Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 140: Chương 140



"Được, nhất định ông bà sẽ quản lý thật tốt, tranh thủ sang năm có thể uống trà tự sản xuất." Quý Hạc Minh cười hiền lành.

"Trình Trình, mấy đứa cũng mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi một lát đi!" Trình Tuyết Dương qua đó nói.

Bọn họ ra ngoài dạo từ bấy đến giờ, chắc là cũng khá mệt rồi.

"Cảm ơn bà nội, vậy bọn con về phòng trước, nếu bà có chuyện gì thì cứ gọi bọn con." Lý Hiểu Đồng còn chưa mệt, cô bé và Quý Bằng vây quanh Trình Tuyết Dương và Quý Hạc Minh, Lý Trình Trình với Bạch Đại Sơn về phòng.

Sau khi Bạch Đại Sơn đóng cửa, anh còn khóa lại luôn.

Thấy vậy, Lý Trình Trình kinh ngạc: "Bạch lão đại, đây không phải nhà chúng ta đâu, anh đừng làm bậy!"

"Ý vợ là ở trong nhà chúng ta thì có thể làm bậy sao?" Bạch Đại Sơn nhíu mày, đi từng bước về phía Lý Trình Trình, Lý Trình Trình lùi về sau theo bản năng.

Bạch Đại Sơn tìm một cái túi ra từ trong đống đồ, sau đó lấy đồ trong túi ra: "Vợ à, gả cho anh lâu như vậy, đến cả quà anh cũng chưa mua cho em, hôm nay đi dạo tòa bách hóa, anh mới nhận ra người chồng này kém cỏi thế nào."

Trước kia anh mua quần áo đẹp, giày da đẹp, dây buộc tóc với kẹp tóc đẹp cho Bạch San San nhưng anh chưa từng mua cho Lý Trình Trình, mà Lý Trình Trình không nói lời oán giận, hơn nữa ngày nào cũng bôn ba vất vả với anh.

Chỉ là nghĩ lại, Bạch Đại Sơn lại thấy mình cực kỳ có lỗi với cô.

Cả đời này, mạng của anh đều là của cô.

Lý Trình Trình cười bất đắc dĩ: "Ai nói anh chưa từng tặng quà cho em, không phải anh cho em quyền quản lý tiền nong trong nhà sao? Tiền ở trong tay em, đây là cảm giác an toàn lớn nhất rồi, không phải quà cáp bình thường có thể so sánh được đâu."

Thời đại này có mấy gia đình để quyền quản tài chính trong tay phụ nữ, có mấy người phụ nữ có quyền làm chủ gia đình?

Nhưng Bạch Đại Sơn lại cho cô hết.

"Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy áy náy, những thứ cô gái khác có, vợ anh cũng nên có mới đúng." Mặc dù quyền quản lý tiền bạc trong tay Lý Trình Trình nhưng tiền trong nhà phần lớn là do Lý Trình Trình kiếm ra, vì thế cái này không thể xem là quà được.

Bạch Đại Sơn lấy đồ trong túi ra, là những đồ vật nhỏ mà con gái sẽ thích như son môi, kẹp tóc, dây buộc tóc, mặc dù Lý Trình Trình không đến mức không có mấy thứ này thì không được nhưng cô vẫn cười cảm ơn Bạch Đại Sơn.

Dù sao thì chồng chủ động tặng chắc chắn sẽ không giống như mình tự mua, cái này chứng tỏ anh đã rất tốn công suy nghĩ.

Lý Trình Trình cảm thấy bản thân nên luyện kỹ năng trang điểm, tránh cho một khoảng thời gian không trang điểm, tay lóng ngóng, sau này trang điểm không đẹp nữa, bây giờ đã qua thời kỳ kia rồi, đây là lúc mọi thứ bắt đầu lại, phát triển bừng bừng, trang điểm cũng không phải chuyện bị cấm, trên đường có rất nhiều người mặc váy, lộ tay lộ chân, cũng có người uốn tóc, trang điểm.

Tư tưởng của người già còn tương đối phong kiến, không thể chấp nhận nhưng người trẻ tuổi không quan tâm, nếu ai dám ở trên đường phố lo chuyện bao đồng, chỉ trích sự thời thượng của người khác, người khác cũng bốp chát lại chẳng hề nể nang.

Lý Trình Trình ôm bả vai Bạch Đại Sơn, hôn anh một cái, hai người đang muốn làm nụ hôn sâu thêm thì bên ngoài bất ngờ truyền tới tiếng gõ cửa.

Lý Trình Trình vội lau miệng, sau đó đi ra ngoài mở cửa, thấy dì giúp việc đứng ngoài, cô còn hơi ngượng.

Dì giúp việc nói: "Cô Trình, phòng bếp hầm canh dưỡng nhan, bà cụ bảo tôi qua hỏi xem cô có muốn uống không?"

Lý Trình Trình gật đầu: "Có ạ, cảm ơn dì."

Thứ bà chủ nhà giàu uống chắc chắn không tệ, có lẽ một bữa canh này là sinh hoạt phí một tháng, thậm chí một năm của những người dưới quê, chắc chắn cô muốn thử rồi! Cô còn chưa biết bà chủ nhà giàu sống thế nào đâu!

"Vợ ơi, em đi đi, anh không đi đâu." Bạch Đại Sơn nói, canh dưỡng nhan gì đó, vừa nghe đã biết là không phải đồ cho đàn ông uống.

Lý Trình Trình gật đầu: "Em qua đó xem rốt cuộc là thứ gì."

Tới phòng ăn, chỉ thấy hai người Trình Tuyết Dương và Phong Tranh đang ngồi trong đó, trước mặt là canh táo đỏ nấm tuyết, rốt cuộc thứ này có thể làm đẹp được không, Lý Trình Trình cũng không biết rõ nhưng hình như đúng là có thể bồi bổ khí huyết.

Một người phụ nữ có khí huyết tốt thì đương nhiên nhan sắc cũng thăng hạng, vì thế nói nó là canh làm đẹp cũng chẳng ngoa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình ngồi xuống, lấy thìa múc canh táo đỏ nấm tuyết lên ăn.

Trình Tuyết Dương tò mò hỏi: "Trình Trình, con từng đi học chưa?"

Lý Trình Trình lắc đầu: "Chưa bao giờ ạ, từ lúc con hai tuổi đã bắt đầu làm việc vặt trong nhà rồi, ba tuổi thì bị họ sắp xếp ra ngoài làm việc."

Dù sao thì cuộc sống khi còn bé cũng không thoải mái, lớn lên, biết trốn việc rồi, lúc mệt quá không chịu được, cô sẽ tìm một chỗ ngồi một lát.

Nghe thế, Trình Tuyết Dương và Phong Tranh vô cùng đau lòng, cục cưng nhà họ ở chỗ người ta bị đối xử như thế nhưng con cái nhà người ta ở nhà họ lại được hưởng thụ đãi ngộ cực tốt, bây giờ nghĩ lại, họ lại thấy đau lòng.

"Trình Trình, bà nội liên hệ với một trường học cho con, để con đến đó học nhé? Bây giờ mới khôi phục kỳ thi đại học được vài năm rồi, là lúc quốc gia đang cần nhân tài, lúc này yêu cầu báo danh đi học cũng không nghiêm ngặt, bất kể là bao nhiêu tuổi đều có thể đăng ký đi học, con rất thông minh, không thể chậm trễ mãi vậy nữa." Trình Tuyết Dương đau lòng nói.

"Không cần đâu bà nội, bình thường mọi người bận rộn nhiều việc rồi, không cần phải nhọc lòng vì con về mấy chuyện này nữa, trong lòng con tự có tính toán." Lý Trình Trình nói.

Cô không thích người khác sắp xếp cuộc đời mình, kiếp trước, mặc dù sống hai mươi tám năm nhưng sự sắp xếp và ràng buộc của gia đình đối với cô thực sự khiến cô chịu đủ rồi, bây giờ cô chỉ muốn sống theo ý mình.

"Được rồi." Trình Tuyết Dương thất vọng gật đầu, bà ấy cũng biết trước nay Lý Trình Trình chưa từng sống cạnh họ, không thân cận với họ cũng là bình thường.

Lý Trình Trình ăn một bát canh táo đỏ nấm tuyết xong thì về phòng.

Ngày thứ ba đến thành phố Thượng Hòa chính là tiệc nhận người thân của Lý An An.

Ban đầu Trình Tuyết Dương định đặt một khách sạn tư nhân nhưng sau đó lại không đặt nữa vì bà ấy cảm thấy Lý An An không xứng, trước mặt cháu gái ruột, đối xử với cháu gái giả tốt như thế không phải sẽ đẩy Lý Trình Trình ra càng lúc càng xa sao?

Trình Tuyết Dương bao cả khách sạn quốc doanh một ngày, ba bữa sáng, trưa, tối.

Buổi sáng, sau khi mọi người thu dọn xong, họ đi thẳng tới khách sạn quốc doanh vì bữa sáng cũng được ăn ở đó.

Khi đám người Lý Trình Trình đến, Lý An An đã bên trong, hôm nay là ngày quan trọng của Lý An An nên cô ta sốt ruột hơn bất cứ ai, cô ta nóng lòng muốn quay trở lại nhà họ Quý, muốn kế thừa gia tài của Trình Tuyết Dương và nhà họ Quý.

"Lý Trình Trình, sao cô cũng đến đây? Hôm nay là ngày trọng đại của tôi, liên quan gì đến cô hả?" Thấy Lý Trình Trình cũng tới, Lý An An không thèm ăn bữa sáng mà trực tiếp đứng dậy đi tới, chắn bước chân của Lý Trình Trình.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 141: Chương 141



"Là bà bảo con bé tới." Trình Tuyết Dương đi tới, không vui nhìn Lý An An: "Trình Trình là ân nhân cứu mạng của Bằng Bằng, sau này con bé chính là người nhà họ Trình chúng ta, con bé có thể tham dự tất cả các hoạt động tụ hội do nhà họ Trình và nhà họ Quý tổ chức, cháu là bề dưới, chẳng lẽ còn muốn làm trái lời bà nội của mình sao?"

Cái thứ không có tí tự hiểu lấy mình nào, trong nhà này, từ khi nào đến lượt cô ta lên tiếng?

Ngay cả đám Quý Vinh, Quý Khiết cũng không phản đối bất kỳ quyết định nào trong nhà.

"Bà nội, cháu chỉ sợ cô ta là người nông thôn thô bỉ, làm ra chuyện mất mặt, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tới thanh danh nhà họ Quý." Lý An An cúi đầu, không cam tâm nói.

Tại sao bà nội lại bảo vệ Lý Trình Trình như thế? Chỉ giúp Quý Bằng một tay thôi, làm gì đến mức có ơn cứu mạng? Cho chút tiền rồi đuổi đi không phải là được rồi sao? Sao phải dẫn về nhà?

"Lý An An, cháu cũng sinh sống ở nông thôn hai mươi mốt năm, nếu con bé là người thô bỉ, chẳng lẽ cháu không phải người thô bỉ sao? Không tôn trọng người khác cũng là không tôn trọng chính mình, hiểu không hả?" Một kẻ giả mạo mà dám nói cháu ruột bà, tưởng bà là con mèo bệnh thật à?

"Bà nội, năm nay cháu mới mười chín tuổi." Lý An An vội nhấn mạnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc đầu ông nội cô ta giúp cô ta tăng tuổi lên hai tuổi vì sợ nhà họ Trình và nhà họ Quý tìm cô ta về, thực ra năm nay tuổi thật của cô ta là mười chín mới đúng, nếu như để người khác biết năm nay cô ta hai mươi mốt, chắc chắn họ sẽ bàn tán chuyện tuổi tác cô ta không phù hợp, hoài nghi thân phận của cô ta.

Hôm nay là tiệc nhận người thân của nhà họ Quý, Lý Trình Trình sẽ chẳng nói gì thêm, suy cho cùng trong mắt người ngoài, cô cũng chỉ là người ngoài mà thôi, đừng có làm ra chuyện gì khiến người ta nghi ngờ và thăm dò, cứ yên lặng làm một vị khách tham gia yến tiệc là được rồi.

Người nhà Trình Tuyết Dương cũng tới nên họ tự nhiên ngồi cùng một chỗ, Quý Vinh, Quý Khiết, Lục Lập Xuân, Lục Sơ Hạ, còn có Quý Lãng, Quý Bằng, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn dẫn theo Lý Hiểu Đồng ngồi cùng chỗ với họ.

Quý Vinh rót trà cho mọi người: "Mới sáng sớm, mọi người không nên uống rượu, đợi đến tiệc tối hẵng uống."

"Tôi không uống rượu." Bạch Đại Sơn nói.

Rất nhanh bữa sáng đã được dọn lên bàn, có bánh bao, màn thầu, cháo, trứng luộc nước trà, sủi cảo, hoành thánh đủ loại để mọi người tự chọn.

"Hiểu Đồng, em muốn ăn gì?" Thấy nhiều món như thế, Lý Trình Trình cũng hoa cả mắt.

"Em muốn ăn sủi cảo." Lý Hiểu Đồng chỉ vào sủi cảo nói.

Sủi cảo này được nấu xong rồi vớt lên, bên trong không có nước canh nhưng có gia vị chấm, Lý Trình Trình gắp cho Lý Hiểu Đồng tám cái sủi cảo để cô bé tự chấm gia vị ăn, mà Lý Trình Trình thì bưng một chén cháo, cầm trứng luộc nước trà với hai cái bánh bao, cô rất thích ăn cháo với rau muối!

Buổi trưa, tiệc nhận thân bắt đầu, Trình Tuyết Dương dẫn theo Lý An An đứng cạnh cửa đón khách tới tham gia tiệc, sau khi người quen tới, Trình Tuyết Dương dẫn người quen tới chỗ cách đó mấy bước để nói chuyện, bỏ lại một mình Lý An An ngoài cửa đón khách, cô ta không biết người ta, không biết phải gọi thế nào nên cực kỳ ngại ngùng, dù cho nở nụ cười nhưng sắc mặt lại đỏ hồng.

Trình Tuyết Dương nhìn cô ta nhưng không lo chuyện bao đồng, chẳng đâu vào đâu mà còn mạo danh, vậy thì phải chịu đựng, cũng chẳng phải cháu ruột bà ấy, lẽ nào còn muốn bà ấy giới thiệu mạng lưới quan hệ với cả đối tượng tốt cho sao?

Trình Tuyết Dương không mời nhiều người lắm, tổng cộng chỉ tám bàn khách, tất cả mọi người tặng quà gặp mặt cho Lý An An và Trình Tuyết Dương xong thì ngồi xuống.

Lúc sắp ăn cơm, Trình Tuyết Dương nói với mọi người: "Vô cùng cảm ơn mọi người tới tham gia bữa tiệc do nhà họ Quý chúng tôi tổ chức, bữa tiệc hôm nay có hai sự kiện quan trọng cần tuyên bố, đó chính là cuối cùng chúng tôi đã tìm được Bằng Bằng nhà mình về rồi, trong lúc tìm Bằng Bằng về, chúng tôi cũng tìm thấy cháu gái Lý An An bị Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn đánh tráo, theo như Lý Minh Sơn nói, ông ta sợ nhà họ Quý chúng tôi tìm được đứa bé nên cố ý nói đứa bé lớn thêm hai tuổi, mặc dù bây giờ An An nhà họ Quý chúng tôi hai mốt tuổi nhưng thực tế con bé mới mười chín, vẫn còn nhỏ, tất cả vẫn còn kịp."

Trình Tuyết Dương nói xong, một loạt lời chúc phúc vang lên.

Bên ngoài khách sạn quốc doanh, một bà lão tay chống quải trượng, nghe thấy lời nói bên trong, đôi mắt sâu thẳm lóe lên sự oán hận.

Hà Uyển Xuân này đúng là chả được tích sự gì, việc nhỏ như thế cũng không làm xong, bảo Lý Minh Sơn đưa đứa nhỏ về nông thôn làm gì? Trực tiếp ném lên núi cho sói ăn, để cả đời này Trình Tuyết Dương cũng không tìm thấy chẳng phải sẽ tốt hơn sao!

Không sai, bà cụ này chính là Lâm Lệ Liên, là thanh mai lớn lên từ bé với Quý Hạc Minh, mặc dù không đính hôn nhưng cha mẹ hai nhà đều từng nói, sau khi lớn sẽ để họ kết hôn.

Cha mẹ hai nhà đã coi họ thành đôi, mẹ Quý nuôi dạy bà ta làm con dâu, mẹ bà ta thì nuôi Quý Hạc Minh như con rể.

Lâm Lệ Liên cũng luôn đợi khi mình lớn lên sẽ gả cho Quý Hạc Minh, không ngờ tới, lúc học cấp ba, Quý Hạc Minh quen biết cô ba nhà họ Trình - Trình Tuyết Dương, Trình Tuyết Dương như ánh mặt trời xán lạn, lại còn có tấm lòng hiệp nghĩa khiến mắt của Quý Hạc Minh sáng ngời, làm Quý Hạc Minh yêu bà ấy đến hết thuốc chữa.

Bất kể là bà Quý, mẹ Quý và ba mẹ Lâm phản đối thế nào, Quý Hạc Minh vẫn muốn đến với Trình Tuyết Dương, khiến mọi người tức giận gần chết, Lâm Lệ Liên là con gái, tuổi xuân không thể chậm trễ, Quý Hạc Minh khăng khăng không cưới Lâm Lệ Liên, nhà họ Lâm phải tìm chồng khác cho bà ta.

Mặc dù đã lập gia đình nhưng từ bé Lâm Lệ Liên đã chiếm Quý Hạc Minh làm của riêng, cho rằng Quý Hạc Minh là của bà ta, sao bà ta có thể chấp nhận Quý Hạc Minh và Trình Tuyết Dương ở bên nhau?

Bà ta cũng ngáng chân hai người kia không ít lần nhưng Trình Tuyết Dương kia thực sự quá ảo diệu, lúc nào cũng có thể tránh được nguy hiểm một cách chính xác trước khi sự việc xảy ra nửa tiếng đến một tiếng, Lâm Lệ Liên từng nghi ngờ Trình Tuyết Dương không phải người.

Nếu không, sao có thể tránh được sự sắp xếp tỉ mỉ của bà ta như thế chứ?

Mặc dù hiện tại bà ta đã lớn tuổi, chẳng làm được gì nữa nhưng Lâm Lệ Liên nằm mơ cũng muốn cướp Quý Hạc Minh về, đương nhiên bà ta cũng biết chuyện này là không thể nào, trước đây khi bà ta còn trẻ trung, xinh đẹp, Quý Hạc Minh đã chướng mắt bà ta, bây giờ bà ta già rụng răng rồi, sao Quý Hạc Minh có thể ưng bà ta được?

Nếu không cướp được vậy thì chia cắt họ thôi!

Bà ta không vui, không hạnh phúc, người khác cũng đừng hòng được vui, được hạnh phúc.

Lâm Lệ Liên nói với giúp việc hầu hạ mình: "Quay về chuẩn bị cho Vệ Phi một phần quà gặp mặt, để cho nó tới đây làm quen với cháu gái nhỏ nhà họ Quý này."

Cạnh Lâm Lệ Liên có hai người giúp việc, một người về thì còn một người nữa, người còn lại lập tức đỡ Lâm Lệ Liên đi sang bên cạnh, đứng ở chỗ này, lát nữa bị Trình Tuyết Dương với Quý Hạc Minh nhận ra thì phải làm sao?

Vệ Phi mà Lâm Lệ Liên tìm là con của người hầu nhà họ.

Một thanh niên hơn hai mươi tuổi, không có việc làm đàng hoàng, chơi bời lêu lổng, lớn như thế rồi mà còn ỷ lại vào ba mẹ chu cấp.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 142: Chương 142



Bây giờ có chuyện tốt thế này, hơn nữa còn có thể tìm được một người vợ có tiền, chắc chắn hắn sẽ không từ chối.

Nghĩ đến sau này cháu gái Trình Tuyết Dương sẽ rơi vào tay mình, mặc cho mình dày vò, Lâm Lệ Liên kích động không thôi.

Cháu trai, cháu gái của Trình Tuyết Dương có đến năm người tới tuổi kết hôn, có điều lòng phòng bị của Trình Tuyết Dương này quá nặng, nếu người khác giới thiệu đối tượng cho họ hoặc là chính họ tìm đối tượng, bà ấy đều phải điều tra đủ kiểu, một khi phát hiện ra người khả nghi trong đó, bà ấy sẽ không cho phép họ qua lại nhưng nếu Trình Tuyết Dương không cẩn thận như thế, nhà họ Quý và nhà họ Trình đã bị bà ta hủy hoại từ lâu rồi.

Hiện tại đứa cháu nhỏ Lý An An vừa được tìm về này trở thành điểm đột phá tốt nhất để Lâm Lệ Liên triển khai trả thù, bởi vì từ nhỏ cô ta đã sống dưới nông thôn, chắc chắn có thói quen vừa tham ăn vừa lười làm, như vậy thì chỉ cần Vệ Phi cố gắng một chút là có thể làm Lý An An này rung động, đến khi đó có thể ra tay từ phía Lý An An, khuấy cho nhà họ Quý mù mịt, tốt nhất là có thể tách Trình Tuyết Dương và Quý Hạc Minh ra.

Vậy là sau này bà ta có thể chôn cùng Quý Minh Hạc, như thế, kiếp sau sẽ không có bất kỳ ai có thể tách họ ra nữa.

Vệ Phi nhanh chóng tới đây, hắn đi đến trước mặt Lâm Lệ Liên, trước mặc bà chủ Lâm Lệ Liên này, Vệ Phi có khốn nạn hơn nữa cũng không dám lơ là, nếu không, cha mẹ hắn sẽ bị sa thải, hắn không có tiền tiêu nữa.

"Bà chủ, bà gọi tôi đến đây có chuyện gì sao?" Vệ Phi thắc mắc.

Lâm Lệ Liên nhìn lướt qua khách sạn quốc doanh: "Nhà họ Quý tìm lại được cháu gái bị Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn đánh tráo rồi, cậu để ý cẩn thận, tìm thời gian thích hợp tặng chút quà làm quen cô ta, sau đó nghĩ cách theo đuổi cô ta, đấy là cháu gái nhà họ Quý, nếu cậu cưới được cô ta, sau này sẽ được hưởng vinh hoa phú quý không dứt, cậu biết chưa? Đến lúc đó, kể cả cậu không đi tìm gái đẹp, gái đẹp cũng sẽ lao vào cậu, đàn ông mà, quan trọng nhất chính là giàu..."

Nói đến đây, Lâm Lệ Liên nhớ tới chồng bà ta, 1/5/1950 luật hôn nhân mới mới thực sự thực thi chế độ một vợ một chồng nhưng trước đó, rất nhiều người đàn ông có điều kiện tốt đều sẽ cưới vợ lẽ, nuôi bồ nhí.

Ba mươi năm trước, vợ lẽ, bồ nhí của chồng Lâm Lệ Liên không biết có đến bao nhiêu người, kể cả chồng bà ta không tìm, đám đàn bà kia cũng đuổi theo, tình nguyện làm vợ lẽ cho ông ta, chồng bà ta vốn chẳng phải người chung thủy gì, chơi đùa thì thôi đi nhưng ông ta không ít lần để Lâm Lệ Liên chịu tủi nhục trong hôn nhân cũng như trong gia đình.

Đây là lý do tại sao Lâm Lệ Liên một mực nhớ thương Quý Hạc Minh, bởi vì nhiều năm như thế mà Quý Hạc Minh vẫn thủy chung một lòng, bên ngoài không có thêm người phụ nữ nào, làm gì có người phụ nào không muốn được yêu chiều?

Bản thân bà ta chịu nhiều tủi nhục như thế đều là vì Trình Tuyết Dương cướp mất trúc mã Quý Hạc Minh của bà ta, sự đau khổ, tủi hờn đó, bà ta không thể hắt lên người Trình Tuyết Dương, vậy thì đổ lên người cháu gái nhỏ Trình Tuyết Dương vừa tìm về vậy.

Chắc chắn Trình Tuyết Dương rất coi trọng cô cháu gái nhỏ vừa tìm về này, nếu cô ta có mệnh hệ gì, trong lòng Trình Tuyết Dương cũng không dễ chịu.

Lâm Lệ Liên muốn làm cho Trình Tuyết Dương khó chịu, cuối cùng chịu đả kích, c.h.ế.t trước bà ta thì càng tốt.

Vệ Phi nghe đến đó, trong lòng nóng lên, tiền, gái đẹp, hắn đều muốn cả, chỉ có điều bây giờ hắn chẳng có gì, nếu như cưới được Lý An An, vậy là có thể có được mọi thứ rồi, hắn nhất định sẽ nghĩ cách cưới Lý An An.

Lâm Lệ Liên mở miệng: "Trong khoảng thời gian cậu theo đuổi Lý An An, mỗi ngày tôi sẽ cho cậu vay mười tệ để cậu lấy lòng Lý An An, đợi cậu cưới được cô ta, có tiền rồi thì trả lại cho tôi, sao hả?"

Vệ Phi trực tiếp gật đầu không chút suy nghĩ: "Cảm ơn bà chủ giúp đỡ, nếu như tôi có thể ôm được người đẹp về, tôi nhất định sẽ báo đáp bà chủ hậu hĩnh."

"Báo đáp thì không cần, chỉ cần các người sống tốt là được." Lâm Lệ Liên vội từ chối, bà ta cũng không dám để cho thằng khốn này báo đáp bà ta đâu, tránh cho sau này, mộ bà ta cũng bị đào lên.

Vệ Phi vừa tới trước khách sạn quốc doanh đã thấy Lý An An đứng trước cửa nghênh đón khách khứa: "Xin chào, tôi là Lý An An, là cháu gái nhà họ Quý vừa tìm lại được, chào mừng mọi người tới tham dự tiệc nhận người thân của tôi."

Trình Tuyết Dương trò chuyện xong, qua đó, thấy người không quen lắm thì nói với Lý An An: "Lý An An, đây không phải khách của nhà họ Quý."

Vệ Phi vội xin lỗi: "Ngại quá, tôi tới ăn cơm, không biết nơi này đang tổ chức tiệc nhận người thân, quấy rầy rồi, tôi đi tìm khách sạn khác vậy."

Mặc dù dáng vẻ Lý An An bình thường nhưng cô ta là cháu gái nhà họ Quý, nếu cưới được cô ta, hắn trở thành cháu rể nhà họ Quý rồi, đến lúc đó hắn vừa có tiền, vừa có quyền, tìm người đẹp kiểu gì mà chẳng được, cho nên hiện tại phải nhẫn nại, nhẫn nại trước, dù sao tắt đèn đi đều giống nhau cả.

Bên trong đều là khách khứa của nhà họ Quý và nhà họ Trình, Lý An An cũng không tiện cho Vệ Phi vào ăn cơm, cô ta áy náy cười với hắn, chuyện này đã xảy ra mấy lần rồi nên cũng không có ai nghĩ nhiều.

Vệ Phi nhìn kỹ Lý An An mấy lần, nhớ dáng vẻ của cô ta rồi mới rời đi, mặc dù rời đi rồi, hắn cũng không đi quá xa, hắn còn chưa chính thức làm quen với Lý An An đâu, đợi Lý An An về nhà họ Quý rồi, hắn chưa chắc đã có cơ hội làm quen với cô ta, chắc chắn hắn phải nắm chắc cơ hội làm quen cô ta mới được.

Ăn trưa xong, mọi người lục đục rời đi, Trình Tuyết Dương và Quý Hạc Minh dẫn theo Lý An An về, Vệ Phi thấy thế thì lặng lẽ bám theo, đi theo đuôi họ cho đến khi tới một khu dân cư, Vệ Phi mới dừng bước.

Biết được chỗ ở của Lý An An, sau này tiện tìm cô ta hơn.

Cấp dưới của Trình Tuyết Dương lấy chìa khóa mở cửa, Trình Tuyết Dương vào trước, bà ấy vừa đi vừa nói với Lý An An: "An An, đây là nhà bà nội mua cho cháu, sau này cháu ở lại đây."

Đây là căn nhà trệt khoảng tám mươi mét vuông, còn có sân khoảng tám mươi mét vuông nữa, một mình Lý An An ở là vừa đẹp.

Nghe đến đây, Lý An An ngẩng đầu nhìn Trình Tuyết Dương, mất hứng nói: "Bà nội, cháu không thể ở trong nhà sao?"

Ở nhà còn có người hầu hầu hạ, cô ta chẳng cần làm gì, sướng biết mấy!

"Ở nhà chúng ta, con cháu cứ tròn mười tám tuổi là phải ra ngoài ở riêng, cháu mười chín rồi, lẽ nào còn chẳng bằng đứa mười tám sao?" Trình Tuyết Dương liếc cô ta, sau đó đặt chìa khóa vào trong tay cô ta: "Từ nay về sau, nơi này là nhà cháu."

Còn muốn ở trong tứ hợp viện của bà ấy á?

Đến lúc đó, cô ta trộm đồ có giá trị trong nhà thì phải làm sao?

Mua cho cô ta căn nhà, còn chuẩn bị nhiều quà gặp mặt như thế, người dưới quê phải làm ba năm mới kiếm đủ những thứ đó, cô ta vẫn còn chưa biết đủ à?

Chẳng lẽ còn muốn toàn bộ nhà họ Quý?

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ dựa vào cô ta cũng xứng sao?

"Cháu dọn dẹp nhà cửa trước đi, chạng vạng thì đến khách sạn, tối nay còn bữa tiệc nữa." Bỏ lại những lời này xong, Trình Tuyết Dương xoay người rời đi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 143: Chương 143



Quý Hạc Minh không nói gì thêm, đương nhiên cấp dưới cũng sẽ không nói gì, vì thế nơi này nhanh chóng chỉ còn một mình Lý An An.

Nghĩ tới gì đó, Lý An An vội vàng đuổi theo, hô lên với bóng lưng Trình Tuyết Dương: "Bà nội, vậy đến khi nào cháu mới đổi tên, bao giờ mới vào gia phả?"

Nhà dưới nông thôn bọn họ còn có gia phả, nhà có tiền càng nên có, thậm chí còn coi trọng những thứ này hơn ở nông thôn.

"Căn nhà này được đăng ký bằng tên cháu, cháu đi học cũng dùng tên này, nếu như bây giờ cháu đổi tên, sau này sẽ có một mớ chuyện phiền phức, đến lúc đó ảnh hưởng tới việc cháu thi đại học nên không đổi tên nữa. Làm vậy tốt cho cháu." Trình Tuyết Dương quay đầu lại nói với Lý An An, nói xong, bà ấy dẫn Quý Hạc Minh và cấp dưới rời đi.

Lý An An nắm chặt chìa khóa nhà, trong lòng không cam tâm, cô ta còn tưởng nhà họ Quý sẽ sắp xếp cho cô ta nhà kiểu Tây hoặc biệt thự, không ngờ tới chỉ là một căn nhà dân hết sức bình thường, cũng không biết có đáng giá vài trăm tệ không.

Những cháu trai, cháu gái khác của nhà họ Quý đều sống sung sướng nhiều năm như thế, bây giờ, không dễ dàng gì cô ta mới quay trở về ngôi nhà thực sự của mình nhưng họ lại đối xử với cô như vậy, điều này rất không công bằng.

Lý An An bĩu môi, tiu nghỉu vào sân, vừa đóng cửa lại, cô ta đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta mất kiên nhẫn mở cửa ra, thấy Vệ Phi đứng bên ngoài thì hơi ngạc nhiên, đây không phải người vừa nhìn thấy ngoài khách sạn quốc doanh sao?

"Đồng chí này, nếu như tôi nhớ không nhầm, vừa rồi không phải đồng chí ở khách sạn quốc doanh sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào anh theo dõi tôi à?" Mặt Lý An An lạnh tanh không cảm xúc nhìn Vệ Phi.

Vệ Phi vội cười nói: "Sao thế được? Thực ra nhà tôi cũng ở gần đây, tôi biết cô là Lý An An, em gái ruột Quý Vinh vừa được nhận về, nghĩ tới tôi với Quý Vinh có quan hệ tốt nên tôi vội đi mua quà gặp mặt qua đây thăm hỏi, làm quen với cô, sau này cô có thể theo anh Vinh ra ngoài chơi với mọi người."

Lý An An thực sự không ngờ người đàn ông trước mặt này lại là bạn của anh cả, cô đang lo lắng không có cơ hội bước vào thế giới của các anh các chị, nếu như quen biết bạn anh cả, chẳng phải sau này có thể đi vào thế giới của anh chị, để anh chị thích cô ta, chấp nhận cô ta rồi sao?

"Cảm ơn anh." Lý An An đưa tay nhận quà trong tay hắn, cảm giác rất nặng, chắc là có không ít đồ tốt: "Nhà tôi còn chưa dọn dẹp xong, nên hôm nay không mời anh vào, đợi lần sau đi, lần sau tôi nhất định sẽ mời anh vào nhà uống trà, trò chuyện."

"An An, bên cô có cần giúp đỡ gì không? Bây giờ tôi cũng chẳng có việc gì làm, có thể giúp cô." Vệ Phi đứng bên cửa, tràn đầy chờ mong nhìn Lý An An.

Bản thân có thể có ngày lành tháng tốt muốn gì được nấy hay không còn phải dựa vào Lý An An trước mặt này.

Đợi đến khi ở cùng Lý An An rồi, hắn có thể để Lý An An giao căn nhà này cho hắn, hắn sẽ cho cha mẹ hắn chuyển tới ở, đến giờ ba mẹ hắn vẫn còn ở trong phòng cho người giúp việc của nhà họ Lâm, cực kỳ bất tiện.

"Vậy làm phiền anh rồi." Lý An An do dự một lát rồi cho vào, đúng lúc cô ta chẳng muốn làm gì, chỉ chờ người khác hầu hạ: "Anh tên gì?"

"Vệ Phi, Vệ trong vệ sinh, phi là bay lượn." Bước đầu thành công, Vệ Phi vui sướng không thôi.

Quả nhiên như Lâm Lệ Liên nói, Lý An An này rất dễ móc nối, có điều đấy cũng là do cô ta không được nuôi lớn cạnh Trình Tuyết Dương, nếu như lớn lên bên Trình Tuyết Dương thì sẽ không ngu ngốc đến vậy.

Căn nhà này do Trình Tuyết Dương giao cho cấp dưới mua hai ngày qua, chỉ dọn dẹp qua loa một chút, muốn ở thì phải dọn dẹp cẩn thận lại, Vệ Phi vừa nghiêm túc vừa chăm chỉ, không sợ mệt, không sợ bẩn, khiến Lý An An có ấn tượng rất tốt.

Dọn dẹp trong nhà xong xuôi, Vệ Phi trông mong nhìn Lý An An: "Cô Lý, hôm nay tôi giúp cô nhiều chuyện như vậy, cô định báo đáp tôi thế nào đây?"

"Tối nay mời anh ăn cơm nhé, được không?" Vừa hay tối nay lúc ăn cơm cô gói một ít đồ ngon mang về cho Vệ Phi, vậy là khỏi cần tốn tiền của mình.

"Có thể." Vệ Phi tỏ vẻ cực kỳ hài lòng: "Vậy cô chủ An An định mấy giờ mời tôi ăn cơm đây?"

Một tiếng cô chủ An An khiến lòng hư vinh của Lý An An bùng nổ, cô ta không nhịn được vênh mặt lên, trong lòng kiêu ngạo không thôi: "Không phải anh ở gần đây sao? Vậy tám giờ tối nay anh đến đây được không? Tôi mời anh ăn cơm ở nhà?"

Vệ Phi cười nói: "Đương nhiên là được rồi, có thể cùng ăn tối với cô An An đây là phúc tôi cầu còn không được."

Vệ Phi dùng đôi mắt thâm tình nhìn Lý An An, khiến Lý An An ngại ngùng, cô ta nhìn quanh trong vô thức, Vệ Phi cười, nói "đến tối gặp lại" với Lý An An rồi rời đi.

Hắn không thể ở chỗ này quá lâu khiến người khác chê hắn, hắn muốn như xa như gần để cô ta cắn câu rồi chủ động theo đuổi hắn, có như vậy hắn mới có thể nhắc tới yêu cầu của mình, chỉ cần cô ta thỏa mãn yêu cầu của hắn, hắn sẽ chấp nhận cô ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thế mới khiến cô ta cam tâm tình nguyện mà làm bất kỳ chuyện gì vì hắn.

Vệ Phi vừa đi không bao lâu, Lý An An đã lại nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta vội chạy qua mở cửa, nhìn thấy cấp dưới của Trình Tuyết Dương đứng ngoài cửa, cô ta vênh váo tự đắc nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Cô ta là cháu gái nhà họ Quý, đương nhiên không cần khách sáo với người hầu.

"Bà chủ bảo tôi đưa toàn bộ hành lý và cả quà gặp mặt mọi người tặng cho cô chủ An An qua đây." Cấp dưới Trình Tuyết Dương nói.

Lý Trình Trình khoanh tay, né sang một bên: "Được, mang vào trong cho tôi đi! Để trên mặt bàn ngoài phòng khách là được."

Cấp dưới chạy đi chạy lại mấy chuyến, chuyển tất cả đồ trên xe vào phòng rồi lái xe rời đi, Lý An An nhìn chiếc xe đi xa, suy nghĩ cũng bay bổng, sắp thi đại học rồi, cô ta nhất định phải về trường trung học Thần Quang thi đại học, sau này sau khi thi đại học xong, học trường gì cứ để nhà họ Quý sắp xếp cho cô ta.

Lý An An đóng cửa, đi vào phòng khách, mở quà gặp mặt mọi người tặng cô ta ra, không ngờ tới lại là những thứ bình thường như quần áo, giày dép, một thứ có giá trị như đồng hồ, radio cũng không có, thật không biết sao họ hàng nhà họ Quý lại keo kiệt đến vậy.

Chẳng lẽ người càng giàu thì càng keo kiệt sao?

Lý An An có một mình, mặc cũng chẳng hết nhiều quần áo, giày dép như thế, cô ta quyết định sau khi về trường Trung học Thần Quang sẽ bán lại những thứ đồ này, đổi thành tiền cầm trong tay cô ta mới yên tâm, mới có thể làm chuyện cô ta muốn, nếu không giữ một đống đồ vô giá trị này lại để làm gì?

Buổi tối, Lý An An cơm nước xong xuôi thì sắp đồ ăn đóng gói mang về ra đĩa, sau đó bày sẵn lên bàn, đợi Vệ Phi đến là có thể ăn cơm tối ngay.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 144: Chương 144



Lý An An không có đồng hồ, không biết bây giờ mấy giờ rồi, một mình cô ta ở chỗ đó cũng chẳng có thứ gì giải trí, cô ta ngồi bên bàn ăn đợi, đợi đến lúc tiếng gõ cửa vang lên, cô ta cũng sắp ngủ gật.

Vừa nghe thấy tiếng gõ, Lý An An vội chạy ra mở cửa, nhìn thấy Vệ Phi sáng sủa hơn hẳn, mắt Lý An An cũng sáng bừng lên.

Hóa ra sau khi Vệ Phi về, bà chủ Lâm đã chuẩn bị cho hắn một bộ quần áo mới, sắp xếp người tút tát lại cho hắn một lượt nên bây giờ nhìn qua, hắn như một cậu ấm con nhà giàu, thế còn không thể khiến Lý An An sáng mắt lên sao?

"Ngại quá, tôi đến muộn rồi, cô chờ lâu rồi phải không?" Nhìn thấy sự si mê trên mặt Lý An An, Vệ Phi nói càng thêm khiêm tốn: "Tôi rất coi trọng cơ hội được ăn tối cùng cô chủ An An nên mới chỉnh trang lại một lượt, vì thế nên bị trễ giờ."

"Không sao, bây giờ còn sớm." Lý An An nhường đường cho Vệ Phi đi vào, sau đó đóng cửa lại, gọi hắn tới phòng khách ăn cơm.

Thấy đồ ăn đủ sắc hương vị trên bàn, Vệ Phi không nhịn được nuốt nước miếng, hắn cố ý nịnh nọt: "Vệ Phi có tài đức gì mà lại được ăn đồ đích thân cô chủ An An chuẩn bị."

Lý An An hơi ngại: "Không phải tôi nấu đâu, tôi đóng gói từ khách sạn về."

"Khiến cô chủ An An tốn kém rồi, lần sau để tôi mời cô chủ An An ăn cơm." Sao Vệ Phi không biết đồ này đóng gói mang về từ khách sạn, hôm nay nhà họ Quý tổ chức tiệc nhận người thân cho Lý An An, có sẵn đồ ăn, Lý An An cần gì phải tiêu tiền cơ chứ?

Thấy Vệ Phi ăn cơm vô cùng lịch thiệp, Lý An An tò mò hỏi: "Vệ Phi, nhà họ Vệ các anh làm gì thế?"

"Nhà họ Vệ chúng tôi không giỏi như nhà họ Quý, so ra kém nhà họ Quý một chút, nếu như tôi chỉ là người bình thường thì đã không có cơ hội tiếp xúc với Quý Vinh, càng không chơi cùng nhóm, nhóm chúng tôi có thể chơi với nhau đã nói lên điều kiện của chúng tôi đều không kém." Bà Lâm đã nói rồi, hắn có thể lợi dụng thân phận nhà họ Lâm: "Ba tôi là bác sĩ, mẹ tôi là kế toán trong nhà máy, mặc dù không so được với ba mẹ cô nhưng tôi đã thỏa mãn rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý An An gật đầu như có điều suy nghĩ: "Tốt lắm, thật đấy."

Điều kiện nhà họ Quý đúng là rất tốt nhưng họ không đối xử tốt với cô ta, chỉ mua cho cô ta căn nhà rách nát, quà tặng cũng đều là đồ bình thường, cô ta chỉ có thể tính toán cho bản thân nhiều thêm, quay về tham gia thi đại học trước, để coi chuyện sau khi thi xong rồi mới xem xem nên sắp xếp thế nào.

Nếu nhà họ Quý không thu xếp cho cô ta, vậy cô ta có thể đi tìm nhà họ Vệ không?

Nếu không phải Vệ Phi này coi trọng cô ta, sao hắn có thể vô duyên vô cớ chạy đến trước mặt cô ta, giúp cô ta nhiều chuyện như vậy?

Nghĩ tới đây, Lý An An gắp cho Vệ Phi một chút thức ăn, cô ta vốn muốn thông qua nhà họ Quý trải đường để cô ta có cuộc sống tốt đẹp, nếu như có thể nhờ nhà họ Quý mà gả cho một gã con nhà giàu, vậy cũng coi như là thực hiện được mục tiêu, dù sao thì mục đích cuối cùng đều là không cần làm gì cả, chỉ ăn uống, vui chơi, hưởng thụ cuộc sống của bà chủ nhà giàu thôi.

Hành động của Lý An An khiến trong lòng Vệ Phi mừng rỡ, hắn kích động nói: "Cảm ơn cô chủ An An, có thể ăn đồ cô chủ An An gắp cho tôi là phúc của tôi, chắc hẳn tôi là người duy nhất trên thế giới này được ăn đồ cô chủ An An tự mình gắp cho đấy nhỉ?"

Lòng hư vinh của Lý An An được thỏa mãn, cô ta cười nói: "Hôm nay giúp tôi nhiều như vậy, thật cảm ơn anh quá, sau này anh có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi, giúp được gì, tôi nhất định sẽ giúp."

"Vậy thì cảm ơn cô chủ An An, có điều tôi cũng chẳng cần giúp gì, nếu như sau này cô chủ An An có chuyện gì cần người làm, cô cứ trực tiếp tìm tôi, tôi tình nguyện làm cấp dưới của cô, một lòng một dạ làm việc cho cô, giống như những cấp dưới bên cạnh bà chủ nhà họ Quý vậy, trung thành cả đời, nếu như cô chủ An An có việc, không tìm tôi mà lại đi tìm người khác, tôi sẽ rất khó chịu."

Vệ Phi nói, trong đôi mắt lóe lên sự đáng thương, thật giống con ch.ó hoang không có nhà để về, khiến Lý An An cảm thấy nếu như mình có việc mà không tìm hắn thì chẳng khác gì cặn bã vứt bỏ hắn.

Thế là cô ta gật đầu: "Chỉ cần anh không chê tôi phiền là được rồi."

Sau này có lẽ thực sự có chuyện cần tìm hắn.

"Cô chủ An An, cô mới quay về nhà họ Quý, còn chưa quen với thành phố Thượng Hòa của chúng ta, tôi sinh ra ở thành phố Thượng Hòa, lớn lên cũng ở nơi đây, ngày mai cô có thời gian không? Tôi dẫn cô đi thăm thú thành phố Thượng Hòa của chúng ta được không? Vừa hay bây giờ tôi không bận, nếu như đợi sau này bận rộn rồi, có lẽ không có cơ hội đi chơi cùng cô An An nữa." Vệ Phi nhìn Lý An An bằng ánh mắt tràn ngập trông mong.

Mấy ngày nay Lý An An thực sự rất ít ra ngoài, bây giờ dọn ra khỏi nhà ông cậu cả, cũng không thể ở nhà họ Quý, giống như bị nhà họ Trình và nhà họ Quý vứt bỏ, trông cậy vào hai nhà này dẫn cô đi làm quen với Thượng Hòa chi bằng nhờ cậy Vệ Phi.

Dù sao Vệ Phi cũng chủ động tiếp cận cô ta, chắc chắn hắn sẽ xếp tâm trạng của cô lên đầu.

"Được, làm phiền anh rồi." Đúng lúc cô có thể theo Vệ Phi ăn ngon, uống ngon.

Sáng sớm hôm sau, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn phải trở về, Trình Tuyết Dương sắp xếp hai chiếc xe cho họ.

Một chiếc trở Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn và Lý Hiểu Đồng.

Chiếc phía sau thì chất tất cả đồ đạc lên, có điều bà ấy không để mấy người Lý Trình Trình biết.

Bởi vì chiếc xe này vẫn lặng lẽ đi theo sau, lại còn giữ một khoảng cách dài ở giữa nên dù Lý Trình Trình quay đầu lại nhìn cũng sẽ không nghĩ gì nhiều.

Sau một phen lặn lội đường xá xa xôi, cuối cùng xe cũng dừng ngoài thôn An Cư, bởi vì Lý Trình Trình không muốn gây ra ồn ào nên cô không cho xe lái vào thôn, nếu không sau này, không biết có bao nhiêu đàn ông, đàn bà xán vào họ nữa.

Điều kiện của Bạch Đại Sơn khá hơn một chút, cái cô Liễu Lệ Hoa kia đã vật vờ trước mặt anh, muốn thay thế cô rồi, nếu để người khác biết Bạch Đại Sơn còn có thể ngồi ô tô, không biết có bao nhiêu cô gái muốn thay thế cô nữa.

Có người phụ nữ thực tế đương nhiên cũng có đàn ông thực tế, có đàn bà xán lại gần Bạch Đại Sơn thì cũng có đàn ông muốn v* v*n trước mặt cô, muốn cùng cô hưởng thụ tiền của hoặc là cướp của cải của cô.

Người tham lam có thể làm ra bất kỳ điều gì vì lợi ích.

Lúc này, sắc trời đã rất tốt, từng nhà đều có khói bếp lượn lờ, cũng chẳng có mấy ai bên ngoài, càng không có ai chú ý đến họ.

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn về nhà trước, sau đó cô bảo Bạch Đại Sơn lái xe ba bánh đến cửa thôn chuyển hành lý và quà về nhà, cô cũng không vội thu dọn đồ đạc, sau đó mau chóng làm cơm tối, đun nước nóng, ăn cơm xong rồi tắm rửa.

Nhiệt độ mùa này đã khá cao, lại còn ngồi xe một ngày, không tắm rửa sẽ rất khó chịu.

Làm xong mọi chuyện, Lý Hiểu Đồng cũng ngủ thiếp đi, lúc này Lý Trình Trình mới cùng Bạch Đại Sơn sắp xếp đồ đạc, quà mọi người tặng họ không phải đồ quý giá gì nhưng cũng là những đồ nông dân không mua nổi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 145: Chương 145



Mấy trăm tệ một cái đồng hồ, mấy người mua nổi? Huống chi còn là hai cái.

Lý Trình Trình kéo tay Bạch Đại Sơn tới, đeo chiếc màu đen kiểu nam lên tay anh: "Khá hợp với anh đấy, anh biết xem giờ không?"

Bạch Đại Sơn cười tủm tỉm lắc đầu: "Không biết. '

Lý Trình Trình kinh ngạc nhướn mày: "Anh lừa người à? Em chưa từng đi học em còn biết xem giờ, anh không biết xem giờ á? Em chẳng tin đâu!"

Nói thật lòng thì đúng là nguyên chủ không biết xem giờ nhưng cô chỉ có thể nói vậy, bằng không cô nói với Bạch Đại Sơn là cô xuyên không từ nơi khác đến sao?

"Nếu vợ biết xem thì vợ dạy anh xem đi." Bạch Đại Sơn đáng thương nhìn Lý Trình Trình.

"Được ạ!" Lý Trình Trình đeo đồng hồ lên tay mình xong thì tiến lại gần, chỉ kim trên đồng hồ rồi nói: "Cái ngắn này là kim giờ, chỉ vào số mấy thì là từng ấy giờ, sau đó cái kim dài kia là kim phút..."

Mới nói hai câu, Bạch Đại Sơn bắt đầu trêu đùa cô, có thể thấy Bạch Đại Sơn biết xem giờ, anh cố ý làm thế.

"Vẫn là ở nhà mình tốt, muốn làm thế nào thì làm thế." Mặc dù ở nhà họ Quý, cuộc sống không tệ nhưng tối đến anh nhịn rất lâu rồi, anh thèm muốn vợ còn phải suy nghĩ tới người khác ở những phòng khác.

Về nhà thì khác rồi, anh có thể muốn vợ.

Lý Trình Trình véo tai Bạch Đại Sơn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn làm thế nào thì làm thế?"

"Anh muốn báo đáp ân tình vợ anh, cũng muốn vợ anh cảm động rơi nước mắt..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vì có chuyện quan trọng hơn phải làm, Lý Trình Trình cũng không có tâm trạng xem xét những phần quà khác.

Mãi cho đến rạng sáng, trong phòng mới yên tĩnh lại.

Buổi sáng hôm sau, Lý Trình Trình bị tiếng động bên ngoài đánh thức, mặc dù biết bên ngoài có người nhưng dáng vẻ bây giờ của cô không thể ra ngoài gặp người khác, nếu không người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tối qua cô với Bạch Đại Sơn làm loạn rất lâu.

Cô ở trong phòng sửa soạn lại cho bản thân một lúc rồi mới ra ngoài, không thấy người nói chuyện đâu nữa, chỉ có một đống đồ vật đặt trên mặt đất trong phòng khách, Lý Trình Trình khó hiểu: "Bạch lão đại, đồ ở đâu ra thế?"

"Mấy thứ này là bà nội Bằng Bằng sai người đưa tới, ngoài ra còn có một phần sổ đỏ." Bạch Đại Sơn cầm sổ đỏ lên đưa cho Lý Trình Trình: "Ý của bà nội Bằng Bằng là tặng miếng đất này cho em, tạm thời chưa sang tên, tránh cho người khác đố kỵ, đợi thêm vài năm nữa rồi sang tên cho em."

Lý Trình Trình mở sổ đỏ ra, không phải sổ do thôn cấp mà là cục quản lý đất cấp, so với thôn cấp có tác dụng hơn, ai dám tự ý động đến mảnh đất này, Trình Tuyết Dương có thể báo công an bắt họ.

Lý Trình Trình không ngờ bà nội lại tặng mình phần quà lớn như vậy, hai mươi mẫu đất, mặc dù là đất cỗi, không trồng lương thực được nhưng có thể trồng các loại ngũ cốc và đậu!

Trong lịch sử, hình như thập niên 80 từng xảy ra ba lần hạn hán nên dự trữ nhiều lương thực chút cũng không sao.

"Người phụ trách giao hàng kia vừa mới nói, qua một khoảng thời gian nữa, bà nội Bằng Bằng sẽ sắp xếp Quý Vinh đến đây để nói chuyện với trưởng thôn chuyện xây dựng trường tiểu học và bệnh viện ở thôn An Cư, như vậy sau này đám trẻ đi học, mọi người đi khám bệnh không cần phải đi xa như vậy nữa." Bạch Đại Sơn nói tiếp.

Nghe đến đó, Lý Trình Trình hơi khiếp sợ, cô không nghĩ tới Trình Tuyết Dương sẽ làm vậy, phải biết thôn An Cư là nơi khiến Trình Tuyết Dương mất mạng, vậy mà Trình Tuyết Dương lại báo đáp thôn An Cư như thế.

Lý Trình Trình gật đầu: "Vậy thì quả thật là thuận tiện rồi, sau này Hiểu Đồng và con chúng ta ở thôn học cũng được, không cần phải đi xa như vậy nữa, chúng ta cũng có thể yên tâm hơn chút."

Còn về giáo viên, chuyện này cũng không cần lo lắng, chỉ cần là đơn vị của "nhà họ Trình" và "nhà họ Quý" thì sẽ có một đống người ưu tú chen chúc tới, cho nên không cần lo lắng giáo viên thế nào, không cần lo lắng y thuật của bác sĩ ra sao.

Năng lực không qua cửa,"nhà họ Trình","nhà họ Quý" sẽ không nhận.

"Chị ơi, em nhớ anh Hiểu Quân." Thấy Lý Trình Trình đi ra, Lý Hiểu Đồng chạy tới, bĩu môi nói.

"Vừa mới về thôi mà em đã nhớ người ta rồi sao? Nhưng mà anh Hiểu Quân cũng có người nhà của mình, cũng phải đi học, phải ở cùng người nhà, đợi anh Hiểu Quân nghỉ đông, chúng ta lại tới chỗ anh Hiểu Quân chơi, hoặc là để anh Hiểu Quân qua bên này với em được không?"

Hôm nay cô dạy muộn nên chắc chắn b.í.m tóc này là do Bạch Đại Sơn thắt cho cô bé, không ngờ tới tay nghề của anh lại tốt như vậy, sau này nếu như họ có con gái, cô có thể để Bạch Đại Sơn buộc tóc cho con.

"Trong thôn cũng có rất nhiều bạn nhỏ không kém tuổi em là bao, em có thể tìm họ chơi mà, phát cho mỗi người một viên kẹo, chắc chắn họ sẽ muốn chơi với em." Lý Trình Trình cho Lý Hiểu Đồng một ít kẹo để cô bé mang ra ngoài kết bạn.

Trong thôn không có hồ nước nên đối với đám trẻ mà nói cũng khá an toàn, chỉ cần không đi vệ sinh nhà người khác là được bởi vì dễ bị rơi xuống cầu xí.

Bây giờ mọi người đều muốn dựa vào Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn để kiếm tiền, có thể nói trong mắt mọi người, hai người họ còn quan trọng hơn cả trưởng thôn, họ nào dám bắt nạt Lý Hiểu Đồng!

Trưởng thôn quản lý cả một thôn nhưng ông ta không mang đến lợi ích thực chất cho mọi người còn Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn mang lại thu nhập cho họ, mọi người có thể không coi trọng Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn sao?

Cho dù có người khó chịu khi thấy Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn, họ cũng không dám tỏ ra ngoài mặt, cùng lắm là oán hận trong lòng mà thôi. Nếu nói ra bị người khác nghe thấy, truyền tới tai Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn, đến lúc đó người ta không nhận rau dại họ đào nữa thì phải làm sao?

Lý Trình Trình thả gà từ trong đường hầm của sơn động về lại chuồng gà, trước đó lúc thu gà về nhà nuôi, cô đã trộn chúng lẫn với gà trong đường hầm, cô không phân biệt rõ nên cô cứ tùy ý chuyển mấy con ra ngoài.

Lý Trình Trình định đợi đến lúc họp chợ thì mua thêm chút gà giống về, cô tính năm nay nuôi thêm gà, khoảng trống trong nhà còn nhỏ quá, nếu không cô sẽ nuôi cả nghìn con, kể cả một con chỉ bán được bốn tệ thì dựa vào gà thôi, cô cũng kiếm được không ít tiền.

Bây giờ chỉ có thể từ từ kiếm tiền, từ từ mở rộng bản đồ của bản thân.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lý Trình Trình bỏ hồ lô đựng đồ ăn xuống, ra ngoài mở cửa, nhìn thấy thôn dân thôn An Cư đứng bên ngoài, cô hơi tò mò: "Tìm chúng tôi có chuyện gì thế?"

"Khi nào thì thu mua rau vậy?" Thôn dân ngại ngùng hỏi.

Người họ xem thường giờ đây trở thành người có cuộc sống sung túc nhất, đúng là khiến một đám người hâm mộ không thôi.

Ban đầu trong thôn có một vài người xem thường bốn anh em nhà Bạch lão đại, bây giờ họ hối hận biết bao nhiêu, trước đây, nếu lúc Bạch Đại Sơn hai bàn tay trắng mà gả con gái cho người ta, vậy thì bây giờ người có thể trải qua cuộc sống khấm khá với Bạch Đại Sơn là người nhà mình rồi!
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 146: Chương 146



Có ví dụ sống là Liễu Lệ Hoa và Lưu Đại Tráng ở đó, bây giờ họ chẳng dám làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cuộc sống của Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình ngày càng tốt đẹp, trừ phi nhà có cô gái đẹp tựa tiên trên trời, có thể quyến rũ Bạch Đại Sơn chủ động ngoại tình, sau đó đá Lý Trình Trình đi.

Nhưng trước kia trong thôn, Bạch Đại Sơn đã ký giấy cam kết, ly hôn với Lý Trình Trình, anh sẽ đưa toàn bộ nhà cửa, xe đạp trong nhà cho Lý Trình Trình, một mình anh ta rời đi nên thực sự có người quyến rũ Bạch Đại Sơn, vậy cũng chỉ là quyến rũ một kẻ chẳng có ý, không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa.

"Năm giờ chiều." Lý Trình Trình nói.

"Được, làm phiền rồi." Thôn dân nói một tiếng rồi xoay người rời đi, anh ta muốn đi nói tin tức này với mọi người, để mọi người không bỏ lỡ thời gian.

Rất nhiều người biết ra ngoài mua rau dại với giá hấp về nên mấy ngày nay không ở trong thôn, trong tay mọi người đều tồn rất nhiều rau dại, ban đầu Lý Trình Trình còn muốn tự mình tới hộ nghèo trong thôn để mua đồ, giúp mọi người cải thiện cuộc sống.

Bây giờ rất nhiều người chủ động làm chuyện này, cô không cần chạy khắp nơi nữa, vì thế giá mua hơi hạ thấp xuống chút nhưng suy cho cùng cũng tốt hơn lúc trước chẳng kiếm được xu nào phải không? Vừa mới bắt đầu kiếm được ít tiền nhưng tích tiểu thành đại mà.

Hơn nữa thứ như rau dại năm nào cũng có nên năm nào cũng có một khoản thu nhập thêm cũng khá tốt.

Năm giờ chiều, bên ngoài sân nhà Lý Trình Trình đã có đội ngũ tự giác xếp thành hàng dài, trải qua thời gian hợp tác như thế, mọi người đều cực kỳ tuân thủ quy tắc, không có ai ồn ào, ầm ĩ, họ đều yên lặng xếp hàng.

Lăng Nhược Tuyết đang đi học, bây giờ không có ai giúp Lý Trình Trình nên chỉ có hai người Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn phụ trách kiểm hàng, cân đo, viết lại rồi thanh toán, tốc độ cực kỳ chậm.

Lý Trình Trình nghĩ một lát rồi ra ngoài cửa, ánh mắt quét qua đám người một lát, chọn ra một chàng trai trong hàng ngũ: "Cậu qua đây giúp chúng tôi."

Cậu bé kia không cha không mẹ, trong nhà chỉ có em gái và bà nội, bà nội cậu ta hay bị bệnh, cần uống thuốc nên trong nhà rất nghèo, từ khi Lý Trình Trình thu mua rau dại, hai anh em này liều mạng đào rau dại đổi lấy tiền.

Trải qua một khoảng thời gian cố gắng, cậu bé cũng đưa em gái đi học, bây giờ chỉ còn mình cậu bé ở nhà làm ruộng, chăm bà.

Người như này chắc chắn sẽ làm nên việc lớn.

"Cậu tên gì?" Lý Trình Trình tò mò hỏi.

"Bạch Nhất Thuận." Cậu bé ngại ngùng nói.

Lý Trình Trình gật đầu: "Được rồi, sau này mỗi lần thu rau, cậu qua đây giúp chúng tôi, giúp một ngày trả cậu năm mươi xu được không?"

Bạch Nhất Thuận kinh ngạc nhìn Lý Trình Trình, sau đó kiên quyết gật đầu: "Được ạ."

Rau dưa hai xu một cân, năm mươi xu, phải bán bao nhiêu rau mới kiếm được đây, đương nhiên là cực kỳ có thể rồi.

Có Bạch Nhất Thuận gia nhập, tốc độ của Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn nhanh hơn nhiều, Bạch Nhất Thuận phụ trách kiểm hàng và cân, Lý Trình Trình phụ trách ghi chép, Bạch Đại Sơn phụ trách thanh toán, mọi người thấy Bạch Đại Sơn cầm tiền đều không nhịn được nuốt nước bọt.

Lý Trình Trình may mắn quá thể đáng, thế mà tìm được công việc trong thành phố, một tháng có thể kiếm được vài chục tệ, một năm là có mấy trăm tệ rồi, mọi người làm việc vài năm may ra mới kiếm được nhiều thế.

Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người nhìn Bạch Đại Sơn càng thêm vẻ ngưỡng mộ, trước đây tại sao không phát hiện ra Lý Trình Trình sẽ có ngày hôm nay nhỉ? Nếu không tự bản thân họ hoặc người trong nhà họ ra tay từ sớm có phải tốt rồi không.

Lúc Lý Trình Trình ghi chép, cô còn xác nhận lại với các thôn dân để tránh cho họ có dị nghị, lúc người có xe đạp tới trước mặt Lý Trình Trình, cô sẽ nhắc nhở họ tới các thôn nghèo khó hỏi xem có rau dại không, như vậy họ có thể kiếm tiền, cũng có thể cải thiện tình trạng bần cùng của thôn làng.

Lý Trình Trình có quá nhiều việc, lại thêm trong nhà còn có một Lý Hiểu Đồng, cô không tiện chạy ra ngoài, nếu không cô có thể tự đi, không có thương nhân trung gian kiếm chênh lệch, cô có thể kiếm nhiều thêm một chút.

Bây giờ cô chỉ có thể đưa cơ hội này cho người khác.

"Anh trai, em là em gái anh đây, bây giờ em sắp thi đại học rồi, cha mẹ người khác đều nấu cơm đưa đến trường hoặc là ngày ngày nấu đồ ăn ngon cho họ, anh là anh trai mà chẳng bày tỏ chút gì, anh đáng mặt làm anh sao?"

Bạch San San vừa tan học, thấy anh trai từ chỗ Lý Trình Trình về đã trực tiếp đeo cặp sách, chạy qua, hoàn toàn không hề về nhà nghỉ ngơi.

Bạch Đại Sơn chẳng thèm nhìn cô ta, chỉ nói thẳng một câu: "Chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi, phiền nữ đồng chí này đừng làm loạn quan hệ."

Chuyện anh nên làm, anh đã làm hết trách nhiệm rồi, bây giờ không muốn lo lắng nhiều như vậy nữa.

"Anh..." Bạch San San làm mình làm mẩy giậm chân: "Anh cả, anh thực sự muốn vì người phụ nữ kia mà đối xử với em vậy sao? Anh cảm thấy mình xứng đáng với ba mẹ không?"

"Trong lúc gian khổ, anh nuôi mấy đứa sống tiếp, nuôi mấy đứa trưởng thành, anh không thẹn với trời, không thẹn với đất, không thẹn với ba mẹ." Bạch Đại Sơn giận dữ, trực tiếp quát lên với Bạch San San: "Ngược lại là em, nếu em dám tới trước mộ ba mẹ, nói hết những chuyện em từng làm với họ không? Em dám không? Em dám nói với ba mẹ anh cả của em không dễ dàng gì mới lấy vợ mà em muốn họ chia ly, em dám nói với ba mẹ em không muốn để ba anh trai em kết hôn, em muốn để nhà họ Bạch không có người nối dõi, em dám không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình kéo cánh tay Bạch Đại Sơn, khẽ nói: "Lúc nói chuyện thì nói cho tử tế, đừng cãi nhau, cãi nhau là chuyện vô nghĩa nhất, cũng sẽ khiến người khác cười nhạo."

Bạch Đại Sơn kiềm chế lửa giận, cuối cùng nói thêm một câu: "Bạch San San, chúng ta lớn rồi, không còn là người một nhà nữa mà là người hai nhà rồi, hy vọng đồng chí tự trọng, đừng can thiệp vào chuyện nhà người khác."

Bạch San San bị Bạch Đại Sơn làm mất thể diện trước mặt mọi người, cô ta tức giận giậm chân, sau đó hùng hổ quay người rời đi.

Lần này mọi người đều đứng về phía Bạch Đại Sơn, đã một bó tuổi rồi, không dễ dàng gì mới có vợ, làm em gái, không chúc phúc, không giúp đỡ thì thôi đi, lại còn đuổi người ta đi.

Hơn nữa Bạch Đại Sơn này cũng không hề có chút vấn đề gì, nếu mà là người khác, lúc em gái mười sáu tuổi đã gả ra ngoài rồi, nhưng anh thì khác, anh không những không gả cô ta đi mà còn cung cấp cho cô ta học hành, học đến cấp ba, sắp tham gia thi đại học rồi.

Bình thường quần áo, giày dép mới cũng mua cho cô ta không ít, trong thôn, không biết có bao nhiêu thiếu nữ ảo tưởng mình được làm em gái Bạch Đại Sơn đâu.

Đối xử với cô ta tốt thế thì có tác dụng gì?

Còn chẳng phải nuôi ra đồ ăn cháo đá bát sao.

Nếu Bạch Đại Sơn không cắt đứt quan hệ kịp thời, có lẽ sau này ngôi nhà nhỏ của bản thân cũng phải đắp vào đấy, có lẽ đến cả sinh mạng của anh cũng phải bù vào.

Em gái ích kỷ vụ lợi thế này, sao có thể suy nghĩ cho anh trai? Có lẽ anh trai có chuyện, cô ta sẽ lập tức trở mặt không nhận người nữa.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 147: Chương 147



Đợi mọi người trong thôn cầm tiền về hết, Lý Trình Trình vội vàng thu đồ vào trong hang động, chỉ để lại một phần bên ngoài để xử lý.

Mặc dù Lý Hiểu Đồng còn nhỏ nhưng suy cho cùng cũng không phải đứa bé tự mình sinh ra, bí mật lớn như thế, cô không dám tiết lộ cho Lý Hiểu Đồng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu không để Hà Kiến Nghiệp biết thì phải làm sao?

Để người nhà họ Hà biết thì phải làm sao?

Như vậy quá mức nguy hiểm với cô.

Kể cả là đứa trẻ tự mình sinh ra, cô cũng sẽ không nói những thứ này, suy cho cùng nhân tính không thể trải qua kiểm tra, nếu như đứa bé lớn rồi trở nên tham lam, muốn tranh cướp với cô thì phải làm sao?

Vì thế chỉ hai người cô và Bạch Đại Sơn biết là được rồi.

Đương nhiên cô có thể đảm bảo sau này Bạch Đại Sơn sẽ không thay đổi, nhưng nếu như Bạch Đại Sơn thay đổi, cô trực tiếp chạy đi, hóa trang, biến thành người khác, Bạch Đại Sơn đi đâu tìm cô được?

Hơn nữa hệ số an toàn khi một người biết sẽ cao hơn toàn bộ mọi người đều biết nhiều.

Hẳn là Bạch Đại Sơn cũng sẽ không ngu ngốc, tạo ra cho mình một đống kẻ địch đâu.

Đợi Lý Hiểu Đồng đi chơi trong thôn quay về, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đã xử lý xong hai xe rau dưa, sợ ngày mai cửa hàng thực phẩm tươi sống không bán rau, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn trực tiếp mang theo Lý Hiểu Đồng xuất phát.

Bởi vì trời còn chưa tối hẳn, Lý Trình Trình để Bạch Đại Sơn dẫn theo Lý Hiểu Đồng đi dạo, còn cô thì ở bên ngoài cửa hàng thực phẩm tươi sống bày rau, sau khi sạp hàng, hộp, thùng được xếp đầy, cô lại đi ra phía sau, đặt đầy nguyên liệu trong phòng bếp và phòng khác.

Có thể bán được hai, ba ngày rồi, bọn họ cũng có thể nghỉ ngơi hai, ba ngày không cần lên thị trấn.

Chuyện khác đều có thể tìm người giúp đỡ, duy chỉ có chuyện đưa hàng là một mình cô mới có thể làm, bởi vì chỉ có cô có hang động có thể tích trữ lượng lớn đồ vật, nếu không cố ý thuê một chiếc xe tải vận chuyển đám rau dại này thì hoàn toàn không đáng giá.

Có điều xe bò hoặc xe ngựa trong thôn thì có thể thuê dùng, nhưng phải tránh thời gian làm nông ra, lúc vụ mùa bận rộn, mọi người đều phải làm việc, ai muốn chuyển hàng cho họ chứ!

Chuyện này có thể suy nghĩ trước một chút.

Lý Trình Trình bày biện đồ xong thì ngồi trong cửa hàng đếm tiền, đếm xong rồi thì cất tiền vào hang, mấy ngày nay không ở đây, doanh số bán hàng của cửa hàng nhiều thêm ba trăm tệ, cũng không tệ lắm.

Một lát sau, Bạch Đại Sơn dẫn theo Lý Hiểu Đồng về, trong tay Lý Hiểu Đồng còn cầm một cây kẹo hồ lô đỏ, Lý Trình Trình hơi kinh ngạc, không ngờ tới giờ này rồi còn có hồ lô ngào đường.

"Chị ơi, hồ lô ngào đường ngọt lắm đấy." Lý Hiểu Đồng chạy tới trước mặt Lý Trình Trình, vui vẻ nói.

"Lúc ăn cẩn thận một chút, đừng để tăm chọc vào miệng." Lý Trình Trình nhắc nhở.

"Vợ ơi." Bạch Đại Sơn đưa một que hồ lô ngào đường còn hoàn chỉnh cho Lý Trình Trình: "Cái này cho em."

"Cảm ơn anh." Lý Trình Trình vui vẻ nhận que hồ lô, cảm giác được người ta thương nhớ, đặt trong lòng này tốt thật đấy, giống như que hồ lô ngào đường, chua chua ngọt ngọt, Lý Trình Trình cắn một viên sau đó đưa cho Bạch Đại Sơn: "Anh cũng ăn một viên đi."

"Ừ." Bạch Đại Sơn cười gật đầu, sau đó ghé qua cắn một viên: "Ngọt, nhưng không ngọt bằng vợ."

Lý Trình Trình bực mình đẩy anh: "Mau quay về đi."

Trên đường về Lý Trình Trình và Lý Hiểu Đồng ngồi trên xe ba bánh, trong tay mỗi người đều cầm xiên hồ lô, chậm rãi ăn. Lý Hiểu Đồng cười nói: "Chị ơi, chị không xấu hổ ạ, lớn như vậy rồi còn ăn hồ lô ngào đường."

"Chị mới mười chín tuổi, sao lại không phải trẻ con?" Lý Trình Trình bĩu môi: "Hơn nữa cũng chẳng có ai bảo hồ lô ngào đường chỉ thuộc về trẻ con cả, hồ lô ngào đường ngon như thế, chắc chắn mọi người đều rất muốn ăn, chỉ có điều lúc này không có tiền, mọi người tiếc không ăn nên mới chỉ mua cho trẻ con thôi, nếu có điều kiện, ai lại không muốn mua cho mình một que chứ?"

"Vì thế trẻ con đừng xem việc người khác đối xử tốt với mình là điều đương nhiên, người khác đối xử tốt với chúng ta, chúng ta nên có lòng cảm ơn."

Dù sao thì Lý Trình Trình sẽ không làm ba mẹ theo kiểu cống hiến hết mình cho con cái, trong lòng cô, bản thân mới là quan trọng nhất, tất cả đều phải đặt bản thân lên đầu, bởi vì con cái sẽ có cuộc đời của chúng, cô không cần phải bù đắp cuộc đời của mình vào, chỉ cần làm hết trách nhiệm của mình là được rồi.

Cô là bản thân mình trước rồi mới là vợ, là mẹ, nếu như đến bản thân cũng không còn nữa, vậy thì những chuyện đằng sau chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào.

Về đến nhà, thời gian cũng không sớm sủa gì nữa, Lý Trình Trình sửa soạn cho Lý Hiểu Đồng rồi để cô bé đi ngủ.

Sau đó cô với Bạch Đại Sơn lần lượt đi tắm, tắm xong lại quay về phòng, Lý Trình Trình cho them một trăm tệ vào đống tiền tiêu vặt trong ngăn kéo, số tiền còn lại, cô cất trong sơn động: "Bạch lão đại, bây giờ chúng ta tích được nhiều rau diếp cá lắm rồi nhưng chỉ dựa vào chúng ta sẽ không bán hết, hay là chúng ta bán buôn đi!"

Bạch Đại Sơn nhướn mày: "Bán buôn kiểu gì?"

"Không phải chúng ta bán xong hai thùng sẽ kiếm được về sáu mươi tệ sao? Cũng có nghĩa là một thùng có thể bán được ba mươi tệ, vậy chúng ta bán buôn hai mươi tệ một thùng, để người bán một thùng lãi mười tệ, mỗi ngày chúng ta bán hai thùng. Vậy thì một tháng cũng có thể kiếm được vài trăm tệ." Lúc đầu họ dùng thùng gỗ vừa to, dung tích cũng lớn, đựng đầy hai thùng là bán được hơn sáu chục tệ!

"Không dễ tìm đâu bởi vì không có ai có thể lấy ra một phát bốn chục tệ, kể cả có người thì người ta cũng không nỡ, không dám làm thế." Bạch Đại Sơn lắc đầu.

Mặc dù đây đúng là phương pháp hay nhưng rất khó gặp được một người như thế.

"Anh cảm thấy trong thôn chúng ta ai đáng tin? Anh dẫn anh ta đi bán cùng hai ngày, để anh ta nhìn thấy rau diếp cá này thực sự kiếm được tiền, sau đó cho anh ta vay mấy thùng, đợi anh ta bán xong rồi thì trả lại tiền cho chúng ta là được, nếu như có thể tìm thấy người để bán buôn đồ trong tay chúng ta, vậy sau này chúng ta chỉ lo chuyện làm là được, không cần phải chạy khắp nơi nữa." Lý Trình Trình nói.

Lý Trình Trình quyết định chậm rãi buông việc trong tay ra, như vậy bản thân cô cũng không mệt mỏi nữa.

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Để anh thử xem."

Thôn An Cư không ít người nhưng không phải ai cũng có thể giữ bí mật, cũng không phải trong nhà ai cũng có xe đạp, vì thế người anh tìm, trong nhà nhất định phải có xe đạp, hơn nữa người và người nhà người đó đều phải đáng tin mới được.

Nếu không tiết lộ cách kiếm tiền này ra, đến lúc đó những người khác trong thôn sẽ làm ầm lên.

Mặc dù họ đã có nhà trên thị trấn rồi, hơn nữa sau này còn dự định tiếp tục mua thêm nhà mới, nhưng nhà cũ ở nông thôn này, họ vẫn muốn giữ lại, để vậy để đến lúc già, họ có thể quay về dưỡng lão.

Hôm sau, Lý Trình Trình bắt đầu làm món rau diếp cá trộn, khi Lý Trình Trình rửa rau diếp cá, Lý Hiểu Đồng cũng giúp đỡ cô, Lý Trình Trình lấy một ít bánh ngọt cho cô bé để cô bé đi tìm các bạn nhỏ khác chơi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 148: Chương 148



Dù sao thì cô cũng đang gian lận, không thích hợp để người bên cạnh.

Lý Trình Trình làm rau diếp cá xong thì trực tiếp đóng hộp, sau đó chuyển vào trong hang động để bảo quản, đợi khi Bạch Đại Sơn bán xong quay về thì giao cho anh là được.

Ba ngày sau, Bạch Đại Sơn tìm thấy một thôn dân nam hơn bốn mươi tuổi, tên Bạch Đại Hà, vì nhà quá nghèo, con trai ông ấy bị người yêu hủy hôn, năm nay, do bán rau kiếm được chút tiền, sau đó nhờ sức của cả gia đình, mua về một chiếc xe đạp chính là vì muốn ngẩng cao đầu trước nhà người kia, để nhà cô ta biết, nhà họ nghèo nhưng có ý chí, dựa vào sự cố gắng của cả nhà cũng có thể sống cuộc sống tốt đẹp.

Lúc Bạch Đại Sơn tìm ông ta, nói có chuyện cần nhờ ông ta giúp, không nói cụ thể là làm gì, đợi Bạch Đại Sơn dẫn Bạch Đại Hà lên thị trấn, lúc để Bạch Đại Hà bán rau diếp cá giúp, Bạch Đại Hà mới vỡ lẽ, sau đó vừa lúng túng, vừa căng thẳng bày bán rau giúp Bạch Đại Sơn, đợi bán xong, ông ấy còn hơi ngạc nhiên.

Không ngờ tới rau diếp cá mà quán ăn mua với giá một phân tiền hai cân, khi làm ra lại có thể bán một mao tiền một bát, hơn nữa người trên thị trấn còn rất thích ăn, có người trực tiếp cầm nồi qua, lấy hai bát.

Bạch Đại Sơn đếm ra một tệ đưa cho Bạch Đại Hà: "Đại Hà, đây là tiền lương của ông, hôm nay nếu không phải ông tới giúp, tôi còn không biết tới bao giờ mới có thể bán hết đồ!"

"Cậu bán từng ấy đồ trong bao lâu?" Bạch Đại Sơn nhìn tiền trong tay, kích động vô cùng, những thứ kia có thể kiếm ra tiền như thế, có phải ông ấy cũng có thể đi bán không?

"Hương vị của thứ này không tốt, bình thường mọi người không nấu, mấy ngày trước, không phải bọn tôi ra ngoài một chuyến sao? Tôi đi học kỹ thuật của người khác, bây giờ chỉ có vợ tôi mới biết làm thứ này, nếu ông muốn thì lấy hàng chỗ chúng tôi về bán, tôi bán một thùng hai mươi tệ cho ông, một thùng ông có thể kiếm lãi mười tệ, kể cả một ngày chỉ bán một thùng thì một tháng cũng kiếm về được ba trăm tệ, nếu ông muốn thì lắp thêm một cái giá lên xe đạp, sau đó sáng ra thì tới nhà tôi lấy hàng." Bạch Đại Sơn nói: "Cơ hội tốt thế này, nếu ông không cần, vậy thì tôi tìm người khác trong thôn."

"Tôi cần, sáng mai cho tôi hai thùng trước." Bạch Đại Hà nghiến răng chấp nhận đề nghị của Bạch Đại Sơn, đồ này kiếm được nhiều tiền, ông ấy tận mắt nhìn thấy rồi, cùng lắm thì bản thân lấy ra vài chục tệ để thử trước, mỗi ngày kiếm hai chục tệ, ngày mai có thể kiếm lại vốn.

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Được rồi, vậy năm giờ sáng mai tới nhà tôi, tạm thời đừng để mọi người biết, nếu không mọi người đều tranh nhau bán cái này, chúng tôi cũng không có nhiều đồ cung cấp cho họ, ông nói xem có phải không?"

Bạch Đại Hà kích động không thôi, liên tục gật đầu.

Mỗi ngày kiếm hai chục, một tháng có sáu trăm, như vậy có thể xây nhà cho con trai, mua xe đạp, sau đó lấy vợ.

Bạch Đại Sơn nói tiếp: "Ngày mai tôi qua bán với ông, dẫn ông đi tới mấy nơi đông người để bán, sau này ông cứ tới mấy nơi đó là được, không cần đi quá xa."

"Vậy thì làm phiền cậu rồi." Bạch Đại Hà vô cùng vui vẻ, ông ấy còn hơi xấu hổ đây, có Bạch Đại Sơn đi cùng, ông ấy không sợ nữa, lúc đầu có người dẫn dắt ông ấy làm, ông ấy cũng có thể yên tâm hơn chút.

Nếu không tiền vốn bốn mươi tệ cũng khiến ông ta hoang mang trong lòng.

Sáng hôm sau, Bạch Đại Sơn vừa nghe thấy tiếng gõ cửa đã vội chạy ra mở cửa, nhìn thấy xe đạp phía sau Bạch Đại Hà có thêm cái giá, anh chuyển cho ông ấy hai thùng rau diếp cá lên trên: "Bạch Đại Hà, thùng nhà chúng tôi cho ông mượn, lần sau tự ông phải chuẩn bị hai cái thùng to ngang ngang thế này."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Đại Hà lưu luyến không nỡ giao bốn mươi tệ ra, gật đầu: "Ừm, hôm nay về tôi sẽ tìm thợ mộc, xem xem chỗ anh ta có thùng gỗ phù hợp không, nếu như không có, tôi nhờ anh ta làm hộ tôi vài cái."

Bạch Đại Sơn về phòng, đặt tiền Bạch Đại Hà đưa dưới gối Lý Trình Trình, rồi lại cúi đầu hôn cô, sau đó mới dắt xe đạp, cùng Bạch Đại Hà lên thị trấn bán rau diếp cá.

Bạch Đại Sơn định đi bán cùng Bạch Đại Hà hai ngày để ông ấy quen với mấy khu vực này, sau đó cứ để mình Bạch Đại Hà bán trên thị trấn rồi tìm người tới huyện, như vậy tốc độ kiếm tiền của họ cũng có thể nhanh hơn chút.

Thế nhưng họ cũng không gấp gáp muốn kiếm tiền mà muốn giải quyết đống rau diếp cá này sớm một chút, họ thu mua nhiều rau diếp cá chỗ thôn dân như thế, có lẽ trong sơn động của Lý Trình Trình cũng sắp đầy rồi, hơn nữa bây giờ mọi người còn đang đưa rau cho họ, nếu chỉ có vào mà không có ra, đến khi ấy, có lẽ sơn động sẽ không trữ được những đồ khác.

Bạch Đại Hà theo Bạch Đại Sơn bán mấy ngày, quen cửa quen nẻo rồi thì cũng không sợ nữa, sau đó Bạch Đại Sơn để mình ông ấy bán, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn ở nhà, sáng hôm nay ông ấy cũng qua lấy hai thùng.

Nếu như gặp lúc Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn không có nhà, ông ấy đi đào rau dại, còn về việc để người nhà mình nghiên cứu cách làm rau diếp cá thì thôi vậy, đây không phải hành vi phản bội sao?

Làm ra chuyện này còn ảnh hưởng tới quan hệ của ông ấy và Bạch Đại Sơn.

Chuyện đưa hàng cho tiệm thực phẩm tươi sống, Bạch Đại Sơn cũng liên lạc với người có xe bò của thôn bên cạnh, hai ngày đưa một chuyến, mỗi chuyến một tệ, chủ nhân của xe bò vui vẻ đồng ý, chạy một chuyến hết hai, ba tiếng là có thể kiếm một tệ, mỗi tháng kiếm được mười lăm tệ, chuyện này tốt biết mấy!

Giao mọi chuyện ra xong, cuối cùng Lý Trình Trình cũng không cần chạy đôn chạy đáo bên ngoài nữa, Bạch Đại Sơn phụ trách đám khoai lang và bí xanh trong ruộng còn Lý Trình Trình thỉnh thoảng lại đi đào rau dại, hái quả dại, còn chuyển cây quả dại giống.

Trình Tuyết Dương cho cô hai chục mẫu đất cằn, bây giờ miếng đất chỉ được cấp dưới của Trình Tuyết Dương trồng trúc bao quanh, chủ yếu là vì sợ có người mù mắt, dùng miếng đất ấy.

Lý Trình Trình định qua vài năm nữa dùng miếng đất này trồng cây ăn quả, sau này cô thực sự có thể không cần ra ngoài mà thu nhập vẫn tràn về không ngừng.

Lúc Lý Trình Trình đeo rỏ cây giống từ trên núi xuống thì gặp phải Mạnh Thanh Thanh, Mạnh Thanh Thanh nhìn có vẻ tiều tụy, Mạnh Thanh Thanh là người duy nhất trong cả cái nhà họ Lý đối xử với cô gọi là tạm được, bà ta có ơn nuôi dưỡng cô.

Vì thế Lý Trình Trình thấy bà ta thế này thì trong lòng cảm thấy không nhẫn tâm.

Thực ra Mạnh Thanh Thanh cũng khá tốt, chỉ là gả vào nhà họ Lý, hơn nữa còn có nhà mẹ đẻ như thế, bà ta sống cũng rất khổ.

"Trình Trình, cháu có nhìn thấy An An nhà chúng ta không?" Do dự một lát, Mạnh Thanh Thanh mở miệng hỏi thăm: "Sắp thi đại học rồi nhưng lâu lắm rồi con bé không quay lại..."

"Dì Mạnh, dì không phải lo, Lý An An không phải đồ ngu, cô ta biết kỳ thi đại học quan trọng thế nào nên cô ta nhất định sẽ về tham gia thi." Lý Trình Trình cũng không ngờ tới thế mà Lý An An lại giấu Mạnh Thanh Thanh đến thành phố Thượng Hòa.

Càng không ngờ tới Lý An An đi rồi không quay về, đến cả mẹ ruột cũng không cần nữa, cô ta thực sự vì lợi ích mà cái gì cũng dám làm.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 149: Chương 149



Nhưng cô không thể nói ra sự thật, nói ra rồi, Mạnh Thanh Thanh phải chịu đả kích lớn thế nào đây? Mạnh Thanh Thanh đối xử với đứa trẻ tự mình sinh ra cực kỳ tốt, nếu như để bà ta biết đứa bé mình cực khổ nuôi nấng bao năm như thế là đồ ăn cháo đá bát, bà ta chịu đựng được sao?

Còn về Lý An An có tham gia thi đại học hay không, Lý Trình Trình không chắc lắm, điểm này chứa thành phần đánh cược trong đó, nhưng Lý Trình Trình cảm thấy Lý An An là người không có lợi thì không làm, có lẽ cô ta sẽ không buông tha cơ hội thi đại học này.

Bởi vì nếu thi đỗ cũng có thể làm danh tiếng của cô ta ở nhà họ Trình và nhà họ Quý thuộc thành phố Thịnh Hòa tăng lên, có lẽ cô ta muốn quay về thử một lần, cô ta cũng không muốn những gia tộc lớn ở thành phố Thịnh Hòa cảm thấy cháu gái nhỏ nhà họ Quý vừa tìm lại được là đồ mù chữ không được đi học!

Mạnh Thanh Thanh gật đầu: "Trình Trình, cảm ơn cháu."

Lý Trình Trình gật đầu với bà ta rồi rời đi, không để ý thấy bà ta muốn nói lại thôi, cô đồng ý thu mua rau dại của Mạnh Thanh Thanh đã là sự nhượng bộ lớn nhất cô có thể làm rồi, đừng dùng ơn nuôi dưỡng ra làm đạo đức ràng buộc cô, bởi vì cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý từ lâu rồi, cô không tuyệt tình với Mạnh Thanh Thanh là vì cô nhân từ.

Lý An An mà Lý Trình Trình và Mạnh Thanh Thanh vừa thảo luận giờ đây đang ngồi trong nhà của Trình Tuyết Chí: "Ông cậu cả, cháu sắp tham gia thi đại học rồi, ông có thể nhờ bà nội cháu dẫn người đưa cháu về thôn An Cư không ạ?"

Thực ra cô ta muốn Trình Tuyết Dương phái người lái xe đưa cô ta về thôn An Cư, đưa cô ta tới trường Trung học Thần Quang bởi vì cô ta muốn huênh hoang trước mặt mọi người, cũng muốn để mọi người biết cô ta không còn là thôn nữ dưới quê nữa mà là cô chủ lớn trong thành phố.

Trình Tuyết Chí đứng dậy gọi điện thoại cho Trình Tuyết Dương, một lúc sau mới quay về nói: "Bà nội cháu nói thi đại học là chuyện quan trọng, ngày mai bà ấy sẽ phái người đưa cháu về, bây giờ cháu mau về thu dọn hành lý của mình đi."

"Vâng ạ, làm phiền ông cậu cả rồi." Lý An An hối hận muốn chết, lúc đầu tại sao lại muốn chuyển ra khỏi nhà ông cậu cả, bây giờ muốn ở cũng không được nữa, hơn nữa bà nội ruột Trình Tuyết Dương của cô ta cũng luôn né tránh cô ta, từ sau bữa tiệc nhận thân ngày đó, cô ta không gặp được người thân nào của mình nữa, đều là Vệ Phi ở cạnh cô ta, nếu không cô ta cũng không biết sẽ nhàm chán đến mức nào.

Hơn nữa nhà họ Quý cũng không cho cô ta sinh hoạt phí, tiền có đều do cô ta bán những quà gặp mặt kia đổi lại để duy trì mức sống trên trời của cô ta.

Cô ta thực sự không biết tại sao nhà họ Trình và nhà họ Quý lại đối xử với cô ta như thế, rõ ràng cô ta là cháu gái nhỏ nhà họ Quý, cô ta vừa quay lại, lẽ nào không nên bù đắp cho cô ta tử tế sao, không nên đối xử với cô ta tốt hơn sao?

Kết quả thế mà lại đối xử với cô ta thế này, không cho cô ta ở nhà, để một mình cô ta sống trong căn nhà dân bình thường, cũng không cho cô ta sinh hoạt phí, lẽ nào họ quên mất sự tồn tại của cô ta rồi sao?

Lý An An không tình nguyện rời khỏi nhà Trình Tuyết Chí, cô ta mất hứng đá viên sỏi vệ đường, về nơi ở, nhìn thấy Vệ Phi đứng ngoài cửa, Lý An An uể oải nói: "Tôi sắp phải tham gia thi đại học rồi nên ngày mai tôi quay về."

"Về đâu?" Vệ Phi vội hỏi.

Nếu như Lý An An đi, hắn còn dỗ Lý An An thế nào được?

Vậy khoảng cách của hắn tới người đẹp và giàu có càng ngày càng xa thêm phải không?

"Vậy sau này tôi còn có thể tới tìm cô không?" Vệ Phi vội hỏi thêm một câu.

"Trường Trung học Thần Quang thị trấn Thần Quang, huyện Dương Chi, trường chúng tôi rất dễ tìm." Lý An An nói.

Vệ Phi vội gật đầu: "Được rồi, vậy cô chủ An An về trước, đợi tôi sắp xếp xong chuyện bên này, tôi sẽ đi tìm cô chủ An An, qua đó ở cạnh cô cũng được rồi, đến lúc đó tôi giặt quần áo, nấu cơm, hầu hạ cho cô chủ An An, cô chủ An An chỉ cần học hành thật tốt là được."

Nghe đến đây, Lý An An xấu hổ không thôi, hai má đỏ hây hây, Vệ Phi thấy vẻ mặt cô ta như thế, trong lòng cũng cực kỳ đắc ý, xem ra không bao lâu nữa, hắn có thể làm cháu rể nhà họ Quý rồi.

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên một chiếc xe hơi nhỏ đậu ngoài cửa nhà Lý An An, Lý An An xách hành lý ra khỏi sân, nhìn thấy nhiều người đứng vây quanh chiếc xe, trong lòng cô ta kiêu ngạo biết mấy.

Chiếc xe này tới đón cô ta đó!

Lý An An ngồi lên xe, xuyên qua cửa kính, cô ta nhìn thấy Vệ Phi đứng trong góc, trong lòng cô ta dâng lên chút không nỡ, mấy ngày nay thực sự cảm ơn hắn bầu bạn, nếu không cô ta thực sự sẽ suy sụp mất.

Lý An An giơ tay, nhẹ nhàng vẫy tay với Vệ Phi, mặc dù người khác không biết cô ta đang làm gì nhưng Vệ Phi biết.

Vệ Phi cũng gật đầu với Lý An An, dùng khẩu hình nói hai chữ "đợi tôi".

Lý An An gật đầu.

Sau đó chiếc xe hơi nhỏ khởi động, nhanh chóng lên đường, Lý An An nhìn quang cảnh dọc đường không ngừng lùi về sau, khóe miệng ngoác đến tận mang tai, đợi thi đại học xong, cô ta sẽ lập tức qua đây, tin rằng lúc đó Trình Tuyết Dương sẽ sắp xếp công việc cho cô ta.

Bởi vì khi ấy cô ta đã có bằng tốt nghiệp trung học rồi, dù cho có thi đỗ đại học hay không thì đều có thể làm việc, không thi đỗ thì cứ thế mà làm việc thôi, nếu mà thi đỗ thì có thể làm một khoảng thời gian, đợi đến khi đến trường báo danh thì thôi không làm nữa, báo danh là được rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đợi xe chính thức vào đường lớn, Lý An An nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tới thị trấn Thần Quang, trời cũng tối rồi, cứ vậy vào thôn sẽ không gây ra tiếng vang lớn, vì thế Lý An An và tài xế thuê hai phòng trong nhà khách để ở một đêm, sáng hôm sau mới về thôn An Cư.

Quả nhiên xe hơi vừa vào thôn đã gây ra tiếng vang lớn.

Khi xe hơi dừng trước của nhà họ Lý, thấy Lý An An từ trên xe bước xuống, những người ban đầu cảm thấy ra tay với Lý Trình Trình muộn đều thầm quyết định, nhất định phải sớm ra tay, không thể để Lý An An gả cho người khác.

"An An, con là..." Mạnh Thanh Thanh nhìn thấy Lý An An từ xe hơi bước xuống, hơn nữa còn thay đổi hoàn toàn thì kinh ngạc vô cùng.

"Mẹ." Lý An An kích động kéo Mạnh Thanh Thanh ra một bên, giải thích với bà ta chuyện bây giờ cô ta đã là cháu gái nhà họ Quý, Mạnh Thanh Thanh nghe thế thì biết nhận nhầm rồi bởi vì Lý An An là do đích thân bà ta sinh ra, đứa bé mà Lý Minh Sơn bế là Lý Trình Trình.

Nhưng Mạnh Thanh Thanh không nói sự thật cho Lý An An biết bởi vì Lý An An là con cháu nhà họ Lý, kế thừa hoàn toàn tật xấu của nhà này, từ chuyện cô ta can thiệp cướp mất chồng chưa cưới của Lý Trình Trình là có thể nhìn ra được.

Nếu như nói với cô ta Lý Trình Trình mới thực sự là cháu gái nhà họ Quý, với cái tính nết kia của cô ta, cô ta không xé Lý Trình Trình ra sao?

Thế là Mạnh Thanh Thanh thì thầm nói: "An An, chuyện này hai mẹ con ta biết là được rồi, đừng để người khác biết nữa, càng không được để ba và bà nội con biết, nếu không họ sẽ buồn bã, thất vọng biết mấy? Nuôi con hơn hai mươi năm, kết quả bây giờ con bị người khác đòi đi, trong lòng họ dễ chịu nổi sao? Con nói xem mẹ nói có đúng không? Bà nội lớn tuổi rồi, nếu bị chọc tức phát bệnh, bản thân con có thể gánh được trách nhiệm lớn thế không?"
 
Back
Top Bottom