đến Hoa Vân Phỉ, người thường xuyên làm chuyện này. Họ ngớ người và không thể tin được, cảm thấy Hoa Vân Phỉ tuyệt đối không thể đối xử với họ như vậy.

Nhưng mà,

Thật sự không thể sao?

Hoa Vân Phỉ vì trở nên mạnh hơn mà đã làm rất nhiều chuyện tày trời, họ đã sớm biết. Cô ta không phải là người lương thiện gì cả, chỉ là vì người bị hại không phải họ, nên họ chọn cách thờ ơ, để mọi chuyện trôi đi. Vậy nên bây giờ cuối cùng cũng đến lượt họ rồi sao?

Sao lại thế này?

Rõ ràng, yêu cô ta nhiều như vậy mà.

Trong giây lát, Lý Thương và nhóm của hắn vừa đau lòng vừa tức giận, nội tâm phức tạp không thể tả hết. Và họ không biết rằng, đây chỉ là sự bắt đầu của cuộc sống bi thảm của họ mà thôi.

...

"Cứ thế bỏ qua cho họ sao?"

Ngoài phòng tối, Lý Thiên nhìn những người đàn ông đẹp trai trên màn hình đang khóc lóc thảm thiết. Con mắt duy nhất lộ ra ngoài của cô tràn đầy vẻ chán ghét và căm hận.

Khương Dư Linh liền nói: "Họ không phải cứ nói rằng, có thể trao dị năng cho Hoa Vân Phỉ là vinh hạnh của các người sao? Đã thế, vậy cứ để họ tự nếm trải "vinh hạnh" này đi."

Khương Dư Linh không được coi là người tốt theo nghĩa truyền thống. Tuy nhiên, cô cũng sẽ không vì trở nên mạnh hơn mà bất chấp mọi giới hạn đi làm tổn thương những người vô tội. Khi nghe Lý Thiên nói rốt cuộc Hoa Vân Phỉ đã làm những gì, bề ngoài cô không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã tính toán làm thế nào để bắt hết Hoa Vân Phỉ và những kẻ liên quan cùng một lúc.

Ăn miếng trả miếng là điều cô thích nhất.

Thế là cô trước hết dùng dị năng ẩn thân làm cho tất cả những người này mê đi, rồi sau đó tìm trong cửa hàng hệ thống được vài vật phẩm có thể phá hủy dị năng. Cô chọn loại rẻ nhất, gây di chứng lớn nhất cho cơ thể, để dùng cho Lý Thương và nhóm của hắn.

Tuy loại rẻ nhất cũng cần một nghìn điểm một cái.

Nhưng Khương Dư Linh cảm thấy rất đáng giá. Chỉ cần cô thấy đáng giá, đó chính là thứ phù hợp.

"Chúng ta bây giờ có thể đi được rồi."

Khương Dư Linh chán ghét liếc nhìn đám Lý Thương vẫn còn đang bối rối, đau lòng, bực bội. Cô quay người bước đi ngay. Nhưng rất nhanh, cô nhớ đến đám người bị coi như "heo con", thế là bảo Lý Thiên dẫn đường. Cô muốn đi đưa những người đó đi.

Lý Thiên không nói cho Khương Dư Linh về tình hình của Chu Nhược Kỳ. Cô nghĩ rằng nếu Khương Dư Linh không phải người tốt, thì Chu Nhược Kỳ vẫn có thể là đường lui cuối cùng của họ.

Nhưng bây giờ xem ra...

Lý Thiên mím môi: "Nhưng họ đều là những người già yếu, bệnh tật, tàn phế. Nếu họ đi theo cô, thì cô còn phải chịu trách nhiệm nuôi họ..."

"Tôi chỉ là đáng thương họ và cứu họ ra khỏi hang ổ quỷ dữ mà thôi." Khương Dư Linh lập tức nói: "Tôi không cần thiết phải chịu trách nhiệm về tương lai của họ."

Tuyệt đối không ngờ sẽ nhận được câu trả lời này, Lý Thiên ngây người ra. Một hồi lâu mới nói: "Giúp người giúp đến cùng..."

"Tận thế đến rồi, nếu còn tin vào những lời đó, chỉ sẽ c.h.ế.t rất thảm thôi."

Đáp lại cô ấy, là một câu nói nhẹ nhàng, không để tâm của Khương Dư Linh.

Lý Thiên im lặng.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 99



Khương Dư Linh đi theo Lý Thiên xuống tầng hầm giam giữ Chu Nhược Kỳ và những người khác. Trong lúc đó, có người nhận thấy có điều bất thường muốn xông lên ngăn cản, nhưng điều này không cần Khương Dư Linh phải ra tay. Lâm Thanh Hứa trực tiếp một chân đá bay mấy người đó. Mấy người đó ngã xuống bầm dập mặt mũi nhưng cũng không quên nói những lời độc địa, bảo rằng lát nữa sẽ khiến họ phải hối hận.

Họ bây giờ vẫn chưa biết nhóm Lý Thương, Đường Phi đã bị Khương Dư Linh phế bỏ, và Hoa Vân Phỉ đã bị bắt. Ánh mắt độc ác đó sắp lộ ra ngoài.

Tuy nhiên, bóng dáng chạy trốn nhìn thế nào cũng lộ ra vài phần hoảng sợ.

Trong mắt Lý Thiên cũng để lộ sát khí. Cô rục rịch muốn hành động nói: "Có muốn g.i.ế.c họ không?"

"Không cần, trước khi đi tặng cho họ một món quà lớn là được."

Chết có gì đáng sợ? Đáng sợ là sống không bằng chết. Đối với lũ người giúp kẻ xấu làm điều ác này, Khương Dư Linh đã sớm nghĩ kỹ cái kết cho bọn họ rồi.

Đến một người đánh một người, đến hai người đánh cả đôi. Rất nhanh, Khương Dư Linh theo Lý Thiên dẫn đường đã đến tầng hầm giam giữ Chu Nhược Kỳ và những người khác.

Tầng hầm lạnh lẽo. Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng nặc, còn có mùi nước tiểu, mùi phân. Những mùi này trộn lẫn vào nhau, nồng nặc đến mức xộc thẳng lên đầu.

Thật sự rất thối.

Khương Dư Linh dừng bước.

Cô lui về sau hai bước, nhìn về phía ba người Lý Thiên, Đường Viện Viện, Lâm Thanh Hứa, vẻ mặt thản nhiên, không để tâm: "Tôi không xuống đâu, các cậu xuống dẫn người lên là được."

Nơi này mùi nồng nặc như vậy, Khương Dư Linh không muốn vào cũng là chuyện bình thường. Dù sao cô là người mà ngay cả trên đường chạy trốn cũng cần sạch sẽ, gọn gàng.

Vì thế cô thậm chí có thể dùng hết bốn thùng nước sạch để rửa xe. Còn những cái lõi năng lượng trong đầu tang thi, cô một lần cũng chưa từng đào. Nếu họ đào, không chỉ phải rửa tay, còn phải khử trùng.

Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa gật đầu theo thói quen.

Còn mắt Lý Thiên lại sáng lên. Cô quen biết Khương Dư Linh cũng coi như được một ngày rồi. Trong một ngày này, cô không thấy nhiều cảm xúc trên mặt Khương Dư Linh, giống như chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay cô ấy.

Nhưng bây giờ, tuy bề ngoài Khương Dư Linh trông bình tĩnh, nhưng cô lại từ vẻ ngoài bình tĩnh đó nhìn thấy nội tâm không hề bình tĩnh của cô ấy.

Cô ấy lại cũng có điểm yếu.

Lý Thiên cảm giác như mình vừa phát hiện ra lục địa mới đáng kinh ngạc vậy. Cô vui mừng tột độ, một con mắt cong cong, nhảy chân sáo dẫn đường ở phía trước. Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa đi theo sát phía sau.

Khương Dư Linh: "..."

Không biết cô ấy đang vui cái gì.

...

"Có người đến."

Tầng hầm trống trải, một chút âm thanh cũng có thể bị phóng đại vô hạn. Nghe tiếng bước chân từ cửa truyền đến, lòng Chu Nhược Kỳ căng thẳng. Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y em gái bên cạnh, chỉ cảm thấy toàn thân em gái đều đang run rẩy.

"Chị ơi, chị ơi làm sao bây giờ? Lần trước họ vào nói... tiếp theo, tiếp theo sẽ đến lượt em..."

Ngay cả giọng nói của Chu Nhược Ngọc cũng đang run rẩy.

"Đừng sợ."

Chu Nhược Kỳ hít sâu một hơi, trên khuôn mặt nhỏ lem luốc cũng không có nhiều biểu cảm: "Yên tâm đi, chị sẽ không để em gặp chuyện gì đâu."

Cô đã sớm nghĩ kỹ rồi.

Nếu lần này họ chọn em gái, thì cô sẽ đi ra thay em. Sau đó nghĩ cách đánh ngất những người đó, rồi quay lại đưa em gái rời đi.

Chỉ là thời gian vẫn rất gấp.

Cô vốn là muốn đợi khi tìm được một nơi an toàn để sắp xếp cho em gái. Nói như vậy, cho dù cô có chết, em gái cũng có thể bình an sống sót trong tận thế.

Nhưng bây giờ...

Ánh mắt Chu Nhược Kỳ sâu lắng. Cô nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu.

Bây giờ cũng không lo được nhiều như vậy. Việc khẩn cấp nhất, vẫn là trước hết giúp em gái thoát khỏi nguy hiểm này.

Nghĩ đến đây, đáy mắt Chu Nhược Kỳ hiện lên vài phần liều lĩnh. Nhưng ngay sau đó, cô ấy liền ngây người ra, bởi vì cô ấy lại còn nghe thấy, giọng của Lý Thiên.

"Họ ở phía trước."

"Bây giờ tổng cộng chắc còn khoảng bốn năm chục người. Những người khác tất cả đều bị lũ súc sinh đó g.i.ế.c rồi."

Giọng Lý Thiên mang theo sự vui vẻ chưa từng có, rất khác so với vẻ âm trầm, c.h.ế.t chóc ngày trước. Ngay cả người không thân với cô, cũng có thể nghe ra được.

Hơn nữa, cô có vẻ như đang nói chuyện với ai đó.

Chẳng lẽ bây giờ cô còn có thể tìm được người cứu họ sao?

Nghe có vẻ, hình như đúng là vậy.

Chu Nhược Kỳ: "..."

Chu Nhược Kỳ: "???"

Trong giây lát, tim cô ấy đập thình thịch.
 
Back
Top Bottom