Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 290



Những kẻ đán‌h Tả Mạn Mạn là năm người của lớp 6. Họ nhận được truyền âm từ nhóm Văn Sơn mà đến, nhưng không ngờ gần đến nơi lại gặp Tả Mạn Mạn đi lẻ một mình.

Vũ lực của Tả Mạn Mạn không thấp. Cô ấy một đấu năm, thế mà còn làm bị thương một trong số họ. Điều này khiến năm kẻ này cực kỳ căm ghét cô. Vì thế không muốn cho cô c.h.ế.t nhanh, mà cùng nhau hành hạ cô.

Nhóm người này là như vậy, ghét nhất là thiên tài.

Nói tốt là muốn công bằng, nhưng thế gian này làm gì có công bằng tuyệt đối? Bên ngoài có biết bao nhiêu người thường đấy, năm đó lúc họ Trắc Linh biết bao nhiêu người bị loại, lúc ấy họ sao không nghĩ đến công bằng?

Có lợi cho bản thân thì coi là hiển nhiên. Không có lợi cho bản thân thì oán trời trách đất.

Loại người này, đã mục nát từ gốc rồi.

Tả Mạn Mạn nằm trên mặt đất, m.á.u tươi chảy lênh láng. Toàn thân không có chỗ nào không đau. Người đẫm mồ hôi lạnh, tay chân lạnh buốt. Cô cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rồi.

Thật ra hai năm trước cô nên chết. Lúc đó cô từ năm 3 thăng lên năm 4, vào khu Chôn Cốt bắt quỷ, suýt chút nữa bị một đám quỷ ăn thịt. Nếu không phải người bạn đi cùng cứu cô, cô chắc chắn đã c.h.ế.t rồi.

Nhưng cô sống sót, còn người bạn đó lại đã chết.

Năm ngoái cô muốn vào tìm hồn quỷ của bạn, nhưng không tìm được. Năm nay cô lại đến… Nhưng, chưa tìm được hồn quỷ của người bạn ấy, bản thân lại phải c.h.ế.t trước ở đây.

Thật ra như vậy cũng tốt. Cô sẽ có một năm thời gian, từ từ đi tìm cô ấy.

Tả Mạn Mạn đột nhiên nghĩ thông suốt. Cô ngước mắt nhìn những kẻ đang vây quanh mình, phun ra một ngụm máu, khẽ cười một tiếng: “Nói, nói mấy cái đó làm gì?”

“Nói thẳng ra, các ngươi… Các người chính là vô năng, nên mới ghen tỵ với ta… Nên mới muốn g.i.ế.c c.h.ế.t những người lợi hại hơn các ngươi, nên mới muốn ở, ở trên người chúng ta tìm cảm giác tồn tại…”

“Thật, thật là một đám phế vật, vô dụng phế vật.”

Sắc mặt năm kẻ từ từ thay đổi. Nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất. Chúng nhìn Tả Mạn Mạn. Đột nhiên, một thanh kiếm đ.â.m vào bụng Tả Mạn Mạn: “Ngươi vừa nói gì, ngươi lặp lại lần nữa xem?!”

Kẻ vừa nói sắc mặt dữ tợn và vặn vẹo. Hắn dùng kiếm xoay tròn trong bụng Tả Mạn Mạn. Mặt Tả Mạn Mạn trong nháy mắt càng trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, gần như không nhìn rõ mặt bọn chúng.

“Ta nói, các ngươi là một đám phế vật.”

Nhưng cô vẫn gồng mình nói ra câu đó, mặc dù giọng cô đã biến dạng vì đau.

“Ta xem ngươi tìm chết!”

Sắc mặt kẻ đó càng thêm khó coi. Hắn trực tiếp rút kiếm ra, đang định đ.â.m thêm một nhát nữa thì đột nhiên, hắn cảm giác có một luồng kình phong từ phía sau ập đến. Theo bản năng quay đầu nhìn lại, một thanh kiếm liền đ.â.m thẳng vào giữa hai lông mày hắn.

Xuyên thẳng qua. Kiếm rút ra. Hắn tắt thở tại chỗ. Ngã phịch xuống đất.

“Đại ca!”

Bốn kẻ còn lại không thể tin nổi trừng to mắt, theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy Khương Dư Linh đứng phía sau họ. Trong tay còn cầm một thanh kiếm, lúc này ánh mắt không hề gợn sóng nhìn bọn chúng, như đang nhìn người c.h.ế.t vậy.

Bốn kẻ trong lòng kinh hãi. Rất nhanh liền nhận ra Khương Dư Linh chính là thiên tài Giang Tinh Ca, lập tức cười lạnh.

“Ta cứ tưởng là ai đâu, hóa ra là ngươi.”

“Đúng là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại tự chui đầu vào… A! Ngươi, tiện nhân này, dám đánh lén.”

Lời còn chưa dứt, Khương Dư Linh đã đ.â.m kiếm tới. May mà hắn kịp thời né tránh, nếu không đã bị g.i.ế.c rồi.

San Sát kinh hãi, tức giận chửi ầm lên.

“Lắm lời thật đấy.”

Khương Dư Linh khinh thường nhìn hắn một cái. Nhìn Tả Mạn Mạn đã đau đến ngất đi, cô không che giấu gì nữa, trực tiếp mở chế độ g.i.ế.c người.

Còn bốn kẻ cũng cầm kiếm xông về phía Khương Dư Linh, thề phải cho Khương Dư Linh một bài học. Nhưng bọn chúng không hề chạm được đến vạt áo của Khương Dư Linh.

Liền từng kẻ nằm rạp trên mặt đất.

San Sát là kẻ cuối cùng ngã xuống. Khương Dư Linh quá mạnh. Hắn thấy tình hình không ổn liền định bỏ chạy, nhưng trên đầu lại giáng xuống sấm sét, trực tiếp bổ hắn thành ngoại tiêu lí nộn.

Lại là tro tàn.

Khương Dư Linh tiến lên, dùng phù Trị Liệu cho Tả Mạn Mạn.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 291



Khương Dư Linh mang theo Tả Mạn Mạn về tới địa điểm đã hẹn để hội hợp.

Sau đó mới gửi truyền âm cho Nhan Tinh Nhu, nói cho cô biết Tả Mạn Mạn đã được tìm thấy.

Truyền âm phát đi không lâu, Tả Mạn Mạn liền tỉnh. Khi tỉnh lại, trong mắt Tả Mạn Mạn có vẻ mờ mịt rõ ràng. Cô quay đầu, liền thấy Khương Dư Linh đang ngồi một bên, hỏi: "Là ngươi... Ta đã được cứu sao? Vẫn là đã chết?"

"Không chết." Khương Dư Linh cười với cô: "Còn sống."

"Là ngươi đã cứu ta sao?" Tả Mạn Mạn phản ứng lại, giơ tay cúi đầu nhìn vết thương trên người mình: "Vết thương của ta cũng lành rồi."

"Cho ngươi dùng phù Trị Liệu."

Phù Trị Liệu bình thường là vô dụng. Cho nên cô dùng chỉ có thể là phù Trị Liệu cực phẩm. Nghĩ đến những lời đồn về Khương Dư Linh, thần sắc Tả Mạn Mạn phức tạp.

Danh tiếng thiên tài, quả nhiên danh bất hư truyền.

Bất quá ——

"Mới vừa rồi vây quanh ta có năm người." Cô nhìn xung quanh. Nơi này chỉ có Khương Dư Linh một mình.

Khương Dư Linh gật đầu: "Đúng vậy."

Tả Mạn Mạn kinh ngạc không thôi: "Ngươi từ dưới tay bọn họ cứu ta ra sao?" Cô một mình, sao có thể từ trong tay năm người cứu cô?

"Đúng vậy." Nghe ra sự kinh ngạc không thể tin nổi trong giọng Tả Mạn Mạn, Khương Dư Linh nghĩ nghĩ lại bổ sung nói: "Bọn họ đều là một đám ô hợp thôi, cũng không lợi hại lắm, cho nên ta rất thuận lợi liền cứu ngươi ra."

Tả Mạn Mạn: "......"

Đám ô hợp.

Năm người kia là đám ô hợp, vậy cô lại là cái gì?

"Vậy chúng ta bây giờ cần chạy trốn sao? Bọn họ hiện tại ở đâu? Có thể sẽ đuổi theo không? Đúng rồi!" Tả Mạn Mạn đột nhiên nhớ tới tin nhắn Nhan Tinh Nhu gửi cho cô trước đó, bảo cô cố gắng nhanh hơn một chút, bởi vì Giang Tinh Ca đã bị Trương Cường, Lưu Lỗi, Văn Sơn và mấy chục người vây quanh.

Cô đột nhiên trừng lớn đôi mắt: "Ngươi, ngươi... Ngươi còn sống?"

"Chuyện này không phải quá rõ ràng sao?" Khương Dư Linh buông tay.

Tả Mạn Mạn che miệng lại.

Cho nên, cô không chỉ sống sót từ vòng vây của Trương Cường, Lưu Lỗi và đám người, mà còn cứu cô từ trong tay năm người của lớp 6?

Cô đã làm thế nào? Tinh Nhu, Trương Cường, Lưu Lỗi bọn họ hiện tại lại ở nơi nào?

Mà rất nhanh, Tả Mạn Mạn liền biết Trương Cường, Lưu Lỗi cùng liên can người đều đã chết, bị Khương Dư Linh một mình g.i.ế.c chết, trong đó có mấy người trực tiếp tan thành tro bụi.

Năm người kia cũng c.h.ế.t trong tay Khương Dư Linh. Đều là một mình cô làm, không có bất kỳ ai giúp cô, thậm chí chờ đến khi Dư Quý và bọn họ đến nơi, trận chiến đã kết thúc.

Khương Dư Linh đáng sợ đến vậy sao!

Khi biết được Khương Dư Linh trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã g.i.ế.c gần hai mươi người, thả còn là bốn người tai tiếng của năm 4, Tả Mạn Mạn quả thực không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt sự kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi trong lòng. Hình tượng Khương Dư Linh trong lòng cô cũng lần nữa được nâng cao, càng lúc càng cao.

Trở nên vô cùng thần bí.

Không chỉ trong lòng cô, mà còn trong lòng Nhan Tinh Nhu. Khi Khương Dư Linh chủ động đề nghị muốn đi phía đông tìm Tả Mạn Mạn, Nhan Tinh Nhu đã nghi ngờ liệu Khương Dư Linh có biết điều gì không, chính là suy đoán kia quá vô lý, cô rất nhanh liền phủ định.

Lại không nghĩ rằng, Khương Dư Linh thế nhưng thật sự mang Tả Mạn Mạn trở về. Hơn nữa còn g.i.ế.c c.h.ế.t cả năm người muốn hành hạ Tả Mạn Mạn đến chết.

Cô quá lợi hại.

Nhan Tinh Nhu quả thực không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt sự sùng bái của mình đối với Khương Dư Linh, chỉ có thể dùng hành động để tỏ vẻ ——

"Tinh Ca, đều vào được nửa ngày rồi, ngươi có muốn ăn chút linh quả không nha, ta mua ở trong học viện, ăn có ích cho tu hành đó."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 292



Tả Mạn Mạn đã tìm được, Khương Dư Linh liền không lãng phí thời gian nữa, mang theo Nhan Tinh Nhu và nhóm người trở về rừng trúc. Vừa đến rừng trúc, Nhan Tinh Nhu vẫn luôn ngứa ngáy chân tay với Khương Dư Linh rốt cuộc nhịn không được hành động, từ túi không gian móc ra một trái cây.

Quả màu đỏ rực mang theo vài phần hương thơm ngọt thanh, nghe liền khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Khương Dư Linh ngẩng mắt, liền đối diện với đôi mắt cười cong cong của Nhan Tinh Nhu. Thiếu nữ mười bốn tuổi, khuôn mặt đầy vẻ trẻ con, cười tủm tỉm rất đáng yêu.

"Được nha, cảm ơn ngươi."

Sau khi hỏi qua hệ thống, xác nhận quả này không có độc, Khương Dư Linh liền nhận lấy quả và ăn.

Đừng nói, ăn khá ngon. Lại ăn xong có thể rõ ràng cảm giác một luồng khí lưu đảo quanh bên trong cơ thể.

Thực thoải mái.

Khương Dư Linh ăn quả, nụ cười Nhan Tinh Nhu càng sâu.

"Cảm ơn gì chứ Tinh Ca, ngươi đã cứu chúng ta, chúng ta mới nên cảm ơn ngươi mới đúng."

"Đúng vậy, một quả thì tính là gì?" Muốn ôm đùi Dư Quý cũng nhanh chóng nói: "Ta biết ngươi muốn tiến vào bí cảnh Ngũ Vân, lần này chúng ta nhất định toàn lực hiệp trợ ngươi."

Vệ Lâu: "Đúng vậy, toàn lực hiệp trợ ngươi."

Tả Mạn Mạn mím môi: "Những năm trước số lượng bắt quỷ của ba người đứng đầu là khoảng một trăm con, cao nhất là người ở vị trí đệ nhất bắt được 120 con quỷ."

Lư Lê cười cười: "Đây là số liệu mấy năm trước, mấy năm nay còn chưa có ai đột phá quá 120 con quỷ."

Phương Hồng nhìn Khương Dư Linh, đôi mắt sáng lấp lánh: "Cho nên, ngươi chỉ cần bắt được 121 con quỷ này, vị trí đệ nhất đại khái liền ổn."

Tuy rằng ba người đứng đầu đều có thể đạt được tư cách tiến vào Ngũ Vân Bí Cảnh, nhưng vị trí thứ nhất lại có thể nhận thêm một số khen thưởng. Những chỗ tốt đó, các cô cũng chỉ tình cờ nghe người ta nói tới.

Ví dụ như, phương pháp tu luyện thần hồn. Lại ví dụ như có ích lợi cho việc tu luyện linh tuyền. Tóm lại, khen thưởng của vị trí thứ nhất rất phong phú.

Cho nên lần này, bọn họ nhất định sẽ trợ giúp Khương Dư Linh bắt được đệ nhất. Mấy người hạ quyết tâm.

Lại không biết 120 con quỷ đối với Khương Dư Linh mà nói không đáng kể chút nào, bởi vì chỉ là yêu cầu bắt được 120 con quỷ, cũng không phải muốn khế ước hơn một trăm con quỷ.

Rất đơn giản. Rừng trúc bên trong ước chừng có hơn vạn con quỷ.

Khương Dư Linh cùng Nhan Tinh Nhu và đám người xuyên qua trong rừng trúc. Không biết có phải vì cô quá lợi hại hay không, mãi cho đến khi trận đấu kết thúc, cái gọi là Quỷ Vương, Quỷ Tướng trong miệng tiểu quỷ đầu đều không hề xuất hiện.

......

"Thời gian tỷ thí năm 4 kết thúc."

"Xin các vị học sinh đi tới tọa độ chỉ định để ngồi Truyền Tống Trận về học viện."

"Trước khi trời tối nếu không đến tọa độ, coi như tự động bỏ quyền."

Âm thanh hùng hồn vang lên ở khu Chôn Cốt, Khương Dư Linh liền cùng Nhan Tinh Nhu và đám người cùng nhau đi tới tọa độ mà học viện đã phát trên thẻ thân phận.

Ở khu Chôn Cốt hai ngày thời gian.

Giết Trương Cường cùng người liên can, Khương Dư Linh bắt được 187 con lệ quỷ. Nhan Tinh Nhu, Dư Quý, Phương Hồng và đám người góp cho cô 50 con lệ quỷ.

Nói cách khác, tổng số lệ quỷ Khương Dư Linh bắt được là 237 con. Đây là số liệu xưa nay chưa từng có.

Là không hề ngoài ý muốn vị trí thứ nhất. Mọi người trong học viện quả thực sợ ngây người.

Còn Ổ Nông, người ban đầu lo lắng Khương Dư Linh sẽ gặp nguy hiểm ở bên trong, liền vui vẻ không khép miệng được.

Triệu Kiệt, Đỗ Mẫn và đám người ghen tị đến đỏ mắt. Có chút hối hận lúc trước không dùng bảo vật tranh giành Khương Dư Linh, không tranh với Ổ Nông một chút. Giờ phút này nói chuyện liền có chút chua lè: "Ngươi thật đúng là thu được một đồ đệ tốt."

"Đúng vậy, vậy mà lại thật sự cho ngươi giành được vị trí đệ nhất."

"Ngươi còn phải cảm ơn chúng ta nhiều lắm đấy."

"Ha ha ha ha." Ổ Nông vui vẻ cực kỳ, cũng không so đo, liền khoanh tay nói: "Vậy cảm ơn các ngươi nhiều lắm."

Đỗ Mẫn, Triệu Kiệt: "......"

Cảm ơn, nhưng cũng không cảm thấy thật vui vẻ.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 293



Khương Dư Linh lại một lần nữa gây kinh ngạc. Cô nhập học chưa đầy bốn tháng, không chỉ nhảy liền ba cấp, mà còn đạt hạng nhất toàn khối trong kỳ thi cuối kỳ. Cô còn lập kỷ lục chưa từng có về số lượng quỷ bắt được. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô có thể thuận lợi tốt nghiệp học đường trong vòng ba năm tới.

Có thể nói là người đầu tiên kể từ khi học viện được thành lập.

Kỳ thi vẫn chưa kết thúc, nhưng các thầy cô năm 5 và năm 6 đã để mắt đến cô. Tuy nhiên, chưa kịp để họ tìm đến, thầy Ổ Nông đã cho gọi Khương Dư Linh để dặn dò về bí cảnh Ngũ Vân.

Bí cảnh Ngũ Vân chỉ chính thức mở ra sau khi kỳ thi của năm 5 và năm 6 kết thúc. Chỉ có top ba của ba khối năm 4, năm 5, và năm 6 mới có thể tiến vào. Nói cách khác, mỗi năm chỉ có tổng cộng chín người được vào bí cảnh Ngũ Vân.

Số lượng người không nhiều, nhưng không có nghĩa là có thể tùy tiện làm gì trong đó. Dù sao, cơ hội thường đi kèm với nguy hiểm.

Trong bí cảnh, nơi nào có thiên tài địa bảo sẽ có thú cộng sinh. Những thú cộng sinh đó sinh ra cùng với bảo vật, coi bảo vật như mạng sống của mình. Muốn lấy được bảo vật, nhất định phải đánh bại thú cộng sinh trước. Mà thú cộng sinh thường rất hung tàn, và không chỉ có một con.

“Nhất định phải cẩn thận nhé.”

Liên quan đến lợi ích của bản thân, thầy Ổ Nông lo lắng vô cùng: “Còn năm ngày nữa bí cảnh mới mở. Mấy ngày này con cứ ở ký túc xá vẽ thêm bùa, chuẩn bị thêm đồ dùng.”

“Bí cảnh còn đáng sợ hơn khu Chôn Cốt nhiều.”

Thầy Ổ Nông không hy vọng Khương Dư Linh tìm được thật nhiều thiên tài địa bảo, nhưng ông hy vọng cô giúp ông tìm được một gốc Ngọc Thù Hoa. Vì Ngọc Thù Hoa, ông thậm chí còn đưa cho Khương Dư Linh một quyển Bách Khoa Toàn Thư Bảo Vật Bí Cảnh, trên đó ghi rõ tác dụng và công hiệu của Ngọc Thù Hoa.

Có công hiệu chữa trị tế bào, có thể trị bách bệnh, chuyên trị ung thư và các bệnh nan y khác. Không có bất kỳ tác dụng phụ nào.

Công hiệu quả thực nghịch thiên. Thầy Ổ Nông nói, chỉ cần Khương Dư Linh tìm được một gốc Ngọc Thù Hoa, những thứ khác trong bí cảnh, ông đều không cần. Còn quyển Bách Khoa Toàn Thư Bảo Vật Bí Cảnh đó, cô cũng có thể mang về từ từ xem.

Có thể thấy ông rất cần Ngọc Thù Hoa. Hơn nửa là có người thân trong nhà mắc bệnh nan y. Phù Trị Liệu tuy có thể chữa một số bệnh, nhưng đối với ung thư, vẫn chỉ có tác dụng giảm nhẹ. Chết thì vẫn phải chết.

“Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Khương Dư Linh không nói quá nhiều. Cô cầm Bách Khoa Toàn Thư Bảo Vật Bí Cảnh về ký túc xá. Trên đường, cô cũng nhận được truyền âm từ nhóm Nhan Tinh Nhu. Họ muốn chúc mừng cô, nhưng Khương Dư Linh lúc này muốn về nghiên cứu sách bảo vật bí cảnh hơn, nên dứt khoát từ chối.

“Cô ấy nói muốn vội về chuẩn bị đồ đạc vào bí cảnh.”

Nhan Tinh Nhu với giọng điệu mất mát thông báo tin này cho những người khác. Nhóm Vu Quý lập tức xụ mặt xuống.

Nhan Tinh Nhu thấy vậy, giọng nói lại chuyển hướng. Đôi mắt cô cong cong: “Nhưng cô ấy nói, đợi cô ấy từ bí cảnh Ngũ Vân ra rồi sẽ cùng chúng ta ăn mừng.”

Nhóm Vu Quý, Vệ Lâu, v.v: "……"

“Nhan Tinh Nhu, ngươi muốn ăn đòn đúng không?”

“Đúng thế, ta còn tưởng ta không ôm nổi đùi cô ấy nữa cơ. Ngươi đúng là đáng ghét thật.”

“Ngươi là đàn ông con trai mà, sao lúc nào cũng chỉ muốn ôm đùi thế hả?”

“Kệ ta!”

“Ta không mặc kệ ngươi thì ai mặc kệ! Ta…!”

“Ô hay, Nhan Tinh Nhu, ngươi chiếm tiện nghi của ta đấy nhá.”

Đoàn người đùa giỡn, những người xung quanh liên tục nhìn qua.

Lần này có 300 người vào khu Chôn Cốt, cuối cùng chỉ có hơn một trăm người ra ngoài. Ba khối năm 4, 5, 6 tổn thất đặc biệt nặng nề, khiến các thầy cô của ba khối đó tâm trạng không thoải mái chút nào. Vì thế, khi nghe nhóm Nhan Tinh Nhu cười đùa, sắc mặt họ lập tức tối sầm.

“Người lớp 1 đúng là chướng mắt.”

Thầy giáo lớp 4, Vinh Giản, nghiến răng nghiến lợi.

“Biết làm sao được, ai bảo lớp họ lại xuất hiện một thiên tài cơ chứ.”
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 294



Cô giáo lớp 5, Lý Tuế, bước tới, đứng cạnh Vinh Giản. Bà ta vẻ mặt đầy ý cười, nhưng ý cười lại không hề chạm đến đáy mắt: “Có lẽ đám ô hợp của lớp chúng ta, chính là bị thiên tài của lớp họ g.i.ế.c c.h.ế.t đấy.”

Các thầy cô của ba khối đều hiểu rõ tính cách học sinh của mình. Nhưng điều đó thì sao? Cái quan niệm “thiên tài nên chết” vốn dĩ là do họ vô tình gieo vào đầu học sinh. Bây giờ cùng lúc c.h.ế.t nhiều người như vậy, làm sao họ có thể không đau lòng?

“Đáng ghét thật đấy.”

Thầy giáo lớp 6, Lưu Túc, hít sâu một hơi: “Họ cười vui vẻ đến thế, thật muốn tự tay đập nát nụ cười của họ.”

“Cái đó còn không dễ sao?”

Lý Tuế cười lạnh một tiếng: “Họ đi cùng Giang Tinh Ca thân thiết như vậy, lên lớp 5 tự nhiên sẽ bị nhắm vào. Đến lúc đó ta xem họ còn cười nổi nữa không!!!”

……

Năm nhất.

“Giang Tinh Ca lợi hại thật đấy nhỉ.”

Nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, Hồ Uyển cúi đầu: “Bao giờ mình mới tốt nghiệp năm nhất được đây.”

“Thật là… Mệt mỏi quá đi.

Lớp 1 năm 3.

“Nói khoác vừa thôi cha nội, cái loại người như ngươi, làm sao có thể nói chuyện được với Giang Tinh Ca?”

“Đúng thế, cái loại như ngươi, có khi còn chẳng chạm đến mép áo Giang Tinh Ca ấy chứ? Lại còn quen biết, nói khoác mà chẳng chuẩn bị kịch bản gì cả. Ta không tin ngươi đâu.”

Thôi Thần Sinh và Biên Hoài kể cho ngươi cùng lớp nghe chuyện trước đây họ quen biết Khương Dư Linh, nhưng lại bị cười nhạo đồng loạt. Tức giận, hai người tìm đến Dư Song Song, nhờ cô làm chứng minh sự trong sạch cho họ.

Nhưng mà…

“Làm ầm lên gì thế? Sao chúng ta có thể quen biết cô ấy được?”

Nếu Khương Dư Linh không phải thiên tài được mọi người khen ngợi, có lẽ cô vẫn sẽ nghĩ cách để tạo mối quan hệ với Khương Dư Linh.

Nhưng cô ấy là thiên tài. Hơn nữa cũng chưa từng đến tìm cô, thái độ rất rõ ràng. Cô tự nhiên sẽ không tự rước lấy sự khó chịu.

Dư Song Song phủ nhận, khiến Thôi Thần Sinh và Biên Hoài lại một lần nữa bị cười nhạo. Ai nấy đều cho rằng họ đang nói khoác, nói dối. Hai người tức đến phồng má như cá nóc, không muốn nói thêm một lời nào nữa.

……

“Ổ Nông, có thể cho ta phương thức liên lạc của cô bé đó không?”

Các thầy cô năm 5 coi trọng Khương Dư Linh, nhưng mãi không tìm thấy cô đâu, liền tìm đến thầy Ổ Nông.

Thầy Ổ Nông lại từ chối: “Đợi con bé từ bí cảnh Ngũ Vân ra rồi nói. Xem điều kiện các vị đưa ra, xem con bé tự mình lựa chọn thế nào.”

Thầy Ổ Nông không muốn nói, mấy thầy cô không còn cách nào, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Thời gian thoáng chốc, đã trôi qua năm ngày. Năm ngày đó, top ba của năm 5 và năm 6 đều đã được quyết định.

……

“Tiếp theo các ngươi sắp tiến vào bí cảnh Ngũ Vân.”

“Trong đó vạn sự cẩn thận.”

“Không được tự ý rời đi giữa chừng.”

Năm ngày sau mặt trời lên cao. Ánh nắng chiếu rọi lên người, ấm áp thoải mái và yên bình. Khương Dư Linh đứng trên bãi cỏ, nheo mắt lại, vẻ mặt rất thích ý. Bên cạnh đứng là hạng nhì và ba của năm 4.

Một người tên là Từ Trạc, là của lớp 3.

Một người tên là Khổng Chính Sơ, là của lớp 7.

Hai người đều có diện mạo không tệ, và đều từng theo đuổi Khương Dư Linh. Tuy đều bị Khương Dư Linh từ chối, nhưng giờ phút này, ánh mắt hai người nhìn về phía Khương Dư Linh vẫn mang vài phần nóng bỏng.

Gặp lại những người từng theo đuổi mình, Khương Dư Linh không hề xấu hổ chút nào. Cô nhìn thẳng về phía mấy vị trưởng lão râu bạc trước mắt. Nếu không có gì bất ngờ, chính họ là người sẽ mở ra bí cảnh.

Quả nhiên là vậy. Đợi nói xong những điều cần lưu ý, mấy vị trưởng lão nhìn nhau, gật đầu.

“Vậy bây giờ mở bí cảnh Ngũ Vân đi.”

Bí cảnh chính thức mở ra.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 295



Ánh mặt trời rực rỡ. Một luồng sáng phóng thẳng lên trời. Giây tiếp theo, trước mắt Khương Dư Linh liền xuất hiện một cái xoáy nước. Bên tai vang lên giọng mấy vị trưởng lão…

“Lập tức tiến vào xoáy nước.”

Khương Dư Linh không chút do dự phi thân vào. Cùng lúc tiến vào với cô, còn có Khổng Chính Sơ, Từ Trạc, ba người năm 5 và ba người năm 6. Chín người cùng vào bí cảnh. Khi thân ảnh họ tiến vào bí cảnh, xoáy nước dần thu nhỏ, cho đến khi tan biến.

Như chưa từng xuất hiện vậy.

……

Linh khí trong bí cảnh rất nồng đậm, gần như sắp hóa thành vật chất. Cảnh sắc dễ chịu, như một thế ngoại đào nguyên trong truyện cổ tích. Cỏ xanh mướt phủ kín mặt đất, cây cối cao và thẳng tắp, hoa thơm ngào ngạt, động vật nhỏ, bướm có ở khắp nơi. Thỉnh thoảng có ánh nắng từ kẽ lá chiếu xuống, tạo thành những vệt sáng tròn tròn, càng thêm vẻ sinh động.

Trông có vẻ không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Nhưng…

“Bí cảnh rất nguy hiểm.”

Vệ Nghênh Lam, hạng nhất năm 6 lớp 5, đứng dậy: “Ta thấy tiếp theo tốt nhất chúng ta cùng hành động sẽ tốt hơn.”

“Cùng hành động ư?”

Trang Cẩn, hạng nhì năm 6 lớp 2, lười biếng liếc nhìn cô: “Vậy thiên tài địa bảo kiếm được chia thế nào? Hay là, ngươi muốn vô điều kiện nhường cho chúng ta?”

“Chúng ta có thể chia theo nhu cầu.” Vệ Nghênh Lam không để ý đến lời khiêu khích như có như không của Trang Cẩn. Cô nhìn về phía Khương Dư Linh đang đứng một bên, mỉm cười nói: “Ai cần hơn thì chia cho người đó.”

“Nếu không có nhu cầu đặc biệt, sẽ thống nhất quản lý. Đợi đến khi thời gian bí cảnh sắp kết thúc, sẽ thống nhất tiến hành phân phối. Thế nào?”

Cũng chẳng thế nào cả. Khương Dư Linh muốn hành động một mình hơn. Nhưng muốn hành động một mình không chỉ có cô. Vì thế, chưa đợi cô nói gì, đã có người lập tức phản bác: “Vậy lỡ ta cái gì cũng cần thì sao?”

Là hạng nhất năm 5. Chu Li.

Trên mặt hắn mang theo vài phần nụ cười bất cần: “Huống hồ, thống nhất quản lý, là cho ai quản lý? Cho ngươi quản lý sao?”

“Chúng ta dựa vào đâu mà tin ngươi?”

“Đúng thế, chúng ta dựa vào đâu mà tin ngươi?”

Chu Li ở năm 5 có địa vị rất rõ ràng là không thấp. Hắn vừa mở miệng, hạng nhì và hạng ba năm 5 lập tức phụ họa.

Sắc mặt Vệ Nghênh Lam không hề thay đổi: “Vậy được rồi. Ta hiểu rồi, các ngươi đều muốn hành động độc lập.”

Nói rồi, cô lại nhìn về phía Khương Dư Linh: “Giang Tinh Ca, ngươi cũng muốn hành động độc lập sao? Thật ra ngươi có thể đi cùng ta. Bảo vật kiếm được, chúng ta chia đều.”

“Ta rất thưởng thức ngươi.” Cô nói rồi, lại bổ sung thêm một câu. Hơi kỳ lạ. Dường như lời cô nói ngay từ đầu chỉ dành cho mình Khương Dư Linh, mục tiêu chỉ có một mình Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh đối diện với ánh mắt hiền lành của cô, không chút do dự lắc đầu từ chối: “Không cần. Ta cũng muốn hành động một mình hơn.”

“Vậy được rồi. Thật là quá đáng tiếc.”

Vệ Nghênh Lam tiếc nuối thu ánh mắt lại. Cô thở dài, sau đó triệu ra phi kiếm, trực tiếp ngự kiếm rời đi. Vệ Nghênh Lam vừa đi, hai người còn lại của năm 6 liếc nhìn Khương Dư Linh một cái rồi rời đi theo hướng ngược lại với Vệ Nghênh Lam. Họ khác với những người khác của năm 6. Ra khỏi đây là có thể tốt nghiệp, nên không có quá nhiều địch ý với Khương Dư Linh.

Nhưng người năm 5 thì không giống. Thiên phú phi phàm mà Khương Dư Linh thể hiện ra rất có thể sẽ khiến cô trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ của họ trong một năm tới.

“Muốn đi cùng chúng ta không? Giang Tinh Ca.” Chu Li nói: “Chỉ cần ngươi đi cùng chúng ta, lát nữa gặp phải thiên tài địa bảo gì, chúng ta cũng có thể để ngươi ưu tiên chọn lựa.”

Chu Li có đôi mắt đào hoa, trong ánh mắt như có móc câu vậy. Hắn nhìn Khương Dư Linh, đôi mắt cười, vẻ mặt thâm tình chân thành.

Đây là đang dùng mỹ nam kế sao?
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 296



Khương Dư Linh hơi cạn lời. Nói: “Ta muốn hành động độc lập.”

“Vậy được rồi.” Chu Li nhướng mày, nhưng rất nhanh liền lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho Khương Dư Linh: “Đây là phương thức liên lạc truyền âm của ta. Nếu gặp nguy hiểm gì, tùy thời có thể liên lạc với ta.”

“Được. Cảm ơn.”

Khương Dư Linh vẻ mặt không chút gợn sóng. Chu Li bình tĩnh nhìn cô hai mắt rồi dẫn hạng nhì, ba quay người rời đi.

Lối vào chỉ còn lại Khương Dư Linh, Khổng Chính Sơ và Từ Trạc ba người. Hai người họ nhìn Khương Dư Linh đầy mong chờ, rất rõ ràng là muốn đi cùng Khương Dư Linh. Nhưng Khương Dư Linh chỉ liếc nhìn họ một cái, nói một tiếng bảo trọng nhiều hơn, rồi quay người rời đi.

Từ Trạc: “Cô ấy lợi hại như vậy, nếu có thể đưa ta đi cùng thì tốt quá.”

Khổng Chính Sơ thở dài: “Cô ấy không muốn đi cùng chúng ta, ta đã sớm biết rồi.”

……

Khương Dư Linh đi xa rồi, tiện tay ném tờ giấy Chu Li đưa vào bụi cây. Cô không hề cảm thấy Chu Li có ý tốt như vậy. Tờ giấy đó chắc chắn là có ý đồ xấu.

Hắn nhất định là rắp tâm bất lương.

Khương Dư Linh nghĩ vậy. Sau khi ném tờ giấy, còn lấy phù Thanh Khiết ra, tự mình làm sạch toàn thân từ trên xuống dưới, rồi mới tiếp tục tiến về phía trước.

Cô đi theo máy tìm bảo vật tiến về phía trước.

Không sai, chính là máy tìm bảo vật. Lúc ở ký túc xá, cô đã hỏi hệ thống có thể cung cấp thông tin thiên tài địa bảo ở đây không. Hệ thống trực tiếp đề nghị cô mua một cái máy tìm bảo vật, hơn nữa còn chu đáo cung cấp dịch vụ thu thập và mua sắm thiên tài địa bảo ngay tại chỗ.

Máy tìm bảo vật chỉ có mười vạn điểm tích lũy. Rất hữu dụng. Không bao lâu, máy tìm bảo vật liền sáng lên. Khương Dư Linh điều khiển phi kiếm hạ xuống. Rất nhanh liền tìm được bảo vật đầu tiên của mình dưới một cây đại thụ.

Hoa Lan Ảo Ảnh. Nguyên liệu chính để chế tạo trận bàn ảo cảnh. Hệ thống mua vào với giá năm vạn điểm tích lũy. Còn thú cộng sinh là một con chuột lông xù, trông hung dữ, trên thực tế cũng đặc biệt hung hăng. Vuốt rất sắc bén, tốc độ nhanh đến mức gần như xuất hiện tàn ảnh. Đáng tiếc, dưới tinh thần lực gần như nghịch thiên của Khương Dư Linh, nó vẫn rất nhanh bị đánh đến kêu chiêm chiếp, cuối cùng đào hang chạy trốn.

Thu thập Hoa Lan Ảo Ảnh xong, đi về phía trước chưa được mấy bước, máy tìm bảo vật lại sáng lên. Lần này Khương Dư Linh tìm được một gốc Bích Nhan Chân Thảo trong một bụi cỏ lớn.

Bích Nhan Chân Thảo là nguyên liệu chính để chế tác Mỹ Nhan Đan, hệ thống mua vào với giá một vạn điểm tích lũy. Còn thú cộng sinh là một con vật nhỏ trông không giống mèo cũng không giống chuột, rất đáng yêu, sử dụng thủ đoạn là tấn công tinh thần. Đối với Khương Dư Linh mà nói, chẳng có tác dụng gì. Rất nhanh, con vật nhỏ đó liền chi oa la hoảng chạy.

Bảo vật tiếp theo là Tuyết Phi Thạch. Một loại đá kỳ lạ, có thể chế tác các loại vũ khí. Mua vào với giá năm vạn điểm tích lũy. Cộng sinh thú là một khối động vật trông giống cục đá, hơi cồng kềnh, chưa được hai nhát đã bị Khương Dư Linh gõ cho chạy mất…

Khương Dư Linh một đường đi, một đường dựa vào máy tìm bảo vật thu thập thiên tài địa bảo. Những thú cộng sinh của thiên tài địa bảo ở bên ngoài này hình như đều không lợi hại lắm. Ba hai nhát đã bị đánh lui. Sau đó cô bán bảo vật ngay tại chỗ cho hệ thống. Rất nhanh đã tích góp được hơn 50 vạn điểm tích lũy.

Giá của máy tìm bảo vật là mười vạn điểm tích lũy. Lúc này, Khương Dư Linh không chỉ trả hết nợ, còn có dư điểm tích lũy.

Cảm giác vặt lông dê thật sự rất vui vẻ. Điều này càng khiến cô thêm nhiệt tình, hận không thể ở mãi trong bí cảnh Ngũ Vân. Nó cũng làm cô hạ quyết tâm, sang năm nhất định còn phải đến đây nữa!

[Phía trước có một nơi truyền thừa.]

Đúng lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Nếu ký chủ có thể vượt qua khảo nghiệm của nơi truyền thừa, vậy nói không chừng ký chủ có thể có được một bí cảnh.]

Nghe vậy, tim Khương Dư Linh lập tức đập mạnh. Cô hơi trừng lớn mắt: “Hệ thống, cậu nói vậy là có ý gì?”

“Là, là ý đó sao?”

[Đương nhiên. Chúc mừng ký chủ, vận khí rất tốt, gặp được một bí cảnh vô chủ như vậy. Chỉ cần nhận lấy bí cảnh này, từ nay về sau, con đường tu luyện của ký chủ sẽ càng thêm thuận lợi.]

Tin tức này quả thực… Quá tuyệt vời đi! Đôi mắt Khương Dư Linh lập tức sáng lên.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 297



Khương Dư Linh nóng lòng lao về phía nơi truyền thừa. Đó là một đại điện cũ kỹ. Trên đại điện có một kim thân Bồ Tát, không biết là Bồ Tát nào. Một tay cầm cành liễu, một tay đặt ở ngực, khuôn mặt hiền từ.

Khương Dư Linh thành kính vái lạy, rồi hỏi hệ thống làm sao để nhận được truyền thừa trong đó.

[Cái đó thì phải tự ký chủ nghĩ cách.] Hệ thống nói: [Tôi đã nói cho ký chủ thông tin về nơi truyền thừa rồi, còn muốn dạy ký chủ cách nhận được truyền thừa nữa, vậy thì tôi thà tự mình lấy cái truyền thừa này đi cho rồi.]

Lời này cũng đúng.

Khương Dư Linh buồn bực sờ sờ mũi, sau đó liền đi lại trong đại điện. Đại điện rất rộng rãi, không có gì trang trí đặc biệt. Ngoài kim thân Bồ Tát, cũng chỉ có mấy cái bồ đoàn.

Khương Dư Linh ngồi thử lên từng cái bồ đoàn, nhưng vẫn không có bất kỳ dị biến nào xảy ra. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn dừng mắt ở kim thân Bồ Tát.

Hay là, thử chạm vào xem?

Khương Dư Linh nghĩ là làm ngay. Cô triệu hồi phi kiếm, muốn ngự kiếm bay lên, nhưng lại phát hiện khoảnh khắc nhảy lên phi kiếm, có một lực lượng vô hình đang cản trở cô tiến lên.

Hút!

Khương Dư Linh không cần phi kiếm nữa, thu phi kiếm lại, trực tiếp dùng phù Phi Hành, bay về phía kim thân Bồ Tát.

Việc bị phù Phi Hành ngăn trở không lớn, Khương Dư Linh bay vòng quanh kim thân Bồ Tát một lúc, cuối cùng dừng lại ở lòng bàn tay Bồ Tát. Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay Ngài, và trong khoảnh khắc, cả đại điện bùng lên ánh sáng rực rỡ. Khi Khương Dư Linh có thể mở mắt, cô đã không còn ở trong đại điện nữa.

Cô không biết tình hình hiện tại, nên Khương Dư Linh không vội lên tiếng. Cô mím môi, đại khái đoán được phần nào, nhưng vẫn chọn cách im lặng quan sát.

Cô không ở trong đại điện nữa, mà đang ở trong một biệt thự vàng son lộng lẫy.

Trong biệt thự có rất nhiều người. Có đàn ông, phụ nữ.

Khương Dư Linh hơi ngớ người, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, nhận ra cuộc khảo nghiệm đã bắt đầu. Cô lập tức quan sát kỹ biểu cảm của mọi người trong biệt thự, rất nhanh, ánh mắt của cô khóa chặt vào một người đàn ông không xa, đang nắm tay một cô gái, vẻ mặt chán ghét nhìn cô.

Cô gái bên cạnh người đàn ông tên là Nhược Nhược.

Lúc này, người đàn ông lên tiếng: “Nhược Nhược cô ấy không cố ý, khi đó cô ấy tuổi tác nhỏ còn không hiểu chuyện, ngươi liền không thể rộng lượng một ít sao?”

Người đàn ông bên cạnh phu nhân lập tức lạnh lùng ngắt lời hắn: “Phẩm hạnh không tốt chính là phẩm hạnh không tốt, bất luận giải thích nào đều là cớ.”

Khương Phong mặt cũng đỏ bừng: “Mẹ, mẹ nói chuyện kiểu gì vậy? Mẹ lại nói Nhược Nhược là hồ ly tinh!”

Lúc này, phu nhân trên ghế sofa nói chuyện, cô vẻ mặt chán ghét nhìn người hắn: “Ta thấy ngươi vì con hồ ly tinh này mà ngay cả mình họ gì cũng không biết.”

“Cô ta năm đó đối xử với em gái ngươi thế nào, ngươi đã quên sao? Bây giờ thay đổi thân phận là có thể xóa bỏ hết ân oán trong quá khứ sao?”

Khương Phong: “Trước kia những chuyện đó, đã qua rồi, mẹ vì cái gì lại cứ mãi không buông bỏ?”

Phu nhân cười lạnh: “Ngươi đang lẫn lộn, có ân oán và đơn phương ức h.i.ế.p em gáii ngươi có thể giống nhau sao? Tóm lại, ta nói rõ ở đây, nếu ngươi cứ nhất quyết muốn đưa người phụ nữ này vào cửa, vậy thì ngươi hãy cút khỏi Khương gia cho ta, tất cả mọi thứ của Khương gia sẽ không có phần của ngươi, chúng ta đều sẽ để lại cho em gái ngươi.”

“Mẹ!” Người phụ nữ bên cạnh Khương Phong, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

Khương Phong vừa uất ức vừa phẫn hận, rất nhanh liền nắm bắt được trọng điểm: “Mẹ nói vậy là có ý gì? Mẹ hôm nay đánh chúng con, về sau còn muốn động thủ với chúng con sao? Mẹ đừng tưởng rằng mẹ là mẹ con, con cũng không dám ra tay tay mẹ!”

“Chỉ vì người phụ nữ con thích có ân oán với Khương Dư Linh, nên, Khương Dư Linh là con gái của cha mẹ, con liền không phải con trai của cha mẹ sao?”

Cha Khương: “Mẹ con nói đúng.”
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 298



“Cha, sao cha cũng vậy?” Khương Phong vẻ mặt tổn thương: “Mẹ không đứng về phía con cũng thôi, vì sao cha cũng vậy? Chẳng lẽ trong mắt cha mẹ, con ngay cả quyền lợi thích một người cũng không xứng có sao?”

Mà người đàn ông thấy cô không nói gì, dường như càng tức giận, lại nói: “Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì, ngươi có thể nói hay không nói một câu, huống hồ ngươi bây giờ không phải đang yên ổn sao? Ngươi vì cái gì lại hết lần này đến lần khác ngăn cản chúng ta ở bên nhau! Chẳng lẽ ngươi có cái gì đó về bệnh thích anh trai à?”

Khương Dư Linh cười cong mắt.

“Bang.” Một cái tát vỗ vào mặt Khương Phong, trực tiếp cắt ngang tiếng r*n r* của hắn.

“Chị ơi, sao chị lại như vậy, em chỉ tát anh một cái, đá chị dâu một chân thôi mà, hai người lại không chết, đến nỗi phải la lối với em như vậy sao? Anh sao mà nhỏ mọn quá vậy, anh thật sự quá làm em thất vọng rồi, ngay cả hai người như vậy mà còn muốn em chấp nhận hai người sao?”

Nhược Nhược: "…"

Khương Dư Linh đối diện với đôi mắt không thể tin được của Khương Phong, nhướng mày: “Anh à, em có thể tha thứ cho hai người mà, em cũng có thể cho phép Nhược Nhược vào cửa, em chấp nhận cô ấy làm chị dâu của em.”

Nhược Nhược: "…"

Khương Phong không thể tin được mở to mắt, và lúc này, Nhược Nhược vẫn luôn giả c.h.ế.t ở bên cạnh cuối cùng cũng không chịu nổi, đôi mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, cô trực tiếp quỳ gối trước mặt Khương Dư Linh: “Linh Linh, chị biết lỗi rồi, chuyện lúc trước là chị không đúng, nhưng chị và anh trai em là thật lòng yêu nhau, em muốn thế nào mới có thể tha thứ cho chị ...”

Cô ta thế mà lại quỳ xuống.

Khương Phong đau lòng không thể kiềm chế, quát lớn với Khương Dư Linh: “Nhược Nhược đã quỳ xuống xin lỗi em rồi, em còn muốn gì nữa?”

Hắn vẻ mặt căm phẫn: “Chẳng lẽ muốn thấy cô ấy đi tìm c.h.ế.t em mới vui vẻ sao? Cô ấy năm đó đích thực đã ức h.i.ế.p em, nhưng em bây giờ không phải không c.h.ế.t sao? Sao lại không thể rộng lượng một chút...”

Khương Phong: “Bất quá, đúng như lời anh nói, em bây giờ thật sự là đánh anh một cái tát, nhưng anh không c.h.ế.t mà, cho nên anh hãy rộng lượng một chút.”

Biểu cảm trên mặt Nhược Nhược tệ hơn cả ăn phân.

“Khương Phong! Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy? Có ai nói em gái mình như vậy sao?”

“Không hiểu chuyện là cớ sao? Vậy em gái ngươi cũng nhỏ, sao cô ta lại không đi ức h.i.ế.p người khác.”

Khương Phong: "…"

“Ta nói rõ ở đây Khương Phong, loại phụ nữ phẩm hạnh không tốt như vậy, không xứng xuất hiện ở Khương gia chúng ta!”

Khương Dư Linh cười.

Vui quá, cô lại nhịn không được tiến lên cho Khương Phong và Nhược Nhược mỗi người hai cái tát, Khương Phong quả thật muốn đánh trả, nhưng hắn đâu phải đối thủ của Khương Dư Linh, vì thế rất nhanh liền bị ấn xuống đất mà đấm. Vừa đ.ấ.m vừa kêu Khương Phong rộng lượng một chút.

Trong biệt thự, tất cả mọi người trừ Nhược Nhược ra, đều làm như không thấy.

Khương Dư Linh vẻ mặt tủi thân nhìn cha Khương mẹ Khương: “Cha mẹ, cha mẹ xem anh trai chị dâu, chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà đối xử với con như vậy, con chẳng qua là muốn giải tỏa cảm xúc trong lòng mà thôi, giống như chị dâu trước kia vậy, con làm sai cái gì? Anh trai lại đối xử với con như vậy, anh trai không phải cũng thích như vậy sao?”

Mà mẹ Khương lại vô cùng vui vẻ, gật đầu tán thành lời Khương Dư Linh nói, còn phê phán Khương Phong: “Em gái ngươi nói đúng, chẳng qua là đánh hai đứa thôi mà? Có gì to tát đâu, hai đứa phải rộng lượng một chút.”

Nhược Nhược: "…"

Nói rồi, Khương Dư Linh lại một chân đá ngã Nhược Nhược đang quỳ trên mặt đất, thấy đáy mắt cô lóe lên một tia oán độc, cô hài lòng nở nụ cười: “Chị dâu, có đau không ạ, thật là ngại quá, lần đầu tiên đánh người, ra tay không kiểm soát được nặng nhẹ, sau này em sẽ chú ý, chị rộng lượng một chút, hôm nay tha thứ cho em nhé.”

Nhưng không đợi Khương Dư Linh đánh thỏa thích, trước mắt cô liền hiện ra một dòng chữ:

[Tâm tính tốt, làm rất đẹp, cửa ải đầu tiên đã qua.]

Khương Dư Linh: "…"

Ai, thế này đã qua rồi sao?
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 299



Cửa ải đầu tiên vượt qua với tốc độ cực nhanh, đến nỗi Khương Dư Linh còn chưa kịp phản ứng, đã từ biệt thự vàng son lộng lẫy chuyển đến một đài tỷ võ rộng lớn.

Trước mắt cô là một người đàn ông thân hình ít nhất lớn gấp đôi cô, vẻ mặt dữ tợn, hung thần ác sát.

Bên tai vang lên giọng máy móc: “Số 205 và số 113 tỷ thí bắt đầu, bất kể sống chết.”

Đây là một trận lôi đài. Tuy nhiên, xung quanh chỉ là một khoảng trắng xóa, không một bóng người. Hơi qua loa.

Người đàn ông giơ nắm đ.ấ.m về phía Khương Dư Linh. Khương Dư Linh nhanh chóng né tránh, ý niệm vừa động muốn triệu hồi phi kiếm, nhưng lại không thể. Ngay khoảnh khắc đó, đối thủ lại giơ nắm đ.ấ.m cực lớn về phía cô.

Khương Dư Linh hơi nghiêng người, vẫn có thể nghe thấy tiếng xé gió. Lực đạo này nghe là biết rất lớn.

Nhận ra không thể sử dụng vũ khí, Khương Dư Linh toàn lực vận dụng tinh thần lực, đánh nhau với người đàn ông. Người đàn ông dáng người vạm vỡ, thân hình không quá linh hoạt, mỗi quyền đều đánh hụt.

Ngược lại, Khương Dư Linh thì khác, cô dáng người thon gọn, thân hình nhỏ nhắn, trên sàn nhảy lên nhảy xuống, mỗi quyền đều là đánh trúng da thịt. Lực đạo của cô cũng không nhỏ, trên người người đàn ông khắp nơi đều là vết thương bầm tím, trên mặt cũng vậy, nhìn có vẻ chật vật, nhưng cũng chưa gây ra tổn thương thực chất nào cho hắn, ngược lại còn k*ch th*ch tính hung hãn của hắn. Biểu cảm càng hung ác, lực ra quyền càng lớn.

Tuy nhiên, hắn vẫn không đánh trúng Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh xoay người đến sau lưng hắn, trực tiếp một cước đá vào lưng hắn. Hắn lảo đảo tiến về phía trước hai bước rồi đứng vững, hung hăng quay đầu lại, hung tợn nhìn chằm chằm Khương Dư Linh. Khương Dư Linh không hề sợ hãi, còn lè lưỡi trêu chọc hắn.

“Đánh không được ta, tức c.h.ế.t ngươi.”

Người đàn ông: "…"

Quả thật càng tức, hắn thở hổn hển hai tiếng rồi giơ nắm đ.ấ.m về phía Khương Dư Linh. Khương Dư Linh vụt một cái, lại đến sau lưng hắn, lại là một cước. Sau đó chờ hắn xoay người, lại làm mặt quỷ với hắn.Cứ như vậy,

Khương Dư Linh vừa đối chiến vừa chọc giận hắn. Cảm xúc của người đàn ông rất không ổn định, thể lực tiêu hao càng nhanh hơn, rất nhanh, đã bị Khương Dư Linh đánh gục. Thân hình hắn như một ngọn núi nhỏ, ngã xuống đất ầm một tiếng, b.ắ.n lên một chút bụi.

Cùng lúc đó, trước mắt Khương Dư Linh lại lần nữa hiện lên một hàng chữ:

[Thân thủ tốt, sức lực lớn, nhưng hơi vô sỉ, miễn cưỡng coi như ngươi đã qua cửa ải thứ hai.]

Thế mà nói cô vô sỉ. Khương Dư Linh hơi mở to mắt.

Cảnh tượng vừa chuyển, rất nhanh đã đến cửa ải thứ ba.

Cô đang ở trong một quán cà phê. Cô đang ngồi uống cà phê, đối diện là một nam một nữ. Người đàn ông cực kỳ anh tuấn, người phụ nữ cũng rất đẹp, nhưng giờ phút này đôi mắt đẫm lệ.

“Dư Linh, cầu xin cậu, hãy tác thành cho chúng tôi được không? Cậu cái gì cũng có, còn tôi… chỉ có Đường Quân, cầu xin cậu.”

Khương Dư Linh thong thả bưng cà phê lên, nhìn về phía người gọi là Đường Quân.

Đường Quân cũng đang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Đường Quân hiện lên một tia thống khổ, rối rắm, nhưng vẫn nói: “Dư Linh, anh biết anh rất có lỗi với em, nhưng Đình Nhi cô ấy trong bụng đã có cốt nhục của anh, cho nên… Em… có thể nào tác thành cho chúng ta không?”

“Muốn tôi tác thành cho các người?”

Khương Dư Linh khẽ cười một tiếng: “Anh muốn tôi tác thành các người như thế nào?”

“Em biết mà.” Đường Quân nhíu mày: “Chỉ cần em đồng ý ly hôn, trừ cổ phần, anh cái gì cũng có thể cho em.”

Thì ra đây là ngoại tình trong hôn nhân.

Khương Dư Linh hỏi lại: “Cái gì cũng có thể cho tôi? Bao gồm cả mạng của anh sao?”
 
Back
Top Bottom