Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 70



Trong suốt một năm qua, thái độ của Trì Dĩ Linh, thậm chí là toàn bộ Trì gia đối với Sở Nguyên đã khiến Khương Dư Linh cảm thấy tiến độ nhiệm vụ của mình hẳn đã đạt 100%. Nhưng hệ thống vẫn chậm chạp không tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành, chỉ nói thời cơ chưa tới. Khương Dư Linh không biết cần thời cơ nào, thỉnh thoảng cũng thấp thỏm bất an, sợ mình cần ở lại thế giới này 5 năm 10 năm.

Mặc dù ở thế giới này cô cũng sống rất tốt, nhưng không hiểu sao, cô đối với nơi này trước sau đều không có bất kỳ lòng trung thành nào.

Và giờ đây, cô cuối cùng cũng có thể yên tâm.

Khương Dư Linh đã chuẩn bị đầy đủ để chờ đợi người Sở gia ra tay với mình, thậm chí chủ động tạo ra một vài cơ hội. Và người Sở gia cũng không làm cô thất vọng. Vào một sáng chủ nhật đẹp trời, khi Khương Dư Linh đi ra ngoài một mình, cô bị một chiếc Minibus bắt cóc. Khương Dư Linh không phản kháng, mặc kệ bọn họ đưa mình đến một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.

"Tiện nhân."

"Đều là vì mày, nếu không phải vì mày, Sở gia của chúng tao sẽ không biến thành bộ dạng này."

Trong nhà kho, Sở Nguyên đã chờ sẵn. Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Dư Linh, mắt hắn tức khắc sáng lên, sau đó hung tợn đi về phía Khương Dư Linh, giơ tay lên định tát cô ấy một cái.

Khương Dư Linh nghiêng đầu né tránh.

"Tiện nhân, mày còn dám trốn."

Sở Nguyên tức giận, lại nhìn về phía hai tên bắt cóc áp giải Khương Dư Linh: "Hai thằng bay, trói cô ta lại cho tao, hôm nay tao phải làm cho cô ta sống không bằng chết."

"Cái này cần thêm tiền."

Hai tên bắt cóc cao lớn, đều là những gã to con có hình xăm trên tay, vẻ mặt hung tợn, lúc này họ khoanh tay trước ngực, nhìn còn vênh váo hơn Sở Nguyên nhiều.

Sở Nguyên trừng lớn mắt, không thể tin nổi, gầm nhẹ: "Tao lúc trước đã đưa tiền cho chúng mày rồi mà."

"Trói người là giá khác."

Sở Nguyên: "..."

Trong mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng lại giận mà không dám nói gì, chỉ đành nói: "Không trói thì không trói, chúng mày đứng canh cửa nhà kho, ngăn không cho cô ta chạy ra là được."

Hắn một người đàn ông, chẳng lẽ còn không đánh lại Khương Dư Linh một người con gáisao?

"Được."

Hai gã đàn ông hình xăm trên tay liền thật sự đi ra canh cửa nhà kho. Thấy vậy, Sở Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Hắn lại lần nữa nhìn về phía Khương Dư Linh, trong mắt tràn đầy hận ý: "Không ngờ tới đúng không, mày sẽ rơi vào tay tao."

Khương Dư Linh gật gật đầu, vô cùng bình tĩnh: "Đúng là không ngờ cậu lại ngu xuẩn đến mức tự mình ra tay."

"Cô nói gì?"

Suốt một năm qua, câu Sở Nguyên nghe nhiều nhất là hắn quá ngu xuẩn, tất cả mọi người đều nói hắn ngu xuẩn.

Và hôm nay, kẻ đã hại hắn thành ra thế này, cũng đang nói hắn ngu xuẩn.

Gân xanh trên trán Sở Nguyên nổi lên, lại giơ tay lên định tát Khương Dư Linh một cái, nhưng Khương Dư Linh lại một lần nữa né thoát một cách linh hoạt, và còn hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải sao? Cha mẹ cậu cũng chưa đến, họ sợ sự việc bại lộ bị truy ra đến họ, nên tránh còn không kịp, dù sao người phái tới sẽ đem thành quả cho họ."

"Mà cậu lại vội vàng lao lên, cậu không ngu thì là gì?"

"Cha mẹ cậu mà biết cậu ngu xuẩn như vậy, không chừng đều hối hận năm đó đã sinh ra cậu đấy."

"Mày, tiện nhân này! Tiện nhân!"

Sở Nguyên quả thực sắp tức điên rồi, hắn tùy tay vớ lấy chiếc ghế bên cạnh ném về phía Khương Dư Linh. Lần này Khương Dư Linh không trốn, mà dùng tay không đỡ lấy chiếc ghế, tay cô tức khắc m.á.u tươi đầm đìa, nhìn thấy Sở Nguyên một trận hả hê.

Còn Khương Dư Linh cũng cười.

"Năm,

Bốn,

Ba,

Hai,

Một."

Khương Dư Linh đếm ngược năm con số, sau đó dưới ánh mắt hả hê lại có chút khó hiểu của Sở Nguyên, từ từ mở miệng: "Trò chơi kết thúc."

Vừa dứt lời.

Giây tiếp theo, cánh cửa nhà kho đã bị đẩy ra, một đám cảnh sát xông vào, đầu tiên là khống chế hai gã hình xăm trên tay, rồi sau đó chĩa s.ú.n.g vào Sở Nguyên.

"Không được nhúc nhích."

Chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.

Sở Nguyên lúc này mới hiểu mình bị gài bẫy, nhìn khuôn mặt cười như không cười của Khương Dư Linh, sự căm hận ngút trời dâng lên từ đáy lòng Sở Nguyên. Hận ý làm mờ mắt, hắn gần như quên hết thảy nhào về phía Khương Dư Linh, nhưng ngay sau đó, hắn cảm thấy cẳng chân đau nhói.

Chân mềm nhũn liền quỵ xuống đất.

"Thật ngu xuẩn a."

Bên tai là tiếng cười nhạo của Khương Dư Linh.

Sở Nguyên muốn đứng dậy lần nữa, nhưng ngay sau đó, chân còn lại của hắn cũng đau nhói, cả người quỳ gối trước mặt Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh từ trên cao nhìn xuống hắn một cái, sau đó vẻ mặt sợ hãi chạy về phía các cảnh sát: "Các anh cuối cùng cũng đến rồi, em sợ lắm, vừa nãy em tưởng mình sẽ chết, cảm ơn các anh, nếu không phải vì các anh, em có lẽ thật sự sẽ c.h.ế.t ở đây rồi..."

Hô hấp Sở Nguyên cứng lại, trong khoảnh khắc, một ngụm m.á.u tươi từ trong miệng phun ra.

...

Sở Nguyên bị bắt, cùng bị bắt còn có chaa mẹ hắn, và cả Lâm Dung Dung.

Tội danh ba người đầu là thuê người g.i.ế.c người, người sau là đồng lõa vì tham gia bàn bạc toàn bộ kế hoạch.

Hai gã hình xăm trên tay gần như không phản kháng gì liền khai hết mọi chuyện.

Hai người họ cũng vì tình tiết nhẹ được xử lý rộng lượng.

Còn về người Sở gia và Lâm Dung Dung ——.

Trì Dĩ Linh sau khi biết Khương Dư Linh suýt bị Sở Nguyên hại chết, không còn chút mềm lòng nào nữa, trực tiếp thuê luật sư giỏi nhất, nhất quyết muốn cho người Sở gia và Lâm Dung Dung ngồi tù mọt gông.

Cuối cùng một nhà ba người Sở gia dưới sự vận động của Trì gia đều bị tuyên án chung thân, đời này không có khả năng ra ngoài. Còn Lâm Dung Dung vì tội đồng lõa bị tuyên án ba năm.

Ngay khoảnh khắc người Sở gia và Lâm Dung Dung bị tuyên án, bên tai Khương Dư Linh vang lên tiếng máy móc quen thuộc.

[Nhiệm vụ hoàn thành: Ký chủ trong tình huống đảm bảo an toàn cho bản thân đã giáng đòn chí mạng cho Sở gia, khiến Sở gia không còn ngày lật mình, nhận được một ngàn điểm tích phân.]

[Nhiệm vụ chủ tuyến hoàn thành: Giúp Trì Dĩ Linh thoát khỏi não yêu đương mù quáng thành công, thoát ly thân phận nữ phụ độc ác, nhận được mười vạn điểm tích phân, một lần cơ hội rút thăm trúng thưởng, một viên Mộc Linh Châu, một bộ Bách khoa toàn thư bùa chú, các thuộc tính điểm tăng thêm hai mươi.]

Liên tiếp những phần thưởng khiến Khương Dư Linh tâm trạng rất tốt, còn Trì Dĩ Linh thấy cô ấy mặt mày đều mang nụ cười, liền hơi tức giận: "Cậu còn cười được, cậu suýt bị cái thằng Sở Nguyên đó hại c.h.ế.t đấy."

"Hắn còn dám không biết xấu hổ nói tất cả chuyện này đều là âm mưu của cậu, buồn cười, lịch sử trò chuyện đó có thể làm giả sao? Nếu là cậu tự biên tự diễn, hắn làm sao xuất hiện ở hiện trường? Hắn quả thực cười c.h.ế.t người."

"Không sao, tôi không sao cả mà?"

"Cái gì mà không sao chứ." Trì Dĩ Linh phì phò: "Nếu không phải hai tên bắt cóc đó đòi tăng giá vô lý, thì hôm nay cậu làm sao có thể đứng ở đây?"

Nói rồi, cô ấy lại có chút may mắn: "Còn may hai tên bắt cóc này đủ tham lam, không trói cậu lại, lại cũng đủ nhát gan, cảnh sát vừa hỏi, liền khai hết mọi thứ."

"Đúng vậy, điều này chỉ chứng tỏ tôi vận may tốt thôi."

Khương Dư Linh cũng cười theo.

Nhưng thật sự là vận may của cô tốt sao?

Nghĩ đến những lời Sở Nguyên vừa nói, người Trì gia liếc nhau, đều từ trong mắt nhau thấy được sự may mắn.

Cô gái Khương Dư Linh này, thật sự không đơn giản chút nào.

May mà cô là bạn của Dĩ Linh, nếu là kẻ địch, Dĩ Linh chắc sẽ bị cô ăn đến không còn một mẩu xương mất.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 71



Nhiệm vụ hoàn thành, Khương Dư Linh cũng không ở lại thế giới này quá lâu. Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi việc, và tạm biệt Trì Dĩ Linh, cô liền chọn rời đi.

Đương nhiên, kỳ thật cũng không có gì đáng để sắp xếp cả, bởi vì hệ thống nói cho cô biết, sau khi cô rời khỏi thế giới này, ký ức của mọi người về cô, trừ Trì Dĩ Linh ra, đều sẽ nhạt dần, vài ngày sau sẽ hoàn toàn biến mất. Còn Trì Dĩ Linh thì vào một ngày nào đó sẽ đột nhiên mơ thấy cốt truyện ban đầu, lúc đó cô ấy sẽ hiểu ra, Khương Dư Linh là người cố ý đến để cứu vớt mình, tự nhiên sẽ không còn chấp nhất tìm kiếm tung tích của cô nữa.

...

Trước khi xuyên qua, Khương Dư Linh ở nơi truyền thừa Vu Nữ. Sau khi xuyên trở về, trực tiếp về lại biệt thự.

Khương Dư Linh không quan tâm nhiều, trực tiếp mở giao diện nhân vật, xem xét những thay đổi.

[Nữ phụ độc ác: Khương Dư Linh

Giới tính: Nữ

Tuổi tác: ???

Thể năng: 200

Trí lực: 190

Lực lượng: 190

Nhanh nhẹn: 190

Tinh thần lực: ???

Giá trị may mắn: 120

Điểm tích phân: 116525

Kỹ năng: Thái Dương Luyện Thể Thuật cấp một (tổng cộng mười cấp, cần tiếp tục nỗ lực).

Vật phẩm hiện có: Mảnh vỡ không gian *3 (gom đủ một trăm mảnh vỡ không gian có thể triệu hồi mảnh vỡ thế giới).

Bách khoa toàn thư bùa chú *1 (tổng hợp các loại bách khoa toàn thư bùa chú, cần tinh thần lực mới có thể học, xin ký chủ mau chóng thức tỉnh tinh thần lực của mình nha).

Mộc Linh Châu *1 (sử dụng Mộc Linh Châu có thể tu bổ nơi truyền thừa Vu Nữ, xin mau chóng tu bổ).

Linh Tuyền Thủy *10: Sử dụng Linh Tuyền Thủy để cường thân kiện thể.

Mỹ Bạch Đan *16: Sử dụng Mỹ Bạch Đan sẽ trắng sáng lên.

Tẩy Tủy Đan *8: Sử dụng Tẩy Tủy Đan để loại bỏ tất cả độc tố trong cơ thể (sử dụng một viên Tẩy Tủy Đan có thể tăng thêm 20 năm tuổi thọ).

Tôi Thể Đan *5: Sử dụng Tôi Thể Đan có thể rèn luyện cơ thể.

Duyên Thọ Đan *10: Sử dụng Duyên Thọ Đan có thể khôi phục chức năng cơ thể về đỉnh cao, nhận được 50 năm tuổi thọ.

Hương Da Đan *2: Sử dụng Hương Da Đan cơ thể sẽ phát ra mùi thơm kỳ lạ (một viên có thể kéo dài một tháng, ăn liên tục mười hai viên một năm có cơ hội trở thành thể chất mùi thơm kỳ lạ)

Ẩn Thân Phù *3: Sử dụng Ẩn Thân Phù có thể ẩn giấu hình dạng, một tấm Ẩn Thân Phù kéo dài 24 giờ.

Phi Hành Phù *4: Sử dụng Phi Hành Phù có thể bay trên trời cao, kéo dài 24 giờ.

Bùa Bình An *6: Sử dụng Bùa Bình An có thể loại bỏ nguy hiểm tiềm ẩn, một tấm Bùa Bình An có thể ngăn chặn ba lần nguy hiểm trí mạng.

May Mắn Phù *2: Sử dụng May Mắn Phù sẽ nhận được sự thêm vào may mắn, kéo dài 24 giờ.

Đi Vào Giấc Mộng Phù *2: Sử dụng Đi Vào Giấc Mộng Phù có thể vào giấc mơ của người chỉ định.

Tạo Mộng Phù *2: Có thể phối hợp với Đi Vào Giấc Mộng Phù sử dụng, tiến vào giấc mơ của người chỉ định tạo ra cảnh trong mơ.

Cơ Hội Rút Thăm Trúng Thưởng *2: Mười lần rút liên tiếp chắc chắn ra giải thưởng lớn, mong ký chủ cẩn thận sử dụng.

Nơi Truyền Thừa bị Hỏng: Nơi truyền thừa Vu Nữ, xin mau chóng tu bổ.]

Khương Dư Linh xem lại điểm tích phân của mình, nhìn cái số đó lật vài trang, tâm trạng Khương Dư Linh miễn bàn có bao nhiêu mỹ mãn. Hơn nữa chức năng của bùa chú Tạo Mộng Phù mới nhận được cũng khiến cô ấy cảm thấy kinh hỉ.

Nếu nhiệm vụ mỗi thế giới đều là cứu vớt nữ phụ độc ác, thì Đi Vào Giấc Mộng Phù và Tạo Mộng Phù chỉ cần phối hợp tốt, sử dụng thích đáng, sẽ không sợ không hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng điều làm cô ấy không ngờ tới là để học Bách khoa toàn thư bùa chú lại cần thức tỉnh tinh thần lực...

"Hệ thống, làm thế nào để tôi thức tỉnh tinh thần lực?"

Khương Dư Linh không nhịn được hỏi.

Hệ thống rất nhanh trả lời: [Trong cửa hàng hệ thống có thuốc cảm ứng thức tỉnh tinh thần lực.]

Khương Dư Linh liền mở cửa hàng tích phân lên tìm kiếm. Rất nhanh, cô tìm thấy thuốc thức tỉnh tinh thần lực, tổng cộng có ba loại.

Thuốc cấp thấp, trung cấp, cao cấp.

Một lọ thuốc cấp thấp giá 5000 điểm tích phân.

Trung cấp 10000, cao cấp 100000.

Vừa nhìn thấy cái giá này, Khương Dư Linh hơi tê người. Cô biết đồ trong cửa hàng hệ thống đắt, nhưng không ngờ lại đắt đến vậy.

Cô còn định để dành tích phân mua tâm pháp tu luyện, lại không ngờ một lọ thuốc thức tỉnh cao cấp lại đắt như vậy...

Đương nhiên, mua thuốc thức tỉnh cấp thấp cũng không phải không được, nhưng đó là tinh thần lực a. Cho dù cô không mấy xem tiểu thuyết, cũng biết tầm quan trọng của tinh thần lực.

Nhưng nếu mua thuốc thức tỉnh cao cấp, thì cô ấy sẽ chỉ còn lại một vạn mấy điểm tích phân đáng thương.

Nghĩ đến đây, Khương Dư Linh hơi băn khoăn, liền hỏi hệ thống thuốc cấp thấp, trung cấp, cao cấp có gì khác nhau.

Hệ thống cũng nói hết: [Sử dụng thuốc để thức tỉnh tinh thần lực có khả năng thất bại. Khả năng thất bại của cấp thấp là lớn nhất, có 70% khả năng thất bại, hơn nữa cho dù thành công thức tỉnh, cũng không thể hoàn toàn thức tỉnh.]

[Trung cấp có 50% khả năng thất bại, khả năng hoàn toàn thức tỉnh là 50%.]

[Cao cấp chỉ có 10% khả năng thất bại, và khả năng hoàn toàn thức tỉnh là 80%. Nếu dùng thêm một tấm May Mắn Phù, thì là một trăm phần trăm.]

"Hoàn toàn thức tỉnh là có ý gì? Lẽ nào tinh thần lực còn có thể không hoàn toàn thức tỉnh sao?"

[Đương nhiên. Tinh thần lực của một người là hữu hạn, có người là một giọt nước, có người là một dòng suối trong, có người là một vùng biển rộng. Nếu thuốc thức tỉnh không tốt, một vùng biển rộng có lẽ chỉ có thể được khai phá thành một dòng suối trong, sau này nếu muốn tiếp tục phát triển sẽ khó khăn hơn rất nhiều.]

[Tóm lại, thức tỉnh tinh thần lực là một việc rất quan trọng, tôi đề nghị ký chủ cân nhắc kỹ lưỡng.]

Hệ thống nói thông tục dễ hiểu, Khương Dư Linh cũng hiểu tầm quan trọng của thuốc thức tỉnh tinh thần lực.

"Vậy tôi mua thuốc cao cấp."

Cùng lắm thì làm thêm vài nhiệm vụ là được, dù sao hệ thống cũng nói, sau này cô xuyên qua thời không làm nhiệm vụ chủ tuyến nhận được điểm tích phân chỉ có nhiều chứ không ít.

Khương Dư Linh cắn răng mua thuốc cao cấp, nhưng cô không vội dùng, mà trước tiên bảo hệ thống dùng Mộc Linh Châu sửa chữa nơi truyền thừa.

Nào ngờ ——.

[Nơi truyền thừa đang được tu bổ, cần mười ngày mới có thể hoàn thành tu bổ, mở ra nơi truyền thừa.]

Khương Dư Linh: "..."

Người lại một lần nữa tê dại.

Nhưng bảo cô thức tỉnh tinh thần lực ngay trong ký túc xá, cô lại hơi không yên tâm, vì thế liền kiên nhẫn chờ đợi.

Mười ngày sau rồi nói.

...

Kỳ thi đại học đã kết thúc.

Nhưng tâm trạng Trì Dĩ Linh không tốt một chút nào, chỉ vì Khương Dư Linh đã ra nước ngoài, hơn nữa điện thoại cũng gọi không được.

Ban đầu Trì Dĩ Linh còn tự an ủi bản thân có lẽ Khương Dư Linh là ở múi giờ khác, nhưng gọi liên tiếp vài cuộc mà đều không thông, cô ấy liền hơi lo lắng. Vì thế việc đầu tiên khi về nhà, chính là nhờ cha mẹ đi điều tra tung tích của Khương Dư Linh, nào ngờ ——

"Khương Dư Linh là ai?"

"Bảo bối, con ngủ mơ hả?"

Cha Trì, mẹ Trì đều vẻ mặt mơ hồ. Trì Dĩ Linh tâm trạng vốn không tốt, thấy họ như vậy không nhịn được nói: "Cha mẹ, giờ này rồi mà mọi người còn đùa với con kiểu đó."

Cha Trì, mẹ Trì liếc nhau, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Dĩ Linh, có phải con áp lực thi đại học lớn quá không, con đừng có gánh nặng tâm lý..."

"Cha mẹ, sao mọi người lại như vậy a." Trì Dĩ Linh khó chịu: "Con chỉ nhờ mọi người giúp tìm xem Dư Linh hiện tại ở đâu thôi mà, con đã nói rồi, điện thoại cô ấy không gọi được, con lo lắng lắm a!"

Thấy Trì Dĩ Linh vẻ mặt sốt ruột, dường như thật sự có một người như vậy, vẻ lo lắng trong mắt cha Trì, mẹ Trì càng sâu thêm. Họ không dám k*ch th*ch Trì Dĩ Linh nữa, chỉ đành chiều theo cô ấy nói: "Được được được, chúng ta bây giờ đi gọi điện, bây giờ đi tìm, chờ tìm được rồi nói cho con có chịu không?"

Cha mẹ đồng ý giúp tìm Khương Dư Linh.

Trì Dĩ Linh lúc này mới yên tâm, dặn dò họ vài câu rồi về phòng. Vốn định nằm trên giường một lát, nào ngờ vừa nằm lên giường, cô ấy thế mà đã ngủ thiếp đi.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 72



Trì Dĩ Linh nằm mơ.

Trong mơ Khương Dư Linh không xuất hiện, còn cô dưới những lời đường mật của Sở Nguyên, thế mà lại trở thành bạn tốt với Lâm Dung Dung. Cuối cùng hại cả nhà phá sản, bản thân không những bị bọn bắt cóc làm nhục, mà còn bị Sở Nguyên đưa vào bệnh viện tâm thần.

"Ha ha ha, bạn thân? Mày sẽ không thật sự nghĩ tao xem mày là bạn bè chứ, mày không biết tao ghét mày đến mức nào đâu."

"Nếu không phải Trì gia của mày, tao và Sở Nguyên đã sớm công khai ở bên nhau rồi."

"Dựa vào nhà mình có tiền có thế mà ép buộc người khác ở bên mày, bây giờ rơi vào kết cục này cũng là mày đáng đời. Nhà họ Trì của mày phá sản cũng đáng đời. Anh trai mày còn muốn cứu mày ra khỏi bệnh viện tâm thần cơ à, đáng tiếc, hắn tàn phế cả hai chân rồi. Mày biết hắn tàn phế như thế nào không?"

"Chỉ 100 vạn tệ thôi, Sở Nguyên bỏ ra 100 vạn, liền mua đứt đôi chân của Trì gia thiếu gia lừng lẫy ngày xưa."

"Thật là đáng ăn mừng."

Giọng Lâm Dung Dung như lời nguyền văng vẳng bên tai, Trì Dĩ Linh vừa tức vừa giận, cô ấy muốn nhào tới cùng Lâm Dung Dung cũng c.h.ế.t chung, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên giật mình tỉnh dậy trên giường.

Nhìn thấy bài trí quen thuộc trong phòng, cô ấy mới như tỉnh mộng hoàn hồn lại, sờ trán, toàn là mồ hôi.

Giấc mơ này thật sự quá chân thực, giống như thật sự đã xảy ra vậy. Nghĩ đến cảnh trong mơ Trì gia sụp đổ ầm ầm, cô ấy bị phản bội, bị làm nhục, bị đưa vào bệnh viện tâm thần, Trì Dĩ Linh cả người run rẩy không ngừng, nước mắt cũng không kiểm soát được tuôn như mưa.

Cô ấy không nhịn được suy nghĩ.

Nếu Khương Dư Linh không xuất hiện, cô ấy có thể thật sự vì vài câu nói của Sở Nguyên mà bỏ qua khúc mắc với Lâm Dung Dung không, có thể thật sự xem Lâm Dung Dung là bạn tốt không,

Khả năng này thật sự quá lớn,

Dù sao trước khi Khương Dư Linh xuất hiện, cô ấy vô điều kiện tin tưởng Sở Nguyên. Cho dù, cho dù thỉnh thoảng có bất mãn với Sở Nguyên, nhưng chỉ cần Sở Nguyên hơi dỗ dành một chút, cô ấy liền hoàn toàn quên những tổn thương Sở Nguyên gây ra cho mình.

Cho nên ——.

Khương Dư Linh...

Trì Dĩ Linh nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Khương Dư Linh, đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Trương Tuyết và Trần Huyên: "Alo, các cậu còn nhớ Khương Dư Linh không?"

Đầu dây bên kia là giọng trong trẻo của Trần Huyên và Trương Tuyết: "Khương Dư Linh nào a, ai là Khương Dư Linh?"Quả nhiên.

Trái tim Trì Dĩ Linh dường như bị vật gì đó đập mạnh một cái. Cô hít sâu một hơi: "Không có gì."

Cúp điện thoại xong, Trì Dĩ Linh lại gọi điện thoại cho La Song. Là câu hỏi tương tự, và câu trả lời của La Song cũng giống hệt như Trương Tuyết và Trần Huyên.

"Cho nên, Khương Dư Linh là đến tới cứu vớt mình sao?"

Gọi liên tiếp vài cuộc điện thoại mà không một ai biết Khương Dư Linh, Trì Dĩ Linh cuối cùng không nhịn được khóc òa lên. Cô tủi thân, đau buồn lại hối hận,

Hóa ra, thật sự có một người vì cô ấy mà bất kể gian nan vất vả, từ xa tới.

Lại sau khi giải cứu cô ấy thì lặng lẽ rời đi không một tiếng động.

Trừ cô ra, không ai nhớ được cô ấy.

Họ sau này không còn cơ hội gặp mặt nữa.

"Bảo bối, con sao vậy?"

"Sao lại khóc thành thế này? Có phải ai bắt nạt con không?"

Cha Trì, mẹ Trì vốn cảm thấy Trì Dĩ Linh áp lực quá lớn định vào xem con bé đang làm gì, nào ngờ vừa vào đã thấy Trì Dĩ Linh ngồi trên giường khóc nức nở. Hai người tức khắc luống cuống, lập tức tiến lên nắm lấy tay Trì Dĩ Linh. Trì Dĩ Linh ôm lấy họ, khóc không thành tiếng: "Biết vậy lúc đó... lúc đó con nên đối xử tốt với cô ấy một chút... tốt hơn một chút..."

"Con... con rất xin lỗi cô ấy..."

"Cô ấy đi rồi, có thể sẽ không quay lại nữa."

"Ai đi rồi?"

"Ai sẽ không quay lại nữa?"

Cha Trì, mẹ Trì không hiểu ra sao, nhưng Trì Dĩ Linh lại không giải thích thêm.

Có một người như vậy chỉ vì mình mà đến, giúp mình tránh được kiếp nạn lớn trong đời. Nếu cô còn sống không tốt cuộc đời này, thì quả thật quá phụ lòng cô ấy.

Trì Dĩ Linh vừa khóc vừa khóc, trong mắt liền hiện thêm vài phần sự kiên định.

Cô nhất định phải sống thật tốt cuộc đời này, làm một người có ích cho xã hội, làm một người cũng có thể giúp đỡ người khác.

...

Liễu Cầm nhìn thấy tin tức cả nhà Sở Nguyên bao gồm Lâm Dung Dung bị bắt trên TV, đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn vì quyết định chuyển trường của cha mẹ một năm trước, khi cô ta xung đột với Trì Dĩ Linh. Lúc đó cô ta còn làm ầm ĩ với cha mẹ, bây giờ nghĩ lại, vẫn là cha mẹ có tầm nhìn xa.

"Nhưng mà, lúc đó mình đã ăn gan hùm mật gấu sao? Dám xung đột với Trì Dĩ Linh..."

"Mình quả thực điên rồi."

Nghĩ đến việc suốt một năm qua mình dường như còn lúc nào cũng muốn trả thù Trì Dĩ Linh, giống như kẻ ngốc, Liễu Cầm cả người run lập cập.

Cô ta có lẽ thật sự đã điên rồi.

...

Việc tu bổ không gian cần mười ngày, lại vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ. Tuy rằng nhiệm vụ không khó, nhưng Khương Dư Linh vẫn hơi mệt mỏi.

Vì thế cô chuẩn bị đi ra ngoài dạo một vòng.

Ai ngờ vừa mới đi đến cổng trường, liền đụng phải Hứa Tấn Trình đã lâu không gặp. Tuy nhiên, lần này Hứa Tấn Trình thấy cô không như ruồi bọ vây quanh nữa, mà giống như thấy mãnh thú vậy, trực tiếp quay đầu bỏ chạy.

Khương Dư Linh: "..."

Lẽ nào hôm đó cô quá bạo lực nên đã dọa sợ anh ta?

Vậy thật tốt quá, tránh anh ta rảnh rỗi lại đến trước mặt cô lảng vảng.

Tâm trạng Khương Dư Linh cực kỳ tốt đi ra khỏi trường học, và cô mới bước ra khỏi trường học một hai bước, liền lập tức có người xông đến trước mặt cô.

Nhìn kỹ lại, người này không phải Khương Nhĩ Trác thì là ai?
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 73



Trước khi rời khỏi trường học, Khương Dư Linh đã đoán trước Khương Nhĩ Trác sẽ tìm đến mình. Lúc này nhìn thấy Khương Nhĩ Trác, cô cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Chỉ là trong lòng vẫn theo bản năng nói một câu "đen đủi".

"Là cậu à."

Khương Nhĩ Trác trông có vẻ tiều tụy, không biết anh đã ngồi canh ở cổng trường bao lâu rồi. Khương Dư Linh hơi nâng cằm, không đợi anh nói chuyện liền tiếp tục nói: "Cậu tìm tôi có chuyện gì sao? Nếu đến để cầu xin thay anh trai cậu thì thôi, tôi không có ý định làm thánh mẫu."

Khương Nhĩ Trác biểu cảm thống khổ: "Dư Linh..."

Khương Dư Linh trực tiếp ngắt lời anh, lạnh lùng nhìn anh: "Xin đừng gọi thân mật như vậy, tôi sắp nôn hết bữa tối hôm qua ra rồi."

"Xin, xin lỗi..."

Khương Nhĩ Trác nắm chặt tay: "Em chỉ là... em chỉ muốn nói chuyện với chị một chút thôi."

"Nói chuyện? Giữa chúng ta có gì hay để nói? Nói về cái anh trai sắp đi vào dẫm máy may (đi tù) của cậu sao?"

"Em biết anh trai làm như vậy là không đúng..."

"Biết anh cậu làm sai thì cậu đến tìm tôi làm gì? Là muốn ăn mừng một chút vì kẻ cặn bã đã sa lưới sao?"

Khương Dư Linh lời lẽ sắc bén, mỗi chữ đều đánh tan những lý do thoái thác mà Khương Nhĩ Trác đã chuẩn bị sẵn. Anh không còn cách nào, chỉ đành đi thẳng vào vấn đề: "Em biết anh trai làm như vậy là không đúng, nhưng dù sao anh ấy cũng là anh trai ruột của em. Còn chị lại không chịu bất kỳ tổn thương nào, cho nên em hy vọng chị có thể giơ cao đánh khẽ tha cho anh ấy một lần."

"Em bảo đảm với chị, chỉ cần chị đồng ý, gia đình nhất định sẽ bồi thường gấp bội cho chị. Chị muốn gì, Khương gia đều có thể cho chị. Hơn nữa sau này anh trai em cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa. Chị tha thứ cho anh ấy một lần đi, hai ngày nay cha mẹ đều sắp phát điên rồi. Em biết chị không tin, nhưng chị thật sự là chị gái ruột của em, là con gái ruột của cha mẹ. Mọi người đều là người một nhà..."

"Câm miệng đi." Khương Nhĩ Trác nói thật càng lúc càng khiến người ta khó chịu. Khương Dư Linh vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh: "Sao cậu có thể nói ra những lời ghê tởm như vậy?"

"Cậu cũng xứng nói chúng ta là người một nhà sao?"

"Nếu thật sự là người một nhà, cha mẹ cậu ngay từ đầu khi không biết tầm quan trọng của tôi đối với quốc gia, cũng chỉ tính toán đưa tôi về làm con nuôi thôi. Tôi không vui thì thuê phòng trọ của tôi với giá cao. Còn sau khi biết thân phận thật của tôi, lại trơ trẽn nói tôi là con gái ruột đến bám víu. Tôi chẳng qua chỉ là không tin lời các người nói, mà cái tên súc sinh Khương Nhĩ Phàm đã tìm côn đồ muốn hủy hoại sự trong trắng của tôi, còn tính toán dùng chất cấm để khống chế tôi."

"Nói như vậy thì cha cậu và anh trai cậu thật đúng là giống nhau như đúc, người trên không đoan chính thì người dưới cũng theo đó mà làm loạn."

"Nói thật lòng, trước kia khi tôi quen cậu, cảm thấy con người cậu cũng không tệ lắm. Không ngờ cậu cũng ghê tởm như vậy,"

"Không, phải nói là cậu còn ghê tởm hơn bọn họ. Bọn họ là làm sai trái một cách công khai, cậu thì ngược lại, chuyên âm thầm giở trò, dám nói cả câu tôi không chịu bất kỳ tổn thương nào. Tôi mà thật sự chịu tổn thương, chỉ sợ cậu cũng không phải vẻ mặt này đâu nhỉ."

"Nói không chừng, chuyện anh trai cậu ra tay với tôi, cậu cũng biết tình hình, chỉ giả vờ không biết thôi. Cứ như vậy, thành công cậu có thể khinh thường tôi, thỏa mãn cái tâm tư nhỏ bé thấp hèn vô sỉ của cậu. Thất bại cũng không liên quan đến cậu đúng không? Dù sao đi nữa, cậu đều vô tội."

Mặt Khương Nhĩ Trác theo lời Khương Dư Linh nói càng lúc càng khó coi. Khi nghe câu cuối cùng của Khương Dư Linh, cả khuôn mặt anh tức khắc trắng bệch.

Rõ ràng là đã bị nói trúng tâm tư.

Khương Dư Linh thấy anh như vậy, hừ nhẹ một tiếng: "Thật ghê tởm."

Sau đó nhấc chân rời đi.

Khương Nhĩ Trác không đuổi theo, nhưng cô chưa đi bao lâu, lại có người đụng tới.

Là Triệu Ngọc.

Ngoài Khương Nhĩ Trác ra, Triệu Ngọc cũng đã ngồi canh ở cổng trường đại học Lâm An. Hai đứa con trai lần lượt gặp chuyện, bà ta muốn tìm Khương Dư Linh nói rõ, chuyện trước đây là do bà ta làm, không liên quan đến con trai bà ta.

Nhưng Khương Nhĩ Trác ở đó, bà ta chỉ đành chờ. Chờ đến khi Khương Dư Linh đi ra khỏi phạm vi tầm nhìn của Khương Nhĩ Trác mới xông lên.

"Triệu Dư Linh, cuối cùng tôi cũng chờ được cô."

Đầu Triệu Ngọc quả thật ngang bướng hơn đầu Khương Nhĩ Trác nhiều. Bà ta vừa đến gần liền nói với Khương Dư Linh: "Tôi biết một bí mật động trời của cô, liên quan đến mẹ của cô... Không, phải nói là liên quan đến mẹ nuôi của cô. Nếu cô không muốn người khác biết bí mật này, thì cô đi theo tôi một chuyến."

Tuy rằng rất vô lý, nhưng bà ta sau khi biết chuyện Khương Nhĩ Phàm gặp chuyện, Triệu Ngọc liền cảm thấy, cái c.h.ế.t của chị gái Triệu Mẫn Hồng, hơn nửa là có liên quan đến Khương Dư Linh.

Cô tuổi nhỏ như vậy, lại có bản lĩnh lớn như thế, không thể là một đứa trẻ bình thường. Bà ta không thể dùng ánh mắt đối đãi người thường để đối xử với cô.

Triệu Ngọc cố giữ bình tĩnh nhìn Khương Dư Linh.

Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Khương Dư Linh kể từ lần ở phòng trọ. Cô thật sự rất xinh đẹp, cả người có một vẻ đẹp siêu phàm thoát tục. Hơn nữa không biết có phải yếu tố tâm lý hay không, bây giờ bà ta nhìn thấy cô, cả người liền hơi dựng tóc gáy.

Sớm biết cô sẽ trưởng thành thành như vậy, lúc trước bà ta không nên nghe lời chị gái mà tráo đổi hai đứa nhỏ. Cho dù có tráo đổi... ít nhất cũng phải đưa nó đến một nơi xa hơn, không nên đưa nó cho Triệu Mẫn Hồng nuôi.

Khiến bà ta bây giờ còn phải lo lắng thấp thỏm.

Triệu Ngọc trong lòng suy nghĩ vẩn vơ, trên mặt lại không chút biểu cảm, đôi mắt không chớp quan sát động tĩnh của Khương Dư Linh.

Giây tiếp theo, bà ta liền thấy Khương Dư Linh cười: "Bí mật động trời liên quan đến mẹ nuôi của tôi?"

"Với người như mẹ nuôi của tôi, còn có thể có bí mật gì sao?"

"Huống chi, bí mật của bà ấy liên quan gì đến tôi? Tôi dựa vào cái gì đi theo bà một chuyến? Bà lại là cái thứ gì?"

Trên mặt không có bất kỳ vẻ sợ hãi hay chột dạ nào, thậm chí ánh mắt nhìn bà ta còn như đang nhìn một tên hề đang nhảy múa vậy.

Lòng Triệu Ngọc tức khắc chìm xuống đáy vực.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 74



Khương Dư Linh đương nhiên sẽ không chột dạ hay sợ hãi.

Cô biết Triệu Ngọc nghi ngờ cái c.h.ế.t của Triệu Mẫn Hồng có liên quan đến mình.

Nhưng thì sao chứ?

Chưa nói đến chuyện cô g.i.ế.c c.h.ế.t Triệu Mẫn Hồng vốn không có bất kỳ ai nhìn thấy, chỉ nói tuổi tác cô ấy lúc đó mới bảy tuổi, làm sao có thể g.i.ế.c được một người trưởng thành?

Nói ra ngoài cũng không ai tin.

Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Triệu Ngọc, Khương Dư Linh lại cười cười, rồi sau đó ghé sát vào tai bà ta, nhẹ giọng nói: "Mẹ nuôi Triệu Mẫn Hồng của tôi qua đời là ngoài ý muốn không sai, nhưng làm sao tôi lại bị ôm nhầm vậy? Tôi nghĩ trong lòng bà hẳn là rõ hơn ai hết nhỉ."

"Thiên lý sáng tỏ, báo ứng khó chịu. Làm sai chuyện thì phải trả giá đắt. Sống bao nhiêu năm vô ưu vô lo, cũng đến lúc gặp báo ứng rồi."

"Tôi cho bà một tháng. Trong vòng một tháng, nếu bà có thể đưa ra một câu trả lời khiến tôi hài lòng cho những lỗi lầm bà đã phạm phải, thì tôi sẽ suy xét tha cho bà một lần, tha cho hai đứa con trai của bà một lần. Ngược lại... A."

Khương Dư Linh cười khẽ một tiếng: "Tôi nghĩ, bà hẳn sẽ không muốn nhìn thấy hậu quả đó đâu."

Khương Dư Linh nói xong liền đứng thẳng người lên, hài lòng nhìn biểu cảm hoảng sợ như gặp quỷ của Triệu Ngọc, cười như không cười: "Chính bà tự suy xét kỹ đi."

Dứt lời, cô liền xoay người bỏ đi, chỉ để lại Triệu Ngọc một mình tại chỗ run rẩy bần bật.

Cô, cô quả nhiên biết!

Cô thật sự cố ý!

Làm sao bây giờ?

Bà ta phải làm gì bây giờ?

...

Đe dọa Triệu Ngọc một phen, Khương Dư Linh vô cùng hài lòng. Cô đi đến một trung tâm thương mại lớn gần đó để dạo chơi thỏa thích. Cô mua rất nhiều đồ vật cất vào trong không gian, dù sao bây giờ cần xuyên qua thời không đi đến những nơi khác, vạn nhất đến một nơi chim không thèm ị gà không đẻ trứng, thì số vật tư trong không gian cũng đủ để cô không lo ăn mặc.

Từ ban ngày vẫn dạo đến buổi tối. Lúc quay về trường học, cô không ngờ lại nhìn thấy người Khương gia. Trừ Khương Vân Thiên ra, người Khương gia ai nấy đều vẻ mặt tiều tụy. Tâm trạng Khương Dư Linh càng tốt hơn, mỗi tế bào trên người đều toát ra sự vui vẻ.

Nhưng cô không chọn cách gặp họ.

Cổng trường đông người như vậy, cô không có ý định làm khỉ cho người ta xem.

Hơn nữa, không tìm thấy cô, mới càng khiến họ sốt ruột.

Khương Dư Linh dứt khoát đi từ một cổng khác vào trường.

Khương Nhĩ Trác và mọi người không biết Khương Dư Linh đã đổi cổng đi rồi, họ vẫn đang khổ sở chờ đợi Khương Dư Linh quay về. Trời tối rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Khương Dư Linh, Khương Vân Thiên liền hơi sốt ruột: "Khương Nhĩ Trác, con chắc chắn hôm nay con bé thật sự ra ngoài không?"

"Con chắc chắn." Khương Nhĩ Trác gật gật đầu, hôm nay anh còn bị mắng một trận đấy.

Sắc mặt Khương Nhĩ Trác khó coi: "Con bé thật sự ra ngoài, có lẽ bây giờ vẫn còn đang chơi ở ngoài."

Liễu Dư Mi liền nói: "Một đứa con gái nhà lành, muộn như vậy còn không về trường, quả nhiên là lớn lên ở bên ngoài, một chút quy củ cũng không có."

Bà ta bây giờ đối với Khương Dư Linh một chút thiện cảm cũng không có, trong lòng tràn đầy phẫn hận.

Năm đó bà ta tại sao lại sinh ra cái con nghiệt nữ này? Sớm biết cô như vậy, lúc đó nên trực tiếp bỏ quách cô cho xong, bây giờ những chuyện này cũng sẽ không xảy ra.

"Bà bây giờ nói những lời này có ý nghĩa gì?" Khương Vân Thiên vừa nghe lời này liền tức giận: "Năm đó bà sinh con bé xong không thèm nhìn hai mắt, y tá ôm nhầm con bà cũng không biết, bà đây là làm mẹ kiểu gì? Không có chút trách nhiệm nào."

"Cái này có thể trách tôi sao?"

Mắt thấy Liễu Dư Mi lại sắp khóc, Khương Minh Châu vốn đã đau buồn lại sợ hãi thở dài, ngắt lời cuộc nói chuyện của họ: "Cha mẹ, trường đại học Lâm An đâu chỉ có một cổng, có khi nào chị ấy đi từ cổng khác vào không?"

Lời này vừa nói ra, ba người Khương Vân Thiên, Liễu Dư Mi, Khương Nhĩ Trác tức khắc nhìn nhau.

Cái này cũng không phải không thể xảy ra a.

Tuy nhiên bình thường Khương Dư Linh đều đi từ cổng này vào.

"Đợi thêm chút nữa đi." Khương Vân Thiên cắn chặt răng: "Nếu lát nữa con bé còn không về, thì Khương Nhĩ Trác, Khương Minh Châu hai đứa sáng sớm mai đến, mỗi đứa canh một cổng."

"Đúng rồi, gọi cả Khương Hổ và Triệu Ngọc đến nữa."

Dù sao đại học Lâm An đâu chỉ có hai cổng.

"Còn bà nữa." Khương Vân Thiên lại nhìn về phía Liễu Dư Mi, trợn mắt: "Thấy Khương Dư Linh không được nói những lời vớ vẩn, cũng không được lấy thái độ trưởng bối tự cho mình là đúng. Chúng ta là đến đón con bé về nhà, không phải đến gây thù."

Vừa nói đến chuyện này, Khương Vân Thiên lại một trận tâm phiền ý loạn.

"Thật không hiểu cái thằng ngu xuẩn Khương Nhĩ Phàm nghĩ cái gì, Khương Dư Linh dù sao cũng là em gái nó, ra tay lại độc ác như vậy. Bây giờ lưu lạc đến kết cục này đều là nó đáng đời, ngu xuẩn, thật là ngu xuẩn."

"Bà và con trai bà đều ngu xuẩn giống nhau."

"Còn hai đứa nữa, biết tính khí anh trai, cũng không biết khuyên bảo gì."

Khương Vân Thiên lầm bầm mắng cả ba người một trận, ba người cũng không dám nói chuyện. Mãi đến 10 giờ tối, Khương Dư Linh vẫn chưa xuất hiện, Khương Vân Thiên cuối cùng hết hy vọng, dẫn Khương Nhĩ Trác và mọi người rời khỏi đại học Lâm An.

Vốn tưởng rằng về nhà là có thể nghỉ ngơi một chút, nào ngờ về đến nhà, Triệu Ngọc thế mà nói ra một tin tức động trời, khiến Khương Vân Thiên cả người choáng váng.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 75



Việc Khương Dư Linh và Khương Minh Châu bị ôm nhầm không phải là ngoài ý muốn, mà là do con người cố ý.

Và kẻ chủ mưu chuyện này, thế mà lại là Triệu Ngọc, người đã ở nhà họ hơn hai mươi năm. Còn lý do bà ta làm vậy, chỉ là vì nghe lời cầu xin của người chị gái ngu xuẩn của mình, muốn đứa em gái được sống cuộc sống giàu sang, sung sướng.

Khương Minh Châu, thế mà lại là cháu gái của người bảo mẫu nhà họ.

Nhìn Triệu Ngọc khóc lóc cầu xin tha thứ trước mặt, Khương Vân Thiên chỉ cảm thấy đầu một trận choáng váng như say xe. Liễu Dư Mi và Khương Nhĩ Trác cũng chịu đả kích lớn, quả thực không thể tin vào tai mình.

Người suy sụp nhất chính là Khương Minh Châu.

Trước đây cho dù biết mình bị ôm nhầm, nhưng cô ta là vô tội. Cô ta cũng không biết mẹ ruột của mình rốt cuộc là ai, nói không chừng mẹ ruột cũng không biết chuyện này. Nhưng bây giờ Triệu Ngọc nói cho cô ta biết, hóa ra chuyện này từ đầu đến cuối đều là một âm mưu.

"Báo cảnh sát! Lập tức báo cảnh sát cho tôi! Tôi muốn bọn buôn người này, bọn buôn người đi tù!"

Khương Vân Thiên rất nhanh phản ứng lại, thậm chí không còn tâm trạng mắng Triệu Ngọc nữa, liền trực tiếp lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát. Triệu Ngọc thấy vậy cũng luống cuống, khóc lóc thảm thiết: "Tiên sinh, ông tha cho tôi lần này đi, tôi thật sự bị ma quỷ ám ảnh, tôi thật sự không phải cố ý."

Triệu Ngọc quỳ trên đất, lại nhìn về phía Khương Minh Châu: "Minh Châu, tất cả những điều này đều vì con mà, dì và mẹ con đều vì con mới làm như vậy. Cầu xin con, đừng đưa dì đến cục cảnh sát. Nếu dì đi tù, tương lai của hai đứa anh họ con sẽ tan tành a."

"Nhưng... con không yêu cầu các người làm như vậy... Các người như vậy là phạm pháp, là phạm pháp biết không?"

Khương Minh Châu nước mắt đầy mặt, nghẹn ngào gần như không nói được một câu hoàn chỉnh. Ánh mắt đầy sự oán hận và thống khổ.

Nếu thật sự là vì cô ta, tại sao lại vào thời điểm mấu chốt này mà phanh phui chuyện này ra?

Tại sao không tiếp tục giấu đi?

Tại sao lại phải nói ra?

Nhưng cô ta đâu biết rằng, Triệu Ngọc đã bị Khương Dư Linh uy h**p. Triệu Ngọc không muốn hai đứa con trai bị tổn thương, cũng chỉ có thể hy sinh chính bản thân mình.

Năng lực của Khương Dư Linh quá lớn, cô biết chuyện bà ta đã tráo đổi hai người. Ngay cả Khương Nhĩ Phàm cũng có thể đưa vào nhà giam, Triệu Ngọc thật sự quá sợ hãi. Bà ta không biết làm thế nào mới có thể làm Khương Dư Linh hài lòng, nhưng bất kỳ ai, đều sẽ ghét cái kẻ tu hú chiếm tổ kia phải không? Cho nên bà ta muốn vạch trần thân phận Khương Minh Châu, làm tất cả mọi người trong nhà họ Khương biết, Khương Minh Châu chỉ là con gái của một người phụ nữ quê mùa vô dụng, mà phẩm hạnh của người phụ nữ quê mùa đó còn có vấn đề.

Còn về việc có thể đi tù hay không, đã không còn trong phạm vi suy xét của Triệu Ngọc nữa. Dù sao nếu Khương Dư Linh ra tay, muốn đưa bà ta đi tù hẳn là một chuyện rất đơn giản.

Thậm chí bà ta hoàn toàn có thể tự mình thông báo thân phận Khương Minh Châu cho thiên hạ.

Nhưng bà ta không làm như vậy.

Triệu Ngọc cũng không rõ vì sao, nhưng chuyện đã đến nước này, bà ta cũng không còn con đường nào khác để đi, chỉ có thể cố gắng cắn Khương Minh Châu, cắn thật chặt cô ta, cắn xuống miếng thịt của cô ta làm cho cô ta bị mọi người khinh bỉ, để bảo toàn cho hai đứa con trai của bà ta.

Vốn dĩ, Khương Minh Châu cũng là vì bà ta mà hưởng thụ bao nhiêu năm phú quý vinh hoa phải không?

Tất cả những điều này đều là Khương Minh Châu nợ bà ta, nợ nhà họ.

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại một lần nữa nhìn về phía Khương Minh Châu, vừa khóc vừa nói: "Là phạm pháp, nhưng cho dù là phạm pháp, con cũng đã sống nhiều năm sung sướng rồi. Minh Châu, dì là dì út của con mà, con không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu, không thể đâu, dì không thể đi tù, không thể đi tù. Chuyện này truyền ra ngoài cũng không hay, nhà họ Khương cũng sẽ bị ảnh hưởng a."

"Hơn nữa, dì không phải kẻ chủ mưu, kẻ chủ mưu là mẹ con. Cho dù Triệu Dư Linh biết chuyện này, cũng sẽ tha thứ cho dì, dì không làm tổn thương trái tim con bé mà."

Câu nói này làm Khương Vân Thiên vốn đang trong cơn bạo nộ tức khắc nghĩ tới điều gì đó. Ông đột nhiên nhìn về phía Triệu Ngọc đang quỳ: "Báo cảnh sát, cái cảnh này nhất định phải báo."

Hơn nữa phải làm lớn lên càng tốt.

Có gì mà không hay?

Khương Dư Linh lợi hại như vậy, chờ con bé trở về, danh tiếng nhà họ Khương rất nhanh sẽ tốt lên. Còn Khương Nhĩ Phàm, anh trai ruột của Khương Dư Linh, Khương Dư Linh cũng không thể thật sự để nó đi tù.

"Một hòn đá trúng mấy con chim."

Nói trắng ra chuyện này, người bị tổn thương chỉ có một mình Khương Minh Châu.

Nhưng giống như Triệu Ngọc đã nói, Khương Minh Châu vốn nên là một cô gái quê, là do lòng tham của mẹ ruột mới có thể xảy ra chuyện như ngày hôm nay. Vậy thì Khương Minh Châu tuy vô tội, nhưng đều nên gánh chịu hậu quả này vì mẹ ruột của mình.

Đây là điều cô ta đáng nhận.

Khương Vân Thiên hạ quyết tâm báo cảnh sát, mặc cho ai khuyên bảo cũng không được. Đương nhiên, ban đầu trừ Khương Vân Thiên ra không ai nghĩ đến những lợi hại liên quan trong chuyện này. Chờ đến khi họ đều nghĩ thông suốt, sự việc đã đã được giải quyết xong, không còn đường xoay chuyển.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 76



Sau khi làm xong nhiệm vụ trở về, Khương Dư Linh chỉ ra ngoài một lần, thời gian còn lại đều ở trong biệt thự nghỉ ngơi.

Đến thứ sáu, giáo sư đã mang đến phần thưởng cho cô. Vì phát minh túi không gian tạm thời không thể công bố, thêm vào đó chức năng của túi không gian quá nghịch thiên, quốc gia cũng không rầm rộ khen thưởng cô, chỉ cho cô một tấm thẻ 500 vạn tệ, cùng với một thân phận nghiên cứu viên đặc biệt.

Có thân phận này, nếu ai dám động đến cô, chắc chắn sẽ chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.

Giống như Khương Nhĩ Phàm vậy.

Cục Cảnh Sát sau khi bắt anh ta về cũng không vội thẩm vấn, mà nhốt anh ta vào phòng tối, chờ đợi cấp trên xử lý.

Dù sao thân phận Khương Dư Linh đủ đặc biệt, chuyện này nói ra lại vô cùng ác liệt. Tội danh của Khương Nhĩ Phàm nghiêm trọng đến mức thậm chí có thể bị phán tội gián điệp. Nếu Khương Dư Linh truy cứu đến cùng, anh ta bị b.ắ.n c.h.ế.t cũng không phải không có khả năng.

Tuy nhiên trước đó cô dựa vào thế lực.

Nên khi giáo sư ngay từ đầu hỏi, Khương Dư Linh đã nói rằng cô muốn chờ thêm một chút, chờ đến khi phần thưởng túi không gian được trao xuống rồi mới xem xét xử lý Khương Nhĩ Phàm thế nào, như vậy mới càng thêm danh chính ngôn thuận.

"Cứ theo tội gián điệp mà phán đi ạ."

Ngày phần thưởng được trao xuống, Khương Dư Linh nói với giáo sư: "Anh ta thật sự quá độc ác, em chẳng qua chỉ không muốn làm con nuôi nhà họ Khương mà anh ta đã đối xử với em như vậy, rõ ràng là coi thường pháp luật, không tôn trọng sinh mạng, ngang ngược càn rỡ."

"Em cảm thấy trước đây anh ta ta chắc chắn còn làm nhiều chuyện xấu hơn."

"Cho nên em hy vọng anh ta ở trong tù nghỉ ngơi cả đời, để anh ta ta sám hối cho những tội lỗi trong quá khứ."

"Được." Giáo sư Trương Thân từ ái lại vui mừng nhìn Khương Dư Linh: "Cho nên em cố ý chờ đến lúc này sao?"

Khương Dư Linh gật đầu, thừa nhận dứt khoát: "Em không muốn làm các giáo sư bị mang tiếng xấu."

Tức khắc, ánh mắt Trương Thân nhìn về phía cô càng thêm ôn hòa.

...

Mười ngày thời gian trôi qua nhanh chóng.

Khi hệ thống tuyên bố nơi truyền thừa tu bổ thành công, lòng Khương Dư Linh kích động đến run rẩy. Cô vội vàng bảo hệ thống đưa mình vào nơi truyền thừa. Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy một nơi non xanh nước biếc, ai ngờ, nơi truyền thừa chỉ có thêm một ít cỏ nhỏ mà thôi.

Là những ngọn cỏ mọc lên từ mặt đất khô cằn nứt nẻ.

Cảnh tượng trông không có quá nhiều thay đổi so với trước.

"Hệ thống, chuyện này là sao?"

Khương Dư Linh quả thực ngây người. Mộc Linh Châu của cô, nơi truyền thừa tu bổ mười ngày, mới tu bổ được bộ dạng này sao?

Hệ thống nhanh chóng trả lời: [Để hoàn toàn tu bổ nơi truyền thừa, cần mười viên Mộc Linh Châu, mười viên Hỏa Linh Châu, mười viên Thổ Linh Châu, mười viên Kim Linh Châu, mười viên Thủy Linh Châu, và còn cần một Linh Hồn Đại Địa.]

Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, là năng lượng cơ bản vận hành một thế giới.

Còn Linh Hồn Đại Địa, là để rót linh hồn vào một thế giới.

Sáu thứ này thiếu một thứ cũng không được.

Khương Dư Linh đương nhiên cũng biết tu bổ nơi truyền thừa chắc chắn không thể đơn giản như vậy, chỉ là cô không ngờ tu bổ bằng một viên Mộc Linh Châu lâu như vậy, nơi truyền thừa còn có thể tồi tàn thế này.

Cô khẽ thở dài, lại không nhịn được nhíu mày: "Linh Hồn Đại Địa là gì?"

[Khi ký chủ tiến vào thế giới cao cấp làm nhiệm vụ, sẽ có thể đạt được mảnh vỡ Linh Hồn Đại Địa.]

[Một trăm mảnh vỡ có thể hợp thành một Linh Hồn Đại Địa.]

Cái này còn khó có được hơn Mộc Linh Châu rất nhiều.

Khương Dư Linh mím môi: "Thế nào được coi là thế giới cao cấp?"

[Khi ký chủ tiến vào thế giới cao cấp, ký chủ sẽ biết.]

Hệ thống không chịu nói nhiều, Khương Dư Linh cũng không hỏi nữa. Cô không phải là người có tính cách oán trời trách đất, hệ thống đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô càng sẽ không phàn nàn hệ thống thế nào không đúng. Dù sao cuộc sống hiện tại, so với đời trước của cô, giống như ở thiên đường vậy.

Làm người phải biết ơn.

Nếu không phải hệ thống, cho dù cô trọng sinh một vạn lần, cũng không thể có được thành tựu như ngày hôm nay.

Khương Dư Linh lấy ra lọ thuốc thức tỉnh tinh thần cao cấp, nhìn hướng dẫn sử dụng xong một hơi nuốt vào. Khoảnh khắc nuốt vào, Khương Dư Linh cảm giác cả người có một khoảnh khắc trống rỗng, nhưng rất nhanh, cảm giác đó biến mất, một dòng nước ấm theo dạ dày cô xông thẳng lên đại não. Đại não cô thế mà giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng vậy, có một cảm giác thông suốt khó tả.

Giống như uống một ngụm nước đá trong ngày nắng nóng.

Lại như lữ khách trong sa mạc nhìn thấy ốc đảo.

Lại như một ngọn cỏ mới nảy mầm từ từ vươn chiếc lá xanh của nó, run rẩy hướng ra ngoài, từ từ, tốc độ vươn lá cỏ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, lá cây cũng càng lúc càng dài, càng lúc càng xanh mướt.

Đột nhiên nghe thấy tiếng "tách".

Ngọn cỏ trong chốc lát trưởng thành cây cổ thụ che trời, lại từ cây cổ thụ che trời biến thành một hồ nước, rồi sau đó là đại dương mênh mông, lại dường như biến thành một thế giới.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu, chỉ người đã trải qua mới có thể cảm nhận được sự huyền diệu trong đó.

Không biết qua bao lâu, Khương Dư Linh từ từ mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, rất nhanh liền hóa thành giếng cổ sâu thẳm hơn.

"Mình thành công rồi."

Khương Dư Linh vui mừng hiện rõ trên nét mặt.

"Hơn nữa, tinh thần lực của mình hình như không chỉ tốt một chút đâu."

Cô ấy nóng lòng điều chỉnh giao diện nhân vật, liền nhìn thấy ở cột "Tinh thần lực" viết ——.

Không giới hạn.

Không nhịn được nhếch khóe miệng lên.

Mừng rỡ như điên.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 77



Thức tỉnh xong tinh thần lực, Khương Dư Linh liền cân nhắc chuyện vẽ bùa. Cô lấy ra bộ Bách khoa toàn thư bùa chú nhận được từ lần hoàn thành nhiệm vụ này. Một quyển dày cộp, lại chỉ mở ra được một trang.

Trang đầu tiên là bùa Bình An.

Trên đó có chú thích liên quan đến bùa Bình An.

Sử dụng bùa Bình An có thể loại bỏ nguy hiểm tiềm ẩn, một tấm bùa Bình An cấp bình thường có thể ngăn chặn ba lần nguy hiểm trí mạng.

Cấp trung cấp có thể ngăn chặn sáu lần.

Cấp cao cấp mười hai lần.

Cấp cực phẩm ba mươi lần.

Trong đó, cấp cao cấp và cực phẩm "đao thương bất nhập, nước lửa không xâm", còn cấp trung cấp và bình thường thì cần chú ý môi trường bên ngoài.

Nếu muốn tiếp tục học trang sau, cần vẽ ra một tấm bùa Bình An cấp cực phẩm.

Lúc này, Khương Dư Linh mới biết hóa ra hệ thống cho cô chỉ là bùa Bình An cấp bình thường nhất. Cô vẫn luôn nghĩ đồ hệ thống cho đều là tốt nhất. Nghĩ đến đây, Khương Dư Linh không kìm được hỏi hệ thống, những bùa chú khác có phân cấp hay không.

Rất nhanh cô nhận được câu trả lời khẳng định từ hệ thống: [Đương nhiên là có phân cấp. Không chỉ bùa chú, còn có đan dược. Cấp bậc càng cao hiệu quả càng tốt.]

Vậy lần này cô coi như đã kiếm được món hời lớn rồi.

Lòng Khương Dư Linh ẩn chứa sự kích động. Lúc này hệ thống lại nói: [Đề nghị ký chủ nhanh chóng tìm hiểu Bách khoa toàn thư bùa chú. Sau ba nhiệm vụ bảo vệ tân thủ, thế giới sẽ không cố định, ký chủ cần phải có khả năng tự bảo vệ nhất định.]

"Ba nhiệm vụ tân thủ?"

[Đúng vậy. Ba nhiệm vụ tân thủ đầu tiên, sẽ là thế giới ký chủ hoàn toàn có thể tự bảo vệ bản thân.]

Tương đương với phúc lợi tân thủ.

Nghĩ đến thế giới trước giống như đi nghỉ dưỡng mà còn nhận được điểm tích phân cao như vậy, phần thưởng tốt như vậy, Khương Dư Linh không khỏi cảm kích hệ thống trong lòng. Nhưng bây giờ cô quan tâm nhất vẫn là giấy bút dùng để vẽ bùa, là cần mua trong cửa hàng hệ thống, hay có thể mua ở bên ngoài.

Việc có thể giải quyết bằng tiền, cô không muốn dùng đến tích phân lắm.

Khương Dư Linh hỏi hệ thống, hệ thống cũng rất kiên nhẫn nói cho cô biết, nói chung giấy vẽ bùa và bút vẽ bùa đều có thể mua ở bên ngoài, nhưng chất lượng giấy vẽ bùa và bút vẽ bùa sẽ ảnh hưởng đến cấp bậc bùa chú, nên điểm này cần Khương Dư Linh tự cân nhắc.

Hơn nữa còn nói cho cô biết, nếu kỹ thuật vẽ bùa đạt đến trình độ nhất định, có thể tiến hành trong hư không mà vẽ bùa.

Khương Dư Linh rất mong chờ điều này, vì thế dứt khoát chọn mở cửa hàng hệ thống, muốn xem giá giấy vẽ bùa và bút vẽ bùa.

Vừa nhìn, cô lại tròn mắt. Trong cửa hàng hệ thống, giấy vẽ bùa bán từ mười vạn tờ trở lên. Còn bút vẽ bùa, cái rẻ nhất cũng cần hai vạn điểm tích phân, mà cô hiện tại chỉ còn hơn một vạn điểm tích phân.

"Có thể làm nhiệm vụ không?"

Khương Dư Linh đột nhiên cảm thấy thời gian cấp bách.

[Đương nhiên. Rất vui khi ký chủ tiến bộ như vậy, hệ thống này sẽ tiến hành sắp xếp nhiệm vụ cho ký chủ ngay.]

[Xin hỏi ký chủ có xác nhận xuyên qua thời không không?]

[Có | Không]

"Tôi xác nhận."

Theo lời Khương Dư Linh vừa dứt, một cảm giác không trọng lực quen thuộc truyền đến. Khi mở mắt ra lần nữa, cô đã ở trong một căn phòng nhỏ xa lạ. Căn phòng không sạch sẽ lắm, trên tường cũ kỹ ố vàng có những vệt m.á.u loang lổ.

Cùng lúc đó, bên tai cũng truyền đến giọng hệ thống: [Chúc mừng ký chủ xuyên qua thành công, ký chủ có thể sử dụng thân phận dưới đây để hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới mới, xin ký chủ tự lựa chọn.]

[A: Đại tiểu thư nhà giàu cha mẹ đều c.h.ế.t kế thừa gia sản trăm tỷ.]

[B: Người qua đường Giáp bình thường.]

[C: Nữ sinh viên kiêu căng tùy hứng.]

Khương Dư Linh: "..."

Sao những lựa chọn này, lại gần giống thế giới trước vậy nhỉ.

Ý nghĩ này chợt lóe qua, Khương Dư Linh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp chọn A.

Trong khoảnh khắc, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên từ cửa phòng.

"Này, Khương Dư Linh, cuối cùng thì cậu làm cái trò gì vậy, cậu còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư trước tận thế, ai cũng phải vây quanh cậu xoay à?"

Ngay sau đó, hệ thống phát hành nhiệm vụ đầu tiên: [Một thiên kim tiểu thư đủ tiêu chuẩn, không thể thiếu những người tiểu đệ trung thành và tận tâm. Xin ký chủ thu phục hai người trong đội ngũ để làm tiểu đệ, nhiệm vụ hoàn thành sẽ nhận được một ngàn điểm tích phân, một tấm bùa Tạo Mộng Phù, một tấm bùa May Mắn Phù.]

Khương Dư Linh: "..."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 78



Kỳ Nguyệt tức giận đập vào cửa phòng, nhưng bên trong trước sau không có động tĩnh gì. Điều này khiến lửa giận trong lòng cô ngày càng lớn, không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn Thư Bình, người vẫn luôn ngồi trên sofa im lặng không nói gì, giận đùng đùng mở miệng: "Thư Bình, tôi thật sự không hiểu sao cậu nhất quyết phải mang theo cái phế vật Khương Dư Linh này, vai không gánh tay không xách nổi, bảo cô ta ra ngoài đánh tang thi, giống như muốn mạng cô ta vậy."

"Cô ta chẳng phải chỉ là xinh đẹp hơn một chút sao? Bây giờ đều là tận thế rồi, xinh đẹp lại không ăn được cơm. Hơn nữa chúng ta làm sai điều gì? Cô ta tự mình không muốn ra ngoài đánh tang thi, vậy chúng ta nhặt được đồ ăn chia cho cô ta, hẳn là quá bất công rồi. Dù sao nguy hiểm đều là chúng ta gánh, cô ta không làm gì cả, dựa vào cái gì còn có thể giống chúng ta, ăn đồ ăn sạch sẽ a?"

"Có ăn là may rồi, bây giờ còn ở đây kén cá chọn canh, cô ta nghĩ mình vẫn là thiên kim tiểu thư trước tận thế sao?"

"Ha hả, mắc bệnh công chúa mà không có mệnh công chúa, có tiền thì sao chứ, bây giờ tận thế đến rồi, tất cả tiền của cô ta đều biến thành giấy lộn, cô ta chính là một phế vật vô dụng."

Kỳ Nguyệt càng mắng càng hăng, trong phòng khách chật hẹp không một ai mở miệng phản bác. Thậm chí có ba người trên mặt lộ ra vẻ đồng tình sâu sắc. Một lát sau, một cô gái tóc ngắn ngồi ở góc sofa mở miệng: "Thư Bình, tuy rằng Kỳ Nguyệt nói khó nghe, nhưng sự thật là như vậy. Bây giờ là tận thế rồi, chúng ta và Khương Dư Linh không có bất kỳ quan hệ nào, chúng ta không có nghĩa vụ nuôi cô ta."

Cô gái tóc dài bên cạnh Kỳ Nguyệt gật đầu nói: "Đúng vậy, mỗi ngày cô ta không làm gì cả cũng không phải gánh chịu nguy hiểm nào. Chúng ta có thể cho cô ta một phần ăn, đã là rất tốt rồi."

"Nếu cô ta còn tiếp tục không hiểu rõ tình hình như vậy, tôi nghĩ chúng ta cũng không cần phải mang theo cô ta nữa. Tuy rằng là cùng trường, nhưng cô ta như vậy, ai trong lòng cũng sẽ không thoải mái đâu."

"Tuy rằng sau khi tận thế đến, cô ta có cho chúng ta một ít đồ ăn, nhưng đã qua bao lâu rồi. Chúng ta nợ cô ta cũng đã trả gần hết rồi."

Trong phòng tổng cộng bảy người, bốn nữ ba nam, mỗi người tuổi tác đều khoảng 17-18, mười tám mười chín tuổi.

Họ là sinh viên một trường đại học gần đó. Hai tháng trước, tận thế đột nhiên ập đến, vô số bạn học trong trường chỉ sau một đêm biến thành quái vật ăn thịt người. Lúc đó đội ngũ của Thư Bình đang ăn cơm trong căng tin, hắn dựa vào thân thủ mạnh mẽ của mình không những thoát thân khỏi đám tang thi khổng lồ, mà còn cứu được bạn cùng phòng Lâm Thanh Hứa, Mạnh Ngôn, và bạn gái của Mạnh Ngôn là Lưu Vận.

Kỳ Nguyệt, Đường Viện Viện, Lý Na và Khương Dư Linh là bạn cùng phòng ký túc xá. Khi tận thế bùng phát, ba người đang ở ký túc xá chúc mừng sinh nhật Khương Dư Linh, nên cả bốn người đều thoát nạn.

Và Khương Dư Linh rất giàu, trước tận thế đã tích trữ không ít đồ ăn trong ký túc xá. Sau khi tận thế đến, cô không chút keo kiệt chia đồ ăn cho ba người Kỳ Nguyệt. Còn khi Thư Bình và những người khác đi ra ngoài tìm đồ ăn, cô lại không chút do dự chấp nhận bốn người Thư Bình, điều kiện là Thư Bình phải bảo vệ an toàn cho cô ấy trong tận thế.

Nhưng đồ ăn luôn có ngày hết, chưa kể nhiều người như vậy. Sau nửa tháng tận thế, kho vật tư của Khương Dư Linh cạn kiệt, Thư Bình và những người khác cũng đành phải ra ngoài tìm kiếm vật tư. Ban đầu còn ổn, mọi người đều ăn đồ ăn của Khương Dư Linh mà lớn lên, Khương Dư Linh không muốn ra ngoài đối mặt tang thi, thậm chí lúc chạy trốn còn nằm yên, không ai nói gì thêm.

Nhưng thời gian dài, mọi người đều có ý kiến.

Trong đó bao gồm cả bạn cùng phòng của Khương Dư Linh là Kỳ Nguyệt và Lý Na.

Họ rất bất mãn với việc Khương Dư Linh không cần ra ngoài đối mặt tang thi mà vẫn được chia vật tư như mọi người. Đây không phải sao, sáng nay họ cố tình chia cho Khương Dư Linh một phần bánh mì có máu, chính là để làm Khương Dư Linh ghê tởm. Khương Dư Linh ghê tởm ổ bánh mì có m.á.u như ý họ, liền nổi giận, sau đó quay về phòng. Kỳ Nguyệt liền mượn cớ này, muốn đuổi Khương Dư Linh ra khỏi đội ngũ.

Trùng hợp Lưu Vận cũng đã sớm bất mãn với Khương Dư Linh, cô ta ghét dáng vẻ cao ngạo của Khương Dư Linh. Cho nên lúc Kỳ Nguyệt gây khó dễ, cô ta cũng không chút do dự theo vào đổ thêm dầu vào lửa, thậm chí ra hiệu cho bạn trai Mạnh Ngôn nói giúp vài câu.

Và Mạnh Ngôn cũng không phụ kỳ vọng của cô ta, nói ra câu không nợ Khương Dư Linh nữa.

Bây giờ trong đội ngũ cũng chỉ còn Thư Bình, Lâm Thanh Hứa, Đường Viện Viện không nói gì.

Hai người đầu tiên là vì cho rằng nửa tháng trước tận thế thật sự rất quan trọng, hơn nữa họ cũng đã thức tỉnh dị năng trong nửa tháng trước tận thế. Nếu không vì thế, họ không thể chống đỡ được đến ngày hôm nay.

Còn người sau...

Tuy không thức tỉnh dị năng, nhưng vẫn nhớ rõ sự tốt đẹp của Khương Dư Linh. Tuy rằng Khương Dư Linh bây giờ không làm gì cả, nhưng nếu lúc đó cô ấy không chia đồ ăn cho họ, một mình cô ấy ít nhất có thể ăn được bốn tháng, thậm chí lâu hơn.

Mà lúc này mới tận thế hai tháng thôi.

Nghe Kỳ Nguyệt và những người khác lên án Khương Dư Linh, Đường Viện Viện mày nhíu thật chặt, đang định nói gì đó, đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên có tiếng "kẽo kẹt", một lát sau, giọng Khương Dư Linh quen thuộc vang lên: "Đối với tôi có ý kiến lớn đến vậy à? Không nợ tôi? Không sao, tôi coi như số đồ ăn đó đều cho chó ăn hết."

"Tôi là phế vật, các người cũng chẳng hơn gì, người có thể làm chủ trong đội ngũ là Thư Bình, người đã thức tỉnh dị năng là Thư Bình và Lâm Thanh Hứa. Các người là cái thứ gì, chẳng qua chỉ là vài kẻ hèn mọn thôi, cũng xứng ở đây nói xấu sao?"

"Đồ vong ân bội nghĩa."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 79



Khương Dư Linh từ trong phòng bước ra.

Cô vẫn mặc bộ quần áo đã thay mười ngày trước, quần áo nhàu nhĩ trên đó còn có những vệt m.á.u đỏ sẫm đã khô lại. Mái tóc đen nhánh được buộc tùy tiện, để lộ khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay.

Lưng thẳng tắp, đôi mắt sáng ngời có thần nhìn lướt qua tất cả mọi người trong nhà. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mang theo vài phần vẻ trào phúng.

Dáng vẻ này của cô, giống như một thiên kim tiểu thư quý tộc sa cơ, đang nhìn một đám hề đang nhảy múa vậy.

Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó, nhưng tinh thần khí chất đã hoàn toàn thay đổi. Cô chỉ đứng đó thôi, liền mang đến cho người khác một cảm giác tự xấu hổ.

Lúc này là lúc nào rồi, cô dám kiêu ngạo đến vậy sao?!

Mọi người sững sờ, một lát sau Kỳ Nguyệt giận tím mặt: "Mày nói cái gì? Mày nói ai là kẻ hèn mọn, nói ai vong ân bội nghĩa..."

"Không hiểu tiếng người à?" Khương Dư Linh ngắt lời Kỳ Nguyệt: "Không hiểu tiếng người thì cùng loại với chó, đừng đến trước mặt tôi sủa."

"Mày, tiện nhân này!" Mắt Kỳ Nguyệt tức đỏ bừng, trực tiếp xông tới định tát Khương Dư Linh. Khương Dư Linh đâu có chịu thua, một cái tát tát qua, lực đạo mạnh mẽ đến mức làm Kỳ Nguyệt xoay vòng tại chỗ.

Không đợi Kỳ Nguyệt dừng lại, Khương Dư Linh lại bắt lấy cánh tay cô ta, kéo cô ta về phía nhà vệ sinh giống như kéo chó vậy: "Miệng thối như vậy, từ khi tận thế đến không súc miệng sao? Không sao, hôm nay tôi tâm tình tốt, dẫn cô đi rửa sạch."

Kỳ Nguyệt trong tay Khương Dư Linh giống như một con gà con, không hề có sức phản kháng. Những người khác quả thực xem đến ngây người, mãi cho đến khi tiếng thét chói tai của Kỳ Nguyệt truyền ra từ nhà vệ sinh, họ mới phản ứng lại, vội vàng xông vào nhà vệ sinh, liền thấy Khương Dư Linh đang ấn Kỳ Nguyệt vào trong vũng nước bẩn.

"Ư ư... Mày buông tao ra..."

"A a a... Mày buông tao ra tiện... ư..."

Kỳ Nguyệt giãy giụa không ngừng, tay chân cùng dùng, nhưng căn bản không có tác dụng.

"Khương Dư Linh, mày điên rồi sao?"

Lý Na dẫn đầu phản ứng lại, tiến lên định ngăn cản Khương Dư Linh, nhưng chưa kịp đến gần Khương Dư Linh, Khương Dư Linh đã buông Kỳ Nguyệt trong tay ra, sau đó trực tiếp túm tóc Lý Na, ép cô ta nhìn mình, đối diện với ánh mắt phẫn nộ của cô ta, Khương Dư Linh cười lạnh: "Thế nào? Cảm thấy tận thế đến rồi, đồ của tôi cho lũ vong ơn bạc nghĩa này ăn hết rồi, là có thể tùy ý bắt nạt tôi à?"

"Cô tính là cái thứ gì? Tận thế đến thì sao chứ, tôi vẫn có thể đánh gục cô, cùng với mấy cái đứa chỉ biết bấu víu vào người khác, phế vật như các người."

"Tôi không ra ngoài đánh tang thi, chỉ là thấy bọn nó quá bẩn thôi. Bây giờ xem ra, lòng dạ của các người còn bẩn hơn cả lũ tang thi đó."

Trong lúc Kỳ Nguyệt và những người khác đang xung đột Khương Dư Linh ở bên ngoài, Khương Dư Linh cũng đã từ miệng hệ thống hiểu rõ bối cảnh thế giới này.

Thế giới tận thế, thân phận của cô tuy là thiên kim tiểu thư thừa kế gia sản cha mẹ đã chết, nhưng đó là trước tận thế. Sau tận thế, cô có nhiều tiền đến mấy cũng biến thành một đống giấy lộn.

Hoàn toàn không đoán trước được là tình huống này, Khương Dư Linh cảm thấy mình bị hệ thống lừa. Đặc biệt là khi từ miệng hệ thống biết được nguyên chủ trước đây vì muốn sau tận thế dễ sống hơn một chút, thế mà lại chia đồ ăn cho những người khác, cô liền bất lực muốn chửi thề.

Điều này rõ ràng không phù hợp với tính cách của cô.

Nếu tận thế đến mà cô có một đống lớn vật tư, cô nhất định sẽ không cho ai hết. Nếu ai dám giành giật, cô sẽ nghĩ cách mượn sức người khác để đánh người khác, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đến mức vô điều kiện chia vật tư cho người khác.

Cô không thích cái tính cách nhân vật này lắm.

"Ghê tởm."

Lạnh lùng phun ra hai chữ, Khương Dư Linh buông tóc Lý Na ra, đẩy cô ta ra, Lý Na trực tiếp ngã xuống đất.
 
Back
Top Bottom