Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 20: Chương 20



"Anh cả, cha mẹ chúng ta mất sớm, anh vừa làm cha vừa làm mẹ vất vả chăm sóc chúng em nhiều năm như vậy. Bây giờ điều kiện trong nhà cũng đã khá hơn đôi chút rồi, em chỉ mong anh cả sẽ có một cuộc sống thật tốt, hơn nữa em hi vọng người bên cạnh anh cả đời sẽ là một người biết thế nào là nhân tình ấm lạnh..." Vẻ mặt Bạch Lâm Sơn đầy vô tội nói.

Cậu ta thực sự không ngờ anh cả lại có phản ứng lớn như vậy, cậu ta chỉ muốn tốt cho anh mà thôi.

"Em có chắc là người em tìm cho anh là một người biết thế nào là nhân tình ấm lạnh không? Em có chắc bọn họ đến đây không phải vì tiền của em không? Ba trăm tệ, một bộ quần áo mới và một chiếc đồng hồ sẽ lên đến năm hoặc sáu trăm tệ. Anh phải làm gì với số tiền này đây?" Điều quan trọng nhất là anh đã có người trong lòng rồi, nếu đó là số tiền cần chi cho người anh muốn kết hôn thì có là bao nhiêu đi chăng nữa, anh cũng sẽ cho, còn nếu là người khác thì không được.

"Số tiền này sẽ do em bỏ ra, sính lễ sau này của anh hai em cũng sẽ do em bỏ ra."

"Chuyện của anh không cần các em lo lắng, anh nhắc lại lần nữa, từ nay về sau chúng ta sẽ tách ra ở riêng, tự sống cuộc sống của riêng mình." Bạch Đại Sơn vỗ bàn, nghiêm túc nói.

Nhìn Bạch Lâm Sơn còn có vẻ không phục, Bạch Đại Sơn tiếp tục nói: "Hiện tại bốn anh chị em chúng ta chỉ có một nơi này để ở, sao anh có thể lấy vợ được? Đại gia đình cùng ở một nơi sẽ thoải mái sao? Cho nên điều quan trọng nhất bây giờ không phải là xem mắt cho anh, mà là xin đất xây nhà cho mấy người các em, để mỗi người các em đều có một nơi để ở, hoặc là anh sẽ tự mình dọn ra ngoài."

Anh đã tự mình mua một căn nhà nát dưới chân núi, dùng chính số điểm làm công mà anh đã dành dụm từng chút một, căn nhà đó cho dù là sửa chữa hay xây lại đều được, ngôi nhà hiện tại mà bọn họ đang ở sẽ để lại cho Bạch San San. Khi con gái đi lấy chồng mà nhà mẹ đẻ cho một căn nhà sẽ khiến cô ta tự tin hơn một chút.

Cho nên bây giờ cả Bạch Vân Sơn và Bạch Lâm Sơn đều không ai có đất nền lẫn nhà ở, mặc dù có thể xin đất nền trong thôn, nhưng diện tích mỗi người nhận được lại không lớn, nên muốn xây nhà tốt hơn thì phải tốn tiền mua thêm chút đất.

Khi anh mua căn nhà đổ nát dưới chân núi cũng đã mua luôn cả khu đất hoang xung quanh nên giờ chỗ đất ở đó đều thuộc về anh, sau này cho dù anh muốn xây nhiều phòng hay ít phòng thì đều tùy thuộc vào anh cả.

"Chờ đến khi nhà chúng ta tu sửa xong thì mặc kệ là mấy đứa cưới vợ, hay Bạch San San gả chồng, đều có thể đề cao yêu cầu lên một chút không phải sao? Chẳng lẽ mấy đứa đồng ý để San San gả cho một tên nông dân nghèo à?" Sau khi Bạch Đại Sơn nói xong thì nghiêm túc nhìn Bạch Vân Sơn và Bạch Lâm Sơn.

Bạch Vân Sơn và Bạch Lâm Sơn vội vàng lắc đầu.

"Lão Nhị, bây giờ em đi gặp trưởng thôn với anh, tối nay chúng ta sẽ phân gia, rồi xin đất nền để xây nhà. Hiện tại chúng ta xin đất chỉ vì mục đích xây nhà chứ chưa phải tách ra ở riêng, nên mấy đứa không cần lo lắng." Bạch Đại Sơn vẫy tay, bảo Bạch Vân Sơn nhanh chân ra ngoài làm việc.

Bạch Lâm Sơn cũng không dám phản bác gì, bởi vì anh cả của cậu ta nói đúng, trong bốn anh em bọn họ, chỉ có Bạch San San là phải gả ra ngoài, còn lại ba người đàn ông đều phải cưới vợ, muốn cưới vợ thì nhất định phải có một nơi để ở!

Sau đó bốn anh em nhà họ Bạch lặng lẽ phân gia, ngôi nhà cũ nơi bọn họ đang ở sẽ thuộc về Bạch San San, còn Bạch Vân Sơn và Bạch Lâm Sơn nên xin đất cũng đã xin, nên mua đất cũng đã mua.

Buổi trưa ngày hôm đó, Lý Trình Trình cùng một nhóm cô gái chưa chồng tụ tập lại một chỗ quan sát Bạch Lão Tam. Mọi người đều đang chăm chú nhìn Bạch Lão Tam, chỉ có Lý Trình Trình là chăm chú nhìn về phía "Bạch Lão Nhị". Lúc Lý Trình Trình nhìn thấy Bạch Đại Sơn cũng đang làm việc ở bên cạnh thì có hơi kinh ngạc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc dù cô và Bạch Đại Sơn đã đã quen biết nhau từ lâu, nhưng hai người họ vẫn chưa từng trao đổi tên với nhau, cho nên cô cũng không biết tên của Bạch Đại Sơn là gì.

Bạch Lão Nhị thấy Lý Trình Trình cứ liên tục nhìn cậu ta, trong lòng vừa mừng vừa lo lắng, bởi vì từ khi lớn lên đến nay, đây là lần đầu tiên có một cô gái tỏ ra "thích" cậu ta như vậy. Khi Bạch Đại Sơn nhìn thoáng qua đám đông thì chú ý thấy Lý Trình Trình cũng đang đứng ở bên trong, tuy cô ăn mặc rất giản dị nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là anh đã có thể nhận ra cô.

Bạch Đại Sơn biết Lý Trình Trình không quen biết em hai và em ba của anh, nên đương nhiên anh sẽ nghĩ Lý Trình Trình đến đây là để gặp anh, cảm giác căng thẳng khi bị người yêu nhìn chằm chằm khiến tim anh đập nhanh bất thường, như sắp nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c anh vậy.

Bạch Lâm Sơn chú ý thấy ánh mắt Bạch Đại Sơn cứ dừng lại trên người một cô gái, cuối cùng cậu ta cũng hiểu tại sao trước đó anh lại mất bình tĩnh như vậy, hóa ra là anh đã có cô gái mình thích, tự nhiên không cần cậu ta giới thiệu đối tượng.

Khi Bạch Lâm Sơn muốn quan sát cẩn thận thêm lần nữa thì Lý Trình Trình đã xoay người rời đi, chỗ Lý Trình Trình vừa đứng đã bị một cô gái khác chiếm giữ, Bạch Lâm Sơn cho rằng Bạch Đại Sơn thích cô gái đó, liền định lát nữa đi tìm thím trong thôn để hỏi thăm về cô gái đó.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 21: Chương 21



Vì đó là người anh cả thích nên cho dù có phải đập nồi bán sắt cũng nhất định phải cưới được người ta.

Lần này Bạch Lâm Sơn trở về là để nghỉ ngơi, nên đương nhiên cậu ta không cần phải ở trong thôn làm việc, thấy cô gái đó vẫn luôn đứng tại chỗ, sợ cô ta đi mất nên vội vàng gọi một người thím tới, trộm hỏi chuyện sau lưng Bạch Đại Sơn: "Thím, cô gái đằng kia tên gì vậy?"

Sau khi người thím đó nhìn thấy liền hưng phấn vỗ tay: "Đó là cháu gái của Lâm kế toán, Lăng Nhược Tuyết!"

Bạch Lâm Sơn gật đầu: "Lăng Nhược Tuyết, tên này nghe rất hay, vừa dịu dàng vừa đoan trang. Cô ấy ở nhà chắc chắn là một cô gái ngoan."

Anh cả của cậu ta là một người nông dân chất phác, người bên cạnh anh nhất định phải là một người phụ nữ biết an phận mà sống.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bạch Lão Tam, cậu có hứng thú với Lăng Nhược Tuyết sao?" Người thím đó tò mò quan sát Bạch Lâm Sơn.

"Cảm ơn thím." Bạch Lâm Sơn không trả lời, chỉ đưa cho người thím đó hai xu rồi quay người rời đi.

Buổi trưa khi mọi người ngừng công việc để về nhà ăn trưa thì Bạch Lâm Sơn đang đứng đợi gần nhà Lâm kế toán, khi nhìn thấy Lăng Nhược Tuyết trở về thì cậu ta bước ra. Khi Lăng Nhược Tuyết nhìn thấy Bạch Lâm Sơn thì cô ta đã rất phấn khích, nhưng là con gái thì phải rụt rè nên cô đã kiềm chế lại bản thân, không có làm ra hành động đáng xấu hổ nào.

Bạch Lâm Sơn hỏi thẳng vào vấn đề: "Đồng chí(*) Lăng Nhược Tuyết, cô cảm thấy anh cả tôi là người như thế nào? Cô có đồng ý gả cho anh cả của tôi không? Về chuyện sính lễ thì hai nhà chúng ta có thể ngồi xuống từ từ bàn bạc."

(*): Từ xưng hô đối phương

Khi những người khác đi ngang qua nghe thấy câu này, bọn họ đều nghĩ rằng Bạch Lão Đại muốn cưới Lăng Nhược Tuyết, mặc kệ là tin đồn ở đâu thì nó cũng sẽ lan truyền rất nhanh, chuyện Bạch Lão Đại muốn kết hôn với Lăng Nhược Tuyết lấy tốc độ nhanh nhất lan truyền khắp thôn An Cư.

Còn Lăng Nhược Tuyết thì sửng sốt mà đứng yên ở đó, cô ta không ngờ cậu ta đến đây là vì anh cả của cậu ta, cô ta còn tưởng cậu ta đến đây vì cô ta!

Lăng Nhược Tuyết tức giận nói: "Loại người như anh cả của anh mà cũng muốn cưới tôi, nằm mơ đi."

Nếu là Bạch Lão Tam thì cô ta còn có thể cân nhắc, nhưng Bạch Lão Đại thì quên đi! Anh chỉ là một gã nông thôn chân đất quê mùa, còn lớn tuổi như vậy, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết cả đời này anh cũng chỉ có như vậy mà thôi, không có tương lai cũng không có tiền bạc.

"Anh cả của tôi thì thế nào chứ? Anh cả của tôi không phải cũng có hai mắt một mũi..." Nghe thấy anh cả bị cô ta ghét bỏ, Bạch Lâm Sơn có hơi không vui, đang định nói một trận cho ra lẽ thì Lăng Nhược Tuyết đã hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi, cô ta không muốn ở đây lãng phí thời gian với cậu ta.

Nhớ đến dáng vẻ vui mừng khi nãy của anh cả, Bạch Lâm Sơn thật sự không dám nghĩ tới dáng vẻ anh cả sau khi biết được chuyện này sẽ thất vọng và buồn bã như thế nào.

Buổi tối, Lý Trình Trình mang theo trái cây rừng vừa hái được đi đến chân núi, cô có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy cửa sân đang mở, cô cẩn thận bước tới cửa nhìn vào trong thì thấy Bạch Đại Sơn đang đứng trong sân đợi cô.

"Sao hôm nay anh đến còn sớm hơn cả tôi vậy?" Lý Trình Trình bước vào, đóng cửa sân lại, đi về phía Bạch Đại Sơn.

Bạch Đại Sơn không nói gì mà đưa tay cầm lấy sọt của cô đặt vào phòng chính, sau đó đi vào phòng bếp, Lý Trình Trình vội vàng đi theo: "Hôm nay anh lại nấu món ngon gì thế?"

Bạch Đại Sơn mở nắp nồi, múc một bát canh đưa cho Lý Trình Trình, Lý Trình Trình nhận lấy nhìn vào bên trong, hóa ra là canh thịt nạc, thịt nạc trong đó còn là thịt nạc băm. Thịt nạc băm không có tí thịt mỡ nào, hẳn là đã được anh tỉ mỉ chọn lựa.

"Cảm ơn." Sau khi Lý Trình Trình nói cảm ơn xong, liền ngồi xuống chiếc ghế trúc bên cạnh, dùng thìa chậm rãi uống từng ngụm, cảm nhận được bóng đen đang bao phủ trước mặt, cô ngẩng đầu liền thấy Bạch Đại Sơn đang đứng trước mặt mình. Lý Trình Trình có hơi kinh ngạc: "Đúng rồi, chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, tôi còn chưa biết tên của anh, anh có thể nói cho tôi biết tên của anh không?"

"Bạch Đại Sơn."

"Cái gì?" Nghe đến cái tên này, tay Lý Trình Trình khẽ run, làm rơi cái bát trong tay, canh thịt nạc đổ đầy ra sàn: "Bạch Đại Sơn? Anh chính là Bạch Lão Đại trong miệng mọi người đó hả? Là cái người Bạch Lão Đại muốn kết hôn với cháu gái nhỏ của Lâm kế toán kia?"

Bạch Đại Sơn cũng cảm thấy khó hiểu: "Có ý gì?"

Lý Trình Trình đứng dậy, đưa tay đẩy vai Bạch Đại Sơn: "Bạch Đại Sơn, anh là người đã có người trong lòng, anh không nên đối xử tốt với những người phụ nữ khác ngoài người đó. Người đàn ông tận tâm với gia đình mới là người đàn ông thực sự, anh hiểu không?"

Lý Trình Trình nói xong liền rời đi, đi tới cửa phòng bếp thì dừng lại, quay đầu nhìn Bạch Đại Sơn: "Sau này hai chúng ta đừng nên qua lại gần như vậy nữa, nếu không có chuyện gì thì tốt nhất không nên tiếp xúc với nhau nữa."

Trước đây cô không hề biết đến chuyện này, nên cô đã cùng anh qua lại thân thiết, nhưng hai người bọn họ cũng không vượt quá giới hạn bạn bè, hiện tại nếu như cô đã biết chuyện này, thì tốt nhất là không nên tiếp tục qua lại thân thiết với anh nữa, để không ảnh hưởng đến mối quan hệ của anh với cô gái họ Lăng đó.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 22: Chương 22



Lý Trình Trình vừa đi ra khỏi sân nhà của Bạch Đại Sơn thì cắm đầu chạy về phía trước, nhưng còn chưa chạy được bao lâu thì cô đã giẫm phải một hòn đá trên đường, trực tiếp ngã xuống đất, khuỷu tay và đầu gối ma sát với mặt đất nên đều bị thương.

Cô vừa định đứng dậy thì phía sau đã có một đôi tay nhẹ nhàng bế cô lên, Lý Trình Trình ngẩng đầu nhìn Bạch Đại Sơn: "Bạch Lão Đại, anh mau thả tôi xuống, dáng vẻ này của anh thì giống cái gì hả?"

Bạch Đại Sơn cúi đầu nghiêm túc nhìn đôi mắt hiện lên sự cố chấp và phản kháng của Lý Trình Trình, sau đó anh thấp giọng nói: "Cô nghĩ nếu tôi đã có người trong lòng thì sao tôi lại đi bán đồ với cô mà không phải là đi cùng với đối tượng của tôi chứ?"

Bạch Đại Sơn đặt Lý Trình Trình lên mép giường, mang cây nến lại gần chỗ cô, sau đó mới đi lấy một ít rượu thuốc bôi lên vết thương đã bầm tím của Lý Trình Trình, trong thôn không có bác sĩ nên nhà nào cũng có một bình rượu thuốc để chữa thương.

Sau khi xử lý vết thương, anh lại xoa bóp mắt cá chân cho cô, mắt cá chân của cô cũng bị bong gân.

Quá trình bôi thuốc và xoa bóp thực sự rất đau, Lý Trình Trình không ngờ thuốc rượu này lại khiến cô khó chịu như vậy, cô còn tưởng thứ này sẽ giống như iodophor(*), khi bôi lên vết thương sẽ thấy hơi lành lạnh, nhưng ai ngờ khi bôi thuốc này lại giống như xát muối lên vết thương.

(*): Iodophor là một chế phẩm có chứa iốt được tạo phức với chất hòa tan, chẳng hạn như chất hoạt động bề mặt hoặc polyme hòa tan trong nước (ví dụ: povidon), là một vật liệu hòa tan trong nước, giải phóng i-ốt tự do khi ở trong dung dịch.

Sau khi thoa thuốc xong Bạch Đại Sơn mới buông chân Lý Trình Trình ra, rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Chỉ mới nghe tin tôi kết hôn mà cô đã có phản ứng lớn như vậy, không lẽ cô thích tôi rồi sao?"

Lý Trình Trình nghe xong thì sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc nhìn Bạch Đại Sơn, cô thích anh? Con mắt nào của anh nhìn thấy cô thích anh vậy?

Lựa chọn đầu tiên trong lòng của cô là Bạch Lão Tam, bởi vì Bạch Lão Tam có thể đưa cô rời khỏi đây, còn Bạch Lão Đại, anh có thể sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu cô cứ ở lại trong thôn với Bạch Lão Đại, thì không phải sau này cô sẽ bị nhà họ Lý làm phiền đến c.h.ế.t sao?

Ông nội của cô, Lý Minh Sơn tổng cộng có bốn người con trai, bà nội kế Ngô Tú Châu còn mang theo hai người con trai đến, nói cách khác, hiện tại nhà họ Lý tổng cộng có bảy gia đình nhỏ ở chung với nhau, nhiều người như vậy còn chê chưa đủ nhiều sao?

Nếu cô còn ở lại thôn An Cư, chắc chắn sẽ bị phiền chết.

"Không..."

Bạch Đại Sơn căn bản không để cho Lý Trình Trình có cơ hội mở miệng, anh ngẩng đầu hôn lên môi cô, nụ hôn này vừa vội vàng vừa nhanh chóng, như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Trình Trình vậy, khiến Lý Trình Trình cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Lý Trình Trình thực sự sợ anh sẽ đẩy ngã cô ở đây, xét về sức mạnh thì cô làm sao bằng một người đàn ông cơ bắp cường tráng như anh chứ, may mắn là một lát sau, Bạch Đại Sơn cũng chịu buông Lý Trình Trình ra.

Sau khi được thả ra, môi cô vì bị hôn mà vừa đỏ vừa sưng tấy.

Lý Trình Trình kinh ngạc nhìn Bạch Đại Sơn.

Tay Bạch Đại Sơn nhẹ nhàng v**t v* gáy Lý Trình Trình, giọng nói từ tính của anh vang lên: "Cô không thích tôi cũng không sao, tôi thích cô là được rồi, tôi muốn cưới cô, cô làm vợ tôi đi!"

"Hả?" Lý Trình Trình kinh ngạc mở to mắt, nghi ngờ mình nghe nhầm.

"Tôi thích cô, muốn cưới cô làm vợ. Sính lễ nhà cô đưa ra, hẳn là tôi có đủ khả năng đáp ứng, cô có đồng ý không?" Bạch Đại Sơn nghiêm túc nhìn vào Lý Trình Trình, ánh mắt của anh ngập tràn sự chân thành, ánh mắt này thâm tình giống như ánh mắt nam chính trong bộ phim truyền hình trước đây cô từng xem vậy.

Lý Trình Trình lắc đầu: "Cho dù anh có đáp ứng đủ sính lễ thì anh cũng không thể cưới tôi được đâu. Anh nhìn mà xem, chị cả và chị hai của tôi còn chưa được gả đi đó?"

Ngoại trừ một số người chị em họ đã kết hôn trước khi Ngô Tú Châu vào cửa, thì có còn ai được gả ra ngoài nữa đâu?

Có lẽ Ngô Tú Châu muốn giữ bọn họ lại trong nhà rồi bắt bọn họ làm việc, bởi vì người làm việc càng nhiều thì họ càng nhận được nhiều điểm công hơn, sau đó bọn họ sẽ đổi được càng nhiều lương thực hơn nữa.

"Vậy cô có đồng ý gả cho tôi không? Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ nghĩ cách." Bạch Đại Sơn nắm hai tay Lý Trình Trình trong lòng bàn tay anh, ánh mắt vừa trìu mến vừa sốt ruột.

Lý Trình Trình nghĩ trong lòng, bây giờ chuyển hộ khẩu ra ngoài quan trọng hơn, sau đó lại từ từ từng bước rời xa nhà họ Lý, cô khẽ gật đầu với Bạch Đại Sơn: "Tôi đồng ý."

Bạch Đại Sơn vui mừng ôm Lý Trình Trình vào lòng, ôm chặt lấy cô: "Tôi sẽ đối tốt với em cả đời."

Con người thời này phần lớn đều rất lương thiện, không có nhiều thủ đoạn, bọn họ sẽ ở bên nhau cả đời, chỉ cần nhìn những cụ già xung quanh là sẽ biết, bọn họ thực sự có thể ở bên nhau suốt đời, một đời một kiếp người.

"Em... Em tên gì?" Bạch Đại Sơn buông Lý Trình Trình, có hơi không tự nhiên hỏi.

Lý Trình Trình giơ nắm đ.ấ.m lên: "Đến bây giờ mà anh còn chưa biết tên tôi à?"

"Trước giờ em chưa từng nói cho tôi biết tên của em." Bạch Đại Sơn bày ra vẻ mặt vô tội.

Lý Trình Trình bất đắc dĩ thở dài: "Lý Trình Trình, trình trong tương lai."

Bạch Đại Sơn vui vẻ gật đầu: "Được, vậy em ngủ sớm đi, tôi về nhà, ngày mai một mình tôi đi bán trái cây là được, em không cần đi theo đâu, còn chuyện hôn nhân kia, ngày mai tôi sẽ làm cho rõ ràng."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 23: Chương 23



Sáng hôm sau Bạch Đại Sơn đi đến thị trấn bán trái cây rừng, khi anh về đến nhà, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bạch Vân Sơn và Bạch Lâm Sơn, hai người họ như cảm nhận được gió lạnh thổi qua từng cơn, nên lén lút nhìn nhau, Bạch Vân Sơn cảm thấy hơi sợ hãi, cậu ta nói: "Anh cả, sao anh lại nhìn bọn em như thế? Chẳng lẽ bọn em đã làm ra chuyện gì khiến anh không vui à?"

"Tất cả mọi người trong thôn đều đang đồn anh sắp cưới một cô gái họ Lăng, đây rốt cuộc là thế nào? Không phải anh đã nói qua với mấy đứa rồi sao? Không cần nhúng tay vào chuyện của anh, cũng không cần quản chuyện của anh, mấy đứa nghe không hiểu sao? Hay là đầu óc có vấn đề?" Bạch Đại Sơn tức giận đập bàn, chỉ suýt chút nữa, suýt chút nữa là anh phải rời xa người con gái anh thích rồi.

Bạch Lâm Sơn giải thích: "Anh cả, em thấy hình như anh rất thích Lăng Nhược Tuyết nên mới muốn đi hỏi giúp anh xem cô ta có muốn gả cho anh không, nhưng cô ta từ chối rồi, chuyện này cũng đã giải quyết xong vào lúc đó rồi, nhưng em cũng không biết tại sao mọi chuyện lại lan truyền nhanh như vậy nữa."

Vẫn là do cậu ta đánh giá thấp sức bát quái của thôn dân rồi.

Bạch Đại Sơn chỉ tay vào người Bạch Lâm Sơn: "Nếu hôm nay em không giải thích rõ ràng chuyện này cho anh thì sau này đừng gọi anh là anh cả nữa. Sau này, trừ khi anh tự mình mở miệng còn không thì đừng có xen vào việc của người khác."

Bạch Đại Sơn nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Lâm Sơn vô cùng khó hiểu nhìn Bạch Vân Sơn: "Anh hai, chuyện em giúp anh cả tìm bạn đời có phải là sai lầm rồi không? Em cũng vì muốn tốt cho anh ấy mà thôi, dù sao tuổi tác của anh ấy cũng đã khá lớn rồi, nếu như hiện tại còn không tìm, đợi anh ấy lớn thêm chút nữa thì không phải càng khó tìm hơn sao?"

Bạch Vân Sơn vỗ vỗ bả vai Bạch Lâm Sơn: "Lão Tam, em vẫn nên tự tìm cho mình đi thì hơn! Đừng lo lắng chuyện của chúng ta nữa, cho dù không có bạn đời thì chúng ta vẫn có thể sống tốt, nếu thật sự tìm được bạn đời, có lẽ còn phải hỗ trợ một nhà người đó! Bây giờ có cô con dâu nào mà không mang đồ về nhà bố mẹ đẻ chứ?"

"Anh hai, anh sợ cái gì chứ? Không phải còn có em ở đây sao?" Hàng tháng tiền trợ cấp và phiếu của Bạch Lâm Sơn đều đều đặn gửi về cho gia đình, cậu ta chỉ giữ lại một phần năm để làm phí sinh hoạt cá nhân mà thôi, cho nên điều kiện gia đình của họ cũng không tệ chút nào.

"Được rồi, được rồi, em đừng quản mấy chuyện này nữa, nếu em còn chọc tức anh cả, lỡ anh ấy thật sự cắt đứt quan hệ với em thì sao? Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, vì vậy em đừng lo lắng những chuyện đó nữa." Bạch Vân Sơn vỗ vỗ bả vai Bạch Lâm Sơn, sau đó đi ra ngoài bắt đầu làm việc.

Mặc dù bên ngoài có một số nơi đã bắt đầu phân ruộng phân gia, nhưng chỗ bọn họ vẫn chưa bắt đầu, nhưng có lẽ sẽ bắt đầu sớm thôi, đến lúc đó chắc không cần phải làm việc nữa, bọn họ chỉ cần bảo vệ tốt hoa màu của mình là được.

Trong lúc cả bọn đang làm việc, Bạch Đại Sơn để ý thấy Bạch Vân Sơn có hơi không nghiêm túc, cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía mấy cô gái đang tụ tập cách đó không xa, thì cắm xẻng xuống trước mặt cậu ta: "Em không nghiêm túc làm việc mà ở đây nhìn cái gì vậy? Muốn tìm bạn đời thì để anh bảo Lão Tam tìm cho em. Chẳng phải bây giờ nó đang muốn giúp chúng ta tìm đối tượng đó sao?"

Bạch Vân Sơn đặt tay lên cán xẻng, vẻ mặt tò mò nhìn Bạch Đại Sơn: "Anh cả, em muốn kể anh nghe về một người!"

"Là ai?" Tim Bạch Đại Sơn bỗng đập thình thịch.

"Là một cô gái, dáng người cao gần đến bả vai em, có đôi mắt to, nhìn rất thông minh và thanh tú. Hình như cô ấy chỉ tùy tiện dùng tay chải tóc nên chúng có hơi lộn xộn nhưng trông cô ấy vẫn rất xinh đẹp. Trước đây em chưa từng gặp cô ấy, không biết cô ấy có phải là người trong thôn của chúng ta không nữa? Anh có quen biết cô ấy không?" Bạch Vân Sơn tò mò hỏi.

"Lo làm tốt công việc của em đi, đừng nghĩ đến những thứ không đâu." Bạch Đại Sơn dùng sức vỗ mạnh vào đầu Bạch Vân Sơn, nếu không phải còn chưa rõ ràng, anh thật sự muốn nói với Bạch Vân Sơn: Đó là chị dâu em đấy!

Lý Trình Trình bưng chậu quần áo đã giặt sạch trở về nhà họ Lý, tình cờ nghe thấy con gà mái già kêu "Cục tác cục tác", bình thường khi nó kêu như vậy là vì nó đang đẻ trứng. Lý Trình Trình nhìn vào trong chuồng gà, quả nhiên nhìn thấy được một quả trứng gà có màu hơi xanh nằm trên mặt đất.

Vào thời điểm này, nhà nào cũng không giàu có, nên những loại lương thực phụ(*) đều để cho người ta ăn, không ai chịu cho gà ăn lương thực phụ, nên những con gà này chỉ có thể ăn rau dại cỏ dại, ai biết bắt côn trùng thì sẽ bắt côn trùng cho gà ăn, còn nhà họ Lý thì toàn cho gà ăn rau dại, cỏ dại trộn với cám lúa mì nên vỏ trứng có màu hơi xanh.

(*): lương thực phụ (như ngô, khoai, sắn, đậu).

Lý Trình Trình đang định bước vào chuồng gà nhặt trứng thì trước mặt bỗng vang lên một tiếng động lớn, hóa ra là Ngô Tú Châu cầm gậy trúc đánh về phía cô, Ngô Tú Châu còn mở miệng mắng: "Đi ra ngoài, ai cho phép mày trộm trứng gà?"

Quả trứng này thuộc về đứa con trai yêu quý của bà ta, ai cũng không thể chạm tay vào chúng.

Nhìn thấy Lý Trình Trình nhìn mình, Ngô Tú Châu tiếp tục mắng: "Mày nhìn tao làm cái gì? Còn không mau đi ra ngoài làm việc, ngày nào cũng chỉ biết đi loanh quanh bên ngoài."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 24: Chương 24



Lý Trình Trình cũng không nói gì, ôm sọt rời đi, vốn Ngô Tú Châu cũng không phải bà nội ruột của cô, bà ta ghét cô cũng là chuyện bình thường, cô cũng không muốn tranh cãi với Ngô Tú Châu làm gì, chỉ thêm lãng phí thời gian, lãng phí sức lực, còn không bằng tiết kiệm chút thể lực ấy đi hái nhiều trái cây rừng hơn, đến lúc đó còn kiếm thêm được chút tiền!

Khi nào tích đủ tiền, cô và Bạch Đại Sơn sẽ lên trấn trên hoặc thị trấn để mua nhà, nếu không cô sẽ tiết kiệm nhiều tiền hơn nữa rồi trực tiếp lên tỉnh mua nhà, chỉ cần cách xa nhà họ Lý một chút là được.

Buổi tối, Bạch Đại Sơn nắm tay Lý Trình Trình đi dạo một vòng trong nhà, sau đó lại đi một vòng trong sân: "Trình Trình, tôi sẽ tranh thủ thời gian tu sửa lại tường nhà một chút, lại tu sửa phòng ở một chút, đến khi sửa sang xong, thì sau khi kết hôn chúng ta sẽ sống ở đây được không?"

"Thật là, chúng ta còn chưa xem bát tự(*) đâu, hiện tại bàn chuyện này vẫn còn quá sớm." Lý Trình Trình hơi xấu hổ nói.

(*): Bát tự (8 chữ) còn được gọi là Tứ trụ, là một trường phái nghiên cứu về vận mệnh bắt nguồn từ Trung Quốc cổ đại. Bát tự tứ trụ căn cứ vào 4 trụ cột (Giờ – Ngày – Tháng – Năm sinh) để suy đoán về cuộc đời của một ai đó từ khi sinh ra cho đến khi mất đi.

Hai người bọn họ hiện tại cũng chỉ như là một đôi trẻ mới yêu nhau, bây giờ nói đến chuyện kết hôn quả thực còn quá sớm, như thế nào cũng phải nói chuyện ba đến năm năm mới tính đến việc kết hôn phải không?

Ít nhất, ít nhất cũng phải nói chuyện được một năm đã, tối thiểu gì cũng phải hiểu biết nhau rồi mới có thể kết hôn!

Bạch Đại Sơn nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Trình Trình: "Dù có khó khăn gian khổ đến đâu, tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Bạch Lão Tam nhà tôi quen biết rất nhiều người, đến lúc đó, tôi sẽ hỏi bọn họ xem có biện pháp nào tốt hơn không."

"Anh ấy có quen ai ở Cục Công an không?" Lý Trình Trình tò mò hỏi.

Nếu như có chiến hữu ở Cục Công an thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều, thậm chí có thể nhân cơ hội này, trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ, rời khỏi nhà họ Lý.

"Tôi cũng không biết nữa, để hôm khác tôi sẽ hỏi em ấy." Bạch Đại Sơn nói.

Lý Trình Trình gật đầu: "Ừm."

Bạch Đại Sơn cúi đầu nhìn xuống đôi mắt xinh đẹp của Lý Trình Trình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, giống như bản thân đã tìm được mục đích sống của đời mình vậy. Hai người ngồi ở trong sân cùng nhau trò chuyện một lúc, tận hưởng làn gió nhẹ nhàng khoan khoái rồi trở về phòng chính ngồi xuống.

Bạch Đại Sơn mang đồ ăn tới, món chính là cơm, canh cà chua trứng, lại thêm đậu que xào thịt khô, hai món này cũng đủ hai người bọn họ ăn rồi.

Lý Trình Trình nhéo nhéo hai má mình, rõ ràng cảm giác được bản thân đã tăng cân: " Mỗi ngày tôi ăn cơm với anh, đều ăn đến béo lên. Cũng may nhà họ Lý không ai để ý đến tôi, nếu không một khi bị bọn họ phát hiện, có lẽ sẽ gây ra một trận phong tinh huyết vũ đó."

"Để ý bọn họ làm cái gì? Ăn no cái bụng của mình mới là quan trọng nhất." Bạch Đại Sơn gắp cho Lý Trình Trình rất nhiều trứng, bởi vì trứng gà rất bổ dưỡng.

Lý Trình Trình gật đầu: "Được."

Tự lo cho bản thân là được, quản người khác làm cái gì?

"Nước tắm cũng đã đun sôi rồi. Ăn tối xong chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi tắm rửa."

Lý Trình Trình cắn đũa, có hơi kinh ngạc: "Sao anh lại đun nước tắm cho tôi rồi? Anh muốn nuôi tôi thành một đứa trẻ không biết tự chăm sóc bản thân à?"

"Trước đây không quen biết em, nên không thể chăm sóc tốt cho em. Bây giờ em là của tôi, từ nay về sau, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em." Cuộc sống trước đây của cô quá khốn khổ, sau này anh sẽ không bao giờ để cô phải sống như vậy một lần nào nữa.

Lý Trình Trình trừng mắt nhìn anh: "Anh nói cái gì mà tôi là của anh? Tôi trở thành người của anh khi nào vậy?"

Bạch Đại Sơn sờ sờ khóe môi, nghiêm túc nói: "Tôi đều đã đóng dấu rồi, em là của tôi, cả đời này đều không thể thay đổi."

Lý Trình Trình không nói gì, chỉ nhìn anh một cái, rồi tiếp tục ăn cơm chiều.

Sau khi ăn cơm xong, Lý Trình Trình đi đếm tiền, hiện tại cô đã có trong tay khoảng chín mươi tệ, chưa đầy một tháng đã tiết kiệm được nhiều tiền như vậy, cô cảm thấy rất hài lòng, cô lấy ra mười tệ đưa cho Bạch Đại Sơn nói: "Bạch Lão Đại, sáng mai sau khi anh đi bán trái rừng xong, nhớ giúp tôi mua mấy thứ này nọ nhé."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mua gì vậy?" Bạch Đại Sơn không đưa tay nhận tiền, mua đồ này nọ cho vợ tương lai, còn phải bắt vợ mình trả tiền sao?

Lý Trình Trình ghé sát vào tai Bạch Đại Sơn nhỏ giọng nói: "Áo lót, q**n l*t còn có băng vệ sinh."

Tốt xấu gì thì bây giờ cô cũng đã là một cô gái mười tám tuổi, gần đây còn được ăn ngon uống tốt, thân thể cũng phát triển khá tốt, nếu như vẫn trống không như lúc trước thì cũng xấu hổ quá rồi!

"Nếu anh không biết mấy đồ vật đó là cái gì, thì chỉ cần hỏi người bán hàng là được rồi."

Nói xong, Lý Trình Trình liền nhét tiền vào trong n.g.ự.c Bạch Đại Sơn, sau đó lấy quần áo cần thiết rồi chạy nhanh vào phòng bếp, trong khoảng trống giữa phòng bếp có đặt một cái bồn đã đổ đầy nước ấm, Lý Trình Trình đưa tay chạm thử, nhiệt độ vừa phải, vừa lúc có thể vào tắm.

Cô khóa cửa phòng bếp lại, đặt quần áo sạch lên đống củi khô rồi mới bước vào thùng tắm.

Lúc này ở nông thôn vẫn chưa có vòi hoa sen hay máy sưởi phòng tắm, nhà nào cũng dùng thùng tắm để tắm rửa, hơn nữa, kiếp trước Lý Trình Trình từng đến nhà ông bà ngoại ở nông thôn, lúc đó cô cũng dùng thùng tắm để tắm cho nên hiện tại cô mới có thể thích ứng và chấp nhận hiện thực này nhanh như vậy.

Lý Trình Trình cảm thấy n.g.ự.c mình nặng hơn trước rất nhiều, cô cúi đầu xuống nhìn, có hơi kinh ngạc, sau đó vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy xấu hổ.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 25: Chương 25



Kiếp trước, khi cô bước vào tuổi dậy thì cha mẹ mặc kệ cô, cô còn nhỏ nên không hiểu gì cả, không phát triển tốt nên chỗ đó trực tiếp thành sân bay, sau này khi lớn lên, dù có cố gắng thế nào đi chăng cũng không khắc phục được, kết quả làm cô rất tự ti, một khi có chàng trai nào tỏ tình với cô, cô cũng trực tiếp từ chối.

Cô không ngờ khi bản thân xuyên đến đây, trong khoảng thời gian này ăn ngon uống tốt ở chỗ Bạch Lão Đại lại khiến cơ thể cô phát triển hoàn hảo như vậy, dù sao cô cũng cảm thấy rất hài lòng.

Lý Trình Trình tắm rửa xong đi ra, một bên dùng khăn lau khô tóc, một bên nói với Bạch Đại Sơn: "Chỗ anh có loại da nào trong suốt lại không thấm nước không?"

Bạch Đại Sơn đang ngồi dưới mái hiên ở phòng chính hóng gió, nghe thấy giọng nói của Lý Trình Trình thì quay đầu nhìn, thấy trên người Lý Trình Trình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, theo bước đi của cô, anh run rẩy như thể mình đang giả làm hai con thỏ, mặt Bạch Đại Sơn nóng bừng, sau đó lắc đầu: "Không có."

"Vậy ngày mai anh mang một miếng da không thấm nước về đây, nhiệt độ ban ngày tương đối cao, chúng ta có thể dùng miếng da không thấm nước và một thanh gỗ đã phơi nắng để tắm rửa, như vậy thì chúng ta không cần phải vất vả đun nước sôi nữa. Mùa hè đã rất nóng rồi còn phải đốt lửa, việc gì không cần thiết thì không cần đốt lửa đâu."

Thôn An Cư không có điện, chứ nói gì đến quạt điện, mùa hè đến cũng chỉ có thể chịu đựng, may mắn là thời đại này còn chưa có hiện tượng nóng lên toàn cầu, cho dù có nóng cũng không nóng như kiếp trước.

"Được." Bạch Đại Sơn giơ tay nắm lấy tay của Lý Trình Trình, kéo cô lại để cô ngồi trong lòng anh, sau đó cầm lấy chiếc khăn trong tay cô, giúp cô lau tóc.

Nhiệt độ bây giờ khá cao, cộng thêm gió thổi nên tóc khô rất nhanh.

Bạch Đại Sơn xoay vai Lý Trình Trình lại, dưới ánh sáng mờ nhạt nhìn cô đầy nghiêm túc.

Lý Trình Trình có hơi ngượng ngùng khi bị anh nhìn chăm chú như vậy: "Sao anh lại nhìn tôi như vậy?" Sau đó hạ lệnh đuổi khách: "Nếu anh còn không về nhà, không sợ mấy người em của anh sẽ hỏi anh đi đâu làm gì sao?"

"Hôm nay tôi không về nhà!"

"Hả?" Lý Trình Trình kinh ngạc nhìn anh.

Dưới ánh mắt sửng sốt của Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn nghiêng người hôn lên môi cô, tình trạng hiện tại của Bạch Đại Sơn cũng vô vọng như ngôi nhà đang cháy vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng Bạch Đại Sơn vẫn phải về nhà, bọn họ vẫn chưa kết hôn, nên không thể sống chung được, bí mật gặp gỡ đã là ủy khuất cho cô rồi, anh không thể làm ra chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng của cô nữa, anh thầm nghĩ muốn nhanh chóng được yêu cô dưới ánh mặt trời.

Sáng hôm sau khi Lý Trình Trình tỉnh dậy, cô có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy tờ mười tệ được đặt bên cạnh, không ngờ Bạch Đại Sơn lại không lấy tiền cô đưa, thậm chí cô còn không biết anh để nó ở đây từ lúc nào.

Rửa mặt xong, Lý Trình Trình vào bếp làm bữa sáng, Bạch Lão Đại phải đi làm việc nên chỉ có thể ăn đồ khô, đồ ăn có nước tiêu hóa rất nhanh sẽ khiến anh thấy đói, nên khi Lý Trình Trình nấu cháo, cô có bỏ thêm ba củ khoai lang đã gọt vỏ vào, còn thêm hai quả trứng đã rửa sạch, cứ thế nấu trong một nồi, không tốn quá nhiều thời gian.

Ngoài ra, cô còn lấy ra một chiếc đĩa nhỏ để đựng vài miếng dưa muối vừa lấy ra khỏi hũ.

Khi Bạch Đại Sơn đi bán trái cây rừng trở về, bữa sáng đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể trực tiếp ngồi vào ăn, Bạch Đại Sơn đưa số tiền kiếm được từ việc bán trái cây rừng cho Lý Trình Trình, Lý Trình Trình hỏi: "Anh đã lấy phần của bản thân chưa?"

"Đã lấy rồi." Bạch Đại Sơn gật đầu, anh biết Lý Trình Trình là người nói một không hai, cô sẽ không tham một xu nào của anh, nên anh đã chia đều số tiền đó, khi nào hai người về chung một nhà anh sẽ đưa lại cho cô, anh tin đến lúc đó cô sẽ không từ chối nữa.

Thấy Bạch Đại Sơn đã lấy phần của mình, nên Lý Trình Trình cũng thoải mái mang tiền cất vào phòng, sau đó ra ngoài ăn sáng, vừa nhìn đã phát hiện trong bát cô có thêm hai quả trứng đã bóc vỏ.

Lý Trình Trình đi tới ngồi xuống, lúc cô đang định gắp trứng lại cho Bạch Đại Sơn thì Bạch Đại Sơn đã bưng bát đi mất, Lý Trình Trình hét lên: "Bạch Lão Đại, nhiều như vậy tôi ăn không nổi."

"Vậy thì đừng ăn khoai lang nữa." Bạch Đại Sơn đặt bát đũa xuống: "Bát đũa phiền em rửa rồi, tôi đi làm đây, đúng rồi, Phó Cục trưởng Cục Công an là lãnh đạo cũ của Lão Tam, sau khi lui về hậu đài đã được bổ nhiệm làm Phó Cục trưởng Cục Công an ở đây."

"Được, tôi đã biết." Lý Trình Trình có hơi trầm ngâm gật đầu.

Bạch Đại Sơn đi tới giếng bên cạnh lấy nước, múc đầy nước vào chậu gỗ, sau đó dùng da không thấm nước che miệng chậu lại, rồi mới bắt đầu đi làm.

Sau khi thu dọn xong chỗ Bạch Đại Sơn, Lý Trình Trình mới trở về nhà họ Lý, người nhà họ Lý đã ăn sáng xong và bắt đầu đi làm, Ngô Tú Châu đang nhặt rau trong sân để chuẩn bị bữa trưa, ông nội Lý Minh Sơn đang ngồi trên mặt đất dưới mái hiên, gõ gõ tẩu t.h.u.ố.c lá xuống đất, chắc là t.h.u.ố.c lá bên trong bị chặn lại.

Thấy Lý Trình Trình đi vào, mí mắt của hai người đều không nhấc lên dù chỉ một chút, hoàn toàn coi cô như không khí.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 26: Chương 26



Đối với Lý Trình Trình mà nói, chuyện này thật ra cũng rất tốt, nếu không có ai để ý đến cô, tự nhiên họ cũng sẽ không nhận ra sự thay đổi của cô, đến lúc đó cô lặng lẽ trỗi dậy sẽ khiến mọi người kinh ngạc.

Lý Trình Trình bưng chậu quần áo dơ của người nhà họ Lý, sau đó xách sọt đi ra ngoài.

"Cứu mạng... Cứu mạng... Có ai không..."

Lý Trình Trình cầm chậu quần áo đã giặt qua một lần lên núi hái trái cây rừng, mặc dù một số loại trái cây rừng đã hết mùa nhưng cũng sẽ có trái cây mới kết quả, nên tuyến đường trái cây rừng này không cần phải gián đoạn.

Trong khi Lý Trình Trình đang nghiêm túc hái trái cây rừng thì đột nhiên nghe thấy có người kêu cứu, giọng nói vừa giống đàn ông vừa giống đàn bà, giọng nói trung tính khiến cô không thể phân biệt được là nam hay nữ.

Trong lòng cô cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ lại có người lên núi sớm hơn cô.

Lý Trình Trình ngừng lại hành động hái trái cây dại, tìm một cành cây thô to cỡ cánh tay ở gần đó, rồi chậm rãi di chuyển về phía phát ra âm thanh.

Cô theo tiếng kêu đi tìm, sau một lát tìm kiếm thì nhìn thấy ở phía trước cách cô vài bước, có một ông cụ tuổi cỡ như ông nội cô đang mắc kẹt trong hố.

Chỉ có phần thân trên của ông ấy là lộ ra bên ngoài.

Giọng nói của ông ấy càng ngày càng yếu, có lẽ ông ấy không còn sức để kêu cứu nữa.

Lý Trình Trình đi tới, đi vòng quanh người ông ấy hai vòng, sau đó nói với ông cụ: "Ông cụ, ông bị mắc kẹt trong hố rồi, tôi phải nhanh chóng kéo ông ra, nếu không một lát nữa m.á.u sẽ không lưu thông được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì một số bộ phận ngoài cơ thể của ông có thể bị hoại tử."

Nghe được giọng nói, ông cụ vội vàng ngẩng đầu nhìn, thấy người trước mắt mình là một cô bé, ông ấy cảm thấy có hơi thất vọng, nhưng hiện tại ông ấy cũng chỉ có thể trông cậy vào cô: "Vậy làm phiền cháu rồi."

Hi vọng cô gái này có đủ sức lực để kéo ông ấy ra khỏi cái hố này, nếu không thì không biết còn phải đợi bao lâu nữa, lúc này mọi người đều đang làm việc, làm gì có ai có thời gian mà chạy lên núi?

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình dang rộng hai chân, cúi người xuống, hai tay ôm lấy thân trên của ông cụ, sau đó dùng hết sức lực kéo ông ấy ra khỏi cái hố như nhổ một củ cà rốt, cô cũng không biết là do cái hố này quá nhỏ hay do ông cụ này quá nặng, mà lúc kéo ông ấy lên, Lý Trình Trình bị bật ngã lăn mấy vòng.

Ông cụ vội vàng hỏi: "Cô bé, cháu không sao chứ? Cháu thế nào rồi?"

Lý Trình Trình đứng dậy, phủi lá cây trên người, lắc đầu: "Cháu không sao, ông cụ, ông thế nào rồi? Ông có thể đứng lên không?"

Lý Trình Trình chỉ cảm thấy cả người đau nhức, có lẽ là rách da rồi, nhưng không đáng lo ngại.

Ông cụ cười khổ lắc đầu: "Tình huống hiện tại của ông không tốt lắm, hai chân không có chút cảm giác nào, cháu có thể vào trong thôn gọi người đến giúp ông được không?"

"Nếu lúc này cháu xuống núi kêu người lên sẽ mất rất nhiều thời gian, có thể sẽ làm chậm trễ thời gian chữa trị của ông, ông cứ nói cho cháu biết nhà ông ở chỗ nào hộ nào, cháu sẽ trực tiếp đưa ông về nhà."

Lý Trình Trình bước tới, cẩn thận đặt ông cụ lên lưng, sau đó tay chống một khúc gỗ, từ từ đứng dậy rồi cõng ông cụ xuống núi.

Ông cụ tựa vào bờ vai gầy yếu của cô, trong lòng cảm thấy ấm áp, không ngờ ở thôn An Cư bọn họ lại có một cô gái nhiệt tình như vậy, sao trước đây ông ấy chưa từng gặp qua cô nhỉ?

Khi đi đến chân núi, cô gặp một vài cô dì đang giặt đồ, các dì tò mò hỏi: "Trình Trình, sao cháu lại cõng người trên lưng?"

"Ông cụ này bị rơi xuống hố, sau đó bị kẹt không lên được, cháu đưa ông ấy về nhà trước, lát nữa nếu các dì có lên núi đào rau dại, nhất định phải coi chừng đường đi dưới chân!" Không phải người nào trong thôn cũng là kẻ ác, phần lớn thôn dân đều khá tốt, cho nên Lý Trình Trình mới nhắc nhở bọn họ một tiếng.

Nhà ông cụ ở dãy cuối cùng, cách nhà bên cạnh tận mấy mét, có thể nói nhà ông cụ vô cùng hẻo lánh, Lý Trình Trình cõng ông cụ trên lưng đi tới cửa sân, duỗi tay ra gõ cửa.

Sau đó có một bà cụ đi ra, nhìn thấy ông cụ đang nằm trên lưng Lý Trình Trình liền kêu lên: "Ông cụ, ông bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bà cụ, ông cụ bị thương rồi, bà đi gọi bác sĩ trong thôn đến xem ông cụ một chút đi." Lý Trình Trình cõng ông cụ trên lưng, khó khăn bước từng bước vào trong viện, cô không còn sức lực để đi gọi bác sĩ đến xem cho ông ấy nữa, nếu thân thể bọn họ vẫn còn khá khỏe mạnh, vậy thì để họ tự mình đi.

Dưới sự hướng dẫn của bà cụ, Lý Trình Trình đặt ông cụ lên chiếc giường tre nơi bình thường ông ấy ngủ.

"Được, được, được, hôm nay thực sự làm phiền cháu rồi!" Thấy ông cụ đã được bố trí ổn thỏa, bà cụ nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bác sĩ trong thôn còn chưa tới, Lý Trình Trình không thể để ông cụ một mình tại đây, đành đứng cạnh cửa chờ đợi.

Ông cụ nhìn Lý Trình Trình, cô bé mặc một bộ quần áo màu xám được giặt tẩy đến trắng bệch, đôi giày vải bị rạch lộ ra ngón chân lấm lem bùn đất và lá cây, hai b.í.m tóc được buộc bằng chỉ đỏ, nhưng b.í.m tóc lại hơi lỏng lẻo, nhìn cứ như bánh quai chèo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo trông rất thanh tú, đôi mắt to đầy linh động, vô cùng sáng sủa, nhìn rất đẹp.

Lý Trình Trình chú ý đến ánh mắt của ông cụ, nghi hoặc hỏi: "Ông cụ, ông còn có việc gì nữa không?"

"Cô bé, cháu là con nhà ai vậy? Tại sao trước đây ông chưa từng gặp qua cháu?" Ông cụ cảm thấy khó hiểu hỏi, trẻ con trong thôn ông đều đã từng gặp qua rồi, nhưng sao ông lại không có ấn tượng gì với đứa trẻ này?

"Ông cụ, cháu quanh năm ở nhà làm những công việc lặt vặt, cũng thường lên núi đào rau dại, ông không thấy cháu cũng là bình thường, vì cháu rất ít xuất hiện trước mặt mọi người."

Cô và Bạch Lão Đại không phải cũng cùng một thôn đó sao?

Khoảng cách gần như vậy mà trước kia hai người cũng chưa từng gặp qua, cái đêm c.h.ế.t đuối đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau.

"Vậy cháu là con nhà ai? Nói cho ông biết, để ông có thể tới cảm ơn!" Ông cụ nói, gia đình có thể nuôi dạy ra đứa nhỏ ưu tú như vậy, khẳng định không phải là một gia đình bình thường!

"Cháu là con nhà ai cũng không quan trọng." Lý Trình Trình lắc đầu, không nói rõ cô là con nhà nào, bởi vì cô không muốn việc tốt bản thân làm bị người nhà họ Lý lợi dụng.

Quan hệ của cô với Bạch Lão Đại vẫn chưa được công khai nên đương nhiên không thể nói cho ông ấy được.

Bà cụ nhanh chóng dẫn bác sĩ trong thôn tới, bác sĩ thôn tới kiểm tra, vội vàng nói: "Cái này phải nhanh chóng đưa lên bệnh viện huyện, nếu không đôi chân này nhất định sẽ bị phế mất."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 27: Chương 27



Bà cụ vội vàng đi đến tìm trưởng thôn, ông ta nhanh chóng đã gọi mấy chàng trai khỏe mạnh đến chỗ bà cụ. Lý Trình Trình thấy trong đám người có Bạch Lão Đại và Bạch Lão Tam, chẳng qua cô vẫn chưa nhận ra Bạch Lão Tam vì lúc trước cô đã nhận nhầm Bạch Lão Nhị với Bạch Lão Tam.

Mọi người luống cuống tay chân bế ông cụ xuống khỏi giường tre, sau đó lật chiếc giường tre lại, đặt mặt phẳng của giường xuống đất, giơ bốn chân giường lên trời, bà cụ lấy chăn bông trong phòng ra trải lên giường tre. Sau đó mọi người lại cẩn thận đặt ông cụ lên giường tre, sau khi đặt ông cụ nằm yên ổn thì dùng sào xuyên qua bốn chân giường tre, bốn người họ ngồi xổm xuống, bả vai dặt dưới sào, sau khi đứng dậy đã nhấc được chiếc giường tre lên, giống như kiểu kiệu tám người khiêng trong phim truyền hình cổ trang vậy.

Bạch Đại Sơn đi tới bên cạnh Lý Trình Trình, khẽ nhéo bả vai cô: "Hiện tại chúng ta phải đi lên bệnh viện huyện."

"Có xa không?" Lý Trình Trình hỏi.

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Cũng khá xa, đi bộ đến đó phải mất gần ba bốn tiếng, không biết khi nào mới về, em tự chiếu cố bản thân nhé."

Lý Trình Trình gật đầu: "Tôi biết rồi, anh cũng nhớ chú ý an toàn."

Khi Bạch Lão Tam nhìn thấy anh cả đang đứng nói chuyện cùng với một cô gái, nhìn thấy đôi mắt dịu dàng như có thể tràn ra nước của anh, cậu ta mới hiểu tại sao lần trước khi cậu ta sắp xếp cho anh xem mắt anh lại mất bình tĩnh đến vậy.

Thì ra là anh đã tự mình tìm được bạn đời rồi, dáng vẻ của người này cũng rất dễ nhìn mà, cũng đâu phải không thể nói ra, vậy tại sao anh lại không chịu nói cho mọi người biết chứ?

Một lát sau nhóm người này khiêng ông cụ rời đi, bà cụ cầm theo sổ hộ khẩu và tiền tiết kiệm trong nhà rồi cũng đi theo, Lý Trình Trình bị bọn họ làm cho cảm động, không ngờ những con người ở đây lại đoàn kết như vậy, một chuyến đi vất vả như vậy xa như vậy mà bọn họ cũng không hề có một câu oán giận nào.

Không ngờ người dân nông thôn lại tốt bụng, giản dị và đoàn kết như vậy, thật sự là khi gặp khó khăn thì bốn phương tám hướng đều giúp đỡ mà.

Lý Trình Trình không có việc gì làm nên lại lên núi hái trái cây rừng, cô đến chỗ ông cụ bị mắc kẹt lúc nãy, rồi đi tìm được một cây gậy trúc dài, định đo thử độ sâu của hố rồi tìm đá lấp cái hố lại, nếu không trẻ con đi qua sẽ rất dễ bị ngã xuống, vì thân hình cũng bọn nó tương đối nhỏ.

Đợi đến khi kỳ nghỉ hè vào tháng 7 bắt đầu, lúc đó bọn trẻ sẽ nghỉ học ở nhà, nhất định sẽ có đứa lên núi tìm trái cây rừng để ăn, nếu đứa trẻ xảy ra chuyện, gia đình đó cũng sẽ tan nát.

Chẳng qua lúc Lý Trình Trình vừa đặt cây tre vào hố thì có một luồng kim quang lóe lên, khiến trước mắt cô biến thành một mảnh màu vàng, không thể nhìn thấy gì.

"Trình Trình, Trình Trình... Lý Trình Trình..."

Lý Trình Trình tỉnh lại trong tiếng gọi lo lắng của anh, thấy bản thân đang tựa vào trong n.g.ự.c Bạch Đại Sơn, liền bật người ngồi dậy, quan sát bốn phía xung quanh, không ngờ bản thân lại đang ở trước mộ phần của Trình Tuyết Dương.

"Bạch Lão Đại, tôi... sao tôi lại ở đây?"

"Trình Trình, em cuối cùng cũng tỉnh lại, em làm tôi sợ muốn chết." Bạch Đại Sơn vội vàng ôm chặt lấy Lý Trình Trình vào trong ngực: "Tôi vừa từ trên huyện trở về, nhưng tìm khắp nơi cũng không nhìn thấy em ở đâu cả, nên tôi lên núi tìm em, vừa tới đã nhìn thấy em nằm ở nơi này, dù tôi có gọi như thế nào em cũng không tỉnh lại, thực sự dọa tôi sợ muốn chết."

Sau khi nghe Bạch Đại Sơn kể lại, Lý Trình Trình vẫn cảm thấy hơi mơ hồ, không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Tôi chỉ là nhớ bà nội thôi! Thế nên tôi đến đây thăm bà, không ngờ lại ngủ quên mất, cũng chỉ có thể nói mùa hè thật khiến người ta dễ mệt mỏi mà."

Lý Trình Trình rời khỏi lồng n.g.ự.c của Bạch Đại Sơn, xấu hổ bịa chuyện một chút, sau đó nói: "Bà nội tôi được chôn dưới gốc cây dâu tằm này. Thân làm cháu rể, anh có muốn tỏ lòng thành kính với bà ấy không?"

"Được." Hai chữ "Cháu rể" khiến Bạch Đại Sơn cảm giác như vừa được tiêm m.á.u gà, mọi mệt mỏi trong cơ thể đều bị cuốn đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh vội vàng quỳ xuống trước mộ Trình Tuyết Dương, dập đầu ba cái lạy ba lạy, chắp hai tay trước ngực, nghiêm túc nói: "Xin chào bà nội, cháu là con trai cả của nhà họ Bạch, Bạch Đại Sơn, cũng là bạn đời của Trình Trình. Quãng đời sau này của cháu, cháu sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với Trình Trình, bảo vệ Trình Trình, yêu thương Trình Trình và không bao giờ... Để em ấy phải chịu đau khổ nữa, hy vọng bà nội sẽ thành toàn cho chúng cháu, chúc phúc cho chúng cháu."

Một cơn gió khẽ thổi qua, lá dâu tằm kêu xào xạc, như đáp lại lời cầu xin của Bạch Đại Sơn.

Lý Trình Trình vẫn không thể tin được chuyện vừa xảy ra nên cô dẫn Bạch Đại Sơn đến nơi ông cụ xảy ra chuyện để xác nhận, cô nhờ Bạch Đại Sơn dùng cây trúc để xác nhận độ sâu của cái hố, không nghĩ tới cái hố đó chỉ sâu có nửa mét, bên dưới cũng không có gì cả, cũng không có luồn kim quang nào.

"Trình Trình, sao vậy?" Bạch Đại Sơn nắm lấy tay Lý Trình Trình, lo lắng hỏi.

Lý Trình Trình mím môi, kiếm cớ nói: "Vừa tôi rồi nằm mơ, mơ thấy rất nhiều hộp, bên trong hộp chứa đầy vàng, nhưng khi tôi tỉnh dậy lại phát hiện đó chỉ là một giấc mơ, anh nghĩ tôi có nên thở dài không?"

"Trình Trình, đừng thở dài. Anh sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền, tuy rằng có thể không nhiều bằng những gì em nhìn thấy trong mơ, nhưng mỗi một xu anh kiếm được anh đều sẽ đưa cho em." Bạch Đại Sơn nhìn Lý Trình Trình nghiêm túc nói.

Trong đôi mắt sâu thẳm của anh chứa đầu sự trìu mến, nhìn qua vô cùng thâm tình, có thể khiến người ta c.h.ế.t chìm trong sự dịu dàng đó của anh.

Lý Trình Trình hỏi: "Anh có thể nói được làm được không?"

"Trình Trình, em cứ đợi mà xem, tôi sẽ dùng hành động để chứng minh cho em thấy, tôi có thể nói lời giữ lời hay không." Bạch Đại Sơn nắm lấy tay Lý Trình Trình, nghiêm túc nói.

Lý Trình Trình gật đầu: "Tôi tin anh."

Khi hoàng hôn buông xuống bốn phía, khói bếp lượn lờ quanh từng nhà, xa xa đã có thể nghe tiếng trẻ con nô đùa trong thôn, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn nắm tay nhau đi xuống núi.

"Bạch Lão Đại, tôi mệt quá." Lý Trình Trình đột nhiên nói.

Bạch Đại Sơn đi tới trước mặt Lý Trình Trình ngồi xổm xuống, chờ sau khi Lý Trình Trình nằm úp sấp trên lưng anh, anh cõng cô đứng dậy: "Trình Trình, anh muốn nhanh chóng quen em một cách quang minh chính đại."

"Như vậy nhanh quá." Lý Trình Trình ôm chặt cổ Bạch Đại Sơn: "Nhân tiện, Bạch Lão Đại, ông cụ bị thương hôm nay thế nào rồi? Hai chân ông ấy có bị tật không?"

"Bọn anh đã đưa ông cụ đến bệnh viện huyện, đợi ông ấy phẫu thuật xong, sau đó dàn xếp mọi chuyện ổn định mới quay lại. Bọn anh còn để lại một người ở bệnh viện, nếu không chỉ với một mình bà cụ kia sẽ không thể chăm sóc tốt cho ông cụ được." Bạch Đại Sơn cõng Lý Trình Trình trên lưng, chậm rãi bước về phía trước, nhìn anh giống như đang cõng cả thế giới của mình trên lưng vậy.

Lý Trình Trình có hơi kinh ngạc: "Bọn họ không có con sao? Sao lại để cho các ngươi ở lại bệnh viện chăm sóc hộ chứ?"

"Hẳn là hai người họ đã đến thôn của chúng ta hơn 20 năm trước. Xung quanh họ cũng không có con cái nên tôi cũng không biết bọn họ có con hay không." Bản thân Bạch Đại Sơn khi đó cũng chỉ mới vài tuổi, nên anh cũng không biết được nhiều thứ như vậy, anh chỉ biết họ không phải là người của thôn An Cư.

Lý Trình Trình có hơi trầm ngâm gật đầu, không nói thêm gì nữa, trong thôn sẽ không bỏ mặc những người già mẹ góa con côi, nên chuyện này cũng không đến lượt cô lo lắng.

Chuyện cô nên lo lắng nhất bây giờ là làm thế nào để đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lý, sau đó quang minh chính đại kiếm tiền, suy cho cùng, chính phủ hiện tại đã bắt đầu khuyến khích nông dân tìm kiếm kế sinh nhai cho riêng mình.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 28: Chương 28



Cô không muốn chia số tiền bản thân kiếm được cho nhà họ Lý, nếu lúc trước nhà họ Lý có thể đối xử tốt hơn với nguyên chủ thì Lý Trình Trình đã không nhẫn tâm như vậy, nhưng hiện tại nguyên chủ đã không còn, cô sẽ không bao giờ thay nguyên chủ tha thứ cho bọn g.i.ế.c người này.

Cô muốn sống thật an ổn nên chỉ có thể từ bỏ việc trả thù bọn họ, nhưng muốn cô đối xử tốt với bọn họ thì tuyệt đối không thể được.

Sau khi về nhà, Bạch Đại Sơn đưa tay sờ thùng gỗ chứa nước trong sân, thật sự rất nóng, nên anh trực tiếp bê thùng gỗ vào bếp nói với Lý Trình Trình: "Trình Trình, em đi tắm trước đi! Nếu không một lát nữa nước sẽ nguội đấy."

Khi Lý Trình Trình đang tắm rửa, thì chợt phát hiện dưới cổ mình có một vết ấn ký không thể giải thích được, khiến cô sợ hãi và hét lên.

Bạch Đại Sơn vội vàng mở cửa đi vào, nhìn thấy bóng dáng trắng như tuyết được phản chiếu trong chậu, vội vàng quay người lại, gương mặt nóng bừng: "Trình Trình, xảy ra chuyện gì thế?"

Lý Trình Trình vội vàng túm lấy khăn tắm che người lại, vừa quay đầu lại thì thấy Bạch Đại Sơn đang quay lưng về phía mình, thở phào nhẹ nhõm nói: "Không sao đâu, vừa rồi tôi nhìn thấy một con chuột lớn đang bò trên mái nhà, con chuột đó rất to, tôi chưa bao giờ thấy con chuột nào to đến thế."

"Được, nếu như có chuyện gì thì nhớ gọi anh."

Bạch Đại Sơn mở cửa đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, anh dựa người vào cửa phòng bếp, đưa tay che lại trái tim đang đập thình thịch của mình.

Lý Trình Trình cúi đầu tiếp tục nhìn xuống vết ấn ký dưới cổ, bởi vì bị cằm chặn lại nên cô không thể nhìn thấy toàn bộ ấn ký, cô chỉ có thể nhìn thấy được nửa dưới của ấn ký, nhưng cô cũng không thể thấy rõ nó là cái gì.

Dù sao thì vết ấn ký này khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, hơi căng căng lại ê ẩm, còn có một chút xíu đau đớn, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.

Sau khi tắm xong, Lý Trình Trình nói với Bạch Đại Sơn: "Bạch Lão Đại, anh đi theo tôi vào phòng."

Bạch Đại Sơn nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của Lý Trình Trình, có hơi bối rối, nhưng anh vẫn đi theo cô vào trong. Khi nhìn thấy cô đưa tay cởi áo, Bạch Đại Sơn vội vàng giữ tay cô lại, sau đó quay đầu đi, nói: "Không thể."

Lý Trình Trình đỏ mặt, vỗ tay anh nói: "Bạch Lão Đại, trong đầu anh cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy? Anh nghĩ tôi dẫn anh vào đây để làm gì? Tôi chỉ muốn để anh xem giúp tôi một chút thôi."

"Xem cái gì?" Bạch Đại Sơn xoay đầu, khó hiểu nhìn Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình nâng cằm chỉ vào chỗ dưới cổ: "Giúp tôi nhìn xem chỗ này là cái gì, tôi nhìn không rõ."

Bạch Đại Sơn đi tới, mở to hai mắt cẩn thận nhìn xem: "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, là một đóa hoa sáu cánh, cùng màu với làn da của em, cho nên nếu không nhìn kỹ thì căn bản sẽ không nhìn thấy."

Hoa sáu cánh?

Vậy không phải đó là hoa tuyết sao?

Sao dưới cổ cô lại xuất hiện ấn ký hình hoa tuyết?

"Bạch Lão Đại, lần đầu tiên anh cứu tôi rồi thay quần áo cho tôi, anh có nhìn thấy thứ này không?" Lý Trình Trình vội vàng hỏi.

Hai má Bạch Đại Sơn đỏ bừng: "Lúc đó tôi căng thẳng quá, lại sợ em xử oan tôi, cũng sợ bị người khác nhìn thấy, nên anh không để ý đến điểm này."

Lý Trình Trình trầm tư gật đầu: "Tôi biết rồi."

Có lẽ ấn ký hình hoa tuyết này vẫn luôn ở đây, chỉ là cô chưa từng để ý tới, hoặc cũng có thể nó chỉ mới xuất hiện gần đây, nhưng chỉ cần nó không ảnh hưởng đến sức khỏe của cô thì cô cũng không cần phải để ý đến nó.

Nhưng đêm nay sau khi Lý Trình Trình ngủ say, ấn ký hình hoa tuyết dưới cổ cô nóng lên như một quả cầu lửa đang cháy, đốt cô đến khó chịu, toàn thân run rẩy, bỏng rát khiến cô hồ ngôn loạn ngữ, miệng lẩm những điều mà Bạch Đại Sơn nghe không hiểu được.

Bạch Đại Sơn đau lòng đến đỏ cả hai mắt, anh đỡ Lý Trình Trình đứng dậy, ôm cô vào lòng, sau đó đút cô uống một liều thuốc hạ sốt anh vừa mua từ bác sĩ trong thôn.

Người ta nói loại thuốc hạ sốt này rất hữu hiệu, chỉ cần uống một viên là sẽ có tác dụng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng đối với Lý Trình Trình mà nói, chẳng có bao nhiêu tác dụng.

Loại thuốc này mỗi ngày chỉ có thể uống một viên, cho dù không có tác dụng nhiều nhưng Bạch Đại Sơn cũng không dám đi đến thôn mua thuốc lần nữa.

Bạch Đại Sơn đưa tay lau mồ hôi trên trán Lý Trình Trình, sau đó cúi đầu hôn cô: "Trình Trình, theo em anh nên làm gì mới tốt đây?"

Bàn tay Lý Trình Trình không ngừng xoa lên vết bớt hình bông tuyết trên n.g.ự.c mình, chạm đến bàn tay mát lạnh của Bạch Đại Sơn, cô liền kéo tay anh đặt lên vết bông tuyết, bàn tay lạnh lẽo của anh để ở đó cảm thấy rất thoải mái, trạng thái của cô dễ chịu hơn rất nhiều.

Sáng hôm sau, khi Lý Trình Trình mở mắt ra, cô nhìn thấy một khuôn mặt rất gần mình, cô giật mình ngồi dậy,"Bạch lão đại, sao anh lại ở trên giường của tôi? Anh đã làm gì tôi rồi?"

Sự nặng nề trên cơ thể và mùi mồ hôi khiến cô bắt buộc phải suy nghĩ về phương diện không muốn nghĩ này.

Bạch Đại Sơn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Lý Trình Trình ngồi dậy, rất kích động: "Trình Trình, em không sao chứ?"

"Tôi bị làm sao?" Lý Trình Trình bối rối hỏi.

"Tối hôm qua em sốt cao, gần như cả đêm." Bạch Đại Sơn nói, đưa tay sờ sờ trán Lý Trình Trình xác nhận: "Trình Trình, hiện tại em cảm thấy thế nào rồi? Còn khó chịu không?"

Lý Trình Trình nhảy vào trong n.g.ự.c anh, ôm thật chặt, không ngờ anh chăm sóc cô cả đêm, mà cô lại nghi ngờ anh đã làm gì đó với cô, cho dù anh có làm gì thì cũng có vấn đề gì đâu.

Bạch Đại Sơn thấy Lý Trình Trình thật sự không có việc gì nêm vào bếp đun một nồi nước tắm, bảo Lý Trình Trình đi tắm lại, sau đó hai người làm chút gì đó cho bữa sáng. Bạch Đại Sơn ăn xong phải bắt đầu đi làm.

Bạch Lâm Sơn tìm thấy Bạch Đại Sơn ở nơi làm việc và thần thần bí bí chọc vào cánh tay của Bạch Đại Sơn,"Đại ca, tối qua anh không về nhà, anh ở cùng ai vậy? Đã làm gì rồi?"

Mặc dù họ đã phân gia và móng nhà cũng đã xây xong rồi nhưng Bạch Vân Sơn và Bạch Lâm Sơn không xây nhà ngay mà thay vào đó họ dùng hàng rào gỗ bao quanh ngôi nhà để ngăn người khác đụng vào móng nhà của họ.

Đúng như Bạch Đại Sơn nói, khi điều kiện tốt thì các loại yêu ma quỷ quái sẽ tới, để tránh phiền phức, Bạch Vân Sơn và Bạch Lâm Sơn tạm thời không có ý định xây nhà nên vẫn ở cùng nhau.

Cả đêm Bạch Đại Sơn không về nhà, ngoại trừ Bạch San San vô tâm, Bạch Vân Sơn và Bạch Lâm Sơn đều để ý.

Bạch Đại Sơn không nói gì, chỉ xoay người làm việc.

Lúa bắt đầu chín, không tới vài ngày nữa là sẽ phải đi gặt.

Nhìn thấy những con ốc lớn ở dưới gốc lúa, trong lòng Bạch Đại Sơn khẽ động, sau đó nói với Bạch Lâm Sơn: "Lão Tam, trên cánh đồng này có những con ốc khá lớn, em bắt cho anh một ít đi."

"Bắt bao nhiêu?" Bạch Lâm Sơn hỏi.

"Em có thể nhặt hết trong khu vực này không?" Bạch Đại Sơn tống cổ Bạch Lâm Sơn đi.

"Được rồi, để em đi nhặt vậy." Bạch Lâm Sơn rời đi, vỗ bả vai của Bạch Đại Sơn,"Đại ca à, một người đàn ông chân chính không thể để một người phụ nữ đi theo mình mà không danh không phận được."

Bạch Đại Sơn giơ tay lên nói: "Em còn rảnh xen vào việc của anh sao?"

Bạch Lâm Sơn vội vàng xoay người bỏ chạy, cậu sợ tiếp tục nói, đại ca sẽ nổi điên.

Cậu ấy chỉ muốn tận dụng kỳ nghỉ hai tháng này để giải quyết cuộc hôn nhân của đại ca và nhị ca, nhưng không ngờ lại không có chút tiến triển nào, trái lại còn bị phân gia. Tuy nhiên con người lớn lên thì phải chia ly, sau này đều có gia đình riêng, sống chung với nhau đúng là không thích hợp.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 29: Chương 29



Kiếp trước, Lý Trình Trình xem trên mạng một đoạn video ghi lại cảnh một blogger nông thôn dùng lá dâu làm đậu phụ, nghĩ rằng thời tiết bây giờ nóng bức, làm một ít đậu phụ lá dâu ăn sẽ rất mát nên đã đến chỗ mộ bà nội hái lá dâu.

Nhưng không hiểu vì sao, cô chợt cảm thấy hơi choáng váng nên ngồi xuống bãi cỏ nghỉ ngơi, nhắm mắt lại thì thấy màu sắc trong hang động và đường hầm đã trở lại bình thường, không còn u ám âm trầm như trước nữa. Đường hầm sáng lên, như thể có ánh mặt trời chiếu vào vậy.

Điều này khiến Lý Trình Trình rất vui mừng.

Buổi tối, khi Bạch Đại Sơn đi làm về, Lý Trình Trình vui vẻ lao vào vòng tay anh.

Bạch Đại Sơn đặt giỏ đầy ốc xuống, sau đó giang tay ôm lấy Lý Trình Trình, vỗ nhẹ vào lưng Lý Trình Trình, nhẹ nhàng hỏi: "Sao hôm nay vui vẻ thế? Có chuyện gì tốt sao?"

Tuy rằng trên người đang rất bẩn nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

"Tôi đã nghĩ ra biện pháp tốt để thoát khỏi Lý gia." Lý Trình Trình bước ra khỏi vòng tay Bạch Đại Sơn, ngẩng đầu nhìn anh, anh rất cao, là loại đàn ông cao lớn mà cô thích, cảm thấy rất an toàn.

"Biện pháp gì?" Bạch Đại Sơn kinh ngạc hỏi.

Lý Trình Trình ghé vào tai anh thì thầm: "Ngày mốt, để tam đệ của anh gọi chiến hữu ở trong Cục Công an, đến Lý gia..."

Nghe xong, Bạch Đại Sơn cau mày hỏi: "Biện pháp này có khả thi không?"

Anh ấy luôn cảm thấy biện pháp này có gì đó không ổn, nhưng anh ấy không nhìn ra được là sai ở đâu.

Lý Trình Trình kiên quyết gật đầu,"Tin tôi đi, biện pháp này thực sự có thể thực hiện được."

Nhưng trong lòng Bạch Đại Sơn vẫn cảm thấy có chút bất an,"Không thì để anh trực tiếp đến gặp bà mối, đến nhà em cầu hôn!" Anh không tin, nếu anh thêm lễ hỏi, ông nội với bà nội Lý gia còn có thể không đồng ý.

"Cách này không ổn đâu." Lý Trình Trình bất đắc dĩ nói.

Nếu Lý Minh Sơn và Ngô Tú Châu dễ nói chuyện như vậy, thì sao Lý An Tâm bị kéo dài đến hai mươi hai tuổi đây? Chị họ lớn nhất còn lại của họ cũng đã hai mươi lăm tuổi, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa tìm được bạn đời cho mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thật ra Lý Trình Trình cũng có thể đoán được tại sao Ngô Tú Châu lại kéo dài hôn nhân của mọi người, dù sao cũng không phải cháu gái ruột của bà ta, đương nhiên bà ta không lo lắng những chuyện này, để mọi người trong nhà kiếm điểm công thì con trai ruột, con dâu, cháu trai và cháu gái của bà ta sẽ không bị mệt mỏi, hơn nữa mỗi ngày còn được ăn cơm no, thích biết bao?

Nếu Lý Trình Trình không cắt đứt quan hệ, về sau đồ đạc của cô nhất định sẽ bị Ngô Tú Châu lấy đi và giao cho con trai và con gái ruột của bà ta, cô không muốn số tiền vất vả kiếm được cuối cùng lại rơi vào tay những kẻ độc ác đó.

Lý Trình Trình nắm lấy tay Bạch Đại Sơn: "Anh tin tưởng tôi, chỉ cần ngày mốt anh mang nhiều người đến Lý gia là được."

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Hôm nay ngoài đồng nhặt được rất nhiều ốc đồng, anh sẽ nuôi trong nước giếng hai ngày, đợi nó nhả hết bùn cát ra, anh sẽ làm ốc cho em ăn!"

"Được đó, nhưng gia vị ở đây quá ít, lần sau đến hợp tác xã cung ứng nhớ mua dầu, muối, nước sốt, giấm và mấy cái như hạt tiêu, ma tiêu, ớt cay mỗi thứ đều mua thêm một ít."

Mỗi ngày đều ăn thanh đạm làm cô chịu không nổi. Phải biết kiếp trước cô chính là người có gu mặn!

Bạch Đại Sơn nhéo mũi Lý Trình Trình nói: "Được rồi đều sẽ mua hết, chỉ cần là gia vị thì anh đều sẽ mua."

Nói xong, Bạch Đại Sơn nhấc mấy con ốc trong thúng đổ vào thùng gỗ, sau đó lại lấy thêm hai xô nước giếng đổ vào rồi đặt lên mái hiên không cần trông coi, thi thoảng đổi nước một lần là được.

Buổi tối, sau khi Bạch Đại Sơn về nhà, Lý Trình Trình cũng đi theo ra ngoài, trong bóng tối, cô đi dạo quanh nhà Lý gia một vòng.

Sáng hôm sau, Lý Trình Trình vừa bưng chậu gỗ bước vào thì bị ông nội Lý, Lý Minh Sơn gạt chân ngã xuống mặt đất.

Lý Trình Trình quỳ trên mặt đất, không lập tức đứng dậy, một lúc sau mới từ từ đứng dậy, giống như bị trọng thương: "Ông ơi, cháu đã làm gì đại nghịch bất đạo khiến ông ra tay với cháu?"

Nhìn vẻ mặt tức giận của ông nội Lý, Lý Trình Trình cảm thấy rất hả hê, cô thực sự sợ bọn họ không cắn câu, bây giờ đã mắc bẫy, những chuyện còn lại sẽ dễ dàng giải quyết hơn.

"Mày đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì, mày không biết sao?" Ông nội Lý hét lên với Ngô Tú Châu,"Ngô Tú Châu, mang cho tôi cây gậy trúc, hôm nay tôi nhất định phải đánh c.h.ế.t con khốn vô liêm sỉ này, tuổi còn nhỏ, chỉ biết học bà học mày, cái tốt không học, cái gì xấu thì lại học rất nhanh."

"Cháu không cho phép ông nói bà nội cháu như vậy, cũng không cho phép ông nói như vậy về mẹ cháu. Vì sao bà cháu lại có thể c.h.ế.t ở tuổi còn trẻ như vậy? Chắc chắn là bị ông làm cho tức c.h.ế.t rồi. Khi vừa qua thất tuần của bà, ông đã đưa Ngô Tú Châu về nhà, điều đó có nghĩa là hai người đã thông đồng với nhau trước khi bà qua đời. Bà nội chắc chắn bị ông và Ngô Tú Châu làm tức chết." Khi Lý Minh Sơn nói vớ vẩn về bà của mình, Lý Trình Trình lập tức rít gào lên.

Tuy cô không trực tiếp tiếp xúc với Trình Tuyết Dương, nhưng từ trong trí nhớ của nguyên chủ, cô có thể nhìn ra được Trình Tuyết Dương là người ăn nói nhỏ nhẹ, là một người phụ nữ rất dịu dàng ôn nhu, bà ấy vốn không xấu như Lý Minh Sơn nói.

Lý Minh Sơn nghe được lời nói của Lý Trình Trình thì tức giận, cầm lấy cây trúc do Ngô Tú Châu đưa ra, đánh vào đầu vào mặt của Lý Trình Trình, Lý Trình Trình không trốn tránh mà để ông ta đánh từng cái một.

Cô cũng biết, nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi Lý gia, chắc chắn cô sẽ phải trả cái giá cao.

Đối với cô mà nói, bị đánh vài cái cũng không phải cái giá quá lớn, dù sao bọn họ cũng không dám đánh c.h.ế.t cô, nếu thật sự đánh c.h.ế.t cô, bọn họ sẽ phải vào tù.

Gậy trúc đập vào mặt Lý Trình Trình, trong nháy mắt mặt của cô sưng tấy lên, đập vào khóe miệng, m.á.u lập tức chảy ra từ khóe miệng, Lý Trình Trình không có lau, chỉ quật cường nhìn chằm chằm vào Lý Minh Sơn.

Cô biết ở thời đại lấy chồng là nóc nhà mà người tồi tệ nhất trong gia đình này thực ra là Lý Minh Sơn, còn Ngô Tú Châu nhiều nhất chỉ là cáo mượn oai hùm!

Nhìn thấy nụ cười tà ác và âm trầm trên mặt Lý Trình Trình, trong lòng của Ngô Tú Châu vốn có quỷ nên cảm thấy vô cùng sợ hãi, vội vàng tiến tới nắm lấy cánh tay của Lý Minh Sơn và nói với ông ta: "Thanh danh của nó giờ đã bị hủy hoại, để lại trong nhà cũng không ổn, theo tôi thấy, thà gả nó ra vùng nào đó ở ngoài thành, kẻo làm tổn hại đến thanh danh của mấy đứa khác, nếu không nghĩ đến bản thân thì tại sao phải nghĩ đến con trai mình, đúng không?"

Ngô Tú Châu nhấn mạnh cách phát âm của hai từ 'con trai' để nhắc nhở Lý Minh Sơn đừng quên đứa con của hai người họ, trên thực tế, suy đoán của Lý Trình Trình là đúng, hai người họ thực sự đã dan díu với nhau từ rất sớm và họ vẫn có một đứa con, nhưng đứa bé này lại được Ngô Tú Châu nuôi dưỡng cho đến khi Trình Tuyết Dương qua đời, Ngô Tú Châu mang theo mấy đứa nhỏ đến ở cùng Lý Minh Sơn, đương nhiên đứa con chung giữa bọn họ cũng mang theo.

Trình Tuyết Dương quanh năm nằm trên giường, cũng không có người dọn dẹp cho bà ta, giường rất bẩn, Lý Minh Sơn nhìn thấy bà là cảm thấy muốn phát bệnh, làm sao có thể chạm vào?

Người đàn ông trong nhà Ngô Tú Châu không tốt với bà ta nên bà ta đã tìm kiếm sự an ủi từ người khác, sau đó một người cần trút giận, một người cần được an ủi, ngay lập tức nảy sinh tình cảm, thông đồng với nhau luôn sao?
 
Back
Top Bottom