Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 50: Chương 50



Mấy ngày tiếp theo, Trình Tuyết Chí bắt đầu dẫn Lý Trình Trình đi thăm họ hàng bạn bè, nhà họ Trình có rất nhiều họ hàng bạn bè, phải mất cả một tuần lễ mới kết thúc chuyến thăm hỏi này, có người xem trọng Lý Trình Trình, cũng có người không xem trọng Lý Trình Trình, nhưng Trình Tuyết Chí cũng không thèm quan tâm đến chuyện này.

Lý Trình Trình là cháu gái của em ba, bây giờ em ba đã không còn nữa thì cô chính là cháu gái của ông ấy, ông ấy coi cô như cháu nội ruột của mình.

Vào ngày thứ mười một Lý Trình Trình đến thành phố Thượng Hà, rất nhiều xe ô tô cùng nhau lên đường trở về, thậm chí bọn họ còn mượn một chiếc xe tải hạng nặng cũ của quân đội cùng với vài người công nhân và công cụ, bởi vì chuyến đi này bọn họ chủ yếu là muốn di dời mộ phần của Trình Tuyết Dương, Trình Tuyết Dương là người nhà họ Trình, sau khi c.h.ế.t phải nhập vào phần mộ tổ tiên của nhà họ Trình.

Trình Tuyết Chí, Trình Tuyết Thiện, Trình Tuyết Ninh và Trình Tuyết Huệ đều đi cùng bọn họ, bởi vì bọn họ đều muốn gặp chị ba và em ba của mình càng sớm càng tốt.

Đồng đội cũ của Bạch Lâm Sơn hiện là lãnh đạo của Cục Công an, trước khi lên đường trở về, Bạch Lâm Sơn đã sử dụng điện thoại của nhà họ Trình để báo án, kết quả sau khi thỏa thuận là bọn họ sẽ đến thôn An Cư trước rồi trực tiếp bắt lấy Lý Minh Sơn.

Án này có liên quan đến mạng người, nên Lý Minh Sơn nghĩ cũng đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài, nhà họ Trình sẽ không để cho Lý Minh Sơn được ra ngoài lần nữa, ông ta chỉ là một tên người làm của nhà họ Hà, nhưng lại dám mơ tưởng đến cô ba nhà họ Trình, như vậy cũng thôi đi, còn bị bọn họ dùng thủ đoạn bắt đi, đã vậy còn không biết đối xử tốt với cô, cũng không ngẫm lại xem, trước đây có bao nhiêu người muốn cưới Trình Tuyết Dương.

Về phần bốn người con của Trình Tuyết Dương và Lý Minh Sơn, anh chị em Trình Tuyết Chí đã bàn bạc và quyết định sẽ giữ họ bên mình, Trình Tuyết Chí đích thân chăm sóc một nhà Lý Vân Đông, Trình Tuyết Thiện sẽ chăm sóc một nhà Lý Vân Nam, vợ chồng Trình Tuyết Ninh sẽ chăm sóc một nhà Lý Vân Tây và vợ chồng Trình Tuyết Huệ sẽ chăm sóc một nhà Lý Vân Bắc.

Phụ trách chăm sóc bọn họ cũng có nghĩa là phải có trách nhiệm trông coi bọn họ, không để cho bọn họ làm bất cứ chuyện gì, chứ đừng nói đến việc cho bọn họ cơ hội tính kế nhà họ Trình.

Sau một chặng đường xe mệt nhọc, một hàng ô tô dừng lại trước cửa Cục Công an, nhìn sắc mặt có hơi tái nhợt của Trình Tuyết Chí, Lý Trình Trình lo lắng nói: "Ông cậu cả, chúng ta đến nhà khách nghỉ ngơi một đêm rồi sáng sớm mai chúng ta hẵng vào thôn An Cư nhé?"

Trình Tuyết Chí xua tay nói: "Không cần đâu, bây giờ chúng ta đi thôn An Cư luôn, chúng ta phải mau chóng đưa Tuyết Dương về nhà."

Lý Trình Trình nhìn thấy Bạch Lâm Sơn xuống xe, chuẩn bị đi đến Cục Công an, nên vội vàng xuống xe đi tới: "Lâm Sơn, em đi nói với bọn họ một chút, nhất định phải bắt Ngô Tú Châu về thẩm vấn cùng, không được để bà ta trốn thoát."

Vừa qua giỗ đầu(*) của bà nội, Lý Minh Sơn đã đưa Ngô Tú Châu vào cửa, từ chuyện này có thể thấy bọn họ không phải vô phùng hàm tiếp(**) mà đã sớm muốn ở bên nhau, thậm chí có khả năng cái c.h.ế.t của bà nội là do hai người họ gây ra!

(*): Cúng giỗ đầu tức là cúng 7 ngày – một hình thức nghi lễ xuất xứ từ Trung Quốc, du nhập vào Việt Nam và được truyền lại qua nhiều thế hệ con cháu.

(**): Người có đối tượng rồi nhưng vẫn tìm lốp dự phòng, yêu đương không ngừng.

Bạch Lâm Sơn gật đầu, cùng Trình Thần đi vào Cục Công an, một lúc sau Cục Công an cũng cử một đội ngũ đến, mọi người rất coi trọng vụ án g.i.ế.c người vào hơn mười năm trước này, lần trước các đồng chí công an cũng đã đến nhà Lý Minh Sơn rồi, nên họ đi ở phía trước mở đường, theo sau là đoàn xe của nhà họ Trình.

Khi các đồng chí công an tiến vào Thôn An Cư, thôn An Cư lại một lần nữa trở nên xôn xao.

Mọi người vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn các đồng chí công an, không biết bọn họ đến thôn để làm gì.

Nhìn thấy một nhóm đồng chí công an lại bước vào sân nhà Lý Minh Sơn, tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, chẳng lẽ Lý Minh Sơn lại phạm tội gì à?

Không phải ông ta vừa mới được thả cách đây không lâu sao? Nếu lại bị bắt vào lúc này thì sẽ bị giam giữ bao lâu đây?

Trong đám người có một bà lão, khi nhìn thấy các đồng chí công an tiến vào nhà Lý Minh Sơn, trong lòng bà ta cảm thấy rất phức tạp, vừa sợ hãi vừa cảm thấy may mắn, điều bà ta sợ chính là Lý Minh Sơn sẽ khai bà ta ra, còn may mắn là vì cái c.h.ế.t của Trình Tuyết Dương không liên quan gì đến bà ta.

"Hà Uyển Xuân, không ngờ người phụ nữ độc ác như bà lại đang trốn ở đây." Lý Trình Trình vừa xuống xe đã nhìn thấy Trình Tuyết Chí lao về phía một bà cụ. Sau đó Trình Tuyết Thiện, Trình Tuyết Ninh và Trình Tuyết Huệ cũng chạy tới hợp lực bắt lấy Hà Uyển Xuân.

Khi Lý Trình Trình nhìn thấy dáng vẻ của Hà Uyển Xuân thì sửng sốt, Hà Uyển Xuân này không ai khác chính là vợ của ông cụ bị mắc kẹt trong hố lúc trước, người này còn vì cảm ơn Lý Trình Trình, đã đặc biệt tặng cho Lý Trình Trình hai đôi giày bằng len.

Hà Uyển Xuân này đã đến thôn An Cư được hơn mười mấy hai mươi năm, chẳng lẽ bà ta đến tận đây để trông coi Trình Tuyết Dương sao?

Trình Tuyết Dương đã bị bà ta hại đến thảm thương như vậy, vậy mà bà ta vẫn không chịu buông tha cho Trình Tuyết Dương, còn chạy tới đây nhìn chằm chằm bà ấy, rốt cuộc thì người phụ nữ này độc ác đến mức nào chứ?

Trình Tuyết Dương biết trận pháp, nhưng ngay cả việc rời khỏi đây mà bà ấy cũng không làm được, có phải là vì Hà Uyển Xuân cũng biết cách tạo trận pháp không? Hà Uyển Xuân đi tới đây nhìn chằm chằm bà ấy, dùng trận pháp để khống chế bà ấy, không muốn để bà ấy rời khỏi đây?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ đến đây, một cảm giác không rét mà run từ lòng bàn chân lan tỏa khắp người.

Quá đáng sợ, người như vậy quá đáng sợ rồi, làm bạn với một người như vậy thực sự là xui xẻo cả đời.

"Tôi không phải Hà Uyển Xuân, tôi không biết Hà Uyển Xuân các người đang nói đến là ai, các người nhận sai người rồi, các người nhận sai người rồi." Hà Uyển Xuân hét lên rồi phản kháng kịch liệt, mạnh mẽ phủ nhận chuyện này.

Bây giờ bà ta đã là một bà cụ ngoài sáu mươi, phỏng chừng khi chồng cũ nhìn thấy bà ta còn có thể không nhận ra, những người này đã nhiều năm không gặp bà ta sao lại có thể nhận ra bà ta chứ?

"Bà có phải Hà Uyển Xuân hay không thì để các đồng chí công an điều tra là biết thôi." Quý Hạc Minh đá vào chân của Hà Uyển Xuân, nếu không có người phụ nữ độc ác này, thì hiện giờ ông ấy và Trình Tuyết Dương đã có con cháu ngồi đầy sảnh đường, sao có thể âm dương cách biệt như bây giờ?

Đối mặt với người nhà họ Trình, Hà Uyển Xuân còn có thể phủ nhận, nhưng khi đối mặt với Quý Hạc Minh, bà ta lập tức mất giọng, giống như một người câm, không thể nói được gì, khi Trình Tuyết Dương giới thiệu bà ta với Quý Hạc Minh, ánh mắt đầu tiên khi bà ta nhìn thấy Quý Hạc Minh, bà ta đã động lòng.

Hầu hết con cháu nhà giàu đều không phải chỉ có một người bạn đời, cho nên Hà Uyển Xuân nghĩ Quý Hạc Minh cũng là một người như vậy, bà ta đã từng bày tỏ mong muốn của mình với Quý Hạc Minh sau lưng Trình Tuyết Dương, nhưng bị Quý Hạc Minh từ chối thẳng thừng. Quý Hạc Minh nói trong lòng ông ấy chỉ có một mình Trình Tuyết Dương, khiến cho Hà Uyển Xuân ghi hận trong lòng.

Bọn họ đều là tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu có, tại sao Trình Tuyết Dương lại có thể giành được tình yêu của Quý Hạc Minh?

Hà Uyển Xuân cứ nghĩ chỉ cần loại bỏ Trình Tuyết Dương, bà ta sẽ có thể trở thành người bên cạnh Quý Hạc Minh, nhưng bà ta không ngờ những lời của Quý Hạc Minh sẽ khiến bà ta trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng, làm mất hết thể diện của nhà họ Hà, sau này vì để cứu vãn lại mặt mũi, bà ta không thể không kết hôn.

Lý Minh Sơn, Ngô Tú Châu và Hà Uyển Xuân đều bị người của Cục Công an bắt đi.

Lý Trình Trình dẫn người nhà họ Trình lên núi, đi đến mộ phần của Trình Tuyết Dương, mấy ông bà cụ quỳ xuống trước mộ của Trình Tuyết Dương rồi bật khóc, ký ức tuổi thơ và thời học sinh lần lượt ùa về trong đầu, chỉ vì âm mưu của người khác mà âm dương cách biệt, chỉ có thể đoàn tụ dưới hoàng tuyền.

Di chuyển mộ phần là việc lớn, còn cần phải xem ngày, không thể nói di dời là di dời được.

Mọi người quyết định chọn ngày 5 tháng 8 vì ngày 5 tháng 8 là ngày tốt cho việc di dời mộ phần.

"Ông cậu cả, khi dời mộ có thể đừng phá bỏ cây dâu tằm này không? Cháu muốn dời cây dâu tằm này về trồng trong sân nhà cháu, coi như là để lại cho cháu làm kỷ niệm."

Lý Trình Trình ngẩng đầu nhìn cây dâu tằm trông giống như một chiếc ô khổng lồ trên đầu, hũ vàng đầu tiên cô kiếm được khi xuyên đến đây là từ cây dâu tằm này đó!
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 51: Chương 51



"Với thời tiết hiện tại chỉ sợ sẽ sống không nỗi!" Thời tiết hiện tại rất nóng, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng trên đầu mấy tiếng liền.

"Cháu sẽ thử. Cho dù không sống được thì ít nhất cháu cũng đã từng cố gắng qua, như vậy cháu cũng không cảm thấy hối hận. Còn nếu như nó có thể sống sót, đó chẳng phải là một chuyện đáng vui mừng sao!" Hơn nữa, cô tin rằng bà nội nhất định sẽ không để cây dâu tằm này c.h.ế.t đâu. Dù sao thì trước kia khi Lý Trình Trình đói bụng đều phải dựa vào quả của cây này để đỡ đói.

Thậm chí có lúc Lý Trình Trình còn nghi ngờ cây dâu tằm này là do bà nội dùng trận pháp làm ra để chuẩn bị cho Lý Trình Trình.

Nhà họ Lý đã mười năm không cho Lý Trình Trình ăn cơm, Lý Trình Trình có thể sống và trưởng thành được như bây giờ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Sau khi Lý Minh Sơn, Ngô Tú Châu và Hà Uyển Xuân bị bắt, những chuyện phía sau đã không còn liên quan gì đến Bạch Lâm Sơn, nên cậu ta đi về nhà, Bạch Đại Sơn nghe tin Lý Trình Trình đã trở lại, còn dẫn theo người thân mà cô đã tìm về đây khiến lòng anh cảm thấy căng thẳng vô cùng, vội vàng tắm rửa thay quần áo, còn chỉnh lý lại đầu tóc cho gọn gàng.

Trước khi kết hôn với Lý Trình Trình, anh chưa từng tiếp xúc với người nhà họ Lý, bây giờ người thân thực sự của Lý Trình Trình đã đến, anh cảm thấy rất lo lắng, sợ bọn họ sẽ không chấp nhận anh, sợ bọn họ sẽ mang Lý Trình Trình đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Đại Sơn vô cùng muốn gặp lại người vợ anh tâm tâm niệm niệm càng sớm càng tốt, sau khi chỉnh lý bản thân một hồi thì vội vã đi đến mộ của Trình Tuyết Dương, nhìn thấy Lý Trình Trình đứng đó làm anh không thể kiềm chế được sự nhớ nhung của mình, anh vội vàng nói: "Trình Trình, em trở về rồi?"

"Bạch Lão Đại." Lý Trình Trình chạy đến bên cạnh Bạch Đại Sơn, khoác tay mình vào cánh tay anh, thái độ của cô cho anh biết cô không hề thay đổi, chỉ cần cô không thay đổi thì cho dù phía trước có bao nhiêu khó khăn trở ngại anh cũng sẽ không lùi bước.

Lý Trình Trình kéo Bạch Đại Sơn đến gặp mấy ông bà cụ, giới thiệu anh với bọn họ: "Ông cậu cả, ông cậu hai, bà dì tư, bà dì năm, đây là chồng của cháu, Bạch Đại Sơn. Nếu không nhờ có anh ấy thì cháu đã qua đời từ lâu rồi."

Trong lòng Bạch Đại Sơn cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng anh buộc mình phải bình tĩnh lại: "Ông cậu cả, ông cậu hai, bà dì tư, bà dì năm, cháu là Bạch Đại Sơn, là chồng của Trình Trình, mọi người gọi con là Đại Sơn là được rồi ạ."

Mấy ông bà cụ đều đang đánh giá Bạch Đại Sơn, ngũ quan đoan chính, thân thể cường tráng, dáng người cao lớn khỏe mạnh, chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài thì đúng là không tệ, nhưng quan trọng nhất vẫn là phẩm chất con người, bây giờ chỉ mới là lần đầu tiên gặp mặt, cho nên bọn họ còn chưa thể xác định được.

Bọn họ không mong cầu anh cái gì, chỉ cầu anh đối xử tốt với Trình Trình là được rồi, dù sao cuộc sống mười mấy năm qua của Trình Trình đã quá vất vả, nếu người đàn ông này còn đối xử tệ với cô thì cuộc đời cô sẽ còn khốn khổ đến mức nào nữa đây?

Mấy ông bà cụ không lập tức bày tỏ ý kiến mà chỉ gật đầu.

Sau đó Lý Trình Trình lại giới thiệu: "Đây là ông Quý Hạc Minh."

Bạch Đại Sơn vội vàng gọi: "Ông Quý Hạc Minh."

Quý Hạc Minh thu hồi tâm trạng đau khổ, ảm đạm cười nói: "Cứ gọi ông là ông Quý hoặc ông là được, không cần gọi dài như vậy đâu."

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cùng nhau gật đầu.

Trình Tuyết Chí hỏi: "Đã trồng vội gặt vội xong rồi?"

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Đã làm xong toàn bộ vào hôm qua rồi, giống lúa mùa cũng đã gieo xong. Ông cậu cả, mọi người có còn việc gì nữa không? Nếu không thì về nhà cháu nghỉ ngơi đi ạ!"

Ông cậu cả xua tay nói: "Không được, chúng ta còn phải đến nhà họ Lý để giải quyết vài chuyện!"

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Được, vậy sau khi mọi người giải quyết xong chuyện của nhà họ Lý thì đến nhà chúng con ăn cơm."

Bạch Đại Sơn tưởng chỉ có mấy ông bà cụ này đến đây thôi, nhưng anh không biết thực ra bọn họ đã dẫn rất nhiều người đến đây, một số người trong số họ đã đến Cục Công an vì sợ Lý Minh Sơn không thừa nhận việc mình đã làm, còn một số người thì đang ở nhà họ Lý, đuổi mấy đứa con của Ngô Tú Châu ra khỏi nhà họ Lý.

Dựa vào cái gì mà những người không có quan hệ gì với nhà họ Lý lại có thể sống trong nhà nhà họ Lý, ăn đồ ăn kiếm được từ điểm công của con cái nhà họ Lý?

Nếu Lý Trình Trình không cần ngôi nhà của nhà họ Lý thì bọn họ sẽ phá hủy nó, tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho người nhà Ngô Tú Châu được chiếm lợi nữa.

Sau khi xuống núi, Lý Trình Trình đi theo các ông bà cụ tiến vào sân của nhà họ Lý, khi nhìn thấy những thành viên còn lại của nhà họ Lý đang sợ hãi quỳ trên mặt đất, trong lòng cô cảm thấy rất vui, đây là hình phạt mà bọn họ đáng phải chịu.

Là con cháu của Trình Tuyết Dương, nhưng bọn họ chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ.

Hồ Quyên là con của họ hàng nhà Ngô Tú Châu, sau khi Ngô Tú Châu đưa theo mấy đứa con đến sống ở nhà họ Lý, bà ta đã dùng thủ đoạn hủy hoại mối quan hệ giữa Lý Vân Bắc và Phong Tranh, khiến Hồ Quyên trở thành vợ của Lý Vân Bắc. Hiện tại Ngô Tú Châu đã bị bắt, chỗ dựa vững chắc của Hồ Quyên ở nhà họ Lý đã không còn, nên bà ta đã dẫn theo hai đứa con của mình, là Tô Hiểu và Tô Minh bỏ trốn từ lâu.

Lý Vân Đông, Lý Vân Nam, Lý Vân Tây và Lý Vân Bắc, bọn họ đều là đàn ông, chăm sóc người mẹ bị liệt trên giường quả thực là bất tiện, nhưng những việc như bưng trà, nước và đổ ống nhổ là điều rất bình thường, đúng không? Nhưng bọn họ chưa bao giờ làm như vậy.

Ngoài ra còn có vợ của bọn họ, là con dâu của Trình Tuyết Dương, nhưng mà bọn họ cũng chưa bao giờ chăm sóc mẹ chồng bị liệt trên giường của mình, ngoại trừ mẹ ruột của Lý Trình Trình, Phong Tranh, ba người con dâu còn lại còn không chăm sóc Trình Tuyết Dương được ngày nào.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 52: Chương 52



Một người thay phiên nhau chăm sóc một ngày cũng không quá mệt mỏi, nhưng bọn họ chưa bao giờ làm điều đó.

Đúng thật là làm lòng người rét lạnh.

Còn có những đứa cháu trai cháu gái này của bà ấy, có lẽ trong lòng bọn họ đều ghét bỏ người bà nội tàn tật của mình, không có ai chăm sóc Trình Tuyết Dương, ngoại trừ Lý Trình Trình, chỉ có cô là chưa bao giờ ghét bỏ bà ấy, cô ra ra vào vào phòng của Trình Tuyết Dương, nói chuyện với bà ấy, giúp bà ấy bớt buồn chán, cho dù cô không biết cách chăm sóc một người là như thế nào nhưng cô vẫn cố gắng chăm sóc bà nội của mình.

Một đứa trẻ mới bảy, tám tuổi đã biết đun nước nóng lau người thay quần áo cho bà nội, nhưng người làm cha mẹ như bọn họ lại không hiểu, còn có thể biện minh như vậy sao?

Không phải bọn họ không hiểu, chỉ là bọn họ sợ bẩn, chán ghét nên mới không thèm chăm sóc.

Nếu bọn họ đã thờ ơ lạnh lẽo như vậy, vậy cũng không cần phải khách sáo với bọn họ nữa, sau khi đưa bọn họ đến thành phố Thượng Hà, mua cho bọn họ mỗi người một căn nhà ở một nơi tương tự như khu ổ chuột, sau đó lại sắp xếp một công việc vừa bẩn vừa mệt để bọn họ trải nghiệm nỗi đau khổ khi Trình Tuyết Dương bị liệt nằm trên giường lúc đó một chút đi, làm một bài kiểm tra ý chí của bọn họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Con trai cả của Lý Minh Sơn và Trình Tuyết Dương, Lý Vân Đông, năm nay đã bốn mươi mấy gần năm mươi tuổi, vợ chồng ông ta có bốn người con, hai trai hai gái, hai đứa con trai đều đã có vợ và có con, hai đứa con gái đã gả ra ngoài từ lâu.

Cho nên hiện tại nhà đại phòng có mười hai người, mười hai người này đều do Trình Tuyết Chí quản lý, lần này bọn họ đến đây có mượn một chiếc xe tải hạng nặng, Trình Tuyết Chí trực tiếp kêu cho bọn họ thu dọn đồ đạc, sau đó để cho xe tải hạng nặng chở tất cả bọn họ rời đi.

Đưa bọn họ đến thành phố Thượng Hà, sau đó chia nhỏ từng nhà ra, rải rác đến những nơi xa xôi khác nhau để họ không thể liên lạc với nhau được nữa, bằng cách này, cho dù bọn họ có bày ra âm mưu quỷ kế gì cũng không làm ra được.

Nhà họ Trình chỉ cấp cho bọn họ một căn nhà nhỏ đủ để bọn họ ở, sau đó sẽ sắp xếp cho những người lớn một công việc nặng nhọc, sau này ông ấy sẽ không quản bọn họ nữa, rời khỏi nông thôn, nếu không đi làm thì sẽ không có cơm ăn, nên vì để sống, bọn họ sẽ không dám nghỉ việc.

Một nhà Lý Vân Nam, nhị phòng của nhà họ Lý sẽ do Trình Tuyết Thiện thu xếp.

Tam phòng Lý Vân Tây sau khi trở về sẽ do Trình Tuyết Ninh thu xếp.

Phong Tranh, vợ cũ của tứ phòng Lý Vân Bắc, cũng là mẹ ruột của Lý Trình Trình, hiện giờ ở đâu không rõ, vợ thứ hai của ông ta, Hồ Quyên thì đã bỏ trốn cùng hai đứa con trai và con gái, nên bây giờ chỉ còn lại ba người Lý Vân Bắc, Lý An Tâm, Lý An Nguyệt.

Sau khi trở về sẽ do Trình Tuyết Huệ thu xếp cho bọn họ.

Bọn họ thân là cha ruột và chị gái ruột của Lý Trình Trình, lại khiến cho Lý Trình Trình hơn mười mấy năm không được ăn no, nỗi oán hận của Trình Tuyết Huệ đối với bọn họ rất sâu sắc.

Lý An Tâm và Lý An Nguyệt đã đến tuổi kết hôn từ lâu nhưng vẫn luôn bị giữ lại trong nhà, Trình Tuyết Huệ quyết định sẽ gả hai người bọn họ ra ngoài, tìm cho mỗi người một bà mẹ chồng thật lợi hại, để bà mẹ chồng dạy dỗ lại bọn họ cách cư xử. Bà ấy chỉ chịu trách nhiệm sắp xếp chỗ ở, sắp xếp công việc, những chuyện khác thì bà ấy sẽ không quan tâm.

Cứ như vậy, mọi chuyện ở nhà họ Lý đều đã được sắp xếp ổn thỏa, ngoại trừ hai cô con gái bị bán đi là Lý Vân Tình và Lý Vân Linh.

Tuổi của hai người bọn họ bây giờ cũng không còn trẻ, nhất định cũng đã có gia đình và con cái của riêng mình, hai người họ bị Lý Minh Sơn bán đi, bọn họ cũng là nạn nhân, nhà họ Trình sẽ không ép buộc bọn họ làm gì, đến lúc đó bọn họ sẽ tôn trọng ý kiến của hai người, hoặc sẽ cho mỗi người một khoản tiền để cải thiện cuộc sống.

Gia đình ở nông thôn đều có rất nhiều họ hàng, Trình Tuyết Chí không muốn nhìn thấy cảnh họ hàng nhà họ Lý đến gây sự nên đã trực tiếp ra lệnh phá bỏ mấy căn nhà xiêu vẹo của nhà họ Lý, nền nhà cũng trả lại trong thôn, ai muốn tách ra ở riêng thì có thể xin đất nền.

Nghĩ cũng đừng nghĩ việc tặng miễn phí cho bất kỳ ai.

Nhà họ Lý, một gia đình rất đông người cứ như vậy mà tan rã chỉ trong một ngày, sau này, mấy đứa con của Ngô Tú Châu và Hồ Quyên có lặng lẽ quay lại để cướp lấy ngôi nhà của nhà họ Lý thì phát hiện ra ngay cả một sợi tóc của nhà họ Lý cũng không lưu lại cho họ.

Sau hai ngày dùng chiến thuật tâm lý, Lý Minh Sơn, Hà Uyển Xuân và Ngô Tú Châu cuối cùng cũng khai ra toàn bộ quá trình bọn họ gài bẫy và tra tấn Trình Tuyết Dương. Sự thật năm đó giống như những gì được thêu trên di thư của Trình Tuyết Dương.

Hà Uyển Xuân nhìn trúng Quý Hạc Minh nên muốn tranh giành ông ấy với Trình Tuyết Dương, vì vậy bà ta đã hợp tác với tên người làm của nhà bà ta là Lý Minh Sơn để xuống tay với Trình Tuyết Dương, sau đó Lý Minh Sơn đã đưa Trình Tuyết Dương trở về quê ở vùng nông thôn và khiến Trình Tuyết Dương trở thành người tàn tật.

Sau khi Hà Uyển Xuân kết hôn, vì sự việc tranh giành Quý Hạc Minh đã khiến bà ta bị mang tiếng xấu, nên nhà chồng đối xử rất tệ bạc với bà ta, chồng bà ta cũng rất ghét bà ta, ông ta luôn cảm thấy cưới bà ta là một chuyện rất xấu hổ, vì vậy Hà Uyển Xuân đẩy hết trách nhiệm của tất cả chuyện này sang cho Trình Tuyết Dương.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 53: Chương 53



Sau khi ly hôn, bà ta đã kết hôn với một người đàn ông nông thôn, sau đó cùng người đàn ông đó chuyển đến thôn An Cư, Hà Uyển Xuân giàu có, việc định cư ở nông thôn rất thuận lợi, chỉ cần bỏ ra một ít tiền, bà ta có ngay một miếng đất nền và một ngôi nhà.

Tuy rằng đã nhìn thấy dáng vẻ của Trình Tuyết Dương khổ sở đến nỗi không thể ra khỏi nhà, nhưng bà ta vẫn cảm thấy không thoải mái nên đã tìm người yêu của Lý Minh Sơn, khiến bà ta tiêm thuốc độc mãn tính cho Trình Tuyết Dương, đồng thời yêu cầu Ngô Tú Châu đến gặp mặt Trình Tuyết Dương để k*ch th*ch bà ấy, khiến cho Trình Tuyết Dương c.h.ế.t trong đau khổ.

Hà Uyển Xuân còn nói ra một sự thật mà không ai biết, đó là về mẹ của Quý Hạc Minh, năm đó bà ta vô cùng thích cô con dâu mà bà ta đã chọn, người đó chính là con gái của chị em tốt của bà ta, vì vậy bà ta không thích người đã cướp mất con trai bà ta, nên có thể nói bà ta ghét

Trình Tuyết Dương về mọi mặt.

Cho dù Trình Tuyết Dương có là cô ba của nhà họ Trình, cho dù Trình Tuyết Dương có thân phận tốt, diện mạo xinh đẹp, trong nhà cũng rất giàu có nhưng bà ta cũng vẫn cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Bà ta yêu con gái của chị em tốt rất thái quá, cảm thấy cô ta nhất định phải là con dâu của mình.

Kết quả là mẹ của Quý Hạc Minh và Hà Uyển Xuân ăn nhịp với nhau, hai người bọn họ liên thủ để đối phó với Trình Tuyết Dương, bằng không, chỉ với một mình đại tiểu thư như Hà Uyển Xuân thì không thể làm được nhiều chuyện như vậy.

Dù sao năm đó Hà Uyển Xuân cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, bà ta vẫn còn là một đứa con gái không có đầu óc, chỉ biết ăn uống chơi bời thì làm sao có thể biết nhiều khúc mắc như vậy?

Nếu không có người khác chỉ điểm thì với người không có đầu óc như bà ta thực sự không thể làm được nhiều việc như vậy.

Sự thật phơi bày, Lý Minh Sơn, Hà Uyển Xuân và Ngô Tú Châu đều bị nghiêm trị, trong đó tội nghiệt của Lý Minh Sơn đếm không xuể nên trực tiếp bị phán tử hình, còn Hà Uyển Xuân và Ngô Tú Châu phải ở trong tù suốt phần đời còn lại.

Có nhà họ Trình ra mặt, cho dù nhà họ Hà có muốn bảo vệ Hà Uyển Xuân thì bọn họ cũng không dám.

Huống chi, chuyện này đã đủ khiến bọn họ phải xấu hổ rồi, thế hệ sau của nhà họ Hà ai lại nguyện ý đứng ra bảo vệ một bà già như Hà Uyển Xuân chứ?

Về phần kẻ chủ mưu đằng sau, mẹ của Quý Hạc Minh đã c.h.ế.t nhiều năm rồi, không có cách nào để trừng phạt bà ta, sau khi Quý Hạc Minh biết mẹ mình chính là thủ phạm thực sự thì ông ấy đã vô cùng đau buồn.

Ông ấy biết mẹ ông ấy vì người phụ nữ đó nên mới ra tay với Trình Tuyết Dương, vậy nên ông ấy tiết lộ những chuyện này ra ngoài, đối với việc mẹ ông ấy ra tay với Trình Tuyết Dương ít nhiều cũng có bút tích của hai mẹ con bọn họ, nếu bọn họ đã hại c.h.ế.t Trình Tuyết Dương vậy họ đừng hòng nghĩ đến việc an ổn trải qua tuổi già.

Bà Quý cũng đã qua đời nhiều năm như vậy, sao hai mẹ con bọn họ có thể ngờ đến những chuyện này còn có thể bị khui ra.

Năm đó bọn họ đã hứa với bà Quý rất nhiều chuyện, đồng thời cũng ám chỉ bà Quý nên loại bỏ Trình Tuyết Dương.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi Trình Tuyết Dương biến mất, bọn họ đã vui vẻ một thời gian, muốn đợi Quý Hạc Minh đến cưới con gái của bà ta, nhưng ai có thể ngờ Quý Hạc Minh chỉ thừa nhận một mình Trình Tuyết Dương.

Bây giờ chuyện từ nhiều năm bị lộ ra, không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của gia tộc bọn họ mà còn ảnh hưởng đến hình tượng của họ trong lòng con cháu.

Người phụ nữ muốn kết hôn với Quý Hạc Minh hồi đó cũng trạc tuổi Quý Hạc Minh, hiện đã ngoài sáu mươi, mà mẹ của bà ta cũng sống đến hơn tám mươi tuổi, nhưng vì sự việc này mà khi cả hai đi ra ngoài đều bị người người chỉ trích.

Không lâu sau đó mẹ của người phụ nữ đó đã bị trầm cảm, mà người phụ nữ này đã bị con cháu ly tâm, không ai có thể tin bọn họ lại có một người bà độc ác như vậy, vì bảo toàn mạng sống, bọn họ phải tránh xa bà ta!

Cho nên bà ta đã trở thành một người bị mọi người ghét bỏ.

Nhưng Quý Hạc Minh cảm thấy như vậy còn chưa đủ, Tuyết Dương của ông ấy đã phải chịu đựng đau khổ cả một đời, c.h.ế.t không nhắm mắt nhưng những người đã từng tổn thương bà ấy làm sao có thể sống tốt được?

Dựa vào cái gì bọn họ lại có được con cháu đầy sảnh đường?

Cho nên chỉ cần qua một thời gian mọi người quên đi những chuyện này, Quý Hạc Minh sẽ nhắc lại chuyện cũ, ông ấy muốn mọi người luôn ghi nhớ sự việc mà những người này đã làm với Trình Tuyết Dương.

Đương nhiên, những chuyện này đều để sau rồi nói.

Lúc này bọn họ vừa mới xử lý xong chuyện của nhà họ Lý, bọn họ có quá nhiều người, đông đến nỗi không có nơi nào để nghỉ ngơi ở thôn An Cư, bọn họ trò chuyện ở nhà Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn một lúc rồi đi đến nhà khách trong thị trấn.

Trước khi ra ngoài, Trình Tuyết Chí nói với Lý Trình Trình: "Trình Trình, trưa mai cháu mời nhà họ Bạch đến khách sạn quốc doanh, chúng ta cùng nhau ăn cơm dùng bữa và nói chuyện."

Lý Trình Trình gật đầu: "Ông cậu cả, cháu biết rồi. Mọi người cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, chú ý an toàn."

Mọi người lên xe rời khỏi thôn An Cư, thôn dân của thôn An Cư vẫn còn đang bàng hoàng, chưa kịp hồi phục lại tinh thần.

Không ngờ, người vợ nằm liệt giường của ông cụ Lý lại là tiểu thư nhà giàu, nếu bọn họ biết chuyện này sớm hơn thì bọn họ đã gả con gái nhà mình cho cháu trai nhà họ Lý, hoặc để con trai của họ cưới cháu gái của nhà họ Lý rồi.

Nhưng bây giờ dù có nói gì thì cũng đã muộn, cháu trai cháu gái nhà họ Lý đều đã được dẫn đi, chỉ còn lại một mình Lý Trình Trình, người đã kết hôn với Bạch Lão Đại, mọi người chỉ có thể lướt ngang qua tài phú mà thôi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 54: Chương 54



Mọi người đều hâm mộ Bạch Lão Đại vì đã cưới được Lý Trình Trình, về sau có thể một bước lên mây, có thể trải qua những ngày ở trên người ta.

Bạch Thư Lễ xách bao lớn bao nhỏ đồ đạc về nhà, khiến bác hai và bác hai gái của Bạch Lão Đại cảm thấy vô cùng hoảng sợ, bác hai gái lo lắng hỏi: "Thư Lễ, con lấy những thứ này ở đâu ra vậy?"

Bạch Thư Lễ đặt đồ đạc này nọ trên tay xuống sàn nhà chính, rồi lấy tay lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển: "Những thứ này đều là do họ hàng thân thích của thím tặng con, con đã nói không cần nhưng bọn họ cứ kiên quyết đưa cho con, nên con cũng không còn cách nào."

"Lý Trình Trình thật sự tìm được họ hàng giàu có sao?" Bác hai gái không thể tin được mà hỏi, lúc đó bọn họ đều đang làm việc trong ruộng nên cũng có nghe nói chuyện này, hiện tại xem ra là sự thật.

Nghĩ tới đây, bác hai gái nặng nề thở dài, năm đó nhà bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc nên không thể đưa tay giúp đỡ đám người Bạch Đại Sơn, hiện tại bọn họ đã không còn cách nào hưởng được lợi từ họ, chỉ mong con cháu của bọn họ có thể đi theo họ để có một tương lai tốt đẹp hơn!

"Chuyện của thím, con không tiện nói thêm gì, bà nội cũng đừng hỏi nữa, sau này mọi người sẽ biết thôi." Bạch Thư Lễ chỉ cầm lấy cái túi to chứa đồ của cậu ấy và em gái, còn lại thì đưa cho bà nội.

Mấy thứ đồ vật của cậu ấy và em gái đều là do Trình Thần mua cho ở thành phố Thượng Hà, nên cậu ấy không muốn chia sẻ với mọi người.

Trong khoảng thời gian này, Lý Trình Trình không ở thôn An Cư, nên đương nhiên việc thu hoạch trái cây rừng cũng phải dừng lại, Bạch Thư Yên ở nhà làm việc và học tập, thỉnh thoảng lên núi chơi với bạn bè của cô bé, lúc cô bé trở về thì trời đã chạng vạng tối, trên người còn dính đầy bùn vì nhặt những con ốc lớn dưới mương ruộng.

Cô bé ôm một giỏ ốc lớn bước vào sân, nhìn thấy Bạch Thư Lễ thì rất vui mừng: "Anh cả, anh về rồi à?"

Nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Thư Yên, Bạch Thư Lễ có hơi không thể ngồi nhìn, vội vàng nói: "Mau đi vào tắm rửa, rồi về phòng, anh có mang đồ về cho em."

Bạch Thư Yên cầm giỏ ốc đồng đến bên cạnh giếng, đầu tiên lấy một xô nước để ngâm ốc, sau đó mới tắm rửa sạch sẽ cho bản thân, rồi cùng Bạch Thư Lễ đi vào phòng, Bạch Thư Lễ đưa một chiếc túi du lịch cho Bạch Thư Yên: "Tất cả đồ trong này là của em, em hãy mang về phòng giấu đi, không được để cho ai nhìn thấy."

Bạch Thư Lễ đã đưa hết những thứ có thể chia cho bà nội, những thứ còn lại đều thuộc về Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên, nên cậu ấy không muốn đưa chúng cho bất cứ ai.

Bạch Thư Yên cầm túi du lịch trở về phòng rồi mới mở ra, bên trong vậy mà có một cái váy rất xinh đẹp và giày xăng-đan, thậm chí còn có vài chiếc bao lì xì, họ hàng của thím cũng hào phóng quá rồi đi? Vậy mà cho người ngoài như bọn họ nhiều thứ như vậy.

Bạch Thư Yên không muốn lấy những thứ tốt này ra chia sẻ với anh chị em họ nên đã lấy bộ quần áo cũ đã được vá đi vá lại của mình để gói chúng lại rồi giấu vào trong chiếc rương lớn trong phòng của mình.

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn mang hết bao lớn bao nhỏ trong sân vào phòng, sau đó cùng nhau ngồi dở đồ ra, những thứ này đều là của nhà họ Trình mua cho cô, cái gì cũng có, nên chỉ có thể dùng chiếc xe tải hạng nặng mượn được để vận chuyển về.

Quần áo giày dép đủ các mùa xuân hạ thu đông, nhu yếu phẩm hàng ngày, đồ vệ sinh cá nhân... Cái gì cũng có.

Nếu không phải sợ Lý Trình Trình dùng không hết, có lẽ bọn họ còn chuẩn bị nhiều hơn.

Lý Trình Trình đã giấu một phần vào trong động trên núi, nếu không sẽ còn nhiều đồ hơn nữa, căn nhà đã không rộng lớn mà còn phải chứa nhiều đồ đạc như vậy, lỡ có trộm vào nhà thì sẽ bị trộm gom đi không sót thứ gì.

Con gái đều thích cảm giác bóc mở đồ đạc, Lý Trình Trình cũng thích, bây giờ mở bao gói đồ cũng giống như mở đồ vật vậy, cô đang vui vẻ mở bao gói đồ thì Bạch Đại Sơn đã ấn cô vào trong đóng bao lớn bao nhỏ, nhìn cô với ánh mắt nóng rực: "Vợ, anh rất nhớ em, em có nhớ anh không?"

Vừa đi đã đi nhiều ngày như vậy, thậm chí còn không gọi về một cuộc điện thoại nào.

Cũng may còn có Bạch Lão Tam đi ra ngoài gọi điện về thôn, nói lại cho anh mọi chuyện.

Lý Trình Trình gật đầu: "Em cũng vậy."

"Em nói dối." Vẻ mặt của Bạch Đại Sơn lập tức nghiêm túc hơn: "Em căn bản không hề nhớ anh chút nào, thậm chí em còn không gọi cho anh."

Lý Trình Trình giơ hai tay véo hai má của Bạch Đại Sơn, sau đó hai bên trái phải hôn một cái: "Nếu anh không tin lời em nói thì anh cũng nên tin vào hành động thực tế của em đi, đúng không?"

Ngày nào cô cũng bị ông cậu cả kéo đi khắp nơi, sao mà còn thời gian đi gọi điện thoại đây?

Hơn nữa, đã có Bạch Lâm Sơn báo cáo tình hình ở đây cho anh, nên cần gì cô phải đích thân đi gọi điện báo cáo tình hình nữa chứ?

Lý Trình Trình chủ động khiến Bạch Đại Sơn cảm thấy yên tâm hơn, sau đó hung hăng muốn cô, muốn đến tinh tẫn nhân vong, đã nhiều ngày hai bọn họ không gặp nhau, nên chẳng phải anh chỉ muốn bù đắp cho chính mình sau nhiều ngày không gặp nhau thôi sao?

"Bạch Lão Đại, sáng mai chúng ta còn phải đến Khách Sạn Quốc Doanh, anh thành thật một chút cho em." Bạch Đại Sơn quá nhiệt tình, nhiệt tình đến mức làm cho Lý Trình Trình không nhịn được nên đành phải lớn tiếng nhắc nhở anh.

Ngày mai không chỉ là một bữa ăn đơn giản như vậy mà là một cuộc kiểm tra dành cho Bạch Đại Sơn.

Sau khi thân thiết với Lý Trình Trình một lúc, Bạch Đại Sơn ôm lấy Lý Trình Trình từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, hơi thở có hơi nặng nề, Lý Trình Trình nói: "Mấy người ông cậu cả đã quyết định ngày năm sẽ di dời mộ phần của bà nội, hai ngày nay anh mời mấy người đến đào một cái hố lớn trong sân nhà chúng ta, để trồng cây dâu tằm vào, mặc kệ nó có thể sống sót hay không, chúng ta cũng phải thử một lần."

"Được." Bạch Đại Sơn vòng tay qua vai Lý Trình Trình, gật đầu đồng ý.

Vợ anh đã trở về, trong lòng anh cũng đã vui vẻ trở lại, nghĩ đến những người họ hàng giàu có của cô, Bạch Đại Sơn lo lắng hỏi: "Vợ, em có rời đi cùng họ không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình xoay người, mặt đối diện anh, sau đó dùng tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c anh: "Không, em muốn tự mình làm việc chăm chỉ, tự mình cố gắng khiến em yên tâm hơn, cũng có cảm giác an toàn hơn."

Tay cô từ từ di chuyển xuống dưới, nụ cười trên mặt càng lúc càng tà ác: "Cho dù em có muốn đi cùng bọn họ, em cũng sẽ dẫn anh theo, anh đẹp trai như vậy, lợi hại như vậy, sao em có thể để những người phụ nữ khác được lợi chứ?"

"Thật sao? Anh lợi hại chỗ nào?" Miệng Bạch Đại Sơn đều đã cười đến tận mang tai khiến cô cảm thấy hài lòng, đây chính là động lực lớn nhất của anh.

Lý Trình Trình ghé sát vào tai anh rồi nhẹ giọng nói: "Chỗ nào anh cũng lợi hại hết!"

Hơi thở ấm áp đó, mùi thơm thoang thoảng đó khiến Bạch Đại Sơn không thể tự chủ được nữa, anh dần tiến gần đến đôi môi có thể nói ra những lời khiến anh phát điên.

Sáng hôm sau, Trình Tuyết Chí phái một chiếc xe trung chuyển nhỏ đến đón bọn họ, ông bà nội của Bạch Đại Sơn, một nhà bác cả và một nhà bác hai của anh đều đi.

Những người có quan hệ tốt với anh em Bạch Đại Sơn trong thôn đều không đi, bữa cơm này xem như là lần đầu tiên gia đình hai bên gặp nhau, sao những người ngoài như họ lại có thể đến đó chứ?

Mấy người Trình Tuyết Chí đã bao trọn tầng hai của Khách Sạn Quốc Doanh, sau khi mọi người đến Khách Sạn Quốc Doanh thì trực tiếp đi lên tầng hai, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn ngồi cùng mấy người lớn tuổi của nhà họ Trình.

Họ hàng của nhà họ Bạch đều ngồi một mình tại một bàn, khi cha mẹ Bạch Đại Sơn qua đời, bọn họ cũng không ra tay giúp đỡ, điều đó cũng tương đương với việc đoạn tuyệt quan hệ, mời bọn họ một bữa cơm đã là tôn trọng bọn họ rồi, nếu bọn họ dám đòi hỏi quá nhiều thì đó là do bọn họ không đúng.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 55: Chương 55



Bọn họ chưa từng làm gì cho bốn anh em Bạch Đại Sơn, nên đương nhiên không có gan để đòi hỏi, được ăn một bữa cơm này đã là rất vui rồi.

Bạch San San cũng đến, lần này cô ta im lặng như gà, không dám nói một lời, cô ta cứ nghĩ lừa gạt như vậy là trót lọt rồi, nhưng ai mà ngờ tên Trình Thần đó cũng ở đây, hơn nữa cậu ấy còn lặp lại lời cô ta đã vu oan Lý Trình Trình trong ngày cưới, để mọi người trong nhà họ Trình biết những gì cô đã làm ra.

"Bạch Đại Sơn, cậu cứ như vậy mà tha thứ cho đứa em gái đã bắt nạt Trình Trình nhà chúng ta sao?" Trình Tuyết Chí nghiêm nghị nói.

Bạch Đại Sơn lập tức nói: "Bọn cháu đã tách ra ở riêng rồi, bây giờ cháu là cháu, nó là nó. Nếu em ấy còn dám nói chuyện vô lễ như vậy với Trình Trình nữa, cháu sẽ cắt đứt hết mọi quan hệ với em ấy."

Anh đã chăm sóc nuôi dưỡng cô ta đến mười tám tuổi, cũng đã hoàn thành hết tất cả trách nhiệm và nghĩa vụ nên làm, sau này cô ta không còn bất kỳ liên quan gì đến anh nữa.

Nếu cô ta nghe lời thì sau khi cô ta lập gia đình, anh vẫn có thể làm chỗ dựa cho cô ta, nếu cô ta vẫn cứ không hiểu chuyện rồi tiếp tục gây phiền toái như vậy, anh sẽ không quan tâm đến cô ta nữa.

Anh chỉ là anh trai của cô ta, không phải cha mẹ, nên anh không có trách nhiệm hay nghĩa vụ phải nuôi cô ta cả đời.

"Xem ra cậu cũng là người biết phân biệt cái gì là chủ yếu cái gì là thứ yếu." Trình Tuyết Chí gật đầu, hiện tại có nhà họ Trình bọn họ ở đây, ai cùng đừng nghĩ đến chuyện làm tổn thương Trình Trình.

Bạch San San cúi đầu như đà điểu, không dám nhìn ai, sao cô ta biết bối cảnh phía sau Lý Trình Trình lại lớn như vậy!

Nếu cô ta biết sớm thì lúc trước đã không đắc tội Lý Trình Trình rồi, còn có thể nhờ Lý Trình Trình giới thiệu cho cô ta một trong những người anh trai giàu có của cô, như vậy thì một đời này của cô ta nhất định sẽ giàu to.

Nhưng cô ta đã đắc tội cô rồi, hiện tại còn bị nhà họ Trình chán ghét, cô ta đã không còn cách nào dựa vào nhà họ Trình để leo l*n đ*nh cao nữa, nhưng cô ta có thể để cho anh hai và anh ba leo lên nhà họ Trình nha!

Nhà họ Trình có nhiều con gái như vậy, nếu như anh hai và anh ba mỗi người cưới được một người thì sau này cô ta có thể đòi tiền anh hai và anh ba rồi!

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ tới đây, hai mắt Bạch San San sáng ngời.

Bây giờ Trình Tuyết Chí đã là một ông cụ bảy mươi tuổi, nên đương nhiên ông ấy sẽ rất khôn khéo, nên những tính toán trong mắt cô ta sao ông ấy có thể không nhìn ra chứ, vì thế nói với Bạch Đại Sơn: "Bạch Đại Sơn, nếu nhà họ Bạch các cậu dám ức h.i.ế.p Trình Trình, vậy thì chúng ta sẽ đưa Trình Trình đi, không cho các người ở cùng nhau nữa, không ai có thể bắt nạt cháu gái của nhà họ Trình chúng ta."

Những lời ông ấy nói khiến Bạch San San cúi đầu càng thấp hơn, cô ta luôn cảm thấy những lời Trình Tuyết Chí nói là đang muốn nói cảnh cáo cô ta, cô ta đúng là có không thích Lý Trình Trình cướp đi anh cả của cô ta, nhưng cô ta cũng chưa từng bắt nạt Lý Trình Trình, chẳng qua cô ta chỉ nói có mấy câu như vậy thôi, đúng là chuyện bé xé ra to mà.

Khí thế của ông cụ Trình khiến ông nội Bạch và bà nội Bạch không dám nói thêm câu gì, đây hoàn toàn là cục diện nghiêng về một phía, những người muốn tận dụng bữa cơm này để nhận được một số lợi ích nhưng bây giờ lại không có cách nào mở miệng, nếu bọn họ dám mở miệng, ông cụ Trình nhất định sẽ khiến bọn họ đến từ đâu thì trở về nơi đó.

***

Ngày năm tháng tám là ngày di dời mộ phần của Trình Tuyết Dương, bắt đầu từ sáng sớm, mọi người đã chuẩn bị pháo để đốt từ chân núi vào phần mộ, còn trả tiền mời thôn dân gánh nước đứng đợi ở một bên.

Bọn họ chỉ đến dời mộ chứ đâu phải đi đốt núi của người ta đâu, đúng không?

Bởi vì Lý Trình Trình muốn cây dâu tằm này, cho nên mọi người không đốn cây dâu tằm đó đi, còn cố gắng không phá hủy rễ cây dâu tằm, như vậy khi trồng lại cũng dễ dàng sống hơn một chút.

Căn bản Lý Minh Sơn không phải là người, trước đây khi ông ta chôn cất Trình Tuyết Dương, thậm chí còn không chuẩn bị quan tài, chỉ dùng một chiếc chiếu đan bằng hương bồ để quấn xác bà ấy rồi đào hố chôn xuống.

Chờ đến khi mọi người lật đất lên, nhìn thấy rễ cây dâu tằm tỏa ra xung quanh t.h.i t.h.ể của Trình Tuyết Dương như một chiếc ô khổng lồ bảo vệ t.h.i t.h.ể bà ấy, ai chứng kiến cảnh này cũng cảm thấy đau lòng thay cho bà ấy, Trình Tuyết Dương đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, không những bị Lý Minh Sơn bắt cóc đến đây còn bị buộc phải sinh cho ông ta nhiều đứa như vậy mà Lý Minh Sơn lại đối xử quá tệ bạc với bà ấy.

Bốn anh em Trình Tuyết Chí đích thân thay một cái quan tài mới cho Trình Tuyết Dương, sau đó sai người khiêng quan tài lên xe tải hạng nặng, còn sai người khiêng cây dâu tằm đến sân nhà Lý Trình Trình, trồng vào một cái hố lớn đã được đào sẵn.

Sau khi đã trồng cây dâu tằm xuống đất, Lý Trình Trình lập tức đến giếng lấy nước vào tưới nước lên phần rễ cây, hy vọng cái cây này có thể sống sót, vì nhờ có cái cây này mà cô đã kiếm được hũ vàng đầu tiên khi cô tới đây, mặc dù không nhiều nhưng nó mang lại cho cô cảm giác an toàn nhất định ở thời đại này.

Sau khi di chuyển mộ phần của bà nội, Lý Trình Trình thân là cháu gái của bà ấy nên đương nhiên phải đi cùng, Lý Trình Trình nhờ Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên đến nhà cô ở vài ngày, giúp cô trông nhà, cho gà ăn và tưới cây dâu tằm. Về phần tại sao bọn họ lại không gọi Bạch Lão Nhị và Bạch Lão Tam, là bởi vì bọn họ là anh em ruột của Bạch San San, nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của Bạch San San, nếu Bạch San San muốn vào nhà, Bạch Lão Nhị và Bạch Lão Tam nhất định sẽ cho cô ta vào.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 56: Chương 56



Đơn giản chỉ vì Lý Trình Trình không muốn Bạch San San tới nhà cô mà thôi.

Sau khi nhà họ Trình đưa quan tài Trình Tuyết Dương về đến nơi, bọn họ đã tổ chức một buổi tang lễ hoành tráng cho bà ấy rồi mới chôn cất bà ấy tại nghĩa trang nhà họ Trình.

Lúc Lý Trình Trình quỳ lạy trước ngôi mộ mới của bà nội, Lý Trình Trình đã nghe thấy tiếng hai chữ "Cảm ơn" từ nơi xa xôi vọng lại.

Lý Trình Trình biết đây là bà nội đang muốn cảm ơn cô vì đã giúp bà ấy tìm lại gia đình, để bà ấy trở về với cội nguồn, trở về bên cha mẹ của bà ấy, cuối cùng bà ấy cũng không còn là một cô hồn dã quỷ nữa.

Đối với Lý Trình Trình mà nói thì thật ra cô cũng không có làm gì cả, hơn nữa bà nội cũng đã đưa cho cô ba rương vàng lớn, cho nên bà nội không cần phải nói lời cảm ơn với cô đâu, nhưng bà nội cũng không nói nên xử lý cái rương vàng lớn còn lại như thế nào, cô cũng không biết nên xử lý nó thế nào nên tạm thời cứ để yên ở đó đi!

Sau khi nhập mộ Trình Tuyết Dương vào nghĩa trang nhà họ Trình, thì mọi người cũng rời đi, không bao lâu sau thì có người cầm bát m.á.u chó mực đổ lên bia mộ mới toanh của Trình Tuyết Dương.

Một bà cụ khoảng sáu mươi tuổi nghiến răng nghiến lợi nói: "Trình Tuyết Dương, không ngờ cô còn có thể lợi hại như vậy, cô cũng đã c.h.ế.t nhiều năm như vậy, mà vẫn có thể hủy hoại thanh danh của tôi. Nhưng như vậy thì có ích gì chứ? Cô đã chịu khổ sở cả đời, còn tôi thì được hưởng thụ cả đời!"

"Dám tranh giành đàn ông với tôi, không biết tự lượng sức mình."

"Trình Tuyết Dương, cô chính là thủ hạ bại tướng của tôi!"

Khi bà cụ quay người rời chân thì bước hụt một cái, mặt đập thẳng vào phiến đá rồi không còn cử động nữa.

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn ở lại nhà họ Trình hai ngày rồi tự mình lái xe về nhà, không nhờ Trình Thần đưa về.

Hiếm lắm Trình Thần mới có được mấy ngày nghỉ phép, cậu ấy nên dành thời gian ở cùng gia đình thay vì lãng phí khoảng thời gian này trên đường.

Ông cậu cả dặn đi dặn lại Lý Trình Trình nhất định phải đến nhà họ Trình ăn tết, vì tuổi tác của ông cũng đã cao, ai biết được ông ấy còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa, nên ông ấy muốn nhìn thấy đứa cháu gái mà em ba yêu quý nhất này thêm mấy lần.

Nếu không có Lý Trình Trình thì làm sao sự thật có thể được tiết lộ?

Trình Tuyết Dương còn có cơ hội lá rụng về cội nữa hay không?

Lý Trình Trình không có người nhà, mà hiện tại cô lại có được nhiều người thân đối tốt với cô như vậy, cô đương nhiên rất quý trọng họ, không cần đợi đến Tết Nguyên Đán, sau khi mùa đông đến thì cô có thể tới đây rồi.

Thành phố Thượng Hoà dù sao cũng là thành phố lớn, cơ hội kiếm tiền cũng nhiều hơn so với ở trấn nhỏ của bọn họ, sau khi trở về cô có thể tìm thêm vài người đến giúp cô hái trái cây rừng, sau đó trữ trong hang động, đợi đến khi mùa đông đến thì bọn họ có thể mang đến thành phố Thượng Hoà để bán.

Cũng có thể mua một ít rau dưa từ những người khác, rồi đợi đến khi vào mùa đông thì mang chúng đến thành phố Thượng Hà để bán, kiếm lời từ chênh lệch giá, dù sao hiện tại vẫn chưa có kỹ thuật trồng rau trong nhà kính nên mùa đông ở đây có rất ít loại rau chỉ có bắp cải và củ cải trắng, không còn loại nào ngon cả.

Vì vậy, nếu bây giờ bọn họ bắt đầu thu thập thêm một số loại rau dưa thì khi mùa đông đến bọn họ có thể kiếm được một số tiền không nhỏ.

Nhưng nếu làm như vậy thì Bạch Đại Sơn sẽ biết đến đường hầm trong hang động.

Lý Trình Trình còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, chỉ là còn chưa kịp đợi cô nghĩ ra thì cô đã xảy ra chuyện.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn còn ầm ĩ với nhau một lúc, vậy mà khi Lý Trình Trình tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô phát hiện trên vách tường và trên cửa sổ loang lổ nhà cô được dán hai chữ song hỷ đỏ thẫm.

Hơn nữa, vừa nhìn cặp chữ song hỷ kia đã biết chúng vẫn còn mới tinh, có nghĩa là ở đây vừa mới tổ chức một cái đám cưới, vậy đêm qua có lẽ là đêm tân hôn nhưng chẳng phải cô và Bạch Đại Sơn đã cưới nhau hơn một tháng rồi sao?

Tại sao cô lại quay về vào ngày thứ hai sau khi đám cưới diễn ra?

Lý Trình Trình muốn hiểu rõ tình huống hiện tại của bản thân nên vội vàng tìm cuốn lịch, sau khi cô nhìn thấy dòng chữ "ngày mười ba tháng bảy" chói lọi được ghi trên lịch, cô cảm thấy rất sửng sốt, cô và Bạch Đại Sơn lãnh giấy kết hôn vào ngày năm tháng bảy, ngày mười hai tháng bảy thì kết hôn, đúng thật là như vậy, nhưng tại sao cô lại quay lại ngày thứ hai sau đám cưới?

Không phải cô vừa mới giúp Trình Tuyết Dương tìm lại được gia đình, để bà ấy lá rụng về cội sao?

Đột nhiên, trong đầu Lý Trình Trình xuất hiện một mảnh ký ức hoàn toàn mới, khiến Lý Trình Trình choáng váng đứng yên tại chỗ.

Sau đó cô trợn mắt kinh ngạc, hóa ra bà nội ruột của cô tên là Triệu Tiểu Nga, Triệu Tiểu Nga và Lý Minh Sơn chỉ có với nhau bốn người con trai, tên vẫn là Lý Vân Đông, Lý Vân Nam, Lý Vân Tây và Lý Vân Bắc. Mà Lý Vân Tình và Lý Vân Linh do Trình Tuyết Dương sinh đã hoàn toàn biến mất.

Mẹ ruột của cô cũng từ Phong Tranh biến thành Mạnh Thanh Thanh, bà ta sinh được hai gái một trai, đứa con cả là con trai tên Lý Bình Bình, đứa thứ hai là con gái tên Lý An An, đứa thứ ba là Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình thật sự bị dọa sợ rồi, đôi mắt của cô đỏ hoe vì sợ hãi, tại sao bà nội và mẹ của cô lại biến thành người khác? Vậy Trình Tuyết Dương và Phong Tranh đã đi đâu?

Liệu có phải vì cô đã giúp Trình Tuyết Dương lá rụng về cội nên thế giới phát sinh biến hóa không?

Vân Mộng Hạ Vũ

Hay là nói, đoạn tình tiết của Trình Tuyết Dương chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi?
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 57: Chương 57



Lý Trình Trình nhanh chóng tiến vào hang động kiểm tra thì phát hiện mấy cái rương vàng vẫn còn ở đó, những thứ mà nhà họ Trình mua cho cô đều được đặt ngay ngắn ở bên trong đường hầm hang động. Sau đó cô xuống giường chạy ra bên ngoài xem thử, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một cây dâu tằm khổng lồ mọc đầy quả dâu tằm.

Đây là cây dâu tằm trên mộ của Trình Tuyết Dương!

Lý Trình Trình vẫn chưa hiểu được rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra, cô cảm thấy bản thân sắp sụp đổ, nếu như nói chuyện của Trình Tuyết Dương chỉ là một giấc mơ, thì tại sao cô lại có tất cả những đồ vật trong đó, nhưng nếu như đó không phải là mơ thì tại sao ở ngoài hiện thực lại không có Trình Tuyết Dương.

Không có người tên là Trình Tuyết Dương, nên đương nhiên con của bà ấy cũng không tồn tại, tuy rằng tên của mấy người bác vẫn giống trước kia nhưng vẻ ngoài lại hoàn toàn khác nhau, cũng có nghĩa là bọn họ đã được người phụ nữ khác sinh ra, chứ không có quan hệ gì với Trình Tuyết Dương.

Vậy thì bà ấy ở đâu?

Cô là đứa cháu gái nhỏ nhất của Trình Tuyết Dương, vẻ ngoài của cô vẫn giống y hệt như trước đây mà!

Chuyện này hoàn toàn không thể giải thích được!

Bạch Đại Sơn vừa đẩy cửa sân ra, đã nhìn thấy Lý Trình Trình tóc tai bù xù, khuôn mặt suy sụp đang đứng dưới mái hiên ngoài phòng chính, sắc mặt anh lập tức tối sầm, quay người đóng cửa sân lại rồi đi tới chỗ cô, cúi người khiêng Lý Trình Trình lên vai, rồi giữ nguyên tư thế đi về phòng.

Anh đặt cô xuống giường rồi vươn tay nắm lấy đầu giường, đặt cô ở trước mặt anh, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Lý Trình Trình, em là vợ của Bạch Đại Sơn anh, anh cảnh cáo em, đừng có nhớ nhung gì đến Cố Trạch nữa, nếu không anh sẽ không để em sống dễ chịu đâu!"

Lý Trình Trình có hơi không hiểu: "Cố Trạch là ai? Em không biết anh ta."

Từ từ...

Đột nhiên, mảnh ký ức về Cố Trạch chợt lóe lên trong đầu cô, hóa ra Cố Trạch là con trai thứ ba của trưởng thôn, năm nay anh ta hai mươi tuổi, hiện đang là học sinh năm nhất trường Trung học Thần Quang, không học cùng lớp với Bạch San San, lúc kỳ thi đại học được khôi phục anh ta mười tám tuổi, nhưng do anh ta đọc sách không nhiều nên đã không thể vượt qua kỳ thi, đành phải đăng ký học từ năm thứ nhất trung học.

Năm Cố Trạch mười lăm tuổi không cẩn thận trượt chân lăn xuống sườn núi rồi ngất xỉu, tình cờ gặp được Lý Trình Trình, Lý Trình Trình đã cõng anh ta đến nhà thầy thuốc trong thôn, để bày tỏ lòng biết ơn, trưởng thôn đã định ra cọc hôn sự này cho hai người.

Nhưng nào ngờ chị hai của Lý Trình Trình, Lý An An, hiện đang học tại trường trung học Thần Quang, bởi vì cô ta và Cố Trạch cùng nhau đi học mỗi ngày nên hai người đã nảy sinh tình cảm với nhau, nên khi Cố Trạch trở về đã hủy hôn với Lý Trình Trình.

Thật ra Lý Trình Trình còn chưa biết thích là gì, nhưng cô vẫn biết bị hủy hôn ước đồng nghĩa với việc bị người ta bỏ, tâm trạng của cô không tốt nên đã đi ra bờ sông giải sầu, sau đó không biết như thế nào mà lại rơi xuống sông, sau đó thì được Bạch Đại Sơn cứu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó Lý Minh Sơn và Triệu Tiểu Nga tới nhà anh, bọn họ vì muốn lừa một khoản tiền của Bạch Đại Sơn nên đã ép Bạch Đại Sơn phải kết hôn với Lý Trình Trình. Bạch Đại Sơn vay mượn khắp nơi cuối cùng cũng gom đủ ba trăm tệ, hơn nữa còn bắt nhà họ Lý ký giấy cắt đứt quan hệ.

Sau đó thì giống với chuyện đã xảy ra với Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình xấu hổ ôm trán, rơi xuống nước, được nam chính cứu, sau đó gả cho nam chính, một thời gian sau, tra nam(*) sẽ hối hận rồi quay đầu níu kéo, đây chẳng phải là tình tiết bình thường trong truyện ngôn tình những năm này sao?

(*): "Tra nam" là từ chỉ một người đàn ông tồi, gây ra nhiều tổn thương cho người con gái yêu mình.

Sao loại chuyện này lại xảy ra trên người cô vậy chứ?

Ở trong mắt Bạch Đại Sơn, việc Lý Trình Trình nhíu mày và giữ im lặng có nghĩa là cô vẫn còn đang nhớ về Cố Trạch, anh như bị nổi điên mà áp sát vào người Lý Trình Trình: "Em là vợ do anh dùng ba trăm tệ để cưới về, đời này em chỉ có thể là của anh, em không được phép nghĩ đến Cố Trạch."

Lý Trình Trình ngoan ngoãn nằm im, không có phản kháng: "Cố Trạch là đồ vô dụng, anh ta là tra nam, em mới không thích anh ta, người em thích chính là Bạch Lão Đại, lúc đầu đúng là em có hơi d.a.o động, nhưng đơn giản chỉ vì em hy vọng sẽ có người mang em rời xa nhà họ Lý mà thôi."

Trước kia cô muốn tìm Bạch Lão Tam, cũng là vì cô hy vọng Bạch Lão Tam có thể đưa cô rời khỏi nơi này, nhưng lúc đó cô vẫn chưa có rung động, dù sao lúc đó cô đến tên của Bạch Lão Đại còn không biết, hơn nữa còn chưa xác định quan hệ cho nên cô cũng không tính là rung động.

Bạch Đại Sơn ngơ ngác đứng im tại chỗ, không thể tin nhìn chằm chằm Lý Trình Trình: "Em nói cái gì? Người em thích là anh sao?"

Lý Trình Trình gật đầu: "Đúng vậy, người em thích vẫn luôn là anh, nhưng em không biết anh có thích em hay không."

"Vậy sao khi nãy em đứng ngoài cửa trông có vẻ đau khổ như vậy? Gả cho anh thật sự khiến em đau lòng như vậy sao?" Bạch Đại Sơn vẫn không thể nào quên được dáng vẻ vừa đau khổ vừa tuyệt vọng của Lý Trình Trình lúc nãy, cô cứ như một con búp bê bị hỏng vậy.

Lý Trình Trình đỏ mặt, đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh: "Còn không phải là lỗi do anh sao? Tối qua anh hành xử thô lỗ như vậy, không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào cả, em còn không thể như vậy sao?"

Tuy Lý Trình Trình không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, nhưng chỉ cần cô và Bạch Đại Sơn ở bên cạnh nhau thì sẽ ổn thôi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 58: Chương 58



"Thật xin lỗi, tối hôm qua anh có hơi tức giận nên mới... Sau này anh sẽ không thô lỗ với em như vậy nữa." Bạch Đại Sơn ôm Lý Trình Trình vào lòng, như thể anh vừa tìm lại được bảo bối mà mình thất lạc vậy.

Khi Lý Trình Trình đang định mở miệng nói gì đó thì Bạch Đại Sơn lại tiếp tục nói: "Anh thích em, rất rất thích em, anh đã thích em từ lâu rồi. Ngày đó khi anh nghe tin em bị từ hôn, anh biết em không vui, nên anh đã âm thầm đi theo sau em, ở bên cạnh em..."

Nghe anh nói câu "Từ lâu rồi" khiến Lý Trình Trình hơi sửng sốt, từ lâu này rốt cuộc là đang nói nguyên chủ hay là nói đến cô? Hay cô vốn dĩ là nguyên chủ, bọn họ vốn dĩ không phải là hai người?

Lý Trình Trình ôm lại Bạch Đại Sơn, tựa người vào n.g.ự.c anh, cô không xoắn xuýt với những vấn đề này nữa, xoắn xuýt cũng chỉ là tự tìm phiền não cho mình thôi, chỉ cần người ở bên cạnh cô vẫn là anh, thì mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn.

Bởi vì ngày hôm qua kết hôn nên Bạch Đại Sơn đã xin nghỉ ba ngày, hôm nay mới là ngày thứ hai, đương nhiên không cần phải ra ngoài làm việc, lần này anh thật sự rất dịu dàng, anh như vậy mang đến cảm giác rất khác cho Lý Trình Trình.

Khi Lý Trình Trình tỉnh lại, Bạch Đại Sơn đã không còn ở nhà, cơn gió hè nhẹ thổi qua làm lá cây dâu tằm trong sân kêu xào xạc.

Chiếc xe đạp mới mua vẫn còn ở đó, sáu con gà cũng ở trong sân, trong đó có ba con của Bạch Lão Tam, Lý Trình Trình vội vàng trở về phòng, mở ngăn kéo tủ ra, mười tệ tiền tiêu vặt vẫn còn ở đó, hơn bảy trăm tệ cô tích trữ vẫn còn ở đó, mọi thứ vẫn còn ở đó, chỉ có ký ức của mọi người là bị thay đổi.

Chỉ có ký ức của cô là không bị thay đổi, hoặc có thể nói là thay đổi thất bại, cô nhớ được tất cả, dù là ký ức cũ hay ký ức mới, cô đều nhớ.

Nhìn thấy Bạch Đại Sơn ôm lồng chim ngói(*) trở về, trong lồng có mấy con chim ngói đang bay tới bay lui, đôi mắt cô lập tức ươn ướt, tuy trí nhớ của anh đã bị thay đổi nhưng anh còn vẫn nhớ đến những lời cô từng nói!

(*): Chim ngói nâu là loài chim c* đuôi dài, mảnh dẻ, thông thường dài 25 cm; phần lưng, cánh và đuôi có màu nâu ánh đỏ với các sợi lông màu xanh xám ở cánh; phần dưới của cánh có màu hạt dẻ.

"Vợ em bị sao vậy?" Bạch Đại Sơn thấy Lý Trình Trình nhìn anh bằng ánh mắt tủi thân nên lo lắng hỏi.

Lý Trình Trình đi tới, nhào vào lòng anh, ôm lấy anh thật chặt, cho dù anh đã không còn ký ức về khoảng thời gian đó nữa nhưng anh vẫn yêu cô như lúc trước, chỉ cần như vậy là đủ rồi!

Bạch Đại Sơn dùng một tay ôm chặt lấy Lý Trình Trình: "Sao vậy?"

"Không sao đâu, chỉ là em hơi nhớ anh thôi." Xém chút nữa là đoạn ký ức mấy tháng này đã hoàn toàn bị thay thế bằng ký ức mới, lúc đó khoảng cách giữa cô và Bạch Đại Sơn tương đương với một thế kỷ, chẳng lẻ cô còn không thể nhớ anh sao?

Trong lòng Bạch Đại Sơn như bị cái gì đó lấp đầy, anh đặt cái lồng chim ngói trong tay xuống rồi cúi người bế Lý Trình Trình lên: "Vợ à, rốt cuộc là em đang nhớ anh hay em đang nhớ đến chuyện khác?"

Không ngờ vợ anh lại yêu anh như vậy, trước đây cô nhất định đã rất đau khổ khi phải đối mặt với chuyện của Cố Trạch gây ra!

Lý Trình Trình tức giận đánh anh vài cái: "Mau thả em xuống, em muốn đi xem bọn chim ngói dễ thương."

"Dễ thương? Vậy trưa hôm nay anh sẽ mần thịt nó ăn." Bạch Đại Sơn mỉm cười nói.

Lý Trình Trình vội vàng nói: "Ăn hai con là được rồi, số còn lại thì giữ lại cho em, em muốn nuôi chúng để chúng đẻ thật nhiều trứng."

"Được, để chúng đẻ ra thật nhiều trứng, như vậy thì sau này anh không cần phải lên núi bắt nữa." Một tay Bạch Đại Sơn nắm tay Lý Trình Trình, một tay nhấc lồng chim ngói đi vào nhà kho, treo lồng chim ngói lên trên một cái móc làm bằng gỗ.

Sau đó anh lấy ra cái bát cũ, đổ vào một ít cám lúa mì và nước cho bọn chim ăn, động vật hoang dã rất khó nuôi nhưng nếu chúng chịu ăn cái gì đó thì chắc chắn có thể nuôi sống chúng.

Chạng vạng tối, Lý Trình Trình ngồi dưới tán cây dâu tằm cao lớn, ngẩng đầu nhìn những chiếc lá đung đưa trong gió, bất lực thở dài, vì sao khi cô giúp Trình Tuyết Dương lá rụng về cội lại khiến thế giới xảy ra sự thay đổi lớn như vậy?

Vân Mộng Hạ Vũ

Không thể nghĩ ra được nguyên nhân nên Lý Trình Trình dứt khoát không nghĩ đến nữa, cô đi vào nhà lấy sọt, sau đó ôm lấy thân cây từ từ trèo lên trên, sau đó ngồi lên trên một cành cây khá to trước mặt, bắt đầu hái dâu tằm, đặc biệt chỉ chọn những quả vừa to vừa đỏ, nếu có quả nào quá tím thì cô sẽ cho thẳng vào miệng ăn, vì nếu hái quả chín quá sẽ dễ bị dập, lúc mang lên trấn có thể sẽ bị thối.

"Vợ, em đang làm gì vậy? Nguy hiểm lắm, mau xuống đi." Bạch Đại Sơn vừa từ trong bếp đi ra đã nhìn thấy cảnh Lý Trình Trình ngồi trên một cành cây rất cao, đôi chân còn thoải mái đung đưa, khiến Bạch Đại Sơn sợ hãi vô cùng.

"Em đang hái dâu tằm để sáng sớm mai chúng ta mang vào trấn bán!" Lý Trình Trình khoát tay với Bạch Đại Sơn, trước đây cô thường xuyên trèo lên cây dâu tằm này, thậm chí có lúc còn ngủ luôn trên đó!

"Có thể mang ra ngoài bán sao?" Bạch Đại Sơn lo lắng hỏi.

Lý Trình Trình nằm nhoài người trên thân cây, tò mò hỏi: "Nhà chúng ta kiếm tiền bằng cách nào?"
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 59: Chương 59



Trong đoạn ký ức kia, tài sản nhà bọn họ có một khoản gần bốn trăm tệ là tiền riêng của Bạch Đại Sơn, phần còn lại là do bán trái cây rừng kiếm được, không biết trong đoạn ký ức này của Bạch Đại Sơn thì sẽ như thế nào.

Anh đưa cho nhà họ Lý ba trăm tệ tiền sính lễ, trong nhà vẫn còn hơn bảy trăm tệ, nói cách khác, Bạch Đại Sơn có hơn một nghìn tệ, cho dù nhìn khắp thôn An Cư cũng không tìm được một người nào giàu có như vậy, có một số nhà đông nhân khẩu, cả gia đình cùng nhau tích góp thì có thể tích đủ một nghìn tệ.

Bạch Đại Sơn ăn ngay nói thật: "Có một số là tiền anh nhận được lúc phân gia, có một số tiền là do anh dành dụm được, còn có một số tiền anh kiếm được từ việc bán chim ngói và chim sẻ."

Lý Trình Trình hiểu rõ gật đầu: "Vậy ngày mai chúng ta đi lên trấn thử xem dâu tằm có bán được hay không, nếu như có thể, chúng ta có thể kiếm được không ít tiền từ cây dâu tằm này."

Chờ sau khi bán hết số dâu tằm trên cây thì bọn họ có thể làm đậu phụ lá dâu bán, chỉ cần chăm sóc tốt cây dâu tằm này là có thể kiếm đủ tiền cho hai người bọn họ dùng, bọn họ ở nông thôn nên ngoài ăn uống ra thì rất ít chỗ để bọn họ phải tiêu tiền.

Nhưng bọn họ vẫn phải kiếm tiền và tiết kiệm tiền, vì sau này bọn họ còn phải nuôi con nữa.

"Bạch Lão Đại, anh lên núi giúp em hái một bao lá cây to không có độc, sau đó gọi Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên, em có chuyện muốn tìm bọn họ." Cô muốn giữ lá dâu tằm lại để làm đậu phụ lá dâu nên không nỡ dùng lá dâu tằm để gói quả dâu tằm.

"Được, em xuống đây trước đi, lát nữa anh leo lên hái giúp em." Bạch Đại Sơn mở rộng vòng tay về phía Lý Trình Trình, mặc kệ có kiếm được tiền hay không, cũng đều phải thử làm một lần.

Lý Trình Trình đưa sọt cho Bạch Đại Sơn, sau đó nghịch ngợm cười: "Bạch Lão Đại, anh có thể đỡ được em không?"

"Yên tâm, anh sẽ tập trung với lại lực cánh tay của anh cũng tốt lắm." Bạch Đại Sơn vỗ nhẹ vào cánh tay của mình.

"Được rồi, vậy em xuống đây, anh phải đỡ được em đấy nhé. Nếu em mà ngã bị thương thì người chăm sóc em là anh đấy nhé!" Lý Trình Trình nhắc nhở một câu, chờ Bạch Đại Sơn chuẩn bị xong, cô mới nhảy xuống dưới, chuẩn xác rơi vào vòng tay của Bạch Đại Sơn.

Bạch Đại Sơn ôm cô một lúc mới đặt cô xuống đất, xách bao vải bố đi ra ngoài.

Một lúc sau, Lý Trình Trình nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên liền gọi bọn họ vào.

"Thím, thím gọi chúng cháu tới đây là có chuyện gì sao?" Bạch Thư Lễ hỏi.

Lý Trình Trình lấy cho mỗi người một nắm kẹo cưới rồi nói: "Trên núi có rất nhiều trái cây rừng, nhưng một mình thím hái không được nhiều, các cháu có thể hái giúp thím không? Một cân một xu, được không?"

"Thím à, thím muốn ăn gì chỉ cần nói cho cháu, cháu sẽ hái cho thím không cần trả tiền đâu, thím và chú Đại Sơn vừa mới kết hôn, sau này sẽ có rất nhiều nơi cần dùng đến tiền, tốt nhất là thím nên tiêu tiết kiệm một chút!" Bạch Thư Lễ nói.

"Nếu thím chỉ cần một ít thì thím chắc chắn sẽ không cho cháu tiền, nhưng thím cần rất nhiều, mỗi ngày đều cần đó. Hái quả rừng rất tốn thời gian còn vất vả nữa, sao thím có thể để các cháu làm không công được?" Lý Trình Trình vỗ nhẹ vào vai Bạch Thư Yên nói: "Thống nhất như thế nhé, chỉ cần các cháu đồng ý hái thì một cân là một xu, coi như kiếm tiền trang trải cuộc sống cho mình, vậy thì học kỳ sau sẽ không cần đến tiền của gia đình nữa."

Dưới sự thuyết phục của Lý Trình Trình, cuối cùng Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên cũng gật đầu, Bạch Thư Lễ lo lắng hỏi lại: "Loại quả dại nào cũng có thể được hay sao ạ?"

"Nếu không thì quả nào dễ thối hoặc quá chín thì các cháu có thể tự ăn. Ngoài ra, đừng trộn lẫn các loại trái cây dại với nhau, chỉ bỏ một loại vào một giỏ, hiểu không?" Lý Trình Trình đặc biệt nhấn mạnh.

Nếu tất cả trộn lẫn với nhau thì cô còn phải nhặt phân loại ra, như thế sẽ lãng phí nhiều thời gian hơn.

"Còn nữa, chuyện này đừng để người khác biết, biết không?" Lý Trình Trình dặn dò thêm.

Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên gật đầu: "Thím yên tâm, chúng cháu biết rồi, chúng cháu sẽ không nói với người khác đâu ạ."

Nếu như có người khác hái quả rừng đến đổi tiền với Lý Trình Trình, thì cô nên nhận hay không nhận đây?

Nếu nhận thì cô làm gì có nhiều tiền mà nhận chứ?

Nếu không nhận thì khi đó mọi người sẽ nghĩ về cô như thế nào đây?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho nên chắc chắn việc này không thể để lộ ra bên ngoài được.

Sau khi Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên rời đi, Lý Trình Trình tiếp tục trèo lên cây dâu tằm và hái dâu, bây giờ đã là tháng bảy, những quả dâu còn lại là những quả chín cuối cùng, thực ra là không còn nhiều nên cô nhanh chóng hái xuống để đi đổi chúng lấy tiền.

Chờ Bạch Đại Sơn lấy lá về đến nhà thì Lý Trình Trình vội vàng gói dâu tằm vào trong lá, sau này sẽ tiện bán hơn, mỗi gói bán một xu, không cần phải đếm nữa.

Buổi tối khi trời mới nhá nhem, Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên mang trái cây dại đến cho Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn không có cân nên phải để Bạch Đại Sơn dùng tay ước lượng vậy.

Sáng hôm sau, khi trời vừa rạng sáng, Bạch Đại Sơn chở Lý Trình Trình trên chiếc xe đạp mang theo trái cây dại đến thị trấn, khi đi ngang qua trường trung học Thần Quang, Lý Trình Trình bảo Bạch Đại Sơn dừng lại một lúc, cô xuống xe và đưa cho ông bảo vệ ở cổng mấy gói dâu tằm.

Mặc dù ký ức của mọi người đều bị ký ức mới bao phủ, không ai nhớ được những chuyện trước đó, nhưng Lý Trình Trình vẫn nhớ, bọn họ đều là người đối xử tốt với cô.

Lý Trình Trình lại lấy thêm mấy gói đưa cho ông bảo vệ: "Ông à, những gói này là cho thầy giáo Lâm Hải, làm phiền ông giúp cháu đưa cho thầy với nhé."

Nói xong cô bỏ chạy vì sợ ông bảo vệ trông cửa hỏi cô là ai, ông ấy đã không còn những ký ức đó nữa, cô nói tên người ta cũng không nhớ cô là ai nên tốt nhất là đừng nói gì mà cứ giả vờ làm quen trước, vậy thì năm sau đến trường đăng ký học sẽ thuận tiện hơn.

Sau đó, cả hai đi thẳng đến nơi họ từng bán quả rừng, ở đó có rất nhiều người, điều kiện cũng tốt hơn, họ đều sẵn sàng bỏ ra một xu, thậm chí vài xu để mua một ít trái rừng về làm đồ ăn vặt cho con cái của họ để thay đổi khẩu vị của chúng.

Dâu tằm rất nhanh đã bán hết, Bạch Đại Sơn hơi kinh ngạc: "Không nghĩ tới thứ này lại có thể thật sự kiếm được tiền!"

"Ăn ngon thì mới có thể kiếm tiền được. Mận rừng trên núi quá chua, đào rừng quá chát nên cũng không bán được." Cô có khả năng biến mận dại và đào rừng thành đồ ăn ngon được, nhưng hiện tại bọn họ không có nhiều vốn nên cô cũng không dám làm loạn. Một khi có vốn, có thể dùng một nửa số tiền ra thử, dù tiêu mất một nửa thì cô vẫn còn một nửa tiền để dùng cho chi tiêu sinh hoạt đấy!
 
Back
Top Bottom