Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1020: Chương 1022: Chui đầu vào lưới



- Sao lại thế này, sứ giả Tống vì sao bây giờ còn chưa tới?

Ngô Khất Mãi có chút nôn nóng đi tới đi lui ở trong lều nói. Vốn dựa theo giao ước, sứ giả Đại Tống lẽ ra đã đến từ mấy ngày trước rồi, tuy nhiên bởi vì đường sứ giả Tống đến Tam Long Lĩnh này xa hơn so với mình, cho nên đối phương không đến đúng hẹn y cũng không để ý, nhưng ngồi chờ đã quá thời hạn hai ngày rồi, điều này làm cho Ngô Khất Mãi rốt cục có một loại dự cảm không tốt.

- Bệ hạ, đây có lẽ là sứ giả Tống muốn thị uy với chúng ta, cho nên mới cố ý đến muộn vài ngày, người tuyệt đối phải vững vàng, không được vì việc nhỏ mà lỡ việc lớn ạ!

Lúc này Tiêu Tiết đứng bên cạnh khuyên nhủ, từ sau khi sứ giả Tống đáp ứng đến đàm phán, gã liền rời khỏi phủ Lâm Hoàng tới đây cùng Ngô Khất Mãi, chỉ có điều gã lúc này cũng thấy kì quái trong lòng, cho dù Đại Tống cố ý muốn lấy uy phủ đầu bọn gã, nhưng muộn đến hai ngày cũng kệ đi, nhưng hiện tại đã ba ngày rồi vẫn không thấy người, điều này có chút kì quái.

- Thị uy phủ đầu? Nếu thật là thị uy phủ đầu, vậy Đại Tống bọn chúng cũng quá xem thường người khác rồi, trẫm dù gì cũng là đế vương một nước, nhưng hiện tại lại tự mình cúi người đến đàm phán với bọn chúng, bọn chúng không ngờ lại thị uy phủ đầu với trẫm, ta thấy bọn chúng căn bản chính là muốn khiến trẫm không chịu nổi!

Ngô Khất Mãi lúc này thở hồng hộc nói, vốn y tự mình đến đàm phán cũng đã là tự hạ thấp thân phận, lại còn chịu phải đối đãi như vậy của Đại Tống, tất nhiên làm cho y vô cùng phẫn nộ.

- Bệ hạ bớt giận, có câu Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, lần này Đại Tống có thể đồng ý cầu hòa đã là vô cùng khó khăn, nghe nói nội bộ Đại Tống còn có không ít người kiên quyết yêu cầu xuất binh tấn công chúng ta, cho nên Bệ hạ vẫn nên tạm thời nhịn một chút, đợi sau khi kết thúc nghị hòa, chúng ta sẽ lại bàn bạc kỹ hơn!

Tiêu Tiết lúc này lại khuyên, gã sợ tính nóng nảy của Ngô Khất Mãi nổi lên, trực tiếp quay người rời đi, đến lúc đó sứ giả Tống tới nơi không thấy y, nói không chừng hai nước sẽ vì vậy mà bùng nổ chiến tranh.

Ngô Khất Mãi không phải là không hiểu những đạo lý trên. Chỉ có điều sứ giả Tống chậm trễ không đến, trong lòng y lại sinh ra một loại dự cảm vô cùng không tốt, giống như có việc không hay nào đó sắp xảy ra. Loại cảm giác này vô cùng bí bách, thậm chí khiến Ngô Khất Mãi đứng ngồi không yên nhưng nghĩ mãi mà cũng không rõ rốt cuộc chỗ nào có vấn đề.

Sau đó Ngô Khất Mãi lại cố nán lại ở Tam Long Lĩnh một ngày, nhưng sứ đoàn bên Đại Tống ở cửa núi khác vẫn không thấy bóng dáng đâu, thậm chí cuối cùng A Cốt Đả bất chấp đây là biên giới hai nước, trực tiếp phái trinh thám đến Đại Tống đối diện tìm hiểu nội tình, kết quả trinh thám đi một ngày liền nhưng đến cả bóng người cũng không thấy, thậm chí ngay cả mấy trăm quân Tống ở đối diện đóng quân lúc trước cũng đã biến mất.

Phát hiện tình hình trước mắt này, Ngô Khất Mãi cảm thấy mình dường như đang bước vào trong một âm mưu vô cùng lớn, thảm hại hơn chính là, y thậm chí không biết âm mưu này sẽ từ mặt nào mà đánh úp y, tuy nhiên y biết mình tuyệt đối không thể ngu ngốc ngồi chờ đợi ở đây nữa, bất kể như thế nào cũng phải quay về phủ Hoàng Long trước tiên rồi mới tính toán tiếp.

Cũng chính bởi vậy cho nên Ngô Khất Mãi vội vàng rời khỏi Tam Long Lĩnh, dẫn đầu mấy nghìn kỵ binh bằng tốc độ nhanh nhất chạy về phủ Hoàng Long. Bởi vì lãnh thổ Kim quốc diện tích nhỏ hẹp, Tam Long Lĩnh cách phủ Hoàng Long cũng chỉ có ba ngày đi đường, Ngô Khất Mãi lại nóng vội hạ lệnh cho toàn quân ngày đêm lên đường, cuối cùng chỉ mất vẻn vẹn hai ngày là tới được phủ Hoàng Long.

Tình hình phủ Hoàng Long toàn bộ vẫn như thường. Người ra vào cổng thành tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lại xếp thành một hàng dài, binh lính ở cổng thành đang kiểm tra những người ra vào cổng thành, phòng ngừa mang theo đồ hoặc có người không hợp pháp ra vào, trên tường thành cũng có không ít binh lính đang canh giữ, trong ngoài thoạt nhìn hết sức bình thường, so với ngày thường không có khác biệt gì quá lớn.

Nhìn thấy tình hình phủ Hoàng Long, Ngô Khất Mãi rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc y rời đi lo lắng nhất chính là phủ Hoàng Long lại xảy ra vấn đề, tuy nhiên hiện tại xem ra thật sự y đã đa nghi quá rồi. Cũng chính bởi vậy, Ngô Khất Mãi thúc ngựa lên trước chạy vào trong thành, tính rằng đi đến hoàng cung gọi Gia Luật Nô Chương tới nghị sự, đưa ra ứng đối tiếp theo với cục diện hiện tại.

Tuy nhiên Ngô Khất Mãi vừa rồi ở ngoài thành không phát hiện gì bất thường, nhưng vừa mới vào thành lại lập tức cảm thấy không ổn. Bởi vì chỉ thấy một số công trình cách không xa cổng thành rõ ràng bị phá hại, mặt đất còn có vết máu lớn không được dọn dẹp sạch sẽ. Thậm chí y còn có thể ngửi được trong không khí có một luồng khí lờ lợ mùi máu tươi, hơn nữa bình thường ngoài cổng thành lẽ ra là nơi náo nhiệt nhất, vừa rồi y đã nhìn thấy không ít dân thường đi vào trong thành, nhưng hiện tại cổng thành lại vắng ngắt, căn bản đến bóng một người cũng không nhìn thấy.

- Không được! Mau rút lui! Có mai phục!

Ngô Khất Mãi lúc này hô lớn một tiếng, quay đầu ngựa thiết nghĩ phải rời khỏi thành, đáng tiếc lúc này đã muộn rồi, chỉ thấy trốn trong hai bên cổng thành vô số binh sĩ xông ra đánh, chặn đường lui của Ngô Khất Mãi, mặt khác cổng thành cũng ầm ầm đóng lại, lập tức đem chia kỵ binh phía sau Ngô Khất Mãi thành hai phần.

- Ngô Khất Mãi! Xuống ngựa đầu hàng đi!

Chính tại thời khắc cổng thành đóng lại, Gia Luật Nô Chương thân mặc áo giáp xuất hiện tại đầu thành, sau đó cười lớn nói với Ngô Khất Mãi ở phía dưới. Ngay khi Ngô Khất Mãi rời khỏi phủ Hoàng Long không được bao lâu, gã đã phát động binh biến khống chế phủ Hoàng Long, hơn nữa còn phong tỏa chặt chẽ tin tức, chính là để đợi Ngô Khất Mãi tự mình chui đầu vào lưới.

- Là ngươi!

Ngô Khất Mãi trừng mắt nhìn chằm chằm vào Gia Luật Nô Chương đang đứng ở đầu thành lớn tiếng. Y tuyệt đối không nghĩ tới đối phương vừa mới phò tá mình trèo lên ngôi vị Hoàng đế, bây giờ lại phản bội mình, loại chuyển biến này thật sự là quá nhanh, y tự hỏi sau khi đăng cơ cũng không có bất kỳ lỗi lầm gì đối với Gia Luật Nô Chương, nhưng lại không ngờ rằng chỉ đổi lại được sự phản bội.

- Ha ha, đích thực là ta, lúc trước khi ngươi phản bội A Cốt Đả, hẳn là đã nghĩ đến sẽ bị người thân cận nhất bên cạnh mình phản bội, đáng tiếc ngươi quá ngu ngốc, căn bản không tiếp thu được một chút bài học nào, cho nên rơi vào kết cục hiện tại cũng không trách được người khác!

Gia Luật Nô Chương cười nói với Ngô Khất Mãi, gã từ trên cao nhìn xuống căn bản là đang chiếm ưu thế về tâm lý, hơn nữa Ngô Khất Mãi đã trở thành cá trong chậu, càng làm cho gã đắc ý khác thường, thậm chí lúc này nếu như gã muốn thì có thể g**t ch*t Ngô Khất Mãi tự lập mình làm đế, tuy nhiên là một người thông minh, gã sớm đã nhìn ra toàn bộ Kim quốc đã trở thành cục diện đáng buồn, bị sự bao vây của Đại Tống rồi căn bản không có bất cứ lối thoát nào, cho nên gã cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức đi làm Hoàng đế của Kim quốc này.

- Giết…

Ngoài thành truyền đến tiếng kêu giết thành từng đợt, đó là kỵ binh đang bị chặn ở ngoài cửa đang bị Gia Luật Nô Chương bao vây càn quét, mà lúc này bên cạnh Ngô Khất Mãi thậm chí chỉ còn lại không tới một nghìn người hộ vệ. Đối mặt với mấy vạn đại quân của Gia Luật Nô Chương, căn bản không nắm chắc bất cứ cơ hội nào đánh ra được khỏi thành, cho dù Ngô Khất Mãi có kinh nghiệm sa trường, lúc này cũng nghĩ không ra biện pháp gì để chạy trốn.

Nhìn Ngô Khất Mãi phía dưới vẻ mặt biến đổi, Gia Luật Nô Chương lại cười dài nói:

Tướng sĩ thuộc hạ của Gia Luật Nô Chương tuy rằng đều là tâm phúc của gã, nhưng cũng chính là tướng sĩ của Kim quốc. Ngô Khất Mãi thân là Hoàng đế Kim quốc, đối với bọn chúng còn có một chút khiếp sợ trong lòng, cho nên lúc này khi bọn chúng nhìn thấy Ngô Khất Mãi thúc ngựa xông lên trước, binh lính phía trước cũng không kìm được đều rút lui về sau, điều này cũng khiến cho Ngô Khất Mãi càng thuận tiện, lúc mới bắt đầu không ngờ giết cho thuộc hạ của Gia Luật Nô Chương liên tiếp lui về sau, mắt thấy sắp phá tan vòng vây tiến thẳng đến cổng thành rồi.

- Truyền lệnh của bản vương, người bắt giữ được Ngô Khất Mãi, thưởng nghìn vàng, phong vạn hộ hầu!

Gia Luật Nô Chương đứng trên đầu thành nhìn thấy tình hình này, lập tức cũng không khỏi lo lắng hô lớn. Tuy rằng ngoài thành cũng có quân do gã an bài, nhưng nếu thật sự để Ngô Khất Mãi ra khỏi thành, vậy thì cơ hội chạy trốn của đối phương càng lớn hơn.

Mệnh lệnh của Gia Luật Nô Chương nhanh chóng truyền xuống dưới, bởi vì cái gọi là trọng thưởng bên dưới tất có dũng sĩ, ít nhất tướng sĩ thuộc hạ của Gia Luật Chương sau khi nghe thấy tất cả đều tinh thần phấn chấn, dưới sự chỉ huy của một số tướng lĩnh nhanh chóng dừng lại bước chân đang chạy trốn, dựa vào ưu thế nhiều người dần dần bao vây Ngô Khất Mãi lại, trong lúc nhất thời Ngô Khất Mãi cũng thấy áp lực gia tăng, lại khó có thể tiến lên được nửa bước.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1021: Chương 1023: Kim quốc diệt vong



Trên chiến trường, Ngô Khất Mãi đã giết đến đỏ cả mắt rồi, lúc này y sớm đã buông bỏ thân phận của Hoàng đế, chỉ coi mình là một tướng sĩ bình thường nhất, thanh đao trong tay không ngừng múa, thu một mạng rồi lại một mạng của quân địch, chỉ có điều ở trong tình thế binh lực bị bao vây, tướng lĩnh dưới tay y cũng từng người một ngã xuống, hộ vệ bên cạnh Ngô Khất Mãi càng ngày càng thưa, may mắn đám tướng sĩ này đều là tâm phúc của y, không có mệnh lệnh của y, cả bọn thà chết cũng không đồng ý đầu hàng.

- Ném.

Trên chiến trường bỗng nhiên truyền đến một tiếng hiệu lệnh, ngay sau đó tướng sĩ vây quanh Ngô Khất Mãi đột nhiên ném ra vô số dây thừng, bất ngờ không đề phòng, Ngô Khất chỉ cảm thấy người bị siết chặt, cánh tay và cổ đã bị dây thừng trói lại siết chặt, ngay sau đó binh lính xung quanh cùng nhau dùng sức, Ngô Khất Mãi lập tức ngã xuống đất, sau đó bị bắt dẫn vào trong hàng lối của quân địch, không đợi cho Ngô Khất Mãi đứng dậy, đã có mười mấy thanh giáo nhọn đặt ở trên cổ y.

Ngô Khất Mãi bị bắt, hơn trăm tướng sĩ thuộc hạ của y còn sót lại vốn dĩ muốn đầu hàng, đáng tiếc Gia Luật Nô Chương căn bản không chịu chấp nhận, vung tay sai người đem những tâm phúc này của Ngô Khất Mãi tàn sát không chừa một ai, đến tận lúc này Gia Luật Nô Chương mới đến trước Ngô Khất Mãi cười ha hả nói:

- Ngô Khất Mãi, ngươi hà tất phải như thế?

- Phì! Không ngờ rằng ngươi lại cấu kết cùng một duộc với người Tống, đáng tiếc trẫm bị ngươi bịt mắt mới rơi vào kết cục ngày hôm nay!

Ngô Khất Mãi ánh mắt tức giận trừng đôi mắt đỏ lòm nói, lúc này mũ sắt trên đầu y cũng rơi, trên áo giáp cũng bị rách mấy lỗ lớn, cả người toàn là bùn đất và máu me, xem ra vô cùng thảm hại.

- Ha ha, đừng đổ tất cả mọi việc lên đầu ta, nếu không phải chính ngươi có dã tâm, sao lại có thể đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế của đại ca ngươi, nếu như hiện tại A Cốt Đả vẫn là Hoàng đế, chỉ sợ ta cũng sẽ không có cơ hội khống chế được phủ Hoàng Long.

Gia Luật Nô Chương lúc này lại mỉm cười nói, đại cục đã định, gã cuối cùng cũng có thể báo công với Đại Tống rồi.

Nhìn thấy Gia Luật Nô Chương vẻ mặt tươi cười đắc ý, Ngô Khất Mãi lại càng thêm phẫn nộ, chỉ vào gã bắt đầu chửi ầm lên, đáng tiếc Gia Luật Nô Chương căn bản không quan tâm, vung tay sai người bắt Ngô Khất Mãi lại, sau đó lập tức phái người đi Đại Tống đầu hàng. Chuyện lần này từ bên ngoài nhìn vào thấy Đại Tống căn bản không có can dự vào trong đó, tất cả cũng chỉ là nội bộ Kim quốc làm phản, điều này cũng tránh cho người khác mượn cớ.

Sau khi Triệu Nhan bảo Tống sứ Vương Kỳ đáp ứng yêu cầu đàm phán của Ngô Khất Mãi, nhưng lại không để cho gã đi Tam Long Lĩnh, mà sai Dương Hoài Ngọc dẫn đầu đại quân dàn trận ở biên giới Kim quốc, làm tốt chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể tiến công. Nếu như Gia Luật Nô Chương thành công, như vậy Đại Tống bọn hắn sẽ tấn công thần tốc, trong thời gian ngắn nhất khống chế Kim quốc, nhưng nếu chẳng may Gia Luật Nô Chương thất bại, nhất định cũng sẽ gây cho Kim quốc phiền toái không nhỏ, đến lúc đó bọn hắn sẽ thừa cơ hội này tiến đánh Kim quốc, bởi vậy bất kể Gia Luật Nô Chương thành hay bại, lần này Triệu Nhan đều quyết tâm muốn tiêu diệt Kim quốc.

- Phụ thân, Đại Tống chúng ta đang chuẩn bị tiến đánh Kim quốc, đúng lúc cần phải có người ở trong Kim quốc để tiếp ứng. Tại sao cha lại bảo con rời khỏi đó sớm như vậy chứ>

Trong đại trướng của Triệu Nhan, Triệu Tín có chút bất mãn nói. Vốn y ở trong Kim quốc mai phục vô cùng tốt, nhưng Triệu Nhan vừa tới biên giới Kim quốc liền cưỡng ép bắt y lui về, lệnh của cha khó mà làm trái, y cũng đành phải ngoan ngoãn đi vào trong đại quân, tuy nhiên lúc y gặp phụ thân cũng khó tránh khỏi có chút oán giận.

- Muốn tiếp ứng cái gì, hết thảy Kim quốc đều đã ở trong lòng bàn tay chúng ta, nhiệm vụ của Hoàng Thành Ty các con hình như cũng đã hoàn thành, bất kể Gia Luật Nô Chương có thành công hay không, tiếp theo đều là việc cần làm của quân đội, mấy người các con ở lại Kim quốc có thể có tác dụng gì, vẫn là ngoan ngoãn ở lại trong quân cho ta, không được chạy loạn lên!

Triệu Nhan vừa trừng mắt vừa nói. Thật ra Triệu Tín tính cách giống với Triệu Nhan lúc còn trẻ nhất, ở ngoài mặt tuy rằng thoạt nhìn hi hi ha ha không có chính kiến, nhưng thật ra trong lòng vô cùng có chủ kiến, đây cũng là nguyên nhân Triệu Nhan không có cách nào để nắm bắt được Triệu Tín.

Nhìn thấy phụ thân tức giận, Triệu Tín không sợ hãi chút nào, vẫn hi hi ha ha cười nói chuyện với Triệu Nhan. Lúc thì hỏi một chút tình hình ở trong nhà, lúc sau lại quấn lấy nói đợi đến sau khi kết thúc chuyện của Kim quốc, y muốn đi Cao Ly hoặc Oa quốc một chuyến. Đối với việc này tuy rằng Triệu Nhan cự tuyệt ngay, nhưng Triệu Tín lại không tức giận chút nào, vẫn cứng đầu cười hi hi nhõng nhẽo như cũ, quả thực là cực kỳ không còn mặt mũi nào.

Vài ngày sau, người Gia Luật Nô Chương phái đi báo tin rốt cục đến được đại doanh của Triệu Nhan. Lúc nhận được tin tức Ngô Khất Mãi đã bị bắt giữ, Triệu Nhan hưng phấn đập bàn một cái, sau đó lệnh cho đại quân thẳng tiến tới Kim quốc, khi vừa bắt đầu đến biên giới Kim quốc, quân canh giữ biên giới còn muốn ngăn cản, nhưng khi người đưa tin của Gia Luật Nô Chương trình ra một văn bản Gia Luật Nô Chương tự mình kí tên, lúc này quân canh giữ cũng do dự, đặc biệt sau khi nhìn thấy quân Tống đối diện gần như gấp bọn chúng mười mấy lần, cuối cùng lựa chọn vô cùng sáng suốt là đầu hàng.

Sau khi hợp nhất quân Kim ở biên giới, quân Tống lại tiếp tục thẳng tiến, trên đường tuy rằng thi thoảng gặp phải quân canh giữ của Kim quốc, tuy nhiên phần lớn quân canh giữ đều lựa chọn đầu hàng, một số nhỏ tuy rằng lựa chọn chống cự, nhưng với ưu thế tuyệt đối về binh lực, sự chống cự của bọn chúng căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì, đến ngăn cản một bước chân của quân Tống cũng không làm được.

Triệu Nhan nghe đến đó gật đầu nói. Vì để cẩn thận, hắn căn bản không có ý định vào thành, đây cũng không phải là nhát gan mà là lo lắng xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì, từ đó làm cho toàn bộ cục diện không thể khống chế được, dù sao thân phận của hắn thật sự quá quan trọng.

- Tiểu nhân hiểu rồi, lập tức sai người đưa Ngô Khất Mãi tới đây!

Gia Luật Nô Chương cũng vô cùng thông minh, sau một lần suy nghĩ là hiểu được ý tứ của Triệu Nhan, lập tức vội đáp lời, sau đó xoay người sai người đem Ngô Khất Mãi ra đây, đồng thời mở lớn cổng thành và sai quân lính thuộc hạ bỏ vũ khí xuống, dùng việc này để xóa tan lòng nghi ngờ của Triệu Nhan.

Nhìn thấy vậy, Triệu Nhan cũng gật đầu hài lòng, Gia Luật Nô Chương mặc dù là một tiểu nhân không hơn không kém, nhưng bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt quả là không nhỏ, khó trách có thể đạt tới vị trí hiện tại ở Kim quốc, đáng tiếc Đại Tống lại không cần nhân tài như vậy, sau này vẫn nên để cho gã tránh xa triều đình mới được.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1022: Chương 1024: Ngày mai chính là thời hạn chết



Gia Luật Nô Chương làm phản, sau đó đem Ngô Khất Mãi giao cho Đại Tống để đầu hàng, tiếp theo quân Đại Tống tiến vào chiếm giữ, Kim quốc các nơi tuy rằng có phản kháng, đặc biệt là những quý tộc xuất thân từ bộ lạc Hoàn Nhan càng không cam tâm thất bại, bởi vậy phản kháng kịch liệt nhất, đáng tiếc đại cục Kim quốc diệt vong đã định, căn bản không phải bọn chúng có thể ngăn cản được.

Triệu Nhan lưu lại ở Kim Quốc vẻn vẹn chỉ một ngày một đêm, sau khi Gia Luật Nô Chương đem Ngô Khất Mãi giao cho hắn, hắn sẽ đem mọi việc Kim quốc bên này giao cho Dương Hoài Ngọc xử lý, Gia Luật Nô Chương ở lại giúp đỡ lão, đợi đến sau khi Kim quốc hoàn toàn ổn định, bọn họ sẽ cùng nhau quay về kinh báo cáo công việc, đến lúc đó khẳng định không thiếu phần thưởng của bọn họ, về phần Triệu Nhan thì dẫn theo Ngô Khất Mãi sớm đã rời khỏi Kim quốc.

Khi Ngô Khất Mãi bị Gia Luật Nô Chương đưa đến quân Đại Tống, Triệu Nhan chỉ đứng nhìn từ rất xa, sau đó liền sai người đem y áp giải vào trong xe tù, từ đầu đến cuối cũng không đi gặp Ngô Khất Mãi một mình, dù sao hắn và Ngô Khất Mãi không quen, lúc trước khi hắn rời khỏi bộ lạc Hoàn Nhan, Ngô Khất Mãi vẫn còn là một đứa con nít chuyện gì cũng không hiểu, không giống A Cốt Đả đã nhớ được chuyện rồi, hơn nữa Triệu Nhan sau này sẽ vì huynh đệ bọn họ mà sắp đặt một cuộc họp mặt, cho nên hiện tại không nhất thiết phải gặp bọn họ trước cho lãng phí lời.

Cũng chính bởi vậy cho nên sau khi Triệu Nhan áp giải Ngô Khất Mãi rời khỏi phủ Hoàng Long, lập tức bằng tốc độ nhanh nhất đi đến phủ Lâm Hoàng. Lúc Triệu Nhan dẫn theo Ngô Khất Mãi đi vào phòng giam của A Cốt Đả, A Cốt Đả cũng không tỏ ra bất ngờ, ngược lại là thần sắc của Ngô Khất Mãi vô cùng ủ rũ, căn bản không dám nhìn vào mắt của A Cốt Đả.

- Được rồi, bổn vương đã nói huynh đệ các ngươi nhất định sẽ gặp lại mà, hôm nay cho các ngươi thời gian một ngày ôn lại tình huynh đệ, ngày mai sẽ giải quyết ân oán giữa ta và các ngươi.

Triệu Nhan trước khi đi đã được Triệu Hú cho phép, chỉ cần sau khi bắt được huynh đệ A Cốt Đả sẽ tùy ý hắn xử trí, không cần phải đưa về kinh thành hỏi tội, vì để tránh cho đêm dài lắm mộng, Triệu Nhan dự tính trực tiếp giết hai huynh đệ này tại phủ Lâm Hoàng, sau đó sắp xếp một số vấn đề còn sót lại ở Kim quốc, giải quyết triệt để người Nữ Chân có khả năng mang đến uy h**p.

- Chờ một chút! Ngươi chớ quên còn nợ ta một lý do!

Nhìn thấy Triệu Nhan muốn đi, A Cốt Đả bỗng nhiên lớn tiếng gọi, y hiện tại đã bỏ hết những ý nghĩ khác, một lòng chỉ muốn hiểu được vì sao Triệu Nhan lại nhằm vào người Nữ Chân bọn y như vậy?

- Yên tâm đi, ngày mai ta sẽ cho ngươi một lý do!

Triệu Nhan lúc này nói nhưng không quay đầu lại, sau đó những người khác mở cửa phòng giam A Cốt Đả ra và đưa Ngô Khất Mãi vào nhốt chung, đóng cửa lại rồi đi.

- Phụ thân, người nợ A Cốt Đả lý do gì?

Lúc này Triệu Tín đứng ở bên cạnh Triệu Nhan tò mò hỏi, y vốn còn muốn lưu lại ở Kim quốc một thời gian ngắn, tuy nhiên lại bị Triệu Nhan cưỡng ép quay về, bởi vì hắn lo tên tiểu tử thối này lại làm loạn.

- Trẻ con quản nhiều chuyện như vậy để làm gì? Ngày mai đi theo ta làm một chuyện. Ta bảo con làm cái gì thì làm đó, những thứ khác không nên hỏi nhiều!

Triệu Nhan liếc nhìn con trai một cái nói. Chuyện ngày mai vô cùng quan trọng, hắn không muốn để bất cứ kẻ nào biết, cho nên để con trai của mình đi giúp mình làm chuyện này tất nhiên là yên tâm nhất.

- Không nói thì không nói, làm sao lại nói con là trẻ con, con cũng sắp hai mươi tuổi rồi.

Triệu Tín nghe đến đó có chút bất mãn lầm bầm nói, tuy nhiên y cũng không dám để Triệu Nhan nghe thấy, đồng thời trong lòng y cũng hết sức tò mò, ngày mai rốt cục có chuyện gì mà lại muốn mình đi hỗ trợ.

Sau khi nhìn thấy cha con Triệu Nhan rời đi chỉ còn A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi ở trong phòng giam, hai huynh đệ này nhìn nhau không nói gì, trong đó A Cốt Đả vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Ngô Khất Mãi, mà Ngô Khất Mãi lại cúi đầu yên lặng không nói gì. Bầu không khí trong phòng giam trong lúc nhất thời trở nên vô cùng bức bối.

- Đại Kim như thế nào rồi, có còn hy vọng nữa không?

Qua hơn nửa ngày, A Cốt Đả lúc này bỗng nhiên hỏi. Y tuy rằng không biết kế hoạch của Triệu Nhan nhưng hiện tại nếu ngay cả Ngô Khất Mãi cũng bị bắt tới đây rồi, như vậy Kim quốc khẳng định cũng đã xảy ra biến cố rất lớn, hiện tại y chỉ hy vọng có thể giữ lại cho Kim quốc một tia hy vọng, như vậy sau này Nữ Chân còn có thể Đông Sơn tái khởi.

- Toàn bộ kết thúc rồi, Gia Luật Nô Chương tên gian tặc này sớm đã câu kết cùng một giuộc với Đại Tống, Đại Tống mượn danh đàm phán hòa bình lừa ta ra khỏi kinh thành. Sau đó Gia Luật Nô Chương làm phản khống chế được kinh thành, ta không đợi được sứ giả Tống vì thế lo lắng quay trở lại kinh thành lại bị Gia Luật Nô Chương đánh lén bắt lại, sau đó quân Tống đánh vào trong nước. Hiện tại toàn bộ Đại Kim đã rơi vào trong tay Đại Tống, trừ ta ra, những nhân vật quan trọng khác hình như tất cả đều bị bắt lại, căn bản không có khả năng chuyển mình.

Ngô Khất Mãi vẻ suy sụp nói, sau khi gã bị Gia Luật Nô Chương bắt giam giữ ở trong đại lao phủ Hoàng Long, ở đó gặp được phần lớn đại thần trọng yếu của Kim quốc, quý tộc Nữ Chân ngoại trừ đang dẫn binh ở bên ngoài lãnh thổ, còn lại gần như tất cả đều bị trảm, thậm chí ngay cả một người Nữ Chân bình thường cũng bị liên lụy vào đó.

Nghe thấy Kim quốc do một tay mình cực khổ tạo dựng lên không ngờ đã kết thúc rồi, A Cốt Đả trong lúc nhất thời cảm thấy khí huyết dâng lên, đột nhiên xông lên hướng đến Ngô Khất Mãi tay đấm chân đá. Ngô Khất Mãi cũng không còn mặt mũi để đánh trả, cứ như vậy ôm đầu kệ cho đại ca của mình đánh, cho dù là cái trán của gã bị đánh đến chảy máu, gã cũng không dám hừ một tiếng.

Đợi cho A Cốt Đả đánh mệt rồi, lúc này cuối cùng ngừng lại, sau đó ngồi thở hổn hển dưới đất vô lực, Ngô Khất Mãi mới chậm rãi buông hai tay đang ôm đầu ra, sau đó lau một chút máu trên mặt, đồng thời mệt mỏi ngồi ở bên cạnh A Cốt Đả, từ sau chuyện lúc nhỏ, đây là lần đầu tiên A Cốt Đả đánh đập gã ác như vậy.

- Đại ca, xin lỗi.

Sau khi Ngô Khất Mãi ngồi xuống một lúc bèn lên tiếng. Sau khi trải qua đả kích nước mất nhà tan, cuối cùng gã đã tỉnh táo lại từ trong ảo tưởng dã tâm hừng hực, lúc này cũng đầy sự áy náy với A Cốt Đả.

- Bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì, nghe thấy ý tứ của Triệu Nhan vừa rồi, chỉ sợ ngày mai chính là thời hạn chết của huynh đệ chúng ta rồi!

A Cốt Đả lúc này cũng bình tĩnh lại từ trong cơn tức giận, lập tức thở dài một tiếng rồi hạ giọng nói. Y từ trước đến giờ không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc, nhưng đối mặt với cái tình huống tuyệt vọng này, cùng với Triệu Nhan một kẻ thù hùng mạnh bất khả chiến bại khiến y cũng không tránh khỏi cảm giác vô cùng tuyệt vọng, thậm chí sớm đã chuẩn bị nghênh đón cái chết.

- Đại ca, chúng ta dù gì cũng là vua của một nước, Đại Tống hình như vốn không có thói quen g**t ch*t Hoàng đế của địch quốc, bất kể là Hoàng đế Tây Hạ hay là Liêu quốc đều sống ở Đại Tống được nhiều năm rồi, tuy rằng có khả năng sẽ bị gây khó dễ không ít, nhưng ít ra cũng sẽ không bị giết, cho nên chúng ta chắc có lẽ cũng sẽ không bị giết?

Lúc này Ngô Khất Mãi nói ra một tia hy vọng cuối cùng còn tồn tại trong lòng.

- Ta cũng muốn biết, lần trước ta từng truy hỏi hắn, đáng tiếc hắn không nói cho ta biết, tuy nhiên hắn đã đồng ý rồi, khi huynh đệ chúng ta đoàn tụ sẽ nói cho ta biết, tuy nhiên ta đoán rất có thể là trước khi chúng ta chết, hắn mới có thể nói nguyên nhân thật sự cho ta biết.

A Cốt Đả lúc này bất đắc dĩ nói.

Nghe thấy lời của đại ca, Ngô Khất Mãi lộ ra vẻ mặt ủ rũ. Mấy năm nay huynh đệ bọn họ gặp phải vô số nguy hiểm, tuy nhiên lại chưa từng có lần nào tuyệt vọng như vậy, thậm chí khi biết ngày mai chính là thời hạn chết của mình, Ngô Khất Mãi bất ngờ sinh ra vài phần cảm giác sợ hãi, trước kia trên chiến trường đối mặt với vũ khí quân địch gã lại chưa từng trải qua sợ hãi, chẳng sợ kẻ thù mạnh hơn so với mình, nhưng bây giờ gã chợt sợ hãi, đây cũng là lần đầu tiên gã cảm thấy hóa ra còn được sống lại là chuyện tốt đẹp như vậy.

Sau đó A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi còn chưa nói xong thì cơm tối đã được đưa đến. A Cốt Đả ăn uống thả cửa như thường, nhưng Ngô Khất Mãi lại căn bản ăn không nổi, cuối cùng là A Cốt Đả mắng cho gã vài câu, Ngô Khất Mãi mới miễn cưỡng ăn một chút, chỉ có điều buổi tối gã lại sợ hãi không ngủ được, đặc biệt mỗi khi nghĩ đến ngày mai sẽ là thời hạn chết của mình, không có một chút buồn ngủ nào.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1023: Chương 1025: Thạch thất trong lòng đất



Trong khi Ngô Khất Mãi đang thấp thỏm lo âu, ngày hôm sau vẫn tiếp tục đến, tuy nhiên Triệu Nhan cũng không lập tức qua đó, ngược lại đúng giờ bữa sáng được đưa tới, A Cốt Đả sắc mặt không đổi ăn uống như cũ, Ngô Khất Mãi vẫn còn có chút nuốt không trôi, sau khi vất vả lắm mới ăn xong bữa sáng, vẫn luôn ngồi ngẩn người ở trong góc tường.

Suốt cho tới trưa Triệu Nhan cũng không xuất hiện, đợi đến tận sau khi ăn trưa, lúc này chỉ thấy hắn chậm rãi đến trước cửa phòng giam, sau đó mỉm cười nhìn huynh đệ A Cốt Đả nói:

- Thời gian đã đến rồi, các ngươi theo đi đến một chỗ!

- Chờ một chút, còn lý do ngươi đã hứa sẽ nói cho ta biết?

Lúc này A Cốt Đả hỏi, sống chết y đã không để trong lòng nữa rồi, điều duy nhất không thể buông bỏ được chính là muốn làm một con quỷ hiểu rõ mọi chuyện.

- Yên tâm đi, đến nơi ta tất nhiên sẽ nói cho ngươi biết!

Triệu Nhan lại mỉm cười nói, sau cái vung tay của hắn, lập tức có người mở cửa phòng giam ra dẫn huynh đệ A Cốt Đả ra ngoài, sau đó đi phía sau Triệu Nhan ra khỏi đại lao. Vốn A Cốt Đả cho rằng sẽ đưa bọn y ra pháp trường, nhưng không ngờ sau khi ra khỏi đại lao, Triệu Nhan lại đưa bọn y lên xe ngựa, sau đó bảy lần quặt tám lần rẽ đi đến bên ngoài một công trình quy mô vô cùng lớn.

- Nơi… nơi này là hoàng cung Liêu quốc lúc trước?

A Cốt Đả nhìn thấy công trình này cũng có chút kinh ngạc nói. Phủ Lâm Hoàng trước đây là Thượng Kinh của Liêu quốc, năm đó y từng dẫn binh đánh hạ nơi này, hơn nữa tiến hành một cuộc đồ sát cực kỳ tàn ác, cho nên y đối với địa hình trong thành cũng hết sức quen thuộc.

- Vào đi thôi, ta đã chuẩn bị riêng cho các ngươi một chỗ ở bên trong.

Triệu Nhan lúc này lại mỉm cười nói. Vốn có vài bí mật hắn có chết cũng không có ý định nói cho bất kỳ ai, tuy nhiên có lúc bí mật giữ ở trong lòng thời gian quá dài sẽ làm cho người ta cảm thấy hết sức không thoải mái, rất muốn tìm người nói ra hết một lần, loại cảm giác này lớn dần trong Triệu Nhan càng thêm mãnh liệt, vừa hay huynh đệ A Cốt Đả chính là một đối tượng rất tốt, bởi vì đợi đến sau khi bọn chúng nghe xong bí mật của mình cũng chính là thời hạn chết của bọn chúng, mà người chết là người có thể giữ bí mật tốt nhất.

Lập tức Triệu Nhan mang theo đám người A Cốt Đả đi vào hoàng cung, tuy nhiên nơi này đã trở thành hành cung phủ Lâm Hoàng của Hoàng đế Đại Tống. Tuy rằng dựa theo thể chế của Đại Tống, Triệu Hú cả đời này gần như rất khó có khả năng tới nơi này, nhưng nơi này dù sao cũng là hoàng cung trước kia của Liêu quốc, ngoại trừ Hoàng đế của Đại Tống, những người khác căn bản không có tư cách ở nơi này, cho nên chỉ có thể giữ lại làm hành cung.

Vốn kích thước hoàng cung Liêu quốc không lớn, tuy nhiên năm đó trong khi Gia Luật Tuấn chấp chính, đã tiến hành mấy lần mở rộng hoàng cung, cho nên khiến cho quy mô hoàng cung rất lớn, vốn cũng không nhỏ hơn hoàng cung Đại Tống là mấy, chỉ có điều bởi vì nguyên nhân tài lực, khiến cho Gia Luật Tuấn không có sức tạo nên quá nhiều cung điện, bởi vậy cung điện trong hoàng cung cũng không nhiều, trong cung khắp nơi đều là đá lớn đất trống.

Năm đó sau khi A Cốt Đả đánh hạ phủ Lâm Hoàng, đến hoàng cung cũng cướp sạch không còn gì, sau đó khi Đại Tống tiếp quản nơi này tuy rằng tìm về được một số cung nữ cũ phụ trách quản lý hành cung này, nhưng với quy mô vô cùng lớn của hành cung này mà nói, số lượng người vẫn là quá ít, cho nên từ trong ra ngoài hành cung khắp nơi đều là cỏ dại. Cung điện cũng có vẻ như nhiều năm chưa tu sửa, thậm chí có một số chim chóc và dã thú sống ở trong cung điện, điều này chỉ sợ Gia Luật Tuấn năm đó nằm mơ cũng không ngờ tới.

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp cung điện, cuối cùng đoàn người của Triệu Nhan đến được bên ngoài một cung điện nhỏ ở phía đông hoàng cung, cung điện chỗ này tuy rằng kích thước không lớn, nhưng năm đó là thư phòng của Gia Luật Tuấn, rất nhiều chính vụ đều xử lý ở trong này, cho nên xem như là một nơi vô cùng quan trọng. Tuy nhiên cung điện nhỏ này cũng bởi vì không có người chăm sóc trở nên rách nát không chịu nổi, tuy trước đó đã có người dọn dẹp qua nhưng xem ra vẫn giống như chỗ ở của quỷ.

Triệu Nhan dẫn theo người đi vào trong thư phòng tan hoang này, sau đó chỉ thấy trong thư phòng đã được quét dọn vô cùng sạch sẽ, mà trên sàn của thư phòng lại lộ ra một cái động lớn, xem ra giống như là một lối đi bí mật. Điều này làm cho hai người A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì năm đó khi bọn y đánh phủ Lâm Hoàng đã từng tới nơi này, nhưng không phát hiện ra phía dưới thư phòng này còn có một lối đi bí mật như vậy.

- Giải bọn chúng xuống đi!

Triệu Nhan lúc này vung tay lên nói, sau đó những hộ vệ kia lập tức kéo hai người A Cốt Đả đi vào trong địa đạo, địa đạo này tu sửa vô cùng chắc chắn, bốn phía đều là đá lớn gia cố, dưới chân còn có một bậc thềm đá, đi theo bậc thềm đá về phía sau, rất nhanh sẽ đi tới trước một cánh cửa đá, sau khi đẩy cánh cửa đá chính là một thạch thất diện tích không lớn, bốn phía thạch thất vẫn là dùng đá lớn để gia cố, có vẻ hết sức chắc chắn.

Trong thạch thất trống rỗng cái gì cũng không có, chỉ có hai cây thập tự giá chắc chắn được dựng ở chính giữa sàn, mà hai huynh đệ A Cốt Đả sau khi đi vào thạch thất, người lập tức bị áp giải cột chặt vào thập tự giá, theo sau lại có một đám người ra ra vào vào, mang tới lần lượt từng rương gỗ, toàn bộ đều chất tại góc tường, cũng không biết bên trong là cái gì?

Triệu Tín lúc này đề nghị, lúc nói còn nhìn A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi, tuy rằng hai người bọn họ bị trói rất chặt nhưng bên cạnh Triệu Nhan ngay cả một hộ vệ cũng không có, điều này làm cho y vẫn thấy không yên tâm.

- Không cần, thạch thất không có cửa vào khác, bọn A Cốt Đả lại bị trói thành bộ dạng này, ta càng không giúp bọn chúng cởi ra, cho nên chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì đâu, tuy nhiên ta có mấy lời phải nói với bọn chúng, những lời này không tiện để người ngoài nghe thấy, con chỉ cần bảo vệ tốt cửa vào là được rồi.

Triệu Nhan lại giải thích, biểu hiện trên mặt vô cùng kiên quyết.

Nhìn thấy bộ dạng của phụ thân, Triệu Tín cũng hiểu được mình nói cái gì nữa cũng vô dụng, vì thế chỉ gật đầu, sau đó chậm rãi rời khỏi thạch thất, và tự mình trông coi ở bên ngoài lối ra mật đạo. Mà Triệu Nhan lúc này thì tự mình đóng cửa đá lại, nơi này đã từng là phòng cất giữ cá nhân của Gia Luật Tuấn, bên trong cất giữ một số vật phẩm cực kỳ quý giá, năm đó A Cốt Đả chiếm cả hoàng cung cũng không phát hiện ra, sau đó khi Đại Tống chiếm nơi này, Gia Luật Tuấn mới sai người lấy hết những đồ ở trong này, chỉ còn lại không gian thạch thất dưới đất này, sau khi được tu sửa, vừa hay có thể làm chỗ nói chuyện của bọn Triệu Nhan.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1024: Điều đó không có khả năng



Sau khi Triệu Nhan đóng cánh cửa đá, toàn bộ trong mật thất đá cũng chỉ còn lại ba người hắn với A Cốt Đả, Ngô Khất Mãi, mật thất đá này ở cách mặt đất mấy trượng, bốn phía đều là dùng đá lớn xây dựng mà thành, vô cùng kín đáo an toàn, căn bản không phải lo lắng có người nghe trộm chuyện của bọn hắn.

- Ngươi chuẩn bị nhiều như vậy, chỉ vì không muốn để người khác nghe thấy chúng ta nói chuyện?

A Cốt Đả nhìn Triệu Nhan chậm rãi đóng cửa rồi bước tới, y lúc này càng thêm tò mò rốt cuộc Triệu Nhan muốn nói cái gì với mình?

- Đúng vậy, có một số bí mật người biết được càng ít càng tốt, cho nên ta cố ý tìm ra một mật thất như vậy, lời của ta chỉ vào tai các ngươi, tuy nhiên sau khi nghe xong bí mật này, chỉ sợ các ngươi cũng chạy không thoát khỏi nơi này.

Triệu Nhan cười nhạt nói, tuy rằng câu nói cuối cùng có chút tàn khốc, nhưng đây đã là sự thật không thể thay đổi.

- Điểm ấy chúng ta sớm đã nghĩ đến rồi, không cần ngươi nhắc lại với bọn ta, hiện tại ta chỉ muốn biết, tại sao ngươi nhất quyết phải nhằm vào người Nữ Chân bọn ta?

A Cốt Đả nhìn chằm chằm Triệu Nhan truy hỏi lần nữa, đối với việc sống chết y đã sớm không để ở trong lòng rồi.

- Đúng vậy, ngươi rốt cục vì sao lại nhằm vào bọn ta, chẳng lẽ chỉ bởi vì lúc trước phụ thân bọn ta từng ngược đãi ngươi sao?

Lúc này Ngô Khất Mãi rốt cục cũng tỉnh táo lại, lập tức lớn tiếng chất vấn Triệu Nhan. Từ hôm qua đến bây giờ y vẫn luôn bị vây trong sự sợ hãi về cái chết, nhưng hiện tại khi sắp phải đối mặt cái chết, y bỗng nhiên lập tức thông suốt, hơn nữa lại có A Cốt Đả ở cạnh, làm cho y dường như có người để dựa dẫm, cho nên tạm thời cũng ném chuyện sống chết lên tận chín tầng mây.

Nghe thấy huynh đệ A Cốt Đả truy hỏi, chỉ thấy Triệu Nhan đứng ở đối diện lại có vẻ không chút hoang mang, chậm rãi đi vào trước mặt hai huynh đệ bọn họ, sau đó quan sát bọn họ một chút, rồi mới nói:

- Tuy rằng ta chưa từng thừa nhận cố ý nhằm vào người Nữ Chân, nhưng các ngươi đã cảm nhận được, từ điểm đó thấy các người cũng không phải là quá ngu. Chính xác, ta từ khi vừa mới bắt đầu đã nhằm vào người Nữ Chân các ngươi, thậm chí năm đó khi Tây Hạ và Liêu quốc đều vẫn còn, nhưng trong lòng ta, kẻ thù muốn tiêu diệt đầu tiên chính là người Nữ Chân các ngươi!

- Vì sao, Tây Hạ và Liêu quốc năm đó hùng mạnh như vậy, Đại Tống các ngươi khi bị bọn chúng tấn công cũng chỉ có thể nuốt giận, bọn chúng mới chính là kẻ địch lớn nhất của các ngươi. Vì sao ngươi lại thù hận như vậy đối với một bộ lạc nhỏ như bọn ta?

A Cốt Đả nghe đến đó không kìm được vô cùng phẫn nộ hét lớn, thật ra y lúc này thấy uất ức, bởi vì với tình hình của năm đó, người Nữ Chân bất kể như thế nào cũng không có khả năng uy h**p được Đại Tống, nhưng cũng chính từ lúc đó, vừa nhìn đã thấy Triệu Nhan nhằm vào bọn họ, điều này cũng khiến cho sự phát triển sau này của bọn họ đầy lận đận, cho dù đem hết toàn bộ sức lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng lập quốc, nhưng lại bị Đại Tống phong tỏa mấy năm, điều này mới dẫn đến hậu quả ngày hôm nay.

- Theo lẽ thường đích thực không có lý do đối phó các ngươi, thậm chí lúc trước khi ta đề ra hành động để nhắm vào các ngươi, ngay cả trong nội bộ Đại Tống bọn ta có không ít người cho là ta bị điên, hơn nữa ta cũng không có cách nào giải thích chuyện này, tuy nhiên bây giờ nói cho các ngươi cũng không sao, về phần tin hay không lại là chuyện của các ngươi!

Lúc Triệu Nhan nói tới đây, cố ý dừng lại một chút, khi thấy cả hai huynh đệ A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi trừng to mắt nhìn chằm chằm mình, lúc này mới mỉm cười tiếp tục nói:

- Thật ra lý do cũng rất đơn giản, đó chính là ta sớm đã biết người Nữ Chân các ngươi sau này sẽ vùng dậy, đến lúc đó các ngươi trong thời gian rất ngắn tiêu diệt Liêu quốc, tiến tới tấn công Đại Tống ta, tuy rằng không thể tiêu diệt Đại Tống ta, nhưng lại đem cho người Tống bọn ta một tai họa vô cùng kinh khủng, cũng chính vì sớm đã biết những việc này cho nên ta tất nhiên sẽ không để cho các ngươi phát triển thuận lợi, cho dù không có chuyện năm đó ta lưu lạc đến bộ lạc Hoàn Nhan các ngươi, ta cũng sẽ vẫn nghĩ mọi biện pháp để tiêu diệt các ngươi khi còn đang yếu thế, giải quyết triệt để tai họa về sau.

Lời của Triệu Nhan vừa mới thốt lên, cả hai người A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi đều trừng to mắt nhìn chằm chằm hắn, trên mặt cũng tỏ vẻ không thể tin nổi, bởi vì bọn họ không nghĩ được một lý do như vậy, chẳng lẽ hắn có năng lực đoán trước tương lai?

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của huynh đệ A Cốt Đả, Triệu Nhan lại thản nhiên cười, tuy nhiên hắn cũng không nói cái gì nữa mà là lẳng lặng nhìn bọn họ. Qua một lúc lâu, A Cốt Đả mới tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, đột nhiên quay đầu nhìn phía Triệu Nhan lớn tiếng nói:

- Ngươi nói bậy, ngươi làm sao có thể biết được sự việc vốn chưa xảy ra, chẳng lẽ ngươi là thần tiên sao?

- Ha ha ha, ta đương nhiên không phải thần tiên, nhưng cũng không phải người thường!

Triệu Nhan lúc này tranh thủ vuốt râu cười một tiếng thật dài rồi nói, rốt cục có thể xả ra bí mật cất giấu trong lòng mấy chục năm nhanh chóng, điều này làm cho hắn có cảm giác vui sướng tràn trề.

- Điều đó không có khả năng, ngươi nhất định là đang nói láo!

So với A Cốt Đả, Ngô Khất Mãi lúc này lại có chút kinh hãi, người Nữ Chân bọn họ mặc dù có tôn giáo tín ngưỡng của mình, nhưng loại người giết người như ngóe giống huynh đệ bọn họ sớm đã không coi quỷ thần là gì cả, nhưng hiện tại khi Triệu Nhan lại chính miệng nói hắn không phải người thường, lần này phá vỡ mọi hiểu biết của Ngô Khất Mãi, tuy rằng ngoài miệng chỉ trích Triệu Nhan nói dối, nhưng thật ra trong lòng đã coi Triệu Nhan là một kẻ dị tộc “phi thường” rồi.

- Điện hạ, người nói người không phải người thường, điểm ấy ta tin tưởng, ta từng rất nghiêm túc nghiên cứu qua lịch sử vài chục năm nay của Đại Tống, kết quả hiện tại Đại Tống sở dĩ có thể thoát khỏi tình cảnh yếu thế vốn có, nguyên nhân rất lớn là do Điện hạ tạo ra một loạt ảnh hưởng ở Đại Tống, cho nên ta tuyệt đối tin tưởng Điện hạ không phải người thường.

Lời của A Cốt Đả vốn không phải khen tặng, trên thực tế đối với y hiện tại mà nói, căn bản không cần thiết phải khen tặng Triệu Nhan, bởi vì y biết bất kể mình nói ci gì đối phương cũng sẽ không thay đổi quyết định g**t ch*t mình, những lời trên của y thật ra chỉ là đang nói rõ một sự thật, bởi vì Triệu Nhan quả thật có quan hệ mật thiết không thể tách rời với sự vùng dậy của Đại Tống.

Triệu Nhan nghe đến đó cũng nhìn đi nhìn lại A Cốt Đả không kìm được phải khen ngợi, dù sao có thể nhanh chóng tiếp nhận những lời này của mình không phải người nào cũng có thể làm được, sau một lát hắn mới lần nữa nói:

- A Cốt Đả, quả thật ngươi là một nhân tài khó kiếm, nếu như sinh ra ở Đại Tống ta, nhất định có thể trở thành nhân tài trụ cột của Đại Tống ta, đáng tiếc thật đáng tiếc!
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1025: Đúng vậy



Triệu Nhan đã không chỉ một lần cảm thấy đáng tiếc cho A Cốt Đả, bởi vì nếu như y sinh ra ở Đại Tống mà không phải sinh ra ở Nữ Chân, tất nhiên có thể làm việc lớn một phen, tuy nhiên A Cốt Đả nghe đến đó lại kiên định lắc đầu nói:

- Lăng Vương Điện hạ không cần phải thấy đáng tiếc cho ta, A Cốt Đả ta sinh ra là người Nữ Chân, chết là quỷ Nữ Chân, cho dù đầu thai kiếp sau cũng vẫn hy vọng mình là một người Nữ Chân.

- Ha ha cũng là bản vương nhiều chuyện rồi.

Triệu Nhan nghe thấy những lời này của A Cốt Đả cũng không có tức giận, ngược lại cười ha hả nói, tuy nhiên khi nói tới đây, sắc mặt của hắn bỗng nhiên lạnh lùng rồi nói tiếp:

- Tuy nhiên tâm nguyện này của ngươi chỉ sợ là không cách nào thực hiện được, sau này trên đời sẽ không còn người Nữ Chân nữa rồi.

- Cái gì? Ngươi có ý gì, chẳng lẽ các ngươi muốn giết sạch tất cả người Nữ Chân sao?

A Cốt Đả nghe đến đó cũng vừa sợ hãi vừa tức giận, lập tức lớn tiếng giận dữ hét, nhưng đồng thời y lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, bởi vì quả thật Đại Tống có thực lực diệt tộc Nữ Chân.

- Ha ha, tuy rằng ta rất muốn khiến người Nữ Chân hoàn toàn biến mất trên thế giới, nhưng vẫn kìm lại không hạ quyết tâm làm ra chuyện diệt tộc, tuy nhiên hôm nay ta vừa mới nhận được tin tức, Kim quốc bên kia sau khi bị chúng ta chiếm đóng, bách tính các tộc bị các ngươi thống trị bắt đầu tấn công người Nữ Chân các ngươi một cách điên cuồng, theo ta được biết, phần lớn người Nữ Chân nội bộ Kim quốc đã bị loạn dân g**t ch*t, người Nữ Chân còn sót lại hoặc là thay hình đổi dạng đóng giả thành tộc người khác mà sinh sống, hoặc là trực tiếp trốn trong núi sâu, cho nên từ một góc độ nào đó mà nói, người Nữ Chân các ngươi đã kết thúc rồi.

Triệu Nhan lúc này lại mỉm cười nói.

Chuyện Kim quốc bên kia nhằm vào người Nữ Chân không phải là hắn âm thầm châm ngòi, trên thực tế chuyện này không có chút liên quan gì đến hắn, ngược lại lại có quan hệ chặt chẽ với hai huynh đệ A Cốt Đả, bởi vì sau khi bọn họ thành lập Kim quốc, liền quy định người Nữ Chân là người cao quý nhất trong Kim quốc, ngự trị phía trên các tộc dân khác, thậm chí bọn họ g**t ch*t bách tính tộc dân khác vốn dĩ không phạm tội, chỉ cần giao nộp tiền phạt quy định là được.

Những người Nữ Chân này đều là người hoang dã từ trong núi đi ra, căn bản không hiểu được phép tắc gì, kết quả ở Kim quốc muốn làm gì thì làm. Tội phạm phải cũng khó dung thứ, bình thường những người khác giận người Nữ Chân mà không dám nói gì, nhưng sau khi Kim quốc bị Đại Tống chiếm đóng, những ngọn lửa giận dữ đè nén đã lâu cuối cùng lập tức phun trào. Thật có thể nói là có thù báo thù có oán báo oán, ngay cả quân Đại Tống cũng không ngăn cản được, đương nhiên quân Đại Tống cũng chẳng muốn ngăn cản, bởi vì bọn họ nghe thấy rất nhiều tội ác người Nữ Chân phạm phải, những thứ khác không nói, chỉ việc năm đó người Nữ Chân tàn sát thành Thượng Kinh không còn ai chính là tội ác vô cùng lớn, kết quả với thái độ này của Đại Tống càng dung túng người Kim quốc báo thù, trong vòng vài ngày ngắn ngủi người Nữ Chân trong Kim quốc đã bị tàn sát sạch sẽ.

A Cốt Đả nghe thấy không ngờ dân chúng trong nước tạo phản, trong lúc nhất thời cũng tỏ ra vẻ trầm tư, ngược lại Ngô Khất Mãi lại tức giận mở miệng chửi:

- Một đám dân đen, nếu sớm biết sẽ như thế này, lúc trước nên đem xử tử toàn bộ bọn chúng!

- Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, đạo lý này chỉ sợ các ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu được, hơn nữa chỉ dựa vào một chút nhân khẩu người Nữ Chân các ngươi, ngươi cảm thấy có thể phát triển đến đâu?

Triệu Nhan nghe thấy lời của Ngô Khất Mãi thì lườm y một cái nói. Đối với bộ lạc Hoàn Nhan – một tiểu bộ lạc người hoang dã không có bất kỳ nền móng nào mà nói, bọn chúng đã bị ảnh hưởng bởi bản tính, đối với phương diện thống trị quốc gia căn bản không có kinh nghiệm gì, càng sẽ không thể xử lý tình hình phức tạp trong nước, chỉ có thể dựa vào việc áp đặt thống trị, cho nên người Nữ Chân rơi vào kết cục hiện tại cũng không trách được người khác.

- Hừ, người Nữ Chân ở Kim quốc chỉ có bộ lạc Hoàn Nhan chúng ta, nhưng Lăng Vương ngươi hình như đã quên, người Nữ Chân chúng ta vốn ở rừng núi, chỉ cần rừng núi còn, người Nữ Chân cũng sẽ không diệt vong!

A Cốt Đả lúc này bỗng nhiên mở miệng nói, khi biết được Kim quốc bị diệt, y đã chuẩn bị tốt tinh thần bộ lạc Hoàn Nhan bị tàn sát rồi, tuy nhiên người Nữ Chân không hề chỉ có mỗi bộ lạc Hoàn Nhan, còn có không ít bộ lạc người Nữ Chân khác sinh sống ở giữa Trường Bạch Sơn và Hắc Long Giang, cho nên Triệu Nhan không có khả năng tiêu diệt toàn bộ người Nữ Chân.

Nghe thấy những lời trên của A Cốt Đả, chỉ thấy Triệu Nhan lại cười ha ha rồi nói:

- Đúng vậy, quả thật vẫn còn không ít người Nữ Chân sinh sống ở trong rừng núi, bởi vì địa hình trong rừng núi phức tạp, chúng ta rất khó để phái binh quét sạch. Tuy nhiên cũng không phải là không có biện pháp, ví dụ chúng ta có thể phái người làm giao dịch với bọn chúng, sau đó từ từ dụ dỗ bọn chúng chủ động ra khỏi rừng núi, chỉ cần sau khi bọn chúng ra khỏi rừng núi, giết đi hay đối đãi tử tế đều chỉ là chuyện nhỏ với chúng ta.

Dựa vào vận dụng máy hơi nước, Đại Tống đang tiến hành một cuộc cách mạng công nghiệp, điều này cũng kéo theo điều kiện cuộc sống của bách tính bình thường được nâng cao, khu vực hạ lưu Hoàng Hà lấy Đông Kinh làm trung tâm đã giải quyết xong cơ bản vấn đề no ấm, chất lượng cuộc sống các địa phương khác cũng được nâng cao, điều này đối với tộc dân bên ngoài Đại Tống mà nói, sẽ phát sinh ra một lực hấp dẫn cực lớn, ví dụ Đại Lý và Cao Ly đã thỉnh cầu nội phụ mấy lần, đây chính là ưu thế văn minh tầm cao mang đến.

Từ sau khi lập quốc, A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi cũng đã mở rộng tầm mắt, tiếp xúc với rất nhiều thứ trước kia không tiếp xúc đến, tất nhiên biết Đại Tống có sức hấp dẫn với các tộc dân khác. Những thứ khác không nói, lúc trước bách tính Kim quốc bọn họ liều mạng muốn chạy trốn tới Đại Tống, điều này không những chỉ bởi vì bọn họ áp đặt thống trị trong nước, đồng thời cũng là vì những bách tính này hướng đến cuộc sống ở Đại Tống, hơn nữa đối với cuộc sống người Nữ Chân trong rừng núi mà nói, cuộc sống ở Đại Tống quả thực giống như là thiên đường vậy, cho nên chỉ cần Đại Tống đồng ý tiếp nhận những người Nữ Chân đó, chỉ sợ không đến vài năm toàn bộ bọn họ đều sẽ đi ra khỏi rừng núi, đến lúc đó chỉ sợ thật sự cũng không còn có người Nữ Chân nữa.

Nghĩ đến những việc trước mắt, hai người A Cốt Đả cũng đều mặt tối sầm, trong ánh mắt đầy sự nản lòng, qua một lúc lâu, chỉ thấy A Cốt Đả lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Triệu Nhan nói:

- Lăng Vương Điện hạ thật sự giỏi tính toán, chúng ta thua ở trong tay ngươi cũng không có gì oán giận, chỉ có điều ngươi rốt cuộc là ai, vì sao phải tiêu diệt bộ tộc Nữ Chân ta mới cam tâm?
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1026: Không biết



- Ta là người như thế nào?

Lại lần nữa nghe thấy A Cốt Đả hỏi về lai lịch của mình, trên mặt Triệu Nhan cũng lộ ra vẻ suy ngẫm, sau một lúc mới cười nhạt nói:

- Lai lịch thân phận của ta hết sức phức tạp, thậm chí cho dù ta trực tiếp nói cho các ngươi biết, với chỉ số IQ của các ngươi chỉ sợ cũng rất khó hiểu được, tuy nhiên chúng ta có thể từ từ trò chuyện về vấn đề này.

- Ngươi rốt cục đang nói cái gì?

Tuy rằng A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi nghe không hiểu “chỉ số IQ” trong lời Triệu Nhan là có ý gì, nhưng cũng có thể cảm giác được trong lời nói của đối phương có ý châm chọc, chỉ có điều lúc này bọn chúng đã bỏ qua không tính toán những điều này với Triệu Nhan, chỉ muốn nhanh chóng tìm hiểu được thân phận thật sự của Triệu Nhan.

- Không có gì, các ngươi đã muốn biết, thì chúng ta sẽ nói chuyện một lát, tuy nhiên ta muốn hỏi một chút, nếu trên thế giới này không có sự xuất hiện của ta, các ngươi cảm thấy thế giới này sẽ biến thành bộ dạng như thế nào?

Triệu Nhan lúc này bỗng nhiên chuyển đề tài nói.

- Không có ngươi? Ý gì vậy?

A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi nghe thấy câu hỏi kì quái của Triệu Nhan cũng đều sửng sốt, liếc nhìn nhau sau đó nhìn Triệu Nhan vô cùng không hiểu.

Nhìn thấy huynh đệ A Cốt Đả không hiểu, điều này làm cho Triệu Nhan cũng không biết làm sao, giữa bọn họ tồn tại sự khác biệt rất lớn, giao tiếp với nhau vô cùng phiền phức, sau đó chỉ có thể kiên nhẫn giải thích:

- Ngươi thấy trên thế giới này nếu như không có sự xuất hiện của ta, như vậy Đại Tống vẫn là một Đại Tống yếu ớt như cũ, Tây Hạ và Liêu quốc cũng sẽ không diệt vong, các ngươi càng không bị Đại Tống tấn công liên tiếp, kể từ đó, đợi sau khi thời cơ chín muồi, các ngươi sẽ nhanh chóng vùng dậy, điểm này các người cảm thấy có khả năng hay không?

- Việc này…

Nghe thấy giả thiết trên của Triệu Nhan, A Cốt Đả cũng tỏ ra vẻ trầm tư, qua một hồi lâu mới rốt cục gật đầu nói:

- Đúng vậy, sự thật đúng là như vậy, Liêu quốc tuy rằng nhìn thì hùng mạnh, nhưng từ khi Gia Luật Hồng bắt đầu đăng cơ cũng đã ở trên con đường xuống dốc, trái lại người Nữ Chân chúng ta lại từ từ hùng mạnh lên, chỉ cần cho ta một cơ hội, tiêu diệt Liêu quốc ngược lại cũng không phải là việc không thể.

- Tốt lắm, trên thực tế theo ta được biết, nếu như không có sự xuất hiện của ta, người Nữ Chân các ngươi sẽ vùng dậy trong khi Liêu quốc suy tàn và còn liên minh với Đại Tống chúng ta, vẻn vẹn thời gian mấy năm ngắn ngủi là có thể tiêu diệt Liêu quốc, dựa theo giao ước lúc trước, các ngươi vốn dĩ sau khi tiêu diệt Liêu quốc nên đem mười sáu châu Yến Vân trả lại cho chúng ta, nhưng các ngươi lại lật lọng, chẳng những không trả lại mười sáu châu Yến Vân, ngược lại còn khởi binh tấn công Đại Tống chúng ta, kết quả làm cho toàn bộ địa bàn rộng lớn ở phía bắc Trường Giang vùi dập trong tay người Nữ Chân các ngươi, vô số bách tính chết dưới lưỡi đao tàn sát của các ngươi, cho nên nếu như bàn về đê tiện vô liêm sỉ, người Nữ Chân các ngươi so với bất cứ kẻ nào đều hơn rất nhiều.

Triệu Nhan khi nói xong lời cuối cùng, cũng không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Hắn còn chưa nói sau khi thành Khai Phong bị phá, hoàng tộc Đại Tống phải chịu áp bức và lăng mạ, đây cũng là một trong những động lực thúc giục hắn lúc trước không ngừng trợ giúp Đại Tống trở nên hùng mạnh.

- Những điều này cũng chỉ là suy đoán của ngươi, căn bản không có gì đối chiếu. Ngươi sao có thể đem những hành vi phạm tội này đều áp đặt lên bọn ta chứ?

Ngô Khất Mãi lúc này kêu lớn, y vẫn là không cách nào chấp nhận được Triệu Nhan có năng lực biết trước tương lai, cho nên lúc này mới chỉ trích.

- Không! Lần này cũng phải là phán đoán của ta, mà là sự việc chân thực đã xảy ra, chỉ là bởi vì một số sự việc sinh ra nên làm cho thay đổi, cho nên các ngươi mới rơi vào tình trạng hiện tại, nếu không dựa theo quá trình lịch sử vốn có, hiện tại các ngươi hẳn đã tiêu diệt Liêu quốc, đang chuẩn bị tấn công Đại Tống bọn ta rồi.

Triệu Nhan vẻ mặt mỉm cười nói. Có thể nói ra lịch sử mình biết trước mà không hề kiêng kỵ, loại cảm giác này thật sự là rất sảng khoái, không giống hắn lúc trước rõ ràng biết được tiến trình lịch sử, lại không thể nói ra được, càng không thể đưa ra làm chứng cứ.

- Những điều này là lịch sử ngươi biết trước sao?

A Cốt Đả lúc này híp mắt hỏi. Y lúc này dường mơ hồ hiểu được cái gì đó, nhưng cẩn thận nghĩ lại lại cảm thấy hết sức hồ đồ, tuy nhiên điều duy nhất y biết được chính là Triệu Nhan hẳn có thể biết trước được một số việc còn chưa xảy ra, người như vậy đích thực không phải người thường.

- Nói là biết trước cũng không thể coi là sai, ít nhất ở không gian lúc này là chính xác. Tuy nhiên ở một không gian khác, ta lại giống như người bình thường, đều chỉ là lịch sử học được từ trong sách.

Triệu Nhan lại cười nhạt nói.

- Không gian này? Không gian khác? Những thứ này là có ý gì?

Ngô Khất Mãi lúc này hoàn toàn mơ hồ, lập tức vẻ mặt kinh sợ nói. Loài người đối với những thứ không biết cũng chỉ biết ôm một cảm giác sợ hãi, Ngô Khất cũng không ngoại lệ, lời của Triệu Nhan đã vượt ra khỏi hiểu biết của y, điều này cũng làm cho y càng thêm sợ hãi.

- Chính là ý ở trên mặt chữ, vừa rồi ta đã nói ta không phải người bình thường, chính xác mà nói ta cũng không phải người ở không gian này, mà là đến từ một nghìn năm về sau, tại không gian đó, sự việc ở thời đại này ở thời điểm chúng ta sớm đã xảy ra rồi, cho nên ta mới có thể rõ như lòng bàn tay về tiến trình lịch sử.

Triệu Nhan cuối cùng nói ra bí mật lớn nhất từ đáy lòng, đồng thời hắn cũng cảm thấy một niềm vui thích sung sướng tràn trề, một bí mật giấu trong thời gian quá lâu, từ từ sẽ biến thành một loại tâm bệnh, mà đột nhiên nói hết ra cảm giác thật là quá sung sướng, người không tự mình trải qua căn bản không cách nào tưởng tượng được loại cảm giác vui sướng này.

- Chờ một chút, ta vẫn chưa hiểu được ý của ngươi?

Lúc này ngay cả A Cốt Đả cũng có chút choáng váng, lúc trước trong lòng y mặc dù có suy đoán mơ hồ, nhưng khi chính tai nghe thấy nguyên nhân Triệu Nhan nói ra, y lại cảm thấy trong đầu một mớ hỗn loạn, trong lúc nhất thời căn bản trật tự trong đó không thể sắp xếp rõ, về phần Ngô Khất Mãi lại hoàn toàn mơ hồ rồi, căn bản không hiểu Triệu Nhan đang nói cái gì.

- Lời này của ngươi là có ý gì, Đại Tống các ngươi vẫn chưa diệt vong, làm sao biết được triều đại sau Tống?

Ngô Khất Mãi lúc này lại hỏi, thật ra Triệu Nhan đã nói rõ ràng rồi, đó cũng không phải là vấn đề y có thể lý giải, chỉ có điều Triệu Nhan là người ở một nghìn năm sau, chuyện này quá mức chấn động, cho nên khiến y căn bản không dám thừa nhận.

- Không biết.

A Cốt Đả lúc này chau mày trả lời, y lúc này đã bình tĩnh lại, bắt đầu từ từ tiếp nhận lai lịch của Triệu Nhan.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1027: Năm đó



- Tống, Liêu, Tây Hạ ba nước cùng tồn tại, có điều sau này người nước Kim nổi dậy, Liêu quốc bị diệt, vì thế đã biến thành Tống, Kim, Tây Hạ cùng tồn tại, đáng tiếc nước Kim các người cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, trên thảo nguyên người Mông Cổ nổi lên rất nhanh tiêu diệt nước Kim các người, và đã thành lập nên Đại Nguyên triều, kết quả bọn người Mông Cổ này càng hung hăng thêm nữa chinh chiến chung quanh, Đại Tống ta tuy rằng kiên trì nhiều năm, nhưng cuối cùng cũng gục ngã dưới móng ngựa của người Mông Cổ, vì thế người Mông Cổ thành lập Nguyên Triều thống trị Trung Nguyên. Đáng tiếc tình hình nội bộ bọn họ quá kém, thống trị không đến trăm năm thì bị lật đổ, người Hán đã thành lập nên Minh triều, Minh triều thống trị mấy trăm năm thì lại bị người Nữ Chân vùng dậy đánh bại, vì thế đã thành lập nên triều Thanh, sau này triều Thanh diệt vong, xuất hiện dân quốc và nước cộng hoà, thời đại mà ta sống ở kiếp trước, chính là thời kì nước cộng hòa.

Triệu Nhan giới thiệu sơ qua các triều đại sau triều Tống một lần, đồng thời trực tiếp nó rõ thời đại mình sống kia.

- Thảo nào ngươi lại hận người Nữ Chân chúng ta như thế, hoá ra ở trong lịch sử của các ngươi, chúng ta từng hai lần thống trị người Hán các ngươi, ha ha ha ha…

A Cốt Đả lúc này cũng bỗng nhiên cười hô hố nói, gã đã hoàn toàn hiểu được lai lịch của Triệu Nhan rồi, tuy rằng gã vẫn chưa biết tại sao Triệu Nhan lại từ hậu thế đến thời đại này, nhưng đó cũng không phải điểm quan trọng.

Triệu Nhan lúc này cũng cười ha hả, hắn đã không cách nào ngăn cản lịch sử thời đại trước, tuy nhiên thời đại lịch sử này đã bị hắn hoàn toàn thay đổi, đây cũng là một việc mà hắn đắc ý nhất ở trong kiếp này:

- Đúng vậy đó, người Nữ Chân các ngươi vốn có cơ hội hai lần thống trị người Hán chúng ta, đáng tiếc lại bởi vì sự xuất hiện của ta, hai cơ hội này đã hoàn toàn không có nữa rồi, hơn nữa sau này cũng sẽ không còn bất kỳ người Nữ Chân nào nữa.

Triệu Nhan vừa dứt lời, tiếng cười của A Cốt Đả cũng đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt cũng lập tức trở nên dữ tợn vô cùng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Triệu Nhan giận dữ hét:

- Đúng vậy, tất cả đều bởi vì ngươi, làm cho người Nữ Chân chúng ta không thể có ngày vùng dậy nữa, vì sao ông trời phải đem ngươi tới, chẳng lẽ ông trời cũng muốn diệt hết Nữ Chân chúng ta sao?

Đối với việc A Cốt Đả đột nhiên phẫn nộ, biểu hiện của Triệu Nhan thì lại vô cùng điềm tĩnh. Chỉ thấy hắn cười ha hả đợi A Cốt Đả nói cho xong, sau đó mới nói:

- Kỳ thật ta cũng muốn biết vì sao ông trời lại đưa ta đến thời đại này, cho nên ta hết sức dằn vặt, làm lịch sử vốn rõ ràng trở nên rối tinh rối mù. Vốn tưởng rằng sẽ có quỷ thần này nọ ngăn cản ta, đáng tiếc ta mãi đến bây giờ cũng không thấy gì, cho nên ta cảm thấy trong lịch sử thời đại trước có thể là ông trời phạm phải một sai lầm, vì thế phái ta đến thay đổi sai lầm ban đầu, để lịch sử đi trên đúng quỹ đạo.

- Ngươi mới là sai lầm. Việc ngươi đến chính là một sai lầm lớn của ông trời, đáng tiếc ông trời không có mắt, lại cho ngươi sống đến bây giờ!

A Cốt Đả lúc này lại giận dữ hét, vốn khi không biết lai lịch kiếp trước của Triệu Nhan, gã còn không phẫn nộ, nhưng khi biết được mình và tộc Nữ Chân sau này rất có tiền đồ, tất cả lại bị một tay Triệu Nhan phá hỏng hết, gã cuối cùng cũng chịu đựng không nổi.

Nhìn thấy đại ca vô cùng phẫn nộ, lại nhìn thấy Triệu Nhan trước mặt cười ha hả, cuối cùng lúc này Ngô Khất Mãi cũng hiểu được lai lịch của Triệu Nhan. Chỉ có điều y lại không phẫn nộ giống A Cốt Đả như vậy, ngược lại cảm thấy bất lực, bởi vì y phát hiện kẻ thù mình đối mặt không ngờ hùng mạnh đến thế, hai bên căn bản không có cùng một đẳng cấp, cho nên y chỉ cảm thấy không đành lòng và sợ hãi từ trong sâu thẳm, làm sao còn lo lắng phẫn nộ gì?

Nhìn thấy A Cốt Đả trước mặt nổi trận lôi đình, Triệu Nhan cũng đắc ý cười nói:

- Có phải sai lầm hay không đã không là gì nữa, dù sao lịch sử đã bị ta hoàn toàn thay đổi, mà các ngươi cũng phải chết ở chỗ này, đồng thời đem bí mật của ta cùng chôn xuống đất thôi!

Khi Triệu Nhan nói tới đây, bắt đầu đứng dậy dịch chuyển những cái hòm mà trước kia được chuyển đến đây, những thùng này số lượng rất nhiều, Triệu Nhan chuyển từng cái thùng này đến xung quanh người hai huynh đệ A Cốt Đả, gần như là vây họ lại, sau đó lại từ trong hòm lôi ra từng đám cây dẫn lửa, về phần đồ vật trong hòm, dĩ nhiên là thuốc nổ uy lực rất lớn rồi, đây cũng là Triệu Nhan chuẩn bị để tử hình anh em A Cốt Đả, sau khi bọn họ nghe xong bí mật của mình, hắn sẽ châm thuốc nổ, làm nổ cả gian thạch thất này, để bí mật vĩnh viễn vùi lấp trong lòng đất.

Ngay khi Triệu Nhan di chuyển hòm thuốc nổ, A Cốt Đả bởi vì không khống chế được cảm xúc luôn miệng mắng Triệu Nhan, ngược lại Ngô Khất Mãi biểu hiện vô cùng bình thản, nhưng khi Triệu Nhan bày xong toàn bộ thuốc nổ, A Cốt Đả lại yên tĩnh lại, chỉ dùng một ánh mắt lạnh như băng theo dõi hắn, mà lúc này Ngô Khất Mãi cũng dùng lời nói run rẩy nói với Triệu Nhan:

- Lăng Vương, ngươi đang làm gì vậy, trong những cái hòm này là thứ gì?

- Ngô Khất Mãi ngươi câm miệng cho ta, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra được sao, Triệu Nhan muốn chúng ta làm vật chôn chung cùng với bí mật của hắn, chỉ có điều không ngờ rằng Lăng Vương cũng là một kẻ rộng rãi, vì xử tử chúng ta không ngờ đem đến nhiều thuốc nổ như vậy, hơn nữa vừa rồi còn ở ngay trong phòng có thuốc nổ, chẳng lẽ ngươi không sợ thuốc nổ có sự cố nổ tung, làm cho vị Lăng Vương điện hạ tôn quý này cũng chôn cùng với chúng ta sao?

Triệu Nhan lúc này lôi sợi dây mồi lửa cuối cùng trong tay, sau đó đứng thẳng người nói với anh em A Cốt Đả.

Đối với câu hỏi của Triệu Nhan, A Cốt Đả vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng mà đáp lại, về phần Ngô Khất Mãi lúc này giống như lại cảm nhận được sự sợ hãi khôn cùng, cho dù là bị dây thừng buộc chặt cũng vẫn có thể thấy được hắn đang run rẩy, chỉ có điều vài lần hắn há miệng muốn nói gì đó những không thể nói lên lời.

Triệu Nhan lẳng lặng chờ giây lát, nhìn thấy anh em A Cốt Đả đều không lên tiếng, vì thế bất đắc dĩ nhún vai, lúc này mới lôi dây dẫn lửa rời khỏi. Khi hắn dọc theo địa đạo đi lên, Triệu Tín bọn họ đều đang thành thành thật thật thủ ở bên ngoài, đến khi thấy hắn đi lên, Triệu Tín lập tức chạy ra đón, tuy nhiên Triệu Nhan phất tay áo về phía y, ra hiệu y dẫn người cùng mình đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi ngự phòng, lúc này Triệu Nhan mới châm lửa, sau đó nhanh chóng rút lui khỏi khu vực này, kết quả cuối cùng chỉ nghe "ầm vang" một tiếng thật lớn, đồng thời dưới chân cũng truyền đến chấn động rất mạnh, ngự phòng vốn rách nát không chịu nổi cũng lập tức đổ xuống, anh em A Cốt Đả bọn họ cũng mang theo bí mật của Triệu Nhan vĩnh viễn bị chôn ở phía dưới.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1028: Con chỉ tò mò một chút thôi mà!



- Phụ thân, ngày đó người nói với huynh đệ A Cốt Đả những gì vậy, hơn nữa cuối cùng còn phải cho nổ mật thất bằng thuốc nổ, có nhất định phải làm như vậy không?

Trên xe ngựa, Triệu Tín vẻ tò mò hỏi Triệu Nhan. Ngày đó sau khi đánh nổ huynh đệ A Cốt Đả, để đề phòng vạn nhất, Triệu Nhan lại sai người xuống dưới kiểm tra, kết quả phát hiện cả mật thất đều đã sụp xuống, lật mở đống đá vụn có thể tìm ra một vài mảnh máu thịt nát bét, có thể nói huynh đệ A Cốt Đả đã chết đến không thể chết hơn, hắn mới an tâm trở về ngủ một giấc thật ngon, tảng đá cực lớn trong lòng kia rốt cuộc cũng có thể hoàn toàn gỡ bỏ.

- Trẻ con hỏi nhiều thế để làm gì, ngốc thì ngoan ngoãn đàng hoàng đi, hoặc ngủ hoặc đọc sách, đừng quấy rầy ta suy nghĩ!

Triệu Nhan nghe đến đó cũng trợn mắt với Triệu Tín một cái. Ngày đó hắn đã nói những gì với A Cốt Đả hắn tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận một ai, kể cả là con trai của mình cũng vậy. Cũng không phải lo lắng sẽ để lộ bí mật, mà hắn không biết sau khi mình nói ra thân phận thật sự sẽ ảnh hưởng như thế nào đến con trai mình, cho nên bí mật này hắn vẫn định sẽ mang theo xuống mồ.

- Con chỉ tò mò một chút thôi mà!

Bị phụ thân trách cứ một hồi, Triệu Tín nhỏ giọng thì thầm một tiếng, sau đó cúi đầu không dám nói gì nữa. Thật ra thì con người y từ nhỏ đã có lòng hiếu kỳ cực kỳ mãnh liệt, điểm này cũng giống đại ca Triệu Giai của y, có điều lòng hiếu kỳ của Triệu Giai dùng để khám phá thế giới và đại dương, lòng hiếu kỳ của Triệu Tín lại dùng để thám thính những bí mật còn ẩn giấu, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu y gia nhập Hoàng Thành Ty.

Triệu Nhan cũng không thèm để ý tới sự bất mãn của nhi tử, lập tức quay lại nghĩ về tâm sự của mình. Chuyện bên phía Kim quốc này coi như đã hoàn toàn được giải quyết, có Dương Hoài Ngọc trấn giữ ở đây, cũng sẽ không xảy ra loạn lạc gì, chỉ chờ tới lúc ông ấy hoàn toàn tiếp nhận Kim quốc, sau đó tiến hành phái quân đội và quan viên tới đó thống trị, như vậy thì không cần tới mấy năm, Hoàng Long phủ sẽ hoàn toàn nằm dưới sự thống trị của Đại Tống. Về phần số ít người Nữ Chân trong núi rừng kia thì có thể vừa đấm vừa xoa để bọn chúng ra khỏi núi rừng. Thật ra bộ phận người Nữ Chân này cũng không nhiều lắm, bất luận bọn họ có đồng ý ra khỏi núi rừng hay không cũng không uy h**p quá lớn đến Đại Tống. Hơn nữa dựa vào sự phát triển của Đại Tống, nhất định sẽ từng chút từng chút ăn sâu tới núi rừng phương bắc, từ đó tiến thêm một bước gây sức ép tới không gian sinh tồn của người Nữ Chân. Đến lúc đó bọn chúng không muốn cũng phải đi ra.

Nói tóm lại vấn đề ở phía tây không lớn, có điều lại tồn tại không ít vấn đề ở phía nam Đại Tống. Mặc dù Nam Dương đã sớm bị Đại Tống khống chế nhưng phía nam Đại Tống không chỉ có Nam Dương, còn có Đại Lý cùng với một vài nước trên bán đảo Đông Nam. Trong đó vấn đề Đại Lý cũng rất dễ giải quyết, quốc gia này từ nhiều năm trước đã thỉnh cầu được trở thành nội phụ, thứ nhất là quốc nội Đại Lý tồn tại mâu thuẫn nặng nề, nhà họ Đoàn và nhà họ Cao vì hoàng quyền mà tranh đấu không nghỉ, lực thống trị với quốc nội tụt dốc không phanh, trong nội bộ Đại Lý nổi lên phản loạn tứ phía, nếu không có ngoại lực gia nhập, sớm muộn cũng sẽ mất nước. Thứ hai, những năm này Đại Lý tăng cường giao dịch với Đại Tống, kinh tế của Đại Lý dường như hoàn toàn phụ thuộc vào Đại Tống, trao đổi trong dân gian sớm đã tuy hai mà một, thậm chí có thể nói, nếu không có Đại Tống, kinh tế Đại Lý lập tức sẽ không trụ nổi.

Ngoại trừ hai nguyên nhân trên, còn một vài vấn đề khác, những điều này đều khiến cho Đại Lý mấy lần đề xuất làm nội phụ, có điều ý kiến của nội bộ Đại Tống đối với chuyện này cũng không thống nhất, cho nên tạm thời vẫn chưa đồng ý.

So với đó, một số nước trên bán đảo Đông Nam lại gây phiền toái khá lớn. Bởi vì trên bán đảo Đông Nam khắp nơi đều là rừng mưa, địa hình lại hết sức phức tạp, trình độ văn minh vô cùng thấp, cực kỳ bài xích đối với người bên ngoài, căn bản không thích hợp cho việc phái quân đội đi trước, nhưng nếu không phái binh chinh phục, những người thổ dân trong rừng mưa kia thỉnh thoảng sẽ tới quấy rối, vì thế Đại Tống cũng hết sức đau đầu. May là những thổ dân này số lượng có hạn, ngoại trừ khi gặp phải thiên tai, nếu không cũng rất ít chủ động tấn công người ngoài, vì thế Đại Tống chỉ có thể cố hết sức yêu cầu người của bản quốc không tiếp xúc với những thổ dân này để tránh gặp phải nguy hiểm ngoài ý muốn.

Cuối cùng chỉ còn lại vấn đề phía đông Đại Tống. Phương hướng này Đại Tống cũng không có kẻ địch nào cường đại, chỉ có hai nước Cao Ly và Oa quốc, trong đó Cao Ly giống như Đại Lý, cũng mấy lần thỉnh cầu được trở thành nội phụ nhưng Đại Tống từ trước vẫn không đồng ý. Theo đó, cuối cùng cũng chỉ còn lại có Oa quốc chưa có cách giải quyết. Nghĩ đến đảo quốc này, Triệu Nhan thoáng cái híp mắt lại.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1029: Như thế xem ra



- Tín nhi, con hiểu biết được bao nhiêu về nước Oa? (tên gọi của Nhật Bản xưa)

Đang suy nghĩ tâm sự Triệu Nhan bỗng nhiên hỏi Triệu Tín đang ở trong xe, vừa rồi hắn bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề nước Oa, mấy năm nay hắn chủ yếu đều dồn tâm sức về phía những cường địch như Tây Hạ, Bắc Liêu và Kim quốc, đối với nước Oa hắn mặc dù biết một chút, nhưng cũng không biết tình hình cụ thể.

- Nước Oa? Phụ thân người sao lại có hứng thú với đảo quốc này?

Triệu Tín nghe đến đó cũng kinh ngạc nói. Y đối với nước Oa quả thật vô cùng hiểu biết, bởi vì Hoàng Thành Ty bọn họ đều phái mật thám thăm dò tình hình các nước xung quanh Đại Tống, trước kia y làm việc ở tổng bộ Hoàng Thành Ty ở kinh thành, thường xuyên tiếp xúc với tình báo các quốc gia, trong đó có tình báo nước Oa.

- Xung quanh chúng ta đã không còn kẻ địch mạnh nào nữa rồi, nhiệm vụ chủ yếu tiếp theo chính là mở rộng ra biển, trong đó bên phía Nam Dương đã mở rộng được tương đối rồi, tuyến đường phía tây cũng đã khai thông, cho nên ta muốn mở một tuyến đường về phía đông nữa, như vậy là có thể trực tiếp vươn tới nam bắc châu Mĩ. Vị trí nước Oa vừa hay ở phía đông biển lớn, hơn nữa theo ta được biết, nơi đó có một hải lưu có thể trực tiếp đi đến Nam Bắc châu Mĩ, cho nên nếu cần thiết, nếu như có thể chiếm cứ nơi này, ít nhất cũng phải chiếm cứ một số cảng trọng yếu, có thể thuận tiện cho tuyến đường vận chuyển sau này.

Triệu Nhan giải thích, đương nhiên đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, còn có một nguyên nhân khác.

- Phụ thân người suy nghĩ cũng quá xa rồi, xem ra con vĩnh viễn cũng không đủ tư cách trở thành một chính trị gia.

Triệu Tín nghe đến đó cũng nói. Kỳ thật nhãn quan chính trị của y cũng không kém, nếu không cũng sẽ không dễ dàng thuyết phục được Gia Luật Nô Chương đầu hàng, chỉ có điều tầm nhìn của y vẫn còn có chút giới hạn, thiếu một cái nhìn đại cục, điểm ấy kém hơn nhiều đại ca Triệu Giai của y.

- Khả năng chính trị có thể rèn luyện, nếu con muốn lên vũ đài chính trị, ta có thể bảo đường huynh con sắp xếp cho con một chức vị, bắt đầu làm từ chức huyện lệnh, nói không chừng mấy chục năm sau có thể trở thành một hiền tướng, con có muốn thử hay không?

Triệu Nhan lúc này nửa đùa nửa thật nói. Kỳ thật nếu như Triệu Tín thật sự ngoan ngoãn đi làm huyện lệnh, vậy thì ít nhất an toàn hơn so với làm ở Hoàng Thành Ty bôn ba khắp nơi. Có điều với sự hiểu biết của hắn về con trai mình, chỉ sợ nó chết cũng không bằng lòng ngoan ngoãn đi làm một quan địa phương.

Quả nhiên, chỉ thấy Triệu Tín nghe thấy lời Triệu Nhan cũng le lưỡi, vô cùng nghi ngờ mà nói:

- Thôi đi. Con mà thèm đi làm Huyện lệnh lười nhác gì đó, hơn nữa cha đừng tưởng rằng con không biết, con đường quan chức của Đại Tống có rất nhiều đường, nhưng chính quy nhất vẫn là khoa cử. Nếu không phải xuất thân tiến sĩ, kể cả con có là hoàng tộc, làm quan cũng bị người kỳ thị, con tự hỏi không có bản lĩnh thi được tiến sĩ, cho nên sẽ không đi cho thêm náo nhiệt.

Trong lời nói Triệu Tín để lộ ra quy tắc ngầm của quan trường Đại Tống, chính là xuất thân của quan viên quyết định địa vị của y, thông thường chỉ có đi thi khoa cử mới được cho là con đường chính thức để làm quan, còn lại là quan viên thuyên chuyển quan viên bổ sung, ở trong quan trường thật ra rất bị kỳ thị, đồng thời quan viên có xuất thân tiến sĩ có thể lên chức, những quan viên có xuất thân khác thì không được lên chức bởi vì cấp trên xét duyệt quan viên phần lớn là xuất thân tiến sĩ. Điều này hiển nhiên vô cùng bất công với những quan viên khác, đối với vấn đề này Triệu Nhan cũng từng nghĩ tới biện pháp giải quyết, đáng tiếc hiệu quả cũng không lớn, cuối cùng chỉ có thể nghĩ biện pháp ở trên khoa cử, bây giờ khoa cử ngoại trừ cuộc thi Nho gia trải qua nghĩa ngoại, cũng phải thi một số tri thức khoa học tự nhiên, mặt khác còn có các mặt của tình hình chính trị đương thời, từ trong đám thí sinh chọn lựa ra một số nhân tài có tính thực tế, tuy nhiên điều này vẫn không thể giải quyết vấn đề người ta vì xuất thân mà bị kỳ thị ở trong quan trường.

- Làm quan mà còn kén chọn như vậy. Con xem dân chúng bình thường người ta muốn làm quan còn không tìm được con đường nào kìa?

Triệu Nhan nghe đến đó cố ý trừng mắt nhìn đứa con một cái nói. Đương nhiên cũng không phải hắn thực sự tức giận, tuy nhiên lại nói tiếp cũng thật sự là kỳ lạ, những đứa con của hắn không ai có hứng thú với việc làm quan, điểm ấy coi như rất giống hắn. Chỉ có điều hắn lại không thể tự quyết định được, mặc dù không thích chức vị, nhưng cuối cùng vẫn như cũ sa vào vòng xoáy chốn quan trường, không thể tự rút ra.

Triệu Nhan sau khi nghe xong lẩm bẩm:

- Như thế xem ra nếu bây giờ chúng ta xuất binh tấn công Oa quốc, rất có thể sẽ khiến cho Thiên hoàng và Mạc phủ cùng chung mối thù, sau đó liên hợp lại đối phó đại quân của chúng ta, như thế gián tiếp giúp bọn họ một lần.

- Phụ thân nói không sai, từ khi con nhìn thấy những tin tình báo này, sớm vài năm hoặc muộn vài năm đều là thời cơ tốt để tấn công nước Oa, đáng tiếc tình hình hiện tại không thích hợp phái binh, tuy nhiên cũng không phải là không có biện pháp, hiện tại mâu thuẫn giữa Thiên hoàng và Mạc phủ rất sâu, nếu có thể phái người qua âm thầm châm ngòi một chút, rất có thể trước tiên làm cho bọn họ bùng nổ chiến tranh, đến lúc đó Đại Tống chúng ta trong trận chiến tranh này mọi việc đều thuận lợi, nói không chừng căn bản không cần một binh một tốt cũng có thể khống chế toàn bộ Oa quốc!

Triệu Tín lúc này cũng lớn tiếng nói, khi nói xong lời cuối cùng, sắc mặt của y cũng đỏ lên, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử. Đối với y mà nói, nếu có thể một tay châm ngòi cho nội loạn nảy sinh ở nước Oa, thành tựu quả thực thật là làm cho người ta mê muội rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back