Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 320: Chương 320



Nghe đến đó, ánh mắt bà Điền đột nhiên sáng lên, sau đó bà ta nhìn Ngưu Tiểu Phương, nếu như số cô ta có hai đứa con, vậy Điền Kiến Minh cưới cô ta, chẳng phải bà ta đã có hai đứa cháu rồi sao.

Sau đó bà Điền lại lắc đầu, bây giờ Ngưu Tiểu Phương quá gầy, mặc dù dáng vẻ ưa nhìn nhưng còn kém xa Hoàng Tú Tuệ, chắc chắn Điền Kiến Minh nhìn không ưng mắt, vẫn chờ Ngưu Tiểu Phương thêm mấy tháng nữa để thân thể cô ta khôi phục đến mức độ như người bình thường, rồi mới để cô ta sinh cho nhà họ Điền bọn họ hai đứa cháu trai vậy.

Ngưu Tiểu Phương thấy bà Điền bắt đầu đánh giá mình thì trong lòng đắc ý không thôi, nhưng ngoài mặt cô ta không để lộ ra mà chỉ cảm kích nói: "Thím, hôm nay con trai thím cứu ba mẹ con cháu, anh ấy là ân nhân cứu mạng của cháu, sau này cháu sẽ báo đáp lại anh ấy tử tế, cháu cũng sẽ bảo Gia Hòa, Gia Miêu hiếu thảo với anh ấy, hiếu thảo với anh ấy như cha ruột, sau này thím cũng là ân nhân cứu mạng bọn cháu, có chuyện gì thím cứ giao cho cháu làm."

Bà Điền nghe xong thì sướng muốn chết, bà ta thích loại con dâu nghe lời thế này nhất.

Ngưu Tiểu Phương ở nhà bà Điền một khoảng thời gian rồi, sau khi hoàn toàn thích ứng, cô ta muốn đưa Trương Gia Hòa, Trương Gia Miêu đến trường tiểu học thôn An Cư để học, bởi vì cô ta nghe nói có người cung cấp quần áo bốn mùa một năm, có người đóng học phí, tài trợ, đi học chẳng hề tốn tiền, chuyện tốt nhường ấy sao cô ta có thể bỏ qua được.

Bà Điền biết Ngưu Tiểu Phương muốn đưa hai đứa con gái vào trường học nên để Điền Kiến Minh mang ba mẹ con cô ta đến trường báo danh, sau khi báo danh thành công, lấy được thẻ học sinh, Ngưu Tiểu Phương kích động, liên tục cảm ơn Điền Kiến Minh: "Ân nhân, cảm ơn anh, thật lòng cảm ơn anh, đại ân đại đức của anh không thể báo đáp, tôi chỉ có thể giúp anh chăm sóc chú thím cả đời..."

Điền Kiến Minh xua tay: "Chuyện nhỏ thôi, cô không cần để trong lòng."

Nói xong Điền Kiến Minh rời đi ngay.

Trường tiểu học ở ngay trong thôn, Ngưu Tiểu Phương có thể tự đưa con về, không cần anh ta đi cùng, mà anh ta cũng có việc cần làm!

Ngưu Tiểu Phương nắm tay Trương Gia Hòa, Trương Gia Miêu, vừa ra khỏi trường học, cô ta đã thấy Trương Hoằng Tân chờ đón con ở cổng trường, mà Trương Hoằng Tân cũng nhìn thấy Ngưu Tiểu Phương, cho nên thấy Ngưu Tiểu Phương, anh ta cực kỳ kích động: "Tiểu Phương..."

"Đồng chí này anh nhận nhầm người rồi." Ngưu Tiểu Phương kéo hai cô con gái rảo bước, đi được vài bước, nghe thấy tiếng chuông tan học, cô ta quay đầu nhìn Trương Hoằng Tân, cô ta muốn nhìn xem sao Trương Hoằng Tân lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ anh ta cũng tới đón con sao?

Anh ta kiếm đâu ra con?

Lẽ nào anh ta vứt bỏ con gái mình chính là vì muốn làm cha dượng cho người ta à?

Không lâu sau, cô ta nhìn thấy một bé gái đi tới trước mặt Trương Hoằng Tân, tuổi tác cô bé kia cũng không chênh lệch với con gái lớn Trương Gia Hòa của cô ta, Ngưu Tiểu Phương tức giận quay đầu, kéo hai đứa con gái về.

Bà Điền thấy cô ta tức giận như thế thì lo lắng hỏi: "Tiểu Phương, cháu có chuyện gì thế?"

"Cháu nhìn thấy cha bọn nhỏ, anh ta vứt bỏ hai đứa con gái ruột, đi làm cha nuôi cho con gái nhà người ta, cháu không ngờ anh ta lại ở thôn An Cư, hôm nay anh ta nhìn thấy hai đứa bé rồi, cháu rất sợ vợ anh ta lo cháu lấy đứa bé uy h.i.ế.p anh ta, sau đó đến cướp con của cháu đi, thím, thím nói xem cháu nên làm gì mới có thể giữ bọn nhỏ ở cạnh cháu mãi mãi đây?"

"Tiểu Phương, cháu bình tĩnh một chút, chúng ta cùng nhau nghĩ cách." Bà Điền đỡ Ngưu Tiểu Phương ngồi xuống ghế, rót cho cô ta ly nước rồi nói: "Nếu không để con trai thím nhận hai đứa nhỏ làm con gái nuôi, như thế thì hai đứa bé chính là người nhà họ Điền bọn ta, chồng trước của cháu không có tư cách đến đòi con, nếu anh ta thực sự tìm cháu đòi con, cháu cứ bảo họ tới tìm thím, thím muốn xem xem họ lấy mặt mũi đâu ra đòi người của nhà họ Điền bọn thím."

"Thím, thím thực sự đồng ý giúp bọn cháu sao?" Ngưu Tiểu Phương kích động nắm tay bà Điền, vội vàng hỏi.

Bà Điền gật đầu: "Thím rất thích hai đứa bé Trương Gia Hòa và Trương Gia Miêu, thím không muốn thấy chúng bị tổn thương, đương nhiên thím đồng ý giúp cháu rồi, Tiểu Phương, cháu không cần quá lo lắng, ngày mai thím sẽ nhờ Kiến Minh giúp cháu."

"Anh Kiến Minh thực sự bằng lòng giúp bọn cháu sao?" Ngưu Tiểu Phương mím môi, dáng vẻ muốn khóc lã chã.

"Yên tâm, Kiến Minh nghe lời thím nhất, chắc chắn thằng bé đồng ý giúp cháu." Bà Điền vỗ tay Ngưu Tiểu Phương để cô ta yên tâm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày hôm sau, bà Điền bảo Điền Kiến Minh đi tìm trưởng thôn Cố, đăng ký cho Trương Gia Hòa, Trương Gia Miêu vào hộ khẩu nhà mình, thậm chí sửa cả họ đổi thành Điền Gia Hòa, Điền Gia Miêu, bà Điền sợ bị Hoàng Tú Tuệ phát hiện nên Điền Kiến Minh làm xong, bà ta bảo anh ta nhanh chóng đưa sổ hộ khẩu cho mình.

Ngưu Tiểu Phương thấy hai đứa con gái mình được đăng ký theo họ Điền Kiến Minh thật, trở thành đứa con thứ hai và thứ ba, Ngưu Tiểu Phương sung sướng muốn chết, trước hết để hai đứa con gái thành người một nhà với Điền Kiến Minh, như thế hai đứa sẽ trói buộc cả đời với Điền Kiến Minh, dần dần Điền Kiến Minh cũng trở thành người của cô ta, dù sao thì làm gì có người đàn ông nào không mong mỏi tam thê tứ thiếp? Nhất là người đàn ông có tiền như Điền Kiến Minh, trong nhà có hai căn phòng, còn có xe kéo, đi ra ngoài oai phong biết mấy.

Nếu Điền Kiến Minh có thể dùng máy kéo chở cô ta, quang minh chính đại đi dạo bên ngoài, vậy thì phải có bao người ngưỡng mộ chứ, cũng không biết bao giờ mục tiêu mới thành thật.

Từ khi hai người Điền Gia Hòa, Điền Gia Miêu báo danh đi học ở thôn An Cư, Ngưu Tiểu Phương chỉ đưa hai cô bé đi học hai ngày đầu, sau đó cô ta để hai cô bé tự mình đi học, dù sao trường học ở ngay trong thôn, chỉ cần hai cô bé không đi tới nơi nguy hiểm thì cũng sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.

Có điều hai chị em Điền Gia Hòa và Điền Gia Miêu chưa từng đọc sách, mặc dù báo danh từ sớm nhưng đến tháng chín, hai cô bé vẫn phải bắt đầu từ lớp một, nói cách khác, hai cô bé học chậm hơn Điền Khả Khả một khóa.

Lúc Ngưu Tiểu Phương đi qua cửa nhà Hoàng Tú Tuệ, nhìn thấy Hoàng Tú Tuệ mặc quần áo, đeo giày đẹp, trong mắt cô ta hâm mộ biết mấy, vì để bản thân có cuộc sống tốt đẹp, vì tương lai của hai đứa con gái, cô ta không thể không ra tay.

Hết cách rồi, người không vì mình, trời chu đất diệt.

Tháng ba, tháng tư, rau dại trên ruộng đồng đều mọc lên, các loại rau tươi mới, xanh non mơn mởn, nhìn cực kỳ thích mắt, hoa dại trên núi cũng tranh nhau khoe sắc, từ xa nhìn lại vô cùng đẹp.

Lý Trình Trình tìm trưởng thôn Cố, bảo ông ta sắp xếp người lên núi trồng một ít anh đào dại ven đường, cách một mét trồng một cây, như vậy không những có thể làm cây che bóng, đến lúc nở hoa còn làm cảnh quan thêm đẹp, lúc trái chín cũng tiện cho mọi người hái quả.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 321: Chương 321



Thực ra anh đào dại không cao lắm, cùng lắm chỉ hai mét, đứng bên cạnh cây vươn tay là có thể hái, hoàn toàn không cần leo lên cây, như thế cũng không xảy ra chuyện nguy hiểm gì.

Lý Trình Trình đứng ở cửa thôn An Cư, nhìn đường xi măng thẳng tắp trước mắt, hai bên đường là hàng anh đào chỉnh tề chi chít hoa, cô không nhịn được mỉm cười, mặc dù thôn An Cư có người cô không thích nhưng không thể không nói, cô càng lúc càng yêu thôn An Cư của hiện tại.

"Lý Trình Trình, cảm ơn cháu đã dẫn dắt mọi người cùng phát triển, cảm ơn cháu giúp thôn An Cư càng ngày càng tốt." Trưởng thôn Cố đứng cạnh Lý Trình Trình, nghiêm túc nói.

Ông ta đã bị Lý Trình Trình thuyết phục từ lâu, bây giờ có chuyện gì ông ta cũng sẽ nghe ý kiến của Lý Trình Trình, dù sao thì bây giờ Lý Trình Trình đã là nhà từ thiện cũng như chủ doanh nghiệp tư nhân tiếng tăm lừng lẫy của thị trấn Thần Quang.

Bây giờ cô chỉ giúp đỡ nguyên học sinh tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông thôi cũng mất cả chục nghìn đồng mỗi tháng, có điều nhà máy chế biến thực phẩm phá lấu của cô thu nhập cao, mỗi tháng tiền chảy vào phải tới mấy trăm nghìn đồng, trừ tiền vốn, tiền lương nhân viên và thuế má ra, ít nhất cô có thể kiếm về bảy mươi phần trăm.

Thu nhập của nhà máy chế biến thực phẩm phá lấu phải nộp thuế vì thế nguồn thu nhập công khai rõ ràng, mọi người biết cũng không có gì lạ.

Nhưng phần lớn thu nhập của Lý Trình Trình không đến từ phá lấu mà là buôn bán hải sản khô và hoa quả khô, một chuyến tàu hỏa vận chuyển hàng hóa tới, cô có thể kiếm được vài trăm nghìn đồng, còn có rau dưa mùa hè, bây giờ đang là thời kỳ giáp hạt, rau dưa vụ hè cung không đủ cầu nhưng cô vẫn bán hai đồng một cân như mùa đông, hợp tác xã cung ứng và tòa bách hóa vẫn đến chỗ cô nhập hàng như mùa đông năm ngoái.

Lý Trình Trình cười: "Đều do mọi người chịu khó nên cuộc sống mới ngày càng tốt hơn, kỳ thực không liên quan đến cháu nhiều lắm."

"Lý Trình Trình, cháu yên tâm đi, hai năm nữa Cố Trạch về, chú sẽ đưa nó đi thật xa, chắc chắn sẽ không để nó làm phiền các cháu." Cố Trạch còn hai năm nữa là về, nhìn thấy Lý Trình Trình từ một thôn nữ thấp kém phát triển thành chủ một xưởng lớn, chắc hẳn Cố Trạch sẽ hối hận lắm.

"Vậy làm phiền trưởng thôn Cố rồi." Dựa theo mô típ của văn thập niên, Cố Trạch nhất định sẽ hối hận khi từ hôn cô vì Lý An An, nhất là bây giờ cô phát triển tốt như thế, Cố Trạch sẽ càng hối hận đến xanh cả ruột.

Nếu như có trưởng thôn Cố xử lý mấy việc này thì cô cũng không cần nghĩ cách đi đối phó với Cố Trạch nữa.

"Chú đã mua nhà ở bên ngoài rồi, đợi nó về, chú sẽ tìm vợ cho nó để nó an ổn sống qua ngày." Dù sao bên cạnh ông ta vẫn còn hai đứa con trai, Cố Trạch không ở đây cũng chẳng sao cả.

Hơn nữa Cố Trạch đã không ở cạnh họ nhiều năm rồi, đừng nói ông ta, đến cả mẹ đám trẻ cũng đã quen, đã buông bỏ chuyện này rồi, bây giờ đếm tiền còn chẳng kịp, làm gì có tâm tư nghĩ tới mấy chuyện này!

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

Bởi vì lại sắp tới vụ thu hoạch khoai tây, Phàn Cao Phong gọi điện thoại cho Lý Trình Trình, hỏi năm nay cô còn muốn mua khoai tây không, nếu muốn, anh ta sẽ sắp xếp người đi thu mua, đương nhiên Lý Trình Trình muốn rồi.

Dù sao Lý Trình Trình cũng đến từ thời đại mà phương tiện thông tin cực kỳ phát triển, cô biết ở đâu có nhiều thứ gì, bây giờ sắp đến mùa hái trà, vì thế Lý Trình Trình bảo Phàn Cao Phong sắp xếp người hoặc đích thân anh ta dẫn người đến mấy nơi nhiều trà, mua sỉ trà cho cô.

Có cả câu kỷ, táo đỏ, hạch đào, ... Chỉ cần dễ dàng vận chuyển, không dễ biến chất cô đều muốn cả.

Cô muốn không ngừng làm phong phú chủng loại của kho vật tư, có như thế kho hàng của cô mới không bị người ta vượt qua, càng không bị người ta thay thế.

Tháng ba, tháng tư, mỗi ngày thôn An Cư đều cực kỳ náo nhiệt bởi vì có nhiều người tới nhà Lý Trình Trình đưa rau dại, còn tại sao không để mọi người đưa thẳng tới kho hàng, lý do là những thứ rau dại này đều cần thu dọn, cần xử lý.

Hơn nữa rau dại nơi nào cũng có, làm gì có ai đến chỗ cô nhập sỉ chứ? Chỉ có thể để ở cửa hàng thực phẩm tươi sống rồi bán dần dần, do đó đương nhiên họ cũng chỉ có thể mang tới chỗ Lý Trình Trình.

Mỗi ngày đến lúc thu mua rau dại, hai người giúp việc đều cực kỳ có mắt nhìn mà qua hỗ trợ, bởi vì tiền lương của họ cao, không làm thêm chút chuyện, họ có cảm giác không chân thực như giẫm trên mây.

Càng làm nhiều họ lại càng thấy chân thực.

Chỉ cần họ làm tốt công việc của mình, Lý Trình Trình sẽ không nói gì, suy cho cùng Lý Trình Trình thích nhân viên chăm chỉ.

Hôm đó mọi người xếp hàng ngoài cổng nhà Lý Trình Trình, trong khi đợi cân, trưởng thôn Cố vui mừng chạy tới, Lý Trình Trình tò mò hỏi: "Trưởng thôn, sao chú kích động thế."

"Có chuyện vui, chuyện tốt bằng trời." Trưởng thôn Cố kích động không thôi, mặt cũng vì thế mà đỏ bừng: "Thôn An Cư chúng ta mở đường rồi, mở đường rồi, đến ngày một tháng năm chính thức được mở đường, đường nối từ thôn An Cư đến bến xe thị trấn, bến xe huyện và cả bến xe trên tỉnh, sáng một chuyến, trưa một chuyến, ngày hai chuyến xe, sau này mọi người ra ngoài tiện hơn nhiều rồi."

"Thật không ạ?" Lý Trình Trình cũng mừng rỡ, cuối cùng cũng mở đường, hơn nữa còn đi thẳng, muốn lên tỉnh thì ngồi một xe là tới, không cần phải bôn ba chuyển tuyến.

"Lý Trình Trình, tất cả phải cảm ơn cháu, nếu như không phải cháu bỏ tiền xây đường, đơn xin mở đường sẽ không được phê duyệt." Trưởng thôn Cố nói, nhờ có Lý Trình Trình, lúc mở họp ông ta còn được thị trưởng chỉ đích danh khen ngợi!

"Con đường này có thể sửa xong, có thể để xe qua lại đều là thành quả do mọi người cùng bỏ vốn, vì thế trưởng thôn không cần cảm ơn cháu, cháu cũng chỉ hy vọng giao thông thuận lợi hơn chút, sau này mọi người ra ngoài cũng tiện hơn."

Cô chỉ chi ra một phần ba phí sửa đường, hai phần ba còn lại đều là do những thôn con đường này đi qua góp vốn, vì thế nếu cảm ơn thì cũng phải cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đồng ý sửa chữa, nếu không chỉ một mình cô bỏ tiền thì con đường này cũng không thể sửa xong.

"Được, vậy chú sẽ không làm lỡ công việc của mọi người nữa, chú đi trước đây." Thấy trong sân nhà Lý Trình Trình, mọi người đều bận rộn, trưởng thôn Cố nói một tiếng rồi rời đi.

***

Bà Điền nói với Ngưu Tiểu Phương: "Tiểu Phương, cháu theo thím đến chỗ Hoàng Tú Tuệ một lát."

"Vâng thưa thím." Ngưu Tiểu Phương nhanh chóng đỡ tay bà Điền, đi về phía nhà Hoàng Tú Tuệ.

Thật ra bà Điền chưa già đến mức cần người đỡ, tuổi tác bà ta còn chưa lớn nhưng bây giờ trong nhà có tiền, bà ta muốn được mọi người tôn trọng như những phu nhân giàu có nên ra ngoài đều để Ngưu Tiểu Phương đỡ mình.

Tới trước cửa nhà Hoàng Tú Tuệ, bà Điền bảo Ngưu Tiểu Phương: "Tiểu Phương, cháu vào nói với Hoàng Tú Tuệ, bảo khi nào Điền Kiến Minh về thì nhắc thằng bé đến chỗ chúng ta ăn cơm."

Ngưu Tiểu Phương buông bà Điền ra, đi đến nhà Hoàng Tú Tuệ, chỉ thấy Hoàng Tú Tuệ đang ngồi trong sân sắp xếp mớ rau dại hôm nay đào về, bởi vì chỗ Lý Trình Trình chỉ thua mua rau dại sạch sẽ gọn gàng, phải sắp xếp lại trước mới có thể mang sang đó cân.

Thấy Ngưu Tiểu Phương tới, Hoàng Tú Tuệ hơi kinh ngạc: "Tiểu Phương, sao cô lại tới đây?"
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 322: Chương 322



Điền Kiến Minh nói với cô ấy, Ngưu Tiểu Phương này là người giúp việc chăm sóc cha mẹ anh ta nên Hoàng Tú Tuệ không suy nghĩ gì nhiều, hơn nữa mời người đến chăm sóc cha mẹ chồng, cô ấy cũng không cần chăm sóc nữa, bản thân có thể thoải mái hơn một chút.

Bây giờ trong nhà có tiền rồi, thuê người giúp việc một tháng mấy chục đồng vẫn có thể thuê được.

"Thím bảo tối nay Kiến Minh qua đó ăn cơm, chị Tú Tuệ, lúc Kiến Minh về, phiền chị nói với anh ấy một tiếng, nếu anh ấy không qua đó, có lẽ thím sẽ tức giận, đến lúc đó trách chị Tú Tuệ không giúp thím truyền lời, thì không tốt lắm đâu." Ngưu Tiểu Phương nói xong thì xoay người ra ngoài.

Lời của Ngưu Tiểu Phương khiến Hoàng Tú Tuệ không thoải mái lắm, một người giúp việc mà dám đe dọa cô ấy, cô ấy bảo không truyền lời giúp bao giờ? Cô ấy còn chưa nói một chữ nào mà Ngưu Tiểu Phương đã cảm thấy cô ấy sẽ không giúp, Ngưu Tiểu Phương dựa vào đâu mà nghĩ cô ấy như thế?

Buổi tối, Điền Kiến Minh đến nhà cha mẹ, ngồi xuống cầm đũa bắt đầu ăn cơm: "Mẹ, mẹ gọi con qua đây ăn cơm là có chuyện gì sao?"

Bà Điền nhìn Ngưu Tiểu Phương rồi nói: "Tiểu Phương, cháu đưa hai đứa bé về phòng nghỉ trước, thím có mấy lời muốn nói với con trai mình."

Ngưu Tiểu Phương gật đầu, kéo Điền Gia Hòa và Điền Gia Miêu rời phòng bếp, đi vào phòng, sắp xếp cho hai đứa bé xong, cô ta tới bên cửa sổ phòng bếp, ngồi xổm nghe ngóng.

Điền Kiến Minh khó hiểu hỏi: "Đám nhỏ còn chưa ăn cơm xong, sao mẹ bảo họ đi rồi? Lẽ nào là Ngưu Tiểu Phương làm việc không ổn, mẹ không muốn để cô ấy ở đây làm việc nữa sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Không phải không tốt mà là cực kỳ tốt, mẹ vô cùng hài lòng." Bà Điền vỗ tay Điền Kiến Minh rồi nói: "Thầy bói tính mệnh cho Tiểu Phương, nói trong đời Tiểu Phương có hai đứa con gái, hai đứa con trai, bây giờ con bé đã có hai đứa con gái rồi, sau này chắc chắn sẽ sinh được con trai, dù cho ai cưới con bé cũng sẽ sinh được hai đứa con trai."

"Mẹ, ý của mẹ là?" Điền Kiến Minh thu tay lại, tiếp tục ăn cơm.

"Trong mệnh của Khả Khả có anh chị em, nhưng mệnh của Hoàng Tú Tuệ lại không có con cái, điều này chứng tỏ con không có con trai đều là do Hoàng Tú Tuệ ngăn cản con, con ly hôn với cô ta rồi cưới Tiểu Phương, để Tiểu Phương sinh cho con hai đứa con trai." Bà Điền nói ra mục đích gọi Điền Kiến Minh về đây ăn cơm.

Nghe đến đây, Điền Kiến Minh nghiêm túc hẳn lên, anh ta nhíu mày nhìn bà Điền: "Mẹ, ai nói với mẹ mấy chuyện này? Thầy bói kia giỏi thế sao, đến cả người ta có sinh được con trai hay không cũng tính ra? Mẹ gọi thầy bói kia qua đây cho con, để ông ta tính hộ con xem con có thể sống đến bao nhiêu tuổi."

"Mẹ nói thật mà, bây giờ nhà chúng ta có tiền rồi, sao không thể có cháu trai để kế thừa? Sau này Khả Khả sẽ gả ra ngoài, nếu như trong nhà không có con trai, bị người ta nuốt hết tài sản thì phải làm sao?"

"Mẹ, mẹ đừng nói chuyện này nữa, con không đồng ý đâu, nửa đời vợ chồng đều là tính kế, làm không tốt, có thể vì con riêng của mình mà tính kế đến chết, huống chi Ngưu Tiểu Phương kia xấu như thế, làm gì đáng để con vứt bỏ vợ con đi cưới cô ta?"

"Với cả Ngưu Tiểu Phương chỉ là người giúp việc chăm sóc cha mẹ, một người giúp việc gả cho ông chủ, mẹ, mẹ cảm thấy hợp lý không? Mẹ không cảm thấy rất rớt giá sao?" Điền Kiến Minh thực sự không biết tại sao mẹ anh ta lại có suy nghĩ này.

Hoàng Tú Tuệ rất tốt, vừa chăm chỉ vừa biết kiếm tiền, kể cả có một cô con gái thì sao nào? Có một cô con gái còn thoải mái hơn, không cần giống nhà người ta, đến già rồi còn phải bán mạng cho con trai, đến lúc đó bọn họ cứ thế dưỡng lão, thoải mái biết mấy.

Bà Điền nghĩ, cũng phải, con trai bà ta muốn tái hôn thật thì sao lại phải tìm một người giúp việc chứa? Tìm một cô chủ nhà giàu môn đăng hộ đối chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Hơn nữa bà ta cũng chẳng hiểu rõ Ngưu Tiểu Phương, nếu như con trai cưới cô ta, sau đó cả nhà họ Ngưu với bảy cô tám dì tới quấn lấy con trai bà ta thì phải làm sao?

Cũng chẳng phải chỉ có mình Ngưu Tiểu Phương sinh được con trai.

Bà Điền lập tức được Điền Kiến Minh làm thức tỉnh, bà ta suýt nữa bị ma xui quỷ khiến rồi.

Ngưu Tiểu Phương bên ngoài thấy bà Điền có dấu hiệu nới lỏng thì sốt ruột, trong khoảng thời gian này, lúc nào cô ta cũng tẩy não bà Điền, thấy bà Điền sắp bị tẩy não thành công rồi, không ngờ bà ta lại vì mấy câu nói của Điền Kiến Minh mà buông bỏ.

Còn có Điền Kiến Minh này nữa, tại sao lại bảo dáng vẻ cô ta xấu xí còn vợ anh ta thì đẹp, đến cả con trai cũng không đẻ được thì đẹp có ích gì.

"Ngưu Tiểu Phương, tôi là ông chủ, cô là người làm, tôi có quyền đuổi việc cô, cô biết chưa hả? Nếu cô không muốn ở đây làm việc kiếm tiền thì có thể dẫn theo bọn trẻ rời đi, nếu không đợi đến khi tôi đuổi cô rồi, cô đừng cảm thấy tôi m.á.u lạnh vô tình." Điền Kiến Minh đẩy song cửa sổ, nói với Ngưu Tiểu Phương đang trốn bên ngoài.

Anh ta bảo mà, sao mẹ anh ta lại biết trong số mệnh của Ngưu Tiểu Phương có hai đứa con trai? Mẹ anh ta sẽ không xem tướng, không bói toán, bây giờ xem ra là tự bản thân Ngưu Tiểu Phương nói ra rồi.

Bà Điền thấy Ngưu Tiểu Phương trốn bên ngoài nghe lén cũng giận lắm, bà ta đuổi ba mẹ con kia đi là vì không muốn để họ biết, nhưng không ngờ tới Ngưu Tiểu Phương lại ở đó nghe lén, may mà Điền Kiến Minh không đồng ý, nếu không thực sự cưới cô ta về, nhà họ còn có ngày lành sao?

Bà Điền đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn vì con trai mình từ chối rồi.

Nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng ra.

Cảm giác lúc này của bà Điền chính là vừa tức giận, vừa thất vọng do bị người mình tin tưởng nhất phản bội.

Mà ánh mắt thất vọng của bà Điền cũng làm trái tim Ngưu Tiểu Phương đập thình thịch, trong nháy mắt, cô ta cảm thấy những chuyện mình làm, những lời mình nói trong khoảng thời gian này giống hệt tên hề nhảy nhót.

"Nếu đã lĩnh lương rồi thì lo mà làm cho tử tế, người giúp việc là người giúp việc, đừng vọng tưởng đến những chuyện không liên quan tới mình." Nói xong Điền Kiến Minh buông song cửa xuống rồi rời đi.

Điền Kiến Minh vừa tới cửa nhà, Điền Khả Khả đã chạy qua: "Cha về rồi ạ!"

Điền Kiến Minh ngồi xổm xuống, bế Điền Khả Khả lên, anh ta cảm thấy con gái cũng tốt mà, không hiểu tại sao mẹ lại giục anh ta đẻ con trai, nhà họ Điền cũng không phải không có con trai, sao có thể vì anh ta không có con trai mà bị cắt đứt hương hỏa chứ?

Chỉ có thể nói ba mẹ anh ta thiên vị anh ta, họ không thích cháu trai của những đứa con khác sinh ra, họ chỉ muốn đợi anh ta sinh con trai.

"Làm xong bài tập rồi cũng không biết đỡ mẹ chút việc, chỉ biết chơi thôi." Điền Kiến Minh bế Điền Khả Khả vào sân nhà mình, sau đó quay người đóng cổng.

Kể từ khi trở về sau đợt Tết, vì nửa năm sau tới trường trung học Thần Quan học, mồng một mỗi tháng, Lý Trình Trình đều quyên góp cho trường một số vật tư, mỗi tháng đều nhận về một tờ giấy chứng minh quyên góp, danh tiếng của cô trong trường trung học Thần Quang đã không ai không biết đến.

Cuối tuần ánh mặt trời xán lạn, gió thổi vi vu, nhiệt độ rơi vào khoảng hai mươi độ, lại đến lúc mặc quần áo loạn cả lên, mặc đồ mùa đông thì nóng mà mặc đồ xuân thì lại hơi lạnh.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 323: Chương 323



Lý Trình Trình cởi áo bông mùa đông, thay trang phục mùa xuân, có điều bên trong trang phục mùa xuân còn có thêm chiếc áo len hồng nhạt, người ta bảo xuân ấm thu lạnh mới không dễ bị cảm, Lý Trình Trình không dám đổi quần áo mùa khác vào lúc này.

Dù sao y học thời đại này kém hơn mấy chục năm sau nhiều, cô không dám lấy mạng mình ra đùa giỡn.

Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, người giúp việc nhanh chóng ra mở cửa.

Lý Trình Trình tò mò nhìn sang, thế mà lại là Hoàng Tú Tuệ và Điền Khả Khả: "Chị Tú Tuệ, chị tới sớm vậy là có chuyện gì sao?"

"Thời tiết tốt thế này, lên núi chơi đi." Hoàng Tú Tuệ mời: "Bây giờ phong cảnh trên núi đẹp lắm, rau dại cũng nở hoa nhiều rồi."

"Đi ngắm cảnh, thả lỏng tâm trạng cũng tốt." Lý Trình Trình cười nói: "Em đi lấy giỏ, nếu đã lên núi thì không thể tay không mà về."

Lý Trình Trình đưa giỏ cho Lý Hiểu Đồng, sau đó ôm Bạch Thiều Quang lên núi, cô nói với hai người giúp việc: "Dì làm xong việc thì lên núi tìm tôi, đến lúc đó chúng ta hái nhiều rau dại một chút, hương vị mấy thứ rau dại kia rất ngon."

"Được." Hai dì gật đầu rồi đi làm việc nhà.

Hôm nay Bạch Đại Sơn đi ra khu đất trước đó ươm mầm cây ăn quả với rau dưa, đợi đến khi trời nóng rồi mới đánh lên thì tỉ lệ sống sẽ cực kỳ thấp, lúc này còn chưa có lưới che nắng như đời sau.

Trên đường lên núi, Hoàng Tú Tuệ nói: "Trình Trình, lát nữa nếu mà em không bế nổi thì để chị bế cho, đứa bé lớn thế này ít cũng phải mười mấy cân rồi, cứ bế mãi sẽ mỏi tay."

"Cảm ơn chị Tú Tuệ, chắc chắn em sẽ không khách sáo với chị Tú Tuệ đâu." Bạch Thiều Quang sắp đầy chín tháng rồi, điều kiện trong nhà tốt, cậu bé cực kỳ khỏe mạnh, nặng hơn đứa bé bình thường tới mấy cân, thỉnh thoảng bế một chút thì không sao nhưng nếu bế mãi thì cánh tay không chịu nổi.

Tới trên núi, Lý Trình Trình vừa nhìn đã thấy hương xuân, cô vội bảo Lý Hiểu Đồng trải chiếc chăn trong giỏ xuống đất, sau đó đặt Bạch Thiều Quang lên chăn: "Hiểu Đồng, Khả Khả, hai đứa ở đây chơi với em trai, đừng chạy lung tung đấy nhé. Lát nữa chị hái quả dại cho hai đứa."

Lý Trình Trình dặn dò rồi hái hương xuân bên cạnh, một khoảnh đất mà có tới mấy cây hương xuân, Hoàng Tú Tuệ ở bên cạnh hỏi: "Trình Trình, lá non này chế biến thế nào? Nhà bọn chị bên kia không có, chị còn chưa được ăn bao giờ!"

Lý Trình Trình vừa kiễng chân hái hương xuân vừa nói: "Đầu tiên đun một nồi nước sôi, cho hương xuân đã rửa sạch vào đun một phút, vớt hương xuân ra cho ráo nước, để nguội rồi cắt thành miếng nhỏ, bỏ trứng gà vào trong bát, thêm vào lượng muối vừa phải rồi khuấy đều, chờ dầu trong nồi nóng thì cho hương xuân vào xào khô, đổ trứng gà đánh tan vào, xào chín, cho thêm gia vị là có thể ăn."

"Ồ, nghe phức tạp thật đấy." Hoàng Tú Tuệ cảm thán.

"Làm từng bước theo trình tự sẽ không thấy phức tạp nữa." Lý Trình Trình vừa cười vừa nói.

"Chị thấy trong sân nhà em có trồng mấy hàng cây này phải không?" Hoàng Tú Tuệ lại nói.

Lý Trình Trình gật đầu: "Bởi vì em thích ăn hương xuân xào trứng gà lắm, vì thế năm ngoái em bảo Đại Sơn lên núi đào mấy cây non về trồng, bây giờ còn chưa nóng lắm, trồng cây non còn có thể sống, chị cũng có thể đào mấy cây về trồng trong sân hoặc là đánh một vài giống cây quả dại trồng trong sân nhà mới mua, như thế năm nào cũng có thể ăn được loại quả mình thích." Có cây hương xuân khá cao, Lý Trình Trình nhảy lên mới với được cành, sau đó kéo xuống rồi hái.

Quá trình hái hương xuân thực sự là giải tỏa áp lực.

Hoàng Tú Tuệ nói: "Nhà trong thành phố chẳng có chút màu xanh của cây cối nào, đánh mấy cây nhỏ qua đó cũng tốt, Trình Trình, chị thấy nhà em nhiều cây như thế, theo em thì chị nên trồng cây gì?"

"Đương nhiên là trồng "tứ đại danh thụ" rồi, nhưng chỗ chúng ta không có cây quý nên trồng một ít cây bình thường là được, cây dâu, cây táo, cây hồng là những cây thường thấy nhất, nhưng mùa hè, lá của cây táo, cây hồng hay có sâu lông, rụng lên người cũng không được nên nếu trồng thì tốt nhất không nên trồng nơi mọi người thường hoạt động."

"Sau đó là anh đào dại, nho núi, kiwi dại, dưa tháng tám, hương vị của mấy loại quả này rất ngon, còn có mận, mặc dù quả mận không ngon lắm nhưng đập dập, trộn với muối và ớt cũng rất tuyệt."

"Còn có cây trà dại, chồi non có thể xao lên pha trà uống, trà nhĩ và trà phao* đều ăn được, mặc dù có vị đăng đắng của lá trà nhưng mùi thơm lắm.

*Trà nhĩ: Búp trà bị biến dị, thịt lá dày lên, có màu xanh nhạt; trà phao: quả trà non bị biến dị, bên trong xốp, bên ngoài có có màu trắng, xanh nhạt, ...

Hoàng Tú Tuệ kinh ngạc: "Nhiều thế á? Mấy thứ này chị phải đi đâu tìm? Chị chẳng biết tí gì, đợi đến lúc kết quả rồi may ra chị mới nhận ra."

Lý Trình Trình cười tươi rói: "Chị không biết cũng chẳng sao cả. Chị cứ bảo ba Khả Khả, chị cần gì, cần bao nhiêu chẳng phải được rồi sao? Đàn ông ấy mà, nên sai thì phải sai, nếu không sức lực không dùng đến sẽ có người khác dùng đó."

Lý Trình Trình đã nghe vài tin đồn về ba của Điền Khả Khả, nhưng dù sao thì cô cũng không phải người trong cuộc, không hoàn toàn hiểu rõ, có điều Hoàng Tú Tuệ không oán giận, phàn nàn gì với cô chứng tỏ hôn nhân của cô ấy vẫn tốt.

Bình thường cằn nhằn, phàn nàn, than thở một chút không làm ảnh hưởng tới đại cục.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù sao thì rất nhiều người đều làm thế.

Hoàng Tú Tuệ gật đầu: "Ừm, đợi bao giờ anh ấy về, chị sẽ bảo anh ấy đánh cây về cho chị."

Thấy bên cạnh còn không ít hương xuân, Hoàng Tú Tuệ cũng nhón chân giúp Lý Trình Trình hái: "Trình Trình, em ăn Thanh Đoàn chưa?"

"Thanh Đoàn á?" Lý Trình Trình kinh ngạc: "Là cái gì thế? Có phải một loại bánh trôi màu xanh to ngang với trứng gà không?"

"Đúng thế." Hoàng Tú Tuệ liên tục gật đầu.

Lý Trình Trình nói: "Em ăn rồi, ngon lắm ạ."

Kiếp trước Lý Trình Trình mua loại bánh trôi xanh đã nguội lúc đi dạo siêu thị, không phải loại nóng mua ở quán bán đồ ăn sáng, cô còn chưa được ăn đồ nóng đâu.

Hoàng Tú Tuệ tới trước mặt Lý Trình Trình, thần thần bí bí nói: "Chị định làm món đó, chị tính trước tiết Thanh Minh, chị sẽ tới ruộng ngắt một ít rau xanh, sau đó làm Thanh Đoàn, đến lúc đó chị lấy cho em một ít nhé."

"Chị Tú Tuệ, nếu muốn làm thì làm nhiều lên chút, để em mua, sau đó phát cho nhân viên xem như phúc lợi, hai ngày này chị có thể bắt đầu làm đi, cũng không cần đợi đến tiết Thanh Minh đâu, chị thấy có đúng không?" Lâu lắm rồi Lý Trình Trình chưa ăn bánh trôi xanh, cô thực sự nhớ hương vị của nó.

"Bên ngoài bánh bao bán một hào một cái, bánh trôi xanh lấy một hào hai cái đi, chị Tú Tuệ, chị thấy sao?" Lý Trình Trình nhướn mày.

Hoàng Tú Tuệ vội xua tay, ngại ngùng nói: "Chỉ dựa vào tay nghề của chị thì làm gì bán đắt thế được, nghe chị, một hào bốn cái, em muốn lấy bao nhiêu?"
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 324: Chương 324



Kể cả bán một hào bốn cái, Hoàng Tú Tuệ cũng có thể kiếm được không ít, bởi vì một cân gạo nếp làm được hai chục chiếc, nếu dùng bột gạo nếp và bột gạo trộn lẫn lại với nhau, số lượng Thanh Đoàn làm ra cũng được nhiều hơn một chút.

Lý Trình Trình nghĩ một lát rồi nói: "Em lấy mười nghìn cái trước đi! Bắt đầu từ ngày mai chị có thể làm rồi, làm được bao nhiêu thì em tặng bấy nhiêu, em định phát cho mỗi nhân viên mười cái trước, sau đó phát cho học sinh của mấy ngôi trường em tài trợ mỗi người mười cái, nếu không đủ em sẽ bảo chị sau."

Nghe đến đó, Hoàng Tú Tuệ giật mình trợn mắt, có điều cô ấy cũng không nói gì thêm, Lý Trình Trình muốn bao nhiêu thì cô ấy làm bấy nhiêu là được rồi, cô ấy làm không kịp thì tìm người bên nhà mẹ làm giúp, đến khi ấy cứ thanh toán theo số lượng là xong.

Đương nhiên Lý Trình Trình cũng biết một mình Hoàng Tú Tuệ không hoàn thành được nhiệm vụ này, chắc chắn cô ấy sẽ tìm người nhà hỗ trợ, cứ coi như cô gián tiếp giúp đỡ người nhà họ Hoàng vậy.

Một lát sau hai người giúp việc lên núi, Lý Trình Trình bảo một người chăm sóc Bạch Thiều Quang, còn người kia giúp cô hái rau dại trên mặt đất, Lý Trình Trình không dám để bọn họ hái mấy thứ mọc trên cây cao.

Dù sao tuổi tác hai người cũng lớn cả rồi, leo lên cao nếu ngã xong bị thương thì phải làm sao? Mặc dù cô có tiền, chịu trách nhiệm nổi nhưng cô không thể giúp người ta giảm bớt nỗi đau thể xác.

Vì thế có thể tránh bị thương thì cứ tránh.

Đợi gùi được chất đầy, mọi người xuống núi ngay, Lý Trình Trình nói với Hoàng Tú Tuệ: "Chị Tú Tuệ, bây giờ em về nấu trứng gà xào hương xuân, chị qua học đi, sau này tự mình làm thử xem.

"Được." Hoàng Tú Tuệ vui vẻ đồng ý.

Về đến nhà, người giúp việc trông Bạch Thiều Quang, Lý Trình Trình ra giếng xách nước, sau khi rửa sạch hương xuân, cô tới phòng bếp xử lý, làm xong, Lý Trình Trình lấy bát múc cho Hoàng Tú Tuệ một ít: "Chị Tú Tuệ, chị nếm thử xem, nếu cảm thấy ăn được thì sau này tự mình làm."

"Cảm ơn em." Hoàng Tú Tuệ nhận bát đũa, gắp một miếng đưa vào miệng, trong trứng gà có hương xuân thái nhỏ, hai mùi thơm trộn lại với nhau, đúng là rất ngon, Hoàng Tú Tuệ vội đút cho Điền Khả Khả một ít.

Lý Trình Trình lấy ra bốn cái bát, chia trứng gà xào hương xuân cho Lý Hiểu Đồng, Điền Khả Khả và hai người giúp việc mỗi người nửa bát, tất cả mọi người đều khen ngon.

Lý Trình Trình thực sự rất muốn trồng thật nhiều hương xuân, có như thế đợi khi già rồi, giao hết tài sản trong tay cho con cái xử lý, cô với Bạch Đại Sơn dựa vào hương xuân để dưỡng già cũng ổn, quả đúng là sung sướng mà.

Cũng không biết đến bao giờ mới được sống cuộc sống dưỡng lão như thế.

Do phía Lý Trình Trình muốn số lượng Thanh Đoàn lớn, Hoàng Tú Tuệ nhờ nhà mẹ đẻ làm cùng mình, làm được bao nhiêu thì đưa tới cho cô ấy bấy nhiêu, mà cô ấy cũng bắt đầu làm.

Lý Hiểu Đồng và Điền Khả Khả ăn trứng gà xào hương xuân xong thì muốn đi chơi, kết quả vừa mới mở cửa, Lý Hiểu Đồng đã sững người ra.

Thấy hai người đàn ông đứng ngoài cửa, Điền Khả Khả không biết chuyện gì xảy ra vì cô bé chưa từng gặp hai người họ.

Hà Kiến Nghiệp và trợ lý vào sân, trợ lý vội xoay người đóng cửa lại, Điền Khả Khả giang tay chắn trước mặt Lý Hiểu Đồng: "Các người là ai? Các người muốn làm gì?"

"Cô bé có lòng cảnh giác mạnh đấy, nhớ kỹ sau này đối mặt với người lạ cũng phải cảnh giác, cẩn thận như thế nhé." Hà Kính Nghiệp nói.

Lý Hiểu Đồng kéo tay Điền Khả Khả: "Đây là cha tớ."

Lúc này Điền Khả Khả mới phản ứng lại được, cô bé ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, vừa rồi cháu tưởng các chú là người xấu."

"Không sao." Hà Kiến Nghiệp nói rồi nhìn trợ lý, trợ lý lấy kẹo sữa thỏ trắng trong túi ra đưa Điền Khả Khả: "Cô bé, có thể mời cháu về nhà trước không? Các chú có chuyện muốn nói với Hiểu Đồng."

"Cảm ơn ạ." Điền Khả Khả nhận kẹo rồi mở cửa ra ngoài.

Lý Trình Trình sắp xếp lại hương xuân để bữa tối ăn ra đĩa, vừa ra ngoài cô đã nhìn thấy Hà Kiến Nghiệp đứng trong sân, cô cũng nhìn thấy cánh tay băng bó của anh ấy, cô vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi han: "Đồng chí Hà, anh bị thương sao?"

"Vết thương nhỏ thôi, không sao cả, hai năm qua làm phiền cô rồi." Từ sau khi rời đi, anh ấy đã không gặp Lý Hiểu Đồng hơn hai năm rồi, qua mấy tháng nữa, Lý Hiểu Đồng cũng học lên đến cấp hai.

Có điều Lý Hiểu Đồng đi học sớm hơn người khác một chút nên dù có học cấp hai thì cô bé vẫn nhỏ tuổi.

"Đồng chí Hà, mọi người vào ngồi đi! Ngồi xuống rồi từ từ trò chuyện." Lý Trình Trình nói.

Vào đến phòng khách, nhìn đứa bé trong tay người giúp việc, Hà Kiến Nghiệp kinh ngạc: "Không ngờ tới con hai người đã lớn vậy rồi, xem ra thời gian tôi rời đi dài thật đấy."

Lý Trình Trình đón lấy Bạch Thiều Quang, bảo người giúp việc đi nấu cơm, dù sao thân phận của Hà Kiến Nghiệp cũng đặc thù, không thể để quá nhiều người biết kẻo thân phận thực sự của Lý Hiểu Đồng bị người khác phát hiện, suy cho cùng vẫn còn một người phụ nữ yêu Hà Kiến Nghiệp ở đây!

Một người phụ nữ vì Hà Kiến Nghiệp mà lớn tuổi đến vậy, trong lòng cũng trở nên b*nh h**n từ lâu.

Nếu không sao hai năm trước Lý Hiểu Đồng lại bị bắt cóc chứ?

Trợ lý của Hà Kiến Nghiệp đặt đồ lên bàn: "Đồng chí Lý Trình Trình, đây đều là đồ anh Hà mang đến cho mọi người."

Hà Kiến Nghiệp ngượng ngùng nói: "Thực ra trước đó trợ lý bên này đã nói chuyện cô mang thai cho tôi biết, chỉ có điều lần này về đây, không nhớ tới chuyện này nên chưa chuẩn bị quà cho đứa nhỏ, để mai tôi bảo trợ lý mua thêm quà cho bé con."

Lý Trình Trình vừa cười vừa nói: "Không cần, đứa bé còn nhỏ, không cần quà cáp gì, đồng chí Hà có thể về thăm Hiểu Đồng, có thể khỏe mạnh đã là món quà tốt nhất cho chúng tôi rồi, bởi vì có các anh gánh vác trọng trách phía trước, cuộc sống của mọi người mới ngày càng tốt đẹp."

Bất kể là quân nhân bảo vệ tổ quốc hay là nhân viên nghiên cứu khoa học một lòng nghiên cứu đều là người vĩ đại nhất, đáng yêu nhất, vì có họ mọi người mới có được cuộc sống như vậy.

Nghĩ đến cảnh mình vừa nhìn thấy trên đường, Hà Kiến Nghiệp cảm thấy là lạ: "Không ngờ hai năm qua thôn An Cư lại phát triển nhanh đến vậy, nhà tầng xây rồi, đường cũng mở xong, đồng chí Lý Trình Trình, cô giỏi thật đấy."

Hà Kiến Nghiệp để một trợ lý lại bên này để bảo vệ Lý Hiểu Đồng, đương nhiên anh ấy hiểu rõ chuyện thôn An Cư, anh ấy thực sự bội phục nữ đồng chí trẻ tuổi này, vừa có đầu óc thông minh, vừa có năng lực kiếm tiền.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình cười ngượng ngùng, thực ra cô chẳng làm gì cả, mọi chuyện đều là người khác làm, cô chỉ phụ trách ra lệnh thôi.

Nếu chuyện gì cũng tự nghĩ tự làm, cô sẽ chẳng hoàn thành nổi một việc chứ đừng nói là làm được nhiều chuyện thế.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 325: Chương 325



Bạch Đại Sơn về, thấy Hà Kiến Nghiệp tới cũng hơi ngạc nhiên, nếu không phải tháng nào trợ lý Hà Kiến Nghiệp cũng đưa tiền tới đây, anh đã nghi ngờ có phải Hà Kiến Nghiệp quên mất anh ấy còn một đứa con gái hay không.

Có điều nghề nghiệp của anh ấy đặc thù, công việc bận rộn, điều này cũng có thể hiểu được.

"Đồng chí Hà, anh bị thương có nghiêm trọng không?" Bạch Đại Sơn đi qua, lo lắng hỏi han.

"Không nghiêm trọng lắm." Hà Kiến Nghiệp lắc đầu: "Đồng chí Bạch, cảm ơn hai năm qua mọi người đã chăm sóc và dạy dỗ Hiểu Đồng, Hiểu Đồng được hai người nuôi dạy rất tốt, nếu như đi theo tôi, con bé sống cuộc sống bình thường cũng thành vấn đề, không thể được bồi dưỡng tốt như thế."

Anh ấy là người đàn ông độc thân, cơ bản toàn ăn ở trong phòng thí nghiệm, đến cả ký túc cũng ít khi quay về, nếu Hiểu Đồng đi theo anh ấy chắc chắn sẽ bất lợi cho quá trình trưởng thành của cô bé.

Mời một người đến chăm sóc cô bé cũng sẽ có rủi ro lớn, bởi vì người kia dễ bị đối thủ mua chuộc hay gì đó, vẫn nên để Lý Hiểu Đồng sống cạnh gia đình bình thường sẽ tốt hơn, sự thật chứng minh, quyết định của anh ấy là đúng.

Mặc dù không thể ở cạnh con gái, để con gái sống xa mình, không có tình cảm nhưng nếu con gái bình an, khỏe mạnh lớn lên, anh ấy không để ý việc già rồi không người chăm sóc.

Đợi anh ấy già rồi, anh ấy sống trong trại dưỡng lão hoặc bệnh viện dưỡng lão cũng được, chỉ cần Hiểu Đồng thỉnh thoảng đến thăm anh ấy là tốt rồi.

Bạch Đại Sơn vào phòng thay bộ quần áo sạch sẽ rồi ngồi xuống bên cạnh Lý Trình Trình, anh bế Bạch Thiều Quang qua, cười với Hà Kiến Nghiệp: "Hiểu Đồng rất ngoan, chúng tôi không phí quá nhiều tâm sức, hơn nữa lúc chúng tôi bận, con bé còn có thể giúp chúng tôi chăm sóc em trai."

Bạch Đại Sơn không muốn Hà Kiến Nghiệp vì chuyện này mà ngại, bọn họ chỉ cung cấp chỗ ở cho Hiểu Đồng mà thôi! Hơn nữa đôi khi Hiểu Đồng còn có thể giúp đỡ họ nữa!

Hà Kiến Nghiệp xoa đầu Lý Hiểu Đồng: "Hiểu Đồng, ở đây nhất định phải nghe lời chị, chuyện chị không cho con làm, con không được làm, nơi nào chị không cho con đi, con cũng không được đi."

Lý Hiểu Đồng ngoan ngoãn gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi! Con nhất định sẽ nghe lời chị mà."

Lý Trình Trình là người đối xử với cô bé tốt nhất thế giới, còn tốt hơn cả cha nữa, chắc chắn cô bé sẽ nghe lời chị, tuyệt đối không làm chị giận, hơn nữa cô bé cứ nhìn thấy Lý Trình Trình là lại có cảm giác kỳ lạ, giống như cô bé từng gặp Lý Trình Trình ở đâu đó nên mới có cảm giác thân thiết lạ lẫm đến vậy.

Cảm giác thân thiết này chỉ có mình Lý Trình Trình mang lại cho cô bé, đến cả cha cô bé cũng không khiến cô bé có cảm giác ấy!

Những người nhà họ Hà càng không thể, thứ duy nhất họ mang lại cho Lý Hiểu Đồng là sự uất ức và bất công.

Người giúp việc làm xong cơm tối thì tới gọi mọi người đi ăn, ăn uống xong, Hà Kiến Nghiệp và trợ lý rời đi ngay, trước đó anh ấy mua cho Lý Hiểu Đồng hai căn nhà trên thị trấn, còn để một trợ lý ở đây để trợ lý thu xếp phòng ở cẩn thận, bọn họ xách túi vào là có thể ở được.

Tối đó, chờ Lý Hiểu Đồng tắm rửa xong xuôi, Lý Trình Trình gọi cô bé vào phòng, mở những thứ trợ lý mang tới đây: "Hiểu Đồng, đồ cha em mua cho em này, mau tới xem đi."

Hà Kiến Nghiệp bận rộn quên mất chuyện Lý Trình Trình đã sinh con, đương nhiên cũng không nhớ mua đồ, cho nên đồ của trẻ con ở đây đều là của Lý Hiểu Đồng.

Lý Hiểu Đồng vui vẻ chạy qua nhưng cô bé không đi lục túi mà chờ Lý Trình Trình lấy hết đồ ra đặt lên giường, cô bé mới xem hết một lượt, bút chì, cục tẩy, thước kẻ, hộp bút, sách vở, quần áo, giày dép, ... Tất cả đều là thứ mà khi đi học cũng như lúc sinh hoạt cần dùng.

Có lẽ Hà Kiến Nghiệp hy vọng con gái làm bất kỳ chuyện gì khi nhìn thấy đồ anh ấy mua đều có thể nhớ tới người cha này.

Lý Trình Trình nói: "Hiểu Đồng, cầm đồ về phòng cất cẩn thận, giữ lại rồi dùng dần."

Hà Kiến Nghiệp mua không ít, đủ để Lý Hiểu Đồng dùng cả năm, trong vòng một năm, những thứ này cũng không hỏng, không cần cất trong sơn động, để ở phòng Lý Trình Trình cũng tiện cho cô bé dùng.

Cho Bạch Thiều Quang ăn xong, Lý Trình Trình giao bé con cho Bạch Đại Sơn rồi để Bạch Đại Sơn trông cậu bé còn cô dựa đầu vào giường, bắt đầu đọc sách, mấy tháng nữa cô sẽ tới trường trung học Thần Quang báo danh.

Nếu muốn chen ngang, chắc chắn phải thông qua kỳ khảo hạch mới được, nếu không sao hiệu trưởng có thể đồng ý để cô chen lớp?

Sách giáo khoa của thời này khác với đời sau nên cô cũng không quá tự kiêu kẻo cuối cùng tự mình vả mặt mình thì mất thể diện lắm, vì thế cô chỉ cần cù bù khả năng, cố gắng học tập, hơn nữa có vài kiến thức không phải bản chỉnh sửa như đời sau, kiểm tra theo thời đại này, cô không thể để sơ suất ở chỗ đơn giản, bị trừ điểm như thế thì thiệt quá.

Kiểu như trời đưa trọng trách cho nhân tài, rốt cuộc là nhân hay người đây? Lý Trình Trình nhớ rõ lúc cô còn đi học là nhân tài nhưng sau này học sinh lại được dạy là người tài.

Mặc dù không khác nhau nhiều lắm nhưng nếu viết sai liệu có bị trừ điểm hay không?

Chuyện này ai dám nói chắc?

Vì thế Lý Trình Trình xem cực kỳ cẩn thận, có một vài quyển cô đọc từ đầu đến cuối rồi lại đọc từ cuối lên đầu.

Sau khi Bạch Thiều Quang ngủ thiếp đi, Bạch Đại Sơn đặt cậu bé lên chiếc giường nhỏ cạnh giường lớn, sau đó tới cạnh Lý Trình Trình, dựa vào người cô, Lý Trình Trình nghiêng đầu nhìn anh: "Anh thực sự không định chen lớp để đi học với em sao? Bây giờ còn chưa hạn chế tuổi tác, nếu đợi đến sau này hạn chế tuổi tác rồi, anh có muốn đi học cũng không còn kịp nữa."

Trước đó cô cũng hỏi anh nhưng anh không có suy nghĩ đó.

Bạch Đại Sơn đưa tay ôm Lý Trình Trình, để cô dựa vào vai mình rồi nghiêm túc nói: "Anh đã đến tuổi này rồi cũng chẳng còn suy nghĩ muốn đi học nữa, nhận được mặt chữ là ổn rồi, vợ cứ học cho giỏi, tranh thủ để nhà họ Bạch chúng ta có một sinh viên đại học, thay đổi phong thủy nhà họ Bạch chúng ta luôn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Năm nay anh ba mươi mốt tuổi rồi, để anh ngồi học cùng một đám thiếu niên trong phòng học, anh không tiếp thu nổi, hơn nữa anh cũng qua tuổi đọc sách rồi, lúc mười mấy tuổi, đúng là anh muốn đi học vì đi học có thể trở nên nổi bật, có thể ăn đồ ăn được sản xuất, có thể cải thiện điều kiện trong nhà.

Sau này cha mẹ qua đời, anh gánh vác trách nhiệm chăm sóc các em, anh không còn ý định kia nữa.

Đi học là để mình có cuộc sống tốt hơn, có tương lai tốt hơn, anh cực kỳ hài lòng với thời điểm hiện tại, thực ra bây giờ cuộc sống của anh đã đạt tới đỉnh cao mà một số người dành cả đời cũng không đạt tới được.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 326: Chương 326



Lý Trình Trình cười: "Em chỉ muốn hỏi anh thôi, anh tưởng em muốn đi học thật sao? Mặc dù có người giúp việc nhưng sản nghiệp của chúng ta, con cái của chúng ta chắc chắn cần có một người đích thân chăm nom mới được, anh có muốn làm bạn học cùng lớp của em cũng không được."

"Không thể làm bạn cùng lớp nhưng chúng ta có thể làm vợ chồng chung chăn chung gối mà!" Bạch Đại Sơn cầm sách giáo khoa trong tay Lý Trình Trình qua, sau đó đặt lên trên bàn.

Lý Trình Trình buồn cười nhìn anh, hừ, đàn ông ấy à, chỉ ảnh hưởng đến tốc độ xuất kiếm của cô thôi.

Xế chiều ngày hôm sau, Hoàng Tú Tuệ bắt đầu đưa Thanh Đoàn đã hấp chín cho Lý Trình Trình, may mà từng viên đều được tách ra bọc kỹ, nếu không Lý Trình Trình tách Thanh Đoàn cũng là một chuyện phiền toái bởi vì Thanh Đoàn cực kỳ dẻo, lại còn dễ bị dính lại với nhau nữa.

Mà dùng giấy dầu bọc vào cũng tiện mang theo tặng cho mọi người.

Trước đó Hoàng Tú Lan đã nói với Lý Trình Trình, Bạch Vân Sơn có ý định mua xe máy, sau khi Hoàng Tú Lan nói không lâu thì Bạch Vân Sơn lái xe máy vào thôn An Cư.

Lái vào trong thôn, cái tiếng ầm ầm kia sắp làm điếc lỗ tai người ta, Lý Trình Trình cũng không ngờ tiếng nổ xe máy lại to như thế, chẳng kém cạnh tiếng xe đời sau là bao nhiêu.

Lý Trình Trình không thích ồn ào nhưng đứa bé sắp đầy mười tháng lúc nào cũng ngập tràn lòng hiếu kỳ với mọi thứ, vì thế Lý Trình Trình chỉ ôm Bạch Thiều Quang đứng trước cửa nhìn Bạch Vân Sơn lái xe.

"Vân Sơn, tự em lái về à?" Lý Trình Trình hiếu kỳ hỏi.

Bạch Vân Sơn đang hưng phấn nói cho người khác nghe về chiếc xe, nghe Lý Trình Trình hỏi, cậu ta gật đầu: "Tự em lái về đấy, em học mấy ngày ở chỗ bán xe, nếu không em đã mua về đây từ lâu rồi."

"Em giỏi lắm." Lý Trình Trình giơ ngón cái với cậu ta: "Tốc độ của xe máy nhanh hơn xe đạp nhiều, sau này em phải cẩn thận một chút, lái xe không đúng quy tắc, người thân hai hàng lệ lăn, em hiểu không hả?"

Lý Trình Trình sợ Bạch Vân Sơn đua xe gì đó, dù sao bây giờ cậu ta cũng là người có vợ, không thể để vợ lo lắng sợ hãi, nếu là trước kia chỉ có mình cậu ta, cậu ta lái thế nào cũng chẳng ảnh hưởng đến người khác.

Bạch Đại Sơn từ ngoài ruộng về, thấy Bạch Vân Sơn ở trước cửa khoe khoang xe máy, anh chỉ nói bốn chữ não có vấn đề, ở nông thôn, cũng chẳng đi đến đâu, sao phải mua cái đồ đắt như thế?

Đúng là vung tay quá trán.

Lý Trình Trình vỗ Bạch Đại Sơn một cái rồi vừa cười vừa nói: "Có tiền không tiêu, để ở nhà cho chuột gặm à? Tiền tiêu hết rồi thì kiếm về thôi! Lúc sống không hưởng thụ, trải nghiệm điều tốt đẹp, c.h.ế.t rồi còn có cơ hội sao?"

Chỉ cần Bạch Vân Sơn không bay cao quá, không làm chuyện có lỗi với vợ, với gia đình, tiêu chút tiền thì đã sao?

Mỗi người đều có sở thích, hứng thú, trước đây vừa nghèo vừa khổ, chỉ muốn ăn no, làm gì có sở thích gì đâu, bây giờ điều kiện tốt lên rồi, thứ người ta theo đuổi cũng nhiều lên, nếu đã có điều kiện đó thì sao phải để bản thân ấm ức?

Lý Trình Trình tò mò hỏi: "Đại Sơn, anh có muốn mua không? Em tặng anh một chiếc nhé, chúng ta quen nhau mấy năm, hình như em chưa tặng anh món quà chính thức nào."

"Em tặng anh còn chưa đủ nhiều sao?" Bạch Đại Sơn hơi kinh ngạc: "Thiên hạ này em là tốt nhất, gia sản lớn thế này, còn có con trai bảo bối, trên thế giới này có ai hạnh phúc giống anh sao? Chẳng cần làm gì cũng gặt hái được nhiều như thế?"

Bạch Đại Sơn cảm thấy những thứ mình làm hoàn toàn không thể so sánh với những gì Lý Trình Trình làm.

"Ai bảo anh không làm gì cả? Anh quên tiền vốn khởi nghiệp của chúng ta đều do chúng ta bày sạp kiếm về sao? Anh quên anh giúp đỡ và ủng hộ em à? Nếu như là người đàn ông khác, người ta sẽ chỉ đè ép em, chỉ nói em suy nghĩ kỳ lạ, như thế em cũng chẳng có cách nào khiến sự nghiệp trở nên lớn mạnh thế này." Lý Trình Trình thực lòng cảm ơn Bạch Đại Sơn, có thể nói cô có được ngày hôm nay hoàn toàn không thể tách khỏi sự ủng hộ của anh.

Nếu là người khác, họ sẽ đè đầu cưỡi cổ vợ, không thể đồng ý để vợ kiếm tiền.

Bạch Đại Sơn cởi chiếc áo ngoài bẩn thỉu ra, đưa cho Lý Trình Trình, sau đó bế bé con mập mạp từ trong lòng Lý Trình Trình ra, Lý Trình Trình duỗi tay ôm eo Bạch Đại Sơn, vừa đi vừa nói: "Đại Sơn, em thực sự muốn tặng anh một món quà, anh nói xem, anh muốn gì nào, muốn xe tải hay ô tô? Mặc dù em không có danh ngạch mua sắm nhưng em có thể đưa tiền để bà nội Trình Tuyết Dương mua!"

Cô cũng muốn trải nghiệm cảm giác thú vị của phú bà bao nuôi trai xinh, mặc dù chồng cô đã chẳng còn là trai xinh nữa.

Bạch Đại Sơn nghiêng đầu nhìn Lý Trình Trình, trong mắt lóe lên chút gian xảo: "Vợ, em thực sự muốn tặng anh gì đó sao?"

Lý Trình Trình gật đầu: "Vâng ạ."

Dù sao cô cũng có tiền mà.

"Anh muốn gì cũng được thật à?" Bạch Đại Sơn nhìn chằm chằm Lý Trình Trình, trong mắt lóe lên vẻ nóng lòng muốn thử đầy kỳ quặc.

Lý Trình Trình gật đầu.

"Nếu vợ đã bảo cái gì cũng được thì anh muốn vợ." Bạch Đại Sơn nghiêm túc nói.

Lý Trình Trình nghe xong không nhịn được đập vào cánh tay anh, Bạch Đại Sơn nói tiếp: "Anh nói là hành động."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình nhéo hai cái vào cánh tay anh rồi bước nhanh vào nhà, cái người này chẳng có phút nào đứng đắn cả.

Bạch Vân Sơn ở cách vách vỗ vị trí phía sau xe máy, lớn tiếng hô: "Tú Lan, mau lên đây, anh chở em đi hóng gió, anh chở em lên huyện, lên tỉnh dạo một vòng, tốc độ của xe máy nhanh lắm, chúng ta có thể quay về nhanh thôi."

Thấy dáng vẻ đắc ý của Bạch Vân Sơn, Hoàng Tú Lan hơi cạn lời nhưng tiền do Bạch Vân Sơn kiếm về, cô cũng không có tư cách nói này nói nọ: "Chờ chút, em về lấy túi đã."

Hoàng Tú Lan về phòng lấy cái túi bình thường mình hay đeo, trong đó có tiền, nếu đã ra ngoài, không mang theo chút tiền sao được? Lỡ đâu nhìn trúng thứ gì đó muốn mua ở ngoài kia thì sao?

Cầm túi, khóa cửa xong, Hoàng Tú Lan ngồi sau Bạch Vân Sơn, nhờ có sự giúp đỡ của Vương Đức Hải, cô ấy mới ngồi lên xe được.

Bạch Vân Sơn vỗ lưng cô ấy: "Tú Lan, ôm anh chặt vào không ngã đấy."

"Vâng." Trong ánh mắt ngưỡng mộ của thôn dân, Hoàng Tú Lan ngượng ngùng đưa tay ôm eo Bạch Vân Sơn, áp hai má vào lưng cậu ta.

Sau đó bên tai là tiếng gió gào thét, gió không ngừng thốc vào mũi, Hoàng Tú Lan cảm thấy bản thân sắp không thở nổi, cô vội chôn mặt vào lưng Bạch Vân Sơn.

Hoàng Dĩ Đồng bế con gái đứng vệ đường, nhìn Bạc Vân Sơn đi nhanh như gió, cô ta lại không kìm chế được đem lòng yêu cậu ta.

Mấy năm trước, lúc còn là con gái, cô ta yêu thầm Bạch Vân Sơn, nếu biết trước nhà họ Bạch sẽ có ngày thành đạt thế này, nói thế nào cô ta cũng không gả cho cái người nghèo rớt Chu Phi Dực kia.

Nhưng cảnh ngộ của Liễu Lệ Hoa khiến Hoàng Dĩ Đồng chùn bước, cô ta sợ kết cục của Liễu Lệ Hoa chính là kết cục của mình, bây giờ trong nhà cũng khấm khá, cuộc sống dễ chịu, cô ta muốn sống thật tốt.

Bạch Vân Sơn trở Hoàng Tú Lan lên trấn trên rồi tới huyện, dọc đường phi nhanh như chớp, không biết đã làm bao nhiêu người chú ý, trong lòng Bạch Vân Sơn cũng cực kỳ thỏa mãn, từ nay về sau, cậu ta không còn là thằng nhà quê bị xem thường nữa.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 327: Chương 327



Hoàng Tú Lan thấy Bạch Vân Sơn lái xe và một khu rừng, cô ấy vỗ vai cậu ta đầy khó hiểu: "Bạch Vân Sơn, anh dẫn em tới nơi này làm gì?"

Bạch Vân Sơn dừng xe lại, ôm Hoàng Tú Lan từ phía sau lên đằng trước, sau đó nghiêm túc nhìn cô ấy: "Tú Lan, sau này anh sẽ tiếp tục cố gắng, tiếp tục kiếm tiền để em trải qua cuộc sống tốt hơn."

Hoàng Tú Lan vắt tay qua vai Bạch Vân Sơn, cười nói: "Em tin tưởng anh."

"Tú Lan..." Bạch Vân Sơn ghé sát qua, hôn lên môi Hoàng Tú Lan, một lúc lâu sau cậu ta còn muốn làm vài động tác khác, Hoàng Tú Lan bị dọa tới vội vàng ngăn lại: "Ở cái vùng hoang vu hẻo lánh này, anh muốn làm gì hả? Nếu như bị người ta nhìn thấy là hai ta c.h.ế.t chắc đấy."

Đàn ông đúng thật là, chẳng phân biệt thời gian, hoàn cảnh gì cả, bất cứ khi nào, bất kỳ nơi đâu cũng có thể nổi hứng được.

"Thì vì nơi này hoang vu hẻo lánh nên mới không có ai đó, Tú Lan, em yên tâm đi, có chuyện gì, anh gánh..."

Sau một lúc kinh hồn bạt vía, không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Hoàng Tú Lan mới yên lòng, cô ấy mím môi oán trách Bạch Vân Sơn, Bạch Vân Sơn hãy còn thòm thèm, hôn cô ấy thêm lát nữa rồi mới thắc mắc: "Tú Lan, em nhìn anh làm gì?"

"Bạch Vân Sơn, sau này anh sẽ đưa người phụ nữ khác đi làm những chuyện này sao?" Bây giờ Bạch Vân Sơn có xe máy rồi, đi đâu cũng tiện, nếu muốn phản bội cô ấy thực sự rất dễ, hơn nữa cậu ta có xe máy, biết bao cô gái muốn nhào vào người cậu ta kìa...

"Tú Lan, em nói gì thế? Trước đây chưa kết hôn anh đã không làm những chuyện kia, bây giờ kết hôn rồi, có vợ, có gia đình rồi, sao anh lại làm ra chuyện như thế được? Anh chăm lo cho gia đình thế nào em còn chưa biết sao?" Bạch Vân Sơn thực sự không biết sao Hoàng Tú Lan lại có suy nghĩ như thế.

Nếu anh là người đàn ông giỏi tán tỉnh phụ nữ, sao có thể không tìm được cả vợ đây?

Hoàng Tú Lan duỗi tay ôm vai Bạch Vân Sơn: "Nhưng trước đây anh không có tiền, anh muốn làm mấy chuyện kia, mấy cô ấy chẳng có lợi ích gì cả, đương nhiên sẽ không đồng ý, bây giờ anh có tiền rồi, mọi người đều muốn kiếm chỗ tốt từ phía anh, nếu anh muốn làm mấy chuyện kia thì đơn giản lắm."

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy Bạch Vân Sơn khấm khá lên, Hoàng Tú Lan vừa vui lại vừa lo lắng, vui là vì điều kiện trong nhà càng ngày càng tốt, cuộc sống ngày càng suôn sẻ, lo lắng là vì những người phụ nữ khác cứ nhìn chằm chằm vào vị trí của cô ấy, thi nhau tranh chỗ của cô ấy.

Khoảng cách giữa cô ấy và Bạch Vân Sơn thực sự quá lớn, khoảng cách lớn như thế khiến cô ấy rất không có cảm giác an toàn, cô ấy hy vọng bản thân có thể mạnh mẽ như Lý Trình Trình, mạnh mẽ đến mức không sợ gì cả.

Không sợ chồng không thích mình, càng không sợ chồng thay lòng đổi dạ ra ngoài làm bậy.

Bạch Vân Sơn nhéo mũi Hoàng Tú Lan: "Tú Lan, em nghĩ lung tung gì thế? Em là người vợ anh cưới hỏi đàng hoàng, nếu như không thích em, sao anh lại cưới em? Nếu đã cưới em rồi, đương nhiên anh sẽ đối xử với em thật tốt, anh còn sợ em đi theo chị dâu làm ăn, càng ngày càng mạnh mẽ, ngày càng quen biết nhiều người, tầm nhìn ngày càng rộng mở, đến lúc đó em hối hận vì phải gả cho người đàn ông thô kệch như anh đây này. Anh có tài đức gì mà có thể cưới được người vợ tốt như em, sao anh lại không trân trọng, ngốc nghếch làm loạn bên ngoài?"

"Thật không?" Hoàng Tú Lan không dám tin nên hỏi lại.

"Đương nhiên là thật rồi." Bạch Vân Sơn gật đầu thật mạnh: "Nếu em không tin anh, về nhà anh sẽ viết một bức thư đảm bảo giống anh cả, nếu anh phản bội em, anh sẽ ra đi tay trắng, tất cả mọi thứ trong nhà đều để lại cho em, như thế chắc là em yên tâm rồi nhỉ?"

"Anh trai, chị dâu làm thế thật sao?" Hoàng Tú Lan kinh ngạc không thôi, không ngờ tới Bạch Đại Sơn lại thích Lý Trình Trình như thế, thích đến mức cam tâm tình nguyện từ bỏ mọi thứ.

"Còn có thể giả được sao?" Bạch Vân Sơn kích động không thôi: "Nhà người khác thế nào thì anh không biết nhưng nhà họ Bạch bọn anh tuyệt đối không có người đàn ông lòng lang dạ sói đó."

Từ bé họ đã ngâm mình trong khổ cực, hiểu rõ tất cả mọi thứ có được hiện giờ không dễ dàng, đương nhiên họ sẽ biết trân trọng hơn người khác.

"Tú Lan, bây giờ có xe máy rồi, sau này anh có thể đưa em đi làm, như thế em không cần vất vả đạp xe nữa." Bạch Vân Sơn nghiêm túc nói.

Hoàng Tú Lan không ngờ Bạch Vân Sơn mua xe máy lại là vì mình.

Hai người ở trong rừng một lúc, Bạch Vân Sơn chở Hoàng Tú Lan lên huyện, nhìn thấy cửa hàng trang sức trong tiệm, cậu ta dẫn Hoàng Tú Lan vào, mua cho Hoàng Tú Lan trang sức, Bạch Vân Sơn còn cố ý hỏi nhân viên bán hàng là đồ trang sức nào có thể tăng giá, cái loại càng ngày càng quý ý, nhân viên bán hàng bảo anh ấy là vàng, phỉ thúy đều có thể giữ được giá.

Lúc này vàng và phỉ thúy đều là những thứ rất rẻ, vàng hơn hai mươi đồng một chỉ, phỉ thủy một món mới mười mấy đồng, mấy chục đồng, nhưng cái giá này cũng không phải mức mà người bình thường mua được.

Dù sao thì làm gì có ai tình nguyện lấy cả tháng lương ra mua một thứ không thể ăn, không thể uống?

Bạch Vân Sơn cũng không hiểu mấy thứ này, cậu ta chỉ muốn thứ tốt nhất.

Mua cho Hoàng Tú Lan mấy chiếc vòng tay, vòng cổ, còn có bông tai phỉ thúy có chất đẹp nhất, giá cả cao nhất xong, Bạch Vân Sơn còn mua mấy món bằng vàng nữa, tiêu hết gần ba nghìn đồng, thế nhưng trong lòng Hoàng Tú Lan lại không hề than thở.

Buổi chiều về nhà, Hoàng Tú Lan đến thẳng nhà Lý Trình Trình, lấy trang sức Bạch Vân Sơn mua cho mình ra đưa Lý Trình Trình xem, Lý Trình Trình nhìn xong thì gật đầu như suy nghĩ gì đó: "Vàng với phỉ thúy đúng là có thể tăng giá nhưng theo tốc độ tăng trưởng hiện giờ, có lẽ cần không ít năm, đến lúc đó chúng ta cũng lớn tuổi rồi, không cần cái này nữa thì có thể truyền lại cho con cháu làm vốn khởi nghiệp cũng được."

Phải đợi hơn ba mươi năm nữa, giá phỉ thúy đắt như trên trời, đến lúc đó kịp thời bán ra đúng là có thể kiếm được tiền, nhưng nếu như không bán ra được thì chúng cũng chỉ là đồ trang sức bình thường thôi.

Mà vàng cũng phải hơn ba mươi năm sau mới là thời điểm có giá cao nhất.

Đến khi đó họ cũng hơn năm mươi rồi, đúng là không cần đến mấy thứ này nữa, nhưng có thể để lại cho con cháu.

"Nhưng vàng, đồ trang sức bằng vàng không dễ bảo quản như vàng miếng, lần sau em vào ngân hàng mua vàng miếng hoặc vàng khối, lúc thiếu tiền thì mang ra ngân hàng trả là được." Lý Trình Trình nói.

Hoàng Tú Lan gật đầu: "Em biết rồi ạ, vậy sau này em sẽ mua vàng miếng hoặc vàng khối."

Lý Trình Trình chẳng thiếu vàng nhưng cô không có phỉ thúy, nghe nói phỉ thúy tốt có thể bán ra với giá lên tới sáu, bảy con số, một vài loại thuộc cấp sưu tầm, chính là cái loại quý cô nhà giàu đeo ấy, giá cả lên tới tám, chín con số.

Bây giờ Lý Trình Trình ở nhà chính là quý cô giàu có của những năm tám mươi, nếu như không chuẩn bị chút phỉ thúy thượng đẳng thì không hợp với thân phận hiện giờ của cô đâu.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 328: Chương 328



Vì thế Lý Trình Trình quyết định một ngày nào đó, sắp xếp mọi việc xong xuôi, cô sẽ dành thời gian tới cửa hàng trang sức trên huyện xem thử, nếu như cửa hàng trang sức trên huyện không có gì lọt được vào mắt, cô có thể đến cửa hàng trên tỉnh xem thử.

Cô cũng muốn chuẩn bị cho mình vài thứ xứng với thân phận mới được.

Kẻo sau này mấy bà cô giàu có kia lại cười nhạo cô là gà rừng biến phượng hoàng, nhà giàu mới nổi, ...

"Bao giờ có thời gian chị cũng tới cửa hàng trang sức xem xem." Lý Trình Trình nói.

"Trên huyện mới mở một tiệm chụp ảnh, quần áo bên trong đều đẹp cả, mặc lên giống như minh tinh trong màn ảnh ấy, em với Vân Sơn chụp mấy tấm, bọn em quyết định sau này mỗi năm tới đó chụp một lần, ghi lại sự thay đổi của bọn em qua từng năm." Hoàng Tú Lan hưng phấn nói.

Lý Trình Trình gật đầu: "Lần sau bọn chị cũng đi, chụp mấy tấm ảnh rồi đợi con cái lớn rồi có thể cho chúng xem, nói với bọn chúng ba mẹ hồi còn trẻ có dáng vẻ thế này, không hề kém hơn bọn chúng đâu, hơn nữa ảnh cũng là vật kỷ niệm đẹp đẽ."

Lý Trình Trình cũng không nghĩ tới bây giờ trên huyện đã thay đổi lớn đến thế, cô cực kỳ hứng thú với huyện, có điều cô cần sắp xếp hết mọi chuyện trong tay xong rồi mới đi được, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến mọi người.

Bây giờ nhà Hoàng Tú Tuệ còn đang làm bánh Thanh Đoàn cho cô, mỗi ngày làm xong đều giao đến, nếu như cô không ở nhà thì phải dặn Hoàng Tú Tuệ nghỉ một ngày hoặc vài ngày, người khác không có chỗ để bánh Thanh Đoàn cho cô, đợi cô về, bánh nhất định sẽ hỏng hết.

Lý Trình Trình vỗ tay Hoàng Tú Lan, cười nói: "Bây giờ tiêu tiền rồi, trong lòng còn thấy chênh vênh không? Trước kia chú hai muốn mua xe máy khiến em giận, sau này em ấy tiêu tiền, em cũng tiêu tiền không phải là ổn rồi sao? Tức giận sẽ khiến cơ thể bị tổn thương, một khi không vui thì phải kịp thời trút hết cảm xúc tiêu cực ra, biết chưa hả?"

Hoàng Tú Lan ngại ngùng gật đầu, cô ấy còn tưởng Bạch Vân Sơn mua xe để khoe khoang! Chỉ cần cậu ta không thay đổi là tốt rồi.

Lúc này Bạch Thiều Quang ngủ rồi, Lý Trình Trình ngồi trước bàn trong phòng khách đọc sách, đột nhiên tiếng gõ cửa truyền tới, Lý Trình Trình ra mở cửa, nhìn thấy Hoàng Dĩ Đồng ôm con gái của cô ta đứng bên ngoài, cô hơi khó hiểu: "Đồng chí Hoàng Dĩ Đồng, cô tìm ai thế?"

Con gái Hoàng Dĩ Đồng là Hoàng Mộng Đào, lớn hơn Bạch Thiều Quang một tháng nhưng thoạt nhìn không lớn hơn Bạch Thiều Quang chút nào, không biết do thiếu chất hay là khoảng cách giữa bé trai và bé gái nữa, Lý Trình Trình chưa nuôi trẻ con bao giờ, không hiểu rõ mấy chuyện này.

"Lý Trình Trình, tôi qua đây tìm cô, tôi muốn hai chúng ta trước sau sinh con, con cũng ngang tuổi nhau, chắc là chúng ta có thể trao đổi kinh nghiệm, sau này cũng có thể để hai đứa bé làm bạn, chơi cùng nhau." Hoàng Dĩ Đồng ngại ngùng nói.

Cô ta muốn để Hoàng Mộng Đào làm thanh mai trúc mã với Bạch Thiều Quang trước, sau khi lớn rồi thì làm vợ Bạch Thiều Quang, như thế thì Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn có kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì sau này tất cả đều là của con gái cô ta, cô ta có thể bảo con gái đuổi Lý Trình Trình đi.

Lý Trình Trình cười nhạt: "Ngại quá, bây giờ tôi phải tự học, không có thời gian nói chuyện với cô, gần đây trong thôn có không ít bà mẹ mới sinh con, cô cũng có thể tìm họ trò chuyện mà."

"Trình Trình, cô cũng biết tôi từng đi học mấy năm, nếu như cô có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tôi mà." Hoàng Dĩ Đồng cực kỳ dịu dàng khiến Lý Trình Trình có hơi ép người quá đáng.

Lý Trình Trình cười nói: "Tôi đọc sách giáo khoa cấp ba."

Hoàng Dĩ Đồng ở cạnh nhà họ Lý, đương nhiên Lý Trình Trình biết Hoàng Dĩ Đồng từng đi học nhưng người mới học hết lớp hai có thể dạy người khác sách cấp ba sao?

Có lẽ đến phương trình toán học cũng chẳng hiểu nữa là.

Hơn nữa Lý Trình Trình đã tỏ vẻ muốn đuổi khách đến thế rồi, Hoàng Dĩ Đồng còn không đi, vẫn muốn làm phiền cô chứng tỏ Hoàng Dĩ Đồng này có vấn đề, chỉ là không biết cô ta có âm mưu gì thôi.

Nếu như Lý Trình Trình biết Hoàng Dĩ Đồng muốn dùng mấy chục năm để đặt bẫy, Lý Trình Trình chỉ có thể nói cô ta có đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, kể cả là con ruột của cô, cô cũng không thể giao hết tài sản cho con trai, càng không thể để con trai đến quản cô.

Đợi con trai thành niên cô sẽ cho nó ra ở riêng, không lo chuyện của nó nữa.

Từ bé đến lớn có ai lo cho cô sao? Chẳng phải cô vẫn sống tốt đấy thôi? Lẽ nào con trai cô lại hèn nhát, cần cô nâng đỡ cả đời sao?

Nếu như con trai cô thực sự là người như thế thì nó không xứng làm con của cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy Hoàng Dĩ Đồng không biết nói gì, Lý Trình Trình đi vào trong sân, đóng cửa lại, cô không có thời gian để mà lãng phí với cô ta.

Hôm nay Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đưa Bạch Thiều Quang lên huyện, ngày đó sau khi Hoàng Tú Lan kể xong, Lý Trình Trình vẫn luôn chuẩn bị cho ngày xuất phát này, cô sắp xếp xong xuôi mọi việc rồi hai người mới đi.

Bây giờ có xe đi thẳng tới huyện, họ không cần người đưa nữa, cứ trực tiếp ngồi xe là có thể tới bến trên huyện rồi, cực kỳ tiện lợi.

Hoàng Dĩ Đồng bế Hoàng Mộng Đào đi lại trong thôn, nhìn thấy Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đến chỗ đợi xe, cô ta hiếu kỳ đi theo, thấy hai người lên xe, cô ta đưa tay xoa túi, thấy bên trong có tiền, cô ta cũng bế Hoàng Mộng Đào lên xe.

Lý Trình Trình vừa ngồi xuống đã nghe thấy Hoàng Dĩ Đồng chào hỏi mình, cô nhìn Hoàng Dĩ Đồng rồi phớt lờ cô ta.

Hoàng Dĩ Đồng ngại ngùng nhìn Bạch Đại Sơn: "Đại Sơn, có thể phiền anh bế đứa bé cho tôi một lát không? Tôi sắp xếp chút đồ."

Bạch Đại Sơn đưa tay bế Bạch Thiều Quang, đặt Bạch Thiều Quang lên chân mình: "Đồng chí Hoàng Dĩ Đồng, cô có thể biết liêm sỉ chút không? Người có chồng rồi mà lại gọi tên người khác thân mật như thế, cô muốn làm gì hả? Định ngoại tình à? Cũng không nhìn lại xem mặt mũi mình thế nào, không sợ người khác ghê tởm sao?"

Bạch Đại Sơn không thèm quan tâm những lời mình nói liệu có làm tổn thương tới lòng tự trọng của người khác hay không, nhưng phàm là người có chút tự trọng, người ta sẽ không xưng hô với người khác như thế, thêm hai chữ "đồng chí" vào sau tốt hơn gọi thẳng là Đại Sơn nhiều.

Hơn nữa gọi hẳn tên "Đại Sơn" sẽ khiến người khác cảm thấy quan hệ giữa họ rất tốt, nhưng thực ra họ chẳng nói với nhau được mấy câu mà.

"Hoàng Dĩ Đồng, có phải cô muốn đàn ông không? Hay là hôm khác tôi giúp cô gọi người đàn ông của cô tới nhé? Cô sinh con xong lâu như thế rồi mà người đàn ông của cô cũng chẳng tới thăm, cô ngứa ngáy tôi cũng hiểu được, dù sao thì đều là phụ nữ, đều có nhu cầu về phương diện kia nhưng cũng không thể gặp ai cũng la l**m. Lẽ nào cô muốn người khác mất chồng, đứa bé mất cha sao? Nếu cô còn trẻ chưa chồng, tôi sẽ không nói cô như thế."

Lý Trình Trình cạn lời bĩu môi, Hoàng Dĩ Đồng lượn lờ trước mặt cô là vì muốn lao vào Bạch Đại Sơn sao?

Giống như Liễu Lệ Hoa trước đó?

Nghĩ tới đây, Lý Trình Trình hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Đại Sơn, khuôn mặt này đúng là tai họa, có điều thứ gây họa hơn chắc hẳn là tiền, nếu như mấy người này thực sự thích Bạch Đại Sơn, Bạch Đại Sơn cũng không thể đợi sắp ba mươi rồi mới kết hôn.

Quả nhiên tiền tài làm người ta động lòng.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 329: Chương 329



Đàn ông không thể nhiều tiền được, nếu không không biết bao nhiêu phụ nữ nhào vào như thiêu thân lao đầu vào lửa nữa.

Hoàng Dĩ Đồng bị Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn nói cho nổi giận, mặc dù mục đích của cô ta không phải cướp Bạch Đại Sơn mà là muốn để con gái mình trở thành con dâu nhà họ Bạch, đến lúc đó để con gái cô ta dỗ dành Bạch Thiều Quang, đuổi con mụ Lý Trình Trình này đi, bấy giờ không phải Bạch Đại Sơn sẽ thành người của cô ta sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc dù cô ta thích Bạch Vân Sơn nhưng nắm chắc Bạch Đại Sơn trong tay chẳng phải sẽ nắm được mật mã giàu có à?

Hơn nữa Bạch Đại Sơn còn là anh trai Bạch Vân Sơn, Bạch Đại Sơn nghe lời cô ta, vậy thì Bạch Vân Sơn có thể không nghe lời cô ta sao?

Nghĩ tới đây, trong mắt Hoàng Dĩ Đồng lóe lên sự oán hận, chỉ có điều cô ta phát hiện ra ánh mắt của mọi người nhìn cô ta cực kỳ lạ lẫm, họ xem cô ta như con giáp thứ mười ba cướp chồng người ta.

"Hoàng Dĩ Đồng, nếu sau này cô còn đến nhà tôi nữa, cô đừng trách tôi cắt đứt con đường làm giàu của nhà mấy người, đến lúc đó liệu cha mẹ cô còn cho cô ở nhà họ tiếp không là điều không ai dám đảm bảo đâu. Cô cũng không nghĩ xem tiền nhà các người kiếm thế nào, nếu như không phải tôi dẫn mấy người đi kiếm tiền, các người có tiền xây nhà sao? Có tiền để một người đã gả ra ngoài như cô ở lại nhà sao? Đúng là ăn cháo đá bát."

Cuối cùng câu nói này của Lý Trình Trình cũng làm Hoàng Dĩ Đồng phải sợ rồi, mặc dù nhà cô ta có tiền nhưng đúng là tiền đều kiếm được nhờ có Lý Trình Trình, nếu như Lý Trình Trình từ chối hợp tác với nhà cô ta, nhà cô ta không còn thu nhập, chắc chắn cha mẹ cô ta sẽ oán trách.

Thế là Hoàng Dĩ Đồng bế Hoàng Mộng Đào quay người xuống xe, không đi theo Lý Trình Trình nữa.

Lý Trình Trình không cho cô ta tiếp cận cũng chẳng sao, sau này để Hoàng Mộng Đào tiếp cận Bạch Thiều Quang là được rồi, dù sao hai người cũng hơn kém nhau một tháng, đến lúc đó cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, chắc chắn sẽ nảy sinh tình cảm.

"Những người phụ nữ này có mắt không tròng, trước đây lúc các anh không có tiền, chẳng ai muốn nhìn các anh thêm một cái, bây giờ điều kiện tốt rồi thì hết người này đến người khác nhìn chằm chằm." Lý Trình Trình bĩu môi.

"Họ coi thường anh mới tốt, có thế anh mới có cơ hội gặp được vợ, nếu không anh làm gì được hạnh phúc thế này?" Bạch Đại Sơn cười nói.

Mọi thứ trên thế gian đều không sánh bằng cô.

Nếu như anh giống người khác, mười mấy, hai mươi tuổi đã kết hôn, vậy anh có gặp được Lý Trình Trình cũng không thể yêu cô nữa, bởi vì đó chính là ngoại tình, phản bội gia đình, không phải việc làm của chính nhân quân tử.

Mặc dù duyên phận tới muộn nhưng nó lại là cái duyên tốt nhất.

Đến bến xe trên huyện, xe dừng lại, mọi người đi xuống, hôm nay nắng đẹp, nhiệt độ hơi cao, cũng hơi nóng, Lý Trình Trình cởi áo ngoài ra vắt lên cánh tay: "Chúng ta gọi xe ba bánh tới chở đi! Cứ thế này qua đó, không biết bao giờ mới tới nơi!"

"Được." Bạch Đại Sơn giơ tay gọi một chiếc xe ba bánh: "Đưa chúng tôi tới tiệm chụp ảnh mới mở."

Ngồi lên xe, chưa qua bao lâu đã tới tiệm chụp ảnh, quả nhiên vừa nhìn đã thấy trang phục bên trong muôn hình vạn trạng, chẳng trách người ta kiếm được tiền, người ta thực sự thông minh mà.

Lý Trình Trình không nhớ ra ngành nghề này, chủ yếu là vì cô cũng không biết dùng máy chụp hình chuyên nghiệp, cô chỉ biết dùng điện thoại với máy ảnh phân cực thôi, thời buổi này cũng chẳng có hai thứ đó, vì thế cô không thể chụp ảnh được.

"Hai đồng chí đến chụp ảnh sao?" Nhân viên đi tới hỏi.

Lý Trình Trình gật đầu: "Đúng thế, đến chụp ảnh, chụp riêng, chụp hai người rồi lại chụp ảnh chung cho ba người."

Sau này năm nào cô cũng tới chụp một lần, ghi lại quá trình lớn lên của bản thân và con trai, đợi sau này lấy ra xem lại, đây đều là ký ức đẹp nhất của đời người.

Nhân viên công tác nói: "Vâng, hai vị theo tôi đi chọn trang phục trước đã, chúng tôi căn cứ theo trang phục, trang sức để trang điểm."

Lý Trình Trình không ngờ nơi này lại làm ra dáng như thế, phục vụ cũng chu đáo, chỉ là thiết bị không tốt như sau này, dù sao thì bây giờ còn chưa tới thời điểm phát triển, có thể làm tới nước này đã không dễ gì rồi.

Đến phòng trang phục, một bà cụ tóc bạc phơ bước ra, chào hỏi họ đầy thân thiết: "Quần áo đều treo bên kia, mấy người xem rồi chọn nhé."

Bên tường có hai dãy quần áo, một dãy của nam, một dãy của nữ, kiểu dáng đồ nam khá ít, đồ nữ thì tương đối nhiều, có váy, quần, còn có cả giày da nữa.

Bạch Đại Sơn vừa liếc mắt đã nhìn trúng bộ sườn xám màu lam, chiếc sườn xám kia nhìn qua cực kỳ có khí chất, cả ngày Lý Trình Trình cứ bận tối mắt tối mũi, chưa được mặc kiểu quần áo thế này: "Vợ ơi, em mặc bộ kia chắc chắn sẽ đẹp lắm."

Lý Trình Trình gật đầu: "Chiếc sườn xám kia đúng là rất đẹp, lát nữa mặc bộ đó chụp ảnh vậy."

Sau khi lấy chiếc sườn xám xuống, Lý Trình Trình lại lấy áo sơ mi trắng và chiếc quần xanh lam, phối đồ như thế này mặc dù đơn giản nhưng nhìn cực kỳ có khí chất, thấy trên giá còn có bộ truyền thống của cô dâu Lý Trình Trình kinh ngạc, không ngờ tới ở đây lại có thứ này.

Kiếp trước cô nhìn thấy bao nhiêu minh tinh đều mặc bộ truyền thống lúc kết hôn, có màu đỏ, có màu vàng, cực kỳ đẹp, so với váy cưới, Lý Trình Trình thích bộ truyền thống hơn.

Thế là Lý Trình Trình chọn một bộ truyền thống, trước đó chưa chụp ảnh cưới, bây giờ coi như chụp một bức ảnh cưới vậy.

Nếu không đến năm chín mươi, năm hai nghìn, lúc tiệm chụp ảnh cưới phất lên mới đi chụp bổ sung thì lúc ấy cũng già rồi, chắc chắn chụp không đẹp như hiện giờ.

Bây giờ còn trẻ, chụp ảnh cũng tràn đầy sức sống.

Đợi Lý Trình Trình thay sườn xám, làm tóc xong, Bạch Đại Sơn nhìn sắp ngu người rồi, Lý Trình Trình thế này đúng là đẹp không gì sánh bằng, hơn nữa xung quanh cô như có vòng sáng bao quanh khiến mắt Bạch Đại Sơn chỉ thấy mình cô.

Lý Trình Trình hỏi: "Đẹp không?"

"Đẹp lắm, cực kỳ đẹp." Bạch Đại Sơn gật đầu.

Lý Trình Trình chọn ba bộ, mỗi bộ đều chụp hai bức một mình trước rồi mới chụp hai bức hai người, hai bức ba người, vì có ba bộ nên chụp tổng cộng mười sáu tấm, tiêu hết năm mươi tư đồng.

Chẳng có mấy người tình nguyện tiêu hơn một tháng lương để chụp nhiều ảnh thế, rất nhiều người trẻ vì muốn xem mắt nên mới chụp một tấm, mà người yêu cũng chỉ chụp hai tấm thôi.

Nhiếp ảnh gia cũng chính là chủ nhân thực sự lấy giấy chứng nhận của tiệm giao cho Lý Trình Trình rồi nói: "Ảnh của hai vị rất đẹp, đợi rửa ảnh xong, tôi có thể để ngoài cửa sổ trưng bày không?"

"Nếu bà chủ muốn dùng ảnh của chúng tôi để làm ăn vậy thì bà chủ định trả chúng tôi bao nhiêu tiền phí dùng hình ảnh đây?"

Nếu nói là phí đại diện thì chắc bà chủ nghe không hiểu, dù sao thời đại này còn chưa có từ phí đại diện nhưng chuyện tìm người phát ngôn đã xuất hiện rồi, bởi vì đã xuất hiện chuyện tìm minh tinh để đóng quảng cáo, người có tivi trong nhà đều sẽ biết đến quảng cáo đó.

"Chuyện này đợi lúc mọi người lấy ảnh chúng ta sẽ bàn bạc tiếp, có được không?" Bây giờ còn chưa rửa ảnh xong, bàn chuyện này đúng là còn hơi sớm.
 
Back
Top Bottom