Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 480: Chương 480



Vì lần đầu gặp Lý Hiểu Đồng cô ta nói đã nhìn thấy cô trên vòng bạn bè trong WeChat của mẹ cô ta, lúc đó Lý Hiểu Đồng còn nhỏ, không hiểu ý nghĩa của điều đó.

Giờ đây cô ta đã lớn, chắc chắn cô ta đã hiểu rõ hơn, Lý Trình Trình và cô ta đều đến từ cùng một nơi, vì vậy có khả năng Lý Hiểu Đồng sẽ vì muốn ở bên cạnh Bạch Đại Sơn mà phản bội cô, khiến cô bị bắt rồi bị làm thí nghiệm.

Vì vậy, khi nghĩ đến điều này, Lý Trình Trình âm thầm tức giận, cô cảm thấy không có ai trên đời này lại ngốc nghếch hơn cô, đang yên đang lành, nhận nuôi con làm gì còn chăm sóc con người ta nữa chứ.

Con của mình lớn lên chưa chắc đã đáng tin, huống hồ là con của người khác? Chỉ có thể nói cô quá non trẻ, bây giờ nghĩ lại thực sự rất hối hận.

Giờ đây chỉ có thể đi bước nào, tính bước ấy.

Chỉ hy vọng Lý Hiểu Đồng không quá thông minh, cũng mong Lý Hiểu Đồng có thể lý trí hơn, vì nếu Lý Hiểu Đồng kể vấn đề của cô ra, cô cũng sẽ kể vấn đề của Lý Hiểu Đồng ra, dù cho c.h.ế.t cũng phải kéo theo đệm lưng, làm sao có thể thành toàn cho cô ta, để cô ta và Bạch Đại Sơn ở bên nhau, sau đó lại bắt nạt con của mình chứ?

Có mẹ kế thì có ba dượng, đa số đàn ông đều không quan tâm đến việc nuôi dạy con cái, để mẹ kế lo cho con cái, lúc ấy con cái sẽ không có tháng ngày hạnh phúc nào.

Tuy nhiên, Lý Trình Trình đã sắp xếp xong bất động sản cho con cái, tất cả đều được đăng ký bằng tên con cái, chuyện thừa kế này hoàn toàn không cần thông qua Bạch Đại Sơn, Bạch Đại Sơn không thể lấy tài sản của con cái để dỗ người yêu mới của mình.

Tìm kiếm người khác là điều tất nhiên, cuộc sống dài đằng đẵng, sống một mình thì cô đơn, lủi thủi lắm, đặc biệt là ở giai đoạn cuối đời, khi con cái không ở nhà, một mình trông coi căn nhà càng thêm bi thảm, đừng bảo đến khi cô chết, Bạch Đại Sơn sẽ tìm người mới, ngay cả cô cũng thế, nếu Bạch Đại Sơn chết, cô cũng sẽ tìm người để cùng trải qua tuổi xế chiều với mình, vì vậy cô sẽ không trách Bạch Đại Sơn tìm kiếm người khác, nhưng nếu Bạch Đại Sơn dung túng cho người khác bắt nạt con của cô thì đó sẽ là điều không thể tha thứ.

Các con dần dần lớn lên, người già cũng dần già đi, năm anh chị em của Trình Tuyết Dương cũng lần lượt từ trần và rồi con cái của họ cũng già đi, dù sao thì cha mẹ đã bảy, tám mươi tuổi rồi, các con có thể trẻ sao? Có lẽ các con cũng chỉ kém họ hai chục tuổi thôi.

Người lớn dần dần không còn nữa, trái tim của Lý Trình Trình cũng cảm thấy không ổn, cô có cảm giác cuộc đời như một giấc mơ vậy, giờ đây bên trên không còn người đứng ra gánh vác giúp đỡ cho nữa, gặp phải bất cứ vấn đề gì cũng chỉ có thể tự mình đối diện.

Mặc dù không học cùng một trường với Lý Hiểu Đồng, nhưng Quý Bằng đã sắp xếp người theo dõi mọi hành động của cô ta, cậu ấy không muốn Lý Hiểu Đồng làm hại Lý Trình Trình, cũng không muốn Lý Hiểu Đồng làm phiền mình, vì vậy cậu ấy chọn một người bạn cùng lớp có ngoại hình đẹp và hơi lăng nhăng để theo đuổi Lý Hiểu Đồng, trả lương hàng tháng cho người kia, nếu theo đuổi Lý Hiểu Đồng thành công thì không được chia tay, phải tiếp tục hẹn hò, tốt nhất là có thể kết hôn, sau khi kết hôn cũng không được ly hôn, kiểu gì cũng phải ở cùng Lý Hiểu Đồng.

Còn việc anh ta chơi bời bên ngoài ra sao, không liên quan gì đến Quý Bằng, dù sao anh ta cũng chỉ cần chăm sóc tốt cho Lý Hiểu Đồng thôi.

Những việc mà Quý Bằng đã làm, cậu ấy không nói cho Lý Trình Trình biết, dù sao cậu ấy đã sắp xếp mọi thứ, vậy là đủ rồi! Lý Hiểu Đồng, Điền Khả Khả, hai người này cậu ấy đều không thích, sau này cũng chẳng có mối liên hệ gì với họ.

Cậu ấy thật là xúi quẩy, gặp phải hai người có vấn đề, một người có tam quan lệch lạc, một người đầu óc có vấn đề, thế nhưng hai người này đều do cậu ấy dạy ra, nếu biết trước thế này thì cậu ấy đã không dạy học cho họ.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến cuối năm, Điền Khả Khả trở về thôn An Cư, cô ta đến nhà Lý Trình Trình hỏi xem năm nay Quý Bằng có đến không, Lý Trình Trình nói với cô ta, Quý Bằng không đến nữa.

Điền Khả Khả thất vọng rời đi.

Còn Lý Hiểu Đồng cũng không trở về trong kỳ nghỉ đông, dù cô ta có trở về, Lý Trình Trình cũng sẽ không cho cô ta vào nhà, Lý Trình Trình thực sự rất ghét những kẻ phản bội như vậy, cô ta như đang nói với cô rằng, mười lăm năm của cô giống như một trò cười.

Lý Hiểu Đồng không trở về là chuyện tốt, nếu cô ta trở về, Lý Trình Trình sẽ phải nói những chuyện cô ta đã làm cho cả làng biết, Quý Bằng cũng không đến.

Không đến thì càng tốt, chỉ có mình họ trong nhà yên bình ăn tết, thật tuyệt vời!

Đêm ba mươi, Bạch lão nhị và Hoàng Tú Lan đưa con đến nhà Lý Trình Trình ăn cơm tất niên, hai gia đình chỉ có ba đứa trẻ, cũng không đủ để ngồi đầy một bàn, nên không cần phải phân bàn.

Đang vui vẻ ăn cơm, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Lý Trình Trình nhíu mày hoài nghi, đêm hôm khuya khoắt thế này, ai đến đây?

Quý Bằng?

Lý Hiểu Đồng?

Bạch Đại Sơn đi mở cửa, thấy Bạch lão tam đứng ngoài, Bạch Đại Sơn đứng đó ngơ ngác, đã bao nhiêu năm không gặp, Bạch lão tam không còn là dáng vẻ trẻ trung và hào hoa như trong ký ức nữa.

"Anh cả..." Bạch lão tam ngại ngùng gọi một tiếng.

Sau khi nghe tiếng, Lý Trình Trình cũng chạy đến, nhìn thấy Bạch lão tam đứng ngoài cửa, mắt cô ửng đỏ, gặp lại người ít nhất cũng phải mười năm không thấy mặt, chắc chắn cảm xúc sẽ rất mãnh liệt!

"Chị dâu, em vẫn ổn." Bạch lão tam nói, bây giờ vẻ ngoài của anh ấy đúng là khá thảm hại, nhưng tốt xấu gì thì anh ấy vẫn còn sống, sau này anh ấy có thể ở lại với gia đình, không cần đi xa nữa.

"Nhanh vào đi, mọi người đang ăn tối đây, em cũng ngồi ăn chung luôn nhé!" Lý Trình Trình gọi.

Bạch Đại Sơn cầm đồ của Bạch lão tam, sau đó đóng cửa, Bạch lão tam đi đến bên bàn ăn rồi ngồi xuống, Lý Trình Trình nhanh chóng lấy đũa bát cho anh ấy, bảo anh ấy ăn cơm, có việc gì thì sau khi ăn cơm xong rồi nói.

Lúc ăn cơm, Lý Trình Trình mới biết, Bạch lão tam đã giải ngũ, từ nay sẽ trở thành người bình thường, nhưng được phân công một công việc, trước khi đi làm anh ấy được nghỉ ngơi rồi sau đó sẽ đi báo cáo, những năm qua, anh ấy đã không nghỉ mấy, giành được rất nhiều tiền thưởng, anh ấy muốn đưa tiền thưởng đó cho Lý Trình Trình, dù sao thì anh ấy đã nợ Lý Trình Trình rất nhiều, Lý Trình Trình lại bảo anh ấy để dành tiền để lấy vợ.

Bây giờ đã trở về rồi, anh ấy có thời gian để lấy vợ, có thời gian bên người ta rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đám trẻ chưa từng gặp Bạch lão tam, dù sao Bạch lão tam chỉ thấy bọn nhỏ lúc mới đẻ ra, vì vậy ban đầu tất cả đều cảm thấy rất ngượng ngùng, nghe Bạch lão tam kể về cuộc sống tại đơn vị, bọn họ nhanh chóng thân thiết, hơn nữa đám nhỏ còn nảy sinh khao khát.

Lý Trình Trình không phản đối con mình nhập ngũ, ngược lại cô rất hy vọng có một anh bộ đội trong nhà, bản thân cô không lấy được một anh bộ đội thì việc nuôi dưỡng ra một anh bộ đội cũng tốt.

Chỉ là không biết các con có ước mơ này không?

Cuối năm dọn dẹp nhà cửa, cũng đã dọn dẹp phòng Bạch lão tam, vì vậy Bạch lão tam cũng có thể dọn đến ở, Bạch Lão Đại cho Bạch lão tam ở lại đây nhưng Bạch lão tam không muốn, Bạch Lão Đại lấy chìa khóa dẫn theo Bạch lão tam qua nhà mình.

Bạch lão tam chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng giờ nhìn anh ấy giống một người đã bốn, năm mươi tuổi, có thể thấy những năm qua, anh ấy đã làm việc nặng nhọc thế nào, bây giờ trở về rồi, có thể dần dần bồi dưỡng lại sức khỏe.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 481: Chương 481



Lúc Lý Trình Trình và Bạch lão đại xây biệt thự, đương nhiên có xây nhà Bạch lão tam thành biệt thự luôn, nếu đã là người một nhà thì phải cùng tiến cùng lùi chứ.

Vì thế đi tới trước cổng, nhìn thấy căn biệt thự to lớn, đẹp đẽ trước mặt, Bạch lão tam thầm cảm động, anh ấy biết chắc chắn là chị dâu xây căn nhà này cho anh ấy.

Bởi vì nhà họ do chị dâu làm chủ, nếu như chị dâu không có ý đó, anh trai sẽ không làm vậy, vì thế cưới một người vợ tốt là chuyện quan trọng đến nhường nào.

Bây giờ anh ấy đã về rồi, có thời gian kiếm vợ rồi, anh ấy không trốn tránh nữa, dù cho là ly dị hay quả phụ, chỉ cần nhân phẩm tốt, có thể yên ổn sống qua ngày, tôn trọng chị dâu, nghe lời dặn dò của chị dâu là được rồi.

Anh ấy không còn trẻ nữa, bởi vì tuổi tác quá lớn, tìm người trẻ thì thiệt người ta quá, tìm một người lớn ngang tầm mình hoặc chênh nhau mười tuổi đổ xuống là được rồi.

Còn về con cái có hay không cũng không sao cả, dù sao thì anh ấy cũng không có tư tưởng cổ hủ nối dõi tông đường, hơn nữa sau này già rồi còn có anh trai, chị dâu nên anh ấy sẽ không cô đơn.

"Gia đình chúng ta có ngày hôm nay đều là nhờ chị dâu của em đấy!" Bạch lão đại kiêu ngạo nói.

Nhớ tới lúc đầu, Lý Trình Trình định tìm đến Bạch lão tam để thoát khỏi gia đình kia không biết tại sao lại không tìm được, đúng là một sai lầm, suýt nữa thì Lý Trình Trình thành vợ của Bạch lão tam rồi.

Bạch lão đại lấy chìa khóa mở cổng ra, gọi Bạch lão tam vào, sau đó lại mở cửa biệt thự, bật đèn bên trong lên, nhìn căn biệt thự được trang trí tinh tế, Bạch lão tam lại thầm cảm ơn Lý Trình Trình.

Nếu như không có Lý Trình Trình, có lẽ ba anh em nhà họ Bạch phải giống như những người vùng khác, đến cả ăn cơm cũng thành vấn đề nan giải.

Nhưng bây giờ không chỉ bọn họ, đến cả thôn An Cư và người dân ở vùng xung quanh cũng vì có Lý Trình Trình mà kiếm được nhiều tiền, cải thiện được cuộc sống.

Bạch lão đại dẫn Bạch lão tam vào, nói cho anh ấy biết một vài chức năng của căn phòng, lại còn dạy anh ấy cách dùng phòng tắm, sau đó lúc quét dọn vệ sinh, Bạch lão tam dùng thử một lượt thì đều ổn cả.

"Lão tam, buổi tối một mình em ở lại đây được không?" Đã gần mười năm Bạch lão tam không về rồi, Bạch lão đại cũng sợ anh ấy không thích ứng được.

Bạch lão tam mỉm cười: "Anh cả, anh xem em là ai hả? Sao em không ở một mình được chứ?"

Bạch lão đại gật đầu: "Vậy được, anh đi đây, em nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì nói với bọn anh."

"Vâng." Bạch lão tam gật đầu đồng ý.

Mấy năm qua anh ấy không ở nhà, có rất nhiều chuyện không biết, đúng là có rất nhiều thứ phải hỏi anh cả.

Bạch lão tam tắm rửa xong xuôi, lấy quần áo sạch sẽ trong tủ ra mặc, anh ấy cúi đầu ngửi quần áo, bên trên có mùi nắng nhẹ, xem ra tủ quần áo này mới được giặt rồi phơi cách đây không lâu.

Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch lão tam thấy ấm áp, cảm giác có người nhà tốt thật đấy, chỗ thiếu sót ở trái tim được lấp đầy rồi.

Sau đó Bạch lão tam nằm xuống nghỉ ngơi, chiếc giường mới tinh, chăn màn mới tinh, vừa mềm mại vừa thoải mái, cuối cùng anh ấy cũng có thể ngủ một giấc yên lành.

Sáng sớm hôm sau là mồng một tết, Lý Trình Trình đã chuẩn bị đầy đủ hạt dưa, lạc, kẹo dồi, cô đặt chúng lên bàn để đãi khách, mà đám trẻ ăn sáng ở nhà rồi hẹn nhau đi xông nhà người trong thôn.

Bạch lão tam cũng thu dọn xong xuôi, qua bên nhà Bạch lão đại ăn sáng, mọi người ngồi trò chuyện, bấy giờ Bạch lão tam mới biết thân phận của Bạch San San, và cả chuyện Bạch San San đã trải qua mấy cuộc hôn nhân, Bạch Lão Tam chỉ cảm thấy khó tin trước những việc Bạch San San đã làm.

Không ngờ tới có nhiều chuyện xảy ra với cô ta như thế, không biết rốt cuộc cô ta học ai, tại sao lại biến thành thế này, nhà bọn họ không có loại người nào như thế cả.

Anh cả, anh hai đều một lòng một dạ, không ai giống cô ta.

Bạch lão tam bất đắc dĩ lắc đầu rồi nói: "Nếu San San đã tìm được cha ruột rồi, sau này em cũng không cần lo chuyện của con bé nữa."

"Em ấy à, lo cho chính mình đi là được rồi." Bạch lão nhị nói: "Lão tam, em muốn tìm cô vợ thế nào? Em bảo với bọn anh, anh nhờ chị dâu em về nhà mẹ để tìm giúp em."

Hoàng Tú Lan gật đầu: "Đúng thế, người của thôn chị, chị hiểu khá rõ."

"Ly hôn hay chồng mất đều được cả, em không để ý, nhưng nhân phẩm phải tốt, đây là điều quan trọng nhất, em không muốn bởi vì em kết hôn mà khiến cho nhà ta đầy chướng khí." Bạch lão tam nói.

Đến tuổi này rồi, suy nghĩ gì đến tình yêu nữa, phù hợp là được, anh ấy có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của người kia, người ấy cũng có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của anh ấy, thế là thích hợp rồi.

Lý Trình Trình nhớ tới nguyên thân yêu thầm Bạch lão tam nhiều năm, đúng là có duyên mà không có phận, trước kia cô vẫn luôn đợi Bạch lão tam nhưng Bạch lão tam không tới.

Bây giờ Bạch lão tam quay về rồi, hơn nữa còn chẳng có yêu cầu nghiêm khắc với bạn đời, Quý Tình Tình cũng phù hợp, nhưng Quý Tình Tình đã kết hôn rồi, hơn nữa bây giờ sống cũng khá tốt, không thể để người ta ly hôn rồi lại kết hôn với mối tình đầu được.

Chẳng lẽ kết hôn với người trong lòng nhất định sẽ hạnh phúc hơn hiện tại sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì thế vẫn là có duyên mà không có phận.

Hoàng Tú Lan cười bảo: "Lão tam, em yên tâm đi, chị nhất định sẽ tuyển chọn kỹ càng, giúp em tìm được người vợ tốt."

Trước kia Hoàng Tú Lan rất mập, sau này gầy hơn một chút, bây giờ lại béo béo mập mập nhưng tốt hơn trước kia nhiều lắm, bây giờ cô ấy cười hớn hở bảo sẽ tìm đối tượng cho Bạch lão tam, nhìn rất giống bà mối, trông vô cùng đáng yêu.

Lý Trình Trình cũng không biết vợ tương lai của Bạch lão tam là ai, cô tương đối mong chờ.

Chưa qua bao lâu, đám trẻ trong thôn đã ồn ào kéo đến, trong tay cầm túi, Lý Trình Trình cười bốc kẹo cho mọi người, hơn nữa còn chu đáo đặt vào trong túi cho bọn nhỏ, sau đó bọn chúng lại chạy đi chỗ khác, hết một ngày, đám trẻ có thể mang kẹo trong túi về nhà, khoảng thời gian đón năm mới này, mọi người có thể ăn uống vui vẻ.

Hoàng Tú Lan và Bạch lão nhị dẫn con cái về nhà mẹ chúc tết, Hoàng Tú Lan bắt đầu nghe ngóng cho Bạch lão tam, Bạch lão tam nói người cách nhiều tuổi quá, anh ấy sẽ không cân nhắc đến, bởi vì anh ấy không thể hại cô gái trẻ nhà người ta.

Vì thế phạm vi cân nhắc của anh ấy là khoảng từ hai mươi sáu đến ba mươi lăm, cách biệt thế này không lớn lắm, anh trai, chị dâu của anh ấy cũng cách nhau mười tuổi thôi.

Vợ Bạch lão tam cũng là em dâu của cô ấy, vì thế phải tìm được một cô em dâu dễ sống chung để ba chị em dâu có thể cùng nhau ăn uống vui vẻ, cuộc sống sau này tuyệt vời biết mấy.

Thế nên Hoàng Tú Lan vô cùng nghiêm túc, đầu tiên là phải biết người này, sau đó mới đi tới nơi khác hỏi thăm và tính cách, thông qua cửa của cô ấy mới được đưa tới trước mặt Bạch lão tam.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 482: Chương 482



Dù sao còn một khoảng thời gian nữa Bạch lão tam mới trở về đơn vị, chắc chắn có thể tìm được một đối tượng tốt cho anh ấy trước khi anh ấy đi.

Hơn nữa bây giờ Bạch lão tam không phải đi làm, có thể sàng lọc ra rất nhiều người có ý đồ không tốt, những người gặp được đều là những người có thể sống chung vui vẻ.

Hoàng Tú Lan quyết định bắt đầu ngắm từ trong thôn của mẹ ruột mình, nếu không có người thích hợp thì cô ấy sẽ đến thôn của bà ngoại xem, sau đó lại đến thôn của họ hàng xem, chắc chắn có thể tìm được đối tượng cho Bạch lão tam.

"Nhà mẹ đẻ" của Lý Trình Trình ở Thành phố Thượng Hòa, nhưng cô lại đưa "nhà mẹ đẻ" này cho Quý Tình Tình rồi, hơn nữa người lớn cũng đều đã không còn, có qua lại hay không cũng không quan trọng nữa, dù sao cũng có Quý Tình Tình là truyền nhân rồi, cô thân là kẻ ngoại lai có đi hay không cũng không quan trọng.

Lý Trình Trình không có họ hàng, Bạch Đại Sơn cũng không có họ hàng gì, cho nên hai người không cần đi chúc tết mà ở trong nhà chơi với trẻ con.

Lý An An ở bên ngoài tự chăm sóc cơ thể khỏe lại rồi mới quay trở về thôn, phát hiện trong thôn đã có sự thay đổi lớn nên trong lòng cô ta có phần hối hận, không nghĩ đến cái người trước kia mặt nào cũng không so được với cô ta là Lý Trình Trình, bây giờ lại có được thành tựu lớn như vậy, mà cô ta bởi vì sợ bị người khác chỉ trỏ mà chỉ có thể dành hầu hết thời gian trốn trong nhà.

Cho dù muốn ra ngoài cũng chỉ có thể ra vào buổi tối, hơn nữa cho dù là buổi tối cũng phải trốn tránh người khác, bởi vì thôn An Cư có đèn đường, chuyện của cô ta đã bị lan truyền khắp xung quanh rồi.

Cô ta thật sự rất hận Thẩm Thính Vân kia, nếu không phải Thẩm Thính Vân rủ cô ta cùng đi xuống phía nam thì sao cô ta lại gặp phải chuyện như vậy được chứ? Nhưng mà nghĩ đến Thẩm Thính Vân cũng phải chịu khổ như cô ta, cũng bị tra tấn nhiều năm như vậy, cô ta lại cảm thấy sung sướng, giống như cô ta đã trả thù Thẩm Thính Vân vậy.

Nhìn hai đứa nhỏ của Lý Trình Trình đều sắp trưởng thành cả rồi mà mình đến đối tượng cũng không có, trong lòng Lý An An khó chịu vô cùng, tương lai của cô ta bị hủy hoại cả rồi, với tình trạng hiện giờ chỉ có nằm mơ mới có được hạnh phúc, vậy dựa vào đâu mà Lý Trình Trình có thể hạnh phúc như vậy chứ?

Nhưng mà bây giờ cô ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Lý Trình Trình, nếu có thể trở lại lúc nhỏ cô ta sẽ hủy hoại Lý Trình Trình trước, như vậy thì tất cả những thứ của Lý Trình Trình bây giờ đều sẽ là của cô ta.

Thân phận cháu gái nhà họ Quý thành tựu hiện nay...

Ở trong lòng Lý An An, cô ta không cho rằng Lý Trình Trình có năng lực như vậy, cô ta cảm thấy tất cả mọi thứ hiện tại mà Lý Trình Trình có đều là do bên nhà họ Quý đưa, nếu như cô ta là cháu gái nhà họ Quý vậy thì tất cả mọi thứ sẽ là của cô ta.

Nếu có thể trở lại lúc nhỏ, chắc chắn cô ta sẽ không để mọi người biết được Lý Trình Trình mới là cháu gái của nhà họ Quý, nhưng hiện tại cô ta chỉ có thể ấp ủ những suy nghĩ ác độc đó ở trong lòng, bởi vì cuộc sống không có từ nếu.

Lý An An đứng ở cửa sau của ngôi nhà lầu Mạnh Thanh Thanh xây cho cô ta mà nhìn cảnh đêm bên ngoài, ngón tay nắm chặt khung cánh cửa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu là mấy năm trước thì chắc chắn cô ta sẽ cảm thấy ngôi nhà lầu này rất đẹp, nhưng mà hiện tại thì nó còn không bằng được một phần nhỏ so với biệt thự của Lý Trình Trình, so với những tòa cao ốc mà cô ta nhìn thấy bên ngoài cũng kém xa.

Nếu không phải bị người ta tính kế thì chắc chắn cô ta đang sống rất vui vẻ rồi, sao lại có thể như bây giờ, giống như một đứa tàn phế cả ngày chỉ có thể trốn ở trong nhà.

Cô ta lớn hơn Lý Trình Trình hai tuổi, hiện tại sắp hơn ba mươi lăm tuổi rồi nhưng cái gì cũng không có, không tiền, không chồng con, chỉ có một căn nhà lầu này do mẹ cô ta xây cho cô ta, xây đã lâu rồi giờ nó đã trở thành ngôi nhà cũ kĩ nhất trong thôn.

Lý Trình Trình không biết bản thân mình bị Lý An An ghi hận, cô mới không thèm để bụng mấy chuyện này, hiện tại cô chỉ muốn kiếm tiền thôi, mỗi ngày trải qua đều phải thật ý nghĩa.

Cô còn tính chờ sau khi Bạch Thiều Quang và Bạch Thiều Hoa thi đỗ đại học xong, không phải nhọc lòng lo lắng cho bọn nó nữa, cô sẽ đi ra ngoài du lịch.

Kiếp trước là một đứa chỉ biết bán mình cho tư bản nhưng cũng chỉ đủ sống, mấy đồng tiền lương ít ỏi kia không đủ để cô có thể đi du lịch, bởi vì đi một ngày đàng học một sàng khôn, đọc ngàn cuốn sách cũng không bằng đi ra ngoài một lần, nhưng bây giờ thì khác rồi, giờ cô đã là phú hào, hẳn là hiện tại có thể xưng là nhà giàu nhất vùng! Có nhiều tiền như vậy muốn đi du lịch là chuyện quá dễ rồi còn gì?

Chuyện kiếp trước không làm được, hiện tại đều có thể làm được, chỉ là có khả năng trải nghiệm sẽ không được tốt như kiếp trước, bởi vì đến giờ rất nhiều địa phương còn chưa được khai phá, hơn nữa giao thông cũng chưa được tiện lợi như kiếp trước.

Nhưng mà chờ đến lúc bọn trẻ học đại học còn mấy năm nữa, chờ đến lúc đó xã hội sẽ ngày càng phát triển, chắc chắn trải nghiệm du lịch cũng sẽ càng tốt hơn.

Manh Thanh Thanh cũng định tìm đối tượng cho Lý An An, nhưng với tình huống này của Lý An An, mọi người đều e ngại, nếu không e ngại thì chỉ có mấy tên vô công rồi nghề chỉ biết ăn rồi nằm, hơn nữa trong nhà mấy người đó còn rất nghèo, Mạnh Thanh Thanh cũng không muốn để Lý An An đến nhà người ta chịu khổ, hơn nữa ngoài miệng nói không ngại chứ ai biết trong lòng bọn họ cảm thấy thế nào, nếu miệng thì nói không để ý nhưng đến lúc Lý An An gả qua lại vin vào đó mà bới móc vậy những ngày sau Lý An An sao có thể có được ngày lành chứ.

Mà những người đã ly hôn có con riêng hoặc là vợ đã mất, Mạnh Thanh Thanh cũng không muốn gả Lý An An qua đó, bởi vì nếu gả đến đó Lý An An sẽ phải làm mẹ kế, hơn nữa người ta vì con của người ta sợ sẽ không đồng ý cho Lý An An sinh thêm, không có đứa con riêng của mình thì làm sao mà được? Già rồi trông chờ vào con riêng của chồng sao?

Việc này vốn không có khả năng, con ruột mình dứt ruột đẻ ra còn không thể trông chờ được gì quá nhiều nói gì con của người khác.

Mạnh Thanh Thanh vẫn hy vọng Lý An An có thể có được đứa con của chính mình, hoặc là nhận con nuôi, nhưng chắc chắn không thể làm mẹ kế cho người ta được, mẹ kế không dễ làm, đến lúc nó lớn còn chưa chắc sẽ biết ơn Lý An An.

Bà ta không phải có một đứa con trai là Lý Bình Bình sao? Đứa con trai Lý Bình Bình này, bà ta có thể trông chờ được gì vào nó đây? Ngoài chơi đùa tình cảm thì không làm cái gì cả, may mắn Lưu Chân Như bên kia đã có một trai một gái, không cần nhọc lòng nữa.

Buổi tối Mạnh Thanh Thanh đi đến chỗ Lý An An, sau khi kéo cô ta ngồi xuống rồi mới ướm hỏi: "An An, mẹ nhận nuôi hộ con một đứa nhỏ được không? Con có đứa con của mình sau này già cũng có người dưỡng lão cho, con nói xem có phải hay không?"

Hơn nữa có đứa con của mình rồi thì cho dù làm mẹ kế cho người ta cũng không cần đưa tài sản của bản thân cho con riêng, như vậy chờ đến lúc già rồi con riêng kia có mặc kệ cũng không thấy thất vọng hay buồn lòng!

"Nhận con nuôi thế nào bây giờ ạ?" Lý An An tò mò hỏi.

"Nhận nuôi con gái sẽ dễ hơn, con trai khó nhận nuôi lắm, bởi vì nhà ai cũng muốn có một đứa con trai, cho nên..." Mạnh Thanh Thanh vỗ tay Lý An An: "Mẹ nhờ người ta hỏi thăm rồi để con nhận nuôi hai bé gái được không? Lớn rồi thì để một đứa ở rể, như vậy bên cạnh con sẽ có người chăm sóc, già rồi cũng có nơi nương tựa."

Mạnh Thanh Thanh cũng biết với tình huống này của Lý An An có lẽ sẽ không gả đi được, cho dù gả đi được mà không khéo thì cũng chỉ đi chịu khổ, vậy còn không bằng cứ ở lại nhà rồi nhận nuôi hai đứa bé, ngày sau dễ chịu biết bao, không cần xem sắc mặt của người chồng, cũng không cần hầu hạ cha mẹ chồng, có bao nhiêu tiền đều có thể tự mình dùng.

Chỉ có thể nói trước kia đầu óc bị nước vào mới có thể một hai bắt con gái mình phải lấy chồng, không lấy chồng dễ chịu biết bao nhiêu!
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 483: Chương 483



Nghe đến đó, Lý An An lập tức cảm thấy hứng thú.

Nhà Lý Trình Trình có một đứa con trai, nhà Bạch lão nhị cũng có một đứa con trai.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu cô ta nhận nuôi hai bé gái rồi bồi dưỡng thật tốt, sau này một đứa gả cho con trai của Lý Trình Trình, một đứa gả cho con trai của Bạch lão nhị, như vậy cô ta sẽ thành thông gia với Lý Trình Trình.

Sau khi con trai của Lý Trình Trình trở thành con rể của cô ta, cô ta muốn cái gì thì con rể sẽ phải đưa qua, nếu không cô ta sẽ không cho con gái mình ở cùng bọn họ nữa.

Nghĩ đến đây tâm trạng của Lý An An vô cùng tốt, cái cảm giác này giống như toàn bộ tiền tài của Lý Trình Trình đều là của cô ta cả, Lý An An nắm tay Mạnh Thanh Thanh kích động nói: "Mẹ, giờ mẹ giúp con nhận con nuôi đi, giờ con phải nhận con nuôi."

"Chuyện này không gấp được, mẹ phải nhờ người ta đi hỏi thăm đã." Mạnh Thanh Thanh nói, thấy Lý An An đồng ý nhận con nuôi Mạnh Thanh Thanh thật sự rất vui, dù sao thì bà ta đã một bó tuổi rồi, còn có thể ở cạnh Lý An An được mấy năm nữa chứ? Nếu bên cạnh Lý An An có con cái bầu bạn thì bà ta mới có thể an tâm.

"Nhận con nuôi phải nhận từ chỗ xa về, nhận ở gần nhỡ đến khi nuôi nó lớn, có thể kiếm tiền hoặc hiếu thuận cha mẹ thì người ta lại chạy đến đòi đón về, vậy mất nhiều hơn được, hơn nữa nhận con nuôi ở xa về, chỉ cần đưa họ một ít tiền là được, cha mẹ nó muốn đón con lại thì cho bọn họ một ít tiền, họ sẽ không đòi đón con về nữa, đương nhiên là cũng không để ý đến tiền mà nó kiếm được nữa." Suy cho cùng, Mạnh Thanh Thanh cũng là người đã có tuổi, nghĩ xa hơn Lý An An nhiều.

Nếu cực khổ vất vả nuôi nó lớn lên xong, cha mẹ ruột nó lại cảm thấy nó có ích, rồi lại đến đòi nó về thì phải làm sao? Cho nên bọn họ phải chuẩn bị đầy đủ cho mọi tình huống mới được.

Lý An An gật đầu: "Được, đều nghe mẹ sắp xếp."

Lý Trình Trình và Bạch lão nhị đều ở thôn An Cư, nếu con gái của cô ta gả đến nhà bọn họ thì sẽ không cần phải rời khỏi thôn An Cư, đến lúc đó cô ta có thể đến ở trong biệt thự của nhà con rể, chỉ nghĩ thôi cũng khiến Lý An An kích động không thôi rồi.

Chờ đến lúc đó tất cả mọi thứ của Lý Trình Trình chính là của cô ta, không biết Lý Trình Trình có thất vọng không nhỉ.

"Mẹ, mẹ đừng nhận cho con đứa nào nhỏ quá, ít nhất cũng phải hai ba tuổi, có thể đưa đến nhà trẻ luôn ý, như vậy con có thể đỡ mệt hơn." Lý An An chưa từng nuôi trẻ con, cũng không dám nuôi, cho nên cô ta sẽ không nhận nuôi đứa nào quá nhỏ. Ít nhất cũng phải hơn một tuổi, có thể ăn cơm và đã biết đi rồi, như vậy cô ta sẽ đỡ mệt hơn.

Vì muốn con trai của Lý Trình Trình trở thành con rể của mình nên đương nhiên cô ta không muốn con gái nuôi của mình sẽ xảy ra chuyện, bằng không chuyện này truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe! Hơn nữa cô ta nhận nuôi hai bé gái, chắc chắn mọi người sẽ khen cô ta tâm địa lương thiện , cô ta cũng là phụ nữ nên đương nhiên biết ở cái thời này, phận con gái phải chịu tình cảnh thế nào.

Có thể nói rất ít bé gái được đối xử tốt như Bạch San San, ngay cả cô ta ở nhà họ Lý cũng phải chịu khổ, cho dù bà nội rồi mẹ cô ta không hành hạ cô ta nhưng mấy người họ không làm chủ được, trong nhà còn có ông nội, còn có một đống đồng chí nam được hưởng thụ sự ưu ái.

Hiện tại mọi người đã chia ra ở riêng, nhà nào biết nhà ấy nên cô ta cũng được đối xử tốt hơn trước kia nhiều.

Mạnh Thanh Thanh gật đầu: "Được, mẹ chắc chắn sẽ giúp con nhận nuôi hai bé gái ngoan ngoãn về, con chỉ cần nuôi mấy đứa nó lớn, sau này mấy đứa nó chắc chắn sẽ hiếu kính với con."

Còn vì sao không cho Lý An An nhận nuôi con của Lý Bình Bình bởi vì Mạnh Thanh Thanh cảm thấy đến lúc đó con của Lý Bình Bình hiếu kính với hai vợ chồng nhà nó là đã hết sức rồi, nào còn sức để hiếu kính với Lý An An chứ?

So với việc chờ người ta đến hiếu kính còn không bằng mình tự nuôi hai đứa nhỏ đi, sinh con không được chẳng lẽ còn không nhận nuôi được à? Cái thời đại này muốn nhận con nuôi là chuyện dễ nhất.

Nhận nuôi hai đứa nhỏ, không lý nào cả hai đứa nó đều bất hiếu đâu nhỉ? Chỉ cần một đứa hiếu thuận là đủ rồi.

Sau đó Mạnh Thanh Thanh nhờ người đi hỏi thăm, nhìn xem nhà ai không nuôi nổi con muốn đưa con cho người khác nuôi, vậy bà ta có thể nhận hai đứa nhỏ về, tương đương với cứu hai mạng người, đây cũng là chuyện tốt.

Mà bên kia Hoàng Tú Lan quyết định chắc chắn phải tìm được một nàng dâu tốt cho Bạch lão tam, cô ấy cảm thấy không quá khả quan lắm nên sang bên họ hàng của cô ấy tìm, cô ấy không thể để người ta đến nhà Bạch lão tam được, lỡ đâu người ta vừa thấy cái biệt thự thì trực tiếp quấn lấy Bạch lão tam, như vậy chẳng phải là hại Bạch lão tam sao?

Bạch lão tam đi theo Hoàng Tú Lan gặp mấy người nhưng đều không có cảm giác gì cho nên cũng không giải quyết được gì cả, tuy rằng anh ấy không có yêu cầu gì nhưng dù sao cũng phải có duyên, nhìn qua cũng phải muốn tiếp xúc thêm mới được, trò chuyện được mấy câu nhưng một chút hứng thú cũng không có, có tiếp xúc thêm cũng chỉ làm lãng phí thời gian thôi, còn không bằng để người ta đi tìm nửa còn lại như ý cho sớm.

Tuy rằng mấy cuộc xem mắt đều không thành nhưng Hoàng Tú Lan cũng không nhụt chí, cô ấy quyết định tiếp tục tìm thêm, chắc chắn phải giúp Bạch lão tam cưới được vợ.

Bạch lão tam bị công việc làm chậm trễ chứ bản thân anh ấy không có bất kỳ vấn đề nào cả, không gả cho anh ấy là tổn thất của mấy cô ấy.

Lý Trình Trình thấy Hoàng Tú Lan tích cực như vậy cũng không đả kích cô ấy, cứ để cô ấy từ từ tìm đi, biết đâu có thể tìm được một đối tượng ưu tú cho Bạch lão tam thật!

Hôm nay mọi người đều nhàn rỗi đến nhàm chán, Bạch lão tam đưa ba đứa nhỏ lên núi bắt thỏ rồi, muốn bộc lộ tài năng với bọn nhỏ, anh ấy đã xa nhà nhiều năm, cũng không có lên núi nữa, không biết tay nghề của bản thân có tụt lùi không.

Đương nhiên bắt thỏ là chỉ là phụ, chuyện chính là đưa bọn nhỏ lên trên núi chơi, ở chỗ này của bọn họ, mùa đông không rét đậm, không giống như Đông Bắc bị tuyết trắng bao phủ cả mùa đông, nơi này của bọn họ dù lạnh nhưng chưa đến âm độ, cho nên trên bờ ruộng, trên núi, nơi nơi đều là rau dại, đào bừa cũng có thể đào được một sọt.

Lý Trình Trình và Hoàng Tú Lan đào cây tể thái, Hoàng Tú Lan vừa đào vừa kể cho Lý Trình Trình những lần xem mắt trước đó của Bạch lão tam, nếu Bạch lão tam đồng ý đi xem mắt vậy chứng minh anh ấy thật sự muốn cưới vợ chứ không phải là trêu Hoàng Tú Lan.

Lý Trình Trình cười nói: "Dù sao em cũng không có chuyện gì làm vậy nhọc lòng giúp chú ba chút đi!"

Bọn trẻ đã đi học, Hoàng Tú Lan cũng không có chuyện gì để làm, giờ có việc như vậy Hoàng Tú Lan cũng không cần phải nghĩ nhiều, cô là chị dâu trưởng dẫn theo nhà họ Bạch phát triển thành như bây giờ, Hoàng Tú Lan là chị dâu thứ cũng nên vì nhà họ Bạch làm cái gì đó.

Lý Trình Trình vừa ngẩng đầu lên thì thấy Hoàng Tú Tuệ đưa theo hai đứa nhỏ lại đây, đứa lớn là Điền Khả Khả, đứa nhỏ là bé trai lớn hơn con trai của Hoàng Tú Lan một chút.

Hoàng Tú Tuệ thấy Lý Trình Trình và Hoàng Tú Lan thì nhiệt tình chào hỏi, Điền Khả Khả chỉ liếc mắt nhìn mấy người họ một cái rồi đưa theo em trai lên núi chơi.

Nghĩ đến chuyện lúc trước của Điền Khả Khả, Lý Trình Trình không khỏi thở dài, có lẽ cô thật sự không có mắt nhìn đi, Điền Khả Khả, Lý Hiểu Đồng, hai đứa nhỏ là cô nhìn chúng lớn lên nhưng đột nhiên, đến một ngày, chúng lại biến thành dáng vẻ kia, rốt cuộc phân đoạn trung gian xảy ra vấn đề gì thế?

Bọn họ làm cha mẹ, lời nói và việc làm đều mẫu mực mà không có tác dụng gì ư?

Gen thật sự mạnh như vậy sao?
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 484: Chương 484



Lý Hiểu Đồng thì có thể là do chịu ảnh hưởng của ông bà, nhưng chẳng lẽ Điền Khả Khả cũng do chịu ảnh hưởng của ông bà sao?

Lúc trước Điền Khả Khả không có tiền để đi học, Lý Trình Trình cho cô ta tiền học phí, để cô ta và Lý Hiểu Đồng cùng nhau đi học, bà của Điền Khả Khả biết được còn muốn đến trường lấy lại học phí cơ mà!

Mà ông của Điền Khả Khả còn dan díu với Ngưu Tiểu Phương, nếu không phải bị phát hiện thì chỉ sợ bà của Điền Khả Khả đã c.h.ế.t đi trong im lặng rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có khả năng không phải do sự giáo dục mà là do từ trong gen mang theo cái ác nhỉ?

Nhưng mà sau này Quý Bằng sẽ không đến đây nữa, chắc Điền Khả Khả sẽ buông tha cậu ấy rồi tự tìm được hạnh phúc cho mình.

Sau khi đám người Bạch lão tam xuống núi, vậy mà thật sự bắt được mấy con thỏ, Lý Trình Trình bảo họ nhanh chóng bỏ con thỏ vào trong rổ kẻo bị người ta thấy lại nói xấu.

Bây giờ điều kiện sinh hoạt của mọi người đều được cải thiện hơn trước nhiều, mỗi ngày đều có thịt để ăn, tháng nào cũng có đồ mới, nếu nhìn thấy bọn họ bắt mấy con thỏ, chắc chắn sẽ không nói gì nhiều nhưng sợ vẫn sẽ có người khua môi múa mép, ăn nói lung tung.

Về đến nhà Lý Trình Trình đưa thỏ cho người giúp việc xử lý, để họ làm thành thỏ cay, thêm món cho bữa trưa, trưa nay mọi người đều ăn cơm ở đây.

Ngày hôm sau Bạch lão tam trở về, anh ấy mới hỏi về chuyện của Bạch San San, rồi sau đó cũng không chú ý đến chuyện của Bạch San San nữa, bởi vì Bạch San San có cha, còn có hai người chồng cũ với một người mẹ kế, cũng không cần Bạch lão tam nhọc lòng làm gì, nhưng mà có một số việc Bạch lão tam thật sự không hiểu được.

"Chị dâu, chị có phương thức liên hệ của Ôn Hoằng Dương không?" Từ sau khi Ôn Hoằng Dương sang làm việc cho Lý Trình Trình thì không ở trấn Nam Nguyệt bên kia nữa, anh ấy cũng không có cách nào để liên hệ được.

"Phương thức lên hệ đều dán ở trên tường, em tự tìm đi!" Làm buôn bán nên quen biết nhiều, trí nhớ của Lý Trình Trình cũng không tốt đến mức có thể nhớ được số điện thoại của tất cả mọi người, nên mới dán lên tường một tấm poster lớn, dựa theo dòng họ mà sắp xếp, như vậy sẽ tìm được số điện thoại của đối phương rất nhanh.

"Cảm ơn chị dâu." Bạch lão tam đi vào phòng gọi điện thoại, nhìn thấy trên vách tường dán số điện thoại của mọi người mà trong lòng vô cùng bội phục, không hiểu sao đầu óc của Lý Trình Trình lại thông minh đến vậy.

Tìm được số điện thoại của Ôn Hoằng Dương, Bạch lão tam bèn gọi qua, Ôn Hoằng Dương còn tưởng là Lý Trình Trình gọi nên lập tức mở miệng trả lời: "Bà chủ."

"Là tôi, Bạch Lâm Sơn." Bạch lão tam nói.

Ôn Hoằng Dương kích động vô cùng: "Lão tam? Cậu trở về lúc nào vậy?"

Lúc trước Bạch lão tam nhờ anh ta chăm sóc Bạch San San, giờ đã hơn mười năm trôi qua, Chu Bạch Ưu sắp được mười tuổi rồi, vậy mới thấy thời gian trôi đi thật nhanh, anh ta sắp quên mất Bạch lão tam trông thế nào rồi.

Nhưng quan hệ của hai người họ vẫn thân thiết như cũ.

"Trở về vào đêm giao thừa, thôi, chúng ta không nói chuyện này nữa, cậu nói tôi nghe rốt cuộc thì chuyện giữa Bạch San San và chồng trước là như thế nào đi." Ôn Hoằng Dương không biết chuyện Bạch San San và Cát Thiên Minh ly hôn, anh ta chỉ biết đến một người chồng cũ là Chu Hữu Tường, cho nên mới kể cho Bạch lão tam tất cả những gì anh ta biết về việc Bạch San San và Chu Hữu Tường kết hôn rồi ly hôn.

Anh ta cảm thấy Chu Hữu Tường không xứng với Bạch San San, hai người họ chênh lệch tuổi tác quá lớn, hơn nữa Chu Hữu Tường còn từng ly hôn và có hai đứa con riêng, sao mà xứng đôi với cô gái trẻ trung xinh đẹp như Bạch San San được.

Ôn Hoằng Dương cảm thấy anh ta mới mới xứng với Bạch San San, nhưng mà Bạch San San không thích anh ta, lúc anh ta đưa Bạch San San về quê thì Bạch San San có cùng anh ta về quê của anh ta trước, bởi vì người trong nhà anh ta tưởng rằng Bạch San San là người yêu của anh ta cho nên Bạch San San dứt khoát kéo tay anh ta rồi giả làm người yêu của anh ta luôn, để cho người nhà của anh ta yên tâm.

Buổi tối anh ta muốn ngủ dưới đất nhưng Bạch San San lại kéo anh ta lên giường, ở quê nhà anh ta một tuần hai người họ từ diễn thành thật, bởi vì anh ta không bỏ được Bạch San San khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô ta. Mấy ngày đó anh ta vô cùng hạnh phúc, ảo tưởng rằng bản thân mình sẽ trở thành người chồng kế của Bạch San San.

Chẳng qua Bạch San San vẫn chướng mắt anh ta, sau đó cô ta lại kết hôn với Cát Thiên Minh.

Nhưng mà đây đã là chuyện của mấy năm về trước, giờ anh ta đã buông bỏ rồi, mấy năm trước gặp được người thích hợp nên anh ta cũng đã kết hôn rồi sinh con, chỉ là ít nhiều gì, cuộc đời đều sẽ có một chút tiếc nuối.

Ví dụ như Bạch lão tam say mê với sự nghiệp, chuyện lớn của cuộc đời vẫn chưa quyết.

Sau khi tắt điện thoại Bạch lão tam bắt đầu suy nghĩ sâu xa, không nghĩ rằng anh ta mới rời đi không lâu đã có người dám trêu chọc Bạch San San, Chu Hữu Tường kia còn có vợ có con rồi nhưng lại vội vàng ly hôn để theo đuổi Bạch San San, nhìn dáng vẻ đấy của Chu Hữu Tường, có lẽ Bạch San San là người thứ ba xen vào, nên nếu tiếp tục thế đương nhiên là không có kết cục tốt, cho nên Chu Hữu Tường mới lựa chọn ly hôn rồi tiếp tục theo đuổi Bạch San San à!

Giờ đã ly hôn nhiều năm như vậy rồi, cũng không thể truy cứu gì thêm, hơn nữa kể từ sau khi Bạch San San ly hôn với Cát Thiên Minh, đã một thời gian dài như vậy rồi mà Bạch San San vẫn không về nhà. Bạch lão tam không biết giờ Bạch San San chỉ muốn yêu đương, không muốn kết hôn, sau khi hưởng thụ sự tốt đẹp của tình yêu thì vỗ m.ô.n.g chạy lấy người, không gánh vác trách nhiệm, giờ cô ta cũng không đ.â.m đầu vào nấm mồ hôn nhân nữa. Hiện tại cô ta trải qua ngày tháng tự do tự tại biết bao, cũng không phải lo cho con, dù sao đứa nhỏ có ông ngoại lo hộ cho cô ta rồi.

Nhưng mà đứa con trai còn nhỏ của cô ta đang được nhà họ Cát nuôi, mỗi lần đi gặp con trai, cô ta đều phải lấy mặt mũi của Hạ tiên sinh ra, nếu không nhà họ Cát không thèm cho cô ta chút mặt mũi nào, bởi vì nhà họ Cát rất oán giận với cô ta.

Sở dĩ lâu lâu cô ta đi đến nhà họ Cát thăm con trai chủ yếu là do sợ Cát Thiên Minh tìm mẹ kế cho đứa nhỏ, đứa nhỏ không biết mẹ ruột mình là ai sau này lại hiếu thuận mẹ kế thì không ổn, cô ta sinh đứa nhỏ này ra không phải để nó hiếu thuận với mẹ kế.

Cho nên mỗi lần đến cô ta đều mang theo kẹo rồi quần áo, tuy rằng không tốn nhiều tiền nhưng cô ta mua đồ rẻ nên có vẻ được nhiều lắm, có thể làm đứa nhỏ vui vẻ nhớ rõ cô ta, biết cô ta là người mẹ tốt, sau này nếu thật có mẹ kế thì so sánh hai bên cũng biết mẹ ruột là cô ta tốt hơn.

Bạch lão tam trở về cũng không nói cho ai biết, thậm chí cũng không nói với người trong thôn, chỉ có ai nhìn thấy anh ấy mới biết anh ấy đã trở lại, người không thấy anh ấy thì cũng không biết anh ấy đã trở lại rồi.

Bạch San San càng không biết Bạch lão tam đã trở lại, bây giờ cô ta không chú ý đến thôn An Cư làm gì, dù sao cô ta có tiền, ngày ngày trôi qua tươi đẹp biết bao, cô ta mới không cần nghĩ gì đến mấy chuyện, mấy người khiến người ta sốt ruột ở thôn An Cư.

Cô ta không biết trong suy nghĩ của thôn dân, cô ta mới là người khiến người ta sốt ruột, chuyện của cô ta mới là chuyện khiến người ta sốt ruột.

Bạch lão tam cũng sẽ không chủ động đi tìm Bạch San San, nói với cô ta rằng anh ấy đã trở về, dù sao cô ta cũng không tìm, anh ấy đã đi mười năm chưa quay về nhưng trong lòng cô ta không hề nhớ mong anh ấy, chỉ muốn chiếm lợi cho mình, hơn nữa nếu để cô ta biết anh ấy đã trở lại thì sợ cả đời này, anh ấy cũng không kết hôn được.

Dù sao trước đó cô ta đều muốn phá hoại hôn nhân của anh cả với anh hai, cô ta không nhìn được người ta hạnh phúc, làm không tốt cô ta cũng sẽ ngăn cản việc anh ấy kết hôn.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 485: Chương 485



Bạch lão tam đã có ý định kết hôn, vậy đương nhiên là muốn tìm một người có thể chung sống lâu dài, nắm tay nhau cùng nhau đi nốt quãng đời còn lại, hơn nữa đối tượng anh ấy tìm không giống như những người khác, nếu để Bạch San San biết còn không biết cô ta sẽ nói móc đối phương thế nào đâu!

Trước lúc anh cả và Lý Trình Trình bên nhau, Bạch San San cũng chướng mắt chị dâu cả, cũng châm chọc nói móc chị dâu cả, sau đó cũng ghét bỏ dáng người chị dâu hai. Bạch San San luôn luôn tìm được cách để đả kích đối phương, chờ đến lúc anh ấy kết hôn, chắc chắn Bạch San San sẽ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, bởi vì đối tượng anh ấy xem xét đến có hơi đặc biệt.

Ly dị hoặc chồng mất anh ấy đều có thể chấp nhận, chỉ cần người tốt là được.

Nhưng mà người không hiểu thì phỏng chừng sẽ cảm thấy anh ấy điên rồi.

Anh ấy thật sự không nghĩ đến chuyện tìm người trẻ tuổi, những người mới mấy hai mươi tuổi đó dù họ đồng ý thì anh ấy cũng không cần, tuổi tác chênh lệch quá nhiều là không có trách nhiệm với đối phương.

Anh ấy có thể chấp nhận chênh nhau lớn nhất là mười tuổi, nhiều hơn một tuổi cũng không được, cho dù không được thì anh ấy cũng sẽ không thay đổi điều kiện, bây giờ anh ấy có cháu trai cháu gái, ở với nhau là có ba người rồi, anh ấy cũng không cần có đứa con của chính mình.

Trong khoảng thời gian ăn tết, phần lớn mọi người trong thôn đều đi chúc tết người thân, cho nên mấy ngày liên tục, thôn An Cư đều rất náo nhiệt, thôn An Cư là thôn có điều kiện tốt nhất nên thôn nào cũng hâm mộ bọn họ, cho nên những họ hàng dù ở xa cũng đến nhà người thân ở thôn An Cư chúc tết.

Mẹ của ba anh em nhà họ Bạch cũng chính là nhà mẹ đẻ của An Thanh Hoa bên kia, thật ra nhiều năm nay bên kia không qua lại gì với bên này rồi, nhưng sau khi Lý Trình Trình có tiền, bọn họ lại quay lại, chẳng qua lúc bọn họ đến, Lý Trình Trình nhờ người đưa toàn bộ đồ bọn họ đem đến trả về không thừa, không thiếu, cũng không hơn dù chỉ một chinh một cắc, cô muốn nói với bọn họ: bên này không muốn qua lại với họ.

Cho nên sau đó bên kia cũng không đến để tự chuốc lấy nhục nữa.

Dù sao thì năm đó bọn họ chịu khổ như vậy mà bên kia không cho nổi một củ khoai lang đỏ, một củ khoai tây, nếu bên kia cho thì đương nhiên bọn họ sẽ đền ơn đáp nghĩa, có qua có lại, nhưng mà người ta lại ngại mấy đứa nhỏ nhà họ Bạch là gánh nặng nên chưa từng xuất hiện.

Cho nên hiện tại cũng đừng trách anh em nhà họ Bạch bọn họ lạnh nhạt vô tình.

Tháng giêng năm mới, Hạ Vân Lai và Bạch Thư Yên cũng kết hôn, nhưng họ không thông báo cho người trong thôn, cũng không mời người trong thôn, bởi vì họ sợ sau khi thấy Hạ Vân Lai những thôn dân sẽ kể cho cha và mẹ kế của anh ấy.

Hạ Vân Lai lái xe đến thôn An Cư, lặng lẽ đón Bạch Thư Yên đi, xe ra khỏi thôn An Cư, nhà Bạch Thư Yên mới nổ pháo, mọi người đều không biết rốt cuộc Bạch Thư Yên gả cho ai, sau đó người nhà họ Bạch mới đến huyện thành tham gia hôn lễ của Hạ Vân Lai và Bạch Thư Yên, ngày hôm sau nhà Bạch Thư Yên lại làm tiệc rượu ở trong thôn.

Mọi người không thấy đối tượng của Bạch Thư Yên lần nào, chuyện chung thân đại sự của Bạch Thu Yên cứ như vậy mà được giải quyết.

Cũng có người hỏi thăm đối tượng của Bạch Thư Yên là ai, nhà họ Bạch đều nói là bạn học cũ của Bạch Thư Yên, hai người họ đã quen biết nhiều năm, cảm thấy đối phương khá tốt, cho nên lựa chọn kết hôn với nhau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đương nhiên bọn họ cũng biết mẹ kế của Hạ Vân Lai không phải dạng vừa, trước kia thiếu chút nữa là bà ta đánh c.h.ế.t Hạ Vân Lai, cha của Hạ Vân Lai là cái loại đầu chỉ có đàn bà, hoàn toàn không để ý đến con trai mình, cho nên mẹ kế của Hạ Vân Lai mới được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đương nhiên là bọn họ không thể để cho bên kia biết thành tựu bây giờ của Hạ Vân Lai, bằng không chắc chắn bên kia sẽ không màng liêm sỉ mà đến cửa, ép Hạ Vân Lai đưa hết tài sản cho đứa em trai cùng cha khác mẹ kia.

Vì thế Bạch Thư Yên có thể thuận lợi gả cho Hạ Vân Lai bọn họ rất vui mừng.

Hết tết rồi mọi người ai phải làm việc thì làm việc, ai phải đi học thì đi học, Bạch Lão Tam còn chưa đến lúc phải đi cho nên vào trong núi đi dạo.

Chờ đến khi đi làm sẽ không có nhiều thời gian như vậy nữa.

Lý An An bên kia.

Mạnh Thanh Thanh hỏi thăm nhiều nơi cuối cùng cũng đã thành công giúp Lý An An nhận nuôi hai bé gái, một đứa đặt tên là Lý Minh Tinh, đứa còn lại là Lý Minh Nguyệt, ý ví hai cô bé ấy giống như là mặt trăng và ngôi sao trên trời vậy, bọn họ kỳ vọng rất cao vào hai cô bé.

Biết Lý An An không có kinh nghiệm nuôi trẻ nên Mạnh Thanh Thanh mời một thím ở trong thôn An Cư đến trông trẻ, thời điểm này tiền lương một tháng một trăm đã là nhiều rồi, trong nhà có tiền chống đỡ được vậy nên thuê người cho Lý An An được nhẹ nhàng hơn.

Lý An An muốn bồi dưỡng hai đứa nhỏ để hai đứa nó có thể thành công lọt vào mắt xanh của Lý Trình Trình, cho nên cô ta còn cùng với bảo mẫu đưa Lý Minh Tinh và Lý Minh Nguyệt đến tòa nhà nghệ thuật do Lý Trình Trình xây cho mọi người để nghe kể chuyện, nghe nhạc và xem người ta học khiêu vũ.

Tuy rằng nhận nuôi là hai bé gái nhưng cũng không thể kém con của Lý Trình Trình quá nhiều, cô ta muốn hai đứa con của mình phải ưu tú hơn con của Lý Trình Trình mới được.

Người của nhà họ Lý, nhất là những cô dì chú bác, sau khi biết Lý An An nhận nuôi hai đứa nhỏ thì trong lòng đều cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Nếu Lý An An không lấy chồng không sinh con thì sau này nhà và tiền của cô ta sẽ thuộc về con của bọn họ, kết quả Lý An An lại lập tức nhận nuôi hai bé gái, đến lúc đó không còn phần của bọn họ nữa rồi.

Nghe thấy lời phản đối của mọi người Lý An An cảm thấy buồn cười, may mắn mẹ của cô ta giúp cô ta nhận nuôi hai đứa nhỏ, nếu không sau này cô ta c.h.ế.t thì tài sản của cô ta sẽ bị anh em họ lấy đi chia cho con của họ.

Lý An An mắng thẳng mặt bọn họ, cô ta muốn nhận con nuôi thì nhận, muốn nuôi mấy đứa thì nuôi, chỉ cần cô nuôi chúng nó tốt thì không ai có tư cách quản chuyện của cô ta.

Những người đến cửa phản đối cuối cùng đều bị mắng đến muối mặt mà ra về, Lý An An đã nhận con nuôi xong bọn họ có phản đối cũng không có tác dụng gì, nếu lúc vừa nhận được tin tức đã lập tức ra tay, nhiều người nhiều lời nói về mấy mặt xấu khi nhận con nuôi thì có lẽ còn có thể ngăn cản, nhưng bây giờ mọi chuyện đã xong rồi, có ngăn cản cũng không để làm gì nữa.

Lý An An cũng cảm thấy may mắn bản thân có hai đứa con gái, nếu không chắc chắn tài sản của cô ta sẽ bị mấy người kia xâu xé chia đi. Nhìn cô ta tiêu tiền, nhìn cô ta ăn uống, hẳn là bọn họ đều đang đau lòng đấy nhỉ? Bởi vì cái cảm giác này giống như là cô ta đang ăn tiêu bằng tiền của bọn họ vậy.

Sang năm mới không bao lâu, bà cụ Triệu Hiểu Nga của nhà họ Lý đã qua đời, sau khi Lý Minh Sơn qua đời, ông ta được an táng ở cạnh Ngô Tú Châu, Triệu Hiểu Nga không muốn kiếp sau còn phải dây dưa với Lý Minh Sơn nữa nên không cho bọn nhỏ hợp táng bà ấy với Lý Minh Sơn, bà ấy muốn được chôn một mình trên một ngọn núi, hy vọng kiếp sau không phải gặp lại Lý Minh Sơn nữa.

Chuyện nhỏ có thể không cần đi nhưng hiếu hỉ là việc lớn cần phải đến, tuy nhiên Lý Trình Trình không tự mình qua mà để Bạch lão nhị đi viếng hộ cô, thay mặt cô đi là được rồi, dù sao không phải chỉ mình cô như vậy, có nhiều người cũng nhờ người ta đi viếng hộ mà.

Lý Trình Trình không muốn gặp mấy người nhà họ Lý, cả gia đình nhà họ Lý không có ai tốt cả, cùng lắm thì được có Triệu Hiểu Nga và Mạnh Thanh Thanh hơi tốt một chút vì không bắt nạt Lý Trình Trình.

Chuyện Lý An An nhận nuôi hai bé gái, Lý Trình Trình cũng có nghe nói, nếu đời này Lý An An không kết hôn vậy nhận nuôi hai đứa bé cũng khá tốt, sẽ không phải chịu cảnh cô độc như bác sĩ Quách.

Chẳng qua cô không biết người ta đang nhăm nhe con trai của cô mà thôi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 486: Chương 486



Tất nhiên, dù biết là cũng không cần gấp, vì bây giờ Bạch Thiều Quang vẫn còn nhỏ, còn cả mười mấy năm nữa mới tới lúc quen bạn gái.

Nếu đứa bé gái do Lý An An nuôi dạy có thể khiến Bạch Thiều Quang yêu thích thì cũng coi như cô ta lợi hại. Tuy Lý Trình Trình chưa từng tiếp xúc với Lý An An, nhưng thông qua ký ức vẫn có thể nhận ra tính cách của cô ta. Cô cảm thấy Lý An An không có cái khả năng đó.

Đến cả cô cũng không có khả năng ấy, nuôi Lý Hiểu Đồng cả mười lăm năm trời, cuối cùng vẫn thua trước cái gen đã ăn sâu bén rễ trong xương cốt. Loại cha mẹ có thể bỏ rơi con gái mình thì lối suy nghĩ cũng như tam quan đã hoàn toàn lệch lạc. Vì vậy, có thể bẻ tư tưởng của đứa nhỏ này cho ngay lại hay không quả thật khó mà biết được. Kế tiếp, đành phải xem Lý An An có cố gắng hay không.

Hôm nay, Hoàng Tú Lan vui vẻ đến nhà Bạch Lão Tam tìm anh ấy: "Chú ba, chị vừa hẹn mấy đồng chí nữ gặp nhau ở nhà chị vào tối nay. Chú sửa soạn lại một chút đi, chiều theo chị qua xem mắt nhé."

"Em biết rồi, cảm ơn chị dâu." Bạch Lão Tam đáp.

Cậu ta thật sự muốn tìm một người biết quán xuyến chăm lo cho cuộc sống gia đình để chung sống cả đời, nên thái độ của Bạch Lâm Sơn hết sức nghiêm túc. Đi gặp thì Bạch Lâm Sơn mới biết được tính cách của đối phương thế nào, giờ đã không phải cái thời đại cha mẹ đặt đâu con ngồi đó rồi vừa gặp đã cưới nữa.

Hoàng Tú Lan vui mừng gật đầu bảo: "Được rồi. Vậy chú sửa soạn lại đi. Đến lúc đó, chú cứ đi thẳng đến nhà chị, chị sẽ tới sau."

Cô ấy không đi cùng cậu ta là vì sợ người khác thấy sẽ hiểu lầm, một người là chị dâu, người kia lại là chú em. Tuy cả hai đều không có gì, nhưng nếu để người khác thấy cảnh đó thì chưa chắc không đoán già đoán non. Vì vậy, tốt nhất là không nên để cho người ta có cơ hội đoán mò.

Bạch Lão Tam làm xong mọi chuyện đang dang dở trong tay rồi vào phòng thay quần áo, nhưng cũng không mặc đồ mới, mà chỉ mặc một bộ đồ bình thường. Cậu ta lại rửa mặt rửa tay, tiện thể sửa soạn lại tóc tai.

Nếu lúc trẻ Bạch Lão Tam kết hôn sinh con thì chắc chắn giờ đã có vợ con chăn ấm đệm êm rồi. Song, nghĩ lại thì mấy năm trước, số lần cậu ta về nhà đều có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vậy cũng khổ cho vợ con, đặc biệt là đối với sự trưởng thành của con trẻ, không có cha bên cạnh, tâm lý sẽ rất dễ xảy ra vấn đề. Thế nên, Bạch Lâm Sơn cảm thấy trước đây mình không kết hôn sinh con lại lại là chuyện tốt.

Không thì, quả thật là hại đời con gái người ta.

Đến chiều, Bạch Lão Tam đi đến nhà Hoàng Tú Lan. Lần trước đến đó, cậu ta đã mang quà cho nhà họ Hoàng nên giờ cũng không cần xách quà sang.

Bên phía Hoàng Tú Lan đã hẹn rõ thời gian với nhà gái, nên khi Bạch Lão Tam đến thì những nữ đồng chí muốn xem mắt vào hôm nay vẫn chưa có đến!

Mấy năm nay, nhà họ Hoàng cũng ăn nên làm ra. Tuy không xây được biệt thự, nhưng cũng là một căn nhà lầu cực kỳ to với diện tích rất rộng, nhiều phòng ở và vô cùng thoáng đãng.

Cấu trúc trong nhà cũng giống như trên thành phố, trong nhà chẳng có ai có học thức nhưng vẫn xây phòng đọc sách.

Bạch Lão Tam và ông Hoàng cùng nhau ngồi chờ trong phòng đọc sách, một lát sau, Hoàng Tú Lan bước vào nói với Bạch Lão Tam là cô gái muốn xem mắt vào hôm nay đã đến và đang uống trà trong phòng khách.

Hoàng Tú Lan bảo Bạch Lão Tam đến sofa trong phòng khách chờ, sau đó các cô gái đến xem mắt hôm nay lần lượt tới gặp Bạch Lão Tam. Vì là xem mắt, chứ không phải tuyển phi nên đương nhiên không thể bảo các cô đứng xếp hàng trước mặt Bạch Lão Tam để cậu ta chọn. Làm như vậy sao mà coi được, cũng xem thường người ta quá.

Vì thế, Hoàng Tú Lan đã dẫn mọi người tới lần lượt làm quen với Bạch Lão Tam, mỗi người nửa tiếng, trò chuyện tìm hiểu sơ lược về tình huống cơ bản của nhau trước. Nếu xem mắt không thành công, Hoàng Tú Lan cũng sẽ đưa cho người ta một chút đồ ăn, chứ không để họ đi tay không một chuyến.

Chỉ là không ngờ, lần này Bạch Lão Tam thế mà lại xem mắt thành công. Người nọ là một cô gái hai mươi tám tuổi đã ly dị. Chồng cô ấy vào thành phố làm công kiếm tiền, gặp được gái đẹp chốn thành thị bèn trực tiếp trở về vội vàng kéo cô ấy đi ly dị, ba đứa con mà không cho cô ấy nuôi nấng đứa nào.

Sau khi ly hôn, chị dâu nhà mẹ không cho cô ấy quay về, chỉ có thể mượn một căn nhà xập xệ trong thôn ở quê chồng, nhưng buổi tối luôn có đàn ông đến gõ cửa làm phiền. Ban đầu, cô ấy cũng không muốn tái hôn, nhưng bị mấy tên đàn ông kia dọa nên muốn nhanh chóng lập gia đình, muốn rời xa nhà chồng và nhà mẹ đẻ. Còn con cái, không gặp được cũng đành thôi, mạng sống của mình mới là điều quan trọng nhất.

Cô ấy cũng sợ mình sẽ lặng lẽ c.h.ế.t trong thôn nhà chồng, vì dù sao không có chuyện gì là mấy tên du côn cắc ké kia chẳng dám làm cả.

Nhưng giờ mới gặp mà kết hôn luôn thì lại vội vàng quá, dù gì cũng phải tìm hiểu nhau một thời gian ngắn mới được.

Bạch Lão Tam và Hoàng Tú Lan trở về cùng cô gái kia giúp cô ấy thu dọn đồ đạc, sau đó dẫn cô ấy rời khỏi thôn nhà chồng. Cô gái còn cầm đuốc đốt cháy căn nhà xập xệ kia, tạo ra hiện trường c.h.ế.t giả của bản thân. Giờ đã là những năm 90, kết hôn chỉ cần có chứng minh nhân dân của mình là được, không cần trong thôn phải có giấy giới thiệu. Vậy nên, để mọi người cho rằng cô ấy đã c.h.ế.t cũng tốt.

Vả lại, kết hôn mà không làm giấy kết hôn cũng chẳng sao, dù gì giờ cũng ít ai làm giấy kết hôn. Lý do chồng trước của cô ấy làm giấy kết hôn là vì nhà chồng sợ cô ấy chạy, muốn kiểm soát cô ấy cả đời. Ai ngờ, chồng trước vào thành phố làm thuê lại gặp được người tốt hơn, cả nhà đều muốn dọn lên thành phố theo nên bấy giờ mới đồng ý để họ ly hôn.

Hoàng Tú Lan thuê một căn nhà trong thôn nhà mẹ mình cho cô ấy ở, đợi đến khi cô ấy tiếp xúc qua lại với Bạch Lão Tam một thời gian, nếu xác định muốn kết hôn thì sẽ để cô ấy đến nhà Bạch Lão Tam, sống chung với cậu ta trong biệt thự.

Sáng hôm sau, lúc bốn người trong nhà Lý Trình Trình đang ăn sáng thì Bạch Lão Tam tới. Bạch Đại Sơn hỏi: "Chú ba, ăn sáng chưa thế?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Lão Tam cười đáp: "Em ăn rồi mới đến."

Cậu ta có tay có chân, không thể ngày nào cũng đến ăn trực anh cả với chị dâu được.

"Trông em vui vẻ ghê, có phải đã có chuyện tốt gì rồi đúng không?" Lý Trình Trình cười hỏi.

Bạch Lão Tam hơi thẹn thùng nói: "Tối qua em lại đi xem mắt."

Lý Trình Trình nhướn mày hỏi: "Có nghĩa là em gặp được người có cảm giác rồi?'

Bạch Lão Tam gật đầu nói: "Cô ấy năm nay hai mươi tám tuổi, nhỏ hơn em bảy tám tuổi, tuổi tác cũng hợp. Chồng trước của cô ấy lên thành phố làm thuê gặp gái thành thị bèn trở về ly hôn với cô ấy, con cái cũng không cho cô ấy nuôi, nhà mẹ đẻ lại không cho cô ấy về. Giờ cô ấy đang ở trong căn nhà xập xệ ở thôn chồng cũ, cuộc sống còn chẳng bằng một tên ăn mày..."

"Xã hội ngày càng phát triển, mọi người cũng ngày càng giàu. Sau này sẽ có rất nhiều chuyện như vậy xảy ra. Phụ nữ nhất định phải có công việc, có tiền. Có vậy thì dù ly hôn cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của mình." Lý Trình Trình nói: "Cô ấy bị ly hôn cũng không phải do lỗi ở bản thân, nếu tính cách của cô ấy được thì hai đứa có thể tiếp tục qua lại với nhau."

Tỷ lệ ly hôn ở kiếp trước sắp cán mốc 50%, lẽ nào sau khi ly hôn sẽ c.h.ế.t à?

Chẳng phải yêu thì vẫn yêu, kết hôn thì vẫn kết hôn, sinh con đẻ cái vẫn bình thường sao? Ly hôn chẳng qua chỉ là một chuyện diễn ra trong đời mà thôi, cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

Chẳng hạn như thời đại này, bề ngoài thì mọi người đều vô cùng để ý vấn đề này, nhưng chẳng phải vẫn có người gả, người cưới với người đã ly hôn à? Vậy nên, thực ra chuyện này cũng bình thường thôi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 487: Chương 487



Đồng chí nữ mà Bạch Lão Tam xem mắt tên là Tang Tuyền, năm nay hai mươi tám tuổi, sinh cho chồng trước hai đứa con trai và một cô con gái. Sau khi ly hôn, cả nhà chồng trước đã giành lại hết ba đứa nhỏ, không cho cô ấy nuôi nấng đứa nào.

Bây giờ, Tang Tuyền cũng không lo lắng cho mấy đứa nhỏ lắm. Bởi vì, chồng trước và cô gái trong thành phố kia vẫn chưa ổn định. Đợi đến khi mẹ kế gả vào, lại có bầu đứa con khác, tình huống của ba đứa nhỏ chắc hẳn sẽ trở nên khó khăn.

Có điều, lúc ấy chúng cũng lớn. Nếu mẹ kế muốn bắt nạt chúng thì chúng có thể chạy, không cần thiết phải đứng ở đó mặc mẹ kế đánh đập chửi rủa.

Nhưng chồng trước có thể kết hôn với cô gái trong thành phố kia hay không còn chưa chắc, giờ đã quan tâm đến chuyện này thì hơi sớm. Đợi đến ngày hôm sau sau khi Tang Tuyền rời khỏi thôn, mọi người mới phát hiện nhà cô ấy ở đã cháy và trở thành một đống đổ nát khiến họ thổn thức không thôi.

Đàn ông lên thành phố dọn gạch, chưa thăng quan tiến chức phát tài đã muốn đổi vợ, chẳng biết là quá tự tin về bản thân hay là không biết tự lượng sức mình nữa. Dọn gạch trong thành phố thì một ngày có thể kiếm được mấy đồng chứ, có vậy thôi đã huênh hoang rồi.

Còn có bà mẹ chồng kia nữa, giành nuôi ba đứa nhỏ không nhường cho người ta một đứa. Hay là cảm thấy mình có thể sống lâu trăm tuổi, có thể nuôi nấng chúng lớn khôn?

Nhưng giờ mẹ của mấy đứa trẻ đã mất, tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc, quả thật là không công tốn sức sinh ba đứa con cho gia đình người ta mà chính mình lại chẳng nhận được cái gì. Có điều, họ lại không biết Tang Tuyền đã rời khỏi nơi này và bắt đầu một cuộc sống mới.

Tang Tuyền ở lại trong thôn nhà mẹ đẻ của Hoàng Tú Lan mới biết được mọi người ở đây đều làm ra tiền, không giống như nhà mẹ đẻ hay nhà chồng của cô ấy, hoàn toàn không biết đến những cách kiếm tiền ấy.

May mà sau khi ly hôn Tang Tuyền mới biết được những cách kiếm tiền đó, không thì chỉ với những cách làm ra tiền ấy, dù có ly hôn thì những người trong nhà chồng cũng sẽ không thả cô ấy rời đi.

Sau đó, Tang Tuyền đã đi theo mẹ của Hoàng Tú Lan để kiếm tiền. Giờ vừa hay là đầu xuân năm mới, trên núi có rất nhiều rau dại, chỉ cần chịu khó đi hái là có thể kiếm được tiền.

Bên nhà mẹ đẻ và nhà chồng cũ của cô ấy đều có rau dại, nhưng Tang Tuyền không dám đi vào ban ngày, vì sợ bị người ta nhận ra. Song, cô ấy vẫn chọn đi vào buổi tối, cầm đèn pin đi thì dù bị người khác thấy cũng không sợ.

Bởi vì, người sợ sẽ là người khác.

Một người "đã chết" lại xuất hiện trước mặt mọi người vào buổi tối thì họ sẽ chỉ cho rằng cô ấy quay lại để trả thù. Mà như vậy, còn có thể dọa đám người nhà chồng cũ của cô ấy.

Nhưng tiếc là Tang Tuyền đi mấy buổi tối liền vẫn không gặp được người nhà chồng cũ hay nhà mẹ đẻ. Hơn nữa, cô ấy cũng lặng lẽ chú ý đến con mình. Nếu có cơ hội, Tang Tuyền chắc chắn sẽ dẫn mấy đứa nhỏ đi, không thì chúng sẽ chẳng thể có được một cuộc sống tốt đẹp dưới bàn tay của người cha ruột và bà mẹ kế.

Vả lại, một gia đình như vậy cũng không thể nuôi dạy được con trẻ nên người. Cuộc đời của những đứa trẻ chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong tay bọn họ.

Lúc sau, Bạch Lão Tam đi đến cục cảnh sát nhận việc. Năm xưa, đồng nghiệp của cậu ta bị phân đến cục cảnh sát, giờ cậu ta cũng được phân đến cục cảnh sát. Khoác trên mình bộ đồng phục phẳng phiu khiến cậu ta trông cực kỳ phong độ, ai nhìn cũng xao xuyến.

Khi Bạch Lão Tam mặc đồng phục về nhà thì bị người trong thôn thấy, họ đều bước tới hỏi thăm cậu ta đã có bạn gái chưa, muốn tìm một người bạn đời thế nào. Bạch Lão Tam khẽ cười nói với mọi người bản thân đã có bạn gái, không cần mọi người phải lo lắng cho mình.

Cậu ta biết sau khi mình đi làm, chắc chắn sẽ có rất nhiều người giới thiệu bạn gái cho mình nên mới vội vàng xem mắt để chọn ra bạn đời. Mọi người chỉ biết giới thiệu bạn gái cho cậu ta, chứ không bao giờ tìm một cách đàng hoàng. Nhưng Hoàng Tú Lan lại khác, chị ấy chắc chắn sẽ tìm một cô em dâu dễ chung sống không đặt điều thị phi với mình, nên tất nhiên sẽ nghiêm túc hết mình.

Mỗi một đồng chí đến xem mắt với Bạch Lão Tam đều đã được Hoàng Tú Lan điều tra, ít nhất sẽ không có vấn đề. Nhưng những người trong thôn thì chỉ muốn kéo gần mối quan hệ với anh ấy, lôi kéo làm quen, còn có thật lòng hay không thì chưa biết.

Sau khi Bạch Lão Tam đi làm, chỉ có chủ nhật mới rảnh, bèn hẹn gặp Tang Tuyền ở trong thành phố. Bởi vì ở trong thành phố có rất nhiều chỗ chơi, có thể đi dạo trong công viên hoặc đi dạo phố rồi ăn chút gì đó. Trong trấn không có rạp chiếu phim, muốn xem phim phải lên thị trấn, khi nào rảnh có thể lên thị trấn xem phim.

Khi Bạch Lão Tam và Tang Tuyền đi dạo trong công viên lần thứ tư đã gặp được Bạch San San cũng đang đi dạo với đàn ông ở đó. Bạch San San nhìn thấy Bạch Lão Tam cũng hết sức bất ngờ.

Ban đầu, cô ta còn cho rằng mình hoa mắt, sau đó nhìn kỹ lại vài lần mới dám chắc là anh ba của mình.

Vì thế, Bạch San San đã bảo người đàn ông đi cùng đến quán ăn chờ mình, mình đi vệ sinh một chút, lát nữa sẽ đi tìm anh ta sau. Bạch San San dụ người đàn ông kia rời đi mới đi tìm Bạch Lão Tam. Sau đó, cô ta đi đến trước mặt Bạch Lão Tam, khó chịu hỏi: "Anh ba, anh trở về lúc nào thế? Sao anh về mà không tìm em?"

"Tôi tìm cô làm gì?" Bạch Lão Tam cũng cực kỳ khó chịu, nhớ đến những chuyện mà cô ta đã làm thì lại bực mình: "Cô làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình, giật chồng người khác có nói với tôi không? Cô cho rằng tôi không biết chuyện của cô với Chu Hữu Tường hả? Còn chưa ly hôn đã dan díu với Cát Thiên Minh, sao trước đây tôi lại không phát hiện ra cô là người như vậy nhỉ? Nếu biết thì dù có vứt tiền đi tôi cũng không nuôi cô đâu."

Trước đây, tiền bạc trong nhà đều ưu tiên dành cho một mình Bạch San San, ăn ngon mặc đẹp, tất cả đều để phần hết cho cô ta, không ngờ cuối cùng lại nuôi nấng cô ta trở nên như vậy.

"Anh ba..." Bạch San San vô cùng bất ngờ, anh ba vừa gặp mình không phải quan tâm hỏi han, mà là trách móc mình.

"Đừng gọi tôi là anh ba, có phải cô cũng muốn cắt đứt quan hệ với tôi như đã làm với anh hai không?" Trước đây, anh ấy yêu thương cô ta bao nhiêu thì giờ lại hối hận bấy nhiêu, quả thật là không đáng tý nào.

Nếu đối xử tốt với mình thì mình cũng sẽ không hối hận nhiều như vậy.

Bạch San San biết, đến cả anh ba cũng đã từ bỏ mình, nhưng cô ta chỉ cảm thấy tức giận chứ không buồn, vì giờ cô ta đã có cha ruột. Trước đây, có ba người anh nuôi mình, giờ đã có cha ruột nuôi, cuộc sống của cô ta tốt như vậy thì sao có thể đau buồn được?

"Anh ba, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Nãy giờ em chưa làm gì có lỗi với anh mà? Tuy em đã làm tổn thương rất nhiều người, nhưng em đã làm gì tổn hại tới anh đâu!" Chu Hữu Tường, Cát Thiên Minh và những người bạn trai từng bị cô ta đá còn chưa nói gì, anh nói cái gì chứ?

"Đừng gọi tôi là anh ba, cô có phải em gái tôi không còn chưa biết được đâu!" Cha mẹ đã qua đời nên chuyện này cũng không thể đi đối chứng được.

An Thanh Hoa từng quen với ông Hạ thì lẽ nào Bạch San San sẽ là con của ông ấy và An Thanh Hoa ư? Không thể là con nuôi của An Thanh Hoa sao?

Trước đây, họ cũng không thấy An Thanh Hoa mang thai thì sao họ biết được?

"Anh ba..." Bạch San San không ngờ giờ anh ấy không những ghét mình mà còn không thể chấp nhận nổi việc chảy chung dòng m.á.u với cô ta nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Lão Tam nén cơn giận xuống nói: "Nếu biết sẽ dạy ra một người như cô thì trước đây tôi đã không gửi tiền trợ cấp về nhà, nuôi cho cô trắng trẻo mập mạp, không ngờ cô lại đền đáp chúng tôi như vậy."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 488: Chương 488



Tự tay nuôi nấng ra một người vô ơn, giờ đây Bạch Lão Tam quả thật đã nếm trải được cái cảm giác vừa tức vừa hận là như thế nào.

Thật sự anh ấy vô cùng hối hận.

Bởi vì ba anh em họ đã chịu khổ từ rất lâu rồi, cũng may anh hai gặp được Lý Trình Trình, cùng nhau kiếm tiền với cô nên cuộc sống của mọi người mới tốt hơn. Không thì, vẫn phải chịu khổ vì Bạch San San nữa.

Cô ta chưa bao giờ hỏi bọn họ kiếm tiền bằng cách nào, họ kiếm tiền trả giá bao nhiêu là m.á.u và nước mắt, Bạch San San lại chẳng thèm để tâm, trong lòng của cô ta chỉ có bản thân cô ta mà thôi.

Điều đó thật sự đã khiến họ hết sức thất vọng.

"Anh ba, bà dì bên cạnh anh là ai vậy?"

"Bà dì? Bạch San San, hay là cô cho rằng mình còn trẻ? Một người hơn ba mươi tuổi lại gọi người mới hai mấy tuổi là bà dì. Nếu mắt cô mù thì mau đến bệnh viện điều trị đi. Cô nhiều chồng cũ như vậy, mỗi người góp một ít là đủ tiền mổ rồi đó." Bạch Lão Tam nắm lấy tay Tang Tuyền xoay người rời đi, không để ý đến Bạch San San nữa.

Loại vô tâm như cô ta, có nói nhiều hơn cũng chẳng có tác dụng gì.

Bạch San San biết mình đã hoàn toàn mất đi anh ba, dù cô ta vẫn luôn đề phòng, không muốn cho anh ba có bạn gái, nhưng lâu nay anh ấy vẫn không về, cô ta có muốn đề phòng cũng chẳng được. Giờ cuối cùng, anh ba cũng có bạn gái.

"Người ban nãy..." Tang Tuyền chần chờ mở miệng. Nếu bọn họ là anh em ruột thì chắc hẳn không nên có mâu thuẫn căng thẳng như vậy chứ nhỉ!

Nhưng khi cô ấy nhớ đến tình huống của mình, lại cảm thấy hết sức bình thường. Bởi vì sau khi ly hôn trở về nhà mẹ đẻ, anh trai với chị dâu còn không cho mình bước vào nhà. Mà điều này chắc hẳn cũng giống như tình huống giữa Bạch San San và Bạch Lão Tam!

Người trong nhà lại chẳng bằng nổi người dưng nước lã, Hoàng Tú Lan và Bạch Lão Tam cho cô ấy thuê nhà, mẹ của Hoàng Tú Lan còn chia sẻ cách kiếm tiền với mình. Giờ cô ấy đã có tiền, có thể nuôi sống chính mình.

Nhà mẹ đẻ còn không cho cô ấy bước vào nhà thì sao có thể giúp mình nhiều như vậy cơ chứ!

"Người ban nãy là Bạch San San, là em gái cùng mẹ khác cha với anh. Trước đó, anh không ở nhà nên không biết chuyện này. Về sau khi anh trở về thì anh cả và anh hai có báo cho anh. Hình như cô ta không thích bọn anh cho lắm, cứ muốn phá hoại hạnh phúc của bọn anh. Trước kia, cô ta còn định phá hoại hôn nhân của anh cả với anh hai. Sau này, nếu cô ta có tìm em thì em cứ mặc kệ là được. Hai chị dâu đều làm lơ Bạch San San, cô ta cũng không dám đi tìm hai chị ấy, càng để ý thì cô ta càng được nước lấn tới thôi"

Bạch Lâm Sơn kể sơ qua chuyện của Bạch San San cho Tang Tuyền nghe, dù sao mình và cô ấy vẫn chưa thân thiết cho lắm, tốt nhất không nên để Bạch San San nói xằng nói xiên rồi...

Dù gì họ cũng chỉ mới quen chưa bao lâu, giữa hai người vẫn chưa tin tưởng nhau nhiều, cũng chẳng đến mức nếu không phải đối phương thì không được. Khác với anh cả, anh hai và hai người chị dâu, họ đã hình thành ăn ý với nhau sau bao nhiêu năm kết hôn, không gì có thể phá nổi. Mấy câu nói râu ria kia của Bạch San San cũng sẽ không ảnh hưởng đến họ.

Nhưng Bạch Lão Tam sợ Tang Tuyền sẽ suy nghĩ nhiều về mấy lời nói kia của Bạch San San, cũng sợ Bạch San San sẽ đi nói xằng nói xiên về những điều mà Tang Tuyền đã trải qua. Tuy chính cô ta cũng nằm trong tình huống như vậy, nhưng lại chẳng ảnh hưởng đến việc cô ta đi tám chuyện người khác.

Bạch Lão Tam không muốn vì đôi câu vài lời của Bạch San San mà Tang Tuyền phải suy nghĩ nhiều.

Tang Tuyền gật đầu nói: "Em biết rồi."

Cô ấy và Bạch San San chắc hẳn sẽ không có cơ hội để gặp nhau, cô ấy thì ở trong thôn nhà mẹ đẻ của Hoàng Tú Lan, còn Bạch San San thì không biết cô ấy ở đâu nên càng không thể đến gặp nhau được.

Sau khi đưa Tang Tuyền trở về, Bạch Lão Tam cũng về nhà. Giờ giao thông trong thôn đã cực kỳ tiện lợi, anh ấy cũng không ở trong ký túc xá do đơn vị cung cấp, mà vẫn ở trong nhà của mình.

Nơi này là biệt thự do anh cả và chị dâu xây cho mình, bỏ hoang ở đó thì cực kỳ đáng tiếc.

Bạch Lão Tam về nhà tắm rửa gội đầu, vệ sinh sạch sẽ thoải mái xong bèn đi tìm anh cả với chị dâu ở sát bên. Lý Trình Trình đang ngồi trên sofa đọc báo, giờ cô chỉ cần làm bà chủ đưa ra chỉ đạo là được, hoàn toàn không cần phải nhúng tay vào nữa.

Lý Trình Trình thấy Bạch Lão Tam tới thì cười nói: "Em cứ tự nhiên đi!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Lão Tam đi đến đối diện Lý Trình Trình rồi ngồi xuống nói: "Chị dâu, hôm nay em đi dạo ở công viên thì gặp Bạch San San."

"Chẳng phải chuyện đó rất bình thường sao? Nơi này chỉ to như vậy, sao có thể không chạm mặt nhau cả đời được." Lý Trình Trình cười hỏi: "Sao? Thấy Bạch San San ly hôn mấy lần nên đau lòng à? Hay lại định ôm hết mọi việc vào mình như trước? Chị nói cho em biết, Bạch San San cực kỳ hỗn láo, chỉ biết vì lợi ích của bản thân, mọi thứ đều do mấy người chiều mà ra. Cuộc sống trước đây khổ biết bao nhiêu, lúc mọi người còn không có cơm mà ăn, riêng tiền tiêu vặt một tháng của cô ta đã mười lăm đồng..."

Lý Trình Trình nhắc đến Bạch San San thì chẳng thèm nể nang gì, cô ta là cô gái được nuông chiều nhất trong thôn, không có cha mẹ, chỉ có ba người anh trai. Họ đều nuông chiều cô ta như mệnh. Mọi người cùng là nhà nông, nhưng Bạch San San lại chưa từng xuống đồng hay làm việc nhà. Còn nguyên chủ của cô đã phải làm việc từ khi còn bé, đến nước còn không đủ uống, càng đừng nói tới việc no bụng, chỉ có thể tự dựa vào bản thân đi tìm đồ ăn bên ngoài, cố gắng mà sống sót.

Cô cũng không sợ Bạch Lão Tam tức giận, giận cứ giận, cùng lắm là từ mặt anh cả, chị dâu như Bạch San San thôi, Lý Trình Trình cũng chẳng cần.

Vả lại, cô còn nhỏ hơn Bạch Lão Tam, anh ấy có muốn nhận cô làm chị dâu hay không cũng không sao cả.

Bạch Lâm Sơn lắc đầu: "Không có, sau này em cũng sẽ mặc kệ chuyện của cô ta. Cô ta thật sự là một người chỉ biết nghĩ cho mình. Hôm nay, cô ta còn trách cả em, lâu rồi không gặp, vừa gặp thế mà đã..."

Bạch Lão Tam không có nói tiếp, dù sao cậu ta cũng đã biết Bạch San San là loại người nào. Người ta đã có người nhà của mình, sau này cũng không cần thiết phải qua lại nữa.

Bạch Lão Đại không ở nhà nên Bạch Lão Tam chỉ ngồi một chút rồi về, vì anh ấy không biết nói gì với Lý Trình Trình, tán dóc ư? Hình như họ chưa thân đến mức đó.

Có điều, Bạch Lão Đại và Lý Trình Trình quả thật đã đối xử rất tốt với anh ấy, dàn xếp hết mọi chuyện của mình một cách thỏa đáng khiến anh ấy vô cùng biết ơn. Đó cũng là lý do tại sao Bạch Lão Tam có thể yên tâm lăn lộn bên ngoài nhiều năm như vậy, vì anh ấy biết trong nhà sẽ có người sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện.

Nhìn trong nhà, lại ngó sang thôn bản sinh sống hiện nay, đều là những chuyện mà mọi người không dám nghĩ đến. Chẳng ai ngờ, họ lại có thể trải qua một cuộc sống như vậy cả!

Bạch Lão Đại đi dạo một vòng rồi trở về, dù có tiền, nhưng anh cũng không bỏ đất hoang vì Lý Trình Trình thích ăn trái cây do nhà trồng.

Dưa hấu, dưa chuột, cà chua... Lý Trình Trình đều thích ăn chỉ cần là đồ do nhà mình trồng. Hơn nữa, địa thế nhà họ cũng cao nên thiếu nước, không thể trồng lúa nước, chỉ có thể trồng mấy thứ này. Vả lại, Lý Trình Trình cũng thích ăn mấy loại củ quả ấy.

Chỉ cần cô thích ăn thì anh có đến một trăm loại, không có thì có tìm cả đời cũng cho cô ăn được thứ mình thích.

Hy vọng kiếp sau, ở một thế giới cũng có thể gặp được cô. Anh quả thật không dám nghĩ đến việc cô chung sống với một người khác ở thế giới khác thì không biết mình sẽ như thế nào.

Anh là một người tham lam, vừa muốn có cô ở cả kiếp này và cả kiếp sau nữa.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 489: Chương 489



Bạch Đại Sơn đi đến cạnh giếng, vặn vòi nước, đợi nước chảy ra rồi rửa tay và rửa mặt. Năm cũ đã qua, giờ chỉ mới đầu xuân, dù có trực tiếp dùng nước lạnh rửa tay cũng sẽ không buốt.

Lý Trình Trình cũng không kể gì về chuyện Bạch Lão Tam gặp bạch San San với Bạch Đại Sơn, mà là đợi Bạch Lão Tam tự mình nói. Có điều, Lý Trình Trình cảm thấy chắc có lẽ Bạch Lão Tam cũng không muốn kể gì nhiều.

Có vẻ như hôm nay anh ấy cũng đã rất thất vọng về bạch San San rồi.

Lý Trình Trình cũng không chờ mong gì về bạch San San nên đương nhiên sẽ không thấy thất vọng.

Sau khi bạch San San gặp Bạch Lão Tam, tuy cô ta cực kỳ tức giận, nhưng lúc về cũng không có kể chuyện mình gặp được Bạch Lão Tam với ông Hạ. Ông Hạ là cha cô ta chứ không phải cha của Bạch Lão Tam.

Sau khi Bạch Lão Tam và Tang Tuyền qua lại với nhau được nửa năm, cậu ta bèn dẫn cô ấy đến thôn An Cư. Đây cũng là lần đầu tiên mọi người thấy bạn gái của Bạch Lão Tam, không ngờ lại xinh xắn như vậy, chỉ là có hơi lớn tuổi.

Tất cả mọi người cho rằng Bạch Lão Tam sẽ tìm một cô vợ trẻ tuổi xinh đẹp, vì dù sao đàn ông nào cũng có suy nghĩ ấy. Nhưng không ngờ, Bạch Lão Tam lại trái ngược với suy nghĩ của mọi người. Điều kiện của cậu ta tốt như vậy, thế mà không tìm một cô gái trẻ trung xinh đẹp, lại tìm một cô gái xấp xỉ tuổi mình.

Tuy Tang Tuyền nhỏ hơn Bạch Lão Tam tám tuổi, nhưng ở trong mắt mọi người, họ lại tự động bị phân chia thành người cùng trang lứa.

Tang Tuyền đi đến trước cổng nhà Lý Trình Trình thì hơi kinh ngạc hỏi: "Bạch Lâm Sơn, đây là nhà anh hả? Anh sống trong căn nhà đẹp đẽ như vậy luôn ư?"

"Đây là nhà của anh cả và chị dâu anh, bên kia mới là nhà anh." Bạch Lâm Sơn chỉ vào căn bên cạnh nói, lại chỉ sang bên giới thiệu: "Kia là nhà của anh hai và chị dâu."

"Nhà anh có điều kiện như vậy luôn ư?" Tang Tuyền khó có thể tin hỏi.

"Không phải đâu, là nhà anh cả và chị dâu có điều kiện thôi. Mấy căn nhà này đều do hai anh chị ấy xây, em đừng áp lực làm gì." Bạch Lâm Sơn sợ Tang Tuyền lo lắng bèn nói.

Đây cũng là lý do tại sao cậu ta chọn Tang Tuyền, suy nghĩ của cô ấy vô cùng đứng đắn. Nếu như là người khác biết mình có biệt thự lớn như vậy thì chắc chắn sẽ đeo bám anh ấy thật chặt.

Tang Tuyền nghe thấy Bạch Lâm Sơn nói vậy thì cảm thấy hơi yên tâm, Bạch Lâm Sơn mà có điều kiện quá, cô ấy đúng thật là không xứng với người ta. Tuy giờ Tang Tuyền đã bắt đầu kiếm tiền, nhưng vẫn kém Bạch Lâm Sơn xa lắc xa lơ.

Chỉ với căn biệt thự này thì trước mắt cô ấy vẫn chưa thể xây nổi.

Cửa nhà Lý Trình Trình đang mở nên khi Bạch Lâm Sơn và Tang Tuyền vừa xuất hiện ở ngoài cửa, Lý Trình Trình lập tức nhìn thấy, tất nhiên cũng thấy được Tang Tuyền. Vẻ ngoài Tang Tuyền trông khá xinh đẹp, dáng người cũng đầy đặn, không có dấu vết nào cho thấy đã từng sinh ba đứa nhỏ, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy cô ấy đã từng sinh con. Dù sao Tang Tuyền cũng đã kết hôn lâu rồi, còn sinh con thì chẳng thể nào giống như những cô gái trẻ được.

Y như chính cô vậy, có một số dấu vết dù có xóa cũng chẳng thể xóa nhòa được.

Có điều, Tang Tuyền trông vẫn rất xinh đẹp, sau này tên chồng trước của cô ấy chắc chắn sẽ hối hận. Nhưng Tang Tuyền đã "chết giả", dù chồng trước có hối hận cũng không tìm thấy người và chẳng thể đến làm phiền Tang Tuyền.

Lý Trình Trình bước tới, mỉm cười chào hỏi: "Tang Tuyền à, chào em, chào mừng em tới nhà làm khách."

"Em chào chị." Tang Tuyền cũng lễ phép chào hỏi, hơn nữa khi chào hỏi cô ấy còn không kìm được mà ngó Lý Trình Trình, xinh ghê luôn, cô ấy chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như vậy.

Trông cô còn đẹp hơn cả những ngôi sao điện ảnh.

"Lão Tam, dẫn Tang Tuyền vào nhà đi." Bởi vì biết hôm nay Bạch Lâm Sơn sẽ dẫn Tang Tuyền đến nên Lý Trình Trình đã chuẩn bị trước hết, hoa quả đồ ăn vặt trà bánh đủ cả.

Sau khi đi vào biệt thự, Tang Tuyền mới biết được trong nhà Lý Trình Trình thậm chí còn có hai cô giúp việc, gia đình này thật là có điều kiện, giàu đến mức khiến người ta phải hâm mộ.

Nếu dựa vào bản thân Tang Tuyền thì chắc cả đời cũng chẳng thể trải qua được một cuộc sống tốt đẹp như vậy.

"Tang Tuyền à, ngồi đi em!" Lý Trình Trình bước tới săn sóc mời Tang Tuyền ngồi xuống. Tang Tuyền dè dặt ngồi xuống trên sofa, sợ mình sẽ làm dơ chiếc sofa sạch sẽ sang trọng này của người ta.

Mọi việc trong nhà đều có người giúp việc làm, không cần họ phải quan tâm nên sáu người ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Giờ nghe chính Tang Tuyền kể về chuyện hồi xưa của mình, Lý Trình Trình chỉ cảm thấy vô cùng tức giận. Có điều, Lý Trình Trình biết chồng cũ của Tang Tuyền chắc chắn sẽ hối hận, vì đây là chuyện bình thường, khỏi cần phải đoán.

Gã vẫn chưa theo đuổi được gái thành thị đã trở về ly hôn, mà không biết đứa con gái kia chỉ đùa giỡn với mình. Gái thành thị lại không ngu, sao phải gả tới nông thôn, sao phải làm mẹ kế cho ba đứa trẻ cơ chứ?

Có một số người rất tự tin, luôn cho rằng ai cũng thích mình, nhưng thực ra ngoài vợ thì chẳng có ai thật sự thích gã cả. Gã cho rằng mình có thể tìm được người tốt hơn, lại chẳng ngờ thứ mình mất đi mới là người đối xử tốt nhất với mình trên đời này.

Nhưng mọi thứ đều đã qua, sau này Tang Tuyền cũng không cần phải nín nhịn uất ức như vậy trong nhà người ta nữa.

Người giúp việc nấu một bữa phong phú, mọi người ngồi xuống vui vẻ ăn cơm trưa với nhau. Lý Trình Trình cũng không hỏi Bạch Lâm Sơn tính toán thế nào, mà chỉ chờ Bạch Lâm Sơn thông báo với họ.

Còn khi nào kết hôn, đưa bao nhiêu lễ hỏi thì để cho Bạch Lâm Sơn tự mình sắp xếp, họ chỉ cần chờ ăn cưới mà thôi.

Sau khi ăn cơm xong, Bạch Lâm Sơn bèn dẫn Tang Tuyền về nhà mình. Nếu muốn kết hôn thì sau này Tang Tuyền cũng sẽ ở đây, dẫn cô ấy tới xem thử cũng là chuyện bình thường.

Chẳng mấy chốc đã đến hè, Bạch Thiều Quang và Bạch Thiều Hoa cũng nghỉ hè. Sau hè năm nay, hai đứa sẽ lên cấp hai. Lúc trước, Lý Trình Trình để chúng học tiểu học cùng nhau là vì muốn hai đứa có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Sau khi Điền Khả Khả nghỉ hè trở về thì tới nhà họ Bạch tìm Lý Trình Trình, hỏi nghỉ hè rồi Quý Bằng có tới hay Lý Hiểu Đồng có về hay không.

"Khả Khả, tuy cháu không có số điện thoại của họ nên không liên lạc được, nhưng cháu biết trường của họ, có thể viết thư cho hai đứa ấy mà!" Lý Trình Trình nhắc nhở.

Điền Khả Khả vẫn không muốn từ bỏ, nhưng chắc cả đời này cô bé cũng không có cơ hội gặp lại Quý Bằng. Có lẽ chính Quý Bằng cũng cảm thấy buồn rầu, hai cô gái mà mình gặp được lại chẳng có người nào tốt, một người thì cố chấp, người kia thì có lối suy nghĩ không bình thường.

Vân Mộng Hạ Vũ

May mà trước đây không dẫn Điền Khả Khả đi thành phố Thượng Hòa, nếu không Quý Bằng sẽ phải trốn tránh ở vùng khác như Quý Vinh mất.

Còn về Lý Hiểu Đồng, trước đây cô ta thích Bạch Lão Đại rất điên cuồng, sau đó lại lén để ý tới Quý Bằng nên chắc chắn sẽ không giúp Điền Khả Khả.

Lý Trình Trình cũng không tiện đánh giá hai cô gái này, cũng không muốn nhận xét, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Điền Khả Khả nghe thấy Lý Trình Trình nói vậy thì gật đầu trở về. Đúng vậy nhỉ, cô bé cứ muốn gặp Quý Bằng, nhưng lại không nghĩ tới liên hệ với cậu ta trước. Mình viết cho Quý Bằng mấy bức thư thì chẳng phải mọi người sẽ biết đến sự tồn tại của mình ư?

Quý Bằng từ chối mình là vì không hiểu mình, mình phải viết thật nhiều thư để cậu ta hiểu rõ hơn về tính cách của mình. Đợi đến khi Quý Bằng biết được những điều tốt đẹp của mình, đương nhiên sẽ thích mình.

Nếu Lý Trình Trình biết được suy nghĩ của Điền Khả Khả thì sẽ chỉ nói thầm lòng rằng, cô gái nhỏ à, cháu nghĩ nhiều quá rồi, không thích thì là không thích thôi.
 
Back
Top Bottom