Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 80



Kỳ Nguyệt và Lý Na đều bị đẩy ngã trên mặt đất, hơn nữa Kỳ Nguyệt vì bị bắt uống vài ngụm nước bẩn nên hiện tại còn đang ho sặc sụa.

Khương Dư Linh đột ngột ra tay làm khó dễ khiến mọi người ở đây đều cảm thấy hơi khó tin. Dù sao Kỳ Nguyệt, Lý Na và những người khác cố tình tìm Khương Dư Linh gây sự cũng không phải một hai lần, Khương Dư Linh thường đều im lặng không nói, hoặc là một mình ở yên một chỗ, chưa bao giờ đối đầu trực diện với họ.

Nhưng lần này...

"Khương Dư Linh, cô làm gì vậy? Chúng ta là người cùng một đội, cô có gì không thể nói năng tử tế, tại sao cứ phải đánh người? Côcòn ép Kỳ Nguyệt uống nước bẩn, cô thật sự quá đáng."

Mạnh Ngôn và Lưu Vận, những người vừa nãy cùng Kỳ Nguyệt, Lý Na nói xấu Khương Dư Linh, sắc mặt đều vô cùng khó coi, đặc biệt là Lưu Vận. Ánh mắt nhìn về phía Khương Dư Linh như muốn phun độc vậy. Cô ta ngồi xuống đỡ Kỳ Nguyệt, dùng sức vỗ vào lưng cô ta. Mạnh Ngôn thì đứng ra bênh vực Kỳ Nguyệt và Lý Na.

"Tuy rằng Kỳ Nguyệt nói có hơi quá đáng, nhưng cô không ra ngoài mà vẫn muốn chia đồ ăn như chúng tôi vốn dĩ là sự thật..."

Mạnh Ngôn ra vẻ đúng lý hợp tình lại căm ghét đến tận xương tủy.

Cứ như thể Khương Dư Linh đã làm gì đó tội ác tày trời vậy.

"Câm miệng đi, đồ bạch nhãn lang."

Khương Dư Linh trực tiếp mở miệng ngắt lời hắn. Cô khoanh tay trước ngực, nhướng mày: "Anh cũng muốn bị đánh à? Nếu muốn, tôi có thể chiều lòng anh, không cần ở đây lòng vòng làm tôi khó chịu."

"Khương Dư Linh, cô nói cái gì?" Khuôn mặt trắng trẻo của Mạnh Ngôn lập tức đỏ bừng vì tức giận: "Cô ăn nói kiểu gì đấy, ai là bạch nhãn lang hả? Chính cô từ tận thế đến giờ chưa từng ra ngoài tìm kiếm vật tư, chúng tôi..."

"Tôi không ra ngoài tìm kiếm vật tư, đó là bởi vì khi cho bạch nhãn lang như ai đó ăn, đã nói rõ với Thư Bình rồi. Các người ăn đồ của tôi, sẽ làm việc cho tôi. Thế nào? Ăn xong đồ rồi liền trở mặt không biết người, sớm biết các người là loại người như vậy, tôi thà mang đồ ăn đi cho chó ăn, cũng không cho các người ăn."

"Hơn nữa, mấy người các người chỉ là những kẻ phế vật không có dị năng thôi, ra ngoài nhiều nhất cũng chỉ làm chân chạy vặt. Dám ở trước mặt tôi mà la hét như vậy, chính chủ còn chưa lên tiếng đâu."

Khương Dư Linh mắng Mạnh Ngôn một trận, không đợi hắn mở miệng, liền quay sang nhìn Thư Bình. Hắn là người thực sự có thể làm chủ trong đội ngũ.

"Thư Bình, ý của bọn họ có phải cũng là ý của cậu không? Cậu cũng cảm thấy, tôi ở trong đội ngũ mà chỉ ăn bám sao?"

Khương Dư Linh cũng không cảm thấy Thư Bình tốt đến mức nào. Là đội trưởng ngầm trong đội ngũ, thái độ của hắn có thể ảnh hưởng đến cách những người khác đối xử với cô.

Và những người khác không hề tôn trọng cô, cũng không nhớ ơn cô, điều này chỉ có thể chứng minh, nội tâm hắn cũng nghĩ như vậy.

Cho nên ——

Trước mắt cô ấy có thể thu làm tiểu đệ, chỉ có Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa.

Không còn lựa chọn nào khác.

Cảm giác này không mấy mỹ mãn.

Khương Dư Linh liếc nhìn Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa một cái, ánh mắt lại quay trở về Thư Bình.

Lúc đó, Thư Bình cau mày, đối diện với ánh mắt Khương Dư Linh, hắn thở dài thật sâu: "Khương Dư Linh, tôi biết bọn họ lần này làm có hơi quá đáng, nhưng cô bây giờ cũng đã đánh trả lại rồi, mọi người đều là người cùng một đội, không cần thiết làm mọi chuyện căng thẳng đến mức này."

Quả nhiên.

Khương Dư Linh liền cười: "Cho nên Thư Bình, cậu cũng biết bọn họ làm quá đáng đúng không?"

Sắc mặt Thư Bình cứng đờ.

Nhưng hắn rất nhanh tìm được lời bào chữa: "Bọn họ ngày thường cũng không như vậy, hôm nay quả thật là không tìm được vật tư gì. Vốn dĩ tối nay tôi định mắng bọn họ, để cậu chịu ấm ức rồi, xin lỗi, là tôi không tốt."

"Thư Bình, cậu xin lỗi cô ta làm gì?"

Lời này vừa nói ra, Khương Dư Linh còn chưa kịp nói chuyện, Mạnh Ngôn bên cạnh liền cười lạnh mở miệng: " Đúng là lúc đầu tận thế cô ta có cho chúng ta đồ ăn, không sai, nhưng lâu như vậy rồi, nếu không phải chúng ta bảo vệ cô ta, cô ta đã sớm không còn nữa. Cái dáng vẻ õng ẹo của cô ta, cho dù có sống sót, cũng chỉ có thể bị người khác ép trở thành ..."

"A!"

Lời Mạnh Ngôn chưa nói xong, Khương Dư Linh đã đá một cú vào bụng hắn, trực tiếp đá hắn văng ra ngoài nhà vệ sinh, ngã vào chiếc bàn nhỏ bên ngoài, phát ra tiếng "binh bang lang".

"Tôi thấy cậu không cần cả cái miệng này nữa rồi."

Lưu Vận thét chói tai: "Khương Dư Linh, cô làm gì vậy?"

Khương Dư Linh không thèm để ý đến cô ta, hai ba bước đuổi theo ra ngoài, sau đó lại xách Mạnh Ngôn, người đang đau đến nhe răng nhếch mép vẫn chưa kịp phản ứng, thực hiện một cú quật vai. Lại là một chân dẫm lên n.g.ự.c Mạnh Ngôn, nhìn khuôn mặt xanh lét của hắn, quay đầu nhìn về phía Thư Bình, Lưu Vận và những người khác đang đuổi theo ra.

Vừa nhấc tay lên.

Một thùng mì gói, một thùng xúc xích, một thùng sữa tươi liền xuất hiện từ hư không, rơi xuống người Mạnh Ngôn.

Mạnh Ngôn trực tiếp bị đè cho ngất xỉu.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Khương Dư Linh lại một lần nữa nở nụ cười, lần này cười mang theo vài phần ác ý: "Xin lỗi nha, tôi chính là mệnh tốt. Trước tận thế, tôi là thiên kim tiểu thư giá trị con người không tầm thường. Sau tận thế, tôi lại là dị năng giả không gian cực kỳ hiếm có."

"Không muốn ra ngoài đối mặt tang thi, chỉ là vì tôi muốn tìm một nhóm đồng đội phẩm chất tốt, giữ lời hứa lại biết ơn. Cho nên cố ý khảo nghiệm các người đấy."

"Nhưng đáng tiếc, các người không chịu đựng được sự khảo nghiệm của tôi, cho nên từ hôm nay trở đi, tôi không cần các người nữa."

Yên tĩnh,

Yên tĩnh như tờ.

Không ai ngờ sự việc lại diễn biến như thế này, không ai đoán được Khương Dư Linh, người ngày xưa yếu ớt đến nỗi ngay cả một con tang thi bình thường cũng không đánh chết, thế mà lại là dị năng giả hệ không gian.

Đó là hệ không gian a!

Hệ không gian bí ẩn nhất. Từ khi tận thế đến giờ hai tháng, họ cũng chỉ nghe người ta nhắc đến, chưa bao giờ gặp qua.

Khương Dư Linh, sao lại là dị năng giả hệ không gian được chứ?

Tất cả mọi người đều ngây người, bao gồm cả Kỳ Nguyệt vẫn còn nôn mửa trong nhà vệ sinh. Khi nghe Khương Dư Linh nói mình là dị năng giả hệ không gian, cô ta liền lồm cồm bò dậy từ mặt đất, nhanh bước đi ra khỏi nhà vệ sinh, liền thấy Mạnh Ngôn trên người chất đầy vật tư.

Lòng cô ta tức khắc nổi sóng dữ dội.

Lúc này, không ai nhớ đến Mạnh Ngôn vẫn còn bị Khương Dư Linh đạp dưới chân.

Và Khương Dư Linh nhìn biểu cảm không khác nhau là mấy trên khuôn mặt mỗi người, trong lòng vô cùng hài lòng. Cô vỗ vỗ tay, lại lấy ra một gói khăn giấy ướt lau tay mình, chân không dừng lại, đá Mạnh Ngôn đang ngất xỉu sang một bên: "Nói chính xác, là Kỳ Nguyệt, Thư Bình, Lý Na, Mạnh Ngôn, Lưu Vận năm người các người không chịu đựng được sự khảo nghiệm của tôi."

"Đường Viện Viện, Lâm Thanh Hứa, hai người các cậu có muốn đi cùng tôi không?"

Cô ấy hơi nâng cằm lên, động tác tay không nhanh không chậm, giống như một con thiên nga trắng kiêu hãnh.

Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa đột nhiên bị điểm danh, tức khắc hoàn hồn lại.

"Cái, cái gì?"

Họ theo bản năng hỏi, nhưng rất nhanh phản ứng lại, trên mặt lộ ra vài phần vẻ không thể tin được: "Cậu nói chúng tôi đã vượt qua khảo nghiệm của cậu sao?"

Hai người liếc nhau, trong mắt đều mang vẻ mơ hồ: "Nhưng chúng tôi... cũng không làm gì cả mà."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 81



Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa ngày thường quả thật cũng không quá bênh vực Khương Dư Linh, chỉ là thỉnh thoảng khi Kỳ Nguyệt và những người khác nói chuyện quá đáng, họ sẽ không nhịn được giúp Khương Dư Linh nói vài câu.

Nói thật lòng, tình huống của hai người họ đặt vào ngày thường, Khương Dư Linh chắc chắn sẽ không giao du quá sâu với họ, nhiều nhất cho họ một ít vật tư, đó đã là giới hạn rồi.

Nhưng ai bảo hệ thống lại phát nhiệm vụ cơ chứ? Vì điểm tích phân của cô, cô chỉ đành chấp nhận họ làm tiểu đệ.

Thế nên Khương Dư Linh đưa ra câu trả lời khẳng định cho họ: "Người lùn chọn người cao, so với bọn họ, các cậu thật sự tốt hơn rất nhiều. Tôi cũng không thể đi một mình, nên cho hai người các cậu đi cùng tôi."

Đường Viện Viện: "..."

Lâm Thanh Hứa: "..."

Đây là đang khen bọn họ sao?

Nhìn vẻ mặt khó tả của hai người, Khương Dư Linh lại nói: "Yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi các cậu. Dù sao tôi ngoài là dị năng giả hệ không gian, còn là dị năng giả hệ lực lượng đấy."

Sau khi tận thế đến, người song dị năng giả không phải là không có, chỉ là giống như dị năng giả không gian, quá hiếm hoi.

Trước đây họ may mắn, trên đường chạy trốn khỏi trường đã được một người song hệ dị năng giả cứu. Lúc đó họ muốn đi theo hắn, nhưng người ta kiêu ngạo, rõ ràng không thèm để ý đến họ.

Ngay cả bây giờ nhớ lại, họ cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Nào ngờ ——.

Trong đội ngũ của họ thế mà cũng có một người song hệ dị năng giả.

Không trách trước đây cô cho vật tư lại dứt khoát như vậy.

Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa quả thực không biết nói gì hơn, còn Thư Bình hít hà một hơi, cuối cùng cũng phản ứng lại, biểu cảm trên mặt tức khắc thay đổi: "Khương Dư Linh, tôi biết mấy ngày nay cậu chịu ấm ức rồi, nhưng mọi người đều là người cùng một đội, tôi bênh vực ai nói gì cũng không hay, tôi hy vọng cô có thể hiểu cho tôi."

"Khương Dư Linh..." Lý Na, Lưu Vận, Kỳ Nguyệt ba người đứng cạnh Thư Bình, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, trong mắt hiện lên sự ghen tị, không cam lòng và đủ loại cảm xúc khác, cuối cùng lại tất cả đều hóa thành sự lấy lòng.

Kỳ Nguyệt là người đầu tiên nhận lỗi: "Tôi biết tôi sai rồi, nhưng tôi cũng quá sốt ruột, dù sao sau khi tận thế đến, áp lực của chúng tôi thật sự rất lớn."

Lý Na nhanh chóng tiếp lời: "Đúng vậy, hôm nay chúng tôi cũng không phải cố ý chia cái bánh mì có m.á.u đó cho cậu. Chủ yếu là cậu vẫn luôn không ra ngoài, chúng tôi ở bên cạnh cậu còn ổn, nếu không ở bên cạnh cậu thì làm sao bây giờ? Chúng tôi kỳ thật chỉ muốn cậu tự mình có khả năng tự bảo vệ bản thân thôi. Có lẽ chúng tôi đã dùng sai phương pháp, nhưng chúng tôi thật sự là muốn tốt cho cậu."

Lưu Vận cắn c*n m** d***: "Đúng vậy, chuyện này chúng tôi cũng đã bàn bạc rất nhiều lần, hôm nay mới hạ quyết tâm làm như vậy với cậu. Kỳ thật chúng tôi đều rất cảm kích cậu."

Lời vừa dứt, Lưu Vận nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "Nếu cậu sớm nói cho chúng tôi biết cậu là song hệ dị năng giả, thì chúng tôi cũng sẽ không vì lo lắng cho cậu mà đối xử với cậu như vậy."

Nhìn cái miệng của Lý Na, Lưu Vận này, đen cũng có thể nói thành trắng.

Thật sự quá dối trá.

Cô lại thích giao du với loại người này đây.

Nhìn vẻ ảo não chợt lóe qua trong mắt Thư Bình, khóe môi Khương Dư Linh hơi cong: "Các người thật sự nghĩ như vậy sao?"

"Thật sự."

"Đương nhiên là thật sự."

Mấy người tức khắc gật đầu như bổ củi, nhìn dáng vẻ đó, dường như hận không thể móc trái tim ra cho Khương Dư Linh xem vậy.

"Nhưng Lưu Vận, tôi đã đánh bạn trai cô ngất xỉu, cô không đau lòng sao?"

Lưu Vận: "..."

Gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Ngất thì ngất đi ạ. Anh ấy dù có ý tốt cho cậu, nhưng ăn nói cũng quá khó nghe. Cậu không đánh anh ấy, sau này tôi cũng định mắng anh ấy."

"Ồ, vậy à, xem ra cô thật sự tốt với tôi." Khương Dư Linh cười rộ lên. Khi thấy Lưu Vận và những người khác đồng thời thở phào nhẹ nhõm mới tiếp tục nói: "Nhưng tôi là người rất nhỏ mọn. Lời hắn vừa nãy chưa nói ra làm tôi cảm thấy rất tức giận, tôi muốn chặt gãy một chân của hắn. Các người chắc không có ý kiến gì phải không?"

Đường Viện Viện, Lâm Thanh Hứa: "..."

Thư Bình: "..."

Lưu Vận: "..."

Lý Na: "..."

Kỳ Nguyệt: ...

Cô ta có nên cảm ơn Khương Dư Linh vừa nãy đã thủ hạ lưu tình?

Lưu Vận phản ứng lại, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn cả khóc: "Cái, cái này hình như không tốt lắm. Anh ấy lát nữa còn phải ra ngoài tìm kiếm vật tư nữa."

Khương Dư Linh nhìn Lưu Vận: "Một cái phế vật thôi mà, tôi còn nuôi nổi đấy."

Lưu Vận: "..."

"Nhưng chặt đứt chân, khi di chuyển, chắc chắn sẽ hơi bất tiện ạ. Vạn nhất kéo chân sau chúng ta, làm, làm sao đây?"

Giọng Lưu Vận dưới ánh mắt Khương Dư Linh ngày càng nhỏ, trái tim cũng đập dữ dội: "Tôi... tôi cảm thấy, vẫn nên..."

"Vẫn nên để chân hắn lại đi!" Khương Dư Linh tiếp lời, đột nhiên nheo mắt, cười rộ lên: "Lừa các người đấy, tôi làm sao lại chặt gãy chân hắn chứ, tôi có giống loại người tàn nhẫn như vậy sao?"

Thư Bình và những người khác: "..."

Trước đây không biết, nhưng bây giờ nhìn qua thật sự rất giống.

Quả nhiên, ngay sau đó giọng Khương Dư Linh lại đổi: "Tuy nhiên, lời hắn nói hôm nay quả thật làm tôi rất không vui. Cho nên, tôi nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá đắt. Đương nhiên, cái giá này cũng không lớn lắm, nhiều nhất là một ngày ba bữa, hắn đói hai bữa. Các người không có ý kiến gì phải không?"

Khương Dư Linh vẻ mặt thờ ơ: "Có ý kiến thì thôi, tôi tự mình đi vậy."

"Đương nhiên không ý kiến." Thư Bình nhanh chóng nói: "Chúng tôi làm sao có ý kiến được? Hắn ăn nói thật sự quá khó nghe, nên cho hắn một bài học."

"Đúng vậy, chính là phải cho hắn một bài học."

Những người khác đồng loạt gật đầu.

Ngay cả Lưu Vận cũng không có bất kỳ ý kiến nào.

Đùa à, so với việc đứt một chân, việc một ngày ba bữa, đói hai bữa, phạt thật sự quá nhẹ rồi?

Huống hồ, nếu hắn thật sự đói, cô ta còn có thể lén cho hắn một ít đồ ăn mà.

Khương Dư Linh là dị năng giả không gian, vừa nãy đã lấy ra ba thùng đồ vật, trong không gian của cô nhất định còn có nhiều thứ ăn ngon khác nữa.

Nghĩ đến những gói mì, sữa tươi đó, Lưu Vận không nhịn được nuốt nước miếng.

Nhưng Khương Dư Linh làm sao có thể dùng vật tư mình thu thập để nuôi dưỡng mấy tên bạch nhãn lang này? Thế là cô dựa vào thân phận song hệ dị năng giả của mình, trực tiếp bắt đầu ra lệnh cho mọi người.

"Cái nhà này cũ nát quá, sao xứng với thân phận thiên kim tiểu thư song hệ dị năng giả của tôi. Tôi nghĩ các người nên đi tìm một căn phòng mới sạch sẽ, tôi muốn mỗi người một phòng."

"Còn nữa, quần áo trên người tôi cũng quá cũ rồi, tôi sờ vào còn thấy ngứa. Các người phụ trách đi thu thập vài bộ quần áo mới cho tôi, tôi muốn mặc quần áo mới, tốt nhất là váy trắng, hoặc áo sơ mi trắng thêm quần jean, tôi thích màu trắng."

"À đúng rồi, nước tắm cũng phải nghĩ cách lấy một ít. Tôi xinh đẹp như vậy, lại là song hệ dị năng giả. Sau khi khảo nghiệm xong, không thể dùng hình ảnh này ra ngoài gặp người được. Như vậy thiệt hại hình ảnh của tôi lắm."

"Tôi còn muốn ăn một bát mì gói nóng hổi, các người nghĩ cách đun một ít nước sôi."

Nghe thấy cô liên tiếp phân phó, mặt Kỳ Nguyệt và những người khác đều tái xanh, còn Thư Bình thì cười ha hả: "Nhiều đồ vật như vậy, cậu muốn cùng chúng tôi ra ngoài sao?"

"Làm sao có thể?"

Khương Dư Linh tức khắc cười nhạo một tiếng: "Các người đã gặp người có thân phận nào, thu thập vật tư còn cần tự mình động tay chưa? Các người đông người như vậy, ngay cả ít đồ vật như vậy cũng không lấy về được, sao dám không biết xấu hổ ở cùng đội ngũ với tôi, một thiên kim tiểu thư song hệ dị năng giả?"

Mặt Thư Bình cũng tái xanh.

Nhưng cuối cùng vì nể thân phận song hệ dị năng giả của Khương Dư Linh, không có cách nào. Cho dù không tình nguyện đến đâu, có nhiều ý kiến đến đâu, họ cũng chỉ có thể hành động.

Dù sao họ cũng biết, màn kịch hôm nay, Khương Dư Linh chắc chắn còn chưa hoàn toàn nguôi giận đâu.

Thôi thôi.

Trước mắt cứ lấy lòng cô đã.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 82



Trừ Mạnh Ngôn ra, tất cả mọi người trong đội ngũ đều đi ra ngoài tìm kiếm vật tư cho Khương Dư Linh. Họ đi từ buổi trưa, mãi đến buổi tối trời sắp tối mới quay về.

Thư Bình và mọi người đi đường phong trần mệt mỏi, cả người chỗ nào cũng có vệt máu, còn quần áo Kỳ Nguyệt còn rách một lỗ, xem ra, lần này ra ngoài dường như đã gặp nguy hiểm.

Mỗi người đều mặt mày tái mét. Khi nhìn thấy Khương Dư Linh, trừ Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa ra, mắt mấy người kia đều lóe lên một tia phẫn uất, nhưng rất nhanh biến mất.

"Chúng tôi về rồi." Thư Bình vừa vào cửa liền đặt ba lô xuống, hắn mệt mỏi nói: "Đây là mấy bộ quần áo để tắm, cậu xem có vừa không."

"Chỉ có quần áo để tắm thôi sao?" Khương Dư Linh vẻ mặt ghét bỏ nhìn chiếc túi lớn trên mặt đất: "Nước tắm và nước sôi của tôi đâu?"

"Chúng tôi sau khi ra ngoài liền gặp một con tang thi tốc độ, con tang thi đó cứ đuổi theo chúng tôi. Chúng tôi mang quần áo về được đã là may rồi, làm sao còn tìm được thứ khác." Kỳ Nguyệt đi theo vào, ngữ khí mang theo vài phần oán trách: "Chỉ vì vài bộ quần áo của cậu, tôi còn suýt bị tang thi bắt."

Mặt Khương Dư Linh lập tức trầm xuống: "Thế nào? Là tôi ép cô đi tìm quần áo, tìm vật tư sao? Không muốn đi thì đừng đi, cô có mấy cân mấy lạng tôi vẫn biết mà. Đi cũng là vô ích. Bây giờ còn dám không biết xấu hổ lên mặt với tôi à."

Kỳ Nguyệt tức khắc dậm chân: "Khương Dư Linh sao cậu lại như vậy, tôi suýt vì cậu bị tang thi bắt, cậu lại còn nói loại lời nói đó."

"Cái gì gọi là vì tôi bị bắt?" Khương Dư Linh không chịu nhận trách nhiệm đó. Cô khinh miệt nhìn Kỳ Nguyệt: "Tôi là bảo Thư Bình, Lâm Thanh Hứa bọn họ ra ngoài tìm vật tư, chứ không phải bảo cô đi. Là chính cô không được, lại còn thích khoe công, cô suýt bị tang thi bắt, đó là cô đáng đời."

"Bị bắt chỉ có thể chứng tỏ mạng cô không tốt thôi, ai bảo cô không thức tỉnh dị năng cơ chứ."

Khương Dư Linh nói lời độc địa, rồi đá đá chiếc ba lô trên mặt đất. Cô ghét bỏ nhìn Thư Bình: "Ra ngoài lâu như vậy mang về được có bấy nhiêu đồ, dùng cái túi dơ như vậy, lại còn trước mặt tôi mà la lối om sòm, không chút quy củ nào."

"Không cần các người, tôi tự mình đi ra ngoài. Một lũ vô dụng."

Buổi chiều Khương Dư Linh đã thử dọn dẹp tang thi ở hành lang rồi, cũng không khó, có thể nói rất đơn giản. Dù sao cô ấy tu luyện Thái Dương Luyện Thể Thuật, lại thức tỉnh tinh thần lực, động tác của tang thi trong mắt cô ấy giống như chiếu chậm vậy.

Khương Dư Linh dứt khoát bước ra cửa, hoàn toàn bỏ qua thành quả lao động của họ. Khuôn mặt mỗi người đều trở nên khó coi. Vài giây sau, Kỳ Nguyệt tức khóc: "Khương Dư Linh cô ta là người thế nào vậy, song hệ dị năng giả thì ghê gớm sao? Chưa từng tiếp xúc với tang thi bao giờ, tôi thấy cô ta ra ngoài chắc chắn cũng chỉ có thể c.h.ế.t ở ngoài thôi."

"Cô ta mới mệnh không tốt đấy. Cô nhi không cha không mẹ, cha mẹ cô ta nhất định là bị cái Thiên Sát Cô Tinh như cô ta khắc chết."

Kỳ Nguyệt ác độc mắng, những người khác ai cũng không nói gì.

Dù sao song hệ dị năng giả là chuyện không thể xem thường.

Hơn nữa ——

"Cô ấy chắc chắn là ghi thù." Thư Bình hít sâu một hơi: "Các cậu hôm nay thật sự làm quá đáng rồi. Miệng cô ấy nói tin tưởng các cậu là vì tốt cho cô ấy, nhưng cô ấy đâu có ngốc. Có phải vì cô ấy tốt không, cô ấy không biết sao?"

"Cô ấy tự mình muốn ra ngoài thì cứ ra ngoài đi, chỉ cần cô ấy không bỏ rơi chúng ta là được."

"Còn về các cậu... Hôm nay đắc tội cô ấy trầm trọng rồi, thật sự nếu không kẹp chặt đuôi làm người, tôi không giúp được các cậu đâu."

"Lẽ nào cô ta còn dám g.i.ế.c người sao?" Kỳ Nguyệt vô cùng không phục, mắt đầy vẻ oán độc và không cam lòng. Cô ta nghiến răng nghiến lợi: "Chuyện này sau này lại xảy ra, tôi cho dù chết, cũng muốn cắn xuống một miếng thịt của cô ta."

"Cái này đều là tận thế rồi, g.i.ế.c một hai người thôi, tính là gì?" Lâm Thanh Hứa liền bĩu môi. Trước tận thế Khương Dư Linh ở trường đã rất nổi tiếng, cô ấy không những xinh đẹp, ra tay còn hào phóng, thường xuyên có thể nhìn thấy trên diễn đàn trường những bài post ngưỡng mộ Khương Dư Linh và bạn cùng phòng của cô.

Có thể nói, trước tận thế, Khương Dư Linh đã cho Kỳ Nguyệt và mọi người không ít lợi ích. Sau khi tận thế đến, Khương Dư Linh lại vô điều kiện cống hiến vật tư của bản thân, thực sự có thể coi là đối xử với Kỳ Nguyệt và những người khác rất tốt.

Đáng tiếc a, họ lại không biết quý trọng.

Bây giờ Khương Dư Linh rõ ràng đã nhìn thấu họ rồi, sẽ không còn như trước đây làm người tiêu tiền như rác cho họ nữa. Việc một ngày ba bữa đói hai bữa, nói không chừng không chỉ áp dụng cho Mạnh Ngôn, mà còn áp dụng cho cả họ nữa đấy.

Và sự thật cũng đúng là như vậy. Khi Thư Bình và những người khác, sau khi tâm trạng dịu lại, định đi ăn mì gói, sữa tươi, chân giò hun khói Khương Dư Linh lấy ra lúc nãy, lại phát hiện sao cũng không tìm thấy ba thùng vật tư đó.

Không chỉ thế, Khương Dư Linh còn trói Mạnh Ngôn lại thật chặt rồi ném vào nhà vệ sinh, thậm chí còn dùng giẻ bẩn nhét miệng Mạnh Ngôn. Khi Mạnh Ngôn nhìn thấy họ, suýt nữa bật khóc. Hắn thật sự nghĩ mãi không ra, không hiểu tại sao mình lại bị trói. Khi biết từ miệng Thư Bình và những người khác rằng Khương Dư Linh là song hệ dị năng giả, hơn nữa trong không gian còn có không ít vật tư, lòng hắn tức khắc giật mình, liền hiểu ra tất cả.

Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Làm sao, sao lại thế này được... Mình..."

"Khương Dư Linh làm sao có thể là song hệ dị năng giả chứ?"

...

Trời đã tối rồi, Khương Dư Linh cũng không quen thuộc thế giới này, liền không ra ngoài tìm kiếm vật tư nữa, mà tùy tiện tìm một căn phòng sạch sẽ hơn gần đó để ở tạm. Sau đó liền hỏi hệ thống nhiệm vụ chủ tuyến lần này của cô là gì.

[Vẫn là cứu vớt nữ phụ độc ác.]

[Xin hỏi ký chủ có lựa chọn xem trước cốt truyện hay không.]

"Có."

Cô hiện tại không rõ ràng gì cả, cơ bản là hoàn toàn mù tịt, ngoài việc thu phục hai tiểu đệ, đối với việc cần làm gì tiếp theo hoàn toàn không có phương hướng.

Mặc dù làm đùa giỡn với đám Kỳ Nguyệt đúng là rất thống khoái xả giận.

Nhưng tại sao cô lại phải lãng phí thời gian vào đám người hoặc chuyện không đáng này cơ chứ.

[Nữ phụ độc ác: Tằng Vãn Ca]

[Tằng Vãn Ca: Nữ phụ độc ác trong "Tận thế: Vợ yêu mang thai bỏ trốn".]

[Tằng Vãn Ca là vị hôn thê của nam chính Ưng Hào, nhưng Ưng Hào không thích Tằng Vãn Ca. Một tháng trước tận thế, hắn vô tình phát sinh quan hệ với đàn em cũ tên là Nhiễm Niệm. Sau tận thế, Ưng Hào thức tỉnh dị năng hệ Lôi, vì áy náy nên mang theo Tằng Vãn Ca. Và lúc đó Nhiễm Niệm cũng đã mang thai một tháng. Tằng Vãn Ca sau khi biết chuyện đã làm ầm ĩ trong đội ngũ, điên cuồng nhằm vào Nhiễm Niệm. Còn Nhiễm Niệm vì lòng áy náy chưa từng nói thêm một lời, và cũng nói với Tằng Vãn Ca rằng chờ sinh xong đứa bé, cô sẽ tự rời đi. Nhưng Tằng Vãn Ca vẫn không hài lòng, thậm chí sau khi đứa bé của Nhiễm Niệm ra đời, còn định ném đứa bé vào đàn tang thi. May mà chuyện này bị người khác phát hiện, cuối cùng Tằng Vãn Ca gieo gió gặt bão, bản thân bị Tô Viễn, người thầm mến Nhiễm Niệm trong đội ngũ, đẩy vào đàn tang thi. Cuối cùng rơi vào kết cục bị vô số tang thi phanh thây.]
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 83



[Nhiệm vụ chủ tuyến: Làm Tằng Vãn Ca thoát khỏi tình yêu não tàn, thoát ly thân phận nữ phụ độc ác.]

[Nhiệm vụ hoàn thành sẽ nhận được mười vạn điểm tích phân, một lần cơ hội rút thăm trúng thưởng, một viên Mộc Linh Châu, nhận được một phần bùa chú, các thuộc tính điểm tăng thêm hai mươi.]

[Thời gian nhiệm vụ: Một năm]

Phần thưởng nhiệm vụ này vẫn phong phú như cũ, mười vạn điểm tích phân.

Hơn nữa bùa chú cũng là thứ Khương Dư Linh hiện tại đặc biệt cần.

Điều này có nghĩa là chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, sau khi cô ấy rời đi chỉ cần mua một cây bút vẽ bùa là được.

"Hệ thống, cậu thật sự quá tốt rồi."

Khương Dư Linh vừa kích động vừa cảm động, nếu hệ thống có thực thể ở đó, cô thậm chí muốn ôm hệ thống hôn hai cái.

Tuy nhiên ——

"Tôi muốn xem cốt truyện chân thật."

Mặc dù cốt truyện hiện tại cũng đã khiến cô đủ ghét bỏ nam nữ chính, nhưng biết người biết ta mới bách chiến bách thắng, cô vẫn muốn biết tình hình đầy đủ.

Hệ thống rất nhanh chuyển cốt truyện chân thật đến cho Khương Dư Linh.

Tằng Vãn Ca là vị hôn thê của nam chính Ưng Hào, hai người môn đăng hộ đối, tình cảm vẫn luôn cực kỳ ổn định. Trước khi tận thế đến, hai người đã gặp mặt gia đình hai bên, chỉ chờ chọn ngày lành tháng tốt kết hôn. Biến cố xảy ra ngay một tháng trước khi tận thế đến. Khi Ưng Hào ra ngoài xã giao, bị nữ chính Nhiễm Niệm phát hiện.

Nữ chính Nhiễm Niệm là đàn em đại học của Ưng Hào, cô ta luôn thích Ưng Hào, chỉ là trong mắt Ưng Hào chỉ có vị hôn thê Tằng Vãn Ca, chưa bao giờ nhìn thấy người khác. Nhưng ngày hôm đó Ưng Hào uống say, cô ta lại nghĩ đến chuyện vui của Ưng Hào và Tằng Vãn Ca sắp đến, liền có ý tưởng thành toàn cho tuổi thanh xuân của mình. Cô ta bày kế cùng Ưng Hào một đêm xuân phong, và sau khi Ưng Hào tỉnh lại thì giả vờ vô tội, thề sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai.

Ưng Hào dùng tiền bồi thường Nhiễm Niệm. Xuất phát từ sự áy náy với Tằng Vãn Ca, sau đó chỉ cần không có việc gì, hắn liền lúc nào cũng ở cùng Tằng Vãn Ca. Khoảnh khắc tận thế đến, Ưng Hào và Tằng Vãn Ca đang xem phim trong tầng hầm nhà, nào ngờ bên ngoài đột nhiên tai họa ập đến. Cũng may họ đều có thói quen tích trữ đồ đạc, vật tư trong nhà ít nhất đủ cho hai người ăn hai tháng.

Sau khi xác nhận cha mẹ hai bên đều an toàn, hai người đều quyết định tạm thời ở nhà. Ai ngờ ngay lúc này, Nhiễm Niệm gọi điện đến, nói mình đã mang thai, là con của Ưng Hào, khóc lóc khẩn cầu Ưng Hào đến cứu cô ta, nói đứa bé là vô tội vân vân. Tóm lại, sau khi Nhiễm Niệm gọi vài cuộc điện thoại, Ưng Hào cuối cùng vẫn mềm lòng, đi cứu Nhiễm Niệm, và nói dối Tằng Vãn Ca, nói Nhiễm Niệm chỉ là một người em họ ở xa.

Tin tốt là Ưng Hào trên đường đi cứu Nhiễm Niệm đã thức tỉnh dị năng hệ Lôi, điều này làm khả năng sinh tồn của họ tăng lên rất nhiều. Tin xấu là ngoài Nhiễm Niệm ra, Ưng Hào còn cứu mấy người bạn của Nhiễm Niệm.

Bi kịch của Tằng Vãn Ca, chính là bắt đầu từ khi Ưng Hào cứu Nhiễm Niệm và những người bạn của cô ta.

Bạn bè của Nhiễm Niệm đều biết đứa bé trong bụng Nhiễm Niệm là con của Ưng Hào, và đều biết Nhiễm Niệm yêu Ưng Hào sâu đậm. Đối với Tằng Vãn Ca liền vô cùng ghét, sau khi vào biệt thự, họ liền bắt đầu ngầm châm chọc, gây sự nhằm vào Tằng Vãn Ca, và cố ý vô tình tạo cơ hội cho Nhiễm Niệm và Ưng Hào. Còn Nhiễm Niệm, tuy miệng luôn nói mình sẽ không dây dưa Ưng Hào, nhưng lại vẫn không kìm được mập mờ với Ưng Hào.

Ưng Hào hưởng thụ sự mập mờ này, cộng thêm sự giúp đỡ của bạn bè Nhiễm Niệm, hắn dần dần nảy sinh tâm tư khác với Nhiễm Niệm, tình cảm với Tằng Vãn Ca liền nhạt dần.

Hơn nữa Nhiễm Niệm không lâu sau khi đến biệt thự đã thức tỉnh dị năng hệ Thủy, địa vị của cô ta trong lòng Ưng Hào tức khắc càng cao hơn.

Những tháng ngày tận thế trôi qua, Tằng Vãn Ca phát hiện gian tình giữa Ưng Hào và Nhiễm Niệm, và biết đứa bé trong bụng Nhiễm Niệm là con của Ưng Hào. Chịu đả kích lớn, cô muốn rời đội ngũ, rời xa Ưng Hào, nhưng Ưng Hào vẫn nhận sai, hơn nữa Nhiễm Niệm khóc lóc nói đó là một sự ngoài ý muốn, nói sinh con xong sẽ rời đi. Tằng Vãn Ca cuối cùng vẫn ở lại.

Cái việc ở lại này, khiến bạn bè Nhiễm Niệm càng điên cuồng nhằm vào Tằng Vãn Ca, hễ Ưng Hào không có ở đó, liền bắt nạt cô ấy.

Tằng Vãn Ca không thức tỉnh dị năng, chỉ có thể kìm nén tức giận, cáo trạng với Ưng Hào, Ưng Hào liền nói cô ấy thích làm quá mọi chuyện...

Cuối cùng, Nhiễm Niệm sinh con. Bạn bè Nhiễm Niệm để loại bỏ kẻ ngáng chân Tằng Vãn Ca, liền bày kế hãm hại cô ấy. Cuối cùng thành công đẩy cô ấy vào đàn tang thi. Rơi vào kết cục bị vô số tang thi xé xác.

Còn Nhiễm Niệm, sau khi Tằng Vãn Ca chết, hạnh phúc ở bên Ưng Hào.

Đây là cốt truyện hoàn chỉnh của thế giới này. Khương Dư Linh xem xong, chỉ cảm thấy cả người đều hơi khó chịu.

"Hệ thống, sao tôi lại thấy mấy nam nữ chính này đều phá vỡ tam quan vậy ( tam quan là thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan). Thật là ghê tởm c.h.ế.t tôi."

[Cho nên mới có sự xuất hiện của ký chủ. Người phẩm đức không tốt, không xứng làm nam nữ chính.]

"Nhưng mà... Đã phát hiện vị hôn phu của mình có con với người phụ nữ khác, cô ấy tại sao không đi chứ?"

Về điều này, Khương Dư Linh không quá hiểu được, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy rất bình thường.

"Có phải bởi vì Tằng Vãn Ca từ đầu đến cuối đều không thức tỉnh dị năng đúng không? Cô ấy sợ rời đi sẽ không sống nổi, nên chỉ đành ở lại trong đội ngũ chịu đựng sao?"

[Tất cả những điều này yêu cầu ký chủ tự mình khai quật.]

Đại khái là như vậy.

Khương Dư Linh lại hỏi: "Vậy Tằng Vãn Ca hiện tại ở đâu?"

[Có cần thiết bị định vị nhân vật chủ tuyến không? Chỉ cần một trăm điểm tích phân.]

"Có."

Một trăm điểm tích phân cũng không đắt.

Khương Dư Linh không chút do dự liền mua.

Rất nhanh, thiết bị định vị nhân vật chủ tuyến liền đến tay Khương Dư Linh. Khương Dư Linh mở thiết bị định vị, liền phát hiện Tằng Vãn Ca cách cô ấy xa bằng hai lần nội thành.

Vẫn là phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ bên này, sau đó chạy đến đó.

Nhưng trước đó ——.

"Hệ thống, có cái gì đạo cụ có thể giúp tôi giữ sạch sẽ không? Tôi bây giờ bộ dạng này, thật sự dơ muốn chết."

[Một tấm Thanh Khiết Phù, một trăm điểm tích phân.]

"Mua."

Chẳng qua một trăm điểm tích phân mà thôi, cô ấy làm xong toàn bộ nhiệm vụ chủ tuyến, có thể nhận được mười vạn điểm tích phân đấy.

Hơn nữa nói đi nói lại, muốn bênh vực người khác, sao có thể luộm thuộm bẩn thỉu được? Vừa ra sân không bàn về cô làm nhạc nền thì thôi, ít nhấtcũng phải sạch sẽ gọn gàng chứ.

...

Tằng Vãn Ca cũng không biết lúc đó có người đang tâm tâm niệm niệm muốn bênh vực mình.

Cô ngồi trên giường trong phòng, tâm trạng không được tốt đẹp lắm, bởi vì cô luôn cảm giác, Ưng Hào và người mà hắn gọi là em họ ở xa, quan hệ hơi không bình thường.

"Sao vậy bảo bối, sao vẫn chưa ngủ được?"

Nến chiếu sáng toàn bộ căn phòng lung linh, Ưng Hào từ ngoài cửa đi vào, liền thấy Tằng Vãn Ca ngồi trên giường, đột nhiên có chút chột dạ.

"Không có gì."

Tằng Vãn Ca mím môi, cô nhíu mày, nghĩ rồi nghĩ mới nói: "Ưng Hào, Nhiễm Niệm thật sự là em họ ở xa của anh sao? Trước đây sao em chưa từng nghe anh nhắc đến bao giờ."

Cô đã nghi ngờ.

Lòng Ưng Hào căng thẳng, sau đó nở nụ cười: "Bảo bối, em đang nói gì vậy, Nhiễm Niệm không phải em họ ở xa của anh thì còn có thể là ai, trước đây anh cũng không quen cô ấy lắm, là cha mẹ anh lần trước gọi điện cho anh, anh mới biết cô ấy cũng ở Z thị."

"Em suốt ngày không cần nghĩ linh tinh như vậy được không?"

"Em không thể cho anh vài phần tin tưởng sao?"

Nói xong câu cuối, Ưng Hào vẻ mặt bất đắc dĩ, làm Tằng Vãn Ca không kìm được nghi ngờ mình có phải thật sự nghĩ nhiều không, thật sự là cô quá mẫn cảm sao?

Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Ưng Hào.

Tằng Vãn Ca hít sâu một hơi, cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đành nói: "Sao em cảm giác bạn bè của cô ấy đều không thích em vậy nhỉ?"

"Ôi chao bảo bối, anh đã bảo em quá mẫn cảm mà, em còn không tin. Em thật là, có phải gần đây áp lực lớn quá không, hay ngày mai anh mang một ít hoa về cho em nhé, trước đây em không phải thích hoa nhất sao?..."

Đêm còn rất dài.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 84



Trời đã sáng.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Khương Dư Linh cả đêm không về.

Về điều này, Đường Viện Viện bên này vô cùng lo lắng.

Dù sao Khương Dư Linh tuy là song hệ dị năng giả, nhưng từ khi tận thế đến giờ hai tháng, cô ấy chưa bao giờ một mình đối mặt với tang thi. Huống chi tang thi ban đêm còn linh hoạt hơn tang thi ban ngày, hơn nữa con người trong đêm tối không thể nhìn rõ vật, một khi gặp phải tang thi, rất có khả năng rơi vào kết cục bị tang thi cắn thương rồi biến thành tang thi, hoặc bị tang thi ăn thịt.

Cho dù có dị năng có thể chạy thoát, thì đó cũng là đối với những người đã kinh nghiệm đầy mình.

Loại tân thủ như Khương Dư Linh, đi ra ngoài cả đêm không về, khả năng quay về cực thấp. Đương nhiên, cô ấy cũng có khả năng sau khi ra ngoài liền tìm một nơi nào đó trốn đi, nhưng vạn nhất cô ấy không làm vậy thì sao?

Nghĩ đến sự giúp đỡ Khương Dư Linh từng dành cho mình, lòng Đường Viện Viện bất an vô cùng. Cô vô cùng hối hận lúc đó đã không ngăn cản Khương Dư Linh ra ngoài. Nếu Khương Dư Linh thật sự vì thế mà xảy ra chuyện gì đó, thì cô đời này có lẽ sẽ không tha thứ cho chính mình.

Mắt thấy trời đã sáng rõ, cửa vẫn chưa có chút động tĩnh, lòng Đường Viện Viện nặng như đè một tảng đá lớn vậy.

"Nha, Đường Viện Viện, đây là cả đêm không ngủ sao? Là đang đợi Khương Dư Linh à? Tôi thấy a, cô ta c.h.ế.t ở ngoài rồi, đã là cả đêm không về rồi đấy."

Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng, "kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng mở ra.

Giọng Kỳ Nguyệt truyền vào tai Đường Viện Viện, trong giọng nói cô ta tràn đầy sự hả hê.

Đường Viện Viện quay đầu lại, nhìn biểu cảm đắc ý của Kỳ Nguyệt, lòng vô cùng tức giận: "Kỳ Nguyệt, cậu sao lại như vậy, tốt xấu gì chúng ta và Khương Dư Linh cũng là người cùng ký túc xá, cô ấy đã từng giúp đỡ cậu nhiều như vậy, lẽ nào cậu đều quên hết rồi sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Kỳ Nguyệt lập tức thay đổi, cô ta cười lạnh nói: "Đường Viện Viện, cậu muốn làm chó của Khương Dư Linh đó là chuyện của cậu, cậu đừng lôi tôi vào cùng."

"Huống hồ, những thứ cô ta từng cho tôi là cô ta tự nguyện, đâu phải tôi ép buộc cô ta, tôi dựa vào cái gì cảm ơn cô ta?"

"Vậy cậu cũng không thể nguyền rủa cô ấy chứ!"

"Tôi làm sao nguyền rủa cô ta? Lời tôi nói chẳng lẽ không phải sự thật sao? Cô ta cả đêm không về đâu phải là tôi không cho cô ta về, cô ta chưa về mà còn không cho người khác nói." Nghĩ đến chuyện hôm qua Khương Dư Linh ép cô ta uống nước bẩn và mắng cô ta là phế vật, Kỳ Nguyệt liền hận đến nghiến răng: "Cô ta chẳng phải rất rất giỏi sao? Cô ta chẳng phải là song hệ dị năng giả sao? Chẳng phải nói chúng ta là phế vật sao?"

"Còn nói muốn khảo nghiệm chúng ta, phì! Cô ta cũng xứng! Cô ta là cái thứ gì, chỉ là một Thiên Sát Cô Tinh không cha không mẹ thôi, khắc c.h.ế.t cả cha mẹ mình, bây giờ cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi, cô ta đáng đời, cô ta nên chết."

Thật sự càng nói càng quá đáng.

Đường Viện Viện oán hận trừng mắt cô ta, nắm chặt tay: "Khương Dư Linh nói không sai, cậu chính là loại coi thường... A..."

Lời Đường Viện Viện chưa nói xong, Kỳ Nguyệt liền lao vào cô ấy, trực tiếp cho cô ấy một cái tát, rồi lập tức túm tóc cô ấy: "Đường Viện Viện, tao đánh không lại cái tiện nhân Khương Dư Linh đó, tao còn đánh không lại mày sao? Dám nói tao là bạch nhãn lang, vậy mày chính là một con ch.ó bên cạnh Khương Dư Linh, một con ch.ó mặt xệ, người ta vốn không thèm để mày vào mắt!"

"Chó mặt xệ cũng hơn mày bạch nhãn lang đấy."

Đường Viện Viện cũng không phải yếu đuối, rất nhanh liền phản kháng, cô ấy cũng vươn tay túm tóc Kỳ Nguyệt. Vừa mới túm được tóc Kỳ Nguyệt, Kỳ Nguyệt liền hướng về phía trong phòng hô lớn: "Lý Na, Lưu Vận, hai người còn muốn xem kịch sao? Lẽ nào hai người quên hôm qua tiện nhân Khương Dư Linh đó sỉ nhục chúng ta như thế nào sao?"

Kỳ Nguyệt muốn gọi viện binh.

Đường Viện Viện lại đá cô ta: "Không ai tâm địa xấu như mày, mày là người xấu nhất trên đời này."

Hai người cứ đánh như vậy, mày túm tóc tao tao túm tóc mày, trong lúc nhất thời ai cũng không làm gì được ai. Còn trong phòng, vẫn chậm chạp không có động tĩnh.

Thấy vậy, Kỳ Nguyệt thật sự vừa ấm ức vừa tức giận. Dù sao Lý Na và Lưu Vận tối qua không ít lần nói xấu Khương Dư Linh cùng cô ta, nhưng bây giờ chỉ có một mình cô ta đứng ra, điều này khiến cô ta có cảm giác bị lợi dụng.

"Hai người còn không ra, lẽ nào còn cho rằng Khương Dư Linh có thể sống sót quay về sao?"

"Cô ta là song hệ dị năng giả không sai, nhưng từ khi tận thế đến giờ, cô ta chưa từng g.i.ế.c một con tang thi nào, có lẽ còn không bằng cả tôi đâu."

"Còn Lưu Vận, bạn trai cậu hôm qua bị Khương Dư Linh đánh thành như vậy, lẽ nào mày không trả thù cho bạn trai sao?"

"Xem ra cậu cũng không thực sự thích bạn trai mình đâu, ngay cả một người đã c.h.ế.t cũng sợ. Lẽ nào cậu còn sợ cô ta sống sót quay về sao?"

"Tôi nói cho hai người biết, với cái biểu hiện hôm qua của cô ta, hai người đừng nghĩ cô ta thật sự tin cái lý do "vì tốt cho cô ta" của hai người. Giống như Thư Bình nói, Khương Dư Linh không phải ngốc. Bằng không lúc cô ta đi hôm qua tại sao lại mang đồ vật đi? Đó không phải là đang đề phòng chúng ta sao?"

"Nếu hai người định làm như thể muốn làm hòa với cô ta, thì chờ c.h.ế.t đi. Hôm qua tôi suýt bị tang thi bắt bị thương, cô ta lại rất hài lòng đấy."

"Cô ta chính là không về được!"

"Cô ta chính là c.h.ế.t ở ngoài rồi."

Kỳ Nguyệt điên cuồng chửi bới, muốn ép Lý Na và Lưu Vận ra ngoài cùng nhau đối phó Đường Viện Viện. Còn theo giọng nói cô ta ngày càng lớn, lời nói càng nói càng nhiều, và lặp đi lặp lại Khương Dư Linh không thể quay về, Lý Na và Lưu Vận trong phòng cũng cuối cùng không ngồi yên được nữa.

Dù sao, họ thật sự cũng rất ghét Khương Dư Linh.

Thậm chí có thể dùng từ hận để hình dung.

Cửa "kẽo kẹt" một tiếng mở ra.

Lý Na và Lưu Vận ra khỏi cửa phòng. Lúc đó Đường Viện Viện và Kỳ Nguyệt đang đánh nhau khí thế ngất trời, tóc của hai người đều bị giật rụng rất nhiều. Còn Đường Viện Viện thì không la hét như Kỳ Nguyệt, bởi vì cô ấy cũng biết Lý Na và Lưu Vận cũng có ý kiến với Khương Dư Linh. Quan trọng nhất là, quan hệ giữa cô ấy và hai người họ từ trước đến nay cũng không tính là tốt.

"Thôi Kỳ Nguyệt, cậu đừng la nữa."

"Đúng vậy, đều là người cùng một đội, các cậu đánh nhau làm gì."

Lý Na và Lưu Vận ra khỏi phòng, miệng nói lời khuyên can, nhưng hành động lại hoàn toàn giúp đỡ Kỳ Nguyệt.

Họ mỗi người giữ một tay Đường Viện Viện, giải phóng tóc của Kỳ Nguyệt khỏi tay Đường Viện Viện, kiềm chế động tác của Đường Viện Viện, làm Kỳ Nguyệt không còn lo lắng gì.

Kỳ Nguyệt nhìn Đường Viện Viện, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra một nụ cười dữ tợn.

Cô ta tát một cái vào mặt Đường Viện Viện: "Tiện nhân."

"Mày và cái tiện nhân Khương Dư Linh đó giống nhau, đều không phải người tốt. Mày chính là con ch.ó cô ta nuôi, mày còn không phải người."

"Tao hôm nay phải dạy dỗ mày, con ch.ó này."

"Để mày biết, ai mới là chủ nhân thực sự ở đây."

Nói rồi, Kỳ Nguyệt lại một lần nữa tát một cái vào mặt Đường Viện Viện, sau đó cởi giày của mình ra, chuẩn bị dùng giày để đánh Đường Viện Viện.

Nhưng đúng lúc này, "phịch" một tiếng.

Cánh cửa lớn lập tức bị đá văng ra.

Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Nha, thật là náo nhiệt quá đấy nhỉ."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 85



Khương Dư Linh đã quay trở lại.

Tối qua, sau khi nắm được nội dung nhiệm vụ, cô đã ở lại chỗ tạm trú để tập luyện cách dùng tinh thần lực của mình. Có lẽ vì năng lực này vốn đã mạnh sẵn, chỉ sau một đêm tập luyện, cô đã biết cách ph*ng t*nh thần lực ra ngoài và thậm chí còn dùng nó để tiêu diệt mấy con tang thi đang đi lại vật vờ ở tầng dưới.

Việc dùng tinh thần lực để nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối thì lại càng dễ như ăn kẹo.

Vì hơi hưng phấn với năng lực mới, nên cô về hơi muộn một chút.

Ai ngờ vừa về đến nơi lại chứng kiến cảnh tượng này.

Nhìn thấy Lưu Vận và Lý Na giữ c.h.ặ.t t.a.y Đường Viện Viện để Kỳ Nguyệt dễ dàng bắt nạt, mắt Khương Dư Linh trở nên lạnh lẽo. Hôm qua, sau khi biết nhiệm vụ chính là gì, cô đã không còn muốn lãng phí thời gian ở lại đội này nữa, nhưng cũng chưa định chủ động gây sự với Thư Bình và những người khác.

Bây giờ xem ra, cô vẫn còn quá nhân từ rồi.

Khương Dư Linh chầm chậm bước về phía Kỳ Nguyệt. Tối qua dùng xong bùa Thanh Khiết, cô đã thay một bộ quần áo mới trong không gian trữ đồ. Cô mặc một chiếc váy dài trắng có viền thêu hoa cúc nhỏ li ti, cài một chiếc kẹp tóc hình hoa cúc nhỏ bên tai làm điểm nhấn. Mái tóc đen dài xõa sau lưng trông như rong biển.

Trên cổ tay cô đeo một chuỗi vòng tay có gắn chuông bạc.

Dưới chân là một đôi giày cao gót màu trắng.

Mỗi bước đi, tiếng "lộc cộc" của giày cao gót và tiếng chuông bạc va vào nhau tạo nên âm thanh,

Nghe khá là có nhịp điệu.

"Chát."

Khương Dư Linh đã về rồi!

Nghe thấy giọng Khương Dư Linh, tai Kỳ Nguyệt như ù đi, cô ta theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy của Khương Dư Linh. Quá bất ngờ, chiếc giày đang cầm trên tay cô ta rơi đánh "bịch" xuống đất ngay lập tức.

Và theo tiếng giày rơi xuống, giây tiếp theo, cô ta cảm giác đầu óc quay cuồng, lúc định thần lại thì đã nằm vật ra đất, chổng vó nhìn lên trần nhà.

"Khương Dư Linh, cậu nghe chúng tôi nói, hai người họ vừa nãy cãi nhau, chúng tôi chỉ là đang..."

Khương Dư Linh đã về thật rồi! Hơn nữa còn ra tay nhanh như chớp, điều này khiến Lý Na và Lưu Vận sợ c.h.ế.t khiếp. Họ vội vàng buông tay Đường Viện Viện ra, miệng lắp bắp muốn giải thích, nhưng ——.

"Ầm."

"Ầm."

Khương Dư Linh mỗi chân đá một người, hai người văng xa mấy mét, đập mạnh vào tường, đau đến nhe răng nhếch miệng, r*n r* không ngừng.

Và tất cả những chuyện này, chỉ xảy ra trong vòng mười giây ngắn ngủi kể từ khi cánh cửa bị đá văng.

Sau khi đá bay hai người kia, Khương Dư Linh nhìn về phía Đường Viện Viện đang bị bắt ngồi trên ghế sofa, thấy cô ấy trông hơi đờ đẫn, liền nhướn mày hỏi: "Không sao chứ?"

"Tôi... tôi vẫn ổn."

Trên mặt Đường Viện Viện còn hằn vết đỏ của bàn tay. Cô ấy rõ ràng vẫn chưa hết bàng hoàng: "Cậu, cậu, cậu không sao thật à?"

Ngay sau đó ——.

"A a a, Khương Dư Linh, tôi biết ngay cậu không sao mà, cậu sẽ không c.h.ế.t đâu, tốt quá, cậu thật sự không sao."

Đường Viện Viện cuối cùng cũng hoàn hồn, mừng rỡ gần như phát khóc.

Khương Dư Linh ném thẳng cho cô ấy một gói khăn giấy: "Thôi được rồi đừng khóc nữa, trông thảm hại thế?!"

Nói xong, cô quay sang nhìn cánh cửa lớn mà Thư Bình và những người khác đã đóng kín.

Lần này cô quay về là để đón Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa đi cùng, nhưng giờ cô cảm thấy Lâm Thanh Hứa dường như không quá phù hợp để làm tiểu đệ của mình.

Cô thật sự phải vì nhiệm vụ mà đưa hắn đi sao?

Trong giây lát, Khương Dư Linh hơi phân vân.

Nhưng chỉ một giây sau, cô đã không còn do dự nữa. Cô cần những người em trung thành, chứ không cần phải đối xử tốt với hắn đến mức nào.

Thật sự không được thì bỏ luôn nhiệm vụ này cũng chẳng sao.

Nghĩ vậy, Khương Dư Linh hùng hổ đi về phía phòng của Thư Bình và những người khác, rồi một chân đá văng cánh cửa phòng.

Tiếng "phịch" vang lên thật mạnh.

Làm giật mình Thư Bình và những người khác đang nằm trên giường.

Thư Bình lúc này mới như tỉnh ngủ, ngóc nửa người ngồi dậy trên giường. Khi nhìn thấy Khương Dư Linh, mắt hắn đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: "Khương Dư Linh, cậu về rồi sao? Thật tốt quá, làm tôi lo c.h.ế.t đi được. Tối qua vì đợi cậu mà tôi thức trắng đêm, tôi..."

"Câm miệng."

Khương Dư Linh cắt ngang lời hắn: "Cậu nghĩ tôi sẽ tin những lời đó sao?"

"Bên ngoài ồn ào như vậy mà cậu bảo không nghe thấy à?"

"Đừng có lừa người, lừa cả quỷ đấy nhé? Cậu nghĩ tôi ngu ngốc đến mức đó sao?"

"Cái gì, động tĩnh gì cơ? Tôi thật sự không nghe thấy gì cả."

Nụ cười trên mặt Thư Bình đã hơi cứng đờ, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Khương Dư Linh lười đôi co với hắn nữa, bước thẳng tới, một tay túm lấy Lâm Thanh Hứa. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, hơi ngẩng cằm lên, ánh mắt đầy vẻ kiên quyết: "Tôi hỏi cậu, vừa nãy thật sự không nghe thấy động tĩnh bên ngoài sao?"

"Tôi muốn nghe sự thật."

Sắc mặt Lâm Thanh Hứa cũng không tốt hơn là bao. Hắn nhìn vào mắt Khương Dư Linh, trong mắt hiện lên một tia do dự. Một lát sau, hắn khẽ thở dài: "Xin lỗi."

"Tôi quả thật nghe thấy, nhưng đã không ra ngoài giúp Đường Viện Viện, đó là lỗi của tôi."

Hắn đã thừa nhận.

Như vậy thì còn có thể cứu vãn được.

Sắc mặt Thư Bình lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Hắn lườm Lâm Thanh Hứa một cái: "Lão Lâm à, chúng ta là bạn cùng phòng bao năm, tôi còn từng cứu cậu, cậu không thể lấy oán báo ơn, cố tình đổ tội cho tôi như vậy chứ."

Lâm Thanh Hứa liền nói với Khương Dư Linh: "Tôi nghe thấy, nhưng lão Thư thì không nghe thấy. Tối qua hắn quả thật không ngủ ngon lắm."

"Ồ, còn coi trọng tình bạn lắm cơ đấy." Khương Dư Linh thấy buồn cười: "Bạn cậu cứu cậu, vậy tôi cho cậu vật tư thì không được tính là cứu cậu sao? Gần nửa tháng đấy. Cậu nghĩ nếu không nhờ nửa tháng yên ổn đó, cậu có thể thức tỉnh dị năng à?"

Lâm Thanh Hứa nắm chặt tay, không nói gì.

"Được rồi, tôi cũng không làm khó cậu. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không còn liên quan gì nữa với Thư Bình và bọn họ. Vẫn câu hỏi đó, có nguyện ý đi theo tôi không?"

"Tôi chỉ cho cậu mười phút để suy nghĩ."

Nếu không phải vì nhiệm vụ của hệ thống, cô thậm chí còn không cho hắn một phút suy nghĩ.

Khương Dư Linh lấy chiếc đồng hồ trong không gian ra bắt đầu tính giờ.

Thấy cô nghiêm túc như vậy, Thư Bình hơi sốt ruột: "Khương Dư Linh, sao lại đột nhiên muốn đi đâu vậy? Chúng ta là cùng một đội mà..."

"Đừng nói những lời làm tôi ghê tởm." Khương Dư Linh nhìn thẳng vào mắt Thư Bình: "Tôi bị ghê tởm là sẽ đánh người đấy. Đến lúc đó đánh cậu tàn phế nửa người, đừng trách tôi không nương tay nhé."

"Hơn nữa, đừng tưởng tôi không biết, tối qua lúc tôi ra ngoài, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần là tôi sẽ không quay về rồi đấy."

Sự thật đúng là như vậy.

Tối qua sau khi Khương Dư Linh rời đi, Thư Bình đã chuẩn bị tâm lý là cô sẽ không quay lại.

Hắn không ngăn cản, vì song hệ dị năng của Khương Dư Linh tuy tốt, nhưng để một người có thành kiến với mình ở lại trong đội, thì hại nhiều hơn lợi.

Cho nên, nếu cô c.h.ế.t ở ngoài, vẫn có thể coi là một điều tốt.

Đương nhiên, nếu cô quay về, hắn sẽ phải đánh giá lại giá trị của cô ấy.

Nhưng bây giờ rõ ràng không có cơ hội đó.

Trong lòng Thư Bình đầy rẫy suy nghĩ hỗn độn, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản và cố gắng bào chữa cho mình: "Tôi biết cậu có ý kiến với tôi, cảm thấy tôi không quản lý đội tốt. Có thể tính cách tôi quả thật quá do dự, thiếu quyết đoán. Tôi thật sự rất xin lỗi, đã từng làm cậu ở trong đội phải chịu nhiều ấm ức như vậy."

"Cậu muốn đi tôi cũng không ngăn cản, hy vọng cậu mọi sự thuận lợi. Sau này chúng ta còn có ngày gặp lại."

Nói thì hay thật đấy.

Nhưng con người này lại cực kỳ giả tạo.

Khương Dư Linh lười đôi co với Thư Bình, chỉ bình tĩnh nhìn Lâm Thanh Hứa, chờ xem hắn chọn thế nào.

"Tôi đi theo cậu."

Không đến mười phút, chỉ sau năm phút, Lâm Thanh Hứa đã đưa ra quyết định.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 86



Lâm Thanh Hứa đồng ý đi cùng Khương Dư Linh, điều này khiến Thư Bình tức giận lại không thể tin được. Nhưng hắn đối với điều này không dám phát biểu bất kỳ ý kiến nào, dù sao thực lực của Khương Dư Linh đã bày ra đó rồi, hắn dù có ý kiến cũng vô ích.

Tuy nhiên cuối cùng vẫn khó chịu, nên một khuôn mặt âm u, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Hứa càng thêm âm trầm đến mức như nhỏ ra nước.

Nhưng mặc kệ là Khương Dư Linh hay Lâm Thanh Hứa, họ đều không để ý đến hắn. Khương Dư Linh cho Lâm Thanh Hứa năm phút thời gian, bảo hắn thu dọn đồ đạc, sau đó xoay người rời đi.

...

Trong phòng khách.

Đường Viện Viện đã chỉnh sửa lại quần áo và tóc của mình.

Còn ba người Kỳ Nguyệt cũng từ từ bò dậy từ mặt đất. Họ ôm lấy những chỗ đau trên người, ánh mắt nhìn về phía Đường Viện Viện như muốn nuốt chửng.

Kỳ Nguyệt càng trực tiếp buông lời hung ác với Đường Viện Viện: "Mày đừng đắc ý, Khương Dư Linh không thể nào lúc nào cũng theo sát mày đâu. Mối thù hôm nay, tao một ngày nào đó sẽ trả."

"Vậy tao chờ."

Đối diện với lời khiêu khích của Kỳ Nguyệt, Đường Viện Viện không chút hoảng sợ, nàng cười nói: "Hôm nay nếu không phải Lý Na và Lưu Vận giúp mày, mày vốn không phải đối thủ của tao. Còn Lý Na, Lưu Vận, hai người, trải qua chuyện này còn dám đối đầu với Khương Dư Linh sao?"

Hai người trên người cũng đau đến không được.

Bị đột nhiên gọi tên, cả người cứng đờ.

Lý Na đối diện với ánh mắt Đường Viện Viện, lập tức phản ứng lại, ánh mắt đột nhiên thay đổi, tràn đầy áy náy: "Xin lỗi a Đường Viện Viện, hôm nay làm cậu chịu ấm ức rồi, nhưng tôi thật sự không có ý đối đầu với Khương Dư Linh. Chỉ là lúc đó các cậu đánh nhau, tôi quá luống cuống, không biết ngăn cản thế nào, cho nên mới..."

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, hại cậu bị thêm mấy cái tát."

"Đúng vậy." Nghe Lý Na nói vậy, Lưu Vận cũng nhanh chóng nói: "Tôi cũng không có ý đối đầu với Khương Dư Linh, tôi chỉ là..."

Lời Lưu Vận chưa nói xong.

Tiếng lục lạc và tiếng bước chân đồng thời vang lên.

Ánh mắt cô ta tức khắc càng chân thành hơn: "Đều tại tôi, lúc đó vì lời Kỳ Nguyệt nói sợ Dư Linh xảy ra chuyện, có chút hồ đồ, nhất thời không phản ứng kịp. Nếu không cậu đánh tôi thêm mấy cái tát đi, đều là tôi không tốt, tôi thật sự xin lỗi cậu."

Cuộc nói chuyện giữa Khương Dư Linh và Thư Bình không truyền đến phòng khách.

Không ai biết Khương Dư Linh sắp đi.

Lưu Vận và Lý Na muốn cố gắng hàn gắn quan hệ với Khương Dư Linh. Có thể ở ngoài cả đêm mà vẫn quay về sạch sẽ gọn gàng như vậy, thực lực của Khương Dư Linh chắc chắn là thâm sâu khó lường. Nếu thật sự có thể hàn gắn quan hệ với cô, thì ngày lành của họ chẳng phải đến rồi sao?

Còn về việc có thể hàn gắn hay không?

Lý Na và Lưu Vận không nghĩ nhiều. Họ đều cảm thấy không quá khó khăn. Dù sao trước tận thế Khương Dư Linh đã đối xử rất tốt với người bên cạnh, đây là chuyện cả trường đều biết. Sau tận thế còn lấy một phần vật tư của mình ra chia cho họ, còn họ tuy thường xuyên châm chọc mỉa mai cô, nhưng Đường Viện Viện đối với Khương Dư Linh cũng hoàn toàn không tính là tốt, cô ấy chỉ thỉnh thoảng giúp Khương Dư Linh nói vài câu thôi, mà Khương Dư Linh lại có thể đối xử với cô ấy như vậy.

Điều này đủ để chứng minh, Khương Dư Linh thiếu tình cảm đến mức nào.

Nói không chừng không lâu sau, Khương Dư Linh còn sẽ vì chuyện hôm nay mà xin lỗi họ đấy.

Ôm ý nghĩ như vậy, Lưu Vận và Lý Na nhận lỗi vô cùng chân thành, người sau thậm chí đẩy tất cả trách nhiệm lên người Kỳ Nguyệt. Nhưng ——.

"Đường Viện Viện, tôi muốn thoát ly đội ngũ này, cậu muốn đi cùng tôi không?"

Khương Dư Linh bước vào phòng khách, thậm chí không thèm nhìn họ một cái, chỉ hơi nâng cằm về phía Đường Viện Viện.

"Muốn, muốn, muốn."

Đường Viện Viện đương nhiên sẽ không từ chối. Cô ấy biết rõ Lưu Vận, Lý Na dối trá đến mức nào. Có thể rời khỏi đội ngũ lúc này cũng có thể coi là một chuyện tốt.

Sợ Khương Dư Linh đổi ý, Đường Viện Viện nhanh chóng quay về phòng thu dọn đồ đạc. Còn Lưu Vận và Lý Na, những người đang nghĩ đến việc hàn gắn quan hệ với Khương Dư Linh để sống những ngày tốt đẹp, lại ngây người. Nhưng họ nhanh chóng phản ứng lại: "Dư Linh, cậu sắp đi sao?"

"Tại sao phải đi a? Có phải sợ chúng tôi bắt nạt Viện Viện không? Chúng tôi sẽ không bắt nạt cô ấy. Hôm nay là Kỳ Nguyệt đánh nhau với cô ấy, lúc đó chúng tôi quá luống cuống, khuyên hai người họ không được, mới tiến lên ngăn lại, chỉ là dùng sai phương pháp thôi."

"Đúng vậy, cậu đừng đi a, chúng tôi sẽ rất nhớ cậu."

Hai người hoàn toàn luống cuống, mỗi người một lời giải thích, trong giọng nói tràn đầy sự chân thành.

Nhưng họ lại quên mất, Kỳ Nguyệt còn đứng ở một bên. Cô ta cười lạnh: "Nha nha nha, đây là đổ hết trách nhiệm lên đầu tao đấy à, thật là buồn cười. Không biết ai tối qua vẫn luôn trước mặt tao nói xấu Khương Dư Linh, nói cô ta có chút thực lực liền ngông cuồng như vậy, sớm muộn gì cũng phải c.h.ế.t ở ngoài."

"Còn nói cái gì, chắc chắn lập tức sẽ chết, nói không chừng còn bị tang thi ngũ mã phanh thây nữa cơ. Sao lúc này lại thay đổi hoàn toàn rồi, còn nhớ thương, phì."

Kỳ Nguyệt tuy bốc đồng, nhưng cô ta không ngốc. Bằng không vừa nãy đã không kéo hai người họ xuống nước.

Bây giờ thấy hai người họ né tránh trách nhiệm, cô ta đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết. Không những nói hết những lời hai người họ đã nói tối qua, mà còn thêm thắt vào: "Hai người các người dối trá nhất. Ngày thường cái gì cũng khuyến khích tao đi làm, vai tốt đều để hai người đóng, người xấu thì tao chịu."

"Tao ngu xuẩn, mới bị hai người lợi dụng hết lần này tới lần khác."

Bị vạch trần lời nói dối, Lưu Vận, Lý Na tức giận dậm chân: "Kỳ Nguyệt, mày nói cái gì đấy?"

"Mày nói bậy gì thế, hai người tao lúc nào nói những lời đó."

Kỳ Nguyệt bĩu môi: "Có nói bậy hay không, hai người trong lòng rõ."

Bị Khương Dư Linh liên tục đánh bại dễ dàng, Kỳ Nguyệt đã nhận thức rõ ràng thực lực của Khương Dư Linh, và cuối cùng hiểu ra Khương Dư Linh không phải cô gái ngày xưa. Cô ta nhìn rõ tình hình, nên nhanh chóng thay đổi chiến lược. Không thể lấy lòng Khương Dư Linh, nhưng cũng không thể để Lưu Vận, Lý Na lợi dụng.

Kỳ Nguyệt cười lạnh một tiếng với Lưu Vận, Lý Na, rồi sau đó thế mà xin lỗi Khương Dư Linh: "Xin lỗi Khương Dư Linh, là tôi không tốt, là tôi ngày xưa quá bốc đồng quá ngu xuẩn, bị người khác một hai câu nói liền kích động, từ nay về sau tôi sẽ không còn như vậy nữa. Cậu muốn đi tôi sẽ không ngăn cậu."

"Mày ngăn được sao?"

Lưu Vận và Lý Na quả thực tức c.h.ế.t rồi: "Mày nghĩ mình là cái thứ gì?"

"Đúng vậy, trước kia mày đã có ý kiến với Dư Linh rồi. Mỗi lần ra ngoài đều lải nhải bên tai chúng tao nói Dư Linh không tốt thế nào, nói cô ấy mắc bệnh công chúa mà không có mệnh công chúa."

"Hôm qua mày còn nói Dư Linh là phế vật vô dụng, còn định đuổi cô ấy đi nữa cơ mà."

"Vậy hai người không cũng nói sao?"

"Chúng tao là muốn đốc thúc Dư Linh."

"Theo lời hai người nói như vậy, thì tao cũng nghĩ như vậy."

Ba người cãi nhau, trong mắt hai bên đều bùng lên lửa hận. Lưu Vận, Lý Na hận Kỳ Nguyệt đã phá hỏng chuyện tốt của mình, còn Kỳ Nguyệt thì hận họ luôn xem mình như s.ú.n.g để lợi dụng. Họ đấu khẩu, vạch trần chỗ yếu của nhau, dùng ngôn ngữ ác độc nhất để công kích đối phương. Cãi nhau một hồi, Lưu Vận thế mà không kìm được ra tay đánh Kỳ Nguyệt trước.

Còn Kỳ Nguyệt đương nhiên không thể đứng yên chịu đánh, vì thế cũng vùng lên phản kháng.

Khương Dư Linh ở một bên nhìn: "..."

Xem đủ rồi.

Cô vốn định cho cả ba người họ một bài học nữa, nhưng bây giờ xem ra, dường như hoàn toàn không cần thiết.

Vừa lúc này, Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa cũng thu dọn đồ đạc xong từ trong phòng đi ra. Khi nhìn thấy ba người Lưu Vận đang đánh nhau, trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn bối rối.

"Chúng ta đi thôi."

Có thể đi được rồi.

Khương Dư Linh dẫn đầu rời đi, không thèm nhìn họ một cái nữa.

Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa theo sát phía sau.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 87



Địa điểm hiện tại của Khương Dư Linh là thành phố A.

Còn địa điểm của Tằng Vãn Ca là thành phố H.

Từ thành phố A đến thành phố H vẫn có một khoảng cách nhất định. Nếu muốn đi qua, trước hết cần có một chiếc xe mới được.

Xe trong tận thế không khó kiếm.

Nhưng muốn tìm được một chiếc ưng ý, hơn nữa lại sạch sẽ thì hơi khó. Dù sao tận thế đến rồi, những chiếc xe trên đường ít nhiều đều sẽ bị hư hỏng, cho dù không hư hỏng, thì trên đó cũng sẽ có những vết m.á.u loang lổ.

"Rửa sạch cả bên trong lẫn bên ngoài, rửa cho sạch sẽ một chút, không được có mùi."

"Đây là nước xịt thơm không khí. Rửa sạch xong thì xịt vào trong xe, thật là thối c.h.ế.t đi được."

Tìm nửa ngày không thấy chiếc xe mình muốn, không còn cách nào, Khương Dư Linh liền ném cho Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa mấy thùng nước suối đóng chai và hai chiếc khăn tay. Cô hoàn toàn dùng giọng điệu phân phó "tiểu đệ", nhưng hai người họ đều không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là ——.

"Nước này sạch vậy, lại dùng để lau xe sao?"

Đường Viện Viện tiếc nuối nhìn mấy thùng nước đóng chai này. Từ khi tận thế đến nay, lượng nước họ uống mỗi ngày đều có định mức.

Nước rất quý.

Lâm Thanh Hứa cũng nói: "Hay là chúng ta ra ngoài tìm một ít nước khác đi, nước này để dành chúng ta uống."

"Không cần, trong không gian của tôi còn nhiều nước lắm."

Khương Dư Linh đã thu thập quá nhiều nước suối. Bây giờ cô muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở những nơi khác. Đồng thời với việc chạy đua với thời gian, cô cũng không muốn làm khổ bản thân: "Cho dù hết rồi, cũng có thể đến siêu thị tìm."

"Bây giờ quan trọng nhất là rửa sạch chiếc xe này, nhanh lên một chút. Tôi hy vọng đến buổi chiều, có thể nhìn thấy một chiếc xe mới tinh không có mùi lạ." Khương Dư Linh nói xong, nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "À đúng rồi, hai người các cậu biết lái xe không?"

"Tôi biết." Lâm Thanh Hứa gật gật đầu.

"Vậy cậu biết nấu cơm không?" Khương Dư Linh lại nhìn về phía Đường Viện Viện.

Chủ đề này nhảy có hơi lớn.

Đường Viện Viện: "..."

"Tôi biết."

"Được rồi, vậy việc nấu cơm cậu phụ trách nhé." Khương Dư Linh hài lòng.

Quả nhiên hệ thống nói không sai, một thiên kim tiểu thư đủ tiêu chuẩn làm sao có thể không có hai tiểu đệ trung thành và tận tâm chứ? Không có tiểu đệ thì cô không những ăn không ngon, mà còn phải tự mình lái xe đi tìm mục tiêu nhiệm vụ, vậy thì mệt mỏi lắm.

Cứ như vậy tương đối tốt hơn. Ngoài việc ra tay đánh tang thi, chuyện gì cũng có người khác làm thay. Còn cô ra tay coi như rèn luyện thân thể, hoạt động gân cốt.

Có Khương Dư Linh ở một bên nhìn, Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa không dám lười biếng một chút nào. Rất nhanh, một chiếc xe mới tinh liền ra lò. Đương nhiên, trong lúc đó cũng có tang thi đến muốn ăn thịt tươi, nhưng chưa kịp đến gần ba người, Khương Dư Linh đã giải quyết chúng nó. Điều này cũng làm Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa nhận thức rõ hơn sự mạnh mẽ của Khương Dư Linh, càng thêm sẵn lòng phục tùng Khương Dư Linh.

Xe rửa xong, thời gian cũng đã trưa. Khương Dư Linh ngồi ở ghế sau, liền ném cho Đường Viện Viện một chiếc ba lô thật lớn. Bên trong toàn là đồ ăn, có lẩu tự sôi, có mì gói, có trái cây đồ uống nước khoáng, có bánh quy sữa tươi bánh mì hạt dưa. Tóm lại, chiếc ba lô được nhét đầy ắp. Đặc biệt là những loại trái cây, nhìn khiến Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa suýt ch** n**c miếng.

Đã lâu rồi không nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, hơn nữa còn có cả trái cây tươi.

Trời ơi.

Họ không phải đang nằm mơ đấy chứ?

Lâm Thanh Hứa và Đường Viện Viện liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt nhau thấy được sự kích động.

Ở trong đội ngũ cũ, tuy rằng họ cũng sẽ ra ngoài tìm kiếm vật tư, nhưng vì khu dân cư nơi họ ở cũ nát, siêu thị lại cách rất xa, nên họ vài ngày mới ra ngoài một lần. Mỗi lần mang về đồ ăn cũng không nhiều lắm. Dù sao họ là sau nửa tháng tận thế mới chạy ra khỏi trường, lúc đó phần lớn siêu thị đều đã bị cướp sạch gần hết rồi, chỉ còn lại một phần rất ít.

Muốn đi đến những siêu thị lớn có nhiều vật tư hơn, nhưng tang thi ở siêu thị lớn thật sự quá nhiều. Họ đã đi thử một lần suýt toàn quân bị diệt, sau này cũng chỉ dám đến vài siêu thị nhỏ lấy một ít vật tư còn sót lại.

Số người trong đội ngũ cũ lại đông, vật tư không nhiều, đồ vật có thể chia đến tay mỗi người càng ít hơn, hầu như ngày nào cũng đói.

Chiếc ba lô nặng trĩu mang đến cho Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa một cảm giác thỏa mãn chưa từng có. Sau khi hoàn hồn, ánh mắt họ nhìn về phía Khương Dư Linh đều lấp lánh, giống như những tín đồ thành kính đang nhìn Đấng Cứu Thế của mình.

Tuy rằng biết đi theo Khương Dư Linh sẽ có ngày lành, nhưng vừa mới ra khỏi đội ngũ cũ, cô đã cho họ nhiều đồ vật như vậy. Đây là để họ yên tâm sao?

Rõ ràng họ cũng không làm gì cả.

Trong nhất thời, Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa vừa cảm kích vừa cảm động, nội tâm vô cùng hối hận trước đây đã không giúp Khương Dư Linh nói nhiều vài câu, không đứng ra bênh vực cô.

Khương Dư Linh: "..."

Đối diện với ánh mắt hai người, cô nhướng mày: "Không cần tiết kiệm, muốn ăn thì ăn đi, ăn xong chỗ tôi còn nữa."

"À đúng rồi, trưa nay mỗi người ăn một hộp lẩu tự sôi đi, lại cắt thêm một ít dưa hấu và chanh, làm đồ uống."

"À đúng rồi, dị năng của cậu là gì nhỉ? Nếu là dị năng hệ Băng thì tốt rồi, khi đó trong đồ uống còn có thể thêm một ít đá."

Lâm Thanh Hứa làm sao có thể là dị năng hệ Băng? Nếu là dị năng hệ Băng, trong đội ngũ cũ đã không thiếu nước đến vậy, mà Thư Bình cũng sẽ không để hắn đi dễ dàng như thế.

Khương Dư Linh cho họ nhiều đồ ăn như vậy, nhưng hắn lại không có cả đá.

Nghe vậy, Lâm Thanh Hứa vốn đã hối hận vì trước đây không giúp Khương Dư Linh nói chuyện, lại càng thêm xấu hổ: "Tôi là dị năng hệ Mộc, không phải dị năng hệ Băng."

Khương Dư Linh hơi tiếc nuối: "Vậy thôi vậy, không có đá thì không có đá, đành tạm chấp nhận uống vậy."

Cái này cũng không có cách nào khác a.

Nếu trên đường có thể cứu được một dị năng giả hệ băng thì tốt rồi.

Khương Dư Linh cân nhắc lại chiêu mộ thêm một thành viên mới cho đội ngũ. Lâm Thanh Hứa không biết ý nghĩ trong lòng cô, thấy cô nhẹ nhàng bâng quơ lật sang chủ đề này, nội tâm áy náy càng tăng lên. Hắn thề thầm trong lòng sau này nhất định phải đối xử tốt với Khương Dư Linh.

Nếu ai dám bắt nạt cô, thì hắn nhất định sẽ không còn làm rùa rụt cổ nữa.

Lâm Thanh Hứa hít sâu một hơi, đáy mắt một mảnh kiên định.

Và đúng lúc này, bên tai Khương Dư Linh cũng truyền đến tiếng báo cáo của hệ thống: [Lâm Thanh Hứa: Độ trung thành +60, độ trung thành hiện tại 65. Độ trung thành đạt một trăm phần trăm sẽ tiến hành báo cáo lại.]

Khương Dư Linh: "..."

Khương Dư Linh: ???

Khương Dư Linh biết hệ thống chắc chắn có phương pháp phán định tiểu đệ có trung thành với mình hay không, nhưng điều làm cô không ngờ tới là, cô chẳng qua chỉ lấy ra một túi đồ ăn, mà độ trung thành của Lâm Thanh Hứa đối với cô đã tăng thêm 60.

Độ trung thành tăng thêm 60, nhưng tổng độ trung thành là 65. Nói cách khác, độ trung thành ban đầu của Lâm Thanh Hứa đối với cô là 5.

Lúc cô dẫn hắn rời khỏi đội ngũ cũ, hắn chỉ có 5 điểm độ trung thành.

Cái 5 điểm độ trung thành này, làm sao có thể khiến hắn đồng ý đi theo cô rời đi được chứ.

Khương Dư Linh trong nhất thời quả thực không biết nói gì hơn.

Và đúng lúc này, tiếng báo cáo của hệ thống lại một lần nữa vang lên.

[Đường Viện Viện: Độ trung thành +50, độ trung thành hiện tại là 75. Độ trung thành đạt một trăm phần trăm sẽ tiến hành báo cáo lại.]
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 88



Đường đi đến thành phố H cũng không dễ đi.

Vì tận thế đến, đường cao tốc từ thành phố A đi đến thành phố H bị chặn, muốn đi thành phố H chỉ có thể đi quốc lộ, mà quốc lộ tang thi lại quá nhiều.

Chỉ trong vỏn vẹn nửa ngày, ba người Khương Dư Linh đã gặp phải vài đợt tang thi triều. May mắn thay Khương Dư Linh tinh thần lực cường đại, lại tu luyện Thái Dương Luyện Thể Thuật, nếu không thật sự chống đỡ không nổi nhiều tang thi như vậy.

Nhưng dù mạnh mẽ như Khương Dư Linh, sau khi trải qua vài đợt tang thi triều như vậy, vẫn cảm thấy tinh thần hơi mệt mỏi. Vì thế khi đi đến gần một khu dân cư cao cấp, Khương Dư Linh liền chỉ huy Lâm Thanh Hứa lái xe vào trong khu dân cư cao cấp đó.

Khu dân cư cao cấp này tên là khu dân cư Vui Khỏe.

"Chúng ta trước tiên nghỉ ngơi một đêm ở khu dân cư này, ngày mai lại tiếp tục lên đường đi đến thành phố H."

Khương Dư Linh nói vậy, Lâm Thanh Hứa và Đường Viện Viện đều không có bất kỳ ý kiến nào. Ai ngờ họ vừa mới lái xe vào khu dân cư, không biết từ đâu xuất hiện bốn người đàn ông, chặn đường họ.

Người đàn ông dẫn đầu khoảng 40 tuổi, đeo kính gọng vàng, tay cầm một điếu thuốc, mặc bộ vest, trông có vẻ lịch sự chỉnh tề.

Ba người khác cũng mặc vest giày da, nhưng ánh mắt lại lộ ra một tia hung ác.

Lâm Thanh Hứa bị bắt dừng xe, hắn nhíu mày, từ từ hạ cửa kính xe xuống: "Anh em, chúng tôi chỉ ở đây qua đêm thôi, mai đi ngay."

Người đàn ông đeo kính mỉm cười: "Tiểu huynh đệ, ở đây qua đêm đương nhiên là không thành vấn đề."

Thấy sắc mặt Lâm Thanh Hứa khó coi, hắn lại nói thêm: "Nhưng, nếu các cậu muốn ở đây qua đêm, cần phải chi trả một lượng tinh hạch nhất định. Chắc các cậu cũng thấy rồi, khu dân cư gần đây không có tang thi nào, điều này là bởi vì cư dân trong khu dân cư chúng tôi hàng ngày đều mạo hiểm tính mạng luân phiên ra ngoài dọn dẹp tang thi xung quanh. Cho nên, nếu các cậu ở khu dân cư của chúng tôi qua đêm, hoàn toàn không cần lo lắng về sự an toàn của bản thân."

Nói như vậy, hình như cũng không có gì.

Lâm Thanh Hứa nhìn về phía Khương Dư Linh ở ghế sau. Khương Dư Linh hơi gật gật đầu: "Được, hỏi họ muốn bao nhiêu tinh hạch."

Trên đường đi Khương Dư Linh đã g.i.ế.c qua mấy nghìn con tang thi, tinh hạch không thiếu.

"Một người một đêm là một trăm viên tinh hạch, xem các cậu ở đây có bao nhiêu người."

Người đàn ông đeo kính nhanh chóng trả lời Lâm Thanh Hứa. Lâm Thanh Hứa xác nhận Khương Dư Linh không có ý kiến, trước hết mặc cả với hắn một phen, rồi sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chúng tôi ở đây tổng cộng ba người, sẽ đưa các ông 300 viên tinh hạch. Nhưng chúng tôi còn chưa vào xem môi trường ở, chỉ có thể đưa trước 150 viên tinh hạch, còn lại 150 viên ngày mai sẽ đưa."

"Có thể."

Về điều này, người đàn ông đeo kính không có bất kỳ ý kiến nào. Nhưng khi họ định tiếp tục lái xe đi vào, lại bảo họ xuống xe đi bộ, nói trong khu dân cư không cho phép lái xe.

Đậu xe cũng có bãi đậu xe ngầm chuyên dụng, nhưng cũng phải thu phí, một đêm 50 viên tinh hạch.

Còn Khương Dư Linh tuy không thiếu tinh hạch, nhưng cũng không muốn bị coi là người tiêu tiền như rác mà bị c.h.é.m giá như vậy. Vì thế cô dứt khoát xuống xe, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông đeo kính và đám người kia, trực tiếp thu chiếc xe vào.

Hơi mỉm cười với người đàn ông đeo kính và đám người kia: "Bây giờ, không cần tiền nữa nhé?"

"Đương, đương nhiên."

Người đàn ông đeo kính và đám người kia lúc này mới hoàn hồn lại. Bốn người liếc nhìn nhau, thái độ tức khắc trở nên nhiệt tình hơn vài phần, cười nói với Lâm Thanh Hứa: "Hóa ra trong đội ngũ các cậu lại có một dị năng giả không gian. Sao không nói sớm chứ, dị năng giả không gian ở đây nghỉ chân có thể giảm giá 50%, hơn nữa khu dân cư chúng tôi hiện tại cũng đang chiêu mộ dị năng giả. Nếu các cậu đồng ý ở lại khu dân cư, thì ăn, mặc, ở, đi lại, hoàn toàn không cần lo lắng."

"Mỗi tháng còn cung cấp cho các cậu tinh hạch để tu luyện."

"Tóm lại, chỉ cần các cậu đồng ý ở lại, chỗ tốt không thiếu đâu."

Người đàn ông đeo kính dẫn Khương Dư Linh và mọi người vào trong khu dân cư. Đi vài phút, khu dân cư vốn yên tĩnh liền trở nên náo nhiệt. Trong khu dân cư có không ít người đang rèn luyện thân thể, tập thể hình, còn có một số bà mẹ dẫn theo trẻ nhỏ đá bóng, chơi xích đu, cầu trượt.

Một cảnh tượng vui vẻ và thịnh vượng, nhìn qua thế mà giống hệt như trước tận thế.

Chỉ là ——.

Tận thế đã hai tháng, thật sự có loại "thế ngoại đào nguyên" này sao?

Họ trên đường đi tới đây, cũng không thấy gần đó có siêu thị lớn nào, cho dù cư dân bên trong hàng ngày đều ra ngoài dọn dẹp tang thi tìm kiếm vật tư, cũng không thể nào làm tất cả mọi người ăn no mặc ấm.

Nhưng hiện tại, tầm mắt có thể nhìn thấy, thế mà không ai gầy gò xanh xao.

Mỗi người đều có dáng vẻ khỏe mạnh, ngay cả trẻ nhỏ cũng trắng trẻo mũm mĩm.

Khương Dư Linh đánh giá xung quanh một cái, trong mắt mang theo vài phần tò mò. Và khi cô đang đánh giá người khác, người khác cũng đang nhìn cô.

"Thật là một cô bé xinh đẹp quá."

"Đúng vậy, trông giống như tiên nữ ấy."

"Nếu được thấy con bé lâu hơn, chắc thích c.h.ế.t mất."

"Đúng vậy, chủ lầu nhà mình đặc biệt thích những cô gái xinh đẹp."

Mọi người thì thầm, không cố ý hạ giọng. Lâm Thanh Hứa và Đường Viện Viện vốn còn đang kinh ngạc và cảm thán về nơi này, nhưng nghe thấy những lời đó, trong mắt liền hiện lên vài phần lo lắng. Người đàn ông đeo kính đi bên cạnh dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng họ, liền cười lớn mở miệng: "Ôi, cô bé, người anh em, các cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm. Chủ lầu ở đây chúng tôi là con gái. Cô ấy thích người xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không có tâm tư khác đâu nha."

Một người đàn ông khác cũng nói: "Chỉ là thấy đẹp mắt thôi."

"Dùng lời của chủ lầu chúng tôi thì, cô ấy là một "nhan cẩu"."

"Đúng đúng đúng, chính là như vậy."

Bốn người các ông mỗi người một lời giải thích, Lâm Thanh Hứa và Đường Viện Viện tức khắc yên tâm hơn rất nhiều.

Đang nói chuyện, đã đi qua một vành đai xanh, đến trước một tòa nhà lớn. Trên tấm biển tòa nhà ghi "Căn hộ số 4". Người đàn ông đeo kính dẫn họ vào, nói cho họ biết vì khi tận thế đến có rất nhiều cư dân đã chết, nên hiện tại có vài căn hộ bỏ trống, trong đó có căn hộ số 4.

Sau tận thế bị cắt nước cắt điện, nên người đàn ông đeo kính sắp xếp cho họ căn phòng ở tầng 3.

Ba phòng hai sảnh, trong phòng sạch sẽ gọn gàng, không có mùi lạ nào. Môi trường này trong tận thế có thể coi là vô cùng tốt.

Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa đều cảm thấy môi trường này xứng đáng với giá 100 viên tinh hạch mỗi người.

"Vậy các cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé, chúng tôi đi trước đây. Có chuyện gì thì đến căn hộ số 5 bên cạnh tìm chúng tôi là được. Tôi tên Trương Hào, các cậu có thể gọi tôi là anh Hào, hoặc gọi tên tôi."

Thấy họ hài lòng, Trương Hào cười hì hì dẫn ba người anh em rời đi. Chờ họ vừa đi, Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa liền thả lỏng ngồi xuống sofa.

Cả hai đều kinh ngạc cảm thán: "Thật không ngờ tận thế còn có nơi như thế này."

"Đúng vậy, thật sự giống như "thế ngoại đào nguyên" vậy a. Cái cô chủ lầu trong miệng họ còn là phụ nữ, thật tò mò loại cô gái nào mới có thể quản lý một khu dân cư thành bộ dạng này."

Là loại cô gái nào nhỉ?

Sự tò mò của Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa rất nhanh đã được thỏa mãn.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 89



Trời tối.

Tiểu khu Vui Khỏe lại náo nhiệt lạ thường, cả một tòa nhà đèn đuốc sáng trưng.

Khương Dư Linh, Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa được Trương Hào dẫn đi tới Tòa nhà số 1. Tòa nhà số 1 là nơi Trương Hào nói là chỗ ở của chủ lầu. Trương Hào bảo vì cả tiểu khu chỉ có một người dị năng giả không gian, nên sau khi chủ lầu nghe nói Khương Dư Linh cũng là dị năng giả không gian, liền mở tiệc mời Khương Dư Linh đến chơi.

Khương Dư Linh đã đi, Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa đương nhiên sẽ không đứng đợi một mình.

Thế là ba người cùng đi đến Tòa nhà số 1. Rất nhanh, họ nhìn thấy chủ lầu mà Trương Hào nhắc đến.

Đó là một người con gái cực kỳ xinh đẹp, trông chừng khoảng 25, 26 tuổi. Tóc dài đến eo, da trắng như tuyết, dáng người đầy đặn. Cô ta mặc bộ sườn xám màu đỏ, khi đi lại uyển chuyển gợi cảm, phong tình vạn chủng.

Khi cười rộ lên, cô ta càng đẹp tựa yêu tinh.

Bên cạnh cô ta là vài người đàn ông. Có người mang dáng dấp tổng tài bá đạo, có người như chú cún con, có người lại như thợ săn. Thậm chí còn có một minh tinh rất nổi tiếng trước tận thế. Nhưng khi họ nhìn thấy Khương Dư Linh, trong mắt không hề có chút gợn sóng nào, cứ như thể đang nhìn một con mèo con hay chó con ven đường.

"Là Lý Thương!"

Chính Đường Viện Viện khi nhìn thấy nam minh tinh đó đã lập tức kinh ngạc mở to mắt. Thấy vậy, người con gái che miệng cười: "Đúng là Lý Thương, em gái nhỏ, em cũng là fan của Lý Thương sao?"

"Em... Em..."

Thật ra không phải, chỉ là vì Kỳ Nguyệt và mấy người bạn thích Lý Thương, Đường Viện Viện vừa hay biết thôi.

Nhưng người thật đang ở đây, cô không tiện nói vậy, nên chỉ đành gật đầu lấy lệ: "Coi như là ạ. Em là fan nhan sắc của Lý Thương. Trên TV anh ấy đã đẹp rồi, không ngờ người thật còn đẹp hơn."

Người con gái nhìn Lý Thương một cái, lông mày hơi nhướng lên, mang theo vài phần ý nhị khó nói: "Em ấy là fan của cậu đấy."

"Chào em."

Lý Thương mỉm cười nói với Đường Viện Viện: "Muốn chữ ký không?"

"Được ạ, cảm ơn." Đường Viện Viện vừa nói vừa đưa tay ra: "Nhưng em không mang giấy bút. Nếu anh có giấy bút thì ký lên tay em đi ạ."

Đường Viện Viện bắt đầu trò chuyện với Lý Thương. Còn người con gái lại nhìn về phía Khương Dư Linh. Dưới ánh đèn, mỹ nhân càng thêm lộng lẫy. Dưới ánh đèn sợi đốt, Khương Dư Linh đẹp như thiếu nữ bước ra từ truyện tranh, giữa đôi mày tràn đầy linh khí nồng đậm, nhưng khí chất lại lạnh nhạt, mang theo vài phần quyến rũ. Cả người có một cảm giác mâu thuẫn khó tả.

Vừa nhìn đã tạo ra sự chấn động thị giác mạnh mẽ.

"Em thật đẹp."

"Chị nghe Trương Hào và bọn họ nói rồi. Anh ta bảo, người đẹp nhất chính là dị năng giả không gian. Em còn đẹp hơn chị tưởng tượng nhiều."

"Chị tên là Hoa Vân Phỉ, em có thể gọi chị là chị Phỉ."

"Chào chị, em tên Khương Dư Linh." Khương Dư Linh lễ phép mỉm cười với cô ta: "Chị cũng rất đẹp."

"Người đẹp đương nhiên mỗi người một vẻ rồi."

Hoa Vân Phỉ không phủ nhận điều này: "Trước đây ở trường học em nhất định rất được hoan nghênh phải không?"

"Cũng tạm ạ, không có nhiều người theo đuổi em lắm."

"Đó là vì em quá đẹp, phàm phu tục tử làm sao dám theo đuổi em chứ?"

Phòng khách rất lớn, bên trong bày đầy đủ các loại bánh ngọt. Những món này, ngay cả đặt ở trước tận thế cũng khiến người ta cảm thấy xa xỉ, huống chi là sau tận thế.

Ngoài bánh ngọt, còn có một ít đồ uống và rượu vang đỏ.

Hoa Vân Phỉ nháy mắt ra hiệu cho những người đàn ông bên cạnh mình, còn bản thân thì dẫn Khương Dư Linh đi vào trong: "Có cần uống chút rượu vang đỏ không? Buổi tối uống chút rượu vang đỏ giúp ngủ ngon đấy."

"Bây giờ đều là tận thế, nếu ngủ quá say thì cũng không phải chuyện tốt."

"Nhưng ở tiểu khu Vui Khỏe của chúng tôi, em có thể yên tâm ngủ say." Hoa Vân Phỉ mắt phượng lưu chuyển, quyến rũ động lòng người. Cô ta vươn tay cầm một ly rượu vang đỏ đưa cho Khương Dư Linh: "Chị cảm giác em hình như không thích chị lắm, có phải vì cảm thấy chị thu phí quá đắt không?"

Khương Dư Linh không nhận ly rượu vang đỏ đó, mà hỏi ngược lại: "Không biết vì sao chị lại cảm thấy em không thích chị?"

Hoa Vân Phỉ sững sờ, một lát sau liền bật cười: "Chỉ là một cảm giác thôi, em biết đấy, trực giác của con gái."

"Vậy trực giác của chị không chuẩn lắm đâu."

Khương Dư Linh nói: "Huống chi, em mới gặp chị có một lần, chị đối với em cũng chỉ là người xa lạ. Không có gì để nói là thích hay không thích cả."

"Nhưng chị lại rất thích em."

"Vì em đẹp sao? Dung mạo suy cho cùng cũng chỉ là một cái túi da thôi. So với dung mạo, em càng để ý đến nội tâm của một người."

"Em thật thú vị."

Hoa Vân Phỉ thấy Khương Dư Linh chậm chạp không nhận rượu vang đỏ cũng không ép buộc cô, mà ngược lại cầm một ly Coca đưa cho cô: "Không uống rượu thì uống chút đồ uống đi. Buổi tối hôm nay bữa tiệc này là chị đặc biệt tổ chức vì em đấy."

"Chỉ là tâm phòng người không thể lơ là. Em không muốn ăn bất cứ thứ gì ở đây cả."

Khương Dư Linh quá thẳng thắn. Dù Hoa Vân Phỉ có là một người mê nhan sắc đến đâu, nụ cười trên mặt cô ta cũng nhạt đi vài phần: "Em gái nhỏ, em thật là nghĩ quá nhiều rồi. Em đã vào tiểu khu của chúng tôi rồi, nếu chị muốn làm gì em thì hoàn toàn không cần phải tốn công sức như vậy, phải không?"

Đúng là như vậy.

Khương Dư Linh suy nghĩ vài giây, gật đầu: "Chị nói có lý. Nhưng em chỉ là không muốn uống, cũng không muốn ăn bất cứ thứ gì."

Nói xong, cô lại bổ sung một câu: "Em muốn đi về."

Hoa Vân Phỉ: "..."

Hít sâu một hơi, trên mặt hoàn toàn không còn nụ cười tươi tắn: "Được, vậy em cứ về đi. Dù sao chân dài trên người em mà."

"Huống hồ tiểu khu Vui Khỏe của chúng tôi đâu phải ma quỷ, sẽ không buộc em ở lại. Rất nhiều người muốn ở còn không được đâu."

Khương Dư Linh: "À."

Hoa Vân Phỉ: "..."

Đã hoàn toàn không muốn nhìn thấy Khương Dư Linh nữa, cô ta trực tiếp quay người bỏ đi. Khương Dư Linh không để ý đến cô ta, mà nhìn về hướng Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa. Thấy bọn họ mặt mày tươi cười, trò chuyện rất vui vẻ với những người khác, cô bình thản đi tới vỗ vai Đường Viện Viện: "Đi thôi."

"Vậy bọn em về đây ạ."

Đường Viện Viện tay đang có chữ ký Lý Thương, cô hơi luyến tiếc nhìn Lý Thương một cái, rồi ngoan ngoãn đi theo sau Khương Dư Linh.

"Lâm Thanh Hứa, chúng ta đi thôi."

Lâm Thanh Hứa đứng cách Đường Viện Viện không xa, Khương Dư Linh gọi một tiếng hắn liền nghe thấy, vội vã chạy đến chỗ Khương Dư Linh.

Hai người đi theo bên cạnh Khương Dư Linh, một trái một phải.

Rất nhanh liền rời khỏi căn nhà đó.

Vừa ra khỏi cửa phòng, Khương Dư Linh lại hỏi: "Có ăn đồ gì bên trong không?"

Đường Viện Viện thành thật trả lời: "Tôi có uống một ly rượu vang đỏ, rượu vang đỏ ở đây ngon thật. Thật không ngờ, sau tận thế còn có nơi tốt như vậy."

Lâm Thanh Hứa lắc đầu: "Tôi không ăn gì cả, cũng không uống gì. Tôi cảm giác bên trong có điểm kỳ quái."

Lâm Thanh Hứa cau mày.

"Ồ?" Khương Dư Linh kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Cậu cảm giác có gì kỳ quái?"

"Tôi..." Lâm Thanh Hứa đang định nói gì, đột nhiên, hành lang vọt ra một cô gái tóc tai bù xù, lao thẳng về phía Khương Dư Linh. Nhưng chưa kịp đến gần Khương Dư Linh, cô gái đã bị Lâm Thanh Hứa quật ngã xuống đất: "Ở đây sẽ có tang thi sao?"

Lâm Thanh Hứa làm tư thế phòng thủ, cả người căng thẳng.

Mà giây tiếp theo ——.

"Đừng, đừng tin lời ma quỷ của cô ta."

Cô gái ngồi dưới đất khóc lên: "Nhanh đi, nhanh rời khỏi đây đi."

"Cô nói gì? Lời này của cô có ý gì?"

"Bằng không sẽ đi không được, bằng không, sẽ đi không được."

Cô gái nói xong, lại nhanh chóng bò dậy từ mặt đất, mấy bước chạy vọt, liền biến mất khỏi tầm mắt.

Tốc độ cực nhanh, khiến Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa hoàn toàn không kịp phản ứng.

Chỉ có Khương Dư Linh nhìn về hướng cô gái rời đi, mày nhíu sâu lại.
 
Back
Top Bottom