Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 150: Chương 150



Lý An An bị dọa rụt cổ lại: "Vậy con không nói nữa, chỉ bảo nhà chúng ta có một người họ hàng giàu có, như vậy đã được chưa?"

Mạnh Thanh Thanh gật đầu, đúng là nghiệp chướng, lúc trước thì cướp chồng chưa cưới của người ta, bây giờ thì cướp người nhà của người ta, số của Lý Trình Trình không tốt thật đấy.

Tài xế nhấc đồ của Lý An An vào sân rồi nói với cô ta: "Cô chủ An An, bao giờ thì tôi qua đây đón cô?"

"Sáu rưỡi sáng qua đây là được rồi bởi vì bảy giờ hai mươi phút tôi muốn đến trường." Đó là lúc cổng trường nhiều người nhất, cô ta cứ chọn đúng giờ đó để từ trên xe xuống, để tất cả mọi người biết bây giờ cô ta là cô chủ nhà họ Quý, không còn là thôn nữ mà bọn họ khinh thường nữa.

"Vâng, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ." Tài xế nói một câu rồi quay người rời đi.

Lý An An kéo cánh tay Mạnh Thanh Thanh, kích động nói: "Mẹ, con mang về rất nhiều đồ đấy, lát nữa mẹ cứ lấy thỏa thích, thích gì thì lấy cái đấy, đồ còn lại cầm đi cho người khác."

Những thứ này đúng là đồ rất bình thường ở thành phố Thượng Hòa nhưng trong thôn An Cư, những đồ tốt thế này không nhiều đâu!

Đồ của cô ta cũng không ít, cô ta mang một nửa về, một nửa còn lại thì nhờ Vệ Phi tìm thời gian gửi về giúp cô ta, mặc dù bây giờ cô ta kén chọn, xem thường những thứ kia nhưng những thứ đồ kia có thể đổi ra tiền, cô ta không thể dễ dàng làm mất chúng.

Hơn nữa hàng xóm bên cạnh còn cho cô ta rất nhiều quần áo cũ, mặc dù cô ta không thích, cũng không mặc nhưng nhìn qua đống quần áo ấy vẫn còn khá đẹp, khá mới, bán một bộ cũng được vài tệ, như vậy cô ta vừa có thể giải quyết được quần áo cũ người khác cho cô ta, vừa có thể kiếm được chút tiền.

Nhà họ Quý và nhà họ Trình không cho cô ta sinh hoạt phí, cô ta chỉ có thể làm vậy thôi.

Lý An An bảo Mạnh Thanh Thanh chọn mấy bộ đồ đẹp từ trong đống lễ gặp mặt cô ta nhận được, sau đó đưa số còn lại cho Triệu Tiểu Nga để bà ta chia cho các anh chị họ, nếu không chắc chắn các anh chị họ sẽ làm ầm lên với cô ta.

Mọi người chung sống hơn hai mươi năm, cô ta hiểu rất rõ bọn họ.

Biết cô ta có họ hàng giàu có, bọn họ không chỉ làm ầm lên, thậm chí cả ông bà ngoại của cô ta cũng sẽ gây chuyện, nhưng tài xế này là cấp dưới của Trình Tuyết Dương, là một người đàn ông cực kỳ tài giỏi, chắc chắn anh ta sẽ không để cô ta bị người khác bắt nạt.

Sáng hôm sau, Lý An An đứng trước cổng nhà đợi từ sớm, nhìn thấy chiếc xe đúng giờ lái tới đây, cô ta mới yên tâm mỉm cười, cô ta sợ tài xế không đến, vậy thì cô ta chẳng có cách nào đánh vào mặt mấy người kia.

Ai ai cũng vì chuyện của Cố Trạch mà chỉ trích cô ta, Cố Trạch kia không thích Lý Trình Trình, cô ta đính hôn với Cố Trạch thì có gì sai?

Cũng chẳng phải lỗi của cô ta.

Rất nhanh xe đã lái tới vệ đường trước cổng trường Trung học Thần Quang, nhưng vì người bên cổng trường lúc này còn chưa đông, vì thế Lý An An không lập tức xuống xe mà hạ cửa xe xuống, để người qua đường có thể thông quan cửa sổ xe nhìn thấy cô ta ngồi bên trong là được rồi.

Lý An An cứ ngồi như thế, đợi đến khi cổng trường xuất hiện cảnh tượng người đông như mắc cửi, cô ta mới mở cửa xe, chậm rãi đi xuống, sau đó chậm rãi đóng cửa xe lại, dáng vẻ cực kỳ dịu dàng.

Mọi người thấy cô ta từ trên xe hơi đi xuống thì đều kinh ngạc trợn tròn mắt.

Mặc dù trên thị trấn cũng có xe hơi nhỏ nhưng cho đến bây giờ trong trường họ cũng không có ai đi xe hơi đi học, Lý An An là người đầu tiên từ xưa đến nay, vì thế cô ta từ trên xe xuống mới tạo ra sự chấn động lớn.

Ánh mắt ngưỡng mộ và lời khen ngợi của mọi người khiến lòng hư vinh của Lý An An được thỏa mãn rất lớn, cô ta ngẩng đầu kiêu ngạo, rảo bước về phía trước.

Có học sinh quen biết cô ta, vội vàng chạy tới trước mặt cô ta, những lời tốt đẹp liều mạng phun ra như không cần tiền.

Lý An An huênh hoang không thôi, cô ta muốn vả mặt đám người này.

Cô ta cướp chồng chưa cưới của Lý Trình Trình thì sao nào?

Chồng chưa cưới của cô ta ngồi tù, cô ta từ hôn thì đã sao?

Ông nội cô ta ngồi tù thì sao?

Không phải cô ta vẫn là công chúa kiêu ngạo mà họ chỉ là đám tiện dân thôi sao!

Lý An An từ cổng trường đi đến phòng học, chỉ khoảng cách ngắn ngủi, người trong cả trường đều biết cô ta ngồi xe hơi đi học, dù cho là nam sinh hay nữ sinh cũng đều đi đến trước mặt cô ta, tỏ vẻ thân thiết, đúng lúc có thể để cô ta quảng cáo đồ cần bán.

"Lý An An, ngồi xe hơi có cảm giác gì? Có giống như người ta nói, bị say xong buồn nôn không?" Giờ ra chơi, một nữ sinh nhoài ra bàn Lý An An, hiếu kỳ hỏi.

Nhưng sau khi cô ta hỏi xong, khóe miệng lại trễ xuống.

Mệnh Lý An An tốt thật đấy, xảy ra nhiều chuyện như vậy, ban đầu cô ta tưởng Lý An An không chấp nhận nổi đả kích, không muốn sống tiếp, không ngờ tới bây giờ cô ta lại là phượng hoàng bay lên cành cao.

Lý An An cười đáng yêu: "Người khác thế nào thì tôi không biết, tôi chỉ biết xe hơi đi rất nhanh, cũng rất yên tĩnh, không ồn như xe buýt, càng không có mùi khó chịu, nếu như đi tới nơi xa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, đợi khi mở mắt ra là tới nơi rồi, tốc độ của xe hơi rất nhanh."

"Vậy xe là của nhà họ hàng cậu sao? Họ hàng nhà cậu làm gì thế? Thế mà có thể đi xe hơi đi học, giỏi thật đấy!" Hai tay nữ sinh chống má, tò mò nhìn Lý An An, nhưng Lý An An không phát hiện ra sự thăm dò của người này.

"Xe này không phải của nhà họ hàng tôi mà là của nhà tôi, cha mẹ ruột tôi tìm được tôi, bây giờ tôi không còn là Lý An An của thôn An Cư nữa mà là cô ba của nhà họ Quý ở thành phố Thượng Hòa, bà nội tôi là bà chủ nhà họ Quý, bà nội tôi nói tôi sắp phải thi đại học rồi, đổi tên liên quan quá nhiều thứ nên không đổi tên lại nữa." Trong lòng Lý An An đắc ý không thôi, bây giờ cô ta là cô ba nhà họ Quý, không phải người nông thôn trong miệng mọi người nữa.

Nghe đến đây, mọi người kinh ngạc trợn tròn mắt.

Chậc chậc, mệnh Lý An An tốt thật đấy nhỉ? Bây giờ thành người nhà họ Quý ở thành phố Thượng Hòa rồi, nhà họ Quý này giàu thế nào thì họ không biết nhưng họ từng nghe nói tới rồi!

Bây giờ Lý An An trở thành người nhà họ Quý, kể cả không thi đỗ đại học thì người nhà họ Quý cũng sẽ sắp xếp cho cô ta một công việc cực tốt. Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người nhìn Lý An An càng thêm nóng bỏng.

Mà Lý An An cũng được sự khen ngợi và tâng bốc của mọi người làm cho mơ màng không phân rõ phương hướng, đến cả bản thân là ai cũng không biết nữa.

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn dẫn theo Lý Hiểu Đồng nhặt cỏ trong ruộng khoai lang và bí xanh nhà mình, dây khoai lang trồng trên đất đã dài lắm rồi, qua một quãng thời gian nữa thì có thể cấy trồng, cắt dây khoai ra thành từng đoạn, từng đoạn, mỗi hốc một cây là được rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhặt cỏ chủ yếu là Bạch Đại Sơn cuốc, Lý Trình Trình và Lý Hiểu Đồng ở bên cạnh chơi, bên này địa hình khá cao, thiếu nước nghiêm trọng, có điều trong con rạch nhỏ bên cạnh vẫn còn một ít nước nông, nhìn thấy trong đó có rất nhiều ốc con, Lý Trình Trình thò tay vớt lên.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 151: Chương 151



Kiếp trước, khi Lý Trình Trình còn nhỏ, có thể dùng máy đánh cá bằng điện, đến tối, người nông thôn thích dùng máy đánh cá bằng điện đi dí cá, ông ngoại cô cũng từng dẫn cô đi bắt cá rồi, cô còn nhớ khi ấy, lúc ông ngoại đánh cá, trong nước có rất nhiều tôm hùm đất nhảy lên nhưng tôm hùm đất nhỏ quá, ông ngoại không bắt, sau đó thả ra để chúng tiếp tục trưởng thành.

Nghĩ tới tôm hùm đất đỏ rực bày ở sạp ăn vặt trên phố đêm, Lý Trình Trình không nhịn được nuốt nước bọt nhưng bây giờ còn chưa đến mùa ăn tôm hùm đất, kể cả trong ruộng, trong rạch có tôm hùm đất thì chúng cũng dày vỏ ít thịt, không có gì ngon.

Nhưng đợi đến tháng bảy, tháng tám, đến tối sẽ ra ngoài bắt tôm hùm đất và cua bởi vì đêm đến tôm hùm đất và cua sẽ ra ngoài hoạt động và kiếm ăn, đến khi ấy mang thùng đi, cầm vợt, nhẹ nhàng bắt được một bữa.

Nghĩ tới món tôm hùm đất ngon lành, Lý Trình Trình không nhịn được nuốt nước miếng, kiếp trước một mình cô có thể ăn hết vài cân tôm hùm đất trong một bữa, người thời này còn chưa biết có thể ăn tôm hùm đất, hoặc là chưa biết tôm hùm đất là thứ có thể ăn được, đến khi ấy, không phải rất tiện cho cô ăn tôm hùm đất sao?

Nghĩ tới đây, Lý Trình Trình không nhịn được mà mong đợi.

Việc đồng áng đã làm xong nên ba người cùng nhau quay về, Lý Trình Trình và Lý Hiểu Đồng đi phía trước, Bạch Đại Sơn vác cuốc theo sau nhưng Lý Hiểu Đồng thích hái hoa bắt bướm, Lý Trình Trình chậm rãi hóng gió với cô bé.

Bạch Đại Sơn phải về nhà nấu cơm nên đi trước.

Mạnh Thanh Thanh nhìn thấy Bạch Đại Sơn đi rồi mới tới chỗ Lý Trình Trình, bà ta đến trước mặt Lý Trình Trình, áy náy nói; "Trình Trình, xin lỗi cháu."

Xin lỗi vì bà ta không kịp thời nói sự thật cho Lý An An biết, xin lỗi vì Lý An An mạo danh thân phận của cô, xin lỗi vì Lý An An thay cô hưởng thụ cuộc sống ở nhà họ Quý, xin lỗi vì Lý An An cướp hết tất cả của cô.

Nếu như không phải bà ta làm mẹ mà không dạy được con, Lý An An cũng sẽ không làm ra những chuyện như thế, nếu như trước kia, khi Lý An An cướp Cố Trạch, bà ta dạy dỗ Lý An An cho ra trò thì sau này Lý An An sẽ không phạm phải nhiều lỗi như thế này.

Lý Trình Trình không biết tại sao Mạnh Thanh Thanh lại xin lỗi mình, cô nhìn bà ta rồi dắt tay Lý Hiểu Đồng đi bên cạnh.

Bây giờ trong mắt mọi người, Lý An An bám víu được vào quan hệ, nếu như cô và nhà họ Quý qua lại, rất khó để đảm bảo các thôn dân sẽ không nghĩ liệu cô có vì Lý An An đã bám víu vào quan hệ với nhà họ Quý mà muốn khôi phục quan hệ với nhà họ Lý không.

Dùng một câu ngang ngược để nói thì là bản thân cô chính là quan hệ rồi, không cần bám víu vào mối quan hệ nào nữa.

Bây giờ cửa hàng thực phẩm tươi sống có Hạ Vân Lai lo.

Đưa nguyên liệu thì có chủ xe bò ở thôn bên cạnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Món rau diếp cá trộn có Bạch Đại Hà phụ trách bán, rau dại có người của thôn giúp họ thu mua, Lý Trình Trình chỉ cần làm món rau diếp cá trộn là được rồi.

Bởi vì bây giờ chỉ có một mình Bạch Đại Hà lấy buôn món rau diếp cá trộn từ chỗ họ nên một ngày Lý Trình Trình thu về được bốn mươi tệ, sau đó là năm, sáu mươi tệ trở lên từ cửa hàng thực phẩm, trừ đi tiền lương nhân công và tiền vốn, mỗi ngày Lý Trình Trình tích được hơn một trăm tệ, cũng có thể nói bây giờ cô đã có thu nhập hơn ba nghìn tệ một tháng.

Tiền trong thời này có sức mua gấp hai mươi lăm lần thời sau, cũng có thể nói mỗi tháng cô kiếm được hơn ba nghìn tệ tương đương với bảy, tám chục nghìn tệ ở đời sau, mỗi năm kiếm về hơn chín trăm nghìn tệ, điều này chứng tỏ cô cực kỳ tài giỏi.

Mọi chuyện đều có người làm cả rồi, khoảng thời gian này Lý Trình Trình lại nhàn rỗi hơn, hơn nữa cô cũng biết bán rau dại không phải kế sách lâu dài, có thể bán một, hai năm, lẽ nào sẽ bán được đến mười năm sao?

Tự kinh doanh càng ngày càng nhiều, chắc chắn có người học theo bọn họ nên cô phải chuẩn bị tốt để kịp thời chuyển đổi loại hình, kể cả sau này khi cửa hàng thực phẩm bị va chạm, cô cũng không đến mức mê man không biết phải làm gì.

Đúng lúc phiên chợ lại tới, một mình Lý Trình Trình đi chợ, vì muốn ăn gian nên cô không tiện dẫn theo Lý Hiểu Đồng đi cùng.

Lý Trình Trình trực tiếp lấy hết chân giò và lòng lợn ở các quầy thịt lợn, còn xương lợn cô chỉ mua mấy cân vì trên xương lợn không có thịt, chỉ có thể hầm canh.

Cho chân giò và lòng lợn vào trong sơn động, Lý Trình Trình lại quay lại chợ đi dạo, nhìn thấy có người bán khoai tây, Lý Trình Trình nổi hứng, khoai tây có thể làm khoai tây xắt hạt lựu cay, khoai sấy, khoai tây chiên, ngoài ra còn có thể làm bánh khoai tây, có rất nhiều cách chế biến.

Thế là Lý Trình Trình lập tức bước tới, hỏi: "Ông chủ, khoai tây này ông bán thế nào?"

"Tám xu một cân." Ông chủ nhẹ nhàng bảo, sau đó lấy một củ khoai tròn tròn ra nói: "Khoai tây này của nhà tôi vừa to vừa tròn, vỏ ngoài sạch sẽ, căng bóng, không có cái mắt nào."

Lý Trình Trình cầm khoai tây lên nhìn, gật đầu nói: "Tôi có thể nhìn ra đúng là khoai tây của ông chủ rất được, chỗ ông có bao nhiêu, tôi lấy hết."

Người thời đại này đều rất thật thà, không có mấy người làm ăn láo nháo.

Ông chủ nghe đến đây thì cực kỳ kích động: "Đồng chí, cô nói gì cơ? Cô lấy hết á?"

Lý Trình Trình gật đầu nghiêm túc: "Đúng vậy, tôi lấy hết, ông cân cho tôi đi, tôi không chỉ lấy hết chỗ này của ông mà tôi còn định lấy hết toàn bộ khoai tây có chất lượng tốt trong thôn làng ông, đợi lát nữa có thể phiền ông về thôn giúp tôi thu thập khoai tây không? Ông có thể mua sáu, bảy xu một cân rồi bán cho tôi tám xu một cân, cho ông ăn giá chênh lệch đồng ý không?"

"Được, được." Ông chủ vội gật đầu rồi vội vàng đứng dậy, cân cho Lý Trình Trình, ông ta chỉ đến thử vận may, không ngờ lại gặp được khách hàng lớn, phải biết là bây giờ khoai tây bội thu, đến đâu cũng có khoai tây.

Ban đầu ông ta nghĩ bán được bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, kiếm chút tiền cải thiện cuộc sống gia đình, không ngờ tới lại có thể bán hết.

Ông chủ cân cho Lý Trình Trình, tổng cộng hai trăm cân khoai tây, tám xu một cân vậy là có sáu mươi tệ, bằng nửa tháng lương của người ta rồi, ông chủ nhận tiền, quan tâm hỏi: "Đồng chí, khoai tây nặng vậy, đồng chí định mang về thế nào?"

Lý Trình Trình chỉ chỗ trước đó mua bán nói: "Phiền ông chủ mang qua kia giúp tôi, lát nữa anh trai tôi tới đón và năm giờ chiều nay, ông chủ mang khoai tây đến chỗ này là được rồi, chúng tôi trực tiếp ở bên đó xử lý."

Ông chủ mang khoai tây đến chỗ mua bán, đợi sau khi ông ta rời đi, Lý Trình Trình cất khoai tây vào sơn động, sau đó lại đi dạo phiên chợ, bây giờ đã tháng tư rồi, đồ bán trên chợ nhiều chủng loại hơn.

Lý Trình Trình cũng gặp được chủ tiệm giúp cô làm lồng chim bồ cầu, cô lại đặt làm mấy cái nữa, vài cái lồng nan mau, vài cái lồng nan thưa, bồ câu hoang dã và bồ câu nhà cần lồng có nan thưa, chim gáy thể hình nhỏ, cần lồng nan mau.

Tự cô cũng nuôi chim gáy, nếu như không có lồng bẫy, cô cũng không có cách bắt được chúng, vậy nên vẫn phải có một chiếc lồng cho tiện hơn.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 152: Chương 152



Bàn bạc với ông chủ đợi phiên chợ tiếp theo thì qua đây lấy đồ xong, Lý Trình Trình lấy hộp cơm ra, đóng gói một hộp hoành thánh rồi rời khỏi chợ, Lý Trình Trình lập tức cất hoành thánh vào trong sơn động, làm vậy có thể tránh cho hoành thánh đặc lại thành một đống.

Lý Trình Trình quay về nhà, lấy hai mươi cân khoai tây ra đặt vào trong bếp để nhà ăn, cô cũng nói với Bạch Đại Sơn buổi chiều sẽ có một số lượng lớn khoai tây, Bạch Đại Sơn kinh ngạc: "Vợ cần nhiều khoai tây như vậy làm gì?"

"Mấy ngày nữa anh sẽ biết thôi." Lý Trình Trình nở nụ cười thần bí với Bạch Đại Sơn, sau đó cô về phòng, lấy bút bi và giấy ra, nhanh chóng vẽ vài nét rồi đưa cho Bạch Đại Sơn: "Anh biết cửa hàng sắt ở đâu đúng không? Anh giúp em tìm người của cửa hàng sắt, sau đó đặt cho em một cái nồi đáy bằng như thế này, bên dưới hình cái thùng, để lại một lối để thêm củi, sau đó phía dưới cùng là để đựng than."

Bạch Đại Sơn chưa từng nhìn thấy cái nồi mà giống cái thùng thế này, cũng không biết có dùng được không nhưng vợ muốn, anh sẽ đi tìm người làm là được rồi.

"Nhớ đấy, nồi phải làm lớn một chút, phải to như cái nồi sắt mà chúng ta dùng mới được." Nếu như nồi nhỏ quá, một lần làm chẳng được bao nhiêu cũng khá phiền.

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Anh đảm bảo sẽ sắp xếp chuyện này ổn thỏa."

"Đi thịt một con gà đi, tối nay em nấu gà hầm khoai tây cho mọi người." Lý Trình Trình đẩy Bạch Đại Sơn đi về phía chuồng gà, bây giờ nhà họ có nhiều gà lắm, bên trong đường hầm ở sơn động của cô còn nuôi gà rừng và gà mái già, vì thế kể cả mỗi tuần ăn một con gà mái già cũng chẳng sao cả.

Nhưng lúc nào cũng ăn gà mái sẽ cảm thấy ngán, thỉnh thoảng đổi khẩu vị vẫn tốt hơn, thế là Lý Trình Trình lại chuyển một chậu ốc đồng từ trong sơn động ra, đầu tiên nuôi ốc đồng vài ngày, qua hai hôm nữa thì ăn ốc đồng tê cay.

Bạch Đại Sơn bắt một con gà mái từ trong chuồng ra, lúc mang đến bên giếng xử lý, nhìn thấy Lý Trình Trình nuôi ốc đồng ở trong chậu gỗ, anh nhếch môi cười, sau đó mang nước vào phòng bên đun sôi để làm thịt gà.

Cuộc sống bây giờ hạnh phúc thật đấy, có ăn có uống, quan trọng nhất là có vợ, có gia đình, anh cũng tràn đầy động lực.

Năm nay anh đã hai chín rồi, Bạch lão nhị cũng đã hai mươi bảy, chuyện lớn trong đời anh đã giải quyết xong, bây giờ phải giúp Bạch lão nhị giải quyết chuyện chung thân đại sự, nhớ tới lúc đầu mình bị Bạch lão tam sắp xếp chuyện xem mắt, Bạch Đại Sơn cũng không định lo nhiều về chuyện của em trai nữa, vẫn nên để em ấy tự gặp đối tượng mình thích thì tốt hơn.

Nếu như Bạch lão nhị có chuyện cần giúp thì nói thẳng với anh là được, mặc dù anh không lo cho chuyện của Bạch San San nhưng chuyện của lão nhị và lão tam, anh vẫn sẽ quan tâm, bởi vì hai người này hy sinh không ít vì gia đình.

Chỉ có Bạch San San hết mình hưởng thụ sự chăm sóc của ba anh trai nhưng lại không bỏ gì ra cho gia đình.

Thậm chí Bạch San San còn không tới mộ ba mẹ vào tiết Thanh Minh, chắc hẳn là vì trong lòng cô ta hổ thẹn nên mới không dám đi, suy cho cùng cô ta không muốn để anh trai kết hôn, cũng không muốn để các anh trai của mình có con nối dõi.

Bởi vì thời gian hầm gà mái già khá lâu nên ăn trưa xong, sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lý Trình Trình bắt đầu xử lý khoai tây, cô lấy mấy củ khoai tây lớn ra, rửa sạch sẽ, gọt vỏ, xắt thành miếng, bởi vì làm món hầm nên không cần xào qua, cũng không cần cảm giác giòn nên đương nhiên không phải ngâm nước lạnh.

Ngoài ra Lý Trình Trình còn lấy một ít nấm khô, dùng nước lạnh ngâm cho nở ra, những thứ này cũng là người trong thôn bán cho cô.

Lý Trình Trình lọc phần nội tạng và xương gà ra cho vào hầm canh, chỗ thịt còn lại dùng để kho, làm gà hầm khoai tây.

Buổi chiều, đài phát thanh trong thôn vang lên, thông báo cho mọi người là chi bộ thôn mở họp, mỗi nhà cử một người tới là được, vì thế Lý Trình Trình để Bạch Đại Sơn dẫn Lý Hiểu Đồng qua đó để cô có thể ở nhà ăn gian.

Bạch Đại Sơn vừa dẫn Lý Hiểu Đồng tới chi bộ thôn đã có một người đàn ông trong thôn sợ thiên hạ chưa đủ loạn lên tiếng: "Bạch lão đại, anh cứ nuôi đứa trẻ này mãi thế, chẳng lẽ vợ anh không đẻ được à?"

"Sắp kết hôn được một năm rồi, bụng còn chưa có động tĩnh gì, chắc là không thể sinh rồi." Một thím bĩu môi, ghét bỏ nói.

"Bạch lão đại, phụ nữ m.ô.n.g to giỏi sinh đẻ còn đầy ra, tôi thấy anh dứt khoát ly hôn với Lý Trình Trình đi là được rồi, mọi người lại tìm cho anh một người mới." Một thím khác đảo mắt, trong đầu toan tính.

Nếu như Bạch Đại Sơn thực sự ly hôn với Lý Trình Trình, bà ta nhất định sẽ lập tức giới thiệu con gái nhà họ hàng cho Bạch Đại Sơn, như vậy thì mình cũng có thể hưởng phúc rồi.

"Tôi đã ở trong thôn ký hiệp nghị, nếu như thực sự ly hôn với Lý Trình Trình, một mình tôi rời đi, tất cả mọi thứ trong nhà đều để lại cho cô ấy, vì thế tôi là người ngu ngốc vậy sao? Đến cả nhà mình cũng không cần?" Bạch Đại Sơn ôm Lý Hiểu Đồng ngồi lên ghế, ngước mắt lên, chậm rãi nhìn bà thím trong mắt toàn toan tính kia, dáng vẻ giống như đang hỏi bà ta, bà thấy tôi giống đồ ngu sao?

"Nếu hiệp nghị là do cậu ký, chắc chắn cậu có thể thay đổi."

Bà thím kia xúi giục: "Đàn ông phải có con trai mới được, nếu không ở trong thôn sẽ không ngẩng đầu lên nổi, có phải không?"

"Mặc dù chúng tôi không có con trai nhưng chúng tôi có thể ăn no, còn có quần áo mới mặc, nhà thím có con trai đấy mà không phải thím vẫn ăn mặc rách rưới đấy thôi, chứng tỏ sinh con trai cũng chả có tác dụng gì, có tiền mới là quan trọng, cùng vợ sống ngày tháng tốt đẹp rồi thì còn cần con trai làm gì? Huống chi chúng tôi mới kết hôn chưa tới một năm, dựa vào đâu mà thím đoán rằng chúng tôi không thể sinh con? Chúng tôi không thể để muộn vài năm, đợi điều kiện tốt hơn chút rồi mới sinh sao? Mấy người sinh sớm đấy, để con cái sống khổ cực như vậy, mấy người có bao giờ hỏi xem đứa bé có muốn cùng mấy người sống cực khổ hay không không? Nếu như có thể, có lẽ chúng chẳng muốn đầu thai vào nhà mấy người đâu nhỉ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cơm ăn còn chẳng no, lại còn sinh con, sinh ra để làm ăn mày sao?" Bạch Đại Sơn ghét bỏ liếc xéo bà ta.

Chuyện nhà mình còn chưa lo hết, còn muốn lo chuyện của anh à, bà ta là ai, bà ta có tư cách chắc?

Ông bà nội anh còn chả dám lo chuyện của họ, người năm đó không đưa tay giúp đỡ, bây giờ không có tư cách chỉ tay năm ngón với cuộc sống cũng như mọi chuyện của anh.

Thím kia bị Bạch Đại Sơn liếc mà tái mặt, đúng thế, bây giờ nhà bà ta ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, vì thế mới mong Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình ly hôn để có thể giúp con gái nhà họ gả cho Bạch Đại Sơn, còn con trai mình cưới Lý Trình Trình về.

Như thế bà ta có thể ngồi hưởng phúc rồi.

Lý Hiểu Đồng duỗi tay kéo cánh tay Bạch Đại Sơn, nũng nịu nói: "Ba Đại Sơn, con lớn rồi nhất định sẽ hiếu thảo với ba và mẹ Trình Trình, vì thế ba mẹ đừng nghe mấy lời của bà phù thủy này, bản thân bà phù thủy này sống không như ý nên cũng muốn người khác sống không như ý đó."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 153: Chương 153



Bạch Đại Sơn gật đầu: "Ừm, người như thế này không muốn cố gắng để bản thân sống được như ý, chỉ biết làm người khác sống không như ý thôi, loại người này là xấu xa nhất, thích đ.â.m sau lưng người ta, Hiểu Đồng, sau này nếu con gặp được người như vậy thì phải tránh xa ra, đừng đi theo con đường của họ."

Lý Hiểu Đồng ngoan ngoãn gật đầu: "Ba Đại Sơn, ba yên tâm đi, người khác không tính kế được con đâu."

Bây giờ thường xuyên chơi cùng đám trẻ trong thôn, đứa nào tính tình xấu, đứa nào mưu mô, đứa nào nhân phẩm kém cô bé cũng chậm rãi nhìn ra, đúng là không ngờ tới có những đứa bé nhỏ xíu xiu mà đã vừa xấu xa vừa độc ác, chuyện này không thoát khỏi liên quan tới sự dạy dỗ của người nhà bất lương.

Thím kia bị Bạch Đại Sơn và Lý Hiểu Đồng nói tới tức điên lên, bà ta hung hăng giậm chân rồi cách xa họ, bà ta cũng vì muốn tốt cho Bạch Đại Sơn, hy vọng Bạch Đại Sơn có người nối dõi, kết quả Bạch Đại Sơn lại không nể tình như thế.

Nếu đã vậy thì để bà ta nguyền rủa anh cả đời cũng không có con trai, già rồi không ai phụng dưỡng anh.

Lý Hiểu Đồng là một con nhóc, Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình cũng có thể yêu thương con bé thế, đợi khi con bé gả cho người ta, có con của riêng mình rồi, để xem cô bé còn lo cho Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình không có quan hệ m.á.u mủ với mình không.

Để Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình nuôi công dã tràng, khiến mọi người cười c.h.ế.t thì thôi.

Lần họp này kéo dài hai tiếng đồng hồ, đợi Bạch Đại Sơn đưa Lý Hiểu Đồng về, Lý Trình Trình vừa thả khoai tây vào nồi, Bạch Đại Sơn đi tới trước bếp, thêm củi vào trong, Lý Trình Trình tò mò hỏi: "Mở cuộc họp nói gì thế?"

"Không phải sắp khởi công công trình trường tiểu học và bệnh viện sao? Cần người lao động, mọi người có thể tới chỗ trưởng thôn đăng ký, một ngày năm hào, còn cần người rửa rau nấu cơm, mỗi ngày cũng năm hào." Mỗi ngày năm hào, một tháng sẽ được mười lăm tệ, ở trong mắt thôn dân bình thường, đây là chuyện cực tốt.

Nhưng Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn không thèm coi trọng, bởi vì quá lãng phí thời gian, làm một ngày mới được có năm hào mà hai người họ bây giờ mỗi ngày thu nhập được hơn một trăm, đúng là không cần lãng phí thời gian đi làm cái này.

"Vậy anh đi báo danh sao?" Lý Trình Trình cười ha ha hỏi.

Bạch Đại Sơn nhìn Lý Trình Trình: "Anh không ngốc."

Anh ở nhà nghỉ ngơi, không kiếm tiền cũng không làm chuyện này.

"Đúng rồi, tối nay anh tới tìm bà nội Bạch Thư Lễ để sáng ngày mai bà ấy tới nhà chúng ta làm việc, một tệ một ngày, đi nói với bà ấy sớm một chút kẻo bà ấy lại đi tới thôn báo danh." Lý Trình Trình mua rất nhiều lòng lợn, nhưng cô không biết cách làm sạch, cũng không có nhiều thời gian để làm, chỉ có thể mời bà nội của Bạch Thư Lễ qua giúp.

Chuyện này giúp bà nội của Bạch Thư Lễ có thêm thu nhập, cũng có thể đứng thẳng lưng làm người trong nhà.

Bạch Đại Sơn cũng không hỏi tại sao, vợ anh muốn làm cái gì thì cứ làm, bây giờ trong nhà có tiền, hơn nữa vẫn luôn kiếm ra tiền, muốn làm gì thì làm cái đấy, lẽ nào còn có thể làm hỏng hết cơ nghiệp lớn vậy sao?

Bây giờ họ có nhiều tiền thế, làm gì mà chẳng được.

Ăn cơm xong, hai người cùng nhau tới chợ phiên để thu mua khoai tây, bởi vì Lý Trình Trình muốn gian lận nên cô không dẫn Lý Hiểu Đồng ra theo, cô để cô bé chơi trong phòng, nếu buồn ngủ thì cứ trực tiếp đắp chăn rồi ngủ thôi.

Đến địa điểm hẹn trước, chỉ thấy mấy chiếc xe kéo dừng ở đó, trên thùng xe đặt giỏ trúc, xuyên qua kẽ hở giữa nan trúc có thể nhìn thấy khoai tây bên trong.

"Nhiều vậy sao?" Lý Trình Trình kinh ngạc nhướn mày, cô biết là sẽ nhiều nhưng không ngờ lại nhiều thế này, ít nhất cũng phải vài nghìn cân nhỉ! Có lẽ là lấy hết khoai tây mà thôn họ có thể lấy ra rồi.

Chủ tiệm ngại ngùng gật đầu: "Đúng vậy, tổng cộng tám nghìn cân, nếu như cô cảm thấy nhiều, phần dư ra chúng tôi lại kéo về."

"Không nhiều, không nhiều, phiền mọi người chuyển xuống giúp tôi, sau khi về nhà tôi sẽ cân lại, hy vọng mọi người đừng lừa tôi, nếu không sau này chúng ta không làm ăn nữa." Lý Trình Trình nói.

Chủ tiệm hỏi: "Không cần chúng tôi đưa đến chỗ cô sao?"

Lý Trình Trình lắc đầu: "Không cần, lát nữa chúng tôi về sẽ gọi xe bò đến giúp chúng tôi kéo."

"Vậy được." Chủ tiệm nói rồi để mọi người dỡ hàng.

Lý Trình Trình bảo Bạch Đại Sơn trông chừng còn cô quay người đếm tiền, bởi vì tiền này cần lấy từ trong không gian ra, hơn nữa còn phải đếm lại, từ sau khi trong nhà có tiền, cô bắt đầu để từng tập nghìn tệ một, cầm một chồng ra là một nghìn tệ.

Hôm nay là tám nghìn cân khoai tây, cần sáu trăm bốn mươi tệ, vì thế cô phải đếm ra sáu trăm bốn mươi tệ, khoai tây do nông dân vất vả khổ cực trồng, lại còn đưa đến tận đây cho cô, cô không thể đếm ít tiền đi, nếu không không phải là lừa người sao?

Lý Trình Trình đếm tiền xong thì đưa cho chủ tiệm, cô nói: "Ông chủ, ông đếm kỹ lại xem, rời khỏi đây rồi mới phát hiện thiếu tiền, tôi sẽ không nhận đâu đấy, chúng ta mặt đối mặt đếm cho rõ ràng, sau này không phiền phức nữa, ông nói xem tôi nói có đúng không?"

Chủ tiệm gật đầu sau đó nghiêm túc đếm, đếm một lúc, ông ta gật đầu: "Đủ tiền rồi." Sau đó ông ta thì thầm: "Chỗ cô còn cần khoai tây nữa không?"

Người này thông minh thật, thu mua khoai tây thôn mình xong lại còn muốn đi thu mua ở nơi khác nữa, có ông ta mua giúp, Lý Trình Trình cũng không cần chạy khắp nơi, cô gật đầu: "Tám xu một cân, tôi muốn, nếu như tăng giá, tôi không cần nữa."

Xem cô là đồ ngốc vung tiền, cô sẽ không đồng ý.

Chủ tiệm gật đầu: "Đương nhiên rồi."

Giá thị trường của khoai tây giá là tám xu một cân, nếu ông ta tăng giá, người khác cũng có thể từ chối, không dễ dàng gì mới kiếm được vụ làm ăn, sao ông ta có thể tự tay hủy hoại nó được?

Phải biết là hôm nay ông ta bày sạp trên chợ phiên, chưa có một ai lên hỏi ông ta giá khoai tây đâu đấy! Không dễ dàng gì mới gặp được khách hàng lớn, chắc chắn ông ta phải nắm chặt, đợi mùa khoai tây qua rồi, xem xem có thể có mối khác để kiếm giá chênh lệch không.

Bởi vì người đàn ông này là người thông minh, Lý Trình Trình hỏi: "Ông chủ, ông biết chữ không?"

Chủ tiệm hơi ngại: "Tôi cũng không biết tôi có biết chữ hay không, lúc trước trong thôn có mở lớp xóa mù chữ, tôi có đi học vài buổi, chữ cũng biết kha khá."

"Ồ, vậy được, tôi biết rồi." Có chuyện gì còn phải hợp tác thêm vài lần nữa, cứ tìm hiểu trước về cách làm người của ông ta rồi tính tiếp.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vậy phiên chợ sau, chúng tôi lại tới đây sao?" Chủ tiệm thăm dò hỏi.

Lý Trình Trình gật đầu: "Đúng thế, vẫn ở đây, cố gắng đừng để quá nhiều người biết chỗ này."

Đợi họ đẩy xe đẩy đi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, Lý Trình Trình mới thu hết khoai tây vào sơn động, để trong đó không cần lo khoai sẽ mọc mầm không thể ăn nữa.

Ngày hôm sau, trường tiểu học trong thôn bắt đầu khởi công, sở dĩ xây trường tiểu học trước là vì muốn khai giảng sớm một chút, sớm ngày giải quyết vấn đề khó khăn khi đi học cho đám trẻ trong thôn, xây xong trường tiểu học là có thể xây bệnh viện rồi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 154: Chương 154



Vị trí được chọn cho trường tiểu học và bệnh viện là ở một miếng đất cằn cỗi giữa ruộng sau thôn, cấp dưới của Trình Tuyết Dương trực tiếp mua luôn miếng đất đó, xây trường tiểu học và bệnh viện cho thôn An Cư nhưng mảnh đất đó vẫn là của Trình Tuyết Dương.

Trình Tuyết Dương làm vậy cũng vì có suy tính riêng của mình, nếu như thuê đất, giá thuê tăng theo năm, cuối cùng đất vẫn là của người ta, nếu có người thuê với giá cao hơn để cướp miếng đất hoặc là người ta thực sự không muốn cho bà ấy thuê nữa, đến lúc đó trường học và bệnh viện xây ở đó có lẽ sẽ bị phá dỡ, vì thế bà ấy trực tiếp mua luôn, tương đương với mua đứt phiền toái sau này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà nội của Bạch Thư Lễ ăn sáng xong thì tới nhà Lý Trình Trình, bà ấy hỏi: "Trình Trình, các cháu gọi bác qua đây là có việc gì cần giúp sao?"

Mỗi ngày một tệ, so với tới công trình thi công trong thôn làm thì tốt hơn nhiều.

Lý Trình Trình chỉ đống lòng lợn ngâm trong chậu gỗ bên giếng: "Rửa sạch lòng lợn ạ, nếu bác hai muốn làm thì làm ạ, nếu không muốn làm, cháu sẽ tìm người khác trong thôn."

"Bác làm." Bà nội Bạch Thư Lễ gật đầu rồi tới bên giếng, cầm cái ghế ngồi xuống rồi bắt đầu làm sạch lòng lợn, bà ấy nghĩ quán cơm Lý Trình Trình làm việc cần nên cũng không hỏi nhiều, càng không nghi ngờ xem Lý Trình Trình lấy tiền đâu ra để trả cho bà ấy mỗi ngày một tệ.

Mỗi ngày một tệ, ngày nào cũng rửa lòng lợn, bà ấy muốn làm.

"Bác gái, bác có biết lò mổ hoặc là xưởng thịt lợn ở đâu không?" Nhớ tới bản thân chỉ dựa vào chợ phiên để tích lòng lợn cũng không thể bán trong thời gian dài, không kiếm được tiền lâu dài, nếu như có thể tới xưởng thịt để lấy ít hàng thì tốt rồi.

Bác hai lau nước mỡ trên tay lên tạp dề, sau đó đứng dậy, chỉ về một phía: "Trước đây lò mổ ở trong thành phố nhưng người trong thành phố chê nó bốc mùi nên mấy năm nay chuyển về thôn rồi, ở hướng đó đó, cái chỗ có bờ tường rất cao, bên trong không chỉ là lò mổ lợn mà lò mổ bò, dê, gà, vịt, ngỗng đều có cả, hợp tác xã cung ứng, khách sạn quốc doanh, tòa bách hóa, còn có chợ nông sản đều đến đó nhập hàng."

Lý Trình Trình gật đầu: "Cảm ơn bác hai."

Lý Trình Trình quyết định thử bán món kho xem thế nào, nếu như doanh số tốt, sau này cô tới lò mổ nhập hàng rồi mở một quán bán món kho trên thị trấn, kiếp trước người bán món kho thực sự kiếm được nhiều tiền, chỉ là không biết bây giờ thế nào thôi.

Nếu như làm món kho thì đương nhiên cần gia vị, nhưng trong nhà không có gia vị, Lý Trình Trình bảo Lý Hiểu Đồng tới nhà bác hai, sau đó mình đạp xe lên thị trấn mua, mua xong, cô về thôn, giữa đường, Lý Trình Trình nhìn về phía bác hai chỉ, vì xe đạp rất cao khiến cô cũng cao hơn, nhìn xa, đương nhiên có thể nhìn thấy kiến trúc trong lò mổ.

Vừa nhìn qua, quả nhiên là khu nhà vừa cao vừa to, màu xám trắng, vừa nhìn đã biết là quét nước xi măng, thế là Lý Trình Trình trực tiếp quay đầu, đạp xe về phía lò mổ.

Nhìn thấy lò mổ cách không còn xa nữa, đợi đạp xe qua mới phát hiện ra đây đúng là nhìn núi gần mà chạy c.h.ế.t ngựa, thế mà cô đạp xe năm mươi phút mới tới, chuyện này cũng phải cảm ơn tầm nhìn có thể nhìn xa, nếu không đường cong cong ngoặt ngoặt thế này, chắc cô đã có thể tìm được lò mổ!

Lý Trình Trình vừa tới trước cổng lò mổ, còn chưa kịp xuống xe đã nhìn thấy một ông lão lắc lư lảo đảo rồi ngã vật ra, Lý Trình Trình vội vàng nhảy xuống, đến xe cũng chưa chống chân, cô ném xe lại rồi chạy qua.

Thời đại này con người đơn giản, không biết kiếm tiền bằng cách giả vờ va chạm với người khác nên hoàn toàn không cần lo lắng người ta bẫy cô.

Đến chỗ ông cụ, Lý Trình Trình vội ngồi xuống gọi: "Ông ơi, ông ơi, ông ơi..."

Thấy ông cụ không có phản ứng, cô vội nới lỏng cổ áo cho ông, sau đó làm hồi sức tim phổi, rất nhanh ông cụ chậm rãi tỉnh lại, Lý Trình Trình vội hỏi: "Ông ơi, vừa rồi ông bị sao thế?"

Ông cụ đưa tay che ngực, chậm rãi ngồi dậy, nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt sốt ruột, ông ấy nói: "Vừa rồi đột nhiên tim ông không thoải mái, giống như không thở được, cảm ơn cháu cứu ông, cô gái nhỏ, cháu tên gì?"

"Ông ơi, để cháu đỡ ông tới cửa phòng bảo vệ ngồi một lát." Ông cụ này vừa ra khỏi lò mổ, có lẽ sẽ biết về lò mổ này, đúng lúc đợi lát nữa hỏi thử xem, cá nhân có thể đến lò mổ lấy lòng lợn hoặc nội tạng bò để bán buôn không.

Lý Trình Trình đỡ ông cụ tới cửa phòng bảo vệ, vừa đi vừa nói: "Ông ơi, vấn đề tim mạch không thể lơ là, nhất định phải bảo người nhà đưa ông tới bệnh viện kiểm tra tử tế, bởi vì thời gian tim ngừng đập vượt qua bốn đến sáu phút thì có là thần tiên cũng không cứu được đâu, vì thế một khi bất cứ chỗ nào trên cơ thể khó chịu, ông nhất định phải tới bệnh viện kiểm tra."

Phòng bảo vệ không có người, Lý Trình Trình trực tiếp đỡ ông cụ ngồi xuống ghế, ông cụ đưa tay bưng tách trà trên bàn, uống một ngụm.

Lý Trình Trình thấy thế thì hiểu ra, hóa ra ông ấy là bảo vệ cổng, theo như mô típ cô đọc được trong truyện thập niên, bình thường canh cổng cho đơn vị đều là ba hoặc ông nội của quản lý cấp cao, vì nhàm chán nên mới đến xem con cháu nhà mình.

Ông cụ này rất có khả năng là phụ huynh của quản lý cấp cao nào đó trong lò mổ.

Lý Trình Trình cũng không nghĩ tới, bản thân vừa ra tay là đã cứu được một nhân vật tầm cỡ thế này, nếu như cô không tình cờ nhìn sang bên cạnh, vậy thì đợi khi người khác phát hiện ra ông cụ này, có lẽ ông cụ đã mất rồi.

Vì thế có lúc, cuộc gặp gỡ giữa người với người thật đúng là duyên phận.

"Ông ơi, cháu có thể hỏi thăm ông chút việc không?" Thấy ông cụ khôi phục lại không ít rồi, Lý Trình Trình mới hỏi, hôm nay mục đích cô đến lò mổ là để nghe ngóng tin tức.

Tình trạng sức khỏe của ông cụ ổn hơn không ít, ông ấy nghiêm túc đánh giá cô gái trước mặt, ánh mắt cô trong trẻo, sáng rực, là một cô gái đơn thuần.

Ông ấy cũng biết nếu không có cô, hôm nay ông ấy thực sự c.h.ế.t chỗ này, bởi vì mấy giây trước khi ngã xuống, ông ấy có một loại cảm giác thực sự như cận kề với cái chết.

"Cô bé, cháu là ân nhân cứu mạng của ông, cháu muốn hỏi thăm chuyện gì, ông có thể nói cho cháu biết." Ông cụ nói.

"Chuyện cháu hỏi thăm cũng chẳng phải chuyện lớn gì, cháu muốn hỏi xem nếu như không phải đơn vị mà chỉ là cá nhân qua đây, có thể mua được lòng lợn hoặc nội tạng bò không ạ? Không phải vì trong thôn cháu đang xây trường tiểu học sao? Cháu muốn chuẩn bị món ăn cho công nhân làm việc nữa ấy mà. Còn nữa, chẳng phải sau này trường học mở cửa rồi cũng phải cho các giáo viên ăn cơm nữa sao? Suy cho cùng mua ở hợp tác xã cung ứng không những giá cả cao mà số lượng lại nhiều thì giá sẽ càng cao, vì thế cháu muốn đến hỏi xem có thể mua sỉ không."

"Bây giờ ông không có cách nào trả lời cháu, hay là hai ngày nữa cháu lại tới đây nhé! Đến lúc đó ông sẽ trả lời cháu sau, có được không? Ông cụ nói, bởi vì không có người nào tới mua sỉ nên ông cụ cũng không biết có thể hay không.

Vẫn nên hỏi rõ rồi tính tiếp.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 155: Chương 155



Lý Trình Trình gật đầu: "Được, vậy làm phiền ông ạ, giữa trưa ngày kia cháu đến đây, giữa trưa chắc không bận gì, cũng không làm chậm trễ công việc của mọi người."

Những đơn vị đến nhập hàng thường đến vào buổi sáng nên chắc chắn buổi sáng ở đây sẽ rất bận, tốt nhất cô không nên đến đây làm phiền họ.

Sau khi hẹn thời gian xong, Lý Trình Trình dựng xe đạp của mình lên, kiểm tra một lượt không có vấn đề gì thì lên xe đạp rời đi.

Sau khi bà nội của Bạch Thư Lễ rửa sạch nội tạng lợn hôm nay, Lý Trình Trình trả tiền lương ngày hôm nay cho bà rồi lấy nội tạng lợn vào nhà bếp để bắt đầu làm món phá lấu (một món ăn đặc trưng của người Tiều ở Trung Quốc), trong nhà có hai nồi nấu nhưng có một nồi dùng để chuyên đun trà với đun nước nên không được dính dầu, nếu không rửa không sạch được, về sau đun nước để tắm rửa thì trên người cũng dính dầu mỡ.

Cho nên Lý Trình Trình dùng nồi chuyên xào rau để nấu phá lấu, cho nội tạng lợn vào trong nồi sau đó thêm các loại gia vị, tiếp theo thêm một chút nước rồi nhóm lửa, cứ để ở đó hầm lên, cô cũng không cần phải đứng ở đấy để trông chừng.

Chẳng mấy chốc có một mùi thơm nồng nàn tỏa ra từ trong bếp.

Lý Hiểu Đồng hưng phấn chạy vào trong bếp: "Chị ơi, đây là mùi gì thế? Thơm quá đi!"

"Chị đang làm món phá lấu, tối nay chúng ta ăn phá lấu nhé." Lý Trình Trình xoa nhẹ đầu tóc xù của Lý Hiểu Đồng.

Lý Hiểu Đồng l.i.ế.m môi: "Chắc chắn là ăn ngon lắm, nước miếng của em sắp chảy ra hết rồi."

"Bên trong phá lấu có rất nhiều loại như tai lợn, ruột già, tim, phổi, gan lợn, chị còn cho thêm rất nhiều trứng gà nữa, em muốn ăn cái gì nào?" Lý Trình Trình hỏi cô bé.

Nếu muốn thử bán phá lấu thì nhất định phải có nhiều loại hơn một chút, vậy thì mới có thể hấp dẫn được khách hàng.

Lý Hiểu Đồng nuốt nước miếng: "Cái gì em cũng muốn ăn."

Chỉ ngửi thôi đã thơm như vậy rồi, thế thì ăn vào nhất định sẽ thơm hơn nữa.

Lý Hiểu Đồng thèm khát nhìn vào nồi đang sôi trên bếp, ước gì Lý Trình Trình mở nắp lấy cho cô bé một bát, nhưng thời gian hầm quá ngắn nên chưa đủ thơm ngon, còn phải hầm tiếp mới được, đặc biệt là tai heo và ruột già, nếu không hầm lâu thì nhai làm sao được?

Bạch Đại Sơn vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thơm, đến giếng nước rửa sạch tay và mặt rồi đi thẳng đến nhà bếp, hưng phấn hỏi: "Vợ ơi, buổi tối làm món ngon gì thế?"

"Em làm món phá lấu, buổi tối nay chúng ta ăn thử xem hương vị như thế nào, nếu ăn ngon thì chúng ta có thể lên thị trấn bán phá lấu, bán phá lấu còn kiếm được nhiều tiền hơn bán rau rừng." Lý Trình Trình mỉm cười nói: "Trước hết chúng ta cứ bán mấy ngày, sau khi có nguồn tiêu thụ rồi thì bảo cha của Hiểu Đồng sắp xếp cấp dưới đi bán, anh ta ở trên thị trấn trông coi hai cái sân nhỏ cũng rảnh rỗi, cho anh ta một cơ hội kiếm thêm thu nhập."

Một người đàn ông chỉ trông coi hai cái sân quả thật đáng tiếc, hoàn toàn lãng phí một lao động khỏe mạnh đó!

"Được!" Bạch Đại Sơn mong chờ gật đầu, vợ của anh tay nghề không tệ, ngay cả rau diếp cá có mùi khó ngửi như thế mà cô cũng có thể biến nó thành thứ được chào đón, vậy thì món phá lấu nhất định sẽ càng được chào đón hơn.

Dù sao vợ anh làm gì anh cũng sẽ ủng hộ hết mình.

Sau khi hầm trên bếp lửa suốt hai tiếng đồng hồ, Lý Trình Trình mới dùng muôi tre vớt hết món kho trong nồi ra, để ra mâm, sau đó lại cho tiếp nội tạng lợn vào đun tiếp nồi thứ hai.

Nồi xào rau trong nhà có to thì cũng không to bao nhiêu, cũng không phải chảo sắt được đặt riêng cho nên hiện tại chỉ có thể từ từ hầm từng nồi một.

Trước tiên thử xem, nếu bán được nhiều sẽ đặt riêng hai cái nồi to rồi đắp thêm một bếp củi nữa, sau này cả hai nồi cùng nấu còn sợ không kiếm được tiền hay sao?

Chờ đến khi phá lấu không còn quá nóng nữa, Lý Trình Trình rửa tay sạch sẽ bằng nước ấm, sau đó cắt lần lượt tai heo, ruột già và thịt thủ cho vào bát, ở thời đại này còn chưa có găng tay dùng một lần cho nên cô chỉ có thể dùng tay không để cắt.

Trong bữa tối, Lý Hiểu Đồng liên tục lẩm bẩm, lúc thì nói cái này ăn ngon quá, lát sau lại nói cái kia ăn ngon quá, nhưng mà đúng là món phá lấu của Lý Trình Trình ngon thật sự, bởi vì cô mua rất nhiều loại gia vị, các gia vị cơ bản đều cho vào, chỉ có một số gia vị không mua được thì không thêm, nhưng hương vị cũng không tệ.

Lý Trình Trình nhìn sang Bạch Đại Sơn: "Anh thấy thế nào?"

"So với lần trước nấu còn ngon hơn." Lần trước khi làm nội tạng lợn, Lý Trình Trình không có ý định bán món phá lấu nên tất nhiên không chuẩn bị nhiều gia vị như vậy.

Lần này cô còn chạy đến hợp tác xã cung ứng để mua gia vị, nếu hợp tác xã cung ứng không có còn chạy đến tòa nhà bách hóa, các loại gia vị so với lần đầu tiên thì nhiều hơn rất nhiều, tất nhiên hương vị sẽ càng thơm ngon, Bạch Đại Sơn nói: "Không nghĩ đến loại đồ vật thối hoắc này lại có hương vị thơm ngon như vậy."

"Vậy anh cảm thấy món phá lấu này có thể bán ra bên ngoài được không?" Lý Trình Trình tò mò hỏi.

Bạch Đại Sơn gật đầu chắc chắn: "Nhất định có thể bán ra bên ngoài, ai không mua món ngon như thế này thì họ sẽ hối hận cả đời."

"Anh nói khoa trương quá rồi! Trên đời có nhiều món ngon như vậy, làm sao có thể vì không ăn món phá lấu mà hối hận cả đời được?" Lý Trình Trình cắn đũa mỉm cười nói, nhưng mà món phá lấu của cô nhận được lời khen như thế cô cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Buổi tối, đợi Lý Hiểu Đồng đi ngủ rồi, Lý Trình Trình mới cùng Bạch Đại Sơn đi xuống nhà bếp nấu thêm một nồi, tính cả một nồi nấu cho bữa tối thì tổng cộng nấu được ba nồi, cắt thành từng miếng để đầy một thùng.

Ngoài ra, Lý Trình Trình còn múc ra một thùng nước canh, để đến lúc có người đến mua phá lấu sẽ cho người ta thêm một muôi nước kho, nước kho dùng để hầm rau củ ăn hương vị cũng rất ngon.

Lý Trình Trình đưa hai thùng gỗ lớn đã đầy vào trong hang bảo quản, sau đó vỗ vai Bạch Đại Sơn: "Bắt đầu từ sáng mai, anh lại vất vả rồi."

"So với trước đây thì bây giờ đã rất hạnh phúc rồi." Trước đây anh phải cực khổ làm việc cả ngày mới có thể kiếm được một hai xu, anh ăn mặc cực kỳ tiết kiệm để nuôi các em, còn hiện tại anh chỉ cần ra ngoài một hai tiếng buổi sáng là có thể dễ dàng kiếm được mấy chục tệ.

Nếu là trước đây, anh còn không dám mơ đến cuộc sống như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vợ à, em tính toán bán giá món phá lấu này như thế nào?" Bạch Đại Sơn hỏi.

"Năm xu một bát, tặng thêm một bát nước canh, đi thẳng đến khu dân cư để bán như vậy thì tiện cho họ về nhà cầm bát ra lấy." Sau khi tính toán kỹ càng, Lý Trình Trình quyết định để giá năm xu một bát, bởi vì nội tạng lợn thật sự rất khó chế biến, nếu bán quá rẻ thì không đáng để làm.

Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Bạch Đại Hà đến đây, để hai thùng rau diếp cá lên sau xe, ngập ngừng nói: "Đại Sơn, tôi có thể lấy buôn luôn bốn thùng được không?"

"Kiếm được tiền rồi sao?" Bạch Đại Sơn nhướng mày, Bạch Đại Hà đã bán một thời gian rồi, bây giờ còn chưa có ai chiếm công việc kinh doanh, vậy thì chắc chắn là kiếm được tiền.

Bạch Đại Hà gật đầu ngại ngùng: "Tôi muốn đi thêm mấy nơi nữa, bán thêm hai thùng, càng sớm càng tốt để xây nhà cho con trai rồi cưới con dâu về."

Bán được một thời gian, Bạch Đại Hà đã kiếm được kha khá tiền, mỗi ngày kiếm được hai mươi thì một tháng là sáu trăm tệ rồi, nếu một ngày kiếm được bốn mươi vậy thì một tháng là được một ngàn hai đó, chỉ cần cố gắng mấy tháng nữa thì nhà họ có thể trở thành nhà vạn tệ.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 156: Chương 156



Cho nên anh ta muốn thừa dịp hiện tại thời tiết tốt kiếm thêm tiền, vậy thì khi mùa đông đến, anh ta có thể ở nhà.

"Được." Bạch Đại Sơn quay về nhà tìm Lý Trình Trình để cô lấy thêm cho anh hai thùng nữa, sau đó đưa cho Bạch Đại Hà, sau khi Bạch Đại Hà đưa tiền hai thùng sau cho Bạch Đại Sơn thì lập tức đạp xe chở bốn thùng rau diếp cá đi luôn.

Bạch Đại Hà vừa đi không bao lâu thì Bạch Đại Sơn cũng mang theo món phá lấu lên đường, Bạch Đại Sơn đi thẳng đến khu dân cư của nhà máy, bởi vì công nhân ở nhà máy phải dậy sớm đi làm, còn người nhà của họ thì phải dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, mua bữa sáng rồi xếp hàng mua thịt nữa.

Mọi người đi ra ngoài mua đồ thường sẽ mang theo hộp cơm hoặc giỏ đựng đồ ăn.

Bạch Đại Sơn dừng xe đạp, mới vừa mở miếng vải chống thấm ở miệng túi ra đã có người ngửi thấy mùi đi tới đây: "Đồng chí, anh bán món gì thế? Sao ngửi mùi thơm như vậy?".

"Món phá lấu chỉ năm xu một bát, mua một bát tặng một bát canh, canh dùng để hầm rau củ ăn cũng rất ngon đó." Bạch Đại Sơn giới thiệu.

Người đàn ông sắp chảy cả nước miếng ra đến nơi, nhanh chóng lấy ra năm xu: "Nhanh lên múc cho tôi một bát."

Bạch Đại Sơn múc cho anh ta một bát, anh ta không nhịn được dùng ngón tay nhón một miếng tim phổi bỏ vào miệng, sau đó thỏa mãn nheo mắt lại: "Thật sự ngon quá đi, tôi chưa từng ăn món phá lấu nào ngon như thế, món ăn do đầu bếp ở quán cơm quốc doanh nấu cũng không ngon bằng món phá nấu này đó!"

"Cảm ơn anh đã khen." Bạch Đại Sơn cũng rất vui vẻ bưng cho anh ta một bát nước canh, người đàn ông cũng nếm thử một ngụm nước canh, chỉ hận không thể coi nước canh giống như nước mà uống hết, nhưng lại nghĩ đến những người trong nhà lại kìm nén lòng tham xuống.

Vì có người này khen hết lời, người bên cạnh cũng tò mò chạy đến, vì thế quầy hàng của Bạch Đại Sơn bị người ta vây xung quanh chật như nêm cối.

Người đàn ông đầu tiên mua hàng sau khi mang phá lấu về nhà, để người trong nhà ăn thử một miếng, ai cũng cảm thấy ăn rất ngon, vì thế anh ta lại lấy chiếc chậu lớn tráng men dùng để trộn mì trong nhà chạy ra ngoài, còn chưa đến gần đã thấy quầy hàng của Bạch Đại Sơn bị người ta vây quanh chật như nêm cối nên sợ mình không mua được đã hét lớn: "Đồng chí, tôi muốn mua sáu bát, sáu bát ba tệ."

Vừa nghe thấy lời này mọi người đều hít một hơi.

Wow, người này cũng giàu quá nhỉ? Thế mà dùng hẳn hai ngày tiền lương để mua một phần phá lấu, có lẽ mọi người ai cũng muốn xem anh ta có thật sự bỏ ra ba tệ để mua phá lấu không, thế nên họ dành cho anh ta một lối đi vào.

Người đàn ông thấy vậy vội vàng đưa tiền cho Bạch Đại Sơn, đôi tay nắm chặt chậu tráng men: "Đồng chí, nhanh lên, ba tệ sáu bát, là sáu bát đó đừng nhầm lẫn nhé."

Bạch Đại Sơn thấy vậy đành phải nhanh chóng múc cho anh ta, mỗi lần múc một bát, người đàn ông đứng ở bên cạnh đếm một lần, sợ múc thiếu cho anh ta, sáu bát phá lấu sắp sửa đầy cả bồn tráng men, mới chỉ thêm được hai bát nước canh mà sắp tràn cả miệng bồn.

Bản thân món canh là hàng tặng kèm, cũng không cần nhất định phải múc đủ sáu bát canh mới được, người đàn ông lập tức bưng một chậu phá lấu đầy cẩn thận đi về.

Còn những người khác nhìn thấy phá lấu bớt đi nhiều như vậy thì lập tức lo lắng, lát nữa không biết đến lượt bọn họ mua hay không.

"Mọi người xếp thành hàng, từng người đến, nếu hôm nay không mua được thì cũng không sao, ngày mai đến đây sớm một chút là được." Thấy mọi người vây kín mít xung quanh mình, Bạch Đại Sơn vội vàng nói.

Tráng để lát nữa chen nhau làm đổ xe của anh ra, làm đổ phá lấu thì muốn mua cũng không được nữa.

Mùi vị của món phá lấu này quá thơm, khiến cho những người đứng ở đó xếp hàng không nhịn được mà ch** n**c miếng, bây giờ không nghĩ đến cái gì khác, chỉ muốn ăn được một miếng phá lấu đó thôi.

Nhưng hôm nay Bạch Đại Sơn chỉ mang theo một thùng ra để thử trước, một thùng này chỉ có ba mươi cân, rất nhanh bán hết rồi, phía sau những người không mua được đều thấy thất vọng, tiếc nuối vì không mua được, nhiệt tình dặn dò Bạch Đại Sơn, ngày mai đến đây sớm một chút, mang nhiều lên một chút.

Bạch Đại Sơn gật đầu liên tục.

Xe đạp không chở được mấy thùng, có lẽ ngày mai phải dùng xe ba bánh, nếu dùng xe ba bánh có thể chở thêm được mấy thùng nữa, trường hợp bán không hết thì mang về cho người trong nhà ăn là được!

Bạch Đại Sơn vừa về đến nhà đã rất hưng phấn lôi hết tiền trong túi ra đưa cho Lý Trình Trình, Lý Trình Trình để tiền đặt ở trên giường đếm từng tờ một: "Bảy mươi năm tệ, một thùng phá lấu bán được bảy mươi năm tệ thật ư?"

Bạch Đại Sơn hưng phấn gật đầu, chờ đợi nhìn Lý Trình Trình giống như mong được cô khen ngợi.

"Nội tạng lợn có hàm lượng nước rất cao, sau khi xử lý sạch sẽ thì một cân chỉ còn khoảng tám lạng, sẽ giảm đi 20%, cho nên tiền vốn một thùng nguyên vật liệu của chúng ta khoảng mười năm tệ, thêm một tệ tiền thuê nhân công chế biến sạch sẽ, chi phí gia công của chúng ta thêm cả phí gia vị và củi lửa thì tổng tiền vốn của một thùng khoảng hai mươi đồng tiền, sau khi trừ hết chi phí thì một thùng chúng ta có thể kiếm được năm mươi tệ tiền lãi, như vậy cũng khá tốt."

Nhìn thấy Bạch Đại Sơn vẫn nhìn mình chằm chằm, Lý Trình Trình kiễng mũi chân hôn anh một cái thật sâu, Bạch Đại Sơn hưng phấn ôm Lý Trình Trình g*m c*n một lúc rồi nói: "Vợ à, hôm nay có rất nhiều người còn chưa mua được, ai cũng muốn anh ngày mai mang đến nhiều hơn, anh tính ngày mai dùng xe ba bánh chở đi bán, chỗ em có thể làm được không?"

Lý Trình Trình gật đầu: "Có thể làm được nhưng có chút khó khăn bởi vì nồi nhà chúng ta nhỏ quá, trước mắt chúng ta cứ bán một tuần để xem doanh số lớn nhất ở trên thị trấn là bao nhiêu, sau đó chúng ta sẽ đi cửa hàng sắt đặt riêng hai chiếc nồi to, về sau hai nồi cùng nấu, làm nhiều cũng không cần phải lo lắng không bán được, có thể giống như rau diếp cả bán sỉ cho người khác mang đi bán."

Bạch Đại Sơn nhìn Lý Trình Trình một lúc, không ngờ được cô lại giỏi kiếm tiền như thế, mình đúng là nhặt được kho báu mà: "Nếu muốn đặt riêng chảo sắt lớn hơn, vậy thì anh sẽ ở trong sân đắp thêm một bệ bếp lớn hơn nữa, nếu không bệ bếp ở trong nhà bếp không đặt được chảo sắt lớn.

"Được, nếu không hôm nay anh đi tìm thợ rèn đặt riêng hai chiếc chảo sắt lớn đi! Nhớ đặt thêm mấy chiếc nữa, dù sao chúng ta có chỗ để, nhỡ về sau nồi hỏng rồi đi làm cái khác cũng tốn thời gian." Có một cái hang thật sự rất tốt, cái hang dùng để chứa đồ linh tinh, còn đường hầm dùng để nuôi trồng, hai bên cùng làm.

Bạch Đại Sơn lại ôm Lý Trình Trình g*m c*n thêm lúc nữa mới đi ra ngoài làm việc.

Lý Trình Trình lấy phần nội tạng cần làm sạch hôm nay ra khỏi hang, sau đó đi làm việc của mình, đợi có người chuyên môn đến đây giúp cô làm sạch là được rồi, may mà trước đây cô hay đi chợ mua sẵn một ít nội tạng lợn nếu không chưa chắc đã đủ dùng cho đến khi đi lò mổ nhập hàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày tiếp theo, Bạch Đại Sơn dùng xe ba bánh chở bốn thùng phá lấu và hai thùng nước canh đi thị trấn, anh còn chưa đến được chỗ hôm qua bày bán hàng đã bị người ta vây quanh chật như nêm cối, Bạch Đại Sơn đành phải mở ra bán ngay tại chỗ.

Có lẽ bởi vì ngày hôm qua phát s.ú.n.g đầu tiên nổ ra ở đây khiến cho danh tiếng món phá lấu của anh truyền xa, chỗ bán của Bạch Đại Sơn không đổi, ở luôn khu dân cư này bán hết sạch bốn thùng phá lấu, kể cả nước canh cũng bị múc sạch sẽ hết.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 157: Chương 157



Có khi mang thêm hai thùng nữa vẫn có thể bán được hết, nhưng ngăn của xe ba bánh cũng không to lắm, cũng không chứa được quá nhiều thùng gỗ, để được nhiều nhất khoảng tám thùng mà thôi, nếu không bỏ được nước canh đi thì biết phải làm sao?

Đợi đến lúc trong nhà có chảo to rồi có thể thử làm năm thùng phá lấu và ba thùng nước canh.

Vậy thì một ngày có thể kiếm được hơn hai trăm tệ, về sau không cần biết vợ anh muốn làm gì thì cũng có vốn để làm.

Về đến nhà, Bạch Đại Sơn lập tức đưa tiền kiếm được hôm nay cho Lý Trình Trình, Lý Trình Trình nhanh chóng bỏ ra đếm, không ngờ hôm nay kiếm được những hai trăm ba mươi tệ: "Không tệ, không thệ nha, chúng ta tiếp tục cố gắng, tranh thủ nghỉ hưu sớm nhé."

"Vợ à, vậy em tính xem khen thưởng anh như thế nào?" Bạch Đại Sơn ôm Lý Trình Trình vào lòng, nụ cười trên mặt lại càng thêm đáng khinh.

Lý Trình Trình đưa tay đẩy cằm anh đang sấn đến, trừng mắt nhìn: "Bình thường em khen thưởng cho anh còn chưa đủ hay sao? Anh chú ý một chút đi, lát nữa thím hai của anh đến đây chế biến nguyên liệu nấu ăn cho chúng ta đó."

Bạch Đại Sơn bế Lý Trình Trình đặt lên bàn bên cạnh, rồi đặt hai tay trên bàn bên cạnh cô, nhìn cô nghiêm túc nói: "Vợ à, nếu không gặp được em thì chắc bây giờ anh đang vất vả giống mọi người, ngay cả cơm còn không có mà ăn thì sao có được cuộc sống như bây giờ?"

"Đấy là do mắt nhìn người của anh tốt, gặp được người có tiềm năng vô hạn là em, được gọi là cổ phiếu tiềm năng." Lý Trình Trình mỉm cười một tay ôm lấy vai Bạch Đại Sơn, tay kia chọc vào má anh, đúng là chỗ có núm đồng tiền của anh: "Cho nên anh cũng không được ngớ ngẩn nữa nhé! Nếu không em sẽ giúp người khác kiếm tiền đó."

Trong đầu cô còn nhiều biện pháp để kiếm tiền lắm, như thế này đã là gì đâu.

Bây giờ chỉ có thể dựa vào sức lao động để kiếm tiền, tương lai cô có thể dựa vào tri thức, dựa và đầu óc và khoa học kỹ thuật nữa, sau này cô sẽ còn kiếm được càng nhiều tiền, nhiều đến mức không thể đo được luôn ấy chứ.

"Nghĩ cũng không được nghĩ." Bạch Đại Sơn đưa tay gõ nhẹ vào chiếc mũi thanh tú của Lý Trình Trình: "Cả đời này em chỉ có thể làm vợ của anh thôi."

Muốn kiếm tiền cho người khác thì đợi đến kiếp sau đi!

Nghĩ rằng bà nội của Bạch Thư Lễ chắc là sắp tới rồi, Lý Trình Trình đẩy Bạch Đại Sơn ra, chỉnh lại quần áo tóc tai của mình rồi đi ra ngoài làm việc.

Ngoại trừ việc làm món phá lấu ra thì cô còn làm món rau diếp cá trộn nữa, hiện tại Bạch Đại Hà một ngày lấy buôn bốn thùng là tám mươi tệ, đây cũng không phải số tiền nhỏ nên cô cũng sẽ không bỏ qua.

Vì muốn đắp thêm một bệ bếp nữa ở trong sân cho nên Bạch Đại Sơn đi ra ngoài lấy bùn trước, đến lúc đấy tìm một góc phù hợp đắp bệ bếp mới chuyên dùng để nấu phá lấu, vậy thì chỉ cần nấu một lần cũng nấu được rất nhiều, không cần phải tốn thời gian cả ngày để nấu món này.

Vào giờ ăn trưa, một mình Lý Trình Trình đạp xe đi đến lò mổ để tìm hiểu về việc nhập hàng, bây giờ một ngày phải bán được hơn một trăm cân món phá lấu, nếu không nhập hàng sớm thì những nguyên vật liệu lần trước cô mua ở chợ chắc chắn không đủ để bán, đến lúc không có hàng bán bị người ta tình cờ chiếm mất việc buôn bán này thì phải làm sao bây giờ?

Vậy thì chẳng phải là cô may áo cưới cho người khác mặc à?

Đi vào trước cửa lò mổ, nhìn thấy ông cụ ngồi ở trong trạm gác bảo vệ, Lý Trình Trình đi đến nhẹ nhàng gõ cửa: "Bác à, bác còn nhớ cháu chứ?"

Ông cụ chống vào bàn đứng lên, gật đầu liên tục, ông tất nhiên nhớ rõ chứ vì đây chính là ân nhân cứu mạng của ông, nếu không có cô gái này cứu ông thì chắc ông đã mất mạng rồi, cái gì có thể quên được chứ ơn cứu mạng là không thể quên.

"Cô bé, lần trước cháu muốn hỏi có thể tự nhập hàng hay không nhỉ? Để ông đưa cháu gặp người phụ trách trong này, dù sao ông cũng chỉ là một bảo vệ trông cửa nên cũng không dám nói những chuyện như thế này." Ông cụ bảo vệ từ trong trạm gác đi ra, đưa Lý Trình Trình vào trong lò mổ cùng với ông.

Lý Trình Trình do dự một chút sau đó nhấc chân đuổi kịp, lúc này lò mổ rất yên tĩnh không có một tiếng động nào, chắc là mọi người đang nghỉ trưa.

Ông cụ đưa Lý Trình Trình đến bên ngoài một phòng làm việc, đưa tay gõ cửa, nghe thấy bên trong nói "tiến vào" mới mở cửa, dẫn Lý Trình Trình đi vào: "Giám đốc, đây là người tôi nói với anh lần trước, người muốn nhập hàng từ trong xưởng của chúng ta."

Tuy Lý Trình Trình cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cô cũng biết nếu muốn làm ăn, vậy thì nhất định sẽ càng ngày phải tiếp xúc với rất nhiều người, cho nên cô dùng hết dũng khí ra bước lên trước, lễ phép nói: "Xin chào giám đốc, tôi là Lý Trình Trình, tôi muốn tìm hiểu một chút xem tôi có thể nhập hàng trực tiếp từ lò mổ hay không? Tôi muốn mua nội tạng lợn và nội tạng bò, nếu có nội tạng của gà vịt hay ngỗng cũng lấy luôn."

Lý Trình Trình nói xong liếc nhìn bảng tên trên bàn giám đốc, nhìn thấy tên bên trên là ba chữ "Dương Chính Khí" thì ngạc nhiên, bởi vì bốn chữ hạo nhiên chính khí hay được sử dụng cùng nhau, cho nên bên trên giám đốc chắc chắn có một người anh gọi là Dương Hạo Nhiên.

"Nội tạng gia súc có mùi rất thối, những người muốn mua thực ra không có mấy, lò mổ thường phân phát cho công nhân coi như thưởng trong dịp ngày lễ tết nhưng cũng không thể sử dụng hết được, nếu có người muốn lấy sỉ tất nhiên là được, cô muốn lấy sỉ hay sao?"

Dương Chính Khí đẩy lại cặp kính trên sống mũi lên, bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương khéo léo, nhìn qua giống như một kẻ cặn bã giả đứng đắn, cho người ta cảm giác rất cấm dục.

Dương Chính Khí đánh giá cô bé đứng trước mặt, hóa ra đây là ân nhân cứu mạng của cha hắn à, nếu không có cô thì có thể cha của hắn đã không còn nữa, cũng nhờ có cô mà vấn đề sức khỏe của cha hắn tồn tại bao lâu nay mới kiểm tra ra được.

Vậy nên kể cả không thể cho cá nhân mua sỉ, hắn cũng sẽ đồng ý cho cô mua sỉ, hơn nữa bây giờ đang có chính sách khuyến khích nông dân tự mình tìm kiếm cơ hội kinh doanh, phía bọn họ cũng muốn có người đến mua sỉ, điều này cũng giúp cho lò mổ giải quyết được vấn đề không phải sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình gật đầu: "Đúng vậy, đúng là tôi muốn mua sỉ, chỗ các anh có yêu cầu gì đối với mua sỉ không? Mỗi lần tối thiểu cần lấy bao nhiêu? Và giá cả thì như thế nào?"

Ở trong chợ lớn, đầu lợn ở các quầy bán thịt là bốn xu một cân, móng lợn là năm xu một cân, đây là giá bán lẻ, người ta cũng muốn kiếm tiền cho nên giá bán sỉ chắc là sẽ bằng nửa giá bán lẻ, có nghĩa là giá sỉ đầu lợn khoảng hai xu, còn móng lợn khoảng hai xu rưỡi.

Nhưng cũng không biết người ta có ý ức h.i.ế.p phụ nữ như cô hay không, cố ý bắt chẹt cô thì cũng khó mà nói.

Dương Chính Khí nói với ông cụ: "Bác à, phiền bác đi đếm xem trong xưởng còn bao nhiêu nội tạng."

"Được." Ông cụ nhận được mệnh lệnh vội vàng xoay người đi ra ngoài.

"Việc đếm số lượng cần một chút thời gian, trước tiên cô cứ ngồi một lúc đã!"

"Cảm ơn giám đốc Dương." Lý Trình Trình sau khi cảm ơn xong thì đi đến ghế dựa bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Dương Chính Khí rót một chén nước đưa đến cho Lý Trình Trình, Lý Trình Trình hơi ngạc nhiên, sau đó đưa tay cầm lấy: "Cảm ơn giám đốc Dương."

"Là tôi phải cảm ơn cô mới đúng." Dương Chính Khí nói.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 158: Chương 158



Nghe vậy Lý Trình Trình càng kinh ngạc hơn, cô nhìn hắn ta đầy hoài nghi, Dương Chính Khí chỉ nói: "Tôi muốn cảm ơn cô trên hai phương diện, đầu tiên là bởi vì cô đã giúp nhà máy của chúng tôi giải quyết khó khăn mà trước giờ chưa có cách xử lý, thứ hai là bởi vì cô đã cứu cha của tôi, còn để chúng tôi đưa ông đến bệnh viện kiểm tra kết quả phát hiện ra tim của ông có vấn đề, kịp thời sử dụng thuốc, sau này chỉ cần uống thuốc đúng hạn thì thân thể của cha tôi sẽ không có vấn đề gì lớn nữa."

Lúc này Lý Trình Trình mới chợt hiểu ra: "Hóa ra ông lão bảo vệ ngoài cổng là cha của giám đốc Dương à? Chẳng qua nhìn không ra..."

Một người thì còn trẻ như thế, còn một người lại lớn tuổi rồi, nhìn giống như ông cháu hơn là cha con.

Trước đây cô cũng từng đoán được ông lão là cha của một vị lãnh đạo nào đó, không nghĩ đến lại là cha của giám đốc, xem ra cô đoán cũng chuẩn đấy chứ.

"Bởi vì tôi sinh ra muộn nhất cho nên nhìn tương đối trẻ, thật ra bên trên của tôi còn có một người anh cả nữa, anh là một người anh hùng bảo vệ đất nước, bởi vì anh ấy mất rồi cho nên cha mẹ mới sinh thêm tôi, nếu không trên đời này đã không có tôi rồi, có thể nói sự tồn tại của tôi là do anh cả dùng tính mạng để đổi lấy." Dương Chính Khí nói xong lại có chút buồn bã, anh cả của hắn nhập ngũ năm mười năm tuổi, khi c.h.ế.t cũng mới có mười chín mà thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đúng là vì có bọn họ gánh vác gánh nặng đi trước cho nên bây giờ mọi người mới có thể sống ổn định, họ là những người anh hùng đáng được ghi nhớ suốt đời." Nghe đến đấy Lý Trình Trình tạm thời cũng không biết nói thêm gì nữa.

Chỉ nói ra vài câu rất khách sáo.

Cô thật sự không nghĩ đến mình sẽ đoán chuẩn như thế, Dương Chính Khí đúng là có một người anh trai tên là Dương Hạo Nhiên, lại còn là một người anh hùng bảo vệ tổ quốc

Đợi một lúc thấy ông lão cầm một tờ danh sách quay lại: "Giám đốc, hiện tại nội tạng lợn có hơn một ngàn cân, nội tạng gà vịt ngỗng tất cả có một nghìn hai trăm cân, móng lợn còn có hơn ba trăm cân."

Một bộ nội tạng lợn nặng khoảng bốn năm chục cân, bây giờ ở đây có hơn một nghìn cân nội tạng chứng tỏ đêm qua lò mổ chắc hẳn xử lý hơn hai trăm con lợn, cả thị trấn Thần Quang chỉ có một lò mổ này, vừa cung cấp thịt cho thị trấn Thần Quang vừa cung cấp cho huyện nữa, thậm chí cũng có nơi khác đến mua sỉ thịt về bán, cho nên một ngày tiêu thụ số lượng lớn như vậy cũng là chuyện bình thường.

"Đồng chí Lý Trình Trình, cô cần cái gì? Bao nhiêu cân?" Dương Chính Khí lên tiếng hỏi.

"Tôi muốn xem giá cả như thế nào, nếu giá có thể thấp hơn một chút thì tôi có thể lấy toàn bộ." Hơn một nghìn cân nội tạng lợn, sau khi xử lý xong chắc còn khoảng hơn tám trăm cân, chỉ cần bốn ngày là có thể bán hết rồi cho nên ở trong mắt của Lý Trình Trình thì một nghìn cân cũng không quá nhiều.

"Nếu cô có thể lấy toàn bộ thì để giá một xu một cân cho cô nhé, vậy được không? Bao gồm cả móng heo đều để lại cho cô, được chứ?" Đôi mắt của Dương Chính Khí sáng như sao nhìn chằm chằm Lý Trình Trình, làm cho cô thấy hơi xấu hổ.

Lý Trình Trình suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý: "Có thể, nhưng có thể nhờ giám đốc Dương sắp xếp người chở những thứ này đến cạnh khu rừng phía trước có được không? Như vậy tôi cũng tiện kéo đi hơn."

Bây giờ là ban ngày, ở bên ngoài cô cũng không thể công khai gian lận được, cô chỉ có thể nhờ họ đưa đồ đến khu rừng đó, địa điểm cũng hẻo lánh, từ lò mổ không thể nhìn đến chỗ khu rừng kia được, vậy thì thích hợp cho cô gian lận.

Nếu không cô làm sao có thể vận chuyển hơn hai nghìn cân nội tạng về được?

Nếu ban ngày ban mặt vận chuyển đồ về, để người trong thôn nhìn thấy hỏi cô làm gì thì cô biết giải thích như nào đây?

Dương Chính Khí đồng ý yêu cầu của Lý Trình Trình, viết hóa đơn cho cô sau đó để ông lão đưa Lý Trình Trình đi thanh toán, thấy Lý Trình Trình có thể thanh toán hóa đơn tại chỗ, Dương Chính Khí biết trên người cô chắc chắn có nhiều hơn hai trăm năm mươi tệ, bởi vì không có khả năng trùng hợp cô mang theo vừa đủ hai trăm năm mươi tệ theo.

Nhìn thấy bộ dạng nhẹ nhàng thoải mái của cô đã biết không giống với dáng vẻ không mang theo đủ tiền, cho nên trên người cô chắc chắn không chỉ có ít tiền như vậy.

Trong thời buổi này, một cô gái còn trẻ như thế mà có thể mang theo người số tiền lớn mấy trăm tệ, cũng khiến cho Dương Chính Khí lau mắt mà nhìn, kể cả chính bản thân hắn cũng không có cách nào lấy ra một khoản tiền lớn như vậy trong một lần được.

Tuy tiền lương của hắn rất cao, nhưng hắn còn phải chi trả cho sinh hoạt nữa, không thể tiết kiệm hết được, một năm có thể tiết kiệm được ba bốn trăm tệ là đã rất nhiều rồi, thế mà người ta lại mang theo người nhiều tiền như thế, đó không phải là sự tồn tại mà hắn ngưỡng mộ hay sao?

Lý Trình Trình sợ lò mổ sau này sẽ cắt đứt nguồn hàng của cô cho nên cô còn ký một hợp đồng với Dương Chính Khí, sau này cung cấp hàng hóa cho đơn vị của nhà nước xong còn thừa lại hàng hóa sẽ ưu tiên cung cấp cho cô, nếu có người khác muốn nhập hàng thì bọn họ cũng không thể chặt đứt con đường làm giàu của người ta, để cho họ năm mươi đến một trăm là được rồi, số lượng lớn để lại cho cô.

Dương Chính Khí cũng đồng ý, bởi vì người có thể giải quyết phiền toái cho bọn họ như Lý Trình Trình cũng không nhiều lắm, bọn họ cũng phải giữ chặt đối tượng hợp tác này, bây giờ nhu cầu của mọi người đối với thịt lợn càng ngày càng nhiều, sau này chỉ có nhiều hơn nữa, vậy thì nội tạng cũng sẽ ngày càng nhiều hơn.

Bây giờ nhiệt độ không khí đang không cao lắm còn tốt, chứ đến khi mùa hè nắng nóng, nội tạng không kịp thời xử lý sẽ bốc mùi trong lò mổ không ai ngửi được, điều kiện môi trường sẽ tồi tệ hơn.

Công nhân lò mổ dùng xe đẩy nhỏ giúp Lý Trình Trình đưa toàn bộ hàng hóa đến khu rừng bên kia, Lý Trình Trình đợi người ta về hết rồi thì thu hết hàng hóa vào trong hang động, rồi lên xe đạp rời đi.

Cô đi về bằng đường vòng bởi vì nếu đi qua lò mổ thì ông lão đứng ở cạnh cửa có khả năng sẽ nhìn thấy cô, vì tránh cho rắc rối không cần thiết, Lý Trình Trình đi đường vòng qua thôn khác về.

Bây giờ có nhiều nguyên liệu như vậy, về sau khả năng mỗi ngày đều sẽ nhiều như thế mà để cho một mình thím hai của Bạch Đại Sơn xử lý sạch sẽ thì không kịp được, hơn nữa cũng không theo kịp được tốc độ sử dụng, cho nên ngày hôm sau Lý Trình Trình gọi cả Tôn Tố Nga, Triệu Quyên Quyên, Lý Hồng Mai đến, giá tiền thuê giống nhau một tệ một ngày, để các cô ấy học theo thím hai của Bạch Đại Sơn xử lý sạch sẽ những nguyên liệu nấu ăn đó.

Nhưng hiện tại Lý Trình Trình tạm thời chỉ làm món phá lấu từ nội tạng lợn, còn nội tạng bò và nội tạng gà vịt ngỗng thì làm sạch sẽ cất gọn rồi đặt ở trong hang động bảo quản, chờ đến khi món phá lấu từ nội tạng lợn không còn tốt nữa thì đổi sang món khác.

Bởi vì cô ấy có thể chấp nhận mọi thứ bị mọi người học theo được chứ không phải lập tức toàn bộ bị người ta học theo, từ từ từng cái một, cô luôn có thời gian để điều chỉnh và chuyển hóa đúng không?

Chỉ cần còn nắm tay nghề trong tay, Lý Trình Trình không lo lắng sau này không kiếm được tiền.

Ba người nhóm Tôn Tố Mai nghĩ nội tạng này là Lý Trình Trình thu mua cho quán cơm nên cũng không thắc mắc nhiều, các cô còn phải cảm ơn Lý Trình Tình đưa cơ hội kiếm tiền cho mình, thì sao phải thắc mắc gì nhiều đâu?

Từ khi Lý Trình Trình nhập hàng từ lò mổ, sau khi trong nhà có bệ bếp mới với chảo sắt lớn, Bạch Đại Sơn vẫn dùng xe ba bánh chở năm thùng phá lấu và ba thùng nước canh đến thị trấn bán ở những nơi đông người, mỗi ngày có thể bán được hơn hai trăm gần ba trăm tệ.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 159: Chương 159



Món phá lấu, rau diếp cá và cửa hàng tươi sống, hiện tại ba công việc kinh doanh cùng một lúc thì một ngày bọn họ thu được hơn bốn trăm tệ, có khi còn lên đến năm trăm, đến cuối năm nay, tiền tiết kiệm của Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn sẽ được khoảng hơn mười vạn rồi.

Bạch Đại Hà ở trên thị trấn bán rau diếp cá đương nhiên biết bây giờ Bạch Đại Sơn đang bán món phá lấu, thật sự thì anh ta không ngưỡng mộ Bạch Đại Sơn mà là khâm phục Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình, sao đầu óc của họ có thể kiếm tiền nhanh như thế được?

Mới vừa đưa việc kinh doanh rau diếp cá cho anh ta xong họ lại lập tức kinh doanh món phá lấu, sao họ có thể thông minh như vậy chứ?

Bình thường có rất ít người ăn nội tạng lợn, sau khi qua tay bọn họ chế biến thì biến thành một món ngon mà ai cũng muốn ăn, làm anh ta không thể không khâm phục họ.

Bạch Đại Sơn không phải ngày nào cũng bán ở trên thị trấn, vì anh sợ mỗi ngày mọi người ăn thì sẽ nhanh chán, cho nên thi thoảng anh cũng sẽ lái xe ba bánh đi lên huyện, chẳng qua mỗi lần mới đi được nửa đường thì đã bán hết rồi.

Bởi vì trên đường từ thị trấn đi đến huyện cũng có rất nhiều người, hơn nữa càng gần đến huyện thì càng thịnh vượng nên người ta cũng bỏ ra càng nhiều tiền hơn, còn có người muốn nhập hàng của Bạch Đại Sơn, Bạch Đại Sơn bàn bạc với Lý Trình Trình xong thì thống nhất bán năm mươi tệ một thùng, nếu người ta đồng ý thì sẽ cung cấp hàng cho họ.

Vậy thì hai vợ chồng có thể kiếm ba mươi tệ một thùng, mà người nhập hàng cũng có thể kiếm được hai mươi năm tệ một thùng, mọi người cùng kiếm được tiền.

Sau khi có người nhập hàng từ trong tay họ, Bạch Đại Sơn không cần phải vất vả lái xe ba bánh đi bánh hàng rong nữa, mỗi ngày dùng xe ba bánh chở phá lấu đến địa điểm hẹn trước, tiếp theo là tiền trao cháo múc, giao hàng xong anh ấy có thể về nhà luôn.

***

Chưa đầy nửa tháng sau khi Lý An An trở về, cô đã bán hết quần áo cũ do hàng xóm xung quanh ở thị trấn Thượng Hòa cho cô.

Một bộ bán mấy tệ, cô lãi được mấy chục tệ.

Chuyện này làm cô thu được lợi ích, sau đó viết thư cho người hàng xóm lần trước đưa quần áo cũ cho cô, nhờ cô ấy hỗ trợ thu quần áo cũ của từng nhà trả năm xu một bộ đồ, quần áo có miếng vá thì không lấy.

Cô bán qua tay mấy đồng một bộ là có thể kiếm bộn tiền rồi.

Giữa trưa hôm nay, Lý An An từ trường học bước ra, cô đang định đi thăm ông nội, báo cho ông nội biết tin tức tốt.

Tuy nhà họ Trình và nhà họ Quý đối xử với cô không được tốt lắm, cũng chưa cho cô được thứ gì đáng giá, nhưng Quý gia đã thừa nhận cô, đây là một khởi đầu tốt.

Chờ sau khi thi đại học xong, cô lại đến thị trấn Thượng Hòa, đến lúc đó cư xử tốt một chút thì sau này chắc chắn nhà họ Quý sẽ đối xử bình đẳng với cô.

Chẳng qua Lý An An vừa mới đi đến gần cổng trường đã nhìn thấy Vệ Phi bước xuống từ một chiếc ô tô nhỏ, hơn nữa trên tay còn ôm một bó hoa to, cũng không biết loại hoa gì nhưng nhìn thấy rất đẹp.

Vệ Phi vừa xuất hiện, tất cả các học sinh ngoại trú phải về nhà ăn cơm đều đứng ở đó, dùng ánh mắt tò mò nhìn Vệ Phi, không biết nam sinh có tiền như vậy đến trường của họ để tìm ai.

Đến khi nghe thấy Vệ Phi gọi "An An, hơn nữa đi về phía Lý An An, mọi người lập tức hiểu rõ người này đến đấy để tìm Lý An An.

Sao số của Lý An An lại tốt như vậy cơ chứ, đầu tiên là được gia tộc lớn như nhà họ Quý nhận về, hiện tại lại có người đàn ông có tiền đến đây tìm cô ta, nếu không phải người theo đuổi thì cũng là vị hôn phu rồi!

Lý An An lần này đột nhiên được một bước nhảy vọt về giai cấp, sau này cô ta không phải là đối tượng mà người thường có thể so sánh được nữa.

"Vệ Phi, sao anh lại ở đây?" Khi nhìn thấy Vệ Phi đến, Lý An An cảm thấy rất kích động, khi cô ta nhìn thấy chiếc ô tô nhỏ đỗ ở ven đường thì càng kích động thêm.

Tài xế của Trình Tuyết Dương đã lái xe quay về thị trấn Thượng Hòa từ lâu, không có ai đưa Lý An An đi học, bây giờ Vệ Phi đến rồi, sau này cô có thể ngồi trên ô tô nhỏ để đến trường, sẽ làm cho người ta ngưỡng mộ c.h.ế.t mất.

"Đã nhiều ngày không gặp tiểu thư An An rồi, tôi thật sự rất nhớ em, vì thế sau khi xử lý xong công việc trong nhà thì lập tức chạy đến đây, cũng may tiểu thư An An còn chưa quên tôi, nếu không tôi nhất định sẽ buồn c.h.ế.t mất." Vệ Phi đi đến trước mặt Lý An An, đưa bó hoa trong tay cho cô ta.

Hoa này được cắt từ trong sân của Lâm lão phu nhân, vì để cho hắn có thể cưới được Lý An An, Lâm lão phu nhân thật sự bằng lòng từ bỏ chúng.

Thấy mọi người đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình, trong lòng Lý An An khỏi nói có bao nhiêu đắc ý, cô ta ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c kiêu ngạo, sau đó đưa tay nhận bó hoa Vệ Phi đưa cho, để lên mũi ngửi: "Hoa này thơm quá!"

Vệ Phi gật đầu mỉm cười: "Đây là hoa do lão phu nhân nhà tôi tự mình trồng, tự mình cắt xuống cho em đấy! Lão phu nhân nhà tôi cũng rất thích em."

Lý An An nhướng mày ngạc nhiên: "Vệ lão phu nhân của nhà họ Vệ biết em sao?"

Vệ Phi gật đầu: "Nhà họ Quý vì em mà tổ chức tiệc nhận thân lớn như vậy có ai là không biết đâu? Lão phu nhân nhà tôi tất nhiên cũng biết, hơn nữa bà ấy còn rất thích em, vẫn luôn nói là mấy năm nay em ở nông thôn phải chịu khổ rồi."

Lý An An rất vui vẻ, Vệ lão phu nhân thích cô ta như thế, vậy thì chắc chắn không lạnh nhạt với cô ta giống như Quý lão phu nhân, nghĩ thấy chính mình sắp có được một chỗ dựa lớn như thế, Lý An An thấy rất tự hào.

"Tiểu thư An An, em còn chưa ăn cơm trưa nhỉ? Bây giờ đến lượt tôi mời em ăn cơm trưa nhé được không?" Vệ Phi nhướng mày nói.

Lý An An vui vẻ gật đầu.

Vì thế Vệ Phi mở cửa xe, đưa Lý An An lên xe, học sinh đang xem xung quanh nhìn thấy cảnh này đều dùng ánh mắt ghen tị nhìn cô ta, hiện tại Lý An An thăng cấp rất nhanh, không phải là người mà bọn họ có thể so sánh được.

Đến khi xe dừng ở cửa một tòa nhà hai tầng, Lý An An nhướng mày ngạc nhiên: "Vệ Phi, không phải nói mời em ăn cơm hay sao? Tại sao lại đưa em đến đây?"

"Chính là mời tiểu thư An An ăn cơm nha, chỉ là đến nhà tôi ăn cơm thôi." Vệ Phi xuống xe trước sau đó đi đến mở cửa xe cho Lý An An, giải thích với cô ta: "Vì có thể làm bạn với tiểu thư An An tốt nhất, tôi đã mua lại tòa nhà này, sau này tiểu thư An An chỉ cần học tập tốt, còn tôi sẽ phụ trách các vấn đề về sinh hoạt hàng ngày của em."

Lý An An mở to mắt khiếp sợ, không nghĩ Vệ Phi sẽ vì cô ta mà làm nhiều như thế, cô ta đột nhiên cảm động, từ nhỏ tới lớn, chưa có ai vì cô ta mà làm nhiều như thế, kể cả cha mẹ cô ta cũng không làm được như vậy.

Cô ta thường xuyên than thở với cha mẹ rằng trường học cách nhà xa quá, mỗi ngày đi bộ đi học thật sự rất mệt mỏi, bảo trong nhà mua xe đạp cho cô ta hoặc ở trên thị trấn thuê phòng ở mà họ đều không đồng ý, không nghĩ đến hiện giờ Vệ Phi lại vì cô ta mà làm được điều này.

Vệ Phi mở cửa đưa Lý An An vào trong, dẫn cô ta đến thẳng nhà ăn, mở lồng bàn trên bàn cơm ra: "Tôi đã đi đến khách sạn quốc doanh để mua đồ ăn nấu sẵn, em ăn thử xem."

Vân Mộng Hạ Vũ

Thật ra đồ ăn này là do hắn tìm thím ở nhà bên cạnh nấu giúp hắn, cho bà ấy một xu tiền công, tuy rằng Lâm lão phu nhân cho hắn một chút tiền nhưng không phải rất nhiều, hắn còn muốn giữ lại cho bản thân mình tiêu nữa, sao có thể dùng hết trên người Lý An An được?

Sở dĩ nói là đồ ăn của khách sạn quốc doanh để cho Lý An An cảm thấy hắn rất coi trọng cô ta, để cô ta thích hắn mà thôi!
 
Back
Top Bottom