Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 190: Chương 190



Nếu cô ta tìm được chị dâu hai thì cô ta cũng sẽ mất đi sự quan tâm của anh hai, nếu sau này có chuyện gì thì anh hai nhất định sẽ lấy chị dâu làm ưu tiên trước, sẽ không còn quan tâm cô ta nữa.

Bạch lão nhị nghe được lời này tim đập thình thịch, quả nhiên Bạch San San không muốn mình lấy vợ, cô ta hận chị dâu, đây không phải vấn đề của chị dâu. Bạch San San không muốn anh trai mình có vợ, cô ta chỉ muốn anh trai mình cô đơn mãi mãi.

Xem ra khi gặp lão Tam, nên nhắc nhở lão Tam, nếu có bạn đời thì nên tránh xa Bạch San San, kẻo bị Bạch San San quấy rầy, nếu đã lấy vợ và vợ có thai, càng nên tránh xa Bạch San San, kẻo Bạch San San lén lút g.i.ế.c c.h.ế.t con của họ.

Bạch lão nhị nhìn Bạch San San trước mặt, tựa như chưa từng quen biết cô ta, cậu ta không biết tại sao em gái của mình lại có thể trở nên tệ như vậy, bỏ tiền cho cô ta đi học mà không học được đạo lý gì.

Bạch San San chọc chọc trán của Bạch lão nhị: "Nghe thấy chưa? Đừng thương xót bất kỳ người phụ nữ nào."

Bạch lão nhị không trả lời cô ta mà chỉ nhìn cô ta như vậy, tựa hồ đang nhớ lại cô ta từ khi nào và tại sao lại trở nên như vậy, nguyên nhân nào khiến Bạch San San trở nên như vậy.

Mặc dù cha mẹ mất sớm, khi đó cậu ta chỉ mới là một đứa trẻ mười tuổi, nhưng cậu ta nhớ cha mẹ mình không phải là người xấu. Mặc dù anh chị em của cha cậu thờ ơ và từ chối giúp đỡ họ, nhưng bọn họ cũng không đi làm loạn. Tại sao lại có một kẻ xấu tính như vậy trong gia đình họ?

Có điều gì mà cậu ta không biết?

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà cụ quay lại lấy hộp cơm, một lúc sau, một tay bà bế đứa cháu lớn, tay kia cầm hộp cơm, hộp cơm nhìn có vẻ hơi nặng, hình như không phải đựng cơm. Bàn tay cầm hộp cơm của bà lão đang chuẩn bị cử động, khi bà ta đến gần, Bạch lão nhị nhanh tay lẹ mắt nhặt hành lý lên, chính xác ngăn chặn nước do bà lão ném ra.

Bàn tay của Bạch lão Nhị cảm thấy đau rát, hóa ra là nước sôi.

Bạch San San bị giọt nước nóng đánh thức, hét lên.

Bạch lão nhị thả hành lý trên tay xuống, khống chế bà lão, đẩy bà xuống đất và hét lên: "Mọi người tới đây giúp tôi với. Ở đây có người muốn g.i.ế.c người, bà ta đổ nước sôi lên người tôi và muốn hủy dung cô gái. Giúp tôi với, giúp tôi với..."

Ngay sau đó, tiếp viên và nhân viên bảo vệ đi tới, nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay Bạch lão nhị và vết thương trên người Bạch San San, họ xác nhận những gì Bạch lão nhị nói là sự thật và khống chế bà lão, cháu trai thì ngồi ở giường dưới khóc lớn.

Con trai của bà lão sau khi biết tin thì chạy tới và biết được mẹ mình đã dội nước sôi lên người cô gái trẻ để hủy dung người ta, thực sự khó xử đến mức xin lỗi hết lần này đến lần khác với Bạch lão nhị và Bạch San San, cố gắng thuyết phục họ.

"Không thể nào." Bạch San San trực tiếp từ chối: "Tôi bị bỏng nhiều như vậy, cũng không biết có thể giải quyết được hay không. Hà cớ gì để bà ta rời đi dễ dàng như vậy?"

Nếu như không phải anh hai của cô ta đã ngăn cản trước đó thì sẽ không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp như hoa của cô ta bị hủy hoại mà còn phải chịu đựng sự đau đớn tột cùng, ngay cả những vết bỏng nhỏ trên cánh tay và bàn tay vô cùng đau đớn chứ đừng nói đến khuôn mặt. Nếu bị bỏng, chắc sẽ đau c.h.ế.t mất phải không?

"Nhưng hiện tại mấy người cũng không bị gì nặng còn gì? Có thể rộng lượng mà tha thứ được không? Hành trình của chúng tôi thật sự rất quan trọng." Người đàn ông không biết xấu hổ nói.

"Không có việc gì? Haha, lời anh nói dễ nghe quá. Nhìn tay anh trai tôi xem, nhìn giống như không có gì xảy ra không?" Bạch San San trợn mắt không nói nên lời, lần này không thành công, lần sau lại làm gì đó nên cô ta tuyệt đối không thể tha thứ cho bà ta.

Nếu không hòa giải được thì bà lão sẽ bị đưa vào phòng tạm giam trên tàu, sau khi xuống tàu sẽ đến Cục Công an để xử lý theo pháp luật.

Người đàn ông vô cùng lo lắng, nếu trong nhà có người có vấn đề thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai của hắn ta, nếu như không phải vợ hắn ta mang thai đứa con thứ hai và nhớ đứa con trai lớn thì hắn ta sẽ không bao giờ quay lại đây để đón mẹ già và con trai đến nơi làm việc.

Người đàn ông đưa con trai mình về chỗ ngồi, sau đó đi tới giường nằm của Bạch San San và Bạch lão nhị, nói với vẻ mặt buồn bã: "Hai đồng chí, xin hãy thương xót tha cho mẹ già của tôi đi! Tôi đến thay mặt xin lỗi cô..."

"Đã là xin lỗi vậy thì đồ đâu? Xin lỗi không thì có ý nghĩa gì?" Bạch San San căn bản không muốn tha thứ cho bà ta, kẻ xấu thì cần phải bị trừng phạt.

Người đàn ông sững sờ trước lời nói của Bạch San San, hắn ta không muốn vì điều này mà tốn tiền nên cố gắng cứu vãn bất cứ điều gì có thể: "Cô gái, gia đình chúng tôi thật sự không dễ dàng gì, vợ tôi vừa mang thai đứa con thứ hai. Đứa trẻ này không có người chăm sóc nên tôi mới về nhà đón mẹ lên..."

"Anh cũng thật dũng cảm, dám để một bà già độc ác như vậy chăm sóc người vợ đang mang thai. Anh cũng không sợ bà ta đầu độc g.i.ế.c vợ anh à." Bạch San San ngẩng đầu, trừng mắt nói.

Người đàn ông nghe vậy đột nhiên có cảm giác ngộ ra, nếu người xấu như mẹ hắn ta thật sự đến chăm sóc vợ mình, chắc chắn mỗi ngày bà ta sẽ bất mãn với cô ấy, như vậy đến lúc đó không phải là bà ấy chăm sóc con dâu mà là được con dâu chăm sóc.

Nếu con dâu sinh con ra là con gái chứ không phải con trai, không biết mẹ mình sẽ làm gì, liệu có vứt bỏ con gái đi như người khác hay đại loại như vậy không?

Người đàn ông càng nghĩ càng sợ hãi, dù vậy, hắn ta cũng không thể để mẹ già của mình gánh lấy vết nhơ, điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến vợ chồng hắn ta. Vì vậy, người đàn ông tiếp tục: "Vậy thương lượng một chút. Thế này đi, tôi sẽ bồi thường cho cô một trăm nhân dân tệ. Cô xuống xe đến bệnh viện điều trị, như thế nào?"

Bạch San San phớt lờ anh ta và tiếp tục đảo mắt.

"Hai trăm?" người đàn ông tiếp tục.

...

"Năm trăm!"

Bạch San San gật đầu: "Thỏa thuận, nhưng khi chúng ta đến ga, các ngươi phải xuống xe, nếu không tôi sẽ không đồng ý giải quyết."

Nếu cho bọn họ ở lại trong xe lửa này, không ai có thể đảm bảo liệu bọn họ có làm gì tiếp nữa không.

Người đàn ông gật đầu: "Được."

Đến bến xe, hắn ta xuống xe, sau đó mua vé đưa họ về, hắn ta không dám để mẹ mình chăm sóc vợ. Sau khi trở về hắn ta có thể tìm một người bảo mẫu có danh tiếng tốt ở gần đấy chăm sóc cho vợ mình, như vậy hắn ta cũng có thể yên tâm hơn.

Người đàn ông không có nhiều tiền như vậy nên đã góp tiền với một vài đồng nghiệp và đưa cho Bạch San San năm trăm nhân dân tệ, sau đó khi tàu đến điểm dừng tiếp theo, hắn ta và mẹ già cùng con trai xuống tàu.

Đứa con trai đã bị mẹ già dạy dỗ không tốt, từ nay về sau phải để ở bên cạnh mình giáo dục mới được, chỉ cần đưa mẹ già về và đưa cho bà một ít tiền để bà khỏi làm phiền.

Bạch San San lấy được năm trăm nhân dân tệ, trong lòng cô ta vẫn rất khó chịu, xét đến việc anh hai bị thương nặng hơn nên cô ta đếm một nửa số tiền, sau đó đưa cho Bạch lão nhị. Còn lại dùng chăn bông, đậy lại, nhét tiền vào trong quần bó sát, mặc dù có mùi hôi, ma sát khó chịu, nhưng là nơi an toàn nhất để cất, dù sao cũng không có ai dám làm khỉ trộm đào!
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 191: Chương 191



Mà kể cả có người muốn trộm thì Bạch Lão Nhị cũng sẽ cảm nhận được rồi bắt ngay tại trận, vậy là chẳng sợ mất tiền.

Bạch San San còn giấu tiền trong chiếc túi được may lót bên trong cái váy của cô ta, vô cùng kín kẽ, người khác muốn trộm cũng không biết cô ta để tiền ở đâu mà trộm. Còn nếu thò tay vào trong váy của cô ta để ăn cắp thì chẳng phải sẽ bị người ta bắt vì giở trò lưu manh sao?

Vì đang cầm theo một số tiền khá lớn nên tinh thần của Bạch San San và Bạch Lão Nhị luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, đi vệ sinh cũng đi cùng nhau, ngủ cũng thay phiên nhau mà ngủ, cứ như vậy hai ngày khiến hai người họ đều mệt mỏi vô cùng.

May là cuối cùng cũng đến thành phố của Bạch Lão Tam - thị trấn Nam Nguyệt.

Nhưng nơi đóng quân của Bạch Lão Tam ở vùng núi nên hai người họ vẫn phải bắt xe từ ga lửa đến đó.

Bạch Lão Nhị và Bạch San San ra khỏi ga lửa với khuôn mặt mệt mỏi, hai ngày nay họ không hề được nghỉ ngơi thoải mái.

Bạch San San hỏi: "Anh hai, tiền của anh có còn không đó?"

"Còn." Bạch Lão Nhị đáp.

Bạch San San nói tiếp: "Vậy khi nào đến nơi anh phải đưa cho em một trăm năm mươi đồng nhé, anh giữ một trăm đồng là được. Nếu không phải em nhất quyết không chịu hoà giải thì anh đã đồng ý hòa giải với người ta rồi. Nếu vậy thì một xu bồi thường mình cũng không nhận được đâu."

Bạch Lão Nhị nghiến răng: "Được."

Cô ta hoàn toàn không quan tâm chút nào đến vết bỏng trên tay anh trai mình mà chỉ biết đến tiền thôi.

Bạch Lão Nhị bỏ hành lý trên tay mình xuống: "Em tự xách hành lý đi, anh xách tê cứng cả tay rồi."

Bên ngoài nhà ga, Bạch Lão Tam và Âu Hồng ngồi trên một chiếc xe jeep. Bạch Lão Tam thấy Bạch Lão Nhị và Bạch San San xuất hiện thì mở cửa xuống xe rồi vẫy tay với hai người họ: "Anh hai, San San, ở bên này."

Bạch Lão Tam mặc quân phục trông vô cùng phong độ, đẹp trai nên chẳng mấy chốc đã thu hút một vài ánh nhìn.

"Anh ba!" Bạch San San vất vả ôm đống đồ chạy về phía Bạch Lão Tam. Bạch Lão Tam thấy vậy thì tiến lên đỡ lấy đống hành lý trong tay cô ta, ngay khoảnh khắc đó Bạch San San cảm nhận được vô số ánh mắt ghen tỵ đều b.ắ.n về phía mình. Vậy là cô ta kiêu ngạo đứng thẳng người, trong lòng thì thầm sĩ diện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Lão Tam thấy khuôn mặt tái nhợt của Bạch San San thì thoáng đau lòng: "Mệt không?"

"Cũng tạm, chủ yếu em đều nằm nên không thấy mệt lắm." Bạch San San kéo lấy cánh tay Bạch Lão Tam rồi bắt đầu tố cáo: "Anh ba, anh hai chẳng thương em tí nào. Anh hai có giúp em cầm hành lý đâu, để em tự mình xách một đống đồ cả quãng đường dài vậy luôn đó."

"Anh hai, anh...", Bạch Lão Tam nghe thế thì định trách móc Bạch Lão Nhị.

Bạch Lão Nhị giơ cánh tay bị bỏng của mình lên, chán không muốn nói gì.

"Anh hai, sao anh bị thương thế này?", Bạch Lão Tam nhìn thấy tay anh trai thì giật mình rồi nhìn về phía Bạch San San. Nếu không phải hai tay đang bận xách hành lý thì cậu ta thực sự muốn đẩy Bạch San San ra: "San San, sao em lại như thế hả? Anh hai bị thương như vậy, em không đau lòng thì cũng đành nhưng sao em còn bóp méo sự thực thế? Nếu anh thực sự không phân biệt đúng sai mà trách móc anh hai thì chẳng phải sẽ làm anh hai thất vọng sao?"

Chẳng trách anh cả lại đoạn tuyệt quan hệ với Bạch San San, cô ta lúc nào cũng đổi trắng thay đen, lời cô ta nói không thể tin tưởng được.

Bạch San San thè lưỡi, hoàn toàn không ý thức được rằng mình đã sai.

Bạch Lão Tam đặt hành lý ở phía sau xe, chờ Bạch Lão Nhị và Bạch San San lên xe xong cậu ta mới ngồi lên ghế phó lái rồi nói với Âu Hồng: "Đến bệnh viện ở khu dân cư trước đi, tay anh hai tôi bị thương."

Âu Hồng nhíu mày: "Sao lại thế?"

"Không biết nữa, tôi cũng không hỏi. Cứ đến bệnh viện trước đi, đến đó rồi tính." Bạch Lão Tam nói.

Âu Hồng quay đầu xe rồi lái về vì trong khu dân cư có bệnh viện, không cần phải đến bệnh viện trên thị trấn.

Sau khi đến bệnh viện ở khu dân cư, Bạch Lão Tam xuống xe trước rồi bảo Bạch Lão Nhị và Bạch San San xuống cùng: "Đến bệnh viện kiểm tra tay của anh hai trước, không cần cầm theo hành lý, lát nữa còn phải di chuyển về khu dân cư."

Bạch San San nắm tay Bạch Lão Tam rồi vịn vào tay cậu ta mà nhảy xuống.

Đúng lúc đó, một nữ bác sĩ mặc áo trắng đeo ống nghe đi đến: "Lâm Sơn, anh đón anh hai và em gái anh chưa?"

Bạch Lão Tam khẽ gật đầu rồi dẫn Bạch Lão Nhị và Bạch San San vào bệnh viện. Nhưng chưa kịp đi thì nữ bác sĩ đó đã lại gần Bạch San San rồi hỏi: "Em là em gái của Lâm Sơn à? Xinh thật đấy! Nhưng sắc mặt của em trông có vẻ không tốt lắm, chắc là vì ngồi xe một thời gian dài, em có mệt không? Để lát nữa chị pha cho em một cốc nước đường đỏ để em bổ sung khí huyết nhé."

Bạch San San nghe nữ bác sĩ khen mình xinh thì trong lòng sĩ diện vô cùng: "Cảm ơn chị, chị cũng xinh lắm ạ."

Nữ bác sĩ mỉm cười: "Chị tên Lý Di Giai, năm nay chị hai mươi hai, nhỏ hơn anh trai em một tuổi nên em gọi chị là chị cũng đúng nhỉ."

"Em tên Bạch San San, năm nay em mười chín tuổi." Bạch San San vui vẻ nói.

"San San, đi thôi, vết thương của anh hai phải nhanh chóng chữa trị." Bạch Lão Tam nói xong rồi vội vàng dẫn Bạch Lão Nhị đến khoa ngoại để bác sĩ xử lý vết thương trên tay cho cậu ta. Bác sĩ khử trùng vết thương trên tay Bạch Lão Nhị rồi mới bôi thuốc trị bỏng, sau đó bác sĩ đưa cho họ một ít thuốc trị bỏng để họ về nhà tự bôi.

Ở bên kia, Lý Di Giai dẫn Bạch San San đến phòng làm việc của mình rồi tự tay pha một cốc nước đường đỏ cho cô ta. Đợi cô ta uống xong, Lý Di Giai mới nói: "San San, con gái nên thường xuyên uống nước đường đỏ một chút thì thần sắc mới tươi tắn được, da dẻ hồng hào trông trẻ trung và xinh hơn rất nhiều đấy."

"Cảm ơn chị." Bạch San San cảm kích nói, không ngờ vừa đặt chân đến đây đã gặp được một người chị đối xử tốt với mình như vậy.

Có mấy bác sĩ đi qua đều hỏi Bạch San San là ai nhưng Lý Di Giai đều không nói rõ, chỉ trả lời qua loa rằng cô ta là em gái mình. Bạch San San nghe vậy, tưởng rằng Lý Di Giai mến mình thì đắc chí vô cùng.

Sau đó cả đoàn người lại lên xe, xe đi chưa đầy hai mươi phút đã về đến khu dân cư. Ở đây có rất nhiều hộ dân sinh sống, xung quanh còn có trường học và bệnh viện, thuận tiện hơn dưới nông thôn rất nhiều.

Nhà cửa ở đây không phải nhà cao tầng mà chỉ là một ngôi nhà thấp có một gian nhỏ, không khác nông thôn là mấy ngoại trừ việc những người sinh sống ở đây đều có thân phận đặc biệt.

Điểm khác biệt là ở giữa hai ngôi nhà sẽ có một con ngõ nhỏ rộng khoảng hai mét, đủ để xe ô tô ra vào thuận tiện.

Bạch Lão Tam và Âu Hồng xách hành lý đi về phía cổng viện, Bạch Lão Nhị và Bạch San San đi theo phía sau, Bạch San San cứ nhìn đông ngó tây bằng vẻ vô cùng thích thú.

Hàng xóm của Bạch Lão Tam nghe thấy tiếng xe ô tô thì vội vàng chạy ra xem rồi chào hỏi Bạch Lão Tam: "Lão Tam, đây là anh trai và em gái cậu à?"

"Đẹp trai xinh gái thật đấy!"

"Họ có người yêu chưa?"

"Ngại quá, anh trai và em gái tôi ngồi xe lửa mấy ngày nên cũng hơi mệt rồi, giờ cứ để họ nghỉ ngơi một lát trước đã nhé!". Bạch Lão Tam nói xong thì mở cổng viện cho Bạch Lão Tam và Bạch San San đi vào, sau đó đóng cổng lại.

Bà thím hỏi Bạch Lão Tam và Bạch San San có người yêu chưa bĩu môi ra chiều không vui, thím ta còn đang định giới thiệu con gái của họ hàng mình cho Bạch Lão Tam để làm mai làm mối nhưng ai ngờ bị Bạch Lão Tam từ chối thẳng thừng.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 192: Chương 192



Sau đó thím ta bảo cô gái đó đến gặp trực tiếp Bạch Lão Tam để tăng độ nhận diện, ai ngờ Bạch Lão Tam nói thẳng chuyện này cho chồng của cô gái kia biết và yêu cầu anh ta giải quyết dứt điểm chuyện này, nếu không thì đừng trách Bạch Lão Tam không khách khí.

Vì chuyện đó mà cô gái bị Bạch Lão Tam từ chối không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, cô ta đành trở về quê, đồng thời cũng huỷ hoại danh dự của bản thân và chồng mình.

Nhưng dù như thế thì cô ta vẫn muốn dính dáng đến Bạch Lão Tam vì Bạch Lão Tam còn trẻ mà lại có năng lực, sau này địa vị chắc chắn sẽ không thấp.

Bạch Lão Tam vừa đi vừa nói: "Em đã dọn dẹp mọi thứ trong nhà rồi, bây giờ trong nhà đã có đủ mọi thứ, hai người có thể yên tâm ở lại. San San sẽ ở phòng ngủ chính, anh hai và em sẽ ở phòng ngủ phụ nhé. Đợi sau khi anh hai trở về thì em sẽ dọn vào ký túc xá ở."

Bạch Lão Tam mở cửa phòng ngủ chính rồi nói với Bạch San San: "San San, sau này em sẽ ở đây nhé."

"Vâng." Bạch San San gật đầu rồi mang hành lý của mình vào phòng chính. Sau đó cô ta đóng cửa lại, mở hành lý ra rồi bắt đầu thu xếp đồ đạc, ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói.

Sau đó Bạch Lão Tam dẫn Bạch Lão Nhị sang phòng ngủ phụ: "Anh hai, khoảng thời gian này anh em mình ngủ chung ở phòng này nhé."

"Ừ, phiền em quá." Bạch Lão Nhị nói mà thoáng ngại, để Lão Tam vì họ mà bận trước bận sau, lại còn phải dọn dẹp nhà cửa đón họ đến, không biết có làm trễ nải công việc của Lão Tam hay không.

"Anh là anh hai của em, chúng mình là người một nhà mà, phiền gì chứ!" Bạch Lão Tam vỗ vai Bạch Lão Nhị: "Anh hai, anh cứ yên tâm ở lại đây nhé, đừng bận tâm gì cả."

"Âu Hồng, phiền cậu đến nhà ăn lấy giúp tôi hai món mặn về đây nhé. Cậu cũng ở lại ăn cơm với anh em tôi đi, đợi tôi nấu cơm một lúc là xong." Bạch Lão Tam lấy tiền ra đưa cho Âu Hồng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Âu Hồng không nhận: "Khách sáo vậy làm gì? Anh hai cậu thì cũng là anh hai tôi, em gái cậu thì cũng là em gái tôi, để tôi mời anh hai và em gái ăn một bữa cơm thì có sao đâu hả?"

Nói xong cậu ấy xoay người rời đi.

Bạch Lão Tam cười bất đắc dĩ rồi thu tiền về.

Sau đó cậu ta đi vào nhà bếp, lấy một ít thịt mà anh cả gửi cho mình ra, ngâm vào nước ấm rồi bắt đầu bật bếp nấu cơm. Ở đây người dân đã dùng bếp gas để nấu nướng nên thuận tiện hơn dưới nông thôn rất nhiều.

Mũi ngửi thấy mùi thơm nên Bạch San San không thèm dọn dẹp đồ đạc nữa mà theo mùi hương chạy thẳng đến nhà bếp, thấy hai anh trai đều đang ở đó thì tò mò hỏi: "Anh ba, anh đang làm món gì mà ngon thế?"

"Thịt xào bắp cải, anh cả mới gửi cho." Bạch Lão Tam liếc mắt nhìn Bạch San San: "Đi rửa mặt đi, nhìn bộ dạng hốc hác tiều tuỵ của em kìa. Nếu để người khác nhìn thấy thì chắc sau này người ta chỉ nhớ đến bộ dạng hốc hác này của em thôi đấy. Vậy là sau này dù em có xinh đến đâu thì người ta cũng sẽ giữ mãi ấn tượng về em là một cô gái xấu xí thôi."

Bạch San San sợ hãi kêu lên rồi vội vàng xoay người chạy khỏi nhà bếp.

Bạch Lão Nhị hỏi: "Lão Tam, em để San San đến đây thế đã định tìm việc gì cho nó chưa? Chắc không phải em định để nó đến đây để chăm sóc em đâu nhỉ?"

"Chắc chắn không phải rồi, sao em có thể làm trễ nải tương lai của em gái mình bằng cách để con bé qua đây chăm sóc em được chứ?" Bạch Lão Tam buồn cười: "Người ở đây phần lớn xuất thân ở nông thôn giống chúng mình thôi, hầu như mọi người đều không biết chữ, tìm khắp cũng không được mấy người tốt nghiệp Trung học. San San tốt nghiệp cấp ba rồi, con bé còn có bằng tốt nghiệp nữa nên em định để con bé đi làm giáo viên Tiểu học. Làm giáo viên không vất vả lắm, tính chất công việc tương đối sạch sẽ, cũng tiện để sau này kiếm người yêu nữa."

Bạch Lão Nhị nghe đến đó thì nhíu mày: "San San có được không đó?"

"Thì cứ thử trước xem thế nào đã! Nếu không được thì đến xin việc ở nhà ăn bệnh viện cũng được, việc ở đó đơn giản hơn đi dạy học nhiều." Bạch Lão Tam nói. Nếu đã đưa Bạch San San đến đây thì chắc chắn cậu ta sẽ tìm được cho em gái một công việc đàng hoàng để cô ta tự kiếm tiền nuôi sống bản thân chứ không thể đến mức để các anh nuôi sống cả đời được.

Bạch Lão Nhị gật đầu, có Bạch Lão Tam ở đây rồi thì cậu ta cũng không cần lo lắng nhiều.

Đến khi Âu Hồng xách túi đồ ăn quay lại thì Bạch Lão Tam cũng nấu gần xong rồi. Đến lúc ăn cơm, Bạch Lão Tam dặn dò Bạch San San: "San San, em mới đến đây, không quen biết mà cũng không hiểu tính cách người dân ở đây nên nếu có ai giới thiệu bạn trai cho em thì tuyệt đối không được đồng ý nhé, càng không được phép tùy tiện gặp đồng chí nam nào đâu. Phần lớn người dân ở đây đều là người nông thôn như chúng ta, anh không ghét bỏ gì người nông thôn và cũng không phải là không muốn em gả đến đó mà là vì những người này không cùng quê với chúng ta, họ đều đến từ các tỉnh thành khác nhau trên cả nước, cách quê hương của chúng ta rất xa. Nếu em thực sự gả bừa cho một người nào đó thì khả năng cao là sau này sẽ không gặp lại ba anh nữa đâu, em hiểu không?"

Nếu là đồng hương hoặc ở gần thì dĩ nhiên là Bạch Lão Tam sẽ cân nhắc nhưng ở đây không có cậu thanh niên nào cùng quê với ba anh em họ cả, tất cả đều là người ngoại tỉnh, sao Bạch Lão Tam có thể yên lòng để Bạch San San gả đến những nơi xa xôi như vậy được?

Bạch San San gật đầu: "Anh ba, anh yên tâm đi, em sẽ không nhận lời giới thiệu của bất cứ ai đâu."

Vì cô ta cũng không muốn gả cho dân quê, cứ nhìn mấy chị gái trong thôn là hiểu, ngày nào cũng phải ra đồng làm ruộng, lao động còn nhiều hơn đàn ông. Hơn nữa sau khi làm chuyện đồng áng xong họ còn phải làm việc nhà, đàn ông thì khác, chỉ cần lao động bên ngoài là được, thậm chí còn có những người chẳng làm gì, cứ ăn không ngồi rồi giao hết việc cho vợ.

Mình mới không thèm gả cho dân quê!

"San San, nếu có người tặng quà cho em, dù đó là gì thì em tuyệt đối cũng không được nhận nhé. Giây trước em vừa nhận quà, giây sau người ta đã có thể đi báo quan ngay được đấy, ở đây không phải ai cũng là người tốt đâu, nhiều người thấy anh không thuận mắt và muốn hạ bệ anh lắm nên nếu em ở đây thì đừng để người ta nắm được bất cứ điểm yếu gì của nhà mình. Nếu anh phải rời khỏi đây thì em cũng không còn được ở lại nữa đâu, em hiểu chưa?"

Bạch San San vội vàng gật đầu, cô ta còn chưa kịp tận hưởng tháng ngày tốt đẹp ở đây mà, cô ta không muốn rời khỏi đây đâu!

"Mai em sẽ dẫn anh hai và San San lên trấn trên để hai người làm quen với môi trường xung quanh một lát, sau này hai người tự mua đồ cũng thuận tiện hơn. Hơn nữa chỗ này cách biển rất gần, mỗi ngày đều có thuyền đánh cá cập bến, ra bến tàu là có thể mua được hải sản tươi ngon nhất đấy. Đến lúc đó em sẽ dẫn hai người đi làm quen với đường xá một chút, sau đó hai người tự mua hải sản về ăn nhé."

Bạch San San hưng phấn gật đầu, chắc chắn ngoài biển sẽ rất vui, chắc chắn hải sản sẽ rất ngon.

Nghĩ đến bà chị dâu Lý Trình Trình kia vừa không được ngắm biển lại còn không được ăn hải sản là Bạch San San vui vẻ vô cùng. Đợi khi ổn định cuộc sống ở đây rồi, cô ta sẽ gọi điện về khoe cho Lý Trình Trình biết mặt, đừng tưởng gả cho anh cả tôi là đã có thể có một cuộc sống tốt đẹp nhé!

Mình sẽ không để chị ta đắc ý như vậy đâu!

Lúc đang ăn cơm, bên ngoài liên tục vang lên tiếng gõ cửa nhưng Bạch Lão Tam không thèm để ý. Cậu ta thấy mấy người này không được lịch sự cho lắm, rõ ràng là người thân của người ta cần phải nghỉ ngơi sau khi đi đường dài, nếu muốn qua làm quen thì có thể để ngày mai mà.

Sau khi ăn xong, Bạch Lão Tam nói với Bạch Lão Nhị và Bạch San San: "Anh hai, San San, lát nữa ăn cơm xong thì hai người về phòng nghỉ ngơi nhé. Em có việc phải ra ngoài, nếu tối không kịp về thì sáng mai em sẽ về đón hai người, hai người không cần lo lắng nhé. Nhớ là đóng kín cửa, không được cho người lạ vào nhà."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 193: Chương 193



Bạch San San vội vàng gật đầu: "Anh ba, anh yên tâm đi! Em chắc chắn sẽ không gây phiền phức cho anh đâu."

Bạch lão tam gật đầu, để bát đũa xuống, lập tức cùng Âu Hồng rời đi.

Sau khi ăn cơm, Bạch lão nhị rửa bát đũa và nồi niêu, Bạch San San thì đi dạo trong sân. Xung quanh tường rào được trồng một vòng cây mà cô ta không biết tên. Trên cây còn có những quả to và xanh mọc lủng lẳng, có cây còn mọc những quả to hơn cả đầu người. Cô ta nhảy lên dùng tay sờ thử, phát hiện quả này cứng như đá, cũng không biết những quả này là gì, có thể ăn được hay không.

Giữa hai cây còn bắc một cây sào tre to, có thể dùng để phơi quần áo.

Trong sân còn có một cái giếng, miệng giếng cao hơn mặt đất vài chục centimet. Miệng giếng được xây bằng xi măng, bên cạnh xây thêm một cái bệ để rửa rau và giặt quần áo. Phía trên giếng là một cái chòi lá che mát, nhờ vậy cho dù trời mưa cũng có thể giặt giũ mà không lo bị ướt quần áo.

Nói chung, Bạch San San rất hài lòng với nơi này.

Bạch lão nhị dọn dẹp xong nhà bếp thì về phòng ngủ. Hai ngày nay cậu ta không được nghỉ ngơi đầy đủ nên rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.

Lý Di Giai xách một túi xoài vàng ươm, đến trước cửa nhà Bạch lão tam, tràn đầy hy vọng đưa tay gõ cửa.

Bạch San San nghe tiếng gõ cửa thì chạy ra mở cửa, nhìn thấy Lý Di Giai đứng bên ngoài, vui mừng khôn xiết, hỏi: "Chị Di Giai, sao chị lại đến đây?"

"Anh ba của em không ở nhà à?" Lý Di Giai do dự hỏi thăm.

Bạch San San gật đầu: "Đúng vậy, không có ở nhà. Anh ấy đi ra ngoài làm việc rồi, hiện giờ trong nhà chỉ có em và anh hai."

"San San, có thể cho chị vào được không? Chị muốn trò chuyện với em. Bởi vì chị cũng ít khi gặp được cô gái nào hợp ý nên muốn qua lại với em nhiều hơn." Lý Di Giai đưa tay ra nắm lấy cánh tay Bạch San San, giơ chân muốn bước qua cổng sân.

Bạch San San vội vàng kéo cô ta lại: "Chị Di Giai, thật là ngại quá. Trước khi anh ba ra ngoài đã dặn dò em, anh ấy nói bất kể là ai cũng không được phép vào. Thật là ngại quá, hay là lần sau đợi anh ấy có ở nhà thì chị hẵng đến nhé! Em không dám tự ý mời chị Di Giai vào nhà."

Nếu như để lại thứ gì không nên xuất hiện hãm hại anh ba thì phải làm sao? Trong nhà người lợi hại nhất chính là anh ba. Nếu anh ba có chuyện gì thì cô ta sẽ không còn chỗ dựa nữa.

Anh cả và anh hai đều là những người đàn ông thô kệch vô dụng, không thể trở thành chỗ dựa cho cô ta.

Lý Di Giai thu lại bàn chân định bước vào nhà, cười ngại ngưng, đáp: "Thì ra là vậy, vậy chị không vào nữa. Chị mang cho em một ít xoài và đường đỏ, em nhớ thường xuyên pha một chén nước đường đỏ để uống, con gái uống nhiều nước đường đỏ thì tốt hơn."

Bạch San San vội vàng đưa tay nhận lấy đồ từ tay Lý Di Giai. Cuối cùng cũng đưa cho cô ta rồi, cô ta suýt tưởng Lý Di Giai đổi ý không cho mình nữa chứ. Bạch San San nhìn vào chiếc giỏ lưới đựng những quả xoài màu vàng óng, tò mò hỏi: "Chị Di Giai ơi, đây là xoài hả chị? Em chưa bao giờ nhìn thấy loại trái cây này. Làm thế nào để ăn nó ạ?"

"Loại màu vàng óng này là đã chín rồi, chỉ cần gọt vỏ là có thể ăn được. Chỉ có vỏ và hạt bên trong là không thể ăn." Lý Di Giai chỉ vào cây xoài trong sân và nói: "Cây trong sân nhà anh ba em cũng là cây xoài, nhưng mà quả vẫn chưa chín. Chỉ cần bóp thấy mềm là có thể ăn được, cũng không cần phải đợi đến khi nó chuyển sang màu vàng óng. Có những quả chưa chín hẳn đã rụng, xoài xanh cũng có thể ăn được. Chỉ cần gọt vỏ, cắt miếng, sau đó trộn với muối và ớt bột là có thể ăn được. Người ở vùng này thích ăn kiểu đó."

"Chị Di Giai ơi, cảm ơn chị không chê em chẳng biết gì, lại dạy em nhiều thứ như vậy." Bạch San San nói với vẻ mặt tươi cười.

Lý Di Giai tiếp tục nói: "Loại quả to bên cạnh kia là dừa, nó rất khó khui, đến lúc đó bảo anh ba em khui cho, kẻo làm trầy xước tay."

"Vâng, em biết rồi ạ." Bạch San San ngoan ngoãn gật đầu lia lịa. Cô ta mới đến thành phố phía nam, còn rất nhiều thứ không hiểu, tương lai còn cần Lý Di Giai giúp đỡ!

"Nếu anh ba em đã không có ở nhà, vậy thì chị về đây. Lần sau lại sang tìm em chơi." Bạch Lâm Sơn không ở nhà, Lý Di Giai cũng không muốn vào. Cô ấy và Bạch San San cũng không có nhiều chủ đề chung. Nếu Bạch San San không phải là em gái của Bạch Lâm Sơn, cô ấy cũng sẽ không quan tâm Bạch San San đến vậy.

"Chị Di Giai ơi, chị đi thong thả nhé, đừng đi dưới trời nắng. Nắng ở đây quá chói chang, nóng hơn bên em nhiều." Bạch San San dặn dò.

"San San, cảm ơn em quan tâm chị." Lý Di Giai cười với Bạch San San rồi quay người rời đi.

Vừa tiễn Lý Di Giai đi, Bạch San San liền đóng cửa, xách xoài vào nhà. Cô ta cầm một quả xoài, dùng móng tay lột vỏ, sau đó cắn một miếng thịt quả vàng ươm, chua ngọt, thơm ngon, nhiều nước, thực sự rất ngon.

Bạch San San không nhịn được ăn liền mấy quả.

Quả nhiên buổi tối, Bạch lão tam không về, Bạch lão nhị và Bạch San San tự chăm sóc cho bản thân. Sáng hôm sau, Bạch lão tam mang cháo hải sản về.

Đây là lần đầu tiên Bạch San San được ăn cháo hải sản ngon như vậy. Lúc cô ta nhìn thấy bào ngư và hải sâm bên trong thì cực kỳ kinh ngạc, không ngờ thứ hải sản tanh nồng như vậy lại có thể làm thành món ăn ngon đến vậy.

"Anh ba, cháo hải sản này ngon quá. Em muốn ngày nào cũng ăn cháo hải sản." Bạch San San cười mỉm nói.

"Hôm nay anh sẽ dẫn hai người đi dạo, sau này hai người cứ tự mình đi mua, dù sao bất cứ lúc nào anh cũng có thể rời khỏi nơi này đến chỗ khác công tác." Bạch lão tam hướng về phía Bạch San San gật đầu, lại nhìn về phía Bạch lão nhị: "Anh hai, lát nữa em sẽ dẫn anh gọi điện thoại cho anh cả để báo bình an. Trên đường đi, anh cả nhất định rất lo lắng cho hai người."

Bạch lão nhị gật đầu: "Được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch San San bĩu môi không vui: "Lãng phí sức lực cho việc đó làm gì? Anh cả có Lý Trình Trình rồi, sao có thể lo lắng cho chúng ta chứ? Rõ ràng anh cả có xe ba bánh, vậy mà lúc chúng ta lên đường lại không đến tiễn."

"Anh cả không tiễn hai người thì trách ai? Rốt cuộc là ai khiến cho mọi chuyện thành ra thế này?" Bạch lão tam liếc nhìn Bạch San San. Bây giờ cậu ta sẽ không còn nuông chiều cô ta như trước nữa. Cậu ta muốn giáo dục cô ta đàng hoàng, cho dù không thể uốn nắn lại thì cũng phải khiến cô ta biết rõ đúng sai, tránh sau này lấy chồng bị người ta chê bai.

Bạch San San còn muốn nói tiếp gì đó, kết quả Bạch lão tam lại đứng dậy rời đi. Một lát sau, Bạch San San và Bạch lão nhị đã ăn xong bữa sáng. Còn Bạch lão tam cũng đã thay xong quần áo, sau đó ba người ra cửa.

Lúc bước ra ngoài không nhìn thấy xe, sắc mặt Bạch San San lập tức sa sầm xuống: "Hả? Hôm nay không đi xe à? Trời nóng thế này lại bắt em đi bộ, chẳng phải muốn phơi c.h.ế.t em à?"

"Em ngẩng đầu nhìn lên trời xem, có thấy mặt trời không? Có thể đừng trợn mắt nói mò nữa được không?" Lúc này Bạch lão tam cũng chẳng khách sáo gì nữa, trực tiếp mắng thẳng, bằng không cô ta sẽ mãi mãi không biết mình sai ở đâu. Ngẩng đầu lên mệt lắm sao? Cô ta thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên một chút, đây là lười biếng đến mức nào?
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 194: Chương 194



Bạch San San ngẩng đầu nhìn bầu trời, quả thật là mây giăng đen kịt, có vẻ như sắp mưa.

"Em tưởng em là ai? Lần nào cũng có thể mượn được xe được sao? Chẳng lẽ người khác không cần dùng xe à?" Bạch lão tam không thể không dội một gáo nước lạnh cho Bạch San San tỉnh táo lại. Tuy cậu ta có chút thành tựu nhưng người có thành tựu hơn cậu nhiều vô kể, cậu ta có gì đặc biệt?

Cậu ta không phải là người duy nhất, người tài giỏi nhiều như lá mùa thu, cậu ta chỉ là một người bình thường.

Ba người đi bộ hơn bốn mươi phút mới đến hợp tác xã cung ứng ở thị trấn. Nơi đây không tốt như ở quê, hợp tác xã bên này chỉ có một tầng, thậm chí không có cửa hàng bách hóa, cũng không có gì cần mua. Bạch lão tam chỉ dẫn họ đi tham quan hợp tác xã cung ứng, để họ làm quen với môi trường xung quanh, sau này tiện ra ngoài mua đồ.

Bạch lão tam còn dẫn họ đến cửa tiệm bán đồ ăn sáng, chính là cửa tiệm bán cháo hải sản. Sau này khi Bạch San San đi làm có lương, cô ta có thể tự mình đến mua cháo hải sản bất cứ lúc nào mình muốn.

Sau đó, họ đến bưu điện để gọi điện thoại cho Bạch Đại Sơn.

Bạch Đại Sơn đang ở ngoài ruộng hái bí đỏ, bỗng nghe loa phóng thanh gọi anh đi nghe điện thoại. Anh lau tay vào khăn, rồi đến chi bộ thôn để nghe điện thoại.

"Ai vậy?" Bạch Đại Sơn hỏi.

"Anh cả, là em." Giọng nói của Bạch lão nhị truyền đến từ đầu dây bên kia: "Sáng hôm qua bọn em đã đến chỗ lão tam rồi, nghỉ một ngày để điều chỉnh lại, hôm nay gọi điện thoại cho anh."

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Ừ, anh biết rồi. Em cứ yên tâm ở đó, anh sẽ cho gà ăn đầy đủ."

Còn đất thì thôi đi, một mình anh không thể lo được cho đất của bốn nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hai ngày nữa em sẽ về. Em không thích nghi được ở đây, nóng quá. Đến giờ vẫn còn nóng như tháng bảy, tháng tám." Bạch lão nhị nói.

Bạch Đại Sơn cũng không nói chuyện phiếm với cậu ta nữa: "Được, em tự quyết định đi nhé. Anh đi làm việc đây."

Bạch lão tam thấy Bạch lão nhị đi ra khỏi bưu điện thì nói: "Vừa nãy em nghe người đi đường nói hôm nay có phiên chợ lớn. Để em dẫn hai người đi chợ xem thử, hẳn là có thể mua được hải sản tươi ngon, Muốn đến bến tàu thì phải đi sớm lắm, hôm nay không kịp nữa rồi. Lúc nào có thời gian em sẽ dẫn hai người đến bến tàu, hải sản ở đó mới đánh bắt về nên sẽ tươi ngon hơn."

Chợ lớn ở đây nằm sau thôn gần nhất với thị trấn, hai bên con đường đất rộng rãi bày đầy các quầy hàng, trái cây, hải sản, đồ đan lát... cái gì cũng có.

Bạch lão tam vỗ vai Bạch lão nhị: "Anh hai, anh dẫn San San đi dạo cho vui. Em đi mua ít hải sản khô gửi về cho anh cả."

Bạch lão nhị gật đầu: "Em đi đi, mua nhiều một chút, anh sẽ trả một nửa tiền. Bình thường anh cả và chị dâu cũng giúp đỡ anh không ít, anh lại chẳng có gì để cảm ơn họ. Vậy thì mua cho họ ít thứ họ chưa từng ăn đi!"

"Được, vậy em sẽ mua nhiều loại một chút." Bạch lão tam cười rồi bước đi, chỉ còn lại Bạch lão nhị và Bạch San San đi chợ phiên.

Bạch San San khó hiểu hỏi: "Anh hai, anh ba đâu rồi? Anh ấy đi đâu vậy?"

"Em ba có việc, lát nữa sẽ quay lại tìm chúng ta. Chúng ta cứ từ từ đi dạo là được." Bạch lão nhị kéo cánh tay của Bạch San San, không cho cô ta quay đầu đi tìm Bạch lão tam. Nếu để cô ta biết Bạch lão tam đi mua hải sản cho anh cả, đoán chừng lại ồn ào ầm ĩ.

Hầu như mỗi quầy hàng đều đặt một tấm bảng ghi giá để mọi người không cần phải hỏi giá. Dù sao thì khi đi chợ cũng rất đông người, nếu ai cũng hỏi giá sẽ rất ồn ào.

"Anh hai, em muốn uống quả dừa kia." Nhìn thấy có người bán dừa, Bạch San San cũng không quan tâm đến giá năm hào một quả, trực tiếp lên tiếng gọi món.

Người đàn ông trên tàu hoả kia cho năm trăm tệ tiền bồi thường, chỉ có một mình cô ta chiếm bốn trăm. Thế nhưng cô ta vẫn để cho Bạch lão nhị trả tiền cho mình, bởi vì cô ta biết rõ nếu không dùng tiền của anh trai mình thì sau này cũng sẽ có những cô gái khác dùng.

Giống như anh cả, hiện giờ tất cả số tiền anh kiếm được đều dành cho Lý Trình Trình, không cho người làm em gái là cô ta một xu nào.

"Ông chủ, cho tôi một quả dừa." Bạch lão nhị bất đắc dĩ móc tiền ra.

May là hai ngày nữa cậu ta sẽ về nhà, sau này Bạch San San thế nào cũng không liên quan đến cậu ta nữa. Tốt nhất là cô ta ở đây lấy chồng, cả đời đừng về thôn An Cư nữa, nếu không mọi người chắc chắn sẽ bị cô ta làm cho nhà cửa không yên.

Ông chủ cầm lấy con dao, chặt ngang phần đầu quả dừa, sau đó cắm ống hút làm bằng ống trúc nhỏ vào, đưa cho Bạch lão nhị. Bạch San San lười biếng, ngay cả tay cũng không duỗi, trực tiếp cúi đầu, dùng ống hút hút một ngụm nước dừa, sau đó liền vội vàng ói ra, hỏi: "Đây là cái gì vậy? Sao lại khó uống như thế?"

Bạch lão nhị có hơi kinh ngạc, cũng vội vàng nếm thử một ngụm: "Đâu có, mùi vị này tuy rất nhạt nhưng uống cũng ngon mà!"

Cử chỉ của hai người thân mật cũng khiến cho những người ở nơi này có tư tưởng còn dừng lại trong quá khứ chỉ trỏ. Bạch San San tức giận dậm chân: "Đây là anh ruột của tôi, anh ruột, anh em cùng cha cùng mẹ. Các người suy nghĩ dơ bẩn, nhìn thấy cái gì cũng có thể nghĩ thành thứ bẩn thỉu, anh em ruột không thể ăn chung một thứ đồ ăn à? Không thể cùng đi họp chợ sao?"

Mà những người bị Bạch San San mắng là "thứ suy nghĩ dơ bẩn" tức đến mức sắc mặt xanh lè. Bọn họ sẽ không thừa nhận rằng bọn họ muốn đứng trên điểm cao nhất của đạo đức để chỉ trích người khác. Họ chỉ muốn có cảm giác cao cao tại thượng, nhưng lại bị người ta lột quần trong xuống.

Bạch lão tam đang ở một nơi khác mua hải sản khô. Cậu ta không thể gửi cho anh cả hải sản tươi, chỉ có thể gửi hải sản khô, cá biển khô, tôm biển khô, ốc biển khô, bào ngư khô, sò điệp khô, ngao biển khô, rong biển khô, hải sâm khô. Cậu ta mua mỗi thứ mười cân, tổng cộng mua tám mươi cân. Vì muốn mua đủ một trăm cân, Bạch lão tam lại mua thêm mười cân cá biển khô và tôm biển khô. Sau khi mua xong, Bạch lão tam trực tiếp khiêng đến bưu điện.

Bên này vốn là thôn gần thị trấn nhất, cho nên cậu ta quay lại bưu điện cũng không phiền phức. Bạch lão tam chỉ mất nửa tiếng đi đi về về.

Đợi đến lúc cậu ta quay lại khu chợ, chỉ thấy Bạch San San dùng một tay xách một con cá biển tươi to. Bạch lão tam hỏi: "Mua nhiều thế này làm gì? Bây giờ trời nóng không để dành được, dễ hỏng lắm!"

"Buổi trưa chúng ta ăn nửa con, buổi tối ăn nửa con còn lại, vậy không phải là có thể ăn hết sao? Sao có thể hỏng được?" Bạch San San tự cho rằng mình thông minh lên tiếng.

Một cân cá biển tươi giá một hào tư, hai con cá biển này giá năm hào sáu. Người trả tiền vẫn là Bạch lão nhị, cậu ta nhìn Bạch lão tam cười khổ.

"Đúng lúc sắp đi thăm hiệu trưởng trường tiểu học, vậy thì tặng hai con cá này cho hiệu trưởng đi! Đến nhà người ta mang theo ít quà bình thường không tính là hối lộ, người ta cũng không thể bắt bẻ gì được." Bạch lão tam nói, sau đó lại quay người đi mua thêm một số hải sản và trái cây khác.

Hiện tại là lúc cậu ta cần nhờ vả người ta, đương nhiên phải chuẩn bị quà cáp chu đáo để đi thăm người ta, nếu không thì người ta dựa vào đâu mà cho họ cơ hội làm việc chứ?

Trong khu vực họ ở không biết có bao nhiêu gia đình đang muốn tìm việc làm, cho dù bản thân mình không đủ bằng cấp, thế nhưng nhà nào mà chẳng có vài người thân thích?
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 195: Chương 195



Sắp xếp cho thân thích hoặc con cái thân thích một công việc, chẳng phải cả nhà họ sẽ biết ơn mình cả đời hay sao?

Bởi vì lý do này, nhiều người sẵn sàng lo lót cho người thân.

Sau khi mua đồ xong, mọi người xách đồ đến nhà hiệu trưởng trường tiểu học. Đến ngoài cổng, Bạch lão tam đưa tay gõ cửa, cửa rất nhanh được mở ra. Hiệu trưởng mở cửa, nhìn thấy họ, khuôn mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

"Lâm Sơn, đây là em gái của cháu à? Xinh đẹp thật!" Hiệu trưởng nhìn thấy đồ họ mang theo thì giả vờ trách móc: "Chỉ cần đến người không là được rồi, sao lại mang nhiều đồ thế? Làm vậy cũng khách sáo quá rồi!"

Trước đây, Bạch lão tam đã nói với hiệu trưởng rằng em gái cậu ta là học sinh tốt nghiệp trung học. Học sinh tốt nghiệp trung học thời điểm này là nhân tài hiếm có. Nếu có thể vào trường tiểu học của họ, hiệu trưởng đương nhiên vui mừng, chỉ không biết người ta có coi trọng công việc này hay không.

Dù sao anh trai của người ta cũng là người con rể trong mơ của các ông, các bà và không ít lãnh đạo trong khu vực này. Ai mà không muốn gả con gái cho một người xuất sắc như Bạch Lâm Sơn chứ!

Bạch Lâm Sơn nhìn Bạch San San, Bạch San San vội vàng bước lên, lễ phép chào hỏi: "Xin chào hiệu trưởng, cháu là Bạch San San."

Công việc ở trường rất nhẹ nhàng, còn có kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông. Bạch San San rất coi trọng công việc này. Nếu là công việc khác thì cô ta phải làm việc từ sáng đến tối. Anh trai cô ta có tiền như vậy, tại sao cô ta phải vất vả chứ?

"Ở bên ngoài thì đừng gọi tôi là hiệu trưởng nữa, cứ gọi thím giống như mọi người là được." Hiệu trưởng nhìn Bạch San San, hài lòng gật đầu. Không những học giỏi mà còn xinh đẹp, đây chính là con gái nhà người ta!

Vân Mộng Hạ Vũ

Hiệu trưởng mời họ vào nhà, rót trà cho họ rồi nói: "Lâm Sơn, các cháu mang nhiều đồ quá, nhà thím cũng không ăn hết. Hay là trưa nay ba người ở lại ăn cơm nhé!"

Bạch Lâm Sơn lắc đầu: "Không cần đâu thím, chúng cháu không muốn làm phiền mọi người. Vừa đi chợ về chúng cháu đã ăn rất nhiều, bây giờ bụng vẫn còn no."

Bà ấy hỏi Bạch San San vài câu rồi nói: "Điều kiện của San San rất tốt, thím rất hài lòng với San San. Ngày một tháng sau bảo San San đến trường báo cáo, thím sẽ đích thân phụ trách đào tạo, sau đó học kỳ sau sẽ cho San San giảng dạy độc lập. Những tháng còn lại trong năm nay tính là làm việc thời vụ, mỗi tháng hai mươi đồng. Sau Tết tính là làm việc chính thức, một tháng ba mươi đồng, như vậy được không?"

Bạch Lâm Sơn gật đầu hài lòng: "Thím ơi, vậy San San nhà cháu xin nhờ thím để ý."

Hiệu trưởng gật đầu: "Thím cũng rất thích San San, sau này khi nào cháu đi công tác xa có thể gửi San San cho thím, thím sẽ thay cháu chăm sóc cô ấy thật tốt."

Bạch Lâm Sơn quanh năm suốt tháng ở nơi đóng quân hầu như không có thời gian ở nhà, để một cô em gái xinh đẹp độc thân như vậy ở nhà một mình cũng khá nguy hiểm. Lúc đó không biết có bao nhiêu người sẽ theo dõi Bạch San San, hầu hết đàn ông trong nhà mọi người đều là quân nhân, đương nhiên không dám làm bất cứ điều gì xấu xa vì sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của chồng mình.

Không dám làm không có nghĩa là không có ai làm. Một số người vì muốn nâng đỡ anh em trong nhà và người thân nghèo khó, rất có thể sẽ có ý đồ với Bạch San San, dù sao đây là cách nhanh nhất để thực hiện bước nhảy vọt về giai cấp.

"Vậy thì làm phiền thím rồi." Có người giúp mình quan tâm, Bạch lão tam cũng yên tâm hơn một chút. Dù cậu ta muốn tìm đối tượng cho Bạch San San cũng không phải là bây giờ. Bây giờ Bạch San San chẳng có gì cả, gia đình có điều kiện sẽ vừa ý cô ta sao?

Muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng, đợi đến khi cô ta trở nên ưu tú rồi, tự nhiên sẽ tìm được đối tượng xuất sắc.

Sau khi rời khỏi nhà hiệu trưởng, Bạch lão tam nói với Bạch San San: "Từ bây giờ đến ngày một tháng sau còn sớm lắm, ngày mai anh sẽ tìm hết sách tiểu học đưa cho em ôn lại kiến thức tiểu học. Khi em lên lớp giảng bài cho học sinh, không được có bất kỳ sai sót nào. Em không được gây ảnh hưởng đến những bông hoa và tương lai của tổ quốc."

Bạch San San bĩu môi không tình nguyện, cô ta chỉ là một giáo viên tiểu học thôi mà, có thể có ảnh hưởng lớn như vậy sao?

Bạch lão tam đưa tay gõ nhẹ lên trán Bạch San San: "Em đừng coi thường chuyện này, bây giờ em có liên quan đến thể diện của anh. Nếu em có chuyện gì không tốt, liên lụy đến anh thì anh cũng sẽ bị ảnh hưởng, em hiểu không?"

"Ừm, em hiểu rồi." Bạch San San xoa trán, đáp lại một cách yếu ớt.

Về đến nhà, Bạch San San trực tiếp đi lên phòng ngủ, Bạch lão nhị đi vào bếp nấu cơm. Hôm qua, Bạch lão tam đã dạy cậu ta cách sử dụng bếp gas, bây giờ cậu ta đã biết dùng.

Bạch lão tam xách một cái giỏ ra ngoài, hái mỗi loại xoài xanh và dừa trong sân đầy một giỏ. Cậu ta hái trước để trên đường không dễ bị hỏng, đợi đến một hai ngày nữa là có thể ăn được. Chỉ cần trên đường không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thời gian sẽ vừa vặn.

Bạch lão nhị đang nấu cơm, thấy Bạch lão tam tiến vào, bèn nói: "Em ba, ngày mai anh muốn trở về."

"Ngày mai về thì cũng hơi sớm rồi! Hay là ngày kia đi, sáng mai em đi chuẩn bị một số thứ cho anh mang về. Buổi chiều em dẫn hai người ra biển chơi một chuyến, thế nào?" Bạch lão tam hỏi.

Bạch lão nhị gật đầu: "Được, vậy anh sẽ ở lại thêm một ngày."

Cậu ta không muốn ở đây với Bạch San San, lãng phí thời gian của mình không nói, còn lãng phí tiền. Bạch San San có bốn trăm đồng nhưng không dùng một xu nào, mà chỉ dùng tiền của cậu ta. Nếu biết cậu ta theo anh cả và chị dâu kiếm được nhiều tiền như vậy, chẳng phải sẽ muốn tiêu hết tiền của cậu ta mới hài lòng sao?

Nếu đã biết rõ tính cách của Bạch San San, cũng biết cô ta không muốn anh trai mình sống dễ dàng, vậy tại sao cậu ta phải lãng phí tiền của mình cho cô ta? Cho dù muốn cho em gái tiêu tiền, cũng phải đảm bảo cuộc sống của mình trước chứ?

Cũng không phải là lúc nhỏ nữa.

Bây giờ mọi người đều đã lớn, Bạch San San cũng có tâm cơ của riêng mình. Tại sao cậu ta phải vì Bạch San San mà hủy hoại cuộc sống của mình?

Bạch lão nhị không nói với Bạch San San chuyện cậu ta sắp đi. Cậu ta sợ đến lúc đó Bạch San San cố ý khóc lóc không cho cậu ta đi. Cô ta vốn dĩ không tốt với cậu ta, cô ta chỉ cần lợi ích. Nếu cậu ta có chuyện gì, đảm bảo cô ta sẽ trốn nhanh hơn ai hết.

Chiều ngày hôm sau, Bạch lão tam đưa họ đến bờ biển. Đây là lần đầu tiên Bạch San San nhìn thấy biển cả mênh m.ô.n.g xanh thẳm, cô ta vui mừng reo lên và chạy ùa xuống bờ. Gió biển thổi bay mái tóc dài và chiếc váy dài của cô ta. Nếu gạt bỏ tính cách và phẩm chất của Bạch San San sang một bên thì cô ta cũng thực sự là một mỹ nhân thanh tú.

Tất cả mọi người trong nhà họ Bạch đều có ngoại hình ưa nhìn, nam thì đẹp trai, nữ thì xinh đẹp. Chỉ có điều trước đây gia đình quá nghèo nên không ai coi trọng họ.

Khoảng năm năm trước, Bạch lão tam bắt đầu gửi tiền về nhà, sau đó điều kiện gia đình dần dần được cải thiện. Tất nhiên, anh cả và anh hai cũng đóng góp không ít. Bạch lão tam không vì chuyện bản thân gửi tiền về nhà mà tự cho rằng mình là công thần của gia đình.

Nói về công thần thì phải kể đến anh cả. Bạch Đại Sơn ăn xài tiết kiệm, chăm sóc ba đứa em. Đến khi Bạch lão tam nhập ngũ thành công và rời khỏi nhà, anh mới bớt lo lắng phần nào, mới có thể nhẹ nhõm hơn một chút.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 196: Chương 196



Thế nhưng, việc lo cho Bạch San San ăn học, sinh hoạt và mua sắm quần áo như một ngọn núi nặng trĩu đè lên vai cậu ta, khiến cậu ta không có thời gian cho bản thân.

"Đừng xuống nước bơi đó. Bằng không bị sóng đánh tới, người sẽ bị cuốn ra giữa biển, đến lúc đó muốn lên bờ sẽ rất khó khăn." Bạch Lâm Sơn nhắc nhở.

Trước sinh mạng, Bạch San San lại tỏ ra ngoan ngoan. Cô ta vẫy tay với Bạch lão tam: "Anh ba, anh yên tâm đi. Em không biết bơi. Em nhất định sẽ không xuống nước đâu."

Bạch lão tam cùng Bạch lão nhị và Bạch San San đi chơi ở bờ biển hơn nửa tiếng. Nơi đây chẳng có gì thú vị, họ chỉ có thể đi dạo trên cát, ngắm nhìn biển và tận hưởng gió biển. Vào thời đại này, các hoạt động giải trí còn hạn chế so với sau này, do đó, sau khi chơi một lúc, họ cùng nhau quay về.

Sáng sớm hôm sau, lúc Bạch San San còn chưa tỉnh lại, Bạch lão tam đã đưa Bạch lão nhị đến trạm xe. Cậu ta xếp cho Bạch lão nhị gần 120 cân đồ. Bạch lão nhị là một người đàn ông, nếu ngay cả 120 cân đồ cũng gánh không nổi, vậy thật sự là quá yếu.

Bạch San San thức dậy, không thấy Bạch lão nhị, Bạch lão tam cũng không có ở đó. Cô ta cũng không cách nào biết được Bạch lão nhị đã trở về. Chờ đến mấy ngày sau, lúc Bạch lão tam tới chỗ này nói cho cô ta biết, đoán chừng Bạch lão nhị đã đến nhà.

Đúng lúc vào cuối tuần, các học sinh tiểu học được nghỉ một ngày, Lý Hiểu Đồng và Điền Khả Khả đang ngồi xổm bên cạnh Lý Trình Trình, nhìn cô dùng đá đập vỡ những con ốc nhỏ để cho gà ăn. Bỗng nhiên, họ nghe thấy tiếng gõ cửa, Lý Hiểu Đồng vội vàng chạy đi mở cửa.

Nhìn thấy Bạch lão nhị đang vác một bao tải lớn, thở hổn hển đứng ngoài cửa, cô bé ngạc nhiên hỏi: "Chú Vân Sơn, sao chú lại về đây ạ?"

Lý Trình Trình vừa nghe liền vội vàng đứng dậy: "Em hai, mau vào nhà ngồi nghỉ một chút đi."

Sau đó, cô vội vàng đi vào bếp rót một cốc nước sôi để nguội cho Bạch lão nhị.

Bạch lão nhị đặt chiếc túi to trên vai xuống, nhận lấy ly nước mà Lý Trình Trình đưa cho: "Cảm ơn chị dâu."

"Mới có mấy ngày mà sao đã về rồi? Sao không ở đó thêm vài ngày nữa?" Tổng cộng sáu ngày đi đi về về, nghĩa là Bạch lão nhị chỉ ở đó hai ngày thôi, như vậy cũng thật là vội vàng quá. Còn chưa nghỉ ngơi cho khỏe lại đã vội quay về.

"Khí hậu bên kia quá nóng, không dễ chịu, cho nên em trở về trước. Công việc của San San cũng đã sắp xếp xong xuôi. Ngày một tháng sau con bé sẽ đến trường tiểu học báo cáo, con bé ở trong nhà em ba, cũng không cần em quan tâm nhiều." Bạch lão nhị uống ừng ực hơn phân nửa ly nước sôi để nguội, sau đó nói với Lý Trình Trình: "Ở trong đó đều là đồ em ba bảo em mang về cho hai người. Chị nhìn thử xem bên trong là gì."

"Được, vất vả cho em rồi." Lý Trình Trình khom người, mở dây buộc miệng túi, một mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi. Cô vội vàng đổ đồ bên trong ra, vậy mà lại là các loại hải sản khô. Không ngờ nơi đóng quân của Bạch lão tam lại ở ven biển.

Chẳng lẽ Bạch lão tam đang ở trên đảo?

Ngoài hải sản khô, còn có xoài, dừa, đu đủ, khế, là loại khế cắt ra giống hình ngôi sao năm cánh rất đẹp, còn có một chùm chuối xanh, nặng cỡ vài cân.

Xoài, đu đủ, chuối đều chưa chín, nếu ăn lúc này chắc chắn không ngon. Vì vậy Lý Trình Trình không lấy ra mà cầm một quả dừa đi vào bếp dùng d.a.o khui, vừa khéo rót được hai bát nước dừa, đưa cho Lý Hiểu Đồng và Điền Khả Khả mỗi đứa một bát.

Bạch lão nhị có hơi ngạc nhiên hỏi: "Chị dâu, chị chưa từng thấy thứ này, sao chị biết cách ăn nó vậy?"

"Đây không phải là dừa sao? Chị đã thấy ở trung tâm thương mại!" Suýt chút nữa thì lộ tẩy. Lý Trình Trình vội vàng tìm một cái cớ. Trung tâm thương mại là nơi sầm uất nhất, hàng hóa phong phú nhất, đầy đủ nhất ở một thị trấn hay một huyện, xuất hiện dừa cũng không phải là chuyện gì lạ.

Bạch lão nhị gật đầu: "Em ba cũng gửi đồ cho anh chị, chắc vài ngày nữa sẽ đến."

Lý Trình Trình nhìn những đồ hải sản khô và trái cây này, tò mò hỏi: "Nơi làm việc của em ba có phải là nơi xuất sản nhiều những thứ này không?"

Bạch lão nhị gật đầu: "Đúng vậy, chính là nhà dân nơi em ba ở, trong sân trồng mấy cây xoài và dừa. Trái cây ở đó rất rẻ, một cân chỉ một hai hào, hải sản khô cũng vậy."

Lý Trình Trình cũng không ngờ hải sản thời đại này lại rẻ đến vậy. Phải biết rằng mấy chục năm sau, chọn tùy tiện một loại hải sản cũng phải mấy chục đồng một cân. Giá của một số loại cá biển thậm chí còn cao tới vài trăm, vài nghìn đồng một cân, hoàn toàn không phải là thứ mà người bình thường có thể mua được.

Nhưng lúc này giao thông bất tiện, vận chuyển bất tiện, cộng thêm không có phương thức bảo quản tốt, cho nên hải sản cũng không thể vận chuyển đi xa. Những thành phố không có biển muốn ăn hải sản tươi ngon cũng không dễ dàng.

Trừ khi đích thân đến chỗ Bạch lão tam một chuyến, mua nhiều hải sản trữ trong hang động. Tốt nhất là mua theo nhóm đủ nhu cầu của cả nhà trong suốt đời, như vậy sau này sẽ không cần lo lắng về việc ăn hải sản nữa.

"Nhiều hải sản khô thế này, hai nhà chúng ta chia đôi nhé!" Lý Trình Trình biết, Bạch lão tam không phải cho họ hết, chắc chắn là muốn chia cho Bạch lão đại và Bạch lão nhị.

Bạch lão nhị vội vàng khoát tay: "Một mình em cũng ăn không được nhiều, mà những thứ khác em cũng không biết chế biến. Chị cứ đưa em hai con cá là được rồi, còn lại thì anh chị giữ đi!"

"Được rồi, nếu anh chị có nấu món hải sản nào khác thì sẽ để phần cho em một bát." Người ở đây còn chưa từng thấy hải sản bao giờ, làm sao có thể biết cách chế biến? Họ không biết phải làm sao, nếu chế biến bừa bãi thì sẽ rất lãng phí nguyên liệu.

"Em hai, hôm nay em mới về, đừng tự nấu cơm. Trưa nay ăn cơm ở nhà bọn chị, vừa khéo chị nấu hai món hải sản." Lý Trình Trình cầm một con cá biển lớn, cho một bát thịt ốc biển vào bếp, dùng nước nóng ngâm cho mềm rồi cắt.

Lý Trình Trình đưa cho Điền Khả Khả một con cá biển: "Khả Khả, mang con cá này về cho mẹ cháu, bảo mẹ cháu dùng nước nóng ngâm cho mềm rồi vớt ra để ráo nước là có thể chế biến được. Nhớ cất thật kỹ, đừng để bà nội cháu nhìn thấy."

Bà nội của Điền Khả Khả không phải là người tốt, Lý Trình Trình không muốn bà ta ăn cá biển của mình.

"Cảm ơn dì." Điền Khả Khả trực tiếp giấu con cá vào trong áo rồi quay người chạy đi.

"Em về nhà dọn dẹp một chút, buổi trưa sẽ qua đây ăn cơm." Bạch lão nhị lấy hai con cá biển, toàn bộ những thứ còn lại đều đưa cho Lý Trình Trình. Cậu ta không thể chịu được mùi tanh của hải sản, cá biển thì đỡ hơn một chút.

Cậu ta cũng không biết nấu ăn, tốt nhất là không nên lãng phí đồ ngon như vậy.

Sau khi Bạch lão nhị đi, Lý Trình Trình vào bếp nấu cơm. Trưa hôm nay phải nấu nhiều món, nhất định phải bắt tay vào làm sớm. Còn hải sản khô và trái cây, phải đợi Lý Hiểu Đồng ngủ rồi mới có thể cất vào hang động, nếu bị cô bé phát hiện thì sẽ khó giải thích.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trái cây chỉ có dừa là có thể trực tiếp bổ ra để uống nước dừa, những loại khác đều cần ép để chín. Lý Trình Trình liền đặt chúng vào thùng gạo rỗng lớn, sau đó dùng rơm rạ đậy kín, cách hai ngày lại kiểm tra một lần, tránh để ủ tới hỏng phát ra mùi khó ngửi là được.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 197: Chương 197



Thịt ốc biển đã được ngâm mềm, Lý Trình Trình vớt ra thái thành lát mỏng, sau đó cho vào đĩa để riêng, rồi cô ra vườn nhặt rau. Tháng chín có nhiều loại rau, ngày nào cũng có thể ăn rau tươi ngon.

Đến khi Bạch Đại Sơn về, biết được Bạch lão nhị đã trở về, anh còn hơi ngạc nhiên: "Sao về sớm thế?"

"Cậu ấy bảo là khí hậu khác nhau, ở đó không thích nghi được. Bên kia chắc quanh năm đều là mùa hè nhỉ? Người quen với bốn mùa xuân hạ thu đông như chúng ta ở đó thực sự không thích hợp, thỉnh thoảng đi chơi một chút thì được." Lý Trình Trình bưng thức ăn lên bàn: "Đi gọi em hai đến ăn cơm đi! Ăn cơm xong thì chiều nay nghỉ ngơi cho khỏe, đi tàu mấy ngày, ai cũng chịu không nổi."

Bạch lão nhị nếm thử món ốc xào cay do Lý Trình Trình nấu, liên tục gật đầu: "Món do chị dâu nấu ngon hơn em ba nhiều."

"Tuy anh cả của em không biết nấu hải sản, nhưng đợi anh ấy học xong, em sẽ biết món anh ấy nấu ngon cỡ nào." Lý Trình Trình cười mỉm nhìn Bạch Đại Sơn, không ngờ một người đàn ông như anh nấu ăn lại ngon hơn cả cô.

Có lẽ anh đã rèn luyện kỹ năng nấu nướng từ khi còn nhỏ vì phải chăm sóc em trai và em gái!

"Em hai, lần sau em gọi điện cho em ba, giúp chị nói với cậu ấy, bảo cậu ấy mua cho chị ốc biển, sò biển, trai, sò điệp, mực, cá biển, hải sâm... , nói chung là các loại hải sản khô. Bảo cậu ấy mua cho chị mỗi loại một trăm đồng, rồi gửi về cho chị. Ngày mai chị sẽ chuyển khoản trước cho cậu ấy một nghìn đồng, thiếu đủ gì tính sau."

"Để anh nói cho, không cần làm phiền lão nhị đâu." Bạch Đại Sơn nói.

Lý Trình Trình vội vàng nói: "Nếu em ba không có thời gian thì bảo cậu ấy nhờ người tin cậy mua giúp, rồi gửi về cho chúng ta."

Bạch Đại Sơn gật đầu.

Tranh thủ lúc giá hải sản chưa tăng, mua trước một ít hải sản khô về để dành ăn. Đợi sau này có thời gian đi đến nhà Bạch lão tam, cô sẽ tự mình ra bến tàu mua hải sản tươi sống.

Bạch lão nhị ăn no nê rồi về nhà nghỉ ngơi. Bây giờ Bạch San San không ở nhà, cậu ta ở một mình rất thanh tịnh.

Buổi chiều, Lý Trình Trình ngủ trưa, chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng nghe tiếng gõ cửa bên ngoài. Cô đứng dậy ngáp một cái đi ra mở cửa. Nhìn thấy Hoàng Tú Tuệ đứng ngoài cửa, cô hơi kinh ngạc hỏi: "Chị Tú Tuệ, sao chị đến đây? Sao không dẫn Điền Khả Khả theo?"

"Trình Trình, trong lòng tôi khó chịu quá, cũng chẳng có ai để trò chuyện, cho nên tôi muốn đến đây nói chuyện với cô." Hoàng Tú Tuệ lộ ra vẻ mặt băn khoăn.

"Có phải là con cá biển kia bị mẹ chồng chị cướp đi không?" Nhìn bộ dạng của Hoàng Tú Tuệ, Lý Trình Trình cũng đoán ra được là chuyện gì. Nhà đã chia rồi nhưng mẹ chồng vẫn nhúng tay vào việc của gia đình nhỏ, cũng thật khiến người ta tức giận.

Hoàng Tú Tuệ có hơi ngượng ngùng: "Trình Trình, tôi biết cô có lòng tốt. Là do tôi không có bản lĩnh."

"Chỉ là một con cá thôi mà? Có gì đâu." Lý Trình Trình đi vào bếp, lấy con cá trong tủ bát ra: "Mùa đông cá đông cũng có thể ăn, cá nguội cũng có thể ăn. Chị cứ ăn ở đây, đừng để mẹ chồng chị biết. Mẹ chồng đối xử với chị như thế nào thì sau này chị cứ đối xử với bà ấy như vậy. Chỉ cần làm tròn bổn phận của mình là được, những chuyện thừa thãi thì đừng quan tâm."

Hoàng Tú Tuệ gật đầu, nhận lấy đôi đũa mà Lý Trình Trình đưa cho, sau đó cúi đầu ăn cá. Ăn được một lúc, cô ta không nhịn được mà khóc nức nở. Lý Trình Trình hơi kinh ngạ: "Chị Tú Tuệ, chị sao vậy? Chẳng phải chỉ là một con cá thôi sao? Thật sự không có gì to tát cả."

Hoàng Tú Tuệ lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ đột nhiên nhớ đến chuyện của em họ tôi. Em họ tôi hơi béo, nặng tầm hai trăm cân nên rất khó tìm được đối tượng. Do bị bệnh nên phải uống thuốc, dẫn đến việc tăng cân. Nhưng mọi người đều không ưa em ấy, gia đình cũng chẳng còn cách nào, đành phải hạ thấp tiêu chuẩn, tìm cho em ấy một người đàn ông lớn tuổi, đã ly hôn hoặc là góa vợ."

"Tháng trước khó khăn lắm mới tìm được một người đàn ông ly hôn vì bị lừa hôn, người đàn ông đó đã hơn ba mươi tuổi. Em họ tôi không quan tâm đến những chuyện này, sẵn sàng chung sống với anh ta. Nhưng ai ngờ chị họ của người đàn ông đó lại không ưa em họ tôi nên đã chia rẽ họ, không cho họ qua lại với nhau."

Nói đến đây, Hoàng Tú Tuệ tức giận nắm chặt tay: "Tôi thực sự không ngờ chị họ đã lấy chồng lại còn quản chuyện của em trai nhà mẹ đẻ. Tôi còn nghe nói tiền của người đàn ông đó đều do chị họ nắm giữ, anh ta cần tiền thì phải đi tìm chị họ để xin."

Lý Trình Trình vỗ nhẹ vào lưng Hoàng Tú Tuệ: "Có một số người thích kiểm soát mọi thứ, thích được mọi người nịnh hót, nâng niu, coi bản thân là món đồ quý giá, tưởng mình là hoàng thái hậu. Em họ chị không lấy anh ta là may mắn, là thoát khỏi biển khổ đấy chị có biết không? Nếu thực sự lấy người đàn ông này, cô ấy có thể tiêu được một xu nào ư?"

Hoàng Tú Tuệ nghĩ cũng đúng. Tiền đều ở trong tay chị họ của người đàn ông. Em họ của cô ta muốn dùng tiền cũng không dễ, hơn nữa sau này số tiền kiếm được e rằng cũng phải nộp cho chị họ của người ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ngày mai gọi em họ của chị qua đây, để cô ấy đi làm cùng tôi. Đi làm cùng tôi không chắc sẽ tìm được đối tượng, nhưng chắc chắn sẽ kiếm được tiền, sau này khiến cho tất cả mọi người không dám coi thường cô ấy nữa." Hoàng Tú Tuệ và em họ có mối quan hệ tốt, điều đó chứng tỏ người em họ này hẳn cũng là một người tốt. Dù sao không phải cùng một loại người thì không chơi cùng nhau, không phải sao?

Hoàng Tú Tuệ nhìn Lý Trình Trình với vẻ kinh ngạc: "Trình Trình, cô nói thật chứ?"

Lý Trình Trình gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại tôi đang cần người. Để em họ của chị đến làm cùng tôi, mặc dù lúc đầu tiền không nhiều, nhưng sau này sẽ ngày càng nhiều."

"Trình Trình, cảm ơn cô." Hoàng Tú Tuệ lau nước mắt, xúc động không nói nên lời.

Hiện nay, Lưu Quế Hương ở cửa hàng thực phẩm tươi sống đã có thể tự mình gánh vác mọi việc, Hạ Vân Lai đương nhiên có thể rút lui. Tuy nhiên, gia đình Hạ Vân Lai vẫn ở thôn An Cư, nên không thể để Hạ Vân Lai đến thôn giúp việc giao hàng.

Vì vậy, Lý Trình Trình đã sắp xếp cho Hạ Vân Lai đến các vùng nông thôn khác để thu mua tôm hùm đất, cua, cá chạch, lươn, ốc đồng, ốc nước ngọt, ... Nếu có vỏ trai cũng thu mua luôn, vì trong một số vỏ trai có thể có ngọc trai.

Lý Trình Trình trả cho cậu ấy 5 đồng một ngày, như vậy một tháng sẽ được 150 đồng, cao hơn nhiều so với mức lương trông cửa hàng của cậu ấy.

Thế nhưng cửa hàng bên cạnh cửa hàng rau củ quả không thể đóng cửa mãi được. Vì vậy Lý Trình Trình quyết định mở một cửa hàng chuyên bán tôm hùm đất đã nấu chín. Mọi người có thể mua về ăn trực tiếp mà không cần phải vất vả chế biến.

Hoàng Tú Tuệ ăn cá xong, dọn dẹp sơ qua rồi vội vã cùng Điền Khả Khả về nhà ngoại. Cô ta cũng mang theo hai con cá biển mà Lý Trình Trình mới cho. Bởi vì ở nhà, cô ta và Điền Khả Khả không thể ăn được. Hai người họ ăn cùng gia đình nhà ngoại, tuy đông người và chỉ có thể ăn được vài đũa, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc không ăn được gì ở nhà chồng.

Buổi tối, cả nhà quây quần bên mâm cơm. Ông nội của Hoàng Tú Tuệ nghe lời cô ta kể lại thì ngạc nhiên: "Cô gái trong thôn của con bảo Tú Lan làm việc cho cô ấy sao? Cô ấy có đáng tin cậy không?"
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 198: Chương 198



Hoàng Tú Tuệ gật đầu liên tục: "Cô ấy rất đáng tin cậy. Tuy còn nhỏ nhưng rất có năng lực. Cô ấy đã tìm được một công việc thu mua rau ở quán cơm, sau đó lập tức trở về thôn thu mua rau cho mọi người, giúp mọi người kiếm được kha khá tiền! Hơn nữa, học phí của con gái cháu là do cô ấy chi trả. Ban đầu, mẹ chồng cháu còn muốn lấy lại học phí để dành nhưng bị cô ấy dọa nên không dám nhắc lại chuyện này nữa."

Bà nội Hoàng Tú Tuệ gật đầu liên tục: "Chuyện này tốt đấy, cứ để Tú Lan đi làm đi. Hai người con gái, cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chưa nói đến việc kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ cần Tú Lan đi lại nhiều hơn cũng tốt."

Ông nội nhìn về phía Hoàng Tú Lan, hỏi: "Tú Lan, cháu có muốn đi không?"

Hoàng Tú Lan gật đầu: "Cháu muốn đi."

Bởi vì cô ấy béo phì nên không ai coi trọng cô ấy. Cô ấy muốn kiếm tiền, muốn sống một cuộc sống ý nghĩa.

Ông nội gật đầu: "Vậy lát nữa thu xếp hai bộ quần áo để thay, rồi về cùng với chị họ. Sáng mai trực tiếp đến chỗ họ, trước tiên xem xét tình hình, nếu không ổn thì trở về."

Hoàng Tú Lan tuy gật đầu nhưng trong lòng không nghĩ đến chuyện quay về. Dù có khó khăn đến đâu, cô ấy cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Người nông thôn vốn đã khó kiếm việc làm, người không có học vấn lại càng khó kiếm việc hơn. Nếu thực sự có một công việc kiếm ra tiền, cô ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Tối hôm đó, Hoàng Tú Tuệ đưa Hoàng Tú Lan về, nhờ vậy có thể thấy được mối quan hệ giữa hai chị em họ tốt đẹp như thế nào.

Sáng hôm sau, Hoàng Tú Tuệ đưa Hoàng Tú Lan đến. Ấn tượng đầu tiên của Lý Trình Trình khi nhìn Hoàng Tú Lan là một chữ - béo, ấn tượng thứ hai là ba chữ - quá béo, ước tính phải nặng đến hai trăm hai mươi cân.

Tất nhiên, Lý Trình Trình cũng sẽ không đi bình phẩm về vóc dáng và ngoại hình của người khác, bất kể cao thấp mập ốm, mỗi người đều là sự tồn tại độc nhất vô nhị.

"Trình Trình, đây là em họ của tôi, Hoàng Tú Lan." Hoàng Tú Tuệ giới thiệu.

Lý Trình Trình đưa tay về phía Hoàng Tú Lan: "Chào chị Tú Lan, tôi là Lý Trình Trình."

Hoàng Tú Lan được chào đón nên cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ có người tuy là người ngoài, không phải người nhà nhưng lại không chê cô ấy béo. Cô ấy ngượng ngùng đưa tay ra đáp lại: "Chào cô, tôi là Hoàng Tú Lan."

Hoàng Tú Tuệ nói: "Trình Trình, vậy chị nhờ em chăm sóc Tú Lan nhé."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình vẫy tay: "Chị cứ yên tâm về nhà đi. Mọi người đều ở cùng thôn, có thể có chuyện gì chứ?"

Đợi Hoàng Tú Tuệ đi khỏi, Lý Trình Trình nói với Hoàng Tú Lan: "Tôi trả chị hai mươi đồng một tháng. Chị cứ làm giúp tôi mấy việc vặt trước, vài ngày nữa sang thị trấn làm cho tôi, bên đó có chỗ ngủ nghỉ, không cần đi đi về về."

Hoàng Tú Lan nghe xong liền kích động không thôi, gật đầu liên tục.

Hai mươi đồng một tháng, một năm là hai trăm đồng, đây là số tiền mà trước đây cô ấy không dám nghĩ đến.

Thời đại này, có mấy người kiếm được hai trăm đồng một năm chứ?

Lý Trình Trình giả vờ bê từ trong bếp ra từng thùng tôm hùm đất, đổ vào chậu gỗ trên bàn, rồi hướng dẫn Hoàng Tú Lan cách xử lý. Trước tiên rửa sạch, sau đó loại bỏ phần không ăn được trong đầu tôm và cũng phải loại bỏ chỉ đen.

Việc kinh doanh buôn bán thức ăn, điều quan trọng nhất là vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm. Nếu khách hàng ăn phải xảy ra vấn đề gì thì họ thực sự không thể gánh vác trách nhiệm này. Hơn nữa cô mở cửa hàng ở thị trấn, người ta có thể tìm đến nơi. Chỉ cần mọi thứ đều làm đến mức hoàn hảo, cho dù người khác muốn hãm hại cô cũng không thể làm gì được.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 199: Chương 199



Lý Trình Trình lo lắng nhất là có người đến gây rối. Dù sao cô cũng chỉ là một người dân thường, giống như con kiến yếu ớt, người ta chỉ cần một cước là có thể dẫm chết. Tuy cô là cháu gái ruột của Trình Tuyết Dương, có hậu thuẫn là nhà họ Trình và nhà họ Quý, nhưng dù sao chuyện này cũng chưa được công khai, cũng không có mấy người biết.

May mắn là từ khi mở cửa hàng đến giờ, chưa có ai đến gây rối. Nếu không cô phải đến nhờ ông nội nói với bà nội, đi khắp nơi cầu người giúp đỡ.

Lý Trình Trình rất hài lòng với Hoàng Tú Lan, bởi vì cô ấy làm việc cẩn thận, hơn nữa cũng rất yên tĩnh, tuyệt đối không hỏi nhiều một câu. Lý Trình Trình thích những người ngoan ngoãn không tò mò về những chuyện khác.

Hoàng Tú Lan định ăn cơm ở nhà Hoàng Tú Tuệ nhưng bà mẹ chồng của Hoàng Tú Tuệ không phải là loại người tốt đẹp gì. Nếu cô ấy thực sự đến ăn thì không biết bà mẹ chồng này sẽ làm ra chuyện gì, vì vậy Lý Trình Trình cho Hoàng Tú Lan ăn ở đây, tối đến ngủ chung với Điền Khả Khả.

Lý Trình Trình cùng Hoàng Tú Lan miệt mài rửa tôm hùm đất trong nhà suốt năm ngày, được hơn cả nghìn cân. Lý Trình Trình nghĩ bụng số lượng này sau khi chế biến chắc đủ bán cho quán trong vài ngày, cô bèn cùng Hoàng Tú Lan lên thị trấn mở quán.

Ngày đầu tiên bán tôm hùm đất sốt tỏi. Trình Trình lo mọi người không ăn được cay nên chọn món này để thu hút khách.

Sau khi mở cửa quán, Lý Trình Trình, Hoàng Tú Lan, Hạ Vân Lai và Lưu Quế Hương mỗi người bưng một đĩa tôm hùm đất ra trước cửa quán chào mời khách: "Đi ngang qua đừng bỏ lỡ nhé, thử tôm miễn phí, mỗi người được ăn hai con, không biết bóc có thể nhờ bóc...".

Nghe Lý Trình Trình gọi, mọi người cùng nhau hưởng ứng.

Vừa nghe "miễn phí", nhiều người tụ tập lại. Bốn người đành quay vào quán, bắt đầu bóc tôm cho khách, mỗi người hai con. Những người được thử đều há hốc miệng kinh ngạc, đây là món gì thế, sao lại ngon đến vậy?

"Đây là tôm gì, bán thế nào?" Những người thử ăn nôn nóng hỏi, hai con vốn dĩ không đủ đã ghiền, con sâu thèm ăn của họ đã bị khơi dậy hoàn toàn. Họ muốn ăn hai mươi con, không, họ muốn ăn hai trăm con, nhưng không biết tiền họ mang theo có đủ mua không.

"Tôm ngon giá rẻ, một hào mười con, không mang theo bát cũng có thể ăn tại đây rồi đi." Hạ Vân Lai phụ trách thu mua tôm bên ngoài với giá hai xu một cân nhưng tỷ lệ hao hụt của tôm rất cao. Sau khi rửa sạch, bỏ phần đầu và chỉ đen không ăn được, một cân chỉ còn lại bảy lạng. Do đó Lý Trình Trình bán một hào mười con, thực ra không kiếm được nhiều, nhưng cô không quan tâm những điều này, kiếm nhiều hay ít đều là kiếm.

Mọi người nghe giá này thấy khá hợp lý, từng người móc tiền ra mua. Vì quán mới mở, mọi người đều không biết, chỉ bị thu hút tạm thời, cũng không mang theo bát hay hộp cơm gì cả nên mọi người đều chọn ăn tại quán, còn có người chuyên bóc vỏ tôm, không cần làm bẩn tay mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có người ăn liền năm hào, cũng có người ăn xong vội vã về nhà lấy hộp cơm tới để đóng hộp.

Vì vậy, hai trăm cân tôm hùm đất sốt tỏi mà Trình Trình chuẩn bị đã nhanh chóng bán hết, thu về ba trăm đồng. Sau khi trừ đi chi phí, nhân công và thời gian, lợi nhuận ròng được gần hai trăm năm mươi đồng, nhiều hơn cửa hàng thực phẩm tươi bên cạnh nhiều.

Lý Trình Trình thưởng cho ba người mỗi người một ít tiền thưởng, sau đó nói với Lưu Quế Hương và Hoàng Tú Lan: "Chị Quế Hương, chị Tú Lan, chỉ cần các chị tận tâm với tôi, làm việc nghiêm túc thì sau này tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi các chị."
 
Back
Top Bottom