Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 270



Thầy Ổ Nông chưa nói xong, thầy Đặng Vũ và thầy Tô Khởi nhìn Khương Dư Linh ánh mắt đã mang theo vài phần cực kỳ ghen tỵ. Nói xong liền thở dài thật dài.

Hai người nhìn nhau.

Đúng là huynh đệ đồng cảnh ngộ.

Hoàn toàn bỏ cuộc.

Thầy Triệu Kiệt cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí: “Đúng là một khoản đầu tư lớn.”

Thầy Đỗ Mẫn nhíu mày: “Ông cứ nhất định phải đối đầu với ta à? Lớp ông đã nhiều thiên tài như vậy rồi, nhường ta một người thì làm sao?”

Vừa nghe đã biết kiếm bản mệnh cấp Huyền và bút vẽ bùa cấp Địa là những món đồ rất tốt. Khương Dư Linh có chút động lòng.

Thầy Ổ Nông liền nói: “Ai lại chê thiên tài nhiều bao giờ.”

Nói rồi lại cười với Khương Dư Linh: “Ngươi bây giờ mới đến không lâu, chưa biết kiếm bản mệnh cấp Huyền và bút vẽ bùa cấp Địa có ý nghĩa gì. Ta có thể cho ngươi thời gian, ngươi suy nghĩ hai ngày rồi trả lời cũng được.”

Khương Dư Linh: “Ta chỉ có một câu hỏi.”

“Ngươi nói đi.”

“TA tốt nghiệp năm 4 chắc chắn không thành vấn đề. Chỉ là, vì một mình ta, bỏ ra nhiều thứ tốt như vậy, có đáng không?”

Có đáng không?

Thầy Ổ Nông bật cười.

Không chỉ ông, bốn người thầy Đỗ Mẫn và cả thầy Phùng Mặc đều nở nụ cười.

Thầy Ổ Nông nói: “Năm 4 khác với năm một, hai, ba.”

Thầy Đỗ Mẫn: “Tốt nghiệp năm một, hai, ba chỉ cần vượt qua khảo hạch của học viện là được.”

Thầy Đặng Vũ: “Nhưng tốt nghiệp năm 4 không chỉ cần vượt qua khảo hạch học viện.”

Thầy Tô Khởi: “Còn có tỉ thí. Nếu đạt thứ hạng trong tỉ thí, thứ hạng càng cao, phần thưởng chúng ta nhận được càng phong phú.”

Thầy Triệu Kiệt lạnh mặt: “Top ba còn có thể tiến vào bí cảnh Ngũ Vân tìm kiếm thiên tài địa bảo. Mà quy tắc là thiên tài địa bảo học sinh tìm được trong bí cảnh Ngũ Vân, đều phải chia cho thầy giáo một nửa.”

Thầy Phùng Mặc: “Bí cảnh Ngũ Vân là một nơi rất kỳ lạ. Tổ sư của Liên Minh Thiên Sư… cũng chính là người sáng lập Liên Minh Thiên Sư, đã nhặt được Phù Triện Lục cùng các loại tâm pháp tu luyện trong bí cảnh Ngũ Vân. Sau khi ra ngoài mới sáng lập Liên Minh Thiên Sư. Nói cách khác, bảo vật trong bí cảnh Ngũ Vân rất nhiều. Và với thiên phú của ngươi, chỉ cần bồi dưỡng một chút, việc đạt top ba trong tỉ thí hẳn không thành vấn đề.”

Lúc này Khương Dư Linh đã hiểu ra. Cô cũng hiểu tại sao thầy Ổ Nông lại chịu bỏ ra khoản lớn như vậy để mời cô vào lớp 1.

Bí cảnh Ngũ Vân.

Công pháp, tâm pháp, thiên tài địa bảo.

Nghĩ đến việc hệ thống nói bảo vật cũng có thể đổi lấy điểm tích lũy. Khương Dư Linh liền nảy sinh khao khát mãnh liệt đối với bí cảnh Ngũ Vân.

Top ba, cô nhất định phải có.

“TA đồng ý, vào lớp 1.”

Cô nói không chút do dự.

Có thể thấy cô rất tự tin. Mặt thầy Ổ Nông lập tức nở hoa.

Còn bốn người thầy Đỗ Mẫn thì chỉ biết âm thầm nghiến răng. Thật đáng ghét.

……

“Giang Tinh Ca lại nhanh như vậy đã ra khỏi khu Chôn Cốt?”

“Cô ấy thành công hay không vậy?”

“Sống sót đi ra đã là tốt lắm rồi. Ông còn vọng tưởng cô ấy thành công, đùa gì thế.”

“Nhưng lỡ cô ấy thật sự thành công thì sao?”

“Cũng không phải không có khả năng.”

“Dù sao cô ấy là người đầu tiên mới vào học viện hai tháng đã nhảy liền hai cấp đấy, đúng là thiên tài.”

“Thầy ơi, cô ấy thành công sao?”

Khương Dư Linh đồng ý gia nhập lớp 1.

Để tránh cô đổi ý, thầy Ổ Nông lập tức dẫn cô rời khỏi cấm địa về khu dạy học, nghênh ngang đưa Khương Dư Linh từ tầng một đi lên.

Ông ta có ý định khoe khoang. Đối diện với câu hỏi dò hỏi của học sinh, liền không chút do dự nói: “Đương nhiên rồi.”

“Từ hôm nay trở đi, bạn học Giang Tinh Ca, chính là bạn học của lớp 1 năm 4 chúng ta.”

Đám đông lập tức ồ lên.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 271



“Trời ơi! Giang Tinh Ca thật sự đã thăng lên năm 4.”

“Thật hả?!”

“Đương nhiên là thật rồi. Hơn nữa còn vào lớp 1 năm 4 nữa chứ. Đó là lớp tốt nhất trong mười lớp đấy.”

“Ai nói thế?”

“Thầy giáo lớp 1 năm 4 đích thân nói mà.”

……

“Thầy giáo chúng ta đích thân nói đấy. Giang, Giang Tinh Ca đã tốt nghiệp năm 3, hoàn thành thuận lợi cú nhảy ba cấp liên tiếp.”

Lớp 1 năm 4.

Lý Mậu thở hổn hển từ dưới lầu chạy lên, tuyên bố tin tức còn gây kinh ngạc hơn cả bom.

“Ngươi nói gì cơ?”

Nhan Tinh Nhu lập tức đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ không thể tin nổi: “Cô ta thế mà thật sự thành công? Sao có thể?!”

Giang Tinh Ca không chết, vậy mà thật sự bắt được quỷ sao?!!!

Vệ Lâu và mấy người khác cũng không cười nổi nữa. Họ đứng dậy cùng Nhan Tinh Nhu, nhìn về phía Lý Mậu: “Nói hết những gì ngươi biết, từ đầu đến cuối, nói một lần.”

“Nói gì nữa!” Rất nhanh, Phương Hồng từ bên ngoài chạy vào: “Thầy giáo chúng ta đã đưa bạn học Giang Tinh Ca lên rồi. Bây giờ đang đi về phía lớp 1 đấy. Chắc chắn là muốn thông báo chúng ta sắp có thêm một bạn học mới.”

“Cô ấy không chỉ là thiên tài, mà là một thiên tài thực sự, thiên tài trong số các thiên tài.”

Phương Hồng cười hì hì.

Nhan Tinh Nhu c*n m** d***, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Mấy người theo bản năng nhìn về phía cửa.

Giây tiếp theo,

Thầy Ổ Nông liền dẫn theo một thiếu nữ dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp bước vào.

“Cả lớp trật tự một chút, ngồi về chỗ của mình đi.”

Thầy Ổ Nông mặt mày hồng hào, trông như vừa nhặt được mấy trăm vạn vậy: “Hôm nay lớp chúng ta sẽ có một bạn học mới.”

“Bạn học Giang Tinh Ca.”

“Mới nhập học hai tháng, đã hoàn thành cú nhảy ba cấp liên tiếp, chưa từng có tiền lệ, chưa từng có hậu lệ, bạn học Giang Tinh Ca. Cả lớp vỗ tay chào mừng!”

Oanh một tiếng.

Lớp 1 năm 4 cũng nổ tung.

Khương Dư Linh khẽ mím môi cười.

Đôi mắt cong cong, nụ cười đơn thuần vô hại: “Chào mọi người, ta là Giang Tinh Ca.”

……

Khương Dư Linh thuận lợi nhảy lên năm 4. Người chịu đả kích nặng nhất vẫn là Nhan Tinh Nhu. Cô ta thăng cấp mỗi năm, trước đây bất kể đi đến đâu, đều là trung tâm, là tiêu điểm của đám đông. Mỗi khi nhắc đến cô, mọi người đều sẽ nói cô là thiên tài trong thiên tài, hoặc thiên tài thực sự.

Nhưng bây giờ Khương Dư Linh xuất hiện, khiến cô ta chỉ gần như trở thành một thiên tài, thậm chí có thể nói là không còn tính là thiên tài nữa. Dù sao, so với Khương Dư Linh hai tháng đã thăng lên năm 4, việc cô một năm thăng một cấp quả thật quá mức nhỏ bé, không đáng kể.

Nghe tiếng vỗ tay vang dội như sấm bên tai, Nhan Tinh Nhu nhìn chằm chằm thiếu nữ trên bục, hận cô xuất hiện. Cô làm sao lại thăng lên năm 4 được chứ! Sao có thể?

Tâm trí Nhan Tinh Nhu hỗn loạn. Đúng lúc này, cô ta lại nghe thấy…

“Nhìn cô ta kìa, trước đây cứ nói chúng ta hơn hai mươi tuổi mới lên năm 4 là phế vật. Bây giờ người ta hai tháng đã lên năm 4 rồi, chẳng phải cô ta cũng là phế vật sao?”

“Đúng thế. Cũng chỉ hơn chúng ta một chút thôi. Không hiểu cô ta kiêu ngạo cái gì. Thiên tài thực sự còn đang cười với chúng ta kìa.”

Nhan Tinh Nhu kiêu căng tự mãn, coi thường người khác. Cô ta không chơi cùng những người hơn hai mươi tuổi. Dù là bạn cùng lớp, nhưng trong miệng Nhan Tinh Nhu, họ đều trở thành phế vật. Vì thế quan hệ xã hội của cô ở lớp 1 năm 4 rất kém, rất kém. Trừ những người cùng thăng lên năm 4 trước hai mươi tuổi như Vệ Lâu, cả lớp không một ai thích cô ta.

Nhan Tinh Nhu siết c.h.ặ.t t.a.y muốn chết. Oán hận nhìn về phía người vừa nói, chỉ nhận được một cái liếc mắt coi thường.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 272



Nhan Tinh Nhu đúng là thiên tài, nhưng cô ta chỉ là thăng cấp nhanh hơn người khác theo từng năm, điều đó không có nghĩa kỹ thuật vẽ bùa của cô ta hơn người khác.

Tất cả đều là cùng một lớp, ai cũng chẳng hơn ai là bao. Vì thế Nhan Tinh Nhu có hận cũng chẳng làm gì được.

Ai nấy đều vui vẻ xem trò cười của Nhan Tinh Nhu. Vì thế, Khương Dư Linh vừa mới đến lớp 1 năm 4 đã đặc biệt được chào đón. Mọi người vỗ tay muốn rách cả bàn tay.

“Hoan nghênh, hoan nghênh!”

“Năm nay lớp chúng ta có giữ vững được ngôi vị đứng đầu khối hay không, là trông cả vào ngươi đấy.”

“Ta thấy ngươi chắc chắn làm được.”

“Ngươi mới là thiên tài thực sự!”

“Được được được rồi, các trò.” Tiếng vỗ tay kéo dài không dứt, thầy Ổ Nông cười khổ không thôi: “Chúng ta để bạn học Giang Tinh Ca về chỗ ngồi đi.”

“Bạn học Giang Tinh Ca đến tất nhiên là chuyện tốt, nhưng mọi người cũng đừng quá kích động. Vẫn phải nghiêm túc tập trung vào việc học.”

Năm 4 cơ bản không còn dạy vẽ bùa nữa. Thông thường là các tiết thực hành, đối chiến, lý thuyết. À, còn có tiết trận pháp nữa. Phù và trận không tách rời nhau. Lớp 5 chính thức học trận pháp, năm 4 củng cố.

Khương Dư Linh rất hứng thú với trận pháp.

Lớp 1 dần dần yên tĩnh lại. Thầy Ổ Nông sắp xếp chỗ ngồi cho Khương Dư Linh. Hàng thứ ba, bàn thứ tư. Vị trí vàng.

Bên trái cô là một thiếu niên có khuôn mặt hiền lành, bên phải là một thiếu nữ xinh đẹp. Phía trên phía dưới đều là thiếu nữ. Ánh mắt họ nhìn Khương Dư Linh tràn đầy sự ngạc nhiên.

“Tiết học này là lý thuyết.”

“Tinh Ca hôm nay là ngày đầu tiên đến. Vậy chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu. Ta sẽ cố gắng giảng nhanh một chút.”

Thầy Ổ Nông liếc nhìn Khương Dư Linh, rồi bắt đầu nói về nguồn gốc của lá bùa, lý thuyết.

“Giữa trời và đất có một loại vật chất kỳ diệu, loại vật chất này gọi là linh khí…”

“Mà linh khí lại được chia thành rất nhiều loại khác nhau, phong hỏa lôi điện, kim mộc thủy thổ…”

Thầy Ổ Nông giảng rất tỉ mỉ. Khương Dư Linh nghe cũng rất chăm chú, dù sao những kiến thức này thực sự hữu ích. Rất nhiều điều trước đây không hiểu, nghe lời thầy Ổ Nông giảng, Khương Dư Linh đều cảm thấy bừng tỉnh đại ngộ, sự lĩnh ngộ về linh khí lực cũng sâu sắc hơn.

Giảng hay, thời gian trôi nhanh. Một tiết học rất nhanh kết thúc. Tan học, thầy Ổ Nông liền rời đi. Ông cần đi gặp thầy Phùng Mặc để làm thủ tục bàn giao. Vừa rồi chỉ vội vàng khoe khoang, chưa làm thủ tục xong, Khương Dư Linh vẫn chưa hoàn toàn là người của lớp ông.

Thầy Ổ Nông vừa đi, cả phòng học lại lập tức ồn ào lên. Mọi người xúm lại quanh Khương Dư Linh, người tự giới thiệu, người khen ngợi. Lời lẽ khen ngợi đa dạng, không khí rất hòa thuận.

Nhưng giữa bầu không khí hòa thuận đó, một giọng nói lạnh nhạt bất ngờ vang lên đầy đột ngột: “Vậy, bạn học Giang có thể nói cho chúng ta biết, bạn làm thế nào để bắt được quỷ từ trong đó ra không?”

Đám đông im lặng trong giây lát. Khương Dư Linh ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu nữ trông còn non nớt đứng trong đám đông, lạnh lùng nhìn cô. Ánh mắt đó, rất giống như cô ta có thù oán với mình.

Không bị ghen ghét thì không phải thiên tài.Khương Dư Linh bình tĩnh nói: “Bắt được quỷ từ trong đó không phải là chuyện rất đơn giản sao?”

Thiếu nữ chính là Nhan Tinh Nhu.

“Rất đơn giản?” Nhan Tinh Nhu không cam lòng vô cùng. Cô ta hoàn toàn không thể tưởng tượng sao lại có người mới vào học đường hai tháng đã có thể từ khu Chôn Cốt đi ra, lại còn mang về quỷ: “Trong đó có rất nhiều quỷ đấy.”

Khương Dư Linh liền gật đầu nói: “Đúng vậy, có rất nhiều quỷ thì sao? Bắt quỷ với ta mà nói, chính là rất đơn giản mà.”

Khương Dư Linh càng nói nhẹ nhàng như không, Nhan Tinh Nhu trong lòng càng nghẹn ứ.

“Ngươi mới học có hai tháng thôi. Sao có thể bắt được quỷ từ trong đám quỷ đó ra?”

“Ta nghe nói ngươi ở Liên Minh Thiên Sư có sư phụ. Có phải sư phụ của ngươi đã giúp ngươi gian lận không?”
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 273



“Gian lận ư? Nhan Tinh Nhu, ngươi coi thầy cô chúng ta là đồ ngốc à?”

Học đường chưa từng xảy ra chuyện gian lận. Vì thế, lời Nhan Tinh Nhu vừa dứt, chưa đợi Khương Dư Linh nói gì, đã có người bật cười chế giễu: “Ta biết ngươi ghen tỵ với Giang Tinh Ca, nhưng người ta đúng là lợi hại như vậy đấy. Ngươi làm gì được cô ấy nào?”

“Ta ghen tỵ với cô ta ư? Nực cười! Một kẻ chỉ biết gian lận, có gì đáng để ta ghen tỵ sao?”

Nhan Tinh Nhu bật cười lớn, mặt mày giãn ra.

Khu Chôn Cốt quá mức hiểm ác. Mấy nghìn người cùng nhau tiến vào, có thể sống sót ra ngoài chỉ còn mấy trăm. Có thể sống sót và hoàn thành nhiệm vụ chưa đầy một trăm người. Nhiều người cùng hành động mà thương vong lớn như vậy, Nhan Tinh Nhu không dám nghĩ, và hoàn toàn không thể tưởng tượng Khương Dư Linh mới nhập học hai tháng lại có thể một mình hoàn thành nhiệm vụ và ra khỏi khu Chôn Cốt. Cô ta càng không muốn thừa nhận Khương Dư Linh có thiên phú dị bẩm, hai chữ "gian lận" liền thoáng qua trong đầu.

Rồi càng lúc càng rõ ràng hơn.

Đúng vậy, chỉ có thể là gian lận thôi. Cô mới nhập học hai tháng, hoàn toàn không thể lợi hại đến mức đó.

Nhan Tinh Nhu nhìn Khương Dư Linh, đáy mắt tràn đầy khinh thường và vẻ cao ngạo: “Đúng là vì hư vinh mà bất chấp thủ đoạn. Nghe người khác khen ngợi chắc vui lắm nhỉ?”

“Được gọi là thiên tài chắc sung sướng lắm nhỉ?”

“Đáng tiếc ngươi gặp phải ta. Ta ghét nhất là ai giở trò lừa bịp trước mặt ta!”

Nhan Tinh Nhu nói, hơi ngẩng cằm lên, vẻ thanh cao và độc lập. Như thể cô tận mắt nhìn thấy Khương Dư Linh gian lận vậy.

Khương Dư Linh rất tò mò: “Ngươi làm sao lại khẳng định ta gian lận, làm sao lại phán định ta giở trò lừa bịp?”

Nhan Tinh Nhu tỏ vẻ nắm chắc. Cô nhìn quanh một lượt, đầu ngẩng cao hơn nữa: “Mấy nghìn người cùng vào một lượt, đương nhiên không thể dùng thủ đoạn. Nhưng ngươi một mình đi vào, có rất nhiều không gian để thao túng…”

Nói rồi, cô đánh giá Khương Dư Linh từ trên xuống dưới, cười nhạo: “Không, ai biết ngươi rốt cuộc có đi một mình hay không. Ngươi nói đúng chứ?”

Lời cô ta nghe có vẻ rất có lý. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, hoàn toàn không có chút logic nào.

Phải biết rằng thân phận Khương Dư Linh chỉ là một người thường may mắn có được cơ hội Trắc Linh, nhờ thiên phú tốt mà được Tôn Lăng nhận làm đồ đệ. Nhưng điều đó không có nghĩa Tôn Lăng sẽ tạo thế cho danh tiếng thiên tài của Khương Dư Linh. Dù có tạo thế vì thể diện, cũng không thể làm trắng trợn như vậy.

Hai tháng đã nhảy lên năm 4. Nếu thật sự có vấn đề, Tôn Lăng không chỉ đối mặt với nguy cơ bị trừng phạt, mà còn bị toàn bộ Liên Minh Thiên Sư cười chê từ trên xuống dưới.

Vì thế, việc Khương Dư Linh hoàn thành cú nhảy ba cấp, chỉ có thể là cô thực sự có khả năng.

Nhan Tinh Nhu thật sự rất buồn cười.

Khương Dư Linh cũng bật cười: “Ý của ngươi là, toàn bộ học viện từ trên xuống dưới đều giúp ta gian lận sao?”

Nhan Tinh Nhu lập tức phủ nhận: “Đương nhiên không phải. Chỉ là có người giúp ngươi gian lận thôi.”

“Ngươi nói ta không đi một mình vào khu Chôn Cốt. Nói cách khác, thầy giáo đưa ta vào khu Chôn Cốt lúc đó đã giúp ta gian lận. Nếu thế, vậy chúng ta báo cáo lên trường đi. Nhờ các thầy cô điều tra sự thật. Nếu ta thật sự có hành vi gian lận, thì ta lập tức rời khỏi lớp 1 năm 4 này. Ngươi thấy thế nào?”

Chuyện này mà làm lớn chuyện thì sao? Cô làm sao lại không sợ hãi chút nào?

Đầu óc Nhan Tinh Nhu ong lên, hơi ngây ra, nhất thời chưa phản ứng kịp. Khương Dư Linh đã đứng dậy: “Đi thôi. Chúng ta đi tìm thầy cô đi.”

“Dù sao ta cũng không muốn vô cớ mang tiếng xấu này.”
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 274



Nhan Tinh Nhu: "…"

“Ta…”

Cô ta cảm thấy có chút không đúng, nhưng lúc này đã cưỡi lên lưng cọp rồi, chỉ có thể cứng rắn nói: “Đi thì đi, chỉ hy vọng ngươi đừng hối hận mới tốt.”

Đáp lại cô ta, là nụ cười bình thản của Khương Dư Linh. Cô không hề hoảng hốt chút nào.

Và cô càng không hoảng hốt, Nhan Tinh Nhu lại càng luống cuống. Cô ta có thể vô cớ suy đoán Khương Dư Linh dựa vào gian lận mới thăng lên năm 4, nhưng rốt cuộc chỉ là suy đoán của riêng mình, không có bất kỳ bằng chứng nào. Nếu suy đoán của cô ta là thật thì còn đỡ, cùng lắm là đắc tội mấy thầy cô, nhưng họ đều sẽ bị trừng phạt vì giúp Khương Dư Linh.

Ngược lại thì sao…

Sắc mặt Nhan Tinh Nhu có thể thấy rõ trở nên khó coi, vẻ kiêu ngạo trên mặt cũng biến mất không còn tăm tích.

Thấy vậy, có bạn học không nhịn được cười phá lên: “Nhan Tinh Nhu, ngươi sợ rồi à?”

“Ha ha ha ha, ta đã bảo rồi mà. Chính ngươi làm không được thì cứ nghĩ người khác cũng làm không được.”

“Bạn học Giang Tinh Ca lại dám nói ra những nghi ngờ của ngươi với nhà trường đấy, hì hì.”

Trong phòng học một tràng cười vang.

Sắc mặt Nhan Tinh Nhu càng thêm khó coi.

Nhưng họ vẫn không đi đến văn phòng thầy cô. Bởi vì hai người vừa đi đến cửa, thầy Ổ Nông đã quay lại rồi. Thấy không khí trong phòng học không ổn liền hỏi xem có chuyện gì. Khi biết Nhan Tinh Nhu lại nói ra những lời ngu xuẩn như Khương Dư Linh gian lận, sắc mặt ông lập tức tối sầm lại, quát mắng Nhan Tinh Nhu: “Vậy ngươi coi thầy cô học viện là gì?”

“Gian lận ư? Mệt cho ngươi nghĩ ra được đấy!”

“Trò ấy có gian lận hay không thầy cô bọn ta chẳng lẽ không biết, cần ngươi - một học sinh ra mặt chứng minh sao?”

“Gian lận thì chắc chắn là không có rồi. Người này cũng là ta đã cố gắng tranh thủ về. Nói câu khó nghe một chút, top ba toàn khối năm nay, ta chỉ trông vào trò ấy để giành hạng nhất cho ta thôi.”

Thầy Ổ Nông lần đầu tiên đối với Nhan Tinh Nhu gay gắt đến vậy. Đôi mắt Nhan Tinh Nhu lập tức đỏ hoe.

Lúc này, cô ta cũng cuối cùng nhận ra từ thái độ của thầy Ổ Nông, Khương Dư Linh thực sự không hề gian lận. Mọi chuyện vừa rồi đều là do cô ta nghĩ quá nhiều. Trên thế giới này lại thật sự có người có thiên phú tốt đến mức như vậy!

Thầy Ổ Nông: “Ngươi bây giờ lập tức xin lỗi bạn học Giang Tinh Ca!”

Dù có khóc cũng không thoát được.

Nhan Tinh Nhu chịu đả kích sâu sắc, sắc mặt cũng tái nhợt đi vài phần. Cô ta không dám nhìn Khương Dư Linh, chỉ có thể c*n m** d*** nói: “Ta sai rồi… Là ta sai rồi, xin lỗi bạn học Giang Tinh Ca, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta.”

Nói xong, cô ta cuối cùng không kìm được, lập tức chạy về chỗ ngồi của mình. Vai cô khẽ rung lên.

“Thật là không quy củ!” Thầy Ổ Nông nhíu mày, đang định tiếp tục truy cứu, Khương Dư Linh lắc đầu: “Không sao thầy. Bạn học Nhan Tinh Nhu tuổi còn nhỏ, nhất thời nghĩ quẩn cũng bình thường thôi ạ.”

Một cơn phong ba vô hình cứ thế tan biến. Khương Dư Linh không có ý định truy cứu. Cô không truy cứu, thầy Ổ Nông đương nhiên cũng không nói gì nữa. Rất nhanh liền đến giờ học.

Trải qua chuyện này, Nhan Tinh Nhu trở thành trò cười lúc trà dư tửu hậu của bạn bè. Nếu không có gì bất ngờ, chuyện này rất nhanh sẽ lan truyền ra toàn khối. Đến lúc đó, cô không chỉ bị bạn học bàn tán, mà còn bị thầy cô khó chịu.

Khương Dư Linh liếc nhìn Nhan Tinh Nhu một cái.

Ghen tỵ thật sự hại c.h.ế.t người mà.

……

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Khương Dư Linh, chỉ trong một ngày, chuyện Nhan Tinh Nhu nghi ngờ cô gian lận đã lan khắp toàn bộ trường học.

Và Nhan Tinh Nhu cũng trong thời gian rất ngắn, trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, bị người ta cười nhạo.

Nhưng tất cả những điều này lại liên quan gì đến Khương Dư Linh đâu?

Cô bận rộn nỗ lực học tập.

Rất nhanh, đã đến thứ sáu.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 275



Tôn Lăng luôn theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Khương Dư Linh.

Không lâu sau khi Khương Dư Linh ra khỏi khu Chôn Cốt, ông ta liền nhận được tin tức từ một ông bạn. Khi biết cô đã nhảy lớp thành công, Tôn Lăng xua tan hết sự chán nản ngày xưa, liên tục hưng phấn khen ngợi, hận không thể lập tức thông báo cho thiên hạ biết chuyện này.

Để mọi người đều phải ghen tỵ với mình vì có một đồ đệ thiên tài như vậy, Tôn Lăng cho gọi Lăng Tiêu đến, bảo Lăng Tiêu trước tiên lan truyền tin tức Khương Dư Linh đã vào khu Chôn Cốt để đòi nhảy ba cấp, nhưng lại yêu cầu Lăng Tiêu giấu đi việc Khương Dư Linh đã ra khỏi khu Chôn Cốt.

Lăng Tiêu, cảm thấy tự hào và kiêu ngạo về thành tựu của Khương Dư Linh, khó hiểu tại sao một chuyện đại hỉ như vậy lại phải giấu đi. Hắn liền hỏi Tôn Lăng tại sao lại làm như vậy. Sắc mặt Tôn Lăng hồng hào, trông như trẻ lại mười mấy tuổi. Ông ta liếc nhìn Lăng Tiêu một cái: “Con biết cái gì gọi là muốn khen phải chê trước không?”

Muốn khen phải chê trước.

Hiểu nôm na là, muốn nâng cao một người, không bắt đầu từ việc biểu dương, mà từ việc chê bai, để tạo ảnh hưởng lớn hơn, khắc sâu ấn tượng hơn cho người ta.

Và sự kiện của Khương Dư Linh, khi áp dụng thủ pháp này, lập tức khiến Tôn Lăng trở thành trò cười của Liên Minh Thiên Sư. Rất nhiều người nói ông ta vất vả lắm mới có được một đồ đệ thiên tài, kết quả lại chỉ vì lợi ích nhỏ trước mắt, lừa gạt đồ đệ mới nhập học hai tháng vào khu Chôn Cốt.

Đó là nơi nguy hiểm nhất của toàn bộ Liên Minh Thiên Sư.

“Thật không biết Tôn Lăng nghĩ cái quái gì nữa.”

“Vì thể diện mà ngay cả tính mạng đồ đệ cũng không màng.”

“Hay là đồ đệ của ông ta tự mình muốn vào?”

“Sao có thể? Ai lại ngốc nghếch đến thế?!”

“Cho dù đồ đệ hắn ngốc thật, tự mình đi vào, thì đó cũng là trách nhiệm của hắn, người làm sư phụ, ngay cả nơi nguy hiểm như khu Chôn Cốt cũng không nói cho người ta biết.”

“Đúng vậy.”

Trong nhất thời, dư luận xôn xao. Đương nhiên, cũng có một số người nghe tin liền lập tức truyền âm hỏi bạn bè trong học viện. Bạn bè báo tin Khương Dư Linh đã ra ngoài và còn hoàn thành nhiệm vụ. Những người này thầm mắng Tôn Lăng vô sỉ đồng thời trong lòng ghen tỵ muốn vặn vẹo.

Nhưng dù sao đi nữa, tin tức Khương Dư Linh tiến vào khu Chôn Cốt đã lan truyền khắp nơi. Phần lớn mọi người đều cho rằng Khương Dư Linh sẽ c.h.ế.t trong đó, dù không c.h.ế.t cũng phải lột da. Vì thế, đến tối thứ sáu, khi Khương Dư Linh hoàn chỉnh đi cùng Lăng Tiêu ra ngoài, toàn bộ Liên Minh Thiên Sư đều kinh ngạc.

Và khi biết Khương Dư Linh không chỉ nguyên vẹn, mà còn thuận lợi thăng cấp, toàn bộ Liên Minh Thiên Sư đều vỡ òa.

“Thế mà, thế mà thăng cấp thành công!”

“Đó là khu Chôn Cốt đấy!”

“Tôn Lăng, cái ông già này, vận khí thế mà tốt đến vậy! Trời ạ! Ông trời không có mắt! Tại sao ta lại không có đồ đệ tốt như thế chứ?”

“Ta nhất định vẫn chưa tỉnh ngủ, ta chắc chắn vẫn đang mơ!”

Khương Dư Linh đi theo sau Lăng Tiêu, trong ánh mắt kinh ngạc, bàng hoàng, ghen tỵ, cuồng nhiệt của bao người, trở về Cự Nhân Phong.

Còn ở Cự Nhân Phong, Thư Nghiên và Tằng Cẩn Trúc vẫn đang chờ tin Khương Dư Linh c.h.ế.t không toàn thây. Nhưng tin tức đó không đến, ngược lại là cô bình an trở về. Cứ như thể áo gấm về làng vậy.

Hy vọng bao nhiêu, thất vọng bấy nhiêu. Thư Nghiên nhìn Khương Dư Linh trở về cùng Lăng Tiêu, yết hầu ngọt lại, phun ra một ngụm m.á.u già.

“Ngươi, ngươi làm sao có thể?!”

“Làm sao có thể sống sót ra từ trong đó?!”

“Làm sao có thể thuận lợi tốt nghiệp?!”

Thư Nghiên suy sụp cực độ.

Sắc mặt Tằng Cẩn Trúc cũng vô cùng khó coi.

Từ khi Khương Dư Linh đến Cự Nhân Phong, Tôn Lăng đã bỏ mặc họ. Bây giờ Khương Dư Linh lại trực tiếp hoàn thành cú nhảy ba cấp, vậy sau này địa vị của họ ở Cự Nhân Phong còn là gì?
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 276



Bàng hoàng, ghen tỵ, không cam tâm tràn ngập khắp mọi ngóc ngách trong lòng. Tằng Cẩn Trúc và Thư Nghiên đều hận không thể Khương Dư Linh c.h.ế.t đi, trong đầu diễn luyện hơn một trăm cách cô chết, có hơn một nghìn phương pháp hại người.

Nhưng họ có dám hành động thiếu suy nghĩ không?

Đương nhiên là không dám.

Thiên phú mà Khương Dư Linh thể hiện ra, không chỉ Tôn Lăng, mà toàn bộ Liên Minh Thiên Sư đều sẽ coi cô như bảo bối, bồi dưỡng trọng điểm.

Hôm nay nếu họ dám hành động thiếu suy nghĩ, ngày mai họ sẽ bị xé xác thành năm mảnh.

Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là như vậy.

Thiên phú ở Liên Minh Thiên Sư chính là tất cả.

Ở chỗ Tôn Lăng cũng là tất cả. Vì có Khương Dư Linh hóa thân thành Giang Tinh Ca, ông ta thậm chí còn quên cả lệnh truy nã mình đã hạ.

“Bây giờ con đã là người của năm 4 rồi. Vì con nhảy lớp quá nhanh, vi sư cũng chưa kịp chuẩn bị chút gì cho con.”

Dưới ánh đèn, Khương Dư Linh mặc một chiếc áo dài đen, cổ áo viền trắng, tóc tùy ý buộc thành đuôi ngựa.

Tươi mát và thoát tục.

Tôn Lăng càng nhìn càng hài lòng, lấy từ túi không gian ra một thanh kiếm: “Theo bình thường, năm 3 nên học ngự kiếm phi hành. Thanh kiếm này là thanh huyền thiết kiếm vi sư chế tạo từ mấy năm trước, phẩm chất là cấp Huyền. Con nhận lấy đi, coi như quà sư phụ tặng khi con thăng cấp.”

“Cảm ơn sư phụ.”

Khương Dư Linh không chút do dự nhận lấy thanh kiếm này. Tuy cô đã có một thanh rồi, nhưng kiếm có thể đổi lấy điểm tích lũy mà, không dùng phí lắm.

Khương Dư Linh nhận đồ thoải mái, Tôn Lăng càng thêm hài lòng, cho rằng Khương Dư Linh thật sự coi mình là sư phụ. Ông ta vui vẻ, lại lấy từ không gian ra một cái lọ nhỏ: “Cái này là Thanh Linh Canh. Mỗi lần con tắm thì nhỏ một giọt vào, rất có lợi cho cơ thể con.”

“Cảm ơn sư phụ.”

Khương Dư Linh mắt cong cong, nhận lấy Thanh Linh Canh: “Sư phụ thật tốt.”

“Con là đồ đệ của ta. Ta không đối tốt với con, thì đối tốt với ai?”

Tôn Lăng vẫy vẫy tay: “Nếu con đã lên năm 4 rồi, chắc hẳn biết chuyện bí cảnh Ngũ Vân rồi chứ?”

“Biết ạ.” Khương Dư Linh gật đầu: “Thầy Ổ Nông đã nói với con rồi. Muốn con năm nay tranh top ba.”

“Tốt tốt tốt.”

Nhập học mấy tháng đã nhảy lên năm 4, lại còn đặt mục tiêu giành top ba toàn khối.

Vinh dự này chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến Tôn Lăng lâng lâng rồi, ông ta hưng phấn đến mức miệng hơi khó khép lại.

“Sư phụ, nếu con giành được top ba, nhất định sẽ tìm thật nhiều thiên tài địa bảo trong đó để hiếu kính người. Dù sao, không có người, thì không có con ngày hôm nay.”

Lúc này, Tôn Lăng càng thêm cao hứng: “Ta không mong con tìm thiên tài địa bảo gì cho ta. Chỉ cần con bình an trở về là tốt rồi. Dù sao bí cảnh Ngũ Vân cũng có nguy hiểm.”

“Đây là trận bàn truyền tống.”

Ông nói, trên mặt thoáng hiện một tia đau lòng, nhưng rất nhanh hóa thành kiên định. Ông lấy ra một cái trận bàn đưa cho Khương Dư Linh, tiếp theo lại lấy ra hơn mười viên đá tròn xoe lấp lánh: “Cái này là linh thạch. Dùng linh thạch đặt vào chỗ lõm trên trận bàn, là có thể truyền tống ra khỏi nơi nguy hiểm.”

“Cảm ơn sư phụ.”

Hai chữ “cảm ơn” Khương Dư Linh nói muốn phát ngán rồi. Cô nhìn ra vẻ không nỡ trên mặt Tôn Lăng, nụ cười trên mặt càng thêm chân thật.

Trận bàn - loại bảo bối này Tôn Lăng cũng đưa ra, những thứ khác xem ra không còn quan trọng nữa. Để Khương Dư Linh thực hiện mục tiêu top ba, Tôn Lăng lại lấy từ không gian ra rất nhiều bảo bối khác, có bút vẽ bùa cấp Huyền, có túi không gian một trăm mét khối, có phù y xinh đẹp ấm áp mùa đông mát mẻ mùa hè, có đan dược trợ giúp tu luyện.

Không chỉ Tôn Lăng, Lăng Tiêu cũng đưa cho Khương Dư Linh rất nhiều đồ. Tóm lại, chuyến này Khương Dư Linh kiếm đậm. Cô vô cùng vui vẻ, ăn cơm cũng ăn nhiều hơn hai chén.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 277



Tên tuổi Khương Dư Linh nổi như cồn trong Liên Minh Thiên Sư, nhưng Khương Dư Linh, người chủ của cái tên đó, lại đang lặng lẽ ở Cự Nhân Phong học ngự kiếm phi hành, cho đến hai ngày sau, lại lần nữa quay trở lại học đường.

Trong học đường cũng lưu truyền truyền thuyết về cô. Bất kể cô đi đến đâu, đều có người dùng ánh mắt sùng bái nhìn cô. Còn có người ngượng ngùng vặn vẹo đến tỏ tình với Khương Dư Linh, hy vọng cùng Khương Dư Linh cùng nhau tiến bộ.

Những người tỏ tình với cô đều là những thiên tài xuất sắc của năm 4, là những nhân vật nổi bật ngang hàng với Nhan Tinh Nhu. Nhưng Khương Dư Linh không chút do dự từ chối. Điều này khiến cô vô tình nhận được danh hiệu “Nữ thần cao lãnh”.

Việc học ở năm 4 rất nặng nề. Khương Dư Linh lại nhảy ba cấp, còn rất nhiều kiến thức chưa được học. Cuộc sống càng thêm bận rộn. Thầy Ổ Nông đặt rất nhiều hy vọng vào cô, hận không thể đổ hết kiến thức vào đầu cô. Khương Dư Linh cũng học tập rất nghiêm túc, đặc biệt là kiến thức liên quan đến trận pháp. Mặc dù một tuần chỉ có một tiết, nhưng Khương Dư Linh, người cực kỳ hứng thú với trận pháp, lại ngày nào cũng đến hỏi thầy Ổ Nông. Thầy Ổ Nông không hề ngại phiền phức, còn đưa cả bút ký của mình cho Khương Dư Linh.

Sự hiểu biết về trận pháp của Khương Dư Linh tiến triển cực nhanh. Chỉ trong nửa tháng, đã có thể bố trí được vài trận pháp nhỏ.

Chuyện này vừa truyền ra, danh tiếng thiên tài của Khương Dư Linh lại càng lên một tầm cao mới, trở thành đối tượng mà mọi người ở năm 4 đều phải ngưỡng mộ. Nhóm Nhan Tinh Nhu cũng hoàn toàn tâm phục khẩu phục, không còn một chút không cam lòng hay ghen tỵ nào nữa.

Dù sao họ học ở năm 4 lâu như vậy, nhưng vẫn chưa học được cách bố trí trận pháp. Có người sinh ra đã thích hợp để làm nghề này.

Tuy nhiên, cây cao thì đón gió. Khương Dư Linh quá nổi bật. Thiên tài, luôn cần phải trưởng thành lên mới gọi là thiên tài. Nếu ngã xuống, cũng chỉ để lại đầy đất tiếc nuối thôi.

……

Tháng 12.

Thời tiết bên ngoài lạnh lẽo.

Trong học viện lại ấm áp dễ chịu.

Chỉ vì học viện sử dụng phù "Tứ Quý Như Xuân". Loại phù này có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ, giữ cho bên trong học viện luôn duy trì nhiệt độ giống nhau.

Chim chóc bay lượn trên không, bướm nhẹ nhàng nhảy múa trong vườn hoa. Gió thổi qua, vén lên vạt áo của các thiếu niên. Đôi mắt ấy tràn đầy chí khí, bối rối, hy vọng, căng thẳng và đủ loại cảm xúc khác.

Khương Dư Linh đứng trong đám đông, ngẩng đầu nhìn chú chim nhỏ cách mình không xa.

Hôm nay là ngày mở màn kỳ thi tốt nghiệp cho năm 4 trở lên.

Kỳ thi tốt nghiệp chia làm ba giai đoạn.

Giai đoạn thứ nhất: Thi đấu võ thuật.

Cùng khối thi đấu đối kháng theo bốc thăm. Top 500 được vào vòng thi viết.

Giai đoạn thứ hai: Thi viết.

Cùng khối làm bài thi viết. Top 300 được vào vòng thực hành.

Giai đoạn thứ ba: Thực hành.

Cùng khối cùng vào khu Chôn Cốt bắt quỷ. Thi đấu theo số lượng và cấp bậc. Top 100 được công nhận tốt nghiệp.

Tuy không phải một chọi một nghìn, nhưng cũng cực kỳ khó khăn.

Hơn nữa,

Học đường không cấm việc g.i.ế.c hại lẫn nhau. Nói cách khác, muốn tốt nghiệp từ học đường ra ngoài, trên tay nhất định phải dính máu. Ngươi không g.i.ế.c người, thì sẽ có người đến g.i.ế.c ngươi. Mềm lòng là không thể tốt nghiệp được.

Học đường như một cái bể nuôi cổ. Không thể tốt nghiệp từ đây, sớm muộn cũng c.h.ế.t ở học đường, trở thành quỷ hồn, làm lệ quỷ bị Liên Minh Thiên Sư sử dụng. Chỉ là không ai có đủ sức mạnh để thay đổi, bị Liên Minh Thiên Sư đồng hóa.

Chim chóc nhìn như tự do, bất quá cũng chỉ là chim trong lồng thôi. Khương Dư Linh khẽ thở dài.

Trên sân vận động có rất nhiều người. Có thiếu nữ tươi trẻ xinh đẹp, có thanh niên phong độ nhẹ nhàng, có thiếu niên đầy chí khí, và cũng có những người trung niên trông thảm hại.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 278



Trên khán đài là hiệu trưởng học viện, Sài Sam, cùng với một số thầy cô, giáo viên chủ nhiệm, v.v. Thầy Ổ Nông cũng có mặt trên đó. Mặt mày tươi rói.

Sài Sam cười nói: “Các vị bạn học, thoáng cái lại đến tháng 12 rồi.”

“Năm nay vẫn theo quy định cũ.”

“Bây giờ mọi người lấy thẻ căn cước của mình ra. Số trùng nhau thì tiến lên thi đấu.”

“Học sinh năm 4, năm 5, năm 6 tách ra.”

Khương Dư Linh lấy thẻ căn cước ra, trên đó hiện số 105. Cô là số 105.

Phương Hồng thò đầu qua, nói cô là số 92, hỏi cô là số bao nhiêu.

“105.” Khương Dư Linh không hề giấu giếm.

“Không biết đối thủ của ta là ai.” Phương Hồng hơi căng thẳng, lại ghen tỵ liếc nhìn Khương Dư Linh: “Vẫn là ngươi tốt nhất Tinh Ca, không bao giờ lo lắng đối thủ là ai.”

“Nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận một chút.” Lâm Như cũng xích lại gần: “Tinh Ca ngươi tuy rất lợi hại, nhưng dù sao cũng mới học có mấy tháng. Lỡ gặp phải mấy ông "lão bánh quẩy" thì sao…”

Khương Dư Linh: “Lão bánh quẩy?” (chỉ người giàu kinh nghiệm)

“Đúng vậy.” Lâm Như gật đầu: “Tuy rất nhiều người thiên phú không đủ để họ tốt nghiệp năm 4 trong thời gian ngắn, nhưng trải qua thời gian tích lũy, kiến thức cơ bản của họ rất vững chắc. Nếu gặp phải họ, nhất định phải cẩn thận.”

Có rất nhiều người chậm chạp không thể tốt nghiệp năm 4, không có nghĩa họ không lợi hại, chỉ là phế vật. Ngược lại, trải qua thời gian tôi luyện, những người như họ càng có ưu thế trong thi đấu.

Lớp 1 sở dĩ là lớp tốt nhất, chỉ vì học sinh lớp 1 đều tương đối trẻ. Và thầy Ổ Nông luôn chú trọng bồi dưỡng những học sinh trẻ, cố gắng giúp họ tốt nghiệp năm 4 trong thời gian ngắn nhất. Lớp 1 không có một học sinh nào ở lại quá mười năm mà chưa tốt nghiệp. Rất nhiều người đã c.h.ế.t ở giai đoạn thứ ba, không biết là do tai nạn hay do người khác hãm hại.

Ai cũng không muốn nghĩ đến.

“Cái cô thiên tài lớp 1 kia, nhìn thật xinh đấy.”

Có người nhìn về phía Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh nhìn qua, liền đối diện với một đôi mắt như ưng. Có vài thanh niên nhìn cô với ánh mắt dò xét.

Ánh mắt giao nhau giữa không trung. Đối phương nhếch miệng cười: “Chỉ là một nhóc con thôi. Đến cửa thứ ba, chúng ta muốn cho nó c.h.ế.t thế nào, nó phải c.h.ế.t thế ấy.”

Âm thanh xuyên qua đám đông ồn ào lọt vào tai Khương Dư Linh, không hề che giấu sự ác ý.

“Họ là những học sinh ở năm 4 lâu nhất đấy.”

Phương Hồng nhìn theo ánh mắt Khương Dư Linh, khi thấy rõ mặt đối phương, sắc mặt lập tức thay đổi. Khương Dư Linh quay đầu nhìn cô. Mày Phương Hồng nhăn lại: “… Thật ra họ sớm đã có thể tốt nghiệp năm 4 rồi.”

Lâm Như: “Nhưng…”

“Nhưng họ chậm chạp không muốn tốt nghiệp.”

Lúc này, Nhan Tinh Nhu đã đi tới. Cô nhìn Khương Dư Linh, vẻ mặt bình tĩnh: “Mỗi năm họ đều g.i.ế.c người trong các cuộc tỉ thí.”

Vẻ đẹp của thiếu nữ đã sơ khai. Khương Dư Linh đã gây đả kích rất lớn cho Nhan Tinh Nhu, hiện tại cô trông nội tâm hơn rất nhiều so với trước.

“Học viện không cấm việc g.i.ế.c người.”

Người đi sau Nhan Tinh Nhu chính là Tả Mạn Mạn: “Đương nhiên, ta nói là trong ngày thi đấu tỉ thí này thôi.”

Vệ Lâu: “Học viện mỗi năm đều có rất nhiều m.á.u tươi mới đến. Chết vài người thì tính là gì?”

“Ngươi quá nổi bật.” Vu Quý cười tủm tỉm: “Lần này rất có khả năng đã bị họ theo dõi rồi đấy.”

“Ta không muốn nhìn thấy thiên tài ngã xuống.” Nhan Tinh Nhu lại nói: “Cho nên, đến cửa thứ ba, ngươi có thể đi cùng bọn ta.”

Rất kỳ lạ. Nhan Tinh Nhu cũng không muốn nhìn thấy Khương Dư Linh c.h.ế.t đi. Có lẽ đây là sự thưởng thức lẫn nhau giữa những thiên tài.

Cũng có lẽ, khi một người xứng đáng được ngưỡng mộ, thì hy vọng cô sẽ mãi mãi ở vị trí đó để tỏa sáng.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 279



Khương Dư Linh có chút bất ngờ. Cô không nghĩ tới Nhan Tinh Nhu lại mời cô cùng nhau vượt qua cửa ải thứ ba. Dù sao giữa các cô, cũng có thể coi là có ân oán.

Theo lẽ thường, Nhan Tinh Nhu hẳn phải ghét cô mới đúng. Nhưng hiện tại… Nhìn khuôn mặt thanh lãnh nhưng không có chút ác ý nào của Nhan Tinh Nhu, Khương Dư Linh suy nghĩ một chút, không từ chối thẳng thừng.

“Để xem sao đã.”

Tiến vào khu Chôn Cốt, có đồng đội chắc chắn tốt hơn là không có. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải chọn đúng đồng đội. Nếu không, còn tệ hơn đi một mình.

Sắc mặt Nhan Tinh Nhu không thay đổi, gật đầu: “Ngươi cứ suy nghĩ kỹ. Trước khi vào khu Chôn Cốt, bất kỳ lúc nào cũng có thể cho chúng ta câu trả lời.”

“Yên tâm, chúng ta sẽ không kéo chân ngươi đâu.”

Nhan Tinh Nhu dẫn Tả Mạn Mạn và những người khác rời đi. Họ vừa đi, Phương Hồng liền nói với Khương Dư Linh: “Tinh Ca, ngươi có thể suy nghĩ về việc lập đội với nhóm Nhan Tinh Nhu. Nhan Tinh Nhu tuy tính cách hơi lạnh lùng, nhưng không phải người xấu đâu.”

Khương Dư Linh khó hiểu: “Tại sao lại không rủ ta lập đội với các ngươi?”

Phương Hồng kinh ngạc: “Ngươi… ngươi đồng ý lập đội với bọn ta sao?”

Kể từ khi vào lớp 1 năm 4, Khương Dư Linh dành hơn nửa thời gian để học tập. Cô tuy dễ gần hơn Nhan Tinh Nhu, nhưng cũng không có nhiều thời gian để kết bạn. Phương Hồng, Lâm Như và những người khác cũng chỉ thỉnh thoảng mới nói chuyện được với cô đôi câu. Cô khá độc lập.

Khương Dư Linh trầm ngâm một lát: “Cũng không phải là không thể.”

Mắt Phương Hồng sáng lên, nhưng rất nhanh lại thở dài: “… Vậy phải chờ ta vượt qua hai vòng đầu đã rồi nói. Cạnh tranh khốc liệt thế này, ta chưa chắc trụ nổi đến cửa thứ ba đâu.”

Đang nói chuyện, cuộc thi đấu đã bắt đầu. Từ số 1 bắt đầu thi đấu. Những trận đấu trông không quá xuất sắc. Học sinh ở học viện lá bùa giỏi vẽ bùa, nhưng chưa thực sự rèn luyện cơ thể mình. Cái gọi là thi đấu võ thuật chỉ giống như một cuộc thi đấu lá bùa vậy. Ai có nhiều lá bùa hơn, người đó càng dễ thắng lợi.

Rất ít người dùng kiếm. Tóm lại, cửa ải đầu tiên này có rất nhiều chỗ chỉ cần may mắn. Mấy trận đấu trôi qua, Khương Dư Linh xem thấy chán nản, dứt khoát ngồi xuống đất, ngồi thiền tu luyện.

Thời gian trôi nhanh thật. Rất nhanh, đến lượt Khương Dư Linh.

“Tiếp theo là bạn Giang Tinh Ca lớp 1 năm 4 đối chiến với Tôn Vượng lớp 4 năm 4.”

Giữa tiếng ồn ào, cái tên giả của Khương Dư Linh vang lên. Khương Dư Linh mở mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sải bước đi lên đài. Cùng lúc đó, bên kia cũng có một thanh niên bước lên. Bộ dáng kia, thế mà lại là một trong những kẻ hôm trước xúm lại đòi lấy mạng Khương Dư Linh ở cửa thứ ba.

Đối phương nhìn thấy cô, trên mặt lộ ra một nụ cười tà ác.

“Bắt đầu!”

Theo lệnh của trọng tài, Tôn Vượng đưa tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay. Hắn cười hì hì nói: “Đa tạ thiên tài Giang đại.”

“Thua đừng có khóc nhè nhé.”

Khương Dư Linh liền cười nói: “Câu này xin tặng lại cho ngươi.”

Dưới đài.

Phương Hồng, Lâm Như và những người khác thấy Tôn Vượng trên đài, mặt tối sầm: “Vận khí của Giang Tinh Ca kém quá rồi. Cô ấy thế mà gặp phải Tôn Vượng!”

“Tôn Vượng là một kẻ tàn nhẫn độc ác mà. Năm ngoái hắn rõ ràng có thể lên lớp 5 thuận lợi, nhưng chỉ vì g.i.ế.c người, đến cửa thứ ba hắn không bắt được một con quỷ nào cả.”

“Xong rồi… Lần này Tinh Ca chắc chắn xong đời rồi. Cô ấy có khi không vào nổi vòng thi thứ hai nữa.”

Nhìn Tôn Vượng trên đài cầm kiếm c.h.é.m loạn xạ về phía Khương Dư Linh, và Khương Dư Linh dường như không có sức phản kháng, Phương Hồng thở dài một tiếng: “Có thể giữ lại mạng sống, cũng đã là chuyện tốt rồi. Ta vốn còn định cố gắng một lần…”
 
Back
Top Bottom