Dịch Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 570



Chu Hữu Cảnh đang làm việc trên máy tính, nhưng thực ra vẫn phân tâm nghe cuộc trò chuyện của hai người.

Cho dù Vân Xu nói Trần Nghiên đã chăm sóc cô rất nhiều, nhưng đó dù sao cũng là trước tận thế. Sau tận thế, rất nhiều người đã thay đổi tính cách.

Cần phải đảm bảo Trần Nghiên thực sự không có ý đồ xấu, mới có thể yên tâm để hai người ở bên nhau.

Cho nên Tần Mặc và Chu Hữu Cảnh vẫn luôn để ý đến hai người.

Vừa rồi Vân Xu sử dụng dị năng, phản ứng đầu tiên của Trần Nghiên là quan tâm đến tình trạng của cô, điều này cho thấy Trần Nghiên thực sự coi Vân Xu là người quan trọng.

Họ cũng có thể yên tâm.

Trong chuyến đi trước, Vân Xu lo lắng không gặp được bạn, còn họ lo lắng Vân Xu gặp phải một người bạn đã thay đổi tính cách.

Nếu vậy, chắc chắn cô ấy sẽ rất đau lòng.

Đến chiều tối, hai đội tìm một khu vực an toàn để nghỉ ngơi.

Chu Hữu Cảnh mở cửa sổ, nấu nướng cơm nước, mùi thơm quyến rũ bay sang phía xe buýt, mọi người không tự giác nuốt nước miếng. Họ đều ở bên ngoài, cuộc sống khác biệt không khỏi quá lớn.

Họ thường gặm bánh mì khô và mì ăn liền, điều kiện như vậy so với những người sống sót khác đã là không tệ.

Nhưng bên kia lại đang nấu ăn!

Bánh mì và mì ăn liền trong tay lập tức trở nên kém hấp dẫn.

Có lẽ ánh mắt của họ quá mãnh liệt, chàng trai đeo kính thư sinh kia nhìn về phía này, sau đó thân thiện đưa cho họ mấy dụng cụ nấu nướng và một ít nguyên liệu.

Cuối cùng, mọi người nhìn nồi canh nóng hổi mà nước mắt lưng tròng. Bên kia vài người đều là những người tốt bụng.

Cuối cùng họ cũng có thể ăn được đồ nóng.

Trong nhà di động.

Vân Xu ôm bát nhỏ, vui vẻ nói: “Nghiên Nghiên, cậu mau ăn cái này đi, Chu Chu nấu ăn ngon lắm. Ăn xong còn có bánh kem nhỏ nữa.”

Trần Nghiên mỉm cười, sau đó lặng lẽ đánh giá ba người đang ngồi đối diện.

Không nghi ngờ gì, trung tâm của ba người này đều đặt ở Vân Xu.

Trong cuộc trò chuyện buổi chiều, Trần Nghiên đã biết được kha khá chuyện xảy ra với Vân Xu, cũng gián tiếp biết được thông tin về ba người này. Cô có thể chắc chắn rằng ba người họ tuyệt đối rất mạnh.

Việc Vân Xu không cần che giấu dung mạo mà vẫn có thể sống tự do như vậy đã chứng minh điều đó.

Bây giờ không còn là xã hội pháp trị trước kia, thực lực đại diện cho tất cả.

Trần Nghiên suy tư trong đầu, tay không ngừng gắp thức ăn cho Vân Xu.

Đôi mắt Vân Xu ánh lên ý cười, những người quan trọng đều ở bên cạnh, cô bây giờ rất vui vẻ, ngay cả ăn uống cũng ngon miệng hơn.

Chỉ có một chút.

Ánh mắt Vân Xu vừa hướng về một món ăn, liền có hai đôi đũa cùng lúc xuất hiện ở đó.

“Chu Chu làm đồ ăn, chúng ta ngày nào cũng ăn. Mấy người trước giờ toàn gặm bánh mì đúng không? Hôm nay cứ tự nhiên đi, để tôi chăm sóc Xu Xu là được rồi.” Diệp Kiều với khuôn mặt trẻ con nở nụ cười.

Trần Nghiên mỉm cười không đổi: "Không cần đâu, tôi với Xu Xu ở bên nhau gần hai năm rồi, quen chăm sóc cậu ấy rồi.”

“Khách đến nhà không chừa một ai, đừng khách sáo như vậy.” Diệp Kiều nói: "Thích gì cứ ăn nhiều vào.”

Trần Nghiên không hề nhượng bộ: "Cảm ơn lòng tốt của cậu, còn phải cảm ơn các cậu đã giúp tôi chăm sóc Xu Xu trong thời gian tôi không ở bên cạnh.”

Hai bên không ai chịu nhường ai.

Vân Xu nhìn bên này, lại nhìn bên kia, cuối cùng nghiêng đầu nhỏ: "Thật ra tôi ăn no rồi.”

Cô chỉ là nhìn xem có còn đồ ăn thừa không thôi.

Hai người cứng đờ, chậm rãi thu lại đôi đũa.

Buổi tối, mọi người nghỉ ngơi.

Trần Nghiên và Vân Xu ngủ cùng nhau, hai người ngồi trong một chiếc chăn.

Vân Xu rúc vào bên cạnh Trần Nghiên, nói nhỏ, ban ngày có người khác ở đó, một số chuyện riêng tư không tiện nói.

Trần Nghiên dò hỏi: “Xu Xu, có ai làm chuyện gì quá đáng không?”

Với nhan sắc của Vân Xu, nói có người có thể giữ lòng bình lặng trước mặt cô, Trần Nghiên là người đầu tiên không tin.

Vân Xu suy nghĩ rất lâu, vẫn không hiểu, ngơ ngác hỏi: “Chuyện gì quá đáng?”

Trần Nghiên thấy vẻ mặt cô không có gì khác thường, yên tâm, cười nói: “Không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 571



Bạn tốt thì đơn thuần, nhưng tuyệt đối không ngốc, vẻ mặt này cho thấy ba người kia cũng không có hành vi vượt quá giới hạn.

Nếu họ thực sự làm gì đó, Vân Xu chắc chắn sẽ nhận ra.

“Cậu cảm thấy họ thế nào?” Trần Nghiên nghiêng người, đối diện với cô, nhẹ nhàng hỏi.

Tần Mặc và hai người kia đều có thiện cảm với Vân Xu, Trần Nghiên muốn biết ý kiến của cô.

Trong mắt Trần Nghiên, Vân Xu xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên đời, mấy người này dù mạnh đến đâu, vẫn là những con sói đội lốt cừu đáng ghét.

Vân Xu suy nghĩ một chút, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nghiêm túc nói: “Nghiên Nghiên, Tần Mặc và những người khác là người tốt mà! Siêu cấp tốt bụng luôn!”

Họ đã cứu cô, còn nhiệt tình giúp cô tìm người.

Lần này đến lượt Trần Nghiên ngơ ngác.

Người tốt?

Trong lúc hoảng hốt, Trần Nghiên nhìn thấy ba tấm thẻ "người tốt" to đùng rơi xuống đầu ba dị năng giả, trong lòng cô dâng lên một chút thương cảm, đây quả là một kết cục buồn không nói nên lời.

Ha ha.

Sáng sớm vài ngày sau.

Hai đội xuất phát, sau hai giờ chạy xe, dừng lại trước một cây cầu lớn.

Đây là con đường nhất định phải đi qua, nhưng trên cầu lại dày đặc vô số zombie, từ đầu cầu đến cuối cầu.

Những con zombie lảo đảo lang thang không mục đích, trên thân hình thối rữa gần như có thể nhìn thấy xương trắng, hốc mắt sâu hoắm có sâu bò lúc nhúc, tứ chi vặn vẹo quỷ dị.

Cảnh tượng khủng khiếp khiến người ta rùng mình.

Phó đội trưởng buông ống nhòm xuống, vừa định chửi thề thì thấy Vân Xu đứng bên cạnh.

Lời chửi thề bị nuốt mạnh trở lại, anh gãi đầu, bực bội nói: “Trên cầu nhiều zombie quá, làm sao bây giờ, tiến lên sao?”

Chu Hữu Cảnh bình tĩnh nói: “Không được, tôi đã tính toán rồi, với chiều dài và độ rộng của cây cầu này, cố gắng tiến lên rất có thể sẽ bị sập ở giữa đường, hơn nữa rất nhiều zombie đã tiến hóa. Zombie sau khi tiến hóa tốc độ di chuyển không khác gì người thường, đến lúc đó chúng ta chỉ có thể bỏ xe mà đi.”

Cho nên phương án tiến lên là không khả thi.

Diệp Kiều lười biếng gật đầu: "Không sai, hơn nữa tôi có thể thành thật nói với các người, chiếc nhà di động này đã được tôi cải tạo, khả năng phòng ngự rất mạnh, có thể chịu được zombie, nhưng xe buýt của các người đ.â.m vài con zombie, chỉ sợ đầu xe sẽ móp hết.”

Trần Nghiên nhíu mày, điểm này quả thật phiền phức.

Vân Xu lo lắng nói: “Vậy bây giờ làm sao bây giờ?”

“Vậy thì vừa dọn dẹp vừa đi qua.” Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Mọi người theo đó nhìn sang, người đàn ông mặc áo gió vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn không cảm thấy mình vừa nói điều gì đó khủng khiếp.

“Dọn dẹp zombie? Nhiều như vậy? Đùa chắc?”

“Chắc chắn là đang đùa, trên cầu ít nhất cũng có vài trăm con, dọn đến bao giờ.”

“Hay là chúng ta đổi căn cứ đi.”

“Đúng đó, an toàn là trên hết.”

Tần Mặc nhàn nhạt nói: “Không cần, bên các người có ba dị năng giả, phối hợp với chúng tôi là đủ.”

Mọi người vẫn còn do dự, ba người này thực lực quả thật mạnh, nhưng cây cầu này thật sự không tiện để chạy trốn.

Chu Hữu Cảnh nói: “Chúng tôi sẽ cố gắng dọn dẹp sạch sẽ zombie xung quanh, như vậy nếu phía trước có vấn đề, vẫn có thể kịp thời rút lui.”

Trần Nghiên giãn mày, đây quả thật là một biện pháp.

Trừ việc tốn nhiều thời gian ra thì những thứ khác đều ổn.

Mọi người ghé lại thảo luận một hồi, cuối cùng đồng ý xuống xe, sau đó nghe theo lệnh của Trần Nghiên chia thành các đội nhỏ khác nhau, hợp tác với nhau.

Vân Xu thấy zombie nhiều, sức chịu đựng của mọi người cũng cao, nghe được quyết định của mọi người, cô từ trong nhà di động lấy ra một con d.a.o quắm lớn, hưng phấn nói: “Tôi cũng muốn giúp một tay.”

Mọi người đồng loạt nghẹn thở. Con d.a.o kia còn to hơn cả cánh tay cô, con d.a.o thô kệch hoàn toàn không hợp với vẻ đẹp tinh xảo của cô.

Họ thậm chí lo lắng đôi tay mảnh khảnh của cô có thể bị gãy.

Khóe miệng Diệp Kiều giật giật, con d.a.o này thực ra là do anh tìm cho cô chơi: "Xu Xu, em là nhân viên hậu cần, cứ ở lại trên xe là được.”

Những người khác cũng đi theo khuyên nhủ.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 572



“Đúng đó đúng đó, Vân tiểu thư cứ ngồi trên xe là được rồi.”

“Yên tâm đi, zombie bên ngoài cứ giao cho chúng tôi.”

Vân Xu khẽ "ai" một tiếng, thành thật nói: “Em cảm thấy em cũng giúp được mà.”

Chu Hữu Cảnh khẽ ho một tiếng: "Là thế này, dị năng giả hệ chữa lành khi sử dụng dị năng cũng sẽ tiêu hao tinh lực. Em g.i.ế.c zombie sẽ tốn quá nhiều sức lực, sau này có thể sẽ không còn sức để chữa trị.”

“Hôm nay lộ trình cũng không nhẹ nhàng, bất cứ lúc nào cũng có người bị thương, cho nên em nhất định phải đảm bảo trạng thái tốt nhất.”

Lời này nói rất có lý.

Vân Xu tiếc nuối thu lại con d.a.o quắm lớn, trở lại xe nghỉ ngơi.

Cô nhìn một hồi cảnh mọi người g.i.ế.c zombie, sau đó từ trong tủ lấy ra một thứ khác, kéo cửa sổ ra.

Mọi người ban đầu có chút khó hiểu về vẻ thờ ơ của Tần Mặc và hai người kia, cho đến khi tận mắt chứng kiến ba người này quét ngang cây cầu lớn như thế nào.

Những sợi dây leo lặng lẽ không một tiếng động trói chặt những con zombie lao tới, những tia sét màu vàng kim che kín bầu trời đan xen thành hàng rào điện sắc bén, bao phủ chúng hoàn toàn.

Những cơn lốc nhỏ cuốn zombie ngã xuống, lưỡi d.a.o gió sắc bén không chút do dự cắt ngang đầu chúng.

Khẩu s.ú.n.g đen không ngừng nhả đạn, mỗi viên đều trúng giữa não.

Ba người này mạnh mẽ đến mức kh*ng b*.

Trong lòng Trần Nghiên dâng lên cảm giác áp bức, so với họ, cô còn kém xa.

Ánh mắt cô đột nhiên sắc bén, nước ngưng tụ giữa không trung hóa thành mũi tên nước b.ắ.n ra.

Trong lúc mọi người đang chiến đấu, một giọng nói ngọt ngào vang lên cổ vũ.

“Nghiên Nghiên! Cố lên!!!”

Mọi người quay đầu lại.

Vân Xu đang thò người ra khỏi cửa sổ trời, tay múa may đủ màu sắc gậy huỳnh quang, vẻ mặt nghiêm túc cổ vũ cho Trần Nghiên.

Mũi tên nước sắc bén xuyên thủng đại não, thân thể thối rữa nặng nề ầm ầm ngã xuống đất.

Trần Nghiên giải quyết những con zombie xông tới một cách sạch sẽ và lưu loát, dị năng hệ thủy phụ trợ được cô sử dụng thuần thục như cá gặp nước.

Vân Xu thấy vậy, gậy huỳnh quang múa càng hăng say, đủ loại màu sắc rực rỡ giữa không trung, không ngừng cổ vũ Trần Nghiên.

“Nghiên Nghiên, siêu cấp đỉnh!”

Trong chiến đấu tuyệt đối không thể lơ là, Trần Nghiên cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nghe tiếng cổ vũ ngọt ngào, cuối cùng vẫn không nhịn được, khóe miệng hơi nhếch lên.

Về phương diện tấn công, dị năng hệ thủy vốn không bằng các dị năng hệ kim, hỏa, lôi, nhưng để đảm bảo có đủ sức mạnh bảo vệ Vân Xu, Trần Nghiên đã nghiên cứu ngày đêm, cuối cùng cũng chạm đến ngưỡng cửa.

Điều này gần như là một kỳ tích trong giới dị năng giả. Những dị năng giả hệ thủy khác trên đường đi vẫn còn dừng lại ở giai đoạn thăm dò sơ bộ, cô đã tiến một bước dài.

Giờ phút này.

Con zombie bị hàng rào điện ảo diệu đánh c.h.ế.t cháy khô, nằm trên mặt đất, hoàn toàn bất động.

Từ đầu cầu đến đây, đâu đâu cũng là mùi khét và tanh tưởi.

Mọi người trong đội đều chìm đắm trong sự mạnh mẽ của ba người, không khỏi sinh lòng bội phục.

Trần Nghiên cho rằng mình đã có đủ sức mạnh, nhưng thực lực mà Tần Mặc và những người khác thể hiện cho cô thấy.

Vẫn chưa đủ.

Còn kém rất nhiều.

Cô cần sức mạnh mạnh mẽ hơn nữa để bảo vệ Vân Xu.

Nhưng hiện tại nghe tiếng cổ vũ của Vân Xu, Trần Nghiên cảm thấy sức mạnh trong người dường như dồi dào hơn, tâm trạng lo lắng nặng nề vì ba người bên cạnh cũng vơi đi phần nào.

Trần Nghiên quay đầu lại, vẫy tay với Vân Xu.

Vân Xu nở nụ cười rạng rỡ, ánh mặt trời tươi sáng dường như ẩn chứa trong đôi mắt cô, xinh đẹp đến khó tin.

Hai người một đi một về, như thể tạo thành một thế giới riêng.

Chu Hữu Cảnh lặng lẽ nhìn Diệp Kiều. Mỗi lần thu thập vật tư trở về, trong không gian đều sẽ có một đống lớn đồ chơi nhỏ để g.i.ế.c thời gian.

Anh nhớ rõ những chiếc gậy huỳnh quang này là do Diệp Kiều lấy được từ một tủ nào đó trong trung tâm thương mại.

Vân Xu rất thích thú nên đã giữ lại hết.

Hóa ra thứ này có tác dụng như vậy.

Không thể không nói, ngay cả vẻ mặt cổ vũ của Vân Xu cũng đáng yêu như thế, khiến người ta rung động.

Diệp Kiều vẻ mặt oán hận nhìn chằm chằm Vân Xu.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 573



Cô ấy vậy mà chỉ cổ vũ cho Trần Nghiên một mình, thật là khiến anh ghen tị.

Anh cũng muốn được cổ vũ.

Diệp Kiều quyết định tranh thủ phúc lợi cho mình. Anh nhẹ nhàng nhảy lên lan can cầu, tùy tay ném ra một lưỡi d.a.o gió, cắt rơi đầu con zombie đang chạy tới, sau đó không ngừng vẫy tay về phía Vân Xu, điên cuồng nhấn mạnh sự tồn tại của mình.

“Xu Xu, Xu Xu! Anh cũng muốn được cổ vũ!”

Một loạt động tác trôi chảy, cực kỳ lưu loát.

Vân Xu dừng động tác trong tay, nghiêng mắt nhìn lại.

Gió biển thổi chiếc áo khoác của Diệp Kiều rung lên phần phật, ngay cả nụ cười cũng mang theo vài phần sảng khoái.

“Được thôi.” Đôi mắt Vân Xu cong lên, vẫy vẫy chiếc gậy huỳnh quang trong tay: "Diệp Kiều! Cố lên!”

Trong đôi mắt lấp lánh ấy dường như chỉ có một mình anh.

Diệp Kiều cảm thấy mãn nguyện, tiếp tục thu hoạch zombie.

Vân Xu vừa định thu hồi ánh mắt thì thấy Tần Mặc và Chu Hữu Cảnh cũng đang lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt có chút sâu xa.

Cô nghĩ ngợi một chút, lại lần nữa múa những chiếc gậy huỳnh quang đủ màu sắc.

“Tần Mặc! Cố lên!”

“Chu Chu! Cố lên!”

“Em tin tưởng các anh, các anh giỏi nhất!”

Lập tức, tốc độ tiêu diệt zombie của Tần Mặc, Chu Hữu Cảnh và Trần Nghiên càng nhanh hơn, trong lúc nhất thời dường như có chút ý vị cạnh tranh.

Những người khác trong đội trộm dùng ánh mắt mong chờ nhìn cô.

Đến cuối cùng, Vân Xu không chỉ cổ vũ cho những người quen thuộc, mà còn cổ vũ cho những người không thân trong đội.

Ở đây mọi người hiện tại là một chỉnh thể, không cần thiết phải chia rẽ quá rõ ràng.

Theo tiếng cổ vũ của cô, đội ngũ vốn có chút ủ rũ lập tức khí thế bừng bừng, rất có dáng vẻ quét ngang ngàn quân, không ít người trong đội đều mặt mày hồng hào, hận không thể cầm vũ khí xông lên phía trước nhất.

Toàn bộ khung cảnh đều sôi động hẳn lên.

Tiếng vũ khí và dị năng đánh c.h.ế.t zombie vang lên không ngừng, hòa lẫn với tiếng hô vang của mọi người, vang vọng trên cây cầu lớn.

Trần Nghiên trong lòng khẽ hừ một tiếng, cô là người được Xu Xu chủ động cổ vũ, không cùng đẳng cấp với đám người này.

Tiếp theo, tốc độ của đoàn xe tăng lên gần gấp đôi, chỉ có thể nói trạng thái tinh thần của con người quả nhiên ảnh hưởng đến hiệu suất.

Quá trình dọn dẹp zombie diễn ra rất thuận lợi, thỉnh thoảng cũng có những sự cố bất ngờ xảy ra.

“Hồng Tử, cẩn thận!” Một đội viên hét lớn.

Phía sau người được gọi là Hồng Tử đang đứng một con zombie thối rữa phần mặt, đang giơ nanh múa vuốt lao về phía anh.

Đồng tử của Hồng Tử co rụt lại, theo bản năng lùi về phía sau, nhưng lại đụng mạnh vào lan can.

Cảm giác đau đớn dữ dội ở cánh tay hoàn toàn không che giấu được nỗi sợ hãi trong lòng.

Nỗ lực cầu sinh lâu như vậy, chẳng lẽ mình sẽ c.h.ế.t ở đây sao?

Ánh mắt Hồng Tử mờ mịt.

Giây tiếp theo.

Một luồng sét mang theo khí thế cường đại ầm ầm giáng xuống đầu con zombie, gần như c.h.é.m đôi khuôn mặt thối rữa của nó.

Hồng Tử ngơ ngác nhìn lại, người đàn ông mặc áo gió vẻ mặt thản nhiên, đối diện với anh, không hề quay đầu lại, phía sau lưng lại như có mắt, những sợi dây leo khổng lồ mọc ra từ mặt đất, trói chặt con zombie đang muốn nhào tới.

Cả người toát ra phong thái mạnh mẽ và ung dung.

Trần Nghiên nhìn người đội viên bị thương, nhắc nhở: “Lên nhà di động đi, để Xu Xu chữa trị cho cậu.”

Vân Xu đúng lúc đón anh.

Đầu óc Hồng Tử lập tức trống rỗng, mặt đỏ bừng, đi vào nhà di động.

Vân Xu đang ngồi trên ghế dài đợi anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: “Bị thương phải chữa trị nhanh lên, mau lại đây đi.”

Ngay cả vẻ mặt nghiêm túc cũng đẹp đến vậy.

Hồng Tử ngơ ngác ngồi đối diện, đưa cánh tay còn đang chảy m.á.u ra. Đây là lần đầu tiên anh được Vân Xu chữa trị, trong lòng khẩn trương không giấu nổi, tay run rẩy không ngừng.

Vân Xu an ủi anh: “Đừng lo lắng, quá trình chữa trị không đau đâu.”

Mặt Hồng Tử đỏ bừng, anh không phải vì sợ đau mà đỏ mặt. Từ khi tận thế ập đến, mọi người trong đội ít nhiều đều đã bị thương, chút đau này có là gì.

Nguyên nhân khiến anh đỏ mặt là……

Hồng Tử trộm liếc nhìn người đối diện, màu đỏ trên khuôn mặt rám nắng càng thêm đậm.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 574



Khuôn mặt tuyệt đẹp ấy được bao phủ trong ánh sáng trắng dịu dàng thánh khiết, đẹp tựa như tiên nữ trên mây.

Nếu trên thế giới này thực sự có thần, thì chắc chắn đó chính là dáng vẻ của cô, thậm chí còn đẹp hơn nhiều.

Nửa phút sau, vết thương đang chảy m.á.u đã ngừng lại.

Vân Xu nở nụ cười nhẹ nhàng: “Như vậy là không thành vấn đề nữa rồi.”

Trong khoảng thời gian này, cô không ngừng chữa trị cho người khác, hơn nữa Tần Mặc cung cấp một lượng lớn tinh hạch, cô có thể cảm giác được dị năng hệ chữa lành của mình đang phát triển với tốc độ chóng mặt.

Cuối cùng thì không cần lo lắng lại làm vướng chân người khác nữa.

Đội ngũ thuận lợi vượt qua cây cầu lớn.

Mọi người trong đội không khỏi nhìn lại. Trước khi đến điểm cuối, không ai nghĩ rằng họ lại có thể dễ dàng vượt qua cây cầu nguy hiểm này như vậy.

Trên đường tuy có người bị thương, nhưng dưới sự chữa trị của Vân Xu, rất nhanh đã hồi phục như ban đầu.

Khi đội ngũ gặp sai sót, Tần Mặc và những người khác lập tức có thể phản ứng lại và ra tay viện trợ.

Trong sự ăn ý thầm lặng, đoạn đường nguy hiểm nhất đã qua.

Đoạn đường sau cây cầu lớn an toàn hơn so với trước, ít nhất sẽ không thường xuyên có zombie nhảy ra.

Mọi người thả lỏng tinh thần căng thẳng, trên mặt cũng tươi cười nhiều hơn.

Hôm nay, Trần Nghiên tìm một khe hở vắng người, lặng lẽ gọi Vân Xu sang một bên.

Vân Xu kỳ lạ hỏi: “Nghiên Nghiên sao vậy?”

Trần Nghiên cẩn thận quan sát xung quanh, xác định không có ai, nói: “Cậu còn nhớ chiếc ngọc bội mà cậu đã tặng cho tôi không?”

Vân Xu đương nhiên nhớ rõ, cô còn nhớ rõ thái độ kỳ lạ của Phòng Mạn Kha, cùng với sự thất vọng khi biết ngọc bội không còn bên mình. Đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ kỹ, tại sao Phòng Mạn Kha lại lộ ra vẻ mặt như vậy.

Cho dù ngọc bội là đồ cổ quý giá, nhưng trong tận thế, giá trị của nó thậm chí còn không bằng một bao gạo.

“Nhớ chứ, sinh nhật cậu tôi đã tặng nó cho cậu làm quà.”

Trần Nghiên nghiêm túc nói: “Xu Xu, chiếc ngọc bội đó cất giấu một bí mật rất lớn.”

Vân Xu ngẩn ra, lập tức đoán: “Bên trong có bản đồ kho báu sao?”

Trên TV thường chiếu như vậy.

Trần Nghiên nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Vân Xu, vẻ mặt nghiêm túc của cô cuối cùng cũng không nhịn được, dở khóc dở cười nói: “Không phải, chiếc ngọc bội này tự mang không gian, có thể chứa đồ vật.”

Đôi mắt Vân Xu hơi mở to, điều này thật sự khiến cô kinh ngạc.

Cho dù trên thế giới có nhiều zombie và dị năng, bây giờ đột nhiên nói với cô rằng chiếc ngọc bội cô mua ngẫu nhiên trên đường cũng giống như dị năng không gian, cô vẫn không khỏi kinh hãi.

Trần Nghiên cầm lấy chiếc ngọc bội trên cổ, giúp Vân Xu đeo vào, con bướm ngọc chạm rỗng tinh xảo rất hợp với cô.

“Cẩn thận cảm nhận những d.a.o động rất nhỏ trên bề mặt ngọc bội.”

Vân Xu làm theo lời Trần Nghiên, dần dần, một không gian chứa đầy đồ vật hiện ra trước mặt cô.

Quần áo, đồ ăn vặt, vật dụng hàng ngày đều có, rõ ràng đã được thu thập từ rất lâu.

Ở góc không gian có một vũng nước suối, nói là nước suối có chút khoa trương, Vân Xu cảm thấy nó giống một vũng nước nhỏ hơn, chỉ có một lớp rất mỏng.

Nước trong veo, cũng ẩn chứa những d.a.o động năng lượng nhàn nhạt.

Vân Xu kinh ngạc nói: “Vậy mà giống tiểu thuyết vậy, có loại ngọc bội cất giấu không gian này.”

Còn bị cô mua được một cách vừa khéo như thế.

Trần Nghiên ngăn động tác muốn tháo ngọc bội của Vân Xu: "Không cần tháo ra đâu, chiếc ngọc bội này vốn dĩ tôi muốn trả lại cho cậu, đồ bên trong cũng là tôi một đường tìm kiếm cho cậu.”

Vân Xu nhíu mày: "Nghiên Nghiên, ngọc bội đã tặng cho cậu rồi, sao có thể lấy lại được.”

Trần Nghiên ôn hòa nói: “Cậu có nhiều không gian, sau này muốn cất đồ cũng tiện hơn.”

Cô luôn hy vọng Vân Xu có thể sống tốt hơn.

Vân Xu vẫn muốn lấy lại ngọc bội, hiện tại cô sống rất tốt, Trần Nghiên làm đội trưởng càng cần không gian hơn.

Trần Nghiên nói: “Đồ đã cho đi không thể lấy lại, nhưng đồ vật này quá quý giá, tôi không thể nhận.”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 575



Vân Xu nghẹn lời, một hồi lâu mới tìm được một lý do: "Nhưng đội viên của cậu phát hiện dị năng của cậu biến mất, chắc chắn sẽ nghi ngờ đấy.”

Trần Nghiên nhàn nhạt cười nói: “Yên tâm đi, họ không biết đâu.”

Trong lòng Trần Nghiên, ngọc bội thuộc về Vân Xu. Nếu cô công khai sử dụng, cho thấy mình có dị năng không gian, sau đó trả ngọc bội cho Vân Xu, đổi thành Vân Xu có dị năng không gian, thì chẳng khác nào nói cho người khác biết có điều mờ ám.

Cho nên cô đã không nói cho bất kỳ ai đây là ngọc bội không gian, cũng không dùng nó để chứa đồ dùng của đội.

Trần Nghiên ghé sát vào Vân Xu, nhẹ giọng nói: “Ngọc bội còn có một bí mật quan trọng hơn.” Cô chậm rãi nói: "Nước suối bên trong có thể làm giảm virus zombie, dùng một lần uống hết một lượng lớn nước suối, có thể cứu được người bị nhiễm bệnh.”

Ánh mắt Vân Xu dừng lại, không thể tin được nói: “Có thể giảm virus zombie sao?”

Trần Nghiên chậm rãi gật đầu: "Không sai.”

Đây là điều cô tình cờ phát hiện trong lúc huấn luyện điên cuồng, lúc đó cô cũng ngạc nhiên rất lâu.

Vân Xu nghĩ ngợi lung tung, cũng không thể ngờ rằng vũng nước mà cô vừa nhìn thấy lại lợi hại đến vậy.

Cô nâng chiếc ngọc bội hình con bướm tinh xảo, những hoa văn chạm rỗng trên đó sống động như thật.

Dưới ánh mặt trời, toàn bộ ngọc bội óng ánh rực rỡ, nhìn kỹ, dường như có màu xanh biếc lưu động.

Vân Xu ngước mắt nhìn lại, vẻ mặt Trần Nghiên dịu dàng.

Trong đầu cô đột nhiên lóe lên một ý tưởng, trên mặt lộ ra vài phần chần chừ.

Trần Nghiên liếc mắt một cái đã phát hiện ra, cổ vũ nói: “Có ý tưởng gì thì cứ nói ra, tôi hoàn toàn ủng hộ cậu.”

Vân Xu cụp mắt, sau một lúc lâu đề nghị: “Chúng ta giao ngọc bội cho căn cứ thì sao?”

Cô nghe nói rất nhiều căn cứ đều đang chiêu mộ nhân viên nghiên cứu virus zombie, hy vọng có thể nghiên cứu chế tạo ra huyết thanh chống lại virus. Nước suối trong không gian lại có tác dụng này, biết đâu sẽ giúp ích cho việc nghiên cứu huyết thanh.

“Cậu không muốn dị năng không gian sao?” Trần Nghiên hỏi.

Vân Xu thành thật nói ra suy nghĩ của mình.

Nói không muốn thì là giả, nếu ngọc bội chỉ có dị năng không gian, dưới sự khuyên nhủ của Trần Nghiên, Vân Xu có lẽ sẽ giữ lại ngọc bội, giả vờ như sử dụng dị năng không gian.

Nhưng ngọc bội lại có nước suối có thể làm giảm virus, cứ như vậy, công năng chứa đồ của nó lại trở thành thứ yếu.

Trong tận thế sẽ có bao nhiêu dị năng giả hệ không gian, nhưng chỉ có một phần nước suối kỳ lạ này.

Mà phần nước suối này có lẽ sẽ mang đến những thay đổi mới cho thế giới đang dần tan nát.

So với việc giữ lại trong tay để chứa đồ, hoặc giúp đỡ một chút người bị thương, ngọc bội có thể phát huy tác dụng lớn hơn nhiều trong tay những người nghiên cứu virus, giá trị không thể đánh giá được.

Cô thực ra rất muốn nhìn thấy thế giới khôi phục lại dáng vẻ trước kia.

Trên đường phố vô cùng náo nhiệt, những cô gái trẻ kết bạn đi cùng nhau, nhỏ giọng thảo luận những tin tức thú vị.

Lẫn nhau dìu ông bà bước chậm trong công viên rải đầy ánh hoàng hôn.

Người mẹ hiền dịu đã chuẩn bị xong bữa tối, chờ đợi người chồng đón con về nhà.

Cô thực sự hoài niệm cái thế giới trật tự ngăn nắp ấy.

Trần Nghiên ngơ ngác nhìn Vân Xu, ánh mắt cô trong veo như vậy, còn trong hơn cả bầu trời xanh.

Cô ấy thực sự nghĩ như vậy.

So với việc giữ lại trong tay, những nhân viên nghiên cứu càng cần nó hơn.

Hiện tại là tận thế, zombie trở thành mối đe dọa lớn nhất của loài người, nước suối có thể làm giảm virus zombie mang lại lợi ích không thể đo lường.

Không hề khoa trương mà nói, nắm giữ chiếc ngọc bội này tương đương với việc nắm giữ một nguồn tài nguyên không thể thay thế trong tận thế.

Vấn đề lớn nhất là liệu có thể bảo vệ được chiếc ngọc bội hay không.

Đối với người thường có lẽ rất khó, nhưng đối với Vân Xu thì không thành vấn đề, cô chỉ cần đưa ra yêu cầu, sẽ có vô số người sẵn sàng dâng hiến tất cả vì cô.

Trần Nghiên tin rằng dù là cô hay ba dị năng giả kia, đều sẽ bảo vệ Vân Xu.

Nếu Vân Xu muốn giữ lại ngọc bội, họ sẽ giải quyết tất cả những kẻ có ý đồ xấu.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 576



Những điều này thực ra Vân Xu thấy rất rõ ràng, nhưng cô vẫn đưa ra lời đề nghị như vậy.

Trần Nghiên đột nhiên cười, đó là một nụ cười vô cùng dịu dàng, ấm áp: "Được, cứ làm theo ý cậu.”

Đôi mắt Vân Xu cong cong, ý tưởng được tán đồng là một chuyện khiến người ta vui vẻ.

Đặc biệt người đó vẫn là người bạn tốt mà cô coi trọng.

Trần Nghiên nói: “Nghĩ kỹ lại, cậu đưa ra quyết định này, tôi vậy mà cũng không thấy bất ngờ.”

Vân Xu nói: “Tôi cảm thấy đổi thành người khác ở vào vị trí của tôi, cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự thôi.”

Cô sống cùng mọi người, luôn được bảo vệ, lại có được năng lực chữa lành, ngọc bội đối với cô mà nói cũng không phải là vật thiết yếu.

Trần Nghiên cười cười không nói, Vân Xu cho rằng mình rất bình thường, nhưng không phải vậy.

Đổi thành người khác ở vị trí của cô, dù được vô số người chăm sóc, cũng chưa chắc có thể giống như cô, dễ dàng từ bỏ một lợi ích to lớn như vậy.

Mỗi người đều có lòng ích kỷ, điều này không sai, chỉ có thể nói đó là bản tính con người.

Cũng chính vì vậy mà Vân Xu càng trở nên thuần khiết hơn.

Đây là người cô muốn bảo vệ, cũng là người mà cô vẫn luôn không thể buông bỏ.

Vân Xu và Trần Nghiên cùng nhau trở lại gần doanh địa, cả hai đều trông rất vui vẻ.

Diệp Kiều buồn bực nói: “Trong rừng cây này chẳng lẽ còn có bảo bối? Sao vừa đi một chuyến về, lại trở nên vui vẻ như vậy?”

Chu Hữu Cảnh liếc nhìn Trần Nghiên, như đang suy nghĩ gì đó, sau đó thu hồi ánh mắt: "Anh quản nhiều như vậy làm gì, đây là chuyện của họ, đừng có rảnh rỗi ở đó, lại đây giúp tôi một tay.”

Diệp Kiều nhún vai: “Đến đây, được chưa?”

Lúc này hai đội còn cách căn cứ Ánh Dương một ngày đường.

……

Căn cứ Ánh Dương.

Sảnh nhiệm vụ.

Đây là nơi căn cứ đặc biệt thành lập để người dân nhận nhiệm vụ, mặt đất lát đá cẩm thạch cứng rắn, sau quầy ngồi những nhân viên công tác tươi cười niềm nở, phía trên màn hình điện tử đang cuộn tròn những thông tin nhiệm vụ.

Chữ đỏ đánh dấu số nhiệm vụ, nội dung, người đăng nhiệm vụ, cùng với thù lao, thời gian hoàn thành, v.v.

Người muốn nhận nhiệm vụ chỉ cần nhớ số nhiệm vụ, báo cho cô gái ở quầy đăng ký là được.

Bất kể là người thường hay dị năng giả, đều có thể tìm được nhiệm vụ phù hợp ở đây.

Trong sảnh rộng lớn có không ít bàn ghế, rải rác ngồi không ít người, giờ phút này đang tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm, trong mắt mang theo vẻ hứng thú.

“Ê, cậu nghe nói chưa, cái tin tức kỳ lạ gần đây ấy.”

“Tin tức kỳ lạ? À à à, cậu là chỉ cái tin đồn về nữ thần chữa lành đang lan truyền bên ngoài sao?”

Người khởi xướng câu chuyện vỗ đùi: "Đúng rồi, huynh đệ, chính là cái đó.” Anh nói: "Cậu mới nghe gần đây thôi à, tôi nghe từ mấy tuần trước rồi, lúc đó vừa lúc có một người từ nơi khác đến cầu cứu, cứ luôn miệng nói trên đường gặp được nữ thần.”

“Lúc đó tôi còn tưởng người nọ bị zombie bên ngoài dọa choáng váng, kết quả lâu như vậy rồi, vẫn cứ ngày nào cũng mê man gọi nữ thần, như mất hồn vậy.”

Người tiếp lời nói: “Có lẽ là bóng ma bên ngoài để lại quá sâu sắc.”

Người kia sờ cằm: "Nhưng tôi cảm thấy giọng điệu của anh ta không giống ai, chẳng lẽ là thật sự?”

“Sao có thể, chúng ta đều ở đây lâu như vậy rồi, đừng có đi theo người ta mà ngớ ngẩn.”

Đây là một nhóm người ở bàn bên cạnh chen vào nói: "Chuyện này tôi cũng nghe nói, bất quá người thân của tôi ở đây miễn cưỡng tính là có chút chức vị nhỏ, tôi biết được nhiều chuyện hơn một chút.”

Hai người kia hứng thú: "Huynh đệ, nói thử xem.”

“Chính là hai ngày trước, một người đàn ông không biết thông qua cách thức gì liên hệ được với căn cứ chúng ta, hỏi một đống lớn thông tin liên quan, xác định muốn đến đây rồi mới nói trong đội ngũ của họ có một dị năng giả hệ chữa lành, cho nên trước tiên tìm hiểu tình hình, không thích hợp thì tính toán rời đi luôn.”

Người chen vào nói: "Dị năng giả hệ chữa lành kia giống như chính là người được gọi là nữ thần chữa lành.”

“Ồ, khẩu khí lớn thật đấy. Dị năng giả hệ chữa lành quả thật hiếm thấy, nhưng tự xưng là nữ thần thì đây vẫn là trường hợp đầu tiên.”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 577



Căn cứ Ánh Dương là căn cứ lớn nhất, cường giả nhiều, tính an toàn cao, thu hút được vài dị năng giả hệ chữa lành lợi hại, không giống như những căn cứ nhỏ khác phải hao tâm tổn trí tìm kiếm.

Mà những người có thể sống không tệ ở đây cũng có phần kiêu ngạo hơn so với người ở các căn cứ khác, điều này xuất phát từ sự tự tin vào thực lực.

“Hình như không phải tự xưng, là những người đó chủ động gọi.”

“Xí, cậu đừng dễ dàng bị lừa như vậy nha, đây là sau tận thế, không phải trước tận thế. Danh tiếng truyền rộng như vậy, nói không chừng chính là cố ý.”

“Nhưng tôi nghe nói là vì cô ấy cứu người quá nhiều.”

“Nữ thần thật, nữ thần giả, đợi người ta đến rồi sẽ biết. Đúng rồi, dị năng giả hệ chữa lành kia tên là gì?”

“Để tôi nghĩ xem…… Tên cụ thể thì không biết, nhưng tôi nhớ người tiếp điện thoại hình như có gọi một tiếng, Vân tiểu thư.”

Phòng Mạn Kha vừa bước vào sảnh nhiệm vụ, liền nghe thấy bên cạnh vang lên ba chữ.

Vân tiểu thư.

Bước chân Phòng Mạn Kha khựng lại. Họ Vân vẫn là một họ tương đối hiếm gặp, cho đến bây giờ, cô chỉ gặp một người họ Vân đó.

Chẳng lẽ là cô ta?

Không đúng, người đó hẳn là đã c.h.ế.t trong vòng vây zombie.

Nhiều zombie như vậy vây lại, Vân Xu lại yếu ớt, căn bản không có khả năng sống sót.

Chắc chắn là người khác.

Vân Xu là chủ nhân đầu tiên của ngọc bội, ấn tượng của Phòng Mạn Kha về cô vẫn rất sâu sắc, chủ yếu là lúc đó tâm trạng cô quá u uất.

Vất vả tính toán lâu như vậy, ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, cuối cùng lại công cốc.

Phòng Mạn Kha âm thầm thở dài.

Người ngồi bên cạnh thấy cô đến, ngừng chủ đề ban đầu, sôi nổi cười chào hỏi.

“Phòng phó đội, buổi chiều tốt lành.”

“Chị Phòng, bây giờ đến đây là muốn nhận nhiệm vụ sao?”

“Khi nào gọi thêm hai người kia cùng nhau ăn một bữa cơm, chúng ta lâu rồi không uống rượu.”

Phòng Mạn Kha nở nụ cười hòa nhã, lần lượt đáp lại. Những người này đều là những mối quan hệ mà cô đã hao tâm tổn trí gây dựng sau khi đến căn cứ.

Trong đó không thiếu những cường giả nổi danh sau này.

Để tránh rơi vào kết cục trong nguyên tác, cô nhất định phải chuẩn bị vạn toàn trước khi nữ chính đến.

Có những người này ủng hộ, cô sẽ đứng ở thế bất bại.

Phòng Mạn Kha đáp lời những người chào hỏi xong, đi về phía quầy. Hôm nay cô đến là có việc muốn hỏi ý kiến, không thể lãng phí quá nhiều thời gian.

Những người phía sau nhìn bóng lưng cô, vẻ mặt cảm khái.

“Muốn tôi nói sao, nhất định phải chọn một nữ thần, chắc chắn là nữ vương hệ thủy của căn cứ chúng ta thích hợp nhất. Phòng phó đội trưởng vừa xinh đẹp, thực lực mạnh mẽ, dị năng hệ thủy một tay đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, người khác chỉ có thể b.ắ.n nước, cô ấy có thể dùng nước tấn công người khác.”

“Chị Phòng người còn đặc biệt tốt, tính tình lại ôn nhu, thường xuyên giúp đỡ người khác, ai có thể so sánh với cô ấy.”

“Hàn đội trưởng thật đúng là có số hưởng, có một đại mỹ nhân vừa dịu dàng vừa lợi hại toàn tâm toàn ý bên cạnh, đối với những người theo đuổi khác thì lạnh lùng vô tình.”

Phòng Mạn Kha nghe thấy tiếng bàn tán mơ hồ phía sau, nụ cười trên mặt càng thêm sâu.

Không uổng công cô đã tốn bao nhiêu tâm sức để xây dựng hình tượng của mình.

……

Một ngày sau, nhà di động và xe buýt đến căn cứ Ánh Dương.

Bức tường thành cao lớn màu xám lạnh lẽo ngăn cách bên trong và bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy dòng chữ tên căn cứ được viết bằng bút lông sắc bén ở phía trên.

Những người sống sót xanh xao vàng vọt xếp thành hàng dài chờ đăng ký, trong mắt đều là vẻ phức tạp pha lẫn may mắn.

Ở cửa căn cứ, những người lính canh trang bị vũ trang đầy đủ, một tay cầm s.ú.n.g máy, tay kia giơ lên ra hiệu dừng lại, ý bảo mọi người xuống xe.

Một đám người từ xe buýt bước xuống.

Những người sống sót đang xếp hàng trợn mắt há hốc mồm, nhóm người này rõ ràng tinh thần đều rất tốt, so với họ thì tốt hơn nhiều.

Còn có một chiếc nhà di động rõ ràng là lợi hại hơn, trông như đang đi du lịch vậy.

Nhóm người này chắc chắn rất mạnh.

Cửa nhà di động mở ra.

Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 578



Một người con gái bước xuống xe.

Đối phương quần áo sạch sẽ, dung mạo xinh đẹp, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt bình tĩnh, hoàn toàn khác biệt với đa số những người sống sót hoảng sợ.

Ngay sau đó, ba người nữa cũng bước xuống.

Giống như người con gái phía trước, họ hoàn toàn không giống những người sống trong tận thế, thong dong điềm tĩnh, cả người tỏa ra khí chất khó đụng vào.

Những người này chắc chắn là cường giả.

Khó trách họ sống thoải mái như vậy trong tận thế.

Những người sống sót không khỏi lộ vẻ ngưỡng mộ vô cùng.

Trần Nghiên xuống khỏi nhà di động, nhìn quanh bốn phía. Căn cứ Ánh Dương nằm ở khu vực giao nhau giữa ngoại ô và thành phố, vị trí rất tốt, tầm mắt có thể vươn tới nơi không có bất kỳ một con zombie nào.

Đội ngũ người sống sót xếp hàng dài đăng ký, nhân viên giữ trật tự đứng ở một bên, thỉnh thoảng có chút xáo trộn nhỏ cũng nhanh chóng được ổn định.

Trần Nghiên âm thầm gật đầu, xem ra họ đã không đến nhầm chỗ.

Trước khi đến đích, điều họ lo lắng nhất chính là căn cứ hỗn loạn, không thể nào vừa ra ngoài làm nhiệm vụ lại vừa phải lo lắng đại bản doanh có an toàn hay không.

Lòng người trong tận thế không thể so sánh với zombie.

Diệp Kiều cực kỳ tinh thông các loại vật liệu, liếc mắt một cái đã nhìn ra chỗ lợi hại của bức tường phòng ngự này, không nhịn được huýt sáo một tiếng, hứng thú bừng bừng nói: “Oa nga, cái này thật sự vượt quá dự kiến của tôi.”

“Lão đại, nơi này giống như rất giống một trong những thành lũy phòng ngự mà chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ trước đây.”

Tần Mặc tùy ý nhìn lướt qua, nói: “Chắc là đã sử dụng loại vật liệu tương tự.”

Diệp Kiều thầm khen nhãn lực của lão đại.

Nhân viên gác cổng sáng sớm đã nhận được tin tức, hôm nay sẽ có một dị năng giả hệ chữa lành mới đến.

Dây chuyền sản xuất trong tận thế đã hỏng hóc, đồ ăn, quần áo và đồ dùng hàng ngày đều phải rời khỏi căn cứ để thu thập, đặc biệt là các loại thuốc quan trọng trong căn cứ càng được bán với giá cao.

Sự khan hiếm thuốc men khiến sự tồn tại của dị năng giả hệ chữa lành càng trở nên quan trọng. Thuốc men dùng hết lại thiếu, nhưng dị năng thì có thể hồi phục.

Đối với việc Vân tiểu thư đến, cấp cao của căn cứ đã hứa hẹn rất nhiều phúc lợi, tuy nhiên trước khi gia nhập căn cứ, những thủ tục cần thiết không thể thiếu.

Căn cứ Ánh Dương có thể trở thành căn cứ lớn mạnh nhất trong tận thế hiện nay, đều có một bộ tiêu chuẩn trưởng thành.

Ngay cả khi thủ lĩnh căn cứ từ bên ngoài trở về, cũng yêu cầu phải cách ly một khoảng thời gian, đảm bảo không có sơ sót gây tổn thương cho người khác.

Một trong những nhân viên gác cổng đi tới: "Xin hỏi có phải là Chu tiên sinh không?”

Chu Hữu Cảnh gật đầu, đưa tay bắt tay đối phương: "Ba ngày trước là tôi đã liên hệ với các anh.”

Người gác cổng trên mặt lộ ra nụ cười: "Chư vị đường xa mệt nhọc, vất vả rồi. Bên tôi đã nhận được thông báo, đợi các vị cách ly xong, liền có thể trực tiếp vào căn cứ.”

Anh nhìn về phía Trần Nghiên: "Vị này chính là Vân tiểu thư có dị năng hệ chữa lành sao? Căn cứ chúng tôi đều đang mong chờ ngài đến.”

Trần Nghiên nói: “Không phải, cô ấy vẫn còn ở trên xe.”

Sân trước cửa căn cứ rộng lớn như vậy, nói chuyện rất dễ bị nghe thấy.

Những người sống sót trộm chú ý tình hình bên này đều sững sờ. Đội ngũ này vậy mà vẫn còn người, lại còn là một dị năng giả hệ chữa lành. Không biết tính cách thế nào.

Sau tận thế, rất nhiều dị năng giả tự cho mình là cao hơn người thường, khinh thường người thường. Hy vọng vị này sẽ dễ sống chung.

Bằng không sau này nhờ đối phương chữa trị sẽ rất phiền phức.

Nghĩ đến đây, những người sống sót lại lần nữa lặng lẽ nhìn sang, thấp giọng thảo luận với những người bên cạnh.

Cùng lúc đó, hai dị năng giả vừa trùng hợp trở về căn cứ dừng bước chân, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.

Hôm qua họ còn đang thảo luận về dị năng giả này, vừa vặn hôm nay đối phương đã đến.

Họ đứng tại chỗ, giống như xem kịch, tính toán xem mặt người được gọi là nữ thần chữa lành này trước tiên, rồi về chia sẻ tin tức với bạn bè.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 579



Trần Nghiên nhìn vào bên trong nhà di động, vẻ mặt trầm tĩnh trở nên ôn hòa: "Xu Xu, xuống xe thôi.”

Người gác cổng nở nụ cười nhiệt tình, nhất định phải để lại ấn tượng tốt đẹp đầu tiên trong lòng đối phương, nhân tài như vậy không dễ dàng rời đi.

Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên.

Những người xung quanh và người gác cổng đồng thời nhìn lại. Từ bên trong xe vươn ra một cánh tay trắng như tuyết, trắng đến chói mắt, phảng phất đang phát sáng.

Sau đó người nọ đỡ thành xe bước xuống.

Giờ khắc này, sân vốn ồn ào nháy mắt im lặng, tất cả mọi người đều mất tiếng, ngơ ngác nhìn người kia.

Họ thậm chí còn nghi ngờ đây là cảnh trong mơ hay là hiện thực, bằng không làm sao có thể nhìn thấy thần linh thật sự giáng trần.

Khuôn mặt tinh xảo không tì vết, mọi lời ca ngợi, mọi mỹ từ đều trở nên vô lực và nhạt nhòa trước mặt cô.

Hai dị năng giả đang xem kịch vui buông tay đang khoanh, ánh mắt ngây dại. Người trước mắt vượt quá sức tưởng tượng của họ.

Họ cuối cùng cũng hiểu, vì sao danh hiệu kia lại lan truyền rộng rãi như vậy.

Chỉ cần nhìn thấy cô, mọi thứ đều có lời giải thích.

Vân Xu đứng bên cạnh Trần Nghiên, hữu hảo cười với người gác cổng: "Chào anh.”

Khung cảnh càng trở nên tĩnh lặng.

Người gác cổng há hốc mồm, lại không nói nên lời, chỉ có thể miễn cưỡng nâng khẩu s.ú.n.g trong tay lên, để bản thân trông không quá lúng túng.

Anh cũng được coi là người giỏi ăn nói, bằng không cấp trên sẽ không đặc biệt giao phó chuyện này cho anh, nhưng giờ phút này năng lực ấy dường như biến mất, trông thật vụng về.

“Vân, Vân tiểu, thư, hoan nghênh, cô vào căn cứ.” Một câu chào đón bình thường, người gác cổng lắp bắp mãi mới nói xong.

Nói xong liền bắt đầu hối hận, biểu hiện tệ như vậy, Vân tiểu thư chắc chắn sẽ không có ấn tượng tốt về anh.

Những người bên cạnh xe buýt trong một giây đều tỏ vẻ thông cảm.

Quá bình thường, lúc đầu họ cũng như vậy, có thể giữ được bình tĩnh trước mặt Vân Xu mới là chuyện lạ.

Vân Xu cười nói: “Cảm ơn mọi người đã chào đón.”

Mặt người gác cổng đỏ bừng, trên khuôn mặt hơi đen xuất hiện vẻ ngượng ngùng.

Chu Hữu Cảnh bước lên một bước, ngăn cản ánh mắt người gác cổng nhìn về phía Vân Xu: "Thời gian không còn sớm, làm phiền vị tiên sinh này dẫn chúng tôi đi đăng ký.”

Người gác cổng liên tục gật đầu.

Căn cứ để thu hút cường giả sẽ ưu đãi dị năng giả. Dị năng giả không cần phải xếp hàng như người thường, có thể trực tiếp đi một cửa sổ khác.

Trong vô số ánh mắt ngơ ngác, đoàn người hướng về phía trước đi đến.

Giống như sao vây quanh trăng, Vân Xu được bao bọc ở chính giữa.

Khi đi ngang qua hai người rõ ràng không phải người sống sót, Vân Xu nhìn thêm hai mắt, có chút tò mò.

Vẻ mặt ngơ ngác của hai người kia lập tức trở nên tha thiết, muốn tiến lại đây.

Diệp Kiều ý cười không đổi, bước chân chậm lại, dường như tùy ý nhìn qua, khóe miệng cong lên một cách nguy hiểm.

Thân thể hai người lập tức cứng đờ, dưới chân như bị đinh đóng chặt, hàn ý lan khắp toàn thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đi xa.

Vân Xu phát hiện người dừng lại phía sau, nghi hoặc nói: “Diệp Kiều?”

Nét nguy hiểm trong nụ cười của Diệp Kiều nháy mắt biến mất, lại trở về vẻ tươi cười hì hì: "Không có gì, chỉ là tò mò nhìn thêm một chút.”

Chờ làm xong một loạt thủ tục, sắc trời đã hơi tối.

Căn cứ miễn phí cung cấp chỗ ở cho dị năng giả, là một căn hộ nhỏ ba phòng một khách, nếu không hài lòng có thể tiêu tốn tinh hạch để nâng cấp chỗ ở. Thực lực dị năng giả có cao có thấp, số lượng tinh hạch nhận được mỗi tháng khi hoàn thành nhiệm vụ cũng khác nhau.

Không phải tất cả dị năng giả đều có thể đổi được chỗ ở xa hoa.

Nhưng đối với Tần Mặc và những người khác, điều này hoàn toàn không phải là vấn đề.

Trần Nghiên chắc chắn muốn ở cùng Vân Xu, Vân Xu là đồng đội của họ, chắc chắn cũng muốn ở cùng họ.

Tần Mặc và Chu Hữu Cảnh liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đã chọn một căn nhà.

Các đội viên khác ít nhiều đều có tích lũy được tinh hạch, Trần Nghiên cũng không yêu cầu đội viên nộp lên, cho nên dù là người thường trong đội ngũ cũng có thể thuê được một nơi ở không tệ.
 
Back
Top