Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 30



Khương Dư Linh không hề hay biết Khương Nhĩ Phàm muốn ra tay đối phó mình.

Nhưng dù có biết, cô cũng sẽ không bận tâm. Rốt cuộc, với thân thế và địa vị xã hội hiện tại của cô, muốn chèn ép một Khương gia vẫn là rất đơn giản.

Sở dĩ còn tùy ý Khương gia nhảy nhót trước mắt, chỉ là muốn tra tấn họ thôi. Cái cảm giác bất lực đó, cô đời trước đã trải qua quá nhiều lần. Đời này cũng nên đến lượt họ.

Cô muốn cho họ tận mắt nhìn thấy những thứ mình quan tâm từng chút từng chút sụp đổ, từng chút từng chút tan nát, giống như cát chảy, từng chút từng chút trôi đi khỏi tay, cuối cùng không còn gì sót lại.

Nghĩ đến thần sắc của Khương Nhĩ Phàm, Khương Minh Châu và những người khác vừa rồi, Khương Dư Linh tâm trạng rất tốt. Cô lấy điện thoại ra liền gọi cho Kim Thời Du: "Thời Du, rảnh không?"

Cô còn có căn hộ nhỏ ở đường Kiến Thiết nữa. Vừa lúc tuần này phòng thí nghiệm không có việc gì, đương nhiên phải ghé qua xem rồi.

Đây chính là, căn hộ nhỏ đầu tiên trong cuộc đời cô.

Khương Dư Linh mặt mày mỉm cười, cùng Kim Thời Du hẹn địa điểm gặp mặt.

...

Chuyện Liễu Dư Mi dẫn theo ba đứa con đi tìm Khương Dư Linh cũng không báo cho Khương Vân Thiên. Liễu Dư Mi sợ sự việc không thành, Khương Vân Thiên sẽ càng tức giận hơn. Bây giờ xem ra quyết định của bà ta là đúng.

Mặt trời rất nóng.

Lòng Liễu Dư Mi lại rất lạnh. Bà ta không hiểu tại sao mình lại sinh ra một đứa con gái như vậy. Rõ ràng đã nói mọi chuyện cho cô rất rõ ràng, nhưng cô một chút cũng không muốn thông cảm cho họ.

Dù nói thế nào, bà cũng là mẹ của cô.

Cho dù không nuôi dưỡng cô, nhưng nỗi đau sinh nở là thứ cả đời không thể xóa nhòa.

"Khương Nhĩ Trác, em đưa mẹ và chị gái về đi, anh còn có chút việc cần làm."

Đúng lúc Liễu Dư Mi đang ấm ức khôn nguôi, đột nhiên nghe thấy giọng nói của con trai. Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nhĩ Phàm, thấy rõ sự âm ngoan trong mắt anh. Lòng bà ta lập tức kinh hãi: "Con muốn đi làm chuyện gì?"

Liễu Dư Mi vẫn xem như hiểu rõ con trai mình. Bà biết Khương Nhĩ Phàm không giống vẻ ngoài quang minh lỗi lạc, trái lại, anh bản tính lạnh lùng, đối với pháp luật và sinh mạng đều không có chút kính sợ nào.

Năm anh mười lăm tuổi, Khương Minh Châu đùa nghịch với một bạn cùng trường và đập đầu vào tường. Không lâu sau, cô gái cùng đùa với Khương Minh Châu liền ngã trong trường và gãy cả hai chân. Bác sĩ chẩn đoán cô ấy chỉ có thể sống nốt quãng đời còn lại trên xe lăn.

Loại chuyện này nhiều không kể xiết. Cho đến khi Khương Vân Thiên phát hiện và đánh anh một trận tơi bời, anh mới thu liễm lại một chút.

Nhưng một con sói sao có thể vì một người mà biến thành một con cừu chứ?

Chỉ có thể vì bản tính bị đè nén lâu ngày mà trở nên hung tàn hơn.

Khương Nhĩ Phàm mỉm cười nói: "Con có việc riêng cần làm, mẹ yên tâm đi."

Năm đó anh làm những chuyện đó, trừ Khương Minh Châu ra, tất cả mọi người trong Khương gia đều biết, bao gồm cả Khương Nhĩ Trác.

Khương Nhĩ Trác mày lập tức nhíu lại: "Anh đừng làm bậy, chị ấy dù sao cũng là..."

"Em muốn nói gì?" Lời Khương Nhĩ Trác chưa nói xong, đã bị Khương Nhĩ Phàm ngắt lời. Anh mỉm cười nhìn anh một cái: "Anh có thể làm gì?"

"Anh tốt nhất là đừng có làm gì." Trong lòng Khương Nhĩ Trác, tuy Khương Minh Châu quan trọng hơn, nhưng Khương Dư Linh cũng chiếm một vị trí nhỏ trong lòng anh. Anh không muốn Khương Minh Châu rời khỏi Khương gia, nhưng cũng không muốn Khương Dư Linh chịu bất kỳ tổn thương nào.

Khương Nhĩ Trác liếc nhìn Khương Minh Châu, thấy trong mắt cô tràn đầy sự khó hiểu và mờ mịt. Anh kéo Khương Nhĩ Phàm đi sang một bên.

Anh hạ thấp giọng: "Chị ấy là nhân tài quan trọng của quốc gia. Nếu anh làm gì chị ấy, không nói gì khác, quốc gia cũng không thể bỏ qua cho anh."

"Chậc..." Khương Nhĩ Phàm cười nhạo một tiếng: "Nghe giọng em, hình như quen biết với cái thứ không biết tốt xấu đó à? Nhưng cô ta hình như hoàn toàn không để em vào mắt đâu."

Sắc mặt Khương Nhĩ Trác khó coi: "Tóm lại em nói đến đây thôi, anh cẩn thận kẻo lật thuyền trong mương."

"Em lo việc của mình đi."

Khương Nhĩ Phàm đẩy anh ra, vẫy tay với Khương Minh Châu và Liễu Dư Mi, rồi xoay người bỏ đi.

Khương Nhĩ Trác nhìn bóng lưng anh, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trước đây, mày nhíu chặt muốn chết.

Đúng lúc anh định đuổi theo, phía sau đột nhiên truyền đến giọng Khương Minh Châu: "Nhĩ Trác, vừa rồi anh hai nói gì với em vậy?"

Luồng khí tức nghẹn ứ trong lòng anh không hiểu sao tan biến.

Khương Nhĩ Trác quay đầu đối diện với đôi mắt trong veo của Khương Minh Châu: "Không có gì."

Thôi, ngay cả mẹ cũng không nói gì.

Chị ấy là nhân tài được quốc gia coi trọng, cho dù Khương Nhĩ Phàm muốn làm gì chị ấy, chắc cũng sẽ không quá phận đi.

Hơn nữa, mấy ngày nay chị ấy thật sự hơi quá đáng. Nếu không phải anh trước đây đã quen biết chị, có lẽ cũng muốn dạy dỗ chị một chút.

(Nhĩ Trác bắt đầu chấp nhận số phận là em trai sẽ sửa đổi xưng hô từ cô thì chị nhé, từ lần sau các xưng hô mà sẽ tự ý đổi theo thời gian cho phù hợp luôn nhé cả nhà.)

"Em đưa hai người về nhà nhé."

Khương Nhĩ Trác thở dài, xóa bỏ tất cả sự bất an và áy náy trong lòng mình.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 31



Căn hộ của Khương Dư Linh tổng cộng hơn một trăm mét vuông, ba phòng ngủ, một phòng khách, hai phòng vệ sinh. Bởi vì cô ở một mình, nên Kim Thời Du đã thiết kế một trong hai phòng ngủ phụ thành phòng để quần áo, phòng còn lại thành thư phòng.

Phòng ở tổng thể lát sàn gỗ đặc màu nhạt, tường sơn màu trắng ngà. Bếp được thiết kế mở. Phòng ăn và phòng khách ngăn cách bằng cửa dạng vòm. Tường đặt TV làm kiểu âm tường.

Ba phòng ngủ đều không giữ lại cửa sổ lồi, thay vào đó làm thành cửa sổ sát đất, giúp diện tích rộng hơn.

Phòng ngủ chính dùng cửa vòm chia làm hai khu vực. Giường đặt gần cửa sổ, bàn trang điểm ở phía trong.

Phòng vệ sinh tách biệt khô ướt, có thể đặt một bồn tắm lớn, dùng để ngâm mình thư giãn khi mệt mỏi.

Đó là phần thô, muốn căn hộ đẹp còn cần xem phần trang trí nội thất.

Đối với bản vẽ thiết kế của Kim Thời Du, Khương Dư Linh vẫn rất hài lòng. Cô mời Kim Thời Du ăn trưa rồi giao toàn quyền trang trí căn hộ cho cô ấy.

Buổi chiều Khương Dư Linh đi đến câu lạc bộ boxing ở đường Xây Dựng. Khi ra về trời đã tối rồi. Cô ăn tạm chút đồ rồi quay trở về trường học. Ai ngờ vừa về đến trường, lại đụng phải âm hồn bất tán Hứa Tấn Trình.

Hôm nay anh mặc một bộ đồ trắng tinh, dưới ánh đèn đường cả người như phát sáng, đúng chuẩn một công tử hào hoa.

"Tiểu sư muội, mới từ bên ngoài về sao?"

Giờ phút này Khương Dư Linh tâm trạng còn khá tốt, vì thế liền gật đầu nói: "Đúng vậy."

Hứa Tấn Trình đi đến bên cạnh cô: "Em ăn tối chưa?"

"Ăn rồi."

"Vậy có muốn cùng nhau ra ngoài ăn chút đồ ăn khuya không?"

"Không cần."

"Được rồi." Hứa Tấn Trình dường như đã dự đoán được câu trả lời của Khương Dư Linh. Trên khuôn mặt anh tuấn không có vẻ mất mát. Anh dừng lại một chút: "Vậy anh đưa em về ký túc xá nhé."

"Không cần."

Khương Dư Linh lại lần nữa từ chối. Mày cô đã khẽ nhíu lại. Hễ là người tinh ý đều có thể nhận ra cô đã có chút không kiên nhẫn.

Hứa Tấn Trình cũng đã nhận ra, nhưng anh không hề thức thời mà tránh đi. Thay vào đó, anh nói một câu chẳng liên quan: "Tiểu sư muội, em gần đây có phải gặp phải phiền phức gì không?"

"Ừm?"

Đây là đang theo dõi mình, hay người Khương gia lại làm gì rồi?

Khương Dư Linh nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Tấn Trình: "Lời này của anh có ý gì?"

"Là thế này, hôm nay có người hỏi thăm về em với anh. Hình như là người ngoài trường." Hứa Tấn Trình nét mặt đầy vẻ lo lắng: "Anh nghe ý của họ, dường như là hơi "không có ý tốt". Em phải chú ý một chút. Mấy ngày này nếu muốn ra ngoài trường, có thể gọi anh đi cùng em."

"Họ hỏi gì?"

Khương Dư Linh lập tức hứng thú.

Đời trước sống cùng người Khương gia lâu như vậy, cô vẫn rất hiểu họ.

Liễu Dư Mi thiên vị Khương Minh Châu đến tận xương tủy.

Khương Vân Thiên là người đặt lợi ích lên trên hết.

Khương Nhĩ Trác ích kỷ, kiêu ngạo ngang ngược, là đứa hư hỏng.

Khương Nhĩ Phàm giống như một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối, cực kỳ âm độc, thích đ.â.m chọc ngầm.

Khương Nhĩ Càng xem nhẹ quan hệ huyết thống, xem nhẹ nhân tính. Không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định sẽ lột đi một lớp da của đối phương.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra ở đời trước, Khương Dư Linh nắm chặt góc áo. Nhưng rất nhanh, cô lại vân đạm phong khinh buông lỏng ra.

Đây không phải là đời trước.

Đời này người Khương gia không thể làm tổn thương cô. Ngược lại, vì sự xuất hiện của cô, họ sẽ biến thành một nồi bòng bong, từ từ mất đi tất cả những gì họ quan tâm.

Nếu không có gì bất ngờ, lần này ra tay hẳn là Khương Nhĩ Phàm. Rốt cuộc, Khương Nhĩ Trác dưới sự công lược cố ý của cô đối với cô có vài phần thiện cảm. Tuy rằng vài phần thiện cảm này không thể thay thế địa vị của Khương Minh Châu trong lòng anh, nhưng đừng quên, Khương Nhĩ Trác là người có tính tình nóng nảy cỡ nào.

Lần này cô đối xử với người Khương gia như vậy, đối xử với Khương Minh Châu như vậy mà anh lại không hé răng nửa lời, điều đó đủ để chứng minh rằng, khoảng thời gian trước cô đã không lãng phí thời gian.

Khương Nhĩ Trác đối với cô là để ý, cảm giác phức tạp. Cho nên, anh dù có khoanh tay đứng nhìn, cũng tuyệt đối sẽ không ra tay đối với cô.

Khả năng duy nhất chính là Khương Nhĩ Phàm âm độc như rắn.

Cũng không biết anh ta sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó mình, trong tình huống mình là nhân tài quan trọng của quốc gia ——.

Nghĩ đến lại có chút mong chờ.

Khương Dư Linh sóng mắt lưu chuyển, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu để trả thù Khương gia.

Cô khẽ nở nụ cười.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 32



Nụ cười của Khương Dư Linh có vài phần không thể hiểu được. Nhưng cô rất đẹp, nụ cười đó giống như băng tuyết tan chảy, có một loại cảm giác "nhất kiến vạn niên" (vừa gặp đã ngàn năm).

Hứa Tấn Trình bị kinh diễm, nhưng rất nhanh anh liền hoàn hồn. Anh kể lại cặn kẽ chuyện chiều nay, trong lúc còn xen lẫn rất nhiều chuyện không đâu.

Nói tóm lại, chiều nay đột nhiên có ba người đàn ông đến dò hỏi tình hình của Khương Dư Linh. Họ hỏi ký túc xá cô ở đâu, ở trường cô có bạn thân không, cô thường thích đi những đâu, còn hỏi cả thời gian biểu của cô.Ba người đàn ông này trông có vẻ là người ngoài trường. Họ hỏi thăm tình hình của Khương Dư Linh qua một người bạn của Hứa Tấn Trình. Người bạn đó biết Hứa Tấn Trình để tâm đến Khương Dư Linh, liền nói cho anh biết chuyện này.

Nói đến đây, Hứa Tấn Trình còn không quên khoe khoang quan hệ xã giao của mình. Anh khẽ mỉm cười, vẻ ngoài ôn tồn lễ độ: "Người ở Đại học Lâm An, hơn nửa anh đều quen biết. Tiểu sư muội yên tâm, anh sẽ không để bất kỳ ai đụng chạm đến em."

"Vậy cảm ơn sư huynh."

Khương Dư Linh cảm thấy Hứa Tấn Trình không nói hoàn toàn sự thật. Thân phận của cô ở trong trường quan trọng đến mức đó, nói như vậy, Khương Nhĩ Phàm trong tình huống chưa rõ hết mọi chuyện, sẽ không dám tùy tiện nhúng tay vào, ít nhất là không nhanh như vậy.

Khả năng lớn nhất là Hứa Tấn Trình và Khương Nhĩ Phàm tạm thời liên thủ, đạt thành một sự hợp tác nào đó không tiện nói ra.

Nhưng điều đó cũng không quan hệ. Bất kỳ âm mưu quỷ kế nào trước thực lực tuyệt đối mạnh mẽ, đều là hổ giấy.

Hứa Tấn Trình lại lần nữa đề nghị đưa Khương Dư Linh về ký túc xá. Khương Dư Linh lại lần nữa từ chối. Nếu Khương Nhĩ Phàm đã ra tay, thì cô nhất định phải tiếp chiêu.

Vậy thì để mình đoán xem Khương Nhĩ Phàm muốn làm gì đi.

Lời Hứa Tấn Trình vừa nói hẳn là nửa thật nửa giả. Khương Nhĩ Phàm thật sự đã tìm người đến điều tra cô, đây là sự thậtcông khai. Còn hợp tác với Hứa Tấn Trình là hợp tác ngầm.

Hứa Tấn Trình là một người dối trá, thích nói năng không rõ ràng. Lại thích đ.â.m chọc ngầm sau lưng. Điểm này rất giống Khương Nhĩ Phàm. Cho nên, nội dung hợp tác của họ rất có khả năng là màn "anh hùng cứu mỹ nhân".

Đây là tâm tư của Hứa Tấn Trình.

Tâm tư của Khương Nhĩ Phàm càng thêm ác độc. Anh ta ra tay không thể chỉ vì muốn Hứa Tấn Trình có được cô. Cho nên, bên anh ta hẳn có phương pháp để làm cô thân bại danh liệt. Đồng thời còn có thể lợi dụng Hứa Tấn Trình, giúp bản thân rửa sạch trách nhiệm.

Nghĩ đến đây, Khương Dư Linh trong lòng liền hiểu rõ.

Ba ngày tiếp theo, Khương Dư Linh vẫn luôn ở lại trường. Còn Hứa Tấn Trình thì vẫn luôn mời Khương Dư Linh cùng ăn cơm.

Ban đầu Khương Dư Linh đều từ chối. Đến ngày thứ ba, Hứa Tấn Trình nói đã tìm được ba người đàn ông điều tra cô lần trước, bảo Khương Dư Linh đến căng tin A để gặp mặt. Khương Dư Linh đồng ý.

Đại học Lâm An tổng cộng có bốn căng tin, căng tin A là được yêu thích nhất. Ở đó có đủ món ăn vặt từ khắp nơi trên cả nước, không chỉ giá rẻ mà hương vị còn rất ngon. Cho nên, mỗi lần đến giờ ăn cơm căng tin A đều rất đông người.

"Em mấy ngày nay chắc cũng chưa ra ngoài nhỉ? Có lẽ chính vì em không ra ngoài nên ba người họ lại đến."

Căng tin A rất lớn. Hứa Tấn Trình tìm một vị trí tương đối hẻo lánh.

Anh tỏ vẻ rất bình thản. Hẹn hò cũng chọn nơi đông người như căng tin. Cộng thêm hình tượng công tử nhẹ nhàng, vẻ ngoài nho nhã của anh. Nếu hôm nay người đứng ở đây là Khương Dư Linh kiếp trước, có lẽ thật sự sẽ bị anh che mắt.

"Họ cũng đến tìm người bạn trước đó của anh, còn đưa thêm một khoản tiền, nói bằng mọi giá đều phải đưa em ra ngoài. Bây giờ bạn anh đã tìm người khống chế họ rồi, em có muốn đi xem không?"

"Nhưng cũng không vội. Đã muộn rồi, em chắc hẳn còn chưa ăn cơm. Chúng ta ăn cơm xong đi cũng được. Xem thử rốt cuộc ai muốn đối phó em."

Gần như trong nháy mắt, Khương Dư Linh đã biết Hứa Tấn Trình đang có ý đồ gì, và cũng đoán được kế hoạch đại khái của Khương Nhĩ Phàm là gì.

Vì thế cô khẽ mỉm cười: "Được rồi. Vậy ăn cơm xong rồi đi."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 33



Có người muốn đối phó mình, đương nhiên Khương Dư Linh không thể biểu hiện ăn uống quá ngon miệng. Cô ăn tạm chút đồ trong căng tin, rồi cùng Hứa Tấn Trình cùng đi đến nơi khống chế ba người kia.

Đó là một nhà kho tương đối hẻo lánh trong trường. Ngày thường ban ngày cũng rất ít người đến, bây giờ thì càng không cần nói.

Trời dần tối, đèn đường lờ mờ. Càng đi về phía nhà kho càng ít người. Đi hơn nửa tiếng, Khương Dư Linh chỉ còn có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng thở của nhau.

Cô không hề thúc giục, chỉ hơi lộ ra vẻ bất an. Hứa Tấn Trình liền bảo cô đừng sợ.

"Nếu em thật sự sợ, thì cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo anh đi."

"Không cần, em không sợ."

Khương Dư Linh lại lần nữa từ chối. Hứa Tấn Trình cũng không miễn cưỡng.

Đi thêm một lát nữa, cuối cùng cũng đến nhà kho bỏ hoang. Khương Dư Linh nhìn thoáng qua vị trí camera giám sát, lại nhìn thoáng qua Hứa Tấn Trình, vừa lúc thấy đáy mắt anh ta chợt lóe lên sự hưng phấn. Anh ta đang hưng phấn vì vở kịch "anh hùng cứu mỹ nhân" sắp diễn ra.

Thật là ngu xuẩn.

Hứa Tấn Trình cảm nhận được ánh mắt cô, nghiêng đầu khẽ mỉm cười với cô: "Được rồi, đến nơi rồi. Họ ở bên trong đó. Em đừng sợ, ba người đó đều bị trói chặt rồi, không gây sóng gió gì được đâu. Có gì muốn hỏi, em cứ hỏi thẳng đi."

Khương Dư Linh mím môi cười: "Được, thật là cảm ơn sư huynh."

Khương Dư Linh đi theo Hứa Tấn Trình vào nhà kho.

Họ vừa bước vào nhà kho, cánh cửa phía sau liền "phanh" một tiếng đóng sầm lại. Mày Hứa Tấn Trình khẽ nhíu lại, giây tiếp theo, anh ta đột nhiên mở to mắt kinh ngạc.

Cùng lúc đó, Khương Dư Linh cũng nhìn rõ cấu tạo toàn bộ nhà kho. Khoảng 50-60 mét vuông, bên trong chất chứa một ít dụng cụ thể dục hư hỏng. Cạnh cửa đứng hai thanh niên tóc vàng thân hình cao lớn. Có hai người bị trói vào ghế hỏng trong nhà kho, miệng phát ra tiếng "ô ô". Khi nhìn thấy Hứa Tấn Trình và Khương Dư Linh, ánh mắt hai người tràn đầy tuyệt vọng.

Còn ba người khác thì đang quay lưng về phía họ. Nghe thấy tiếng động mới chậm rãi xoay người, ánh mắt dừng lại trên người Khương Dư Linh, đáy mắt đều hiện lên một tia kinh diễm.

Nhưng rất nhanh, tia kinh diễm này liền bị sự hưng phấn thay thế.

"Đến rồi à."

Ba người này khoảng hơn hai mươi tuổi. Người cầm đầu có khuôn mặt tròn, trông rất hiền lành.

Hai người còn lại, một người mắt tam giác, một người mặt sẹo. Tuổi tác đều không lớn, nhưng sát khí trong đáy mắt sắp tràn ra ngoài, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.

"Đây là chuyện gì xảy ra?"

Hứa Tấn Trình cũng không phải đồ ngốc, anh nháy mắt liền hiểu mình bị gài bẫy. Trên mặt hiện lên sự tức giận, nhưng rất nhanh anh trấn tĩnh lại: "Các người đây là muốn làm gì?"

Tổng cộng năm kẻ địch.

Hứa Tấn Trình quay đầu định bỏ chạy, nhưng hai người ở cửa đã chặn lại, vẻ mặt đầy ý đồ xấu.

"Các người cũng dám làm chuyện như vậy trong trường học sao? Có phải muốn vào cục cảnh sát không?"

Hứa Tấn Trình lấy điện thoại ra định báo cảnh sát, nhưng điện thoại vừa rút ra, liền trực tiếp bị gã mắt tam giác giật lấy. Mặt gã mắt tam giác đầy mụn trứng cá, làn da giống như vỏ quýt sần sùi.

"Thế nào? Mày còn nghĩ báo cảnh sát được à?" Gã mắt tam giác cười nhạo một tiếng: "Đương nhiên, sau khi mọi chuyện kết thúc, mày muốn báo cảnh sát cũng không phải không được."

"Ha ha ha ha ha ha ha."

Nói xong, gã mắt tam giác và đồng bọn cùng nhau cười lớn đầy kiêu ngạo.

Hứa Tấn Trình vừa uất ức vừa phẫn nộ: "Các người biết bố tôi là ai không? Hôm nay các người nếu dám đụng đến một sợi lông của chúng tôi, các người cho dù chạy đến chân trời góc biển, bố tôi cũng có thể tìm ra các người, bắt các người trả giá gấp mười lần, gấp trăm lần."

"Chúng tao đương nhiên sẽ không động đến mày."

Ánh mắt tên thanh niên mặt tròn dừng lại trên người Khương Dư Linh. Anh cười hì hì: "Mục đích của chúng tao, từ đầu đến cuối, đều là cô em này mà."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 34



Trong phút chốc, ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà kho đều dừng lại trên người Khương Dư Linh.

Cô hôm nay mặc một bộ đồ thể thao màu trắng đơn giản, mái tóc dài tùy ý xõa sau lưng. Dưới ánh đèn lờ mờ, cả người cô như được phủ một lớp màu vàng ấm áp, giống như hiệu ứng làm đẹp. Thân hình mảnh mai mang theo vài phần vẻ đẹp m.ô.n.g lung.

Cô thật sự rất xinh đẹp.

Nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra tiếp theo, năm người, cầm đầu là gã mặt tròn, trên mặt tràn đầy sự chờ mong và hưng phấn.

Hứa Tấn Trình cũng biết họ muốn làm gì. Anh ta che chắn trước người Khương Dư Linh: "Các người đừng làm bậy."

"Mày tính là cái thá gì!"

Nhưng anh vừa động, đã bị gã mắt tam giác dùng gậy đánh vào vai. Hứa Tấn Trình đau đớn kêu lên. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh ta đã bị một tên đồng bọn khác của gã mắt tam giác đẩy ra.

Ánh mắt gã mắt tam giác dừng lại trên người Khương Dư Linh, ánh mắt sắc mị, cười quái dị nói: "Tiểu mỹ nữ, lát nữa nếu cô hợp tác với chúng tôi, sẽ đỡ phải chịu khổ. Nếu không hợp tác... Hắc hắc, vậy đừng trách mấy anh em chúng tôi không biết thương hoa tiếc ngọc nhé."

"Là Khương Nhĩ Phàm sai các người đến à?"

Khương Dư Linh từ khi bước vào, từ đầu đến cuối vẫn chưa nói chuyện.

Cô đã sớm dự đoán được tình huống hiện tại, chỉ là chưa đoán được thân phận của đối phương thôi.

Nhưng thì sao? Cô vốn không hề hoảng sợ.

Ngay từ khoảnh khắc cô trọng sinh, đã hiểu rõ một đạo lý: muốn đặt mình vào vị trí bất bại, địa vị, tiền tài, và bản lĩnh đều không thể thiếu.

Những năm gần đây, cô thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ hệ thống để có được điểm tích lũy. Tất cả đều dùng để đổi lấy những thứ trong cửa hàng hệ thống có thể giúp mình mạnh hơn.

Cửa hàng hệ thống có đủ loại sản phẩm: tâm pháp tu luyện, tâm pháp tu tiên, vũ khí, dị năng, kỹ năng, cùng với điểm cường hóa thuộc tính cơ thể... Nói chung, chỉ có điều cô không nghĩ ra, không có gì trong cửa hàng hệ thống là không có.

Chỉ là giá quá đắt. Mười năm qua, cô chỉ đổi được một quyển "Thái Dương Luyện Thể Thuật", 10 điểm thuộc tính lực lượng, 10 điểm thuộc tính nhanh nhẹn, và một cây roi thuộc tính hỏa.

Cô cũng muốn đổi dị năng hoặc tâm pháp tu tiên, nhưng những con số 0 nối tiếp phía sau dị năng và công pháp tu tiên thật sự khiến cô chùn bước. Cô đổi "Thái Dương Luyện Thể Thuật" cách đây bốn năm, lúc đó đã dùng hết tất cả điểm tích lũy của mình. Còn 10 điểm lực lượng và 10 điểm nhanh nhẹn, mỗi loại đều phải tích cóp trong một năm.

Tiếp theo cô đang nghĩ đến việc đổi tâm pháp tu tiên. Dù hiện tại điểm tích lũy của cô thật sự ít đến đáng thương, chỉ có vỏn vẹn mấy ngàn điểm.

[Đing: Nữ phục ác độc đang thức tỉnh.

Nữ phục ác độc: Khương Dư Linh.

Nhận thấy ký chủ hiện đang ở dưới trạng thái nguy hiểm. Giải quyết nguy hiểm trước mắt có thể nhận được một viên Hoàn Đan Phấn Hương Da, 20 điểm tích lũy.]

Hệ thống đã rất lâu không tuyên bố nhiệm vụ, ngay cả khi đối đầu với người Khương gia, nó cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Khương Dư Linh còn tưởng rằng là do cô chưa nhận được mảnh vỡ cuối cùng của Vu Nữ. Nhưng tuyệt đối không ngờ trong tình huống này, cô lại có thể nhận được nhiệm vụ hệ thống. Khương Dư Linh nhất thời có chút ngạc nhiên, lại có chút vui mừng.

Lúc này, gã mắt tam giác cũng nói chuyện: "Khương Nhĩ Phàm là ai? Cô đang nói gì vậy, tiểu mỹ nữ? Đừng nghĩ kéo dài thời gian. Chúng tôi chỉ thấy cô xinh đẹp, muốn cùng cô làm quen thôi."

Gã mắt tam giác tiến lên hai bước, vươn tay muốn chạm vào mặt Khương Dư Linh. Nhưng ngay sau đó ——.

"Áo áo áo áo!!!!"

Khương Dư Linh trực tiếp giơ tay, một tay nắm lấy cổ tay anh, bẻ mạnh, sau đó lại một chân đạp anh ra ngoài.

"Phịch" một tiếng.

Gã mắt tam giác văng ra xa mấy mét, cuối cùng ngã ngồi bệt xuống đất, làm đổ cả dụng cụ thể dục phía sau. Hắn đau đến nhăn răng nhíu mày.

"Con đi.ếm!"

Không ai nghĩ đến trong tình huống này, Khương Dư Linh còn dám động thủ. Tên thanh niên mặt tròn sắc mặt âm trầm xuống. Hắn trực tiếp vớ lấy cây gậy rồi vung về phía Khương Dư Linh. Cùng lúc đó, hai người phía sau cũng xông về phía cô.

Hứa Tấn Trình quả thật cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Thấy Khương Dư Linh động thủ, anh talập tức phản ứng lại, nhặt lấy cây gậy bóng chày bị tróc sơn dưới đất, đứng dựa vào lưng Khương Dư Linh, giúp cô ngăn chặn đòn tấn công từ phía sau.

Anh ta còn không quên dặn dò Khương Dư Linh: "Có cơ hội em cứ chạy ra ngoài báo cảnh sát trước đi."

Khương Dư Linh cũng không nghĩ đến Hứa Tấn Trình mà cô coi là ngụy quân tử lại có lúc đáng khen. Cô một chân đá vào bụng tên mặt tròn, sau đó một cú đá lộn sườn trúng lưng một người khác, nhân tiện cho hắn một chiêu hiểm hóc vào gân cốt khiến hắn đau đớn, tê liệt. Cuối cùng rút tay ra giúp Hứa Tấn Trình, tung ra một bộ liền chiêu, liền hạ gục hai người.

Toàn bộ quá trình trôi chảy như nước chảy mây trôi, chưa đầy hai phút, năm người đều nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết. Cảnh tượng này khiến Hứa Tấn Trình và hai người bị trói đều sững sờ.

Xem thế là đủ rồi.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 35



"Còn không mau đi cởi trói cho anh em của các người à!"

Năm người đều đã bị đánh gục. Khương Dư Linh liếc nhìn Hứa Tấn Trình đang sững sờ một bên, rồi tiến về phía năm tên côn đồ đang không ngừng r*n r*.

Cô đứng thẳng, nhìn xuống họ.

"Là Khương Nhĩ Phàm sai các người đến à? Nói đi, anh ta cho các người bao nhiêu tiền?"

Trên mặt Khương Dư Linh không có quá nhiều biểu cảm. Năm tên lưu manh nhìn cô. Giờ phút này, đáy mắt họ đâu còn nửa phần kinh diễm, chỉ còn lại sợ hãi và đầy sự oán độc.

Nghe Khương Dư Linh hỏi như vậy, đồng tử tên mặt tròn co lại, chợt cắn răng nói: "Khương Nhĩ Phàm nào? Chúng tôi căn bản không quen biết người nào tên là Khương Nhĩ Phàm."

"Cứng miệng vậy à."

Khương Dư Linh khẽ cười một tiếng: "Các người biết, tại sao Khương Nhĩ Phàm lại sai các người đến đối phó tôi không?"

Không đợi hắn trả lời, Khương Dư Linh lại tiếp tục nói: "Bởi vì Khương gia muốn nhận tôi làm con nuôi bị tôi từ chối. Sau đó ghi hận trong lòng, lại ra tay đối với tôi. Nhưng không ngờ chỉ hành động này thôi, đã khiến công ty gặp tổn thất lớn."

Điều này thật là nực cười.

Khương gia là loại gia đình gì? Ra tay với cô mà lại ảnh hưởng đến công ty?

Nghe vậy, trong mắt năm tên lưu manh đều hiện lên tia khinh thường. Hiển nhiên, họ không tin lời Khương Dư Linh nói.

Khương Dư Linh cũng không bận tâm. Cô chỉ là đang nói sự thật cho họ biết thôi, để tránh lát nữa họ đến cục cảnh sát, còn ảo tưởng Khương Nhĩ Phàm có thể cứu họ ra ngoài, cố c.h.ế.t cũng không nói sự thật.

Không nói sự thật sao được?

Cô còn muốn dựa vào lần này, một lần bắt được Khương Nhĩ Phàm cơ mà.

Cho anh ta đi ăn cơm miễn phí, cũng coi như là trừ hại cho dân.

Nghĩ đến đây, Khương Dư Linh khẽ mỉm cười: "Biết tại sao công ty Khương gia lại gặp tổn thất lớn vì chuyện này không? Bởi vì tôi là nhân tài quan trọng của quốc gia, được quốc gia bảo vệ. Họ dám ra tay đối với tôi, tương đương với đối đầu với quốc gia."

"Lúc đó Khương gia suýt chút nữa đã bị coi là gián điệp đi."

"À, đúng rồi. Lúc đó bố của Khương Nhĩ Phàm cũng chỉ là thuê căn phòng tôi đang thuê với giá gấp bốn lần thôi đấy."

"Chuyện các người làm hôm nay... hẳn là nghiêm trọng hơn bố của Khương Nhĩ Phàm rất nhiều. Đến lúc đó không chừng phải vào trong ăn cơm miễn phí cả đời đâu."

Khương Dư Linh dùng giọng điệu bình thản nói ra một tràng lời như vậy. Sắc mặt năm tên lưu manh tuy có chút khó coi, nhưng đáy mắt vẫn mang theo vài phần không bận tâm.

Làm gì mà nghiêm trọng đến vậy?

Cô một cô gái mới 17 tuổi, sao có thể là nhân tài quan trọng gì được.

Huống chi, họ cũng chưa thành công. Nhiều lắm cũng chỉ là phạm tội chưa thành.

Lời đã nói đến đây, Khương Dư Linh cũng không nói nhiều nữa. Cô trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Trương Thân: "Alo giáo sư, vừa rồi có người muốn ra tay đối với em..."

...

Năm tên lưu manh rất nhanh đã bị dẫn đi.

Vào đến cục cảnh sát, họ vốn định gọi điện thoại cho Khương Nhĩ Phàm. Ai ngờ vừa đến cục cảnh sát, điện thoại trên người đã bị thu đi rồi. Ngay sau đó, năm người họ đã bị nhốt vào một phòng nhỏ. Cảnh sát không cho họ bất kỳ cơ hội giảo biện nào.

Cuối cùng, một nhóm người đến, tiến hành khám xét người họ.

Năm tên lưu manh hôm nay đến đây là do Khương Nhĩ Phàm trả giá cao. Họ thậm chí còn thông qua anh em xã hội chuẩn bị một ít m* t** để khống chế Khương Dư Linh.

Khi m* t** bị lục soát ra, năm tên lưu manh tuy rất căng thẳng, nhưng vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Rốt cuộc, họ có thể nói thuốc này là dùng cho chính mình.

Nhưng chỉ đến khi một nhóm người khác bước vào phòng nhỏ, hỏi cặn kẽ về địa chỉ gia đình, thông tin thân phận của họ, họ mới nhận thấy sự việc có chút không thích hợp.

Đây là một trận thế mà trước đây chưa từng có. Nghĩ đến lời Khương Dư Linh vừa nói, năm tên lưu manh càng nghĩ càng sợ. Sợ Khương Dư Linh nói là thật, lại sợ mình thật sự bị coi là gián điệp. Từng người một, rất nhanh đã khai ra một cách chi tiết tất cả những gì Khương Nhĩ Phàm đã sai họ làm đối với Khương Dư Linh.

"Thật sự không có người khác tham gia sao?"

"Không, không còn ai. Chỉ là anh ta bảo chúng tôi làm, anh ta còn nói phải quay video cô ấy."

Kết quả là, sự việc rất nhanh đã được làm rõ. Các cảnh sát xuyên đêm chạy đến Khương gia. Lúc này Khương Nhĩ Phàm, còn đang ở trong phòng, tưởng tượng về giấc mộng tan vỡ của Khương Dư Linh.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 36



Khương Nhĩ Phàm không nghĩ đến khả năng sự việc sẽ bại lộ.

Anh ta và năm tên côn đồ đó đã hợp tác khá lâu, biết họ làm việc chắc chắn. Hơn nữa, một cô gái 17 tuổi, gặp phải sự sỉ nhục lớn đến vậy và còn bị quay video, không thể nào có dũng khí nói ra chuyện này.

Quan trọng hơn là, m* t**.

Người bị m* t** khống chế thì không thể gọi là người. Đến lúc đó, Khương Dư Linh chính là một con ch.ó trong tay anh. Anh ta muốn cô làm gì, cô phải làm nấy. Cho dù muốn cô ăn phân, cô ấy cũng phải ngoan ngoãn ăn hết.

Đến nỗi Hứa Tấn Trình, chỉ cần làm anh ta tham gia vào sự kiện này một phần, thì anh ta cũng không dám nói lung tung ra bên ngoài. Ngoài ra, Hứa Tấn Trình còn có một tác dụng khác.

Đó chính là vạn nhất Khương Dư Linh thật sự không nhịn được mà nói chuyện này ra ngoài, thì Hứa Tấn Trình chính là hiệp sĩ đổ vỏ hoàn hảo. Mọi chứng cứ và mũi nhọn sẽ chỉ hướng về anh ta.

Kế hoạch này có thể nói là hoàn hảo không có kẽ hở.

Khương Nhĩ Phàm nghĩ nghĩ, khóe môi liền nhếch lên nụ cười lạnh. Anh đi đến quầy rượu, lấy một chai rượu vang đỏ rót cho mình nửa ly uống cạn. Sau đó nhìn đồng hồ.

Chín giờ rưỡi.

Thời gian không sai biệt lắm.

Đã đến lúc thu lưới.

Khương Nhĩ Phàm lấy điện thoại ra, định gọi cho tên cầm đầu bọn côn đồ. Ai ngờ lúc này, mí mắt phải của anh ta đột nhiên giật mạnh. Cùng lúc đó, bên tai cũng truyền đến tiếng còi cảnh sát lờ mờ.

Mí mắt giật càng nhanh hơn.

Đáy lòng Khương Nhĩ Phàm đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt. Anh ta đi đến cửa sổ phía trước, kéo màn ra. Trên con đường tối tăm như bưng, xuất hiện từng vệt sáng mỏng manh. Tiếng còi cảnh sát bắt đầu rõ ràng hơn, đúng là đang hướng về phía anh.

Chẳng lẽ sự việc bại lộ rồi sao?

Nhưng cho dù sự việc bại lộ, cảnh sát cũng không thể nhanh như vậy đã tìm đến anh chứ!

Khương Nhĩ Phàm không dám tin. Anh ta vội vàng quay số điện thoại của đối phương, nhưng đầu dây bên kia luôn bận, không ai nghe máy. Anh ta lại gọi điện thoại cho mấy tên lưu manh khác, nhưng điện thoại của những tên lưu manh đó cũng không có người nghe máy.

Một người không nghe máy thì còn chấp nhận được, năm người đều không nghe máy...

Nghĩ đến thân phận của Khương Dư Linh, lòng Khương Nhĩ Phàm càng ngày càng chìm xuống. Nghe tiếng còi cảnh sát càng ngày càng gần, dường như đang quanh quẩn bên tai, Khương Nhĩ Phàm cuối cùng cũng bắt đầu luống cuống.

Anh ta theo bản năng xóa danh bạ của năm tên lưu manh trên điện thoại.

Ngây người tại chỗ vài giây, anh ép buộc mình trấn tĩnh lại.

Anh ta phải đi tìm Khương Vân Thiên giúp đỡ.

Việc đã đến nước này, trừ Khương Vân Thiên ra, không còn ai khác có thể giải quyết chuyện này.

...

Khương Vân Thiên không hề hay biết chuyện Liễu Dư Mi đi tìm Khương Dư Linh. Ông ta đã suy nghĩ kỹ phải làm thế nào để hàn gắn quan hệ với Khương Dư Linh.

Đầu tiên, chắc chắn không thể ép cô quá chặt. Nếu đến quá thường xuyên, sẽ càng khiến người ta chán ghét hơn.

Cách tốt nhất là dùng phương pháp "nấu ếch bằng nước ấm". Từng chút từng chút xuất hiện trong cuộc sống của cô, quan tâm cô, che chở cô, giúp cô giải quyết phiền phức. Cô bảy tuổi đã mất mẹ, chắc chắn rất khát khao tình thân. Chỉ cần họ nỗ lực, cô chắc chắn sẽ chấp nhận họ.

Khương Nhĩ Trác đã nói với ông, bây giờ cô còn đổi sang họ Khương. Tuy không biết đây là vì sao, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt. Cô nên là người Khương gia.

Ôm suy nghĩ như vậy, mấy ngày nay tính tình Khương Vân Thiên đã tốt hơn, không còn nóng nảy như trước.

Tuy nhiên ——.

"Cha."

Lúc này thời gian còn sớm, Khương Vân Thiên vẫn chưa nghỉ ngơi. Cửa phòng đã bị gõ vang. Tiếp theo, Khương Nhĩ Phàm với vẻ mặt nóng nảy xuất hiện trước mắt ông.

"Con... con có thể gặp rắc rối rồi."

"Cái gì?"

Nghe vậy, tim Khương Vân Thiên đột nhiên đập mạnh. Liễu Dư Mi bên cạnh cũng nhíu mày: "Gặp rắc rối? Gây họa gì rồi?"

"Là thế này..."

Khương Nhĩ Phàm định kể lại chuyện mình tính kế Khương Dư Linh. Nhưng anh ta vừa mở miệng, phía dưới lầu đã truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.

"Mở cửa!"

"Mở cửa!"
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 37



Cảnh sát đã đến, đập cửa lớn "bạch bạch" rung động. Người hầu trực ban sau khi xác định thân phận của đối phương, vội vã mở cửa lớn. Tiếp theo, cảnh sát ùa vào, một bên khám xét bên trong nhà, một bên hỏi người hầu trực ban Khương Nhĩ Phàm ở đâu.

Trên lầu, nghe thấy tiếng động, tim Khương Nhĩ Phàm như nhảy đến cổ họng.

Trận thế này thật sự quá lớn. Anh ta đã làm nhiều chuyện ác, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này.

"Cha, con nên làm gì bây giờ?"

"Mày rốt cuộc đã làm gì?"

Khương Vân Thiên và Liễu Dư Mi đều vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Cảnh sát trực tiếp đến tận nhà bắt người, hai người họ sống bao nhiêu năm nay chưa từng chịu sự sỉ nhục lớn như vậy. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi Khương gia còn đâu.

Khương Vân Thiên trợn mắt nhìn Khương Nhĩ Phàm đầy giận dữ, hận không thể đánh c.h.ế.t thằng nghịch tử này.

"Cha mẹ, không kịp rồi." Khương Nhĩ Phàm hoảng loạn tột độ: "Tóm lại chuyện này có liên quan đến Triệu Dư Linh. Cha ngày mai liền đi cầu xin em ấy tha thứ cho con, nếu không..."

Khương Nhĩ Phàm còn chưa nói xong, cửa phòng lập tức bị đẩy ra. Cảnh sát mặc sắc phục liền ùa vào phòng.

Phòng không lớn, họ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Khương Nhĩ Phàm với vẻ mặt kinh hoàng thất thố.

Viên cảnh sát cầm đầu phẩy tay một cái, nét mặt nghiêm nghị: "Khương Nhĩ Phàm ở đây."

"Bắt lại."

Hai cảnh sát tiến lên trực tiếp khống chế Khương Nhĩ Phàm, dùng còng tay còng hai tay anh lại. Tiếp theo cho anh đeo khăn trùm đầu, rồi đẩy anh ta đi ra ngoài.

Liễu Dư Mi thấy vậy, theo bản năng tiến lên ngăn cản: "Đồng chí cảnh sát, đây là chuyện gì vậy ạ? Con trai chúng tôi thằng bé..."

"Anh ta thuê người đả thương người khác."

Viên cảnh sát ngắt lời Liễu Dư Mi, tiếp theo lấy ra giấy tạm giữ cho Liễu Dư Mi nhìn thoáng qua, sau đó liền ra hiệu cho các cảnh sát khác rời đi, hoàn toàn không có ý định nói chuyện nhiều với họ.

Khương gia ở thành phố A coi như có uy tín danh tiếng, nhưng những cảnh sát này lại hoàn toàn không bận tâm đến mặt mũi Khương gia họ. Lòng Khương Vân Thiên càng ngày càng chìm xuống. Nghĩ đến tính cách của Khương Nhĩ Phàm, lại nghĩ đến việc Khương Nhĩ Phàm nói chuyện này có liên quan đến Khương Dư Linh, ông đâu mà đoán không ra đây là đã xảy ra chuyện gì. Lập tức tức đến xanh cả mặt.

Ông ta dốc hết tâm tư muốn tìm người về để phát dương quang đại Khương gia, vì ai cơ chứ?

Đám ngu xuẩn này không giúp được thì thôi, lại còn kéo chân sau! Trong đầu bọn chúng chứa phân sao?

Khương Vân Thiên tức đến muốn chửi ầm lên.

Biệt thự bên trong lúc nhất thời có chút ồn ào. Khương Nhĩ Trác và Khương Minh Châu nghe thấy động tĩnh cũng từ trong phòng đi ra. Khi nhìn thấy Khương Nhĩ Phàm bị cảnh sát áp giải xuống lầu, họ đều sợ ngây người.

"Mẹ, đây là chuyện gì vậy?"

Liễu Dư Mi đi theo phía sau cảnh sát, lúc này đang sốt ruột. Khi nhìn thấy Khương Nhĩ Trác và Khương Minh Châu từ trong phòng ra, bà ta liền mếu máo nước mắt: "Anh trai con nó không biết làm cái gì, bây giờ cảnh sát đến tận cửa bắt người."

"Đúng rồi, nó nói, nói nói chuyện này có liên quan đến Triệu Dư Linh. Nhĩ Trác, con trước đây không phải nói quen biết với Triệu Dư Linh sao? Con mau, mau gọi điện thoại cho con bé, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì."

Khương Nhĩ Trác nhất thời liền hiểu Khương Nhĩ Phàm đây là đã ra tay với Khương Dư Linh. Khương Minh Châu cũng trợn lớn mắt, không thể tin được nói: "Có liên quan đến Dư Linh sao?"

Chợt, một vẻ tức giận liền bộc lên mặt cô: "Chị ấy cũng thật quá đáng đi, ỷ vào thân phận của mình mà khiến cảnh sát đến tận cửa bắt người."

Nói xong, cô cộp cộp cộp chạy xuống lầu đuổi theo cảnh sát. Khương Minh Châu túm lấy cánh tay viên cảnh sát cuối cùng: "Các người đang lạm dụng chức quyền sao? Triệu Dư Linh đã cho các người cái gì lợi lộc? Các người tin hay không tôi sẽ đi tố cáo các người?"

Viên cảnh sát trẻ quay đầu lại, trực tiếp hất tay Khương Minh Châu ra, nét mặt lạnh lùng: "Chúng tôi có đủ thủ tục bắt giữ hợp pháp. Người nhà các vị nếu có ý kiến, có thể đi tố cáo. Đương nhiên, phía chúng tôi cũng sẽ tiến hành khởi tố đối với hành vi phạm tội của Khương Nhĩ Phàm."

Nói xong, viên cảnh sát trẻ bước nhanh hơn.

Chỉ còn lại người Khương gia đứng tại chỗ nhìn nhau.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 38



Tin tức Khương Nhĩ Phàm bị bắt rất nhanh truyền đến tai Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh tâm trạng rất tốt, trực tiếp mở một chai cocktail, lại gọi một phần tôm hùm đất. Sau đó liền mở giao diện nhân vật của mình, xem xét điểm tích lũy và vật phẩm thu được.

[Nữ phụ ác độc: Khương Dư Linh

Giới tính: Nữ

Tuổi tác: ???

Thể năng: 170

Trí lực: 160

Lực lượng: 160

Nhanh nhẹn: 160

Tinh thần lực: ???

Giá trị may mắn: 90

Điểm tích lũy: 5325

Kỹ năng: Thái Dương Luyện Thể Thuật cấp một (tổng cộng mười cấp, cần tiếp tục nỗ lực.)

Vật tư hiện có:

Mảnh vỡ không gian *3 (Gom đủ một trăm mảnh vỡ không gian có thể triệu hồi mảnh vỡ thế giới).

Linh tuyền thủy *10: Dùng linh tuyền thủy có thể cường thân kiện thể.

Mỹ Bạch Đan *15: Dùng Mỹ Bạch Đan có thể trắng sáng lên.

Tẩy Tủy Đan *8: Dùng Tẩy Tủy Đan có thể bài trừ tất cả độc tố trong cơ thể (ăn một viên Tẩy Tủy Đan có thể tăng thêm 20 năm thọ mệnh).

Tôi Thể Đan *5: Dùng Tôi Thể Đan có thể rèn luyện thân thể.

Duyên Thọ Đan *10: Dùng Duyên Thọ Đan có thể khôi phục cơ năng cơ thể về đỉnh cao, đạt được 50 năm thọ mệnh.

Hương Da Đan *1: Dùng Hương Da Đan cơ thể sẽ phát ra mùi thơm lạ lùng (một viên có thể kéo dài một tháng, ăn liên tục mười hai viên một năm có cơ hội trở thành thể chất có mùi thơm lạ lùng).

Ẩn Thân Phù *3: Sử dụng Ẩn Thân Phù có thể ẩn mình, một lá Ẩn Thân Phù kéo dài 24 giờ.

Phi Hành Phù *4: Sử dụng Phi Hành Phù có thể bay trên trời cao, kéo dài 24 giờ.

Bùa Bình An *6: Sử dụng Bùa Bình An có thể hóa giải nguy hiểm tiềm tàng, một lá Bùa Bình An có thể ngăn chặn ba lần nguy cơ chí mạng.

May Mắn Phù *2: Sử dụng May Mắn Phù sẽ đạt được may mắn thêm vào, kéo dài 24 giờ.

Đi Vào Giấc Mộng Phù *2: Sử dụng Đi Vào Giấc Mộng Phù có thể vào giấc mơ của người được chỉ định.

Cuộn Giấy Vu Nữ Tàn Khuyết *9 (Gom đủ mười cuộn giấy sẽ đạt được truyền thừa Vu Nữ)]

Nhiệm vụ giải quyết nguy hiểm đã hoàn thành. Bây giờ điểm tích lũy của cô tăng thêm hai mươi, loại vật tư nhiều thêm một loại Hương Da Đan. Nhưng nhìn qua không khác biệt nhiều so với lần trước. Điểm tích lũy vẫn chỉ có một chút ít như vậy.

Phải biết rằng, cô muốn đổi một quyển tâm pháp tu tiên. Nhưng quyển tâm pháp tu tiên rẻ nhất trong cửa hàng hệ thống là một quyển tên là 《 Trường Sinh Quyết 》, nhưng dù là tâm pháp rẻ nhất, cũng cần hai mươi vạn điểm tích lũy.

Cô hiện tại mới có hơn 5000 điểm tích lũy.

Có thể nói còn xa lắm mới đạt được.

Không đủ a, không đủ.

Khương Dư Linh thở dài, tắt giao diện nhân vật đi. Tiếp theo lấy điện thoại ra, liền thấy Khương Nhĩ Trác gửi tới rất nhiều tin nhắn xin xác nhận kết bạn. Không ngoại lệ đều là cầu xin cô gặp mặt.

Khương Dư Linh mặc kệ anh. Cô dốc hết tâm tư giải quyết Khương Nhĩ Phàm không phải là để nhận được sự cảm kích của họ.

Nói gì nữa, loại người như Khương gia, cũng không có thứ gọi là lương tâm.

Khương Dư Linh từ không gian lấy ra cuốn sổ thù hận của mình. Nhìn danh sách trên đó, tiếp theo ánh mắt dừng lại ở hai chữ "Triệu Ngọc".

Để Triệu Ngọc sống sung sướng lâu như vậy rồi. Bây giờ, cũng nên đến lượt bà ta.

...

Gần đây, cuộc sống của Triệu Ngọc không mấy tốt đẹp.

Bà ta là người hầu lão làng của Khương gia. Mấy ngày nay chuyện xảy ra ở Khương gia bà ta đều biết rõ. Nhìn thấy Khương Dư Linh có năng lực lớn đến vậy, thậm chí cả Khương Vân Thiên cũng không làm gì được cô, lòng bà ta liền bất ổn như treo bảy tám cái thùng nước. Vừa thấp thỏm, chột dạ, lại vừa hối hận.

Năm đó, bà ta bị Triệu Mẫn Hồng cầu xin lay động, mạo hiểm đánh tráo hai bé gái. Nhưng bà ta không dám nói cho Khương Minh Châu sự thật. Những năm gần đây, bà ta cũng không hề được hưởng chút lợi lộc nào từ việc này.

Khương Dư Linh nếu không trở về thì thôi. Bà ta ở Khương gia với tư cách lão làng, sống cũng không tệ.

Nhưng bây giờ cô đã trở về, còn trở nên lợi hại đến vậy. Hơn nữa cô còn đổi sang họ Khương. Cô có phải đã biết gì rồi không?

Nghĩ đến chuyện chị gái bị thiêu c.h.ế.t trong đám cháy mười năm trước, lòng Triệu Mẫn Hồng liền kinh hoàng. Lúc đó bà ta vốn nghĩ Khương Dư Linh cũng đã c.h.ế.t cùng trong trận hỏa hoạn đó.

Sau này trở về mới biết Triệu Mẫn Hồng đã chết, còn Khương Dư Linh, người từ xưa đến nay bị Triệu Mẫn Hồng hành hạ, thì không rõ tung tích. Vốn tưởng rằng cô bị bắt cóc, hoặc là tự mình bỏ đi. Nhưng bây giờ xem ra, sự việc dường như có điểm kỳ lạ...

Nghĩ đến đây, lòng Triệu Mẫn Hồng đột nhiên giật mạnh.

Không.

Không có khả năng.

Năm đó cô còn nhỏ như vậy, sao có thể làm được chuyện g.i.ế.c người phóng hỏa chứ.

Nhất định là trùng hợp, nhất định.

Triệu Mẫn Hồng cố gắng an ủi mình, cố gắng làm mình trấn tĩnh lại. Nhưng bà ta mới trấn tĩnh được vài ngày, Khương Nhĩ Phàm đã bị bắt.

Bà ta cũng không biết Khương Nhĩ Phàm tại sao bị bắt, chỉ biết chuyện này có liên quan đến Khương Dư Linh. Sự bất an bị dồn nén lập tức bùng phát, suýt chút nữa nhấn chìm toàn bộ bà ta.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 39



Khương Dư Linh không hề hay biết Triệu Ngọc đang thấp thỏm lo âu. Nếu đã quyết định đối phó Triệu Ngọc, thì cô sẽ không dây dưa lằng nhằng.

Triệu Ngọc không giống những người khác trong Khương gia. Bà ta là kẻ đầu sỏ gây ra việc cô bị hành hạ, bị chèn ép, bị hủy hoại cả một đời. Cho nên Khương Dư Linh sẽ không dùng cách đối phó Khương gia để đối phó bà ta. Loại thủ đoạn đó đối với loại người như Triệu Ngọc thật sự quá nhẹ nhàng.

Cô muốn ra tay một cách đơn giản, thô bạo, đánh trực tiếp vào tâm lý. Khiến bà ta nếm thử mùi vị bị người mình yêu nhất phản bội, bị cô lập. Khiến bà ta thể hội thế nào là vạn tiễn xuyên tâm.

Mà để làm được điều này cũng rất đơn giản, chỉ cần nhắm vào con trai của Triệu Ngọc là được.

Triệu Ngọc có hai người con trai, một tên là Lưu Mặc, một tên là Lưu Từng. Lưu Mặc năm nay 30 tuổi, đã lập gia đình, công việc rất tốt, cũng có con cái. Còn Lưu Từng vẫn đang học đại học, là nhân vật nổi bật trong trường, tương lai có thể nói là sáng lạng vô cùng.

Triệu Ngọc ngày thường yêu thương hai người con trai này nhất. Mỗi lần nhắc đến con trai đều vẻ mặt kiêu ngạo.

Đời trước, con trai bà ta, Lưu Từng đến Khương gia. Chỉ vì nhìn cô hai mắt hơi lâu, bà ta liền bóng gió với Khương Vân Thiên và Liễu Dư Mi rằng cô còn nhỏ tuổi đã không học hành tử tế, bóng gió rằng cô không chịu kiểm soát.

Khương Vân Thiên và Liễu Dư Mi vốn đã ghét bỏ cô là người nông thôn đến, nghe Triệu Ngọc nói xong, cũng không đi xác minh thật giả, trực tiếp nhốt cô vào phòng tối.

Ba ngày ba đêm.

Cô không uống một giọt nước nào. Ra ngoài sau lại bị người Khương gia công kích tinh thần. Đáng tiếc, vì cô từ nhỏ đến lớn bị hành hạ, bị thao túng tâm lý, bị chèn ép lâu ngày, nên dù cảm thấy thống khổ, vẫn không hạ quyết tâm rời khỏi Khương gia.

Đáng tiếc không ai dạy cô.

Từ đầu đến cuối.

...

"Lưu Mặc, hôm nay anh đi phòng tài vụ quyết toán tiền lương đi. Ngày mai không cần đến nữa."

Lưu Mặc là sinh viên giỏi tốt nghiệp từ Ma Đô, học về kỹ thuật internet. Tốt nghiệp xong, hắn về quê nhà thành phố A, vào làm ở công ty game Diều Giấy. Mỗi tháng có thể nhận được hơn một vạn tiền lương, có 5 loại bảo hiểm và 1 quỹ tiết kiệm, cuối năm còn có khoản tiền thưởng.

Công việc này rất tốt. Hơn nữa có sự trợ cấp của Triệu Ngọc, Lưu Mặc mới tốt nghiệp hai năm đã mua trả góp một căn hộ ở thành phố A. Có nhà rồi, Lưu Mặc liền kết hôn với người yêu đã nói chuyện hai năm từ đại học.

Cuộc sống hiện tại trôi qua rất tốt.

"Không cần đến nữa là có ý gì?" Từ trước đến nay thuận buồm xuôi gió khiến Lưu Mặc hơi ngớ người. Hắn không thể tin nhìn về phía giám đốc. Ngày thường quan hệ giám đốc với hắn cũng rất tốt.

Nhưng giờ phút này đối phương nét mặt lạnh lùng: "Chính là không cần đến nữa. Nghe không hiểu tiếng người sao? Số tiền bồi thường đáng lẽ phải cho anh sẽ không thiếu một xu. Anh đi phòng tài vụ quyết toán tiền lương trước khi đi phòng nhân sự làm thủ tục bàn giao."

"Không phải, tôi... tôi làm sai gì à? Giám đốc Đường, không thể không cho tôi lý do mà đuổi việc tôi đi chứ?"

Nhưng giám đốc Đường trực tiếp quay đầu bỏ đi. Lưu Mặc nhìn bóng lưng ông, trong mắt tràn đầy sự không thể tin được. Hắn theo bản năng lấy điện thoại ra nhìn ngày.

Hôm nay không phải ngày 1 tháng 4, không phải ngày cá tháng tư.

...

"Thật không ngờ, Lưu Từng lại là loại người như vậy."

"Ăn cắp luận văn của bạn cùng lớp rồi nói là của mình, thật sự quá ghê tởm. Nếu không phải đối phương đã đề phòng từ trước, bây giờ chắc chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt rồi."

"Ngày thường còn ra vẻ cao ngạo lắm mà, mặt mũi hắn đâu?"

"Tôi còn tưởng hắn thật sự rất có tài hoa, đã từng còn thích hắn nữa cơ. Bây giờ xem ra, đúng là mắt tôi mù rồi."

Cùng lúc đó, Lưu Từng ở trong trường học cũng bị bóc phốt, hắn bị bạn cùng lớp bóc trần sự thật. Hơn nữa là loại phốt khiến hắn không bao giờ ngóc đầu dậy được.

Lưu Từng trực tiếp bị đình chỉ học tập. Nếu không có gì bất ngờ, kết quả cuối cùng chờ đợi hắn, chính là bị đuổi học.
 
Back
Top Bottom