Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 120: Chương 120



Lúc mà bọn họ đến đưa sổ hộ khẩu, Lý Trình Trình đã nói với bọn họ, sáng sớm tám giờ ngày thứ hai, cả gia đình đúng giờ đem nguyên liệu mà muốn bán đến đây là được rồi, vì vậy mà buổi chiều người dân của làng An Cư đều đến.

Rau ở trên ruộng đất sở hữu riêng có thể được hái bất cứ lúc nào, nhưng những thứ ở ngoài đồng mà không cần trả tiền chỉ có nhiêu đó thôi, nếu đến muộn thì không còn nữa đâu, do đó mà già trẻ gái trai cả nhả của mọi hộ gia đình đều chủ động đến.

Mẹ kế của Hạ Vân Lai quả nhiên đã mang sổ hộ khẩu đến rồi, Lý Trình Trình vội vàng mang sổ hộ khẩu giao cho Bạch Đại Sơn, bảo anh đi lên thị trấn tìm Hạ Vân Lai, xử lý chuyện sổ hộ khẩu.

Sổ hộ khẩu của Hạ Vân Lai bị chuyển đi, cậu ấy không cần thiết phải quay lại thôn An Cư nữa, cũng không cần lo lắng chuyện bố và mẹ kế của cậu ấy phải đi kiếm tiền ở bên ngoài, cuộc sống sau này, cậu ấy có thể tự mình mà kiếm sống rồi.

"Mẹ" của Lý Trình Trình Mạnh Thanh Thanh cũng mang theo sổ hộ khẩu, đến nhà Lý Trình Trình với một khuôn mặt nịnh bợ: "Trình Trình, rau của nhà chúng ta, con mua không?"

"Chỉ cần chất lượng đảm bảo, thì mua." Dù sao có thể kiếm tiền, làm gì mà không nhận?

Cho dù bây giờ không bán được, nhưng mà đợi đến lúc vào thời kì giáp vụ, không cần biết là rau gì, đem ra ngoài đều sẽ bị người khác cướp sạch, cô có hang động có thể lưu trữ đồ, hoàn toàn không cần phải lo lắng là rau xanh sẽ không bán ra được.

"Vậy thì cảm ơn con nhé." Mạnh Thanh Thanh đưa sổ hộ khẩu của nhà họ Lý cho Lý Trình Trình.

Lúc cầm sổ hộ khẩu, Lý Trình Trình vẫn hơi ngẩn ngơ, trên đời này không chuyện tái hợp lại sự đổ vỡ, nằm mơ cô cũng nghĩ đến việc trộm sổ hộ khẩu, không biết phải làm sao khi mà Ngô Tú Châu ấy ngày nào cũng ở nhà, không ngờ là bây giờ lại có thể lấy được sổ hộ khẩu dễ như vậy.

"Trình Trình, con là một đứa trẻ tốt, là nhà họ Lý có lỗi với con." Mạnh Thanh Thanh nói.

Bà ấy không tốt cũng không xấu, Lý Trình Trình đối với bà ấy chả có tí cảm nhận nào khác cả.

Giao dịch buôn bán của thôn An Cư lớn như vậy, tài nguyền cũng nhiều như vậy, kết quả là bây giờ toàn bộ người trong thôn đều đang cướp của nhau, vậy chia đều hàng cho từng nhà thì chắc chắn là không có bao nhiêu đồ, vậy nên khi gặp được người có quan hệ tốt, Lý Trình Trình cũng sẽ khuyến mại cho một chút.

Giống như nhà Bạch Thư Lễ, Lý Trình Trình bảo bọn họ đến phía ngoài thôn mua trứng gà, bốn hào tiền một quả, sau đó đem đến chỗ của cô ấy thì là năm hào tiền một quả, như vậy khi qua tay, bọn họ có thể kiếm được một hào tiền, một ngày nhận vài trăm quả trứng gà, thì có thể kiếm được vài đồng tiền, một tháng thì sẽ là hơn một trăm rồi, thu nhập như vậy đã có thể xem như là rất cao rồi.

Còn có Tôn Tố Mai, Lý Trình Trình bảo cô ấy về thôn của nhà mẹ đẻ hoặc là thôn của nhà người thân họ hàng mua rau dại, bốn cân một đồng tiền, đến chỗ cô biến thành hai cân một hào tiền, qua tay như vậy, cô cũng có thể kiếm nhiều hơn một hào tiền, số lượng lớn thì đương nhiên tiền sẽ nhiều hơn.

Còn người nữa là Bạch Lão Nhị, Lý Trình Trình bảo cậu ta ra ngoài thôn mua rau diếp cá, rau dại, gà vịt ngỗng gì đều được, như vậy cậu ta không phải khổ cực đào rau diếp cá nữa, cậu ấy chỉ làm người trung gian kiếm lợi nhuận từ sự chênh lệch giá, cũng kiếm được nhiều hơn so với trước kia.

Lý Trình Trình ở trong thôn tạo ra động tĩnh lớn như vậy, Lăng Nhược Tuyết đương nhiên cũng biết, học sinh đi học lại vào ngày mười sáu tháng Giêng âm lịch, vì vậy mà kì nghỉ của cô ấy chỉ còn có vài ngày, Lăng Nhược Tuyết đi qua tìm Lý Trình Trình: "Ngày mai tôi qua giúp cô vào sổ sách nhé!"

"Không có thù lao đâu, nếu cô tình nguyện thì cứ đến." Có người giúp thì tốc độ cũng có thể nhanh một chút, nếu không thì cô và Bạch Đại Sơn cũng sẽ bận c.h.ế.t mất.

Phải kiểm tra chất lượng của đồ, sau đó vào sổ sách, cân, sau đó còn phải thanh toán, công việc thật sự rất nhiều, có một người có học thức giúp họ, tốc độ cũng có thể nhanh hơn một chút.

Lăng Nhược Tuyết nhìn một lượt,"Tôi cũng không định lấy thù lao của cô, sáng sớm ngày mai tôi qua."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong Lăng Nhược Tuyết đi luôn, cái giọng điệu mà coi thường người khác đó, thật sự là rất ngứa đòn.

Trương Quế Phương không dám đến tìm Lý Trình Trình, bởi vì ngày mùng hai Tết Nguyên đán lúc đó, bọn họ đến bên ngoài cổng nhà Bạch Lão Đại làm loạn một phen, chắc hẳn Lý Trình Trình và Bạch Lão Đại cũng hận bọn họ lắm, vì vậy Trương Quế Phương đi tìm mẹ kế của Hạ Vân Lai, nhờ bà ấy đến lúc đó giúp bà ta đem rau đến nhà Lý Trình Trình để đổi lấy tiền, sau đó cho mẹ kế của Hạ Vân Lai một xu tiền thù lao.

Vì lợi ích của một xu, mẹ kế của Hạ Vân Lai đồng ý, một lần một xu, mười lần thù lao là một đồng tiền rồi, không tốn một chút công sức nào lại có thể kiếm được một đồng tiền, bà ấy việc gì phải từ chối chứ?

Vậy nên Trương Quế Phương cũng vội vàng sắp xếp bọn trẻ con trong nhà đi nhặt ốc nước ngọt nhỏ và ốc bươu vàng lớn, bởi vì những thứ này có trọng lượng nặng, một rổ ốc bươu vàng nặng hơn nhiều rổ rau rừng, sau đó Trương Quế Phương lại lật đà lật đật đi tìm Liễu Lệ Hoa, bảo Liễu Lệ Hoa ở bên nhà chồng cũng mau mau đi nhặt ốc nước ngọt nhỏ và ốc bươu vàng, đến lúc đó bảo cô ta mang về thôn An Cư để đổi tiền.

Liễu Lệ Hoa từ miệng của Trương Quế Phương biết được Lý Trình Trình tìm được một công việc tốt như vậy, cô ta lập tức ghen tị, đều tại Lý Trình Trình đã cướp đi tất cả mọi thứ, nếu không những thứ tốt như này đều là của cô ta rồi.

Nghĩ đến đây, Liễu Lệ Hoa siết chặt nắm đ.ấ.m mà âm thầm hận.

"Lệ Hoa, con..." Trương Quế Phương nhìn thấy cô ta như vậy, lo lắng hỏi thăm.

"Mẹ, con không muốn cứ buông bỏ Bạch Đại Sơn như vậy, người phụ nữ và đứa trẻ sống cuộc sống hạnh phúc với Bạch Đại Sơn chỉ có thể là con và con của con." Liễu Lệ Hoa nói một cách kiên định.

Trương Quế Phương gật gật đầu: "Lệ Hoa, mẹ ủng hộ con, nhưng mà con cần nghĩ một cách khác tốt hơn mới được, cách như lần trước là không được đâu."

Nhìn đứa con trai lớn đang chơi ở trong sân, mắt của Liệu Lệ Hoa đột nhiên sáng lên, cô ta biết nên phải làm như nào, con trai lớn năm nay đã mười tuổi rồi, đến bây giờ vẫn chưa biết đọc sách, một chữ cũng không biết, nếu cô ta đi theo Bạch Đại Sơn, vậy thì con của cô ta có thể đến trường để học rồi.

"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ nghĩ một cách tốt hơn, vậy bây giờ con đi nhặt ốc nước ngọt nhỏ đây, ngày mai sẽ đến thôn An Cư tìm mẹ." Liễu Lệ Hoa nói.

Một cân hai xu, mười cân là hai hào, một rổ có thể bán được gần bốn hào.

Không ngờ Lý Trình Trình thế mà lại tìm được một công việc tốt như thế, cô ấy nhất định muốn gả cho Bạch Lão Đại, nhất định phải cướp được công việc này.

Trương Quế Phương biết Liễu Lệ Hoa đã có chủ ý rồi, cũng yên tâm hơn, nhất định phải đuổi Lý Trình Trình đi, để Lệ Hoa mang đứa nhỏ đến ở trong cái nhà to đó.

Nửa đêm, Bạch Đại Sơn mang sổ hộ khẩu của nhà Hạ Vân Lai trở về, Lý Trình Trình lật ra xem một lúc, quả nhiên là trang của Hạ Vân Lai vẫn còn ở trong đó, ở bên trên ghi không có tác dụng bởi vì đã bị đóng dấu là không hợp lệ rồi, có hiệu lực là ở bên phía của Hạ Vân lai, Hạ Vân Lai sau này vẫn có thể đến trường đăng ký đi học.

Bạch Đại Sơn rót một cốc nước nóng, vừa uống vừa nói: "Hộ khẩu phân ra rồi, nhà của cậu ta cũng được chuyển nhượng cho cậu ta luôn."

Lý Trình Trình gật gật đầu: "Vất vả cho anh rồi."

"Biết là anh vất vả thế, vậy vợ sẽ báo đáp anh như nào đây?" Bạch Đại Sơn cười mỉm nói.

Lý Trình Trình lườm Bạch Đại Sơn một cái, để sổ hộ khẩu của nhà Hạ Vân Lai vào vị trí xếp hàng trước, nhà trước kia của mẹ kế Hạ Vân Lai là ai, nếu vị trí có sự biến đổi, khó tránh sẽ nghĩ nhiều.

Có mẹ kế của con mình, vì con của mình, sẽ có tính toán đặc biệt, vì vậy, tạm thời không để cho cô ta biết, đợi đến sau này cô ta biết rồi, Lý Trình Trình bọn họ có thể không thừa nhận, ngược lại là không có chứng cứ cho sự việc này.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 121: Chương 121



Cho dù nói Hạ Vân Lai quay lại trộm, bọn họ cũng có thể làm được gì đâu? Bọn họ không biết Hạ Vân Lai ở đâu, cũng không có cách nào tìm thấy Hạ Vân Lai!

Sáng sớm ngày thứ hai, còn chưa đến tám giờ, người dân trong thôn đã đợi không nổi mà đem đồ của nhà mình đến rồi, nhưng mà Lý Trình Trình không vì mọi người đến rồi mà thay đổi thời gian biểu hàng ngày của mình, đã nói là tám giờ thì là tám giờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đúng tám giờ, Bạch Đại Sơn đem bàn chuyển đến bên ngoài cổng, trực tiếp chắn trước cửa viện, tránh việc người khác thừa cơ lẻn vào bên trong viện.

Sau đó Lý Trình Trình sắp xếp sổ hộ khẩu và gọi tên, gọi đến nhà ai, thì nhà đó đến để kiểm tra, cân trọng lượng, đăng ký và thanh toán, những người đến xếp hàng trước cảm thấy không vui, nhưng Lý Trình Trình cũng không để ý đến bọn họ, bởi vì hôm qua đã nói rõ rồi, dùng sổ hộ khẩu để xếp hàng, bọn họ không nghe, trách được ai chứ?

Liễu Lệ Hoa tự mình đem ốc nước ngọt nhỏ giao cho Trương Quế Phương, Trương Quế Phương lại đem của nhà mình với Liễu Lệ Hoa trộn lẫn lại với nhau, sau đó đưa cho mẹ kế của Hạ Vân Lai đem sang bên đó, bọn họ không dám đến trước mặt hai vợ chồng Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn.

Liễu Lệ Hoa dắt tay đứa con trai lớn, đi đến nơi gần nhà Bạch Đại Sơn, cứ đứng từ xa nhìn hai người Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn bận rộn trước cửa như thế, nhìn thấy một đống tiền trong tay Lý Trình Trình, Liễu Lệ Hoa ngưỡng mộ không sao tả được.

Nếu như ông chủ đưa cho cô ta nhiều tiền như vậy, bảo cô ta đến mua rau, chắc chắn cô ta sẽ lén lút giữ lại cho bản thân một ít, sau đó giúp ông chủ mua rau với giá cả thấp nhất.

"Con trai, con có muốn sống trong ngôi nhà to kia không?" Liễu Lệ Hoa chỉ vào cái viện to của Bạch Đại Sơn, hỏi.

Con trai lớn của Liễu Lệ Hoa liên tục gật đầu: "Muốn."

Trong nhà của bọn họ có hơn mười mấy người chung sống, cả ngày đều ồn c.h.ế.t đi được.

"Con trai, chỉ cần con nghe lời, rất nhanh thôi mẹ sẽ đưa con đến nhà to này ở." Liệu Lệ Hoa nhìn nhà to của Bạch Đại Sơn, mặt mày sa sầm nói.

Thôn An Cư có tổng cộng là 4 hàng, có tám mươi chín mươi hộ gia đình, ba người Lý Trình Trình, Lăng Nhược Tuyết, Bạch Đại Sơn mỗi người bận rộn cả nửa ngày trời, mới làm xong được hết công việc, mọi người cầm tiền mà rời đi với tâm trạng đầy mãn nguyện.

Không ngờ đồ ăn ăn không hết trong nhà không những có thể bán kiếm tiền, mà đến rau dại không ai ăn ở trong núi cũng có thể bán lấy tiền, tuy so với rau xanh ở trong nhà giá cả có rẻ hơn một nửa, nhưng mà số lượng lớn cũng có thể kiếm được tiền, tiền kiếm được trong một ngày còn nhiều hơn là số tiền kiếm được bằng công điểm.

Nếu như cả nhà cùng chăm chỉ, một ngày có thể kiếm được vài đồng, một tháng thì có thể kiếm được hơn một trăm, rất nhiều người đều nghĩ như vậy, đều bị tiền làm cho lay động, quyết định mỗi ngày đều phải kiếm tiền.

Đợi Lăng Nhược Tuyết đi về, Lý Trình Trình bảo cậu bé và Lý Hiểu Đồng cùng đi vào trong phòng, sau đó lập tức đem số rau xanh hôm nay mua được đều để vào trong hang, hôm nay mệt như vậy, cô cũng không muốn thu dọn nữa, dù sao ngày mười lăm tháng Chạp âm lịch cũng qua rồi, lại đi mở cửa cửa hàng đối diện khách sạn Quốc Doanh, thời gian còn mấy ngày nữa, không cần vội.

Ngày đầu tiên có chút không có kinh nghiệm, ngày thứ hai mọi người đều quen tay hết rồi, tốc độ cũng nhanh hơn, đến trưa là đã xong hết rồi.

Buổi chiều Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn lái xe ba bánh đi ra ngoài một chuyến, chủ yếu là làm ra vẻ trông giống như giao đồ ăn cho nhà hàng, nếu không người trong thôn nhất định sẽ nghi ngờ, bọn họ giúp nhà hàng mua nhiều đồ ăn như thế, đều không cần phải chuyển ra ngoài sao?

Hôm nay, lúc mà mọi người đều xếp hàng ở ngoài cổng nhà Bạch Đại Sơn đợi kiểm tra trọng lượng, chồng của Liễu Lệ Hoa, cũng chính là Lưu Đại Tráng kéo tai Liễu Lệ Hoa, kéo cô ta vào thôn An Cư, Liễu Lệ Hoa đau đến nỗi vừa khóc vừa xin tha thứ.

Mà ba đứa con của hai người cũng đi theo sau, gào khóc suốt quãng đường, tiếng khóc vừa to vừa đáng thương, rất nhanh đã gây sự chú ý cho mọi người.

Ngoài cổng của nhà Bạch Đại Sơn rộng như thế, nếu già trẻ gái trai của mỗi nhà đều đến vậy thì chắc chắn là đứng không nổi, vì vậy mọi người sau khi đem đồ đến thì chỉ có một người ở lại xếp hàng, những người còn lại thì về nhà, nên Lưu Đại Tráng và Liễu Lệ Hoa vào thôn mới bị nhiều người nhìn như thế.

Có người hét lên: "Lưu Đại Tráng, Liễu Lệ Hoa rốt cuộc đã phạm lỗi gì, sao anh đối xử với cô ta như thế? Tốt xấu gì cô ta cũng đã sinh cho anh ba đứa con, kể cả anh không đối xử tốt được với cô ta, cũng không nên làm cô ta bị thương chứ?"

"Nếu như Liễu Lệ Hoa không làm gì sai, tôi có thể đối xử với cô ta như thế này sao?" Lưu Đại Tráng tức giận nói: "Tuy cô ta sinh cho tôi ba đứa con, nhưng đứa trẻ này rốt cuộc có phải là của tôi hay không thì còn chưa biết đâu!"

Mọi người vừa nghe, ai nấy đều trợn tròn mắt, đây là một tin tức động trời, do đó mọi người cũng không khuyên nữa, mà đi theo sau Lưu Đại Tráng, muốn đi đến nhà họ Liễu xem xem rốt cuộc Liễu Lệ Hoa này đã làm chuyện có lỗi gì với Lưu Đại Tráng, thế mà lại khiến Lưu Đại Tráng giận như thế.

Trương Quế Phương nghe thấy động tĩnh bên ngoài, chạy ra ngoài xem, nổi giận đùng đùng: "Lưu Đại Tráng, cậu làm gì đấy hả? Cậu mau bỏ Lệ Hoa nhà chúng tôi ra, cậu dựa vào đâu mà lại động thủ với Lệ Hoa nhà chúng tôi hả?"

Lưu Đại Tráng đẩy mạnh Liễu Lệ Hoa đến trước mặt Trương Quế Phương, Liễu Lễ Hoa ngã mạnh lên trên mặt đất, vết thương trên cánh tay và chân đau buốt, khiến cho cô ta khóc càng to hơn, Lưu Đại Tráng trách móc nói: "Dựa vào cái gì à? Thì là dựa vào việc Lưu Tử Vinh không phải là con của tôi, dựa vào việc cô ta là Liễu Lệ Hoa đã cắm sừng tôi nhiều năm nay, tôi nên đánh c.h.ế.t cô ta người đàn bà phóng túng dâm loạn như vậy, tôi không đánh c.h.ế.t cô ta đều là bởi vì tôi quá nhân từ rồi đấy."

"Lưu Đại Tráng, cậu đang nói vớ vẩn cái gì đấy?" Trương Quế Hoa tức giận gào lên: "Tử Vinh không phải con của cậu, nó là con của ai?"

Tuy bà ta muốn để Liễu Lệ Hoa gả cho Bạch Đại Sơn nhưng mà đứa trẻ này chính xác là con của Lưu Đại Tráng, lúc mà Liễu Lệ Hoa vừa mới gả cho Lưu Đại Tráng, sao có thể ngoại tình được.

"Bà đi mà hỏi Liễu Lệ Hoa, bà hỏi con gái tốt của bà đi, Lưu Tử Vinh rốt cuộc có phải là con của tôi hay không, bà tự hỏi cô ta đi." Lưu Đại Tráng dùng ánh mắt căm hận chỉ vào Liễu Lệ Hoa, nhìn đúng thật là không giống như đang diễn kịch.

Nhìn thấy anh ta như thế, mọi người đều nhận định Liễu Lệ Hoa ngoại tình, khiến cho Lưu Đại Tráng bị cắm sừng những mười năm nay, đứa trẻ được đưa cho người khác nuôi, vì vậy mọi người đều đồng tình với anh ta, có người không ngại phiền phúc thậm chí còn kêu gọi Lưu Đại Tráng đánh c.h.ế.t Lưu Lệ Hoa và cưới một người vợ khác.

Đương nhiên Lưu Đại Tráng nghĩ lấy một người vợ khác, nhưng cũng không thể đánh c.h.ế.t Liễu Lệ Hoa được, nếu không anh ta sẽ phạm tội, mà phạm tội thì sẽ không có tự do, còn cưới vợ kiểu gì được nữa, sao có thể hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp chứ?

Cứ cho là lại cưới, cũng phải đem tiền cầm về tay trước mới có thể lại cưới!

Nếu không con gái nhà ai lại nguyện ý gả cho một người không có tiền như anh ta chứ?

"Lệ Hoa..." Trương Quế Hoa bị thái độ của Lưu Đại Tráng làm cho d.a.o động, bà ta hạ thấp người xuống đỡ Liễu Lệ Hoa đứng dậy, nhỏ tiếng hỏi: "Lệ Hoa, con nói với mẹ, Tử Vinh rốt cuộc có phải con của con với Lưu Đại Tráng không."

"Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa." Liễu Lệ Hoa nói xong tâm lý lập tức bị tổn thương mà gào khóc, cô ta không nói rõ ràng, nhưng thái độ của cô ta khiến mọi người tự cảm nhận được, Lưu Tử Vinh đích thực không phải con của Lưu Đại Tráng.

"Rốt cuộc có phải không? Có phải không? Con nói cho mẹ biết đi!" Trương Quế Hoa vô cùng lo lắng, con gái của bà ta bị đem trả về, thế này thật là quá mất mặt rồi.

Con gái bà ta chỉ có thể ly hôn với Lưu Đại Tráng.

Liễu Lệ Hoa che miệng lại, đau lòng mà khóc lớn hơn chục giây, sau đó mới nức nở nói: "Hai ngày trước khi kết hôn, con lên núi cắt cây ngải cứu, gặp được Bạch Lão Đại, Bạch Lão Đại đẩy con vào trong bụi cỏ, hung hãn chiếm đoạt con, lúc đó con vừa đau vừa sợ, không dám nói với bất cứ ai, bởi vì con sợ Đại Tráng sẽ không cần con nữa, nên con cũng không rõ là Tử Vinh rốt cuộc là con của Đại Tráng hay là con của Bạch Lão Đại... Huhu huhu..."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 122: Chương 122



Liễu Lệ Hoa vừa nói xong, cả đám người đã thấy choáng váng, chuyện này quá k*ch th*ch rồi, năm đó lão Bạch đã giữ Liễu Lệ Hoa lại, hơn nữa còn khiến cô ta mang thai đứa con của mình sao?

Không biết hiện giờ khi đã kết hôn rồi mà lại hay tin bản thân có một đứa con đã lớn như vậy, liệu Bạch Đại Sơn có nhận lại con rồi đem về nhà nuôi nấng hay không?

Trương Quế Phương nghe đến đó, hay tin Lưu Tử Vinh là con ruột của lão Bạch thì trong lòng phấn chấn vô cùng. Bà ta vội vàng dìu Liễu Lệ Hoa đi về phía nhà lão Bạch, Lưu Đại Tráng cũng nháy mắt ra hiệu cho ba đứa nhỏ rồi đi theo bà ta.

Sau khi đến cổng nhà lão Bạch, Lưu Đại Tráng hô lên: "Mọi người xin nhường đường, xin nhường đường một chút, chúng tôi có chuyện quan trọng cần phải xử lý. Năm xưa trước khi gả cho tôi, vợ tôi là Liễu Lệ Hoa có lên núi tìm thuốc thì bị lão Bạch bắt về rồi làm cho có thai. Thế nên hôm nay chúng tôi qua đây để làm cho rõ chuyện này, mong mọi người nhường đường một chút, để chúng tôi có thể giải quyết ổn thoả mọi chuyện."

Nghe có chuyện lớn để hóng nên tất cả mọi người đều vội vàng tránh ra, ngay cả tiền cũng không vội kiếm nữa.

Bạch Đại Sơn quay đầu nhìn về phía Lý Trình Trình rồi lắc đầu với cô, hy vọng cô không bị người ngoài làm ảnh hưởng.

Đây rõ ràng là chiêu trò của gia đình Trương Quế Phương mà.

Lưu Đại Tráng túm lấy cổ áo Lưu Tử Vinh rồi dẫn cậu bé đi qua: "Lão Bạch, mày cắm cho ông đây cái sừng nhiều năm như vậy, để ông đây phải nuôi nấng con trai của mày lâu như thế. Hôm nay nếu mày không cho ông đây một lời giải thích thì ông đập nát nhà mày ra. Sao năm đó mày lại dám bắt vợ tao về rồi lăng nhục vợ tao nhiều lần như vậy hả? Tao sẽ cho vợ mày nếm mùi!"

Câu cuối cùng dĩ nhiên là vì Lưu Đại Tráng thấy Lý Trình Trình trẻ tuổi, xinh đẹp nên mới chợt nổi lòng tham mà nói ra. Dù sao thì anh ta cũng sắp lấy vợ mới rồi, không ngại việc Lý Trình Trình là vợ của người khác.

Lăng Nhược Tuyết nghe thế thì đặt cuốn sổ đăng ký trên tay xuống rồi rời đi ngay tức khắc.

"Thật vậy không? Nếu vậy thì phiền các người nói rõ cho tôi là chuyện đó xảy ra vào ngày tháng năm nào, vào lúc mấy giờ?", trên mặt Bạch Đại Sơn là vẻ ung dung, anh chưa từng làm bất cứ chuyện xấu xa nào nên anh không thẹn với lương tâm, anh cũng không sợ bị điều tra, suy xét.

Trong lòng Lý Trình Trình thoáng cảm thấy tức giận, không ngờ lần trước ném phân vào người họ cũng không có tác dụng gì, giờ họ còn dám kéo nhau qua đây. Nhưng lần này chuyện có vẻ phức tạp hơn một chút vì dù sao ở thời đại này cũng không có biện pháp xét nghiệm quan hệ huyết thống, thế nên muốn chứng minh Bạch Đại Sơn trong sạch cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Lý Trình Trình nhìn Bạch Đại Sơn bằng ánh mắt ra hiệu, sau đó cô bày ra vẻ mặt vô cùng thất vọng rồi nói với Bạch Đại Sơn: "Bạch lão đại, tôi thực sự không ngờ anh lại là người như vậy, anh thật làm tôi thất vọng quá. Anh đã phản bội tôi, phản bội gia đình mình, chúng ta ly hôn đi! Nhưng anh phải đền bù tổn thất cho tôi, ngôi nhà này, xe đạp, xe ba bánh, tất cả mọi thứ trong nhà đều phải để lại cho tôi. Anh chỉ được ra đi trắng tay, ngay cả quần áo cũ cũng không được phép mang theo!"

Không phải Liễu Lệ Hoa thấy điều kiện của Bạch Đại Sơn rất tốt nên mới quay lại đây làm ầm ĩ sao?

Được! Nếu đã vậy thì để cô ta cái gì cũng không lấy được!

Kết hôn được hơn nửa năm, Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình đã sớm hiểu ý nhau, thế nên anh cũng không nói gì thêm: "Được, vậy chúng ta ly hôn đi. Anh thực sự xin lỗi em. Anh không muốn gì cả, tất cả mọi thứ trong nhà đều để lại để bồi thường tổn thất tinh thần cho em, anh sẽ quay về nhà lão Nhị."

Sau đó Bạch Đại Sơn quay người về hướng về phía thôn dân rồi nói: "Phiền mọi người gọi trưởng thôn đến đây giúp tôi, tôi muốn ly hôn với Lý Trình Trình, tất cả tài sản trong nhà đều để lại cho cô ấy, tôi không mang gì theo cả."

Liễu Lệ Hoa và Lưu Đại Tráng nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau, hai người họ đều cảm thấy vô cùng khó tin, sao mọi chuyện lại diễn biến theo chiều hướng như vậy? Tại sao anh không đuổi thẳng Lý Trình Trình ra khỏi nhà, sau đó đón Liễu Lệ Hoa và Lưu Tử Vinh về?

"Lý Trình Trình hiện đang làm ở quán ăn, dù chúng tôi đã ly hôn nhưng cô ấy vẫn là thôn dân của thôn An Cư, vẫn sinh sống ở chỗ này. Sau này mọi người vẫn cứ tiếp tục giao đồ ăn cho cô ấy nhé."

Đúng lúc đó, Lăng Nhược Tuyết, kế toán Lăng và trưởng thôn đã đến nơi, vừa đến họ đã hay tin lão Bạch và Lý Trình Trình muốn ly hôn với nhau, trưởng thôn hỏi lại lần nữa: "Bạch Đại Sơn, Lý Trình Trình, hai người thực sự muốn ly hôn sao?"

Lý Trình Trình xoa mắt, hai giọt lệ rơi xuống: "Anh ấy đã làm chuyện vô liêm sỉ như vậy với người khác, lại còn có một đứa con riêng lớn ngần này, cháu có thể không ly hôn được sao? Nhưng Bạch Đại Sơn đã đồng ý với cháu rồi, anh ta đi tay không, mọi tài sản trong nhà đều để lại cho cháu."

Lăng Nhược Tuyết đi đến bên cạnh Lý Trình Trình, kéo lấy tay muốn an ủi thì Lý Trình Trình viết hai chữ "cảnh sát" vào lòng bàn tay Lăng Nhược Tuyết, vậy là cô ta hiểu ra sự tình ngay lập tức rồi lại rời khỏi đó một lần nữa.

Lần này cô ta đạp xe đi báo cảnh sát giúp Lý Trình Trình.

Mình đã nói rồi mà, lão Bạch vốn không phải người như thế, sao anh có thể làm ra loại chuyện như vậy được cơ chứ!

Phía bên kia, trưởng thôn vừa viết cho Lý Trình Trình và lão Bạch một tờ đơn thỏa thuận ly hôn, còn chưa kịp để hai người đóng dấu vân tay lên thì các đồng chí bên Cục Cảnh sát đã đến. Lý Trình Trình thấy vậy thì lập tức chạy lại rồi khóc lóc: "Các đồng chí cảnh sát, các anh phải làm chủ cho tôi! Chồng tôi là Bạch Đại Sơn và cô gái tên Liễu Lệ Hoa kia có vấn đề trầm trọng về phẩm chất, các anh phải trừng trị họ thật nghiêm khắc nhé! Hai người họ là những con sâu mọt đã phá hoại sự đoàn kết giữa các thôn dân, nếu không nghiêm trị họ thì trật tự xã hội sẽ bị họ phá huỷ hết!"

"Ai là Bạch Đại Sơn?", đồng chí cảnh sát hỏi.

Bạch Đại Sơn đứng dậy mà sắc mặt không hề thay đổi.

"Ai là Liễu Lệ Hoa?", đồng chí cảnh sát lại hỏi thêm lần nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Liễu Lệ Hoa nghe vậy thì run rẩy đứng dậy, sao lại làm kinh động đến cảnh sát vậy hả? Có phải mình và lão Bạch sẽ thực sự bị nghiêm trị hay không?

"Giữa hai người thực sự có vấn đề nghiêm trọng nào đó đúng không?", đồng chí cảnh sát nghiêm giọng hỏi.

Lý Trình Trình chỉ vào Lưu Tử Vinh: "Đúng vậy, trước khi Liễu Lệ Hoa kết hôn, cô ta và chồng tôi đã... có với nhau một đứa con. Sau đó cô ta dẫn theo con trai kết hôn với người chồng hiện tại. Hai người họ đã tổn thương tôi rất nhiều, đồng thời cũng xúc phạm đến chồng hiện tại của cô ta. Mong các đồng chí cảnh sát nghiêm trị hai người họ, làm chủ cho những người bị hại là chúng tôi."

"Nếu chứng cứ đã xác thực như vậy thì dẫn Bạch Đại Sơn, Liễu Lệ Hoa và cả đứa con chung của họ về đồn xử lý nghiêm minh.", đồng chí cảnh sát nói với mấy đồng chí phía sau.

Trương Quế Phương thấy con gái ruột và cháu ngoại lớn của mình đều bị dẫn đi thì hỏi bằng giọng lo lắng: "Đồng chí cảnh sát, họ sẽ bị kết án bao lâu vậy?"

"Hai mươi năm.", đồng chí cảnh sát đáp lời.

Trương Quế Phương nghe vậy thì sợ đến nỗi ngã ngồi trên mặt đất. Nếu Liễu Lệ Hoa bị tống vào nhà giam hai mươi năm thì chắc chắn Lưu Đại Tráng sẽ dẫn một ả đàn bà khác về nhà, chắc chắn anh ta sẽ không chờ Liễu Lệ Hoa lâu đến vậy đâu.

Mẹ kế bước vào nhà thì cuộc đời ba đứa nhỏ coi như thảm rồi, nhất là Lưu Tử Vinh, thằng bé không phải con ruột của Lưu Đại Tráng, Lưu Đại Tráng sẽ đối xử với thằng bé không ra gì mất.

"Đồng chí cảnh sát, tôi chưa hề làm ra loại chuyện mất đạo đức nào cả. Đứa bé này là con của tôi và người chồng hiện tại." Vừa nghe đến chuyện bản thân bị cầm tù hai mươi năm, Liễu Lệ Hoa bị dọa sợ đến choáng váng rồi. Cô ta không muốn ở trong tù hai mươi năm đâu!

"Chính Lưu Đại Tráng xúi tôi nói như vậy, anh ta thấy Lý Trình Trình vừa mắt, vì muốn kết hôn với Lý Trình Trình nên anh ta ép tôi chia rẽ tình cảm của Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình, ép tôi hãm hại anh ta..."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 123: Chương 123



Cô nhất định không thể để cho mọi người biết cô vì nhìn trúng gia sản của lão Bạch nên mới trở về chia rẽ lão Bạch và Lý Trình Trình, bằng không, sau này làm sao cô có thể quay về nhà mẹ đẻ được nữa.

"Mẹ kiếp!" Lưu Đại Tráng buột miệng thốt ra một tiếng, chỉ vào Liễu Lệ Hoa lớn tiếng chửi rủa: "Liễu Lệ Hoa, rõ ràng là cô muốn có ngôi nhà của Bạch Đại Sơn, còn nói khi sắp xếp ổn thôi, cô sẽ đưa chúng tôi tới sống trong ngôi nhà này, để lại chiếc xe đạp và xe ba bánh cho tôi. Nhưng bây giờ nhìn xem, hẳn là vì cô thấy Bạch Đại Sơn có tiền nên muốn nhanh chóng gả cho hắn phải không?"

"Cô cũng không nhìn lại chính bản thân mình xem, không chỉ xấu mà còn đã sinh ba đứa, đến tôi còn cảm thấy nhàm chán, cô thấy mình sẽ gả được cho Bạch Đại Sơn chắc? Cô cho rằng Bạch Đại Sơn là tên ngốc à? Còn nuôi con hộ người khác?"

Nhìn Liễu Lệ Hoa cùng Lưu Đại Tráng như chó cắn chó, nói hết chân tướng ra, Lý Trình Trình mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải hai người họ tự mình nói ra thì khó mà tra được, dù sao thời đại này có xét nghiệm ADN.

Mặc dù thời điểm này ở nước ngoài có xét nghiệm ADN nhưng họ cũng không có cách nào ra nước ngoài để làm xét nghiệm ấy.

Sự thật được phơi bày, mọi người đều biết rằng Liễu Lệ Hoa vì tiền tài của lão Bạch nên muốn dùng con của mình để gài bẫy, chia rẽ lão Bạch và Lý Trình Trình. Tuy nhiên, lão Bạch cũng dùng những hành động thiết thực để mọi người biết tình cảm của anh dành cho Lý Trình Trình.

Vợ chồng ly hôn, tất cả đều để lại cho người vợ, đây chẳng phải là một tình cảm sâu sắc sao?

Sự thật sáng tỏ, Bạch Đại Sơn được chứng minh vô tội, Liễu Lệ Hoa và Lưu Đại Tráng vì hãm hại vợ chồng người khác nên phải bị xử lý theo pháp luật, cả hai đều bị cảnh sát đưa đi.

Nhìn thấy con gái mình bị bắt đi, Trương Quế Phương thiếu chút nữa thì ngất xỉu, bà có biết đây là âm mưu do Liễu Lệ Hoa và Lưu Đại Tráng bày ra đâu, bà còn vui mừng tưởng rằng Lưu Tử Vinh thực sự là con trai của lão Bạch, tưởng rằng mình có thể đi theo Bạch Đại Sơn tận hưởng cuộc sống tốt lành rồi.

Lưu Tử Vinh tức giận nhìn Lý Trình Trình, tất cả đều do người phụ nữ này chiếm mất vị trí của mẹ cậu, bằng không cậu ta có thể cùng mẹ sống trong ngôi nhà này, sau này có tiền đi học.

Lưu Tử Vinh tức giận lao về phía Lý Trình Trình, muốn đánh ngã cô nhưng Bạch Đại Sơn duỗi đôi chân dài của mình đá và cậu bé ra khỏi sân, sau đó nói với dân làng bên ngoài: "Nếu mọi người còn muốn chúng tôi thu mua đồ trong tay thì phiền mọi người đem đứa nhỏ này tới Cục Công An đi. Nó mới mười tuổi mà hung ác như vậy, nếu không sớm đưa nó đến trường mầm non để giáo dục, chẳng lẽ đợi đến lúc nó lớn lên phóng hỏa, g.i.ế.c người sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng, Lưu Tử Vinh bị dân làng mang đi. Cậu bé oán giận nhìn Bạch Đại Sơn, tất cả cũng chỉ vì người đàn ông này không chấp nhận mẹ cậu, nếu không cậu đã có thể sống một cuộc sống tốt đẹp với mẹ mình.

"Vợ ơi, em vừa nói chuyện ly hôn, hình như em rất có kinh nghiệm, em không muốn ly hôn với anh thật phải không?" Sau khi Liễu Lệ Hoa và Lưu Đại Tráng gây chuyện, Bạch Đại Sơn không có ý định thu mua đồ nữa, anh đóng cửa lại và yêu cầu mọi người buổi tối hãy quay lại.

Chỉ còn vài giờ nữa thôi, mọi người sẽ có thể chuẩn bị được nhiều thứ hơn nữa.

"Không!" Lý Trình Trình lắc đầu phủ nhận.

Vừa mới kết hôn, ai lại nghĩ tới chuyện ly hôn chứ? Còn không phải vì càng đi càng không thể tiến thêm được nữa, hoặc vì người đàn ông quá quá đáng, không thể chịu đựng được nữa mới ly hôn sao?

Tất nhiên, không thể loại trừ loại người đến vì tiền, lừa được tiền thì ly hôn rồi bỏ chạy lấy người.

Mà cô thì không thiếu tiền nên đương nhiên sẽ không lừa tiền của Bạch Đại Sơn, hơn nữa, nếu cô tìm người khác, liệu người ấy có thể cao lớn, chân dài và khỏe mạnh như Bạch Đại Sơn không?

Có thể đối xử tốt với cô như Bạch lão đại không?

Thật ra giữa vợ chồng không có nguyên tắc nào về việc mắc sai lầm cả, thực sự không cần thiết phải ly hôn chỉ vì cãi vã hay chuyện vặt vãnh nào đó. Chẳng lẽ đổi một người khác thì có thể sống tốt hơn sao? Cái này cũng không chắc.

"Bạch lão đại, nếu anh dám quậy phá bên ngoài và làm những chuyện như hôm nay thì em nhất định sẽ ly hôn với anh. Anh có thể lười biếng, tham lam hoặc không thích làm việc, nhưng nếu anh chơi cờ bạc, bạo lực gia đình hoặc phạm pháp, nếu anh mắc phải những sai lầm này thì em nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho anh." Lý Trình Trình nói, chọc vào cánh tay của Bạch Đại Sơn,"Anh có hiểu không? Nếu anh mắc lỗi thì đừng trách em không tha thứ cho anh."

Bạch Đại Sơn đưa tay nắm lấy tay Lý Trình Trình: "Vợ à, hôm nay cảm ơn em đã tin tưởng anh, không nghe lời nói phiến diện của bọn họ. Nếu em không tin anh, ngay cả khi anh chứng minh bản thân mình vô tội thì nó cũng không có ý nghĩa gì hết."

"Anh sẽ nỗ lực chăm chỉ làm việc, tuyệt đối không để vợ nảy sinh ra suy nghĩ ly hôn dù chỉ là một chút."

Bạch Đại Sơn nói, anh ôm Lý Trình Trình vào trong n.g.ự.c mình, sự hiện diện của cô khiến anh cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

Sự việc của Liễu Lệ Hoa đã khiến Bạch Đại Sơn nhận ra một điều, đó chính là một khi đã có tiền thì đầu trâu mặt ngựa gì cũng sẽ tìm tới, anh còn nhớ rõ hồi gia đình anh sống ở cạnh nhà Trương Quế Phương, cả gia đình họ đều trốn tránh nhà anh, sợ nhà anh tới cửa mượn lương thực.

Không biết bọn họ lấy đâu ra can đảm để không biết xấu hổ tới đây như bây giờ.

Cho dù anh không cưới vợ thì anh cũng sẽ không coi trọng người phụ nữ Liễu Lệ Hoa này, một chút tự giác cũng không có, còn không biết tự nhận thức bản thân.

Cậu bé và Lý Hiểu Đồng thò đầu ra khỏi vách tường, nhìn đến Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình đang ôm nhau, hai người liếc nhau rồi che miệng cười. Người phụ nữ xấu xa kia lại thất bại, thật tốt, đừng ai nghĩ có thể phá hủy được mối quan hệ của cha mẹ họ.

Lý Trình Trình cùng Bạch Đại Sơn ở trong thôn thu thập rau dưa mấy ngày, về sau số lượng rau ít dần bởi vì ai cũng muốn chừa một ít cho gia đình mình, bán hết thì cả nhà sẽ ăn cái gì?

Tuy nhiên, cũng có người nhanh chí, sau khi bán hết rau trong nhà thì bắt đầu đi tới thu mua ở nhà họ hàng thân thích, sau đó lại bán cho Lý Trình Trình. Lý Trình Trình cũng không phản đối loại hành vi này, dù sao rau dưa càng nhiều cô càng bán được nhiều, tự nhiên cũng có thể kiếm nhiều.

Sáng ngày mười sáu tháng giêng âm lịch, Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn mang theo hai đứa nhỏ đi trấn trên dọn dẹp cửa hàng, Hạ Vân Lai ở trấn trên nhiều ngày đã giúp bọn họ tìm người làm một cái bảng hiệu. Dòng chữ trên tấm bảng là: Cửa Hàng Thực Phẩm Tươi Sống Sơn Trình.

Hơn nữa, bảng hiệu cũng đã được treo lên, người đi qua đường chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây là một cửa hàng thực phẩm tươi sống.

Khi Lăng Nhược Tuyết còn ở trong thôn, Lý Trình Trình đã mua giấy viết tay để tự mình viết tờ rơi, sau đó nhờ Lăng Nhược Tuyết mang tới trường học, tìm những người bạn có điều kiện gia đình hơi khó khăn, giúp cô sao chép tờ rơi, một tờ giá một hào, viết xong thì phân phát ra bên ngoài, cũng là một tờ một hào.

Nói cách khác là hai hào cho một tờ rơi.

Lý Trình Trình cũng đưa số tiền tương ứng với số giấy cho Lăng Nhược Tuyết, phần còn lại để Lăng Nhược Tuyết tự mình xử lý.

Lăng Nhược Tuyết biết Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn khai trương cửa hàng, cũng biết Lý Trình Trình thu mua đồ ăn ở trong thôn là vì cô mua cho cửa hàng của mình, nhưng Lăng Nhược Tuyết không nói thêm cái gì, bởi vì chính cô ấy cũng không thiếu tiền.

Kỳ nghỉ hè trước đó, Lý Trình Trình mang theo cô ấy kiếm lời hơn trăm đồng tiền, cô ấy cảm tạ Lý Trình Trình còn không hết, làm sao có thể hãm hại Lý Trình Trình chứ? Cô ấy còn đang tính toán, chờ thi đại học xong, đến kỳ nghỉ hè lại cùng Lý Trình Trình bán kem tiếp đây.

Có Lý Trình Trình bên cạnh, cô ấy có cảm giác an toàn hơn.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 124: Chương 124



Bởi vì cần quảng cáo vài ngày nên Cửa hàng thực phẩm tươi sống Sơn Trình dự kiến khai trương vào ngày 20 tháng giêng âm lịch, bằng cách này bọn họ có thêm vài ngày quảng bá, sau đó mới có khởi đầu thuận lợi.

Diện tích cửa hàng khá nhỏ, không cần phải dọn dẹp nhiều, Lý Trình Trình đặt vài chiếc kệ gỗ cách đều nhau dựa vào bức tường bên trái, sau đó mỗi tầng đặt một chậu gỗ lớn để đựng cá chạch, lươn, ốc nhỏ nước ngọt cùng ốc ruộng.

Phía bên phải có đặt một giá gỗ với khoảng cách nhỏ hơn một chút dựa vào tường, Các khung gỗ phía trên, mỗi khung chứa đầy các loại rau đã sơ chế và rau rừng, lớp dưới cùng của khung gỗ thì để gà, vịt, ngỗng và các loại gia cầm khác.

Tất cả các loại rau và rau rừng đều được cân và bó thành từng bó, khi người khác đến mua thì trực tiếp mua theo bó, không cần phải đong đếm từng chút, nếu không đến lúc đông người mới cân thì không kịp, chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.

Chỉ cần cân gia cầm, cá chạch và ốc nhỏ, còn ốc ruộng và lươn lớn có thể bán theo từng con hoặc từng dải, vì Lý Trình Trình toàn lấy loại lớn ra bán, còn loại nhỏ thì cô vẫn nuôi ở trong hang và sơn động.

Ngày hai mươi tháng giêng âm lịch, Cửa hàng thực phẩm tươi sống Sơn Trình mở cửa đúng giờ, không có tiếng pháo, không có tiếng la hét, đến đúng giờ, ba người mở cửa buôn bán.

Vân Mộng Hạ Vũ

Các bạn cùng lớp của Lăng Nhược Tuyết tuyên truyền khá sôi nổi, mới khai trương không lâu đã có rất nhiều người ghé qua. Có điều, cửa hàng thực phẩm tươi sống được ngăn cách bằng những tủ trưng bày cao nửa người giống như của các hợp tác xã cung ứng nên mọi người không thể vào bên trong mà chỉ có thể đứng trước tủ trưng bày và nói những gì mình muốn mua.

Bởi vì tạm thời không tuyển nhân viên mới nên chỉ có Hạ Vân Lai ở một mình, Lý Trình Trình cũng sợ gặp phải trộm nên dùng tủ trưng bày để ngăn cách giống như hợp tác xã cung ứng, trong tủ trưng bày còn có nguyên liệu, cũng có thể mua trực tiếp từ tủ trưng bày.

Người thời đại này không biết phương thức phát tờ rơi quảng cáo nên khi nhận được tờ rơi họ cảm thấy khá kỳ lạ, dù chỉ tò mò cũng muốn đến xem.

Đồ ở đây bán rất rẻ, một bó rau rừng một hào, rau trộn, rau diếp cá cũng một hào nhưng được cả một bát, mọi người hỏi giá xong đều không khỏi mua một túi lớn mang về nhà. Chẳng mấy chốc mọi thứ trên kệ ở cả hai bên đều đã bán hết.

Cũng may mấy ngày nay Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đã chở ba xe chở thực phẩm tươi tới đây, tất cả đều đặt ở phòng trong.

Mỗi khi một loại bán hết, Hạ Vân Lai lại vội vàng đến phòng tích hợp phía sau để dọn đồ mới ra, nhưng dù là như vậy cũng không đuổi kịp mức độ hưởng ứng mua hàng của người ở đây.

Phải đến trưa, lượng khách mới chậm lại, quán thực phẩm tươi sống vắng tanh, chỉ còn lại những chậu và khung trống.

Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn, Hạ Vân Lai nhìn nhau mỉm cười, bọn họ không biết người trong thành phố lại tiêu thụ nhiều như vậy, tổng cộng năm xe thực phẩm tươi sống đã bán hết trong vòng chưa đầy một buổi sáng. Có điều, hôm nay là ngày đầu tiên, việc kinh doanh bùng nổ sau khi khai trương là điều bình thường, nhưng sau này có lẽ sẽ không được tốt như vậy.

Lý Trình Trình đóng cửa lại, phấn khích nói: "Vân Lai, lấy tiền ra đếm xem sáng nay chúng ta kiếm được bao nhiêu."

"Vâng, chị Trình Trình." Hạ Vân Lai lấy ống tiền từ phía sau ra, họ đổ tiền ra bàn rồi ba người cùng nhau đếm, đếm xong rồi cộng lại, thế mà lại tận hơn năm trăm.

Bây giờ là những năm 80, có thể kiếm được hơn 500 đồng một ngày trong thời đại này thì thực sự đã rất lợi hại.

Lý Trình Trình lấy ra mười đồng đưa cho Hạ Vân Lai: "Hạ Vân Lai, đây là phần thưởng dành cho em. Hãy cố gắng, chúng ta sẽ không bạc đãi em."

"Cảm ơn chị Trình Trình" Hạ Vân Lai nắm chặt, cao hứng không thôi.

Cậu bé và Lý Hiểu Đồng lần lượt tỉnh dậy, ngồi trên giường của Hạ Vân Lai, dụi dụi mắt, khi cậu mở mắt ra nhìn thấy Lý Trình Trình đang ngồi bên cạnh, Lý Hiểu Đồng mềm mại, nhẹ nhàng nói với Lý Trình Trình: "Mẹ, mọi người bận xong rồi sao?"

"Bận xong rồi." Lý Trình Trình đưa cho mỗi người năm đồng."Hôm nay là một khởi đầu tốt, vậy nên chị sẽ đưa cho mỗi đứa một bao lì xì. Hai đứa nhớ giữ bao lì xì cho tốt, nhất định không được làm mất nhé."

"Cảm ơn mẹ." Lý Hiểu Đồng kích động nói. Mặc dù trước đó cô bé đã từng nhìn thấy những đồng tiền lớn trị giá mười tệ và một trăm tệ, nhưng cô bé thích nhất là tờ tiền lẻ năm tệ mà Lý Trình Trình đưa cho cô bé.

Nghe cô bé gọi mình là mẹ, Lý Trình Trình cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng may Lý Hiểu Đồng không gọi cô là mẹ trước mặt người ngoài, bằng không, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của người khác, cô cũng không nhịn được cảm giác xấu hổ.

Hai đứa trẻ lấy tiền xong, nằm trên giường đếm, Lý Trình Trình nói với Hạ Vân Lai: "Vân Lai, bây giờ em mới mười lăm tuổi, còn nhỏ, cửa hàng thực phẩm tươi sống của chúng ta chỉ mở cửa vào buổi sáng, chị nghĩ em có thể đi học vào buổi tối, tương lai còn thi đại học. Bởi vì sau này sẽ ngày càng có nhiều người làm kinh doanh, chúng ta có thể sẽ bị chèn ép, cạnh tranh, vậy nên dựa vào một cửa hàng thực phẩm tươi sống nho nhỏ này là không đủ, khó mà đảm bảo kế sinh nhai cả đời. Cách tốt nhất để đảm bảo cuộc sống là chăm chỉ học tập, để có thể tìm ra nhiều cách kiếm tiền hơn, như vậy mới có thể đảm bảo chính mình sẽ có một cuộc sống tốt đẹp."

Hạ Vân Lai gật đầu: "Được rồi, chị Trình Trình, em sẽ đi tìm giáo viên dạy học vào buổi tối hỏi xem thế nào."

Đối với Hạ Vân Lai, Lý Trình Trình nói gì thì cậu nghe đấy. Vì Lý Trình Trình đã nói muốn cậu học nên cậu sẽ đi học. Hiện tại có tiền lương, cậu không cần lo lắng vấn đề sinh kế nữa, nửa ngày còn lại thật sự có thể sử dụng tốt.

Nếu không, dành cả nửa ngày như vậy để nghỉ ngơi thì sẽ rất nhàm chán. Nếu tìm một công việc khác vào buổi chiều, cậu sẽ không thể tìm được một công việc có thời gian phù hợp. Hơn nữa, cậu vẫn muốn tập trung vào công việc của Lý Trình Trình, làm gì cũng không thể khiến công việc bên Lý Trình Trình bị chậm trễ.

Sau khi Hạ Vân Lai rời khỏi cửa hàng, Lý Trình Trình nhờ Bạch Đại Sơn để mắt tới hai đứa trẻ trong nhà, đề phòng chúng chạy đến phía trước cửa hàng, còn cô thì đi đến phía trước cửa hàng lấy rau dưa từ trong sơn động ra, bày lên kệ để hàng.

Tết Nguyên đán vừa qua, nhiệt độ vẫn thấp, thời tiết còn lạnh, rau tươi dù để không mấy ngày cũng không có vấn đề gì.

Cửa hàng không đủ rộng để chứa nhiều nên Lý Trình Trình chỉ để chiếc xe ba bánh vào đó, sau đó cô nhờ Bạch Đại Sơn đưa hai đứa trẻ đến trước cửa hàng rồi cô lại cho thêm ba xe rau vào trong nhà, số lượng rau chắc đủ bán trong hai ba ngày.

Cửa hàng thực phẩm tươi sống vừa mới mở cửa kinh doanh, Lý Trình Trình dự định mấy ngày đầu sẽ ở lại đây, để Hạ Vân Lai không quá bận rộn, đợi thêm mấy ngày nữa, Hạ Vân Lai làm việc thành thạo, người mua cũng vơi bớt thì sẽ giao cho một mình Hạ Vân Lai xử lý.

Tuyển người là chuyện không cần thiết, vì nếu Hạ Vân Lai quá bận rộn, không lo liệu được hết thì cô có thể gửi ít thực phẩm hơn, hoặc chỉ để Hạ Vân Lai bán hai giờ mỗi ngày rồi đóng cửa.

Dù sao chỉ cần có thu nhập, cô cũng không vội.

Bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để kiếm tiền, không cần quá sốt ruột, không nên chỉ nhìn cái lợi trước mắt.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 125: Chương 125



Sau khi khóa cửa cửa hàng thực phẩm tươi sống, Bạch Đại Sơn lái xe ba bánh chở Lý Trình Trình và hai đứa bé về nhà. Nghĩ lại có chút buồn cười, anh còn chưa có con nhưng lại nuôi con của người khác trước.

Khi dân làng ở Thôn An Cư nhìn thấy lão Bạch đi xe ba bánh trở về, biết bọn họ đã giao đồ ăn đến tiệm cơm xong thì vội vàng về nhà thu dọn đồ vật, dự định lát nữa sẽ đưa qua chỗ bọn họ.

Thôn An Cư rộng lớn, lại có nhiều núi nên toàn bộ thôn dân đều đào rau rừng, có bao nhiêu rau thì đào hết bấy nhiêu. Xong rồi, họ nhanh chí tìm cách kiếm rau khác, nhưng họ không nghĩ tới việc chạy tới thôn khác thu mua, mà ra bên ngoài, bới đất tìm khắp nơi, trên sườn đồi, gò đồi, bãi hoang...

Nơi họ đi tới như châu chấu bay qua, không còn sót lại một cọng rau rừng nào.

Có điều, họ không ngốc, họ biết tiết kiệm rau rừng, nếu không tiết kiệm dù chỉ là một cây thì năm sau họ lấy đâu ra rau rừng để ăn chứ?

Sau Tết Nguyên tiêu không lâu là Tết Trồng cây, tỷ lệ sống sót của cây trồng vào thời điểm này rất cao, Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình lên núi đào cây non làm giống, cây việt quất dại, dâu tây, mận, đào, anh đào, kiwi rừng, sương sáo, nho núi...

Hai người đào rất nhiều loại cây non trên núi, hiện tại núi vẫn là của chung, đào bao nhiêu cây non cũng được. Đợi sau nay ngọn núi trở thành tài sản tư nhân rồi thì làm sao có thể tùy ý đào cây trên núi của người khác chứ.

Lý Hiểu Đồng có hai cái sân, Lý Trình Trình đưa cho Lý Hiểu Đồng bốn loại cây ăn quả non, đồng thời yêu cầu Hà Kiến Nghiệp để cấp dưới ở lại đây trồng cây trong sân của Lý Hiểu Đồng, để mấy năm nữa Lý Hiểu Đồng không thiếu trái cây ăn.

Cây ăn quả non cũng được trồng ở sân nhà đối diện ga tàu.

Sau đó, trong sân rộng của Thôn An Cư trồng năm cây giống cây dại, mỗi cây một loại, trước đó Lý Trình Trình vốn định trồng mười cây mỗi loại, nhưng trồng quá nhiều không những khiến cây không phát triển tốt mà còn ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của các loại rau dưới gốc cây.

Việc trồng cây ăn quả cũng không thể để một mình nhà họ làm, nếu không một số người lành nghề trong thôn nhất định sẽ gây rắc rối, vì vậy Lý Trình Trình đưa một ít cho Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên, một ít cho mẹ của Lăng Nhược Tuyết, một ít cho Tôn Tố Mai, một ít cho Bạch lão nhị, những người có quan hệ tốt đều có. Thấy người nào cũng có, những người lành nghề làm sao có thể gây chuyện được?

Nếu thật sự muốn, bọn họ có thể lên núi đào cây ăn quả dại về trồng, mỗi mùa xuân trên núi xuất hiện rất nhiều cây ăn quả dại.

Lý Trình Trình cũng cất giữ rất nhiều cây dại non trong hang động, dự định sau này sẽ mua một mảnh đất mới và trồng chúng ở sân mới, dù sao sau này quả dại có hương vị nguyên bản sẽ ngày càng ít đi, vì vậy cô giữ lại hết cây giống, không để chúng bị tuyệt chủng.

Tháng 3, trái rừng chín, các loại rau rừng cũng nhiều lên, Lý Trình Trình giao việc hái trái rừng cho bốn đứa nhóc Bạch Thư Lễ, Bạch Thư Yên, Lý Hồng Mai và Triệu Quyên Quyên, như vậy người trong thôn có muốn cũng không thể cướp hoa quả của bọn trẻ.

Ruộng được giao vào cuối năm, bây giờ mùa xuân đã bắt đầu, tất cả đàn ông đều bắt đầu làm ruộng, công việc đào rau dại kiếm tiền giao cho phụ nữ và trẻ con ở nhà.

"Vợ ơi, em nghĩ đất nhà chúng ta nên dùng để làm gì?" Bạch Đại Sơn hỏi khi cả nhà đang ngồi ăn tối cùng nhau.

Thực ra anh cũng không muốn trồng lúa lắm, vì hai thửa đất của nhà anh quá cao, dễ bị thiếu nước, thiếu nước thì sản lượng lúa sẽ thấp, thay vì làm việc vất vả như vậy thì thà trồng cái khác còn hơn.

Lý Trình Trình suy nghĩ một chút nói: "Trồng khoai lang cùng bí ngô, chỉ cần anh trồng, em có thể nghĩ ra biện pháp tốt nhất để kiếm tiền. Về phần nộp công lương, chúng ta có thể dùng thóc để thay thế. Nếu có thể dùng tiền để nộp công lương thì chúng ta trực tiếp đưa tiền là được."

Vì khoai lang và bí ngô không cần nhiều nước, nếu họ trồng lúa nước mà không có nước thì sẽ phải đi gánh nước. Nhưng cái chính là bọn họ chỉ có hai người, làm sao có thể gánh được nước cho hai mẫu đất? Hơn nữa hiện tại còn chưa có máy bơm nước.

Mà ngay cả khi có máy bơm nước thì nơi này cách nguồn nước rất xa, có cũng không dùng được, không thực tế.

Bạch Đại Sơn gật đầu, hiện tại bọn họ không thiếu tiền, nếu không có gì để nộp công lương thì mua thóc để thay thế, hoặc có thể trực tiếp trả tiền. Trồng khoai lang và bí ngô cũng không mệt nhọc lắm, bọn họ không cần phải ở lại cánh đồng mỗi ngày.

Ngoài ra, nhà nào cũng trồng khoai lang và bí ngô nên tự nhiên sẽ không có ai đến trộm những thứ tầm thường này.

Bạch lão nhị, Bạch lão tam và Bạch San San có tổng cộng ba mẫu đất. Bạch lão tam đang trong quân đội, quá bận rộn, Bạch San San thì bận học tập, chỉ có mình Bạch lão nhị rảnh rỗi, căn bản không thể lo liệu được hết tất cả. Bạch lão đại cắt đứt quan hệ với Bạch San San nhưng không cắt đứt quan hệ với Bạch lão nhị.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì vậy, khi Bạch lão nhị đang dắt bò cày ruộng, Bạch lão đại đã đến giúp cậu ta.

Bởi vì hiện tại trời không mưa, trong ruộng không có nước nhưng cũng không vì vậy mà bị khô, đất rất mượt và mịn, khi lật đất có thể nhìn thấy những con chạch và lươn bên trong, Bạch lão nhị dùng tay trực tiếp bắt lấy mấy con chạch và lươn bỏ vào sọt để sau này có thể bán cho Lý Trình Trình.

Bên chỗ của Lý Trình Trình cũng có không ít lươn và chạch, vì nhà nào cũng phải cày ruộng, mà cày ruộng thì có thể nhặt được những thứ này. Lý Trình Trình cũng nhắc nhở mọi người không được bắt g.i.ế.c hết, kẻo về sau không còn lươn và chạch để bắt.

Mọi người không phải kẻ ngốc, sau lời nhắc nhở của cô, họ đều hiểu đạo lý không ăn trái bầu, lo gì không có gáo múc nước, làm được điều này, tương lai họ sẽ có nguồn thu nhập ổn định!

Khi người dân trồng lúa cần ươm giống và cấy mạ, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn trực tiếp trồng khoai lang và bí ngô sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tuy nhiên khoai lang cũng cần ươm cây non. Trước tiên, Bạch Đại Sơn lồng một mảnh đất cao ở bên cạnh, sau đó chôn toàn bộ khoai lang vào, dùng rơm rạ che phủ lên trên, đợi đến khi khoai mọc mầm và mọc dây thì có thể xén ra trồng.

Khi trồng bí ngô, Lý Hiểu Quân và Lý Hiểu Đồng cùng đến giúp đỡ, hai đứa trẻ chịu trách nhiệm bỏ hạt vào hố, mỗi hố ba hạt.

Vì vẫn chưa biết tên cậu bé và cũng không có thông tin gì về cha mẹ cậu từ Cục Công an nên Lý Trình Trình đã đặt cho cậu một cái tên là Lý Hiểu Quân.

Không có tin tức gì về cha mẹ, Lý Trình Trình còn không thể đổi tên cho cậu chứ đừng nói đến chuyện nhập vào hộ khẩu, vì vậy cô đặt cho cậu một cái tên ngẫu nhiên để có thể gọi hàng ngày.

Lý Trình Trình phụ trách đào hố phía trước, dùng bình rượu chọc một lỗ lớn xuống đất, hai đứa nhỏ chịu trách nhiệm gieo hạt, Bạch Đại Sơn đi sau cùng phụ trách lấp đất và bón phân tro thực vật trong hố.

Tuy hiện tại đã có nhà máy sản xuất phân bón hóa học, nhà máy cũng có bán ra, nhưng số lượng phân bón có hạn, không phải ai cũng có được. Hơn nữa, gia đình họ trồng ngũ cốc thô, nếu dùng phân bón hóa học thì quá xa xỉ nên họ chỉ dùng một ít tro thực vật và phân hữu cơ để bón thôi.

Khoai lang và bí ngô có thể trồng bao nhiêu thì trồng bấy nhiêu, họ không đòi hỏi số lượng quá nhiều.

Lý Hiểu Quân và Lý Hiểu Đồng cùng chịu trách nhiệm gieo hạt giống, xong kết quả lại lao vào đánh nhau. Tất nhiên là em gái Lý Hiểu Đồng đơn phương hạ nốc ao Lý Hiểu Quân.

Cô bé nắm lấy bùn trên mặt đất và ném nó vào Lý Hiểu Quân.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 126: Chương 126



Lý Trình Trình kéo cô bé ra, đánh nhẹ vào m.ô.n.g cô bé một cái: "Lý Hiểu Đồng, em đang làm cái gì vậy hả? Nếu em nghịch ngợm như vậy, cha em sẽ nghĩ chúng ta đã dạy hư em, đến lúc đó không cho em ở cùng chúng ta nữa, muốn mang em đi thì phải làm sao bây giờ?"

Lý Hiểu Đồng nghịch ngợm lè lưỡi: "Anh trai đánh em."

"Lý Hiểu Quân, em đánh Hiểu Đồng sao?" Lý Trình Trình nhìn Lý Hiểu Quân, nghiêm túc hỏi, nếu thật sự có tật xấu như vậy thì cần phải sớm khắc phục. Nếu không, đợi tới lúc đến trường mà cậu bé bắt nạt các bạn nữ trong lớp thì cho dù cậu không phải là lưu manh thì người khác cũng sẽ không tha cho cậu.

Lý Hiểu Quân lắc đầu, cậu bé không làm vậy, đều là do Lý Hiểu Đồng hãm hại cậu.

Lý Hiểu Đồng thực sự quá nghịch ngợm.

"Lý Hiểu Quân, Lý Hiểu Đồng, hai đứa đều biết rất rõ hai đứa không phải anh em, cả hai đều có gia đình riêng của mình, có thể gặp nhau và ở nhà chị cũng là nhờ duyên phận. Đợi khi có tin tức về cha mẹ của Hiểu Quân, Hiểu Quân sẽ phải về nhà. Thật ra, thời gian chúng ta ở bên nhau rất ngắn ngủi, vậy nên chị rất mong các em có thể hòa hợp và trân trọng từng phút từng giây được ở bên nhau. Sau này, các em sẽ phải vừa đi học vừa đi làm, trưởng thành sẽ phải kết hôn và sinh con, khó mà chắc chắn được sau này có thể gặp lại nhau hay không."

Lý Hiểu Đồng đã năm tuổi, mặc dù không biết nhiều nhưng khi nghe Lý Trình Trình nói tương lai có thể sẽ không được gặp Lý Hiểu Quân, cô bé liền ôm lấy Lý Hiểu Quân mà khóc: "Anh Hiểu Quân, em không rời xa anh đâu, em muốn sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau cơ."

"Vậy thì em chỉ có thể đi theo anh Hiểu Quân của em về nhà, sau đó hỏi xem cha mẹ của anh Hiểu Quân có sẵn lòng nuôi em hay không. Nếu có, vậy em có thể làm em gái của anh Hiểu Quân cả đời rồi." Nhìn hai đứa nhỏ, một đứa chín tuổi, một đứa năm tôi, Lý Trình Trình không nghĩ gì nhiều.

Trẻ con là trẻ con, cô sẽ không dùng cách nhìn của người lớn để đặt lên mấy đứa nhỏ.

Nghe vậy, Lý Hiểu Đồng do dự, cô bé luyến tiếc anh Hiểu Quân, nhưng cô bé càng luyến tiếc mẹ Trình Trình hơn. Nếu như vậy thì cô bé sẽ không rời đi với anh Hiểu Quân, ở lại với mẹ Trình Trình vẫn hơn.

Tính tình của trẻ con chính là như vậy, giây trước khóc giây sau liền cười, hai đứa nhỏ lại tiếp tục đi gieo hạt bí.

Cùng ngày, sau khi Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn giao rau và thủy sản đến cửa hàng thực phẩm tươi sống, họ đến trạm giống để mua hạt giống, mùa xuân đã bắt đầu, họ muốn trồng rau trong sân, rau mình tự trồng vừa ngon vừa sạch, lại hợp vệ sinh.

"Vợ ơi, em muốn mua hạt giống gì?" Bạch Đại Sơn nhìn hạt giống không tên trên kệ hỏi.

"Dưa chuột, cà chua, cà tím, ớt, rau dền, mướp đắng, xơ mướp, dưa hấu, bí đao, các loại đậu, dâu tây, bắp cải, rau muống, ngô, dưa đỏ, đậu lăng, xà lách, tỏi tây... Mỗi loại lấy một ít! Năm nay trồng không hết thì có thể để dành vào năm sau trồng, đúng không?" Thời đại này rau củ ít giống, nhưng hạt giống rau củ có thể lưu giữ lại, để sau này trồng, không giống như hạt giống đời trước, con người dùng công nghệ để sản xuất, hạt giống chỉ được gieo một vụ, không thể để đến vụ thứ hai. Nếu muốn tiếp tục trồng thì sẽ phải mua hạt giống mới.

Ở trạm giống có sẵn thứ gì, Lý Trình Trình đều mua thứ đó, cuối cùng mua mấy chục loại hạt giống rau, tiêu mất mấy đồng tiền.

Có điều, số tiền này trong mắt Lý Trình Trình không đáng là bao nhiêu, nếu thật sự trồng nhiều rau như vậy thì còn không biết sẽ kiếm được bao nhiêu tiền.

Chỉ khi cửa hàng thực phẩm tươi sống có nhiều loại rau thì mới thu hút được khách hàng quay lại, mọi người đều chán ăn mãi một loại rau, cứ chỉ bán một loại thì ai sẽ đến mua chứ? Chỉ khi thỉnh thoảng xuất hiện các giống mới thì mới có thể chiếm được cảm tình của khách hàng, khiến họ quay lại cửa hàng.

Sau khi trở về nhà, Lý Trình Trình ôm Lý Hiểu Đồng xuống xe ba bánh, Lý Hiểu Quân giờ đã cao, chân dài, nên để cậu bé tự mình xuống.

Lý Trình Trình đưa cho hai đứa trẻ hai viên kẹo trái cây, bảo chúng sang một bên chơi, không quấy rầy bọn họ trồng rau, Lý Trình Trình còn dặn Lý Hiểu Quân nhớ giờ nấu cơm.

Con người ta mới ba tuổi đã biết giúp đỡ gia đình, Lý Hiểu Quân hiện đã chín tuổi, cũng nên học làm một số việc, không cần giỏi, chỉ cần biết làm là được. Như vậy, kể cả sau này cậu bé có ở một mình thì cũng có thể tự chăm sóc bản thân chu đáo.

Bạch Đại Sơn đi xử lý đất trong sân, trước tiên anh nhổ từng cây rau cũ hoặc già lên và đặt chúng dưới mái hiên.

Tuy rau già rồi, người không ăn được nhưng vẫn có thể cắt nhỏ cho gà ăn.

Sau đó, anh dùng cuốc, cuốc từng mảng cỏ lên, giũ cỏ cho rơi hết đất rồi ném vào chuồng gà cho gà ăn.

Tuy năm ngoái gia đình nuôi hai mươi sáu con gà, cuối năm họ làm bộ bán đi hai mươi con gà, nhưng bây giờ người ta mang gà tới bán nên họ cùng nhau nuôi. Hiện tại đã có bảy mươi con gà trong sân của họ, số lượng thực sự rất lớn.

Mỗi ngày anh đều giao năm con gà mái già đến cửa hàng thực phẩm tươi sống, bởi vậy nên số gà trong nhà thật ra tiêu hao rất nhanh, thế nên gần đây Lý Trình Trình không còn bán trứng gà do gà nhà mình đẻ nữa mà giữ lại để ấp gà con.

Trứng được giao đến cửa hàng thực phẩm tươi sống đều là trứng do thôn dân bán.

Toàn bộ bồ câu trước đây được nhốt trong phòng để đồ linh tinh đều được Lý Trình Trình chuyển đến hang động. Hiện tại trong hang động dài khoảng hai kilomet đó đã có rất nhiều chim trĩ và chim bồ câu, tất cả đều bị bắt trước Tết Nguyên đán, sau đó lại sinh sôi nảy nở trong sơn động.

Lý Trình Trình rất không thích ăn những thứ này, lúc trước là do cuộc sống bức bách, không ăn không được, bây giờ ở nhà nuôi gà, có gà để ăn, có trứng để ăn, cho nên gà rừng và chim bồ câu đều để lại nhân giống. Đợi khi sinh sôi nảy nở nhiều một chút thì có thể mang đến cửa hàng thực phẩm tươi sống để bán.

Lúc Lý Trình Trình đi chợ, cô gặp những người bán gà rừng và thỏ rừng khác, chỉ cần còn sống là cô sẽ mua về, bỏ vào trông hang động để nuôi, vậy nên trong tay cô có rất nhiều con vật này, số lượng càng ngày càng lớn.

Không phải tất cả rau trong sân đều quá già không thể ăn được, nếu nhổ hết thì gia đình sẽ không còn gì để ăn trong thời kỳ thiếu thốn này, vì vậy Bạch Đại Sơn không nhổ hết rau mà chỉ nhổ những cây rau cũ. Sau khi anh xử lý xong, lúc chuẩn bị gieo hạt thì hỏi: "Vợ ơi, em muốn ăn loại nào trước?"

"Dưa leo." Lý Trình Trình nói.

"Được, vậy chúng ta sẽ trồng dưa leo trước, sau đó từ từ trồng các loại rau khác." Nói rồi, Bạch Đại Sơn gieo hạt giống dưa leo lên cả mảnh đất. Hiện tại dưa leo còn chưa nảy mầm nên không cần phải vội vàng dựng giá đỡ, đợi một tháng sau làm cũng không muộn.

Gia đình bốn người sống ở đây với nhau rất vui vẻ, hòa thuận, hộ khẩu của Lý Hiểu Đồng đứng dưới tên Lý Trình Trình, căn bản không cần phải rời đi, nhưng Lý Hiểu Quân thì khác, sau này cậu bé sẽ phải rời khỏi đây, nhưng trải qua quãng thời gian thân thiết, cậu bé đã không muốn rời khỏi nơi này.

Mặc dù cuộc sống ở quê nhà ban đầu của cậu bé không vất vả, khá thoải mái nhưng nó không thú vị như ở đây.

Vân Mộng Hạ Vũ

***

Thành phố Thượng Hòa, gia đình Trình Tuyết Dương.

Trình Tuyết Dương đang ngồi trong phòng làm việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, bà đáp: "Mời vào."

Dứt lời, bà thấy thuộc hạ của mình đi tới.

Khóe miệng Trình Tuyết Dương cong lên: "Có phải bên Quý Tình có tin tức gì hay không?"
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 127: Chương 127



"Quý Tình tiểu thư lại gặp mặt người phụ nữ kia." Thuộc hạ báo cáo.

Trong mắt Trình Tuyết Dương hiện lên tia tàn nhẫn: "Bây giờ bọn họ đang ở đâu?"

"Tôi đã đưa bọn họ xuống tầng hầm." Thuộc hạ nói.

Trình Tuyết Dương đứng dậy, xắn tay áo, lạnh lùng nói: "Đưa tôi qua đó, tôi muốn xem xem rốt cuộc Quý Tình đang làm trò quỷ gì?"

Trình Tuyết Dương đi theo thuộc hạ xuống tầng hầm, nhìn thấy Quý Tình và một người phụ nữ trung niên bị trói lại với nhau, trong lòng bà thoáng qua một tia thất vọng đối với Quý Tình. Gia đình họ chưa bao giờ đối xử tệ với Quý Tình, nhưng Quý Tình lại có quan hệ thân thiết với người của Hà Uyển Xuân.

Chẳng lẽ cô ấy thực sự không biết về mâu thuẫn giữa bà cô ta và Hà Uyển Xuân sao?

Hà Uyển Xuân từng suýt cướp mất ông nội cô ta, thiếu chút nữa thì hại bà nội cô ta, nếu không phải bà nội cô ta thông minh, nửa đường tìm được cơ hội trốn thoát thì liệu cô ta có nghĩ mình còn có bà nội này không?

Trình Tuyết Dương lấy con d.a.o từ trong tay thuộc hạ, từng bước một đi về phía Quý Tình, Quý Tình bị trói tay chân, dáng vẻ sợ hãi giống hệt như giòi bọ, vặn vẹo lui về phía sau cầu xin: "Bà nội, con là Tiểu Tình, bà nội, con là Tiểu Tình, tại sao bà lại làm như vậy với con, tại sao..."

Quý Tình lui tới vách tường thì không thể lùi thêm được nữa, Trình Tuyết Dương ngồi xổm xuống, ấn con d.a.o găm vào má phải của cô ta, cọ xát với da mặt: "Đương nhiên ta biết con là cháu gái Tiểu Tình của ta, nhưng đáng tiếc, cô lại không biết ta là bà nội của cô, hay nói cách khác trong lòng cô không hề có bà nội là ta đây, phải không?"

Người phụ nữ bên cạnh sợ hãi hét lên: "Mụ già lừa đảo, đừng có chạm vào người con gái tôi, bà không được làm tổn thương con gái tôi ..."

Thuộc hạ nghe vậy thì giơ chân đá bà ta ngã xuống đất. Thế mà dám gọi chủ nhân của hắn là mụ già lừa đảo?

Chủ nhân của hắn chính là tam tiểu thư của Trình gia, là lão phu nhân của Quý gia đó!

Quý Tình nghe được lời này thì sững sờ, cả người cứng ngắc, cô ta không phải con gái của Phong Tranh, mà là con gái của bà lão này? Nếu như vậy, cô ta còn là thiên kim của Quý gia sao? Chẳng lẽ cha cô ta đã sinh ra cô ta và bà già này sao?

Cha cô yêu mẹ cô như vậy, mẹ cô lại xinh đẹp như thế, không thể nào cha cô lại bị một ả gái già này hấp dẫn mù quáng như vậy được!

Nhưng nếu như vậy...

Căn bản cô ta không phải là thiên kim tiểu thư của Quý gia đúng không?

Trình Tuyết Dương đi tới trước mặt người phụ nữ, đưa tay nhéo cằm bà ta, khiến bà ta không thể không nhìn mình: "Bà nói cái gì vậy? Cháu gái tôi là con gái của bà? Tôi khi nào lại có một cô con dâu xấu xí như bà vậy? Tại sao tôi lại không biết?"

Bà không tin con trai cả của mình lại yêu một bà già như vậy, huống chi con trai cả và con dâu cả có quan hệ rất tốt. Hơn nữa, năm đó dưới áp lực của gia tộc, con trai cả vẫn nhất quyết muốn cưới con dâu cả.

"Chỉ cần bà thả Tiểu Tình đi, tôi sẽ nói cho bà biết chân tướng." Người phụ nữ cố chịu đựng cơn đau ở nơi cằm bị nắm chắt truyền đến, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đừng lo lắng, tôi sẽ không lấy mạng của Tiểu Tình. Dù sao thì tôi cũng rất quý trọng mạng sống. Nhưng nếu bà dám giấu diếm điều gì thì từ nay về sau, bà và Tiểu Tình đừng hòng thấy ánh nắng mặt trời, hai người cứ sống trong tầng hầm tối tăm này cho đến hết đời đi." Tuy trên mặt Trình Tuyết Dương không có biểu cảm gì, nhưng trong con ngươi vừa lộ rõ vẻ tàn nhẫn, vừa không giấu vẻ khinh thường.

Người phụ nữ sợ hãi liên tục gật đầu: "Tiểu Tình là con gái của tôi, năm đó tôi đã tráo đổi đứa trẻ, đổi Tiểu Tình tới nhà bà, vì tôi biết nhà bà giàu có, tôi muốn Tiểu Tình có một cuộc sống tốt đẹp, muốn Tiểu Tình có cơ hội được đi học, muốn Tiểu Tình có thể trở thành một người mạnh mẽ..."

"Cho nên bà mang cháu gái thật của tôi đổi đi rồi?" Trình Tuyết Dương đưa tay xuống, trực tiếp giữ cổ người phụ nữ, lực tay không ngừng tăng lên, rất nhanh, người phụ nữ đã cảm thấy khản cổ, mặt đỏ gay gắt.

Quý Tình điên cuồng lắc đầu, không phải như vậy, không phải như vậy.

Làm sao cô ta có thể không phải là con cháu của Quý gia được?

Nếu cô ta không phải là con cháu của Quý gia, sau này cô ta sẽ không thể tận hưởng cuộc sống tốt đẹp như vậy nữa, cô ta sẽ mất đi tất cả những gì mình đang có hiện tại.

Không!

Không thể như thế được!

Người phụ nữ cũng điên cuồng lắc đầu, giãy giụa: "Không phải tôi muốn tráo đổi, không phải tôi chủ động muốn đổi, mà là do người phụ nữ nằm ở giường bên cạnh tôi. Cô ta không ngừng nói với tôi là nhà bà giàu có cỡ nào, sau đó tôi đã động tâm. Thật ra lúc đầu tôi cũng không có ý nghĩ như vậy, đều là do người phụ nữ đó xúi giục..."

"Vậy đứa trẻ bị bà đổi giờ đang ở đâu?" Trình Tuyết Dương nghiến răng nghiến lợi, khó trách bà luôn cảm thấy Quý Tình có điểm không thích hợp, hóa ra sự kỳ lạ này là do Quý Tình thực sự không phải là người của Quý gia hay Trình gia, mà cô ta là một đứa con hoang.

Mặc dù bà cảm thấy có điều gì đó ở Quý Tình không đúng lắm, nhưng bà không vì vậy mà đối xử khác biệt với cô ta. Bà bồi dưỡng cô ta như cách bà bồi dưỡng Quý Khiết, bởi vì bà không muốn để lại bóng ma tâm lý cho những đứa trẻ nhà mình, càng không muốn đứa trẻ trở thành những người không khỏe mạnh về mặt tinh thần.

Nhưng bây giờ bà mới biết, bà đối xử tốt với cô ta là hoàn toàn không đáng. Bà đối tốt với con gái của kẻ xấu trong khi cháu gái của chính bà lại đang phải chịu khổ ở bên ngoài, cũng không biết cô ấy có còn sống hay không.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người phụ nữ run rẩy lắc đầu: "Tôi không biết. Khi tỉnh dậy, đứa trẻ đã không còn ở bên tôi nữa, vì đó không phải là con tôi nên tôi không quan tâm, cũng không để ý đến nó. Sau khi xác nhận con gái của tôi được nhà bà đưa về, tôi không quan tâm đến những thứ này nữa. Tôi đến tìm Tiểu Tình cũng chỉ vì nhà tôi đã nghèo đến mức không còn gì để ăn nữa..."

Bà đổi con gái mình đến Quý gia mới khiến con gái có thể sống tốt nhiều năm như vậy, hiện tại bà muốn con gái báo đáp bà, chỉ là bà không ngờ sẽ bị người nhà họ Quý phát hiện.

Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra thì lúc đó bà đã cẩn thận hơn rồi, như vậy đã có thể để Tiểu Tình kiếm thêm được nhiều cái tốt.

"Bà nói dối." Trình Tuyết Dương chán ghét buông lỏng tay khiến người phụ nữ ngã xuống đất, sau đó đứng dậy một lát mới nói với thuộc hạ: "Người này không nói đúng sự thật, báo cảnh sát đi, để họ điều tra chuyện này."

"Bà ơi, không được..." Quý Tình hét to, nhưng Trình Tuyết Dương đã quay người bỏ đi, chỉ để lại một bóng dáng kiên quyết.

Không được báo cáo cảnh sát!

Một khi báo cảnh sát, những chuyện này sẽ được công khai, lúc đó mọi người sẽ biết cô ta không phải cháu gái bảo bối của Quý gia, như vậy thì sau này ai sẽ quan tâm đến cô ta chứ?

Người phụ nữ tiến đến bên cạnh Quý Tình, muốn vươn tay ôm lấy cô ta, nhưng tay chân đều bị trói, bà ta không thể thực hiện động tác đó được. Quý Tình chán ghét nhìn thoáng qua người phụ nữ, không nói bất cứ điều gì, lùi lại một chút, tránh xa bà ta.

Lẽ ra cô ta không nên để ý đến người phụ nữ này ngay từ đầu, không ngờ bà ta lại tiếp cận cô ta là có mục đích.

Ở bên ngoài, Trình Tuyết Dương nói với thuộc hạ: "Không phải lúc trước cậu nói người phụ nữ đó từng gặp riêng Hà Uyển Xuân sao? Nhưng vừa rồi bà ta chưa từng đề cập đến bất cứ điều gì về Hà Uyển Xuân. Xem ra Hà Uyển Xuân đã cho bà ta đủ lợi ích cho nên bà ta mới ngậm miệng chặt như thế. Nếu đã như vậy, hãy dùng gia đình bà ta làm điểm yếu, bắt hết tất cả các thành viên trong gia đình bà ta về đây. Để tôi xem rốt cuộc miệng bà ta có thể cứng đến thế nào?"

"Không phải báo cảnh sát sao?" Thuộc hạ hỏi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 128: Chương 128



"Tôi muốn trả thù nhưng không phải bây giờ. Chúng ôm cháu gái tôi đi, để chúng tôi nuôi nấng con cháu nhà người khác nhiều năm như vậy, đầu tư biết bao công sức và tiền bạc vào đứa trẻ đó, để cháu gái tôi lưu lạc chịu khổ bên ngoài bao năm như vậy, tôi không đòi lại chút lợi ích thì chẳng phải thiệt thân rồi sao?" Trình Tuyết Dương hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đầu tiên là cháu trai út mất tích, giờ lại hay tin cháu gái cũng không phải cháu ruột của mình, nếu không phải lúc còn trẻ đã trải qua nhiều chuyện thì có lẽ bây giờ bà ấy sẽ không tiếp nhận được sự thật này.

"Vâng!" Thuộc hạ hiểu ý của Trình Tuyết Dương.

Nếu bây giờ báo cảnh sát thì quá hời cho bọn chúng rồi, phải để chúng chịu khổ một chút.

Sau khi thuộc hạ của Trình Tuyết Dương bắt giữ cả gia đình của người phụ nữ kia thì bà ta mới không chịu được nữa mà khai ra Hà Uyển Xuân. Dưới áp lực của nhà họ Trình và nhà họ Quý, chẳng mấy chốc mà Hà Uyển Xuân đã bị bắt về quy án.

Hà Uyên Xuân liên tục đòi gặp Trình Tuyết Dương nhưng bị bà ấy từ chối, bà ấy không phải là người mà loài mèo loài chó nào muốn gặp là cũng gặp được!

Với cả bà ấy cũng đoán được Hà Uyển Xuân muốn nói gì với mình, nhưng cháu gái ruột của mình bị người ta bế đi rồi nuôi nấng bao năm như vậy thì ai mà không tức đến hộc m.á.u cơ chứ?

Hà Uyển Xuân có thể có điều gì hay để nói đây?

Trình Tuyết Dương vẫn luôn từ chối yêu cầu gặp mặt của Hà Uyển Xuân, không đến gặp cũng không giảng hoà, dù nhà họ Hà và nhà chồng Hà Uyển Xuân có nói gì, có cầu xin ra sao thì bà ấy cũng không thèm để tâm, thậm chí bà ấy còn để nhà họ Trình tạo áp lực, nếu ai dám cầu xin điều gì thay Hà Uyển Xuân thì đừng trách nhà họ Trình không khách sáo.

Kết quả là không còn ai cầu xin thay cho Hà Uyển Xuân nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hà Uyển Xuân là loại người như thế nào thì người nhà họ Hà và nhà chồng của bà ta cũng là loại người như vậy, đều là một đám tư lợi, làm gì có kẻ nào dám đắc tội với nhà họ Trình vì bà ta cơ chứ?

Cuối cùng vì không chịu đựng được nữa nên Hà Uyển Xuân khai ra người ngấm ngầm đứng sau giúp đỡ bà ta. Kẻ đó là Lý Minh Sơn. Lý Minh Sơn vốn là người ở của nhà họ Hà, ông ta ái mộ cô chủ Hà Uyển Xuân của nhà họ Hà đã lâu, thế nên dĩ nhiên là Hà Uyển Xuân muốn ông ta làm gì thì ông ta sẽ làm chuyện đó.

Hà Uyển Xuân đưa cho ông ta một bé gái, bảo ông ta đưa cô bé về quê nuôi nấng, không cần phải đối xử tốt với cô bé, chỉ cần không để cô bé đói c.h.ế.t là được.

Biết cháu gái bé bỏng của mình đang sống ở quê nhà của Lý Minh Sơn, Trình Tuyết Dương lập tức cho người đi báo cảnh sát ở quê nhà của ông ta. Sau đó vì hành động đồng phạm của mình nên Lý Minh Sơn đã bị bắt về quy án, gây náo động không nhỏ đến toàn bộ thôn An Cư.

Lý Minh Sơn vẫn luôn sinh sống ở thôn An Cư, rất ít khi ra khỏi thôn thì có thể phạm tội gì được cơ chứ? Có người hoài nghi liệu có phải lúc còn trẻ ông ta ra tay với ai ở ngoài thôn hay không vì lúc còn trẻ ông ta vốn không phải loại người tốt đẹp gì!

Ỷ vào việc nhà mình lắm tiền nhiều của mà không coi người khác ra gì, vừa mắt cô gái nào trong thôn là bắt về làm nhục, tưởng rằng bản thân có mấy đồng tiền dơ bẩn là đã tài giỏi lắm!

Nếu không phải vì gia đình giàu có nên mọi người không tìm được chứng cứ chứng minh tội ác của Lý Minh Sơn thì ông ta có thể ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy sao?

Lý Trình Trình cũng khá bất ngờ về chuyện của Lý Minh Sơn nhưng cô không đi dò hỏi mấy chuyện này vì cô không để tâm đến chuyện của nhà họ Lý, nếu không phải người trong thôn truyền miệng nhau rồi đến tai cô thì cô cũng không biết.

Lý Trình Trình bắt được một con ngỗng trắng rất to trong hang động thì đưa cho Bạch Đại Sơn: "Anh xử lý qua đi, tối chúng mình hầm thịt ngỗng vào nồi sắt rồi ăn nhé."

Cô không nói ra cụm từ "chúc mừng một chút" vì tất cả những chuyện này đều chỉ tồn tại trong ký ức của cô, tất cả mọi người đều không biết, chỉ có mình cô biết chuyện Lý Minh Sơn bị bắt, chẳng phải chuyện này cũng đáng ăn mừng một chút sao?

Không biết Ngô Tú Châu sống ở thôn nào, bà ta cũng tiếp tay hại c.h.ế.t Trình Tuyết Dương. Nếu bà ta cũng bị trừng trị thì mới hả hê lòng người chứ!

Chỉ là sau khi thế giới được tổ chức lại thì Trình Tuyết Dương không còn tồn tại, thế nên dĩ nhiên là Ngô Tú Châu sẽ không thể hạ độc Trình Tuyết Dương được nữa, vậy là bà ta không có tội gì cả.

Bạch Đại Sơn không hiểu lí do Lý Trình Trình muốn ăn thịt ngỗng hầm trong nồi sắt nhưng hiện giờ gia đình cũng có điều kiện rồi, sao anh lại bạc đãi vợ mình được?

Muốn ăn gì thì ăn đó, ăn rồi thì nuôi lại con khác là được.

Bạch Đại Sơn không vào được hang động của Lý Trình Trình nên anh không biết trong hang động của cô có những món đồ gì, nhưng Bạch Đại Sơn cũng không tò mò lắm, chỉ cần vợ vẫn ở bên anh là được, quan tâm gì đến việc vợ mình là thần tiên hay là yêu quái, dù thế nào thì vợ vẫn là vợ anh, đây là sự thật không ai có thể thay đổi được.

Đến đêm, sau khi đun xong nồi thịt ngỗng hầm, Lý Trình Trình múc ra một bát to rồi cho vào làn, dùng vải che lại rồi mang qua cho Lăng Nhược Tuyết. Chỉ còn ba tháng nữa là Lăng Nhược Tuyết thi đại học rồi, khoảng thời gian này phải bổ sung dinh dưỡng và chăm sóc cơ thể thật tốt.

Mẹ Lăng thấy Lăng Nhược Tuyết bưng bát thịt ngỗng thơm lừng trở về thì thấy hơi khó hiểu: "Tại sao bây giờ Lý Trình Trình đối xử với con tốt thế? Cái cô Lý An An đó là chị gái ruột của cô ta đấy, có thịt ngỗng sao không biếu chị gái mà đem cho người ngoài làm gì?"

"Đấy là loại chị gái gì vậy ạ? Có chị gái nào mà đi cướp chồng chưa cưới của em gái không?" Lăng Nhược Tuyết đặt bát thịt ngỗng lên bàn rồi trợn ngược mắt: "Trông con xinh xắn nên cô ấy thích con thôi mà, không được à?"

"Người ta đối xử tốt với con thì mẹ nói gì được? Chỉ là mẹ thấy lạ chút thôi mà!" Mẹ Lăng quở trách, dĩ nhiên là bà ta cũng không ngốc đến mức đi khoe chuyện này với người nhà họ Lý.

"Nhà họ Lý cắt đứt quan hệ với Lý Trình Trình rồi, họ không cần cô ấy nữa thì cô ấy không mang thịt ngỗng sang cho Lý An An là chuyện bình thường mà." Lăng Nhược Tuyết nói tiếp: "Lý Trình Trình không có ba mẹ chồng, lại không có sự hỗ trợ của nhà ngoại nên là mẹ ơi, nếu sau này có gặp cô ấy thì mẹ giúp đỡ cô ấy nhiều hơn một chút nhé."

"Biết rồi, không cần con phải nói." Mẹ Lăng Nhược Tuyết đáp lời.

Lý Trình Trình đối xử rất tốt với Lăng Nhược Tuyết nên mẹ Lăng cũng rất thích cô.

Trước kia cũng có không ít người nịnh bợ Lăng Nhược Tuyết nhưng người nào thật lòng thật dạ, kẻ nào gian dối giả vờ, bà ấy liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Thế nên bà cũng nhìn ra Lý Trình Trình thành tâm với con gái mình, mặc dù ngoài mặt trông hai người có vẻ không hoà hợp về lời ăn tiếng nói nhưng đó cũng không phải vấn đề lớn lao gì cả.

Lý Trình Trình về đến nhà, một nhà bốn người cùng nhau ngồi ăn thịt ngỗng hầm, chỉ ăn con ngỗng hầm lớn hầm trong một cái nồi tráng men, bên trong không cho thêm rau cỏ gì cả. Bạch Đại Sơn còn xào thêm hai loại rau chay, một đĩa là tề thái xào, một đĩa là rau ngò trộn, còn có một bát cải trắng súp trứng chim.

Một con ngỗng có hai cái đùi rất lớn, mặc dù Lý Trình Trình rất muốn ăn đùi ngỗng nhưng cô vẫn gắp hai cái đùi cho Lý Hiểu Đồng và Lý Hiểu Quân, còn mình thì ăn chân ngỗng. Lý Hiểu Quân thấy vậy thì gắp đùi ngỗng vào bát Lý Trình Trình rồi gắp cái chân ngỗng trong bát Lý Trình Trình sang bát mình.

"Cảm ơn Hiểu Quân, Hiểu Quân hiểu chuyện quá." Lý Trình Trình vui vẻ nói.

Còn gì vui hơn chuyện một đứa trẻ biết bày tỏ lòng biết ơn?

Lý Hiểu Đồng thấy thế thì vội vàng gắp đùi ngỗng cho Bạch Đại Sơn, bây giờ Bạch Đại Sơn là ba cô bé nên dĩ nhiên là cô bé phải đối xử tốt với ba mình rồi.

Bạch Đại Sơn thấy vậy thì cũng thoáng cảm động, sau đó gắp cho Lý Hiểu Đồng và Lý Hiểu Quân mỗi người một cái mề ngỗng. Mề ngỗng ăn rất giòn, lại còn ngon nữa.

Còn về đùi ngỗng thì vì đây là lần đầu tụi nhỏ bày tỏ lòng hiếu thuận nên hai người sẽ không gắp trả lại cho hai bạn nhỏ.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 129: Chương 129



Chúng ta không nên hình thành thói quen xấu cho con cái, không nên chờ người khác hoàn trả lại cho mình điều gì cả, cho đi đơn giản là cho đi thôi, không nên nghĩ suy đến việc được đáp trả.

Cả gia đình bốn người thường xuyên ăn đủ mọi loại thịt nên không hề thèm ăn, một con ngỗng lớn mà chỉ ăn hết một nửa. Lý Trình Trình vừa dọn bàn cơm vừa nói: "Sáng mai chúng ta ăn súp thịt ngỗng nhé."

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Để anh dậy sớm lăn mì."

Từ lúc trong nhà có tiền, họ rất ít khi ăn ngũ cốc nguyên hạt. Dù không có tem thực phẩm nhưng họ vẫn mua những loại lương thực có giá hời hơi một chút, gạo, hạt kê, bột mì, dầu cũng mua dầu đậu nành, có thể nói trong thôn An Cư này, không có nhà nào có điều kiện sống tốt như gia đình họ.

Mà dù có tiền thì nhà khác cũng không nỡ bỏ ra để ăn thế này.

Cũng may nhà họ ở chỗ hoang vu hẻo lánh không có hàng xóm láng giềng nên ăn gì cũng không sợ người khác ngửi thấy. Hơn nữa lúc trước, khi xây nhà, Bạch Đại Sơn còn đến bãi rác trong thành phố tìm mấy mảnh thuỷ tinh vỡ cắm lên trên đỉnh tường nên nếu không phải trộm cắp chuyên nghiệp thì sẽ không dám trèo tường vào. Vả lại trong thôn họ cũng không có trộm cắp chuyên nghiệp nên cũng không có gì phải lo lắng cả.

Bạch Đại Sơn cũng không muốn mấy người nhiều chuyện đến làm hàng xóm nhà mình, may mắn hai bên trái phải đều là nhà của lão Nhị và lão Tam, không phải người ngoài.

Họ định sau này sẽ để lại căn nhà trong thôn cho Bạch San San nên cách ly Bạch San San khỏi mọi người một chút cũng được, nếu không thì các hộ dân khác sẽ bị cô ta làm loạn bậy lên mất.

Trước kia Bạch Lão Nhị thật sự không có cảm giác gì lắm với sự ồn ào của Bạch San San, nhưng bây giờ đứng trên góc độ của bản thân để xem xét thì cậu ta mới thấy em gái mình chính là kiểu cô em chồng cực phẩm trong truyền thuyết, còn thích làm ầm ĩ, gây náo loạn hơn nhiều so với mấy bà mẹ chồng cực phẩm khác.

Nhưng vì Bạch San San là em gái ruột của mình nên họ cũng không thể làm gì cả, chỉ đành cách xa một chút, như vậy cũng được mà phải không?

Đối với việc Bạch Lão Nhị và Bạch Lão Tam trở thành hàng xóm của mình, Lý Trình Trình giơ hai tay hai chân đồng ý. Nếu hàng xóm của gia đình họ là người ngoài, mỗi ngày ngửi thấy mùi thức ăn ngon bay ra từ trong nhà họ thì chắc chắn sẽ làm ầm lên.

Tối đến, sau khi chờ Lý Hiểu Quân và Lý Hiểu Đồng ngủ, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cũng về phòng riêng nghỉ ngơi. Lý Trình Trình ngồi trên giường đọc lại những cuốn sách cấp hai mà Trình Nhã đưa cho mình trước đó. Bây giờ đã là tháng tư rồi, tiết trời rất ấm áp nên lúc ở trong phòng, Lý Trình Trình chỉ mặc một chiếc áo thu đông thôi.

Có thể nói dáng người của Lý Trình Trình rất hoàn hảo, bộ quần áo thu đông làm nổi bật từng đường cong trên người cô, rơi vào mắt Bạch Đại Sơn chỉ còn lại bốn chữ "xinh đẹp, thơm ngon."

Bạch Đại Sơn tiến lên chế ngự hai tay Lý Trình Trình, quyển sách theo tay cô rơi xuống.

Thấy Bạch Đại Sơn nhìn mình bằng ánh mắt quấn quýt, Lý Trình Trình mỉm cười. Dưới ánh sáng mờ ảo, trông cô càng xinh đẹp và quyến rũ hơn. Bạch Đại Sơn tình nguyện trở thành con bò mệt nhoài để được chăm chỉ cày cấy ở chốn bồng lai tiên cảnh này.

"Bạch Lão Đại, anh có muốn học cùng em không?" Một lúc lâu sau Lý Trình Trình mới có tâm tư hỏi.

"Không học, nhà mình có một phần tử trí thức là được rồi." Bạch Đại Sơn lắc đầu, nếu cả hai người đều đi học thì việc trong nhà phải làm sao? Ai sẽ là người lo liệu, xử lý mọi việc ở nhà?

"Lúc Bạch San San còn đi học, anh cũng bảo con bé dạy anh vài chữ rồi. Lúc học Tiểu học, con bé ngoan ngoan vâng lời lắm, buổi sáng học được gì ở trên trường thì tối về sẽ dạy lại anh những kiến thức đó. Thế nên bây giờ kiến thức của anh chắc cũng ở lớp năm rồi đó, đọc hiểu đơn giản thì anh vẫn làm được. Sau này nếu có chỗ nào không hiểu thì mong vợ chỉ bảo anh nhé, chắc là vợ bằng lòng dạy anh đúng không?"

Lý Trình Trình khoác hai tay lên vai Bạch Đại Sơn rồi gật đầu: "Dĩ nhiên rồi, sau này nếu có chỗ nào không hiểu thì chồng cứ hỏi em nhé, em sẽ không keo kiệt kiến thức với anh đâu."

Bạch Đại Sơn nghe thế thì vui mãi không thôi: "Còn bây giờ thì anh có rất nhiều vấn đề muốn xin vợ chỉ giáo đấy."

Sáng hôm sau tỉnh dậy, eo và chân Lý Trình Trình đau nhức vô cùng, trong lòng thầm oán giận Bạch Đại Sơn từ đầu đến chân một lượt. Chỉ giáo cái gì vậy hả, rõ là dày vò mình mà.

Lý An An không biết sao tự dưng ông nội Lý Minh Sơn lại muốn gặp mình. Sáng nay cảnh sát đến trường Trung học gọi cô ta ra ngoài khiến cô ta sợ c.h.ế.t khiếp.

Dĩ nhiên phần nhiều là do cô ta rất ghét ông nội của mình.

Không đầy ba tháng nữa là đến kỳ thi vào Đại học rồi mà ông nội lại gây ra chuyện như vậy khiến danh tiếng của cô ta bị ảnh hưởng rất nhiều, bạn bè ở trường cũng chỉ trỏ sau lưng cô ta.

"Ông nội, ông muốn gặp cháu có chuyện gì à?" Lý An An ngồi đối diện Lý Minh Sơn rồi hỏi bằng giọng khó hiểu.

Con ngươi vẩn đục của Lý Minh Sơn khiến Lý An An căng thẳng tột cùng. Lý An An là cháu gái nhà họ Lý nên dĩ nhiên cô ta biết người đáng sợ nhất của nhà họ Lý chính là Lý Minh Sơn. Bình thường cô ta sẽ hạn chế tiếp xúc với ông nội mình.

Lý Minh Sơn nói nhỏ: "An An, thực ra cháu không phải là con gái ruột của ba mẹ cháu, cũng không phải cháu gái ruột của ông mà được ông bế về nhà nuôi. Thực ra cháu là con gái lớn của nhà họ Trình ở thành phố Thượng Hòa. Không phải năm nay cháu hai mươi mốt tuổi mà mới chỉ mười chín tuổi thôi. Năm đó lúc mang cháu về, ông cố tình thêm lên cho cháu hai tuổi. Hiện tại nhà họ Trình ở khu Lăng Đức, huyện An Thành, thành phố Thượng Hoà. À không, hiện giờ họ ở khu Vĩnh An. Cháu nhớ lấy để đến nhà họ Trình tìm lại ba mẹ ruột của cháu. Nhớ sau này phải giúp đỡ anh em nhà họ Lý nhé..."

Qua năm mới thì Lý Minh Sơn cũng đã bảy mươi ba tuổi rồi, dù cơ thể còn khoẻ mạnh thì cũng không biết có thể sống thêm được bao nhiêu năm nữa. Con bé Lý Trình Trình đó đã từ mặt nhà họ Lý, mà nó cũng không phải người biết trả ơn nên nếu để nó nhận lại nhà họ Trình thì nó sẽ không đưa tay giúp đỡ nhà họ Lý đâu. Thế nên mình tuyệt đối không thể để con bé đó nhận lại nhà họ Trình được.

Người thích hợp nhất lúc này chính là Lý An An, dù tuổi tác không giống nhưng có thể khai man tuổi mà, có thể nói là vì sợ kẻ khác điều tra ra được nên năm xưa mình đã cố tình khai khống lên hai tuổi.

Để Lý An An giả mạo Lý Trình Trình quay trở lại nhà họ Trình, chắc chắn Lý An An sẽ không bỏ mặc ba mẹ mình. Chỉ cần cô ta còn giúp đỡ ba mẹ mình thì dĩ nhiên cũng sẽ trợ giúp cho nhà họ Lý.

"Tín vật của nhà họ Trình ông đang cất ở ngăn bí mật dưới gầm giường. Cháu về đi, về rồi thì nhanh chóng lấy nó ra rồi mau mau đến nhà họ Trình để tìm lại bố mẹ nhé." Lý Minh Sơn nhỏ giọng nói.

Lý An An bàng hoàng bước ra khỏi Cục Cảnh sát. Cô ta thực sự không thể tin nổi chuyện mình không phải con cháu nhà họ Lý mà lại là con gái lớn nhà họ Trình. Sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng đầy to lớn này khiến cô ta vô cùng bàng hoàng.

Nhà họ Trình đó nha, gia tộc đó giàu có đến mức nào hả?

Dù nhà họ Trình chỉ cho mình chút tiền bạc thì cũng đủ để mình biến thành cô gái mà mọi người đều ngưỡng mộ đó.

Nhưng đó là nhà họ Trình cơ mà, sao có thể chỉ cấp cho mình một chút tiền bạc cơ chứ? Nếu bây giờ mình quay về thì chắc chắn nhà họ Trình sẽ mang đến cho bố mẹ hiện tại của mình vô số tài sản đúng không?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nội tâm Lý An An kích động như bị lửa thiêu đốt. Không thể chịu thêm được nữa, Lý An An không thèm quay trở về trường mà vội vàng chạy về nhà. Quay về nhà họ Trình rồi thì việc gì mình phải học nữa, cứ để người nhà họ Trình sắp xếp cho mình một công việc không phải làm gì mà vẫn được nhận lương là được rồi. Cuộc sống như vậy đã tốt hơn người khác rất nhiều lần, còn cần phải học hành vất vả làm gì?
 
Back
Top Bottom