Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 440: Chương 440



Khi Lục Sơ Hạ bắt đủ cá nhỏ, Bạch An Khang đã rửa hết bát đũa, đĩa, Bạch An Khang dùng quang gánh gánh từng gánh trở về, sau đó lại trả về nhà cho mọi người. Bởi vì trong thôn thường tổ chức tiệc rượu, ai cũng cần mượn đồ của nhà khác nên ai cũng đánh dấu đồ của nhà mình để không bị nhầm lẫn.

Sau khi tiệc đầy tháng của Bạch Thiều Hoa kết thúc, cũng không có nhiều việc phải làm, cuộc sống của mọi người lại quay trở lại lịch trình bận rộn như thường ngày.

Ngày hôm đó, Lục Sơ Hạ vừa thu dọn đồ đạc vừa tò mò hỏi: "Bạch An Khang, tôi nghe nói có người giới thiệu cho anh một người, sao anh không đi gặp người đó? Chắc anh cũng phải hơn hai mươi tuổi ấy nhỉ? Đã đến tuổi lấy vợ rồi sao còn chưa lấy thế?"

"Còn cô thì sao? Cô chưa đủ tuổi kết hôn à? Nhưng tôi nghĩ cô vẫn còn độc thân!" Bạch An Khang tò mò nhướng mày.

"Đó là vì tôi chưa gặp được người thích hợp, mà tôi cũng không muốn vội vàng tìm người. Còn anh thì sao? Lý do của anh là gì?" Lục Sơ Hạ tò mò hỏi.

Bây giờ Bạch An Khang đã kiếm được tiền, đáng lẽ nên có rất nhiều người đồng ý gả cho anh ấy, mà anh ấy cũng có điều kiện để cưới vợ vậy thì tại sao vẫn luôn độc thân?

"Cô có biết tại sao tôi lại từ chối cuộc hẹn hò xem mắt, vì sao còn chưa gặp mặt mà từ chối luôn không?" Bạch An Khang hỏi.

Lục Sơ Hạ có chút hứng thú, gật đầu: "Nói nhanh đi."

"Bên trên cô ấy còn bốn anh trai, chưa có ai kết hôn, cả nhà đều trông chờ vào cô ấy. Tôi không nói người như cô ấy không tìm được người yêu, tôi chỉ không muốn bị lợi dụng, hơn nữa tôi cũng không muốn liên lụy đến gia đình mình. Mỗi người đều có yêu cầu riêng của mình, phải không?" Tìm người yêu nhất định là để có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Ai lại muốn tìm một người sẽ kéo họ xuống địa ngục cơ chứ?

Huống chi anh ấy còn có gia đình, sao có thể liên lụy đến gia đình mình?

Vân Mộng Hạ Vũ

"Các anh trai của cô ấy đều chưa có vợ nên chỉ chờ dùng sính lễ của cô ấy để tìm người yêu cho mình thôi phải không? Vậy thì người trở thành chồng của cô ấy sẽ xui xẻo, có thể anh ấy sẽ phải nuôi cả bốn người anh của cô ấy đến hết cuộc đời." Theo thứ tự thì việc của các anh trên phải được giải quyết trước, nhưng cuối cùng, em út ở phía dưới lại giải quyết trước. Mục đích rất rõ ràng. Nếu không có nguồn tài chính mạnh mẽ thì sẽ không thể hỗ trợ được một gia đình như vậy.

Bạch An Khang biết rõ thực lực của nhà mình, trực tiếp cự tuyệt cũng là bình thường.

"Vậy anh đang tìm người như nào?" Lục Sơ Hạ hỏi.

Bạch An Khang nhìn khuôn mặt Lục Sơ Hạ đang tiến lại gần mình, không được tự nhiên nuốt nước bọt, sau đó lùi lại một chút: "Tôi không có tiêu chuẩn gì đối với người đó, tôi chỉ muốn tìm người mình thích, mặt kệ nhà cô ấy có điều kiện, cho dù thật sự là hố lửa, tôi cũng cam tâm tình nguyện nhảy vào."

Lục Sơ Hạ cười nói: "Vậy thì chúc anh sớm gặp được người mình thích."

Dù sao sau khi nhớ lại ký ức kiếp trước, cô ấy cảm thấy đàn ông cũng chỉ như vậy, không còn dễ dàng nảy sinh tình cảm với ai nữa. Cô ấy cảm thấy đàn ông đều giống nhau, người không có tiền sẽ tìm người yêu mới ở bên ngoài, những người có tiền sẽ càng khoa trương hơn nữa. Giống như Tôn Tĩnh Bình ở kiếp trước, anh ta kiếm tiền nhờ vào sự giúp đỡ của Lục Sơ Hạ, nhưng anh ta thậm chí còn không nghĩ đến việc trả ơn cô ấy một cách đàng hoàng mà lại không ngừng làm tổn thương cô ấy.

Hơn nữa, nhiều phú ông trở nên giàu có đều nhờ cậy vào vợ, nhưng cuối cùng thay vì báo ân lại đuổi tận g.i.ế.c tuyệt.

Bản chất con người quá khủng khiếp và Lục Sơ Hạ không muốn thử lại lần nữa.

Sau khi Lý Trình Trình giải quyết xong chuyện, Bạch An Khang rời đi, Lục Sơ Hạ đứng dậy vươn vai. Cô đã ở đây gần một năm, nhưng cô rất may mắn khi mình đã đến thôn An Cư, nếu không cô ấy sẽ không đánh thức được ký ức của kiếp trước, có thể vẫn dễ dàng bị Tôn Tĩnh Bình dỗ dành, sau đó cãi nhau với gia đình rồi dùng năng lực của bản thân giúp Tôn Tĩnh Bình phát triển, sau đó bị Tôn Tĩnh Bình làm hại.

Sống ở đây lâu rồi, cô không cảm thấy nông thôn có gì không tốt , Lý Trình Trình từ nhỏ đã ở nông thôn, còn không phải cũng tự mình đạt được thành tựu to lớn như vậy sao. Chỗ ở không quan trọng, điều quan trọng là sự nỗ lực của mọi người.

Sau khi lần trước Trịnh Khải Lạc bị Ngô Tú Châu trộm hết tiền và quần áo, cô ta lại cất số tiền mà Lý Bình Bình đưa cho cô và quần áo của cô ta mua vào một phòng khác. Kết quả là Lý Minh Sơn đổ bệnh và được đưa đến chỗ của Ngô Tú Châu. Trong thôn luôn có người nhìn chằm chằm vào Ngô Tú Châu nên Ngô Tú Châu sẽ không bao giờ có thể vào thôn An Cư được nữa. Nhưng Trịnh Khải Lạc vẫn lo lắng vì cô ta sợ Ngô Tú Châu sẽ cử người khác đến trộm tiền và đồ vật của cô ta.

Đặc biệt là cha mẹ của cô ta, cha cô ta là Trịnh Thư Ngạo là con trai quý giá nhất của Ngô Tú Châu và Lý Minh Sơn. Có lẽ hai người đó sẽ để Trịnh Thư Ngạo đến gặp Trịnh Khải Lạc để xin tiền hiếu thảo ấy chứ!

Vì vậy, Trịnh Khải Lạc không để đồ trong phòng nữa, thậm chí còn dọn dẹp giường đệm trong phòng đó, ban đêm ở trong đó. Như vậy cho dù có người lẻn vào phòng cô ta ở trước đây cũng không thể trộm được bất cứ thứ gì.

Bây giờ Tiền Hiểu Nhu sống ở phòng bên dưới, có Tiền Hiểu Nhu phục vụ Lý Bình Bình, Trịnh Khải Lạc cũng không đi xuống tầng, cô ta bảo Tiền Hiểu Nhu mang đồ ăn, đồ uống và những thứ khác lên tầng. Chỉ cần hai người không đi đến trước mặt Lưu Chân Như gây rắc rối thì Lý Bình Bình cũng không can thiệp vào chuyện của họ.

Đương nhiên, đại thư ký Trịnh Khải Lạc sẽ không làm khó tiểu thư ký Tiền Hiểu Nhu mà chỉ nhờ Tiền Hiểu Nhu chăm sóc cô ấy một chút thôi!

Vào ngày này, Lưu Chân Như, Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu đang ngồi cùng bàn ăn dưa hấu. Không ai quấy rầy họ và họ cũng không phải làm việc đồng áng, ba người chỉ chăm sóc một đứa trẻ, khỏi cần nói có bao nhiêu thoải mái.

Đột nhiên cửa sân bị đẩy ra, nhìn thấy ông chủ lớn Lý Bình Bình đến đây, Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu rất tự giác bế Lý Trình Lan đi xuống. Ông chủ lớn hiếm khi đến đây, nếu anh ta đến đây thì chắc chắn là đến kiểm tra công việc, họ chỉ cần tránh đi là được.

Ngoại trừ những nhân viên làm việc dưới quyền Lý Trình Trình, Lý Trình Trình không can thiệp vào việc những người còn lại đến kho của Lý Trình Trình mua hàng và bán sau khi có tiền đã làm, và cũng không có quyền can thiệp. Dù sao giữa họ không có hợp đồng lao động.

Nhưng những nhân viên dưới quyền của cô thì khác, họ đã ký hợp đồng và đồng ý với các yêu cầu trong hợp đồng nên phải làm theo hợp đồng, nếu có vi phạm điều khoản trong hợp đồng, Lý Trình Trình có thể buộc họ phải chịu trách nhiệm.

Tất nhiên, Lý Trình Trình không để ý đến hôn nhân và đời sống tình cảm của mọi người, nhiều người đến kho hàng của cô để nhập hàng như thế, chẳng lẽ cô vẫn phải kiểm tra lý lịch từng người một sao? Lại không phải là người nhà của mình, nếu là người nhà của mình thì phải nghiêm khắc hơn.

Lưu Chân Như mang một miếng dưa hấu đến cho Lý Bình Bình và nói: "Lý Bình, quả dưa hấu này ngọt lắm, anh ăn thử đi."

Lý Bình Bình đưa tay cầm lấy dưa hấu.

Lưu Chân Như cười hỏi: "Lý Bình, hôm nay sao anh lại có thời gian rảnh rỗi tới gặp em thế?"

Bên cạnh anh ta còn có hai cô thư ký trẻ đẹp, nhưng anh ta lại chạy đến chỗ cô, anh ta đúng là lòng tham không đáy mà!
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 441: Chương 441



"Em là vợ anh, anh không thể tới gặp vợ mình sao? Nếu anh không thường xuyên đến gặp vợ, chắc vợ anh cũng không nhớ nổi người đàn ông của mình trông như thế nào?" Lý Bình Bình vươn tay ra và ôm lấy cổ Lưu Chân Như, kéo cô đến trước mặt anh ta.

Lưu Chân Như ngượng ngùng cười nói: "Lý Bình, thật ra em cũng rất nhớ anh, con gái cũng rất nhớ anh, nhưng anh đã nói em không được phép đi qua bên kia tìm anh, em sợ anh tức giận nên dù có nhớ anh cũng nhịn xuống. Vẫn luôn chờ anh đến gặp hai mẹ con! Em còn muốn sinh cho anh thêm vài đứa con để gia đình chúng ta được thịnh vượng hơn."

Lời nói của Lưu Chân Như khiến Lý Bình Bình vô cùng vui mừng: "Đây là nhà của anh. Sau này dù bận đến đâu, anh nhất định sẽ về nhà thường xuyên."

Lưu Chân Như tựa vào vai anh ta, nhếch lên khóe miệng lạnh lùng. Nếu không phải bỏ dở nửa chừng sẽ có lợi cho những người phụ nữ khác, còn làm cho con gái cô bị người ta bắt nạt mất tất cả thì cô mới không muốn ngọt nhạt với Lý Bình Bình đâu!

Bây giờ mục tiêu của cô là kiếm vài nghìn đồng sinh hoạt phí mỗi năm, nếu kiên trì vài năm nữa thì mình sẽ là một hộ gia đình vạn tệ. Sau đó chuẩn bị nhà cửa cho con gái và chuẩn bị xong tài sản phòng thân thì cô sẽ không phải lo lắng về bất cứ điều gì nữa.

Lý Bình Bình tìm thư ký, sau này cô ta có thể học hỏi anh ta, tìm một vài thư ký chăm sóc mình. Cô sẽ không phải làm gì cả mà chỉ cần tận hưởng cuộc sống như một người vợ giàu có là được.

Cho nên bây giờ Lưu Chân Như đang xem Lý Bình Bình diễn kịch với cô ta, cô ta cũng theo anh ta diễn. Nếu Lý Bình Bình thực sự quan tâm đến cô ta và con gái cô ta thì không có khả năng anh ta chỉ quay lại vài lần một tháng, hầu hết thời gian là cùng người khác đi chơi.

Nếu anh ta làm mùng một thì đừng trách cô ta làm mười lăm trong tương lai.

Cô ta chỉ đang vì giành được một tương lai tốt đẹp cho con gái mình thôi!

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu để mẹ kế vào nhà sinh con mới, sau này con gái cô ta sẽ trở thành người cạnh tranh quyền thừa kế, chỉ cần dùng ngón chân suy nghĩ là có thể biết họ sẽ làm gì với con gái cô ta, hoàn cảnh của con bé sẽ rất khó khăn.

Vì vậy, vì con gái, cô ta phải chịu nhẫn nhục, phải sống ở đây và giữ lấy những gì thuộc về mình.

***

Lương Dư Âm sinh con vào tháng năm, được bảo mẫu tại nhà chăm sóc nên sau khi ở cữ cô ấy không hề nghỉ ngơi mà quay lại bệnh viện làm việc luôn, vì có ô tô nên cô ấy đi làm rất thuận tiện.

Đêm đó tan làm về nhà, Lương Dư Âm vội vàng đi tắm, thay quần áo mềm mại thoải mái, sau đó bế Quý Tuyên Lý qua tự mình chơi cùng con gái. Quý Vinh cũng không yên tâm để bảo mẫu một mình chăm sóc đứa trẻ nên mỗi ngày đều sẽ phái cấp dưới đến nhà giám sát.

Điều này sẽ tránh được bảo mẫu bắt nạt Quý Tuyên Lý.

Bởi vì một số người làm việc cực khổ sẽ ghen tị với chủ nhà có điều kiện tốt, sẽ làm một số thủ đoạn nhỏ để bắt nạt người già hoặc trẻ con của chủ nhà. Thậm chí có người còn lén lút tráo đổi con của mình với con của chủ nhà, những chuyện như thế rất khó phát hiện nên âm mưu của một số người đã thành công.

Quý Vinh không muốn con gái mình xảy ra chuyện gì, đặc biệt là đã có chuyện từng xảy ra với Lý Trình Trình nên anh cũng không muốn chuyện đó xảy ra lần nữa nên anh đã theo dõi con gái mình rất chặt chẽ.

Mức độ quan tâm đến con gái của anh khiến Lương Dư Âm ghen tị.

Trong thâm tâm Lương Dư Âm cũng biết Quý Vinh không thích cô ấy, chỉ chịu trách nhiệm với cô ấy nên không thể quan tâm đến cô ấy như con gái mình. Lương Dư Âm thực sự muốn lặp lại chiêu trò cũ của mình để sinh thêm một đứa con với Quý Vinh. Dù sao nhà Quý Vinh làm ăn lớn, trong nhà không thể không có con trai. Hai người họ chỉ có một con gái, sau này không biết sẽ có bao nhiêu người quan tâm đến tài sản của gia đình họ, như vậy thì hoàn cảnh của con gái họ sẽ rất khó khăn.

Nhưng dù sao chính mình cũng mới ra ở cữ một thời gian ngắn nên không thích hợp để làm việc này.

Đương nhiên, cô ấy hy vọng Quý Vinh có thể chủ động đối xử tốt với mình, thay vì dựa vào cô ấy dùng thủ đoạn nhỏ, bởi vì khi cô ấy dùng thủ đoạn nhỏ cũng chứng minh rằng mình đã thua, hơn nữa còn thua rất nhục nhã.

Nghe thấy tiếng động, biết Quý Vinh đã trở về, Lương Dư Âm vui vẻ ôm Quý Tuyên Lý đi ra ngoài: "Đã về rồi à?"

Quý Vinh trở về phòng thay quần áo, đi ra ôm Quý Tuyên Lý, sau đó ngồi trên sofa cùng Quý Tuyên Lý chơi đùa. Nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng trên gương mặt của Quý Vinh, Lương Vũ Âm thật sự rất hâm mộ.

Khi cô ấy mang thai, Quý Vinh ở chung phòng với cô ấy để tiện chăm sóc, sau khi cô ấy sinh em bé, Quý Vinh chuyển sang phòng khác, nghĩa là hai người ngủ riêng phòng. Quý Vinh thật sự không có một chút ý nghĩ nào đối với Lương Vũ Âm.

Dù phải nghẹn nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc đi tìm cô ấy dù chỉ một lần.

Trái tim anh ấy thực sự rất cứng rắn.

"Em đi xem tối nay trong bếp nấu món gì." Lương Dư Âm gượng cười, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa, Quý Vinh ôm Quý Tuyên Lý đi mở cửa, thấy là em gái Lương Vũ Huyên của Lương Dư Âm. Anh mở cửa cho cô ấy đi vào, Lương Dư Âm cũng nghe thấy tiếng động bước ra ngoài: "Vũ Huyên, sao em lại tới đây?"

Lương Dư Âm khi nhìn thấy em gái của mình thì khá bất ngờ, bởi vì quê hương của cô ấy ở thành phố Tử Hương, và huyện Môn Thông chỉ là nơi Lương Vũ Âm và Quý Vinh làm việc. Đương nhiên Lương Vũ Huyên phải trải qua một hành trình dài để đến được đây.

"Chị, mẹ bảo em đưa cho chị một thứ." Lương Vũ Huyên giải thích.

"Được rồi, vậy em tới phòng của chị!" Lương Dư Âm vừa nói vừa liếc nhìn Quý Vinh. Lương Vũ Huyên đến đây đối với cô ấy là chuyện tốt, để không để người lớn lo lắng, Quý Vinh nhất định phải diễn kịch với Lương Vũ Âm, biểu hiện ra bộ dạng đối xử rất tốt với cô ấy.

Dù không thể làm gì nhưng thật tốt khi được gần nhau hơn.

Lương Vũ Huyên mở hành lý ra, bên trong là một số đặc sản quê hương của cô ấy, ở ngoài không dễ có để mua, Lương Dư Âm khá vui vẻ: "Vũ Huyên, tối nay em có thể ngủ trong phòng chị! Chị sẽ cho anh rể em ngủ ở phòng khác, hai chị em chúng ta có thể nói chuyện tâm sự với nhau."

"Vâng!" Lương Vũ Huyên gật đầu.

Bữa tối đã chuẩn bị xong, bảo mẫu mời bọn họ ăn cơm, thuộc hạ do Quý Vinh sắp xếp cũng ăn tối ở đây, ăn tối xong, Lương Dư Âm ôm Quý Tuyên Lý và dẫn Lương Vũ Huyên về phòng. Lương Dư Âm và Lương Vũ Huyên thay phiên nhau tắm rửa, lưu lại một người chăm sóc Quý Tuyên Lý.

Chờ hai người tắm rửa xong, Quý Tuyên Lý đã ngủ rồi.

"Chị, chị có biết không? Anh hai đã tìm được bạn gái cách đây không lâu." Lương Vũ Huyên nói.

Lương Dư Âm sửng sốt: "Thật sao? Chuyện lớn như vậy sao em không nói cho chị biết?"

"Cô gái đó rất giỏi giả vờ đáng thương, ôm chặt trái tim của anh hai. Bố mẹ nhìn thoáng qua là có thể biết cô gái đó có vấn đề gì đó, nhưng anh hai lại không tin. Sau đó, bố mẹ đuổi luôn anh hai ra ngoài, hơn nữa còn đăng báo cắt đứt quan hệ và nói ra ngoài rằng sau này anh hai sẽ không được chia tài sản của gia đình. Cô gái kia thấy chẳng kiếm được gì thì bỏ rơi anh hai luôn và mắng mỏ anh hai rất nhiều. Lúc đó anh hai mới nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, sau đó anh ấy khóc lóc và xin về nhà. Bố mẹ nói phải khảo sát anh hai, thông qua khảo sát mới cho anh ấy quay về. Nguyên nhân chủ yếu là sợ cô gái kia nhìn thấy anh hai có tiền lại quay lại tiếp tục dây dưa với anh ấy. Cô gái đó rất giỏi giả vờ đáng thương, động chút cũng rơi nước mắt, làm như thể mọi người đều bắt nạt cô ta, mọi người rất dễ động lòng mà thương hại cô ta".
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 442: Chương 442



Lương Dư Âm hơi hoang mang: "Cô gái kia có vấn đề gì à? Tại sao cha mẹ không đồng ý?"

"Cô gái đó một chân đạp nhiều thuyền, hơn nữa còn dùng nước mắt câu được nhiều chàng trai có điều kiện tốt, cô ta muốn chọn người hào phóng nhất và sẵn sàng chi tiền. Cô ta thấy nhà chúng ta khá giả nên mới chọn anh hai. Điều quan trọng nhất chính là, trong nhà cô ta còn mấy người anh trai nữa, vì nghèo quá không cưới được vợ. Cho nên nhà bọn họ muốn gả con gái cho anh hai, để con trai cưới em, sau đó mấy anh chị em cô ta sẽ hủy hoại tất cả tài sản của nhà họ Lương chúng ta."

"Nếu cha mẹ không điều tra, trực tiếp đồng ý để anh hai kết hôn với cô gái kia thì có lẽ mấy năm nữa thôi nhà họ Lương chúng ta sẽ đổi họ mất." Lương Vũ Huyên vui mừng nói.

Lương Dư Âm cũng cảm thấy bất lực vô cùng: "Nếu quê hương là nhà chúng ta, như vậy có thể bày sạp bán hàng giống những người khác. Tất cả mọi người có thể kiếm được tiền, chẳng lẽ bọn họ không kiếm được sao?"

"Lười lắm, hơn nữa họ còn sợ vất vả." Lương Vũ Huyên chẳng nói nên lời: "Rõ ràng nhà chúng ta mới bắt đầu cũng không có tiền, do cha mẹ không ngại khó khăn vất vả, ngày ngày ra ngoài bán hàng mới kiếm được số tiền này. Bọn họ có thể trẻ hơn cha mẹ chúng ta nhiều, tại sao lại không thể đi ra ngoài bán hàng được chứ?"

Lương Dư Âm vỗ vai Lương Vũ Huyên nói: "Mọi chuyện đã qua hết rồi đừng nghĩ nữa. Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng phải bảo vệ tốt tài sản trong tay. Không thể để người khác tính kế được, kể cả em hai cũng không được."

"Bây giờ anh hai đã xin lỗi và nhận sai rồi, vả lại còn đảm bảo sau này sẽ không bao giờ để ý tới bất kỳ cô gái nào đến gần mình nữa. Cha mẹ quyết định cho anh ấy một cơ hội, nếu biểu hiện tốt thì mới cho anh ấy về nhà. Nếu không tốt thì anh ấy cứ ở ngoài mà sống đi." Lương Vũ Huyên nói.

Lương Dư Âm gật đầu: "Như vậy cũng rất tốt, để em ấy biết mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nếu không, sau này anh ấy ra ngoài đi tìm cô gái nào đó, đến lúc đó lại ôm đứa bé về nhà đòi tiền thì làm sao bây giờ?"

Là phụ nữ, đương nhiên Lương Dư Âm không muốn em trai của mình giở trò đồi bại, làm tổn thương các cô gái khác chỉ vì nhà có tiền. Điều này sẽ rất bất công với em dâu tương lai.

"Sở dĩ cha mẹ không cho anh hai về nhà ngay là vì sợ khi anh ấy về, cô gái đó lại đến nhà đòi tiền, nói mình mang thai và ép anh hai cưới cô ta. Em không biết anh hai có muốn cưới cô ta hay không, nhưng cô ta đang lấy lòng rất nhiều đàn ông, ai mà biết cô ta có râu ông nọ cắm cằm bà kia hay không."

Lúc trước Lương Vũ Huyên đều bị anh hai làm cho tức chết, có điều may mắn cha mẹ cô ấy biết mọi thứ trong nhà đạt được khó khăn như thế nào, cho nên bọn họ không vì anh hai có bạn gái mà vui mừng đến nỗi không biết gì, chuyện gì cũng đồng ý không thèm quan tâm.

Mà họ đã hỏi thăm tình hình trước, nhưng không ngờ cô ta thật sự có vấn đề.

"Được rồi, mọi chuyện đã qua rồi, em đừng nghĩ những chuyện này nữa. Chuyện quan trọng nhất với em bây giờ chính là học tập và tranh thủ sang năm thi đại học rồi trở về." Lương Dư Âm nói: "Thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi!"

Sau đó hai người nằm xuống nghỉ ngơi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lương Vũ Huyên tỉnh lại, Lương Dư Âm và Quý Vinh đều đã đi làm. Trong nhà chỉ còn lại bảo mẫu đang chăm sóc cho Quý Tuyên Lý. Bảo mẫu thấy Lương Vũ Huyên từ phòng đi ra, cười nói: "Tiểu thư, bữa sáng ở phòng bếp, cô rửa mặt xong đi qua ăn là được."

"Không cần gọi tôi là tiểu thư đâu, cứ gọi Vũ Huyên là được rồi." Lương Vũ Huyên cảm thấy rất xấu hổ khi nghe bảo mẫu gọi mình là "Tiểu thư". Nếu mấy năm gần đây, gia đình cô ấy không trở nên khá giả thì bây giờ cô ấy vẫn là một cô gái ngay cả sách cũng không biết đọc, sao có thể trở thành tiểu thư chứ?

Mặc dù hiện tại gia đình cô ấy giàu, cũng sắp xếp cho cô ấy rất nhiều bất động sản, nhưng cô ấy chưa bao giờ cảm thấy mình có tiền. Bởi vì những thứ này đều là cha mẹ cho cô ấy, chứ không phải cô ấy tự kiếm. Đến tận bây giờ cô ấy vẫn là sinh viên, chưa có khả năng kiếm tiền.

Sau khi rửa mặt, Lương Vũ Huyên đi vào phòng bếp, múc một chén mì sợi ăn.

Bảo mẫu đi tới nói: "Cô Vũ Huyên, hôm nay cô quay về sao?"

Lương Vũ Huyên lắc đầu: "Không quay về, tôi ở đây thêm hai ngày nữa rồi mới trở về, cô có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn ra ngoài mua đồ, cô có thể dẫn Lý Lý theo một lát không?" Bảo mẫu hỏi.

Lương Vũ Huyên gật đầu: "Có thể."

Dùng bữa sáng xong, Lương Vũ Huyên bắt đầu dẫn theo Quý Tuyên Lý, bảo mẫu đi ra ngoài mua đồ. Hôm nay cấp dưới trực ban của Quý Vinh ở nhà làm chuyện khác, nên Lương Vũ Huyên ở cùng Quý Tuyên Lý là được. Quý Tuyên Lý rất ngoan, dẫn theo cũng chẳng có phiền phức gì.

Chị em ruột nhà mình, nhìn cách đối xử của Lương Dư Âm hôm nay, không có bất kỳ tâm tư nào khác, không giống chị em họ hay những người họ hàng khác. Bọn họ thực sự hâm mộ Lương Dư Âm, thậm chí còn cảm thấy hứng thú với Quý Vinh.

Thế nhưng lúc trước bà Quý đã nói, đợi đến sau Tết Nguyên Đán, mọi người sẽ cùng nhau đến nhà họ Quý ăn mừng năm mới. Như vậy họ có thể quen biết rất nhiều chàng trai giống Quý Vinh hoặc giàu hơn cả Quý Vinh. Bọn họ chỉ muốn những người đàn ông có tiền, chỉ muốn trở thành thiếu phu nhân giàu có, nhưng lại không muốn tìm người ưu tú. Có thể ở trong mắt bọn họ, chỉ cần có tiền là được, còn nhân cách, phẩm chất và tuổi tác đều không quan trọng!

Cho nên mặc dù mọi người đều có tâm tư với Quý Vinh, nhưng bây giờ vẫn chưa hành động gì. Dù sao năm mới cũng sắp đến, tới lúc đó mọi người có thể đến nhà họ Quý. Nhà họ Quý giàu có thì chắc hẳn họ hàng cũng vậy. Bọn họ cần gì phải phá hư thanh danh của mình, chôn vùi con đường hạnh phúc?

Sau khi bảo mẫu mua đồ xong rồi trở về, Lương Vũ Huyên giao Quý Tuyên Lý cho bà ấy trông, còn bảo mẫu thì đem đồ giao cho Lương Vũ Huyên rồi nói: "Cô Vũ Huyên, đây đều là mợ Quý bảo tôi mua cho cô, mợ ấy đã hết ngày nghỉ rồi, không có thời gian đi mua đồ cho cô, cho nên bảo tôi mua giúp cô."

Lương Vũ Huyên thực sự không ngờ những thứ đó là mua cho mình. Trong lòng cảm động, cô ấy nói cảm ơn sau đó xách đồ trở về phòng. Bên trong có cả đồng hồ đeo tay, trang sức bằng vàng, ... và một ít đồ đắt tiền khác. Nhưng không có quần áo giày dép, chắc bọn họ cũng biết những thứ như vậy nên phải tự mình chọn lựa mới được, người khác mua có lẽ sẽ đẹp mắt, nhưng chưa chắc là phù hợp.

Thật sự Lương Vũ Huyên không ngờ, chị gái của cô ấy sẽ chuẩn bị những thứ này cho mình. Đồng hồ đeo tay có thể dùng ngay, còn những trang sức bằng vàng có thể giữ lại. Sau này lúc không có tiền thì có thể đi cầm, có thể nói cái này là một tài sản làm tăng giá trị.

Lương Vũ Huyên ở đây ba ngày rồi trở về. Cô ấy không cho ai đến đón mà tự mình bắt xe về. Ở đây có xe chạy thẳng về nhà, rất thuận tiện.

***

Quý Khiết đi dạo phố cùng bạn bè, lúc đi tới trước cửa hợp tác xã cung ứng, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, cô ấy ngạc nhiên nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, thì ra là bác sĩ Lôi Minh đang đứng ở đó.

"Các cậu đi vào mua sắm trước đi!" Quý Khiết nói với bạn bè, chờ bọn họ vào hợp tác xã cung ứng, cô ấy đi tới chỗ Lôi Minh: "Bác sĩ Lôi, sao anh lại ở đây?"

Lôi Minh xấu hổ nói: "Tôi tới là để tìm cô."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 443: Chương 443



"Tìm tôi làm gì?" Quý Khiết hết sức hoang mang, không phải anh ấy nên đuổi theo Trình Nhã, đi tìm Trình Nhã chứ?

Sao lại đến tìm cô ấy?

"Lúc trước cô đã nói với tôi là cô đang làm việc tại hợp tác xã cung ứng, cho nên tôi đến đợi cô ở bên ngoài hợp tác xã cung ứng. Tôi đã đến đây rất nhiều lần, cuối cùng hôm nay tôi cũng đợi được cô." Lôi Minh ngây ngô nói.

"Cái gì?" Quý Khiết giật mình mở to đôi mắt: "Anh đã đến đây chờ tôi rất nhiều lần sao? Vậy sao anh không biết vào trong mà hỏi?"

Lúc trước bởi vì sợ người ngoài biết cô ấy là cháu gái nhà họ Quý, do đó muốn lợi dụng cô ấy, cho nên cô ấy không nói rõ nơi công tác chính xác của mình. Không ngờ Lôi Minh lại tin, hơn nữa còn thường xuyên tới tìm cô ấy.

Từ bệnh viện nhà họ Quý của thôn An Cư đến đây là mất khoảng hai ngày. Rốt cuộc anh ấy đã tới đây mấy lần và mất bao nhiêu ngày chứ?

Trong lòng Quý Khiết vô cùng khiếp sợ, nhưng cô ấy lại cảm thấy không hiểu, Trình Nhã ở cùng bệnh viện với anh ấy, sao anh ấy không tìm Trình Nhã, tìm cô ấy làm gì?

"Tôi không muốn gây ra bất kỳ phiền phức nào đến cô, cho nên không vào tìm cô. Tôi chỉ muốn đợi cô ở bên ngoài, bao nhiêu vất vả cũng được đền đáp, hôm nay cuối cùng tôi cũng đợi được cô rồi." Trong giọng nói Lôi Minh còn có một ít niềm vui sướng, không vì chuyện bây giờ mới đợi được Quý Khiết mà tức giận.

Trong lòng Quý Khiết hơi băn khoăn: "Anh qua quán cơm bên cạnh gọi vài món đi, lát nữa tôi tới tìm anh, chúng ta từ từ nói chuyện sau nhé."

"Được thôi." Lôi Minh gật đầu.

Nhìn Lôi Minh quay người rời đi, Quý Khiết nhanh chóng đi vào hợp tác xã cung ứng, tìm thấy bạn bè của mình, nói với bọn họ một tiếng, rồi rời khỏi hợp tác xã cung ứng.

Đến quán cơm, tìm được vị trí của Lôi Minh, Quý Khiết bước tới ngồi xuống, tò mò hỏi: "Bác sĩ Lôi, anh tới tìm tôi có chuyện gì sao? Không phải chúng ta thường xuyên liên lạc qua thư rồi à? Tại sao anh lại vất vả chạy đến đây tìm tôi vậy?"

"Tôi... Tôi muốn gặp cô." Lôi Minh cảm thấy hơi ngại nói.

Quý Khiết khó hiểu nhíu mày: "Muốn gặp tôi? Vì sao lại muốn gặp tôi?"

Lôi Minh ngạc nhiên nhìn Quý Khiết, không ngờ anh ấy đã nói thẳng ra như vậy rồi mà cô ấy vẫn không hiểu. Chẳng lẽ cô ấy chưa từng gặp chuyện như vậy sao? Nhưng cũng không đến mức đó chứ, một cô gái ưu tú như cô ấy, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người yêu mến mới đúng.

"Tiểu Khiết, tôi thích cô, thích cô từ rất lâu rồi. Tôi viết thư cho cô đến tận bây giờ, cũng là muốn biết tình hình gần đây của cô, biết cô chưa có bạn trai, tôi thật sự cảm thấy rất vui. Nhưng tôi chưa bao giờ nói với cô như vậy ở trong thư, bởi vì tôi muốn nói trực tiếp với cô." Lôi Minh nói một hơi, sau đó anh ấy nghiêm túc nhìn Quý Khiết, chờ đợi câu trả lời của cô ấy.

Quý Khiết giật mình mở to đôi mắt, hoàn toàn không thể tin được. Cô ấy vẫn luôn cho rằng Lôi Minh thích Trình Nhã, vì muốn theo đuổi Trình Nhã mới đến lôi kéo làm quen với mình: "Người anh thích không phải là Trình Nhã sao?"

"Trình Nhã và tôi là đồng nghiệp ở cùng một bệnh viện, nếu tôi thích cô ấy thì tôi trực tiếp tìm cô ấy là được rồi, cần gì phải tốn bao nhiêu công sức đến tìm cô làm gì chứ?" Lôi Minh cảm thấy bất lực. Không biết Quý Khiết thấy anh ấy thích Trình Nhã ở điểm nào nữa.

"Bác sĩ Lôi..." Quý Khiết khó xử nhìn Lôi Minh nói: "Chuyện này tôi không thể cho anh một câu trả lời rõ ràng, bởi vì gia đình tôi không cho phép chúng tôi tự mình tìm bạn trai bạn gái bên ngoài, phải thông qua sự đồng ý của gia đình mới được. Hơn nữa gia đình chúng tôi không có cô gái nào gả ra bên ngoài, cho dù trong nhà có con trai thì cũng sẽ tuyển con rể, chỉ có điều con cái có thể theo họ nhà trai. Cô hai và chú hai của tôi chính là như vậy, qua nhiều năm rồi nhưng họ vẫn sống cùng với ông bà nội tôi. Hai người chị họ - con cô hai của tôi cũng đang muốn tuyển con rể, cho nên..."

Cho dù anh ấy có đồng ý ở rể thì anh ấy sẽ phải thông qua thử thách của người lớn mới được. Nếu không thông qua thử thách, cho dù có sẵn sàng mạo hiểm tính mạng thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề.

"Tiểu Khiết, cô đối với tôi..."

"Bác sĩ Lôi, anh thực sự rất tốt, nhưng tôi cũng không phải là người tùy tiện sống với bạn trai. Nếu không thì ở tuổi này, tôi cũng đã có bạn trai rồi. Yêu cầu của nhà chúng tôi thật sự rất nghiêm khắc, người không thông qua được thì không có cách nào vào cửa, mà tôi luôn vâng lời người nhà, thật sự xin lỗi!" Cô ấy và Lý Trình Trình là chị em sinh đôi, năm nay đã hai mươi hai tuổi rồi. Trong khi Lý Trình Trình đã có hai đứa con mà bây giờ cô ấy vẫn chưa có bạn trai.

Thế nhưng cô ấy lại không hề lo lắng một chút nào. Dù sao thì mới có hai mươi hai tuổi, còn trẻ mà, cần gì phải bước vào cuộc sống hôn nhân quá sớm rồi lại có thêm một người đàn ông phiền phức và một đứa bé rắc rối làm gì?

"Nếu như tôi đồng ý thì sao?" Lôi Minh hỏi: "Tôi đồng ý ở rể, vậy tôi có khả năng nào không?"

Quý Khiết nhìn đôi mắt chân thành của Lôi Minh, trong chốc lát không biết nên từ chối như thế nào. Cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi sẽ nói chuyện của anh với người nhà trước, nếu như anh đủ tư cách, tôi sẽ xem xét anh sau. Nhưng nếu anh sắp xếp tai mắt bên cạnh tôi, như vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo."

Lúc này, đồ ăn Lôi Minh gọi đã được bưng lên, anh ấy nói: "Lúc trước ở chỗ sư phụ tôi đã từng trị liệu cho cô rồi, tôi thấy cô thích ăn những món này hơn, cho nên gọi những món này."

Quý Khiết không ngờ Lôi Minh tỉ mỉ như vậy, càng không ngờ Lôi Minh sẽ nhớ lâu đến thế. Trong lòng cô ấy hơi cảm động, nhưng cô ấy phải kiềm chế bản thân. Trước khi điều tra rõ hoàn cảnh cụ thể của Lôi Minh, cô ấy sẽ không dễ dàng động tâm, để tránh cho người khác muốn vào nhà họ Quý, sau đó hủy diệt nhà họ Quý.

"Cảm ơn." Quý Khiết nói cảm ơn xong thì cầm lấy đũa rồi bắt đầu ăn.

"Tiểu Khiết, vậy sau khi cô nói với gia đình, thì nhớ gọi điện cho tôi trước tiên nhé, nói cho tôi biết thái độ của gia đình cô." Lôi Minh nói: "Mặc kệ thái độ của bọn họ như thế nào, làm phiền cô nói cho tôi biết một tiếng. Nếu như bọn họ không đồng ý, tôi sẽ cố gắng thật tốt, cố gắng nhận được sự đồng ý của bọn họ."

Quý Khiết lắc đầu: "Nếu như bọn họ không đồng ý, thì cả đời cũng sẽ không đồng ý. Vì vậy nếu như bọn họ thật sự không đồng ý, anh cũng đừng lãng phí thời gian nữa."

Nếu điều tra ra lai lịch của anh ấy có vấn đề, coi như có là ở rể, nhà họ Quý cũng sẽ không đồng ý cho anh ấy vào cửa, một con sâu làm rầu nồi canh, nhà họ Quý to lớn như vậy không thể để cho người khác hủy diệt.

Lôi Minh như có điều suy nghĩ gật đầu: "Tôi biết rồi."

Quý Khiết nói như vậy, nói cách khác nếu như trong nhà xem xét anh ấy không thông qua, thì Quý Khiết sẽ không vì anh ấy mà cố gắng.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ăn cơm xong anh về đi! Làm việc cho tốt, không cần phải qua đây nữa đâu." Quý Khiết nói.

Cô ấy cảm thấy Lôi Minh rất tốt, nhưng cũng không đến mức thích anh ấy. Dù sao thì nhà cô ấy tìm con rể, quan trọng nhất chính là gia thế trong sạch và tính cách tốt, về phần những thứ khác không phải là quan trọng nhất.

Một gia đình như nhà họ, muốn theo đuổi tình yêu, là điều không thể. Hơn nữa, thứ tình yêu này cũng không phải thứ mà gia đình bọn họ cần.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 444: Chương 444



Chắc nhà họ Quý bọn họ cũng chỉ có một mình Lý Trình Trình có thể gặp được tình yêu!

Nếu như cô không lớn lên ở nông thôn mà lớn lên ở nhà họ Quý. Chắc có lẽ cũng sẽ không có được tình yêu, bởi vì những người đến gần bọn họ đều vì địa vị chứ không phải vì con người bọn họ.

Quý Khiết chưa bao giờ nói cho Lôi Minh biết thân phận thật sự của cô ấy. Cho nên có lẽ Lôi Minh là đơn thuần thích con người của cô ấy, nhưng đằng sau Lôi Minh có cái gì, tốt nhất là nên điều tra ra mới được.

Ăn cơm xong, hai người ngồi ở đó uống trà, uống được một lát, Quý Khiết tiễn Lôi Minh đến nhà ga. Từ thị trấn Thượng Hòa đến thôn An Cư mất khoảng hơn một ngày đi đường. Nếu bây giờ bắt xe, anh ấy có thể trở về nghỉ ngơi sớm một chút.

Anh ấy là bác sĩ, trong công việc phải giữ vững minh mẫn cao độ, mạng người quan trọng, không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Lôi Minh ngồi lên xe, lưu luyến không rời nhìn Quý Khiết đang đứng ở bên ngoài. Gia cảnh của anh ấy sạch sẽ minh bạch, gia đình cũng không có chuyện ồn ào gì, Quý Khiết nói sẽ xem xét, chắc là có thể thông qua, không biết người nhà của Quý Khiết có thích anh ấy hay không.

Đương nhiên anh ấy hy vọng người nhà của Quý Khiết có thể chấp nhận mình, như vậy anh ấy có thể theo đuổi Quý Khiết, nếu không thì ngay cả cơ hội theo đuổi Quý Khiết cũng không có.

Nhìn xe hơi khởi động, Quý Khiết vẫy tay với Lôi Minh, chờ cho xe chạy đi rồi, Quý Khiết mới xoay người rời đi.

***

"Anh cả." Bạch Đại Sơn đang thu hoa bí đỏ thì Bạch San San đi tới, vẻ mặt tủi thân kêu lên một tiếng.

Cô ta không muốn tới để tự làm mình mất mặt, nhưng vì thu nhập hàng trăm ngàn mỗi tháng của anh cả, cô ta vẫn tới. Nhiều tiền như vậy, chỉ cần cô ta dỗ dành anh cả một chút là anh cả sẽ cho cô ta hàng chục ngàn đồng mỗi tháng nhỉ?

Bạch Đại Sơn cúi đầu, không để ý tới Bạch San San.

"Anh cả, anh đối xử với em như vậy, anh có xứng với cha mẹ không? Anh dám nói với cha mẹ là anh đã đối xử tàn nhẫn như vậy với người em gái duy nhất sao?" Bạch San San ngồi xổm trước mặt Bạch Đại Sơn, không cam lòng nói.

"Trả tiền đây." Bạch Đại Sơn đưa tay về phía Bạch San San, lạnh lùng nói: "Xin cô trả lại toàn bộ chi phí nuôi dưỡng, học phí, sinh hoạt phí mà tôi đã trả cho cô mấy năm nay."

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc dù đã cắt đứt quan hệ, nhưng Bạch Đại Sơn vẫn coi Bạch San San là em gái. Anh chỉ không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt, nhưng nếu xảy ra chuyện lớn gì, anh tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng Bạch San San càng ngày càng quá đáng nên bây giờ ngay có cả chuyện lớn xảy ra anh cũng sẽ không quan tâm nữa.

Bạch San San sống hay c.h.ế.t không liên quan gì đến anh.

Bây giờ trong mắt anh, vợ và hai đứa con mới là quan trọng nhất.

"Anh cả, anh cứ đợi đó, em nhất định sẽ nói với cha mẹ, anh vì một người phụ nữ, ngay cả em gái ruột, cháu trai ruột của mình cũng không cần." Bạch San San hừ một tiếng, đứng dậy quay đầu bước đi.

Bạch Đại Sơn tiếp tục sửa sang lại ruộng bí đỏ, tâm trạng chẳng hề bị ảnh hưởng dù chỉ một chút.

Sau khi Bạch San San tức giận về nhà, cầm lấy đồ đạc của mình, bắt xe đến thị trấn. Cát Thiên Minh đã mua cho cô ta một căn nhà ở thị trấn. Cô ta phải kiểm tra xem ngôi nhà đó như thế nào, nếu không phải phong cách mà cô ta thích, vậy để cho Cát Thiên Minh mua thêm cho cô ta một căn nữa, ngoài ra cả hai căn đó đều phải đăng ký dưới tên của cô ta.

Cát Thiên Minh thích cô ta như vậy, nhất định sẽ đồng ý đề nghị của cô ta thôi.

Bạch San San đến phòng khách sạn thành phố mà bọn họ ở lại, nhưng Cát Thiên Minh vẫn chưa về nên trước tiên cô ta sẽ đi tắm rửa, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Cát Thiên Minh đã mua nhà rồi, bọn họ có thể dọn vào ở mà không cần phải lãng phí thời gian ở trong khách sạn nữa.

Hiện tại anh cả không thể nương tựa, anh hai thì không thấy đâu, anh ba cũng không biết khi nào mới trở về. Về phần Chu Hữu Tường kia, anh ta không có tiền, còn có một đống họ hàng nghèo cần phải nuôi, hoàn toàn không thể dựa vào anh ta được. Bây giờ cô ta chỉ có thể dựa vào Cát Thiên Minh.

Mãi cho đến buổi chiều, Cát Thiên Minh mới trở về.

Bạch San San vội vàng đứng dậy nghênh đón: "Cát Thiên Minh, nhà đã mua xong chưa? Ngày hôm nay có thể dọn vào ở không?"

Cát Thiên Minh vui mừng gật đầu: "Mua xong rồi, là phòng cũ, không cần trang hoàng lại đâu, có thể chuyển đến sống luôn. Nếu em muốn qua đó ở thì hôm nay chúng ta có thể đi luôn."

"Thật không?" Bạch San San vui mừng không thôi.

"Đương nhiên là thật rồi, anh còn có cả giấy chứng nhận nhà ở đây." Cát Thiên Minh lấy giấy chứng nhận nhà ở đưa cho Bạch San San: "Viết tên của em đó! Tuy căn nhà nằm trong một cái hẻm nhỏ, thế nhưng diện tích rất lớn, còn có sân rộng, thật sự tốt lắm. Tình cờ là người ta muốn xuất ngoại, mới đem căn nhà bán đi, nếu không thì một căn nhà tốt như vậy hoàn toàn không tới lượt anh đâu!"

Bạch San San nhận lấy giấy chứng nhận nhà ở, thấy trên đó thực sự là tên của mình, vui mừng không thôi.

Sau này khi về quê, cuối cùng cô ta sẽ không cần phải sống trong một ngôi nhà cũ kỹ ở thôn An Cư nữa. Anh cả, anh hai, thậm chí cả anh ba cũng xây nhà lầu, duy chỉ để cho cô ta một căn nhà cũ trước đây. Vậy mà không có ai sửa sang lại cho cô ta, thật sự là không có ai đối xử với cô ta như em gái ruột.

Sau đó hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi sau đó vội vàng đi kiểm tra nhà mới, đi tới trước cửa, nhìn thấy cửa gỗ sơn đỏ, Bạch San San thấy hơi kinh ngạc, nhà này nhìn giống như nhà cô ta mua ở trấn Nam Nguyệt, xem ra những ngôi nhà lớn cũng không khác gì lắm!

Cát Thiên Minh móc chìa khóa ra mở cửa sân, gọi Bạch San San đi vào: "San San, em cảm thấy nơi này thế nào?"

"Nơi này thật sự rất tốt." Bạch San San đi vào bên trong: "Sau này ở đây sẽ thuộc về em sao?"

Cát Thiên Minh gật đầu: "Đúng vậy, sau này nơi đây chính là của em." Sau đó anh ấy lấy chìa khóa ra đưa cho Bạch San San: "San San, đây là chìa khóa, em cầm đi, sau này em có thể tới nơi này bất cứ lúc nào."

"Cảm ơn." Bạch San San nhận lấy chìa khóa, hiện tại cô ta lại có thêm một căn nhà nữa, bây giờ cô ta là người có nhà có tiền, thật sự không có gì phải lo lắng.

***

Lôi Minh là bác sĩ của bệnh viện nhà họ Quý, cũng là nhân tài mà Trình Tuyết Dương tự mình chiêu mộ tới, đối với thân thế bối cảnh của anh ấy, tất nhiên Trình Tuyết Dương sẽ rõ như lòng bàn tay. Nếu như anh ấy có mối quan hệ với Hà Uyển Xuân và Lâm Lệ Liên thì không có khả năng bà mời anh ấy gia nhập bệnh viện.

Cho nên khi Quý Khiết gọi điện thoại, nói với Trình Tuyết Dương nghe về chuyện Lôi Minh theo đuổi cô ấy, điều kiện bên ngoài của Lôi Minh không có vấn đề, nhưng phẩm hạnh bên trong, cái này không rõ ràng lắm.

Dù sao cũng không lăng nhăng, tính tình không xấu, cái này bên ngoài không thể dễ dàng nhìn ra được cho nên tốt nhất là đi tìm hiểu.

Nếu Lôi Minh thật sự đồng ý ở rể, Quý Khiết có thể xem xét hẹn hò với anh ấy, Trình Tuyết Dương sẽ phái người bảo vệ Quý Khiết, nếu như những điểm không tốt trên người Lôi Minh dần được bộc lộ, như vậy Trình Tuyết Dương đứng ra phản đối là được.

Cho nên Quý Khiết không cần lo lắng như vậy, hiện tại ông bà nội và cha mẹ của cô ấy đều còn trẻ, có thể bảo vệ cô ấy. Chỉ cần không phải Hà Uyển Xuân, Lâm Lệ Liên bên kia thì họ có thể thử tiếp xúc một chút.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 445: Chương 445



Lúc này, việc điền nguyện vọng đều được thực hiện trước kỳ thi đại học, khác với sau này khi có kết quả mới điền nguyện vọng.

Lý Trình Trình không dám chắc mình có thể đỗ vào trường đại học tốt nhất trong nước, nên lúc đầu đã đăng ký vào một trong ba trường đại học hàng đầu của tỉnh. Không ngờ lại được nhận vào trường đại học đứng đầu trong tỉnh.

Bởi vì Bạch Thiều Hoa còn quá nhỏ, Lý Trình Trình không thể để con ở nhà một mình mà đi học, nên quyết định mua một căn nhà gần trường học, vừa học vừa chăm sóc Bạch Thiều Hoa.

Như vậy, cô vừa có thể học đại học, vừa chăm sóc con cái.

Khi Bạch Đại Sơn không bận, anh có thể đưa Bạch Thiều Quang đến sống cùng một thời gian, như vậy cả gia đình không phải xa nhau quá lâu, mỗi lần chỉ xa nhau một hai tháng thôi.

Trước khi khởi hành đến thành phố tỉnh, Lý Trình Trình đã sắp xếp hết công việc của mình, nhờ Lục Lập Xuân và Lục Sơ Hạ giúp giám sát. Dù cô không có ở thôn An Cư, các hoạt động vẫn diễn ra bình thường, không ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của cô.

Ngày khởi hành, Trình Tuyết Dương gọi tài xế đến đưa cả nhà Lý Trình Trình lên tỉnh. Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn, Bạch Thiều Quang, Bạch Thiều Hoa và Lý Hiểu Đồng ngồi trên chiếc xe phía trước.

Hai bảo mẫu ngồi trên chiếc xe phía sau.

Đến lúc đó, xem ai trong hai người bảo mẫu muốn ở lại tỉnh để chăm sóc Bạch Thiều Hoa thì sẽ tuyển thêm một người giúp việc làm việc nhà, để họ có thể chăm sóc Bạch Thiều Hoa chu đáo hơn.

Bạch Thiều Quang đã lớn, không cần người lớn luôn bế trên tay. Hơn nữa, bây giờ mới giữa tháng tám, rất nóng, bế suốt cũng không thoải mái, nên cậu bé tự ngồi một mình.

"Đưa con gái cho anh." Bạch Đại Sơn nói và bế Bạch Thiều Hoa từ tay Lý Trình Trình, để cô thoải mái hơn.

Lý Trình Trình nhìn Bạch Đại Sơn với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy ấm áp, kiếm nhiều tiền cũng không bằng hạnh phúc hiện tại này.

Nhưng bây giờ cô vừa có tiền, vừa có sự nghiệp, vừa có gia đình.

Xe chạy thẳng đến nhà khách gần trường đại học. Sau khi nhận phòng, Bạch Đại Sơn và hai tài xế ra ngoài tìm nhà, Lý Trình Trình ở trong phòng khách sạn chăm sóc Bạch Thiều Hoa. Lý Hiểu Đồng chơi với Bạch Thiều Quang, không cần lo lắng, chỉ cần hai đứa trẻ không ra ngoài là được.

Bây giờ là mùa hè năm 1983. sắp bước vào mùa thu, nhiều việc đã có thể làm công khai, nên nhiều người đã bắt đầu kinh doanh nhỏ.

Lý Trình Trình ngồi trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng rao bán ngoài kia. Lý Hiểu Đồng và Bạch Thiều Quang nhìn cô với ánh mắt đầy hy vọng, mong cô dẫn chúng ra ngoài mua đồ ăn.

Lý Trình Trình đành phải bảo chúng gọi bảo mẫu ở phòng bên cạnh, để bảo mẫu dẫn chúng ra ngoài mua đồ ăn. Nhưng họ không được đi xa, bởi vì mới đến nơi lạ lẫm, đi xa không tốt.

Khoảng hai tiếng sau, Bạch Đại Sơn trở về, nhà cửa cũng đã xem xong. Sáng mai trời mát, Lý Trình Trình sẽ đi xem, thích căn nào thì mua căn đó, hiện giờ nhà họ không thiếu tiền.

Hai bảo mẫu một phòng, hai tài xế một phòng, gia đình Lý Trình Trình một phòng. Sau khi ăn uống và dọn dẹp, mọi người đi nghỉ ngơi.

Mặc dù Bạch San San và Cát Thiên Minh đang ở thành phố, nhưng về việc Lý Trình Trình đỗ đại học thì họ nhất định biết.

Cô ta không ngờ một cô gái quê mùa không học hành như Lý Trình Trình lại vượt qua mình, trở thành người có trình độ học vấn cao nhất ở thôn An Cư. Vào thời điểm này, người thi đỗ đại học rất hiếm, như Lý Trình Trình thì đếm trên đầu ngón tay.

Nghĩ đến việc Lý Trình Trình có được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ anh trai mình, Bạch San San tức giận không thể chịu nổi. Nếu không có Lý Trình Trình, tất cả những thứ của anh trai đều là của cô ta, nhưng bây giờ đã bị Lý Trình Trình phá hoại.

Lý Trình Trình sắp nhập học đại học, có nghĩa là kỳ nghỉ hè sắp kết thúc. Bạch San San cũng phải trở về thị trấn Nam Nguyệt, bởi vì con cô ta vẫn đang ở đó.

Chu Hữu Tường, người đàn ông già này, cô ta không quan tâm. Nhưng con là của cô ta, cô ta không thể để người khác chiếm được. Dù cô không thích con nhiều như người khác, tuy giao cho Chu Hữu Tường nuôi cũng được, nhưng con không thể không nhận ra cô ta, sau này càng không thể dưỡng già cho người khác.

Nên Bạch San San ổn định lại tâm trạng, chuẩn bị trở về thị trấn Nam Nguyệt.

Sau một lúc tình tứ với Cát Thiên Minh trong nhà mới, Bạch San San dựa vào lòng cậu ta, nói với vẻ không nỡ: "Thiên Minh, em chỉ có thể ở đây thêm một tuần nữa thôi, vì em phải trở về làm việc."

Cát Thiên Minh cũng không nỡ. Từ tận đáy lòng, cậu ta muốn Bạch San San nghỉ việc quay về, bởi vì lương tháng mấy chục đồng của cô ta không bằng thu nhập của cậu ta.

Cát Thiên Minh nâng cằm Bạch San San, hôn cô ta và nói: "San San, hay là em nghỉ việc về đây nhé! Sau này làm trợ lý cho anh, anh trả em hai trăm đồng một tháng, thế nào?"

Bạch San San cười hỏi: "Anh nói vậy là muốn bao nuôi em sao?"

Lý Trình Trình kiếm hàng trăm nghìn đồng một tháng, còn cô ta chỉ có hai trăm đồng, chênh lệch quá lớn.

"Nếu em không muốn, thì ly hôn với ông già đó, về đây anh sẽ cưới em. Lương của anh sẽ giao cho em quản lý." Cát Thiên Minh ôm chặt Bạch San San.

Bạch San San chỉ còn ở đây một tuần, cậu ta phải tận dụng thời gian.

Nếu Bạch San San không nghỉ việc về đây, lần gặp lại tiếp theo sẽ là vào kỳ nghỉ đông mấy tháng sau. Thời gian dài như vậy không gặp, cậu ta sẽ nhớ chết.

Cậu ta không muốn đến đó khởi nghiệp, bởi vì cậu ta biết chỉ có tiền mới khiến Bạch San San nhìn thấy cậu ta, mới khiến cô ta dừng lại bên cậu ta. Cậu ta phải ở quê nhà kiếm thật nhiều tiền.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thật sao?" Bạch San San nhướng mày, hỏi với vẻ không tin.

Dù cô ta rất động lòng, nhưng chưa nghĩ đến việc ly hôn. Tuy Chu Hữu Tường lớn tuổi, đã ly hôn và có con, nhưng rất biết cách chăm sóc cô ta. Ai biết được có phải Cát Thiên Minh chỉ đang dỗ dành để cô ta vui hay không?

Hơn nữa, cô ta không biết sau khi cưới Cát Thiên Minh, có phải chăm sóc cha mẹ chồng và làm việc nhà không. Những điều không chắc chắn thì dù có khiến cô ta động lòng cũng không dám mạo hiểm.

"Tất nhiên là thật, anh chưa bao giờ lừa em mà." Cát Thiên Minh nói.

Bạch San San không trả lời, mà ôm lấy mặt cậu ta, hôn tiếp. Cô ta còn một tuần nữa để ở bên cậu ta.

Sáng hôm sau, Lý Trình Trình để hai bảo mẫu ở lại phòng trông con, còn cô cùng Bạch Đại Sơn đi xem nhà. Bạch Đại Sơn đã xem nhà từ hôm trước, hiện giờ chỉ cần Lý Trình Trình thích căn nào thì mua.

Xung quanh trường đại học đều có khu dân cư, trong đó có nhà trống để bán, chẳng qua chỉ khác nhau về vấn đề khoảng cách mà thôi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 446: Chương 446



Lý Trình Trình là một người phụ nữ giàu có với thu nhập hàng tháng lên đến mấy trăm ngàn nên không thiếu tiền. Cô theo Bạch Đại Sơn đi một vòng rồi mua hết những căn nhà này.

Bạch Đại Sơn đã đến xem và chọn lọc trước, những căn nhà mà anh dẫn cô đi xem đều là những căn tốt, việc thanh toán ngay lập tức không thành vấn đề.

Bởi vì Lý Trình Trình cần nhiều loại giấy tờ để đến trường báo cáo, nên cô đã mang theo tất cả giấy tờ của gia đình. Khi chuyển nhượng nhà, cả gia đình bốn người, mỗi người đều được chia một số căn nhà, thậm chí cả hai đứa trẻ Bạch Thiều Quang và Bạch Thiều Hoa cũng có.

Còn về Lý Hiểu Đồng, ba cô bé là Hà Kiến Nghiệp, đã chuẩn bị sẵn bất động sản cho cô bé, hơn nữa không chỉ có một nơi, nên Lý Trình Trình không cần phải lo lắng cho cô bé.

Cô nuôi dưỡng Lý Hiểu Đồng, bảo vệ cô bé, để không ai có thể tìm thấy cô bé, kể cả người yêu mới của Hà Kiến Nghiệp. Cô tạo điều kiện sống và cơ sở vật chất tốt cho Lý Hiểu Đồng. Với vai trò là chị nuôi, Lý Trình Trình đã làm rất tốt, những gì còn lại phải do cha mẹ cô bé lo liệu.

Những việc mà người ba không làm tốt, cũng không thể trách chị nuôi là cô được, bởi vì cô cũng có con ruột của mình.

Sau khi mua nhà xong, Lý Trình Trình chọn một căn gần trường nhất để ở, rồi cùng Bạch Đại Sơn đi dọn dẹp nhà cửa. Họ mời hai người hàng xóm đến giúp dọn dẹp nhà cửa và trả công theo giá thị trường, vì vậy họ làm việc rất vui vẻ.

Lý Trình Trình đi vòng quanh nhà, ghi chép lại những vật dụng cần thiết, rồi cùng Bạch Đại Sơn đến chợ đồ cũ. Dù chỉ ở đây trong bốn năm đại học, sau khi tốt nghiệp cô vẫn phải về lại xây dựng thôn An Cư. Bởi vì nhà của cô ở đó và Trình Tuyết Dương cũng đã dời trọng tâm đến thôn An Cư vì cô, nên cô nhất định phải trở về, nếu không Trình Tuyết Dương chắc chắn sẽ theo. Điều này thật sự quá phiền phức đối với người già.

Sau khi mua đồ nội thất từ chợ đồ cũ, họ trả thêm tiền xe để sắp xếp xe đưa về nhà. Khi đồ nội thất được giao đến trước cửa nhà, mọi người lại giúp mang vào nhà.

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn sắp xếp đồ nội thất, căn nhà liền có cảm giác như một gia đình.

Hai người hàng xóm lại lau chùi đồ nội thất sạch sẽ, trước khi rời đi còn dặn Lý Trình Trình nếu cần bất cứ việc gì thì cứ gọi họ, họ sẽ làm tốt công việc.

Bởi vì Bạch Thiều Hoa mới chỉ đầy tháng, còn quá nhỏ, buổi trưa Lý Trình Trình còn tranh thủ về nhà trọ để cho con b.ú và chơi với con một chút.

Buổi chiều, sau khi xong việc, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn về lại nhà trọ. Còn về việc chuyển vào nhà mới, nhất định phải chờ căn nhà thông thoáng mới được. Dù sao hôm nay vừa dọn dẹp xong, mùi trong nhà hẳn là còn nặng, chờ nhà thông thoáng thì mới có thể chuyển vào ở.

Ngày hôm sau, Lý Trình Trình cùng Bạch Đại Sơn đi xem cửa hàng, bởi vì cô muốn mở một cửa hàng tươi sống ở đây, thuê hai nhân viên để quản lý, cô chỉ cần mỗi tối mang thực phẩm đến cửa hàng là được. Ở đây có trường đại học, lượng khách chắc chắn nhiều hơn ở thị trấn quê nhà.

Ở quê nhà cô có thể kiếm tiền, thì ở nơi có lượng khách đông đúc như thế này chắc chắn cũng có thể kiếm tiền.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vậy là vừa học đại học, vừa kiếm tiền, vừa chăm con, mọi việc đều hoàn hảo, không có gì bị bỏ lỡ!

Sau khi tìm được cửa hàng, Lý Trình Trình mua ngay lập tức, rồi thuê người đập bỏ và xây dựng lại, vì đây là những căn nhà cũ trước đây, nếu không đập bỏ và xây lại mà chỉ sửa sang thì cũng sẽ lỗi thời, đập bỏ và xây lại ngay từ đầu sẽ tốt hơn.

Hơn nữa, bây giờ xây dựng theo bản thiết kế của cô, khi hoàn thành sẽ là một công trình độc đáo, vì kiểu dáng này của cô đến từ kiếp trước.

Hai người lái xe mà Trình Tuyết Dương phái đến, một người đã về, chỉ còn một người ở lại, cùng Lý Trình Trình chạy khắp nơi. Có anh ấy, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cũng đỡ vất vả, nếu không họ phải tự lái xe, tìm người, mua nguyên liệu, xây dựng lại... bất kỳ giai đoạn nào cũng đều rất khó khăn.

Nhưng Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cũng không quên Bạch Thiều Quang và Lý Hiểu Đồng đang đợi họ ở nhà trọ. Dù sao cũng là trẻ con, để chúng ở trong phòng cả ngày sẽ chán và không chịu nổi.

Vì vậy, khi chiều tối không có nắng nhưng trời chưa tối, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn sẽ dẫn chúng đi dạo phố, mua đồ ăn ngon, đi chơi khắp nơi. Hai đứa trẻ chơi rất vui vẻ.

Buổi tối dù có đèn đường nhưng tầm nhìn bị hạn chế nên không nhìn rõ mà Lý Trình Trình cũng sợ gặp phải kẻ buôn người, vì bây giờ không có camera, nếu trẻ bị bắt đi thật sự rất khó tìm lại, nên cô mới chọn ra ngoài khi trời còn sáng và về lại nhà trọ trước khi trời tối.

Chuyện của trẻ con, không cho phép xảy ra sơ sót.

***

Một tuần sau, đến ngày Bạch San San trở về trấn Nam Nguyệt. Bạch San San và Ôn Hoằng Dương thu dọn đồ đạc, rồi lên xe khách đi đến ga tàu.

Bạch San San ngồi bên cửa sổ, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua. Cô ta nheo mắt không hài lòng, cô ta ghét cả hai anh trai của mình.

Cả hai đều bị phụ nữ làm mờ mắt, đến nỗi không nhìn thấy cô em gái này.

Đặc biệt là anh hai, lấy một người phụ nữ vừa mập và xấu, cả mùa hè cũng không xuất hiện, trong lòng cậu ta không hề có hình bóng của cô em gái này.

Ôn Hoằng Dương cũng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng rất tiếc nuối và mâu thuẫn. Anh ta nhìn thấy anh bạn tốt của mình theo Lý Trình Trình có công việc ổn định, thu nhập ổn định thì rất ngưỡng mộ. Anh ta cũng muốn như vậy, nhưng bây giờ anh ta phải làm vệ sĩ cho Bạch San San.

Mùa hè này Bạch San San chơi với Cát Thiên Minh rất vui. Cô ta đang d.a.o động, liệu có nên trở về ly dị với Chu Hữu Tường, rồi nghỉ việc về tìm Cát Thiên Minh hay không.

Cát Thiên Minh đã nói mỗi tháng sẽ cho cô ta hai trăm đồng. Đến lúc đó cô ta còn có thể xin thêm tiền tiêu vặt, xin thêm quà, thì...

Bạch San San không dám nghĩ tiếp, càng nghĩ cô ta càng thở gấp. Tại sao cô ta phải ở cùng Chu Hữu Tường để lãng phí thời gian chứ!

"Có chuyện gì vậy?" Ôn Hoằng Dương thấy Bạch San San có biểu hiện không ổn, bèn đưa tay nắm lấy tay cô ta, lo lắng hỏi.

Bạch San San quay đầu nhìn anh ta, cười nhẹ: "Em không sao, anh Ôn. Anh đưa em về rồi thì anh đi làm đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ em nữa."

"Anh đã hứa với anh ba của em, sẽ chăm sóc em đến khi cậu ấy trở về. Nếu không em mà có chuyện gì, anh ba của em nhất định sẽ trách anh." Ôn Hoằng Dương nghiêm túc nói.

Dù lương của anh ta không bằng bạn thân của mình, nhưng đây là việc anh ta đã hứa với Bạch lão tam. Nhận ủy thác của người khác thì phải hoàn thành công việc, huống hồ Bạch lão tam cũng không để anh ta làm không công.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 447: Chương 447



"Anh Ôn, cảm ơn anh." Bạch San San cười, sau đó dựa vào vai Ôn Hoằng Dương rồi nhắm mắt lại.

Bây giờ không phải là thời đại như trước đây nữa, hành động như thế này, người khác nhìn thấy cũng không thể nói gì. Dù sao bây giờ ở ngoài kia, khi người trẻ yêu đương cũng đều như vậy.

Bạn không thể vì mình lớn tuổi mà không cho người khác yêu đương chứ?

Cản trở hạnh phúc cả đời của người khác, ai có thể chịu trách nhiệm được?

Đột nhiên, bánh xe cán qua một viên đá. Xe rung lên một cái, Bạch San San bị giật mình tỉnh dậy. Cô ta mở mắt, ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn quanh, thấy không có gì bất thường mới yên tâm.

Khi xe đến cổng vào của thị trấn, Bạch San San thấy Cát Thiên Minh đứng bên đường. Cô ta có phần ngạc nhiên, không ngờ rằng Cát Thiên Minh lại đứng đây tiễn cô ta.

Cát Thiên Minh thật sự thích cô ta đến mức này sao?

Bạch San San sợ bị Cát Thiên Minh nhìn thấy, liền quay đầu dựa vào vai Ôn Hoằng Dương, không muốn để Cát Thiên Minh nhìn thấy mặt mình. Đợi đến khi về nhà, cô ta sẽ ly hôn với người đàn ông già Chu Hữu Tường. Cô ta cũng không muốn làm việc ở đó nữa. Mặc dù có sự bảo vệ của anh ba, nhưng anh ba luôn không ở đó, cô ta ở đó một mình cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa lương lại rất thấp, mỗi tháng chỉ có vài chục đồng.

Không như Lý Trình Trình, mỗi tháng kiếm mấy trăm ngàn, hoàn toàn không thể so sánh.

Cho dù ba mẹ của Cát Thiên Minh không đồng ý cho họ kết hôn, vậy thì không kết hôn, ở bên nhau giống như mùa hè này là được rồi. Chẳng lẽ ba mẹ của Cát Thiên Minh có thể đến nơi họ sống để mắng cô ta sao?

Chỉ cần không để họ biết ngôi nhà mà Cát Thiên Minh mua cho cô ta ở đâu là được.

Khi xe đi xa rồi, Bạch San San mới quay đầu lại nhìn phía sau, thấy Cát Thiên Minh vẫn đứng đó, trong lòng cô ta dâng lên cảm giác không nỡ rời xa.

"Anh Ôn, em định về rồi sẽ từ chức." Bạch San San giống như đã hạ quyết tâm, đột nhiên nói một cách nghiêm túc.

Ôn Hoằng Dương ngạc nhiên nhìn Bạch San San: "San San, em muốn từ chức ư?"

Bạch San San gật đầu: "Đúng vậy, anh xem anh cả và Lý Trình Trình, ở nông thôn mà mỗi tháng có thể kiếm mấy trăm ngàn. Còn em, mỗi ngày phải đi làm, không nghỉ ngày nào, nhưng một tháng chỉ có mấy chục đồng. Thật sự quá lãng phí thời gian."

So với lương của Lý Trình Trình, lương của Bạch San San quả thật không đáng kể. Nhưng công việc của cô ta nhẹ nhàng, sạch sẽ, mỗi ngày chỉ phải dạy vài tiết học, không mệt nhọc. Một cô gái có một công việc ổn định như vậy thật sự là rất tốt.

Dù sao ở thôn quê nhà của anh ta, nữ đồng chí muốn có công việc như vậy cũng không dám nghĩ tới, bởi vì họ không được học hành, không có trình độ.

Nhưng Bạch San San đã quyết định, anh ta là người ngoài cũng không tiện nói gì, chỉ đành nói: "San San, nếu em có việc gì cần thì cứ bảo anh làm."

"Lúc đó anh giúp em dọn đồ, đưa em về nhà, sau này anh không cần theo em nữa. Ở bên em rất lãng phí thời gian của anh. Tuy anh ba của em trả lương cho anh, nhưng anh ấy có bao nhiêu tiền để trả lương cho anh chứ? Cho nên tiền lương của anh hẳn là không cao, sau này không cần lãng phí thời gian ở bên em nữa." Bạch San San ân cần nói.

Ôn Hoằng Dương cười ngượng ngùng: "Cũng không hẳn, thật ra cũng tạm ổn."

Bây giờ anh ta có hai khoản lương, một khoản là chăm sóc Bạch San San thay cho Bạch lão tam, một khoản là làm việc vặt cho Lý Trình Trình ở ngoài. Sau này không cần lo cho Bạch San San nữa, anh ta có thể tập trung làm việc kiếm tiền cho Lý Trình Trình, có thể như anh em tốt Khang Cảnh Huy của anh ta, được Lý Trình Trình trọng dụng.

Lý Trình Trình là nữ đồng chí giỏi giang nhất mà anh ta biết, cho nên theo Lý Trình Trình làm việc, chắc chắn không kém được.

Xe đến bến tàu gần nhà ga, phần lớn mọi người đã xuống xe. Bạch San San cũng cùng Ôn Hoằng Dương mang hành lý vào nhà ga. Vé đã mua trước, hiện giờ chỉ cần vào đợi tàu đến là lên thôi.

Ở chỗ Lý Trình Trình, cô đã dùng một tuần để mua cửa hàng bán thực phẩm tươi sống. Sau đó sửa sang lại cửa hàng và bày trí xong rồi khai trương luôn, không quảng cáo cũng không tuyên truyền, bởi vì Lý Trình Trình muốn kiếm tiền từ từ, không muốn một bước lên trời.

Ở cửa hàng, Lý Trình Trình có đủ các loại rau quả, hải sản, hải sản còn được chế biến sẵn nên ngay khi khai trương đã thu hút một lượng lớn khách hàng.

Còn vài ngày nữa là nhập học, nên Lý Trình Trình thuê hai nhân viên, đích thân huấn luyện, khi dạy xong thì giao cửa hàng cho họ quản lý.

Còn cô chỉ cần vào đặt hàng trước khi cửa hàng mở cửa là được. Những thứ cô thu thập trước đó còn bán được trong thời gian dài.

Hơn nữa cô còn sắp xếp người về quê thu mua hải sản cho cô. Bây giờ là tháng tám, chưa đến tháng chín, buổi tối dùng đèn pin ra ngoài là có thể bắt được.

Bởi vì thời đại này không có máy móc lớn, không có ô nhiễm, nên nơi nào có nước thì có hải sản, có thể dễ dàng bắt được rất nhiều.

Đến ngày báo danh, Lý Trình Trình mang theo các giấy tờ cần thiết đến trường. Mấy năm nay đã khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học. Sinh viên năm nhất không bắt buộc phải ở ký túc xá, nên Lý Trình Trình xin ở ngoài, vì cô có nhà riêng và còn có con cần chăm sóc, làm sao có thể ở ký túc xá được?

Khi Lý Trình Trình bắt đầu vào học, Bạch Đại Sơn dẫn theo Bạch Thiều Quang và Lý Hiểu Đồng trở về thôn An Cư. Lý Trình Trình không ở nhà, Bạch Đại Sơn phải giúp cô trông coi tài sản, không thể để cho sản nghiệp của cô bị người khác phá hoại. Lý Hiểu Đồng cũng phải về đi học, nếu không anh sẽ ở lại thêm một thời gian nữa.

Bằng không, vợ chồng họ phải xa nhau vài tháng.

Hoàng Tú Lan mang thai sau Lý Trình Trình hai tháng, nên ngày dự sinh cũng muộn hơn hai tháng. Sau khi Bạch San San rời đi, Bạch Vân Sơn cùng Hoàng Tú Lan trở về nhà ở thôn An Cư. Vì nơi này gần bệnh viện nhà họ Quý, lúc sắp sinh có thể trực tiếp đến bệnh viện nhà họ Quý, vừa nhanh vừa tiện, độ an toàn cũng cao hơn.

Khi Lý Trình Trình bắt đầu vào học thì Hoàng Tú Lan cũng đến ngày dự sinh. Lục Lập Xuân và Lục Sơ Hạ đều ở đây, khi Hoàng Tú Lan sắp sinh, hai người cùng nhau giúp đỡ. Nếu không, một người đàn ông như Bạch Vân Sơn nhất định sẽ không lo xuể, hơn nữa có nhiều việc cậu ta không hiểu.

Huống chi họ là em trai, em dâu của Lý Trình Trình, nên họ đương nhiên cũng xem như là em trai, em dâu của họ. Chuyện người nhà cần giúp đỡ, làm sao có thể làm ngơ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa còn có người quen cũ Lăng Nhược Tuyết và Trình Nhã làm việc ở bệnh viện. Có thể nói Bạch Vân Sơn không cần lo lắng những việc khác, chỉ cần chăm sóc tốt cho Hoàng Tú Lan là được.

Hoàng Tú Lan nghe lời Lý Trình Trình, thường xuyên tập luyện, nên sau khi vào phòng sinh không bao lâu đã sinh con, là một bé trai.

Đến trưa khi trường tiểu học tan học, Hoàng Tú Tuệ dẫn theo Điền Khả Khả đến bệnh viện thăm dì út và em bé mới sinh. Điền Khả Khả nhìn đứa trẻ nhỏ bé nằm bên cạnh dì út, cảm thấy rất thú vị.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 448: Chương 448



Điền Khả Khả cẩn thận đưa tay chạm vào má của em bé rồi nói: "Em bé nhìn nhỏ xíu, giống như mèo con mới sinh vậy."

Hoàng Tú Tuệ đưa tay xoa đầu Điền Khả Khả, mỉm cười: "Lúc con mới sinh cũng nhỏ như thế này thôi, ai mới sinh ra cũng vậy cả. Sao mà em bé giống mèo con được? Em bé lớn hơn mèo con nhiều mà!"

Nhìn Hoàng Tú Tuệ và Điền Khả Khả trò chuyện với em bé, Hoàng Tú Lan tràn đầy niềm vui. Cô ấy và Bạch Vân Sơn đã có con, một nhà ba người đã thực sự viên mãn.

Sinh thường không cần ở bệnh viện lâu. Thời đại này phần lớn mọi người sinh xong chỉ ở bệnh viện một đêm rồi về nhà vì sợ tốn tiền, nhưng Hoàng Tú Lan ở lại hai ngày mới xuất viện về nhà.

Tuy Bạch Vân Sơn chưa từng có con, nhưng bởi vì từng chăm sóc Bạch Thiều Quang và Bạch Thiều Hoa, nên cậu ta cũng khá có kinh nghiệm. Cho dù không có ba mẹ, cậu ta cũng có thể tự mình chăm sóc Hoàng Tú Lan và đứa bé.

Thế nhưng mẹ của Hoàng Tú Lan sao nỡ để con gái chịu khổ? Hiện tại ngoài đồng cũng không có việc gì, nên bà ấy đến giúp chăm sóc Hoàng Tú Lan trong thời gian ở cữ, để Bạch Vân Sơn được nhẹ nhàng hơn.

Mẹ Hoàng Tú Lan chỉ chăm con gái, không lo việc của đứa trẻ, mà giao toàn bộ cho Bạch Vân Sơn để tạo mối quan hệ cha con. Làm vậy cũng có thể khiến Bạch Vân Sơn hiểu nuôi con vất vả thế nào, để cậu ta biết thương vợ mình.

Lý Trình Trình không ở nhà. Bạch Đại Sơn cũng không tiện đến thăm em dâu, nên để Lý Hiểu Đồng thay mặt, tặng Hoàng Tú Lan một phong bao lì xì để mua những thứ cần thiết. Anh bận rộn chăm sóc ba đứa con, hai con ruột và một con nuôi, cùng việc quản lý sản nghiệp của Lý Trình Trình nên không có thời gian lo việc khác.

Lý Trình Trình biết chuyện Hoàng Tú Lan sinh con, nhưng vì việc học tập và sự nghiệp mới ổn định nên không thể xin nghỉ về ngay. Hơn nữa ở nhà đã có Bạch Đại Sơn lo liệu, đâu cần cô phải lo tất cả mọi việc?

Lý Trình Trình dự định khi được nghỉ sẽ về thăm Hoàng Tú Lan và đứa bé.

Bạch San San và Ôn Hoằng Dương về nhà ở trấn Nam Nguyệt, phát hiện có một phụ nữ trung niên lạ và một cậu bé ở nhà. Người phụ nữ đó còn bế con trai Bạch San San là Chu Bạch Ưu. Bạch San San tức giận giành lại con và đưa cho Ôn Hoằng Dương: "Anh Ôn, anh bế con giúp em."

"Đây là cháu tôi, các người làm gì vậy?" Mẹ Chu vội vàng đứng dậy, nhìn hai người họ với biểu cảm không vui.

"Đây là con tôi, do tôi sinh ra. Tôi muốn hỏi các người, tại sao lại ở trong nhà tôi mua?" Bạch San San tức giận nói. Chẳng qua cô ta chỉ về nhà nghỉ hè, mà người khác đã vào nhà cô ta ở rồi.

Chu Hữu Tường lợi dụng lúc cô ta không ở nhà, dẫn người khác vào ở mà không báo trước, không xin phép cô ta.

"Nhà cô mua gì chứ? Đây là nhà của con tôi. Tôi đưa cháu tôi đến thăm ba nó, thì có gì sai? Hơn nữa còn là con tôi đưa tôi đến đây." Mẹ Chu nhìn Bạch San San từ trên xuống dưới.

Đúng là trẻ hơn con dâu trước nhiều, dáng người cũng đầy đặn, vừa nhìn liền biết là dễ sinh con, chẳng trách vừa sinh con đầu lòng đã là con trai.

Nhưng khiến cho hai đứa cháu trai của bà ấy không có mẹ, cô ta đúng là người phụ nữ xấu. Dù cô ta sinh được con trai cũng không làm bà ấy thay đổi quan niệm.

"Anh Ôn, anh ba bảo anh chăm sóc bảo vệ em. Con em mới sinh chưa bao lâu mà nhà họ Chu đã ức h.i.ế.p em thế này. Anh làm ơn giúp em bán nhà đi. Sau này em không ở đây nữa, người khác cũng đừng hòng ở đây." Bạch San San nói một cách đầy phẫn nộ.

Ôn Hoằng Dương gật đầu: "Vâng, cô San San, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ của cô."

Khi mẹ Chu phản ứng lại, bà ấy vội ngăn cản nhưng Bạch San San và Ôn Hoằng Dương đã bế Chu Bạch Ưu nhanh chóng đi ra ngoài. Hai người tức giận nên đi rất nhanh. Bà ấy không thể bỏ cháu mình ở lại để đuổi theo.

Mẹ Chu tức giận, Bạch San San làm dâu mà không tôn trọng bà ấy chút nào, vừa vào nhà đã nói năng lớn tiếng, không xem bà ấy là mẹ chồng.

Trên đời này làm gì có con dâu nào như thế!

Chỉ vì có việc làm, nếu không bà ấy sẽ đưa Bạch San San về quê dạy dỗ, khiến cô ta phải ngoan ngoãn.

Sau khi Bạch San San ra ngoài đột nhiên dừng bước, ngạc nhiên nói: "Em nhớ ra rồi."

Ôn Hoằng Dương cũng dừng lại, lo lắng hỏi: "Sao thế?"

"Em nhớ năm đó mẹ Chu Hữu Tường ở trên tàu hắt nước sôi vào em và anh hai. Anh hai che cho em nên em chỉ bị văng ít, nhưng tay anh hai lại bị bỏng. Khi đó Chu Hữu Tường bồi thường năm trăm đồng. Em quên mất chuyện này, đáng lẽ phải đánh bà ta một trận." Bạch San San càng nghĩ càng tức. Người suýt gây thương tích cho cô ta, lại dẫn theo con người khác ở nhà cô ta. Cô ta không thể nhịn được.

Cô ta nhất định phải bán căn nhà này bởi vì cảm thấy trong nhà bẩn rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó Ôn Hoằng Dương đưa Bạch San San đang giận dữ rời đi. Họ chưa kịp nghỉ ngơi đã phải lo liệu việc này.

Khi Chu Hữu Tường tan làm về thì thấy mẹ anh ta lo lắng đi đi lại lại trong sân, bèn hỏi: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

"Lúc nãy vợ con về, bế Tiểu Ưu đi rồi, còn nói sẽ bán nhà. Nếu cô ta bán nhà thì mẹ con mình ở đâu?" Mẹ Chu lo lắng, chẳng lẽ bà ấy và cháu trai phải ngủ ngoài đường hay sao?

Chu Hữu Tường nhíu mày, không hài lòng: "Con đã nói đừng đến, mà mẹ cứ đến. Bây giờ thành ra thế này, phải làm sao đây? Nhà này là do anh trai của cô ấy mua cho cô ấy, không phải mua cho con, con không có quyền ngăn cô ấy bán nhà."

Mẹ Chu không vui đẩy Chu Hữu Tường: "Ý con là gì? Con chỉ quan tâm đến vợ, không nghĩ đến mẹ và thằng nhỏ sao? Con trai con nhớ ba nó, mẹ đưa nó đến gặp ba nó có gì sai? Nếu con nuôi dưỡng nó tốt, nó sẽ đi hâm mộ đứa trẻ khác có ba mẹ ở bên cạnh sao?"

Hai vợ chồng không muốn về quê, đều sống ở bên ngoài. Con cái thì cũng mặc kệ, để ở quê cho ông bà giữ. Bây giờ đứa trẻ nhớ ba, bà ấy đưa nó đi gặp ba nó thì có gì sai?
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 449: Chương 449



Mọi người đều nói có vợ thì quên mẹ, nhưng anh ta có vợ thì ngay cả con cái của mình cũng quên. Nếu bà ấy không dẫn cháu nội qua đây, có lẽ anh ta đã quên ở quê còn có một đứa con trai.

Chăm sóc cha mẹ là trách nhiệm của con trai, không phải của cháu trai. Huống chi cháu trai còn chưa trưởng thành, làm sao có khả năng thay cha hiếu kính ông bà nội?

Trong sân, khi Chu Hữu Tường và mẹ Chu đang tranh luận, Bạch San San và Ôn Hoằng Dương đã dẫn chủ nhà mới đến. Vì nhà đã bán rồi, Bạch San San cũng đã nhận được tiền, những đồ cũ trong nhà có lẽ họ đã dùng hết, cô ta cũng không muốn mang đi.

Dù sao chỉ cần có tiền là được, đến lúc đó sẽ sắm đồ mới hết.

"Các người mau dọn đồ đi, tối nay tôi sẽ chuyển vào đây ở." Chủ nhà mới vừa vào sân đã lớn tiếng tuyên bố.

Chu Hữu Tường và mẹ Chu đứng đơ ra đó, hoàn toàn không dám tin. Động tác của Bạch San San nhanh như vậy, không ngờ cô ta vừa ra ngoài vài giờ đã bán xong nhà.

"San San, em thật sự muốn tuyệt tình với anh như vậy sao? Bán nhà rồi, chúng ta ở đâu đây?" Chu Hữu Tường đến trước mặt Bạch San San, định nắm tay cô ta nhưng bị Ôn Hoằng Dương ngăn lại.

"Tôi được anh Bạch ra lệnh bảo vệ cô San San. Hy vọng anh đừng đến gần cô San San, nếu không đừng trách tôi không khách sáo." Ôn Hoằng Dương nghiêm nghị nói.

Bạch Lâm Sơn bảo anh ta bảo vệ Bạch San San, nên anh ta không thể để người khác làm tổn thương cô ta, nếu không anh ta sẽ không biết phải báo cáo thế nào.

"Tôi là chồng cô ấy, không phải người ngoài." Chu Hữu Tường nhấn mạnh.

"Chu Hữu Tường, từ khi anh không thông qua ý kiến của tôi, dẫn mẹ anh và những đứa trẻ khác vào nhà tôi, chúng ta không còn là vợ chồng nữa. Tôi ghét nhất là người khác động vào đồ của tôi mà không xin phép, bao gồm cả ngôi nhà này." Bạch San San nhìn Chu Hữu Tường với ánh mắt ghét bỏ."Anh đã không thể bỏ họ, vậy thì đưa họ về ở phòng trọ của anh đi. Tôi không can thiệp, nhưng động vào đồ của tôi thì không được."

"San San..." Chu Hữu Tường còn muốn nói gì đó nhưng bị Bạch San San ngắt lời: "Lấy giấy chứng minh của anh ra đi. Bây giờ chúng ta đi ly hôn, nếu không tôi sẽ tìm anh ba. Dù anh ba không ở đây nhưng bạn của anh ba còn ở đây. Nếu anh không đồng ý ly hôn, thì tự chịu hậu quả."

Nói đến mức này, Chu Hữu Tường làm sao dám không đồng ý. Anh ta không phải là người mạnh mẽ, làm sao đấu lại được Bạch lão tam.

Chỉ là anh ta nghĩ tới đâu thì oán hận tới đó. Anh ta vì Bạch San San mà đã đánh mất vợ con. Bây giờ Bạch San San cũng không muốn sống cùng anh ta nữa, thật là mất cả chì lẫn chài.

Nhưng đối phương quá mạnh, anh ta đành phải đồng ý.

Bạch San San vừa về chưa kịp uống ngụm nước đã bán nhà và ly hôn. Nhưng căn nhà đã bán, không thể quay về được, nên cô dẫn Chu Bạch Ưu tạm thời ở nhà Ôn Hoằng Dương. Bởi vì cô ta phải xin nghỉ việc, còn phải nhờ Ôn Hoằng Dương đến nhà cô ta lấy đồ cá nhân về.

Dù cô ta không muốn dùng nữa, nhưng cũng không muốn để người khác được lợi, đổi thành tiền cũng tốt. Cô ta đã ghi lại nơi để đồ của mình, nếu thiếu đồ thì tìm Chu Hữu Tường lấy. Trong thời gian cô ta vắng mặt, chắc chắn mẹ Chu đã không ít lần lấy đồ của cô ta.

Đó cũng là lý do khiến Bạch San San tức giận với Chu Hữu Tường, không thông qua ý kiến của cô ta mà tự ý động vào đồ của cô ta.

Sau khi nghỉ việc, bán đồ cũ, rồi đổi thành tiền, Bạch San San gọi điện cho Cát Thiên Minh nhờ cậu ta đến đón cô ta. Một mình cô ta dẫn theo con nhỏ, ngồi tàu hỏa lâu như vậy thật không tiện.

Tại sao không để Ôn Hoằng Dương đưa đi? Vì Ôn Hoằng Dương còn việc khác, cô ta không thể làm lỡ việc của anh ta. Sau này có Cát Thiên Minh chăm sóc, cô ta cũng không cần Ôn Hoằng Dương ở bên nữa.

Về quê tuy anh cả và anh hai không quan tâm cô ta, nhưng còn có Khang Cảnh Huy. Nếu có chuyện gì cô có thể tìm anh ta, Khang Cảnh Huy nhất định sẽ không từ chối.

Cát Thiên Minh vừa ra khỏi nhà ga, thấy Bạch San San bế con đứng chờ, liền chạy tới đón lấy đứa trẻ, xúc động hỏi: "San San, em thật sự ly hôn rồi sao?"

Bạch San San gật đầu: "Đúng vậy."

"Em thật sự muốn ở bên anh sao?" Cát Thiên Minh lo lắng hỏi.

Bạch San San trợn mắt: "Không thì sao? Anh nghĩ em kêu anh đến làm gì? Nhưng mà, anh thật sự muốn kết hôn với em sao?"

Cát Thiên Minh kiên định gật đầu: "Em biết mà, hồi đi học anh đã thích em rồi. Sau khi về, chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn đi, lĩnh giấy xong rồi mới về nhà."

"Như vậy còn tạm được." Bạch San San đắc ý cười, rồi cùng Cát Thiên Minh vào nhà khách, sau đó dẫn Chu Bạch Ưu đến chỗ Ôn Hoằng Dương thu dọn đồ. Hôm khác cô ta sẽ cùng Cát Thiên Minh về quê, sau này sống cùng Cát Thiên Minh.

***

Sau một thời gian học tập, cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ ngắn, Lý Trình Trình mua quà rồi về nhà.

Mới chia xa một thời gian, cô đã rất nhớ con và chồng. Sự chia xa này kéo dài bốn năm.

Nhưng học vấn lúc này rất quý giá, cô không muốn bỏ lỡ, không muốn sau này khi con đi học, bị người khác nói ba mẹ chúng không có học vấn.

Về đến nhà, Lý Trình Trình lập tức ôm hai đứa con, thấy con được chăm sóc tốt cô cũng yên tâm.

Nghỉ ngơi ở nhà một lúc, Lý Trình Trình đẩy hai đứa con ra rồi mang theo quà sang thăm Hoàng Tú Lan và em bé mới sinh.

Hoàng Tú Lan chưa ra tháng, nhưng được chăm sóc tốt, sắc mặt cũng tốt. Khi Lý Trình Trình đến, em bé còn đang ngủ, bởi vì nhắm mắt nên cô không thấy được toàn bộ khuôn mặt của đứa bé.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Trình Trình, chị vừa về nên không biết đâu. Bạch San San ly hôn rồi, mang con về, còn kết hôn với Cát Thiên Minh. Ba mẹ Cát Thiên Minh phát hiện thì tức chết, còn đến thôn An Cư gây chuyện. Nhưng sau khi biết chị là chị dâu của Bạch San San, họ mới không tiếp tục gây chuyện, nếu không không biết sẽ ra sao!"

"Cái gì?" Lý Trình Trình kinh ngạc mở to mắt. Cô không thể tin được, con đường hôn nhân của Bạch San San lại ly kỳ như vậy.

Tuy là người xuyên không, nhưng cô cũng không hiểu nổi hành động của Bạch San San. Chẳng lẽ đây là điều mọi người nói về "con gái hải vương" sao? Chơi đùa giữa những người đàn ông?

Nhưng cái giá phải trả cũng quá lớn, mỗi lần yêu là kết hôn. Vậy sau này phải ly hôn kết hôn bao nhiêu lần đây!

Hoàng Tú Lan nói tiếp: "Anh trai cô ta nói không quản cô ta, chỉ cần cô ta còn sống là được. Chúng ta làm chị dâu cũng đừng lo chuyện này, sợ người ta trách chúng ta lo chuyện bao đồng."
 
Back
Top Bottom