Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 460: Chương 460



Cũng chỉ có người thân của mình, mới có thể khiến cô ấy cảm nhận được sự ấm áp. Những năm tháng ở nhà họ Lý, cô ấy chỉ cảm nhận được vô số cực hình, chưa từng có người nào đối xử tốt với cô ấy cả.

Mặc dù cha nuôi, mẹ nuôi của cô ấy đối xử với cô ấy không tệ lắm, nhưng cũng chưa phải là tốt. Ngay cả lương khô cũng không cho cô ấy ăn, nhưng Lý Minh Sơn lại không thể bỏ cô ấy c.h.ế.t đói được, cho nên ông ta đã trộn rau dại với nước để cho cô ấy ăn no. Hơn nữa hầu hết thời gian đều do cô ấy tự ra ngoài đào rau dại, bọn họ sẽ không tốt bụng đến mức giúp cô ấy đào rau dại và ăn chúng.

Anh chị em sao, ở nhà họ Lý đây chính là một câu chuyện cười, con cái nhà họ Lý đều tự kinh doanh, ai cũng vô cùng ích kỷ, còn có Lý An An kia nữa, ngay cả quả dại cô ấy hái cô ta cũng muốn cướp, trên núi có nhiều quả dại như vậy mà cô ta chẳng biết tự đi hái.

Nếu không phải bọn họ có chỗ dựa vững chắc ở thôn An Cư và trên núi có nhiều lương thực, thì có khi lúc nhỏ cô ấy có thể bị c.h.ế.t đói rồi, may thay tất cả chân tướng đã sáng tỏ, những khổ cực của cô ấy cũng không phải là vô ích, làm cho mọi người biết hết những hành động của nhà họ Lý và Hà Uyển Xuân đã làm.

Tất cả mọi người ngồi xe rất lâu, đều đã thấm mệt, cho nên ai nấy cũng trở về phòng thu xếp ổn thỏa sau đó đi nghỉ ngơi, mỗi một khâu đều có người làm, cũng không cần bọn họ phải lo lắng.

Bạch Thiều Quang và Bạch Thiều Hoa có bảo mẫu chăm sóc, mà Lý Hiểu Đồng cũng không cần Lý Trình Trình bận tâm, cho nên trong phòng chỉ có hai người Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc trước ở nhà họ Quý, sau khi nghe những chuyện bọn họ nói xong, Bạch Đại Sơn đã hiểu rõ, Lý Trình Trình là người đến từ thế giới khác, những phương pháp kiếm tiền đó cũng được mang đến từ thế giới đó.

Nếu không, một người cả ngày không đọc sách, sao có thể có nhiều cách kiếm tiền như vậy, sao có thể hiểu hết mọi chuyện, biết hết mọi thứ chứ?

Trông cô không giống người bình thường, chỉ là trước đây anh không nghĩ nhiều, mà cho dù nghĩ nhiều đi chăng nữa, anh cũng không thể nghĩ ra những chuyện này! Bây giờ anh mới hiểu được những việc này.

Hiện tại trong lòng Bạch Đại Sơn rất mâu thuẫn, bởi vì anh hi vọng Lý Trình Trình có thể trở lại thế giới của cô để có được hạnh phúc. Nhưng anh lại không muốn để cô rời khỏi đây.

"Vợ ơi, em có cách quay trở về sao?" Bạch Đại Sơn xoay Lý Trình Trình lại, mặt đối mặt nhìn cô, nghiêm túc hỏi.

Lý Trình Trình lắc đầu: "Em đã bị xe đ.â.m c.h.ế.t rồi, sao em về được chứ?"

Cô nhớ hình như mình đang cãi nhau với người nhà, sau đó chạy ra ngoài, trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, tiếp đó là đến nơi này.

Cô đã tới đây được vài năm rồi, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm gì còn nhớ rõ nhiều chuyện như thế!

Bạch Đại Sơn không ngờ sẽ là tình huống như vậy.

"Vợ ơi, vậy sau này đột nhiên em rời khỏi đây thì làm sao bây giờ?" Bạch Đại Sơn hỏi.

Lý Trình Trình dựa vào lòng Bạch Đại Sơn và ôm anh rồi nghiêm túc nói: "Nếu như em thật sự rời khỏi nơi này, em nhất định sẽ tìm được các anh, bởi vì các anh đều là những người quan trọng nhất của em mà, em không nỡ rời xa các anh."

Tuy không chắc là khi xa nhau còn có thể gặp lại được hay không, nhưng cô không ngại nói những lời hay ý đẹp, có được duyên phận cả đời này chính là niềm hạnh phúc lớn lao nhất, không nên ước mong quá nhiều ở kiếp sau.

Hơn nữa liệu kiếp sau có thể gặp nhau được hay không, thật sự khó mà nói, nói không chừng có thể không ở cùng một thời không, không ở cùng một thời đại, vậy sao gặp nhau được đây?

Chỉ là những lời này, Lý Trình Trình không nói với Bạch Đại Sơn, giữ lại trong lòng anh một suy nghĩ tốt đẹp thì tốt hơn.

Quý Tình Tình ở nhà Lý Trình Trình, cô ấy rất hâm mộ khi thấy công việc kinh doanh của Lý Trình Trình đã lớn mạnh như vậy. Lý Trình Trình bảo cô ấy nếu cảm thấy hứng thú, có thể giống như Lục Sơ Hạ và Lục Lập Xuân cùng làm với cô, trước tiên là làm với nhau trong một thời gian ngắn, đợi đến khi vào khuôn rồi là có thể tự mình kinh doanh.

Dù sao, bây giờ mới đang ở những năm 1980. trong tương lai sẽ có vô số cơ hội phát triển, chỉ cần nắm bắt được cơ hội thì chắc chắn có thể làm giàu.

Về phía Quý Vinh, Lương Vũ Huyên đang mang thai, đương nhiên không phải do Quý Vinh động vào cô ấy, mà là Lương Vũ Huyên động vào anh ấy, một người ngồi xe lăn như anh ấy, ngay cả hai chân của mình cũng không dùng được, vả lại anh ấy cũng không phải là đối thủ của một người khỏe mạnh như Lương Vũ Huyên. Hơn nữa, nhà họ Lương bên kia đã bỏ thuốc vào đồ ăn của hai người họ, sau đó mới có một đêm hoang đường này.

Lúc trước bởi vì những chuyện vô lý nên mới kết hôn với Lương Dư Âm, không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy. Trước đây Quý Vinh không yêu Lương Dư Âm, hiện tại tất nhiên cũng sẽ không yêu Lương Vũ Huyên, nếu như anh ấy yêu Lương Vũ Huyên, vậy anh ấy sẽ trở thành người như thế nào đây? Khi chị gái còn sống không cho người khác những nhu cầu về tình cảm, chỉ cho một cuộc sống tốt đẹp.

Cho nên bây giờ anh ấy cũng tương tự chỉ cho Lương Vũ Huyên một cuộc sống tốt đẹp, cái khác thì không thể cho được, chẳng qua là giờ đây đôi chân của anh ấy tàn tật, cử động không được tự do như xưa, có một số chuyện không phải anh ấy từ chối là có thể từ chối, ví dụ như việc Lương Vũ Huyên chung chăn chung gối với anh ấy, dù sao thì từ sau đêm đó, Lương Vũ Huyên đã chuyển đến phòng của anh ấy rồi.

Mặc dù cuộc sống xuất hiện biến cố lớn như vậy, nhưng Quý Vinh không hề từ bỏ sự nghiệp, chỉ có điều hiện giờ anh ấy rất ít khi đi ra ngoài, mà để cho cấp dưới tới nhà báo cáo công việc.

Hơn nữa bởi vì chuyện của anh ấy và Lương Vũ Huyên, dẫn đến danh tiếng của hai người họ ở bên này đều không tốt, bởi vì tất cả mọi người cảm thấy bọn họ đã sớm thông đồng với nhau, vì để quang minh chính đại ở bên nhau, mới hại c.h.ế.t Lương Dư Âm.

Tuy giấy chứng nhận kết hôn được lãnh là lúc Quý Vinh đang hôn mê, nhưng mọi người cũng không muốn biết chân tướng, bọn họ chỉ muốn thêm mắm dặm muối nghe sai đồn bậy, để mọi người hiểu lầm họ thôi.

Nhưng thật ra rất nhiều người bình thường ghen tị với những người giàu có như họ.

Sau đó để tiện triển khai công việc, Quý Vinh đã liên tục chiến đấu ở các thành phố kế tiếp, chuyển trọng tâm công việc của mình sang đó, vì nơi đó không ai biết những chuyện này, đương nhiên sẽ không chỉ trỏ bọn họ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của Lương Vũ Huyên.

Trên thực tế, cô ấy phải chịu nhiều áp lực hơn anh ấy, nhà họ Lương sợ người khác trở thành mẹ kế của Quý Tuyên Lý, đối xử với Quý Tuyên Lý không tốt, sau này sẽ sinh con cướp tài sản với Quý Tuyên Lý, hoặc là ra tay với Quý Tuyên Lý, cho nên để người dì ruột là cô ấy đến chăm sóc, tuy là gia đình bình thường, nhưng chuyện "lấy vợ kế" không phải là không có, mà bọn họ lại là người có tiền, cho nên những chuyện này sẽ bị phóng đại ra vô tận.

Hiện tại chuyển đến đây sống, ở nơi ít ai lui tới xây mấy căn biệt thự lớn, muốn ở như thế nào thì ở như thế đó, hoàn toàn không cần để ý đến thái độ của người khác.

Lương Vũ Huyên đang mang thai, người vui mừng nhất chính là người nhà của Lương Vũ Huyên, Quý Vinh là con trưởng, cháu đích tôn của nhà họ Quý, sau này phải kế thừa vị trí gia chủ nhà họ Quý, không có một người thừa kế thì sao được?

Hiện tại nhà họ Quý không nói gì, nhưng trong tương lai thì sao?

Cho nên bọn họ hy vọng Lương Vũ Huyên có thể sinh cho nhà họ Quý một bé trai, như vậy những chị em nhà họ Lương kia sẽ không có đánh chủ ý lên người Quý Vinh nữa. Mặc dù trong số các cô ấy đã có người thành công gả cho công tử giàu có quen biết ở thành phố Thượng Hòa, nhưng các cô ấy không có gia thế tốt, cũng không có năng lực kia, suốt ngày chỉ biết bày mưu tính kế làm thế nào để mang lại lợi ích cho bản thân. Các cô ấy thật sự không nhận được đãi ngộ giống như Lương Dư Âm đã từng có, cho nên trong lòng những người còn lại vẫn âm thầm đánh chủ ý vào Quý Vinh.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 461: Chương 461



Vì lợi ích, các cô ấy không hề có một chút lễ nghĩa liêm sỉ gì. Thậm chí cảm thấy Quý Vinh không cưới bọn họ cũng được, chỉ cần cho bọn họ làm bạn gái, chu cấp tiền mỗi tháng là được.

Đây cũng là nguyên nhân mẹ của Lương Vũ Huyên, vội vã tính kế Lương Vũ Huyên và Quý Vinh, bà ta không thể để Quý Vinh và Quý Tuyên Lý rơi vào tay người khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đương nhiên Trình Tuyết Dương rất vui mừng khi biết tin Lương Vũ Huyên mang thai, trong lòng thế hệ cũ cảm thấy việc tái hôn là chuyện bình thường, dù sao cả đời dài đằng đẵng như vậy, người cũng không còn nữa, một mình đi con đường sau này sẽ rất cô đơn!

Trình Tuyết Dương gọi điện thoại cho Quý Vinh, bảo anh ấy chăm sóc Lương Vũ Huyên thật tốt, đừng gây ra những hối tiếc như trước đây nữa, đâu ra mà nhiều tình yêu đến như vậy, cho dù có tình yêu hay không, cuộc sống này vẫn phải tiếp tục!

Thật ra thì ở thời đại này, rất nhiều người trước khi kết hôn thậm chí còn chưa từng gặp nhau, rất nhiều người vì lời mai mối của cha mẹ, vậy lấy đâu ra yêu thích và tình yêu chứ?

Chẳng qua bởi vì các phương diện đều phù hợp nên mới tiến tới với nhau được mà thôi!

Có rất ít người thực sự vì tình cảm mà đến với nhau, nhưng cũng không thể nói là không có, bởi vì bà ấy và Quý Hạc Minh đến với nhau là vì tình cảm. Lúc trước chính Quý Hạc Minh đã theo đuổi bà ấy trước. Vào thời đại đó, có được tình yêu là một điều rất khó, đương nhiên, đây là do bọn họ đã tiếp nhận một nền giáo dục mới.

Trình Tuyết Dương cũng không yên tâm đối với người mà Quý Vinh tìm, bà ấy càng sợ dì giúp việc bên cạnh Quý Vinh bị người ta mua chuộc, cho nên lại tìm vài người nữa, thay thế người bên kia của Quý Vinh.

Quý Vinh ngồi xe lăn, mà Lương Vũ Huyên cũng đang mang thai. Nếu người khác phản bội bọn họ, xuống tay với bọn họ, đó là chuyện dễ như trở bàn tay, cho nên Trình Tuyết Dương không thể không cẩn thận hơn.

Có lẽ là vì ngày nghĩ sao đêm mơ vậy, cho nên tối hôm đó Bạch Đại Sơn đã nằm mơ, anh mơ thấy bản thân trở về buổi tối lúc trước khi cứu Lý Trình Trình.

Anh đứng ở bờ sông, nhìn bờ sông vắng vẻ không một bóng người, không có cái gì hết. Anh không biết tại sao mình đứng ở bờ sông, thế nhưng trong lòng có một giọng nói đang gọi anh.

Sau đó anh lại đến sơn động lúc trước, cũng chẳng có người nào, sau đó anh còn đến căn nhà cũ dưới chân núi của anh, nơi đó cũng không hề có ai.

Sau đó anh lại đến những nơi mình và Lý Trình Trình đã từng đến, đi qua những nơi anh từng đi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lý Trình Trình đâu, anh đi khắp nơi mà không biết mình đang tìm cái gì, như một kẻ điên vậy.

Sau đó, anh chợt giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng, thấy Lý Trình Trình đang nằm bên cạnh anh, anh lập tức ôm Lý Trình Trình vào lòng, hôn cô say đắm, cái cảm giác không thể tìm thấy tình yêu đích thực này, thật sự làm cho anh sắp ngạt thở.

Lý Trình Trình mơ màng hé mắt ra, thấy là Bạch Đại Sơn, lại yên tâm ngủ tiếp, có điều cô còn dặn dò anh chú ý hơn, bởi vì cô đã có hai đứa rồi, không muốn sinh thêm đứa thứ ba đâu.

Cho đến khi gà trống gáy, Lý Trình Trình vẫn cảm giác mình như một chiếc thuyền nhỏ chìm nổi trên mặt biển, cô nghi ngờ mở mắt ra, nhìn Bạch Đại Sơn nói: "Ngày hôm nay lâu vậy anh?"

"Vợ, em không thích hả?" Bạch Đại Sơn cúi người đến bên tai Lý Trình Trình rồi cắn lỗ tai cô.

Hai má Lý Trình Trình không khỏi phiếm hồng, đẩy bả vai anh một cái: "Anh đúng là cái gì cũng dám nói ra đấy!"

Vốn dĩ bây giờ đang là mùa hè, mới vận động một trận, cơ thể giống như được vớt từ trong nước ra, tất cả đều là mồ hôi nóng hổi, hai cơ thể ôm lấy nhau tựa như hai cái lò lửa lớn.

Bạch Đại Sơn đi xách một thùng nước trở về, hai người lau qua một phen, rồi nằm xuống nghỉ ngơi.

Thật sự Lý Trình Trình rất mệt, nằm xuống chưa tới một giây đã hoàn toàn ngủ thiếp đi. Buổi sáng ngày hôm sau cũng ngủ thẳng đến khuya mới dậy, may thay là mọi người không hỏi gì hết, chứ nếu không cô cảm thấy rất xấu hổ.

Làm sao cô có thể nghĩ được, hơn nửa đêm Bạch Đại Sơn lại lôi kéo cô làm chuyện như vậy đây!

Hàng xóm trước đây của gia đình Lý Trình Trình, chính là Hoàng Dĩ Đồng và một chàng trai thô lỗ đã xuất ngũ. Sau khi tìm hiểu một thời gian dài, Hoàng Dĩ Đồng đã kết hôn với Tôn Kiến Hưng, có một người đàn ông với cơ thể khỏe mạnh còn biết võ ở bên cạnh, sau này Hoàng Dĩ Đồng sẽ không sợ người nhà Chu Phi Dực tới cướp Hoàng Mộng Đào nữa.

Hồi trước khi cô ta sinh con, Chu Phi Dực đến xem rồi bỏ mặc, chạy đi tìm cô gái khác, bởi vậy có thể thấy được, người nhà họ Chu không thích Hoàng Mộng Đào, bọn họ muốn cướp, chỉ đơn giản là muốn dùng đứa bé gây khó dễ cho cô ta, dùng đứa bé để vòi tiền cô ta. Bây giờ cô ta đã gả cho Tôn Kiến Hưng rồi, âm mưu của họ sẽ không thể thực hiện được nữa.

Bởi vì đến cả nhà của Tôn Kiến Hưng ở đâu bọn họ còn chẳng biết, hơn nữa anh ta là một người rất giỏi, cho dù đám người Chu Phi Dực có tới, cũng không phải là đối thủ của Tôn Kiến Hưng.

Em trai của Hoàng Dĩ Đồng cũng cưới vợ, chỉ còn lại em gái Hoàng Dĩ Đồng là Hoàng Dĩ Hân, Hoàng Dĩ Hân vẫn không muốn đi xem mắt, thật ra thì mãi cho đến thập niên 90, phương thức mọi người quen biết người khác phái đều chủ yếu là dựa vào xem mắt.

Hoàng Dĩ Hân không đi học, đương nhiên cô bé sẽ đi phải xem mắt để tìm đối tượng, nhưng Hoàng Dĩ Hân luôn không đồng ý.

Lý Trình Trình không quan tâm chuyện của gia đình nhà họ Hoàng bên cạnh, nhưng Hoàng Dĩ Hân chạy tới hỏi thăm chuyện của Bạch Lão Tam, Lý Trình Trình mới biết được người Hoàng Dĩ Hân nhớ thương là Bạch Lão Tam.

Dù sao thì mấy năm trước, Bạch Lão Tam là người có tương lai xán lạn nhất thôn An Cư, bây giờ không biết cậu ta đã leo lên vị trí nào rồi. Nếu như cậu ta trở về, có khi vẫn là người trẻ tuổi có triển vọng nhất ở thôn An Cư.

Nhưng mãi mà không thể đợi được Bạch Lão Tam, Hoàng Dĩ Hân cũng sợ sẽ lãng phí thời gian của mình, cô bé không giống Hoàng Dĩ Đồng, không có ý định tìm đối tượng, nhưng cuối cùng vẫn kết hôn thông qua cách thức xem mắt.

Chỉ có điều hiện giờ trong nhà khá giả hơn, điều kiện tốt hơn, nếu Hoàng Dĩ Hân lập gia đình, người ta cũng không dám coi thường cô bé, không dám không tôn trọng cô bé, chuyện này vẫn luôn như vậy, có tiền mới có quyền lên tiếng.

Sau khi Lăng Nhược Tuyết và Âu Hồng kết hôn, Âu Hồng cũng chỉ nghỉ ngơi một thời gian dài, sau đó thỉnh thoảng khi có kỳ nghỉ ngắn, cậu ấy sẽ trở về một chút. Dù sao hiện tại cậu ấy đã kết hôn, hôn nhân và gia đình vẫn cần phải bồi đắp thật tốt mới được.

Kể từ khi giữ gìn bồi đắp hôn nhân cho đến bây giờ, cuối cùng Lăng Nhược Tuyết cũng có tin vui trong kỳ nghỉ hè này, Lý Trình Trình đã tặng cô ấy rất nhiều quà.

Dù sao tuổi của Âu Hồng cũng đã lớn, người trong nhà rất sốt ruột chuyện hôn nhân đại sự của cậu ấy, bây giờ lại biết tin Lăng Nhược Tuyết mang thai, bọn họ rất muốn Lăng Nhược Tuyết qua đó dưỡng thai, nhưng Âu Hồng từ chối, cậu ấy không ở nhà, một mình Lăng Nhược Tuyết ở cùng với người xa lạ, cô ấy sẽ thấy lúng túng mất tự nhiên!

Thôn An Cư có nhà của cô ấy, sự nghiệp của cô ấy, chắc chắn ở lại địa bàn của cô ấy mới an tâm, cậu ấy không có cách nào đi cùng cô ấy, vậy chẳng lẽ không thể cho cô ấy một môi trường thoải mái hơn sao?

Cậu ấy không muốn một mình Lăng Nhược Tuyết đối mặt với những mối quan hệ phức tạp ngoài kia, cô ấy chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân, làm việc thật tốt là được rồi.

Sự quan tâm săn sóc
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 462: Chương 462



của Âu Hồng khiến Lăng Nhược Tuyết phải suy nghĩ, liệu mình có nên thử buông bỏ một số chuyện trong lòng và đối xử tốt với cậu ấy hay không, thậm chí bọn họ đã có con với nhau rồi, có thể nói cuộc hôn nhân này đã được định sẵn kết cục, chắc chắn sẽ không có sự thay đổi nào.

Cô ấy và Âu Hồng đã đến bước này, chẳng lẽ vì một vài thứ viển vông mờ mịt mà phải ly hôn sao?

Âu Hồng cũng cảm nhận được thái độ của Lăng Nhược Tuyết đối với mình đã thay đổi, biết cô ấy dần dần bắt đầu thích mình, trong lòng cậu ấy vô cùng vui mừng, tình yêu dành cho Lăng Nhược Tuyết càng trở nên mãnh liệt hơn.

Mặc dù ngay từ đầu đúng là quan hệ hợp tác, nhưng Âu Hồng không phải là người vô trách nhiệm như vậy, mặc kệ là hợp tác hay là thật, nếu đã trở thành đối tượng của cậu ấy, tất nhiên cậu ấy sẽ phải nghiêm túc.

Với những tháng ngày chung sống và thư từ qua lại, Âu Hồng bắt đầu nghiêm túc, không có ý định buông tay, dù cho Lăng Nhược Tuyết muốn giải trừ quan hệ của bọn họ, cậu ấy cũng sẽ không buông tay.

Vì thế cậu ấy bắt đầu thuận nước đẩy thuyền tiến đến kết hôn.

Cho nên giờ đây khi cảm thấy Lăng Nhược Tuyết bắt đầu để ý mình, tất nhiên cậu ấy rất vui, hận không thể ôm cô ấy lớn tiếng hoan hô, nhưng do bây giờ cô ấy đang mang thai, cậu ấy không dám làm như vậy.

Tính chất công việc của cậu ấy đặc thù, không giống người khác mỗi tuần có ngày nghỉ, mỗi tuần có thể trở về, cậu ấy chỉ có thể đợi đến ngày nghỉ mới có thể về, thế nhưng bên cạnh Lăng Nhược Tuyết đã có gia đình, có người nhà làm bạn, ở đây cũng có người thân bạn bè quen thuộc, Âu Hồng không cần quá lo lắng.

Âu Hồng bảo gia đình cậu ấy ở bên kia, có thể thỉnh thoảng tới thăm Lăng Nhược Tuyết, nhưng không được ép cô ấy giải quyết những mối quan hệ cá nhân trong nhà họ Âu.

Nếu như bọn họ làm trái ý của Âu Hồng, gây ra chuyện gì đó không hay, đến lúc đó đừng trách cậu ấy trở mặt không nhận người thân, dù sao thì cậu ấy cũng đã nói hết những yêu cầu rồi, nếu người khác không tuân thủ, vậy cũng không thể trách cậu ấy được.

Kỳ nghỉ kết thúc, Lý Trình Trình phải trở về trường học khai giảng, mà Quý Tình Tình cũng bắt đầu hành trình học tập dưới sự phụ đạo của giáo viên dạy kèm.

Người trong thôn không biết chuyện của cô ấy ở thành phố Thượng Hòa, cho nên trong thôn có một chàng trai nhỏ chưa kết hôn theo đuổi Quý Tình Tình, chỉ có điều lại bị Quý Tình Tình từ chối.

Nhưng người ta hết lần này đến lần khác tìm tới, vậy thì không phải là theo đuổi, mà gọi là dây dưa, Trình Tuyết Dương phải đi quở trách cha mẹ người ta, bà ấy cũng không thích kiểu người không nghe hiểu tiếng người này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đã từ chối cậu ta rồi mà vẫn còn muốn dây dưa mập mờ.

Nếu như thật sự thích cô ấy, vậy cũng không nên hủy hoại thanh danh người ta bằng cách dây dưa mập mờ, mà nên dùng cách thức khác, làm bạn bè, âm thầm bảo vệ đều được mà, nhưng cách dây dưa mập mờ của cậu ta có thể khiến người khác nhìn ra mục đích của cậu ấy.

Có Trình Tuyết Dương giải quyết, ngược lại không ai dám dây dưa với Quý Tình Tình nữa, Quý Tình Tình không phải cứ học tập cả ngày, làm như vậy sẽ thấy rất mệt, mỗi ngày cô ấy sẽ dành mấy tiếng để học, thời gian còn lại thì cô ấy làm việc với Lục Sơ Hạ, Lục Lập Xuân. Nếu bây giờ tích lũy kinh nghiệm, sau này có thể làm việc một mình.

Đôi khi Quý Tình Tình sẽ về thăm lại chốn cũ trên núi, dù sao thì cô ấy có thể sống được, phải phụ thuộc vào những thứ này của thôn An Cư, ở đâu có rau dại là có thể ăn, ở đâu có quả dại là có thể hái, có thể nói toàn bộ thôn An Cư không có đứa nhỏ nào quen thuộc như cô ấy, bởi vì cô ấy dựa vào những thứ này để sống sót.

Thời gian trôi qua, trái tim bị tổn thương của Quý Tình Tình dần được chữa lành, cô ấy phát hiện vẻ đẹp của cuộc sống, không hề tự ti, buồn bực không vui giống như trước kia nữa. Chỉ là cô ấy vẫn không muốn tìm đàn ông, lúc trước cô ấy là Đoàn Tình Tình, kết hôn, lấy phải một người đàn ông tồi tệ, nhà chồng lại không tốt, bị giày vò không ít lần, nhưng thực sự đến bây giờ cô ấy vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.

Hơn nữa trong lòng cô ấy thường xuyên xuất hiện một khuôn mặt đẹp trai rạng rỡ của Bạch Lâm Sơn năm đó, khiến những người đàn ông khác khó có thể lọt vào mắt cô ấy.

***

Lương Vũ Huyên và Lăng Nhược Tuyết hình như đều phát hiện có thai trong kỳ nghỉ hè, chỉ có điều Lương Vũ Huyên sớm hơn Lăng Nhược Tuyết một chút, cho nên ngày sinh dự tính của Lương Vũ Huyên cũng sớm hơn.

Hiện tại Lý Trình Trình không quan tâm đến chuyện bên kia, Lương Vũ Huyên không phải Lương Dư Âm, không phải bạn của cô. Hơn nữa cô đã trả lại thân phận đại tiểu thư nhà họ Quý cho Quý Tình Tình rồi, vì vậy Lương Vũ Huyên cũng không phải chị dâu của cô, Lý Trình Trình không can thiệp vào chuyện bên kia, không ngó ngàng đến.

Sau khi Lương Vũ Huyên sinh con, Trình Tuyết Dương lập tức dẫn Lục Sơ Hạ, Lục Lập Xuân và Quý Tình Tình qua thăm, Lương Vũ Huyên sinh một bé trai, không chỉ cha mẹ nhà họ Lương vui vẻ, mà ngay cả Trình Tuyết Dương và Quý Hạc Minh cũng vô cùng vui vẻ.

Không phải bọn họ trọng nam khinh nữ, mà là nếu không có một cậu con trai nào kế thừa gia nghiệp, dòng dõi nhà họ Quý đến lượt Quý Vinh sẽ bị cắt đứt. Tuy họ còn có hai cháu gái Quý Khiết và Quý Tình Tình, nhưng Quý Khiết hiện giờ đã lấy chồng rồi, sau này đứa bé sinh ra sẽ mang họ Lôi, nếu để con của Quý Khiết kế thừa nhà họ Quý, thì đúng là thật sự quá hời cho nhà họ Lôi.

Không chừng nhà họ Lôi đã có chủ ý này rồi đấy, và đương nhiên bọn họ sẽ không thể để nhà họ Lôi được như ý nguyện, cũng may Lương Vũ Huyên sinh ra một đứa con trai, bọn họ không cần lo lắng người khác quan tâm đến gia nghiệp của nhà họ Quý nữa.

Hiện tại Quý Vinh vừa có trai vừa có gái, một số người nhớ thương tất nhiên sẽ không còn tâm tư nữa, cho dù không có con trai, tốt xấu gì cũng có con gái, tuyển con rể tới cửa là được, nhưng vẫn phải cẩn thận để tránh cho bị người khác tính kế, làm gì thì làm nhưng gia nghiệp nhà họ Quý không thể giao vào tay người ngoài.

Có lẽ đứa bé thật sự là sợi dây gắn kết giữa hai vợ chồng, có đứa bé này, trạng thái giữa Quý Vinh và Lương Vũ Huyên, cũng giống như đôi vợ chồng bình thường, họ giao lưu bình thường, dần dà cũng nảy sinh tình cảm, Quý Vinh cho phép Lương Vũ Huyên làm nũng, cáu kỉnh với mình, cũng cho phép cô ấy tựa vào lòng anh ấy, nằm trong lòng anh như một con mèo.

Có vài người có tư tưởng truyền thống, Lương Vũ Huyên cũng như vậy, mặc dù dưới sự tính kế của cha mẹ, khiến Quý Vinh trở thành người đàn ông đầu tiên của cô ấy, nhưng phụ nữ đều rất dễ đ*ng t*nh với người đàn ông đầu tiên của mình, Lương Vũ Huyên cũng là người như thế, ban đầu cô ấy còn tưởng sẽ phải làm bạn chung phòng cả đời, nước sông không phạm nước giếng, không ngờ lại trở thành vợ chồng thật.

Trước đây Lương Dư Âm không được hưởng đãi ngộ như vậy, bởi vì khi đó Quý Vinh đã có người trong lòng, ban đầu còn muốn theo đuổi người ta, kết quả là Lương Dư Âm đã phá hỏng tất cả.

Mặc dù anh ấy không hận Lương Dư Âm, nhưng cũng không thích cô ấy, anh ấy chỉ chịu trách nhiệm với cô ấy thôi, chăm sóc cô ấy thật tốt. Vốn dĩ cứ nghĩ cả đời này sẽ trôi qua như thế, ai ngờ lại xảy ra tai nạn xe cộ, anh ấy trở thành một người tàn tật phải ngồi xe lăn, cuộc sống chịu ảnh hưởng rất lớn. Ban đầu anh ấy còn nghĩ rằng mình sẽ phải sống những năm cuối đời như vậy, nhưng thật sự không ngờ người nhà đã sắp xếp Lương Vũ Huyên cho anh ấy.

Nếu một ngày nào đó anh ấy mất, có cô ấy chăm sóc Tiểu Lý, Quý Vinh cũng yên tâm.

Vì tâm lý thoải mái, nên tìm cảm của Quý Vinh cũng khác, dần dần anh ấy cũng để ý Lương Vũ Huyên, từ đó mà thích cô ấy.

Nếu là người khác, họ nhất định sẽ vì Lương Dư Âm mà bất bình, nói Lương Dư Âm ở bên cạnh anh ấy lâu như vậy mà anh ấy không thích. Bây giờ trái lại còn thích Lương Vũ

Huyên, nhưng chuyện tình cảm chính là như vậy đó, ngay từ đầu Quý Vinh đã không thích Lương Dư Âm, bị cô ấy tính kế, chẳng qua anh ấy không trách cô ấy mà thôi!

Lẽ nào không trách cô ấy thì phải thích cô ấy sao?

Anh ấy đã cung cấp cho cô ấy một cuộc sống đầy đủ sung túc, sắp xếp dì giúp việc chăm sóc, để cô ấy chuyên tâm làm việc, không cần phải bận tâm đến cái gì hết. Là một người bị hủy hoại tình cảm, anh ấy đã rất tốt với Lương Dư Âm rồi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 463: Chương 463



Anh ấy không phản bội bất kỳ ai, cũng không có làm tổn thương người nào, cho nên anh ấy thích ai, bắt đầu câu chuyện tình yêu với ai, chắc là không quá đáng nhỉ?

Hiện tại anh ấy nảy sinh tình cảm với người vợ thứ hai của mình, từ nay về sau muốn ở bên cạnh cô ấy, muốn trân trọng cô ấy, thương yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, muốn nuôi nấng hai đứa con, điều này không quá đáng chứ?

Tiệc đầy tháng của đứa nhỏ được tổ chức tại nhà họ Quý ở thành phố Thượng Hòa, không làm ở chỗ của Quý Vinh, bởi vì không muốn có quá nhiều người biết bọn họ ở đó, tránh tất cả mọi người qua đó làm phiền họ.

Có điều trong biệt thự của Quý Vinh, có rất nhiều dì giúp việc và bảo vệ, người bình thường đúng là không thể gây tổn thương được đến bọn họ.

Đến nhà họ Quý ở thành phố Thượng Hòa tổ chức tiệc đầy tháng, đương nhiên tất cả những chị em của Lương Vũ Huyên đều đi, dù sao thì đến nhà họ Quý họ có thể làm quen với phú nhị đại, trước đó đã có vài người thành công tìm được người chồng thiếu gia, những người còn lại cũng muốn tìm một người chồng có điều kiện tốt.

Sau khi Lương Dư Âm qua đời vì tai nạn xe cộ, có người cảm thấy cơ hội của mình đã đến, nhưng họ thật sự không ngờ vì để giữ lại người con rể tốt Quý Vinh này mà nhà họ Lương lại đẩy Lương Vũ Huyên ra.

Hơn một tháng sau, Lăng Nhược Tuyết sinh con tại bệnh viện nhà họ Quý ở thôn An Cư, cũng là một bé trai, Lý Trình Trình cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ gần đây cô đều nghe thấy mọi người sinh được con trai.

Lý Trình Trình thầm cảm thấy may mắn, may là mình có một đứa con gái, nếu không thì cô sẽ chỉ có thể hâm mộ người có con gái thôi, còn bây giờ là người khác hâm mộ cô.

Lúc Lăng Nhược Tuyết sinh con, tình cờ Âu Hồng có mặt ở đây, cho nên cậu ấy đã chọn ở bên cạnh Lăng Nhược Tuyết mà không hề hối hận. Dù sao sinh con chính là đi qua cửa tử một lần, nếu lúc này người chồng không ở bên cạnh, như vậy sẽ khiến người vợ thất vọng đau khổ biết bao!

Đương nhiên, tình huống đặc biệt sẽ được đối đãi một cách đặc biệt, nếu không thể rời khỏi nơi làm việc thì đó cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là, có phải phụ nữ nào có thể rộng lượng như vậy hay không thì không biết được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng, bốn năm học đại học đã trôi qua, Lý Trình Trình cầm tấm bằng tốt nghiệp trở về quê, bởi vì cô tự mình gây dựng sự nghiệp, cho nên cô đã từ chối công việc trường học bố trí cho cô.

Nếu bố trí cho cô đến nơi khác, sau này sẽ khó có ngày đoàn tụ với gia đình hơn. Bốn năm đại học cô đã không dành nhiều thời gian cho con mình, bây giờ cô cần phải ở bên hai đứa bé thật nhiều.

Con trai lớn Bạch Thiều Quang gần sáu tuổi, con gái nhỏ Bạch Thiều Hoa cũng gần bốn tuổi. Mùa thu năm ngoái Lý Hiểu Đồng và Điền Khả Khả cũng đã học lớp 7 trường trung học cơ sở, sắp lên lớp 8 trung học cơ sở rồi, thời gian trôi qua thật sự quá nhanh.

Năm đó, cha của Lý Hiểu Đồng đã chuẩn bị nhà cho Lý Hiểu Đồng ở trấn trên, ở đó vẫn luôn có người trông coi. Hơn nữa Điền Khả Khả và Lý Hiểu Đồng đi học cùng nhau nên Lý Hiểu Đồng lập tức dẫn Điền Khả Khả đến sống chung nhà ở trấn trên, không ở ký túc xá, Hà Kiến Nghiệp sắp xếp người giúp việc, chăm lo cuộc sống hàng ngày của hai cô bé.

Sợ người khác hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ, cho nên Lý Hiểu Đồng và Điền Khả Khả gọi anh ấy là "Cha", để mọi người nghĩ rằng là một người cha đang cho hai cô con gái đến trường, như vậy sẽ không gây ra ảnh hưởng xấu.

Lý Trình Trình tốt nghiệp về quê, tự mình ngồi xe về, xuống tàu đi ra khỏi nhà ga xe lửa, cô nhìn thấy Bạch Đại Sơn dắt Bạch Thiều Quang và Bạch Thiều Hoa đang đứng ở lối ra chờ cô, trong lòng Lý Trình Trình cảm thấy ấm áp.

"Mẹ ơi."

"Mẹ ơi."

Bạch Thiều Quang và Bạch Thiều Hoa thấy Lý Trình Trình xách hành lý trở về, hai đứa vui mừng nhào về phía Lý Trình Trình, sau đó hai đứa nhỏ đều ôm lấy chân Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình sờ đầu bọn nhỏ, vừa cười vừa nói: "Chạy nhanh như vậy làm gì? Không sợ ngã luôn cơ đấy."

Bạch Đại Sơn bước tới, nhận lấy hành lý trong tay Lý Trình Trình, vẻ mặt tươi cười nhìn Lý Trình Trình, cuối cùng bốn năm cũng đã trôi qua, sau này bọn họ không cần phải xa nhau mấy tháng nữa, có thể ở bên nhau thật lâu.

"Đi thôi, chúng ta đi xe về nhà." Một tay của Lý Trình Trình dắt Bạch Thiều Quang, một tay dắt Bạch Thiều Hoa, đi về phía sân ga gần đó. Trước kia có xe buýt nhỏ đi đến thôn An Cư, sau này khi có xe buýt, Lý Trình Trình đã xin xe buýt kéo dài thêm mấy trạm nữa đến thôn An Cư, cho nên hiện giờ mọi người đã đi lại thuận tiện hơn, bởi vì tần suất xe buýt khởi hành thường xuyên, mọi người sẽ không cần phải đợi xe nữa.

Gia đình bốn người ngồi xe buýt, vừa hay ngồi ở hàng trước và sau, một hàng có hai người, hai đứa nhỏ đều muốn ngồi phía trước với Lý Trình Trình, nhưng cô không để hai đứa chen chúc nhau, vì vậy cô để Bạch Thiều Quang và Bạch Đại Sơn ngồi phía sau, dù sao bọn họ cũng chỉ ở hàng trước và hàng sau, khoảng cách cũng không xa.

Mấy năm nay, mặc dù Lý Trình Trình đi học ở bên ngoài, nhưng Bạch Đại Sơn lại ở nhà cùng hai đứa nhỏ, mấy căn phòng ở nhà cũng đã sớm đổi thành biệt thự lớn, không chỉ có nhà các cô mà Bạch Lão Nhị, Bạch Lão Tam cũng đều đổi thành biệt thự lớn, chỉ có điều Bạch Lão Tam không ở nhà, là Bạch Lão Đại và Bạch Lão Nhị xây biệt thự cho cậu ta, dù sao bây giờ trong nhà chỉ có mỗi cậu ta là chưa kết hôn, anh trai chuẩn bị cho cậu ta cũng là chuyện bình thường.

Sau đó những gia đình khác trong thôn cũng đều xây nhà lầu lớn, giờ đây không có một ngôi nhà nào là nhà lầu thấp bé ở thôn An Cư, toàn bộ đều đổi thành nhà lầu cao lớn.

Thôn An Cư đã sớm trở thành thôn giàu có nhất trong phạm vi mười dặm.

Bên Trình Tuyết Dương cũng xây nhà ở, hiện tại họ cũng không còn chen chúc ở nhà Lý Trình Trình nữa.

Lục Lập Xuân và Khang Cảnh Huy kết hôn, Lục Sơ Hạ cũng được Bạch An Khang ở bên chữa lành, kết hôn với Bạch An Khang, xây nhà ở thôn An Cư, bây giờ tất cả mọi người đều đi theo Lý Trình Trình làm việc để kiếm tiền.

Đợi đến khi xe buýt đến điểm đón xe của thôn An Cư, gia đình bốn người bước xuống xe, Bạch Thiều Quang và Bạch Thiều Hoa nắm tay nhau, hoan hô chạy về phía trước, trẻ con trong thôn không kém nhau là bao đều chạy tới, cùng nhau vui vẻ nô đùa, trong đó có con của Hoàng Tú Lan, con thứ hai của Hoàng Tú Tuệ.

Hoàng Tú Lan và Bạch Lão Nhị đã một đứa, không có sinh nhiều. Nếu như thai đầu là một cô con gái, có lẽ có người sẽ lựa chọn sinh thêm một đứa nữa, nhưng nếu như thai đầu là con trai thì hầu hết mọi người đều không sinh.

Về đến nhà, Lý Trình Trình ngồi xuống sofa rồi xúc động lên tiếng: "Cuối cùng cũng không cần phải bôn ba nữa rồi."

Sau bốn năm nỗ lực, việc làm ăn của trường học bên kia đã vô cùng ổn định, không cần Lý Trình Trình phải bận tâm đến bất cứ điều gì, cô chỉ cần đợi thu tiền là được.

Bạch Đại Sơn lập tức cắt một đĩa dưa hấu mang tới, đất nhà bọn họ không bị bỏ hoang, Bạch Đại Sơn vẫn luôn trồng cây, chẳng qua thứ anh trồng là mấy loại dưa và trái cây, không phải lương thực. Bởi vì đất nhà anh không tốt, không thích hợp để trồng cây lương thực, vì vậy tốt nhất là nên trồng dưa và trái cây, nhà mình ăn không hết thì đem đi bán, dù sao bọn họ cũng kinh doanh thực phẩm tươi sống.

Buổi tối, tất cả mọi người thu dọn xong, trở về phòng nghỉ ngơi.

Trong căn biệt thự, tất nhiên cũng sắp xếp phòng cho Bạch Thiều Quang, Bạch Thiều Hoa, hiện tại bọn nhỏ đều có một phòng riêng, ngay cả Lý Hiểu Đồng cũng có phòng, chỉ có điều bây giờ chưa được nghỉ vì cô bé vẫn còn ở trên trấn!
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 464: Chương 464



Mùa hè đã sớm bước vào tháng sáu, tháng bảy, nhiệt độ ban ngày cao tới hơn ba mươi độ, buổi tối cũng không chênh lệch bao nhiêu, có điều trong nhà không có mua điều hòa, mà dùng quạt điện.

Lý Trình Trình bật quạt điện đặt ở bên cạnh giường, gió nhẹ thổi vào mặt, vô cùng mát mẻ, sau khi nằm xuống, nhấc chăn mỏng đắp lên bụng mình.

Đây chính là tập tục được truyền lại từ thời tổ tiên, và dường như mỗi người đều tuân thủ nó, cho dù trong hoàn cảnh gì đi chăng nữa cũng phải bảo vệ cái rốn thật tốt.

"Vợ ơi." Bạch Đại Sơn tắm rửa xong, vội vàng trở lại phòng, lập tức nhảy lên giường.

Lý Trình Trình có chút bất đắc dĩ: "Anh có thể nhẹ một chút được không? Không sợ nhảy sập giường luôn à, anh tưởng mình vẫn là con nít chắc!"

"Chiếc giường này là do anh tự làm mà, rất chắc chắn, cho dù hai chúng ta có nhảy trên này mỗi ngày cũng sẽ không hỏng được đâu." Bạch Đại Sơn lấy tấm chăn đang đắp trên người Lý Trình Trình ra, sau đó cởi luôn quần áo ngủ, một bức tranh phong cảnh quyến rũ c.h.ế.t người xuất hiện trước mắt anh, khiến đôi mắt Bạch Đại Sơn đỏ bừng.

"Vợ ơi, anh rất nhớ em." Nói xong Bạch Đại Sơn lập tức phủ người xuống.

Lý Trình Trình như có điều muốn nói: "Có cần nói quá lên như vậy không? Mỗi lần chúng ta xa nhau còn chưa đầy một tháng mà!"

Mặc dù một học kỳ của cô chỉ có vài tháng, lúc cô không thể trở về, anh cũng sẽ qua đó, đôi khi anh đi một mình, nhanh đi nhanh về, không làm mất thời gian, dù sao cũng chỉ để cho lần b.ắ.n này thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thích anh phục vụ em không?" Bạch Đại Sơn tiến đến sau tai Lý Trình Trình mà hỏi, hơi thở nóng bỏng, dường như muốn đốt cháy Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình thật sự không ngờ, con trai cả của bọn họ đã lớn tới chừng đấy rồi mà Bạch Đại Sơn vẫn còn si mê cô như vậy.

"Em thích." Lý Trình Trình hai tay ôm bả vai Bạch Đại Sơn, híp mắt, dáng vẻ thần hồn điên đảo: "Vậy hôm nay anh phải phục vụ em thật tốt đấy..."

Sau đó, trong phòng như biển lửa...

Sáng hôm sau, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cùng đưa Bạch Thiều Quang và Bạch Thiều Hoa đến nhà trẻ, hai đứa đều ở nhà trẻ, mấy tháng nữa Bạch Thiều Quang sẽ đi học tiểu học.

Hai đứa nhỏ được cha mẹ hộ tống, vô cùng vui vẻ, mặc dù trước đây được Bạch Đại Sơn đưa đi, nhưng cha mẹ cùng nhau dắt chúng đi, cảm giác sẽ khác.

Nhìn hai đứa nhỏ vào nhà trẻ, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn mới xoay người trở về, Bạch Đại Sơn duỗi tay nắm lấy tay Lý Trình Trình, hiện giờ cũng đã đến cuối thập niên tám mươi, bước vào thập niên chín mươi, có một vài hành động thân mật, cũng chẳng ai nói gì.

Sau khi Bạch San San và Cát Thiên Minh kết hôn, bởi vì có sự tồn tại của người cha ruột là ông Hạ, nên nhà họ Cát không dám quấy rầy cô ta quá nhiều. Trong mấy năm nay, Bạch San San và Cát Thiên Minh đã sinh được hai người con, một trai một gái, tính thêm Chu Bạch Ưu nữa, thì họ có ba đứa con. Bên Chu Hữu Tường đã tới tìm Bạch San San, muốn đòi Chu Bạch Ưu về. Bạch San San bảo anh ta nuôi nấng hai đứa con trai của anh ta cho tốt vào. Chuyện của Chu Bạch Ưu sẽ không phiền nhà họ Chu bọn họ nữa. Sau đó cô ta đổi tên cho đứa bé là Hạ Bạch Ưu, theo họ ông ngoại của đứa bé. Bởi vì lẽ ra Bạch San San nên mang họ Hạ, chứ không phải họ Bạch, cô ta cũng không phải người nhà họ Bạch.

Chu Hữu Tường hối hận khi đã sống chung với Bạch San San, ở với nhau trong khoảng thời gian ngắn như thế, anh ta chẳng có được điều gì tốt đẹp, hồi đó không phải Long Quyên muốn ly hôn với anh ta, mà Long Quyên cũng không thay lòng đổi dạ, là chính anh ta đã dùng đứa bé để uy h.i.ế.p cô ta ly hôn, nếu cô ta không đồng ý, anh ta sẽ khiến cô ta cả đời này không bao giờ nhìn thấy đứa bé nữa.

Long Quyên mới bất đắc dĩ đồng ý chuyện ly hôn.

Hiện tại không có Bạch San San, Chu Hữu Tường lại muốn phục hôn, bởi vì phục hôn không cần thiết phải đưa lễ hỏi mới, bây giờ sính lễ cần phải chuẩn bị đủ mấy món đồ lớn, nhưng anh ta lại không có tiền.

Đợi đến khi anh ta đến trường y của Long Quyên, mới biết cô ấy đã được điều đến nơi khác từ lâu rồi, hơn nữa cũng đã tái hôn và có đứa con mới, đứa bé bị anh ta giữ trong tay, cô ấy cũng từ bỏ.

Chu Hữu Tường hối hận c.h.ế.t đi được, nếu lúc trước không h*m m**n Bạch San San trẻ tuổi xinh đẹp, thì hôn nhân và gia đình của anh ta sẽ không thể trở thành thế này, nhưng giờ đây tất cả đã không còn nữa, anh ta chỉ còn lại một đứa con trai và cha mẹ ở dưới quê. Với điều kiện hiện tại, anh ta muốn tìm vợ là chuyện khó như lên trời.

Bây giờ Bạch San San không dám phá hư gia đình và hôn nhân của Bạch Lão Đại và Bạch Lão Nhị nữa, hiện tại cô ta đã có cha ruột của mình rồi, có chuyện gì to tát ông ấy sẽ giải quyết, mấy người anh trai không cần phải lo lắng, họ cũng lười đi quản cô em gái 'cực phẩm' này.

Nếu sớm biết cô ta còn có cha trên đời, thì trước đây bọn họ sẽ không dâng toàn bộ tài nguyên cho cô ta để rồi tự làm khổ mình, bồi dưỡng cô ta, còn cô ta chỉ biết làm hại đến anh trai của mình.

"Lão Tam của anh có nói khi nào cậu ấy trở về hay không? Cậu ấy có kể về tình hình hiện tại của mình không?" Lý Trình Trình vừa đi vừa hỏi, đã nhiều năm trôi qua rồi mà Bạch Lão Tam vẫn chưa trở về.

Có điều lần đầu tiên cậu ta trở về là sau bảy năm đi xa, may thay cậu ta chưa kết hôn sinh con, nếu không thì nhiều năm qua mà vẫn không về nhà, vợ con cậu ta sẽ thật sự đau khổ biết mấy.

Nghĩ đến bản thân cô năm đó còn muốn nhờ sự giúp đỡ của Bạch Lão Tam để thoát khỏi nhà họ Lý, nếu quả thật là Bạch Lão Tam, như vậy cô sẽ phải một mình ở lại thôn An Cư đối mặt với nhà họ Lý, điều này thật sự vô cùng đau đớn.

"Thỉnh thoảng Lão Tam sẽ gửi thư về, báo cho mọi người biết là cậu ấy không sao, nhưng không nói khi nào cậu ấy trở về." Bạch Đại Sơn nói, Lão Tam đã nhiều năm không về, tuổi cũng chẳng còn nhỏ nữa, không biết ở bên ngoài có gặp được người mình thích hay không, đời này không biết có thể cưới vợ được hay không.

Nhưng đây không phải chuyện bọn họ có thể quan tâm, vẫn nên đợi Bạch Lão Tam tự quyết định.

Mọi chuyện trong tay Lý Trình Trình đều có người làm, không cần Lý Trình Trình phải quan tâm cái gì, hiện giờ cô vừa mới tốt nghiệp trở về, cũng không muốn mình bận rộn mệt mỏi như vậy, cho nên Lý Trình Trình dự định sẽ ở nhà nghỉ ngơi trong một thời gian ngắn.

Lúc này trên núi có khá nhiều rau dại quả dại, cô lại rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm, liền xách rổ đi, lên núi hái rau dại hái quả dại, tự mình trải nghiệm thú vui ngày trước.

Khi cô đứng trên đỉnh núi, quan sát khung cảnh xung quanh, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ, không ngờ thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, cô đã tới đây lâu như thế.

Cô của ngày hôm nay, gia đình hạnh phúc, cuộc sống đủ đầy, sự nghiệp thành công, tự chủ tài chính, bây giờ cô về hưu dưỡng lão cũng được, nhưng một người chưa đến ba mươi tuổi mà đã về hưu dưỡng lão, vậy thật sự rất nhàm chán!

Dù gì đời sau cũng có rất nhiều thứ thú vị, nhưng bây giờ vẫn chưa có đâu!

Cho dù có đi du lịch thì tình hình giao thông lúc này cũng không tốt, nên dù ngồi xe hơi hay là xe lửa đều rất đau đầu, hơn nữa lúc này không có máy ảnh tốt, không có cách ghi lại những cảnh đẹp khi đi du lịch, cho nên chỉ có thể chơi ở nhà.

Có điều cuộc sống bình yên ở nhà cũng rất tốt, không cần phải khiến bản thân trở nên bận rộn mệt mỏi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 465: Chương 465



Trước đây Dương Chính Khí từng làm việc ở lò mổ, tiền lương cố định, so với công nhân bình thường thì nhiều hơn một chút, nhưng lại không thể so với hộ gia đình tự mình gây dựng sự nghiệp.

Sau đó hắn ta hợp tác với Lý Trình Trình, nhận thầu một địa phương lớn ở trong núi, tự mình nuôi gà vịt ngỗng bò dê heo, tất cả đều nuôi, như vậy có thể cung cấp hàng hóa cho nhà máy chế biến thực phẩm của Lý Trình Trình, hoàn toàn không cần lo lắng không có đường tiêu thụ, hơn nữa nhà máy chế biến thực phẩm Lý Trình Trình không tiêu thụ hết vẫn có thể bán ra nước ngoài.

Tuổi tác của Dương Chính Khí không lớn lắm, chỉ lớn hơn Bạch Đại Sơn một chút, chưa tới bốn mươi tuổi, lúc hắn ta gặp được Lý Trình Trình là cô đã kết hôn, nếu không hắn ta nhất định sẽ theo đuổi Lý Trình Trình.

Trước kia Dương Chính Khí là một người chính trực, sạch sẽ, thoải mái, trưởng thành chững chạc, thực sự rất dễ được mọi người yêu thích. Thế nhưng, sau đó hắn ta mở trại chăn nuôi lớn như vậy, rất bận rộn lao tâm khổ trí, cho nên bây giờ nhìn qua trông như một người đàn ông thô lỗ bình thường.

Có thể tuổi tác dần tăng lên, nhu cầu về một cuộc sống ổn định sẽ lớn hơn việc theo đuổi tình yêu, hơn nữa Dương Chính Khí đã ở tuổi này, còn nói gì đến tình yêu chứ, đã sớm qua cái thời nói chuyện yêu đương, cho nên hắn ta kết hôn với một cô gái làm việc ở trại chăn nuôi.

Cô gái kia từng có một cuộc hôn nhân kéo dài tám năm, chồng ngoại tình, để người phụ nữ bên ngoài sinh một đứa bé ôm về cho cô ấy nuôi, nói rằng đó là con nuôi.

Nhưng sau chuyện này, người đàn ông đó rất ít khi về nhà, cô gái lập tức theo dõi, mới phát hiện anh ta đã kết hôn ở bên ngoài, lý do không ly hôn, là vì không nỡ để "bé ba" hầu hạ cha mẹ anh ta, cho nên giữ cô ấy ở nhà vất vả hầu hạ cha mẹ thay anh ta.

Cô gái cũng là một người mạnh mẽ, trực tiếp đi báo công an, trước tiên bắt bọn họ lại, sau đó mới ly hôn, nhưng chiêu giải quyết tận gốc của cô gái, cũng làm cho mọi người vô cùng không thích hành động của cô ấy.

Tất cả mọi người đều trách cô ấy không tác thành cho bọn họ, phát hiện người ta ngoại tình, ly hôn là được rồi, không nên tống người ta vào tù.

Vì tránh né mọi người chỉ trỏ, cô gái đã đến làm việc ở trại chăn nuôi trong núi, như vậy sẽ không ai biết cô ấy ở đây. Dương Chính Khí lớn tuổi như vậy, người nhà hắn ta cũng không kén chọn, có người bằng lòng sống với hắn ta là được rồi.

Lúc Dương Chính Khí kết hôn, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn dẫn theo hai đứa nhỏ đến đó, đương nhiên Lý Trình Trình thấy được cô dâu, tình tình khá tốt.

Lý Trình Trình rất đồng ý với cách làm của cô gái, dựa vào cái gì mà người khác tổn thương mình, mình còn phải buông tay thành toàn cho bọn họ chứ, đương nhiên là phải khiến bọn họ trả giá xứng đáng.

Phạm sai lầm, tổn thương người khác, tất nhiên phải trả cái giá thật đắt, không ai có tư cách làm tổn thương đến bất kỳ người nào.

Sáng sớm hôm nay, nhân dịp trời chưa nóng, cô lên núi một chuyến, trở về với một cái rổ rau dại tươi ngon. Mặc dù ở nhà cũ của cô có rất nhiều người bận rộn, bên trong cũng có rau dại, nhưng chắc chắn không thú vị bằng việc tự mình đi hái rau dại.

Lý Trình Trình xách giỏ từ trên núi đi xuống, trông thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng trước cửa biệt thự nhà mình, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, từ khi nào nhà cô lại có người thân ưu tú như vậy?

Lý Trình Trình nghi ngờ đi tới, tò mò hỏi: "Cậu là..."

Cô chưa bao giờ gặp người này, chẳng lẽ là họ hàng của nhà họ Bạch?

"Xin chào, Lý Trình Trình, cuối cùng tôi cũng gặp lại cô rồi." Người đàn ông mỉm cười nhìn Lý Trình Trình, nụ cười ấm áp trên khuôn mặt, nhìn qua thật sự rất đẹp trai.

Lý Trình Trình nhíu mày: "Cậu biết tôi sao? Cậu là ai? Cậu là họ hàng của nhà họ Bạch à?" Sau đó Lý Trình Trình lại hô vào bên trong: "Đại Sơn, Đại Sơn, anh mau tới đây xem, đây có phải là họ hàng nhà họ Bạch của các anh không."

Bạch Đại Sơn từ trong nhà đi ra, nhìn thấy một đồng chí nam xa lạ, cũng hết sức ngạc nhiên: "Cậu là?"

Người đàn ông nhìn Lý Trình Trình, cười nói: "Lý Trình Trình, cô không nhớ tôi sao? Tôi là Vương Cảnh Tuấn, người cùng cô chủ trì dạ tiệc ở trường, cô không nhớ tôi sao? Cô đúng là một người hay quên, mới qua vài năm thôi mà đã quên mất bạn học từng hợp tác."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình xấu hổ mỉm cười: "Quả thực là có chuyện như vậy, nhưng tôi thật sự không nhớ rõ cụ thể, dù sao bình thường tôi cũng rất bận, nhưng nếu cậu là bạn học của tôi, vậy hoan nghênh cậu đến thôn An Cư chúng tôi làm khách, chúng tôi sẽ chiêu đãi cậu thật tốt, để lại ấn tượng sâu sắc cho cậu."

Nếu là bạn học đại học của cô, vậy đương nhiên không thể đối đãi với cậu ta như đối đãi với người xa lạ, vì vậy Lý Trình Trình đã mời cậu ta vào cửa, vào đến nhà, Lý Trình Trình mang rau dại vào phòng bếp, bảo Vương Cảnh Tuấn ngồi xuống, sau đó rót trà cho cậu ta, rồi ngồi cùng Bạch Đại Sơn đối diện Vương Cảnh Tuấn.

"Bạn học Vương Cảnh Tuấn này, sao đang yên đang lành cậu đến chỗ chúng tôi vậy?" Lý Trình Trình tò mò hỏi, cô không cảm thấy Vương Cảnh Tuấn tới đây là vì công tác.

Ở quê bọn họ không có xí nghiệp lớn nào, nếu không thì sao nhà máy thực phẩm của Lý Trình Trình có thể xếp hạng cao được chứ?

"Tôi nghe nói thôn An Cư là thôn giàu có nhất, lại nhớ tới hình như cô sống ở thôn này, cho nên tôi tới xem một chút." Vương Cảnh Tuấn vừa uống trà vừa nói.

Nhưng cậu ta vẫn chưa nói mục đích của mình, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cũng không biết mục đích của cậu ta, nhưng cái này không quan trọng, dù sao thì bọn họ lại chẳng có quan hệ gì với nhau.

Điều bọn họ có thể làm với tư cách là chủ nhà, đó là chiêu đãi cậu ấy thật tốt, những thứ khác không cần quan tâm.

Lý Trình Trình đến phòng bếp nói với dì giúp việc, bảo bà ấy buổi trưa làm một bữa cơm phong phú, vì trong nhà có khách tới, bữa cơm như bình thường chắc chắn là không được.

Trong nhà luôn có hai dì giúp việc làm việc, như thế Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn hoàn toàn có thể rảnh tay, sau đó đi làm những chuyện quan trọng hơn.

Tiền lương làm ở chỗ Lý Trình Trình rất cao, cho nên dì giúp việc đã làm việc nhiều năm cũng không có ý định từ chức, đương nhiên, tất cả mọi người đều rất ăn ý, Lý Trình Trình cũng không muốn bọn họ từ chức, nếu không cô sẽ phải đi tìm dì giúp việc mới, đến lúc đó còn phải mất một khoảng thời gian để làm quen, điều này không phải sẽ rất lãng phí thời gian sao?

"Lý Trình Trình, các cô có phòng nào trống không? Tôi có thể ở lại nhà các cô mấy ngày được không?" Vương Cảnh Tuấn ngượng ngùng lên tiếng, Lý Trình Trình thật sự không ngờ, Vương Cảnh Tuấn thật sự không coi mình là người ngoài.

Lý Trình Trình do dự một chút rồi gật đầu: "Nhà chúng tôi không có cái gì nhiều, duy chỉ có phòng khách là nhiều thôi, nếu cậu không có chỗ ở, có thể ở nhà chúng tôi vài ngày."

Mặc dù cô không nhớ rõ người này, nhưng nếu đã là bạn học, vậy cũng không thể quá thờ ơ, nếu không sau này lúc họp lớp, cậu ta mà thêm mắm dặm muối nói ra ngoài, cô còn muốn làm người nữa hay không đây?

Hơn nữa, điều này cũng có thể ảnh hưởng đến danh tiếng và thanh danh của một thương nhân như cô, dù sao trong nhà cũng có chỗ, còn có hai dì giúp việc, chuyện bố trí cô chỉ cần báo cho dì giúp việc là được, không cần Lý Trình Trình phải nhúng tay vào.

Nhà trẻ của Bạch Thiều Quang và Bạch Thiều Hoa cung cấp cơm trưa, cho nên buổi trưa không cần đón về ăn cơm, buổi trưa chỉ có ba người Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn và Vương Cảnh Tuấn ăn cơm. Về phần hai dì giúp việc, ngay từ đầu Lý Trình Trình đã bảo họ lên bàn dùng cơm với nhau luôn, sau đó không biết tại sao bọn họ lại không lên, có thể là bởi vì cô không ở nhà!
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 466: Chương 466



Sau bữa trưa, Lý Trình Trình để Bạch Đại Sơn sắp xếp phòng khách cho Vương Cảnh Tuấn nghỉ ngơi, sau đó Bạch Đại Sơn cũng trở về phòng ngủ nghỉ ngơi. Bây giờ đã bước sang đầu hạ, thời tiết vô cùng nóng bức, Lý Trình Trình đã phải mở quạt điện từ sớm.

Sau khi Bạch Đại Sơn nằm xuống cũng không ôm Lý Trình Trình, bởi vì quá nóng.

"Vợ ơi, cái cậu Vương Cảnh Tuấn đột nhiên tới nhà chúng ta là vì cái gì vậy?" Bạch Đại Sơn tò mò hỏi.

Lý Trình Trình lắc đầu: "Mặc dù cậu ấy nói đến đây là để chơi, nhưng nguyên nhân thực sự ai mà biết được cơ chứ? Kệ chuyện của cậu ấy đi, dù sao thì qua mấy ngày nữa là cậu ấy đi rồi, cậu ấy không tự mình buôn bán giống chúng ta, nên có rất nhiều thời gian."

Thấy Bạch Đại Sơn sững sờ nhìn mình, Lý Trình Trình hơi hoang mang, Bạch Đại Sơn sẽ không cho rằng Vương Cảnh Tuấn đến đây là vì cô đấy nhé? Chuyện này sao có thể chứ, hai người bọn họ còn chẳng quen nhau, hơn nữa cô đã kết hôn có con rồi. Nếu như Vương Cảnh Tuấn còn chưa kết hôn, cậu ấy nên đi tìm cô gái nào chưa kết hôn, chứ không phải tới tìm một người phụ nữ đã kết hôn như cô.

Cuối cùng Bạch Đại Sơn cũng kéo Lý Trình Trình qua, giữa trưa nóng nực, hai người củi khô bốc lửa, vô cùng kịch liệt.

Sau đó đến phòng tắm tắm cho mát, rồi thoải mái nghỉ trưa.

Sau khi Bạch Đại Sơn nghỉ ngơi xong, vui vẻ xuống lầu, anh thấy Vương Cảnh Tuấn đang ngồi ở trên sofa, có hơi kinh ngạc.

Vương Cảnh Tuấn thấy Bạch Đại Sơn đi xuống, cũng đứng lên, nhíu mày: "Trình Trình đâu?"

"Vợ tôi đang mệt, vẫn đang ngủ!" Bạch Đại Sơn cố ý ngẩng cổ lên, để cho Vương Cảnh Tuấn thấy dấu vết điên cuồng trên cổ anh, Lý Trình Trình là vợ anh, không ai được phép nhớ thương vợ anh hết.

Vương Cảnh Tuấn nhìn thấy những vết đó trên cổ Bạch Đại Sơn, con ngươi hơi hơi tối lại, là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, sao cậu ta có thể không hiểu điều này có ý gì chứ!

Dù sao cậu ta cũng từng làm như vậy.

Vương Cảnh Tuấn gật đầu, mỉm cười nói: "Đồng chí Đại Sơn, chúng ta nói nhỏ một chút, đừng quấy rầy Trình Trình nghỉ ngơi." Cậu ta đặc biệt quan tâm nói.

Nhưng trong lòng lại oán thầm, Đại Sơn, Đại Sơn, một cái tên tầm thường, còn không phải dựa vào Lý Trình Trình, mới được sống tốt như vậy sao? Người nhà quê chính là người nhà quê, chỉ biết dựa vào phụ nữ.

Bạch Đại Sơn không biết Vương Cảnh Tuấn trong lòng đang nghĩ những điều này, cho dù biết cũng chẳng sao cả, bởi vì anh biết, đây chỉ là một người ngoài ghen tị mà thôi, ghen tị với cuộc sống tốt đẹp của anh, ghen tị với hạnh phúc của anh. Nếu anh thật sự coi là thật, vậy thì âm mưu của người khác đã thành công, cho nên anh sẽ không để bất cứ ai được như ý nguyện đâu.

Bạch Đại Sơn gọi dì giúp việc tới, bảo bà ấy pha trà cho Vương Cảnh Tuấn và cắt chút dưa hấu mang tới đây. Nếu cậu ta đã đến đây làm khách, vậy thì đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt, để tránh sau khi quay về bịa đặt tin đồn vớ vẩn về Lý Trình Trình, dù sao hiện tại Lý Trình Trình cũng không còn liên lạc gì với các bạn học cũ, chủ yếu là vì thời đại này không dễ để liên lạc với nhau.

Mà sau khi Lý Trình Trình tỉnh lại, lập tức đi thẳng xuống thư phòng, dùng điện thoại nhà mình, gọi điện cho bạn học có thể liên lạc, hỏi chuyện về Vương Cảnh Tuấn.

Một người không thân không quen trong trường thậm chí còn rất ít khi gặp mặt, lại tìm được nhà người ta, rõ ràng là có điều gì đó không ổn!

Nếu tới đây để du lịch, muốn được chủ nhà là cô đây chăm sóc, thì có thể gọi điện thông báo trước hoặc bàn bạc trước một chút chứ, nhưng Vương Cảnh Tuấn lại không làm cái gì hết, mà tới thẳng đây, thật sự rất kỳ lạ.

Đối phương cũng không biết tình hình là gì, nói rằng sẽ giúp Lý Trình Trình hỏi thăm một chút, buổi tối sẽ gọi điện thoại lại cho Lý Trình Trình, sau khi hai người nói xong, Lý Trình Trình sửa soạn bản thân rồi đi xuống lầu.

Chạng vạng tối, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cùng đến trường học đón Bạch Thiều Quang và Bạch Thiều Hoa, bên Lý Hiểu Đồng có rất nhiều người đi học cùng, có Điền Khả Khả, Giản Cầm, Giản Thư, hơn nữa trường học lại ở trong thôn An Cư, tất cả mọi người có thể thấy, không cần bọn họ quan tâm.

Chồng trước của Giản Duyệt, hiện tại cuộc sống rất khốn khổ, năm đó có công việc có thể kiếm tiền, nhưng lại bỏ đi, sống với một góa phụ bên cạnh, anh ta tưởng góa phụ ấy chính là tình yêu đích thực của anh ta, sao có thể nghĩ ra người ta chỉ vì tiền của anh ta, vừa thấy anh ta không có tiền, còn bỏ chạy nhanh hơn bất kỳ ai.

Không phải anh ta không muốn tìm Giản Duyệt để tái hợp, nhưng đều bị Giản Duyệt từ chối, sau đó anh ta còn tìm người khác đến làm thuyết khách nhưng ngay cả mặt Giản Duyệt cũng không thèm gặp.

Anh ta hối hận, nhưng không phải anh ta yêu Giản Duyệt, anh ta chỉ là không có một cuộc sống tốt đẹp, không có lựa chọn, nếu góa phụ kia không bỏ chạy, anh ta cũng không thể nhớ tới chuyện quay lại với Giản Duyệt.

Đàn ông đều như vậy, sống không tốt, không có ai bên anh ta, mới có thể nghĩ đến chuyện tái hợp hoặc phục hôn, bởi vì nếu thật sự yêu, sẽ không tồn tại chuyện xa cách.

Sau này không biết Giản Duyệt quen Phàn Cao Phong như thế nào, hai người đã ở bên nhau, Phàn Cao Phong và Lý Trình Trình hợp tác nhiều năm, thái độ đối nhân xử thế của anh ta Lý Trình Trình vẫn hiểu rõ.

Phàn Cao Phong không còn nhỏ tuổi, trước khi kinh doanh cũng đã kết hôn, chỉ có điều sau đó bắt đầu chạy ngược chạy xuôi làm ăn, không có thời gian ở bên gia đình, sau đó vợ anh ta tìm người trong thôn...

Phàn Cao Phong cũng biết do mình bỏ bê gia đình mới xảy ra chuyện như vậy, cho nên lựa chọn ly hôn, hơn nữa anh ta còn bồi thường cho đối phương một số tiền lớn.

Sau đó gặp Giản Duyệt, lần này anh ta đã quyết định rút kinh nghiệm, không thể xa cách nữa, cho nên Phàn Cao Phong cũng chuyển đến thôn An Cư, như vậy anh ta có thể thường xuyên gặp Giản Duyệt hơn.

Ít nhất mỗi lần ra ngoài trở về là có thể nhìn thấy Giản Duyệt.

Lý Trình Trình không quan tâm đến chuyện của người khác, có thể giải quyết thì giải quyết, giải quyết không được thì ly hôn, đây cũng chẳng phải là chuyện nghiêm trọng, không ai quy định ly hôn thì không thể yêu đương được nữa.

Đó là quyền tự do cá nhân, muốn nói thì nói, thậm chí nói bao nhiêu cũng không thành vấn đề.

Bọn nhỏ về đến nhà, chúng rất kinh ngạc khi thấy trong nhà có thêm một ông chú đẹp trai, Lý Trình Trình giải thích: "Đây là bạn học của mẹ ở đại học, các con nhất định phải chăm chỉ học tập, phấn đấu giống như mẹ, có thể thi đậu đại học, biết không?"

Mặc dù đợi đến khi bọn nhỏ thi lên đại học, sẽ không còn bố trí công việc, nhưng nếu có một tấm bằng đại học sẽ giúp chúng dễ dàng tìm được việc làm hơn, hoặc là tiếp tục học lên, nâng cao trình độ học vấn hay thực lực của chúng. Hơn nữa cô cũng không thiếu tiền, đưa bọn nhỏ ra nước ngoài học tập lấy tiếng cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là bọn nhỏ phải có năng lực, nếu như không có năng lực, cô sẽ không tiêu số tiền này.

"Chào chú Vương." Mấy đứa nhỏ nhiệt tình chào hỏi Vương Cảnh Tuấn, sau đó đều đi làm bài tập, không ham chơi một chút nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình đã sớm nói với bọn nhỏ, muốn chơi, có thể, nhưng trước hết phải hoàn thành việc học đã, như vậy cô sẽ không can thiệp bọn nhỏ chơi.

Nếu vừa chơi vừa làm bài tập, chắc một ngày còn chẳng xong nổi một bài, cho nên Lý Trình Trình không để bọn nhỏ hình thành thói quen học tập xấu này.

Cũng may bọn nhỏ đều rất nghe lời, cho dù là Bạch Thiều Quang và Bạch Thiều Hoa, đều sẽ làm xong bài tập nhà trẻ giao trước, sau đó mới đi chơi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 467: Chương 467



Vương Cảnh Tuấn vừa cười vừa nói: "Lý Trình Trình, cậu nuôi dạy mấy đứa nhỏ thật tốt."

"Con của mình mà, nhất định phải giáo dục thật tốt, nếu không thể trở thành nhân tài, vậy cũng không thể trở thành người xấu, đúng không? Làm người không thể để lương tâm bị hủy hoại được!" Lý Trình Trình mỉa mai nói.

Mặc dù không biết vì sao Vương Cảnh Tuấn đột nhiên tới đây, nhưng Lý Trình Trình cảm giác chắc chắn cậu ta không làm chuyện tốt, mới trốn đến nơi này.

Nếu thật sự là tới để thăm cô thì không đến nỗi ngay cả một món quà bình thường còn không thèm mang theo chứ, chắc là ý định nhất thời nên trốn đến nơi này của cô.

Cụ thể như thế nào, đợi đến tối sẽ biết, bởi vì bạn học của cô đã giúp cô nghe ngóng rồi.

Sau bữa cơm tối, thời tiết vô cùng mát mẻ, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn dẫn theo đứa nhỏ ra ngoài dạo mát, Lý Trình Trình cũng gọi Vương Cảnh Tuấn đi chung, để một người ngoài như cậu ta ở nhà một mình, Lý Trình Trình rất lo lắng.

Lúc đi ngang qua trước cửa nhà Bạch Lão Nhị, Bạch Lão Nhị và Hoàng Tú Lan cũng dẫn theo đứa nhóc, con của Hoàng Tú Lan chỉ nhỏ hơn Bạch Thiều Hoa hai tháng mà thôi, đương nhiên cũng có thể chạy nhảy.

Ngày trước mọi người hoàn toàn không dám nghĩ, bây giờ sau khi ăn xong lại có thể thoải mái đi ra ngoài dạo mát như thế, trước kia luôn nghĩ sao để làm được nhiều việc hơn, sau đó kiếm nhiều công điểm một chút, nhưng sự phát triển hiện tại thật sự là quá tuyệt.

Hoàng Tú Lan kéo cánh tay Lý Trình Trình, nhỏ giọng nói: "Trình Trình, hai ngày trước em đến thị trấn mua đồ, chị đoán xem em đã nhìn thấy ai?"

Lý Trình Trình cũng tò mò không thôi: "Ai vậy?"

"Bạch San San." Hoàng Tú Lan nghiêm túc nói: "Em nhìn thấy cô ta khoác tay một người đàn ông xa lạ, hai người họ vừa nói vừa cười nữa đấy, chị nói xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì chứ? Đã có con với Cát Thiên Minh rồi, chẳng lẽ cô ta muốn ly hôn sao?"

Lý Trình Trình không nói gì, Bạch San San bằng tuổi cô, kinh nghiệm về tình cảm phong phú lắm à nha, trước đây có một người bạn trai tên là gì nhỉ? Hình như họ Lập, cô quên mất rồi, nhưng sau khi chia tay cô ta còn phá thai nữa, sau đó lại kết hôn với Chu Hữu Tường, sau khi ly hôn lại ở bên cạnh Cát Thiên Minh, bây giờ...

Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?

Ba anh em nhà họ Bạch, sao chẳng có ai giống cô ta vậy?

Lý Trình Trình bất đắc dĩ nói: "Bạch San San hiện tại đã có chồng, có cha, còn có mẹ kế, chúng ta không cần quan tâm đến cô ta làm gì, con người phải có trách nhiệm với cuộc sống của mình, chơi trò tình cảm, cuối cùng một ngày nào đó sẽ phải trả giá thật đắt."

Cô ta nghĩ bản thân có thể phát triển mạnh mẽ khi dựa vào đàn ông, cô ta nghĩ rằng mình như cá gặp nước, đó là bởi vì trước giờ cô ta chưa từng gặp phải một kẻ xấu thực sự, nếu không cô ta nhất định sẽ chịu thiệt thòi.

Cô ta sống vô trách nhiệm với cuộc đời của mình như vậy, người khác cũng không tiện nói gì.

"Mùa này bọ cánh cứng khá nhiều, chắc chắn phải cẩn thận một chút, con bọ cánh cứng này có đặc tính ăn mòn, bò tới chỗ nào là chỗ nào nát vụn." Lý Trình Trình nhắc nhở.

"Hả?" Hoàng Tú Lan hô lên một tiếng, vô cùng sợ hãi: "Chúng đáng sợ như vậy sao?"

Lý Trình Trình gật đầu: "Em hãy kiểm tra mấy chỗ góc cạnh, két trong nhà thử đi, nếu thấy "kiến đỏ" thì không được đụng tay vào, tránh bị thương ở tay."

Bọ cánh cứng rất giống kiến, chỉ có điều trên người nó có một đoạn màu đỏ mà thôi, đừng thấy nó trông đẹp mắt, nhưng độc tính rất mạnh đấy!

Kiếp trước, cô đã thấy rất nhiều người gặp tam tai rồi, ngay cả những người sống trong cùng một cái tiểu khu ở các tòa nhà cao tầng, trong nhà cũng có bọ cánh cứng, có thể thấy con bọ cánh cứng này ghê gớm đến cỡ nào, có thể bay vào tận nhà của tòa nhà cao tầng.

Hoàng Tú Lan gật đầu: "Em biết rồi, sau khi về nhà em sẽ kiểm tra, không thể để đứa nhỏ bị vạ lây được."

Đứa bé còn nhỏ, nếu là bị trúng độc của bọ cánh cứng, vậy sẽ đau khổ biết bao!

Trong thôn rất nhiều người đang đi dạo ở bên ngoài, mọi người đi thẳng tới cửa thôn, hàng cây hai bên đường đều là cây ăn quả, có trái đã chín từ lâu, tất cả mọi người đều đã ăn hết, giờ chỉ còn lại mấy trái chưa chín.

Lý Trình Trình cũng gặp người nhà họ Lý, chẳng qua cô không thèm chào hỏi lấy một câu, trái lại Quý Tình Tình nhìn thấy họ là đã thấy căm ghét không thôi, dù sao thì chuyện cô rời khỏi nhà là không tốt, cho dù có người không làm tổn thương đến cô, nhưng họ cũng thờ ơ lạnh nhạt, không hề giúp đỡ cô.

Mọi người không biết Vương Cảnh Tuấn, thấy Vương Cảnh Tuấn, họ hỏi Lý Trình Trình người đàn ông anh tuấn này là ai, Lý Trình Trình nói thật cho bọn họ biết, Vương Cảnh Tuấn là bạn học thời đại học của cô, nhưng đến thôn An Cư vì chuyện gì cô không rõ lắm, cậu ta lại không nói thật với cô.

Một số người khen vẻ ngoài tuấn tú của Vương Cảnh Tuấn, hỏi Vương Cảnh Tuấn đã có đối tượng hay chưa, có ngại tìm bạn gái ở nông thôn hay không, Vương Cảnh Tuấn mỉm cười ấm áp, nói cậu ấy không phân biệt thành thị hay nông thôn, tất cả mọi người đều giống nhau, nên cậu ta đã nhận được rất nhiều thiện cảm.

Lý Trình Trình nhìn vậy chỉ cảm thấy hơi buồn cười, có điều đợi đến tối là có thể biết tình hình cụ thể rồi.

Khoảng nửa giờ sau, mọi người ai về nhà nấy.

Lý Trình Trình đến thư phòng đợi một lát thì nhận được điện thoại, bạn học nói cho cô biết, Vương Cảnh Tuấn đã kết hôn, nhưng ở đơn vị cậu ta đã dùng quy tắc ngầm với nhân viên mới tới, bị người ta khui ra, cậu ta phải đối mặt sự trừng phạt, cho nên mới bỏ chạy, nhưng người bạn không biết cậu ta đi đâu.

Lý Trình Trình xinh đẹp mỉm cười: "Ngại quá, cậu ấy đang ở thôn chúng tôi, phiền cô thông báo cho mọi người."

Cô thật sự không ngờ, thế mà lại là nguyên nhân này, tới để giải sầu sao? Thì ra là tới để trốn tránh trách nhiệm, vậy phải tống cậu ta quay về chấp nhận xử phạt thôi! Tránh cho con gái nhà ai trong thôn gặp phải tai họa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù sao hôm nay cô cũng thấy không ít bà thím cảm thấy hứng thú với Vương Cảnh Tuấn, định giới thiệu bạn gái cho Vương Cảnh Tuấn, nếu thật sự đã giới thiệu rồi, đợi đến khi Vương Cảnh Tuấn chạy mất, cô gái nhà bọn họ sẽ chịu thiệt.

Sau đó giữa trưa ngày hôm sau, Vương Cảnh Tuấn đã bị đồng chí công an mang đi, người trong thôn An Cư vô cùng kinh ngạc, lúc này đây Lý Trình Trình cũng không giải đáp thắc mắc cho bọn họ, bởi vì cô phải giả vờ như không biết gì hết. Nếu để cho Vương Cảnh Tuấn biết cô đã biết, chắc chắn cậu ta sẽ biết là cô đã tiết lộ chuyện cậu ta ở đây ra ngoài.

Nhìn Vương Cảnh Tuấn bị người mang đi, những người muốn giới thiệu bạn gái cho Vương Cảnh Tuấn đều cảm thấy may mắn khi mình vẫn chưa kịp hành động, nếu không nhất định sẽ hại con gái.

Vương Cảnh Tuấn bị mang đi, trong nhà Lý Trình Trình ngoại trừ những người đến báo cáo công tác, sẽ không có người ngoài.

Hiện tại hai anh em Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên đều làm việc ở chỗ Lý Trình Trình, người đáng tin cậy trong tay Lý Trình Trình càng ngày càng nhiều, cô cũng càng ngày càng nhàn rỗi.

Lý Trình Trình và Hạ Vân Lai hợp tác mở công ty du lịch, hiện tại công ty du lịch do Hạ Vân Lai xử lý, không cần Lý Trình Trình quan tâm. Bây giờ Hạ Vân Lai cũng đã hơn hai mươi tuổi, ban đầu cô còn tưởng Hạ Vân Lai sẽ tìm bạn gái ở bên ngoài, nhưng không ngờ cậu ấy lại thích Bạch Thư Yên, tất cả mọi người đều ở cùng một thôn, coi như là lớn lên cùng nhau đi!

Thời đại này không dễ thi vào đại học, tỷ lệ trúng tuyển cũng không cao. Sau khi tốt nghiệp trung học, hai anh em Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên đều không học nữa, Lý Trình Trình khuyên bọn họ thả lỏng, không nên sốt ruột, đợi đến sau này đại học mở rộng tuyển sinh, người lớn tham gia kỳ thi đại học cũng giống như nhau thôi, người già có thể tham gia kỳ thi đại học, huống chi là người trẻ tuổi?

Nếu đã không đi học, vậy đương nhiên có thể cân nhắc đến chuyện tình cảm, mối quan hệ giữa Hạ Vân Lai và Bạch Thư Lễ vẫn rất tốt, nên cậu ấy đã mời Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên đến ăn cơm cùng nhau.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 468: Chương 468



Hạ Vân Lai cùng với Bạch Thư Lễ, Bạch Thư Yên đang ngồi trong phòng riêng của quán rượu lớn nhất thị trấn, nhìn vào vẻ ngoài thành đạt của Hạ Vân Lai, cả Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên đều cảm thấy trong lòng hơi căng thẳng.

Hiện tại, họ đang làm việc với Lý Trình Trình, trong phương diện ăn mặc, cứ mặc thế nào thoải mái thì họ mặc như thế, không chú ý cầu kỳ nhiều vì vậy so với Hạ Vân Lai, họ giống như người ở hai thế giới khác nhau.

"Bạch Thư Lễ, Bạch Thư Yên, cảm ơn hai người vì trước đây đã giúp đỡ tớ, nhờ vậy tớ mới có ngày hôm nay, nếu không tớ đã c.h.ế.t ở trong làng từ lâu rồi." Lúc trước, khi sống cùng mẹ kế, em trai kế, anh ấy không có ngày tháng tốt lành gì, thậm chí cả con trai của mẹ kế cũng dám bắt nạt người làm anh trai như anh ấy, nếu không có sự giúp đỡ của họ, không biết cuộc sống của anh ấy thảm đến mức nào nữa.

Bạch Thư Yên cười ngượng ngùng: "Bọn em không giúp gì cho anh cả, thực ra người giúp anh nhiều nhất là Lý Trình Trình, nếu không có cô ấy, chúng ta sẽ không có cuộc sống như ngày hôm nay."

Họ đã ở lại làng quá lâu, đương nhiên cũng có tình cảm sâu sắc, bây giờ thôn An Cư phát triển vượt xa các làng khác, có lẽ sau mười năm nữa, các làng khác cũng không thể bắt kịp thôn An Cư.

Bây giờ thôn An Cư không kém cạnh gì thị trấn.

"Phải cảm ơn chị Trình Trình, cũng phải cảm ơn hai người." Hạ Vân Lai nâng cốc rượu lên, gật đầu với họ, cười rồi nói: "Nào, cạn ly."

Sau đó, ba ly rượu chạm vào nhau, phát ra âm thanh vang lanh lảnh.

Hạ Vân Lai: "Bạch Thư Lễ, cậu cũng bằng tuổi với tớ, gia đình đã tìm đối tượng cho cậu chưa?"

"Anh ấy không cần người khác giới thiệu đối tượng." Thấy Bạch Thư Lễ ngần ngại, Bạch Thư Yên nói tiếp: "Vậy nên anh Vân Lai hãy dẹp suy nghĩ đó đi, nếu có cô gái phù hợp, anh cứ tự giữ lại cho mình, không cần giới thiệu cho anh ấy đâu."

Hạ Vân Lai nhíu mày: "Ý em là gì? Lẽ nào Bạch Thư Lễ đã tự tìm một cô bạn gái cho mình rồi sao?"

"Anh ấy đã có người mình thích rồi." Bạch Thư Yên cười.

Hạ Vân Lai ghé sát Bạch Thư Yên, hiếu kỳ hỏi: "Ai thế?"

"Hoàng Dĩ Hân." Mắt của Bạch Thư Yên sáng rực lên.

"Nghe tên thì hình như cũng ở làng chúng ta thì phải, nhưng tớ không nhớ ra là ai, vậy cậu đã tỏ tình chưa?" Hạ Vân Lai hỏi thăm.

Bạch Thư Lễ ở bên cạnh ngại ngùng, hoàn toàn không nhận ra vì tính hóng chuyện mà Hạ Vân Lai và Bạch Thư Yên đã dính lại ngày càng gần nhau, đầu cũng dán sát nhau rồi.

Bạch Thư Yên lắc đầu: "Vẫn chưa."

Hạ Vân Lai nói: "Vậy em nên khuyên anh ấy nhanh chóng tỏ tình đi, nhà có con gái trăm người cầu, nếu tiếp tục trì hoãn như vậy, có thể sẽ bỏ lỡ người ta đấy."

"Em hiểu rồi, về sau em sẽ khuyên anh ấy tỏ tình, dù sao thì cũng phải hiểu rõ trong lòng người ta nghĩ gì, nếu không cứ tiếp tục ôm mối tình đơn phương như vậy, cũng không tốt tí nào!" Bạch Thư Yên nghiêm túc gật đầu, cô ấy thấy làm vậy cũng đúng, thích thì phải nói cho người ta biết, kẻo lại bỏ lỡ nhau.

"Tớ đi vào nhà vệ sinh một lát." Bạch Thư Lễ xấu hổ, nói một tiếng rồi đứng dậy rời khỏi phòng riêng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hạ Vân Lai nhanh chóng mở túi bên cạnh, lấy ra một chiếc hộp lớn, đặt trước mặt Bạch Thư Yên, Bạch Thư Yên không hiểu, nhìn Hạ Vân Lai: "Anh Vân Lai, đây là cái gì?"

"Em mở ra xem thì sẽ biết thôi." Hạ Vân Lai cười nhìn Bạch Thư Yên.

Bạch Thư Yên nghi ngờ mở hộp, thấy bên trong là một bộ trang sức bằng vàng gồm năm món mà chỉ những người có tiền mới mua cho cô gái khi kết hôn, hơn nữa những người bình thường chỉ có thể mua tối đa một món, nhưng ở đây lại có năm món.

"Anh Vân Lai, đây là..." Bạch Thư Yên nhìn Hạ Vân Lai với ánh mắt bàng hoàng.

Hạ Vân Lai ghé lại gần Bạch Thư Yên, thơm cô ấy một cái: "Thư Yên, anh thích em, bây giờ anh đã có công việc, có thu nhập, anh sẽ tiếp tục cố gắng, chắc chắn sẽ khiến em hạnh phúc, em có muốn ở bên anh không?"

"Hả?" Bạch Thư Yên ngơ ngác nhìn Hạ Vân Lai, không ngờ Hạ Vân Lai lại tỏ tình với mình, khoảng cách về địa vị khiến Bạch Thư Yên phân vân: "Anh Vân Lai, trong công ty của anh thực sự không có cô gái nào phù hợp với anh à?"

Bây giờ anh ấy đã có sự nghiệp thành công, điều kiện bản thân tốt như vậy, anh ấy chưa có người yêu thật sao?

"Công ty anh đều làm những công việc nặng nhọc, vì thế toàn là nhân viên nam, đến cả đầu bếp với lao công cũng là các chú." Anh ấy mở công ty du lịch, phải dẫn khách chạy khắp nơi, tương đối vất vả, hơn nữa con gái bôn ba bên ngoài cũng có nhiều nguy hiểm, dù sao thì bây giờ cũng chỉ có toàn nhân viên nam, đợi sau này điều kiện tốt lên rồi sẽ cân nhắc thêm vài vị trí thích hợp với các nữ đồng chí.

"Anh chưa từng có bạn gái, bởi vì anh vẫn luôn đợi em, từ lúc anh học lớp ban đêm, thi đỗ cao đẳng, anh vẫn luôn đợi em tốt nghiệp, bây giờ em tốt nghiệp rồi, anh không muốn đợi nữa vì anh sợ sẽ lỡ mất em." Con gái không sợ không gả được vì một nhà có con gái trăm nhà cầu, quyền lựa chọn nằm trong tay các cô ấy.

Hạ Vân Lai biết, nếu tiếp tục do dự, có thể anh ấy sẽ bỏ lỡ Bạch Thư Yên.

Bạch Thư Yên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, ngượng ngùng nói: "Được rồi, anh Vân Lai, em đồng ý."

"Bạch Thư Yên, có thật không em?" Hạ Vân Lai vô cùng hồi hộp, sợ rằng anh ấy nghe nhầm.

Bạch Thư Yên chân thành gật đầu: "Đúng vậy, em đồng ý, từ nay về sau em sẽ là bạn gái của anh, nhưng nếu anh có bất kỳ dây dưa nào với những người phụ nữ khác, em sẽ không cần anh nữa."

Lý Bình Bình - anh trai Lý Trình Trình có tiền rồi là liên tục đổi thư ký, anh ta cũng chẳng phải ông chủ lớn, đổi thư ký làm gì? Sau này trưởng thành rồi mới hiểu.

Hạ Vân Lai vui sướng không thôi, anh ấy đỡ Bạch Thư Yên đứng lên, sau đó từ từ áp sát đến gần rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô ấy.

Bạch Thư Yên cảm thấy được cơ thể anh ấy run lên vì kích động, cô ấy không nén cười nổi nữa.

Nhìn thấy cô ấy mỉm cười xinh đẹp như vậy, Hạ Vân Lai lại tới gần lần nữa, lần này không phải hôn nhẹ, mà là hôn một cách nghiêm túc, về mặt này, đàn ông đều không thầy tự hiểu, nghe người khác nói vài lần là sẽ biết tất cả.

Bạch Thư Yên ôm chặt lưng Hạ Vân Lai, mặt đỏ bừng vì ngượng, cô ấy cũng không biết, chỉ là làm theo Hạ Vân Lai rồi dần dần nhận ra sự tuyệt vời trong đó, thế là cô ấy không còn chống cự nữa.

Khi Bạch Thư Lễ quay trở lại, chỉ thấy Hạ Vân Lai và em gái đang hôn nhau, Bạch Thư Lễ đứng ngơ ngẩn, anh ấy chỉ mới đi vệ sinh một tí thôi mà họ đã phát triển đến bước đó rồi sao?

Nhìn thấy Bạch Thư Lễ quay trở lại, Bạch Thư Yên cảm thấy rất xấu hổ, cô ấy nhanh chóng cúi đầu nhìn đi chỗ khác, còn Hạ Vân Lai thì nắm tay Bạch Thư Yên đứng dậy: "Thư Lễ, tớ vừa tỏ tình với Thư Yên, Thư Yên đã đồng ý trở thành bạn gái của tớ rồi."

Bạch Thư Lễ ngơ ngác nhìn Bạch Thư Yên: "Thư Yên, cậu ấy nói thật không?"
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 469: Chương 469



Bạch Thư Yên cúi đầu, gật đầu: "Vâng, em cũng thích anh Vân Lai nên đã đồng ý hẹn hò với anh ấy rồi."

Hạ Vân Lai nhìn Bạch Thư Lễ đầy nghiêm túc rồi nói: "Thư Lễ, tôi thích Thư Yên, sau này tớ sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào."

"Hạ Vân Lai, tớ hiểu rõ cậu là người thế nào, tớ tin cậu có thể nói được, làm được, nhưng mẹ kế và đứa em đó..." Bây giờ Hạ Vân Lai trở nên xuất sắc, kiếm được tiền nhanh như vậy, chắc chắn đám người kia sẽ không dễ dàng từ bỏ, bọn họ sẽ quấn lấy với anh ấy, đòi hỏi lợi ích từ anh ấy.

"Thư Lễ, anh không cần lo chuyện này, tớ sẽ không để họ trèo đầu cưỡi cổ tớ." Hạ Vân Lai nói một cách nghiêm túc, anh ấy rời khỏi làng từ khi mới mười mấy tuổi, làm sao có thể bị những người đó bắt nạt chứ?

Chỉ cần họ dám đến, anh ấy sẽ khiến họ hối hận đến suốt đời.

"Mặc dù bây giờ cậu và em gái tớ đã làm người yêu của nhau, nhưng Thư Yên vẫn còn trẻ, tớ hy vọng hai người có thể tìm hiểu nhau một khoảng thời gian rồi mới suy nghĩ đến việc kết hôn." Bạch Thư Yên chỉ mới mười chín tuổi, Bạch Thư Lễ không muốn cô ấy kết hôn quá sớm.

Hơn nữa từ sau khi Hạ Vân Lai rời làng, số lần họ gặp nhau cũng không nhiều, không biết anh ấy có dính vào mấy thói hư tật xấu của xã hội không, không ai biết anh ấy có tiền rồi thì có tìm phụ nữ không, có những ảo tưởng xa vời không, không tìm hiểu trước, lỡ Bạch Thư Yên chịu thiệt thì sao?

Trèo cao thì phải cược vào lương tâm của người đàn ông, nếu anh ấy không có lương tâm thì sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thư Lễ, đừng lo, tớ sẽ quan tâm và bảo vệ Thư Yên." Hạ Vân Lai nói.

Sau buổi ăn tối, Hạ Vân Lai mời hai anh em đi xem phim, vì vẫn chưa nghỉ hè nên ít người trẻ đến xem phim, toàn bộ rạp đều trống trải.

Bạch Thư Lễ ngồi một mình ở hàng trước, Hạ Vân Lai và Bạch Thư Yên ngồi ở hàng sau, Hạ Vân Lai luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y Bạch Thư Yên, dù cho có nóng bức như vậy, anh ấy cũng không buông tay.

Khó khăn lắm mới có bạn gái, anh ấy muốn nâng niu, trân trọng hơn.

Xem phim xong, Hạ Vân Lai đưa Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên lên xe trở về thôn An Cư, anh ấy không thể quay về thôn An Cư vì không muốn bị mẹ kế và đứa em kế quấy rầy.

Kiểu gì người mẹ kế đó cũng muốn lấy tiền từ tay Hạ Vân Lai để cho đứa con trai của mình, Hạ Vân Lai không muốn để họ lợi dụng, dù có mang tiền đi quyên góp, anh ấy cũng không muốn cho họ.

Mặc dù đã nhiều năm không gặp, chưa chắc họ đã nhận ra anh ấy, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, Hạ Vân Lai cũng nhắc Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên khi trở về làng đừng nói về anh ấy, tránh cho việc này bị lan truyền ra ngoài.

Bạch Thư Yên hiện đang làm việc tại công ty của Lý Trình Trình, muốn gặp Hạ Vân Lai cũng không dễ dàng gì, chỉ có thể đến kỳ nghỉ sau, cô ấy không thể vì tình yêu mà mất công việc, dù sao thì tình yêu cũng không phải cơm ăn, công việc mới là quan trọng nhất!

Sau khi quay về, Bạch Thư Lễ đã tìm cơ hội tỏ tình với Hoàng Dĩ Hân, vì anh ấy lo người nhà họ Hoàng vội tìm mối cho Hoàng Dĩ Hân, thời buổi này rất nhiều người do bà mối giới thiệu, hoặc là do ba mẹ tự giới thiệu, làm gì có tự do yêu đương, tự do yêu đương cũng cần phải gặp người phù hợp mới được chứ, mọi người không tiếp xúc với người khác nhiều, mà kể cả nếu tiếp xúc với người ngoài cũng không biết họ có độc thân không, trực tiếp hỏi sau đó bị lừa thì biết làm thế nào?

Đúng là nhà Hoàng Dĩ Hân cũng đang tìm nhà chồng Hoàng Dĩ Hân, nhưng muốn tìm nơi có điều kiện tốt như thôn An Cư thì không dễ dàng đâu.

Vì vậy khi Bạch Thư Lễ tỏ tình với Hoàng Dĩ Hân, cô ấy đã đồng ý ngay mà không chút do dự, cô ấy biết nỗi tiếc nuối của chị hai và Bạch lão nhị.

Lúc đầu, vì nhà họ Bạch nghèo, nhà cô ấy không cho chị hai cưới Bạch lão nhị mà gả Hoàng Dĩ Đồng cho Chu Phi Dực, không ngờ Chu Phi Dực lại là thằng đểu.

May mà bây giờ Hoàng Dĩ Đồng gả cho đúng người rồi, cuộc sống cũng tốt hơn phần lớn mọi người.

Vì Hoàng Dĩ Hân chấp nhận lời tỏ tình của Bạch Thư Lễ rồi, nhà họ Hoàng cũng không còn tìm nhà chồng Hoàng Dĩ Hân nữa, mà Bạch Thư Lễ cũng có một căn nhà lầu, không có gì không tốt.

Sau đó nhà họ Hoàng để cho nhà họ Bạch đến cầu hôn, mọi điều kiện đều ổn thỏa cả, Bạch Thư Lễ và Hoàng Dĩ Hân kết hôn, đúng, kết hôn nhanh như thế đấy, từ khi Bạch Thư Lễ tỏ tình đến khi cưới cũng chỉ mất khoảng một tháng thôi!

Bây giờ học sinh đã nghỉ hè hết, chỉ có trẻ mẫu giáo không nghỉ, vì trẻ mẫu giáo còn nhỏ, nghỉ ở nhà chạy khắp nơi không an toàn, mà ở trường mầm non thì có giáo viên trông nom.

Học sinh nghỉ hè, phụ huynh lại không được nghỉ, ngày nào phụ huynh cũng có rất nhiều việc phải lo, học sinh nghỉ hè, phụ huynh cũng không có thời gian trông nom, vẫn là ở trường an toàn hơn.

Nhưng học sinh tiểu học, cấp hai đều đã nghỉ hè trở về hết rồi.

Đến kỳ nghỉ hè, Quý Bằng cũng đến, cậu ấy đã trưởng thành, trông rất cao lớn và điển trai, thậm chí có người muốn giới thiệu bạn gái cho cậu ấy, nhưng khi biết tuổi của cậu ấy, họ vội vàng chạy mất.

Quý Bằng cao lớn, nhưng cậu ấy vẫn là một đứa trẻ, thật không biết trong đầu họ nghĩ gì.

Khi Quý Bằng đến, cậu ấy luôn dẫn theo Lý Hiểu Đồng học bài, Điền Khả Khả đến chơi với Lý Hiểu Đồng, đương nhiên cũng gia nhập vào nhóm học tập của họ, sau đó còn có Giản Cẩm và Giản Thư cũng đến, mọi người bằng tuổi, tất nhiên là học chung.

Ngày cưới của Bạch Thư Lễ và Hoàng Dĩ Hân cũng rất náo nhiệt.

Gia đình Lý Trình Trình cũng đến dự đám cưới, dù sao thì Bạch Thư Lễ cũng là người trong nhà họ Bạch, dù trước đây có mâu thuẫn với nhà họ Hoàng, nhưng chuyện này không liên quan gì đến Bạch Thư Lễ và Hoàng Dĩ Hân.

Trẻ mẫu giáo ăn trưa ở trường, Lý Trình Trình đưa đám nhỏ về để dự tiệc cưới, sau đó đưa chúng quay lại trường.

Tại tiệc rượu, rất nhiều người bình thường không gặp được đều đến cả, Lý Trình Trình cũng nhờ lời người khác mới biết, đến tận bây giờ, Lý An An vẫn không có tin tức.

Khi xưa cô ta muốn giả mạo thành Lý Trình Trình đến thành phố Thượng Hòa nhận thân với nhà họ Quý, cũng được Trình Tuyết Dương sắp xếp chỗ ở và công việc cho, không biết tại sao cô ta lại bỏ trốn, cũng không biết cô ta đi đâu, đã mấy năm không có tin tức, Lý Trình Trình nghĩ có lẽ cô ta lành ít dữ nhiều, dù sao thì ra ngoài quá dễ bị xảy ra rủi ro.

Nhưng cô không thể nói ra suy đoán của mình, tránh để cho nhà họ Lý bảo cô nguyền rủa Lý An An, mặc dù trước đây mối quan hệ giữa cô và Lý An An không tốt, nhưng Lý Trình Trình không hề có ý muốn nguyền rủa Lý An An.

Không biết Lý An An có hối hận vì giả mạo làm cháu gái nhà họ Quý để rồi hại mình ra nông nỗi này không, cũng không biết kiếp này có cơ hội gặp lại Lý An An để biết được những chuyện đã xảy ra với cô ta suốt những năm qua không?

Về việc tìm người, Lý Trình Trình không có khả năng đấy, trong thế kỷ hai mươi mốt, khi có camera giám sát cũng không dễ tìm người, huống chi bây giờ, việc này còn khó hơn cả mò kim đáy biển.

Trong nhà họ Trình và nhà họ Quý ở thành phố Thượng Hòa, nhiều đứa trẻ cũng đã lần lượt kết hôn, hiện giờ chỉ còn một đứa trẻ nhỏ nhất nhà họ Quý là Quý Bằng, và còn một người khác là Quý Tình Tình.

Cô ấy đã quyết định không chờ đợi Bạch lão tam nữa, vì cô ấy biết, cô ấy đã trải qua quá nhiều chuyện, dù cho Bạch lão tam trở về, anh ấy cũng sẽ không cho cô ấy cơ hội.
 
Back
Top Bottom