Dịch Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1010: Triệu Nhan lúc này cười nói



- Rời khỏi Kim quốc?

Thiếu niên nghe thấy lời đề nghị của lão đầu tiên thì sửng sốt, tuy nhiên ngay sau đó lắc đầu kiên định nói:

- Như vậy sao được, ta lần này không dễ dàng gì mới thuyết phục được cha ta để cho ta đến đây, sao lại có thể trở về dễ dàng như vậy được? Năm đó khi Đại Tống ta diệt Tây Hạ, cậu của ta vẫn luôn mai phục ở kinh thành Tây Hạ, sau đó thiếu chút nữa bị bắt trở thành người Tây Hạ.

Thiếu niên này tên là Triệu Tín, chính là con trai lớn của Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi, cậu của y tất nhiên chính là Tiết Lang, một trong những đại đầu mục của Hoàng Thành Ty. Năm đó Hoàng Ngũ Đức đang quản lý Hoàng Thành Ty rời khỏi hoàng cung, dưỡng già ở phủ của Triệu Nhan, hơn nữa Triệu Tín thường xuyên chạy đến hàn huyên cùng Hoàng Ngũ Đức, hơn nữa y đối với việc âm thầm gây lục đục nội bộ kẻ địch này của Hoàng Thành Ty vô cùng có hứng thú, cho nên sau khi y lớn lên, liền chủ động yêu cầu gia nhập Hoàng Thành Ty, Triệu Nhan không đồng ý y liền đi xin Triệu Hú, kết quả sau khi y nhõng nhẽo ương ngạnh đủ kiểu, cuối cùng thành công được gia nhập vào Hoàng Thành Ty làm việc.

Nhưng Triệu Tín tuy rằng gia nhập Hoàng Thành Ty, vốn với thân phận của y, nhất định không thể giống như một trinh thám bình thường chạy linh tinh khắp nơi, đặc biệt là một nơi nguy hiểm như địch quốc, cho nên sau khi y gia nhập Hoàng Thành Ty thì vẫn luôn làm việc ở kinh thành, chủ yếu là phụ trách thu thập một số tình báo ở trong kinh thành, từ đó tiến hành phân tích những tin tình báo này, tuy rằng bận rộn nhưng cũng vô cùng vô vị.

Nhưng việc vô vị như này căn bản không phải là ước nguyện ban đầu khi Triệu Tín gia nhập Hoàng Thành Ty, y khát khao lập được công lao lớn hơn, hy vọng giống như Tiết Lang cậu của mình mai phục ở nơi trọng yếu của quân địch, hoàn thành được nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành. Cũng chính bởi vậy cho nên y vô số lần thỉnh cầu Triệu Nhan cho ra ngoài, tham gia một số nhiệm vụ tương đối quan trọng, đáng tiếc Triệu Nhan vẫn luôn không đồng ý.

Tuy nhiên lần này Triệu Tín đã thay đổi sách lược, y trước tiên là thuyết phục mẫu thân Tiết Ninh Nhi, sau đó còn thuyết phục đường đệ Triệu Hú, cuối cùng Triệu Nhan ở trong nhà ngoài nhà cũng đều nghe thấy lời khuyên, cuối cùng mới đồng ý để Triệu Tín đến Kim quốc một chuyến. Dù sao Đại Tống đã hoàn thiện mạng lưới tình báo ở đây, chỉ cần Triệu Tín không bại lộ thân phận thật sự của mình thì nhất định sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào. Lại không nghĩ rằng sau khi Triệu Tín đến Kim quốc, không ngờ lại dựa vào nỗ lực của mình thuyết phục được Gia Luật Nô Chương đầu hàng, hơn nữa còn khơi mào thành công nội loạn trong Kim quốc, đợi đến khi nội loạn xảy ra, nhất định chính là ngày Kim quốc diệt vong.

Nhìn thấy Triệu Tín một mực từ chối đề nghị rời khỏi Kim quốc, lão già này không khỏi thở dài một tiếng. Lão là một nô bộc trong phủ Lăng Vương, Triệu Tín có thể nói lão đã nhìn thấy y lớn lên, lần này Triệu Tín đến Kim quốc, Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi vẫn có chút không yên lòng, cho nên mới phái lão tới chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Triệu Tín, và đốc thúc y về nước sớm một chút. Tuy nhiên Triệu Tín bây giờ đang cao hứng chơi, tất nhiên không muốn cùng lão quay về, điểm ấy lão bộc sớm đã dự liệu được, tuy nhiên điều nên nhắc thì vẫn nên nhắc.

Triệu Tín mặc dù không đồng ý rời khỏi Kim quốc, tuy nhiên ở cuối phong thư y viết cho cha mẹ mình, nói rằng mình mọi chuyện đều tốt, ăn no ngủ tốt, hơn nữa còn muốn lập thêm nhiều kỳ công hơn người, cho nên bảo bọn họ không cần phải lo lắng nhiều nữa, tuy rằng y biết tất cả mọi hành động ở bên này của mình đều không thoát khỏi tai mắt ngầm của cha mình, nhưng trong phong thư này y chủ yếu là gửi cho mẫu thân của mình xem, thậm chí y dám khẳng định, phụ thân chắc chắn sẽ không đem tình hình thật sự của mình nói cho mẫu thân, bởi vì cha cũng sợ mẫu thân lo lắng cho mình.

Sau khi sai người đem thư và tình báo gửi đi, Triệu Tín lại ăn qua loa một chút thức ăn, sau đó đầu vừa đặt xuống giường đã ngáy o o, hôm nay đã làm cho y mệt gần chết rồi. Đặc biệt là khi đi đường hầm đến phủ Hoàng Long, tất cả đều phải dực vào hai chân của mình, sau khi vào thành lại tinh thần căng thẳng, sợ bị người khác phát hiện, cho nên y đúng là mệt gần chết, đầu vừa mới chạm vào gối liền ngủ mất, nếu như Tiết Ninh Nhi ở đây, nhất định sẽ đau lòng nhìn con trai mà rơi nước mắt.

Tình báo và thư của Triệu Tín rất nhanh thông qua con đường tình báo của Hoàng Thành Ty đưa ra khỏi Kim quốc, mà ở Thượng Kinh Liêu quốc lúc trước, hiện tại đã là một trong các phủ thành của Đại Tống - phủ Lâm Hoàng. Tiết Lang trấn thủ nơi này nhìn thấy tin tình báo cháu ngoại gửi tới, lúc này cũng vô cùng kinh ngạc, lúc trước Triệu Tín từng viết thư nói qua với ông, bảo là muốn lên kế hoạch một việc hệ trọng, đối với việc này Tiết Lang còn tưởng rằng là Triệu Tín chỉ đang nói mạnh miệng, nhưng bây giờ ông mới biết rằng, hóa ra Triệu Tín không ngờ đã vạch lên một chuyện kinh thiên động địa như vậy. Nếu như chuyện này thật sự có thể thành công, nhất định có thể làm cho việc Đại Tống tiêu diệt Kim quốc tai họa ngầm cuối cùng này trở nên vô cùng dễ dàng.

Cũng chính bởi vậy cho nên Tiết Lang cũng không dám có bất cứ trì hoãn nào, lập tức vội vàng đem tình báo của Triệu Tín chạy như bay gửi về Hoàng Thành Ty Kinh thành, sau đó lại từ Hoàng Thành Ty chuyển đến tay Triệu Hú.

- Thật tốt quá, ta đã biết Tín ca ra tay nhất định là phi thường mà!

Triệu Hú nhìn thấy tình báo Triệu Tín đưa tới lập tức không khỏi đập bàn hưng phấn, sau đó sai người bằng tốc độ nhanh nhất thông báo cho Triệu Nhan vào cung, chuyện của Kim quốc trước giờ đều do Triệu Nhan phụ trách, cho nên chuyện này bất kể là về công hay là tư cũng đều phải để cho hắn biết trước tiên.

Triệu Nhan nhận được tin tức cũng vội vàng đi vào trong cung, khi Triệu Hú nhìn thấy hắn cũng không nói gì, mà cười lớn cầm tình báo trong tay trực tiếp đưa vào tay Triệu Nhan. Kết quả lúc hắn nhìn thấy tình báo con trai tự tay viết cũng không khỏi có chút kích động, hơn nữa biết rằng Triệu Tín không ngờ lại thuyết phục được Gia Luật Nô Chương con cá lớn này âm thầm đầu hàng gia nhập vào Đại Tống, mà còn mượn chính tay của Gia Luật Nô Chương khơi dậy dã tâm của Ngô Khất Mãi, hiện tại Ngô Khất Mãi tuy rằng còn chưa quyết định động thủ, nhưng mà trong phân tích của Triệu Tín cho thấy, tiết mục huynh đệ tương tàn này của Kim quốc chỉ sợ cũng chỉ là việc sớm muộn thôi.

- Không ngờ rằng tên tiểu tử thối này lại có bản lĩnh như vậy, tuy nhiên nó cũng thật là to gan, lại dám nhắm vào người Gia Luật Nô Chương.

Triệu Nhan xem hết tình báo trong tay cũng không kìm được kinh ngạc cười nói. Tuy rằng lúc trước hắn cũng không đồng ý để Triệu Tín mạo hiểm, nhưng bây giờ nhìn thấy con trai làm được thành tựu như vậy, hắn làm phụ thân cũng cảm thấy mát mặt.

- Ha ha, tam thúc người không nên xem thường Tín ca, tuy rằng Tín ca từ nhỏ đọc sách và tập võ đều không tốt, nhưng mồm mép của huynh ấy đúng là vô cùng lợi hại, thật sự là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nếu như huynh ấy muốn làm thương nhân, nhất định sẽ trở thành một đại thương nhân giàu có, hiện tại huynh ấy gia nhập Hoàng Thành Ty cũng coi như có thể phát huy sở trường của huynh ấy, dựa vào miệng lưỡi ba tấc không nát của huynh ấy cũng đủ để ngăn cản mười vạn đại quân của kẻ địch rồi.

Triệu Hú lúc này cười nói. Ngoại trừ Triệu Giai, y với đám huynh đệ Triệu Tín cũng rất thân thiết, đối với vị đường đệ Triệu Tín này y cũng vô cùng hiểu rõ, lúc trước y đúng là chịu không nổi Triệu Tín lải nhải thuyết phục, mới đồng ý để cho Triệu Tín đi Kim quốc.

Nghe thấy lời của Triệu Hú, Triệu Nhan cũng không kìm được bật cười ha hả, tuy nhiên sau vài câu nói chuyện phiếm, Triệu Nhan nhanh chóng nghiêm túc lại nói:

- Bệ hạ, nếu Hoàng Thành Ty đã thành công khơi dậy dã tâm của Ngô Khất Mãi, Tín nhi cũng phân tích Ngô Khất Mãi sẽ nhanh chóng ra tay, như vậy, chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, đưa ra kế sách ứng đối cho cục diện kế tiếp.

- Tam thúc, còn phải chuẩn bị tốt cái gì, quân đội ở Kim quốc bên kia vẫn luôn do Dương tướng quân dẫn đầu, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để tiến công, hơn nữa Tín ca không phải nói trong tình báo sao, huynh ấy đã bảo Gia Luật Nô Chương thuyết phục Ngô Khất Mãi cầu hòa Đại Tống, như vậy, chúng ta chỉ cần để Gia Luật Nô Chương toàn lực ủng hộ Ngô Khất Mãi cướp ngôi, chỉ cần soán vị thành công, sau đó chúng ta có thể chờ Ngô Khất Mãi đưa A Cốt Đả qua đây làm điều kiện cầu hòa.

Triệu Hú lúc này vô cùng lạc quan nói. Ngô Khất Mãi tiếp quản việc quân của Kim quốc, mà Gia Luật Nô Chương tiếp quản chính vụ của Kim quốc, cho nên chỉ cần bọn chúng liên kết, khả năng soán vị thành công vô cùng lớn.

Tuy nhiên lúc này Triệu Nhan lại lắc đầu mỉm cười nói:

- Bệ hạ, bất cứ chuyện gì cũng đều không phải là tuyệt đối, đặc biệt là chuyện giống như soán vị lại càng nhiều biến số vô hạn. A Cốt Đả có thể đưa một bộ lạc nhỏ phát triển trở thành Kim quốc hiện tại, tất nhiên cũng không phải là loại dễ động vào. Ngô Khất Mãi và Gia Luật Nô Chương sau khi liên thủ tuy rằng thực lực hùng mạnh, nhưng cũng không phải nắm chắc trăm phần có thể thành công. Nếu chẳng may Ngô Khất Mãi soán vị thất bại, như vậy đến lúc đó chúng ta nên làm như thế nào, việc này cũng cần lên kế hoạch kĩ càng, bây giờ đầu tiên phải lên kế hoạch tốt, tất nhiên sẽ tốt hơn nhiều so với việc đến lúc đấy mới cuống lên.

Tiếp đó Triệu Nhan và Triệu Hú thảo luận một chút về hậu quả có thể xảy ra do nội loạn Kim quốc, với đủ loại sách lược ứng đối của Đại Tống, đảm bảo tất cả mọi tình huống đều có thể ở trong dự liệu của Đại Tống. Nói tóm lại là, Ngô Khất Mãi soán vị đơn giản chỉ có hai kết quả, thứ nhất tất nhiên là y cướp ngôi thành công, điều này cũng không có gì để nói, đến lúc đó Ngô Khất Mãi nhất định sẽ cầu hòa Đại Tống, tuy nhiên y lại không biết rằng suy đoán Triệu Nhan thất thế của Gia Luật Nô Chương căn bản là bịa đặt, với tính cách của Triệu Nhan, đến lúc đó chắc chắn sẽ không nương tay đối với Kim quốc, nói không chừng sau khi nhận A Cốt Đả làm tù binh, lập tức trở mặt xuất binh tấn công Kim quốc.

Loại khả năng thứ hai đương nhiên là Ngô Khất Mãi cướp ngôi không thành công, tuy nhiên điều này cũng không làm uổng phí tâm huyết của Triệu Tín, bởi vì với thực lực của Ngô Khất Mãi và Gia Luật Nô Chương, cho dù soán vị thất bại cũng sẽ khiến cho Kim quốc hao tổn nguyên khí, Triệu Nhan chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, đến lúc đó Đại Tống sẽ từ ba mặt bao vây tấn công Kim quốc, lần này sợ rằng không ai cứu được A Cốt Đả, Điều duy nhất khiến hắn lo lắng chính là nếu chẳng may A Cốt Đả tìm cơ hội chạy trốn, điều này đối với Đại Tống mà nói nhất định là một tai họa ngầm không nhỏ.

Đương nhiên hai tình hình trên cũng sẽ có rất nhiều tình huống không giống nhau, đối với việc này Triệu Nhan và Triệu Hú cũng thảo luận nửa ngày, sau đó mới sai người đem kết quả thảo luận lên triều nghị sự, sau khi lên triều nghị sự sẽ bắt đầu tiến hành.

Cùng lúc đó, Triệu Tín núp ở Kim quốc cũng bắt đầu tích cực hành động, y một mặt phát động lực lượng Hoàng Thành Ty, trợ giúp Ngô Khất Mãi tìm ra một thời cơ tốt để soán vị, mặt khác thúc giục Gia Luật Nô Chương tăng cường thuyết phục Ngô Khất Mãi, để cho y quyết định soán vị, ông trời không phụ lòng người, trước khi đại thọ ba mươi của A Cốt Đả, Ngô Khất Mãi rốt cục đã hạ quyết tâm.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1011: Ta biết rồi



“Tra… Tra…” Trong một trường săn phía bắc phủ Hoàng Long, vô số thợ săn đang tung hoành ngang dọc trong đó, đuổi từng bầy thú tới trong vòng đã mai phục trước, ngay sau đó là một đám quý tộc cưỡi ngựa cầm cung, từng mũi tên nhọn bay ra, khiến cho từng con thú bị bắn ngã xuống đất, lúc này không chỉ là vì thức ăn mới săn bắt động vật, đồng thời cũng là vì hưởng thụ kh*** c*m mà săn bắt mang lại.

- Ngô Khất Mãi, chúng ta hãy thi đấu đàng hoàng một lần, xem ai bắn chết được nhiều con vật to nhất, ta không tin lần này đệ lại có thể thắng ta nữa!

Lúc này chỉ thấy A Cốt Đả đi đầu lớn tiếng cười nói với Ngô Khất Mãi ở bên cạnh. Kỹ thuật cưỡi ngựa và tài bắn cung của Ngô Khất Mãi vô cùng điệu nghệ, được xưng là đệ nhất Kim quốc, đến A Cốt Đả cũng không phải là đối thủ của y, mỗi lần khi săn bắt, gã đều thua thật thảm hại, nhưng gã vẫn không nản lòng, lần nào cũng muốn đấu với Ngô Khất Mãi.

- Được, nếu đại ca hào hứng như vậy, vậy đệ sẽ phải dốc toàn lực rồi!

Ngô Khất Mãi lúc này cười nói, chỉ có điều không ai phát hiện ra, phía sau nụ cười của y lại ẩn giấu vài phần bất an. Hôm nay là đại thọ ba mươi của A Cốt Đả, cho nên bọn họ dựa theo thói quen cũ tiến hành săn bắt, sau khi săn bắt còn có một bữa tiệc rượu long trọng, xem như để chúc mừng ngày sinh của A Cốt Đả.

Nghe thấy Ngô Khất Mãi phải dốc toàn lực ứng phó, A Cốt Đả cười một tràng dài, sau đó phóng ngựa như bay về phía trước. Tuy rằng quân phía trước đã đuổi con mồi tới trong khu vực săn bắn được vây sẵn, nhưng diện tích khu vực săn bắn này cũng rất lớn, cũng đủ cho bọn họ phóng ngựa chạy như điên. Lại nói tiếp A Cốt Đả bình thường bận rộn chính vụ, đặc biệt là tận lực nghĩ ra biện pháp phá tan phong tỏa của Đại Tống, hôm nay khó khăn lắm mới được thư giãn một tí, cho nên gã hào hứng cực độ, khi truy đuổi con mồi cây cung bắn tên không ngừng, khiến cho từng con mồi một ngã dưới mũi tên của gã.

Ngô Khất Mãi lúc này thúc ngựa chạy sang hướng một khu vực săn bắn khác, đồng thời cũng bắt đầu tiến hành săn bắn con mồi, tuy nhiên trạng thái của y hôm nay hình như có chút không ổn, trước kia gần như là không hụt phát nào, nhưng lần này lại trong mười lần chỉ có thể bắn trúng năm lần. May là y dường như cố ý tránh những người khác, cho nên cũng không có ai chú ý tới điểm khác thường này của y.

Ngô Khất Mãi đuổi theo con mồi chạy qua một rừng cây nhỏ, lúc này xung quanh đã không có những người khác, chỉ thấy y bỗng nhiên dừng ngựa lại, cung trong tay cũng bị y giắt trên yên, cho dù bên cạnh có con mồi chạy qua, y cũng không thèm liếc mắt nhìn, thậm chí tùy tùng bên người cũng bị y đuổi ra xa không cho tới gần. Sau khi Ngô Khất Mãi vừa đến đây không lâu, lại thấy có một con ngựa chạy như bay đến, người trên ngựa chính là Gia Luật Nô Chương lúc trước đã mê hoặc y đoạt vị.

***

- Chuẩn bị như thế nào rồi, đại ca của ta có cảm nhận được điều gì khác thường không?

Ngô Khất Mãi lúc này sắc mặt lạnh lùng nhìn Gia Luật Nô Chương hỏi. Sau khi được Gia Luật Nô Chương khuyên bảo, y trải qua đấu tranh vật lộn rốt cục vẫn đưa ra quyết định soán vị, một mặt y cảm thấy bản thân mình đang suy nghĩ cho Đại Tống, mặt khác đương nhiên là dã tâm của y đang thúc giục khiến cho y đã hoàn toàn buông bỏ tình thân.

- Điện hạ yên tâm, lần này A Cốt Đả ra khỏi thành săn bắn chỉ dẫn theo hai nghìn hộ vệ, mà quân tâm phúc trong tay chúng ta có thể điều động được lại lên đến năm nghìn người, bây giờ những người này đang mai phục bên ngoài khu săn bắt, chỉ cần Điện hạ ra lệnh một tiếng, những người này sẽ xông tới bắt A Cốt Đả lại, sau đó Điện hạ và ta cùng quay lại thành, nhất định có thể khống chế được các đội quân khác trong nước. Đến khi đại cục đã định, ai cũng không thể thay đổi được kết quả của chuyện này!

Gia Luật Nô Chương lúc này trong ánh mắt lóe lên sự hưng phấn nói. Chỉ có điều Ngô Khất Mãi lại không biết rằng, Gia Luật Nô Chương thật ra sớm đã đầu hàng Đại Tống, tuy rằng gã sẽ toàn lực ủng hộ Ngô Khất Mãi soán vị, nhưng sau khi soán vị, Gia Luật Nô Chương đã có dự tính của mình.

- Tốt lắm, tuy nhiên bây giờ vẫn chưa phải thời điểm để bắt đầu tấn công. Đợi sau khi cuộc săn bắt chấm dứt, đại ca nhất định sẽ tổ chức tiệc rượu long trọng, đến lúc đó cũng sẽ ban cho những hộ vệ kia một ít rượu thịt, đợi đến lúc bọn chúng ăn uống, đối với việc cảnh giới bên ngoài cũng sẽ đặt ở mức thấp nhất. Lúc đó mới phát động tấn công cũng không muộn!

Ngô Khất Mãi lúc này trầm giọng nói.

- Điện hạ anh minh, tuy nhiên trước đó Điện hạ vẫn nên cẩn thận một chút, nhất nhất không được lộ ra bất cứ dấu vết nào!

Gia Luật Nô Chương lúc này mở miệng lần nữa nói, vừa rồi những người khác không phát hiện ra sự bất thường của Ngô Khất Mãi, nhưng gã lại nhìn thấy hết toàn bộ, cho nên mới đưa ra lời nhắc nhở.

- Ta biết rồi, chúng ta tách ra hành động đi!

Sau khi Ngô Khất Mãi nghe xong gật đầu với Gia Luật Nô Chương, sau đó thúc ngựa chạy như bay. Chỉ có điều y không hề biết, Gia Luật Nô Chương ở phía sau nhìn cảnh y rời đi, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười khẩy vài phần mỉa mai.

- Ha ha, đại ca anh minh uy phong, tiểu đệ thua tâm phục khẩu phục!

Ngô Khất Mãi nghe đến đó lập tức tiến lên cười nói với A Cốt Đả, chỉ có điều lúc này y lại cảm thấy một cảm giác căng thẳng trước giờ chưa từng có, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng đờ, tuy nhiên A Cốt Đả cho là y vì thua săn bắn, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Săn bắt kết thúc, tiệc rượu lập tức bắt đầu. Doanh trại bọn chúng đặt tại một bờ sông nhỏ, sau đó có thị vệ đem con thú bắt được kéo tới bờ sông, sau đó bắt đầu xử lý con thú, đồng thời nhóm một ngọn lửa thật lớn, con thú được xử lý xong tiếp theo bắt đầu nướng trên ngọn lửa, chỉ trong chốc lát, mùi thịt nướng bắt đầu phảng phất trong doanh trại, cuối cùng A Cốt Đả sai người đem rượu ngon dâng lên, bữa thọ yến này cuối cùng chính thức bắt đầu.

Nhân cơ hội đại thọ hiếm có thoải mái một chút, A Cốt Đả liên tục nâng chén, quần thần phía dưới cũng không ngừng mời rượu. Đại thần Kim quốc phần lớn đều là quý tộc Nữ Chân, những người Nữ Chân này vừa mới từ trong rừng núi đi ra chưa được mấy năm, tất nhiên cũng không có quy củ gì, đặc biệt sau khi uống rượu càng lộ ra dáng vẻ một đám điên cuồng, có người bắt đầu ca hát khiêu vũ trên tiệc rượu, có người thì bưng chén rượu đi xung quanh cười nói lớn tiếng, trong lúc nhất thời toàn bộ tiệc rượu cực kỳ hỗn loạn. A Cốt Đả cũng sớm đã tập thành thói quen, chỉ có điều lúc này không ai phát hiện ra, Ngô Khất Mãi vốn dĩ ngồi bên cạnh A Cốt Đả đã biến mất không thấy đâu.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1012: Phản tặc



- Yến Vương Điện hạ, Gia Luật Thái phó, không biết hai người đang muốn đi đâu?

Một thống lĩnh phụ trách canh giữ doanh trại nhìn thấy Ngô Khất Mãi và Gia Luật Nô Cương bỗng nhiên lại muốn cùng nhau rời khỏi doanh trại, lập tức cũng hết sức kinh ngạc ngăn bọn họ lại. Lẽ ra hiện tại đang tổ chức thọ yến ở trong doanh trại, với thân phận của Ngô Khất Mãi và Gia Luật Nô Chương, lúc này chắc hẳn phải ngồi ở bên cạnh Hoàng đế Bệ hạ mới đúng.

- Trong thành có một công vụ khẩn cấp cần hoàng huynh xử lý, tuy nhiên ta thấy hoàng huynh hôm nay vô cùng cao hứng hiếm thấy, cho nên sẽ không báo cho người biết, ta cùng với Gia Luật Thái phó vào thành đi xử lý một chút là được, ngươi cũng tạm thời đừng kinh động hoàng huynh!

Ngô Khất Mãi lúc này trầm giọng trả lời.

- Thì ra là thế, Yến Vương Điện hạ và Bệ hạ thật sự là huynh đệ tình thâm.

Tướng canh giữ nghe thấy lời của Ngô Khất Mãi cũng không có bất kỳ nghi ngờ gì, ngược lại còn tán dương đối phương một câu, sau đó lập tức cho đi, dù sao ở nước Đại Kim người nào cũng biết, mệnh lệnh của Ngô Khất Mãi gần như tương đương với lệnh của Bệ hạ, cho nên tướng canh giữ tất nhiên không dám cản.

Lập tức Ngô Khất Mãi và Gia Luật Nô Chương ra khỏi doanh trại, sau đó lập tức lấy roi thúc ngựa chạy tới hướng tây nam, được năm sáu dặm, phía trước xuất hiện một rừng cây, mà khi hai người Ngô Khất Mãi tới cạnh rừng cây, chỉ thấy bên trong lập tức có người tiến tới đón tiếp, hơn nữa ở trong rừng cây còn ẩn nấp một đại quân gần năm nghìn người, những người này là tất cả tâm phúc mà Ngô Khất Mãi và Gia Luật Chương có thể sử dụng.

Theo mệnh lệnh của Ngô Khất Mãi, đại quân năm nghìn người này lập tức từ trong rừng cây liều chết xông ra, lao thẳng tới doanh trại nơi đám người A Cốt Đả đang ở, lộ trình vài dặm đối với bọn chúng dường như chỉ chớp mắt là đến. Lúc thủ vệ bên ngoài doanh trại phát hiện đội quân bỗng nhiên liều chết xông tới, muốn phòng thủ đã muộn, đặc biệt lúc này A Cốt Đả thưởng xuống không ít rượu thịt, cho nên đội thủ vệ đã chia lượt đi uống rượu, dù sao ai cũng sẽ không ngờ rằng ở chỗ này sẽ gặp tập kích bất ngờ của kẻ địch.

Cũng chính bởi vậy, năm nghìn quân của Ngô Khất Mãi hết sức dễ dàng đã phá vỡ được vòng vây của thủ vệ quanh doanh trại. Đám người A Cốt Đả trong doanh trại thậm chí còn không kịp có phản ứng gì, Gia Luật Nô Chương đã dẫn đầu một đội kỵ binh tinh nhuệ xông vào thọ yến, sau đó nhanh chóng khống chế được toàn bộ cục diện.

A Cốt Đả vừa rồi đang chuẩn bị mời rượu quần thần, nhưng vừa mới nâng chén lên, Gia Luật Nô Chương đã dẫn quân xông vào, điều này làm cho gã không khỏi nặng nề trong lòng, tuy nhiên vẫn có chút không dám tin nói:

- Gia Luật Nô Chương, ngươi đang làm cái gì vậy?

- Bệ hạ, từ khi người lập quốc tới nay, Đại Kim ta luôn bị Tống quốc bao vây gắt gao phủ Hoàng Long, căn bản không có sức phát triển ra ngoài, đối với việc này đám người hạ thần cũng vô cùng khổ tâm, đợi mấy năm vẫn như cũ không có gì khởi sắc, cho nên đám người hạ thần cho rằng Bệ hạ thật sự không thích hợp ngồi trên ngôi vị Hoàng đế nữa. Ngược lại Yến Vương Điện hạ anh minh uy phong, nếu như do ngài ấy kế vị, nhất định có thể làm cho Đại Kim ta phát triển rực rỡ, bởi vậy xin Bệ hạ lấy giang sơn xã tắc làm trọng, truyền ngôi cho Yến Vương!

Gia Luật Nô Chương lúc này lớn tiếng nói.

“Xì xào…” Gia Luật Nô Chương vừa dứt lời, toàn bộ tiệc rượu lập tức xôn xao, bởi vì vừa rồi khi Gia Luật Nô Chương dẫn binh xông tới, bọn chúng còn tưởng rằng đối phương muốn tạo phản, nhưng bây giờ nghe thấy lời của Gia Luật Nô Chương mới hiểu được. Hóa ra người tạo phản không ngờ lại là Ngô Khất Mãi, việc này dường như nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Dù sao ai cũng biết A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi huynh đệ tình thâm, thậm chí chỉ cần là đề nghị của Ngô Khất Mãi, A Cốt Đả dường như sẽ không cự tuyệt, bởi vậy chẳng ai nghĩ rằng Ngô Khất Mãi lại phản bội A Cốt Đả.

A Cốt Đả cũng không nghĩ rằng chính đệ đệ ruột của mình sẽ phản bội mình, khi gã nghe thấy những lời của Gia Luật Nô Chương, lập tức cảm thấy cả người giống như là bị một cây chùy lớn hung hăng đập vào một cái, thân mình đứng ở đó cũng lắc lư vài cái thiếu chút nữa ngã quỵ. Từ sau khi phụ thân qua đời, gã vẫn luôn coi Ngô Khất Mãi là người thân nhất của mình, nhưng hiện tại bị người thân nhất phản bội, cảm giác này còn khó chịu hơn so với cái chết.

Tuy nhiên A Cốt Đả dù sao cũng không phải người bình thường. Tâm trí của gã cứng cỏi hơn so với bất cứ kẻ nào, bởi vậy chỉ thấy gã rất nhanh trừng hai con mắt màu đỏ lên, hung dữ nhìn chằm chằm vào Gia Luật Nô Chương hỏi:

- Ngô Khất Mãi đâu? Bảo nó tới gặp ta! Ta muốn nghe chính miệng nó nói nó muốn ngôi vị Hoàng đế này!

- Bệ hạ, Yến Vương Điện hạ còn có những chuyện khác phải làm, cho nên tạm thời không thể tới gặp người, tuy nhiên kính mong người ký tên lên chiếu thư thoái vị này, như vậy mọi người đều thuận tiện!

Gia Luật Nô Chương nói xong lấy ra chiếu thư thoái vị sớm đã chuẩn bị xong, sau đó sai người đưa đến trước mặt A Cốt Đả. Gã thân là tri chính, bình thường chiếu thư đều do gã thảo ra, cho nên hiện tại thảo ra một chiếu thư thoái vị cũng là một chuyện vô cùng đơn giản, chỉ có điều chiếu thư này lại cần A Cốt Đả ký tên mới có hiệu quả.

Ngô Khất Mãi tuy rằng quyết định cướp ngôi, nhưng trong lòng vẫn còn tồn tại vài phần áy náy với A Cốt Đả, lúc này lại không dám tới gặp A Cốt Đả, cho nên chỉ có Gia Luật Nô Chương một mình dẫn đầu đại quân tiến vào, về phần Ngô Khất Mãi thật ra đã ở trong doanh trại, chỉ có điều y cũng chỉ dẫn theo người nhốt toàn bộ thủ vệ lại, căn bản không dám tới gần bên này.

- Ngô Khất Mãi ở đâu?

A Cốt Đả cũng không thèm nhìn qua chiếu thư, ngược lại nhìn chằm chằm Gia Luật Nô Chương hung dữ hỏi lại, từng chữ gã nói giống như từ trong kẽ răng rít ra, sát khí trong mắt dường như có thể xé toạc một người.

Tuy nhiên Gia Luật Nô Chương không có bất kỳ ảnh hưởng gì, chỉ thấy gã ung dung nhìn A Cốt Đả, sau một lúc mới thở dài một tiếng nói:

- Bệ hạ cần gì phải gặp Yến Vương, có câu “Tuấn kiệt thức thời”, Bệ hạ cũng có thể hiểu được đạo lý này, nếu như người không ký tên, vậy cũng đừng trách hạ thần vô lễ!

Khi nói xong những lời cuối cùng, giọng điệu của Gia Luật Nô Chương đã trở nên vô cùng cứng rắn. Đâm lao thì phải theo lao, đừng thấy bọn gã đã khống chế được doanh trại, nhưng Kim quốc còn có hơn mười vạn đại quân phân bố ở nhiều nơi, nếu như bọn chúng không thể nhanh chóng khiến A Cốt Đả ký vào chiếu thư thoái vị, sau đó để Ngô Khất Mãi thuận lợi ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, nói không chừng đại quân các lộ hồi kinh cứu vua, đến lúc đó bọn chúng chỉ sợ đều chết không toàn thây.

- Phản tặc, chết đi!

Lúc này Gia Luật Nô Chương lại tiến lên một bước lớn tiếng nói, tuy nhiên khi đang nói chuyện, tay của gã đã rút thanh đao đang đặt ở hông của mình, xem ra chỉ cần A Cốt Đả không đồng ý, gã sẽ nhất quyết muốn động thủ.

Nhìn Gia Luật Nô Chương hùng hổ tiến lên trước mặt, lại nhìn xuống những quý tộc Nữ Chân đã lùi lại, A Cốt Đả đang tức giận đồng thời lại có chút không biết làm sao, tình hình hiện tại đã không để cho gã có bất kỳ do dự nào nữa, nếu như không ký tên, như vậy Gia Luật Nô Chương rất có thể sẽ giết mình, sau đó lại đề bạt Ngô Khất Mãi xưng đế, kết quả cuối cùng vẫn giống nhau, khác biệt chỉ là bản thân mình còn có thể sống tiếp hay không mà thôi.

Nghĩ đến đây, A Cốt Đả cũng đành chịu thở dài một tiếng. Ngô Khất Mãi đã quyết tâm không muốn gặp mình, cho nên gã kiên trì cũng vô dụng, lập tức chỉ thấy gã tự tay mở chiếu thư trước mặt, nội dung trên đó rất đơn giản, đại khái chính là nói A Cốt Đả không có tài cũng không có đức, không thể tiếp tục đảm nhiệm ngôi vị Hoàng đế Kim quốc, vì thế quyết định đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho Yến Vương Ngô Khất Mãi.

Xem xong chiếu thư này, chỉ thấy A Cốt Đả giơ tay cầm lấy cây bút bên cạnh, ngay khi người khác cho là gã muốn ký tên, lại không ngờ rằng A Cốt Đả bỗng nhiên hai tay cầm lấy chiếu thư, sau đó dùng sức, xé toạc chiếu thư thành nhiều mảnh nhỏ!
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1013: Bệ hạ anh minh!



- Ngươi…

Gia Luật Nô Chương nhìn thấy A Cốt Đả bỗng nhiên đem chiếu thư thoái vị xé thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó vô cùng tức giận, thậm chí hận không thể trực tiếp rút đao ra chém đối phương, tuy nhiên lúc trước Ngô Khất Mãi đã dặn dò gã, bất kể như thế nào cũng không thể làm bị thương A Cốt Đả, cho nên cuối cùng gã chỉ có thể đè nén ngọn lửa giận trong lòng xuống.

- Ha ha ha, muốn ngôi vị Hoàng đế này, vậy hãy bảo Ngô Khất Mãi tự mình đến lấy, hoặc là trực tiếp giết ta đi, đừng tưởng rằng đe dọa có thể khiến trẫm khuất phục.

Lúc này chỉ thấy A Cốt Đả đứng thẳng người cười ha hả nói, chỉ có điều trong nụ cười của gã lại mang vài phần đượm buồn. Dù sao bị chính đệ đệ ruột của mình phản bội, mùi vị này quả thực còn khó chịu hơn so với cái chết.

- Được được được, bắt gã lại cho ta!

Nhìn thấy A Cốt Đả quyết tâm không ký tên, Gia Luật Nô Chương tức giận không biết làm sao, nếu không có mệnh lệnh của Ngô Khất Mãi, gã thật muốn dùng hình với A Cốt Đả, xem xương của gã có phải cứng giống như miệng của gã hay không?

Nghe thấy dặn dò của Gia Luật Nô Chương, binh sĩ phía sau gã nhất loạt đi lên, trói chặt A Cốt Đả, sau đó đưa đến một cái lều vải, tạm thời bị nhốt trong đó. Sau một lát, Ngô Khất Mãi chậm rãi đi vào nơi tổ chức tiệc rượu, nhìn quanh một vòng đám quý tộc Kim quốc xung quanh nói:

- Chuyện vừa rồi chỉ là việc riêng giữa huynh đệ bọn ta, khiến các vị sợ hãi rồi!

- Không dám! Yến Vương Điện hạ khách khí rồi…

Nghe thấy Ngô Khất Mãi nói như thế, đám người phía dưới cũng đều giả bộ cười nói. Cái mạng nhỏ của bọn chúng đều nằm trong tay của Ngô Khất Mãi, lúc này tất nhiên không dám đắc tội với y.

Cũng đúng lúc này, chỉ thấy Gia Luật Nô Chương vừa mới đem A Cốt Đả áp giải ra lại quay về đây, sau đó chỉ thấy gã hành lễ một cái với Ngô Khất Mãi ở trước mặt, sau đó hai tay nâng một chiếu thư mới lớn tiếng nói:

- Bệ hạ, vừa rồi trải qua một lần khuyên bảo nữa của thần, A Cốt Đả đã đồng ý thoái vị, mời Bệ hạ xem qua!

Ngô Khuất Mãi nghe đến đó giơ tay cầm lấy chiếu thư, nhìn qua một cái sau đó giơ cao hướng về phía mọi người xung quanh, mở ra nói:

- Các vị mời xem, đại ca đã đồng ý đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho trẫm, từ nay về sau, trẫm chính là Hoàng đế của Kim quốc!

Vừa rồi rõ ràng tất cả mọi người đều nhìn thấy A Cốt Đả vốn dĩ không đồng ý ký tên trên chiếu thư thoái vị, nhưng lúc này Gia Luật Nô Chương bỗng nhiên lại lấy ra một chiếu thư, hơn nữa còn nói A Cốt Đả đã đồng ý thoái vị. Chuyển biến này cũng lớn quá rồi, cho nên rất nhiều người căn bản không tin, hơn nữa trong lúc Ngô Khất Mãi giơ chiếu thư lên, một số người tinh mắt phát hiện trên chiếu thư chỉ có ngọc tỷ mà không có chữ ký của A Cốt Đả, nhưng dựa theo quy định khi A Cốt Đả xưng đế, trên thánh chỉ không những cần phải có ngọc tỷ của Kim quốc, hơn nữa còn phải có chữ ký của gã. Dù sao ngọc tỷ là một vật vô tri, chỉ cần đoạt được nó thì ai cũng có thể dùng, nhưng chữ ký của A Cốt Đả lại nhất định do bản thân gã viết, như vậy mới có thể nắm tất cả quyền lực cao nhất trong tay mình.

Tuy chiếu thư thoái vị này không hợp quy định, nhưng lúc này lại không có ai ngốc mà đứng ra chỉ trích, đặc biệt một số quý tộc qua lại thân thiết với Ngô Khất Mãi, Gia Luật Nô Chương, những người này sau khi liếc mắt ra hiệu cho nhau, lập tức tiến lên hành đại lễ với Ngô Khất Mãi nói:

- Hạ thần tham kiến Hoàng đế Bệ hạ.

Con người đều có bản tính hùa theo, có người đi đầu, những người còn lại cũng đều tiến lên hành lễ biểu hiện lòng trung thành với Ngô Khất Mãi. Tuy rằng bọn chúng biết rõ chiếu thư trong tay đối phương căn bản không hợp pháp nhưng hiện tại Ngô Khất mãi đã khống chế đại cục, cho nên bọn chúng cũng chỉ có thể bị động chấp nhận.

Sau khi giành được sự thừa nhận của tất cả quý tộc Kim quốc ở đây, Ngô Khất Mãi lập tức khởi binh quay về phủ Hoàng Long, sau đó không đánh mà thắng đã khống chế được đô thành của Kim quốc, hơn nữa còn chiếu cáo tin tức mình đăng cơ làm đế. Đối với việc này tuy rằng có không ít người biết được nội tình trong đó, nhưng đành vậy, A Cốt Đả đã bị Ngô Khất Mãi nhốt lại rồi, những người còn lại dù có bất mãn cũng không dám phản kháng. Vì thế trong thời gian ngắn ngủi vài tháng, Ngô Khất Mãi cũng đã khống chế được cục diện Kim quốc, và y còn muốn đổi một vài tướng lĩnh trong quân thành tâm phúc của mình, kể từ đó, ngôi vị Hoàng đế của y cũng càng thêm củng cố.

Trong hoàng cung Kim quốc, Gia Luật Nô Chương hành lễ một cái với Ngô Khất Mãi đang ngồi trên ghế rồng nói:

- Bệ hạ, hiện tại đại cục trong nước đã ổn định, người xem có nên liên lạc với Đại Tống, thảo luận qua một chút chuyện cầu hòa không. Dù sao chuyện này nên sớm chứ không nên chậm trễ. Sớm một chút đạt được nghị hòa với Đại Tống, chúng ta cũng có thể sớm thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn trong nước một chút.

Nghe thấy Gia Luật Nô Chương nhắc tới chuyện nghị hòa, Ngô Khất Mãi đang do dự một lát rồi mở miệng nói:

- Liêu Vương, lần trước ngươi đoán Triệu Nhan khả năng đã thất thế, đối với việc này ta đã bảo ngươi thám thính lại một chút, hiện tại có thể thăm dò rõ ràng chưa?

Lúc trước khi Gia Luật Nô Chương thuyết phục Ngô Khất Mãi cướp ngôi, chủ yếu chính là vì lấy cầu hòa làm mồi nhử, mà điều kiện cầu hòa tiên quyết là Triệu Nhan thất thế, tuy nhiên sau đó Ngô Khất Mãi bị dã tâm làm cho mình mất phương hướng, sớm đã quên đi chuyện cầu hòa gì đó mà một lòng muốn đảo chính đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, như vậy mới có thể thỏa mãn dã tâm của mình, nhưng đến hiện tại mới nhớ đến điều kiện tiên quyết để cầu hòa.

- Bệ hạ anh minh!

Gia Luật Nô Chương thấy Ngô Khất Mãi cuối cùng cũng đồng ý cầu hòa, lập tức thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên lúc này gã lại do dự một chút mới nói tiếp:

- Bệ hạ, lúc phái người đi cầu hòa, có phải nên đem A Cốt Đả cùng dẫn đến Đại Tống không? Thứ nhất có thể thể hiện thành ý của chúng ta, thứ hai cũng có thể tiêu diệt một tai họa ngầm cho Bệ hạ.

Nghe thấy Gia Luật Nô Chương đề nghị trực tiếp đưa đại ca mình đến Đại Tống, Ngô Khất Mãi lúc này cũng không khỏi có chút do dự. Từ sau khi y cướp ngôi, A Cốt Đả vẫn bị giam giữ ở trong địa lao ở hoàng cung, xung quanh toàn bộ đều là tâm phúc của y canh giữ, hơn nữa y cũng vẫn luôn không có mặt mũi đi gặp A Cốt Đả, càng không đành lòng g**t ch*t gã, nhưng chỉ cần A Cốt Đả còn sống, đối với y là một uy h**p quá lớn, ngộ nhỡ nếu như A Cốt Đả được người khác cứu ra, với uy danh của A Cốt Đả ở Kim quốc, vung tay hô lớn bên dưới nhất định người người tập hợp đi theo, đến lúc đó nói không chừng còn có thể đuổi y xuống khỏi ngôi vị Hoàng đế. Tuy nhiên nếu như đưa A Cốt Đả đến Đại Tống, đến lúc đó gã khẳng định cũng chỉ còn đường chết, điều này làm cho Ngô Khất Mãi vẫn có chút không đành lòng.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1014: Điều này ngươi nghe ai nói?



Ở một sân nhỏ ở góc tây nam trong hoàng cung Kim quốc, bốn phía tất cả đều là thủ vệ canh phòng nghiêm khắc, nơi này vốn là nơi để giam giữ cung nữ và hoạn quan phạm tội trong hoàng cung, tuy nhiên thời gian trước Ngô Khất Mãi cướp ngôi, A Cốt Đả trở thành tù nhân, tuy nhiên Ngô Khất Mãi giam giữ gã ở trong ngục thì không yên tâm, vì thế đã đưa đến nhốt ở khuôn viên này trong cung, tạm thời coi như là nhà giam để nhốt A Cốt Đả.

A Cốt Đả lẳng lặng ngồi trong đó, không ầm ĩ cũng không ồn ào, trên thực tế từ sau khi gã bị nhốt ở trong này, ngoại trừ lúc mới bắt đầu yêu cầu gặp Ngô Khất Mãi một lần bị cự tuyệt ra, thời gian còn lại cơ bản là ngồi yên lặng ở đó, đói thì ăn mệt thì ngủ, không có một chút bộ dạng nào giống như muốn tìm cái chết bởi vì trở thành tù nhân.

Trời đã muộn rồi, A Cốt Đả sau khi ăn cơm tối xong vẫn ngồi im lặng một chỗ như bình thường ở đó, tuy nhiên cũng đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy từ ngoài sân truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, điều này làm cho A Cốt Đả bỗng nhiên kích động tinh thần, chậm rãi mở mắt, chỉ bằng tiếng bước chân này, gã cũng đã biết là ai đang đến.

Nghe tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, nhưng khi đối phương đến bên ngoài phòng, chợt dừng lại, sau đó đứng ở bên ngoài rất lâu không có bất cứ động tĩnh gì, dường như là có chút do dự có nên bước vào hay không? Tuy nhiên lúc này A Cốt Đả bỗng nhiên nói:

- Nếu như đã đến, vì sao không bước vào, ngươi bây giờ vẫn còn sợ gặp ta sao?

Sau khi lời của A Cốt Đả nói ra, người ở bên ngoài rất lâu không có phản ứng, tuy nhiên cuối cùng rốt cục thở dài một tiếng, sau đó chỉ thấy một người đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt áy náy nhìn A Cốt Đả đang ngồi trong đó, chính là Ngô Khất Mãi vừa mới ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.

- Hừ, ngươi rốt cục không chịu tới gặp ta!

A Cốt Đả nhìn thấy Ngô Khất Mãi trước mặt thân mặc thường phục, lại hừ một tiếng nói, trong ánh mắt dường như muốn phun ra lửa giận. Thân thể gã không trọn vẹn nhất định cả đời không có con, cho nên gã đối với đệ đệ Ngô Khất Mãi này cũng cực kỳ tín nhiệm, sau này ngôi vị Hoàng đế sớm muộn cũng là của Ngô Khất Mãi, nhưng gã tuyệt đối không nghĩ tới Ngô Khất Mãi ngay cả kiên nhẫn cùng không có, thậm chí không tiếc phản bội mình cướp lấy ngôi vị Hoàng đế. Mỗi khi nghĩ tới những việc này, gã cũng cảm giác tim mình giống như bị dao cứa.

- Đại ca. Rất xin lỗi!

Ngô Khất Mãi cúi đầu nói với A Cốt Đả, tuy rằng cướp ngôi thành công nhưng sự áy náy của y đối với A Cốt Đả vẫn vô cùng mãnh liệt như cũ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu y không dám tới gặp đối phương.

- Nói cho ta biết! Vì sao? Ta muốn một lý do!

A Cốt Đả lại vô cùng tức giận nói. Mấy ngày này gã luôn nghĩ về nguyên nhân Ngô Khất Mãi cướp ngôi, nếu nguyên nhân chỉ là bởi vì dã tâm, gã lại cảm giác thiếu cái gì đó, nhưng gã càng nghĩ lại càng không nghĩ ra được Ngô Khất Mãi tại sao lại bỗng nhiên phản bội gã?

- Đại ca. Nếu ta nói toàn bộ những việc ta làm cũng là vì Đại Kim người nhất định không tin, nhưng ít ra có một nửa nguyên nhân là để Đại Kim chúng ta có thể thoát khỏi thế cục hiện tại.

Ngô Khất Mãi lúc này rốt cục ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt chân thành nhìn A Cốt Đả nói.

- Vì Đại Kim? Ngươi có ý gì?

Nếu như người khác nói như vậy, A Cốt Đả nhất định không tin, tuy nhiên gã quá hiểu Ngô Khất Mãi, biết được lúc này y có lẽ không nói láo, chỉ có điều gã lại nghĩ mãi mà không rõ việc đó và giang sơn xã tắc Đại Kim có quan hệ gì?

- Đại ca, từ sau khi chúng ta lập quốc, vẫn luôn bị Đại Tống phong tỏa gắt gao ba mặt biên giới, ngoại trừ phương bắc thì căn bản không thể có bất cứ liên hệ gì với bên ngoài, đừng nói là thương phẩm chúng ta cần, muối, vải vóc, lương thực, … trong nước tất cả đều trong tình trạng khan hiếm. Vì duy trì tình hình trong nước, chúng ta không thể không thực hiện quân quản, mặt khác vì phòng ngừa quân Tống tấn công, chúng ta còn không ngừng tăng cường phòng bị quân trang bất chấp các loại áp lực, điều này cũng làm cho tình hình trong nước tiến thêm một bước trở nên trầm trọng hơn…

- Những tình hình này ta rõ hơn ngươi, không cần ngươi phải kể lại một lần nữa!

Lời của Ngô Khất Mãi còn chưa dứt đã bị A Cốt Đả ngắt lời. Thân là Hoàng đế Kim quốc, đúng là một tay gã tạo ra cục diện hiện tại. Nhưng gã cũng là bất đắc dĩ mới làm vậy, dù sao nếu như không tăng cường trang bị quân trang, chỉ sợ Đại Tống đã sớm đánh tới rồi.

Tuy rằng bị cắt lời nhưng Ngô Khất Mãi cũng không có tức giận mà bình tĩnh nói:

- Nếu đại ca biết tình hình trong nước, vậy ta cũng không nói nhiều nữa, mặt khác đại ca người nhất định cũng biết, tình hình này của Đại Kim chúng ta thật sự là không bình thường, trong khoảng thời gian ngắn còn có thể kiên trì, nhưng đợi một thời gian dài, trong nước nhất định sẽ rơi vào trong sụp đổ, mà muốn giải quyết thế cục khó khăn này, biện pháp duy nhất chính là khiến Đại Tống giải trừ phong tỏa với chúng ta, nhưng thực lực của Đại Tống hùng mạnh, chúng ta nhất định là đánh không lại, như vậy đối với chúng ta mà nói, biện pháp duy nhất chính là cầu hòa!

Khi Ngô Khất Mãi nói xong những lời cuối cùng, vẻ mặt cũng trở nên có chút kích động, mà khi y nói ra hai chữ “cầu hòa” này, A Cốt Đả rốt cuộc hiểu được, lập tức ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Ngô Khất Mãi nói rõ từng chữ một:

- Ngươi muốn đem ta giao cho Đại Tống, dùng việc này để đổi lấy khả năng cầu hòa!

- Không tồi!

Nếu như lời đều nói ra hết rồi, Ngô Khất Mãi lúc này dường như cũng bất chấp mọi giá, chỉ thấy lúc này ánh mắt y luôn nhìn chằm chằm vào A Cốt Đả lớn tiếng nói:

- Đại Kim chúng ta và Đại Tống vốn cũng không có xung đột lợi ích gì quá lớn, mâu thuẫn duy nhất chính là năm đó Triệu Nhan g**t ch*t đám người phụ thân chúng ta, tuy nhiên đối với đất nước mà nói, thù riêng này căn bản không tính là gì cả, nhưng trừ lần đó ra, đại ca người lại vì vậy trở thành thân thể không trọn vẹn, điều này cũng khiến cho người vô cùng hận Đại Tống, mà Đại Tống cũng biết điểm này, cho nên chỉ cần người làm Hoàng đế, chúng ta và Đại Tống sẽ vĩnh viễn không có khả năng có ngày hòa giải.

- Ha ha ha ha…

Nghe thấy những lời này của Ngô Khất Mãi, A Cốt Đả bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, giống như lời của Ngô Khất Mãi hết sức buồn cười, cuối cùng thậm chí cười đến mức nước mắt cũng rơi ra, qua một lúc lâu sau mới dừng cười lại, sau đó nhìn chằm chằm Ngô Khất Mãi nói:

- Đệ đệ tốt của ta, đệ cũng quá ngây thơ rồi. Không sai, quả thực ta hận Đại Tống thấu xương, nhưng đệ chớ quên, Đại Tống còn có một người hận Đại Kim chúng ta thấu xương như vậy, chỉ cần còn có người đó, chỉ sợ đệ đưa ta cho Đại Tống chém thành trăm nghìn mảnh cũng tuyệt đối không thể làm cho Đại Tống buông tha cho Đại Kim ta một lần.

- Ta biết rằng Triệu Nhan hận Đại Kim chúng ta vô cùng, nhưng đại ca người có khả năng đã quên, Triệu Nhan chỉ là thân vương mà không phải Hoàng đế của Đại Tống, Hoàng đế hiện tại của Đại Tống là Triệu Hú, hơn nữa Triệu Hú đã trưởng thành tự mình chấp chính, và dần dần bắt đầu bất hòa với Triệu Nhan, mấy năm nay Đại Tống rõ ràng có rất nhiều cơ hội tấn công chúng ta, tuy nhiên lại hết lần này tới lần khác không động thủ, điều này chứng minh sức ảnh hưởng của Triệu Nhan với Đại Tống đang yếu dần, thậm chí nghe nói hắn đã không để ý tới triều chính nữa, điều này ta cũng đã tìm người thăm dò rõ ràng, cũng chính bởi vì vậy, cho nên ta cùng với Gia Luật Nô Chương mới phát hiện được khả năng hòa giải hai bên!

Ngô Khất Mãi lúc này cũng lên tiếng không chút yếu thế.

- Triệu Nhan thất thế? Điều này ngươi nghe ai nói?

A Cốt Đả nghe đến đó cũng sửng sốt nói, bởi vì sự phong tỏa của Đại Tống, tin tức chính xác Đại Tống bên kia gã biết cũng không nhiều.

- Gia Luật Nô Chương chính miệng nói cho ta biết, hơn nữa từ các dấu hiệu cũng có thể đoán ra được, cho nên chuyện này chắc chắn sẽ không sai!

Ngô Khất Mãi nói tràn đầy tin tưởng.

- Ha ha ha ha, thì ra là thế, thảo nào ngươi hôm nay lại bỗng nhiên đến thăm ta, tuy nhiên ta vẫn cần phải nhắc ngươi một câu, tình hình Đại Tống bên kia cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu, cho dù ngươi đưa ta đến Đại Tống, chỉ sợ cũng không giành được sự lượng thứ của Đại Tống!

A Cốt Đả nghe đến đó cười một tiếng dài đượm buồn nói. Vừa rồi khi nhìn thấy Ngô Khất Mãi đối với mình còn có chút áy náy, gã cảm giác còn chịu được, nhưng bây giờ đối phương đến cả một chút áy náy cũng không có nữa, điều này làm cho gã lại lần nữa cảm nhận được cảm giác tim như bị dao cứa.

- Không phiền đại ca lo lắng, chuyện này tự ta sẽ xử lý tốt. Đại Kim dưới sự dẫn dắt của ta, nhất định sẽ càng thêm hùng mạnh, nói không chừng ngày sau còn có ngày phản công Đại Tống, đến lúc đó ta quyết sẽ không quên công lao của đại ca người!

Ngô Khất Mãi sau khi nói xong quay người rời đi, lúc này giữa huynh đệ bọn họ coi như đã hoàn toàn ân đoạn nghĩ tuyệt rồi.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1015: Cầu hòa?



- Điện hạ, Kim quốc bên kia truyền tin tức đến rồi, Ngô Khất Mãi đã không chế thế cục trong nước, hơn nữa đang chuẩn bị muốn đưa A Cốt Đả tới, đi theo còn có sứ đoàn Kim quốc, xem ra bọn chúng thật sự tính cầu hòa với chúng ta rồi.

Trong quân doanh ở bên ngoài phủ Lâm Hoàng, Dương Hoài Ngọc cười với Triệu Nhan đang ngồi trước mặt nói.

Triệu Nhan cũng là mấy ngày hôm trước mới tới phủ Lâm Hoàng, chủ yếu là muốn tự mình xử lý vấn đề Kim quốc bên này. Lúc trước hắn đã thương lượng xong với Triệu Hú, tính nhân cơ hội lần này hoàn toàn giải quyết Kim quốc, tiêu diệt tất cả tai họa ngầm Bắc Cương, đồng thời giảm bớt áp lực quân sự của Đại Tống, dù sao mấy năm nay vì để phong tỏa Kim quốc, Đại Tống cũng cần phải để trọng binh đóng quân ở đây, tuy rằng thực lực Đại Tống hùng mạnh nhưng chung quy cứ hao tổn như vậy cũng không phải là biện pháp.

- Cầu hòa? Bọn chúng cũng có phần hơi ngây thơ quá rồi, chỉ là mấy năm này vì phong tỏa Kim quốc, Đại Tống chúng ta đã đầu tư vô số nhân lực vật lực, nếu như lúc này khinh địch buông tha cho bọn chúng, vậy đầu tư lúc trước chẳng phải tất cả đều uổng phí sao?

Chỉ thấy Triệu Nhan lúc này cười nhạt một cái nói, chỉ là nhìn từ hiệu quả và lợi ích đầu tư vào sản xuất kinh tế, Đại Tống đã không có khả năng buông tha Kim quốc.

- Điện hạ nói rất đúng, những tướng sĩ thuộc hạ này của ta mỗi ngày kiên trì thao luyện đến mức suýt mất mạng, chính là mong muốn đạt được công trạng hài lòng trong trận diệt Kim, nếu như hai nước thực sự nghị hòa rồi, đám tướng sĩ thuộc hạ này của ta chỉ sợ sẽ tức đến chửi bậy mất.

Dương Hoài Ngọc nghe thấy lời của Triệu Nhan vừa cười vừa nói. Lúc trước lão cũng đã sớm nhận được thư của Triệu Nhan, biết triều đình căn bản không có dự tính nghị hòa, điều này cũng làm cho lão yên lòng, dù sao thuận theo sự bành trướng của Đại Tống, hải quân thực sự thường xuyên đánh giặc, nhưng địa bàn lục quân có thể tiến quân đánh càng ngày càng ít, trong mắt bọn lão, Kim quốc là một cái bánh ngọt ngon lành, tất nhiên cũng không muốn dễ dàng nhả ra.

- Ha ha, những huynh đệ thuộc hạ của ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, ta đoán chừng không bao lâu nữa sẽ phát động tổng tiến công Kim quốc, đến lúc đó không thiếu được công lao của bọn họ!

Triệu Nhan nghe đến đó không kìm được cười lớn. Tướng sĩ trong quân hiện tại phần lớn đều xuất thân từ Trường quân đội, nghiêm túc mà nói đều là học sinh của hắn, cho nên hắn tất nhiên cũng sẽ không để những học sinh của mình thất vọng.

- Vậy cũng thật tốt quá. Các huynh đệ vì ngày này mà đều chờ rất lâu rồi!

Có được bảo đảm của Triệu Nhan, Dương Hoài Ngọc không kìm được vỗ đùi cao hứng nói, võ tướng tới được cấp bậc như lão, công trạng đối với lão đã không còn tác dụng gì quá lớn rồi. Tuy nhiên huynh đệ thuộc hạ của lão lại vẫn cần công trạng để thăng tiến, lúc trước hàng năm lão đều phải dâng thư lên triều đình, thỉnh cầu tấn công Kim quốc, đáng tiếc triều đình lại vẫn luôn không đồng ý, lần này cuối cùng sắp được đánh nhau rồi.

Sau khi hàn huyên vài câu chính sự, hai người lại bắt đầu hàn huyên một chút việc nhà. Triệu Giai cưới nữ nhi Dương Yên của Dương Hoài Ngọc, cho nên Triệu Nhan và Dương Hoài Ngọc cũng là thông gia, bởi vậy nội dung nói chuyện nhanh chóng đã chuyển tới Triệu Giai và Dương Yên. Lại nói tiếp trước khi Triệu Giai rời đi, Dương Yên đã có bầu ba tháng, sau đó đứa nhỏ sinh ra, Triệu Giai vẫn đang trên đường đến châu Âu, căn bản không nhận được tin tức gì, chỉ có điều rất đáng tiếc chính là, đứa nhỏ được Dương gia gửi gắm hy vọng lại là một bé gái. Tuy rằng Triệu Nhan rất thích trưởng tôn nữ này, nhưng nữ nhân dù sao cũng không thể kế thừa tước vị, hơn nữa Triệu Giai lại dẫn theo Agnes đi cũng mất vài năm nữa, bởi vậy Dương gia đối với việc này cũng hết sức sốt ruột.

- Điện hạ, Yên nhi và Giai nhi không thể lúc nào cũng sống riêng hai nơi như thế được, người xem khi nào thì Giai nhi mới có thể từ châu Âu trở về?

Dương Hoài Ngọc lúc này dò hỏi, một mặt lão muốn để cho con gái sớm sinh một bé trai, như vậy mới có thể càng củng cố thêm vị trí của nàng ta ở phủ Lăng Vương, mặt khác lão thương cho con gái, dù sao nàng tuổi trẻ phơi phới đã sống riêng hai nơi với trượng phu. Đây cũng không phải là chuyện tốt gì.

Nghe thấy Dương Hoài Ngọc hỏi tới ngày về của Triệu Giai, Triệu Nhan suy nghĩ một lúc rồi mới nói:

- Châu Âu bên kia mặc dù đại cục đã ổn định, nhưng sự vụ cần phải xử lý sau đó cũng rất nhiều, vốn Yên nhi từng đề xuất muốn đi châu Âu cùng với Giai nhi. Tuy nhiên Vương phi lo lắng đứa bé còn quá nhỏ, cho nên cũng không đồng ý…

- Nhưng…

Dương Hoài Ngọc nghe đến đó cũng không kìm được chút cấp bách vừa mới muốn nói gì, tuy nhiên lại bị Triệu Nhan cười ngắt lời nói:

- Ha ha, Hoài Ngọc huynh nếu muốn đi châu Âu vậy cũng tốt quá rồi, lại nói tiếp con cái của chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, cũng là thời điểm hưởng phúc rồi.

Triệu Nhan nghe đến đó cười lớn một tiếng nói, nhớ ngày đó khi hắn vừa mới quen biết Dương Hoài Ngọc, đối phương còn là con cháu nhà tướng nghèo túng, hiện tại đã nhiều năm như vậy rồi, đối phương đã là lão tướng nổi danh khắp thiên hạ, những việc này chỉ nghĩ đến cũng khiến cho người ta có chút cảm thán.

Vài ngày sau, sứ đoàn Kim quốc rốt cục đã đi tới bên ngoài phủ Lâm Hoàng, tuy nhiên Triệu Nhan cũng không có ra mặt, bởi vì sau khi Ngô Khất Mãi bị Gia Luật Nô Chương lừa, cho là hắn đã thất thế rồi, cho nên mới có ý niệm cầu hòa trong đầu. Nếu như lúc này hắn bỗng nhiên xuất hiện ở đây, chỉ sợ sẽ làm cho Ngô Khất Mãi lập tức hiểu được ý lừa gạt trong đó, cho nên lộ trình lần này Triệu Nhan tới phủ Lâm Hoàng cũng được giữ bí mật, trước khi kết thúc chuyện này, hắn sẽ chỉ âm thầm chỉ huy mà không ra mặt.

Đối với việc sứ đoàn Kim quốc đến, dựa vào sự điều khiển ở phía sau của Triệu Nhan, Đại Tống bên này cũng biểu hiện vô cùng nhiệt tình, chẳng những do Dương Hoài Ngọc tự mình tiến đến nghênh đón, hơn nữa còn có đại thần triều đình Đại Tống phái tới để đàm phán, điều này cũng làm cho sứ đoàn Kim quốc có loại cảm giác được sủng ái mà lo sợ, đồng thời đối với chuyện cầu hòa này cũng càng có thêm tin tưởng, thậm chí khi lần đầu gặp, bọn chúng đã đưa A Cốt Đả đến tay Đại Tống, dùng việc này để biểu hiện thành ý của mình. Điều này cũng làm cho Triệu Nhan quá đỗi vui mừng, trong lòng suy nghĩ có nên đi gặp A Cốt Đả một lần không?
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1016: Ta biết rồi



A Cốt Đả ngồi ở trong xe tù ánh mắt bình tĩnh nhìn dân chúng xung quanh cổng thành, tuy nhiên không ngờ phía dưới, những bách tính này lại có vẻ vô cùng phẫn nộ, không ít người chỉ vào gã chửi ầm lên, thậm chí còn có người cầm rau quả thối nát, trứng thối, đá, các loại đồ vật ném vào gã. Bởi vì nơi này là thành Thượng Kinh của Liêu quốc trước kia, lúc trước gã dẫn binh công phá nơi này sau đó tiến hành một trận đại đồ sát cực kỳ tàn ác, làm cho bách tính trong thành không có đường chạy trốn gần như chết hết, bách tính trong thành hiện tại cũng phần lớn đều là con dân của Liêu quốc trước kia, vì vậy đối với A Cốt Đả tên đồ tể này, bọn họ vô cùng căm hận.

Đối với sự chửi rủa của bách tính xung quanh, A Cốt Đả lại nghe mà coi như không biết, thậm chí đối mặt với đám đồ hỗn độn bị ném tới, gã cũng lười không muốn tránh, cho dù là bị tảng đá đập trúng trán, gã cũng không nhúc nhích, máu tươi cứ thế chảy ra nhuộm đỏ tròng mắt, sau đó binh lính trông coi lo lắng A Cốt Đả bị bách tính trong đám hỗn loạn đập chết, lúc này mới dựng lên tấm chắn ở quanh xe tù, nhưng cho dù là như vậy, vẫn có không ít người ném đồ vật vào xe tù không chút nao núng.

Đợi đến tận sau khi xe tù đi vào phủ nha, bách tính xung quanh lúc này mới chậm rãi tản ra. A Cốt Đả thân là trọng phạm của triều đình, tạm thời bị giam giữ ở trong đại lao của phủ nha, vì phòng khi có người cướp ngục, toàn bộ đại lao đã bị quân đội canh giữ vô cùng chặt chẽ cả trong lẫn ngoài, thậm chí các phạm nhân trong phòng giam khác đều bị tập trung giam giữ một chỗ, khu vực còn lại chỉ nhốt một mình A Cốt Đả, tránh cho phát sinh bất kỳ điều ngoài ý muốn nào.

Từ sau ngày gặp Ngô Khất Mãi, A Cốt Đả dường như đã cam chịu số phận rồi, hơn nữa gã cũng biết, chỉ cần rơi vào trong tay của Đại Tống, gã sẽ tuyệt đối không có khả năng có thể lại chạy trốn nữa, cho nên sau khi đi vào trong phòng giam, gã đã buông bỏ hết tất cả rồi, ăn đồ phải ăn, uống đồ phải uống, cai ngục cũng không dám ngược đãi gã, cho nên đối với một số yêu cầu của gã cũng cố gắng làm hài lòng.

Cũng chính bởi vì vậy, cho nên khi Triệu Nhan vào phòng giam, lại nhìn thấy A Cốt Đả ngồi trong một phòng giam sạch sẽ, trước mặt bày một bàn thịt nướng, bên cạnh còn có một bình rượu ngon, ăn một miếng thịt uống một hớp rượu, xem ra rất thoải mái.

Nhìn thấy A Cốt Đả lại không có chút gì bộ dạng bị cầm tù, thậm chí cuộc sống trôi qua hình như còn thoải mái hơn so với mình, Triệu Nhan cũng không kìm được có chút tức giận, tuy nhiên khi đến gần nhìn thấy vết thương trên mặt bị đập của A Cốt Đả lúc vào thành còn chưa khỏi, hơn nữa A Cốt Đả thân là Hoàng đế Kim quốc lưu lạc tới làm tù nhân, gã dường như cũng không sống được bao lâu nữa, nghĩ như vậy lập tức khiến cho Triệu Nhan trong lòng cân bằng lại.

Ngay sau đó Triệu Nhan cất bước đi vào bên ngoài phòng giam của A Cốt Đả, sau đó vẫy tay ra hiệu cho những người khác lui, bên cạnh chỉ còn lại vài người hộ vệ tâm phúc, lúc này mới mở miệng nói:

- A Cốt Đả, người quen cũ tới thăm, không biết ngươi còn nhận ra bản vương?

A Cốt Đả đang ăn uống thả ga bỗng nghe thấy âm thanh bên ngoài phòng giam, lập tức quay đầu lại, ngay sau đó nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Triệu Nhan đang đứng ở bên ngoài, so với thiếu niên nhanh nhẹn nhiều năm trước, hắn hiện tại đã trở thành một người trung niên chững chạc điềm đạm, dưới cằm cũng có ba sợi râu dài. Tuy nhiên lúc A Cốt Đả vừa nhìn thấy hắn, không ngờ từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra ngay.

- Triệu Nhan! Ngươi không ngờ lại ở đây!

A Cốt Đả lúc nhìn thấy Triệu Nhan đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó trên mặt lộ ra một vẻ vô cùng tức giận, bởi vì sở dĩ gã biến thành thái giám, tất cả đều do Triệu Nhan ban tặng, cho nên gã đối với Triệu Nhan có một loại thù hận khắc cốt ghi tâm, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao gã có thể liếc nhìn một cái liền nhận ra Triệu Nhan.

Nhìn thấy vẻ cực kỳ oán hận của A Cốt Đả, Triệu Nhan cười nhạt một tiếng, sau đó lại tiến tới trước vài bước nói:

- A Cốt Đả, lúc trước khi chúng ta gặp nhau lần đầu, ngươi vẫn chỉ là một cậu bé cầm đầu người khác làm đồ chơi, không ngờ rằng khi chúng ta gặp nhau lần nữa sẽ là ở trong tình cảnh này.

A Cốt Đả mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Triệu Nhan đang tươi cười bên ngoài phòng giam, phẫn nộ và oán hận cực độ khiến gã gần như mất đi lý trí, thậm chí hận không thể nhào tới cắn cho Triệu Nhan một cái, đáng tiếc ở giữa gã và Triệu Nhan lại cách một lan can bằng sắt, cho dù gã nhào tới cũng chỉ có vỡ đầu chảy máu, căn bản không thể đả thương Triệu Nhan một chút nào.

- Ha ha, ta biết ngươi rất hận ta, thật ra ta cũng rất không thích ngươi, càng không thích tiểu đệ đệ đó của ngươi, vốn dĩ nếu như các ngươi ngoan ngoãn ở lại trong rừng núi làm một thủ lĩnh tiểu bộ lạc, ta cũng sẽ không hao phí nhiều tâm tư như vậy để đối phó các ngươi, đáng tiếc các ngươi lại cố tình đi ra khỏi rừng núi, hơn nữa còn có được thực lực hùng mạnh, điều này làm cho ta không thể coi thường các ngươi.

Triệu Nhan lúc này lại cười ha hả mở miệng nói. Chính vì A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi, mới dẫn đến Tĩnh Khang trong lịch sử đời sau bị sỉ nhục, tuy rằng lúc đó A Cốt Đả đã chết rồi, nhưng gã vẫn vì Kim quốc xâm lấn xuống Đại Tống để củng cố nền tảng, cho nên Triệu Nhan ngay cả gã cũng rất hận.

- Hừ, đây là cái quy luật chó má gì, chẳng lẽ trên đời này chỉ cho Đại Tống các ngươi hùng mạnh, các thế lực khác nếu như hùng mạnh lên, thì chính là kẻ địch của Đại Tống các ngươi à?

A Cốt Đả lúc này rốt cục đè nén cảm xúc giận dữ của mình xuống, sau đó mở miệng châm chọc nói. Ngoại trừ dùng ngôn ngữ phản bác lời nói của Triệu Nhan, gã thật sự không tìm ra bất cứ biện pháp gì để có thể làm tổn thương Triệu Nhan.

- Ha ha ha, ngươi nói đúng, đây chính là quy luật của Đại Tống bọn ta, trên thế giới này tuyệt đối không cho phép tồn tại thế lực có thể uy h**p đến Đại Tống bọn ta, Tây Hạ như thế, Liêu quốc cũng như thế, sau này Kim quốc của các ngươi cũng sẽ bị bọn ta tiêu diệt, đến lúc đó ta nhất định sẽ để cho huynh đệ các ngươi gặp lại nhau.

Triệu Nhan lúc này nói một cách trắng trợn, lời của hắn ở hậu thế tuyệt đối nằm trong chủ nghĩa thuộc loại bá quyền, tuy nhiên ở niên đại này của Đại Tống, vốn dĩ chính là cục diện quần hùng tranh bá, Tây Hạ và Liêu quốc cũng đã thua, chỉ cần tiêu diệt thêm Kim quốc, Đại Tống sẽ trở thành bá chủ duy nhất trên thế giới.

Nghe thấy những lời này của Triệu Nhan, A Cốt Đả nhất thời cảm giác á khẩu không nói được gì, tuy nhiên lời của Triệu Nhan cũng nhắc nhở gã, sau đó chỉ thấy sắc mặt gã tối sầm nói:

- Được! Thật ác độc! Không trách được Đại Tống các ngươi càng ngày càng lớn mạnh, hóa ra người Tống các ngươi vì đạt được mục đích thật không ngờ lại không từ thủ đoạn, tuy nhiên ác giả ác báo, ông trời chắc chắn sẽ không để cho Đại Tống các ngươi vĩnh viễn hùng mạnh, cuối cùng một ngày các ngươi cũng sẽ gặp một quốc gia còn hùng mạnh hơn, đến lúc đó chính là ngày diệt vong của người Tống các ngươi!

A Cốt Đả lúc này nói ra những lời nguyền rủa ác độc. Vốn gã đã cam chịu số phận rồi, thậm chí cảm thấy nếu như lấy cái chết của mình có thể đổi lấy một con đường sống sót cho Kim quốc, coi như là chết có ý nghĩa, nhưng hiện tại Triệu Nhan lại một lần nữa phá vỡ hy vọng của gã, gã chưa đến mức phát điên tại chỗ đã xem như là thần kinh cứng cỏi rồi.

- Ha ha, vậy ngươi phải thất vọng rồi, hiểu biết của Đại Tống bọn ta đối với thế giới này không phải ngươi có thể biết được, ví như theo các ngươi nhìn thấy, thế giới này vô biên vô hạn, lãnh thổ trước mắt bao la bát ngát, phía đông có biển Đông rộng lớn, nhưng với người Tống bọn ta mà nói, thế giới này thật ra là rất nhỏ, toàn bộ thế giới tổng cộng có bảy khối lục địa lớn, chỗ của chúng ta chính là khối lớn nhất trong đó, hơn nữa cũng là vùng lãnh thổ phồn vinh nhất trong nhân loại, hiện tại Đại Tống bọn ta đã thống trị nơi này, như vậy trên thế giới này sẽ không có quốc gia này hùng mạnh hơn so với Đại Tống, cho nên nguyện vọng của ngươi nhất định không thể thực hiện được!

Triệu Nhan lại mỉm cười nói, trình độ văn minh hai bên căn bản không ở cùng một cấp bậc, cho nên khi hắn đối mặt với A Cốt Đả trong lòng có ưu thế tuyệt đối.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1017: Vậy tốt quá rồi



Từ sau khi lập quốc xưng đế, A Cốt Đả một dạo cho rằng mình bắt đầu đứng cùng hàng với Đại Tống, đương nhiên thực lực hai nước khẳng định có chút khác biệt, nhưng cũng không phải không có cách giải quyết, nhưng đến tận hiện tại gã mới phát hiện, hóa ra tất cả đều là phán đoán của gã, chỉ từ những tin tức Triệu Nhan tiết lộ ra trong lời nói, khiến cho gã có cảm giác như ếch ngồi đáy giếng, thậm chí có nhiều thứ gã căn bản là nghe không hiểu, tất nhiên lại càng không thể phản bác, điều này làm cho A Cốt Đả tính cách cứng cỏi không khỏi sinh ra một loại cảm giác thất bại.

Tuy nhiên A Cốt Đả dù sao cũng không phải người thường, rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, chỉ thấy gã lúc này trừng mắt phẫn nộ nhìn Triệu Nhan nói:

- Xem ra Đại Tống các ngươi đã quyết tâm muốn tiêu diệt Đại Kim ta, đối với việc này ta cũng đã bất lực, tuy nhiên có một việc ta nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao ngươi từ hơn hai mươi năm trước sớm đã bắt đầu nhắm vào bọn ta, chẳng lẽ cũng chỉ bởi vì cha con bọn ta đã từng ngược đãi ngươi?

Nghe thấy A Cốt Đả hỏi nguyên nhân mình nhắm vào bộ lạc Hoàn Nhan của bọn họ, hơn nữa còn nhắc đến chuyện hơn hai mươi năm về trước, Triệu Nhan lộ ra vẻ hồi tưởng, sau một lát mới nói:

- Năm đó ta cùng với đại ca khơi mào nội loạn của Liêu quốc, lại bất hạnh lưu lạc đến chỗ của các ngươi, lại nói đến phụ thân và đại bá của ngươi những người đó mặc dù đối với ta không có ý tốt gì, thậm chí chỉ muốn dùng ta đổi lấy một ít vật dụng các ngươi cần, tuy nhiên dù sao ta cũng đã sống ở bộ lạc Hoàn Nhan các ngươi gần một năm, một năm đó tuy rằng bị gây khó dễ không ít, ngay cả một hộ vệ của ta cũng thiếu chút nữa là chết ở trong tay đại bá của ngươi, tuy nhiên tóm lại mà nói cũng có thể coi là chịu một chút ân huệ của bộ lạc Hoàn Nhan các ngươi, cho nên từ phương diện này xem xét, ta thật ra cũng không có lý do nhắm vào bộ lạc Hoàn Nhan các ngươi…

- Vậy ngươi vì sao bỗng nhiên lại g**t ch*t đám người phụ thân ta đến liên minh lúc trước, còn sai người nã pháo ầm ầm, khiến cho vô số người chết trên bờ biển, ta lại càng thân bị trọng thương, cuối cùng tuy rằng nhiều lần vật lộn để sống, nhưng rốt cuộc cũng không phải một nam nhân nguyên vẹn?

A Cốt Đả nghe đến đó lớn tiếng chất vấn. Đến tận bây giờ gã cũng nghĩ mãi không ra vấn đề này, theo lý mà nói từ thế cục lúc đó thấy rằng, Đại Tống giúp đỡ bọn y đối đầu Liêu quốc hoàn toàn là một việc hai bên cùng có lợi, đổi lại bất cứ kẻ nào khác cũng sẽ không từ chối, nhưng không ngờ người đóng vai trò bắc cầu như Triệu Nhan bỗng nhiên lại phản bội, g**t ch*t đám người phụ thân gã, hơn nữa còn khiến cho gã trở thành một thái giám, lúc nói đến những lời cuối cùng, gã lại giận dữ rống lên một tiếng, đây cũng là bi kịch lớn nhất trong cuộc đời gã.

Nhìn thấy A Cốt Đả trước mặt cực kỳ tức giận, Triệu Nhan cũng không có tức giận, mà dùng một ánh mắt thương hại nhìn gã một lúc, sau đó mới tiếp tục nói:

- Ngươi nói rất đúng. Dựa theo lối suy nghĩ của một người bình thường, đích thực ta không có lý do giết đám người phụ thân và đại bá của ngươi, càng không nên phá hoại liên minh hai nước, nhưng ta hết lần này tới lần khác làm như thế, hơn nữa sau đó còn năm lần bảy lượt phái người đập tan sự vùng dậy của bộ lạc Hoàn Nhan các ngươi, chỉ có điều xảy ra chuyện ngoài dự kiến của ta chính là, cuối cùng ta không ngờ rằng một bộ lạc Hoàn Nhan sống dở chết dở lại phát triển đến trình độ như hiện tại, nhân tài giống như ngươi nếu như sống ở Đại Tống ta, nhất định có thể trở thành một danh thần, đáng tiếc ngươi lại khăng khăng sống ở Nữ Chân. Điều này là bất hạnh của ngươi, cũng là tổn thất của Đại Tống bọn ta.

- Vì sao? Nếu như đến cả ngươi cũng nói như vậy, vậy tại sao còn muốn nhắm vào người Nữ Chân bọn ta. Cho ta một lý do, nếu không ta chết cũng không nhắm mắt!

A Cốt Đả lúc này lại giận dữ hét, vẻ mặt cũng vô cùng dữ tợn, bây giờ gã bất chấp tất cả, chỉ muốn trước khi chết biết được lý do vì sao Triệu Nhan nhắm vào mình.

Nhìn thấy A Cốt Đả trước mặt gần như phát điên, Triệu Nhan im lặng, qua một lúc lâu mới chậm rãi nói:

- Ta có thể cho ngươi một lý do, tuy nhiên không phải là bây giờ, mà phải chờ tới sau khi Ngô Khất Mãi bị bắt. Đến lúc đó ta sẽ đem huynh đệ các ngươi nhốt chung một chỗ, sau đó nói cho các ngươi biết nguyên nhân ta nhắm vào người Nữ Chân. Chỉ có điều sau khi nghe xong, chỉ sợ chính là hạn chết của các ngươi rồi!

- Ta muốn bây giờ được nghe.

A Cốt Đả hét lên điên cuồng, gã nhanh chóng bị vấn đề này làm cho phát điên rồi, nếu như Triệu Nhan không chĩa mũi vào mọi việc, gã cũng sẽ không rơi vào tình trạng như bây giờ.

- Ngươi quá kích động, hôm nay không thích hợp bàn thêm về vấn đề này, hay là chờ ngươi tỉnh táo lại rồi nói tiếp!

Triệu Nhan lúc này lắc đầu, sau đó thở dài một tiếng xoay người rời khỏi, bất kể A Cốt Đả phía sau la lên như thế nào, bước chân của hắn cũng không dừng lại bất cứ nhịp nào.

Cùng lúc đó, trong cứ điểm của Hoàng Thành Ty Đại Tống ở trong một thôn bỏ hoang bên ngoài phủ Hoàng Long Kim quốc, Triệu Tín gác chân lên trên bàn, cả người nằm dài trên ghế, vừa ngâm nga hát vừa nhìn vào tờ tình báo ở trong tay, vừa nhìn vào tư thế của y là có thể nhận ra ngay, tâm trạng Triệu Tín bây giờ vô cùng tốt.

- Công tử, việc gì làm cho người cao hứng như vậy?

Lúc này lão bộc họ Vương hỏi, trong khoảng thời gian này lão đi theo Triệu Tín hiểu biết cũng tăng nhiều, câu hỏi hiện tại đưa ra cũng đánh trúng điểm quan trọng.

- Điều này ta cũng không biết, đoán chừng triều đình bên kia cũng không lên kế hoạch, cho nên mới phái phụ thân ta qua đây tự mình trấn thủ, như vậy có thể tùy cơ ứng biến. Tuy nhiên hai biện pháp này khác nhau cũng không lớn, với thực lực Kim quốc bây giờ, bất kể là đường đường chính chính tấn công hay là âm thầm đánh lén, Đại Tống chúng ta đều có thể dễ dàng giải quyết, đặc biệt còn có tên nội ứng Gia Luật Nô Chương thì lại càng là mười phần chắc chín.

Triệu Tín lúc này nói tràn đầy tin tưởng.

Sau khi Ngô Khất Mãi cướp ngôi, tuy rằng Kim quốc giống như không có tổn thất gì, nhưng thật ra có không ít người đối với Ngô Khất Mãi lại là ngoài mặt phục mà tâm không phục, hơn nữa tài cán của Ngô Khất Mãi so với A Cốt Đả còn kém hơn một chút, bởi vậy tình hình Kim quốc hiện tại thật ra rất gay go, nếu như không có ảnh hưởng của bên ngoài, Ngô Khất Mãi có lẽ sẽ có chút thời gian để giải quyết mấy vấn đề này, nhưng Đại Tống hiển nhiên sẽ không cho y thời gian, điều này cũng là nguyên nhân chủ yếu làm cho Triệu Tín tin tưởng chắc chắn Kim quốc tất diệt.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1018: Có ý gì



Trên một mảnh bình nguyên nhỏ ở phía tây bắc phủ Lâm Hoàng, Tống Kim hai nước đang tiến hành một cuộc đàm phán rất quan trọng. Chỉ thấy sứ giả Kim quốc tinh thần kích động lớn tiếng nói:

- Điều này không có khả năng, chúng ta tuyệt đối không có khả năng đáp ứng điều kiện như vậy.

- Không có gì là không thể, nếu như Kim quốc ngay cả chút thành ý này cũng không có, vậy hai bên cũng không có gì để đàm phán nữa, các ngươi quay về đợi nghênh tiếp đại quân của bọn ta đi!

Vương Kỳ thân là sứ giả của Đại Tống nói vô cùng cứng rắn. Vương Kỳ năm nay hơn ba mươi tuổi, đương nhiệm chức Lễ bộ Viên ngoại lang, lần này được triều đình bổ nhiệm làm sứ giả đi đàm phán với Kim quốc, ở cái tuổi này có thể đảm nhiệm trọng trách quan trọng như vậy, sau này tiền đồ của gã cũng không thể lường trước được.

- Lãnh thổ Kim quốc bọn ta vốn dĩ vô cùng nhỏ hẹp, thậm chí chỉ bằng một phần mười mấy lãnh thổ của Đại Tống, vì sao Đại Tống còn muốn bọn ta cắt nhượng lãnh thổ của mình nữa, hơn nữa thế núi Tam Long Lĩnh nơi đó hiểm trở, căn bản không thể sống được, cho dù là cắt nhượng cho các ngươi cũng không dùng được.

Sứ giả Kim quốc nghe thấy Vương Kỳ dùng binh uy h**p, ngay lập tức mềm nhũn, thậm chí giọng điệu nói chuyện cũng đã thêm vài phần cầu khẩn.

Vị sứ giả Kim quốc này họ Tiêu tên Tiết, Tiêu Tiết cũng không phải người Nữ Chân, trên thực tế gã và Gia Luật Nô Chương giống nhau đều là người Liêu quốc, xuất thân từ Tiêu thị Liêu quốc, chỉ có điều thuộc nhánh nhỏ của Tiêu thị, vốn không được coi trọng gì, sau lại bị Gia Luật Nô Chương thuyết phục, mới cùng với đối phương đầu hàng Kim quốc, lần này được cắt cử làm sứ giả của Kim quốc đi đàm phán với Đại Tống, chỉ có điều Tiêu Tiết bây giờ lại có chút hối hận, sớm biết được Đại Tống sẽ gây khó dễ như vậy, đánh chết gã cũng không đồng ý làm sứ giả.

- Sứ giả Tiêu, điều đó vốn không phải là vấn đề lãnh thổ lớn hay nhỏ, mà là Đại Tống bọn ta cần Kim quốc các ngươi thể hiện một chút thành ý, bọn ta cũng không cần Kim quốc các ngươi bỏ vũ khí xuống hoàn toàn, càng không có yêu cầu các ngươi cắt giảm quân đội, chỉ đề xuất các ngươi đáp ứng cắt nhượng một chút lãnh thổ, bồi thường cho một chút chi phí cho quân Đại Tống bọn ta mấy năm nay, có thể nói những điều kiện này đã vô cùng rộng rãi rồi, nếu như đến cả chút điều kiện này cũng không thể đáp ứng bọn ta, ta đây chỉ có thể hoài nghi thành ý cầu hòa của Kim quốc các ngươi.

Vương Kỳ lúc này vẻ mặt chân thành nhìn Tiêu Tiết nói. Gã còn trẻ như vậy đã có thể ngồi vào vị trí hiện tại, ngoại trừ gã lúc hai mươi tuổi đã thi đỗ Trạng nguyên, tất nhiên còn liên quan mật thiết không thể tách rời với thực lực của bản thân gã.

- Nhưng…

Tiêu Tiết nghe thấy lời của Vương Kỳ trong lúc nhất thời cũng có chút cứng họng. Từ sau khi bắt đầu đàm phán, gã đã cảm thấy hoàn toàn bị quan viên trẻ tuổi Đại Tống khống chế, có lúc biết rõ ràng đối phương đang trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, nhưng lại tìm không ra lý do để phản bác, điều này làm cho gã cảm giác vô cùng bức bối.

- Được rồi, chuyện cắt nhượng Tam Long Lĩnh ta có thể phản ánh với triều đình. Tuy nhiên ta không dám đảm bảo Đại Kim ta sẽ đồng ý chuyện này, mặt khác còn có chuyện bồi thường chiến tranh, mức yêu cầu của các người cũng quá lớn, điều này ta cũng không thể làm chủ được, bởi vậy hy vọng các người có thể đợi vài ngày.

Cuối cùng Tiêu Tiết bất đắc dĩ nói. Gã lúc trước tuy rằng đã nghĩ đến Đại Tống sẽ đưa ra một số điều kiện, nhưng lại không nghĩ rằng những điều kiện này lại hà khắc đến như vậy, căn bản không phải chuyện gã có thể làm chủ, càng gay go thêm chính là thái độ vô cùng cứng rắn của Đại Tống, không cho gã cơ hội cò kè mặc cả.

- Kim quốc các ngươi làm việc cũng quá nhỏ mọn. Thân là sứ giả thậm chí ngay cả chút quyền lực cũng không có, sớm biết như vậy, ta không bằng đi phủ Hoàng Long giáp mặt đàm phán với Hoàng đế của các ngươi!

Vương Kỳ lúc này có chút bất mãn nói. Thật ra gã cũng không biết tại sao triều đình muốn Kim quốc cắt nhượng một vùng núi hoang sơ, hơn nữa còn đưa ra một khoản bồi thường lớn mà Kim quốc không thể chấp nhận, tuy nhiên việc này cũng không liên quan gì đến gã, nhiệm vụ của gã chính là buộc Kim quốc chấp nhận những điều kiện này, về phần những thứ khác tất nhiên sẽ có người đi xử lý.

Sau khi chấm dứt một ngày đàm phán, Tiêu Tiết lúc này rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó chạy nhanh trở về trong quân doanh và nhanh chóng đem kết quả đàm phán hôm nay viết lại, sai người dùng tốc độ nhanh nhất gửi về Kim quốc. Cũng may mắn là phủ Lâm Hoàng nơi này cách Kim quốc không xa, cho nên có thể thông tin với nhau kịp thời. Bằng không nếu như Vương Kỳ cũng liên lạc với thành Đông Kinh giống gã, chỉ sợ vừa đi vừa về cũng phải mất thời gian mấy tháng.

Người Tiêu Tiết phái đi truyền tin đi đường suốt đêm, rất nhanh đã đem thư của gã đưa đến tay Ngô Khất Mãi, tuy nhiên khi nhìn thấy điều kiện cắt nhượng lãnh thổ đền phí chiến tranh của Đại Tống đưa ra lại làm cho Ngô Khất Mãi giận dữ, sau đó lập tức gọi Gia Luật Nô Chương vào trong cung nghị sự.

Có điều khi Gia Luật Nô Chương nhìn thấy kết quả của cuộc đàm phán lần này, lại bật cười ha hả, sau đó chỉ thấy gã hành lễ với Ngô Khất Mãi một cái rồi nói:

- Bệ hạ hà cớ gì phải tức giận, thật ra Đại Tống đưa ra những điều kiện này đối với chúng ta mà nói cũng không thể coi là chuyện xấu!

- Có ý gì, vừa cắt nhượng lãnh thổ vừa bồi thường chiến tranh vẫn còn là chuyện tốt sao? Nhưng ngươi xem xem tình hình Kim quốc chúng ta, nếu như đáp ứng hai điều kiện này của Đại Tống, chỉ sợ tương lai mười mấy năm nữa cũng đừng mong chuyển mình được.

Ngô Khất Mãi nghe đến đây vô cùng tức giận nói. Cũng may mắn là Gia Luật Nô Chương nói như vậy, nếu như đổi lại là một người khác, chỉ sợ y sớm đã sai người kéo gã ra ngoài chém rồi.

- Điều này thì không cần, với hai nước chúng ta mà nói, Đại Tống khẳng định chiếm lấy ưu thế tuyệt đối, cho nên sứ giả của bọn họ thái độ cứng rắn cũng là nằm trong dự liệu, tuy nhiên cũng không phải là không có biện pháp, ví như khi Tiêu Tiết đi đàm phán rất nhiều chuyện cũng không thể làm chủ, điều này cũng làm cho Đại Tống đối với y vô cùng khinh thường, cho nên ta cảm thấy có thể phái một người có cấp bậc quan trọng đi đàm phán với Tống, như vậy hẳn là có thể khiến Đại Tống giảm nhẹ một chút bồi thường.

Gia Luật Nô Chương vẻ mặt bình tĩnh nói.

- Người có cấp bậc quan trọng?

Ngô Khất Mãi nghe đến đó cũng lộ ra vẻ trầm tư, tuy rằng đại thần Kim quốc trọng yếu hơn Tiêu Tiết có rất nhiều, nhưng nếu như muốn trong lúc đàm phán bất cứ lúc nào cũng đưa ra được quyết định, cũng chỉ có hai người y và Gia Luật Nô Chương, nhưng bọn họ lại đều không thể dễ dàng rời khỏi Kim quốc, điều này làm cho y trong lúc nhất thời lộ ra vẻ mặt do dự.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1019: Chương 1021: Làm phản chuyên nghiệp



- Bệ hạ suy nghĩ kỹ đi, với thân phận của người, đích thân đàm phán với sứ giả của Tống quốc, nhất định sẽ ảnh hưởng một chút đến uy nghiêm Bệ hạ đã dựng lên, cho nên nếu như thật sự không được, vẫn nên do thần tự mình đi một chuyến!

Gia Luật Nô Chương lúc này khuyên, vừa rồi gã đề nghị phái người biết phân định nặng nhẹ đi đàm phán với Đại Tống, kết quả sau khi Ngô Khất Mãi suy nghĩ, không ngờ quyết định muốn đích thân đi đàm phán với Đại Tống, đương nhiên y không có khả năng đi phủ Lâm Hoàng, mà là muốn mời sứ giả Đại Tống đến Kim quốc đàm phán, tuy nhiên hiển nhiên có chút không ổn, bởi vì thân phận hai bên rõ ràng không cùng đẳng cấp, Ngô Khất Mãi làm như vậy chẳng khác gì là đang tự hạ thấp thân phận.

Tuy nhiên Ngô Khất Mãi lúc này lại có vẻ vô cùng cố chấp nói:

- Không cần khuyên nữa, nếu bàn về thân phận, toàn bộ Đại Kim cũng không có người nào quan trọng hơn ta, hơn nữa lần này cầu hòa cũng liên quan đến vận mệnh sau này của Đại Kim ta, bởi vậy tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ suất nào, cho nên để cho trẫm ra mặt cũng không có gì không thể, về phần thân phận không cùng đẳng cấp gì đó ta căn bản không quan tâm!

Nhìn thấy biểu hiện của Ngô Khất Mãi kiên quyết như vậy, Gia Luật Nô Chương cũng không khuyên nữa, lập tức chỉ thảo luận với y một chút về chi tiết việc mời sứ giả Đại Tống đến đàm phán, những chuyện khác cũng dễ làm, tuy nhiên địa điểm đàm phán lại có chút phiền phức, bởi vì Ngô Khất Mãi khẳng định không thể rời khỏi Kim quốc, cho nên chỉ có thể mời sứ giả Đại Tống đến, nhưng mà người ta có đồng ý đến hay không lại là vấn đề khác. Căn cứ tin tức Tiêu Tiết truyền về, vị sứ giả Đại Tống kia trẻ tuổi cao ngạo, cũng không phải người dễ nói chuyện.

Cũng chính bởi vậy, cho nên sau khi Ngô Khất Mãi thảo luận qua với Gia Luật Nô Chương, quyết định địa điểm đàm phán đặt tại biên giới giữa Kim quốc và Đại Tống, đấy cũng chính là vùng đất Tam Long Lĩnh mà Đại Tống yêu cầu chuyển nhượng, thế núi nơi đó hiểm trở, địa hình phức tạp, không thuận lợi để tiến hành quân đội quy mô lớn, điều này cũng có thể đảm bảo an toàn của Ngô Khất Mãi, mặt khác đặt địa điểm đàm phán tại biên giới hai nước, hơn nữa Ngô Khất Mãi còn muốn đích thân đi tới đó cũng thể hiện đầy đủ thành ý của Kim quốc.

Sau khi thảo luận xong, Ngô Khất Mãi lập tức sai người đưa tin tức đích thân y sẽ đàm phán cùng sứ giả Tống đưa đến phủ Lâm Hoàng, tiếp theo lại cùng Gia Luận Nô Chương thảo luận một số chi tiết, sau đó mới để gã rời khỏi hoàng cung. Chỉ có điều Ngô Khất Mãi cũng không biết rằng, khi Gia Luật Nô Chương rời khỏi hoàng cung lại cố ý quay đầu nhìn cổng cung một cái, sau đó trên mặt lộ ra một vẻ thần bí mỉm cười hạ giọng nói:

- Quả thực quá dễ dàng rồi, xem ra Ngô Khất Mãi so với A Cốt Đả dễ đối phó hơn nhiều!

Sau vài ngày, Ngô Khất Mãi yêu cầu hai nước đàm phán lần nữa, hơn nữa tin tức y tự mình đi đàm phán với Đại Tống đã đưa đến phủ Lâm Hoàng, Vương Kỳ thân là sứ giả sau khi nghe thấy chuyện này, phản ứng đầu tiên chính là từ chối, bởi vì gã đã chiếm được ưu thế trên bàn đàm phán, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là có thể ấn định được mức bồi thường. Tuy nhiên chuyện này lại không phải do gã làm chủ, rất nhanh gã liền nhận được tin tức của Triệu Nhan, bảo gã đồng ý chuyện này, sau đó đi đến biên giới Tam Long Lĩnh giữa hai nước Tống Kim đàm phán.

Tam Long Lĩnh ở xa nhất phía nam Kim quốc, là ba ngọn núi gần như song song với nhau, trong đó ngọn núi ở xa nhất phía Nam chính là biên giới của Đại Tống và Kim quốc, cho nên Tam Long Lĩnh là lãnh thổ của Kim Quốc. Ngô Khất Mãi vì thể hiện thành ý của mình, cố ý chọn địa điểm đàm phán tại bên ngoài cửa núi ở ngọn núi xa nhất phía nam Tam Long Lĩnh, hai bên nam bắc cửa núi chia ra thuộc Đại Tống và Kim quốc. Đại Tống vì phong tỏa Kim quốc, còn có một đội quân vài trăm người đóng ở nơi này, tương ứng, Kim quốc cũng đóng quân ở một bên cửa núi còn lại, phòng khi quân Tống xâm lấn.

Sau khi nhận được tin tức Đại Tống đồng ý đến Tam Long Lĩnh đàm phán, Ngô Khất Mãi cũng hết sức hưng phấn. Bởi vì gã cảm thấy Đại Tống đồng ý đến đàm phán, điều này đã thể hiện thái độ của Đại Tống, cho nên sau khi y tạm thời giao chính vụ trong nước cho Gia Luật Nô Chương thay mình xử lý, liền kích động đi đến địa giới Tam Long Lĩnh chuẩn bị đàm phán. Tuy nhiên Ngô Khất Mãi lại không biết rằng, Ngay khi y vừa rời khỏi phủ Hoàng Long, trong thành đã bắt đầu nổi lên một âm mưu vô cùng lớn.

Từ sau khi Gia Luật Nô Chương giúp Ngô Khất Mãi đoạt được ngôi vị Hoàng đế, gã cũng được phong làm Liêu Vương như mong muốn, phủ Thái phó lúc đầu cũng biến thành phủ Liêu Vương, có thể nói là quyền cao chức trọng. Đặc biệt sau khi Ngô Khất Mãi đi Tam Long Lĩnh, đem tất cả chính vụ giao phó cho Gia Luật Nô Chương xử lý, kể từ đó, Gia Luật Nô Chương gần như trở thành giám quốc của Kim quốc, đại thần trong triều càng a dua nịnh hót gã, mỗi ngày trước cửa lớn phủ Liêu Vương đều tập trung rất nhiều quan viên đến cầu kiến, không ít người đều nói thầm rằng phủ Liêu Vương là hoàng cung thứ hai.

Tuy nhiên buổi tối hôm nay Gia Luật Nô Chương lại chặn toàn bộ người đến cầu kiến ở bên ngoài, sau đó ngồi vô cùng cung kính chờ một người ở trong thư phòng. Tới canh hai, bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó cửa phòng bị mở ra, một người áo đen trên mặt che tấm lụa đen đi đến, lúc này Gia Luật Nô Chương lập tức tiến lên hành lễ nói:

- Tham kiến Đặc sứ.

- Không cần đa lễ!

Chỉ thấy người áo đen cố ý dùng một loại âm thanh khàn khàn nói, làm cho người ta không nhận ra giọng thật của gã, sau đó chỉ thấy gã quan sát Ngô Khất Mãi một lần rồi cuối cùng mới nói:

- Mấy việc lần này ngươi xử lý vô cùng tốt, triều đình bên kia cũng hết sức hài lòng, chỉ cần có thể tiêu diệt Kim quốc bắt được Ngô Khất Mãi, đến lúc đó tuyệt đối không thể thiếu công lao của ngươi!

- Đa tạ đặc sứ, thuộc hạ từ sau khi nương nhờ vào triều đình, đã một lòng làm việc vì triều đình, cũng không dám tham công!

Sau vài câu tán dương Gia Luật Nô Chương, vị đặc sứ áo đen này cuối cùng nói tới chính sự, chỉ thấy lúc này giọng điệu y trịnh trọng nói:

- Liêu Vương, Ngô Khất Mãi đã rời khỏi phủ Hoàng Long rồi, việc tiếp theo ngươi chuẩn bị thế nào rồi, khi nào thì có thể chính thức bắt đầu?

- Đặc sứ, xin yên tâm, từ trước khi Ngô Khất Mãi rời khỏi ta cũng đã chuẩn bị xong rồi, các đội quân trung thành với ta đã được ta điều đến xung quanh phủ Hoàng Long, chỉ cần ta hạ lệnh, ngay lập tức có thể khống chế được phủ Hoàng Long, đến lúc đó lại tịch thu vũ khí của đội quân trung thành với Ngô Khất Mãi, với tình hình hiện tại của Kim quốc cho thấy, tướng lĩnh các nơi khác đến lúc đó nhất định sẽ dè chừng, dù sao bọn chúng đối với hành động cướp ngôi của Ngô Khất Mãi có phần không thích, kể từ đó, chúng ta chỉ cần thuận lợi khống chế phủ Hoàng Long, như vậy việc tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều.

Gia Luật Nô Chương lúc này tràn đầy tự tin mà đáp. Từ sau khi phản bội Liêu quốc, gã đã dẫn đầu bốn năm cuộc phản loạn, quả thực có thể gọi là “làm phản chuyên nghiệp”, căn bản sẽ không phát sinh sơ suất nào.
 
Back
Top