Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 70: Đánh Rơi Trân Bảo (70)



“Đem hết trang sức đẹp nhất ở đây ra đây cho tôi!” Bà Quý hất cằm, nói với nhân viên cửa hàng một cách đầy khí thế.

Nhân viên bán hàng rất lanh mắt, nãy giờ đã lùi ra xa quan sát, chờ các bà lớn “chiến” xong. Nghe Bà Quý nói, cô lập tức nhanh tay lấy ra một loạt trang sức. Vòng cổ, vòng tay, hoa tai… món nào cũng sang trọng hơn hẳn đồ bà Trì chuẩn bị cho Trì Tiêu Tiêu.

Bà Trì đứng bên cạnh giận run người. Rõ ràng là người ta muốn công khai làm bà mất mặt! Nhưng bà không thể bảo nhân viên đừng bán cho Bà Quý, bà còn sĩ diện.

Trì Tiêu Tiêu xấu hổ đứng đó. Từ bé đến lớn, cô ta chưa từng gặp cảnh này. Mặt cô ta nóng ran, lòng tự trọng cao ngạo bị chà đạp không thương tiếc.

“Thưa bà, bà xem thử cái này được không ạ? Đây là chiếc vòng ngọc phỉ thúy đế vương lục cực phẩm mà ông chủ mới khai thác được nửa năm nay.” Nhân viên bán hàng mỉm cười đưa ra hộp vòng tay.

Chiếc vòng ngọc xanh biếc trong veo nằm lặng lẽ trong hộp. Màu xanh tươi như nước chảy, êm đềm lan tỏa. Bà Quý, người đã quen nhìn đồ tốt, cũng phải trầm trồ khen ngợi. Bà cầm chiếc vòng lên, đeo cho Vân Xu.

Bàn tay trắng nõn mềm mại và chiếc vòng ngọc xanh biếc hòa quyện vào nhau, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Nhân viên bán hàng lập tức xuýt xoa: “Đẹp quá! Hợp quá! Chiếc vòng này chỉ có tiểu thư đây mới đeo đẹp được như vậy.” Cô nói thật lòng. Gương mặt Vân Xu vốn đã tuyệt sắc, chiếc vòng ngọc càng tôn thêm vẻ đẹp của cô.

Giám đốc cửa hàng cũng đã đứng đó từ lúc nào. Khi nhân viên đi lấy trang sức, đã báo với ông. Khách hàng lớn thế này, ông đương nhiên phải ra mặt. Vừa nhìn thấy Vân Xu, ông khựng lại, ngẩn người ra. Đến khi Quý Thừa Tu liếc mắt nhìn không vui, ông mới giật mình hoàn hồn, vội thu lại ánh mắt ngẩn ngơ, thái độ càng thêm nhiệt tình.

Mọi ánh mắt và sự chú ý đều đổ dồn vào Vân Xu. Bà Trì và Trì Tiêu Tiêu như bị bỏ quên ở góc, trơ mắt nhìn Vân Xu thử hết món này đến món khác. Bà Quý càng nhìn càng hài lòng. Cuối cùng, bà vung tay lên, mua hết tất cả trang sức Vân Xu đã thử, tặng cho cô.

Mặt Bà Trì trắng bệch. Bà vừa nói muốn tặng quà cho Vân Xu, nhưng bị từ chối. Vân Xu nhận bao nhiêu quà của bà Quý, lại không thèm một món của bà. Con gái bà ghét bà đến thế sao?

Mua xong, cả nhóm chuẩn bị đi. Bà Trì ôm hy vọng cuối cùng hỏi: “Vân Xu, về nhà được không con? Ba con, mẹ và anh Hai vẫn luôn đợi con.”

Vân Xu thở dài trong lòng. Người nhà họ Trì hình như không hiểu tiếng người. Cô lại một lần nữa lịch sự từ chối Bà Trì. Trong ánh mắt tuyệt vọng của bà, Vân Xu cùng bà Quý rời đi.

“Con gái tôi, Vân Xu của tôi ơi.” Bà Trì đau khổ trong lòng. Nhưng Vân Xu đã đi khuất, chẳng hề ngoái đầu lại nhìn bà một lần.

Trì Tiêu Tiêu định an ủi bà Trì, nhưng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của bà, cô ta đành im lặng.

Bà Quý vui vẻ bước ra khỏi cửa hàng trang sức. Không khí bên ngoài như tươi mới hơn hẳn. Bà nghĩ thầm: “Nhà họ Trì, trừ Trì Châu, ai cũng không ra gì. Chuyện này mà ở nhà họ Quý, thì đừng nói con nhỏ giả mạo kia thế nào, con gái ruột của mình chắc chắn được đón về ngay, dù con bé có không được như ý, thì đó cũng là do cha mẹ vô trách nhiệm, để con bé lưu lạc bên ngoài khổ sở.”

“Nhà họ Trì thì ngược lại, cứ muốn làm như không có chuyện gì, bịt mắt làm ngơ. Thật nực cười! Khổ thân Vân Xu phải có cái nhà như thế.” Bà Quý thương xót vỗ vỗ tay Vân Xu.

Sau đó, cả nhóm rủ Trì Châu đi ăn tối bên ngoài rồi mới về. Vân Xu và Trì Châu ngồi chung xe, xe Bà Quý và Quý Thừa Tu đi trước. Vân Xu nhìn vu vơ ra cửa sổ. Đèn đường sáng trưng và hàng cây cao vút lùi lại phía sau. Đèn neon xa xa lấp lánh đủ màu. Ánh sáng mờ ảo hắt lên gương mặt đẹp đến nao lòng, như cảnh trong mơ.

“Xu Xu? Xu Xu?”

“Dạ? Anh Cả sao vậy?”

Trì Châu gọi mấy lần, Vân Xu mới hoàn hồn. Anh nhíu mày: “Anh thấy em cứ ngẩn ngơ từ tối đến giờ. Có chuyện gì sao? Hay tại con Trì Tiêu Tiêu kia lại làm em sợ?”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 71: Đánh Rơi Trân Bảo (71)



Giọng anh ở câu sau lạnh đi. Anh đã nghe Quý Thừa Tu kể chuyện ở cửa hàng trang sức.

“Không phải tại cô ta, là chuyện khác.” Vân Xu lắc đầu. Tuy Trì Tiêu Tiêu vẫn giống cặp vợ chồng kia, nhưng ảnh hưởng đến cô đã không còn lớn như trước. Thêm thời gian nữa, cô sẽ hoàn toàn tách biệt được hai bên.

Thực ra, Vân Xu đang nghĩ về lời bà Quý nói chiều nay. Ở chung mấy ngày, bà Quý cũng hiểu rõ quan hệ giữa Vân Xu và Quý Thừa Tu. Vân Xu thì chẳng hay biết gì về tình cảm của Quý Thừa Tu. Quý Thừa Tu thì đã nhận ra, nhưng vẫn còn e dè. Bà Quý thấy con trai mình đúng là đồ ngốc, bà phải ra tay thôi.

Hôm đi dạo phố, Bà Quý kiếm cớ tách Quý Thừa Tu ra, rồi bảo vệ đứng ngoài, chỉ còn bà và Vân Xu. Bà Quý kéo Vân Xu lại, nói chuyện riêng.

“Xu Xu, Trì Châu với Thừa Tu đều tốt với con phải không?” Trì Châu là anh trai Vân Xu, Bà Quý hỏi vậy có vẻ hơi lạ, nhưng bà không chú trọng vào câu hỏi đó.

Vân Xu gật đầu. Hai người họ rất tốt với cô. Trước kia sống một mình, cô chưa từng nghĩ mình có thể hạnh phúc thế này, ngày nào cũng có người bên cạnh, không còn cô đơn nữa. Những cơn ác mộng từng giày vò cô cũng dần tan biến nhờ sự chăm sóc của họ.

Bà Quý lại hỏi: “Con thấy hai người đó đối với con có giống nhau không?”

Vân Xu lại gật đầu ngay, không chút do dự. Với cô, Quý Thừa Tu như một người anh trai khác, luôn chăm sóc cô.

Bà Quý cạn lời. Nhìn gương mặt nghiêm túc của Vân Xu, bà hiểu vì sao con trai mình cứ do dự. Vân Xu thẳng thắn quá.

“Xu Xu này.” Bà Quý nói đầy ý vị: “Con có nghĩ Trì Châu và Thừa Tu có vị trí khác nhau trong đời con không? Trì Châu là anh ruột của con, cả đời vẫn là anh con thôi.”

“Nhưng Thừa Tu thì khác, Thừa Tu chỉ là bạn anh Cả, ở tạm thành phố A thôi. Sau này Thừa Tu còn phải về Ma Đô nữa.”

Quý Thừa Tu sẽ đi sao? Vân Xu ngơ ngác. Cô chưa từng nghĩ đến… không, cô từng nghĩ đến rồi chứ. Thế giới này, người thân còn có thể rời đi bất cứ lúc nào, huống chi họ chỉ là bạn bè. Không hiểu sao, khi khả năng đó được nói ra, lòng cô có chút buồn bã. Cô không muốn anh đi, cô muốn anh luôn ở bên cạnh cô.

“Nhất định phải đi sao ạ?” Vân Xu khẽ hỏi. Vẻ mặt buồn rầu của cô khiến Bà Quý xót xa. Khuôn mặt đẹp tuyệt trần thoáng nét u sầu, đủ sức khiến bao người muốn xông lên giải quyết mọi phiền muộn cho cô.

Bà Quý suýt nữa đã vỗ n.g.ự.c đảm bảo sẽ trói con trai mình ở lại. Nhưng bà kịp kìm lòng.

Bà Quý không trả lời ngay câu hỏi của Vân Xu mà chuyển sang chuyện khác: “Xu Xu ở bên anh Cả có bao giờ đỏ mặt không? Có ngại ngùng không?”

“Dạ không, con với anh Cả thân nhau lắm mà.” Vân Xu hơi khó hiểu, sao cô phải ngại với anh Cả chứ? Anh ấy là người cô tin tưởng nhất.

Bà Quý hỏi tiếp: “Thế còn Thừa Tu? Con có bao giờ đỏ mặt tim đập khi ở cạnh Thừa Tu không?”

Vân Xu nghẹn lời. Không giống như với Trì Châu, cô cũng tin Quý Thừa Tu, nhưng đôi khi đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh, cô sẽ vô thức né tránh, tim cũng đập nhanh hơn.

Bà Quý tủm tỉm cười. Đúng là thích rồi còn gì. Bà yên tâm, con dâu chắc chắn không thoát được. Bà cười nói: “Đó là khác biệt giữa Trì Châu và Thừa Tu đó. Trì Châu là anh trai con, đáng tin cậy. Còn Thừa Tu là người con có cảm tình. Đó không phải tình cảm gia đình, mà là tình cảm nam nữ đó con.”

Bà Quý từng bước giúp Vân Xu hiểu rõ lòng mình. Đó là mục đích của bà. Vân Xu trải qua quá ít, phần lớn cuộc đời sống mơ hồ, gần như cách biệt với thế giới. Nên cô rất mù mờ về tình cảm, cần người chỉ cho cô thấy tình cảm khác nhau thế nào. Bà Quý sẽ là người dẫn đường.

Tình cảm nam nữ? Với Vân Xu, chuyện này xa lạ quá. Cô chỉ thấy trên TV, nhân vật nam nữ cứ hở tí là hiểu lầm, chia tay, cãi nhau. Dù cuối cùng sẽ làm lành, nhưng ở giữa vẫn khổ sở lắm.

Thấy Vân Xu lộ vẻ băn khoăn, Bà Quý vội hỏi han, không dám vội vàng. Vân Xu thật lòng nói ra suy nghĩ của mình. Bà Quý vừa buồn cười vừa thương. Hóa ra con bé lại nghĩ đến phim truyền hình sến súa.

“Phim ảnh chỉ là để câu khách thôi con ạ, chứ đời thực không cẩu huyết thế đâu.” Bà Quý kiên nhẫn giải thích: “Ví dụ như Thừa Tu thích con thật lòng đó. Nếu con ở bên Thừa Tu, Thừa Tu chắc chắn sẽ yêu thương con hết mực.”

Bà Quý vừa giúp con trai, vừa không quên tự PR: “Mà dì cũng sẽ thương con như con gái ruột nữa.”

Vân Xu nghe Bà Quý nói, mặt ửng hồng, có vẻ đã chấp nhận chuyện mình có cảm tình với Quý Thừa Tu.

“Nếu Xu Xu không muốn xa Thừa Tu, hay là cùng dì về Ma Đô luôn nhé?” Nụ cười của Bà Quý lúc này y hệt như sói đội lốt cừu trong truyện cổ tích.

Về Ma Đô? Chẳng phải là sẽ xa anh Cả sao? Vân Xu vội từ chối: “Cảm ơn dì đã mời, nhưng con vẫn muốn ở lại đây với anh Cả.” Trì Châu vẫn là người quan trọng nhất với cô. Tình cảm vừa nhen nhóm kia lập tức bị đẩy xuống sau.

Khóe miệng Bà Quý khẽ giật. Bà lại tìm ra lý do thứ hai khiến con trai mình chậm tiến: Trì Châu có vị trí quá cao trong lòng Vân Xu. Nhưng cũng không hẳn là hết cách. Nhớ lại chuyện con trai từng kể, bà Quý trầm ngâm suy nghĩ. Chắc chắn phải có cách vẹn cả đôi đường.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 72: Đánh Rơi Trân Bảo (72)



Trong xe hơi, ghế sau.

Trì Châu vẫn đang chờ Vân Xu trả lời. Anh muốn biết nguyên nhân cụ thể khiến em gái mình thất thần. Trong lòng anh mong rằng, dù là ai, kẻ không có mắt nào dám mon men đến trước mặt Vân Xu, tốt nhất là đừng để anh biết mặt.

Vân Xu ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng vẫn thận trọng lên tiếng: “Anh Cả, anh thấy anh Quý thế nào ạ?”

Vừa dứt lời, thế giới tinh thần của Trì Châu như núi lửa phun trào, hồng thủy dâng cao. Câu hỏi của Vân Xu như sét đánh ngang tai, khiến anh sững sờ mất một lúc lâu.

Radar cảnh báo trong người Trì Châu điên cuồng hú còi. Câu hỏi này, quen thuộc đến đáng sợ! Trong mấy cuốn sách “bí kíp” bồi dưỡng tình cảm thân thiết mà anh mua, đều có đề cập đến tình huống này.

Khi một cô gái dò hỏi ý kiến người thân trong gia đình về một người đàn ông nào đó, phần lớn khả năng là cô ấy có cảm tình với người đàn ông đó, và đang thăm dò thái độ của gia đình.

Trong tình huống này, người thân phải giữ vững lập trường, không thể tùy tiện trả lời một cách dễ dãi.

Vậy nên, Trì tổng nghiêm nghị, khô khan đáp: “Thừa Tu… à, cũng khá tốt.”

Miệng nói vậy, lòng Trì Châu lại vừa tức giận vừa chua xót. Anh giận Quý Thừa Tu, cái tên sói đội lốt cừu này, cuối cùng vẫn để lại dấu ấn khác biệt trong lòng Xu Xu. Anh chua xót vì anh và Xu Xu mới ở bên nhau chưa được bao lâu, mà em gái anh đã có người mình ái mộ.

Dù có nhìn rộng ra toàn xã hội, Quý Thừa Tu cũng thuộc nhóm người xuất sắc nhất, nhưng Trì Châu vẫn cảm thấy anh ta không xứng với em gái mình. Thẳng thắn mà nói, trong mắt người anh trai này, không ai có thể sánh được với Vân Xu.

Em gái là viên trân bảo anh nâng niu thất lạc suốt hơn hai mươi năm trời. Bản thân anh còn chưa che chở, bảo bọc đủ, vậy mà đã có người nhòm ngó đến. Trì Châu làm sao có thể không tức giận cho được?

Nhưng anh cũng biết, Vân Xu rồi sẽ có cuộc sống riêng của mình. Anh không ngại nuôi Vân Xu cả đời, thậm chí có thể nói là rất vui lòng. Nhưng Vân Xu có suy nghĩ riêng, Trì Châu không muốn để ý kiến của mình ảnh hưởng đến lựa chọn của em gái.

Dù anh biết, chỉ cần một câu nói của anh thôi, cũng có thể khiến Vân Xu từ bỏ những lựa chọn khác.

Vân Xu mím môi, khẽ cười. Nụ cười như xua tan đi sự u ám trong xe, khiến không gian dường như sáng sủa hơn vài phần. “Em cũng thấy vậy.”

Lòng Trì Châu càng thêm chua xót. Nhưng anh vẫn cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: “Sao tự nhiên lại hỏi anh chuyện này?”

Ánh mắt Vân Xu ánh lên một màu sắc khác lạ. Đó là ánh mắt khác hẳn khi đối diện với anh trai ruột thịt. “Chỉ là… em nhận ra hình như em thích anh Quý. Nên muốn biết ý kiến của anh Cả về anh ấy.”

Cô nói thẳng thắn lòng mình. Trong lòng Vân Xu, không có gì cần phải giấu giếm Trì Châu cả.

Trì Châu ngồi thẳng lưng, cứng đờ như tượng đá. Người tài xế phía trước vô tình nhìn vào kính chiếu hậu, giật mình kinh hãi. Ánh mắt Trì tổng thật đáng sợ, như thể bảo bối trân quý nhất sắp bị ai đó cuỗm đi mất.

Trì Châu gắng sức giữ bình tĩnh. Với tư cách là một người anh trai luôn dồn hết sự chú ý vào em gái, anh thực ra đã phần nào đoán được tâm tư của Vân Xu. Chỉ là, Trì Châu vốn nghĩ rằng Vân Xu sẽ nhận ra điều này muộn hơn một chút.

“… Vì sao Xu Xu lại thích Thừa Tu?”

Vân Xu nhúc nhích người, tìm tư thế thoải mái dựa vào vai anh trai. Cô nghiêm túc hồi tưởng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Anh Quý… anh ấy lúc nào cũng hòa nhã, dễ chịu. Lúc nào cũng thấy anh ấy cười, ở bên anh ấy rất thoải mái.”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 73: Đánh Rơi Trân Bảo (73)



[Đó là em chưa thấy bộ mặt anh ta khi đối phó với đối thủ trên thương trường]. Trì Châu thầm nghĩ.

“Anh ấy còn biết nhiều thứ nữa. Mỗi lần nói chuyện với anh ấy, em đều rất vui.”

[Đó là vì anh ta cố ý chọn những chủ đề mà em thích thú.]

“Hình như anh ấy luôn hiểu em nghĩ gì. Không cần em nói nhiều, anh ấy vẫn hiểu ý em.”

[Đó là vì anh ta có kiến thức về tâm lý học, cộng thêm khả năng quan sát nhạy bén, nên năng lực nắm bắt cảm xúc của anh ta vượt xa người bình thường.]

“Ở bên cạnh anh ấy, em cảm thấy an toàn, giống như cảm giác anh Cả mang lại cho em vậy. Không cần phải sợ bất cứ điều gì.” Vân Xu ngước mắt nhìn anh trai. Ánh mắt cô lấp lánh ánh sao, nụ cười dịu dàng và an tĩnh nở trên môi.

Trái tim Trì Châu dần mềm nhũn ra trong ánh sao lấp lánh ấy. Anh không thể không thừa nhận, Quý Thừa Tu, xét về địa vị, nhân phẩm, học thức hay đời tư, đều là người ưu tú nhất trong số những người anh quen biết.

Nếu thực sự phải chọn một người để giao phó Vân Xu, Quý Thừa Tu có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Quan trọng nhất là, Vân Xu thích anh ta.

“Nếu thích, vậy cứ nghe theo trái tim mình mách bảo. Dù em lựa chọn thế nào, anh Cả vẫn luôn ủng hộ em.”

Em gái anh rồi cũng sẽ có cuộc sống riêng. Nhưng chỉ cần em quay đầu lại, anh sẽ luôn ở phía sau em.

Thời gian như ngừng trôi trong khoảnh khắc này. Ánh sáng mờ tối trong xe hắt lên gương mặt nam tính góc cạnh của Trì Châu, nhuộm lên vẻ dịu dàng tĩnh lặng. Trong đôi mắt sắc bén là yêu thương, là trân trọng, là chở che.

Trì Châu không nói ra lời thề thốt nào. Với anh, hành động luôn có sức thuyết phục hơn lời nói.

Vân Xu ngước nhìn Trì Châu. Cô như chạm đến được nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn anh. Đó là một vùng đất dịu dàng, thuần khiết. Chỉ là, không một ai trong gia đình Trì nhận ra điều đó. Trong mắt họ, Trì Châu là người thừa kế xứng đáng, là nhà lãnh đạo lạnh lùng. Nhưng tuyệt đối không phải là một người thân thiết trong gia đình.

Cứng nhắc, nghiêm nghị, khó gần, nói một là một, đó là Trì Châu trong mắt mọi người.

Người nhà họ Trì sợ uy thế của anh, né tránh ánh mắt anh. Họ vô thức dành tình cảm gia đình cho những người khác. Ngay cả ông Trì, người luôn dạy dỗ Trì Châu, cũng như vậy. Ông nghiêm khắc với Trì Châu, nhưng lại dành tình thương của một người cha cho Trì Hiền và Trì Tiêu Tiêu.

Trì Châu luôn cô độc một mình. Mãi đến khi gặp Quý Thừa Tu ở đại học, anh mới có được một người bạn để trút bầu tâm sự.

Vân Xu nhìn anh trai, lòng chợt quặn thắt. Vẻ mặt người đàn ông dịu dàng và trân trọng, ánh mắt anh chỉ hướng về mình cô. Nhưng cô vẫn cảm nhận được một nỗi cô đơn và mất mát, nhàn nhạt, ẩn sâu trong đáy mắt, khiến sống mũi cô cay cay.

“Anh Cả.” Cô khẽ gọi, rồi ôm chầm lấy Trì Châu, vùi mặt vào lồng n.g.ự.c anh. Hơi thở quen thuộc bao bọc lấy cô, mang đến cảm giác an toàn đến lạ kỳ, như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh vậy.

Trì Châu có chút ngạc nhiên trước hành động đột ngột của Vân Xu, nhưng cũng rất vui mừng. Sự thân mật tự nhiên của Xu Xu luôn khiến lòng anh tràn ngập niềm vui. Khóe môi anh khẽ cong lên một nụ cười hiếm hoi. Anh một tay ôm lấy em gái, tay kia xoa nhẹ đầu cô: “Sao vậy?”

Một lúc lâu sau, Vân Xu mới rầu rĩ lên tiếng trong lồng n.g.ự.c anh: “Em không cần thích anh Quý nữa. Em chỉ thích một mình anh Cả thôi. Chúng ta cứ như vậy, anh em mình ở bên nhau mãi mãi.”

Khổ thân Quý Thừa Tu, chắc giờ vẫn còn đang nghĩ rằng, với sự hậu thuẫn của mẹ, chuyện tình cảm của anh và người trong lòng đã nắm chắc phần thắng rồi, nào ngờ cô đã chuẩn bị “quay xe” bỏ của chạy lấy người.

Trì Châu ngạc nhiên: “Vì sao?”

Không phải Xu Xu rất thích bạn của anh sao?

“Vì em không muốn anh một mình, không muốn thấy anh buồn.”

Em hy vọng anh cũng luôn vui vẻ. Vân Xu nghĩ thầm.

Vân Xu không ngẩng đầu lên, nên cô không biết ánh mắt Trì Châu đã thay đổi như thế nào. Ánh mắt anh dịu dàng như tuyết đầu mùa đông, tươi sáng như bầu trời quang đãng sau cơn mưa.

Trong sáng và nhu hòa.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 74: Đánh Rơi Trân Bảo (74)



Đó là vẻ mặt mà Trì Châu chưa bao giờ từng để lộ. Hôm nay, đây là lần đầu tiên anh thể hiện nó trước mặt Vân Xu.

Trì Châu bật cười. Không phải kiểu cười nhạt nhẽo thường ngày, mà là nụ cười tươi tắn, rạng rỡ, tràn ngập niềm vui.

Anh nghĩ, em gái anh sao lại đáng yêu đến thế? Cô bé luôn có thể dễ dàng lay động trái tim anh, khiến anh không kìm lòng được mà muốn cưng chiều cô thêm một chút nữa.

Vân Xu hé mắt nhìn trộm, bắt gặp nụ cười rạng rỡ ấy. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, giây tiếp theo đã bị bàn tay to của Trì Châu xoa nhẹ lên đầu.

“Dừng, dừng, dừng!” Vân Xu gạt bàn tay đáng ghét kia xuống, ngăn cản hành vi bạo lực của anh trai, đồng thời nghiêm túc tuyên bố, tóc con gái tuyệt đối không được tùy tiện làm rối.

Nụ cười của Trì Châu vẫn chưa tan hết. Sau khi Vân Xu trịnh trọng phát biểu ý kiến, anh mới ôn tồn nói: “Được rồi.”

Một bộ dạng tất cả đều tùy em, khiến Vân Xu phồng má, có chút bất mãn.

Đợi Vân Xu chỉnh lại mái tóc dài, Trì Châu mới từ tốn nói: “Xu Xu, có người mình thích là một chuyện tốt đẹp. Muốn làm gì thì cứ làm, dù cuối cùng em và Thừa Tu có đến được với nhau hay không, anh vẫn luôn là anh trai của em. Đó là sự thật không ai có thể thay đổi.”

“Có em bên cạnh, anh chưa bao giờ cảm thấy cô đơn cả.”

“Huống hồ, nếu có thêm một người yêu thương em, anh thực lòng rất vui.”

Em là em gái anh yêu thương nhất. Em hạnh phúc, anh mới hạnh phúc.

“Nhưng nhà anh Quý ở Ma Đô, sớm muộn gì anh ấy cũng phải về.” Dù dì Quý nói không cần lo lắng chuyện này, Vân Xu vẫn cứ băn khoăn không thôi. Cô không muốn vì ở bên anh Quý mà phải xa anh Cả ngàn dặm.

Thì ra em gái lo lắng chuyện này.

Tâm trạng Trì Châu đang rất tốt. Anh thong thả nói: “Không cần lo lắng. Từ lâu trước đây, anh đã muốn phát triển công ty Trì Thị đến Ma Đô. Sau này, anh cũng sẽ định cư ở đó. Anh em mình sẽ không phải xa nhau đâu.”

Thành phố A không tệ, nhưng so với Ma Đô vẫn còn kém xa về mặt phát triển. Trì Châu là người có chí lớn, luôn ôm ấp khát vọng chiếm lĩnh một vị trí ở Ma Đô. Ý định này đã nhen nhóm từ trước khi anh tiếp quản công ty, và anh luôn âm thầm chuẩn bị cho nó.

Chỉ là, Trì Châu không nói cho Vân Xu biết, kế hoạch ban đầu của anh là định cư ở Ma Đô ít nhất cũng phải 10 năm sau. Xem ra, vì Xu Xu, kế hoạch của anh phải thay đổi rồi.

“Chuyện này Thừa Tu cũng biết. Nên em đừng lo lắng chuyện anh em mình phải xa nhau.”

Nghe được lời đảm bảo của anh trai, Vân Xu cuối cùng cũng yên tâm.



Trì Tiêu Tiêu, sau khi Vân Xu và những người khác rời đi, ngượng ngùng đứng bên cạnh bà Trì. Cô vừa nãy đã khuyên nhủ vài câu, nhưng bà Trì cứ như không nghe thấy gì, khiến cô vừa tủi thân vừa tức giận.

Cuộc đời giàu sang, viên mãn của Trì Tiêu Tiêu, kể từ khi Vân Xu xuất hiện, đã bắt đầu tuột dốc không phanh. Ngay cả bà Trì, người từng yêu thương cô nhất, dường như cũng đang dần dần từ bỏ cô. Trì Tiêu Tiêu muốn có cuộc sống giàu có là thật, nhưng tình thân với gia đình họ Trì cũng là thật lòng.

Cô đã chân thành gọi bà Trì là “mẹ” suốt 25 năm trời.

Trì Tiêu Tiêu tủi thân vô cùng. Trước kia, bà Trì tuyệt đối sẽ không đối xử lạnh nhạt với cô như vậy. Nhưng cô cũng biết, mình không còn là đại tiểu thư được mọi người vây quanh, tung hô nữa rồi. Cô chỉ là một người bị đuổi khỏi nhà họ Trì.

Cô thậm chí không thể có bất cứ ý kiến hay oán hận nào với bà Trì. Mất đi sự thừa nhận của gia đình Trì, đồng nghĩa với việc cô cũng mất đi quyền được tùy hứng, được đòi hỏi. Bà Trì là hy vọng cuối cùng để cô quay trở lại giới thượng lưu.

Trì Tiêu Tiêu quyết không chịu khuất phục trước hoàn cảnh khốn khó hiện tại. Hai mươi mấy năm được nuôi dưỡng, bồi đắp tỉ mỉ, bao lời khen ngợi có cánh, cô xứng đáng được gả vào một gia đình môn đăng hộ đối, xứng đôi với cô.

Và điều đó không thể thiếu sự giúp đỡ của bà Trì.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 75: Đánh Rơi Trân Bảo (75)



Nghĩ đến đây, Trì Tiêu Tiêu giấu kín mọi bất mãn trong lòng, đeo lên chiếc mặt nạ con gái ngoan. Bà Trì đứng ngẩn ngơ bên đường đã bao lâu, cô liền đứng bên cạnh bà bấy lâu.

Rất lâu sau, bà Trì mới máy móc xoay đầu nhìn Trì Tiêu Tiêu. Bà theo bản năng né tránh bàn tay Trì Tiêu Tiêu đưa tới, nhưng ngay sau đó, khi bắt gặp ánh mắt đau khổ của Trì Tiêu Tiêu, bà Trì mới nhận ra hành động của mình vừa tổn thương người khác đến mức nào.

Bà hốt hoảng muốn bù đắp: “Tiêu Tiêu, con không sao chứ? Vừa rồi mẹ không cẩn thận, nhìn nhầm người rồi.”

Lời giải thích vụng về, nhưng Trì Tiêu Tiêu cần phải tin.

Cô nở một nụ cười nhạt nhòa, nhưng vẫn tỏ ra kiên cường: “Không sao đâu ạ, Trì phu nhân. Con biết chúng ta không còn là quan hệ như trước nữa. Con hiểu mà.”

Quả nhiên, bà Trì càng thêm áy náy, tự trách mình sao có thể trút giận lên Tiêu Tiêu. Tất cả những chuyện này đều không liên quan đến cô, thậm chí, cô còn bị Trì Châu nhẫn tâm đuổi ra khỏi nhà họ Trì.

Càng nghĩ, bà Trì càng muốn bù đắp cho Trì Tiêu Tiêu. Đưa cô về nhà họ Trì tạm thời là không thể. Vân Xu căn bản không muốn về nhà, nếu bà Trì lại đưa Trì Tiêu Tiêu trở về, chẳng khác nào từ bỏ Vân Xu sao?

Suy đi tính lại, bà lấy ra từ trong túi xách một chiếc thẻ ngân hàng, đặt vào tay Trì Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, trong thẻ có vài chục vạn, con cứ cầm tiêu tạm. Nếu không đủ thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ chuyển thêm cho con sau.”

Trì Tiêu Tiêu giả vờ từ chối vài câu, bà Trì càng kiên quyết đưa tiền cho cô hơn.

Cuối cùng, khi sắp tách ra, bà Trì còn định nói vài lời an ủi. Nhưng khi ánh mắt bà chạm vào gương mặt Trì Tiêu Tiêu, lời nói lại nghẹn lại nơi cổ họng, rồi chìm vào im lặng.

Chỉ cần đã xem qua hồ sơ của cặp vợ chồng kia, thật khó để không cảm thấy ác cảm với gương mặt có nhiều nét tương đồng này.

Đoán được ý nghĩ của bà Trì, Trì Tiêu Tiêu vẫn giữ vẻ mặt cảm động, chỉ có bàn tay rũ xuống bên người là không ngừng siết chặt chiếc thẻ ngân hàng.

Trì Tiêu Tiêu hiện tại đang ở trong một căn hộ ba phòng, một phòng khách. Đây là sau khi rời khỏi nhà họ Trì, Trì Hiền đã lén nhờ bạn bè giúp cô tìm được căn hộ cho thuê này. Bình thường, một gia đình ba người ở cũng khá thoải mái, hơn nữa, giao thông hay tiện nghi sinh hoạt đều rất thuận tiện, nhiều người muốn thuê cũng không có cơ hội.

Nhưng Trì Tiêu Tiêu vẫn không thể hài lòng. Không gian chật hẹp này, so với biệt thự nhà họ Trì, quả thực không có gì để so sánh. Nói trắng ra, căn hộ này còn chưa bằng phòng khách nhà họ Trì. Trì Tiêu Tiêu làm sao có thể chấp nhận sự chênh lệch quá lớn này?

Không có đầu bếp, cô chỉ có thể gọi đồ ăn khách sạn để giải quyết bữa ăn. Không có người giúp việc, cô phải tự mình dọn dẹp nhà cửa.

Tất cả mọi thứ đều khiến Trì Tiêu Tiêu cảm thấy nghẹt thở.

Trên đường về nhà, Trì Tiêu Tiêu lại gọi điện thoại cho Trì Hiền. Tiếng “tút tút tút” vang lên liên hồi, nhưng không ai bắt máy. Cô cắn môi, cười khẩy một tiếng. Trước khi rời khỏi nhà họ Trì, ai cũng nói với cô rằng, cô vẫn là người nhà của họ. Bây giờ thì đến điện thoại cũng không thèm nghe.

Chỉ toàn lời nói suông.

Trì Tiêu Tiêu về đến nhà, cất chiếc thẻ ngân hàng bà Trì cho vào ngăn kéo khóa lại. Cô phải nắm giữ tất cả những gì mình đang có, tìm cách quay trở lại cuộc sống trước đây. Còn cặp vợ chồng đã sinh ra cô kia, trong mắt Trì Tiêu Tiêu, chỉ là rác rưởi. Dù La Ngọc Thu là nguyên nhân gốc rễ giúp cô có cuộc sống giàu sang, cô cũng không hề có ý định gặp mặt họ.

Ý nghĩ của Trì Tiêu Tiêu rất rõ ràng. Với khuôn mặt hao hao giống cha mẹ ruột, Trì Châu có ấn tượng cực kỳ tệ về cô. Để thể hiện mình không tranh không đoạt, cô tìm một công việc dạy piano tại một trung tâm nghệ thuật gần nhà, cho thấy rằng cô đã bắt đầu cuộc sống mới, sẽ không dây dưa gì thêm.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 76: Đánh Rơi Trân Bảo (76)



Không phải cô không nghĩ đến việc dùng thủ đoạn. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Vân Xu, những ý định đó liền tan biến hết. Vẻ đẹp đến chói mắt của Vân Xu là vũ khí lợi hại nhất, đồng thời cũng là lớp phòng hộ vững chắc nhất. Chỉ cần Vân Xu cau mày một cái, Trì Châu và Quý Thừa Tu sẽ đau lòng đến c.h.ế.t đi sống lại.

Một khi bị phát hiện có ý đồ nhằm vào Vân Xu, hai người đàn ông kia tuyệt đối sẽ không để cô sống yên ổn.

Vẫn là an phận chờ thời cơ đến thì hơn.

Nhưng đáng tiếc thay, cái thời cơ mà cô mong chờ, vĩnh viễn sẽ không đến.

Trong phòng đàn kín mít, tiếng đàn rời rạc, vụng về vang lên bên tai. Trì Tiêu Tiêu đang hướng dẫn một học sinh. Học sinh còn rất nhỏ tuổi, cô cố gắng kìm nén sự thiếu kiên nhẫn trong lòng.

Những kỹ thuật cơ bản nhất cũng liên tục mắc lỗi. Cô thực sự muốn bỏ mặc, nhưng để giữ gìn hình tượng, cô đành phải nhẫn nhịn.

Sau khi kết thúc buổi học, tiễn học sinh ra về, Trì Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Vừa định uống một ngụm nước, cô đã nghe thấy tiếng đồng nghiệp gọi mình.

Trì Tiêu Tiêu nhíu mày. Người vừa gọi cô lại đúng là cái người mà cô ghét nhất. Người này luôn miệng hỏi quần áo cô mặc là hàng hiệu gì, mua hết bao nhiêu tiền. Thật sự rất phiền phức. Trước kia, cô tuyệt đối sẽ không giao du với loại người này.

Đồ cô đang mặc đều là đồ nhà họ Trì mua cho cô trước đây. Mỗi món đều là hàng cao cấp, đắt đỏ. Người tinh mắt dễ dàng nhận ra chất liệu vải thượng hạng, đương nhiên sẽ tò mò. Mọi người đều ngấm ngầm đoán già đoán non về gia cảnh của cô đồng nghiệp này.

Khí chất của cô toát ra vẻ được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có. Thêm vào đó, những bộ quần áo, túi xách hàng hiệu, mọi người nhất trí cho rằng cô là thiên kim tiểu thư đến đây trải nghiệm cuộc sống. Ai nấy đều muốn kết giao với cô, và cũng rộng lượng bỏ qua vẻ kiêu ngạo, khinh thường thoảng ẩn hiện trong thái độ của cô.

“Cô Trì, có người tìm cô.” Người đồng nghiệp mở cửa bước vào, gọi cô. Vẻ mặt người này có chút kỳ lạ.

Trì Tiêu Tiêu bực mình vì người đồng nghiệp không gõ cửa. Nhưng cô cũng bỏ qua vẻ mặt kỳ quái của người đó.

Cô gật đầu với đối phương, xách túi đi ra ngoài.

Tại khu vực nghỉ ngơi ở sảnh lớn, chỉ có một người đàn ông đang chờ đợi. Ông ta mặc bộ quần áo lao động màu xám trắng cũ kỹ, có vẻ như đã lâu không giặt, chỗ nào cũng lấm tấm vết bẩn màu vàng, còn tỏa ra một mùi hương khó tả. Hắn ngồi chễm chệ trên ghế sofa.

Những người xung quanh tự giác tránh xa. Nhân viên lễ tân đứng ngồi không yên. Người này làm cho mấy phụ huynh khác thà đứng bên cạnh cô còn hơn là ngồi xuống. Như vậy thì họ còn làm ăn buôn bán được nữa không?

Nhìn thấy Trì Tiêu Tiêu xuất hiện, trong đôi mắt thờ ơ của người đàn ông chợt bùng lên ánh sáng tham lam, như chó dữ thấy mồi.

Dự cảm chẳng lành trỗi dậy. Trì Tiêu Tiêu khựng bước. Cô hối hận vì đã bước ra khỏi phòng học.

Người đàn ông như không thể chờ đợi thêm được nữa, lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, bước nhanh về phía cô, miệng liên tục gọi tên thân mật của cô: “Tiêu Tiêu”, “Tiêu Tiêu”.

Trì Tiêu Tiêu kinh hoàng, lùi dần về phía sau. Lưng cô chạm vào quầy lễ tân, phát ra tiếng động lớn. Nhưng cô chẳng còn tâm trí đâu mà để ý. “Tôi không quen ông! Ông là ai? Tránh xa tôi ra!”

Người đàn ông điếc tai làm ngơ, vẫn tiếp tục tiến lại gần. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Trì Tiêu Tiêu đang trang điểm lộng lẫy, vẻ tham lam càng thêm lộ rõ. Con gái cưng của hắn sống tốt như vậy, nhất định là có tiền giúp hắn trả nợ, còn có thể giúp hắn dưỡng già nữa.

Khi khoảng cách ngày càng thu hẹp, cái mùi hương khó ngửi kia càng lúc càng nồng nặc. Trì Tiêu Tiêu khẽ hét lên. Tiếng hét của cô thu hút sự chú ý của một vị phụ huynh nam giới đang đứng gần đó.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, giữa thanh thiên bạch nhật lại có người công khai ức h.i.ế.p phụ nữ, người đàn ông kia lập tức xông tới, chắn giữa hai người.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 77: Đánh Rơi Trân Bảo (77)



Vị phụ huynh lớn tiếng quát: “Giữa ban ngày ban mặt, ông định làm gì cô giáo này hả? Có tin tôi báo cảnh sát ngay không?”

Nhân viên lễ tân bị tình huống trước mắt làm choáng váng. Người đàn ông kia và cô Trì, chẳng phải là quen biết nhau sao? Nếu không thì sao hắn lại tìm đến tận trung tâm của họ? Nhưng cô Trì lại tỏ vẻ không quen biết hắn là sao?

Điêu Xuyên sợ hãi dừng bước. Hai tay hắn giơ lên đầu hàng, cười gượng gạo: “Đừng báo cảnh sát, hiểu lầm thôi mà. Mọi người hiểu lầm tôi rồi. Tôi quen cô ấy, cô ấy là con gái tôi.”

Hắn còn nói thêm: “Con gái ruột.”

Những người có mặt ở đó đều ngây người. Một gã đàn ông lôi thôi, đáng khinh nói rằng, hắn và một quý cô ăn mặc sang trọng là cha con? Nghe có vẻ quá vô lý.

Vị phụ huynh không tin. Hai người này chênh lệch nhau quá lớn. Hơn nữa, cô giáo dạy piano kia rõ ràng là không quen biết hắn. Chắc chắn là gã đàn ông này có vấn đề về thần kinh rồi.

Điêu Xuyên thấy tình hình bất lợi cho mình, trong lòng nóng như lửa đốt. Hắn đâu có nói dối. Trì Tiêu Tiêu đúng là con gái hắn mà. Nhưng nhất thời, hắn lại không lấy đâu ra được bằng chứng, chỉ có thể đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.

“Tiêu Tiêu, cha là cha ruột của con đây. Con đã rời khỏi cái nhà cha nuôi giàu có kia rồi, chắc chắn con biết rõ sự thật này mà, phải không?”

Trì Tiêu Tiêu nép sau lưng vị phụ huynh, sợ hãi lắc đầu: “Tôi chưa từng gặp ông bao giờ.”

Lúc này, người đồng nghiệp cũng bước ra, vẻ mặt vẫn kỳ quái như cũ: “Cô Trì, cô xem kỹ mặt vị tiên sinh này xem. Tôi cảm thấy ông ấy và cô rất giống nhau. Biết đâu ông ấy thật sự là cha của cô thì sao?”

Người đồng nghiệp kia vốn đã không ưa Trì Tiêu Tiêu. Ngày nào cô ta cũng lên mặt dạy đời, hễ hỏi vài câu là lại lộ ra vẻ khinh thường. Khinh thường ai chứ?

Mọi người theo bản năng dồn ánh mắt về phía người đàn ông. Nhìn đi nhìn lại, rồi lại nhìn Trì Tiêu Tiêu, nhìn tới nhìn lui không biết bao nhiêu lần. Càng nhìn càng kinh ngạc. Hai người này thật sự rất giống nhau. Chẳng lẽ, hắn nói thật?

Khi người đồng nghiệp kia lên tiếng, tim Trì Tiêu Tiêu như rớt xuống vực sâu. Quả nhiên, lời nói của cô ta đã đẩy mọi chuyện đến bờ vực thẳm.

Lúc người đàn ông xông vào trung tâm, trong lòng cô đã có dự cảm mơ hồ. Vốn định lừa gạt cho qua chuyện, rồi tìm cơ hội giải quyết sau. Ai ngờ lại “lật xe” ngay tại chỗ.

“Cô à, cảm ơn cô nhiều lắm.” Điêu Xuyên thấy tình thế xoay chuyển, lập tức phấn khởi hẳn lên. Hắn lại nói với Trì Tiêu Tiêu: “Con xem, chúng ta giống nhau như đúc. Cha chính là cha của con. Nếu con không tin, chúng ta có thể đi làm xét nghiệm ADN.”

Lời của Điêu Xuyên càng khiến những người xung quanh thêm d.a.o động. Gã đàn ông này một mực thề thốt như vậy, chẳng lẽ là sự thật?

Ánh mắt mọi người nhìn Trì Tiêu Tiêu bắt đầu trở nên khác lạ. Con gái thì ăn mặc lộng lẫy, sang trọng, cha thì lôi thôi, bẩn thỉu. Hơn nữa, hắn còn nói “cha nuôi giàu có”. Thật khó để người ta không nghĩ đến những giao dịch mờ ám, không mấy hay ho.

Sắc mặt Trì Tiêu Tiêu tái mét. Ánh mắt liếc thấy vẻ mặt hả hê của cô đồng nghiệp, lòng cô càng thêm oán hận.

Không, tuyệt đối không thể để người khác biết cô có một người cha như vậy. Trước mắt, phải đuổi người này đi đã, rồi tính sau.

Cô hạ giọng, nghe ra đầy vẻ bất lực: “Xin lỗi, tiên sinh, tôi khẳng định là tôi chưa từng gặp ông bao giờ. Người có gương mặt hao hao nhau trên đời này nhiều lắm, nếu ông nhất định khăng khăng nói chúng ta là cha con, thì đợi khi nào thu xếp được thời gian tôi sẽ mời ông đi làm xét nghiệm ADN, như vậy được chứ?”

Thấy cô giáo kia tỏ ra như thể một người con gái vô tội đang bị làm phiền, ngay cả cô đồng nghiệp vốn đang hả hê chờ xem kịch hay cũng bắt đầu lung lay.

Trì Tiêu Tiêu trong lòng âm thầm thở phào một hơi.

Điêu Xuyên lộ rõ vẻ không vui, thái độ của người kia quá rõ ràng là không muốn nhận cha.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 78: Đánh Rơi Trân Bảo (78)



Trong lúc hai bên đang giằng co, một bóng dáng phụ nữ ăn mặc sang trọng, quý phái bước vào.

Người con gái vừa bước vào đã khựng lại đôi chút trước cảnh tượng có phần kỳ quặc trước mắt, rồi ánh mắt cô ta nhanh chóng hướng thẳng về phía Trì Tiêu Tiêu. Mặt Trì Tiêu Tiêu thoáng chốc tái mét.

Trương tiểu thư chỉ cần nghe lướt qua vài câu từ những người xung quanh cũng đã nắm được đại khái tình hình. Cô ta nhếch mép cười, ánh mắt không rời Trì Tiêu Tiêu. Thật đúng là khéo, cô ta lại tới đúng lúc như vậy, chẳng lẽ đến cả ông trời cũng không muốn dung túng cho cái loại thiên kim giả mạo này hay sao?

Nhớ lại những lần trước đây Trì Tiêu Tiêu từng ngầm giở trò chèn ép mình, nụ cười của Trương tiểu thư càng trở nên sâu hơn mấy phần: “Cô Trì, vị này chẳng phải là cha ruột của cô sao – ông Điêu Xuyên đây này. Không cần phải nghi ngờ gì nữa, giới chị em chúng tôi đây đã có người xác minh thân phận của ông ấy rồi.”

"Giới chị em chúng tôi" mà Trương tiểu thư nhắc tới, đương nhiên là chỉ những người thuộc cùng tầng lớp, cùng đẳng cấp với cô ta.

Khuôn mặt Trì Tiêu Tiêu hoàn toàn mất đi vẻ tươi tắn, trắng bệch như tờ giấy. Kẻ đối đầu không chỉ được hả hê chứng kiến cảnh cô bẽ mặt, mà còn mang đến một tin tức kinh hoàng đẩy cô xuống vực sâu không đáy. Từ nay về sau, cô còn mặt mũi nào mà dám vác mặt trở lại cái giới thượng lưu đó nữa đây?

Ai ai cũng sẽ biết cô có một người cha không thể chấp nhận nổi.

Trương tiểu thư có vẻ vô cùng hài lòng với hiệu quả mà lời nói của mình mang lại. Cô ta lại nhân từ nói thêm vào: “Ông Điêu Xuyên đây đã cất công lặn lội đường sá từ tận thành phố C xa xôi đến đây để nhận con, cô nỡ lòng nào mà làm ngơ được chứ. Năm xưa, mẹ của cô nhất thời bị quỷ ám mới gây ra chuyện tráo đổi, để cô nghiễm nhiên hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý suốt bao nhiêu năm trời, còn đày đọa hành hạ vị thiên kim thật sự kia. Bây giờ sự thật đã rõ ràng rành rành rồi, thì mọi thứ phải trở về đúng vị trí của nó thôi, cô thấy có đúng không?”

Câu nói cuối cùng không hề che giấu sự ác ý, mỉa mai.

Những người có mặt tại đó đều đã bị cái tình tiết cẩu huyết này làm cho kinh ngạc đến sững sờ. Cô giáo xinh đẹp, dịu dàng, lịch sự này hóa ra lại là kẻ chiếm đoạt thân phận của người khác, mới có được vẻ ngoài hào nhoáng giả tạo như thế.

Nhìn ông Điêu Xuyên rách rưới, bẩn thỉu đứng kia, rồi lại nhìn cô giáo Trì đây, trong lòng mọi người không khỏi dâng lên một nỗi cảm thương sâu sắc cho vị thiên kim tiểu thư thật sự kia.

Thật là quá bi thảm! Đáng lẽ ra phải được hưởng một cuộc đời giàu sang, phú quý, vậy mà lại bị người khác cướp đoạt trắng trợn, còn phải sống với một người cha như thế này, chắc chắn là đã phải chịu không biết bao nhiêu là khổ sở, tủi nhục.

Dù ai cũng biết chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến Trì Tiêu Tiêu, nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía cô ta vẫn không khỏi trở nên khác thường, quái dị. Dù sao đi nữa, cô ta vẫn là người hưởng lợi lớn nhất trong cái vụ tráo đổi thân phận này.

Vô số ánh mắt từ bốn phía đổ dồn về phía Trì Tiêu Tiêu khiến sống lưng cô như bị hàng ngàn mũi kim châm cùng lúc đ.â.m vào. Thân thể cô khẽ run lên, mặt mày tái mét như tàu lá.

Có lẽ thấy Trì Tiêu Tiêu trông thật sự quá thảm hại, một vị phụ huynh trong số đó đã động lòng trắc ẩn, mở miệng hỏi giúp: “Chuyện này... chuyện này đã có bằng chứng xác thực gì chưa?”

“Bằng chứng ư? Đương nhiên là có rồi.” Trương tiểu thư chậm rãi lên tiếng: “Mọi người cứ thử tìm đọc lại thông báo mà nhà họ Trì đã từng phát đi cách đây không lâu, cùng với tình hình chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Trì Thị, là rõ ràng ngay thôi. Những thứ đó thì chắc chắn là không biết nói dối đâu.”

Vị phụ huynh kia nghe vậy khẽ thở dài, không nói thêm một lời nào nữa.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 79: Đánh Rơi Trân Bảo (79)



Trương tiểu thư lại quay sang phía Điêu Xuyên, nói với giọng đầy thâm ý: “Cô Trì này tuy đã bị nhà họ Trì đá ra khỏi cửa rồi, nhưng người nhà họ Trì vẫn còn chút tình nghĩa, để lại cho cô ta một khoản tiền kha khá, chắc cũng đủ cho hai cha con ông sinh sống qua mấy ngày tháng đấy.”

Đôi mắt Điêu Xuyên sáng bừng lên như đèn pha ô tô. Nghe được câu nói này của Trương tiểu thư, hắn càng thêm phần chắc mẩm, phen này nhất định phải bám chặt lấy cô con gái này mới được.

Thật ra thì, Điêu Xuyên cũng đã từng thoáng nghĩ đến việc tìm đến Vân Xu. Dù gì thì hắn cũng đã nuôi nấng con bé suốt mười mấy năm trời. Nay con bé được nhà họ Trì danh giá nhận về, lẽ nào lại không có chút phí bồi dưỡng nào cho hắn hay sao? Nhưng vừa mới hé lộ ra ý định này, hắn đã bị một đám người lạ mặt đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, còn bị cảnh cáo nếu không muốn bị phế tay phế chân thì tốt nhất là đừng có mà mơ tưởng đến chuyện tìm gặp Vân Xu.

Vốn tính nhát gan, hèn hạ, Điêu Xuyên sợ đến mức hồn vía lên mây, từ đó về sau không dám nghĩ đến chuyện này nữa.

Hiện tại, mọi hy vọng của hắn, tất cả mọi đường sống, đều chỉ còn đặt cả vào con nhỏ Trì Tiêu Tiêu này mà thôi.

“Tiêu Tiêu này, hay là cha con mình về nhà rồi từ từ nói chuyện cho tử tế nhé. Cha muốn nghe con kể về cuộc sống của con suốt bao năm qua như thế nào, cha con mình cần phải hiểu nhau hơn, con hiểu chứ?” Ánh mắt Điêu Xuyên ánh lên vẻ tham lam, xảo quyệt.

Vẻ mặt Trì Tiêu Tiêu hoàn toàn c.h.ế.t lặng, vô hồn. Nhìn thẳng vào gương mặt tham lam, nhơ nhớp của người cha trên danh nghĩa, cô ta chỉ cảm thấy thân thể mình lạnh toát từ đầu đến tận gót chân.

Trì Tiêu Tiêu bước đi một cách vô định, xiêu vẹo ở phía trước, Điêu Xuyên thì vội vã lẽo đẽo theo sát phía sau. Cô muốn nhanh chóng rũ bỏ cái gã đàn ông phiền phức này, nhưng nghĩ đến ả Trương tiểu thư kia, kẻ thù không đội trời chung của mình, cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này mà sai người đưa Điêu Xuyên đến tận cửa nhà cô. Mà địa chỉ nhà của cô, với một số người có m.á.u mặt, vốn cũng chẳng phải là một bí mật gì cho cam.

Nếu như chuyện này bị làm ầm ĩ lên, thanh danh, mặt mũi của cô chắc chắn sẽ tan tành mây khói.

Dọc theo con đường trở về căn hộ thuê, những người đi đường ngang qua đều nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt quái dị, kỳ cục, khiến Trì Tiêu Tiêu chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nẻ nào trên mặt đất mà chui xuống cho xong.

Về đến căn hộ thuê tồi tàn, Điêu Xuyên liền tỏ ra vô cùng phấn khích, miệng không ngớt lời xuýt xoa: “Chỗ con ở cũng được đấy chứ nhỉ, cũng rộng rãi, ba phòng một khách hẳn hoi, không tệ, không tệ!”

Hắn vênh váo đi đi lại lại khắp căn hộ, thái độ cứ như thể đang nghênh ngang kiểm tra lãnh thổ riêng của mình.

Trì Tiêu Tiêu im lặng như thóc, chẳng buồn đáp lời lấy một câu. Điêu Xuyên cũng chẳng để ý, mục đích chính của hắn vốn không phải là đến đây để bồi đắp tình cảm cha con. Cái hắn thực sự muốn, chính là có được một chỗ tá túc qua ngày, rồi sau đó từng bước moi tiền từ cô con gái trên trời rơi xuống này.

Nghĩ đến đám chủ nợ hung hãn, m.á.u lạnh, hắn lại theo bản năng xoa xoa hai cánh tay mình, bất giác rùng mình một cái.

Điêu Xuyên quay sang cười hề hề với cô con gái: “Tiêu Tiêu này, con xem, cha đã không quản ngại đường xá xa xôi, lặn lội từ phương xa đến tận thành phố A này để nhận con, vậy con có phải là nên thu xếp ổn thỏa chỗ ăn ở cho cha một chút mới phải đạo lý không hả?”

Trì Tiêu Tiêu cố gắng hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn gằn xuống, lạnh lùng: “Tôi sẽ thuê khách sạn cho ông, ông cứ đến khách sạn mà ở.”

Đợi cho đến khi hắn vừa khuất bóng ra khỏi cửa, cô sẽ lập tức thu dọn hết đồ đạc rồi cao chạy xa bay cho xong.

Điêu Xuyên nghe vậy liền thẳng thừng gạt phắt đi. Trốn chui trốn lủi suốt bao nhiêu năm nay, cái tâm địa, mưu mô của Trì Tiêu Tiêu, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu tỏng tong.

Muốn giở trò trốn tránh hắn ư? Nằm mơ đi!
 
Back
Top Bottom