Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê

Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 80: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 80



Thật đúng châm chọc mà!

Hắn biết hiện tại hắn nên đuổi tiểu Tiễn Chi ra, tức giận nói hắn không phải phụ vương của nó. Nhưng mà nhìn cơ thể nhỏ bé ỷ lại trong lòng hắn, hắn lại không thể tàn nhẫn được.

“Mẫu phi ngươi đâu?” Giọng nói của Tấn Vương lạnh lẽo.

“Không biết.” Tiểu Tiễn Chi ôm lấy hắn cọ nhẹ.

Tấn Vương hít sâu một hơi, ôm con trai lập tức đi tìm Minh Châu. Hắn muốn hỏi nàng chân tướng cuối cùng là như thế nào, vì sao lại lừa hắn? Vì sao lại coi hắn như tên ngốc mà chơi đùa?

Nhưng trong hoa viên hắn không thấy một ai, Minh Châu cũng không về lại phòng.

Ở trà lâu, Hoàng Đế đợi Minh Châu đã lâu, lúc hắn ta cho rằng Minh Châu sẽ không đến thì người hắn ta dặn canh cửa lại cung kính thỉnh Minh Châu đội mũ có rèm che tiến vào.

“Minh Châu.” Trên mặt Hoàng Đế lộ ra ý cười, hắn ta bước đến nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Minh Châu: “Ta còn tưởng rằng nàng sẽ không đến.”

“Tử Sở.” Khi Hoàng Đế tháo mũ có rèm che của nàng xuống, Minh Châu không nhúc nhích. Chờ đến khi Hoàng Đế đặt mũ có rèm che xuống bên cạnh, Minh Châu tiến lên ôm eo Hoàng Đế, giọng nói mềm mại gọi tên hắn ta.

Đây không phải là lần đầu tiên Minh Châu gọi tên của hắn ta nhưng mỗi lần được nghe Minh Châu gọi tên, tâm hồn của Hoàng Đế đều cảm thấy tê dại, thân thể dường như không thể khống chế.

“Ừm.” Hoàng Đế nhẹ nhàng v**t v* da thịt sau tai của Minh Châu, nhẹ nhàng đáp lại Minh Châu.

“Ngài tìm ta là muốn nói gì với ta?” Minh Châu cọ nhẹ vào ngực Hoàng Đế, hỏi mục đích hắn ta tìm nàng đến đây.

“Minh Châu.” Hoàng Đế nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Minh Châu, kéo dãn ra khoảng cách giữa hai người, thương tiếc nhìn Minh Châu: “Nàng muốn ta g**t ch*t đứa bé kia nhưng ta đã ra tra được thêm một số thông tin khác.”

“Cái gì?”

“Là về mẫu thân của đứa bé kia, nàng ấy tên Thi Minh Nguyệt, giống như nàng đều là hoa nương của Cẩm Tâm Các. Nàng thật sự không có chút ấn tượng nào về nàng ấy sao? Nàng ấy chính là hoa nương đêm đó với nàng cùng nhau bị bán đấu giá đêm đầu tiên.” Hoàng Đế bình tĩnh nhìn Minh Châu, dường như muốn thăm dò nàng.

Nhưng Hoàng Đế chắc chắn phải thất vọng rồi, Minh Châu dường như không có một chút ấn tượng nào.

Minh Châu mở to mắt, hoang mang nhìn hắn ta.

“Sau đó thì sao?”

“Nàng còn không hiểu sao?” Hoàng Đế đột nhiên cảm thấy hình như sự việc có điểm không đúng.

“Lúc trước vì sao Tấn Vương phải đến Cẩm Tâm Các tìm nàng, nguyên nhân ban đầu khiến nàng gả cho Tấn Vương là gì?”

“Bởi vì ta mang thai đứa con của hắn.” Minh Châu trả lời hắn.

“Nhưng nếu…” Hoàng Đế nói những lời tiếp theo rất chậm: “Nữ nhân đêm đó ở cùng Tấn Vương không phải nàng mà là Thi Minh Nguyệt thì sao?”

Sắc mặt Minh Châu trở nên trắng bệch: “Ngài nói là Tấn Vương nhận sai người? Nhưng sao có thể chứ? Sao có thể khéo như vậy? Vậy chuyện của Chi Chi là như thế nào? Vì sao ta lại mang thai Chi Chi?”

“Không, đây không phải là sự thật.” Minh Châu cự tuyệt tiếp thu, nàng tựa lên vai Hoàng Đế nhẹ nhàng khóc nức nở lên.

Tiếng khóc to rồi lại nhỏ, Hoàng Đế nghe thế thì lo lắng vô cùng, chỉ hận không thể lập tức đem Tấn Vương và Thi Minh Nguyệt đến để Minh Châu hết giận.

“Đừng khóc, đừng khóc.” Hoàng Đế đau lòng an ủi Minh Châu.

Thế nhưng… Ở góc độ Hoàng Đế không nhìn thấy, trên gương mặt Minh Châu lại là biểu cảm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thì ra là như thế, hóa ra là như thế! Cho nên Tấn Vương biết nàng lừa hắn chuyện này rồi sao? Hắn đã biết nàng là kẻ mạo danh thay thế.

Nhưng mà đâu có liên quan gì đến nàng cơ chứ? Từ đầu đến cuối nàng đều không nhận mình là nữ nhân đêm đó, kết quả chẳng lẽ không phải do Tấn Vương tự mình suy luận ra sao? Tự mình nhận sai người, kết quả trách nhiệm lại muốn đổ lên trên đầu nàng? Ba năm nay sự trả giá của nàng đều cho chó ăn cả rồi sao?

Hiện tại con trai ruột đã trở lại, lập tức muốn đá văng nàng với Tiểu Tiễn Chi đi à? Làm gì có chuyện tốt như vậy?

Cho dù là vứt bỏ cũng là nàng không cần hắn mới đúng, ném mặt mũi của hắn đi.

Nhưng mà… còn Thi Minh Nguyệt kia. Lâm Cẩm Hi thật đúng là tên phế vật mà! Đã tìm ba năm mà vẫn không tìm ra sao? Thậm chí còn để nàng ấy may mắn sinh ra được nghiệt chủng của Tấn Vương.

Bọn họ giỏi thật! Dám dẫm đạp lên mặt mũi của nàng.

Nếu Tấn Vương với Thi Minh Nguyệt đã quá đáng như vậy thì đừng trách nàng nhẫn tâm.

Minh Châu ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Đế, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt: “Tử Sở, ta sợ quá. Liệu Tấn Vương có thẹn quá hóa giận mà ra tay với ta không?”

Sao có thể chứ, với sự hiểu biết của Hoàng Đế về Tấn Vương, hắn ta biết hắn yêu Minh Châu đến nhường nào. Có lẽ sau khi biết chuyện Tấn Vương sẽ đau khổ, sẽ sống không bằng chết nhưng bảo hắn buông tay Minh Châu thì tuyệt đối không có khả năng đó.

Nhưng những phỏng đoán này Hoàng Đế sẽ không nói cho Minh Châu biết.

Hoàng Đế thương tiếc mà nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt nhỏ của Minh Châu: “Tấn Vương là thân vương, chuyện giữa hai người dưới cái nhìn của hắn là hắn bị nàng lừa gạt. Nếu hắn tức giận đến không khống chế được bản thân, vậy…” Hoàng Đế không nói hết câu.

Sắc mặt Minh Châu buồn bã: “Tử Sở, ta sợ, ta thật sự rất sợ Tử Sở à, còn có Chi Chi nữa.” Minh Châu gọi tên của Hoàng Đế, phảng phất như hắn ta là trời, là đất của nàng. Hiện tại nàng một cây hoa thố ti, chỉ có thể dựa dẫm, leo lên dây đằng to lớn là hắn ta.

“Minh Châu.” Có lẽ do quá sợ hãi không biết phải làm sao, Minh Châu siết tay ôm chặt Hoàng Đế, cơ thể của hai người dán vào nhau, sự khô nóng dâng lên, trong lúc vô tình dụ dỗ con người ta đến mê ly.

“Minh Châu.” Hoàng Đế si mê đến ngốc nghếch lại gọi tên Minh Châu lần nữa, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ của Minh Châu lên rồi lập tức hôn xuống.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 81: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 81



Lần này Minh Châu không tránh né cũng không đẩy hắn ta ra, ngược lại là mở miệng nhỏ đón ý, hùa vào với hắn ta.

Một người bị dụ dỗ đến không thể nào nhẫn nại được nữa, một người ôm theo suy nghĩ ác liệt muốn trả thù cùng với sự hưởng thụ. Trong phòng dành cho khách nhân nghỉ ngơi màn chậm rãi được buông xuống, che giấu sự kiều diễm bên trong.

Tại Tấn Vương phủ, sau khi Tấn Vương cho máu đầu tim xong thì không ở lại tiểu viện với Thi Minh Nguyệt và Thi Tinh Thần nữa.

Có lẽ do đang hấp thu dược liệu nên lúc này Thi Tinh Thần vẫn hôn mê sâu, không hề tỉnh lại.

Trong phòng ngủ của Tấn Vương và Minh Châu, Tấn Vương ôm Tiểu Tiễn Chi không nhúc nhích, lâu lâu sẽ gọi hạ nhân đem đến cho Tiểu Tiễn Chi chút đồ ăn. Còn bản thân hắn không còn vị giác chỉ ăn chút thức ăn mà Tiểu Tiễn Chi ăn còn thừa.

“Phụ vương.” Ba ngày này yên tĩnh đến đáng sợ, đặc biệt là Tấn Vương còn dùng ánh mắt thương tiếc xen lẫn chút chán ghét mà nhìn nó, Tiểu Tiễn Chi không dám làm loạn.

“Phụ vương, cha để ý đến con một chút được không?” Ba ngày, đã ba ngày nay Tấn Vương không hề nói với nó một câu nào.

Ba ngày này bầu không khí trong Tấn Vương phủ nặng nề vô cùng, trên triều đình cũng không kém cạnh, không biết vì sao đã ba ngày nay Hoàng Đế không thượng triều. Thậm chí những ai tin tức linh thông còn biết ba ngày nay Hoàng Đế thậm chí còn không ở trong cung.

“Bệ hạ rốt cuộc làm sao vậy?” Toàn bộ triều thần đều lo sợ trong lòng.

Ở An Dật Vương phủ, An Dật Vương lẳng lặng ngồi ở thư phòng, bên cạnh tay là một cuốn kinh Phật đã sao chép được một nửa. Nhưng hắn đã đặt ở đây cả một ngày mà cả bút cũng chưa động vào.

Các triều thần không biết Hoàng Đế ở đâu nhưng hắn thì biết.

Thậm chí hắn còn biết, Hoàng Đế và Minh Châu đang ở cùng nhau. Tốt thật đó! Cho hắn uống thuốc rồi nói rõ ràng rằng từ nay về sau sẽ đối xử tốt với hắn. Hắn không ngại việc không danh không phận, cũng không ngại Tấn Vương nhưng vì sao nàng lại trêu chọc cả Hoàng Đế?

Không, không được, hắn không thể cứ mặc kệ bọn họ như vậy được. Cái gì là của hắn thì là của hắn, sao hắn có thể không có chút tiền đồ nào mà ngồi đây tự mình oán than như thế?

Thật là mất mặt!

Tại trà lâu, Hoàng Đế cho người vây kín nơi này giống như thùng sắt, An Dật Vương một câu cũng không nói mà cứ thế xông vào.

“Vương gia Vương gia, ngài không thể đi vào.” Thị vệ trưởng theo hầu ở đây vội vàng cản An Dật Vương lại.

“Tránh ra.” An Dật Vương giận lên mắng hắn: “Ba ngày nay bệ hạ không thượng triều, trong lòng bổn vương và các triều trần đều nóng như lửa đốt. Hiện giờ ngươi còn dám cản bổn vương lại, ngươi cuối cùng có tâm tư gì? Chẳng lẽ ngươi muốn làm ra chuyện bất lợi với bệ hạ sao?”

“Ai nha, sự tình không phải như thế.” Thị vệ trưởng có miệng cũng khó mà trả lời được!

Chuyện giữa bệ hạ và Tấn Vương phi chưa bao giờ tránh né tâm phúc là bọn họ nhưng đó cũng là nguyên nhân khiến mọi chuyện trở nên khó khăn đấy! Hiện giờ hai vị tổ tông kia còn chưa ra ngoài, có lẽ còn đang sung sướng tình chàng ý thiếp. Nếu hắn để An Dật Vương đi vào, vậy phải làm thế nào đây?

Quấy rầy nhã hứng của bệ hạ, hắn có mười cái đầu cũng không đủ để chém.

Ở trong phòng, Minh Châu không vui đẩy Hoàng Đế ra.

“Đừng quấn lấy ta.” Minh Châu cầm lấy quần áo ăn mặc gọn gàng lại: “Ba ngày nay không phải Chi Chi vẫn đang ở trong vương phủ sao? Không biết Vương gia sẽ đối xử với Chi Chi thế nào, ta phải đi về.”

Hoàng Đế không cam lòng bèn ôm lấy Minh Châu hôn thêm một lúc, lúc này mới buông nàng ra: “Được, ta cùng đi với nàng.”

Minh Châu ngạc nhiên: “Ngài không sợ Tấn Vương biết chuyện của chúng ta sao?”

Hoàng Đế khẽ cười: “Tấn Vương hắn có cả nữ nhân khác rồi, chẳng lẽ nàng còn muốn chịu đựng tủi thân mà tiếp tục ở bên cạnh hắn sao?”

Minh Châu cười như không cười: “Vậy ta phải đi đâu, ở lại bên cạnh ngài sao? Ngài có thể cho ta cái gì? Ngài so với Tấn Vương còn không bằng, hậu cung của ngài nhiều mỹ nhân như vậy, ta có là cái gì đâu?”

Hoàng Đế thở dài: “Từ ba năm trước đây sau khi ta động lòng với nàng, ta đã không đi đến chỗ những nữ nhân đó nữa. Ba ngày này nàng không cảm nhận được à? Ta nhiệt tình đến mức nào sao?”

“À!” Minh Châu thản nhiên đáp.

Không đi đến chỗ những nữ nhân khác là ân huệ đối với nàng sao? Làm như nàng hiếm lạ ấy?

Nhưng mà…

Minh Châu mỉm cười nhìn Hoàng Đế: “Ở đây ta có một loại thuốc, sau khi ăn xong sẽ không gây tổn thương đến cơ thể của nam tử nhưng lại có thể khiến nam tử không thể khiến nữ nhân mang thai nữa. Nếu như ngài đồng ý ăn nó, thì ta sẽ tin ngài thật lòng.”

Nói rồi Minh Châu tìm được túi tiền nhỏ của mình, lấy viên thuốc ra đưa cho Hoàng Đế.

“Đây!” Minh Châu không nhúc nhích, chỉ nhìn hắn ta.

Hoàng Đế im lặng rất lâu, dường như đang cân nhắc suy nghĩ, hắn ta cầm lấy viên thuốc: “Không phải nàng cũng cho Tấn Vương ăn thứ này đấy chứ!” Nếu không vì sao đã ba năm rồi mà chưa bao giờ thấy trong phủ Tấn Vương truyền ra tin vui.

Minh Châu không trả lời hắn ta nhưng có đôi khi im lặng cũng là một loại khẳng định.

“Nếu ta ăn viên thuốc này, ta sẽ thật sự không bao giờ buông tha nàng. Minh Châu, nàng có sợ không?”

“Ta không sợ nha.” Minh Châu nhẹ giọng đáp lại, âm cuối còn mang theo sự nghịch ngợm.

Còn hậu quả mà Hoàng Đế nói, Minh Châu lập tức không nghĩ đến nữa. Ba ngày trước không cầm được lòng, nàng và Hoàng Đế…

Lát nữa nàng cần uống thuốc tránh thai. Không có chuyện nàng sẽ chịu khổ còn Hoàng Đế sau khi sung sướng thì không bị gì cả. Nàng uống thuốc thì hắn ta cũng phải uống thuốc, như thế mới công bằng!
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 82: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 82



Sau khi tận mắt nhìn thấy Hoàng Đế ăn viên thuốc, Minh Châu cuối cùng cũng hài lòng.

Nàng đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay của Hoàng Đế: “Bệ hạ, vậy làm phiền ngài đưa ta quay trở về Tấn Vương phủ.”

“Được.” Hoàng Đế kéo Minh Châu vào trong ngực, trìu mến véo eo nhỏ của Minh Châu, đổi lấy sự giận dữ của Minh Châu.

Hoàng Đế không nhịn được mà nở nụ cười ha ha.

Không khí giữa hai người họ càng thêm hài hòa, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào.

Hoàng Đế nhíu mày: “Sao lại thế này?” Hắn ta không vui hỏi.

“Bệ hạ, là ta.” Thị vệ không cản được An Dật Vương lên tiếng.

“Hoàng thúc?” Giọng nói của An Dật Vương rất đặc biệt, Hoàng Đế dễ dàng nhận ra được. Hoàng Đế chần chờ nhìn Minh Châu, nếu hiện tại để hoàng thúc nhìn thấy hắn ta và Minh Châu thì sao? Thật ra hắn ta thì không sao cả, nhưng không biết Minh Châu có không vui hay không?

Dù sao, tâm tư của hoàng thúc hắn ta cũng…

“Chúng ta đi ra ngoài đi!” Minh Châu nhéo lòng bàn tay của hắn ta một cái.

“Nàng không sợ?” Hoàng Đế chần chờ.

“Vì sao phải sợ? Ta đâu có làm chuyện gì thương thiên hại lý.” Minh Châu hợp tình hợp lí nói.

Hoàng Đế: “...”

Tốt thôi! Hắn ta quên mất, tiểu kiều thê trong ngực hắn ta khác với đại đa số nữ tử trên thế gian. Cái gọi là lễ giáo liêm sỉ nàng đều không đặt ở trong mắt.

Lúc hai người đi ra ngoài, quần áo của An Dật Vương có chút hỗn độn, đó là hậu quả của việc hắn tranh chấp với thị vệ trưởng.

“Bệ hạ.” An Dật Vương không cam lòng hành lễ, sau khi xong thì lập tức nhìn về phía Minh Châu.

Minh Châu ăn mặc đơn giản nhưng toàn thân lại lộ ra hơi thở dễ chịu đến mị hoặc. Ba ngày nay nàng nay rốt cuộc làm cái gì quả thật vừa nhìn đã lập tức hiểu ngay.

An Dật Vương muốn hộc máu trong lòng.

Nhưng buồn hơn chính là hắn không phải Tấn Vương, hắn không có lập trường để yêu cầu Minh Châu thủ thân như ngọc vì hắn. Thậm chí hắn còn phải cảm ơn tính cách này của Minh Châu, bởi vì nếu không phải thế thì sao hắn lại có thể có quan hệ với nàng chứ?

Cho nên tất cả đều là hắn tự làm tự chịu, cho dù cắn nát hàm răng cũng phải nuốt ngụm máu này xuống.

“Hoàng thúc. Ta muốn đưa Minh Châu hồi phủ, ngài có muốn đi cùng không?” Nhìn thấy sắc mặt phảng phất như trời đất sụp đổ của An Dật Vương, Hoàng Đế đột nhiên cảm thấy rất có ý tứ. Mọi người đều là người thông minh, ai mà không hiểu chứ? Nếu như tâm tư đều giống nhau, thì đều không phải tâm tư tốt lành gì.

Minh Châu lười để ý đến lời nói sắc bén giữa hai người họ, nàng cũng không mở miệng trấn an An Dật Vương. Chỉ gật đầu với An Dật Vương rồi đi ra bên ngoài.

Ở Tấn Vương phủ, tình trạng của Thi Tinh Thần đã ổn định lại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh sẽ tỉnh lại. Lúc này Thi Minh Nguyệt cuối cùng cũng nghĩ đến Tấn Vương: “Tấn Vương hắn… sẽ không xảy ra chuyện gì phải không?” Nghĩ đến sự đả kích của chuyện Tấn Vương phi với Tấn Vương, Thi Minh Nguyệt có chút chua xót nhưng sau khi chua xót qua đi rồi lại không khống chế được mà đau lòng.

“Tiểu Tinh, ta đi xem Tấn Vương như thế nào, Thần Thần làm phiền đệ rồi.” Thi Nguyệt nói với Hoa Tinh.

Hoa Tinh gật đầu: “Nơi này không có gì đáng lo, Thần Thần đã ổn định lại. Tuy nhiên Tấn Vương ở bên kia, việc lấy máu đầu tim không phải chuyện nhỏ, chỉ sợ hiện tại cơ thể hắn vẫn còn rất suy yếu.”

Hoa Tinh giải thích làm Thi Minh Nguyệt càng thêm lo lắng.

Nàng ấy đi ra ngoài sai hạ nhân đưa nàng ấy đi tìm Tấn Vương. Hạ nhân có chút chần chừ nhưng nghĩ đến đứa trẻ lớn lên giống Tấn Vương y như đúc kia thì lại không dám từ chối Thi Minh Nguyệt.

Đúng lúc Thi Minh Nguyệt đi theo hạ nhân đi đến sân ngoài phòng của Tấn Vương và Minh Châu, Minh Châu cũng vừa về đến Tấn Vương phủ.

“Vương gia.” Thi Minh Nguyệt gõ cửa.

Thế nhưng trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Tấn Vương không trả lời.

“Vương gia.” Thi Minh Nguyệt lại gọi thêm vài câu.

“Đá văng cửa là được rồi, gõ cái gì mà gõ, kệ hắn.” Đột nhiên từ sau lưng Thi Minh Nguyệt truyền đến một giọng nữ dễ nghe, Thi Minh Nguyệt theo bản năng quay đầu lại, nàng ấy nhìn thấy chính là Minh Châu đang đưa hai người nam nhân theo.

“Tấn Vương phi?” Thi Minh Nguyệt chán ghét nhíu mày.

Minh Châu không để ý đến nàng ấy mà đi đến trước cửa: “Nếu ngài không mở cửa ta sẽ thật sự đá văng cửa của ngài ra đấy.”

Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở, Tấn Vương vẫn không có phản ứng gì.

Minh Châu không vui, phân phó Hoàng Đế: “Giúp ta đá văng cửa ra.”

Hoàng Đế có chút chần chừ, hắn ta vẫn chưa quên được bộ dạng đáng thương ba ngày trước của Minh Châu. Hắn ta cảm thấy trong lòng Minh Châu vẫn sợ hãi Tấn Vương, nếu như… nếu như sau khi hắn ta làm theo, Minh Châu lại đổi ý mà tiếp tục sợ hãi thì phải làm sao? Liệu nàng có khóc nữa không?

“Thật vô dụng.” Minh Châu nhỏ giọng nói thầm.

Nhìn thấy Thi Minh Nguyệt, nàng lười phải giả vờ. Đến nỗi biểu hiện trong ngoài không giống nhau của nàng Hoàng Đế muốn nghĩ thế nào thì thế đi!

“Hoàng thúc, ngươi giúp ta đá cửa ra.” Nàng lại nhìn về phía An Dật Vương.

“Được.” An Dật Vương im lặng đồng ý, rồi đi đến bên cạnh cánh cửa chuẩn bị nhấc chân đá. Nhưng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên kẽo kẹt mở ra, Tấn Vương ở bên trong râu ria xồm xoàm, cả người lôi thôi không chịu được, Tiểu Tiễn Chi sợ hãi lôi kéo góc áo của Tấn Vương, hai mắt tràn đầy nước mắt nhìn Minh Châu.

“Mẫu phi.” Nó vô cùng đáng thương gọi Minh Châu.

Minh Châu không có phản ứng gì nhưng Hoàng Đế và n Dật Vương lại đau lòng đến chết mất. An Dật Vương cúi người ôm Tiểu Tiễn Chi lên: “Sao Chi Chi lại khóc?” An Dật Vương lau nước mắt cho Tiểu Tiễn Chi.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 83: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 83



“Phụ vương không để ý đến ta, mẫu phi cũng không ở đây.” Tiểu Tiễn Chi cất giọng đáng thương vô cùng, dường như đã phải chịu sự tủi thân rất lớn.

“Được rồi không khóc nữa, hoàng thúc tổ ở đây rồi.”

“Hoàng bá phụ cũng ở đây rồi.” Hoàng Đế cũng tiến lên an ủi Tiểu Tiễn Chi.

Ánh mắt của Tấn Vương u ám vô vùng nhìn hai người họ, nở một nụ cười trào phúng với Minh Châu: “Ta còn tưởng ba ngày nay nàng xảy ra chuyện gì, hóa ra là có người bầu bạn, vui vẻ đến quên cả trời đất.” Hắn ăn nói quái gở.

Khi hắn yêu Minh Châu đã bị lá che mắt, rất nhiều chuyện không thích hợp hắn đều tự động tìm lý do hợp lý hóa cho Minh Châu, hoàn toàn không hề nghi ngờ Minh Châu. Mà khi tình yêu của hắn chịu đả kích mà đóng băng lại, những chuyện không thích hợp lúc trước trong nháy mắt ùa về lại trong đầu hắn.

Thật đúng là buồn cười! Hóa ra hoàng huynh tốt của hắn, hoàng thúc tốt của hắn đều mơ ước thê tử của hắn!

Cái gì mà vì thích Chi Chi cho nên đối xử tốt với Minh Châu, cuối cùng là thích Chi Chi hay là mẫu thân của Chi Chi?

Nực cười hắn cứ giống như tên ngốc, bị ba người bọn họ hợp tác trêu chọc. Còn cùng bọn họ biểu diễn huynh đệ thân thiết, thúc hiền từ cháu hiếu thảo, chỉ sợ bọn họ từ lâu đã ở trong tối mà cười nhạo hắn là một tên ngốc! Tùy tiện tìm một cái cớ là có thể lừa gạt được hắn.

“Minh Châu.” Cảm xúc lúc này của Tấn Vương không ổn, Hoàng Đế lo lắng gọi tên Minh Châu.

Tấn Vương nhìn Hoàng Đế bằng ánh mắt chán ghét, trước kia cung kính bao nhiêu thì bây giờ lại hận bấy nhiêu, Minh Châu là để cho hắn ta gọi sao?

Minh Châu quay đầu nhìn hắn ta một cái, ý bảo hắn ta không cần nhúng tay vào: “Có một số việc, dù thế nào cũng phải nói cho rõ ràng.” Minh Châu ý nói câu này cho Tấn Vương nghe.

“Tốt thôi!” Có một số việc cần nói rõ ràng, Tấn Vương cũng có chung suy nghĩ đấy. Hắn không quan tâm đến sự cảnh giác của An Dật Vương và Hoàng Đế mà kéo Minh Châu vào phòng, dưới cái nhìn của mấy người họ lần nữa đóng cửa phòng lại.

“Vương gia.” Thi Minh Nguyệt nóng lòng, định đi ngăn cản.

Dưới cái nhìn của nàng ấy, Tấn Vương phi là một nữ nhân nguy hiểm có lòng dạ độc ác. Nàng ấy lo lắng Tấn Vương phi lại nói mấy lời k*ch th*ch, cơ thể suy yếu của Tấn Vương không chịu nổi.

“Đây là chuyện của bọn họ.” Hoàng Đế đè bả vai của Thi Minh Nguyệt lại ý bảo nàng ấy đừng nhúng tay vào.

Thi Minh Nguyệt: “...”

Trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Minh Châu cùng với từng tiếng th* d*c nặng nề của Tấn Vương.

Rất lâu sau Minh Châu mở miệng: “Ngài có thể buông ta ra không? Ngài nắm tay ta đau quá.”

“Đau, nàng cũng biết đau à?” Tấn Vương không chỉ không buông tay Minh Châu ra, ngược lại lại càng nắm chặt hơn.

Minh Châu: “...”

“Ngài thật sự làm ta đau đấy có biết không.” Minh Châu không giãy ra được, duỗi tay ra tát Tấn Vương một cái.

Mặt của Tấn Vương bị đánh lệch đi, bàn tay to cũng theo bản năng buông Minh Châu ra.

“Ngài oan ức, ngài oan ức cái gì?” Minh Châu nhìn Tấn Vương bằng ánh mắt chán ghét: “Lúc trước là ngài mang theo Thôi Văn Đạo đến Cẩm Tâm Các, cũng là ngài nói người ngài muốn tìm là ta. Ta chưa bao giờ nói rằng ta chính là nữ nhân đêm đó, là ngài tự cho mình là đúng mà ép thân phận này lên ta. Ta sai ở đâu?” Minh Châu vừa nói vừa khóc nức nở.

“Sai lầm duy nhất của ta chính là không nên vì không có ký ức của đêm đó mà cho rằng điều ngài nói là sự thật, sau đó vô cùng vui vẻ thuận nước đẩy thuyền theo ngài.”

Tấn Vương không nói lời nào.

“Thấy sắc nảy lòng tham là ngài, nhận sai người cũng là ngài, kết quả lại thành tất cả đều do ta sai? Có phải vì thân phận của ta thấp kém, chỉ là hoa nương nên ngài đã nhận định rằng ta muốn bay lên cành cao, cố ý lừa gạt ngài?”

“Vậy Thi Tinh Thần thì sao?” Tấn Vương ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Minh Châu: “Ta không tin nàng không hề nghi ngờ rằng nó là con trai của ta, cho nên nàng cố ý để Chi Chi đẩy nó xuống nước, nàng muốn giết nó?”

“Đúng vậy.” Minh Châu lớn giọng đáp: “Vì sao ta không thể giết nó. Ta không biết chân tướng, ta chỉ cho rằng trượng phu yêu thương ta vậy mà lại phản bội ta. Rõ ràng hứa hẹn chỉ có một mình ta nhưng lại lừa gạt ta mà sinh con cùng với nữ nhân khác. Vì sao ta không thể vì gia đình của ta, vì con trai của ta, diệt trừ kẻ xen vào kia?”

“Nhưng nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó mới ba tuổi rưỡi, nó không hiểu cái gì cả, nó còn rất thích nàng nữa.” Hoa Tinh đã nói hết mọi chuyện cho hăn từ đầu đến cuối: “Sao nàng có thể ra tay được cơ chứ?”

“Vậy ngài muốn ta phải làm sao bây giờ? Mặc kệ sao, sau đó nhìn đứa nhỏ này cùng với mẫu thân của nó cướp đi tất cả mọi thứ của ta?” Minh Châu thất vọng nhìn Tấn Vương: “Ngài thật sự làm ta thất vọng quá, thứ ngài thích không phải là ta. Ngài thích nhan sắc của ta, là bộ dang diễm lệ này của ta, là biểu hiện ngu xuẩn bên ngoài của ta. Một khi ta có chút ý xấu nào thì ngài sẽ nghi ngờ ta rồi tiện đà xa cách ta.”

Tấn Vương: “...”

“Nếu như ngài không thể chấp nhận ta, nhận định ta là một nữ nhân mang lòng dạ xấu xa, nhận định rằng ta lừa gạt ngài, một lòng một dạ muốn đòi lại sự công bằng cho con trai ruột của ngài, vậy… Buông tay đi! Chúng ta hòa li, ta sẽ không chiếm lấy vị trí Tấn Vương phi nữa, trả lại vị trí cho con trai ngài cùng với mẹ của nó.”

“Hòa li?” Tấn Vương lẩm nhẩm trong miệng rồi sau đó cười lạnh lùng: “Sau khi hòa li thì sao? Vào cung sao? Hay là đến An Dật Vương phủ theo hoàng thúc, làm chuyện mà cả thiên hạ không tán đồng, làm An Dật Vương phi?”
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 84: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 84



“Đây không phải chuyện ngài có thể quản.” Giọng nói của Minh Châu rất lạnh lùng.

“Nàng nằm mơ.” Tấn Vương nắm chặt Minh Châu, cảm xúc trong mắt lẫn lộn, vừa yêu vừa hận, yêu đến mức hận không thể lập tức tha thứ cho nàng, lại hận đến mức nghĩ rằng chẳng bằng trực tiếp kéo nàng chết chung.

Dù sao cũng tốt hơn trạng thái giằng co đã bước một chân xuống vực sâu như hiện tại.

“Vậy thì tùy ngài.” Sắc mặt Minh Châu không quan tâm gì cả: “Ngài có nữ nhân khác, có con khác rồi, đã vi phạm lời hứa của ngài với ta. Vậy ta cũng không cần tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa về trách nhiệm của Tấn Vương phi. Ta sẽ không quản chuyện của ngài với Thi Minh Nguyệt một nhà ba người, ngài cũng đừng truy hỏi sau này ta định làm gì.” Minh Châu tiêm cho Tấn Vương một liều dự phòng trước, nàng cảm thấy nàng đúng là tốt bụng mà! Ít nhất còn để hắn có sự chuẩn bị trước.

Tấn Vương: “...”

Nàng muốn làm cái gì, nàng lại muốn làm cái gì? Tấn Vương nhìn chăm chăm vào Minh Châu.

Lọt vào trong tầm mắt là nhan sắc diễm lệ trước sau như một khiến người ta lóa mắt, cho dù là lúc nào, cho dù là chỗ nào, nàng luôn có thể dễ dàng tác động đến tâm trí của hắn. Nàng đã cắm rễ vào trong máu thịt của hắn, sinh trưởng ở trong linh hồn của hắn. Muốn hắn buông tha nàng sao? Trừ khi hắn chết đi hồn bay phách tán, bằng không thì nàng đừng có bao giờ mơ.

Là chính nàng sa vào tay hắn, một ngày nàng là của hắn thì vĩnh viễn sẽ là của hắn.

Hoàng Đế và cả An Dật Vương, bọn họ đã nhân lúc hắn không để ý mà xen vào. Thế nhưng chỉ cần hắn không buông tay thì bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể ở trong bóng tối.

Khi Minh Châu và Tấn Vương bước ra, vẻ mặt hai người đều lạnh lùng, không ai để ý đến ai.

Đúng lúc này, hạ nhân đến báo, Thi Tinh Trần tỉnh rồi.

"Con trai chàng tỉnh rồi, chàng không đi xem sao?" Minh Châu mỉa mai.

Tấn Vương vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không lên tiếng.

Vẻ mặt tiểu Tiễn Chi bối rối, nó nhìn Minh Châu không hiểu nói: "Mẫu phi, Chi Chi ở đây mà!" Vừa nói, vừa nhìn Tấn Vương đầy mong đợi: “Phụ vương, bế." Nó duỗi cánh tay nhỏ bé của mình về phía Tấn Vương.

Tấn Vương không bế nó mà từ từ đưa tay sờ ngực mình, ở đây vẫn còn đau, đây là di chứng do lấy máu tim cho Thi Tinh Thần ba ngày trước để lại.

Thi Minh Nguyệt rất bất mãn với thái độ của Minh Châu đối với Tấn Vương, rõ ràng người sai là nàng nhưng tại sao nàng lại có thể cắm dao vào tim Tấn Vương một cách chính đáng như vậy? Chẳng lẽ hai người đàn ông phía sau hộ tống nàng đã cho nàng can đảm như vậy sao? Một là An Dật Vương, một là Hoàng Đế. Một người là Hoàng thúc của Tấn Vương, một người là Hoàng huynh của Tấn Vương. Thật là có bản lĩnh! Nàng sợ rằng sẽ không bao giờ hiểu được nhan sắc rồi cũng sẽ phai tàn dùng sắc đẹp để người khác yêu mình thì sẽ không thể tồn tại lâu dài, nàng ấy chờ nàng sẽ phải tự ăn quả đắng.

"Vương gia." Thi Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn Tấn Vương: "Từ nhỏ Thần Thần chưa gặp qua phụ thân của mình, ta nghĩ nó rất mong được gặp ngài, nó nhất định sẽ rất thích ngài."

Chưa từng gặp phụ thân, trong lòng Tấn Vương cay đắng. Thôi vậy, chuyện này cuối cùng vẫn phải giải quyết, hắn gật đầu với Thi Minh Nguyệt. Không để ý tới Minh Châu và những người khác, lập tức đi theo Thi Minh Nguyệt gặp Thi Tinh Thần.

Minh Châu: "..."

Minh Châu mím môi, dậm chân tức giận, nàng nhìn Hoàng Đế hỏi : "Ngài có thể hạ chỉ để ta hưu phu hay không? Ta nhìn thấy dáng vẻ như chết rồi của Tấn Vương thì là ta lại tức.”

Hoàng Đế bất đắc dĩ: "Trẫm có thể hạ chỉ cho nàng hòa ly nhưng chuyện hưu phu rất lớn, chỉ sợ trên dưới triều đình và dân chúng sẽ tranh cãi bàn tán."

Minh Châu bất mãn: "Ta chính là muốn hưu phu, hòa ly thì tính là cái gì? Cũng không phải ta sai, mọi người sẽ nghĩ rằng Tấn Vương không cần ta nữa. Nhưng ta muốn nói với cả thiên hạ biết rằng là ta không cần Tấn Vương, Khương Minh Châu ta không thèm Tề Tử Ngọc. Ta muốn công khai hưu hắn.”

Hoàng Đế có chút khó xử.

"Rốt cuộc ngài có đồng ý không, nếu không đồng ý thì sau này đừng tới gặp ta nữa."

Nói rồi, Minh Châu đi đến bên cạnh An Dật Vương, ấm ức ôm lấy An Dật Vương, tựa đầu nhỏ lên vai An Dật Vương nói: "Hoàng thúc, ta đau lòng quá!"

"Vậy nàng còn muốn sống ở Tấn Vương phủ không? Cùng ta trở về An Dật Vương phủ đi!” An Dật Vương nhỏ giọng hỏi nàng.

Minh Châu ngẩng đầu lên: "Ngươi không sợ chuyện của chúng ta bị lộ ra ngoài, người ta sẽ nói ngươi già mà không đáng kính sao?"

An Dật Vương lắc đầu: "Ta chỉ sợ nàng rời xa ta."

Minh Châu xúc động: " Hoàng thúc, vẫn là ngươi tốt với ta nhất."

"Ừm."An Dật Vương khẽ đáp, nhìn Hoàng Đế đầy thách thức.

Nhìn thấy chưa? Những gì Minh Châu cần là một tình yêu toàn tâm toàn ý, không trộn lẫn với việc trao đổi lợi ích và thỏa hiệp. Nếu như không thể dành tất cả mọi thứ cho nàng, không sợ lời nói của mọi người thì hãy từ bỏ càng sớm càng tốt, còn tốt hơn sau này vì một số lý do bất đắc dĩ mà trở mặt làm ầm ĩ thì sẽ rất khó coi.

Ánh mắt Hoàng Đế tối lại.

Hắn ta nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

"Minh Châu." Hắn ta đột nhiên lên tiếng: "Cùng ta trở về hoàng cung đi! Sau khi trở về cung, ta sẽ hạ chỉ cho nàng hưu phu, sau đó phong nàng làm Ngu Quốc phu nhân. Hưởng phẩm cấp Cao nhất phẩm phu nhân. Có thực ấp có đất phong và phủ đệ của mình. Ta sẽ chọn phủ đệ sang trọng nhất, không thua kém gì Tấn Vương phủ. Nếu nàng muốn, ta cũng có thể cho nàng năm trăm cấm vệ quân, nếu ai dám bất kính với nàng thì nàng có thể sai những cấm vệ quân này đi lên bắt người.”

Minh Châu: "..."

Ánh mắt Minh Châu đột nhiên sáng lên, nàng nhìn Hoàng Đế với đôi mắt sáng ngời.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 85: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 85



Ngu Quốc phu nhân, nghe có vẻ ghê gớm!

"Ngài thật sự có thể cho ta những thứ này sao?"

"Đương nhiên." Hoàng Đế cười dịu dàng: "Trẫm biết nàng không muốn bị trẫm giam cầm trong cung. Nhưng nếu nàng thật sự hưu phu, triều đình và dân chúng chắc chắn sẽ đầy ác ý với nàng. Mà nếu nàng trở thành Ngu Quốc phu nhân thì nàng có thể kê cao gối ngủ không phải lo điều gì bởi vì bản thân nàng đã có đủ sức mạnh để bảo vệ chính mình.”

Trong lòng Minh Châu dậy sóng khi nghe thấy điều này, nàng đẩy An Dật Vương ra, vội vàng chạy đến chỗ Hoàng Đế: "Nếu ngài có thể làm theo những gì ngài nói thì tạm thời ta có thể trở về cung với ngài."

"Minh Châu." An Dật Vương nhíu mày gọi nàng.

Ngu Quốc phu nhân cái gì? Nghe có vẻ như rất ghê gớm nhưng nói đến cùng chẳng phải là ở dưới mí mắt của Hoàng Đế sao? Nếu Minh Châu thật sự trở thành Ngu Quốc phu nhân và nhận cấm vệ quân do Hoàng Đế ban tặng. Vậy thì có cấm vệ quân bảo vệ Minh Châu chặt chẽ, làm sao hắn có thể gặp nàng được nữa? Những người đó đều là tâm phúc của Hoàng Đế, nhất định họ sẽ làm mọi thứ có thể để giúp Hoàng Đế ngăn cản hắn.

Minh Châu không muốn nghe An Dật Vương nói điều gì đó mất vui vào lúc này, nàng chỉ muốn Hoàng Đế thực hiện lời hứa của mình càng sớm càng tốt. Nàng ôm lấy cánh tay của Hoàng Đế, khẽ nói: "Vậy ngài phải hạ chỉ nhanh lên!"

Hoàng Đế cúi xuống hôn lên trán Minh Châu, liếc mắt nhìn An Dật Vương một cách châm biếm: "Được."

Minh Châu không quan tâm đến An Dật Vương, nàng đi theo Hoàng Đế trở về cung. Đương nhiên, Tiểu Tiễn Chi cũng bị bọn họ dắt đi.

Sắc mặt An Dật Vương tối sầm lại, lúc này hắn đang đè nén cơn giận trong lòng, vô cùng muốn lập tức giết vua.

...

Tấn Vương nhìn Thi Tinh Thần đang ngồi ngoan ngoãn với vẻ mặt phức tạp, hai cha con nhìn chằm chằm vào nhau.

Một lúc lâu sau, Tấn Vương lên tiếng trước: "Con tên là Thần Thần nhỉ! Ta là phụ thân của con.”

"Phụ… phụ thân.” Thi Tinh Thần căng thẳng gọi Tấn Vương, nhớ ra điều gì đó, vội vàng xuống khỏi giường hành lễ với Tấn Vương.

Tấn Vương bất đắc dĩ đè nó xuống: "Con đang làm gì vậy? Thân thể con còn quá yếu, không cần phải xuống giường.”

Thi Tinh Thần hổ thẹn: "Lần đầu tiên con nhìn thấy phụ thân nên cúi đầu hành đại lễ trước phụ thân mới phải."

Tấn Vương: "..."

Thi Tinh Thần và tiểu Tiễn Chi có hai tính cách hoàn toàn khác nhau, Thi Tinh Thần ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất biết nghĩ cho người khác. Còn Tiểu Tiễn Chi, Tiểu Tiễn Chi thừa hưởng tính cách của Minh Châu nhiều hơn. Ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, khi sự lựa chọn của người khác không đúng với ý muốn thì sẽ khóc nháo không ngừng.

Tiểu Tiễn Chi từ bé đều là do Tấn Vương nuôi nấng, hắn đã quen với việc vô lý của trẻ con. Bây giờ đột nhiên gặp phải một đứa trẻ con cùng tuổi nhưng hoàn toàn khác. Chỉ cảm giác thấy mọi thứ dường như không chân thực.

"Chuyện hành lễ để sau rồi nói, bây giờ việc ưu tiên hàng đầu của con là chăm sóc cơ thể cho tốt." Tấn Vương trấn an nó.

"Vâng ạ." Thi Tinh Thần có nề nếp đáp.

Tấn Vương : "..."

Đứa bé này quá nghiêm chỉnh, Tấn Vương như bị trói chân trói tay, không biết làm thế nào để ở chung cùng với nó.

"Con nghỉ ngơi trước đi! Ta có chuyện muốn bàn bạc với mẹ con.”

Thi Tinh Thần gật đầu nhưng cũng không nằm xuống mà nhìn theo đợi Tấn vương đi ra ngoài, nó mới thở phào nhẹ nhõm và nằm xuống.

Bên ngoài phòng, Tấn Vương cũng từ từ thở ra.

Đó rõ ràng là con của hắn nhưng không biết tại sao, khi ở cùng với Thi Tinh Thần luôn thiếu đi tình cảm ấm áp giữa cha con, mà nhiều hơn trách nhiệm phải đối mặt. Hay là... Tấn Vương nghĩ đến tiểu Tiễn Chi, trong lòng lại đắng chát. Sau khi dồn tất cả tình yêu thương của người cha cho một đứa bé, rất khó để có thể một lần nữa dành tình cảm lên một đứa bé khác phải không?

"Vương gia." Nhìn thấy Tấn vương đi ra, trên mặt Thi Minh Nguyệt lộ ra nụ cười dịu dàng: "Thần Thần rất ngoan ngoãn!"

"Ừm." Tấn Vương gật đầu: "Rất ngoan, quá ngoan ngoãn. Thậm chí còn khiến người ta có cảm giác không biết nên ở chung như thế nào, luôn sợ mình sẽ vì vô tâm mà khiến nó phải chịu ấm ức.”

Vẻ mặt Thi Minh Nguyệt dịu dàng: "Nó chính là như vậy nhưng sau một thời gian dài, ngài sẽ biết ở cùng với nó là một việc thoải mái như thế nào." Không cần hoàn toàn quá lo lắng cho nó, chỉ cần bảo nó làm theo sắp xếp của mình từng bước một, nó sẽ nghiêm túc ngoan ngoãn thực hiện. Thậm chí còn bớt lo hơn nhiều so với người lớn.

"Thi cô nương." Ánh mắt Tấn Vương rất phức tạp.

Thi Minh Nguyệt không vui nói: "Chúng ta cũng đã có quan hệ như vậy, sao ngài còn gọi ta là Thi cô nương? Gọi ta là Minh Nguyệt được rồi.”

Tấn Vương: "..."

Tấn Vương chắp tay sau lưng, quay lưng không nhìn Thi Minh Nguyệt: "Rốt cuộc đêm đó của chúng ta cũng chỉ là một sai lầm. Nếu không phải có Thần Thần, có lẽ kiếp này chúng ta đã không gặp lại nhau. Ta sẽ không cướp Thần Thần, đương nhiên ngươi muốn ta làm gì cho các ngươi, chỉ cần ngươi nói ra, ta đều có thể đồng ý. Dù sao cũng là ta nợ các ngươi. Nhưng ta hy vọng rằng mối quan hệ của chúng ta sẽ dừng lại ở đó. Ta đã có Vương phi và một đứa con trai, không thể tiếp nhận thêm bất cứ ai khác nữa.

Thi Minh Nguyệt: "..."

Nụ cười trên môi của Thi Minh Nguyệt từ từ đông cứng: "Vậy ý của ngài là muốn chúng ta cút đi."

"Ý của ta không phải như vậy." Tấn Vương đau đầu: "Nếu không phải ta tìm nhầm Minh Châu, nếu như ta tìm được ngươi trước thì có lẽ chúng ta có thể trở thành một cặp phu thê tôn trọng lẫn nhau. Nhưng bây giờ đã thành ra như vậy, tất cả tình yêu và đam mê của ta đã được trao cho hai mẹ con Minh Châu. Ta không thể và cũng không có tinh lực để đối xử với hai người như thế nữa.”
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 86: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 86



Thi Minh Nguyệt: "..."

Không thể nói rõ cảm giác đang từ từ trỗi dậy trong lòng vào lúc này. Chua chát, hối hận và có lẽ là nỗi đau khi bỏ lỡ.

"Ngay cả khi Tấn Vương phi phản bội ngài, ngay cả khi con của Tấn Vương phi không phải là con của ngài, ngài vẫn như cũ muốn đi theo con đường riêng của mình sao?"

Tấn Vương gật đầu: "Đúng vậy. Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, ta đều không thể từ bỏ Minh Châu. Cho nên..." Hắn không trốn tránh nữa, nhìn thẳng vào Thi Minh Nguyệt: "Ta chỉ có thể có lỗi với hai mẹ con ngươi."

"Được rồi. Ta đã biết.” Thi Minh Nguyệt chịu đựng sự khó chịu: "Thi Minh Nguyệt ta không phải là người cầm lên được không buông xuống được. Mặc dù ta có ấn tượng tốt về ngài nhưng cũng không đến mức nhất định phải là ngài mới được. Cơ thể của Thần Thần hiện giờ đang cần ngài, vì vậy chúng ta không thể đi. Nhưng ngài yên tâm, đợi khi Thần Thần hoàn toàn khỏi hẳn, ta sẽ đưa nó đi ngay lập tức.”

Sau khi nói rõ ràng với Thi Minh Nguyệt, mỗi lần Tấn Vương đi gặp Thi Tinh Thần thì hắn đều cố ý tránh thời gian để không trùng với Thi Minh Nguyệt.

Về phần phía Minh Châu, hắn sẽ không buông tay. Nhưng hắn không biết phải làm gì để tháo gỡ bế tắc giữa họ, vì vậy hắn chỉ có thể không nghe, không nhìn, không nghĩ, tạm thời để bản thân đắm mình trong sự trốn tránh.

Thế nhưng ba ngày sau, hai đạo thánh chỉ kinh hoàng của triều đình đã làm cho hắn trở tay không kịp.

Một đạo thánh chỉ là Tấn Vương phi hưu phu, một đạo thánh chỉ là sắc phong Tấn Vương phi làm Ngu Quốc phu nhân.

Lần lượt được gửi đến Tấn Vương phủ.

Tấn Vương mơ mơ hồ hồ cầm lấy thánh chỉ hưu phu, cả người hoang mang đến cực điểm.

Đừng nói Tấn vương hoang mang, ngay cả các đại thần quý tộc nhận được tin tức này cũng cảm thấy Hoàng Đế điên rồi.

Cho nên nói bệ hạ anh minh thần võ của bọn họ từ khi nào đã dan díu với Tấn Vương phi vậy? Thậm chí còn dám ngang nhiên làm điều mà cả thiên hạ sẽ phản đối đó là hạ chỉ cho Tấn Vương phi hưu phu.

"Yêu nữ, yêu nữ họa quốc!" Rất nhiều đại thần dậm chân đấm ngực than khóc ở nhà.

Về phần vì sao không dám nói trước mặt Hoàng Đế, đương nhiên là vào ngày nhận được tin tức, các đại thần đã vào cung tìm Hoàng Đế để xin thu hồi lại mệnh lệnh nhưng đều bị Hoàng Đế xử lý hết mà không hề do dự.

Thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng, khiến cho các đại thần muốn đưa Tấn Vương phi vào chỗ chết đều sợ hãi. Cũng không dám nghĩ về bất cứ điều gì khác.

"Nương nương, xin người nhất định phải khuyên bệ hạ chuyện này!" Liễu phu nhân vào cung cầu kiến Liễu quý phi: "Người không biết bệ hạ hoang đường như thế nào đâu, phụ thân người tức đến bị bệnh luôn rồi."

Liễu quý phi cười cay đắng, mặc dù cả người đều ăn mặc sang trọng nhưng toàn thân toát ra khí tức âm u tối tăm: "Mẹ, con có cách gì chứ? Mẹ không biết sao, từ khi Tấn Vương cưới thê tử vào ba năm trước, bệ hạ không còn bước vào hậu cung nữa.

Liễu phu nhân: "..."

Vẻ mặt Liễu phu nhân kinh hãi, hoài nghi nhìn Liễu quý phi: "Sao, làm sao có thể, ba năm bệ hạ không vào hậu cung."

"Đúng vậy! Ba năm qua người có nghe thấy có phi tần nào mang thai hay không?”

Liễu phu nhân ngập ngừng hỏi: "Cho nên trong hậu cung không sinh ra Hoàng tử hay Công chúa là vì bệ hạ không vào hậu cung sao? Nhưng mà tại sao?”

"Còn có thể là vì cái gì?" Liễu quý phi cười buồn bã: "Đương nhiên là bởi vì ngài ấy muốn để cho Ngu Quốc phu nhân xem! Nếu không, ngài ấy sẽ lấy gì để đấu với Tấn Vương chứ?”

"Thật hoang đường, quá hoang đường rồi." Liễu phu nhân không khỏi tức giận mắng.

"Mẹ, nói nhỏ một chút! Bệ hạ không dễ gì giành được, bây giờ ngài ấy tuyệt đối không dung tha cho người khác bất kính với Ngu Quốc phu nhân.”

Liễu phu nhân giống như vịt bị bóp cổ, trong chốc lát không phát ra âm thanh nào.

"Mẹ, con mệt rồi, mẹ trở về đi! Nói với phụ thân đừng tham gia vào chuyện này nữa.” Liễu quý phi mệt mỏi xua tay với Liễu phu nhân.

Sau khi Liễu phu nhân như người mất hồn rời đi, Liễu quý phi chậm rãi đi tới trước gương đồng.

Trong gương là một đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp rực rỡ khiến mọi người có thể quên đi tất cả. Nhưng so với Ngu Quốc phu nhân thì giống như là một con đom đóm so với ánh trăng sáng.

"Đúng vậy! Làm sao bệ hạ có thể không yêu một mỹ nhân như vậy?" Hoàng Đế là chủ của thiên hạ, chỉ cần hắn ta có suy nghĩ và nắm trong tay quyền lực thì sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ ra tay.

Hắn ta chịu đựng được đến tận bây giờ mới ra tay thì đã nằm ngoài dự liệu của Liễu quý phi rồi.

Chỉ là, Tấn Vương...

Nghĩ đến người mình yêu khi còn trẻ tuổi mà mình luôn trân trọng đặt trong lòng, tim Liễu quý phi đau nhói. Bị cướp thê tử một cách mất mặt như vậy, chắc hắn phải rất đau đớn!

Nhưng nàng ta có dám ầm ĩ với Hoàng Đế và đứng lên bênh vực Tấn Vương không? Nàng ta không dám, ba năm trước nàng ta dám nhưng bị Hoàng Đế hắt hủi ba năm. Tình người nóng lạnh đã nhìn thấy nhiều rồi, cho dù có kiêu ngạo, không thực tế đến mức nào đi nữa thì tất cả cũng dần bị mài mòn.

Bây giờ nàng ta chỉ hy vọng Hoàng Đế sẽ không bị Ngu Quốc phu nhân mê hoặc đến nỗi hoàn toàn mê muội sau đó lại làm ra một số chuyện thái quá khác.

Trong cung Càn Thanh, mặc dù Minh Châu đã nhận phong hiệu Ngu Quốc phu nhân nhưng phủ đệ của nàng vẫn chưa được sửa xong, cho nên chỉ có thể sống tạm ở chỗ này của Hoàng Đế.

Nhưng may mắn là Minh Châu không sống nhiều trong cung, chỗ của Hoàng Đế rất tráng lệ, còn có rất nhiều thứ để thưởng thức, do đó Minh Châu khá hài lòng.

Minh Châu lười biếng nằm trên nhuyễn tháp ăn trái cây, Hoàng Đế bế tiểu Tiễn Chi trong tay đi tới.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 87: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 87



"Mẫu phi." Sau khi được Hoàng Đế thả xuống, tiểu Tiễn Chi chạy nhanh đến bên cạnh Minh Châu.

Lúc mới đầu, nó còn nhớ đến Tấn Vươn nhưng chỉ trong một hai ngày, dưới sự đặc biệt dỗ dành của Hoàng Đế, tiểu Tiễn Chi đã vứt Tấn Vương ra sau gáy. Bây giờ có thể nói nó đã là bá chủ trong cung, hai vị Hoàng tử trước kia dám ra oai trước mặt nó. Nhưng hiện tại khi họ nhìn thấy nó thì hận không thể lập tức quay đầu rời đi, cũng không dám kiêu ngạo như trước đây nữa.

"Đứng sang một bên một bên đừng chặn ánh nắng mặt trời của ta." Minh Châu đẩy tiểu Tiễn Chi ra.

Tiểu Tiễn Chi không hề bực bội, ngoan ngoãn nương theo lực đẩy của Minh Châu, đi vài bước sang một bên.

"Ngài không ở ngự thư phòng xử lý chính sự, sao lại trở về thế?" Minh Châu thản nhiên hỏi Hoàng Đế.

Hoàng Đế ngồi bên cạnh Minh Châu, ôm tiểu Tiễn Chi vào lòng, thở dài: "Mấy ngày nay không có chính sự gì, chuyện lớn duy nhất chính là cuối tháng này, tân đế Đại Sở sẽ đến Đại Lương chúng ta."

Đại Sở sao? Minh Châu sững sờ.

Lâm Cẩm Hi cũng là người nước Yên, cuối tháng… thời điểm thích hợp, cho nên hắn sẽ ở trong sứ đoàn sao?

"Minh Châu, Minh Châu, nàng đang nghĩ gì vậy?" Hoàng Đế gọi Minh Châu.

Minh Châu tỉnh táo lại: "Không có gì?” Nàng đưa tay ra trêu chọc tiểu Tiễn Chi.

Mẫu phi thân thiết với nó, tiểu Tiễn Chi rất vui, cười khúc khích muốn nhào vào vòng tay Minh Châu.

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng.

Đại Sở là một đất nước nổi danh ngang với Đại Lương, tân đế đến thăm, toàn bộ Lễ Bộ bận rộn vô cùng, bữa tiệc tiếp đón rất lớn.

Trong bữa tiệc, mọi người không hẹn mà cùng đồng loạt nhìn Tấn Vương.

Kể từ sau sự kiện hưu phu, Tấn Vương chỉ ở trong Tấn Vương phủ, đóng cửa không ra ngoài, cũng không lộ ra bất kỳ suy nghĩ gì. Các đại thần quý tộc không thể hiểu được Tấn Vương có ý tưởng gì, là chấp nhận số phận của mình hay chờ đợi cơ hội để phản kháng?

Mà bây giờ...

Họ vẫn không thể nhìn ra bất cứ điều gì.

Điều duy nhất có thể thấy là Tấn Vương đã gầy đi rất nhiều. Trước kia anh tuấn cường tráng, đứng đó sừng sững giống như một ngọn núi. Bây giờ hắn gầy gò mỏng manh, khiến người ta cảm thấy như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay hắn.

Sợ rằng Tấn Vương đã thật sự bị đả kích gục ngã không dậy nổi.

Đây là suy nghĩ của hầu hết các đại thần có mặt.

"Hoàng thúc." Tấn Vương gật đầu với An Dật Vương đi tới.

"Ngươi thật sự không làm gì sao?" An Dật Vương đè tay trái của Tấn Vương đang cầm ly rượu xuống.

Tấn Vương mỉa mai: "Đấy là điều Hoàng thúc muốn có phải không?"

Vẻ mặt An Dật Vương xấu hổ.

"Sao nào, lúc trước là ta, Hoàng thúc cũng không nói gì là vì nghĩ ta dễ đối phó sao? Bây giờ đổi sang Hoàng huynh, Hoàng thúc cảm thấy rất khó khăn, cho nên mới muốn tìm đồng minh phải không?”

An Dật Vương buông tay ra: "Đúng vậy, bản vương có suy nghĩ bẩn thỉu. Nhưng ngươi thật sự cam tâm sao?”

"Nếu ta không cam tâm thì sao? Giết vua à?” Tấn Vương hỏi lại hắn.

An Dật Vương im lặng.

"Bây giờ ta không muốn thảo luận chuyện này với Hoàng thúc, Hoàng thúc tự nhiên đi!" Tấn Vương làm động tác xin mời với An Dật Vương, sau đó không quan tâm đến hắn nữa, ngồi tự uống rượu một mình.

Đúng lúc này...

"Bệ hạ giá đáo, Ngu Quốc phu nhân giá đáo—" Thái giám cao giọng hét lên.

Mọi người đồng loạt hành lễ với Hoàng Đế, Minh Châu đi theo Hoàng Đế không hề có ý định né tránh, yên tâm thoải mái nhận những lễ này.

Hoàng Đế nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Minh Châu với vẻ mặt dịu dàng.

"Bình thân!" Hắn ta nói.

Sau khi mọi người đứng dậy, tất cả đều không ngừng nhìn về phía Minh Châu và Tấn Vương.

Khi Minh Châu còn là Tấn Vương phi, địa vị tôn quý, nam nhân bên ngoài rất khó nhìn thấy.

Hầu như tất cả triều thần đều thừa nhận Minh Châu là mỹ nhân, những người đã nhìn thấy Minh Châu cũng không dám truyền ra bên ngoài. Vì vậy, họ không biết Minh Châu có thể đẹp như thế nào.

Nhưng bây giờ...

Sau khi tận mắt nhìn thấy Minh Châu, trong lòng mọi người đột nhiên bừng tỉnh. Chỉ cảm thấy rằng đó không phải là vẻ đẹp có thể nhìn thấy ở nhân thế. Đó là một nữ thần như tiên nữ lại giống ma quỷ, sinh ra là để được thế gian tôn thờ cung phụng, là con cưng của trời được mọi người ca tụng.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều hiểu được hành động hoang đường của Hoàng Đế, cũng hiểu được sự chán nản và không cam lòng của Tấn Vương.

Sau khi nhìn thấy người đẹp như vậy, làm sao có thể đối mặt với người bình thường được nữa?

Đúng lúc này...

"Sở Hoàng giá đáo —" Thái giám lại một lần nữa cao giọng hét lên.

Tất cả mọi người đều bị kéo ra khỏi giấc mơ, đều nhìn về phía Sở Hoàng trong trạng thái ngẩn ngơ.

Lúc này, Lâm Cẩm Hi đội vương miện, mặc áo choàng tối màu của Đế Vương theo sau là Hồng Cô, đi từ phía triều thần Đại Lương thẳng tắp đến chỗ Minh Châu.

Sau khi nhìn rõ người đến, Minh Châu chỉ cảm thấy: "..."

Minh Châu kinh ngạc mở to hai mắt, nàng thật sự không ngờ những lời Lâm Cẩm Hi nói lúc đó thế mà lại không có một câu nào là giả dối?

Hóa ra hắn là tân đế của Đại Sở sao?

Vẻ mặt Lâm Cẩm Hi dịu dàng nhìn Minh Châu, sau khi ngồi xuống ghế do Lễ Bộ sắp xếp cho hắn, hắn cười thật tươi nhìn Hoàng Đế: "Lương Hoàng..."

Ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn Minh Châu, Hoàng Đế làm sao có thể không cảm nhận được, hắn ta không hài lòng, vươn tay ôm Minh Châu vào lòng.

Lâm Cẩm Hi mỉm cười, hắn nhìn một vòng xung quanh, sau khi nhìn Tấn Vương đầy ẩn ý, hắn đột nhiên nói: "Lần này bản Hoàng đến thăm, thật ra không phải vì quốc sự mà là vì việc riêng.”

"Ồ!" Hoàng Đế nâng ly lên nhìn Lâm Cẩm Hi: "Có chuyện gì vậy, Đại Lương ta có thể giúp gì không?"

“Cũng không có gì việc gì lớn." Lâm Cẩm Hi đáp lại Hoàng Đế, uống hết rượu trong chén: "Bản Hoàng đến Đại Lương, chẳng qua chỉ là… muốn đón Hoàng Hậu và tiểu Thái Tử của mình mà thôi.”
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 88: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 88



Một linh cảm xấu xẹt qua lòng Hoàng Đế: "Vậy thì không biết Hoàng Hậu và Thái Tử của Sở Hoàng là ai?"

"Hoàng Hậu và Thái Tử của bản Hoàng!" Lâm Cẩm Hi chậm rãi đứng lên, hắn mỉm cười nhìn Minh Châu, duỗi hai tay ra với Minh Châu: "Minh Châu, còn không mau qua đây."

Thanh âm này giống như sấm sét, không chỉ có Hoàng Đế, mà hầu như tất cả mọi người có mặt đều bị Lâm Cẩm Hi làm cho sững sờ.

Hoàng Đế cũng đột nhiên đứng dậy, hắn ta nắm lấy cánh tay Minh Châu, bảo vệ Minh Châu sau lưng, nhìn Lâm Cẩm Hi cảnh cáo: "Sở Hoàng, có một số việc không thể nói linh tinh!"

Ở bên dưới vẻ mặt của Tấn Vương và An Dật Vương cũng rất khó coi, nếu không phải trong đầu bọn họ có một chút tỉnh táo cuối cùng, e rằng lúc này hai người bọn họ đã vội vã xông tới.

"Ta có đang nói linh tinh hay không, Lương Hoàng có thể hỏi Ngu Quốc phu nhân đang đứng sau lưng ngươi!" Ánh mắt Lâm Cẩm Hi không rời khỏi Minh Châu: "Minh Châu, ba năm không gặp, nàng có nhớ ta không?"

Mãi cho đến lúc này, ba người Hoàng Đế, Tấn Vương và An Dật Vương đột nhiên phát hiện ra rằng Sở Hoàng trước mặt thật sự có ba phần giống tiểu Tiễn Chi.

Như vậy...

Trong mắt Tấn Vương hiện lên vẻ đau đớn khôn cùng.

Người cha ruột không biết là ai của tiểu Tiễn Chi, chẳng lẽ là tân đế của Đại Sở trước mặt sao?

Minh Châu nhất thời không nhúc nhích, Lâm Cẩm Hi thất vọng thở dài, cũng không ép buộc Minh Châu nữa. Vừa rót một ly rượu nữa, cầm ly rượu rồi đi đến chỗ Tấn Vương: "Bản Hoàng kính Vương gia một ly, ba năm qua ở Đại Sở bản Hoàng gặp rất nhiều nguy hiểm. Chỉ có thể để Minh Châu và Chi Chi ở lại phủ của Vương gia. Còn Vương gia đúng thật không hổ danh là chiến thần của Đại Lương, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của bản Hoàng, bảo vệ Minh Châu và Chi Chi rất tốt.” Nói xong, Lâm Cẩm Hi uống hết rượu trong chén.

Tấn Vương : "..."

Cạch một tiếng, Tấn Vương bóp vỡ ly rượu trong tay.

Ức h**p người quá đáng!

Ánh mắt hắn bùng lên lửa giận, hắn nhìn Lâm Cẩm Hi với ánh mắt hận thù sâu sắc.

Nếu không phải không đúng thời gian và địa điểm, hắn đã g**t ch*t Lâm Cẩm Hi ngay lập tức.

Về phần triều thần, triều thần cũng bị chuyện của Lâm Cẩm Hi làm cho sững sờ.

Ác! Quá tàn ác.

"Sở Hoàng, loại chuyện liên quan đến thanh danh của phụ nữ như vậy không phải muốn nói gì cũng được. Cả thiên hạ đều biết rằng Ngu Quốc phu nhân đã từng là Vương phi được bản Vương cưới hỏi đàng hoàng. Bản Vương kính trọng ngươi vì ngươi là chủ nhân của thiên hạ Đại Sở nhưng không có nghĩa là có thể nhẫn nhịn để cho ngươi bôi nhọ Ngu Quốc phu nhân như vậy.”

Lâm Cẩm Hi: "..."

Nhìn Tấn Vương, Lâm Cẩm Hi đột nhiên bật cười.

Thú vị, rất thú vị. Rõ ràng biết Thi Minh Nguyệt mới là nữ nhân đêm đó, biết Minh Châu lừa gạt hắn nhưng hắn vẫn tự lừa dối mình là vì không thể buông tay Minh Châu sao? Phải nói là Tấn Vương quá thiếu quyết đoán, hắn có hơi thất vọng.

Lâm Cẩm Hi không đôi co với Tấn Vương nữa, hắn lại quay sang nhìn Minh Châu: "Minh Châu, con trai chúng ta đâu, sao không để nó đến gặp phụ thân ruột của nó là ta đây?"

Còn muốn gặp tiểu Tiễn Chi sao? Sắc mặt Hoàng Đế trầm xuống, hắn ta mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị Minh Châu ngăn lại.

"Minh Châu." Hoàng Đế ngạc nhiên.

Minh Châu lắc đầu với hắn ta, chậm rãi cúi người xuống, cầm một bình rượu bạch ngọc chứa đầy rượu ở trên bàn lên. Nàng mỉm cười, lả lướt yểu điệu đi tới trước mặt Lâm Cẩm Hi.

Một lần nữa lại cảm nhận được hơi thở của Minh Châu ở cự ly gần, toàn thân Lâm Cẩm Hi bồn chồn, nếu không phải không đúng lúc, hắn sợ mình sẽ lập tức kéo Minh Châu chìm vào ảo mộng đẹp đẽ được dựng lên khi ngày đêm nhớ nhung Minh Châu ở Sở quốc.

"Minh Châu." Nụ cười giả tạo trên mặt hắn nhạt dần.

"Lâm Cẩm Hi." Minh Châu gọi tên hắn: "Ta cuối cùng cũng hiểu, hóa ra ta vẫn luôn nằm dưới sự khống chế của ngươi!"

"Ta nói mà, ngươi có năng lực như vậy, làm sao có thể trong ba năm cũng không giết nổi một nữ nhân? Bây giờ nghĩ lại, e rằng không phải là không thể giết, mà là không muốn giết! Nếu giết Thi Minh Nguyệt rồi thì làm sao ta còn bị Tấn Vương ghét bỏ, làm sao có thể đẩy ta đến tình huống tuyệt vọng như vậy? Nếu không có sự chăm sóc của Bệ hạ và Hoàng thúc, sợ rằng bây giờ khi ta nhìn thấy ngươi, sẽ giống như nhìn thấy một vị thần, chỉ nghĩ rằng ngươi là cái phao duy nhất có thể cứu ta khỏi biển khổ. Sau đó là sự biết ơn, tôn sùng, kính sợ ngươi và không bao giờ có thể rời khỏi ngươi nữa!”

"Minh Châu." Lâm Cẩm Hi cau mày: "Ta không có ý đó, chuyện của Thi Minh Nguyệt là ta cố ý. Nhưng ta không xấu xa như vậy, cố tình muốn tính toán nàng. Rất nhiều thứ, ta chỉ thuận nước đẩy thuyền, kết quả được tạo ra do nhầm lẫn ngoài ý muốn.”

"Không sao cả." Minh Châu mỉm cười vừa rực rỡ vừa quyến rũ với hắn.

Lâm Cẩm Hi bị mê hoặc, ngây ngốc nhìn Minh Châu.

Ngay sau đó...

Trước mặt mọi người, Minh Châu cầm bình rượu, đổ toàn bộ rượu trong bình lên đầu Lâm Cẩm Hi.

Lâm Cẩm Hi: "..."

Mọi người: "..."

"Chủ nhân." Hồng Cô luôn đứng ở bên cạnh nhưng có cảm giác tồn tại thấp nhất, kêu lên.

Lâm Cẩm Hi xua tay với Hồng Cô, chật vật lau rượu trên mặt.

"Minh Châu, đừng tức giận được không. Ta thừa nhận rằng ta đã sử dụng thủ đoạn nhưng ta làm tất cả là vì nàng. Nàng ngoan ngoãn theo ta trở về Đại Sở, nàng sẽ là Hoàng Hậu, còn Chi Chi sẽ là Thái Tử. Cả nhà ba người chúng ta sẽ rất hạnh phúc.”

Minh Châu lắc đầu, giễu cợt: "Lâm Cẩm Hi ơi Lâm Cẩm Hi, ngươi tự cho rằng ngươi thật sự hiểu ta sao? Ngươi nghĩ rằng nếu ngươi cho ta một vị trí cao, ta sẽ bỏ qua những sai lầm trước đây của ngươi và vui vẻ đi theo ngươi ư?”
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 89: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 89



Lẽ nào không phải sao? Lâm Cẩm Hi không hiểu nhưng trong lòng lại có một dự cảm xấu.

Minh Châu vung tay, ném bình rượu trong tay đi, xoảng một tiếng, bình rượu bạch ngọc rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.

Minh Châu đi đến bên cạnh Tấn Vương, không thèm để ý đến khuôn mặt lạnh lùng của Tấn Vương, cười tủm tỉm với hắn: "Vương gia, đều nói một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, bây giờ thê tử cũ của chàng đang bị bôi nhọ như thế này, chàng là phu quân, không thể không làm gì như vậy được!"

Tấn Vương không lên tiếng.

Minh Châu bước lên phía trước, ôm lấy cánh tay Tấn Vương nũng nịu nói: "Vương gia, lẽ nào chàng thật sự nhẫn tâm nhìn ta chịu oan ức hay sao?"

"Vậy nàng muốn như thế nào?" Thân thể Tấn Vương cứng đờ.

"Sỉ nhục thê tử người ta chẳng khác nào giết cha hại mẹ, đương nhiên là..." Minh Châu dừng lại, ghé sát vào tai Tấn Vương, thì thầm với hắn: "Giết hắn ở nơi đông người, để cảnh cáo tất cả những người đàn ông dám ngấp nghé thê tử của chàng."

Tấn Vương: "..."

Tấn Vương không hiểu tại sao nàng có thể nói những điều như vậy mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

"Chàng nói đi, chàng có đồng ý hay không, Vương gia." Minh Châu ôm cổ Tấn Vương nũng nịu.

An Dật Vương ở bên cạnh, Hoàng Đế ở phía trên, Lâm Cẩm Hi đứng ở giữa, sắc mặt tất cả đều tối lại.

Ánh mắt của Tấn Vương thay đổi, như thể vừa được một cơn bão tẩy rửa. Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng gỡ bàn tay nhỏ bé của Minh Châu ra khỏi cổ mình.

"Ta sẽ không giết hắn, hắn là Hoàng Đế của một nước, quan hệ ngoại giao giữa hai nước không phải là trò trẻ con. Nhưng nàng nói đúng, hắn dám nói lời ngông cuồng, xúc phạm tiền Tấn Vương phi như vậy. Quả thật cần phải dạy cho hắn một bài học.”

Tấn Vương bước ra khỏi bàn tiệc, đi đến chỗ Lâm Cẩm Hi cách đó năm bước.

"Sở Hoàng, ngươi thật sự không nên bôi nhọ Ngu Quốc phu nhân như thế. Bây giờ ta lấy danh nghĩa là tiền phu quân của Ngu Quốc phu nhân khiêu chiến với ngươi, ngươi có dám ứng chiến hay không?”

Lâm Cẩm Hi: "..."

Nhìn khuôn mặt gầy gò kiên quyết của Tấn Vương, Lâm Cẩm Hi cười: "Được thôi! Bản Hoàng từ lâu đã muốn làm bạn với Tấn Vương và cũng muốn biết cái gọi là Chiến Thần Đại Lương rốt cuộc lợi hại như thế nào.”

Bữa tiệc chiêu đãi tốt đẹp chuyển đổi bất ngờ. Bây giờ nó đã phát triển đến bước Hoàng Đế của Sở quốc và Tấn Vương của Đại Lương lên đấu võ tại chỗ.

Về phần Minh Châu, người đã khởi xướng, nàng không sợ lời nói của người ta, nàng thẳng thắn liếc nhìn xung quanh, kiêu ngạo ngồi trở lại bên cạnh Hoàng Đế.

"Đó là điều nàng muốn làm sao?" Hoàng Đế cau mày.

Minh Châu lắc đầu: "Thật ra ta muốn bảo Vương gia giết hắn. Nhưng thật đáng tiếc! Vương gia có thể nhịn được, không muốn giết người.”

Hoàng Đế: "..."

Hoàng Đế thở dài: "Minh Châu, rất nhiều chuyện thật sự không thể làm theo ý nàng được. Sở Hoàng là tân Đế của Đại Sở, nếu thật sự chết trong bữa tiệc chiêu đãi này thì điều chờ đợi chúng ta là mười mấy vạn quân thiện chiến của Đại Sở sẽ áp sát biên giới.”

Minh Châu trừng mắt nhìn hắn: "Liên quan gì đến ta, một Tấn vương và cả ngươi, đều nhát gan vô dụng."

Trong lúc nói chuyện thì Tấn Vương và Lâm Cẩm Hi đã động thủ với nhau ở giữa sân.

Nói thật, Tấn Vương khó chịu với Lâm Cẩm Hi, tại sao Lâm Cẩm Hi lại cũng như thế chứ? Tấn Vương giận Minh Châu đã từng vì Lâm Cẩm Hi mà phản bội hắn, còn Lâm Cẩm Hi cũng tức giận vì Tấn Vương đã có được Minh Châu gần bốn năm.

Hai người vật lộn đấm đá nhau giống như hai con sư tử tranh cướp lãnh thổ và bạn đời vậy.

"Ngài nói ai trong hai người họ sẽ thắng?" Minh Châu chọc chọc cánh tay của Hoàng Đế.

Hoàng Đế do dự: "Nếu là trên chiến trường, hẳn là Tấn Vương nhưng bây giờ là một đấu một giao đấu với nhau, ta cũng nhìn không ra.”

"Tấn Vương!" Minh Châu chỉ nghe được nửa câu đầu mà nàng muốn nghe.

Nàng nhìn cung nữ đang đợi bên cạnh: "Đi đưa tiểu thế tử tới đây cho ta."

"Vâng." Cung nữ đáp lời rồi đi xuống tìm tiểu Tiễn Chi.

Hoàng Đế khó hiểu: "Sao bây giờ lại đưa Chi Chi tới, Sở Hoàng vẫn đang nhìn chằm chằm Chi Chi đấy."

“Chính là lúc này." Minh Châu dùng bàn tay nhỏ bé vỗ xuống bàn: "Ta sẽ phải cho hắn biết tay, loại chuyện gì cũng dám làm với ta. Hắn không phải tự xưng là phụ thân của Chi Chi sao? Vậy thì ta sẽ để Chi Chi tận mắt nhìn thấy phụ thân ruột của nó thảm hại như thế nào.”

Hoàng Đế: "..."

Ánh mắt Hoàng Đế tối lại. Nói vậy Sở Hoàng thật sự là phụ thân của Chi Chi sao?

Cuộc chiến giữa hai người ngoài sân đã bước vào giai đoạn gay cấn, Minh Châu tràn đầy hứng thú, không nhận ra mình vừa vô tình nói ra điều gì kinh thiên động địa.

"Mẫu phi." Động tác của cung nữ rất nhanh, chưa đầy một chén trà, tiểu Tiễn Chi đã được đưa tới.

"Đến đây với mẫu phi đi." Minh Châu vẫy tay gọi nó.

Ở bên cạnh, Hồng Cô và những thuộc hạ khác luôn chú ý đến tình hình trên sân nhưng khi tiểu Tiễn Chi đến, sự chú ý của họ ngay lập tức bị chuyển hướng.

Những người được Lâm Cẩm Hi mang theo tất nhiên đều là tâm phúc của hắn. Mặc dù cũng giống như Lâm Cẩm Hi, chưa bao giờ nhìn thấy người thật của tiểu Tiễn Chi. Thế nhưng không biết đã nhìn thấy bao nhiêu bức chân dung rồi, vì vậy khi tiểu Tiễn Chi xuất hiện, họ đương nhiên nhận ra đây là tiểu Thái Tử của họ.

Hồng Cô kích động, hai mắt không khỏi tràn đầy nước, nàng ấy nhìn tiểu Tiễn Chi với đôi mắt rưng rưng.

Thái Tử, tiểu Thái Tử. Con trai của chủ nhân, tiểu chủ nhân của họ.

"Mẫu phi." Tiểu Tiễn Chi khẽ dựa người vào trong lòng Minh Châu, vui vẻ nhìn Minh Châu.

"Nhìn xuống đó kìa." Minh Châu chỉ vào Tấn Vương và Lâm Cẩm Hi.

"Phụ vương." Nhìn thấy Tấn Vương, ánh mắt tiểu Tiễn Chi sáng lên, nó hét lên một tiếng.
 
Back
Top Bottom