Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê

Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 70: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 70



Có điều khi tới An Dật Phủ, sau khi nhìn thấy An Dật Vương, cảm giác tức giận này mới từ từ biến mất.

Nhìn An Dật Vương cẩn thận từng chút trấn an nàng, dỗ dành nàng như một đứa trẻ, trong lòng Minh Châu lại nhớ đến việc hôm trước chưa hoàn thành mà nổi lên cảm giác rung động.

Nàng chậm rãi cởi bỏ áo choàng, lấy ra từ chiếc túi nhỏ bên hông chứa một viên thuốc.

Đây là thuốc Lâm Cẩm Hi từng hạ trên người Tấn Vương, không làm hại đến cơ thể nhưng lại có thể phá hỏng khả năng sinh sản của nam giới. Sau khi Tấn Vương trúng thuốc, vì để đề phòng, Minh Châu đã lấy từ chỗ Hồng Cô mấy phần.

“Hoàng thúc.” Minh Châu nhẹ nhàng gọi hắn.

An Dật Vương nghi vấn nhìn nàng.

Minh Châu cầm lấy bàn tay của An Dật Vương, nhẹ nhàng đặt viên thuốc nhỏ vào lòng bàn tay của hắn.

An Dật Vương không hiểu gì cả.

“Hoàng thúc, đây là đồ tốt đấy. Sau khi nam nhân uống vào sẽ không làm hại đến cơ thể, cũng sẽ không làm nữ nhân mang thai được, không có nguy cơ có con ở bên ngoài. Hoàng thúc, người có muốn uống không?” Minh Châu nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt hết sức ngây thơ và thuần khiết, mang theo cảm giác mong chờ.

“Nàng...” Tim An Dật Vương có chút rung động.

Nàng muốn hắn uống sao?

“Hoàng thúc.” Minh Châu tiếp tục nói: “Mang thai, sinh con thật sự rất đau, rất đáng sợ…”

Vậy nên ý của nàng là?

An Dật Vương đột nhiên cười khổ đi đến, nhìn Minh Châu đầy bao dung, hắn đã hiểu ý của nàng, bây giờ Minh Châu là muốn hắn chọn. Là muốn nàng, hay là muốn có con cái kế thừa hương hỏa.

Nếu như uống rồi, bọn họ sẽ có thể tiến xa hơn một bước, nếu như không uống, vậy thì e rằng họ sẽ không có tương lai nữa.

“Nếu như là nàng đưa cho ta, dù là thuốc thì cũng rất ngọt ngào.” An Dật Vương ch*m r** v**t v* khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú của Minh Châu, lời nói thâm tình khiến người ta chìm đắm.

Sau đó, khi Minh Châu hết sức kinh ngạc nhìn hắn không do dự đem viên thuốc nuốt xuống.

Tuy là Minh Châu biết tám phần là An Dật Vương sẽ uống nhưng nàng không nghĩ là hắn sẽ uống không đắn đo như thế.

Dù sao, hắn cũng là hoàng thân quốc thích, là Vương gia đó! Những người quyền quý coi trọng con cái như nào nàng biết rõ.

Nhưng... Hắn lại...

Trong lúc nhất thời, trong lòng Minh Châu rất phức tạp.

“Minh Châu.” Trên mặt An Dật Vương mang theo nụ cười bao dung nói: “Bây giờ nàng đã yên tâm chưa?”

“Ta...” Minh Châu nhìn vào hắn, nhất thời không nói lên lời.

An Dật Vương nhẹ nhàng ôm lấy cái đầu nhỏ của Minh Châu, cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ động lòng người của nàng. Có trời mới biết, từ sau đêm hôm ấy hắn có bao nhiêu thèm muốn nàng.

Sau khi không còn gì lo lắng nữa, An Dật Vương lại đúng khẩu vị của nàng, Minh Châu cũng không có giãy giụa gì nữa.

…………………

Cẩm Tâm Các, Tấn Vương lặng lẽ mang theo con trai đến.

Nhưng sau khi tìm nửa ngày trời, Tấn Vương cũng không tìm thấy Minh Châu. Không phải chỉ có Minh Châu, đến cả nha hoàn bên cạnh nàng cũng không nhìn thấy, chỉ có chiếc xe ngựa trống rỗng.

“Nói, chuyện này là sao? Vương phi nương nương đã đi đâu rồi?” Sắc mặt Tấn Vương rất khó coi, vô cùng tức giận.

Phu xe cùng với mấy tên hạ nhân run bần bật quỳ trên mặt đất.

Tấn Vương đột nhiên tức giận, Tiểu Tiễn Chi bị hắn dọa tỉnh giấc.

“Phụ vương.” Nó chưa bao giờ thấy phụ vương như thế, vừa nóng nảy vừa hung ác, nó rất sợ hãi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai rất giống với khuôn mặt của Minh Châu, cơn tức giận của Tấn Vương bớt đi một chút: “Nói, rốt cuộc chuyện là như thế nào?”

“Vương phi, là vương phi nương nương đi được nửa đường, tự mình đi mất.” Phu xe cẩn thận từng chút nhìn vào mắt Tấn Vương, run giọng trả lời.

“Nàng chỉ dẫn theo một nha hoàn thôi sao?”

Cả đám phu xe gật đầu.

“Điêu nô.” Tấn Vương tức giận đạp ngã phu xe, “Nàng muốn đi các ngươi liền để nàng đi hả? Các ngươi không biết ngăn cản sao? Một nữ nhân yếu đuối như nàng ấy, chỉ dẫn theo một nha hoàn, nếu có xảy ra chuyện gì, dù có là chặt đầu thì cũng là dễ dãi với các ngươi.”

Nhìn thấy Tấn Vương lại sắp không kiểm soát được cơn tức giận, Thôi Văn Đạo vội tiến đến khuyên ngăn: “Vương gia, Vương gia, việc quan trọng bây giờ là tìm Vương phi. Cho dù muốn xử lý đám nô tài này, cũng không nên xử lý bây giờ, rất lãng phí thời gian.”

“Ngươi nói rất đúng.” Tấn Vương bình tĩnh lại.

“Nhưng Minh Châu sẽ đi đâu chứ? Nàng không có ai thân thiết, trừ nơi này ra nàng ấy có thể đi nơi nào?”

“Đi tìm hoàng thúc tổ.” Tiểu Tiễn Chi trong lồng ngực đột nhiên nói.

Tấn Vương đứng người, kinh ngạc nhìn con trai: “Sao con lại cảm thấy mẫu phi sẽ đi tìm hoàng thúc tổ?”

“Ừm…” Tiểu Tiễn Chi nhăn mặt, không biết giải thích như nào với phụ vương.

Hoàng thúc tổ đối xử với mẫu phi tốt như vậy, nếu như mẫu phi chịu tủi thân, nhất định sẽ đi tìm người đối xử với mình tốt nhất. Cho nên nó mới cảm thấy mẫu phi sẽ đi tìm hoàng tổ thúc.

Nhưng… phụ vương hình như không cảm thấy như thế!

Tiểu Tiễn Chi khiếp sợ, không biết nên giải thích thế nào với Tấn Vương.

Lúc đó, Thôi Văn Đạo đứng ở một bên, ánh mắt sáng lên: “Vương gia, tiểu thế tử nói có lý! Vương phi hiện tại đang tức giận, mất hết lý trí. Nàng giận dỗi bỏ đi, lại ý thức được Cẩm Tâm Các không phải một nơi tốt lành nhưng nàng cũng không muốn quay về phủ. Như vậy thì, nơi duy nhất nàng có thể đến, cũng chỉ có An Dật Vương phủ. Dù sao An Dật Vương cũng là trưởng bối, lại cùng với ngài có quan hệ tốt, cả triều đình đều biết việc này.”

Không thể không nói, Thôi Văn Đạo phân tích rất có lý.

“Được, chúng ta đi An Dật Vương phủ.” Tấn Vương bế con trai xoay người rời đi.

Thôi Văn Đạo từ từ thở phào nhẹ nhõm, đè nén trái tim đang đập loạn của mình.

Có lẽ là Tấn Vương không thể nhận ra nhưng hắn có thể nhận ra được An Dật Vương đối với Vương phi có gì đó không đúng. Cho nên khi Tiểu Tiễn Chi nói Vương phi có thể đã đến An Dật Vương phủ, hắn mới chuyển thành sự quan tâm của trưởng bối với vãn bối và An Dật Vương cùng với Tấn Vương có quan hệ tốt.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 71: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 71



Nhưng nói đi nói lại, Vương phi nương nương nếu như thật sự đang ở trong An Dật Vương phủ thì cũng không thích hợp.

Làm gì có đứa cháu dâu xinh đẹp nào, đêm muộn một mình đến tìm thúc thúc còn đang độc thân chứ?

Quá hoang đường rồi.

Thời điểm Tấn Vương đến, An Dật Vương đang bế ngang Minh Châu đưa về phòng ngủ.

Lúc sau hạ nhân vội vàng đến bẩm báo, sắc mặt An Dật Vương lập tức đen lại.

“Ha ha…” Rất ít khi An Dật Vương không khống chế được cảm xúc như vậy, Minh Châu nhịn không được mà trực tiếp bật cười.

“Trứng thối nhỏ, lúc này mà còn có tâm tư để giễu cợt ta.” An Dật Vương thả Minh Châu xuống dưới.

“Thời điểm này thì làm sao?” Minh Châu mặc kệ, cánh tay nàng ôm lấy cổ An Dật Vương, giọng nói triền miên dịu dàng: “Không cần quan tâm đến hắn, một mình hắn chờ ngoài sảnh lâu rồi thì tự sẽ quay trở về thôi.”

Minh Châu có thể không quan tâm đến, không nghĩ nhiều nhưng An Dật Vương thì không được. Hiện tại Tấn Vương đã tìm đến đây, nếu như hắn và Minh Châu tiếp tục thì sẽ khó mà đảm bảo không bị Tấn Vương phát hiện cái gì. Đương nhiên, trong lòng hắn thật ra rất mong Tấn Vương phát hiện ra dấu vết còn sót lại, thế nhưng mà dù thế nào thì cũng không nên là hiện tại, dưới trạng thái bị bắt gặp trực tiếp, chứng cứ vô cùng xác thực như thế này.

“Nếu như hắn đã có thể tìm đến nơi này nhanh như vậy, vậy chứng minh trong lòng hắn thật ra đã cảm thấy có chút gì đó không thích hợp. Nghe lời, chúng ta đi ra ngoài gặp hắn trước có được không?” An Dật Vương dỗ dành Minh Châu.

“Ngươi thật sự không cần sao?” Minh Châu hé mắt nhìn hắn.

An Dật Vương không còn cách nào khác: “Hiện tại không phải thời điểm để có thể tùy hứng.”

“Tốt thôi! Ta biết rồi.” Trong nháy mắt sự nhiệt tình của Minh Châu lập tức biến mất, không kiên nhẫn mà đẩy An Dật Vương ra.

Đen đủi! Sớm không đến, muộn không đến, cố tình lại đến vào lúc này.

Ở ngoài sảnh, Tấn Vương ôm tiểu Tiễn Chi chờ mà đứng ngồi không yên. Nhưng An Dật Vương không để hắn đợi quá lâu, chờ không đến một chén trà, An Dật Vương mặc một bộ thường phục rộng rãi đi đến.

Có thể là do đang ở trong vương phủ của mình, trang phục của An Dật Vương lúc này khác với trang phục mà các đại thần quý tộc hay mặc, không lấy sự trang trọng, đẹp đẽ và quý giá làm chủ đạo. Ngược lại mang đến một loại cảm giác mờ ảo, phảng phất như ẩn sĩ nơi rừng trúc, cùng với tính cách của hắn vô cùng phù hợp.

“Hoàng thúc.” Tấn Vương ôm tiểu Tiễn Chi đứng lên.

An Dật Vương thản nhiên gật đầu, hắn đi đến ghế chủ vị rồi ngồi xuống, vẫy vẫy tay với tiểu Tiễn Chi.

Tiểu Tiễn Chi nghe lời lập tức từ trong ngực Tấn Vương tụt xuống, chạy bịch bịch đến trước mặt An dật Vương, sử dụng đồng thời cả tay và chân để bò lên trên người An Dật Vương.

An Dật Vương khẽ chạm vào chóp mũi của Tiểu Tiễn Chi, sắc mặt cưng chiều nhưng khi nhìn về phía Tấn Vương, trong nháy mắt đã lập tức trở nên nghiêm khắc: “Ta đã biết ngươi sẽ tìm đến rất nhanh.”

Cho nên Minh Châu thật sự ở chỗ này sao? Dường như trong phảng phất mọi chuyện đã được định, trong lòng Tấn Vương nửa thì thả lỏng, nửa lại cảm thấy phức tạp.

Hóa ra quan hệ của hoàng thúc và Minh Châu thật sự tốt đến vậy sao? Vào thời điểm uất ức, tức giận, phản ứng đầu tiên của Minh Châu vậy mà là đi tìm hoàng thúc.

An Dật Vương thở dài: “Thời điểm Tấn Vương phi tìm đến, ta định truyền tin cho ngươi trước. Nhưng nàng khóc một cách rất đau lòng, lại nói bản thân không có người thân, thật sự không có chỗ nào để đi, cũng tạm thời không muốn trở lại Tấn Vương phủ. Ta không có biện pháp nào cả, nhìn nàng khóc trong lòng ta không nỡ, nàng dù sao cũng là mẫu thân của Chi Chi.”

“Tấn Vương.” An Dật Vương nghiêm khắc nhìn Tấn Vương: “Đạo lý chung sống của phu thê với nhau ta không hiểu. Nhưng mà Tấn Vương phi chỉ có một mình không nơi nương tựa, cho dù bị tủi thân thì cũng không ai chống lưng cho nàng. Nàng chỉ có thể ỷ vào sự sủng ái của ngươi mà tức giận, ngươi đừng trách móc nàng quá mức nặng nề. Nguyên nhân nàng làm như vậy, suy cho cùng cũng vì để ý đến ngươi quá nhiều.”

“Ta đã biết.” Tấn Vương bị dạy dỗ đến mức hổ thẹn, một chút khác lạ trong lòng khi nãy lúc này đã tan thành mây khói toàn bộ.

Hoàng thúc muốn tốt cho mình mà mình lại hiểu lầm thúc ấy, bởi vì thích Chi Chi mà chịu đựng hắn với Minh Châu giận dỗi nhau trong vương phủ của thúc ấy. Thật sự là, thật sự là khiến hắn không có chỗ dung thân.

“Vậy… hiện tại Minh Châu đang ở đâu?”

An Dật Vương hào phóng thoải mái: “Nàng ở thư phòng của ta.”

Thái độ thẳng thắn không chút giấu diếm nói ra nơi Minh Châu đang ở của An dật Vương khiến chút hoài nghi cuối cùng trong lòng Tấn Vương hoàn toàn tan biến.

Trong thư phòng, Minh Châu buồn bực ngồi ở phía trước cửa sổ, trong tay cầm một cuốn kinh Phật đã được sao chép hơn một nửa bởi An Dật Vương: “Cho ngươi cơ hội cũng không biết bắt lấy, đừng nghĩ là ta chỉ có thể tìm ngươi. Chọc ta nóng lên thì ta sẽ lập tức tìm Hoàng Đế đến bầu bạn cùng ta.”

Đúng lúc này, cửa thư phòng bị đẩy ra.

“Lại quay lại đây để làm gì?” Minh Châu xoay người lại châm chọc An Dật Vương nhưng khi nhìn thấy Tấn Vương thấp thỏm ở ngoài cửa nhìn nàng, sắc mặt nàng lập tức trở nên vô cùng lạnh nhạt.

“Vương gia, sao ngài lại đến đây?” Nàng hoàn toàn không cảm thấy ở chỗ này có vấn đề gì, cũng hoàn toàn không sợ sau khi bị Tấn Vương phát hiện quan hệ của nàng với An Dật Vương, Tấn Vương sẽ tức giận đến mức nào.

“Minh Châu.” Tấn Vương gọi tên nàng, đi vào trong muốn ôm lấy bả vai của Minh Châu.

“Đừng chạm vào ta.” Minh Châu ghét bỏ đẩy hắn ra.

Tấn Vương tủi thân, hắn thật sự rất tủi thân. Vốn dĩ hôm nay trở về vô cùng vui vẻ muốn chia sẻ tâm tình với Minh Châu nhưng lời còn chưa nói xong, Minh Châu không có chút dấu hiệu nào đã lập tức trở mặt với hắn. Thậm chí còn tức giận đến mức muốn một mình quay về Cẩm Tâm Các. Đương nhiên, cuối cùng không quay về đó, mà cũng không nói lời nào lại chạy đến An Dật Vương phủ.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 72: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 72



Nếu không phải có Chi Chi nhắc nhở, hiện tại chỉ sợ hắn đã tiến cung tìm Hoàng Đế để mượn Cấm vệ quân giúp hắn tìm người khắp Lương Đô này.

Có trời mới biết hắn lo lắng cho nàng đến mức trái tim sắp nhảy cả ra ngoài.

“Minh Châu, nàng rốt cuộc làm sao vậy? Nàng nói cho ta biết được không? Nàng nói cho ta, ta làm sai chỗ nào, ta sửa được không, nàng đừng như vậy. Nàng như vậy ta rất hoảng, ta không biết rốt cuộc ta làm sai chỗ nào. Ta không biết phải làm thế nào nàng mới có thể nguôi giận, ta thậm chí không biết câu tiếp theo mà ta nói có khi lại khiến nàng giận thêm không?” Ba năm, nhan sắc của Tấn Vương càng ngày càng hoàn thiện hơn, trở nên vô cùng tuấn mỹ. Thời điểm không nói lời nào, không có biểu cảm gì, hoàn toàn không phụ lòng mỹ danh chiến thần của hắn. Thế nhưng một người kiên nghị như vậy, lúc này trên gương mặt lại tràn đầy hoảng loạn và bất lực.

“Ngài thật sự muốn ta nói rõ sao?” Bàn tay nhỏ nhắn của Minh Châu ch*m r** v**t v* trên sườn mặt Tấn Vương, âm thanh nhẹ nhàng vô cùng. Tấn Vương gấp gáp gật đầu.

“Tốt thôi.” Minh Châu đẩy hắn ra, chậm rãi bước vài bước, trong giọng nói mang theo sự phiền muộn vô cùng: “Vương gia, ba năm vừa rồi ngài đối xử với ta thật sự rất tốt, trước kia ta vẫn luôn cho rằng ta đã gả cho một trượng phu tốt. Hắn yêu quý ta, yêu thương đứa trẻ ta sinh ra, hoàn toàn không để bụng xuất thân thấp kém của ta, nâng niu ta trong lòng bàn tay mà yêu thương. Nhưng mà đột nhiên có một ngày, ta phát hiện hóa ra trước nay ta đều sinh hoạt trong sự lừa dối, trượng phu của ta đối với ta cũng không phải toàn tâm toàn ý. Hắn ở bên ngoài có kiều thê ấu tử khác, hắn cũng sẽ động lòng với nữ nhân khác.”

Tấn Vương: “...”

“Minh Châu.” Tấn Vương không hiểu, hắn thật sự không hiểu, Minh Châu rốt cuộc đang nói cái gì?

“Ta không hiểu. Ta nghe không hiểu nàng đang nói gì, cái gì mà kiều thê ấu tử, động lòng đối với nữ nhân khác, đây đều là lời nói vô căn cứ.”

“Còn muốn gạt ta?” Minh Châu thất vọng nhìn Tấn Vương, hiện tại nàng phiền chán Tấn Vương vô cùng, trong mắt đều là sự chán ghét: “Ngài đi đi! Ta sẽ không theo ngài quay trở về Tấn Vương phủ, chờ khi nào ngài suy nghĩ cẩn thận, muốn nói chuyện thẳng thắn với ta, ngài lại đến tìm ta!”

Tấn Vương: “...”

Cứ như vậy Tấn Vương bị Minh Châu đuổi ra ngoài.

Lúc này cả người hắn đều mơ hồ toàn thân đều hiện ra vẻ thất thố và khó hiểu.

An Dật Vương ôm tiểu Tiễn Chi chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Tấn Vương ra, An Dật Vương than nhẹ một tiếng, tiến lên nói: “Tấn Vương phi không muốn trở về với ngươi sao?”

Tấn Vương ngơ ngác gật đầu, hắn mong đợi nhìn An Dật Vương: “Hoàng thúc, ta rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ?”

An Dật Vương lắc đầu: “Bổn vương chưa bao giờ cưới vợ, chuyện này thật sự không giúp đỡ được ngươi.”

Đúng vậy! Hoàng thúc là một người độc thân, sao có thể cho mình kiến nghị gì được?

“Như vậy đi!” An Dật Vương không chút để ý mở miệng nói: “Trước tiên tạm thời để Tấn Vương phi ở lại trong phủ của ta đi! Đương nhiên, nếu như ngươi không yên tâm, có thể cưỡng ép đưa Tấn Vương phi đi. Nhưng mà ta thấy Tấn Vương phi không phải kiểu người sẽ nhẫn nhục chịu đựng, nếu như ngươi thật sự cưỡng ép đưa nàng đi, chỉ sợ các ngươi sẽ còn tiếp tục cãi nhau!”

Cưỡng ép đưa Minh Châu đi? Không, không được, Minh Châu sẽ chỉ càng hận hắn hơn.

Tấn Vương lắc đầu: “Ta đương nhiên là tín nhiệm hoàng thúc.”

An Dật Vương vui mừng nhìn Tấn Vương: “Ngươi cũng không cần sợ rằng sẽ có lời đồn vớ vẩn lan truyền trong Lương Đô, Tấn Vương phi đến đây lặng yên không một tiếng động, mà quy củ trong phủ của bổn vương cũng coi như nghiêm khắc, sẽ không có người nói lung tung. Tấn Vương phi ở nơi này, ngươi biết ta biết, sẽ không có người thứ ba biết.”

“Hơn nữa.” An Dật Vương nhìn tiểu Tiễn Chi, “Ngươi cũng có thể để Chi Chi ở lại nơi này, cũng coi như là một chiêu đánh yểm hộ. Tuy rằng ta không thẹn với lương tâm nhưng khó bảo đảm được sẽ không có người xấu muốn nhân cơ hội để làm loạn.”

“Được rồi.” Tấn Vương gật đầu, mất mát nhìn nhi tử: “Chi Chi, con tạm thời bầu bạn cùng với mẫu phi ở trong nhà của hoàng thúc tổ có được không?”

“Dạ được.” Có thể làm bạn với mẫu phi, còn có thể quang minh chính đại ở cùng với hoàng thúc tổ mà mình yêu quý nhất, tiểu Tiễn Chi lập tức ném Tấn Vương ra khỏi đầu, hưng phấn gật đầu.

“Tiểu tử thối.” Nhìn nhi tử không chút do dự lựa chọn An Dật Vương, trong lòng Tấn Vương có chút ghen tuông.

Không đưa được Minh Châu trở về, trên đường trở về bằng mắt thường cũng có thể thấy cả người Tấn Vương uể oải hẳn xuống.

“Vương gia, vương phi nương nương vì sao không trở về cùng với ngài?” Thôi Văn Đạo khó hiểu hỏi.

“Minh Châu nàng giận ta, không muốn cùng ta trở về.” Tấn Vương bày ra sắc mặt sống không còn gì luyến tiếc.

“Nhưng mà…” Thôi Văn Đạo có chút chần chừ: “Vương phi nương nương cứ như vậy mà ở lại An Dật Vương phủ, liệu có khác người quá hay không?”

Tấn Vương xua xua tay, “Hoàng thúc tính tình đạm mạc, đồng ý tiếp nhận Minh Châu đều là vì Chi Chi. Chỉ cần chúng ta không tiết lộ tin tức ra ngoài thì sẽ không có vấn đề gì.”

Thôi Văn Đạo: “...”

Thôi Văn Đạo cũng không biết nên nói cái gì. Y thật sự không hiểu, Vương gia nhà bọn họ cũng coi như khôn khéo. Nhưng vì sao cứ hễ sự việc dính đến vương phi nương nương thì lại ngu dốt như vậy chứ? Ngài ấy rốt cuộc là không hiểu thật hay giả vờ đây!

“Không nói nữa, Minh Châu tạm thời đã an toàn rồi. Hiện tại việc cấp bách là làm thế nào mới có thể khiến Minh Châu nguôi giận.”

Tốt rồi! Vương gia còn không thèm truy cứu, vậy y rốt cuộc ở chỗ này nổi giận làm cái gì? Thôi Văn Đạo khẽ nói, hận sắt không thể rèn thành thép.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 73: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 73



“Vương gia, ngài có thể nói lại với thuộc hạ tình hình ở chung cuối cùng của ngài với vương phi có được không? Có lẽ thuộc hạ có thể cho ngài kiến nghị.” Tuy rằng trong lòng y đã có suy đoán từ sớm.

Trong lòng Tấn Vương ngại ngùng, hắn và Minh Châu phu thê ở chung vốn là chuyện tư mật, việc như vậy mà nói ra thì cũng…

Nhưng nghĩ đến đầu óc linh hoạt của Thôi Văn Đạo, hắn lập tức đè xuống sự ngại ngùng trong lòng, chậm rãi thuật lại sự tình một lần.

Sau khi nghe xong Thôi Văn Đạo thật sự là không biết nên nói gì.

Y không biết phải nói thế nào nữa, bất đắc dĩ nhìn Tấn Vương nói: “Vương gia, ngài thật sự không cảm thấy có vấn đề gì sao?”

Tấn Vương lắc đầu.

“Vương gia, đừng nói là vương phi nương nương, cho dù là bất kỳ một nữ nhân nào mà nghe được trượng phu ở trước mặt mình khích lệ một nữ nhân khác, cho dù là vì lý do gì thì nàng cũng sẽ tức giận. Đây không phải vấn đề keo kiệt hay không, mà là bởi vì hành động như vậy của ngài là đang lẫn lộn giữa giới hạn của thưởng thức và hảo cảm. Trong lòng vương phi nương nương bất an, đương nhiên sẽ phản ứng mạnh mẽ.”

Tấn Vương: “...”

“Cho nên thật sự là vấn đề của ta sao?”

Thôi Văn Đạo gật đầu.

“Vậy, vậy ta nên làm gì bây giờ?” Tấn Vương chờ mong nhìn Thôi Văn Đạo.

Thôi Văn Đạo thở dài, y vẫn là luyến tiếc Minh Châu bởi vì chuyện này mà chịu tủi thân. Cũng sợ Minh Châu thật sự ở lâu dài trong phủ An Dật Vương, cùng An Dật Vương xảy ra chuyện gì, sau khi sự tình bại lộ dẫn tới bản thân vạn kiếp bất phục.

Y nhìn Tấn Vương: “Vương gia, chuyện giữa ngài và vương phi nương nương điểm mấu chốt của tất cả là vì Thi Minh Nguyệt. Ngài chỉ cần lập tức cách xa nàng ấy ra, không gặp nàng ấy, thời gian trôi qua thì sự tình giữa ngài và vương phi nương nương sẽ có thể giải quyết dễ dàng.”

“Nhưng mà còn kiếm bạc…”

“Chuyện này thuộc hạ có thể tiếp nhận toàn bộ.” Thôi Văn đạo trả lời một cách kiên định.

“Tốt.” Tấn Vương lập tức đồng ý: “Vậy vất vả ngươi rồi.”

Ở An Dật Vương phủ, tiểu Tiễn Chi muốn đi tìm mẫu phi lại bị An Dật Vương ngăn cản: “Hoàng thúc tổ chơi với Chi Chi được không, hiện tại tâm trạng của mẫu phi không tốt, Chi Chi đừng đi quấy rầy nàng nhé.”

“Được, được rồi!” Trong lòng tiểu Tiễn Chi không hề tình nguyện nhưng nó không muốn mẫu phi bị liên lụy, chỉ có thể đi cùng An Dật Vương.

Dù sao An Dật Vương cũng đã ở chung với tiểu Tiễn Chi lâu rồi, hắn biết cách dỗ dành nó nhất. Không mất bao lâu, tiểu Tiễn Chi đã được hắn dỗ ngủ say.

Đưa tiểu Tiễn Chi vào phòng ngủ hắn thường dùng, sau khi phân phó hạ nhân hầu hạ nó, An Dật Vương lập tức đi tìm Minh Châu.

Minh Châu lúc này còn ở thư phòng.

“Minh Châu, nàng…” Nhìn cuốn kinh Phật đã được mình chép đến một nửa bị Minh Châu vẽ lung tung xấu xí đến thảm thương không nỡ nhìn, An Dật Vương cứng người.

“Sao nào, tức giận với ta à?” Minh Châu khiêu khích hắn.

“Sao có thể?” An Dật Vương không còn cách nào khác, hắn đi đến bên cạnh Minh Châu ăn nói khép nép dỗ dành nàng: “Ta dừng lại không phải cũng vì nàng sao. Nếu như thật sự bị Tấn Vương phát hiện, nàng phải làm sao bây giờ?”

“Ta mà sợ hắn sao?” Minh Châu thật ra đã hiểu rõ nhưng không có chuyện nàng sẽ cúi đầu nhận sai.

“Được được được, không sợ không sợ, là bản thân ta nhát như chuột được chưa?” An Dật Vương ôm hết lỗi về mình.

“Này còn nghe được.” Cơn tức của Minh Châu tan đi một ít.

Nàng khẽ cười một tiếng, ôm lấy cổ An Dật Vương: “Ngươi biết không? Vừa rồi ta thật sự rất tức giận, ta thậm chí còn nghĩ, sau khi ngươi đi vào ta chắc chắn phải mạnh mẽ trào phúng ngươi một trận. Sau đó ta sẽ quay đầu tiến cung tìm bệ hạ, chuyện ngươi không dám làm, bệ hạ là cửu ngũ chí tôn chẳng lẽ còn không dám làm sao?”

An Dật Vương: “...”

Hơi thở của An Dật Vương nghẹn lại, bàn tay to bóp chặt eo nhỏ của Minh Châu.

“Nhưng mà ta lại nghĩ, ta cũng không thể vô lý như vậy, một hai phải đánh ngươi một gậy. Ta phải cho ngươi một cơ hội, dù sao Hoàng Đế sẽ không thể không chút do dự ăn thuốc ta đưa.”

Cho nên còn phải cảm ơn trước đó hắn đã cam tâm tình nguyện uống thuốc sao?

“Hoàng thúc, ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi vui không?”

An Dật Vương nghiến răng nghiến lợi: “Vui, sao lại không vui chứ?”

Trong ngực hắn có cơn tức nhưng lại thật sự không thể làm gì được Minh Châu.

Ánh mắt của hắn tối lại nhìn nữ tử tươi đẹp mê người trước mặt, nhẹ nhàng miết cằm của Minh Châu, không chút do dự mà hôn lên.

Lần này, sẽ không có ai nhảy ra ngăn cản bọn họ.

Ngày hôm sau, phân hiệu của hiệu buôn Thịnh Thế ở Lương Đô.

Hoa Tinh nhìn hòm thuốc của mình, trong đầu lại nhớ đến Minh Châu.

Vì sao còn chưa phái người tới triệu hắn đến Tấn Vương phủ? Nàng xảy ra vấn đề gì sao? Hay là nói, nàng đột nhiên không muốn liên quan gì đến mình nữa.

“Minh Nguyệt tỷ tỷ.” Thời điểm Hoa Tinh tìm được Thi Minh Nguyệt, Thi Minh Nguyệt đang định đi ra ngoài.

“Tiểu Tinh.” Sắc mặt của Thi Minh Nguyệt dịu dàng: “Hai ngày nay sắc mặt của Thần Thần tốt hơn nhiều, đây đều là công lao của đệ, cảm ơn đệ.”

Hoa Tinh lắc đầu: “Đây đều là việc ta nên làm.”

Nghĩ nghĩ, Hoa Tinh vẫn nói với Thi Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt tỷ tỷ, trước đây ta có kể với tỷ về Tấn Vương phi ấy. Ta và Tấn Vương phi ở chung khá hợp, ta cảm thấy ta có thể tiếp tục, cơ thể của Thần Thần càng được giải độc sớm càng tốt.”

“Chuyện này à!” Thi Minh Nguyệt chậm rãi sửa lại tóc hai bên mai: “Tiểu Tinh, chuyện này đệ tạm thời buông xuống đi. Ngày hôm qua ta đã suy nghĩ, có lẽ trực tiếp ra tay từ trên người Tấn Vương sẽ càng ổn thỏa hơn.”

Hoa Tinh: “...”

Này là có ý gì? Cho nên Minh Nguyệt tỷ tỷ không tính để hắn tham dự sao? Vậy trước đó hắn tốn bao nhiêu tâm tư để nổi danh ở vòng giao tiếp của nữ quyến để làm cái gì?
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 74: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 74



“Minh Nguyệt tỷ tỷ, ta…”

“Tiểu Tinh.” Minh Nguyệt cắt ngang lời hắn: “Ta có việc cần ra ngoài trước đã, đệ làm ơn giúp ta chăm sóc Thần Thần thêm một ngày.”

Sau khi Thi Minh Nguyệt rời đi, để lại một mình Hoa Tinh thì hắn không còn cách gì nữa, có cảm giác đau thương xen lẫn căm giận. Chỉ cảm thấy hắn phảng phất như một tên ngốc, bị người ta tùy ý sắp xếp không nói, hiện giờ không cần hắn nữa thì không chút do dự đá hắn sang một bên như trêu đùa hắn vậy.

Trước kia vẫn biết Minh Nguyệt tỷ tỷ tính cánh mạnh mẽ, nói một không hai. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn cảm nhận được một Minh Nguyệt tỷ tỷ cho người ta cảm giác thân thiết, nay lại mạnh mẽ đến cực đoan như vậy.

“Cha nuôi.” Thi Tinh Thần thật cẩn thận nhìn Hoa Tinh: “Cha nuôi, người không vui sao?”

Hoa Tinh lắc đầu, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Thi Tinh Thần. Nếu không phải vì Thần Thần, hắn thật sự muốn trực tiếp quay về biên quan.

Nhưng mà…

Nhớ đến ngày đó ở trà lâu với Tấn Vương phi, trong lòng hắn lại có chút không nỡ.

Thôi, đến cũng đã đến rồi, dù như thế nào cũng phải nhìn thấy Thần Thần được giải độc mới có thể yên tâm.

Ở đại bản doanh Kinh Giao, sắc mặt Thi Minh Nguyệt không có ý tốt nhìn Thôi Văn Đạo. Có ý gì đây, vì sao tiếp tục giao dịch cùng mình không phải là Tấn Vương?

Thi Minh Nguyệt định hỏi nhưng mấy lần liền đều bị Thôi Văn Đạo nói lái qua chuyện khác. Không còn cách nào, chỉ có thể cùng Thôi Văn Đạo bàn bạc về việc kiếm tiền.

Lúc trời sắp tối, Thi Minh Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng: “Thôi tiên sinh, Vương gia không phải đã hứa hẹn rằng sẽ toàn quyền phụ trách việc này sao? Vì sao lại như thế này?”

Thôi Văn Đạo thở dài, sắc mặt ôn hòa giải thích cho Thi Minh Nguyệt: “Vương gia công việc bề bộn, không có khả năng đặt toàn bộ sức lực vào chuyện này. Hơn nữa, Vương gia đã cưới vương phi, nếu như tiếp tục cùng Minh Nguyệt nàng sớm chiều ở chung như vậy thì khó mà đảm bảo sẽ không truyền ra những lời đồn đại vớ vẩn. Đối với Vương gia không tốt, mà nàng cũng bị bôi nhọ danh dự.”

Thi Minh Nguyệt không thích lời giải thích này của Thôi Văn Đạo, nàng ấy tiếp xúc với Tấn Vương cũng bởi vì muốn cứu Thần Thần mà thôi. Thanh giả tự thanh, dâm giả thấy dâm. Bọn họ đi đứng đoan chính, có thể truyền ra lời đồn đãi vớ vẩn gì?

Nói đến cùng, vẫn là trong lòng họ xấu xa, cho nên đối với nữ tử có thành kiến.

Giờ phút này, không chỉ là đối với Thôi Văn Đạo, ngay cả với Tấn Vương, trong lòng Thi Minh Nguyệt đã sinh ra một chút bất mãn.

Tấn Vương nói được thì làm được, nói không gặp Thi Minh Nguyệt thì thật sự không để Thi Minh Nguyệt nhìn thấy được một chút góc áo nào.

Trong lòng Thi Minh Nguyệt tức giận nhưng lại không biết phải trút giận lên ai, chỉ có thể tự mình nghẹn ở đấy.

Trong hoàng cung, Hoàng Đế đang xem tin tức được ám vệ sửa sang lại. Nhìn một lúc hắn ta bỗng kinh ngạc đến mở to hai mắt để nhìn kỹ lại.

“Hài tử tên Thi Tinh Thần kia, mẫu thân hắn đã từng là hoa khôi của Cẩm Tâm Các sao?”

Giờ phút này, trong lòng Hoàng Đế đột nhiên lóe lên một phỏng đoán.

Có thể nào, hoa khôi trước của Cẩm Tâm Các tên Thi Minh Nguyệt mới là nữ nhân thật sự cùng Tấn Vương trải qua một đêm xuân? Mà Minh Châu, chỉ sợ là do Tấn Vương nhận lầm người.

Phỏng đoán này quá mức hoang đường nhưng Hoàng Đế càng nghĩ lại càng cảm thấy hợp lý.

Minh Châu có nhan sắc nhường này, nếu đêm đó thật sự là Minh Châu, Tấn Vương sao có thể không có chút ấn tượng nào? Vậy Chi Chi… Thật sự là hài tử của Tấn Vương sao?

Trong lòng Hoàng Đế cảm thấy kinh hoàng.

Nếu phỏng đoán của hắn ta là thật, vậy thì Thi Tinh Thần không thể chết được. Có đứa nhỏ này, nếu như Tấn Vương biết được chân tướng, vậy có phải Minh Châu chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ hắn ta hay không?

Hoàng Đế nóng lòng không thôi.

Đương nhiên, Hoàng Đế có thể điều tra ra toàn bộ rất nhanh. Nhưng An Dật Vương thì không làm được, lúc này hắn chỉ biết Thi Minh Nguyệt là một nữ thương nhân rất lợi hại, chưa kết hôn đã có thai sinh ra một hài tử, đứa nhỏ này không biết vì sao rất giống Tấn Vương.

Nhưng điều tra thế nào cũng không thấy chứng cứ nàng ấy với Tấn Vương có mối quan hệ gì.

Ở An Dật Vương phủ, Minh Châu mấy ngày nay được An Dật Vương hầu hạ rất thoải mái. Không thể không nói, An Dật Vương thật sự rất thông minh. Chỉ mất mấy lần hắn đã thăm dò được sở thích của Minh Châu. Chỗ nào cũng thỏa đáng, nơi nơi đều chiều theo tâm ý của Minh Châu. Minh Châu vui chơi đến có chút quên cả trời đất.

Bởi vậy, An Dật Vương hành sự bất lực, Minh Châu cũng không có quá so đo. Thôi, không thể yêu cầu người khác quá nhiều.

Mà điều duy nhất không vui chính là mỗi ngày Tấn Vương đều sẽ trơ mặt đến quấy rầy.

“Minh Châu.” Hôm nay Tấn Vương lại đến nữa.

“Minh Châu.” Tấn Vương lại gọi tên Minh Châu.

Minh Châu nhìn tiểu Tiễn Chi chơi đùa không chớp mắt, không để ý đến Tấn Vương.

“Minh Châu.” Tấn Vương không bằng lòng khi sự chú ý của Minh Châu bị con trai hấp dẫn, tiến lên cố chấp đứng ở trước mặt Minh Châu: “Minh Châu, ta thật sự biết sai rồi. Ta đảm bảo với nàng, từ nay về sau ta chắc chắn sẽ cách xa những nữ nhân khác. Cũng sẽ không ngu ngốc mà khích lệ nữ nhân khác trước mặt nàng, ta chỉ có nàng, ta cũng chỉ cần nàng.” Tấn Vương nghiêm túc nói.

“Hửm?” Minh Châu cuối cùng cũng chia cho Tấn Vương một chút ánh mắt.

Tấn Vương khẩn trương.

An Dật Vương khá tốt nhưng ngày nào cũng ở chung với nhau, cũng rất dễ sinh ra cảm giác mệt mỏi. Hơn nữa Hoàng Đế bên kia chỉ sợ đã có tin tức khác. Đã nhiều ngày nay, nàng luôn nhìn thấy người của Hoàng Đế ngập ngừng muốn đưa cho nàng tờ giấy nhỏ.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 75: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 75



Nhưng Minh Châu chưa muốn, trước đó nàng không muốn để những người khác đến quấy rầy nàng và An Dật Vương.

Nhưng mà, tức giận cũng tức giận rồi, đánh cũng đánh rồi, cũng đã đến lúc quay trở về Tấn Vương phủ.

“Tha thứ cho ngài cũng không phải không được.” Minh Châu nhẹ giọng nói, “Nhưng chỉ có lần này, ngài biết không?”

“Ừm ừm, ta biết.” Đôi mắt của Tấn Vương chợt sáng ngời lên, kích động vô cùng.

Thời điểm rời đi, Tấn Vương trịnh trọng nói lời cảm ơn với An Dật Vương.

“Hoàng thúc, mấy ngày nay quấy rầy ngươi.”

“Không sao.” Sắc mặt của An Dật Vương không thay đổi nhưng ở góc độ mà Tấn Vương không nhìn thấy, lại dùng ánh mắt ai oán triền miên nhìn Minh Châu.

Minh Châu tức giận liếc hắn một cái, nhắc nhở hắn thu liễm một chút.

Sau khi Tấn Vương và Minh Châu một nhà ba người rời đi, An Dật Vương thở dài một hơi thật mạnh.

“Thôi, tương lai còn dài.”

Ngày hôm qua, ở hiệu buôn Thịnh Thế.

Sắc mặt Hoa Tinh nghiêm túc nhìn Thi Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt tỷ tỷ, Thần Thần không thể tiếp tục như vậy nữa, hôm nay nó thiếu chút nữa đã phát bệnh. Nếu không phải ta phát hiện sớm, chỉ sợ Thần Thần nó đã…” Hoa Tinh nghĩ mà sợ, nói không nên lời.

“Minh Nguyệt tỷ, tuổi tác hiện tại của Thần Thần là thời cơ thích hợp nhất để tiêu độc nhưng cũng là lúc yếu ớt và đáng sợ nhất. Chỉ cần chậm một chút thôi, chúng ta thật sự sẽ vĩnh viễn mất đi nó.”

Thi Minh Nguyệt biết nhưng hiện tại nàng ấy có chút không cam lòng. Rõ ràng trước đó vẫn rất tốt, vì sao Tấn Vương đột nhiên thật sự không để ý đến nàng ấy nữa?

Nàng ấy có thể cảm giác được sắc mặt thưởng thức của Tấn Vương đối với nàng ấy, vậy hiển nhiên là có hảo cảm với nàng ấy nhưng vì sao hiện tại lại đột nhiên tránh không gặp nàng ấy?

“Thôi, Minh Nguyệt tỷ, tỷ muốn làm việc gì trước giờ ta đều không cản được. Nhưng ta chỉ mong tỷ nhớ rõ, mục đích ban đầu chúng ta đến Lương Đô là gì.”

“Ta biết.” Nghĩ đến bộ dạng thống khổ mỗi lần phát bệnh của Thần Thần, tim của Thi Minh Nguyệt đều đau như cắt: “Tiểu Tinh, cho ta thêm thời gian hai ngày.”

“Được.” Hoa Tinh thản nhiên đáp ứng rồi hắn xoay người đi xem Thi Tinh Thần.

Vào ban đêm khi Thi Tinh Thần sắp ngủ, Hoa Tinh đột nhiên nói với Thi Tinh Thần: “Thần Thần còn nhớ rõ vị phu nhân xinh đẹp ngày đó không?”

Thi Tinh Thần vốn đã có chút buồn ngủ đột nhiên tỉnh táo lại, hai mắt nó sáng lấp lánh nhìn Hoa Tinh: “Nhớ rõ.”

Hoa Tinh dịu dàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nó: “Ngày mai cha nuôi sẽ đi cầu kiến vị phu nhân kia, chờ cha nuôi trở về, cha nuôi sẽ có thể bắt đầu chữa bệnh cho con.”

Hắn tin tưởng trực giác của mình, hắn cảm thấy Tấn Vương phi là một nữ tử dịu dàng, lương thiện. Có lẽ Minh Nguyệt tỷ tỷ băn khoăn có vài phần đạo lý nhưng nói cho cùng đó cũng chỉ là phỏng đoán của nàng về Tấn Vương phi. Suy nghĩ thật sự của Tấn Vương phi, không ai trong bọn họ có thể đoán được.

Mà chính hắn cũng cảm thấy Tấn Vương phi sẽ không thấy chết mà không cứu. Dù sao Thần Thần đáng yêu như vậy, ngày hôm đó Tấn Vương Phi cũng rất yêu thích Thần Thần.

Thi Tinh Thần ôm lấy cánh tay Hoa Tinh, nhìn hắn chờ mong: “Cha nuôi muốn đi gặp vị phu nhân kia, có thể đưa Thần Thần theo không?” Lúc này Thi Tinh Thần đã không còn nhớ gì đến những lời Thi Minh Nguyệt nói với nó.

Hoa Tinh chần chừ.

“Cha nuôi.” Thi Tinh Thần làm nũng: “Con vẫn luôn ở chỉ ở chỗ này, thật sự rất nhàm chán, hơn nữa phu nhân nói trong nhà có một đại đệ đệ giống như con, con, con…” Nó càng nói càng thấy hổ thẹn.

Cha nuôi vì thân thể của nó mà đi cầu kiến phu nhân, tuy rằng nó không biết vì sao nhưng nó lại chỉ nghĩ đến chơi.

“Nếu không tiện, vậy Thần Thần sẽ ở trong nhà chờ cha nuôi.” Thi Tinh Thần bổ sung thêm.

Quá nghe lời, cũng quá ngoan ngoãn.

Đứa trẻ bằng tuổi Tinh Thần nào có như thế này, lúc muốn cái gì chỉ thăm dò ý kiến của người lớn. Nếu người lớn không đồng ý thì sẽ nghe lời mà đè nén h*m m**n của mình lại.

“Được.” Giọng nói của Hoa Tinh khàn khàn: “Cha nuôi đưa con đi cùng.”

Ngày hôm qua Thần Thần phát bệnh đến tận bây giờ còn chưa hoàn toàn khỏe lại, cả người yếu ớt lại tái nhợt. Nữ nhân thường nặng lòng đồng cảm, Tấn Vương phi có lẽ không phải là ngoại lệ.

Đối mặt với Thần Thần ngoan ngoãn đáng thương như vậy, Hoa Tinh không tin nàng có thể độc ác mà không ra tay cứu giúp.

Ngày hôm sau, Hoa Tinh dậy thật sớm, cũng không thông báo cho Thi Minh Nguyệt, đã đưa theo Thi Tinh Thần rời khỏi hiệu buôn Thịnh Thế.

“Thần Thần.” Sau khi hai người họ rời đi được khoảng một nén hương, Thi Minh Nguyệt mới đi lên. Nàng ấy tiến vào phòng của Thi Tinh Thần để tìm.

Nhưng nghênh đón nàng ấy lại là một căn phòng trống không.

Sau khi dò hỏi một vòng mới biết được, hóa ra Hoa Tinh mang theo đứa trẻ ra ngoài, Thi Minh Nguyệt theo bản năng nhíu mày.

Đúng lúc này, người nàng ấy phái đi thăm hỏi tin tức của Tấn Vương phi đã từ Lương Đô trở lại.

Có lẽ do Tấn Vương bảo vệ Tấn Vương phi, lúc nàng ấy tiến hành tra xét tin tức của Tấn Vương phi đều không thuận lợi, vẫn luôn bị những sự việc ngoài ý muốn cắt ngang. Đến hôm nay thì việc điều tra cuối cùng cũng đã có tiến triển.

Nhưng sau khi biết được tin tức, trong lòng Thi Minh Nguyệt lại trở nên nặng nề.

Nàng ấy thật sự không nghĩ tới, nguyên nhân Tấn Vương và Tấn Vương phi bắt đầu thế mà lại là vì nàng ấy.

Tấn Vương tìm nữ nhân ở cùng hắn đêm đó, mà sau khi hắn điều tra xong thì cho rằng nữ nhân kia chính là Tấn Vương phi. Cho nên có thể nói rằng Tấn Vương phi dùng thủ đoạn đê tiện để có được Tấn Vương, sau đó lại dùng một đứa con hoang không biết từ đâu mà chiếm vị trí của Thần Thần.

“Tốt! Tốt thật!” Thi Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: “Đúng là tốt quá! Ta còn nghĩ đến việc cùng là nữ nhân thì không nên làm khó ngươi, thế nhưng ngươi đúng là lòng lang dạ thú, chặt đứt đường lui của Thần Thần. Thật sự cho rằng ta là một cái bánh bao mặc người ta n*n b*p hay sao?”
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 76: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 76



Không đúng, Hoa Tinh cuối cùng là đưa theo Thần Thần đi đâu?

Nghĩ đến thái độ khác thường mấy ngày hôm nay của Hoa Tinh, còn có sắc mặt khó coi tối qua. Không phải hắn mang theo Thần Thần đi tìm Tấn Vương phi đấy chứ!

Nghĩ đến khả năng này, toàn thân của Thi Minh Nguyệt đều run sợ.

“Người đâu người đâu, đưa Hoa Tinh và thiếu gia trở về cho ta.” Thi Minh Nguyệt vội vàng ra lệnh.

Nhưng lệnh của nàng ấy đã trễ, Hoa Tinh đưa theo Thần Thần rất nhanh đã đến Tấn Vương phủ.

Lúc nàng ấy đem theo người đuổi đến cửa Tấn Vương phủ thì lập tức nhìn thấy hình ảnh hạ nhân của Tấn Vương phủ cung kính mời Hoa Tinh và Thần Thần đi vào.

Thi Minh Nguyệt suýt chút nữa là cắn trúng lưỡi.

Làm sao bây giờ? Tấn Vương phi có thể làm đến cùng, trực tiếp g**t ch*t Thần Thần để diệt khẩu hay không? Dù sao nàng dám to gan lớn mật làm ra chuyện mạo danh thay thế, khó mà đảm bảo sẽ không vì địa vị mà chó cùng rứt giậu.

Không được, bình tĩnh, Thi Minh Nguyệt ngươi nhất định phải bình tĩnh.

Tìm Tấn Vương, đúng! Tìm Tấn Vương.

Nàng ấy biết rằng hôm nay Tấn Vương sẽ đi Hộ bộ. Chuyện kiếm ngân lượng tuy đã hoàn thành nhưng vẫn cần sự hợp tác từ phía Hộ bộ.

Nàng ấy trước kia không biết chân tướng sự tình là như thế này, cho nên đành chịu trận. Nếu như nàng ấy biết sớm hơn, nàng ấy nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của Tấn Vương phi.

Có lẽ độc từ trong thai của Thần Thần đã có thể loại bỏ từ sớm, đều là sai lầm của nàng ấy.

Hôm nay, sau khi Tấn Vương rời đi, Minh Châu lập tức chỉnh trang bản thân, tính toán đi ra ngoài gặp Hoàng Đế. Hoàng Đế đã hẹn nàng, nói là có một chút việc muốn nói cho nàng.

Thần thần bí bí, hạ nhân lúc này đột nhiên đến báo, có một vị tự xưng là thần y Hoa Tinh cầu kiến nàng.

Hơn nữa…

Minh Châu cảm thấy sắc mặt của hạ nhân có chút kỳ quái.

Đương nhiên, Minh Châu không tìm tòi nghiên cứu nội tâm của một tiện tì. Còn Hoa Tinh, đương nhiên là gặp một chút. Hoàng Đế thì để hắn chờ chút vậy! Dù sao hắn đã quen chờ nàng.

Chờ sau khi hạ nhân dẫn đường mang theo Hoa Tinh tiến vào, Minh Châu mới hiểu ra vì sao những người này có sắc mặt như vậy.

Hoa Tinh vậy mà lại đưa theo Thi Tinh Thần đến Tấn Vương phủ của nàng.

Đưa dê vào miệng cọp mà! Minh Châu đột nhiên trở nên vui vẻ.

Nàng rất hưng phấn, nếu như trực tiếp chơi chết Thi Tinh Thần ở Tấn Vương phủ, sau này Tấn Vương biết được có trực tiếp hộc máu không đây!

Nhưng ai bảo hắn vẫn luôn giấu diếm nàng? Sao có thể trách nàng chứ? Nuôi được đứa trẻ lớn đến như vậy không hề dễ, nàng đã cho cơ hội rồi, là chính hắn không muốn thẳng thắn với nàng.

Ừm… Đương nhiên không thể do chính nàng ra tay, nàng không có ngốc.

“Đi đưa thế tử đến đây.” Minh Châu ra lệnh cho nha hoàn hầu hạ bên người.

Nha hoàn nhìn thấy tất cả có chút chần chừ nhưng vẫn vâng lời lui xuống tìm Tiểu Tiễn Chi.

“Tham kiến vương phi.” Hoa Tinh hành lễ với Minh Châu.

Minh Châu ôn hòa cười: “Không cần đa lễ, chúng ta cũng coi như là bằng hữu, không phải sao?”

Bằng hữu? Hoa Tinh nhịn không được mà nở nụ cười. Hắn biết nàng sẽ không bởi vì thân phận mà xem thường hắn.

“Thần Thần.” Minh Châu nhẹ nhàng vẫy tay với Thi Tinh Thần: “Đi tới bên cạnh dì này.”

Thi Tinh Thần ngoan ngoãn tiến lên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo của Minh Châu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Minh Châu.

“Còn nhớ rõ dì sao?” Minh Châu hỏi nó.

Thi Tinh Thần gật đầu: “Nhỡ rõ, dì đẹp.”

Đứa nhỏ này miệng thật là ngọt mà! Một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, MInh Châu có chút luyến tiếc khi phải g**t ch*t nó. Sắc mặt Minh Châu càng thêm dịu dàng, nàng nhẹ nhàng nhéo búi tóc nhỏ trên đầu của Thi Tinh Thần: “Thần Thần cũng rất đáng yêu. Dì cũng rất thích Thần Thần.”

Thi Tinh Thần thẹn thùng, không nhịn được mà đưa đầu nhỏ đụng vào lồng ngực của Minh Châu.

Cơ thể Minh Châu cứng đờ, thiếu chút nữa là đã ném Thi Tinh Thần ra ngoài.

Hoa Tinh bên cạnh vui mừng nhìn Minh Châu và Thi Tinh Thần thân thiết, hắn hoàn toàn yên tâm. Tấn Vương phi thích Thần Thần như vậy, hắn cảm thấy chờ lát nữa mở miệng, thế nào cũng nắm chắc đến tám phần.

Lúc tiểu Tiễn Chi được hạ nhân ôm đến đây thì nhìn thấy hình ảnh mẫu phi của mình vui vẻ, hòa thuận ôm đứa trẻ khác mà nói cười rộn rã.

Đó là sự dịu dàng nó chưa từng có được.

“Mẫu phi.” Hai chân vừa chạm đất là tiểu Tiễn Chi đã vội vàng chạy đến bên cạnh Minh Châu.

“Chi Chi đến rồi à.” Minh Châu lạnh lùng nhìn thoáng qua tiểu Tiễn Chi, lại tiếp tục nói cười vui vẻ với Thi Tinh Thần.

Lúc nhìn thấy diện mạo của tiểu Tiễn Chi, Hoa Tinh có chút ngạc nhiên. Cho nên, đây là con của Tấn Vương phi sao? Giống… lớn lên giống nàng y như đức!

Thi Tinh Thần cũng chú ý đến tiểu Tiễn Chi, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tiểu Tiễn Chi đã đối với nó rất có hảo cảm.

“Dì, ta có thể chơi cùng đệ đệ không?” Thi Tinh Thần chờ mong nhìn Minh Châu.

“Đương nhiên rồi.” Minh Châu cười khẽ hôn nó.

Sau khi buông Thi Tinh Thần ra, Minh Châu nghiêm khắc nhìn tiểu Tiễn Chi: “Cơ thể của ca ca không tốt, lát nữa chơi đùa với ca ca phải nhớ kỹ khống chế sức lực của ngươi. Ta không hy vọng lại nghe được rằng ngươi bắt nạt người người khác.”

Tiểu Tiễn Chi: “...”

“Mẫu phi.” Tiểu Tiễn Chi nhìn nàng mà sắp khóc đến nơi.

“Nhớ kỹ chưa?” Minh Châu nghiêm khắc.

“Nhớ, nhớ kỹ rồi.” Tiểu Tiễn Chi tủi thân đáp lời.

Nhưng đến lúc nhìn về phía Thi Tinh Thần thì lại tràn đầy ác ý. Chính là người này sao? Mẫu phi đã từng nói có một vị ca ca rất ngoan ngoãn.

Còn có… Chờ đến lúc nhìn nhìn rõ diện mạo của Thi Tinh Thần, tiểu Tiễn Chi ngây ngẩn cả người.

Phụ, phụ vương? Vì, vì sao nó lớn lên trông giống phụ vương y như đúc?

Không được, phụ vương chỉ có một đứa con là Chi Chi. Nó không cho phép đứa trẻ kia lớn lên giống phụ vương của nó đến vậy. Lần đầu tiên trong trái tim nhỏ bé của tiểu Tiễn Chi sinh ra ác ý ngập trời.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 77: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 77



Minh Châu phân phó nha hoàn mang theo tiểu Tiễn Chi cùng với Thi Tinh Thần đi đến hoa viên trong phủ để chơi đùa, lúc hai người họ theo nha hoàn rời đi, Minh Châu còn cố ý phân phó thêm một câu: “Giám sát đứa nhỏ chặt chẽ một chút, không thể để đứa nhỏ rơi xuống nước. Hiện tại thời tiết lạnh, cơ thể của Thần Thần không tốt.”

Nha hoàn cung kính thưa vâng.

Còn tiểu Tiễn Chi, nó thất vọng đi theo Thi Tinh Thần rời khỏi chính sảnh. Cho đến cuối cùng, mẫu phi cũng không hề liếc nó lấy một cái, cho dù là dặn dò, cũng chỉ dặn dò tên tiểu quỷ khiến người ta chán ghét này sao?

“Ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?” Sau khi hai đứa nhỏ rời khỏi đây, Minh Châu mới bắt đầu cùng Hoa Tinh hàn huyên.

“Có chút việc.” Hoa Tinh đứng ngồi không yên, hắn vắt óc suy nghĩ phải dùng từ như thế này mới có thể không làm tổn thương Tấn Vương phi.

“Ngồi xuống rồi chậm rãi nói!” Minh Châu cười với hắn.



Hộ bộ, chỉ cần nghĩ đến kết quả của đợt quân lương cuối cùng, sắc mặt của Tấn Vương lập tức trở nên rất khó coi. Thời điểm bàn giao công việc với hộ bộ, quan viên của hộ bộ cũng tức giận không ít.

Nếu không phải có Thôi Văn Đạo vẫn luôn ở bên cạnh hòa giải, chỉ sợ vị quan viên lớn tuổi nhất của hộ bộ kia đã bị Tấn Vương làm cho tức chết.

Trên đường trở về sắc mặt Tấn Vương vẫn rất khó coi: “Hừ, bổn vương quá tốt tính rồi mới nuôi ra được một đám sâu mọt dám ra tay trên đầu thái tuế, bổn vương không tin đám người hộ bộ đó thật sự trong sạch.”

“Vương gia, đừng nói như vậy…” Nói đến một nửa, xe ngựa vội vàng dừng lại, Thôi Văn Đạo suýt chút nữa là ngã ra khỏi xe ngựa, sắc mặt y khó coi nhìn ra bên ngoài: “Sao lại thế này?”

“Là một vị cô nương, một vị cô nương đón đầu xe.” Xa phu cẩn thận trả lời.

Đón đầu xe? Thôi Văn Đạo nhíu mày.

Nhưng sau khi đi xuống, y lại càng thêm ngạc nhiên. Vị cô nương đón đầu xe không ai khác mà chính là Thi Minh Nguyệt.

“Minh Nguyệt, ngươi đây là định làm gì?” Thôi Văn Đạo khó hiểu.

Thi Minh Nguyệt lười giải thích với y, sắc mặt nàng ấy khó coi nhìn Thôi Văn Đạo: “Ta muốn gặp Tấn Vương.”

Thôi Văn Đạo khó xử, y biết vương gia nhà y nói một không nói hai. Nếu đã không có bất kì liên quan nào với Thi Minh Nguyệt nữa thì cả đời này tuyệt đối sẽ không có liên hệ gì nữa.

“Minh Nguyệt, nàng có chuyện gì có thể nói với ta.”

“Nói với ngươi, ngươi cũng xứng để xử lý chuyện này sao?” Một chưởng của Thi Minh Nguyệt đánh bay Thôi Văn Đạo, không màng Thôi Văn Đạo ngăn cản, trực tiếp nhảy lên xe ngựa của Tấn Vương.

Bị người ta mạo phạm như vậy, Tấn Vương chán ghét vô cùng.

“Lớn mật.” Nhìn thấy Thi Minh Nguyệt tiến vào, hắn lập tức ra tay, muốn dùng chưởng phong đánh Thi Minh Nguyệt rơi xuống.

Nhưng Thi Minh Nguyệt có bản lĩnh lợi hại, lập tức nghiêng người tránh đi. Sau đó dưới ánh mắt không có ý tốt của Tấn Vương, tiến lên nắm tay Tấn Vương rồi dùng sức gập lại, ở trong không gian nhỏ hẹp này tạm thời khống chế được Tấn Vương.

Tấn Vương: “...”

Tấn Vương ngạc nhiên nhìn Thi Minh Nguyệt. Đương nhiên hắn không phải ngạc nhiên vì bản lĩnh của Thi Minh Nguyệt. Mà là… vì sao nàng ấy lại có thể chạm vào hắn?

Đúng vậy, đây là sự tiếp xúc thân thể duy nhất trong khi hai người họ là cộng sự mấy ngày nay.

“Vì sao ngươi có thể?” Tấn Vương chỉ cảm thấy vớ vẩn.

Thi Minh Nguyệt không biết Tấn Vương muốn hỏi cái gì, lúc này trong đầu nàng ấy chỉ muốn cứu nhi tử của mình: “Vương gia, ngươi thật sự đã quên ta rồi sao?”

“Ngươi muốn nói cái gì?” Nội tâm của Tấn Vương liên tục trầm xuống, lúc này hắn có một dự cảm rằng trời đất sắp sụp đổ rồi, làm hắn theo bản năng muốn trốn tránh.

“Ha!” Thi Minh Nguyệt cười lạnh lùng: “Trong con hẻm sau Cẩm Tâm Các, Vương gia h*m m**n thân thể của ta, khiến ta chịu nhiều đau khổ. Nhưng Vương gia thì lại có kiều thê ấu tử trong ngực cực kỳ vui vẻ.”

Tấn Vương: “...”

Trong mắt Tấn Vương tràn ngập hoảng sợ: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Cái gì mà hẻm sau Cẩm Tâm Các, ta nghe không hiểu.”

“Vương gia nghe không hiểu hay không muốn hiểu?” Thi Minh Nguyệt từng bước ép sát: “Ta có một đứa con, năm nay ba tuổi rưỡi. Nó rất nghe lời, rất ngoan ngoãn nhưng mà nó từ khi sinh ra đã phải chịu rất nhiều đau khổ. Nó sinh ra đã là thai độc, nếu như không có máu ở đầu ngón tay của phụ thân ruột của nó, nó rất khó sống quá hai mươi tuổi.”

“Cút đi.” Tấn Vương đột nhiên nổi giận, không rảnh để ý nguyên tắc không đánh nữ nhân, một chưởng đánh vào ngực Thi Minh Nguyệt, trực tiếp đánh Thi Minh Nguyệt rơi ra khỏi xe ngựa.

Bên khóe miệng Thi Minh Nguyệt tràn ra một chút máu tươi: “Vương gia không tin sao? Vậy ngươi có thể hồi phủ nhìn xem Thần Thần có phải lớn lên giống ngươi y như đúc hay không?”

“Còn có…” Trên mặt Thi Minh Nguyệt treo nụ cười tươi nhưng lời nói ra lại lạnh đến dạo người: “Vương gia vẫn nên trở về nhanh đi! Bằng không ta lo Thần Thần lập tức sẽ không còn nữa, dù sao vương phi của ngươi cũng không phải người tốt lành gì.”

Tấn Vương: “...”

“Thôi Văn Đạo. Hồi phủ, hồi phủ.” Tấn Vương không ngừng thấp thỏm.

Lượng tin tức trong lời nói của Thi Minh Nguyệt quá lớn, Thôi Văn Đạo lúc này cũng không dám nói nhiều. Lúc xe ngựa chạy nhanh về phía Tấn Vương phủ, Thi Minh Nguyệt cũng không từ bỏ, vẫn cố chấp đuổi theo phía sau bọn họ.

Nếu Thần Thần xảy ra chuyện gì, nàng ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho Tấn Vương phi.

Ở Tấn Vương phủ, Minh Châu nhìn Hoa Tinh một cách châm chọc: “Cho nên ý của ngươi là, Thi Tinh Thần chính là con của Tấn Vương. Mà hiện tại ngươi đang yêu cầu ta cứu nó?”

Hoa Tinh hổ thẹn, hắn biết nói chuyện này ra thì sẽ không còn chút mặt mũi nào, nhưng hắn thật sự không còn biện pháp khác: “Vương phi, người cũng rất thích Thần Thần mà? Người yên tâm, Thần Thần nó rất ngoan, nó sẽ không cướp đoạt gì với tiểu thế tử cả.”
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 78: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 78



“Vậy thì ta cũng không cứu.” Minh Châu cười lạnh lùng, gương mặt xinh đẹp luôn luôn tỏ ra hiền lành kia lúc này đã tràn đầy sương lạnh. Đó là bộ dạng Hoa Tinh chưa thấy bao giờ, nội tâm hắn liên tục trầm xuống.

Đúng lúc này, nha hoàn theo cạnh hai đứa nhỏ đột nhiên chạy hừng hực tới tìm Minh Châu.

“Không tốt rồi vương phi, Thi thiếu gia rơi xuống nước.”

“Cái gì?” Minh Châu không nhúc nhích, Hoa Tinh lại bị kích động đứng bật dậy. Hắn không rảnh mà để ý quy củ, vội vàng mà chạy theo nha hoàn đi tìm hai đứa nhỏ.

Còn Minh Châu, chỉ đi chậm rì rì đi theo sau Hoa Tinh. Nàng đã có dự cảm từ trước rằng Thi Tinh Thần sẽ rơi xuống nước. Chỉ số thông minh của tiểu Tiễn Chi chỉ ở mức bình thường, không phải thiên tài gì. Nhưng mà tâm tư nhỏ kia lại trời sinh đã am hiểu đường ngang ngõ tắt. Đặc biệt là nó còn thường xuyên cùng Hoàng Đế ra vào nội cung. Nhìn thấy được nó có vô số âm mưu quỷ kế.

Cho nên! Có một số việc đã là mệnh! Nụ cười của Minh Châu càng thêm tươi tắn.

Trong hoa viên, trên người tiểu Tiễn Chi cũng ướt sũng nước.

Nhìn thấy Hoa Tinh và Minh Châu đi đến, tiểu Tiễn Chi có chút thấp thỏm, nó vội vàng chạy đến bên cạnh Minh Châu, nắm lấy góc váy của Minh Châu lập tức giải thích: “Chi Chi có chiếu cố ca ca, là ca ca không cẩn thận mà tự làm mình rơi xuống. Chi Chi cũng vì cứu ca ca mà cả người cũng ướt sũng.” Nó nói một cách đáng thương nhưng sao Minh Châu lại không nhìn ra biểu tình tránh né của nó chứ.

Ngoài dự kiến của tiểu Tiễn Chi, Minh Châu không trách nó, ngược lại lại cúi người ôm nó vào trong ngực: “Mẫu phi biết, đừng sợ.” Nàng dịu dàng an ủi nó.

Tiểu Tiễn Chi được sủng mà lo sợ, chút áy náy khi tính kế làm Thi Tinh Thần rơi xuống nước trong nháy mắt đã hoàn toàn tan biến.

“Thần Thần, Thần Thần.” Giọng nói của Hoa Tinh run lên, tốn nhiều lần mới có thể lấy ngân châm từ trong hòm thuốc mang theo người ra. Đôi tay hắn liên tục run rẩy, rất nhiều lần suýt chút nữa thì châm nhầm huyệt đạo.

Sắc mặt Thi Tinh Thần trắng bệch, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại nằm trên cỏ, hai mắt nhắm nghiền. Nếu không phải vẫn có thể bắt được mạch, Hoa Tinh thậm chí còn cho rằng nó đã ngừng hô hấp.

Rất lâu sau, cuối cùng Thi Tinh Thần cũng có chút cử động. Nó ho khan sặc sụa vài tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra: “Cha nuôi.” Nó đã suy yếu đến mức sắp không thể nói thành lời.

“Cha nuôi đây, cha nuôi ở đây.” Hoa Tinh khẽ hôn nó: “Đừng sợ, cha nuôi sẽ cứu con.”

“Dạ.” Thi Tinh Thần đáp lời, sau đó để ý thấy Minh Châu đứng một bên, lại gian nan biện minh cho tiểu Tiễn Chi: “Sự việc không liên quan đến đệ đệ, tất cả đều do ta muốn thể hiện.”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Hoa Tinh sắp hận bản thân đến chết rồi, vì sao hắn lại muốn đưa theo Thần Thần đến Tấn Vương phủ? Đều do hắn tự cho mình là đúng nên đã hại Thần Thần.

“Tấn Vương phi.” Hoa Tinh yếu ớt nhìn MInh Châu: “Có thể cho người giúp Thần Thần thay một bộ quần áo khác được không?”

Minh Chau bình tĩnh nhìn hắn, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ đứng yên ở đó, không nói lời nào.

Hoa Tinh: “...”

“Tham kiến Vương gia.” Đúng lúc này, từ cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, đồng thời cùng với đó là âm thanh hành lễ của hạ nhân với Tấn Vương.

Minh Châu nhíu mày, nhìn về phía Tấn Vương đang vội vàng đi đến đây.

Đen đủi! Sớm không trở về muộn không trở về, sao lại trở về đúng lúc này cơ chứ?

Hoa Tinh theo bản năng xoay người lại nhưng lúc nhìn thấy Tấn Vương, đồng tử của hắn chợt giãn to hết sức. Hắn, hắn mới là Tấn Vương sao? Diện mạo giống Thần Thần y như đúc. Cho nên nam nhân ngày đó vốn dĩ không phải Tấn Vương? Là hắn đã hiểu lầm!

Giờ phút này, Hoa Tinh còn gì mà không hiểu nữa đâu?

Chỉ sợ Tấn Vương phi đã nghi ngờ từ lâu rồi! Buồn cười hắn còn nhảy nhót như tên hề, ngu ngốc tặng bản thân với Thần Thần cho đối phương.

Hoa Tinh nhìn Minh Châu, trong giọng nói tràn đầy hối hận và oán khí: “Ngươi cố ý?”

Hắn đã hiểu rồi, suy nghĩ lại một cách thật cẩn thận, việc Thần Thần rơi xuống nước là do nàng cố ý. Cố ý đối xử tốt với Thần Thần, cố ý khơi mào sự ghen ghét của Tấn Vương thế tử đối với Thần Thần.

Minh Châu không để ý đến hắn, chỉ thản nhiên nhìn Tấn Vương.

Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên, sau khi trở về Tấn Vương làm lơ nàng.

Lúc nhìn thấy cơ thể nhỏ bé suy yếu trên mặt đất kia, Tấn Vương phảng phất như bị sét đánh. Không cần Thi Minh Nguyệt giải thích, hắn đã biết đó là con của hắn. Cơ thể nhỏ bé của nó thở ra thì nhiều hít vào thì ít nằm ở đó, dường như chỉ cần không chú ý một chút thôi thì sẽ hoàn toàn rời khỏi thế gian này.

Nó… Nó thật sự lớn lên rất giống hắn!

“Thần Thần.” Thi Minh Nguyệt đau khổ nhìn con trai.

Nàng ấy đẩy Hoa Tinh ra, mặt đầy nước mắt nhìn nó: “Xin lỗi, xin lỗi con, mẫu thân đến muộn.”

“Còn thất thần cái gì? Còn không mau chuẩn bị phòng để tiểu công tử thay quần áo.” Tấn Vương đột nhiên tức giận quát lớn hạ nhân bên người.

Hạ nhân không dám động, chỉ nhìn Minh Châu.

Minh Châu chưa đáp bọn họ, trên mặt nàng mang theo theo nụ cười thản nhiên mà trêu đùa tiểu Tiễn Chi trong lồng ngực. Đây là lần đầu tiên mẫu phi chơi cùng với mình, tiểu Tiễn Chi rất nể tình mà phát ra tiếng cười khanh khách dễ nghe êm tai.

“Tấn Vương phi.” Thi Minh Nguyệt tràn ngập hận ý nhìn Minh Châu.

Minh Châu tỏ vẻ vô tội nhìn lại nàng ấy, thậm chí còn lộ ra vẻ ngoan ngoãn, tươi cười xinh đẹp đến chói mắt với nàng ấy.

Thi Minh Nguyệt: “...”

Thi Minh Nguyệt chỉ cảm thấy vớ vẩn. Đừng nói việc Thần Thần rơi xuống nước không liên quan đến Tấn Vương phi một chút nào. Nhưng hiện tại nàng lại không có một chút áy náy và sợ hãi nào sao? Nàng dựa vào cái gì chứ?
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 79: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 79



“Sao nào, bổn vương không thể sai khiến các ngươi được ư?” Giọng nói của Tấn Vương lạnh buốt.

“Thưa vâng.” Cơ thể của hạ nhân run lên, vội vàng lui xuống chuẩn bị.

Tấn Vương không để ý đến Minh Châu, hắn không nói gì, cũng không đả động gì đến nàng, thậm chí còn không nhìn đến Minh Châu một lần. Chỉ im lặng đi đến bên cạnh Thi Tinh Thần, ôm lấy Thi Tinh Thần vào trong lòng.

“Phải cứu nó như thế nào?” Hắn mong đợi nhìn Hoa Tinh.

“Ngươi đồng ý cứu Thần Thần.” Hoa Tinh có chút không tin nổi.

Tấn Vương gật đầu: “Do ta, chung quy là ta có lỗi với nó.” Trong giọng nói của hắn tràn đầy đau đớn và hối hận.

“Tốt, vậy vừa lúc nhân cơ hội này mà giải độc cho Thần Thần.” Ánh mắt Hoa Tinh đen lại.

“Mẫu phi, ta cũng muốn được phụ vương ôm.” Tiểu Tiễn Chi không rõ tình huống hiện tại, tức giận nhìn Tấn Vương ôm Thi Tinh Thần.

Minh Châu chưa vội nói gì, chỉ thả Tiện Tiễn Chi xuống dưới.

“Phụ vương.” Tiểu Tiễn Chi vui vẻ chạy đến bên cạnh Tấn Vương, bàn tay nhỏ tức giận túm lấy vạt áo của Tấn Vương.

“Phụ vương, không cần phải ôm tên ca ca khiến người ta người ta chán ghét đó, người ôm Chi Chi, ôm Chi Chi đi!” Nó thuần thục làm nũng với Tấn Vương.

Nhưng lần này, Tấn Vương không còn giống như trong quá khứ ôm nó dỗ nó. Ngược lại là thong thả mà kiên định rút vạt áo của mình từ trong bàn tay nhỏ bé của tiểu Tiễn Chi ra.

Tiểu Tiễn Chi: “...”

Nó không rõ đã xảy ra chuyện gì, hoang mang nhìn về phía mẫu phi của mình.

Tấn Vương ôm đứa bé, Thi Minh Nguyệt thì lo lắng cho đứa bé. Bọn họ mới chân chính là người một nhà.

Hiện tại Thi Tinh Thần quá mức suy yếu rồi, độc trúng từ trong bào thai lúc này đã không còn áp chế được mà bắt đầu bạo phát. Bọn hạ nhân vừa mới thay quần áo cho Thi Tinh Thần xong, sắc mặt nó đã chuyển từ tái nhợt sang xanh tím.

Có lẽ là phụ tử liền tâm, nhìn thấy Thi Tinh Thần như vậy, Tấn Vương cũng đau lòng vô cùng. Lúc này hắn chỉ hận không thể gánh chịu đau khổ thay Thi Tinh Thần.

“Vương gia.” Hoa Tinh lại châm cho Thi Tinh Thần thêm mấy châm, sau khi tạm thời khống chế được độc tố, nghiêm túc nhìn Tấn Vương: “Hiện tại cơ thể của Thần Thần vô cùng yếu ớt, không thể chịu nổi một chút sơ xuất nào. Vốn dĩ nếu như là tình huống tốt đẹp, chỉ cần dùng máu ở đầu ngón tay của ngài là có thể cứu Thần Thần. Nhưng hiện tại, chỉ máu ở đầu ngón tay thôi là không đủ.”

“Còn cần gì nữa?” Tấn Vương chau mày.

“Ba giọt máu đầu tim.” Lo lắng Tấn Vương sẽ đổi ý, Hoa Tinh giải thích thêm: “Ngài không cần sợ, lấy máu đầu tim tuy rằng nguy hiểm nhưng sẽ không làm tổn thương đến tính mạng của ngài, cùng lắm là ngài sẽ bị suy yếu trong nửa tháng thôi.”

“Được.” Tấn Vương đồng ý không chút do dự nào.

Sau khi Thi Minh Nguyệt ngừng khóc thì cũng ngạc nhiên nhìn Tấn Vương.

Hóa ra, nếu hắn biết đến sự tồn tại của Thần Thần, sẽ có phản ứng như thế này sao? Cho nên trong quá khứ là nàng ấy hiểu lầm hắn sao? Giờ phút này, trong lòng Thi Minh Nguyệt có chút hối hận.

Nếu như nàng ấy thẳng thắn nói chuyện với hắn sớm hơn hoặc trước đó nàng không rời khỏi Cẩm Tâm Các, có phải hiện tại sẽ là tình huống khác hay không?

Thần Thần sẽ có một tuổi thơ trọn vẹn, mà nàng với hắn cũng không phải là quan hệ người dưng như bây giờ?

“Mẫu phi.” Trong hoa viên, tiểu Tiễn Chi vừa khóc vừa nhìn Minh Châu, giọng điệu đáng thương vô cùng: “Vì sao phụ vương không để ý đến ta?”

Minh Châu chạm vào đầu của tiểu Tiễn Chi, nói hươu nói vượn: “Có thể là do hắn không chú ý đến ngươi! Ngươi đi đến bên ngoài phòng, khóc lớn tiếng lên, sau khi phụ vương ngươi nghe được sẽ ra dỗ ngươi.”

“Thật vậy sao?” Tiểu Tiễn Chi chần chờ.

“Thật mà.” Minh Châu gật đầu chắc chắn.

“Dạ.” Tiểu Tiễn Chi khóc lóc nức nở đi đến đó, nó thật sự muốn phụ vương dỗ nó.

Sau khi tiểu Tiễn Chi rời đi, Minh Châu đau đầu xoa xoa thái dương: “Thật phiền toái.” Nàng nhẹ giọng oán giận.

“Vương phi.” Thôi Văn Đạo không đi theo Tấn Vương vào sân, hắn vẫn luôn đứng ở chỗ này, lo lắng nhìn Minh Châu.

Sắc mặt Minh Châu lạnh nhạt: “Là ngươi à!”

“Người với Vương gia.” Thôi Văn Đạo biết mình không nên hỏi nhưng mà y thật sự không muốn Minh Châu phải chịu tổn thương.

“Vương gia xin lỗi ta, không phải ngươi đã thấy cả rồi à?” Minh Châu bày ra dáng vẻ vô tội nhìn lại hắn.

Thôi Văn Đạo: “...”

“Ngươi là người hầu hạ bên cạnh Tấn Vương, ta giải thích những thứ này với ngươi để làm gì chứ?” Minh Châu cảm thấy không còn thú vị, xoay người lập tức đi ra ngoài.

Cũng không biết hiện tại Hoàng Đế còn ở chỗ đó đợi chờ nàng hay không?

Ở trong phòng, Hoa Tinh toàn lực cứu chữa cho Thi Thinh Thần. Ở bên ngoài phòng, tiểu Tiễn Chi bắt đầu gào khóc. Tấn Vương bị lấy máu đầu tim, vốn đã suy yếu vô cùng, lúc này còn bị làm ồn khiến đầu đau muốn nứt ra.

“Đi đâu hết cả rồi, thế tử khóc nháo mà không ai đi dỗ sao?” Tấn Vương đột nhiên bạo nộ hét lớn ra phía ngoài.

Nhưng có thể dỗ được thì đã không phải tiểu Tiễn Chi, hạ nhân càng dỗ, nó khóc càng hăng say. Tấn Vương cuối cùng cũng không nhịn được, vẫn cố gắng chống đỡ cơ thể suy yếu ra ngoài ôm tiểu Tiễn Chi.

“Sao lại đến đây?” Tấn Vương đen mặt hỏi.

“Mẫu phi, mẫu phi nói chỉ cần ta khóc thì phụ vương sẽ ra ôm ta. Phụ vương quả nhiên ra ôm ta, mẫu phi không lừa người.” Trên mặt tiểu Tiễn Chi tèm lem nước mắt nhưng lại nở nụ cười.

Tấn Vương: “...”

Nghĩ đến Minh Châu, lại nghĩ đến đứa con thật sự của mình đang ở trong phòng kia. Đứa trẻ kia lớn bằng Chi Chi, thậm chí đến cả sinh nhật cũng cùng một ngày. Hắn còn gì mà không hiểu chứ?

Hắn giống như một tên ngốc, bị người ta lừa nuôi dưỡng con của người khác ba năm nay, kết quả thì đứa con thật sự của hắn suýt chút nữa chết ở trong ao nhỏ trong hoa viên của vương phủ.
 
Back
Top Bottom