Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 350: Chương 350



"Lúc trước tôi đã hỏi qua rồi, hiệu trưởng bảo tôi thi vào cuối tháng tám, đúng lúc đó là thời điểm các giáo viên vừa kết thúc kỳ nghỉ trở về trường học để chuẩn bị đi làm. Nếu thi đậu thì tôi có thể trực tiếp đăng ký học ở lớp mười một luôn." Lý Trình Trình cười nói.

Nói cách khác, còn hơn một tháng nữa cô sẽ phải đến trường cấp ba, ngồi học cùng với một đám nhóc. Nhưng cô mới có hai mươi mốt tuổi thôi, nhiều nhất cũng chỉ lớn hơn bọn họ bốn năm tuổi, không lớn lắm.

Chỉ cần cô không cảm thấy xấu hổ, thì người xấu hổ chính là người khác.

"Trình Trình, cô giỏi như vậy, chắc chắn sẽ trực tiếp đậu kỳ thi, cô đừng lo lắng quá." Lăng Nhược Tuyết nói, cô ấy có thể thi đậu trường trung cấp kỹ thuật là phải cảm ơn Lý Trình Trình rất nhiều. Bởi vì Lý Trình Trình đã giúp cô ấy tìm được những thông tin hữu ích, nếu không thì chắc chắn cô ấy sẽ không đậu được kỳ thi.

Lý Trình Trình gật đầu, cô vẫn cảm thấy tự tin với bản thân mình. Cô đã nghiên cứu kỹ tất cả sách giáo khoa cấp hai và cấp ba rồi, bây giờ có thể đọc làu làu được luôn đấy. Hơn nữa, sách tài liệu và bài thi cô làm được rất nhiều, có lẽ cô có thể trực tiếp đăng ký tham gia thi tốt nghiệp trung học cũng được.

Nhưng ở thời đại này, phải có bài kiểm tra đầu vào trước, thi đậu mới có thể đăng ký tham gia tốt nghiệp trung học được. Nếu ngay cả bài thi đầu vào mà cô cũng không thi thì ai sẽ cho cô cơ hội tham gia thi tốt nghiệp trung học chứ? Cho nên tốt nhất là nên ngoan ngoãn học một năm trước đã!

Bên kia, sau khi Lương Dư Âm đến bệnh viện thành phố Tử Hương báo cáo, cô ấy cũng được yêu cầu chính thức làm việc vào thứ hai. Mấy ngày nay, cô ấy phải thu xếp ổn định cuộc sống trước. Từ khi gia đình Lương Dư Âm bán hải sản khô và hoa quả khô cùng với Lý Trình Trình đã kiếm được rất nhiều tiền. Sau đó họ còn đến thành phố mua nhà ở, cho mỗi đứa một căn.

Bởi vì bọn họ sợ sau này không kinh doanh nữa sẽ phá sản, cho nên họ đổi tiền lấy nhà để sau này khi không có tiền nữa, họ có thể bán nhà nếu cần gấp. Vì vậy, mọi người trong gia đình đều sở hữu mấy ngôi nhà đứng tên mình.

Cho dù là như thế, hiện tại gia đình bọn họ cũng có rất nhiều tiền.

Ngôi nhà Lương Dư Âm đứng tên vừa hay lại gần bệnh viện thành phố, nên cô ấy không cần ở ký túc xá bệnh viện mà sống ngay tại nhà riêng của mình. Sau khi dọn đồ vào nhà mới, cô ấy chạy tới bến xe, bắt xe đến huyện Môn Thông.

Cô ấy muốn đến chỗ Quý Vinh ở vài ngày, nể tình cô ấy là bạn tốt của Trình Nhã và Lăng Nhược Tuyết, nên cô ấy tin rằng Quý Vinh sẽ không đuổi mình đi.

Sau nhiều giờ lặn lội đường xa, cuối cùng cũng tới huyện Môn Thông, ra khỏi bến xe, Lương Dư Âm lại gọi một chiếc xe ba bánh chở cô ấy đến trước cửa phòng làm việc của Quý Vinh, nhìn thấy mọi người làm việc ở bên trong, cô ấy bước tới trước cửa rồi gõ.

"Cô Lương, sao cô lại tới đây?" Ba nữ sinh lúc trước đến chỗ Quý Vinh chơi, cho nên cấp dưới của Quý Vinh đều biết Lương Dư Âm.

Lương Dư Âm mỉm cười: "Tôi tới tìm anh Vinh, xin hỏi anh Vinh có ở đây không?"

"Anh Vinh đang nghỉ ngơi ở trong nhà đấy, cô Lương cứ đi qua đó đi!" Cấp dưới nói, là bạn của ông chủ nên tất nhiên anh ta sẽ không ngăn cản.

"Được, cám ơn anh!" Sau khi Lương Dư Âm nói cảm ơn rồi xách theo hành lý của những năm 1980 đi về phía nhà của Quý Vinh.

Lúc Quý Vinh mới tới nơi này thì anh ấy sống ở phòng làm việc, sau này kiếm được tiền rồi mới mua nhà. Bởi vì mọi người đều làm việc trong phòng nên rất ồn ào, anh ấy thích không gian yên tĩnh hơn.

Nhà Quý Vinh ở cuối một cái hẻm nhỏ sâu bên cạnh, người bình thường sẽ không đi sâu vào bên trong, cho nên ở đó rất yên tĩnh, đi tới trước cửa, Lương Dư Âm gõ cửa.

Một lát sau, cô ấy nghe thấy tiếng bước chân trong sân truyền đến, nghĩ rằng lập tức có thể nhìn thấy Quý Vinh, hai má Lương Dư Âm ửng hồng thẹn thùng. Mặc dù chỉ còn bốn ngày nữa thôi, không đủ để Quý Vinh có ấn tượng tốt với cô ấy nhưng cô ấy quyết định từ giờ trở đi, mỗi cuối tuần nghỉ ngơi cô ấy sẽ đến chỗ anh ấy, giặt quần áo nấu cơm dọn dẹp nhà cửa cho anh ấy, để anh ấy thấy được một mặt hiền lành chăm chỉ của cô ấy, đồng thời cũng có thể thấy được một mặt làm việc kiếm tiền của cô ấy.

Quý Vinh mở cửa, thấy Lương Dư Âm đứng ở bên ngoài, hơi kinh ngạc: "Dư Âm, sao cô lại ở đây? Công việc thu xếp thế nào rồi?"

"Mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa rồi, sáng sớm thứ hai đi làm là được." Lương Dư Âm mỉm cười ngọt ngào với Quý Vinh, cô ấy cảm giác anh ấy hơi tiều tụy, lo lắng hỏi: "Anh Vinh, anh làm sao vậy? Trông anh có vẻ không tốt lắm, có phải bị bệnh rồi không?"

"Không sao đâu, chỉ bị cảm mạo chút thôi." Quý Vinh vừa đi vừa nói, tới nhà chính rót cho Lương Dư Âm chén nước.

Lương Dư Âm vui vẻ nói: "Anh Vinh, hôm nay tôi tới đây là đúng rồi, vừa hay tôi có mang theo đầy đủ các loại thuốc cần thiết cho mùa hè, để tôi lấy cho anh một ít uống nhé!"

Quý Vinh gật đầu: "Được, vậy làm phiền cô rồi."

"Anh Vinh, mọi người quen biết nhau lâu như vậy, ai cũng giống như người một nhà, có cần thiết phải khách sáo như thế không chứ?" Lương Dư Âm mở hành lý đặt ở trên bàn ra, lấy từ bên trong một ít thuốc cảm mạo. Sau đó cô ấy đi rót một ly nước ấm, đưa thuốc và nước cho Quý Vinh: "Anh Vinh, anh uống đi, sau đó nằm nghỉ ngơi một chút, anh sẽ sớm khỏe thôi."

Quý Vinh nhận lấy thuốc, cho hết vào trong miệng, dùng một ly nước ấm nuốt thuốc xuống, sau đó anh ấy nhìn Lương Dư Âm: "Sao cô lại mang theo hành lý tới đây vậy? Cô định đến thị trấn Thần Quang tìm đám người Trình Nhã hả?"

"Không phải, tôi định đến chỗ anh Vinh ở vài ngày, không ngờ đúng lúc anh Vinh bị bệnh, vừa hay tôi có thể chăm sóc cho anh luôn." Lương Dư Âm vui vẻ nói.

"Tôi bị bệnh cô rất vui sao?" Quý Vinh bất đắc dĩ mở miệng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc trước anh ấy đã nói rồi là anh ấy không thích cô ấy, thế mà cô ấy vẫn đến chỗ này lãng phí thời gian.

"Bởi vì tôi có thể ở bên cạnh anh Vinh thêm vài ngày nữa nên tôi mới vui vẻ, chứ không phải bởi vì anh Vinh bị bệnh mà vui." Lương Dư Âm tới bên cạnh Quý Vinh hỏi: "Anh Vinh, có cần tôi đưa anh về phòng nghỉ ngơi không?"

"Không cần đâu." Quý Vinh lắc đầu từ chối, sau đó anh ấy đứng dậy đi vào phòng, thuốc bắt đầu có tác dụng nên anh ấy thực sự cảm thấy rất buồn ngủ, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Lương Dư Âm lấy chậu rửa mặt múc một chậu nước nóng bưng đến phòng Quý Vinh. Trước tiên, cô ấy lau tay cho Quý Vinh, sau đó lại lau mặt và cổ cho anh ấy, lau xong cô ấy lại lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cơ thể cho anh ấy. Nhìn dáng vẻ tiều tụy như vậy có lẽ là đã sốt rồi.

Trong thời gian chờ đợi, Lương Dư Âm ngồi xổm bên giường, chống cằm nhìn Quý Vinh, ngũ quan của Quý Vinh thật sự rất đẹp, cho dù chỉ là nghiêng mặt thôi cũng đã khiến tim của cô ấy đập thình thịch.

Lương Dư Âm lại gần hôn lên mặt Quý Vinh một cái, cảm thấy không đủ, lại hôn vào môi một cái. Sau đó giống như là con chuột ăn vụng mật, vui vẻ nở nụ cười, dù sao bây giờ Quý Vinh đang ngủ, chẳng biết chuyện gì. Vì thế cô ấy lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt từ trán đến chóp mũi của anh ấy, sống mũi cao thẳng, đường nét thanh tú, chỉ cần nhìn như vậy, trong lòng Lương Dư Âm đã dâng lên một cảm giác chờ mong mãnh liệt.

Đến lúc đo nhiệt độ cơ thể, Lương Dư Âm lấy nhiệt kế từ nách Quý Vinh ra, thấy Quý Vinh không sốt cao, Lương Dư Âm mới yên tâm.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 351: Chương 351



Sau đó Lương Dư Âm xách hành lý của mình vào, ngồi ở mép giường của Quý Vinh bắt đầu thu dọn đồ đạc, vừa thu dọn đồ đạc, vừa chú ý tình hình của Quý Vinh, nếu có gì đó không ổn, cô ấy cũng có thể kịp thời phát hiện.

Bởi vì có nhân viên y tế chuyên nghiệp Lương Dư Âm ở đây nên Quý Vinh bị cảm hai ngày đã khỏe trở lại. Sau khi bình phục, cảm giác dễ chịu khắp cơ thể thực sự rất tuyệt vời.

Quý Vinh rời giường đi ra bên ngoài, thấy Lương Dư Âm đang bày bữa sáng trên bàn ăn, anh ấy cảm kích nói: "Lương Dư Âm, cảm ơn cô, cô không cần chăm sóc cho tôi như vậy đâu, tôi lớn rồi, tự mình có thể chăm sóc bản thân được, hơn nữa từ trước đến giờ, tôi cũng đều chăm sóc bản thân thôi."

"Trước kia tự chăm sóc bản thân, là bởi vì anh có một mình. Bây giờ bên cạnh anh có tôi, anh không cần tự chăm sóc bản thân nữa." Lương Dư Âm quay đầu nhìn về phía Quý Vinh, dịu dàng mỉm cười với Quý Vinh.

Quý Vinh vội vàng nói: "Lương Dư Âm, cô đừng như vậy, lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chúng ta cùng lắm cũng chỉ có thể làm bạn bè thôi, cô là một cô gái ưu tú, sau này cô sẽ gặp được một người đàn ông thực sự thích mình."

Lương Dư Âm cảm thấy hơi tổn thương, cô ấy nhìn Quý Vinh, khó hiểu hỏi: "Anh Vinh, anh thật sự thích Lăng Nhược Tuyết như vậy sao? Cô ấy đã từ chối anh rồi mà, cô ấy không thích anh, anh vẫn muốn tiếp tục thích cô ấy hả? Anh muốn đợi đến khi nào nữa? Đợi đến khi cô ấy lập gia đình, anh mới có thể buông tay sao? Hay là sau khi cô ấy kết hôn, anh cũng sẽ không buông tay, mà là tiếp tục chờ, chờ đến khi cô ấy ly hôn? Vậy nếu như cả đời này cô ấy không bao giờ ly hôn thì sao?"

"Lương Dư Âm, đây là chuyện của tôi, cô không cần quan tâm nhiều như vậy làm gì, nếu không chúng ta ngay cả bạn bè cũng chẳng làm được." Quý Vinh mặt không biểu cảm nói.

Mặc dù Lương Dư Âm rất đau lòng, nhưng cũng không nói gì nữa, thay vào đó cô ấy ngồi xuống ăn bữa sáng trước. Sau khi Quý Vinh rửa mặt xong, anh ấy qua ăn bữa sáng rồi nói: "Lương Dư Âm, hiện tại tôi đã khỏe rồi, cô cũng nhanh chóng trở về đi! Lập tức phải về làm công việc chính thức nữa, tốt nhất cô nên giữ một trạng thái thật tốt, như vậy có thể để lại ấn tượng tốt cho đồng nghiệp."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lương Dư Âm gật đầu: "Anh Vinh, anh yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt mà."

Tuy gia đình không thiếu tiền, nhưng cô ấy vẫn sẽ trân trọng những cơ hội việc làm khó khăn lắm mới có được, chỉ có tiền thôi cũng vô ích, cô ấy cần phải có năng lực và có công việc tốt mới có thể được mọi người tôn trọng.

Bởi vì sáng sớm thứ hai phải đi bệnh viện thành phố Tử Hương để chính thức đi làm, nên vào chủ nhật Lương Dư Âm đã phải chạy về, nghỉ ngơi tốt, mới có thể có một trạng thái tốt đối mặt với công việc mới và đồng nghiệp mới.

Sáng chủ nhật, Lương Dư Âm rời giường sớm, hôm nay sẽ rời khỏi huyện Môn Thông, cô ấy muốn làm một bữa sáng thịnh soạn cho Quý Vinh. Qua khe cửa, cô ấy thấy Quý Vinh đang nằm nghiêng trên giường đưa lưng về phía cửa phòng, Lương Dư Âm do dự một lúc rồi đẩy cửa đi vào, sau đó khóa trái cửa phòng.

Lương Dư Âm là người học y tế chuyên nghiệp, tất nhiên cô ấy biết đàn ông vào buổi sáng luôn tràn đầy năng lượng.

Cô từng bước từng bước đến bên kia giường, sau đó ngồi xuống mép giường rồi nằm xuống, vòng tay ôm lấy Quý Vinh, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Quý Vinh ngay cả khi anh ấy đang ngủ, trong lòng cô ấy không thể kiềm chế được tình yêu của mình.

"Quý Vinh, tôi thật sự rất yêu anh, tha thứ cho tôi." Nói xong, Lương Dư Âm nhắm mắt lại, tiến đến môi của Quý Vinh.

Chờ đến khi Quý Vinh mơ màng tỉnh lại, cố gắng mở mắt ra một chút, chỉ thấy bóng người phía trên đang lắc lư, mà anh ấy lại cảm thấy kỳ lạ.

Lương Dư Âm cúi đầu hôn lên môi Quý Vinh, làm cho anh ấy không thể hỏi gì.

Chờ Lương Dư Âm xách hành lý rời khỏi nơi này, Quý Vinh vẫn còn sững sờ nhìn trần nhà.

Anh ấy bị một người phụ nữ đánh lén sao?

Một lúc lâu sau, Quý Vinh mới nhặt quần áo của mình lên mặc vào, sau đó đi rửa mặt, tiếp theo đến phòng làm việc. Mặc dù có một nhóm trợ thủ đắc lực đang giúp anh ấy làm việc nhưng anh ấy không thể cứ mặc kệ mọi chuyện được.

Mà Lương Dư Âm ngồi ở trên xe, nhớ lại hành động táo bạo vào buổi sáng, cả khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng.

Dù sao đi nữa, cô ấy đã thành công rồi, phải không?

Quý Vinh không có đặc biệt nặng nề trách cô ấy, không phải sao?

Rất nhiều người cả đời cũng không thể ở bên cạnh người mình thích! Tuy đây có thể là lần duy nhất trong đời của cô ấy nhưng cô ấy sẽ không hối hận nếu ở bên người mình thích.

***

Thứ hai, Trình Nhã, Lăng Nhược Tuyết đi làm tại bệnh viện nhà họ Quý ở thôn An Cư. Thay quần áo y tá xong, hai người chính thức trở thành một nhân viên y tế, Lương Dư Âm cũng làm việc tại bệnh viện thành phố Tử Hương, còn có những bạn học khác, đều được phân công đến những nơi khác. Tất cả mọi người ở những nơi khác nhau, nhưng đều hướng tới một tương lai giống nhau.

Thị trấn Nam Nguyệt.

Bạch Lâm Sơn vẫn chưa trở về, Bạch San San lại càng suồng sã ở cùng một chỗ với Chu Hữu Tường. Trước đây, mỗi khi thứ bảy tan làm cô ta sẽ vội vàng chạy tới ở lại một ngày, tối chủ nhật mới trở về, nhưng một người đang yêu cuồng nhiệt thì sao có thể chịu đựng được một tuần xa cách chứ. Vì thế, cô ta đã đổi lại thành mỗi tối tan làm cô ta lại về thị trấn ở.

Bạch San San đi trước, Chu Hữu Tường đợi chừng mười phút rồi trở về.

Cuối tuần này, Chu Hữu Tường đang lo lắng chờ đợi ở bên ngoài bệnh viện, khi thấy Bạch San San đi ra khỏi bệnh viện, Chu Hữu Tường vội vàng nghênh đón, lo lắng hỏi: "San San, em thế nào rồi? Có đúng không?"

Bạch San San phấn khích gật đầu: "Đúng rồi."

Chu Hữu Tường kích động bế Bạch San San lên, kích động xoay một vòng, nói: "Chúng ta có con rồi, chúng ta có con rồi..."

Nhận thấy ánh mắt thăm dò của người khác, Chu Hữu Tường tức giận nói: "Chúng tôi có con, không cho chúng tôi vui mừng một chút sao? Đã ở thời đại nào rồi, tại sao tư tưởng vẫn còn cổ hủ như vậy chứ?"

Những người khác bị xúc phạm tức giận bỏ đi, nếu Chu Hữu Tường không tức giận thì người đó thực sự sẽ chuẩn bị sẵn sàng để mắng bọn họ.

"San San, cảm ơn em." Chu Hữu Tường nắm tay Bạch San San, vui mừng không thôi.

"Anh Chu, khi nào chúng ta kết hôn vậy? Không kết hôn đã sinh con ra, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sao em sống được chứ?" Bạch San San bĩu môi không vui: "Hôm nay em tới bệnh viện khám, còn phải mượn giấy tờ tùy thân của phụ nữ đã kết hôn đấy!"

"Kết hôn, chắc chắn phải kết hôn rồi, chỉ là chuyện kết hôn vẫn cần bàn bạc kỹ càng. Anh biết em không muốn về quê nhà của anh, hơn nữa năm đó trên xe lửa em và mẹ anh cũng xảy ra mâu thuẫn, nên anh cũng không thể dẫn em đến gặp mẹ anh được. Nếu không thì, như vậy đi, chúng ta về quê của em tổ chức tiệc cưới, được không? Không phải em nói ở quê còn có anh cả và anh hai sao? Bọn họ ở trong thôn nhiều năm như vậy, chắc hẳn đã nhận được rất nhiều sự ưu ái của người khác đúng không? Khi tổ chức tiệc cưới, chúng ta không chỉ nhận được tiền mừng mà còn nhận được tiền mừng từ anh cả và anh hai của em. Đến lúc đó, số tiền mà chúng ta kiếm được có thể mua được một căn nhà khác ở thị trấn Nam Nguyệt. Nếu không muốn mua nhà, có thể mua thêm những thứ khác cho gia đình, máy giặt, tủ lạnh hoặc tivi đều được, như vậy khi con chúng ta ra đời, chúng ta có thể sống một cuộc sống tốt hơn, em nói xem có đúng không?"
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 352: Chương 352



Nghe đến đó, ánh mắt Bạch San San sáng lên rõ ràng, cô ta lấy chồng, anh cả và anh hai của cô ta chắc chắn sẽ chuẩn bị của hồi môn. Cô ta có thể trực tiếp nói với bọn họ, đổi toàn bộ của hồi môn thành tiền cho cô ta là được. Dù sao của hồi môn cũng không có cách nào đem đi xa như vậy, nhỡ nó bị hỏng mà nhà không có người thì làm sao bây giờ?

"Được, vậy chúng ta về quê kết hôn, vừa hay sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, chúng ta khỏi cần xin nghỉ phép, thật sự là quá trùng hợp." Nghĩ đến việc mình có thể kiếm được một đến hai ngàn đồng khi trở về nhà là Bạch San San cảm thấy vô cùng vui mừng.

Chu Hữu Tường gật đầu: "Đúng vậy, thật sự là quá trùng hợp, ngay cả ông trời cũng đang chúc mừng cho chúng ta tiến tới với nhau đấy!"

Mấy ngày sau, đã là giữa tháng bảy, tiểu học và trung học được nghỉ hè, Bạch San San dẫn theo Chu Hữu Tường lên đường trở về thị trấn Thần Quang. Dọc đường đi, Chu Hữu Tường rất cẩn thận và ân cần chăm sóc cho Bạch San San để cho cô ta biết, người đàn ông lớn tuổi này thực sự biết cách yêu thương người khác.

Sau nhiều ngày đi đường mệt nhọc, cuối cùng họ cũng đến thị trấn Thần Quang. Bạch San San không muốn đã mệt như vậy rồi còn phải vội vàng quay về thôn An Cư, nên cô ta tìm một khách sạn trên trấn, ở lại một đêm với Chu Hữu Tường. Sáng sớm ngày hôm sau hai người mới quay về thôn An Cư.

Bạch San San không biết xe cộ có thể qua lại ở thôn An Cư nên bọn họ đã gọi một chiếc xe ba bánh ở cửa khách sạn. Khi thấy những con đường dẫn từ thị trấn về nông thôn đều được tu sửa thành đường xi măng rộng rãi, Bạch San San không khỏi kinh ngạc.

Cô ta mới đến thị trấn Nam Nguyệt vài năm thôi mà, sao thị trấn Thần Quang lại thay đổi nhiều như vậy?

Chu Hữu Tường cũng rất ngạc nhiên, anh ta không ngờ thị trấn Thần Quang lại giàu có như vậy, ngay cả đường xi măng cũng được xây dựng. Phải biết rằng rất nhiều nơi đều là đường đất hoặc là đường lát đá. Nếu tài chính của thị trấn Thần Quang không đủ thì ai sẽ bỏ ra nhiều tiền như vậy để sửa đường cơ chứ!

Khi xe ba bánh đến đoạn đường của thôn An Cư, thấy con đường xi măng rộng rãi dẫn vào thôn, có cả hàng cây anh đào dại rậm rạp hai bên đường, cùng với những ngôi nhà nhỏ hai tầng trong thôn, tất cả đều làm cho Bạch San San không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi thi tốt nghiệp trung học một khoảng thời gian sau cô ta mới đến chỗ của anh ba mà nhỉ? Nói cách khác, sau một khoảng thời gian cô ta rời khỏi thôn An Cư mới tròn có hai năm, tại sao trong hai năm thôi mà thôn lại thay đổi nhiều đến như vậy?

Thật không thể tin được.

"Bạch San San, cô đã trở lại rồi à?" Xe ba bánh vừa vào thôn, đã bị người ta nhận ra, người nọ kích động tiến lên chào hỏi Bạch San San.

Bạch San San cười gật đầu: "Đúng rồi, tôi đã trở lại."

Người nọ nhìn về phía Chu Hữu Tường, tò mò hỏi: "San San, vị này vừa nhìn là biết một người thành công, đồng chí nam này là ai thế? Chẳng lẽ là bạn trai của cô à?"

Bạch San San ôm cánh tay của Chu Hữu Tường như đang tuyên bố chủ quyền, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, đây là bạn trai của tôi, là lãnh đạo của tôi, lần này chúng ta trở về là để kết hôn."

"San San, cô thật giỏi, tìm được một người bạn trai xuất sắc như vậy, chúc mừng hai người nha. Khi nào kết hôn nhớ nói cho tôi biết với, tôi sẽ đi uống chút rượu mừng và kẹo cưới!"

Bạch San San gật đầu: "Được, đợi đến khi bàn ngày cưới xong, tôi nhất định sẽ nói cho mọi người biết. Chúng ta mới trở về nên cảm thấy hơi mệt, vậy chúng tôi về nhà nghỉ ngơi trước nhé!"

Tin tức Bạch San San dẫn bạn trai về nhà kết hôn cứ như vậy mà lan truyền trong thôn. Bạch Vân Sơn cũng nghe thấy tin tức này, vội vàng từ đồng trở về, sau đó đến nhà Bạch San San. Lúc cậu ta chạy tới, là Chu Hữu Tường đang đỡ Bạch San San từ trên xe ba bánh xuống!

Bạch San San nhìn thấy Bạch Vân Sơn, cười rạng rỡ với cậu ta: "Anh hai, em về rồi."

"Chào mừng em trở về, trong nhà anh thường xuyên dọn dẹp nên rất sạch sẽ, hai người có thể trực tiếp vào ở đó." Bạch Vân Sơn nói, nhìn về phía Chu Hữu Tường: "San San, vị này chính là cái người mà dân trong thôn nói là bạn trai của em sao?"

Chu Hữu Tường bước tới, đưa tay ra nói: "Xin chào anh hai, tôi là Chu Hữu Tường, là đồng nghiệp của San San, coi như là lãnh đạo của San San! Tôi thường nghe em ấy nói về anh hai của mình. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là anh tuấn phóng khoáng, trông rất nổi bật."

Bạch Vân Sơn bị nói như vậy có hơi xấu hổ: "Đàn ông quê mùa mà thôi, không khoa trương như lời San San nói đâu, chào mừng anh tới nhà làm khách."

"Anh cả đâu rồi ạ?" Chu Hữu Tường tò mò hỏi.

Trên mặt Bạch Vân Sơn có hơi mất tự nhiên, nói: "Anh cả và San San đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu rồi, cho nên các anh cũng đừng tìm bọn họ, có chuyện cứ tìm tôi là được."

"Anh hai, chúng ta trở về để tổ chức tiệc cưới, chúng em tìm anh thì anh có hiểu không?" Bạch San San bĩu môi, vốn cô ta muốn nhận của hồi môn do anh cả chuẩn bị, nhưng bây giờ xem ra phải nhận ít hơn hơn rồi.

"Anh không hiểu, nhưng ông bà nội hiểu mà, bọn họ nuôi nhiều con như vậy, sao có thể không biết sắp xếp thủ tục kết hôn như thế nào chứ?" Bạch Vân Sơn mỉm cười: "Các em cứ nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều anh gọi ông nội Triệu Phú Quý tới cho các em xem ngày kết hôn."

Chu Hữu Tường gật đầu: "Được, vậy làm phiền anh hai rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vậy anh không quấy rầy các em nghỉ ngơi nữa." Bạch Vân Sơn nói xong xoay người rời đi.

Bạch San San vội vàng hỏi: "Anh hai, anh không về nhà thì anh đi đâu vậy?"

Nếu cậu ta không ở nhà thì ai sẽ lo chuyện gia đình đây? Chẳng lẽ để cô ta và Chu Hữu Tường làm sao? Bây giờ cô ta là phụ nữ có thai nhưng không thể để anh hai biết được, cô ta sợ anh hai sẽ đánh mình.

"Anh đi làm ruộng, vẫn chưa làm xong!" Bạch Vân Sơn cũng không dám để Bạch San San biết cậu ta đã kết hôn, Lý Trình Trình ưu tú xinh đẹp như vậy, Bạch San San còn thấy chướng mắt, huống chi Hoàng Tú Lan mập mạp đó, chắc chắn cô ta sẽ càng chướng mắt hơn thôi.

Nếu có thể, Bạch Vân Sơn không muốn để cho Bạch San San tiếp xúc với Hoàng Tú Lan, bởi vì cậu ta không muốn Hoàng Tú Lan phải chịu bất kỳ nỗi tủi thân nào.

Bạch Vân Sơn không có đi ra đồng mà đến nhà của Bạch Đại Sơn, nói với bọn họ: "Anh cả, chị dâu, Bạch San San trở về rồi, còn dẫn theo bạn trai trở về nữa."

"Chuyện này chị đã nghe nói rồi." Lý Trình Trình thản nhiên nói: "Cô ấy lớn hơn chị mấy tháng, dẫn bạn trai về nhà là chuyện rất bình thường. Dù sao cô ấy cũng hai mươi mốt tuổi rồi, em xem trong thôn có cô gái nào hai mươi mốt tuổi mà còn chưa kết hôn không?"

"Bọn họ trở về lần này là để kết hôn. Lát nữa em sẽ đến gặp ông nội Triệu Phú Quý một chút, nhờ ông ấy giúp tìm ngày thích hợp để kết hôn. Sau đó, em sẽ nhờ bà nội giúp San San sắp xếp hôn lễ." Bạch Vân Sơn nói.

Lý Trình Trình gật đầu: "Chị và Bạch San San không có bất cứ quan hệ gì hết, chị chỉ có một ít phí ân huệ cần phải trả, những thứ khác thì chị không quan tâm. Các người đừng nói gì với chị về việc chị dâu trưởng giống như mẹ, chị không phải chị dâu của cô ấy, cô ấy cũng không phải là em chồng của chị."

"Chị dâu, chị yên tâm đi, chúng em không phải là người không hiểu chuyện như vậy đâu, chúng em sẽ không làm khó chị." Đương nhiên Bạch Vân Sơn biết những cống hiến của Lý Trình Trình cho nhà họ Bạch và thôn An Cư thôn, sao cậu ta có thể ép buộc Lý Trình Trình chấp nhận Bạch San San được chứ?

Lý Trình Trình nhìn về phía Bạch Đại Sơn: "Anh muốn làm như thế nào, em không quan tâm, nhưng không được ép em làm chuyện em không muốn làm."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 353: Chương 353



Bạch Đại Sơn nắm tay Lý Trình Trình: "Vợ à, anh đã nói rõ với Bạch San San từ lâu rồi, anh không còn mối quan hệ gì với cô ấy hết. Cô ấy kết hôn, anh chỉ bỏ tiền giống như chú hai là được, còn những thứ khác thì mặc kệ. Sau này khi vợ chồng nó có mâu thuẫn gì đó thì cứ tìm chú hai chú ba là được, tìm anh anh cũng chẳng để ý tới đâu."

Năm đó do cô ta cứ lần này đến lần khác làm loạn, làm tổn thương bọn họ.

Chính bản thân cô ta tạo thành kết quả như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Buổi trưa, Bạch Vân Sơn lái xe máy đến đón Hoàng Tú Lan trở về, trên đường đi cậu ta nói với cô ấy: "Tú Lan, em gái anh Bạch San San đã trở về, từ nhỏ em ấy đã được nuông chiều quen rồi, nên bây giờ tính tình không được tốt lắm. Lúc trước nói không ít lời làm tổn thương chị dâu, cho nên anh cả đã đoạn tuyệt quan hệ với em ấy. Anh không muốn em ấy gây mâu thuẫn với em, cho nên mấy ngày nay anh sẽ ở nhà cũ, còn em sẽ ở nhà mới bên này. Bây giờ em ấy trở về để kết hôn, nên sẽ không ở đây được lâu đâu. Hơn nữa, em ấy còn phải quay về bên kia để dạy học, không có thời gian ở đây, chờ bọn họ rời đi là được."

Lý Trình Trình không phải là người nói xấu sau lưng, cho đến bây giờ cô chưa từng nhắc đến chuyện của Bạch San San với Hoàng Tú Lan, cho nên Hoàng Tú Lan không hiểu nhiều về tính tình của Bạch San San lắm. Thế nhưng để có thể làm mích lòng Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình thì chắc không phải là người tốt lành gì.

Nếu như giữa hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn, có lẽ Bạch Vân Sơn sẽ rất khó xử. Dù sao một người là vợ, một người là em gái ruột, không biết cậu ta có thể giống Bạch Đại Sơn trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ hay không.

Chắc sẽ không thể làm được.

Nếu vậy thì đã không nhắc nhở Hoàng Tú Lan trốn đi làm gì rồi!

"Em biết rồi." Hoàng Tú Lan tựa lưng vào Bạch Vân Sơn nói.

Nhìn thân hình mập mạp này của mình, chắc có lẽ khó tránh khỏi được việc Bạch San San sẽ chế nhạo cô ấy, cho nên tốt nhất là không nên gặp mặt.

Bạch Vân Sơn đưa Hoàng Tú Lan về nhà, dắt xe máy vào trong sân, sau đó cậu ta đến nhà Bạch San San. Cô ta và Chu Hữu Tường có vẻ như vừa mới ngủ dậy, hình như đã nghỉ ngơi rồi.

"San San, anh vừa mới tìm ông nội Triệu Phú Quý xem ngày, ngày mười tám tháng bảy là ngày thích hợp để kết hôn. Sau đó anh cũng nói cho ông bà nội biết chuyện hai người kết hôn, bọn họ sẽ giúp hai em sắp xếp, về phần đăng ký kết hôn, hai em tự chọn ngày đi, lúc nào đi cũng được." Bởi vì bạn trai của Bạch San San là người ở thị trấn Nam Nguyệt bên kia, Bạch Vân Sơn cho rằng chỗ anh ba đã điều tra rồi nên không tiếp tục điều tra nữa.

Lúc trước Bạch Vân Sơn cũng đã gọi điện thoại cho Bạch Lâm Sơn, chỉ có điều cậu ta không có ở đó, tạm thời không liên lạc được, cho nên chắc cậu ta không có cách nào tham gia hôn lễ của Bạch San San được.

"Anh hai, các anh định chuẩn bị của hồi môn gì cho em chưa? Giờ đổi toàn bộ của hồi môn thành tiền cho em đi. Như vậy để tiện cho chúng em mang đi, dù sao em cũng không thể mang đống của hồi môn đấy đến thị trấn Nam Nguyệt được! Như vậy thì phiền phức lắm." Bạch San San bĩu môi, dáng vẻ trông thật đáng thương.

"Anh biết rồi, chỉ tổ chức tiệc cưới ở trong thôn là được rồi đúng không?" Bạch Vân Sơn hỏi.

Bạch San San lập tức gật đầu: "Đúng vậy, làm phiền anh hai rồi."

Bây giờ là mùa hè, là mùa cao điểm trồng rau, nhà nào cũng có rau dưa. Nếu trong nhà không đủ, có thể sang nhà hàng xóm mua một ít, ngay cả thịt cũng không khó mua. Tổ chức tiệc cưới cần một lượng thịt rất lớn, cứ đến thẳng gia đình nào đó trong thôn mua cả một con heo trở về là được.

Sau khi định ngày cưới của Bạch San San và Chu Hữu Tường, bà nội Bạch gọi con dâu của mình cũng chính là bà dì hai của Bạch Đại Sơn, hai người họ lập tức thu xếp công việc.

Bạch Vân Sơn đã đưa tiền từ lâu rồi, bọn họ chỉ cần sắp xếp mọi chuyện là được, về phần tiền, chờ hôn lễ xong thì dư trả ít bù vào là được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch San San và Chu Hữu Tường đến cửa hàng quần áo trên thị trấn mua quần áo thích hợp mặc trong ngày kết hôn. Hai người vừa ra khỏi cửa, đã gặp phải Trương Quế Phương sát bên, Trương Quế Phương cười nói: "San San, nghe nói cháu sắp kết hôn, thật sự chúc mừng cháu nhé. Bây giờ cháu thật có phúc, không nói đến việc bản thân tìm được một người chồng xuất sắc như vậy, mà anh trai chị dâu cháu còn mở nhà máy chế biến thực phẩm phá lấu, một tháng thu nhập hơn mấy chục ngàn, đến lúc đó tiền bỏ vào rương cho cháu chắc chắn sẽ rất nhiều. Cháu có anh trai chị dâu biết kiếm tiền như vậy, sau này cả đời không làm việc cũng có thể ăn ngon uống ngon rồi."

Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình đã hủy hoại gia đình Liễu Lệ Hoa và Lưu Đại Tráng, càng hủy hoại Lưu Tử Vinh nên Trương Quế Phương không muốn bọn họ sống một cuộc sống an nhàn, mà trợ thủ thích hợp nhất chính là Bạch San San ngu ngốc này.

Bạch San San nghe đến đó thực sự thấy tức giận, không ngờ người phụ nữ Lý Trình Trình kia lại tốt số như vậy, cưới được anh trai có thể kiếm tiền, hai năm nay chắc chắn cô tiêu rất nhiều tiền của anh trai cô ta rồi! Số tiền đó rõ ràng đều thuộc về cô ta.

Mặc dù rất tức giận nhưng Bạch San San vẫn phải kiềm chế lại. Dù sao cô ta cũng sắp kết hôn, không thể xảy ra chuyện gì khó coi trước khi kết hôn được.

Vì thế Bạch San San mỉm cười với Trương Quế Phương: "Thím, thím thật biết nói đùa, ai mà chẳng biết cháu với gia đình anh cả đã đoạn tuyệt quan hệ rồi. Chúng cháu đã đoạn tuyệt quan hệ, nên tất nhiên sẽ không muốn tiền của anh ấy, có anh hai anh ba chuẩn bị cho cháu là được, cháu không tham lam đến thế đâu."

Có Lý Trình Trình ở đây, sao anh cả có thể chuẩn bị tiền bỏ vào rương cho cô ta được chứ?

Đừng có mà mơ.

"San San, sao cháu lại ngốc như vậy? Tiền anh trai cháu kiếm được, sao cháu lại không cần chứ? Nếu cháu không cần vậy thì số tiền anh trai cháu kiếm được, không phải đều sẽ là của Lý Trình Trình và cháu trai của cháu sao? Cháu là em gái ruột, cháu có quyền đòi những thứ này." Trương Quế Phương tiếp tục xúi giục nói.

Mà lúc này Bạch San San cũng càng ngày càng tức giận.

Cháu trai?

Đây không phải nói Lý Trình Trình sinh cho anh trai cô ta một đứa con trai sao?

Lần này mẹ dựa vào con hưởng quý rồi, anh cả cô ta sẽ càng không bỏ rơi Lý Trình Trình.

"San San, năm đó cháu không nên đến chỗ của anh ba cháu, đáng lẽ cháu nên ở nhà trông chừng hai anh trai của cha mẹ. Anh cả cháu bây giờ bị một người phụ nữ đè đầu cưỡi cổ, chẳng có chút dáng vẻ đàn ông gì hết. Thật sự là không có mắt nhìn. Còn có anh hai của cháu, cậu ta cưới về một con lợn mập béo, cô ta chắc phải nặng đến trăm cân đấy. Thím thật sự không biết sao anh hai cháu coi trọng một cô gái như vậy được. Cậu ta không có người phụ nữ khôn khéo chăm sóc, thực sự không được rồi..."

Cái gì?

Trong lòng Bạch San San càng kinh ngạc, anh hai cô ta kết hôn rồi sao? Còn cưới về một người mập mạp?

Sao không ai nói với cô ta chuyện này chứ?

Trương Quế Phương nói tiếp: "Anh hai và anh ba đều xây nhà bên cạnh anh cả cháu! Họ chẳng thèm xây cho cháu, sau này một mình cháu phải ở nhà ngói rồi. Bọn họ đối xử với cháu thực sự là bất công..."

Mỗi một câu nói của Trương Quế Phương đều giống như một quả b.o.m rơi vào trong lòng Bạch San San, trái tim cô ta đã sớm nổ tung rồi. Cô ta chẳng biết chuyện gì cả, xem ra không một ai để cô ta vào lòng, nhiều chuyện quan trọng như thế mà không hề nói với cô ta một tiếng.

"Thím, cháu đã trưởng thành rồi, không cần anh trai lo lắng cho cháu nữa. Hơn nữa bọn họ cũng đã lớn tuổi, cũng nên trải qua những ngày thuộc về chính bọn họ. Chúng cháu còn phải đi mua quần áo cưới, vậy chúng cháu xin phép đi trước, đến ngày chúng cháu kết hôn, thím nhất định phải tới uống rượu mừng đấy!"
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 354: Chương 354



Nếu không phải chú ý đến đứa bé trong bụng thì bây giờ Bạch San San đã đi tìm anh hai đòi một lời giải thích. Rốt cuộc trong lòng cậu ta có cô ta hay không, có tiền mà không cho cô ta dùng, vậy mà lại cầm đi cưới vợ nuôi phụ nữ khác, thật đúng là anh trai tốt của cô ta!

Chẳng lẽ em gái ruột không bằng phụ nữ bên ngoài sao?

"San San, không ngờ anh trai chị dâu của cháu lại lợi hại như vậy..." Họ đến điểm chờ xe của thôn An Cư, thấy xe còn chưa tới, Chu Hữu Tường than thở nói.

Bạch San San tức giận gầm lên: "Ý của anh là em không giỏi bằng bọn họ chứ gì? Một tháng cầm mấy chục đồng tiền lương, đâu có giống bọn họ, một tháng kiếm được mấy trăm ngàn, đã sớm trở người giàu rồi!"

"Anh không có ý này." Chu Hữu Tường vội vàng nói.

"Em và bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ, xin anh đừng nhắc tới bọn họ trước mặt em nữa. Đối với em mà nói, bọn họ chính là người xa lạ." Bạch San San hung dữ trừng mắt Chu Hữu Tường, sau đó tiến về phía trước vài bước, quay lưng lại với anh ta.

Chu Hữu Tường vội vàng đi tới, ôm lấy cô ta từ phía sau, nhẹ nhàng nói: "San San, bây giờ em đang mang thai, tuyệt đối không nên tức giận. Đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn tuyệt quan hệ, không có bọn họ cũng không sao, em còn có anh ở đây, về sau còn có con của chúng ta nữa. Tổng tiền lương của chúng ta là hơn một trăm, sau này anh sẽ cố gắng kiếm tiền để em được ăn uống thoải mái hơn."

"Như vậy thì còn tạm được." Được Chu Hữu Tường dỗ, tâm trạng của Bạch San San cuối cùng cũng tốt hơn nhiều.

Đến khi xe tới, hai người lên xe mua vé ngồi xuống, khi biết xe có thể đi thẳng đến thị trấn, hai người liền đổi ý, đến thị trấn mua quần áo. Dù sao thị trấn phồn hoa hơn một chút, chắc có lẽ quần áo sẽ đẹp hơn.

Trước tiên hai người đi tìm cửa hàng quần áo mua quần áo. Lúc đi qua tiệm chụp ảnh, họ thấy trên tủ kính dán ảnh chụp Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn. Nhìn Lý Trình Trình mặc sườn xám màu lam xinh đẹp đến lóa mắt như vậy, sự ghen tị trong lòng Bạch San San gần như muốn bốc cháy.

Dựa vào cái gì chứ?

Dựa vào cái gì mà Lý Trình Trình đoạt anh trai của cô ta, dựa vào cái gì mà Lý Trình Trình có thể sống hạnh phúc như vậy?

Mỗi tháng kiếm được mấy chục ngàn đồng, còn sinh con trai. Không phải bây giờ cô đang là người rất thỏa mãn với cuộc sống này sao?

Nếu như mình cũng có thể sinh con trai, sẽ không bị so sánh với Lý Trình Trình, nhưng mình không có thu nhập cao như vậy! Chỉ riêng điểm này thôi, cô ta đã bị Lý Trình Trình áp chế cả đời rồi.

Bạch San San tức giận, đương nhiên phải chụp ảnh đẹp hơn Lý Trình Trình. Vì thế cô ta lôi kéo Chu Hữu Tường đi vào chụp ảnh, trực tiếp yêu cầu bộ sườn xám màu xanh lam mà Lý Trình Trình mặc, cô ta nhất định phải vượt qua Lý Trình Trình.

Chụp ảnh xong phải mất một khoảng thời gian mới có thể tới lấy ảnh, cho nên hai người đi mua quần áo.

Bạch San San là loại người chưa bao giờ sẽ để mình chịu tủi thân, quần áo vừa ý cũng không thèm hỏi giá cả, trực tiếp bảo ông chủ lấy xuống cho cô ta. Nếu bộ nào thích là cô ta lấy, chọn xong mới đi mặc thử, đẹp thì bảo ông chủ đóng gói cho cô ta.

Mà Chu Hữu Tường vô cùng cưng chiều Bạch San San, mới một lúc mà cô ta đã mua nhiều như vậy, cũng chẳng mặc được nhiều. Tất nhiên anh ta không có ý kiến gì, nếu đổi lại là người đàn ông khác, chắc đã bị phàn nàn hoặc bị mắng từ lâu rồi.

Bởi vậy cũng có thể nói rằng, Bạch San San người này thật sự tốt số. Lúc nhỏ có ba người anh trai cưng chiều, đến khi kết hôn, cũng có đàn ông cưng chiều.

"San San, em có đói không? Hay là chúng ta đến nhà hàng ăn chút gì đi! Bây giờ em đang mang thai, bình thường nhất định phải ăn một ngày ba bữa mới được." Rời khỏi cửa hàng quần áo, Chu Hữu Tường quan tâm hỏi.

Ánh nắng thiêu đốt chiếu vào người, cô ta cảm giác da mình đang nóng lên, Bạch San San trốn về phía Chu Hữu Tường: "Chúng ta đi ăn cơm trước đi! Sau đó đến chập tối rồi hẵng trở về, bây giờ thật sự nóng quá."

Chu Hữu Tường gật đầu: "Được thôi, vậy chúng ta cứ ở nhà hàng từ từ dùng bữa, ăn thêm mấy tiếng nữa."

Trời chập tối, Chu Hữu Tường và Bạch San San từ bến xe thị trấn lên xe, chờ xe đi qua bến xe trong thị trấn, lúc dừng lại để hành khách lên xuống thì bỗng nhiên có một người đi tới trước mặt Bạch San San, nhẹ nhàng gọi: "San San."

Bạch San San nghi ngờ nhìn cậu ta, cô ta cảm thấy người trước mặt hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra tên.

"Tôi là Cát Thiên Minh, chúng ta học cùng lớp ở trường trung học phổ thông đấy." Cát Thiên Minh vội vàng nói, trên mặt mang theo tia hi vọng, mong cô ta có thể nhanh chóng nhận ra cậu ta.

Chu Hữu Tường vội vàng đưa tay ra giữa hai người: "Bạn học này, phiền cậu bình tĩnh một chút, không cần kích động như vậy đâu, vợ tôi đang mang thai, cẩn thận làm cô ấy bị thương."

Cát Thiên Minh không thể tin được nhìn Bạch San San, dường như đang tìm manh mối: "San San, cậu đã kết hôn rồi à?"

Bạch San San gật đầu: "Đúng vậy, ngày mười tám cử hành hôn lễ, chúng tôi đều làm việc ở nơi khác, nên sẽ không làm phiền nhiều như vậy, trực tiếp tổ chức tiệc cưới ở nhà tôi là được. Nếu cậu có thời gian, hoan nghênh cậu đến uống rượu mừng với chúng tôi nhé!"

Đồng hồ đeo tay, giày da, quần áo sạch sẽ gọn gàng, xem ra bây giờ Cát Thiên Minh sống khá tốt. Nếu có thể tới tham gia hôn lễ của cô ta, vậy cô ta có thể nhận thêm một phần tiền mừng rồi. Dù sao cô ta cũng không sinh sống ở đây, việc báo đáp ân tình sau này cứ để cho anh hai đi trả là được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cát Thiên Minh cố nén sự khó chịu trong lòng, gật đầu: "Có thời gian, có thời gian, tôi nhất định sẽ đến tham gia hôn lễ của cậu."

Cậu ta muốn xem cô ta trông như thế nào trong bộ váy cưới.

Bạch San San mỉm cười ngọt ngào: "Vậy chúng tôi ở nhà chờ cậu đến."

Sau khi về đến nhà, Bạch San San đi nghỉ ngơi. Dù sao bây giờ cô ta cũng là phụ nữ đang mang thai, cô ta có kiêu ngạo đến đâu vẫn sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm, cần phải nghỉ ngơi, đợi đến khi Bạch Vân Sơn gọi cô ta ăn cơm tối, cô ta mới tỉnh lại.

Bởi vì Chu Hữu Tường cũng ở đây, cho dù Bạch San San có rất nhiều sự tức giận với anh hai. Nhưng cô ta không nổi giận ngay lập tức mà ngồi ngoan ngoãn ăn cơm. Sau khi ăn xong, cô ta bảo Chu Hữu Tường đi rửa chén dọn dẹp phòng bếp, Bạch San San mới hỏi: "Tại sao chuyện anh cả chị dâu mở nhà máy chế biến thực phẩm phá lấu lại không nói cho em biết? Anh sợ em xin tiền bọn họ sao? Em đã cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi, nhưng em không cắt đứt quan hệ với anh hai mà phải không? Tại sao anh hai lại không nói cho em nghe chuyện quan trọng như kết hôn chứ?"

"Chẳng phải là anh không muốn làm phiền các em sao? Em ở xa như vậy, đi đi về về mất rất nhiều ngày. Anh sợ các em vất vả, nên không nói cho các em biết. Hơn nữa, tụi anh chỉ là người bình thường, kết hôn không cần thiết phải làm lớn quá, San San, em nói xem có đúng hay không?" Bạch Vân Sơn không ngờ Bạch San Sam lại biết tin tức nhanh như vậy, nhưng trong thôn có rất nhiều người nên biết chuyện cũng là điều bình thường.

"Cho dù chúng em có thời gian trở về hay không không quan trọng, nhưng anh phải nói chứ. Anh không nói chính là vấn đề của anh, anh làm như thể chị dâu hai của em xấu xa lắm không bằng." Bạch San San bĩu môi.

Không biết ánh mắt của anh hai cô ta như thế nào, lại tìm một người vợ như vậy, chỉ riêng vẻ ngoài của anh hai không thôi đã đẹp đến mức chẳng cô gái nào có thể tìm thấy được.

"Được rồi, em đừng quan tâm chuyện của tụi anh nữa, chỉ cần các em sống tốt là được." Bạch Vân Sơn không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 355: Chương 355



Cậu ta hiểu Bạch San San là người thế nào, nếu để cô ta gặp Hoàng Tú Lan, không biết cô ta sẽ nói ra lời khó nghe cỡ nào! Con người cô ta chỉ lo cho bản thân, trước nay chưa từng quan tâm đến sống c.h.ế.t của người khác.

"Anh còn có việc nên đi trước, tối rồi hai người cũng nghỉ ngơi cho sớm đi." Nếu đã biết cô ta đã kết hôn, cậu ta không cần thiết phải ở đây diễn kịch nữa, cậu ta có thể về nhà mình rồi.

"Anh hai tại sao các người lại đối xử với em như thế? Rốt cuộc em có phải em gái hai người không? Lẽ nào các người đều vì người phụ nữ bên ngoài mà không cần người em gái này nữa sao?" Nghĩ tới hai chị dâu chiếm hết chỗ tốt trong nhà, trong lòng Bạch San San cực kỳ khó chịu.

Mọi thứ anh trai kiếm được đều nên đưa cho cô ta mới đúng chứ không phải cho người ngoài, mấy người họ mới là người một nhà.

"Bạch San San, em chỉ là em gái của bọn anh, không phải ông trời của bọn anh, bọn anh không nhất thiết chuyện gì cũng phải nói cho em biết, cũng như em thôi, em cũng không nói chuyện gì với bọn anh mà, em ở bên ngoài kiếm tiền, em cũng chẳng hiếu kính mấy người làm anh trai đấy thôi, em có mua cho các anh trai được bộ quần áo nào sao? Có báo đáp lại bọn anh một chinh một cắc không? Tiền em kiếm được tự em tiêu, trong lòng làm gì có người nhà như bọn anh, anh thực sự không biết tại sao em có mặt mũi nói ra mấy lời kia." Bạch Vân Sơn nói chẳng nể nang.

Cậu ta thực sự chịu đựng Bạch San San đủ rồi, chẳng trách bây giờ anh cả không muốn để ý đến Bạch San San, chỉ có cậu ta ngốc nghếch, ôm đồm hết mọi chuyện của cô ta, may mà cô ta sắp gả cho người ta rồi, gả đến nhà người ta, đi giày vò người nhà người ta đi, xem xem người ta có kiên nhẫn với cô ta không.

"Vậy nên bọn họ là ông trời của các anh sao?" Bạch San San nhìn Bạch Vân Sơn với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Mọi người đều nói đàn ông cưới vợ thì quên mẹ, bây giờ họ quên luôn cả người em gái là cô ta rồi sao?

Ý thức được bản thân sắp mất anh hai, trong lòng Bạch San San dâng lên cảm giác oán hận sâu sắc, cũng không biết rốt cuộc là con heo mập c.h.ế.t tiệt nào cướp mất anh hai của cô ta.

"Đúng thế, vợ của bọn anh đương nhiên là bầu trời của bọn anh rồi, nếu không còn có thể là em gái như em sao? Em sắp có chồng rồi, em cứ làm ông trời của chồng em là được, đừng tham lam như thế, muốn làm cả ông trời của tất cả mọi người."

Vì cho Bạch San San chút thể diện, Bạch Vân Sơn nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ hết mức, dù sao thì Bạch San San sắp gả cho người ta rồi, không thể để chuyện này ảnh hưởng tới hôn nhân đại sự của cô ta.

Chỉ có điều Bạch San San ích kỷ vụ lợi nào có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của anh trai? Cô ta chỉ biết anh hai bị người ta cướp mất rồi, trong lòng, trong mắt anh hai đều là con heo mập c.h.ế.t tiệt kia, không còn có vị trí của cô ta nữa.

Nhìn thấy Bạch Vân Sơn về, Hoàng Tú Lan hơi ngạc nhiên: "Không phải anh bảo khoảng thời gian này sống ở nhà cũ sao? Sao nhanh thế đã về rồi?"

"Còn không phải vì không sống nổi với con bé nữa sao? Phàm là con bé còn chút lương tâm, anh cũng sẽ không giận thành thế này." Bạch Vân Sơn ngồi xuống cạnh bàn, bưng chén trà lên uống.

Hoàng Tú Lan đi tới phía sau cậu ta, duỗi tay bóp vai: "Dù sao thì ngày mười tám cũng lấy chồng rồi, đợi lấy chồng xong, chắc là họ cũng rời đi, đến lúc đó anh không cần nhìn bọn họ nữa đâu."

"Mong là như thế vậy!" Bạch Vân Sơn kéo Hoàng Tú Lan tới trước mặt, để cô ấy ngồi lên đùi mình, vẫn là vợ mập nhà mình ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nếu giống như Bạch San San kia, có lẽ cậu ta tức đến mức tráng niên mất sớm rồi.

"Tú Lan, sao em lại mập hơn chút rồi? Không phải vẫn luôn gầy đi sao? Có phải em có em bé không?" Bạch Vân Sơn lo lắng hỏi.

Hoàng Tú Lan lắc đầu: "Em cũng không biết, cái kia của em cũng không ổn định lắm, hay là ngày mai tới bệnh viện kiểm tra xem, dù sao cũng tiện đường."

Cô ấy cũng cực kỳ mong ngóng chuyện con cái nhưng người ta nói béo không dễ mang thai, cô ấy cũng hơi sợ. Sợ bản thân không thể sinh cho Bạch Vân Sơn một đứa con, đương nhiên cũng sợ Bạch Vân Sơn ly hôn rồi lấy vợ khác.

Suy cho cùng, có ai muốn chồng mình ly hôn lấy vợ khác đâu?

"Thôi bỏ đi, cứ để đám Bạch San San đi rồi hẵng kiểm tra, anh sợ nó lại làm ra chuyện cực đoan gì đó khiến em bị thương." Biết cậu ta cưới vợ, cô ta đã giận lắm rồi, nếu như biết vợ cậu ta mang thai, không biết cô ta còn giận đến mức nào nữa.

Hoàng Tú Lan gật đầu: "Dù sao cũng chẳng nhanh chậm gì mấy ngày."

Ngay cả Lý Trình Trình cũng không thích Bạch San San như thế, có thể thấy Bạch San San này ác liệt cỡ nào, cô ấy không muốn phát sinh xung đột chính diện với Bạch San San.

Bạch Vân Sơn ôm Hoàng Tú Lan, tựa vào lồng n.g.ự.c cô ấy, cảm giác mềm mại, thơm ngát khiến tâm trạng cậu ta chậm rãi bình ổn lại: "Tú Lan, có em tốt thật đấy."

"Đó cũng là vì anh là người tốt, không chê em béo, không chê em xấu." Nếu không phải có Bạch Vân Sơn, cô ấy cũng không thể gả đi được.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Em mập, anh không thể phủ nhận điểm này được, dù sao thì thân hình của em còn đây, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy nhưng nếu bảo xấu thì chắc chắn em không xấu, chỉ là họ không có mắt nhìn người, không biết thưởng thức." Còn phải cảm ơn những người có mắt không tròng kia, nếu không cậu ta làm gì có cơ hội cưới được Hoàng Tú Lan.

Bạch Vân Sơn khôi phục tâm trạng, ôm Hoàng Tú Lan đứng lên, cảm thán: "Nặng thật đấy, nếu mà nặng thêm chút nữa, có lẽ anh ôm không nổi mất."

Mấy lời đùa giỡn thôi, Hoàng Tú Lan không thấy buồn chút nào, ngược lại cô ấy ha ha cười phá lên rồi ôm cổ cậu ta, không để bản thân ngã xuống, cân nặng của mình ở đó, cô ấy không phủ nhận gì cả.

Có điều cô ấy luôn làm việc, cân nặng cũng từ từ giảm đi, cô ấy không mong mình gầy đi bao nhiêu, chỉ cần đủ gầy để Bạch Vân Sơn ôm được là ổn rồi.

"Đừng cười nữa, nếu không tẹo nữa mà ngã xuống thì cũng đừng có trách anh..." Bạch Vân Sơn ôm Hoàng Tú Lan về phòng.

Một ngày trước khi Bạch San San và Chu Hữu Tường kết hôn, Bạch San San nghe thấy tiếng gõ cửa, ngoảnh đầu nhìn sang, thấy một cô gái ôm một đứa bé mà cô ta không quen đứng bên ngoài thì ngạc nhiên lắm, cô ta đi ra: "Cô là ai? Cô tìm ai?"

"San San, tôi là Hoàng Dĩ Đồng, cô không nhớ tôi sao?" Hoàng Dĩ Đồng cười ngượng ngùng.

"Hơi ấn tượng nhưng không quen lắm." Bạch San San nghĩ rồi gật đầu.

Cô ta luôn coi thường những cô gái không được đi học trong thôn, vì thế cô ta cũng chẳng có quan hệ tốt đẹp lắm với mọi người.

"San San, không phải ngày mai cô kết hôn rồi sao? Mẹ tôi bảo tôi tặng cô năm chục trứng gà, còn có tiền mừng nữa, mấy năm qua ba mẹ tôi theo anh cả, chị dâu cô kiếm được không ít tiền nên muốn cảm ơn họ, cảm ơn cô tử tế, chúc cô tân hôn hạnh phúc!" Hoàng Dĩ Đồng thả con gái xuống đất, để cô bé bám vào chân mình, sau đó lấy cái túi treo trên cánh tay đưa Bạch San San.

"Cảm ơn." Bạch San San nhận lấy rồi nói.

Cô ta không hỏi Hoàng Dĩ Đồng về chuyện anh cả, chị dâu dẫn mọi người kiếm tiền, kẻo Hoàng Dĩ Đồng cho rằng quan hệ của cô ta và anh cả không tốt, chuyện trong nhà còn cần người ngoài nói cho cô ta biết sa.

"Anh Chu, pha cho chị gái trong thôn này chén trà rồi viết lại tên người ta, sau này chúng ta không ở nhà, để anh hai giúp chúng ta đi qua đi lại." Bạch San San lại đưa cái túi cho Chu Hữu Tường.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 356: Chương 356



Dù sao chính cô ta cũng không thể bỏ tiền ra, đợi đến lúc sinh con, cô ta lại về làm tiệc đầy tháng hay tròn một trăm ngày gì đó là có thể thu về thêm một khoản nữa!

Sau này giống như đám con trai trong thôn, một tuổi, ba tuổi, năm tuổi, bảy tuổi, mười hai tuổi, mười lăm tuổi... ba mươi tuổi đều phải làm tiệc mừng, làm một lần là một năm cô ta không cần làm việc nữa, thích biết mấy!

Sao cô ta phải lãng phí cơ hội kiếm tiền tuyệt vời thế này?

Dù sao thì phí đi lại có anh hai của cô ta trả, cũng chẳng cần đến lượt cô ta.

Sau đó Hoàng Dĩ Đồng không rời đi mà ngồi nói chuyện với Bạch San San, cô ta hiếu kỳ hỏi: "San San, anh cả, anh hai cô cho cô bao nhiêu tiền hồi môn thế?"

"Tôi cũng không biết." Bạch San San nói qua loa.

Cô ta cũng có phải anh cả, hai anh đâu, làm sao biết được những chuyện này?

"Trước đó anh hai cô mua một chiếc xe máy phong cách lắm, ngày nào cũng đưa đón chị dâu cô đi làm, đúng là ngưỡng mộ c.h.ế.t mất, đến cả xe máy anh hai cô còn mua được, chắc chắn tiền hồi môn cho cô cũng không ít đâu, thế nên San San à, cô yên tâm đi! Cô là em gái duy nhất của họ, chắc chắn họ sẽ không để cô chịu thiệt." Hoàng Dĩ Đồng nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Bạch San San, dịu giọng nói.

Còn Bạch San San càng nghe lại càng giận, chuyện trong nhà mà cô ta không biết gì hết, toàn bộ đều do thôn dân nói cho cô ta, hơn nữa Lý Trình Trình với cái người được gọi là chị dâu kia đến giờ còn chưa lộ mặt, phải biết là ngày mai cô ta lấy chồng rồi đấy.

Hôm nay Hoàng Dĩ Đồng đến tìm Bạch San San nói những lời này chính là vì hy vọng Bạch San San có thể đi tìm Hoàng Tú Lan gây sự, Bạch Vân Sơn vốn là của cô ta, dựa vào đâu Hoàng Tú Lan kia lại được hưởng hết tất cả, cái con vừa béo vừa xấu đó tốt hơn cô ta ở điểm nào? Dựa vào đâu Hoàng Tú Lan có thể sống tốt như thế?

Mà cha của con cô ta, năm ngoái lúc cô ta mới sinh con, anh ta còn ló mặt đến đây nhưng vì là con gái, sau này anh ta cũng không thèm xuất hiện nữa, đứa bé đã tròn một tuổi rồi, phía nhà chồng cũng không có ai tới thăm hỏi, càng không đưa tới một chút đồ gì.

Hơn nữa cô ta còn nghe nói Chu Phi Dực kia bây giờ đi lại thân cận với con đàn bà khác, mặc dù cả năm cô ta không về nhà chồng nhưng họ còn chưa ly hôn đâu.

Người nhà họ Chu cũng khá thông minh, nếu như Chu Phi Dực quang minh chính đại ở cùng người phụ nữ khác thì là anh ta ngoại tình, Hoàng Dĩ Đồng có quyền kiện cáo anh ta, nhưng họ chỉ qua lại thân thiết thôi, không làm những chuyện khác, nếu Hoàng Dĩ Đồng muốn kiện cũng chẳng kiện được.

Nhưng hai người đã ly thân một năm, sao Chu Phi Dực có thể nhịn được.

Chắc chắn họ đã lén lút ở bên nhau từ lâu rồi.

Sở dĩ không ly hôn, chắc là vì bây giờ nhà Hoàng Dĩ Đồng có tiền rồi, bên họ đợi Hoàng Dĩ Đồng đề nghị ly hôn, sau đó bọn họ mới giở công phu sư tử ngoạm ra đòi bồi thường, hoặc là đợi Hoàng Mộng Đào lớn hơn, họ sẽ đòi Hoàng Mộng Đào về sau đó để cô bé đi tìm Hoàng Dĩ Đồng vòi tiền.

Nếu như Hoàng Dĩ Đồng muốn cắt đứt dây dưa với nhà Chu Phi Dực, nói với bên ngoài Hoàng Mộng Đào xảy ra chuyện rồi, vậy chắc chắn nhà họ Chu sẽ làm to chuyện, sau đó ép nhà họ trả lại cháu gái cho nhà bên đó, không trả cháu gái thì phải bồi thường.

Có thể nói bây giờ Hoàng Dĩ Đồng đã bị bắt thóp triệt để rồi, bất kể cô ta làm gì đều sẽ bị nhà họ Chu lột một lớp da.

Bây giờ cô ta sống khổ thế này, dựa vào đâu mà người khác lại hạnh phúc như thế?

Lúc này cô ta muốn tóm được chứng cứ của Chu Phi Dực và con đàn bà kia, một phát đánh tan nhà họ Chu kẻo sau này họ lấy chuyện con cái đến trước mặt cô ta đòi quyền lợi, nếu như bị họ dây dưa mấy chục năm hoặc cả đời, cô ta sẽ tức c.h.ế.t mất.

Hoàng Dĩ Đồng ngồi chỗ Bạch San San một lúc rồi ôm Hoàng Dĩ Đào về, cô ta muốn nghĩ một cách chu toàn để hoàn toàn thoát khỏi đám người nhà họ Chu, nhất là Chu Phi Dực kia, đều đã thay lòng, ở cùng người phụ nữ khác rồi còn không muốn ly hôn với cô ta, chắc chắn nhắm vào tài sản của nhà họ Hoàng bọn họ, mơ đẹp thật đấy.

Ngày mười tám là ngày Bạch San San và Chu Hữu Tường kết hôn.

Vừa sáng sớm, Bạch Vân Sơn, ông nội Bạch, bà nội Bạch, còn có nhà bác hai, Bạch Thư Yên và Bạch Thư Lễ qua giúp đỡ, mọi người mượn bàn ghế từ nhà người khác, đặt từng bàn trên bãi đất trống trước cửa, đặt không đủ thì bày ở trong sân, trong phòng khách.

Dù sao nhà Bạch San San chỉ có một phòng bếp, vốn không kịp nấu nướng, vì thế chia đồ ăn ra nấu ở mấy nhà, mọi người nấu xong thì bưng tới nhà Bạch San San là được.

Bà nội Bạch trang điểm cho Bạch San San: "Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, không ngờ tới San San đã sắp gả cho người ta rồi, bây giờ thanh niên đến tuổi kết hôn nhà họ Bạch chỉ còn lại anh ba cháu, cũng không biết đến bao giờ anh ba cháu mới lấy vợ đây."

Bạch San San bĩu môi, lòng thầm nghĩ, chắc chắn cô ta không thể để anh ba lấy vợ, nếu không anh trai cuối cùng của cô ta cũng mất rồi, cô ta mất anh cả, bây giờ anh hai cũng không che chở cô ta nữa, cô ta chỉ còn anh ba thôi.

Nếu như anh ba cưới vợ quên em gái, vậy sau này ai bảo vệ cô ta? Ai chống lưng cho cô ta nữa?

Vì thế chắc chắn anh ba không thể lấy vợ, cùng lắm là sau này cô ta đẻ hai đứa, cho anh ba một đứa làm con thừa tự để anh ba nuôi con cho cô ta, như thế anh ba cũng không sợ già rồi không ai chăm.

Dù sao cô ta với anh ba cũng sống cùng một nơi, nếu như cô ta phát hiện ra anh ba manh nha gì đó, cô ta trực tiếp vặt mầm mống đi là được, còn anh cả với anh hai, tạm thời cô ta chưa nghĩ ra cách, đợi về thị trấn Nam Nguyệt rồi, cô ta đi tìm mẹ chồng ác độc bên kia xem xem có cách gì xử lý con dâu không, cô ta phải học cho tử tế, sau này dạy dỗ Lý Trình Trình và chị dâu thứ kia, dám động tới miếng bánh của cô ta, đúng là không muốn sống nữa.

Bạch Thư Lễ mười bảy tuổi ngồi cạnh bàn bên cửa, cạnh đó là cuốn sổ ghi chép người đến và bút máy, cậu ấy phụ trách ghi chép người tham gia.

Trước đó Bạch Thư Lễ đi học muộn nên vừa mới tốt nghiệp trung học cơ sở, đến đến cuối tháng tám mới đi học trung học phổ thông, đến lúc đó cậu ấy và Lý Trình Trình là bạn cùng trường, chỉ có điều Lý Trình Trình học lớp mười một, cậu ấy học lớp mười.

Đến giờ, Bạch San San và Chu Hữu Tường ra làm lễ, làm lễ xong thì mở tiệc trưa.

Mấy người Bạch Đại Sơn, Lý Trình Trình, Hoàng Tú Lan và Lý Hiểu Đồng bắt cá ở chỗ lúc trước, trên đầu có cây đại thụ, bên dưới là nước trong xanh, cực kỳ mát mẻ, đúng là thắng địa tránh nóng.

Lý Trình Trình đỡ Bạch Thiều Quang ngồi bên cạnh xem Bạch Đại Sơn bắt cá: "Đại Sơn, anh không đi thật à? Tiệc trưa sắp bắt đầu rồi."

Lý Trình Trình cũng sợ sau này Bạch Đại Sơn nhớ lại chuyện này sẽ hối hận, Bạch San San có xấu xa hơn nữa thì cô ta cũng là em gái duy nhất của Bạch Đại Sơn, anh có thể đi, còn cô sẽ không đi đâu, cả đời này cô cũng sẽ không quên những lời Bạch San San nói với cô.

"Chỉ cần nó không c.h.ế.t là được, những chuyện khác anh mặc kệ." Bạch Đại Sơn cúi người bắt cá, đầu cũng không ngẩng lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ có chuyện sống c.h.ế.t anh mới lo liệu một chút, chuyện khác, anh sẽ không nhúng tay vào.

Hơn nữa người cũng hai mốt tuổi rồi, sắp hai hai đến nơi, còn cần đến anh trai sao? Không phải năm nay Lý Trình Trình cũng mới hai mốt tuổi sao? Cô có cần người nào nhà họ Lý không?
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 357: Chương 357



Lúc Cát Thiên Minh tới, tiệc trưa đã bắt đầu rồi, cậu ta vội đi lên đưa tiền mừng rồi tới trước mặt Bạch San San, đưa Bạch San San một chiếc hộp hình vuông: "San San, chúc hai người trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử, cơm tôi không ăn nữa, tôi còn có chuyện phải về giải quyết."

"Cảm ơn Cát Thiên Minh." Bạch San San đưa tay nhận cái hộp, cũng không biết rốt cuộc Cát Thiên Minh tặng cô ta thứ tốt, đến cả hộp nhìn cũng trang trọng, nhã nhặn như thế, xem ra bây giờ Cát Thiên Minh kiếm được không ít tiền!

Cát Thiên Minh gật đầu với Bạch San San rồi lại nhìn Chu Hữu Tường, sau đó mới rời đi.

Bạch San San vội vàng cất cái hộp vào phòng, giấu trong đống quần áo cũ lúc trước mình mặc, dù sao hôm nay mọi người đều dẫn người nhà đến ăn cơm, Bạch San San sợ đồ tốt bị trộm.

Hôn lễ náo nhiệt kết thúc, Bạch San San và Chu Hữu Tường trốn trong phòng đếm tiền, người người nhà nhà thôn An Cư đều có tiền, trước kia người khác kết hôn, mọi người đều đi một hào, năm hào, một đồng, năm đồng, bây giờ nhà nào mà chẳng có một khoản tiết kiệm mấy chục nghìn đồng, tiền mừng cũng toàn năm chục, một trăm. Hôn lễ này Bạch San San trực tiếp thu về ba nghìn đồng, lại thêm Bạch Đại Sơn và Bạch Vân Sơn một nghìn, tổng cộng có bốn nghìn đồng.

"Anh Chu, chúng ta giàu rồi, giàu to rồi, hai chúng ta làm cả năm cùng lắm là kiếm về một nghìn hai, nhưng bây giờ chúng ta tổ chức hôn lễ là thu về được hơn bốn nghìn, quá lợi hại! Đợi đến lúc con chúng ta đầy tháng hoặc tròn một trăm ngày, chúng ta lại mở tiệc, đến lúc đó có lẽ còn thu về được nhiều tiền mừng hơn." Bạch San San kéo tay Chu Hữu Tường, hưng phấn nói.

Chu Hữu Tường cũng sung sướng không thôi: "San San, bây giờ chúng ta có nhiều tiền thế này, đợi về thị trấn Nam Nguyệt, em từ chức ở nhà dưỡng thai đi! Nếu không ngày nào đi làm cũng chạy xa thế, anh thực sự rất lo lắng, rất thương em."

Bạch San San tựa vào lòng Chu Hữu Tường: "Em không từ chức đâu, tốt xấu gì cũng có mấy chục đồng tiền lương, hơn nữa đi làm không mệt, sao phải từ bỏ hả! Cùng lắm chúng ta không về nhà trên trấn nữa, đến nhà anh ba em đi, nhà anh ba em nhiều phòng, anh ba cũng chẳng ở nhà, mà kể cả anh ba ở nhà cũng sẽ không làm phiền hai chúng ta, anh ba sẽ ở ký túc với đồng nghiệp."

Người không có công việc thì phải lo việc nhà, phải giặt quần áo, nấu cơm, dọn vệ sinh, Bạch San San không ngu, cô ta không thể từ chức rồi hầu hạ người khác, chỉ có người khác hầu hạ cô ta thôi.

Chu Hữu Tường ôm Bạch San San, lo lắng hỏi han: "Anh ba em sẽ đồng ý để anh ở nhà anh ấy sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chúng ta đã kết hôn rồi, sao anh ấy lại không đồng ý? Hơn nữa em đã mang thai rồi, anh ấy không cho anh vào ở để chăm sóc em, lẽ nào tự anh ấy chăm sóc em sao?" Bạch San San trợn mắt, anh ba nghe lời cô ta, trong nhà cô ta nói là được.

Chu Hữu Tường gật đầu nói: "Lấy cái hộp bạn em tặng ra xem thử đi! Xem xem rốt cuộc cậu ta tặng em cái gì."

"Ừm." Bạch San San xuống giường, lấy cái hộp trong tủ quần áo, mở hộp ra, nhìn thấy hai chiếc đồng hồ sáng bóng mê người, cô ta không khỏi sững người, cho đến khi nghe thấy tiếng Chu Hữu Tường, cô ta mới hoàn hồn lại: "Là đồng hồ, đồng hồ cực kỳ đẹp, trước đó em nhìn thấy nó ở tòa bách hóa trong thị trấn Nam Nguyệt, phải hơn năm trăm đồng đấy! Không ngờ thế mà cậu ta lại tặng chúng ta hai cái, đúng là lắm tiền nhiều của."

Bạch San San lấy đồng hồ nam đưa cho Chu Hữu Tường: "Anh Chu, đây là kiểu của nam, anh đeo đi, sau này chúng ta có đồng hồ đôi rồi."

Chu Hữu Tường cũng lấy đồng hồ nữ còn lại trong hộp ra đeo vào tay Bạch San San, mặt mày dịu dàng nhìn cô ta: "San San, cổ tay em nhỏ, da lại trắng, đeo lên nhìn đẹp thật đấy, anh đúng là hạnh phúc khi có thể trở thành chồng của em."

Bạch San San nghe xong thì sung sướng không thôi, cô ta nhào và lòng Chu Hữu Tường: "Anh Chu, hôm nay chúng ta kết hôn rồi."

"Ừm, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta." Chu Hữu Tường cũng vui lắm, anh ta vội vàng làm chuyện tốt đẹp với Bạch San San.

Đàn ông sẽ đối xử tốt với người vợ thứ hai hơn vì sợ bị ly hôn rồi sẽ không ai cần nữa, đối với Chu Hữu Tường mà nói, Bạch San San chính là cô vợ trẻ tuổi xinh đẹp, đương nhiên anh ta sẽ thương yêu cô ta hơn.

Sau hôn lễ, hai người ở lại mấy ngày rồi lên thị trấn đến trung tâm đăng ký kết hôn, nhận giấy đăng ký kết hôn về, Bạch San San cầm giấy kết hôn to đùng, sung sướng không thôi.

Cô ta gả cho Chu Hữu Tường là để hưởng thụ, để hạnh phúc, mà người phụ nữ gả cho Lập Nhiên phải theo Lập Nhiên về quê, đó chính là địa ngục, nghĩ tới đây, trong lòng Bạch San San càng thêm đắc ý.

Cô ta sống cùng Chu Hữu Tường phần lớn là để trả thù Lập Nhiên, nhưng chỉ cần Chu Hữu Tường chăm sóc cô ta, cô ta biết bản thân hạnh phúc hơn, sống tốt hơn người phụ nữ gả cho Lập Nhiên nhiều.

***

Hạ Hạ Tinh có người thân làm trong bệnh viện nhà họ Quý, sau khi tới bệnh viện tìm họ hàng, cô ấy ở lại chỗ họ hàng, định qua một khoảng thời gian nữa sẽ về nhà nhưng ở ký túc của bệnh viện mãi cũng thấy chán.

Thấy bên cạnh có thư viện, cô ấy tới thư viện chơi, trong thư viện có nhiều mục sách khiến cô ấy thích ở đây, thế là cô ấy lấy tiền báo danh, cùng đám trẻ trong thôn An Cư học chơi nhạc cụ.

Vốn tưởng rằng cuộc sống ở nông thôn rất gian nan, không ngờ là ở đây lại thú vị như thế.

Hạ Hạ Tinh "nghỉ phép" ở thôn An Cư, Trịnh Khải Trạch bị đẩy đến thôn An Cư tìm đối tượng liếc mắt cái là ưng ý cô ấy, thế là anh ta cũng báo danh học nhạc cụ, trở thành "bạn cùng lớp" của Hạ Hạ Tinh, giữa một đám trẻ có hai người lớn, đương nhiên có thể bắt chuyện nhau.

Bây giờ thấy chuyện Trịnh Khải Trạch tìm đối tượng có chút khởi sắc, trong lòng Lưu Chân Như cũng nhẹ nhõm hơn, trong nhà có thêm bốn người nữa ở khiến cô ta cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, dễ nóng nảy, tính tình càng ngày càng khó ở, hơn nữa bụng cô ta cũng ngày một lớn hơn, mấy chị em họ ngoài mặt thì dịu dàng thấu hiểu khiến hình tượng của cô ta lại càng thêm ác độc, cô ta thực sự hy vọng họ đều mau mau tìm đối tượng đi, đừng có ở đây làm phiền cuộc sống của cô ta với Lý Bình Bình nữa.

Cô ta sợ nhất là bà ngoại Ngô Tú Châu, lời của Ngô Tú Châu cô ta không thể không nghe, cô ta cũng không dám đuổi người đi trước khi họ tìm được đối tượng, bây giờ cô ta cực kỳ ngưỡng mộ con gái Mai Nhu nhà chị họ của dì cả, bởi vì ở cùng ba mẹ chồng, trong nhà nhiều người, Ngô Tú Châu không thể nhét thêm người vào.

Cuộc sống mùa hè không dễ chịu, thai phụ lại càng khó chịu trong những ngày này, bản thân vốn đã nóng rồi, giờ lại mang thai lớn bụng, đi mấy bước là phải thở hổn hển, Lưu Chân Như đã ở trong phòng một thời gian dài rồi.

Trước đó lúc cô ta mới mang thai không lâu, Mạnh Thanh Thanh muốn tới nhà họ Điền nhờ Ngưu Tiểu Phương tới chăm cô ta, sau đó Ngưu Tiểu Phương và nhà họ Điền xảy ra chuyện cũng khiến Lưu Chân Như nghĩ mà phát sợ, may mà Ngưu Tiểu Phương kia không tới chăm cô ta, nếu không chắc chắn sẽ nhân lúc cô ta không tiện, quyến rũ Lý Bình Bình đi mất, sau đó đuổi cô ta đi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 358: Chương 358



Lý Bình Bình là cháu trai Lý Minh Sơn, anh ta là hạng người gì, Lưu Như Chân còn không hiểu sao.

Trước kia cuộc sống khổ như thế, cơm không đủ no, Lý Minh Sơn còn ở bên ngoài vụng trộm, trong nhà có bao nhiêu đứa con rồi còn muốn sinh thêm ở bên ngoài, bây giờ có tiền như vậy rồi, cuộc sống tốt đẹp thế này, sao Lý Bình Bình có thể để bản thân chịu thiệt.

Lưu Như Chân không túm được chứng cứ, không dễ làm loạn, lại thêm cô ta cần dựa vào Lý Bình Bình để có cuộc sống tốt đẹp, đứa bé sắp ra đời rồi, còn cần Lý Bình Bình nuôi, cô ta không thể quậy ầm lên.

Sau đó Ngô Tú Châu sắp xếp chị em họ qua đây, bây giờ có người chăm sóc Lưu Như Chân rồi, Mạnh Thanh Thanh cũng không tìm người chăm Lưu Như Chân nữa, thậm chí bà ta cũng chẳng qua đây, ra ở riêng mà như cắt đứt quan hệ.

Không thăm con trai, con dâu, chẳng lẽ cháu trai cũng không cần nữa sao?

Lẽ nào trong bụng cô ta không phải cháu của bà ta à?

Bây giờ Lưu Như Chân cũng rất oán hận Mạnh Thanh Thanh.

Ở nhà Tôn Tố Mai, Bạch San San nói với Tôn Tố Mai về chuyện trong nhà, nói chuyện của Triệu Quyên Quyên xong, Bạch San San mới đi vào mục đích hôm nay tìm bà ta: "Thím Tố Mai, chúng cháu mới kết hôn, sau này còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền, anh hai cháu nói tiền của anh cháu phải để tháng sau mới chuyển tới được, vì thế phiền dì cho cháu mượn năm trăm đồng trước có được không? Tháng sau anh hai cháu trả giúp cháu, đây là giấy vay anh hai cháu viết, anh cháu nói đến lúc đó mọi người đi tìm anh ấy là được."

Tôn Tố Mai nhận giấy vay Bạch San San đưa qua, xác nhận từng chữ bên trên xong sau đó mới đi lấy năm trăm đồng cho Bạch San San.

Bạch San San đứng lên, nhận tiền rồi liên tục cảm ơn: "Thím Tôn Mai, cảm ơn thím, đúng là phải cảm ơn thím quá, tháng sau thím nhớ cầm giấy nợ đi tìm anh hai cháu nhé."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở dĩ tìm anh hai chứ không phải tìm anh cả là vì anh cả đã cắt đứt quan hệ với cô ta, anh cả sẽ không thừa nhận giấy vay nợ này.

"Nhân phẩm của anh hai cháu, mọi người đều hiểu rõ, nó sẽ không chạy rồi không thừa nhận, tiền này cháu cứ yên tâm lấy dùng đi! Một mình cháu ở bên ngoài cũng rất vất vả, sau này còn sinh con dưỡng cái, nhất định phải chăm sóc sức khỏe cẩn thận, hiểu chưa hả?" Tôn Tố Mai nhẹ nhàng vỗ vai Bạch San San, nghiêm túc nói.

Sau đó Bạch San San dùng cùng một cách mượn tiền của hai mươi hộ trong thôn, tổng cộng vay được hơn mười nghìn đồng, mọi người đều nể mặt Bạch Vân Sơn và Bạch Đại Sơn nên không nghĩ nhiều, thấy Bạch San San cầm giấy vay nợ ra, họ trực tiếp đưa tiền cho Bạch San San.

Bạch San San cũng không thể tin nổi, bản thân không cần tốn công sức đã trở thành hộ chục nghìn, có điều Bạch San San không nói chuyện này cho Chu Hữu Tường biết, cô ta ở cùng Chu Hữu Tường cũng chẳng phải vì yêu thương anh ta.

Chu Hữu Tường có hai đứa con trai với vợ trước, tháng nào cũng phải gửi nửa tiền lương cho họ, nếu để Chu Hữu Tường biết cô ta tự nhiên có nhiều tiền thế, không biết anh ta có đòi một ít cho hai đứa con trai của mình không!

Cô ta sắp sinh rồi, cô ta có con cửa mình, tại sao cô ta phải lấy tiền nuôi con của người khác?

Sáng sớm hôm sau Bạch San San và Chu Hữu Tường rời đi, Bạch San San còn muốn ở lại vài ngày để giày vò Lý Trình Trình và chị dâu thứ nhưng lại sợ người vay tiền phản ứng lại, tìm anh hai giằng co, vậy chẳng phải lộ tẩy rồi sao?

Cho nên mang tiền chạy trước vẫn tốt hơn.

Bạch San San và Chu Hữu Tường rời đi, Bạch Vân Sơn trực tiếp khóa cửa phòng Bạch San San lại, trừ dăm ba ngày lại tới quét dọn ra, bình thường cậu ta sẽ không đến đây, càng không ở lại nơi này.

Chạng vạng hôm đó, Hoàng Tú Lan, Lý Trình Trình và Lý Hiểu Đồng, Điền Khả Khả, Hoàng Tú Tuệ đang ở bên sông chơi, mùa hè nước rất nông, chỉ khoảng mười mấy centimet, mọi người đứng nước cũng chỉ ngập mắt cá chân.

Mọi người khom lưng, ngồi xổm bới đá tìm tôm nhỏ, cua nhỏ, đột nhiên nghe thấy có người gọi "này", Lý Trình Trình cảm thấy giọng hơi quen tai nên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Hạ Hạ Tinh từ sườn dốc đi tới.

"Đồng chí, cô gọi ai thế?" Lý Trình Trình khó hiểu hỏi.

Đêm đó cô giúp Hạ Hạ Tinh xong cũng không nói tên mình, hơn nữa lúc đó cô mặc đồ đàn ông nên Hạ Hạ Tinh không nhận ra cô cũng bình thường, dù sao cô cũng không để lộ gì cả.

Hạ Hạ Tinh tới bờ sông, tò mò đánh giá Lý Trình Trình: "Tôi cảm thấy cô hơi quen mắt."

"Vậy sao?" Lý Trình Trình giả vờ tò mò, cô cảm thấy hiếu kỳ hơn, cô ấy cũng không thể nhận ra "đồng chí nam" giúp mình tối đó là cô được: "Tôi cũng cảm thấy cô khá quen mắt, trong thôn đồn có cô gái bên ngoài đang hẹn hò với Trịnh Khải Trạch, người họ nói là cô phải không?"

Nghe tới đây, Hạ Hạ Tinh khó tin trừng mắt: "Tôi không hẹn hò với Trịnh Khải Trạch, chúng tôi chỉ thỉnh thoảng trò chuyện trong lúc học nhạc cụ thôi."

"Nếu như không hẹn hò thì cô mau làm sáng tỏ đi, kẻo người trong nhà Trịnh Khải Trạch tưởng thật, kéo cô gả cho anh ta." Lý Trình Trình vẫy tay với Hạ Hạ Tinh: "Cô lại gần đây chút, tôi nói cho cô nghe một bí mật."

Hạ Hạ Tinh đang tức giận vì lời đồn, cô ấy ghé tai lại gần Lý Trình Trình, Lý Trình Trình thì thầm: "Bà nội Trịnh Khải Trạch là con hồ ly tinh của ông nội tôi, ba Trịnh Khải Trạch là con riêng của ông nội tôi với bà ta, trước kia bà nội Trịnh Khải Trạch dẫn theo họ tới nhà ông bà nội kia của tôi đập đồ đạc, còn muốn đuổi bà nội, chú bác, thím, anh chị em họ của tôi đi, muốn chiến nhà cửa, người ta bảo rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột con đào hang, vì thế tôi cảm thấy anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì. Không cẩn thận lời đồn bên ngoài đều do anh ta cố ý truyền ra để ép cô gả cho anh ta đấy, vì thế chuyện này phải nhân lúc còn sớm giải quyết cho mau, không thể chậm trễ, nếu không sẽ bất lợi cho cô."

"Cảm ơn cô nhé, tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này." Đến nông thôn tránh phiền phức, không ngờ tới lại gặp phải phiền phức mới, sao cô ấy đen đủi thế không biết! Toàn gặp phải cặn bã.

Hạ Hạ Tinh cũng không có tâm tư làm quen Lý Trình Trình, cô ấy trực tiếp xoay người rời đi, nếu mà không xử lý chuyện này nhanh, có lẽ mấy ngày nữa, Trịnh Khải Trạch sẽ nói với mọi người cô ấy là vợ anh ta mất.

Hai tay Lý Hiểu Đồng cầm con tôm sống tới trước mặt Lý Trình Trình: "Chị Trình Trình, chị nhìn này, em bắt được một con tôm."

"Hiểu Đồng giỏi quá, cố lên nha, bắt thêm mấy con, bắt đủ đồ tối nay ăn." Lý Trình Trình sờ b.í.m tóc mềm mại của Lý Hiểu Đồng, sau đó lấy mẹt ra cúi người dán lên tảng đá rồi đi về phía trước.

Dùng cách này để bắt tôm sông có thể nhanh hơn một chút, ít nhất trong một cái mẹt có thể có đến mấy con, bắt từ từ thực sự quá chậm.

Mọi người bắt một lúc lâu mới gom đủ một bữa, Lý Trình Trình chia số tôm sông ra làm ba phần cho Hoàng Tú Lan, Hoàng Tú Tuệ và mình để mọi người có thể nếm chút đồ lạ.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 359: Chương 359



Hơn nữa sau khi Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn trở về, Lý Trình Trình bắt đầu thu mua tôm hùm đất, bây giờ không chỉ có tiệm tôm hùm đất trên thị trấn mở lại buôn bán mà thậm chí ngay cả công xưởng gia công phá lấu cũng có thêm một loại mới – phá lấu tôm hùm.

Cô muốn món ngon tôm hùm này bán được trên cả nước, còn việc đi ra nước ngoài, Lý Trình Trình không dám nghĩ, thậm chí sau này có thể phát triển đến mức đấy không cũng chưa nói trước được.

Về đến nhà Lý Trình Trình sửa sạch sẽ tôm sông, tôm sông chia ba nhà mỗi nhà một phần nên cũng chẳng được bao nhiêu, vì thế Lý Trình Trình trộn chút ớt xanh đỏ và rau hẹ vào làm một đĩa đầy, như thế cả nhà ai cũng được ăn.

Mặc dù Lý Hiểu Đồng nhỏ tuổi nhưng cô bé rất ngoan ngoãn nghe lời, không tham lam chiếm hết tôm cho riêng mình mà để mọi người cùng nhau ăn, người lớn cũng không thèm đến thế, sao có thể ăn nhiều được? Nếm chút vị thôi, phần còn lại chẳng phải đều để cho trẻ con à?

Bạch Thiều Quang chưa thể ăn thức ăn rắn này, chỉ ăn canh trứng gà thanh đạm lúc trước người giúp việc nấu cho, trước đó Trình Tuyết Dương lo hai người giúp việc sẽ gây bất lợi cho Lý Trình Trình và hai đứa nhỏ, trải qua thời gian dài ở chung, hai người giúp việc đều làm rất tốt.

Nhưng dù là như thế, Trình Tuyết Dương vẫn sợ hai kẻ thù cũ là Hà Uyển Xuân hoặc là Lâm Lệ Liên kia sẽ mua chuộc hai người này, vì thế bà ấy vẫn sắp xếp người âm thầm trông coi họ, dù sao chuyện của trẻ con không phải chuyện nhỏ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người đang vui vẻ ăn cơm, đột nhiên điện thoại vang lên, Lý Trình Trình buông bát, về phòng nghe điện thoại, một lát sau, cô ra ngoài rồi nói: "Hiểu Đồng, chị muốn nói với em một tin tức tốt."

"Có phải anh Hiểu Quân sắp tới đây không?" Lý Trình Trình kích động đứng bật dậy.

Năm ngoái cô bé hy vọng Quý Bằng tới chơi nhưng Quý Bằng muốn học nghệ thuật nên không tới, đã nói nghỉ hè năm nay tới mà nghỉ hè lâu như thế rồi cũng không có tin tức gì.

Lý Hiểu Đồng vẫn luôn đợi Quý Bằng tới.

Trong lòng cô bé, Quý Bằng qua đây mới là tin tốt nhất, còn khiến cô bé vui hơn cả tin cha mình qua đây bởi vì cô bé không có tình cảm với cha mấy, từ khi sinh ra đến lúc mất tích, cô bé chẳng gặp được cha mấy lần.

Có thể trước năm hai tuổi gặp nhiều lần nhưng ký ức của trẻ con thay đổi rất nhanh, người mà cô bé nhớ là một người cha khác, người cha cực kỳ hung ác, nói dối lừa cô bé, không dẫn cô bé ra ngoài chơi.

Lý Trình Trình xoa đầu Lý Hiểu Đồng: "Hiểu Đồng thông minh quá, bị em đoán đúng rồi! Đúng là anh Hiểu Quân của em sẽ qua đây, ngày mai anh ấy với chị Quý Khiết sẽ ngồi xe đến, ngày kia là có thể tới chỗ chúng ta, đến lúc đó em có thể cùng chơi với anh Hiểu Quân rồi."

Quý Khiết là chị gái sinh đôi của Lý Trình Trình, năm nay hai mốt tuổi, con trai Lý Trình Trình cũng sắp một tuổi rồi mà Quý Khiết còn chưa có người yêu, sinh ra ở nhà cao cửa rộng đúng là có quá nhiều hạn chế.

Nếu như năm đó Lý Trình Trình không bị Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn bắt tay tráo đổi, có lẽ đến bây giờ cô cũng chưa có người yêu, kể cả tìm người yêu cũng không thể tự tìm mà phải đợi người nhà sắp xếp.

Có điều nếu cô thực sự là cô chủ nhà danh gia vọng tộc, từ bé đã lớn lên ở nhà họ Quý, có khả năng cô sẽ bị nuôi cho hư hỏng, cũng có khả năng cô sẽ làm nhà họ Quý nở mày nở mặt, đưa nhà họ Quý lên một tầng cao mới.

Chuyện chưa từng xảy ra kia, Lý Trình Trình cũng không biết sẽ như thế nào.

Bây giờ cô chỉ là Lý Trình Trình, cô chỉ muốn làm những chuyện bản thân muốn làm.

Ăn tối xong trời cũng tối đen, hai người giúp việc trở về nhà Bạch Lâm Sơn bên cạnh, sau khi Bạch Vân Sơn kết hôn, người giúp việc ở nhà Bạch Vân Sơn chuyển tới nhà Bạch Lâm Sơn, hai người giúp việc ở cùng một chỗ, dù sao cũng có người giám sát họ, nếu xảy ra vấn đề có thể kịp thời phát hiện.

Bạch Đại Sơn xách nước tắm trong sân vào phòng tắm, sau đó Lý Hiểu Đồng đi tắm rửa trước, tắm xong thì ra chơi với Bạch Thiều Quang.

Vì sau khi Lý Hiểu Đồng nghỉ hè, Lý Trình Trình đến thư viện báo danh lớp học thư pháp và nhạc cụ cho cô bé nên từ sáng sau khi rời giường, cô bé phải làm bài tập hè, đến trưa thì học nhạc cụ, chiều học thư pháp, buổi chiều nóng hơn buổi sáng nên lượng bài học thể dục giảm ít đi, tương đối thích hợp.

Khi Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn về phòng, Lý Hiểu Đồng đã về phòng mình, tốc độ ngủ của trẻ con rất nhanh, vừa về phòng nằm xuống chưa được bao lâu, cô bé đã thiếp đi rồi.

Sáng hôm sau, lúc ăn điểm tâm, Lý Hiểu Đồng nóng vội hỏi: "Chị Trình Trình, bây giờ xe của anh Hiểu Quân đã xuất phát chưa ạ?"

Lý Trình Trình vừa ăn vừa nói: "Chắc là rồi đấy."

Nếu để Hà Kiến Nghiệp biết con gái mình nhung nhớ thằng oắt con nhà người ta mà chẳng nhớ anh ấy chút nào, chắc anh ấy tức đến nôn ra m.á.u mất.

Lý Hiểu Đồng ăn sáng xong, làm xong bài tập hè hôm đó thì tới thư viện học.

Bạch Đại Sơn đi tới ruộng nhà mình để thu hoạch trái cây, rau dưa, bây giờ đang vào mùa, mỗi ngày có thể thu về một lượng lớn, Lý Trình Trình không phải làm gì vì chuyện gì cũng có người làm rồi, người trong thôn với người bên ngoài đều tới chỗ cô bán đồ ăn, có trợ thủ do cô bồi dưỡng.

Mà Hạ Vân Lai và Phàn Cao Phong chuyển rau dưa từ bên ngoài về cũng có người phụ trách nhập hàng, dù sao Lý Trình Trình cũng chẳng có gì làm, có điều cũng không phải cô không làm gì cả, chuyện liên quan đến tiền bạc, cô phải trông cho kỹ, nếu không người khác lừa cô thì phải làm sao?

Đến trưa Lý Hiểu Đồng về ăn cơm lại hỏi: "Chị Trình Trình, anh Hiểu Quân đến đâu rồi?"

"Cái này... chị cũng không biết, bây giờ họ đang trên đường, chị cũng không thể gọi điện thoại hỏi xem họ đang ở đâu, em nói xem có đúng không?" Bây giờ còn chưa có điện thoại chỉ cần có tín hiệu là có thể liên lạc mọi lúc mọi nơi.

Phương thức liên lạc hiện tại chỉ gồm ba loại, gọi điện, viết thư và đánh điện báo, dù cho cái nào cũng không thích hợp cho việc liên lạc với người đang đi dọc đường, trừ phi mấy người Quý Khiết tìm chỗ để gọi điện thoại về đây, nếu không không thể liên lạc được.

Buổi trưa làm tôm hùm đất, một chậu đỏ tươi to đùng, nhìn mà khiến người ta thèm ăn, Lý Trình Trình nhanh chóng ăn tôm: "Hiểu Đồng, em đừng sốt ruột, đợi chiều mai em từ trường học về, chắc là anh Hiểu Quân của em cũng tới nơi."

"Em thích anh Hiểu Quân như thế, sao lúc đầu không ở lại nhà họ Quý? Gia tộc lớn như họ sao có thể đến một đứa bé cũng không muốn chăm sóc?" Nếu Lý Hiểu Đồng thực sự muốn ở lại nhà họ Quý, nhà họ Quý cũng sẽ đối xử với cô bé như con cháu ruột thịt.

Đầu tiên cha cô bé là anh hùng, gánh vác trọng trách thay mọi người.

Tiếp đó là vì quan hệ của Lý Hiểu Đồng và Quý Bằng rất tốt, hai người cùng nhau lớn lên cũng được xem là bạn bè, cả hai có thể cùng nhau học tập, cùng giám sát nhau, rất có lợi cho quá trình trưởng thành.

Chỉ là không biết tại sao Lý Hiểu Đồng thương nhớ Quý Bằng như thế cũng không muốn ở lại nhà họ Quý.

"Bởi vì trong lòng em chị Trình Trình xếp thứ nhất, em muốn ở lại chỗ chị Trình Trình, giúp chị Trình Trình trông em trai, bảo vệ em trai, để em trai vui vẻ trưởng thành." Lý Hiểu Đồng ôm cánh tay Lý Trình Trình, cười tinh nghịch.
 
Back
Top Bottom