Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê

Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 60: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 60



Tấn Vương ngẩn người: “Một nữ nhân yếu đuối lại có thể nói ra được những lời thâm sâu như thế, phải nói là bổn vương đột nhiên muốn gặp nàng ấy. Bổn vương muốn xem rốt cuộc là nữ nhân như thế nào mới có thể đặc biệt như vậy. Hơn nữa lời nàng ấy nói cũng rất có đạo lý. Nếu như thật sự lấy tiền từ các thương nhân lớn thì bổn vương cũng nhất định không để họ chịu thiệt.”

Thôi Văn Đạo biết mà, Vương gia của hắn không phải là loại người cổ hủ, ngoan cố.

“Vương gia, ngài có muốn thuộc hạ sắp xếp cho ngài và nàng ấy gặp nhau không? Nếu như chúng ta dùng biện pháp này thì không ai thích hợp làm người phụ trách hơn nàng ấy cả.”

Tấn Vương gật đầu, đôi mắt sắc bén tập trung lại một điểm: “Ngày mai, ngày mai bổn vương muốn gặp nàng ấy một lần.”

“Nàng ấy thật sự không giống với những nữ nhân bình thường khác, ngài sẽ không thất vọng khi gặp nàng ấy đâu.” Thôi Văn Đạo cười nhẹ

“Được rồi.” Tấn Vương nhìn y trêu chọc: “Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi sùng bái một nữ nhân như thế, sao nào? Thích ?”

Nói đến chủ đề này Thôi Văn Đạo có chút không được tự nhiên nhưng vẫn theo bản năng giải thích với Tấn Vương: “Chưa đến mức thích nhưng ta cũng thật sự là có cảm tình với nàng ấy có điều cũng không đến mức tình yêu nam nữ.”

Tấn Vương không nói gì, chỉ nhìn y bất đắc dĩ lắc đầu.

Ài! Tên quân sư này của hắn cái gì cũng tốt chỉ là quá chậm tiêu. Hắn cũng đã cưới thê tử rồi, con cũng ba tuổi rồi. Y vẫn cô đơn lẻ bóng, cũng không biết đến khi nào mới thật sự thông suốt đây! Tấn Vương đột nhiên có cảm giác bản thân vượt trội hơn người.

Buổi tối, trên đường về phủ Tấn Vương tình cờ gặp An Dật Vương. Tiểu Tiễn Chi nhảy xuống từ xe ngựa của An Dật Vương.

“Cẩn thận chút.” Giọng nói nhẹ nhàng của An Dật Vương truyền ra từ trong xe ngựa.

“Chi Chi, hoàng thúc.” Tấn Vương cưỡi ngựa dừng lại bên cạnh xe ngựa.

“Phụ vương.” Tiểu Tiễn Chi vẻ mặt vui sướng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tấn Vương.

Một ngày không gặp con trai, Tấn Vương cũng rất nhớ con, hắn xoay người tao nhã xuống ngựa, ôm Tiểu Tiễn Chi vào lòng: “Tiểu tử thối, lại đi quấy rầy hoàng thúc tổ hả?”

Tiểu Tiễn Chi tinh nghịch làm mặt quỷ với hắn: “Không phải nhé! Là hoàng thúc tổ nhớ con, đặc biệt đón con đến vương phủ với người đó.”

Tấn Vương mới không tin, hắn nhéo mạnh cặp mông nhỏ của Tiểu Tiễn Chi.

“Phụ Vương.” Tiểu Tiễn Chi ôm cổ Tấn Vương, nó bị hắn nhéo vừa ngứa vừa đau.

“Tấn Vương.” An Dật Vương xuống khỏi xe ngựa, cưng chiều nhìn Tiểu Tiễn Chi, “Chi Chi nói không sai, là ta nhớ nó mới đón nó đến vương phủ.”

Được rồi! Hoàng thúc cũng nói như vậy rồi, Tấn Vương còn có thể làm gì đây?

“Hoàng thúc, có muốn vào trong ngồi một lát không?” Tấn Vương theo bản năng khách sáo mời An Dật Vương một câu.

An Dật Vương gật đầu: “Được thôi, bổn vương cũng có chút nhớ khoảng sân ta từng sống.”

Tấn Vương: “...”

An Dật Vương đã nói như vậy rồi, Tấn Vương chỉ có thể cung kính mời người vào thôi.

Tại vương phủ, sau khi được hạ nhân báo tin Tấn Vương trở về, vẻ mặt Minh Châu bỗng đông cứng lại. Nhớ đến đứa trẻ lúc sáng nay, đôi mắt xinh đẹp của nàng tràn đầy lạnh lẽo.

Hậu trạch là nơi ở của nữ quyến, An Dật Vương là nam trưởng bối nên cũng không thể trực tiếp đi vào. Vì vậy, hắn theo hạ nhân của vương phủ trực tiếp đi đến phòng khách, nơi mà hắn từng sống qua.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay hắn sẽ ở lại vương phủ một đêm, không quay về phủ của mình nữa.

Tất nhiên, loại chuyện đưa Tiểu Tiễn Chi về sau đó lợi dụng trời tối để được ở lại qua đêm của An Dật Vương cũng không phải lần đầu làm.

“Minh Châu.” Một ngày không gặp Minh Châu, Tấn Vương đã nhớ không chịu nổi rồi. Hắn vui vẻ bế con trai đi đến chỗ Minh Châu.

“Mẫu phi.” Minh Châu đã tháo hết trang sức trên đầu, chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, thoải mái, tóc cũng để thả tự nhiên. Cả người như bớt đi vẻ xa hoa không thể với tới lúc ban ngày, thay vào đó là sự mong manh, thuần khiết, tạo cảm giác dễ gần hơn.

Minh Châu lạnh nhạt nhìn hai cha con một lát rồi lập tức thu lại ánh nhìn.

Mỗi lần Tấn Vương từ bên ngoài trở về, Minh Châu chưa bao giờ nhẹ nhàng chăm sóc hắn. Nếu như cần hầu hạ cũng là việc của người hầu. Nàng là nữ chủ nhân của vương phủ, chứ không phải nha đầu của Tấn Vương.

“Trở về rồi.” Tiểu Tiễn Chi chạy đến bên Minh Châu, nắm lấy góc áo của nàng, sau đó dùng ánh mắt ngưỡng mộ ngước nhìn nàng, Minh Châu lúc này mới chậm rãi mở miệng nói.

“Ừm.” Tấn Vương đã quen với thái độ này của Minh Châu từ lâu rồi, hắn tiến lại gần, muốn ôm Minh Châu vào lòng.

Minh Châu chán ghét đẩy hắn ra: “Chưa tắm thì đừng có ôm ta. Ai mà biết chàng từ đâu về, trên người có dính thứ gì bẩn thỉu, hôi hám thì sao.”

Tấn Vương: “...”

Tấn Vương khóe miệng giật giật, bất lực nhìn Minh Châu: “Được rồi, được rồi! Ta đi tắm.”

Hắn nhìn con trai: “Có muốn đi với phụ vương không?”

Tiểu Tiễn Chi quay đầu lại, dùng cái đầu nhỏ đối diện với hắn, sắc bén nói: “Không muốn, trước khi cùng hoàng thúc tổ về vương phủ con đã tắm rồi.”

Hoàng thúc tổ? Sắc mặt Minh Châu có chút thay đổi, An Dật Vương lại đến vương phủ sao?

Thế bây giờ hắn đã về chưa? Hay lại giống như trước, đang ở trong nhà khách?

“Được rồi! Vậy phụ vương tự mình đi vậy.” Tấn Vương tiếc nuối, con trai lúc tắm rửa có chút ồn ào nhưng mỗi lần tắm cho con, trong lòng hắn đều rất hạnh phúc.

Sau khi Tấn Vương đi, Minh Châu cũng không nhìn Tiểu Tiễn Chi mà dựa người vào chiếc ghế dài mềm mại, cầm lấy cuốn truyện tài tử giai nhân lên chậm rãi đọc.

Nói là xem truyện nhưng thật ra tâm trí nàng lại nghĩ đến chuyện khác. Nàng đang nghĩ xem làm sao có thể hỏi được sự thật từ Tấn Vương.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 61: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 61



“Mẫu phi.” Tiểu Tiễn Chi nhẹ nhàng nắm lấy tóc của Minh Châu, “Mẫu phi, người thơm quá!.”

Nó thật sự rất thích Minh Châu, mặc dù nàng khá lạnh nhạt với nó. Nhưng mà mẫu phi rất thơm lại mềm mại, cũng rất xinh đẹp, khác xa cơ thể cứng rắn của phụ vương.

Minh Châu thở dài đặt cuốn truyện xuống, nàng vỗ nhẹ vào bên cạnh, ra hiệu cho Tiểu Tiễn Chi ngồi lên.

Tiểu Tiễn Chi vui mừng, nhanh nhẹn nhảy lên, nhẹ nhàng chui vào lòng mẫu phi. Cảm giác đó thật sự rất tuyệt vời, cứ như tựa mình vào một đám mây trắng. Mềm mại không thể tưởng tượng nổi, hòa quyện cùng với hương thơm ngào ngạt. Quan trọng nhất là cảm giác trong sạch và thuần khiết này ngoài mẫu phi ra không ai có thể mang đến cho nó cả.

“Hoàng thúc tổ của con đã về chưa?” Minh Châu giả vờ như tùy ý hỏi đến

Tiểu Tiễn Chi lắc đầu: “Vẫn chưa, hoàng thúc tổ đi đến nhà khách rồi ạ.”

Nó nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hoàng thúc tổ ở nhà khách một mình, buổi tối nhất định là sẽ sợ lắm. Mẫu phi, buổi tối con có thể sang ở với hoàng thúc tổ không?”

Minh Châu dịu dàng nhìn nó, giọng nhàn nhạt: “Hoàng thúc tổ của con đã chơi với con cả ngày nay rồi. Buổi tối chắc là đã rất mệt mỏi rồi, con đừng quấy người nữa.”

A? Là vậy sao? Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tiễn Chi xìu xuống: “Nhưng hoàng thúc tổ nói người muốn chơi với con mà.”

“Người thích con thì càng không được làm ngài ấy mệt chứ.” Minh Châu nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt nhỏ mềm mềm của Tiểu Tiễn Chi, “Chi Chi, chỉ có đứa trẻ nghe lời mới có thể luôn được người lớn yêu thích.”

Đứa trẻ nghe lời?

Tiểu Tiễn Chi chăm chú nhìn Minh Châu: “Vậy mẫu phi cũng thích đứa trẻ nghe lời ạ?”

Đương nhiên không thích rồi, chỉ là…

Minh Châu cười nhẹ, đôi tay thon dài trắng nõn xoa xoa đầu Tiểu Tiễn Chi.

Cơ thể nhỏ bé của Tiểu Tiễn Chi cứng đờ, không dám cử động. Đây, đây, đây là lần đầu tiên mẫu phi gần gũi với nó như thế. Nó hạnh phúc quá!

Minh Châu rất phối hợp, gật đầu với nó, nét mặt dịu dàng, như đang nhớ đến người khiến nàng vui vẻ: “Đúng vậy! Mẫu phi cũng thích đứa trẻ nghe lời.”

Minh Châu nhẹ nhàng đứng dậy, ôm Tiểu Tiễn Chi vào lòng.

Gần, gần quá, Tiểu Tiễn Chi nín thở, sợ làm hỏng cảnh tưởng đẹp đẽ như trong mơ này.

“Chi Chi.” Minh Châu đối diện với Tiểu Tiễn Chi hỏi: “Con có muốn có ca ca không?”

Ca ca?

“Vậy mẫu phi có thích ca ca không?

“Đương nhiên.” Minh Châu trả lời nó rất chắc chắn, “Ca ca là một đứa trẻ đẹp trai, nghe lời lại không quấy khóc.”

“Hơn nữa!” Minh Châu tiếp tục nói, “Không chỉ có mẫu phi thích, phụ vương cũng sẽ thích ca ca.” Dù sao thì cũng giống nhau như thế, giống như đang soi gương vậy. Ai mà không thích chính mình chứ?

Cái gì? Mẫu phi thích, Phụ vương cũng thích.

Tiểu Tiễn Chi cảm thấy như có một tia sét giữa trời quang, bầu trời sắp sập xuống. Nó lập tức trề môi, quấy khóc: “Không muốn, mẫu phi, con không muốn có ca ca đâu.”

“Vậy là không được đâu!” Biểu cảm của Minh Châu hết sức hiền dịu nhưng lời nói ra lại làm cho Tiểu Tiễn Chi cảm thấy vô cùng lạnh lẽo: “Đã có ca ca rồi, làm sao con nói không cần là có thể không cần chứ?”

Tiểu Tiễn Chi: “...”

“Oa…hu hu hu…” Tiểu Tiễn Chi không kiềm chế được bắt đầu gào khóc. Lúc này cái đầu nhỏ của nó đã sớm đem chuyện Minh Châu không thích đứa trẻ không nghe lời ném đi mất rồi.

Nó chỉ biết là nó sắp mất mẫu phi và phụ vương rồi, mẫu phi và phụ vương của nó thích một ca ca xa lạ rồi, bọn họ không cần nó nữa.

Đứa trẻ vừa bắt đầu khóc, thái độ của Minh Châu lập tức lạnh đi mấy phần. Nàng cũng không dỗ Tiểu Tiễn Chi, đứng dậy, lùi lại một bước, cách xa Tiểu Tiễn Chi một chút.

Tiểu Tiễn Chi: “...”

Tiểu Tiễn Chi càng cảm thấy tủi thân.

Ca ca, ca ca rõ ràng chưa có đến, mẫu phi đã bắt đầu không cần nó rồi sao?

Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, nó khóc càng thương tâm hơn.

“Sao vậy? Sao lại khóc rồi?” Tiểu Tiễn Chi khóc rất lâu, đến tận lúc Tấn Vương tắm xong, nó vẫn còn đang gào khóc đến khàn cả giọng, thấy vậy Tấn Vương thật sự rất đau lòng.

Hắn không thèm lau mái tóc đang nhỏ nước của mình, lập tức đến ôm con trai dỗ dành: “Có chuyện gì thế? Vì sao con lại khóc? Nói với phụ vương, phụ vương giúp con phân sử.”

“Con…” Tiểu Tiễn Chi khụt khịt mũi, ngừng khóc, nó lén liếc mắt sang bên cạnh nhìn Minh Châu nhưng Minh Châu không thèm nhìn lại nó một cái.

Mẫu phi thật sự không cần nó nữa rồi, nó thật là đáng thương!

Nó lại muốn khóc rồi.

Tiểu Tiễn Chi vẻ mặt oan ức, rưng rưng nước mắt nhìn Tấn Vương: “Phụ vương, có phải là sau khi có ca ca, cha sẽ không cần Chi Chi nữa phải không?”

“Sao lại như thế được?” Tấn Vương bày ra vẻ mặt khoa trương: “Phụ vương chỉ có một đứa con trai là con thôi, lấy đâu ra ca ca nào chứ! Sẽ không có ca ca đâu, phụ vương chỉ cần Chi Chỉ của chúng ta thôi.”

“Thật sao ạ?” Tiểu Tiễn Chi không tin, nó nhìn Minh Châu dè dặt nói: “Nhưng mẫu phi nói Chi Chi sắp có ca ca rồi. Ca ca sẽ rất nghe lời, còn nghe lời hơn cả Chi Chi. Phụ vương và mẫu phi đều thích ca ca, sau đó sẽ không thích Chi Chi nữa.”

Tấn Vương: “...”

Tấn Vương không biết phải làm sao, hắn nhìn Minh Châu hơi trách móc: “Sao nàng lại nói những lời như vậy trước mặt con chứ? Chi Chi làm sao mà có ca ca được! Ta chỉ có một mình nàng…”

Nói đến đây, Tấn Vương có chút xấu hổ, mắt đảo quanh, không dám nhìn vào con trai trong lòng: “Sau này sẽ chỉ có con thôi. Nếu như mà có đứa trẻ thứ hai thì cũng là đệ đệ của Chi Chi, làm gì có ca ca nào?”

Phải không? Minh Châu mới không tin, đứa trẻ sáng nay tên Thi Tinh Thần chính là chứng cứ tốt nhất.

Rõ ràng hắn có một đứa con trai giống y hệt mình, mà lại ở trước mặt nàng giả vờ thâm tình như thế, lừa ai chứ?
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 62: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 62



“Ta biết rồi.” Khuôn mặt Minh Châu lạnh đi mấy phần.

Nàng đã cho hắn cơ hội rồi nhưng hắn không chịu nói thẳng với nàng. Vậy thì sau này nàng có làm bất cứ chuyện gì, hắn cũng không thể trách nàng. Dù sao cũng là do hắn lừa nàng trước.

“Tối nay chàng ngủ cùng với Chi Chi đi! Nó vừa khóc lóc làm ta rất đau đầu, ta không muốn nửa đêm đang ngủ lại phải dậy rồi cùng chàng dỗ con đâu.”

Với thái độ này của Minh Châu có thể là Tấn Vương sẽ không cảm nhận được. Nhưng Tiểu Tiễn Chi trời sinh nhạy bén, nó cảm nhận được cảm xúc thật sự của Minh Châu. Nó biết là mẫu phi hiện giờ thật sự không muốn nhìn thấy nó và phụ vương.

Vậy nên, có phải thật sự có một ca ca, lấy mất tình yêu của mẫu phi rồi!

“Phụ vương.” Tiểu Tiễn Chi tủi thân nhìn hắn, “Chi Chi tối nay muốn ngủ với người.”

Mẫu phi đã không cần nó rồi, nó không thể đến phụ thân cũng mất được.

“Được thôi! Phụ vương tối nay ngủ cùng con.” Tấn Vương hôn lên khuôn mặt nhỏ của con trai nhưng mà hắn cũng rất luyến tiếc Minh Châu, có điều con trai cũng rất quan trọng. Cũng chỉ một đêm thôi.

Sau khi thu dọn xong, Tấn Vương ôm con trai luyến tiếc từng bước đi đến viện bên cạnh.

Đêm muộn, trong viện bên cạnh, Tấn Vương cùng con trai ngủ say sưa.

Trong phòng ngủ, Minh Châu đột nhiên mở mắt. Nàng chậm rãi đứng dậy, cả người tỏa ra mùi hương của hoa hải đường mê hoặc lòng người, vừa nho nhã vừa chậm rãi mặc áo khoác ngoài vào.

Bên cạnh nhà khách có giấu một khu vườn nhỏ, An Dật Vương yên lặng ngồi trên chiếc ghế đá trong vườn.

Hắn vô tình phát hiện được nơi này khi còn sống ở trong Tấn Vương phủ, cũng từng gặp Minh Châu ở chỗ này vài lần.

Ban đêm thật sự rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ve kêu và chim hót.

Sau lưng hắn bỗng có tiếng bước chân vừa lả lướt vừa quen thuộc, An Dật Vương kích động quay đầu lại: “Minh Châu.” Hắn nhẹ giọng xuống gọi nàng một tiếng.

Minh Châu gật đầu với hắn, nhẹ nhàng mang đèn lưu ly trong tay đặt ở một bên bàn đá.

“Sao lại mặc ít như vậy?” Sau khi thấy trang phục Minh Châu đang mặc, An Dịch Vương nhíu mày. Hắn đứng dậy đi đến, dùng áo choàng đang khoác trên người bọc lấy Minh Châu, đem nàng ôm vào lồng ngực.

Minh Châu cũng không giãy giụa, lẳng lặng mặc hắn muốn làm gì thì làm.

“Tay lạnh hết rồi.” An Dật Vương đau lòng, bàn tay to lớn bọc lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu, giúp nàng làm ấm tay.

“Vương gia” Minh Châu nép vào lòng của hắn, tựa vào lồng ngực hắn, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim của An Dật Vương.

“Ừm!” An Dật Vương nhẹ nhàng đáp: “Nàng không vui sao?”

Minh Châu không trả lời hắn mà tiếp tục lắng nghe nhịp tim của hắn.

An Dật Vương thở dài: “Thật ra ta không nghĩ là tối nay có thể gặp được nàng, ta chỉ là theo thói quen đợi nàng ở đây thôi.”

“Ừm.” Minh Châu lên tiếng: “Tối nay Chi Chi khóc không ngừng, Vương gia ngủ cùng nó tối nay.”

“Chi Chi khóc sao?” An Dật Vương đau lòng: “Sao thế? Vì sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Vương gia.” Minh Châu chui ra khỏi vòng tay của An Dật Vương, đôi mắt long lanh nước nhìn hắn: “Hôm nay ta gặp một đứa trẻ.”

“Sau đó thì sao?” An Dật Vương nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt Minh Châu.

“Đứa trẻ đó cũng tầm tuổi Chi Chi, hơn nữa còn giống y hệt Vương gia.”

An Dật Vương: “...”

Thanh âm của Minh Châu mang theo tiếng khóc nức nở: “Ngươi có tin không? Hai người xa lạ lại giống nhau như đúc?”

“Vậy nên ý của nàng là nó là con hoang của Tấn Vương ở bên ngoài.”

“Ta chỉ có thể nghĩ ra lời giải thích này thôi.” Minh Châu cắn môi, cả người yếu ớt, giống như hoa đào bị gió bão vùi dập vậy, khiến cho người ta thương xót. Cảm giác như giây tiếp theo nàng có thể bị gió thổi biến mất, vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời hắn.

“Tấn Vương yêu nàng như vậy, có thể là nàng hiểu lầm thôi.” Cuối cùng thì tình yêu với Minh Châu vẫn hơn tất cả mọi thứ, An Dật Vương vô thức mà an ủi Minh Châu. Hắn không muốn Minh Châu vì chuyện này mà đau lòng như vậy.

“Không phải hiểu lầm.” Minh Châu ôm lấy cổ của An Dật Vương, lại tựa đầu vào lồng ngực của An Dật Vương, “Ta cùng với Vương gia làm phu thê cũng ba năm rồi, sớm chiều bên nhau, ta đối với hắn rất quen thuộc. Có lẽ là trực giác của nữ nhân, hôm nay ngay khi gặp đứa trẻ đó, ta liền biết, nó và Vương gia chắc chắn có liên quan đến nhau.”

“Hắn phản bội ta.” Minh Châu ở trước mặt An Dật Vương, lập tức kết án tử cho Tấn Vương.

“Minh Châu, Minh Châu.” An Dật Vương đau lòng kêu tên của Minh Châu.

Minh Châu của hắn kiêu ngạo như thế! Tận mắt chứng kiến tướng công từng yêu nàng sâu đậm phản bội, nàng ấy không biết phải đau lòng đến nhường nào!

“Đứa trẻ đó tên Thi Tinh Thần, là đi cùng vị thần y đại tài đang được đồn đại gần đây tại Lương Đô”. Minh Châu cúi đầu, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay to của An Dật Vương, tay nhỏ nhẹ nhẹ gõ vào lòng bàn tay của An Dật Vương, “Ngươi có thể giúp ta điều tra họ không? Ta chỉ tin ngươi thôi.” Minh Châu một lần nữa ngẩng đầu nhìn vào hắn.

“Được.” Bàn tay của An Dật Vương nhẹ nhàng bao phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Châu, chỉ lộ ra đôi mắt có thể khiến hắn đọa ma, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt mềm mại của nàng.

“Chỉ cần là việc nàng giao phó, ta đều sẽ giúp nàng hoàn thành.”

“Ta biết mà, ngươi đối với ta là thật lòng.” Minh Châu kéo bàn tay của hắn xuống, tay nhỏ ôm lấy cổ hắn, dâng hiến cho hắn đôi môi đỏ mọng. Sau đó, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.

An Dật Vương đã bị mê hoặc …

Ngày hôm sau, Tấn Vương bị con trai đạp cho tỉnh giấc. Tư thế ngủ của tên nhóc này thật sự rất kì lạ. Tối qua trước khi đi ngủ, đứa nhỏ này rõ ràng là được hắn ôm vào trong lòng. Nhưng đến sáng sớm, đầu lại ở cuối giường, chân thì quay lên trên đầu giường rồi. Cái chân nhỏ kia còn không chịu an phận còn đá vào mặt hắn. Nếu như hắn dậy muộn thêm một chút, chỉ sợ là cái chân mập mạp này sẽ nhét vào miệng hắn mất.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 63: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 63



“Tiểu tử thối này”, Tấn Vương cười nhẹ, mắng yêu nó một tiếng, ngồi dậy ôm con trai vào trong lồng ngực. Bàn tay to không ngừng x** n*n cặp má phúng phính của con trai, “Dậy thôi, mặt trời chiếu đến mông rồi.”

“Phụ vương.” Tiểu Tiễn Chi bị hắn làm cho tỉnh giấc, ủy khuất nhìn hắn.

Thật đáng yêu! Tấn Vương nhịn không được, cúi đầu xuống hung hăng hôn con trai một cái.

Mỗi lần phụ vương hôn mặt nó đều dính đầy nước bọt, Tiểu Tiễn Chi có chút ghét bỏ.

Một lớn một nhỏ nhanh chóng được hạ nhân hầu hạ rửa mặt nhưng kỳ lạ là khi đến trắc điện để dùng bữa sáng, lại không nhìn thấy bóng dáng của Minh Châu đâu.

Thường ngày Minh Châu sống khá là có nguyên tắc, buổi trưa nàng có thể sẽ ngủ trưa nhưng buổi sáng sẽ không ngủ nướng.

Tấn Vương có chút lo lắng, hắn bế con trai đi tìm Minh Châu.

Trong phòng, Minh Châu đã tỉnh giấc từ lâu rồi nhưng nàng vẫn có chút buồn ngủ, còn có đêm qua hứng chút gió trời, nàng hiện tại thấy hơi đau đầu.

Đêm qua là lần đầu tiên nàng cùng An Dật Vương thân mật. Không thể không nói, nếu so với Tấn Vương thì đây lại là một loại hương vị hoàn toàn khác. Bảo sao khi còn ở Cẩm Tâm Các, lại có nhiều vương công quý tộc giàu có và quyền lực yêu thích chọn lựa những mỹ nhân khác nhau. Là do trong nội trạch không có nữ nhân nào xinh đẹp sao? Hiển nhiên là không bao giờ có khả năng này. Họ đều là thích sự mới mẻ, nói cho cùng thì mỹ nhân này hay mỹ nhân khác cũng có điểm khác nhau. Tấn Vương thô lỗ và nhiệt tình, làm cho nàng có chút chịu không nổi. An Dật Vương tiên khí phiêu phiêu, lại mang theo cảm giác cấm dục mà chỉ người đàn ông trưởng thành mới có, khiến người ta muốn chìm đắm cùng hắn. Điều này càng khơi dậy tính hiếu thắng của nàng.

Nhưng tiếc là đêm qua bọn họ không thể hoàn thành bước cuối cùng kia. Không có cái kia, Minh Châu tuyệt đối không để cho bản thân lại mang thai lần nữa. Tấn Vương không thể sinh con nữa, cho nên không sao, nàng có thể vui vẻ hưởng thụ. Nhưng An Dật Vương lại là nam nhân bình thường có đầy đủ mọi công năng, không thể đảm bảo là nàng sẽ không mang thai được. Nàng không thể vì một chút cảm giác mới lạ mà mạo hiểm như vậy.

“Sao thể? Nàng không khỏe hả?” Tấn Vương vừa vào phòng đã nhìn thấy Minh Châu lười biếng dựa vào giường, mặt hơi ửng đỏ, tinh thần có chút chán nản.

“Ừm.” Minh Châu nhẹ giọng trả lời hắn, “Đầu ta có chút đau.”

“Sao lại đau đầu rồi.” Tấn Vương đau lòng, ngồi bên cạnh Minh Châu, tay nhẹ nhàng xoa ấn huyệt Thái Dương cho Minh Châu, “Khá hơn chút nào không? Đã gọi ngự y chưa?”

“Không cần gọi.” Minh Châu bây giờ cảm thấy hắn rất phiền, không muốn để ý đến hắn. Nàng nhẹ nhàng đẩy Tấn Vương ra, từ từ ngồi dậy mặc y phục.

Tiểu Tiễn Chi ở bên cạnh giống như một cái đuôi nhỏ, bám theo sau Minh Châu đi đi lại lại, đưa đồ cho Minh Châu.

Sau khi Minh Châu mặc xong y phục, nha hoàn giúp cô rửa mặt và tay chân.

Khi xong tất cả mọi thứ, nàng lạnh lùng nhìn Tấn Vương: “Đi ăn thôi!”

Tấn Vương ngơ ngác, vô thức nhìn con trai nhỏ đang bám sau Minh Châu: “Cha làm sai gì sao? Minh Châu từ tối hôm qua bắt đầu lạnh nhạt với cha. Là cha làm gì khiến nàng ấy tức giận rồi sao?”

Nhưng không ai có thể trả lời hắn.

Sau khi tất cả ngồi xuống, Minh Châu giả vờ như tùy ý nhắc đến: “Hoàng thúc vẫn ở nhà khách sao? Có cần mời người cùng ăn cơm không? Hoàng thúc ăn cơm một mình, cũng có chút cô đơn, đáng thương.”

Tấn Vương thật sự không muốn mời An Dật Vương lắm, hắn ăn cơm cùng con trai và thê tử, bên cạnh có thêm một trưởng bối để làm gì chứ?

Nhưng mà Minh Châu cũng không phải đang hỏi ý kiến của hắn, Minh Châu quay đầu nhìn Tiểu Tiễn Chi: “Chi Chi, đi mời hoàng thúc tổ của con qua đây.”

“Dạ, dạ!” Tiểu Tiễn Chi không thể đồng cảm với phụ vương của nó, vui vẻ cùng với hạ nhân đi tìm hoàng thúc tổ của nó.

“Minh Châu, nàng…”

“Chàng chắc là hai ngày sắp tới sẽ bận lắm, nếu như vậy ta sẽ nói với nhà bếp không cần chuẩn bị bữa trưa cho chàng nữa.”

Tấn Vương: “...”

Lời muốn nói bị cắt ngang, Tấn Vương ấm ức.

Nhưng hắn vẫn theo bản năng mà trả lời vấn đề của Minh Châu: “Đúng vậy, hai ngày tới công việc khá nhiều. Ta chắc là sẽ rất bận, bữa trưa không cần chuẩn bị cho ta nữa. Buổi tối ta cũng có thể sẽ về rất muộn. Nàng cũng không cần phải đợi ta đâu, đi ngủ sớm một chút…”

“Ừm! Ta biết rồi.” Nằm mơ cái gì thế? Nàng sẽ hy sinh thời gian ngủ để đợi hắn chắc?

Động tác của Tiểu Tiễn Chi rất nhanh, thời gian chưa đầy một tách trà, An Dật Vương liền cực kì vui vẻ bế Tiểu Tiễn Chi đi đến rồi.

“Hoàng thúc.” Tấn Vương đứng dậy chào An Dật Vương một tiếng.

Minh Châu không động đậy, chỉ đưa mắt liếc nhìn An Dật Vương một cái. Đương nhiên là Tấn Vương và An Dật Vương đã sớm quen với thái độ của nàng đối với bọn hắn, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.

“Trên đường đến đây, ta có nghe Chi Chi nói Tấn Vương Phi cảm thấy trong người không thoải mái? Nữ nhân khuê các cơ thể yếu đuối, nếu như thật sự không khỏe vẫn nên mời thái y thì hơn, để bệnh lâu ngày sợ là sẽ nhiễm thêm bệnh khác.”

“Đúng, đúng.” An Dật Vương nói ra tiếng lòng của Tấn Vương, hắn bất cẩn không nhận ra là từ khi bước vào đây An Dật Vương chưa nhìn hắn lấy một lần. Hắn chỉ quan tâm thê tử hắn đang có vấn đề gì.

“Hoàng thúc có lòng rồi.” Khuôn mặt Minh Châu hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, “Hoàng thúc là trưởng bối, nếu như hoàng thúc cũng nói như vậy thì ta cũng không phụ tấm lòng của hoàng thúc nữa.”

Minh Châu oán trách nhìn Tấn Vương: “Vương gia, mời thái y trong phủ bắt mạch cho ta đi! Đầu của ta hình như càng ngày càng đau rồi.” Nói xong, Minh Châu yếu đuối chống tay lên đầu, nghiêng đầu, vô tội nhìn vào hai người nam nhân trước mặt.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 64: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 64



“Đau nhiều hơn sao?” Tấn Vương lòng như lửa đốt, đi nhanh ra ngoài phân phó hạ nhân mời thái y trong phủ đến đây.

Bên cạnh còn có Tấn Vương cùng Tiểu Tiễn Chi, An Dật Vương cũng không thể trực tiếp biểu hiện quá mức cảm xúc của mình được. Hắn chỉ dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn Minh Châu không chớp mắt nhưng sự quan tâm, đau lòng trong đáy mắt sắp tràn ra ngoài rồi.

Minh Châu chú ý tới ánh mắt của hắn, nàng không nói gì cả, chỉ nhìn hắn rồi

mỉm cười ngoan ngoãn.

An Dật Vương: “...”

An Dật Vương khóe miệng nhịn không được mà cong lên một chút.

Tối qua, hắn làm hơi quá rồi, rõ ràng biết là ở Tấn Vương phủ, địa điểm không thích hợp. Rõ ràng biết buổi đêm có gió, cơ thể của Minh Châu yếu đuối nhưng vẫn bị nàng câu dẫn đến mức mất hết lý trí, không còn để ý gì cả. Rốt cuộc là do khả năng tự chủ của hắn kém quá, hôm nay mới hại nàng mắc bệnh.

Thái y này là người lần trước Hoàng Đế ban cho Tấn Vương, chuyên phục vụ cho Tấn Vương phủ. Vì vậy, hạ nhân vừa bước vào thì thái y cũng đến nơi.

“Bái kiến hai vị Vương gia, bái kiến Vương phi nương nương.”

“Không cần đa lễ, nhanh khám bệnh cho Vương phi nương nương.” Tấn Vương đi lên trước, ngồi bên cạnh Minh Châu.

Thật lâu sau…

“Sao rồi?” An Dật Vương bế Tiểu Tiễn Chi nhàn nhạt hỏi một câu.

Thái y cất khăn tay khám bệnh: “Không có vấn đề gì, Vương phi nương nương có lẽ là vô tình gặp gió thổi, nên mới bị đau đầu nhưng vẫn nên uống thuốc Lưỡng Tế Đường để điều hòa lại, phòng khi bệnh tình nặng thêm, nhiễm phong hàn.”

Uống thuốc? Minh Châu tỏ ra rất chán ghét.

Nhưng…thôi vậy, thôi vậy. Sức khỏe của bản thân quan trọng hơn, Minh Châu nhăn nhó mặt mày, oán hận vô cùng.

Thật đáng yêu! An Dật Vương ở một bên chú ý biểu cảm của Minh Châu không nhịn được mà nở nụ cười nhưng sau khi cười xong hắn lại thấy đau lòng. Hắn biết là Minh Châu của hắn sợ đắng đến như thế nào, đều là do hắn không cẩn thận mới để nàng phải uống thuốc đắng.

Lần sau, nếu như còn có lần sau, hắn nhất định sẽ cẩn thận hơn.

Tấn Vương gần đây rất bận, An Dật Vương cũng không tốt hơn là bao nhiêu. Hắn tuy không can thiệp vào chuyện triều chính nhưng cũng không phải là không có chuyện gì để làm. Chưa kể đến, Hoàng Đế lo sợ An Dật Vương cùng với Minh Châu ngấm ngầm cấu kết với nhau, âm thầm khiến An Dật Vương luôn có chuyện phải làm.

Vì vậy sau khi dùng bữa sáng xong, hai người đều rời đi.

Về phần Tiểu Tiễn Chi, trước khi xảy ra sự việc đánh hoàng tử, nó mỗi ngày đều được thái giám trong cung đón đến hoàng cung, cùng với hoàng tử đến thư phòng nghe thái phó giảng bài.

Đương nhiên là Tiểu Tiễn Chi không thích học hành rồi, mỗi lần đến lớp đều kiếm cớ ra ngoài đuổi gà bắt chó nhưng có hoàng đế nuông chiều, che chở, cuối cùng chỉ có thể không cam tâm mà từ bỏ việc dạy dỗ Tiểu Tiễn Chi.

Sau sự việc đánh hoàng tử cho đến bây giờ, Tiểu Tiễn Chi chưa vào cung một lần nào nữa.

“Mẫu phi.” Tiểu Tiễn Chi lo lắng nhìn Minh Châu, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nàng.

Minh Châu nhàn nhạt lên tiếng, nàng đang suy nghĩ, nên mang Hoa Tinh mời đến Tấn Vương phủ để cảnh cáo hắn, hay là tạm thời không để lộ mục đích, tiếp xúc với bọn hắn thêm vài lần đã?

Sau khi khó khăn uống hết thuốc, tâm trạng của Minh Châu lập tức xấu đi.

Nàng dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn Tiểu Tiễn Chi.

Thật là vô dụng. không phải người xưa nói rằng trẻ con ở cùng người lớn lâu ngày, sẽ càng ngày càng giống nhau sao? Sao Tấn Vương ở bên nó ba năm, nó vẫn không thể thừa hưởng được bất kỳ đặc điểm nào của Tấn Vương thế?

Thật sự để cho đứa trẻ bẩn thỉu đó dễ dàng đánh bại ở vẻ ngoài rồi?

Xui xẻo!

“Mẫu phi.” Tiểu Tiễn Chi đáng thương nắm lấy góc áo của Minh Châu.

“Tránh xa ta ra.” Minh Châu kéo lại quần áo của mình khỏi tay Tiểu Tiễn Chi.

Tiểu Tiễn Chi: “...”

Sau khi gặp Thôi Văn Đạo, Thôi Văn Đạo báo cáo với Tấn Vương chuyện của ngày hôm qua: “Vương gia, thần đã mời nàng ấy đến rồi, người nghĩ nên mời nàng ấy trực tiếp đến đại doanh Kinh Giao, hay là chọn một địa điểm khác?”

“Không cần phiền phức như vậy, cứ đưa nàng ấy đến đây đi.” Chỉ là gặp mặt thôi, sao phải phí nhiều tâm tư như vậy chứ.

Thôi Văn Đạo nhận lệnh, lập tức lui xuống làm việc.

Mà lúc này, Tấn Vương đang chau mày suy nghĩ về thái độ của Minh Châu đối với hắn tối qua và hôm nay.

Càng nghĩ, hắn càng khẳng định suy đoán của mình là đúng: “Minh Châu chắc là giận ta chuyện gì đó rồi. Nhưng mà nguyên nhân là gì chứ? Lẽ nào là…”

Nhớ đến hôm nay Minh Châu có nhắc đến chuyện hắn dạo này rất bận rộn. Vậy nên nàng cảm thấy hắn đang lạnh nhạt với nàng, là đang giận dỗi với hắn sao?

Thật là một bình giấm nhỏ! Tấn Vương cười vô cùng vui vẻ.

Nhưng công việc gần đây thật sự rất quan trọng, hắn cũng không thể vứt đấy không quan tâm mà ở cùng Minh Châu được. Thôi vậy, giận dỗi thì giận dỗi vậy! Đợi sự việc này xong xuôi hắn đến tìm Minh Châu, dỗ dành nàng sau vậy.

Chi nhánh của hiệu buôn Thịnh Thế ở Lương Đô, Thi Minh Nguyệt ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài lần nữa.

Nhưng lúc nàng ấy định mở cửa ra lại bị Hoa Tinh chặn lại. Biểu cảm trên mặt Hoa Tinh có chút kỳ quái, khuôn mặt trẻ con hiện lên những cảm xúc đan xen nhau, oán hận sâu sắc.

Thi Minh Nguyện tối qua trở về quá muộn, lúc đó Hoa Tinh và Thi Tinh Thần đều đã ngủ rồi, nên nàng ấy cũng không biết chuyện xảy ra với Hoa Tinh và Thi Tinh Thần ngày hôm qua.

“Tiểu Tinh, làm sao thế?” Thi Minh Nguyệt quan tâm nhìn hắn.

“Ta…” Hoa Tinh muốn nói lại thôi.

Thi Minh Nguyệt dịu dàng cười nhẹ: “Sao ấp a ấp úng thế, giữa chúng ta còn có gì không thể nói sao?”

Được rồi! Hoa Tinh cân nhắc lời nói một chút, kể lại toàn bộ câu chuyện xảy ra ngày hôm qua cho Thi Minh Nguyệt.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 65: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 65



“Minh Nguyệt tỷ tỷ, Tấn Vương phi thật sự rất dịu dàng và tốt bụng. Ta nghĩ hay là chúng ta đến tìm nàng ấy, trực tiếp nói mục đích của chúng ta cho nàng ấy. Có lẽ nàng ấy sẽ đồng ý giúp chúng ta cứu Thần Thần đó. Cũng tốt hơn chúng ta bỏ gần tìm xa, tính tới tính lui, nói không chừng đến cuối cùng biến lợn lành thành lợn què.”

Sau khi nghe lời đề nghị của Hoa Tinh, sắc mặt của Thi Minh Nguyệt dần dần tối sầm lại.

Cho nên là, mới gặp nhau một thoáng ngày hôm qua, ả Tấn Vương phi xuất thân là một hoa nương đó đã dễ dàng lừa Hoa Tinh và con trai nàng ấy rồi.

Thi Minh Nguyệt cảm thấy không vui, nàng ấy cảm thấy địa vị của mình bị chiếm mất mà nàng ấy không hề hay biết.

Hơn nữa, tình huống này khiến cho nàng ấy nhớ đến vị hôn phu ở hiện đại của mình. Trước khi hắn phản bội nàng ấy, cũng nói như thế này, nữ nhân khiến hắn phản bội nàng ấy rất hiền lành, tốt bụng, ở bên nàng ta hắn không phải nghĩ gì cả.

“Tiểu Tinh.” Thi Minh Nguyệt điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt, “Tấn Vương phi xuất thân là hoa nương, sẽ chịu nhiều điều tiếng ở bên ngoài. Nếu như không phải do Tấn Vương gia đối với nàng toàn tâm toàn ý, đệ cảm thấy nàng có thể sống nhẹ nhàng như vậy sao? Hơn nữa, Thần Thần là con của Tấn Vương, tướng công trước giờ đối với nàng thâm tình có con riêng ở bên ngoài. Còn có tuổi gần bằng con của mình, nàng cho dù có hiền lành, có dịu dàng đến đâu, đệ nghĩ là nàng ta rộng lượng đến mức không để ý chuyện xưa mà cứu đứa trẻ này sao?”

Hoa Tinh: “Nhưng mà…”

“Tiểu Tinh.” Thi Minh Nguyệt ngắt lời hắn. “Nữ nhân và nam nhân không giống nhau đâu. Tấn Vương phi có được hôm nay toàn bộ là nhờ vào sự sủng ái của Tấn Vương, nàng ta không thể tự lực kiếm tiền, nàng ta không thể sống nếu rời xa Tấn Vương. Cứu Thần Thần đối với nàng ta chỉ có hại không có lợi, nàng ta sẽ ngốc đến mức vì Thần Thần mà bỏ hết mọi thứ sao?”

Hoa Tinh: “...”

“Ta đã hiểu rồi Minh Nguyệt tỷ tỷ, ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa.” Hoa Tinh tuy rằng đồng ý với nàng ấy nhưng Minh Nguyệt có thể nhìn ra hắn cảm thấy không thoải mái. Hắn đang lo sợ, lo sợ bọn họ làm hại Tấn Vương phi.

Thật mỉa mai! Chỉ vì một nữ nhân vừa mới gặp mặt…

“Thần Thần đâu?” Thi Minh Nguyệt muốn biết con trai mình nghĩ như thế nào về Tấn Vương phi.

“Thần Thần còn chưa tỉnh, cơ thể nó yếu ớt, chúng ta đi đường vội quá, ảnh hưởng đến thân thể của nó. Hôm qua đệ có đốt cho nó một chút hương an thần.”

“Ừm.” Thời Minh Nguyệt đáp lại, nàng ấy quay người đi tìm con trai.

Trong phòng Thi Tinh Thần, trước khi Thi Minh Nguyệt bước vào, nó đã mơ hồ mở mắt ra.

“Thần Thần.” Thi Minh Nguyệt đẩy cửa đi vào, dịu dàng nhìn con trai của mình đang mở mắt.

“Mẹ.” Mới sáng sớm mẹ nó đã đến gặp nó, Thi Tinh Thần rất vui.

“Ừm.” Thi Minh Nguyệt lên tiếng, tiến đến bế Thi Tinh Thần lên. “Đêm qua ngủ có ngon không?”

Thi Tinh Thần gật đầu, ôm cổ Thi Minh Nguyệt cọ cọ, ngọt ngào lên tiếng: “Ngon.”

Thi Minh Nguyệt đặt con trai xuống, tự mình múc nước rửa mặt cho nó, giúp con trai rửa sạch sẽ thơm tho xong, Thi Minh Nguyệt mới nói: “Cha nuôi vừa mới nói cho mẹ, ngày hôm qua, bọn con được một phu nhân xinh đẹp cứu.”

m thanh của Thi Minh Nguyệt càng dịu dàng hơn: “Thần Thần thích vị phu nhân kia không?”

“Thích.” Nhắc tới Minh Châu, hai mắt Thi Tinh Thần sáng lấp lánh. Chỉ nhìn cũng thấy là nó vô cùng vui vẻ: “Phu nhân rất xinh đẹp, thơm giống y như mẹ vậy.”

Thần Thần thật sự có hảo cảm với Tấn Vương Phi.

Nhưng…. sự yêu thích của trẻ con, giống như thích mèo, thích chó, Thi Minh Nguyệt cũng không quá để tâm.

“Thần Thần, vị phu nhân đó thân phận cao quý, sau này con đừng lại gần nàng có được không? Mẹ sợ là lúc nào đấy con sẽ đắc tội với nàng ta mà không biết, nàng ta sẽ làm tổn thương đến con.”

Sẽ, sẽ như thế sao? Thi Tinh Thần thất vọng nhưng nhìn thấy biểu cảm của mẹ mình, nó không có cách nào từ chối cả.

“Thần Thần đều nghe mẹ hết.”

“Ừm, ngoan quá.” Thi Minh Nguyệt thơm lên má của Thi Tinh Thần

Sau khi nhờ Hoa Tinh chăm sóc Thi Tinh Thần, dặn họ tạm thời không được rời khỏi hiệu buôn Thịnh Thế, Thi Minh Nguyệt mới đi đến chỗ Thôi Văn Đạo.

Nói thật lòng, nàng ấy không thích Tấn Vương phi nhưng cũng không ghét đến mức phải ra tay làm tổn thương nàng. Thi Minh Nguyệt sống ở thời đại này cũng mười năm rồi, nàng ấy vào nam ra bắc, đã đi rất nhiều nơi rồi. Nàng ấy thấu hiểu sâu sắc những khó khăn mà nữ nhân cổ đại phải đối mặt. Vậy nên, chỉ cần Tấn Vương phi không ra tay với Thần Thần của nàng ấy, nàng ấy cũng sẽ không ra tay đối phó nàng.

Nhưng…hai người bọn họ đều có cùng một người đàn ông, điều này khiến họng Thi Minh Nguyệt có chút nghẹn, nàng ấy cũng không thể nào ép bản thân thích Tấn Vương phi được.

Nàng ấy luôn khao khát loại tình yêu mà trong mắt không chứa nổi một hạt cát, một đời, một kiếp, một đôi nhưng sự tồn tại của Thần Thần khiến nàng ấy luôn nhắc nhở bản thân, nàng ấy là người thứ ba trong cuộc hôn nhân của người khác. Chuyện này cũng làm cho Thi Minh Nguyệt vô cùng khó chịu.

Đại doanh Kinh Giao, các tướng sĩ đang huấn luyện, khắp nơi đều là âm thanh hô hào của các tướng sĩ.

Thi Minh Nguyệt mặc một chiếc váy trơn màu trắng, trên mặt đeo một chiếc mạn che bằng vải mỏng nhẹ, thoáng khí. Đầu không đeo nhiều trang sức nhưng khi chúng kết hợp với nhau lại khiến cho nàng ấy giống như một vị tiên thoát khỏi mọi trần tục của thế gian, khác biệt với những con người phàm tục khác.

“Chào, chào quân sư.” Khi Thôi Văn Đạo đưa Thi Minh Nguyệt đi trong đại doanh, luôn gặp những tướng sĩ đến chào hỏi hắn. Sau đó, khi những tướng sĩ đó nhìn thấy Thi Minh Nguyệt đứng bên cạnh Thôi Văn Đạo liền cúi đầu đỏ mặt.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 66: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 66



“Để nàng chê cười rồi.” Mấy tên tiểu tử chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài này biểu hiện kém quá đi, Thôi Văn Đạo cảm thấy rất mất mặt.

Thi Minh Nguyệt hiểu chuyện lắc đầu: “Không có việc gì, các tướng sĩ bảo vệ nước nhà đã rất mệt mỏi rồi. Sao có thể bắt họ mọi việc đều có thể chu toàn chứ.”

“Nàng nghĩ như vậy sao?” Thôi Văn Đạo kinh ngạc nhìn Thi Minh Nguyệt.

Phải biết là, các cô nương nhà quyền quý ở Lương Đô ghét nhất, cũng khinh thường nhất là quân hộ, một khi gia nhập danh sách quân đội, dù sau này có dựa vào chiến công mà trèo lên được vị trí cao nhưng đối với các cô nương nhà quyền quý từ nhỏ đã sống trong nhung lụa mà nói họ cũng chỉ là những tên nam nhân thô lỗ, địa vị thấp hơn các nàng một bậc.

Cũng vì sự kỳ thị này, nên các văn thần và võ tướng của Đại Lương luôn nảy sinh những mâu thuẫn khác nhau. Nếu như không có Tấn Vương ở giữa uy h**p, thì e là các văn thần, võ tướng càng như nước với lửa, không thể hòa hợp nổi.

Thi Minh Nguyệt cười khẽ: “Đây đều là lời từ tận đáy lòng của ta, tuyệt đối không phải tùy tiện nói ra để làm hài lòng ngài, ngài hẳn biết là như vậy mà.”

“Minh Nguyệt, nàng thật sự rất đặc biệt.” Ánh mắt Thôi Văn Đạo trở nên dịu dàng hơn.

Trong doanh trại của tướng quân, Tấn Vương đang xem sổ sách mà Thôi Văn Đạo mới sửa lại. Hắn muốn căn cứ theo số ngân lượng còn dư lại trong sổ sách mà Thôi Văn Đạo đã sửa, một lần nữa phân phát lại quân nhu cho các tướng sĩ.

“Ít quá.” Tấn Vương càng xem càng tức giận.

Hắn thật sự rất muốn phi ngựa đến biên quan, đem những tên cẩu quan dám cả gan tham ô, từng tên một mang đi chặt đầu thị chúng.

“Vương gia, ta đưa người đến rồi.” Giọng Thôi Văn Đạo từ bên ngoài vọng vào.

“Vào đi.” Tấn Vương đóng sổ sách lại, đè nén cơn giận trong lòng.

“Vương gia, đây chính là Thi Minh Nguyệt cô nương.” Thôi Văn Đạo đưa Thi Minh Nguyệt đi vào, giới thiệu với Tấn Vương.

Tấn Vương vô thức cau mày: “Gặp bổn vương, sao lại phải che mặt?”

Thi Minh Nguyệt không vì câu nói này của Tấn Vương mà trở mặt, nàng ấy nhún người xuống một cái, sau đó từ từ tháo khăn che mặt xuống. Khi khăn che được tháo xuống, nàng ấy không chút ngại ngùng nhìn thẳng vào Tấn Vương, chắc chắn là Tấn Vương nhìn rõ dung mạo của nàng ấy.

Còn có, nàng ấy trước khi thỉnh thoảng sẽ nhớ đến Tấn Vương của ngày hôm đó, tuy không rõ ràng nhưng nàng nhớ rõ tướng mạo của Tấn Vương. Hắn rất anh tuấn, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của nàng ấy. Nhưng đến ngày hôm nay, khi đối diện với Tấn Vương, nàng ấy mới phát hiện hắn thật sự rất giống Thần Thần.

May là nàng ấy ít đưa Thần Thần ra bên ngoài, người từng gặp Thần Thần đều không biết Tấn Vương, nếu không chỉ sợ thân phận của Thần Thần không thể giấu nổi.

Hơn nữa, bây giờ nàng ấy vẫn chưa biết Tấn Vương sẽ có thái độ gì đối với Thần Thần, nàng ấy không thể, cũng không dám mạo hiểm nói cho Tấn Vương sự thật này.

Không, không đúng. Hôm qua Tấn Vương phi gặp Thần Thần rồi. Vậy có phải nàng đã đoán ra chuyện gì rồi không?

Có phải là đoán ra được gì đó nên nàng mới cố ý tạo hảo cảm với Thần Thần và Hoa Tinh?

Thời gian chỉ qua vài giây nhưng trong đầu Thi Minh Nguyệt lại trải qua rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn.

Sau khi nhìn rõ dung mạo của Thi Minh Nguyệt, Tấn Vương hoàn toàn tỉnh ngộ. Không có gì lạ cả thì ra là vì nàng ta quá xinh đẹp! Cũng đúng, muốn xuất đầu lộ diện, ra ngoài làm ăn với dung mạo như này đúng là tai họa. E rằng nữ nhân này đi đến vị trí hiện tại cũng không dễ dàng gì.

“Thi cô nương.” Tấn Vương ra hiệu cho Thi Minh Nguyệt ngồi xuống.

Thi Minh Nguyệt ngồi xuống, cả người tựa hồ có chút không vui. Chẳng lẽ Tấn Vương không nhìn rõ dung mạo của nàng ấy sao? Không thể nào! Nhưng tại sao hắn lại không có phản ứng gì cả?

Ngày hôm đó, nàng ấy cũng chút mơ màng nhưng nàng vẫn nhớ thân ảnh mơ hồ của Tấn Vương. Nhưng mà Tấn Vương, hắn…Chẳng lẽ hắn thật sự quên nàng ấy rồi sao? Một chút ấn tượng cũng không có?

“Thi cô nương, ngươi sao thế?” Thấy Thi Minh Nguyệt có gì đó không đúng, Tấn Vương quan tâm hỏi.

“Ta, ta không sao.” Thi Minh Nguyệt cúi đầu, cố gắng che giấu đi vẻ mặt của bản thân vừa rồi.

“Minh Nguyệt ngưỡng mộ Vương gia đã lâu, hôm nay gặp Vương gia, trong lòng có chút kích động, nếu có chỗ nào thất lễ mong Vương gia lương thứ.” Thi Minh Nguyệt lấy lại vẻ mặt dịu dàng, nói với Tấn Vương.

“Không sao.” Thi Minh Nguyệt ngưỡng mộ hắn, hắn cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao nữ nhân có thể nói ra những lời như vậy, ít nhất cũng phải có hảo cảm với những người từng ra chiến trường như bọn hắn.

“Thôi Văn Đạo nói với ta về đề nghị của ngươi rồi, nói thật, ta cũng có chút cảm động. Nhưng mà…” Tấn Vương chậm rãi nói với Thi Minh Nguyệt băn khoăn của hắn.

Hai người nói qua nói lại với nhau, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đợi hai người giải quyết xong vấn đề cũng đến giờ ăn rồi.

“Còn một số chi tiết nhỏ nữa, hay là chúng ta vừa ăn vừa bàn?” Tấn Vương đề nghị với Thi Minh Nguyệt.

Qua buổi nói chuyện hôm nay, Tấn Vương thật sự rất có thiện cảm với Thi Minh Nguyệt. Nàng ấy là nữ nhân đầu tiên hắn gặp được mà có tầm nhìn rộng như vậy, rất nhiều lời giải thích của nàng ấy khiến cho Tấn Vương như gặp được tri âm, gỡ bỏ mọi khúc mắc.

Buổi tối khi trở về phủ, tâm trạng của Tấn Vương cực kì tốt. Thi Minh Nguyệt thật sự vượt ngoài mong đợi của hắn. Khi hắn đã biết nàng ấy rất thông minh, rất có bản lĩnh thì nàng ấy vẫn có thể mang đến cho hắn thêm một bất ngờ khác. Cảm giác đó thật sự rất kỳ diệu, giống như là nước chảy gặp tri âm, Bá Nha gặp Tử Kỳ. Hắn nghĩ, nếu như nàng ấy là một nam nhân thì bọn họ nhất định là bằng hữu tốt.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 67: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 67



Trong phòng ngủ, Minh Châu lại nhận được ngọc bội của Lâm Cẩm Hi. Sau khi nàng ấy mở ra, bên trong quả nhiên nhìn thấy một mảnh giấy trong đó.

Trên đó viết không nhiều, chỉ viết là một tháng sau, hắn sẽ về lại Lương Đô. Còn có một câu chào hỏi với Tiểu Tiễn Chi.

“Ha!” Minh Châu cười nhẹ.

Đột nhiên về vào lúc này, người tới không có ý tốt!

Ba năm gần đây, Lâm Cẩm Hi rất ít khi trở về Lương Đô. Chỉ về có ba lần, cũng không có nhìn thấy Tiểu Tiễn Chi. Sau này Minh Châu có nghĩ qua, trong chuyện của nàng, Lâm Cẩm Hi luôn thích ôm hết mọi việc, cho dù lúc trước hắn có hứa rằng sẽ không nhúng tay vào việc của nàng và Tấn Vương. Có điều giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ai mà biết được buổi tối ngày nào đó hắn có đánh thuốc mê nàng, cố ý lừa nàng hay không? Cho nên, Minh Châu không tin hắn.

Vì thế, Lâm Cẩm Hi hưng phấn trở về ba lần, Minh Châu đều nghĩ cách ngăn cản. Đừng nói đến gặp mặt Tiểu Tiễn Chi, ngay cả bản thân nàng cũng không đến gặp hắn.

Gặp hắn làm cái gì chứ? Không nói đến, không thể mang được cho nàng chút quyền lực và phú quý nào, thậm chí có thể hủy hoại hết cuộc sống hiện tại của nàng. Nàng cũng không có ngốc.

Cho nên! Nếu lúc trước hắn là thật lòng, bây giờ có lẽ hắn rất tức giận. Nếu như không phải thật lòng, vậy thì hắn sẽ càng tức giận.

Nhưng mà Minh Châu cũng không sợ, con trai vẫn ở trong tay nàng. Hắn cũng không dám làm gì.

“Minh Châu.” Minh Châu vừa đem mảnh giấy đó đi đốt thì Tấn Vương mặt mày vui vẻ trở về.

“Trở về rồi.” Minh Châu không quay đầu.

“Ừm.” Tấn Vương gật đầu, “Chi Chi đâu?”

“Nó đùa nghịch cả buổi trưa, trời chạng vạng tối mệt quá nên giờ vẫn còn đang ngủ.”

Đùa nghịch! Nghĩ đến năng lực đuổi gà bắt chó của con trai hắn, chỉ sợ là Minh Châu bị tên tiểu tử thối này làm cho mệt chết.

Tấn Vương không khỏi có chút đau lòng cho Minh Châu: “Nàng chắc là mệt mỏi lắm!”

Mệt? Minh Châu nhịn không được mà cười nhẹ, mệt không á? Đương nhiên là không rồi.

Nàng biết Tiểu Tiễn Chi rất là yêu thích nàng, cho nên trưa nay nó cuối cùng cũng có thể bám lấy nàng rồi, cả buổi trưa nó không đi đâu cả chỉ ngồi cạnh nàng. Nhưng mà qua một lúc lâu, nó không kiềm chế nổi cái tính ham chơi của mình. Hoặc là lúc Tấn Vương, An Dật Vương và Hoàng Đế ở cùng với nó, lúc nó ham chơi đều không màng đến thân phận mà chơi cùng nó. Nên nó nghĩ là mẫu phi cũng sẽ như vậy.

Vì vậy nó làm nũng với Minh Châu nhưng Minh Châu sao có thể hạ mình để chơi với nó được. Tất nhiên là nàng lạnh lùng nhìn nó một cái, cũng không để ý đến nó, tự làm việc của mình.

Không có được thứ mình muốn, Tiểu Tiễn Chi nhịn không được khóc lóc, làm loạn.

Nó khóc cứ khóc, Minh Châu vẫn làm việc của mình. Cuối cùng nó khóc mệt rồi, chỉ có thể để người hầu bên cạnh Minh Châu đem đồ chơi đến cho mình, vừa tủi thân khóc thút thít, vừa tự chơi một mình. Dáng vẻ đáng thương không chịu nổi.

Tiểu Tiễn Chi khóc và chơi mệt rồi, dùng quá nhiều thể lực nên lúc chạng vạng tối nó cũng mệt quá tự ngủ luôn. Hiện tại còn chưa tỉnh.

Đương nhiên, Minh Châu sẽ không nói với Tấn Vương những chuyện này: “Cũng không mệt lắm!”

Để ý tới Tấn Vương hơi khác thường ngày, Minh Châu có chút tò mò: “Chàng hôm nay có vẻ rất vui?”

Tấn Vương gật đầu, cầm bàn tay nhỏ của Minh Châu, kéo nàng vào trong lòng. Minh Châu cũng không giãy giụa để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Nàng thậm chí còn tự điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái.

“Quân lương ở biên quan xảy ra vấn đề, bên Hộ Bộ cũng không lấy được ngân lượng. Ta vốn dĩ đang lo là các tướng sĩ sẽ trải qua mùa đông này như nào nhưng mà Thôi Văn Đạo giới thiệu cho ta một người.” Nói xong, hai mắt hắn sáng lấp lánh nhìn Minh Châu, như thể đang nói với Minh Châu, hỏi ta đi, hỏi ta đi.

Rõ ràng như vậy, giống như một chú chó nhỏ cầu xin chủ nhân v**t v* vậy, mang theo một cảm giác ngây thơ, hồn nhiên và tràn đầy sức sống. Minh Châu hơi khựng lại, nhìn không được đưa tay lên che mắt của Tấn Vương.

“Là người như thế nào?” Như mong muốn của Tấn Vương, Minh Châu không tự nguyện mà hỏi.

Tấn Vương vui mừng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu hôn một cái: “Là một nữ nhân, nàng ấy thật sự là một nữ nhân rất đặc biệt. Không giống những nữ nhân bình thường khác, nàng ấy có suy nghĩ của riêng mình, cũng có kế hoạch cho riêng mình. Nàng ấy biết rất nhiều, thậm chí còn giỏi hơn rất nhiều nam nhân ngoài kia.”

“Nữ nhân?” Sắc mặt của Minh Châu lập tức lạnh xuống, nàng đẩy Tấn Vương ra: “Vậy là Vương gia có tình nhân bên người rồi sao? Nếu như thích thì có thể nạp vào phủ. Sao phải ở trước mặt ta nói ra để ta khó chịu chứ?”

Tấn Vương không hiểu chuyện gì. Hắn ngơ ngác nhìn Minh Châu.

Đây là bị làm sao vậy? Hắn, hắn, hắn, hắn không có ý này mà! Hắn chỉ là rất kính phục Thi Minh Nguyệt nhưng mà hắn không có một chút tình cảm nào với nàng ấy cả! Hôm nay hắn ở trước mặt Minh Châu vui vẻ nói đến nàng ấy như vậy, là bởi vì nàng ấy giúp hắn giải quyết được vấn đề, hắn rất vui.

“Minh, Minh Châu.” Tấn Vương hoảng loạn, hắn cảm thấy hắn sắp không giữ được Minh Châu rồi, hắn cứ có cảm giác hoang mang như thể sắp mất đi nàng vậy.

“Minh Châu, ta không có ý này mà.”

“Mặc kệ chàng có ý gì.” Biểu cảm của Minh Châu không thay đổi, không kiên nhẫn đẩy bàn tay của Tấn Vương ra, “Ta mặc kệ chàng có phải có nữ nhân, có con trai ở bên ngoài hay không, ta chỉ có một yêu cầu thôi. Đó chính là quản lý tốt bọn họ, đừng để bọn họ chạy đến trước mặt của ta.”

Nữ nhân nào? Con trai nào? Hắn hoàn toàn không hiểu gì cả.

“Minh Châu, ta không có nữ nhân cũng không có con, sao nàng có thể nói ra những lời ảnh hưởng đến tình cảm phu thê chúng ta như vậy được?”
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 68: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 68



Minh Châu không muốn cùng hắn nói tiếp đề tài này nữa, nàng liền đứng dậy, đi ra ngoài.

“Minh Châu.” Tấn Vương muốn ngăn Minh Châu lại nhưng nàng lại ghét bỏ tránh xa hắn.

“Buổi tối hôm nay, ta muốn ở Cẩm Tâm Các, sao nào? Chàng muốn đi theo không ? Chàng không sợ khắp nơi đều đồn rằng Vương gia mang thê tử đi tìm kỹ nữ sao?”

Tấn Vương: “...”

Nói xong, Minh Châu liền đem theo tâm phúc của mình đi ra khỏi Tấn Vương phủ.

Để lại Tấn Vương đáng thương đứng một mình ở đó không hiểu chuyện gì. Hắn chỉ muốn cùng Minh Châu chỉ sẻ tâm tình thôi mà, sao lại biến thành như này rồi? Có ai nói cho hắn biết, hắn rốt cuộc là làm sai cái gì?

Lúc rời đi, Minh Châu đột nhiên gặp được Thôi Văn Đạo, tối muộn rồi mà hắn còn đến để tìm Tấn Vương.

“Vương phi nương nương.” Thôi Văn Đạo kinh ngạc nhìn Minh Châu nói: “Nương nương, đã trễ như này rồi ngài còn muốn đi đâu thế?”

“Về nhà mẹ đẻ.” Minh Châu nhàn nhạt đáp.

Hả? Về nhà mẹ đẻ?

Không, không đúng, Tấn Vương phi xuất thân là hoa nương, làm gì có nhà mẹ đẻ cho nên nàng, nàng, nàng có phải đang đi đến Cẩm Tâm Các không

Hoang đường, thật sự quá hoang đường. Đường đường là Cao nhất phẩm Vương phi, sao có thể có liên quan đến nơi dơ bẩn như thế chứ.

“Nương nương, ngài đang đi đến Cẩm Tâm Các sao?”

Minh Châu không nói gì nhưng cũng không phủ nhận. Không phủ nhận như vậy còn không phải là đang ngầm thừa nhận sao?

Thôi Văn Đạo cảm thấy hơi khó thở: “Việc này Vương gia có biết không?”

Minh Châu cười khẩy: “Biết! Ta về Cẩm Tâm Các không phải là phải được Vương gia cho phép sao? Dù sao thì chỉ có ta rời đi, mới có chỗ cho mỹ nhân và con trai ở trong lòng Vương gia nhảy vào đúng không?”

Thôi Văn Đạo: “...”

Thôi Văn Đạo mờ mịt, Vương phi đang nói cái gì vậy? Mỹ nhân và con trai ở nơi nào đến thế?

“Vương phi nương nương, ngài có phải hiểu nhầm gì đó không?”

“Hiểu lầm? Không phải đâu! Ta cùng Vương gia làm phu thê ba năm rồi nhưng đây là lần đầu thấy Vương gia coi trọng một nữ nhân như thế.” Nói đến đây, Minh Châu liền chậm rãi bước đi, nàng đi được vài bước, sau đó bình tĩnh nhìn Thôi Văn Đạo nói: “Thật ra ta đều biết hết, đám tâm phúc của Vương gia như các ngươi không phục ta. Đừng phủ nhận, chỉ với thân phận của ta thôi đã khiến cho thân phận của Vương gia bị phỉ báng rồi. Nếu không phải Tấn Vương khăng khăng chọn ta, chỉ sợ là các ngươi sẽ tìm người đến g**t ch*t ta. Dù sao thì nhiều lúc chỉ có người chết mới có thể chấm dứt hết những lời đồn thổi đó. Nếu như nhiều năm sau có người nhắc đến chuyện hoang đường năm đó của Tấn Vương thì cũng chỉ cảm thán là phong lưu thời tuổi trẻ thôi. Còn về phần người đã chết như ta, có lẽ là sẽ bị mắng là tâm cơ lớn nhưng mệnh mỏng, không nhận nổi phúc khí của Tấn Vương.”

“Vương phi.” Giọng điệu của Minh Châu nhàn nhạt, cũng không có gì đau buồn nhưng Thôi Văn Đạo nghe thấy lại rất khó chịu. Hắn không muốn nghe nàng tự hạ thấp mình như vậy.

Đúng! Hắn thừa nhận là trước kia hắn có không hài lòng với xuất thân của nàng, cảm thấy nàng là yêu nữ hại nước hại dân, mê hoặc Tấn Vương nhưng gặp nàng nhiều, mỗi lần nàng làm nũng với Vương gia, nàng thỉnh thoảng sẽ cau mày, mỉm cười, nàng vô tình nhìn vào hắn. Lòng hắn cũng từ từ chùng xuống.

Nhưng hắn biết, hắn và Tấn Vương là quân thần, là chủ tớ, Tấn Vương đối với hắn có ơn. Hắn nếu như nảy sinh ý nghĩ không an phận với thê tử của Tấn Vương, đó chính là đại nghịch bất đạo, cho nên hắn trước nay đều kiềm chế. Hắn không dám để tâm tư của mình lộ ra ngoài, dù chỉ là một chút.

Minh Châu cười khẽ một tiếng, không tranh cãi với Thôi Văn Đạo nữa, xoay người bước lên ghế đẩu, đi lên xe ngựa.

Nhưng khi nàng bước vào xe ngựa, nàng đột nhiên quay đầu lại: “Mỹ nhân Vương gia gặp hôm nay tên là gì? Cũng nên nói cho ta trước để ta có chuẩn bị, cũng không biết khi nào nàng vào phủ để làm tỷ muội với ta.”

Thôi Văn Đạo theo bản năng trả lời Minh Châu: “Người mà Vương gia gặp ngày hôm nay, nàng ấy tên là Thi Minh Nguyệt.”

Họ Thi? Quả nhiên! Chính là mẹ ruột của tên nghiệt chủng kia!

Tốt lắm! Tốt lắm! Tấn Vương quả nhiên làm rất tốt, hắn thật sự dám làm thế! Lừa nàng xong lại làm như không có việc gì, nàng trước kia bị hắn lừa thảm quá! Nàng còn nghĩ hắn là tên ngốc dễ nắm bắt thì ra kẻ ngu ngốc thật sự chính là nàng.

Nghĩ đến đây, Minh Châu trong lòng rất khó chịu, còn có cả xấu hổ và tức giận.

“Đi Cẩm Tâm Các.” Giọng nàng lạnh lùng cất lên.

Sau khi nhìn xe ngựa rời khỏi tầm mắt, Thôi Văn Đạo mới tỉnh táo lại.

“Xong rồi! Vương phi, ngài đã hiểu nhầm cái gì đó rồi!” Thôi Văn Đạo chán nản đấm vào bức tường bên cạnh.

Hắn bước thật nhanh vào Tấn Vương phủ, cũng không thèm để ý mình có mạo phạm không, không thèm để ý hạ nhân ngăn cản, đi thẳng đến nội viện.

Lúc này tại cửa nội viện, Tấn Vương mờ mịt đứng im tại chỗ.

“Vương gia.” Thôi Văn Đạo lên tiếng.

Tấn Vương hoàn hồn: “Là ngươi à! Sao ngươi lại đến đây.”

Sao lại tới đây không quan trọng, Thôi Văn Đạo bay giờ không nhớ được là tại sao hắn lại đến tìm Tấn Vương. Hắn chỉ bất mãn nhìn Tấn Vương, ngữ khí có chút nôn nóng không kiềm chế được: “Vương gia, ta vừa mới gặp Vương phi nương nương ở ngoài cửa.”

Minh Châu, đúng rồi Minh Châu.

Tấn Vương vội vàng nhìn hắn: “Minh Châu làm sao?”

“Vương phi nương nương ngồi xe ngựa đi Cẩm Tâm Các rồi.” Thôi Văn Đạo lúc này hận bản thân không thể đẩy Tấn Vương đi luôn, “Vương gia, ngài nhanh đem nương nương đưa trở về đây đi! Nương nương rất thông minh, ngồi xe ngựa rất bình thường, chỉ cần ngài nhanh chóng đuổi theo, đem người về. Sẽ không có gì ngoài ý muốn xảy ra đâu.”

Dù sao ở một nơi như Lương Đô, là nơi tụ tập của nhà quyền quý, thông tin nhanh chóng. Sao có thể chắc chắn rằng không có người vô tình phát hiện ra chuyện Tấn Vương phi đến Cẩm Tâm Các được?
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 69: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 69



“Đúng, đúng, đúng ta phải đi đưa Minh Châu về.” Hắn sợ Minh Châu vẫn còn tức giận không chịu trở lại, Tấn Vương chạy đến phòng của con trai, bế con trai đang ngủ ngon lành vào lòng.

Tiểu Tiễn Chi bị phụ vương làm cho tỉnh giấc, mơ màng nhìn Tấn Vương: “Phụ vương.” Trong giọng nói còn có chút ngái ngủ.

Tấn Vương lúc này mới chú ý đến đôi mắt của con trai có chút sưng: “Mắt con sao vậy?”

“Con…” Tiểu Tiễn Chi tủi thân xoa xoa hai mắt, “Mẫu phi hôm nay không thèm để ý đến con, con rất tủi thân, cho nên con mới khóc một lúc.”

Không thèm để ý đến nó? Tấn Vương trong lòng khẽ run một cái, nàng có thể mặc kệ con trai khóc lóc mà không dỗ, hắn đem con trai đi thật sự có thể đem Minh Châu trở về sao?

Thôi, còn nước còn tát! Nhưng nhìn con trai đang tủi thân, Tấn Vương lại có chút chút đau lòng, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán con trai: “Còn mệt không? Nếu mệt thì đi ngủ tiếp nhé!”

“Ưm.” Tiểu Tiễn Chi đáp một tiếng, tiếp tục rúc vào lòng của Tấn Vương.

Nhưng khi cảm thấy phụ vương bế nó đi ra bên ngoài, nó liền tỉnh lại: “Phụ vương, cha muốn đưa con đi đâu thế?”

Tấn Vương không có mặt mũi nào mà giải thích cho con trai, hắn nhẹ nhàng ân đầu Tiểu Tiễn Chi xuống: “Không đi đâu cả, ngủ đi! Tỉnh ngủ là có thể nhìn thấy mẫu phi rồi.”

Nghe thấy hắn muốn đi tìm Minh Châu, Tiểu Tiễn Chi cũng không do dự nữa, nó ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của Tấn Vương, ngáp một cái liền đi ngủ.

Đi được nửa đường, Minh Châu đột nhiên kêu dừng xe ngựa.

“Vương phi.” Nha hoàn hầu hạ bên ngoài khó hiểu nhìn Minh Châu, nha hoàn này thật ra là người do Lâm Cẩm Hi đưa đến. Bên cạnh Tiểu Tiễn Chi cũng có một người như vậy. Đương nhiên là chuyện này Minh Châu không hề biết. Nàng chỉ thấy nha hoàn này đối với nàng rất trung thành và tận tâm, bị tính cách mạnh mẽ của nàng ta chinh phục. Nha hoàn này đã nhiều lần bảo vệ nàng, Minh Châu thật sự rất đắc ý. Bởi vì nàng ta đối với nàng càng trung thành thì càng chứng minh được sự lợi hại của nàng.

“Xe ngựa tiếp tục đến Cẩm Tâm Các, chúng ta đi đến một nơi khác.”

Nha hoàn theo bản năng nhíu mày, Cẩm Tâm Các là địa bàn của các nàng ở Lương Đô, Vương phi đến đó sẽ rất an toàn nhưng nếu đi nơi khác, nàng ta sao có thể đảm bảo an toàn cho Vương phi?

Trong lòng của nha hoàn có rất nhiều suy nghĩ chạy qua, Minh Châu không hề hay biết, nàng đi xuống xe ngựa, gọi nha hoàn cùng đi: “Ngươi cùng ta đi đến An Dật Vương phủ.”

Nha hoàn: “...”

Minh Châu đã quyết tâm làm như thế, một nha hoàn nhỏ như nàng ta sao có thể thay đổi được gì. Cuối cùng, nàng ta chỉ có thể lo lắng, sốt ruột đi theo Minh Châu đến An Dật phủ.

Tại An Dật Vương phủ, An Dật Vương đang ở thư phòng luyện viết thư pháp. Hắn cảm thấy thư pháp của mình gần đây có chút tiến bộ, hắn định vì Minh Châu và Tiểu Tiễn Chi chép một ít kinh Phật, đem đặt ở trước Phật Tổ.

“Vương gia, có người tìm ngài.” Đúng lúc này hạ nhân đột nhiên bẩm báo với An Dật Vương.

“Là người nào?” An Dật Vương không ngẩng đầu lên đáp.

“Là một nữ nhân, trên tay cầm thẻ bài của Tấn Vương phủ.”

Nữ nhân? An Dật Vương nhíu mày, Tấn Vương phủ có nữ nhân nào sẽ đến tìm hắn chứ? Chẳng lẽ là…

Ngay sau đó An Dật Vương lại cảm thấy không có khả năng này. Có điều mặc kệ có đúng hay không, chỉ sợ là đều có liên quan đến Minh Châu.

An Dật Vương buông ngay bút xuống, phẩy phẩy ống tay áo, khoan thai đi ra ngoài.

Trong sảnh chính, Minh Châu đứng đưa lưng về phía cửa, nàng đang đánh giá cách bày trí ở nơi này. Không thể không nói, nơi này rất hợp với tính cách của An Dật Vương, lịch sự, tao nhã, lại mang theo chút thanh tịnh, yên lặng đứng ở đây cũng có thể cảm nhận được sự yên bình tỏa ra từ tận tâm can.

“Nàng.” Sau khi An Dật Vương bước vào liền muốn hỏi chuyện nhưng khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, hắn thiếu chút nữa kêu lên.

Hắn đi lên vài bước, đi thẳng đến chỗ của Minh Châu, trên mặt đều là vẻ mặt không thể tin nổi: “Minh Châu.”

“Hoàng thúc.” Minh Châu nhẹ nhàng đáp hắn một tiếng, sau đó bật khóc.

“Minh Châu, nàng sao thế?” An Dật Vương Vương đau lòng, luống cuống tay chân, an ủi Minh Châu, “Đã xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao lại khóc thương tâm thế?”

“Là Tấn Vương,” Giọng nói của Minh Châu mang theo chút lạnh lẽo.

“Tấn Vương có nữ nhân khác rồi, Thi Minh Nguyệt, nữ nhân kia tên là Thi Minh Nguyệt. Tấn Vương thật sự rất thích nàng ấy, còn ở trước mặt ta khen nàng ấy, nói nàng ấy rất đặc biệt, rất hiếm có. Đứa trẻ rất giống Tấn Vương kia cũng họ Thi. Thi Tinh Thần, Thi Minh Nguyệt. Một cái là sao trời, một cái là trăng sáng, sao có thể không có quan hệ gì? Bọn họ chỉ sợ chính là nữ nhân và con trai của Tấn Vương ở bên ngoài.”

An Dật Vương: “...”

An Dật Vương trong lòng có chút chùng xuống, nói thật với hiểu biết của hắn về Tấn Vương, hắn luôn cảm thấy Tấn Vương không phải loại người như thế nhưng Minh Châu nói chắc chắn như vậy, lại không hề giống nói dối.

“Nàng đừng vội, bây giờ ta sẽ phái thuộc hạ đi điều tra hai người này, muộn nhất là ngày mai, ngày mai ta cho nàng một câu trả lời có được không?” An Dật Vương trầm giọng dỗ dành Minh Châu.

“Được.” Minh Châu tủi thân, sụt sịt mũi.

An Dật Vương sau khi phân phó cho hạ nhân làm việc, sợ Minh Châu một mình nghĩ linh tinh, càng thêm đau lòng. An Dật Vương đưa Minh Châu đến thư phòng: “Có đói bụng không? Ăn tối chưa?”

“Ăn rồi.” Trong thư phòng được bày trí lịch sự, tao nhã, mang đến cảm giác kín đáo nhưng không gò bó. Thành thật mà nói, lời Tấn Vương nói hôm nay làm Minh Châu nghe xong rất tức giận, đặc biệt là khi nàng đã xác định Tấn Vương là một tên phản bội, sau đó cảm thấy hắn đã có nữ nhân ở bên ngoài từ lâu.
 
Back
Top Bottom