Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 490: Chương 490



Lúc trước, Lương Dư Âm cũng thích Quý Vinh và có dùng chút mưu mẹo khiến mình có thai, bắt Quý Vinh phải cưới cô ấy. Nhưng không yêu chính là không yêu. Một khi đàn ông đã không thích ai, cả đời họ cũng khó mà yêu nổi.

Vì vậy, nếu cứ đau khổ như vậy thì chẳng thà từ bỏ càng sớm càng tốt.

Có điều, một khi người ta đã chìm trong bể tình thì quả thật khó có thể tỉnh lại.

Bạch Lão Tam và Tang Tuyền đã kết hôn với nhau ngay giữa kỳ nghỉ hè của bọn nhỏ. Họ đều lớn tuổi nên cũng không có làm lớn, trực tiếp đăng ký kết hôn, chụp một tấm ảnh kết hôn, đặt mấy bàn ở thôn An Cư. Họ không có họ hàng nên chỉ mời một vài đồng nghiệp và người quen trong thôn. Sau này, Tang Tuyền mới biết được công việc thật sự của Bạch Lão Tam.

Hóa ra, Bạch Lão Tam lại được phân đến cục cảnh sát.

Nếu Bạch Lão Tam nói ra mình làm nghề gì trước, chắc chắn Tang Tuyền sẽ không dám kết hôn. Không những mình cô ấy, mà phải nói là hơn 95% đều sợ đến nơi đó. Vậy mà, chồng cô ấy lại làm việc trong cục cảnh sát.

Sau buổi kết hôn đông đúc sum vầy, trong nhà chỉ còn lại Bạch Lão Tam và Tang Tuyền. Tang Tuyền đi đến phòng ngủ sắp xếp lại đồ đạc của mình. Lúc trước, sau khi rời khỏi nhà chồng thì cô ấy chẳng mang theo bất cứ thứ gì. Những thứ này đều là Bạch Lão Tam mua cho cô ấy, khiến Tang Tuyền có đồ cưới để mặc, cũng không đến nỗi mất mặt. Dù sao, từ nay về sau cô ấy cũng sẽ sinh sống ở thôn An Cư này.

Nếu bị người khác chỉ trỏ thì cũng khó sống.

Tang Tuyền thấy Bạch Lão Tam đi vào phòng thì hơi căng thẳng, trái tim lập tức treo lơ lửng. Trước đó, Bạch Lão Tam chưa từng kể nhiều về ai với Tang Tuyền, ban đầu cô ấy cũng không biết hóa ra Bạch Lão Tam lại kết hôn lần đầu. Là lúc trước đi làm bên ngoài, bận quá mới không có kết hôn và vẫn kéo dài tới hôm nay.

Cô ấy quả thật đã nhặt được vàng, Bạch Lão Tam chẳng những kết hôn lần đầu, điều kiện gia đình cũng khá giả, còn có công việc ngon lành.

Tuy căn biệt thự này là anh cả và chị dâu của Bạch Lão Tam bỏ tiền xây, nhưng cũng đã cho Bạch Lão Tam, chỉ cần họ không ly hôn thì Tang Tuyền vẫn có tư cách sống trong nơi này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rèm cửa sổ được thả xuống, phòng ngủ lập tức trở nên tối tăm. Trước đây, Tang Tuyền đã từng kết hôn nên đương nhiên biết tiếp theo sẽ xảy ra cái gì, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy hơi lo lắng khi đối mặt với Bạch Lão Tam.

"Sao thế?" Bạch Lão Tam vươn tay, Tang Tuyền siết chặt vạt áo lùi lại. Bạch Lão Tam hiển nhiên cảm thấy khó hiểu, dù sao họ cũng đã kết hôn rồi.

"Lâm Sơn, em..." Tang Tuyền nhìn Bạch Lão Tam như đang muốn xác nhận cái gì đó nói: "Em từng ly hôn..."

"Anh biết." Bạch Lâm Sơn gật đầu nói: "Khi chị dâu thứ hai giới thiệu bạn gái cho anh, anh cũng đã nói chỉ muốn tìm ai nhỏ hơn khoảng mười tuổi, nhỏ quá thì không được."

Nói cách khác, không phải là anh ấy nhân nhượng cái gì hết.

"Anh không ngại thật hả?" Tang Tuyền lo lắng nhìn Bạch Lâm Sơn.

"Anh mà để ý thì đã không đi xem mắt rồi." Bạch Lâm Sơn đáp hết sức nghiêm túc. Anh ấy khác với những kẻ giả tạo hai mặt ngoài kia, có một số người ghét bỏ người ta từng ly hôn hay góa chồng, nhưng vẫn cần người ta, vừa hưởng thụ sự chăm sóc của họ, vừa dè bỉu họ.

"Vậy... vậy anh chờ em một chút." Tang Tuyền ngẫm nghĩ một lát rồi nói. Sau đó, cô ấy đứng lên, đi dép vào rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Một lát sau Tang Tuyền đã quay lại, nhưng chẳng có gì thay đổi, cô ấy chỉ chỉnh sửa lại búi tóc, chủ yếu là đi đánh răng, vì mới ăn cơm xong nên cô ấy sợ miệng mình có mùi.

Tang Tuyền bước đến cạnh giường, chần chờ một lát rồi nằm xuống.

Bây giờ là mùa hè, trên giường trải chiếu trúc, nằm ở trên cực kỳ mát.

"Em chuẩn bị xong rồi." Trái tim Tang Tuyền đập liên hồi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 491: Chương 491



Tang Tuyền thấy Bạch Lâm Sơn vẫn chậm chạp không làm gì thì khó hiểu mở mắt nhìn sang, thấy Bạch Lâm Sơn chỉ nằm bên cạnh nhìn mình chứ không có hành động nào. Tang Tuyền ngẫm nghĩ, sau đó sáp đến.

Dù sao mình cũng có một đoạn hôn nhân dài dòng, tuy không coi như là có kinh nghiệm phong phú, nhưng cũng có. Hơn nữa, chắc chắn là có nhiều kinh nghiệm hơn Bạch Lâm Sơn. Bạch Lâm Sơn chỉ lo làm việc, còn chưa quen cô gái nào.

Tang Tuyền cúi người đến gần đôi môi của Bạch Lâm Sơn, dè dặt hôn, lấy lòng chồng mình. Tang Tuyền thấy Bạch Lâm Sơn không chống cự, bèn cởi cúc áo anh ấy ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ấy chỉ mới cởi được hai cái cúc áo, vị trí của họ đã thay đổi. Bạch Lâm Sơn đè trên người Tang Tuyền, nắm chặt lấy đôi tay cô ấy, rồi hôn lên môi Tang Tuyền...

Dưới sự dẫn dắt của Tang Tuyền, Bạch Lâm Sơn đã hoàn thành xuất sắc bài thi của mình. Tang Tuyền khá là hài lòng, quả thật là mạnh hơn chồng cũ của mình rất nhiều. Cô ấy không biết chồng cũ của mình có cái gì mà lại kiêu ngạo như vậy.

Sau đó, Bạch Lâm Sơn bèn ôm lấy Tang Tuyền tựa vào đầu giường. Tuy mới vận động, nhưng có gió từ quạt điện thổi lạnh lạnh, cực kỳ thoải mái.

Tang Tuyền ngẩng đầu nhìn Bạch Lâm Sơn, thẹn thùng nói: "Lâm Sơn, giờ chúng ta đã kết hôn, sau này em sẽ đối xử thật tốt và cưng chiều anh."

Tang Tuyền nói xong thì ngượng ngùng dùng hai tay bụm mặt. Tuy Bạch Lâm Sơn lớn hơn cô ấy tám tuổi, nhưng ở trong lòng Tang Tuyền, cô ấy vẫn cảm thấy Bạch Lâm Sơn là một người em trai không có kinh nghiệm, cần người chị dày dặn kinh nghiệm như mình dẫn dắt.

Bạch Lâm Sơn cười khẽ nói: "Được thôi, về sau để anh trải nghiệm thử xem cái cảm giác được vợ cưng chiều là như thế nào."

Buổi tối, Bạch Lâm Sơn và Tang Tuyền đi đến nhà của Lý Trình Trình ở cách vách ăn cơm. Bạch Lão Nhị và Hoàng Tú Lan cũng dẫn theo con mình tới. Con của họ tên là Bạch Thiều Lâm, xấp xỉ Bạch Thiều Quang. Ba đứa trẻ khoảng mười tuổi sáp vào nhau phấn khích chơi tiếp.

Thực sự Lý Trình Trình lo con của mình cũng sẽ giống như Lý Hiểu Đồng và Điền Khả Khả. Nếu vậy thì cuộc đời của cô quả thật vô cùng thất bại, có vẻ những thứ đã khắc vào trong xương cốt thì dù có làm cách nào đi nữa cũng chẳng thể sửa được.

"Tang Tuyền, chị và Tú Lan đều ở trong thôn. Nếu em cảm thấy buồn thì có thể đến tìm bọn chị. Trong thôn có vài người không được thân thiện cho lắm, bình thường em cũng đừng qua lại với họ..." Lý Trình Trình dặn.

Tang Tuyền gật đầu đáp: "Em cảm ơn hai chị."

Tang Tuyền cảm thấy mình thật sự rất may mắn, chồng thứ hai cực kỳ tốt, chị em dâu vô cùng giỏi giang nhưng lại hiền lành, dễ ở chung. Cô ấy không cần phải nhẫn nhịn uất ức như ở nhà chồng cũ nữa.

Ăn tối xong, ba đôi vợ chồng, sáu người sắp tới tuổi trung niên cùng nhau đi dạo. Tang Tuyền khoác tay Bạch Lâm Sơn, trong lòng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Hóa ra, hôn nhân cũng có thể hạnh phúc như vậy. May mà cô ấy không có do dự, dứt khoát kết hôn với Bạch Lâm Sơn. Nếu cô ấy không dũng cảm bước ra bước thứ nhất, có lẽ Tang Tuyền sẽ không biết trên đời này còn có điều hạnh phúc như thế này.

Bởi vì vừa ly hôn nên Tang Tuyền cảm thấy cực kỳ tự ti, cảm thấy cuộc đời mình coi như xong. Nếu không phải Hoàng Tú Lan khuyên cô ấy thử xem, có lẽ Tang Tuyền sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện tái hôn. Vì cô ấy sợ mình sẽ gặp được người không tốt.

Nhưng giờ, Tang Tuyền lại cảm thấy may mắn khi mình nghe lời Hoàng Tú lan, không thì cô ấy đã chẳng có cơ hội được hạnh phúc như vậy.

Bạch Lâm Sơn và Tang Tuyền đi cuối cùng, Bạch Lâm Sơn nói với Tang Tuyền: "Tang Tuyền, nếu em muốn ở nhà nghỉ ngơi thì cứ ở nhà, thu nhập của anh đủ để cho chúng ta sống một cuộc sống khá giả. Nếu em không muốn nghỉ ngơi thì hãy đi theo chị dâu học hỏi."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 492: Chương 492



Tang Tuyền gật đầu: "Em biết rồi, anh yên tâm làm việc đi, không cần lo lắng chuyện của em đâu."

Về phần kiếm tiền thì khẳng định phải kiếm tiền, cũng không thể dựa vào Bạch Lâm Sơn nuôi được. Cô ấy không có khả năng tiêu tiền của người khác, vẫn nên tự mình kiếm tiền thì tốt hơn, như vậy cho dù có tiêu bao nhiêu tiền cũng không cần rối rắm.

Mọi người ở bên ngoài dạo qua một vòng, rồi tự về nhà, Bạch Lâm Sơn và Tang Tuyền thay phiên đi tắm rửa, đợi đến khi trở lại trong phòng ngủ, hai người đều ngượng ngùng nở nụ cười.

Dù sao hôm nay cũng vừa mới kết hôn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Quý Bằng ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, lúc học nghiên cứu sinh ở nước ngoài, cậu bé gặp nữ sinh trong nước cũng đến học nghiên cứu sinh. Bởi vì đến từ cùng một quốc gia, nên giữa hai người họ có một loại cảm giác tinh tinh tương tích, sau đó họ đến với nhau rất tự nhiên.

Sau đó dưới sự chứng kiến của giáo sư, bạn học nước ngoài, hai người họ cử hành hôn lễ kiểu Tây, có điều giấy chứng nhận kết hôn vẫn phải về nước làm thủ tục.

Điền Khả Khả hoàn toàn không có cơ hội, hơn nữa vợ của Quý Bằng cũng không phải là người mà Điền Khả Khả - một cô thôn nữ nhỏ có thể đối phó, Điền Khả Khả muốn giày vò cũng không nổi.

Mà Lý Hiểu Đồng, từ sau khi chán ghét Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình, cô ta không còn xuất hiện nữa. Lý Trình Trình vẫn phải thông qua Quý Bằng mới biết được tình hình mới nhất của cô ta.

Bởi vì bạn trai của Lý Hiểu Đồng là tai mắt của Quý Bằng, là Quý Bằng dùng tiền thuê anh ta yêu đương với Lý Hiểu Đồng, chỉ cần Lý Hiểu Đồng có điều bất thường thì anh ta sẽ báo cáo lại cho Quý Bằng.

Lý Hiểu Đồng còn chưa tốt nghiệp, mà cô ta đã mang thai, sau đó mẹ chồng tương lai lập tức tới làm loạn lên bảo Lý Hiểu Đồng nghỉ học trở về dưỡng thai. Lý Hiểu Đồng biết học tập là chuyện quan trọng cỡ nào, lập tức từ chối đề nghị của bọn họ, cô ta quá hiểu rõ tầm quan trọng của bằng cấp và công việc đối với phụ nữ. Nếu không cô ta sẽ giống như những người phụ nữ trong thôn kia, ở nhà làm thiếu phụ luống tuổi có chồng.

Thế nhưng, lúc tốt nghiệp đại học không có công việc nào được giao, chỉ có thể đích thân đi tìm việc làm, cho nên sau khi Lý Hiểu Đồng tốt nghiệp, lập tức kết hôn về nhà dưỡng thai với bạn trai của cô ta.

Chỉ là thật sự không ngờ, vừa kết hôn, thái độ của người ta lập tức thay đổi, hoàn toàn không chăm sóc cô ta, không quan tâm cô ta, cha mẹ chồng đối xử với cô ta cũng không tốt, họ nói rằng cô ta không biết liêm sỉ chưa kết hôn mà đã mang thai.

Cuộc sống của Lý Hiểu Đồng ở nhà chồng không hề dễ chịu, hơn nữa đãi ngộ này còn không bằng những người làm vợ ở thôn An Cư!

Cô ta đã nói những chuyện này cho ông bà nội, nhưng bọn họ không để ý tới cô ta, người cha bên kia lại không liên lạc được. Lúc này Lý Hiểu Đồng mới nhớ ra Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đối xử với cô ta tốt như thế nào, nhưng do đã nhiều năm cô ta không có liên lạc với bọn họ, hơn nữa còn làm tổn thương người tốt nhất đối với cô ta trên đời này, hiện tại cô ta không có mặt mũi liên lạc với bọn họ nữa.

Trước đây, thật sự cô ta thích Bạch Đại Sơn, chẳng thèm để ý đến vấn đề tuổi tác giữa bọn họ kém bao nhiêu, cô ta rất muốn ở bên cạnh Bạch Đại Sơn. Nếu như anh có thể chấp nhận cô ta, chắc có lẽ cô ta đã kết hôn với Bạch Đại Sơn từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ nhớ lại, cô ta cảm thấy tuổi Bạch Đại Sơn quá cao có thể làm cha của cô ta, nên cô ta không còn thích Bạch Đại Sơn nữa. Cô ta không biết lúc trước tại sao mình lại gấp gáp nói cho Bạch Đại Sơn biết. Nếu cô ta không nói ra, nhiều năm trôi qua, đợi đến lúc mình không thích Bạch Đại Sơn nữa, mối quan hệ giữa cô ta và chị gái anh rể sẽ không như gương vỡ khó lành.

Nhưng bây giờ tất cả đều đã quá muộn, một người sinh viên đại học như cô ta, giờ đây phải chịu giày vò ở nhà chồng, phải làm tất cả việc nhà, phải chăm sóc cô em gái và em trai của chồng, còn người đàn ông thì ở bên ngoài, nhiều tháng không thèm trở về một lần. Trong nhà có chuyện gì là cô ta phải gánh trên vai, sau đó cô ta mới nhận ra, lúc trước Lý Trình Trình gánh trên vai cả gia đình là điều khó khăn đến mức nào, cô ta cũng biết, Lý Trình Trình đã loại cô ta ra khỏi nhà họ Lý từ lâu rồi.

Sau khi chồng của Lý Hiểu Đồng ra ngoài làm việc, sẽ không ở nhà để mắt đến Lý Hiểu Đồng nữa, đương nhiên sẽ không liên lạc với Quý Bằng, Quý Bằng không biết tình hình gần đây, cũng sẽ không thông báo cho Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình không biết chuyện của Lý Hiểu Đồng, đương nhiên, cô cũng không quan tâm đến Lý Hiểu Đồng.

Cha của Lý Hiểu Đồng cũng là một người không có lương tâm, đã bao nhiêu năm rồi mà không gọi điện thoại hỏi thăm Lý Hiểu Đồng một câu, xem ra là có vợ, có con, có giường ấm rồi nên sớm quên sạch con của người vợ đã mất.

Lúc trước cô đã nói rõ với Hà Kiến Nghiệp, cô chỉ phụ trách chăm sóc Lý Hiểu Đồng, những chuyện khác thì cô không phụ trách, cho nên hiện giờ Lý Hiểu Đồng biến thành như vậy, cũng không trách cô được.

Muốn trách thì phải trách người làm cha kia, bản thân ông ta không nuôi con gái, cũng không ngăn cản cha mẹ liên lạc với Lý Hiểu Đồng, nên đã hủy hoại một cô gái tốt thành như vậy.

Chỉ có điều Lý Hiểu Đồng cũng là một người ngốc, dám tỏ tình với Bạch Đại Sơn, mà không dám rời khỏi nhà chồng, phải biết rằng cha cô ta đã mua cho cô ta mấy cái bất động sản, mấy năm nay tiền thuê nhà thu được không ít, cô ta có tiền, cần gì phải chịu tội ở nhà chồng như vậy chứ?

Quý Bằng ở nước ngoài vài năm, có mạng lưới quan hệ của mình, sau khi Bạch Thiều Quang, Bạch Thiều Hoa, Bạch Thiều Lâm thi tốt nghiệp trung học, cậu ta lập tức đưa ba người bọn họ ra nước ngoài học tập, có hai vợ chồng Quý Bằng chăm nom, sẽ không cần Lý Trình Trình bận lòng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn xem như hoàn toàn được giải thoát, hiện giờ đã đến ngàn năm sau, xã hội phát triển nhanh chóng, quốc gia phồn vinh giàu mạnh, hai người giao xí nghiệp cho hai vợ chồng Bạch Lão Nhị xử lý, sau đó ra ngoài du lịch.

Lý Trình Trình có một không gian, chính là sơn động và đường hầm khổng lồ kia, cô đặt hết tiền và đồ đạc vào trong đó, nơi đầu tiên cô dẫn Bạch Đại Sơn đi chính là mấy thành phố hạng A của sau này, mỗi lần đến một thành phố, họ sẽ mua mấy căn nhà, gia đình bốn người bọn họ, mỗi người một căn, về phần người khác có mua hay không, cô cũng không quan tâm.

Vào thời điểm này, không có quá nhiều hạn chế khi đi đến nơi khác, cho nên họ có thể đi bất cứ đâu cũng được, lúc du lịch, bọn họ thưởng thức phong cảnh khắp nơi, trải nghiệm ẩm thực và vui chơi giải trí ở địa phương, tự mình đi du lịch thay vì đi theo đoàn du lịch, cho nên họ có thể chơi từ từ, không cần tranh thủ thời gian.

Lý Trình Trình còn đang ở điểm du lịch, cô buôn bán rất nhiều món quà nhỏ mà chỉ có ở các điểm du lịch đó mới có. Cô định khi quay về thôn An Cư, mở một quán nhỏ chơi, nếu không rảnh quá sẽ nhàm chán biết bao!

Hơn nữa cô và Bạch Đại Sơn kiếm được tiền gây dựng sự nghiệp tài chính cũng bởi vì bày sạp mà. Ban đầu, bọn họ kiếm được tiền bằng cách bày sạp bán quả dại, còn bán rau trộn rau diếp cá, món phá lấu, đồng thời yêu cầu Bạch Lão Tam sai người của trấn Nam Nguyệt giúp cô vận chuyển hải sản khô tới...

Vì để trải nghiệm thú vui khi đi biển, Lý Trình Trình còn dẫn Bạch Đại Sơn đến trấn Nam Nguyệt, cuối cùng bọn họ cũng tới nơi Bạch Lão Tam đã từng công tác nhiều năm, chẳng qua nơi này đã khác hoàn toàn với hai mươi năm trước.

Lý Trình Trình hỏi thăm thời gian thích hợp ra biển bắt hải sản, chuẩn bị đầy đủ đồ nghề đi biển bắt hải sản, đến thời gian là lập tức ra biển bắt hải sản với Bạch Đại Sơn, trải nghiệm một chút thú vui khi bắt hải sản.

Lúc này đã có điện thoại di động, chỉ có điều loại đó không giống với điện thoại di động đời trước, cái lúc này là máy nhắn tin và Nokia, mặc dù ở xa nhau nhưng Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn vẫn duy trì liên lạc với những người trong gia đình và những người trong công ty, họ vẫn giữ liên lạc với những người ở xa như thành phố Thượng Hòa, cho nên bọn họ vẫn biết một vài chuyện lớn nhỏ.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 493: Chương 493



Lý Trình Trình đều hợp tác với Lục Lập Xuân, Lục Sơ Hạ, mặc dù cô không tham gia hoạt động của công ty, nhưng cô có cổ phần nên được chia hoa hồng, công ty kiếm được nhiều tiền, phần hoa hồng của Lý Trình Trình cũng nhiều.

Cho nên mối liên hệ giữa Lý Trình Trình và hai chị em họ khá mật thiết, bởi vì cô phải tìm hiểu kế hoạch của công ty bất cứ lúc nào, không thể để Lục Lập Xuân và Lục Sơ Hạ đầu tư vào hạng mục thua lỗ.

Bởi vì cô vẫn luôn rất kiếm tiền, chưa từng thua lỗ lần nào, cho nên Lục Lập Xuân và Lục Sơ Hạ vô cùng tín nhiệm Lý Trình Trình. Lý Trình Trình cũng bảo hàng năm bọn họ đều thu hồi lợi nhuận hợp lý, không cần mở rộng quá lớn, nếu không thậm chí họ sẽ không biết rốt cuộc mình đã kiếm được bao nhiêu tiền.

Lý Trình Trình biết có một bờ biển sẽ phát triển thành thắng cảnh du lịch trong tương lai, hơn nữa đây cũng là thiên đường cho người phương Bắc vào mùa đông. Cho nên trong khi chơi vài ngày ở trấn Nam Nguyệt, Lý Trình Trình đã dẫn Bạch Đại Sơn đến đó mua mấy căn nhà có tầm nhìn nhìn ra biển, ít nhất trong hai mươi năm tới họ vẫn có thể kiếm tiền, đợi đến thời điểm giá phòng cao ngất rồi bán đi là được.

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn không phải lúc nào cũng chơi ở bên ngoài mà không trở về, hàng năm bọn họ sẽ về thôn An Cư một lần, sau đó lại đi, dù sao lúc này đã có máy bay rồi, đi đâu cũng thuận tiện.

Cứ như vậy, trong thời gian con học đại học, cô và Bạch Đại Sơn gần như đã đi khắp đại đa số các điểm du lịch trong nước, nhất là những nơi đặc biệt nổi tiếng trong tương lai, Lý Trình Trình đã đưa Bạch Đại Sơn đi du lịch trước.

Rất nhiều căn nhà ở nhiều nơi có thể chốt đơn là Lý Trình Trình đều chốt, không thể chốt đơn thì bỏ, dù sao hiện tại trong tay cô cũng không thiếu nhà ở, tạm thời cô đều nhờ công ty môi giới quản lý thay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc trước Hoàng Dĩ Đồng muốn cho con gái mình và Bạch Thiều Quang trở thành thanh mai trúc mã, sau khi lớn lên sẽ gả cho Bạch Thiều Quang, làm con dâu của Lý Trình Trình, như vậy đồ của Lý Trình Trình, đều sẽ là của Hoàng Mộng Đào.

Lý An An nhận nuôi Lý Minh Tinh và Lý Minh Nguyệt, cũng có chủ ý này, chẳng qua kế hoạch của bọn họ đều thất bại. Bởi vì Bạch Thiều Quang du học ở nước ngoài, tìm được một cô bạn gái người lai vô cùng xinh đẹp phải nói là đặc biệt xinh đẹp, Lý Trình Trình nhìn là thích ngay, có thể mở video trên máy tính, nên Bạch Thiều Quang đã mở video với Lý Trình Trình, giới thiệu bạn gái cho Lý Trình Trình biết.

Lý Trình Trình cảm thấy cô con dâu tương lai này xinh đẹp, mà cô con dâu tương lai này cũng cảm thấy Lý Trình Trình vô cùng xinh đẹp, hai người biết mặt nhau, cứ như vậy mà trở thành bạn tốt qua mạng, hoàn toàn không giống như là mẹ chồng nàng dâu.

Bạch Thiều Hoa không tìm bạn trai ở nước ngoài, bởi vì cô bé không muốn gả ra nước ngoài, nếu như sau này cô bé phải ở nước ngoài một mình, vậy thì quá cô đơn.

Sau khi tốt nghiệp cô bé muốn về nước tìm việc làm, cô bé không muốn mãi ở nước ngoài, ngay cả thứ muốn ăn cũng không ăn được, thói quen ăn uống khác nhau, khiến cô bé vô cùng không hợp với cuộc sống ở nước ngoài.

Chính bởi vì rất nhiều người có cùng cảnh ngộ đồng cảm với cô bé, cho nên Bạch Thiều Quang phát hiện cơ hội làm ăn, sau đó ở nước ngoài bắt đầu kinh doanh dịch vụ ăn uống. Mặc dù trong tương lai cậu bé sẽ về nước, nhưng cậu bé có thể thành lập công ty, sau đó mời người phụ trách chuyên môn xử lý.

Trái lại, Lý Trình Trình thật sự không ngờ rằng, bọn nhỏ ra nước ngoài du học, lại phát triển sự nghiệp, hơn nữa còn khiến nó trở nên lớn mạnh như vậy, có thể nói thời gian này là cực kỳ tốt.

Cô chưa bao giờ nghĩ mình phải xông xáo ở nước ngoài, bởi vì tinh thần và sức lực của con người là có hạn, cô không muốn khiến bản thân mệt mỏi quá mức. Dù sao cuộc đời con người rất ngắn ngủi, chỉ cần có tiền là được, thật sự không cần phải bởi vì kiếm tiền mà ảnh hưởng đến cuộc sống của chính mình.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 494: Chương 494



Năm thứ ba Bạch Lâm Sơn và Tang Tuyền kết hôn, cũng chính là lúc Bạch Lâm Sơn sắp tròn bốn mươi tuổi thì có một cô con gái, sau đó Bạch Lâm Sơn cũng không muốn có con nữa, sợ mình già rồi, vài năm nữa không nuôi nổi con.

Đợi đến lúc anh ấy sắp bảy mươi tuổi, con gái mới ba mươi tuổi, đây chính là khoảng thời gian tốt nhất trong đời, anh ấy sợ sẽ liên lụy đến con, đương nhiên không muốn sinh con nữa.

Hơn nữa phía trước Tang Tuyền còn có ba đứa nhỏ, bên nhà chồng trước của Tang Tuyền thật sự đối xử không tốt với ba đứa nhỏ này. Bạch Lâm Sơn dẫn theo đồng nghiệp tìm lý do tới nhà để mang ba đứa nhỏ ra ngoài, thu xếp ở trên trấn, không để cho bọn nhỏ tiếp tục chịu khổ ở nhà đám người kia nữa.

Mà năm đó, chồng cũ của Tang Tuyền thực sự không thể vừa ý, cô gái trong thành phố kia vì muốn chứng minh sức hấp dẫn của mình mà cố ý ôm lấy anh ta. Sau khi Tang Tuyền kết hôn với Bạch Lâm Sơn lần thứ hai, cô gái đó đã lập tức từ chối anh ta, sau đó cười cười nói nói với người khác, lúc này anh ta mới kịp nhận ra, mình bị người ta chơi đùa.

Thế nhưng giờ đây hối hận đã không còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì Tang Tuyền đã không còn, anh ta đã mất đi người phụ nữ thực sự tốt với anh ta.

Tang Tuyền không đi gặp ba đứa nhỏ kia, bởi vì trong cảm nhận của mọi người, cô ấy đã không còn, không còn là biến mất nên không cần phải xuất hiện. Bạch Lâm Sơn thuê bảo mẫu chăm sóc bọn nhỏ, sắp xếp cho bọn nhỏ đến trường học, chăm sóc bọn họ thật tốt, cuộc sống tốt hơn nhiều so với những đứa nhỏ trong thời đại này, cho nên không cần Tang Tuyền lo lắng chuyện gì cả.

Về phần tương lai như thế nào, vậy phải xem chính bọn nhỏ có cố gắng hay không, dù sao xuất phát điểm của rất nhiều người còn không cao bằng bọn nhỏ, hiện tại bọn nhỏ có thể có xuất phát điểm cao như vậy, phải nên quý trọng cơ hội.

Tang Tuyền cũng đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong nhà máy thực phẩm kho của Lý Trình Trình, bởi vì nhà máy ở ngay trong thôn An Cư, Tang Tuyền cũng không cần ra ngoài, chỉ cần ở trong thôn An Cư là được.

Hơn nữa, mặt tiền của trường học bên kia, hiện tại đã biến thành đường dành riêng cho người đi bộ, người ở thôn An Cư muốn mua đồ là có thể trực tiếp đến đó mua, không cần phải chạy lên thị trấn. Trừ phi có chuyện gì bắt buộc phải đi, nếu không cứ ở lại thôn An Cư, mọi người có thể sống thoải mái hơn người ở thành phố.

Ba người Bạch Thiều Quang bọn họ vừa tốt nghiệp trung học là lập tức xuất ngoại học đại học, cho nên khi tốt nghiệp đại học, cũng mới hơn hai mươi, mà Lý Trình Trình mới hơn bốn mươi, Bạch Đại Sơn lớn hơn Lý Trình Trình mười tuổi, anh hơn năm mươi tuổi.

Thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt một cái, Lý Trình Trình đã tới đây gần ba mươi năm, qua vài năm nữa là tròn ba mươi năm, cô cứ như vậy vô duyên vô cớ mà tới đây được nhiều năm như thế, không biết cô của kiếp trước rốt cuộc sống thế nào rồi.

Bọn nhỏ lại ở nước ngoài học nghiên cứu sinh, đợi đến khi tốt nghiệp trở về, Bạch Thiều Quang cũng đã hai mươi lăm tuổi, mà Lý Trình Trình lúc này đã tới nơi này tròn ba mươi năm.

Bạch Thiều Quang dẫn bạn gái người lai của cậu bé trở về, bởi vì trước đó bọn họ lãnh giấy chứng nhận rồi, nhưng chưa tổ chức hôn lễ, bây giờ người đã trở về, đương nhiên phải tổ chức hôn lễ rồi.

Vợ Bạch Thiều Quang nói muốn trải nghiệm về hôn lễ ngày xưa, cho nên Lý Trình Trình đã sắp xếp người làm cho bọn nhỏ một hôn lễ kiểu Hán khác với người bình thường, kiểu hôn lễ này gần giống với kiểu thịnh hành trong mười năm sau, nhưng lúc này vẫn chưa phổ biến, Lý Trình Trình chỉ đem nó đến sớm hơn mà thôi!

Hôn lễ đặc biệt của Bạch Thiều Quang, trong tương lai rất nhiều năm sau, sẽ được mọi người bàn tán say sưa, bởi vì sự đặc biệt, long trọng, đẹp đẽ, lãng mạn, những ai bàn tán về chuyện này, đều không nhịn được mà khen ngợi và hâm mộ.

Bạch Thiều Hoa gia nhập công ty điện ảnh và truyền hình, quản lý công ty điện ảnh và truyền hình, công ty điện ảnh và truyền hình có cổ phần của Lý Trình Trình, cô bé tiến vào học tập quản lý cũng là chuyện bình thường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm Bạch Thiều Quang tổ chức hôn lễ, bởi vì Lý Trình Trình quá vui, nên cô đã uống thêm hai chén rượu, ban đêm ngủ thiếp đi, trên mặt xuất hiện ý cười mãn nguyện.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 495: Chương 495



Buổi sáng ngày thứ hai, không đúng, cũng không biết mấy giờ, Lý Trình Trình cố gắng mở mí mắt nặng trịch, hoang mang nhìn giá truyền dịch trên đỉnh đầu.

Cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Đây là phòng bệnh của bệnh viện phải không?

Ngày hôm qua con trai lớn của cô tổ chức hôn lễ, bởi vì vui quá nên cô uống thêm mấy chén, nhưng sau khi uống say, không có xảy ra chuyện gì mà nhỉ, sao lại vào bệnh viện chứ?

Hơn nữa phong cách bài trí này, kiểu dáng bài trí không phải bệnh viện nhà họ Quý, cô đã đến chi nhánh của bệnh viện nhà họ Quý ở thôn An Cư rất nhiều lần rồi, nó vẫn chưa được sửa chữa lại mà!

Lúc này, một vị y tá đi tới, cúi đầu kiểm tra Lý Trình Trình một chút, phát hiện cô đã tỉnh lại, ánh mắt cũng trở nên trong sáng hơn, cô ấy không khỏi vui mừng: "Đồng chí, cô tỉnh rồi sao?"

Lý Trình Trình khó hiểu chuyển động tròng mắt một chút: "Chị gái nhỏ, tôi bị làm sao vậy? Tại sao tôi lại ở bệnh viện thế?"

"Cô xảy ra tai nạn xe, đã hôn mê ba ngày rồi." Giọng nói của y tá trở nên vui vẻ hơn.

"Tai nạn xe? Không phải tài xế tông rồi bỏ chạy sao?" Lý Trình Trình chuyển động tròng mắt một chút, cô nhớ tới, buổi tối mấy ngày hôm trước đúng là cô đã cãi nhau với cha mẹ, bởi vì cha mẹ bảo cô cho em trai lấy tiền, sau đó cô lập tức chạy ra ngoài, sau khi ánh sáng chói lóa chiếu vào, cô không còn biết gì nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng không phải cô đã xuyên đến thập niên tám mươi sao?

Lúc con trai lớn của cô kết hôn, cô tình cờ xuyên qua qua ba mươi năm, chẳng lẽ cô không xuyên qua, mà chỉ đang nằm mơ? Một giấc mơ kéo dài ba mươi năm trong vòng ba ngày?

Chẳng lẽ bởi vì trong cuộc sống hiện thực không có ai thích cô, cho nên mới để cho cô mơ mộng như vậy, để cho cô có một người đàn ông yêu thương cô cả đời, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện sao?

"Tài xế không có tông rồi bỏ chạy, anh ấy đưa cô đến bệnh viện, còn đóng năm trăm ngàn tiền chữa bệnh, mấy ngày nay, đối phương vẫn luôn chăm sóc cô." Y tá giải thích.

Mặc dù Lý Trình Trình hoang mang nhưng vẫn gật đầu, thật không ngờ đối phương vẫn là một người có trách nhiệm, gây ra thương tổn lớn như vậy, mà lại lựa chọn giải pháp cứu vãn, cũng không biết anh ta là ai nữa.

Cho dù biết là ai, cô sẽ không biết ơn anh ta, dù sao thì anh ta cũng lái xe đụng cô, làm gì có người nào sẽ biết ơn một người suýt chút nữa là đ.â.m c.h.ế.t mình cơ chứ?

Có điều người này rất có tiền, vậy mà trực tiếp nộp năm trăm ngàn tiền chữa bệnh, như vậy đợi đến khi cô xuất viện, cô có thể nhận lại nhiều hơn và phí bồi thường ít hơn.

Y tá đi gọi bác sĩ điều trị chính của Lý Trình Trình tới, sau đó mọi người đẩy Lý Trình Trình đến các phòng kiểm tra để làm xét nghiệm, sau khi kiểm tra thì biết được một kết quả, đó chính là Lý Trình Trình không có gì đáng ngại, ở thêm vài ngày nữa là có thể xuất viện.

Mặc dù biết mình sẽ không chết, hơn nữa cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng trong lòng Lý Trình Trình lại cảm thấy trống trải, bởi vì chồng và con của cô đều không còn, tài sản của cô không còn, tất cả những gì cô dốc sức làm ra đều không còn, bây giờ cô lại trở thành một nô lệ trong công việc bình thường không có thu nhập được bao nhiêu.

Giấc mộng hào môn của cô tan vỡ.

Khi cô quay trở lại phòng bệnh lần nữa thì đã đến giữa trưa, nhân viên giao đồ ăn trưa tới, đặt trên bàn bên cạnh Lý Trình Trình, cô hỏi: "Đồng chí, chỗ này đã trả tiền chưa?"

"Đã trả rồi, cô có thể yên tâm ăn." Nhân viên giao thức ăn nói.

Xem ra người tài xế tông cô kia đã sắp xếp xong xuôi rồi, không biết rốt cuộc anh ta là ai, biết cô đã tỉnh lại, cũng không đến chăm sóc cô nữa.

Lý Trình Trình đang định bưng cơm trưa lên ăn, lại nhìn thấy bên cạnh đặt hai chiếc điện thoại di động, một chiếc là chiếc điện thoại di động cũ đã bị đụng vỡ có vô số vết nứt, còn một chiếc thì giống hệt với loại điện thoại di động.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 496: Chương 496



Lý Trình Trình cầm lấy chiếc giống với điện thoại di động kia, phát hiện thẻ điện thoại di động của mình đã cài ở trên, tất cả phần mềm cần tải đều được tải xuống, nhưng vẫn chưa đăng nhập, đối phương không biết mật mã của cô.

Lý Trình Trình nhanh chóng đăng nhập các phần mềm, phần mềm trò chuyện liên tục xuất hiện tin nhắn mới trong vài phút, thấy không có cha mẹ và em trai, Lý Trình Trình cũng yên tâm.

Cũng may tài xế không liên lạc với cha mẹ cô.

Nếu không thì cha mẹ và em trai của cô chắc chắn sẽ không để cho cô chữa trị, mà lựa chọn phải bồi thường tiền, bởi vì trong lòng bọn họ hoàn toàn không có đứa con gái và người chị như cô.

Bây giờ chẳng phải đang phổ biến trào lưu giới trẻ từ chức về nhà làm ruộng để dưỡng lão sao? Chờ cô xuất viện rồi, cô cũng đi từ chức, không làm nữa, sau đó cô sẽ tìm một bản làng nhỏ không có người, trải qua cuộc sống nhàn hạ, tự do, không để cha mẹ và em trai tìm được cô, không để bọn họ coi cô là cây rụng tiền nữa.

Lý Trình Trình đặt điện thoại di động mới xuống, nhưng không nỡ cầm lấy điện thoại di động cũ của mình, mặc dù nó được mua với giá hơn một ngàn đồng, nhưng cô cực kỳ thích nó, hơn nữa cái điện thoại di động này đã dùng bốn năm rồi, thật sự cô vô cùng không nỡ.

Cô cầm điện thoại di động lên, thử ấn một cái, không ngờ màn hình lại thật sự sáng lên, ngón tay cô nhẹ nhàng trượt lên trên, lập tức xuất hiện một trang web nghe sách.

Chắc là sau khi cãi nhau với cha mẹ rồi chạy ra ngoài, lúc cô cầm trên tay, không cẩn thận mở ra phần mềm nghe sách này, bởi vì đôi khi điện thoại di động để ở trong túi quần hoặc túi áo, không cẩn thận đụng phải, cũng sẽ tự động gọi điện thoại cho người khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tầm mắt Lý Trình Trình dừng lại ở quyển sách kia, cô vội vàng mở giới thiệu vắn tắt ra xem, không ngờ lại là một quyển sách niên đại, là một quyển sách hình tượng một lớp nhân vật, bên trong quyển sách có nhiều nhân vật chính, rất nhiều mẩu chuyện xưa giống như một quyển tuyển tập.

Nam chính trong trang mục đầu tiên là Bạch Lâm Sơn, cũng chính là Bạch Lão Tam, mà nữ chính là Tang Tuyền, một người phụ nữ bị chồng vứt bỏ, dưới sự giới thiệu của người khác, quen biết Bạch Lão Tam, và cốt truyện hai người sống bên nhau trọn đời.

Chính là bởi vì số liệu của mục này tốt, cho nên tác giả đã viết mục thứ hai, cũng chính là lúc Trình Tuyết Dương sống lại, không đến thôn An Cư với Lý Minh Sơn, mà là bên nhau cả đời với Quý Hạc Minh.

Mục thứ ba là Lý An An thay thế thân phận Lý Trình Trình, cốt truyện trở về nhà họ Quý, nguyên chủ Lý Trình Trình này là một bia đỡ đạn c.h.ế.t sớm.

Lý Trình Trình nhanh chóng lật ra phía sau, thấy kết cục của Bạch Lão Đại và Bạch Lão Nhị, chỉ có mấy câu ngắn gọn, đều giống như Lý Trình Trình, c.h.ế.t sớm, đều là bia đỡ đạn.

Lý Trình Trình khiếp sợ không thôi, cho nên sau khi cô xảy ra tai nạn xe hôn mê trong ba ngày, cô thật sự đã đến thập niên tám mươi, hơn nữa còn thay đổi kết cục của rất nhiều người khác?

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Lý Trình Trình lại cảm thấy yên tâm, chỉ cần biết bọn họ rất tốt là được, không thể ở bên nhau cũng không sao, bởi vì cô đã hưởng thụ được một tình yêu tốt nhất trên đời này rồi, cô không có gì phải tiếc nuối.

Sau này nếu lại gặp được một người đàn ông tốt như Bạch Đại Sơn, cô sẽ cân nhắc, nếu như không gặp được thì thôi, không gặp được thì cứ sống một mình.

Cô đã sống một mình hai mươi tám năm rồi, không biết tương lai có thêm hai mươi tám năm nữa hay không, sao cô không sống nổi được chứ?

Lúc này, điện thoại di động mới của Lý Trình Trình đột nhiên vang lên, cô nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, trên màn hình thoáng hiện bạn tốt của cô - Lữ Hòa.

Mọi người đều gọi cô ấy là Tiểu Hòa Miêu.

Lý Trình Trình điều chỉnh tâm lý xong rồi bấm vào màn hình trả lời: "Tiểu Hòa Miêu, cô tìm tôi có việc gì không?"

"Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? Điện thoại không nghe, tin nhắn cũng không trả lời, nếu cậu lại không nghe điện thoại nữa là tôi đi báo cảnh sát đấy!" Tiểu Hòa Miêu sốt sắng nói trong điện thoại.

Lý Trình Trình cười xấu hổ: "Xin lỗi, gần đây tôi đang leo núi Thái Sơn, không có số mới, khi về nhất định tôi sẽ mời cậu ăn cơm!"

Tiểu Hòa Miêu và cô ấy sống cùng một khu nhưng không ở cùng một tòa nhà. Có rất nhiều người trong khu nhà của họ bằng tuổi nhau, nhưng vì điều kiện gia đình khác nhau nên mỗi người học một trường. Từ nhỏ đến lớn, Lý Trình Trình được phân đến trường học nào thì cô học ở đó, ngay cả khi không ai thích trường đó và cố gắng hết sức để được học ở trường khác. Bố mẹ cô sẽ không can thiệp đến chuyện này.

Nhưng cô và Tiểu Hòa Miêu lại học cùng trường, trên đường đi học về có một người bạn đồng hành. Mẹ kế của Tiểu Hòa Miêu là chủ gia đình, mẹ kế làm sao có thể dậy sớm mỗi ngày đưa cô ấy đến trường được. Cô ấy đã tự mình đi xe của trường từ khi còn học mẫu giáo. Vào tiểu học cô ấy đi bộ đi học lại có Lý Trình Trình làm bạn, vì vậy hai người đã hình thành một tình bạn sâu sắc.

Vốn dĩ Tiểu Hòa Miêu muốn rủ Lý Trình Trình đi mua sắm, nhưng không ngờ Lý Trình Trình lén lút chạy lên núi Thái Sơn, sau đó nghĩ đến điều gì đó, mắt cô ấy sáng lên: "Có anh chàng đẹp trai nào leo núi cùng cậu không?"

"Cậu nghĩ gì vậy? Tôi đi một mình." Lý Trình Trình nói: "Được rồi, tôi không trì hoãn cậu nữa, cậu đi chơi đi! Khi nào về tôi sẽ đi tìm cậu."

Đúng là có một anh chàng đẹp trai đi cùng mình, chính là người lái xe gây tai nạn, nhưng cô không nhìn thấy người ta như nào nên cũng không biết người ta là anh chàng đẹp trai hay là ông chú.

Ba ngày sau Lý Trình Trình xuất viện, vì không liên lạc được với người kia nên bệnh viện đã hoàn ba mươi năm vạn còn lại cho Lý Trình Trình. Nhưng người ta không để lại số điện thoại nên Lý Trình Trình cũng không biết làm cách nào để liên lạc được, chỉ có thể chờ đợi.

Sau khi xuất viện, Lý Trình Trình không về nhà, cô không muốn quay lại ngôi nhà đó. Dù sao thời đại này chỉ cần có điện thoại di động và căn cước công dân là được.

Lý Trình Trình do dự một chút sau đó đăng nhập vào phần mềm mua vé, tìm kiếm vé tàu hoặc vé tàu cao tốc đi huyện Dương Chi. Bây giờ đã là năm 2030. rất nhiều ga tàu ở các huyện nhỏ cũng đã được nâng cấp lên ga tàu cao tốc, vì vậy Lý Trình Trình đã mua vé tàu cao tốc khởi hành vào ngày hôm nay. Cô muốn đến xem thôn An Cư hiện tại như nào rồi.

Thôn An Cư có thịnh vượng như thời cô còn ở đó không?

Vé tàu hai tiếng sau xuất phát, ga tàu cao tốc còn cách đây ba mươi phút nên Lý Trình Trình bắt xe buýt đi thẳng đến ga tàu cao tốc.

Vì lúc này chỉ có một mình nên cô không dám gọi những chiếc xe riêng đó một mình. Cô không muốn xảy ra thêm bất kỳ tai nạn nào trước khi đến thôn An Cư.

Cô muốn đến thôn An Cư để xem có người tên Bạch Đại Sơn hay không. Dù biết đó chỉ là một câu chuyện trong sách nhưng cô vẫn muốn đến xem vì thật sự có một nơi là huyện Dương Chi, vậy có khả năng cũng có thôn An Cư hay không?

Lý Trình Trình mang tâm trạng lo lắng hồi hộp ngồi trên xe buýt, cô thậm chí còn không có tâm trạng nghịch điện thoại, nhịp tim luôn rất nhanh vì cô sắp mở ra chiếc hộp pandora.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 497: Chương 497



Đến ga xe lửa, vẫn còn sớm nên Lý Trình Trình bắt đầu đi dạo quanh ga mua một chiếc xúc xích nướng để ăn, đồng thời mua một hộp cơm trưa với giá mười lăm tệ. Cô định giữ lại để lên tàu ăn vì đồ ăn trên tàu quá đắt, phải mất mấy chục tệ một suất ăn nên suất cơm mười năm tệ này tiết kiệm hơn nhiều.

Tàu cao tốc đến rồi, làm thủ tục và lên tàu. Bốn giờ sau, tàu cao tốc đã đến ga cao tốc ở huyện Dương Chi. Lý Trình Trình nhìn lại ga cao tốc thấy bốn chữ lớn trên đó - Ga Dương Chi Tây!

Cái này chắc hắn đã được sửa sang lại sau khi cô rời đi nhiều năm.

Bây giờ mới là buổi chiều, muốn đến thôn An Cư vẫn chưa muộn nên Lý Trình Trình đi đến sân ga bên ngoài ga cao tốc để đợi xe buýt. Ở đây có xe đi thẳng đến thôn An Cư, khá thuận tiện.

Lý Trình Trình ngồi trên xe, tâm trạng vừa hồi hộp vừa phấn khích, dường như sắp không thở được nữa.

"Cô bé, có chuyện gì thế?" Đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai cô. Lý Trình Trình quay lại thì thấy đó là một bà lão.

Lý Trình Trình cười lắc đầu: "Cảm ơn bà, cháu không sao, vừa rồi cháu sợ lỡ xe buýt chạy hơi nhanh nên cảm thấy khó thở."

"Tuyến xe này nửa tiếng nữa cũng có một chuyến, cháu có thể bắt kịp mà, đừng lo lắng." Bà lão nói.

Lý Trình Trình gật đầu: "Cảm ơn bà, cháu biết rồi."

Chuyến xe buýt này từ thành phố đến thôn An Cư hình như do cô đã xin trước đây, không ngờ mấy chục năm rồi vẫn còn tồn tại.

Từ những năm 1980 đến năm 2030 đã gần bốn mươi năm mươi năm, cũng đã bằng tuổi một người đàn ông trung niên.

Lý Trình Trình do dự một chút, sau đó ngập ngừng hỏi: "Bà ơi, ở chỗ này thực sự có thôn An Cư rất thịnh vượng phải không? Cháu ở trên mạng thấy mọi người đề xuất rất nhiều, nhưng cháu không biết đây có phải là thôn An Cư không..."

"Ở chỗ chúng ta đúng là có thôn An Cư, được phát triển từ những năm tám mươi. Thôn An Cư tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, thịnh vượng hơn thành phố. Ngày nay không có ai lên thành phố mà có rất nhiều người bên ngoài đi đến thôn An Cư, thôn An Cư của chúng ta đang phát triển rất tốt..."

Lý Trình Trình cảm thấy nhẹ nhõm sau khi biết được thôn An Cư thực sự tồn tại. Có vẻ như những nỗ lực của cô đã không biến mất vì sự ra đi của cô, bây giờ mọi người vẫn sống những ngày tháng tốt đẹp ở đây.

"Bà ơi, ai đã làm thôn An Cư phát triển như này?" Lý Trình Trình tò mò hỏi.

"Bà không phải người trong thôn An Cư mà sống cách thôn An Cư hai thôn, nhưng bà nghe nói hình như là một cô gái đến từ thôn An Cư. Cô ấy thực sự rất bản lĩnh, có đầu óc kinh doanh vào những năm tám mươi. Tên cô ấy là Lý Trình Trình hay sao ấy, nhưng bà chưa gặp cô ấy bao giờ..."

"Tên cháu cũng là Lý Trình Trình đấy!" Lý Trình Trình mỉm cười nói: "Có khi sau này cháu có thể giỏi như bà ấy!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu bà lão này đến từ thôn An Cư, có khi bà ấy sẽ nhận ra cô vì năm nay cô hai mươi tám tuổi, chắc hẳn sẽ giống như năm hai mươi tám tuổi vào thập niên tám mươi!

Không biết khi gặp các cụ ông cụ bà ở thôn An Cư có ai nhận ra mình không.

Khi xe buýt đến thị trấn bắt đầu có những người lớn tuổi lên xe vì những người già không muốn đến nơi quá xa như thành phố, nhưng họ đã sống suốt đời ở thôn An Cư, cứ đi dạo quanh Thôn An Cư mãi cũng chán.

Cũng giống như phố cổ, chỉ những người chưa từng đến phố cổ mới thấy thú vị, còn những người sống ở phố cổ chắc chắn sẽ thấy nhàm chán.

Những người lớn tuổi lên xe buýt từ thị trấn đều nhìn Lý Trình Trình, điều này khiến Lý Trình Trình biết chắc chắn họ quen biết mình ở những năm tám mươi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 498: Chương 498



Lý Trình Trình vô cùng sửng sốt khi nhận ra bà lão ngồi đối diện mình là Lý An An nhà họ Lý. Ở những năm tám mươi, Lý An An còn lớn hơn cô hai tuổi cho nên năm nay bà ấy chắc hẳn đã bảy mươi hai tuổi.

Đúng là không ngờ rằng người bạn cũ đầu tiên cô gặp lại là Lý An An.

Những người lớn tuổi lên xe buýt nhìn Lý Trình Trình chắc hẳn thấy khó tin, bởi vì người thanh niên trước mặt họ trông giống hệt Lý Trình Trình khi còn trẻ, nhưng Lý Trình Trình bây giờ chắc phải bảy mươi rồi, không thể nào trẻ như vậy được.

Lý Trình Trình lúng túng đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, nhìn khung cảnh lướt qua bên ngoài.

Có lẽ là do gần quê thấy hồi hộp, càng đến gần thôn An Cư, tim của Lý Trình Trình càng đập nhanh hơn. Cô có thể nhìn thấy Lý An An chứng tỏ mọi người đều là thật.

Bạch Đại Sơn năm nay chắc cũng đã tám mươi tuổi, không biết ông ấy còn ở đó không. Không biết mình đi xa nhiều năm như vậy rồi, ông ấy vẫn sống một mình hay đã tìm được người khác sống cùng trong quãng đời còn lại.

Có lẽ cô đã rời đi được hai mươi mốt năm, một phần ba cuộc đời!

Khi xe dừng lại ở điểm đón của thôn An Cư, chân Lý Trình Trình như mềm ra, cô bám vào tay vịn xe từ từ đi xuống. Đứng ở bến xe nhìn xung quanh, từng mảnh ký ức tràn về trong tâm trí, mọi chuyện trong quá khứ dường như vừa mới xảy ra.

Những người đi ngang qua không nhịn được mà nhìn Lý Trình Trình, sau đó bắt đầu thì thầm, tất cả đều nói tiếng địa phương của thôn An Cư nhưng cô có thể hiểu được tất cả.

Mọi người đều nói cô ấy trông giống Lý Trình Trình nên cô nhìn lại tấm áp phích trên sân ga. Sao lại giống được, rõ ràng họ y như nhau đấy chứ?

Lý Trình Trình đặt tay lên tấm áp phích, thầm nói trong lòng: "Lý Trình Trình, xin hãy cho tôi dũng khí, nếu không ngay cả cửa nhà mình tôi cũng không dám bước vào..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Một lúc sau, Lý Trình Trình tự điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó theo đường đi trong trí nhớ của mình đi thẳng về nhà cũ.

Còn chưa đến nơi đã thấy căn biệt thự khác với những gì mà cô nhớ. Có vẻ như sau khi cô rời đi, bọn trẻ đã sửa sang lại căn biệt thự. Bây giờ căn biệt thự trông cũng có vẻ tân tiến, càng hoành tráng và to hơn.

Hơn nữa ngoài cổng biệt thự còn đỗ những chiếc ô tô đủ màu sắc, kiểu dáng. Cô không ngờ sau khi cô rời đi, bọn trẻ sẽ phát triển tốt như vậy, có thể quen được nhiều người tài giỏi như thế.

Háo hức muốn biết câu trả lời, Lý Trình Trình bước nhanh tới, sau đó đưa tay bấm chuông cửa bên ngoài biệt thự. Nếu nơi này tân tiến như vậy thì người bên trong chắc hẳn sẽ nhìn thấy ngay khi cô vừa xuất hiện. Nhìn cô trông giống hệt 'Lý Trình Trình' chắc sẽ ra mở cửa ngay lập tức đấy nhỉ?

Điều cô không ngờ là ngay khi cô nhấn chuông, cửa tự động mở ra. Hóa ra ở đây có nhận dạng khuôn mặt và khuôn mặt của cô là bằng chứng tốt nhất.

Cánh cửa vừa mở ra, Lý Trình Trình đã nhìn thấy những người đứng trước mặt mình, những người trạc tuổi Lý Trình Trình đều đã già bởi vì bọn trẻ cũng đã già. Con cái của mọi người đều đã bốn năm mươi rồi. Ngay cả Bạch Thiều Hoa cũng đã năm mươi tuổi.

Một người phụ nữ khoảng bốn năm mươi tuổi nắm lấy cánh tay của Lý Trình Trình, khi cô còn chưa phân biệt được ai với ai đã kéo cô vào bên trong.

Lý Trình Trình hơi khẩn trương, phải làm sao bây giờ?

Cho đến khi vào một phòng bệnh và nhìn thấy Bạch Đại Sơn tiều tụy, đôi mắt của Lý Trình Trình nhanh chóng đỏ hoe. Bạch Đại Sơn tám mươi tuổi đã già yếu, nằm trên giường cạnh Bạch Đại Sơn chính là cô của những năm tám mươi. Cô sống trong tình trạng thực vật, nằm trên giường bệnh duy trì sự sống.

Bạch Đại Sơn đang nắm tay 'cô'. Nghe thấy âm thanh quay lại, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy cô.

"Nhìn thấy em sống tốt như vậy, anh yên tâm rồi." Sau khi khó khăn nói ra câu đó ông ngã xuống bên cạnh 'cô ấy', sau đó máy móc trên người 'cô ấy' cũng phát ra tiếng kêu to.

Cả hai người đều đã ra đi...
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 499: Chương 499



Bọn trẻ đã khóc rất nhiều, còn Lý Trình Trình rất đau lòng vì cô đã trực tiếp đối mặt với cái c.h.ế.t của Bạch Đại Sơn và chính cô.

"Đừng hỏa táng, tôi sợ đau..." Lý Trình Trình lẩm bẩm.

Nhà họ Trình, nhà họ Quý hay nhà họ Bạch đều có nghĩa trang riêng, mà nhà họ Bạch chắc chắn phải có nghĩa trang riêng, dù sao bây giờ nhà họ Bạch cũng lớn mạnh như thế này nên có thể chôn cất trực tiếp mà không cần hỏa táng. Lý Trình Trình nghĩ hỏa táng xong sẽ không có gì, nếu chôn luôn có khi...

Trong đám tang của Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình, những người quen cũ và đám trẻ đến dự. Lý Trình Trình nhìn thấy rất nhiều người quen, Quý Vinh đã qua đời lâu rồi nhưng các con của ông đều đến đây.

Sau đám tang, tất cả mọi người đều rời đi ngoại trừ một số người trong gia đình. Bạch Thiều Hoa đã bốn năm mươi tuổi cũng chính là con gái của Lý Trình Trình, đưa tay nhéo vào mặt Lý Trình Trình như một đứa trẻ: "Thật sự giống hệt nhau, sao chuyện thần kỳ như vậy lại có thể xảy ra nhỉ?"

Nhưng Bạch Lão Nhị và Bạch Lão Tam thở dài, chẳng trách, chẳng trách, chẳng trách Lý Trình Trình có thể phát triển sự nghiệp của mình lớn mạnh như vậy, hóa ra là thế.

Bởi vì Lý Trình Trình hiểu rất rõ sự phát triển của xã hội, cô biết khi nào phải làm gì để kiếm tiền, nhưng đó cũng là vì cô có năng lực. Những người không có năng lực cho dù mở sách cũng không thi được một trăm điểm.

Bạch Thiều Hoa tiếp tục nhéo mặt Lý Trình Trình: "Trình Trình, gia nhập công ty của tôi đi, tôi sẽ biến cô thành một ngôi sao lớn!"

Lý Trình Trình mới hai mươi tám tuổi mà cô ấy đã gần năm mươi rồi, nếu bảo cô ấy gọi mẹ thực sự cô ấy không gọi được. Quan trọng nhất là Lý Trình Trình của thế giới này còn chưa kết hôn càng không có con.

"Được đấy, đúng lúc bây giờ tôi cũng không có tiền, tôi cũng muốn trở thành một ngôi sao lớn kiếm được hàng chục triệu đến hàng trăm triệu." Dù sao ngôi nhà kia cũng không cần thiết quay về, vậy thì ở lại với các con của mình đi!

Những đứa trẻ đã ở độ tuổi bốn năm mươi cũng không biết chúng có thể sống được bao lâu. Khi còn ở thập niên tám mươi đã không thể đồng hành cùng chúng thật tử tế vậy thì bây giờ dành thời gian ở cạnh chúng vậy!

Vân Mộng Hạ Vũ

"Trình Trình, cô thật xinh đẹp, tôi đảm bảo có thể biến cô thành siêu sao nổi tiếng quốc tế." Bạch Thiếu Quang nói.

Bạch Thiều Quang nhìn lên bầu trời xa xôi, chậm rãi nói: "Bây giờ mẹ đã về, không biết bố có quay lại được hay không?"

Nghe thấy vậy Lý Trình Trình cảm thấy trong lòng thắt lại, Bạch Đại Sơn vừa được chôn cất cùng cô. Làm sao có thể quay lại được? Chẳng lẽ sống lại?

Bạch Đại Sơn có thể sống lại được không?

Anh ấy có thể sống lại sao?

Tự nhiên Lý Trình Trình cảm thấy hồi hộp, thực ra cô hy vọng anh có thể sống lại. Cô đã để anh chờ đợi hai mươi mốt năm, ở đây bọn họ có thể viên mãn.

Lúc này, cửa biệt thự lại tự động mở ra, có thể thấy việc tự động nhận diện khuôn mặt lại thành công. Mọi người nhìn lên màn hình hiển thị và nhìn thấy một hình khuôn mặt giống hệt khuôn mặt của Bạch Đại Sơn khi anh còn trẻ.

Lý Trình Trình cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Thực sự Bạch Đại Sơn có thể sống lại.

Mọi người chạy ra sân, Lý Trình Trình cũng đi tới, Bạch Đại Sơn trước mặt giống hệt như năm hai mươi tám tuổi, giống hệt như lần đầu tiên gặp Lý Trình Trình, bây giờ hai người đã trở thành bạn cùng lứa tuổi.

"Trình Trình." Bạch Đại Sơn nhìn thấy Lý Trình Trình, anh hưng phấn chạy tới ôm cô vào lòng, sau hơn hai mươi năm chờ đợi bây giờ anh chỉ muốn ôm chặt lấy Lý Trình Trình.

Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra và cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Mắt Lý Trình Trình đỏ hoe: "Sao anh ngốc thế?"

Anh phải tốn bao nhiêu tiền để sử dụng máy móc duy trì sự sống của cô trong nhiều năm như vậy, hơn nữa qua nhiều năm như thế anh đều sống một mình, anh cô đơn biết bao!

"Chúng ta kết hôn đi!" Bạch Đại Sơn dùng tay lau khóe mắt cho Lý Trình Trình, trước đây họ không có đám cưới nào cả. Không giống như những người trẻ tuổi kết hôn bây giờ, có thể tổ chức những đám cưới sang trọng và lãng mạn.
 
Back
Top Bottom