Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)

Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0576: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 9


CHƯƠNG 0576: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 9EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Hang động của nguyên chủ xây ở đỉnh núi, chia làm hai hang động trái phải.Một lớn một nhỏ giữa hai động, chỉ cách một tầng vách núi thật mỏng.Nguyên chủ bình thường ở hang động lớn một chút, bạn tốt tới, mới sắp xếp người ở hang động nhỏ bên cạnh hang động của mình.Tư Căng sắp xếp Thi Lâm Uyên ở trong hang động nhỏ, tìm nửa ngày, mới tìm một khối da thú thật mỏng.Tư Căng cảm thấy có chút phong phanh, chỉ sẽ lạnh người.Lại vừa gặp cậu gần nhất thay lông, dứt khoát liền lấy chút lông sắp rụng, dùng thần lực dính lên da thú, ném cho Thi Lâm Uyên: "Buổi tối đắp cái này đi."

Thi Lâm Uyên gật đầu, có chút si mê nhìn chằm chằm "nhung tơ đỏ" hơi mỏng nhàn nhạt trên tầng da thú kia, ánh mắt lần thứ hai hừng hực lên.Đây là...

Mùi của Căng Căng.

Tư Căng có chút ưa sạch sẽ rất nhỏ, mặc dù đến thế giới thú nhân, cũng không cách nào không chịu không tắm rửa thì đi vào giấc ngủ.Ban đêm, vẫn là đi sau núi, phóng thích thần lực, mình dùng dòng suối nhỏ, làm một ao suối nước nóng.Tiến vào trong đó, tắm rửa một phen.Thi Lâm Uyên đi theo, ngẩn người nhìn toàn bộ hành trình, xác thực làm mình nhìn đến cả người nổi lửa.Chẳng qua cũng may, không có thú xấu xa khác tiếp cận thần minh trái tim phòng bị kém của y.Vì để tránh cho bị Tư Căng phát hiện, thừa dịp lúc Tư Căng lên bờ, Thi Lâm Uyên đã chuẩn bị rời khỏi.Ai biết, mới vừa xoay người, cổ áo sau thì bị một tay níu lại, cứng rắn kéo vào trong nước.Rầm ——Nước ấm còn không có thích ứng, da thịt liền dán vào thần minh.Thi Lâm Uyên hóa thành hình người ngẩn ra, tim đập rộn lên, thân thể cũng...Lúc luống cuống, thì thấy Tư Căng vô cùng bình tĩnh vỗ vỗ bả vai y: "Tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ tiếp."

Dứt lời, liền trùm quần áo lên, trở về động cáo.Quần áo của thế giới thú nhân phần lớn do da thú hoặc lông thú chế thành, thiên nhỏ.Từ góc độ của Thi Lâm Uyên, có thể thấy rõ chân trắng gốm tinh tế của Tư Căng.Trên bắp chân còn có giọt nước chưa khô.Bị ánh trăng chiếu vào.

Tản ra ánh sáng nho nhỏ.Xinh đẹp đến để cho người ta mắt lom lom.Mặc dù ngâm ở trong nước, cũng không cách nào làm giảm bớt nội tâm dày vò ở trong lửa cháy mạnh một khắc kia.Sau khi Thi Lâm Uyên tắm rửa tốt, cũng trở về động cáo.Y cũng không biết tại sao, Tư Căng cứu y, y rõ ràng có lẽ, cũng chỉ có lẽ bảo vệ Tư Căng thật tốt, lại luôn là sẽ không thể ức chế sinh ra vài phần mơ ước với Tư Căng.Không, không thể như vậy.Trong cơ thể y có một chút xíu sức mạnh của hung thú thượng cổ, y có thể nhìn rõ ràng Tư Căng chính là thần tự nhiên cao cao tại thượng kiểm soát hoang dã kia.Ở thế giới thú nhân chọn lọc tự nhiên trong cạnh tranh sinh tồn, thần tự nhiên chính là trời của lựa chọn vạn vật, là thần của mọi người.Tư Căng là thần minh, y là tín đồ.Tín đồ là thuộc về thần minh.Nhưng thần minh lại không chỉ thuộc về y một tín đồ nho nhỏ này.Cậu vốn thì không được các bộ tộc lục địa hoang dã tiếp nhận, vẫn là an tâm làm 'bé trong suốt' của y, hầu hạ Tư Căng thật tốt thì tốt rồi.Thi Lâm Uyên tốn khí lực thật là lớn mới đè xuống mơ ước không nên tồn tại của mình, ngoan ngoãn trở về động cáo.Ban đêm, nhưng là như thế nào cũng ngủ không được.Thảm trên người là ấm áp.Được nhung tơ đỏ mềm mại tinh tế kia bọc lại, thật giống như Căng Căng bên người vậy.Để cho y không tự chủ được, hồi tưởng lại hai cái hôn Tư Căng ban tặng y ở trong rừng rậm.Hồi tưởng lại thần tự nhiên ướt sũng trong suối nước nóng.Mà lúc này, thần minh y ngửa mặt trông lên, thì ngủ ở bên cạnh y.Hô hấp Thi Lâm Uyên càng ngày càng không ổn định, lại sợ quấy rầy đến Tư CăngDứt khoát nghiến răng, nhẹ nhàng hôn thảm trên người một cái.Rồi sau đó, đắp thảm qua đầu, tay chậm rãi...Nửa đêm, mùi cây thạch nam nhàn nhạt lướt qua động đá, theo gió, đưa vào hơi thở của thần minh ngủ say, xua tan buồn ngủ của cậu.Tư Căng mở mắt ra, tìm mùi vị quen thuộc đi tới hang động nhỏ.Liếc mắt, đã nhìn thấy trên người Thi Lâm Uyên, ướt một mảnh nhỏ của thảm da thú.Đôi mắt hơi trầm xuống: "Làm sao làm?

Ngươi làm dơ lông hồ ly xinh đẹp của ta rồi."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0577: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 10


CHƯƠNG 0577: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 10EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Bị phát hiện rồi!!Thi Lâm Uyên ngẩn ra, nhếch nhác trên da thú không kịp thu dọn, sắc mặt đỏ kỳ cục.Y khẩn trương diễn đạt, lời không nói ra hai câu, lại thiếu chút nữa cắn đứt môi rồi.Xong rồi.Để cho thần biết rõ y tồn tại loại tâm tư xấu xa này, sẽ bị...

Xua đuổi đi đi?"

Ta...

Ta..."

Lúc luống cuống, Tư Căng mở miệng trước."

Là bởi vì ta lần trước ở trong rừng rậm hôn ngươi, vậy tiện nghi không để cho ngươi chiếm trở về, cho nên, ngươi thì 'Bắt nạt' ta như thế..."

Nghe được điều này, sắc mặt Thi Lâm Uyên đỏ hơn, tâm trạng loạn hơn.Mới vừa muốn há mồm, nhưng lại nghe Tư Căng nói: "...

Đồ ta đưa cho ngươi sao?"

Tiểu Yêu: [...]Đại nhân không hổ là đại nhân.Ngắt câu như thế, cũng không sợ cắt đứt tiểu thiên quân đến đột quỵ.Thi Lâm Uyên hoàn toàn bị hai câu nói này của cậu sững sờ ở tại chỗ.Ý nghĩ một mảnh hỗn loạn, nhất thời quên mất ngôn ngữ.Tư Căng lại vươn tay, mu bàn tay ngắm chuẩn Thi Lâm Uyên, rộng lượng nói: "Giận nuốt không trôi như thế mà nói, hôn trở về đi."

Thay đổi rất nhanh, Thi Lâm Uyên nhất thời không phản ứng kịp.Tay cũng đã đi trước suy nghĩ vươn ra, nhẹ nhàng nâng tay Tư Căng lên, nắm chặt.Rất sợ Tư Căng giống như lần trước vậy rút tay ra.Y thành kính nhìn chăm chú vào tay khớp xương rõ ràng kia.Quỳ một chân trên đất, nhẹ nhàng đặt môi mình lên.Một cái hôn chuồn chuồn lướt nước, lại tựa hồ như dùng tới tinh thần can đảm suốt đời của y.Thi Lâm Uyên buông môi, lại làm sao cũng luyến tiếc buông tay, ngẩn người nỉ non: "Thần của ta."

"Ngươi đang quỳ lạy ta sao?"

Thanh âm của Tư Căng nổ tung ở bên tai.Thi Lâm Uyên bỗng nhiên nâng đầu, đụng vào con mắt hoa đào phong lưu quanh co khúc khuỷu, tim đập mau kỳ cục.Y lại nghe Tư Căng nói: "Ta không thích tiếng xưng hô này, không êm tai bằng tên."

Tên...Thi Lâm Uyên sững sờ phút chốc, nhẹ nhàng mở miệng.Y nhớ kỹ cáo trắng ngớ ngẩn mở đường tìm chết kia gọi cậu Tư Căng.Y cảm thấy gọi tên đầy đủ là bất kính thần minh, cho nên, vẫn luôn ở trong lòng gọi "Căng Căng".Nhớ tới xưng hô hồi lâu, cuối cùng, vẫn là không tự chủ thốt ra.Vốn dĩ cho rằng thần minh sẽ tức giận, đã thấy cậu thoả mãn cười cười."

Không tệ, sau này thì gọi như thế đi."

Dứt lời, lại cúi đầu hôn lên trán Thi Lâm Uyên.Hô hấp Thi Lâm Uyên bị kìm hãm, thiếu chút nữa ngay cả giận đều không biết thở hổn hển.Sau đó, lại nghe Tư Căng nói: "Ta hôn trán ngươi hai cái, chiếm tiện nghi của ngươi hai lần, ngươi nên làm sao chiếm trở về đây?"

"Trả lời không tốt, ta sẽ tức giận."

Câu uy hiếp bất cần đời này để cho hàng rào cố thủ của Thi Lâm Uyên hơi hơi nứt ra.Y đứng lên, khẽ ôm thần minh nhỏ nhắn xinh xắn của y vào trong lòng, "Đắc tội rồi."

Nói xong, liền cúi đầu, đặt lên môi mềm mại của thần minh.Một cái hôn tinh tế nhẹ nhàng kia, ôn nhu, cũng không mang bất kỳ tính công kích gì.Lại ngoài ý muốn hôn lỗ tai và đuôi của cáo đỏ.Thi Lâm Uyên hơi hơi khiếp sợ, nhịn không được đưa tay, đánh bạo đi chạm lỗ tai xù xù kia của Tư Căng.Một khắc chạm đến kia, tai cáo đỏ nhẹ nhàng run rẩy.Làm cho thần tự nhiên trong lòng cũng không nhịn được run lên một chút.Tư Căng nhịn không được hừ nhẹ ra tiếng.Cậu cảm thấy khó chịu, rất khó chịu.Đuôi hơi hơi xù lông, đặc biệt muốn...Tựa hồ nhận thấy được khác thường của Tư Căng, Thi Lâm Uyên ôm chặt cậu hơn chút.Tay kia đi cẩn thận từng li từng tí đụng vào đuôi cáo đỏ mẫn cảm của thần minh.Tư Căng lại nhịn không được run rẩy, từ từ phản ứng kịp nhận ra, vội vàng xuyên qua phòng tối nhỏ truyền tin tức với Tiểu Yêu: 'Yêu Nhi, bây giờ là tháng mấy?'[giữa tháng Ba a, thời gian cáo lửa thay lông và...]Tư Căng nghiến răng, lần thứ hai gia cố phòng tối nhỏ của Tiểu Yêu.Giữa tháng Ba, ngoại trừ thời gian thay lông không phải là...Thời gian FQ?*FQ 发情 (fā qíng) phát tình = động dục===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0578: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 11


CHƯƠNG 0578: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 11EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Lúc ý thức được điểm này, Tư Căng cả người đều là mềm nhũn.Chỉ có thể hai tay vòng ở cổ Thi Lâm Uyên, toàn bộ sức lực dựa vào ở trên người y.Trái tim là hoảng sợ, đầu ngón tay là nóng.Không có nụ hôn này còn may.Bây giờ, cảm giác tê tê lại từ lỗ tai và đuôi, nhanh chóng truyền khắp tứ chi bách hài.Từng chút từng chút, ăn mòn lý trí của cậu.Cùng Kỳ tỉnh tỉnh mê mê này, rốt cuộc có biết hay không, sờ lỗ tai của cáo là hành vi tìm bạn đời a!!Làm sao làm?Vốn chỉ là chuẩn bị trêu chọc một chút, lúc này, lại hoàn toàn muốn đắp mình đi vào.Nhưng ai bảo bây giờ là...

Mùa xuân.Dứt khoát...Tư Căng đẩy Thi Lâm Uyên về phía trước một cái.Cho mình khoảng trống 3 giây thở dốc.Liền cúi đầu, lung tung hôn tín đồ của cậu.Trong cổ họng cáo nhỏ phát ra tiếng vang "xì xào".Âm thanh ngọt ngấy, nghe đến đầu quả tim người nóng lên.Ngay cả hai cặp mắt đào hoa từ trước đến nay trấn tĩnh kia, đều nổi lên sương mù.Trái tim Thi Lâm Uyên hung hăng nhảy vài cái.Trở tay nhốt Tư Căng ở trong lòng, lần thứ hai chặn môi cậu.......Thời tiết hơi lạnh, nhiệt độ trong động đá lại không thể khống chế kéo lên.Nhưng cuối cùng, Thi Lâm Uyên không tới một bước cuối cùng.Y chỉ là vỗ về Tư Căng, dùng da thú bọc cậu thật kỹ.Mới nghiêm túc, quỳ gối bên cạnh cậu, xin lỗi với thần minh cao quý kia: "Xin...

Xin lỗi, sau...

Lần sau...

Sẽ không..."

Trên người Tư Căng không có bao nhiêu sức lực, bây giờ ý nghĩ lại là tỉnh táo lại.Chẳng biết tại sao, nghe được những lời này của Thi Lâm Uyên, thì bắt đầu mơ hồ không thoải mái.Cậu là Chiến thần Thiên giới, nhiều người thờ phụng cậu, người quỳ lạy cậu cũng nhiều.Cậu từng lên đỉnh thần cực, dẹp yên tứ hải, hàng triệu thiên thần cúi đầu lễ bái.Nhưng lúc nghèo túng, cũng chỉ có người trước mặt, nguyện ý vì cậu không để ý tất cả.Cậu tự mình chống đỡ thân thể, tựa vào bên mép giường bằng đá, hỏi: "Tại sao muốn nói xin lỗi?"

Thi Lâm Uyên tự ti quen rồi.Y biết rõ nơi này không phải là thượng cổ, cho đến ngày hôm nay, trải qua truyền thừa nhiều năm, sức mạnh hung thú trong cơ thể y sớm thì bị suy yếu một chút không còn.Ngoại trừ dáng người lớn hơn một chút, sức lực lớn hơn một chút, có thể phân rõ Tư Căng là thần tự nhiên.Cái khác, không thể mạnh mẽ hơn so với bất kỳ thú nào.Y giống như là người ngoài của lục địa hoang dã, vì tất cả địa phương không dung, làm sao nhẫn tâm liên lụy thần minh của y."

Bởi vì...

Ngươi là thần minh, ta...

Ta là tín đồ, tín đồ không thể xúc phạm...

Cho nên..."

Tư Căng cắt đứt lời y: "Cho nên coi như là tín đồ khác làm chuyện vừa rồi với ta, ngươi cũng không có vấn đề, cũng thờ ơ phải không?"

Thi Lâm Uyên lúc này khẩn trương, vừa nghĩ tới Tư Căng Lạc vào trong lòng thú khác, gấp đến độ vành mắt đều đỏ rồi.Có để tâm, y rất để tâm!Thần minh yếu ớt như vậy chỉ có thể nương tựa vào y, chỉ có thể y nhìn thấy, y làm sao nhẫn tâm cho người khác.Nhưng y thú không may như vậy, không được bất kỳ bộ tộc tiếp nhận, làm sao có thể hợp với thần tự nhiên cao quý như vậy chứ?"

Căng Căng...

Ta không phải...

Ta không phải, ta là sợ..."

Tư Căng chờ nửa ngày, hung thú nhỏ thấp kém khẩn trương cũng không nói ra một nguyên do.Cuối cùng, Tư Căng vẫn là thu hồi ánh mắt về trên người y, trấn an nói: "Được rồi, ta đi ra ngoài đi ngủ, sáng mai còn phải xử lý tộc sói và Mạnh Thất Thất, ngươi cũng sớm đi ngủ đi."

Dứt lời, liền tự mình đứng lên, ngủ trở về giường đá của mình.Nằm xuống, lại thì không cách nào yên giấc.Tư Căng là võ tướng Thiên giới, chiến tranh trước đây nếu như xảy ra vấn đề, cậu thì sẽ trước tiên từ trận doanh của mình tìm nguyên nhân.Dần dà lâu ngày, cũng dưỡng thành tính tình gặp vấn đề trước tiên nghĩ lại bản thân mình.Có phải thái độ mới vừa rồi của cậu không quá tốt hay không?Tiểu thiên quân thế giới này không có trí nhớ trước kia, cậu cũng rất bất lực rất bất đắc dĩ.Bản thân không nên hung dữ với y.Có thể là thời gian FQ tâm tình không ổn định đi.*FQ 发情 (fā qíng) phát tình = động dụcMặc kệ, ngày mai ngủ dậy lại tìm cơ hội trò chuyện tiếp đi.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0579: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 12


CHƯƠNG 0579: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 12EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Tư Căng bên này không cách nào yên giấc, tộc sói bên kia đồng dạng cũng không cách nào yên giấc.Vết thương của Du Thiên Cương vừa tốt, thì thấy một đám sói xám vây quanh hắn, tập thể thương lượng cái gì "Muốn đưa hắn đến tộc cáo, thiêu cháy tế trời".Sắc mặt Du Thiên Cương vừa tốt một chút lại không còn chút máu.Hắn chịu đựng kinh hãi nghe mấy lần, thật vất vả chắp vá thông tin vụn vặt lẻ tẻ, toàn bộ sói lớn chịu chấn động.Đại khái chính là Diệp Tư Căng dục hỏa trở về, truyền đạt chỉ lệnh của thần tự nhiên, mệnh bầy sói đưa mình và Mạnh Thất Thất đi thiêu cháy tế trời, bằng không, hỏa hoạn thảo nguyên tộc sói vĩnh viễn không ngừng nghỉ.Hiện nay, lãnh địa tộc sói hỏa hoạn tràn ngập, đã ngày không tắt.Lại cháy tiếp nữa, bầy sói thì thật không có chỗ sống rồi.Cho nên, mấy thuộc hạ thân tín này quyết định trước tiên đưa hắn ra đi cầu Diệp Tư Căng tha thứ!Du Thiên Cương nghe hiểu nguyên do của câu chuyện, lúc này chửi ầm lên: "Mấy người điên rồi?

Thật đúng là dám tin lời của phế vật Diệp Tư Căng kia?

Các ngươi làm sao thì nhìn không rõ chứ?

Thất Thất lần trước giúp chúng ta tránh thoát đàn sư tử vây công một lần, nàng ấy mới là thần nữ!

Thứ nàng ấy dự đoán mới là đúng!"

"Yêu vật đáng bị thiêu cháy là con hồ ly lẳng lơ Diệp Tư Căng kia, việc gì liên quan tới Thất Thất?

Việc gì liên quan tới ta?!"

Quân sư sói xám ánh mắt phức tạp nhìn thủ lĩnh chỉ có một thân cậy mạnh của mình, lạnh nhạt mở miệng: "Đó là ngươi bị hổ của Diệp Tư Căng chụp ngất đi, căn bản không phát hiện dáng vẻ cậu ta ra lệnh."

"Diệp Tư Căng vốn thì tà môn, biết tiên tri, ngươi còn thế nào cũng muốn thiêu cậu ta, lúc này thì tốt rồi đi?"

"Bản thân ngươi vì một giống cái thú không thú, quỷ không ra quỷ một muốn giết Diệp Tư Căng còn chưa tính, còn cần phải kéo mọi người chôn cùng với ngươi sao?"

Du Thiên Cương vẫn như cũ không tin, giãy giụa tranh cãi: "Sẽ không!

Thất Thất lần trước dự đoán đất đá trôi lần kia thì dự đoán chuẩn rồi, nàng ấy nhất định có thể trợ giúp tộc sói dập tắt lửa, nàng ấy đâu rồi, mấy người có phải nhốt nàng ấy lại rồi hay không?"

"Nhốt?"

Quân sư sói xám cảm thấy buồn cười: "Ngu xuẩn, Mạnh Thất Thất sớm thì ném ngươi chạy trốn, còn phải dùng tới chúng ta nhốt?!"

Du Thiên Cương ngớ ra trong nháy mắt, lập tức bắt đầu điên cuồng phủ định cái nhìn của quân sư sói xám, giãy giụa muốn đi tìm Mạnh Thất Thất.Nhưng còn không có đứng lên, thì bị quân sư một móng vuốt chụp choáng váng, tìm mấy con sói dáng người cường tráng nâng hắn đến động cáo.Lúc bảo vệ cáo tới bẩm báo, Tư Căng đã quần áo nón nảy chỉnh tề đi ra.Thi Lâm Uyên tựa hồ biết cậu tức giận rồi, cũng không dám giống như trước vậy, đi theo thật chặt.Đi theo phía sau cậu năm bước, biến thành mười bước.Y hành động nhanh nhẹn, lực phản ứng nhanh chóng, lại nhưng tùy ý đổi kích thước hình thể.Cho nên, ngoại trừ Tư Căng, không có cáo khác phát hiện y đang theo dõi.Khẳng định người vẫn như cũ đang đuổi theo cậu, Tư Căng cũng hơi yên lòng một chút.Cậu đi tới trước núi, thấy Du Thiên Cương bị trói gô, tâm trạng tối tăm lần thứ hai tốt lên.Rất hiển nhiên, hứng thú hành hạ kẻ địch đến chết có thể tạm thời để cho cậu ném không thoải mái nho nhỏ kia đi.Tư Căng ngồi xuống ở trên ghế thủ lĩnh tộc cáo, hai chân giao nhau, đối mặt Du Thiên Cương bị tộc sói tự tay cột vào trên đài tế trời tộc cáo kia, nhàn nhạt mỉm cười."

Du thủ lĩnh a, ta nhớ kỹ, mấy ngày trước đây ngươi còn phái bầy sói vây công ta, cột ta vào trên đài tế trời."

"Khi đó, ngươi thì ôm Mạnh Thất Thất ngồi ở trên vị trí thủ lĩnh chế giễu."

"Này không mấy ngày, vị trí của ngươi ta, lại là hoàn toàn ngược lại đấy."

Du Thiên Cương lần thứ hai tỉnh lại, không cam lòng nghiến răng: "Diệp Tư Căng, ngươi đừng quá đắc ý, ngươi giả truyền ý chỉ của thần tự nhiên, nhất định sẽ bị trời phạt!"

"Trời phạt?

Ngươi là nói, như vầy phải không?"

Dứt lời, Tư Căng liền nâng tay búng ngón tay.Cành cây chung quanh Du Thiên Cương thì bắt đầu điên cuồng bốc cháy.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0580: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 13


CHƯƠNG 0580: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 13EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Sắc mặt Du Thiên Cương trong nháy mắt cứng đờ, tựa như là không thể tin được việc xảy ra trước mặt là thật sự!Hắn vốn dĩ cho rằng, hỏa hoạn thảo nguyên tộc sói chỉ là trùng hợp, dầu gì cũng là thần tự nhiên thực sự không quen nhìn vật chẳng may Diệp Tư Căng này, cho nên tự mình ra tay đốt chết Diệp Tư Căng.Nhưng...

Chuyện tại sao sẽ biến thành như vậy?Diệp Tư Căng đánh búng ngón tay thì có thể khống chế thế lửa?!Dưới lửa cháy mạnh phụ trợ, ý cười của hồ ly đỏ càng ngày càng mê hoặc mê người.Cậu mắt mở trừng trừng nhìn mắt Du Thiên Cương dần dần trở nên vô thần, mới để cho bảo vệ hồ ly mang Mạnh Thất Thất bị cậu xỏ xuyên tay chân đi ra.Tư Căng cố ý dùng thần lực che giấu vết thương trên người Mạnh Thất Thất, lúc này ả thoạt nhìn, giống như trước đây vậy, hoàn hảo không tổn hao gì.Đúng, chính là muốn như vậy.Thả một Mạnh Thất Thất hoàn hảo đi ra, mới có thể làm cho Du Thiên Cương một lần nữa cháy lên hy vọng, sau đó lại hung hăng đánh kẻ đầu sỏ gây họa đốt chết nguyên chủ nhưng không biết hối cải này vào địa ngục.Quả thực, một khắc thấy Mạnh Thất Thất, trong mắt của Du Thiên Cương lần thứ hai dấy lên hy vọng.Hắn kêu lên với Mạnh Thất Thất, ý đồ cầu ả cứu mạng.Cùng lúc, trái tim cũng yên tĩnh không ít.Thật tốt quá, Thất Thất ở nơi này, Thất Thất đến tìm hắn rồi!Thất Thất lợi hại như vậy, chẳng những có thể dự đoán lúc nào có động đất và đất đá trôi, còn có rất nhiều máy móc nhỏ có "Pháp thuật", nhất định có thể mang hắn đi ra ngoài!Đến lúc đó, hắn thì lột da rút gân con cáo thối kia, làm một kiện quần áo áo da thú mới cho Thất Thất!Nhưng lúc này, Tư Căng cũng cười tủm tỉm đối mặt Mạnh Thất Thất, ga lăng mở miệng: "Đây là vở kịch lớn ta chuẩn bị cho ngươi, lửa nướng thịt sói, đẹp mắt không?"

Một ngày một đêm qua, Mạnh Thất Thất bị Tư Căng giày vò đến tinh thần uể oải, không có chút đường sống phản kháng nào.Hơn nữa, Diệp Tư Căng này quá tà môn rồi.Máy móc nano cực kỳ hiện đại của ả không chỉ đều mất khống chế, ả bị ngược đãi một ngày một đêm, thậm chí ngay cả vết thương đều tìm không ra!Mạnh Thất Thất bị làm sợ đến thành thật, không dám phản bác Tư Căng, chỉ ngẩn người gật đầu: "Thật...

Đẹp mắt."

"Yêu thích thì tốt."

Tư Căng thuận theo ả nói: "Ngươi lại đi thêm một cây đuốc cho thủ lĩnh sói, nếu như có thể đốt chết hắn, ta sẽ tha cho ngươi."

Vừa nghe Tư Căng muốn thả người, Mạnh Thất Thất lập tức vui vẻ đứng lên.Chỉ cần rời khỏi địa phương ma quỷ này, ả thì có thể nghĩ biện pháp lần thứ hai liên hệ sở nghiên cứu thế kỷ 35, ả thì còn có hy vọng trở mình.Vì vậy, Mạnh Thất Thất từng bước một tiến lên, ở trong ánh mắt chờ đợi của Du Thiên Cương, tự tay đốt lửa cháy mạnh hơn.Lại rất sợ Du Thiên Cương không chết được, mình không thể thoát khỏi.Lần thứ hai cầm một cây gậy trúc nhọn, không lưu tình chút nào đâm rách bụng Du Thiên Cương.Du Thiên Cương phun ra một búng máu, con ngươi trong nháy mắt phóng to, nước mắt trong nháy mắt chảy ra.Không biết là bị lửa xông, là đau, hay là thật sự tổn thương trái tim.Chật vật đến không thể lại chật vật.Hắn thực sự không thể hiểu, Mạnh Thất Thất luôn luôn như chim nhỏ nép vào người vậy mà sẽ làm ra chuyện như vậy với hắn.Tinh thần của Du Thiên Cương hoàn toàn tan vỡ, hắn đau lòng không thôi, không ngừng hỏi năm sáu vấn đề.Mạnh Thất Thất cũng không có trả lời.Chỉ là lạnh lùng nhìn hắn diệt vong ở trong lửa cháy bừng bừng, trong mắt lộ ra sảng khoái khác.Mắt nhìn Du Thiên Cương chết rồi, Mạnh Thất Thất mới lảo đảo chạy về bên cạnh Tư Căng, quỳ xuống ăn nói khép nép hỏi."

Thủ lĩnh, Diệp thủ lĩnh, bây giờ có thể thả ta rồi sao?"

"Có thể."

Tư Căng tìm tới mấy con sói đưa Du Thiên Cương tới kia, hất tay ném Mạnh Thất Thất cho bọn họ, mở miệng nói."

Các ngươi cũng thấy rồi, chính là giống cái này, hại chết thủ lĩnh trước của mấy người, còn làm hại lãnh địa tộc sói ngọn lửa cả ngày không tắt, bắt trở về, muốn làm sao giày vò thì giày vò như thế đi."

Mạnh Thất Thất:...Cho nên, "thả ả" Theo như lời Diệp Tư Căng, chính là thả ả từ động cáo vào ổ sói??!Cậu ta đúng là điên rồi!!Sói chính là động vật quần cư, để ý lãnh địa của mình nhất.Nếu là ả lấy lý do này được thả lại đi, còn không phải bị một đám sói dữ kia xé xác sao?Diệp Tư Căng đồ đê tiện này!

Giả bộ dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, kỳ thực chính là muốn thay đổi phương pháp giày vò ả, giết chết ả!Trải qua hôm nay sự kiện Tư Căng búng ngón tay phóng hỏa, bầy sói càng thêm tin tưởng cậu là sứ giả của thần tự nhiên, lại cung kính vài phần với cậu.Cùng lúc, trách toàn bộ tội danh lửa trên thảo nguyên tộc sói ở trên người giống cái mê hoặc thủ lĩnh Mạnh Thất Thất này.Nếu không phải là ả nói xằng nói xiên, tộc sói làm sao sẽ đuổi theo bắt Diệp Tư Căng, làm sao đến mức đắc tội thần tự nhiên?!Chờ trở về, nhất định xé giống cái nói xằng nói xiên này nấu canh!...Mạnh Thất Thất bị mang về tộc sói, nhốt ở trong hang núi.Bị các sói dữ tùy ý xâm phạm, quất roi, giày vò!Ả chịu đựng đau nhức, thử nghiệm mở hệ thống ra lần nữa, nhưng hệ thống trúng virus, mở lại cần ba ngày.Mạnh Thất Thất rít gào dưới đáy lòng, tuyệt vọng vô tận bao phủ ả.Đang lúc mê man, nhìn thấy một con thỏ nhỏ tới đưa cơm cho ả.Thỏ kia là một giống cái nhỏ, là đồ chơi nhỏ lúc Du Thiên Cương đi săn thỏ, mang về, rất ngoan ngoãn, cho nên không có bị giết, mà là vẫn luôn lưu lại làm lao động tay chân.Mạnh Thất Thất lần thứ hai có chủ ý ——Ả nhớ kỹ, cáo tựa hồ đặc biệt yêu thích thỏ, trong khoảng thời gian này, lại vừa mới là thời gian FQ*, trên người ả lại vừa lúc còn có một lọ thuốc độc.*FQ 发情 (fā qíng) phát tình = động dụcNếu để cho con thỏ nhỏ này đi tiếp cận Diệp Tư Căng, đụng lỗ tai của cáo lông đỏ, thừa dịp lúc tinh thần cậu ta mơ mơ màng màng hạ độc cậu ta.Ả chẳng phải là liền có thể giết chết Diệp Tư Căng báo thù rồi?===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:Yên tâm yên tâm, Uyên Uyên chương sau thì thông suốt á, giảng hòa á, còn sẽ vì Căng Căng nỗ lực xưng bá thế giới thú nhân!A Uyên làm sao có thể cho phép có thú xấu xa có dụng ý xấu tiếp cận thần minh của y chứ?---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0581: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 14


CHƯƠNG 0581: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 14EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Nghĩ như thế, Mạnh Thất Thất lại dấy lên hy vọng.Ả nắm thỏ lên, dùng việc có thể đưa nó đến một bầy thỏ khác làm mồi nhử, dặn dò ả đi tiếp cận Tư Căng.Con thỏ nhỏ đã hồi lâu không trở về nhà rồi, mỗi ngày ở bầy sói qua sinh hoạt kinh hồn bạt vía.Vừa nghe còn có thể trở về, hai lỗ tai cũng vểnh lên.Khẩn trương lại nghe lời nhìn Mạnh Thất Thất.Cuối cùng, vẫn là đáp ứng ả, đi động cáo mạo hiểm ném độc.Màn đêm buông xuống, Mạnh Thất Thất dẫn dụ một sói nhỏ ham mê sắc đẹp của ả, lừa sói nhỏ mang ả và thỏ đi ra ngoài.Lúc quay đầu lại, hung hăng nhổ một bãi nước bọt về phía lãnh địa của tộc sói.Đám ác quỷ háo sắc này, nếu như không có ả qua tốt, sớm thì không sống được đến bây giờ.Chờ ả liên lạc với giống đực hổ của ả, thì giẫm sói nhỏ này, để cho đám sói xám SB* kia diệt tộc!* SB "傻逼" (shǎ bī) ngu ngốc, đần đồn, thằng ngu...Lúc Mạnh Thất Thất thả thỏ vào tộc cáo, Tư Căng mới vừa ăn xong bữa tối.Bởi vì cậu phóng lửa, cho nên thức ăn hôm nay làm nhanh hơn một chút.May là, đám hồ ly này đã có hiểu biết dùng ớt làm gia vị.Bằng không thì, còn thật là khó nuốt xuống.Dùng xong bữa, cũng không để ý Cùng Kỳ ngây ngốc phía sau, liền tự mình trở về động cáo.Một ngày rồi, cũng không tới tìm cậu.Nguyện ý đi theo xa xa thì đi theo đi.Nguyện ý làm tín đồ của cậu thì đi làm đi.Dù sao thần minh cũng không thiếu một tín đồ là y!Vòng qua ba con đường núi gập ghềnh, liền đến hang động.Vào động, một mùi thơm thỏ vào thời gian FQ mới có ngấm vào mũi.*FQ 发情 (fā qíng) phát tình = động dụcMùi có chút nồng, xông đến Tư Căng hơi hơi nhíu mày lại.Nâng mắt, liền thấy giống cái thỏ trắng nhỏ quỳ gối bên giường bằng đá của cậu.Thỏ trắng nhỏ hóa thành hình người, nhưng giữ lại lỗ tai và đuôi.Nâng mắt, nghiêng đầu nhìn cậu.Cả người nho nhỏ, vành mắt trời sinh mang đỏ, đặc biệt chọc người trìu mến."

Cáo...

Cáo thủ lĩnh."

Nàng ta cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng, thanh âm vừa ngọt lại mềm."

Ta...

Ta là thỏ trốn ra từ trong bầy sói, muốn tìm một chỗ xin chứa chấp, ta hỏi cáo khác, nói muốn lưu lại, đều phải...

Phải trước tiên hỏi qua ngài."

"Ngài còn nhớ ta không?

Lần trước...

Chủng tộc bọn ta bị bầy sói đuổi giết, ngài còn cứu ta một mạng."

"Nhưng ta sau đó hay là bị sói già bắt trở về...

Thật vất vả trốn tới, chỉ...

Chỉ có thể tới nương nhờ ngài."

Đang khi nói chuyện, lại nắm thật chặt độc Mạnh Thất Thất cho trong tay.Đây là tiền đề nàng ta một lần nữa về tới đàn thỏ —— Diệp Tư Căng, nhất định phải chết!Thì tính là nàng ta lấy oán trả ơn đi.Nhưng đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, giết Diệp Tư Căng có lợi với nàng ta, nàng ta thì nhất định sẽ ra tay.Vừa lúc, còn có thể lợi dụng một chút lý do báo ân đi nương nhờ, đạt được tin tưởng của Diệp Tư Căng.Giết người không tốn sức chút nào.Tư Căng chậm rãi đi về phía trước vài bước, con mắt hoa đào xinh đẹp hơi đổi, lòe ra vài phần hứng thú.Cúi đầu, đưa tay bóp cằm của nàng ta lên: "Muốn lưu lại?"

Thỏ trắng nhỏ vừa thấy có triển vọng, lúc này hưng phấn lên: "Đúng vậy, thủ lĩnh, ta...

Ta chỉ muốn hầu hạ ngài..."

Nói, liền nâng tay đi đụng eo Tư Căng, trong con ngươi chợt hiện sảng khoái khác.Chỉ cần giết chết Diệp Tư Căng...Nhưng, tay còn không có đụng tới, thì bị Tư Căng hung hăng bóp cổ, hất tay ngã ở trên vách núi đá.Thuốc độc chưa sử dụng rơi xuống, bị Tư Căng một chân nhấc lên đá đến trên người thỏ trắng.Rầm ——Bình thuốc vỡ vụn, độc khí lan tràn ra.Điên cuồng xâm nhập da thỏ trắng, chỉ chốc lát sau, liền đốt trên người nàng ta lở loét vô cùng.Con thỏ nhỏ liều mạng giãy giụa, chảy nước mắt điên cuồng lăn qua lăn lại trên mặt đất.Thậm chí ý đồ cầu Tư Căng cứu viện.Nhưng...

Đã không làm nên chuyện gì.Nàng ta nhìn thấy hai tay Tư Căng hơi hơi nâng lên, khống chế hai dây leo buộc nàng ta lên.Rồi sau đó, thừa dịp thuốc trên người nàng ta còn không có mất đi hiệu lực, liền hất tay ném ra ngoài cửa sổ.Rơi vào ở trên người Mạnh Thất Thất nghe lén sau động rẽ đường nhỏ lên núi.Nện Mạnh Thất Thất và sói nhỏ kia cùng trúng thuốc độc xuống vách núi."

A a a a ——" hai tiếng thét chói tai cùng lúc vang lên.Nhưng sói nhỏ bị té thịt nát xương tan, Mạnh Thất Thất lại bị một người đàn ông mặc áo khoác ngoài đen kéo lại.Lợi dụng máy thời gian, biến mất ở núi cáo....Sau khi ném con thỏ kia ra ngoài, Tư Căng rửa sạch mùi ngọt ngấy, để cho người ta buồn nôn kia, xoay người ngồi trở lại trên giường đá.Nằm một hồi, lỗ tai lần thứ hai không chịu khống chế mà nhô ra.Nhúc nhích, giống như đang vẫy tay với người, cầu người đi bắt nạt.Quá xấu hổ rồi!Tư Căng nghiến răng, dùng thần lực thu hồi lỗ tai lại, đắp thảm da thú.Cậu nhớ kỹ, cáo lông đỏ loại thời điểm này bình thường chỉ sẽ kéo dài 2 ——4 ngày.Đây là thiên tính của cáo, dùng dược vật hoặc thần lực đè nén đều không tốt với thân thể.Mà thôi.Nhịn một chút đi.Nhịn một chút thì tốt rồi.Cậu nghiến răng bình phục hô hấp.Chưa từng nghĩ, nhắm mắt lại trong chốc lát, thì cảm thấy có một bàn tay vuốt ve đầu cậu.Tai cáo lần thứ hai không nghe sai khiến nhô ra.Tư Căng mở mắt ra, ánh mắt sắc bén đảo qua hung thú thật vất vả lấy dũng khí tới gần.Nhe răng: "Lăn!"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0582: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 15


CHƯƠNG 0582: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 15EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Thanh âm của Tư Căng có chút lớn.Thi Lâm Uyên theo bản năng run rẩy, tay cũng hơi hơi buông cậu ra.Nhưng thấy dáng vẻ khó chịu xù lông của Tư Căng, lại lần nữa phủ tay tới.Nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai của cậu.Lúc này tai cáo đỏ cực kỳ mẫn cảm.Nhúc nhích, chui vào lòng bàn tay người đàn ông.Chẳng qua phút chốc, liền làm đuôi mắt thần minh đỏ lên.Giống như hoa đào nhiễm nước mắt, đặc biệt trêu người.Thi Lâm Uyên nuốt nước miếng một cái, hít thở sâu mấy cái, thật vất vả mới lấy hết tinh thần can đảm.Mở miệng nói: "Căng Căng, nghe...

Nghe nói vuốt ve tai cáo là hành vi tìm bạn đời, ta...

Ta hôm qua sờ soạng lỗ tai của ngươi..."

Tư Căng càng nghe càng giận, nhưng lỗ tai đã đè không được rồi, đuôi lại lòi ra.Chỉ lạnh lùng nói: "Cho nên thì sao?"

"Cho nên...

Ta...

Ta phải với ngươi...

Với ngươi...

Phụ!

Trách!"

Hai chữ cuối cùng, Thi Lâm Uyên cơ hồ là cắn ra.Dứt lời, không đợi Tư Căng nói cái gì, cũng không dám nhìn biểu tình lúc này của Tư Căng.Liền liều lĩnh, đặt lên môi của thần minh.Môi cáo mềm mại, rất nóng.Cũng nóng đến trái tim hỗn loạn của Thi Lâm Uyên.Trái tim hung thú rất nhỏ, một khắc nhìn thấy Tư Căng kia, liền chỉ chứa một mình ậu.Trời biết y hôm nay thấy con thỏ kia vào động, có bao nhiêu ghen tỵ.Biết được con thỏ kia muốn hại Tư Căng, có bao nhiêu hận.Hận không thể trực tiếp tiến lên ôm Tư Căng vào trong lòng ngực mình.Nói cho toàn bộ thú xấu xa có dụng ý xấu.Thần tự nhiên là của y, người nào đều không được nhớ thương.Y là hung thú thượng cổ, tuy rằng sức mạnh suy yếu, nhưng mà là cao quý hơn với thú nhân và á thú nhân khác.Chỉ là y mấy năm nay không có đồng bạn, lại không nguyện ý gây sự, ẩn nhẫn quen rồi, mấy thứ này thì thật cho rằng y dễ khi dễ!Từng cái từng cái, luân phiên hãm hại thần y đặt ở đầu quả tim cung phụng.Bọn họ cũng xứng!"

Ưm...

Ngươi...

Thả ra!!"

"Căng Căng, ta thích ngươi."

"Thần của ta, ta muốn trở thành bạn đời của ngươi."

Thi Lâm Uyên mở miệng, bày tỏ trắng trợn,Y hiểu rõ, xúc phạm thần minh là hành vi đại nghịch bất đạo.Đặt ở thượng cổ, là phải bị lôi kiếp.Từ xưa đến nay, không có một hung thú xúc phạm có kết cục tốt.Bọn họ hoặc tan thành mây khói, hoặc để tiếng xấu muôn đời.Nhưng y không quan tâm.Con thỏ kia xuất hiện đánh thức y, y hôm nay vô luận như thế nào đều phải vì bản thân mình đòi một danh phận.Làm người có thể danh chính ngôn thuận, đứng ở trước người Tư Căng, vì cậu che gió che mưa!Y không sợ lôi kiếp, không sợ bêu danh, chỉ cần Tư Căng!Vốn dĩ cho rằng sẽ lần thứ hai bị hung dữ, nhưng lúc y nói ra những lời này, động tác đẩy y của Tư Căng lại ngừng rồi.Cậu dừng một chút, bỗng nhiên nhẹ giọng nở nụ cười, không biết là đang giễu cợt cậu hay là hay là đang giễu cợt mình.Chẳng qua, lại là đưa tay ôm lấy cổ y."

Vậy ngươi còn ngớ ra làm gì a?

Thì nhìn ta khó chịu sao?"

Nghe được câu này, Thi Lâm Uyên hơi ngẩn ra.Sau một khắc, mừng như điên liền giống như bão tố tới.Y cúi đầu, lần thứ hai hôn Tư Căng.Cấm kỵ khinh thần làm cho y điên cuồng.Động tác của y vẫn luôn rất có chừng mực, rất chậm rất chậm.Tư Căng ngừng trong nháy mắt, chậm rãi nhắm hai mắt lại.Phút chốc sau, có nước mắt chảy xuống..........Lúc này trăng lên ngọn liễu.Đêm, còn rất dài...Mà trong đêm dài đằng đẵng này, thứ Tư Căng ghi nhớ ghi nhớ, liền là đôi mắt hừng hực lại thành kính của Thi Lâm Uyên.Cái ánh mắt này thật quen thuộc.Luôn cảm thấy từng thấy ở nơi nào, thế nhưng chôn ở chỗ sâu trong ký ức, hồi lâu không có nhớ được.Không biết qua bao lâu, Tư Căng ngất đi.Trong tiềm thức, lại là có một chút ký ức, bị gợi lại lặng lẽ...===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0583: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 16 UYÊN CĂNG QK


CHƯƠNG 0583: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 16 "QUÁ KHỨ CỦA UYÊN CĂNG"EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Tư Căng biết mình lạc vào ký ức, hơn nữa, không chỉ một chút.Bởi vì giày vò của thiên lôi nghiệp hỏa năm trăm năm ở ngục giam thiên thần không phải là dễ chịu.Trong này, ngay cả ngục giam cấp thấp nhất đều mỗi ngày có tù nhân bị ép đến tinh thần thất thường, tự sát giải thoát.Chớ nói chi là cậu nhốt mình ở ngục giam hạng nhất.Gánh không được, lúc tinh thần tan rã, mất ký ức là chuyện thường.Cậu quen rồi.Cho nên sau khi ra tù, nhìn thấy sự vật quen thuộc, thì sẽ theo bản năng mà lưu ý.Ví dụ như, Lạc Lâm Uyên trong quán rượu ở vị diện đầu tiên.Luôn cảm thấy từng thấy ở nơi nào, cho nên mới có thể yên tâm đi trêu chọc.Đồng dạng, ánh mắt của Thi Lâm Uyên, cũng để cho cậu cảm thấy rất quen thuộc.Lần đầu tiên thấy loại ánh mắt này, hình như là ở rất nhiều năm trước, lúc đại chiến thần ma lần thứ ba...Khi đó, cậu mới vừa mang binh đẩy lùi một lần tiến công của Ma tộc, lúc dọn dẹp chiến trường, ở trong đống gạch vụn khu không người, tìm được một đứa nhỏ.A Uyên khi đó còn rất non nớt, chỉ cao tới đầu gối cậu.Đánh bạo vươn tay nhỏ bé mũm mĩm, kéo một đoạn áo giáp của cậu lại.Thanh âm mềm dẻo lộ ra quật cường khác thường: "Nguyên soái, cứu cứu ta, ta...

Ta muốn sống..."

Tư Căng rũ mắt xuống, nhìn nhìn nhóc con phía sau.Tựa hồ bị ma khí ăn mòn, sẽ đọa ma.Loại người này ở Thiên giới, là nhất định bị giết chết.Nhưng...Ánh mắt của nhóc con quá hừng hực rồi, lộ ra kính sợ với thần, đầy khao khát với sinh mệnh,Tư Căng nhất thời mềm lòng, liền kiên quyết bác bỏ mọi phản đối mang nhóc con trở về.Phế đi chút sức lực, trừ đi ma khí trên người nhóc, thu nhóc làm đệ tử.Ban tên: Lâm Uyên.Theo như đạo lý Tư Căng nói, khu không người đại chiến thần ma tựa như một vực sâu ăn thịt người, có thể ở nơi này sống sót, tương lai nhất định có triển vọng lớn.

Bởi vì không có người bước vào vực sâu, vĩnh viễn đều sẽ không minh bạch chân lý sinh tồn.Khi đó Tư Căng hơn ba trăm tuổi, hơi có vẻ ổn trọng, hăng hái.Môn hạ đệ tử vô số, cũng sẽ không làm nhiều lưu ý với Lâm Uyên.Nhận, liền để cho nhóc đi theo những đệ tử khác cùng nhau tu hành, không lưu ý nhiều lắm....Lần thứ hai lưu ý đến Lâm Uyên dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm cậu, là cuối năm một năm sau khi kết thúc đại chiến thần ma lần thứ ba kia.Thần ma hai bên ký kết hiệp ước hòa bình, trao đổi tù binh.Lão thiên quân mệnh lệnh Tư Căng hạ nguyền rủa ở trên người tù binh Ma tộc đó, để cho các tù binh trở về Ma tộc liền phát điên, bắt đầu chẳng phân biệt được thiện ác điên cuồng tàn sát.Lấy này tới cắt giảm dân số của ma tộc.Nhưng tù binh Thần tộc Ma tộc thả ra đều là hoàn hảo, cũng là thật tình muốn nghị hoà.Hơn nữa, loại cách làm này quá đê hèn rồi, nếu như gian lận ở trên người tù binh, đại chiến nhất định sẽ mở rộng lần thứ hai.Địa điểm có người thì có chiến tranh, chết trước chiến tranh đều là dân chúng vô tội.Cần gì chứ?Tư Căng không có nghe theo, làm trái ý của lão thiên quân, hoàn thành một cuộc trao đổi tù binh hòa bình.Lão thiên quân giận không thôi, lại kiêng kỵ binh quyền trong tay Tư Căng, liền hạ mật chỉ cấm túc cậu.Trừng phạt không đến nơi đến chốn, là mật chỉ Thanh Vân tới đưa.Đưa xong còn dạy dỗ cậu một trận."

Tư Căng, ngươi cho rằng thiên quân tác longng ngươi không dám động ngươi chính là thật sự quan tâm ngươi từ tận đáy lòng sao?"

Thanh Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Thiên quân là thứ sáng lập hỗn độn, không phải là tiên không phải là ma, dã tâm tràn trề, hắn bổ ra trời đất, mới có ngươi."

"Hắn chính là nhìn trúng ngươi có thể đánh trận, biết đánh trận, vì lợi dụng ngươi tiêu diệt Ma tộc, lưu lại một tâm nhãn đi!"

Tư Căng: "Ta biết, ta đây không phải không có nghe lời của hắn sao?

Vả lại rồi, hắn lợi hại hơn nữa, có thể hơn được ngươi tên đốn mạt chém giết đi ra từ trong hỗn độn thượng cổ sao?"

Vùng xung quanh lông mày Thanh Vân vẫn như cũ nhíu lại, không quá hài lòng.Tư Căng rót một chén trà nhỏ cho Thanh Vân trấn an nói: "Yên tâm, tay ta nắm binh quyền, là vì thái bình, không phải là vì đánh trận."

"Thực sự không được, chờ lúc thiên quân làm quá đáng, ta có thể cùng ngươi cùng nhau đem hắn..."

Nói, Tư Căng nâng tay làm động tác tay cắt cổ.Nhìn thấy đây, Tiểu Lâm Uyên vừa vặn tới đưa quần áo cho Tư Căng sợ hết hồn.Vội vàng ẩn thân núp vào.Học nghệ không tinh, không cẩn thận đụng giá sách một bên, phát ra một tiếng trầm đục "cạch"Ánh mắt đầy sát ý của Thanh Vân đảo qua.Chuyện hành thích vua như vậy anh ta và Tư Căng nghe một chút thì thôi, nếu để cho người thứ ba biết.Vậy người thứ ba này, nhất định phải chết!===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0584: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 17 UYÊN CĂNG QK


CHƯƠNG 0584: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 17 "QUÁ KHỨ CỦA UYÊN CĂNG"EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Tiểu Lâm Uyên biết mình trong lúc vô tình phá vỡ bí mật, bị dọa sợ đến hai tay che miệng, cũng không dám thở mạnh.Thanh Vân vẫn như cũ đang phóng thích uy áp thúc ép: "Người nào?

Lăn ra đây!"

"Ngươi khẩn trương cái gì, bé mèo đen Ngọc Yến nuôi chạy lung tung, nhìn ngươi xem gan nhỏ thế kia."

Tư Căng phát hiện là có đệ tử của mình tới, thuận miệng giảng hòa, đồng thời giúp Tiểu Lâm Uyên che đậy hơi thở.Thanh Vân đi đến gian ngoài kiểm tra một hồi, không phát hiện người bên ngoài, liền lại yên tâm ngồi trở về.Nhắc nhở: "Dù sao ngươi tự mình giữ lại chút tâm nhãn thì tốt rồi."

Theo sau, chuyển đề tài, "Đúng rồi, Ngọc Yến nhãi con kia đâu?

Đã lâu không gặp, rất nhớ."

"Nhớ thương em trai ta a?"

Ý cười trên mặt Tư Căng càng ngày càng sáng rỡ, nâng tay thu hồi chén trà đặt ở trước mặt Thanh Vân lại: "Đi thong thả không tiễn."

Thanh Vân:...Thanh Vân rời khỏi rồi, Tư Căng mới gọi Tiểu Lâm Uyên ra.Khuôn mặt tươi cười lúc mới vừa đối mặt Thanh Vân quét một cái sạch, sắc mặt nghiêm túc kinh dị: "Ngươi tới làm cái gì?"

"Sư...

Sư tôn."

Tiểu Lâm Uyên khẩn trương đến sắc mặt đỏ bừng, nước mắt đều sắp rơi ra rồi, lắp bắp mở miệng."

Nay...

Hôm nay là con...

Trực nhật, con tới đưa cho sư tôn...

Đưa quần áo tắm rửa."

"Đặt chỗ ấy đi."

Tư Căng để cho nhóc con bỏ quần áo xuống, vẻ mặt cũng không có tốt bao nhiêu, thậm chí nhiều hơn chút ý tứ hàm xúc bức cung: "Mới vừa rồi nghe cái gì rồi?"

Tiểu Lâm Uyên không muốn nói xạo, cẩn thận từng li từng tí bẩm báo đúng sự thực.Tư Căng lạnh lùng nhìn nhóc: "Chuyện vừa bản thân ngươi nghe, thối rữa ở trong bụng là được rồi, nói ra ngươi ta và Thanh Vân đế quân đều không sống nổi, hậu quả không phải là ngươi gánh nổi, hiểu không?"

"Dạ!

Sư tôn!

Đồ nhi hiểu rõ!"

Tiểu Lâm Uyên khẩn trương đến mồ hôi lạnh đầy người, nghe được Tư Căng không nói thêm gì nữa, mới vừa cho rằng có thể thở phào một cái, thì thấy Tư Căng bỗng nhiên đến gần nhóc.Mặt vô cùng tuấn tú kia ở trước mặt nhóc đột nhiên phóng to ra, bị dọa sợ đến trái tim nhóc đều sắp nhảy ra ngoài.Nhóc nghe được Tư Căng hỏi: "Nếu có người bắt ngươi, thúc ép ngươi nói ra thì sao?

Ngươi phải làm sao làm?"

Tiểu Lâm Uyên chịu đựng kinh hãi, nhìn chằm chằm ánh mắt đầy kiên định và thành ý của Tư Căng.Nhóc nghiến răng nói: "Tự!

Sát!"

Lời này không giả, Tư Căng cứu nhóc, chứa chấp nhóc.Nhóc cho dù là chết, cũng sẽ không làm một chút việc có lỗi với Tư Căng.Tư Căng lại hỏi: "Nhưng nếu như người nọ trói ngươi lại, ngươi ngay cả cơ hội tự sát cũng không có đâu?Mày kiếm của Tiểu Lâm Uyên vặn chặt, trong con ngươi hừng hực để cho Tư Căng cũng hơi kinh sợ rồi: "Vậy ta thì dùng thần lực rút đầu lưỡi của mình, tuyệt đối không phản bội sư tôn."

Sau lần đối thoại ngắn ngủi kia, Tư Căng thì thường xuyên chú ý tới Lâm Uyên dùng cái loại ánh mắt hừng hực ngửa mặt trông lên thần minh này nhìn cậu.Gần như mỗi một lần thành tựu của cậu, Tiểu Lâm Uyên đều là người hoan hô lợi hại nhất kia.Nhưng Tư Căng luôn cảm thấy, Tiểu Lâm Uyên ngửa mặt trông lên khác biệt với người bên ngoài, tựa hồ xen lẫn cái gì...

Tình cảm phức tạp gì khác.Chẳng qua, đây chẳng qua là một tiểu đệ tử sẽ thề sống chết giữ bí mật mà thôi, cậu cũng không nghĩ nhiều nữa....Gặp lại được ánh mắt như thế, là lúc cậu quyết định giết lão thiên quân.Ở trong trận đại chiến của cậu và lão thiên quân đó, cậu vô số lần nhìn thấy Tiểu Lâm Uyên cố chấp nghĩ muốn tiếp cận cậu, đi giúp cậu.Nhưng...Sức mạnh của cậu và lão thiên quân đều quá mạnh mẽ.Lấy tu vi khi đó của Tiểu Lâm Uyên, căn bản thì không đến gần được.Một lần lại một lần tới gần, trái lại rơi vào một thân bị thương tàn phế.Nhưng bị thương tàn phế, nhưng vẫn là muốn tới gần.Ý tứ lộ ra trong mắt kia, liền là dùng hết sinh mệnh, ta cũng phải che chở thần minh của ta.Hai mắt hừng hực chân thành kia, là phong cảnh đẹp nhất cuối cùng trước khi Tư Căng vào ngục giam thiên thần thấy qua...===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:Không phải là kết cục a, thì lấp một hố nhỏ, giới thiệu thân phận lão thiên quân và tiểu thiên quân một chútMột hồi còn có một chương, ta đang viết, sáng mai lại tới xem đi ~---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0585: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 18


CHƯƠNG 0585: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 18EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINELại sau đó, sau khi Tư Căng tìm được đường sống trong chỗ chết, vì chuộc tội, tự xin vào tù.Trước khi vào tù nhiều lần dặn dò Thanh Vân: "Ngọc Yến đi hạ giới vị diện nhỏ chơi rồi, không nên để cho nó phát hiện ta ở ngục giam, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, ngăn cản nó."

Giấc mơ đến đây, Tư Căng liền tỉnh lại.Lại không thể ức chế sinh ra vài phần hối hận.Cậu lúc đó không nên nói như vậy với Thanh Vân.Ai biết con trâu già kia trực tiếp đưa hồn phách của mình đến trước mặt Ngọc Yến, để cho thằng bé đụng vỡ.Càng già càng không biết liêm sỉ!Tư Căng từ dưới đáy lòng oán trách hai câu, sau khi thanh tỉnh, cả người thì bắt đầu đau xót.Bởi vì Tiểu Yêu mở che đậy cảm giác đau, đau không nhiều.Nhưng mà đủ đưa tới sự chú ý của cậu.Nhưng Tiểu Yêu rõ ràng là thăng cấp rồi a, làm sao...

Còn sẽ cảm thấy đau đấy?Thế giới thú nhân thật sự nguy hiểm.Tư Căng mới vừa muốn ngồi dậy, đã nhìn thấy Thi Lâm Uyên đi vào từ ngoài cửa.Y ôm chút cành cây, để dưới đất, đuôi nhẹ nhàng ở trên nhánh cây gõ một cái, liền có ngọn lửa cháy lên.Y cẩn thận từng li từng tí cầm lấy đồ đá, vì Tư Căng nấu một ít canh gà.Bưng lên, đặt ở bên môi cậu, một tay ôm cáo nhỏ lên, rất chăm sóc."

Căng Căng, cáo...

Thời hạn kia còn có hai ngày, ngươi mới vừa tỉnh, ăn quá ngấy không tốt, uống ít đồ, bổ sung một chút thể lực đi."

Còn có hai ngày?Tư Căng mở miệng, cổ họng có chút nghẹn: "Không phải là nên kết thúc rồi sao?"

Cậu nhớ kỹ, cáo lông đỏ là 2 ——4 ngày.Cậu lại ngủ một ngày, hôm nay nên là ngày thứ tư, kết thúc rồi a.Thi Lâm Uyên có chút bối rối, "Ta...

Ta là người lần đầu tiên...

Sẽ kéo dài hơn cáo...

Thời gian FQ..."*FQ 发情 (fā qíng) phát tình = động dụcTư Căng:...Cậu hối hận rồi, cậu cảm thấy, vẫn là trực tiếp giết chết hung thú này thì thoải mái!...Uống xong canh gà, Tư Căng lại ngủ một buổi chiều.Ban đêm, tai cáo lại một lần nữa nhô ra.Răng nanh sắc nhọn khẽ lướt qua hầu kết của Thi Lâm Uyên.Phát ra tiếng kêu "ư ư".Đuôi nhỏ của mình đi móc đuôi của Cùng Kỳ...Cùng lúc đó, sở nghiên cứu thế kỷ 35, trước màn hình treo trên bầu trời màu u lam.Người đàn ông áo gió đen mới vừa rửa sạch sẽ độc trên người Mạnh Thất Thất, khôi phục da thối rữa của ả.Vừa dạy dỗ Mạnh Thất Thất, vừa mở camera trong động cáo ra.Liếc mắt, liền thấy trên giường đá kia...Khóe môi khinh thường cong lên: "Cô đồ ngu này.

Thấy rồi đi, cáo lông đỏ kia yêu thích nam, phái một thỏ nữ đi quyến rũ cậu ta có ý tứ gì?

Nếu không thì tôi cứu cô, cô sớm thì...

A a a..."

Nhưng, sau một khắc video mở ra, màn hình treo trên bầu trời chợt tiêu tán.Hóa thành laser màu u lam, trực tiếp đốt thủng tròng mắt của người đàn ông áo gió đen.Có máu lách tách chảy xuống, rơi vào trên mặt đất nano không nhiễm một hạt bụi.Nhìn thấy mà giật mình.Mạnh Thất Thất cả kinh, vội vàng núp vào, sợ bị lan đến.Sau khi khẳng định không có việc gì, ả mới cẩn thận từng li từng tí đi tới, đưa đồng đội của mình đi trị liệu.Rồi sau đó đi trở về, cố gắng mở camera động cáo lại, lại làm sao đều liên hệ không được.Tà môn!Quá tà môn rồi!Máy tín hiệu cỡ nhỏ ả đặt ở thế giới thú nhân đều đi vào sử dụng năm năm rồi, vẫn luôn kết nối tốt đẹp, tại sao sẽ đột nhiên không khống chế được?Lẽ nào, lại là Diệp Tư Căng...Nghĩ đến đây, phía sau Mạnh Thất Thất dâng lên một trận ớn lạnh.Dùng một chút lý trí cuối cùng trấn an bản thân ——Sẽ không, nơi này là thế kỷ 35, Diệp Tư Căng cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng không ảnh hưởng tới nơi này, cậu ta nhiều lắm chính là biết tiên tri...Đúng vậy, tiên tri, thần minh.Nghĩ đến nơi này, Mạnh Thất Thất sáng tỏ thông suốt.Đúng vậy, đám đồ vô dụng không có vỡ lòng thế giới thú nhân kia đều chỉ sẽ dựa vào trời kiếm sống, tin tưởng thần minh nhất!Ả phàm là tìm người máy cấy vào trong núi, làm "Giả thần minh" nói cho mọi người, Diệp Tư Căng chính là một yêu vật tai hoạ thế giới.Cáo lông đỏ kia, thì sẽ trở thành kẻ thù chung của lục địa hoang dã rồi.Đến lúc đó nghĩ lấy tính mạng của cậu ta, cũng không phải là dễ dàng sao?===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:Phần cập nhật ngày hôm nay hoàn tất.Giải thích mấy điểm.Có người nói lôi A Uyên mỗi một vị diện đều vừa gặp đã yêu với Căng Căng, thế nhưng các bé đáng yêu xin phân rõ a.1/ Căng chúng ta là tới sụp đổ cốt truyện, xé kịch bản, nhiệm vụ tuyến chính không phải là công lược.2/ Tôi vẫn luôn ở một ít vị diện xen kẽ quá khứ của Uyên Căng, Căng Căng là thần minh A Uyên nhìn lên cả đời, y là vì Căng Căng mới hạ phàm, chính là vì yêu cậu bảo vệ cậu, ý thức chủ nghĩ như thế, ý thức của vị diện nhỏ nhất định cũng là vậy a!

Căng Căng đã rất vất vả rồi, y làm sao nhẫn tâm quên mất, chờ Căng Căng đi công lược y chứ?3/ Uyên Căng trao đổi linh hồn, hồn phách ràng buộc là không có cách nào khác thay đổi.4/ Căng Căng ban đầu đi ra từ trong ngục giam thiên thần, là không hiểu tình cảm quá nhiều, cho nên cậu ở mấy thế giới trước, vẫn luôn đang thử thăm dò điểm mấu chốt cưng chiều của tiểu thiên quân với cậu, cậu không có cảm giác an toàn cực kỳ, nếu là mỗi một thế giới A Uyên đều quên, lại để cho Căng Căng một lần nữa công lược, với Căng Căng tới nói, không phải là quá tàn nhẫn sao?

Chúng ta không nhẫn tâm, A Uyên càng không nhẫn tâm a!---0o0o0o0---
 
Back
Top Bottom