Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 180: Chương 180



Sau đó Lý Trình Trình dùng cọ nồi bằng rơm bắt đầu chà sạch từng con một, loại bỏ những lớp vỏ to trên đầu tôm và râu tôm.

Sau khi sơ chế xong, cô cho tất cả số tôm hùm đất đó vào một chiếc nồi lớn rồi nhanh chóng bưng vào nhà bếp, sau đó đun nóng dầu trong nồi rồi bắt đầu nấu. Nồi xào rau không to lắm nên một lần không thể nấu hết chỗ tôm đó được, thế nên Lý Trình Trình đã chia tôm thành hai vị: xào cay và xào tỏi. Lý Hiểu Đồng và Bạch Đại Sơn không ăn được cay, hai người họ chỉ ăn được xào tỏi thôi.

Nhìn hai chậu tôm đầy ụ trên bàn, Lý Trình Trình không khỏi nuốt nước bọt nhưng Lý Hiểu Đồng và Bạch Đại Sơn vẫn chưa về, cô không thể ăn một mình trước được nên đành lấy vung đậy nắp lại.

Đến trưa, lúc ba người đang cùng nhau ăn cơm trưa thì chợt nghe thấy tiếng loa phát thanh trong thôn vang lên: "Bạch Đại Sơn mau tới chi bộ thôn nghe điện thoại, Bạch Đại Sơn mau tới chi bộ thôn nghe điện thoại."

"Anh đi nhận điện thoại nhé, cả nhà ăn trước đi, không cần chờ anh đâu." Bạch Đại Sơn đặt con tôm trên tay xuống, dùng nước nóng rửa sạch tay rồi ra khỏi nhà.

Lý Trình Trình và Lý Hiểu Đồng tiếp tục ăn. Lý Hiểu Đồng nếm thử một miếng tôm xào cay, thấy hơi cay nên đổi sang vị tỏi. Lý Trình Trình đã dạy cô bé cách bóc tôm nên bây giờ cô bé đã có thể tự mình ăn mà không cần Lý Trình Trình giúp đỡ.

Bạch Đại Sơn đi đến chi bộ thôn, trưởng thôn chỉ vào chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông trên bàn: "Lão Tam nhà cậu gọi điện đến đấy, vẫn chưa cúp máy đâu, chỉ cần nhấc máy lên nghe thôi."

Bạch Đại Sơn gật đầu rồi đi đến trước bàn nhấc điện thoại lên nghe: "Lão Tam, em gọi điện về có chuyện gì thế?"

"Anh ơi, cách đây một thời gian San San viết thư cho em bảo em gửi tiền cho nó, nhưng mà khoảng thời gian đó em không có mặt ở nơi đóng quân, bây giờ về mới nhận được thư. Không biết San San đòi tiền là có việc gì không?" Bạch Lão Tam hỏi bằng giọng lo lắng.

"Em không cần quan tâm đến chuyện của nó đâu, bây giờ có Lão Nhị lo cho nó rồi, mỗi ngày đều cho nó hai xu nên cuộc sống của nó ổn lắm, gửi thư đòi tiền em chắc là để hơn thua với các bạn cùng lớp thôi. Sau này em không cần lo cho nó đâu, cứ dành dụm tiền sau này còn xây nhà cưới vợ. Ở đó nếu em có nhìn trúng đồng chí nữ nào thì hãy nắm bắt cơ hội, đừng bỏ lỡ nhé." Bạch Đại Sơn dặn dò. Năm nay lão Tam đã hai mươi ba tuổi rồi, cũng phải suy xét dần đến chuyện hôn nhân đại sự thôi.

"Anh yên tâm đi, khi nào có thời gian em sẽ cân nhắc về chuyện của mình." Bạch Lão Tam đáp: "San San không đỗ Đại học đúng không anh?"

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Ừ không đỗ, bây giờ mỗi ngày đều ở nhà nghỉ ngơi, cũng không giúp Lão Nhị để ý tình hình đồng áng."

Bạch Lão Tam do dự một lúc rồi mới nói với Bạch Lão Đại: "Anh này, hay là để San San đến chỗ em đi. Ở bên này em vẫn còn phòng, vẫn có chỗ cho con bé ở, còn em thì chuyển đến ký túc xá. Để em tìm cho con bé một công việc, rèn luyện tính cách của nó cho tốt rồi tìm cho nó một người bạn đời tốt."

"Nếu em đã có ý như vậy thì em tự mình nói với con bé đi, anh sẽ không chuyển lời giúp đâu. Thêm nữa là hiện giờ anh rất bận, cũng không giúp em tiễn nó qua bên đó được, em bảo Lão Nhị nhé!" Hết lần này đến lần khác Bạch San San đã khiến anh đau lòng nên từ lâu anh đã không còn coi cô ta như người nhà nữa, thế nên dĩ nhiên là cũng sẽ không vì cô ta mà làm nhiều chuyện như vậy.

"Vâng ạ, vậy mai sau khi huấn luyện xong em sẽ gọi cho con bé." Bạch Lão Tam cũng biết mối quan hệ giữa Bạch San San và anh trai đã không thể cứu vãn được nữa, cố gắng vun vén vào cũng chỉ khiến mọi người thêm đau khổ thôi.

Mà năm nay Bạch San San cũng mười chín tuổi rồi, thực sự đã đến lúc phải tự lập, không thể chuyện gì cũng dựa dẫm vào anh trai được nữa.

Bạch Đại Sơn im lặng vài giây rồi hỏi: "Tết năm nay em có về được không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Lão Tam thoáng ngẩn ngơ: "Em cũng không biết nữa, phải đến lúc đó mới biết được."

Cậu ta nhập ngũ bảy năm mới về một lần, dù rất muốn mỗi năm được về quê đón Tết cùng gia đình nhưng tính chất công việc của họ là như vậy, luôn phải sẵn sàng nhận mệnh lệnh bất cứ lúc nào, thậm chí ngay cả dịp năm mới cũng có thể bị điều động ra quân.

Bạch Đại Sơn cũng hiểu nên đáp: "Ừ, mấy hôm nữa anh sẽ gửi qua cho em một ít thịt xông khói chị dâu tự làm, rảnh thì em nấu cơm ăn nhé, cải thiện bữa ăn một chút."

"Cảm ơn anh cả." Bạch Lão Tam cảm kích.

Mấy năm nay Bạch Lão Tam không ở nhà, tất cả gánh nặng đều đặt lên vai Bạch lão đại khiến trọng trách của anh rất nặng nề, thế nên lúc nào trong lòng Bạch Lão Tam cũng cảm thấy áy náy. Hiện giờ cuộc sống của anh trai ngày càng tốt lên khiến cậu ta cũng mừng thay.

Sau khi cúp máy, Bạch Đại Sơn trở về, anh không ngờ Bạch San San lại gửi thư vòi tiền Bạch Lão Tam. Bạch San San tiêu xài hoang phí như vậy thì cung cấp thêm tiền cho nó cũng có ý nghĩa gì đâu? Công việc hiện giờ của Bạch Lão Tam vừa vất vả lại vừa nguy hiểm, đến người yêu còn không có, Bạch San San không những không nghĩ cho anh trai mà còn viết thư vòi tiền, lương tâm của nó đúng là ném cho chó ăn rồi!

Bạch Đại Sơn về đến nhà, ngồi vào bàn rồi tiếp tục ăn cơm. Lý Trình Trình tò mò hỏi: "Ai gọi điện thoại cho anh vậy? Người ta nói gì thế anh?"

"Bạch Lão Tam gọi điện thoại về bảo là để Bạch San San đến chỗ nó ở rồi tìm cho nó việc gì đó làm, sau này sẽ kiếm tấm chồng tốt cho nó." Bạch Đại Sơn vừa ăn vừa nói.

Dù Lý Trình Trình và Bạch San San không ưa nhau lắm nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến việc làm hại Bạch San San hay chuyện gì tương tự. Hiện giờ thấy Bạch Lão Tam muốn giúp Bạch San San như vậy nên cô cũng rất vui: "Ở đó đều là binh lính và quân nhân, rất an toàn nên để Bạch San San đến đó tìm việc cũng được, tiện thể rèn giũa lại tính cách của cô ta một chút, sau đó kiếm một tấm chồng, cuộc sống về sau nghe có vẻ không tệ lắm."

Bạch Lão Tam có thể tìm một người không tốt cho em gái mình được không? Nghe là biết chuyện không thể rồi! Chắc chắn Bạch Lão Tam sẽ cẩn thận lựa chọn, tìm cho em gái mình một người có năng lực. Chỉ cần Bạch San San không kiếm chuyện thì dù cô ta không có năng lực gì cả, cuộc sống sau này của cô ta cũng sẽ không tệ lắm, vì anh trai cô ta là Bạch Lão Tam mà, ai dám bắt nạt cô ta chứ?

Bạch Đại Sơn nói tiếp: "Anh bảo lão Tam tự nói chuyện với Bạch San San và lão Nhị rồi, anh sẽ không giúp chú ấy chuyển lời để tránh lộ tin tức ra ngoài. À đúng rồi, hôm nào em gói giúp anh một ít thức ăn, anh gửi cho Lão Tam để chú ấy cải thiện bữa ăn nhé. Không biết thức ăn ở chỗ đó có ra gì hay không nữa!"

Lý Trình Trình gật đầu: "Được, mỗi món em gói cho chú ấy năm cân."

"Cảm ơn vợ." Bạch Đại Sơn gắp một con tôm rồi đưa lên bên miệng Lý Trình Trình: "Không biết anh có tài đức gì mà lại cưới được một người vợ như em."

Lý Trình Trình liếc mắt nhìn anh bằng vẻ dỗi hờn, dùng đũa gắp con tôm vừa được Bạch Đại Sơn bóc vỏ, vừa bỏ vào miệng còn chưa kịp nhai thì loa phát thanh lại vang lên: "Lý Trình Trình mau đến chi bộ thôn nghe điện thoại, Lý Trình Trình mau đến chi bộ thôn nghe điện thoại."

Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, cười bất đắc dĩ rồi cùng đến chi bộ thôn.

Gia đình Cố Trạch có mâu thuẫn với Lý Trình Trình và Lăng Nhược Tuyết nên Bạch Đại Sơn không yên tâm để Lý Trình Trình một mình tiếp xúc với người nhà họ Cố.

Đi đến chi bộ thôn, Lý Trình Trình nghe điện thoại: "Xin chào, tôi là Lý Trình Trình, cho hỏi ai ở đầu dây bên kia vậy?"

"Trình Trình, là chú, Trình Minh Châu." Trình Minh Châu ở đầu dây bên kia đáp lời.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 181: Chương 181



Lý Trình Trình gật đầu: "Chào chú Minh Châu."

"Chú đã nói với hiệu trưởng trường trung học kỹ thuật ngành y về chuyện cháu muốn trợ cấp cho tân sinh viên ở nông thôn rồi, mọi chuyện đã ổn thỏa rồi nhé. Năm nay có ba mươi bảy tân sinh viên ở nông thôn, tài liệu đã chuẩn bị xong hết rồi." Trình Minh Châu nói.

"Cảm ơn chú Minh Châu, cháu nắm được thông tin rồi ạ. Cháu sẽ sắp xếp mọi chuyện trong tuần này nhé, làm phiền chú rồi." Ba mươi bảy sinh viên, mỗi người mười tệ thì tổng cộng cũng chỉ có ba trăm bảy mươi tệ. Số tiền mà cô và Bạch Đại Sơn kiếm được trong một ngày có thể giúp đỡ các sinh viên này khoảng bốn năm tháng, nếu vậy thì chuyện này khả thi đấy.

Trình Minh Châu nói: "Khi nào đến cháu cứ báo tên cho bảo vệ là được vào, họ sẽ không cản cháu ngoài cổng đâu nhé."

"Vâng ạ, cảm ơn chú Minh Châu."

Sau khi cúp máy, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cùng nhau về nhà.

Đến chiều, Lý Trình Trình đang định sang bên kia làm món phá lấu, vừa mở cổng ra thì thấy có một đám đông đang xếp hàng trước cổng nhà mình. Lý Trình Trình vô cùng ngạc nhiên và thoáng chút bối rối, không phải thôn dân đã ngừng hợp tác với cô để kiếm lời ở bên kia rồi sao? Sao bây giờ lại còn chạy đến đây tìm cô thế này?

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mọi người đang làm gì ở đây vậy?" Lý Trình Trình giả vờ bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Lúc trước vì mọi người ngừng hợp tác nên ông chủ tiệm cơm chỗ tôi nên đã sang các thôn khác để thu mua rau dại rồi. Vì đã tìm được nguồn cung khác nên bây giờ ông chủ không cần tôi thu mua rau nữa mà chỉ cần tôi tìm nội tạng lợn thôi."

Nơi làm món phá lấu tuy là một chỗ hẻo lánh hoang vu nhưng lại nồng nặc mùi phân, muốn giấu cũng không giấu được nên Lý Trình Trình thẳng thắn công khai chuyện tiệm cơm chỉ cần nội tạng lợn, còn cô chỉ là trung gian giúp tiệm cơm tìm hàng hoá mà thôi.

"Lý Trình Trình, cô thứ lỗi cho chúng tôi với! Trước đây là chúng tôi sai, vì một chút lợi lộc trước mắt mà phớt lờ sự hợp tác và chặt đứt nguồn cung cấp hàng của cô..." Trăm miệng đồng thanh nói, ríu rít như một đàn chim sẻ đang hót líu lo khiến người ta đau hết cả đầu.

"Dừng lại, tôi không nghe rõ gì cả, từng người một nói và nói chậm thôi." Lý Trình Trình nhìn đám đông bằng ánh mắt nghiêm túc.

Sau đó đám đông lần lượt kể lại, người thu mua nông sản với giá cao kia đã mấy ngày rồi không đến, đồ ăn cất trữ ở nhà họ đều đã thối hết, hơn nữa tiền thu mua trước đấy cũng chưa được quyết toán, người đó vẫn còn thiếu nợ tiền của mọi người.

Nhưng bây giờ người đó không đến thôn nữa, thôn dân cũng không biết đi đâu tìm, tổn thất thu về không hề nhỏ, chỉ có những người từ đầu đến cuối vẫn hợp tác với Lý Trình Trình là còn kiếm được tiền.

Lý Trình Trình biết chắc vì lỗ vốn nên người đó mới không đến nữa, thậm chí giá cả thị trường mà người đó còn không hiểu, chỉ tuỳ tiện vớ bừa lấy một thị trường hàng hoá nào đó thì có tác dụng gì? Tiền có phải nước đâu mà múc đổ đi như thế!

Lý Trình Trình giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nói bằng giọng lạnh lùng: "Muốn tôi tiếp tục hợp tác thì cũng được thôi, giá vẫn như cũ, ai muốn giá cao hơn thì có thể đi về. Thêm nữa, tôi cũng không biết hiện giờ nông sản trong tay mọi người là rau mới hái hay là rau từ mấy ngày hôm trước nên tôi sẽ cho người kiểm tra kỹ càng lại một lượt, lẫn một cọng rau cũ vào tôi cũng sẽ không nhận!"

Lý Trình Trình nhờ người đã kiên trì hợp tác với cô từ đầu đến cuối đi gọi Bạch Nhất Thuận đến. Nếu đã muốn thu mua rau dại thì chắc chắn không thể thiếu sự hỗ trợ của Bạch Nhất Thuận rồi, nếu không thì cô và Bạch Đại Sơn bận như vậy sao có thể cáng đáng hết được.

Có mấy người vì bị người khác lừa nên giờ muốn quay lại đây để lừa Lý Trình Trình. Trong lúc kiểm kê hàng hoá, Lý Trình Trình phát hiện lớp rau bên trên là rau mới được hái hôm nay còn bên dưới thì đều là rau được hái từ mấy hôm trước rồi, có mấy bó còn thối rữa đến mức ch** n**c ra mà vẫn dám mang qua đây cho cô thu mua. Tất cả mấy sọt rau như vậy đều bị Lý Trình Trình ném ra ngay tại chỗ.

Lý Trình Trình đã rất nể mặt và hướng dẫn họ cách kiếm tiền, thế mà họ dám quay lưng hãm hại cô thế này, họ thật sự cho rằng cô dễ bắt nạt như vậy sao?

"Sau này nếu còn đưa những sản phẩm kém chất lượng như thế này đến đây thì cảm phiền các người ngừng hợp tác, tự ra ngoài kiếm mối làm ăn khác đi!" Lý Trình Trình nghiêm túc nói.

Một đám người giở trò lừa gạt đều đỏ mặt tía tai, xấu hổ đến tột cùng.

Bọn họ còn cho rằng khoảng thời gian này, họ không cung cấp rau cho Lý Trình Trình thì chắc chắn bên cô đang cần rau gấp, thấy họ mang qua chắc chắn Lý Trình Trình sẽ thu mua rồi giao cho tiệm cơm ngay, chắc là sẽ không kiểm tra cẩn thận lại đâu. Thế nên họ đã lấy những sọt rau thừa lại từ mấy hôm trước nhét xuống dưới để lừa gạt cô.

Hiện tại xem ra phía bên tiệm cơm thực sự tìm được nguồn cung cấp mới rồi, hoàn toàn không thiếu rau. Họ đã đề cao bản thân mình quá rồi, hoá ra thiếu mất một ai đó thì thế giới này vẫn sẽ vận hành như cũ.

Tiệm cơm không thể chỉ vì không có họ cung cấp rau dưa mà đóng cửa nghỉ bán, mà Lý Trình Trình cũng sẽ không vì bị họ chặt đứng nguồn cung cấp rau mà bị tiệm cơm đuổi việc.

Tất cả đều do họ tự tin quá mức rồi.

Không phải họ muốn thế nào thì thế giới này sẽ như vậy.

Phần lớn người dân trong thôn đều là người tốt, rau dại mà họ mang qua đều là rau tươi, vừa nhìn là biết rau mới hái trong ngày. Nếu đã vậy thì dĩ nhiên là Lý Trình Trình sẽ vui vẻ thu mua. Còn nếu muốn tăng giá thì cứ đi thong thả không tiễn, cô không chào đón lắm.

Sau khi trường Tiểu học An Cư bắt đầu đi vào hoạt động, hàng ngày Lý Hiểu Đồng và Điền Khả Khả đều cùng nhau đến trường nên Lý Trình Trình không cần phải bận tâm đến cô bé nữa.

Trước khi đến trường trung học kỹ thuật phát trợ cấp tài chính cho tân sinh viên, Lý Trình Trình đã đến bưu điện mua một tập phong bì dày cộp, bỏ mười tệ tiền lẻ vào mỗi phong bao rồi cất hết vào hang động. Lúc gần đến nơi cô mới lấy ba mươi bảy cái phong bì ra cho vào túi vải của mình, lấy đồ xuống xe rồi đi bộ về phía trường trung học kỹ thuật.

"Chào bác, cháu là Lý Trình Trình, cháu có việc muốn gặp Hiệu trưởng trường mình." Trình Minh Châu đã nói lúc đến nơi cô chỉ cần báo tên là được, thế nên Lý Trình Trình đọc thẳng tên mình ra.

Hiệu trưởng đã truyền lời xuống cho bác bảo vệ rằng chuyện này rất quan trọng, không thể trì hoãn được nên bác bảo vệ đã cho Lý Trình Trình vào ngay. Bây giờ đang là giờ học, trong khuôn viên trường vô cùng yên tĩnh, Lý Trình Trình vừa đi vừa tham quan trường, trong lòng thì tràn đầy khao khát được đi học.

Thứ mà cô khao khát không phải trường trung học kỹ thuật vì cô vốn không có hứng thú với việc chữa bệnh và chăm sóc người khác mà cũng không có tài năng thiên bẩm, chắc vì cô học không tốt nên lúc đi học cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ theo học trường này.

Cô đang học chuyên ngành Tài chính công và chưa từng xem xét đến việc học Y vì căn bản cô có học thì cũng không vào, chỉ thêm lãng phí thời gian thôi.

Lý Trình Trình đến toà hành chính, tìm được văn phòng Hiệu trưởng thì đưa tay lên gõ cửa: "Chào thầy Hiệu trưởng, em là Lý Trình Trình."

"Vào đi." Giọng thầy Hiệu trưởng từ bên trong truyền ra.

Hiệu trưởng trường trung học kỹ thuật là một ông cụ ngoài sáu mươi tuổi, từng là bác sĩ. Ông ấy rời bệnh viện chỉ vì muốn đào tạo ra những nhân viên y tế thật xuất sắc, cống hiến bản thân vì sức khỏe của mọi người nên ông ấy thật sự rất biết ơn nghĩa cử cao đẹp của Lý Trình Trình.

"Hiệu trưởng, nhà em cách đây rất xa nên để không lãng phí thời gian thì mong thầy mời tất cả các bạn tân sinh viên ở nông thôn đến đây, em sẽ phát trợ cấp trực tiếp cho các bạn ấy." Lý Trình Trình ngồi xuống cái ghế đối diện thầy Hiệu trưởng theo lời mời của ông ấy.

Thầy Hiệu trưởng đứng lên dẫn Lý Trình Trình đi vào phòng Hội đồng vì không gian trong đó lớn hơn. Sau đó ông ấy cho người đến từng giảng đường gọi sinh viên lên phòng Hội đồng.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 182: Chương 182



Chẳng mấy chốc mà ba mươi bảy sinh viên đã có mặt. Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Trình Trình, Lăng Nhược Tuyết và Lương Dư Âm rất ngạc nhiên vì không ngờ sẽ gặp được cô ở đây.

Lý Trình Trình cầm tờ danh sách, gọi tên từng người đến trước mặt mình rồi phát phong bì cho họ. Sau khi tất cả mọi người đều đã nhận được trợ cấp, Lý Trình Trình nghiêm túc nói: "Chúc mừng các bạn đã trúng tuyển vào trường trung học kỹ thuật ngành Y. Hôm nay tôi đến đây có chút trợ cấp tài chính cho các bạn với hy vọng các bạn sẽ không bị đồng tiền quấy nhiễu, đừng vì kiếm tiền mà bỏ bê chuyện học. Tôi chỉ muốn nói với các bạn rằng trúng tuyển vào trường trung học kỹ thuật ngành Y chứng tỏ các bạn là những người vô cùng xuất sắc, vô cùng ưu tú. Hiện giờ đất nước đang rất thiếu nhân tài ở mọi lĩnh vực, nếu các bạn đã lựa chọn ngành học này thì tôi hy vọng các bạn sẽ nghiêm túc học tập chăm chỉ, phấn đấu trở thành một nhân viên y tế thật giỏi trong tương lai."

"Ngoài ra, khoản trợ cấp tôi gửi đến các bạn là mong muốn các bạn được ăn uống thật ngon, học tập chăm chỉ, dùng để cải thiện điều kiện sống của các bạn chứ không phải để các bạn gửi về giúp đỡ gia đình. Nếu bạn nào nhận tiền của tôi mà mượn hoa dâng Phật thì tôi sẽ thẳng tay gạch tên các bạn ra khỏi danh sách, sau này sẽ không trợ cấp cho các bạn nữa. Người nhà các bạn không liên quan gì đến tôi cả, thế nên tôi không có nghĩa vụ phải giúp đỡ họ, các bạn hiểu ý tôi không?"

Cô có thể hỗ trợ những sinh viên này nhưng nếu biến thành cô hỗ trợ gia đình họ thì thôi quên đi!

Tiền của cô có phải nhờ gió bão thổi đến đâu.

"Ở đây có giấy cam kết, các bạn ký tên vào đi, cam kết không để lộ chuyện này và không gửi tiền về cho người nhà." Lý Trình Trình đẩy tờ đơn cam kết qua.

Lý Trình Trình biết con trai có sức ăn lớn nên thường sẽ không gửi tiền về cho gia đình nhưng con gái thì khác. Con gái thường có xu hướng muốn giúp anh trai, em trai gom tiền cưới vợ hoặc mấy việc kiểu như thế. Anh trai, em trai nhà người ta lấy vợ thì liên quan gì đến cô mà cô phải hỗ trợ?

Hà cớ gì mà cầm tiền của cô đi lấy vợ cơ chứ? Thế nên cô tuyệt đối sẽ không tiếp tay nuông chiều những đứa em trai và những ông anh ma giáo đó đâu.

"Cũng xin phiền các thầy để mắt giúp em, nếu có sinh viên nào gửi tiền về cho người nhà thì lần sau lúc em đến đây, các thầy nhớ nói cho em biết, sau khi xác nhận chuyện đó là thật thì em sẽ gạch tên bạn sinh viên đó và về sau sẽ không hỗ trợ bạn ấy nữa." Lý Trình Trình nghiêm túc nói.

Sinh viên nhận trợ cấp, ký tên vào giấy cam đoan xong thì lần lượt trở về lớp còn Lý Trình Trình thì đến nhà ăn đợi Lăng Nhược Tuyết và Lương Dư Âm. Lúc hai cô đến, Lý Trình Trình đưa hai hộp phá lấu cho họ: "Nhược Tuyết, Dư Âm, đây là của các cô, còn lọ thứ ba này là của Trình Nhã nhé."

"Trình Trình, cảm ơn cô." Lương Dư Âm ôm hộp đồ ăn mà xúc động vô cùng: "Trình Trình, sao cô giỏi thế? Trợ cấp cho sinh viên đến trường tốn tiền lắm đó!"

Lý Trình Trình cười cười: "Có áp lực mới có động lực, vì mỗi tháng phải bỏ ra một khoản tiền lớn nên tôi mới chăm chỉ kiếm tiền. Các cô phải học tập chăm chỉ đấy nhé, tôi cũng sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền."

"Không còn sớm nữa, tôi về trước nhé, các cô nhớ giúp tôi hỏi thăm sức khoẻ của Trình Nhã nha. Đầu tháng sau tôi lại đến."Lý Trình Trình vẫy tay với Lăng Nhược Tuyết và Lương Dư Âm rồi xoay người rời đi.

Lương Dư Âm vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, một lát sau cô ấy mới phản ứng lại: "Nhược Tuyết này, Lý Trình Trình cũng không lớn tuổi lắm mà, sau cô ấy kiếm được nhiều tiền thế?"

"Dù tuổi tác không lớn nhưng Trình Trình thông minh lắm. Cô ấy tìm được một công việc ở trấn trên, chuyên đi thu mua nông sản giúp một tiệm cơm. Đến hè thì đi bán kem que, một ngày nếu bán từ sáng đến tối cũng kiếm được hai, ba mươi tệ đấy." Đến tận lúc này Lăng Nhược Tuyết mới hiểu vì sao Lý Trình Trình lại muốn công khai chuyện bán kem, bởi vì bằng cách này cô có thể giải thích với bên ngoài về nguồn thu nhập của mình.

Lương Dư Âm kinh ngạc mãi không thôi: "Bán kem que mà cũng kiếm được nhiều tiền như vậy hả? Nhà tôi cách đây khá xa nên nghỉ hè tôi cũng không muốn về lắm. Hay là nghỉ hè sang năm tôi với cô cũng đi bán kem que đi!"

Với khoản trợ cấp mười tệ mỗi tháng, cô ấy có thể tiết kiệm được vài tệ, tiết kiệm đến hè sang năm chắc là đủ tiền vốn rồi!

Lăng Nhược Tuyết gật đầu: "Cũng được đấy, nhưng rủ thêm vài người nữa đi, nếu chỉ có hai chúng mình thì nguy hiểm lắm, bên ngoài có mấy kẻ buôn người mà."

"Tôi có biết qua về mấy kẻ buôn người này rồi. Ở thôn chúng tôi cũng có đứa trẻ mất tích đến giờ vẫn chưa tìm được, chắc chắn là bị mấy tên buôn người bắt đi rồi." Lương Dư Âm gật đầu đồng ý: "Nhược Tuyết, cảm ơn cô vì đã nhắc nhở tôi nhé, nếu không thì chắc là tôi cũng không nghĩ đến chuyện này."

Lương Dư Âm vốn tưởng mình ở nông thôn lên thành phố học thì sẽ bị người khác coi thường nhưng nào ngờ lại gặp được Lăng Nhược Tuyết và Trình Nhã. Mặc dù bình thường trông hai cô có vẻ khá lạnh lùng nhưng cả hai đều là những cô gái tốt. Những người còn lại trong kí túc xá đều không tốt lắm, bình thường sẽ kiếm chuyện để gây mâu thuẫn. Lăng Nhược Tuyết khuyên cô chỉ cần lắng nghe ý kiến của người khác một chút thôi, không cần quá coi trọng rồi để trong lòng làm gì, nếu không thì đến cuối cùng người chịu đau khổ lại là bản thân mình.

Thế nên bây giờ Lương Dư Âm coi mấy người đó như cái rắm, chẳng những không gây ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy mà còn khiến cô ấy thấy buồn cười.

Hôm nay Lý Trình Trình không bị trễ tàu vì cô đến sớm đi sớm, không ngờ vừa xuống xe đã thấy Bạch Đại Sơn đang đứng đợi mình ở đó khiến trái tim cô thấy ấm áp vô cùng.

Nếu trong mắt người đàn ông đó thực sự có mình thì không cần phải dạy, bản thân anh ấy sẽ tự làm.

Lý Trình Trình đi đến trước mặt Bạch Đại Sơn rồi tò mò hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nhà mình không trồng lúa nên anh không cần ra đồng để thăm nom ruộng đồng như nhà người khác, rảnh rỗi vậy nên anh qua đây. Anh vừa gửi thịt sấy khô cho Lão Tam xong. Bây giờ em về nhà luôn hay đến cửa hàng thực phẩm xem qua một chút? Em đã nghĩ xem cửa hàng bên cạnh dùng để làm gì chưa?" Bạch Đại Sơn luôn biến thành người nói nhiều mỗi khi giáp mặt Lý Trình Trình.

Nếu trước mặt người khác cũng như vậy thì có lẽ anh đã giải quyết được vấn đề hôn sự của mình từ lâu rồi.

Lý Trình Trình lên xe ba bánh rồi ngồi tựa vào ghế: "Đến cửa hàng thực phẩm đi anh, sau đó em sẽ dọn dẹp qua cửa hàng mới một chút! Còn về chuyện sử dụng cửa hàng mới để làm gì thì thực sự em vẫn chưa nghĩ ra."

"Nóng vội không mang lại kết quả gì cả, chúng mình từ từ nghĩ cũng được." Hiện giờ thu nhập của hai vợ chồng rất cao, hoàn toàn không phải lo lắng đến chuyện kiếm tiền, dù để trống cửa hàng mới đó cũng không ảnh hưởng gì.

Sau khi đến cửa hàng thực phẩm, Lý Trình Trình hỏi: "Hạ Vân Lai, mấy hôm nay Lưu Quế Hương biểu hiện thế nào?"

Hạ Vân Lai gật đầu: "Rất chăm chỉ, rất nghiêm túc, cố gắng lắm ạ."

"Em kèm thím ấy thêm vài ngày nữa, mấy ngày này em không cần nhắc, cứ để thím ấy tự làm. Nếu có thể tự mình giải quyết được thì sau này để thím ấy một mình trông coi cửa hàng, còn em thì đi làm việc khác." Lý Trình Trình nói.

Tìm nhân viên lớn tuổi cũng khá có lợi vì họ phải kiếm tiền phụ giúp gia đình, không giống thanh niên muốn làm gì thì làm, thế nên thái độ đối với công việc cũng sẽ nghiêm túc hơn.

Hạ Vân Lai gật đầu: "Vâng ạ."

Sau đó Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn sang cửa hàng bên cạch xem qua. Đồ đạc trong cửa hàng vô cùng hỗn độn, Lý Trình Trình thấy chẳng có gì còn bán được, chỉ thấy một ít lá trà nát còn sót lại. Lý Trình Trình đoán chắc chủ nhân trước kia của cửa hàng này bán trà diệp đản.

Lý Trình Trình thấy chủ cũ của cửa hàng này ngốc nghếch vô cùng. Nếu bán trà diệp đản thì chỉ cần một cái xe ba bánh hoặc xe đạp là được, ai ngờ ông ta còn mua thêm một cửa hàng chỉ để bán một thứ giống hệt cửa hàng cũ. Làm như vậy chẳng phải là sẽ lỗ vốn sao?
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 183: Chương 183



Có lẽ khi quán ăn sáng chuyển đi, ông chủ cửa hàng này cũng nghĩ đến chuyện chuyển nhượng cửa hàng rồi nhưng vẫn lần nữa không chuyển vì nghĩ rằng nếu quán ăn sáng đóng cửa rồi thì sẽ không có ai tranh giành chuyện làm ăn với mình nữa, thế thì cửa hàng của ông ta sẽ phất lên như diều gặp gió. Nào ngờ chỉ chống đỡ được một thời gian rồi cũng phải chuyển nhượng lại cửa hàng.

Lý Trình Trình đóng cửa lại, chuyển mọi thứ trong cửa hàng vào hang động của mình, sau đó cùng Bạch Đại Sơn bắt đầu quét dọn. Hai người cùng làm nên chẳng mấy chốc mà đã thu dọn sạch sẽ nhưng mấy bức tường trông có vẻ đã ngả màu, cần phải sơn lại màu trắng thôi.

"Tạm thời cứ như thế này đã! Đợi khi nghĩ ra được xem sử dụng cửa hàng này vào việc gì thì hẵng tính đến chuyện lắp đặt nội thất. Nếu không bây giờ trang trí rồi thì sau này lại phải sửa lại." Lý Trình Trình phủi bụi trên quần áo mình rồi nói.

"Vợ à, một tháng em có thể bỏ ra một khoản tiền khá lớn để trợ cấp cho sinh viên mà sao lại keo kiệt với bản thân mình vậy hả?" Bạch Đại Sơn buồn cười.

Lý Trình Trình trợn ngược mắt: "Hai chuyện này giống nhau hả? Em hỗ trợ sinh viên tất cả là vì tương lai của đất nước, không phải tiêu tiền bừa bãi đâu. Còn trang trí nội thất thì không cần thiết, nếu tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm anh hiểu không? Kể cả sau này thì chúng ta cũng không được tiêu xài hoang phí đâu, phải cẩn thận chăm chút tưới nước cho từng đoá hoa một."

"Được được, tiết kiệm tiết kiệm." Bạch Đại Sơn gật đầu.

Lý Trình Trình lấy một số đồ vật hữu dụng ra khỏi hang động rồi tạm thời để ở đó, đợi sau này khi biết sử dụng vào việc gì thì sẽ sắp xếp sau.

"Vợ ơi, tối nay anh muốn ăn tôm." Trên đường về nhà Bạch Đại Sơn nói nốt ý còn dang dở mà mình chưa kịp nói. Lần trước ăn tôm thực sự quá ngon mà lại bị cuộc điện thoại của Lão Tam làm phiền. Dù lúc về vẫn ăn tiếp được nhưng tôm đã nguội mất rồi, cảm giác không ngon bằng lúc còn nóng.

Lý Trình Trình ngồi trên xe xích lô vung vẩy hai chân rồi thoải mái đáp ứng: "Được, nhưng anh phải giúp em làm sạch tôm nhé. Làm sạch đống tôm hùn đất đó thực sự rất tốn thời gian, mình em làm thì không kịp."

"Được." Bạch Đại Sơn vui vẻ đồng ý. Bây giờ được cùng vợ tiếp quản công việc trong nhà khiến anh rất vui, cảm giác cuộc sống tựa như thần tiên vậy.

Về đến nhà, Lý Trình Trình lấy một thùng tôm ra khỏi hang động, đổ đầy một bồn rồi lại cất vào hang. Sau đó cô dạy Bạch Đại Sơn cách làm sạch tôm hùm đất. Bạch Đại Sơn nhìn theo mấy lần, sau đó toàn bộ chỗ tôm đó được giao lại cho anh,

Bạch Đại Sơn hỏi: "Vợ ơi, hiện giờ Bạch Nhất Thuận vẫn đang giúp vợ chồng mình đi mò tôm, ở nhà cũng nhiều tôm cá lắm rồi, sau này em có định bán mấy thứ này không?"

"Chồng đừng vội, hiện giờ mình cứ tập trung làm món phá lấu là được, em cũng không muốn để bản thân mệt nhoài như vậy." Lý Trình Trình lắc đầu từ chối, dù muốn kiếm tiền thì cũng phải chú ý đến sức khỏe mới được."À đúng rồi, Bạch Lão Nhị định hôm nào sẽ tiễn Bạch San San đến chỗ Lão Tam thế?"

"Anh không biết, anh không can thiệp vào mấy chuyện này." Bạch Đại Sơn lắc đầu.

Nơi họ ở cách nhà cũ một khoảng khá xa, nếu không có việc gì thì Bạch Đại Sơn cũng sẽ không đến đó. Còn nếu có chuyện cần tìm Bạch Lão Nhị thì anh cũng ra đồng tìm chứ không đến nhà cậu ta vì anh không muốn giáp mặt với Bạch San San.

"Vâng." Lý Trình Trình chống tay đứng dậy rồi đi vào phòng bếp. Đến lúc chuẩn bị bữa trưa rồi, nếu không lát nữa Lý Hiểu Đồng đi học về sẽ không có cơm ăn.

Lý Trình Trình nấu cơm xong thì đi ra ngoài nói với Bạch Đại Sơn: "Anh làm sạch một chậu trước để trưa nay mình ăn, số còn lại thì để chiều rồi làm."

"Ừ." Bạch Đại Sơn phất tay với Lý Trình Trình, cẩn thận rửa sạch chỗ tôm hùm đất mà mình đã sơ chế xong rồi bưng vào nhà bếp cho cô: "Vất vả cho vợ quá."

"Nếu thật lòng thương yêu em thì anh tự làm đi, đừng có ở đó nói mấy lời giả dối." Lý Trình Trình trợn mắt ra vẻ hờn dỗi rồi bắt đầu chuẩn bị gừng, hành, tỏi.

"Anh chưa từng làm mấy cái này bao giờ, đợi anh học được cách làm thì sau này mọi chuyện cứ để anh lo." Bạch Đại Sơn vỗ n.g.ự.c rồi nói bằng giọng kích động, sao anh có thể để vợ chịu cực khổ được chứ?

Đến khi Lý Hiểu Đông vui vẻ nhảy chân sáo về đến nhà thì Lý Trình Trình cũng đã bưng thức ăn ra bàn xong xuôi rồi. Lý Trình Trình thấy Lý Hiểu Đồng về thì nói: "Hiểu Đồng, mau rửa tay rồi vào ăn cơm thôi."

"Cảm ơn chị." Lý Hiểu Đồng đặt túi xách xuống rồi chạy đi rửa tay, sau đó nhanh chóng chạy đến bàn ăn. Thấy trên bàn có tôm hùm đất, cô bé kích động vô cùng: "Chị ơi, hôm nay lại được ăn tôm hùm đất ạ? Nó thực sự rất ngon, lần trước ăn xong em vẫn muốn ăn tiếp."

"Hôm nay vì không có thời gian nên chị mới chỉ xào tỏi thôi, đến tối chị sẽ xào hai vị như lần trước nhé." Lý Trình Trình gắp cho Lý Hiểu Đồng chút thức ăn rồi để cô bé tự ăn, dù sao thì cô bé cũng đã tự mình xử lý được mấy chuyện này rồi mà.

Chủ nhật được nghỉ học, Lý Trình Trình sẽ từ từ dạy Lý Hiểu Đồng làm việc vặt trong nhà, như vậy thì sau này dù có đi đâu cô bé cũng có thể sống được.

Đến chiều, đột nhiên bầu trời ngả màu xám xịt, trên trời mây đen kéo đến như sắp có một cơn mưa lớn. Lý Trình Trình vội vàng thu quần áo đã phơi khô vào nhà, chuyển máng thức ăn của đàn gà vào chỗ mưa không hắt đến, như vậy thì một lúc nữa cả đàn gà cũng sẽ chạy sang bên này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô cũng hái hết dưa chuột, đậu, cà chua, cà tím và ớt ngoài vườn rồi, sợ lát nữa trời mưa sẽ làm củ quả dập nát hết. Lúc cô vừa làm xong hết mọi việc thì một cơn gió mạnh thổi qua khiến lá trong sân bay tán loạn.

Giờ Lý Hiểu Đồng đang ở trường, phải gần tối cô bé mới tan học, đến lúc đó chắc cũng tạnh mưa rồi nên Lý Trình Trình cũng không lo lắng cho cô bé lắm. Còn Bạch Đại Sơn là một người đàn ông to lớn, thấy sắc trời thay đổi chắc anh cũng sẽ biết đường về nhà, không cần Lý Trình Trình phải lo lắng thay.

Lý Trình Trình kiểm tra tất cả cửa ra vào và cửa sổ, thấy cửa đều được đóng chặt rồi pha cho mình một ấm trà hoa cúc, sau đó cô ngồi ở cửa gian chính, vừa uống trà vừa đợi Bạch Đại Sơn về.

Cây hoa cúc này là cô và Bạch Đại Sơn vô tình nhìn thấy lúc cả hai lên núi. Cô đào một ít cây giống rồi trồng trong hang động, định giữ đến mùa xuân rồi lấy ra trồng dưới gốc cây trong sân. Cô cũng hái thêm ít hoa cúc mang về phơi khô rồi cất vào bình thuỷ tinh, thỉnh thoảng lại lấy ra pha ấm trà.

Một lát sau, Bạch Đại Sơn đẩy cửa vào nhà. Anh vừa về đến thì những hạt mưa rơi xuống. Bạch Đại Sơn vội vàng xoay người đóng cổng lại rồi chạy vào nhà.

Lý Trình Trình nhanh chóng đưa tách trà nóng cho Bạch Đại Sơn rồi vào phòng lấy khăn lau tóc cho anh.

"Cảm ơn vợ." Bạch Đại Sơn uống một ngụm trà hoa cúc nóng hổi, khỏi phải nói cũng biết trong lòng anh đang thấy ấm áp cỡ nào.

"Hình như từ mùa mưa đến giờ vẫn chưa mưa thêm trận nào. Trận mưa hôm nay to như vậy, chắc chắn ngày mai ngoài đồng sẽ có rất nhiều nấm, kiểu gì mọi người cũng kéo nhau đi hái nấm cho mà xem. Mai chúng mình cũng đi hái nhé!"

Mặc dù thôn dân sẽ hái nấm rồi bán cho Lý Trình Trình nhưng cô vẫn muốn tự mình thử cảm giác đi hái nấm xem thế nào, đây là một việc giúp giảm căng thẳng và chữa bệnh rất tốt.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 184: Chương 184



"Ừ." Bạch Đại Sơn gật đầu, giọng nói trầm ấm mang theo sức quyến rũ.

Sau đó hai vợ chồng tựa vai nhau ngồi ở gian chính vừa uống trà vừa ngắm mưa rơi ngoài cửa. Trời mưa thế này thật là tốt, cuối cùng cũng giải quyết được nhu cầu cấp thiết của người dân. Địa hình nhà họ khá cao nên vốn không có nước để cung cấp cho khoai lang và bí ngô.

Trước tháng Bảy, bí ngô đang vào mùa vụ thứ hai. Chờ khi thu hoạch vụ bí đầu tiên thì vụ bí thứ hai mới bắt đầu sinh trưởng tốt được.

Sau trận mưa này, nước ở các con kênh, con rạch dâng lên thì việc mò tôm, cá cũng dễ dàng hơn.

Ngồi uống trà hoa cúc mãi như vậy cũng chán nên Lý Trình Trình lấy một túi hạt dưa trong hang động ra để hai vợ chồng ngồi cắn. Túi hạt dưa này là túi hạt dưa mà Hà Kiến Nghiệp mang đến lúc ghé qua nhà họ chơi, vẫn được Lý Trình Trình để trong hang động suốt từ đó đến giờ.

Vì bình thường Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đều không thích ăn vặt lắm, thỉnh thoảng lấy ra cho Lý Hiểu Đồng ăn một chút hoặc đưa cho cô bé mang đến trường cho bạn bè, thế nên túi đồ mà Hà Kiến Nghiệp đưa cho vẫn còn rất nhiều.

Đồ đạc để trong hang động đều không sợ bị hỏng, muốn để bao lâu cũng được.

Sau khi cắn hạt dưa được một lúc, Bạch Đại Sơn đứng lên vào nhà bếp nấu cơm. Anh nấu cơm trước, sau đó cho cà tím vào tô rồi cho vào lồng hấp, đặt lên trên nồi cơm, đợi khi cà tím chín anh mới bắt đầu trộn gia vị vào, vậy là được một món ăn rất ngon rồi.

Sau đó anh đập bốn quả trứng vào một cái bát lớn, thêm chút muối và nước vào trong, khuấy đều, sau đó rắc thêm chút hành lá xắt nhỏ, nhỏ thêm hai giọt dầu mè rồi bắc lên bếp.

Đợi khi cơm gần chín, anh cho bát trứng đã trộn đều vào nồi cơm, đến khi cơm chín thì trứng cũng chín theo.

Từ lúc trong nhà kiếm được tiền, Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình chưa bao giờ keo kiệt với bản thân ở phương diện ăn uống, anh muốn bù đắp cho cô tất cả những thiếu thốn trước đây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó Bạch Đại Sơn chuẩn bị thêm hai món nữa là thịt xào đậu và dưa chuột.

Chạng vạng tối, lúc trường Tiểu học tan trường trời vẫn còn mưa to. Bạch Đại Sơn mặc áo choàng rơm, đội mũ tre đến đón Lý Hiểu Đồng. Dù Lý Hiểu Đồng không phải con ruột của hai vợ chồng nhưng anh vẫn dốc lòng chăm sóc cô bé.

Ba của Lý Hiểu Đồng là một nhà nghiên cứu khoa học vĩ đại, luôn nỗ lực để phát triển những giống cây của đất nước. Những người bình thường như họ không giúp sức được gì nhiều nên nếu họ có thể giúp cha cô bé giải quyết những muộn phiền ở nhà thì cũng tốt mà.

Còn về áo choàng rơm và mũ tre thì đó là kiểu quần áo mà dân nông thôn hay mặc khi ra đồng vào những ngày mưa và kiểu trang phục này sẽ còn tiếp tục thịnh hành mấy chục năm nữa.

Áo mưa của Lý Hiểu Đồng do Lý Trình Trình may từ vải bạt không thấm nước, căn theo chiều cao và dáng người của cô bé mà may. Lúc về đến nhà, gấu quần và giày của cô bé đều ướt sũng, Lý Trình Trình thay quần áo và giày cho cô bé rồi cả nhà ba người đi ăn cơm.

Bạch Đại Sơn gắp cho Lý Trình Trình một miếng thịt ba chỉ rồi nói: "Vợ ơi, mai em muốn ăn gì?"

"Em muốn ăn gà hầm nấm." Lý Trình Trình cười tươi rồi cắn miếng thịt, cô không thích thịt mỡ nên Bạch Đại Sơn gắp thịt nạc cho cô. Những chi tiết nhỏ trong cuộc sống như thế này đều có thể chứng minh tình yêu mà anh dành cho cô, cảm giác này khiến cô thấy hạnh phúc vô cùng.

"Được, để sáng mai anh dậy sớm làm con gà mái già rồi hai vợ chồng mình lên núi hái nấm nhé." Bạch Đại Sơn nói.

Lý Hiểu Đồng giơ tay nói bằng giọng đầy kích động: "Em cũng muốn đi hái nấm."

"Em phải đi học mà, không đi được đâu. Đợi cuối tuần em được nghỉ rồi anh chị dẫn em đi hái nấm nhé. Nếu em ham chơi, không được điểm cao thì cha em không cho em ở cùng anh chị nữa mà sẽ đưa em về nhà, đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ? Thế nên lúc phải đến trường thì em hãy đến trường cho đầy đủ, đến lúc được nghỉ thì thoải mái chơi sau, như vậy được không?" Lý Trình Trình múc cho Lý Hiểu Đồng một phần ba bát trứng rồi đưa thìa cho cô bé: "Em ăn thêm đi, bổ sung chất dinh dưỡng để bộ não nhỏ thông minh thêm nha."

Mặc dù lúc xuyên tới đây Lý Hiểu Đồng mới có bốn tuổi nhưng kiếp trước cô bé cũng từng đến nhà trẻ một, hai năm nên hiện giờ cô bé cũng thông minh hơn hầu hết mấy đứa trẻ con ở đây. Cô bé học toán rất nhanh, đã có thể viết hết được mấy dãy số bình thường, không cần Lý Trình Trình phải nhọc lòng lo lắng.

Nhưng vì Lý Hiểu Đồng đã học những kiến thức hiện tại ở kiếp trước rồi, còn những kiến thức sau này thì cô bé lại chưa từng học nên vẫn cần Lý Trình Trình kèm cặp và hướng dẫn.

Nói thật là nuôi con giúp người khác rất áp lực. Nếu đứa bé bị ốm, nhà người ta sẽ trách mình không chăm sóc tốt cho con nhà người ta. Nếu thành tích của đứa bé không ra sao, người ta lại trách mình không dốc lòng bồi dưỡng.

Nhưng thân phận của Lý Hiểu Đồng thực sự quá đặc biệt. Đầu tiên là vì cô bé xuyên không đến đây, hơn nữa lại còn xuyên không lúc mới mấy tuổi. Lý Trình Trình sợ cô bé nói sai gì đó thì sẽ bị người ta để ý. Sau đó là vì những người xung quanh Hà Kiến Nghiệp sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, Lý Hiểu Đồng phải mai danh ẩn tích ở đây thì mới có thể yên ổn trưởng thành.

Sau khi ăn xong, Lý Hiểu Đồng sẽ làm bài tập về nhà mà thầy cô giao. Bài tập của học sinh Tiểu học rất đơn giản, toán thì viết số, tiếng Hán thì luyện viết các nét chữ. Lý Hiểu Đồng làm một chút là xong rồi đưa cho Lý Trình Trình xem.

Sau khi xem qua một lượt, Lý Trình Trình chỉ vào nét chữ trên vở: "Lý Hiểu Đồng, em xem em này, đây mà gọi là chữ hả? Đoạn móc của nét xiên này ngắn thôi, sao em lại móc dài thế, dài gần bằng mấy nét nghiêng này luôn rồi. Giờ em phải hình thành thói quen viết đúng khi luyện chữ, nếu không thì sau này chữ của em sẽ không nằm gọn trong một ô ly vở được đâu. Chữ không đẹp cũng ảnh hưởng rất lớn đến điểm số đấy, em hiểu không?"

Lý Trình Trình đưa cục tẩy chì cho Lý Hiểu Đồng: "Em tẩy rồi tự mình viết lại đi, cẩn thận hơn một chút, viết từng nét từng nét thật đẹp vào."

Đợi Lý Hiểu Đồng luyện chữ xong, Lý Trình Trình cho cô bé tắm rửa rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau dù không còn mưa nữa nhưng trời vẫn âm u phát sợ, như kiểu trời có thể mưa bất cứ lúc nào. Bạch Đại Sơn sợ Lý Hiểu Đồng đi được nửa đường thì gặp trời mưa nên anh đưa cô bé đến trường luôn.

Đưa Lý Hiểu Đồng đến trường xong, Bạch Đại Sơn về nhà nói với Lý Trình Trình: "Vợ ơi, anh thấy nhiều người lên núi lắm, vợ chồng mình cũng lên núi thôi! Nếu không thì lát nữa người ta hái hết nấm đấy."

Lý Trình Trình nghe thế thì hứng thú vô cùng, hai mắt cũng sáng rực lên. Cô gật đầu, xoay người cầm cái sọt rồi cùng Bạch Đại Sơn ra khỏi nhà, suy nghĩ một lát cô lại cầm theo bộ quần áo mưa vừa cắt sẵn vì mũ tre và áo choàng rơm vẫn khá nặng đối với cô, cô thấy không tiện lắm.

Người dân thôn An Cư đều đội nón, mặc áo choàng rơm cùng với bầu trời mờ ảo tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp khiến Lý Trình Trình có ảo tưởng mơ hồ rằng trời xanh đang chờ mưa xuống còn em thì đang chờ đợi cảm giác m.ô.n.g muội từ anh.

Hai người chậm rãi đi trên con đường núi, hôm qua trời vừa mưa to nên đường núi rất trơn, nếu đi không cẩn thận thì một bước sẽ trượt rất xa. Bạch Đại Sơn nắm tay Lý Trình Trình, cẩn thận đi trên con đường trơn trượt này.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 185: Chương 185



Từ sườn núi nhỏ đi lên, tiến vào một khu vực tương đối bằng phẳng, nhưng ở đây đã có người hái nấm nên Lý Trình Trình không tranh giành với họ mà đi nơi khác cùng Bạch Đại Sơn.

Trên núi có rất nhiều loại nấm, bao gồm nấm bào ngư, mộc nhĩ, nấm rơm, nấm hương, nấm đỏ (dùng loại ăn được), nấm gan bò, nấm bụng dê, nấm mồng tơi, măng tre... thậm chí có rất nhiều loại mà Lý Trình Trình không gọi tên được.

Diện tích vùng núi của thôn An Cư khá lớn, hàng năm, cứ từ mùa xuân đến mùa đông, trên núi sẽ xuất hiện nhiều loại nấm khác nhau, người dân thôn An Cư sẽ lên núi hái nấm để bổ sung món ăn cho gia đình khi có nhu cầu. Nếu có thể phơi khô để bảo quản được thì sẽ đem ra phơi nắng rồi cất trữ, nếu không thể thì sẽ ăn luôn trong ngày.

Vì Lý Trình Trình thu mua rau cho cửa hàng nên khi bọn họ hái được nấm tươi trực tiếp bán luôn cho Lý Trình Trình. Mặc dù hiện tại còn dư không ít nấm nhưng so với nấm người ta mang tới thì ăn nấm mình tự hái ngon hơn nhiều, hơn nữa còn được tận hưởng thú vui hái nấm.

Nhất là khi nhìn thấy từng khóm, từng khóm nấm, khỏi nói cũng biết là phấn khích đến nhường nào.

Nhìn những cây nấm đáng yêu mọc lên từ mặt đất, Lý Trình Trình rất hào hứng không thôi, cô vội vàng ngồi xổm xuống nhặt nấm, sau đó ném vào giỏ. Ở đây thực sự có rất nhiều nấm, chỉ trong vòng vài phút, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đã lấy gần đầy cả sọt.

Rất nhanh, sọt của hai người đều đã đầy. Xong xuôi, hai người xuống núi về nhà. Trong sơn động của Lý Trình Trình cũng không biết đã thu thập được bao nhiêu cây nấm, lúc này thật sự không cần phải gian lận.

Với hai sọt nấm này, chỉ hai ba ngày là ăn hết.

Về đến nhà, Bạch Đại Sơn chặt con gà mái già mà anh nuôi thành từng miếng rồi bỏ vào nồi, đổ nước vào nửa nồi rồi cho hành, gừng, tỏi vào, sau đó thì nhóm lửa. Anh đãi rơm rạ ra rồi bật lửa đốt, bỏ thêm rễ rơm đã cháy vào rồi thêm vào một ít củi.

Dùng củi để hầm canh thì không cần phải ngồi đây nhìn chằm chằm nữa.

Bạch Đại Sơn đi đến trước mặt Lý Trình Trình, cùng cô xếp nấm. Nấm không dễ phân loại, đặc biệt là sau khi trời mưa, bùn và lá rụng dính vào mặt nấm, phải cẩn thận làm sạch. Một số loại nấm có phần thân ăn không ngon, cũng phải cắt bỏ đi.

Số lượng nấm khá nhiều, hai người cùng nhau xử lý một chậu nấm hơi lâu nhưng không ảnh hưởng đến món canh gà nấm cho bữa trưa.

Cùng với đó, Lý Trình Trình làm mấy cái bánh xèo, đặt ở bên cạnh nồi, khi bánh xèo ngấm chất béo của canh gà nấm thì sẽ rất thơm, ăn rất ngon. Bữa trưa có bánh xèo và canh gà nấm rồi thì không cần phải làm thêm món khác nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giữa trưa, Lý Hiểu Đồng trở về, tâm tình không tốt, có món canh gà nấm ngon như vậy nhưng cô bé lại có vẻ không có hứng thú: "Hiểu Đồng, em làm sao vậy? Không có khẩu vị hay thân thể không thoải mái?"

Lý Hiểu Đồng đột nhiên mở miệng: "Oa..." Cô bé bật khóc nức nở khiến Lý Trình Trình giật mình hốt hoảng. Lý Trình Trình nhanh chóng lấy khăn lau nước mắt cho cô bé: "Hiểu Đồng, em làm sao vậy? Có chuyện gì mau nói cho chị biết, như vậy chị mới giúp em giải quyết được!"

Lý Hiểu Đồng khóc một lúc lâu mới thút tha thút thít ngừng khóc, giọng nói ngắt quãng kể cho Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn nghe chuyện mà cô bé gặp phải ở trường. Hóa ra là ở trường có một cậu bé tên Trương Thư Thành, bạn cùng lớp của Lý Hiểu Đồng, cậu ta nói Lý Hiểu Đồng là một con hoang không cha, không mẹ, sau đó thì mọi người đều phớt lờ Lý Hiểu Đồng.

Lý Trình Trình thực sự không ngờ mới lớp 1 mà đã có người làm kẻ bắt nạt, những đứa con trai như vậy khi lớn lên sẽ không phải là người tốt.

Nghĩ tới đây, Lý Trình Trình tức giận, nhưng cô vẫn kiềm chế nói: "Hiểu Đồng, em ăn cơm đi đã, ăn nhiều một chút, buổi chiều chị sẽ cùng em đến trường hỏi cho rõ ràng."

Việc giáo dục những đứa trẻ khác là trách nhiệm của giáo viên và hiệu trưởng, cô không dám vượt quá giới hạn, hơn nữa những chuyện như vậy nên để giáo viên xử lý, nếu cô tự mình xử lý với tư cách là phụ huynh thì không phải sẽ gây ra mâu thuẫn lớn hơn sao?

"Được." Lý Hiểu Đồng khụt khịt gật đầu, sau đó dùng đũa gắp chiếc đùi gà lớn, hàm răng nhỏ chậm dãi cắn lên.

Một con gà mái già chỉ có hai cái chân gà, mỗi lần ăn Lý Hiểu Đồng sẽ lấy một cái, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn thay nhau ăn những miếng còn lại. Không phải lần nào ăn thịt gà mái già, Lý Trình Trình cũng muốn ăn đùi, nên đôi khi đùi gà sẽ dành cho Bạch Đại Sơn.

Sau khi Lý Hiểu Đồng ăn xong bữa trưa, Lý Trình Trình bảo cô bé dùng nước ấm rửa mặt rồi đi ngủ trưa. Buổi chiều, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đưa Lý Hiểu Đồng đến trường tìm giáo viên.

Giáo viên của Lý Hiểu Đồng không có mặt ở trường nên cô không còn cách nào khác, đành phải vượt rào đến gặp hiệu trưởng. Nếu đến lúc đó giáo viên không hài lòng về việc đối xử khác biệt với Lý Hiểu Đồng, cô sẽ nói chuyện với Trình Tuyết Dương về việc này. Trình Tuyết Dương là chủ sở hữu của trường học, cũng là người tuyển dụng giáo viên nên bà ấy có quyền quyết định giáo viên sẽ đi hay ở, chưa kể hiện tại trường mới khai giảng chưa lâu, các giáo viên vẫn chưa qua thời gian thử việc!

"Hiệu trưởng, lớp của Hiểu Đồng có một nam sinh ở bên ngoài tung tin đồn thất thiệt, nói rằng Hiểu Đồng là một đứa con hoang không cha không mẹ. Hiệu trưởng cũng là người làm công tác văn hóa, đương nhiên biết đứa trẻ này sinh ra sau khi cha mẹ cô bé đã kết hôn, chứ không phải đứa con hoang không cha không mẹ, đúng không? Một đứa trẻ chỉ mới vài tuổi mà đã có lòng dạ ác độc như vậy, lớn lên nó sẽ trở thành loại ma quỷ gì? Tôi tin rằng hiệu trưởng sẽ không muốn trường học của mình bồi dưỡng ra ma quỷ phải không?"

Tuy rằng Trương Thư Thành này tương lai lớn lên chưa chắc đã thành ma quỷ, nhưng chắc chắn sẽ không trở thành một người đàn ông tốt. Nếu không giáo dục cậu bé đó cẩn thận thì về sau, những cô bé khác nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi.

Hiệu trưởng nghe vậy, mặt mày trở nên lo lắng, khi Trình Tuyết Dương thuê bọn họ, bà đã nói rõ Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn và Lý Hiểu Đồng là những người đặc biệt quan trọng đối với bà ấy.

Kết quả là Lý Hiểu Đồng ở trường phải chịu uất ức lớn như vậy, đây thật sự là do ông ta thất trách. Thật vất vả ông ta mới có cơ hội đi làm trở lại, con trai và con dâu vốn không quan tâm, không để ông ta vào mắt, khó lắm thái độ đối với ông ta mới tốt lên, hiện tại nếu đánh mất công việc này, ông ta nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

Vì vậy, hiệu trưởng lau mồ hôi mỏng trên trán, nghiêm túc nói: "Đồng chí Lý Trình Trình, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc việc này và sẽ không bao giờ để chuyện như thế này xảy ra trong trường nữa."

Thế là hiệu trưởng đi đến phòng phát thanh, lớn tiếng nói,"Trương Thư Thành lớp 1 năm nhất có ở đây không? Trương Thư Thành lớp 1 năm nhất có ở đây không? Mau tới phòng hiệu trưởng, mau tới phòng hiệu trưởng..."

Bởi vì năm nay là lần đầu tiên trường tiểu học thôn An Cư tuyển sinh nên có tới hơn một trăm học sinh năm nhất. Số học sinh năm nhất quá đông, lớp học không thể chứa quá nhiều người, giáo viên sẽ không thể quan tâm hết được, vậy nên trường chia thành ba lớp, mỗi lớp bốn mươi học sinh.

Lý Hiểu Đồng và Trương Thư Thành được xếp vào lớp 1, năm nhất.

Trương Thư Thành đang chơi với bọn trẻ ở vườn trường nghe thấy hiệu trưởng gọi mình qua loa thì sợ đến mức suýt tè ra quần nhưng vẫn chậm rãi từng bước đi về phía phòng hiệu trưởng.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 186: Chương 186



Vừa bước vào văn phòng, Lý Hiểu Đồng đã chỉ tay vào cậu bé, tức giận nói: "Là cậu ta, chính là cậu ta nói em là đứa con hoang không cha không mẹ, chính cậu ta là kẻ cầm đầu khiến mọi người bắt nạt em, còn nói với em mấy lời lung tung lộn xộn nữa."

Lý Trình Trình kéo Lý Hiểu Đồng lại gần mình, không để cô bé mất kiểm soát: "Hiểu Đồng, đừng kích động, hiệu trưởng sẽ xử lý chuyện này, sẽ cho em một lời giải thích hợp lý."

Còn nhỏ như vậy đã muốn làm đại ca trường học, không biết đợi cậu bé đến sơ trung, cao trung, thì có bao nhiêu học sinh phải chịu đối xử như vậy nữa.

"Trương Thư Thành, chính là em nói Lý Hiểu Đồng là đứa con hoang không cha không mẹ sao?" Hiệu trưởng nghiêm túc hỏi.

Trương Thư Thành hoàn toàn không biết bản thân đã làm cái gì sai: "Cô ta vốn dĩ không cha không mẹ thật mà, nếu không thì sao đến bây giờ cha mẹ cô ta còn chưa đến đón cô ta đi chứ?"

"Trương Thư Thành, Lý Hiểu Đồng có quan hệ gì với em? Em ấy là em gái ruột của em, hay là em họ của em?" Lý Trình Trình vô cùng tức giận khi thấy cậu bé vẫn cố chấp cho rằng bản thân đang làm đúng.

"Lý Hiểu Đồng không có quan hệ gì với em." Trương Thư Thành điên cuồng lắc đầu, sao cậu bé lại có quan hệ với đứa con hoang này được chứ?

"Là vậy sao? Tôi còn tưởng em rất quan tâm đến chuyện Hiểu Đồng có cha mẹ hay không là vì em muốn cha mẹ em dùng tiền để nuôi em ấy, đóng học phí cho em ấy chứ! Nếu em đã không có quan hệ gì với em ấy thì em có tư cách gì nói em ấy như vậy?" Lý Trình Trình châm biếm nói.

"Nhà chúng ta mới không lấy tiền đóng học phí cho cô ta, cô ta chẳng qua cũng chỉ là một cô gái ngốc nghếch mà thôi!" Trương Thư Thành thậm chí còn không thèm nhìn Lý Hiểu Đồng, dù sao cậu bé cũng không cảm thấy mình đã làm sai cái gì.

"Trương Thư Thành, tôi nói cho em biết, Hiểu Đồng có cha có mẹ, hơn nửa tiền lương của cha mẹ em ấy kiếm được còn rất cao, một tháng hai người họ kiếm được tới bốn mươi tệ, chẳng qua là do họ làm việc trong rừng, bọn họ là chuyên gia nghiên cứu thực vật. Trong rừng không có trường học nên mới đưa Hiểu Đồng đến đây đọc sách, mà gia đình em đến cả bốn tệ một tháng còn không kiếm được, vậy mà em còn có gan nói người khác là đứa con hoang không cha không mẹ. Đối với tôi mà nói em mới là đứa con hoang không cha không mẹ, không có ai dạy cho em hiểu cái gì là lễ phép, cái gì là tôn trọng người khác. Em nói Hiểu Đồng chỉ là một cô gái ngốc nghếch, nhưng trong mắt tất cả chúng ta, em tuy là con trai nhưng còn không bằng một loài cỏ dại." Lý Trình Trình 'Ác độc' nói.

Vốn dĩ cô cũng không muốn nói ra những lời này, nhưng rõ ràng cậu bé đã bị người lớn trong nhà dạy hư rồi, trong mắt cậu bé, con gái cũng chỉ là một cô gái ngốc nghếch, không bằng con trai, nhưng cô muốn để Trương Thư Thành hiểu được cái gì là hiện thực, bên ngoài sẽ không có ai coi trọng cậu bé, nên cậu bé cũng không nên để mình thành rau cải.

Có lẽ cách so sánh cậu bé như "cỏ dại" của Lý Trình Trình đã khiến cho Trương Thư Thành bị sốc nặng, Trương Thư Thành cảm thấy tủi thân nên bật khóc, ở nhà cậu bé là bảo bối, là tính mệnh của ông bà nội, sao cậu bé lại có thể là cỏ dại chứ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình đập tay lên bàn, quát: "Câm miệng cho tôi, nếu em còn khóc nữa, tôi sẽ dùng kim khâu miệng em lại. Tôi chỉ mới nói em có một câu mà em đã khóc thành như vậy rồi, vậy em tự suy nghĩ lại xem, em đã nói với Hiểu Đồng bao nhiêu câu rồi? Một đứa con trai còn thích khóc hơn con gái, vậy không phải cỏ dại thì là cái gì? Em thật sự cho rằng bản thân là bảo bối sao?"

Trương Thư Thành bị dọa sợ đến mức ngừng khóc, miệng há to chưa kịp khép lại, cứ như vậy mà kinh hãi nhìn Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình nhìn hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, Trương Thư Thành này không chịu thừa nhận sai lầm của bản thân cũng không chịu xin lỗi Hiểu Đồng, cho nên hiệu trưởng nên mời bố mẹ cậu bé đến trường nói chuyện đi... Cũng không được, nhìn dáng vẻ em ấy như vậy thì có thể thấy gia đình em ấy cũng không phải là dạng người hiểu lý lẽ gì, cho dù đến trường thì bọn họ cũng sẽ cho rằng con mình đang làm đúng, như vậy sẽ còn rắc rối hơn, tôi nghĩ cứ nên đuổi học em ấy đi, dù sao em ấy đến trường cũng không phải để học mà đến để bắt nạt bạn học nữ."

Trương Thư Thành nghe đến đây thì sợ hãi nấc lên, ông bà nội cậu bé luôn nói với cậu bé rằng cậu bé phải học hành chăm chỉ để cố gắng thi đỗ đại học, để làm rạng danh tổ tông! Nếu bây giờ cậu bé bị đuổi học thì cậu bé sẽ không thể thi đại học được nữa.

"Tôi không muốn bị đuổi học, không muốn..." Trương Thư Thành hét lên.

Lý Trình Trình lại đập bàn lần nữa: "Trương Thư Thành, em rốt cuộc có biết nói chuyện hay không? Hay là người nhà của em không dạy em cách nói chuyện, chỉ dạy em cách hét lên thôi sao?"

Ở trước mặt hiệu trưởng mà cậu bé còn không biết lớn nhỏ như vậy thì cậu bé còn có thể để ai vào mắt đây?

"Tôi không muốn bị đuổi học." Giọng Trương Thư Thành dần nhỏ xuống.

Nhìn thấy đứa trẻ bị nuôi thành vô dụng như vậy, hiệu trưởng cũng vô cùng đau đầu, vì bà ấy cũng không biết liệu bản thân có đủ năng lực để bồi dưỡng cậu bé trở nên tốt hơn hay không: "Trương Thư Thành, nếu em không muốn bị đuổi học thì hãy xin lỗi bạn học Lý Hiểu Đồng một trăm lần, còn phải viết tay một trăm lần từ 'Xin lỗi', sau này cũng không được nói đến chuyện gia đình của Lý Hiểu Đồng hay bàn luận chuyện gia đình của các bạn học khác nữa, chỉ cần em có thể làm được, tôi sẽ cho em thêm một cơ hội nữa. Nếu lần sau em còn tái phạm nữa thì tôi sẽ trực tiếp đuổi học em."

Đứa nhỏ này chỉ có thể từ từ chỉ dạy, hy vọng cậu bé có thể thay đổi.

Hiệu trưởng dẫn Trương Thư Thành đến phòng phát thanh, yêu cầu Trương Thư Thành phát biểu, Trương Thư Thành không biết nên nói như thế nào, dù gì cậu bé cũng chỉ là học sinh năm nhất, dù bao nhiêu tuổi thì vẫn là học sinh năm nhất.

Hiệu trưởng ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Em nói theo cô, bạn học Lý Hiểu Đồng, thật xin lỗi, tớ không nên nói những lời xúc phạm cậu, càng không nên dẫn các bạn học khác đến xúc phạm cậu, tớ thành thật xin lỗi cậu, sau này tớ sẽ không bao giờ... phạm lỗi như vậy nữa, xin lỗi, xin lỗi... sau đó em cứ nói thêm một trăm lần xin lỗi nữa là được, cô sẽ ở bên cạnh đếm cho em."

Sau đó, Trương Thư Thành lặp lại lời của hiệu trưởng một lần: "Xin lỗi, xin lỗi..."

Khi các học sinh khác đang chơi trong sân trường thì nghe thấy những lời này, những người từng theo sau Trương Thư Thành bắt nạt Lý Hiểu Đồng đều sợ hãi đến tái mặt, thậm chí Trương Thư Thành còn bị hiệu trưởng gọi lên văn phòng thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ sớm bị gọi lên thôi.

Sau khi Trương Thư Thành xin lỗi xong, hiệu trưởng tiếp tục nói: "Chào buổi chiều các thầy cô, các bạn học sinh. Trường tiểu học thôn An Cư chúng ta là một ngôi trường đoàn kết và thân thiện, giữa các bạn học trong lớp cần phải có sự đoàn kết và thân thiết nhiều hơn, nếu sau này lại có người bắt nạt bạn học, xúc phạm bạn học thì sẽ trực tiếp bị đuổi học, còn về các giáo viên của mỗi lớp, xin hãy chú ý hơn đến suy nghĩ và sức khỏe tinh thần học trò của mình, đừng giúp đỡ người khác làm điều ác và trở thành kẻ giúp đỡ họ bắt nạt người khác."

Cũng vì một số giáo viên bỏ mặc không quan tâm, nên mới để cho một số ít người tùy ý làm bậy như vậy.

Trở lại văn phòng, hiệu trưởng yêu cầu Trương Thư Thành viết tay một trăm lần từ xin lỗi, Trương Thư Thành viết không được hai chữ "Xin lỗi" nên hiệu trưởng đã viết từng nét một ra giấy và yêu cầu cậu bé tự mình chép lại.

Lý Trình Trình ở bên cạnh nói: "Về nhà đừng có nói năng lung tung với cha mẹ em, nếu cha mẹ em mà chạy đến trường gây sự thì đừng trách tôi gọi điện cho cha mẹ Hiểu Đồng, kêu họ đến xử lý em."

Có một số người thích phóng đại sự việc, chắc chắn khi Trương Thư Thành về nhà sẽ không thừa nhận mình là người đã bắt nạt Lý Hiểu Đồng, nhất định sẽ đổ mọi trách nhiệm lên Lý Hiểu Đồng, như vậy nhà họ Trương sẽ cảm thấy Lý Hiểu Đồng là người làm lớn chuyện, không phải chỉ nói cô bé có mấy câu thôi sao?
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 187: Chương 187



Cho nên Lý Trình Trình đã sớm cho Trương Thư Thành một liều thuốc dự phòng*, nếu người nhà của cậu ta dám tới đây tìm Lý Hiểu Đồng, cậu ta cũng đừng nghĩ đến chuyện muốn đứng ngoài cuộc.

*"Một liều thuốc dự phòng" là giải thích trước rõ ràng các tình huống có thể xảy ra (thường là tình huống xấu) cho ai đó để họ chuẩn bị sẵn sàng không bị đe dọa hoặc thua lỗ.

Người đàn ông không thể tự mình giải quyết vấn đề mà chỉ biết trốn sau lưng gia đình là loại người như thế nào chứ?

Lý Trình Trình ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Lý Hiểu Đồng, nghiêm túc nói: "Hiểu Đồng, hiện tại hiệu trưởng đã trừng phạt Trương Thư Thành bắt nạt em. Sau này nếu có người bắt nạt em nữa thì em nên báo ngay cho giáo viên biết. Nếu giáo viên nói không giải quyết cho thì hãy nói với hiệu trưởng. Nếu hiệu trưởng không giải quyết được vấn đề thì về nhà báo cho anh chị biết, chúng ta sẽ báo lên cho Cục giáo dục. Nếu cứ thông báo từng lớp như thế thì chúng ta sẽ luôn có thể tìm được người sẵn lòng giúp đỡ. Cho nên, nếu em bị bắt nạt, nhất định không được nén giận, có biết không? Cha mẹ, anh chị em là chỗ dựa vững chắc nhất của em, em không cần phải sợ bất cứ điều gì."

Rất nhiều người xảy ra chuyện nhưng không dám nói cho người khác biết, sợ bạn cùng lớp phàn nàn, bị gọi là người mách lẻo. Nhưng tố cáo là nói ra những cái xấu của người khác, nhưng mình bị bắt nạt yêu cầu được giải quyết thì sao lại là tố cáo được? Đây là cách bày tỏ yêu cầu giúp đỡ thông thường của bản thân, hoàn toàn không cần quan tâm đến ý kiến của người khác, chỉ cần vấn đề của mình có thể giải quyết được thì sao phải bận tâm đến ánh mắt của người khác!

Lý Hiểu Đồng gật đầu: "Chị, em hiểu rồi."

Lý Trình Trình vuốt tóc cô bé, cười nói: "Được rồi, vậy em hãy tập trung học tập chăm chỉ. Con người chúng ta không phải tự dưng nhảy ra khỏi khe đá, mỗi người chúng ta đều có cha mẹ, cho nên đừng để tâm đến lời nói của người khác. Họ ghen tị với em và muốn thỏa mãn nội tâm bằng cách bắt nạt người khác. Bây giờ hiệu trưởng đã trừng phạt họ, về sau họ sẽ không bao giờ dám nói điều như vậy với em một lần nữa trong tương lai. Em chỉ cần học tập chăm chỉ và khiến cho mấy đứa đó tâm phục khẩu phục."

Sau khi sự việc được giải quyết, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đi cùng Lý Hiểu Đồng đến lớp học. Lý Trình Trình yêu cầu tất cả bé trai đi ra ngoài, kêu Bạch Đại Sơn đưa bọn họ rời khỏi phòng học lớp 1, Lý Trình Trình đóng cửa phòng học, đi lên trên bục giảng.

"Xin chào những học sinh ở ngoài thôn An Cư, có một mạnh thường quân đã trả học phí cho mọi người phải không?"

"Một mạnh thường quân đã trả học phí cho mọi người và chỉ có yêu cầu mọi người học tập chăm chỉ. Người ấy hy vọng rằng mọi người sẽ trở thành những người xuất sắc trong tương lai. Nếu về sau có được một công việc tốt, có thể sống một cuộc sống tốt đẹp."

"Nhưng cuối cùng, các người lại làm một việc như vậy. Mọi người thực sự đã làm con người tốt bụng đó thất vọng. Nếu như không muốn học, mấy người có thể đến gặp hiệu trưởng, trả sách giáo khoa lại cho trường và sau đó về nhà của mình."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nhưng nếu muốn ở trường học tập, thì hãy thành thật một chút."

"Nếu ai đó thích bắt nạt bạn cùng lớp một lần nữa, người tốt bụng đó sẽ không giúp trả tiền học nữa."

"Từ đó trở đi, sẽ c.h.ế.t trong nghèo khổ, thậm chí còn phải gả cho một kẻ xấu hay bị nhà chồng đánh c.h.ế.t cũng không liên quan gì đến cô ấy. Bởi vì mọi người không trân trọng cơ hội học tập khó có được này."

"Mấy đứa có thể đến những ngôi làng nghèo hơn và xem có bao nhiêu cô gái muốn học nhưng không có cơ hội học tập. Tại sao mạnh thường quân đó phải tiếp tục chi tiền cho những đứa trẻ không ngoan như mấy đứa chứ?"

Sau khi Lý Trình Trình nói xong, cô liếc nhìn những đứa bé gái xung quanh ngồi trên ghế với ánh mắt nghiêm túc. Nhìn thoáng qua có thể biết bọn họ lắc đầu xua tay giải thích, là những người chưa từng bắt nạt Lý Hiểu Đồng, nhưng những người cúi đầu không dám ngẩng đầu lên, chính là những người đã bắt nạt. Lý Trình Trình thực sự thất vọng với họ, cho họ học hành để có tương lai tốt đẹp hơn thay vào đó chúng lại bắt nạt người khác.

"Nếu các em không tự sửa, học kỳ sau cô ấy sẽ phải suy nghĩ lại có nên tiếp tục đóng học phí cho các em hay không, nếu không trau dồi được tài năng thì cũng không thể trau dồi tai họa, phải không?"

"Lý Hiểu Đồng, sau này nếu có người dám sỉ nhục hay ức h.i.ế.p em, thì hãy báo tên của em ấy cho chị. Chị sẽ đi tìm người tốt bụng đó, yêu cầu cô ấy đừng trả tiền học phí cho người này nữa. Nếu cô bé đó thích bắt nạt người khác như vậy, hãy để cô ấy về nhà, bị chính gia đình mình bắt nạt đi!" Cô ấy chỉ thấy các cô gái ở nhà khó khăn nên đã trả tiền cho họ đi học và muốn thay đổi vận mệnh của họ. Nếu họ không cần, không trân trọng thì đừng trách cô ấy không khách khí.

Lý Hiểu Đồng kiên quyết gật đầu: "Chị, em hiểu rồi, sau này nếu có chuyện gì, em nhất định sẽ kịp thời nói cho chị biết, em sẽ không bao giờ để bọn họ kiêu ngạo quá lâu. Có những người thậm chí còn không đủ khả năng chi trả học phí, tại sao lại dám coi thường em có cha mẹ có công việc chứ? Điều kiện của gia đình em tốt hơn họ gấp trăm lần, phải không?"

"Đúng vậy, vì vậy Hiểu Đồng của chúng ta nên tự tin và không bị ảnh hưởng bởi những điều vô nghĩa của mấy người kia." Lý Trình Trình cũng nghĩ không ra, những đứa trẻ này có tự tin gì mà ức h.i.ế.p Lý Hiểu Đồng?

Lý Hiểu Đồng một tháng có hơn năm mươi tệ, cô bé tiết kiệm năm mươi tệ, còn lại mấy tệ dùng làm tiền tiêu vặt, Lý Hiểu Đồng không kiêu ngạo hay coi thường người khác, bọn họ có tư cách gì mà coi thường người khác?

Lý Trình Trình mở cửa lớp, bước ra ngoài, đi về phía Bạch Đại Sơn, sau đó hai người cùng nhau rời khỏi trường học.

Đi ra bên ngoài, Bạch Đại Sơn tò mò hỏi: "Cha của Hiểu Đồng thật sự là chuyên gia về thực vật học?"

"Không phải." Lý Trình Trình lắc đầu: "Công việc của cha Hiểu Đồng rất bí mật, không phải chuyện chúng ta có thể đoán được, em cũng chỉ tùy tiện nói ra điều này mà thôi, mong hiệu trưởng để ý tới Hiểu Đồng. Dù thế nào đi nữa, Hiểu Đồng là hậu duệ của anh hùng, mọi người không thể để cho trái tim các anh hùng cảm thấy lạnh lẽo được, phải không?"

Hai người trở về nhà và nhìn thấy Bạch lão nhị đang đứng bên ngoài cửa, hai người nhìn nhau, dường như đã đoán được điều gì đó.

Bạch Đại Sơn đi tới mở cửa hỏi: "Lão Nhị, sao ngươi lại tới đây?"

Bạch lão nhị đưa chìa khóa cho Bạch Đại Sơn: "Anh ơi, ngày mai em muốn đưa San San đến chỗ của lão Tam. Anh không không cần tới trông ruộng đâu, em sẽ giao San San cho lão Tam rồi về. Nhưng mấy con gà nuôi ở nhà, em cần anh giúp chăm sóc chúng."

"Được." Bạch Đại Sơn gật đầu, cầm lấy chìa khóa."Ngồi xe cẩn thận, chú ý an toàn, giữ của cải bên mình. Mang theo những dụng cụ tự vệ như liềm hay nĩa, nhưng tay cầm của nĩa nên rút ngắn lại, để không ảnh hưởng đến những hành khách khác trên xe."

Lý Trình Trình vội vàng nhắc nhở: "Lão nhị, quần áo của cậu càng rách rưới càng tốt, đừng để người ngoài biết cậu có tiền. Đợi xuống xe rời khỏi nhà ga, sau đó tìm nơi thay quần áo, bởi vì gần nhà ga có rất nhiều vụ trộm vặt."

Bạch lão nhị gật đầu: "Cảm ơn chị dâu, chúng em sẽ chú ý."

Chị dâu tốt như thế, có năng lực như vậy, không hiểu sao Bạch San San lại coi thường chị dâu, chẳng lẽ là vì chính mình không tốt bằng nên ghen tị với chị dâu sao? Bạch lão nhị cho rằng điều này rất có khả năng.

Chị dâu tuy còn trẻ nhưng cô ấy thật tuyệt vời, không chỉ có thể tự mình kiếm tiền mà còn giúp mọi người kiếm tiền.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 188: Chương 188



Trong khoảng thời gian này cậu ta cũng cùng chị dâu kiếm tiền không ít. Sau khi đưa Bạch San San đến nơi ở của lão Tam, cậu ta cũng sẽ xây nhà chuẩn bị cưới vợ, dù sao cậu ta cũng không còn trẻ, năm nay đã hai mươi bảy tuổi rồi.

Không có Bạch San San ở bên gây phiền toái, cậu ta có thể yên tâm tìm đối tượng.

Năm giờ rưỡi sáng hôm sau, Bạch lão nhị lấy hết đồ đạc đã thu dọn trước đặt xuống sàn phòng chính, sau đó đặt bữa sáng lên bàn, ngồi đó đợi Bạch San San.

Cậu đợi gần một tiếng đồng hồ mới nghe thấy âm thanh từ trong phòng Bạch San San truyền ra. Mặc dù Bạch lão nhị tức giận lo lắng, nhưng cũng không có thúc giục Bạch San San. Nếu Bạch San San không nóng lòng thì cậu cũng không có gì phải lo lắng, dù sao đưa Bạch San San đến chỗ của Lão Tam chứ không phải cậu ta đến chỗ của Lão Tam.

Bạch San San từ trong phòng đi ra, nhìn thấy anh hai ăn mặc rách rưới ngồi ở bàn ăn, cô ta không vui nói: "Anh hai, chúng ta đến tìm anh ba, anh ăn mặc như thế này, là muốn cho anh ba mất mặt phải không? Nếu để đồng nghiệp của anh ba nhìn thấy chúng ta như thế này, không biết họ sẽ bàn luận về anh ba như thế nào, tại sao gia đình anh ba lại nghèo như vậy."

"Cái nhìn đó của em không có nghĩa cũng đại diện cho ý kiến của người khác. Họ đều là quân nhân, ý thức tư tưởng của họ rất cao, sao có thể có ý tưởng sai lầm như em." Bạch lão nhị mở cổ áo ra: "Bên trong anh mặc quần áo mới, trên tàu có rất nhiều trộm. Nếu mặc quần áo quá đẹp, người ta nhìn thoáng qua sẽ nhận ra chúng ta giàu có. Đợi đến lúc đồ quý giá của chúng ta bị trộm, lúc ấy thậm chí chúng ta khóc không nổi đâu."

Bạch San San liếc nhìn cổ Bạch lão nhị, nhìn bộ quần áo mới bên trong, cô mới yên tâm, nếu đồng nghiệp và bạn bè của anh ba nghĩ bọn họ là họ hàng nghèo ở quê thì rất tệ.

Sau khi Bạch San San tắm rửa, ăn sáng xong, hai người xách hành lý ra ngoài, không thấy xe ba bánh, Bạch San San bĩu môi không vui: "Anh cả của em thật sự sau khi đã cưới vợ đã quên mất em gái rồi. Thậm chí có một chiếc xe ba bánh mà không đến tiễn chúng ta."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cái gì? Em quên em đã cắt đứt mối quan hệ với anh ấy rồi sao? Bây giờ em không phải là em gái của anh ấy nữa rồi, chỉ là một người xa lạ râu ria thôi! Anh cả đã đi đến mộ của cha mẹ để nói cho họ biết về việc đoạn tuyệt quan hệ rồi." Bạch lão nhị trừng mắt nhìn Bạch San San và nói: "Mông của em có giá hơn những người khác phải không? Nhất định phải đi một chiếc xe đặc biệt à? Bên ngoài không phải là không có xe bò đâu."

Nếu không phải chính cô ta làm ầm ĩ như vậy, đại ca sao có thể không chịu nổi mà xóa bỏ quan hệ với cô ta? Cả hai đều là nữ như nhau, dùng những lời lẽ ác độc đó để nói về chị dâu, anh trai có thể không tức giận sao?

Sau đó Bạch lão nhị không để ý đến Bạch San San, ôm một nửa hành lý đi về phía trước, về phần Bạch San San thì cô ta theo không kịp, hành lý còn lại cũng không đề cập với Lão Tam, đến lúc đến chỗ lão Tam không có đồ dùng, cũng không thể đổ lỗi cho ai khác.

Bạch San San hung tợn trừng mắt về phía nhà Bạch Đại Sơn, cô ta sẽ không để Lý Trình Trình sống vui vẻ, nhất định sẽ nghĩ biện pháp tách hai người ra.

Sau đó cô ta một tay ôm một kiện hành lý, vội vàng đuổi theo Bạch lão nhị ở đằng trước.

Hai người đầu tiên đến bến xe bắt xe, sau đó đến ga xe lửa. Vì Bạch lão tam đã sắp xếp cho người mua vé giường nằm cho họ nên chỉ cần xuất trình giấy tờ tùy thân và giấy giới thiệu từ làng là nhận được vé tàu.

Khi bước vào phòng chờ, họ thấy chuyến tàu mình đợi vẫn chưa đến nên họ tìm một chỗ trống và ngồi xuống đợi.

Ở thời đại này, ngoại trừ hàng nguy hiểm, mọi thứ khác đều có thể được chở lên tàu, nên trong phòng chờ tiếng kêu của gà, vịt, ngỗng lần lượt vang lên, mùi phân xộc thẳng vào khiến Bạch San San thỉnh thoảng cảm thấy buồn nôn.

Người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy Bạch San San như vậy thì cho rằng Bạch San San quá giả tạo, nhưng khi phát hiện Bạch San San mặc một bộ váy màu xanh nước biển và đi đôi giày da nhỏ, hai mắt cô chợt sáng lên.

Bạch lão nhị đưa tay nắm lấy Bạch San San tay, nhẹ nhàng nói: "Thất muội, đều là bởi vì sáu huynh đệ quá yêu thương em, từ nhỏ đã không cho em làm gì, cho nên em liền không thể chấp nhận cái mùi này, chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút nữa, lên xe sẽ không có mùi nồng nặc như vậy."

Bạch San San nghi ngờ nhìn Bạch lão nhị, thất muội? Sáu anh em, anh hai đang nói về cái gì vậy?

Khi người phụ nữ bên cạnh vừa nuôi hy vọng với Bạch San San nghe được lời này, cô lập tức bỏ cuộc, cô gái này có sáu anh em, cho nên nhất định sẽ phụng dưỡng anh em của nhà mẹ đẻ đến hết cuộc đời, một người còn có thể chứ đừng nói đến việc trợ cấp sáu người nữa.

Nhìn bộ quần áo anh trai mặc bên cạnh, cô ta thấy nhà họ rất nghèo, thậm chí một bộ quần áo tươm tất cũng không mua được.

Thà tránh xa một gia đình như vậy, kẻo không bắt được cáo mà gặp rắc rối.

Nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh không còn để ý đến Bạch San San nữa, Bạch lão nhị buông tay Bạch San San ra, anh cũng tin rằng nếu mình là anh cả, nếu biết có người muốn hại Bạch San San, anh cũng sẽ đứng ra bảo vệ cô.

Cắt đứt quan hệ là cắt đứt quan hệ, nhưng sẽ không bao giờ thấy c.h.ế.t mà không cứu.

Đợi một lúc, tàu vào ga, nhân viên nhắc nhở mọi người lấy vé xếp hàng rồi mở cổng, Bạch lão nhị và Bạch San San cũng không vội vã đi về phía đó, dù sao tàu sẽ không khởi hành sớm trước giờ.

Khi nhiều người chen chúc phía trước, có một số người thích lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.

"San San, em ôm vạt áo của anh lúc này, đừng đi lạc hoặc đi cùng nhầm người." Đây là lần đầu tiên đi tàu, Bạch lão nhị cũng khẩn trương, nhưng Lão Tam lại nói rất nhiều về chuyện này trên điện thoại. Về phần đề phòng trên tàu, chỉ cần cậu ta làm theo chỉ dẫn của lão Tam thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Bạch San San gật đầu: "Em biết rồi."

Lúc này Bạch San San nhất định sẽ không cãi lại anh hai của cô, dù sao cô ta đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, ở một mình cô ta cũng sẽ sợ hãi.

Sau khi đám người đông đúc phía trước đã rời đi, hai người xách hành lý đi tới đó, lên tàu đi đến khoang ngủ của mình, Bạch lão nhị nói với Bạch San San: "Em ngủ giường giữa đi, anh ngủ ở giường dưới."

Bạch San San ngồi xuống giường dưới, lắc đầu từ chối: "Không, em muốn ngủ ở giường dưới."

Sắc mặt Bạch lão nhị tối sầm, nói nghiêm túc: "Em đang mặc váy. Khi ngủ, đôi chân của em sẽ bị lộ ra ngoài, đến lúc bị người khác nhìn thấy, em còn muốn làm người không?"

Lỡ như người đàn ông khác dựa vào việc đó để lấy vợ thì sao?

Chuyện như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra, có một số đàn ông không tìm được vợ, cố ý ôm lấy một người phụ nữ khác, sau đó ép buộc người kia kết hôn với mình. Đương nhiên cũng là vì gia đình người phụ nữ đó yếu ớt, nếu mạnh mẽ hơn, thì không để họ thành công.

Nghe anh hai nói xong, Bạch San San cũng căng thẳng, vội vàng đi đến giường giữa, từ trong túi lấy ra một tấm chăn, đắp lên người, cô ta sẽ không tùy tiện gả cho người ngoài dưa vẹo táo nứt* đâu!

*Dưa vẹo táo nứt: Hiểu theo nghĩa tốt là bên ngoài xấu nhưng bên trong có thể đẹp đẽ hơn (giống câu "Tốt gỗ hơn tốt nước sơn"), và nghĩa khác là xấu cả người lẫn nết.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 189: Chương 189



Cô ta muốn gả cho một người đẹp trai, gia đình đàng hoàng, ít con. Nếu không cả nhà sống chung, sẽ không có không gian riêng, làm gì cũng bị một đám người theo dõi.

Bạch San San tự suy diễn, đắp chăn nằm xuống nghỉ ngơi. Bây giờ anh hai đang ở đây, việc còn lại cứ giao cho anh, cô ta không cần lo lắng. Hơn nữa cô ta vốn là người vô tri, cô ta sẽ không lo lắng, để ý về chuyến đi của chính mình.

Không biết lúc này là mấy giờ, Bạch San San mở mắt ra giữa một tràng âm thanh, cô ta kinh ngạc nhìn thấy Bạch lão nhị đang đứng bên giường mình, dụi dụi mắt, giọng nói hơi khàn khàn: "Anh hai ơi, anh gọi em làm gì vậy? Em đang ngủ ngon mà!"

"Đã một giờ chiều rồi, anh chỉ muốn hỏi em có đói không." Nhìn thấy cô như vậy, Bạch lão nhị hối hận vì đã gọi cô ta dậy. Thà tự để cô ta đói tỉnh lại.

Nghe vậy, Bạch San San lập tức cảm thấy cực kỳ đói bụng, vì vậy cô ta bày vẻ mặt cam chịu gật đầu: "Đói, em đói quá! Anh hai, anh đi mua đồ ăn cho em đi."

"Đồ ăn? Đến giờ này thì còn cơm gì? Em ăn tạm cái gì đó trước, buổi tối chúng ta sẽ đến nhà hàng trên tàu để ăn chung." Bạch lão nhị đưa hộp cơm và chai thủy tinh cho Bạch San San. Trong hộp cơm có trứng luộc, buổi sáng anh đã rót nước sôi vào bình thủy tinh nhưng bây giờ thì nguội rồi.

Trong khoang của bọn họ còn có những người khác, Bạch lão nhị cũng không dám rời đi lấy nước nóng, dù sao Bạch San San cũng chưa từng đi xa, cậu ta sợ Bạch San San sẽ bị lừa gạt.

Bạch San San mặc dù hơi bất đắc dĩ nhưng cũng đã quá giờ ăn trưa rồi, cô ta đành phải bóc một quả trứng ra ăn.

Những cô gái khác có lẽ từ nhỏ đã không biết trứng có mùi vị như thế nào, nhưng cô ta từ nhỏ đã có thể ăn hai quả trứng chim mỗi ngày, cho dù không có trứng chim thì anh cả và anh hai cũng sẽ tìm cách đi tìm trứng rừng, trứng vịt trời và trứng chim cho cô ăn nên gần như cô đã chán ăn trứng rồi.

Nhìn cô gái Bạch San San ăn từng miếng trứng thơm, bà lão cùng đứa nhỏ ở giường dưới đối diện trở nên ghen tị, ôm chặt đứa cháu lớn của mình, thô lỗ nói: "Thời nay các cô gái thật không biết kính trọng người già, yêu trẻ chút nào. Khi nhìn thấy người già và trẻ em, họ không biết đường mà cho hai quả trứng sao."

Đứa trẻ trong vòng tay bà già cũng được dạy lười biếng và tham lam. Bây giờ nghe nói có trứng để ăn nên không làm bà lão thất vọng, lập tức làm ầm ĩ lên: "Cháu muốn ăn trứng, con khốn kia, cho tôi hết trứng và cả hộp cơm của cô nhanh lên."

Bạch San San trực tiếp đập vỡ vỏ trứng về phía hai người: "Ăn đi, ăn đi, nhặt lên ăn nhanh đi. Một bà già và một đứa ăn xin còn không đủ tiền mua trứng còn phải xin ăn của người khác, vậy tại sao lại ngồi xe lửa làm gì? Còn mua vé giường nằm. Hai người không biết vé giường nằm có thể mua rất nhiều trứng không? Tiểu khất cái, mày có thể mua hàng chục quả trứng bằng một cái vé giường nằm, chạy nhanh đi bảo bà già ăn xin hãy hoàn lại vé và đổi tất cả lấy trứng cho mày ăn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Phải nói Bạch San San tuy không phải là người tốt nhưng khi đối mặt với cực phẩm thì sức chiến đấu như được bơm m.á.u gà. Nếu người khác xấu, cô ta sẽ còn tệ hơn! Dù sao những người có thể lợi dụng cô ta còn chưa có ra đời đâu!

Bạch San San vừa dứt lời, những người khác trong xe nhìn về phía hai bà cháu, chẳng lẽ người có thể đi tàu giường nằm lại có hoàn cảnh gia đình khó khăn sao? Cuối cùng phải đi xin trứng của người khác, trước khi ra ngoài thật sự không chuẩn bị gì để ăn à?

Làm sao có thể như vậy được?

Nếu đi tàu lâu như vậy mà không chuẩn bị gì để ăn, chẳng phải sẽ c.h.ế.t đói sao? Nếu mọi thứ đều phụ thuộc vào việc mua sắm thì việc đi tàu sẽ tốn rất nhiều tiền, có thể thấy bà già này đơn giản là muốn lợi dụng người khác.

Tự nhiên bà già cảm thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình, bỗng nhiên cảm thấy nhục nhã, bà ta ghét Bạch San San đến nghiến răng nghiến lợi, bà ta đặt cháu trai mình vào lòng rồi đứng dậy nắm lấy tóc của Bạch San San. Sau này cô ta sẽ không thể lấy chồng, nếu không thì chồng cô ta cũng sẽ chán ghét và bỏ rơi cô ta.

Bạch lão nhị vội vàng nói: "Có thể ngồi xe giường nằm, nếu không là người có địa vị thì là trong nhà có người lợi hại. Nếu không muốn ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của con cháu thì cứ việc làm phiền người khác đi!"

Lời này vừa nói ra, bà lão cũng không dám làm ầm ĩ, bà cũng biết người có thể đi xe giường nằm đều là đại nhân, thành tích của con cái bà có thể cao hơn những người khác. Nếu như thấp hơn những người khác, có thể gặp xui xẻo vì cô ta.

Bạch San San lè lưỡi, giống như một đứa trẻ: "Tiểu ăn xin, nhanh đi bảo bà lão hoàn lại vé, như vậy có thể một lần ăn mấy chục quả trứng, không cần phải nhặt vỏ trứng của người khác để ăn. Lêu lêu lêu..."

Cậu bé vừa lười biếng vừa háu ăn không làm Bạch San San thất vọng, khóc lóc gây sự: "Lão ăn mày, đi hoàn lại tiền mua trứng cho tôi. Tôi muốn ăn trứng, muốn ăn thật nhiều trứng..."

Bà lão tức giận đến tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực: "Tiểu súc sinh này, tao đã vất vả nuôi nấng và chăm sóc mày, đối xử với mày rất tốt, mà bây giờ mày thực sự gọi tao là bà già ăn xin vì nghe người ngoài à? Xem ra nếu hôm nay tao không cho mày biết tay, thì mày sẽ coi tao như một con mèo ốm phải không? Tao là bà của mày và tao chăm sóc mày thay mẹ mày. Không có công lao cũng phải có khổ lao, không có khổ lao cũng có tâm lao. Thế nhưng mày lại mắng tao là lão ăn mày..."

Thế là bà lão tát đứa cháu trai quý giá của mình vài cái, tát rất mạnh, chứng tỏ bà ta rất tức giận. Nhưng cũng có thể thấy rằng bà ta có thể không thực sự yêu thương đứa cháu trai này, có lẽ là vì bố mẹ cháu trai trả nhiều tiền nên họ rất coi trọng đứa trẻ, nếu đứa trẻ không được chăm sóc tốt thì phần thưởng có thể sẽ bị thu hẹp lại.

Cháu trai lớn bị đánh hai phát, khóc lớn, người trong xe bắt đầu phàn nàn, có người trách Bạch San San keo kiệt, không muốn cho cậu một quả trứng, nếu cô ta đưa cho nó thì bọn họ sẽ không làm ra chuyện ồn ào như vậy.

Bạch San San thô lỗ mắng bọn họ: "Mấy người hào phóng thì cho bọn họ đi, không có thì cho bọn họ tiền mua đi, chính mình không cho thì làm sao trách người khác được?"

Dù sao Bạch San San cũng có lý, ai cũng đừng có suy nghĩ lợi dụng cô ta. Cho dù cô ta không muốn ăn trứng, cô ta vẫn còn có anh hai, vậy tại sao cô ta lại phải đưa cho người ngoài?

Người đàn ông tức giận chỉ vào Bạch San San và nói "cô" vài lần rồi rời khỏi xe giường nằm.

Thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, bà lão nhanh chóng ôm cháu trai lớn chạy đi, đợi đến khi cháu bà ta ngừng khóc rồi mới quay về.

Sau khi bà già rời đi, Bạch lão nhị thấp giọng nói: "San San, em cho nó một quả trứng không phải tốt hơn sao? Náo loạn như vậy, nếu đắc tội phải bà ta, anh xem em gánh trách nhiệm này như thế nào?"

"Anh hai, đây cũng không phải là trách nhiệm của em, cháu của bà ta náo loạn lên sao lại trách em được? Huống chi bà già độc ác này mà còn sống cũng hại người khác, giúp có ý nghĩa gì chứ?" Bạch San San trợn mắt nhìn Bạch lão nhị nói: "Anh hai, sau này anh không được phép mềm lòng với bất kỳ người phụ nữ nào hết, anh hiểu không? Người già không được, người trẻ lại càng không."
 
Back
Top Bottom