Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 20



Được người nhà cưng chiều, Khương Minh Châu tâm trạng cực kỳ tốt, tạm thời quên mất sự khó chịu mà Khương Nhĩ Trác mang lại. Khi Khương Nhĩ Trác cầm túi về nhà, tâm trạng cô càng thêm vui vẻ, nhưng không ngờ lại nghe thấy ——.

"Chị ơi, cô ấy thật sự đặc biệt tốt, đặc biệt xinh đẹp, nếu chị gặp cô ấy chắc chắn sẽ rất thích."

"Nếu chị giữ mối quan hệ tốt với cô ấy, thì lúc đó cơ hội của em sẽ lớn hơn nhiều. Chị ơi, làm ơn, em thật sự rất thích cô ấy, chị nhất định phải giúp em."

Tần suất Khương Nhĩ Trác thay bạn gái ở trường học gần như thay sách. Và mỗi đời bạn gái của anh đều sẽ tìm cách lấy lòng anh để anh quan tâm hơn. Chuyện nhờ người khác giúp đỡ theo đuổi một cô gái như thế này là lần đầu tiên.

Hơn nữa, nghe ý tứ của Khương Nhĩ Trác, dường như cô còn phải đi chiều ý đối phương. Điều này khiến Khương Minh Châu, người từ lâu đã là "đoàn sủng" cả trong nhà lẫn ở trường, cảm thấy cực kỳ khó chịu trong lòng.

Nụ cười trên mặt cô lập tức gượng gạo hơn nhiều, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Vậy được thôi, chờ khi nào rảnh thì đưa chị đi gặp cô ấy nhé. Chị muốn xem thử, rốt cuộc là vị thần tiên phương nào có thể làm em trai chị mê mẩn đến mức này."

Khương Nhĩ Trác lập tức vui mừng.

"Cảm ơn chị, chị là người chị tốt nhất trên đời."

Khương Nhĩ Trác lên kế hoạch khi nào sẽ sắp xếp cho Khương Minh Châu và Khương Dư Linh gặp mặt. Nhưng chưa kịp tính toán thời gian, công ty Khương gia đã xảy ra chuyện trước.

Đầu tiên là cục thuế đến công ty kiểm toán, tiếp theo các công ty đối tác của Khương gia lần lượt rục rịch hủy hợp đồng, khiến dự án đầu tư mới của Khương gia không thể tiếp tục. Liên tiếp những chuyện này làm Khương Vân Thiên đau đầu nhức óc.

Là người lăn lộn trong giới kinh doanh lâu năm, ông biết đây là có người cố ý muốn chèn ép mình, vì thế tốn số tiền lớn hỏi thăm tin tức từ các đối tác cũ. Lúc đầu người ta còn không muốn nói, mãi đến khi thấy ông thực sự đáng thương mới hé lộ một ít.

"Ông gần đây chắc hẳn đã đắc tội với ai rồi. Người chỉnh ông có thế lực rất lớn, chúng tôi không dám nói nửa lời phản đối."

Vừa nghe lời này, Khương Vân Thiên liền sốt ruột. Ông nghĩ nát óc cũng không rõ rốt cuộc mình đã đắc tội với ai. Chỉ sau một đêm, miệng ông đã nổi đầy mụn nước.

Hơn nữa cục thuế kiểm toán rất gắt gao, trong lúc nhất thời, tình cảnh của Khương gia có thể nói là nước sôi lửa bỏng, cầu ai cũng không được.

Mạng lưới quan hệ mà Khương Vân Thiên đã dùng nhiều tiền để duy trì ngày xưa nói cho Khương Vân Thiên biết: "Ông cũng không cần quá sốt ruột, tôi loáng thoáng nghe phía trên hé lộ vài phần, nói là các ông bắt nạt nhân tài quan trọng của quốc gia, nên mới cho các ông một bài học nhỏ thôi."

"Nhân tài quan trọng của quốc gia, tôi sao lại đi bắt nạt nhân tài quan trọng của quốc gia chứ? Tôi đây chẳng phải ăn no rửng mỡ sao?" Khương Vân Thiên cảm thấy rất oan uổng, hoàn toàn không nghĩ đến nhân tài trong miệng đối phương lại là Khương Dư Linh.

Đối phương liền thở dài, nhắc khéo: "Ông mấy hôm trước có phải đã thuê một căn nhà có một phòng một khách với giá gấp mấy lần không?"

Khương Vân Thiên theo bản năng liền phản bác: "Tôi đi thuê một căn nhà có một phòng một khách làm cái..." Lời nói chưa dứt, ông đột nhiên nghĩ đến mấy hôm trước vì ép Khương Dư Linh khuất phục mà làm những chuyện như vậy, trong lòng lập tức kinh hãi, rồi sau đó một cảm giác không thể tin được nồng đậm dâng lên: "Ông, ông là nói..."

Thấy Khương Vân Thiên đã nghĩ ra, đối phương cũng không còn che giấu nữa: "Tôi nghe nói ông định nhận cô gái kia làm con nuôi. Thân phận của cô gái đó không hề tầm thường đâu. Ban đầu người ở phía trên còn coi ông là gián điệp mà điều tra, điều tra thấy ông không có vấn đề, mới chỉ là cho ông một bài học đơn giản. Nghe lời tôi, lần này cũng không cần tìm ai chạy chọt cả, vô ích thôi."

"Đem số tiền cần bù đều bù đủ vào, coi như bỏ tiền để tránh tai họa. Còn những đối tác kia... xin lỗi là điều cần thiết, hiểu chưa?"

Nói xong, đối phương liền trực tiếp cúp điện thoại. Nghe tiếng "tút tút" từ đầu dây bên kia, Khương Vân Thiên trong lòng kinh ngạc và mờ mịt không thể tả, cả người đều ngây ra tại chỗ.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 21



Khương Vân Thiên từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ tới khả năng người con gái ruột mà mình từng chán ghét lại là nhân tài của quốc gia.

Rốt cuộc từ lúc nghe tin tức, đối phương cũng chỉ là một nữ lưu manh chưa tốt nghiệp cấp ba mà thôi. Một cô gái thậm chí còn chưa tốt nghiệp cấp ba, sao có tư cách làm con gái của Khương gia họ?

Lợi ích tối thượng, khi biết được con gái ruột của mình không có tiền đồ như vậy, ông lập tức nghĩ đến việc thay đổi thân phận cho cô, để cô có được cuộc sống gấm vóc lụa là, cũng coi như không phụ cô.

Lại không ngờ cô lại lợi hại đến vậy, tuổi còn nhỏ mà đã trở thành nhân tài được quốc gia coi trọng.

Ông chỉ hơi ra tay đối với cô một chút, suýt chút nữa đã bị coi là gián điệp...

Trong lúc nhất thời, Khương Vân Thiên hối hận khôn nguôi, nhưng rất nhanh, sự hối hận của ông đã bị sự kiêu ngạo và hưng phấn tràn đầy thay thế.

Quả nhiên không hổ là con gái ruột của ông, quả nhiên không hổ là dòng dõi của ông, cho dù lớn lên ở bên ngoài cũng có thể ưu tú đến như vậy.

Nếu đã nói như thế, thì cô không thể về nhà với thân phận con nuôi được nữa, cô nhất định phải là con gái ruột của ông ——.

"Thế nhưng, nếu là như thế này, thì Minh Châu làm sao bây giờ?"

Thấy chồng mấy ngày nay đau đầu nhức óc, Liễu Dư Mi lo lắng trong lòng. Bà đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng chỉ riêng khả năng công ty bị tấn công như thế này lại liên quan đến con gái ruột bị lưu lạc bên ngoài của mình thì bà lại không nghĩ tới.

Khi nghe Khương Vân Thiên nói ra chuyện này, bà còn không dám tin, mãi đến khi Khương Vân Thiên nói muốn đón Khương Dư Linh về với thân phận thiên kim thật, bà mới đột nhiên hoàn hồn: "Minh Châu từ nhỏ đã ở bên cạnh chúng ta, nếu để con bé biết mình không phải con gái ruột của chúng ta, thì con bé nhất định sẽ chịu không nổi. Tuy rằng con bé... con bé đích thực rất ưu tú, nhưng cảm nhận của Minh Châu chúng ta cũng không thể không để ý chứ."

"Lòng dạ đàn bà."

Khương Vân Thiên đối với Khương Minh Châu thật sự yêu thương, nhưng phần yêu thương này ít nhiều trộn lẫn chút thứ khác, không thuần túy như những người khác trong Khương gia.

Nghe Liễu Dư Mi nói như vậy, ông cười nhạt một tiếng: "Bà có biết con gái ruột "tuy rất ưu tú" trong miệng bà rốt cuộc ưu tú đến mức nào không? Tôi chỉ hơi ra tay một chút mà Khương gia suýt chút nữa đã gặp tai họa ngập đầu, vậy nếu chúng ta thật sự dám giấu giếm thân phận thiên kim thật của con bé, chưa nói đến việc con bé có chịu về Khương gia với chúng ta hay không, chỉ nói đến quốc gia, cũng không có khả năng mặc kệ chúng ta bắt nạt con bé như vậy."

"Huống chi, cái gọi là ân nhân cứu mạng thật chất không tồn tại, bà nghĩ những chuyện này quốc gia không tra ra được sao?"

Bị Khương Vân Thiên nói như vậy, Liễu Dư Mi có vài phần không thể tin được: "Con bé lợi hại đến thế sao... Nếu con bé thật sự lợi hại như vậy, thì tại sao lại thuê căn phòng một phòng một khách? Hơn nữa những người ở trường cấp ba của con bé đều nói, con bé đã bỏ học mà."

"Những đứa trẻ đó biết gì chứ?" Khương Vân Thiên cũng nghĩ đến vấn đề này: "Quốc gia đã coi trọng con bé như vậy, thì chuyện con bé làm chắc chắn là có tính chất bảo mật."

Quốc gia trực tiếp điều động người đi, người không biết nội tình đương nhiên liền cho rằng cô đã bỏ học. Không chỉ học sinh không biết, ngay cả giáo viên, cũng chưa chắc đã biết.

Khương Vân Thiên hít sâu một hơi, cảm thấy nhiệt huyết sôi trào: "Con bé là con gái ruột của chúng ta. Chỉ cần chúng ta nhận con bé về, thì sau này Khương gia chúng ta cũng có thể được thơm lây, cũng có thể thăng tiến hơn nữa."

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Khương Vân Thiên, Liễu Dư Mi biết chủ ý của ông đã định. Bà nhíu chặt mày: "Thế còn Minh Châu..."

"Thì không còn cách nào khác, chỉ có thể làm khó nó vậy." Khương Vân Thiên nói: "Huống chi đây cũng không tính là làm khó nó. Nó đã thay thế con gái chúng ta sống ở Khương gia nhiều năm với cuộc sống áo cơm no đủ rồi. Nếu nói làm khó, thì Dư Linh mới là người thực sự chịu thiệt thòi."

Dứt lời, Khương Vân Thiên vỗ vỗ vai Liễu Dư Mi: "Đi chuẩn bị một ít đồ mà con gái nhỏ thích đi, ngày mai tôi sẽ đi tìm con bé nói rõ ràng."

"Nhanh vậy sao?" Bởi vì chuyện xảy ra trước đó, Liễu Dư Mi có chút bài xích việc đưa Khương Dư Linh về nhà. Đương nhiên, bà càng sợ hơn là Khương Minh Châu không chấp nhận được: "Nhưng còn Minh Châu bên này thì sao?"

"Bà cứ nói thẳng với nó đi."

"... Nói thẳng." Liễu Dư Mi thở dài thật mạnh: "Trong thời gian ngắn như vậy, Minh Châu sao có thể chấp nhận được?"

Bà kéo lại tay áo Khương Vân Thiên: "Ông nói xem... có thể nói hai đứa là chị em sinh đôi không? Tuy rằng trông không giống nhau, nhưng chẳng phải vẫn có song sinh khác trứng sao?"

Càng nghĩ càng thấy không được, Liễu Dư Mi tỉnh táo lại: "Như vậy, nó đã về với thân phận thiên kim thật rồi, Minh Châu cũng sẽ không quá khó tiếp nhận. Minh Châu lương thiện như vậy, con bé còn có thể chăm sóc tốt cho Dư Linh nữa."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 22



Nếu là trước khi họ bịa đặt câu chuyện để lừa gạt Khương Dư Linh, thì cái lý lẽ "song sinh khác trứng" này đương nhiên là hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Nhưng bây giờ sự việc đã trở nên lớn chuyện, nếu họ lại nói Khương Dư Linh và Khương Minh Châu là song sinh khác trứng, thì Khương Dư Linh chắc chắn sẽ không tin.

Tuy rằng mới tiếp xúc có một lần, nhưng Khương Vân Thiên cũng nhìn ra Khương Dư Linh không phải là người dễ bắt nạt, huống chi cô còn có quốc gia chống lưng.

Cho nên ——

"Nhận nhầm con?"

Mới về nhà không mấy ngày, Khương Minh Châu đã bị tin tức này làm cho đầu váng mắt hoa: "Tại sao lại như vậy? Mẹ, tại sao lại như vậy?"

"Tại sao con lại không phải là con gái của bố mẹ?"

"Mẹ nhất định là đang lừa con đúng không?"

Dưới sự kiên trì của Khương Vân Thiên, Liễu Dư Mi cuối cùng vẫn phải báo cho Khương Minh Châu biết chuyện này.

Khương Minh Châu không thể tin được, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc và lo lắng của Liễu Dư Mi, cộng thêm tờ báo cáo xét nghiệm ADN được đưa ra, nội tâm Khương Minh Châu sụp đổ cực độ. Nước mắt tuôn rơi như suối, giống như rơi vào động băng. Cả người từ đầu đến chân đều lạnh lẽo.

Mặc cho Liễu Dư Mi an ủi cô thế nào, nói gì đi nữa, Khương Minh Châu đều không thể chấp nhận sự thật này.

Liễu Dư Mi thấy con gái mà mình đặt ở đầu quả tim khóc thảm như vậy, cũng nhịn không được khóc theo. Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.

Rất nhanh, Khương Nhĩ Trác và Khương Nhĩ Phàm phát hiện ra.

Sau khi biết mẹ mình lại báo cho Khương Minh Châu biết sự thật, cả hai đều bày tỏ sự không thể chấp nhận, sôi nổi chất vấn Liễu Dư Mi tại sao lại làm vậy. Rốt cuộc, ngay từ đầu họ đã nói rõ rồi, sẽ để Khương Dư Linh trở về với thân phận con nuôi.

Liễu Dư Mi cũng không muốn thế, vì vậy bà vừa khóc vừa nói nguyên nhân cho hai con trai nghe. Bà phóng đại chuyện Khương Dư Linh sỉ nhục họ, còn thủ đoạn Khương Vân Thiên dùng thì lại nói rất sơ lược.

Tóm lại, trong miệng Liễu Dư Mi, Khương Dư Linh là một người tuy có tài hoa, nhưng không có lễ phép, không có giáo dưỡng.

Đối với điều này, Khương Nhĩ Phàm vô cùng tức giận.

Còn Khương Nhĩ Trác nghe lại cảm thấy có chút không thích hợp. Anh luôn cảm thấy sự việc có chút quá trùng hợp.

Nếu chị anh thật sự là tên côn đồ chưa tốt nghiệp cấp ba thì còn dễ hiểu. Nhưng, nhân tài quan trọng của quốc gia, được quốc gia coi trọng sâu sắc. Một thời gian trước có người đến tận nơi nói muốn nhận nuôi cô, ép cô chuyển nhà.

Sao lại quen tai đến vậy?

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Khương Nhĩ Trác lỡ lời hỏi một câu: "Mẹ, cô ta tên là gì ạ?"

Liễu Dư Mi liền lau lau nước mắt: "Triệu Dư Linh."

Tức khắc..

Người bị đánh trúng trái tim lại thêm một người.

Mặt Khương Nhĩ Trác nháy mắt trắng bệch.

...
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 23



Mấy ngày nay, Khương Dư Linh vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm. Cô chưa tìm được vật liệu thay thế hoa Băng Lăng, liên tục thức trắng mấy đêm, cả người đều có chút mơ màng hồ đồ.

"Dư Linh, người Khương gia đến tìm em."

Khương Dư Linh ở trong phòng thí nghiệm mấy ngày, mấy vị đại lão cầm đầu là Trương Thân cũng theo ở lại phòng thí nghiệm mấy ngày. Nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, tinh lực có hạn, họ không thể thức ngày đêm như Khương Dư Linh. Khi không chịu nổi thì về phòng nghỉ ngơi vài tiếng.

Bốn người cũng khuyên Khương Dư Linh không nên vội vàng nhất thời, nhưng Khương Dư Linh chỉ muốn nghiên cứu ra túi không gian sớm hơn một chút. Không vì gì khác, cô chỉ muốn có được mảnh vỡ cuối cùng của Vu Nữ, đạt được truyền thừa của Vu Nữ.

Trương Thân và những người khác không biết ý tưởng của cô, chỉ cho rằng cô bị Khương gia kích động. Vừa tức giận vừa lo lắng. Lần này, khi biết người Khương gia đến ngay lập tức, họ liền chạy tới thông báo cho Khương Dư Linh.

"Em đi rửa mặt đi, ra gặp họ đi, họ chắc chắn là đến xin lỗi em đó."

Mấy ngày nay Khương Dư Linh đắm chìm trong việc nghiên cứu túi không gian, suýt chút nữa quên mất người Khương gia: "À... Họ đến rồi sao?"

Là lần trước mình cáo trạng đã có hiệu quả rồi.

Khương Dư Linh tinh thần chấn động, dùng sức xoa xoa mặt: "Họ hiện ở đâu?"

"Ở cổng trường chờ em đó." Trương Thân nói: "Còn mang theo túi lớn túi nhỏ đồ đạc, chắc chắn là đến xin lỗi em."

Khương gia tính là cái thá gì chứ? Nếu Khương Dư Linh thật sự xảy ra chuyện gì không hay, mười cái Khương gia cũng không đền đủ.

"Được rồi, em làm xong chút việc trong tay này rồi sẽ ra ngoài."

Tuy truyền thừa Vu Nữ rất quan trọng, nhưng cô đã bày ra thế cờ lâu như vậy, chỉ vì ngày hôm nay.

Không biết hôm nay họ sẽ có lời lẽ gì đây.

Nghĩ đến lại có chút hồi hộp.

...

Lần này Khương gia đến xin lỗi gần như là đưa hết người đến, trừ người không ở thành phố này, những người khác đều đến.

Khương Minh Châu cũng tới. Vốn dĩ cô không cần đến, mọi người trong Khương gia đều nhất trí để cô ở nhà điều chỉnh tâm trạng. Nhưng sau khi khóc xong, Khương Minh Châu lại nói rằng người vô tội nhất trong chuyện này chính là Khương Dư Linh. Cô đã thay cô ấy hưởng thụ cuộc sống gấm vóc lụa là nhiều năm như vậy, hiện giờ xin lỗi đương nhiên cũng nên có phần của cô ta.

Khương Minh Châu lại có thể hiểu lòng người và lương thiện như vậy, làm Liễu Dư Mi và Khương Nhĩ Phàm rất đau lòng. Sự bất mãn đối với Khương Dư Linh lại càng tăng thêm vài phần.

Đến nỗi Khương Nhĩ Trác ——.

Nội tâm trừ sự sợ hãi nữ thần và chị gái là một người, thì không còn ý tưởng nào khác. Rốt cuộc sự việc quá mức trùng hợp, trùng hợp đến mức làm anh sợ hãi.

Mà điều càng làm anh hoảng sợ hơn là, trường học của chị gái ruột anh, lại cũng là Đại học Lâm An.

Với tia hy vọng cuối cùng trong lòng, Khương Nhĩ Trác cùng đi với Khương Vân Thiên và mọi người, dưới ánh nắng chói chang chờ đợi chị gái ruột ra.

Nhưng khi thật sự nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, trong khoảnh khắc anh chỉ muốn c.h.ế.t quách cho xong.

...

"Là các người muốn tìm tôi? Có chuyện gì sao?"

Khương Dư Linh từ phòng thí nghiệm đi ra liền trực tiếp đến đây. Cô không hề trang điểm hay chải chuốt, chỉ tùy ý rửa mặt, ngay cả quần áo cũng không thay.

Đối xử với kẻ địch càng khinh thường, càng thể hiện sự mạnh mẽ và không bận tâm của bản thân.

"Sẽ không lại muốn ép tôi làm con gái các người nữa đấy chứ?"

Người Khương gia hôm nay mặc đều rất tinh xảo, nhìn ra được, họ rất coi trọng lần "xin lỗi" này.

Khương Dư Linh liếc mắt một cái liền từ cổng trường đông đúc nhìn thấy họ. Đương nhiên, cũng nhìn thấy Khương Nhĩ Trác đang như bị sét đánh, cô khẽ híp mắt, vô cảm dời tầm nhìn đi.

Ánh mắt lướt qua Khương Minh Châu với sắc mặt không được tốt, nụ cười rất gượng gạo.

Trong mắt Liễu Dư Mi tràn đầy bất mãn, Khương Nhĩ Phàm đầy địch ý. Chỉ có Khương Vân Thiên trên mặt treo đầy mỉm cười, còn trong mắt tràn đầy dã tâm và kiêu ngạo.

"Cô nói chuyện kiểu gì vậy!"

Vừa dứt lời, Khương Vân Thiên còn chưa kịp nói chuyện, Khương Nhĩ Phàm bên cạnh đã tức tối: "Đây là thái độ cô nói chuyện với trưởng bối sao?"

"Trưởng bối?"

Khương Dư Linh khẽ nhướng cô, ánh mắt lướt qua mặt Khương Vân Thiên: "Là chỉ người không hiểu sao tìm đến muốn nhận tôi làm con gái, tôi không đồng ý thì dùng thủ đoạn muốn ép buộc tôi sao?"

Mày Khương Nhĩ Phàm dựng lên: "Cô nói gì đó, cô..."

"Câm miệng, trước khi đến đây cha đã dặn con thế nào?"

Lời Khương Nhĩ Phàm còn chưa nói hết, đã bị Khương Vân Thiên ngắt lời.

Khương Dư Linh có tiền đồ hơn bất kỳ ai trong nhà. Cô có quốc gia chống lưng. Nếu không có mối quan hệ huyết thống này, có lẽ họ cả đời cũng đừng nghĩ nói chuyện được với cô.

Khương Vân Thiên trừng mắt nhìn Khương Nhĩ Phàm một cái, sau đó mới nhìn về phía Khương Dư Linh. Ông cười tươi roi rói: "Dư Linh à, Lần trước là lỗi của cha, lần này cha muốn đến để xin lỗi con."

Nói rồi, aông đưa mắt ra hiệu cho Liễu Dư Mi. Liễu Dư Mi lập tức đưa túi xách ra, bà gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Con gái, đây là chút lòng thành của chúng ta, con nhận lấy đi."

"Không cần."

Khương Dư Linh dứt khoát cự tuyệt: "Thật ra việc các người thuê căn hộ đó với giá gấp bốn lần cũng không ảnh hưởng gì đến tôi. Dù sao trường học đã phân biệt thự cho tôi rồi, căn hộ đó tôi chỉ thỉnh thoảng mới qua ở thôi. Cho nên, xin lỗi tôi nhận, còn quà xin lỗi thì không cần."

"Sao có thể không cần." Khương Vân Thiên nói: "Chuyện này vốn dĩ là lỗi của cha."

"Ý định ban đầu của cha là muốn mua căn hộ đó cho con. Chỉ là khi con nói những lời đó, làm cha có chút tức giận, nên muốn dọa dẫm con thôi..."

"Cha già đầu rồi, sao lại còn đi so đo với một cô gái nhỏ như con chứ, đều là lỗi của cha."

Khương Vân Thiên trước khi đến đã nghĩ kỹ lý do thoái thác, nói chuyện ngọt như mía lùi. Khương Dư Linh không hề d.a.o động, sắc mặt không biến đổi chút nào, chỉ lẳng lặng nhìn ông diễn kịch.

Thấy vậy, Khương Vân Thiên cũng không thể nói tiếp được. Ông suy nghĩ một chút: "Thật ra hôm nay cha đến, ngoài xin lỗi, còn có một chuyện muốn nói cho con."

"Cha đã đặt một bàn cơm ở An Vân Cư. Bây giờ vừa lúc cũng sắp đến giờ ăn trưa, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi."

...
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 24



"Không cần, có chuyện gì nói luôn ở đây đi."

Khương Dư Linh không chút do dự cự tuyệt. Ngay khi nhìn thấy Khương Minh Châu đến, cô đã đoán được mục đích hôm nay của Khương Vân Thiên.

Đơn giản chỉ là thấy cô có tiền đồ, nên muốn lấy thân phận con gái ruột để nhận cô về thôi.

Không biết Khương Minh Châu cảm thấy thế nào nhỉ. Nhìn đôi mắt cô ta, chắc là đã khóc rồi.

Khương Dư Linh trong lòng rất sảng khoái, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra chút nào.

Khương Vân Thiên rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, bị cự tuyệt cũng không tức giận. Vẫn cười nói: "Vẫn là đi ăn một bữa cơm đi, An Vân Cư cách đây cũng không xa..."

Nhưng lời ông chưa nói xong, đã bị Khương Dư Linh ngắt lời: "Không cần, thời gian của tôirất gấp, lát nữa còn có chuyện."

"Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, không tốn bao nhiêu thời gian."

"Nhưng tôi không muốn ăn cơm cùng các người."

Bị từ chối lặp đi lặp lại nhiều lần, dù tâm lý Khương Vân Thiên có chuẩn bị tốt đến mấy, lúc này cũng có chút bực bội. Nụ cười trên mặt ông nhạt đi vài phần, hít sâu một hơi, đang định nói gì đó, Khương Nhĩ Phàm bên cạnh đã lên tiếng: "Còn không phải chỉ là bảo cô đi ăn một bữa cơm thôi sao? Cô làm cái gì mà chảnh thế? Còn nói không muốn ăn cơm cùng chúng tôi, cô nghĩ cô là ai hả?"

Anh tức giận gầm lên, ở cổng trường đông người qua lại, lập tức có người quay đầu lại xem náo nhiệt.

Khương Dư Linh mím môi: "Tôi chưa nói tôi là ai, cũng không phải người ghê gớm gì, nhưng tôi có quyền từ chối ăn cơm cùng các người."

Nói xong, Khương Dư Linh trực tiếp quay đầu bỏ đi, hoàn toàn không cho người Khương gia cơ hội nói thêm lời nào. Cô nhanh chóng hòa vào đám đông.

Khương Nhĩ Phàm tức nghẹn: "Triệu Dư Linh!"

Khương Vân Thiên trong lòng vừa tức vừa giận, nhưng nhìn những người xung quanh, lúc này rõ ràng không phải thời điểm nói chuyện. Ông chỉ có thể miễn cưỡng đè nén cơn giận, hung dữ trừng mắt nhìn Khương Nhĩ Phàm một cái: "Về nhà!"

...

Bởi vì mấy ngày nay Khương Dư Linh vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm, cô cảm thấy hơi mệt mỏi, liền đi về hướng ký túc xá. Nhưng trên đường, cô lại đụng phải Hứa Tấn Trình.

Từ ngày Khương Nhĩ Trác làm anh say gục xuống đất, anh đã không còn xuất hiện trước mặt Khương Dư Linh nữa.

Nhưng mới qua có mấy ngày, anh lại mặt dày đến, vẻ mặt ôn nhuận: "Sư muội, thật trùng hợp."

"Đây là đường em về ký túc xá." Khương Dư Linh vân đạm phong khinh liếc nhìn anh một cái.

"Anh biết, anh cố ý đến chặn em."

Khương Dư Linh vì làn da trắng và ngoại hình xinh đẹp, ở trường học có rất nhiều người theo đuổi.

Khi Khương Dư Linh mới vào trường, chuyện cô ở biệt thự đã bị "bóc phốt". Đối với điều này, phía nhà trường không đưa ra giải thích cụ thể. Các bạn học trong trường vẫn tiếp tục suy đoán về thân thế của cô.

Vì vừa vào trường đã theo học và nghiên cứu dự án với bốn vị giáo sư cấp bậc đại lão, nên phần lớn mọi người ở trường đều cho rằng Khương Dư Linh có lai lịch không nhỏ, khả năng cao là tiểu công chúa của một gia tộc nào đó trong giới kinh doanh, hoặc là thiên kim đại tiểu thư của công ty niêm yết nào đó.

Nói chung, ngay từ đầu khi Khương Dư Linh mới nhập học, đã gần như gây chấn động toàn trường.

Tuy nhiên, bản chất con người là có mới nới cũ. Thêm vào đó, Khương Dư Linh bản thân lại sống kín đáo, không lâu sau, cảm giác tồn tại của cô ở trường đã bị làm nhạt đi. Mọi người ngoài việc biết có một người như cô ra, thì không còn chú ý nhiều đến cô nữa.

Trừ một bộ phận nhỏ cuồng si vẻ ngoài của cô. Nhưng sau khi có Hứa Tấn Trình xuất hiện, những người đó cũng ít đi rất nhiều.

Hứa Tấn Trình cười cười: "Hiện tại đến giờ ăn cơm rồi, muốn cùng đi ăn một bữa cơm không?"

Hứa Tấn Trình chính là như vậy, vây quanh Khương Dư Linh làm hết những hành vi ái muội, nói hết những lời ái muội, nhưng lại chưa bao giờ tỏ tình.

Khương Dư Linh cảm thấy rất phiền, nhưng xét thấy anh có thể giúp cô đuổi đi nhiều người theo đuổi hơn, nên cô không tiếp chiêu, nhưng cũng sẽ không nói quá khó nghe.

Nhưng đó là khi cô tâm trạng tốt. Tâm trạng không tốt, cô thường sẽ không nể mặt anh.

"Không được, bây giờ em không đói bụng."

Hiện tại tuy rằng tâm trạng tốt, nhưng Khương Dư Linh càng muốn trở về nghỉ ngơi. Cô dứt khoát từ chối, sau đó nhanh chóng đi lướt qua anh.

Phía sau, sắc mặt Hứa Tấn Trình trầm xuống, nắm tay chậm rãi siết chặt.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 25



Khương Vân Thiên mang theo cả nhà với vẻ mặt giận dữ trở về nhà.

Về đến nhà sau, Khương Vân Thiên liền tức giận đập vỡ vài cái bình hoa, còn mắng Khương Nhĩ Phàm một trận.

"Cha đã nói với con là không được nói lung tung rồi mà?"

"Con cảm thấy mình là anh ruột của nó thì ghê gớm lắm sao? Cha nói cho con biết, con bé đó là nhân tài mà ngay cả quốc gia cũng coi trọng. Con tính là cái thá gì? Còn dám ở trước mặt bao nhiêu người mà gào to gọi nhỏ với con bé."

Khương Vân Thiên giận mắng Khương Nhĩ Phàm không chút nương tình, toàn bộ căn biệt thự đều vang lên tiếng la hét của ông. Bọn người hầu cũng không dám tiến lên. Khương Minh Châu và Khương Nhĩ Trác chỉ đứng một bên, không dám thở mạnh.

Liễu Dư Mi thì có thể nói được vài câu, nhưng bà vừa mở miệng nói Khương Dư Linh đích xác không tôn trọng trưởng bối, đã bị Khương Vân Thiên gầm lên: "Con bé không tôn trọng trưởng bối? Bà tính là cái gì trưởng bối? Đúng, bà là mẹ ruột của nó, nhưng bà nuôi nó được một ngày nào chưa? Hơn nữa con bé không biết thân phận của mình."

"Con bé là con gái ruột của bà. Lúc bà biết được thì nên đón nó về ngay, chứ không phải vì bận tâm đến tâm trạng của ai kia mà nói muốn nhận con bé làm con nuôi. Bây giờ hay rồi, tiến thoái lưỡng nan."

Những lời này của Khương Vân Thiên hoàn toàn là đang trốn tránh trách nhiệm. Lúc đó tuy là Liễu Dư Mi đưa ra ý kiến muốn lấy thân phận con nuôi đón Khương Dư Linh về, nhưng nếu không có ông gật đầu, ai cũng không dám thật sự làm như vậy.

Lúc đó ông cũng cảm thấy một tên côn đồ bỏ học cấp ba không xứng với thân phận thiên kim thật của Khương gia không nói, còn sẽ làm Khương gia hổ thẹn. Quan trọng nhất là, giá trị liên hôn của Khương Minh Châu, người đã nuôi dưỡng bao nhiêu năm, cũng sẽ suy giảm nghiêm trọng vì thân phận thật bị phơi bày.

Hiện tại thì khác rồi.

Thân phận của Khương Dư Linh không giống như ông tra được. Mức độ ưu tú này ngang ngửa, thậm chí còn vượt qua cả người con trai cả Khương Nhĩ Phàm.

Ông không chút nghi ngờ, chờ thêm vài năm nữa, Khương Dư Linh nhất định có thể đưa Khương gia lên đến một tầm cao chưa từng có.

Đương nhiên, tất cả những điều này phải dựa trên tiền đề là Khương Dư Linh trở về Khương gia, hơn nữa còn phải có cảm tình tốt với họ.

Nhưng hiện tại xem ra, Khương Dư Linh đối với họ không có một chút cảm tình nào.

Nghĩ đến đây, Khương Vân Thiên liền cảm thấy bực bội, càng nhìn Liễu Dư Mi và những người khác càng không thuận mắt.

Ông nổi cơn tam bành mắng tất cả mọi người trong phòng khách một lượt rồi trực tiếp rời khỏi biệt thự.

Vừa thấy ông đi, Khương Minh Châu, người vốn còn gắng gượng kìm nén cảm xúc, cuối cùng không nín được nữa. Nước mắt rơi xuống từng giọt lớn. Cô không hiểu, cô chỉ đi ra nước ngoài một chuyến thôi, sao mọi chuyện lại biến thành thế này.

Tại sao cô lại trở thành thiên kim giả trong tiểu thuyết? Tại sao bố lại trở mặt nhanh đến vậy? Chẳng lẽ sự yêu thương của ông đối với cô trước đây đều là giả sao?

Còn nữa.

Tại sao cô ta lại có thể được quốc gia coi trọng? Tại sao cô ta lại có thể ưu tú đến vậy...

Khương Minh Châu nắm chặt tay, nghĩ đến biểu hiện của Khương Dư Linh hôm nay, cắn chặt môi, không cho mình khóc thành tiếng.

Không sao, không sao. Mình là thiên kim giả bị ôm nhầm. Vậy thì mình hãy để mọi thứ trở về chỗ cũ. Chỉ cần Triệu Dư Linh nguyện ý về Khương gia, thì cho dù mình rời khỏi Khương gia cũng không sao cả.

Khương Minh Châu nghĩ đến đây, hít sâu một hơi, trong mắt đẫm lệ một mảnh kiên định.

Khương Nhĩ Phàm, Khương Nhĩ Trác, và Liễu Dư Mi không ai chú ý đến ánh mắt của Khương Minh Châu. Rốt cuộc, trong lúc này, ai cũng không có tâm trạng tốt.

Đặc biệt là Khương Nhĩ Trác. Nữ thần biến thành chị gái, đây quả thực là một đả kích cực kỳ lớn đối với anh.

Toàn bộ Khương gia dùng từ "gà bay chó sủa" để hình dung cũng không quá. Người Khương gia sống không tốt, Khương Dư Linh liền vui vẻ.

Cô đuổi người Khương gia đi xong, liền về ký túc xá ngủ một giấc thật dài. Ngủ dậy, cô liền thấy tin nhắn Khương Nhĩ Trác gửi tới.

[Chúng ta gặp mặt được không?]

Khương Dư Linh khẽ nhướng con, sau đó trực tiếp xóa Khương Nhĩ Trác khỏi danh bạ.

...
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 26



Khương Nhĩ Trác rất nhanh liền phát hiện mình bị Khương Dư Linh xóa khỏi danh bạ.

Điều này làm cho trái tim vốn đã tan nát của anh lại thêm một tầng u ám. Cả người tuy không đến mức uể oải không phấn chấn, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.

Rốt cuộc trước đó, anh chưa bao giờ nghĩ rằng nữ thần mà mình ái mộ lại là chị gái ruột vô học trong truyền thuyết kia. Trong mắt anh, cô gái mà anh ái mộ là áng mây trên trời, còn chị gái ruột là bùn dưới đất. Kẻ đầu sỏ gây ra tất cả những suy nghĩ này của anh, chỉ vì một câu nói ——.

Cô còn chưa tốt nghiệp cấp ba.

Vì chị gái ruột chưa tốt nghiệp cấp ba, nên anh nội tâm cảm thấy cô có thể về Khương gia đã là vinh dự lớn lao. Thậm chí, khi cô dùng một thân phận khác nói có người muốn nhận nuôi mình, anh cũng chưa từng liên tưởng hai người lại là một, còn giúp cô chỉ trích đối phương làm giàu bất nhân.

Lại không ngờ, từ đầu đến cuối hai người trong mắt anh khác nhau một trời một vực, lại là cùng một người.

Đây là loại cảm giác gì đây?

Khương Nhĩ Trác không biết phải diễn tả cảm xúc phức tạp trong lòng lúc này như thế nào.

Nói thật, số lần anh gặp mặt Khương Dư Linh không nhiều lắm, muốn nói hoàn toàn là tình sâu đậm không thể thiếu cô, cũng không khoa trương đến mức đó.

Chỉ cần nghĩ đến cô gái từng làm anh kinh diễm, làm anh rung động lại là chị gái ruột của mình, và mối quan hệ giữa hai người có cơ hội trở nên bền chặt hơn cả tình yêu, anh trong lòng liền không ngừng hối hận, tiếc nuối, ảo não.

Rốt cuộc, một cô gái ưu tú như vậy, cho dù không thể làm người yêu, có thể làm chị em cũng là cực tốt.

Nhưng bây giờ thì sao?

Anh đã nỗ lực nhiều đến vậy.

Lại cực khổ bấy nhiêu lâu, chỉ một sớm quay về điểm xuất phát.

Cô đã xóa anh khỏi danh bạ, ánh mắt nhìn anh còn lạnh nhạt hơn cả nhìn người xa lạ.

Anh thật sự rất hối hận.

Cho dù chị Minh Châu quan trọng, nhưng lúc đó cũng không nên dùng thân phận con nuôi để đón cô về. Ngay cả nói là song sinh khác trứng, cũng tốt hơn tình hình hiện tại rất nhiều.

Lúc đó anh rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Đó là chị gái ruột của anh cơ mà.

Khương Nhĩ Trác nép mình trong phòng, có cảm giác muốn khóc. Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Khương Nhĩ Phàm với vẻ mặt âm trầm bước vào.

Anh vẻ mặt đầy tức giận: "Em trốn trong phòng làm gì? Em có biết bây giờ Minh Châu đang khổ sở đến mức nào không?"

"Chị Minh Châu... sao vậy ạ?"

Khương Nhĩ Trác mơ màng ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Khương Nhĩ Phàm.

Khương Nhĩ Phàm nắm tay rất chặt: "Em còn hỏi em ấy sao vậy? Em có biết em ấy bây giờ đang thu dọn đồ đạc trong phòng, nói phải rời khỏi Khương gia không? Anh với mẹ khuyên thế nào cũng không được em ấy. Em ấy nói muốn trả lại tất cả cho Triệu Dư Linh..."

Nghe vậy, Khương Nhĩ Trác sắc mặt nháy mắt đại biến: "Cái gì?"

...

"Minh Châu à, con đang làm gì vậy hả? Con đang m.ó.c t.i.m mẹ ra đó. Lúc bị ôm nhầm con mới lớn bao nhiêu chứ, chuyện này không phải là lỗi của con."

"Con đừng đi được không hả, con đi rồi mẹ biết làm sao đây?"

"Minh Châu..."

Khương Minh Châu đang chuẩn bị rời khỏi Khương gia.

Ngay sau khi Khương Vân Thiên răn dạy người nhà vì Khương Dư Linh, cô cảm thấy không thể ở lại nhà nữa. Có lẽ chỉ cần cô rời đi, mọi thứ có thể trở lại quỹ đạo. Khương Dư Linh cũng có thể về Khương gia, và nỗi lo của bố cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.

Bị ôm nhầm đích xác không phải lỗi của cô, nhưng cô chắc chắn là người hưởng lợi. Bao nhiêu năm nay, cô đều đang hưởng thụ tài nguyên và cuộc sống của người khác.

Tuy rằng đối phương sống cũng không tệ, nhưng cô vẫn cảm giác mình giống như một kẻ trộm.

"Mẹ, con sẽ về thăm mẹ."

Khương Minh Châu cũng hai mắt đẫm lệ: "Con nhất định sẽ về thăm mẹ."

"Trong tình huống này, chỉ có con rời đi, mọi thứ mới có thể trở lại quỹ đạo. Cô ấy... Cô ấy mới có thể không vướng bận gì mà về nhà, mới sẽ không trách các người."

"Cô ấy mới là con gái của các người."

"Cô ấy mới là..."

Khương Minh Châu càng nói càng khổ sở, cuối cùng lại khóc không thành tiếng.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 27



Lượt xem: 170

Khương Minh Châu vừa dứt lời.

Một tiếng "phịch".

Cửa phòng bị đẩy ra.

Khương Nhĩ Trác và Khương Nhĩ Phàm xông vào: "Đúng vậy, không sai, cô ấy là người Khương gia."

"Nhưng chị cũng là chị gái của em."

"Em đi rồi, bọn anh biết làm sao bây giờ?"

Hai người mỗi người một câu, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng. Nghe thấy lời này, Khương Minh Châu cúi đầu, vai run rẩy, khóc càng thêm thương tâm. Thấy vậy, Liễu Dư Mi chạy nhanh đến ôm lấy cô, vừa khóc vừa nói: "Quan hệ huyết thống không đại diện cho tất cả. Trong lòng mẹ, con mới là chị gái ruột của mẹ. Nếu con rời đi, mẹ biết làm sao đây? Con không vì bản thân mình nghĩ, cũng vì mẹ mà nghĩ một chút đi."

Khương Nhĩ Phàm cũng nói: "Trong lòng anh, cũng chỉ có mỗi em là em gái. Còn người bên ngoài, dù có ưu tú đến đâu cũng không có bất kỳ liên quan gì đến anh."

Khương Nhĩ Phàm dùng khóe mắt liếc nhìn Khương Nhĩ Trác.

Khương Nhĩ Trác mím môi, thở dài thật mạnh: "Trong lòng em cũng chỉ có mỗi mình chị là chị gái. Chị Minh Châu, chị đừng đi. Chị đi rồi, cái nhà này tan nát mất."

Khương Dư Linh đối với anh đích xác cũng rất quan trọng. Ngay vừa rồi anh còn nghĩ nếu lúc trước lấy thân phận chị gái ruột để đón Khương Dư Linh về thì tốt biết bao. Nhưng hiện tại nhìn chị Minh Châu khóc thành như vậy, anh vẫn nhịn không được đứng về phía chị Minh Châu, hy vọng chị ấy ở lại. Dù cho ——.

Khương Dư Linh không trở về Khương gia cũng không sao cả.

Dù sao bây giờ cô ấy sống ở bên ngoài cũng rất tốt, hơn nữa cô ấy cũng không muốn về lắm.

Khương Nhĩ Trác cố gắng áp chế sự bất an và buồn bã trong lòng.

"Em..."

Nhìn bộ d*ng ch*n thành của ba người, Khương Minh Châu quả thực không biết nói gì cho phải. Cô khóc như một người làm bằng nước mắt, mãi mới nghẹn ngào nói được: "Nhưng bố... muốn cô ấy về. Hơn nữa... Hơn nữa nếu em không đi, thì cô ấy... Cô ấy có lẽ sẽ không muốn về. Nói vậy, bố... sẽ trách các người."

"Không sao, cô ấy sẽ về." Khương Nhĩ Trác liền hít sâu một hơi, trên mặt mang biểu cảm "được ăn cả ngã về không": "Cùng lắm thì, em sẽ đi cầu xin cô ấy."

"Mẹ cũng đi." Liễu Dư Mi lau lau nước mắt: "Mẹ cũng đi cầu xin con bé. Mẹ nói thân phận thật cho con bé biết, cầu xin nó về. Nó không về mẹ sẽ quỳ xuống cho nó xem. Tóm lại Minh Châu, con không được đi. Cho dù nó không trở về, mẹ cũng không muốn con rời đi. Trong lòng mẹ, con mới là con gái duy nhất."

"Mẹ..."

Khương Minh Châu cuối cùng không kìm được nữa, viên ngọc trong tay rơi xuống đất. Cô lập tức lao vào lòng Liễu Dư Mi.

Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.

Còn Khương Nhĩ Phàm và Khương Nhĩ Trác ở một bên, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào.

Minh Châu (chị Minh Châu), không đi nữa rồi.

...

Khương Dư Linh không biết chuyện gì đang xảy ra ở Khương gia. Ngủ một giấc dậy, cô lại trở lại phòng thí nghiệm, tiếp tục nghiên cứu túi không gian.

Hiện giờ việc nghiên cứu túi không gian đã đến giai đoạn gay cấn. Đối với vật liệu cuối cùng là hoa Băng Lăng, cô dù tìm thế nào cũng không thấy vật liệu thay thế phù hợp. Mấy hôm trước cô ở trong phòng thí nghiệm, đã thử dùng rất nhiều loại thực vật có độ dính cao, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Nghiên cứu rơi vào bế tắc. Khương Dư Linh suy đoán hướng nghiên cứu của mình đã sai. Rốt cuộc, việc gia cố vật phẩm, ngoài cách kết dính, còn có một phương thức khác có thể làm được.

Hơn nữa, túi không gian bị khiếm khuyết cũng không nhất định là do không gian không ổn định, cũng có thể là do không gian có lỗ hổng.

Điều này đều chưa nói chắc được.

Vì vậy, Khương Dư Linh tìm bốn vị giáo sư để cùng thảo luận, muốn nghe ý kiến của họ.

Trương Thân đẩy đẩy kính trên mũi: "Nếu vật liệu kết dính không được, chúng ta có thể thử dùng sợi tơ."

Khương Dư Linh trước đó đã dùng một chiếc túi không gian bán thành phẩm làm vốn để vào Đại học Lâm An. Tuy nhiên, chiếc túi bán thành phẩm lúc đó còn chưa hoàn thiện hơn, ngoài việc đồ vật khiếm khuyết, còn có những vấn đề khác. Mấy năm nay, Khương Dư Linh đều đã sửa chữa những vấn đề đó, chỉ còn lại vấn đề này. Bốn vị Trương Thân cũng đang tích cực tìm kiếm giải pháp.

"Dư Linh, em xem."

Trương Thân vừa dứt lời, một vị giáo sư khác tên là La Trình liền lấy ra một chiếc túi, trong túi đựng chỉ vàng: "Chiếc túi này có lỗ thủng, đựng đồ vào thì rất nhanh sẽ bị lọt ra ngoài. Còn chúng ta chỉ cần sửa chữa nó, thì chiếc túi này sẽ trở nên chắc chắn không thể phá."

Mấy năm nay, dự án túi không gian do Khương Dư Linh hoàn toàn phụ trách, mọi vấn đề đều do cô giải quyết. Họ cũng muốn có thể giúp được cô.

"Chỉ vàng sao?"

Dường như có chút lý.

Khương Dư Linh nhận lấy chiếc túi, nháy mắt chìm vào suy tư.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 28



Loại sợi tơ có thể tu bổ túi không gian chắc chắn không phải loại thông thường. Khương Dư Linh trở lại ký túc xá sau liền lên mạng tìm kiếm loại sợi tơ nào chắc chắn nhất.

Trên mạng có đủ loại đáp án kỳ lạ. Khương Dư Linh từ đó tìm ra hai loại vật liệu.

Một loại là mạng nhện Darwin's bark spider, một loại là tinh thể nano.

Hai loại sợi tơ này đều được chiết xuất từ mạng nhện. Khác biệt là mạng nhện Darwin's bark spider là loại cứng cỏi nhất trong tất cả các loài nhện trên thế giới, còn loại sau là sự kết hợp lòng trắng trứng của hai loài nhện, được chế tạo từ vi khuẩn. Cả hai đều là những loại sợi tơ cứng cỏi nhất được biết đến hiện nay.

Khương Dư Linh gửi tên hai loại sợi tơ này cho giáo sư Trương Thân. Trương Thân cho biết hiện tại phòng thí nghiệm không có hai loại vật liệu này, muốn điều động về có thể cần khoảng một tuần.

Thí nghiệm tuy sốt ruột, nhưng cũng không cần vội vàng nhất thời. Sợi tơ là một hướng đột phá rất tốt, lòng Khương Dư Linh nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Trong tuần tiếp theo này, cô có thể tập trung xử lý chuyện của Khương gia.

Nếu không có gì bất ngờ, họ chắc hẳn rất nhanh sẽ lại đến tìm cô. Và lần này, họ hẳn sẽ nói cho cô biết thân phận thật sự của mình.

Quả nhiên, chỉ sau một ngày, người Khương gia lại đến.

Chính xác hơn, là Liễu Dư Mi dẫn theo ba đứa con của bà ta đến tìm. Vừa gặp mặt, bà ta liền trực tiếp tung chiêu lớn, nói bà ta mới là mẹ ruột của Khương Dư Linh, muốn cùng cô nói chuyện một chút.

Khương Dư Linh lúc đó liền cười: "Bà là mẹ ruột của tôi? Lần trước bà không phải còn nói tôi là con gái ân nhân cứu mạng chồng bà sao? Sao lần này lại trực tiếp biến thành con gái ruột của bà?"

Trong mắt Khương Dư Linh không chút gợn sóng, nhưng khóe miệng lại mang theo độ cong trào phúng. Liễu Dư Mi mím chặt môi, còn chưa kịp nói chuyện, Khương Minh Châu bên cạnh đã đầy vẻ xin lỗi nói: "Xin lỗi rất nhiều, mẹ sở dĩ nói như vậy, đều là... vì em."

Khương Minh Châu hít sâu một hơi: "Chuyện này kể ra rất dài. Nếu chị không ngại, chúng ta có thể tìm một quán cà phê ngồi xuống, em sẽ kể rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho chị nghe. Chị thấy thế nào?"

Thần sắc Khương Minh Châu rất nghiêm túc, còn mang theo vài phần bi thương và kiên cường. Khương Dư Linh cảm thấy cực kỳ buồn cười. Đời trước, mỗi khi Khương Minh Châu lộ ra vẻ mặt này, Khương Nhĩ Phàm và những người khác liền không phân xanh đỏ đen trắng mà sỉ nhục cô, hạ thấp cô, bảo cô đừng mơ ước những thứ không thuộc về mình, nói cô không xứng đáng.

Không đúng.

Không chỉ có hai anh em Khương Nhĩ Phàm đâu. Còn có Liễu Dư Mi. Bà ta là người đau lòng cho Khương Minh Châu nhất, quả thực coi Khương Minh Châu như tròng mắt của mình. Mặc kệ Khương Minh Châu đúng hay sai, đó đều là lỗi của người khác.

Nhưng, đó cũng chỉ là đời trước thôi. Đời trước hèn mọn như con kiến, bị vận mệnh và thân phận nữ phụ thao túng.

Khương Dư Linh liếc nhìn Khương Nhĩ Phàm, thấy trên mặt anh, ánh mắt vừa giận mà không dám nói gì lại vừa đau lòng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhướng mày: "Đương nhiên có thể. Tôi có thể cho các người nửa tiếng."

Nửa tiếng, nếu đi tìm một quán cà phê tương đối sang trọng, thời gian chắc chắn không đủ. Cho nên cũng chỉ có thể tùy tiện tìm một quán cà phê tàm tạm gần trường.

Thời gian rất gấp.

Khương Nhĩ Phàm và Liễu Dư Mi đều vô cùng bất mãn, nhưng ngại thân phận hiện tại của Khương Dư Linh, họ không có bất kỳ biện pháp nào. Chỉ có thể tìm đại một quán cà phê gần đó.

Cũng may quán cà phê này tuy nhỏ, nhưng rất sạch sẽ. Dù vậy, Liễu Dư Mi và Khương Minh Châu, những người quen lui tới những nơi sang trọng, vẫn có chút không thích ứng. Họ luôn cảm thấy phòng quá nhỏ, không khí đều có chút chật chội.

Khương Dư Linh ngồi đối diện bốn người họ. Cô bắt chéo chân, đặt tay lên đầu gối. Hành vi tùy ý nhưng mang theo vài phần ưu nhã.

"Ngồi xuống nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Cô hất cằm về phía Khương Minh Châu.

Khương Minh Châu tuy đứng, nhưng hoàn toàn bị khí thế của Khương Dư Linh áp chế.

Điều này làm Khương Nhĩ Phàm, Liễu Dư Mi, Khương Nhĩ Trác ba người cảm thấy sự coi thường của Khương Dư Linh đối với Khương Minh Châu. Họ không hẹn mà cùng nhíu mày.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 29



"Sự việc là như thế này."

Tuy Khương Dư Linh thái độ không tốt, nhưng Khương Minh Châu vẫn thành thật kể lại rõ ngọn nguồn mọi chuyện.

Cô ta nói rằng Liễu Dư Mi sở dĩ muốn lấy thân phận con nuôi để đón Khương Dư Linh về, là vì Liễu Dư Mi sợ cô takhổ sở, sợ cô ta không thể chấp nhận. Cho nên muốn sau khi đón Khương Dư Linh về rồi mới từ từ nói cho cô sự thật, từ từ khôi phục thân phận của hai người. Không ngờ mọi chuyện lại trở nên lớn chuyện như vậy.

Nói xong lời cuối cùng, Khương Minh Châu còn không quên biện hộ cho hành vi trước đó của Khương Vân Thiên: "Bố không phải cố ý, bố chỉ là không muốn chị lưu lạc bên ngoài. Bố sợ chị đi vào con đường lầm lạc."

Thật lòng mà nói, tài ăn nói của Khương Minh Châu cũng không tệ. Mặc kệ là thần sắc, hay lời lẽ, đều tràn đầy sự chân thành. Nếu không phải vì đời trước đã bị hại quá thảm, Khương Dư Linh có lẽ thật sự sẽ bị cô ta lay động.

Tư thái của cô ta trước nay vẫn luôn vô tội như vậy.

Nhìn vẻ mặt cảm động trong mắt Liễu Dư Mi, Khương Nhĩ Phàm, Khương Nhĩ Trác ba người, Khương Dư Linh nhướng mày hỏi: "Nghe cô nói vậy, tôi cảm giác hình như tôi không tha thứ cho các người cũng không được."

Nhìn vẻ mặt Khương Minh Châu rõ ràng nhẹ nhõm thở phào, giọng Khương Dư Linh đột ngột chuyển: "Nhưng mà ——."

"Không nói đến việc tôi có quan hệ huyết thống với "bố mẹ" trong miệng cô hay không. Chỉ nói đến việc họ sau khi biết chuyện nhầm con đầu tiên, lại không chọn tìm hiểu cuộc sống trước đây của tôi, mà lại chọn cách làm sao để bảo vệ cảm nhận của cô. Cô không thấy buồn cười sao?"

"Tôi bảy tuổi, mẹ nuôi tôi đã qua đời. Nếu không phải tôi thông minh, thành tích tốt, bây giờ tôi sẽ là bộ dạng gì?"

"Chỉ vì không muốn trở thành con nuôi Khương gia các người, các người liền dùng thủ đoạn đặc biệt c**ng b*c tôi vào khuôn khổ. Bây giờ cô còn mỹ miều nói đây là vì không nỡ bỏ tôi, sợ tôi đi vào con đường lầm lạc?"

"Cách sợ con gái ruột của mình đi vào con đường lầm lạc không phải là nói cho cô ấy biết thân phận thật sự, mà là dùng cách cắt đứt đường lui của cô ấy, chèn ép tôn nghiêm của cô ấy, làm tổn hại đôi cánh của cô ấy, ép buộc cô ấy lấy thân phận con nuôi trở về nhà các người. Giống như huấn luyện chó vậy, đánh vô số cái tát rồi đưa cho một quả táo ngọt, còn cần đối phương cảm động đến rơi nước mắt?"

"Nếu đây là cái gọi là "không nỡ bỏ" trong miệng "bố mẹ" cô, thì người bị "bố mẹ" cô không nỡ bỏ đó thật sự quá đáng thương."

Khương Dư Linh nghĩ đến những chuyện xảy ra ở đời trước, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Cô nhìn Khương Minh Châu, trực tiếp đứng dậy: "Còn cô, thật sự quá đủ dối trá."

"Tôi đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm, mới cho loại người như các người nửa tiếng đồng hồ."

"Không phải như thế..."

Khương Dư Linh nói xong trực tiếp xoay người bỏ đi. Thấy vậy, trong mắt Khương Minh Châu hiện lên một tia bối rối. Cô ta tiến lên định kéo tay Khương Dư Linh.

Ai ngờ Khương Dư Linh đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn họ. Đôi mắt phượng hơi xếch mang theo vài phần cảnh cáo: "Không cần lại đến tìm tôi. Nếu không, tôi nghĩ tôi có thể lại tìm giáo sư của tôi để tán gẫu một chút."

"Đến lúc đó tôi có thể sẽ không dễ dàng tha thứ cho các người như vậy đâu."

Khương Dư Linh ném xuống câu nói đủ nặng ký, rồi không quay đầu lại rời đi.

Nhìn bóng lưng cô đi xa, Khương Minh Châu không kìm được nữa, nước mắt tuôn rơi: "Chị... sao lại... như vậy được chứ..."

Cô tarõ ràng đã rất chân thành, cô tathật lòng muốn trả lại thân phận cho cô, và cũng thật lòng nói ra những lời đó.

"Mẹ... Anh Nhĩ Phàm, Nhĩ Trác... Em... Em có phải đã làm sai điều gì rồi không..."

Cô quay đầu nhìn về phía ba người Liễu Dư Mi. Khương Nhĩ Trác thần sắc mờ mịt, trong mắt Liễu Dư Mi khó nén sự thất vọng, còn Khương Nhĩ Phàm thần sắc âm độc, nhìn về hướng Khương Dư Linh rời đi.

"Không, con không sai."

"Là cô ta bụng dạ hẹp hòi, không biết tốt xấu!!!"

"Cô ta ưu tú thì sao? Nếu giáo sư của cô ta biết cô ta là loại người như vậy, còn nguyện ý thật lòng giúp đỡ cô ta sao?"

Cô không phải nói bọn họ chèn ép tôn nghiêm, bẻ gãy đôi cánh của cô sao?

Thì anh liền đích thân chặt đứt con đường lui của cô.

Anh muốn cô quỳ trở lại Khương gia!
 
Back
Top Bottom