Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 310: Chương 310



"Cũng không đến mức thế chứ? Anh chị đi cũng có bao lâu đâu, không lớn nhanh đến mức đó được." Lý Trình Trình cười: "Hai người ngồi xuống đi đã, chị xuống bếp đun ấm nước."

Hoàng Tú Lan vội nói: "Trưa nay chúng em vừa đun nước xong, dùng luôn được rồi đó, chị không cần phải đun lại đâu."

"Cảm ơn em." Lý Trình Trình xoay người vào trong, đầu tiên lấy nước nóng tráng qua một lượt mấy cái chén, pha trà rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, lý do cũng là vì quá mệt.

Sau khi Bạch Thiều Quang ngủ say, Hoàng Tú Lan đặt cậu bé lên giường, đắp chăn cho cậu bé rồi cùng Bạch Vân Sơn trở về. Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn vừa ngồi xe cả một quãng đường dài, cần phải nghỉ ngơi, vả lại ngày mai họ bắt đầu mở cửa bán hàng lại nên chắc Lý Trình Trình cũng phải chuẩn bị kỹ càng một chút.

"Vợ ơi, em có đói không?" Bạch Đại Sơn uống một ngụm trà rồi hỏi.

Vì bây giờ trong nhà không có ai nên Lý Trình Trình lấy từ trong hang động ra một ít đồ ăn mà cô đã mua từ trước rồi bày lên bàn, có những thứ này thì họ không phải vất vả nấu nướng nữa.

Vì ngày mai cửa hàng thực phẩm tươi sống mở cửa kinh doanh nên rau củ phải được chuẩn bị từ hôm nay để sáng sớm mai có hàng để bán, thế nên Lý Trình Trình gọi với sang nhà bên cạnh: "Lão Nhị, em đi thông báo cho dân làng biết, nếu mọi người có rau củ, rau dại gì thì đều có thể mang qua đây nhé!"

"Em biết rồi chị dâu." Bạch Vân Sơn đáp lời rồi chạy ra ngoài.

Một tiếng sau, người dân thôn An Cư hết tốp này đến tốp kia gánh rau qua nhà Lý Trình Trình.

Mấy ngày Tết Nguyên Đán, rất nhiều gia đình từ trẻ đến già, từ lớn đến bé đều ra ngoài đào rau dại và măng mùa đông, ra đồng mò lươn mò cá, thậm chí nhặt cả ốc, trai. Lý Trình Trình vốn tưởng hôm nay sẽ không có nhiều hàng nhưng nào ngờ lại nhiều đến mức đáng kinh ngạc.

Số hàng hôm nay cô thu được chắc cũng đủ để cửa hàng thực phẩm tươi sống bán trong vài ngày.

Còn có những người ở ngoài thôn và những người chờ trên đầu cầu, trước đó Lý Trình Trình đã nói với họ, cô sẽ quay lại vào khoảng mồng 5, mồng 6 âm lịch nên họ có thể tùy thời điểm mà đến giao rau cho cô, ai ngờ hôm nay họ đã bắt đầu mang rau sang rồi.

Có một số người khá thông minh, lên những vùng núi xa xôi để thu hoạch. Lý Trình Trình khá ủng hộ vì có người lên vùng cao thu mua rau thì mới tạo được việc làm cho người dân ở đó, mà bản thân cô cũng không cần tự mình lên đó để thu mua.

Giá cả mỗi năm một cao hơn, nếu cô cứ giữ nguyên giá không thay đổi thì mọi người thà tự bán còn hơn bán rau cho cô. Thế nên Lý Trình Trình nói với mọi người, đợi đến đầu tháng Tư, khi tất cả các loại rau đều vào mùa thu hoạch thì cô sẽ thu mua với giá cao hơn một chút.

Thông thường rau sẽ có giá ba xu một cân, rau dại và rau diếp cá một xu một cân, cá chạch và lươn ba xu một cân, trứng sáu xu, các loại gia cầm như gà, vịt, ngan, ngỗng đều tăng một xu so với giá ban đầu.

Lý Trình Trình vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều reo hò vui vẻ vì đến tháng Tư, rau dại sẽ mọc tràn lan, giá lại còn tăng lên thì tất cả mọi người đều sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Bận rộn từ sáng đến tận khuya, cuối cùng nhà Lý Trình Trình cũng yên tĩnh lại, trên mặt đất chỉ còn sót lại những chiếc lá rơi ra khỏi cành. Bạch Nhất Thuận quét sạch đống lá đó, ném vào chuồng gà trong viện tử rồi mới về nhà.

Sáng hôm sau, mấy ông chủ xe bò chịu trách nhiệm giao rau cho cửa hàng đã đến, Bạch Đại Sơn và Bạch Vân Sơn chất những giỏ rau lên xe bò để họ mang đi.

Bạch Đại Sơn quay đầu lại thấy Lý Trình Trình đang đứng ngáp thì nói bằng vẻ đau lòng: "Vợ ơi, giờ vẫn còn sớm mà, em về ngủ thêm một lát đi. Lát nữa cô bảo mẫu đến rồi, đến lúc đó chúng mình sẽ thư thả hơn một chút."

"Vâng." Lý Trình Trình dụi mắt, thấy mu bàn tay mình đều bị nước mắt làm cho ướt cả rồi. Cô lại ngáp thêm một cái rồi quay người về phòng.

Sau hai ngày, nhà máy chế biến thực phẩm Sơn Trình khôi phục sản xuất, tất cả mọi thứ vẫn vận hành bình thường.

Hôm nay, Cát Thiên Minh lại đến, thấy Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn bận rộn thì ngượng ngùng hỏi: "Anh chị ơi, anh chị có tin tức gì bên chỗ Bạch San San không?"

Lý Trình Trình lắc đầu: "Cả Tết Nguyên Đán không liên lạc, chúng tôi cũng không rõ tình hình của cô ta thế nào, cũng không biết khi nào cô ta mới về, nên là cậu..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Không cần phải đến nữa.

Nhưng Lý Trình Trình không nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, cũng không nói với cậu ta chuyện Bạch San San đã có người yêu mới, tránh việc mọi người lan truyền đồn đại làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Bạch San San.

"Em cảm ơn, làm phiền anh chị rồi." Cát Thiên Minh buồn bã cảm ơn rồi xoay người rời đi.

"Cát Thiên Minh này." Lý Trình Trình vội vàng gọi cậu ta lại: "Cậu có muốn kiếm tiền không?"

Cát Thiên Minh giật mình mở to hai mắt nhìn Lý Trình Trình bằng ánh mắt tò mò.

"Tôi mới xây dựng một nhà kho ba tầng trên thị trấn, mọi thứ trong đó đều có trọng lượng tối thiểu là một trăm cân. Nếu cậu hoặc người nhà cậu muốn kiếm tiền thì có thể đến đó thử nhé." Lý Trình Trình nói.

Vì Lý Trình Trình thấy cậu nhóc này thực sự rất si mê Bạch San San nên mới muốn giúp đỡ, nhưng dĩ nhiên không phải là giúp cậu ta theo đuổi Bạch San San, người như Bạch San San không đáng để cô làm chuyện này. Cô chỉ thấy có thể dưỡng dục được một cậu bé như thế này thì hẳn là gia đình nhà cậu ta rất tốt, quan hệ giữa những người trong nhà rất hài hoà nên nếu tiếp xúc với những người như vậy chắc sẽ không phiền phức lắm.

Hơn nữa chờ khi cậu ta kiếm được tiền, trở nên giàu có, quen biết nhiều người hơn rồi thì phạm vi lựa chọn đối tượng cũng sẽ mở rộng hơn, khả năng sẽ gặp được người phù hợp và xứng đôi với mình hơn là Bạch San San.

"Vâng ạ, em cảm ơn chị." Cát Thiên Minh kích động mãi không thôi.

Trường Tiểu học của Bạch San San và Lập Nhiên cũng khai giảng vào ngày mười sáu tháng giêng âm lịch, vì phải ngồi xe nhiều ngày nên họ xuất phát vào ngày mùng 8 hoặc mùng 9 âm lịch, nếu không thì sẽ không kịp lên lớp mà lên lớp muộn thì sẽ bị trừ lương.

Sáng mồng 8, trời còn tối mịt, Lập Nhiên đã dậy thu dọn quần áo dưới ánh nến. Thấy Bạch San San không nằm trên giường, anh ta thoáng lo lắng: "Mẹ ơi, San San đi vệ sinh rồi à?"

Mẹ Lập Nhiên thoáng căng thẳng, bà ta do dự một hồi rồi mới nói: "Lập Nhiên, mẹ có chuyện này muốn nói với con, con đừng giận nhé. Thực ra đêm qua Bạch San San đã cùng hai cậu thanh niên nhà bên cạnh đi vào thị trấn rồi. Không biết vé tàu khởi hành hôm nay của họ là mấy giờ. Con chuẩn bị nhanh chút rồi ra ga tàu tìm xem con bé có ở đó không. Con mới là người yêu của nó cơ mà, sao có chuyện để nó đi cùng mấy cậu khác được? Chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì không hay chút nào!"

Mẹ Lập Nhiên nói xong còn thở dài một hơi nghe giống như đang thực sự lo lắng và bất lực.

Lập Nhiên nghe xong thì nóng hết ruột, tối qua Bạch San San ra ngoài cùng người khác, không biết có phát sinh chuyện gì không. Anh ta không thèm thu dọn đồ đạc ở nhà, tuỳ tiện dọn chút đồ cá nhân rồi xách túi du lịch ba chân bốn cẳng chạy về phía nhà ga, chỉ mong có thể tìm được Bạch San San ở ga xe lửa.

Nếu để lạc Bạch San San thì chắc chắn Bạch Lâm Sơn sẽ không tha cho anh ta.

Không mang theo đồ đạc không vấn đề gì cả, chỉ cần mang theo thư giới thiệu cá nhân và chứng minh thư là được, những thứ khác trong ký túc xá đều có, hoặc đến thị trấn Nam Nguyệt rồi mua cũng không sao.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 311: Chương 311



Mẹ Lập Nhiên đứng ở cửa đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, thấy bóng lưng của con trai ngày càng nhỏ dần cho đến khi biến mất hẳn, không còn nhìn thấy nữa thì khoé miệng bà ta mới nở một nụ cười gian ác. Trước đây đúng là bà ta nhìn trúng số tiền lương một tháng mấy chục đồng của Bạch San San nhưng bây giờ điều mà bà ta quan tâm lại là những lợi ích mà anh ba của Bạch San San có thể mang lại.

Từ nay trở đi, bà ta sẽ lấy danh nghĩa của Bạch San San viết thư cho Bạch Lâm Sơn mỗi tháng để đòi tiền và đồ đạc, bà ta không tin là anh ba của Bạch San San lại có thể bỏ mặc cô ta.

Nghĩ đến đây, mẹ Lập liếc mắt nhìn về phía chuồng lợn rồi nở một nụ cười đắc ý. Bà ta đợi đến trưa, sau khi xác nhận Lập Nhiên đã lên tàu thì mới thả Bạch San San ra. Chỉ cần Bạch San San vẫn ở đây thì từ nay về sau bà ta sẽ có một nguồn lợi ổn định.

Khi giật mình tỉnh giấc vì cảm giác ớn lạnh cứ mơn man trên người, vừa mở mắt Bạch San San đã thấy một cái đầu lợn to đùng trước mắt mình, nghĩ đến chuyện vừa rồi là con lợn này l.i.ế.m l**m người mình thì cô ta sợ hãi hét lên.

Nào ngờ miệng cô ta đã bị thứ gì đó chặn lại, hoàn toàn không kêu thành tiếng được mà chỉ còn lại những tiếng r*n r* trong cổ họng.

Mẹ Lập Nhiên nghe thấy tiếng động của Bạch San San thì bưng bát cơm đến, miệng thì nhai một miếng thịt xông khói. Bạch San San thấy mẹ Lập đứng trước mặt mình như vậy thì nhìn bà ta bằng ánh mắt khó hiểu xen lẫn bối rối.

Bạch San San cố gắng vùng vẫy khỏi sợi dây thừng đang trói c.h.ặ.t t.a.y mình nhưng chỉ là vô ích, cô ta không thể thoát ra được.

Mẹ Lập quay người lại nhìn Lập Phi, em trai của Lập Nhiên rồi nói: "Lập Phi, anh trai con biết con ở quê không tìm được vợ nên có lòng tốt tìm một cô gái người thành phố cho con đấy. Từ nay về sau cô gái này sẽ là vợ của con, con phải nghiêm khắc và kỷ luật với nó nhé, cố gắng để nó tiếp nhận trách nhiệm xây dựng gia đình mình càng sớm càng tốt."

Đợi khi anh ba của Bạch San San gửi tiền và đồ đạc cần thiết đến thì bà ta có thể trở thành hoàng hậu nương nương mà không cần động chân động tay vào việc gì, chỉ cần ngồi nhìn Bạch San San làm là được.

Bạch San San nghe vậy thì nhìn mẹ Lập và Lập Phi bằng vẻ mặt khó hiểu xen lẫn hoảng hốt, chẳng phải bạn trai của mình là Lập Nhiên sao? Sao tự nhiên mình lại trở thành vợ của Lập Phi vậy? Mình lấy chồng rồi hả? Hai bên đã từng ngồi lại bàn chuyện hôn nhân chưa?

Sao đột nhiên mình lại trở thành vợ của Lập Phi vậy?

"Cảm ơn mẹ." Lập Phi nhìn Bạch San San đang nằm nghiêng người trong chuồng lợn thì trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn: "Anh trai đối xử với con tốt thật đấy, biết nhà mình nghèo, con không lấy được vợ nên tìm cho con một cô vợ xinh thế này."

Trong mắt dân quê, người được nuông chiều từ bé như Bạch San San là hình ảnh của một cô đại tiểu thư xinh đẹp với nước da trắng ngần. Bạch San San chưa từng phải xuống đồng làm ruộng, cũng chưa từng phải phơi nắng lâu nên làn da của cô ta có phần trắng trẻo hơn so với người thường xuyên phải làm việc đồng áng.

Bạch San San trừng mắt hung tợn nhìn Lập Phi, mình không thèm yêu người đàn ông này đâu. Người mà mình thích là Lập Nhiên, người mà mình muốn lấy cũng là Lập Nhiên. Nhưng nếu Lập Nhiên đã đối xử với mình như vậy thì mình cũng không muốn yêu đương gì với anh ta nữa.

Bạch San San vốn là người luôn làm mọi chuyện vì lợi ích của bản thân nhưng hiện giờ Lập Nhiên làm cô ta tổn thương thế này, cô ta có ngu mới tiếp tục ở bên Lập Nhiên.

Lập Phi thấy Bạch San San trừng mắt nhìn mình thì tức giận chỉ tay vào mặt cô ta: "Cô là vợ tôi, sao cô dám trừng mắt nhìn tôi như vậy? Để xem sau này tôi xử lý cô thế nào."

Mẹ Lập rút một đoạn tre trên tấm rào chắn chuồng lợn ra đưa cho Lập Phi: "Không cần đợi đến sau này, bây giờ chỉnh đốn ngay cho mẹ, nếu không thì cô ta sẽ không nghe lời đâu. Nhớ là không được đánh vào khuôn mặt xinh xắn của nó đâu nhé vì mấy hôm nữa là đến ngày động phòng rồi mà, con cũng không có hứng thú với một khuôn mặt dị dạng đâu nhỉ?"

Bạch San San nghe vậy thì hoảng sợ lùi về phía sau nhưng tứ chi bị trói chặt khiến cô ta không thể cử động được, cuối cùng chỉ đành bất lực trơ mắt nhìn thanh tre trong tay Lập Phi giáng xuống người mình, đau đến mức khiến cô ta nghiến răng nghiến lợi, nước mắt cũng không kiềm được mà chảy ra.

"Dám trừng mắt nhìn tao à? Còn dám trừng mắt nhìn tao không?" Lập Phi vừa đánh vừa nghiến răng nói: "Mày là vợ tao, sau này mày phải sinh con cho tao và chăm sóc tao cho tử tế, nếu không thì tao hầm sống mày."

Mười phút sau, Lập Phi mồ hôi đầm đìa nhét thanh tre vào rào chắn chuồng lợn rồi xắn đoạn tay áo ngả màu xám tiêu lên: "Ai ôi, đánh người mà cũng nóng vậy nữa."

Mẹ Lập đứng bên cạnh nói bằng giọng hưng phấn: "Sau này nếu con thấy lạnh thì cứ thử cách này xem sau, vừa có thể thả lỏng lại còn làm nóng cơ thể, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn!"

Lập Phi nghe mẹ nhắc nhở thì hai mắt sáng lên, đúng là vừa rồi anh ta cảm thấy rất sảng khoái, như thể trút được hết mọi khó chịu, bực bội ra ngoài vậy. Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu được tại sao có nhiều người lại thích đánh đập vợ như vậy.

Hoá ra là vì quá trình này đem đến cho con người ta cảm giác sảng khoái vô cùng.

Bạch San San nằm trên mặt đất, khuôn mặt xám ngoét như tro tàn. Tại sao mình lại không nghe lời anh ba mà cứ khăng khăng muốn ở cùng Lập Nhiên? Có lẽ Lập Nhiên chưa từng thích mình, anh ta chỉ đơn giản là muốn lừa một cô gái về làm vợ em trai của anh ta mà thôi.

Lập Nhiên có công ăn việc làm với lương bổng ổn định, ngoại hình trông cũng được nên anh ta hoàn toàn không phải lo lắng về việc tìm người yêu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ba ngày sau, Bạch San San đã đói đến không còn sức lực, chỉ biết nằm ngây người trong chuồng lợn. Mẹ Lập đi đến, từ trên cao nhìn xuống rồi nói với hai đứa con gái: "Hai đứa đưa chị dâu thứ vào trong nhà bếp lau qua người rồi đổi một bộ quần áo sạch sẽ, tối nay anh hai của các con phải động phòng với chị dâu để sinh thêm cháu cho hai con đấy. Lau cho sạch vào, đừng để tối nay anh hai các con phải ngạt thở."

"Không..." Bạch San San muốn phản kháng nhưng không chống lại được, cô ta bị hai cô gái làm ruộng quanh năm dìu vào nhà bếp, bây giờ cô ta như cá nằm trên thớt để mặc người ta đánh vảy.

Ở nhà bên cạnh, lúc biết tin Lập Nhiên và Bạch San San đã rời đi được mấy ngày thì Khang Cảnh Huy và Ôn Hoằng Dương tức giận đến mức đập bàn, vậy mà anh ta lại dám dẫn người đi mất. Khang Cảnh Huy nói với Ôn Hoằng Dương: "Hiện giờ cũng không có cách nào xác nhận xem Bạch San San có thực sự rời đi cùng Lập Nhiên hay không. Mai cậu lên trấn trên gọi điện thoại xem họ đi một hay hai người, tôi ở đây theo dõi nhất cử nhất động của người nhà Lập Nhiên."

Ôn Hoằng Dương gật đầu: "Tôi không tin là nhà Lập Nhiên sẽ để một cô tiểu thư như Bạch San San quay về. Với hoàn cảnh nhà Lập Nhiên, e là họ sợ nếu để Bạch San San trở về thì sau này cô ta sẽ không quay lại nữa, thế nên..."

"Ngày mai cậu đi gọi điện thoại, nếu Lập Nhiên thực sự quay về một mình thì chúng ta sẽ gọi điện cho Lâm Sơn, không thể buông tha cho tay Lập Nhiên đó được, dám dẫn người yêu về nhà rồi giữ lại không cho quay lại, làm vậy có khác gì kẻ buôn người đâu?"

Đến tối, hai cô em gái của Lập Nhiên đã lên giường từ sớm, cả hai đều trốn dưới chăn và trùm kín đầu.

Mẹ Lập đưa một bát nước màu đen cho Lập Phi rồi nói: "Mẹ vừa mua cái này ở chỗ bác sĩ thú y đấy, đây là thuốc được kê cho lợn nhưng chắc cũng có tác dụng với người."

Lập Phi xua tay từ chối: "Mẹ ơi, con không cần đến mấy thứ này đâu, con muốn cô ta phải thật sự tỉnh táo để xem xem con chỉnh đốn cô ta như thế nào. Con muốn cô ta nhìn rõ xem ai mới là người đàn ông của cô ta, để từ nay về sau cô ta không còn tơ tưởng gì đến Lập Nhiên nữa."

Lập Phi nói xong thì leo lên giường.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 312: Chương 312



Đã bốn ngày trôi qua Bạch San San không uống được một giọt nước hay ăn một hạt cơm nào, cơ thể suy nhược vô cùng. Nhưng khi Lập Phi từ trên cao đè xuống, cô ấy vẫn cố gắng chống cự, chỉ có điều không có tác dụng mà thôi!

Mẹ Lập và cha Lập sợ Bạch San San sẽ làm tổn thương đến con trai bảo bối của bọn họ, nên mỗi người đã ấn một cánh tay Bạch San San, để Lập Phi có thể giảm bớt lực cản và nhanh chóng thành công. Đợi đến khi Bạch San San mang thai rồi, bọn họ có thể đưa cô ta đến trụ sở thôn gọi điện thoại cho anh ba cô ta đòi tiền và đồ vật.

Dù sao Lập Nhiên ở bên ngoài, mỗi năm không về nhà được một lần, bọn họ coi như không có đứa con trai này, về sau phải trông cậy vào đứa con trai thứ hai để dưỡng lão. Thế nên bọn họ coi trọng đứa thứ hai nhiều hơn, họ chắc chắn phải bày mưu tính kế nhiều việc hơn cho đứa con trai thứ hai này.

Sáng hôm sau, khi Bạch San San tỉnh lại, cô ta cảm thấy cả người đau nhức, nhất là hai bên bả vai, càng đau nhức dữ dội.

Cô ta chưa kịp phản ứng thì bị một gậy bất ngờ đánh vào người: "Con lợn lười này, sao không nhanh thức dậy đi làm bữa sáng đi. Bây giờ cô đã là vợ của Lập Phi nhà chúng tôi rồi, cô phải hầu hạ cho nó thật tốt, giặt quần áo nấu cơm cho nó, nếu dám không vâng lời nó, khiến nó phải chịu bất kỳ uất ức nào thì đừng trách tôi không khách sáo với cô."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch San San hoảng sợ, trực tiếp nhảy dựng lên, cô ta phát hiện trên người mình càng đau hơn.

"Còn không mau đi." Mẹ Lập hét lên.

"Tôi đi, tôi đi." Bạch San San sợ lại bị đánh nữa nên vội vàng xuống giường, nhưng trong lòng lại ác độc nghĩ, Lập Nhiên, sao anh dám không để ý đến thân phận anh ba của tôi mà đối xử với tôi như vậy. Thế thì đừng trách tại sao tôi không khách sáo với gia đình của anh.

Có điều hiện tại cơ thể của cô ta đang suy yếu, vẫn phải đợi một lát nữa, nếu không, trước khi kịp chạy trốn đã bị bắt lại, đến lúc đó hoàn toàn bị nhốt thì làm gì bây giờ? Dù sao, sau khi rời khỏi thôn, cô ta cũng phải đi bộ trên đường hơn ba tiếng đồng hồ, dọc đường lại chẳng có chỗ nào có thể trốn được.

Bạch San San đi vào nhà bếp, lúc ngồi ở phía sau nhóm lửa, nhìn ngọn lửa nồng đậm trong bếp, trong mắt cô ta xuất hiện một sự thù hận, cô ta thật sự rất muốn đốt cháy nhà của Lập Nhiên.

Nhưng biện pháp này không thể thực hiện được, bởi vì phòng bếp và chỗ ngủ cách nhau một khoảng, lửa không thể lan ra xa đến như vậy, cho nên cô ta chỉ có thể nghĩ cách khác.

Gia đình Lập Nhiên đã làm hại cô ta như vậy, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Trời sập tối, Ôn Hoằng Dương gọi điện thoại xong rồi trở về: "Tôi đã liên lạc với hiệu trưởng tiểu học rồi, hiệu trưởng nói ông ấy đã đến nhà Lâm Sơn gõ cửa nhưng không ai mở, hàng xóm cũng nói không thấy Bạch San San trở về, đến ký túc xá trường học cũng không thấy Bạch San San đâu, chỉ có một mình Lập Nhiên thôi."

Khang Cảnh Huy vỗ mạnh lên bàn, nói: "Lập Nhiên này, anh ta thật sự đã bỏ lại Bạch San San, xem ra anh ta chỉ muốn lừa vợ trở về, Lâm Sơn tinh mắt thật, vậy mà có thể nhìn ra cái thằng Lập Nhiên không đáng tin."

"Hiện tại chắc chắn Bạch San San đang ở nhà Lập Nhiên, một mình cô ấy đối mặt với nhiều người ở nhà Lập Nhiên, sao cô ấy có thể sống tốt được chứ? Có điều gia đình Lập Nhiên đông như vậy, bây giờ chúng ta chỉ có hai người, không có cách nào cứu người thành công được, chúng ta thử nghĩ xem còn cách nào tốt hơn không?" Ôn Hoằng Dương lo lắng nói.

Bọn họ cho rằng Bạch San San có anh ba lợi hại như Bạch Lâm Sơn, nhà Lập Nhiên không dám làm gì cô ta, nhưng không ngờ bọn họ đã đánh giá thấp người nhà Lập Nhiên rồi, nơi khỉ ho cò gáy sản sinh ra những người gian xảo, điều này đúng là nói không sai.

Nói không chừng Thiên Vương Lão Tử ở trước mặt bọn họ còn không sợ, bởi vì bọn họ không biết gì nên không sợ!

"Nếu người dân trong thôn vô cùng đoàn kết, vậy chúng ta không có cách nào đưa Bạch San San đi được. Cho dù có lén lút đưa đi thì bọn họ cũng biết chỗ làm việc của Bạch San San. Cho nên ngày mai vất vả cho anh rồi, đi một chuyến nữa, liên lạc với Bạch Lâm Sơn, xem xử lý như thế nào. Ban đêm tôi sẽ lẻn vào nhà Lập Nhiên, xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, có thể nghĩ ra cách khác hay không." Không bảo vệ được Bạch San San, đó là sự thất trách của họ.

Mặc dù Bạch Lâm Sơn nói chỉ cần bảo đảm an toàn tính mạng cho Bạch San San là được, nhưng nghĩ đến cảnh Bạch San San ở nhà Lập Nhiên có thể sẽ bị tra tấn gì đó, trong lòng bọn họ liền cảm thấy áy náy, thẹn với lòng vì đã nhận tiền.

Ban đêm, dù Khang Cảnh Huy cũng đã xuất ngũ nhưng thân thủ chắc chắn không tầm thường nên anh ta trèo qua sân tường rồi nhảy xuống trong sân nhà Lập Nhiên. Sau đó anh ta lặng lẽ đi về phía cửa, đi tới bên cạnh, thấy không có bất kỳ tiếng động nào, anh ta áp tai vào cửa, nghe thấy tiếng bạt tay, anh ta vội vàng nhìn vào bên trong khe cửa nhỏ hẹp.

Chỉ thấy Lập Phi "bốp" "bốp" tát Bạch San San mấy cái, cha mẹ Lập đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt. Trong lòng Khang Cảnh Huy dâng lên nỗi tức giận cực lớn, anh ta biết, hiện tại mình chỉ có một mình, đấu không lại với người trong thôn, nhưng anh ta không thể trơ mắt mà nhìn Bạch San San bị người ta bắt nạt như vậy được chứ?

Vì thế khi tới nhà bếp của gia đình Lập Nhiên, Khang Cảnh Huy đã châm một que diêm, ném vào trong đống lá khô, một lát sau, phòng bếp bốc cháy, Khang Cảnh Huy vội vàng trèo qua đầu tường, quay trở lại nhà bên cạnh.

Ánh lửa và khói dày đặc đã làm mọi người trong nhà kinh ngạc, vì vậy tất cả mọi người đều chạy ra ngoài dập lửa.

Bạch San San sờ lên khóe miệng sưng đỏ của mình, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, cô ta không muốn mang thai đứa con của Lập Phi, càng không muốn bị nhốt ở đây, cô ta muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, rời khỏi ngôi nhà giống như ác quỷ này.

Thấy nhà họ Lập đều đi ra ngoài hết, Bạch San San gắng gượng cơ thể, đứng dậy khỏi giường. Cô ta không chút do dự, xuống giường chạy thẳng ra bên ngoài. Thấy nhà họ Lập đang bận rộn ở trong sân, cô ta vội vàng đến bên sân tường, giẫm lên đống củi chất ở đó rồi trèo lên trên.

Sau đó "Bùm" một tiếng, cô ta ngã xuống nhà bên cạnh.

Khang Cảnh Huy đứng ở bên này chờ xem tình hình nhà Lập Nhiên bên kia, không ngờ lại thấy Bạch San San trèo tường, xem ra Bạch San San này cũng không phải là người ngốc, anh ta vội vàng đỡ cô ta dậy, nhỏ giọng nói: "Đồng chí Bạch San San, cô làm sao vậy?"

"Khang Cảnh Huy, cầu xin anh đưa tôi rời khỏi đây đi, anh đưa tôi rời khỏi đây đi, tôi có thể trả thù lao cho anh." Bạch San San vội vàng nói.

Nhà Lập Nhiên này thật đáng sợ, cô ta thật sự không muốn ở lại đây nữa.

"Ngọn lửa nhà bên cạnh sẽ được dập tắt trong mấy phút nữa thôi, nếu tôi dẫn cô đi, chắc chắn sẽ bị bắt trước khi cô kịp đến thôn. Đến lúc đó kết cục sẽ không thể tưởng tượng nổi." Khang Cảnh Huy cũng rất khó xử, bởi vì bọn họ vẫn chưa hỏi ý kiến của Bạch Lâm Sơn!

"Cô chờ tôi một chút, tôi đi gọi Ôn Hoằng Dương." Khang Cảnh Huy đỡ Bạch San San ngồi xuống, sau đó vào phòng đánh thức Ôn Hoằng Dương, anh ta nói: "Bạch San San chạy trốn tới đây, một chút nữa người nhà Lập Nhiên phát hiện không thấy Bạch San San đâu. Họ sẽ đuổi theo ra ngoài, hoặc sẽ lục soát từng nhà. Nếu bây giờ anh không mau đưa Bạch San San trốn khỏi thôn, đến gần nhà ga chờ tôi, tôi sẽ dẫn người nhà Lập về phía sau, giúp các anh tranh thủ thời gian để chạy trốn."

Tim Ôn Hoằng Dương đập rất nhanh, lập tức mở ra một cuộc chạy trốn sinh tử, chỉ mong có thể thành công: "Được."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 313: Chương 313



"Mang theo một ít đồ ăn để bổ sung sức lực, những thứ khác không cần quan tâm đâu cứ giao cho tôi là được." Khang Cảnh Huy vỗ bả vai Ôn Hoằng Dương nói.

Sau đó Ôn Hoằng Dương đưa Bạch San San rời đi, nhưng gần đây Bạch San San bị đủ mọi tra tấn, sức lực không thể chịu nổi, là Ôn Hoằng Dương cõng cô ta chạy, dọc đường đi có tiếng gió rít bên tai, hai người ai cũng không có tâm tư đi cảm nhận sự yên tĩnh và cái rét lạnh của ban đêm.

Ôn Hoằng Dương và Bạch San San đã đi được gần mười phút, Khang Cảnh Huy mới đến nhà bên cạnh. Nhưng thay vì gõ cửa, anh ta lại đốt thêm lửa trước cửa nhà để tranh thủ thời gian cho Ôn Hoằng Dương và Bạch San San chạy trốn lâu hơn.

Đợi đến khi người nhà Lập Nhiên mở cửa đi ra, anh ta mới bưng một chậu nước lạnh tới giúp đỡ, vừa giội nước vừa khó hiểu hỏi: "Nhà mấy người xảy ra chuyện gì vậy? Khuya khoắt thế này sao có thể xảy ra hỏa hoạn chứ? Chẳng lẽ nửa đêm có người lén lút vào nhà bếp ăn vụng rồi quên dập lửa à?"

"Làm sao vậy nhỉ? Ăn no rồi mệt muốn ngủ luôn à?" Khang Cảnh Huy nói móc mỉa.

Mẹ Lập mồ hôi trên mặt, khó hiểu nói: "Chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, tối nay chúng tôi đâu có ăn vụng cái gì!"

Vì để cho Bạch San San sớm mang thai đứa con của Lập Phi, bọn họ hoàn toàn không dám lãng phí thời gian đến nhà bếp ăn vụng, đã sớm để Lập Phi và Bạch San San lên giường rồi.

Nghĩ tới Bạch San San kia, mẹ Lập vội vàng xoay người chạy vào nhà, thấy trên giường trống không, bà ta vỗ đùi nói: "Hỏng rồi, hỏng rồi, Bạch San San chạy rồi, Bạch San San chạy mất rồi..."

Khang Cảnh Huy đứng ở trước cổng sân, không hiểu hỏi: "Không phải các người nói Bạch San San và Lập Nhiên đã quay về làm việc lâu rồi sao? Tại sao Bạch San San vẫn còn ở nhà các người? Lẽ nào mấy người đang nói dối?"

Mẹ Lập nghe đến đó, thầm kêu không tốt, sau đó bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Khang Cảnh Huy: "Có liên quan gì đến cậu chứ? Cậu là ai vậy, cậu quan tâm chuyện nhà chúng tôi như vậy."

"Tôi không phải ai cả, tôi cũng không quan tâm đến chuyện nhà các người, chỉ là tôi khâm phục gia đình các người can đảm thôi. Trên đường tới đây, tôi đã nghe Bạch San San nói là, anh ba nhà cô ta quyền cao chức trọng, bóp c.h.ế.t các người đơn giản như bóp c.h.ế.t một con kiến đồng. Nhưng cuối cùng các người còn bắt cô ta lại, tuyên bố với bên ngoài là bọn họ đã quay về rồi. Các người không nghĩ kĩ mà xem, nếu anh ba của cô ta không đón được người ở nhà ga thì anh ta có thể sẽ trực tiếp dẫn người tới đây không nhỉ?" Khang Cảnh Huy đứng ở xa, cười khẩy nhìn bọn họ.

Mẹ Lập nghe đến đó, sợ hãi liên tục lùi về phía sau, sau đó bà ta nghĩ, vốn dĩ không ai biết chuyện này, lập tức bà ta lại thay đổi thấy tự tin hẳn lên: "Là Bạch San San muốn bồi dưỡng tình cảm với chúng tôi nên cô ta mới lựa chọn ở lại thôi, cũng đâu phải chúng tôi ép cô ta ở lại. Cô ta muốn ở lại, tôi là mẹ chồng, chẳng lẽ lại đuổi cô ta đi à? Lỡ như cô ta nghĩ tôi là bà mẹ chồng độc ác thì sao?"

"Tôi rất thích cô ta, tất nhiên cô ta nói gì tôi nghe nấy, kẻo sau này tôi già đi rồi, cô ta thấy tôi không nghe lời nên không chăm sóc tôi nữa thì làm sao bây giờ?" Mẹ Lập nói, tranh thủ nói với người nhà: "Nhanh lên, mọi người nhanh chóng ra ngoài tìm San San, đi đến con đường ngoài thôn kia nhìn xem, trong thôn có rất nhiều tên đầu đường xó chợ chưa kết hôn, đừng để cô ta gặp phải loại người đấy..."

Nghe có vẻ như họ đang lo lắng Bạch San San sẽ gặp phải kẻ lưu manh, nhưng trên thực tế họ muốn bắt Bạch San San trở về. Chỉ có chính họ mới biết, Bạch San San quan trọng như thế nào đối với gia đình họ.

"Tôi vừa nhìn thấy một người lén lút trốn ở bên kia, không biết có phải Bạch San San hay không." Khang Cảnh Huy chỉ vào ngõ nhỏ bên cạnh nhà Lập Nhiên, đó là một con ngõ nhỏ rộng chưa tới một mét, thông về phía sau.

Đúng lúc có ngõ nhỏ này, có thể nói Bạch San San đã chạy về phía sau rồi, nếu bọn họ không đuổi theo ra ngoài thôn, có lẽ thật sự sẽ đuổi kịp, dù sao đoạn đường bên ngoài kia, cũng không có chỗ nào để trốn. Hơn nữa, đây vốn là nhà ga, nếu nhà ga đang ùn tắc thì làm sao bây giờ?

Vì vậy, trước khi chuyến xe lửa đầu tiên xuất phát, tuyệt đối anh ta sẽ không thể để cho bọn họ chạy tới nhà ga được. Cho dù sáng ngày mai bọn họ có kịp đến nhà ga thì cũng không sao. Bởi vì khi đó Bạch San San đã ngồi xe lửa rời khỏi từ lâu rồi.

Lúc Bạch San San và Ôn Hoằng Dương chạy tới nhà ga, chân trời đã trắng xóa, nhìn năm chữ "nhà ga XX" trên đó, Bạch San San kích động đến phát run.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chuyến xe lửa sớm nhất là bảy giờ sáng, nói cách khác, cô ta phải đợi một lát nữa mới có thể ngồi xe lửa, rời khỏi nơi giống như địa ngục này. Nếu như lúc đó cô ta nghe lời anh ba thì cô ta đã không bị đánh, càng không phải chịu nhiều oan ức như vậy.

Anh ba của cô ta nói không sai, mỗi người mỗi vùng khác nhau, đều có thói quen sinh hoạt khác nhau, không phải ai cũng có thể thích ứng được. Hơn nữa tình yêu của cô ta dành cho Lập Nhiên, hoàn toàn không đáng để cô ta hy sinh như vậy. Cho dù cô ta thật sự rất yêu Lập Nhiên đi chăng nữa thì cũng không có cách nào thích nghi với thói quen sinh hoạt khác biệt lớn như vậy.

Bây giờ gia đình của Lập Nhiên đối xử với cô ta như vậy, cho dù cô ta có thích Lập Nhiên thì hiện tại cô ta cũng không còn thích nữa, khi quay về cô ta sẽ nói tạm biệt với Lập Nhiên, không biết công việc mà cô vô cùng tự hào có còn giữ hay không.

Hơn sáu giờ, Bạch San San và Ôn Phát Huy đi vào nhà ga, chờ xe lửa khởi động, cô ta nhìn màu vàng nhạt phía xa, càng ngày càng xa mình, trái tim treo lơ lửng của Bạch San San cuối cùng cũng được thả lỏng.

"Ôn Hoằng Dương, sao anh lại có thư giới thiệu của tôi vậy?" Chờ đến khi tâm trạng bình phục, Bạch San San mới hỏi điều hoang mang trong lòng.

"Hai ngày trước nhặt được ở dưới bức tường trong sân, chúng tôi đều cho rằng cô và Lập Nhiên đã trở về rồi, cho nên không để ý lắm. Nhưng ai có thể ngờ, đây là do gia đình Lập Nhiên cố ý ném đi vì không muốn cho cô quay về."

Anh ta có thể nói đây là thư giới thiệu mà Bạch Lâm Sơn đã nhờ hiệu trưởng viết cho Bạch San San sao?

Bạch Lâm Sơn sợ Bạch San San sẽ cùng Lập Nhiên bỏ trốn, cậu ta chỉ sợ Bạch San San sẽ bị Lập Nhiên bắt giữ, không ngờ vậy mà anh ta thật sự bắt cô ta lại như cậu ta nghĩ.

May mắn thay, anh trai cô ta là Bạch Lâm Sơn, may là Bạch Lâm Sơn đủ cảnh giác, nếu không thì Bạch San San c.h.ế.t ở nhà Lập Nhiên cũng không ai biết, càng không ai đòi lại công bằng cho cô ta.

Bạch San San gật đầu, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này, cô ta chịu đủ mọi tra tấn ở nhà Lập Nhiên, chưa bao giờ được nghỉ ngơi thoải mái.

Người nhà Lập Nhiên theo con ngõ nhỏ ở phía sau tìm kiếm, tìm đến khi trời hửng sáng vẫn không thấy tung tích của Bạch San San đâu. Bọn họ không tin một người phụ nữ như Bạch San San có thể chạy xa như vậy, vì thế họ tiếp tục tìm kiếm.

Mà Khang Cảnh Huy thì chạy tới trấn trên gọi điện thoại cho chỗ làm việc của Bạch Lâm Sơn. Không ngờ đúng lúc Bạch Lâm Sơn trở về, Khang Cảnh Huy vội vàng kể cho cậu ta nghe về chuyện của Bạch San San. Bạch Lâm Sơn bảo anh ta đợi điện thoại, trước tiên đừng rời khỏi đó, sau đó Bạch Lâm Sơn cúp điện thoại. Tiếp theo cậu ta lại gọi điện thoại cho người khác, chờ sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, mới gọi điện thoại cho Khang Cảnh Huy một lần nữa, bảo anh ta quay về thu dọn đồ đạc, có thể rời khỏi đó, không cần để ý mấy chuyện còn lại.

Khang Cảnh Huy thu dọn đồ đạc xong, tạm biệt chủ nhà, anh ta xách bao quần áo rời đi. Đi được nửa đường thì gặp một nhóm đồng chí công an, Khang Cảnh Huy nghĩ rằng, chắc những người này tới đây để xử lý chuyện của Bạch San San, nên anh ta yên tâm rời đi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 314: Chương 314



Cùng lúc đó tại thị trấn Nam Nguyệt, Bạch Lâm Sơn đã báo cảnh sát với lý do buôn người, ngay sau đó Lập Nhiên đang đi học bị bắt đi điều tra.

Bạch Lâm Sơn không tin Lập Nhiên không tham gia vào chuyện này. Nếu như anh ta không ngầm đồng ý hoặc gật đầu, liệu gia đình anh ta có lá gan lớn như vậy mà dám giữ Bạch San San không?

Nếu dám để cho em gái của cậu ta phải chịu nỗi đau khổ lớn như vậy thì công việc này của Lập Nhiên cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể làm nữa, cút về quê nhà của anh ta mà sống một cuộc sống phải nương tựa lẫn nhau với gia đình đi!

Mấy ngày sau, chuyến xe lửa cuối cùng cũng tới nhà ga thị trấn Nam Nguyệt, bước xuống xe lửa, khiến Bạch San San cảm thấy yên tâm, cô ta thật sự đã trốn thoát, gia đình Lập Nhiên sẽ không thể làm tổn thương cô ta được nữa.

Từ nhà ga đi ra, Bạch San San liếc mắt một cái đã thấy Bạch Lâm Sơn đang đứng ở ngoài, cô ta vừa tủi thân vừa xúc động chạy tới nhào vào trong lòng của cậu ta, gào khóc nói: "Anh ba, anh ba ơi... Hu hu hu... Mấy người trong gia đình của Lập Nhiên không phải là con người, em bị bọn họ ức h.i.ế.p đến chết... Anh ba ơi..."

Nghe Bạch San San khóc như vậy, trong lòng Bạch Lâm Sơn cũng cảm thấy đau xót, cậu ta nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch San San, nhẹ nhàng nói: "San San, không sao, em đã trở lại rồi, sau này sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra nữa, Lập Nhiên và người nhà của anh ta đã bị bắt, kế tiếp sẽ điều tra thật kỹ những chuyện này, chắc chắn sẽ khiến bọn họ chịu trừng phạt, trả giá thích đáng..."

Gia đình Lập Nhiên này thực sự rất dũng cảm đấy, biết rõ Bạch San San là em gái của cậu ta, ấy thế mà còn dám bắt em gái của cậu ta. Nếu đã như vậy thì đừng trách cậu ta dùng pháp luật để bảo vệ em gái mình.

Ôn Hoằng Dương đi tới, đứng ở một bên, cứ như vậy mà nhìn hai người bọn họ, không nói thêm gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chờ Bạch San San khóc đủ rồi, Bạch Lâm Sơn mới đẩy cô ta ra, lau nước mắt cho cô ta rồi nói: "Bây giờ đã biết anh ba không hề lừa em rồi chứ? Cách xa như vậy sao em có thể hiểu được tính cách gia đình nhà anh ta được. Việc em một mình đi qua đó chẳng khác nào dê vào miệng cọp chứ?"

"Anh ba, em biết sai rồi, sau này em sẽ nghe lời anh, tuyệt đối sẽ không cãi lại anh nữa." Bạch San San nức nở nói: "Gia đình bọn họ, cầm cái thanh tre dẹp lép kia ra sức đánh vào người em, trời còn chưa sáng đã kêu em dậy nấu cơm, giặt quần áo, sáng sớm xuống sông phải giặt quần áo, vừa xa vừa lạnh. Nước sông đó còn rất lạnh nữa, anh xem tay của em này, trông giống như móng lợn vậy, còn có nhiều vết nứt như vậy, gia đình nhà họ Lập thật sự không phải là con người mà..."

Bạch Lâm Sơn nắm tay Bạch San San, nhìn bàn tay sưng tấy đến tím đỏ, cậu ta thấy đau lòng không chịu được, nói: "San San, em yên tâm đi! Anh nhất định sẽ đòi lại công lý cho em, tuyệt đối sẽ không để em chịu những tội này vô ích, đi thôi, chúng ta về nhà trước."

Bạch Lâm Sơn kéo Bạch San San đi về phía trước, nhưng theo bản năng cô ta có chút chống cự: "Anh ba, chuyện của em mọi người đều biết rồi phải không? Thanh danh của em mất hết rồi đúng không..."

"Yên tâm đi, San San, có anh ở đây, mọi người sẽ không dám nói gì em đâu, em chỉ cần làm việc, sống yên ổn là được rồi. Hơn nữa gia đình của Lập Nhiên đã bị bắt để điều tra, bọn họ sẽ phải trả giá rất đắt vì những chuyện đã làm với em."

Cậu ta sẽ không lấy quyền thế để chèn ép người khác, cậu ta chỉ biết thông qua trình tự pháp luật.

Nhưng khi tuân theo trình tự pháp luật, cả gia đình Lập Nhiên đừng hòng nghĩ sẽ được sống dễ chịu.

"San San, chúng ta đến cục công an lập biên bản trước, ở nhà Lập Nhiên em đã gặp phải chuyện gì, em cứ nói ra hết đi, nếu em không nói sẽ không có cách nào kết tội bọn họ." Nhìn Bạch San San bây giờ tiều tụy tựa như biến thành người khác, có thể thấy cuộc sống của cô ta ở nhà Lập Nhiên thật sự rất khó khăn.

Sau khi trải qua sự kiện lần này, cậu ra tin rằng cô ta sẽ không còn thích Lập Nhiên nữa, sau này sẽ không tùy tiện hẹn hò với một người mà mình không hiểu rõ tình hình thực tế.

Không phải cậu ta không cho cô ta có ý với bạn trai, cũng không coi thường người nông thôn, bản thân cậu ta là người nông thôn, sao cậu ta có thể coi thường người nông thôn được chứ?

Cậu ta chỉ hy vọng Bạch San San có thể tìm một người bạn trai gần nhà, bởi vì cách sống và phương diện ăn uống sẽ giống nhau, quan trọng nhất là, do nhà gần nên cậu ta có thể hỏi thăm tình hình gia đình của người ta trước.

Con gái khi lập gia đình không phải gả cho một mình người chồng, mà khi gả qua đó còn phải sống cùng với gia đình chồng. Thế nên chắc chắn phải nhìn xem tính cách của gia đình đối phương như thế nào đi, nếu có vấn đề với họ thì sao mà ở chung được?

Giống như bây giờ, Lập Nhiên này trông có vẻ khá tốt, nhưng người nhà của anh ta thì sao?

Gia đình anh ta thế nào?

Tìm bạn trai không thể chỉ nhìn mỗi bề ngoài!

Người ta thường nói một con sâu làm rầu nồi canh, trong nhà này đã có một người ác độc, vậy những người khác đều thật sự là người tốt sao? Chẳng qua những cái xấu không quá rõ ràng mà thôi!

Lúc Bạch San San bị bắt, Lập Nhiên thật sự không biết sao? Có lẽ anh ta không biết, nhưng trong lòng anh ta cũng nghĩ như vậy, nếu không sao anh ta có thể lên xe lửa một mình chứ?

Sau đó Bạch Lâm Sơn dẫn Bạch San San và Ôn Hoằng Dương đến cục công an, Bạch San San kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra từ ngày đầu tiên cô ta đến nhà Lập Nhiên, cho tới ngày cuối cùng, Ôn Hoằng Dương cũng kể lại những chuyện mình nhìn thấy.

Nghe Bạch San San nói ra những chuyện đó, Bạch Lâm Sơn vô cùng đau lòng. Đây chính là em gái ruột của cậu ta, em gái ruột của cậu ta lại gặp phải sự đối xử như vậy trong nhà bạn trai của cô ta.

"San San, em yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ tiếp tục truy cứu, cho đến khi những người đó bị trừng phạt nghiêm khắc." Bạch Lâm Sơn tức giận không thôi.

Bạch San San gật đầu: "Tốt nhất là đừng buông tha cho bọn họ, cả gia đình họ thật sự quá ác độc, em mang theo mấy bao lớn thức ăn qua đó, thậm chí còn tới gửi mấy trăm cân hoa quả, nhưng thế mà bọn họ lại không cho em ăn cơm, để em đói bụng, bọn họ thậm chí còn..."

Phần sau Bạch San San nghẹn ngào không nói nên lời được nữa, thật sự cô ta cảm thấy suy sụp vô cùng.

Ghi chép xong xuôi, Bạch Lâm Sơn dẫn Bạch San San đến nhà nghỉ, cô ta như bây giờ, không tiện để quay về khu dân cư. Bởi vì khu đó có rất nhiều người, mà khu dân cư lại có một số người hay tọc mạch. Nếu để cho người ta thấy Bạch San San như bây giờ thì không biết sẽ âm thầm nói cô ta như thế nào!

Dẫn Bạch San San đến nhà nghỉ, sau khi sắp xếp phòng xong xuôi, Bạch Lâm Sơn về nhà lấy quần áo thay đồ cho Bạch San San rồi sẵn tiện gói một ít đồ ăn cho cô ta. Sau khi giao đồ cho Bạch San San, Bạch Lâm Sơn nói: "San San, trước tiên em cứ ở đây vài ngày đã. Nếu anh không tới em cũng đừng chạy lung tung, đợi đến khi nào anh rảnh rỗi, anh sẽ tới tìm em sau."

Bạch San San đỏ mắt, gật đầu: "Anh ba, em biết công việc của anh đặc biệt, khác với người khác, em sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của anh đâu, anh yên tâm đi. Bây giờ đã về tới nơi em quen thuộc nhất rồi nên không sao đâu."

Bạch Lâm Sơn gật đầu, xoay người rời đi.

***

Trường tiểu học khai giảng, Lý Hiểu Đồng và Điền Khả Khả đều đi học
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 315: Chương 315



Hai bảo mẫu cũng tới làm việc, một người ở trong nhà Lý Trình Trình, vốn dĩ là căn nhà lúc trước Trình Tuyết Dương từng sống, một người còn lại ở nhà Bạch Lâm Sơn bên kia.

Thật ra chính Lý Trình Trình cũng không yên tâm để hai bảo mẫu làm cùng với nhau. Dù sao bản tính con người cũng là tham lam, đời trước không phải cô chưa thấy tin tức bảo mẫu g.i.ế.c chủ, bây giờ nhà họ kinh doanh lớn, giàu có như vậy, nếu có người mua chuộc bảo mẫu, yêu cầu hai người đó ôm con của cô đi mất, muốn dùng cách này để phá hoại bọn họ thì sao?

Có điều Lý Trình Trình không biết Trình Tuyết Dương đã sắp xếp người theo dõi bọn họ rồi, chỉ cần tiếp xúc với người ngoài, bọn họ sẽ điều tra lại hai bảo mẫu, nếu có manh mối nào bọn họ sẽ b*p ch*t.

Mùa xuân sang, mọi người bắt đầu làm ruộng, ngoài đồng đều là bóng dáng của dân làng đang bận rộn, mặt ai cũng lấm bụi đất, thế nhưng trong lòng mọi người rất vui, bởi vì tất cả mọi người đều có tiền, có cuộc sống tốt đẹp hơn, không phải giống trước đây làm việc cho đến c.h.ế.t mà vẫn không thể no bụng được.

Chỉ cần không phải là hạn hán lâu dài, rau dại và rau diếp cá sẽ là vô tận, dùng mãi không hết, nhưng ốc đồng, cá chạch, lươn cũng không phải cứ dùng mãi mà không hết. Bởi vì ba mươi năm sau, những thứ này sẽ bị tuyệt chủng ở hầu hết các vùng nông thôn, có tìm nửa ngày cũng chẳng thấy một con.

Mà trên thị trường cá hoang dã thì lại rất ít, đại đa số đều là cá nuôi, nhưng do là cá nuôi nên toàn bán mấy chục đồng một cân không thôi!

Cho nên bây giờ Lý Trình Trình yêu cầu mỗi gia đình nuôi trồng thủy sản ngay trên ruộng của mình, chỉ chọn con lớn bán cho cô, còn con nhỏ thì tiếp tục nuôi, như vậy hàng năm cô có thể dựa vào cái này để kiếm tiền, kiếm tiền một năm và hàng năm, cái nào có lời hơn?

Mọi người suy nghĩ một lát, cảm thấy đề nghị của Lý Trình Trình vô cùng chính xác, mỗi gia đình chỉ nên phụ trách trông coi thủy sản trong ruộng của mình là được, bình thường có thể đến các cái mương nhỏ hoặc bên ngoài thôn để tìm những thứ này.

Mọi người đồng ý với đề xuất của Lý Trình Trình, khi đó nguồn lợi thủy sản hoang dã có thể tiếp tục tồn tại một cách tự nhiên.

Nghĩ đến tương lai, mọi người sẽ phải sử dụng thuốc trừ sâu và phân bón hóa học để tăng sản lượng, Lý Trình Trình lại cảm thấy hơi đau đầu. Chính vì những thứ này mới dẫn đến nguồn lợi thủy sản ngày càng giảm sút. Vài năm nữa, cô sẽ nói với trưởng thôn Cố một chút, đến lúc đó cô sẽ xây dựng thôn An Cư thành một cơ sở lúa nước xanh tươi mà không dùng thuốc trừ sâu hay phân bón hóa học, một cơ sở chuyên trồng lúa nước chất lượng cao.

Trong tương lai, những người giàu sau này sẽ đặc biệt chú trọng đến việc chăm sóc sức khỏe, thậm chí có người sẽ tự mua nông trường, trồng trọt hoặc nuôi dưỡng những thực phẩm mà gia đình cần. Nếu bọn họ trồng lúa nước, chắc chắn sẽ có công việc kinh doanh.

Mọi người đang làm ruộng, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn thì đang trồng trọt, thật sự phải cảm ơn vận may của bọn họ, vì tìm được vùng đất khá cao, phải biết rằng đất của bọn họ cao hơn ruộng lúa của người ta hai đến ba mét, có thể thấy được địa hình này cao bao nhiêu và khó tưới nước như thế nào.

Hơn nữa những gia đình bên cạnh, cô thấy họ vẫn trồng lương khô, có vẻ thu hoạch rất tốt, cho nên bây giờ cô cũng bắt đầu trồng lương khô.

Khoai tây vẫn chưa chín, tạm thời không thể đào lên được. Trước tiên, Bạch Đại Sơn nhổ dây bí đỏ mùa đông lên, giũ sạch đất trên đó rồi đặt sang một bên. Sau khi nhổ xong hết dây bí đỏ, Bạch Đại Sơn mới bắt đầu đào đất, lúc thấy giun đất thì nhặt lên.

Người đàn ông ở ruộng bên cạnh cầm xẻng đi tới, cắm xẻng xuống đất, sau đó chống hai tay lên, tựa cằm vào tay vịn xẻng nói: "Bạch lão đại, năm nay nhà anh lại định trồng cây gì vậy?"

Bạch Đại Sơn ngẩng đầu nhìn lướt qua mảnh đất trước mặt, nghiêm túc nói: "Một mẫu này trồng dưa hấu, đậu đũa, cà chua và ớt, sau đó trồng một ít dưa hấu và dưa chuột bên cạnh, chờ cho khoai tây chín và thu hoạch xong là có thể trực tiếp trồng dưa chuột và dưa hấu luôn vào đó."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chủ yếu là mùa đông không có rau xanh, những thứ này có thể bán được hai hoặc ba đồng một cân, đến khi chín anh sẽ để cho vợ thu vào, đợi đến mùa đông lại lấy ra bán.

Hoàn toàn khỏi cần lo là không bán được, bởi vì hợp tác xã cung ứng và cửa hàng bách hóa đều sẽ đến chỗ Lý Trình Trình lấy hàng, có thể nói bất kể Lý Trình Trình có bao nhiêu, bọn họ đều ăn được.

Người đàn ông này họ Điền, tên là Điền Thanh Sơn, có quan hệ huyết thống với cha của Điền Khả Khả, nhưng hai người cách nhau đã mấy thế hệ, ông ta nghe Bạch Đại Sơn nói, ánh mắt sáng lên: "Đại Sơn, vậy anh có thể trồng thêm một ít giống đúng không? Đến lúc đó tôi cũng trồng một ít, được không?"

Làm theo Bạch Đại Sơn, chắc chắn có thể kiếm tiền.

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Đương nhiên có thể, chờ sau khi ông thu hoạch, có thể bán cho chúng tôi."

"Tất nhiên là bán cho các anh rồi, tất cả mọi người hợp tác lâu như vậy, ký kết ngầm với nhau từ lâu rồi, không phải sao?" Điền Thanh Sơn mỉm cười, sau đó đến bên cạnh giúp Bạch Đại Sơn đào lên, để anh nhanh chóng ươm cây con nảy mầm, như vậy ông ta mới cảm thấy yên tâm hơn.

Lý Trình Trình ôm Bạch Thiều Quang vừa chơi đùa vừa chậm rãi đến con mương nhỏ bên cạnh. Con mương này không rộng, cô có thể dễ dàng bước qua nó. Đi về phía trước một lúc, cô nhìn thấy một con dốc dẫn xuống dòng sông bên dưới, mặt sông rộng khoảng mấy mét, ở giữa có lát từng tảng đá để mọi người có thể qua sông sang bờ đối diện.

Đối diện sông có một khu rừng, chỉ cần xuyên qua khu rừng nhỏ này là sẽ đến những thôn khác, mà con đường chính này dẫn đến nơi xa bây giờ cũng chỉ là con đường đất.

Con mương nhỏ có một khe nhỏ, nước chảy xuống phía dưới giống như một thác nước nhỏ. Bởi vì cá đều thích bơi ngược dòng nên thường sẽ có cá ở cửa thoát nước. Lý Trình Trình tò mò ngồi xổm xuống, mở to đôi mắt nhìn xuống phía dưới. Khi nhìn thấy có vô số bóng dáng màu đen trong nước, cô phấn khích không thôi, vội vàng đứng lên, hô: "Đại Sơn, Đại Sơn, anh mau tới đây đi, mang thùng tới luôn..."

Bạch Đại Sơn tưởng bên này xảy ra chuyện gì, vội vàng mang theo thùng chạy tới, đi tới trước mặt Lý Trình Trình, thở hổn hển hỏi: "Vợ, sao vậy?"

Lý Trình Trình kích động chỉ xuống thác nước nhỏ bên dưới: "Nhiều cá quá, nhìn sơ qua rất dài, những con cá này chắc chắn rất lớn đấy."

"Vợ à, số cá của em còn ít sao?" Tuy anh không biết rốt cuộc Lý Trình Trình có bao nhiêu cá, nhưng Bạch Đại Sơn cảm giác chắc chắn cô có rất nhiều cá.

Lý Trình Trình ngượng ngùng mỉm cười: "Không phải cái này rất thú vị sao! Nếu anh không muốn bắt cá, vậy em sẽ tự xuống bắt."

Bạch Đại Sơn không nói hai lời vội cởi giày và vớ, xắn ống quần lên đến đầu gối rồi nhảy xuống, độ sâu bên dưới khoảng một mét rưỡi, nước sâu đến đầu gối Bạch Đại Sơn tầm mấy chục phân.

Anh khom lưng, bắt đầu bắt cá, bắt được một con cá, quơ quơ với Lý Trình Trình, không ngờ lại là cá điêu tử màu trắng dài nhỏ, loại cá này thường di chuyển theo đàn, chúng ăn ngon nhưng lại nhiều xương: "Vợ à, không ngờ con cá này dài thật đấy! Chỉ là nó có nhiều xương thôi."

Lý Trình Trình gật đầu: "Anh bắt đi, cá điêu tử chính là như vậy, cỡ này được coi là lớn rồi đấy, rửa sạch lăn qua bột mì, sau đó chiên giòn lên, ngay cả xương cũng có thể ăn được."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 316: Chương 316



Lý Trình Trình vừa nói vừa ch** n**c miếng. Mặc dù cô đã ăn rất nhiều món ngon rồi, nhưng sau khi tới đây cách ăn như vậy đúng là cô chưa ăn bao giờ.

Bạch Đại Sơn cưng chiều nhìn cô một cái: "Được rồi, vậy anh sẽ bắt nhiều hơn nữa, bắt đầy thùng luôn, giữ lại ăn dần."

Lý Trình Trình gật đầu, sau đó cô ôm Bạch Thiều Quang đi vòng quanh bên cạnh, cảm giác được có tiếng cá vẫy đuôi "bốp bốp", Lý Trình Trình tò mò tìm kiếm xung quanh, cuối cùng phát hiện một cái lỗ nhỏ bằng miệng cái bát ở giữa mấy cây tre dài, đó chính là lỗ thoát nước cho cánh đồng phía trên.

Nước từ trong ruộng chảy xuống giống như một dòng suối nhỏ, từng con cá trích lớn lưng màu đen muốn đi ngược dòng nước bơi lên. Bởi vì cá trích thường đẻ trứng từ tháng ba đến tháng bảy, mà bây giờ vừa mới qua năm, vẫn chưa đến lúc cá trích đẻ trứng. cho nên những con cá này ở đây không phải để đẻ trứng.

Hơn nữa, nếu chúng nó bơi lên ruộng phía trên, lập tức sẽ bị chủ ruộng nhìn thấy, có khi còn bị người ta ăn mất.

Lý Trình Trình ngồi xổm xuống, bắt một con cá trích từ dòng suối nhỏ lên, phấn khích mang con cá trích đến trước mặt Bạch Đại Sơn: "Đại Sơn, anh xem này, bên em cũng có rất nhiều cá, lúc này cá rất ngon, giống như trong sách nói, gậy đánh hươu bầu múc cá, chỗ chúng ta thật sự dùng bầu múc cá được rồi."

Kiếp trước khi còn nhỏ, cô đã nghe những người lớn tuổi trong nhà nói, lúc này có nước thì sẽ có cá, khi làm ruộng có thể dễ dàng bắt được hẳn một sọt lươn, nhưng không ai dám ăn món đó. Bởi vì lươn có mùi rất tanh, không chế biến kỹ sẽ rất khó ăn.

Lúc Lý Trình Trình nghe bọn họ nói chuyện phiếm, cô vô cùng hâm mộ, không ngờ một ngày nào đó mình có thể tận mắt chứng kiến một cảnh tượng như vậy.

"Vợ à, con cá này của em thật sự rất lớn đấy, nặng gần nửa cân, còn lời hơn cả con cá điêu tử của anh!" Bạch Đại Sơn cười, bỏ con cá điêu tử trong tay vào trong thùng: "Vợ à, em nghỉ ngơi ở bên cạnh đi, chờ anh bắt mấy con ở đây xong rồi anh đi bắt mấy con ở đó sau."

Lý Trình Trình cúi người, trực tiếp bỏ cá trong thùng của Bạch Đại Sơn vào trong sơn động, nếu không một lát nữa cái thùng này sẽ không thể chứa nổi.

Bạch Đại Sơn bắt cá ở dưới thác nước nhỏ một lúc rồi đi lên bắt cá ở dòng suối mà Lý Trình Trình phát hiện. Chỗ này toàn là cá trích lưng đen, từ con sông phía dưới đến cái lỗ bên cạnh ruộng, cách hơn mười mét, Bạch Đại Sơn đã bắt được hơn hai mươi con cá trích lưng đen.

Lúc này có rất nhiều cá, chỉ trong chốc lát, anh đã bắt được nhiều cá như vậy, đủ cho bọn họ ăn vài ngày.

Tuy Lý Trình Trình luôn kinh doanh hải sản khô, nhưng chúng đều là phơi khô, không có tươi. Bởi vì nếu đồ tươi mà không được vận chuyển tới đây sẽ bị c.h.ế.t giữa đường, rất nhiều loại hải sản đã c.h.ế.t là không thể ăn được. Cô thật sự rất thèm hải sản tươi sống nhưng không có cơ hội.

Nếu cô có thể đích thân đi ra biển một chuyến thì hay rồi, như thế cô sẽ đi thẳng đến bến tàu gom hết hải sản tươi sống về.

Lý Trình Trình bắt được hơn nửa thùng cá rồi rời đi. Sau đó hai người trở về, trên đường có người đi qua, thấy cá trong thùng, tò mò hỏi: "Đại Sơn, các anh bắt mấy con cá này ở đâu vậy? To quá đi!"

"Ngay bờ sông đấy, có rất nhiều, nhìn sơ qua là có thể thấy." Bạch Đại Sơn nói cho người nọ, rồi cùng Lý Trình Trình về nhà.

Con sông đó cũng không phải của một mình anh, anh không có tư cách không cho người khác bắt cá, nếu anh bắt được, vậy tại sao người ta lại không được chứ?

Về đến nhà, Lý Trình Trình đặt Bạch Thiều Quang vào nôi, sau đó đổ cá vào chậu gỗ để nuôi, nói với bảo mẫu: "Thím, thím chăm sóc Thiều Quang đi, để cháu xử lý đống cá cho."

Bởi vì cách chế sơ chế cá ở thời này khác với cách sơ chế của đời sau, nên cô ăn không quen. Vì vậy, loại cá có mùi tanh thế này tốt nhất là cô tự làm.

"Được." Bảo mẫu ngoan ngoãn đáp một tiếng, rồi đi qua làm việc.

Lý Trình Trình xắn ống tay áo lên, ngồi xổm xuống, xử lý cá, trước tiên cô cạo vảy cá, sau đó mới xử lý cá. Lý Trình Trình xử lý được tổng cộng là mười con cá trích lớn, do hiện tại trong nhà có bốn người lớn và một trẻ nhỏ ăn cơm. Ngoài ra còn chuẩn bị mấy con cho nhà Bạch Vân Sơn sát bên nữa, thế nên cô phải xử lý khá nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình rửa sạch cá, cho vào chậu tráng men, thu vảy cá lại ném vào chuồng gà, cô đang định bưng cá vào nhà bếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Bảo mẫu ôm Bạch Thiều Quang đi mở cửa, từ xa Lý Trình Trình đã nhìn thấy Mạnh Thanh Thanh đang đứng ngoài cửa, cô lau khô nước trên tay, đi qua, khó hiểu hỏi: "Dì à, hôm nay dì tới đây là có chuyện gì sao?"

Mạnh Thanh Thanh lau nước mắt, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Trình Trình..."

"Dì Mạnh, dì có chuyện gì vậy?" Lý Trình Trình khó hiểu hỏi, chẳng lẽ là bị con dâu Lưu Chân Như ức h**p? Nhưng cũng có khả năng, bởi vì Lưu Chân Như là người bên Ngô Tú Châu, chắc chắn cô ta sẽ nghe lời Ngô Tú Châu.

Trước đây không phải Ngô Tú Châu dẫn theo một đại gia đình đến nhà họ Lý gây sự sao? Bà ta không có được thứ mình muốn, cuối cùng lại nhét người nhà mình vào nhà họ Lý. Nếu không phải kế hoạch của bà ta, vậy sao lại nhét Lưu Chân Như vào nhà họ Lý chứ?

Lưu Chân Như chính là một quân cờ trong công cuộc trả thù của Ngô Tú Châu với nhà họ Lý. Có điều cũng may người nhà họ Lý đều sống riêng, hiện tại họ đã xây nhà tầng. Nếu Lưu Chân Như thật sự qua lại thì cũng chỉ có thể qua lại một mình Lý Bình Bình chứ không qua lại được những người khác.

Theo sự hiểu biết của Lý Trình Trình về Lý Bình Bình, thì cô biết, Lưu Chân Như sẽ không tạo ra sóng gió gì được, Lý Bình Bình là người thừa kế của Lý Minh Sơn, vốn dĩ anh ta chẳng phải là người tốt lành gì, anh ta có thể cho phép Lưu Chân Như cưỡi lên cổ mình sao?

Cùng lắm thì Lưu Chân Như chỉ có thể bắt nạt được Mạnh Thanh Thanh.

Lý Trình Trình bảo Mạnh Thanh Thanh ngồi xuống trò chuyện, bà ta kể tất tần tật cho Lý Trình Trình những chuyện đã xảy ra sau khi Lưu Chân Như vào cửa, quả nhiên toàn là một ít chuyện vặt vãnh không đâu.

Ví dụ như Lưu Chân Như biết buổi tối lúc nào Mạnh Thanh Thanh tắm rửa, nên cố tình tắm rửa vào lúc đó, không cho bà ta tắm rửa. Hoặc là buổi sáng sớm đi vệ sinh, không cho Mạnh Thanh Thanh đi, để bà ta phải nghẹn nửa ngày...

Tuy rằng đều là một chút chuyện nhỏ, nhưng cũng làm cho Mạnh Thanh Thanh vô cùng khó chịu.

"Dì à, nếu cháu nói, con trai dì đã kết hôn, dì nên giữ khoảng cách với con trai dì, hiện tại dì cũng có tiền rồi, nhanh chóng mua một miếng đất xây một căn nhà để ở riêng đi ạ. Nếu không qua một thời gian nữa, Lưu Chân Như sẽ nghĩ tiền của dì chính là tiền của cô ta, dì không có tư cách dùng tiền của cô ta xây nhà. Dì cứ để vợ chồng son bọn họ sống một mình vài ngày đi, để Lý Bình Bình phát hiện ra vấn đề của Lưu Chân Như, như vậy đương nhiên anh ta sẽ không che chở cô ta nữa, hiển nhiên sẽ không để cô ta ức h.i.ế.p dì."

Mẹ chồng có thể bị con dâu bắt nạt rốt cuộc vẫn là một mẹ chồng tốt bụng, Lý Trình Trình không nỡ nhìn Mạnh Thanh Thanh bị Lưu Chân Như và Ngô Tú Châu bắt nạt đến chết. Bởi vì cô không hề muốn giúp một tên g.i.ế.c người là Ngô Tú Châu đã từng g.i.ế.c bà nội cô thành công, cho nên cô mới đưa ra lời khuyên cho Mạnh Thanh Thanh.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 317: Chương 317



Chỉ cần Mạnh Thanh Thanh và Lý Bình Bình tách ra ở riêng và phân chia tài sản thì Lưu Chân Như có qua lại thế nào, cũng không làm tổn hại đến lợi ích của Mạnh Thanh Thanh.

"Dì Mạnh, bây giờ dì cứ về nhà trước đi, dùng một ít tiền của mình và chia nhà với Lý Bình Bình, như vậy dì có thể giữ được hơn phân nửa tài sản của mình. Nếu trì hoãn lâu hơn, dì sẽ mất gần hết."

Mạnh Thanh Thanh gật đầu, sau đó lại lau mắt, giống như muốn lau đi hết sự ấm ức mà bà ta phải chịu đựng cho tới nay: "An An nhà chúng tôi không biết đi đâu, đã lâu như vậy rồi mà một chút tin tức cũng không có, không biết con bé sống cuộc sống như thế nào nữa..."

Lý Trình Trình không nói tiếp, bởi vì cô cũng không biết Lý An An ở đâu. Nếu cô ta không chạy lung tung mà chỉ ở lại thành phố Thượng Hoà thì cô ta sẽ hạnh phúc hơn hầu hết các cô gái khác, không biết tại sao cô ta lại chạy lung tung.

Thấy Mạnh Thanh Thanh vì chuyện của con gái mình mà lo lắng, trong lòng Lý Trình Trình cũng thấy hơi khó chịu, cô biết, có lẽ sau này mình sẽ như vậy nhưng cô sẽ không đối xử với con của mình như bà ta.

Dồn hết tâm sức cho con cái mà đánh mất chính mình, đợi đến khi già đi, chúng nó cũng không trưởng thành và đối xử tốt với mình như bản thân đã mong đợi, như vậy cô sẽ cảm thấy thực sự thất vọng và tuyệt vọng.

Thay vì như thế, còn không bằng suy nghĩ cho mình nhiều hơn.

Mạnh Thanh Thanh ngồi ở đây một lúc rồi rời đi, bà ta vốn cho rằng con trai mình đã giải quyết được vấn đề quan trọng trong cuộc đời rồi, bà ta sẽ không cần phải lo lắng nữa, không ngờ cuộc sống bây giờ lại trôi qua thành như vậy.

Tốt nhất là bà ta vẫn nên nghe Lý Trình Trình nói, nhanh chóng dọn ra ngoài ở riêng với Lý Bình Bình, nếu không bà ta chưa chắc có thể sống sót rời khỏi nhà họ Lý.

Mạnh Thanh Thanh không về nhà mà đến tìm trưởng thôn Cố. Trước hết là nhờ ông ấy viết đơn phân chia tài sản cho bà ta, còn về phần những thứ khác muốn chia như thế nào, cái này đợi về nhà bà ta mới tính tiếp.

Mạnh Thanh Thanh không lập tức nói cho người khác biết về việc bà ta muốn ở riêng với Lý Bình Bình. Bởi vì có một số thứ bà ta không muốn chia đôi, nhất là số tiền mà bà ta và Lý Vân Bắc kiếm được từ việc bán hàng. Bọn họ vẫn chưa c.h.ế.t mà. Dựa vào cái gì mà họ phải để lại tiền cho Lý Bình Bình làm tài sản thừa kế chứ? Liệu Lý Bình Bình có thực sự chăm sóc họ khi họ về già không?

Thật sự anh ta sẽ quan tâm đến chuyện của Lý An An sao?

Suy cho cùng, bọn họ làm cha mẹ kiếm tiền, mỗi đứa nhỏ đều có thể thừa kế, không chỉ mỗi Lý Bình Bình mới có thể thừa kế, mà Lý An An là một cô gái, tương lai muốn gả cho người ta làm vợ, cuộc sống lại càng không dễ chịu gì, bà ta làm mẹ đương nhiên phải tính toán nhiều hơn cho con gái mình.

Sau khi Mạnh Thanh Thanh sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, bà ta mới tìm trưởng thôn Cố đến nhà để chia tài sản. Căn nhà để lại cho Lý Bình Bình và Lưu Chân Như, ban đầu bà ta muốn chia tiền, thế nhưng Lưu Chân Như không muốn lấy tiền của Lý Bình Bình ra chia, nên tất nhiên Mạnh Thanh Thanh cũng không chia tiền của mình.

Về phần tiền dưỡng lão, Mạnh Thanh Thanh cũng không đòi hỏi nhiều, đợi đến khi Lý Vân Bắc năm mươi tuổi, mỗi tháng Lý Bình Bình chỉ cần cho năm mươi đồng tiền dưỡng lão là được rồi. Bây giờ mọi người đều đi theo Lý Trình Trình bán hàng, một ngày kiếm được không chỉ năm mươi đồng, cho nên một tháng năm mươi đồng, thật sự chẳng là gì cả.

Ngược lại Lưu Chân Như không muốn cho, nhưng Mạnh Thanh Thanh và Lý Vân Bắc đã nuôi dưỡng Lý Bình Bình, còn xây nhà cưới vợ cho anh ta, tiền xây nhà là do họ bỏ ra, nếu Lý Bình Bình không muốn cho tiền dưỡng lão, vậy anh ta phải dẫn theo Lưu Chân Như dọn ra ngoài ở.

Lưu Chân Như hoảng sợ, đành phải đồng ý.

Bộ mặt vừa tham lam vừa bất hiếu của Lưu Chân Như, càng làm cho Mạnh Thanh Thanh cảm thấy may mắn khi bà ta đã nghe theo lời đề nghị chia gia sản của Lý Trình Trình. Nếu không sau này toàn bộ số tiền sẽ bị Lưu Chân Như cướp hết mà đưa cho Ngô Tú Châu.

Sau đó Ngô Tú Châu lại giao cho con trai bảo bối của bà ta.

Con trai bảo bối nhất của Ngô Tú Châu chính là Trịnh Thư Ngạo, con riêng của bà ta và Lý Minh Sơn, thứ nhất cậu bé là con út, thứ hai bởi vì cậu bé mới xuất hiện. Lý Minh Sơn đã cho Ngô Tú Châu tiền và thức ăn, để bà ta có một cuộc sống tốt hơn bất cứ ai khác.

Ngô Tú Châu cũng biết rõ, tất cả đều là vì Trịnh Thư Ngạo.

Sau khi phân chia tài sản, Mạnh Thanh Thanh và Lý Vân Bắc tạm thời chuyển đến một ngôi nhà đổ nát trong thôn, chờ đến khi nhà tầng được xây xong, bọn họ có thể chuyển đến đó ở.

Thế nhưng, Mạnh Thanh Thanh đã lấy danh nghĩa của Lý An An đi mua đất và xây nhà tầng, như vậy khi bọn họ qua đời, Lý Bình Bình và Lưu Chân Như sẽ không có lý do gì để con cháu Ngô Tú Châu cướp căn nhà này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Căn nhà này để lại cho Lý An An, sau này Lý An An về nhà mẹ đẻ cũng có chỗ để ở, đỡ cho sau này vì chuyện căn nhà mà Lưu Chân Như gây rắc rối, Mạnh Thanh Thanh thật sự rất hối hận, tại sao bà ta lại không điều tra trước về gia đình Lưu Chân Như này, thậm chí còn cưới cháu ngoại của tình nhân cha chồng nữa, đây không phải là dẫn sói vào nhà sao?

Cũng may bà ta phát hiện sớm, tổn thất không nhiều lắm.

Con đường từ thôn An Cư lên thị trấn đang được sửa chữa, có ảnh hưởng nhất định đến vận chuyển của Lý Trình Trình, nhưng không lớn, mọi người chỉ đi một đoạn đường vòng, sẽ lâu hơn so với lúc trước, nhưng những thứ này đều là chuyện nhỏ.

Đợi đến khi con đường hoàn toàn sửa xong, xe cộ lưu thông, đó mới thật sự thuận tiện.

Thị trường của nhà máy chế biến phá lấu "Sơn Trình" càng lúc càng lớn, đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều. Nguyên vật liệu của những lò mổ không thể cung cấp được nữa nên Lý Trình Trình đã bố trí nhân viên mang theo hợp đồng đến nơi khác tìm những lò mổ để hợp tác, vừa bắt đầu sản xuất sản phẩm thứ tư. Trước tiên lòng lợn, ruột già, tim và phổi lợn được làm riêng và đóng gói riêng.

Sản phẩm mới lần này là gan gà, bởi vì Lý Trình Trình đến lò mổ nhập hàng nên cô muốn có đủ loại gia cầm và nội tạng gia súc.

Đã qua một thời gian rồi mà cô vẫn luôn chế biến lòng lợn, còn những nội tạng khác cô không hề đụng tới, trừ khi Lý Trình Trình thỉnh thoảng nấu một ít cho mình ăn, bây giờ cô còn không biết trong sơn động có chứa bao nhiêu!

Vì thế cô đã phân loại hết tất cả gan gà, qua một khoảng thời gian, cô cũng tích trữ được rất nhiều gan gà. Nếu như nhà máy chế biến phá lấu chỉ làm món gan gà thì chắc cũng phải mất cả năm mới làm hết được, có thể thấy rằng cô có bao nhiêu gan gà.

Mà những thứ khác còn nhiều hơn.

Lý Trình Trình mang theo một ngàn cân gan gà đến nhà máy chế biến, yêu cầu nhà máy sản xuất trước để xem phản ứng của thị trường thế nào. Nếu lượng tiêu thụ khá tốt, cô sẽ gia tăng sản xuất, điều này cũng sẽ giảm bớt áp lực cho lòng lợn.

Hơn nữa, một nhà máy chế biến, nếu như vẫn chưa có sản phẩm mới được đưa ra thị trường thì mãi mãi chỉ là sản phẩm cũ thì không thể thỏa mãn tâm lý hiếu kỳ của người tiêu dùng, sớm muộn gì cũng sẽ bị loại bỏ.

Thỉnh thoảng làm cho người tiêu dùng ngạc nhiên, không chỉ có thể giữ lại khách quen, mà còn có thể thu hút càng nhiều khách hàng hơn.

Gan gà có hai hương vị, một loại thường và một loại cay. Sau khi hoàn thiện và vượt qua nhiều cuộc kiểm tra đo lường,"gan gà nhà máy Sơn Trình" và "gan gà cay Sơn Trình" đã chính thức ra mắt. Những người đặt hàng không dám tự tiện đòi nhiều hàng như vậy, mỗi người chỉ cần thử một ít, sau khi thử xong, họ thấy phản ứng thị trường rất tốt nên đã gia tăng số lượng đơn đặt hàng, như vậy việc Lý Trình Trình trữ gan gà trong sơn động, cũng có thể từ từ tiêu hao.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 318: Chương 318



Nhưng tốc độ tiêu thụ này vẫn không nhanh bằng tốc độ nhập hàng của Lý Trình Trình. Bởi vì khi cô đến lò mổ nhập hàng, có cái gì là cô nhập cái đó, đợi sau khi các nhà đầu tư nhỏ lẻ đến lò mổ để buôn bán, cô sẽ nhập tất cả những gì còn lại, bất kể là loại nào.

Cho nên đồ vật trong sơn động của cô càng ngày càng nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay, âm thanh "Thình thịch" của chiếc máy kéo tiến vào thôn An Cư đã thu hút rất sự chú ý của rất nhiều người. Khi mọi người thấy người trên máy kéo là một dân làng của thôn An Cư - Điền Kiến Minh, cũng chính là ba của Điền Khả Khả, vì vậy cả thôn An Cư xôn xao.

Không ngờ thôn An Cư trước đây nghèo đến mức cơm không đủ ăn mà nay lại có tiền xây nhà tầng, bây giờ có người còn mua được những món đồ lớn như chiếc máy kéo.

Mọi người hỏi ra thì biết chiếc máy kéo này thực ra có giá là bốn ngàn năm đồng. Bởi vì đây là hàng được nhập khẩu từ Đức, nó khác với những chiếc máy kéo dãi nắng dầm mưa khác, đó là bất kể mưa bão thế nào, cái máy kéo này cũng giống như chiếc ô tô nhỏ vậy, gió thổi không tới mưa xối không vào.

"Bây giờ tôi mua được máy kéo rồi, sau này tôi có thể sẽ chở được nhiều hàng hóa hơn, đi xa hơn và kiếm được nhiều tiền hơn." Điền Kiến Minh xuống xe, lớn tiếng nói với mọi người.

Hoàng Tú Tuệ đứng ở trong đám đông nhìn Điền Kiến Minh, người đang ngày càng kiêu ngạo trước ánh mắt ước ao và ngưỡng mộ của mọi người, cô ta biết rõ chồng mình đang rất thỏa mãn, trong lòng buông thả, mua một món đồ lớn và tốn kém như vậy mà lại không thèm nói với cô ta một tiếng.

Cũng may là cô ta đã mua cho mình và Điền Khả Khả một căn nhà, để dành tiền, nếu không thì tiền trong nhà sẽ bị anh ta tiêu hết sạch. Bây giờ Điền Kiến Minh chỉ tiêu một phần mà anh ta đã tiết kiệm lúc trước, nếu anh ta dám tiêu phần của cô ta và Điền Khả Khả thì cô ta sẽ không để yên cho anh ta đâu.

Điền Kiến Minh nhìn thấy Hoàng Tú Tuệ đang đứng trong đám đông, anh ta xuyên qua đám người đi tới trước mặt Hoàng Tú Tuệ, nở nụ cười rạng rỡ, lớn tiếng nói: "Vợ, chúng ta có xe rồi, sau này khi chúng ta về nhà mẹ đẻ của em, cũng không cần phiền phức như vậy."

Hoàng Tú Tuệ mỉm cười nói: "Kiến Minh, chúc mừng anh mua xe, anh chịu khó như vậy, chắc chắn cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt."

Điền Kiến Minh không đòi tiền cô ta, cô ta cũng không thể nổi giận, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, Hoàng Tú Tuệ không tiện nói gì, chỉ có thể nói một ít lời tốt, chuyện tiếp theo cô ta sẽ phải bảo vệ tốt số tiền của mình và Điền Khả Khả, tuyệt đối không thể để cho anh ta thành công.

Có Điền Kiến Minh khởi đầu thuận lợi, sau đó người dân trong thôn dần bắt đầu mua sắm những thứ lớn hơn. Có người mua máy kéo, cũng có người mua tivi. Nhà đầu tiên mua tivi, mấy ngày nay chật kín cả nhà, nhưng đều là người lớn, không có nhiều trẻ em. Bởi vì bọn nhỏ nghe được rất nhiều câu chuyện tivi thú vị ở thư viện, thế nên đối với tivi chúng nó lại chẳng hứng thú mấy.

Chỉ trong vài ngày, những gia đình khác trong thôn cũng bắt đầu lần lượt mua tivi, một chiếc tivi đen trắng có giá vài trăm đồng, một chiếc tivi có màu có giá hơn một ngàn đồng. Đối với mọi người mà nói, cái giá này như hạt cát trong sa mạc, không đáng nhắc tới.

Dù sao với số tiền này, không quá vài ngày là mọi người có thể kiếm lại ngay.

"Trình Trình, chị nhìn xem người dân người trong thôn không phải mua máy kéo thì cũng là tivi, chị không có ý kiến gì sao?" Hoàng Tú Lan ngồi trong sân vừa phơi nắng vừa cắn hạt dưa tò mò hỏi.

Lý Trình Trình lắc đầu: "Không có ý kiến gì, hai thứ này cộng lại cũng phải hơn năm ngàn. Với số tiền này, chị có thể mua hai căn nhà trong thành phố, để tiền đẻ ra tiền, chẳng phải tốt hơn sao?"

Cho dù cô muốn mua thì cũng không phải bây giờ, bởi vì hình ảnh tivi hiện tại quá mờ, tốt nhất cô nên đợi vài năm nữa có chiếc tivi tốt hơn ra mắt rồi mua sau cũng được.

Lý Trình Trình nhìn Hoàng Tú Lan, tò mò hỏi: "Vậy em và chú hai có tính mua máy kéo và tivi không?"

Hoàng Tú Lan bối rối cau mày: "Vân Sơn anh ấy không có ý định mua máy kéo, anh ấy muốn mua xe máy, nghe nói là nhập khẩu từ nước ngoài đấy, có giá tám đến chín ngàn đồng, nó rốt cuộc là cái đồ gì vậy trời? Sao lại mắc như vậy chứ? Cái này phải mua được bao nhiêu căn nhà nhỉ?"

"Đừng nói đến phòng ở, ngay cả căn nhà cấp bốn, biệt thự kiểu Tây ở thành phố Thượng Hòa đều có giá phải chăng. Thế nhưng núi Bạch Vân có thể kiếm được tiền, nếu chú ấy muốn mua thì em cứ để chú ấy mua đi, không cần phải quan tâm đến những chuyện này đâu, cứ chăm sóc tốt cho bản thân, sống tốt cuộc sống của mình là được rồi." Lý Trình Trình vỗ nhẹ mu bàn tay của Hoàng Tú Lan nói.

Coi như là vợ chồng nhưng cũng cần có không gian riêng tư và sự tự do. Nếu muốn can thiệp vào mọi thứ, làm như vậy không phải sẽ khiến đối phương cảm thấy bị đè ép không thở nổi sao?

Chỉ cần hai trái tim luôn hướng về nhau là được, không cần khiến đối phương phải nghe theo mình mọi chuyện.

"Nếu em cảm thấy chú ấy thoáng cái đã tiêu mấy ngàn đồng mà em lại không tiêu gì hết. Trong lòng cảm thấy không công bằng và em nghĩ chuyện này là bất công đối với mình thì em có thể dùng một số tiền tương tự để mua vài món đồ cho mình, hoặc là đến ngân hàng mua một ít vàng thỏi giữ lại để đầu tư. Vàng thỏi có thể lấy ra sử dụng bất cứ lúc nào mà không sợ bị lỗ. Hoặc em đi mua một ít trang sức châu báu tặng cho bản thân, chẳng phải bây giờ những phu nhân nhà giàu đeo vòng cổ ngọc trai đang rất thịnh hành sao? Còn có sợi dây chuyền vàng đó, rất đẹp, phải không? Bây giờ trong túi có tiền, tại sao phải bạc đãi với bản thân làm gì chứ?"

Lý Trình Trình nắm tay Hoàng Tú Lan, hy vọng cô ta đừng suy nghĩ quá nhiều vì chuyện mua xe của Bạch Vân Sơn mà không vui. Cuộc sống của mọi người ngày càng tốt hơn, chẳng bao lâu nữa xe máy sẽ phổ biến, sau đó là xe đạp điện, tiếp theo xe hơi sẽ phổ biến với mọi gia đình. Tương lai mọi nhà đều có những thứ này, thật sự không cần phải để ý đến những chuyện này.

Nếu Bạch Vân Sơn có thể mua mua mua, vậy cô ta cũng có thể mua mua mua, đâu có ai quy định chỉ có một người được mua mua mua, miễn có thể làm cho bản thân vui vẻ thì cô ấy muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, chỉ cần nằm trong phạm vi mà cô ấy có thể mua được.

"Hơn nữa, có tiền mà không dùng, cứ để mãi đấy thì sau này để cho ai dùng, em có biết không? Có bao nhiêu phụ nữ trồng cây trước mặt để thế hệ mai sau hưởng bóng mát, đâu phải em chưa từng thấy. Đời người chỉ có mấy chục năm thôi, cho nên, khi còn sống thì hãy sống cho tốt, đừng bạc đãi chính mình, như vậy thì dù có c.h.ế.t cũng không có bất kỳ sự nuối tiếc nào, không phải sao?"

Có một số người vô cùng tiết kiệm, nghĩ rằng những gì mình tiết kiệm được đều có thể cho con cái của mình, nhưng họ không ngờ điều đó lại có lợi cho người ngoài.

Mặc dù Lý Trình Trình không phải là người thích mua sắm, nhưng cô dùng tiền làm những việc có ý nghĩa, điều này tương đương với việc tiêu tiền.

Hoàng Tú Lan gật đầu: "Em biết rồi, em sẽ đối xử tốt với mình."

Hôm nay, khi máy kéo của Điền Kiến Minh lái vào thôn An Cư, mọi người đều chú ý tới trên máy kéo của anh ta có một người phụ nữ và hai bé gái, hai đứa bé cũng trạc tuổi Điền Khả Khả.

Có người trêu ghẹo nói: "Điền Kiến Minh, anh đón tình nhân trước khi kết hôn của anh trở về đấy à? Anh như vậy là ngang nhiên phạm tội đấy, cẩn thận kẻo phải ngồi tù!"

Điền Kiến Minh trừng mắt nhìn người đàn ông đó nói: "Anh đang nói xàm gì vậy? Trên đường tôi cứu cô ấy thôi, tôi chỉ có một người vợ không có tình nhân nào khác, anh không được nói lung tung, mắc công hủy hoại thanh danh của tôi. Nếu anh hại tôi phải ngồi tù thì sau này tôi có thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh đâu."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 319: Chương 319



Lúc trước Cố Trạch vì chuyện đó mà bị phán bốn năm tù, còn phải hai năm nữa mới có thể trở về, hiện tại cuộc sống tốt như vậy, sao anh ta có thể ngốc nghếch hồ đồ tống mình vào trong được chứ?

"Anh cứ như vậy mà dẫn người mang về, vợ anh có tức giận không?" Người nọ tiếp tục hỏi.

"Tôi không mang đến nhà chúng tôi, hơn nữa nhà chúng tôi cũng không có nhiều người ở như vậy, tôi định đưa đến chỗ của ba mẹ tôi, sau đó tôi sẽ hỏi trưởng thôn, sắp xếp cho bọn họ như thế nào." Điền Kiến Minh khoát tay với người nọ, lái máy kéo đến cửa nhà, nhìn vào bên trong hô: "Vợ ơi, vợ."

Hoàng Tú Tuệ đi ra, khó hiểu nhìn Điền Kiến Minh, khi cô ta thấy người phụ nữ và đứa bé phía sau máy kéo, ánh mắt hơi hơi tối lại, sau đó nghi ngờ hỏi: "Kiến Minh, anh gọi em có chuyện gì sao?"

"Anh vừa mới cứu được ba người này ở trên đường, bọn họ không có chỗ để đi, anh tính sẽ thu xếp đưa họ đến chỗ cha mẹ anh trước, em nhanh đi thu dọn hai bộ quần áo người lớn và trẻ con cho bọn họ mặc đi." Điền Kiến Minh nói.

Hoàng Tú Tuệ gật đầu: "Được, vậy em đi thu dọn."

Hoàng Tú Tuệ đóng gói hai bộ quần áo của mình và bốn bộ quần áo của Điền Khả Khả, dùng túi vải gói kỹ lại rồi đưa cho Điền Kiến Minh. Anh ta đưa túi vải ra sau đem túi vải lại đưa cho người phía sau đang ôm hai bé gái, trông cô ta như đang thất thần.

Sau đó anh ta lại chạy máy kéo đến trước cửa nhà ông bà nội của Điền Khả Khả, dừng máy kéo lại, anh ta đỡ người phụ nữ và hai bé gái xuống, dẫn bọn họ vào cửa. Điền Kiến Minh đi tới trước mặt bà nội Điền, nói với mẹ mình: "Mẹ, đây là đồng chí mà con vừa cứu được trên đường về, bọn họ không có chỗ để đi nên con dẫn bọn họ đến chỗ mẹ. Trong khoảng thời gian này để cho cô ấy ở đây chăm sóc cha mẹ luôn!"

Bà nội Điền đánh giá người phụ nữ và hai đứa nhỏ trước mặt, quá gầy, da bọc xương, nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy đáng thương, bà ấy gật đầu nói: "Được, vậy để họ ở chỗ này đi, chăm sóc cho mẹ và cha con."

"Đồng chí, tạm thời cô cứ ở đây chăm sóc cho cha mẹ tôi trước đi, tôi cho cô một đồng một ngày, cô muốn một ngày thanh toán luôn một lần, hay là... ?" Điền Kiến Minh nhìn người phụ nữ hỏi.

Ngưu Tiểu Phương nắm tay hai cô con gái, thân thể suy yếu run lên vì kích động, cô ta liên tục gật đầu: "Cảm ơn mọi người, mọi người đều là người tốt, tôi muốn một ngày thanh toán luôn, có thể không?"

Điền Kiến Minh nhìn về phía bà nội Điền, nói: "Mẹ, vậy mẹ giúp con mỗi ngày cho vị đồng chí này một đồng tiền lương nhé."

"Tôi tên Ngưu Tiểu Phương." Thấy ân nhân cứu mạng cứ mở miệng là một tiếng "Đồng chí", có vẻ quá xa cách, Ngưu Tiểu Phương vội vàng tự giới thiệu.

Điền Kiến Minh gật đầu: "Đồng chí Tiểu Phương, vậy các cô yên tâm ở đây đi, làm việc chăm chỉ, tôi về nhà trước."

Ngưu Tiểu Phương nhìn bóng lưng cao lớn của Điền Kiến Minh, trong lòng không khỏi có chút ngưỡng mộ. Ngay cả một người đàn ông xa lạ cũng sẵn sàng giúp cô ta nhiều như vậy, nhưng Trương Hoằng Tân kia lại tuyệt tình với bọn họ đến thế, vứt bỏ cô và đứa nhỏ, không thèm cho bất kỳ khoản bồi thường nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuộc sống nhà mẹ đẻ cô ta cũng khó khăn, cô ta dẫn theo con về nhà chưa được mấy ngày, chị dâu đã phàn nàn đủ thứ, cô ta chỉ nghe theo sắp xếp trong nhà, gả cho người mà cha mẹ giúp cô ta tìm. Thế nhưng người ta không muốn nuôi hai đứa con gái của cô ta, không đánh thì mắng, cô ta đành phải dẫn theo con bỏ trốn.

Không ngờ trên đường gặp phải tên côn đồ, nếu không phải trùng hợp Điền Kiến Minh nhìn thấy, có lẽ cô ta và hai đứa nhỏ đã âm dương cách biệt.

Ngưu Tiểu Phương cứ như vậy trơ mắt nhìn Điền Kiến Minh đi xa, ngay cả tên của anh ta cũng không biết. Có điều hiện tại cô ta sống ở đây, sau này sẽ biết tên của ân nhân cứu mạng thôi.

"Tiểu Phương, đến đây, thím dẫn các người đến phòng." Thấy con trai đã rời khỏi, bà nội Điền dẫn ba mẹ con Ngưu Tiểu Phương đến phòng, là căn phòng đối diện phòng bà ấy: "Trong này để đồ lặt vặt, thu dọn một chút là có thể ở được, cháu dọn dẹp một chút đi rồi đợt lát nữa đi ra làm bữa tối."

Ngưu Tiểu Phương gật đầu: "Cảm ơn thím, thím yên tâm, cháu nhất định sẽ làm tốt mọi chuyện."

Cô ta sờ đầu hai cô con gái nói: "Gia Hòa, Gia Miêu, mau cảm ơn bà nội đi, cảm ơn bà nội đã thu nhận và giúp đỡ chúng ta, nếu không ba mẹ con chúng ta sẽ phải tiếp tục ăn gió nằm sương ở bên ngoài đấy."

"Cảm ơn bà nội." Hai cô bé Trương Gia Hòa, Trương Gia Miêu cảm ơn bà Điền.

Bà nội Điền nhìn hai bé gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong lòng yêu thích không thôi: "Ngoan, không cần khách sáo đâu, trước tiên dọn dẹp với mẹ các cháu đi! Dọn xong sớm các cháu có thể nghỉ ngơi sớm một chút."

Có vài người chính là như vậy, nhà mình có con nít nhưng lại không thích, mà nhất quyết thích con nít của người khác. Bây giờ bà nội Điền chính là người như vậy, Điền Khả Khả gọi bà nội, bà ấy cảm giác đầu như muốn nổ tung, nhưng bây giờ nhìn thấy Trương Gia Hòa, Trương Gia Miêu lại không có cảm giác như vậy.

Sau khi bà nội Điền đi ra ngoài, Ngưu Tiểu Phương lập tức lấy quần áo trong túi vải ra, trước tiên thay cho Trương Gia Hòa, Trương Gia Miêu, sau đó nhanh chóng thay quần áo cho mình, bây giờ cô ta đã đến nhà người ta làm việc, chắc chắn không thể ăn mặc lôi thôi lếch thếch như trước.

Lúc trước ở bên ngoài lôi thôi lếch thếch, đó là vì không còn cách nào khác.

Bây giờ đến nhà người ta, còn lôi thôi lếch thếch, người ta sẽ không yên tâm để cho cô ta làm việc!

Ngưu Tiểu Phương thay quần áo xong, chỉnh lại tóc cho sạch sẽ, sau đó cô ta đi ra ngoài đến trước mặt bà nội Điền: "Thím, bây giờ cháu có thể làm việc, tối nay nên nấu món gì ạ? Cháu nấu cho mấy người ăn?"

Bà nội Điền hơi ngạc nhiên khi thấy Ngưu Tiểu Phương đã sửa soạn xong, không ngờ sau khi cô ta sửa soạn trông khá xinh đẹp, nhưng mỗi tội là quá gầy.

Bây giờ trong nhà có thêm ba người ngoài, nếu như ăn cơm nguyên chất, bà nội Điền thấy rất tiếc, nên vội nói: "Buổi tối hôm nay ăn cơm khoai lang, nấu theo số lượng một người hai củ khoai lang, về phần rau củ thì..."

"Được, cháu biết rồi, thím." Ngưu Tiểu Phương nghe yêu cầu của bà nội Điền xong, sau đó cô ta đến phòng bếp, bắt đầu nấu cơm.

Sau đó bà nội Điền tới trò chuyện với cô ta, nghe Ngưu Tiểu Phương nói có người từng đoán cô ta, nói là trong mạng cô ta có thể có thêm hai đứa con nữa, bà ấy lập tức hâm mộ, sau đó lại bắt đầu than thở về Hoàng Tú Tuệ: "Con dâu của thím à, đã nhiều năm như vậy, mới sinh được một cô con gái, thím trông sao trông trăng, trông đến bây giờ cũng không có cháu trai, nếu như con bé có thể may mắn giống như cháu thì tốt rồi."

"Có lẽ số mệnh của cô ấy không có con, nhưng cháu gái thím đã định sẵn sẽ có anh chị em." Ngưu Tiểu Phương nói.

Bà nội Điền cảm thấy hơi mơ hồ, hỏi: "Tiểu Phương, cháu có ý gì vậy?"

"Chính là con dâu thím không có con, nhưng trong mạng cháu gái của thím lại có anh chị em khác, chỉ cần thím đổi con dâu, anh chị em của cháu gái thím sẽ tự nhiên mà đến."

Khóe miệng Ngưu Tiểu Phương hơi nhếch lên, nếu như cô ta có thể ở bên ân nhân cứu mạng thì cô ta chắc chắn sẽ sinh cho ân nhân hai đứa con mập mạp để báo đáp ân tình của cô ta.

Không phải giống như người phụ nữ đó, sống cuộc sống tốt đẹp qua nhiều năm như vậy rồi mà ngay cả một đứa con trai cũng không sinh cho ân nhân cứu mạng của cô ta, chẳng lẽ muốn cho ân nhân không có người đốt hương khói sao?
 
Back
Top Bottom